Chương 1893


 Dù họ chỉ là cảnh giới chiến thần, thậm chí mới ở cảnh giới quân vương đi chăng nữa, cũng không ai dám chọc vào.

 

Đắc tội với bất kỳ nhân tài kiệt xuất nào của dược tông cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với một số lượng tông môn lớn.

 

“Sư huynh Sở, mấy năm không gặp, không biết anh vẫn ổn chứ?”

 

Thừa Tiếu Thiên chắp tay với Sở Thiên Thư cười nói.

 

Lượng thông tin trong lời nói của hắn quá lớn, hóa ra trước đây Sở Thiên Thư cũng là đệ tử của dược tông Hằng Sơn.

 

Hơn nữa còn có quan hệ sư huynh, sư đệ với Thừa Tiếu Thiên?

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Sùng Hằng không khỏi lo lắng.

 

Bản thân ông ta là người của dược tông nên biết rõ tầm ảnh hưởng của những người như Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên như thế nào.

 

Nếu chỉ có một mình Sở Thiên Thư thì vẫn có thể nhắc đến Dược Vương Cốc để chèn ép.

 

Nhưng bây giờ lại có thêm Thừa Tiếu Thiên, kết quả thế nào vẫn không nói trước được.

 

“Các vị, tôi nghe nói thành phố Thiên Phủ xuất hiện cadaverine, thế nên tôi lập tức đến đây ngay, vừa rồi đi trong hành lang nghe nói hình như có một cô gái họ Khương có phương thuốc của thuốc giải”.

 

“Không biết có thật không?”

 

Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo hỏi.

 

“Sư đệ Thừa, có điều cậu không biết đó, trong tay cô Khương này đúng là có một phương thuốc, hơn nữa hiệu quả chữa trị rất tốt. Nhưng người ta là vợ của Tiêu Chính Văn, từ chối hợp tác với chúng ta, càng không muốn giao phương thuốc ra”.

 

“Người dù trơ mắt nhìn hàng nghìn người chết thảm cũng không muốn chia sẻ phương thuốc là làm trái với lời dạy của Đại thánh Thần Tông – cụ tổ dược tông”.

 

Sở Thiên Thư liên tiếp ném hết tội lên đầu Khương Vy Nhan.

 

Những lời của cụ ta cũng lập tức kéo toàn bộ dược tông đứng về phía đối lập với Khương Vy Nhan.

 

“Ổ?”

 

Thừa Tiếu Thiên hơi cau mày nhìn Khương Vy Nhan nói: “Tôi nghe nói vua Bắc Lương lập công với Hoa Quốc, lẽ nào mấy lời đồn đó đều là giả sao?”

 

“Trơ mắt nhìn nhiều người dân thành phố Thiên Phủ chịu khổ như thế nhưng lại không chịu chia sẻ một phương thuốc nhỏ cho mọi người. Xem ra vua Bắc Lương cũng chỉ là ham hư danh, mấy lời ca ngợi coi dân như bố mẹ đều là mấy lời lừa bịp”.

 

“Tôi cho rằng anh ta lấy việc công làm việc tư mới là thật!”

 

Thừa Tiếu Thiên cong khóe môi cười khẩy nhạo báng.

 

“Anh nói bậy! Các anh chẳng qua là muốn cướp phương thuốc trong tay tôi, dựa vào đâu mà gièm pha Tiêu Chính Văn?”

Khương Vy Nhan siết chặt nắm đấm tiến đến trước nghiêm giọng hỏi.
 
Chương 1894


“Hừ! Cướp phương thuốc trong tay cô ư? Nếu chúng tôi có ý cướp thật thì cô nghĩ hôm nay cô còn có thể ra khỏi phòng bệnh này sao?”

 

“Chúng tôi chỉ vì người dân, vì những người đang bị bệnh tật hành hạ dở sống dở chết, mong cô biết điều giao phương thuốc ra, nếu không chúng tôi không ngại sử dụng quan hệ của cả võ tông để đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc đâu”.

 

Thừa Tiếu Thiên híp mắt nhìn Khương Vy Nhan nói.

 

Những lời của Thừa Tiếu Thiên hoàn toàn không phải là lời đe dọa.

 

Nếu hơn sáu mươi phần trăm tông môn trong võ tông cùng đệ đơn muốn đuổi một người ra khỏi Hoa Quốc với võ tông thì cực kỳ dễ dàng.

 

“Đúng thế, người xem thường mạng sống của người dân Hoa Quốc như cỏ rác thế này không nên ở lại Hoa Quốc”.

 

“Phải, giao phương thuốc ra đây, nếu không chúng tôi sẽ yêu cầu võ tông đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc”.

 

“Không ngờ Tiêu Chính Văn lại ích kỷ như thế, không phải chỉ là một phương thuốc thôi sao? Có cái gì không nỡ chứ?”

 

Mọi người ông một câu, tôi một câu đồng loạt chỉ trỏ mắng chửi Khương Vy Nhan.

 

Hôm nay đến đây ngoài La Trường Minh thì không có ai là người bình thường.

 

Mặc dù sức chiến đấu của dược tông không mạnh nhưng tầm ảnh hướng lại không phải là thứ người thường có thể so được.

 

“Hừ, đừng nói hôm nay Tiêu Chính Văn không có ở đây, dù Tiêu Chính Văn đích thân đến đây thì sao chứ?”

 

Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo chỉ vào hàng trăm đệ tử dược tông xung quanh.

 

Ngay cả La Trường Minh thấy tình thế này cũng thấy ớn lạnh.

 

“Các người to gan lắm, dám liên kết đuổi vua Bắc Lương, các người không sợ Thiên Tử sẽ trừng trị dược tông các người sao?”

 

Lưu Sùng Hằng tức đến độ mặt mày trắng bệch, môi cũng không còn chút máu.

 

“Ha ha! Thiên Tử dám thờ ơ với yêu cầu của võ tông sao? Người dân nổi giận thì khó mà dẹp yên”.

 

Thừa Tiếu Thiên mỉa mai nhìn Lưu Sùng Hằng.

 

“Bớt nói nhảm nhí đi, lập tức giao phương thuốc ra đây”.

 

Sở Thiên Thư tiến lên trước một bước lạnh lùng quát.

 

Cụ ta vừa nói thế tất cả mọi người đều dời tầm mắt nhìn sang Khương Vy Nhan.

Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ, dù có là đàn ông cũng sẽ cảm thấy sợ khi đối mặt với cục diện này.
 
Chương 1895


Lưu Sùng Hằng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt.

 

Vừa định lên tiếng tranh cãi với đám người Sở Thiên Thư thì lại bị Khương Vy Nhan ngăn lại.

 

“Môn chủ Lưu, không cần nói nhiều với họ đâu, bọn họ sẽ không nghe”.

 

“Các người nói đúng, phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan quả thật nằm trong tay tôi, hơn nữa bây giờ tôi đang nghiên cứu và chế ra Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng tại sao tôi lại phải đưa cho các người?”

 

Khương Vy Nhan vừa nói thế, mọi người đồng loạt nhìn về phía chiếc bình sứ trắng trong tay cô.

 

Cảm nhận được ánh mắt tham lam của mọi người, Khương Vy Nhan chỉ cười khẩy.

 

“Không giao phương thuốc ra thì cô đừng hòng rời khỏi đây”.

 

Thừa Tiếu Thiên dần thu lại nụ cười niềm nở của mình, ánh mắt hiện lên tia sát khí.

 

Từ lúc bước vào phòng bệnh, hắn đã cẩn thận quan sát, Khương Vy Nhan chỉ là một chiến thần thiên cấp bốn sao, còn hắn đã đạt tới cảnh giới chủ soái một sao.

 

Chỉ riêng về thực lực cũng đủ để chèn ép Khương Vy Nhan.

 

“Đừng hòng rời khỏi đây ư? Anh nghĩ anh là ai? Tôi muốn đi, ai có thể ngăn cản được tôi?”

 

Nghe Khương Vy Nhan nói thế, mọi người đều sửng sốt, nhưng ba giây sau ai cũng bật cười thành tiếng.

 

Chẳng lẽ Khương Vy Nhan là kẻ ngốc sao?

 

Mặc dù trong đám người ở đó không có cao thủ cảnh giới Thiên Vương nhưng vẫn có vài long soái năm sao.

 

Chỉ dựa vào một phụ nữ yếu đuối như cô và Lưu Sùng Hằng thực lực không đến đâu mà còn muốn rời khỏi đây sao?

 

“Ha ha ha!”

 

Thừa Tiếu Thiên không khỏi ngẩng mặt lên bật cười, đừng nói là Khương Vy Nhan, dù có một cao thủ cảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao xuất hiện cũng không dám ra tay đánh họ.

 

Huống hồ bọn họ có đến một trăm người, bao vây tấn công Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng chỉ như giết gà dọa khỉ thôi.

 

Lúc này Lưu Sùng Hằng cũng hơi ngây người, bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa đến kịp, sao Khương Vy Nhan lại dám nói mạnh miệng thế chứ?

 

Trong những người ở đây, không dưới mười mấy người có thực lực có thể sánh ngang với Lưu Sùng Hằng.

 

Trong trí nhớ của Lưu Sùng Hằng, trước giờ Khương Vy Nhan luôn được Tiêu Chính Văn bảo bọc dưới đôi cánh của mình.

Thoát ra khỏi vòng vây, cô ấy làm được sao?
 
Chương 1896


 “Hừ, ai cũng nói Tiêu Chính Văn ngạo mạn, tôi thì thấy ngay cả người phụ nữ của Tiêu Chính Văn cũng rất kiêu ngạo, e là cô vẫn chưa biết cô đang nói chuyện với ai đâu”.

 

Thừa Tiếu Thiên khinh bỉ lạnh lùng nói.

 

“Tôi không muốn biết các anh là ai, cho dù các anh là ai đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giao phương thuốc trong tay ra đâu. Đây chính là câu trả lời của tôi”.

 

Thái độ của Khương Vy Nhan cực kỳ cứng rắn, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của Lưu Sùng Hằng.

 

Không ngờ Khương Vy Nhan trước giờ luôn mềm yếu còn có một mặt mà mọi người không biết này.

 

Ngông cuồng!

 

Quả thật là cực kỳ ngạo mạn.

 

Đây là cảm nhận chung của mọi người về Khương Vy Nhan.

 

Ngay cả La Trường Minh cũng hơi cau mày, chủ tịch thành phố Thiên Phủ là ông ta còn đang ở đây mà Khương Vy Nhan lại dám mạnh miệng thế sao?

 

“Ha ha! Đúng là nực cười”.

 

Sở Thiên Thư lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Đã mấy chục năm chưa có ai dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi cả. Cô gái, tôi thật sự không biết là ai cho cô can đảm để cô nói ra những lời này”.

 

“Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, bất kể người chống lưng cho cô là ai thì hôm nay cũng phải để lại phương thuốc này”.

 

“Tôi không cần bất kỳ ai chống lưng cả, dù không có Tiêu Chính Văn ở bên cạnh, tôi cũng sẽ không để mặc các ông uy hiếp”.

 

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nhìn mọi người nói.

 

“Ồ? Không cần chỗ dựa ư? Trước mặt chúng tôi lại dám nói năng ngông cuồng!”

 

Nói xong, Sở Thiên Thư sải bước đi về phía Khương Vy Nhan, rõ ràng là muốn ra tay với Khương Vy Nhan.

 

Thấy thế Lưu Sùng Hằng vội vàng chắn trước mặt Khương Vy Nhan.

 

Dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Sở Thiên Thư, nhưng ông ta cũng phải bảo vệ sự an toàn của Khương Vy Nhan.

 

“Ông Sở, chuyện nhỏ này không cần ông phải ra tay, vừa lúc tôi muốn tính toán rõ ràng với cô Khương”.

 

Dứt lời, Lạc Thiên Vũ bước đến trước mặt Khương Vy Nhan.

 

“Ừ, cũng được, tôi ra tay với một cô gái e là mất hết mặt mũi, cứ giao cho cậu Lạc vậy”.

 

Sở Thiên Thư cười nói, sau đó trở về chỗ cũ.

“Khương Vy Nhan, mặc dù hôm đó người đánh tôi hai cú không phải là cô nhưng cũng bị cô chỉ trích nhỉ? Cô cũng thấy tình hình hôm nay rồi đấy, dù Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân có đến thì cũng không giúp gì được cho cô”.
 
Chương 1897


 “Tôi khuyên cô trước khi tôi ra tay đánh cô thì giao phương thuốc ra đây, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, nếu không tôi phải đánh trả lại hai cú tát ngày hôm đó”.

 

Lạc Thiên Vũ mặt dày vô liêm sỉ nở nụ cười tà ác, đảo mắt nhìn trước ngực Khương Vy Nhan.

 

“Cô Khương, tôi nghĩ hay là cứ giao phương thuốc cho họ trước, đợi cậu Tiêu đến rồi chúng ta tranh cãi với họ cũng không muộn. Người ta thường nói, người thông minh nên đợi đến thời cơ thích hợp”.

 

Lúc này Lưu Sùng Hằng lòng như lửa đốt, trông mong Tiêu Chính Văn có thể mau chóng xuất hiện như mong chờ sao trời và trăng.

 

Nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, theo lời hẹn giữa Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, ít nhất phải mười ngày sau Tiêu Chính Văn mới đến thành phố Thiên Phủ.

 

“Không cần phải nhún nhường với những người này, nếu không họ chỉ được nước lấn tới thôi”.

 

Trước đây Khương Vy Nhan vẫn luôn bao dung, nhường nhịn với người nhà của mình.

 

Nhưng sau đó thì sao?

 

Họ vẫn ép cô vào đường cùng, không còn đường lui.

 

Thế nên cô tuyệt đối sẽ không nhún nhường bất kỳ ai dù chỉ là nửa bước.

 

“Hừ, mạnh miệng quá đấy, tiếc là dù cô có muốn lùi bước cũng không còn đường lui nữa rồi”.

 

Lạc Thiên Vũ cực kỳ xem thường Khương Vy Nhan.

 

Xét về sức chiến đấu, mặc dù hắn thua xa Độ Thiên Chân Nhân, cũng không thể so được với Sở Thiên Thư.

 

Nhưng đối phó với một người phụ nữ thì chẳng phải là dễ dàng lắm sao?

 

“Khương Vy Nhan, hôm đó cô có thể kiêu ngạo là vì có Độ Thiên Chân Nhân giúp cô, cô nghĩ tôi sẽ sợ cô sao?”

 

“Thật sự không biết cô lấy đâu ra can đảm dám nói lời ngạo mạn trước mặt nhiều người như thế. Hôm nay tôi phải khiến cô mở to mắt ra nhìn người mạnh còn có người mạnh hơn”.

 

Lạc Thiên Vũ tức giận hét lên, sau đó đột nhiên lao về phía Khương Vy Nhan.

Trong mắt hắn, Khương Vy Nhan chỉ là đàn bà con gái.

 

Cho dù có sức chiến đấu của chiến thần thiên cấp bốn sao thì sao chứ?

 

Thực lực của hắn là chủ soái một sao.

 

Chỉ cần tùy ý tung cú đấm cũng có thể đánh Khương Vy Nhan tan xương nát thịt.

 

Lưu Sùng Hằng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị một người đàn ông trung niên bên cạnh Sở Thiên Thư giữ chặt, không thể nhúc nhích được nữa.

 

Tất cả mọi người đều nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt thương cảm.

 

Ai bảo vừa nãy cô lại kiêu ngạo như vậy chứ?

 

Điều chờ đợi cô lúc này chỉ có thể là sự nhục nhã và cái chết vô tận!
 
Chương 1898


Lỗi nguồn, các bạn qua chương tiếp theo nhé!

 
 
Chương 1899


Một người phụ nữ như cô mà cũng dám nói năng hỗn láo với nhiều trưởng lão của dược tông như vậy.

 

Thừa Tiếu Thiên khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Khương Vy Nhan. Không cần hắn ra tay thì Lạc Thiên Vũ cũng có thể đánh Khương Vy Nhan quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

 

Đến lúc đó, sẽ không đơn giản như giao phương thức luyện đan nữa!

 

Thương lượng tử tế thì không muốn, đợi đến lúc bị người ta đánh thảm thương thì tất nhiên điều kiện sẽ không còn ưu ái nữa.

 

Lúc Lạc Thiên Vũ lao về phía Khương Vy Nhan, lòng bàn tay hắn đột nhiên bốc lên mùi hôi thối khó chịu, ập thẳng vào mũi.

 

Đây là loại độc đặc biệt của nhà họ Lạc.

 

Bởi vì lúc bình thường luyện công, chất độc sẽ bào mòn da bàn tay, do đó, trên tay mới có mùi hôi thối.

 

Một khi trúng loại độc này thì chất độc sẽ lan ra khắp cơ thể, khiến người ta mất đi năng lực vận động trong chốc lát.

 

Thậm chí có thể giết chết người một cách âm thầm.

 

Mà cảnh giới của Khương Vy Nhan thấp hơn Lạc Thiên Vũ một bậc.

 

Vì vậy, chỉ cần bàn tay này chạm vào người Khương Vy Nhan thì cho dù không chết, cũng sẽ đau đớn như tim bị côn trùng gặm nhấm.

 

“Khương Vy Nhan, cô chết…”

 

“Bịch!”

 

Lúc Lạc Thiên Vũ cho rằng tay mình đã đánh trúng thì đột nhiên Khương Vy Nhan chuyển động.

 

Bàn tay mảnh mai của cô hơi nâng lên, dường như có một lực hút mạnh, hút sạch không khí xung quanh.

 

Sau đó đánh ra một chưởng với tốc độ nhanh như chớp.

 

Rõ ràng Lạc Thiên Vũ cảm thấy chưởng kia rất chậm, chỉ cần quay người là có thể tránh né, nhưng lại cứ đứng nhìn cú đánh dường như chậm đến cực điểm kia.

 

Cơ thể Lạc Thiên Vũ không nghe theo lời hắn, đứng sững sờ tại chỗ, chờ đợi bàn tay mạnh mẽ của Khương Vy Nhan đánh lên người.

 

Lạc Thiên Vũ chỉ cảm thấy cơ thể như bị một hòn núi nhỏ đâm vào, ngã nhào trên mặt đất.

 

Tiếng rầm lớn vang lên, ngay cả sàn đá cũng bị nứt.

 

Có thể thấy chưởng này đánh mạnh cỡ nào!

 

Lúc này, Lạc Thiên Vũ đã bị gãy hơn chục chiếc xương sườn, đau đến mức không thốt ra nổi tiếng kêu la.

 

“Phụt!”

 

Lạc Thiên Vũ vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn có cả mảnh vỡ nội tạng.

 

Nhìn thấy Lạc Thiên Vũ chết dở sống dở vì cú đánh của Khương Vy Nhan, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc!

 

Một chủ soái một sao hoàn toàn có thể nghiền nát cường giả cảnh giới chiến thần.

 

Lạc Thiên Vũ đấu với Khương Vy Nhan, vốn chẳng hồi hộp chút nào.

 

Cho dù là đảo ngược tình thế thì cũng chỉ có thể xảy ra trong cùng một cấp bậc.
 
Chương 1900


Chủ soái và chiến thần cách biệt một trời một vực mà.

 

Sự hiểu biết và vận dụng sức mạnh căn bản không ở cùng một đẳng cấp.

 

Nhưng tại sao Lạc Thiên Vũ lại bị đánh bại?

 

“Lạc Thiên Vũ, hôm đó, tôi bảo Độ Thiên Chân Nhân thả anh đi, không phải vì tôi sợ nhà họ Lạc các người, tôi chỉ không muốn vì chuyện nhỏ này mà ép anh vào chỗ chết!”

 

“Nhưng hôm nay, anh nhất định phải chết!”

 

Khương Vy Nhan nói xong liền đá mạnh vào bụng dưới của Lạc Thiên Vũ.

 

“Phụt!”

 

Lạc Thiên Vũ phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể giống như đạn pháo, bay thẳng tới cửa sổ.

 

Rầm!

 

Tiếng động lớn vang lên, Lạc Thiên Vũ đâm nứt bức tường rồi nặng nề rơi xuống đất.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, hầu như tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Chuyện này… không thể nào!

 

“Cô… cô biết trận pháp ư?”

 

Đúng là Sở Thiên Thư hiểu biết sâu rộng.

 

Lúc nãy Khương Vy Nhan nâng tay lên, Sở Thiên Thư cảm nhận được không khí xung quanh bị hút hết, nên đã có dự cảm trước.

 

Lúc cú đánh của Khương Vy Nhan giáng xuống, cơ thể Lạc Thiên Vũ như bị thứ gì đó giam cầm, điều này càng khẳng định suy đoán của cụ ta.

 

Trong võ tông, trận pháp không hề hiếm lạ.

 

Nhưng trận pháp cũng được phân chia cao thấp. Thông thường, trong võ tông, tất cả những gì có thể tiếp xúc được thì đều là trận pháp huyễn thuật.

 

Mà trận pháp Khương Vy Nhan vừa thi triển lúc nãy rõ ràng còn cao minh hơn huyễn thuật rất nhiều.

 

Nó huy động được một lực đạo trong thế giới tự nhiên, ngay cả Sở Thiên Thư cũng không biết loại lực đạo này.

 

“Cô Khương, sao… sao cô lại biết loại trận pháp này?”

 

Lưu Sùng Hằng cũng sững sờ.

 

Không ngờ một Khương Vy Nhan yếu đuối lại là một nhân vật lớn giấu mặt!

 

Ai mà không biết, một khi quyền pháp kết hợp với trận pháp thì uy lực sẽ tăng lên theo cấp số nhân!

 

Điều này có thể thấy qua việc Lạc Thiên Vũ bị đánh đến nỗi phun ra máu, thậm chí còn nôn ra cả nội tạng.

 

Lúc này, Lạc Thiên Vũ đang nằm trên đất, hai tay ôm bụng dưới.

 

Hắn không dám tin tất cả mọi chuyện là sự thật.

 

Cú đánh này gần như hủy diệt hắn.

 

Ai cũng biết Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái yếu đuối, là tổng giám đốc của tập đoàn Vy Nhan mà thôi!

 

Bị một cô gái đánh đến mức thừa sống thiếu chết, cho dù hôm nay hắn không chết thì sau này cũng sẽ không còn đường sống trên võ đạo nữa.
 
Chương 1901


Bởi vì sự tự tin của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn.

 

“Lạc Thiên Vũ, tôi hy vọng chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Lạc của anh, nếu không, lúc Tiêu Chính Văn đến thành phố Thiên Phủ, sẽ là ngày nhà họ Lạc diệt vong!”

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói.

 

Nghe xong câu nói này của Khương Vy Nhan, không còn ai dám cười nhạo khinh thường nữa.

 

“Họ Khương kia… Cô đừng đắc ý quá sớm! Cho dù tôi chết trong tay cô thì cô cũng không dễ sống đâu. Hôm nay, ở đây đều là những trưởng lão cao quý của dược tông. Bọn họ muốn giết cô thì cho dù Tiêu Chính Văn tới cũng chẳng bảo vệ được cô đâu!”

 

Lạc Thiên Vũ cố gắng gầm lên.

 

“Ồ? Vậy sao?”

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng liếc nhìn đám người Sở Thiên Thư.

 

“Hừ, cô gái trẻ, cô thật sự làm tôi bất ngờ đấy. Một cô gái trẻ như cô rất khó để đạt tới cảnh giới chiến thần bốn sao, hơn nữa lại còn biết thi triển trận pháp, khiến tôi nhìn vào cũng phải thán phục!”

 

“Chỉ là cảnh giới của cô còn quá thấp, cho dù dung hợp được trận pháp thì sao chứ?”

 

Sở Thiên Thư nói đúng, mặc dù cụ ta không biết dung hợp giữa trận pháp và võ đạo sẽ đạt được hiệu quả thế nào, nhưng dù sao Khương Vy Nhan cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao mà thôi.

 

Còn trong số những người có mặt ở đây ngày hôm nay, lại không thiếu long soái cấp năm sao.

 

Muốn giữ cô và Lưu Sùng Hằng ở đây không phải là không thể.

 

“Vậy sao? Vậy ông có thể thử xem!”

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn Sở Thiên Thư, đồng thời lùi lại về phía sau một bước.

 

Bây giờ, thực lực của cô vừa khôi phục cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao.

 

Ngay cả trong trận chiến trấn thủ biên giới trước đó, sức mạnh cảnh giới chủ soái của cô cũng là thăng cấp một cách miễn cưỡng nhờ có sự trợ giúp của Tiêu Long.

 

Còn thực lực thật sự của cô chỉ là chiến thần.

 

Cú đánh lúc nãy có thể khiến Lạc Thiên Vũ nửa sống nửa chết cũng đã vượt xa sự mong đợi của Khương Vy Nhan.

 

Mà Sở Thiên Thư lại mạnh hơn Lạc Thiên Vũ rất nhiều, ít nhất là đạt cảnh giới chủ soái thiên cấp bốn sao.

 

Giao đấu cùng cao thủ như cụ ta, nói Khương Vy Nhan không căng thẳng thì đúng là lừa người.

 

“Tôi không muốn mang tiếng bắt nạt phụ nữ, do đó để mọi chuyện được yên ổn, cô tốt nhất là giao phương thuốc ra đi. Đây cũng coi như cô thay Tiêu Chính Văn, đóng góp một phần sức lực cho người dân Hoa Quốc!”

 

Mặc dù nói vậy, nhưng Sở Thiên Thư vẫn nhấc chân lên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

 

“Các người có bản lĩnh sâu rộng mà lại ăn cướp một cách trắng trợn như vậy, đúng là hiếm thấy!”

 

Khương Vy Nhan nói xong lại lùi thêm một bước, đồng thời bắt đầu âm thầm huy động sức mạnh trong cơ thể.
 
Chương 1902


“Vốn dĩ tôi không muốn ức hiếp một người phụ nữ mềm yếu như cô, thế nhưng vì muôn dân trong thiên hạ, tôi cũng chỉ đành phá lệ một lần!”

 

Mấy người Sở Thiên Thư đang bày ra dáng vẻ chèn ép người khác, mà miệng vẫn còn nói ra được mấy lời quang minh chính đại như vậy.

 

“Vì muôn dân trong thiên hạ? Sao cadaverine có thể lây lan tới tận khu thành phố? Tất cả những ngôi mộ lớn đều được khai quật ở những vùng núi xa xôi, ông cho rằng tôi không biết rõ hay sao?”

 

“Mục đích của mấy người chẳng qua chỉ là phương thuốc trong tay tôi, lấy danh nghĩa của muôn dân trong thiên hạ để ép buộc tôi!”

 

Khương Vy Nhan chế giễu không chút nhượng bộ.

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt của mấy người Sở Thiên Thư lập tức đỏ tới tận mang tai.

 

Bọn họ quả thực đã bị nhà họ Lạc dụ dỗ, chỉ cần có được phương thuốc thì mọi người đều có thể cùng hưởng.

 

Nếu không thì mấy người Sở Thiên Thư sẽ chẳng lặn lội đường xa từ Thần Nông Cốc tìm tới đây.

 

Tuy nhiên có một số chuyện biết là như vậy nhưng không thể nói ra, nếu như nói toẹt ra ngoài thì sẽ cực kỳ khó nghe!

 

“Con đàn bà khốn nạn! Cô dám bôi nhọ chúng tôi sao?”

 

Không đợi Sở Thiên Thư lên tiếng, mặt của một ông lão tóc trắng đứng trong đám người đã đỏ bừng bừng chỉ vào Khương Vy Nhan mà mắng chửi.

 

“Khương Vy Nhan, cô đừng nói mấy tiền bối chúng tôi cậy thế chèn ép người khác, bắt nạt một cô gái nhỏ bé như cô, nếu cô biết điều giao phương thuốc ra thì chúng tôi sẽ không làm gì cô hết, ít nhất có thể để cho hai người rời khỏi nơi này bình an vô sự!”

 

Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, nói với dáng vẻ đang xem kịch hay.

 

Lúc này, hơi thở ở cảnh giới chủ soái trên người Thừa Tiếu Thiên đã bộc lộ hết ra bên ngoài!

 

Ngay cả La Trường Minh đứng bên cạnh hắn cũng cảm nhận được áp lực vô hình, chèn ép đến độ bản thân không thể thở nổi.

 

“Cái gì? Cho chúng tôi rời khỏi nơi này bình an vô sự ư? Mấy người đúng là vô liêm sỉ!”

 

Khương Vy Nhan nghiến răng, lạnh lùng lên tiếng.

 

“Cô gái, tôi cũng không ngại nói thật cho cô biết, dù môn chủ của võ tông tới thì cũng không dám làm trái ý của mấy người chúng tôi, nếu không thì kết cục sẽ đều thảm y như thế!”

 

“Nếu cô và Lưu Sùng Hằng đã tới đây thì cũng nên biết địa vị và tầm ảnh hưởng của dược tông ở trong võ tông!”

 

Sở Thiên Thư thật sự phẫn nộ.

 

Hơn nữa theo cụ ta thấy, mặc dù Khương Vy Nhan không phải người trong võ tông.

 

Nhưng chắc chắn Lưu Sùng Hằng đã từng nói cho cô biết về địa vị của dược tông bên trong võ tông!

 

Trong số những người đang có mặt ở đây, ngoài dược sư Hoàng ra thì gần như tất cả những nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong dược tông đều đã tề tựu đông đủ.

 

Ở trước mặt mấy người bọn họ, Khương Vy Nhan vẫn dám tỏ thái độ ương ngạnh như thế, Sở Thiên Thư đột nhiên nảy sinh ý định muốn giết Khương Vy Nhan!

 

“Mấy người là ai thì cũng chẳng có liên quan gì tới tôi, tôi chỉ biết rằng Khương Vy Nhan tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bất cứ kẻ nào cậy thế chèn ép người khác!”
 
Chương 1903


Khương Vy Nhan nói với vẻ mặt bướng bỉnh.

 

“Cô gái, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn không chịu giao phương thuốc ra thì tôi sẽ không khách khí với cô nữa đâu! Một kẻ ở cảnh giới chiến thần bốn sao như cô căn bản không phải đối thủ của chủ soái huyền cấp hai sao!”

 

“Tôi tin rằng chắc hẳn Tiêu Chính Văn cũng đã nói với cô rồi, cách biệt giữa cảnh giới chiến thần và cảnh giới chủ soái rốt cuộc là bao xa!”

 

Lúc này, những tia sáng lạnh lẽo như đang lập loè trong đáy mắt của Sở Thiên Thư.

 

Sát khí khắp người đột nhiên bộc phát ra ngoài, ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống ba độ!

 

Đừng thấy Sở Thiên Thư nói hay như thế mà lầm, thực tế mục đích chính của cụ ta chỉ là cướp phương thuốc trong tay Khương Vy Nhan mà thôi.

 

Tuy nhiên nếu thật sự ra tay với một người phụ nữ yếu đuối thì lại là cậy đông người chèn ép con gái nhà người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn danh tiếng của mấy người Sở Thiên Thư sẽ bị ảnh hưởng.

 

Vậy nên cụ ta mới chần chừ mãi chưa ra tay.

 

“Cô gái, cô có biết đắc tội với cốc chủ Sở sẽ có kết cục như thế nào không? Có lẽ cô đã từng nghe nói tới Dược Vương Cốc, thế nhưng cô đã nghe nói tới Thần Nông Cốc hay chưa?”

 

“Xét về tầm ảnh hưởng trong võ tông, Thần Nông Cốc tuyệt đối không hề thua kém Dược Vương Cốc! Hơn nữa, những tông môn từng nhận ân huệ của Thần Nông Cốc nhiều không kể xiết! Chỉ cần một câu nói của cốc chủ Sở là có thể diệt sạch cả nhà cô chỉ trong nháy mắt!”

 

“Mấy người không cần phải đe doạ tôi, hôm nay trừ phi tôi chết ở nơi này, còn không sẽ tuyệt đối không giao nộp phương thuốc cho mấy người!”

 

Khương Vy Nhan cứng rắn nói.

 

“Tôi thấy hôm nay không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ chẳng biết thế nào là tốt xấu!”

 

Sở Thiên Thư nói rồi tiến lên trước một bước!

 

Mặc dù Lạc Thiên Vũ cũng ở cảnh giới chủ soái, thế nhưng dù gì cũng thấp hơn Sở Thiên Thư một bậc, hơn nữa Sở Thiên Thư là cốc chủ của Thần Nông Cốc nên cũng chẳng phải hạng tầm thường.

 

Thần Nông Cốc từ xưa đã lưu truyền một loại bùa chú thần bí, nghe nói có thể khiến cho nước sông Trường Giang và Hoàng Hà ngừng chảy, lại còn có thể trấn giữ trời đất một phương!

 

Thế nhưng ít nhất đã mấy trăm năm qua, chưa có thêm ai được thấy loại bùa chú này nữa.

 

Ngay cả người của võ tông dường như cũng quên béng chuyện này mất rồi!

 

Đây không chỉ là vì đệ tử của Thần Nông Cốc đều vô cùng kín tiếng mà là bởi lẽ Thần Nông Cốc trong những năm tháng trước đây vẫn luôn là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ của các tông môn lớn trong võ tông.

 

Cũng chỉ có mấy chục năm gần đây mới bắt đầu suy tàn.

 

Có điều, với tư cách là cốc chủ của Thần Nông Cốc, Sở Thiên Thư đương nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp của loại bùa chú này!

Từ trước tới nay vẫn chưa có người nào có thể ép buộc cụ ta thi triển nó.
 
Chương 1904


Thế nhưng cú tát ban nãy của Khương Vy Nhan khiến cho Lạc Thiên Vũ thừa sống thiếu chết, Sở Thiên Thư cũng không thể không thêm phần cẩn thận.

 

Vậy nên, vừa mới ra tay đã dùng tới bí mật không truyền ra ngoài của Thần Nông Cốc để đối phó với Khương Vy Nhan!

 

Chỉ thấy Sở Thiên Thư đột nhiên giơ tay lên, một lá bùa giấy viết đầy những loại ký hiệu kỳ quái bị ném ra phía trước.

 

Lá bùa giấy đó vừa mới gặp không khí đã vang lên tiếng ầm rồi biến mất tăm.

 

Thế nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cảm giác khác lạ, giống như không khí xung quanh đang bị thứ gì đó giam cầm lại.

 

“Cảm nhận được chưa hả? Chỉ cần tôi ném thêm một lá bùa giấy nữa ra thì ngay cả việc cử động cánh tay cũng là chuyện xa xỉ với cô!”

 

Sở Thiên Thư cười nham hiểm nói.

 

“Ồ? Đây chính là trận pháp bùa chú của Thần Nông Cốc trong truyền thuyết đó sao?”

 

“Hoá ra truyền thuyết đều là thật!”

 

“Chả trách Sở Thiên Thư lại tự tin tới thế!”

 

Mọi người xung quanh bàn tán không ngừng.

 

Ngay cả La Trường Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

Phải nói rằng một người bình thường giống như La Trường Minh đương nhiên sẽ cảm nhận được rõ ràng nhất.

 

Lúc lá bùa giấy đó biến mất, La Trường Minh đã cảm nhận được chân tay của mình như bị một loại sức mạnh vô hình trói chặt lấy, đừng nói là nhấc cánh tay lên, dù cử động ngón tay cũng vô cùng vất vả.

 

Lúc này, trên người Sở Thiên Thư cũng phát sinh những biến hoá dị thường, chỉ thấy những luồng sáng màu vàng xuất hiện giữa khoảng không, chậm rãi hạ xuống rồi cứ quanh quẩn mãi khắp người Sở Thiên Thư.

 

Nhìn thấy những luồng sáng màu vàng đó, ngay cả Thừa Tiếu Thiên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!

 

“Sư huynh Sở, anh… anh đây là…”

 

“Ha ha, đây chính là đại trận bùa chú của Thần Nông Cốc, chỉ cần ở trong phạm vi một trăm mét, tất cả mọi người đều sẽ bị đại trận bùa chú trói buộc, không một ai có thể thoát ra!”

 

“Cô gái, bây giờ cô đã hối hận chưa?”

 

Sở Thiên Thư cười đắc ý nói.

 

Không đợi Khương Vy Nhan trả lời, Sở Thiên Thư đã hoá thân thành một tia sáng màu vàng, nhanh như điện giật lao thẳng về phía Khương Vy Nhan.

 

Cùng là kết hợp võ thuật và trận pháp lại với nhau, thế nhưng những động tác này của Sở Thiên Thư nhìn lại chói mắt hơn nhiều so với cú tát kia của Khương Vy Nhan.

 

Khi Sở Thiên Thư tung cú đấm ra, thậm chí trong không khí cũng xuất hiện cả tiếng sấm rền.

Tiếng vang đùng đoàng rõ ràng chấn động tới đinh tai nhức óc.
 
Chương 1905


Uy thế trong cú đấm này của cụ ta lại càng giống như núi cao đè ép xuống!

 

Cứ như cú đấm này mà giáng xuống thì cả toà nhà lớn đều sẽ sụp đổ!

 

Lúc này, Sở Thiên Thư càng tràn đầy tự tin, đối diện với Khương Vy Nhan căn bản không có cách gì đáp trả, cú đấm này của cụ ta không đánh cho đối phương nát thịt đã là nương tay lắm rồi!

 

“Sư huynh Sở, đừng giết cô ta vội, đợi sau khi lấy được phương thuốc thì giết cũng chưa muộn!”

 

Thừa Tiếu Thiên vội vàng lớn tiếng ngăn cản.

 

Thế nhưng lời này của Thừa Tiếu Thiên rõ ràng đã quá muộn màng.

 

Thái độ ban nãy của Khương Vy Nhan đã khiến Sở Thiên Thư nổi cơn thịnh nộ, vậy nên vừa mới ra tay đã là một đòn chết chắc!

 

“Chỉ một con đàn bà nhỏ bé mà cũng dám không coi tôi ra gì, hôm nay tôi sẽ cho cô nếm mùi vị cái chết!”

 

Sau khi tiếng “chết” thốt ra khỏi miệng, nắm đấm của Sở Thiên Thư giống như một ngôi sao băng mang theo ánh sáng màu vàng rớt xuống, nhắm thẳng vào ngực của Khương Vy Nhan.

 

 

 

“Rầm!”

 

Khi cú đấm được tung ra, xung quanh lập tức khói bụi mịt mờ, lấy Khương Vy Nhan và Sở Thiên Thư làm trung tâm, mặt đất cẩm thạch cứ thế nứt toác ra.

 

La Trường Minh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền đất.

 

Bọn họ đang ở tầng năm đấy!

 

Lỡ như mặt đất bị chấn động, người khác có thể không sao, thế nhưng ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi!

 

Lúc khói bụi vẫn chưa tản đi, chỉ thấy một bóng người bay thẳng ra từ trong màn khói đó.

 

“Khụ!”

 

Sở Thiên Thư vừa bay ngược lại về phía cửa sổ vừa phun ra một ngụm máu lớn!

 

Trong ánh mắt ngập tràn vẻ không dám tin, không cam tâm nhìn về phía Khương Vy Nhan với dáng vẻ hết sức dịu dàng!

 

Sao có thể chứ?

 

Cụ ta lại bị một cô gái hơn hai mươi tuổi đánh bay ngược lại?

 

Hơn nữa còn là bị đánh hộc máu trong tình cảnh đã sử dụng mật trận của Thần Nông Cốc?

 

Lưu Sùng Hằng sợ hãi tới mức đờ đẫn!

 
 
Chương 1906


Mà áp lực vô hình đó cũng lập tức giảm bớt đi không ít, ít nhất cơ thể của cô đã có thể tuỳ ý cử động.

 

Còn ông lão mặc đồ đen cũng dừng bước, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía sau lưng Khương Vy Nhan.

 

“Vy Nhan, xin lỗi em, anh đến muộn rồi!”

 

Sau lưng vang lên giọng nói đầy thương xót của Tiêu Chính Văn.

 

“Chồng ơi!”

 

Khương Vy Nhan nghe thấy giọng nói của Tiêu Chính Văn thì không khỏi quay người lại, nhào vào trong lòng Tiêu Chính Văn rồi khóc nấc lên.

 

Dù gì cô cũng chỉ là một người phụ nữ, đối diện với cảnh tượng ban nãy, cô cũng chỉ cố làm ra vẻ kiên cường mà thôi!

 

Lúc đối diện với sự đe doạ và uy hiếp của mọi người, cô đã hy vọng Tiêu Chính Văn ở bên cạnh mình biết bao nhiêu?

 

Thế nhưng dù Tiêu Chính Văn không ở cạnh thì cô cũng buộc phải đứng thẳng lưng, tuyệt đối không thể để cho đám người vô liêm sỉ này đạt được ý đồ!

 

“Đừng khóc, không phải chồng em đến rồi sao? Nhìn chồng giúp em xả giận nhé!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ vỗ lên vai Khương Vy Nhan, tiện tay giúp cô lau đi nước mắt rơi trên gò má.

 

Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Chính Văn.

 

“Bớt phí lời đi, tôi đã nghe thấy hết mấy lời ban nãy của mấy người rồi, ai muốn cướp phương thuốc thì cùng lên cả đi!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía đám người.

 

Tất cả mọi người, kể cả ông lão mặc đồ đen đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu chính là vua Bắc Lương à?”

 

Lúc này, lại có thêm một ông lão tiến lên trước một bước, đứng ra từ trong đám người.

 

Hơi thở ở cảnh giới Thiên Vương cấp thiên bốn sao lập tức bộc phát.

 

Không chỉ có cụ ta, bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi cũng chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi đám người.

 

Chỉ là người đàn ông trung niên đó vừa mới bước ra khỏi đám người, hơi thở của cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao lập tức bao phủ khắp không gian!

 

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

 

Ba người này rõ ràng đều không phải người của dược tông!

 

Hơn nữa, ba cường giả ở cảnh giới Thiên Vương cùng ra tay, dù có là Tiêu Chính Văn thì e rằng cũng chẳng phải đối thủ!

 

“Ý của cậu là bảo chúng tôi cùng xông lên sao?”

Người đàn ông trung niên đó cười khẩy nói.
 
Chương 1907


Tuy Tiêu Chính Văn cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, hơn nữa nghe nói thực lực của Tiêu Chính Văn cực kỳ mạnh.

 

Nhưng thực lực có mạnh thế nào thì cũng chỉ trong trường hợp một đấu một thôi.

 

Đạt đến cảnh giới Thiên Vương thì dù thực lực có mạnh cũng không thể một đấu ba.

 

Bây giờ đối mặt với ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương đột nhiên xuất hiện, tình thế bỗng chốc gây bất lợi với Tiêu Chính Văn.

 

Khương Vy Nhan hơi lo lắng kéo góc áo Tiêu Chính Văn.

 

“Cậu thật sự nghĩ một mình cậu có thể một đấu ba sao? E là cậu vẫn chưa biết cậu sắp phải đối mặt với ai đâu”.

 

Người đàn ông trung niên cười khẩy nói.

 

Thừa Tiếu Thiên chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Tiêu Chính Văn, sợ là anh vẫn không biết mấy vị này đều là cao thủ kiếm tông và trận tông của Hằng Sơn đâu nhỉ”.

 

“Đừng nói là anh, dù anh và Độ Thiên Chân Nhân hợp sức lại với nhau thì hôm nay cũng đừng hòng sống sót trở về”.

 

Thừa Tiếu Thiên nói không sai chút nào, người đàn ông trung niên này chính là Lữ Thiên Xung – người đứng đầu trận tông.

 

Hai ông lão mặc áo đen lúc nãy là cao thủ Kiếm Tông, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức.

 

Trước đó ở Thương Lĩnh, mấy đệ tử của Hằng Sơn không ra tay với Tiêu Chính Văn, nhưng vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Chính Văn.

 

Cho nên cũng có suy đoán chính xác về sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn.

 

Hôm nay bảo Thừa Tiếu Thiên đến giành phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ không suy xét đến việc Tiêu Chính Văn sẽ ở đó.

 

Nhưng cũng may trưởng lão dược tông đề phòng trường hợp xấu xảy ra nên mới cử ba cao thủ lén xuống núi, hơn nữa còn trà trộn vào trong đám người dược tông cùng đến thành phố Thiên Phủ.

 

Không ngờ ba vị cao thủ này thật sự phát huy tác dụng.

 

Nhất là khi nhận ra Lữ Thiên Xung, Thừa Tiếu Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

 

“Chẳng qua chỉ là một đấu ba mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, Độ Thiên Chân Nhân vẫn còn việc phải làm nên một mình tôi có thể giải quyết”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh nhạt cười nói.

 

Một mình có thể giải quyết ư?

 

Không chỉ có Lữ Thiên Xung bật cười mà ngay cả những người có mặt ở đây cũng cười theo.

 

“Chàng trai trẻ, cậu đừng nghĩ cậu có thể đánh bại được Cừu Vạn Lý thì có tư cách khiêu khích ba vị cao thủ cảnh giới Thiên Vương”.

 

“Đây không phải là đề bài tính toán đơn giản như một cộng một bằng hai đâu”.

 

“Dù có là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao. Huống hồ ở đây bọn tôi cũng có một vị cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao nữa”.

 

Thiệu Hữu Đức mỉa mai nói.

 

Đừng nói là Tiêu Chính Văn, dù có là Võ Thí Thiên cũng chưa chắc có thể đánh bại ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc.
 
Chương 1908


Dù sao ba người ra tay cùng lúc và từng người đánh nhau với Tiêu Chính Văn hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

 

Mọi người đều là cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thực lực cũng không chênh lệch quá nhiều.

 

Huống hồ hai người Thiệu Hữu Đức còn là người của kiếm tông, sao thằng ranh Tiêu Chính Văn có thể so sánh với họ về việc nắm chắc tình hình trận chiến được chứ.

 

“Hừ, không phải là đề toán đơn giản sao? Vậy thì chỉ có ra tay xong rồi mới biết được”.

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.

 

“Nếu cậu đã không biết trời cao đất dày như thế thì bọn tôi sẽ ban cho cậu cái chết”.

 

Nói xong, Lữ Thiên Xung là người đầu tiên bước ra, uy lực của cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao áp bức đến cực điểm.

 

Chỉ mới tiến một bước mà cả tòa nhà lớn này đều rung chuyển.

 

“Khoan… khoan đã!”

 

La Trường Minh vội bước ra.

 

Ông ta đứng trước mặt mọi người nói: “Nơi… nơi này là bệnh viện, nếu muốn đánh nhau thì có thể đến khu đất trống dưới tầng, ngộ nhỡ tòa nhà sập xuống sẽ gây ra thương vong cho rất nhiều người dân vô tội”.

 

Thật ra ông ta càng lo lắng cho sự sống chết của mình hơn.

 

Giờ còn chưa đánh nhau thật, chỉ mới tiến ra một bước mà cả tòa nhà đều rung lắc thế này.

 

Nếu đánh nhau rồi, chẳng phải tòa nhà sẽ sụp đổ ngay tức khắc sao?

 

“Cũng được!”

 

Thiệu Hữu Đức quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Ranh con, có gan thì đi theo bọn tôi”.

 

Dứt lời, cụ ta phá cửa sổ lao ra ngoài, nhảy từ tầng năm xuống.

 

Lữ Thiên Xung và Trương Tường Ngọc cũng lần lượt nhảy ra khỏi cửa sổ.

 

“Chồng à, hay là…”

 

Khương Vy Nhan siết chặt bàn tay cầm phương thuốc.

 

Vì suy xét đến an toàn của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan đã có tâm lý giao phương thuốc cho đối phương.

 

“Không sao, chúng ta có thể đưa phương thuốc cho Thiên Tử, có thể đưa cho Long Các nhưng tuyệt đối không thể đưa cho họ”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn khẽ vỗ bàn tay nhỏ nhắn của Khương Vy Nhan, sau đó cũng bật người lên nhảy xuống.

 

Ngay lúc Tiêu Chính Văn nhảy từ trên lầu xuống, khoảng đất trống dưới lầu đã xuất hiện một bản đồ trận pháp hình ngôi sao sáu cánh.

 

Từng luồng ánh sáng màu bạc tỏa ra từ góc nhọn của ngôi sao sáu cánh đó.

 

Không khí xung quanh xuất hiện băng nhũ.

 

Bệnh nhân và nhân viên y tế trong bệnh viện đều hoảng sợ trốn vào cửa, không dám rời khỏi tòa nhà nửa bước.

 

Không ít người đều lạnh run cầm cập.
 
Chương 1909


Lần này Tiêu Chính Văn tiêu đời rồi.

 

Lưu Sùng Hằng lo lắng nhìn xuống dưới, tim như nhảy lên đến cổ họng.

 

Dù là Lưu Sùng Hằng cũng có thể nhìn ra đối phương đã bày bố xong trận pháp, chỉ đợi Tiêu Chính Văn sa vào.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ đơn giản là một đấu ba nữa, mà còn phải đối diện với uy hiếp trận pháp của đối phương, rất nhiều yếu tố gây bất lợi cho Tiêu Chính Văn hợp lại với nhau như thế, sao Lưu Sùng Hằng có thể không lo lắng?

 

“Tiêu Chính Văn, không lâu nữa cậu sẽ trả giá cho sự ngạo mạn của mình”.

 

Lữ Thiên Xung cười nhạo nói.

 

Lục Mang Tinh Trận này là một trong các trận pháp băng tuyết của Hằng Sơn.

 

Thoạt nhìn thì thấy màn sương mờ trong không khí đều là khí lạnh nhưng thật ra đó đều là sát khí có thể chất.

 

Chỉ cần thực lực của người bày bố trận pháp đủ mạnh thì dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần bước vào trong sát trận này cũng phải chết.

 

Tiêu Chính Văn lại không hề biết gì mà rơi thẳng vào điểm chính giữa của sát trận.

 

Cụ ta nghĩ lúc này Tiêu Chính Văn chẳng khác gì tự sát cả.

 

“Đừng nói mấy lời thừa thãi với cậu ta, giết!”

 

Thiệu Hữu Đức hét lên từ giết, đồng thời cũng vung kiếm lao về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lữ Thiên Xung cũng nhảy lên theo, giống như một ác thần lao vào biển nhào đến chỗ Tiêu Chính Văn với tốc độ cực nhanh.

 

Nắm đấm của cụ ta vừa vung lên, xung quanh còn phát ra từng tiếng sấm sét kết hợp khéo léo với Lục Mang Tinh Trận.

 

Trận pháp và võ thuật cùng kết hợp tạo ra một chiêu cực mạnh.

 

Trương Tường Ngọc cũng rút thanh kiếm dài ra rồi đâm vào sau lưng Tiêu Chính Văn với một góc độ khác.

 

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng kiêu ngạo đứng chính giữa Lục Mang Tinh Trận, không hề có ý né tránh, thậm chí còn không thèm liếc nhìn ba người một cái.

 

Khoảnh khắc ba người cùng lao đến giết Tiêu Chính Văn, anh vẫn đứng thẳng tắp vung một nắm đấm lên.

 

“Hả?”

 

Lữ Thiên Xung thấy thế không khỏi nhíu mày.

 

Nhưng sau đó ba người đều nở nụ cười mỉa mai.

 

Ba người cùng lao đến chỗ anh từ ba hướng khác nhau.

 

Mà Tiêu Chính Văn chỉ vung một đòn lên đánh về phía Lữ Thiên Xung, như thế chẳng phải có nghĩa là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?

 

“Đáng tiếc thật, hôm nay Tiêu Chính Văn cậu phải chết rồi”.

 

Dứt lời, nắm đấm của Lữ Thiên Xung chạm vào nắm đấm của Tiêu Chính Văn.

 

“Ầm!”

 

Một âm thanh cực lớn vang lên, mặt đất đều rung chuyển theo tiếng động đó.

 

Các tòa nhà xung quanh cũng rung lắc dữ dội.

 

Ngay cả những chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe cũng phát ra tiếng còi hú, kính của rất nhiều ngôi nhà cũng vỡ tung.

 

“Không ổn, thằng nhóc này có thể sử dụng từ trường à? Mọi người phải cẩn thận”.

 

Lữ Thiên Xung đánh một đòn với Tiêu Chính Văn, mặc dù không bị thương gì nhưng cánh tay cũng bị chấn động hơi tê, vội vàng dặn dò hai người còn lại.
 
Chương 1910


Chỉ là Lữ Thiên Xung vừa dứt lời, một lực cực lớn hệt như dời núi lấp biển đánh tới, thậm chí Lữ Thiên Xung không kịp đỡ thì cả người đã bị đánh văng ra xa.

 

Cùng lúc đó Lục Mang Tinh Trận cũng xảy ra thay đổi rất lớn.

 

Sát khí như nhũ băng trước đó bỗng chốc biến mất, thay vào đó là một đốm màu đỏ rất giống lửa.

 

“Phù!”

 

Một ánh lửa bốc lên trời, Trương Tường Ngọc chưa kịp đụng đến góc áo Tiêu Chính Văn đã bị ánh lửa đó đánh trúng.

 

Thiệu Hữu Đức thậm chí còn bám vào trên ánh lửa bốc lên trời đó rồi văng lên cao hàng trăm mét, sau đó cả người rơi xuống đất.

 

“Rầm!”

 

Sau khi Thiệu Hữu Đức rơi xuống đất, mặt đất ở bãi đỗ xe được làm từ nhựa đường cũng xuất hiện mấy cái hố hình người sâu đến hai mét.

 

Ba người cứ nghĩ dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến đâu cũng không thể đối phó với ba người họ dồn hết sức đánh từ ba hướng khác nhau cùng một lúc.

 

Nhưng cuối cùng ba người lại bị đánh văng ra xa.

 

Bày bố một cái bẫy cho Tiêu Chính Văn nhưng nó lại trở thành vũ khí sắc bén để Tiêu Chính Văn sử dụng.

 

Ngược lại họ bị Tiêu Chính Văn vây khốn trong Lục Mang Tinh Trận.

 

Cũng may Thiệu Hữu Đức đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao, cơ thể rắn chắc như đá, mặc dù bị ngã khá nghiêm trọng nhưng không bị nội thương quá nặng.

 

So ra thì Lữ Thiên Xung mới là người thê thảm nhất.

 

Khoảnh khắc lực mạnh vô hình đó đập vào người cụ ta, ngay cả da của cụ ta cũng nứt toác.

 

Cả người từ trên xuống dưới đều cảm nhận được cơn đau thấu tâm can.

 

Sau đó ngay lúc cả người văng ra xa đó thì lại cảm nhận được không khí xung quanh đều bị rút cạn, cả người đều lộ ra dưới áp suất khí quyển cực lớn.

 

Thậm chí ngay cả xương cũng bị áp lực đó đè ép, phát ra tiếng răng rắc.

 

Cả người vẫn chưa rơi xuống đất nhưng cụ ta đã liên tục ho ra máu giữa không trung.

 

“Bịch!”
 
Chương 1911


Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người.

 

“Phụt!”

 

Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Không… không ổn! Đi mau!”

 

Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy.

 

Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang.

 

Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa.

 

Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.

 

Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu.

 

Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi.

 

Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.

 

“Vù!”

 

Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường.

 

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

 

“Soạt!”

 

Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau.

 

Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng.

 

“Ôi trời ạ!”

 

“Có phải… tôi bị hoa mắt rồi không?”

 

“Đây… đây…”

 

Mọi người trong dược tông đều trố mắt, đó đâu còn là lá cây, rõ ràng là vô số viên đạn có sức mạnh vô địch.
 
Chương 1912


Nhưng lúc này mấy người Lữ Thiên Xung chỉ biết mình phải chạy trốn đâu kịp nhìn phía sau.

 

“Xoẹt!”

 

Chỉ trong thoáng chốc, vô số lá cây đâm xuyên qua cơ thể Lữ Thiên Xung, thậm chí cụ ta còn không kịp kêu lên mấy tiếng thảm thiết đã bị đâm thành một đống thịt nhão.

 

Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức cũng không tốt hơn là bao, ngay lúc Lữ Thiên Xung bị đâm thành đống thịt, họ cũng hóa đá ngay tức khắc.

 

Ngay sau đó biến thành một vũng máu.

 

Ôi!

 

Mọi người có mặt ở đây không khỏi xuýt xoa.

 

Nhất là Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên lập tức quỳ xuống đất, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn như sát thần.

 

Chẳng phải nói Lữ Thiên Xung cũng là cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao sao?

 

Chẳng phải nói không có bất kỳ ai có thể đánh thắng được ba cảnh giới Thiên Vương cùng một lúc à?

 

Nhưng bây giờ chuyện là thế nào đây?

 

Mặc dù giết được đám người Lữ Thiên Xung, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chắp một tay sau lưng, kiêu ngạo đứng trong bãi đỗ xe.

 

“Nhìn đủ chưa? Chưa đủ thì e là những người trên tầng sẽ chết đấy”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Vừa nghe anh nói thế, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía quán cafe cách bãi đậu xe không xa.

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi ra khỏi quán cafe, đi theo phía sau cụ ta chính là Lạc Thiên Trạch.

 

Người của Thiên Thần Tông?

 

Sở Thiên Thư không khỏi nhướng mày.

 

Không ngờ người của Thiên Thần Tông nói với cụ ta trong tay Khương Vy Nhan có phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, còn nói muốn chia sẻ với cụ ta.

 

Hóa ra là họ coi hàng chục tông môn trong dược tông như bia đỡ đạn?

 

“Tiêu Chính Văn, quả nhiên cậu rất mạnh, giết được cả ba cao thủ cảnh giới Thiên Vương, thảo nào ngay cả Đoàn Hải Long cũng phải cúi đầu chịu thua trước cậu”.

 

Ông lão cười khẩy, chống cây gậy đầu rồng lắc lư đi từng bước về phía Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này trong không khí thoang thoảng mùi kỳ lạ.

 

Mùi hương này khác với các mùi hương thông thường khiến mọi người có cảm giác nghiện khi ngửi, như thể ngay cả linh hồn cũng bị hút vào trong mùi hương đó.

 

“Không ổn, trong mùi này có độc”.

 

Lưu Sùng Hằng vội lấy khăn tay ra, đổ một cốc nước lên đó rồi đưa cho Khương Vy Nhan.

 

Nhưng những người khác không được may như Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng, ngoài Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên ra, mấy người khác cũng đều ngã xuống đất.

 

Thật ra có vài người đã bắt đầu co giật.

 

“Đây là mùi gì vậy?”

 

Khương Vy Nhan nhíu mày hỏi.

 

“Mặc dù tôi không biết tên của mùi hương này nhưng chắc là một chất độc của riêng Thiên Thần Tông, người trong dược tông đều biết điều này, đồ gì càng thơm thì càng có độc”.

 

Lưu Sùng Hằng cũng lấy khăn tay bịt mũi mình lại nói.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu có biết dù là cao thủ Thiên Thần Tông thì cũng phải vuốt mặt nể mũi dược tông tôi là vì lý do gì không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom