Chương 1873


 Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong.

 

Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được?

 

Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này.

 

Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh.

 

Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ.

 

Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi.

 

Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó.

 

Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình.

 

“Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?”

 

Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.

 

“Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”.

 

Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.

 

“Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”.

 

Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”.

 

“Vâng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.

 

“Cậu Tiêu!”

 

Lúc Độ Thiên Chân Nhân đến, Tiêu Chính Văn đã rơi vào trạng thái hôn mê, gọi mấy lần nhưng Tiêu Chính Văn không có phản ứng.

 

“Nhanh lên, đỡ cậu Tiêu lên xe, lập tức về nhà”.

 

Độ Thiên Chân Nhân và hai đệ tử đỡ Tiêu Chính Văn vào xe, sau đó lái về biệt thự nhà họ Tiêu với tốc độ nhanh nhất.

 

Cũng may lúc này Lưu Sùng Hằng đang luyện chế Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân vừa đưa Tiêu Chính Văn vào biệt thự liền nói với đệ tử bên cạnh: “Đi bảo môn chủ Lưu mau đến đây xem thử”.

Không lâu sau, Lưu Sùng Hằng và Khương Vy Nhan cùng chạy đến sảnh chính.
 
Chương 1874


Lưu Sùng Hằng nhìn Tiêu Chính Văn đang nằm trên sô pha, sắc mặt vẫn như thường, không khỏi thầm nhíu mày.

 

“Ôi! Cậu Tiêu không phải trúng độc bình thường đâu, loại độc này chỉ có ba tông môn mới biết cách điều phối”.

 

Lưu Sùng Hằng tiến đến trước một bước, rồi bắt mạch cho Tiêu Chính Văn, ông ta càng chắc chắn vào suy đoán của mình.

 

“Ông nói thế là sao? Rốt cuộc cậu Tiêu bị trúng độc gì?”

 

Độ Thiên Chân Nhân vội nói.

 

“Thật ra đây là thuốc độc mãn tính, nghe nói sau một tháng mới phát tác, nhưng vì thực lực của cậu Tiêu khá cao nên tốc độ máu lưu thông trong cơ thể nhanh hơn nhiều so với người thường. Điều này ngược lại sẽ khiến chất độc phát tác trong thời gian ngắn”.

 

“Nhưng tôi không biết giải loại độc này, bây giờ ngoài người bỏ độc thì chỉ có dược sư Hoàng của Dược Vương Cốc mới có thể giải được loại độc này. Hiện giờ cậu Tiêu hôn mê bất tỉnh, tôi nghĩ nên liên hệ với Dược Vương Cốc ngay”.

 

“Đối phương thậm chí đã có thể đưa cho chúng ta miễn phí dược liệu mà Bát Cực Tục Mệnh Đan cần thì tôi đoán họ cũng sẽ cứu người thôi nên…”

 

Nói đến đây, Lưu Sùng Hằng quay đầu lại nhìn Khương Vy Nhan.

 

Trước mắt bất kể là ông ta hay Độ Thiên Chân Nhân đều không có thể diện lớn như thế.

 

Chỉ có Khương Vy Nhan mới có thể mời dược sư Hoàng đích thân đến cứu mạng Tiêu Chính Văn.

 

“Cô Khương, Lưu Sùng Hằng nói đúng đấy, hai người chúng tôi không mời được dược sư Hoàng, chỉ có cô Khương có thể mời ông ta ra tay, mạng sống của cậu Tiêu đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể trì hoãn chuyện này”.

 

“Dù Dược Vương Cốc có thật lòng quy thuận hay không, bây giờ đều phải thử”.

 

Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.

 

“Cô Khương, nhất định phải nhanh lên, bây giờ cậu Tiêu hôn mê, cực kỳ nguy hiểm”.

 

Lưu Sùng Hằng cũng nói thêm vào.

 

Khương Vy Nhan hít sâu rồi nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông cụ, làm phiền ông dẫn tôi đến Dược Vương Cốc một chuyến”.

 

“Được!”

 

Độ Thiên Chân Nhân dẫn Khương Vy Nhan ra ngoài.

 

Vốn dĩ Dược Vương Cốc chỉ cách Giang Trung một trăm mười cây số, hơn nữa chuyện khá cấp bách nên chỉ cần mất chưa đến nửa tiếng Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan đã đến trước cửa Dược Vương Cốc.

 

Thấy Độ Thiên Chân Nhân đi đến, đệ tử canh cửa của Dược Vương Cốc chạy đến đón, sau đó cúi người gật đầu nói: “Ông Độ Thiên, ông đến đây là…”

 

“Đi thông báo một tiếng, nói có vợ cậu Tiêu đích thân đến thăm, xin được gặp dược sư Hoàng!”

 

Độ Thiên Chân Nhân nghiêm nghị nói.

 

Hả?
 
Chương 1875


Hai tên đệ tử trông cửa của Dược Vương Cốc liếc nhìn Khương Vy Nhan vài lần, sau đó một người chạy như bay vào trong cốc.

 

“Báo… báo cáo! Khương… Khương Vy Nhan đến rồi!”

 

Tên đệ tử kia lao nhanh vào sảnh lớn, thở dốc, lắp bắp nói.

 

Lúc này, dược sư Hoàng đang bàn chuyện với Đại trưởng lão và những người khác xem làm thế nào để đối phó với Tiêu Chính Văn trong tương lai và củng cố sức mạnh của Dược Vương Cốc.

 

Nghe thấy tiếng đệ tử báo cáo, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn.

 

“Cậu nói cái gì? Khương Vy Nhan đến đây sao?”

 

Đại trưởng lão cau mày hỏi.

 

“Vâng! Còn có ông già lúc nãy đến lấy dược liệu của chúng ta… tên Độ Thiên gì đó nữa, hai người bọn họ cùng đến, còn nói muốn gặp môn chủ!”

 

Tên đệ tử báo cáo.

 

“Ồ? Khương Vy Nhan muốn gặp tôi sao?”

 

Lông mày của dược sư Hoàng hơi nhíu lại.

 

“Môn chủ, chúng ta có gặp hay không?”

 

Đại trưởng lão quay lại nhìn dược sư Hoàng hỏi.

 

“Gặp! Tập hợp toàn đội, xếp hàng đón tiếp cô Khương!”

 

Dược sư Hoàng trầm giọng nói.

 

“Rõ!”

 

Tên đệ tử bước nhanh ra khỏi sảnh lớn.

 

Không lâu sau, hai cánh cổng chính của Dược Vương Cốc đồng thời mở ra, dược sư Hoàng đích thân dẫn theo bảy vị trưởng lão của Dược Vương Cốc, cũng như toàn bộ đệ tử cùng bước ra cửa.

 

“Tôi, dược sư Hoàng, Cốc chủ Dược Vương Cốc, kính chào cô Khương!”

 

Dược sư Hoàng chắp tay chào Khương Vy Nhan.

 

“Xin chào, môn chủ Hoàng, hôm nay tôi đến đây hơi đột ngột, nhưng tôi mong môn chủ Hoàng có thể bỏ qua hết những hiểu lầm trước đây, ra tay giúp đỡ chúng tôi!”

 

Khương Vy Nhan đi thẳng vào vấn đề, nói ra lý do đến đây.

 

“Ồ? Không biết là có chuyện gì vậy? Mời cô Khương vào trong nói chuyện!”

 

Dược sư Hoàng nói rồi làm động tác mời Khương Vy Nhan.

 

“Không cần đâu. Tiêu Chính Văn bị trúng độc, theo tôi được biết, chỉ có ông mới có thể cứu anh ấy, không biết môn chủ Hoàng có sẵn lòng ra tay cứu giúp hay không?”

 

Khương Vy Nhan từ chối luôn lời mời của dược sư Hoàng rồi nói thẳng.

Tiêu Chính Văn trúng độc ư?
 
Chương 1876


Dược sư Hoàng khẽ nhíu mày.

 

Theo lý mà nói, Tiêu Chính Văn đã là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, khiến Tiêu Chính Văn trúng độc là chuyện khó như lên trời.

 

Hơn nữa, với sức mạnh của Tiêu Chính Văn, cho dù trúng độc thì cũng sẽ không nghiêm trọng.

 

Nhưng nhìn biểu hiện của Khương Vy Nhan, có vẻ như tình hình của Tiêu Chính Văn không mấy lạc quan.

 

Trong lòng dược sư Hoàng cũng rối bời.

 

Nếu Tiêu Chính Văn đang thử thăm dò cụ ta, mà cụ ta lại không ra tay giúp đỡ thì e rằng mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô ích.

 

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc thì…

 

Trong một giây ngắn ngủi, trong đầu dược sư Hoàng đã tưởng tượng ra hơn chục tình huống có thể xảy ra.

 

“Được! Nếu cô Khương đã tin tưởng tôi đến vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức! Người đâu, mau chuẩn bị xe!”

 

Sau khi cân nhắc cẩn thận, dược sư Hoàng quyết định ra tay giúp đỡ dù cho chuyện này là thật hay giả.

 

Nếu Tiêu Chính Văn thật sự trúng độc, cụ ta cứu một mạng, vậy chẳng phải Tiêu Chính Văn sẽ biết ơn cụ ta sao?

 

Bằng cách này, sẽ có thể xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

 

“Cảm ơn môn chủ Hoàng! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên!”

 

Khương Vy Nhan chắp tay nói với dược sư Hoàng.

 

“Cô Khương khách sáo quá, tôi ra tay cứu giúp, nguyện trở thành bạn tốt với cậu Tiêu và cô Khương. Cậu Tiêu gặp nạn tôi đương nhiên phải dốc toàn lực giúp đỡ!”

 

Nói xong, dược sư Hoàng lịch sự mời Khương Vy Nhan rồi quay đầu lên xe của mình.

 

Khương Vy Nhan và Độ Thiên Chân Nhân cũng không chậm trễ nữa, vội vàng trở lại xe, dẫn dược sư Hoàng về biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Lúc này, Lưu Sùng Hằng lo lắng đi qua đi lại.

 

Tiêu Chính Văn ở trên sô pha, tình hình đã trở nên không mấy lạc quan, mặc dù sắc mặt vẫn bình thường nhưng trong miệng đã chảy máu.

 

Điều này cho thấy Tiêu Chính Văn trúng độc rất nặng.

 

Nếu không được chữa trị ngay thì có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.

 

“Cuối cùng cô cũng về rồi, dược sư Hoàng…”

 

Nhìn thấy dược sư Hoàng phía sau Khương Vy Nhan, Lưu Sùng Hằng nuốt xuống nửa câu hỏi còn lại.

Ông ta vội vàng đi đến chỗ dược sư Hoàng, nói: “Xin chào môn chủ Hoàng!”
 
Chương 1877


Dược sư Hoàng không thèm để ý đến Lưu Sùng Hằng, bước nhanh đến chỗ sô pha, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu trúng độc lúc nào, mọi người biết không?”

 

“Chuyện này…”

 

Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan cùng lắc đầu.

 

“Nói thật chất độc mà cậu Tiêu trúng có lẽ là một loại độc mãn tính. Tuy nhiên, trong quá trình đó, cậu Tiêu đã đánh nhau với người khác, vì vậy chất độc nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể. Bây giờ tôi cũng khó mà cứu giúp!”

 

Dược sư Hoàng nhíu mày, đi đi lại lại.

 

Nếu Tiêu Chính Văn bị trúng độc hơn tám tiếng đồng hồ thì với tình hình hiện tại của anh, cho dù là thần tiên giáng trần cũng không có cách nào cứu chữa!

 

“Ý của môn chủ Hoàng là người hạ độc cố ý phái sát thủ đến để ép Tiêu Chính Văn ra tay để đạt được mục đích giết người sao?”

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng hỏi.

 

“Đúng vậy, đối phương biết rất rõ đặc điểm của loại độc này, nếu tôi không nhầm thì người hạ độc có lẽ là nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông! Loại độc này có nguồn gốc từ Thiên Thần Tông!”

 

“Những người khác hoàn toàn không biết người trúng loại độc này nếu chiến đấu với người khác trong thời gian ngắn sẽ đẩy nhanh độc tố lan rộng và sẽ giết chết người đó!”

 

“Trên thực tế, cho dù cậu Tiêu được cứu sống thì cũng phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, trong thời gian này, cậu Tiêu không thể chiến đấu, nếu không, một khi độc lại phát tác thì khó mà bảo toàn tính mạng!”

 

Dược sư Hoàng vừa nói, vừa kéo mí mắt của Tiêu Chính Văn lên kiểm tra, rồi lại bắt mạch.

 

“Nhà họ Lạc? Từ trước đến nay, chúng tôi không có ân oán gì với nhà họ Lạc, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?”

 

Khương Vy Nhan khó hiểu hỏi.

 

“Nói rõ hơn, có lẽ chuyện này phải trách Dược Vương Cốc chúng tôi. Ba năm trước, tôi từng đồng ý với nhà họ Lạc rằng nếu nhà họ Lạc giao công thức thuốc giải của Thiên Độc Tán cho Dược Vương Cốc thì Dược Vương Cốc sẽ giao phương thức luyện Bát Cực Cục Mệnh Đan cho nhà họ Lạc!”

 

“Chỉ là ba năm trôi qua, tôi đã quên mất giao ước với nhà họ Lạc, hôm nay lại giao phương thuốc luyện đan cho cô, có lẽ bọn họ muốn dùng tính mạng của cậu Tiêu để ép cô giao phương thức luyện đan ra!”

 

“Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, với tình trạng hiện tại của cậu Tiêu, ít nhất vẫn có thể cứu chữa”.

 

Dược sư Hoàng vừa nói vừa biết ra một đơn thuốc, đưa cho Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông trở lại Dược Vương Cốc, bảo đệ tử của tôi điều chế thuốc giải theo đơn thuốc này!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy đơn thuốc, cau mày nói: “Không thể lấy nguyên liệu từ tiệm thuốc trong thành phố sao? Đi tới Dược Vương Cốc rồi về ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cứu người như cứu lửa, không thể chậm trễ được!”

 

“Độ Thiên Chân Nhân, dược liệu ở hiệu thuốc trong thành phố không đủ thanh kiết, thuốc cũng không đủ mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ người của Dược Vương Cốc chúng tôi ra thì không ai biết điều chế loại thuốc giải này, vì vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”

 

Dược sư Hoàng nghiêm mặt nói.
 
Chương 1878


 Độ Thiên Chân Nhân nghe vậy bèn cầm lấy đơn thuốc, chạy nhanh ra ngoài.

 

“Mau! Mau lái xe! Lập tức đi đến Dược Vương Cốc!”

 

Mấy tên đệ tử kiếm tông nghe vậy, vội vàng lái xe đến Dược Vương Cốc với tốc độ nhanh nhất.

 

Sau khi Độ Thiên Chân Nhân rời đi, dược sư Hoàng lại rút ra mấy cây châm bạc, bắt đầu ép độc cho Tiêu Chính Văn.

 

“Môn chủ Hoàng, tình hình của chồng tôi có phải rất tệ không?”

 

Khương Vy Nhan cố nén nước mắt, nắm tay Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Haiz! Cô Khương à, thật ra cậu Tiêu trúng độc sâu như vậy đa phần là do chính bản thân cậu ấy. Một mặt là trong cơ thể cậu ấy có một nguồn năng lượng rất kỳ lạ, mà nguồn năng lượng này luôn dẫn dắt tốc độ lưu chuyển của máu!”

 

“Mặt khác, trước khi cậu ấy trúng độc, nhất định đã phải đi đường núi rất xa, cho nên khóe miệng khô rát khó chịu, sau đó còn đánh nhau với người khác, nhiều yếu tố tập trung lại vào một chỗ khiến cho công hiệu của chất độc cũng được phóng đại lên vô số lần!”

 

“Thành thật mà nói, tôi chỉ nắm chắc được sáu phần, nhưng dù chỉ có một phần chắc chắn, tôi cũng sẽ cố hết sức mình nghe theo lẽ trời, chỉ cần có một chút hy vọng cũng sẽ không buông tay!”

 

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nằm trên ghế sô pha, đầu mày nhíu chặt.

 

Tuy cụ ta cũng rất mong nhìn thấy Tiêu Chính Văn chết nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

 

Dược Vương Cốc vừa đưa ra đơn thuốc, Tiêu Chính Văn đã chết không rõ ràng thì chẳng phải sẽ uổng công Dược Vương Cốc bỏ ra phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi ư?

 

Mà điều khiến dược sư Hoàng cảm thấy kỳ quái là trong cơ thể Tiêu Chính Văn dường như có một loại sức mạnh vô hình điều khiển các chức năng cơ thể của anh, bao gồm cả lưu lượng máu cũng bị nguồn sức mạnh này điều khiển, chuyển động nhanh hơn người thường nhiều!

 

Thật ra nguồn sức mạnh mà dược sư Hoàng cảm nhận được chính là từ trường trong cơ thể Tiêu Chính Văn.

 

Mỗi người đều có từ trường, nhưng những người không trải qua huấn luyện thì sự biểu hiện của nó cũng không rõ ràng!

 

Nghe dược sư Hoàng nói xong, Khương Vy Nhan thật sự không kìm nén được nước mắt đau đớn, từng giọt lệ tựa như chuỗi trân châu bị đứt dây, chảy dài trên gò má.

 

“Cô Khương, bây giờ vẫn chưa phải lúc tuyệt vọng, Dược Vương Cốc chúng tôi cũng có hiểu biết về loại độc này, trước tiên nên đưa cậu Tiêu về phòng ngủ đã, khoảng tầm một giờ nữa Độ Thiên Chân Nhân mới trở về!”

 

Khương Vy Nhan gật đầu, lau nước mắt trên mặt rồi dặn dò mấy người giúp việc, đưa Tiêu Chính Văn trở về phòng ngủ.

 

Dược sư Hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang hôn mê bất tỉnh, trong mắt chợt lóe lên tia sáng sắc lạnh.

Hành động lần này của Thiên Thần Tông thật sự hơi quá trớn!
 
Chương 1879


Không phải vì Tiêu Chính Văn, mà là cách làm của Thiên Thần Tông rõ ràng rành là đang cố ra oai với Dược Vương Cốc.

 

“Bọn chó này thật to gan!”

 

Dược sư Hoàng dùng sức siết chặt nắm đấm, cơn giận dâng lên trong lòng.

 

Vừa đi qua đi lại trong sân, dược sư Hoàng vừa âm thầm tính toán, phải làm sao để dạy cho Thiên Thần Tông một bài học suốt đời khó quên, đồng thời cũng phải khiến cho tất cả dược tông hiểu một việc rằng Dược Vương Cốc vĩnh viễn là thần của cả dược tông!

 

Bất kỳ người nào cũng không được động vào địa vị của Dược Vương Cốc.

 

Đồng thời, bất kỳ quyết sách nào của Dược Vương Cốc đưa ra, các dược tông khác chỉ có thể tiếp nhận vô điều kiện.

 

Ai dám phản kháng sẽ phải hứng chịu một trận bão tố!

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, gần hai tiếng sau, Độ Thiên Chân Nhân mới quay về cùng Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc.

 

“Môn chủ, thuốc… thuốc đây rồi!”

 

Đại trưởng lão ôm một bình thuốc trong lòng, bước nhanh lên trước!

 

“Đừng đưa tôi, mau đút cho cậu Tiêu đi! Thời gian không đợi người!”

 

Dược sư Hoàng vội vàng chỉ tay lên tầng hai.

 

Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đưa Đại trưởng lão đến phòng ngủ của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão lau mồ hôi trán, lấy một đốt ống trúc trong lồng ngực ra.

 

Đại trưởng lão cẩn thận dùng ống trúc mở miệng Tiêu Chính Văn ra trước, rồi sau đó mới chầm chậm rót thuốc vào miệng Tiêu Chính Văn.

 

“Đại trưởng lão, sau khi uống thuốc này, phải mất bao lâu thì cậu Tiêu mới tỉnh lại?”

 

Độ Thiên Chân Nhân ân cần hỏi.

 

Đại trưởng lão khó xử nhìn Độ Thiên Chân Nhân: “Anh Độ Thiên à, không phải tôi không muốn nói mà tình hình của cậu Tiêu rất nghiêm trọng, tôi thật sự không dám nói bừa!”

 

“Môn chủ có lệnh, bất kỳ ai cũng không được bàn tán về bệnh tình của cậu Tiêu, bằng không, sẽ mời rời khỏi núi! Cho nên, mong anh thông cảm cho!”

 

Đại trưởng lão nói xong liền cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ Tiêu Chính Văn.

 

“Cô Khương, dược sư Hoàng vẫn đang ở đây, hẳn là vẫn cứu được!”

 

Lưu Sùng Hằng đứng bên cạnh, nhỏ giọng khuyên nhủ Khương Vy Nhan.

Dĩ nhiên Khương Vy Nhan biết, Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng đều đang muốn tốt cho mình.
 
Chương 1880


Lúc này cô cố nén nước mắt, gật đầu, khoát tay với hai người họ, tỏ ý bảo bọn họ ra ngoài trước, mình muốn yên lặng một chút.

 

Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng ra tới đại sảnh, đúng lúc thấy dược sư Hoàng và Đại trưởng lão đang xì xào bàn tán gì đó, vì vậy bèn tiến lên phía trước nói: “Môn chủ Hoàng, ông có thể cho chúng tôi biết tình hình của cậu Tiêu như thế nào không?”

 

Dược sư Hoàng trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi không biết hai ông có để ý hay không, cậu Tiêu trúng độc rất nghiêm trọng nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi! Đây là vì sao?”

 

Lưu Sùng Hằng suy ngẫm, lắc đầu đáp: “Môn chủ Hoàng, chuyện mà ông nói, cả đời này tôi chưa gặp bao giờ nên cũng không nói được vì sao!”

 

“Đó là bởi vì chất độc đã xâm nhập vào huyệt Quyết Âm, vì vậy, sắc mặt sẽ không có thay đổi gì, nhưng đã như vậy thì độc ngấm vào càng sâu, nếu giờ tý đêm nay, sắc mặt cậu Tiêu đột nhiên tái nhợt hoặc ửng hồng thì không còn cách nào xoay chuyển được nữa!”

 

“Nếu sắc mặt cậu Tiêu đột nhiên trở nên xanh đen, hoặc vàng vọt nghĩa là độc tố đã bị tống ra ngoài! Tuy những người như chúng tôi nói là dùng tinh lực cả đời để nghiên cứu, có một vài lúc chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời!”

 

“Vì vậy, bây giờ mà muốn tôi nói rõ cậu Tiêu sống hay chết thì đúng là làm khó tôi quá!”

 

Nghe dược sư Hoàng nói xong, Độ Thiên Chân Nhân và Lưu Sùng Hằng không khỏi hoảng sợ.

 

“Nói… nói vậy có nghĩa là tình hình hiện giờ của cậu Tiêu là thập tử nhất sinh!”

 

Lúc Độ Thiên Chân Nhân nói ra câu này, toàn thân như toát ra một luồng sát khí.

 

Thiên Thần Tông!

 

Chỉ là một dược tông mà cũng dám ra tay tàn độc như vậy với Tiêu Chính Văn ư?

 

Nếu Tiêu Chính Văn bình an vô sự thì chẳng sao!

 

Nhưng nếu Tiêu Chính Văn gặp bất trắc gì, chắc chắn Độ Thiên Chân Nhân sẽ dẫn đầu Thiên Kiếm Tông san bằng Thiên Thần Tông!

 

“Hừ! Xem ra bọn người Thiên Thần Tông chán sống rồi!”

 

Lưu Sùng Hằng nghiến răng nghiến lợi giận dữ mắng.

 

Lưu Sùng Hằng thiếu tự tin là bởi Thanh Vân Tông vốn không thể so sánh được với Thiên Thần Tông.

 

Nhưng Độ Thiên Chân Nhân ở đây, Thiên Kiếm Tông chính là cấp dưới của Tiêu Chính Văn!

 

Tiêu Chính Văn gặp chuyện không may, Độ Thiên Chân Nhân nhất định sẽ là kẻ đầu tiên giết thẳng đến Thiên Thần Tông!

 

Vì vậy, thể hiện lòng trung thành vào thời điểm này là kế sách tốt nhất!

 

“Hai ông không cần kích động, chuyện của Thiên Thần Tông, Dược Vương Cốc chúng tôi cũng sẽ truy xét đến cùng, toàn bộ dược tông chưa từng có kẻ nào dám không nể mặt Dược Vương Cốc chúng tôi như vậy!”

Hai mắt dược sư Hoàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, gằn giọng nói.
 
Chương 1881


 Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã đến nửa đêm.

 

Mấy người dược sư Hoàng đang chờ đợi tin tức trong sảnh lớn đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Lúc này, Khương Vy Nhan đột nhiên vội vàng chạy xuống.

 

“Không hay rồi, Tiêu Chính Văn… anh ấy nôn ra máu!”

 

Khương Vy Nhan lo lắng hét lên.

 

Đám người dược sư Hoàng vội vàng đứng dậy, đi nhanh về phía phòng ngủ của Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đang nôn ra máu đen.

 

Thấy vậy, dược sư Hoàng thở phào nhẹ nhõm: “Cô Khương không cần lo lắng, nôn hết máu đen ra thì cậu Tiêu sẽ có thể khỏi bệnh!”

 

Nói xong dược sư Hoàng lấy thêm hai cây kim châm bạc ra, dùng sức đâm vào hai huyệt đạo của Tiêu Chính Văn.

 

“Phụt!”

 

Ngay khi cây kim châm bạc của dược sư Hoàng đâm vào huyệt đạo của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn liền phun ra một ngụm máu lớn.

 

Mấy người Khương Vy Nhan căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn và dược sư Hoàng, ngay cả Lưu Sùng Hằng cũng không dám nói nửa lời.

 

Sau khi phun ngụm máu đen này ra, tình trạng của Tiêu Chính Văn ổn định hơn rất nhiều.

 

Khương Vy Nhan cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn trên giường bệnh, lúc này sắc mặt xanh đen của Tiêu Chính Văn đã trở nên hồng hào.

 

“Chồng ơi!”

 

Khương Vy Nhan vội vàng đến bên giường bệnh, nắm tay Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn cũng từ từ mở mắt liếc nhìn những người xung quanh.

 

“Tôi… Tôi đang ở đâu?”

 

Tiêu Chính Văn vừa tỉnh lại, đầu óc trống rỗng.

 

“Cậu Tiêu, cậu bị trúng độc. Hiện giờ cậu đang ở trong phòng ngủ của nhà mình. Mặc dù đã giải được độc, nhưng cậu cần tĩnh dưỡng một thời gian vì cậu trúng độc quá nặng!”

 

Dược sư Hoàng vừa nói vừa bắt mạch cho Tiêu Chính Văn.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục.

 

“Cảm ơn môn chủ Hoàng!”

 

Tiêu Chính Văn quay sang nhìn dược sư Hoàng.

Dược sư Hoàng khẽ cười nói: “Cậu Tiêu, đây là việc chúng tôi nên làm. Tuy rằng thực lực của cậu cực kỳ cao, nhưng trong võ tông, đặc biệt là dược tông có quá nhiều cao thủ về độc dược, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần nhiều khi cũng khó mà thoát thân!”
 
Chương 1882


 “Vì vậy, sau này cậu càng phải cẩn thận hơn!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

Thực ra lần trúng độc này là do anh bất cẩn, rõ ràng đã thấy rõ quán trà đó có vẻ khác lạ, nhưng vẫn uống loại trà thơm đó.

 

“Cô Khương, ở đây còn có một số thang thuốc, mỗi ngày uống hai lần vào buổi sáng và buổi tối, nửa tháng nữa cậu Tiêu sẽ khỏi bệnh hoàn toàn. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa thêm một ít thuốc tới!”

 

Dược sư Hoàng nói xong, liền lấy một lọ thuốc từ trong tay Đại trưởng lão đưa cho Khương Vy Nhan, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi mới dẫn người rời đi.

 

Độ Thiên Chân Nhân tiễn dược sư Hoàng ra khỏi biệt thự nhà họ Tiêu sau đó quay lại.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã hồi phục lại một chút, cố gắng ngồi thẳng dậy, muốn xuống giường đi vài bước nhưng lại ngã xuống trước giường.

 

“Chồng à, anh đừng nóng vội, dược sư Hoàng vừa nói rồi, nửa tháng nữa anh sẽ khỏi hoàn toàn, mấy ngày này anh cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi! Đừng cử động lung tung!”

 

Khương Vy Nhan vội vàng đỡ Tiêu Chính Văn trở lại giường.

 

“Đúng vậy, cậu Tiêu, cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cậu không thể xuống giường được!”

 

Lưu Sùng Hằng cũng đứng bên cạnh nói.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu một cách yếu ớt.

 

Lúc này mặc dù chất độc trên người đã gần như đào thải hết, nhưng Tiêu Chính Văn vẫn cảm thấy không có sức lực, thậm chí đứng không vững.

 

Xem ra loại độc này vô cùng lợi hại.

 

Sau khi Tiêu Chính Văn nằm xuống giường, Lưu Sùng Hằng mới chào Khương Vy Nhan rồi rời đi.

 

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, lúc này Khương Vy Nhan mới kể lại chuyện người của Dược Vương Cốc tặng phương thức luyện đan.

 

Tiêu Chính Văn nghe xong khẽ gật đầu, thì ra là như vậy!

 

Người hạ độc anh là người nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông, nguyên nhân là vì phương thức điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan.

 

Đúng lúc này, Độ Thiên Chân Nhân nhanh chóng đi tới phòng ngủ, khẽ gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Cậu Tiêu, Cô Khương, có người tự xưng là Lạc Thiên Vũ muốn gặp!”

 

“Lạc Thiên Vũ? Người nhà họ Lạc sao?”

 

Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, lẩm bẩm tự hỏi.

 

“Gặp! Để xem bọn họ có ý gì!”

 

Tiêu Chính Văn yếu ớt nói với Khương Vy Nhan.

 

Có Độ Thiên Chân Nhân ở đây, người nhà họ Lạc cũng không dám làm bừa.

“Được!”
 
Chương 1883


 Khương Vy Nhan nghe vậy liền đứng dậy nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, dẫn anh ta đến phòng khách đợi tôi!”

 

“Được!”

 

Độ Thiên Chân Nhân đáp rồi quay người rời đi.

 

Không lâu sau, Khương Vy Nhan chậm rãi bước xuống cầu thang.

 

Ra tới phòng khách, lúc này, một thanh niên hai mươi bốn tuổi đang ngồi trên sô pha uống trà với vẻ mặt tự mãn.

 

Nhìn thấy Khương Vy Nhan từ trên lầu đi xuống, hắn cũng không đứng dậy mà cười khẩy nói: “Cô là Khương Vy Nhan đúng không? Nếu tôi đoán không nhầm thì Tiêu Chính Văn bây giờ đang bất tỉnh, bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan rồi nhỉ?”

 

“Anh!”

 

Khương Vy Nhan không ngờ Lạc Thiên Vũ lại thẳng thắn đến vậy, thậm chí còn không thèm diễn kịch.

 

“Chính nhà họ Lạc các người đã đầu độc chồng tôi đúng không?”

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.

 

“Ồ, chuyện này không còn là bí mật gì nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi. Chỗ tôi có thuốc giải! Nếu Tiêu Chính Văn uống thuốc giải trước khi trời sáng thì có thể sẽ được cứu sống, nếu chậm một khắc thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi đâu!”

 

Lạc Thiên Vũ ngạo nghễ nói với Khương Vy Nhan.

 

“Dám hạ độc cậu Tiêu, còn dám chủ động đến cửa khiêu khích, gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.

 

Lạc Thiên Vũ liếc nhìn Độ Nhiên Chân Nhân bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Sao thế, ông muốn ra tay với tôi à? Nói cho ông biết, nếu không có thuốc giải độc môn của nhà họ Lạc chúng tôi thì sáng sớm ngày mai, Tiêu Chính Văn sẽ chết!”

 

“Nếu các người biết điều thì lập tức giao phương thức điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan ra đây, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện lấy được thuốc giải!”

 

Lạc Thiên Vũ vừa dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân đã giơ tay tát mạnh một bạt tai.

 

Một âm thanh giòn giã vang lên, Lạc Thiên Vũ bị Độ Thiên Chân Nhân tát bay ra hơn năm mét, lăn thẳng ra cửa.

 

Bay luôn hai chiếc răng cửa.

 

Không dễ dàng gì mới gượng dậy khỏi mặt đất thì cái tát thứ hai của Độ Thiên Chân Nhân lại giáng xuống.

 

“Bốp!”

 

Cơ thể Lạc Thiên Vũ bắn ra như viên đạn đại bác, đập vào cầu thang.

 

Đầu Lạc Thiên Vũ chảy máu ròng ròng.

 

“Các người… các người dám đánh tôi? Trong tay tôi có thuốc giải…”

 

Hắn còn chưa kịp nói xong, Độ Thiên Chân Nhân lại tát tiếp, khiến hắn gục xuống đất.

“Phụt!”
 
Chương 1884


Lạc Thiên Vũ phun ra một ngụm máu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt oán hận nhìn Khương Vy Nhan: “Các… các người không muốn lấy thuốc giải thì cứ chờ Tiêu Chính Văn chết đi!”

 

“Thực xin lỗi khi khiến anh phải thất vọng. Tiêu Chính Văn đã không sao nữa rồi. Chúng tôi không cần thuốc giải của anh. Còn nữa, anh trở về nói với nhà họ Lạc, tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu xa, nếu không, tập đoàn Vy Nhan chúng tôi cũng không để yên đâu!”

 

Khương Vy Nhan nhìn Lạc Thiên Vũ gục trên nền đất, lạnh giọng nói.

 

Cái gì?

 

Tiêu Chính Văn không sao ư?

 

Tim Lạc Thiên Vũ đập thình thịch, chẳng trách Độ Thiên Chân Nhân dám đánh hắn.

 

Nhưng…

 

Loại độc Tiêu Chính Văn trúng là loại độc chỉ nhà họ Lạc có, ai có thể giải được chứ?

 

Dược sư Hoàng!

 

Lại là Dược Vương Cốc!

 

Lạc Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, gắng gượng đứng dậy, rụt rè nhìn về phía Độ Thiên Chân Nhân nói: “Thưa ông, vừa rồi … tôi đắc tội rồi, tôi cũng chỉ là một tên chạy việc vặt thôi, xin ông đừng so đo với tôi!”

 

 

 

Nghe tin Tiêu Chính Văn đã giải được độc, Lạc Thiên Vũ lập tức mất đi chỗ dựa, vội lên tiếng cầu xin.

 

“Cô Khương, nên trừng trị người này thế nào?”

 

Độ Thiên Chân Nhân nói rồi chậm rãi rút bảo kiếm ra.

 

Thấy thế Lạc Thiên Vũ sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.

 

Hắn chẳng qua chỉ mới đạt đến cảnh giới chủ soái một sao, đối mặt với Khương Vy Nhan cũng chưa phải là đối thủ, huống hồ là Độ Thiên Chân Nhân cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao?

 

“Cô Khương, người bỏ độc anh Tiêu không phải tôi. Tôi… tôi chỉ là một tên tay sai không có tiếng nói của nhà họ Lạc, cầu xin cô tha cho tôi”.

 

Lạc Thiên Vũ quỳ xuống trước mặt Khương Vy Nhan liên tục dập đầu xin tha.

 

Thật ra Khương Vy Nhan cũng đã có ý giết người.

 

Nhưng quả thật như Lạc Thiên Vũ nói, hắn không phải là người bỏ độc, hơn nữa chuyện đã đến nước này, tốt nhất nên hòa hoãn mối quan hệ với nhà họ Lạc.

 

Dù sao cũng nên hóa giải mâu thuẫn hơn là kết thù.

 

“Thôi vậy, ông thả anh ta đi đi. Còn nữa, nói lại lời của tôi cho nhà họ Lạc, bảo họ tự coi đó mà làm”.
 
Chương 1885


 Không để hắn nói hết câu, Độ Thiên Chân Nhân đã đấm hắn một cú khiến hắn văng ra sân.

 

“Cút về nhà họ Lạc đi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa”.

 

Lạc Thiên Vũ lăn một vòng trên mặt đất, sau đó bò dậy, nhìn Độ Thiên Chân Nhân trong sảnh lớn rồi lại nhìn lên tầng hai với đôi mắt đầy oán giận.

 

“Hừ!”

 

Lạc Thiên Vũ hung hăng giậm chân một cái rồi xoay người sải bước rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Đi ra ngoài, Lạc Thiên Vũ lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý nhà họ Lạc.

 

Người nghe điện thoại chính là Lạc Thiên Trạch – gia chủ đời thứ hai của nhà họ Lạc.

 

“Chuyện xử lý thế nào rồi, vẫn thuận lợi chứ? Lấy được phương thuốc chưa?”

 

Lạc Thiên Trạch trầm giọng hỏi.

 

“Gia chủ, tên Tiêu Chính Văn đó đã được giải độc rồi, tám mươi phần trăm là chuyện tốt do người Dược Vương Cốc làm, tôi còn bị Độ Thiên Chân Nhân đánh đây này. Gia chủ, ông phải báo thù cho tôi”.

 

Lạc Thiên Vũ che miệng bị đánh rơi hai cái răng nói.

 

Nghe thế, Lạc Thiên Trạch im lặng một chốc rồi nói: “Thiên Vũ, đã thế thì cậu nhanh chóng về đi, chúng ta nghĩ cách khác”.

 

Dứt lời, Lạc Thiên Trạch cúp máy.

 

Xem ra kế hoạch lần này của nhà họ Lạc đã hỏng bét.

 

Buông điện thoại xuống, Lạc Thiên Trạch nhanh chân đi đến sân nhỏ nói với ông lão tóc bạc: “Ông hai, độc trong người Tiêu Chính Văn đã được giải, có lẽ lần này Dược Vương Cốc khăng khăng muốn đối địch với chúng ta, ông xem…”

 

Ông lão híp mắt cười khẩy nói: “Nếu Dược Vương Cốc cũng nhúng tay vào thì đừng tổ chức đại hội dược tông gì đó nữa, chẳng phải Dược Vương Cốc giỏi về giải độc lắm sao? Vậy chúng ta cứ để chúng tự giải độc đi”.

 

“Ghé sát lại đây”.

 

Nghe cụ ta nói thế, Lạc Thiên Trạch bước đến gần, ông lão nhỏ giọng nói vào tai Lạc Thiên Trạch mấy câu.

 

Hả?

 

Lạc Thiên Trạch vừa nghe được một nửa thì lộ ra vẻ hoảng sợ nói: “Ông hai, làm thế có phải quá đáng lắm không? Ngộ nhỡ giới chính trị Hoa Quốc truy cứu đến cùng thì Thiên Thần Tông chúng ta… chúng ta e là không chống đỡ nổi”.

 

“Đồ ngốc, chúng ta có thể dùng cadaverine chứ không dùng đến thuốc độc mà chỉ nhà họ Lạc chúng ta có. Bằng cách này, chỉ có thể là vì khu mộ lớn ở Tĩnh Sơn bị khai quật nên cadaverine mới lan ra ngoài”.

 

“Liên quan gì đến nhà họ Lạc chúng ta chứ? Tập đoàn Vy Nhan là nhà xuất khẩu và vận chuyển dược phẩm ra nước ngoài duy nhất của Hoa Quốc, dĩ nhiên họ phải chịu trách nhiệm lớn, Hoa Quốc lại xảy ra chuyện lớn như thế, họ có thể khoanh tay đứng nhìn được sao?”

 

Ông lão cười nhạo nói.

“Ông hai, quả nhiên vẫn là ông đa mưu túc trí”.
 
Chương 1886


 Nghe ông lão nói xong, Lạc Thiên Trạch gật đầu lia lịa, gương mặt cũng hiện lên nụ cười nham hiểm.

 

Cadaverine cũng là một loại độc khó giải nhất, chỉ cần lây lan ra ngoài thì có tính nguy hiểm cực cao.

 

Hơn nữa người nào trúng phải cadaverine, cả người bị sẽ lở loét rồi chết, trạng thái chết cũng khiến người ta cảm thấy thê thảm.

 

Quan trọng nhất là cadaverine thường vì không thực hiện tốt công tác khử trùng, chống độc sau khi các ngôi mộ lớn có niên đại quá lâu bị khai quật nên mới lây lan trên diện rộng.

 

Sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ nhà họ Lạc mới là kẻ gây rối.

 

Ngay đêm đó, hàng chục đệ tử của nhà họ Lạc đồng loạt đến các đầu nguồn nước chảy về phía thành phố Thiên Phủ, sau đó đổ từng chai bột thuốc màu trắng vào nguồn nước.

 

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thành phố Thiên Phủ đã có hàng nghìn ca bệnh, hơn nữa trên người ai cũng xuất hiện các đốm màu đen.

 

Những đốm màu đen này vẫn sẽ chảy máu và mủ, hơn nữa còn lở loét trên da. Bất kể là dùng thuốc gì cũng không thể chống lại căn bệnh quái lạ này.

 

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp tỉnh Xuyên.

 

“Cô Khương, xảy ra chuyện rồi. Cô xem…”

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm một tờ báo của Giang Trung đưa đến trước mặt Khương Vy Nhan.

 

Bảng tin đầu trang báo là bài viết đăng về căn bệnh kỳ lạ ở thành phố Thiên Phủ.

 

“Cô Khương, bây giờ các dược tông và các doanh nghiệp y dược ở tỉnh Xuyên đều đang trên đường đến thành phố Thiên Phủ”.

 

“Rất nhiều dược tông đều đang dự đoán đây là một loại cadaverine, các chuyên gia ở bệnh viện không thể đưa ra phương án điều trị, càng không biết nguyên nhân gây ra căn bệnh kỳ lạ này”.

 

“Cô xem có phải chúng ta cũng nên cử người đến đó không?”

 

Hả?

 

Khương Vy Nhan cầm tờ báo trong tay, cúi đầu suy tư một chốc.

 

“Lưu Sùng Hằng đâu? Nói ông ấy đến gặp tôi”.

 

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nói.

 

“Môn chủ Lưu đang trên đường đến, chuyện này gây ra chấn động rất lớn với cả Hoa Quốc. Tốc độ lây lan của căn bệnh này cực kỳ nhanh, chỉ cần dính phải máu của bệnh nhân thì sẽ bị nhiễm bệnh”.

 

“Thế nên tôi nghĩ khả năng cao là cadaverine”.

 

Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.

 

Khương Vy Nhan cũng gật đầu.

 

Mặc dù tông dược thua xa các bệnh viện lớn hiện đại về thiết bị máy móc nhưng lại nghiên cứu chuyên sâu về những căn bệnh kỳ lạ này.

Họ cho rằng căn bệnh kỳ lạ này là do cadaverine gây ra.
 
Chương 1887


 “Cô Khương, cô đã đọc báo Giang Trung chưa? Bây giờ cả thành phố Thiên Phủ đều đang bàn tán chuyện cadaverine”.

 

Lưu Sùng Hằng vừa nhanh chân bước vào phòng khách vừa lớn giọng nói.

 

“Môn chủ Lưu, ông cũng nghĩ đây là cadaverine à?”

 

Khương Vy Nhan nhíu mày nói.

 

“Đúng thế, đây chính là cadaverine, mấy ngày trước chẳng phải vừa mới khai quật một khu mộ lớn đó sao? Chắc chắn là vì chưa thực hiện tốt công tác phòng độc nên mới khiến cadaverine lan ra”.

 

“Cũng chẳng phải bệnh kỳ lạ gì! Tuy nhiên có rất nhiều loại cadaverine, hiện giờ chúng tôi cũng không biết được rốt cuộc là loại nào trong số đó”.

 

“Tôi nghĩ hay là thế này, đem theo Bát Cực Tục Mệnh Đan mà mấy ngày gần đây tôi luyện ra, dù sao thì cadaverine cũng là khí thối, còn Bát Cực Tục Mệnh Đan là linh dược hàng đầu dùng để loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới, có lẽ… có thể khống chế được sự lây lan của cadaverine”.

 

Lưu Sùng Hằng nghiêm nghị nói.

 

Khương Vy Nhan gật đầu, Lưu Sùng Hằng nói đúng, Bát Cực Tục Mệnh Đan quả thật có tác dụng loại bỏ sự thối rữa, sinh ra cái mới.

 

“Cũng được, vậy cứ làm theo những gì môn chủ Lưu nói, mấy ngày nay chúng ta cũng chuẩn bị lên đường đến thành phố Thiên Phủ”.

 

Khương Vy Nhan nói.

 

“Cô Khương, tôi nghĩ vẫn nên đợi bệnh của cậu Tiêu tốt hơn rồi cậu Tiêu sẽ đi với cô”.

 

Độ Thiên Chân Nhân vội ngăn cản nói.

 

Dù sao cũng không rõ tình hình ở thành phố Thiên Phủ, nơi đó lại là địa bàn của Thiên Thần Tông, một cô gái như Khương Vy Nhan cứ thế chạy đến đó quả thật quá nguy hiểm.

 

“Không cần, tôi nghĩ nhà họ Lạc cũng không dám có động thái gì nữa đâu, hơn nữa phải ngăn chặn trước khi cadaverine lây lan trên diện rộng”.

Khương Vy Nhan kiên quyết nói.
 
Chương 1888


“Đúng thế, tốc độ lây lan của cadaverine rất nhanh, đặc biệt khi hiện giờ bệnh viện còn chưa có cách giải quyết nào, gần như ngày nào cũng có hàng trăm người chết một cách đau đớn, nếu như chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn thì quả thực là làm trái với ý trời!”

 

Lưu Sùng Hằng cũng tiến lên trước giải thích.

 

“Theo tôi thấy, chuyện này vẫn cần thảo luận với cậu Tiêu!”, Độ Thiên Chân Nhân nhíu mày nói.

 

Khương Vy Nhan trầm tư hồi lâu, sau đó bước nhanh lên phòng ngủ trên tầng hai, nói cho Tiêu Chính Văn nghe đại khái về chuyện phát sinh gần đây.

 

“Em có cách gì không?”

 

Sau mấy ngày điều dưỡng, tình hình của Tiêu Chính Văn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà thôi.

 

Ít nhất việc xuống giường đi lại loanh quanh cũng không còn khó khăn nhiều nữa.

 

Hơn nữa, thi thoảng còn có thể đánh võ, chỉ là sẽ hơi mệt mỏi, toàn thân vô lực.

 

“Em cảm thấy thời gian không đợi ai cả, bắt buộc phải tới thành phố Thiên Phủ ngay lập tức, lỡ như Bát Cực Tục Mệnh Đan thật sự có thể giải độc, vậy thì chẳng phải là chúng ta sẽ cứu sống được rất nhiều người hay sao!”

 

Khương Vy Nhan nghiêm túc nói.

 

Nghe thấy Khương Vy Nhan nói ra những lời này, Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy vui mừng.

 

Mặc dù Khương Vy Nhan là một người phụ nữ thế nhưng cũng biết lo cho nước cho dân, điều này vô cùng đáng quý.

 

“Em nói không sai, chỉ là tình trạng cơ thể của anh lúc này e là không cho phép, hay là thế này đi, em và Lưu Sùng Hằng tới thành phố Thiên Phủ trước, mấy ngày nữa anh và Độ Thiên Chân Nhân sẽ cùng tới đó sau!”

 

Sau khi trầm tư hồi lâu, Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan.

 

“Được, vậy thì sáng ngày mai em sẽ tới thành phố Thiên Phủ cùng Lưu Sùng Hằng!”

 

Khương Vy Nhan nói xong thì dặn dò Lưu Sùng Hằng một lượt.

 

Sáng ngày hôm sau, Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng ngồi máy bay tới thành phố Thiên Phủ!

 

Máy bay vừa cất cánh, nhà họ Lạc đã nhận được tin tình báo.

 

“Ông hai, tin tốt đây, Khương Vy Nhan quả nhiên trúng kế rồi! Có phải lúc bọn chúng xuống máy bay thì chúng ta…”

 

Lạc Thiên Trạch đan hai bàn tay vào nhau, nói.

 

“Không! Loại cadaverine này chỉ có Bát Cực Tục Mệnh Đan có thể giải, bất luận là Khương Vy Nhan hay dược sư Hoàng, chỉ cần bọn chúng mang Bát Cực Tục Mệnh Đan tới thì sẽ rơi vào cái bẫy mà chúng ta đã bố trí đâu ra đó, tới lúc đấy lại dùng những thủ đoạn khác để ép bọn chúng giao nộp phương thuốc!”

 

Ông lão nói, trong mắt loé lên tia sáng sắc lạnh.

 

Thật ra nhà họ Lạc không chỉ có địa vị rất cao ở trong võ tông mà ở trong thế tục cũng có mạng lưới quan hệ dày đặc của riêng mình.

 

Chủ tịch thành phố Thiên Phủ chính là một trong những thân tín của nhà họ Lạc!

 

Tới lúc đó chỉ cần lấy lý do cứu người dân toàn thành phố là có thể ép Khương Vy Nhan giao nộp phương thuốc!
 
Chương 1889


Mà từ đầu tới cuối, nhà họ Lạc vẫn cứ trốn sau tấm rèm, bất cứ ai cũng không có cách nào phát giác ra tất cả những chuyện này đều là một vở kịch do nhà họ Lạc đạo diễn!

 

“Rõ! Vậy tôi sẽ đi liên hệ với chủ tịch thành phố La, bảo ông ta quan tâm chu đáo tới Khương Vy Nhan!”

 

Lạc Thiên Trạch nói với ông lão.

 

“Đi đi! Nhớ kỹ, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được để lộ sớm”.

 

Ông lão trầm giọng dặn dò.

 

Lúc này, bên trong Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng cũng đang xem tờ báo đó.

 

Dược sư Hoàng vừa nhìn là đã nhận ra ngay mấy trò mèo này của nhà họ Lạc.

 

“Hừ! Muốn ép Khương Vy Nhan nghe lời chỉ với phương thức như này ư? Lạc Kỳ Anh đúng là ngây thơ!”

 

Nói xong, dược sư Hoàng đặt tờ báo đó lên trên mặt bàn, rót tách trà rồi nhấp một ngụm nhỏ.

 

“Môn chủ, hiện giờ cả dược tông của tỉnh Xuyên đều đã tới thành phố Thiên Phủ rồi, chúng ta có cần cử người tới đó hay không?”

 

Đại trưởng lão ngẩng đầu hỏi.

 

Quan hệ giữa võ tông và Hoa Quốc vốn thân thiết từ đời này sang đời khác.

 

Bất cứ nơi nào xảy ra sự kiện trọng đại gì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của võ tông.

 

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân quan trọng để giới chính trị Hoa Quốc có thể cho phép võ tông tồn tại!

 

“Không! Chúng ta tạm thời án binh bất động, xem phản ứng của Tiêu Chính Văn rồi tính sau, nếu như Khương Vy Nhan xảy ra chuyện bất trắc gì thì Tiêu Chính Văn nhất định sẽ ra tay với Thiên Thần Tông!”

 

“Tới lúc đó, chúng ta lại liên thủ với Tiêu Chính Văn để tiêu diệt Thiên Thần Tông, như vậy vừa có thể khiến cho người của dược tông nhìn thấy được thực lực của chúng ta lại vừa có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người Tiêu Chính Văn!”

 

Dược sư Hoàng cười nham hiểm, nói.

 

“Môn chủ, chỉ là… nếu như chúng ta không lộ diện thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Dược Vương Cốc!”

 

Đại trưởng lão nhíu mày nói.

 

“Không phải không lộ diện mà là phải lựa chọn một thời cơ lộ diện thích đáng, cứ làm theo những gì tôi nói đi!”

 

Dược sư Hoàng xua tay nói với Đại trưởng lão.

 

“Vâng!”

 

Đại trưởng lão thấy thái độ của dược sư Hoàng rất kiên quyết nên vội vàng đi ra khỏi phòng trà.

 

Lúc này, Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng đã tới thành phố Thiên Phủ và đến bệnh viện nhân dân số một thành phố.

 

Phòng bệnh đã chật kín những bệnh nhân trúng phải cadaverine.

 

“Ôi chao… ôi… cứu tôi với! Cứu tôi với!”

 

“Để cho tôi chết một cách thoải mái đi, tôi không muốn sống nữa, thực sự quá khổ rồi!”

 

Nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của mọi người trên giường bệnh, sắc mặt của Khương Vy Nhan càng trở nên nghiêm trọng.
 
Chương 1890


Những bệnh nhân này quả thực giống như những gì báo chí nói, toàn thân đều đang chảy ra máu mủ màu đen, hơn nữa làn da và bắp thịt đều đã thối rữa hết cả.

 

Khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

 

“Cô Khương, bọn họ đáng thương quá, hay là chúng ta thử dùng Bát Cực Tục Mệnh Đan trước xem sao?”

 

Lưu Sùng Hằng nhíu mày nói.

 

“Ừ, cũng được, nếu như không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác!”

 

Khương Vy Nhan gật đầu nói với Lưu Sùng Hằng.

 

Lưu Sùng Hằng vội vàng lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ từ bên trong ra mười mấy viên Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi bảo y tá mang tới cho mình một chút nước sôi.

 

Cô bỏ Bát Cực Tục Mệnh Đan dung hoà hoàn toàn vào trong nước sôi, sau đó mới bảo người cho những bệnh nhân nặng nhất uống chỗ thuốc này.

 

Để tăng cường hiệu quả thuốc, Lưu Sùng Hằng còn đặc biệt dung hoà thêm mấy viên đan dược, đích thân bôi lên trên cơ thể của những bệnh nhân này.

 

Trong đêm hôm đó, số bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng nhất kia đã có những chuyển biến tốt đẹp vô cùng rõ rệt.

 

Hơn nữa trên người cũng không còn chảy máu mủ, chỉ trong một buổi chiều đã thu được hiệu quả tốt như vậy, điều này lập tức thu hút sự chú ý của các bệnh viện!

 

Sáng ngày hôm sau, mấy bệnh nhân đó đã hoàn toàn bình phục.

 

Tin tức này lan ra khắp thành phố Thiên Phủ rất nhanh, thậm chí ngay cả chủ tịch thành phố La Trường Minh cũng trực tiếp tìm đến.

 

Nhìn thấy đám người túm tụm xung quanh một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi cùng bước vào phòng bệnh, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày.

 

Bởi vì bên trong đám người lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc với cô – Lạc Thiên Vũ!”

 

“Chủ tịch La, theo tôi được biết, phương thuốc dùng để cứu người có tên là Bát Cực Tục Mệnh Đan! Bên trong thành phố Thiên Phủ hiện giờ có nhiều người nhiễm bệnh như vậy, tôi thấy, chi bằng bảo sếp Khương thể hiện trái tim nhân từ bằng cách hiến tặng phương thuốc để cứu muôn dân ra khỏi kiếp lầm than!”

 

Lạc Thiên Vũ đi tới giữa phòng nói lớn tiếng ngay trước mặt Khương Vy Nhan và các môn chủ dược tông.

 

Lời này vừa mới thốt ra, gần như tất cả mọi người đều hiểu được ý của Lạc Thiên Vũ.

 

Thế nhưng chỉ cần là người của dược tông thì có ai là không nhòm ngó tới Bát Cực Tục Mệnh Đan?

 

Nếu như có thể tận dụng cơ hội này mà nhìn một lần thì cũng coi như chuyến đi tới thành phố Thiên Phủ không hề tốn công vô ích!

 

Vậy nên dù mọi người đều hiểu yêu cầu của Lạc Thiên Vũ vô cùng quá đáng thì căn bản cũng chẳng có ai đứng ra nói đỡ lời cho Khương Vy Nhan.

 

“Ừ! Nói rất có lý, nếu như hiến tặng phương thuốc thì thành phố có thể cử người sản xuất với số lượng lớn, rất nhanh có thể giải quyết vấn đề nguy hiểm tới tính mạng! Sếp Khương, không biết ý của cô thế nào?”

 

La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ kẻ tung người hứng nói.

 

“Cái gì?”

 

Không đợi Khương Vy Nhan đáp lời, Lưu Sùng Hằng là người đầu tiên đứng ra nhìn Lạc Thiên Vũ và La Trường Minh, nói: “Mấy người đang có ý gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi giao nộp phương thuốc chứ?”

 

“Hơn nữa, dù có là vì cứu người thì chúng tôi cũng có thể tự mình chế luyện, không cần người khác phải giúp đỡ!”

 

Nghe thấy lời này, lông mày của Lạc Thiên Vũ khẽ chuyển động, hắn lạnh lùng cười nói: “Tôi khuyên mấy người vẫn nên giao nộp phương thuốc đó ra đi, chuyện này ảnh hưởng tới tính mạng của cả trăm nghìn người ngoài kia!”

 

“Hơn nữa, đây không phải lời thỉnh cầu của nhà họ Lạc chúng tôi với mấy người mà là yêu cầu của quốc gia!”
 
Chương 1891


Một câu tổ quốc cần đã đẩy cả chuyện này lên một tầm cao mới.

 

Nếu Khương Vy Nhan không giao phương thuốc ra có nghĩa là không quan tâm đến toàn cục.

 

Nếu cô chỉ là một người phụ nữ bình thường thì không sao, nhưng cô lại là vợ của vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn.

 

Có thể nói rằng, câu nói đó đã ép Khương Vy Nhan vào góc cùng của đạo đức.

 

“Đúng thế, cậu Lạc nói rất đúng, đây không phải là chúng tôi đòi phương thuốc ở chỗ cô mà là vì cứu người. Vua Bắc Lương một lòng thương dân như con, lẽ nào cô Khương trơ mắt nhìn người dân chết thảm thế sao?”

 

Một ông lão ở phía sau La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ bước ra, vuốt râu, đôi mắt già nua tham lam nhìn Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.

 

“Cô Khương, chỉ là một phương thuốc thôi, nếu có thể cứu được người dân thì dù tôi có dâng hiến mạng sống cũng có làm sao đâu?”

 

Lại một ông lão khác chen ra khỏi đám người giả vờ đứng đắn, dõng dạc nói.

 

“Chỉ một phương thuốc ư? Các ông thật mạnh miệng, trong Bát Cực Tục Mệnh Đan này còn một vị thuốc nữa là máu người, hay là ông hiến máu của ông ra đi”.

 

“Chính ông cũng đã nói nếu có thể cứu được người dân thì ông có hiến dâng mạng sống cũng không sao mà”.

 

Lưu Sùng Hằng nghiến răng nghiến lợi chắn trước người Khương Vy Nhan hét lên với đám người.

 

“Ông!”

 

Vừa rồi ông lão đó chỉ thuận miệng nói thôi, đừng nói là bảo cụ ta hiến mạng, dù chỉ hiến một giọt máu thôi cụ ta cũng phải suy nghĩ ba ngày ba đêm.

 

“Ông cái gì mà ông? Các ông đừng tưởng Lưu Sùng Hằng tôi dễ bắt nạt, dù ông đây có chết ở đây, các ông cũng đừng hòng lấy được phương thuốc. Còn nữa, sếp Khương là vợ của vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn, ép buộc một người phụ nữ như cô ấy thế, lẽ nào các ông không sợ vua Bắc Lương sao?”

 

Lưu Sùng Hằng dứt khoát làm rõ vấn đề, nhắc lại với mọi người lần nữa, mặc dù Khương Vy Nhan là phụ nữ nhưng đằng sau cô lại có vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn.

 

“Môn chủ Lưu, e là ông không biết lần này sẽ có bao nhiêu tiền bối dược tông có danh tiếng đến đây nhỉ? Ai trong số họ cũng không phải là người mà các ông có thể chọc vào”.

 

“Vua Bắc Lương đúng là đáng sợ, có thể khiến Đoàn Hải Long chủ động xin lỗi, có thể làm ông Nhạc xuống núi vì cậu ta, mọi chuyện có vẻ rất lợi hại nhưng so với cội nguồn của dược tông thì mấy thứ đó có là gì?”

 

“Đừng nói là cảnh giới Thiên Vương, dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không dám xem thường dược tông”.

 

Ông lão đó bước đến trước một bước lạnh lùng nói.

 

Cụ ta là cốc chủ của Thần Nông Cốc.

 

Mặc dù đệ tử Thần Tông Cốc rất ít, tông môn không phát triển lắm nhưng Thần Nông Cốc và Dược Vương Cốc được gọi là hai cốc của dược tông.

Tuy nhiên hai đời cốc chủ trước đó lại không giỏi về phương thuốc và dược tính, danh tiếng đã không vang xa bằng Dược Vương Cốc.
 
Chương 1892


 Nhưng bất kỳ ai trong dược tông cũng không thể xem thường sự tồn tại của Thần Nông Cốc.

 

“Sở Thiên Thư, uổng cho ông là cốc chủ Thần Nông Cốc thế mà lại nói mấy lời đáng xấu hổ, ỷ thế áp bức người khác như thế”.

 

Lưu Sùng Hằng chỉ vào cốc chủ Thần Nông Cốc lớn giọng mắng.

 

“Hừ! Lưu Sùng Hằng, tôi khuyên ông nên nhìn rõ tình hình, đừng tự suy diễn bậy bạ”.

 

Sở Thiên Thư cười khẩy nói.

 

Cụ ta vừa dứt lời, dưới tầng của bệnh viện xuất hiện từng chiếc xe hạng sang, sau đó mấy chiếc xe này lái vào bãi đậu xe.

 

Các con đường xung quanh bị kẹt lại bởi mấy chiếc xe sang này.

 

Không lâu sau, từng nhân vật tầm cỡ mặc áo dài, khí chất phóng khoáng, tự nhiên sải những bước chân vững chắc tiến vào phòng bệnh.

 

Chẳng mấy chốc phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rộng khoảng sáu mươi mét vuông trở nên vô cùng đông đúc, liếc mắt nhìn sang cũng có thể thấy toàn là những người tai to mặt lớn trong dược tông.

 

Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng hất cằm sải bước đi vào.

 

Mọi người đồng loạt nhường ra một đường cho hắn ta, ngay cả Sở Thiên Thư cũng phải chắp tay lại khi nhìn thấy người đàn ông này.

 

“Người này chắc là Thừa Tiếu Thiên của nhà họ Thừa ở Hoài Nam nhỉ?”

 

“Nhà họ Thừa ở Hoài Nam? Hừ, người ta là đệ tử chân truyền của thủ lĩnh dược tông Hằng Sơn đấy, nghe nói tuổi nhỏ nhưng đã có thể đảm đương những việc quan trọng, tự nghiên cứu và chế ra các phương thuốc”.

 

“Ôi trời, chuyện cadaverine ở thành phố Thiên Phủ đã gây chấn động đến các nhân vật tầm cỡ này rồi à?”

 

Người thanh niên nghe tiếng mọi người bàn tán, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường, hai tay chắp ra sau lưng bước vào trong đám người.

 

“Ồ, đây chẳng phải là sư đệ Thừa sao?”

 

Sở Thiên Thư tiến đến một bước chắp tay nói.

 

Thấy thế mọi người xung quanh đều nhìn Thừa Tiếu Thiên với ánh mắt kính cẩn.

 

Người mà ngay cả Sở Thiên Thư cũng phải cung kính như thế thì sau này chắc sẽ là một ngôi sao mới của dược tông.

 

Mặc dù thực lực của Thừa Tiếu Thiên chỉ mới ở cảnh giới chủ soái một sao nhưng người của dược tông không đánh giá sức về chiến đấu mà đánh giá đối phương có thể thành thục và biết đến bao nhiêu phương thuốc.

 

Sở dĩ dược tông có thể trở nên đặc biệt trong võ tông là vì đệ tử của võ tông có thể nhanh chóng tăng cảnh giới trong một hai năm đầu đều nhờ vào những viên thuốc và thuốc mỡ của dược tông.

Thế nên về phương diện chế thuốc, đệ tử dược tông càng có khả năng xuất sắc thì càng được võ tông tôn sùng, càng có tầm ảnh hưởng trong võ tông.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom