Chương 1853


“Tiền bối, chúng tôi không nghe rõ một chữ nào cả… tôi… tôi bị điếc bẩm sinh”.

 

“Ông Nhạc… tôi… tôi bị câm điếc, tha mạng!”

 

Cộp!

 

Tất cả người trên cả đàn tế bỗng chốc quỳ rạp xuống.

 

Vấn đề là họ thật sự bị oan, ai mà ngờ được Nhạc Trung Kỳ bỗng nói ra nhiều bí mật như thế, thậm chí không cho họ có thời gian tránh né.

 

“Bất kể các người có hiểu rõ tình hình hay không, hôm nay người xuất hiện ở đỉnh núi này đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.

 

Bà cụ lạnh lùng nói như thể đang nói với hàng nghìn con kiến thấp cổ bé họng chứ không phải đang nói chuyện với hàng nghìn người.

 

“Tiền bối, chuyện này…”

 

Đại trưởng lão chưa nói hết câu, đôi mắt Đinh Phụng Kiều bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

 

Dù là Đại trưởng lão cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của bà lão.

 

“Người nên chết thì không thể sống”.

 

Bà lão chống cây gậy đầu rồng tiến đến trước một bước.

 

“Phụt!”

 

Trong thoáng chốc ba hàng đệ tử võ tông quỳ phía trước đều nổ tung thành một màn sương máu.

 

Hai tay Đoàn Hải Long ôm đầu, co ro thành một cục ở dưới đất.

 

“Bọn tôi… bọn tôi liều mạng với bà già điên này!”

 

Đám người còn lại thấy Đinh Phụng Kiều ra tay độc ác như thế, ai nấy cũng đều rút vũ khí trong tay ra để giành lấy một cơ hội sống.

 

Nhưng họ còn chưa kịp ra tay thì thấy Nhạc Trung Kỳ chậm rãi giơ cánh tay trái lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ về phía trước.

 

“Ầm!”

 

Lại thêm một màn màn sương máu nổ tung nữa.

 

“Đám các người dám bắt nạt vợ tôi ngay trước mặt ông đây à? Có tin ông đây tiễn các người về cõi trời không?”

 

Giọng Nhạc Trung Kỳ lạnh như băng, sát khí bốc lên ngùn ngụt bao trùm lấy cả núi Thương Lĩnh.

 

“Người nhà họ Trương đang ở đâu? Còn không đến nhận tội nữa thì bà già này sẽ đích thân đến Thiên Sơn đấy”.

 

Đinh Phụng Kiều chẳng hề để tâm đến những người võ tông này, cứ thế lớn tiếng hét về hướng Tây Bắc.

 

Vừa dứt lời một giọng nói già nua vang lên từ dưới chân núi: “Trương Trấn Viễn nhà họ Trương… nhà họ Trương đến nhận lỗi với hai vị tiền bối, xin hai vị giơ cao đánh khẽ”.

 

Dứt lời, một ông lão tóc bạc nhanh chân đi đến đỉnh núi.

 

“Ông là người sai khiến đám khỉ này giết Tiêu Chính Văn à?”

 

Nhạc Trung Kỳ xoay người lại nhìn ông lão tóc bạc nói.

 

“Là… là tôi…”

 

“Bốp!”

 

Ông lão tóc bạc chưa nói hết câu, Nhạc Trung Kỳ đứng cách đó một khoảng xa đã vung tay tát mạnh khiến nửa bên mặt của ông lão tóc bạc bị lệch sang một bên.

 

Cụ tổ nhà họ Trương – Trương Trấn Viễn từng vang danh một thời lại chẳng dám nói một tiếng nào.

 

“Nhà họ Trương ông rất giỏi nhỉ? Giết người nhà họ Trương ông thì thế nào? Nói!”

 

Nhạc Trung Kỳ bỗng nổi giận, hai hàng lông mày dài nhảy múa trong gió, ánh mắt lạnh băng nhìn Trương Trấn Viễn tức giận quở trách.
 
Chương 1854


 Trương Trấn Viễn bị tát vào mặt, nhưng cụ ta không dám nổi giận.

 

Đối diện với câu hỏi của Nhạc Trung Kỳ, cụ ta chỉ biết cúi thấp đầu.

 

Càng là người có địa vị cao trong võ tông thì càng biết vợ chồng Nhạc Trung Kỳ mạnh như thế nào.

 

Đừng nói đến nhà họ Trương, cho dù toàn bộ người của Thiên Sơn thì cũng không đủ để giết hai người này.

 

Vì vậy dù Trương Trấn Viễn hay Đoàn Hải Long thì cũng không thể làm gì.

 

Cho dù thực lực và địa vị của bọn họ cao đến đâu thì khi đối mặt với vợ chồng Nhạc Trung Kỳ cũng không dám làm bừa.

 

“Tôi đang hỏi ông đấy, ông không nghe thấy sao?”

 

Vừa dứt lời, tiếng tát lanh lảnh lại vang lên.

 

Cú tát này không chỉ tát vào mặt Trương Trấn Viễn mà còn khiến tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất.

 

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng bị ăn tát thì bọn họ có là gì?

 

Trương Trấn Viễn quay đầu lại, thận trọng nhìn Nhạc Trung Kỳ, trầm giọng giải thích: “Tiền bối Nhạc, tôi… tôi thật sự không biết vua Bắc Lương còn có quan hệ với ông, nếu không, cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám động vào nửa sợi tóc của cậu ta!”

 

Từ biểu hiện của Trương Trấn Viễn, không khó để nhận ra lúc này cụ ta đang vô cùng sợ hãi!

 

Mọi người đều biết hơn trăm năm trước, trong năm đại danh sơn, Thiên Sơn chỉ có thể xếp thứ hai, danh sơn số một của Hoa Quốc chính là Hoa Sơn!

 

Nhưng năm đó, chỉ vì một thủ lĩnh của Hoa Sơn đã vô tình làm một trong những đệ tử của Nhạc Trung Kỳ bị thương, kết quả đã gây ra họa diệt thân cho Hoa Sơn!

 

Qua một đêm, toàn bộ núi Hoa Sơn bị tắm máu, vô số cao thủ bị giết dưới tay Nhạc Trung Kỳ, thậm chí cả võ tông và trận tông ở Hoa Sơn đều bị ảnh hưởng.

 

Vô số cao thủ trẻ đều đã chết một cách thê thảm.

 

Kể từ đó, Hoa Sơn suy tàn, vị trí trong năm đại danh sơn cũng giảm mạnh!

 

Vì vậy, những gì Đinh Phụng Kiều vừa nói chắc chắn không phải chỉ để hù dọa nhà họ Trương.

 

Vợ chồng Nhạc Trung Kỳ thật sự có khả năng giết cả Thiên Sơn.

 

Cho dù nhà họ Trương có công lao to lớn thế nào, thì ở trước mặt Nhạc Trung Kỳ cũng không đủ!

 

Cho dù bọn họ tiêu diệt cả nhà họ Trương thì trên dưới võ tông cũng sẽ không có ai đứng lên nói giúp nhà họ Trương.

 

“Không dám động sao? Nói thật cho ông biết, nếu hôm nay Tiêu Chính Văn thật sự chết ở đây, thì tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả tông môn phía sau các người cũng sẽ bị tiêu diệt hết!”

 

Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.

 

Nghe vậy tất cả mọi người rùng mình.

Trương Trấn Viễn càng thêm sợ hãi, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1855


 “Vua Bắc Lương, chuyện xảy ra lúc trước là lỗi của nhà họ Trương chúng tôi, mong cậu lượng thứ, xin hãy tha lỗi cho nhà họ Trương chúng tôi!”

 

Trương Trấn Viễn vừa nói vừa dập đầu ba lần liên tiếp trước Tiêu Chính Văn dưới con mắt của tất cả mọi người.

 

Bụp bụp!

 

Đám người nhà họ Viên hít sâu một hơi.

 

Nhà họ Trương có thân phận gì chứ?

 

Đó là nhân vật được mọi người kính trọng ở võ tông, nhà họ Viên ở trước mặt nhà họ Trương căn bản chỉ như con kiến.

 

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng phải quỳ dưới đất nhận lỗi với Tiêu Chính Văn, vậy còn nhà họ Viên thì sao?

 

Nghĩ đến đây, Viên Sùng Long không không khỏi rùng mình.

 

Nếu sau này, Tiêu Chính Văn đến tìm nhà họ Viên tính sổ thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

 

Tiêu Chính Văn!

 

Viên Sùng Long nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, chạy một mạch xuống bục cao, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Vua Bắc Lương, tôi thay mặt nhà họ Viên xin lỗi cậu!”

 

Vừa nói, Viên Sùng Long vừa dập đầu mười cái trước Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Viên Sùng Long, xua tay: “Nể tình cụ tổ nhà họ Viên, cũng vì nhà họ Viên các người đã đóng góp cho Hoa Quốc, chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không truy cứu nữa, ông đi đi!”

 

Nghe vậy, Viên Sùng Long vui mừng, đứng dậy, rối rít cảm ơn Tiêu Chính Văn rồi chạy thẳng xuống núi Thương Lĩnh.

 

Nhìn thấy Viên Sùng Long đã được Tiêu Chính Văn tha chết, mọi người vội vàng làm theo, quỳ xuống van xin lòng thương xót, đồng thời đổ hết trách nhiệm sang cho Đoàn Hải Long và nhà họ Trương.

 

Ánh mắt của Tiêu Chính Văn quét qua khuôn mặt của mọi người, sau đó anh hít một hơi thật sâu xua tay với bọn họ: “Các người đi đi!”

 

“Khi đất nước cần các người giúp sức thì nhất định phải cố gắng hết mình! Nếu không, tôi sẽ không tha cho các người nữa đâu”.

 

“Vâng vâng vâng! Chúng tôi nhớ rồi, từ nay về sau không bao giờ dám tùy tiện làm gì nữa, chỉ cần đất nước cần, chúng tôi sẵn sàng đổ máu!”

 

Mọi người đồng thanh nói, cuối cùng dập đầu trước Tiêu Chính Văn mấy lần rồi chuồn nhanh xuống núi.

 

Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão không ngừng gật đầu, Tiêu Chính Văn quả nhiên là người rộng lượng!

 

Thật ra ban đầu, Tiêu Chính Văn tha cho Viên Sùng Long không phải vì Tiêu Chính Văn đã quên đi ân oán giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Viên, mà là vì hôm nay hàng trăm môn phái của võ tông đều tập hợp ở đây.

Nếu thật sự để Nhạc Trung Kỳ giết hết bọn họ trên núi Thương Lĩnh thì võ tông Hoa Quốc sẽ thiệt hại lớn.
 
Chương 1856


Đối với Hoa Quốc mà nói, đây là một thảm họa.

 

Vì vậy, Tiêu Chính Văn không đợi Nhạc Trung Kỳ truy cứu, mà đã thả mọi người trong nhà họ Viên đi, sau đó tha thứ cho đám người võ tông.

 

Thấy Đại trưởng lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình, Tiêu Chính Văn thản nhiên mỉm cười: “Tục ngữ có câu làm người phải biết bao dung độ lượng. Tôi tin rằng đa số bọn họ đều không có ác ý với tôi!”

 

“Mọi người chưa từng gặp mặt thì nói gì đến ân oán chứ!”

 

“Đại trưởng lão, ông xem có đúng không?”

 

Nghe vậy, Đại trưởng lão lại gật đầu, quay người cúi đầu với Nhạc Trung Kỳ: “Tiền bối Nhạc, tạ ơn ông đã độ lượng, thả những người này đi!”

 

Nhạc Trung Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn và Đại trưởng lão nói: “Hai người thật sự cho rằng tôi sẽ giết hết bọn họ sao? Thực ra tôi cũng muốn xem Tiêu Chính Văn sẽ xử lý thế nào”.

 

“Nếu cậu ấy không màng đến lợi ích đất nước, cố tình muốn giết hết đám người này trên núi Thương Lĩnh thì tôi thật sự là mù quáng!”

 

“Thực ra hơn trăm năm trước, vào đêm đó, tôi cũng vô cùng hối hận, chuyện Hoa Sơn thất thủ có liên quan trực tiếp đến tôi!”

 

“Năm đại danh sơn luôn là trụ cột của Hoa Quốc, nhưng vì sự tức giận nhất thời của tôi đã đẩy năm đại danh sơn về phía đối đầu”.

 

Nhạc Trung Kỳ nói xong liền gật đầu tán thưởng Tiêu Chính Văn.

 

Đinh Phụng Kiều cũng nở nụ cười nhân hậu với Tiêu Chính Văn, luồng sát khí khắp người cũng hoàn toàn rút cạn.

 

Nhìn thấy cảnh này, Trương Trấn Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trương Trấn Viễn, Đoàn Hải Long!”

 

Nhạc Trung Kỳ đột nhiên sa sầm mặt mày, gằn giọng nói.

 

“Tiền bối Nhạc, có chúng tôi!”

 

Hai người quỳ gối bò đến chỗ Nhạc Trung Kỳ.

 

“Chuyện hôm nay, hai người là kẻ chủ mưu, đánh gãy tay các người, có oan ức gì không?”

 

Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.

 

“Không! Không oan ức!”

 

Đoàn Hải Long và Trương Trấn Viễn đồng thanh trả lời.

 

Gãy tay còn hơn là mất mạng.

 

Hơn nữa, có thể sống sót dưới cơn thịnh nộ của Nhạc Trung Kỳ đã là một kỳ tích rồi!

 

Sao bọn họ còn dám có suy nghĩ khác chứ?

 

Vừa dứt lời, Nhạc Trung Kỳ đột nhiên giơ tay lên, hai luồng sáng lạnh lẽo từ ngón tay phóng ra.

 

Đoàn Hải Long và Trương Trấn Viễn nghiến chặt răng, ôm cánh tay.

“Sau khi trở về, các người phải công khai xin lỗi Tiêu Chính Văn. Sau này, tôi hy vọng sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa. Các người biết sức mạnh của tôi rồi đấy!”
 
Chương 1857


Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.

“Vâng! Chúng tôi tuyệt đối không dám tái phạm! Cảm ơn tiền bối Nhạc đã tha cho tội chết!”

 

Mấy người Trương Trấn Viễn và Đoàn Hải Long cùng khấu đầu cảm ơn Nhạc Trung Kỳ!

 

Ngay cả ông Lư và ông Thương cũng đồng loạt quỳ trên mặt đất rối rít cảm ơn Nhạc Trung Kỳ.

 

Mãi tới khi đám người này đi xa, Nhạc Trung Kỳ mới đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Chàng trai, thật sự không thể ngờ mới có mấy tháng mà cậu đã tiến bộ nhanh như thế, quả thực khiến cho tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy!”

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn vẫn chỉ ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, thế nhưng Nhạc Trung Kỳ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Chính Văn vận dụng từ trường giao chiến với Cừu Vạn Lý.

 

Chỉ khi đạt đến cảnh giới hiện giờ của Tiêu Chính Văn thì mới có thể tiến vào Lôi Hải ở Côn Luân và lấy đi trái tim rồng Bạch Long!

 

“Tiền bối quá lời rồi, chỉ là ngẫu nhiên giác ngộ được mà thôi, có điều hiểu biết của vãn bối về trận pháp vẫn còn ít ỏi lắm”.

 

Tiêu Chính Văn vô cùng khiêm tốn nói.

 

Nhạc Trung Kỳ khẽ gật đầu, chắp hai tay sau lưng nói: “Ừ! Không kiêu ngạo, không nôn nóng mới là tâm tính buộc phải có để làm nên chuyện lớn! Đặc biệt với tuổi của cậu, có thể lĩnh hội đến trình độ này thì gần như đã là có một không hai rồi!”

 

“Lần này tôi đến tìm cậu cũng là muốn chính thức mời cậu gia nhập gò đất Côn Luân! Với thực lực hiện giờ của cậu, mặc dù nói chưa chắc có thể vượt qua được Lôi Hải, thế nhưng chỉ cần có tôi ra tay, vấn đề có lẽ cũng không lớn lắm!”

 

“Tôi bảo vệ gò đất Côn Luân đã mấy trăm năm, bây giờ sứ mệnh cuối cùng cũng phải hoàn thành rồi, là cậu giúp tôi có được sự giải thoát!”

 

Nhạc Trung Kỳ nhìn Tiêu Chính Văn đầy tán thưởng, từ tốn nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Tiền bối Nhạc, với trình độ hiện tại của tôi đã có thể tiến vào Lôi Hải thật sao?”

 

Mặc dù Tiêu Chính Văn chưa từng tới gò đất Côn Luân, cũng chưa từng thấy Lôi Hải trong gò đất Côn Luân là cảnh tượng hoành tráng tới mức nào.

 

Thế nhưng chỉ mới nghe tới cái tên này thì đã biết đây là nơi ẩn chứa muôn vàn hiểm nguy!

 

Hơn nữa, bên trong Thiên Sơn Thư Lục còn ghi chép một số truyền thuyết có liên quan đến Thiên Lôi diệt ngũ thần.

 

Nghe nói vào thời thượng cổ, năm cường giả ở cảnh giới Thiên Thần có ý định vượt qua Lôi Hải một lần, thế nhưng cả năm người đều bị Thiên Lôi đốt cháy thành than!

 

Lúc này, ngay cả thực lực ở cảnh giới Thiên Thần, Tiêu Chính Văn cũng còn chưa có, làm sao có thể vượt qua Lôi Hải được đây?

 

“Nếu thật sự muốn dựa vào thực lực của bản thân để vượt qua Lôi Hải, e rằng ngay cả cảnh giới Thiên Thần đỉnh cao cũng không làm nổi, mà buộc phải có trái tim rồng Bạch Long trước khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì mới dung hợp được, một khi thực lực của cậu đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì đời này coi như không có duyên với trái tim rồng Bạch Long nữa!”

 

Nhạc Trung Kỳ vô cùng nghiêm túc nói.
 
Chương 1858


 Người có thể dung hợp được năm trái tim rồng cả nghìn năm nay có thể đếm trên đầu ngón tay là bởi vì điều kiện để dung hợp năm trái tim rồng cùng một lúc vô cùng hà khắc!

 

Ví dụ như trái tim rồng Xích Long buộc phải do cảnh giới chủ soái dung hợp, mà trái tim Kim Long và trái tim Bạch Long thì buộc phải dung hợp ở cảnh giới Thiên Vương, tiếp theo mới có thể dung hợp những trái tim rồng khác.

 

Mà trái tim rồng Bạch Long hay tim rồng Kim Long thì cũng như nhau, chỉ cần người dung hợp chết hoặc bị giết thì tim rồng sẽ tự khắc trở về điểm ban đầu đợi người tiếp theo tìm thấy và dung hợp hai trái tim rồng!

 

Cũng có thể nói, bất luận là ai, muốn dung hợp trái tim rồng Bạch Long thì đều phải chịu đựng những mối nguy hiểm thập tử nhất sinh mới có thể vượt qua được Lôi Hải.

 

Đây chính là một loại khảo nghiệm đối với người dung hợp, cũng là một loại khảo nghiệm với người dẫn đường!

 

Trong lịch sử, có rất nhiều người đều đã chết trong Lôi Hải ở Côn Luân.

 

Thế nhưng bất luận bao nhiêu người đã nuốt hận ở Côn Luân thì cũng không có cách nào ngăn cản được những kẻ muốn biến mình trở nên mạnh hơn, muốn dung hợp năm trái tim rồng nối tiếp nhau tìm tới Côn Luân!

 

“Tiền bối, vậy… giờ tôi sẽ theo ông trở về Côn Luân luôn sao?”

 

Tiêu Chính Văn nghiêm túc hỏi.

 

Nhạc Trung Kỳ khẽ lắc đầu nói: “Không! Lần này tôi đến chỉ để hẹn cậu một tháng sau tới Côn Luân tìm tôi, tôi cũng phải chuẩn bị ít nhiều, dù gì tới Lôi Hải cũng không phải là chuyện nhỏ!”

 

“Cậu cũng trở về lo liệu mọi chuyện trong nhà đi, nói thật thì ngay cả lão già như tôi cũng không nắm chắc có thể sống sót trở về, lỡ như xảy ra chuyện bất trắc gì thì cũng không đến nỗi để cho người nhà phải lo lắng!”

 

Nhạc Trung Kỳ điềm nhiên nói.

 

Với độ tuổi này của cụ ấy thì sớm đã xem nhẹ chuyện sống chết.

 

Thế nhưng Tiêu Chính Văn thì khác, dù gì anh cũng còn vợ con, trong nhà vẫn còn biết bao nhiêu chuyện.

 

Giới chính trị Hoa Quốc cũng rất xem trọng Tiêu Chính Văn.

 

Vậy nên những chuyện cần giao phó quá nhiều, thời gian một tháng đối với ông cụ Nhạc mà nói vẫn còn hơi gấp rút!

 

“Được, vậy thì một tháng nữa chúng ta gặp lại ở gò đất Côn Luân!”

 

Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Nhạc Trung Kỳ.

 

Nhạc Trung Kỳ khẽ gật đầu nói: “Ừ, nhớ kỹ, sau khi trở về không được nói cho bất cứ ai biết về chuyện này, nếu không sẽ mang tới rắc rối cho cậu đấy!”

 

“Những kẻ nhòm ngó tới di tích Long tộc không chỉ có phái Quang Minh, mà dung hợp tim rồng lại là chiếc chìa khoá duy nhất để khai màn bí mật di tích Long tộc, vậy nên buộc phải đề phòng những kẻ có dụng ý xấu xa!”

 

Vừa nói, Nhạc Trung Kỳ vừa đưa ánh mắt bình thản nhìn về phía đỉnh núi phía xa.

 

Lúc này, Võ Thí Thiên đang đứng trên đỉnh núi với cặp mắt toé lửa, nhìn chăm chăm về phía Tiêu Chính Văn, anh lại sống dậy từ trong cõi chết, hoá nguy thành an thêm lần nữa.

Thật ra ông ta âm thầm tới đây chính là muốn đợi tới lúc Tiêu Chính Văn sức cùng lực kiệt thì đột ngột ra tay, dùng tính mạng để uy hiếp ép Tiêu Chính Văn nói ra cách thức dung hợp tim rồng!
 
Chương 1859


Thế nhưng với tình hình trước mắt thì đây chỉ điều này chỉ là mơ mộng viển vông.

 

Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng tỏ ra cung kính với ông lão Côn Luân như thế thì Võ Thí Thiên ông ta có là gì?

 

Ông ta dám ra tay với Tiêu Chính Văn vào lúc này sao?

 

Ông ta không dám!

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, không ngờ cái mạng của thằng ranh cậu cũng lớn thật đấy!”

 

Võ Thí Thiên nghiến răng gằn ra một câu độc địa, bực tức quay người đi xuống núi.

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng chú ý đến bóng lưng đơn độc bên trên đỉnh núi phía xa!

 

“Võ Thí Thiên?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói.

 

“Không sai, ông ta cũng coi như một kẻ có dã tâm, có điều ông ta đã lấy được một nửa trái tim rồng Hắc Long mà mãi vẫn không có cách nào dung hợp, mười phần thì có tới tám chín phần ông ta đến để cướp đoạt Thiên Sơn Thư Lục!”

 

“Cậu phải thật cẩn thận với người này và cả dược sư Hoàng, hai kẻ này thật ra đều là những người được chọn cho vị trí Thiên Tử vào mấy chục năm trước, có điều bọn họ không có trái tim nhân từ như Thiên Tử cũ nên đã không được chọn!”

 

“Thế nhưng nhiều năm qua sự thèm khát muốn được ngồi lên vị trí Thiên Tử của bọn họ vẫn chưa từng thay đổi, thậm chí Võ Thí Thiên đã từng nghĩ tới chuyện dựa vào võ tông để cưỡng chế chiếm đoạt vị trí Thiên Tử!”

 

“Nếu như có một ngày hai người đứng ở thế đối lập hoặc giao đấu thì tuyệt đối không được mềm lòng nương tay! Nếu không nhất định sẽ gây nên hoạ lớn!”

 

Nhạc Trung Kỳ bình thản nói.

 

“Vâng! Vãn bối đã nhớ rồi! Thế nhưng… sao ông ta lại có được một nửa trái tim rồng Hắc Long thôi vậy?”

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhớ tới trái tim rồng Hắc Long mà mình đã từng thấy ở trong kim tự tháp!

 

“Chỉ có trái tim rồng Hắc Long là phân làm hai nửa. Tuy nhiên trái tim rồng Hắc Long cũng là mạnh nhất trong số năm trái tim rồng. Dung hợp trái tim Hắc Long tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, bên trong Thiên Sơn Thư Lục chắc hẳn cũng có ghi chép về điều này!”

 

“Không sai!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

 

Thiên Sơn Thư Lục chỉ ghi chép tóm lược về các trái tim rồng khác.

 

Chỉ có cách thức dung hợp trái tim Hắc Long là vô cùng phức tạp, thậm chí mãi tới giờ Tiêu Chính Văn vẫn còn chưa hiểu rõ trái tim rồng Hắc Long nên dung hợp như thế nào!

 

“Được rồi, về thôi, đừng quên lời hẹn sau một tháng của chúng ta!”

 

Nói xong, Nhạc Trung Kỳ và Đinh Phượng Kiều bình thản đi về phía chân núi.

 

“Vua Bắc Lương, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ chuyện tới Côn Luân! Lỡ như cậu có mệnh hệ gì, vậy thì Thiên Tử…”

 

Đại trưởng lão rất không yên tâm nói với Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1860


“Đại trưởng lão, có một số việc dù nguy hiểm đến đâu thì chúng ta cũng phải làm, đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu cười nói với Đại trưởng lão.

 

Trong ánh mắt của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão chỉ thấy mỗi sự kiên định!

 

“Haizz! Vua Bắc Lương, nếu cậu đã quyết thì tôi cũng không nói thêm gì nữa, chúc cậu bình an trở về!”

 

Dứt lời, Đại trưởng lão chắp tay với Tiêu Chính Văn, sau đó nhanh chóng đi xuống chân núi.

 

Xế chiều hôm đó, nhà họ Trương đã nói lời xin lỗi với Tiêu Chính Văn thông qua các phương tiện truyền thông.

 

Liên minh võ thuật cũng đứng ra lên tiếng, Đoàn Hải Long còn tuyên bố thẳng trước mặt truyền thông rằng, ông ta và Tiêu Chính Văn không thù không oán, lúc trước do bị kẻ hèn hạ xúi bậy nên mới nhằm vào Tiêu Chính Văn!

 

Tất cả mọi việc đều giống như những gì dược sư Hoàng dự đoán từ trước.

 

Cuối cùng, sự xuất hiện của Nhạc Trung Kỳ đã giúp Tiêu Chính Văn lật ngược tình thế, tìm được đường sống trong cõi chết!

 

“Môn chủ, ông đúng là tính toán như thần, nghe người võ tông kể lại, lúc ấy, Tiêu Chính Văn đã bị Bạch Diên Vũ đẩy vào bước đường cùng, nhưng ngay tại thời khắc quan trọng nhất, Nhạc Trung Kỳ đột nhiên xuất hiện, giết không ít người võ tông của Bạch Diên Vũ!”

 

“Ngay cả cụ tổ nhà họ Trương cũng bị vả cho mấy bạt tai!”

 

Đại trưởng lão Dược Vương Cốc vội vội vàng vàng chạy tới, báo cáo với dược sư Hoàng về kết quả trận đánh ở núi Thương Lĩnh!

 

Dược sư Hoàng khẽ gật đầu.

 

Quả nhiên không sai, một khi Nhạc Trung Kỳ đã chú ý đến Tiêu Chính Văn, thì chỉ dựa vào nhà họ Trương mà muốn giết Tiêu Chính Văn sao?

 

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

 

“Môn chủ, tiếp theo chúng ta…”

 

Đại trưởng lão vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía dược sư Hoàng.

 

“Tiếp theo? Còn phải hỏi à? Đương nhiên là đứng về phía Tiêu Chính Văn, chúng ta chỉ cần đi theo cường giả là được, giống như Thanh Vân Tông vậy, dưới phe cánh của Tiêu Chính Văn, Dược Vương Cốc muốn bay thẳng lên trời còn khó ư?”

 

Dược sư Hoàng mỉm cười nói.

 

Hả?

 

Nghe nói thế, ngay cả Đại trưởng lão cũng sững sờ.

 

Dược sư Hoàng cao ngạo cỡ nào, sao có thể dễ dàng khuất phục người khác thế kia?

 

“Môn… môn chủ, tôi không nghe lầm chứ? Ý của ông là khuất phục dưới chân Tiêu Chính Văn à?”

 

Dược sư Hoàng chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng cười nói: “Khuất phục người ta có gì không tốt? Chỉ khi ông càng gần với đối thủ, khi cậu ta hoàn toàn không còn đề phòng với ông, thì ông mới có thể ra đòn, hoàn toàn đánh bại cậu ta!”
 
Chương 1861


Nghe nói đến đây, Đại trưởng lão mới hiểu được dụng ý của dược sư Hoàng.

 

Quy thuận Tiêu Chính Văn, chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi.

 

Mượn thanh thế của Tiêu Chính Văn, phát triển thực lực của Dược Vương Cốc, cho đến khi có năng lực đối chọi với Tiêu Chính Văn thì đột ngột ra tay, giẫm chết Tiêu Chính Văn dưới chân mình!

 

“Quả nhiên là môn chủ suy nghĩ thấu đáo! Có điều, trước đó quan hệ của chúng ta với tập đoàn Vy Nhan khá căng thẳng, bây giờ đường đột như vậy, Tiêu Chính Văn liệu có tính toán với chúng ta không?”

 

Đại trưởng lão lo âu nói.

 

Dược sư Hoàng chắp một tay sau lưng, bước chân thong thả đi qua đi lại: “Đương nhiên không thể đi tay không được, chúng ta ít nhất cũng phải cho họ thấy thành ý, muốn chiếm được lòng tin của người khác thì trước hết phải chiếm được lòng tin của chính mình!”

 

“Chiếm được lòng tin của chính mình ư?”

 

Đại trưởng lão không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn dược sư Hoàng bằng ánh mắt ngờ vực!

 

“Không sai, khiến cho bản thân mình tin! Cảnh giới tối cao nhất của việc nói dối, không phải là lừa gạt người khác, mà là ngay chính bản thân mình cũng bị lừa, ngay cả bản thân mình cũng tin vào lời nói dối đó!”

 

Dược sư Hoàng thản nhiên đáp.

 

“Ý của môn chủ là…”

 

Đại trưởng lão dường như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc nhìn về phía dược sư Hoàng.

 

“Không sai, công thức của Bát Cực Tục Mệnh Đan nằm trong tay chúng ta chẳng qua chỉ là một món bảo vật trấn cốc mà thôi, nhưng nếu như đưa nó cho Tiêu Chính Văn thì cậu ta sẽ nghĩ thế nào?”

 

Hai mắt dược sư Hoàng lóe lên tia sáng sắc lạnh.

 

“Môn chủ, đây là công thức điều chế quan trọng nhất Dược Vương Cốc chúng ta đấy, Thiên Tử đã từng đến tận nơi để đòi mà ông cũng không chịu dâng lên, hôm nay lại đưa cho Tiêu Chính Văn, có phải hơi…”

 

Thật ra suy cuối cùng, trong lòng Đại trưởng lão vẫn rất không nỡ.

 

Bát Cực Tục Mệnh Đan là tuyệt bí giúp mọi người ở Dược Vương Cốc kéo dài tuổi thọ!

 

Tương truyền, đơn thuốc này là bí đan dược đặc biệt do người sáng lập Dược Vương Cốc điều chế, trong thiên hạ cũng chỉ có mỗi một mình Dược Vương Cốc nắm giữ!

 

Đây cũng là pháp bảo quan trọng nhất giúp Dược Vương Cốc có thể tùy ý giao lưu với võ tông trong thiên hạ!

 

Mất đi Bát Cực Tục Mệnh Đan, địa vị của Dược Vương Cốc ở võ tông cũng sẽ rớt xuống đáy vực!

 

“Đại trưởng lão, thật ra chúng ta vốn không cần đến đơn thuốc này, đơn thuốc này đều nằm trong lòng chúng ta! Mà Tiêu Chính Văn nhận được đơn thuốc này cũng sẽ không dễ tiết lộ cho người ngoài!”

 

“Đồ vật quý như vậy mà Dược Vương Cốc chúng ta còn dâng lên được, chẳng lẽ còn chưa đủ để cậu ta nhìn thấy thành ý của chúng ta sao?”
 
Chương 1862


Nghe thấy vậy, Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.

 

Nếu như làm vậy cũng không có thành ý thì trên thế giới này không có bất kỳ điều gì có thể xem là thành ý được nữa!

 

Đúng như câu nói của dược sư Hoàng, cảnh giới tối cao của việc lừa gạt người khác chính là lừa gạt được chính bản thân mình!

 

“Tôi đã hiểu ý của môn chủ, chúng ta dùng đơn thuốc này đổi lấy sự tin tưởng của Tiêu Chính Văn, cậu ta đương nhiên sẽ không nghi ngờ, sẽ càng thêm lơi lỏng đề phòng chúng ta!”

 

“Chỉ có điều, bên phía Thanh Vân Tông, có phải chúng ta cũng nên…”

 

“Lưu Sùng Hằng vốn chẳng tạo được mối uy hiếp gì, ông ta đã bị Tiêu Chính Văn đánh gãy sống lưng, tuy Thanh Vân Tông cũng là dược tông nhưng đơn thuốc của bọn họ sao có thể so sánh với đơn thuốc của Dược Vương Cốc chúng ta chứ?”

 

“Tạm thời, để cậu ta an tâm thì phải gần gũi hơn với Thanh Vân Tông! Thậm chí, có thể tặng cho bọn họ một ít đơn thuốc không mấy quan trọng và dược liệu thượng hạng trong Dược Vương Cốc chúng ta, luôn nhớ một tôn chỉ rằng, thả con săn sắt bắt con cá rô”.

 

Dược sư Hoàng híp mắt nói.

 

“Vâng! Tôi hiểu rồi, môn chủ nhìn xa trông rộng thật khiến tôi xấu hổ!”

 

Nói xong, Đại trưởng lão cúi chào dược sư Hoàng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

 

Xế chiều hôm đó, Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc đích thân đến cửa biệt thự nhà họ Tiêu!

 

“Ôi? Đây không phải là Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc sao? Cậu Tiêu vẫn chưa về đâu!”

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng liếc xéo Đại trưởng lão và nói.

 

“Anh Độ Thiên à, mặc dù Dược Vương Cốc chúng tôi là dược tông nhưng vốn dĩ vạn tông vẫn cùng một đường, chúng ta cũng coi như một nửa đồng môn, cần gì phải đuổi khéo cách xa nghìn mét?”

 

“Tôi không muốn thừa nhận cũng không được, đúng là giữa Dược Vương Cốc và cậu Tiêu có xảy ra chút hiểu lầm, nhưng đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy ai thật lòng!”

 

Lần này tôi tới là mang theo thành ý của Dược Vương Cốc, nếu không tin, có thể bảo Lưu Sùng Hằng của Thanh Vân Tông kiểm tra!”

 

Đại trưởng lão vừa nói vừa lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ làm bằng gỗ đàn hương.

 

Độ Thiên Chân Nhân nhìn lướt qua cái hộp gỗ nhỏ đó, cau mày hỏi: “Trong đây là cái gì?”

 

“Anh Độ Thiên đừng lo lắng, đây không phải là ám khí đâu, anh xem thử đi!”

 

Vừa nói, Đại trưởng lão vừa mở hộp gỗ ra, nằm bên trong là một cuộn khăn lụa màu vàng sáng!

 

Trên khăn lụa thêu chằng chịt mấy hàng chữ nhỏ!

 

“Ôi! Bát Cực Tục Mệnh Đan?”

 

Thấy mấy chữ to trên đó, sắc mặt Độ Thiên Chân Nhân bất chợt thay đổi!

 

Trong võ tông, ai mà không biết Bát Cực Tục Mệnh Đan là bảo vật của Dược Vương Cốc chứ?

 

Hôm nay Đại trưởng lão đem theo loại thuốc này đến xin gặp mặt, Độ Thiên Chân Nhân không khỏi thầm giật mình!
 
Chương 1863


 Nhìn bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, Độ Thiên Chân Nhân chần chừ do dự, Dược Vương Cốc sẽ tự tay đưa thứ đồ quan trọng như thế cho người khác sao?

 

Bản thân Độ Thiên Chân Nhân cũng không dám tin đây là thật.

 

Nhưng người ta đã đưa theo thành ý đến thì cứ để họ vào trước đã.

 

Nghĩ đến đây, Độ Thiên Chân Nhân trầm giọng nói: “Vậy được, ông đợi một chút, tôi báo lại với cô Khương một tiếng”.

 

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân xoay người đi vào biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Lúc này Khương Vy Nhan đang tập khống chế từ trường theo cách Tiêu Chính Văn dạy cho cô.

 

Mặc dù tiến bộ không nhiều nhưng ít nhất bây giờ Khương Vy Nhan cũng có thể điều khiển được đồ vật bình thường.

 

Những đồ vật khá nhẹ như bình hoa đều có thể dịch chuyển khoảng vài mét trong trường hợp không dùng đến ngoại lực.

 

Thấy Độ Thiên Chân Nhân từ ngoài đi vào, Khương Vy Nhan lau mồ hôi trên trán nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông cụ, có chuyện gì sao?”

 

“Cô Khương, người của Dược Vương Cốc muốn gặp, hơn nữa còn là Đại trưởng lão đứng sau dược sư Hoàng, có địa vị và thân phận ở Dược Vương Cốc. Cô có muốn gặp ông ta không?”

 

Nghe đến ba chữ Dược Vương Cốc, Khương Vy Nhan không khỏi nhíu mày.

 

Trước giờ Khương Vy Nhan có ấn tượng cực kỳ tệ với Dược Vương Cốc.

 

Mặc dù khoảng thời gian gần đây, hai bên không có bất kỳ mối giao thiệp nào nhưng lập trường của đối phương lại chưa từng thay đổi.

 

Trong thời gian này, Dược Vương Cốc từng có vài hành động nhỏ, Khương Vy Nhan cũng nhìn thấy hết.

 

Chỉ là hai bên đều không trở mặt với nhau hoàn toàn thế nên Khương Vy Nhan không truy cứu đến cùng.

 

Càng chưa từng nhắc đến với Tiêu Chính Văn.

 

Bây giờ sao Dược Vương Cốc lại bảo người đến nhỉ?

 

Còn cử một trưởng lão có địa vị rất cao nữa chứ?

 

“Họ có nói là chuyện gì không?”

 

Khương Vy Nhan cau mày hỏi.

 

“Cô Khương, lần này Dược Vương Cốc đặc biệt đến để tặng phương thuốc, trong tay Đại trưởng lão là bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng tôi không rõ về y thuật nên không thể đoán được thật hay giả”.

 

Độ Thiên Chân Nhân đáp.

 

Khương Vy Nhan nhíu mày nói: “Thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan? Đó là cái gì?”

 

“Cô Khương, trong võ tông có ba bảo vật lớn, đứng đầu là thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan, đồng thời cũng là tuyệt kỹ độc quyền của Dược Vương Cốc. Trong tất cả các y tông dược tông, chỉ có Dược Vương Cốc mới có phương thuốc này”.

“Nghe nói đây là một loại thuốc do cốc chủ đầu tiên của Dược Vương Cốc tự mình nghiên cứu ra, trộn tám loại dược liệu cực kỳ hiếm thấy trong thế giới. Người bình thường uống một viên là có thể kéo dài tuổi thọ”.
 
Chương 1864


 “Nếu người võ tông uống thì có thể tăng thực lực. Nhưng thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan cực kỳ khó tìm, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao địa vị của Dược Vương Cốc được kính trọng trong võ tông như thế”.

 

“Tôi lo thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan mà Đại trưởng lão đem đến tặng không phải là phương thuốc thật, thế nên mới mời cô Khương giải quyết”.

 

Khương Vy Nhan cau mày suy xét một lúc lâu.

 

Nếu nói đến mấy phương thuốc đại loại như thế này thì Khương Vy Nhan vẫn là một người ngoài.

 

Nhất là mấy bài thuốc của võ tông, có bản chất khác biệt rất nhiều so với thuốc Đông y truyền thống.

 

Rất nhiều cách sử dụng dược liệu không hề liên quan đến nhau.

 

Thậm chí vài loại thuốc có dược tính khắc chế lẫn nhau.

 

Nhưng kỳ lạ là chỉ cần sử dụng đúng các bài thuốc trong võ tông thì lại có hiệu quả hơn công thức y học nhiều.

 

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Khương Vy Nhan vẫn nghĩ đến Lưu Sùng Hằng.

 

Dù sao Thanh Vân Tông cũng là tông phái về dược, mặc dù danh tiếng trong dược tông của Lưu Sùng Hằng không bằng dược sư Hoàng nhưng ít nhất cũng xem như là người trong ngành.

 

“Ông cụ, bảo ông ta vào đi, dù thế nào cũng không thể từ chối người lặn lội đường xa mấy trăm cây số để đến đây”.

 

Sau đó Khương Vy Nhan lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lưu Sùng Hằng.

 

Dạo gần đây, Lưu Sùng Hằng đang nghiên cứu một loại thuốc mới có thể chống ung thư, nhưng tiến độ lại cực kỳ chậm.

 

Một mặt là dược liệu thượng hạng rất khó tìm.

 

Mặt khác là phương thuốc của Thanh Vân Tông có hạn, tự nghiên cứu và chế thuốc đâu có dễ như trong tưởng tượng.

 

Nhận được tin nhắn của Khương Vy Nhan, mới đầu Lưu Sùng Hằng không để ý, nhưng khi ông ta nhìn thấy mấy chữ thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì mắt không khỏi lóe lên tia sáng.

 

Vãi!

 

Phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan không chỉ là người trong võ tông trông mòn cả mắt mà ngay cả người của dược tông và y tông cũng tha thiết ước mơ.

 

“Môn chủ, ông… ông đang nghĩ đến cách giải quyết của phương thuốc này sao?”

 

Mấy đệ tử Thanh Vân Tông bên cạnh thấy mắt Lưu Sùng Hằng bỗng lóe sáng thì ghé đến hỏi.

 

“Hừ, cách giải quyết ư? Có thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì còn nghiên cứu thuốc gì nữa? Mọi người cứ đợi ở đây, tôi đi một lát rồi về”.

 

Dứt lời, Lưu Sùng Hằng không giải thích nhiều bèn chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Lúc này Đại trưởng lão đã được Độ Thiên Chân Nhân dẫn vào phòng khách.

Thấy Khương Vy Nhan, Đại trưởng lão lập tức cúi đầu chào: “Sếp Khương, tôi đường đột rồi. Trước đây Dược Vương Cốc tôi có làm gì sai thì mong sếp Khương lượng thứ”.
 
Chương 1865


 Nói xong, hai tay ông ta đưa bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan qua.

 

“Đây là phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan mà Dược Vương Cốc lưu truyền hàng nghìn năm, tôi nhận lệnh của cốc chủ dược sư Hoàng đến đây tặng bài thuốc này, xin sếp Khương vui lòng nhận cho”.

 

Độ Thiên Chân Nhân nhận lấy hộp gỗ rồi đưa cho Khương Vy Nhan.

 

Khương Vy Nhan cũng không liếc nhìn bài thuốc trong hộp gỗ, mỉm cười nói: “Thật ra từ đầu đến cuối tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ đối địch với bất kỳ một ai, nhưng Dược Vương Cốc cứ luôn nhắm vào tập đoàn Vy Nhan”.

 

“Nếu Dược Vương Cốc đã có ý chủ động bắt tay làm bạn thì tập đoàn Vy Nhan chúng tôi cũng sẽ không từ chối, nhưng tôi mong chuyện tương tự như vậy sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa”.

 

Lời nói của Khương Vy Nhan có mềm dịu có cứng rắn, vừa tỏ rõ lập trường của mình vừa cảnh cáo Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc.

 

Nghe cô nói thế, Đại trưởng lão không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Khương Vy Nhan.

 

Điều này khác hoàn toàn với miêu tả của mọi người ở Dược Vương Cốc về Khương Vy Nhan.

 

Đừng nhìn vẻ ngoài mềm yếu của Khương Vy Nhan mà lầm, thật ra bên trong cô vẫn rất mạnh mẽ và cứng cỏi.

 

Những người như vậy khó đối phó hơn người có thái độ cứng rắn rất nhiều.

 

“Sếp Khương yên tâm, lần này Dược Vương Cốc chúng tôi thật lòng muốn hóa giải ân oán với tập đoàn Vy Nhan. Hơn nữa ý của môn chủ cũng muốn có quan hệ tốt với cậu Tiêu, hai bên vốn dĩ không nên trở thành kẻ thù”.

 

“Đều do mấy đứa nhỏ của Dược Vương Cốc tự đại ngông cuồng nên mới đắc tội với sếp Khương và cậu Tiêu. Trước giờ tôi và môn chủ bận trăm công nghìn việc, không thể hiểu rõ tình hình nên mới khiến hai bên chúng ta hiểu lầm nhiều đến thế”.

 

“Nhưng từ nay về sau, chỉ cần sếp Khương hoặc cậu Tiêu mở lời thì Dược Vương Cốc tôi nhất định sẽ làm theo”.

 

Độ Thiên Chân Nhân đảo mắt nhìn Đại trưởng lão hơi nhíu mày, mấy lời này đã nói rõ ý của Dược Vương Cốc rồi.

 

Rõ ràng là muốn nghe theo Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng người của Dược Vương Cốc bướng bỉnh không nghe theo ai, chưa có ai trong võ tông có thể sai khiến được họ.

 

Thế nên Độ Thiên Chân Nhân không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

 

“Đại trưởng lão khách sáo rồi, tập đoàn Vy Nhan chúng tôi chỉ mong sau này mọi người hòa hợp, còn cái này thì tôi không dám nhận”.

 

Khương Vy Nhan bình tĩnh từ chối đề nghị của Đại trưởng lão.

 

Tâm trạng Đại trưởng lão không khỏi sa sút, sửng sốt một chốc, sau đó cười nói: “Sếp Khương, thật ra… Dược Vương Cốc sắp không chống đỡ được nữa, tiền chi tiêu ăn uống hàng ngày quá lớn, tôi muốn xin sếp Khương cho Dược Vương Cốc một con đường sống”.

 

Đại trưởng lão vừa nói vừa giả vờ cúi người ba lần với Khương Vy Nhan.

 

Thấy vậy, Khương Vy Nhan liền quay đầu lại nhìn Độ Thiên Chân Nhân.
 
Chương 1866


Khương Vy Nhan cũng cảm thấy lo lắng trước việc Dược Vương Cốc đột nhiên nhận thua.

 

“Thưa cô, theo tôi thấy, Đại trưởng lão cũng đã có thành ý, nếu không, ông ta sẽ không đem theo phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan đến đây. Nếu có thể, hãy cho Dược Vương Cốc một con đường sống, dù sao thì mọi người cũng là người có cùng lý tưởng”.

 

Độ Thiên Chân Nhân suy nghĩ một lát rồi bước lên nói.

 

Còn việc Dược Vương Cốc có chân thành hay không, điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của họ trong tương lai.

 

Nhưng có thể nắm giữ quyền quản lý Dược Vương Cốc, đối với Khương Vy Nhan cũng có lợi ích lớn.

 

Khương Vy Nhan thấy Độ Thiên Chân Nhân liên tục ra hiệu cho mình, cô khẽ gật đầu nói: “Vì sự chân thành của Đại trưởng lão, nên tôi sẽ nhận món quà này. Đồng thời, cũng có thể nhường lại một phần lợi ích của ngành y dược Giang Trung cho Dược Vương Cốc, để giúp các ông sớm vượt qua khó khăn!”

 

Nghe vậy, Đại trưởng lão rối rít cảm ơn Khương Vy Nhan.

 

“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi nghỉ ngơi trước”.

 

Khương Vy Nhan bình tĩnh nói với Đại trưởng lão.

 

Suy cho cùng Đại trưởng lão cũng là cáo già thành tinh, đương nhiên biết rõ Khương Vy Nhan không yên tâm về ông ta.

 

Hơn nữa lời nói vừa rồi của Độ Thiên Chân Nhân cũng rất mơ hồ, lúc này chắc chắn Khương Vy Nhan sẽ không thể ông ta ở lại lâu trong biệt thự nhà họ Tiêu.

 

“Sếp Khương, cô nghỉ ngơi đi, tôi xin về trước đây, nếu sau này có việc gì cần thì Dược Vương Cốc nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

 

Nói xong, Đại trưởng lão cúi đầu chào Khương Vy Nhan rồi bước ra khỏi sảnh lớn.

 

Sau khi tiễn Đại trưởng lão đi, Khương Vy Nhan mới cầm chiếc hộp gỗ nhỏ lên xem xét.

 

“Ông Độ Thiên Chân Nhân, rốt cuộc Dược Vương Cốc có ý gì?”

 

Khương Vy Nhan không thể nhìn ra được mục đích thật sự của dược sư Hoàng là gì.

 

Độ Thiên Chân Nhân cau mày nói: “Chiều hôm qua, nhà họ Trương đã công khai xin lỗi chủ thượng qua các phương tiện truyền thông cả nước. Có lẽ chuyện này đã tác động đến dược sư Hoàng. Nhưng tôi luôn cảm thấy chúng ta vẫn phải đề phòng người của Dược Vương Cốc”.

 

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói xong thì Lưu Sùng Hằng bước nhanh vào.

 

“Thưa cô! Tôi nghe nói Dược Vương Cốc đã đưa phương pháp điều chế của Bát Cực Tục Mệnh Đan đến đây phải không?”

 

Vừa nhắc đến Bát Cực Tục Mệnh Đan, Lưu Sùng Hằng vô cùng thích thú.

 

“Môn chủ Lưu, ông đến thật đúng lúc, đây là phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan, ông giúp tôi xem có phải là thật hay không”.

 

Khương Vy Nhan đưa chiếc hộp gỗ nhỏ cho Lưu Sùng Hằng.

“Được!”
 
Chương 1867


Lưu Sùng Hằng không nhiều lời, cầm lấy phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan lên cẩn thận xem ba lần, sau đó khẽ gật đầu nói: “Sếp Khương, phương thức luyện đan này là thật!”

 

“Mặc dù tôi chưa từng thấy phương thức luyện đan của Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhưng những ký tự cổ trên đây là bằng chứng tốt nhất. Hàng nghìn năm trước, chỉ Hoa Quốc chúng ta mới sử dụng chữ tiểu triện, từ thời nhà Đường, loại chữ này đã gần như biến mất!”

 

Nói xong, Lưu Sùng Hằng lấy ra chiếc khăn lụa màu vàng tươi rồi chỉ cho Khương Vy Nhan xem.

 

“Chỉ là trên này có hai vị thuốc hiện nay chỉ có ở Vương Dược Cốc, ở thế giới bên ngoài đều đã biến mất. Nếu muốn điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan thì vẫn cần Dược Vương Cốc cung cấp hai loại dược liệu này”.

 

Lưu Sùng Hằng vừa nói vừa lấy giấy bút, ghi chép lại phương thức luyện đan bằng chữ hiện đại, rồi đánh dấu hai vị thuốc kia lại.

 

“Thiên Niên Quỷ Kiến Thảo, Bách Khúc Tuế Phục Linh?”

 

Khương Vy Nhan liếc nhìn hai vị thuốc đã biến mất kia, rồi đọc nhỏ.

 

“Đúng vậy, hai loại dược liệu này hiện tại đã không tìm được nữa. Chỉ có ở Dược Vương Cốc, còn lại một ít. Tôi thấy hay là chúng ta mua dược liệu từ Dược Vương Cốc để chế tạo một lô Bát Cực Tục Mệnh Đan!”

 

“Chúng ta có thể tận dụng nguồn lực có trong tay để thử nghiệm lâm sàng trước xem có tác dụng gì không, ít nhất là đối với một số bệnh khó chữa như ung thư, máu trắng, Bát Cực Tục Mệnh Đan thật sự có tác dụng tốt!”

 

“Theo tôi biết, trong nhà một vị trưởng lão của Long Các năm đó có một người họ hàng xa bị bệnh ung thư. Chính dược sư Hoàng là người đã mang Bát Cực Tục Mệnh Đan đến cứu anh ta!”

 

Lưu Sùng Hằng nghiêm túc nói.

 

“Vậy cũng được, Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông xử lý chuyện này. Nhân cơ hội thăm dò luôn thái độ của Dược Vương Cốc!”

 

Khương Vy Nhan đưa phương thức luyện đan cho Độ Thiên Chân Nhân.

 

Người duy nhất trong đó đủ tư cách đến Dược Vương Cốc cũng chỉ có Độ Thiên Chân Nhân.

 

Xét cho cùng, Thanh Vân Tông của Lưu Sùng Hằng xếp hạng không cao trong dược tông, hoàn toàn không đủ tư cách để nói chuyện với Dược Vương Cốc đứng số một trong dược tông.

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy phương thuốc, khẽ gật đầu nói: “Được, tôi sẽ làm ngay!”

 

Nhìn Độ Thiên Chân Nhân rời đi, Lưu Sùng Hằng hít sâu một hơi nói: “Thưa cô, nếu phương thức luyện đan họ đưa là thật, thì loại thuốc chống ung thư mới của chúng tôi không cần phải nghiên cứu nữa vì Bát Cực Tục Mệnh Đan có hiệu quả chữa bệnh này!”

 

“Với loại thuốc mới này, chúng tôi có thể mở rộng sức ảnh hưởng hơn!”

Khương Vy Nhan nghiêm nghị nói: “Tạm thời, chúng ta vẫn chưa thể vui mừng quá sớm được, ngộ nhỡ đối phương dùng Bát Cực Tục Mệnh Đan làm mồi nhử, rồi có ý đồ khác thì chúng ta rất có thể sẽ bị trúng kế!”
 
Chương 1868


Khương Vy Nhan luôn để mắt đến Dược Vương Cốc.

 

Lưu Sùng Hằng cũng gật đầu nói: “Cô lo lắng cũng phải. Vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ ông Độ Thiên Chân Nhân, chỉ cần có đủ dược liệu, chúng ta sẽ bắt tay vào làm luôn! Không cần biết có phải thật không, chúng ta cứ làm ra rồi tính tiếp!”

 

Khương Vy Nhan cũng gật đầu đồng ý, sau đó hỏi thêm vài câu rồi Lưu Sùng Hằng rời khỏi biệt thự nhà họ Tiêu.

 

Giang Trung cũng như toàn hộ võ tông Hoa Quốc có vẻ yên bình nhưng thực ra đang rất hỗn loạn.

 

Một mặt, tin tức Tiêu Chính Văn đánh bại Cừu Vạn Lý trên núi Thương Lĩnh đã lan truyền một cách nhanh chóng.

 

Mặt khác, tin tức Nhạc Trung Kỳ đã ở ẩn gần trăm năm, đột nhiên cao hứng xuất hiện, còn đứng về phía Tiêu Chính Văn khiến cho tất cả mọi người càng thêm choáng váng!

 

Trong thời gian ngắn, uy danh của Tiêu Chính Văn đã lan truyền khắp võ tông.

 

Mọi người đều biết Tiêu Chính Văn là người mà ngay cả minh chủ của liên minh võ thuật cũng hết sức cung kính.

 

Nhưng vào lúc này, trong một khoảng sân hẻo lánh ở thành Thiên Phủ, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ một con chim bồ câu đưa thư.

 

Bên trên chỉ có vài lời.

 

“Hừ! Bát Cực Tục Mệnh Đan rơi vào tay tập đoàn Vy Nhan rồi!”

 

Sau khi mảnh giấy xuống, người đàn ông trung niên nhìn sang ông lão lớn tuổi bên cạnh.

 

“Khụ! Khụ khụ…”

 

Ông lão ho khan vài tiếng, vẻ mặt thờ ơ nói: “Dược sư Hoàng đúng là chịu bỏ vốn liếng ra thật. Để lấy lòng Tiêu Chính Văn, ngay cả Bát Cực Tục Mệnh Đan cũng cho đi không tiếc!”

 

“Ông Hai, phương thức luyện đan Bát Cực Tục Mệnh Đan đó rõ ràng là thuộc về Thiên Thần Tông chúng ta, trước đây dược sư Hoàng đã đích thân hứa cho chúng ta, vậy mà bây giờ lại trở mặt”.

 

Khuôn mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ tức giận.

 

“Trở mặt? Thiên Trạch, cậu cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Đạo nghĩa ở võ tông là chỉ coi trọng lợi ích. Bây giờ Tiêu Chính Văn đang nổi danh, dược sư Hoàng làm như vậy cũng là chuyện bình thường!”

 

“Thực ra muốn lấy phương thức luyện đan cũng không phải là không thể. Khương Vy Nhan chỉ là một cô gái mà thôi. Người chống lưng cho cô ta chỉ có Tiêu Chính Văn!”

 

“Ở trong mắt người khác, Tiêu Chính Văn bất khả chiến bại, nhưng ở trước mặt Thiên Thần Tông thì hắn không đáng để chúng ta ý tới!”

Ông lão nheo mắt, lạnh lùng nói.
 
Chương 1869


 Lạc Thiên Trạch cúi đầu trầm tư nói: “Ông hai, đối phó với Tiêu Chính Văn, Thần Mê Hương của Thiên Thần Tông chúng ta cũng sẽ có tác dụng như đối phó với những người khác sao?”

 

Thần Mê Hương của Thiên Thần Tông cũng vô cùng nổi tiếng ở trong võ tông.

 

Nghe nói, chỉ cần ngửi phải mùi hương này thì ngay cả người ở cảnh giới Thiên Thần cũng sẽ mất đi toàn bộ chiến lực!

 

“Đương nhiên, dù là cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần thì cũng không có cách nào tránh được Thần Mê Hương!”

 

Ông lão vô cùng tự tin lên tiếng.

 

Lạc Thiên Trạch âm thầm nghiến răng, vì phương thuốc dân gian Bát Cực Tục Mệnh Đan, nhà họ Lạc đáng để thử, Thiên Thần Tông cũng đáng để mạo hiểm một phen.

 

“Cứ theo những gì chúng ta bàn bạc trước đây, tổ chức một buổi hội họp của dược tông rồi lừa Khương Vy Nhan đến, khi đó Tiêu Chính Văn không thể không tìm tới, bất luận là ai dính phải phương thuốc dân gian này thì chúng ta đều có thể đạt được ý nguyện!”

 

Nghe ông lão nói xong, Lạc Thiên Trạch khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Được, giờ tôi sẽ đi sắp xếp!”

 

“Đợi một chút, bố trí vài thứ hay ho trên đường cho Tiêu Chính Văn đã!”

 

Ông lão nói với ánh mắt u ám như diều hâu.

 

“Ông hai, ý của ông là…?”

 

Lạc Thiên Trạch nhíu mày hỏi.

 

“Đề phòng ngộ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn!”

 

Ông lão lạnh lùng nói.

 

“Vâng!”

 

Lạc Thiên Trạch nói xong thì quay người rời khỏi khoảng sân nhỏ.

 

Lúc này, ở Thương Lĩnh xa xôi, Tiêu Chính Văn vừa rời khỏi núi Thương Lĩnh.

 

Men theo đường núi đi hết một buổi sáng, trước mặt xuất hiện một quán trà nhỏ, nó lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Chính Văn.

 

Không phải quán trà này có điểm đặc biệt gì mà là ông chủ ngồi trước cửa đang pha một ấm trà thơm nức mũi.

 

Tiêu Chính Văn tò mò tiến lên trước hỏi: “Ông cụ, đây là trà gì mà thơm thế?”

 

Ông chủ quán trà hiền hậu nói: “Đây là Vân Vụ Mao Phong! Được hái trên núi Vân Vụ! Không tệ đúng không?”

 

Ông chủ đắc ý nhấp một ngụm, lại rót cho Tiêu Chính Văn một tách trà nhỏ.

 

Mới uống một ngụm nhỏ, Tiêu Chính Văn đã cảm thấy hương thơm tràn ra bốn phía, lục phủ ngũ tạng đều vô cùng sảng khoái.

 

“Loại trà ngon như vậy, bao nhiêu tiền thế?”
 
Chương 1870


 Tiêu Chính Văn trước giờ thường không uống cà phê mà chỉ thích thưởng trà.

 

Gặp được loại trà ngon đương nhiên không thể bỏ qua.

 

“Tiền nong gì ở đây, cứ đưa mười hay hai mươi tệ gì cũng được, chỗ này cậu thích uống bao nhiêu thì uống! Nếu như không đủ thì chỗ tôi vẫn còn, có thể đem về nhà uống!”

 

Ông chủ tiệm trà nói rồi đưa cho Tiêu Chính Văn một cái túi giấy da bò.

 

Bên trong không đến nửa cân thì cũng phải chừng bốn lạng, Tiêu Chính Văn tiện tay lấy ra một trăm tệ từ trong túi đưa cho ông chủ quán trà.

 

“Không cần nhiều tiền như vậy đâu, trà nhà tôi tự hái, không tốn tiền!”

 

Ông chủ nói, đang định tìm tiền thối lại cho Tiêu Chính Văn thì bị anh từ chối.

 

Ông chủ quán trà nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Tiêu Chính Văn, nụ cười trên mặt dần đông cứng lại, trong ánh mắt khẽ lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo.

 

“Thằng ranh này trúng kế rồi!”

 

Lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra từ bên trong rừng cây phía sau quán trà, nhìn theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn, bật cười với vẻ đắc ý.

 

“Đáng tiếc thật, loại trà ngon như vậy, phí phạm rồi!”

 

Ông chủ quán trà giơ tay hất nước trà trong tách xuống đất.

 

Tiện tay lấy ra hai viên thuốc từ trong người rồi nuốt xuống.

 

“Cậu chủ Thiên Trạch nói rồi, đối phó với thằng ranh này thì phải thận trọng một chút! Thuốc của ông sẽ không quá liều đấy chứ?”

 

Ông chủ quán trà nhìn ông lão tóc trắng nói.

 

“Chỉ có một giọt!”

 

Ông lão tóc trắng cười nhạt nói.

 

Thứ ông ta dùng là một loại độc dược làm tê liệt thần kinh, chỉ cần một giọt là có thể giết chết một con voi lớn.

 

Tiêu Chính Văn có thần thông quảng đại tới mức nào cũng chỉ cần một giọt độc dược là đủ để mất mạng.

 

Hơn nữa hiệu quả gây tê liệt thần kinh của thuốc thường rất chậm, cần khoảng thời gian khá lâu mới đột nhiên phát tác.

 

Sau mười mấy ngày nữa, khi Tiêu Chính Văn trúng độc mà chết thì cũng sẽ chẳng có một ai nghi ngờ bọn họ.

 

“Ừ, bình tĩnh đợi cậu ta nhắm mắt thôi!”

 

Ông chủ quán trà đắc ý cười nói.

 

Thật ra sau khi Tiêu Chính Văn uống tách trà đó xong thì đã cảm thấy có gì đó khác thường!

 

Dù sao lúc này, từ trường trong cơ thể anh chỉ biến hoá nhỏ thì anh cũng có thể cảm nhận được rất rõ.

 

Tiêu Chính Văn lại đi thêm vài cây số nữa, từ trường trong cơ thể đột nhiên trở nên rối loạn, trước mắt còn có một loại cảm giác choáng váng.

Là trà độc?
 
Chương 1871


Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi trầm xuống, nơi này hoang vu không một bóng người, nếu như anh trúng độc hoặc bị mai phục thì kết quả khó lòng mà tưởng tượng nổi!

 

Quả nhiên giống như những gì Tiêu Chính Văn nghĩ, vừa mới bước được thêm một trăm mét nữa đã có một bóng người chặn ngang trước lối đi của anh.

 

“Nhóc con, cậu đã trúng độc rồi, Lạc Thanh Phong tôi đặc biệt tới đây để nhận xác cậu, nếu như cậu tự chặt đứt hai chân thì tôi có thể tha cho cậu tội chết!”

 

Lạc Thanh Phong làm ra vẻ độ lượng.

 

Nghe có vẻ như Lạc Thanh Phong vô cùng rộng lượng, thật ra Lạc Thanh Phong rõ hơn bất cứ ai, Tiêu Chính Văn thà tử trận chứ cũng nhất quyết không chịu quy phục đối phương.

 

Bởi vì điều này không chỉ ảnh hưởng tới thể diện của cụ ta mà đồng thời cũng ảnh hưởng tới thể diện của Thiên Thần Tông.

 

Bản thân mất mặt thì không sao!

 

Thế nhưng làm mất mặt tông môn, một khi bị người của chấp sự hay chấp pháp đường biết được thì sẽ bị tru di cửu tộc.

 

Bây giờ Tiêu Chính Văn chỉ có một con đường là chiến đấu với cụ ta.

 

Cụ ta còn nói như vậy vì muốn sau khi giết chết Tiêu Chính Văn thì sẽ có thêm danh tiếng độ lượng.

 

“Nếu như ông và ông ta cùng chặt đứt hai chân, tôi có thể bảo đảm cho an toàn tính mạng của hai người! Nếu không, ông ta sẽ chết, tất cả mọi kinh mạch trong người ông cũng sẽ đứt đoạn!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

“Ồ!”

 

Lạc Thanh Phong nhíu mày lạnh lùng hừ một tiếng, Tiêu Chính Văn cũng mạnh miệng quá rồi đấy.

 

“Ha ha!”

 

Lạc Thanh Phong nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn, đây là chuyện buồn cười nhất mà cụ ta từng được nghe.

 

Bây giờ đám thanh niên đều bị sao vậy chứ? Lẽ nào trước khi ăn to nói lớn đều không chịu suy xét một chút tới cảnh ngộ của bản thân à?

 

“Hy vọng thực lực của cậu có thể tương xứng với sự ngông cuồng này!”

 

Lạc Thanh Phong nói rồi sải bước nhẹ nhàng tiến về phía Tiêu Chính Văn.

 

“Rắc rắc rắc!”

 

Đôi giày da sáng loáng dưới chân đạp lên trên mặt đất đầy sỏi đá, phát ra những tiếng vang rất khẽ.

 

Thế nhưng mỗi một tiếng vang đều khuấy động linh hồn của tất cả mọi người.

 

“Tiêu Chính Văn, chuyện tới nước này mà cậu vẫn không chịu cúi đầu sao? Lẽ nào tự chặt đứt hai chân và khấu đầu nhận tội lại không tốt hơn cái chết à?”

 

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nói.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu cười nói: “Trước đây tôi không có thù oán gì với mấy người, dạo này cũng chẳng gây thù ở đâu, vậy thì có tội gì để mà nhận chứ?”

 

“Vợ cậu đã lấy đi phương thuốc dân gian Bát Cực Tục Mệnh Đan vốn dĩ thuộc về Thiên Thần Tông chúng tôi, cậu thử nói xem cậu có tội hay không?”

 

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, phẫn nộ gầm gừ.

 

Lúc nói chuyện, Lạc Thanh Phong đã cách Tiêu Chính Văn chưa tới năm bước chân.

 

Đối với người bình thường mà nói thì đây là một khoảng cách an toàn, thế nhưng đối với cao thủ mà nói thì năm bước chính là khoảng cách của cái chết!

 
 
Chương 1872


Trong khi lao đến chỗ Tiêu Chính Văn, trong tay Lạc Thanh Phong bỗng lóe lên ánh sáng.

 

Rõ ràng, Lạc Thanh Phong có ý định giết chết Tiêu Chính Văn ở đây.

 

Lúc này Tiêu Chính Văn lại không thể sử dụng được thực lực của mình, ngay cả từ trường cũng bắt đầu rối loạn, anh không khỏi cảm thấy lo lắng, cố hết sức lùi về sau mấy bước.

 

Chỉ là tốc độ tấn công của Lạc Thanh Phong không hề chậm lại, ngược lại Tiêu Chính Văn càng lùi, tốc độ của cụ ta càng nhanh.

 

Gần như chỉ trong tích tắc Lạc Thanh Phong đã lao đến gần Tiêu Chính Văn.

 

Khoảng cách giữa hai người còn chưa tới một bước.

 

Lúc này Lạc Thanh Phong vung con dao găm trong tay lên đâm thẳng vào cổ họng Tiêu Chính Văn.

 

“Soạt!”

 

Một luồng sáng lóe lên, Tiêu Chính Văn né được đòn tấn công của Lạc Thanh Phong, đồng thời cả người lại lùi về sau năm bước.

 

“Tiêu Chính Văn, thế nào? Có phải cậu không thể dùng được chút sức lực nào nữa không? Độc của nhà họ Lạc tôi không phải là thứ ai cũng có thể giải được, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kháng cự, nếu không cậu sẽ chết rất thảm”.

 

Lạc Thanh Phong cười khẩy quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Thủ đoạn của các người cũng đê tiện thật đấy, nhưng chưa có ai nói với ông rằng cường giả ở cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao có thể áp chế được các loại độc sao?”

 

Ngoài miệng thì nói thế nhưng thật ra Tiêu Chính Văn chỉ tạm thời khôi phục được một chút sức lực.

 

Đây cũng hoàn toàn là do từ trường trong cơ thể đã giúp anh làm mất tác dụng của một phần độc tố.

 

“Cảnh giới Thiên Vương long cấp? Ôi, quả thật là siêu phàm, ông đây mới chỉ đạt tới cảnh giới Thiên Vương một sao, nhưng ông đây có thể tiễn cậu về trời đấy”.

 

Vừa dứt lời Lạc Thanh Phong cũng không đáp lời Tiêu Chính Văn nữa mà nhanh chân bước đến giết Tiêu Chính Văn.

 

“Soạt!”

 

Lại một dao nữa đâm thẳng vào cổ Tiêu Chính Văn.

 

Lạc Thanh Phong rất rõ mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn bị trúng độc không thể nào phát huy sức mạnh của mình, nhưng cơ thể cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao vốn dĩ vững chắc như đá.

 

Không phải một nhát kiếm bình thường là có thể đâm họ bị thương, cách duy nhất có thể giết được Tiêu Chính Văn là đâm vào cổ họng anh.

 

Bất kể giết được Tiêu Chính Văn hay làm Tiêu Chính Văn bị thương đều có thể giúp nhà họ Lạc lấy lại bài thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan từ chỗ Khương Vy Nhan.

 

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã khôi phục một chút sức, đâu thể để Lạc Thanh Phong có cơ hội ra tay?

 

Ngay khi con dao găm chỉ còn cách cổ Tiêu Chính Văn chưa đến ba centimet, Tiêu Chính Văn bỗng ra đòn, một luồng sáng màu bạc xoẹt ngang qua trước mắt Lạc Thanh Phong.

 

“Phụt!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom