Chương 1913


“Lẽ nào chỉ vì y thuật và phương thuốc của bọn tôi sao? Vậy thì cậu lầm to rồi, mỗi một dược tông đều có phương thuốc của riêng mình. Tuy là mấy người bọn tôi có sức chiến đấu yếu hơn võ tông, nhưng cách giết người chưa chắc không bằng võ tông”.

 

Ông lão vừa đi vừa nở nụ cười đắc ý.

 

Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng đi theo ông lão, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn, lần trước để cậu nhặt được mạng về, nhưng lần này dù ông trời có đến cũng không cứu được cậu”.

 

“Không ngại nói cho cậu biết, mùi hương này tên là Thiên Thần Túy, dù cường giả cảnh giới Thiên Thần ngửi được mùi này cũng sẽ mất hết sức chiến đấu, thế nên cậu đừng giãy giụa vô ích nữa”.

 

“Giao phương thuốc ra đây, có lẽ Thiên Thần Tông có thể tha cho cậu”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Lạc Thiên Trạch và nói: “Nói cách khác, lần trước tôi trúng độc cũng có liên quan đến Thiên Thần Tông các ông đúng không?”

 

“Hừ, đúng thế, chỉ là độc trong lá trà vẫn không đủ để giết cậu, nhưng chí ít cũng có chút tác dụng, chẳng phải đến hôm nay cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”

 

“Tốt nhất đừng chống cự nữa, nếu không cậu sẽ chết rất đau đớn”.

 

Lạc Thiên Trạch cực kỳ đắc ý, bày ra vẻ mặt đã thắng chắc với Tiêu Chính Văn.

 

“Ha ha! Tiêu Chính Văn, mày… mày cũng có ngày hôm nay. Ha ha, ông đây có chết cũng sẽ đợi mày ở âm phủ”.

 

Lạc Thiên Vũ miễn cưỡng cố sức bò dậy, chống tay vào thành cửa sổ hung ác nhìn Tiêu Chính Văn hét lên.

 

 

“Nhìn tình hình ở đây thì mọi chuyện hôm nay đều nằm trong dự đoán của các ông, nói cách khác vốn dĩ là cái bẫy cho các ông bày bố sẵn đúng không?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lạc Thiên Trạch và ông lão đó nói.

 

“Thiên Thần Tông tôi là nơi mà cậu tùy ý sỉ nhục vậy sao? Hơn nữa tôi không ngại nói cho cậu biết chuyện cadaverine cũng là do bọn tôi âm thầm làm ra, nếu không, cậu nghĩ thành phố Thiên Phủ này sẽ có cadaverine sao?”

 

“Tất cả những chuyện này đã được định sẵn kể từ khi nhà họ Tiêu các cậu lấy được phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi”.

 

Lạc Thiên Trạch lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói.

 

Trúng phải mùi hương chứa độc của Thiên Thần Tông, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không còn sức chiến đấu.

 

Lúc này ông ta đâu còn khách sáo khi đối diện mình chỉ là một con gà yếu ớt không có sức lực.

 

Ông lão khẽ ho hai tiếng, sải bước lên trước nói: “Tiêu Chính Văn, cậu chỉ là một thằng oắt con mà cũng dám khoe khoang trước mặt đám già này sao?”

 

“Đánh Đoàn Hải Long, giết Cừu Vạn Lý, cậu nghĩ cậu là bất khả chiến bại rồi à? Cậu hỏi xem Đoàn Hải Long có dám xấc xược như thế trước mặt tôi không?”

 

Nói xong, ông lão gạt mái tóc dài trước trán lộ ra khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.
 
Chương 1914


Khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt này, Sở Thiên Thư suýt ngã từ tầng năm xuống.

 

Thừa Tiếu Thiên cũng xuýt xoa, sao ông già quái vật này vẫn còn sống chứ?

 

“Lạc… Lạc Thiên Sơn?”

 

Lưu Sùng Hằng khiếp sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, vội lùi về sau mấy bước.

 

Sau đó dụi mắt nhìn kỹ lại lần nữa, xác định không nhận lầm người mới vội vàng đến gần Khương Vy Nhan, nhỏ giọng nói: “Sếp Khương, người này… người này đáng sợ lắm”.

 

“Tôi nghĩ chi bằng giao phương thuốc cho họ, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào người này”.

 

Nhắc đến Lạc Thiên Sơn, có lẽ người ở thế hệ sau không có ấn tượng gì.

 

Vì có lời đồn rằng cụ ta đã chết vào năm mươi năm trước.

 

Nhưng những người đã có tuổi hoặc các môn chủ của dược tông lại biết rất rõ người này lợi hại thế nào.

 

Năm đó một mình cụ ta vào rừng sâu ở Điền Tư tiêu diệt sạch cả một sư đoàn Vy Hào bằng sương độc và chất độc.

 

Đáng sợ nhất là lúc sắp chết mấy người này còn lây lan chất độc cho các sư đoàn khác, trong thoáng chốc đại quân Vy Hào đều mất hết sức chiến đấu.

 

Một người âm thầm lặng lẽ quét sạch gần một trăm nghìn người Vy Hào.

 

Sau đó chỉ cần người này ra mặt thì mọi tranh chấp ân oán trong võ tông đều được giải quyết.

 

Đây là một người cực kỳ đáng sợ nghiên cứu rất thành thạo trong phương diện dùng độc và trận pháp.

 

Chả trách Thiên Thần Tông vẫn có thể đứng vững trên đỉnh cao nhiều năm như thế, thậm chí lần này còn dám công khai không nể mặt Dược Vương Cốc.

 

Lúc này sắc mặt của dược sư Hoàng đang đứng ở nơi khá xa quan sát cũng không khỏi thay đổi.

 

Ngay cả cụ ta cũng không ngờ Lạc Thiên Sơn vẫn còn sống.

 

“Chẳng phải người này đã chết trong trận tranh chấp của dược tông vào năm mươi năm trước rồi sao? Sao vẫn có thể sống đến hôm nay?”

 

Dược sư Hoàng khẽ nghiến răng.

 

Nếu Tiêu Chính Văn cúi đầu chịu thua trước Thiên Thần Tông thì Dược Vương Cốc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám tranh đấu với Thiên Thần Tông.

 

“Lạc Thiên Sơn?”

 

Tiêu Chính Văn nhìn gương mặt ông lão khẽ nhíu mày.

 

Nếu là người khác thì có lẽ anh sẽ không nhận ra, nhưng trong tập công lao ở Long Các có ảnh của người này.

 

Hơn nữa câu chuyện của cụ ta cũng được lưu truyền rộng rãi trong Long Các.

 

Một mình cụ ta giết sạch một đoàn quân.
 
Chương 1915


Nhất là trong những năm đất nước tan tác, giặc ngoại xâm xâm chiếm đó, người như thế càng sẽ được đời sau tưởng nhớ đời đời.

 

“Ồ? Cậu nhận ra tôi à?”

 

Lạc Thiên Sơn hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.

 

“Chào ông Lạc”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn chắp tay với Lạc Thiên Sơn.

 

Cái chắp tay này là sự kính trọng của anh với Lạc Thiên Sơn có thể không tiếc mạng sống một mình tiến vào rừng sâu ở Điền Tư để phục kích giặc ngoại xâm trong lúc đất nước tan tác.

 

Về mặt ý nghĩa nào đó thì Lạc Thiên Sơn và Tiêu Chính Văn đều là quân nhân.

 

Chỉ là thời gian và lai lịch khác nhau, nhưng sở dĩ làm thế đều là vì Hoa Quốc và người dân Hoa Quốc.

 

“Nhưng hãy thứ lỗi cho tôi không thể giúp gì trong việc phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan này. Nếu ông Lạc biết quay đầu thì Tiêu Chính Văn tôi có thể không nhắc chuyện cũ”.

 

Tiêu Chính Văn nghiêm nghị nói.

 

Nếu bây giờ nhà họ Lạc lùi bước, chỉ riêng những gì Lạc Thiên Sơn làm với đất nước trước đây thì Tiêu Chính Văn vẫn có thể tha cho nhà họ Lạc.

 

Suy cho cùng thì cụ ta cũng từng vỡ đầu đổ máu vì Hoa Quốc, người như thế đáng nhận được sự tôn trọng từ tận đáy lòng của mọi người.

 

“Ôi, thằng nhóc này, đã đến nước này rồi mà cậu còn ngạo mạn trước mặt tôi à, cũng không xem lại mình là cái thá gì”.

 

“Ông hai, cháu nghĩ Tiêu Chính Văn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy”.

 

Lạc Thiên Trạch chắp hai tay sau lưng lạnh lùng cười nói.

 

“Ồ? Các ông thật sự nghĩ thắng tôi được rồi sao? Tôi nghĩ ông Lạc hiểu biết nhiều nên biết tôi là người họ Tiêu”.

 

Tiêu Chính Văn khẽ híp mắt nhìn Lạc Thiên Sơn.

 

“Họ Tiêu? Hừ, dù cậu có là họ Long…”

 

Lạc Thiên Trạch còn chưa nói hết câu, Lạc Thiên Sơn khua tay ngắt lời, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn như đang suy nghĩ gì đó nói: “Trên người cậu có Thiên Sơn Thư Lục?”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Xem như ông cũng hiểu biết nhiều, trước đó sở dĩ trúng độc của nhà họ Lạc các ông chỉ là vì nhất thời sơ ý mà thôi”.

 

“Nhưng loại hương độc này không có tác dụng gì với người nhà họ Tiêu”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ một đóa hoa bìm lam trong tay ra.

 

Loại hoa này hầu hết có thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu, nhưng ai mà ngờ được nó lại là thánh vật giải độc chứ.

 

Chỉ thấy đóa hoa bìm lam đó bỗng chốc biến thành màu trắng bạc, sau đó cánh hoa héo úa, cuối cùng bay theo gió biến thành bột phấn.

 

Đóa hoa đó biến mất trong không khí, mùi hương khiến mọi người ngửi bị nghiện đó cũng theo đó biến mất.

 

“Sao… sao cậu có thể?”
 
Chương 1916


Lạc Thiên Trạch biến sắc, sao Tiêu Chính Văn lại biết cách giải được loại độc của nhà họ Lạc?

 

Hơn nữa loại độc này không hề có thuốc giải, chỉ có loại hoa không bắt mắt này là khắc tinh của Thiên Thần Túy.

 

Bất kể là hương hoa hay cánh hoa, chỉ cần chạm vào da người trúng độc hoặc ngửi được mùi đều có thể giải được độc tính của Thiên Thần Túy.

 

“Quả nhiên Thiên Sơn Thư Lục rất siêu phàm, nhưng cậu nghĩ nhà họ lạc chỉ sẽ dùng độc thôi sao?”

 

Lạc Thiên Sơn vung một tay lên, một làn khí màu đen bỗng phun ra từ trong tay áo.

 

Sau đó một con rắn độc màu đen dài mấy mét quấn chặt lấy Tiêu Chính Văn.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu chết đi!”

 

Lạc Thiên Sơn thay đổi tư thế tay, con rắn độc màu đen đó nâng Tiêu Chính Văn lên cao.

 

Ngay khi Lạc Thiên Sơn nghĩ Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết thì một màn sáng màu vàng xuất hiện trước người Tiêu Chính Văn.

 

Con rắn màu đen đó lập tức bị nuốt trọn vào trong màn sáng màu vàng, biến mất không thấy tung tích.

 

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn nhanh chóng rơi xuống từ độ cao hàng trăm mét.

 

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thiên Trạch có cảm giác lưng mình như bị một ngọn núi lớn đè lên.

 

Sau đó một tiếng ầm vang lên, Lạc Thiên Trạch quỳ xuống đất, nửa người ông ta đã lún sâu vào trong lòng đất.

 

Lạc Thiên Trạch chưa hoàn hồn lại thì bỗng cảm thấy trên lưng rất nhẹ, một bóng người nhanh như chớp lao đến chỗ Lạc Thiên Sơn.

 

“A?”

 

Lạc Thiên Sơn không ngờ sát chiêu mà cụ ta dùng mấy chục năm lại thất bại ngay hôm nay.

 

Hơn nữa ngay cả khí độc đó cũng biến mất không còn tung tích.

 

Cụ ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một bàn chân to có lực cực mạnh đã giẫm lên vai.

 

“Rắc!”

 

Đầu gối Lạc Thiên Sơn vỡ ra, nửa người dưới lún sâu vào đất.

 

“Sao… sao cậu có thể phá được trận pháp Rắn Độc của tôi? Không… không thể nào!”

 

Lạc Thiên Sơn không dám tin nói.

 

“Trên thế giới này không có gì là không thể, tôi vừa nói rồi, chỉ cần các ông biết quay đầu thì tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ, nhưng tiếc là các ông quá tự tin”.

 

Tiêu Chính Văn nhìn Lạc Thiên Sơn lạnh lùng nói.
 
Chương 1917


“Tiêu Chính Văn! Cậu…”

 

Lạc Thiên Trạch vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã dùng một chân đạp thẳng lên vai Lạc Thiên Trạch.

 

Cú đá nhìn có vẻ bình thường không có gì kỳ lạ, với Lạc Thiên Trạch lại giống như bị một ngọn núi lớn đổ ụp xuống người, bả vai vỡ nát, máu thịt lẫn lộn!

 

Lạc Thiên Trạch vẫn chưa kịp phát ra tiếng gào thảm thương thì cả người đã rơi thẳng xuống đất.

 

Đám người vẫn đứng trên tầng quan sát nãy giờ sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, loại thủ đoạn này hung ác tới độ nào cơ chứ!

 

“Tiêu Chính Văn, cậu dám giết hai người chúng tôi, cụ tổ của Thiên Thần Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cho rằng Thiên Thần Tông chỉ có một mình tôi thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, Thiên Thần Tông của tôi cũng có cường giả cảnh giới Thiên Thần!”

 

Lạc Thiên Sơn thấy bả vai của cháu mình đã bị giẫm nát vụn liền nghiến răng nghiến lợi gào lên.

 

Đồng thời, cụ ta cũng nói ra một bí mật to lớn.

 

Thiên Thần Tông là một dược tông mà cũng có cả cường giả cảnh giới Thiên Thần ư?

 

Nghe tới đây, tất cả mọi người đều hơi sững sờ!

 

Nghe nói vào thời cổ đại, dược tông cũng biết tu luyện trận pháp.

 

Thế nhưng từ hai trăm năm trước, dược tông đã rất ít khi tu luyện trận pháp.

 

Tới nay, số lượng đệ tử của dược tông biết về trận pháp chỉ còn đếm trên đầu ngón tay!

 

Muốn đột phá từ cảnh giới Thiên Vương lên cảnh giới Thiên Thần thì trận pháp là ngưỡng cửa không thể bỏ qua.

 

Bất luận là võ thuật hay dược tông thì đều buộc phải thông hiểu về trận pháp thì mới có thể đột phá!

 

Đây là một bí mật không được lưu truyền, nhưng người võ tông hay dược tông đều hiểu rất rõ!

 

“Ồ? Cường giả ở cảnh giới Thiên Thần? Rất đáng sợ sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn Lạc Thiên Sơn.

 

Anh đã cho nhà họ Lạc và Thiên Thần Tông cơ hội, nếu như bọn họ cứ ép buộc anh nhiều lần thì kết quả cũng chỉ có một, đó là mất cả chì lẫn chài!

 

Công trạng từng đạt được của bất cứ người nào cũng đều không thể lấy ra làm thứ để chèn ép người khác.

 

Dù là bản thân Tiêu Chính Văn thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân hy sinh vì Hoa Quốc nhiều như vậy, đáng lý phải nhận được sự hồi đáp gì đó.

 

Giống như mấy người Giang Vạn Long, gần như đã cống hiến tất cả những gì bản thân có cho quốc gia.

 

Thế nhưng tới cuối cùng, ngay cả một chút bổng lộc của quốc gia bọn họ cũng không hề đòi hỏi!

 

Không phải do bọn họ ngốc, cũng không phải bọn họ cao thượng, chỉ vì bọn họ quá đỗi yêu thương quốc gia này, mảnh đất này mà thôi!

 

“Tiêu Chính Văn, tôi… tôi khuyên cậu, tốt nhất nên dừng tay lại, bằng không cường giả cảnh giới Thiên Thần mà ra tay thì chắc chắn cậu chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

Sở Thiên Thư gào lên với Tiêu Chính Văn qua khung cửa sổ.

 

Trong lãnh thổ Hoa Quốc, thậm chí là toàn cầu, cường giả cảnh giới Thiên Thần tuyệt đối không chỉ là số ít.

 

Chỉ bởi vì thỏa thuận năm đó, nên xưa nay cường giả cảnh giới Thiên Thần không can dự vào chuyện thế sự.

 

Hơn nữa, khi đạt tới cảnh giới Thiên Thần thì những chuyện tranh đấu trong giới thế tục căn bản chẳng lọt vào mắt bọn họ.
 
Chương 1918


Thế nhưng, một khi có người động đến nền móng của họ, thậm chí là tông môn của họ, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần nhất định sẽ không khoanh tay ngồi nhìn!

 

Lạc Thiên Trạch là tông chủ của Thiên Thần Tông, Lạc Thiên Sơn lại là người giỏi dùng độc trăm năm mới gặp một lần của Thiên Thần Tông!

 

Hai người này, bất luận là ai xảy ra bất trắc gì thì cũng tương đương với việc chặt đứt gốc rễ của Thiên Thần Tông.

 

Cao thủ mà đối phương che giấu nhất định sẽ ra tay!

 

“Phàm trong thiên hạ, có cường giả ở cảnh giới Thiên Thần nào có gan dám ra tay? Hoa Quốc còn có trưởng lão hộ quốc, còn cả trưởng lão tông miếu, mấy người thật sự cho rằng Hoa Quốc đơn giản như thế hay sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn mấy người Sở Thiên Thư.

 

Nền móng của Hoa Quốc thâm sâu ra sao, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không biết được.

 

Ít nhất trước khi gặp được Nhạc Trung Kỳ, Tiêu Chính Văn còn cho rằng bản thân đã rất hiểu Hoa Quốc!

 

Thế nhưng sau khi gặp được Nhạc Trung Kỳ, Tiêu Chính Văn mới hiểu tại sao trong lần nói chuyện rất lâu với Tiêu Long khi trước, ông nội lại nói với anh nhiều bí mật mà người khác không hề hay biết như vậy!

 

Mà những bí mật này cũng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.

 

Căn bản không một ai biết được Hoa Quốc và thế giới này rốt cuộc còn có bao nhiêu cường giả, họ đã đạt đến đẳng cấp như thế nào rồi.

 

Thậm chí việc cường giả ở cảnh giới Nhân Vương có phải là điểm kết thúc hay chưa cũng không một ai hay biết.

 

Ít nhất hiện giờ, cường giả ở cảnh giới Nhân Vương hoặc cảnh giới chuẩn Nhân Vương mà Tiêu Chính Văn biết chỉ có hai người, một người của phái Quang Minh và một người nữa ở trong kim tự tháp.

 

Thế nhưng bọn họ đã là những người có chiến lực đỉnh cao nhất trên thế giới này rồi sao?

 

Chưa chắc!

 

Vậy nên chuyện mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng biết rõ, thì cường giả ở cảnh giới Thiên Thần lại không biết hay sao?

 

Kết quả của việc không tuân thủ quy tắc, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần chắc hẳn còn biết rõ hơn cả Tiêu Chính Văn!

 

Nếu không hai trăm năm nay, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần tại sao lại đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, không có thêm một ai được chứng kiến sự đáng sợ của cường giả ở cảnh giới Thiên Thần nữa?

 

“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng tự hiểu nhầm! Bên phía Âu Lục đã hiệp thương với các bên rồi, chẳng bao lâu nữa thỏa thuận năm đó sẽ được giải trừ và huỷ bỏ, cậu sẽ bị cường giả ở cảnh giới Thiên Thần truy sát tới chết!”

 

“Thậm chí những người ở bên cạnh cậu, còn cả người thân của cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn thân!”

 

Lạc Thiên Sơn lại nói ra những lời lẽ kinh người.

 

Thỏa thuận quy định cường giả cảnh giới Thiên Thần không được nhập thế sắp được giải trừ rồi sao?

 

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 

Lúc này, những người của dược tông bị trúng độc ngã trên mặt đất đã khôi phục lại ý thức.

 

Khi bọn họ nghe thấy những lời này thì trong lòng chợt chùng xuống!

 

Sau khi bản thỏa thuận đó bị huỷ bỏ, cả thế giới này đều sẽ lột xác!

 

Võ tông của Hoa Quốc cũng không thể chỉ lo cho thân mình.

 

Những tông môn có cường giả cảnh giới Thiên Thần trấn giữ sẽ trở thành một phần của võ tông Hoa Quốc, nhân tài kiệt xuất chân chính sẽ trở thành sự tồn tại tối thượng bên trong võ tông Hoa Quốc.
 
Chương 1919


Mà những tông môn không có cường giả ở cảnh giới Thiên Thần trấn giữ chỉ có thể phụ thuộc vào người khác, hoặc bị tiêu diệt!

 

Một câu nói rất ngắn gọn mà lượng thông tin mang lại rõ ràng quá lớn.

 

Sự chấn động mà nó mang tới cho mọi người không có cách nào để mô tả bằng lời nói!

 

“Tự hiểu nhầm? Vậy tôi phải xem tôi tự hiểu nhầm thế nào. Nếu như cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng giống như mấy người, ích kỉ vụ lợi thì dù Tiêu Chính Văn tôi có thịt nát xương tan cũng tuyệt đối sẽ không thoả hiệp!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn vang vọng khắp không gian, từng chữ mạnh mẽ có lực, chấn động tới mức tai mọi người đều ù lên.

 

“Tiêu Chính Văn, thực lực của cường giả cảnh giới Thiên Thần đâu phải là thứ mà cậu có thể tưởng tượng được! Nói cho cậu biết, dù cảnh giới Thiên Vương đỉnh cao thì trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng chỉ giống như con kiến mà thôi!”

 

“Thiên Thần tàn sát vạn dặm, bên dưới cảnh giới Thiên Thần đều chỉ là con kiến bé nhỏ!”

 

Lạc Thiên Sơn không cam tâm gào lên.

 

Lúc này cụ ta thật sự muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị cường giả ở cảnh giới Thiên Thần nghiền cho ra bã.

 

Thế nhưng, sự thật quả thực giống như những gì Tiêu Chính Văn đã nói, dù có cường giả cảnh giới Thiên Thần thì ai dám ra tay?

 

“Tiêu Chính Văn, chỉ cần bây giờ cậu dừng tay, Thiên Thần Tông chúng tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ nữa!”

 

Lạc Thiên Trạch vùng vẫy, lộ ra một nửa cái đầu từ bên trong hố sâu, lớn tiếng gào lên.

 

Phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan đã không còn quan trọng nữa, hiện giờ bọn họ chỉ muốn bảo toàn tính mạng, sống sót quan trọng hơn tất thảy mọi thứ!

 

“Ồ? Ý của ông là nếu tôi không dừng tay lại thì mấy người vẫn muốn truy cứu tôi sao?”

 

“Đúng là chuyện quá mức nực cười! Bên trong võ tông sao lại có phần tử cặn bã như mấy người cơ chứ! Cậy thế ức hiếp người khác, cướp phương thuốc từ trong tay người phụ nữ của Tiêu Chính Văn tôi, dụ dỗ không thành thì lại muốn ra tay đánh người?”

 

“Sau đó lại cho mai phục cao thủ, tính kế hãm hại Tiêu Chính Văn tôi, giờ biết rằng không thắng nổi thì lại muốn cảnh cáo tôi, muốn tôi tha cho mấy người, nếu không mấy người sẽ lại báo thù không ngừng nghỉ, có phải người của võ tông mấy người đều cho rằng ai cũng bắt buộc phải làm theo đúng ý muốn của mấy người hay không?”

 

“Nếu không thì chính là huỷ hoại quy tắc của mấy người!”

 

“Nếu đã như thế thì Tiêu Chính Văn tôi phải phá vỡ quy tắc này! Thế giới này cũng không chấp nhận nổi quy tắc của mấy người! Hoa Quốc là của muôn dân trong thiên hạ, Hoa Quốc không phải là nơi mà mấy người có thể tuỳ tiện làm bừa!”

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

 

Đặc biệt là Lạc Thiên Trạch, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Ông ta cảm nhận được sát khí chưa từng có từ trên người Tiêu Chính Văn!

 

Thậm chí dưới chân Tiêu Chính Văn đã hình thành hai cỗ gió xoáy!

 

Mây đen đột nhiên ùn ùn kéo tới khắp bầu trời, ngay cả mặt trời lúc chính ngọ cũng bị che lấp mất!

 

“Không… đừng mà… Tiêu Chính Văn! Đừng…”

 

Lúc này, sự khiếp sợ của Lạc Thiên Trạch đã tới cực hạn.

 

“Muộn rồi!”

 

Vừa dứt lời, một chiếc giày chiến đấu của Tiêu Chính Văn đã bay thẳng lên trên đỉnh đầu của Lạc Thiên Trạch!
 
Chương 1920


 “Ầm!”

 

Cú giẫm chân của Tiêu Chính Văn khiến Lạc Thiên Trạch không thể phản kháng.

 

Đó không chỉ là một cú giẫm của Thiên Vương long cấp năm sao, mà còn có lực của Tiêu Chính Văn khi sử dụng từ trường, mang theo uy lực cực mạnh đè ép không gian.

 

Uy lực này không chỉ là khí thế mà còn là trọng lực của cả không gian cùng đè xuống.

 

Không khí cũng có trọng lượng, huống hồ lại cộng thêm từ trường thì trọng lượng này tăng lên gấp mấy chục lần.

 

Uy lực này đâu phải là thứ mà Lạc Thiên Trạch có thể chống đỡ được.

 

Tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Lạc Thiên Trạch bỗng chốc biến thành một vũng máu.

 

“Thiên Trạch!”

 

Lạc Thiên Sơn hét lên một tiếng đau thương khi nhìn thấy Lạc Thiên Trạch biến thành xác chết.

 

Nhưng trước khi nước mắt cụ ta trào ra thì một chiếc giày chiến đã giẫm lên vai cụ ta.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu muốn làm gì? Lẽ nào cậu vẫn muốn giết tôi sao?”

 

Hai mắt Lạc Thiên Sơn đỏ ngầu, cố sức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Cụ ta không tin Tiêu Chính Văn có can đảm giết cụ ta.

 

Hơn nữa hôm nay đến gây phiền phức cho Khương Vy Nhan không chỉ có người của Thiên Thần Tông.

 

Cả dược tông có đến hơn tám mươi phần trăm tông môn đều bị cuốn vào trong chuyện lần này.

 

Nếu Tiêu Chính Văn dám cả gan trả thù thì sẽ bị cả dược tông báo thù.

 

“Giết ông thì thế nào?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh như băng nói.

 

“Thế nào ư? Cậu chỉ có một mình, cậu giết được nhiều người như thế sao? Cậu có biết trong số những người đến đây hôm nay có những ai không? Hơn tám mươi phần trăm tông môn trong cả dược tông đều tham dự vào chuyện này, hơn nữa đệ tử của dược tông Hằng Sơn cũng ở trong đó”.

 

Lạc Thiên Sơn cực kỳ tự tin nói.

 

Giết Lạc Thiên Sơn thì tiếp theo Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ bị cả dược tông truy cứu.

 

Thậm chí Tiêu Chính Văn sẽ đắc tội với cả Hằng Sơn.

 

Dù Tiêu Chính Văn có mạnh đến mức nào, cho dù có danh hiệu vua Bắc Lương nhưng cũng chẳng là gì trong võ tông này cả.

 

Võ tông là nơi đánh giá bằng thực lực.

 

Không phải một mệnh lệnh của Thiên Tử là có thể khống chế được cả võ tông.

 

Nhưng thực lực cá nhân dường như không còn quan trọng ở trước mặt võ tông.

Dù Tiêu Chính Văn có bất khả chiến bại trên toàn thế giới, nhưng còn người nhà cậu thì sao?
 
Chương 1921


 Người thân, bạn bè cậu sẽ ra sao?

 

Vợ con cậu sẽ thế nào?

 

Họ cũng giống cậu sao?

 

Đến lúc đó tính mạng những người này sẽ gặp nguy hiểm.

 

Đây mới là điểm đáng sợ nhất trong lệnh truy sát của võ tông.

 

“Ai nói với ông, tôi chỉ có một mình?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó búng tay một cái rất vang.

 

“Tách!”

 

Ngay sau đó vài chiếc máy bay trực thăng ầm ầm bay đến trên bầu trời bệnh viện thành phố Thiên Phủ.

 

Mấy chục chiếc xe thiết giáp đâm thủng hàng rào trên đường, sau đó bao vây bãi đỗ xe của bệnh viện.

 

Mấy chục đại pháo đồng loạt lên nòng nhắm chuẩn xác vào tầng năm của tòa nhà bệnh viện.

 

Đến lúc này mọi người mới nhớ ra Tiêu Chính Văn chính là vua Bắc Lương.

 

Hơn nữa điện Thần Long dưới quyền của anh là một tổ chức cực kỳ đáng sợ.

 

Lúc này Long Nguyệt nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, chân đi đôi giày chiến sáng bóng, nghiêm nghị bước đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Điện chủ, nhóm hành động đặc biệt số một của điện Thần Long đợi lệnh!”

 

“Cạch cạch cạch!”

 

Súng của mấy chiếc máy bay trực thăng cũng đồng loạt ngắm chuẩn vào cửa sổ nơi đám người Thừa Tiếu Thiên đang đứng, như thể chỉ cần Tiêu Chính Văn ra lệnh thì hàng chục nghìn viên đạn pháo sẽ bắn ra cùng một lúc san bằng tầng năm bệnh viện.

 

“Đừng! Đừng mà! Chúng… chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai thật rồi”.

 

Mấy người Thừa Tiếu Thiên vội chạy đến cửa sổ hét lớn, sau đó lần lượt xoay người chạy xuống lầu.

 

Không lâu sau, đám người dược tông đều chạy đến bãi đỗ xe, không nói nhiều lời bèn quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Vua Bắc Lương, họ đều là lực lượng nòng cốt của dược tông tỉnh Xuyên, mong cậu bao dung tha cho họ một con đường sống”.

 

La Trường Minh cũng chạy xuống theo, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn nói.

 

“Tha cho chúng một mạng ư?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đám người quỳ dưới đất, sau đó bỗng giơ tay đánh một đòn xuống.

 

“Phụt!”

 

Lạc Thiên Sơn còn chưa hoàn hồn lại thì đã bị tư thế tay như dao của Tiêu Chính Văn đánh trúng vào người.

 

Ngay lập tức Lạc Thiên Sơn cũng biến thành vũng máu như Lạc Thiên Trạch.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không dám tin.

 

Người đó là Lạc Thiên Sơn đấy, là Lạc Thiên Sơn mà ngay cả năm đại danh sơn cũng không dám giết dễ dàng, lại cứ thế chết trong tay Tiêu Chính Văn?

 

Một dòng máu bắn thẳng lên người và mặt La Trường Minh.

Lúc dòng máu tươi nóng hổi đó văng lên mặt, cả người La Trường Minh run lẩy bẩy.
 
Chương 1922


Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, là vương tước chân chính, dù có giết một chủ tịch thành phố nhỏ bé như ông ta cũng không cần phải báo cho Thiên Tử.

 

Tiền trảm hậu tấu là một trong những đặc quyền của Tiêu Chính Văn.

 

Nghĩ đến đây, La Trường Minh vội bò mấy bước đến trước chân Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, tôi… tôi thật sự vô tội, tôi chỉ nghe nói có người có thể chữa được cadaverine nên mới chạy đến xem”.

 

“Nếu không tin cậu có thể hỏi cô Khương, tôi chưa từng bảo cô ấy giao phương thuốc ra”.

 

“Vua Bắc Lương, tôi thật sự chỉ là một người dân hết lòng vì thành phố Thiên Phủ nên mới làm như thế”.

 

Thậm chí La Trường Minh còn không biết nên giải thích với Tiêu Chính Văn thế nào mới ổn.

 

Bây giờ hai người chủ chốt của nhà họ Lạc đều đã chết, La Trường Minh không muốn chôn cùng với nhà họ Lạc.

 

“Không cần giải thích nữa, chẳng phải các ông muốn lấy phương thuốc trong tay vợ tôi sao? Con người tôi vẫn luôn rất công bằng, tôi sẽ lấy những thứ đáng giá trong tay các ông, chủ động giao ra đây nếu không đừng ai nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây”.

 

Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy.

 

Ngay cả Lạc Thiên Sơn mà anh còn dám giết thì mạng của họ có là gì?

 

Đừng nhìn họ vừa là môn chủ vừa là thủ lĩnh mà lầm, sau khi họ chết tông môn vẫn sẽ đề cử môn chủ và thủ lĩnh mới lên thay.

 

Như thể họ chưa từng đến thế giới này vậy, hơn nữa chắc chắn không ai dám báo thù cho họ, càng đừng nói đến chuyện liên danh đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc.

 

Đối mặt với một sát thần như thế, cách duy nhất chỉ có thể là nịnh bợ đối phương.

 

Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác nữa.

 

“Vua Bắc Lương, đây là Mỹ Nhan Thánh Phương đã lưu truyền hơn một trăm thế hệ của Tề Thiên Tông chúng tôi. Năm đó cụ tổ dùng phương thuốc này của chúng tôi mới trẻ mãi không già, xin vua Bắc Lương vui lòng nhận cho”.

 

Lúc này trong đám người, một ông lão tóc bạc khoảng tám mươi tuổi vội vàng quỳ bò ra khỏi đám đông cầm một tờ phương thuốc đã vàng úa đưa cho Tiêu Chính Văn.

 

Có ông ta lên tiếng trước, những người còn lại cũng vội vã giao bí mật bất truyền của tông môn cho Tiêu Chính Văn.

 

Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ cúi đầu nhìn đám người, sắc mặt u ám đến cực độ.

 

Mặc dù không nói lời nào nhưng mọi người đều sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.

 

“Chồng ơi, em nghĩ cứ tha cho họ đi”.

 

Khương Vy Nhan tiến đến kéo Tiêu Chính Văn lại khẽ nói.

 

Nghe Khương Vy Nhan cầu xin cho mình, mọi người đều đồng loạt hổ thẹn cúi đầu xuống.

 

Thật ra không phải do Khương Vy Nhan mềm lòng mà là cô và Lưu Sùng Hằng đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không muốn giết mấy người này thật, nếu không họ chẳng thể sống đến bây giờ.

 

Còn điện Thần Long chỉ là do Tiêu Chính Văn cố ý bày ra để mọi người thấy rõ Tiêu Chính Văn anh không chỉ có một mình, hơn nữa bất kỳ ai cũng đừng nên có suy nghĩ đó.

 

Nếu không họ phải đối mặt với sự trả thù vô cùng đẫm máu của điện Thần Long.

Tuyệt chiêu cố ý cảnh cáo khiến người ta sợ hãi này không ai giỏi hơn Tiêu Chính Văn cả.
 
Chương 1923


Nhiều năm qua đọ sức với giặc ngoại xâm không chỉ là phải thắng ở mỗi trận đấu mà nhiều khi để giảm thiểu tổn thất cho bên mình, Tiêu Chính Văn cũng thường dùng cách này để khiến các nước không dám gây rắc rối.

 

“Là đệ tử của Hằng Sơn, anh cũng không thể nằm trong trường hợp ngoại lệ, không biết Hằng Sơn các anh có thứ gì đáng giá để tôi lấy không?”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thừa Tiếu Thiên nói.

 

Thừa Tiếu Thiên nghe Tiêu Chính Văn hỏi mình thì hoảng sợ tè trong quần.

 

Bí mật bất truyền của Hằng Sơn nhiều hơn bí mật của các tông môn khác gom lại, nhưng vấn đề là tiết lộ bí mật của sư môn là tội chết.

 

Nhưng không giao ra thứ đáng tin thì mình vẫn chết.

 

“Anh Tiêu, tôi… tôi chỉ có một đôi móc ngọc, đây… đây là móc Dược Vương đích thân sư phụ tôi luyện ra, nghe nói mang trên người có thể tiêu trừ hàng trăm loại độc, xin Tiêu Thiên Vương nhận cho”.

 

Thừa Tiếu Thiên hết cách chỉ đành nhịn đau lấy bảo vật của sư môn ra.

 

 

 

Đôi móc ngọc này không có tác dụng gì quá lớn với Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng chính là bảo vật tối cao với Khương Vy Nhan.

 

Nhưng để kiểm tra tính hiệu quả của đôi móc ngọc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Các người đều là người của dược tông, tôi tin chắc hẳn là không thiếu cao thủ dùng độc nhỉ? Ai có thạch tín thì lấy ra đây”.

 

“Tôi có”.

 

Một thanh niên vội bước ra khỏi đám người đưa một bao giấy trắng cho Tiêu Chính Văn.

 

“Ăn nó thử xem”.

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa bao giấy nhỏ màu trắng đó cho Thừa Tiếu Thiên.

 

Thừa Tiếu Thiên nuốt nước bọt, khổ sở nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, xem như tôi mang theo móc ngọc uống phải thuốc độc này, nhưng trong vòng ba ngày nếu lấy móc ngọc đi thì tôi sẽ chết”.

 

Giải độc cũng cần phải có thời gian, ba ngày đã có thể giải hết hoàn toàn độc của thạch tín đã rất đáng sợ rồi.

 

“Không ăn thì giờ anh sẽ chết”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

 

Thừa Tiếu Thiên tuyệt vọng nhìn sư huynh Sở Thiên Thư của mình, lúc này Sở Thiên Thư đâu dám lên tiếng nói giúp hắn.

 

Lỡ sơ suất chọc giận Tiêu Chính Văn thì vài phút sau sẽ trở thành thi thể không xương mất.

 

Hết cách rồi, Thừa Tiếu Thiên chỉ đành nhận lấy bao thạch tín, xé mở ra rồi đổ vào miệng.

 

Thấy sau khi uống thạch tín, vẻ mặt Thừa Tiếu Thiên không có gì khác lạ. Gần nửa tiếng sau, không có gì bất thường xảy ra, Tiêu Chính Văn lấy đôi móc ngọc từ trong tay Thừa Tiếu Thiên.

 

Nhưng vừa lấy móc ngọc đi chưa được năm phút, Thừa Tiếu Thiên đã ngã xuống đất, máu đỏ thẫm liên tục chảy ra từ mũi và tai.

 

“Sư… sư huynh Sở… cứu … cứu tôi!”

 

Thừa Tiếu Thiên lấy chút sức lực cuối cùng liều mạng cầu cứu với Sở Thiên Thư, nhưng Sở Thiên Thư lại như không nghe thấy, vẫn cúi đầu quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Thôi vậy, nếu ông có thể cứu được hắn thì cứ giúp hắn đi”.

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa đôi móc ngọc đó cho Khương Vy Nhan.

 

“Vâng!”

 

Lúc này Sở Thiên Thư mới bò dậy bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng Thừa Tiếu Thiên.

 

Chẳng lâu sau, Thừa Tiếu Thiên mới dần chuyển biến tốt hơn.

 

“Ác Lộ Hoàn?”

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư kinh ngạc nói.

 

Thuốc này là thuốc chuyên chữa trị các loại độc mạnh.

 

Hơn nữa cách dùng là lấy độc trị độc, cũng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ là cách điều chế đã bị thất truyền từ lâu.

 

Không ngờ người của Thần Nông Cốc vẫn có thể điều chế ra được loại thuốc thần kỳ này.

 

“Quả nhiên vua Bắc Lương có đôi mắt tinh tường, chỗ tôi vẫn còn mười lăm viên, đều đưa hết cho vua Bắc Lương”.

 

Sở Thiên Thư vội lấy một bình thuốc màu đen ra, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

“Ông có biết cách điều chế thế nào không?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Vua Bắc Lương, nói thật tôi không thể điều chế ra thuốc, đây là lúc bố tôi còn sống đã tự tay điều chế ra, tôi… tôi không giỏi về mấy thứ này”.

 

Sở Thiên Thư bất lực nói.

Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc nhỏ màu đen đó rồi lại nhìn Sở Thiên Thư, xác định cụ ta không nói dối mới nói với mọi người: “Các người có thể đi được rồi, nhưng phải nhớ Hoa Quốc có pháp luật của Hoa Quốc, quy tắc của các người chỉ có thể áp dụng trong dược tông”.
 
Chương 1924


“Nếu lần sau tôi nghe được tin đồn tương tự như vậy, hoặc các người lại đi cướp phương thuốc của người khác bằng thủ đoạn tương tự thì cẩn thận đầu của các người đấy”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung tay lên với Long Nguyệt.

 

Mấy chục chiếc xe tăng và mấy chiếc máy bay trực thăng đều đổi hướng.

 

Một chiếc trực thăng trong đó dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

 

“Điện chủ, cô Khương, mời lên máy bay!”

 

Long Nguyệt tiến đến trước nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi kéo Khương Vy Nhan cùng lên máy bay trực thăng.

 

Đến khi chiếc máy bay trực thăng chở Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đi xa, mọi người trong dược tông mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Điện chủ, chúng ta về Giang Trung hay là…”

 

Long Nguyệt ngồi ở ghế phó lái xoay người lại nói.

 

“Đưa Vy Nhan về, tôi muốn đến núi Côn Luân, khoảng thời gian này phải giám sát chặt chẽ từng hành động của dược tông. Nếu phát hiện họ có hành động gì khác thường thì gọi vào số này, sẽ có người ra mặt giải quyết”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân cho Long Nguyệt.

 

Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân không đến cùng Tiêu Chính Văn mà vào trong rừng sâu để lĩnh hội trận pháp.

 

Trong khoảng thời gian này tạm thời giao lại vấn đề an toàn của Khương Vy Nhan và hai đứa nhóc cho điện Thần Long.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng tự biết rõ lệnh cấm của cường giả cảnh giới Thiên Thần được gỡ bỏ chỉ là vấn đề thời gian.

 

Thực lực của Độ Thiên Chân Nhân cũng liên quan trực tiếp đến sự an toàn tính mạng của người nhà anh.

 

Nếu cụ ta có thể nhân cơ hội này đột phá cảnh giới Thiên Thần thì cũng là một sự trợ giúp rất lớn với Tiêu Chính Văn.

 

“Vâng!”

 

Long Nguyệt đáp một tiếng, sau đó dặn dò với người lái cho máy bay hạ cánh trên đỉnh một ngọn núi.

 

Nhìn bóng lưng rời của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan lo lắng siết chặt nắm đấm.

Tuy rằng cô không biết Tiêu Chính Văn phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách gì trong chuyến đi này, nhưng cô cũng có thể đoán được mức độ nguy hiểm của nó từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn.
 
Chương 1925


 Nhưng có một số việc Tiêu Chính Văn bắt buộc phải làm, đây là sứ mệnh của anh.

 

Khương Vy Nhan chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh, lặng thầm đứng phía sau ủng hộ anh.

 

Từ thành phố Thiên Phủ đến núi Côn Luân phải đi hàng trăm cây số.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mất chưa đến một ngày đã đến được một sân nhỏ bên cạnh gò đất Côn Luân.

 

Vừa bước vào, Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đang nướng đồ ăn cho cháu của mình trong sân.

 

Bên cạnh là ông Nhạc và bà Nhạc đang nằm trên ghế hóng mát.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Nhạc Trung Kỳ đứng dậy nói: “Này, thằng nhóc cậu cũng đúng giờ phết đấy, ngày mai vừa đúng một tháng, được, rất…”

 

Mới nói được một nửa, Nhạc Trung Kỳ khẽ đổi sắc.

 

Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Chính Văn thoạt nhìn đã hồi phục như cũ, nhưng bên trong vẫn còn chất độc tàn dư chưa được loại bỏ.

 

Đinh Phụng Kiều cũng biến sắc, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu trúng độc à?”

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình trúng độc cho hai người nghe rồi cười nói: “Ông bà à, độc của tôi đã được giải rồi, bây giờ đã hồi phục kha khá, hẳn có thể đi vào Lôi Hải, Côn Luân rồi”.

 

Nghe anh nói thế, Nhạc Trung Kỳ hít sâu nói: “Này, có thể cậu vẫn chưa biết sắp tới cậu phải đối mặt với những gì đâu”.

 

“Cậu có biết tiến vào Lôi Hải Côn Luân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp được cậu, hơn nữa không thể băng qua Lôi Hải bằng trận pháp mà là bảo vệ mạng sống bằng trận pháp”.

 

“Bất kỳ ai muốn dung hợp tim Bạch Long đều phải trải qua thử thách của Lôi Hải, đây không phải là vấn đề mạng dài hay ngắn mà là phải trải qua rửa tội của Lôi Hải”.

 

“Với tình hình hiện giờ của cậu, tiến vào Lôi Hải đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”.

 

Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nghe thế cũng biến sắc, bị Lôi Hải rửa tội?

 

Mặc dù cảnh giới Thiên Vương đã rất mạnh rồi nhưng so với uy lực cuồn cuộn của trời thì chỉ là hạt cát bé nhỏ.

 

Trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải không chỉ là dựa vào ý chí.

 

Cho dù Tiêu Chính Văn đang ở trạng thái đỉnh cao cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở về.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu phải suy xét cẩn thận. Dù không đi vào Lôi Hải, không cần tim Bạch Long đó cũng không thể đùa giỡn với mạng sống được”.

 

Giang Vạn Long lên tiếng khuyên can Tiêu Chính Văn.

 

Nhạc Trung Kỳ rất nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Nếu ngày mai không đi thì phải đợi một trăm năm nữa, sở dĩ hẹn cậu vào ngày mai chính là vì ngày mai là ngày đại nạn sấm sét một trăm năm mới có một lần”.

 

“Gọi là ngày đại nạn sấm sét tức là sức mạnh của Lôi Hải sẽ giảm gấp đôi bình thường”.

 

“Nếu người nào không biết mà tùy ý đi vào Lôi Hải thì chắc chắn sẽ chết”.

Nghe thế mọi người đều rơi vào im lặng…
 
Chương 1926


Cũng có thể nói, trong vòng một trăm năm chỉ có cơ hội lần này.

 

Nếu như Tiêu Chính Văn từ bỏ thì phải đợi thêm một trăm năm nữa.

 

Nếu không dù có tiến vào Lôi Hải thì chắc chắn cũng chỉ có con đường chết.

 

Thế nhưng với tình trạng cơ thể bây giờ của Tiêu Chính Văn, sau khi tiến vào Lôi Hải sẽ là thập tử nhất sinh!

 

“Cho dù là thập tử nhất sinh thì tuyệt đối cũng không thể bỏ lỡ cơ hội trăm năm mới có một lần này!”

 

Tiêu Chính Văn nói với sắc mặt nghiêm trọng.

 

Hai người Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đồng loạt rơi vào trầm mặc.

 

Nhạc Trung Kỳ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, trầm giọng hỏi: “Cậu không sợ chết thật sao?”

 

Tiêu Chính Văn điềm nhiên bật cười, khẽ lắc đầu nói: “Tôi đã chẳng thèm để ý đến chuyện sống chết từ lâu, khi còn ở Bắc Lương đã từng chết đi sống lại cả trăm nghìn lần rồi!”

 

Nhạc Trung Kỳ khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào một căn phòng gỗ bên trong: “Cậu vào đó nghỉ ngơi trước đã, sáng ngày mai chúng ra cùng tiến vào gò đất Côn Luân!”

 

Nói xong, Nhạc Trung Kỳ chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi cửa.

 

Tiêu Chính Văn đang định nói gì đó, Đinh Phụng Kiều lại khẽ xua tay với anh, tỏ ý anh cứ vào trong phòng gỗ nghỉ ngơi trước, sau đó bà cụ cũng đi theo ra bên ngoài khoảng sân nhỏ.

 

Đi tới tận bên trong dãy núi Côn Luân, Nhạc Trung Kỳ lới hít sâu vào một hơi, nói với Đinh Phụng Kiều: “Ngày mai bà và tôi buộc phải đi vào trong núi cùng cậu ấy, nếu không cậu ấy chắc chắn chỉ còn con đường chết thôi!”

 

“Ông này, tôi đang lo lắng với cảnh giới của chúng ta sẽ mang tới những thách thức sấm sét mãnh liệt hơn, chẳng những không cứu nổi cậu ấy mà ngược lại còn hại cậu ấy nữa!”

 

Nhạc Trung Kỳ trầm ngâm hồi lâu, sau đó từ tốn nói: “Hoặc là sau khi trận pháp bố trí xong xuôi thì chúng ta có thể…”

 

Nói tới đây, Nhạc Trung Kỳ không nói tiếp nữa.

 

Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rất rõ.

 

Chỉ cần sau khi hai người họ bố trí xong xuôi trận pháp rồi biến mất khỏi gò đất Côn Luân thì uy lực của Lôi Hải sẽ không gia tăng thêm gấp mấy lần nữa.

 

Thế nhưng dù gì bọn họ cũng chỉ là con người, không phải là thần thánh, không thể cất giấu toàn bộ hơi thở của mình chỉ trong khoảng thời gian quá ngắn như vậy.

 

Như vậy, cách tốt nhất chính là tự sát bằng cách nhảy vào trong Lôi Hải!

 

Chỉ có người chết thì mới không còn bất cứ hơi thở nào!

 

“Hy vọng chàng trai này có thể lấy được trái tim rồng Bạch Long, nếu không gò đất Côn Luân sẽ không còn ai bảo vệ nữa!”

 

Đinh Phụng Kiều trầm mặc thở dài.

 

Bà cụ và Nhạc Trung Kỳ đã sống được mấy trăm năm, sớm đã xem nhẹ chuyện sống chết.
 
Chương 1927


Chết thì cũng chẳng sao, vấn đề là ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn cũng bỏ mạng tại Lôi Hải, hai người bọn họ mà chết thì sẽ không có thêm ai biết về bí mật của gò đất Côn Luân nữa.

 

“Mùng bảy tháng bảy, ngày đại nạn sấm sét, sức mạnh của Lôi Hải sẽ giảm một nửa, tin rằng với năng lực của Tiêu Chính Văn thì chắc hẳn có thể giữ được tính mạng, chỉ cần vượt qua được Lôi Hải thì cậu ấy có thể phá kén hoá bướm được rồi!”

 

“Hy vọng lựa chọn lần này của hai vợ chồng chúng ta là chính xác!”

 

Giọng nói của Nhạc Trung Kỳ vô cùng trầm thấp.

 

Từ thời Hồng Vũ Đại Đế tới nay, Nhạc Trung Kỳ vẫn luôn phụng mệnh bảo vệ gò đất Côn Luân.

 

Ngày mai chính là ngày mà cụ ấy được giải thoát, cũng là ngày cụ ấy đánh cược tình mạng mình với ông trời!

 

“Nhìn khu rừng cổ sâu hun hút này lần cuối đi, ngày mai hai người chúng ta sẽ được giải thoát!”

 

Đinh Phụng Kiều ngược lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.

 

Nếu đã đưa ra quyết định thì kết quả chỉ có thể giao cho ông trời sắp đặt!

 

Như thế gọi là đã cố hết sức, đành nghe theo lệnh trời!

 

“Cũng tốt, chôn xương trong ngọn núi thần này, bà với tôi không hề uổng phí đời này!”

 

Nhạc Trung Kỳ cũng nở một nụ cười thoải mái.

 

Tất cả đều vì Hoa Quốc!

 

Một đêm tĩnh lặng, mãi tới sáng sớm ngày hôm sau sương mù vẫn bao phủ dày đặc, thậm chí với thị lực của Tiêu Chính Văn cũng không nhìn rõ sự vật ở cách bên ngoài một mét.

 

“Ông Nhạc, tại sao sương mù trên ngọn núi này lại lớn như vậy?”

 

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

 

“Thật ra đây căn bản không phải là sương mù mà là tà khí, không có cách nào đếm được có bao nhiêu sinh linh đã chết bên trong Lôi Hải Côn Luân, chỉ cần đặt chân đến Lôi Hải thì chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

“Lâu như vậy rồi, tử khí thành hung nên màn sương mù lớn như vậy mới xuất hiện! Đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Nhạc Trung Kỳ hít sâu vào một hơi, nói.

 

“Có thể xuất phát bất cứ lúc nào!”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.

 

Nhạc Trung Kỳ gật đầu nói: “Đi ra ngoài đợi tôi!”

 

Nói xong, Nhạc Trung Kỳ đi tới nơi ở của Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long.

 

Trước lúc mở cửa phòng, hai quốc lão thật ra đã đứng bên ngoài ô cửa sổ từ lâu, mắt rưng rưng lệ trông về phía ba người trước cửa.

 

“Hai vợ chồng chúng tôi hôm nay ra đi e rằng sẽ không trở về nữa, khu vườn nhỏ này coi như di vật để lại cho ông cháu bốn người, còn nữa, chỗ này có quyển sách có thể cho trẻ con đọc thuộc!”

 

“Cũng coi như hai vợ chồng chúng tôi không tới thế gian này vô ích!”

 

Nhạc Trung Kỳ đặt quyển sách cổ vào trong tay Giang Vạn Long, điềm nhiên nói.

 

“Ông Nhạc! Ông… ông và bà, lẽ nào…”
 
Chương 1928


“Ha ha, sống chết vốn dĩ chỉ như trong khoảnh khắc, con người tồn tại trên thế gian, sống càng lâu thì ngược lại càng chẳng để tâm nhiều tới chuyện sống chết nữa, hai vợ chồng chúng tôi chờ đợi ở đây đã mấy trăm năm rồi!”

 

“Hôm nay, bất luận là đúng hay sai thì đều phải cược một ván, nếu như ba ngày sau mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa thể trở về thì chứng tỏ vợ chồng chúng tôi đã cược thua, cuối cùng vẫn phải chịu thua ông trời!”

 

“Mấy người không cần phải buồn phiền vì chúng tôi, trong chiều dài lịch sử của Hoa Quốc, không thể đếm hết được những người đã chết vì thiên hạ, vì muôn dân, chúng tôi chỉ là hạt cát giữa lòng đại dương mà thôi!”

 

Nói xong, Nhạc Trung Kỳ quay người bước ra khỏi căn phòng gỗ.

 

Lúc này, Đinh Phụng Kiều mặc một bộ đồ cổ trang truyền thống, ngoài ra còn trang điểm nhẹ nhàng.

 

Nhạc Trung Kỳ cũng mặc một bộ cẩm bào, cẩm bào màu xanh sẫm giống như đang nói lên thân phận Cẩm Y Vệ của cụ ấy!

 

“Soạt!”

 

Khi Nhạc Trung Kỳ rút một thanh bảo đao ra, cả khoảng sân giống như bị một tia sét sắc lẹm đánh trúng.

 

“Ông cụ, ông đây là…”

 

Tiêu Chính Văn có hiểu biết sâu rộng, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng bắt đầu trở nên kích động.

 

“Hai người chúng tôi buộc phải cùng cậu tới đó, nói thật thì chúng tôi cũng không nắm chắc rằng bản thân có thể sống sót trở về, nếu như sống chết chưa thể biết trước, vậy thì phải chết cho vẻ vang một chút!”

 

“Cậu cũng như vậy, thật ra có khả năng không một ai trong số ba người chúng ta có thể sống sót trở về! Nếu như còn có lời gì muốn nói thì nhân lúc này hãy dặn dò người nhà lần cuối đi!”

 

Nhạc Trung Kỳ nói, đặt bảo đao ra phía sau lưng, sải bước đi ra khoảng sân bên ngoài.

 

Tiêu Chính Văn trầm tư trong chốc lát, nếu như nói còn có điều gì nuối tiếc thì chính là anh vẫn chưa đặt tên cho cậu con trai vừa mới chào đời của mình!

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, thế nhưng rất nhanh lại cất ngược trở lại.

 

Cái tên này vẫn nên để cho Khương Vy Nhan tự mình đặt!

 

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người đi tới trước cửa căn phòng gỗ, nói với Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc: “Hai vị quốc lão, nếu như tôi không thể trở về, xin thay Tiêu Chính Văn bẩm báo với Thiên Tử, Tiêu Chính Văn vô dụng, không thể ra trận chiến đấu vì Hoa Quốc được nữa!”

 

“Lại phiền hai vị nói với Khương Vy Nhan, những gì mà Tiêu Chính Văn đã nợ trong kiếp này nhất định sẽ bù đắp gấp mấy lần trong kiếp sau!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người tiến ra khoảng sân bên ngoài.

 

Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nhìn theo bóng lưng mấy người Tiêu Chính Văn tiến vào trong màn sương mù dày đặc bằng đôi mắt ngấn lệ.

 

“Ôi! Hy vọng ông trời bảo vệ cho Hoa Quốc của chúng ta, bảo vệ cho vua Bắc Lương có thể trở về bình an!”

 

Hai người Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long cùng nhìn về phía bầu trời, ưu buồn lên tiếng.
 
Chương 1929


 Bọn họ men theo con đường nhỏ vòng qua sườn núi, tiến sâu vào trong cánh rừng bao la, phía trước chỉ có màn sương mù dày đặc, không thể thấy rõ lối đi!

 

Vợ chồng Nhạc Trung Kỳ lại dẫn theo Tiêu Chính Văn băng qua một quãng sườn dốc đứt đoạn mới đến được trước bia đá cổ kính.

 

Sương mù giống như được phân ranh giới ngay tại đây.

 

Phía trước căn bản không có một chút sương mù nào, mà sau lưng lại là biển sương mù dày đặc.

 

“Đi tiếp về phía trước chính là gò đất Côn Luân, nơi này mới là Côn Luân thật sự, rất nhiều truyền thuyết thượng cổ đều bắt nguồn từ nơi này!”

 

Nhạc Trung Kỳ nhìn về phía cánh rừng bao la trước mắt, âm trầm lên tiếng.

 

Rất nhiều người đều không biết gò đất Côn Luân và Côn Luân căn bản là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau.

 

Tất cả những truyền thuyết có liên quan đến núi Côn Luân thật ra đều chỉ gò đất Côn Luân.

 

Tiêu Chính Văn nhìn đăm đăm về phía trước, những nơi mà tầm mắt nhìn thấy được đều có bóng dáng của cái chết và sự tiêu điều!

 

“Ông à, tại sao tử khí bên trong gò đất Côn Luân lại nặng nề thế?”

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

 

Nhạc Trung Kỳ vừa tiến lên trước vừa điềm nhiên nói: “Một mặt là bởi vì trái tim rồng Bạch Long, vì trái tim rồng Bạch Long vốn thiên về sinh tử, mà sống với chết lại luân phiên qua lại, chết rồi lại sống, sống rồi lại chết!”

 

“Vậy nên thứ mà gò đất Côn Luân thể hiện ra thế giới bên ngoài chính là tử khí, sức sống chỉ ẩn chứa bên trong gò đất Côn Luân. Chỉ khi tiến vào di mộ Đế Tuấn thật sự thì cậu mới có thể nhìn thấy được sức sống!”

 

Nghe Nhạc Trung Kỳ giải thích xong, trong lòng Tiêu Chính Văn ngược lại càng thêm hoài nghi khó hiểu.

 

Theo lý mà nói thì nghĩa địa phải là nơi quy tụ tất cả tử khí mới đúng.

 

Thế nhưng tại sao bên trong di mộ của Đế Tuấn lại là nơi hội tụ sức sống cơ chứ?

 

Mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không hỏi thêm gì nữa mà chỉ im lặng đi theo phía sau lưng hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ tiến vào nơi sâu nhất của gò đất Côn Luân.

 

Càng tiến sâu vào trong thì Tiêu Chính Văn càng cảm nhận được hơi thở chết chóc hết sức nặng nề.

 

Thậm chí ngay cả trong không khí cũng mang theo mùi hôi thối của xác chết.

 

“Ầm! Rắc rắc rắc!”

 

Không biết đã đi thêm được bao lâu, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, cảnh tượng trước mắt Tiêu Chính Văn cũng phát sinh những biến hoá vô cùng to lớn.

 

Không còn thấy cánh rừng nguyên sinh um tùm khi trước nữa, thay vào đó xuất hiện trước mắt anh chỉ là đá vụn và cát vàng, đưa mắt nhìn ra xa căn bản không còn bóng dáng xanh tươi nào của thực vật.

 

Mây đen trên trời gần như giơ tay là chạm tới ngay được.

 

Khi ba người bọn họ đặt chân tới một triền núi tương đối bằng phẳng, mây trôi trên bầu trời nhanh chóng quy tụ lại ngay trên đỉnh đầu của ba người.

 

Bất luận là Tiêu Chính Văn hay vợ chồng Nhạc Trung Kỳ cũng đều có thể cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, thậm chí còn chèn ép tới mức bọn họ không thở nổi.

 

Đây là một loại cảm giác sợ hãi xuất phát từ tận đáy tim.

Giống như đất trời một phương sắp sửa sụp đổ, vùi lấp tất cả ba người bọn họ tại nơi này!
 
Chương 1930


 “Bố trận!”

 

Nhạc Trung Kỳ đột nhiên hô lên, đồng thời cắm thanh bảo đao trong tay vào trong lớp đá vụn trên mặt đất.

 

Cùng lúc đó, cụ ấy cởi bỏ một miếng vải dày màu đỏ từ trên thắt lưng, lại cắn đứt ngón giữa của mình, để cho từng giọt máu đỏ tươi chảy lên trên miếng vải dày đó.

 

Đồng thời cùng lúc này, Đinh Phụng Kiều cũng cắm gậy đầu rồng vào trong mặt đất, sau đó tháo miếng vải dày màu đen từ trên thắt lưng xuống và học theo cách thức của Nhạc Trung Kỳ, cho máu tươi nhỏ giọt lên trên miếng vải.

 

Mặc dù tất cả những thứ này nhìn thì có vẻ đơn giản, thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được hai luồng hơi thở không giống nhau bắt đầu quanh quẩn khắp không gian và xung quanh đỉnh đầu của anh.

 

“Âm Dương Lưỡng Nghi Trận?”

 

Tiêu Chính Văn đã từng nhìn thấy loại trận pháp này bên trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Ngoài ra sau khi dung hợp trái tim rồng Kim Long, trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có đủ các ký ức về loại trận pháp này.

 

Chỉ là trước giờ, tầm hiểu biết và lý giải của Tiêu Chính Văn về trận pháp không được sâu sắc cho lắm.

 

Vậy nên hiểu biết về trận pháp đã thất truyền rất lâu này cũng chỉ dừng lại lại ở bề mặt mà thôi.

 

“Chàng trai, coi như cậu có mắt nhìn, Âm Dương Lưỡng Nghi Trận này có thể bảo vệ cậu khỏi cái chết, nếu như cậu đã dung hợp trái tim rồng Bạch Long thì nhớ kỹ, không được để lộ bí mật của bản thân cho người ngoài biết!”

 

“Còn nữa, sau khi dung hợp trái tim rồng Bạch Long, thực lực của cậu sẽ đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không được tuỳ ý động vào người trong giới thế tục, nếu không sẽ mang tới cho bản thân những rắc rối không thể tưởng tượng nổi!”

 

Đinh Phụng Kiều vừa nói vừa chậm rãi rút một thanh kiếm ngắn ra.

 

“Nhưng… không phải hai người cũng thường cùng với người trong thế tục…”

 

Tiêu Chính Văn vốn muốn nói, Nhạc Trung Kỳ không phải cũng từng giúp đỡ mình, cũng từng chém giết người của thế tục hay sao?

 

Thế nhưng anh vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, chỉ thấy Đinh Phụng Kiều và Nhạc Trung Kỳ đồng loạt rút thanh kiếm ngắn đưa thẳng lên yết hầu của mình.

 

“Hai ông bà! Hai người… đang làm gì vậy?”

 

Tiêu Chính Văn bị hành động của hai người bọn họ doạ sợ giật nảy mình, lẽ nào bọn họ định tự sát ở đây hay sao?

 

“Tiêu Chính Văn, tôi làm như vậy là bởi vì bọn họ không thể làm gì được tôi, hơn nữa, những người tôi đã giết cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ai trong số những kẻ này cũng đều đáng chết cả, tuy nhiên cậu thì khác!”

 

“Hai ông bà già chúng tôi đã sống đủ lâu rồi, nếu như chúng tôi sống tiếp thì lát nữa khi Lôi Hải hình thành, uy lực sẽ không thể tưởng tượng nổi! Chỉ khi chúng tôi chết đi thì cậu mới có cơ hội để sống tiếp!”

 

Nhạc Trung Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị mây đen bao phủ, trong những tầng mây đen kịt đó, tia điện chằng chịt, thiên uy trùng trùng!

 

Mặc dù Lôi Hải vẫn chưa hình thành, thế nhưng luồng khí thế khiến cho tất thảy sinh linh nhìn mà run sợ đã hình thành!

 

“Không! Hai ông bà, cho dù Tiêu Chính Văn tôi có thịt nát xương tan thì cũng phải chết chung cùng với hai người! Sao có thể để tôi sống sót một mình mà hai người phải bỏ mạng tại đây chứ?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rút con dao quân đội năm cạnh ra kề sát vào yết hầu của mình.

“Nếu như hai vị cứ cố chấp làm như vậy thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết trước mặt hai người ngay bây giờ!”
 
Chương 1931


Nghe thấy lời này, Nhạc Trung Kỳ quay phắt đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Hồ đồ!”

 

“Hai người chúng tôi sống tới ngày hôm nay chính là để cho thế hệ sau của Hoa Quốc lấy trái tim rồng Bạch Long đi! Đây chính là sứ mệnh mà năm xưa Hồng Vũ Vạn Tuế giao cho chúng tôi!”

 

“Cậu đã dung hợp được hai trái tim rồng, điều đó nói lên rằng cậu chính là người duy nhất có khả năng dung hợp toàn bộ năm trái tim rồng và mở ra di tích Long tộc trong vòng vài trăm năm của Hoa Quốc!”

 

“Nếu như cậu cũng chết ở nơi này thì không chỉ có lỗi với hai người chúng tôi mà càng có lỗi với Thiên Tử cũ, cũng có lỗi với muôn dân của Hoa Quốc!”

 

“Sau khi cậu chết, không biết phải trải qua thêm bao nhiêu năm nữa thì Hoa Quốc mới lại xuất hiện một nhân tài như cậu! Thế nhưng nếu trong vòng hai năm mà vận khí của Hoa Quốc không thể khôi phục thì Thiên Tử cũ có khác gì bỏ mạng vô ích đâu!”

 

“Cậu có biết điều đó tượng trưng cho gì không? Không chỉ là muôn dân của Hoa Quốc không thể kéo dài tuổi thọ mà tất cả long mạch của Hoa Quốc cũng sẽ cạn kiệt trong vòng năm mươi năm, đại nạn sẽ lại đổ xuống đầu Hoa Quốc thêm lần nữa”.

 

“Tới khi đó sẽ là cục diện sông núi vỡ vụn, máu chảy thành sông, tội trạng này cậu gánh vác nổi sao?”

 

Nghe Nhạc Trung Kỳ nói vậy, Tiêu Chính Văn kinh ngạc sững sờ tại chỗ!

 

“Chàng trai, nghe lời chúng tôi, sống tiếp cho thật tốt, dung hợp năm trái tim rồng, khai phá di tích Long tộc, kế thừa Quốc Vận, đưa Hoa Quốc trở lại vị trí đỉnh cao thế giới thêm lần nữa, hai ông bà già chúng tôi cũng có thể mỉm cười nơi chín suối được rồi!”

 

Nói xong, không đợi Tiêu Chính Văn hoàn hồn trở lại, Đinh Phụng Kiều đã rút kiếm tự sát!

 

Máu tươi phun ra từ cổ của bà cụ, sau đó là tiếng kim loại va vào mặt đất kêu lên leng keng, thanh kiếm ngắn trong tay bà cụ rơi xuống đất, đồng thời cả cơ thể cũng ngã lăn ra!

 

“Bà ơi…”

 

Tiêu Chính Văn vẫn chưa kịp nói hết câu, lại một tiếng xoẹt nữa vang lên, thi thể của Nhạc Trung Kỳ cũng đổ ụp xuống đất.

 

“Không… không!”

 

Nước mắt của Tiêu Chính Văn tuôn rơi từ trong khoé mắt.

 

Nhìn hai người họ ngã trong vũng máu, trái tim Tiêu Chính Văn đau đớn như bị xé rách!

 

Giống như có một bàn tay lớn bóp nát cõi lòng anh chỉ trong chớp nhoáng!

 

Vì sự hưng thịnh của Hoa Quốc, hai người đã sống biết bao nhiêu năm, không chút do dự tự sát ở gò đất Côn Luân!

 

Tiêu Chính Văn bi thương phẫn nộ gầm lên với trời.

 

Sau phút chốc, anh ngồi dậy, dập đầu nặng nề vái lạy hai cái xác ba lần!

 

“Ầm!”

 

Đúng vào lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng vang kinh thiên động địa, một tia sét có kích cỡ ngang cánh tay nhỏ từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Khi tia sét đó giáng xuống, từ trường bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng bị kìm hãm, giống như có một gông xích vô hình cố định Tiêu Chính Văn đứng yên tại chỗ, chỉ có thể bất lực để cho tia sét đó đánh về phía đỉnh đầu của mình.

 

“Rắc!”

Trong nháy mắt, tia sét đã đánh xuống, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy từ đầu tới chân, mỗi một tế bào bên trong cơ thể đều đang phải hứng chịu sự giày vò rất lớn.
 
Chương 1932


Loại cảm giác đó giống như hàng vạn mũi tên xuyên qua tim, lại giống như bị mấy chục dòng điện cao áp công kích.

 

Chiến bào trên người Tiêu Chính Văn lập tức hoá thành hư không.

 

Ngay cả con dao quân đội năm cạnh trong tay anh cũng khẽ loé lên tin sáng màu bạc!

 

Thế nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, sau khi Tiêu Chính Văn hứng chịu tia sét đầu tiên, chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, mấy chục tia sét lại bắt đầu giáng xuống.

 

Lúc này, khoảng không gian bên dưới và tầng mây trên bầu trời giống như được kết nối bởi vô số tia lửa điện, hàng nghìn hàng vạn tia sét vô tình giáng xuống mặt đất.

 

Ngay cả lớp đá vụn dưới chân Tiêu Chính Văn cũng vì dòng điện lưu cường đại được hình thành từ vô số tia sét nên mới biến thành trạng thái trong suốt!

 

Vào lúc Tiêu Chính Văn gần như đã rơi vào tuyệt vọng, giống như có một luồng sức mạnh ngoại lai mạnh mẽ phá bỏ sự kìm kẹp từ trường bên trong cơ thể anh.

 

Khoảnh khắc đó, Tiêu Chính Văn vội vàng điều động từ trường trong cơ thể, toàn lực đối kháng với vô vàn tia sét đang chèn ép xuống.

 

Hai nguồn lực vô cùng mạnh lao vào nhau tại một điểm.

 

Trong nháy mắt, cả gò đất Côn Luân loé lên một luồng ánh sáng còn rực rỡ hơn mặt trời gấp trăm nghìn lần.

 

Dù da thịt của Tiêu Chính Văn sớm đã cứng rắn như kim cương, thế nhưng lúc này cũng vì không chịu đựng nổi áp lực lớn tới vậy nên đã rách toác ra.

 

Máu tươi men theo miệng vết thương trên người Tiêu Chính Văn không ngừng chảy xuống.

 

Vào lúc Tiêu Chính Văn gần như đã sử dụng tới chút sức lực cuối cùng, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai luồng khí một đỏ một đen!

 

Chẳng mấy chốc, hai luồng khí này đã biến thành hình dáng của cá âm dương, lượn vòng giữa khoảng không bên trên đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn.

 

Mặc dù hai luồng khí này vẫn không có cách nào ngăn cản được thiên uy cường đại, thế nhưng cũng giảm bớt được không ít áp lực cho Tiêu Chính Văn, ít nhất mỗi một tia sét giáng xuống cũng không mạnh như lúc mới ban đầu nữa!

 

Tiêu Chính Văn cuối cùng cũng thở phào một hơi.

 

Thế nhưng vào lúc này, những tiếng vang lớn đùng đoàng lại xuất hiện giữa không trung, giống như thiên uy ngông cuồng đó đã bị chọc giận.

 

Tầng mây khi trước vẫn còn màu xám, bỗng chốc đã biến thành màu đen!

 

Hai luồng điện lưu cực đại còn to hơn cả vại nước chuyển động qua lại như thoi đưa bên trong tầng mây.

 

“Nguy rồi!”

 

Tiêu Chính Văn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi trầm xuống.

 

Lúc này, anh đâu thể chịu đựng được kiếp nạn lớn như vậy?

 

Nếu như tia sét đó giáng xuống, ngay cả đá dưới chân Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị dung hoà chỉ trong nháy mắt!

 

Dù có là thành phố Thiên Phủ ở cách gò đất Côn Luân mấy trăm cây số cũng có thể nhìn thấy rất rõ trên bầu trời giống như có một con rắn điện đang trườn bò bên trong tầng mây đen phía xa!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom