Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 120


Chương 120

Nhìn viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay, Kim Thành Phong vội vàng nuốt xuống như nhặt được bảo bối.

Màn đập phá vẫn tiếp tục, nhưng kẻ đầu têu Vương Nhất vẫn ung dung uống rượu như cũ, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến anh.

Trên mặt anh nở nụ cười cay nghiệt, không trả 300 tỷ?

Được.

Vậy thì phá, phá cho đến khi giá trị tổn thất của nhà họ Bạch lên đến 300 tỷ!

Nhà họ Lý và Lệ Tinh Quốc Tế hẹn nhau lúc mười giờ sáng.

Lúc chín giờ, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đã đợi ở tầng dưới của Tòa nhà Quốc Tế.

Lý Mộng Đình thậm chí còn cố ý ăn mặc chỉn chu và trang điểm thật hoàn hảo, không chỉ để ứng phó với cuộc gặp gỡ quan trọng sắp tới mà còn để tạo ấn tượng tốt với Chủ tịch Lệ Tinh, hơn thế nữa là vì lát nữa đồng hành với cô còn có Bạch Hiển con trai nhà họ Bạch.

Sau một vài ngày gặp gỡ, Lý Mộng Đình và Bạch Hiển nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhà họ Bạch đã đồng ý với nhà họ Lý chuyện giúp tìm kiếm một ngôi sao làm người đại diện, mọi chuyện đã giải quyết dễ dàng.

Lúc này, một chiếc Audi bình thường đậu trước mặt mẹ con Lý Mộng Đình, một người đàn ông mặc vest trắng tươm tất chẫm rãi bước xuống xe. Gương mặt điển trai, nụ cười duyên dáng, khiến nụ cười trên mặt của Lý Mộng Đình bất giác tươi hơn.

“Bạch Hiển, bên này.” Lý Mộng Đình vẫy tay với anh ta.

Bạch Hiển đến chỗ Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, lễ phép chào hỏi: “Bác gái, Mộng Đình, cháu đến muộn rồi.”

“Không sao, bác với nó cũng vừa mới tới không lâu.”

Lập tức sắc mặt Châu Mỹ Ngọc trở nên tươi như hoa: “Tiểu Hiển, chuyện nghệ sĩ đã giải quyết xong chưa?”

“Bác cứ yên tâm.”.

Bạch Hiển cười lấy ra một tập tài liệu nói: “Đây là tài liệu mà ba cháu đưa cho cháu. Trong đó có tất cả thông tin về nghệ sĩ dưới trướng của Giải trí Huy Hoàng nhà họ Bạch. Lát nữa có thể trình lên cho Lý tổng chọn, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm mà.”

Trong tiệc cưới, Bạch Hiển cố ý tiếp cận Lý Mộng Đình, đương nhiên, đó không phải là tình yêu sét đánh, mà là hai bên tình đầu ý hợp.

Việc nhà họ Lý trúng thầu của tập đoàn Lệ Tinh đã làm náo động cả Thiên An, đương nhiên nhà họ Bạch cũng muốn chia một miếng bánh.

Hai bên đã bàn bạc xong rồi, sau khi sự việc xong xuôi nhà họ Lý và nhà họ Bạch sẽ chia 5:5.

“Vậy thì tốt.”.

Châu Mỹ Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Mộng Đình và Bạch Hiển: “Vào trong chờ đi.”

Nói xong, ba người họ đến sảnh chờ của Tòa nhà Quốc Tế.

Châu Mỹ Ngọc uống trà do nhân viên phục vụ chuẩn bị rồi nhìn về phía giới tài chính thương nghiệp xa xa bên dưới, một cảm giác tự hào mà trước đây bà chưa từng có, đột nhiên trào dâng.

Chỉ cần lần hợp tác này diễn ra thuận lợi, nhà họ Lý có thể lật ngược tình thế, bà và Lý Mộng Đình chính là cứu tinh của nhà họ Lý!

“Nhà họ Lý bây giờ có thể phát triển thế này là nhờ có tên vô tích sự kia.”
 
Chương 121


Chương 121

Châu Mỹ Ngọc nhấp một ngụm trà, nhưng khóe miệng lại giễu cợt.

Một khi nhà họ Lý do bọn họ nắm quyền, việc đầu tiên phải làm là đuổi Vương Nhất ra khỏi nhà!

Lý Thiên Dương có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng có thể bảo vệ hắn cả đời sao?



Liễu Mộng cảm thấy chuyện này đã kết thúc.

Cô ta đã gặp qua quá nhiều người, ả biết loại người gì thì nên nói những gì, theo ả thấy, Vương Nhất chỉ là một người luyện võ biết chút công phu mèo cào thôi, Lệ Tinh cũng sốt ruột lắm mới vì khoản tiền 300 tỷ còn lại mà mời một tên luyện võ tới.

Tuy nhiên, vẫn bị Liễu Mộng cô nhẹ nhàng giải quyết, nghĩ đến đây, cô ta cười một tiếng khinh thường, lấy ra một chai rượu vang hảo hạng, tự mình nếm thử.

Ngay sau đó, văn phòng mở cửa, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào, mặt tươi cười: “Không hổ danh là “Góa phụ đen” trong ngành, chỉ hai ba câu là tống cổ được đám đòi nợ của Lệ Tinh.”.

Nghe Bạch Vũ hào phóng khen ngợi, nụ cười trên mặt Liễu Mộng cũng trở nên tươi tắn hơn một chút: “Chỉ là hai đứa đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi, là cái thá gì.”

Bạch Vũ vô cùng vui mừng, ngồi bên cạnh Liễu Mộng, tiện tay nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của ả ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nói thế nào thì em cũng giúp anh chuyện này, sẽ thưởng lớn cho em.”

Vừa nghe có thưởng, ánh mắt Liễu Mộng trở nên háo hức: “Sao ông chủ Bạch không thưởng cho em 300 tỷ kia của Lệ Tinh?”

“Nhìn cái bộ dạng dám tiền của em đi.”

Nghe vậy, Bạch Vũ không tức giận, ngược lại còn cười mập mờ: “300 tỷ có hơi nhiều quá, nhưng nếu muốn cũng không phải là không thể, chỉ cần làm thêm chút gì đó…”

Vừa nói, vẻ mặt của Bạch Vũ ngay lập tức trở nên hèn hạ.

Liễu Mộng lập tức hiểu ra, cúi người hợp tác, nở nụ cười quyến rũ nói: “Sếp Bạch, lát nữa anh phải nhẹ tí đấy.”

“Haha, sao mà nhẹ được?’

Bạch Vũ bật cười: “Nếu em không phải là người phụ nữ của Đồng Kiệt, tôi đã tìm được một người mẹ kế cho Tiểu Hiển rồi.”.

Một ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mắt Liễu Mộng, nhưng cô ta không nói gì.

“Tiểu Hiển” trong miệng Bạch Vũ đương nhiên là Bạch Hiển, hai cha con này không phải thứ tốt lành gì, đã ngủ với rất nhiều ngôi sao ở Giải trí Huy Hoàng và giới giải trí.

Tuy nhiên, bản thân Liễu Mộng cũng quên mất rằng ả ta cũng kẻ tám lạng người nữa cân, xét về thành tích thì còn hơn rất nhiều so với Bạch Vũ và con trai của ông ta.

Có một câu nói thế nào nhỉ, đàn ông chinh phục phụ nữ bằng cách chinh phục thế giới, còn phụ nữ chinh phục thế giới bằng cách chinh phục đàn ông, đàn ông chỉ là công cụ được Liễu Mộng sử dụng để vươn lên nắm quyền.

“Liễu tổng, không xong rồi!”

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, một người phụ nữ vội vàng xông vào.

Nếu Vương Nhất ở đây, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì người phụ nữ này chính là mẹ của Bạch Tiểu Bảo, quý bà đã dọa đuổi học Vương Tử Lam.

Cả hai vợ chồng đều làm việc trong Giải trí Huy Hoàng nhà họ Bạch, hầu hết các thành viên của nhà họ Bạch đều làm việc tại đây.

Chuyện tốt bị cắt ngang, Bạch Vũ lập tức cau mày quát mắng: “Luống ca luống cuống, trông có ra thể thống gì không?”
 
Chương 122


Chương 122

Khi quý bà nhìn thấy gia chủ thế mà lại ở đây, bà ta đã sững sờ trong giây lát.

“Có chuyện gì vậy?”

Lợi dụng sơ hở này, Liễu Mộng đã chỉnh lại quần áo và trở lại vẻ hững hờ như ban đầu.

Quý bà này mới sực nhớ ra, vội vàng nói: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi báo rằng hộp đêm ở tầng hầm thứ hai bị đập phá.”

“Gì?!”

Ngay khi những lời này vừa dứt, sắc mặt của Liễu Mộng biến đổi.

Không chỉ sắc mặt của Liễu Mộng thay đổi, Bạch Vũ cũng đập bàn, nổi trận lôi đình: “Ai dám đập chỗ của Bạch Vũ tôi!”

Người đàn bà đó vâng vâng dạ dạ: “Đó là một người đàn ông nhuộm tóc vàng.”

“Nhuộm tóc vàng?”

Bạch Vũ vắt óc, nhưng không thể nghĩ ra đó là ai.

Mà Liễu Mộng, sớm đã nghiến răng nghiến lợi, lao ra khỏi văn phòng với vẻ mặt âm trầm.

Bạch Vũ nghe vậy cũng ra lệnh: “Gọi điện cho bộ phận bảo an, đồng thời thông báo cho Đồng Kiệt!”

Nói xong, ông ta cũng đi thang máy chạy sang.

Đợi khi Liễu Mộng đến, toàn bộ quán bar đã trở thành một mớ hỗn độn.

Các mảnh chai rượu văng khắp nơi, bàn ghế đổ xuống đất, rượu chảy tứ tung.

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Mộng hai mắt tối sầm, suýt ngất đi, tức giận khôn cùng hét lên: “Dừng tay cho tôi!”

Mấy người đàn ông quay đầu nhìn Liễu Mộng, mặc kệ, tiếp tục việc đập phá của mình

Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Lại một chuỗi tiếng kính vỡ nữa.

“Dừng lại, dừng lại! Rượu của tôi!”

Liễu Mộng tim ứa máu, đây đều là rượu mà cô ta bỏ ra rất nhiều tiền đặt mua!

Cô ta muốn chạy tới ngăn cản, nhưng một cô gái như cô ta làm sao có thể mạnh hơn những gã đàn ông cường tráng này?

Không ai thèm để ý đến cô ta, coi như cô ta như không tồn tại, thậm chí còn có một người đàn ông cao lớn hung ác đẩy cô xuống đất.

Giờ phút này, Liễu Mộng rốt cuộc hiểu được cho dù mình có ngăn cản như thế nào, đám người này cũng sẽ không dừng lại.

Vô tình, cô thoáng nhìn thấy Kim Thành Phong vẻ mặt lạnh lùng ở dưới lầu, cùng với Vương Nhất ở đối diện vẫn thản nhiên uống rượu, đồng tử co rút lại như hiểu ra điều gì.

Cô ta không biết Kim Thành Phong, nhưng cô ấy biết nhận biết người khác.

Cho dù là ăn vận hay cử chỉ đều để lộ ra khí chất, Kim Thành Phong trông như một quý tộc

Một người cao quý như vậy mà ngồi cùng Vương Nhất, không nghi ngờ gì là ở đây ủng hộ Vương Nhất.

Giờ phút này, tinh thần của Liễu Mộng đã bị đả kích rất lớn, cô ta ngây người nhìn Vương Nhất từ đầu đến cuối vẫn uống rượu một cách thờ ơ, khóe mắt co giật kịch liệt.

Trực giác cho cô ta biết rằng cô ta dường như đã đá phải tấm sắt…

 
 
Chương 123


Chương 123

Dù sao Liễu Mộng cũng không phải một người phụ nữ bình thường, cô ta nhanh chóng khôi phục tinh thần sau sự kinh ngạc, vội vàng điều chỉnh sắc mặt của mình, nói: “Ngài đây có chuyện gì xin từ từ nói, sao lại lầm ầm ĩ lên như thế?”

“Các người bán rượu giả” Kim Thành Phong lạnh lùng nói.

“…”

Sắc mặt Liễu Mộng hơi thay đổi, nhưng sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường, cô ta cười nói: “Có thể là do để quá lâu nên biến chất đấy.”

“Vì đó là sơ suất của chúng tôi nên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, trong hầm rượu có một chai Lafite năm 1985, tôi lấy ra cho hai người nếm thử nhé?”

Lời nói này rất khéo léo.

Vô cùng khéo léo.

Vương Nhất khẽ nheo mắt, cô ta không giống người khác, hết sức phủ nhận việc bán rượu giả, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ lập lờ ba phải tráo khái niệm, nói bị biến chất.

Rượu biến chất và bán rượu giả là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cuối cùng lại đưa lên một chai rượu có tuổi đời từ năm 85 xem như bồi thường, cho dù là ai cũng không thể chối từ nhỉ?

Kim Thành Phong im lặng, anh ta quay đầu lại, nhìn Vương Nhất với ánh mắt dò hỏi.

Hành động này khiến tim Liễu Mộng đập nhanh vô cùng, cô ta nhanh chóng nhận ra được người đứng trước mặt mình nghe theo lời người đàn ông kia.

Trong lòng Liễu Mộng có hơi bối rối, rốt cuộc anh ta là ai?

Vương Nhất gật đầu, lúc này Kim Thành Phong mới nói: “Mang lên đi.”

Liễu Mộng giống như trút được gánh nặng mà lấy ra chai Lafite, tự mình mở rượu và rót rượu cho Vương Nhất cũng như Kim Thành Phong, cuối cùng cô ta kiên nhẫn cầu xin: “Ngài đây có thể bảo người của anh dừng lại, đừng đập nữa được không?”

“Cụng ly.”

Keng! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Nhất và Kim Thành Phong cụng ly, không để ý đến lời cô ta nói.

“Ngài Vương, chúng tôi cũng không nói là không trả tiền, chỉ là không phải bây giờ, hà cớ gì phải làm ra chuyện này chứ?” Liễu Mộng kìm nén cơn tức giận mà nói.

Vương Nhất nhấp một ngụm rồi buông ly rượu: “Rượu này cũng là giả.”

Kim Thành Phong gật đầu phụ họa, nói với theo: “Đúng là rượu giả.”

Keng!

Nói xong anh ta liền ném ly rượu xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

“Anh!”

Liễu Mộng phát cáu, cuối cùng không kìm nén được cơn tức giận trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên hằn học: “Họ Vương kia, gây chuyện cũng phải có giới hạn thôi, có tin tôi báo cánh sát hay không?”

“Báo đi.”

Vương Nhất cười khẽ, không chút sợ hãi: “Để xem rốt cuộc là bọn tôi bị bắt hay là cô.”

“Bọn tôi cùng lắm chỉ là phá hoại của công, bồi thường chút tiền là xong rồi, nhưng cô lại cấu kết với thế lực ngầm nhà họ Đồng, liên hợp ức hiếp công ty Lệ Tinh Quốc Tế, tranh chấp kinh tế không chỉ dừng ở việc bồi thường chút tiền là ổn đâu, hơn nữa đồng tiền các người kiếm được mấy năm qua cũng không trong sạch gì, chẳng biết đã lau sạch sẽ chưa nữa đấy?”
 
Chương 124


Chương 124

“…”

Dưới ánh mắt sâu thẳm của Vương Nhất, trong lòng của Liễu Mộng lập tức dấy lên sự rối loạn.

Hiển nhiên, người thanh niên này đã có chuẩn bị rồi mới đến, nếu không sẽ không điều tra kỹ càng như vậy.

“Tôi không biết anh đang nói gì cả…” Sắc mặt Liễu Mộng lúc này trông rất khó coi, vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận.

“Vả miệng.” Vương Nhất cắt ngang lời nói của Liễu Mộng, thờ ơ ra lệnh.

Bốp!

Lãnh Nhan đứng phía sau lập tức ra tay, Liễu Mộng còn chưa kịp phản ứng đã liên tục bị cô ta vả mấy phát vào mặt.

Tốc độ của Lãnh Nhan vô cùng nhanh, đợi khi cô ta tát xong, gương mặt của Liễu Mộng đã không còn giống con người, xanh xanh tím tím.

“Còn không trả tiền à?”

Vương Nhất đứng lên, nhìn Liễu Mộng từ trên cao xuống, ánh mắt bình thản tựa như đang nhìn một xác chết.

Liễu Mộng run lên bần bật, bởi vì cô ta cảm nhận được Vương Nhất đã thay đổi khí chất.

Không còn bình thản nữa, mà thay vào đó là một luồng sát khí khiến Liễu Mộng không lạnh mà run.

“Vấn đề này tôi nói không tính.”

Mặc dù sợ hãi nhưng Liễu Mộng vẫn nhìn Vương Nhất bằng gương mặt vô cùng thù hằn, không quên uy hiếp: “Tôi là người của Đồng Kiệt, anh động vào tôi là xong rồi.”

Bốp!

Lãnh Nhan lại tát một cái lên mặt Liễu Mộng, đánh đến nỗi rớt cả răng, máu tươi chảy đầy đất.

“Dừng tay!”

Lúc này, Bạch Vũ mới khoan thai tới muộn, nhìn thấy Liễu Mộng đã không còn hình người cùng với đống lộn xộn trong quán bar thì tức giận đến xanh mặt.

“Cậu dám đánh người à!” Bạch Vũ gầm lên.

“Là cậu?!”

Đột nhiên, từ phía sau Bạch Vũ truyền đến một giọng nói sợ hãi.

Bạch Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía người đàn bà kia, lạnh giọng nói: “Cô quen biết cậu ta à?”

“Ông chủ, chính là thằng nhóc này, thằng nhóc này đã đánh chồng tôi đến hộc máu!” Người đàn bà kia nhìn thấy Vương Nhất giống như gặp quỷ.

“Cái gì?”

Bạch Vũ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất càng thêm u ám.

Lần trước một đứa nhóc trong nhà ông ta bị bắt phải chuyển trường, người nhà còn bị đánh đến chảy máu vỡ đầu, Bạch Vũ đã đủ tức giận rồi, không ngờ lại là cùng một người.

Vương Nhất khá kinh ngạc liếc nhìn người đàn bà kia, ánh mắt hàm ý: “Thì ra các người là người một nhà…”

“Bạch Vũ… không quen tôi sao?”

Đúng lúc này, Kim Thành Phong đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Vũ, cười lạnh nói.
 
Chương 125


Chương 125

“Cậu… cậu Kim?!”

Thấy Kim Thành Phong, Bạch Vũ lập tức kinh ngạc, sắc mặt thay đổi: “Sao ngài lại ở đây?”

“Tôi ở đâu còn phải được ông cho phép sao?” Vẻ mặt Kim Thành Phong không hề biểu lộ cảm xúc gì.

“…”

Bạch Vũ lập tức ý thức được một chuyện, Kim Thành Phong và người đàn ông này là một nhóm.

Vì thế, ánh mắt ông ta lập tức trở nên nghiêm nghị, cắn răng hỏi: “Cậu Kim, ngài làm như vậy, cô Kim có biết không?”

Kim Thành Phong im lặng một lát, sắc mặt nhất thời thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó liền đè nén xuống, mắng: “Lấy chị của tôi ra áp chế tôi sao, tôi không sợ chị ta!”

“Những lời này của cậu Kim có thật lòng không?”

Nghe Kim Thành Phong nói vậy, ánh mắt Bạch Vũ liền trở nên nguy hiểm, cặp kính của ông ta phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo vô cùng.

Câu này khiến Kim Thành Phong lập tức sợ hãi trong lòng, nhưng anh ta quay đầu lại nhìn Vương Nhất, phát hiện Vương Nhất cũng đang nhìn mình.

Vẻ mặt bình thản, trên mặt còn có một nụ cười thong dong tự tin.

Lúc này, trái tim Kim Thành Phong khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.

“Hừ..”

Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Bạch Vũ nói: “Từ tận đáy lòng, tôi đã chịu đủ thái độ coi ai cũng như nô tì của chị ta rồi.”

Khi Kim Thành Phong nói ra lời này, sắc mặt của Bạch Vũ khẽ thay đổi, cả sắc mặt Vương Nhất cũng có thay đổi một chút.

Ánh mắt người trước nghiêm nghị, còn người sau lại khẽ nở nụ cười.

Anh biết, Kim Thành Phong đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn mình.

Những lời này như trút hết sức lực của Kim Thành Phong, anh ta yếu ớt ngồi trên ghế, thở hổn hển, sắc mặt lúc này vô cùng tái nhợt.

Nói ra những lời này chẳng khác nào đang phản bội lại chị của mình, một người phụ nữ lạnh nhạt không hề có tình cảm.

Vương Nhất đã trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của anh ta.

Anh ta nhìn về phía Vương Nhất, ánh mắt mang theo sự cầu cứu.

Tôi đã nương tựa vào anh, anh đừng làm tôi thất vọng nhé…

Nụ cười trên mặt Vương Nhất ngày càng sâu, anh nhìn Kim Thành Phong nói: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Kim Thành Phong không biết vì sao Vương Nhất lại hỏi chuyện này, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời: “Hai mươi bảy.”

“Ở độ tuổi của cậu, Kim Thuý Như đang làm gì?” Vương Nhất lại hỏi.

Kim Thành Phong nhớ lại rồi nói: “Mười năm trước, chị của tôi đã dùng quỹ ngân sách gần 15 tỷ tích góp được để gây dựng sự nghiệp, đầu tư vào một công tư bất động sản sắp phá sản, kết quả khu đất do chị đứng tên được chính phủ khai thác, còn được liệt vào khu phòng học, giá cả tăng gấp đôi, tạo ra lợi nhuận khổng lồ chỉ sau một đêm.”

“Mười năm sau, chị ta đã có khối tài sản kết xù hơn nghìn tỷ, trở thành người cầm lái của nhà họ Kim.”
 
Chương 126


Chương 126

“Vậy ở tuổi này, cậu đang làm gì?”

Kim Thành Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, cắn răng nói: “Ăn nhậu chơi bời, ăn no chờ chết!”

“Có muốn thay Kim Thuý Như trở thành gia chủ mới của nhà họ Kim không?” Vương Nhất nói.

“…”

Trong nháy mắt, đồng tử Kim Thành Phong hơi co lại, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Lúc này, trong đầu Kim Thành Phong dường như có một âm thanh đang nói với anh ta rằng dựa vào Vương Nhất là một lựa chọn sáng suốt.

Nếu phải tìm một người có thể lật đổ Kim Thuý Như, thì người đó không ai khác chính là Vương Nhất!

Kim Thuý Như là ngôi sao kỳ dị đang từ từ đi lên trong giới kinh doanh ở Thiên An, cô ta không giống như các thiên kim đại tiểu thư bình thường trong xã hội thượng lưu, mỗi ngày tham gia yến hội xa hoa, đeo vàng bạc châu báu và đi lại với những tên đàn ông.

Cô ta có đầu óc kinh doanh, điều này đã được thể hiện từ khi cô ta còn rất nhỏ, thậm chí một số người đi trước cũng phải hổ thẹn không bằng.

Năm 17 tuổi, sau khi dùng 15 tỷ đầu tư vào một công ty địa ốc sắp phá sản, từ đó mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn, lúc ấy không ai có thể ngờ rằng một cô gái vị thành niên như Kim Thuý Như sau mười năm lại biến thành một nữ vương thương nghiệp oai phong một cõi Thiên An, thậm chí là cả nước H?

Với giá trị tài sản hơn chục nghìn tỷ, nắm giữ trong tay rất nhiều cổ phiếu tại nhiều công ty niêm yết, dù chỉ mới 29 tuổi nhưng đã quản lý tập đoàn Kim thị một cách trật tự, việc này vẫn chưa phải giới hạn của cô ta.

Sức ảnh hưởng của cô ta rất lớn, không chỉ trong giới kinh doanh mà ngay cả những người trong chính phủ và quân khu cũng phải nể ba phần mặt mũi, dù sao trong xã hội bây giờ, việc gì cũng phải cần tiền, thương nhân có địa vị rất cao trong xã hội, thậm chí phát triển đến mức cực hạn, đủ để nắm giữ huyết mạch kinh tế của một thành phố.

Giống như Hồ Hoàng Việt của Thiên An, Kim Thuý Như hiện tại mặc dù vẫn chưa bằng Hồ Hoàng Việt, nhưng tất cả mọi người đều tin rằng chuyện này chỉ là vấn đề thời gian.

Phản bội Kim Thuý Như thật sự không phải là việc người bình thường dám làm, cho dù có dũng khí lớn thế nào cũng không làm được.

Bởi vì Kim Thuý Như là một người phụ nữ cực đoan, cô ta có ý thức lãnh chúa rất lớn, nói một cách ngạo mạn thì nếu như Kim Thuý Như sinh ra trong hoàng tộc nhà Đường, có lẽ sẽ không có chuyện của Võ Tắc Thiên sau này.

Thuận theo thì sống, chống đối thì chết.

Đây là một câu Kim Thuý Như đã từng nói.

Ngang ngược. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngang ngược vô cùng.

Nhưng sự ngang ngược đó cũng cần phải xứng với thực lực và vốn liếng, thật không may, Kim Thuý Như đều có.

Điều này Vương Nhất đã được lĩnh ngộ, bởi vì đạt được mục đích mà chuyện gì cũng có thể làm ra, cho đến bây giờ, Kim Thuý Như vẫn chưa rút lại lệnh truy nã đối với Vương Nhất.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Phản bội một người thận trọng, tàn nhẫn và dã tâm như thế, không phải chỉ cần dũng khí mà là ý chí.

Kim Thành Phong không còn cách nào, mạng nhỏ của anh ta đã lệ thuộc hoàn toàn trong tay Vương Nhất.

Anh ta là một người quý mạng mình, bên Vương Nhất chết, phản bội Kim Thuý Như cũng chết, dù sao cũng đều là chết, còn chọn thế nào nữa?
 
Chương 127


Chương 127

Đương nhiên anh ta chọn cái chết muộn.

Bất trung với Vương Nhất, anh ta sẽ chết ngay lập tức, phản bội Kim Thuý Như, dưới sự bảo vệ của Vương Nhất, ít nhất anh ta có thể sống được một thời gian, anh ta không hiểu Vương Nhất, cho nên không biết liệu Vương Nhất có thực lực lật đổ được Kim Thuý Như hay không.

Vương Nhất nói một câu bên tai Kim Thành Phong.

Không ai biết Vương Nhất hứa hẹn với Kim Thành Phong điều gì, tóm lại Kim Thành Phong không còn hoảng sợ như trước nữa.

Đồng thời, anh còn hứa rằng, ngày Kim Thuý Như ngã xuống chính là ngày Kim Thành Phong thế chỗ.

Bạch Vũ không ngờ Kim Thành Phong sẽ thật sự phản bội Kim Thuý Như, lập tức nhìn sang Vương Nhất thêm vài lần.

Người thanh niên này sâu không lường được, ngay cả cậu ba nhà họ Kim cũng bán mạng vì anh.

Ông ta đỡ Liễu Mộng dậy và phân phó đàn em: “Mau gọi Kiệt gia tới đây.”

Bạch Vũ rất thông minh, Kim Thành Phong đã phản bội Kim Thuý Như, việc xử lí Kim Thành Phong là chuyện của cô Kim, ở đây Kim Thành Phong vẫn là người lớn nhất, ông ta không thể xung đột với Kim Thành Phong ở chính diện, cho nên, ông ta mới kêu Đồng Kiệt tới.

Thứ nhất, Liễu Mộng là người phụ nữ của Kiệt gia, Vương Nhất lại đánh người phụ nữ của ông ta thành thế này, Kiệt gia chắc chắn sẽ không hiền từ bỏ qua, thứ hai, đối phương tới muốn đòi 300 tỷ, trong 300 tỷ này cũng có tiền của Kiệt gia, ai lại nhắm mắt bỏ ra số tiền lớn như vậy chứ?

Nhưng không bao lâu sau, tên đàn em đó liền hoảng sợ trở lại, nói với Bạch Vũ: “Bạch tổng, Kiệt gia nói chỗ của ông ta cũng đã xảy ra chuyện, một quận của nhà họ Đồng đã bị Diệp Kình Hiên đoạt, bây giờ ông ta đang trên đường đi tới đó.”

“Cái gì? Bị đoạt?”

Nghe thấy vậy, Bạch Vũ gấp gáp giống như kiến bò trên chảo lửa, hai nhà vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, tại sao Diệp Kình Hiên lại đột nhiên đi cướp đoạt địa bàn của nhà họ Đồng chứ?

Đột nhiên, Bạch Vũ nghĩ đến gì đó, kinh hãi quay đầu nhìn sang Vương Nhất.

Chẳng lẽ là tên trẻ tuổi này giở trò quỷ…

Bạch Vũ đoán rất hay, chính là Vương Nhất nhờ Diệp Kình Hiên ra tay, không cần phải gây ra chuyện, chỉ cần đến địa bàn của nhà họ Đồng khiêu khích một chút.

Mục đích là để kiềm chế nhà họ Đồng.

Mục đích lần này của Vương Nhất là đến để đòi tiền, không muốn vướng vào các thế lực đang tranh đấu nữa, nếu giải trí Huy Hoàng chịu đưa tiền, anh liền lập tức rút người, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Chỉ tiếc, người phụ nữ Liễu Mộng này một hai lại biến chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy.

“Ông chủ Bạch, ông có hai lựa chọn.”

Giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất vang lên: “Hoặc là trả lại tiền ngay lập tức, tôi sẽ rời đi. Hoặc là tôi sẽ đập sản nghiệp nhà họ Bạch của các ngươi, đập đủ 300 tỷ mới thôi, ông chọn đi.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Bạch Vũ liền tối đen như mực, trong lòng không muốn chọn, nhưng không còn cách nào, tình thế bức người.

“Tôi trả tiền.” Bạch Vũ nói, nếu biết ở Lệ Tinh có một người tàn nhẫn như vậy, thì cho dù cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám…

“Vậy không phải là tốt rồi sao?”

Vương Nhất cười nói: “Nếu nói sớm như vậy thì quán rượu của ông cũng không bị đập.”

Ngừng một chút, Vương Nhất xoa cằm, thản nhiên nói: “Nghe nói giải trí Huy Hoàng của các người thiếu nợ Lệ Tinh hơn nửa năm.”
 
Chương 128


Chương 128

“Là nửa năm.” Bạch Vũ đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng.

“Không khác gì một năm, vậy tính một năm.”

Vương Nhất nhìn sang Kim Thành Phong hỏi: “Lãi suất cao nhất đối với khoản vay của Thiên An là bao nhiêu?”

“30.” Kim Thành Phong nói.

Vương Nhất tính nhẩm, sau đó báo ra một con số: “390 tỷ.”

“Tôi cho ông một buổi trưa để gom tiền, nếu trước 6 giờ tối vẫn chưa thấy 390 tỷ, tôi sẽ lại tới.

Vương Nhất vỗ vai Bạch Vũ: “Hơn nữa, tôi tên là Vương Nhất, nếu muốn trả thù thì đừng nhận sai người.”

Anh nói xong liền rời khỏi giải trí Huy Hoàng.

Sau khi Vương Nhất rời đi, Bạch Vũ suy sụp ngồi trên sô pha, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ.

“Vương Nhất…”

Ông ta cảm thấy cái tên này rất quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu.

Đột nhiên, ông ta nghĩ tới gì đó, bất ngờ mắng to một tiếng, lấy điện thoại ra gọi điện.



Cùng lúc đó, ở khu vực lễ tân Tòa nhà Quốc tế.

Bạch Hiển đang trò chuyện vui vẻ với Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Vừa nhìn thấy là ba mình gọi tới, Bạch Hiển lập tức đứng lên, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Anh ta đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng vừa nghe xong, nụ cười ấm áp trên mặt anh ta ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự tức giận.

Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Hiển đã trở nên lạnh lùng.

Lý Mộng Đình nhận ra sự khác thường trên mặt Bạch Hiển, vội vàng đứng lên, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

“Xảy ra chuyện gì à? Cô còn mặt mũi mà hỏi sao?”

Bạch Hiển cười lạnh một tiếng, tức giận nói: “Trở về hỏi cái tên phế vật kia của nhà các người đi, xem anh ta đã làm ra chuyện tốt gì, anh ta xông vào công ty ba tôi, cho người đập phá công ty ba tôi đấy!”

“Cái gì?!”

Nghe thấy Bạch Hiển nói vậy, đồng tử của Lý Mộng Đình lập tức co rụt lại, Châu Mỹ Ngọc sợ đến mức tay run lên, suýt chút nữa đã không cầm được ly trà trong tay, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi.

Cái tên phế vật kia lại dám dẫn người đến công ty của ba Bạch Hiển đập phá?

Sao có thể chứ? Nó lấy lá gan đó ở đâu ra vậy?

Sau khi sửng sốt, Châu Mỹ Ngọc liền nhận ra mọi chuyện không ổn, cười nịnh nọt nói: “Hiển à, con hỏi kỹ lại xem, có phải là có hiểu lầm gì không?”

“Đúng vậy, tên phế vật đó ngay cả công việc cũng không có, làm sao dám dẫn người xông vào công ty nhà anh chứ, rồi còn đập phá công ty nữa?” Vẻ mặt của Lý Mộng Đình cũng nôn nóng mà nói.
 
Chương 129


Chương 129

Lúc này, Lý Mộng Đình thật sự rất muốn giết người.

Sau khi chuyện này xảy ra, đừng nói đến việc Bạch Hiển sẽ không ưa bọn họ mà vấn đề nhờ Bạch Hiển chuyện phát ngôn của minh tinh có thể cũng sẽ thất bại.

“Hiểu lầm?”

Bạch Hiển đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn mẹ con Lý Mộng Đình, cười lạnh một tiếng: “Tên côn đồ đó xông vào công ty ba tôi tự nhận nói tên anh ta là Vương Nhất, ngoại trừ phế vật tên Vương Nhất nhà các người thì còn ai tên Vương Nhất nữa chứ?”

“Anh ta không chỉ dẫn người đến đập phá công ty ba tôi mà còn đánh cả giám đốc điều hành cấp cao của công ty.”

“Cái gì? Còn đánh người?”

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc đột nhiên trắng bệch, mặt xám như tro tàn.

“Bạch Hiển, anh nghe em giải thích, anh ta không phải người nhà họ Lý bọn em…”

Lý Mộng Đình vội vàng đứng lên giải thích với Bạch Hiển, biểu hiện vô cùng khép nép.

Cô ta vất vả lắm mới có được mối quan hệ tốt với người nhà họ Bạch, làm sao có thể từ bỏ cây đại thụ nhà họ Bạch này chứ?

Điều bây giờ có thể làm chỉ là liên tục xin lỗi, hy vọng Bạch Hiển có thể tha thứ cho mình.

Thế nhưng, Lý Mộng Đình mới vừa đứng lên, đã bị Bạch Hiển đẩy một cái làm chao đảo: “Mẹ cô, anh ta chính là người của nhà họ Lý các ngươi đấy!”

“Uổng công tôi còn bận rộn giúp các người, đúng là không biết tốt xấu!”

Bạch Hiển lạnh lùng nói tiếp: “Từ giờ trở đi, nhà họ Bạch bọn tôi không chỉ không giúp các người mà còn muốn chèn ép các người, cứ chờ nhận thư của luật sư đi.”

Nói xong, anh ta hừ mạnh một tiếng, cầm lấy tư liệu nghệ sĩ do nhà họ Bạch cung cấp, xoay người rời đi.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hoàn toàn ngây ngốc, ngồi yên tại vị trí.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi…”

Hai tay Lý Mộng Đình ôm đầu, dùng sức lôi kéo mái tóc được chải chuốt cẩn thận cả buổi sáng, vẻ mặt bi thường: “Không những có thể hợp tác thuận lợi với tập đoàn Lệ Tinh mà còn được nhà họ Bạch giúp đỡ, nhưng bây giờ thì tiêu hết rồi.”

“Đều do tên phế vật kia! Tại sao anh ta không chết đi?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của Lý Mộng Đình đột nhiên trở nên méo mó, trong ánh mắt hiện lên sự oán hận dày đặc.

“Năm năm trước mẹ đã nói thằng nhóc kia chính là người mang đến xui xẻo, chỉ biết mang đến tai nạn cho nhà họ Lý chúng ta, con còn không tin.”

Châu Mỹ Ngọc cũng rất khó chịu, liếc nhìn Lý Mộng Đình đang vô cùng tức giận mà nói: “Nhìn bây giờ đi, 5 năm trước nó hại người nhà họ Lý chúng ta bị nhà họ Kim chèn ép, bây giờ rất vất vả mới leo lên lại thì bị thằng nhóc đó phá hỏng.”

“Lúc đó làm sao con biết được anh ta là một người lòng lang dạ sói như vậy?”

Lý Mộng Đình thẹn quá hóa giận mà nói.

Châu Mỹ Ngọc trầm tư một hồi rồi nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là thể hiện lòng trung thành với nhà họ Bạch, nói cho nhà họ Bạch rằng nhà họ Lý không hề liên quan đến cái tên sao chổi đó, sẽ lập tức đuổi nó ra khỏi nhà họ Lý, hơn nữa còn cắt đứt mọi quan hệ!”

“Còn phải phong sát hoàn toàn anh ta!” Lý Mộng Đình oán hận nói: “Con muốn anh ta không sống nổi ở thành phố Thiên An này.”

Ha ha ha!
 
Chương 130


Chương 130

Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng giày cao gót tinh tế, chỉ thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc trang phục công sở đi tới trước mặt mẹ con Lý Mộng Đình.

Không có bất kỳ sự lễ phép khách khí với người khách, chỉ lành lùng chất vấn một câu: “Các người chính là người đại diện của nhà họ Lý.”

“Là chúng tôi.”

Châu Mỹ Ngọc vội vàng đứng lên, điều chỉnh lại cảm xúc, nặn ra một nụ cười: “Xin hỏi khi nào thì bắt đầu hội nghị?”

“Tôi là trợ lý của thư ký Tiêu, tới đây để thông báo với các người một chuyện.”

Người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nhận được một thông báo rằng Lý tổng đột nhiên có chuyện quan trọng khác cần phải giải quyết, đàm phán hai bên sẽ do thư ký Tiêu đại diện toàn bộ quá trình, các người có thể nói chuyện với thư ký Tiêu.”

“Sao lại thay thành thư ký Tiêu rồi? Lý tổng đâu?” Nghe thấy vậy, sắc mặt Châu Mỹ Ngọc liền thay đổi.

“Các người không cần biết, chỉ cần làm theo là được.”

Nhưng người phụ nữ này không hề nhỏ nhẹ thân thiện, giọng điệu giống như là ra lệnh.

Thái độ đối xử như thế, có chỗ nào giống như đang đối xử với đối tác? Ngay cả cấp trên đối xử với cấp dưới cũng không ác ý như vậy.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc giận nhưng không dám nói gì, tòa nhà quốc tế nằm ở khu kinh doanh tài chính hàng đầu của Thiên An, tập đoàn Lệ Tinh là đầu rồng của rất nhiều công ty, có thể nói là hội tụ vòng trung tâm của giới kinh doanh ở Thiên An, đừng nói là trợ lý thư ký của tổng giám đốc, cho dù là bất kỳ lãnh đạo nào trong Lệ Tinh, bọn họ cũng không dám đắc tội.

Bọn họ nén giận, chỉ có thể đi theo sau, đi vào trong văn phòng của Tiêu Dao.

Tiêu Dao biết có người vào nhưng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục xử lý văn kiện.

Mãi cho đến khi xử lý xong, cô ta mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, nói: “Tôi nhớ rõ là người đại diện ký kết hợp tác với Lệ Tinh chúng tôi phải là ngài Vương Nhất, sao lại biến thành hai người các người?”

Châu Mỹ Ngọc cười nói: “Vương Nhất tạm thời có việc bận nên để hai bọn tôi làm đại diện.”

“Vậy sao…”

Tiêu Dao cười một cách lạ thường, sao đó nói thẳng vào chủ đề chính: “Vậy phương án bao bì đâu?”

Lý Mộng Đình lập tức đưa phương án đến trước mặt Tiêu Dao, nhưng Tiêu Dao chỉ tùy ý lật vài trang liền mất hứng thú, nhẹ giọng nói: “Cô Lý, bà Châu, tôi nghĩ các người đã hiểu lầm một điều, cách tốt nhất để đóng gói sản phản chính là thông qua minh tinh phát ngôn, vậy áp phích mô hình minh tinh đâu?”

“Chuyện này…”

Vừa nói ra những lời này, Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình lập tức trở nên khó xử.

Mô hình minh tinh, mười phút trước vẫn còn, nhưng bởi vì ồn ào của Vương Nhất nên đã hoàn toàn trở mặt với nhà họ Bạch…

Nhìn sắc mặt của Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình, Tiêu Dao cũng hiểu được, biểu cảm trên mặt dần thu lại.

“Thời gian Lệ Tinh chúng tôi cho các ngươi cũng đủ dư dả nhỉ? Nhưng các người vẫn không đưa ra giải pháp thỏa đáng cho chúng tôi, nên tôi chỉ có thể nói rằng-năng lực của các người có vấn đề.”

Tiêu Dao híp mắt nói tiếp: “Xem ra, Lệ Tinh thật sự phải cân nhắc lại chuyện hợp tác với nhà họ Lý.”
 
Chương 131


Chương 131

Bang!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cả Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đều thay đổi, bọn họ ngay lập tức cầu xin: “Thư ký Tiêu, xin đừng hủy bỏ hợp tác giữa hai nhà chúng ta, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu cho chúng tôi thêm thời gian, chúng tôi nhất định sẽ cho công ty một câu trả lời hoàn mỹ nhất.”

Nhưng Tiêu Dao lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, lời nói của tôi không có tác dụng gì, cụ thể có hợp tác hay không là do Lý tổng định đoạt.”

“Trở về chờ tin tức đi, ngày mai trước khi tan làm sẽ cho các người một câu trả lời.”

Dứt lời, mặc kệ Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình mặt xám như tro tàn, Tiêu Dao cầm phương án của nhà họ Lý đi tới văn phòng của tổng giám đốc.

Nhưng vừa mở cửa liền thấy hai người đàn ông đang ủ rũ cụp đuôi đi về phía này.

Trên tay cầm một bản hợp đồng, phía trên hợp đồng ghi to bốn chữ: Báo cáo từ chức!

Tiêu Dao chỉ khẽ thở dài, hai người này chính là chủ quản hợp tác với giải trí Huy Hoàng trước khi Lý tổng đảm nhiệm.

Lý tổng đã ra tối hậu thư, trong vòng một tuần phải thu hồi 300 tỷ, nếu không thu hồi được thì cút hết.

Giải trí Huy Hoàng rõ ràng không muốn trả lại, đuổi theo nửa năm trời cũng chưa lấy lại được, chỉ trong một tuần ngắn ngủi làm sao có thể thu về được?

Vì thế, hai chủ quản rất biết tự hiểu lấy mình, chủ động trình đơn báo cáo từ chức.

Cái gọi là chuyện khẩn cấp chính là việc Lý tổng xử lý hai báo cáo từ chứ của hai chủ quản này.

Bọn họ vỗ mông chạy lấy người, để lại cục diện rối ren này cho Lý Khinh Hồng xử lý, Lý Khinh Hồng đương nhiên rất tức giận, chỉ sợ hai người đó sẽ bị phong sát trong ngành này.

Nếu bọn họ từ chức, vậy trọng trách thu hồi nợ nần liền rơi vào tay Phương tổng-một trong những thân tín của tổng giám đốc Lý, người có khả năng ăn nói và “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” trong bộ quận quan hệ công chúng.

“Hy vọng tất cả đều thuận lợi…”

Tiêu Dao lẩm bẩm một mình, sau đó đi về phía văn phòng của Lý Khinh Hồng để báo cáo kết quả đàm phán với nhà họ Lý.



Phương Huệ đứng một mình ở tầng dưới của giải trí Huy Hoàng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khó xử.

Mặc dù cô là bộ trưởng bộ ngoại giao của tập đoàn Lệ Tinh và là một trong ba phó chủ tịch, nhưng để thu hồi lại 300 tỷ từ giải trí Huy Hoàng thì cô ta cũng cảm thấy vô cùng áp lực.

Không vì điều gì khác, mà vì giải trí Huy Hoàng có bối cảnh bên trên, nội tình không sạch sẽ cũng đủ khiến cô ta cảm thấy rất khó khăn.

Đúng vậy, Phương Huệ quả thật giỏi ngoại giao, nhưng bên kia là một thương nhân lòng dạ hiểm độc vô lý, cô ta có cảm giác bất lực khi gặp loại người như vậy.

Nhưng nếu đây là nhiệm vụ do Lý tổng giao vậy thì cô ta phải cố gắng hết sức để hoàn thành.

“Phương Huệ, cố lên!”

Phương Huệ hít một hơi thật sâu, để nội tâm mình bình tĩnh trở lại,lúc này mới từ từ bước vô cao ốc Huy Hoàng.

Đối diện có hai nam một nữ đi lướt qua Phương Huệ.

Người đàn ông và người phụ nữ trong số ba người kia rõ ràng là thân tín của người đàn ông ở giữa, đang từ từ đi ra khỏi cao ốc Huy Hoàng.

Lúc đầu Phương Huệ không để ý tới, nhưng vừa đi vài bước, trong lòng cô ta như có dự cảm, theo bản năng quay đầu lại.
 
Chương 132


Chương 132

Người đàn ông kia đã biến mất.

Sắc mặt Phương Huệ khẽ thay đổi, có nghi ngờ, cũng có một chút… phiền muộn.

Là người kia trong trí nhớ sao?

Nhìn trông quá giống nhau, đúng không?

Phương Huệ lắc đầu, nhanh chóng tìm tới văn phòng của Bạch Vũ, gõ cửa: “Ông chủ Bạch, tôi là Phương Huệ đến từ bộ ngoại giao của Lệ Tinh Quốc Tế, công ty của ngài còn nợ chúng tôi 300 tỷ nên tôi muốn bàn bạc với ngài.”

Bịch!

Sau khi Phương Huệ báo cáo thân phận của mình, trong văn phòng đột nhiên truyền ra tiếng người nào đó té ngã.

Sau đó, Phương Huệ liền nghe thấy tiếng khóa cửa, như thể cô ta là hống thủy mãnh thú gì đó rất đáng sợ.

Sau đó liền truyền đến tiếng mắng người vô cùng tức giận của Bạch Vũ.

“Lệ Tinh các người khinh người quá đáng, tôi đã đồng ý trả lại tiền mà các người còn phái người tới đây, thật sự nghĩ nhà họ Bạch tôi dễ bắt nạt đúng không?”

“?”

Phương Huệ không hiểu chuyện gì, cô ta mới đến lần đầu mà.

Nếu không phải là cô ta, vậy là ai?

Trên đường đi, Kim Thành Phong vẫn đang vô cùng bàng hoàng, thậm chí nhiều lần còn không thèm nhìn cầu thang dưới chân, suýt chút nữa đã giẫm lên không trung.

Bốp!

Đột nhiên anh ta bị ai đó tát nhẹ vào mặt, mặc dù không đau nhưng cũng đủ khiến Kim Thành Phong vô cùng tức giận.

“Mẹ nó! Là ai đánh ông đây…”

Vừa nhìn thấy gương mặt Vương Nhất, Kim Thành Phong lập tức nín họng, vẻ mặt cũng trở nên rất xấu hổ.

Vương Nhất cười cười, hỏi: “Đã tỉnh táo hơn chưa?”

Kim Thành Phong sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Vương Nhất: “Cảm ơn, tôi không sao.”

Vương Nhất cũng không nói ra mà chỉ hỏi: “Nơi này cách sông Thiên An rất gần, có muốn tới bờ sông đi dạo không?”

Do dự một lúc nhưng Kim Thành Phong vẫn đồng ý: “Được.”

Lãnh Nhan biết thiếu chủ có chuyện muốn nói với tên nhóc này nên rất có ý thức mà lánh mặt đi.

Không có ai phát hiện Lãnh Nhan đã biến mất, đây chính là đặc điểm của Lãnh Nhan.

Cô ta là cái bóng của Vương Nhất, khi Vương Nhất cần thì cô ta liền vô thanh vô tức xuất hiện, nhưng khi Vương Nhất không cần thì cô ta sẽ cảm thấy mình rất dư thừa mà âm thầm biến mất.

Trên bờ sông có gió lớn nên khá lạnh, Kim Thành Phong không nhịn được mà siết chặt quần áo của mình, phát hiện Vương Nhất chỉ mặc một bộ đồ đen mỏng manh nhưng dáng người vẫn đứng thẳng hiên ngang.
 
Chương 133


Chương 133

Nhìn sườn mặt Vương Nhất, trong lòng Kim Thành Phong bỗng dâng lên một cảm giác rất kỳ lạ.

Rõ ràng anh ta và Vương Nhất là kẻ thù, nhưng bây giờ lại giống như bạn bè đi dạo trên bờ sông Thiên An.

Bạn bè?

Kim Thành Phong đột nhiên hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt nhìn về Vương Nhất hiện lên sự kinh ngạc.

Là bạn bè… nhỉ?

Nếu nói trước kia thái độ của anh ta với Vương Nhất là khinh thường, vậy thì sau đó là sợ hãi, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ biết dựa vào Vương Nhất.

Đây là sự thay đổi của tâm tình mà ngay cả anh ta cũng không biết phải nói thế nào.

“Cậu sợ cô ta sao?” Vương Nhất đột nhiên hỏi.

Kim Thành Phong do dự một lúc, sau đó gật đầu, anh ta biết “cô ta” trong miệng Vương Nhất là ai.

“Nói thật thì 5 năm trước, tôi cũng sợ cô ta.”

Vương Nhất cười tự giễu, thản nhiên nói: “Lúc đó đối với tôi mà nói thì cô ta giống như một người máy không có tình cảm, tất cả mọi người đều phải nghe theo cô ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm, bởi vì tôi không nói cho cô ta biết bí mật của công ty nhà họ Lý mà suýt chút nữa đã bị cô ta đánh chết.”

“Bây giờ thì sao?” Kim Thành Phong kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Đoạn thời gian đó có thể nói là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của Vương Nhất, nếu là người có ý chí yếu ớt một chút thì có lẽ đã bị tra tấn đến chết từ lâu rồi, nhưng Vương Nhất lại có thể cười nói đến đoạn thời gian đen tối nhất, chứng tỏ anh ta đã dần buông bỏ bóng đen tâm lý đó.

Hỏi trên đời này có mấy ai có thể thản nhiên đối mặt với nỗi sợ hãi trong thâm tâm chứ?

Kim Thành Phong tự hỏi bản thân thì chỉ nhận được một câu trả lời là mình không làm được.

“Bây giờ?” Vương Nhất cười, khẽ nói: “Từ lâu đã không còn sợ nữa.”

“Cho dù cô ta mạnh mẽ, độc tài thế nào thì vẫn là con người, mà chỉ cần là con người thì chắc chắn có nhược điểm, một khi có nhược điểm thì liền có thể bị đánh bại, đây là bản chất của con người.”

“…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kim Thành Phong lại kinh ngạc nhìn Vương Nhất, dựa theo kinh nghiệm của anh ta thì có hơi khó khăn khi lý giải câu nói thâm sâu này.

“Cậu phải học cách vượt qua nó, khi nào cậu có thể đối mặt với Kim Thuý Như một cách bình tĩnh, thì cậu đã dần có tư cách cạnh tranh với cô ta.”

Vương Nhất đột nhiên không đi nữa mà dựa vào lan can, nhìn mặt nước mênh mông trắng xóa của sông Thiên An, nhẹ giọng nói.

Kim Thành Phong im lặng một lúc rồi nói: “Điều này rất khó.”

“Tôi biết rất khó, nhưng bởi vì khó nên mới phải vượt qua, nếu không cậu dựa vào cái gì để thay thế cô ta?”

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Bây giờ khi cậu trở về nhà họ Kim nhất định rất sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, tôi muốn chuyện đầu tiên cậu làm chính là quang minh chính đại trở về, quang minh chính đại chủ động thẳng thắn nói chuyện hôm nay với Kim Thuý Như.”

“Cái gì?!”

Nghe Vương Nhất nói vậy, Kim Thành Phong sợ ngây người, thậm chí có cơn gió thổi qua khiến cả người anh ta đều run lên: “Anh không muốn tôi giấu giếm mà còn muốn tôi chủ động nói ra những gì đã làm ngày hôm nay với chị tôi?”

“Đúng vậy.” Vương Nhất cười gật đầu.
 
Chương 134


Chương 134

Đó không phải đang tìm con đường chết sao?

Kim Thành Phong thầm mắng trong lòng.

“Cậu cảm thấy Kim Thuý Như sẽ trừng phạt cậu sao?” Vương Nhất cười hỏi.

Không hề nghĩ ngợi, Kim Thành Phong đã gật đầu, không phải rất vô nghĩa sao?

Vương Nhất lại lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với cậu rằng Kim Thuý Như sẽ không trừng phạt mà ngược lại còn khen cậu.”

“Vì sao?”

Kim Thành Phong ngờ vực mở to hai mắt, buột miệng thốt ra.

“Rất đơn giản, chỉ cần hơi động não là được.”

Vương Nhất cười nói: “Thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi, không ai là không thay đổi, Kim Thuý Như cũng như vậy.”

“Năm năm trước, cô ta lộng quyền độc hành, không cho phép bất kỳ kẻ nào phản bội cô ta, thậm chí còn ngông cuồng nói ra “thuận tôi thì sống, chống đối thì chết”, có thể nói đã bộc lộ tài năng, nhưng 5 năm sau, cô ta vẫn sẽ lộng quyền độc hành như vậy sao?”

Kim Thành Phong theo bản năng mà gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Tất cả các công ty do Kim Thuý Như đứng tên đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ Kim, thậm chí Ẩn Long vốn dĩ thuộc về nhà họ Lý, bây giờ cũng thuộc nhà họ Kim, cô ta vẫn đôc tài như trước, nhưng dường như có chỗ nào đã thay đổi.

Sự thay đổi này, Kim Thành Phong không thể nói ra.

“Cô ta vẫn tự cho mình là trung tâm, nhưng theo một cách ít triệt để hơn, có đúng hay không?” Vương Nhất nhìn Kim Thành Phong cười.

“Đúng vậy, làm sao anh biết?” Hai mắt của Kim Thành Phong sáng ngời, anh ta cảm thấy không thể tin được, dường như Vương Nhất còn hiểu Kim Thuý Như hơn cả người em trai là anh ta.

“Chỉ có kẻ thù mới hiểu rõ kẻ thù nhất.”

Vương Nhất nói: “Bởi vì quyền lực trong tay càng ngày càng lớn, Kim Thuý Như cũng nhận ra rằng, nếu vẫn giống như trước đây thì đế quốc thương nghiệp mà cô ta khổ tâm gầy dựng nhiều năm sẽ sụp đổ chỉ trong một đêm, bởi vì không có ai sẽ đi theo một người chủ tàn nhẫn như vậy.”

“Có môt số việc, cô ta sẽ chọn làm như không thấy, thậm chí để cho người khác tới tham dự thay.”

Nói tới đây, Vương Nhất khẽ nheo mắt lại, giống như hôn lễ mà anh và Lý Khinh Hồng tổ chức, mặc dù đã mời Kim Thuý Như đại diện cho nhà họ Kim để đến dự hôn lễ, nhưng cuối cùng người tới lại là Kim Thành Vũ, Vương Nhất có thể dễ dàng đoán được đây là Kim Thuý Như ngầm đồng ý.

Kim Thuý Như là một trong số ít người biết cô dâu chú rể là ai, vì vậy cô ta lựa chọn không xuất hiện, để Kim Thành Vũ, người chung tình với Lý Khinh Hồng đi thay, cũng là vì mượn tay Kim Thành Vũ để gây náo loạn hiện trường hộn lễ của mình, mà kết quả là Kim Thanh Vũ chắc chắn đã bị mình đập một trận đau điếng, điển hình cho loại người bị người ta bán nhưng còn giúp họ đếm tiền.

“Cô ta vẫn đang xem mình là trung tâm, nhưng thủ đoạn đã thông minh hơn nhiều, đây cũng là lí do vì sao cậu lại sợ hãi cô ta, là do cậu không nhìn thấu cô ta.”

Vương Nhất híp mắt nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện làm như không thế, nhưng không có nghĩa cô ta sẽ cho phép có người giở trò dưới mí mắt cô ta, nhà họ Bạch và Kim Thuý Như có tới lui bên ngoài, có phải cũng có mối quan hệ thân thiết với các gia tộc khác hay không?”
 
Chương 135


Chương 135

Kim Thành Phong mở to hai mắt, dường như hiểu ra điều gì: “Ý của anh là…”

“Tướng ăn không thể quá khó coi, có đôi khi, ăn cả hai đầu là điều tối kỵ.”

Vương Nhất thản nhiên chỉ ra: “Chuyện nhỏ này, Kim Thuý Như sẽ không tự mình giải quyết, nhưng nếu cậu thay cô ta chèn ép Bạch Vũ thì cô ta sẽ khen thưởng cậu, đây là bí ẩn của toàn bộ câu chuyện.”

Vẻ mặt của Kim Thành Phong trở nên kích động, anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ ý của Vương Nhất.

Thiên An có nhiều gia tộc lớn nhỏ như vậy, nhà họ Bạch ai cũng muốn kiếm tiền, làm sao có thể?

Chỉ cần Kim Thành Phong lấy trọng điểm đó để trình bày chuyện này với Kim Thuý Như, không phải trình phạt mà là tranh công.

Còn về sự xuất hiện của Vương Nhất?

Xuyên suốt quá trình, anh đều uống rượu trong quán bar, từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, có liên quan gì đến anh chứ?

Đương nhiên, Kim Thuý Như đã sớm nhìn thấu bản chất của toàn bộ sự việc, chỉ là cô ta sẽ không vạch trần mà chỉ âm thầm đề phòng Kim Thành Phong.

Kim Thành Phong giống như một quân cờ được Vương Nhất đặt vào nhà họ Kim, nhưng Kim Thuý Như lại không thể động.

“Tôi hiểu rồi, tôi về nhà ngay đây!” Vẻ mặt Kim Thành Phong kích động, cúi chào thật thấp với Vương Nhất.

Lần đầu tiên anh ta có cảm giác bội phục Vương Nhất, thì ra khi Vương Nhất gọi anh ta đến đều đã tính toán tất cả!

Sau khi Kim Thành Phong rời đi, Vương Nhất cũng định về nhà.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, thì ra là Lý Mộng Đình gọi tới.

“Có chuyện gì sao?” Dường Triều nghe điện thoại, giọng nói vô cùng bĩnh thản.

“Cút về nhà họ Lý cho tôi, thẳng thẳn thú nhận những chuyện tốt mà anh làm đi.”

Giọng điệu của Lý Mộng Đình khó nghe vô cùng, còn đang cố kiềm nén sự tức giận.

Lý Mộng Đình nói xong câu đó lập tức cúp điện thoại.

Vương Nhất cầm điện thoại trầm tư một lúc lâu, xem ra chuyện của nhà họ Bạch đã truyền tới tai đám người nhà họ Lý rồi, dấy binh hỏi tội đây mà.

Trên mặt Vương Nhất không hề thể hiện một chút hoảng sợ nào, anh trở lại xe, lạnh nhạt nói: “Đi tới nhà họ Lý.”

Lãnh Nhan lập tức nhất chân giẫm chân ga, chiếc Rolls-Royce nhanh chóng lao nhanh về phía nhà họ Lý, chỉ trong vòng mười lăm phút đã tới cống lớn nhà họ Lý.

Vương Nhất kêu Lãnh Nhan đứng bên ngoài chờ, một mình đi vào đại viện nhà họ Lý.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, Vương Nhất liền có cảm giác bầu không khí trong phòng rất nặng nề, như có mưa bão sắp kéo tới.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lý đều tới đông đủ và ngồi trong phòng khách, không có một nụ cười nào trên khuôn mặt của bọn họ mà chỉ là sự lạnh lùng vô tận.

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc ngồi ở hai bên trung tâm, dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn Vương Nhất, mà Lý Thiên Dương ngồi ngay trung tâm cũng mang theo vẻ bất lực: “Tiểu Nhất à, con hồ đồ thật.”

Vương Nhất lập tức hiểu ra chuyện của nhà họ Bạch có lẽ đã ảnh hưởng tới chuyện của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, ăn canh đắng ở Lệ Tinh cho nên mới giận cá chém thớt với mình.

“Mày nói đi, rốt cuộc đã gây nên chuyện tốt gì rồi!?”

Bác cả Lý Xung chủ động hỏi tội, vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận hét lên.
 
Chương 136


Chương 136

“Tôi đã làm được chuyện tốt gì?” sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại.

“Được, mày không nói đúng không? Vậy để tao nói giùm mày!”

Lý Xung tức giận đến mức quăng vỡ cái ly xuống đất, lớn tiếng nói: “Mày đánh phụ huynh thằng nhóc nhà họ Bạch, đánh đến mức đổ máu cũng là chuyện nhỏ đi, tao không nói, nhưng mày dám dẫn người xông vào công ty nhà họ Bạch, không những đập phá công ty người ta mà còn đả thương người khác, thật sự cả gan làm loạn, tội không thể tha!”

“Vương Nhất ơi là Vương Nhất, tao sống nửa đời người rồi mà chưa thấy người nào có tội ác tày trời như mày cả, một mình mày làm chuyện xấu thì không nói, mà còn liên luỵ đến nhà họ Lý bọn tao, rốt cuộc là mày muốn gì? Muốn hại chết tất cả mọi người thì mày mới cam tâm phải không?”

“Đúng vậy, chính mình tìm đến cái chết còn liên lụy đến mọi người, đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.”

Vợ của Lý Xung là Châu Mỹ Hoa cũng trợn mắt nhìn Vương Nhất nói: “Lúc trước khi Thiên Dương muốn nhận nuôi mày, tao đã khuyên ông ấy đừng nên làm người tốt quá mức như vậy, lỡ như nuôi trúng cái tên vô ơn thì khóc không ra nước mắt, tao nói đâu trúng đó mà!”

Châu Mỹ Hoa lắm mồm, thích vạch áo cho người xem lưng, như muốn đem hết tất cả chuyện cũ rích đều nói ra một lần.

Có lời thì đúng, có lời thì không, sau khi Châu Mỹ Hoa nói xong, ánh mắt của Vương Nhất trở nên lạnh hơn khi nãy rất nhiều.

“Vương Nhất, anh ở trong lòng tôi vốn dĩ không phải người như vậy, nhưng bây giờ anh khiến tôi thật thất vọng.”

Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất, lạnh lùng nói: “Hợp tác cùng Lệ Tinh vẫn luôn do Bạch Hiển nhà họ Bạch giúp đỡ chúng ta, bây giờ thì hay rồi, bị anh đập như thế, nhà họ Bạch đã bắt đầu ghét chúng ta, Lệ Tinh cũng có khả năng dừng hợp tác với nhà họ Lý.”

“Tất cả đều bởi vì anh, một mẩu cứt chuột mà hỏng cả nồi cháo!”

Những người khác cũng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, như hận không thể đuổi anh ra ngoài.

Nhưng sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ giọng nói: “Các người cái gì cũng không biết đã đẩy trách nhiệm lên người tôi?”

“Mấy ngày hôm trước khi các người kêu tôi nhường vị trí người đại diện hợp tác cho các người, tôi đã nhắc nhở có lẽ các người sẽ thất bại nhưng có ai nghe chứ? Mọi việc tốt hết nên dựa vào bản thân, đừng hy vọng phó thác lên người khác, vĩnh viễn chỉ thua một bậc mà thôi!”

“Mày… mày còn dám cãi?”

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc bị Vương Nhất nói lại khiến mặt lúc đỏ lúc trắng, ngón tay Châu Mỹ Ngọc chỉ vào người Vương Nhất thậm chí còn run lên.

Cậu ta dám nói chúng ta kém một bậc?

“Tôi nói có gì sai sao?”

Vương Nhất liếc xéo nhìn Châu Mỹ Ngọc, nhẹ giọng nói.

“Phản rồi phản rồi, đúng là phản rồi…”

Châu Mỹ Ngọc tức giận hét to, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lý Thiên Dương: “Đều là do đứa con trai ngoan mà ông nuôi dạy làm liên lụy đến chúng tôi, còn cưỡng từ đoạt lý, cuộc sống này đúng là vô pháp rồi…”

Nói xong bà ta lại che mặt, bộ dạng như sắp khóc đến nơi.

Vẻ mặt của Lý Thiên Dương cũng vô cùng khó coi, có điều ông ta vẫn không nói gì.
 
Chương 137


Chương 137

“Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi đi!” Lý Xung lạnh lùng ra lệnh.

Chuyện này Lý Thiên Dương không dễ nhúng tay vào, xét về bối phận thì Lý Xung là lớn nhất, cho nên ông ta có tư cách xử lí Vương Nhất thế nào.

“Quỳ xuống?”

Ánh mắt Vương Nhất lóe lên tia sáng lạnh, sát ý kinh người: “Muốn Vương Nhất tôi quỳ xuống, các người có tư cách này sao?”

“Các người sao lại không tự hỏi vì sao tôi lại đi đập công ty của Bạch Vũ chứ? Tôi không làm gì sai, tại sao phải quỳ!”

Sát ý dày đặc phát ra từ trên người Vương Nhất, nhiệt độ trong phòng khách liền giảm xuống rất nhiều, mọi người không nhịn được mà rùng mình.

Lý Xung cũng vừa sợ vừa giận nhìn Vương Nhất, tức giận đến phát run: “Tên khốn, tên khốn… Thiên Dương, loại con bất hiếu này còn giữ lại trong nhà làm gì? Còn không mau đoạn tuyệt quan hệ với nó, trục xuất ra khỏi nhà họ Lý!”

Lý Thiên Dương bị bắt đứng giữa, cũng không phải người ngoài cuộc, ông ta nhìn Vương Nhất, thở dài: “Nhất à, tại sao con lại đi đập phá công ty nhà họ Bạch chứ, còn đánh người…”

Nếu chỉ đập phá công ty thì bồi thường chút tiền là xong, nhưng còn đánh đến hỏng mặt Liễu Mộng, việc này khó mà xử lý được.

“Con có biết không, người phụ nữ mà con đánh chính là tình nhân của đại ca Đồng Kiệt đấy, đó là kẻ liều mạng giết người, chúng ta không thể trêu vào được…” Lý Thiên Dương thở dài nói.

Vương Nhất im lặng môt lúc, sau đó nghiêm túc nhìn Lý Thiên Dương: “Ba tin con không?”

Nhìn ánh mắt thâm thúy mà kiên định của Vương Nhất, ánh mắt của Lý Thiên Dương cũng hơi dao động một chút.

Không có tự nhiên lại yêu, cũng không thể nào hận không lý do, Vương Nhất vì sao lại đập phá công ty Bạch Vũ, có phải là vì Bạch Vũ đã làm chuyện gì xấu không?

Ông ta cũng đã nghe nói qua về con người của Bạch Vũ, nội tình không sạch sẽ, kiếm tiền mờ ám.

Nhưng chuyện này có tác dụng gì?

Sự thật chính là Vương Nhất đập phá công ty nhà họ Bạch, còn đánh người phụ nữ của Đồng Kiệt, nhà họ Bạch tức giận đến mức trở mặt thành thù với nhà họ Lý, ngay cả việc hợp tác với Lệ Tinh cũng thất bại.

Bây giờ nhà họ Lý có thể nói là hai mặt đều có địch, bỏ qua chuyện của nhà họ Kim, nhà họ Bạch muốn chèn ép, còn chọc đến thế lực ngầm mà không ai muốn chọc…

“Ba tin con, nhưng mà ba là gia chủ của nhà họ Lý, mọi hành động đều phải làm vì lợi ích của nhà họ Lý, trừ khi…”

Lý Thiên Dương vừa định nói tiếp thì đã bị Lý Xung cắt ngang: “Thiên Dương, còn nói gì với nó nữa chứ, thẳng tay đuổi khỏi nhà họ Lý đi, chẳng lẽ còn muốn bao che cho nó sao?”

Lý Thiên Dương giống như không nghe thấy, tiếp tục nhìn Vương Nhất nói: “Trừ khi con có thể đảm bảo Lệ Tinh sẽ tiếp tục hợp tác với nhà họ Lý chúng ta, hơn nữa còn xoa dịu được cơn giận của nhà họ Bạch và Đồng Kiệt.”

“Thiên Dương!”

Sắc mặt Lý Xung thay đổi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng bất mãn nhìn Lý Thiên Dương.

“Đủ rồi.”

Lý Thiên Dương hét to một tiếng, âm thanh áp đảo mọi người, đến khi không còn ai lên tiếng, ông ta mới nhìn Vương Nhất: “Con có thể đảm bảo chứ?”

Ánh mắt Vương Nhất lướt qua từng khuôn mặt nhà họ Lý.
 
Chương 138


Chương 138

Tất cả mọi người đều lạnh nhạt, hận không thể đuổi mình đi, chỉ có Lý Thiên Dương vẫn chiến đấu vì mình.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra.

Khi mở ra, anh khẽ thở dài.

“Thật không nỡ mà…”

Vương Nhất cười khổ, lẩm bẩm một mình.

Lòng người bạc bẽo, anh có thể không quan tâm những người khác của nhà họ Lý sống hay chết nhưng không thể không quan tâm đến Lý Thiên Dương.

Ông ta không phải ba ruột của Vương Nhất nhưng lại hơn cả ba ruột có quan hệ huyết thống, khi mình bị ngàn người chỉ trích thì chính ông ta lần nào cũng đứng ra bảo vệ mình…

“Được.”

Vương Nhất đồng ý: “Cho con một thời gian, con sẽ giải quyết ba việc này.”

Vương Nhất nói xong, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Lý cũng theo đó trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhất thời trố mắt nhìn nhau.

Sau khi yên lặng ba giây, phát ra tiếng cười châm chọc.

“Khẩu khí thật lớn, anh dựa vào cái gì giải quyết ba việc này?”

“Đừng nói làm nguôi cơn giận của Đồng Kiệt và nhà họ Bạch, chỉ riêng để tập đoàn Lệ Tinh tiếp tục hợp tác với chúng tôi, anh đã không làm được!”

Theo bọn họ, Vương Nhất đang mạnh miệng, ba việc này đều là việc gấp đầu mày của nhà họ Lý, dù cả nhà hợp sức, cũng không giải quyết được, Vương Nhất anh dựa vào cái gì giải quyết?

Huống chi, chỉ có kỳ hạn một tuần.

“Việc này mấy người không cần quan tâm, tôi tự có cách.”

Đối mặt với tiếng cười châm chọc của mọi người, Vương Nhất chỉ cười nhạt, “Tôi không chỉ có thể làm cho Lệ Tinh tiếp tục hợp tác với nhà họ Lý, còn có thể để Đồng Kiệt và nhà họ Bạch đến cửa nói xin lỗi. .”

“Vớ vẩn, thật là vớ vẩn!”

Lý Xung phùng mang trợn mắt, căm tức nhìn Vương Nhất, vừa quay đầu nhìn về phía Lý Thiên Dương: “Bây giờ đã như vậy rồi, còn khoác lác, đồ bỏ đi như vậy, anh còn muốn bao che tới khi nào?”

“Ba!”

Lý Mộng Đình cũng đứng lên, nói: “Tôi có thể rất chịu trách nhiệm nói, ba chuyện này, việc nào anh cũng không làm được, anh ở lại nhà họ Lý, chỉ biết hại chúng tôi!”

“Nếu như tôi làm được, bà sẽ thế nào?”

Vương Nhất cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh nhìn Lý Mộng Đình, hỏi.

Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất như nhìn kẻ ngu, Lệ Tinh 90% sẽ dừng hợp tác với nhà họ Lý, không phải chỉ dựa vào một miệng có thể nói lại được.

Nhà họ Bạch và Đồng Kiệt thì càng khỏi phải nói.

Giải trí Huy Hoàng đã bị đập, đây chính là chuyện lớn liên quan đến mặt mũi gia tộc, nhà họ Bạch sẽ không từ bỏ ý đồ, mặc dù Liễu Mộng chỉ là tình nhân của Đồng Kiệt, nhưng Đồng Kiệt rất bao che, ai biết được ông ta sẽ làm ra chuyện gì.

“Nếu như anh có thể giải quyết ba chuyện này trong vòng một tuần, Lý Mộng Đình tôi, không chỉ bưng trà rót nước cho anh, nói xin lỗi, còn làm nô tỳ, chăm sóc anh vô điều kiện một ngày!”
 
Chương 139


Chương 139

“Được, một lời đã định.”

Ánh mắt Vương Nhất sắc bén quét nhìn tất cả mọi người: “Ngoài ra, tôi còn muốn nói rõ một chuyện, nếu các người đều muốn đuổi tôi đi, vậy tôi thuận theo mong muốn của các người!”

“Nhưng không phải các người đuổi tôi đi, mà là tôi, Vương Nhất, chủ động đoạn tuyệt quan hệ thân nhân với tất cả người nhà họ Lý trừ ba tôi!”

Phòng khách lớn của nhà họ Lý vang vọng lời nói có lực của Vương Nhất.

“Từ hôm nay trở đi, tôi đi đường dương quan của tôi, các người qua cầu độc mộc của các người, chúng ta, không còn quan hệ!”

“Người nhà của tôi, chỉ có một người là Lý Thiên Dương.”

Cùng với lời nói trầm thấp có lực, Vương Nhất xoay người rời đi.

Ầm —-

Khi rời đi, thiên lôi cuồn cuộn, một tia sét xé bầu trời, chiếu sáng mặt đất.

Bóng dáng của Vương Nhất lập tức bị kéo dài.

Rào rào rào —-

Mưa rơi xuống như thác đổ!

Nhưng cũng không làm ướt quần áo Vương Nhất.

Bởi vì, khi mưa rơi xuống, một chiếc ô đen vừa vặn che trên đầu Vương Nhất.

Lãnh Nhan che ô cho Vương Nhất, hộ tống anh rời đi.

Trước khi rời đi, cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn một vòng tất cả người nhà họ Lý, tròng mắt đỏ thẫm như bị máu tươi tưới lên làm cho đám người Lý Mộng Đình không lạnh mà run.

“Xin lỗi, Thiếu chủ, đều do tôi hạ thủ quá độc ác, làm liên lụy anh.”

Vừa vào trong xe, Lãnh Nhan lập tức áy náy nói xin lỗi.

“Không cần nói xin lỗi, cô không làm sai.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, chúng ta làm như vậy, nhà họ Bạch, nhà họ Đồng dám đánh rắm sao?”

Nghe xong, Lãnh Nhan chợt thư thái.

Với thế lực của thiếu chủ, đừng nói nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, dù là tứ đại hào môn của Thiên An, cũng chỉ cần động ngón tay là có thể tiêu diệt.

Đánh cũng đã đánh rồi, ai dám nói thêm câu nào?

Ở nơi cao thì không có bạn, người nhà họ Lý sao phải sợ như vậy?

Bởi vì bọn họ không đạt tới độ cao như thiếu chủ.

“Cô biết phải làm thế nào rồi đấy, dạy dỗ vừa phải nhà họ Bạch và Đồng Kiệt, để cho bọn họ thành thật một chút.” Vương Nhất nhàn nhạt nói.

“Dạ, Thiếu chủ.”

Lãnh Nhan giẫm cần ga, xe nhất thời về phía trước đi tới.

“Thiếu chủ, bây giờ đi đâu đây?” Lãnh Nhan vững vàng lái xe, hỏi.

Vương Nhất nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên một nụ cười: “Đi mẫu giáo Cather, tiện đưa cô đi gặp con gái tôi.”

Mắt Lãnh Nhan khẽ biến, lúng túng nói: “Chắc tôi không cần đi…”

“Cái gì không cần?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top