Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 140


Chương 140

Vương Nhất trừng mắt một cái: “Cô còn chưa gặp con gái tôi, phải gặp một lần.”

“…”

Vì vậy, Lãnh Nhan rơi vào yên lặng.

Cô biết, đây là Thiếu chủ xem cô như người nhà, nhưng, cô chưa từng tiếp xúc với trẻ con, càng sợ dáng vẻ của cô dọa đứa trẻ sợ.

“Không phải sợ, con bé sẽ thích cô.” Thần sắc Vương Nhất hòa hoãn một chút, trấn an nói.

Tập đoàn Lệ Tinh, tầng 88.

Lý Khinh Hồng đứng trước cửa sổ sát đất to lớn trong suốt, nhìn chăm chú nhìn Thiên An trong mưa lớn.

Cả thế giới trùm lên một tầng mưa mờ mịt, tất cả đều mông lung ảo mộng.

Đột nhiên, tài khoản ngân hàng trên máy tính công ty vang lên tiếng nhắc nhở.

Lý Khinh Hồng trở lại vị trí, nhìn nội dung hiện trên màn hình, thần sắc dần dần trở nên kinh ngạc.

Tài khoản ngân hàng công ty nhiều thêm 300 tỷ.

“Tiền còn lại, Phương Huệ sắp về rồi?” Mặt cô đầy kinh ngạc, tự lẩm bẩm.

Phái Phương Huệ đi đòi nợ, đúng là hành động bất đắc dĩ, cô cũng đã chuẩn bị kháng chiến trường kì với Giải trí Huy Hoàng, Phương Huệ vậy mà sắp trở lại?

Mười phút sau, cửa phòng giám đốc bị gõ.

“Mời vào.” Lý Khinh Hồng nói.

Phương Huệ cầm ô trong tay, đi vào phòng giám đốc.

“Về rồi.”

Lý Khinh Hồng đứng lên nghênh đón, ánh mắt nhìn về phía Phương Huệ lộ ra nụ cười: “Xem ra, tôi phái cô là chính xác, cô chưa từng để cho tôi thất vọng.”

Phương Huệ lại lắc đầu một cái, do dự một chút, vẫn nói sự thật: “Thật ra thì, tôi không làm gì cả.”

Lý Khinh Hồng sửng sốt một chút, hỏi: “Có ý gì?”

“Trước tôi đã có người lấy danh nghĩa Lệ Tinh đòi nợ Bạch Vũ.”

Phương Huệ nghiêm mặt nói: “Hơn nữa, còn đập hộp đêm dưới hầm tầng 2 của Giải trí Huy Hoàng.”

“Cái gì?”

Nghe được tin tức này, Lý Khinh Hồng không thể bình tĩnh.

“Lý tổng, cô nói, người làm xong chuyện không lưu tên là ai chứ, tại sao phải giúp chúng ta?” Phương Huệ nhìn về phía Lý Khinh Hồng, nhưng phát hiện Lý Khinh Hồng cũng rơi vào trầm tư.

Phương Huệ nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Lý tổng, có phải cô biết gì không?”

Sự kinh ngạc trên mặt Lý Khinh Hồng chợt lóe rồi biến mất, lập tức khôi phục bình thường: “Thế nào đi nữa, tiền đã về, công lao này ghi cho cô.”

Phương Huệ cũng không suy đoán tâm tư Lý Khinh Hồng nữa, chẳng qua là để ý thêm, tùy tiện tìm một cái cớ, rời đi.

Phòng giám đốc lớn như vậy chỉ còn lại một mình Lý Khinh Hồng, trên mặt ngọc tinh xảo đầy vẻ kinh ngạc.

Cô nhớ lại trước đó Vương Nhất đã cam kết, tự lẩm bẩm: “Vương Nhất, là anh sao…”
 
Chương 141


Chương 141

Dĩ nhiên, cô cũng nhất định không nghĩ tới, sau khi Phương Huệ trở lại phòng làm việc, cũng không có lòng làm việc, trong đầu đều là người đàn ông không thấy rõ mặt lướt qua cô ta.

“Là anh sao…”

Bầu trời tựa như thủng một lỗ lớn, nước mưa rơi mãi không hết.

Thiên An, khu nhà cao cấp tư nhân.

Đây là một dinh thự theo kiến trúc Nước H cổ, hình vuông, bốn phía cân đối.

Trong dinh có thể nói sang trọng, vườn hoa tu bổ vườn xanh, bên trong trồng kì hoa dị thảo đến từ các nơi, chỉ riêng những hoa hoa thảo thảo này, mỗi tháng tiền chăm sóc cũng là một khoản giá trên trời, viện trước có hồ bơi, bốn phía chạm trổ thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ bốn pho tượng thần thú Nước H cổ, từ trong miệng chúng không ngừng phun ra nước trong suốt, cửa chính là một nơi đồng khoen cửa, cửa hai bên, hai pho tượng tỳ hưu to lớn đang nằm.

Mặc dù là trời mưa, nhưng trong không khí vẫn trôi giạt một mùi hương nhàn nhạt, bên trong nhà còn truyền tới âm nhạc cổ điển Trung hoa du dương dễ nghe, cẩn thận nghe, lại là một trong mười khúc Thần Châu nguyên chất nguyên vị —-《 Nghiễm lăng tán 》.

Bên ngoài mưa to như trút nước, bên trong lại như thiên đường.

Trong khúc nhạc du dương, người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám tím nhạt đang pha trà.

Mái tóc dài từ đầu vai thả xuống, lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ, màu tím vốn nổi danh diêm dúa, cũng không nhiều phụ nữ có thể mặc màu này, hơn nữa còn là sườn xám yêu cầu vóc dáng rất cao lại càng khó hơn.

Nhưng, mặc trên người phụ nữ này lại không chê vào đâu được, như được thiết kế riêng vậy.

Trà đạo của người phụ nữ này cũng đạt tới đỉnh cao, xem pha trà, ngửi mùi trà, thật là một loại hưởng thụ.

Oanh oanh oanh —-

Đúng lúc ấy, ngoài nhà truyền tới tiếng tắt xe của cuộc sống, Kim Thành Phong đội mưa vọt vào dinh.

Sau khi vào nhà, anh ta liếc mắt thấy chị gái đang uống trà, nhất thời để thả nhẹ bước chân.

Cho đến khi Kim Thúy Như pha xong một ly trà, mới dám lên tiếng: “Chị, em về rồi.”

Khi nói, Kim Thành Phong không dám nhìn Kim Thúy Như —không phải chột dạ, mà là, tự ti.

Bỏ qua dung mạo không nói, chỉ riêng khí chất không thể bắt chước của cô ấy cũng đã làm cho người nhìn mà sợ.

“Ừ.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kim Thúy Như nhàn nhạt gật đầu một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy một ly trà ngon tới trước mặt Kim Thành Phong: “Cậu tới đúng lúc đấy, nếm thử trà ngon tôi vừa pha xem.”

Mùi trà bay tới, nhưng Kim Thành Phong cũng không dám nhận, nhớ tới lời Vương Nhất đã nói với anh ta, anh ta đột nhiên ngước mắt lên, lần đầu tiên dũng cảm đối mắt với cặp mắt linh động kia.

“Chị, em có chuyện muốn nói thật với chị —”

Kim Thành Phong cố gắng nhẹ giọng nói: “Em đập Giải trí Huy Hoàng của Bạch Vũ rồi.”

Nói xong, anh ta thấp thỏm nhìn Kim Thúy Như, sẵn sàng chuẩn bị nhận trừng phạt.

Ánh mắt Kim Thúy Như lập tức nhìn chăm chú vào anh ta, ước chừng nhìn chằm chằm hai phút.

Đối với Kim Thành Phong mà nói, đây là hai phút rất dài, trong hai phút, anh ta cũng thấy sự biến hóa nhỏ trên mặt Kim Thúy Như.

Từ bắt đầu lộ ra mũi nhọn, đến trầm tư, rồi đến cuối cùng rẽ mây thấy mặt trời.

Cô cười nhạt: “Làm tốt lắm.”
 
Chương 142


Chương 142

Kim Thành Phong thở phào một cái, Vương Nhất đoán trúng thật.

Đang muốn rời đi, tiếng Kim Thúy Như lại vang lên.

“Chị có nói để cho cậu đi sao?”

Shhh—-

Nhất thời sống lưng Kim Thành Phong tê dại, cả người cương ngay tại chỗ.

“Uống hết trà đi.” Kim Thúy Như nhàn nhạt nói.

Kim Thành Phong lại buông lỏng, vội vàng nhận lấy ly trà, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn.

Hơi đắng, không ngon lắm —anh ta thích uống rượu hơn, đủ mạnh.

Khi Kim Thành Phong uống trà, Kim Thúy Như lại nói: “Thành Phong, nghe nói chức vị của cậu, chỉ là chủ quản ở tập đoàn Ẩn Long?”

“Đúng vậy.” Kim Thành Phong đáp một tiếng, tâm lại căng thẳng.

Là một trong bốn hào môn Thiên An, trong tộc phổ nhà họ Kim mỗi người đều phải có một công việc, Kim Thành Phong là chủ quản của tập đoàn Ẩn Long, nói là chủ quản, thật ra là treo cái tên.

“Từ chức đi, ngày mai tới Kim thị làm, làm trợ lý cho chị.” Kim Thúy Như nhàn nhạt ra lệnh.

“Dạ, chị.”

Kim Thành Phong không dám từ chối, nhắm mắt rời đi.

Sau khi trở lại phòng, sắc mặt anh ta khó coi tới cực điểm.

Tất cả đều như Vương Nhất nói, chị không trách tội anh ta.

Không chỉ không trách tội, ngược lại còn được thưởng.

Từ chủ quản công ty Ẩn Long, biến thành trợ lý giám đốc tập đoàn Kim thị, không phải thưởng thì là cái gì?

Nhưng, phần thưởng này Kim Thành Phong không muốn…

Anh ta là người nằm vùng của Vương Nhất bên Kim Thúy Như!

Nhìn như thưởng, trên thực tế lại là… Tù!

Trên dưới tập đoàn Kim thị đều là người của Kim Thúy Như, khắp nơi đều là tai mắt của Kim Thúy Như, gián điệp như anh ta, nửa bước khó đi!

“Vương Nhất, dám kêu gọi em trai tôi đầu quân, xem ra, anh không còn như năm năm trước…”

Bên kia, Kim Thúy Như cười như mèo đang xem chuột, tự lẩm bẩm.

Trước mặt cô ta, bày một xấp tài liệu.

Trên trang nhất, bất ngờ dán ảnh Vương Nhất, phía dưới là một vài tin tức cá nhân của Vương Nhất.

Tin tức từ khi anh ra đời đến bây giờ đều cặn kẽ ghi trên đó.

Trừ năm năm bỏ trống.

Lãnh Nhan dừng xe cách nhà trẻ 500m, cùng với Vương Nhất đến nhà trẻ đón Tử Lam tan học.

Mưa vẫn tí tách rơi, tất cả giáo viên đều che ô cho bọn nhỏ, giống như là hộ tống bảo bối, tự mình đưa đến tay phụ huynh, nói mấy câu, lúc này mới quay về.

Thậm chí ngay cả giáo viên mầm non, cũng có tác dụng làm dẫn đầu, tiễn mấy đứa trẻ.
 
Chương 143


Chương 143

“Ba ba!”

Đột nhiên, trong nhà trẻ truyền đến tiếng kêu quen thuộc.

Vương Nhất theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vương Tử Lam đang được hiệu trưởng mới nâng như tổ tông, đưa đến trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất thuận thế ôm lấy Vương Tử Lam, xoay một vòng, cười nói: “Để ba xem xem, có tè dầm không?”

Đây chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng sắc mặt của hiệu trưởng bên cạnh lại biến sắc, vội vàng giải thích: “Anh Vương, con gái anh không có tè dầm.”

Vương Nhất hơi ngẩn ra, nhìn hiệu trưởng mấy lần, lúc này mới cười nói: “Cảm ơn cô.”

“Phải làm, phải làm.”

Hiệu trưởng mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó cười đưa một tấm danh thiếp ra nói: “Tôi là Lăng Duy, nhờ phúc của anh Vương, mới được thăng chức lên. Anh Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con gái anh, tuyệt đối không để cô bé chịu chút uất ức nào.”

“Nhờ phúc của tôi?” Vương Nhất nghi ngờ nói.

Sau đó, hình như anh nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan.

Sau khi Bạch Tiểu Bảo bị đuổi học, nhà trẻ này cũng bị người của cục giáo dục theo dõi, thực hiện một cuộc chỉnh đốn lớn.

Cuộc chỉnh đốn không quan trọng này, đúng là chỉnh ra được một số “cửa hối lộ”

Bộ giáo dục bắt được rất nhiều thầy cô giáo nhận quà, trực tiếp sa thải, nghe nói hiệu trưởng nhà trẻ Cather cũng bị đổi.

Tạo thành cục diện như vậy, đương nhiên là từ tay Lãnh Nhan ra rồi.

Một cuộc điện thoại của cô, người bên dưới bắt đầu tạo áp lực lên bộ giáo dục, nói là chuyện này làm một nhân vật lớn nào đó tức giận, nếu như xử lý không ổn, tự gánh lấy hậu quả.

Người của bộ giáo dục đương nhiên là vừa sợ vừa giận, trực tiếp khai đao với nhà trẻ Cather, còn liên lụy một số trường tiểu trung học quý tộc, một nhóm lớn giáo viên công nhân viên chức đều bị cách chức.

“Cô thật là ác.” Vương Nhất quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan, dở khóc dở cười.

Lãnh Nhan lại hừ một tiếng, nói: “Gieo gió gặt bão, ai bảo những người đó không có mắt, chọc đến trên đầu thiếu chủ.”

Vương Nhất nhận danh thiếp của Lăng Duy, lại nói mấy câu, thì đuổi Lăng Duy đi.

Vừa quay lại, đã phát hiện Vương Tử Lam trong ngực nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan đằng sau, giọng sữa hỏi: “Ba ba, sao mắt của chị này lại là màu đỏ?”

Ngay lập tức, sắc mặt Lãnh Nhan trở nên mất tự nhiên, luống cuống tay chân cúi đầu.

Sắc mặt Vương Nhất cũng thay đổi, đồng ngôn vô kỵ, những lời này của Vương Tử Lam, đúng lúc đâm vào chỗ đau của Lãnh Nhan.

Nhưng mà, không đợi Vương Nhất nói gì, Vương Tử Lam lại nở nụ cười: “Thật đẹp.”

“…”

Cơ thể Lãnh Nhan khẽ run lên, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tử Lam.

Từ trước đến nay, cô đều vì hai mắt của mình màu máu mà có chút tự ti, vẫn là lần đầu tiên nghe có người khen ánh mắt của cô đẹp.

“Tử Lam, gọi chị Lãnh Nhan.” Vương Nhất thừa cơ nói.

“Chị Lãnh Nhan.”
 
Chương 144


Chương 144

Vương Tử Lam uốn éo trong ngực Vương Nhất, giang hai bàn tay nhỏ ra, giọng sữa nói: “Bế.”

“…”

Lãnh Nhan lại run lên, ngơ ngác nhìn Vương Tử Lam, nhất thời, cơ thể cứng ngắc không biết làm thế nào.

“Bế đi, tôi nói mà, cô bé sẽ thích cô.”

Vương Nhất đi lên mấy bước về phía Lãnh Nhan cười nói: “Không sợ cô cười, lần đầu tiên tôi thấy bé còn căng thẳng hơn cô.”

Hai tay Lãnh Nhan động đậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lam.

Ở cái hoàn cảnh mà khắp nơi đều là giết chóc, không giết người thì không sống nổi, cô từ nhỏ đã không có tình cảm, không biết khóc là gì, cười là gì, sau này gặp Vương Nhất, anh là người đầu tiên tiếp nhận mình, ủng hộ mình.

Nhưng mà bây giờ lúc đối mặt với Vương Tử Lam, trái tim của cô lại không ngừng nhảy lên.

Bùm bụp..

Bùm bụp bùm…

Giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu như nói Vương Nhất là ánh mặt trời đầu tiên trong sinh mệnh Lãnh Nhan, mang đến ánh sáng cho vận mệnh bi thảm không rõ ngày đêm của cô, như vậy Vương Tử Lam lại là mặt tời, dùng ánh sáng và nhiệt, để cô cảm nhận được ấm áp.

“Thiên sứ, cô bé là thiên sứ.”

Trong ánh mắt đỏ như máu của cô, chảy xuống hai dòng nước mắt.

Cơ thể cứng ngắc nhận lấy Vương Tử Lam từ Vương Nhất, cô nhóc cũng phát hiện Lãnh Nhan khóc, chủ động ôm lấy cơ thể Lãnh Nhan, còn sờ sờ đầu Lãnh Nhan.

“Chị không khóc, mẹ nói rồi, con gái khóc không đẹp đâu.”

“…”

Lãnh Nhan vẫn rơi lệ.

“Tử Lam hát cho chị nghe được không? Thỏ con ngoan, mở cửa ra nào, nhanh mở cửa ra nào, tôi muốn vào, không mở không mở tôi không mở, mẹ không về, ai cũng không mở cửa…”

Hát một nửa, Tử Lam không hát tiếp nữa, có chút lúng túng nhìn Vương Nhất: “Ba ba, chị này sao cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.”

Vương Nhất mỉm cười nói: “Để chị ấy thế đi, chị ấy đây là vui quá.”

Lãnh Nhan ôm Vương Tử Lam thật chặt, thầm quyết tâm, sẽ dùng tính mạng bảo vệ thiên sứ của mình.

Lãnh Nhan không đi cùng Vương Nhất, đưa hai cha con Vương Nhất đến tòa nhà Quốc Tế, rồi đi làm chuyện Vương Nhất dặn dò.

Vẫn là Tăng Quốc Vinh đón tiếp Vương Nhất, mặc dù Vương Nhất mua cả tòa nhà Quốc Tế, nhưng Tăng Quốc Vinh vẫn là người quản lý, cũng xem như là trá hình làm việc cho Vương Nhất.

“Anh Vương, tôi đến báo cáo tình hình gần đây nhất của cao ốc—”

Tăng Quốc Vinh cười báo cáo: “Thứ hai tuần trước một công ty chuyển ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, chỗ trống lập tức được doanh nghiệp Ẩn Long dọn vào.”
 
Chương 145


Chương 145

“Ẩn Long?” Vương Nhất nheo mắt lại: “Chính là Ẩn Long vốn ở dưới trướng nhà họ Lý, sau đó bị nhà họ Kim thu mua?”

“Đúng thế.”

“Giúp tôi nhìn chằm chằm vào nó.”

Vương Nhất đạm mạc nói: “Mặt khác, tôi vừa về Thiên An không bao lâu, cho nên không biết được mấy cái cọ xát trên thương trường, anh giúp tôi đi tra một án kiện –án kiện 316.”

“Vâng!” Tăng Quốc Vinh nhận lệnh.

Trong mắt Vương Nhất lóe lên ánh sáng lạnh, án kiện 316 ngộ độc thức ăn, mới là một ngòi nổ làm nhà họ Lý xuống dốc, nhưng mà anh cảm thấy chuyện này liên quan đến tập đoàn Ẩn Long.

Cũng không lâu lắm, Lý Khinh Hồng đã tan tầm, Vương Nhất ôm Vương Tử Lam ngồi sau xe, Lý Khinh Hồng vững vàng lái xe.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lý Khinh Hồng nhìn qua Vương Nhất đang chơi đùa với Vương Tử Lam, do dự một chút, vẫn không kìm được nghi hoặc trong lòng, nhịn không được hỏi: “Hôm nay anh làm gì?”

“Không làm gì cả.”

Vương Nhất ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Lý Khinh Hồng trong kính chiếu hậu, cười cười nói: “Ăn cơm, ngủ, đón con gái tan học.”

“…”

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, câu trả lời này, cô đã đoán được tám chín phần mười.

Phương Huệ chuẩn bị rất lâu, lại không thu được gì, 89% là do Vương Nhất làm.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Khinh Hồng hơi hoãn lại, giọng điệu lại trở thành lo lắng.

“Sau này bất kể là ở trong nhà hay bên ngoài, chỉ cần gặp phiền phức gì, đều phải nói cho em.”

Vương Nhất vì cô, làm chuyện như vậy, nhất định sẽ bị trả thù, đồng thời, bên phía nhà họ Lý, cũng nhất định không tha cho anh.

Nhưng mà, Vương Nhất lại nhún nhún vai, thoải mái nói: “Anh có thể gặp phiền toái gì chứ, yên tâm, anh không sao.”

Vì vậy, Lý Khinh Hồng không nói thêm nữa, khóe miệng ccó chút cong lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

Hôm nay tâm trạng Lý Khinh Hồng cũng xem như không tệ, nhưng mà, tâm trạng tốt này cũng không giữ quá lâu, đã bị một cuộc điện thoại của Tiêu Dao giáng xuống âm điểm.

“Lý tổng, tin tức mới nhất, nhà họ Lý bởi vì chúng ta định hủy bỏ hợp tác, đuổi anh Vương ra khỏi gia tộc.”

Xoẹt– Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhận được tin tức này, trên mặt Lý Khinh Hồng lập tức hiện lên một lớp băng, trong mắt thậm chí có một ý lạnh khắc cốt: “Toàn bộ nhà họ Lý đều muốn đuổi anh ấy đi?”

“Ngoại trừ gia chủ nhà họ Lý, Lý Thiên Dương.” Tiêu Dao báo cáo.

Vì vậy, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm tư, nhìn qua Vương Nhất đang cầm truyện cổ tích đọc cho Vương Tử Lam.

Thật lâu sau, cặp môi đỏ mọng hé mở, nói ra một câu không chứa nhiệt độ.

“Tạm thời không phải hủy bỏ hợp tác với nhà họ Lý, nhưng mà, người hợp tác chỉ có thể là duy nhất Lý Thiên Dương!”

“Đồng thời, trong giới phong sát những người khác của nhà họ Lý, nhất là hai người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc!”
 
Chương 146


Chương 146

Tập đoàn Lôi Quang là công ty cho vay nổi tiếng Thiên An, khác với những ngân hàng cho vay có nhiều thủ tục phiền phức, tập đoàn Lôi Quang cho vay chỉ cần một tấm thẻ căn cước là được.

Chỉ có điều, lãi cũng cao hơn nhiều.

Đồng Kiệt chính là nhờ và khoản vay này làm giàu, dần dần phát triển thành thế lực ngầm đứng đầu Thiên An, lăn lộn đến trình độ này, sớm đã mặc kệ mấy chuyện giết người phóng hỏa kia rrồi, mà là làm ăn chính đáng.

Mặc dù lãi cao hơn nhiều so với ngân hàng, nhưng vẫn vẫn có những người mạo hiểu đến mượn, người trong giới bạch đạo cũng lười quan tâm.

Dạo này, hòa khí sinh tài mới là chủ yếu.

Nhưng mà, Đồng Kiệt gần đây lại vô cùng bực bội, bởi vì tình nhân của ông ta bị đánh nát mặt.

Mặc dù nói phụ nữ như quần áo, nhưng ai cũng muốn mặc quần áo đẹp — có một người, quần áo của bạn bị cắt một miếng rách ra, bạn có tức giận không?

Đổi sang bộ khác không cần tiền sao? Còn rất mất mặt.

Hơn nữa, lại biết rõ hung thủ đánh người phụ nữ của ông ta là một phế vật của gia tộc nhỏ không đáng giá, cái này càng làm Đồng Kiệt tức giận.

Đang lúc ông ta tìm cách trả thù nhà họ Lý thì thư ký đột nhiên vội vàng hấp tấp vọt vào.

“Chủ tịch Đồng, không tốt rồi, người của tổng cục đến.”

Vừa nghe lời này, Đồng Kiệt thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sợ đến mức cả người mồ hôi lạnh.

Người của tổng cục?!

Ông ta lăn lộn đến mức này, cũng chưa từng gặp người của tổng cục.

Trước kia có chuyện gì, cũng là người của phân cục đến tìm ông ta, cho dù là ồn ào nhất, cũng chỉ đến khu vực.

Đồng Kiệt cưỡng chế mình bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm lại những chuyện mình làm gần đây, có phải sai ở đâu rồi.

Nhưng mà mỗi một chuyện đều rất hợp pháp, sao có thể làm tổng cục chú ý chứ?

“Mời người vào trước đi.” Đồng Kiệt vội vàng chỉnh lại quần áo, cũng điều chỉnh sắc mặt.

Người của tổng cục, có thể đều là người già đời, lúc nói chuyện phải vô cùng chú ý, lỡ như sơ sẩy một cái, bị bắt vào tròng…

Chỉ một lát sau, một người đàn ông tuấn lãng đi giày tây, thắt cà vạt đi đến

Làm Đồng Kiệt kinh ngạc là, cục trưởng Vu này thế mà lại trẻ quá, thoạt nhìn chỉ có hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Cái tuổi này leo lên vị trí đó, không phải bối cảnh sâu không lường được, thì chính là năng lực xuất chúng.

“Người anh em Vu thật đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ thế, đã vào tổng cục.” Đồng Kiệt lộ ra nụ cười, có chút nịnh nọt nói.

“May mắn mà thôi.”

Vu Hào ngoài cười trong không cười, ngồi xuống trước mặt Đồng Kiệt.

“Người anh em Vu, hút không?”

Triệu cũng không để ý, rút một bao thuốc lá tốt nhất ra, đưa cho Vu Hào.

“Không đâu.”
 
Chương 147


Chương 147

Vu Hào nhã nhặn từ chối, nói: “Tôi đến nói chút chuyện với ông, nói xong thì đi.”

“Chuyện gì?”

Bên ngoài Đồng Kiệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng.

“Đồng Kiệt, mấy năm nay quả thật ông cũng bớt phóng túng lại rất nhiều, đứng đắn theo buôn bán, lại còn quyên không ít tiền từ thiện, giúp không ít những đứa trẻ không có điều kiện đến trường…”

Vu Hào cười nói với Đồng Kiệt, nhưng mà Vu Hào càng nói vậy, Đồng Kiệt lại càng hoảng hốt.

Đây chỉ là những thứ đệm trước, mục đích thật sự của Vu Hào vẫn chưa đến.

“Những việc tốt ông làm này, chúng ta đều nhìn vào trong mắt, từ trong lòng cũng rất ủng hộ hành vi này của ông, nhưng mà…”

Vu Hào dừng lại một chút tiện đà ý tứ sâu xa tiếp tục nói: “Chớ thấy việc ác nhỏ mà làm, một chút tâm xấu, cũng không thể có được.”

Trong lòng Đồng Kiệt lộp bộp một tiếng, da mặt giật giật: “Người anh em Vu, có thể nói rõ hơn một chút được không, nếu như Đồng Kiệt có chỗ nào sai rồi, tôi nhất định sửa…”

Vu Hào sau khi trầm ngâm một lúc, cảm thấy cũng được rồi, lúc này mới chậm rãi nói: “Có phải ông có ý nghĩ muốn xuống tay với nhà họ Lý hay không?”

“…”

Lời này vừa nói ra, Đồng Kiệt thiếu chút nữa bị dọa chết, ông ta có ý nghĩ này, nhưng mà còn chưa hành động đâu, tổng cục sao lại biết?

Chẳng lẽ có thuật đọc tâm?

“Oan cho tôi quá, mất năm nay tôi đều đặt tinh lực ở chỗ kiếm tiền và làm từ thiện, làm sao mà nghĩ đến những chuyện đánh đánh giết giết kia?”

Đồng Kiệt kêu oan: “Hơn nữa, tôi cũng không quen biết với nhà họ Lý.”

Vu Hào chỉ cười nhạt một tiếng: “Lão Đồng à, ông không cần căng thẳng, tôi cũng chưa nói là muốn ông phải làm sao đâu.”

Đồng Kiệt mơ mơ hồ hồ, hoàn hoàn không biết trong hồ lô của Vu Hào có cái gì.

“Ông trước nghe tôi nói hết đã—”

Vu Hào cười khé, nói: “Nhà họ Lý này, gần đây có làm mấy việc không ổn, chọc giận một nhân vật lớn nào đó, cũng nên có chút dạy dỗ.”

Nghe xong lời Vu Hào nói, Đồng Kiệt lập tức sửng sốt, nói như vậy, anh ta đồng ý mình xuống tay với nhà họ Lý?

“Lần này, ông là phụng chỉ làm việc.”

Vu Hào nghiêm mặt nói: “Kể từ hôm nay, liên tục sáu ngày, ông đều phải cho nhà họ Lý chút dạy dỗ thích hợp, nhưng mà ngày cuối cùng, ông phải tự mình đến cửa, xin lỗi nhà họ Lý, hiểu không?”

Đồng Kiệt trực tiếp choáng váng, trước dạy dỗ, rồi lại xin lỗi, đây kiểu làm gì đây?

“Lão Đồng, đây là ý của đại nhân bên trên kia, làm xong, không thiếu chỗ tốt của ông.” Vu Hào nhắc nhở.

Nghe vậy, Đồng Kiệt cũng không nghĩ nhiều nữa, liếm liếm đôi môi khô khốc, cười có chút dữ tợn: “Hiểu rồi, Người anh em Vu, làm phiền về nói với vị đại nhân kia, chuyện này, Đồng Kiệt tôi nhất định sẽ làm tốt.”

“Tôi cũng không gặp được vị đại nhân kia.”
 
Chương 148


Chương 148

Vu Hào ung dung thở dài: “Mệnh lệnh này, chính là truyền từ trên xuống, ngay cả tôi, cũng không rõ nhà họ Lý này rốt cuộc làm chuyện nhân thân công phẫn gì, chọc giận đại nhân bên trên kia.”

Lời này làm Đồng Kiệt cũng ngẩn người, trong chuyện này còn có mấy tầng quan hệ, từng mệnh lệnh truyền xuống, cuối cùng mới do Vu Hào thông báo đến mình, để mình chấp hành.

“Nhân vật lớn” kia, quyền thế trong tay lớn đến mức nào chứ?

Sau khi tiễn Vu Hào đi, Đồng Kiệt đi qua đi lại trong phòng làm việc của mình một lúc, suy túc một lúc, trong mắt cuối cùng lóe lên ánh sáng, gọi thư ký của mình: “Gọi các anh em trong nhà đến, có việc rồi, đi với tôi đến nhà họ Lý một chuyến…”

Chuyện như vậy, cũng xảy ra ở nhà họ Bạch.

Giải Trí Huy Hoàng, Bạch Vũ đang cúi đầu khom lưng với một người đàn ông trung niên bên cạnh.

Người này không ai khác, chính là người giàu nhất Thiên An, Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt dùng giọng điệu ra lệnh lệnh cho Bạch Vũ làm một chuyện, nội dung không khác biệt gì với Vu Hào!

Từ hôm nay, nhà họ Bạch toàn lực chèn ép công ty con của nhà họ Lý, nhưng đến ngày cuối cùng, Bạch Vũ phải đến cửa xin lỗi.

Một trận gió lên nhắm thẳng vào nhà họ Lý, đang lặng lẽ nổi lên.

Người của nhà họ Lý căn bản hoàn toàn không biết gì chuyện này, lúc này, nhà họ Lý đang mời đại hội gia tộc khẩn.

Sau khi đuổi Vương Nhất đi, người nhà họ Lý cũng không có cười nói vui vẻ gì, khác biệt là, không khí bị đè nén đến mức hít thở không thông.

Sắc mặt hai người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc càng khó coi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ ở vách tường.

Ngay hôm qua thư ký tổng giám đốc Tiêu Dao đã nói rõ, tập đoàn Lệ Tinh sẽ lần nữa suy xét chuyện hợp tác với nhà họ Lý, trước năm giờ hôm nay, sẽ thông báo kết quả cho nhà họ Lý.

Bây giờ đã là 4h50, cách 5h chỉ có mười phút.

Lệ Tinh không hủy bỏ hợp tác, này rõ ràng tất cả đều vui, một khi hủy bỏ hợp tác, đối với nhà họ Lý mà nói, chính là tai họa ngập đầu.

Chờ đợi, dài dằng dặc như thế, mười phút cuối cùng, giống như là cả một thế kỷ.

Tẩt cả mọi người đều như đứng đống lửa ngồi đống than, đứng ngồi không yên.

Reng reng reng–

Đột nhiên chuông điện thoại chói tai vang lên, mọi người bởi vì quá căng thẳng, nên bị chuông điện thoại làm giật mình.

“Alo? Là thư ký Tiêu sao?”

Lý Mộng Đình nhanh tay lẹ mắt cướp lấy điện thoại, lo lắng hỏi.

“Là tôi.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh cao cao tại thượng của Tiêu Dao.

Lý Mộng Đình miễn cưỡng cố nặn ra nụ cười, không ổn hỏi: “Về chuyện hợp tác, quý công ty…suy xét thế nào?”

Nói xong, cô ta ngừng thở, chờ đợi câu trả lời.

Giọng của Tiêu Dao vẫn lạnh lùng trả lời: “Sau khi hội đồng quản trị suy xét cẩn thận, tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi, quyết định cuối cùng là tiếp tục hợp tác với mọi người…”

Lời này vừa nói ra, tảng đá chặn trong lòng mọi người đều buông xuống.
 
Chương 149


Chương 149

Mỗi người ở đây, giống như là sống sót sau tai nạn, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Nhưng mà!”

Đột nhiên, lời nói Tiêu Dao thay đổi, tiếp tục lạnh lùng nói: “Lệ Tinh hợp tác với nhà họ Lý, có hai yêu cầu.”

“Thứ nhất, người đại diện của nhà họ Lý chỉ có thể là một mình Lý Thiên Dương, nếu để chúng tôi phát hiện đổi người, lập tức tạm dừng hợp tác!”

“Thứ hai, những người nhà họ Lý còn lại trừ Lý Thiên Dương, đặc biệt là cô Lý Mộng Đình và cô Châu Mỹ Ngọc, chính thức bị tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi đưa vào danh sách đen, cả đời không được bước vào tập đoàn Lệ Tinh, không có bất kỳ hợp tác nào, hy vọng đều biết.”

Tút tút tút —

Lời nói lạnh như băng kết thúc, Tiêu Dao cúp điện thoại.

Trong chớp mắt đó, tất cả mọi người nhà họ Lý đều ngây ra, như trải qua buồn vui lẫn lộn, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Không đến một phút, mọi người nhà họ Lý đã trải qua cả buồn vui.

Nhà họ Lý vẫn đang còn chìm đắm trong sự vui sướng khi đồng ý, một giây sau, Tiêu Dao đã nói người đại biểu chỉ có thể là Lý Thiên Dương, hơn nữa, trừ Lý Thiên Dương ra, những người khác đều bị xếp vào sổ đen của Lệ Tinh!

Đây là khái niệm gì?

Có nghĩa là, những người nhà họ Lý trừ Lý Thiên Dương ra đều bị Lệ Tinh phong sát rồi!

Nhất là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc tên của hai người bọn họ còn bị Tiêu Dao điểm danh, trên mặt hai mẹ con đều tràn đầy tức giận.

“Đây là cái gì? Phong sát trong giới?”

Châu Mỹ Ngọc cả giận nói: “Cho dù bọn họ là công ty lớn, cũng không thể làm chuyện bá đạo như vậy được, Mộng Đình, con đi hỏi rõ ràng!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hai mẹ con trông vào lợi nhuận của đơn hàng này có một con số lớn, kết quả chớp mắt đã bị xếp vào sổ đen của tập đoàn.

Lý Mộng Đình cũng nghĩ không rõ, vì sao chỉ có ba mình là ngoại lệ, lập tức, gọi một cuộc điện thoại đi.

Rất nhanh, điện thoại có người nhận, truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tiêu Dao: “Còn có chuyện gì?”

“Thư ký Tiêu, đây là ý gì, cái gì gọi là chúng tôi bị đưa vào sổ đen tập đoàn vĩnh viễn, hình như chúng tôi cũng chưa từng đắc tội với Lệ Tinh mà.” Lý Mộng Đình đè lại cơn giận, chất vấn.

Nhưng mà, Tiêu Dao lại cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của bên trên, muốn hỏi, hỏi Lý tổng đi.”

Giọng điệu cao cao tại thượng này, lập tức làm Lý Mộng Đình cảm giác mình bị vũ nhục, nhưng mà cô ta, còn chưa dám phát ra, dựa vào lý lẽ mà bảo vệ quyền lợi của mình: “Tôi muốn gặp Lý tổng.”

“Xin lỗi, với thân phận của cô, không gặp được Lý tổng.”

Tiêu Dao liến thoáng như đúng rồi: “Mỗi ngày Lý tổng kiếm cả tỷ bạc, lịch trình hàng ngày đều được xếp kín, sao có thời gian quan tâm đến mấy chuyện lung tung của mấy người?”

“Cô—” Lý Mộng Đình tức đến mức không biết nói gì cho phải.

“Cô Lý, Lệ Tinh đối với nhà họ Lý, đã hết lòng rồi, nếu mấy người vẫn không thức thời, thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Giọng nói trở nên lạnh lùng: “Người đang làm, trời đang nhìn, chuyện xấu làm nhiều, phải gặp báo ứng.”

Những lời này làm sắc mặt Lý Mộng Đình thay đổi, nhà họ Lý làm chuyện xấu gì?
 
Chương 150


Chương 150

Loại lời này, nếu như bình thường, Tiêu Dao tuyệt đối sẽ không nói, nhưng lúc này, Lý tổng hình như là thật sự nổi giận, cho Tiêu Dao quyền lợi, cô ấy mới dạy dỗ nhà họ Lý như thế.

“Thư ký Tiêu, ngài có thể cầu cầu xin với Lý tổng không?”

Khóe miệng Lý Mộng Đình đắng nghét, khẩn cầu: “Lần hợp tác này rất quan trọng với chúng tôi.”

“Cẩn thận nghĩ lại xem gần đây có đắc tội với người nào rồi, rồi lại đến nói với tôi.”

Tiêu Dao lạnh lùng nói xong, thì cúp điện thoại.

Sau khi Lý Mộng Đình thuật lại lời của Tiêu Dao từ đầu đến cuối, tất cả mọi người nhà họ Lý đều rơi vào trong trầm mặc, cố gắng nghĩ đến gần đây có đắc tội người nào không.

Nhưng mà, nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra được gần đây đắc tội với ai.

“Chẳng lẽ là cái phế vật kia…”

Lý Mộng Đình tự lẩm bẩm, nhưng sau đó, ý nghĩ này đã bị ném ra sau ót, anh ta không có năng lực lớn như vậy.

Nghĩ không ra, thì ko nghĩ nữa, lúc này, không khí ở phòng khách nhà họ Lý kỳ quái không chịu được, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Thiên Dương.

Có nghi ngờ, có đố kỵ, càng nhiều hơn là ánh mắt chờ mong.

Sau khi sắc mặt Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc khó coi, cũng khôi phục lại bình thường.

Kỳ thật, kết quả này đối với những nhà khác mà nói là đả kích trí mạng, nhưng mà đối với nhà Lý Mộng Đình, tổn thất cũng không lớn.

Dù thế nào, Lệ Tinh vẫn chưa giải ước với nhà họ Lý, đây là tin tức tốt nhất.

Mặc dù người đại diện trở thành Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng bị Lệ Tinh phong sát, nhưng mà, Lý Thiên Dương là ba cô ta, làm tốt, tiền vẫn là có thể kiếm được.

“Thiên Dương, nhà chúng tôi, bình thường cũng đối xử không tệ với mấy người? Cái gì tốt đều đưa qua cho nhà mấy người một phần.”

Lý Xung nhìn Lý Thiên Dương, kiên cường nói: “Tiền này kiếm được, hẳn là có một phần của nhà của tôi.”

“Còn có nhà của bọn em, chị cả, em là em gái của chị, cũng không thể thấy chết không cứu chứ?”

Em gái Châu Mỹ Ngọc Châu Mỹ Hòa cũng chua lòm nói.

“Không thể bỏ rơi nhà chúng tôi…”

Tất cả người nhà họ Lý lập tức mồm năm miệng mười ồn ào lên, còn chưa kiếm được tiền, đã bắt đầu phân chia lợi ích rồi.

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình có chút không dễ nhìn, có chút ghét bỏ nhìn đám người Lý Xung, Châu Mỹ Hòa, đây là tiền nhà bọn họ, sao có thể đưa ra bên ngoài?

Lý Thiên Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu như có thể thành công với Lệ Tinh, tôi sẽ đưa tiền kiếm được vào quỹ gia tộc, phân theo cổ phần mà mỗi nhà nắm giữ.”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người mới hơi đẹp chút, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng yên lòng.

Dựa vào cổ phần công ty để chia, vẫn là nhà hai người cổ phần nhiều nhất, nhưng mà, vừa nghĩ tiền vẫn phải chia ra, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

“Đây là nhà họ Lý sao?”

Lúc này, một người đàn ông xa lạ cao gần mặc tây trang đi đến, nhìn xung quanh một vòng, lên tiếng hỏi.
 
Chương 151


Chương 151

Lý Thiên Dương đứng lên, đánh giá người đàn ông này, hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là Cao Chiến, là luật sư được giải trí Huy Hoàng mời đến.”

Người đàn ông đặt một phần công văn của tòa án xuống bàn trà, thả nhiên nói: “Đây là công văn mà tòa án đưa ra, bởi vì nhà họ Lý mấy người mang đến tổn thất tài sản khó lường đối với ông Bạch Vũ, cùng với tổn thương nhân thân, cộng với phí tổn thất tinh thần, tổng cộng phải bồi thường nhà họ Bạch 105 tỷ.”

“Hạn cho mấy người trong vòng một tuần trả hết số tiền này, nếu không, tòa án sẽ lựa chọn phương pháp cưỡng chế, niêm phong công ty nhà họ Lý mấy người, cưỡng chế sang tên cho ông Bạch Vũ, cũng căn cứ vào các giá trị của công ty mà tiến hành đền bù, phần còn lại vẫn trả cho mấy người.”

Uỳnh–

Tất cả người nhà họ Lý đều choáng váng, như bị sét đánh cứng đơ tại chỗ.

105 tỷ? lại còn trả trong một tuần? Sao có thể hoàn thành?”

“Luật sư Cao, có phải là có nhầm lẫn ở đâu không?”

Sắc mặt Lý Mộng Đình tái nhợt, sợ đến mức ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Phá hoại công ty của ông chủ Vương, là Vương Nhất, không có quan hệ gì với chúng tôi cả!”

“Đúng là như vậy, nhưng mà anh Vương, là người của nhà họ Lý các ngươi, cũng là chuyện thật không thể cãi.”

Cao Chiến không dao động, tiếp tục nói: “Bản thân anh ta không có năng lực kinh tế trả 105 tỷ, cho nên số tiền kia, mấy người cần phải trả lại.”

Lời nói của Cao Chiến, làm sắc mặt Lý Mộng Đình trở nên tái nhợt, 105 tỷ, đã sắp vượt qua thu nhập hai ba năm của công ty con dưới trướng nhà họ Lý rồi, nào có thể bồi thường được?

Châu Mỹ Ngọc cũng như là kiến bò trên chảo nóng: “Chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với tên phế vật kia rồi, nó không phải là người nhà họ Lý chúng tôi!”

Trong mắt Cao Chiến hiện ra vẻ sắc lạnh, không chút độ ấm hỏi lại: “Bà nói đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ?”

Dừng một chút, Cao Chiến hạ tối hậu thư: “Một tuần sau, nếu như vẫn không hoàn thành khoản nợ, hoặc là lấy giấy tờ bất động sản, giấy tờ xe và công ty bên dưới gán nợ, hoặc là chờ ngồi tù đi!”

Nói xong câu đó, nghênh ngang rời đi, để lại người nhà họ Lý mặt xám như tro ngã ngồi trên ghế sofa.

“Xong rồi, hoàn toàn xong rồi…”

Phòng khách nhà họ Lý, yên tĩnh như chết.

Mặt mũi mọi người xám như tro, thậm chí một số người nhát gan, đã lạnh run, mất hồn mất vía.

Khoản nợ 105 tỷ, trả hết trong một tuần, sao có thể trả hết được?

Nhưng mà không trả hết, không chỉ công ty bị cưỡng chế sang tên, ngay cả bất động sản, xe cộ đều bị thế chấp, còn có khả năng ngồi tù.

Những người đang ngồi sao chịu được sợ hãi khi ngồi tù? Sớm đã sợ choáng váng!

Chớp mắt Lý Thiên Dương như già đi mười mấy tuổi, ưu tư thở dài: “Đi xem tài khoản công ty còn bao nhiêu tiền, đều lấy ra đi, mặt khác, cũng hỏi xem mượn người thân bạn bè một chút, có thể gom được chút nào hay chút đó.”

Cũng đã đến mức này rồi, cho dù có không muốn, cũng chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại vay tiền

Trên công văn của tòa đã ghi rõ, trong một tuần không trả lại được, tất cả mọi người phải ngồi tù, đây cũng không phải là đùa.

Nhưng mà, cho dù là ai, vừa nhắc đến vay tiền, đều bị cúp điện thoại.
 
Chương 152


Chương 152

Trong lòng tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng, mất hết can đảm.

“Đều là do phế vật kia…”

Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.

Sớm biết như vậy, sẽ không đuổi phế vật kia đi sớm như vậy, bây giờ hay rồi, anh chạy rồi, ngược lại thành bọn họ chùi đít cho anh.

“Không được, tôi không có tiền!”

Châu Mỹ Hoa không chịu nổi, oán hận nói: “Cái này rõ ràng là khoản nợ của tên sao chổi kia, vì sao chúng ta phải trả, đây không phải là bắt nạt người sao?”

“Vậy cô có thể làm gì? Công văn của tòa án cũng đã ra rồi, muốn không tuân thủ cũng khó khăn!” Lý Xung cũng có vẻ bất lực.

Tất cả mọi người đều vắt óc nghĩ xem làm sao bây giờ, đúng lúc này, ba chiếc xe minibus dùng lại ở trước của nhà họ Lý, cửa xe mở ra, một đám người lưu manh không đứng đắn lao ra.

Bọn họ xăm mình, trên tay cầm lấy vũ khí, không có ý tốt đi vào đại viện nhà họ Lý.

Người nhà họ Lý lại càng hoảng sợ, ác liệt hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi muốn làm cái gì?”

“Ha ha, đánh đàn bà của ông đây, còn hỏi tôi là ai, nhà họ Lý mấy người uy phong quá?”

Một âm thanh nhe răng cười truyền đến.

Những tên lưu manh kia tránh ra một lối đi, một người đàn ông cao lớn khoác áo lông chồn miệng ngậm xì gà nghênh ngang đi đến.

Sắc mặt Lý Xung khó coi chỉ vào ông ta, thất thanh nói: “Ông… ông là, Đồng Lão Kiệt?”

Đồng Kiệt nghe vậy, lập tức vọt đến trước mặt Lý Xung, không nói hai lời tát cho Lý Xung một cá: “Mẹ mày, Đồng Lão Kiệt là mày có thể gọi sao?”

Liên quan đến tên của Đồng Kiệt, vẫn luôn là nỗi đau của ông ta, ba mẹ ông ta đều là nông dân, không có văn hóa gì, cho nên cũng sẽ không biết đặt tên.

Trước đó chưa lăn lộn, tất cả mọi người đều gọi ông ta Tiểu Kiệt, Kiệt Tử, bây giờ ông ta thế này, thì ai dám gọi như thế nữa, đều gọi ông ta Kiệt ca, Kiệt gia, bây giờ một lão đầu nhà họ Lý lại dám gọi ông ta là Lão Kiệt, sao ông ta có thể không tức giận?

Lý Xung lớn tuổi, bị Đồng Kiệt tát một cái, lập tức té lăn trên đất.

Nhưng mà, không ai bước lên đỡ ông ta, đều bị vẻ giết chóc của Đồng Kiệt làm hoảng sợ.

Ánh mắt Đồng Kiệt hung ác nhìn quanh, giọng nói lạnh như băng: “Đã biết tao là Đồng Kiệt, còn dám động vào người phụ nữ của tao, lên đánh cho tao!”

Đám lưu manh sau lưng lập tức đồng loạt xong lên, đập phá đồ dùng nhà họ Lý.

“A…”

Dọa đến mức tất cả phụ nữ trong nhà họ Lý đều phải hét lên, sắc mặt trắng bệch.

Răng rắc—

Khắp nơi đều là tiếng đổ bể, đám người lưu manh cũng rất thông minh, chọn quý mà đập, đồ cổ, danh họa, đồ dễ vỡ gì đó, đều đập nát.

Châu Mỹ Ngọc thấy đến đau cả thịt.

“Sứ Thanh Hoa trấn Cảnh Đức của tôi…”

“Đó là vòng ngọc phỉ thúy của tôi.”

“Không được, đó là bình rượu Càn Long đã từng dùng.”
 
Chương 153


Chương 153

“…”

Mỗi một thứ bị đập vỡ, thịt của Châu Mỹ Ngọc đều kêu đau.

Cuối cùng, làm nhiều người tức giận.

“Mẹ nó, cái con đàn bà thối này khinh chúng ta không đọc sách, vờ vịt với chúng ta sao!” Một tên lưu manh nhìn Châu Mỹ Ngọc gầm lên một tiếng.

“Đập, đã giá trị cao như vậy, đều đập cho tao!”

Răng rắc–

Lại là một trận đập phá.

“Đừng đập nữa, đừng đập nữa…”

Châu Mỹ Ngọc đau đớn không chịu được, cái gì mà danh họa đồ cổ, cộng lại cũng sắp 15 tỷ rồi, sắp bay mất một phần bảy nợ nần rồi.

“Cút sang một bên!”

Bà ta bước qua ngăn lại, lại bị một tên lưu manh thô bạo xô ngã.

Trên mặt đất đều là mảnh thủy tinh, Châu Mỹ Ngọc sơ sẩy một chút đã bị cắt vào tay, mảnh thủy tinh đâm vào trong thịt, bà ta đau đến mức rơi nước mắt.

Lý Thiên Dương vội vàng kéo Châu Mỹ Ngọc lại, che cho bà đằng sau người, đồng thời bảo vệ Lý Mộng Đình, nhưng cũng không ngăn đám người lưu manh kia đập đồ.

Ông ta đã nhìn ra, dường như những tên lưu manh này chỉ thích đập đồ, không động đến người.

Đập đồ thì cứ đập đi, người không bị thương là tốt rồi.

Sau khi đập bể hết đồ, ánh mắt Đồng Kiệt hung ác trừng tất cả mọi người, nói: “Sau này ánh mắt sáng một chút cho tao, Đồng Kiệt tao, không phải ai cũng có thể đụng vào!”

Nói xong, nghênh ngang rời đi. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đồng Kiệt cũng không dám làm quá ác, mặc dù đây là lần đầu tiên theo lệnh làm chuyện xấu, nhưng mà cũng không dám làm quá ác.

Bên trên quy định rõ ràng, trả thù có thể, không thể làm lớn, Đồng Kiệt nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đến đập nhà bọn họ.

Nhưng mà, chỉ đập đồ, cũng đủ dọa mấy người nhà họ Lý rồi, ngoại trừ Lý Thiên Dương, đều bị Đồng Kiệt dọa không nhẹ.

Nhất là khí thế liều mạng kia, làm người ở đây sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Đồng Kiệt đi rồi, mấy người con gái ở nhà họ Lý mới dám khóc thành tiếng.

Lý Mộng Đình giống như chim sợ cành cong, cả người mềm nhũn dựa vào tường trượt xuống, hai tay ôm chặt đầu, dùng sức kéo tóc hỗn loạn, trong mắt mang theo hoảng sợ và tuyệt vọng, lâm vào hoàn cảnh phát điên cực độ.

Liên tục bị đả kích, hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến tâm lý không tính kiên cường của cô ta.

Trong lòng luôn có một âm thanh nói với cô ta: Nhà họ Lý, xong rồi…

Đêm khuya, biệt thự Sơn Thủy.

Vương Nhất cầm ly rượu đỏ trong tay, nhẹ nhàng lắc, nhưng không uống, ánh mắt của anh thâm thúy nhìn lên bầu trời đầy sao thất thần.

“Thiếu chủ.”

Lãnh Nhan giống như U linh xuất hiện sau lưng Vương Nhất, một năm một mười báo cáo: “Tập đoàn Lệ Tinh không đơn phương dừng hợp tác với nhà họ Lý, nhưng mà trừ Lý Thiên Dương ra tất cả mọi người nhất là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều bị xếp vào sổ đen của tập đoàn.”
 
Chương 154


Chương 154

“Nhà họ Bạch phái luật sự, đưa tối hậu thư cho nhà họ Lý, trong vòng một tuần trả hết 105 tỷ, nếu không cưỡng chế sang tên công ty và tất cả bất động sản, xe cộ.”

“Đồng Kiệt mang người đến nhà họ Lý, đập phá nhà họ Lý, mấy ngày sắp tới, vẫn sẽ tiếp tục cưỡng bức đe dọa nhà họ Lý.”

Nghe mấy tin tức này, Vương Nhất nhắm mắt lại, phất phất tay, giọng điệu mang theo phiền muộn.

“Biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Nhìn Vương Nhất thêm mấy lần, Lãnh Nhan vẫn là rời đi.

Cô biết, thiếu chủ bây giờ cần yên tĩnh.

Thật lâu, trên ban công tối tăm yên tĩnh, truyền đến tiếng thở dài phức tạp của Vương Nhất.

“Cứ phải đến nước này, mấy người mới cam tâm sao?”

Chuyện này, là Vương Nhất cho Lãnh Nhan đi làm.

Vương Nhất có tình cảm với nhà họ Lý, nhưng mà Lãnh Nhan thì không có, đương nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Mệnh lệnh nặng nề truyền xuống dưới, chờ đợi nhà họ Lý, là áp bách khắp nơi.

Cơn ác mộng của nhà họ Lý vẫn còn tiếp tục, món nợ 105 tỷ, ép mọi người đến không thở nổi.

Dù là Lý Thiên Dương hay là Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, hay là Lý Xung, Châu Mỹ Hoa đều không nhàn rỗi, dùng hết biện pháp đi góp tiền, nhưng vẫn là gặp trắc trở khắp nói.

Tài khoản công ty cũng ở trong ngân hàng, lúc muốn rút ra, ngân hàng lại không phê duyệt, nguyên nhân là ngân hàng nghi ngờ tài khoản công ty con nhà họ Lý không sạch sẽ, cần phải nghiêm khắc kiểm tra xem, mới có thể được phép rút ra.

Đây là một quá trình phức tạp, không thể nào hoàn thành trong một tuần.

Những công ty khác, đều từ chối, nhà họ Lý giống như là chuột chạy qua đường, người người hô dánh.

Cuối cùng là xin ngân hàng cho vay, cũng không đủ uy tín, bị từ chối.

Nhất thời nhà họ Lý như bị cả thế giới bỏ rơi, không ai giúp đỡ không nói, còn bị khắp nơi xa lánh, chèn ép, nhìn thấy kỳ hạn một tuần đã đến rồi, cách số tiền 105 tỷ, còn rất xa.

Mặt khác, người của Đồng Kiệt cũng thỉnh thoảng sẽ đi qua dạy dỗ nhà họ Lý một chút, mặc dù không làm ra mạng người, nhưng cũng làm mấy người nhà họ Lý sợ không nhẹ.

Không phải phái người đe dọa, chính là nửa đêm ném đá, lúc thì dùng máu viết lên tường, mấy ngày qua, thần kinh cũng sắp bị lăn qua lăn lại đến suy nhược.

Cuối cùng, có người ý thức được là có người đang cố ý chỉnh nhà họ Lý, nhưng mà là ai chứ?

Không ai đoán được.

Thời hạn một tuần chỉ còn một ngày.

Cả nhà họ Lý ảm đạm ủ rũ, tất cả mọi người đều có quầng thâm thật sâu, uể oải không chút phấn chấn.

Bọn họ đã rất mệt, ban ngày vì chuyên tiền bạc mà loay hoay sứt đầu mẻ trán, buối tối lại còn bị mấy tên lưu manh nhà họ Đồng quấy rầy, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, cuộc sống như vậy đã duy trì liên tục mấy ngày rồi.

“Tôi không chịu được.” Đột nhiên, Lý Mộng Đình hỏng mất hét lên một tiếng.
 
Chương 155


Chương 155

Mấy ngày trôi qua, sắc mặt cô ta tiều tụy đi không ít, ngay cả phấn lót cũng không dám đánh, bởi vì cô ta bây giờ, đánh phấn lót chỉ làm người nhìn như nữ quỷ.

Mặt mũi tái nhợt, tròng mắt lồi ra, trong mắt đầy tơ máu, đầu bù tóc rối, lúc Lý Mộng Đình soi gương, nhiều lần nghi ngờ người trong gương không phải mình.

Những người khác cũng không tốt hơn, Lý Xung cứ đến tối, tóc từng nắm từng nắm rụng ra, nếu như còn tiếp tục như vậy, cũng không mấy mà trọc.

“Bây giờ tôi gọi điện cho tên phế vật kia, dựa vào cái gì mà anh gây chuyện, chúng ta phải gánh? Tức chết tôi—

Lý Mộng Đình tức đến cả người phát run, móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại được nối ithông, truyền đến một âm thanh bình tĩnh: “Alo.”

“Phế vật, ba chuyện mà anh hứa đâu? Hoàn thành chưa?” Giọng Lý Mộng Đình lạnh lùng chất vấn.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, nói: “Còn cách kỳ hạn một ngày, gấp làm gì?”

“Ha ha, anh cũng biết chỉ còn một ngày thôi sao? Nhờ hồng phúc của anh, nhà họ Lý xong rồi, toàn bộ xong rồi!”

Lý Mộng Đình giống như là phát tiết, thần kinh mà hét to lên, cả khuôn mặt cũng oán độc: “Vương Nhất, bây giờ anh lập tức về đây, sau đó đến nhà họ Bạch xin lỗi, ngay, lập tức!”

Trong điện thoại, giọng điệu Vương Nhất vẫn bình tĩnh như trước: “Xin lỗi, bây giờ vẫn không có thời gian, thứ cho khó lòng tuân lệnh, ngày mai, tôi tự nhiên sẽ đến nhà họ Lý giải quyết mọi thứ.”

Nói xong, thì cúp điện thoại.

“Nó nói thế nào?” Gương mặt Châu Mỹ Ngọc lạnh lùng hỏi.

“Anh ta nói, đợi ngày mai kỳ hạn đến, lại đến.”

Giọng điệu Lý Mộng Đình lạnh như băng: “Chờ anh ta đến đây, hoa cúc cũng lạnh rồi.”

“Mộng Đình, nếu như thật sự không có cách, cùng lắm thì thế chấp công ty ra ngoài, về phần phế vật kia…”

Sắc mặt Châu Mỹ Ngọc bỗng nhiên trở nên âm tàn: “Nó đi ngồi tù, chúng ta mất công ty, nó phải, ngồi tù!”

Những người nhà họ Lý khác, đều có vẻ mặt khó coi, hận không thể giết chết Vương Nhất.

“Xem ra bọn họ đã bị ép đến gấp rồi.”

Lúc này, Vương Nhất nhàn nhã ngồi trên sofa ở biệt thự Sơn Thủy, thản nhiên nói.

“Đúng thế.”

Lãnh Nhan vẫn mặt không biểu tình.

Theo cô thấy, nhà họ Lý thật sự quá ngốc, liều mạng tìm chỗ dựa mà không biết, chỗ dựa lớn nhất, ở ngay bên cạnh, lại chặn ở ngoài cửa.

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, hỏi: “Nhà họ Bạch và Đồng Kiệt phản ứng thế nào?”

“Chín giờ ngày mai, hai nhà đúng giờ đến nhà xin lỗi.”

“Rất tốt, tám giờ ngày mai, đi với tôi đến nhà Lý một chuyến.” Khóe miệng Vương Nhất lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Sáng sớm hôm sau, hai người cùng về nhà họ Lý.

Tất cả người nhà họ Lý, đã sớm đợi sẵn.
 
Chương 156


Chương 156

Sau khi Vương Nhất và Lãnh Nhan vào cửa, Lý Mộng Đình trực tiếp đóng cửa chính lại, giống như sợ Vương Nhất sẽ chạy mất.

“Vương Nhất, kỳ hạn một tuần đã đến, chuyện mà anh đã hứa đâu?” Giọng điệu Lý Mộng Đình không chút độ ấm.

Cá chết lưới rách, hôm nay công ty nhà họ Lý không giữ được, nhưng mà, chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, hôm nay nhất định phải đưa anh vào ngục giam!

Nhưng mà, Vương Nhất lại vân đạm phong khinh đáp lại: “Đã hoàn thành.”

“Thật sao?”

Lý Mộng Đình nghe vậy, nụ cười lạnh trên mặt càng sâu: “Như vậy, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng thì sao?”

“Sắp rồi, qua nửa tiếng sẽ đến.”

“Vờ vịt, cứ tiếp tục vờ vịt đi.”

Lý Mộng Đình lạnh lùng nói: “Tôi thấy một tuần này anh căn bản là không làm gì cả?”

“Sao cô biết, tôi có thật là làm hay không?” Vương Nhất nhíu mày.

Cái này Lý Mộng Đình xác định, Vương Nhất vẫn không biết trong tuần này nhà họ Lý xảy ra chuyện gì, lập tức tiếng cười lạnh càng sâu hơn.

“Được, tôi nói cho anh biết mấy hôm nay xảy ra chuyện gì. Nhờ hồng phúc của anh, tòa án ra công văn, muốn chúng tôi phải bồi thường cho nhà họ Bạch 105 tỷ trong vòng một tuần, không bồi thường được thì cưỡng chế sang tên công ty cùng với bất động sản, xe cộ, nói cách khác, ngay cả chỗ ở chúng tôi cũng mất!”

“Còn nữa, chúng tôi cũng bị nhà họ Đồng trả thù, trong nhà có cái gì đập cái đó, đều bị đập nát, xe bị cạo sờn rồi, còn ghi chữ bằng máu trên tường.”

Vương Nhất cũng không bất ngờ với những cái này, giọng điệu bình thản nói: “Nhân quả luân hồi, làm chuyện xấu, nhất định sẽ trả giá nhiều, mặc kệ mấy người có tin hay không, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng sẽ lập tức đến nhà xin lỗi vì chuyện mấy hôm nay.”

“Vương Nhất, đã là lúc nào rồi, mày còn muốn lừa gạt chúng ta?”

Châu Mỹ Ngọc tức đến bật cười, chỉ vào Vương Nhất: “Nhà họ Bạch và nhà họ Đồng hôm nay sẽ đến, nhưng mà không phải đến xin lỗi, mà là đến đòi nợ! Những thứ này, đều phải cảm ơn mày ban tặng!”

“Vương Nhất, đợi lát nữa người của tòa án đến thì mày cũng đi theo bọn họ đi.”

Lãnh Nhan sau lưng sắc mặt lạnh lùng, Vương Nhất vẫn vân đạm phong khinh như cũ, nói: “Tôi nói, bây giờ mới tám giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa là đến chín giờ, chẳng lẽ, mấy người ngay cả nửa tiếng cũng không đợi được sao?”

“Được, các vị, chúng ta lại đợi nửa tiếng nữa!”

Gương mặt Lý Xung khinh bỉ, ánh mắt hận thù nhìn Vương Nhất, nói: “Nửa tiếng nữa, nếu như nhà họ Bạch và nhà họ Đồng không đến, hoặc là đến đây nhưng không phải xin lỗi, cậu không chỉ phải rời khỏi nhà họ Lý, còn phải ngồi tù.”

“Được thôi.” Vương Nhất gật nhẹ đầu, còn xách một cái ghế đến, như không có việc gì ngồi xuống.

Nhìn dáng vẻ này của Vương Nhất, đám người Lý Mộng Đình Châu Mỹ Ngọc giận đến nghiến răng, nhưng mà nghĩ đến nửa tiếng nữa, anh phải ngồi tù, thì cười lạnh.

Trên mặt Lý Thiên Dương có vẻ lo lắng, ông ta không biết Vương Nhất lấy tự tin ở đâu, ngày hôm qua nhà họ Bạch và nhà họ Đồng còn gây sự, sao hôm nay có thể xin lỗi?

 
 
Chương 157


Chương 157

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng mà, vẫn không có ai.

Lý Mộng Đình đứng dậy, lạnh mặt hét lớn: “Vương Nhất, đừng ở chỗ này làm ngứa mắt nữa, còn một phút nữa, là chín giờ, anh còn có gì nói…”

Lời của Lý Mộng Đình còn chưa nói hết, bên ngoài đã có mấy cỗ xe vọt vào.

Một hàng Mercedes, một hàng audi phân ra dừng hai bên, đứng ở trong đại viện nhà họ Lý.

Hai nhóm người từ trên xe bước xuống.

Người nhà họ Lý nhìn ra, lập tức dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhà họ Bạch, nhà họ Đồng, thế mà thật sự đến rồi!

Hơn nữa, sắc mặt mọi người lạnh lùng, một đám người đi đến, nhìn là biết là người đến không tốt…

Bạch Vũ cùng với Đồng Kiệt đứng ở trước nhất, hùng hổ đi vào nhà họ Lý trước mặt mọi người, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lý Thiên Dương.

Bùm một tiếng, Châu Mỹ Ngọc kéo Lý Mộng Đình trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bạch Vũ và Đồng Kiệt, sợ đến mức rơi nước mắt.

“Ông chủ Bạch, Kiệt gia, anh ta mới là đầu sỏ của mọi chuyện, không liên quan đến nhà họ Lý chúng tôi, tôi xin hai người, bỏ qua cho nhà họ Lý!”

Lý Mộng Đình cũng là sợ đến mức không dám thở mạnh, nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, hôm nay ra quân toàn bộ, trong đám người, không chỉ nhìn thấy Bạch Hiển, mà còn nhìn thấy người phụ nữ của Đồng Kiệt, Liễu Mộng.

Nhưng mà, Bạch Vũ và Đồng Kiệt đều lạnh lùng nhìn hai mẹ con Lý Mộng Đình, trực tiếp xem nhẹ.

Bọn họ trực tiếp đi đến trước mặt Lý Thiên Dương, sau đó quay lại nhìn người của mình, khẽ gật nhẹ đầu một cái.

Ầm—

Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi đầu 90 độ, âm thanh như sấm.

“Ngài Lý, xin lỗi.”

“Chuyện này…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thấy nhà họ Bạch và nhà họ Đồng đều đồng loạt cúi đầu chín mươi độ, cảnh tượng trông rất hoành tráng khiến Lý Thiên Dương sững sờ một lúc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình đang quỳ trên đất cũng ngơ ngác, tình hình có hơi khác so với bọn họ tưởng tượng.

Theo bọn họ thấy thì nhà họ Bạch chắc chắn muốn đến nhà đòi nợ, còn nhà họ Đồng đến đập phá nhà cửa, tại sao bây giờ lại xin lỗi?

Chỉ có mình Vương Nhất nhàn nhã ngồi uống trà, mỉm cười nhìn hai nhà Bạch, Đồng xin lỗi.

Cái cúi đầu này kéo dài hai phút, lúc này Bạch Vũ và Đồng Kiệt mới đứng thẳng dậy, vẻ mặt đầy thành khẩn nhìn Lý Thiên Dương: “Anh Lý, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi tới đây xin lỗi anh vì những chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước.”

“Mấy ngày trước, tôi và anh Bạch có xảy ra chút mâu thuẫn. Sau sự việc đó, tôi cũng tự kiểm điểm lại bản thân và nghĩ rằng chuyện này đã xong. Không ngờ thằng con trai không ra hồn của tôi lại ôm hận trong lòng, lén trốn tôi đến tòa án nhờ một người bạn luật sư giúp đỡ rồi còn nộp đơn lên tòa án, nên đã gây ra không ít rắc rối cho anh… Thằng con chó chết, mau lăn ra đây!”

Nói rồi, Bạch Vũ nhéo lỗ tai Bạch Hiển, thế là Bạch Hiển bị Bạch Vũ lôi ra trước.

Bạch Vũ đá vào mông Bạch Hiển một phát khiến anh ta bước lảo đảo tới trước mặt Lý Thiên Dương, mặt mày u ám quát : “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi chú Lý đi!”

Bạch Hiển không cam lòng nhưng vẫn thành thật dập đầu với Lý Thiên Dương: “Chú Lý, cháu xin lỗi.”
 
Chương 158


Chương 158

Sau đó, anh ta lại quay sang Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, tiếp tục dập đầu: “Mộng Đình, xin lỗi, bác gái, cháu xin lỗi.”

“Cháu xin lỗi vợ chồng bác cả.”

“Cháu xin lỗi vợ chồng bác hai.”

“…”

Bạch Hiển cũng xem như chân thành dập đầu xin lỗi tất cả mọi người trong nhà họ Lý.

Người nhà họ Lý cũng ngơ ngác, cậu chủ nhà họ Bạch lại dập đầu xin lỗi bọn họ sao? Đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ tới.

Bạch Vũ hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Hiển, sau đó đổi thành vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với Lý Thiên Dương: “Anh Lý, chúng tôi đã rút lại thư yêu cầu bồi thường từ tòa án, đồng thời chúng tôi sẽ trả thêm 30 tỷ đồng coi như bồi thường tổn thất tinh thần, mong anh… đừng chê.”

Dứt lời, một hàng người bước tới, trên tay mỗi người đều cầm một cái rương, mở ra thì bên trong toàn là những xấp tiền giấy màu xanh.

Đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Lý Xung và Châu Mỹ Hoa đều nhìn chằm chằm nó, họ chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy trong đời.

“Ngoài ra, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng…”

Vẻ mặt Bạch Vũ bỗng trở nên mập mờ: “Coi như không đánh không quen biết, chuyện này coi như đã giải quyết xong, chớ làm sức mẻ tình cảm. Vậy chuyện giữa Mộng Đình và thằng con tôi…”

“Thường xuyên qua lại, phải thường xuyên qua lại chứ!”

Lý Thiên Dương còn chưa nói gì thì Châu Mỹ Ngọc đã đồng ý ngay lập tức. Bà ta nhìn Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, sau này nên chăm chỉ ra ngoài đi dạo với cậu Vương để bồi dưỡng tình cảm nhé.”

“Vâng ạ.” Lý Mộng Đình cũng mỉm cười ngọt ngào.

Vương Nhất bình tĩnh nhìn hết thảy, nhưng Lãnh Nhan sau lưng anh lại khinh thường nhìn đám người nhà họ Lý.

Một đám nhà quê! Mới cho 30 tỷ đồng đã biến thành thế này, nếu bọn họ biết được toàn bộ gia sản của cậu chủ chắc sẽ không bị dọa đến ngất xỉu đấy chứ?

Thật ra ngay cả Lãnh Nhan cũng không biết Vương Nhất giàu có đến mức nào, bởi vì Vương Nhất mua đồ không cần tự mình trả tiền, chỉ cần hô một tiếng thôi là sẽ có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn tranh nhau trả tiền chỉ vì để kết thân.

Cũng giống như Hồ Hoàng Việt, người giàu nhất Thiên An, mọi người nghĩ ông ta giàu lắm sao?

Thật ra ông ta chỉ là một thương nhân đứng hạng chót của thương hội Hồng Ưng, còn có rất nhiều người giàu hơn ông ta nữa. Mà những người này đều ở dưới quyền Thương Si của Nước H Thất Si, mà Thương Si thì lại ở dưới trướng của thiếu chủ.

Nhà họ Bạch xin lỗi xong thì mang người rời đi, tiếp theo là đến nhà họ Đồng.

Đồng Kiệt cũng tiến lên một bước, thành thật xin lỗi Lý Thiên Dương: “Anh Lý, ngày hôm qua tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, đầu óc chỉ toàn nghĩ về những chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm mấy ngày nay, tôi thật sự rất xấu hổ…”

Người nhà họ Lý nghe xong thì mặt ai cũng trông rất kỳ lạ, Vương Nhất còn suýt nữa cười phun hết trà trong miệng ra.

Nếu lời này được nói ra từ trong miệng một người có học có văn hóa thì chẳng có vấn đề gì, nhưng Đồng Kiệt là ai?
 
Chương 159


Chương 159

Ông ta là đại ca xã hội đen, nói những lời này chẳng khác nào một tên lưu manh khoác lên mình một bộ com lê, không ra ngô ra khoai gì cả. Đoán rằng tối qua chắc Đồng Kiệt đã đọc đi đọc lại câu xin lỗi này cả đêm.

Thật sự làm khó ông ta rồi.

Thấy Đồng Kiệt lại sắp dập đầu, Lý Thiên Dương vội vàng đỡ ông ta dậy, cười khan nói: “Anh Đồng, chuyện này là do chúng tôi sai, chúng tôi không nên đánh người phụ nữ của anh…”

“Ả ta đáng bị đánh!”

Đồng Kiệt phẫn nộ, kéo Liễu Mộng đứng đằng sau ra: “Lăn ra đây cho tôi, tự cô nói xem mình đã làm ra chuyện tày trời gì!”

Liễu Mộng ấm ức nói: “Tôi không nên giúp nhà họ Bạch biển thủ 300 tỷ đồng phải thanh toán cho tập đoàn Lệ Tinh, tôi không nên xúi dục ông Bạch không trả nợ, tất cả đều là lỗi của tôi…”

Lúc này mọi người mới biết nguyên nhân Vương Nhất đập phá giải trí Huy Hoàng là vì bọn họ chưa trả nợ.

Nhà họ Bạch có gan đến mấy cũng không dám nuốt tiền của tập đoàn Lệ Tinh, dù sao bọn họ cũng chỉ là gia tộc hạng hai, không có gan đối đầu với những doanh nghiệp hàng đầu như Lệ Tinh, nhưng Bạch Vũ lại nghe những lời xúi giục của Liễu Mộng.

Những chuyện sau đó mọi người cũng đều biết, khất nợ quá lâu, cuối cùng bị Vương Nhất xử mạnh tay.

“Mặc dù Đồng Kiệt tôi không phải là người tốt nhưng cũng biết phân biệt tốt xấu. Tôi làm như vậy là đang tiếp tay cho hành vi sai trái của cấp dưới!”

Đồng Kiệt nghiêm nghị nói: “Lương tâm của tôi bị lên án, thế nên tôi quyết định đến xin lỗi.”

“Mấy ngày qua, cấp dưới của tôi đã phá hỏng đồ đạc và một số bức tranh cổ, tôi sẽ đền bù. Ngoài ra, tôi sẽ bồi thường thêm 30 tỷ đồng.”

Lời vừa dứt, lại có một vài người nữa đi tới, hai tay cầm chiếc rương bạc, mở ra thì thấy vẫn là những sấp tiền sặc sỡ.

Đưa tiền xong, Đồng Kiệt mang người rời đi.

Sân nhà nhà họ Lý bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Họ Bạch đưa 30 tỷ, họ Đồng đưa thêm 30 tỷ, tổng cộng là 60 tỷ…

Không phải đang nằm mơ đúng không?

Hai mẹ con tự nhéo mình thật mạnh, đau quá, lúc này mới nhận ra đây không phải là mơ.

“Giàu rồi, giàu to rồi…”

Không chỉ mẹ con Lý Mộng Đình mà tất cả các thành viên trong nhà họ Lý đều cố gắng hết sức kìm nén niềm vui trong lòng.

Cứ tưởng hôm nay là ngày nhà họ Lý sa sút khốn đốn, không ngờ nhà họ Lý không những không diệt vong mà còn kiếm thêm được 60 tỷ đồng.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, họ không những trải qua nỗi tuyệt vọng mà còn hiểu được niềm hy vọng sau cơn tuyệt vọng, niềm vui nỗi buồn, hài kịch của cuộc đời, hóa ra cũng chỉ thế thôi.

Nhưng khi người nhà họ Lý đang chìm đắm trong niềm vui vì có được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Vương Nhất lại ngáp một cái, uể oải đứng dậy, thản nhiên nói: “Thế nào, tôi đã nói hai nhà này sẽ đến xin lỗi đúng chứ?”

“…”

Lời nói của Vương Nhất giống như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu bọn họ.

Đặc biệt là Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top