Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 80


CHƯƠNG 80

“Chiếc này là…”

Thiết Tân giới thiệu một lượt, Tiết Bình nghe đến toát cả mồ hôi hột, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, miệng mấp máy liên tục nhưng lại chẳng thốt ra được mấy chữ, cả người run rẩy kịch liệt, như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Anh ta chỉ là một kẻ dựa vào quan hệ mới lên được chức chuẩn úy, ngay cả mặt lão đạo trong quân khu cũng chưa từng thấy, sao có thể đánh đồng với những anh hùng quốc gia này được?

“Người cậu vừa đá chính là tân binh kiệt xuất nhất của đội Vạn Tuế thuộc quân khu Thiên An, được xưng là “Vua trong tân binh”. Trong chiến dịch chống khủng bố, cậu ta từng một súng bắn thủng kẻ cầm đầu.”

Thiết Tân trưng ra vẻ mặt vô cảm giới thiệu, càng về sau, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo như băng: “Chỉ cần cậu ta muốn, một cuộc gọi là có thể khiến cậu bị bãi chức, lên tòa án quân sự ngay lập tức!”

Giọng điệu của anh ta không gắt, nhưng lại như sét đánh vang vọng khắp hội trường, tất cả mọi người kinh hồn táng đảm lui về sau vài bước, những người này, tất cả đều là người trong quân đội…

Lý Thiên Dương trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất vẫn đang mỉm cười uống rượu, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ rằng Vương Nhất vậy mà lại quen biết với mấy ông lớn trong quân đội.

Bịch bịch!

Bỗng, hai chân Tiết Bình mềm nhũn, tay chân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, đờ đẫn nhìn Thiết Tân: “Vậy anh là…”

Những người này có thân phận giống anh ta, đều là người của quân khu Thiên An.

Chỉ là quân hàm cao hơn anh ra nhiều lắm, ngày thường ngay cả mặt còn chẳng có cơ hội nhìn thấy nữa là. Mà chàng thanh niên da ngăm đen cao lớn này lại là thủ lĩnh của bọn họ, vậy chẳng phải chính là…

Trên mặt Thiết Tân vẫn chẳng có chút cảm xúc gì, bình tĩnh nói: “Tôi tên là Tiêu Thiết, các anh em đều gọi tôi là Thiết Tân.”

Ầm!

Tức khắc, cả người Tiết Bình run lên dữ dội, như vừa trúng một cú đánh thật mạnh.

Tuy anh ta chưa từng nhìn thấy mặt của tổng chỉ huy quân khu Thiên An, nhưng anh ta đã nghe qua tên của người đó, gọi là Tiêu Thiết.

Nghĩ tới đây, tâm Tiết Bình như tro tàn, quay đầu trợn trừng mắt nhìn Kim Thành Vũ cũng đang dại ra.

Đồ khốn, đồ đáng chết, dám hủy con đường làm quan của tao!

Có chết anh ta cũng không ngờ được rằng người mà anh ta trêu vào lại chính là lão đại của quân khu Thiên An Tiêu Thiết.

“Tham mưu Tiêu, tôi không biết, tôi thật sự không biết, là tôi đáng chết, là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mạo phạm tới ngài và các anh em của ngài.”

Quanh hội trường bỗng vang lên tiếng bạt tai vang dội, Tiết Bình quỳ trên mặt đất, hai tay tát lia lịa mặt mình.

Chỉ lát sau, mặt anh ta đã sưng vù hết cả lên.

Hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu, đó là: “Tôi không biết”.

Người không biết không có tội, anh ta mong rằng Tiêu Thiết có thể tha thứ cho mình.

Nhưng Thiết Tân lại nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Cậu biết hôm nay là ngày gì không?”

Trong mắt Tiết Bình hiện lên vẻ mờ mịt, lắc đầu: “Ngày gì?”

“Hôm nay là ngày thành hôn của Ẩn chủ.” Giọng Thiết Tân bỗng trở nên rét lạnh.
 
Chương 81


CHƯƠNG 81

Khi những lời nói này vừa dứt thì bầu không khí như bị một luồng sát khí lạnh lẽo đè nén bao trùm khiến cho tất cả mọi người ai nấy đều nín thở.

Đám cưới này được tổ chức theo hình thức giấu mặt, ngay cả trong lúc diễn ra bữa tiệc, bọn họ cũng chỉ biết cô dâu là Lý Khinh Hồng mà thôi.

Tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chú rể từ xa, không có cách nào để biết được rốt cuộc chú rể là ai.

Lời nói này của Thiết Tân đã tiết lộ ra một số thông tin hữu ích.

Chú rể có liên quan đến quân khu, bọn họ gọi anh là “Ẩn chủ”.

“Cậu biết Ẩn chủ là ai không?” Thiết Tân lạnh lùng hỏi.

Tiết Bình lắc đầu, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ mơ hồ.

“Anh ấy là chiến thần trong quân đội, cửu ngũ chí tôn, là người đã tạo ra vô số truyền kì huyền thoại.”

Khi nhắc tới người được gọi là Ẩn chủ, vẻ mặt của Thiết Tân liền trở nên nghiêm túc, trên khuôn mặt ngăm đen của anh ta hiện lên sự cung kính và sùng bái mãnh liệt.

“Anh ấy còn là thượng tướng bảo vệ đất nước, chỉ cần có anh ấy ở đây, nước H sẽ là một vùng đất cực lạc, bọn đạo chích ở bốn phương không dám tới gần!”

“Năm năm chinh chiến, vẻ vang xuất ngũ, chỉ vì muốn cho người mình yêu một mái ấm.”

“Vậy mà trong tiệc cưới ngày hôm nay, cả nước thì chúc mừng, còn cậu lại dẫn người tới đập phá?”

Thiết Tân vừa nói vừa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìm chằm chằm Tiết Bình, giọng điệu lạnh nhạt: “Có phải cậu chán sống rồi không?!”

“Không… không dám…”

Tiết Bình cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng lắc đầu lia lịa.

Anh ta hối hận vô cùng, lẽ ra tối nay không nên tới.

“Có phải cậu cảm thấy mình có quyền có thế thì hiển nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc không?”

Thiết Tân dập điếu thuốc lá, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, thúc mạnh vào bụng Tiết Bình.

“Ọe….”

Ngay lập tức, cơ thể Tiết Bình co quắp lại như con tôm, sau đó nôn ra một bãi dịch chua.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, thậm chí còn có nước mắt ứa ra.

Thiết Tân có thể lên làm người đứng đầu quân khu, không chỉ dựa vào những chiến công lớn nhỏ mà còn nhờ vào thực lực và khí chất mạnh mẽ của mình.

Một cú thúc đầu gối, suýt chút nữa đã đánh gục Tiết Bình.

“Đứng lên đi, quân nhân thì phải có dáng vẻ của quân nhân chứ.” Thiết Tân dùng một tay xách Tiết Bình đang quỳ rạp dưới đất lên, thờ ơ nói.

Mọi người đứng xung quanh đều im lặng, không ai dám nói lời nào, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên cẩn trọng.

Khó có thể tưởng tượng được, mới năm phút trước Tiết Bình vẫn còn hùng hổ muốn lấy tội danh “cố ý mưu sát nhưng không thành” để bắt Vương Nhất, thế nhưng năm phút sau đã bị dạy dỗ thành ra như thế này.

Mà Vương Nhất, người khởi xướng tất cả những chuyện này, từ đầu tới cuối không hề nói một câu nào, chỉ mỉm cười thưởng thức toàn bộ câu chuyện.
 
Chương 82


CHƯƠNG 82

“Chuẩn úy Tiết Bình!”

Đột nhiên, Thiết Tân hét to một tiếng, nhìn Tiết Bình rồi lớn tiếng nói: “Lạm dụng chức quyền, cấu kết với quân thương, phạm phải lỗi sai tầy trời, cậu bị cách chức, có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến.” Vẻ mặt Tiết Bình đầy chua xót, không dám cầu xin.

Với anh ta thì chỉ cách chức, không truy cứu trách nhiệm đã là một may mắn rất lớn rồi.

Lúc này Thiết Tân mới gật đầu, buông Tiết Bình ra, sau đó phẩy tay, nhóm người to lớn như hung thần ác sát phía sau mới miễn cưỡng thu súng lại.

“Kêu anh em trong quân khu đi đi, súng trong tay quân nhân, vĩnh viễn chỉ dùng để bảo vệ quốc gia, chứ không phải dùng để chĩa vào nhân dân của mình.” Thiết Tân nói.

Tiết Bình chịu đựng cơn đau trên người, bò dậy từ mặt đất, ra lệnh cho đàn em của anh ta rời khỏi Thiên An Nhất Hào, bản thân cũng ỉu xìu rời đi.

“Cậu, lại đây với tôi.”

Thiết Tân lạnh lùng liếc nhìn Kim Thành Vũ, sau đó đi về một hướng khác.

Nhìn về hướng này, cả khuôn mặt Kim Thành Vũ liền trở nên nhăn nhó, không phải do đau đớn, mà là vì không thể chấp nhận một sự thật nào đó.

Bên phía nhà họ Lý, mẹ con Lý Mộng Đình đều đang hoảng sợ: “Bọn họ đang đi về phía chúng ta!”

Lý Thiên Dương thấy thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng, nhưng vẫn đứng lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Thiết Tân đứng yên, khẽ đánh giá Lý Thiên Dương, đột nhiên nhếch miệng cười khẽ: “Bác Lý?”

Bác?

Lý Thiên Dương lập tức bị sốc trước xưng hô này, cả Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng sững sờ: “Các người… có phải nhận sai người rồi không?”

Đột nhiên, hai người họ nghĩ tới gì đó, quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn sang Vương Nhất vẫn đang mỉm cười thưởng thức rượu… bởi vì cậu ta?!

Sao có thể?

Lý Mộng Đình trợn tròn mắt, thứ rác rưởi này sao lại quen biết với trưởng quân khu được?

Nhưng rất nhanh sau đó, Lý Mộng Đình lại thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì Thiết Tân thật sự đi tới phía Vương Nhất, nhưng không đi tới trước mặt Vương Nhất, khi đi tới gần thì chỉ khẽ gật đầu với Vương Nhất, sau đó đi lướt qua anh, đi tới trước mặt Lãnh Nhan đang đứng sau Vương Nhất giống như một hồn ma, sau đó chào theo kiểu quân đội.

Lãnh Nhan cũng chào lại.

Thấy cảnh này, Lý Mộng Đình không nhịn được mà bật cười bởi vì suy nghĩ hoang đường trước đó của mình, ánh mắt nhìn Vương Nhất càng thêm khinh thường.

Bùn nhão không trét dính được tường, làm sao anh ta có thể quen biết với một nhân vật lớn như vậy chứ?

Năm năm này, Vương Nhất dính vào một vụ án kiện lớn của quốc tế, người phụ nữ tên Lãnh Nhan này, tám chín phần là người từ cục an ninh quốc gia, bảo vệ nhân chứng quan trọng.

Người đứng đầu quân khu quen biết người trong cục an ninh quốc gia cũng là điều bình thường.

Sau đó, Thiết Tân liền nói chuyện với Lãnh Nhan.

Điều khiến người khác bất ngờ chính là Thiết Tân vô cùng ngang tàng trước mặt người khác nhưng lại rất thận trọng trước Lãnh Nhan.
 
Chương 83


CHƯƠNG 83

“Lãnh Nhan, bớt nói.” Lúc này, Vương Nhất lên tiếng.

Giọng điệu bình thản nhưng lại tràn đầy vẻ uy nghiêm khó cãi.

“Được.”

Lãnh Nhan lập tức đáp lại, đứng phía sau Vương Nhất.

Kim Thành Vũ đứng bên cạnh nghiến chặt răng, âm thầm nhìn Vương Nhất.

Anh ta cảm giác được sự hỗn loạn giai cấp ở đây.

Rõ ràng anh ta mới là công tử có quyền thế lại bị xem như bùn đất.

Rõ ràng Vương Nhất chỉ là phế vật đã biến mất 5 năm, lại được tôn sùng như thần linh.

Thế gian này bị làm sao vậy?

“Có phải vừa rồi cậu ta chống đối anh không?”

Đột nhiên, Thiết Tân nhìn về phía Vương Nhất, bất ngờ hỏi.

“Không tính là chống đối, chỉ là miệng thối chút thôi.” Vương Nhất nói.

“Được.”

Thiết Tân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn sang Kim Thành Vũ: “Xin lỗi đi.”

“Tại sao tôi phải xin lỗi?”

Vừa nghe thấy vậy, khuôn mặt của Kim Thành Vũ liền nhăn nhó, hai mắt tràn đầy vẻ tức giận nhìn Vương Nhất.

Buổi tối nay, chính là một cơn ác mộng với anh ta.

Người trong lòng kết hôn, còn bị phế vật đào hôn 5 năm trước ném xuống sông Thiên An, bây giờ còn phải xin lỗi anh ta?!

Kim Thành Vũ sắp tức điên rồi, nếu có con dao ở đây, anh ta nhất định sẽ đâm chết Vương Nhất không chút do dự.

“Xin lỗi.” ánh mắt Thiết Tân càng thêm lạnh lùng, lạnh nhạt nói.

Chỉ hai chữ nhưng lại mang uy nghiêm to lớn, khiến Kim Thành Vũ không thể thở nổi.

Khí thế như vậy chỉ có những người đã thật sự xông ra chiến trường và giết người mới có được.

Nhưng Kim Thành Vũ vẫn không muốn xin lỗi.

“Các người dùng vũ lực trấn áp thường dân, nếu như chuyện này truyền đến trên kia, ai cũng gánh không nỗi trách nhiệm đâu!”

“Ha ha, doạ tôi sao?”

Thiết Tân cười lạnh, Vương Nhất cũng khẽ lắc đầu.

Anh biết rõ tính cách của Thiết Tân, nếu Kim Thành Vũ nghiêm túc nói câu xin lỗi, anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu ta, nhưng cậu ta lại dám uy hiếp Thiết Tân, vậy thì không còn cách nào nữa.

“Quỳ xuống.”

Ngay lập tức, Thiết Tân hét lớn, giọng nói như tiếng sấm vang, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Bụp!

Không cho Kim Thành Vũ quá nhiều thời gian, Thiết Tân đá vào sau đầu gối anh ta.
 
Chương 84


CHƯƠNG 84

Không kịp chuẩn bị, Kim Thành Vũ bị mất cân bằng, liền quỳ một chân xuống trước mặt Vương Nhất.

Bụp!

Một lần nữa, Thiết Tân lại đá vào sau đầu gối chân bên kia của Kim Thành Vũ.

Vì thế, bây giờ anh ta đã quỳ gối trước mặt Vương Nhất.

Khi quỳ xuống, cả khuôn mặt của Kim Thành Vũ đều trở nên nhăn nhó.

Vương Nhất vẫn giữ bộ dạng cười ha ha, nhàn nhã lắc lư ly rượu, nói: “Cần gì phải như vậy?”

“Xin lỗi.” Thiết Tân hét lớn.

Kim Thành Vũ nghiến chặt răng, vẻ mặt không cam tâm.

Nhưng tình thế bắt buộc, cho dù anh ta không muốn nhưng cũng chỉ có thể nói ra hai từ đã lâu không nói ra.

“Xin lỗi.”

Vương Nhất thu lại vẻ tươi cười trên mặt, đột nhiên đứng dậy, một chân đá vào cằm Kim Thành Vũ.

Răng rắc!

Tiếng vỡ vụn vang lên, hai chiếc răng cửa bị đá nứt ra, máu tươi chảy đầy đất.

Miệng Kim Thành Vũ đều là máu, giống như vừa mới ăn thịt người.

“Hai chiếc răng cửa xem như cái giá phải trả cho đêm nay cậu sỉ nhục Lý tổng.”

Vương Nhất nhìn Kim Thành Vũ từ trên cao xuống, giọng nói lạnh lùng: “Hơn nữa, quay về nói với Kim Thúy Như, đừng chơi những trò khôn vặt này nữa.”

“Cút!”

Vương Nhất vừa nói dứt tiếng “cút”, Kim Thành Vũ ngay lập tức động đậy người, chạy ra khỏi Thiên An Nhất Hào, trước khi đi còn không quên ngoảnh lại nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm hận.

Sau khi Kim Thành Vũ rời đi, đại diện của các gia tộc lớn cũng lần lượt đứng dậy xin rời đi.

Có Kim Thành Vũ làm mẫu trước, ai nào dám sờ đến lông mày Vương Nhất chứ?

Thậm chí trước khi đi còn tươi cười chào hỏi với nhà họ Lý.

Điều này khiến Lý Thiên Dương như rơi vào sương mù, phải biết rằng bình thường những gia tộc đến nhìn cũng không thèm nhìn ông ta.

Thật trớ trêu thay khi người làm nên kì tích này lại chính là ‘phế vật’ trong miệng của con gái ông ta.

Lý Thiên Dương quay đầu lại, phát hiện Vương Nhất đã biến mất.

Đang định đi tìm thì tai lại truyền đến giọng nói sắc bén của Châu Mỹ Ngọc.

“Người cũng đi cả rồi còn tìm cái gì, có thời gian rảnh rỗi, không bằng nghĩ xem làm thế nào giải quyết vụ hợp tác với Lệ Tinh.”

Nhắc tới chuyện hợp tác, Lý Thiên Dương cũng cau mày, nói: “Chuyện hợp tác tôi sẽ nghĩ cách, bà đừng đi theo làm phiền là tốt lắm rồi?”

“Tôi làm phiền sao?”

Lời nói của Lý Thiên Dương đã hoàn toàn chọc giận Châu Mỹ Ngọc.

“Ông không có mắt hay sao? Con trai cưng kia của ông chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, giỏi nhất là việc bảo vệ người phụ nữ của cậu ta mà thôi, có liên quan gì đến cậu ta chứ? Chỉ dựa vào cậu ta? Cả đời này cũng đừng nghĩ tới!”

Châu Mỹ Ngọc chống hai tay lên hông, mặt đầy vẻ châm chọc nói: “Cũng may tôi đã bảo Mộng Đình đi làm quen với mấy con nhà giàu kia.”

Nói xong, bà ta liền vẫy tay về một hướng.

Lý Mộng Đình và một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề cầm rượu vang đỏ đi tới.
 
Chương 85


CHƯƠNG 85

“Mẹ.” Lý Mộng Đình nói với Châu Mỹ Ngọc.

“Ừm.”

Châu Mỹ Ngọc lập tức thay đổi thành vẻ mặt tươi cười, mỉm cười hỏi: “Trò chuyện với cậu Bạch thế nào rồi?”

“Khá tốt ạ.”

Lý Mộng Đình mỉm cười liếc nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, nói: “Cậu Bạch là một người hài hước, vui vẻ, rất đáng để tin tưởng.”

Nghe vậy, Châu Mỹ Ngọc cười đến nỗi không khép được miệng: “Hai nhà chúng ta sau này cũng phải qua lại khá nhiều đấy.”

Nhà họ Bạch ở Thiên An, mặc dù không thể so được với tứ đại hào môn, nhưng cũng là gia tộc tốt nhất nhì.

Điều quan trọng nhất chính là nhà họ Bạch bắt đầu lập nghiệp từ giới giải trí, cũng có tiếng nói nhất định trong giới giải trí ở Giang Chiết.

Chàng trai tuấn tú kia nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ khẽ gật đầu với Châu Mỹ Ngọc: “Mộng Đình đã nói mọi chuyện cho tôi nghe, chuyện này cũng không khó.”

“Thật vậy sao?”

Châu Mỹ Ngọc không thể nào vui hơn: “Vậy thì tốt quá, ở đây có rất nhiều cậu ấm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng Mộng Đình nhà chúng tôi vừa nhìn đã xem trọng cậu.”

“Mẹ, đừng nói nữa…” Lý Mộng Đình đỏ mặt, hờn dỗi nói.

Bạch Hiển nghe thấy vậy cũng cười nói: “Chuyện phát ngôn của minh tinh, cháu sẽ đi đàm phán, hơn nữa, theo ý của ba cháu thì hai nhà chúng ta cũng nên qua lại nhiều hơn.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Châu Mỹ Ngọc vui mừng khôn xiết.

Sau khi tiễn Bạch Hiển đi, Châu Mỹ Ngọc lập tức liếc xéo Lý Thiên Dương: “Đã nhìn thấy chưa, Bạch Hiển sẽ giúp chúng ta giải quyết chuyện phát ngôn, còn chuyện người tổng phụ trách hợp tác với Lệ Tinh cần phải để tôi với Mộng Đình làm.”

Lý Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Châu Mỹ Ngọc, thốt ra một câu: “Bà bán con gái rồi!”

Sau đó xoay người rời đi.

“Này, cái gì mà bán con gái chứ, ông nói cho rõ ràng đi…”

Châu Mỹ Ngọc không vui, lập tức hùng hổ lên.

Nhưng Lý Thiên Dương đã đi xa, bà ta không còn cách nào khác chỉ đành phải ngậm miệng lại.

“Mẹ, ba nói sẽ về trước, chúng ta cũng về nhà đi.” Lý Mộng Đình nói.

“Về cái gì mà về?”

Châu Mỹ Ngọc trầm mặt xuống, nói: “Chúng ta phải giải quyết vấn đề phát ngôn của minh tinh, đương nhiên phải mau chóng nói cho Lý tổng biết.”

“Hơn nữa đây là cơ hội tốt để tiếp xúc riêng với Lý tổng, chúng ta nhất định phải nắm chắc, chẳng lẽ, con thật sự muốn đem vị trí người tổng phụ trách hạng mục này giao cho tên phế vật kia sao?”

Lý Mộng Đình cảm thấy có lý, nhưng vẫn hơi do dự: “Hôm nay là ngày cưới của Lý tổng, lúc này nói chuyện công việc với cô ấy có được không?”

“Có gì mà không được? Cũng không mất mấy phút.”

“Vậy được.”
 
Chương 86


CHƯƠNG 86

Vì vậy Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cùng nhau đi về phía dãy phòng VIP.



Sau hai giờ ra khơi, Thiên An Nhất Hào từ từ cập bến, những vị khách tham dự tiệc cưới lần lượt xuống tàu.

Lúc này, một bóng người khoanh tay, đứng trong phòng tổng thống xa hoa nhất Thiên An Nhất Hào, nhìn trọn cảnh tượng phía dưới.

“Tử Lam ngủ rồi sao?”

Vương Nhất đột nhiên xoay người lại, thấy Lý Khinh Hồng đã thay lại bộ trang phục công sở ban đầu đứng phía sau hỏi.

Cho dù là trang phục công sở chính thống cũ kỹ, nhưng khi mặc trên người cô vẫn có một vẻ đẹp rất riêng.

“Đã ngủ rồi.” Lý Khinh Hồng ngồi trên sô pha, bình tĩnh nói.

“Vậy sao…”

Vương Nhất gật đầu, đóng cửa sổ lại.

“Những việc này đều là do anh làm sao?”

Lý Khinh Hồng đứng lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Vương Nhất.

Đối phương khẽ gật đầu, không nói gì cả.

“Tốn bao nhiêu tiền?” ánh mắt Lý Khinh Hồng khẽ lóe lên, hỏi.

Vương Nhất hơi mỉm cười, anh biết điều tiếp theo Lý Khinh Hồng muốn nói là gì.

Vì vây, anh ngồi trước mặt Lý Khinh Hồng, nhìn lớp trang điểm tinh xảo của cô, nói: “Đây chỉ là một phần mà thôi, anh nợ em, cả đời này cũng không thể trả hết, anh sẽ dùng tất cả mọi thứ để bồi thường cho em.”

“Chỉ là bồi thường thôi sao?”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng hơi thay đổi, bỗng nhiên có chút buồn bã nói: “Nếu không có vụ bắt cóc kia thì có lẽ cả đời này chúng ta cũng không có duyên với nhau.”

“Đúng vậy, nếu không có vụ bắt cóc kia thì chúng ta sẽ không gặp nhau.”

Ánh mắt của Vương Nhất cũng khẽ thay đổi, nhớ tới vụ bắt cóc 5 năm trước, vẻ mặt cũng lạnh lùng đi, hỏi: “Năm năm trước vì sao em bị bắt cóc vậy?”

Đây là vấn đề Vương Nhất khá quan tâm.

Một đám người mặc đồ đen giống như những bóng ma, biến mất không chút dấu vết, đồng thời còn bắt cóc Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, dẫn tới cuộc gặp mặt lần đầu tiên của hai người.

Nếu như nói bắt cóc Vương Nhất là vì Kim Thúy Như quấy phá, vậy bắt cóc Lý Khinh Hồng, rốt cuộc là vì sao?

Vì tiền gần như không có khả năng, Vương Nhất vẫn mơ hồ có cảm giác, đây là một chuyện rất thâm sâu.

Vấn đề này cũng khiến Lý Khinh Hồng rơi vào im lặng.

“Có lẽ là do xích mích trong cuộc sống.” Lý Khinh Hồng không chắc lắm, suy đoán nói.

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.

“Ai?”

Lý Khinh Hồng đang suy nghĩ vấn đề này bỗng nhiên bị cắt ngang, sắc mặt lập tức trầm xuống, cô không thích bị cắt ngang khi đang suy nghĩ.
 
Chương 87


CHƯƠNG 87

Bên ngoài cửa truyền đến giọng của Tiêu Dao.

“Lý tổng, là Châu tổng và cô Lý đối tác từ công ty Áo Tân, bọn họ nói đã tìm ra được phương án thích hợp.”

“Không phải tôi đã nói đêm nay không ai được quấy rầy tôi rồi sao? Đuổi bọn họ đi!” Sắc mặt Lý Khinh Hồng vô cùng lạnh lùng, giận dữ nói.

“Vâng, Lý tổng…”

Tiêu Dao hoảng sợ vội vàng rời khỏi phòng, sợ sẽ nghe được thứ không nên nghe.

Vừa đi ra liền nhìn thấy Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đang tươi cười đứng chờ ở cửa.

“Thư ký Tiêu, Lý tổng có rãnh không…”

Châu Mỹ Ngọc tươi cười chào đón, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Tiêu Dao vô cùng tức giận mắng.

“Cút đi cho tôi, đến từ chỗ nào thì quay về chỗ đó.”

Lời của Tiêu Dao lập tức khiến Châu Mỹ Ngọc hoang mang.

“Thư ký Tiêu, cô nói như vậy là có ý gì?”

Bà ta nhìn Tiêu Dao với sắc mặt khác hẳn khi nãy: “Chúng tôi tới tìm Lý tổng là có việc gấp, nếu trì hoãn, vậy cô có gánh nỗi hậu quả không?”

Vừa nói ra những lời này, bà ta liền hối hận.

Mặc dù Tiêu Dao là thư ký của Lý Khinh Hồng, nhưng xét về địa vị thì không hề thua kém gì những bộ trưởng béo trong nước, thậm chí, các lãnh đạo cấp cao còn tranh nhau lấy lòng cô ta.

“Hửm?”

Quả nhiên, Tiêu Dao nheo mắt lại, giọng nói lạnh đi: “Bà nói cái gì?”

Một cảm giác áp bách ập vào mặt, đi theo Lý Khinh Hồng đã lâu nên dù là thư ký cũng có một khí thế mạnh mẽ bao quanh người.

“Thư ký Tiêu, bọn tôi không có ý đó…”

Châu Mỹ Ngọc vội vàng xin lỗi.

“Thư ký Tiêu, tôi xin lỗi vì lời nói trước đó, nhưng mà, chúng tôi đã tìm ra được minh tinh đồng ý phát ngôn, cần phải nói với Lý tổng về chuyện người phụ trách.”

Nhưng bộ dạng Tiêu Dao vẫn không hề quan tâm, thậm chí còn cười châm chọc nói: “Có chuyện gì để ngày mai nói, chuyện nhỏ này của các người có đáng để Lý tổng phải hy sinh đêm tân hôn hay không?”

“Nếu các người muốn nói ra những bất bình mà mình đã chịu thì vẫn nên suy xét làm thế nào tạo mối quan hệ tốt với ngài Vương đi.”

Tiêu Dao đã sớm đoán ra được ý đồ của mẹ con Lý Mộng Đình, lạnh giọng nói tiếp: “Nói một câu không khách khí thì chúng tôi chỉ coi trọng ngài Vương mà thôi, không phải nhà họ Lý các người, nếu không có ngài Vương thì bà cảm thấy chuyện đấu thầu này sẽ rơi vào tay nhà họ Lý các người sao?”

“..”

Lời này của Tiêu Dao giống như đá thẳng vào mặt bọn họ, chà đạp tôn nghiêm của bọn họ thành từng mảnh nhỏ.

“Thân phận của người phụ trách, các người đừng hòng mơ tới, không ai có thể qua được ngài Vương cả, nếu thay người, Lệ Tinh chúng tôi lập tức cắt đứt mối quan hệ đối tác với nhà họ Lý!”
 
Chương 88


CHƯƠNG 88

Sau khi nói một câu như chém đinh chặt sắt, Tiêu Dao lập tức giẫm lên giày cao gót rời đi.

Để lại mẹ con Lý Mộng Đình đứng ngơ ngác tại chỗ.

“Vương Nhất, lại là tên phế vật kia!”

Sau khi hoàn hồn lại, vẻ mặt của Châu Mỹ Ngọc tràn đầy vẻ thâm độc.

Ngừng một chút, bà ta nhìn sang Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, ngày mai con đi tìm Vương Nhất, cho dù là dùng biện pháp gì cũng phải để nó buông ra vị trí người phụ trách.”

“Cứ yên tâm đi, Vương Nhất vẫn còn thích con, anh ta nhất định sẽ cho con.”

Hai mẹ con rời khỏi Thiên An Nhất Hào.



“Đây là người nhà của anh sao?”

Trong phòng Vip xa hoa của Thiên An Nhất Hào.

Sắc mặt Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói một cách chắn chắn: “Bất chấp lý lẽ.”

“Không cần để trong lòng.” Vương Nhất mỉm cười.

Nghĩ tới phản ứng trước đó của Lý Khinh Hồng, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp: “Em không muốn anh bị bọn họ chọc giận, có đúng không?”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng căng lên: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ là không thích bọn họ mà thôi.”

“Anh biết rồi.” Vương Nhất vẫn cười khẽ.

“Không còn sớm nữa rồi, nơi này chỉ có một chiếc giường.” Lý Khinh Hồng nói khéo tỏ ý đuổi khách.

Vương Nhất gật đầu, đứng lên.

Mặc dù hai người đã cử hành hôn lễ, nhưng tạm thời Lý Khinh Hồng vẫn chưa chấp nhận anh, nên anh vẫn chưa có tư cách ngủ cùng phòng với Lý Khinh Hồng.

Thời gian sẽ đưa ra đáp án.

“Ngủ ngon.”

Sau khi Vương Nhất chúc Lý Khinh Hồng ngủ ngon, dự định đứng dậy rời đi.

“Vương Nhất…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đột nhiên Lý Khinh Hồng gọi anh lại.

Vương Nhất dừng bước, quay lại ngạc nhiên nhìn cô.

“Em không thân với Kim Thành Vũ.”

Lý Khinh Hồng vẫn đưa lưng về phía anh, giọng điệu nặng nề nói: “Anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Rõ ràng đó là lời giải thích rất vụng, còn có chút chột dạ.

Vương Nhất ngẩn ra, sau đó cảm thấy vui vẻ, gật đầu cười nói: “Anh biết rồi.”

“Còn nữa, chiều mai em có một buổi họp kéo dài tới khuya, anh giúp em đến nhà trẻ đón Tử Lam nhé.”

Lý Khinh Hồng lại nói.

Lúc này, miệng lưỡi trở nên cứng đờ, còn mang theo sự ra lệnh.

Vương Nhất nghe thấy vậy, cũng đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Sau khi biết được Lý Khinh Hồng sinh cho anh một cô con gái xinh như thiên thần, Vương Nhất còn ước gì mỗi ngày được dính lấy Vương Tử Lam.

Sau khi rời khỏi Thiên An Nhất Hào, tâm trạng của Vương Nhất rất tốt, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cũng nở một nụ cười.
 
Chương 89


CHƯƠNG 89

Vù vù…

Đột nhiên, Lãnh Nhan xuất hiện đằng sau Vương Nhất giống như một bóng ma: “Thiếu chủ.”

Bởi vì Vương Nhất cũng đã quen với kiểu xuất quỷ nhập thần của Lãnh Nhan, còn nếu là người khác, chỉ sợ đã hồn bay phách lạc.

“Ừm.”

Vương Nhất thu lại nụ cười, nói với Lãnh Nhan: “Đi tra thử xem đám người mặc đồ đen 5 năm trước bắt cóc Khinh Tuyết có lai lịch gì.”

“Rõ.”

Lãnh Nhan cũng không hỏi gì thêm, lập tức trả lời.

Cô ta là cái bóng và kiếm của thiếu chủ, chỉ cần vì thiếu chủ quét dọn hết kẻ địch là được.”

Những việc khác, không phải phạm trù cô ta có thể nghĩ tới.

Vương Nhất đi về phía trước, Lãnh Nhan giống như cái bóng, không nói một lời mà đi theo sau.

Cho đến khi lên chiếc xe rolls Royce màu đen, Lãnh Nhan không như thường ngày lập tức khởi động xe, mà lẳng lặng ngồi trên ghế lái, ngẩn người nhìn lên trăng tròn phía trên bầu trời.

“Thiếu chủ, tình yêu là cái gì? Vì sao phải có tình yêu?”

Lãnh Nhan đột nhiên hỏi, đôi mắt đã bị máu tươi tưới qua lúc này cũng trở nên mờ mịt.

Vẻ mặt Vương Nhất ngây ra, sau đó nhớ tới thân thế của Lãnh Nhan, ánh mắt lập tức dịu lại.

Đối với một người đã quen với máu tươi và giết chóc, giết và bị giết chính là quan điểm chính của sự tuyệt vọng.

Có thể sống sót đã là một hy vọng xa vời.

Tình yêu là một thứ ngoài tầm với.

“Tình yêu bao gồm rất nhiều thứ, là mắm muối gạo đường, là sự hỗ trợ lẫn nhau, là hai người tạo thành một cuộc sống bình đạm như nước.”

“Sống chết có nhau, hai người cùng thề hứa, nắm tay nhau, cùng nhau đầu bạc răng long.”

Kết quả, ánh mắt Lãnh Nhan càng thêm mờ mịt.

“Tôi không có tư cách để bàn luận xa vời rằng tình yêu là gì, nhưng, Lãnh Nhan, cô phải hiểu được một chuyện, một khi cô sẵn sàng trả giả mọi điều vì một người, thậm chí là cả sinh mạng của mình… thì đó chính là tình yêu.”

“Trả giá mọi thứ vô điều kiện vì một người…”

“Thậm chí là sinh mạng…”

Sự mờ mịt trong mắt Lãnh Nhan dần tan biến đi, dần dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hằn sâu một hình bóng to lớn.

“Thiếu chủ và cô Lý là tình yêu sao?” Cô ta hỏi.

“Là tình yêu.” Vương Nhất gật đầu không chút do dự.

Lãnh Nhan cái hiểu cái không gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy thiếu chủ và Nhã My thì sao?”

“…”

Khi Lãnh Nhan nói ra hai chữ “Nhã My”, vẻ mặt của Vương Nhất thay đổi ngay lập tức.
 
Chương 90


CHƯƠNG 90

“Cô nhắc tới cô ấy làm gì?” Vương Nhất có chút trách cứ hỏi.

“Thật xin lỗi, thiếu chủ.”

Lãnh Nhan lập tức cúi đầu, cẩn thận nói: “Vừa rồi Tiêu Thiết nói với tôi, Khương Nhã My của Ẩn Vu đã tới Thiên An một ngày trước, có lẽ là đến tìm thiếu chủ.”

“Cái gì?”

Sau khi biết đươc tin tức này, con ngươi của Vương Nhất hơi co lại, lập tức bật dậy từ ghế ngồi: “Nhã My tới Thiên An sao?”

“Đúng vậy.”

Lãnh Nhan không dám giấu giếm, nói đúng sự thật: “Sau khi thiếu chủ xuất ngũ, cô Khương đã đứng trước mộ đại ca Tiêu Minh không ăn không uống gần ba ngày ba đêm.”

“Vậy sao…”

Nghe thấy cái tên Tiêu Minh, vẻ mặt Vương Nhất cũng dần dịu lại.

Lãnh Nhan đạp ga, xe từ từ lăn bánh.

Vương Nhất nhìn ra ngoài cửa số, sắc mặt tối tăm.

Ba năm, nhưng vẫn không thể quên chuyện đó sao?

Nỗi đau trong thâm tâm bắt đầu tra tấn Vương Nhất.

Anh lấy một điếu thuốc ra từ trong túi, run rẩy bật lửa.

Trong làn sương khói lượn lờ, những suy nghĩ của Vương Nhất dường như đang trở lại đêm giông bão ba năm trước.

Đêm hôm đó, anh mất đi một chiến hữu cũng như một đại ca.

Đêm hôm đó, Khương Nhã My khóc đến ngất đi.

Đêm hôm đó, anh xuống dao giết người…

Mấy ngày liền không rơi xuống một hạt mưa, đều là màu đỏ.

Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là mất đi người anh em kia, vị đại ca của Vương Nhất, cũng như vị hôn phu chưa qua cửa của Khương Nhã My.

Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy được thi thể của Tiêu Minh trên chiến trường, không biết còn sống hay đã chết, do đó biến thành một vụ án treo chưa được giải quyết.

Từ ngày hôm đó, Vương Nhất vẫn luôn thâm nhập điều tra tổ chức thần bí đã bắt đi Tiêu Minh có lai lịch gì.

Hai năm trôi qua, cuối cùng cũng có manh mối, là một tổ chức u linh có tên ‘Võng Lượng’.

Một lý do khác khiến Vương Nhất xuất ngũ cũng là vì điều tra chuyện này…

Thu hồi lại ánh mắt, Vương Nhất dập tắt điếu thuốc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Thông báo cho mọi người bên dưới không được tiết lộ hành tung của tôi.”

“Đã rõ.”

Lãnh Nhan vừa lái xe vừa nói: “Chỉ là với thủ đoạn của Nhã My, khả năng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, dù sau thì từ khi không còn Tiêu Minh, ngài chính là ký thác tinh thần duy nhất của cô ấy…”

“Vậy đừng để cho cô ấy biết.”

Vương Nhất cắt ngang lời của Lãnh Nhan: “Tôi không muốn liên lụy đến cô ấy.”

“…”

Cả đường đi hai người không còn nói gì nữa.

Lãnh Nhan lái xe đến biệt thự Sơn Thủy, đó là nơi Vương Nhất ở tạm.
 
Chương 91


CHƯƠNG 91

Lý Khinh Hồng chỉ sợ Vương Nhất sẽ không có chỗ đi nên để anh ở tạm ở đây một đêm.

Anh vọt vào tắm nước lạnh, sau đó liếc mắt nhìn về phía đầu giường.

Trên đó để một bức ảnh ba người, trong đó có một chàng trai hơi ngây ngô, chính là Vương Nhất ba năm trước.

Anh và một người đang ông hơi lớn khác đều cười rất vui vẻ, chính giữa có một người phụ nữ lạnh lùng đang cười mỉm, ánh mắt có phần tinh nghịch, không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn sang phía Vương Nhất.

Tình bắt đầu từ đâu, mới có thể yêu đậm sâu, hận không biết kết cục ra sao, tươi cười dần tiêu tan.

Mười năm sinh tử cách đôi đường, không hề nghĩ tới nhưng lại khó quên!

Vương Nhất thầm thở dài, che khung ảnh lại, nằm trên giường, cả đêm không ngủ.

Khi màu trắng bạc dần tô lên bầu trời, Vương Nhất liền tỉnh dậy.

Năm năm sống trong quân đội đã tập cho anh thói quen dậy sớm, sau khi rửa mặt xong, liền đi ra sân, bắt đầu chống đẩy bằng một tay.

Tư thể tiêu chuẩn, tốc độ đồng đều.

Người bình thường khi thực hiện chống đẩy, càng về sau sẽ càng mệt.

Vương Nhất lại không như vậy, càng làm lại càng nhẹ nhàng, tốc độ sau đó càng nhanh hơn.

“998…”

“999…”

“1000!”

Anh vừa làm vừa đếm, sau khi chống được một ngàn cái, anh liền bật dậy từ dưới đất, không hề thở dốc.

Không nghỉ ngơi, lại tiếp tục chạy một vòng quanh biệt thự.

Đây là buổi rèn luyện mỗi ngày của Vương Nhất.

Sau khi tập luyện xong buổi sáng, khi kết thúc đã hơn 12 giờ trưa.

“Reng reng reng!”

Vương Nhất vừa tắm nước lạnh bước ra thì điện thoại liền reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, anh không nhịn được mà nhíu mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

“Này, Vương Nhất, bây giờ anh đang ở đâu?”

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói bất cần của Lý Mộng Đình.

Vương Nhất thành thật trả lời: “Tôi ở núi Lâm Khê.”

“Anh ở núi Lâm Khê làm gì? Chỗ đó là khu bảo tồn thiên nhiên.”

Lý Mộng Đình hơi sửng sốt, sau đó cười: “Không phải anh chạy lên núi Lâm Khê ngủ đó chứ?”

“Ừ, tối qua đúng thật là tôi ngủ trên núi Lâm Khê.”

Vương Nhất nhìn thoáng qua cảnh quan biệt thự Sơn Thủy có diện tích hơn 500 mét vuông, trị giá hơn 600 tỷ, nhẹ giọng nói.

“Thật đáng thương, thì ra phải ngủ ở ngoài đường.”

Lý Mộng Đình hoàn toàn không ngờ tới, trào phúng một câu, sau đó liền nói chuyện chính: “Cho anh một tiếng, mau tới trung tâm thành phố, tôi có chuyện muốn tìm anh.”
 
Chương 92


CHƯƠNG 92

“Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?” Vương Nhất nhíu chặt đôi lông mày, anh không muốn đi đến trung tâm thành phố.

“Bớt nói đi, tôi kêu anh tới thì anh cứ tới đi!”

Thái độ Lý Mộng Đình cứng rắn nói ra những lời này, sau đó liền cúp máy.

Vương Nhất lắc đầu, thay quần áo, đi ra khỏi biệt thự sơn thủy.

“Thiếu chủ, có cần tôi lái xe đưa ngài đi không?” Lãnh Nhan đi ra từ biệt thự hỏi.

“Không cần, tôi sẽ gọi xe.” Vương Nhất mỉm cười từ chối.

Từ núi Lâm Khê bắt xe tới trung tâm thành phố Thiên An mất tầm 55 phút, địa chỉ Lý Mộng Đình đưa là một quán cà phê ở trung tâm thương mại.

Khi đến nơi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đã ngồi đợi sẵn ở đó, bọn họ đang nhàn nhã uống cà phê.

“Mẹ, Mộng Đình.”

Vương Nhất chủ động chào hỏi, ngồi xuống trước mặt hai người.

Lý Mộng Đình vẫn hờ hững, ngược lại Châu Mỹ Ngọc cười đáp lại.

“Tiểu Nhất, muốn uống cái gì cứ việc gọi.” Châu Mỹ Ngọc nói với Vương Nhất.

“Không cần đâu mẹ, lát nữa con còn có việc.” Vương Nhất từ chối.

Với anh ta mà nói thì cả buổi chiều chỉ có một việc phải làm, chính là đón Tử Lam tan học.

Châu Mỹ Ngọc cũng không miễn cưỡng, tiếp tục cười nói với Vương Nhất: “Tiểu Nhất, hôm nay kêu con tới đây, cũng không phải là chuyện gì, chỉ là muốn bày tỏ lòng cảm ơn với con mà thôi, cảm ơn con đã giúp nhà họ Lý chúng ta đấu thầu với Lệ Tinh quốc tế.”

Vương Nhất cười xua tay, thản nhiên nói: “Là chuyện nhỏ thôi, mẹ không cần phải khách sáo.”

“Nào có vậy, con người của mẹ vẫn luôn phân rõ ân oán, chuyện tốt con làm mẹ đều nhìn thấy.”

Châu Mỹ Ngọc cảm thấy đã chuẩn bị xong rồi, liền không vòng vo nữa mà nói thẳng vào chuyện chính: “Tiểu Nhất à, nếu con đã giúp mẹ thắng thầu rồi, vậy giúp người phải giúp cho trót, vị trí người phụ trách, cũng giao cho bọn mẹ đi… dù sao con cũng không hiểu nhiều về bao bì marketing.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Mộng Đình nè, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành của nó lại vừa đúng thị trường marketing, nắm rõ chuyên môn này, nếu con bé có thể phụ trách hạng mục này thì đối với con bé chính là một cơ hội rèn luyện tốt nhất…”

“Được, vậy tặng cho các người.”

Không đợi Châu Mỹ Ngọc nói xong, Vương Nhất liền thản nhiên đồng ý.

“…”

Việc này khiến Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đều sững sờ, bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, đều kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất: “Vương… Vương Nhất… con vừa mới nói cái gì?”

“Tặng cho các người đó, có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Vương Nhất nhẹ nhàng, lặp lại một lần nữa.

“Anh nói thật à?” Lý Mộng Đình vẫn cảm thấy khó tin, hô hấp dần trở nên dồn dập.

“Thật.”

Hai mẹ con bọn họ nhìn nhau, lập tức nở nụ cười vui sướng.

Nhưng trong lòng lại cười lạnh, phế vật đúng là phế vật, không có kiến thức gì cả, không hề biết thân phận người phụ trách này có ý nghĩa gì.

Vốn dĩ còn tưởng sẽ tốn rất nhiều nước bọt, nào ngờ lại dễ như vậy.

Lý Mộng Đình vội vàng lấy ra thỏa thuận chuyển nhượng người phụ trách hạng mục, để Vương Nhất ký tên: “Đấy chính là do anh nói đấy nhé, không được đổi ý đâu đấy!”
 
Chương 93


CHƯƠNG 93

“Không đổi ý, không đổi ý.”

Vương Nhất vừa lấy bút ký tên mình, vừa cười nói: “Ngày hôm qua tôi còn nghĩ xem làm thế nào mới vứt bỏ gánh nặng vô dụng này được, hôm này các người liền đưa tới tận cửa, đúng là giúp đỡ rất nhiều mà.”

Vù—

Vừa nói ra lời này, vẻ mặt của Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc lập tức sụp đổ.

Sau khi ký xong hợp đồng, Vương Nhất liền rời đi, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, chẳng qua sắc mặt có hơi khó coi.

“Tại sao anh ta lại nói như vậy?”

Lý Mộng Đình càng nghĩ càng tức: “Cái gì mà gánh nặng vô dụng chứ? Nói giống như chúng ta đang thu phế thải vậy.”

Vị trí người phụ trách của Lệ Tinh quốc tế, không biết có bao nhiêu người thèm muốn, mà trong miệng tên phế vật đó lại biến thành một gánh nặng vô dụng, chuyện này khiến cho Lý Mộng Đình luôn kiêu ngạo không chấp nhận được.

“Mộng Đình, đừng để ý đến nó, dù sao hợp đồng chuyển nhượng cũng đã tới tay, bây giờ chúng ta mới là người phụ trách hạng mục này.”

Châu Mỹ Ngọc không tức giận đến thế: “Phế vật thì chính là phế vật, cho dù có đưa hạng mục này cho nó thì nó cũng không biết được có giá trị thế nào.”

Nghe thấy Châu Mỹ Ngọc nói vậy, Lý Mộng Đình nghĩ lại cũng đúng, liền không tức giận nữa.

“Vậy tiếp theo đó chúng ta sẽ làm gì, nói chuyện này với ba sao?”

“Nói với ông ta làm gì chứ?”

Châu Mỹ Ngọc bĩu môi, nói: “Hạng mục này do chúng ta làm, chỉ cần chúng ta bắt được hạng mục này, đạt được mối quan hệ hợp tác lâu dài với Lệ Tinh thì cái nhà này là do chúng ta định đoạt.”

Lý Mộng Đình bị thuyết phục, hào hứng nói: “Vậy chúng ta mau tìm một nhà hàng để ăn mừng đi, sau đó đến Lệ Tinh tìm Lý tổng nói chuyện.”



Đương Triều không hề biết kế hoạch nhỏ của hai mẹ con bọn họ, bây giờ anh đang đi đến nhà trẻ của Vương Tử Lam.

Vị trí phụ trách phía đối tác kia, anh thật sự không có chút hứng thú nào.

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, công ty của vợ mình, không phải một công đôi việc sao?

Nếu Lý Mộng Đình muốn, vậy thì đưa cho cô ta.

Nhưng đưa là đưa, còn việc có làm tốt hay không, Vương Nhất không chắc.

Khi Vương Nhất tới cũng vừa lúc nhà trẻ tan học, trước cửa có rất nhiều phụ huynh đang đứng đợi.

Reng reng reng…

Chuông tan học vang lên, không ít đứa trẻ chạy ra ngoài và được phụ huynh đón về.

Trong số những đứa trẻ này, Vương Nhất không nhìn thấy Vương Tử Lam.

Vương Nhất cũng không sốt ruột, yên tĩnh đứng đợi ở cửa.

Thời gian trôi qua từng phút, bọn nhỏ lần lượt đi ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tử Lam.
 
Chương 94


CHƯƠNG 94

Ánh mắt Vương Nhất dần nghiêm nghị hơn, bước vội vào trong nhà trẻ.

Đã qua một tiếng, nhưng Tử Lam vẫn chưa ra, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Môi trường của nhà trẻ không tệ, mùa hè không nóng, mùa đông không lạnh, trên tường đầy những bức vẽ đa dạng, vẫn có một số đứa bé ham chơi không chịu về, đang ở lại nhà trẻ chơi cầu trượt.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vương Tử Lam đâu.

Vương Nhất nghe nói Vương Tử Lam ở lớp một, nhưng trong lớp một vẫn không thấy bóng người, sắc mặt của Vương Nhất càng thêm nghiêm trọng.

Cổng trường nhà trẻ và tiểu học là nơi hỗn tạp nhất, đặc biệt là khi tan học, trong những phụ huynh đón con rất có thể có bọn buôn người giả mạo.

Vẫn còn sót lại một văn phòng cuối cùng, nếu như vẫn không tìm thấy Vương Tử Lam, vậy thì chính là bị mất tích.

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng đi tới văn phòng, bên trong truyền ra giọng chất vấn lạnh lùng của giáo viên chủ nhiệm.

“Nói, vì sao lại đánh người? Còn đánh tàn nhẫn như vậy, đánh đến mức chảy cả máu đầu của Tiểu Bảo, con không nhìn thấy sao?”

Trong văn phòng, một người phụ nữ có vẻ là giáo viên đang lạnh lùng mắng một cô bé, cô bé quay lưng về phía Vương Nhất nên không thấy rõ mặt.

Vương Nhất dừng bước, híp mắt nhìn tình huống bên trong văn phòng.

“Cô giáo, chuyện này thật quá đáng!”

Ngay sau đó, trong văn phòng lại truyền đến tiếng la bén nhọn chói tai của một người phụ nữ trẻ tuổi: “Con trai tôi tới nhà trẻ là để tiếp nhận giáo dục, chứ không phải tới để bị bắt nạt, cô nhìn xem, đầu con tôi bị đánh thành như thế nào rồi?”

“Vâng vâng vâng, mẹ của Bạch Tiểu Bảo, cô nói rất đúng, chuyện này là do nhà trường chúng tôi không quản lý tốt, là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ coi trọng việc này, nghiêm trị không tha, trả lại công lý cho Tiểu Bảo.”

Cô giáo bên trong lập tức ăn nói khép nép, vừa nói như tuyên thệ, lại vừa trấn an lấy lòng người phụ nữ trẻ tuổi kia.

Người phụ nữ này mặc một cây đồ hiệu, trên tay là một chiếc túi LV phiên bản giới hạn, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest, có lẽ là chồng của cô ta.

“Là Bạch Tiểu Bảo quá đáng trước, bạn ấy mắng con không có ba, là trẻ mồ côi, còn nắm tóc của con…”

Lúc này, cô bé bị phạt vẻ mặt bất bình ngẩng đầu lên, biện giải cho bản thân, không phải Vương Tử Lam thì là ai chứ?

Xác định con gái không mất tích, Vương Nhất lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt sau đó lại trở nên lạnh lùng.

“Câm miệng cho tôi, đánh người mà em còn dám nói lý à?”

Nhưng không đợi Vương Tử Lam nói xong, cô giáo lập tức gầm lên với cô bé.

Vương Tử Lam hoảng sợ, tức khắc rụt cổ cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng.
 
Chương 95


CHƯƠNG 95

“Cậu là đồ không có ba, ba cậu không cần cậu!”

Một cậu nhóc chui ra từ phía sau người phụ nữ mặc đồ hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo làm mặt quỷ với Vương Tử Lam.

“Xin lỗi, mau xin lỗi Tiểu Bảo ngay!” Chủ nhiệm lớp cũng tức giận mà ra lệnh.

“Vốn dĩ là bạn ấy sai, con có ba, con không xin lỗi!” hốc mắt Vương Tử Lam đỏ hoe, lớn tiếng phản bác.

“Em!”

Chủ nhiệm lớp giật mình nhìn Vương Tử Lam, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

“Thôi bỏ đi, cô giáo Lý.”

Người phụ nữ mặc đồ hiệu kia xua tay, giọng điệu cất lên tỏ vẻ thương tâm: “Tôi thấy con nhỏ này sẽ không xin lỗi đâu, không xin lỗi cũng không sao, tôi không phải một người nhỏ mọn đến thế. Nhưng con trai tôi sau này còn phải đi học, tôi cũng không thể để thằng nhỏ ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy được, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Vâng, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng…”

Cô giáo Lý suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Vậy đuổi học đi, cũng may Tiểu Bảo có thể chất tốt, nếu là đứa trẻ khác thì đầu đã hỏng luôn rồi, nhà trẻ chúng tôi không thể tồn tại một đứa trẻ man rợ như vậy được.”

“Cô giáo Lý, cô nói cái gì…”

Nghe thấy lời của cô giáo Lý, Vương Tử Lam lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn mọi người.

Cô bé không hiểu, rõ ràng không phải mình sai, nhưng vì sao người bị đuổi học lại là mình…

Ba giây sau, Vương Tử Lam theo bản năng bắt đầu xin tha, vừa khóc vừa sợ hãi nói: “Cô giáo Lý, em biết lỗi rồi, đừng đuổi học em mà, em xin lỗi, em xin lỗi được chưa ạ?”

“Nói xin lỗi với cô cũng vô dụng, xin lỗi mẹ Tiểu Bảo đi.”

Cô giáo Lý thở dài, ra vẻ bất lực nói: “Hành vi của em, cho dù đặt vào trường học nào, cũng bị đuổi học…”

“Cô muốn đuổi học ai?”

Nhưng không đợi cô giáo Lý nói xong, cửa phòng đã bị đẩy ra, Vương Nhất bước vào.

Nhìn thấy Vương Nhất đi tới, Vương Tử Lam vốn dĩ đang khóc nức nở lập tức nín khóc, hai mắt sáng ngời nhìn anh.

Còn cô giáo Lý và một nhà ba người của Bạch Tiểu Bảo đều vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

“Ba!”

Vương Tử Lam nín khóc nở nụ cười tươi, kích động la to, ôm chặt lấy đùi Vương Nhất, nói thế nào cũng không buông ra.

Vương Nhất mỉm cười nhìn Vương Tử Lam, đầu tiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô bé, sau đó bế cô lên, mỉm cười dịu dàng nói: “Tử Lam đừng khóc nữa, ba dẫn con về nhà nhé.”
 
Chương 96


Chương 96

“Nhìn thấy rồi chứ? Ông ấy chính là ba tôi!”

Sau khi Vương Nhất tới, Vương Tử Lam bèn không khóc nữa, cực kỳ cứng rắn nói to với tất cả mọi người trong văn phòng.

Về phần cô Lý và Bạch Tiểu Bảo cùng ba mẹ cậu ta, sớm đã trợn to mắt, nhìn Vương Nhất như thấy quỷ.

Ba?

Cô bé có ba lúc nào? Không phải cô bé không có ba sao?

Người ba ngày từ đâu chui ra?

“Anh là ai?”

Sắc mặt cô Lý lúc trắng lúc đỏ nhìn sang Vương Nhất, nghi hoặc hỏi.

“Tôi là ba của Tử Lam, vừa nãy cô nói muốn đuổi học ai?”

Vương Nhất không lộ ra biểu cảm tức giận, vẫn cười nhìn cô Lý, chỉ là không biết vì sao, cô Lý cứ cảm thấy rợn người, không thể kiềm chế rùng mình.

Người quen thuộc Vương Nhất mới biết, Vương Nhất lúc này mới là đáng sợ nhất.

Từ cuộc đối thoại của họ vừa rồi, Vương Nhất đã hiểu rõ nguồn cơn toàn bộ sự việc.

Bạch Tiểu Bảo kia là bá vương trong lớp, thường lấy chuyện Vương Tử Lam không có ba để bắt nạt cô bé, hôm nay Vương Tử Lam không nhịn được nữa, đánh cho Bạch Tiểu Bảo một trận, cọ rách chút da.

Lại dẫn tới đãi ngộ bất công của cô giáo và phụ huynh, thậm chí còn sắp bị đuổi học.

Mình mất tích năm năm này, Vương Tử Lam luôn chưa từng nhận được sự yêu thương của ba, thậm chí không biết ba mình dáng vẻ thế nào, ở nhà trẻ còn vì mình mà bị bắt nạt cười cợt, lần này bị anh bắt gặp, bình thường anh không biết, lại có bao nhiêu?

Cỗ tàn nhẫn nhanh chóng trào dâng trong lòng Vương Nhất, nhiệt độ trong văn phòng tức khắc hạ xuống.

Bị Vương Nhất lạnh lùng nhìn, cô Lý chủ nhiệm lớp chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sợ đến không dám cả thở mạnh.

“Tôi hỏi cô đấy, điếc rồi sao?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vương Nhất đi tới trước mặt cô Lý, bình thản hỏi.

Vì sợ hãi, cô Lý bèn sửa miệng: “Tôi có nói đuổi học sao?”

“Ồ, vậy là tôi nghe lầm rồi.” Vương Nhất khẽ cười.

“Nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi…” Cô Lý vội gật đầu như giã tỏi.

Lúc này, mẹ Bạch Tiểu Bảo không vừa ý: “Nói gì vậy chứ, vừa rồi còn nói muốn đuổi học, sao chớp mắt đã thôi rồi?”

“Đúng vậy, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?” Ba Bạch Tiểu Bảo cũng bất mãn phụ họa.

Thế là, ánh mắt Vương Nhất lãnh đạm chuyển sang ba mẹ Bạch Tiểu Bảo, nhàn nhạt nói: “Cô giáo cũng đã nói không đuổi học, hai người có ý kiến gì sao?”

Lúc nói chuyện, còn mang theo uy hiếp nồng đậm, không cho người ta nửa điểm phản bác.

Sắc mặt mẹ Bạch Tiểu Bảo âm trầm nhìn Vương Nhất, chợt như hiểu ra gì đó, biểu cảm thoáng chốc trở nên trào phúng, lập tức nhìn sang Vương Tử Lam: “Được lắm, tao hiểu rồi, anh ta căn bản không phải ba mày, chỉ là kẻ lừa đảo mày tìm tới, đúng chứ?”
 
Chương 97


Chương 97

Soạt—

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Tử Lam biến đổi, ánh mắt Vương Nhất cũng trầm xuống.

Mẹ Bạch Tiểu Bảo vừa nói, những người khác cũng bừng tỉnh, đánh tay cái đét nói: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra chứ, anh không phải ba Vương Tử Lam, chỉ là kẻ lừa đảo được mời tới.”

Ba Vương Tử Lam xưa nay chưa từng xuất hiện, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ?

“Không phải, ba thật sự là ba con!”

Vương Tử Lam gấp đến đỏ mắt, nói to.

Cô bé không biết kẻ lừa đảo là có ý gì, nhưng cô bé nghe ra họ nói Vương Nhất không phải ba mình, bèn nôn nóng.

Cô bé còn muốn nói gì đó chứng minh đây chính là ba mình, bất đắc dĩ tuổi còn nhỏ, năng lực tổ chức ngôn ngữ không tốt, nghẹn đỏ cả mặt cũng không nói ra được câu nào.

“Nói không ra chứ gì, cậu chính là con hoang, không có ba!” Bạch Tiểu Bảo cũng nấp sau ba mẹ giễu cợt.

Vương Tử Lam mếu máo, như sắp khóc đến nơi.

Vương Nhất vội ôm cô bé, nhìn cô bé cười nói: “Tử Lam, con tin ba không?”

Vương Tử Lam quệt mũi, gật đầu: “Tin ạ.”

“Vậy con đừng khóc nhé.”

Vương Nhất dịu dàng nói: “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi, đừng khóc, kẻ ngốc sẽ cười.”

Phụt —

Lời này vừa nói ra, Vương Tử Lam bị chọc cười, cười phì ra tiếng.

Vương Nhất vuốt ve khuôn mặt Vương Tử Lam, quay lại nhìn đám người đó.

Lúc này, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lẽo vạn phần.

“Tạm thời đừng quan tâm tôi là ai, các người hùa nhau bắt nạt một đứa con nít, không cảm thấy quá đáng sao?”

Mặt anh lạnh lùng, nói: “Xin lỗi con gái tôi, sau đó, chuyển trường.”

“Cái gì?!”

Dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, trong đầu hiện lên một chữ.

Phách lối.

Quá phách lối.

Đồng thời, họ cũng cảm thấy buồn cười.

Một người đàn ông không biết từ đâu chui ra, lại kêu con trai họ chuyển trường?

Sao có thể?

“Tôi thấy anh không rõ ràng tình hình lắm.”

Quý bà toàn thân hàng hiệu mặt đầy trào phúng nhìn Vương Nhất: “Anh biết tôi là ai chứ? Tôi là người nhà họ Bạch, đừng nói bắt con gái anh thôi học, khiến anh thất nghiệp cũng là chuyện cỏn con.”

“Nhà họ Bạch?”

Vương Nhất khẽ sững sốt, anh vẫn nhớ, tiệc cưới trước đây có mời một gia tộc, vừa đúng họ Bạch.

Người đại diện lúc đó tên Bạch Hiển.

“Sợ rồi chứ gì?”
 
Chương 98


Chương 98

Quý bà mặt giễu cợt nhìn Vương Nhất đang im lặng, rồi lại nhìn sang cô Lý: “Chuyện này nếu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi sẽ dừng tài trợ nhà trẻ, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hẳn biết chứ?”

“Đương nhiên, đương nhiên…cô Bạch, ngài là khách hàng lớn, là quý nhân của trường chúng tôi.” Cô Lý chẳng cần suy nghĩ cười nịnh nọt.

Vương Tử Lam cảm nhận được cục diện không đúng, nơm nớp kéo kéo tay áo Vương Nhất: “Ba, có cần gọi mẹ đến không…”

Mẹ thường nói với cô bé, ở nhà trẻ đừng nói chuyện mẹ là tổng giám đốc Lệ Tinh, như vậy sẽ gây ra hành vi lệch lạc.

Những hành vi lệch lạc này chính là phân biệt giàu nghèo, dẫn tới kéo bè kết phái.

Dù nói nhà trẻ còn bé, nhưng trẻ con đã có phương thức suy nghĩ của riêng mình, biết muốn chơi với con nhà giàu, Vương Tử Lam cũng rất ngoan, trước nay chưa từng nói mẹ mình là ai.

“Không cần, mẹ đang họp, đừng quấy rầy mẹ.”

Vương Nhất yêu chiều xoa đầu Vương Tử Lam, sắc mặt bỗng biến đổi, khẽ gạt mở tóc cô bé, chỉ thấy da đầu sưng to một cục, mơ hồ xuất hiện máu bầm.

Bị Vương Nhất đụng vào, Vương Tử Lam lập tức hét to “úi da” một tiếng.

“Sao vậy con?” Vương Nhất trầm giọng hỏi.

“Con bị ba Bạch Tiểu Bảo đánh…” Vương Tử Lam xoa đầu, tủi thân nói.

Soạt —

Giờ phút này, toàn thân Vương Nhất đều trở nên sát khí đằng đằng, ánh mắt âm lãnh nhìn sang ba Bạch Tiểu Bảo: “Ông đánh con gái tôi?”

“Kích động thôi, kích động thôi …”

Sắc mặt ba Bạch Tiểu Bảo khẽ thay đổi, nhưng vẫn có chút khinh thường nói.

“Vậy sao…”

Vương Nhất gật đầu, chợt giơ chân, hung hăng đạp về phía bụng ông ta.

Ầm!

Chỉ nghe vang một tiếng thật to, ba Bạch Tiểu Bảo cả người lẫn ghế đều bị đá ngã xuống đất.

Vương Nhất từ tốn thu chân, nhàn nhạt nói: “Tôi cũng kích động thôi.”

“Soạt —”

Cả văn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có từng tiếng hít vào khí lạnh.

Tất cả mọi người đều trợn to mắt, kinh hãi nhìn Vương Nhất sắc mặt lạnh lẽo, sợ đến không dám cả thở mạnh.

Ba Bạch Tiểu Bảo cao to một mét tám lăm, chỉ tùy tiện đứng đó thôi đã có sức uy hiếp rất lớn, lại bị Vương Nhất một chân đá thật xa như quả bóng.

Dọc đường đụng phải không ít bàn ghế gỗ, cả văn phòng vô cùng hỗn độn, lộn xôn.

Bạch Tiểu Bảo há hốc miệng có thể nhét vừa hai quả trứng gà, cú đá này định sẵn để lại kích thích thị giác cực lớn cho cậu ta.

“Đau chết mất —”

Lúc này, tiếng kêu gào truyền tới, ba Bạch Tiểu Bảo mắng nhiếc bò dậy, bỗng cảm thấy đau đầu.
 
Chương 99


Chương 99

Vươn tay ra sờ, máu đỏ một mảng.

“A! Máu!”

Quý bà kia vừa nhìn thấy máu tươi trên đầu ba Bạch Tiểu Bảo, lập tức thét chói tai, thét xong lại trợn hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

Vương Nhất phì cười, còn sợ máu.

“Cô Bạch, ngài thế nào rồi?” Cô Lý thấy vậy, vội đỡ lấy quý bà.

Ba Bạch Tiểu Bảo cũng cầm mấy tờ khăn giấy lau miệng vết thương trên trán, lúc nhìn sang Vương Nhất, ánh mắt ngập tràn thù hận mãnh liệt: “Anh dám đánh tôi!”

Sắc mặt Vương Nhất vẫn lạnh nhạt: “Ông hẳn nên may mắn người ông gặp phải là tôi hiện giờ, nếu là tôi trước đây, động vào con gái tôi, ông đã là một cỗ thi thể rồi.”

Ý lạnh trong lời nói khiến ba Bạch Tiểu Bảo cũng rùng mình vài bận, ông ta chưa từng gặp ai như vậy.

Nhưng ông ta vẫn không định bỏ qua như thế.

“Được được được, anh hay lắm, lát nữa tôi xem anh có thể hay đến mức độ nào!”

Hung hăng trừng mắt Vương Nhất một cái, ba Bạch Tiểu Bảo lập tức móc điện thoại gọi đi: “Alo? Anh Kình Hiên, giúp tôi đánh một người.”

Giáo viên xung quanh vừa nghe, sắc mặt khó coi gọi hiệu trường đến.

Hiệu trưởng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, vừa vào đã tha thiết khuyên nhủ Vương Nhất và ba Bạch Tiểu Bảo: “Hai vị phụ huynh đừng như vậy, đừng vì chút chuyện nhỏ ảnh hưởng hòa khí…”

“Tôi với anh ta hòa khí con khỉ!”

Ba Bạch Tiểu Bảo cắt ngang lời hiệu trưởng: “Anh ta dám đánh tôi, tôi liền muốn anh ta trả giá bằng máu, nếu không, mặt mũi nhà họ Bạch tôi còn đặt ở đâu?”

Vương Tử Lam cũng có chút sợ hãi: “Ba, chúng ta đi được không?”

Vương Nhất lại cưng chiều xoa đầu cô bé, mắt lại lóe lên hung ác: “Tử Lam, con phải nhớ, con là con gái ba, ở ngoài tuyệt đối không thể chịu chút ấm ức nào, ba dạy con tốt với mọi người, nhưng sẽ không dạy con cúi đầu với người khác!”

Vương Tử Lam nghe vậy, như hiểu như không gật đầu, cô Lý và phụ huynh của Bạch Tiểu Bảo vừa nghe, sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi.

“Cứ đắc ý đi, đợi lát nữa anh Kình Hiên tới, tôi xem anh múa may thế nào!” Miệng vết thương trên đầu còn lẩm nhẩm đau, ba Bạch Tiểu Bảo hung hăng nói.

Không bao lâu sau, bốn năm chiếc xe hơi không biển số dưới sự dẫn dắt của một chiếc xe thương vụ nghênh ngang lái vào nhà trẻ.

Cửa xe đẩy mở, đám lưu manh hung hăng vác gậy đi vào.

Dẫn đầu lại là một thanh niên tuấn tú tây trang giày da.

Nhìn thấy thanh niên tây trang này tới, ba Bạch Tiểu Bảo lập tức nịnh nọt nghênh đón: “Anh Kình Hiên, anh cuối cùng đến rồi.”

Tất cả giáo viên nhà trẻ đang nhìn đám người này, bị dọa cho không dám thở mạnh, chỉ có Vương Nhất, chợt phì cười.

Xã hội hiện đại, nhà lành đi con đường gái bán hoa, gái bán hoa đi tuyến đường thanh thuần –lưu manh cũng vậy.

Nhà họ Bạch ở Thiên An cũng xem như thế lực nhị lưu không lớn không nhỏ, có thể khiến người nhà họ Bạch cung cung kính kính, chỉ có thế lực ngầm hàng đầu Thiên An.

Tục ngữ nói rất hay, đường nào cũng tới La Mã, có thể lăn lộn đến ngay cả thượng lưu quyền quý cũng phải cúi đầu, cũng là một nhân vật.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top