Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 100


Chương 100

Người này, chính là bang chủ bang Thiên Long – thế lực ngầm hàng đầu Thiên An – Diệp Kình Hiên.

“Ừ.”

Diệp Kình Hiên nhàn nhạt đáp một tiếng, không mấy nhiệt tình.

Nhìn một vòng mọi người có mặt, anh ta quay đầu liếc mắt ba Bạch Tiểu Bảo, chỉ vào Vương Nhất hỏi: “Chính là anh ta hả?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Ba Bạch Tiểu Bảo gật đầu lia lịa.

“Dễ nói, đừng quên bí tịch ông đồng ý với tôi là được.” Diệp Kình Hiên nhàn nhạt nói.

“Anh Kình Hiên, xem anh nói kia, bí tịch anh muốn tôi đây liền phái người lấy tới cho anh.” Ba Bạch Tiểu Bảo nịnh nọt nói.

Cả Thiên An này, ai không biết anh Kình Hiên không yêu tiền, không mê phụ nữ, chỉ yêu học võ, là tên cuồng võ chính tông.

Hứng thú lớn nhất của anh ta cũng là sưu tập bí tịch võ công khắp trời nam đất bắc, mặc kệ có thể luyện được hay không, có thể luyện thì tự mình luyện, không thể luyện thì cất giữ.

Cuộc nói chuyện của hai người, Vương Nhất nghe rất rõ ràng, điều này khiến anh nhìn Diệp Kình Hiên thêm vài cái.

Anh ta lại là người yêu võ.

Tuy nhiên, anh liếc nhìn Diệp Kình Hiên một cái đã lắc đầu, bắt đầu quá muộn, đã qua cái tuổi luyện võ tốt nhất, cả đời này không có thành tựu bao lớn.

Lúc này, Diệp Kình Hiên đã dẫn người đi tới trước mặt Vương Nhất, đánh giá anh từ trên xuống dưới vài bận, sau đó nhếch miệng cười: “Người anh em, tôi cũng không muốn đánh cậu, ai kêu lấy tiền của người, thay người tiêu tai chứ.”

“Tôi hiểu.” Vương Nhất gật đầu.

Diệp Kình Hiên cũng hài lòng gật đầu, không hề giống du côn tầm thường: “Tôi cũng không bắt nạt cậu, cậu đánh ông Bạch thế nào, chúng tôi cũng đánh cậu như thế.”

Nghe câu nói của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất lại nhàn nhạt lắc đầu, khẽ cười: “Thứ cho tôi khó nghe lệnh, con gái tôi ở đây.”

“Con gái?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mắt Diệp Kình Hiên lóe lên kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn Vương Tử Lam nấp sau lưng Vương Nhất một cái, mắt lập tức lóe lên ngạc nhiên.

Anh ta lần đầu tiên nhìn thấy cô bé xinh đẹp như thế, giống như búp bê.

Vương Tử Lam cũng có chút sợ hãi nhìn Diệp Kình Hiên, tiếp đó ôm chặt Vương Nhất, miệng lại lẩm bẩm: “Người xấu, không cho phép đánh ba…”

“Họ đánh không lại ba.” Vương Nhất xoa đầu cô bé, nói.

Lời của Vương Nhất rất có tác dụng, Vương Tử Lam thật sự không sợ hãi nữa, chỉ là ôm Vương Nhất càng chặt, như gấu Koala.

Diệp Kình Hiên lại lạnh lùng nhìn một màn này, anh ta rất bất mãn với lời thì thầm của Vương Nhất.

“Tránh ra hết.”

Anh ta hét lui đám thủ hạ của mình, đồng thời cởi tây trang trên người.

Vừa nhìn tư thế này, bất kể là ba Bạch Tiểu Bảo, hay là đám đàn em của Diệp Kình Hiên, đều hít vào ngụm khí lạnh.
 
Chương 101


Chương 101

Anh Kình Hiên muốn đích thân ra tay…

Kéo mọi người lùi về sau, tất cả mọi người đều bắn ánh mắt đáng thương về phía Vương Nhất.

Người này, không chết cũng tàn, nửa đời sau sợ là phải ngồi xe lăn…

Diệp Kình Hiên hơi cong người, lùi về bày ra tư thế, làm hình vòng cung tiêu chuẩn.

Ánh mắt anh ta sắc bén nhìn Vương Nhất, chợt hét to một tiếng.

“Giết —”

Sau đó, toàn thân như lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đấm tay nặng nề công thẳng đến phần mặt Vương Nhất.

Quyền ra như sấm, tàn nhẫn nhanh chóng, đây là bộ quyền pháp nổi tiếng bộc phát sức mạnh trong thoáng chốc, lực sát thương cực lớn.

“Hử?”

Tuy nhiên, Vương Nhất nhìn bộ quyền pháp đó, lại sững sờ một lát.

Tiếp đó, liền không tiếng động khẽ cười.

“Thú vị, thật thú vị…”

Bộ quyền pháp này, tên Bôn Lôi quyền pháp.

Người sáng lập, chính là Vương Nhất anh…

Năm năm chinh chiến bôn ba, Vương Nhất đã hoàn mỹ tiếp nhận kỹ năng của lão Ẩn Vương, không chỉ học kỹ thuật giết người, thành tựu võ đạo lại càng tinh thông, tự tạo vài bộ môn võ kỹ.

Bôn Lôi quyền pháp, chính là một trong số đó.

Chỉ là, điều khiến Vương Nhất không nghĩ tới là trong Thiên An nhỏ bé này, cũng có thể gặp phải người sử dụng Bôn Lôi quyền.

“Thằng nhóc Võ Si đó cũng đã phát dương quang đại mạch này của mình…”

Vương Nhất khẽ thì thào, mặt lại lộ ra nụ cười.

Ai không muốn tiếng thơm thiên cổ, ai không muốn lưu danh sử sách?

Tông sư Diệp Vấn có thể phát dương quang đại mạch Vịnh Xuân, Vương Nhất anh tại sao không thể truyền bá Bôn Lôi quyền pháp khắp thế giới?

Tuy nhiên, điều Vương Nhất không biết là, Võ Si trong Thất Si nước H học Bôn Lôi quyền pháp Vương Nhất dạy cho anh ta, cũng bắt đầu thu nhận đệ tử, đương nhiên, không dùng danh nghĩa anh, biết Vương Nhất không thích phô trương, bèn lấy tên ‘chiến thần’ xưng hô mạch đó.

Nụ cười trên mặt ngày càng tươi, Vương Nhất nhìn Diệp Kình Hiên, cười nói: “Đến đi, để tôi xem xem anh học thế nào.”

Khó được gặp phải học trò của mình, mặc dù là kẻ địch, nhưng Vương Nhất cũng rất háo hức, tùy tiện chỉ điểm một chút cũng được.

“Ngông cuồng!”

Nghe thấy lời này, mắt Diệp Kình Hiên ngập tràn sát khí, tốc độ quyền công kích Vương Nhất cũng càng thêm nhanh.

Anh ta không thích giọng điệu Vương Nhất, giống như sư phụ chỉ điểm đồ đệ không thành tài.

“Chết đến nơi rồi còn ra vẻ.”

Ba Bạch Tiểu Bảo cũng nhìn Vương Nhất như nhìn một người chết, ông ta đã từng tận mắt nhìn thấy anh Kình Hiên sử dụng Bôn Lôi quyền pháp.
 
Chương 102


Chương 102

Một quyền, đối phương đã bất tỉnh nhân sự, còn nằm trong bệnh viện thành phố hai tháng.

“Có cần báo cảnh sát không?”

Giáo viên xung quanh cũng sợ Vương Nhất bị Diệp Kình Hiên đánh chết, sắc mặt lo âu nhỏ giọng hỏi.

“Gọi xe cứu thương đi.” Hiệu trưởng cau mày, nói.

Cô ta biết bối cảnh ba Bạch Tiểu Bảo, là người của nhà họ Bạch, phía cảnh sát đến có tác dụng sao?

Huống hồ, cũng là tên oắt này tự mình tìm chết, khiêu khích Diệp Kình Hiên – đây không phải là tự treo cổ, chán sống sao?

Một quyền của Diệp Kình Hiên chớp mắt liền tới, mang theo quyền phong cuồng bạo, thổi tung tóc trước trán Vương Nhất.

Tuy nhiên, tiếng đả kích buồn bực trong tưởng tượng không truyền tới, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt…

Quyền của Diệp Kình Hiên đang dừng trước má Vương Nhất không tới năm phân, mà Vương Nhất, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.

“Đánh với tôi, không kêu con anh lui ra, ngộ thương trẻ con làm sao?” Diệp Kình Hiên thu lại quyền, lạnh nhạt nói.

Vương Nhất nghe vậy, cũng cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy Vương Tử Lam vẫn ôm chân mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Kình Hiên, cũng không sợ hãi, như chỉ cần có Vương Nhất bên cạnh, cô bé vĩnh viễn cũng sẽ không sợ.

Vương Nhất xoa đầu Vương Tử Lam, khẽ cười, trong lòng lại thêm một phần hảo cảm với Diệp Kình Hiên.

“Không ngại, anh tùy tiện ra tay, đừng cố kỵ.”

Lời nói tràn đầy tự tin.

Lần này, Diệp Kình Hiên không lộ ra sắc mặt trước đó, mà nhìn Vương Nhất thật sâu.

Rất ít ai còn có thể mặt không đổi sắc khi một quyền của anh ta rơi xuống, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái.

Hoặc là anh giả bộ, hoặc là anh thật sự là một cao thủ…

Ba Bạch Tiểu Bảo đứng một bên nhìn đến ngứa răng, thầm hận một quyền vừa rồi sao không đánh xuống, nếu mà đánh xuống, tên oắt đó đã tàn phế rồi!

Nhưng không sao, lại lần nữa cũng vậy…

Ba Bạch Tiểu Bảo chưa từng thấy Diệp Kình Hiên thua.

Điều chỉnh lại trạng thái, một quyền của Diệp Kình Hiên lại oanh động về phía Vương Nhất.

Lần này, anh ta không cố kỵ nữa, quyền phong càng thêm uy mãnh.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, cách vài mét, họ cũng có thể cảm nhận được uy lực bao hàm trong một quyền này của Diệp Kình Hiên.

Tuy nhiên, chỉ liếc một cái, Vương Nhất đã khẽ lắc đầu.

Quá nhiều kẽ hở!

Anh từ tốn nhấc một tay, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Đơn giản như đẩy xe nôi.
 
Chương 103


Chương 103

Bốp —

Một giây sau, một quyền bá đạo tuyệt luân đó của Diệp Kình Hiên đã bị Vương Nhất nhẹ nhàng đẩy ra.

Phịch! Phịch! Phịch!

Diệp Kình Hiên loạng choạng lùi về sau ba bước, mới đứng vững cơ thể.

Cùng lúc này, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất lập tức tràn đầy không thể tin nỗi.

“Sao lại như vậy?!”

Anh ta thì thào lẩm bẩm, không cách nào tiếp nhận sự khác biệt này.

“Chuyện này sao có thể…”

Nhìn thấy một màn này, ba Bạch Tiểu Bảo cũng cả kinh muốn rơi tròng mắt.

“Đây chính là quyền pháp của anh?” Vương Nhất nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Nghe vậy, thân thể Diệp Kình Hiên lập tức run rẩy, cắn chặt răng, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất lại có chút phẫn nộ.

“Sỉ nhục tôi thì được, nhưng không thể sỉ nhục bộ quyền pháp này!” Anh ta tức giận nói.

Bộ quyền pháp này là do một vị chiến thần sáng lập!

Nghĩ tới đây, cơ thịt toàn thân anh ta khẽ run lên, chớp mắt bạo phát, toàn thân hóa thành tia chớp, lại xông về phía Vương Nhất.

Soạt —

Tuy nhiên, vẫn như lần trước, Vương Nhất không phí chút sức lực đã bắt được quyền của Diệp Kình Hiên.

“Anh có quá nhiều kẽ hở.”

Vương Nhất bắt lấy cánh tay Diệp Kình Hiên, nhàn nhạt nói: “Nhìn kỹ đây, Bôn Lôi quyền thật sự là thế này!”

Uỳnh —

Theo chữ cuối cùng buông ra, trên cơ thể Vương Nhất bỗng nhiên bạo phát cổ khí thế cường đại, ép cho Diệp Kình Hiên thở không nỗi.

Thoáng chốc, anh ta như đứng trong lôi vân, một cỗ sức mạnh vô hình chớp mắt hủy hoại anh ta.

“Bôn Lôi quyền chú trọng khí, chứ không phải lực, khí thế anh ngưng tụ càng mạnh, uy lực của Bôn Lôi quyền sẽ càng mạnh!”

Tiếp đó, Vương Nhất biến hóa quyền pháp, nặng nề đánh về phía ngực Diệp Kình Hiên.

Một giây, đánh ra mười mấy quyền!

“Tiếp đó là chú trọng tốc độ ra quyền, nhanh, ác, chuẩn, tốc độ anh ra quyền quá chậm!”

Binh binh binh —

Tiếng đả kích dày đặc vang lên, phát ra thanh âm buồn bực khiến người ta tim đập chân run.

Không đợi Diệp Kình Hiên phản ứng lại, toàn thân trên dưới đã chịu mấy chục công kích.

Xong bộ Bôn Lôi quyền pháp, Vương Nhất cũng nhanh chóng thu quyền.

Không bay ngược ra ngoài như trong tưởng tượng, cũng không ngã ra đất hộc máu.

Diệp Kình Hiên vẫn yên ổn đứng nguyên tại chỗ, chỉ là mở to mắt, trán chảy mồ hôi lạnh.

Áo sơ mi sau lưng ướt nhẹp, toàn thân như vừa vớt ra khỏi nước.
 
Chương 104


Chương 104

Nhìn dáng vẻ này của Diệp Kình Hiên, Vương Nhất chỉ cười nhẹ.

Xem ra, anh ta cũng ý thức được rồi.

Bôn Lôi chi thế, khí nuốt sơn hà.

Bị Bôn Lôi quyền pháp đánh trúng, không thể cử động.

Vì mỗi một quyền đều sẽ đánh một đạo kình khí vào cơ thể đối phương, nếu dám cử động, kình khí này sẽ nổ tung.

Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là toàn thân đau đớn kịch liệt, còn sẽ để lại hậu di chứng, cũng chính là nội thương mà người học võ thường nói.

Đối với Diệp Kình Hiên, Vương Nhất đã lưu tình rồi.

Suốt mười phút, Diệp Kình Hiên mới dám cẩn thận cử động cơ thể, cứng ngắc ngẩng đầu, thê thảm nhìn Vương Nhất, run giọng hỏi: “Anh…anh rốt cuộc là ai?!”

“Tôi?”

Nghe vậy, Vương Nhất yên lặng cười, ôm Vương Tử Lam lên, xoa đầu cô bé, mặt đầy hạnh phúc nói: “Tôi chỉ là ba của một đứa trẻ.”

Ầm —

Tiếp đó, Diệp Kình Hiên như hiểu ra gì đó, hai gối quỳ phịch xuống đất, dập đầu một cái thật vang với Vương Nhất.

“Tổ sư gia tại thượng, nhận của đồ nhi một lạy!”

Thời gian như dừng lại vào giờ phút này, tất cả mọi người đều không thể tin nỗi nhìn một màn trước mắt.

Bang chủ bang Thiên Long – thế lực ngầm hàng đầu Thiên An – Diệp Kình Hiên lại quỳ hai gối xuống đất, dập đầu thật vang với Vương Nhất!

Do quá dùng sức, trán cũng bị dập chảy máu.

Hơn nữa, sau khi dập đầu xong, Diệp Kình Hiên còn không dám ngẩng đầu lên, vẫn dán sát xuống đất.

Vương Nhất không nói đứng dậy, anh ta sẽ không dậy.

Về phần ba Bạch Tiểu Bảo, và các giáo viên trong văn phòng, tất cả đều sợ ngu người, ngây ra nhìn.

Giờ khắc này, họ chỉ cảm thấy thế giới mà mình biết đã sụp đổ.

Diệp Kình Hiên là cao thủ được Thiên An công nhận, cũng là thành viên hiệp hội võ đạo, lại bại rồi?

Hơn nữa, là thảm bại!

Mọi người có mặt đều đờ đẫn, đều có thể nhìn ra, Diệp Kình Hiên ở trước mặt Vương Nhất căn bản không qua nỗi một hiệp.

Cách biệt giữa hai người có thể nói là nghiêng trời lệch đất!

“Đứng dậy đi.”

Đối với việc Diệp Kình Hiên quỳ gối dập đầu, phản ứng của Vương Nhất vẫn bình thản: “Tôi không phải tổ sư gia gì cả, anh nhận lầm người rồi.”

“Không, tôi không nhận lầm!”

Diệp Kình Hiên vẫn không đứng dậy, ngẩng đầu, ánh mắt nóng rẫy nhìn Vương Nhất: “Tôi có thể cảm giác được, ngài hiểu về Bôn Lôi quyền pháp vượt xa tôi – ngài là Võ Si tiên sinh, đúng không?”
 
Chương 105


Chương 105

Thiên hạ chẳng có mấy ai biết Bôn Lôi quyền pháp, học thành lại càng hiếm hoi, cũng chỉ có võ si Võ Sơn Hà mới có thực lực mạnh như vậy.

Võ Si tiên sinh?

Đám người cô Lý, ba Bạch Tiểu Bảo đều đầu đầy mờ mịt, người như họ còn lâu mới được tiếp xúc với người thuộc cấp bậc nước H thất si.

“Võ Si?”

Vương Nhất bỗng cười phì, ánh mắt lại kinh ngạc nhìn Diệp Kình Hiên một cái, không nghĩ tới anh ta lại biết Võ Si.

Nhưng mà, anh vẫn là lắc đầu, nói: “Tôi không phải Võ Si gì cả, tôi chỉ là ba của một đứa trẻ mà thôi.”

“Đúng đó, anh Kình Hiên, tên oắt này chỉ là công phu tay chân có chút lợi hại, sao có thể là Võ Si tiên sinh gì chứ…”

Chính vào lúc này, ba Bạch Tiểu Bảo cũng hồi hồn, có chút nôn nóng đi tới cạnh Diệp Kình Hiên, mặc dù ông ta không biết Võ Si tiên sinh gì đó là ai, nhưng thấy Diệp Kình Hiên sùng bái người đó như vậy, hẳn cũng là một nhân vật lớn vẻ vang.

Nhân vật lớn có thể khiến anh Kình Hiên cũng tôn sùng, sao có thể xuất hiện ở đây?

“Ông câm mồm cho tôi!”

Tuy nhiên, anh Kình Hiên lại bỗng nổi bão, một chân đá lên bụng ba Bạch Tiểu Bảo: “Ở đây nào có chỗ cho ông lên tiếng!”

Phịch!

Ba Bạch Tiểu Bảo bị đá ra thật xa, ôm chặt đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Về phần Bạch Tiểu Bảo, ngây người nhìn ba mình bị người ông gọi tới đánh, chợt khóc òa một tiếng.

“Anh quen ông ta?”

Vương Nhất bỗng híp mắt, nhàn nhạt nhìn Diệp Kình Hiên.

“Quen.”

Đối diện với Vương Nhất, Diệp Kình Hiên như biến thành người khác, kính trọng nói: “Nhưng không thân.”

“Chuyện này không phải mới làm một hai lần đi?” Vương Nhất lại tùy tiện hỏi, nhưng Diệp Kình Hiên nghe lại có chút ý hỏi tội.

Nếu không phải gặp trúng Vương Nhất anh, mà chỉ là một gia đình bình thường thì sao?

Có phải sẽ tan tành?

Có lẽ vì có gia đình, Vương Nhất bây giờ rất chán ghét loại người này.

Thân thể Diệp Kình Hiên run rẩy kịch liệt, vội giải thích: “Không phải, chỉ nhà họ Bạch, gia tộc nhị lưu, sao xứng qua lại với tôi? Nếu không phải nhà họ Bạch dựa vào nhà họ Kim, tôi chẳng hơi đâu thèm liếc họ.”

Lời này vừa nói ra, mắt Vương Nhất khẽ híp lại, lạnh giọng: “Anh ra ngoài cửa đợi tôi, lát nữa tôi có việc hỏi anh.”

“Vâng.”

Diệp Kình Hiên miệng thì đồng ý, trong lòng lại thấp thỏm bất an.

Giọng điệu của Vương Nhất rõ ràng là có ý thẩm vấn anh ta.

Nhưng anh ta cũng không dám hỏi, chỉ đành dẫn người nhanh chóng ra khỏi nhà trẻ, một đám lưu manh mặc tây trang lại như học sinh tiểu học mắc lỗi đứng hứng gió lạnh ở cửa nhà trẻ, khiến mọi người muốn cười, lại cười không ra.

Đây là kết quả không ai nghĩ tới, Vương Nhất lại nhìn sang ba Bạch Tiểu Bảo.
 
Chương 106


Chương 106

Chỉ liếc mắt đã dọa cho ông ta vội vàng lùi về phía sau, mất mật hỏi: “Anh – anh rốt cuộc là ai? Muốn thế nào?”

“Tôi chả muốn gì cả.”

Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi tới trước mặt ba Bạch Tiểu Bảo, nhàn nhạt nói: “Chỉ là đề nghị tôi nói trước đó, ông thấy thế nào?”

Ba Bạch Tiểu Bảo vừa nghe, biết lại nói chuyện chuyển trường, lập tức như thở phào vội vàng gật đầu: “Chuyển, chuyển, chúng tôi ngày mai chuyển trường ngay!”

Cô Lý và hiệu trưởng nhà trẻ đều ngây người, thật sự chuyển trường?

Chính vào lúc này, quý bà vừa ngất xỉu vì thấy máu lờ mờ tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy Vương Nhất ôm Vương Tử Lam, lập tức mắng to: “Cậu dám đánh chồng tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu chết chắc rồi, cậu biết đánh chúng tôi có hậu quả gì sao?”

“Đừng nói nữa…” Ba Bạch Tiểu Bảo ở bên cạnh sợ hãi mặt mày tái nhợt, giọng cũng run theo.

“Đừng nói gì chứ, đàn ông đàn ang sao lại nhát gan như vậy?”

Quý bà lại không buông tha tiếp tục mắng nhiếc.

“Đừng nói nữa!”

Ba Bạch Tiểu Bảo bỗng hét to một tiếng, bạt tai bộp lên mặt quý bà.

“…”

Toàn trường yên tĩnh.

Mẹ Bạch Tiểu Bảo che mặt, ngây người nhìn chồng mình, một khắc sau, trở nên điên cuồng: “Ông đánh tôi…ông cũng dám đánh tôi…”

Ba Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, phớt lờ bà ta, rồi vội vàng khom người với Vương Nhất: “Xin lỗi, xin lỗi…chúng tôi đi ngay…”

Nói xong, bèn lôi kéo cả nhà thoát khỏi nhà trẻ.

Nhìn họ rời đi, Vương Nhất lại quay đầu nhìn cô Lý và hiệu trưởng một cái.

Cái nhìn này trực tiếp khiến hai người cả kinh.

Chuyện của Vương Tử Lam, họ rõ ràng biết là Bạch Tiểu Bảo sai, nhưng vì bối cảnh nhà kia, họ đành nghiêng về phía Bạch Tiểu Bảo.

Nếu tính toán, họ cũng là tòng phạm.

“Hai cô, không biết hai người có từng nghe một câu.”

Vương Nhất híp mắt khẽ cười nói: “Thầy cô là người truyền đạt, dạy ta biết đúng biết sai.”

“…”

Cô Lý và hiệu trưởng muốn lên tiếng, bỗng nhiên, điện thoại họ vang lên.

Hiển thị cuộc gọi của người lạ.

Nhưng không biết vì sao, cô Lý và hiệu trưởng đều có cảm giác dựng tóc gáy.

“Alo? Xin hỏi anh là…” Hiệu trưởng thử hỏi.

Tuy nhiên, còn chưa nói xong, trong điện thoại đã truyền tới giọng nói lạnh nhạt.
 
Chương 107


Chương 107

“Tôi là người của sở giáo dục, vừa có thông báo…”

Lời nói sau đó Vương Nhất không nghe thấy, anh đã ôm Vương Tử Lam rời đi rồi.

Nhưng mà, nếu không ngoài dự đoán, hiệu trưởng của nhà trẻ này sắp thay người đi.

“Ngài Võ Si, ngài có gì phân phó?”

Vương Nhất vừa ôm Vương Tử Lam bước ra, đã có giọng nói cung kính lại thấp thỏm truyền tới.

Chính là Diệp Kình Hiên đứng đã lâu, anh ta dẫn người đứng ở cửa như chịu phạt.

“Nói lại lần nữa, tôi không phải Võ Si.”

Giọng Vương Nhất chợt lạnh, Diệp Kình Hiên lập tức câm như hến.

Vương Nhất nhìn anh ta một cái, không lên tiếng, chỉ xoa đầu Vương Tử Lam, giọng dịu dàng: “Tử Lam sang bên cạnh chơi cầu trượt, được không con?”

“Dạ!”

Vương Tử Lam ngoan ngoãn đáp, liền một mình đến chỗ cầu trượt chơi.

Vương Nhất lúc này mới nhìn sang Diệp Kình Hiên, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói anh và nhà họ Kim cũng có chút hợp tác?”

Diệp Kình Hiên không dám nói dối, thành thực đáp: “Có chút qua lại làm ăn.”

“Năm năm trước, nhà họ Kim có từng kêu anh làm một việc…”

Giọng Vương Nhất chợt trở nên lãnh đạm: “Bắt cóc tổng giám đốc nữ đứng đầu Thiên An, Lý Khinh Hồng.”

“Bắt cóc Lý Khinh Hồng?!”

Nghe Vương Nhất nói thế, Diệp Kình Hiên lập tức im bặt không dám hó hé tiếng nào.

Bởi vì anh ta cảm nhận được sau khi thốt ra câu nói ấy, nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách đột ngột, một luồng sát khí bao vây xung quanh anh ta ngay.

Anh ta cũng nhớ đến vụ án bắt cóc chấn động khắp thành phố hồi năm năm trước.

Diệp Kình Hiên không dám giấu giếm mà dè dặt thú thật: “Không dám giấu anh, nhà họ Kim từng nhờ tôi làm việc này, đồng thời còn hứa hẹn sẽ trả cho tôi khoản thù lao hậu hĩnh nhưng tôi đã khước từ rồi, cũng vì thế mà tôi với nhà họ Kim mới nảy sinh mâu thuẫn.”

Diệp Kình Hiên cắn răng nói tiếp: “Mặc dù Diệp Kình Hiên chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, không học hành đến đâu nhưng mà tôi biết có thể kiếm tiền từ việc nào, việc nào không thể đụng vô, tôi với cô Lý không thù không oán, sao tôi làm như vậy được?”

“Vậy à…” Vương Nhất gật gù rồi không nói gì nữa.

Diệp Kình Hiên là một người thành thật, anh ta không hề nói dối, hơn nữa cho dù anh ta nói dối thì Vương Nhất vừa nhìn sẽ nhận ra ngay.

Thấy Vương Nhất im lặng, Diệp Kình Hiên do dự một hồi mới hỏi dò: “Dám hỏi cô Lý là gì của anh?”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, anh liếc nhìn anh ta rồi nói: “Chuyện gì nên hỏi hẵng hỏi, chuyện gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.”

Diệp Kình Hiên rụt cổ lại, anh ta vội vàng đáp: “Dạ, tại tôi lắm lời.”

Đám đàn em trong bang hội Kình Hiên thấy anh đại của mình khép nép như thế bèn không khỏi quan sát Vương Nhất thêm một lúc, đến anh Hiên còn thua người này sau một hiệp đấu, rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào?

Bầu không khí lại chìm vào im lặng một lần nữa, Vương Nhất không lên tiếng, Diệp Kình Hiên cũng chẳng dám nói gì.

Thế lực hàng đầu thế giới ngầm không phải chỉ có mỗi Thiên Long bang, Vương Nhất hỏi như vậy cũng chỉ vì muốn cầu may mà thôi.
 
Chương 108


Chương 108

“Anh lấy được quyền phổ Bôn Lôi từ đâu?” Vương Nhất chợt cất tiếng hỏi.

Diệp Kình Hiên ngẩn người, hắn ta mừng húm: “Tôi mua quyền phổ Bôn Lôi này từ chợ đen hồi năm ngoái đấy.”

“Chợ đen à…”

Nghe thấy thế, Vương Nhất cũng gật gật đầu, Võ Si sẽ không để một thứ quan trọng như quyền phổ trôi nổi bên ngoài, chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi, đó là đám đệ tử.

Nhưng đám đệ tử cũng không phải là đồ ngốc, làm sao có thể ngốc đến mức mang bán quyền phổ kia chứ, đương nhiên đây là chỉ là lớp vỏ bề ngoài, dùng để thu hút người mua.

Anh cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sau này có chỗ nào trong quyền phổ Bôn Lôi mà không hiểu thì cứ đến tìm tôi.”

Ấn tượng của anh về Diệp Kình Hiên không tệ, chỉ dạy cho anh ta một chút cũng được.

“Thật sao?!”

Diệp Kình Hiên vô cùng vui vẻ, thậm chí anh ta còn cảm thấy không tin nổi vào tai mình: “Tôi thật sự có thể học hỏi từ anh sao?”

Vương Nhất đáp lại một cách hờ hững: “Nhưng mà anh phải phân biệt rõ chuyện nên hợp tác với ai, không nên hợp tác với ai, ngoài ra, khó khăn lắm mới lăn lộn được đến bước này, đến lúc tẩy trắng rồi đó.”

“Vâng! Tôi sẽ cắt đứt quan hệ làm ăn với nhà họ Bạch và nhà họ Kim nay!”

Làm sao Diệp Kình Hiên không nhận ra ý nhắc nhở của Vương Nhất kia chứ, anh ta vô cùng kích động, tỏ rõ lập trường ngay.

“Ừ, thôi anh đi trước đi.”

Vương Nhất phất phất tay, kêu Diệp Kình Hiên rời khỏi nơi này rồi mới gọi với về phía cầu trượt: “Tử Lam, đi thôi con, chúng ta đi tìm mẹ.”

“Con qua liền!”

Vương Tử Lam đáp lại rồi nhanh chóng trượt xuống, chạy đến bên cạnh Vương Nhất, nắm tay anh rồi nói: “Ba ơi, con muốn chơi cưỡi ngựa.”

Vương Nhất ngẩn người: “Ai là ngựa?”

Vương Tử Lam chỉ vào đầu của Vương Nhất.

Thế là Vương Nhất phá ra cười lớn: “Rồi, ba là ngựa, cưỡi ngựa thôi nào.”

Vương Nhất vừa cười vừa bế Vương Tử Lam lên, để cô bé cưỡi trên cổ của mình, ba con họ quay người bước đi dưới ánh mặt trời.

Diệp Kình Hiên và đám đàn em của anh ta khó lòng tưởng tượng ra nổi cảnh này, một người hết sức rành rẽ về Bôn Lôi quyền mà lại là nô lệ của con gái.

Không biết vì sao Diệp Kình Hiên chợt hâm mộ cuộc sống của Vương Nhất, thế là anh ta không khỏi cao giọng gọi: “Tiền bối.”

Vương Nhất dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Kình Hiên.

Diệp Kình Hiên lớn tiếng hỏi: “Không biết tiền bối tên gì?”

Vương Nhất cười cười: “Tôi tên là Vương Nhất.”

“Vương Nhất? Sao cái tên này quen thế nhỉ?” Diệp Kình Hiên nhíu mày, anh ta lẩm bẩm trong miệng.
 
Chương 109


Chương 109

Đột nhiên một tên đàn em vỗ đầu, kinh ngạc mà hô lớn: “Em nhớ ra rồi, hình như cái người “được gả” cho cô cả nhà họ Kim, Kim Thúy Như, cái cậu đi ở rể biến mất trong hôn lễ ấy cũng tên là Vương Nhất.”

Diệp Kình Hiên biến sắc ngay.

Lúc Vương Nhất dắt Vương Tử Lam ra ngoài đã là sáu giờ tối.

Cuộc sống về đêm ở Thiên An chỉ mới vừa bắt đầu.

“Anh Vương.”

Vừa bước vào trong, tiếng gọi của một người phụ nữ đã vang lên.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồng phục trắng đang nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn đứng sau lưng mình, ấy là thư ký riêng của Lý Khinh Hồng, Tiêu Dao.

“Cô Lý à, chào cô.”

Vương Nhất mỉm cười gật đầu rồi mới hỏi: “Lý tổng đâu rồi?”

“Lý tổng đang mở cuộc họp với các vị lãnh đạo cấp cao” Tiêu Dao đáp.

Vương Nhất ngạc nhiên: “Sao lâu thế?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vừa nhắc đến chuyện này, gương mặt Tiêu Dao bỗng trở nên mất tự nhiên, thế nhưng cô ta vẫn mỉm cười rồi đáp: “Xin lỗi anh Vương, đây là bí mật của công ty chúng tôi, không tiện tiết lộ cho anh.”

Vương Nhất cũng gật đầu, tỏ ý mình có thể hiểu.

Trông cô ta có vẻ như sắp tan ca rồi, Vương Nhất không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm tay Vương Tử Lam đi lên phòng họp trên lầu.

Từ tầng 68 đến 88 trong tòa nhà Quốc Tế thuộc về công ty Quốc Tế Lệ Tinh, phòng họp nằm ở giữa, cũng chính là tầng 78.

Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Nhất đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lý Khinh Hồng.

“Trả nợ là chuyện hiển nhiên phải làm, số tiền này bọn họ nhây bao nhiêu lâu, hai tháng rồi đấy!”

“Trong vòng nửa tháng không đòi lại được thì tôi có thể hiểu, bây giờ đã hai tháng trôi qua rồi mà không có một chút tiến triển nào cả, ngoại trừ các người làm việc không nghiêm túc, tôi chỉ có thể nghi ngờ năng lực của các người rồi.”

“Tuần này là hạn chót, nếu như còn không đòi được nợ thì những người phụ trách dự án này đều phải cuốn gói cho tôi!”

Giọng nói của cô ta bừng bừng lửa giận, dường như ai đã đụng vào vảy ngược của Lý Khinh Hồng vậy, khiến cho cô ta nổi cơn tam bành.

Vương Nhất còn đỡ, Vương Tử Lam sợ hết hồn, cô bé ôm chân Vương Nhất thật chặt.

Cánh cửa phòng họp mở rộng, sắc mặt những lãnh đạo cấp cao đều xám xịt, ai nấy đều cúi đầu lầm lũi bước ra, đi lướt qua vai Vương Nhất.

Có một việc Vương Nhất chưa nhận ra, một lãnh đạo nữ với dung mạo thanh tú, vóc dáng mảnh khảnh chợt khựng bước, quay đầu nhìn lại theo bản năng.

Cô ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc ấy, thế nhưng người qua kẻ lại hết sức đông đúc, Vương Nhất sớm đã mất dạng trong biển người.

“Sao thế Lý tổng?”

Cậu cấp dưới đi theo sau lưng cô ta cất tiếng nhắc nhở: “Thang máy đóng cửa rồi.”

Lý tổng chợt bừng tỉnh lại sau một hồi bần thần, cô ta lắc lắc đầu, gương mặt trông có vẻ rất cô đơn: “Không có gì, nhớ đến một người.”
 
Chương 110


Chương 110

Cậu cấp dưới ấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, dù gì chuyện này liên quan đến đời tư của lãnh đạo.

Vương Nhất dẫn Vương Tử Lam đi vào trong phòng họp, vừa nhìn đã thấy Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng quay lưng về phía Vương Nhất, phòng họp vô cùng rộng lớn, chỉ có một mình cô mà thôi.

Đèn đã tắt từ lâu, chỉ có ánh sáng hiu hắt từ cây đèn ngoài hành lang rọi vàng, kéo bóng dáng của cô ra thẳng tắp.

Trông cô hơi mệt mỏi, hai tay bưng trán, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Mẹ ơi.”

Vương Tử Lam cũng nhận ra tâm trạng của Lý Khinh Hồng không tốt, cô bé nấp sau lưng Vương Nhất, cất tiếng gọi khe khẽ.

Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Vương Nhất dắt theo Vương Tử Lam đứng sau lưng mình, cô lặng lẽ nhìn con bé.”

“Tử Lam.”

Lý Khinh Hồng lập tức đứng dậy, giang rộng hai tay.

Vương Tử Lam chạy đến ôm chặt lấy cô.

Lý Khinh Hồng bèn bế Vương Tử Lam lên, Vương Nhất cũng bước đến bên cạnh cô, anh hỏi dò: “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”

Dù là lúc Vương Nhất sa cơ hay tỏa sáng, lúc đối mặt với Lý Khinh Hồng, anh vĩnh viễn luôn dè dặt như thế.

Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, không trả lời mà chỉ nhìn Vương Nhất với vẻ ngạc nhiên: “Sao trễ thế anh mới đến.”

“Xảy ra chút việc trong nhà trẻ, lỡ thời gian.”

Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Sau này em phải hỏi thăm chuyện học hành của con nhiều hơn mới được, đừng có mài đầu vào công việc mãi thế.”

Lý Khinh Hồng im lặng một lúc: “Em sẽ điều tiết lại thời gian.”

“Anh biết em rất xem trọng công việc, thế nhưng bây giờ anh đã về rồi.”

Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ chân thành rồi nói: “Kiếm tiền nuôi vợ nuôi con là trách nhiệm của anh.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười không đáp, chỉ nói: “Về nhà thôi.”

Sau khi dứt lời, cô bế Tử Lam đi ra khỏi phòng họp.

“Khinh Hồng.” Vương Nhất chợt cất tiếng gọi.

“Còn việc gì nữa sao?” Lý Khinh Hồng ngoái đầu nhìn lại.

“Anh biết hồi trước anh không có ở đây thì em rất hận anh, nhưng bây giờ anh về rồi, ít nhất cũng để em chia sẻ gánh nặng với em nhé.”

Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng một cách nghiêm túc, anh lắc đầu: “Anh không muốn chuyện gì cũng phải để em gánh chịu, nếu là thế trông anh cứ như đồ thừa vậy.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng có vẻ lạ lùng, cô quay mặt đi, không nhìn Vương Nhất nữa: “Em đã quen rồi, hơn nữa chuyện này anh cũng không giúp gì được.”

Câu nói của cô đã kích thích đến Vương Nhất: “Em còn chưa nói thì sao biết anh không giúp em được?”
 
Chương 111


Chương 111

“…”

Lý Khinh Hồng im lặng một lúc lâu, thấy Vương Nhất cố chấp như thế, cô chỉ đành thỏa hiệp.

“Vậy được, để em cho anh hay.”

Năm phút sau, Lý Khinh Hồng ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất rồi nói.

Sắc mặt Vương Nhất dịu lại, ánh mắt anh nhìn Lý Khinh Hồng cũng thêm phần dịu dàng và áy náy.

Với Vương Nhất, năm năm chinh chiến cũng là lúc anh thay da đổi thịt, nhưng với Lý Khinh Hồng thì chẳng khác nào một cơn ác mộng.

Khi hay tin mình mang thai, không biết được cô đã hoảng hốt và sợ hãi đến mức nào, mệt mỏi, đau khổ cũng không ai cho cô một cái ôm, đến lúc sinh hạ Vương Tử Lam thì cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Tính tình Lý Khinh Hồng vẫn luôn là thế, cô đã quen với việc im lặng gánh vác mọi trách nhiệm, cho dù bị tổn thương, tủi thân thì cũng không nói với bất kỳ ai cả.

Về điểm này, cho dù Vương Nhất có quay lại thì cũng không hề hay đổi.

Vương Nhất không hề trách cô, anh chỉ cảm thấy áy náy mà thôi.

Bất kỳ chuyện gì cũng cần một quá trình, điều khiến Vương Nhất cảm thấy an ủi nhất là giữa anh và Lý Khinh Hồng vẫn còn một mối liên hệ, Vương Tử Lam.

Vì con gái, Lý Khinh Hồng chấp nhận mở cánh cửa lòng để tìm hiểu người đàn ông xa lạ này.

Vương Tử Lam nằm trong lồng ngực Lý Khinh Hồng, cô bé đã ngủ rồi.

Dáng ngủ của đứa bé này rất đáng yêu, chiếc miệng xinh xắn hơi hé mở, còn vương giọt nước miếng, khóe môi cong cong như thể đang gặp một giấc mộng đẹp vậy.

Lý Khinh Hồng cẩn thận lau nước miếng cho con rồi mới kể cho Vương Nhất nghe việc phiền phức mà mình đang gặp phải.

Vương Nhất im lặng lắng nghe, gương mặt anh trông có vẻ rất nghiêm túc.

Thật ra mọi chuyện cũng gần như suy đoán của Vương Nhất, một doanh nghiệp lớn nợ tiền Lệ Tinh nhưng không trả, hẹn lần hẹn lữa mãi cho đến lúc Lệ Tinh không nhịn nổi nữa.

Công ty nợ tiền ấy tên Giải Trí Huy Hoàng, là một công ty giải trí kiêm nhiệm nhiều loại hình, khách sạn, karaoke, bar, sòng bài, thỉnh thoảng cũng có vài ngôi sao danh tiếng bình bình đến chơi, hoặc là làm khách mời cố định để thu hút người xem, cũng coi như có dính dáng đến giới giải trí.

Nhưng bọn họ không sạch sẽ.

Nhìn lại lịch sử hợp tác của Giải Trí Huy Hoàng, đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ ỷ thế ức hiếp đối tác, không chịu trả nợ.

Vốn dĩ một công ty có lịch sử đen, vừa bị bộ Kinh Tế điều tra đã điều tra ra ngay không nằm trong phạm vi hợp tác của Lý Khinh Hồng, chỉ có điều một thời gian trước có vị lãnh đạo cao cấp tham lam, nóng vội muốn hoàn thành dự án cho mau nên mới giấu Lý Khinh Hồng hợp tác với Giải Trí Huy Hoàng.

Kết quả lúc dự án sắp hoàn thành, Lệ Tinh yêu cầu thanh toán, Huy Hoàng lại lần kéo mãi, rõ ràng bọn họ không muốn trả. Số tiền nợ tổng cộng lên đến ba ngàn tỷ, đối với Lệ Tinh, đây là một con số không nhỏ chút nào.

Sau khi biết chuyện này, Lý Khinh Hồng không chỉ một lần nổi cơn tức giận trong cuộc họp, cô đã đuổi việc giám đốc cấp cao ấy rồi, đồng thời còn ra lệnh nếu trong tuần này mà không đòi được nợ thì sẽ đuổi việc hết!

Sau khi nói dứt lời, sắc mặt Lý Khinh Hồng hết sức lạnh lùng, rõ ràng cô vô cùng tức giận.

Cũng khó mà trách được, tạm thời gác lại chuyện ba ngàn tỷ không phải là con số nhỏ, chỉ mỗi việc mình bị qua mặt thôi đã khiến cho cô tức giận lắm rồi, không lấy lại được tiền thì không để yên.
 
Chương 112


Chương 112

“Đây là việc khiến cho em phiền não, nói cho anh biết thì có ích gì?” Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất với vẻ lạnh nhạt.

Vương Nhất mỉm cười rồi nói: “Nếu như anh thật sự tìm ra cách thì sao?”

Lý Khinh Hồng lắc lắc đầu, đáp lại anh một cách nghiêm túc: “Anh biết bây giờ em bất mãn anh nhất ở điểm nào không?”

“Điểm nào?” Sắc mặt Vương Nhất hơi thay đổi.

“Nói mà không giữ chữ tín.”

Lý Khinh Hồng quay đầu đi, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Anh nghèo cũng được, cũng có thể không có công việc, tôi có thể nuôi anh, nhưng anh là một người đàn ông!”

“Là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình, tôi biết anh muốn an ủi tôi, nhưng cách an ủi của anh rất low.”

Vương Nhất ngẩn người nhìn Lý Khinh Hồng, anh cười khổ, không giải thích thêm gì nữa.

“Về nhà đi.”

Lý Khinh Hồng bế Vương Tử Lam đang ngủ say lên, quay đầu đi ra khỏi phòng họp.

Trong bóng tối, ánh mắt Vương Nhất chợt thay đổi, trở nên sắc sảo như chim ưng.

Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Đi điều tra công ty Giải Trí Huy Hoàng.”

“Dạ, thiếu chủ.”



Hiệu suất làm việc của Lãnh Nhan rất nhanh, Vương Nhất vừa tới Tử Viên đã nhận được thông tin.

“Thiếu chủ, Giải Trí Huy Hoàng là tập đoàn Giải Trí dưới trướng nhà họ Bạch ở Thiên An, nhưng mà công ty ấy không hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch, bọn họ chỉ nắm một nửa cổ phần thôi, nửa số cổ phần còn lại là của nhà họ Đồng, thế lực ngầm.

Lãnh Nhan tiếp tục báo cáo: “Đồng thời, họ họ Bạch và họ nhà họ Kim có quan hệ làm ăn rất mật thiết.”

“Được.”

Nghe thông tin chấn động như thế, Vương Nhất chỉ hờ hững gật đầu, chứng tỏ anh đã có tính toán riêng của bản thân.

“Lãnh Nhan, ngày mai cô theo tôi đến Giải Trí Huy Hoàng một chuyến.” Anh nói với chất giọng lạnh lùng.

“Dạ.”



Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc.

Lý Khinh Hồng toan xuống tầng một gọi Vương Nhất đi ăn sáng, mặc dù anh đã tổ chức một buổi hôn lễ linh đình trước nay chưa từng có cho cô, nhưng đến khâu đeo nhẫn thì cô lại từ chối, bởi thế hai người vẫn chưa được tính là vợ chồng thật sự, tất nhiên phải chia phòng ngủ riêng.

Nhưng vừa đẩy cửa ra, cửa sổ không đóng, ngọn gió ban mai lạnh lẽo kêu xào xạc bên khung cửa, không thấy bóng dáng Vương Nhất đâu cả.

Lý Khinh Hồng nhíu mày, lặng lẽ đóng cửa lại, cô thầm mắng trong lòng, không biết cái tên này đi đâu nữa rồi.

Nhưng cô không rảnh đi tìm Vương Nhất, sau khi đưa Vương Tử Lam đến trường mẫu giáo, Lý Khinh Hồng đi thẳng đến công ty.

Hôm nay cô phải xử lý phương án mà nhà họ Lâm đã đưa ra.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà Huy Hoàng.
 
Chương 113


Chương 113

Một chiếc Rolls-Royce đen đậu trước cửa tòa nhà.

Cửa xe vừa mở ra, Vương Nhất chậm rãi bước xuống, anh mặc bộ vest đen, giày da bóng loáng, Lãnh Nhan đi theo sau, vẫn mặc đồ bình thường như mọi ngày, bộ quần áo vừa người màu đen, đi đôi giày cao gót mười phân, theo sát Vương Nhất không rời nửa bước.

Hai người chậm rãi bước đến trước cửa tòa nhà Lãnh Nhan.

Hai bảo vệ có vóc dáng cao to đang đứng trước cổng lập tức chặn Vương Nhất lại, gương mặt họ có vẻ rất bất mãn: “Làm gì đấy?”

Ánh mắt Lãnh Nhan lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta toan ra tay nhưng lại bị Vương Nhất ngăn cản.

Anh nhìn Lãnh Nhan rồi lắc lắc đầu.

Lãnh Nhan im lặng một lúc mới lặng lẽ lùi về sau Vương Nhất, cô ta vẫn không nói tiếng nào.

Rồi sau đó, Vương Nhất lại liếc nhìn hai tay bảo vệ gác cửa, anh nói với giọng bình thản: “Phiền hai anh thông báo cho chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Vũ một tiếng, cứ bảo chúng tôi là người của tập đoàn Lệ Tinh.

Hai tay bảo vệ nghe thấy thế, ánh mắt thoáng có vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều: “Hai người là người của tập đoàn Lệ Tinh à?”

“Đúng thế.”

Hai tay bảo vệ lập tức đuổi khách: “Thật xin lỗi, tập đoàn Lệ Tinh đã bị công ty chúng tôi cho vào danh sách đen, mau cút đi đi!”

“Danh sách đen?”

Vương Nhất không những không tức giận mà còn phì cười: “Thế thì phiền kéo chúng tôi ra khỏi danh sách đen.”

Hai tay bảo vệ cười gằn: “Xem ra hai người không tính bỏ đi hả? Nếu đã là thế, lát nữa thiếu mất cái chân cái tay nào cũng đừng trách chúng tôi…”

Rõ ràng hai người bọn họ không phải là bảo vệ bình thường mà giống như bọn côn đồ đâm thuê chém mướn hơn.

Xoẹt!

Không ngờ bọn chúng lại rút con dao ngắn từ trong lồng ngực ra, một tên đâm dao về phía Lãnh Nhan và Vương Nhất.

Giải Trí Huy Hoàng hợp tác với nhà họ Đồng, thế lực ngầm ở Thiên An, để bảo vệ sự an toàn của nhân viên trong Giải Trí Huy Hoàng, nhà họ Đồng cử không ít đàn em đến đây nằm vùng dưới thân phận bảo vệ.

Thấy con dao sắp chém trúng người Vương Nhất, Lãnh Nhan lập tức ra tay.

Bốp bốp.

Còn chưa kịp nhìn thấy cô ta đã động thủ như thế nào, tên bảo vệ ấy đã bị đá văng đi, đập người vào vách tường tòa nhà.

Rắc rắc.

Vách tường lập tức nứt ra vài đường.

Toàn bộ quá trình không đến một giây, gần như chỉ trong nháy mắt, tên bảo vệ đã sống dở chết dở bị cắm vào trong tường, tên bảo vệ còn lại nhìn đến chảy dãi, lạch cạch một tiếng, con dao găm trong tay rơi xuống trên mặt đất, chân run rẩy.

Con đàn bà này nhìn thì gợi cảm nóng bỏng mà sao lại bạo lực như vậy?

Cần lực lớn đến mức nào mới đá bể được bức tường của công ty bọn họ?

“Bây giờ có thể gọi ông chủ của các người ra chưa?”
 
Chương 114


Chương 114

Vương Nhất thản nhiên ngồi xuống khu vực tiếp tân bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chuyện này các anh không quản được đâu, vì một chuyện các anh không quản được mà mất mạng thì không đáng.”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng người bảo vệ kia mặt tái mét, chẳng thèm suy nghĩ gì mà quay đầu bỏ chạy, thậm chí còn bị ngã vì quá sợ hãi.

Vương Nhất ngồi trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng chờ kết quả báo lại.

Lãnh Nhan cung kính đứng sang một bên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Thiếu chủ, chuyện này anh cần gì phải ra mặt, một mình tôi là đủ rồi.”

Vương Nhất lại mỉm cười, điềm nhiên nói: “Lãnh Nhan, bây giờ không còn được như trước nữa, lúc trước cô hành động như vậy tôi ủng hộ, nhưng bây giờ tôi đã xuất ngũ rồi, là một công dân tuân thủ pháp luật, bị hạn chế ở khắp mọi nơi, đương nhiên không thể làm như thế được.”.

Lãnh Nhan miệng vâng một tiếng, nếu thiếu chủ đã nói như vậy, cô ấy cũng không tiện nói gì.

Vương Nhất thấy hết cả, không nhịn được cười: “Nếu như đối phương không phối hợp, có chuyện cần cô ra tay, chúng ta cũng không thể chịu thiệt thòi mà cô nói phải không?”

Lúc này Lãnh Nhan mới nở một nụ cười, háo hức chờ đợi đứng sau Vương Nhất.

“Ồ, hóa ra là khách của Lệ Tinh. Đúng là khách quý, khách quý.”

Đúng lúc này, một tiếng cười quyến rũ vang lên từ khu vực thang máy, Vương Nhất và Lãnh Nhan cùng nhìn về hướng phát ra giọng nói đó. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, thân hình bốc lửa như hồ ly tinh bước ra từ đó, trên người mặc một chiếc váy lưới mỏng Vương Nhất ôm trọn lấy cơ thể, tôn lên một cách hoàn hảo và tinh tế cơ thể yêu kiều, hấp dẫn của cô ta, mềm mại như rắn nước. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn được tô điểm bằng lớp trang điểm khá dày, thậm chí cặp mắt đào hoa hút hồn người khác còn được đánh lên một lớp phấn mắt màu tím diêm dúa loè loẹt.

Cô ta bước trên đôi giày cao gót platform mười phân, bước đi như catwalk, đi đến trước mặt Vương Nhất, ngay lập tức, một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mặt, kích thích lỗ mũi của Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ cau mày, lùi lại một bước, lạnh lùng đánh giá người phụ nữ trên người toàn mùi vị phong trần này.

“Tôi tự giới thiệu, tôi là trưởng bộ phận ngoại thương của Giải trí Huy Hoàng, Liễu Mộng.”

Người phụ nữ cười khúc khích vươn một bàn tay ra, nháy mắt đánh giá Vương Nhất: “Người dưới trướng của tôi hơi lỗ mãng, mong anh đừng trách tội.”.

“Liễu Mộng bề ngoài là lãnh đạo của Giải trí Huy Hoàng, thật ra chỉ là trên danh nghĩa thôi, thực chất cô ta là người tình được bao nuôi của Đồng Kiệt nhà họ Đồng, được Đồng Kiệt phái đến giám sát hướng hoạt động thực sự của Giải trí Huy Hoàng.” Lãnh Nhan thì thào bên tai Vương Nhất giới thiệu.

“Vương Nhất.”

Vương Nhất không bắt tay với Liễu Mộng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây để lấy tiền, khi nào có tiền thì tôi rời đi.”

“Hi hi, anh Vương, anh nói thế thì quan hệ hai nhà chúng ta lại xa lạ quá rồi. Dù sao chúng ta cũng đã từng hợp tác, không uống một ly thì không thể nói tiếp được.” Liễu Mộng cười khúc khích: “Có chuyện gì, chúng ta cứ từ từ bàn trên bàn rượu.”.

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn ả ta một cái, lập tức hiểu được ý của Liễu Mộng, sợ là Giải trí Huy Hoàng nhất quyết không muốn đưa tiền.

“Được rồi, dẫn đường đi.”
 
Chương 115


Chương 115

Vương Nhất người thì giỏi mà gan lại lớn, cũng muốn xem thử Giải trí Huy Hoàng muốn giở chiêu trò gì.

“Bên này.”.

Liễu Mộng bấm thang máy, mỉm cười mời Vương Nhất và Lãnh Nhan bước vào, nhưng tay còn lại của ả ta lại lặng lẽ đút vào túi còn lại.

Thang máy không đi lên mà đi xuống tầng hầm thứ 2. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Vương Nhất liền nghe thấy một tràng nhạc rock đinh tai nhức óc.

Hóa ra tầng hầm thứ hai thực chất là một hộp đêm cao cấp.

Vì nằm ở tầng hầm thứ hai, không có ánh sáng mặt trời nên ngày cũng như đêm, đây là quán bar mở cửa 24/24. Ánh đèn màu sặc sỡ, trên sàn nhảy là các cô người mẫu dáng người nóng bỏng đang vuốt tóc uốn éo khuấy động không khí, mấy nam nữ thanh niên xăm đầy người ôm ấp nhau sát rạt, lắc lư điên cuồng, toàn bộ không khí tởm lợm chướng tai gai mắt, khiến người ta buồn nôn.

Tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc xập xình, không khí xen lẫn mùi đồ uống có cồn kém chất lượng, Vương Nhất mặt vẫn không biến sắc, nhưng Lãnh Nhan phía sau lại rất ghét mấy nơi như thế này, vẻ mặt càng thêm lạnh hơn.

Liễu Mộng ngồi xuống một quầy rượu, sau đó tay nghề điêu luyện pha ba ly rượu tây, một ly cho Vương Nhất, một ly cho Lãnh Nhan và một ly còn lại cho chính mình, đôi môi đỏ diêm dúa lẳng lơ nếm thử một ngụm, dưới ánh đèn màu, khuôn mặt của Liễu Mộng trông vô cùng quyến rũ.

Vương Nhất cầm lấy ly rượu tây, cũng không có uống ngay, chỉ lắc nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Cô Liễu coi nơi này là nơi đàm phán có hơi không thích hợp nhỉ?”

“Có gì không thích hợp?”

Khóe miệng Liễu Mộng nhếch lên mang chút ý giễu cợt: “Nói cách khác, anh Vương không biết phải trái đúng sai đã tới đây đòi nợ thì thích hợp à?”

Vương Nhất nhướng mày nói: “Mượn nợ thì phải trả tiền, đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, các người còn 300 tỷ chưa trả.”

“Đúng là trên hợp đồng viết như thế, nhưng dịch vụ của Lệ Tinh các anh có thật sự hoàn hảo không?”

Liễu Mộng vẫn tươi cười, nhưng nụ cười đó lại có vẻ rất lạnh lùng: “Hộp đêm này là do Lệ Tinh các anh xây dựng, nhưng quá trình xây dựng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa phong cách thiết kế không làm theo yêu cầu của bên chúng tôi. Nếu tôi là Bạch tổng, tôi sẽ từ chối trả 300 tỷ còn lại.”

Vương Nhất nở nụ cười.

Kẻ ác cáo trạng trước?

Cũng đúng. Cô Liễu Mộng này tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể giành được sự cưng chiều của Đồng Kiệt thì thực sự phải có chút thủ đoạn.

Thấy Vương Nhất không lên tiếng, Liễu Mộng cho rằng Vương Nhất sợ nên nói tiếp: “Anh Vương, Bạch tổng đã tỏ rõ là sẽ thanh toán khoản tiền còn lại, nhưng không phải bây giờ.”.

“Vậy thì khi nào?” Vương Nhất cười càng tươi, có vẻ rất hào hứng hỏi.

“Gần đây Giải trí Huy Hoàng chúng tôi đang bận một dự án lớn, thu ít hơn chi. Đợi có lợi nhuận rồi chúng tôi sẽ trả góp cho Lệ Tinh.”.

Liễu Mộng nghiêm mặt nói: “Về chuyện này thì ngài có thể hoàn toàn yên tâm. Huy Hoàng chúng tôi là một doanh nghiệp uy tín, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện nợ tiền mà không trả. Nói tới đây, vẫn là do Lý tổng của các anh chẳng hiểu gì về Bạch tổng của chúng tôi, nhưng Bạch tổng của chúng tôi kẻ lớn không thèm chấp kẻ tiểu nhân, đã dặn dò tôi là sau này có hạng mục nào kiếm được tiền thì kéo theo Lệ Tinh với, mọi người cùng kiếm tiền với nhau.”.

“Tuy nhiên, nếu Lý tổng của các anh muốn phá hỏng mối quan hệ hợp tác trong tương lai chỉ vì 300 tỷ cỏn con này, làm Bạch tổng tức giận, gây ra những rắc rối không cần thiết, thì tôi không thể đảm bảo đâu!”
 
Chương 116


Chương 116

Nói đến đây, nó đã trở thành một lời đe dọa trần trụi, mặc dù Liễu Mộng đang mỉm cười nhưng trên nụ cười lại rất dữ tợn.

Mà những người đàn ông xung quanh đang uống rượu, cũng như có như không nhìn sang đây với đôi mắt u ám.

Phần eo mỗi người họ đều nhô lên, vừa nhìn là đã biết có giấu hàng.

“Tự tìm đường chết…”

Lãnh Nhan thấy thế lập tức giận điên người, chuẩn bị hành động.

Vương Nhất vẫn ngăn cô ấy lại, không nhìn ra trên mặt có tí không vui nào, vẫn điềm nhiên hỏi: “Nói thế là 300 tỷ này không lấy được phải không?”

“Anh Vương, tôi cũng bất lực.” Liễu Mộng thương xót.

“Vậy được thôi.”.

Vương Nhất tuy rằng gật đầu, nhưng không có ý định rời đi: “Cô Liễu nói đúng, Lệ Tinh và Huy Hoàng là đối tác làm ăn. Vì tiền mà tổn thương hoà khí thì không đáng.”.

Liễu Mộng nghe vậy lập tức mặt này rạng rỡ nói: “Vậy mới đúng chứ, anh Vương, ở đây chơi một lát không?”

“Được, chơi một lát.” Vương Nhất cười gật đầu.

Liễu Mộng lập tức kêu một người đàn ông mặc vest tới và giới thiệu: “Đây là anh Vương của bên Lệ Tinh, tiếp đãi chu đáo vào, nên là phí đồ uống cứ tính cho tôi.”.

“Vâng, Liễu tổng.”.

Người đàn ông mặc vest mang tới một chai Armand de Brignac rồi rời đi.

Vương Nhất cầm lấy hai cái ly thuỷ tinh, đưa cho Lãnh Nhan một cái, sau đó chậm rãi nhấp nháp rượu.

Lãnh Nhan vẻ mặt đầy ấm ức: “Thiếu chủ, chúng ta cứ để vậy sao?”

“Lãnh Nhan, cô ở bên cạnh tôi lâu như vậy mà còn không biết tính tình của tôi ư?”

Vương Nhất nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Tôi có bao giờ để bị ức hiếp không?”

“Thiếu chủ, ý của anh là…” Lãnh Nhan hai mắt sáng lên.

“Chúng ta là những công dân tuân thủ pháp luật. Có một số việc chúng tôi không thể làm, nhưng không có nghĩa là những người khác không thể làm được.”

Vương Nhất mỉm cười bấm một dãy số, ngay sau đó, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói cảnh giác truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có rảnh không?” Vương Nhất cười hỏi.

“Tìm tôi làm gì?” Giọng nói càng thêm cảnh giác.

“Mời anh uống rượu.”

Vương Nhất cười nói: “Tiện thể giúp tôi đập phá một công ty.”

Đợi khi Kim Thành Phong mang theo người tới, Vương Nhất đang nhàn nhã uống rượu.

Sau lưng bọn họ có ba bốn nhân viên pha chế đi lại, trông có vẻ thản nhiên, nhưng ánh mắt luôn liếc về phía họ, rõ ràng Liễu Mộng đã phái người giám sát bọn họ.

Vương Nhất cũng không quan tâm, vừa thấy Kim Thành Phong đi tới liền vẫy tay với hắn.
 
Chương 117


Chương 117

Kim Thành Phong sợ hãi nhìn Lãnh Nhan bên cạnh Vương Nhất, hình ảnh Lãnh Nhan như sát thần từ trên trời giáng xuống ngày hôm đó, đến tận hôm nay vẫn giống như một cơn ác mộng, in sâu vào tâm trí hắn.

Đối diện với ánh mắt của Kim Thành Phong, Lãnh Nhan hoàn toàn không quan tâm, trong mắt Lãnh Nhan Minh, mạng sống của Kim Thành Phong chỉ đáng giá như một con kiến trên mặt đất.

Vương Nhất chỉ vào ghế đối diện mỉm cười: “Ngồi đi.”

Kim Thành Phong như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngồi trước mặt Vương Nhất, đánh giá xung quanh một chút, nhíu mày: “Đây không phải quán bar do nhà họ Bạch mở sao? Anh đến đây làm gì?”

Vương Nhất khẽ liếc anh một cái: “Tôi muốn làm gì còn cần sự đồng ý của cậu à?”

Kim Thành Phong đột nhiên co rụt cổ, nhận ra mình nói bậy, vội vàng rót cho mình một ly rượu: “Tôi tự phạt một ly.”.

Nói xong, hắn ừng ực hốc hết một ly Armand de Brignac lớn, mặt lập tức ửng đỏ.

“Đừng sợ, tôi là người công tư phân minh, từ đầu tới cuối người mà tôi nhắm đến chỉ có Kim Thúy Như mà thôi, không liên quan gì đến anh.”.

Vương Nhất nhìn Kim Thành Phong, cười nói: “Hơn nữa hiện tại cậu là người của tôi, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với cậu.”.

Nói xong, Vương Nhất nâng ly tỏ thành ý với Kim Thành Phong.

“Cảm ơn.”

Kim Thành Phong do dự một chút, nhưng vẫn nâng ly lên, cụng ly với Vương Nhất.

Vương Nhất chỉ uống một ngụm, còn Kim Thành Phong lại uống cạn một ly, có lẽ theo suy nghĩ của anh ta, uống với Vương Nhất nhất định phải cạn ly.

“Thuốc giải thì sao?” – Ánh mắt Kim Thành Phong trở nên thiết tha nhìn Vương Nhất, đưa tay về phía Vương Nhất.

“Thuốc giải ở chỗ tôi.”.

Vương Nhất vẫn nhàn nhạt cười: “Tôi sẽ giao cho cậu, nhưng không phải bây giờ.”

“…”

Thế là Kim Thành Phong hoàn toàn hiểu được ý tứ của Vương Nhất.

Sau khi bị Vương Nhất cho uống thuốc độc, anh ta đã tự tìm đến một vị bác sĩ nổi tiếng, nhưng ngay cả vị bác sĩ nổi tiếng đó cũng không thể biết được đó là loại độc dược nào, khiến Kim Thành Phong tuyệt vọng.

Anh ta biết Vương Nhất muốn nói gì: Muốn có thuốc giải? Được thôi, làm việc cho tôi, làm con chó của tôi.

Bây giờ, đã đến lúc con chó hắn lần đầu tiên giúp ông chủ làm việc.

Kim Thành Phong hít sâu một hơi nói: “Nói cho tôi biết, anh muốn ta đập phá công ty nào?”

Vương Nhất chỉ xuống đất nói: “Không vội, trước tiên bắt đầu từ chỗ này.”

“Chỗ này?!”

Ngay lập tức, khóe mắt Kim Thành Phong co giật dữ dội: “Đây là quán bar dưới trướng nhà họ Bạch…”

“Vì là quán bar do nhà họ Bạch mở, nên tôi mới muốn phá.”.

“…”

 
 
Chương 118


Chương 118

Vẻ mặt của Kim Thành Phong sắp khóc, trong mắt càng thêm sợ hãi: “Đây là quán bar do nhà họ Bạch mở, nhà họ Kim gần đây thân với nhà họ Bạch. Anh để tôi đập phá tài sản của nhà họ Bạch, chuyện này là anh ép tôi vào thế bí đó, chị gái tôi sẽ giết tôi…”.

Vương Nhất đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Làm việc cho tôi mà không mạo hiểm một tí thì sao mà được?”

“Hơn nữa nếu không có rủi ro, cậu làm sao có thể chứng minh lòng trung thành của cậu?”

Nghe được lời nói giống như ma quỷ của Vương Nhất, Kim Thành Phong giật mình ớn lạnh.

“Ma quỷ, anh là ma quỷ … còn ác độc hơn cả chị gái tôi.”

Anh ta vừa kinh hãi vừa phẫn nộ vừa sợ sệt nói: “Đừng tưởng tất cả những chuyện lúc này anh làm chị tôi không biết, anh muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của chị tôi?”

Vẻ mặt Vương Nhất kỳ quái hỏi: “Người đập phá công ty của nhà họ Bạch là cậu, người làm rối tung mối quan hệ giữa nhà họ Bạch và nhà họ Kim cũng là cậu. Liên quan gì đến tôi?”

“Anh…”

Kim Thành Phong hít thở không thông, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Vương Nhất lại gọi hắn tới đây, coi hắn như bia đỡ đạn đây mà.

Chuyện đập phá cửa tiệm Diệp Kình Hiên cũng có thể làm được, tại sao cứ phải gọi Kim Thành Phong hắn?

Bởi vì gọi Kim Thành Phong sẽ giảm thiểu tối đa rủi ro tổn thất và bị lộ hơn, mà Kình Hiên Bang của Diệp Kình Hiên nói thế nào cũng là một thế lực ngầm cùng nổi danh với nhà họ Đồng, nếu làm lớn chuyện thì sẽ liên luỵ Diệp Kình Hiên, chuyện này không cần thiết.

Kim Thành Phong vốn đang muốn chửi cha mắng mẹ người nào đó thì đột nhiên kìm nén lại, hít sâu một hơi, sau đó đập mạnh cái ly thủy tinh được chế tác tinh mỹ trong tay xuống đất.

Toanh!

Nháy mắt, chiếc ly thuỷ tinh bị đập vỡ tan tành.

Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây.

Nhạc đột ngột dừng lại, những nữ dancer đang nhảy cũng ngừng lại, hoang mang nhìn tình cảnh bên dưới, chỉ có ánh đèn màu đầy màu sắc vẫn lập loè như cũ, nhấp nháy soi lên gương mặt từng người.

“Các anh định làm gì?”

Một vài nhân viên pha chế chạy đến, giận dữ tra hỏi: “Tại sao lại làm bể ly rượu!”

“Các người bán rượu giả cho tôi lại còn hỏi tôi tại sao?”

Một ánh mắt hung tợn lóe lên trong mắt Kim Thành Phong, anh ta cười khẩy, loảng xoảng tiếng nữa, một chân đá đổ cái bàn trước mặt.

Ào ào! Loảng xoảng!

Bàn bị đạp đổ ngay lập tức, rượu đặt trên đó vỡ tan tành thành từng mảnh, rượu chảy khắp sàn nhà.

“Anh nói láo!”

Người pha chế đỏ mặt cãi lại: “Mỗi chai rượu ở đây đều đã được kiểm định nghiêm ngặt!”

Tuy nói như vậy, nhưng Vương Nhất vẫn nghe ra anh ta hơi thiếu tự tin.

Ngành nào cũng vì mục đích kiếm tiền, quán bar đêm lại càng như thế, đừng nói là ở đây, các quán bar khác dù ít hay nhiều cũng ăn bớt ăn xén nhập vài chai rượu ngoại giả, đây là quy củ của ngành, ai cũng hiểu cả. Chỉ là không ai bóc trần thôi.
 
Chương 119


Chương 119

Nói ra, tương đương với việc phá vỡ các quy củ của ngành, chặt đứt con đường tiền tài của mọi người.

“Tôi nói đây là rượu giả, thì đây là rượu giả.”

Kim Thành Phong mặt đầy tức giận, lạnh giọng nói: “Có muốn tôi gọi Cục An toàn vệ sinh thực phẩm tới không?”

“…”

Nhân viên pha chế kinh hãi, lỡ như thật sự quấy rầy đến Cục An toàn vệ sinh thực phẩm, sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.

Kim Thành Phong mở một chai rượu tây, dùng mũi ngửi một hơi, lại nện xuống đất: “Rượu giả!”

Nói xong, anh ta mở một chai khác, uống một ngụm rồi lại đập xuống đất: “Rượu giả!”

“Rượu giả!”

“Rượu giả!”

“Vẫn là rượu giả!”

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!

Tiếng đập chai liên tục vang lên, mỗi lần Kim Thành Phong mở một chai là lại đập một chai.

Trong chốc lát, rượu ngoại quý được cất kỹ trong tủ lạnh gần như bị đập bể gần hết.

Nhân viên pha chế giận mà không dám nói, chỉ duy có Vương Nhất, kể từ khi Kim Thành Phong đập chai rượu ngoại đầu tiên, anh không ngừng mỉm cười nhìn Kim Thành Phong hài lòng.

Thằng nhóc này, hiểu chuyện.

“Đây đều là rượu giả!”

Kim Thành Phong hung hăng liếc một vòng mọi người trong đây, u ám nói: “Ông đây vốn muốn vui vẻ uống rượu, cưa gái, thế mà dám bán rượu giả cho ông, chúng mày chán sống rồi sao?!”

Vừa nói, anh ta vừa đập mạnh lên quầy bar, quát lớn: “Anh em đâu, đập cái chỗ bán rượu giả này cho tao!”

Rầm rầm!

Theo lệnh của Kim Thành Phong, lập tức bảy tám người đàn ông mạnh mẽ xông lên, đập tan tan tành quầy bar.

Ầm rầm rầm! Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ngay lập tức, tất cả số rượu ngoại đều bị đập bể tan tành, rượu xanh đỏ tím vàng sắp chảy thành con sông nhỏ.

“A!”

Nhìn thấy cảnh này, mấy nữ dancer khuấy động không khí bị doạ cho mất hồn, hét lên bỏ chạy.

Nhất thời, âm thanh đập vỡ, tiếng la hét và tiếng hét giận dữ cùng nhau vang lên, tạo thành một khúc nhạc bạo lực tuyệt đẹp.

Các vệ sĩ do Kim Thành Phong mang tới chỉ đập đồ chứ không làm ai bị thương, hiệu suất rất nhanh.

Đạp tầng một xong thì tới tầng hai, tầng hai xong thì tới phòng VIP.

Kim Thành Phong trở về bên cạnh Vương Nhất, nhẹ giọng hỏi: “Tôi làm thế nào? Có vừa lòng không?”

Vương Nhất vui vẻ gật đầu: “Không tệ, phong cảnh rất đẹp.”

Lúc nói chuyện, anh đã lấy ra một viên thuốc màu trắng và đưa cho Kim Thành Phong.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top