Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Chương 2135


Chương 2135

Lý Khinh Hồng nghẹn ngào, lau nước mắt: “Thì đã sao!”

Vương Nhất cười nói: ‘Có thể đối với em, nó rất cảm động, nhưng đối với anh, đây là chuyện anh nên làm.”

“Từ ngày xuất ngũ trở về thành phố, anh chỉ có một mục đích, chính là cho em hạnh phúc.”

“Em còn nhớ sau khi chúng ta tái hợp đã nói những gì không? Những điều anh nợ em và con không thể trả hết được, nếu đã như vậy, anh sẽ bảo vệ mẹ con em cả đời.”

Đêm đó, Lý Khinh Hồng ngủ rất ngon.

Ngay cả khi ngủ, cũng phải dựa vào Vương Nhất để ngủ.

Điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.

Sau khi biết mọi chuyện, cô đã thực sự rất yêu người đàn ông đó.

Ngày hôm sau, Vương Nhất lại đưa Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam lên đường đến Yên Kinh.

Anh sắp gặp Lão Ẩn Chủ, đương nhiên muốn mang vợ và con gái đến gặp Lão Ẩn Chủ.

Lão Ấn Chủ gần như là nửa cha ruột của Vương Nhất!

Khương Nhã My đã đợi sẵn ở sân bay.

Chuyến đi Yên Kinh lần này, Vương Nhất có hai mục đích.

Đầu tiên, là đến thăm Lão Ẩn Chủ.

Thứ hai là đến nhà họ Vương một chuyến để tìm hiểu thân thế của chính mình.

Vương Nhất nghỉ ngờ rằng thân thế của mình có liên quan đến nhà họ Vương.

Máy bay cất cánh, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi cạnh nhau, Vương Tử Lam ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lý Khinh Hồng.

Khương Nhã My ngồi ở bên trái của Vương Nhất.

Một người đàn ông trung niên ở hàng ghế đầu thỉnh thoảng nhìn lại.

Ông ta chú ý tới hai người phụ nữ này là đẹp nhất trong cabin, cả về dáng người lẫn khí chất đều cực phẩm.

Nhưng Lý Khinh Hồng đang ôm một đứa trẻ trong tay, rõ ràng đã kết hôn.

Đối với phụ nữ đã có gia đình và có con ông ta không thất hứng thúi Vì vậy, người đàn ông trung niên đã để mắt đến Khương Nhã My.

Ông ta võ võ vai Vương Nhất: “Người anh em, đổi chỗ ngồi đi.”

Vương Nhất đang định lấy truyện cổ tích cho con gái trên máy bay, bồng nhiên có người võ vai anh.

Khi anh quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên to béo khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, hơn nữa ánh mắt ông †a vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Nhã My, Vương Nhất thấy thế nhíu mày.

“Không đổi.”

Nói xong, Vương Nhất quay đi, không quan tâm đ ến ông ta nữa.

Cậu…

Kim Đức Hữu nổi giận.

Bộ quần áo trên người ông ta có giá hơn 1 tỷ rưỡi, vừa trông đã biết đây là một ông chủ giàu có, thành công trong sự nghiệp.

 
 
Chương 2136


Chương 2136

Khi thấy người kia trông vừa không có tiền, chẳng có việc, lại còn không có bạn gái, đúng là một chàng trai ba không. Thế mà khi gặp ông ta không những không nịnh nọt, mà còn dám từ chối ông ta?

Kim Đức Hữu cũng không nổi giận, dù sao đây cũng đang ở trên máy bay.

Vé máy bay của mỗi người đều được đặt trước, hơn nữa lát sẽ có người kiểm tra vé, vì thế tự tiện đổi chỗ ngồi rất không hay.

Vì thế, ông ta đành ngồi ở hàng trước, rồi quay đầu cười to với Khương Nhã My: “Cô là người Yên Kinh sao?”

Vừa rồi nghe cuộc trò chuyện của Khương Nhã My và Vương Nhất, ông ta đã nhận ra Khương Nhã My là người Yên Kinh.

Tuy nhiên trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy rất bất bình.

Ông ta đã nhận ra Vương Nhất và Lý Khinh Hồng là vợ chồng, thế nhưng trông Vương Nhất cũng rất thân thiết với Khương Nhã My.

Tại sao một chàng trai ba không lại có thể hưởng phúc phần như vậy?

Khương Nhã My quay đầu nhìn ông ta: “Ông đang nói chuyện với tôi sao?”

Kim Đức Hữu cười to gật đầu: ‘Dĩ nhiên rồi.

Ông ta khá hài lòng với phản ứng của Khương Nhã My, những người phụ nữ như thế này, khi mới bắt đầu đều rất cao ngạo.

Nhưng chỉ cần thử một lần là sẽ lộ bản tính.

Khương Nhã My im lặng một lúc lâu, nhưng vì lễ phép nên cô ta vẫn gật đầu.

“Đúng thế, tôi là người Yên Kinh.”

“Thật có duyên, tôi cũng là người Yên Kinh.”

Nụ cười trên gương mặt Kim Đức Hữu càng rõ rệt.

Nói xong ông ta còn nhìn Vương Nhất với vẻ đắc ý.

Ông ta chọc ghẹo người phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất tức giận.

Nhưng Vương Nhất cũng chẳng hề nổi giận, thậm chí còn chẳng có phản ứng nào.

Thế nên Kim Đức Hữu vẫn tiếp tục.

Tầm mắt của ông ta dừng trên quyển sách Khương Nhã My đang cầm, cười nói: “Trông có vẻ cô rất thích đọc sách, không biết đây là tác phẩm gì vậy?”

Vẻ mặt Khương Nhã My không hề thay đổi, cô ta nhấc bìa quyển sách.

“Sách ảnh giải phẫu thi thể.”

Thấy cái tên sách, Kim Đức Hữu sợ hãi, ông ta nhìn Khương Nhã My với ánh mắt hoảng sợ.

“Cô là pháp y?!”

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Khương Nhã My hiện lên một nụ cười nhạt: “Cứ cho là thế đi, chẳng lẽ ông cũng vậy?”

Gô ta cười rất đẹp, nhưng trong mắt Kim Đức Hữu lại trông rất quái dị.

Ông ta cười xấu hổ: ‘Không phải, tôi là ông chủ của công ty vệ sĩ xuyên quốc gia tại Yên Kinh, vừa xong công việc đang quay về thủ đô.”

Tuy ông ta bị quyển sách Khương Nhã My dọa sợ, nhưng Kim Đức Hữu rất nhanh điều chỉnh xong trạng thái, ông ta còn lơ đênh khoe thân phận của mình.

“Công ty vệ sĩ? Xuyên quốc gia?”

Gương mặt Khương Nhã My tỏ vẻ kinh ngạc.
 
Chương 2137


Chương 2137

Ngay cả Vương Nhất cũng không nhịn được phải nhìn ông ta thêm mấy lần.

Công ty vệ sĩ, nghe tên đoán nghĩa, là công †y cung cấp vệ sĩ.

Hầu hết người trong công ty vệ sĩ đều đã được huấn luyện võ thuật, vì họ đều được thuê để bảo vệ các nhân vật quan trọng.

Nếu là công ty vệ sĩ xuyên quốc gia thì còn chuyên nghiệp hơn.

Vì cùng một đường rây nối với quốc tế, nên khả năng của vệ sĩ trong công ty vệ sĩ còn sánh ngang với lính đánh thuê ở khu vực Trung Đồng.

Trên mặt Kim Đức Hữu không nhịn được nở nụ cười đắc ý: “Đúng vậy! Công ty tôi là tập đoàn bảo vệ xuyên quốc gia Thần Long! Đây là danh thiếp của tôi!”

Kim Đức Hữu lấy ba tấm danh thiếp được làm thủ công tinh xảo, chia cho Khương Nhã My, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất mỗi người một tấm.

Ba người xem tấm danh thiếp, trong mắt càng tỏ ra ngạc nhiên.

Họ ngạc nhiên vì người sáng lập ra công ty vệ sĩ, chắc chắn sẽ rất mạnh, hoặc ít nhất cũng có xuất thân là lính đánh thuê.

Trông thế nào Kim Đức Hữu cũng chẳng giống người từng làm lính đánh thuê, ông †a trông càng giống người đàn ông trung niên đăm chìm trong vàng son hơn.

“Ba vị, sau này có yêu cầu gì cứ liên lạc với tôi, tôi là Kim Đức Hữu!”

Kim Đức Hữu nói với giọng tự hào.

Khương Nhã My mỉm cười, cất tấm danh thiếp.

Lý Khinh Hồng cũng chẳng quan tâm, chồng cô ta là thành viên của Ấn Vu.

Công ty vệ sĩ xuyên quốc gia sao có thể sánh bằng Ẩn Vu?

Không thể so sánh.

Thấy hai vị người đẹp đều đã nhận danh thiếp của mình, trong lòng Kim Đức Hữu cảm thấy hơi lâng lâng, ông ta lại nhìn về phía Vương Nhất, khẽ ho khan.

“Người anh em, bây giờ cậu có thể đổi chỗ cho tôi được không?”

Ông ta đã khoe thân phận của mình, ông chủ công ty vệ sĩ, ai dám làm mất lòng ông †a?

Cho nên chắc chắn chàng trai này sẽ biết điều tránh ra…

“Không đổi.”

Kim Đức Hữu lại nổi giận.

Thằng nhãi này đúng là không biết tốt xấu!

Nhưng ông ta vẫn chưa nổi điên.

Ông ta không thể nổi điên trước mặt các người đẹp.

Tuy nhiên ông ta cũng không định tha cho người trẻ tuổi đã khiến ông ta mất mặt tận hai lần này.

“Người anh em, cậu có công việc chưa?”

Kim Đức Hữu cười lớn, hỏi.

Lý Khinh Hồng nhướn mày.

Thật ra Lý Khinh Hồng đã bảo Vương Nhất chỉnh chu lại bản thân rất nhiều lần.

Nếu không lúc đi ra ngoài mọi người sẽ nghĩ răng anh trông như một chàng trai ba không chẳng làm được trò trống gì nên hồn.

Nhưng Vương Nhất chẳng làm.
 
Chương 2138


Chương 2138

Giờ hay rồi, vì người ta nghĩ thành người đứng dưới đáy xã hội.

Kim Đức Hữu vừa nhìn Vương Nhất là biết Vương Nhất chẳng có công việc gì, vì thế ông ta bảo anh: “Thế này đi, vừa hay công ty tôi đang tuyển vệ sĩ mới, tôi trông cậu có vẻ thích hợp, vậy tôi trả lương cho cậu mỗi tháng 30 triệu, thấy sao?”

Nói xong, Kim Đức Hữu còn liếc nhìn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My.

Ông ta định dùng cách này để khiến cho các người đẹp chú ý.

Quả nhiên, hai người kia đều nhìn ông ta.

Nhưng ánh mắt họ trông hơi sai sai.

Đó không phải ánh mắt hâm mộ mà là ánh mắt thương hại.

Âm!

Đúng lúc này, cả máy bay bỗng nhiên rung chuyển.

Dòng khí mạnh mẽ trên bầu trời khiến cho máy bay lắc lư trái phải.

Tất cả hành khách đều vô thức dựa vào ghế ngồi khẩn cấp đẳng sau lưng.

Có thể thấy những tầng mây bên ngoài máy bay bị dòng khí tia tách rời liên tục.

Chũng tan rồi tụ lại, tụ rồi lại tan biến.

“Vô cùng xin lỗi các hành khách, chúng tôi đi vào vùng không khí lạnh tăng cường, xin mọi người đừng hoảng sợ, cố găng tránh đi lại, hành khách say máy bay xin hãi giơ tay lên…”

Trong Cabin vang lên tiếng nhắc nhở của tiếp viên trưởng.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ.

Máy bay lay động mạnh mẽ, cũng khiến Kim Đức Hữu từ bỏ ý định nói chuyện tiếp với Vương Nhất, ông ta dựa ra sau ghế ngồi khẩn cấp.

Aml Nhưng tiếp viên trưởng vừa dứt lời, máy bay lại hơi rung chuyển.

Lần rung chuyển này còn mạnh hơn trước, máy bay đâm vào trong một đám mây màu đen, khiến cả máy bay lay động dữ Ly nước của rất nhiều hành khách đều rơi xuống, phát ra tiếng động chói tai.

“Mẹ ơi, làm sao vậy?”

Tiếng động chói tai đó, cũng đánh thức Vương Tử Lam đang ở ngủ say.

Cô bé dụi đôi mắt mơ màng ngái ngủ, nói với giọng non nớt.

Nhưng Lý Khinh Hồng chưa kịp nói gì, cô nhóc đã chợt ngó ra ngoài cửa sổ.

Máy bay quay cuồng bên ngoài mây đen, sấm chớp xẹt qua.

Mưa to trút ào ào xuống bên dưới.

Thậm chí, còn có một tia sét đánh rất gần máy bay, cứ như muốn xé rách bầu trời, tất cả những điều đó, Vương Tử Lam đều nhìn thấy.

Cô nhóc lập tức sợ hãi bật khóc.

Lý Khinh Hồng vội an ủi cô bé.

Không khóc thì không sao, nhưng vừa cô bé khóc đã khiến bầu không khí trong cabin chìn trong lo lắng không yên.

Rất nhiều đứa trẻ cũng bật khóc.

Những tiếp viên hàng không nhóm cũng bắt đầu hốt hoảng, họ luống cuống chăm sóc từng vị khách.

ÂmIII Sau khi tia sét xẹt qua, máy bay lại càng rung chuyển mạnh hơn.
 
Chương 2139


Chương 2139

Mây đen bao phủ cả máy bay, trông cứ như đang phải đối mặt với sóng gió mãnh liệt ở Biến Đen. Họ như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi cuộn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất tung.

Rắc!

Một tiếng động chói tai vang lên, bỗng nhiên máy bay mất lái, lao xuống vực sâu.

“Ạ.”

Trong Cabin vô cùng hồn loạn, mọi người đều cảm thấy sợ hãi, họ hét leentuyeetj vọng và hoảng sợ.

“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có phải máy bay bị sét đánh hay không?”

“Liệu chúng ta có chết không?”

“Cứu với”

“Kính thưa hành khách, vì bị ảnh hưởng bởi thời tiết xấu nên khi bay chiếc máy bay này đã xảy ra hiện tượng không ổn định, xin mọi người đừng hoảng sợ, đừng tùy tiện đi lại trong máy bay…”

Cabin vang lên tiếng của cơ trưởng.

Tiếp viên hàng không cố găng để kiểm soát tình hình tại cabin, nhưng rơi vào cảnh này, mọi người lại càng hoảng sợ và tuyệt vọng.

Có tiếng la thảm thiết, tiếng gào khóc, cả âm thanh chạy nhanh, tất cả vô cùng hỗn loạn.

Hơi thở của cái chết bao trùm cả cabin.

Thậm chí có người bắt đầu lôi di động, gửi những di ngôn trước khi chết cho người nhà.

Lý Khinh Hồng cũng ôm chặt con gái, nhìn Vương Nhất với vẻ mặt lo lắng: ‘Máy bay sẽ không rơi chứ?”

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, lắc đầu: “Cũng khó nói, vốn dĩ không nên bay ngày mưa giông…”

Vừa nói xong, sắc mặt Lý Khinh Hồng trở nên trắng bệch.

Máy bay được gọi là phương tiện an toàn nhất trên thế giới, nhưng cô ta lại gặp phải ‘Tai nạn trên không’ vô cùng hiếm gặp.

“Đừng nghe những lời lừa bịp của anh tai”

Bông nhiên, trong cabin vang lên tiếng đàn ông.

Họ thấy bồng nhiên Kim Đức Hữu đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc.

“Các vị, đừng sợ, tôi là chủ tịch của tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long tại nước H, Kim Đức Hữu, cấp dưới của tôi đều là những vệ sĩ chuyên nghiệp nhất, ở nước ngoài họ từng nhận cứu nguy và bảo vệ rất nhiều lần! Nên máy bay rung lắc, không phải chuyện quá lớn!”

Ngay sau đó, Kim Đức Hữu võ tay, đằng sau ông ta xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn.

“Thật thế sao? Vậy ông nhanh khiến máy bay không lắc lư nữa đi!”

“Tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước HI Mau cứu chúng tôi!”

Lúc này, tất cả hành khách đều coi Kim Đức Hữu như một vị thần.

Vẻ mặt Kim Đức Hữu nghiêm trọng, lời lẽ chính nghĩa: ‘Đó là chuyện đương nhiên rồi, mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo các nhân viên của mình khiến máy bay ngừng lắc lư”

Nói xong, ông ta quay đầu liếc nhìn hai vệ Sĩ.

Họ đến thắng buồng lái máy bay.

Máy bay quả thật nhanh chóng ngừng nghiêng ngã.
 
Chương 2140


Chương 2140

Mọi người đần người, sau đó vẻ mặt họ trở nên kích động, võ tay liên tục.

Chắc chắn chuyện này sẽ trở thành tin khiến tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H vang danh ở đất nước.

Vẻ mặt Kim Đức Hữu cười tươi rói, cố ý nói với Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng.

“Hai cô gái, không sao nữa rồi, nhân viên vệ sĩ của chúng tôi rất chuyên nghiệp…”

Am!

Nhưng ông ta vẫn chưa nói xong, cả khoang máy bay lại rung chuyển mạnh, máy bay lại lao xuống.

“Ap”

Tiếng thét càng chói tai hơn lúc trước.

“Sao lại thế này?”

Sắc mặt Kim Đức Hữu thay đổi.

Hai cấp dưới của ông ta bước ra: “Kim tổng, gió lốc bên ngoài quá mạnh, máy bay sắp rơi xuống rồi!”

Âm!

Anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài.

“Có vẻ không ra tay không được rồi.”

Âm ầm ầm!

Cabin to như vậy liên tục nghiêng ngả, bên ngoài mây đen cuồn cuộn, mưa to không ngớt, những tia chớp càng lúc càng dày đặc như mạng nhện, cảng tượng giống hệt lúc tận thế.

Tình hình như vậy khiến cho Vương Nhất và Khương Nhã My không thể không ra tay.

Lý Khinh Hồng ôm Vương Tử Lam sắc mặt trăng bệch.

“Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?”

Vương Tử Lam vùi vào lòng Lý Khinh Hồng, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hỏi.

“Chúng ta sẽ không sao đầu.”

Lý Khinh Hồng ôm cô bé chặt hơn.

Cô ta không sợ chết, nhưng cô ta không muốn khiến con gái mình phải chết cùng.

Cô ta vần chưa nuôi dạy Vương Tử Lam thành người, chưa nhìn thấy dáng vẻ của Vương Tử Lam sau khi cô bé lớn lên lên, cũng chưa đi đến cuối đời với Vương Nhất.

Cô ta không thể chết.

Lúc này, Vương Nhất khẽ võ vào vai cô ta, nói thầm: “Em nhắm mắt đi, mười phút nữa sẽ không sao đâu.”

Giọng nói của Vương Nhất cứ như ẩn chứa một ma lực đặc biệt, vốn dĩ Lý Khinh Hồng đang hốt hoảng không yên lại trở nên bình tính.

Cô ta nghe theo lời Vương Nhất, nhắm chặt hai mắt, rồi cũng bảo Vương Tử Lam nhắm mắt lại.

Vương Nhất đang định dốc hết sức thì bông nhiên phía sau vang lên giọng nói tức giận của Kim Đức Hữu.

“Hai người các anh đừng làm loạn nữa được không? Cứ giao chuyện này cho người chuyên nghiệp làm đi, đừng tự tiện làm gì, chỉ khiến mọi chuyện càng rối loạn hơn mà thôi!”

Kim Đức Hữu cũng nghe thấy lời Vương Nhất, ông ta khịt mũi coi thường, hơn nữa còn lo lắng cho mạng sống của mình hơn.
 
Chương 2141


Chương 2141

Ông ta không muốn đặt tính mạng mình vào tay một kẻ xa lạ.

Vẻ mặt Vương Nhất thờ ơ: “Nhưng có vẻ vệ Sĩ của ông cũng không thể giải quyết được nguồn gốc của vụ tai nạn trên không này.”

“Ngoài ý muốn, mọi chuyện chỉ là ngoài ý muốn thôi!”

Gương mặt Kim Đức Hữu căng đến mức đỏ bừng, ông ta vội vàng nhìn về phía hai vệ sĩ: ‘Các cậu còn đứng đờ đấy làm gì, sao không nhanh khiến máy bay ngừng lắc lư!”

“Ông chủ, không được đâu, gió lốc được hình thành từ không khí lạnh quá mạnh, nó đã tạo ra một mắt bão, chúng ta không thể bay ra!”

“Chúng ta cũng sắp hết dầu rồi, giờ chỉ có thể nghiêng ngả liên tục trong miệng mắt bão, đợi khi hết nhiên liệu, hoặc gió quá mạnh, khi gãy cánh, máy bay sẽ rơi!”

Dưới tình hình nguy cấp, hai vệ sĩ nói tình trạng thật sự lúc này.

Ngay lập tức, cảm giác hoảng sợ càng nghiêm trọng hơn, nó bao trùm cả cabin.

Tất cả mọi người sợ đến bật khóc, xen lẫn cả tiếng la hét chói tai.

Thậm chí có người còn lấy một vòng tràng hạt để trước ngực, liên tục cầu khấn Quan Thế Âm Bồ Tát xuống cứu.

Lý Khinh Hồng cũng nghe thấy, nhưng cô ta vấn không mở mắt mà nhäm chặt như cũ.

Cô ta tin Vương Nhất.

Kim Đức Hữu cũng rất tuyệt vọng, ông ta †úm tóc mình.

Công việc lần này, ông ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, nhưng khi đối diện với tai nạn trên không, thì sức của hai vệ sĩ quả bé nhỏ không đáng kể.

Có đôi khi con người rất yếu ớt, khi đối mặt với thiên tai thì hoàn toàn không thể sống sót Thậm chí mấy tiếp viên hàng không trên chuyến bay cũng bật khóc, họ nghĩ thâm không biết sao mình lại đen như vậy, bốc trúng phải chuyến bay này.

Vương Nhất và Khương Nhã My không nói gì mà đi thẳng đến buồng lái máy bay.

Kim Đức Hữu vẫn ngăn cản họ: ‘Các cậu làm gì thế?”

“Cứu người.”

“Đừng đi, không còn hy vọng gì đâu.”

Kim Đức Hữu xua tay: “Ngay cả hai vệ sĩ chuyên nghiệp của tôi còn chẳng thể giải quyết, hai người thường như các cô có cách gì sao?”

Khương Nhã My thản nhiên nói: ‘Các ông không có cách không có nghĩa là chúng tôi cũng không có, tình cảnh này chỉ là chuyện nhỏ.

“Cái gì?”

Kim Đức Hữu vừa nghe, vẻ mặt lập tức tỏ ra khinh thường: “Cô là một pháp y, đây còn chẳng phải chuyên môn của cô, còn anh, còn chẳng có việc mà dám nói tình cảnh này là chuyện nhỏ?”

Lúc này hai vệ sĩ của ông ta bước lên, nói: ‘Nếu muốn khiến máy bay thoát khỏi miệng mắt bão, phải có khả năng điều khiển máy bay thật điêu luyện, dĩ nhiên cơ trưởng chuyến bay này không có, mà hai chúng tôi cũng vậy.”

“Các cô định lái máy bay sao? Các cô có băng giấy phép lái máy bay không?

Đã được huấn luyện chuyên nghiệp hay chưa?”

Họ hỏi liên tiếp mấy câu hỏi chuyên ngành, Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, không trả lời.
 
Chương 2142


Chương 2142

Hành khách trên chuyến bay cũng rối rít phụ họa.

“Nói đúng đấy, ngay cả người chuyên nghiệp cũng chẳng có cách nào, dân thường như chúng ta không làm gì được đâu!”

“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là cầu nguyện, mong máy bay không rơi quá nhanh!”

“Cô gái, chàng trai, hai cô cậu về đi, không làm gì được đâu!”

Khương Nhã My im lặng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi hai vệ sĩ kia: “Trước kia các anh làm gì?”

“Trước kia chúng tôi làm lính đánh thuê, tuy không lính chủ lực những cũng đã trải qua rất nhiều tình huống.”

Hai vệ sĩ nói.

Hóa ra đúng họ từng làm lính đánh thuê, nên mới có thể vào công ty vệ sĩ xuyên quốc gia.

Khương Nhã My cười nhẹ: “Lính đánh thuê cũng vài ba loại, nói cho chúng tôi làm gì.”

Khương Nhã My chỉ Vương Nhất: ‘Anh ta không muốn hỏi, tôi cũng không thể nói, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết tôi làm gì.”

“Tôi không phải là pháp y, tôi là quân y’ Nói xong, cô ta và Vương Nhất cùng bước vào buồng lái máy bay.

“Tránh ra.”

Vương Nhất ngồi chỗ của cơ trưởng, còn Khương Nhã My ngồi chỗ cơ phó.

Hai người nhìn nhau, sau đó họ đều hành động.

Vương Nhất đạp chân tăng tốc, cùng với đó anh còn kéo cần gạt xuống mức thấp nhất.

Vèo!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều cảm thấy máy bay đang vọt lên trời với tốc độ khủng khiếp.

Âm ầm ầm!

Với tốc độ này thì ngay cả ở trong máy bay cũng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài.

Săc mặt cơ trưởng thay đổi: ‘Đừng phóng lên nữa, sắp vượt qua tầng bình lưu rồi.”

Ngoài ra còn một điều cơ trưởng không nói, đó là máy bay không đủ nhiên liệu để phóng nhanh như vậy.

Nhưng Vương Nhất không quan tâm, ánh mắt sắc bén của anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, tay liên tục kéo cần gạt lên trên.

Vù vù vùi Mây đen xung quanh tan biến, máy bay đã ra khỏi cửa mắt bão.

“Tất tất cả các nguồn điện trong máy bay!”

Vương Nhất nói.

Cạch cạch!

Khương Nhã My ngất luôn nguồn điện tổng.

Cơ trưởng sợ đến mức ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

“Làm bậy, đúng là làm bậy…”

Quả thật tắt nguồn điện tổng có thể ngăn việc đốt nhiên liệu quá mức, nhưng máy bay cũng sẽ nhanh chóng lao xuống.

Quan trọng hơn, họ không biết nơi này cách mặt đất bao xal Rầm!

Trong Cabin, tất cả mọi người đều vô thức ngã xuống đất, Vương Nhất và Khương Nhã My túm được cánh cửa, còn cơ trưởng thảm hơn, mặt mũi anh ta bị va bầm dập.
 
Chương 2143


Chương 2143

Có thế thấy, máy bay đang lao thẳng xuống dưới.

Ngay lúc máy bay sắp rơi xuống, Vương Nhất hét to: ‘Mở nguồn điện tổng!”

Khương Nhã My mở điện, đèn tất cả các thiết bị trong khoang lái đều bật sáng.

Vương Nhất đang điều khiển cần, rồi lại bồng kéo lên trên.

Đăng trước có một ngọn núi.

Sắp va vào rồi!

Cơ trưởng không dám nhìn, anh ta nhắm chặt mắt.

Ánh mắt Vương Nhất càng sắc bén hơn, anh ta đánh cần gạt sang một bên.

Vèol Máy bay lướt qua ngọn núi.

Gió yên, sóng lặng.

Trên bầu trời, chỉ có một cái máy bay bay vững vàng, đăng sau là một hàng khói trăng.

Bốp bốp!

Lúc hai người Vương Nhất và Khương Nhã My ra khỏi khoang lái, cả cabin võ tay như dấm dậy.

Gương mặt mọi người đều hiện lên nụ cười sống sót sau tai nạn, họ rất xúc động.

“Cảm ơn hai người đã cứu chúng tôi!”

“Đúng là tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H, thật là chuyên nghiệp!”

“Tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H đúng không? Lúc về tôi sẽ đầu tư quay một bộ phim lấy tên là ‘Cơ trưởng nước H’“

Những lời ca ngợi vang lên không ngừng.

Vương Nhất và Khương Nhã My nhìn nhau, không gì mà chỉ về chỗ của mình.

Tuy nói mất của quần chúng sáng như tuyết, nhưng thật ra người dễ bị che mắt cũng là quần chúng.

Hai vệ sĩ đã chứng minh được thân phận ở tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thần Long nước H, trong mắt quần chúng họ là người chuyên nghiệp.

Tuy Khương Nhã My nói thân phận của mình nhưng không ai tin.

Cô ta là pháp y.

Đây cũng là kết quả mà Vương Nhất muốn, anh cũng không muốn hành động của mình quá nổi bật, vậy trái lại sẽ khiến vài người chú ý.

Cho nên hai vệ sĩ này chính là cái vỏ hoàn hảo nhất.

Hai vệ sĩ ngơ ngác, trong khoang lái họ chưa làm gì sao cũng trở thành anh hùng Thật ra, trong khoang lái Vương Nhất và Khương Nhã My làm gì đó, họ nhìn đến hoa mắt cũng chẳng hiểu hai người kia đang làm gì.

Nhưng chỉ có họ biết, anh hùng thật sự cứu chiếc máy bay này là Vương Nhất và Khương Nhã My.

“Thật ra không phải chúng tôi…”

Hai vệ sĩ cũng là người thật thà, họ định nói chân tướng thật sự.

Bồng Kim Đức Hữu lại bước đến, võ mạnh lên vai họ.

“Các cậu lập công lớn rồi! Các cậu đã cứu mọi người trên máy bay! Khi về tôi sẽ thăng chức tăng lương cho các cậu!”
 
Chương 2144


Chương 2144

“Chắc chắn việc này sẽ trở thành tin hot trong xã hội, lúc đó sẽ có phóng viên tới phỏng vấn, khi ấy hai cậu chính là người đại diện cho tập đoàn vệ sĩ xuyên quốc gia Thân Long nước HI”

Kim Đức Hữu nói mà nước miếng bay tứ tung, vẻ mặt hai vệ sĩ lại rất ngơ ngác bức.

Đây có tính là tin vui từ trên trời rơi xuống hay không?

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất và Khương Nhã My, nói: “Em biết hai người cứu đúng không?”

Vương Nhất cười: “Ai cứu cũng chẳng quan trọng, quan trọng bây giờ mọi người đều an toàn là được.”

Lý Khinh Hồng mỉm cười.

Cô ta cũng rất khuyến khích họ làm việc tốt không lấy danh.

“Chính họ cứu mọi người, các cậu biết xấu hổ chút được không?”

Tiếng của Kim Đức Hữu lại vang lên.

“Vệ sĩ của tôi cứu mọi người trên máy bay, tôi có gì đâu? Tôi có vênh váo đâu?”

“Trái lại các cậu còn chẳng có tư cách để nói!”

Kim Đức Hữu thực khinh thường Vương Nhất, hiện tại liên quan Lý Khinh Hồng cũng cùng nhau chán ghét.

“Các vị, các vị có nghe thấy không? Thăng nhãi này nói cậu ta đã cứu cả máy bay, nhưng theo tôi biết, cậu ta còn chẳng có công việc hẳn hoil”

Vì thế, ánh mắt của tất cả hành khách trên chuyến bay nhìn Vương Nhất lại thay đổi.

“Đúng là không biết xấu hổ, người ta là những người chuyên nghiệp, họ chuyên cứu người, có liên quan gì với cậu đâu?”

“Tôi thấy họ muốn vào khoang lái để xem khoang lái trông ra sao thôi!”

Ngay cả tiếp viên hàng không phục vụ chuyến bay cũng nhìn Vương Nhất đầy chán ghét, cô ta chẳng thèm phục vụ anh.

Vương Nhất cười khổ.

Không phải anh không muốn nói thân phận của mình, nhưng anh nói mọi người lại chẳng ai tin!

Trước kia Vương Nhất cũng từng nói với Lý Khinh Hồng chuyện mình là Ấn chủ, nhưng Lý Khinh Hồng hoàn toàn không tin, còn bảo anh đừng nói đùa!

Sau đó máy bay yên bình lái thắng đến Yên Kinh, không xuất hiện thêm bất cứ điều gì khác thường.

Vương Nhất dẫn Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My xuống máy bay.

Không ngờ Kim Đức Hữu vẫn cứ đi theo.

‘Cô Khương, cô đi đâu vậy? Nói tôi nghe thử, nếu chúng ta cùng đường, tôi sẽ cho mọi người đi nhờ một đoạn!”

Kim Đức Hữu ân cần cười nói.

Sống sót sau tai nạn, mới khiến ông ta thật sự nhận ra mạng sống quý giá đến mức nào.

Tại sao mạng sống lại đáng quý?

Vì chưa tiêu hết tiền, chưa chơi hết gáiI Lý Khinh Hồng đã đủ cao cấp, nhưng cô ta đã kết hôn, nên Kim Đức Hữu chỉ có thể đợi thời cơ ở Khương Nhã My.

Ông ta sẽ không để Khương Nhã My đi!

Vì khi họ đến Yên Kinh là đã bước vào địa bàn của ông tal “Không cùng đường.”

Khương Nhã My bỏ qua luôn câu hỏi phía trước của ông ta.

Thời tiết tại Yên Kinh đang khá lạnh, hơn nữa không khí rất bụi nên cô ta đeo khẩu trang, mặc thêm áo gió.
 
Chương 2145


Chương 2145

Áo gió chỉ dài đến bắp chân cô ta, bên dưới chiếc quần bút chì thẳng tắp là cảng chân trơn bóng, khi bước đi làn váy lay động, trông vừa thanh lịch vừa quYên rũ.

“Sao lại không cùng đường cơ chứ, cô cũng chưa nói là cô định đi đâu mà, sao biết chúng ta không cùng đường…”

Kim Đức Hữu sốt ruột, cô gái này còn cao hơn ông ta, khí chất lạnh lùng này thật sự rất hợp gu của ông ta.

“Tôi có hôn phu rồi.”

Khương Nhã My dừng bước, quay đầu nhìn ông ta, nói.

“Đúng thế, tôi có thể chứng minh, từ ba năm trước cô ta đã có hôn phu rồi.”

Vương Nhất bên cạnh cười nói.

Kim Đức Hữu trợn tròn mắt.

Lời Vương Nhất có quá nhiều thông tin, Kim Đức Hữu xém chút không kịp phản ứng.

Người phụ nữ tuyệt như vậy lại có hôn phư?

Từ tận ba năm trước?

Ánh mắt Kim Đức Hữu chợt nhìn về phía Vương Nhất, gương mặt tràn ngập giận dữ.

“Thăng nhãi, cậu đúng là không tốt lành gì, rõ ràng đã kết hôn, con gái đi mua nước tương được rồi thế mà còn cưới người phụ nữ khác, rốt cuộc ba người có quan hệ gì?

Ông ta vừa nói xong, Vương Nhất ngẩn người.

Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My cũng ngẩn người.

Ở đây không có ai khắc nên Kim Đức Hữu bất giác nghĩ rằng vị hôn phu của Khương Nhã My là Vương Nhất!

“Ông hiểu lầm rồi, hôn phu của cô ta là anh trai tôi…

Vương Nhất nhanh chóng giải thích.

“Cái gì? Vậy cô ta là chị dâu của cậu? Ngay cả chị dâu mà cậu cũng…”

Kim Đức Hữu trợn mắt há mồm.

nu Trên trán Vương Nhất hiện lên ba vạch đen, bỗng nhiên anh nhận ra, anh càng giải thích thì quan hệ giữa họ càng loạn.

Ánh mắt Khương Nhã My trở nên sắc bén: “Ông mà còn đi theo tôi là tôi không khách sáo đâu đấy”

“Ha ha ha hat”

Kim Đức Hữu cười to.

Ông ta không có hứng biết quan hệ giữa ba người Vương Nhất, hôm nay ông ta chỉ muốn chơi người phụ nữ Khương Nhã My này.

Không, sau khi Khương Nhã My nói rằng mình có hôn phu, ông ta đã đổi ý.

Kể cả đã kết hôn, ông ta cũng muốn!

Hôm nay cả hai người phụ nữ kia đều phải thuộc về ông ta.

“Chúng ta gặp nhau là có duyên, lại còn sống sót sau khi trải qua kiếp nạn cùng nhau, tôi muốn mời ba người và cả cô bạn nhỏ này đi ăn một bữa được không?”

Kim Đức Hữu cười tủm tỉm mời họ.

Đôi tay mập mạp của Vương Tử Lam đánh vào mặt Kim Đức Hữu, vẻ mặt ghét bỏ: “Ba ơi, con không thích chú béo ú quái dị này!”
 
Chương 2146


Chương 2146

“Con nhãi thối tha…”

Kim Đức Hữu nổi giận, trừng mắt nhìn Vương Tử Lam.

Vương Tử Lam chẳng thèm nhìn ông ta, cô bé trốn vào lòng Lý Khinh Hồng.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng biến mất.

“Tôi mặc kệ ông là ai, con gái tôi nói không thích ông, nên bây giờ ông phải lập tức biết mất trước mắt chúng tôi!”

Vương Nhất tức giận nói.

Lý Khinh Hồng cũng giống chồng mình, cô ta không muốn gây chuyện, nhưng nếu người đó cứ căn chặt không tha, vậy cũng đừng trách cô ta.

Trên mặt Kim Đức Hữu hiện lên lửa giận: “Hai người đẹp, tốt xấu gì vệ sĩ của tôi cũng cứu mạng hai cô, chẳng lẽ các cô không thể nể mặt ăn cùng tôi một bữa cơm hay sao?”

Khương Nhã My liếc xéo hai vệ sĩ kia: “Tôi không có ý khinh hai vệ sĩ đó, có điều họ có liên quan gì đến việc cứu máy bay đâu?”

Vẻ mặt hai vệ sĩ rất xấu hổ, họ chột dạ, hoàn toàn chẳng dám đáp lại.

Kim Đức Hữu giận dữ: “Nếu tôi cứ bắt một trong hai người phải ăn cơm với tôi thì sao?”

Ông ta đang nói đến Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My, loại thẳng Vương Nhất ra ngoài.

Nét mặt Lý Khinh Hồng càng lạnh lùng: “Ông đang đe dọa chúng tôi sao?”

“Các cô cứ nghĩ thế cũng được, dù sao ba người các cô cũng thiếu tôi một mạng, nếu tôi không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đòi lại!”

Vẻ mặt Kim Đức Hữu rất đáng sợ, ông ta Võ tay.

Vương Nhất và Khương Nhã My buồn cười liếc nhìn hai vệ sĩ kia.

Sau khi Kim Đức Hữu võ tay, ông ta nhận ra thế mà vệ sĩ của mình lại không bước lên, trái lại như chuột thấy mèo. Ông ta lập tức nổi giận, tát mạnh lên mặt họ.

“Ông đây gọi chúng mày, sao lại không lên?

Điếc rồi à?”

“Ông chủ, chúng tôi không dám ra tay với họ, ông cứ gọi các anh em khác đến đây đi, Không ngờ họ lại trốn ra rất xa.

Kim Đức Hữu giận dữ, ông ta lấy một chiếc điện thoại, gọi hơn mười vệ sĩ đến đón.

Họ bao vây ba người Vương Nhất, rồi nhìn ba người với ánh mắt lạnh lùng.

Kim Đức Hữu đứng giữa, cười đắc ý.

“Thế nào, sợ chưa? Nhớ kỹ đây là Yên Kinh, chỉ cần tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thế gi ết chết mấy người quan trọng.”

“Không dám nói trên thế giới, nhưng ở đây, tất cả đều do Kim Đức Hữu tôi quyết định, hiểu không?”

Kim Đức Hữu đi đi lại lại quanh Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My. Ông ta vô cùng sung sướng sau khi thể hiện sức mạnh của mình trước mặt người đẹp.

Nhưng ba người chẳng buồn quan tâm.

Thậm chí Vương Nhất còn cười nhạt với Lý Khinh Hồng: “Vợ ơi, đây là Yên Kinh, địa bàn của em, vậy đành dựa vào em vậy.”

Vương Nhất hoàn toàn chẳng định ra tay.

“Yên tâm đi.”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng lạnh lùng, đang định rút điện thoại.
 
Chương 2147


Chương 2147

Bồng nhiên Khương Nhã My xua tay: “Không cần cô, cao da chó của tôi, tự tôi đuổi được.”

Vì thế, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng nhìn Khương Nhã My với ánh mắt ngạc nhiên.

Đặc biệt là Vương Nhất, anh còn không biết Khương Nhã My biết ai ở Yên Kinh.

Cô ta lạnh lùng nhìn Kim Đức Hữu: “Có một câu của ông nói rất đúng, đây này là Yên Kinh, tiện tay nhặt một cục gạch đập bừa một người trong đám đông cũng có thể gi ết chết mấy người quan trọng.”

Nói xong, cô ta lấy điện thoại, gọi một cú, nói cho người bên kia răng cô ta đang ở sân bay Yên Kinh.

Kim Đức Hữu cười to: ‘Cô Khương, không ngờ cô cũng quen biết người ở Yên Kinh?”

“Không biết người tôi biết với người tôi biết thì ai mạnh hơn nhỉ?”

Kim Đức Hữu cũng không vội bắt ba kẻ này, mà ông ta đợi người của Khương Nhã My đến, như vậy trông ông ta sẽ càng mạnh hơn.

Khương Nhã My lắc đầu, cô ta hết chỗ nói với Kim Đức Hữu.

Ông ta nghĩ mình mở một công ty vệ sĩ xuyên quốc gia là không ai dám chọc sao?

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều tò mò chờ người Khương Nhã My gọi đến đây.

Sau mười phút, họ thấy một quản gia trung niên dân theo một đám người vội vàng chạy vào.

Kim Đức Hữu nhìn về phía tiếng động, ông ta đang định mỉa mai thì thấy gương mặt của người đàn ông trung niên, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

“Vương… Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị?”

“Chào mừng cô về nhài”

Vương tộc Yên Kinh, quản gia Khương thị đi đến trước mặt Khương Nhã My, ông ta và những người khác cùng cúi người chào!

Quản gia Khương thị và 5 – 60 người ông ta dân đều đều đồng loạt cúi người, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

Đặc biệt khí thế của 5 – 60 người này đều rất mạnh, xương gò má hơi lồi lên, vừa thấy đã biết họ là những người biết võ lại còn rất mạnh.

Hành khách đi lại trong sân bay đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đồ sộ này.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cứ như thấy quỷ, họ nhìn Khương Nhã My với vẻ mặt khó tin.

Nhất là Vương Nhất, anh nhìn như sắp rơi cả con ngươi vậy.

Không ngờ Khương Nhã My lại là vương tộc ở Yên Kinh, thiên kim tiểu thư của Khương thị!

Sau đó anh nghĩ kỹ lại, thật ra có vài dấu vết chỉ ra bí mật Khương Nhã My là cô vương tộc Khương thị.

Đó là lúc Vương Nhất gặp y si Khương Sinh. Khi nhäc đến Khương Sinh, sắc mặt Khương Nhã My trông rất kỳ lạ.

Lúc hai người gặp nhau, Khương Nhã My cũng rất lạnh lùng với Khương Sinh.

Hơn nữa họ hai người giống nhau, nên có thể dễ dàng đoán ra mối quan hệ của cả hai.

Chẳng qua lúc ấy Vương Nhất đầu óc đều nghĩ đến chuyện Lý Thiên Dương đang hôn mê do bị thương nặng, nên anh hoàn toàn không rảnh để quan tâm đ ến chuyện này.

Bây giờ anh ta mới nhớ ra, Khương Nhã My là thiên kim của Khương thị!

Ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng nhìn chằm chăm Khương Nhã My, trong ánh mắt đó, ngoại trừ kinh ngạc và sợ hãi, còn có cả tình cảm khác trong đó.

Cứ như cô ta đang nhớ lại.
 
Chương 2148


Chương 2148

Tóm lại, Khương Nhã My thật sự là thiên kim tiểu thư của Khương thị, điều này khiến người ta rất ngạc nhiên.

“Đứng lên hết đi, nếu không phải tôi thấy phiền phức thì tôi đã không gọi cho các ông!”

Vẻ mặt Khương Nhã My rất thờ ơ, cứ như tập mãi thành thói quen.

Quản gia Khương thị càng cúi đầu thấp hơn: “Cô chủ, đây là chuyện Khương Tấn phải làm! Bây giờ từ trên xuống dưới Khương thị đều đang đợi cô quay về! Xin cô hãy quay vê!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

“Xin cô hãy quay về!”

Quản gia Khương Tấn hô to, sau đấy mấy vệ sĩ của Khương thị cũng hô to.

Tiếng họ như sấm, quanh quẩn ngoài sân bay.

“Em nhớ ra rồi!”

Lý Khinh Hồng như nhớ ra chuyện gì đấy, vẻ mặt rất kinh ngạc.

“Em nhớ ra chuyện gì?”

Vương Nhất tò mò hỏi.

Lý Khinh Hồng nói: “Giống Lý thị, khoảng hai mươi năm trước ở Khương thị cũng có một cô bé bị bắt cóc.”

Nghe thế, vẻ mặt Vương Nhất rất kinh ngạc: “Vì sao?”

Lý Khinh Hồng kể lại chuyện xảy ra hai mươi năm trước ở Khương thị.

“Khương thị là một gia tộc về y dược, mỗi người Khương thị đều phải học y thuật, chữa bệnh cứu người. Hai mươi năm trước, ngay lúc người đứng đầu Khương thị bỏ ra một số tiền lớn để mua một cây kỳ trân dị thảo ở Thần Nông Giá, nghe nói đó là một loại thuốc mới, đó là phát hiện có tính lịch sử.”

“Vốn dĩ cây kỳ trân dị thảo này sắp được dâng cho một người có địa vị cao ở vương tộc, nhưng trước đó một ngày, nó lại bị lấy trộm.”

“Trộm?”

Nghe vậy, vẻ mặt Vương Nhất vô cùng kinh ngạc.

“Đúng thế.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Sau đó họ tìm thấy người ăn trộm. Đó là một cô bé năm tuổi, cô bé trộm cây kỳ trân dị thảo này để chữa bệnh cho mẹ đang bị ốm nặng.”

“Nhưng bênh của mẹ cô bé đã trở nên nguy kịch, chỉ một cây thảo dược thì cũng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy tháng.”

“Nhưng trên dưới Khương thị đều rất giận dữ, họ muốn trừng trị cô bé đó thật nghiêm khác. Hơn nữa việc này cũng đến tai người có địa vị cao kia. Dưới áp lực của vương tộc, hơn nữa mẹ cô bé cũng biết con mình làm sai, nên dù bệnh nặng vần chủ động xin gánh trách nhiệm. Hôm sau, người ta phát hiện ra bà ta đã chết trong nhà”

“Người chết cũng là người Khương thị, nhưng những người khác ở Khương thị cảm thấy kể cả bà ta có chết cũng chưa hết tội, hơn nữa họ còn bo bo giữ mình nên quyết định đuổi cô bé ra khỏi Khương thị, đến khi chết, người Khương thị cũng không nhớ rõ tên mẹ cô bé kia là gì.”

“Bà ta tên là Khương Vĩnh, chỉ là một cô chủ của dòng nhánh Khương thị, đương nhiên người Khương thị không nhớ ra tên bà ta.”

Khương Nhã My bỗng nhiên lên tiếng, nói †ên mẹ của cô bé kia.

Giọng điệu cô ta rất bình thản, hoàn toàn chẳng cảm nhận được bất cứ đau buồn nào.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng chưa nói gì, họ biết rõ, cô bé trộm dị thảo để chữa bệnh cho mẹ là Khương Nhã My.
 
Chương 2149


Chương 2149

“Từ bé bà ấy đã ốm yếu bệnh tật, ngay cả bệnh của mình cũng chưa chữa hết chứ đừng nói là cứu người khác, đương nhiên người Khương thị, sao có thể nhớ rõ bà ấy?”

“Bà ấy là một gánh nặng, mà người Khương thị cũng không nuôi gánh nặng, nhưng Khương thị rất quan tâm đ ến thể diện, nên họ quyết định mặc kệ bà ấy bị bệnh nặng, không quan tâm, cứ để bà ấy đang sống sờ sờ bị bệnh chết. Cô bé kia chỉ mong có ai đó cứu mẹ cô bé, cứu người mẹ duy nhất trên đời của cô bé, vậy cô bé sai sao?”

Giọng điệu Khương Nhã My rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được giọng nói bình tĩnh ấy đang đè nén oán giận mạnh mẽ đến mức nào.

Đám người Khương Tấn cúi đầu rất thấp, chẳng dám thở mạnh.

“Đến đây, Khương Tấn, ông nói cho tôi nghe bà ấy làm gì sai sao?”

Khương Nhã My nhìn về phía Khương Tấn, lạnh lùng hỏi.

“Trả lời tôi!”

Khương Nhã My cất cao giọng.

Khương Tấn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Kim Đức Hữu và vệ sĩ ông ta đang đứng bên cạnh sợ đến mức chẳng có gan nói chuyện.

Người phụ nữ này, là đại cô của Khương thị Yên Kinh!

“Thưa, thưa cô, không làm gì sai…”

Khương Tấn nơm nớp lo sợ trả lời.

“Đúng vậy, không làm gì sai, nhưng sao chẳng ai nhớ đến bà ấy?”

Khương Nhã My thản nhiên nhìn ông ta, tự nói: ‘Bà ấy đã chết hai mươi năm, Khương thị các ông có ai nhớ đến bà ấy không?

Các ông đã từng đến mộ của bà ấy chưa?”

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Mấy người Khương Tấn quỳ Khương trước mặt Nhã My.

“Cô chủ, chúng tôi sai rồi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Khương Nhã My lướt qua: “Quay về nói với người Khương thị, hơn nửa tháng sau, ngày 23 là ngày giỗ của bà ấy, đến hôm ấy, tôi muốn thấy tất cả người Khương thị mặc áo tang, quỳ trước mộ bà ấy nhận lỗi”

“Vâng, vâng…”

Khương Tấn nhanh chóng dẫn người đi khỏi đó.

Khương Nhã My nói xong, khí lạnh trên người cô ta lại càng đậm đặc.

Trong lúc ấy, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng không dám nói gì.

Bồng nhiên, Khương Nhã My quay đầu lại nhìn Kim Đức Hữu đang sợ run người với ánh mắt lạnh lùng: “Ông vân chưa đi sao?”

Lúc này Kim Đức Hữu ngã bệt xuống đất.

Ông ta thật sự không ngờ, vậy mà người phụ nữ này lại là cô chủ mất tích hơn hai mươi năm của Khương thị.

Sau khi tỉnh táo lại, vẻ mặt Kim Đức Hữu tràn đầy sợ hãi, nhưng ông ta vẫn mỉm Cười.
 
Chương 2150


Chương 2150

“Kể cả cô có là cô chủ của Khương thị thì như thế nào, tuy nhiên cũng chỉ mới về mà thôi, cô thật sự nghĩ sau lưng tôi không có ai sao?”

“Ồ? Sau lưng ông có ai?”

Khương Nhã My cười, nhìn Kim Đức Hữu hỏi.

Kim Đức Hữu biết, chỉ ông ta sẽ hoàn toàn chẳng thể bắt được người phụ nữ này, nên đành phải xin sự giúp đỡ từ người sau lưng mình.

Tuy ông ta sẽ không thể hưởng thụ được người phụ nữ tuyệt vời này, nhưng vần có thể được chia một bát canh.

Nghĩ vậy, ông ta gọi một cú điện thoại.

“Cậu Long, tôi phát hiện ra hai người phụ nữ tuyệt phẩm, họ đang ở sân bay Yên Kinh!”

“Nhưng họ có chút địa vị, trong đó có một người của Khương thị, cần anh ra mặt mới được!”

“Khương thị Yên Kinh?”

Trong điện thoại của Kim Đức Hữu vang lên giọng nói trâm thấp của một người đàn ông trẻ, anh ta kinh ngạc nói.

Chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, là chúa tể tuyệt đối Yên Kinh.

Nhưng Yên Kinh cũng rất rộng lớn, muốn gặp được người vương tộc ở Yên Kinh cũng không phải chuyện dễ.

Đừng nói đến những người quan trọng †rong các vương tộc.

“Tên của cô ta là gì?”

Người đàn ông trẻ lên tiếng hỏi.

Vương tộc ở Yên Kinh cũng phân chia thứ bậc rõ ràng.

Ví dụ như những người quan trọng vương tộc thì anh ta động vào, nhưng nếu là những người râu ria cạnh vương tộc thì anh ta sẽ chẳng buồn nể nang.

Sắc đẹp là một thứ vô cùng hấp dân nhưng người có vẻ đẹp đó cũng phải có thân phận và địa vị tương xứng mới được.

Nếu là một người bình thường mà có vẻ đẹp tuyệt trần thì đón chờ cô ta là địa ngục Vô tận.

Kim Đức Hữu nhìn Khương Nhã My đầy tham lam, ông ta nói: ” Tên cô ta là Khương Nhã My, chính tai tôi nghe thấy Quản gia Khương thị, Khương Tấn gọi cô ta là cô chủ.

“Thế nhưng đã hơn 20 năm cô ta chưa từng quay về nhà họ Khương.”

Kim Đức Hữu lại bổ sung thêm.

“Khương Nhã My?”

Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh ta, vương tộc Khương thị chẳng có ai tên là Khương Nhã My.

Nhưng cái tên này nghe hơi quen, có vẻ anh ta đã từng nghe đâu nào đó.

Trong chốc lát, người đàn ông trẻ trâm ngâm suy nghĩ.

Đột nhiên anh ta nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Khương Gia hai năm trước, có một cô bé đã bị Khương thị đuổi ra khỏi nhà, cô bé ấy tên là Khương Nhã My.

Người đàn ông trẻ chợt hiểu ra, anh ta cười khẩy: “Hóa ra là cô ta…”

Nghe vậy, Kim Đức Hữu hơi ngạc nhiên: “Sao thế, Cậu Long, anh biết cô ta sao?”

Người đàn ông được gọi là ‘Cậu Long’ thản nhiên trả lời: ‘Chỉ từng nghe thấy mà thôi, không ngờ cô ta lại quay về, quay về cũng được, nghe nói cô ta là một người đẹp băng giá, mau đưa tôi đến đó!”

“Vâng thưa cậu Long!”
 
Chương 2151


Chương 2151

Nhận được lệnh, Kim Đức Hữu vô cùng vui mừng, sau đó nhìn mấy người Vương Thất, Khương Nhã, chế nhạo: “Cô chủ Khương thị thì đã sao, cậu chủ sau lưng tôi sẽ đến đây ngay lập tức, các người đừng hòng rời khỏi đây!”

Đôi mắt đẹp của Khương Nhã My trở nên sắc lạnh, tâm trạng cô ta không được tốt läm, nhưng cũng không muốn ra tay với đám người này, để cho Kim Đức Hữu rời đi.

Không ngờ tới ông ta lại chẳng biết tốt xấu như vậy.

Vương Nhất cười lớn bước lên, hỏi: ‘”Rốt cuộc, cậu chủ chống lưng cho ông là người ở đâu vậy?”

Nhắc tới đây, Kim Đức Hữu ngạo mạn nói: “Đợi cậu chủ tới các cậu sẽ tự biết, nhưng tôi có thể tiết lộ vài thông tin cho các người!”

“Lúc trước trên máy bay, tôi đã giới thiệu với các người công ty của tôi là tập đoàn bảo vệ xuyên quốc gia Thần Long của nước H đúng không? Vậy các cậu có biết những vệ sĩ chuyên nghiệp trong công ty đó đến từ đâu không?”

Kim Đức Hữu nhìn Vương Nhất cười nhạo: “Phỏng vấn đúng không?”

Vương Nhất hỏi.

“Sail Bởi vì sau lưng tập đoàn vệ sĩ của tôi có cả một con đường vận chuyển người tài!”

Kim Đức Hữu nói to.

Nói đến chuyện này, anh ta rất tự hào.

“Con đường vận chuyển?”

Vương Nhất ngạc nhiên, nhưng sau đó hiểu ra.

“Ý của ông là, tập đoàn của ông hợp tác với người nào đó mở một con đường, sau đó anh ta sẽ liên tục cung cấp những lính đánh thuê xuất sắc tới đây đúng không?”

“Đúng vậy! Bọn họ chính là lính đánh thuê đứng đầu trong nước, mà tất cả những điều này đều là nhờ cậu Long!”

Kim Đức Hữu rất sùng bái cậu Long kia.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất dần dần phai nhạt.

Trong nước có những đơn vị chuyên huấn luyện tỉnh anh thương nghiệp, và đương nhiên cũng có những trường học bồi dưỡng nhân tài quân sự từ nhỏ, chẳng hạn như Học viện quân sự.

Bọn họ từ đâu đến?

Chiến trường!

Không ngờ các nhân tài quân sự lại bị đưa đến các công ty vệ sĩ để kiếm tiền cho các thương nhân. Điều này khiến cho Vương Nhất không thể chịu nổi.

Anh cần phải điều tra rõ ràng chuyện này!

Nhưng anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài mà chỉ nheo mắt lại tiếp tục lắng nghe.

“Cậu chủ chống lưng cho ông, chäc hẳn là vị Cậu Long này đúng không 2?”

Vương Nhất hỏi.

“Đúng vậy! Trong tay Cậu Long có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ, cho nên chắc chắn các cậu không phải là đối thủ của họ, tôi nghĩ các cậu nên bỏ cuộc sớm thì hơn.”

Kim Đức Hữu nói với Vương Nhất bằng vẻ mặt chế giều.

“Cậu Long nhìn trúng vợ cậu và cô Khương, thì đó vinh hạnh của họ, những người bình thường như các người, đánh không lại đâu, chạy nhanh đi còn kịp!”

Kim Đức Hữu chỉ định để lại hai người đẹp Lý Khinh Hồng và Khương Nhã My, còn Vương Nhất thì có thể đuổi đi.
 
Chương 2152


Chương 2152

Trong lòng Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam năm bàn tay nho nhỏ, hét to.

“Hừi Ông nói gì đấy, ba mẹ tôi còn giỏi hơn thế nhiều! Cậu Long gì đó sao có thể chặn được một quyền của ba tôi?”

“Con nhóc này, mày dám khinh thường Cậu Long, phải ăn đòn!”

Vẻ mặt Kim Đức Hữu hung dữ, sau đó ông †a tát một phát về phía Vương Tử Lan.

Lý Khinh Hồng nổi giận, đang định lùi ra sau.

Vương Tử Lam lại tự thoát khỏi lòng Lý Khinh Hồng, cô bé nhảy xuống, nhanh nhẹn né cái tát của Kim Đức Hữu, sau đó đá mạnh vào đầu gối ông ta.

“AI Đầu gối của tôi!”

Kim Đức Hữu hét lên như một con lợn bị chọc tiết, ông ta nhảy lên che đầu gối, mặt tái mét.

Hăn ta bị viêm khớp, bị Vương Tử Lam đá một cú như vậy đã thấy đau không chịu được, r3n rỉ liên tục.

“Ai bảo ông khinh thường ba mẹ tôi!”

Vương Tử Lam hoàn toàn không hề sợ Kim Đức Hữu.

Lý Khinh Hồng trợn mắt há mồm, Khương Nhã My cũng nhìn Vương Tử Lam đầy kinh ngạc.

Không thể ngờ, một bé gái mới 6 tuổi sao có thể phản ứng nhanh như vậy!

Ngay cả người trưởng thành cũng không thể nhanh nhẹn như vậy!

Nhìn Vương Tử Lam làm cho Khương Nhã My thấy hình bóng mình khi còn nhỏ.

Dù sao cô ta cũng rất nhanh nhẹn, đây là thiên phút!

Nhưng thiên phú của Vương Tử Lam còn tốt hơn cả cô ta.

Vương Nhất bình tĩnh nhìn tất cả mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên.

Thiên phú của Vương Tử Lam tốt như vậy, đương nhiên Vương Nhất sẽ không bỏ qua.

Vương Tử Lam còn quá nhỏ, chỉ có thể tấn công đầu gối của Kim Đức Hữu, chờ đến khi cô bé lớn hơn, kể cả người trưởng thành cũng không thể đánh bại cô bé.

“Dám đánh tôi, cứ chờ cậu Long tới đi các cậu đừng hòng mong trốn thoát!”

Kim Đức Hữu ôm đầu gối, hung ác mà uy hiếp.

Vương Nhất hoàn toàn không thèm quan tâm, anh thản nhiên nói: “Tốt nhất ông nên xin lỗi chúng tôi, sau đó cút đi, nếu không muốn đi cũng không được!”

Kim Đức Hữu không giận, trái lại ông ta còn cười : “Vốn dĩ các người có thể vênh váo như thế vì cô ta là cô chủ của Khương thị nên có thể tung hoành ngang ngược ở Yên Kinh!”

“Nhưng cậu Long hoàn toàn chẳng sợ Khương thị! Nếu đắc tội cậu Long các cậu cũng không sống nổi ở Yên Kinh.”

Bị người này khiêu khích năm lần bảy lượt, ngay cả Vương Nhất cũng nổi giận.

“Ông thật sự nghĩ như thế sao?”

Vương Nhất cười lạnh như băng.

Trong nháy mắt Kim Đức Hữu cảm thấy hoảng loạn, nhưng nghĩ đến lai lịch của Cậu Long, ông ta cần gì phải sợ?

Vì thế lá gan của ông ta to hơn, cười lớn nói: “Cậu Long sẽ nhanh chóng đến đây, bây giờ các cậu có muốn chạy cũng không chạy được đâu.”

“Bị?”
 
Chương 2153


Chương 2153

“Ai bảo chúng tôi phải đi? Chính ông và vị cậu Long kia mới là người phải đi, gia tộc các người sẽ bị chôn vùi vì lân ngu ngốc này của ông!”

Vương Nhất quay đầu lại nhìn Lý Khinh Hồng liếc mắt một cái.

Vương Nhất quay đầu trao đổi bằng mắt với Lý Khinh Hồng.

Hai người cùng rút điện thoại.

Lý Khinh Hồng gọi cho Lý thị và Lạc thị bảo mỗi người gọi người của hai vương tộc lớn tới.

Còn Vương Nhất thì gọi cho chiến khu của Yên Kinh và Thương Hội Cửu Vương.

Sau khi bước vào chiến khu Hồng Tường của Yên Kinh, bất cứ ai trong chiến khu đi ra cũng đều là người nổi danh khäp Yên Kinh.

Còn Thương Hội Cửu Vương, là con quái vật còn khổng lồ hơn.

Thương sỉ quản lý cả tám thương hội lớn nhất cả nước!

Nó được đặt tên theo chín vương tộc lớn ở Yên Kinh, thậm chí có thể ảnh hưởng đến toàn bộ nền kinh tế của nước HI Mà đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thế lực của Vương Nhất ở Yên Kinh.

Khương Nhã My cười nói: ” Chúng ta đến Yên Kinh vì vài chuyện cũng phải báo trước một tiếng với Ẩn chủ cũ.”

“Đúng vậy, anh gọi điện cho Ẩn chủ cũ báo cho ông ấy là chúng ta đã đến nơi rồi.”

Cứ như vậy, ba cuộc điện thoại đã làm chấn động toàn bộ chính quyền, quân đội và giới kinh doanh ở Yên Kinh!

Lý thị, Lạc thị, Long thị, ba vương tộc lớn!

Quân đại viện của Chiến Vực Yên Kinh!

Còn cả Thương Hội Cửu Vương!

_ Tất cả xuất phát nhanh chóng đi về hướng sân bay Yên Kinh!

Nhưng tất cả những điều này, Kim Đức Hữu không hề biết.

Ông ta nhìn Vương Nhất với vẻ mỉa mai.

“Còn giả vờ gọi người tới? Chỗ dựa lớn nhất của mấy người là ở đây còn có thể gọi ai tới nữa ?”

Trên mặt Kim Đức Hữu tràn đầy tươi cười, hoàn toàn không tin Vương Nhất còn có thể gọi người tới.

Sắc mặt Vương Nhất thờ ơ: “Chúng tôi gọi ai chẳng đến lượt ông quan tâm.”

Kim Đức Hữu đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại, lập tức thay đổi như một người khác, vẻ mặt tươi Cười.

‘Ấy! Cậu Long, tôi đến tới đón ngài đây!”

Nói xong, ông ta liền đích thân ra ngoài.

Chỉ một lát sau, Vương Nhất nhìn thấy Kim Đức Hữu dân một thanh niên dáng người cao lớn khoảng 30 tuổi đi đến.

Đăng sau anh ta có một đám người đàn ông mặc quân phục khí thế mạnh mẽ.

“Cậu Long, chính là anh tal”

“Vợ của thăng nhãi này, còn có người phụ nữ này đều là người Khương thị Yên Kinh!”

Kim Đức Hữu chỉ vào Vương Nhất và Khương Nhã My nói.

Long Trường Thế cũng nhìn về hướng ông ta chỉ, khi thấy Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng, ngay lập tức mắt anh ta sáng bừng.
 
Chương 2154


Chương 2154

Hai người phụ nữ đúng là làm người khác ngạc nhiên.

Nhưng khi nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này đứng bên cạnh Vương Nhất ngay lập tức ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh.

Không một người phụ nữ nào mà anh ta để ý có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

Anh ta đi thẳng đến trước mặt Khương Nhã My và Lý Khinh Hồng, phớt lờ Vương Nhất, cười nhạt.

“Hai vị, tôi là Long Trường Thế của vương tộc Long thị, có thể mời hai vị một bữa cơm được không?”

Long Trường Thế nho nhã lịch sự mời.

Hai người phớt lờ không quan tâm.

Nụ cười trên mặt Long Trường Thế nhạt dần: “Các cô không cho tôi chút mặt mũi nào sao?”

“Tôi đã nghe kể hết mọi chuyện, các người không một ai nể mặt tập đoàn vệ sĩ Thần Long của tôi sao?”

Nói tới đây, Long Trường Thế cười khẩy, đặc biết chú ý đến Khương Nhã My.

“Tôi biết cô, đại cô hơn hai mươi năm trước bị Khương thị đuổi khỏi nhà, kể cả bây giờ cô có quay về, người trong tộc sẽ đồng ý cho cô quay trở lại sao?”

“Cách nhanh nhất là trở thành người phụ nữ của Long Trường Thế này. Lấy thân phận cậu chủ Long thị của tôi, cô có thể yên tâm quay về Khương thị.”

Long Trường Thế nói xong, không chỉ Khương Nhã My mà Vương Nhất cũng đều kinh ngạc.

Đương nhiên, không phải họ ngạc nhiên trước thân phận của Long Trường Thế, mà kinh ngạc khi biết Long Trường Thế là cậu chủ gia của Long thị.

Anh ta là cháu trai Ẩn chủ cũ?

Nét mặt Vương Nhất và Khương Nhã Mỹ đều rất kỳ lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Long Trường Thế còn tưởng rằng họ bị hoảng sợ trước thân phận của hắn.

Vì vậy nụ cười trên mặt anh ta càng đậm hơn.

“Thăng nhãi này, nếu anh tặng vợ cho tôi thì anh chính là anh em của Long Trường Thế tôi, ta sẽ không bạc đãi anhI”

Nói xong, anh ta giơ tay định chạm vào gương mặt của Lý Khinh Hồng.

Chát!

Lúc bàn tay Long Trường Thế sắp chạm vào mặt Lý Khinh Hồng, một bàn tay lực lưỡng đột nhiên túm lấy cổ tay anh ta.

Sau đó kẹp chặt như cua khiến Long Trường Thế không có cơ hội đánh tới.

“Gì đấy?”

Sắc mặt Long Trường Thế khẽ biến, kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Vì có bối cảnh gia tộc nên anh ta cũng có một chút địa vị ở Chiến Vực Yên Kinh, bản thân cũng không phải người yếu ớt.

Nhưng người đàn ông này nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay anh ta, còn khiến anh ta cảm thấy hơi đau.

Đủ thấy lực đạo của Vương Nhất rất lớn.

“Nếu không muốn chết thì nên biết tôn trọng vợ tôi một chút.”

Sắc mặt Vương Nhất lạnh lẽo, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Long Trường Thế.

“Mày…

Vẻ mặt Long Trường Thế âm trầm, nhìn chăm chằm Vương Nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top