Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Báo Đen

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Báo Đen
Chương 100: C100: Vươn tầm


Vốn tập đoàn LK của Tiger muốn cạnh tranh vụ dầu mỏ, nhưng xem ra phải từ bỏ. Nếu Tiger làm căng chắc sẽ xảy ra chiến tranh thế giới quá, rõ ràng Hoắc Long không ngán một ai khiến Tiger vài phần nể nang. Dù sao Sulli LK cũng là con dâu bên ấy.

Hoắc Long là dân xã hội đen nhưng phong cách làm ăn vô cùng sòng phẳng, tính toán lâu dài. Lại để cảm ơn Tiger LK và Hồng Vũ Hưng đã có lòng hỗ trợ cứu Tiểu Thiên, Hoắc Long hào phóng chia một phần lợi ích cho các bên.

Hồng Bang Hội được chuyển giao một phần địa bàn Đông Nam Á. Tiger LK được tặng một mỏ vàng ở vùng ranh giới giáp Liên Bang Nga.

Hai người thấy Hoắc Long gửi "quà", lúc này mới biết Hoắc Long đã nhúng tay vào những lĩnh vực "khủng" liên quan tới cả chính quyền, chứ không chỉ đơn giản là tập đoàn xã hội đen kinh doanh "tạp hoá" nữa. Mà những lĩnh vực này đích thân anh là người quản lý,cùng các trụ cột khác chia nhau quản lý các lĩnh vực còn lại.

Nhắc tới xã hội đen, người ta chỉ nghĩ tới tệ nạn như bài bạc, chém giết, vay nặng lãi, mại d*m, chất cấm, vũ khí...


Nhưng Hoắc Long đã đưa Hoắc Liên Bang và Hoắc thị lên một đẳng cấp mà bất kì băng đảng nào cũng hâm mộ và khao khát. Đó là một tập đoàn lớn mạnh chiếm lĩnh hầu hết các ngành quan trọng của nền kinh tế, thao túng bộ máy chính quyền và thị trường. Và đặc biệt, chính quyền cũng không tác động nổi, thậm chí phải dựa hơi vào họ.

Đặc biệt là chủ mẫu Hoắc Liên Bang thâu tóm luôn cả nền điện ảnh nước nhà. Công ty điện ảnh Hoắc thị còn có cả tác phẩm đề xuất cạnh tranh giải thưởng ở các liên hoan phim quốc tế.

Đúng là một đế chế xã hội đen top đầu trên thế giới! Thậm chí các đợt khủng hoảng kinh tế cũng nằm trong tính toán của những tập đoàn khổng lồ như vậy.
. ?a chươ?g ?ha?h ?hất tại ﹎ ?? ?M?????N﹒?? ﹎


Không một bông tuyết nào hoàn toàn tinh khiết, không có đồng tiền nào hoàn toàn trong sạch. Quá trình không cần biết đúng sai, kẻ mạnh mới là kẻ được công nhận và giành chiến thắng.


***

Các nhà khoa học Anh đã tạo ra một loại tấm chắn tàng hình có thể giúp người hoặc vật phía sau biến mất hoàn toàn bởi ảnh nhìn của người đối diện. Họ đã sử dụng một loạt thấu kính đặc biệt để đổi hướng ánh sáng từ người hoặc vật thể phía sau sang bên trái và phải, cách xa người quan sát. Không chỉ hoạt động tốt ở các cảnh đồng nhất mà nó còn áp dụng được cả ở khung cảnh đường phố, toà nhà.

Hoắc Long đã thành lập một viện nghiên cứu khoa học nghiên cứu về tấm tàng hình này. Họ cũng thiết kế ra được một loại tương tự, dùng lưới dạng thấu kính, gồm các hàng thấu kính lồi hình trụ nhỏ, khi ánh sáng khúc xạ đều đặn có quy luật, mỗi thấu kính lồi hình trụ nhỏ sẽ nén vật thể phía sau thành dải mỏng khiến nó dường như vô hình. Từ đó đạt được hiệu ứng thị giác.

Trong tương lai, áo tàng hình của Harry Potter hay khăn tàng hình của Doremon sẽ không còn là điều hoang tưởng nữa.

Viện nghiên cứu của Hoắc Long hướng tới khả năng sản xuất được những tấm chắn có khả năng cách nhiệt và chống đạn. Lập tức điều này gây chấn động. Giờ người ta nhìn Hoắc thị với quan niệm mới- tập đoàn xã hội đen tri thức.

Dĩ nhiên, mật ngọt hút ruồi. Tài nguyên Hoắc thị nắm giữ quá lớn khiến nhiều kẻ thèm khát muốn giành giật. Mục tiêu chính là công nghệ tiên tiến mới nhất này. Và băng đảng ở El Salvador chính là một trong số đó. Băng đảng này man rợ tới mức nổi tiếng thuộc top những băng đảng hàng đầu trên thế giới và ra tay sát hại vô số phụ nữ. Chính vì chúng mà đất nước El Salvador là đất nước nguy hiểm nhất bậc nhất cho phụ nữ.
 
Chương 101: C101: Mắc kẹt


Toà nhà trụ sở của viện nghiên cứu bị đánh bom thành đống đổ nát. Hoắc Long và nhóm trụ cột đều ở trong đó.

Nghe tin, Khả Ni hoang mang cực độ. Cô cố trấn an, giờ là chủ mẫu, cô phải lo cáng đáng và xử lý mọi chuyện. Cô phân phó người bảo vệ phủ Hoắc gia, cho người đem Tiểu Thiên xuống căn cứ bí mật dưới hầm biệt thự, cô sợ bên địch sẽ động tay động chân con trai lần nữa.

Sau đó, cô tới trụ sở viện khoa học, các chị em khác cũng lo cho chồng đều có mặt cả. Đám thuộc hạ đang ráo riết tìm kiếm người mắc kẹt. Chính quyền cử xe cứu hoả, xe cứu thương, cảnh sát tới hiện trường. Mọi thứ sụp đổ nhìn vô cùng hoang tàn và thê thảm.

Một thuộc hạ thân cận nói ở viện khoa học cũng có một căn hầm tránh nạn, hi vọng Hoắc Long và mấy người kia đều trú kịp.

Thư Kỳ điều người của Hồng Bang Hội cùng tìm kiếm. Tiger LK nghe tin cũng ráo riết điều tra.

- Mẹ nó, không thể để cháu tao mồ côi bố được.


Tiger LK lo nhất là cho em gái. Phan Anh mà làm sao chắc Sulli sống không nổi mất. Mới cưới, mới có con, rời Châu Âu để đến với chồng.

Không chỉ Sulli, mấy phụ nữ còn lại ai cũng vậy, chỉ là họ cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi của bản thân mà thôi.

Họ cùng đám thuộc hạ đi vào, tới phòng lưu trữ công nghệ tàng hình, đồ đạc rơi đổ rất nhiều, không có một ai, con chip lưu trữ cũng biến mất khỏi két bảo hiểm. Khả Ni hoang mang, không biết chồng mình cầm hay đã lọt vào tay bọn người kia.

Họ mò mẫm mãi mới tới được hầm an toàn. Nơi này được xây dựng để chống khủng bố, cửa đã bị phong toả. Khả Ni cầu nguyện hi vọng mấy người đàn ông sẽ trong đó.

Muốn mở phải có mật khẩu, ở đây dùng công nghệ sinh trắc nếu không có vân tay và mắt của Hoắc Long thì không mở được. Ngoài ra, có một mật khẩu kí tự, nhưng lại toàn tiếng Hán cổ với những hình vẽ loằng ngoằng khó hiểu.

Mọi người hoang mang nhìn nhau, không ai biết là gì. Nếu nhấn sai 3 lần, cửa sẽ đóng vĩnh viễn.

Bên trong, Hoắc Long bị thương ở tay do vụ nổ làm đồ đạc bắn ghim vào. Khi thấy một nhóm lạ mặt đang lùng sục, anh đã nhanh tay lấy con chip lưu trữ công nghệ theo. Mạc Nguyên, Bách Tùng, Phan Anh, Vu Thần đều xây xát nhẹ. Họ muốn mở cửa đi ra nhưng do rung chấn quá mạnh, hệ thống bảo mật bị ảnh hưởng nên không thể mở từ trong. Vấn đề là bên ngoài e là chả có ai biết mật khẩu mà mở cửa. Trong này cũng ngắt sóng không thể liên lạc với bên ngoài.

- Phá cửa được không?

- Không, cửa này dùng bom cũng không phá nổi.

- Mẹ kiếp!


Hoắc Liên mất bình tĩnh gắt gỏng. Sulli LK thì thẫn thờ, Thư Kỳ khẩn trương ra ngoài gọi điện hỏi Hồng Vũ Hưng có vũ khí hay công nghệ gì để phá cửa không.

Chỉ có Khả Ni đang bình tĩnh nghĩ ngợi, Hân Nghiên đăm chiêu nhìn dãy kí tự rất lâu. Cô nhấn thử một lần, màn hình hiện X đỏ chót không thành.

Hân Nghiên ôm đầu nghĩ nghĩ, rồi nhớ tới một kí tự hình xăm trên người Mạc Nguyên. Có lần tắm cùng nhau, Mạc Nguyên đã nói Hân Nghiên ghi nhớ hình vẽ này. Cô nhấn lần 2, màn hình lại X đỏ chót thất bại.

Khả Ni nhìn Hân Nghiên, Hân Nghiên nhìn lại.

- Cái này, chị không thể nghĩ ra.

Hân Nghiên học về lịch sử nghệ thuật nên có am hiểu về mấy ngôn ngữ cổ. Tuy nhiên có một kí tự cô không biết.


Khả Ni nhìn vào, cô nhận ra đây là kí tự khắc trên thân con dấu của bang chủ Hoắc Liên Bang. Hoắc Long từng cho cô cầm xem con dấu quyền lực này. Chỉ có hai vợ chồng cô là được sờ tận tay, nhìn tận mắt.

- Cái này, em biết!

Hai người nhìn nhau:

- Chị nghĩ có lẽ phải kết hợp hai kí tự, khi nãy nhấn đều bất thành. Nhưng ghép lại thành chữ Lăng, Lăng có nghĩa là gì.

Khả Ni lúc này đã hiểu, không phải Long hay Ni, mà là Lăng. Có lần bị Hoắc Long gạ đẻ, cô từng nói muốn có con gái, nếu sinh con gái, cô thích cái tên Côn Lăng.

Dẫu vậy, lúc giơ tay nhấn màn hình, cả hai người đều run rẩy. Nếu bất thành, chắc phải đào từ lòng đất để chui vào quá.
 
Chương 102: C102: Devon aochi


Giây phút màn hình hiện ✓ xanh lá cây, ai nấy đều mong chờ cánh cửa đang từ từ mở ra.

Nhìn thấy người của mình, Khả Ni vội vã tới chỗ mọi người.

- Mọi người sao rồi?

- Không sao, sao em lại tới đây, nguy hiểm lắm.

- Nếu không tới chắc không cứu nổi mấy người.

Hoắc Long cười cười.

- Đi mau, nơi này không ở lâu được. Có kẻ đang lùng sục tìm con chip.

Nhân lúc Khả Ni không để ý, Hoắc Long đã thả con chip vào túi quần của cô.

Vừa ra tới cửa, họ đã gặp một nhóm trang bị vũ khí. Người của Hoắc Long lên trước bảo vệ, hai bên bắn nhau ầm ĩ.


Họ tìm một lối khác, trong lúc hỗn loạn, nhóm người bị tách nhau rồi lạc mất.

Hai vợ chồng Khả Ni và Sulli LK một nhóm. Họ gặp một đám người bám theo đuổi giết. Mục tiêu của bọn đó chắc chắn là ông trùm Hoắc Liên Bang. Dẫn đầu là một cô gái tóc ngắn đen nhánh. Tay Hoắc Long bị thương nên bắn súng hơi bất tiện, Khả Ni và Sulli LK đang hỗ trợ bắn những kẻ phía sau.

Cô gái tóc ngắn tiến lên giật lấy áo khoác của Hoắc Long rơi ra, sau đó tìm kiếm nhưng không có gì:

- Con chip đâu?

- Cô ngu hả, ai lại để ở nơi hiển nhiên dễ đoán thế!

- Khốn kiếp!

Cô ta ngay lập tức nhìn sang Khả Ni. Hoắc Long vội vã tới cản, Khả Ni đá một phát làm súng trên tay cô ta rơi ra. Cô ta thân thể cũng vô cùng nhanh nhạy, rõ là rất chuyên nghiệp, cũng gạt chân làm súng của Khả Ni văng ra ngoài. Hai cô gái đánh nhau một hồi, cô ta đã giữ được cổ Khả Ni chuẩn bị ra tay.

Sulli LK lao tới, dùng một mảnh thủy tinh vỡ ghim vào eo cô gái đó, sau đó nhanh tay nhón được con chip trong túi quần Khả Ni. Vốn là trộm xịn, nên Sulli rất nhanh tay nhanh mắt, khi nãy cô đã thấy Hoắc Long hành động.

Cô gái kia bị đâm bất giác thả Khả Ni ra. Khả Ni định chạy liền bị cô ta túm tóc. Cô xoay người lại bị cô ta đập vào đầu một cái choáng váng.

- Đầu cô làm bằng đá à, cứng v~

Khả Ni nhăn nhó khi đầu hai người đập vào nhau. Lúc cô còn chưa định thần, cô gái đó đã lại bóp cổ cô:

- Nói! Cô giữ con chip?

- Có biết tôi cũng không nói cho cô.

Hoắc Long đang phải đối phó với đám thuộc hạ của phe kia, cứ lại gần cứu vợ là bị ngăn cản. Sulli LK cũng không khá hơn, đang bị nhóm người bắn tùm lum phải nép trong một góc.

Thư Kỳ cùng Vu Thần và Phan Anh nghe tiếng súng lập tức tới hỗ trợ. Nhìn Khả Ni bị một người phụ nữ đang bóp cổ, Thư Kỳ lấy chiếc dìu ở bốt cứu hoả phi một phát về phía lưng cô ta.


Cô ta quay lại né được, nhìn thấy Thư Kỳ thì ánh mắt có chút dao động.

Thư Kỳ nhìn thấy đối phương cũng bất ngờ:

- Devon Aochi!!!

Aochi cười nhẹ một cái, Thư Kỳ cúi người rút một con dao dưới boot mình.

- Cậu vẫn thích chơi dao nhỉ!

Aochi nhìn con dao mình vừa né được rơi dưới chân, Khả Ni nhân lúc đó đá con dao lên và tóm lấy, xoay người thật mạnh làm đối phương bất ngờ. Một đường dài lướt qua bụng cô gái có tên Aochi. Cô ta ôm bụng, nhìn Thư Kỳ đỡ lấy Khả Ni.

Phan Anh cứu được Sulli và Vu Thần cứu được Hoắc Long.

Khả Ni liền hỏi:

- Thư Kỳ, chị biết cô ta.

- Ừm, chuyện dài lắm, nói sau.


Đám thuộc hạ của Hoắc Liên Bang đã thanh toán được đám người kia. Devon Aochi bị thương vẫn cố với lấy kiếm của một tên thuộc hạ, muốn sống còn bằng được. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng với Aochi, cô chỉ được phép thắng, không thể thất bại.

Thư Kỳ vốn định tha cho Aochi một mạng, không ngờ đối phương lại liều lĩnh như vậy. Cô ấy vớ được một thanh inox đỡ kiếm của Aochi chém về phía người của mình. Thanh inox bị cắt làm đôi.

- Cậu vẫn đam mê dùng kiếm nhỉ. Có vẻ "sắc ngọt" hơn rồi.

Nhóm Thư Kỳ đồng loạt đánh lại Devon Aochi. Vu Thần muốn giết tận tay, lại bị Thư Kỳ cản lại.

- Cô ta là người quen của chị!

- Nhưng cô ta muốn giết chúng ta.

Hoắc Long thấy vậy khẩn trương:

- Giữ cô ta lại, biết đâu sẽ lợi dụng được.

Vu Thần bất lực, đành đánh mạnh vào gáy Devon Aochi làm cô ta ngất ngay tại chỗ, rồi bị người của Hoắc Long mỗi người một bên lôi xềnh xệch ra ngoài.
 
Chương 103: C103: El salvador


Ngỡ là an toàn rồi, họ vừa ra khỏi đống đổ nát, thì thấy đám cảnh sát phong toả hiện trường bị một nhóm người bắn hạ. Băng đảng El Salvador nhất định sẽ không từ bỏ. Chúng từ các phía lao ra, còn có nhiều xe bọc thép thả một đám lính đánh thuê tiến vào.

- Chết tiệt!

Giờ ai cũng bị hao tổn sức lực, lại phải đối phó với đám người trang bị vũ khí kín thân thế kia. Cảnh sát cũng bị diệt gọn trong vòng một nốt nhạc.

Lúc này Bách Tùng và Hoắc Liên lái xe đi tới.

- Lên xe!

Không chần chừ, nhóm người chia làm hai lên xe. Hoắc Liên chở anh chị và chồng, Bách Tùng chở vợ cùng vợ chồng Phan Anh.

Nhìn thấy một cô gái lạ bị nhét lên xe chật chội, Bách Tùng quay sang hỏi:

- Ai đây?

- Bạn cũ!

Thư Kỳ đáp lại nhanh chóng, rồi hai xe cùng nhau tẩu thoát khỏi hiện trường.


Trên một con đường quốc lộ, một đoàn xe đang đuổi theo nhau. Hai chiếc Range Rover đen mà Bách Tùng và Hoắc Liên lấy được của đám cảnh sát đi trước, phía sau là một đoàn xe các loại của địch đuổi theo. Sau cùng cách đó không xa là một đoàn xe G63 của Hoắc Liên Bang đuổi tới.

Hoắc Liên vụt lên đầu tiên, tới một ngã rẽ, cô và Bách Tùng chia nhau mỗi xe một ngả để đánh lạc hướng địch.

Bọn El Salvador không biết chip đang được ai giữ nên cũng chia thành hai để đuổi theo. Nhóm người Hoắc Liên Bang vì thế cũng lần lượt nối đuôi chia hai ngả.

Hoắc Liên bị dí cho sát sạt. Vu Thần ngồi cạnh mở cửa sổ bắn, hai vợ chồng Khả Ni cũng ở ghế sau bắn về phía đối phương.

Hoắc Liên lái xe vào đường rừng khiến địch bị cắt đuôi. Vậy mà trên đường bìa rừng, một xe tải lớn mở cửa phía sau ra, một loạt xe moto đen dần lao xuống và tiến vào đường rừng.

- Bọn này trang bị ác thật.

Vu Thần nhìn đám xe này gắt lên. Hoắc Liên trấn an:

- Cảnh này quen mà, đừng lo, chúng ta giải quyết từ từ. Cơ mà đừng đạp rơi cửa xe nữa, đường rừng gập ghềnh không như đường phố Châu Âu đâu.

Hoắc Liên lên ga, lạng lách làm cả con xe xóc tận óc. Khả Ni không kiềm chế được suýt oẹ tại chỗ.


Xe máy là phương tiện chiếm ưu thế trong tình huống này. Bọn chúng áp sát vào xe, Hoắc Long lo cho vợ, tức giận chìa tay bị thương ra cửa, tóm lấy vai áo một kẻ đi moto rồi kéo lê khiến hắn đập người vào thân cây ngỏm luôn.

- Phải ra quốc lộ thôi, người của ta cũng không thể yểm trợ ở địa hình này.

***

Thư Kỳ ở ghế phụ bắn hết cả đạn ở súng, không nói nhiều, cô trườn cả người qua cửa sổ xe rồi leo lên nóc xe. Bách Tùng biết vợ rất liều nhưng cản không nổi.

Thư Kỳ nhảy sang xe của bọn địch bên cạnh, Bách Tùng lái xe lên trước, Phan Anh và Sulli đồng loạt bắn vào kẻ cầm lái xe kia và hỗ trợ Thư Kỳ.

Cô ấy lấy dao xử đẹp mấy tên ở sau, trước khi con xe bị mất lái đã kịp ngồi vào và xoay vô lăng, kịp thời khống chế được.

Hoắc Liên ra quốc lộ chạy một đoạn gặp xe Bách Tùng đang chạy làn bên cạnh. Đoàn xe lại tiếp tục một đoàn đuổi nhau.

Đám người của Hoắc Liên Bang cũng bị thiệt hại kha khá. Đám El Salvador vẫn ngoan cố đuổi giết bằng được.

Ba xe, một xe Hoắc Liên, một xe Bách Tùng, một xe Thư Kỳ chiếm được đi song song ba làn.

Bên El Salvador đã xác định được vợ chồng ông trùm Hoắc Liên Bang trên cùng một xe, chúng trang bị súng hoả tiễn định cho nổ xe đó.

- Có hoả tiễn.

Thư Kỳ hét lên, nhanh chóng áp xe mình sát rạt xe Hoắc Liên. Cô mở cửa, Khả Ni mạo hiểm leo lên, sau đó kéo Hoắc Long bị thương lên. Trước khi chiếc xe bị nổ tanh bành, Hoắc Liên cũng kịp nhoài người bám lấy Vu Thần và nhảy vào xe Thư Kỳ.
 
Chương 104: C104: Team work


Mạc Nguyên lái trực thăng cùng Hân Nghiên tới cứu cánh anh em. Lại tới một ngã rẽ, Hoắc Liên và Bách Tùng lại chia hai ngả.

Mạc Nguyên cho đám xe của Hoắc Liên Bang hỗ trợ xe Bách Tùng. Còn mình chỉ huy trực thăng hỗ trợ xe có Hoắc Long.

Một dàn trực thăng bắn tỉa xe của băng đảng El Salvador trên đường, bọn chúng cũng khô máu đáp trả, bắn hạ được một trực thăng rơi xuống. Hân Nghiên quan sát bản đồ vệ tinh khi thấy Thư Kỳ lái xe lên một mỏm núi.

- Mạc Nguyên, trên đó là đường cụt, nếu bị đuổi nữa là sẽ rơi xuống biển mất.

Mạc Nguyên khẩn trương nhìn, rồi phân phó các trực thăng còn lại xử lý và giữ chân các xe của băng El Salvador,mình thì lái trực thăng lên trước để cứu xe Thư Kỳ.

Thư Kỳ không giỏi lái bằng Hoắc Liên, xe chạy thì bị bọn địch đâm cho méo móp tàn tạ. Hoắc Liên chui lên:

- Để em.

Thư Kỳ đổi chỗ, hỗ trợ bên cạnh để Hoắc Liên cầm lái.


- Gạt cần.

Thư Kỳ nghe lời gạt một cái, Hoắc Liên nhấn ga rồi xoay vô lăng quay 180*, tính quay đầu thì thấy bọn El Salvador đã đuổi tới nơi. Bọn chúng không hiểu sao điều động được cả đám xe nữa tới cứu viện. Số lượng quá đông lại di chuyển tốc độ cao khiến trực thăng bắn tỉa không tiêu diệt được hết. Chiếc xe của họ cũng bị bắn cho, may đây là xe chiếm được của địch nên cũng có chống đạn.

Hoắc Long mất máu yếu dần, Khả Ni và Vu Thần vẫn bắn lại chống trả. Đoàn xe địch quá đông, Mạc Nguyên nói:

- Chỉ có cách thả bom mới làm chúng tan xác được. Nhưng nếu thế sẽ nguy hiểm cả xe Hoắc Long nữa.

- Thả dây bốc xe họ lên đi.

- Nhưng tốc độ quá cao rất khó tiếp cận. Phải móc được các móc vào 4 phía gầm xe mới bốc được xe lên.

- Anh thả em xuống, em sẽ móc gầm.

- Quá nguy hiểm.

- Hãy tin em, em sẽ làm được.

Hân Nghiên ở bên không đợi chồng đồng ý, nhấn nút thả dây ở trực thăng.

Mạc Nguyên nhìn vợ, chỉ đành ném cho cô một bộ bảo hộ đeo ở tay và chân.

- Cẩn thận, con vẫn ở nhà chờ em.

Hân Nghiên cười nhẹ:

- Con họ cũng ở nhà chờ họ.


Hân Nghiên học múa nên cơ thể rất mềm mại dẻo dai, cô đeo găng tay vào, lơ lửng bám dây trực thăng leo xuống, phía dưới vẫn bắn nhau ỏm tỏi.

Người của Hoắc Liên Bang bổ trợ để đảm bảo trực thăng của lão đại có thể hạ xuống gần nhất với xe của ông trùm.

Hân Nghiên hạ xuống nóc xe trong sự ngỡ của mọi người.

Hoắc Liên lái xe chậm lại, Thư Kỳ lấy một móc móc vào một bên gầm, Khả Ni một móc, Vu Thần một móc. Móc còn Hân Nghiên móc xong thì cũng là lúc xe lên tới gần vách núi.

Ngay khi thấy Hân Nghiên ra hiệu ok, cô ấy chui vào xe thì Mạc Nguyên gạt cần cố hết sức bốc chiếc xe 4 chỗ nhưng chở tới 6 người lên. Các chiếc trực thăng còn lại thấy trực thăng của lão đại kéo theo một oto lên tới khoảng cách an toàn liền đồng loạt dội bom xuống đám xe của băng đảng El Salvador. Cả một đoạn quốc lộ trở nên tanh bành khói lửa.

Bên này xe của Bách Tùng cũng được đoàn xe của Hoắc Liên Bang hỗ trợ an toàn rời khỏi quốc lộ trở về căn cứ.

Phan Anh và Sulli nhìn nhau thở phào. Devon Aochi bị kẹp giữa hai người vẫn bất tỉnh nhân sự.

Họ gặp nhau tại đại bản doanh, Khả Ni cùng Vu Thần đỡ Hoắc Long. Bác sỹ và cả một thùng máu quen thuộc đã sẵn sàng. Hoắc Long nhìn vợ:

- Con chip ở túi quần em.

Khả Ni vội vã sờ sờ:


- Không có!

- Có khi nào rơi rồi?

Đúng lúc xe Bách Tùng trở về:

- Em cầm!

Sulli LK cầm chíp lắc lắc trên tay, đi tới đặt vào tay Khả Ni. Hoắc Long ghé đầu dặn dò vợ xong mới yên tâm theo bác sỹ để xử lý vết thương.

Khả Ni cùng Mạc Nguyên tới mật thất, cẩn thận cất chip vào két mới ra ngoài.

Thư Kỳ đỡ Devon Aochi và giao cho bác sỹ. Nhìn mọi người thắc mắc, cô ấy mới chậm rãi trả lời:

- Aochi là bạn cũ của chị, người Nhật, trước cùng học đấu kiếm và dao cùng nhau. Sau này cô ấy mất tích, không hiểu sao lại làm việc cho bọn El Salvador tận bên Trung Mỹ nữa.
 
Chương 105: C105: Bạn cũ


Devon Aochi tỉnh dậy phát hiện mình bị trói tứ chi nằm trên giường. Lúc này, có một người đàn ông đang nhìn cô, nét mặt có chút quen quen.

- Cậu là ai?

- Tôi tò mò người phụ nữ dám lấy tới lấy mạng Hoắc Long, vậy mà lại là bạn của chị tôi.

- Em trai Thư Kỳ?

Hồng Vũ Hưng không đáp, chỉ cười rồi ra ngoài.

Lát sau, Thư Kỳ đi vào thay băng vết thương cho bạn mình.

- Không cần đâu!

- Phụ nữ để lại sẹo xấu lắm!

Aochi nhìn tay Thư Kỳ, một chiếc nhẫn đeo ngón áp út tay trái. Cô không hề biết bạn mình lấy chồng, vì địa bàn cô hoạt động lâu nay đều ở Trung Mỹ, và cũng không quan tâm thế sự.

- Kết hôn rồi sao?


- Ừm, mấy năm rồi, còn có một con trai.

- Thích thật đấy!

- Cậu cũng có thể!

- Không thể. Có khi sắp tới còn chết không toàn thây.

- Những năm qua đã có chuyện gì vậy?

- Mình đã sắp được rút khỏi giới sát thủ. Tuy vậy tổ chức lại bắt Aogi để khống chế mình. Bên El Salvador thuê người ám sát ông chủ Hoắc Liên Bang và lấy chip về. Xong vụ này, họ sẽ thả Aogi và chị em mình có thể gác kiếm.

Devon Aogi là em gái sinh đôi của Devon Aochi. Họ là thành viên của một tổ chức sát thủ. Aochi vốn đã ở ẩn, nhưng vì em gái nên đã để tay nhúng máu, thậm chí rất nhiều máu. Tổ chức yêu cầu họ phải làm đủ 100 phi vụ, vốn đã đủ, nhưng chúng lật kèo không cho Aogi nghỉ hưu, mà lại kiếm cớ bắt Aochi phải làm thêm.

Thư Kỳ quen Aochi khi còn học cấp 2. Nghỉ hè nào Thư Kỳ cũng được bố cho đi học đấu kiếm bên Nhật. Khi đó Aochi vẫn còn là cô bé Nhật Bản xinh xắn với khuôn mặt nhỏ xíu, tóc ngắn đen mượt với mái bằng rất đặc trưng. Họ cùng học đấu kiếm ở một võ đường nổi tiếng.

Bao năm, Aochi gần như không có thay đổi gì ở gương mặt, chỉ có ánh mắt là sâu thẳm không đáy, không còn sự hồn nhiên rạng rỡ hồi niên thiếu nữa. Thư Kỳ là người bạn duy nhất của Aochi, nên chỉ nhìn qua dù rất lâu năm không gặp thì vẫn có thể nhận ra. Cô từng kể với bạn mình về cô em gái sinh đôi, nhưng Thư Kỳ cũng chưa bao giờ gặp Aogi.


- Mình giúp gì được cậu không?. truyen bjyx

- Không giúp được. Băng El Salvador rất khủng bố. Mình đang lo cho Aogi, nếu chúng biết mình thất bại, con bé e là lành ít dữ nhiều.

Thư Kỳ thở dài, không ngờ chị em nhà Devon lại bấp bênh phụ thuộc kẻ khác như vậy.

- Đợi vết thương ổn đã.

- Hoắc Long sẽ không tha cho mình..

- Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy.

- Cậu và hắn có quan hệ gì?

- Chồng mình là thân tín của Hoắc Long, họ coi nhau như anh em ruột thịt.

- Thật trớ trêu, đi giết người mà lại va phải bạn cũ. Coi như mình nợ cậu, là cậu giữ cái mạng này.

- Đừng nói thế. Không nợ nần gì cả. Mai mình sẽ đưa con trai tới thăm cậu.

- Không cần, nó không nên biết bạn của mẹ mình là một kẻ đâm thuê chém mướn.

Thư Kỳ cười buồn, muốn cởi trói cho Aochi nhưng không thể, Hoắc Long với vụ này rất căng. Cả viện nghiên cứu cũng tổn thất nặng nề. Cô cũng không thể đẩy Bách Tùng vào thế khó được.

Hôm sau, Tiger LK cũng lặn lội mò sang đây. Vừa thăm thông gia, vừa thăm cháu và em gái. Phan Ý Nhi là con lai nên xinh xắn đáng yêu vô cùng. Mắt xanh và da trắng giống Sulli LK, tóc đen giống Phan Anh lại hơi xoăn xoăn. Tiger cực kỳ thích đứa cháu này. Còn định sau này không lấy vợ sinh con sẽ để lại toàn bộ tài sản cho cháu mình.
 
Chương 106: C106: Aogi


Aogi, có vẻ phi vụ không thành rồi. Chị cô thì mất tăm, nếu ngày mai không có tin tức gì, thì coi như thất bại. Cô sẽ phải làm người phụ nữ của tôi!

Tên đứng đầu tổ chức sát thủ là một gã trung niên tầm 50 tuổi.

Aogi ngồi đối diện hắn trên bàn.

- Nếu Aochi không đem kết quả gì về thì coi nay là bữa tiệc độc thân của tôi rồi.

Aogi cười rất nghệ, tên trùm chưa từng thấy cô cười quyến rũ như vậy. Bao người đẹp nhưng chỉ duy nhất hai chị em cô gái Nhật Bản này không chịu khuất phục hắn, thà làm 100 phi vụ cũng không chịu hiến dâng cho hắn. Dĩ nhiên họ rất được việc nên hắn cũng không thể để hai người vào tay kẻ khác. Bên El Salvador thậm chí còn thuê với giá cao ngất ngưởng.

- Tôi mời ông một ly được không?


- Dĩ nhiên.

Hắn rất thận trọng, rượu cũng là người của mình kiểm tra kĩ lưỡng, trên bàn cũng không để vật sắc nhọn gì.

Aogi nghiêng người cố để lộ ngực ra, tay bóp chặt ly thủy tinh vỡ vụn, lập tức cầm một mảnh muốn cứa cổ hắn.

Hắn đâu phải dạng vừa, mắt nhìn ngực nhưng tay lại giữ được tay Aogi đang cầm mảnh thủy tinh kia. Hắn cười khẩy, nụ cười bỗng cứng đờ khi có một cây đũa xuyên qua cổ hắn.

- Kẻ lật kèo phải chết!

Aogi nhìn hắn ộc máu ra rồi gục trên bàn. Cô lạnh lùng cầm chai rượu đổ lên tay bị thủy tinh ghim thương tích, không một sự nhăn nhó, Aogi mặt lạnh băng nghĩ về chị mình.


Có khi nào Aochi bị băng El Salvador giữ rồi không? Hay bị Hoắc Liên Bang xử luôn rồi?

Cô đội mũ lên, tháo một nắp ống thông gió trên trần nhà, cẩn thận trườn ra ngoài. Đám thuộc hạ bên ngoài thấy im ắng đến lạ, đi vào đã thấy ông chủ chết trong vũng máu, vội vàng phong toả cả địa bàn tìm Aogi.

Devon Aogi đã quá thành thục địa hình ở đây, cô đã thay xăng vào hệ thống phun nước ở vườn hoa xung quanh biệt thự, chất một đống thuốc nổ ở hầm chính giữa. Trước khi bước khỏi nơi này, Aogi ném lại chiếc bật lửa đang cháy, cả một vùng ngoại ô lửa cháy sáng rực.

Cô lấy một bộ giấy tờ giả, lặn lội sang Trung Mỹ tìm chị. Aogi nghĩ El Salvador khủng bố hơn, lại ra tay với cả phụ nữ rất tàn ác, nên muốn nhanh chóng tới đây trước. Với cả, Aochi quá lâu rồi không còn hoạt động gì ở Châu Á nữa, cô không tìm được thông tin gì về con chip từ Hoắc Liên Bang cả. Aochi năng lực như vậy, có thể đã lấy được chip cho băng El Salvador, nhưng lại bị tên trùm tổ chức sát thủ bán đứng. Bởi cô đã lén nghe được hắn muốn bán chị gái mình thành thuộc hạ cho bọn khủng bố rồi chiếm đoạt cô. Thế nên Aogi mới ra tay tiễn hắn về địa ngục.

Cô đứng trên mỏm núi nhìn xuống, băng El Salvador chiếm nhà tù ở giữa thung lũng làm địa bàn riêng. Nơi đây giam những kẻ khét tiếng tàn bạo nhất thế giới, trùm El Salvador là tù nhân top 1 nguy hiểm ở đây. Hắn biến nơi giam giữ thành thuộc địa của mình, sống nhởn nhơ như ở nhà riêng vậy.

Aogi quan sát cả tuần liền, nhận ra cứ mỗi 19h tối thứ 4 hàng tuần sẽ có một xe đưa nhu yếu phẩm vào. Cổng nhà tù kiểm tra an ninh rất kĩ, thậm chí có cả chó nghiệp vụ đánh hơi.

Tới ngày hành động, Aogi chờ sẵn trên một cây cầu đi bộ bắc qua đường, nơi mà chiếc xe nhu yêu phẩm đi qua. Cô nhảy được xuống nóc xe container, rồi nhẹ nhàng chui nấp vào đống hàng hoá bên trong. Để đối phó với đám chó nghiệp vụ, cô đã dùng một loại hương độc không mùi, với người thì không quá nguy hiểm, nhưng với động vật có thể làm tê liệt hệ thần kinh và rối loạn thị giác.

Đúng như dự đoán, đám chó lúc đầu sủa inh ỏi làm đám người El Salvador bước lên container lục tung lên kiểm tra. Nhưng chỉ 1 phút sau, đám chó bắt đầu mất kiểm soát và chạy loạn, làm đám thuộc hạ rối rít giữ chúng lại. Lúc quay lại kiểm tra tiếp thì Aogi đã khoan sàn, ngụy trang lỗ hổng cẩn thận rồi chui xuống gầm xe rồi.
 
Chương 107: C107: Nhà tù


Hệ thống nhà tù rất rộng, các buồng giam toàn những kẻ gớm ghiếc, xăm trổ kín thân. Aogi tóm được một lao công nhưng bà ta không hiểu tiếng Anh, bởi El Salvador dùng tiếng Tây Ban Nha. Chỉ đành đánh ngất và giấu bà ta vào một góc, Aogi mặc bộ đồ lao công của bà ta rồi mò mẫm tới được phòng an ninh.

Trong này có cả chục người giám sát màn hình, Aogi không thể dùng súng sẽ gây tiếng, rút dây động rừng. Cô phải xác định được buồng của tên trùm trước. Cô rút ra một bộ kim châm, quan sát những người đàn ông to con trong đó, chọn những cây kim có độ dài nhất định, một phát phi vào sau gáy một kẻ. Hắn gục xuống không một tiếng la, mấy kẻ khác bỗng thấy đồng nghiệp gục xuống, chưa hiểu gì đã bị một cây kim nhỏ ghim vào. Hầu hết ở vị trí cổ, trán, gáy và lưng nơi dọc cột sống. Đây là các vị trí điểm yếu, kim đâm vào dễ có tác dụng nhất.

Có một kẻ vẫn gắng gượng với tay lên bàn phím muốn nhấn nút chuông báo động, ngay lập tức Aogi lộn một vòng qua giữ được đầu hắn, cực nhanh rút dao ra đâm giữa đầu, còn tay bịt chặt miệng hắn khiến hắn chết thật im lặng.

Nhìn những cái xác nằm la liệt trên sàn, Aogi lấy khăn lau lau tay rồi rút kim của mình cất đi. Cô nhìn một vòng các màn hình, xác định được nơi tên trùm El Salvador đang ở.

Devon Aogi đốt một đống lửa ở trong phòng, rồi nhấn hệ thống báo cháy khẩn cấp. Khói bốc lên tới trần nhà kích hoạt hệ thống phun nước tự động, cả một nhà tù lớn giờ náo loạn hết cả lên.


Cô còn thao tác trên hệ thống máy tính đóng sập cửa khu nhà giam của tên trùm để hắn không chạy được. Chính‎ chủ,‎ ?ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch?ng‎ ﹟‎ ??????U?‎ e?﹒V?‎ ﹟

Cô đã xem sơ đồ địa hình, bên trên náo loạn thì cô sẽ đi dưới. Hệ thống ống cống rất lớn để phục vụ số tù nhân khổng lồ, tuy rất bẩn thỉu nhưng Aogi trang bị mặt nạ chống độc, nhanh chóng di chuyển.

Tên trùm nhận ra sự bất thường, đám thuộc hạ cũng tập trung lại để bảo vệ hắn. Khi nhận ra cửa của khu buồng giam bị đóng, chúng thậm chí lấy cả máy cắt để cắt cổng ra ngoài, mùi nguy hiểm nhận thấy rõ. Địa bàn của hắn sao hắn không cảm nhận được chứ.

Aogi mò được gần tới nơi thì cụt đường, lại phải chui lên. Đám thuộc hạ đang tấp nập đi lại để kiểm tra và lục soát. Chúng đã biết có kẻ đột nhập. Một tên tù binh nhìn thấy cô, định hét lên thì Aogi chỉ cười nhẹ rồi ném một lựu đạn vào căn buồng đó. Tiếng nổ lớn thu hút đám người El Salvador, khi chúng đến nơi chỉ thấy một buồng giam tan tành với những thi thể không nguyên vẹn.


- Khốn nạn, tìm được chưa?

- Chưa, chỉ biết hắn giết người bằng một con dao, mấy xác kia không tìm được hung khí có vẻ là trúng độc, và khi nãy dùng 01 lựu đạn. Thậm chí không thấy có súng.

Chúng nghĩ kẻ gây chuyện là một tên đàn ông to gan nào đó, tuyệt nhiên không nghĩ chỉ là một cô gái bé nhỏ.

Aogi phá khoá các buồng giam, đám tù nhân ồ ạt chạy ra tán loạn, kẻ thì chạy trốn, kẻ thì lại đấm nhau với bọn mình không ưa, đám cảnh sát địa phương được phái đến cũng chả có tác dụng gì, còn bị người của băng El Salvador xử lý.

Chúng phá cổng đưa ông trùm ra ngoài. Aogi đang đu trên trần nhà, nấp sau các ống thông gió lớn, quan sát được kẻ trung tâm và xác định được mục tiêu. Bởi những kẻ khác đều vây xung quanh để bảo vệ hắn.

Khi chúng tới một khúc cua, Aogi đã nấp trong tối chìa cây kiếm Nhật dài ngoằng giữa họng ông trùm. Đám thuộc hạ không dám bắn vì chỉ cần cô nhích nửa cm thôi là ông chủ của chúng sẽ đi đời.
 
Chương 108: C108: Xinh thế


Ông trùm là một kẻ rất vạm vỡ, hình xăm kín ngực, tóc hơi dài và râu quai nón. Nhìn thanh kiếm ở cổ mình, hắn cười nhẹ:

- Devon Aochi, tôi thuê cô mà cô dám làm chuyện này, không muốn lấy tiền công sao?

Aogi cười nhẹ, dần bước ra, đối phương thậm chí không hề biết cô không phải Aochi bởi họ giống nhau như hai giọt nước. Nghe hắn nói vậy thì rõ ràng hắn không hề giữ chị gái cô.

- Tôi biết ông đã mua đứt tôi từ tên trùm tổ chức sát thủ. Tôi sẽ không làm việc cho các người, vốn tôi đã có thể gác kiếm. Chính các người ép tôi.

- Cô còn trẻ vậy mà gác kiếm rất phí phạm tài năng. Làm việc cho tôi thì đâu có thiệt.

- Các người giết quá nhiều phụ nữ và còn bắt trẻ em cầm súng.

- Cô cứ làm như mình trong sạch. Tay cô dính bao nhiêu máu thì cô phải rõ hơn ai chứ.

- Tôi sẽ không thuộc sở hữu của bất kì ai nữa.


Nói rồi Aogi đẩy kiếm lên muốn giết hắn, hắn lại lùi lại tránh được. Đám thuộc hạ lập tức xả súng đồng loạt làm Aogi phải tạm rút lui.

Cô ném một bình hơi cay về phía chúng rồi đeo mặt nạ phòng độc khi nãy, đu lên vai một tên thuộc hạ rồi cướp súng của hắn. Giải quyết được kha khá nhưng tên trùm sỏ đã chạy thoát.

Aogi đuổi theo, phi một kim châm vào lưng hắn nhưng không ăn thua. Hắn quá đô con và thể lực tốt, độc tính của cây kim nhỏ không làm hắn gục ngã được.

Hắn chạy chậm hơn, một lát bị Aogi đuổi kịp, cô rút một phát 5 kim, đâm hắn nhanh như máy. Chỉ 5s, hắn bất động nhìn Aogi. Một kim ở bắp chân trái, một kim bắp đùi phải, một kim bả vai trái, một kim ở ngực phải, một kim giữa trán.

Miệng hắn từ từ rỉ máu, mắt không chút dao động. Tới khi chết, hắn vẫn nghĩ là Devon Aochi mới là người giết mình.

Aogi mặt không biến sắc, hắn đổ rầm xuống đất, đúng lúc bọn thuộc hạ tới nã đạn điên cuồng về phía cô. Cô đành nằm sát vào thi thể ông trùm và lấy thân hắn đỡ đạn. Tấm thân to lớn của kẻ khét tiếng lại bị chính thuộc hạ bắn cho thê thảm. Không thể nằm chờ chết, Aochi còn duy nhất một quả lựu đạn, muốn giữ để phòng thân nhưng tình huống này chỉ đành sử dụng. Cô tháo chốt, ném về phía địch rồi nhào lộn một vòng để thoát thân.

Khi chính phủ El Salvador tới nhà tù nhìn khung cảnh kinh khủng tan hoang thì vô cùng chấn động. Đến khi quan sát CCTV, họ cực sốc khi kẻ làm náo loạn nhà tù và giết chết ông trùm là một cô gái.


Ngay lập tức, cô gái đó bị rơi vào danh sách truy nã khẩn cấp, tội phạm cực kỳ nguy hiểm. Người ta lùng sục hiện trường, giám định được vân tay trên hung khí thì mới biết đích thị cô gái đó là Devon Aogi.

Tin này nhanh chóng truyền đến tai các băng đảng trên thế giới, thậm chí còn treo thưởng vô cùng cao. Người ta thi nhau muốn bắt lấy cô gái Aogi này.

***

Tiger LK đến thăm Hoắc Long thì cũng có tới chỗ Devon Aochi để hóng hớt.

- Mẹ nó, xinh thế!

Câu đầu tiên của thanh niên trẻ tuổi với danh ông trùm Châu Âu thở ra làm cả đám người Hoắc Liên Bang nhìn chằm chằm.

- Oh v~, gu cậu mặn thế!

Vu Thần nhịn không nổi cũng phải cảm thán một câu.

Tiger vậy mà bị thu hút sâu sắc trước cô gái bị trói trước mặt. Vẻ đẹp đậm chất Châu Á này, lại còn mắt một mí sắc lẹm với đôi mắt nhỏ toát vẻ đáng sợ, tóc ngắn đen nhánh với mái bằng hay hay. Anh đã quá quen với những hình ảnh gái Châu Âu da trắng dáng cao, thân hình bốc lửa, tóc vàng mắt xanh rồi. Nên Devon Aochi để lại ấn tượng rất mạnh mẽ với Tiger LK.
 
Chương 109: C109: Không sợ đâu


Devon Aogi rời Trung Mỹ tới Châu Á, cô quan sát thấy Hoắc Long ít lui tới đại bản doanh mà dạo này hay ở biệt thự gia đình. Linh cảm Aochi bị giữ ở đây, nên Aogi quyết định tới đây tìm người.

Tại hầm biệt thự của Hoắc Long.

- Em gái cô đang bị truy nã!

Aochi nhìn người trước mặt:

- Nó đã làm gì?

- Rất ấn tượng, giết được ông chủ tổ chức sát thủ, khử được trùm El Salvador.

- Cậu sẽ làm gì với tôi?

- Nể tình cô là bạn Thư Kỳ, tôi cho cô chọn cách chết. Muốn nhẹ nhàng dứt khoát hay kiểu gì cô đều có thể yêu cầu. Chỗ tôi không thiếu, kĩ thuật cũng không tồi.

- Kiểu mẹ gì chả phải chết. Cậu đúng là biến thái!

Lúc này, thuộc hạ đi tới nói nhỏ vào tai Hoắc Long. Anh nhau mày, lập tức ra ngoài.

Quả thực Devon Aogi không biết sợ là gì nữa. Hoắc Long đi ra, thấy một cô gái Nhật Bản y hệt kẻ anh đang giam giữ. Đối phương mặc một bộ kimono màu đen và trên eo đeo một thanh kiếm dài, nhìn anh mặt sắc lạnh:

- Tôi tới đón chị gái về!


- Tôi không tha cho chị cô được, cô ta đã gây tổn thất quá lớn.

- Vậy là anh không giao người?

- Không thể!

Devon Aogi không nói thêm, cô huýt sáo một tiếng rất vang. Người dưới hầm nghe được tín hiệu, cười nhạt rồi cũng đáp lại bằng một âm thanh tương tự.

Dù bị người của Hoắc Long chĩa súng tứ phía nhưng Devon Aogi rất dửng dưng, cô ném một bom khói về phía họ rồi lẻn dọc hông biệt thự, theo hướng âm thanh lọt được xuống hầm, ngắt toàn bộ hệ thống điện của cả khu vực biệt thự lớn.

- Giết cả hai cho tôi!

Hoắc Long gầm lên ra lệnh, đám thuộc hạ chia ra hành động tìm mục tiêu.

Aogi vẫn là chiêu cũ, hai cây kim hạ được hai vệ sĩ canh cửa, vào trong thấy chị gái thì cười.

- Xin lỗi, em tới hơi trễ.

Aochi nhìn em gái, hai người không có thời gian để nói thêm, nhanh chóng tẩu thoát ra ngoài. Không thể đi đường chính vì chắc chắn người của Hoắc Long đang lùng sục, họ leo lên tầng hai của biệt thự, tính nhảy từ trên xuống vườn trúc gần đó rồi thoát thân.

Đúng lúc này hệ thống điện được khôi phục, một cậu bé đang dịu dịu mắt, tay ôm một con gấu bông đi ra hành lang.


- Cô ơi, bố mẹ con đâu?

Tiểu Thiên đang chuẩn bị ngủ thì mất điện, căn phòng tối om làm nhóc con hơi sợ, muốn đi tìm bố mẹ.

Hoắc Long cũng ngay lập tức tới chỗ con trai, lại thấy cảnh con mình và hai chị em nhà Devon đứng cùng nhau.

Aogi nhìn Hoắc Long, rồi nhìn Aochi, rồi nhanh tay tóm lấy Tiểu Thiên làm con tin.

- Để chúng tôi đi, không thằng bé sẽ chết dưới tay tôi.

Tiểu Thiên sợ bóng tối, nhưng khi bị một cô gái lạ giữ chặt lại nhìn vào bộ kimono của Aogi và nói:

- Bố ơi lạ quá!

Hoắc Long nhau mày nhìn con trai, Aochi cũng nhìn cậu bé, còn Aogi nhìn Hoắc Long không chớp mắt:

- Tiểu Thiên đừng sợ, có bố ở đây rồi!

- Con không sợ đâu, bố xem cô ấy thật xinh đẹp, tóc ngắn màu đen giống tóc của Nhi Nhi nè. Nhưng tóc xoăn của Nhi Nhi xinh hơn.

Trong đám trẻ Hoắc Liên Bang, Hoắc Thiên thích Phan Ý Nhi nhất, thích hơn cả hai em con của cô ruột Hoắc Liên.

Câu nói của nhóc con làm Aochi ngạc nhiên, còn Aogi hơi dao động. Hoắc Long thấy hai người mất tập trung, bèn bắn thẳng vào tay Aogi đang giữ con mình, đám thuộc hạ phía sau cũng lập tức bắn vào Aochi nhưng cô đã né được nhờ núp sau chiếc kệ trưng bày ở hành lang.

Aogi bị thương bất giác thả cậu nhóc ra, ôm cánh tay đang rỉ máu, không rút được kiếm ra mà cũng không giữ được cậu nhóc lại, lập tức bị Hoắc Long trượt một đường dài đá bay vào một góc.

Anh giữ được con trai, nhẹ nhàng căn dặn:

- Không sao, con nhắm mắt lại, bịt tai lại, bố và họ chỉ đang tập võ thôi. Nhé!
 
Chương 110: C110: Vật lộn


Khả Ni nghe thấy tiếng súng trong nhà mình cũng vô cùng kinh hoàng, chạy lại chỗ con trai thì thấy Hoắc Long đang giữ thằng bé. Cô nhìn cặp song sinh trước mặt thì cũng hốt hoảng.

Aogi giết được cả trùm El Salvador thì cũng không ngán trùm Hoắc Liên Bang. Thế mạnh của cô là dùng kim châm độc, lập tức rút một kim phi về phía Hoắc Long.

Là trùm thì dĩ nhiên Hoắc Long cũng có thân thủ đáng nể, anh lập tức né được. Aogi rất nhanh rút một kim khác, đổi mục tiêu sang con trai ông trùm.

Aochi núp gần đó hiểu được ý đồ của em gái, lập tức nhảy qua, khi cây kim đã phi được nửa đường liền bị hai ngón tay của cô kẹp lấy rồi ném xuống đất.

- Em đã vi phạm nguyên tắc!

Aogi liếc qua chị gái, thờ ơ:

- Giờ là lúc nào, nguyên tắc không giúp chúng ta toàn mạng.

- Đạo đức nghề nghiệp, không liên lụy trẻ em!


Lúc hai vợ chồng Khả Ni đang lo lắng cho con trai, Aochi đã lôi Aogi nhảy ra ngoài rồi núp vào vườn trúc.

Hoắc Long lần theo vết máu đuổi theo, Khả Ni đưa con tới nơi trú an toàn. Tiểu Thiên ngây ngô hỏi:

- Mẹ không ra tập võ với bố sao?

- Hả? Con có sợ không?

- Không ạ, con trai thì phải mạnh mẽ.

Khả Ni cười, may mắn con cô không sao. Mới mấy tuổi đầu mà tận 2 lần bị bắt làm con tin rồi.

- Con ở đây có các chú bảo vệ, mẹ ra tập võ với bố xong sẽ vào ngủ với con nhé!

- Vâng ạ, mẹ đi đi.


Tiểu Thiên gật gật đầu, Khả Ni lo một mình Hoắc Long sẽ không đấu lại hai chị em sát thủ, lưu luyến nhìn con trai rồi chạy ra ngoài.

Trong vườn trúc, Aogi bị thương được Aochi giấu trong một góc, lấy lá khô phủ lên để ngụy trang, còn mình muốn đánh lạc hướng Hoắc Long.

Khả Ni nghe thuộc hạ báo cáo, bèn đi về phía bên kia của vườn trúc, liền bắt gặp Aochi đang chạy trốn.

Aochi vung kiếm chém về phía Khả Ni, cô né được, thanh kiếm lướt qua một thân cây đứt làm đôi. Biết kiếm Nhật nổi tiếng thế giới rồi, giờ thấy kiếm của Aochi làm Khả Ni mở mang tầm mắt. Cô nhặt đoạn thân cây làm gậy, lại bị kiếm của đối phương chém làm đôi. Hai tay hai mẩu trúc, Khả Ni không thể đấu lại, chỉ có thể liên tục lùi lại né tránh.

Khả Ni phi một đoạn trúc về phía Aochi, cô ta chìa kiếm làm đoạn cây chẻ dọc một nhát. Aochi đu lên cây trúc, đá một cú làm Khả Ni bay ra xa, cả người va vào thân cây đau điếng.

Khi Aochi lại gần, liền bị một nắm đất cát Khả Ni vung ra táp thẳng vào mặt, nhân cơ hội đó, cô đá một cú mạnh hất phăng cây kiếm của người kia ra. Cây kiếm lập tức ghim thẳng vào một thân trúc gần đó.

Aochi xoay người muốn lấy lại vũ khí của mình, liền bị tay Khả Ni túm lấy chân giật ngược lại. Hai người phụ nữ vật lộn nhau trên nền đất toàn lá rụng. Lúc đầu là Khả Ni phía trên, sau đó lại bị Aochi vật ngược lại bị đè bên dưới.

Khả Ni nhớ tới chiêu cũ của Aochi, bèn đập đầu mình vào đầu cô ta rồi vật cô ta ngược lại, ngồi trên bụng cô ta và ghim chặt cả người, tay bóp cổ khiến Aochi nhíu mày đau đớn.

Đúng lúc này, một cơn gió lướt qua, tán lá rơi xào xạc, Khả Ni chớp mắt một cái, Aochi đã dùng hết sức lực nghiêng người. Khả Ni ngã ra đất, Aochi lập tức lao tới chỗ cây kiếm và tấn công liên tục.

Khả Ni chạy tới đâu, thân trúc đổ rạp tới đó bởi lưỡi kiếm sắc lẹm. Trong lúc chạy, kẹp tóc của cô rơi ra, tóc bay loà xoà trong gió. Lưỡi kiếm vô tình, hất nhanh một cái, một chùm tóc cứ thế đứt lìa nhẹ nhàng bay xuống nền đất toàn lá khô rơi rụng.
 
Chương 111: C111: Tri kỉ


Hoắc Long rất nhạy cảm với mùi máu tanh. Ban đêm vườn trúc tối lờ mờ ánh đèn, mùi đất đặc trưng bốc lên ngai ngái. Một cơn gió thoảng qua, anh nhếch môi cười, cầm súng đi đến một gốc cây lớn hơi nhô lên.

- Devon Aogi! Cô đã đụng tới giới hạn của tôi!

Hoắc Long chuẩn bị ra tay, lại thấy vợ chạy tới chỗ mình, theo sau là Devon Aochi. Khả Ni lập tức đứng cạnh chồng, anh giữ cô đứng nép sau mình một chút. Nhìn tóc vợ mấp mô một đoạn, anh liền hỏi:

- Em có sao không?

- Em không sao!

Aochi thấy Hoắc Long chĩa súng vào chỗ em mình, lập tức dừng lại.

- Hoắc Long, chúng ta có thể thương lượng.

- Không có gì để thương lượng, em cô dám động tới con trai tôi.

- Tôi biết, nó cũng đã vi phạm nguyên tắc của chúng tôi. Vốn lần này là do tôi bị ép mới phải làm vậy, cậu tha cho chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không bao giờ bén mảng tới các người nữa.

Aogi khó khăn ngồi dậy, tay cô đang dần mất cảm giác, phát súng của Hoắc Long quá mạnh và tính sát thương quá cao.

- Chị nghĩ hắn sẽ tha sao, những kẻ như hắn có khi còn máu lạnh hơn chúng ta nhiều.

Cô ta gắng gượng, run rẩy rút một cây kim ở dưới giầy muốn sống còn lần cuối.

Aochi lập tức ném cây kiếm về phía Hoắc Long, anh né được đang định quay ra bắn Aochi vì tấn công mình, lại thấy cô ấy chắn trước thân, cây kim của Aogi đã ghim vào đùi.


- Aochiiiiii!

Aogi hét toáng lên, nhìn Aochi đổ gục khụy chân xuống đất. Khả Ni bất động nhìn cảnh này, Hoắc Long nhíu mày, đánh mạnh vào gáy Aogi để cô ta ngất lịm, rồi gọi người lôi hai chị em họ về biệt thự.

Devon Aochi biết rất khó để Hoắc Long tha cho họ, giờ có ra ngoài cũng bị bọn săn tiền thưởng truy lùng. Chỉ nghĩ được cách lấy công chuộc tội, giây phút ấy, Thư Kỳ hiện lên trong tâm trí, thôi thúc Aochi rằng không thể làm hại người của Hoắc Liên Bang nữa.

Thư Kỳ nghe tin cũng sốt sắng đi tới đó mà không đợi Bách Tùng đi cùng. Nhìn hai cô gái song sinh đều bất động trên giường, quay sang nói với Hoắc Long.

- Lần đầu tôi xin xỏ ai đó, cậu tha cho họ một mạng được không?

Hoắc Long nhìn Thư Kỳ chằm chằm:

- Rốt cuộc cô ta có ý nghĩa gì mà cô lại phải xuống nước đến vậy.

- Tri kỉ!

Chỉ với hai chữ này, Thư Kỳ đổi lại được cái gật đầu của Hoắc Long, kèm theo điều kiện.

- Không có lần hai, chỉ cần 01 lần nữa, tôi sẽ giết sạch không tha. Kể cả là Bách Tùng có lên tiếng.

- Cảm ơn cậu, tôi đảm bảo. Có thể để họ chỗ tôi không, ở đây không tiện. Yên tâm, cậu có thể giám sát.

- Khỏi cần!


Thư Kỳ cho người đưa hai chị em Devon ra xe. Trước khi cô rời đi, Hoắc Long nhắc nhở:

- Bọn săn tiền thưởng đang tìm!

Thư Kỳ cười nhẹ:

- Cậu lo lắng cho tôi sao?

Hoắc Long cười nhạt:

- Tôi lo lắng cho Bách Tùng. Họ mà liên lụy mấy người, đứa cháu Bách Hoàng của tôi lại phải chịu thiệt.

Thư Kỳ không đáp, chỉ mỉm cười rồi đi.

Hồng Vũ Hưng đang ở biệt thự riêng, nửa đêm lại thấy chị gái gọi điện.

- Alo?

- Chị mượn biệt thự của em vài hôm?

- Có chuyện gì vậy? Chị đâu thiếu nhà.

- Chị đang tới, gặp rồi nói sau.

Thư Kỳ nghĩ rồi, đưa tới chỗ em trai mình là an toàn nhất. Dù sao Hồng Vũ Hưng cũng là trùm Hồng Bang Hội, chỗ đó là nơi không phải kẻ nào cũng tùy tiện tới được.

Hồng Vũ Hưng nhìn thấy thuộc hạ của Hoắc Long đưa người vào biệt thự của mình, nhìn lại thấy hai người song sinh giống hệt nhau bèn quay ra hỏi chị:

- Xảy ra gì rồi?

- Để nhờ họ chỗ của em.

Chỉ lướt qua, ấy vậy mà anh nhận ra cô gái nào là Devon Aochi, dù mới gặp Aochi duy nhất một lần.
 
Chương 112: C112: Cà khịa


Hồng Vũ Hưng nghe chuyện không hiểu lí do gì mà chị gái lại bận tâm tới nhà Devon như vậy. Thư Kỳ vốn cũng là người sát phạt lạnh lùng, vậy mà hết lần này đến lần khác giữ mạng cho họ. Nếu bọn săn tiền thưởng đánh hơi được Devon Aogi ở đây, nhất định sẽ quậy đục nước nơi này.

Cả hai chị em song sinh đều nguy kịch, một kẻ bị thương ở tay nặng, một kẻ trúng độc nặng. Hồng Vũ Hưng vì chị mà huy động hết nguồn lực để cứu hai cô gái xa lạ này.

Họ hôn mê mất đúng một tuần, như có thần giao cách cảm, giây phút Devon Aogi tỉnh lại thì chỉ lát sau Aochi cũng tỉnh luôn.

Aogi thì chưa hiểu gì, thì Aochi đã nhìn Thư Kỳ cười nhẹ:

- Vẫn là cậu!

Thư Kỳ không đáp, chỉ nhẹ nhàng đi ra, để bác sỹ vào khám cho họ.

Hồng Vũ Hưng vì thế mà cũng nguyên tuần ở biệt thự.

- Tỉnh lại thì đi được rồi chứ?

- Còn xem sức khỏe họ thế nào đã.

Aogi bó bột ở tay đi ra, Aochi thì trúng độc ở chân nên ngồi xe lăn.

- Không cần đuổi chúng tôi cũng tự đi.

Hồng Vũ Hưng nhau mày:

- Devon Aogi, cô ăn nhờ ở đậu tại nhà tôi mà mở miệng nói được cái câu hay ghê.

Aochi lườm em một cái:


- Cảm ơn hai người, chúng tôi có thể làm gì để trả ơn này đây?

Aogi thế mà nhìn Hồng Vũ Hưng chằm chằm:

- Sao anh phân biệt được chúng tôi. Có những người không hề phân biệt được.

- Mặt cô in chữ "bất lịch sự" to đùng mà.

Hồng Vũ Hưng hờ hững đáp lại, Aogi cay cú nắm chặt tay. Thực ra anh chỉ cần nhìn qua là nhận được, anh cũng không hiểu vì sao mình nhận ra họ nữa.

- Cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?

Thư Kỳ giờ mới nhìn Aochi và lên tiếng.

- Chưa biết nữa, chắc sẽ gác kiếm, tìm một nơi kín đáo sống qua ngày.

Hồng Vũ Hưng cười khẩy:

- Các người cứ làm như dễ lắm. Cái mạng này đáng giá lắm, giết được các cô thì người ta giàu to, đời nào để lọt dễ thế.

- Anh im cái miệng đi, đồ vô duyên.

Aogi nghiến răng hằn từng chữ, chỉ muốn đấm đối phương cho bõ ghét. Rõ ràng mang ơn nhưng cô cứ thấy cái mặt kia khinh khỉnh khó chịu.

- Cô có tin tôi đổi cô lấy tiền thưởng không?


- Anh dám!

- Cô đang ở địa bàn của tôi đó. Không hiểu người cục cằn như cô mà cũng làm sát thủ được. Ít cũng phải như chị cô kìa. Cô chắc hợp bán hàng ngoài chợ hơn, cái miệng cứ phải gọi là hết sảy.

Hai người còn lại ngao ngán khi thấy một nam một nữ chả quen gì nhau, vừa gặp đã khịa nhau tưng bừng rồi.

***

Nay Khả Ni cũng dẫn con tới xem tình hình chị em nhà Devon. Vừa nhìn thấy hai cô gái hôm nọ, Tiểu Thiên đã lon ton:

- Ơ cô xinh đẹp này!

Aochi phì cười, Khả Ni vẫn đề phòng dù họ đang thương tích, bèn giữ con trai không cho cậu bé lại gần.

- Cô không xinh đẹp sao?

Devon Aochi nhìn nhóc con trìu mến hỏi lại, thế mà Tiểu Thiên lại lắc đầu:

- Cô kia xinh đẹp.

Cậu bé chỉ vào Devon Aogi đứng cạnh, dù hôn mê cả tuần cả hai bọn họ nhìn xơ xác hẳn ra.

- Giống nhau mà!

Tiểu Thiên lại lắc đầu:

- Không giống!

Mọi người ai cũng ngạc nhiên vì sao cậu nhóc này có thể phân biệt được hai chị em song sinh giống nhau y xì đúc.

- Cháu nhầm rồi, cô này mỏ hỗn lắm, xấu quắc à.

Hồng Vũ Hưng phản bác ý kiến của Tiểu Thiên, không tiếc buông lời chế giễu. Khả Ni cũng bị màn này làm cho buồn cười. Cô chưa từng thấy Hồng Vũ Hưng cà khịa ai bao giờ. Thế mà lại so đo với Devon Aogi.
 
Chương 113: C113: Chiêu mộ


Sulli LK ngạc nhiên khi thấy anh trai một tháng mò sang chỗ mình hai lần. Đã vậy lần này còn gạ gẫm cháu gái đi sang nhà Hoắc Long chơi.

- Từ khi nào anh thân với Hoắc Long vậy?

- Đâu có thân.

- Thế thì anh sang đó làm gì?

- Chẳng phải cháu gái thích chơi với cậu nhóc nhà đó sao. Anh dẫn con bé đi!

- Nay Nhi Nhi có đòi đi đâu!

- Thì trước khi nó đòi anh sẽ dẫn nó đi, vậy là khỏi đòi.

- Bó tay!

Sulli LK vẫn giao con gái cho Tiger để anh dắt sang nhà Hoắc Long.

Nhìn thấy thông gia này có vẻ hơi nhiệt tình, Hoắc Long liền hỏi:

- Cậu tìm gì mà ngó mãi thế!

- À, thằng nhóc con anh đâu? Cho tụi trẻ chơi với nhau.

- Nó đi thăm cô xinh đẹp rồi.

- Cô xinh đẹp?

- Nó khen Devon Aogi xinh đẹp. Gu gì mặn y cậu vậy.

- Vậy là họ không ở đây sao? Devon Aochi chứ!

Tiger không biết chuyện, nghe Hoắc Long kể thì ngớ hẳn ra.

Lúc này, Khả Ni dẫn con trai về, Tiểu Thiên đang bám lấy Devon Aogi thì thấy Phan Ý Nhi, liền buông áo cô ấy ra chạy một mạch tới chỗ em gái.


- Đàn ông đúng là dễ thay lòng đổi dạ!

Aogi buông một câu, khi nãy bị mẹ phản đối mà cậu nhóc vẫn bám chặt áo cô ấy không buông, một câu cô xinh đẹp, hai câu cô xinh đẹp. Giờ thấy em gái nhỏ là bơ ngay được.

Hoắc Long và Tiger LK đều ngạc nhiên khi theo sau Khả Ni là cặp song sinh người Nhật:

- Opsss, X2 sự xinh đẹp!

Vẫn là Tiger thở ra câu hết hồn.

- Họ có điều muốn nói với anh!

Khả Ni nhìn chồng mình, không vội hỏi Tiger tới có việc gì.

Hoắc Long nhìn như muốn đâm thủng hai cô gái kia, lạnh lùng hỏi:

- Các người còn gì để nói sao?

- Tôi.. Chúng tôi muốn cảm ơn anh đã tha mạng. Anh muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ dốc hết sức.

- Tôi không muốn dây dưa với mấy người nữa.

Devon Aochi ngại ngùng, Tiger LK đã nghe chuyện bèn lên tiếng:

- Cô có muốn làm việc cho tôi không! Tôi có thể bảo kê cho chị em cô không lọt vào tay bọn săn tiền thưởng.

Cả hai chị em nhà Devon quay sang nhìn thanh niên người nước ngoài mặt non búng ra sữa. Aochi đã gặp qua Tiger một lần:

- Chàng trai, cậu thích tôi sao?

Giờ tới mấy người kia sốc ngang.

Tiger LK nhún vai một cái.


- Nếu cô không ngại làm người của tôi. Anh em nhà tôi không ngại yêu đương người Châu Á.

- Tiger, việc này không đùa đâu. Họ là đối tượng truy nã quốc tế đó. Dây vào họ cậu sẽ thêm phiền.

Khả Ni lên tiếng nhắc nhở, Hoắc Long vẫn im lặng quan sát tình hình.

- Omg! Cậu nhóc này thích chị sao? Không ngờ chị có sức hút mạnh thế!

- Lịch sự đi Aogi!

Cả hai người đều không biết thân thế của Tiger, nhưng đoán là rất khủng mới có thể tới nhà riêng của Hoắc Long và tự tin nói bảo kê cho họ.

- Tôi muốn thu nhận Aochi!

Tiger LK tiếp tục lên tiếng, rõ ràng anh trúng tiếng sét ái tình với Aochi ngay từ lần trước- cũng là lần đầu tiên gặp cô.

- Xin lỗi, tôi không theo cậu được. Tôi không biết cậu là ai, cũng không có nhu cầu muốn làm việc cho cậu.

- Cô sẽ hối hận đó. Tôi không thua kém Hoắc Long đâu.

Tiger flex nhẹ về quyền lực của mình, vẫn bị Aochi cự tuyệt.

- Đừng nói cậu thích tôi thật. Không sợ có ngày chết dưới lưỡi kiếm của tôi sao?

- Tôi thích mạo hiểm và kích thích.

- Thật ngốc nghếch, tôi cũng giống Aochi mà, cậu có thể nhận tôi cũng được.

Devon Aogi không biết sợ mà nói năng tự nhiên như thể nhà mình.

- Không, phải là Devon Aochi! Cô chỉ là đính kèm thôi!

- Tôi có người mình thích rồi!

Aochi trả lời, Aogi hết hồn nhìn chị:

- Tên nào vậy? Sao em không biết!

Dĩ nhiên Aogi không thể biết, sẽ không ai có thể biết ngoài hai người trong cuộc. Người mà Aochi thích ư, rất đặc biệt, cô đã thích người ấy rất rất lâu rồi.

***

Năm ấy Aochi nói với Thư Kỳ:

- Mình thích cậu nhiều lắm!
 
Chương 114: C114: Không thể yêu thương nổi


Mình biết!

Thư Kỳ nhìn bạn mình, đáp lại rất tự nhiên.

- Cậu có thích mình không?

- Mình thích cậu như cách hai cô gái là bạn thân nhất của nhau.

- Ừm, mình hiểu.

Hai người vẫn tập đấu kiếm với nhau suốt một kỳ nghỉ hè. Họ vẫn thân thiết, Aochi vẫn thích đối phương, Thư Kỳ vẫn bình thường như trước đây với bạn mình. Giữa họ không hề có bất kỳ sự kì thị hay khoảng cách nào.

Họ không liên lạc với nhau ngoài dịp hè. Thư Kỳ mỗi năm chỉ gặp Aochi đúng 2 tháng nghỉ hè mà thôi. Vậy mà năm tiếp theo, Thư Kỳ không còn gặp lại Aochi nữa. Cứ ngỡ Aochi lánh mặt cô, hoá ra là cô ấy đã đầu quân cho một tổ chức sát thủ nức tiếng.

***

Dỗ con ngủ xong, Thư Kỳ đứng hút thuốc lá ở ban công nghĩ lại kỉ niệm với Aochi. Đã lâu Bách Tùng không thấy vợ hút thuốc, vốn anh phụ trách cả mảng buôn bán thuốc lá của Hoắc Liên Bang nên loại nào Thư Kỳ cũng đã từng hút qua. Bách Tùng không hề cấm vợ điều gì, luôn để cô tự do làm điều mình muốn. Thậm chí khi con trai đột nhiên xuất hiện lúc Thư Kỳ đang hút thuốc, anh còn giấu thuốc lá giúp vợ để Bách Hoàng không nhìn thấy.

Anh ôm lấy eo vợ, ôn tồn hỏi han:


- Tâm sự gì vậy?

- Về Aochi!

- Ừm, bận lòng gì sao?

- Cô ấy từng thích em.

- Ừm! Bà chị của anh đúng là thu hút mọi giới tính nhỉ.

Thư Kỳ cười mỉm, gõ gõ mẩu thuốc để tàn rơi xuống:

- Anh không ghen sao?

- Em là người của anh, đã là vợ anh, là mẹ của con trai anh. Chỉ có thể là người khác ghen tị với anh mà thôi.

- Bị em bóc tem mà vẫn tự tin nhỉ!

- Được, chứ không phải bị.

Bách Tùng lấy mẩu thuốc của vợ dập tắt, rồi vác hẳn cô lên vai để đi về phòng.

Nói không ghen nhưng Bách Tùng lại làm tình rất lâu, rất bạo, rất chủ động chiếm hữu. Thư Kỳ chỉ buồn cười, đúng là yêu phi công, con trai mấy tuổi rồi nhưng lắm lúc tính khí chồng cô vẫn như trẻ con vậy.

Thư Kỳ mệt xỉu lười biếng nằm trên giường, Bách Tùng từ nhà tắm đi ra, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm bên dưới.

- Em cười gì?

- Em thử tưởng tượng, nếu Aochi là đàn ông thì không biết anh còn ghen tới mức nào!

- Anh sẽ làm em không thể nằm đó mà trêu chọc anh nữa.

- Ngốc nghếch! Yên tâm, chị đây sẽ có trách nhiệm với cưng.

Bách Tùng phì cười, rồi nhẹ nhàng bế vợ đi vào nhà tắm, anh đã chuẩn bị một bồn nước ấm với xà bông yêu thích của cô.


***

Dưới sự nhờ vả của chị gái, Hồng Vũ Hưng cho chị em nhà Devon tá túc thêm vài ngày. Đêm nay tiện đường anh về biệt thự. Dù ở đó có hai cô gái, nhưng biệt thự rất rộng, phòng anh ở khu vực rất riêng tư nên không lo đụng mặt.

Thế mà đi qua phòng bếp, anh thấy Devon Aogi đang mò mẫn gì đó.

- Cô làm gì vậy? Sao không bật đèn.

Aogi giật bắn mình làm rơi cả cốc xuống sàn, nước nóng bắn vào chân làm cô lùi lại, vô tình dẫm phải mảnh vỡ.

- Anh bỗng lù lù ở đó cứ như ma vậy.

- Giết người như ngoé mà cũng sợ ma?

Hồng Vũ Hưng chậm rãi tiến lại bật đèn. Nhìn thấy một mớ đổ vỡ hỗn độn.

- Cô làm gì ở đây vào giờ này.

- Đói!

- Bữa tối không ăn?

- Không quen!


Anh nhìn kĩ hơn, là ngũ cốc pha sẵn, có lẽ Aogi đói quá nên đã đi pha ngũ cốc uống tạm.

Aogi bị mảnh sành đâm ở chân đau nhói vẫn đứng im một chỗ không nhăn nhó, liền bị Hồng Vũ Hưng nhắc nhở:

- Mau lau dọn đi.

Anh hờ hững quay lưng đi về phòng mình, chợt nghĩ Aogi vẫn đang bó bột ở tay, lại quay lại nhìn. Cô ấy bước đi một bước, một vệt máu đỏ lòm in dưới sàn.

Hồng Vũ Hưng bất lực, bế hẳn cô lên.

- Mẹ thằng điên này!

Aogi buột miệng chửi tục, Hồng Vũ Hưng vốn có ý tốt liền bực dọc thả cô bịch xuống đất.

Cú rơi bất chợt làm tay Aogi va mạnh xuống sàn, kèm theo vết thương ở chân do nước nóng bắn và mảnh sành ghim vào. Cô nghiến chặt răng, nhất quyết không kêu một tiếng.

Cố gắng bò dậy, nhận ra bột thạch cao bó ở tay bị vỡ rồi.

Hồng Vũ Hưng hơi nhíu mày, biết mình lỡ tay, nhưng Devon Aogi là cái thứ sinh vật không thể yêu thương nổi. Anh bèn gọi người xử lý vết thương cho cô ấy còn mình thì không muốn quan tâm, đi thẳng về phòng.
 
Chương 115: C115: Tuy hỗn nhưng nhớ nhớ


Vậy mà sáng hôm sau, hai chị em nhà Devon ngạc nhiên khi một bàn đồ ăn Nhật được sắp xếp tươm tất.

Hồng Vũ Hưng không muốn mang tiếng không hiếu khách, thực ra là áy náy với Aogi vì vụ đêm qua. Anh cho người tìm đầu bếp người Nhật, nấu món Nhật truyền thống nhất để mọi người Nhật đều ăn quen.

Anh không ăn cùng họ, nhưng lại đứng từ trên nhìn xuống, thấy Devon Aogi ăn ngon lành lại bất giác mỉm cười.

Devon Aochi liếc nhìn thấy chủ nhà, bèn buông đũa cúi đầu một cái thể hiện lời cảm ơn. Hồng Vũ Hưng gật đầu một cái rồi rời đi, chỉ có Aogi cắm đầu ăn không để ý gì.

Vốn định ở một đêm rồi đi, vậy mà cả sáng, anh lại lượn đi lượn lại cả cái biệt thự. Hai chị em nhà Devon ở trong phòng không hề ra ngoài, bỗng lòng anh cảm thấy nhàm chán, tự nhiên nhớ cái mỏ hỗn kia ghê.

Không kiềm chế được, Hồng Vũ Hưng đi lại chỗ phòng của Devon Aogi.

Tình cờ, đúng lúc cô mở cửa, nhìn thấy đối phương là phải bật chế độ khó ưa liền.

- Anh lượn như cá cảnh ở đây làm gì?

- Nhà tôi, tôi muốn đi đâu chả được.

Aogi ở phòng nhìn ra cửa sổ, từ sáng đã thấy tên chủ nhà đáng ghét này lượn lờ rồi.

Bác sỹ đã báo cáo hết tình hình của hai chị em họ cho anh, nhưng giờ anh lại kiếm cớ:


- Nhân tiện, tay sao rồi?

Aogi nhìn tay rồi bĩu môi:

- Nhờ phước của anh, tay tôi lại phải bó thêm nửa tháng.

- Ờ.

- Rồi sao chưa đi?

- Nhà tôi, cô lấy quyền gì giục tôi phải đi.

- Anh không đi thì tôi đi.

- Cô đi đâu?

Aogi lách qua người Hồng Vũ Hưng, thong dong đi ra ngoài sân, không thèm trả lời.

Sân gạch vẫn còn ướt do sáng sớm mưa phùn. Aogi ở phòng chán quá, muốn ra chỗ cây cối cho thoáng, lại chập choạng trượt ngã. May mà theo bản năng cô giơ tay cao lên.

Hồng Vũ Hưng đi sau thấy cảnh này hốt hoảng tới bế cô lên:

- Sát thủ kiểu gì mà đi bình thường lại ngã. Thật là thiếu tố chất!

Aogi được bế trong lòng anh, không chửi như lần trước, nhưng vẫn cãi nhem nhẻm:

- Chẳng qua nghỉ lâu quá, với cả... Tại cái sân nhà anh. Hay anh trộn độc gì đó vào đồ ăn sáng khiến chân tôi trở nên mất kiểm soát.

Cô gắt um lên, vừa quê vừa bực. Không hiểu bực vì ngã hay bực vì bị khịa nữa.

- Tôi thả cô xuống nhé.

- Cảm ơn đã báo trước.

Vậy mà giây phút Hồng Vũ Hưng buông tay ra, Aogi chỉ với một tay vẫn quàng cổ anh rất chặt không hề rơi xuống.


- Cô là khỉ à, vào nhà rồi thì xuống đi chứ!

- Mẹ nó, ai khiến anh bế tôi vào, tôi muốn ra ngoài kia mà.

- Sao cô không nói ngay từ đầu đi. Báo hại tôi mất công bế vào. Mà sáng cô ăn bao nhiêu vậy, người đâu nặng như cái tải ấy.

- Anh có phải đàn ông không, sao thô lỗ với phụ nữ vậy!

- Cô là phụ nữ chỗ nào? Không có nổi một mẩu dịu dàng.

- Sao tôi phải dịu dàng với anh? Với cả tôi có thể sinh con được, đương nhiên tôi là phụ nữ. Không như ai đó, đàn ông mà so đo như đàn bà.

- Devonnnnnnn Aogiiiiiiiiii!

Hồng Vũ Hưng đã nổi giận thật rồi. Devon Aogi đã xúc phạm anh.

Nghe thấy tên mình bị gầm gào lên như vậy, ngay lập tức Aogi tròn mắt rồi tụt xuống, muốn chạy ngay lập tức.

- Cô nói cô đẻ được chứ gì. Được, tôi xem cô thể hiện thế nào.

Anh giữ cô lại, cầm tay không bị thương của Aogi lôi xềnh xệch đi lên cầu thang, hướng phòng mình thẳng tiến.

- Anh bị thần kinh à, anh đừng nghĩ tôi bị thương thì không ra tay được với anh.

To mồm là thế nhưng Aogi giẫy nảy hất tay Hồng Vũ Hưng ra, rồi ôm chặt lan can cầu thang vì sợ sẽ bị anh lôi đi tiếp.


Cô định hét lên gọi Aochi nhưng nghĩ Aochi còn đang ngồi xe lăn, cũng chả khấm khá hơn mình.

- Tôi nhân nhượng cô quá nên cô không coi ai ra gì phải không?

- Rồi, tôi xin lỗi được chưa.

- Chưa!

- Anh muốn gì nữa?

- Nói thật dịu dàng xem nào.

- Xin lỗiii!

- Dịu dàng dữ chưa? Chủ ngữ đâu?

Aogi đang ở thế khó, bèn nuốt nước bọt một cái, rồi hít một hơi lấy đà, tay vẫn ôm cầu thang nhưng mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng nhỏ xíu:

- Tôi chân thành xin lỗi anh. Là do tôi đã quá đáng rồi.

Biết là cô ấy miễn cưỡng xin lỗi mình, nhưng Hồng Vũ Hưng giây phút đó lại hẫng một nhịp. Một người đứng, một người ngồi, bốn mắt nhìn như muốn thăm dò cảm xúc của nhau vậy.
 
Chương 116: C116: Trò chuyện một chút


Devon Aochi dự định sẽ rời khỏi biệt thự của Hồng Vũ Hưng, vết thương của cả hai chị em tuy chưa khỏi hẳn nhưng đã khá hơn nhiều rồi, họ không thể cứ ở đây mãi được.

Do chân đi lại không tiện nên Aochi đã bảo em gái nói với chủ nhà một câu, còn cô ấy thì đã báo qua với Thư Kỳ.

Tối hôm ấy, Aogi canh mãi mới thấy Hồng Vũ Hưng tới biệt thự. Thấy anh đi vào thư phòng, cô cũng lò dò đi theo.

" Cốc cốc"

- Vào đi.

Hồng Vũ Hưng tưởng người làm đem cafe cho anh nên đáp luôn mà không ngẩng lên nhìn.

- Nè!

Anh nhíu mày nhìn lại, hơi ngạc nhiên:

- Ai cho cô tới đây?

- Có việc thì mới tới chứ! Anh tưởng tôi thích gặp anh lắm à.

- Việc gì?

- Mai chúng tôi sẽ rời đi.

- Ừ.

Hồng Vũ Hưng không hỏi về sức khỏe của họ, cũng không hỏi lí do vì sao rời đi sớm hơn, bởi Thư Kỳ đã đánh tiếng với anh để họ ở tới khi khỏi hẳn.

- Chị tôi gửi lời cảm ơn vì anh đã cưu mang.

- Ừ. Đó là chị cô, còn cô?

- Hả?


- Cô không cảm ơn được nửa lời à?

- Tôi....

- Lại gần đây, nói tròn vành rõ chữ một lần tử tế xem nào.

Devon Aogi bẽn lẽn lại gần bàn làm việc của Hồng Vũ Hưng.

- Cảm ơn anh, đã cưu mang tôi, và chị tôi.

Rồi cô nhìn chằm chằm vào con búp bê Daruma trên bàn của đối phương.

- Còn muốn nói gì nữa à?

- Không, hết rồi.

Hồng Vũ Hưng nhìn theo ánh nhìn của Aogi, tự nhiên muốn nói gì đó.

- Quà của Thư Kỳ cho từ lâu lắm rồi, hồi cấp 2 hè nào chị ấy cũng đi Nhật học đấu kiếm, mua làm quà lưu niệm.

- Ừm, đi Nhật thì gần như ai cũng mua búp bê này làm quà mà. Nó không bao giờ ngã, lại có màu đỏ may mắn nữa.

Rồi cả hai im lặng, Hồng Vũ Hưng nhìn Aogi, Aogi thì vẫn nhìn con búp bê tròn xoe trên bàn.

- Mai rời khỏi đây rồi, không gặp tôi nữa chắc cô yên ổn lắm.

- Kể ra cũng hơi buồn.

Hồng Vũ Hưng cười tủm, lại cúi đầu nhìn laptop mà nói:

- Vì sao buồn?


Bỗng dưng lòng anh có chút mong chờ.

- Đồ ăn gần đây ngon, ngon hơn tất cả những chỗ tôi từng ăn. Chỉ thua Aochi nấu.

- Ồ!

Tưởng gì, hoá ra cô ấy mê đồ ăn. Tuy không phải lưu luyến mình nhưng Hồng Vũ Hưng vẫn vui một chút, bõ cái công tìm đầu bếp về nấu ăn cho họ.

Devon Aogi vốn không yên phận, lại nhìn sang bức tượng hoa đào bằng thạch anh hồng trên bàn.

- Không nghĩ chỗ anh cũng có món đồ xinh xẻo như này.

- Sờ linh tinh tôi đánh gẫy tay cô đó.

- Sờ tí làm gì căng, đây, anh đánh nốt tay này đi, tôi sẽ ăn vạ ở đây, ngày ngày ăn đồ ăn ngon của nhà anh. Rồi cãi nhau cho anh phiền chết. Dù gì ra ngoài với cái tay bó bột này cũng sớm muộn bị bọn săn tiền thưởng tóm được. Chi bằng ở đây ăn chơi béo tốt.

Hồng Vũ Hưng buồn cười với cái lí lẽ ấy, nhưng phải nhịn, tự nhiên nghĩ hay đánh cho Aogi ở lại thật.

Anh nhoài người với khối thạch anh hồng tạc hình hoa đào lại gần.

- Cho cô nhìn thêm chút, đồ này do nghệ nhân nổi tiếng mài dũa, cánh hoa rất tinh tế sống động.

- Tưởng cho, chứ nhìn thì ăn thua gì.

- Chưa thấy ai đi ở nhờ mà còn xin xỏ chủ nhà như cô.

Aogi một tay cầm khối thạch anh lên, nhìn không to lắm nhưng với một tay, cô loạng choạng vì nó nặng hơn cô nghĩ.

Hồng Vũ Hưng vội vã đỡ lấy, một tay anh áp lên tay cô, một tay nắm lấy khối thạch anh kia.

Aogi giật mình rụt tay lại.

- May quá, nó mà làm sao chắc anh xử tôi mất.

- May mà cô không sao! Rơi vào chân chắc bó bột luôn.

Devon Aogi nhìn Hồng Vũ Hưng bỗng loé một tia thiện cảm. Anh ta vậy mà lại lo cho cô.

- Tôi..Tôi về phòng đây.

- Ừ.

Aogi lúng túng rời đi, Hồng Vũ Hưng có chút hụt hẫng nhìn bóng lưng cô xa dần. Bỗng Aogi quay đầu lại, họ lại nhìn nhau vài giây, sau đó Aogi mới dứt khoát đóng cửa đi hẳn.
 
Chương 117: C117: Gạ gẫm mà hết lí do


Hai chị em nhà Devon nếu nói xinh đẹp thì không hẳn xinh đẹp, mà là đẹp lạ kiểu khác biệt. Không cần mắt hai mí to tròn, không cần tóc bồng bềnh thướt tha, cũng không cần cao ráo mà nhỏ con, thậm chí là ngực phẳng.

Nhưng ở họ có nét rất thu hút, nhất là ánh mắt, rất khó đoán và khiến người ta tò mò. Hồng Vũ Hưng nhận ra, ánh mắt của Devon Aogi có gì đó toát vẻ láu cá tinh nghịch hơn một chút, không lặng yên sâu thẳm như Devon Aochi. Có lẽ vì vậy anh dễ dàng nhận ra họ mà không hề nhầm lẫn.

Nghĩ nghĩ, anh không tập trung làm được việc gì. Thực sự muốn kiếm chuyện với Aogi, từ ngày cô ấy ở đây, Hồng Vũ Hưng coi việc cà khịa là thú vui mới của mình.

Nhìn thấy khối thạch anh hồng, anh cầm lấy rồi lững thững đi tới phòng Devon Aogi.

"Cốc cốc".

Aogi tưởng chị gái sang giúp cô thay đồ, bị bó bột một tay khiến sinh hoạt của cô có nhiều bất tiện. Cô vui vẻ ra mở cửa, trên người mặc một chiếc áo quây ngực.

Hồng Vũ Hưng nhìn chằm chằm, Aogi thế mà không hét lên, rất điềm tĩnh xua tay trước mặt đối phương:

- Ê!

- Hả?

- Anh qua đây có việc gì?

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào người Aogi, trả lời rất lạc đề:

- Cô không xấu hổ à, mặc áo vào đi!

- Bình thường mà, ở chỗ tôi người ta còn mặc như này tắm suối nước nóng ấy. Anh xấu hổ à?

- Cô không xấu hổ thì tôi xấu hổ cái nỗi gì!

- Ờ, người như anh thì thiếu gì phụ nữ, như này vẫn kín đáo chán, che được chỗ cần che là được.

- Ai bảo cô là tôi thiếu gì phụ nữ!


- Ngu đâu mà không biết, nhìn là biết.

- Mắt cô híp nhưng không lẽ thị lực cũng kém.

- Anh qua đây chỉ để cà khịa nốt à!

Hồng Vũ Hưng đi vào rất dửng dưng, đặt khối thạch anh vào tay Aogi:

- Cho cô đấy!

Aogi bất ngờ được dúi đồ cho, khom người ôm lấy.

- Thật?

- Thật! Mà cô mặc áo vào đi. Cô tính quyến rũ tôi à?

- Oẹ, thị lực tôi có kém cũng không nhìn trúng anh.

- Ai mà biết được, cô quyến rũ tôi rồi sơ múi hết đồ nhà tôi cũng nên. Đã vậy còn được ăn đồ ăn ngon nữa.

- Tôi còn chả mất công quyến rũ anh cũng tự mang đồ sang cho tận tay còn gì.

Hồng Vũ Hưng tính đến trêu chọc tí cho vui, ai dè bị nói cho á khẩu, đành chuyển chủ đề.

- Các cô định đi đâu?

- Bí mật, nói nhỡ anh lại nổi lòng tham bắt tôi lại đổi lấy tiền thưởng thì sao.

- Nè Aogi!


- Gì?

Tự nhiên Hồng Vũ Hưng gọi tên mình như thể thân thiết làm Aogi hơi ngạc nhiên.

- Muốn làm việc cho tôi không?

- Ủa, sao lại có cái ý tưởng này.

- Tự nhiên nghĩ đến.

- Xì, bạn của Hoắc Long còn chả chiêu mộ nổi.

- Ai?

- Cái tên người Châu Âu ấy, hắn có vẻ thích Aochi. Cơ mà Aochi không đầu quân cho tên đó.

Hồng Vũ Hưng bỗng khẩn trương hẳn lên, có khi nào Tiger LK thích Aochi không thành lại chuyển sang Aogi không. Họ giống nhau y đúc mà.

- Tôi bảo kê cho cô!

- Tên kia cũng nói vậy, hắn còn nói không kém Hoắc Long.

- Ngày nào cô cũng được ăn ngon.

- Ăn nhiều béo lắm.

- Có đồ gì đẹp tôi sẽ cho cô.

- Một cái thì thích, chứ cỡ 10 khối thạch anh này tôi bê không nổi.

- Thế thôi!

Aogi có chút hứng thú với đề nghị của Hồng Vũ Hưng, tính làm giá chút, thế mà anh lại thôi luôn, chả kiên trì gì cả làm cô tụt cả hứng.

- Thôi thì về phòng anh đi, tôi còn phải thay đồ.

Hồng Vũ Hưng chưa nghĩ được cái cớ gì khác đành đứng lên, đưa mắt nhìn món quà của mình. Aogi hiểu ý:

- Cảm ơn quà của anh! Ok!
 
Chương 118: C118: Chuyển đổi mục đích


Đêm đó cả hai người đều mất ngủ. Hồng Vũ Hưng đi tới bếp tìm ly uống rượu thì thấy Devon Aogi cũng đang ở đây, vẫn là không bật đèn.

- Lại ngũ cốc à?

Aogi cũng không giật mình nữa. Cô quay lại:

- Tôi thèm đồ ngọt.

Anh cười, lần đầu Aogi thấy điệu cười kiểu này từ anh.

- Ở tủ trên!

Anh đến chỗ Aogi, vươn tay mở cánh tủ trên cao. Aogi chỉ cao tới vai anh mà thôi. Lúc ấy, cô cảm giác mình thật bé nhỏ.

- Có các loại này.

Hồng Vũ Hưng xoè ra mấy túi nhãn hiệu khác nhau. Aogi cầm lấy túi kẹo Kit Kat.

- Người Nhật hay ăn loại này, cơ mà bên Nhật, Kit Kat có nhiều vị mà nước khác không có.

- Thế sao?

Hồng Vũ Hưng vẫn đứng sát Aogi, cúi xuống nhìn cô hỏi.

- Ừm!

Aogi đỏ mặt lúng túng bóc kẹo. Nghĩ một giây, cô chìa kẹo cho đối phương:

- Vẫn là nên mời chủ nhà trước.

- Từ khi nào cô biết lịch sự vậy?


- Anh thật khó ưa, lịch sự cũng bắt bẻ.

Cô cau có nhét kẹo vào miệng Hồng Vũ Hưng, anh thì nhăn nhó nhận lấy, bị ấn cả một thanh socola Kit Kat dài làm phồng cả miệng.

- Ngọt quá!

Anh cố nuốt hết chỗ kẹo rồi nhíu mày cảm thán, vớ lấy chiếc ly ở bàn rồi rót nước uống.

Aogi sượng trân:

- Cốc đó tôi vừa uống, chưa kịp rửa.

Hồng Vũ Hưng ngậm nước trong miệng, hơi bất ngờ nhưng cố tỏ ra bình thản nuốt xuống.

- Vô tình thôi, có phải trực tiếp chạm miệng nhau đâu mà.

Không nói thì thôi, nói xong thì cả hai đều quay mặt đi chỗ khác lảng tránh.

- Tôi về phòng đây, anh cũng nghỉ ngơi đi, đừng uống rượu nữa.

Cô cầm chỗ kẹo còn lại, nói xong liền bước đi.

- Aogi!

Thế mà cô lại giật mình.

- Anh gọi gì nữa?

- Cô có cân nhắc chút nào về đề nghị của tôi khi nãy chưa?

- ....


- Là có muốn làm việc cho tôi không ấy!

Thấy Aogi không đáp, Hồng Vũ Hưng nhắc lại thêm một lần.

- Còn phải xem Aochi nữa. Chúng tôi không tách rời nhau.

Hồng Vũ Hưng tiến lại chỗ cô, đưa tay vén mái tóc ngắn của cô ra sau vành tai. Trong ánh đèn mờ nhạt đêm tối, anh lại muốn nhìn cô ấy thật rõ, sợ mai cô đi rồi...

Aogi ngơ ngác trước hành động này, sau đó thì hơi sợ. Chí choé nhau quen rồi, tự nhiên trìu mến thấy sai sai.

- Anh tính quyến rũ tôi à.

Hồng Vũ Hưng khựng cả người trước câu hỏi vô tư của Aogi.

- Nếu thế thì cô có đổ không?

Aogi nhìn chằm chằm gương mặt ở ngay sát mình. Kể ra thì ngoại hình rất ok, tâm tính cơ bản là không xấu, chỉ là cái miệng chuyên gia đấu khẩu với cô mà thôi.

- Anh tự tin thế! Anh là bad boy chuyên dụ dỗ người ta kiểu này à?

- Chán cô thật, cô là khắc tinh của sự dịu dàng lãng mạn à. Giả vờ phối hợp tí cũng không.

Hồng Vũ Hưng lúc ấy bị rung động thật, cơ mà Aogi đã tạt một gáo nước lạnh dập tắt sự rung động nhỏ xíu vừa mới đâm chồi rồi.

Anh hờ hững quay lưng đi về phòng, lần này là Devon Aogi gọi hẳn tên anh:

- Hồng Vũ Hưng!

Cô đi hẳn tới trước mặt anh, mạnh dạn hỏi:

- Muốn ngủ cùng tôi không?

Anh nheo mắt nhìn Aogi:

- Sao cô thô thế!

- Đi thẳng vào mục đích cuối cùng của anh còn gì!

- Mục đích của tôi vốn không phải dụ cô lên giường. Nhưng cô vừa làm tôi đổi ý rồi.

Aogi không biết lấy đâu ra cái dũng khí ấy mà dám hỏi một câu nhạy cảm như vậy. Một người dám rủ rê, một người dám làm. Hồng Vũ Hưng chưa uống một giọt rượu nào nhưng lại hùa theo, bế Aogi vào lòng rồi đi về phòng mình. Cả hai không nói gì, chỉ có nhìn đối phương và đoán cảm xúc của nhau.
 
Chương 119: 119: Mất Dấu


Hồng Vũ Hưng và Hồng Thư Kỳ đứng trên tầng 2 nhìn chị em nhà Devon ra xe để rời đi, ai cũng mang trong mình cảm xúc khó tả.

Anh châm một điếu thuốc, chầm chậm nhả khói nhìn xuống, Thư Kỳ bên cạnh cũng lấy một điếu dí vào đầu thuốc của em trai.
Devon Aochi nhìn lên, cười mỉm với Thư Kỳ và nhìn sang chủ biệt thự, cúi đầu chào một cái, chân cô ấy đã đi lại được, chỉ là chưa linh hoạt hẳn.
Devon Aogi nhìn Hồng Vũ Hưng không chớp mắt, cùng chị cúi chào rồi vào xe.
Họ dĩ nhiên có chuẩn bị cho mình một đường lui để sống bình yên sau khi rửa tay gác kiếm, là một vùng ngoại ô Châu Âu hẻo lánh.

Tuy nhiên không thể đi máy bay vì dễ bị bọn săn tiền thưởng đánh hơi được, họ chọn di chuyển bằng tàu biển.

Thực ra Thư Kỳ sẵn sàng điều máy bay riêng cho họ đi, nhưng lại sợ Aochi phải mang cảm giác mang ơn mà không thoải mái, nên cũng để bạn tùy ý.
Hai chị em nhà họ Hồng vẫn im lặng, từ từ hút hết mẩu thuốc rồi mới vào trong.
- Chị đừng hút nữa, Tiểu Hoàng thấy sẽ không hay đâu.

Bách Tùng quá nuông chiều chị rồi.
- Ừm! Cảm ơn em!
- Không có gì!
Thư Kỳ chưa về ngay, cô tiện ở lại bàn chuyện làm ăn của Hồng Bang Hội với em trai.


Dù lấy chồng có con, nhưng cô vẫn cùng Hồng Vũ Hưng tiếp quản bang hội và lo chuyện của gia tộc.

Cô ấy rất ra dáng người chị cả, và cũng rất có năng lực.

Vì vậy Bách Tùng cũng nể vợ vài phần.
Hai tiếng sau, Thư Kỳ chuẩn bị về thì thuộc hạ gấp gáp báo cáo:
- Cậu Hưng, xe của nhà Devon bị mất dấu rồi.
Thư Kỳ thì lo cho bạn mình, Hồng Vũ Hưng thì lo cho người phụ nữ của mình, nên đều cử người theo sát xe của chị em song sinh tới khi họ an toàn lên tàu mới thôi.

Vậy mà đi tới cảng lại bị đánh lạc hướng và mất dấu.
- Điều tra được gì rồi?
- Có vẻ bọn săn tiền thưởng đã đánh hơi được họ.

Chưa biết chính xác là bọn nào.
- Tìm kiếm nhanh cho tôi.

Hồng Vũ Hưng ra lệnh, không biểu hiện ra bên ngoài nhưng lòng có chút dậy sóng.

Thư Kỳ cũng gọi cho chồng:

- Giúp em lần này!
Bách Tùng dùng thế lực của Hoắc Liên Bang, chỉ 30p sau đã gọi vợ:
- Bang Bạch Ưng!
Đây là đối thủ của Hồng Bang Hội, biểu tượng đều là hình đại bàng, nhưng màu sắc của nhà họ Hồng màu đen, còn Bạch Ưng đúng như tên gọi, là đại bàng trắng.
Từ khi Hoắc Long tặng Hồng Vũ Hưng một phần địa bàn Đông Nam Á thì bên Bạch Ưng đã tức giận rồi, địa bàn bỗng bị cạnh tranh làm mất đi không ít lợi ích.

Nhưng thế lực của Hoắc Liên Bang quá lớn, họ là bang dưới trướng nên cũng không phản kháng được.

Thế mà lại được tin mật báo là Devon Aogi đang được ông trùm Hồng Bang Hội thu nhận, nhân dịp này, vừa có tiền thưởng, vừa có thể xử luôn đối thủ.
Bang Bạch Ưng không ngờ chỉ lát sau đã nhận được tối hậu thư của Hồng Vũ Hưng yêu cầu thả người.
"Rốt cuộc hai con ả này có quan hệ gì mà hắn lại quan tâm đến vậy.

Nếu vì tiền thưởng thì Hồng Vũ Hưng đã giao chúng cho bên cảnh sát quốc tế rồi, chứ không đời nào lại thả đi như vậy".
Tên cầm đầu bang Bạch Ưng khá tò mò, nhìn về phía chiếc container nhỏ ở cảng.

Hai bị em Devon đang bị nhốt trong đó.
- Hẹn hắn tới đây chuộc người.

Tiền thưởng không thể không lấy, nếu không lấy của kẻ này, chúng ta sẽ lấy của kẻ khác.
Hắn cho thuộc hạ gửi lời nhắn tới Hồng Bang Hội, rồi nhẩn nha ngồi rít thuốc ở bến cảng chất đầy container chồng lên nhau.
Là trùm Châu Á, ngay lập tức Hoắc Long nhận được tin bang Bạch Ưng khiêu chiến với Hồng Vũ Hưng.

Anh cười nói với vợ:
- Xem ra lại có trò để xem rồi!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top