Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 360: Chương 360


Ăn xong là nhăn mặt ngay.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, sờ tay Chu Triệt một cái.

Đường Tuế:???
Mi không sao chứ!
Không phải bắt sờ mặt thì là bắt sờ tay.

Luân Hồi Kính hô to oan uổng, cái này chả liên quan gì đến nó cả.

Nó trong sạch mà!
Đường Tuế liếm khóe môi, thấy bàn tay hắn đang gác trên bàn, thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nàng chỉ cần nhẹ nhàng, giả bộ vô tình chạm vào là được.

Chắc là không sao đâu nhỉ.

Đến thần còn không hay quỷ không biết cơ mà.

Trong lòng nghĩ vậy, Đường Tuế liền duỗi tay ra, tay nàng còn chưa chạm đến ngón tay Chu Triệt.

Chu Triệt liền dùng một bên tay khác nắm lấy cổ tay nàng.

"Ngươi đang làm gì?"
Cổ tay bị siết có chút đau, nhưng vẻ mặt Đường Tuế lại vừa đau khổ vừa vui sướng.

Khi làn da hai người tiếp xúc, Đường Tuế lập tức nghe thông báo hoàn thành nhiệm vụ đến từ Luân Hồi Kính.

Hắn sờ tay mình cũng coi như hoàn thành.


"Ta chỉ muốn thu dọn chén đũa.

"
Đường Tuế cúi đầu, giọng nói mềm mại lại xen lẫn chút rầu rĩ.

Chu Triệt:?
Hắn liếc nhìn cái chén trước mặt mình, trong lòng chửi thầm, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm?
Thật ra nàng không có ngấp nghé hắn?
Chu Triệt lập tức buông tay Đường Tuế ra.

Đường Tuế cúi thấp đầu, nhìn cổ tay trắng nõn của mình bị hắn siết ra mấy vệt đỏ ửng.

Đau ~!
Nhưng cũng đáng.

Nhiệm vụ này dễ hoàn thành quá đi!
Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này liền nghe Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt thổi tay cho cô một cái.

Đường Tuế:???
Đây là nhiệm vụ tào lao gì thế!
Nghiêm túc luôn?
Chu Triệt thấy cổ tay nàng bị mình niết bỏ bừng, mà nàng cũng luôn cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Rất đau hả?

Mặc dù nàng có chút không giống những nữ tử khác, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, hắn làm vậy có phải hơi quá đáng không?
"Có phải ngươi rất đau không?"
Vừa dứt lời, Chu Triệt liền hối hận.

Quả nhiên, Đường Tuế nhanh chóng được nước lấn tới, nàng khịt mũi, gật đầu.

"Đau lắm, ngươi có thể thổi cho ta không?"
Nói xong liền đưa tay mình đến bên môi Chu Triệt.

Gò má trắng nõn tinh tế của nàng cũng nhiễm mấy phần ửng đỏ, đôi mắt to ngập nước chờ mong nhìn Chu Triệt.

Thổi đi, mau thổi đi.

Chu Triệt nhíu mày, vừa định hất cổ tay nàng ra, lại thấy vệt đỏ trên cổ tay nàng dần dần bầm tím đi, cũng không biết là đang nén đau hay sao mà đôi mắt ngận đầy nước, vừa mỏng manh đáng thương lại tràn nhập hy vọng nhìn hắn.

Hắn mím môi, có lẽ chính hắn còn kịp chưa phản ứng đã cúi đầu.

Hé môi thổi một hơi.

Vừa định chán ghét hất tay nàng ra.

"Đường Tuế, con nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây cho ta, ngươi hay lắm, đã bắt nạt biểu tỷ ngươi mà còn có mặt mũi đến nhà bếp ăn uống cơ đấy.

"
Nghe giọng điệu này, đầu óc Đường Tuế xoay chuyển một vòng, cẩn thận đối chiếu, người này là nương của Triệu Song Song, cô mẫu của nàng, Đường Kim Hương.

Lại nói tiếp, gần đây Đường Kim Hương ở am ni cô được một khoảng thời gian.

Ha, nghe cái giọng điệu này, cũng không thấy Đường Kim Hương có thay đổi gì.

Đường Tuế chỉ cảm thấy trước mặt có luồng gió mạnh xẹt qua, góc cửa số vang lên một tiếng.

Người đã không thấy đâu nữa.

.

 
Chương 361: Chương 361


Lúc này, Đường Kim Hương mang theo một đám người hùng hổ đi tới.

Lúc bà ta lại đây thì nghe khuê nữ nhà mình nói Đường Tuế giống như có lệ quỷ bám vào người, đột nhiên có sức lớn, cho nên bà ta sẽ không cứng đối cứng mà đưa một đám phụ nhân lại đây, thay khuê nữ của bà ta trút giận.

"Đường Tuế, ngươi quả nhiên ở đây.

"
Sau khi Đường Kim Hương tiến vào lập tức thấy Đường Tuế đứng dựa vào bàn trà, mi mắt cong cong, tươi cười ngọt ngào.

"Vì sao ngươi lại đánh biểu tỷ ngươi, ôi ôi, Song Song nhà ta số khổ, đối đãi với người ta toàn tâm toàn ý lại còn bị người ta bắt nạt thành như vậy.

"
Đường Kim Hương nói xong lại bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, chiếc khăn trong tay không ngừng lau những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt.

"Vừa rồi ta cũng theo Đường tỷ tới thăm Song Song, sau lưng và bả vai nàng toàn là vết bầm tím, thật đáng thương.

"
"Ôi trời, ta nói này, nhị nha đầu Đường gia, nhìn tuổi ngươi không lớn, sao có thể đối xử tàn nhẫn với biểu tỷ mình như thế.

"
"Các ngươi đang nói gì thế?"
Đường Tuế đứng bất động, tiếp tục hỏi.

ngôn tình hài

"Ngươi biết rõ còn cố hỏi, ngươi ghen ghét biểu tỷ ngươi tài giỏi hơn ngươi nên đẩy nàng xuống hồ, đẩy xuống thì thôi, còn ấn mạnh xuống, đây là thù hận lớn đến bực nào chứ?"
Bà phu nhân đứng bên cạnh Đường Kim Hương cũng bắt đầu mở miệng nói giúp.

Chĩa thẳng ngọn giáo vào Đường Tuế.

"Giờ ta vẫn còn đau đây.

"
"Có phải ngươi nói biểu tỷ ngươi ăn nhờ ở đậu không?"
Đường Kim Hương giận sôi, gầm rú lên.

"Đúng vậy.

"
Đường Tuế không hề phủ nhận chuyện này, còn gật đầu.

"Biểu tỷ và cô mẫu các ngươi thật sự ở nhờ nhà ta còn gì!"
"Đường Tuế, ngươi có còn là con người không, vậy mà lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo này.

"
Đường Kim Hương hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước có thể xông lên, dùng đao chém nát mặt nàng.

"Cô mẫu, có chuyện gì vậy?"
Đường Tuế đang chuẩn bị nói thì Đường Mộc Nguyệt vác cái bụng to, được người đỡ, sốt ruột đuổi tới.


"Xin cô mẫu bớt giận, phải chăng có hiểu lầm gì trong chuyện này.

"
Đường Mộc Nguyệt nhanh chóng kéo tay Đường Kim Hương, sợ bà ta xông lên đánh Đường Tuế.

"Hiểu lầm? Sao có thể hiểu lầm, vừa rồi nàng ta đã thừa nhận.

"
Đường Kim Hương nghiến răng nghiến lợi nói, cánh tay túm Đường Mộc Nguyệt cũng hơi dùng lực.

Đường Mộc Nguyệt mang thai sáu tháng, nhìn giống như sắp chuyển dạ, lúc này bị Đường Kim Hương túm như vậy, càng cảm thấy choáng váng.

Chỉ là chuyện liên quan đến danh dự của Đường Tuế, dù không chịu nổi nàng ta cũng phải cố chịu.

"Tuế Tuế, muội nói cẩn thận xem nào.

"
"Ta có làm gì đâu, chuyện hôm đó biểu tỷ kéo ta rơi xuống nước, ta đã không tranh chấp gì, cô mẫu bên này lại kéo bè kéo cánh đến đây tấn công ta, cứ như ta mới là người sai, hơn nữa, biểu tỷ vốn ăn nhờ ở đậu, đây là sự thật mà!"
Đường Tuế nói tới đây còn cố ý cúi đầu, giả vờ ấm ức không thôi.

Dung mạo nàng vốn có nét ngây thơ thuần khiết, lúc này cúi đầu như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn liền đau lòng.

Đường Mộc Nguyệt thấy thế, lòng nhói lên.

“Tỷ tỷ, ta không sai.


Lúc này Đường Tuế lại ngẩng đầu, đôi mắt to đẫm nước, khẽ chớp mi, nước mắt liền rơi xuống.

.

 
Chương 362: Chương 362


Cắt, ai mà chẳng biết giả làm bạch liên hoa.

"Được lắm, cái nhà này không phải là của ca ca ta sao, ôi ôi, ca ca ơi, sau khi huynh chết muội không thể ở đây được nữa rồi.

"
Đường Kim Hương nháy mắt vỗ đùi, khóc sướt mướt.

"Để các ngươi ở là thương cảm các ngươi, một phụ nhân như ngươi vốn dĩ không thể về đây ở, huống chi ngươi còn mang theo đứa con chồng trước.

"
Đường Tuế nói lời này càng khiến Đường Kim Hương điên hơn, bà ta trở tay xô Đường Mộc Nguyệt đứng bên cạnh ra.

"A! "
Đường Mộc Nguyệt hét một tiếng rồi ngã xuống đất, chỉ một lát sau làn váy đã bị máu tươi thấm ướt, trong không khí đều là mùi máu tanh khó ngửi.

“Phu nhân.


"Mau đi gọi đại phu.

"
"Xuất huyết rồi, nâng về mau.


"
Đường Kim Hương vừa thấy Đường Mộc Nguyệt chảy máu không ngừng, mặt bà ta lập tức vàng như tờ giấy vàng, hơi thở cũng bắt đầu trở nên từ tốn.

Nhìn nàng ta như vậy, Đường Kim Hương nhảy nhót sung sướng, từ lúc Đường Mộc Nguyệt bắt đầu mang thai, bà ta không ngừng cho người hầm đồ bổ, chính là nhằm lúc nàng ta sinh con một xác hai mạng, như vậy vừa vặn nhường chỗ cho Song Song.

Ha ha ha, bây giờ thì hay rồi, hơi giận một chút là thành ra vậy.

Nếu nàng ta chết, Song Song nhà họ có thể ngồi vào vị trí Kỷ phu nhân.

Dỗ dành một lát, rất nhiều người đều vây quanh Đường Mộc Nguyệt.

Đường Tuế vô tình nhìn thoáng qua vẻ mặt Đường Kim Hương, ánh mắt lạnh lên.

Nàng bực bội nhíu mày, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì thế, tránh ra hết cho ta.

"
Nghe nàng nói vậy, người xung quanh bắt đầu không vui.

Đặc biệt là mấy người có quan hệ tốt với Đường Kim Hương: "Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy, đây chính là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi còn thờ ơ như vậy, không biết rắp tâm làm gì.

"
"Ôi trời, ta còn nghe nói nàng ghen ghét Mộc Nguyệt, trở về hai năm cũng không cười với Mộc Nguyệt cái nào.

"

"Ta đã nói rồi, chắc chắn nàng ta hy vọng Mộc Nguyệt xảy ra chuyện, sau đó độc chiếm tài sản Đường gia, mới nhỏ để độc ác như vậy.

"
"Tránh ra hết cho ta.

"
Người bị nàng lôi kéo lảo đảo suýt nữa té ngã.

"Ngươi làm gì đấy, chúng ta đều là phụ nhân từng sinh sản, có chúng ta ở đây, chắc chắn có ích hơn ngươi.

"
"Một nha đầu miệng còn hôi sữa như ngươi có thể làm gì?"
"Hơn nữa, chúng ta đều đã cho người đi mời người lại đây rồi, ngươi như vậy là ảnh hưởng bọn ta, là ngươi không đúng.

"
Đám người này ta một câu, ngươi một câu bắt đầu tranh cãi với Đường Tuế.

"Các ngươi tránh ra cho ra, ta có thể tự cứu tỷ tỷ ta.

"
Đường Tuế nói xong duỗi tay đẩy mấy kẻ chắn trước mặt ra.

Rất nhanh đã đứng trước mặt Đường Mộc Nguyệt, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị cái xác béo của Đường Kim Hương đâm vào, lui ra xa.

"Này này, ngươi đừng làm phiền ở đây nữa, lúc trước ngươi đánh biểu tỷ ngươi, chuyện này ta đã không so đo với ngươi, hiện giờ tỷ tỷ ngươi bị thế này, ngươi còn muốn làm ầm ĩ, bây giờ tính mạng của tỷ tỷ ngươi đang bị đe dọa, ngươi nhất quyết đòi trị liệu, ngươi có thể trị liệu cái gì? Hiện tại không phải là lúc để ngươi gây sự chú ý.

"
Nói xong, Đường Kim Hương còn che trước mặt Đường Tuế, không cho nàng chạm vào Đường Mộc Nguyệt.

.

 
Chương 363: Chương 363


Những người xung quanh nghe Đường Kim Hương nói thế, nhận thức về Đường Tuế càng kém hơn.

Mang thai trên căn bản cũng chính là đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, trước giờ vẫn luôn là vậy, vậy mà nàng lại có suy nghĩ như thế.

“Ngươi mau tránh ra, đừng ở đây xem náo nhiệt.


“Đúng đấy, phu nhân có muội muội như ngươi đúng là xui tám đời.


Đường Tuế chán ghét nhìn thoáng qua Đường Kim Hương: "Ngươi cứ luôn cản, không cho ta đi cứu người là có ý gì?”
Đường Kim Hương bị đẩy ra cũng không để ý lắm, dù sao đã kéo dài thời gian đủ nhiều, bây giờ đại phu vẫn chưa tới, có đến thì chỉ sợ Đường Mộc Nguyệt cũng đã mất máu quá nhiều mà chết.

Giờ Đường Tuế muốn bày trò gì thì cứ mặc nàng thể hiện uy phong thôi.

Chờ nàng xong việc thì Đường Mộc Nguyệt đã chết, ha ha ha! Một kẻ không bận tâm tính mạng của tỷ tỷ như nàng, e là sẽ bị nước bọt dìm chết.

Đường Tuế nhíu mày, ngày thường nàng rất để ý đến bụng của Đường Mộc Nguyệt, không muốn nàng ta bị người khác va phải.

Nào ngờ, hôm nay Đường Kim Hương lại gây chuyện.

"Thúy Nhi, các ngươi mau đi mời đại phu.

"
Đường Tuế duỗi tay bế Đường Mộc Nguyệt lên, nàng có thể cảm nhận được sinh mạng Đường Mộc Nguyệt đang dần mất đi.


Chỗ này hiện tại toàn là người, nàng muốn cho Đường Mộc Nguyệt uống máu mình chắc chắn là không được.

"Chao ôi, máu chảy đầm đìa thế này, sợ là lành ít dữ nhiều!"
"Vào lúc này thai phụ không thể di chuyển lung tung, nếu có vấn đề gì lớn, ngươi có thể đảm đương nổi không!"
"Ôi trời, chẳng lẽ nhị tiểu thư này cũng âm thầm tính toán, một lòng một dạ muốn! "
Không ai dám nói quá sâu xa, nhưng đơn giản là có ý này.

“Cút ngay cho ta.


Đường Tuế nhìn những kẻ ngăn cản trước mặt mình, giận dữ mắng một tiếng.

"Đây là Đường gia, lời hai tỷ muội ta mới được tính, chờ tỷ tỷ tốt lên, ta sẽ tính sổ với các ngươi.

"
Đường Tuế nói xong, tầm mắt sắc bén quét một vòng.

Thân hình nhỏ nhắn ôm Đường Mộc Nguyệt không có chút khó khăn nào, nhanh chóng bước về phía trước.

Nha hoàn luôn hầu hạ bên người Đường Mộc Nguyệt cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đường Tuế không tới sân Đường Mộc Nguyệt mà trực tiếp tìm một sân tương đối gần, ôm thẳng Đường Mộc Nguyệt vào.

Nàng nhẹ nhàng đặt Đường Mộc Nguyệt lên giường, lại nghe đằng sau có tiếng người chạy vào.


"Nhị tiểu thư, nghĩ cho kỹ lại! Ngươi không biết y thuật, đợi lát nữa đại phu sẽ tới ngay.

"
"Tất cả ra ngoài.

"
Giọng Đường Tuế rất bình tĩnh, nàng không muốn ở đây dây dưa lãng phí thời gian với bọn họ.

"Nhị tiểu thư.

"
Ngụy Tử lo lắng tiến lên trước vài bước.

Trong phòng toàn mùi máu tươi, cực kỳ nồng nặc.

"Ra ngoài.

"
Đường Tuế thấp giọng quát lớn.

Ngụy Tử không dám nói thêm gì nữa, vẫy tay rồi dẫn người lui xuống.

Đường Tuế thấy cửa đã đóng lại, nhanh chóng tháo chiếc trâm vàng trên đầu xuống, đâm thủng đầu ngón tay, đút máu vào miệng Đường Mộc Nguyệt.

Một lát sau, gương mặt như giấy vàng của Đường Mộc Nguyệt nhanh chóng nhiều thêm ít huyết sắc.

Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ bụng Đường Mộc Nguyệt.

Phía dưới có vẻ không còn đổ máu nữa.

Nàng cắm chiếc trâm lên tóc, vừa nhẹ nhõm ngồi xuống thì nghe thấy âm thanh cửa bị người ta dùng sức đá văng từ bên ngoài.

.

 
Chương 364: Chương 364


"Đường Tuế, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Kỷ Vạn Tinh dẫn đầu đám người, đôi mắt đỏ sậm.

Đường Tuế liếc mắt một cái liền thấy Thúy Nhi theo đằng sau, đồng thời Thúy Nhi còn kéo theo một ông lão tóc trắng xóa.

Đây chắc chắn là đại phu.

Đường Tuế không thèm để ý Kỷ Vạn Tinh, trực tiếp nhìn về phía lão tiên sinh kia.

"Được.

"
Lão đại phu khẽ gật đầu, tuy không khí trong phòng khá gắt, nhưng trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần ông làm.

Lão đại phu bước tới trước mặt Đường Tuế, bắt đầu bắt mạch cho Đường Mộc Nguyệt.

Thật ra lúc vừa tiến vào, thấy bên đường toàn là máu, trong lòng ông đã nghĩ, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Hoặc cũng rất nguy hiểm.

Nhưng, vừa bắt mạch.

Lại phát hiện mạch đập vững vàng, không có dấu hiệu hoạt mạch.

Hơn nữa!
Trước đó nghe nha hoàn nói rất nguy hiểm, còn tưởng rằng ông tới nơi thì người đã mất mạng.

"Trước đó phu nhân đã dùng thứ gì đó đúng không?"
Lão đại phu lên tiếng hỏi.

Đường Tuế gật đầu: "Từ nhỏ cơ thể ta đã không tốt, có được ba viên thuốc dành riêng để mình uống, nhưng thấy tính mạng tỷ tỷ ngàn cân treo sợi tóc, ta đã cho tỷ ấy uống.


"
"Bên trong rốt cuộc có gì thì chính ta cũng không biết.

"
Lão đại phu nghe thế, đoán chắc là bí phương đặc biệt nào đó của đại phu người ta, cũng không tiện nói gì nhiều.

"Đại phu, tỷ tỷ ta sao rồi?"
Đường Tuế khá có lòng tin với máu của mình, chỉ là mặt ngoài vẫn phải hỏi một câu.

Lão đại phu vuốt râu.

Đường Tuế nghe vậy, gật đầu.

"Được, vậy cảm ơn ông.

"
"Thúy Nhi, đưa đại phu ra ngoài.

"
"Dạ.

"
Thúy Nhi vội đáp, nhanh chóng đi tới mời lão đại phu ra ngoài.

Ngay lúc này, Đường Kim Hương đỡ Triệu Song Song đi tới.

Đường Kim Hương đảo mắt, đại phu vừa mới tới, còn chưa làm gì mà đã tiễn người đi rồi.

Có thể thấy Đường Mộc Nguyệt chắc chắn không qua khỏi.


"Chao ôi, Mộc Nguyệt đáng thương của ta!"
Bà ta lập tức khóc rống lên.

"Cút đi.

"
Đường Tuế liếc mắt một cái, cũng nhanh chóng bước tới cửa.

"Các ngươi kiếm một cái kiệu êm đưa tỷ tỷ về, cẩn thận mớm thuốc.

"
Đám người Ngụy Tử không dám hé răng, sau khi trải qua chuyện này, bọn họ đã hoàn toàn coi Đường Tuế là trụ cột.

Sau khi đáp một tiếng thì bắt đầu bận rộn.

"Cô mẫu không biết rõ sự tình mà vừa chạy tới đã tru lên, là vì sao?"
"Không phải ngươi nói biểu tỷ này của ta đau đến mức không xuống nổi giường à? Sao còn có thể tới đây?"
Đường Tuế liên tiếp tra hỏi, làm cho Đường Kim Hương sững sờ tại chỗ.

Đường Kim Hương không ngờ, sự việc lại phát triển theo hướng thần kỳ như vậy.

Đường Mộc Nguyệt thế mà không hề có chút vấn đề nào.

Như vậy, bà ta nhiệt tình kéo Song Song tới đây làm chi.

Vẻ mặt Đường Kim Hương lập tức thay đổi liên tục.

Cuối cùng bà ta cười gượng: "Nhìn ngươi nói này, chẳng phải chúng ta lo lắng Mộc Nguyệt đó sao? Song Song nghe tin cũng rất lo lắng nên vội vàng muốn chạy tới.

"
"Chúng ta có ý tốt, trong mắt ngươi lại thành cái gì?"
Nói xong, Đường Kim Hương đưa mắt ra hiệu với Triệu Song Song.

Triệu Song Song lập tức hiểu ý ngất đi.

Đường Tuế chỉ cười không nói, nhìn đại phu bên cạnh.

"Đại phu, ngươi giúp ta xem biểu tỷ suy nhược này của ta đi.

".

 
Chương 365: Chương 365


Triệu Song Song giả vờ ngất vừa nghe thấy thế, sợ tới mức lông tơ dựng ngược.

Nói đùa gì chứ, nàng ta đã quen dùng giả bộ bất tỉnh để trốn tránh tất cả.

Lúc này, sao nàng ta có thể để đại phu bắt mạch cho mình được.

Nếu không, chẳng phải ai ai cũng biết tin nàng ta mang thai sao.

Đường Kim Hương cũng đồng thời nhận ra điểm này.

"Khỏi cần, Song Song nhà ta không quen để đại phu xem, Song Song, tỉnh lại đi.

"
Đường Kim Hương giả đò gọi hai tiếng.

Triệu Song Song suy yếu mở mắt ra.

"Nương, ta không sao, chúng ta trở về đi!"
"Chậm đã.

"
Đường Tuế duỗi tay ngăn lại.

"Đi gấp thế làm gì? Nhìn biểu tỷ cứ thỉnh thoảng lại té xỉu, đại phu khám trước đó chắc là một lang băm rồi! Đại phu đang ở ngay đây, biểu tỷ còn khước từ điều chi?"
Nói xong nàng lại nhìn lão đại phu đứng một bên.

“Đại phu, tới cũng tới rồi, xem cho biểu tỷ ta đi!"
Lão đại phu vừa định tiến lên.


“Không được!”
Triệu Song Song lại quát lớn.

Đọc thê???? các chương ????ới tại { t???? u????t????uy????n.???????? }
"Nam nữ thụ thụ bất thân, xem bệnh cho ta đều là nữ y, ngươi đừng có mà hùng hổ dọa người ở đây.

"
Vừa lúc đó, các thái thái tiểu thư vốn vây quanh Đường Kim Hương cũng khoan thai tới muộn.

Nghe được lời này của Triệu Song Song, bọn họ lập tức vô cùng cảm động.

"Triệu tiểu thư đúng là tấm gương về nữ đức, khiến người ta thán phục.

"
"Một khi đã vậy, lão hủ liền cáo từ.

"
Lão đại phu thấy trong phủ này quá vẩn đục, không muốn tiếp tục ở đây.

Chắp tay chào rồi rời đi theo Thúy Nhi.

Nếu Triệu Song Song muốn có thanh danh này, nàng cho!
Tốt nhất là cả đời này nàng ta không bệnh không tật, suốt đời mang theo một nữ y bên người.

Nếu không miệng đời khắc khẩu, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ khiến nàng ta chết đuối.

Chậc chậc.


Triệu Song Song thấy Đường Tuế càng lúc càng nâng cao nàng ta, nhất thời, lòng nàng ta cực kỳ hoảng loạn, nhưng lại không làm gì được.

"Tỷ phu, vừa nãy ngươi định nói gì?"
Lúc này Đường Tuế mới quay mặt nhìn Kỷ Vạn Tinh đứng một bên.

"Chỉ là định nói, Tuế Tuế, muội làm rất đúng.


Kỷ Vạn Tinh vẻ mặt tươi cười, vẫn dối trá không tìm được lỗi nào như thường.

"Ừm.

"
Đường Tuế hờ hững đáp.

"Tỷ tỷ bên kia ta không yên tâm, ta đi trước, chuyện còn lại làm phiền tỷ phu và cô mẫu.

"
Nói xong, nàng không thèm liếc mấy người Triệu Song Song một cái, ngẩng đầu đi thẳng.

Người thưa thớt dần, cuối cùng chỉ còn lại Kỷ Vạn Tinh và mấy người Triệu Song Song, cùng tâm phúc của bọn họ.

"Sao các ngươi lại không kiên nhẫn như thế?"
Kỷ Vạn Tinh hận rèn sắt không thành thép, nhìn thoáng qua Triệu Song Song.

Triệu Song Song nước mắt lưng tròng, muốn nói lại thôi: "Ta không cố ý, ta chỉ muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận với Kỷ Vạn Tinh chàng thôi! Huống chi, chàng không muốn nhi tử chúng ta danh chính ngôn thuận ư?"
Nói xong, Triệu Song Song lại cầm tay Kỷ Vạn Tinh, nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng ta.

Kỷ Vạn Tinh hít sâu một hơi, cố gắng không tức giận.

Trước mắt cần trấn an người cho xong đã.

"Hiện tại các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, nếu không Đường Mộc Nguyệt bên kia không dễ giải thích, nhẫn nại mấy tháng nữa không được sao?"
Triệu Song Song cúi đầu đáp một tiếng.

.

 
Chương 366: Chương 366


Đường Kim Hương thấy quan hệ hai người tốt như vậy nên không nói gì thêm.

Chỉ cần trong lòng cô gia có phòng bị thì không cần nói gì.

Trấn an hai mẹ con xong, Kỷ Vạn Tinh nhíu mày về thư phòng.

Lệ Vương bên kia không hứng thú với đầu bếp nhà họ, hiển nhiên là đồ ăn thời đại này căn bản không cuốn hút.

Xem ra, hắn ta phải đích thân ra trận.

Chỉ cần được Lệ Vương chọn, sau này hắn ta còn cần gì Đường gia nữa.

Ra ngoài cũng không còn ai nói hắn ta chỉ là kẻ ở rể nho nhỏ nữa.

Chỉ là, biến số Đường Tuế này!
Kỷ Vạn Tinh nhíu mày.

Mấy việc Đường Tuế làm gần đây thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vốn cảm thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng có rất nhiều chuyện, không được suôn sẻ.

Cứ đà này, hắn ta rất khó sống yên thân trong nhà.

Phải nghĩ cách để bọn họ biết, Đường gia không có hắn ta thì chẳng là cái thá gì.

Kỷ Vạn Tinh híp mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Bên kia, mãi cho đến lúc Đường Mộc Nguyệt nằm trên giường ngủ, Đường Tuế vẫn không rời đi mà ngồi trên ghế nhỏ, cầm một quyển thực đơn xem.

Từng phút trôi qua, Đường Mộc Nguyệt cũng chậm rãi mở mắt.

Vừa mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy gương mặt nhỏ của Đường Tuế.


Đường Mộc Nguyệt lập tức nắm lấy tay Đường Tuế.

"Đứa bé! Đã không còn phải không?"
Giây tiếp theo, giọng điệu nàng ta cũng trầm đi.

Trong lòng Đường Tuế vừa cảm động vừa xen lẫn chút bất đắc dĩ.

"Đứa trẻ vẫn còn, không sao đâu, tỷ không cần lo lắng, ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày là được.

"
Đường Tuế nắm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng an ủi.

"Không có việc gì?"
Giọng Đường Mộc Nguyệt tràn đầy ngạc nhiên, còn theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Tử bên cạnh.

Ngụy Tử cười gật đầu.

Đường Tuế thấy vậy giả vờ tức giận.

"Hừ, sao nào! Tỷ cảm thấy muội gạt tỷ à?"
Nói rồi nàng phồng má lên.

"Không phải, nha đầu muội.

"
Đường Mộc Nguyệt cười, véo má nàng.

"Muội sai người nấu canh tẩm bổ cho tỷ, đợi lát nữa tỷ uống một chén.


"
"Được.

"
Bầu không khí giữa hai tỷ muội khá hòa hợp.

"Nguyệt Nhi.

"
Kỷ Vạn Tinh đi từ ngoài vào.

Đường Mộc Nguyệt nhìn hắn ta, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Kỷ Vạn Tinh cũng không phản bác gì.

Đường Mộc Nguyệt thật sự quá dễ lấy lòng, tùy tiện nói hai câu, Đường Mộc Nguyệt đã gật đầu.

Hắn ta vốn dĩ cũng chờ một cơ hội, thấy đám Đường Kim Hương làm ra chuyện kia, hắn ta nghĩ, Đường Mộc Nguyệt sảy thai mới tốt, vậy thì tỷ muội bọn họ sẽ có thể lục đục.

"Hôm nay Lệ Vương ăn ở đây, nói chẳng ra gì.

"
Kỷ Vạn Tinh cúi đầu, thở dài hai tiếng.

Chuyện liên quan đến cửa hàng, vẻ mặt Đường Mộc Nguyệt cũng trở nên sốt sắng.

"Vậy có ảnh hưởng gì đến chúng ta không?"
Kỷ Vạn Tinh bất đắc dĩ cười: "Lệ Vương là quý tộc hoàng thất, có gì chưa từng thấy, chưa từng ăn qua, bây giờ phải có một ý tưởng bất ngờ nào đó để làm hắn thích.

"
"Bên Chúc gia nói muốn cử hành một trận thi đấu giữa các trù bếp nổi danh, nhà chúng ta! "
"Làm sao bây giờ?"
Đường Mộc Nguyệt nhíu chặt mày, những đầu bếp tốt nhất trong nhà hôm nay đều đã làm đồ ăn cho Lệ Vương, nhưng Lệ Vương cũng chẳng thích.

Hiện tại nàng ta thế này, dù muốn tới trước mặt quý nhân cũng không được.

Vậy chỉ đành để Kỷ Vạn Tinh đi thôi, rất nhiều ý tưởng tuyệt vời trong cửa hàng đều là do Kỷ Vạn Tinh đề ra.

.

 
Chương 367: Chương 367


Đường Mộc Nguyệt khẽ gật đầu.

"Vậy hay là! "
"Tỷ tỷ, để muội đi.

"
Đường Tuế bỗng nhiên mở miệng.

Lời của Đường Mộc Nguyệt trực tiếp bị Đường Tuế cắt ngang.

"Muội! "
Đường Mộc Nguyệt nhìn muội muội bên cạnh, hơi chần chờ, mặc dù lúc nhỏ bên cạnh muội muội luôn có danh trù chỉ dạy, nhưng từ sau khi nàng về nhà đã không còn vào phòng bếp nữa.

Nàng ta còn tưởng tiểu muội không thích phương diện trù nghệ này.

"Tỷ tỷ, từ nhỏ muội đã được hai sư phụ dạy dỗ, học được rất nhiều.

Hiện giờ, trong nhà đúng lúc cần dùng người, cứ để muội làm đi!"
Đường Tuế cầm lấy cổ tay Đường Mộc Nguyệt.

Thật ra không cần nhìn Đường Tuế cũng có thể suy đoán ra mưu kế của Kỷ Vạn Tinh, hắn ta chẳng qua là quyền tham gia lần này, sau đó lợi dụng lúc tỷ tỷ nhà nàng điều dưỡng thân thể, đoạt quyền chưởng gia.

Nàng sẽ không để hắn ta đạt được mong muốn.

Huống chi còn có chuyện càng quan trọng hơn.


Lệ Vương Chu Triệt là người nàng phải thanh trừ giá trị hắc hóa, nếu nàng không thể tiếp cận Chu Triệt thì sao có thể thanh trừ giá trị hắc hóa của hắn được.

"Tuế Tuế, không phải tỷ phu khinh thường muội, chỉ là trong hai năm gần đây, ta căn bản không thấy muội vào phòng bếp, loại việc này không thể xằng bậy, huống hồ là nấu ăn trước mặt Lệ Vương.


Kỷ Vạn Tinh cau mày, lên tiếng khuyên giải.

Đường Mộc Nguyệt cũng muốn tin tiểu muội mình, nhưng những chuyện như thế này quả thật không phải là chuyện nhỏ.

Nếu khiến Lệ Vương giận dữ, chẳng phải Đường gia họ đều xong đời.

"Tuế Tuế, cái này! "
"Tỷ tỷ, muội biêt, muội không ra tay thì tỷ khó mà tin tưởng, hay là như vầy đi, tối nay muội với tỷ phu cùng nấu một món cho tỷ ăn, tỷ cảm thấy cái nào ngon hơn thì người đó đi, thế nào?"
Đường Tuế nói.

Đường Mộc Nguyệt nghĩ một lúc, cũng gật đầu: "Được rồi, nhưng nếu đến lúc đó mà tỷ không chọn muội, muội không được giận dỗi đâu đấy?"
Nếu qua loa từ chối Tuế Tuế, nàng chắc chắn sẽ khó chịu buồn rầu, tỷ thí một trận, nàng thua cũng tâm phục khẩu phục.

Đường Tuế gật đầu, lại chợt nhìn về phía Kỷ Vạn Tinh.

"Tỷ phu, ngươi dám không?"
Kỷ Vạn Tinh thầm cười mỉa.

Trước khi hắn ta xuyên tới đây dù gì cũng là đầu bếp năm sao, không giống như đám cổ nhân phiến diện này.


Còn hỏi dám hay không, đúng là nực cười.

"Đương nhiên là dám.

"
Ở trước mặt Đường Mộc Nguyệt, Kỷ Vạn Tinh vẫn thu liễm vài phần.

"Vậy tối nay lúc tỷ thí, chúng ta đều không được nói đồ ăn do ai làm, đến lúc đó, tỷ tỷ đánh giá đồ ăn là được.

"
Đường Tuế lại nghĩ.

Đường Mộc Nguyệt vừa nghe lời này, buồn cười: "Tiểu nha đầu này, còn nghĩ tỷ sẽ lừa muội à!"
Nói xong còn liếc Đường Tuế một cái.

"Cái đó thì không, nhưng ngộ nhỡ tỷ tin tưởng tỷ phu hơn thì sao.

"
"Tỷ tỷ, muội với tỷ phu ra ngoài chuẩn bị đồ ăn đây, tỷ tỷ nghỉ ngơi cẩn thận đi!"
Đường Mộc Nguyệt nghe nàng nói thế, cũng cảm thấy mình hơi mỏi mệt.

Nàng ta day day ấn đường, khẽ gật đầu.

"Đúng là hơi mệt, các ngươi ra ngoài đi!"
Kỷ Vạn Tinh vốn muốn ở lại, tạo ấn tượng tốt trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Nhưng Đường Tuế cứ đứng chờ bên cạnh, hắn ta cũng chỉ đành cười khan: "Vậy Nguyệt Nhi, nàng nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
"Được rồi, tỷ phu, chúng ta ra ngoài thôi!"
Đường Tuế lại giục một tiếng, lúc này hai người mới lần lượt ra ngoài.

Chỉ là sau khi ra khỏi cửa viện, Kỷ Vạn Tinh lại từ chối vì có việc cần ra ngoài một chuyến.

.

 
Chương 368: Chương 368


Đùa cái gì vậy, hắn ta là ai, tỷ thí với loại tiểu nha đầu như Đường Tuế mà còn cần chuẩn bị.

Ra tay là xong ngay thôi.

Đường Tuế nhìn Kỷ Vạn Tinh vội vã bước đi, không để bụng, nhếch môi.

"Dạ.

"
Trải qua chuyện lúc trước, nha hoàn bên người Đường Mộc Nguyệt đều cực kỳ thán phục Đường Tuế.

Đối phó với Kỷ Vạn Tinh, Đường Tuế vẫn cảm thấy có hơi khó giải quyết.

Xét từ cốt truyện Luân Hồi Kính đưa cho thì nam chính trong cốt truyện là Kỷ Vạn Tinh, hắn ta là một đầu bếp của thế kỷ 21 xuyên về đây.

Còn là kiểu đầu bếp cực kỳ cao cấp.

Nhưng mà thế thì thế nào, ba thế giới trước kia nàng cũng đã học được rất nhiều thứ.

Thứ Kỷ Vạn Tinh kia làm được, nàng cũng làm được.

Thứ nàng làm được, hắn ta lại không.

Cuối cùng, Đường Tuế cảm thấy vẫn nên ác liệt chút, dọa Kỷ Vạn Tinh cái đã.

Làm một vài thứ Kỷ Vạn Tinh quen thuộc đi! Đường Tuế bận rộn làm việc cả buổi chiều.


Lúc Kỷ Vạn Tinh từ bên ngoài trở về, ngửi ngửi, mùi hương trong bếp hơi quen thuộc.

Sao hơi giống với món miến canh huyết vịt ở cuối ngõ thế nhỉ?
Kỷ Vạn Tinh nghi ngờ, trong lòng cũng hơi hoảng sợ.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vạn Tinh bước tới trước mặt Đường Tuế.

"Này! dừng bước!"
Đường Tuế ầm một tiếng, mau chóng đậy nắp nồi, cầm cái muỗng đồng lớn trong tay, chỉ vào Kỷ Vạn Tinh.

"Tỷ phu, ngươi không quên chúng ta đang tỷ thí đấy chứ!"
Kỷ Vạn Tinh ngẩn người: "Đương nhiên ta không quên.

"
"Nếu không quên, sao ngươi còn chạy tới bếp của ta? Ngươi định làm gì!"
Đường Tuế ra vẻ coi Kỷ Vạn Tinh muốn tới nhìn lén, còn phồng má.

Kỷ Vạn Tinh: “! ”
Điên à!
"Ta không nghĩ vậy, ta chỉ là cảm thấy mùi hương bên chỗ Tuế Tuế có hơi quen, không kìm lòng được nên đi qua.

"
Kỷ Vạn Tinh mím môi, sau đó hỏi.

"Tuế Tuế, ngươi thích Pepsi hay Coca Cola?"
“Ngươi thích KFC, hay là MacDonald?”
Đường Tuế nghe hắn ta nói thế, trong long thầm vui vẻ.


Ha ha ha, tên cặn bã này mới ngửi mùi đã nghi ngờ rồi.

Chết cười.

Ha ha ha.

"Ngươi nói gì thế, cái gì co co co cơ, ta không biết, ngươi mau đi đi, đừng mong nhìn lén đồ ta nấu.

"
Đường Tuế nhíu mày, không vui nhìn Kỷ Vạn Tinh đứng đó.

Kỷ Vạn Tinh một bụng nghi ngờ, mùi hương quanh quẩn trong đây thật sự giống hệt miến canh huyết vịt.

Nhưng mà, sao Đường Tuế lại không thừa nhận với hắn ta?
Phải rồi, nhất định là nàng sợ.

Dù sao, thân phận bây giờ của hai người họ, nhưng mà!
Nếu đã biết bọn họ đến từ một nơi, hắn ta hoàn toàn có thể tiếp nhận tỷ muội bọn họ.

"Người chị em, cô đừng sợ, tôi biết tôi với cô đều đến từ thế kỷ 21, tôi ở Bắc Kinh, cô ở đâu?"
"Chào người chị em!"
Kỷ Vạn Tinh vẫn cố gắng trong đau khổ như cũ.

Đường Tuế:???
"Tỷ phu, nếu ngươi có bệnh thì phải đi khám bệnh chứ đừng ở đây xàm xí.

"
Kỷ Vạn Tinh thấy Đường Tuế vẫn ra vẻ khó hiểu như cũ.

"Mau đi đi!"
Đường Tuế đuổi người.

Kỷ Vạn Tinh thấy vậy cũng không tiện ở đây nữa.

.

 
Chương 369: Chương 369


Trong lòng hắn ta đầy nghi ngờ đi về bệ bếp của mình trước, tiện đà nhìn Đường Tuế đang bận rộn bên kia.

Mãi cho đến khi Đường Tuế gọi vài bà tử cao lớn vạm vỡ đứng chắn trước mặt.

Che nàng kín mít lại.

Kỷ Vạn Tinh:???
Che cho hắn ta xem à?.

????hử‎ thách‎ tì????‎ t????ang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ {‎ ????R????????????R????????Ệ????.

????n‎ ‎ }
Cứ nghiêm túc nấu ăn trước đã, đợi lát nữa nhìn món ăn của Đường Tuế, hắn ta sẽ phân biệt được.

Vừa nấu ăn, Kỷ Vạn Tinh vừa suy nghĩ miên man, chẳng lẽ nàng thấy hiện tại có nhiều người nên không tiện thừa nhận với hắn ta.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.

Đường Tuế làm xong đồ ăn, bên trên dùng nắp nồi đậy chặt, gió thổi không lọt.

Kỷ Vạn Tinh muốn nhìn trước cũng không được như ý nguyện.

"Tỷ phu, ngươi cũng bưng đồ ăn lên đi!"
Đường Tuế đứng đằng sau, sai người đưa một nồi to đến.

Thật ra Kỷ Vạn Tinh cảm thấy không đáng gì, phất tay.

Đường Tuế trong lòng hắn ta vốn không khác gì con kiến.


Nhưng bây giờ thì khác.

Nói không chừng, Đường Tuế chính là người anh em cùng thời đại với hắn ta đó.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe môi Kỷ Vạn Tinh càng thêm xán lạn.

Nói không chừng người anh em này còn có thể trợ giúp hắn ta.

Đoàn người đã tới khuê phòng của Đường Mộc Nguyệt.

Lúc này, Đường Mộc Nguyệt dưới sự nâng đỡ của đám Ngụy Tử, ngồi trên nhuyễn tháp.

Nàng ta nhìn khung cảnh đám nha hoàn bà tử này, không kìm được bật cười.

"Đây chắc chắn là biện pháp của Tuế Tuế!"
Đường Tuế cười cười, đôi mắt to tràn đầy ánh sao.

"Tỷ tỷ, bắt đầu ăn thử được rồi.

"
Đường Tuế phất tay, cho người mang mấy thứ này đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Bọn hạ nhân cẩn thận đặt hai cái mâm lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Đồng thời, mở cái vung bên trên ra.

"Oa!"
Đường Mộc Nguyệt nhìn, không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Bên tay trái là một cái hồ được chạm khắc từ trái cây, có lá sen, có hoa sen, còn có cả vịt đang đùa nghịch.


Phần thân của hai con vịt đều được khoét rỗng, bên trong hình như là miến canh, bên còn lại hình như là vịt kho.

Ngay khi mở nắp, mùi hương bên trong lập tức bay ra ngoài.

Mặc dù, thức ăn trong đĩa bên kia cũng khá tinh tế đẹp đẽ, cũng dùng chủ đề lá sen, trong mâm là bánh ngọt hoa sen, trông rất sống động, giống hệt hoa sen thật.

Đẹp thì cũng đẹp.

Hơn nữa, đây là sở thích ngày thường của nàng ta, chắc sẽ ăn nó trước.

Chỉ là!
Mùi thơm của miến canh bên cạnh thật sự quá hấp dẫn.

Nhất thời khó mà nhịn được.

Đôi đũa vốn định gắp hoa sen lại chuyển đầu, gắp miến lên ăn.

Miến không bị nhừ, còn hơi mềm dẻo, hẳn là khoai lang.

Bên trong có huyết vịt, gan, ruột! , ăn vào đều ngon như nhau.

Đường Mộc Nguyệt vốn không có cảm giác thèm ăn, thế mà lại nhanh chóng uống sạch cả chén canh.

Ăn xong vẫn còn chưa đã thèm, lại gắp thêm món kho bên cạnh.

Hương vị món kho này càng tuyệt diệu hơn.

Lưỡi vịt non mềm, cắn cổ vịt cũng cực kỳ ngon.

Chỉ là! bên trong không có nhiều, nàng ta ăn xong vẫn còn chưa hết thèm.

Đường Mộc Nguyệt liếm môi, nhìn hoa sen hình như là điêu khắc từ dưa hấu bên cạnh, dùng nĩa bạc cắm một miếng đưa vào miệng.

Thật sự không tệ!
Nàng ta ăn xong hết những thứ này mới nhìn điểm tâm hoa sen bên cạnh.

.

 
Chương 370: Chương 370


Đường Mộc Nguyệt cảm thấy mình không còn tâm tình ăn nữa.

Nhưng mà, cái này hẳn là do Tuế Tuế làm, huống chi, Tuế Tuế lại hiểu tâm ý nàng như vậy.

Cho nên, Đường Mộc Nguyệt vẫn giả vờ vui sướng ăn điểm tâm hoa sen.

Chờ đến lúc nàng ăn xong.

Đường Tuế liền cười khanh khách bước lên: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy cái nào tốt hơn?"
Đường Mộc Nguyệt hơi mỉm cười, cầm tay nàng lại.

Truyện Trọng Sinh
"Hôm nay, hai món đều rất tốt, là tỷ tỷ đã xem thường Tuế Tuế, không ngờ, Tuế Tuế cũng có tài nghệ như vậy, chờ sau này cơ thể muội tốt hơn, tỷ tỷ có thể để muội quản lý cửa tiệm rồi.

"
Trong lòng Đường Mộc Nguyệt cũng được an ủi hơn rất nhiều.

Đường Tuế không nói hết, chỉ nhìn về hướng Kỷ Vạn Tinh.

Trên mặt Kỷ Vạn Tinh luôn nở nụ cười ấm áp, nhưng trong lòng lại sóng gió mãnh liệt.

Khá lắm! Gặp ca khó rồi!
Chỉ có điều, nhìn đồ ăn nàng làm, đúng là khó đặt ở nơi thanh nhã.

Không phải miến canh huyết vịt thì là món kho, vừa nhìn là biết loại cửa tiệm nhỏ.

Chỉ có trạm trổ là tạm coi được.

Hắn ta cũng đã lấy lòng nàng, thế mà nàng lại chẳng nói chẳng cười, giống như hắn ta thiếu nợ nàng vậy.

Chỉ với loại kỹ xảo đầu đường xó chợ này, sao có thể sánh với hắn ta.

Nghĩ tới đây, Kỷ Vạn Tinh lại dịu dàng nhìn Đường Mộc Nguyệt một cái.


Hiển nhiên, Đường Mộc Nguyệt đã đoán ra cái nào là hắn ta nấu.

Ha ha, nói đùa, hắn ta vì để nữ nhân này thích mình, trái tim thuộc về mình mà đã làm việc cực nhọc biết bao.

Biết sở thích của nàng ta.

Hiện tại gãi đúng chỗ ngứa như thế, sao có thể không thắng được?
Khóe miệng Kỷ Vạn Tinh giật giật, ung dung nhìn Đường Mộc Nguyệt.

"Vậy tỷ tỷ, tỷ cảm thấy người làm món nào mới có thể tham gia?"
Đường Tuế cười hì hì hỏi.

Đường Mộc Nguyệt liếm môi, nàng ta có hơi chột dạ.

Nhưng mà, nàng cảm thấy, Đường Tuế đã rất tuyệt, chỉ là vẫn cần phải bồi dưỡng.

Nhà họ cũng có thể để Đường Tuế phát triển.

"Tỷ tỷ, tỷ nói đi!"
Đường Tuế thấy Đường Mộc Nguyệt chậm chạp không trả lời, lại hỏi tiếp.

"Là cái này!"
Đường Mộc Nguyệt đẩy nhẹ đĩa miến canh huyết vịt về phía trước.

Nghe thấy thế, Đường Tuế lại hỏi thêm câu nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ thật sự cảm thấy cái này được hả?"
Đường Mộc Nguyệt gật đầu.

"Đúng vậy, bất kể là tạo hình hay thức ăn đều độc nhất vô nhị, xoa hoa lộng lẫy, tỷ vô cùng thích.

"
Đôi mắt Đường Mộc Nguyệt sáng lấp lánh.


Sau đó tình ý miên man nhìn về phía Kỷ Vạn Tinh.

Lại phát hiện, Kỷ Vạn Tinh đen mặt.

Ủa?
Đường Tuế cười hì hì, vươn tay ôm lấy Đường Mộc Nguyệt.

"Thì ra tỷ tỷ cũng thích ăn đồ muội làm! Xem ra tỷ muội ta tâm ý tương thông.

"
Đường Mộc Nguyệt nghe thấy lời này, ngây người ra.

Rồi lại trở nên kích động.

Nàng ta giữ cánh tay Đường Tuế lại, mạnh mẽ để hai người mặt đối mặt.

"Tuế Tuế, muội nói cái này là muội làm?"
Đường Tuế gật đầu.

Đường Mộc Nguyệt có chút không thể tin, quét mắt sang xung quanh.

Muốn hỏi những người khác.

Đám nha hoàn bà tử đi theo từ phòng bếp tới đều gật đầu.

Trên mặt mỗi người đều tỏ ra kích động.

Nhị tiểu thư làm khá nhiều, nhị tiểu thư nói, lát nữa còn dư lại sẽ để cho bọn họ ăn.

Ngẫm lại mùi hương kia là thấy ngon rồi, phối thêm chút rượu nữa thì quả là tuyệt vời!
Đường Mộc Nguyệt mừng như điên! Hai tay ôm chặt lấy Đường Tuế.

"Tuế Tuế, tỷ thật sự rất vui.

"
Khóe miệng Đường Tuế hơi cong gợi lên một nụ cười nhẹ, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng tỷ tỷ.

Hình ảnh tỷ muội hai người ôm nhau rất tốt đẹp.

Nhưng trong mắt Kỷ Vạn Tinh, lại vô cùng chói mắt.

.

 
Chương 371: Chương 371


Chờ sau khi hai tỷ muội bọn họ buông tay ra.

Kỷ Vạn Tinh mới đột ngột hỏi: “Tuế Tuế, những thứ muội làm, là do đầu bếp trong phủ dạy sao? Sao chúng ta chưa từng nghe nói vậy!”
Đường Mộc Nguyệt cũng cảm thấy kỳ quái, vậy là nghiêng đầu nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế đã sớm có chuẩn bị.

“Không phải, là người từng ở trong phủ, là đồ đệ của cha, tỷ tỷ quên rồi hả! Là bà lão trong thôn năm đó đó, muội thấy bà ấy đáng thương nên chấp chứa mấy năm.

Cũng chính là mấy năm này ta học được tay nghề của bà lão.


“Chính là bà lão được tỷ thu lưu trong phủ đó!”
Đường Mộc Nguyệt cũng từng nghe qua điều này.

Trong lòng nàng ta vô cùng vui vẻ, xem ra muội muội của nàng ta là người có phúc lớn.

“Tuế Tuế.


Đường Mộc Nguyệt nước mắt lưng tròng.

Đến giờ mới biết, thì ra muội muội cũng thích, thậm chí còn có thể làm tốt đến vậy.

Phụ thân trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ rất vui.

“Tốt quá.


“Tỷ tỷ, sau nay cứ để muội, tỷ cứ yên tâm dưỡng thai đi!”
Chuyện này coi như đã định.


Người tham gia tỷ thí trong nhà bọn họ, đã quyết định như vậy.

Chính là Đường Tuế.

Tuy Kỷ Vạn Tinh thầm oán hận nhưng cũng không làm được chuyện gì, cũng là do hắn ta có chút kinh địch.

"Được rồi, thời gian đã không còn sớm, tỷ xem sách rồi đi nghỉ sớm chút đi.


Đường Tuế sai người thu dọn đồ trên bàn.

“Được, muội cũng nghỉ ngơi sớm chút, giữ gìn tinh thần, hôm nay muội vất vả rồi.


Thấy hôm nay muội muội bận rộn như vậy, Đường Mộc Nguyệt cũng đau lòng.

"Được.

"
Đường Tuế dẫn người đi ra ngoài.

“Ta cũng đến thư phòng một lát, nàng ngủ trước đi.


Vẻ mặt Kỷ Vạn Tinh vẫn không thay đổi, vứt lại câu này rồi vội vàng rời đi.

Người đều đi hết, Ngụy Tử đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Lo lắng nói: “Tiểu thư, sao ta lại cảm thấy cô gia có chút mất hứng.


Đường Mộc Nguyệt thoáng sửng sốt: “Sao ta không cảm giác được.



Nghĩ xong lại cười một tiếng: “Không vui thì cũng không có cách nào, đây chính là kết quả tỷ thí.


Trong lòng nàng ta lại rất vui.

Nhà bọn họ có người kế nghiệp
Ngụy Tử thấy tiểu thư cũng không quan tâm, dường như không để ý cô gia như trước nữa.

Thầm cảm thấy kỳ quái nhưng không nói gì thêm.

Bên ngoài.

Lúc này trời đã tối, dưới tuyết trắng mênh mông, cũng không quá mức âm trầm.

Dưới sự quanh của đám nha hoàn, Đường Tuế chuẩn bị đi về viện của mình.

Đột nhiên, Kỷ Vạn Tinh đứng trước mặt nàng.

“Có thể nói chuyện chút không.


“Tỷ phu muốn nói gì, cũng có thể nói trước mặt những nha hoàn này, đây đều là người của ta.


“Hơn nữa, hai chúng ta, cũng không có gì không thể nói trước mặt người ngoài.


Đường Tuế cười, đứng yên không nhúc nhích.

Kỷ Vạn Tinh:!!!
Người này, rõ ràng là gây khó dễ cho hắn ta.

Hắn ta híp mắt lại: “Hừ.


Hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Người này rõ ràng không muốn hợp tác với hắn ta, đã rõ ràng như vậy, hắn ta còn lãng phí thời gian làm gì.

.

 
Chương 372: Chương 372


Thúy Nhi đứng bên cạnh quan sát một chút, vẻ mặt không khỏi hơi xoắn xuýt.

“Tiểu thư, người không coi bọn biểu tiểu thư ra gì thì cũng không sao, nhưng đây là cô gia, chẳng may ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của đại tiểu thư, chẳng phải sẽ không tốt sao.


Nghe Thúy Nhi nói, Đường Tuế cũng hờ hững không để ý.

Nói xong, Đường Tuế nhướng mày, đi về trước.

Thúy Nhi nghe không hiểu, liếc mắt nhìn nhau với bọn nha hoàn bên cạnh, đôi mắt đều hơi trợn lên.

Rồi nhanh chóng đuổi theo.

Mấy ngày sau, tuyết đọng cũng tan.

Thời gian tỷ thí cũng đến, đầu bếp khắp nơi trong thành Dương Châu đều xoắn tay áo lên chờ thể hiện bản lĩnh.

Suy cho cùng, có thể làm đồ ăn cho Lệ Vương, đã là vinh dự cực lớn rồi.

Nếu như!
Lệ Vương ưu ái ngươi, sự nghiệp sau này của ngươi sẽ một đường thuận lợi.

Địa điểm tỷ thí là ở ngoại ô sơn trang Chu gia.

Khí thế ở sơn trang bừng bừng, mới sáng cửa son đã mở rộng, người đến người đi.

Đường Tuế thay quần áo, ngồi trên ghế tựa ăn bánh uống trà, nhìn Đường Mộc Nguyệt đang vội vả bên cạnh.

“Tỷ tỷ, tỷ vội cái gì?”
Sao Đường Mộc Nguyệt không vội được, tỷ thí quy mô lớn như vầy là lần đầu tiên Đường Tuế tham dự, Đường Tuế còn chưa từng đi ra ngoài.


Vốn nghĩ có thể để Kỷ Vạn Tinh mang đi.

Ai ngờ được, tên đó hẹp hòi đến vậy, từ tối hôm qua đã không thấy bóng người.

Giờ đang phải người tìm về.

“Đại tiểu thư, những nơi bình thường cô gia hay đến, tiểu nhân đã tìm rồi.

Người bên kia nói chưa từng thấy cô gia.


Đường Mộc Nguyệt phất tay, cho người lui xuống rồi vỗ mạnh lên bàn một cái.

Đường Tuế thấy thế vội vàng đi lên vỗ nhẹ lưng Đường Mộc Nguyệt.

“Tỷ tỷ, sao lại không vui, ta đã nói rồi, ta không cần tỷ phu đi cùng, huống chi, chỗ bọn ta còn có đại chưởng quỹ đi cũng.

”.

Ch????yê???? tra????g đọc tr????yệ???? ﹛ ???? r ???? ???? ???? r ???? y ệ ????.

v???? ﹜
“Trong bụng tỷ còn tiểu chất nhi của muội, tỷ tuyệt đối đừng tức giận như vậy.


Giọng nói mềm mại của Đường Tuế làm Đường Mộc Nguyệt bình tĩnh lại.

“Tuế Tuế, tỷ đi với muội.


Đường Mộc Nguyệt rất không yên lòng.


“Ai nha, tỷ tỷ, muội ở trong lòng tỷ, vô dụng vậy sao?”
Đường Tuế bất đắc dĩ lắc đầu một cái, giả bộ đau lòng.

Đường Mộc Nguyệt thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi có phút chần chừ.

“Muội nha đầu này.

"
“Tỷ không nghĩ thế, tỷ là không yên lòng cho muội.


“Muội mặc kệ! Tình hình hôm qua tự tỷ không biết sao? Không cố gắng nghỉ ngơi mà cứ hối hả ngược xuôi mãi.

Bên kia nhiều người như vậy, muội mới không yên lòng tỷ đó! Đến lúc đó, tỷ nói muội còn có tâm tư để tỷ thí không?”
Đường Tuế nói năng chính đáng.

Đường Mộc Nguyệt nghe vậy cũng không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu.

“Ừm, vậy thì tỷ chờ ở đây, tự muội đi, mọi chuyện đều phải cẩn thận.

”’
Nói với Đường Tuế xong, Đường Mộc Nguyệt lại quay đầu nhìn đại chưởng quỹ bên cạnh.

“Tuế Tuế là lần đầu tiên tham gia mấy thứ này, có chuyện gì phiền ngươi để ý một chút.


Đại chưởng quỹ nghe vậy, bèn lên tiếng gật đầu.

"Được rồi, đã không còn sớm, chúng ta đi ra ngoài trước đi.


Đường Tuế đứng dậy.

"Ừm.

"
Đường Mộc Nguyệt cũng không nhiều lời, tiễn bọn họ ra ngoài cửa.

.

 
Chương 373: Chương 373


Nhìn đám người rời đi, Đường Mộc Nguyệt vẫn đứng yên trước cửa không hề rời đi.

"Đại tiểu thư, ngươi cứ an tâm đi! Nô tỳ thấy nhị tiểu thư là người có tài lớn, nhà chúng ta nhất định đứng thứ nhất.


Đường Mộc Nguyệt nghe lời này của Ngụy Tử, cũng nở nụ cười.

“ngươi nói đúng, Tuế Tuế rất giỏi.


Nói xong, lại để Ngụy Tử dìu mình đi vào.

!
Lúc Đường Tuế đến, đại chưởng quỹ tiêu sái đi lên đưa thư tư cách dự thi cho bọn họ, rất nhanh đã được cho vào.

Trang viên Chu gia rất nguy nga tráng lệ, không giống như những trang viên khác trong thành Dương Châu, cổ điển lịch sự lại tao nhã.

Có lẽ vì bên trong trồng không ít hoa mai, trong tiết đông, nắng ấm rọi vào, hương mai tự do phiêu tán, quyến rũ lại đặc trưng.

Đường Tuế hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng càng nhẹ nhàng đi.

Khóe miệng nàng hơi giương lên, đôi mắt đen láy quan sát xung quanh.

Chờ đến khi đến đại sảnh, bên trong vẫn vắng lặng, không có chỗ trống nào, khắp nơi đều là bếp lò dùng để tỷ thí.

“Tiểu thư, qua bên kia ngồi đi ạ.


Thúy Nhi nhanh chóng lôi kéo Đường Tuế đi về trước ngồi nghỉ ngơi.

Nếu không thì lát nữa tỷ thí sẽ không có thời gian ngồi nghỉ ngơi nữa.


“Ừm.


Đường Tuế đáp một tiếng, đi theo Thúy Nhi ngồi xuống.

“Tiểu thư, ta đi quan sát xung quanh một lát, để xem chút nữa có quy tắc gì không.


Đại chưởng quỹ nói với Đường Tuế xong thì vội vã chạy đi.

Thúy Nhi nhìn chung quanh một vòng, đưa tay vỗ ngực.

Rồi lại nhìn tiểu thư của mình đang bình tĩnh ngồi, không nhịn được thăm dò: “Tiểu thư, người không có chút lo lắng nào sao?”
"Lo lắng? Lo lắng chuyện gì.

"
Đường Tuế khó hiểu quay đầu nhìn Thúy Nhi.

“Thì là căng thẳng đó!”
Thúy Nhi siết chặt nắm tay.

“Không lo.


Đường Tuế lắc đầu một cái, dù sao mục tiêu của nàng từ trước đến giờ chỉ là Chu Triệt mà thôi.

Từ sau lần gặp nhau ở phòng bếp đã không chạm mặt Chu Triệt nữa rồi.

Chẳng qua, nàng biết, đồ nàng làm, Chu Triệt nhất định sẽ ăn.

"A!"

Bỗng nhiên, Thúy Nhi thốt lên.

“Sao vậy, sao lại kinh sợ như vậy.


"Tiểu thư, người xem kia không phải là cô gia sao? Sao hắn lại một mình đến đây.


Thúy Nhi chỉ vào một phía.

Đường Tuế thuận theo đó nhìn sang, vậy mà thật sự là Kỷ Vạn Tinh.

Đường Tuế nhìn Kỷ Vạn Tinh.

Kỷ Vạn Tinh đang chào hỏi với người ta, dường như đã nhận ra ánh mắt của Đường Tuế, ánh mắt vốn lành lạnh nhanh chóng chuyển sang vẻ tình thế bắt buộc rồi mới nhìn sang.

"Tiểu thư, cô gia như thế này là có ý gì?”
Mặt Thúy Nhi đầy vẻ sầu thảm.

“Hắn ta tự giận trong lòng mà thôi.


Đường Tuế cười cợt, cũng không để ý lắm.

Cũng chỉ là chạy sang đây thôi.

Tỷ thí bắt đầu.

Dựa theo quy tắc bốc thăm, mỗi người dựa theo trình tự, đến bếp lò làm đồ ăn, làm xong sẽ có người bưng đến cho Lệ Vương thưởng thức, nếu Lệ Vương thử thì chứng tỏ có thể ở lại.

Đương nhiên, những người đứng ở đây tham gia tỷ thí là những người đã được người Chu gia nghiêm ngặt thẩm định tuyển ra.

"Tiểu thư, ngươi đi bốc thăm đi!"
Đại chưởng quỹ tiêu sái lại đây, mời Đường Tuế đi qua.

"Phú thúc, ngươi đi bốc đi, ta sao cũng được.

"
Đường Tuế vẫn ngồi yên không nhúc nhích như cũ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chén trà bưng trong tay.

.

 
Chương 374: Chương 374


“Vâng.


Phúc thúc nghe vậy, đáp một tiếng rồi cung kính lui xuống.

Rất nhanh đã bóc được thăm đưa đến tay Đường Tuế.

Vẻ mặt Phúc thúc có chút khó nói.

“Tiểu thư, số không được tốt lắm.


“30, là vị trí cuối cùng.


Giọng Phúc thúc mang theo chút tự trách.

Đều là do ông.

"Không sao.

"
Đường Tuế vung tay, nhìn cái hộp bên cạnh, đây là nguyên liệu nấu ăn hôm nay nàng mang đến, rất nhiều thứ đã được chế biến qua, cho dù có làm sau cùng cũng không mất bao lâu.

“Chỉ sợ Lệ Vương để tâm đến, chờ 30 người làm xong thì không phải chúng ta sẽ thiệt thòi sao.


Phúc thúc lo lắng, còn chú ý nhìn cô gia lúc này cũng đã chuẩn bị nhóm lửa.

Đường Tuế ngồi đó, nhìn người đến người đi, vẫn chưa có ai được giữ lại cả.

Cũng không đến một nén hương, Vạn Tinh lại ủ rũ cúi đầu đi ra.


Đường Tuế thấy vậy, cười đi đến: “Tỷ phu, không được chọn sao?”
Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, vô cùng chói mắt, sự giận dữ trong lòng cũng càng nồng đậm hơn.

Nhưng giờ không phải là lúc để trở mặt.

Kỷ Vạn Tinh đành bất đắc dĩ thở dài: “Đúng vậy, hi vọng nhà chúng ta đều đặt lên ngươi.


“Ta cảm giác yêu cầu của vương gia rất cao, lát nữa ngươi phải chú ý đó.


Đường Tuế cười cợt: “Được thôi.


Kỷ Vạn Tinh nhìn nụ cười trên mặt Đường Tuế, cảm thấy quá chói mắt, nếu không phải giờ chưa phải là lúc, hắn ta nhất định đã chửi nàng một trận.

“Ta đi về với tỷ ngươi trước.


“Ừ, đi thong thả.


Đường Tuế gật đầu, nhìn Kỷ Vạn Tinh rời đi.

Kỷ Vạn Tinh vừa ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Ngón tay siết lại răng rắc, ả đáng chết này.

Rõ ràng hắn ta mới là người cầm kịch bản nam chính, sao hắn ta lại thua.

"Kỷ công tử, xin dừng bước.



Bỗng nhiên một giọng nói uyển chuyển, từ phía sau vang lên.

Kỷ Vạn Tinh quay đầu, nhìn một cô nương mặc đồ nha hoàn sau mình.

"Tiểu thư của chúng ta cho mời, mời đi theo ta.

"
Kỷ Vạn Tinh thầm nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo.

!
Cuối cùng cũng đến phiên Đường Tuế.

Người cuối cùng.

Những người không được chọn đều không rời đi, mà ở lại nhìn trò hay của Đường Tuế.

“Chúng ta không được chọn, một tiểu nha đầu như nàng có thể được chọn sao?”
“Không đời nào, huống chi, người lợi hại nhất ở Đường gia hiện tại, không phải là tên ở rể kia sao?”
“Nhưng kẻ ở rể kia cũng đã bị loại rồi, ha ha ha.


Tiếng tán gẫu xung quanh cứ hết lượt này đến lượt khác truyền vào tai Đường Tuế.

Nàng cúi đầu, chuyên tâm nấu nướng.

Chờ đến khi làm xong, đậy lại, bưng khay đi vào.

Bên trong phòng rất ấm áp, có đốt than bạc, trên cái bàn tròn bạch ngọc có bình mai vàng.

Ngày đông mai vàng mở, thanh khiết tao nhã.

Hoa mai vàng trong gian phòng ấm càng toát lên mùi hương thanh nhã.

Đường Tuế cúi đầu, bưng khay đi vào, đứng yên không nhúc nhích.

Mãi đến khi có người sáng bưng khay trong tay nàng đi, nàng mới nghe được tiếng động.

Một giọng nói từ tính dễ nghe: "Ngươi ngẩng đầu lên.

"
Đường Tuế ngẩng đầu, nhìn Chu Triệt đang ngồi trong phòng.

.

 
Chương 375: Chương 375


“Là ngươi.


Hả?
Có ý gì.

Ngay lúc Đường Tuế đang mê man, thị vệ bên cạnh Chu Triệt ôm trường kiếm đi tới.

“Này, của ngươi.


“Hả?”
“Ý là, ta xếp thứ nhất hả?”
"Vương gia ở lại Dương Châu, bên người tự nhiên cần phải có người phục vụ cơm nước, chính là ngươi đó.


“Hôm nay ngươi trở về thu dọn đồ đạc đi, người của chúng ta sẽ đến đón ngươi.


Đường Tuế: “Ta còn muốn ở đây!”
Nàng hoàn toàn không biết luôn đó! Cuộc sống thế này sẽ không có chút tự do đâu.

“Đây là lẽ hiển nhiên, chẳng lẽ vương gia chỉ vì để ăn đồ ăn của ngươi mà không thể đi lại trong thành?”
Thị vệ nhìn bộ dạng kinh ngạc này của nàng, hừ lạnh một tiếng
Thật không biết điều.

“Vâng.


Đường Tuế nghe vậy, gật đầu.


Không ai lên tiếng.

"Đi ra ngoài đi!"
Thị vệ hất cằm.

Đường Tuế cúi đầu, đi ra ngoài.

Haizzz, vậy là không được ở nhà nữa rồi.

Tỷ tỷ phải làm sao bây giờ.

"Tiểu thư, ngươi người sao vậy?”
Thúy Nhi thấy Đường Tuế cau mày, cho là nàng không qua.

Nên mở lời động viên: "Tiểu thư, người cũng đừng buồn, không phải nhiều người ở đây cũng không qua được sao? Hơn nữa tuổi bọn họ đã cao, chúng ta không mất mặt chút nào.


Người chung quanh:???
Chúng ta cao tuổi thì mất mặt cái gì?
Phúc thúc cũng đi tới động viên: "Nhị tiểu thư, không sao cả, đừng khó chịu.


"Ta qua rồi.

"
Đường Tuế ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Bọn họ khuyên cái gì thế.

Phúc thúc và Thúy Nhi liếc mắt nhìn nhau.

Qua rồi sao lại ủ rũ như vậy.


Đường Tuế lại thở dài một hơi.

!
Đường Mộc Nguyệt đưa cho nàng một chén trà, nhìn vẻ mặt buồn thôi rồi của Đường Tuế, nhịn không được bật cười.

“Nha đầu muội, rốt cuộc là sao vậy? Chuyện tốt như thế rơi lên đầu mà muội lại vậy.


“Lo lắng cho tỷ à! Bên cạnh tỷ có nhiều nha hoàn ma ma mà.


Đường Tuế ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Đường Mộc Nguyệt.

“Trước đó bên cạnh tỷ cũng nhiều nha hoàn ma ma, kết quả thế nào?”
“Huống chi muội cảm thấy Kỷ Vạn Tinh người này thật sự có chút vẫn đề, muội không ở nhà canh chừng, có thể không lo lắng sao?”
Đường Mộc Nguyệt nhìn nàng, tuổi nhỏ mà đã suy nghĩ sâu xa như thế.

Nhất là cái vẻ mặt này, nhịn cười không được.

Đường Tuế thấy nàng ta vẫn giễu cợt mình, tức giận.

Tiên Hiệp Hay
Đôi mắt đen láy cũng tròn xoe lên.

"Tỷ tỷ!"
"Được rồi, tỷ không chọc muội nữa, trước đó Kỷ Vạn Tinh trở về, nói có chuyện phải ra ngoài một quãng thời gian, tạm thời không ở nhà, vậy thì muội không cần lo lắng nữa rồi chứ?”
Khóe môi Đường Mộc Nguyệt mang theo ý cười, cười khanh khách nhìn Đường Tuế.

"Đi xa nhà rồi?"
Bên trong cốt truyện không có một màn này.

Chẳng quả, ngẫm lại.

Kỷ Vạn Tinh cũng coi là nam chính, ở trong thế giới cổ đại này, sưu tập tem khắp nơi, giờ bên này có người cướp đoạt tiên cơ của hắn ta thì hắn ta vẫn có thể rực rỡ ở chỗ khác.

Hiện tại, hắn ta không ở trong nhà, ngược lại là chuyện tốt.

Nàng ở bên Chu Triệt cũng có chút thể yên tâm một chút.

“Đúng vậy, đã đi xa nhà, muội yên tâm đi!".

 
Chương 376: Chương 376


Đường Mộc Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của nàng.

"Được rồi, biết rồi.

"
Đường Tuế mím môi.

"Đi, tỷ tỷ cùng đi dọn đồ đạc với muội, sau đó tiễn muội ra cửa.


Đường Mộc Nguyệt nói rồi đứng dậy, vươn tay về phía Đường Tuế.

"Được.

"
Hai tỷ muội tay cầm tay, cùng nhau đi ra ngoài.

“Tỷ tỷ, hình như tỷ muốn muội nhanh đi, không muốn thấy muội ở nhà nữa không?”
"Ha ha, muội cảm thấy thế nào?"
"Hừ.

"
Đến phòng Đường Tuế, hai tỷ muội ngồi xuống, nha hoàn cầm y phục và trang sức đi ra, đưa cho bọn họ nhìn xem rồi lựa chọn.

Chờ chọn đồ xong, người gác cổng bên kia vẫn chưa lại đây thông báo.

Đường Mộc Nguyệt chợt nhớ tới một số chuyện, mở lời.

“Ta sai người mua một khu nhà nhỏ cho cô mẫu, để hai mẹ con bọn họ ở đó, nhưng lại bị họ từ chối.


Đường Tuế nghe xong.

Bọn họ còn có thể không từ chối sao.

“Tỷ, trước cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ ở lại trong phủ đi.


Đừng để bọn họ lại đây làm ngột ngạt là được.


Đường Tuế suy nghĩ một lát, vẫn không thể đuổi bọn họ đi.

Đến khi nàng về mà bọn họ lại ở bên ngoài, lúc đó muốn tóm được nhược điểm của bọn họ sẽ rất phiền.

Chuyện tốn công mà không có kết quả, thôi bỏ đi.

“Được, nghe muội.


Đường Mộc Nguyệt gật đầu.

Ngay lúc hai tỷ muội nói chuyện, nha hoàn lại đây bẩm báo, Lệ Vương bên kia đã điều động người đi tới đón Đường Tuế.

Đường Tuế nhấc theo bọc vải nhỏ của mình rời đi.

Cũng sẽ không ở lại chỗ Lệ Vương bao lâu.

Chỉ cần nàng thanh trừ hết giá trị hắc hóa của hắn, là có thể về nhà.

Đến trang viên của Chu gia.

Chỗ ở của Đường Tuế được an bài ở gần chỗ Lệ Vương ở.

Đường Tuế nhìn chung quanh một lát, thầm cảm thấy kỳ lạ.

Mãi cho đến ban đêm nàng đi tới phòng bếp làm đồ ăn cho Lệ Vương xong rồi bưng lên.

Lệ Vương dùng thiện, Đường Tuế đứng một bên chờ một hồi lâu.

Lệ Vương ăn xong rồi, để chén xuống đũa.

"Ngươi đã sớm biết, ta không phải Chúc Hoài Thư.

"
Đường Tuế: !!!

Thế mà quên còn có chuyện này.

Lúc trước vì làm nhiệm vụ, bắt buộc phải nói lung tung.

Giờ lại bị Lệ Vương trực tiếp vả mặt.

“Hả?”
Đường Tuế kinh ngạc thốt lên, chớp đôi mắt to long lanh nhìn Chu Triệt.

“Xế chiều hôm nay lúc ngươi gặp ta, vẻ mặt rất thản nhiên, như đã sớm biết ta là ai.

"
“Vậy nên, hành động của ngươi, là muốn tiếp cận ta sao?"
Giọng Chu Triệt lạnh lẽo như trời sương đất tuyết.

Đường Tuế giật mình.

“Ta để ngươi lại đây nấu cơm chứ không phải để ngươi có loại tâm tư kia.

Ta khuyên người thu lại đi, nếu một ngày nào đó vượt quá giới hạn, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, Đường gia các người cũng không cần đặt chân trên thành Dương Châu nữa.


Mặt Chu Triệt đông cứng lại, giọng điệu cũng càng lúc càng lạnh.

“Vâng.


Đường Tuế đáp một tiếng, không dám ngẩng đầu.

Nhưng trong lòng thì lo lắng, nếu Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ cho nàng thì phải làm sao.

Đúng như dự đoán.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Đường Tuế lập tức nghe được giọng của Luân Hồi Kính.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt đút cô ăn.

Đường Tuế:!!!
Luân Hồi Kính chết tiệt, giờ mà còn chơi ta.

Có bị điên không!
"Hừ.

"
Chu Triệt thấy mình đã nói xong lời nên nói, lúc này mới cầm đũa lên, tiếp tục dùng cơm.

Hắn đã lâu không ăn thứ gì, cơ bản đều dùng thuốc sống qua ngày.

.

 
Chương 377: Chương 377


Ngự ý đã nói, nếu không ăn cơm, thọ nguyên sẽ không nhiều.

Nên lúc này hắn mới đến Dương Châu, tĩnh dưỡng thân thể.

Hoài Thư nói, Dương Châu có rất nhiều đầu bếp, điểm tâm ăn nhẹ cũng nhiều, nhất định sẽ có thứ hắn thích ăn.

Đường Tuế này, mặc dù có chút không hiểu nổi nhưng lại có trù nghệ tinh xảo.

Đường Tuế len lén ngẩng đầu lên, nhìn Chu Triệt một cái.

Chu Triệt lớn lên rất đẹp, ngay cả dáng vẻ lúc ăn cũng cực kỳ tao nhã.

Làm người xem sinh ra hảo cảm.

Chẳng qua, nàng không biết phải làm sao để Chu Triệt đút mình ăn đây.

Đường Tuế suy nghĩ một hồi, có một suy nghĩ không đúng đắn.

Cơ thể nàng khẽ lung lay, cuối cùng mềm nhũn cả người, ngã ngồi lên mặt đất.

Chu Triệt nghe thấy động tĩnh này, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.

"Ngươi làm sao vậy?"
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

"Vương gia, ta có chút muốn ngất xỉu.


Đường Tuế dùng hai tay chống đất, thân thể vẫn lung lay như cũ.

“Đến! ”
"Vương gia.

"
Đường Tuế suy yếu ngẩng đầu lên, nước mắt yêu kiều nhìn Chu Triệt.

Ngón tay Chu Triệt hơi run, mắt cũng nheo lại, nàng đang bày trò gì đây.


"Vương gia, ta có chút choáng váng, ăn ít đồ ăn là ổn rồi, có thể cho ta chút đồ ăn không.


Đường Tuế ngẩng đầu lên, mặt đầy tủi thân, vô cùng đáng thương.

"Ăn chút thức ăn?”
Chu Triệt hỏi.

“Ừm.


Đường Tuế gật đầu.

“Chỉ ăn một ít đồ ăn là sẽ không sao nữa.


“Cũng được.


Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn gắp một cái bánh ngọt, đưa đến trước mặt Đường Tuế.

Mắt Đường Tuế sáng lên, trong lòng cũng mừng rỡ như điên.

Xem ra nhiệm vụ về Chu Triệt cũng dễ làm.

Vương gia này cũng không khó chịu khó gần như lời đồn.

Nàng cắn môi, đau đớn làm nàng tự mình nhớ rõ, không thể quá giả trân.

Bằng không sẽ thất bại.

Nàng gật đầu, vẫn ngồi dưới đất như cũ, không có động tác nào khác.

Chu Triệt đưa khối bánh ngọt kia đến bên môi Đường Tuế.

Đường Tuế vừa mới há mồm ra Chu Triệt đã buông lỏng đũa.


Bánh ngọt chạm qua đôi môi mềm mại của Đường Tuế, rơi trên người nàng.

Truyện Teen Hay
Đường Tuế:!!!
"Vương gia?"
Đường Tuế liếc mắt nhìn bánh ngọt rơi lên chân mình.

“Rơi lên người cũng không bẩn, ngươi ăn đi.

"
Chu Triệt cười cợt, cầm đũa đứng lên, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống, dường như là đang chờ nàng ăn cái bánh ngọt này.

Thân thể Đường Tuế lập tức cứng ngắc lại, cuối cùng vẫn nhặt bánh ngọt lên, cho vào miệng.

Tuy bánh rất ngọt nhưng trong lòng nàng rất khổ.

Hu hu hu, Chu Triệt không đút, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành.

“Không còn chuyện gì nữa đi.

”’
Giọng Chu Triệt vừa lạnh vừa trầm.

Đường Tuế nghe vậy trong lòng toát ra ý lạnh.

"Không có việc gì rồi, cảm ơn vương gia.

"
Đường Tuế gật đầu, chờ một lát nữa rồi mới chậm rãi bò dậy.

Chu Triệt đứng không nhúc nhích, ánh mắt đầy bén nhọn nhìn chằm chằm Đường Tuế.

Như muốn nhìn ra chút gì đó trên người Đường Tuế.

Đường Tuế nghiến răng, thân thể cũng có chút cứng ngắc, mỉm cười đứng đấy, hàng mi dài không ngừng run rẩy.

Chu Triệt xoay người, rời đi.

Đường Tuế nhanh chóng ngẩng đầu lên, liếc trộm bóng lưng của Chu Triệt, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Trái tim không ngừng nhảy badabum.

Làm sao bây giờ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nàng không muốn bị điện giật chút nào.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành nhé, đếm ngược ba canh giờ, nếu vẫn chưa hoàn thành thì! sẽ bị điện giật nha.

.

 
Chương 378: Chương 378


Ba canh giờ, đó chính là sáu tiếng, vẫn còn đủ.

Nhưng thân phận nàng và vương gia khác nhau một trời một vực.

Trước đó vương gia cũng đã nói vậy rồi.

Rõ ràng là bảo nàng không được có ý đồ không an phận.

Trước mắt, nhiệm vụ này, có chút khó giải quyết.

Đối với lần này, mãi cho đến khi Chu Triệt dùng xong bữa tối, Đường Tuế cũng không nghĩ ra kế sách gì.

Nàng bưng đồ về phòng bếp, lo lắng.

Phải nên làm thế nào, mới có thể khiến Chu Triệt đút nàng ăn.

Đường Tuế đi vòng vòng trong phòng bếp một hồi lâu, cuối cùng quyết định làm một chén trà, đợi lát nữa rồi đưa đến thư phòng Chu Triệt.

Sau đó lại nghĩ trăm phương ngàn kế để Chu Triệt đút ăn sau?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Đường Tuế vẫn cảm thấy nhiệm vụ này có chút xa không thể với.

Là loại nhiệm vụ không thể hoàn thành ấy.

Người ta đường đường là vương gia, dựa vào cái gì sẽ đút ngươi ăn, đừng mơ nữa.

Đường Tuế nhìn cái nồi trên lò bốc ra hơi nóng ừng ực.

Trong lại lại đầy đau thương.

Chuyện này thật sự quá khó.

Quả thực không thể nào tưởng tượng được.

Mãi cho đến đêm khuya, Đường Tuế nhìn thời gian đếm ngược, thật sự không chịu nổi nữa, chỉ còn hơn nửa giờ nữa thôi.


Đường Tuế suy nghĩ một lát, quyết định thôi thì chủ động xuất chiêu thôi.

Thế là nàng bưng khay đi đến thư phòng của Chu Triệt.

Ban ngày biệt viện khá yên tĩnh.

Giờ là đêm khuya.

Bên trong biệt viện, càng là yên tĩnh đến đáng sợ hơn.

Đường Tuế bưng khay, đến bên ngoài thư phòng của Chu Triệt.

Nhìn đèn bên trong vẫn sáng, nàng gõ cửa một cái.

“Vương gia.


Đường Tuế gọi vào trong một tiếng.

Chu Triệt đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt, nhìn về phía cánh cửa bên kia.

“Có chuyện gì?”
“Ta bưng đồ ăn khuya đến cho ngươi.


Giọng nói mềm mại của Đường Tuế từ ngoài cửa vang lên.

"Bản vương không cần ăn khuya.

"
Từ trước đến giờ Chu Triệt không có thói quen ăn khuya.

"! "
Bàn tay đang bưng khay của Đường Tuế hơi siết chặt lại, ngón tay cũng trắng toát đi.


“Vâng.


Đường Tuế bất lực, chỉ có thể xoay người, vòng về.

Bất thình lình nàng cảm giác được một tàn ảnh lướt qua mặt mình, trong đó còn mang theo sát khí.

Đường Tuế nhíu mày đập cái khay trong tay về sau lưng.

“Ầm! ”một tiếng vang thật lớn.

Người bị đập trúng mắt nổ đom đóm, đứng bên cạnh hung tợn liếc Đường Tuế, đao trong tay nhanh chóng chém xuống cái cổ mảnh khảnh của Đường Tuế.

Đường Tuế lại không phải người ngu đứng im một chỗ cho người ta chém.

Nàng nhanh chóng tránh ra, đánh nhau với hắc ý nhân.

Cùng lúc đó, lại có thêm mấy hắc ý nhân xông vào thư phòng.

"Có thích khách!”
Đường Tuế hét to một tiếng, một cước đạp bay tên hắc ý nhân trước mắt.

Nàng nhặt một thanh đao trên mặt đất lên, vọt vào trong thư phòng.

Chu Triệt bị một đám hắc y nhân vây lại.

Những hắc y nhân này nhìn dáng dấp là biết ai cũng là cao thủ, ra tay cực kỳ tàn độc, mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, là những kẻ chuyên môn đi đòi mạng người khác.

Đường Tuế giơ thanh đao trong tay lên, vọt vào.

Sức nàng rất lớn, tùy tiện chém một đao đã làm hổ khẩu (khá giống huyệt vị) hắc ý nhân tê rần, trực tiếp bị đập bay ra ngoài.

Hôn mê ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Chu Triệt híp mắt, cũng không ngừng tay, ánh mắt lại không tự chủ rơi vào trên người của Đường Tuế.

Nàng biết võ công?
Khi mọi người đều bị đánh ngã.

Thị vệ của Chu Triệt vẫn chưa đến.

Đang lúc Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm, vô tình nhìn thoáng qua, thì phát hiện sau lưng Chu Triệt, có một hắc y nhân bỗng nhiên đứng lên.

.

 
Chương 379: Chương 379


"Vương gia, cẩn thận!”
Đường Tuế hét về phía Chu Triệt một tiếng.

Thật ra Chu Triệt cũng đã nhận ra động tĩnh phía sau, chủy thủ nhuộm máu trong tay vừa chuẩn bị đâm ra sau thì lồng ngực đột nhiên rung động lên.

Chu Triệt rên khẽ một tiếng, đưa tay ôm ngực, biểu cảm trên mặt cũng trở nên không chịu đựng nổi.

Đường Tuế nhanh chóng xông qua, nhắm vào cổ tay đang cầm trường kiếm của hắc y nhân rồi ném thanh đao trong tay vào.

Hắc y nhân chỉ cảm thấy cổ tay tê liệt đi, trường kiếm trong tay rơi xuống.

Hắn ta cắn răng, tay trái lại lục lọi trong giày mình, lấy ra một thanh chủy thủ, rất nhanh lại nhắm vào giữa lưng Chu Triệt, đâm vào.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.

Đường Tuế nhanh chóng che chắn ở trước mặt Chu Triệt.

Nàng rên khẽ một tiếng, thanh chủy thủ kia đã đâm vào người Đường Tuế.

Vừa lúc đó, thị vệ trong phủ cuối cùng cũng tới.

Toàn bộ hắc y nhân đều bị bắt đi.

Đường Tuế ngất xỉu.

Chờ đến lúc nàng tỉnh lại, là vì bị âm thanh của Luân Hồi Kính đánh thức.

Luân Hồi Kính: Thời gian nhiệm vụ đếm ngược còn một chén trà, không hoàn thành sẽ bị điện giật đó nhé.

Đường Tuế siết tay lại, mở mắt ra.


Bất ngờ nhìn thấy Chu Triệt ngồi trước giường mình, trong tay hắn đang bưng một chén thuốc.

"Ngươi đã tỉnh rồi, tỉnh rồi thì tự mình uống đi!”
Nghe lời này của Chu Triệt, Đường Tuế thoáng run rẩy.

Cảm động quá, Chu Triệt vừa muốn đút cho nàng.

Vậy là, Đường Tuế lại nhắm mắt lại.

Dùng giọng điệu cực kỳ suy yếu: "Khụ khụ khụ, khó chịu quá.


Chu Triệt nhíu mày, vẫn là dùng thìa, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi nàng.

Cảm nhận được ấm áp bên môi, Đường Tuế hơi hé miệng.

Ực, uống một hớp thuốc.

Đang lúc nhắm mắt, Đường Tuế nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Trái tim cũng buông lỏng xuống.

Rất khó chịu.

Đường Tuế ngậm chặt miệng, từ chối uống thuốc.

Nàng mở mắt ra, quay đầu, không dám nhìn Chu Triệt.

"Vương gia, hay là để ta tự uống đi!”
"Hừ.

"

Không biết điều.

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, đặt mạnh chén thuốc trong tay xuống.

Đường Tuế ngồi dậy, thoáng chốc đã quên mất sau lưng mình còn có một vết thương.

Nàng không khỏi rên khẽ một tiếng, vẻ mặt xoắn quýt ngồi ngay người lại rồi cầm khăn lau sạch thuốc chảy xuôi trên cổ.

Đường Tuế bưng chén thuốc, một hơi uống hết.

Đắng quá!
Khuôn mặt như cái bánh bao nhăn lại.

Chu Triệt nhìn dáng vẻ này của nàng, không nhịn được bật cười.

Rồi lấy một khối mứt hoa qua trong khay trước mắt, đưa đến trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế nhìn một cái, nhanh chóng nhận lấy rồi cắn mứt hoa quả.

Vị ngọt tràn ra trong cổ họng.

Ngon thật.

Ăn hết một viên, Đường Tuế còn muốn ăn nữa.

Thế là nàng dùng đôi mắt dầm dề nhìn Chu Triệt.

Chu Triệt liền đưa hết mức hoa quả trong đĩa đến trước mặt Đường Tuế.

Đường Tuế dùng hai tay nhận lấy, chỉ trong một chốc đã ăn sạch.

Nàng liếm môi, nhất thời có hơi buồn ngủ.

Nhưng Chu Triệt không có ý rời đi.

Đường Tuế ngáp một cái, đôi mắt ngái ngủ nhìn Chu Triệt.

“Sao ngươi lại sang đây đưa bữa khuya?”
Chu Triệt Bỗng dưng đặt câu hỏi.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top