Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi
Chương 380: Chương 380


Đường Tuế đã nhận ra sự đề phòng và thăm dò trong mắt hắn, cơn buồn ngủ lập tức bay đi.

Nàng mím môi nhỏ nhẹ trả lời.

“Chỉ là thấy buổi tối vương gia dùng không nhiều, nên muốn đưa đến chút đồ khuya cho vương gia.


Đường Tuế nói xong lại ngước đôi mắt long lanh trong vắt nhìn chằm chằm Chu Triệt.

Ánh mặt trầm thấp lạnh lẽo của Chu Triệt vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế.

Đường Tuế bị hắn nhìn mà phát run.

Hồi lâu sau Chu Triệt mới thu hồi ánh mắt này lại.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.


Nói xong, Chu Triệt đứng dậy rời đi.

Đường Tuế nhìn bóng lưng của Chu Triệt, trái tim cũng coi như buông xuống.

Thật ra, lòng nàng tự rõ.

Nàng đứng ở đây, mọi việc nàng làm đều sẽ bị lấy ra cân đo đong đếm.

Nói không chừng lúc nào đó làm sai một chút, sẽ bị lật đổ.

Nàng phải cẩn thận, đang cẩn thận.

Luân Hồi Kính quá chó.


Đôi lúc ngươi sẽ không biết Luân Hồi Kính sẽ ban bố nhiệm vụ tào lao gì cho ngươi.

Chu Triệt rời đi, trái tim Đường Tuế cũng buông lỏng.

Nàng tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, ngủ.

Đến hôm sau, khi Đường Tuế tỉnh lại, vết thương sau lưng thật ra đã lành hơn phân nửa rồi.

Dù sao nàng cũng là nhân sâm, không những bổ dưỡng với người khác, mà cũng có thể bổ dưỡng cho mình, điều này quá hiển nhiên.

Nhưng loại chuyện này, Đường Tuế cảm thấy không thể manh động.

Càng không thể để người khác biết nàng có năng lực tự chữa lành.

Đường Tuế mím môi, tiếp tục nằm ở trên giường giả bệnh.

Chờ một hồi lâu, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đường Tuế nhanh chóng nhắm mắt lại.

Đột nhiên, từng hơi thở ồ ạt và làn gió thơm truyền đến.

"Đường cô nương.

"
Người tới gọi vài tiếng, Đường Tuế mở mắt ra nhìn lại.

Trước mặt nàng là một nữ tử mềm mại, y phục trên người nàng ta không giống là nha hoàn.

"Ta là Chúc Hoài Nhu.

"
Chúc Hoài Nhu cười khanh khách đứng đấy, nhìn Đường Tuế.


Chúc Hoài Nhu, muội muội Chúc Hoài Thư?
Đường Tuế cũng khẽ gật đầu.

“Hôm nay ta và ca ca lại đây, vốn là định ban thưởng cho ngươi vì làm thức ăn ngon, lại không nghĩ tới, ngươi vì cứu vương gia mà bị thương, ngươi không sao chứ!"
Giọng điệu Chúc Hoài Nhu đầy lo lắng.

"Ta không sao, cảm ơn Chúc tiểu thư.

"
“Ta đến nhìn ngươi thử xem, đừng nói cảm ơn.


"Huống chi, ta và vương gia! "
Lời Chúc Hoài Nhu còn chưa dứt, vẻ mặt đã lộ ra vẻ thẹn thùng.

"Ngươi cứu vương gia, ta phải cảm ơn ngươi.


Đường Tuế nhìn nàng ta, đăm chiêu suy nghĩ.

Cảm động quá, Chúc Hoài Nhu này là đến để tuyên thệ chủ quyền với nàng.

“Được rồi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi đi, chờ thân thể người tốt rồi, ta sẽ đến ăn đồ ăn ngươi làm.


Mãi cho đến khi ra ngoài.

Nha hoàn Hi Thụy của nàng ta mới lộ ra vẻ mặt không hiểu.

"Tiểu thư, người tốt với nàng ta như vậy làm gì?”
Hi Thụy không hiểu gì cả, tiểu thư nhà bọn họ là thiên kim phủ thượng thư, còn Đường Tuế chẳng qua chỉ là một nữ đầu bếp nho nhỏ mà thôi.

Chỉ là một kẻ có thân phận quá mức chênh lệch như vậy, không đáng.

"Hừ, ngươi không biết, nương ta định kết duyên nàng ta với nhị ca ta sao?”
Chúc Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng, một nữ tử thương hộ nho nhỏ, làm thiếp cho nhị ca nàng ta cũng không đủ tư cách.

Cũng không biết, nương nghĩ gì nữa.

"Nô tỳ nghe nói, dường như Đường gia rất có tiền.

".

 
Chương 381: Chương 381


Hi Thụy đưa ra suy nghĩ của mình.

Chúc Hoài Nhu nghe xong lời này, không khỏi gật đầu.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là nữ đầu bếp quèn người đây hơi tiền mà thôi.

Không ra thể thống gì, nàng ta lại đây là để mỉa mai nàng một chút mà thôi.

Có thể gả cho nhị ca nàng ta đã là đỉnh cao trong nhân sinh của nàng rồi.

Còn những thứ khác, không nên suy nghĩ lung tung.

Để người ta cười cho.

“Đi thôi, chúng ta đi xem vương gia.


Chúc Hoài Nhu cười khanh khách, đi về phía hậu hoa viên.

Hôm nay, nàng còn đặc biệt thay một cái váy mới, chính là để có thể phô bày một chút trước mặt vương gia.

Chúc Hoài Nhu cười híp mắt đi về phía trước, vừa mới đến khuôn viên đã bị thị vệ cản lại.

Trên mặt Chúc Hoài Nhu mang theo ý cười ôn tồn.

Nhưng khuôn mặt của thị vệ vẫn lạnh lùng: “Thật không tốt thưa Chúc tiểu thư, vương gia đã dặn, những người không liên quan, không được lại gần.


"Hừ.

"
Chúc Hoài Nhu vung ống tay áo lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Hôm nay không thể, ngày mai nàng ta lại tới.

Đường Tuế nằm dưỡng thương mấy ngày, ăn ngon, ngủ ngon.


Cũng may mấy ngày nay, Luân Hồi Kính không giao mấy nhiệm vụ tào lao khó đối phó gì cho nàng.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể thoải mái đứng bên ngoài.

Tuy vẫn còn trong tiết đông, nhưng lại có ánh nắng tươi sáng, không có gió.

Đứng bên ngoài, vẫn ấm áp.

Đường Tuế vừa mới duỗi người một chút.

Đã nhìn thấy Chúc Hoài Nhu ở phía đối diện đi về bên này.

Đường Tuế vừa định rời đi, thì nghe nha hoàn bên cạnh Chúc Hoài Nhu la lên.

"Đường tiểu thư, xin dừng bước.

"
Hi Thụy đứng đằng xa thấy Đường Tuế muốn đi, nhanh chóng hô to.

Hôm nay tiểu thư muốn đi gặp vương gia đây này.

Không thể không có cớ được.

Đường Tuế chỉ có thể đứng đấy, chờ bọn họ đi đến.

"Đường tiểu thư, nhìn tinh thần ngươi có vẻ không tệ, khỏe rồi ư?”
Chúc Hoài Nhu đi tới trước mặt, nhìn Đường Tuế từ trên cao xuống một phen.

“Ờ.


Đường Tuế khẽ gật đầu.

"Là như vầy, ta có thể nhờ cô giúp một chuyện không!”
Trên mặt Chúc Hoài Nhu mang theo chút xoắn xuýt, dịu dàng hỏi.


"Chúc tiểu thư, muốn ta làm gì?"
Chúc Hoài Nhu khẽ mỉm cười, đi tới trước mặt Đường Tuế, duỗi tay ra muốn kéo cánh tay Đường Tuế lại tỏ vẻ thân thiết.

Nhưng còn chưa đụng được đã bị Đường Tuế giả bộ vô ý tránh ra.

"Ta có chút đói bụng, muốn ăn chút đồ ngươi làm, có thể làm cho ta ít điểm tâm tinh xảo được không.


Chúc Hoài Nhu cũng không có để ý, đứng đó hỏi.

"Được.

"
Đường Tuế đồng ý.

Dù sao cũng vừa lúc nàng muốn đến phòng bếp làm chút đồ ăn.

Sẵn làm cho Chúc Hoài Nhu một ít cũng không sao.

“Vậy Chúc tiểu thư chờ một lát.


Đường Tuế nói xong, rời đi.

Hi thụy đứng đấy nhìn một lát rồi nói với Chúc Hoài Nhu.

"Tiểu thư, nô tỳ đi nhìn một lát, chờ nàng ta làm xong, sẽ bưng đến cho người.


Chúc Hoài Nhu khẽ gật đầu.

Đường Tuế đi tới phòng bếp, nghĩ nghĩ, sau đó lại đi ra ngoài, hái một ít hoa mai vàng.

Bắt đầu làm điểm tâm.

Nàng nghĩ là, đồ Chúc Hoài Nhu muốn ăn, tự nhiên cũng phải xa hoa.

Vừa đẹp vừa ngon.

Đường Tuế đang bận rộn, thị vệ bên người Chu Triệt bỗng nhiên đi vào.

"Vương gia muốn ăn mì, ngươi chuẩn bị đi.


Nói xong, thị vệ liền rời đi.

.

 
Chương 382: Chương 382


Đường Tuế cũng không hỏi sở thích của Chu Triệt, chẳng may làm Chu Triệt nổi trận lôi đình thì biết tính cho ai.

Nghĩ nghĩ, Đường Tuế quyết định làm mì Dương Xuân đơn giản nhất.

Mì Dương Xuân thì đơn giản, nhưng nước súp khá tốn công phu.

Lúc sắp vắt mì, Đường Tuế cũng làm xong thạch mai vàng kia.

Nàng vừa mới đặt vào mâm xong, Hi Thụy liền đi vào.

“Đồ tiểu thư ta muốn, chuẩn bị xong chưa?"
Hi Thụy hơi hất hàm lên, ánh mắt lúc nhìn người ta cũng có chút ngông cuồng tự đại.

“Ở đây.

” Đường Tuế bưng cái khay trong tay đến trước mặt Hi Thụy.

Hi Thụy cúi đầu, nhìn đồ ăn trên khay, không khỏi kinh sợ như gặp thần tiên.

Đường Tuế này tuy là nữ tử thương gia, nhưng xét về trù nghệ lại có vài phần cao tay.

"Cái này là cái gì?"
Hi Thụy chưa từng thấy thứ đồ này.

“Cái này gọi là hoa trong gương.


Đường Tuế lấy đại một cái tên.

"Hoa trong gương.

"
Hi Thụy mặc niệm một câu, gật đầu, bưng đi ra ngoài.

Điểm tâm như vậy, nói là tự tay tiểu thư bọn họ làm, cũng không mất mặt.

Hi Thụy bưng khay, đi tới trước mặt Chúc Hoài Nhu.


"Tiểu thư, người xem, cái này gọi là hoa trong gương.

"
Chúc Hoài Nhu xích lại gần vừa nhìn, biểu cảm trên mặt mang theo một chút hài lòng.

“Không tệ.


"Đi thôi.

"
Chúc Hoài Nhu đi ở phía trước Hi Thụy bưng khay theo sau.

Hai người một trước một sau, đi đến khuôn viên lần nữa.

Chúc Hoài Nhu nhìn thị vệ canh giữ bên ngoài, mềm giọng nói: “Ta làm cho vương gia chút điểm tâm, cảm phiền tiểu ca đi thông báo một chút.

"
Thị vệ trông cửa đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng đi vào.

Không lâu sau lại trở ra.

"Chúc tiểu thư, vương gia nói, hắn không đói bụng.

Mời ngươi trở về đi.

"
Khóe miệng Chúc Hoài Nhu hơi rủ xuống, không vui.

Vừa lúc đó, Đường Tuế bưng mì Dương Xuân đi tới.

Nàng định đưa cho thị vệ trông cửa.

Đường Tuế đáp một tiếng rồi bưng khay đi vào.

Đường Tuế đi ở phía trước, đột nhiên cảm giác sau lưng như có gai.

“Không phải ngươi nói vương gia không đói bụng sao? Tại sao nàng ta có thể đi vào?"
Chúc Hoài Nhu tức không nhịn nổi, lên tiếng trách cứ.


Thị vệ tê cả da đầu, đây là vương gia dặn dò, bọn họ cũng không có cách nào mà.

"Vương gia dặn dò, mong Chúc tiểu thư ngươi đừng làm khó ta.

Thị vệ không thể làm gì hơn.

"Hừ.

"
Chúc Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng, quay người lại nhìn Hi Thụy còn bưng cái khay kia.

Nàng ta vung ống tay áo lên một cái, cái khay kia lập tức rơi xuống đất.

Thạch hoa mai vàng đẹp mắt cũng rơi vào trong tuyết, càng nổi bật vẻ ngoài xinh đẹp hơn.

"Đi.

"
Chúc Hoài Nhu sắc mặt âm u, thở phì phò rời đi.

Hi Thụy cũng không dám lên tiếng, rập khuôn theo sau Chúc Hoài Nhu.

Một mặt khác, Đường Tuế bưng khay vào đình nghỉ mát.

Chu Triệt đang ngồi trên đệm mềm, ngón tay trắng như bạch ngọc cầm một quyển sách nhìn xem.

Đường Tuế vào hắn cũng không liếc mắt.

“Vương gia.

"
Đường Tuế bưng khay đi đến trước mặt, gọi một tiếng.

Chu Triệt hờ hững đáp một tiếng, để quyển sách trên tay xuống bàn.

Tỳ nữ phục vụ bên cạnh nhanh chóng bưng bồn ngọc đựng nước ấm đến trước mặt Chu Triệt.

Chu Triệt ngâm tay vào, rồi dùng khăn lụa thượng hạng lau nước đi.

Ch????????ê???? t????a????g đọc t????????????ệ???? { ???????? Umt????????????ệ????.

v???? }
Xong xuôi mới ra hiệu cho Đường Tuế đặt mì xuống.

Đường Tuế khom lưng, đặt khay lên bàn bạch ngọc.

Chu Triệt vừa nhìn thấy thứ trên bàn, nước súp nhạt như nước lã, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

.

 
Chương 383: Chương 383


"Ngươi cảm thấy bản vương dễ dàng qua mặt như vậy sao?”
Chu Triệt giận tím mặt.

Đường Tuế lại tiến lên mấy bước, vẻ mặt có phần oan ức.

“Vương gia, ngươi cũng không nói sở thích của ngươi cho ta, ta chỉ có thể làm loại thông thường này cho vương gia thôi.


“Vương gia, ngươi đừng thấy cái này thanh thanh đạm đạm, lại là thứ tốn công phu nhất đây, không ngại thì ngươi nếm thử xem.


Đường Tuế lại tiếp tục khuyên giải nói.

"Hừ.

"
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, dù vậy hắn vẫn cầm đũa, ăn một miếng mì.

Quả thật!
Nhìn thì qua loa, nước mì như nước lã, nhưng ăn vào, vậy mà lại có cảm giác đặc biệt trong đó.

Bất tri bất giác, Chu Triệt ăn sạch tô mì.

Chu Triệt mặt không cảm xúc buông đũa trong tay xuống.

“Không có gì ngon.


Đường Tuế nhìn cái chén không mà cái đầu nhỏ mang theo một dấu chấm hỏi thật to.

Ăn sạch cả rồi còn nói khó ăn.

Vương gia, ngươi thật lòng à?
"Vâng, vương gia, ta cũng đã nói rồi, rốt cuộc ngươi thích ăn thứ gì, trở về ta sẽ làm theo sở thích của ngươi, làm cho ngươi ăn!”
Đường Tuế khiêm tốn hỏi lại.


Hừ, nàng nhất định phải làm cái gì đó siêu ngon, ngon đến nỗi nàng cũng thèm luôn.

Đến lúc đó, để xem hắn còn chảnh nữa không.

Nàng lẩm bẩm.

"Không nói.

"
Chu Triệt cúi đầu, tiếp tục xem quyển sách trên tay.

Đường Tuế!
“Vương gia, ngươi cứ không nói thì sao ta có thể làm ngươi hài lòng.


Vương gia này, cái nết có chút ba chấm đó.

"Ngươi đoán đi!”
Chu Triệt thản nhiên trả lời.

"Được.

"
Đường Tuế cũng không quan tâm nữa.

Người mà ngay cả nước mì cũng húp sạch chắc không kiêng gì đâu.

Bỗng dưng, Chu Triệt lại ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế:???
Bị bệnh à? Rảnh lắm hả.

Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Đường Tuế vẫn là vẻ không dám nhìn hắn.

Chẳng may Chu Triệt này nhìn ra, sau này sẽ gây sự với nàng thì không tốt.


“Vâng.


Đường Tuế đáp một tiếng, thu dọn đồ trên bàn, vừa chuẩn bị bê đi.

“Chậm đã.


Lại nghe Chu Triệt thốt lên.

"Vương gia.

"
Đường Tuế đứng lại, không đi.

"Ừm.

" Chu Triệt nhẹ nhàng sờ cằm mình, ngón tay thon dài đẹp mắt cũng nhẹ nhàng gõ lên bàn.

“Ngươi có công cứu ta, chỉ để ngươi làm một nữ đầu bếp nho nhỏ, nói thế nào cũng là nhân tài không được trọng dụng.

Bản vương sang đây cũng vội vàng, bên cạnh không có một người hầu hạ thuận tay nào, không bằng, người hầu hạ ở bên cạnh ta đi!”
Chu Triệt ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế:???
Ý làm, nàng ngoại trừ nấu cơm, còn phải chăm sóc hắn nữa?
Nghĩa là, từ làm một việc, biến thành làm hai việc.

Trong lòng Đường Tuế không vui.

Nhưng, nghĩ lại nàng cần tiếp cận Chu Triệt, làm nhiệm vụ.

Làm nữ đầu bếp, có rất nhiều nhiệm vụ ban bố ra, thật sự là có phần danh bất chính, ngôn bất thuận để làm.

Nếu ở bên người Chu Triệt, thì sẽ có rất nhiều chuyện danh chính ngôn thuận hơn.

Nghĩ thấu điểm này, Đường Tuế cúi đầu, đáp một tiếng.

Luân Hồi Kính: Cho Chu Triệt uống hai mươi chén trà.

Đúng như dự đoán, Luân Hồi Kính giống như cảm ứng được, một giây sau đã phát ngay một cái nhiệm vụ tào lao.

Đường Tuế: Bao lâu?
Luân Hồi Kính: Trong vòng một ngày.

.

 
Chương 384: Chương 384


Đường Tuế:!
Nhiệm vụ này, đúng là cạn lời luôn.

Không biết Chu Triệt này có thích uống trà không.

Nghĩ nghĩ, Đường Tuế bưng khay đi xuống.

Thôi thì xíu nữa tự đi nấu trà, làm vậy có khi Chu Triệt có thể uống nhiều hơn một chút.

Quyết định xong Đường Tuế liền đi đến phòng bếp bận rộn.

Vì không biết sở thích Chu Triệt là gì nên Đường Tuế ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định, làm một ấm trà hoa quả và một ấm trà huyền gạo.

Làm vậy, để xem thử rốt cuộc Chu Triệt thích uống loại nào.

Chờ đến khi làm xong, Đường Tuế đặt những thứ này lên khay rồi bưng lên, đi về phía khuôn viên.

Sắp đến nơi thì đã thấy Chúc Hoài Nhu đang bị thị vệ cản lại, Hi Thụy đứng phía sau nàng ta, dường như cũng bưng gì đó.

Thị vệ nghiêm mặt: "Chúc tiểu thư, xin ngươi đừng làm khó ta, vương gia thật sự không gặp ai cả.


Sắc mặt Chúc Hoài Nhu cũng đông cứng lại trong giây lát, giọng điệu cũng rất gấp gáp.

“Ta chỉ là chuẩn bị chút trà nhân sâm mà thôi, gần đây vương gia mất sức, ta muốn bồi bổ cho vương gia một chút.

”’
Thị vệ lại lui về sau mấy bước, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

"Chúc tiểu thư, ta thật sự không thể làm gì.



Lúc bọn họ đang dây dưa thì Đường Tuế bưng khay, ung dung lướt qua người bọn họ.

Chúc Hoài Nhu thấy thị vệ không ngăn lại, giận sôi máu.

“Ngươi đứng lại cho ta.


Ả hung tợn hét lên, nào còn sự dịu dàng uyển chuyện giả tạo trước đó.

Đường Tuế đứng lại, khó hiểu quay đầu nhìn Chúc Hoài Nhu.

"Chúc tiểu thư, có chuyện gì?"
"Hừ.

"
Chúc Hoài Nhu hừ lạnh một tiếng rồi vung ống tay áo lên, cũng không để ý tới Đường Tuế mà giương mắt nhìn thủ vệ trước mặt.

“Dựa vào đâu mà nàng ta có thể vào còn bổn tiểu thư thì không, ngươi có ý gì?"
“Từ khi nào mà, bổn tiểu thư còn không bằng một nữ tử thương hộ nho nhỏ rồi.


Trước đó Chúc Hoài Nhu còn muốn làm bộ nên ít nhiều cũng ôn hòa với Đường Tuế một chút, vì nói không chừng Đường Tuế sẽ gả vào nhà nàng ta.

Thế nhưng! Nhiều lần, Đường Tuế có thể đi vào, gặp mặt vương gia.

Còn nàng ta đường đường là đại tiểu thư, là quý nữ, lại bị từ chối ngoài cửa.

Đây là đạo lý gì.


Nhất thời, nàng ta cũng không muốn giả bộ nữa.

Thật sự là quá khinh người.

"Chúc tiểu thư, đây là vương gia dặn dò, tiểu nhân cũng không có cách nào.


Thị vệ bất lực, chỉ có thể ăn nói khép nép như vậy.

“Không thì, Chúc tiểu thư nghĩ ít biệt pháp, để vương gia cũng ban cho ngươi một mệnh lệnh như vậy đi?”
“Vậy thì chúng ta sẽ dễ thi hành! Hi vọng Chúc tiểu thư đừng ở đây làm khó chúng ta nữa.


Giọng điệu thị vệ dần trầm thấp đi.

“Được, được.


"Tiểu thư, đồ.


Hi Thụy vội vàng đuổi theo.

Nàng ta đi ở phía trước, Hi Thụy đuổi theo ở phía sau, sắc mặt cũng vô cùng bối rối.

Mấy ả đi cả rồi bọn thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại cười khanh khách nhìn Đường Tuế bên cạnh.

"Đường tiểu thư, mời vào.


“Cảm ơn.


Đường Tuế khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Bọn thị vệ nhìn bóng lưng của Đường Tuế, trao đổi ánh mắt với nhau.

Bình thường, cung nữ có thể hầu hạ bên người vương gia, chỉ có thể là các Đại cung nữ trong cung nương nương đưa đến.

.

 
Chương 385: Chương 385


Người cực kì đặc biệt như Đường tiểu thư, được vương gia giữ lại bên người, thật sự rất hiếm.

Nói không chừng, Đường tiểu thư là người có tạo hóa lớn.

Đường Tuế bưng khay đi vào, nhìn Chu Triệt mặt không cảm xúc ngồi đó xem sách.

Nàng cẩn thận đi đến trước mặt hắn, đặt khay trà lên bàn tròn rồi nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ta vừa mới nấu hai loại trà, ngươi muốn thử không?”
"Trà gì?”
“Cái này là trà hoa quả, còn cái này là trà huyền gạo.


Đường Tuế nhẹ nhàng chỉ tay vào ấm trà trên bàn.

“Trà huyền gạo, nghe lạ đấy, chọn cái này đi.

’’
“Vâng.


Đường Tuế đáp một tiếng, bưng âm trà huyền gạo, nhẹ nhàng rót một ly cho Chu Triệt.

Cái chén trước mặt Chu Triệt, bị rót đầy.

Hắn nhìn trà trong ly, dường như không có gì khác so với trà tầm thường cả.

Hắn đưa lên môi, nhẹ nhàng ngửi một hơi.

Nhưng dường như mùi thơm nồng hơn, bên trong còn mang theo mùi cháy sém nữa.


Chu Triệt đưa đến bên môi uống một hớp.

Ừm, cũng được.

Có điều hắn đúng là có chút khát, vậy là Chu Triệt nhanh chóng uống cạn chén trà này.

“Vương gia, uống ly nữa nào.


Trong lúc nói chuyện, Đường Tuế lại rót cho Chu Triệt một chén nữa.

Chu Triệt ngẫm lại, trà huyền gạo này đúng thật là có vị rất ngon, ngọt, vậy là hắn bưng chén trà lên, ngửa đầu uống.

Uống nước trà này, vẻ mặt của hắn cũng bình tĩnh hơn.

Cảm giác như, nước trà này có tác dụng an thần.

“Vương gia, trà hoa quả ta làm cũng khá lắm đó, ngươi nếm thử một chút xem?"
Vừa nói, Đường Tuế lại đi tới trước mặt Chu Triệt, khom lưng rót cho Chu Triệt một chén trà hoa quả.

Trà hoa quả sau khi rót ra, Chu Triệt cũng cảm giác được, trong làn hơi nước, còn bốc lên một mùi vị chua ngọt.

“Cho hoa quả vào trà?”
Loại này, hắn chưa từng thử qua.

Chu Triệt bưng chén trà, chậm rãi uống một hớp, ban đầu chỉ có mỗi vị ngọt của hoa quả, nhưng khi uống hết vào mới phát hiện, trong đó vậy mà hàm chứa hương trà.

“Trà Ô Long??"
“Đúng vậy.



Đường Tuế cười gật đầu.

"Vương gia, ngươi thật lợi hại, trà hoa quả này là ta dùng trà ô long có sẵn, thêm rất nhiều hoa quả vào nên mới có vị ngọt của hoa quả bên trong, nhưng cũng không làm mất đi hương trà thoang thoảng.


Chu Triệt thú vị uống vào, trà hoa quả như này, đây là lần đầu tiên hắn uống.

"Vương gia, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đường Tuế thấy hắn uống vui vẻ thì hỏi.

“Cũng được.

”’
Chu Triệt khẽ gật đầu.

Đường Tuế thấy hắn đã uống sạch chén trà rồi mà lại nói cũng được.

Chẳng qua, uống được ly nào thì hay ly đó.

Đường Tuế thấy hắn uống xong, lại lẳng lặng rót cho hắn một chén trà.

Hì hì, cộng thêm mấy chén trà vừa rót, Chu Triệt đã uống 4 chén.

Nàng vừa tính qua.

Chờ uống hết mấy thứ này, chắc cũng khoảng 15 16 ly.

Như vậy, chờ đến tối, nàng nấu thêm chút trà sữa cho hắn uống.

Tính toán xong mọi chuyện, Đường Tuế thầm vui vẻ.

Dù sao nàng cũng là người hầu hạ bên cạnh Chu Triệt, chỉ cần Chu Triệt vừa uống xong, nàng liền lẳng lặng rót đầy cho hắn.

Một buổi trưa này, bắt buộc phải làm Chu Triệt uống sạch hai ấm trà.

Bình thường Chu Triệt đọc sách, cũng không có thói quen uống trà.

.

 
Chương 386: Chương 386


Khi nào khát nước mới nghĩ đến việc uống trà.

Nhưng hôm nay, vừa uống xong Đường Tuế đã tự nhiên rót đầy chén, sau đó hắn cũng không kiểm soát được uống hết.

Một mạch đến chập tối, bình thường vào lúc này, Chu Triệt sẽ dùng một chút điểm tâm.

Nhưng hôm nay lại không cảm thấy chút đói bụng nào.

Một chút cũng không muốn ăn.

Chu Triệt để quyển sách trên tay xuống bàn, liếc mắt nhìn ấm trà trên bàn.

“Đều uống hết rồi?”
Hắn hỏi.

“Đúng vậy đó!”
Đường Tuế cười khanh khách, gật đầu.

"Toàn bộ đều uống sạch.

"
Khà khà khà, hiện tại chỉ còn 4 chén trà nữa thôi.

Quả nhiên, làm tỳ nữ thiếp thân bên cạnh vương gia mới dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ được.

Nghĩ nghĩ, nụ cười trên mặt Đường Tuế càng rực rỡ hơn.

“Tại sao ngươi lại làm ta uống trà.


Chu Triệt thầm cảm thấy kỳ quái, nhíu mày, nhìn Đường Tuế.

Mặc dù uống chút nước trà cũng không có chuyện gì, nhưng, Đường Tuế cứ không ngừng làm hắn uống trà, uống hết cả buổi chiều luôn, thật sự rất kỳ quái.


“Không có mà!”
Đường Tuế giả bộ ngây thơ, còn chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình.

“Ta cũng không biết sở thích của vương gia mà, hôm nay tự nhiên nảy sinh ý nghĩ này, cái gì cũng làm hai phần cho ngươi, để xem thử rốt cuộc vương gia thích gì, ngươi dùng cái nào nhiều hơn một chút là ta sẽ biết ngay.


“Haizzz.


Nói xong, Đường Tuế lại thở dài một hơi.

“Ta hết lòng hết dạ như thế, vậy mà trong mắt vương gia ngài lại thành có dụng tâm khác.


“Haizzz.

”’
Đường Tuế bất đắc dĩ, lại nặng nề thở dài một hơi.

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, nha đầu này, từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã biết nàng miệng lưỡi bén nhọn.

Nghĩ vậy, Chu Triệt đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Đường Tuế suy nghĩ, nàng phải là tỳ nữ thiếp thân của hắn đúng không?
Đương nhiên là phải đuổi theo rồi.

Vậy là, nàng cũng rập khuôn đi theo sau Chu Triệt.

Theo được một đoạn ngắn, Chu Triệt vừa mới chuẩn bị đi vào trong lại thấy Đường Tuế đang đi theo.

Hắn ngừng lại, quay người lại, nhíu mày.

Rồi lạnh lùng quét mắt nhìn Đường Tuế
"Ngươi theo ta làm gì.


"
"Vương gia, ta là tỳ nữ thiếp thân của ngươi đó, đương nhiên là phải đi sát bên người vương gia rồi.


Đường Tuế cười khanh khách trả lời, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như bánh bao mềm mại.

"Hiện tại không cần.

"
Chu Triệt lạnh giọng nói.

“Ơ, sao lại không cần!”
Đường Tuế ngước đầu, có phần không hiểu.

“Ta uống nước cả một buổi chiều, ngươi nói ta muốn đi làm gì?”
Chu Triệt đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Đường Tuế nhìn cái gian nhà này một chút, lại nhìn sắc mặt khó coi của Chu Triệt một chút, cúi đầu.

"Hừ.

"
Chu Triệt vung ống tay áo một cái, đi vào trong.

Đường Tuế nhìn sắc trời, đã không còn sớm.

Đã đến lúc bị bữa tối, rồi sau đó, còn cần chuẩn bị một bình trà sữa, những thứ này đều tốn thời gian.

Đường Tuế lặng lẽ rời đi.

Nàng suy nghĩ, làm trà sữa thì phải phối với món gì đây.

Món gì để vương gia có thể ăn nhiều hơn mấy chén.

Nghĩ nghĩ, Đường Tuế quyết định làm đồ ăn tứ xuyên và hồ nam.

Chút cay khai vị.

Cay thiệt là cay làm hắn phải bó tay uống trà sữa.

Quyết định xong, Đường Tuế khí thế ngút trời bận rộn trong phòng bếp.

Rất nhanh, toàn bộ phòng đều đều tràn ngập vị tê cay và mùi hương kích thích.

.

 
Chương 387: Chương 387


Đường Tuế xào một vài món ăn, cơ bản đều là đồ cay, cùng lúc đó lấy trà sữa đá ra đặt lên khăn.

Nàng đi ở trước, bọn nha hoàn bưng khay theo ở phía sau.

Đến khi đi đến đại sảnh, Chu Triệt lại không có ở đây.

“Các ngươi để đồ ăn ở đây đi, ta đi gọi vương gia lại đây.


Đường Tuế phân phó một tiếng rồi đi ra ngoài.

Đến thư phòng, nàng nhìn thấy Chu Triệt vẫn đang vùi đầu trên bàn đọc sách, múa bút thành văn.

Vậy là nàng đến gần, nhỏ giọng dò hỏi: “ "Vương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, "
Chu Triệt nhíu mày, đã uống trà cả một buổi trưa, hắn không thấy đói chút nào.

"Không ăn.

"
Chu Triệt không thèm ngẩng đầu.

Nghe vậy, trong lòng Đường Tuế vang lên tiếng cảnh báo, vô cùng lo lắng.

Đùa à, vậy sao được.

Vậy là nàng lại đi về trước mấy bước, nhỏ giọng nói chuyện: “Vương gia, ít nhiều cũng ăn chút đi!”
Chu Triệt nhíu mày, đang định từ chối, nhưng chợt đánh hơi được một hương vị tê cay trên người Đường Tuế đang đến gần.

Cái mùi này khá nồng.

Mời vừa rồi không có khẩu vị gì, giờ đây lại dâng lên đôi chút.


"Đi thôi.

"
Chu Triệt buông bút lông trong tay xuống rồi cầm khăn tay bên cạnh lau tay, lướt qua người Đường Tuế, đi ra phía ngoài.

Đường Tuế cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Chu Triệt bỗng nhiên đổi ý.

Chẳng qua!
Đây là chuyện tốt, chỉ cần Chu Triệt chịu ăn cơm là được rồi.

Trong lòng Đường Tuế nhảy cẫng cả lên.

Đến đại sảnh, Chu Triệt phát hiện mùi vị tê cay kia càng nồng hơn.

Hắn ngồi xuống, nhìn thấy một bàn thức ăn trên bàn, đều có màu đỏ rực.

"Vương gia.

"
Đường Tuế cầm lên đũa, đưa cho Chu Triệt.

Chu Triệt gắp một miếng thịt luộc, cho vào miệng, thịt mềm, mang theo vị cay, ăn vào làm vị giác người ta lập tức bùng nổ.

Chu Triệt ăn liên tiếp vài miếng rồi liếc mắt nhìn lên bàn.

Đường Tuế thấy môi Chu Triệt đỏ rực, lập tức hiểu ý.

Nàng bưng ấm trà trên bàn lên, rót cho Chu Triệt ly trà sữa đá.

Chu Triệt uống một hơi cạn sạch.

“Đây là thứ gì?”

Vừa mang theo hương sữa tinh khiết, vừa không thiếu đi hương trà thơm ngát, trước giờ hắn chưa từng uống thứ này.

Không khỏi nhìn Đường Tuế nhiều thêm vài lần.

Nha đầu này đúng là có tay nghề, đồ ăn làm ra đều vô cùng mới lạ.

Hắn thân là vương gia mà cũng chưa từng nếm qua.

“Đây là trà sữa đá.


Đường Tuế vui vẻ, vừa giới thiệu, vừa rót thêm cho Chu Triệt chén nữa.

Chu Triệt nghe vậy, khẽ gật đầu, tiếp tục ăn lia ăn lịa.

Ăn no nê xong còn nóc hết trà sữa.

Chờ sau khi đồ ăn trên bàn đều đã sạch trơn.

Chu Triệt mới phát hiện một chuyện, hình như vừa rồi hăn uống khá nhiều nước.

Hắn nghi ngờ liếc mắt nhìn Đường Tuế đang bưng ấm trà trong tay đứng bên cạnh.

“Dường như ngươi cứ làm ta uống nước?”
Chu Triệt hỏi.

“Sao lại vậy? Nước là ngọn nguồn của vạn vật, uống nhiều sẽ có lợi, có lẽ mọi chuyện đều là ý nghĩ của vương gia, ta nào dám xen vào.


Đường Tuế cúi thấp đầu, trả lời.

Dù trong lòng có nghĩ vậy thật, nhưng sao nàng dám nói thẳng ra được chứ, nàng có phải người ngu đâu.

Chu Triệt mím môi, đứng dậy rời đi.

Đúgn lúc này, Đường Tuế nghe được thông báo hoàn thành nhiệm vụ từ Luân Hồi Kính.

Nhiệm vụ hoàn thành!
Đường Tuế sai người dọn dẹp mọi thứ, bản thân thì ăn ít cơm, đang định rửa mặt đi ngủ lại nghe Luân Hồi Kính phát nhiệm vụ.

.

 
Chương 388: Chương 388


Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, ngủ trong phòng Chu Triệt.

Đường Tuế vốn đang buồn ngủ, nghe nó nói mà giật mình.

Sau khi ngồi ngay ngắn lại, ngón tay cũng siết chặt đi.

Đường Tuế: Mi cố ý, đây là nhiệm vụ tào lao gì.

Luân Hồi Kính: Tôi không biết nhé, cũng không phải tôi ban hành ra mà, tôi chỉ truyền lời lại thôi.

Ấm ức, muốn khóc.

Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.

Nàng nghĩ, giờ mà nàng sang chỗ Chu Triệt, có phải hơi đột ngột không.

Nhưng, ngẩm kỹ lại, không phải nàng là tỳ nữ thiếp thân của Chu Triệt sao.

Cho dù cứ lắc lư trước mặt hắn mãi, cũng có sao đâu!
Đang định ra ngoài.

Đường Tuế lại đứng lại.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Đường Tuế: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt vẫn luôn không giảm?
Đường Tuế nhíu mày, nàng tiếp cận Chu Triệt đã khá lâu.

Còn cản giúp hắn một đao, Chu Triệt này, thế mà lại không hề bị lay động.

Vậy nên, nhìn thì là công tử tao nhã như ngọc, thực tế lại là người nam nhân tâm địa sắt đá.


Nghĩ đến 90 điểm giá trị hắc hóa vẫn luôn không giảm xíu nào, bước chân Đường Tuế nặng nề đi.

Đường Tuế đi tới thư phòng, bên trong yên lặng.

Chu Triệt cúi đầu, nhìn quyển sách trên tay, rất nhập tâm, Đường Tuế đi vào, hắn cũng không ngẩng đầu lên.

Đường Tuế đứng ở một bên, nhất thời cũng có không ít suy nghĩ.

Nàng phải làm thế nào mới có thể làm giảm giá trị hắc hóa của Chu Triệt đây.

Nàng ngơ ngác đứng đấy, bất động nhìn Chu Triệt.

Có lẽ là là ánh mắt của nàng, quá lộ liễu.

Chu Triệt đã nhận ra.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu lên, không vui nhìn Đường Tuế.

“Sao ngươi lại ở chỗ này.


Đường Tuế khẽ mỉm cười: “Ở chỗ này để phục vụ vương gia, xem thử vương gia ngươi có gì sai bảo không.


Chu Triệt hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi không châm trà cho ta uống là được.

"
Đường Tuế: “! ”
"Vương gia, ngươi nói câu nói này, oan uổng cho ta quá.


“Ngươi uống xong, ta tự nhiên phải rót thêm cho ngài, ngài nói có phải không?”

Nói rồi, Đường Tuế cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì không phải ta sai ư.


Miệng lưỡi bén nhọn.

Chu Triệt liếc nàng một cái, cúi đầu.

Hôm nay có chút kỳ quái, Chu Triệt giống như không biết mệt, khuya lắc khuya lơ cũng không nói muốn nghỉ ngơi, mà vẫn đọc sách như cũ.

Đường Tuế ngáp mấy cái liên tiếp, không thể không nhắc một phen: "Vương gia, đêm đã khuya.

"
“Ngươi đi ngủ đi.


"Ta không buồn ngủ.

"
Chính Chu Triệt cũng cảm thấy kỳ quái, sao hắn vẫn chưa buồn ngủ nhỉ.

Tinh thần cứ phần chấn mãi, vô cùng sinh động.

Nhưng mà từ trước đến này sinh hoạt của hắn rất nề nếp, dù chưa buồn ngủ, Chu Triệt vẫn buông sách xuống, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Thấy Chu Triệt rời đi, Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Tốt quá rồi.

Chỉ cần Chu Triệt trở về phòng đi ngủ, nàng mới có thể theo sau vào.

Tìm đại một chỗ đó ngủ, chỉ cần ngủ trong phòng Chu Triệt cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ.

Chu Triệt về đến phòng, rửa mặt rồi nằm lên giường.

Màn che rũ xuống, hắn cũng nhắm mắt lại.

Đường Tuế tắt hết nến trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc.

Ánh nến mờ ảo chập chờn, Đường Tuế lặng lẽ ngồi xuống nhuyễn tháp.

.

 
Chương 389: Chương 389


Đầu vừa mới chạm vào gối tựa mềm mại, Đường Tuế liền cảm thấy hơi buồn ngủ, cơ thể nàng cũng không tự chủ được lắc lư vài lần.

Nàng ngáp một hơi, đang định đi ngủ.

Thì nghe được tiếng trằn trọc trở mình của Chu Triệt trên giường cách đó không xa.

Quá rõ ràng, Chu Triệt ngủ không được thoải mái.

Nhìn điệu bộ này chắc còn chưa thể ngủ được.

Đường Tuế mở mắt ra, cuối cùng lại ngáp một cái, ôm cánh tay mình, ngủ tiếp.

Dường như, có ai đó đang nhìn nàng chằm chằm.

Đường Tuế sởn cả tóc gáy.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn Chu Triệt không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.

Chu Triệt mặt không cảm xúc, nhìn nàng từ trên cao xuống.

“Ngủ say quá nhỉ.


Giọng hắn thản nhiên, lành lạnh.

Nghe cũng không khác bình thường mấy, nhưng!
Đường Tuế lại nghe được ý tứ khác trong đó.

“Cũng không say lắm.


Đường Tuế ngồi ngay ngắn lại, nhẹ nhàng lấy tay lau sạch khóe miệng mình.

“Vương gia, sao ngươi không ngủ?”

Đường Tuế chớp mắt một cái, mềm mại nhìn Chu Triệt.

Haizzz, hắn mà không ngủ thì nhiệm vụ có rất khó để hoàn thành đó.

“Chính ngươi cho bản vương uống trà cả ngày, giờ ngươi lại hỏi sao bản vương không ngủ?”
Nghĩ tới đây, Chu Triệt liền nổi giận.

Vốn hắn vẫn còn chưa nghĩ ra cái vụ trà này, nhưng khi thấy nàng ngủ say sưa thì bắt đầu thấy sai sai.

Kẻ đầu sổ, chính là Đường Tuế.

Đường Tuế mím môi, bày ra vẻ tươi cười một chút.

“Vương gia.


“Vậy phải làm sao bây giờ.


Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.

Chu Triệt khoanh tay trước ngực, không vui hỏi lại.

Đường Tuế vắt óc suy nghĩ, phải dỗ Chu Triệt ngủ trước mới là thượng sách.

“Vậy ngươi lên giường ngủ trước đi, trong lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp?”
Đường Tuế bước xuống nhuyễn tháp, nghiêng đầu, nhìn Chu Triệt.

“Ừm.


Chu Triệt khẽ gật đầu.

Ngay sau đó, Chu Triệt nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.


Đường Tuế cẩn thận treo rèm che buông xuống lên, rồi kéo một cái ghế tròn qua, ngồi bên giường Chu Triệt.

Nàng suy nghĩ một lát: “Vương gia, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe nhé.


Nàng suy nghĩ một chút.

Chu Triệt đang nằm, lông mi cũng không rung động, chỉ khẽ đáp một tiếng.

Đường Tuế suy nghĩ một chút, quyết định kể chuyện ba chú heo con cho Chu Triệt nghe.

“Ngày xửa ngày xưa, có ba chú heo con, chúng là ba anh em, vào một ngày, heo cha bảo bọn chúng các con phải tự xây cho mình một ngôi nhà! ”
Giọng Đường Tuế rất mềm mại, ngọt ngào như mây trên trời.

Lúc mới nghe, đầu lông mày Chu Triệt còn hơi giương lên.

Nghe, lại nghe, biểu cảm trên mặt cũng dần buông lỏng.

Rõ ràng là một câu chuyện vô cùng thiểu năng, vậy mà hắn lại nghe ra thời thơ ấu trong đó.

Đường Tuế vừa kể chuyện vừa quan sát Chu Triệt.

Một hồi lâu sau, phát hiện Chu Triệt dường như đã ngủ, Đường Tuế cũng thôi kể chuyện xưa.

Nàng thở phào một hơi, đang định khom người rón rén rời đi.

Đường Tuế đi chưa được hai bước đã nghe giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Chu Triệt vang lên.

"Vương! vương gia, ngươi còn chưa ngủ hả.

"
Đường Tuế đờ người ra.

Nàng cho rằng, dưới sự quan sát của mình, Chu Triệt đã ngủ.

“Sao nào, bản vương ngủ hay không còn phải nghe theo ngươi à?”
Chu Triệt mở mắt ra, quét ánh mắt sắc bén âm lãnh về phía Đường Tuế.

"Không không không, đương nhiên không phải.

"
Đường Tuế nghe vậy, rối rít xua tay.

.

 
Chương 390: Chương 390


Sao nàng dám.

Đường Tuế lại ngồi xuống, tiếp tục kể chuyện cổ tích vừa rồi.

Nói khô cả lưỡi, nhưng nàng phát hiện, Chu Triệt vẫn chưa ngủ.

Đường Tuế: “! ”
Bỗng nhiên cảm giác, nhiệm vụ này không khác gì tự bê đá đập chân.

Khóc không ra nước mắt.

Đường Tuế ngáp liên tiếp vài cái, vành mắt đều đỏ cả lên.

"Không muốn ngủ.

"
Chu Triệt hơi gật đầu, đôi mắt thâm thúy cũng nhìn chằm chằm Đường Tuế.

"Vậy! "
Đường Tuế ngủ gà ngủ gật, thân thể cũng bắt đầu lắc lư, hàng mi dài cũng bắt đầu đánh nhau, răng cắn chặt môi.

“Vương gia! không thì, ngươi đếm cừu đi.


Bởi vì buồn ngủ nên giọng Đường Tuế càng thêm trong trẻo mềm mại.

"Đếm như thế nào.

"
Chu Triệt hỏi.

“Ngươi đếm thầm trong lòng, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, cứ đếm từng con một vậy đó.


Đường Tuế nhanh chóng giải thích.

"Ừm.


"
Chu Triệt đáp một tiếng.

Rồi nhắm hai mắt lại, yên lặng đếm cừu, muốn xem thử cách Đường Tuế nói có tác dụng không.

Chu Triệt không ngủ,, Đường Tuế cũng không tiện rời đi.

Cơ thể xinh xắn, loạng chòa loạng choạng, cuối cùng dựa lên tay vịn bên cạnh mà thiếp đi.

Có lẽ vì có hơi mệt mỏi nên mới vừa ngủ mà Đường Tuế đã phát ra tiếng gáy nhè nhẹ.

Chu Triệt nghe được, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Đường Tuế dán chặt lên thành gỗ bên cạnh, cái miệng căng bóng bị đè thành 0, nhìn như đóa hoa trong suốt.

Làm người ta muốn ngắt đi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 80.

Bỗng nhiên trong não vang lên âm thanh làm Đường Tuế thấy ồn ào.

Nàng cau mày, nhắm mắt lại, tay vung mạnh một cái.

“Ồn chết đi được, câm miệng.


Vừa hay, Chu Triệt đang ở trước mặt nàng.

Chu Triệt nhíu mày, không vui nhìn Đường Tuế.

“Bản vương cũng không nói gì, ngươi nói bản vương ồn chết đi được?”
Chu Triệt hừ lạnh một tiếng.

Đường Tuế lại không hề trả lời, khuôn mặt mềm mại bị ép đến biến dạng.

Chu Triệt nhìn một lát, phong cảnh trong đôi mắt hẹp dài cũng chợt ôn hòa đi.

Hắn nằm nghiêng mặt sang một bên, tay đặt sau đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Đường Tuế.


Cũng không biết, qua bao lâu.

Chu Triệt cũng thấy buồn ngủ.

Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc thẳng đến hôm sau, khi Chu Triệt tỉnh lại, đột nhiên phát hiện, đây là giấc ngủ ngon nhất trong mấy năm qua của hắn.

Ngón tay của hắn khẽ giật, bỗng nhiên chạm vào một thứ mềm mại khó tả được ở bên cạnh.

Chu Triệt theo bản năng mở mắt ra.

Không biết từ lúc nào, Đường Tuế vậy mà đã nằm ở bên người hắn.

"Đường Tuế.

"
"Đường Tuế.

"
Đường Tuế đang say giấc nồng, bỗng nhiên nghe được âm thanh ồn ào bên tai.

Nàng bĩu môi, lông mày cũng khó chịu nhíu lại.

"Im miệng! Không được làm ồn.


Đường Tuế thốt lên, còn vung tay lên.

Chu Triệt:???
Làm càn!
Lá gan lấy ở đâu ra.

Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài cũng vươn về phía Đường Tuế, rồi, véo má nàng một cái.

Vốn chỉ muốn véo một cái rồi buông tay thôi.

Nhưng! xúc cảm này, hắn chưa từng trải nghiệm qua.

Véo lại véo, không muốn buông tay.

“Á! ”
Đường Tuế lầm bầm ra tiếng, nhưng vẫn không nỡ mở mắt ra.

Nghe được âm thanh này của nàng, trong lòng Chu Triệt như bùng lửa lên, yếu hầu cũng khẽ nhúc nhích.

.

 
Chương 391: Chương 391


“Ngươi tên là gì?”
Chu Triệt mặt đỏ tới mang tai, duỗi tay bịt kín miệng Đường Tuế lại.

Hoàn toàn che kín luôn, không chừa khe hở nào.

“Hu hu hu.


Nàng lắc đầu, thật vất vả mới cứu mình thoát khỏi tay Chu Triệt.

"Vương gia.

"
Không dễ hô hấp chút nào.

Chu Triệt lặng lẽ liếc nàng.

Đường Tuế khẽ giật mình kinh ngạc, suy sét lại tình hình rồi dụi mắt.

À há, ra là mình đã lên giường.

Đường Tuế nghĩ nghĩ, vội vàng xuống giường, cúi đầu đứng tại chỗ.

"Vương gia.

"
"Ta không cố ý lên giường.

"
Thật ra Chu Triệt cũng không tức giận chút nào, chỉ là, khi thấy nàng cứ ở bên cạnh mình, những cảm giác, suy nghĩ trong lòng hắn, thật sự rất kỳ lạ.

Hết gợn sóng này đến gợn sóng khác, đều là cảm giác không thuộc về hắn.

"Vương gia.

"
Đường Tuế lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Chu Triệt không để ý mình.


Lại cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng.

“Lui đi.


Chu Triệt hừ lạnh một tiếng, lỗ tai không kiểm soát được đỏ ửng lên.

Đường Tuế bước nhanh ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, thì nghe Luân Hồi Kính thông báo.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 70.

Nghe vậy, mắt Đường Tuế lập tức sáng lên, vốn còn cảm thấy tốc độ giảm giá trị hắc hóa của Chu Triệt thật sự quá chậm, trong lòng nàng rất lo lắng.

Nhưng! Giờ đây, chỉ ngủ một giấc thôi, đã bớt được 10.

Hừ hừ, thật ra giá trị hắc hóa của Chu Triệt vẫn rất dễ giảm.

Vậy tối nay!
Đường Tuế chà tay, đi ra ngoài, khuôn mặt trong veo đầy ý cười sung sướng.

Vừa mới đi tới phòng bếp, Đường Tuế đang định bận rộn thì bỗng nhiên có một thị vệ vọt tới trước mặt nàng.

"Đường tiểu thư, nhà các ngươi xảy ra chuyện lớn rồi.

"
“Gì cơ?”
“Tỷ tỷ ta có chuyện gì?”
Thị vệ ngây người rồi lập tức trả lời: “Lệnh tỷ không có việc gì, nhưng cửa hàng các người bị người ta gây chuyện, nằm ăn vạ ở đó.


“À, vậy thì không quan trọng gì.


Đối với Đường Tuế, chỉ cần Đường Mộc Nguyệt không có chuyện gì, thì nghĩa là không có chuyện gì.


Mặc đi, nhưng cửa hàng trong nhà xảy ra chuyện, Kỷ Vạn Tinh hiện tại không có ở trong nhà, tự nhiên không có người quản, suy cho cùng, vẫn phải là Đường Mộc Nguyệt lo.

Nhiều người thì phức tạp, chẳng may Đường Mộc Nguyệt bị va phải thì sao.

Thế là Đường Tuế rửa tay rồi nhanh chóng đi tìm Chu Triệt.

Lúc này Chu Triệt đang luyện võ ở võ trường.

"Vương gia.

"
Đường Tuế thấy hắn đang luyện võ, mặc dù biết giờ mình la lên có chút không đúng nhưng trước mắt cần phải đi về.

Chu Triệt dừng lại, đứng tại chỗ, dùng ánh mắt tối om nhìn về phía Đường Tuế.

“Vương gia, nhà ta có việc, ta cần trở về một chuyến.

"
Đường Tuế sợ Chu Triệt nghe không rõ nên lại bước về trước mấy bước.

“Ừ.


Chu Triệt dừng lại, đáp một tiếng.

“Cảm ơn vương gia.


Đường Tuế vội vàng nói cảm ơn rồi vội vàng chạy đi.

Chu Triệt cũng đi theo.

Đường Tuế đi được mấy bước thì quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn Chu Triệt.

"Vương gia, ngươi đi đâu đó?”
Nếu như nàng không cảm giác sai, thì Chu Triệt dường như đang đi theo nàng.

Đường Tuế: “! ”
Chu Triệt thản nhiên nhìn thoáng qua Đường Tuế: “Ta về cùng ngươi.


"Được.

"
Đường Tuế đáp lại, cũng không nói gì nhiều, có Chu Triệt đi cùng cũng tốt.

.

 
Chương 392: Chương 392


Dù sao thân phận và địa vị của hắn, đều còn đó.
Bọn họ ngồi xe ngựa, trở về thành Dương Châu.
Đường Tuế không về nhà mà trực tiếp bảo mã phu đưa đến cửa hàng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!
2.

Nhị Triều Hoàng Hậu - Dương Vân Nga
3.

Đợi Mùa Phượng Nở
4.

Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

=====================================
Cũng may từ thành Dương Châu qua vùng ngoại ô cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Xe ngựa vừa dừng lại, Đường Tuế liền vội vàng nhảy xuống xe.
Nhìn cửa hàng nhà mình bị người bao quanh cả trong lẫn ngoài.
Bên trong còn có tiếng gào, tiếng khóc của nữ nhân.
“Cửa hàng các ngươi là hắc điếm, không biết đã làm ra món gì mà đã lại chết nam nhân của ta...”
Đường Mộc Nguyệt được nha hoàn đỡ, muốn đi qua xem thử nam nhân kia, lại bị người đàn bà kéo lại.
“Ngươi muốn làm gì, nam nhân của ta cũng đã ngất rồi, ngươi còn muốn ném đá giấu tay hay như nào.”
"A phi, thật chẳng ra gì."
Đường Mộc Nguyệt thấy nàng ta cứ xô xô đẩy đẩy thì nhanh chóng lui lại, sợ nàng ta chạm vào mình.
Người đàn bà dường như đã đoán mò ra lo lắng của Đường Mộc Nguyệt, cười mỉa một tiếng, còn cố ý dùng cái xác béo của mình ập đến bên người Đường Mộc Nguyệt.
Nha hoàn chỉ có thể vịn Đường Mộc Nguyệt, liên tục lùi về phía sau.
"Ha ha ha.”
Người xem kịch chung quanh không khỏi cười phá lên.
Đường Tuế vội vàng chạy tới, đẩy người đàn bà kia ra ngoài.
Cái thân béo ú của người đàn bà kia ngã ngửa một cái rồi nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
Như con rùa đen chà bá.

"Ái chà chà, Đường gia bắt đầu ức hiếp người.”
“Đưa ta thứ gì đó đi, để ta nhét họng nàng ta lại.”
Đường Tuế nhìn tiểu nhị bên cạnh.
Cửa hàng lớn có nhiều người như vậy, lại không có ai hữu dụng.
“Vâng.”
Thúy Nhi định cầm khăn lau đi qua, thì người đàn bà trên mặt đất lại giả bộ bày ra dáng vẻ hung ác, nhe răng trợn mắt như muốn ăn thịt người.
"Làm gì, dám qua đây ta sẽ cắn chết ngươi."
Đường Tuế không thèm để ý nhếch môi rồi đi về trước mấy bước, cầm khăn lau trên bàn, nhét vào miệng người đàn bà.
Hai tay người đàn bà không có trói buộc gì nên thành thạo xé khăn lau trong miệng ra.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”’
“Cây này đáng lẽ ta nên hỏi ngươi mới đúng, người xảy ra sự cố, một không gọi đại phu, hai không để cho người ta tới gần, trong lòng người đây, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng Đường Tuế mang theo một ít ngờ vực.
"Đi mời đại phu lại đây."
Nói xong, nàng cũng đi về phía nam nhân nằm sấp trên bàn.
Đi chưa được mấy bước, người đàn bà nằm dưới đất cũng không màn gì nữa mà giãy nãy bò lên, lăn một vòng đến trước mặt người nam nhân, duỗi tay bám lấy, không cho Đường Tuế đến gần.
“Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì với nam nhân của ta, ta cho ngươi biết, nam nhân của ta chính là ăn đồ ăn trong điếm các ngươi rồi xảy ra chuyện, các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý."
"Ngươi yên tâm, nếu vị khách này thật sự vì ăn thứ gì đó trong quán chúng ta mà xảy ra chuyện thì Đường gia chúng ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Đường Tuế nói xong, liếc mắt nhìn lên bàn một cái, tất cả món ăn đều bình thường, cũng không có bổ nghịch gì nhau.
Nàng nghiêng đầu, nhìn sắc mặt nam nhân.
Hồng nhuận, không giống có chuyện gì.
“Ngươi không để chúng ta tới gần, được, đợi chút nữa đại phu đến, ngươi...".

 
Chương 393: Chương 393


Nữ nhân chống nạnh, tiếp tục quấy rối.

“Ta không muốn nói chuyện với con nhóc ngươi, để người có thể làm chủ trong nhà các người đến đây.


Nữ nhân nói xong, lia ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Mộc Nguyệt đứng ở đằng sau.

“Lời muội muội ta cũng như lời ta, nàng cũng có thể làm chủ.


Có lẽ vì bên này nhiều người, Đường Mộc Nguyệt mới đứng một hồi đã thấy bực mình khó chịu được.

Vậy là nàng ta ngồi xuống, che bụng lại.

"Ngươi nói đi.

"
Đường Tuế đứng đấy, nhìn nữ nhân.

Con ngươi nữ nhân loạn chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ xấu xa gì,.

Nàng ta phát hiện dường như không thể vọt tới chỗ Đường Mộc Nguyệt được nên cúi đầu thở dài một hơi rồi quay đầu lại nhìn nam nhân trên bàn, gào lên.

“Ôi ôi ôi, chúng ta đã thê thảm vậy rồi mà còn bị người ta ở đây bắt nạt nữa.


Nữ nhân đi tới bên cạnh bàn, thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ véo nam nhận một cái.

Rồi đưa tay lật cái bàn trước mặt.

Há miệng, rú to.

“Ai ôi, chàng sao vậy.



Nữ nhân cũng giả bộ kinh ngạc vọt tới trước, đưa tay đỡ lấy nam nhân.

Nhưng còn chưa đụng vào đã bị gã đẩy ra.

Nam nhân giống như bị điên, há to miệng, không ngừng phát ra tiếng gào thét, liên tục vung loạn tay.

Thấy người lập tức vọt tới muốn cắn.

"Ăn hiếp người! Chạy mau!"
“Úi úi, mẹ ơi, đáng sợ quá.


Người xung quanh vốn đang đứng xem trò vui, thấy nam nhân lên cơn thì lập tức loạn lên.

Đường Tuế nhíu mày, nhìn màn trò cười trước mắt.

Luôn cảm thấy chuyện này, không đơn giản như vậy.

Nàng không chút nghĩ suy, đi đến trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Ngụy Tử đang dìu Đường Mộc Nguyệt vốn định chạy ra ngoài.

Thấy Đường Tuế sang thì thoáng yên tâm.

“Tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống trước, ta chắn cho tỷ, sẽ không có ai đụng đến tỷ cả.


Đường Tuế trấn an Đường Mộc Nguyệt.

"Được.


"
Đường Mộc Nguyệt vốn cũng đang căng thẳng, sợ bị người ta đụng phải.

Nhưng giờ thấy nụ cười trên mặt Đường Tuế, nhất thời lại cảm thấy không sao.

Nàng ta tin tưởng tiểu muội.

“A a a! ” vừa lúc đó, gã nam nhân phát điên kia bỗng nhiên vọt về phía Đường Mộc Nguyệt.

Tướng mạo nam nhân có chút xấu, giờ còn nhe răng trợn mắt thì càng xấu như ma.

“A.


Ngụy Tử bị dọa đến che mắt lại.

Đường Mộc Nguyệt cũng căng thẳng nắm váy, nhỏ giọng gọi Tuế Tuế một tiếng.

Đường Tuế giống như tảng đá lớn đứng yên tại chỗ, chờ gã điên kia chạy tới thì đá một cước vào bụng gã, thân thể gã bay ra ngoài.

Ảđàn bà trùng hợp đứng ở phía sau.

Cơ thể gã nam nhân như diều đứt dây, đông, đụng vào người ả đàn bà béo kia.

“A! ”’
Hai người cùng ngã rầm lên đất, trong miệng cũng hầm hừ.

“Hừ.


Đường Tuế hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ căng chặt.

Nhìn đôi vợ chồng này, có gì đó sai sai.

Hình như là nhắm vào tỷ nàng.

Không biết là ai báo quan, mấy tên quan sai đi vào.

Quan sai liếc mắt nhìn, lúc này đi về phía Đường Tuế.

Đường Tuế lùi lại mấy bước, chỉ vào đôi vợ chồng kia.

.

 
Chương 394: Chương 394


“Quan sai đại nhân, là bọn họ!”
Máy người quan sai nhìn thoáng qua hai người dưới đất đã bị đánh thành một đống.

Chuyện này!
Đúng không dị?
Nào có chuyện lại đây gây chuyện mà bộ dạng lại thảm đến vậy.

"Đại nhân, chúng ta là oan uổng, Đường gia gì đó hại tướng công ta sinh bệnh.


“Hu hu hu, là bọn họ.


“Mang hai người này về, thẩm vấn kỹ càng, rốt cuộc là có chuyện gì.


Chu Triệt chắp tay, từ trong đám người đi ra.

Bọn quan sai vốn có chút xem thường.

Thế nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Chu Triệt.

Liền bị dọa cho run chân.

"Vương gia điện hạ.

"
Đám người đồng loạt quỳ xuống mặt đất.

"Vương gia.

"
Người chung quanh cũng nhanh chóng quỳ xuống, hành lễ với Chu Triệt.

"Miễn lễ.

"
Chu Triệt vung ống tay áo lên.

Lúc này, hai người quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.


Kỷ Vạn Tinh đưa tiền bảo bọn họ chạy tới gây chuyện, nhưng không có nói, sẽ có Lệ Vương ở đây!
"Vương gia tha mạng!”
"Chúng ta là nghe tên Kỷ Vạn Tinh kia sai sử mới lại đây gây chuyện.

"
"Vương gia tha mạng!”
"Dẫn đi.

"
Chu Triệt lạnh lẽo nhìn thoáng qua.

Hai người đang lớn tiếng khóc lóc bị người kéo xuống.

Có lẽ vì Lệ Vương ở đây làm những người xem náo nhiệt e ngại quyền thế của Lệ Vương, tất cả đều đã hoảng sợ chạy đi.

Rất nhanh, cửa hàng đã yên tĩnh lại.

"Cảm ơn vương gia.

"
Đường Tuế đi lên trước, nói lời cảm ơn.

Mặc dù chuyện này có hơi phiền toái, nhưng chỉ cần chút thời gian vẫn có thể giải quyết được.

Nhưng không thể nhanh như vậy, hơn nữa, còn nói tình hình thực tế trước mặt tỷ tỷ nàng.

Chu Triệt không nói gì, chỉ hờ hững nhìn Đường Tuế.

"Vương gia, để ta dẫn ngươi đi lên phòng riêng trên lầu trước, đợi một lát rồi ta sẽ bưng đồ ăn lên.


Chu Triệt thản nhiên đáp lại, phất ống tay áo lên, đứng dậy lên lầu.

Đường Tuế ngẩng đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng của Chu Triệt dần dần biến mất.

Rồi mới đi tới trước mặt Đường Mộc Nguyệt.

Sắc mặt Đường Mộc Nguyệt trắng bệch, ngón tay cũng phát run.


"Tỷ tỷ.

"
Đường Tuế biết trong lòng nàng ta bây giờ sẽ cảm thấy khó chịu.

“Tỷ và Kỷ Vạn Tinh nhanh chóng đưa ra một cái kết đi.


Đường Mộc Nguyệt vươn tay sờ bụng mình, trong khoảng thời gian ngắn có phần khó tiếp nhận được.

Hồi lâu sau mới gật đầu.

“Tỷ biết, tỷ sẽ lập tức trở về viết hưu thư rồi sai người đưa đến cho hắn ta.


Đường Mộc Nguyệt mặt trầm như nước.

Từ trước đến nay, nàng ta cảm thấy tình cảm bọn họ cũng rất mặn nồng, không ngờ, đều là giả.

Kỷ Vạn Tinh vậy mà lại ti tiện đến mức phái người lại đây, làm hại con của chính hắn ta.

Nếu hắn ta cứ bình thường, gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, thì không nói gì.

Đằng này, hắn ta lại hết lần này đến lần khác không biết xấu hổ như vậy.

Được! Nếu hắn ta lựa chọn con đường này, vậy đừng trách nàng ta.

Không nể mặt mũi.

"Được.

"
Đường Tuế thấy nàng ta đã nghĩ thấu, trong lòng cũng thoải mái không ít.

“Vậy thì cũng tốt.

”’
"Tỷ tỷ, tỷ trở về nghỉ ngơi trước đi.


"Được.

"
Thoáng chốc này Đường Mộc Nguyệt cũng có chút đau đầu.

Đường Tuế đi tới phòng bếp, làm ít đồ ăn cho Chu Triệt rồi bưng lên.

Vừa mới đẩy cửa đi vào, liền thấy Chu Triệt ngồi ở sau bàn tròn.

Hắn giương mắt, ung dung hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy nơi này quen không?”
Đường Tuế nhìn một vòng, ngây người như phỗng.

.

 
Chương 395: Chương 395


Đây không phải là chỗ lần trước nàng vấy bẩn hắn à.

Đường Tuế cười hì hì một tiếng, lắc vòng eo mảnh khắc, đi đến Chu Triệt trước mặt, lần lượt đặt những đồ vật trong khay lên bàn.

"Chuyện vừa rồi, cảm ơn vương gia.

” Nàng vừa nói vừa đẩy cái khay trong tay đến trước mặt Chu Triệt: “Vương gia, ngươi dùng một chút xem.


Chu Triệt hơi nhíu mày, cảm thấy vẻ mặt nàng vô cùng nịnh nọt.

"Hừ.

"
Tuy là hừ lạnh nhưng vẫn cầm đũa lên ăn.

Đường Tuế đứng ở một bên, thỉnh thoảng hỗ trợ gắp thức ăn.

Chu Triệt ăn xong, buông đũa xuống, ngước mắt nhìn Đường Tuế.

"Đi thôi.

"
“Dạ.


Đường Tuế nghĩ đến tỷ tỷ bên kia, trên căn bản cũng không có chuyện gì, giờ rời đi cùng Chu Triệt cũng không phải là không thể.

Chu Triệt đi ở phía trước, Đường Tuế theo sau, y như rập khuôn.

Ai ngờ, Chu Triệt đang đi trước bỗng nhiên dừng bước.

Trán của Đường Tuế, bịch, đụng vào lưng Chu Triệt.

“Hít hà! ”

Đường Tuế rên khẽ một tiếng rồi lấy tay che trán mình.

Cơ thể Chu Triệt làm bằng sắt à.

Đôi mắt to cũng nhanh chóng tiết ra nước muối sinh ly, con ngươi óng ánh hệt như dòng suối lấm tấm ánh sao.

Chu Triệt quay đầu lại nhìn Đường Tuế, tiếp tục bước về trước.

Đường Tuế che đầu đi theo sau.

Đợi đến khi ra ngoài, Chu Triệt lên xe ngựa, Đường Tuế đang định trèo lên thì Chu Triệt vươn tay về phía nàng.

Trong lòng Đường Tuế thoáng kinh hãi, nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay Chu Triệt.

Chu Triệt dùng sức một cái, Đường Tuế đã được hắn kéo lên xe ngựa.

Cở thê hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Đường Tuế có thể nghe được nhịp tim của Chu Triệt.

Đường Tuế ngẩng đầu, con ngươi trong suốt toát lên ánh nước.

"Vương gia, nhịp tim đập của ngươi lớn thật.


Đường Tuế nghiêng đầu, áp tai vào nghe.

“Ngươi không sao chứ!"
Đường Tuế có chút lo lắng.

“Không sao.


Chu Triệt đen mặt, duỗi tay ra, dắt Đường Tuế vào.

"Vương gia.

"

Đường Tuế ngồi xuống, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cơ thể Chu Triệt.

Nàng có phần muốn nói lại thôi.

"Im miệng!"
Chu Triệt có chút thẹn quá hóa giận.

Thật ra hắn cũng có chút không hiểu, không phải hắn chưa từng thấy nữ nhân.

Sao bỗng nhiên lại như vầy.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -20, tổng còn 50.

Đường Tuế nghe vậy, cực kỳ giật mình, nàng có làm cái gì đâu, đang yên đang lành lại giảm nhiều như vậy.

Chẳng lẽ là tích lũy lâu dài rồi một lần chợt giảm mạnh xuống.

Ngay lúc Đường Tuế giật mình, xe đã về tới biệt viện.

Xe ngựa vừa dừng lại, Chu Triệt đã xuống xe trước, nhanh chân bước về trước.

"Dạ.

"
Đường Tuế nhoẻn miệng cười, bám sát theo sau.

Vừa đi đến trước mặt Chu Triệt lại phát hiện biểu cảm của Chu Triệt nhanh chóng trở nên rất kỳ quái.

"Ngươi, ngươi làm sao vậy.

"
Đường Tuế quơ quơ tay mình, vẻ mặt cũng hơi kỳ lạ.

Chính Chu Triệt cũng muốn biết, rốt cuộc mình làm sao.

Lúc nàng không đuổi theo, trong lòng sẽ cảm thấy vắng vẻ.

Hiện tại đuổi theo, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, quả thực không hiểu tại sao.

Đường Tuế nghiêng đầu, nhìn xem Chu Triệt mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt cũng không hiểu gì.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, tổng còn 45.

Wow!
Đường Tuế nghe vậy, mắt càng mở to thêm, chớp chớp đôi mắt trong suốt nhìn Chu Triệt.

.

 
Chương 396: Chương 396


Chu Triệt cảm thấy, bị ánh mắt này của nàng nhìn, dường như sẽ nhanh chóng bị nhìn thấu.

Ngay lập tức, hắn cảm thấy có phần thẹn quá hóa giận.

Hắn xoay người lại, rời đi không một lần ngoảnh đầu.

Mãi cho đến khi đến thư phòng, Chu Triệt đi vào, lập tức đóng cửa lại.

Đường Tuế bị nhốt ở ngoài cửa.

Truyện Sắc
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt giúp cô nấu cơm.

Đường Tuế:???
Đường Tuế: Mi giỡn đó à? Khiến Chu Triệt giúp ta nấu cơm?? Thật luôn?
Nàng không nghĩ được lý do nào để Chu Triệt có thể giúp nàng nấu cơm.

"Ngươi còn ở bên ngoài làm gì?”
Bỗng nhiên trong thư phòng truyền đến giọng nói của Chu Triệt.

“À.


Đường Tuế nghe vậy nhanh chóng đi vào.

Đường Tuế đi tới, rót chén trà cho Chu Triệt trước, xong thì đứng ở một bên, bắt đầu trầm tư suy nghĩ phải làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Có thể làm cho Chu Triệt hỗ trợ nấu cơm, chắc chắn phải làm trong thần không biết quỷ không hay, cách tốt nhất là làm mà không biết là đang làm.


Khà khà, chính nó.

Đường Tuế suy nghĩ một lát, rất nhanh đã quyết định phương án.

Không thì nướng thịt đi, chờ đến lúc ăn, kêu Chu Triệt ngồi một chỗ nướng thịt, cũng có thể xem như là giúp làm cơm.

Đường Tuế đợi Chu Triệt trong thư phòng một lúc lâu, khoảng chừng đến chập tối mới đi nấu cơm.

Lấy một ít thịt dê thịt bò, xỏ thêm chút rau quả, chuẩn bị mọi thứ xong, lại sai người sắp lò nước trong đình.

Đường Tuế thì chuyên tâm hầm rượu.

Mọi chuyện đều xong xui, Chu Triệt đến.

Hắn nhìn một bàn thịt tươi, không khỏi nhíu mày.

“Đều sống hết thì ăn thế nào?”
Đường Tuế ngước mắt lên, rót cho Chu Triệt chén rượu hoa mai trước, sau đó đặt mấy xâu thịt nướng lên lò.

"Vương gia, ăn thịt nướng thì tự túc vui vẻ hơn, ngươi muốn thử chút không?”
Đường Tuế cười khanh khách, nghiêng đầu, nhanh chóng nhét mấy xâu thịt nướng vào tay Chu Triệt.

Chu Triệt không để ý lắm nhưng vẫn đem mấy xâu này đặt lên lò lửa, thịt ở phía trên đã bị nướng đến xì mỡ.

Mùi thơm nhanh chóng lan tràn ra.

"Vương gia, có thể rải lên một ít hương liệu.

"

Đường Tuế cầm lấy một cái chén bạch ngọc nhỏ, đưa đến trước mặt Chu Triệt.

Ngón tay thon dài của Chu Triệt vân vê hương liệu, rắc lên xiên thịt.

Vị thơm ngát càng khuếch tán ra.

Chu Triệt ăn một xiên, cái mùi này, ăn còn ngon hơn.

"Vương gia, ngươi nướng không tệ.

"
Đường Tuế nhìn, không khỏi lên tiếng khen ngợi.

Chu Triệt khẽ gật đầu, nhét xiên thịt cừu đã nướng xong vào tay Đường Tuế.

“Cảm ơn vương gia.


Đường Tuế nhận lấy, gặm hai cái, nướng hơi quá giờ.

Chẳng qua, vẫn có thể cho vào miệng.

Chu Triệt nướng thịt, chỉ ăn có mấy xâu thôi, hứng thú lại rơi vào việc nướng thịt.

Hắn cứ nướng hết xâu này đến xâu khác, nướng xong liền nhét vào tay Đường Tuế.

Kết quả biến thành, Chu Triệt nướng thịt,, Đường Tuế ăn thịt.

Đường Tuế dần dần phát hiện, Chu Triệt cũng coi như có thiên phú với nhà bếp.

Thời gian này, Chu Triệt nướng bao nhiêu, Đường Tuế liền ăn bấy nhiêu.

Bất tri bất giác, thời khắc nhiệm vụ hoàn thành, bụng của Đường Tuế cũng tròn vo.

Chu Triệt nhìn đồ ăn trên bàn đồ đã bị hắn nướng sạch, còn có chút chưa đã thèm.

.

 
Chương 397: Chương 397


Đường Tuế: “! ”
May mà không chuẩn bị nhiều lắm, bằng không, phải ăn bể bụng luôn.

Nàng sờ bụng mình, thậm chí có hơi buồn nôn.

Chu Triệt dùng khăn, ung dung thong thả lau sạch tay, vừa quay đầu thì nghe thấy giọng Đường Tuế có chút đau khổ.

"Ngươi làm sao vậy?"
Chu Triệt nắm chặt cổ tay nàng, lên tiếng hỏi.

“Không sao.


Đường Tuế lắc đầu, chỉ ăn no tức bụng thôi, không có chuyện gì.

“Mời ngự y lại đây.

"
Chu Triệt phân phó xuống, rất nhanh ngự y nhấc theo cái hòm thuốc đã đến đây.

Ngự y này là ở kinh thành theo Chu Triệt tới đây.

Chu Triệt có chứng chán ăn nên phải thường xuyên cần người ở bên người hỗ trợ điều hòa lá lách và dạ dày của mình.

Ngự y rất nhanh đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Truyền xuống dưới, mau nấu thuốc mang lên.


Chu Triệt ra lệnh, ngự y vội vàng gật đầu tuân theo.

Sau khi ngự y lui xuống, Chu Triệt liếc mắt nhìn Đường Tuế bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều trắng toát đi.


"Đi.

"
Chu Triệt nắm tay Đường Tuế, đi ra ngoài.

Đường Tuế nhìn hai người dắt tay nhau, biểu cảm trên mặc cũng thoáng thay đổi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 35.

Con ngươi của Đường Tuế không khỏi trợn to lên.

Trong lòng nàng rất không hiểu tại sao trong lúc thế này mà giá trị hắc hóa lại giảm đi.

Thế nhưng lòng nàng vẫn ngọt ngào.

Khóe môi cũng hơi giương lên, ngón tay không kiềm được co rút lại.

Chu Triệt chỉ cảm nhận được một loại cảm giác tê dại kỳ quái từ lòng bàn tay lan tràn tới tận sâu trong tim hắn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt-5, tổng còn 30.

Luân Hồi Kính: Oa, Củ Cải Nhỏ có hơi vip rồi đó!
Đường Tuế uể oải: Không cho phép gọi ta là Củ Cải Nhỏ nhé, ta là tiểu nhân sầm, ngày nào cũng nói bậy.

Luân Hồi Kính: Dạ dạ dạ, cô là tiểu nhân sâm.

Nó đã không còn sức than thở nữa rồi.

Đường Tuế bị Chu Triệt nắm tay, rất nhanh đã đến tẩm điện của Chu Triệt.

"Ngươi nằm xuống.

"

Chu Triệt chỉ vào giường lớn của mình.

“Ừm.


Đường Tuế đáp một tiếng, nằm lên giường, trái tim không ngừng đập, thình thịch thình thịch.

Ngón tay thon dài của Chu Triệt nhẹ nhàng đặt lên bụng của Đường Tuế.

Đường Tuế cắn chặt môi một cái, hàng mi mảnh dài không kiềm được mà rung động.

Theo sự chuyển động của ngón tay Chu Triệt, nàng cảm giác trái tim mình giật thoát lên tận cổ họng.

“Nàng đang căng thẳng.


Chu Triệt bỗng nhiên tới gần, Đường Tuế sợ hết hồn.

“A!”
Nàng giật mình hét lên một tiếng, con ngươi tròn xoe khẽ chớp, đôi tay trắng nõn cũng nắm chặt váy mình.

Cái váy nhanh chóng nhăn đi.

"Không.

Không có.

"
Giọng Đường Tuế cũng bắt đầu có chút cà lăm.

“Không có thì tại sao nàng lại cà lăm?”
Bên môi Chu Triệt mang theo nụ cười như không cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, không dừng động tác lại mà vẫn tiếp tục vuốt ve bụng nàng.

Đường Tuế chỉ cảm thấy, trên bụng của mình dường như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Tim phổi đều nóng hổi.

“Ta! ”
Vành mắt Đường Tuế bỗng nhiên đỏ lên, đôi môi căng bóng cũng mím thành đường thẳng.

Ánh mắt nóng rực của Chu Triệt luôn dừng trên môi nàng.

.

 
Chương 398: Chương 398


Theo động tác này của Đường Tuế, ánh mắt của Chu Triệt càng nóng rực thêm.

Một giây sau, hắn đã cúi người xuống, môi mỏng chạm lên đôi môi mềm mại của Đường Tuế.

“Ưm.


Đường Tuế căn bản không kịp nói gì đã bị chặn miệng.

Nụ hôn này của Chu Triệt vô cùng sâu cũng vô cùng dài.

Mãi cho đến khi Đường Tuế không đủ oxy để hô hấp, đẩy hắn ra.

Chu Triệt mới lưu luyến buông Đường Tuế ra.

Nhưng thời điểm buông ra, ánh mắt Chu Triệt vẫn nóng rực, nhìn vào môi Đường Tuế.

Đường Tuế bị hắn nhìn bằng ánh mắt này, trong lòng rất gấp gáp, nàng quay đầu, để lộ cái cổ tinh tế mềm mại.

“Cốc cốc.


“Vương gia, trà tiêu thực đã sắc xong rồi.


Nghe vậy, Chu Triệt đứng dậy đi tới, mở cửa.

Người bên ngoài bưng khay đang muốn vào lại bị Chu Triệt ngăn ở bên ngoài.

“Chậm đã.


“Đưa ta đi.


Dưới cái trợn mắt ngoác mồm của người bên ngoài, Chu Triệt vẫn chậm rãi nhận lấy khay trong tay của hắn ta.


"Đóng cửa lại.

"
Lạnh giọng nói xong, Chu Triệt bưng khay, lại đi về giường.

Được hắn xoa một lát, bụng nàng dường như đã tốt hơn một xíu.

Đường Tuế vừa định nhận lấy chén thuốc trong tay hắn thì không ngờ Chu Triệt đã cầm thìa, múc thuốc, đưa đến bên môi nàng.

Nàng khẽ giật mình, nhưng vẫn hé môi.

Trà tiêu thực, có chút chua chút ngọt, uống rất ngon.

Chẳng mấy chốc, Đường Tuế đã uống sạch.

Thậm chí còn có chút thèm liếm môi.

“Muốn uống nữa?”
Chu Triệt thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng cảm thấy thú vị nhưng ngoài mặt vẫn ung dung nhìn Đường Tuế.

“Khá dễ uống.


Đường Tuế gật đầu.

“Dễ uống ha, cái này là thuốc.


Chu Triệt cười một tiếng, đặt chén nhỏ trong tay lên khay.

Đường Tuế nhìn nụ cười của Chu Triệt, con ngươi lập tức chấn động.

Oa oa oa!
Dung mạo của Chu Triệt vốn là tuyệt thế vô song, giờ khắc này lại cười.

Chính là cảm giác rộng rãi sáng sủa, lóa cả mắt ấy.

Dáng dấp hắn, siêu đẹp.


Nhất thời, Đường Tuế không dời mắt nổi.

Chà.

“Nàng cứ nhìn ta, ta không biết, ta có ăn nàng hay không đó.


Ánh mắt Chu Triệt dần trở nên nóng bỏng.

Thân thể cũng sát lại gần Đường Tuế.

Đường Tuế bị dọa, thân thể mềm mại ngửa ra sau, ánh mắt cũng lóe lên.

Rồi dùng bàn tay trắng trẻo che kín mắt mình lại.

"Ta không nhìn nữa.

"
Chu Triệt nhìn dáng vẻ này của nàng, lập tức càng u mê hơn.

Ngốc hề hề.

Môi mỏng gợi lên nụ cười, một tay chống sau đầu Đường Tuế, cúi đầu, đôi môi mỏng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng một cái.

Ừm, rất thơm, rất ngọt.

Bị hôn một cái, Đường Tuế mím môi, hàng mi dài cũng vì bối rối mà run rẩy mạnh hơn.

Chu Triệt cởi áo ngoài ra, nắm xuống giường.

Hắn nghiêng đầu, nhìn Đường Tuế vẫn còn trong bộ dáng kia, ngồi yên không nhúc nhích.

Bình thường nhìn có vẻ rất thông minh, hôm nay lại ngốc hề hề.

“Nàng muốn như vậy đến khi nào?”
Chu Triệt một tay chống đầu, nghiêng người, nhìn Đường Tuế.

Đường Tuế thầm ngờ vực, nàng từ từ thả hai tay xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Triệt.

Lập tức đỏ mặt.

Nàng đang định xuống giường, mau chóng rời đi.

Thì cổ tay bị người ta nắm chặt lại, sau đó, trời đất quay cuồng.

Nàng bị người ta ném mạnh lên giường.

.

 
Chương 399: Chương 399


"Vương, vương gia.

"
Đường Tuế cà lăm, hai tay giơ lên thật cao làm ống tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế.

Dưới bàn tay đang chống đỡ cơ thể của Chu Triệt là lồng ngực rắn chắn của hắn.

“Chàng muốn làm gì?”
Chu Triệt bật cười một tiếng, cúi người xuống, Đường Tuế bị dọa, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Miệng còn sợ hãi thốt lên.

Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không cảm giác được trên người có áp lực gì.

Nàng lại lặng lẽ mở mắt ra, bất chợt phát hiện Chu Triệt đã nằm bên cạnh.

Nhắm mắt ngủ rồi.

Đường Tuế thở phào một hơi, khẽ vỗ ngực.

Đang định đi ra ngoài, thì nghe Chu Triệt nói.

“Nếu nàng đi ra ngoài, ta cảm thấy ta có thể đem chuyện sau đó, đăng lên tin tức hàng ngày.


Tức thời, Đường Tuế ngây người như phỗng.

Cái quái gì vậy rời.

Đường Tuế xoa má mình, nằm lên giường.


Lặng lẽ nhìn lén Chu Triệt một cái, phát hiện Chu Triệt cũng đang nhìn nàng.

Soạt, khuôn mặt Đường Tuế bị dọa đến đỏ bừng lên.

Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, hàng mi dài không ngừng run rẩy phơi bày nội tâm, suy nghĩ chân thật của nàng.

Chu Triệt cười khẽ một tiếng, nghiêng người, đôi mắt hẹp dài cũng toát lên ánh sáng cưng chiều.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 20.

Hay là, mình nhích lại gần Chu Triệt thêm chút đi.

Nghĩ nghĩ, Đường Tuế thầm vui vẻ.

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại nhích lại gần Chu Triệt, mềm mại như mây.

Chỉ chốc lát sau, cánh tay trắng nõn cũng đã chạm vào Chu Triệt.

Chu Triệt nhìn nàng thoáng chốc đã nhích đến trước mặt mình.

"Đường Tuế.

"
Chu Triệt nghiến răng gọi một tiếng.

Đột nhiên nghe Chu Triệt dùng giọng cảnh cáo, Đường Tuế bị dọa đến lập tức không dám nhúc nhích.

Nàng cứng ngắc nằm đó, không chút nhúc nhích.

Chu Triệt nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.


Nàng ngốc này.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, tổng còn 15.

Đường Tuế:!!!
Trong chớp mắt mà giá trị hắc hóa giảm nhiều như vậy, đối với Đường Tuế mà nói không khác gì đến tết, rất vui vẻ.

Hóa ra hai người dính nhau cũng làm giá trị hắc hóa giảm mạnh nè.

Vậy là nội tâm Đường Tuế không còn bất cứ bận tâm gì, nàng dang tay dang chân ra thành hình chữ đại, xoạt, cả người bắt đầu ôm chặt lấy Chu Triệt.

Chu Triệt:???
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, tổng còn 10.

Củ Cải Nhỏ quá vipro.

Đường Tuế nghe vậy, vô cùng đắc ý.

Nếu nàng có đuôi, lúc này cái đuôi kia chắn chắn sẽ vểnh lên tận trời.

Đường Tuế mặt mày cong cong, cơ thể cũng càng thêm mất kiểm soát cọ vào lòng Chu Triệt.

“Đường Tuế, nàng đúng là không muốn ngủ rồi.


Chu Triệt đè tay Đường Tuế lại, nghiến răng nghiến lợi nói bên tai Đường Tuế.

“! ”
Chỉ một chốc này, Đường Tuế phát hiện, giá trị hắc hóa không giảm chút nào.

Dường như đã đến cực hạn rồi.

Nàng đúng là hơi quá đáng thật.

Đường Tuế mím môi, dùng hai tay che mặt mình lại.

Trề môi rồi khẽ nói: “Ta không dám, thật sự không dám nữa.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top