Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 846: Mặt khác


Tín Chức Hoàn nghe được Lưu Tùng nói, mắt sáng lên sự âm tàn.

“Được... Cứ làm vậy đi... Dù sao ta cũng đã mất nhiều thời gian như vậy rồi, không tiếc chút thời gian này.

Lập tức phái người bỏ thuốc độc đi... Đúng vậy, các thị trấn nhỏ xung quanh Dũng Thành này cũng độc hết cho ta, ta muốn cả khu vực này đều chết hết.”

“Mặt khác, đầu độc cả khu vực trung tâm cho ta, tốt nhất là làm cho độc này lan ra cả Trung Hoa, để người Hoa chết hết đi. Ha ha... Đến lúc ấy, để ta xem Giang Siêu còn đối phó ta như thế nào..”

Lưu Tùng ở bên cạnh nghe vậy thì ngoài sợ hãi ra cũng chỉ còn sợ hãi.

Thuốc độc mà bọn họ nhắc đến là một loại bệnh truyền nhiễm. Loại bệnh này có tỉ lệ gây chết người cực kỳ cao, gần như là hơn chín phần, chỉ cần bị nhiễm thì không có khả năng tiếp tục sống nữa.

Hơn nữa, khả năng lây truyền rất mạnh, gần như có thể lây cả tòa thành chỉ trong một ngày ngắn ngủi.

Đây là bệnh truyền nhiễm độc hại mà Ninja dưới trướng của Tín Chức Hoàn nghiên cứu ra.

Ninja có thuốc điều trị chuyên để để chống bệnh này.

Nhưng người Hoa cũng không có loại thuốc như vậy, nếu như kế hoạch của Tín Chức Hoàn đúng như dự kiến thì chỉ sợ, cả Trung Hoa sẽ gặp tai họa lớn.

Vốn ngay từ đầu Tín Chức Hoàn đã muốn dùng bệnh truyền nhiễm này nhưng bị Lưu Tùng ngăn lại.

Dù sao, nếu như bệnh truyền nhiễm lan ra khắp nơi thì có lẽ cả Trung Hoa cũng không còn người nữa.

Vậy bọn họ chiếm được Trung Hoa cũng có ý nghĩa gì đâu?

Dù địa bàn có lớn đến đâu mà không có người phát triển thì cũng vậy mà thôi.

Vừa rồi, vì hắn ta sợ Tín Chức Hoàn trong lúc tức giận sẽ giế t chết hắn ta nên mới hiến kế này.

Ai nghĩ đến, Tín Chức Hoàn lại điên cuồng đến mức muốn dùng bệnh truyền nhiễm này để làm Trung Hoa tuyệt chủng luôn.

Tín Chức Hoàn không những có dã tâm lớn mà còn độc ác đến như vậy.

Tính mạng của người Hoa trong mắt hắn có lẽ còn không bằng cỏ rác.

Càng nghĩ, Lưu Tùng càng thấy hối hận. Đáng tiếc, dù hắn có hối hận đến mức nào cũng không có tác dụng gì nữa.

Ninja dưới trướng của Tín Chức Hoàn đã bắt đầu hành động.

Không bao lâu nữa, cả Dũng Thành, thậm chí lại cả Trung Hoa đều rơi vào nguy hiểm mà chết.

Dù có người may mắn sống sót cũng không thể cản được đại quân của Tín Chức Hoàn nữa.

Ngay khi Tín Chức Hoàn phái Ninja dưới trướng đi làm chuyện xấu, năm đường người Oa khác cuối cùng cũng chạy đến Sơn Châu phủ.

Khi thấy đồng bào bị tổn thất nặng nề, chỉ còn không đến mấy vạn người, Tín Chức Hoàn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Hắn cũng càng thêm kiên quyết về kế hoạch sử dụng bệnh †ruyền nhiễm của hắn.

Lúc này tính thêm cả liên quân tập hợp, số lượng binh sĩ của hắn tăng thêm hơn một vạn người.

Nhưng tổng số binh của bọn họ đã giảm mất mười mấy vạn người .

Lúc này Tín Chức Hoàn cũng biết được những chuyện đã xảy ra từ miệng năm đường nhân mã. Bọn họ vốn định chiếm một thành phố rồi chậm rãi phát triển.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 847: Mấy ngày nay


Bên ngoài đảo Phổ Đà, một đội viên đội đặc chiến của quân Con Cháu đang ẩn náu dưới nước, xung quanh đều là thuyền chiến của người Oa.

Tên hắn ta là Lý Thắng, là hộ vệ mà Giang Siêu đã chọn ra trong những hộ vệ của Tống Trữ Tuyết ở Quận Chúa phủ.

Người này tính tình lương thiện, khả năng vũ lực cũng không tệ, quan trọng nhất là cực kỳ cẩn thận và to gan, rất thích hợp để làm đặc công.

Vì vậy, Giang Siêu gần như đã hết lòng dạy dỗ hắn ta.

Hắn ta là đội trưởng dẫn đội lần này, tiểu đội có mười hai người chuyên phụ trách thu thập tin tức ở bên đảo Phổ Đà.

Mấy ngày nay, hắn ta đã thăm dò sơ lược về vị trí và số lượng quân địch ở trên đảo.

Mấy ngày gần đây, đột nhiên có gần 300 con thuyền chiến xuất hiện nên hắn ta đã mạo hiểm đến đây xem có chuyện gì xảy ra.

Hắn ta đang ẩn náu ở ngay bên cạnh chiếc cọc gỗ to dưới bến tàu, trừ khi có người đi xuống nước, nếu không thì không thể phát hiện ra hắn ta.

Dù có xuống nước cũng chưa chắc đã phát hiện được hắn ta.

Ngay trên đầu là bến đò, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua đi lại. Hắn ta nghe không hiểu tiếng nước Oa, nhưng nơi này trừ người Oa vẫn còn rất nhiều cướp biển người Hoa khác.

Dù bọn họ nói tiếng địa phương ở Dũng Thành, nhưng Lý Thắng đã vào Nam ra Bắc nhiều nên vẫn hiểu được điều bọn họ đang nói.

Từ miệng mấy tên cướp biển, hắn ta biết được những chiếc thuyền chiến này thuộc về năm đường quân Oa từ vùng biển khác trốn về đây.

Tin tức này có ý nghĩa rất quan trọng.

Lý Thắng mừng rỡ định mang tin tức trở về ngay.

Nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên, một mùi máu tanh từ trên truyền xuống.

Hắn ta biết mùi máu này phát ra từ trên người những người vừa đi qua, chỉ có trên tay dính đây máu người mới có mùi tanh nồng nặc như vậy.

Qua mấy cái khe hở giữa ván gỗ, hắn ta thấy được một đám người Oa mặc áo đen, dáng người thấp bé mà đầy sát khí, số lượng ít nhất cũng phải gần trăm người.

Trên tay mỗi người đều cầm một cái hộp gõ, lạnh lùng đi về phía chiếc thuyền chiếc đang đỗ ở phía trước.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đi lên thuyền chiến và rời đi.

Vẻ mặt Lý Thắng đầy hoang mang. Hắn ta quyết định sẽ †ìm đồng bạn để nghĩ cách đuổi theo những người mặc áo đen kia.

Tuy nhiên, đối phương dùng thuyền chiến, thuyền nhỏ của bọn họ sợ không thể đuổi kịp được.

Dù vậy, mặc kệ kết quả có ra sao, hắn ta vẫn phải điều tra rõ ràng về cái tin tức mới này.

Vì hắn ta luôn cảm thấy trong đó kiểu gì cũng có chuyện lớn xảy ra.

Hộp gỗ trên tay mấy người họ mơ hồ làm hắn ta thấy rất bất an.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị rời đi, đột nhiên, trên bến tàu phát ra tiếng nói của cướp biển tuần tra.

“Tam ca, đám người Oa kia đi đâu vậy? Người dưới trướng còn cầm một cái hộp, thần bí như thế...” Một người nghi ngờ nói.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên cùng sự trách móc: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cẩn thận phải chết đấy... Đúng rồi, mấy viên thuốc vừa phát xuống, các người phải giữ cẩn thận, đây chính là vật cứu mạng đó. Đừng trách ta chưa nhắc nhở các ngươi, nếu như không sử dụng đúng thời hạn... Hậu quả... Các ngươi tự cân nhắc đi!”

Theo sau đó lại có một giọng nói khác vang lên, sợ hãi nói: “Tam ca, những viên thuốc chúng ta phát xuống không có quan hệ gì với mấy hộp gỗ mà đám người Oa đó cầm chứ!”

“Im miệng... Cẩn thận mạng nhỏ khó giữ... "



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 848: Sao vậy?


Bọn họ thúc ngựa không ngừng nghỉ chạy về Dũng Thành.

Về phía những người Oa mặc áo đen cầm hộp gỗ rời đi, bọn họ cũng không đuổi kịp.

Vừa về đến Dũng Thành, Lý Thắng vội vã chạy đến gặp Giang Siêu.

“Tiên sinh, có lẽ sắp có chuyện lớn xảy ra rồi...”

Lý Thắng lo lắng nhìn Giang Siêu mà nói câu đầu.

Giang Siêu cau mày, kinh ngạc nhìn đối phương. “Sao vậy?”

Lý Thắng nhanh chóng nói một lượt tin tức mà mình lấy được cho Giang Siêu, Sau khi nghe đến hộp gỗ và cuộc trò chuyện của bọn cướp biển, sắc mặt Giang Siêu trầm xuống trong nháy mắt.

Kiếp trước, đám người kia cũng đã từng đi xâm lược dân tộc Trung Hoa và dùng chiến tranh virus với Trung Hoa.

Lúc ấy không biết có bao nhiêu người Hoa đã chết.

Hắn không nghĩ đến, chỉ một người Oa mà lại dám phát rồ đến vậy.

Nếu hắn không đoán sai, trong mấy cái hộp gỗ đó chắc chăn là bệnh truyền nhiễm gây chết người.

Một khi quân địch thả nó ra, chỉ sợ, cả Trung Hoa đều phải gặp nguy hiểm lớn.

Dù sao, bây giờ là thời cổ đại, điều kiện chữa bệnh vẫn còn hạn chế, khả năng chữa bệnh cũng thấp, thậm chí còn chưa có phương án phòng dịch chỉn chu.

Một khi bệnh dịch bùng phát, có lẽ còn có thể diệt toàn bộ Trung Hoa.

“Lập tức gọi các sĩ quan đến gặp ta... "

Hắn vội vàng ra lệnh.

Bây giờ điều nên làm nhất đó chính là phòng ngừa người Oa khuếch tán bệnh dịch khắp nơi.

Ngay sau đó, tất cả các sĩ quan của quân Con Cháu đều đã có mặt.

Giang Siêu vội vàng phái quân Con Cháu đi đến khu vực nguồn nước của từng thị trấn để canh phòng.

Mặt khác, cũng phải quan sát các thị trấn, một khi có bệnh nhân có triệu chứng kì quái thì phải thực hiện cách ly ngay.

Thậm chí phải cách ly hết cả những người xung quanh.

Đồng thời, hắn cũng làm xong phương pháp phòng vệ cho quân Con Cháu.

Hơn nữa, hắn cũng phái mấy trăm đội viên đội đặc chiến đi truy lùng những ninja người Oa đó.

Hắn nhất định phải nhanh chóng bắt giữ được những ninja người Oa này, không thể để bọn họ gây thiệt hại nữa.

Biện pháp đề phòng không chỉ được áp dụng ở Dũng Thành mà gần như có ở tất cả cách thị trấn ven biển, thậm chí là còn có ở thị trấn bên trong các thị trấn ven biển ấy.

Mặt khác, không có bất kỳ một người Oa nào được đi qua các trạm kiểm soát, dù có hiềm nghi hay không, không bỏ qua cho một ai cả.

Hắn cũng không dám lấy vận mệnh của cả dân tộc Trung Hoa làm trò đùa.

Sau một loạt các mệnh lệnh mà Giang Siêu tuyên bố, các thị trấn ven biển sát với thị trấn trung tâm đều trở nên căng thẳng.

Ở bên cạnh những nguồn nước ở Dũng Thành, quân Con Cháu đã phát hiện ra ninja đến hạ độc.

Tuy nhiên, tất cả các ninja đều đã chết. Dù bọn họ có bị bắt thì cũng uống thuốc độc tự sát ngay.

Phát hiện này làm Giang Siêu càng thêm khẳng định về suy đoán của mình.

Người Oa vậy mà thật sự muốn làm lan truyền bệnh truyền nhiễm.

Cách đầu độc tốt nhất của loại vi khuẩn này cũng chính là lợi dụng nước uống của mọi người.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 849: Giang đại ca


Khu dân nghèo nổi tiếng là dơ dáy bẩn thỉu, hoàn cảnh rất khắc nghiệt.

NHưng sau khi Giang Siêu hạ mệnh lệnh phải giám thị nguồn nước, nước mà người dân nghèo dùng đúng ra cũng phải không có vấn đề gì chứ.

Cũng không biết vấn đề là ở đâu, theo lý mà nói, đã qua mấy ngày rồi mà các địa phương khác cũng chưa xuất hiện vấn đề, hẳn là bọn họ đã phát hiện kịp thời và ngăn cản được âm mưu quỷ kế của người Oa rồi mới đúng.

Xem ra, muốn tìm được ngọn nguồn của vấn đề thì phải tự đi hỏi ý kiến người trong cuộc mới biết được.

Giang Siêu đứng dậy chuẩn bị đi đến khu dân nghèo xem thử, chuyện này, hắn nhất định phải tự mình tìm hiểu rõ.

Nhưng khi Giang Siêu vừa chuẩn bị đi ra ngoài đã bị A Sinh ngăn lại.

“Giang đại ca, huynh không thể đi. Để đệ đi hỏi cho, đệ sẽ qua đó... Huynh là xương sống, là trái tim của chúng ta. Nếu như huynh gặp chuyện, vậy chúng ta...”

A Sinh không thể tiếp tục nói được nữa.

Nhưng mắt của cậu cũng đầy quyết tâm.

Suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu chính là không được để cho Giang Siêu gặp chuyện.

Dù chính cậu phải mạo hiểm, cũng không thể để Giang Siêu đi mạo hiểm được.

Khi biết người Oa dùng bệnh truyền nhiễm để hại người, cậu cũng đã biết bệnh truyền nhiễm đáng sợ như thế nào.

Dù thôn Kháo Sơn chưa từng gặp bệnh truyền nhiễm, nhưng cậu đã từng được nghe các cụ già kể rằng khi bệnh †ruyền nhiễm hoành hành, những thôn trấn mắc bệnh gần như không có ai qua khỏi được.

Cậu biết bây giờ đối với Trung Hoa Giang Siêu quan trọng như thế nào.

Đừng nhìn như tất cả các thế lực ở Trung Hoa đều đang quy phục, một khi Giang Siêu gặp chuyện, có lẽ sự thống nhất trước mặt sẽ sụp đổ ngay.

Hơn nữa, người Nữ Chân bị đánh bại chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại trong thời gian ngắn, bọn họ vẫn luôn nhăm nhe tìm cơ hội trả thù mà.

Giang Siêu nhìn A Sinh, hắn nhẹ võ vai A Sinh nói: “A Slnh, đệ đi cũng không có tác dụng, yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận Chỉ cần có biện pháp phòng ngừa cẩn thận, bệnh truyền nhiễm cũng không đáng sợ như thế”

Dù bệnh dịch rất nguy hiểm nhưng cũng không làm khó được một người hiện đại đến từ xã hội hiện đại như Giang Siêu.

Thêm việc hắn là đặc công mạnh nhất, trình độ y học của hắn không biết đi trước thời đại này bao nhiêu năm.

Chỉ cần hắn có thể chẩn đoán ra được người Oa đã lan truyền loại bệnh dịch nào, hắn có tin chắc rằng hắn có thể điều phối ra loại thuốc phòng bệnh và trị bệnh tương ứng.

Từ sau khi hắn để Giang Vân xây dựng phòng thí nghiệm hóa học, với năng lực của phòng thí nghiệm, điều phối ra thuốc trị bệnh tương ứng vẫn trong tầm tay.

“Nhưng mà...” A Sinh nghe vậy, vội vàng mở miệng muốn phản đối. Nhưng Giang Siêu lắc đầu nói với cậu:

“Tin tưởng ta... Nếu đệ không yên tâm, vậy đệ đi cùng ta đi...

A Sinh vốn định nói thêm gì nữa, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết của Giang Siêu, cậu cũng chỉ có thể chọn thỏa hiệp. Cậu quyết định sẽ cùng Giang Siêu đi quan sát xem sao.

Hai người thay quần áo thường ngày, dẫn theo mấy người chiến sĩ của đoàn cảnh vệ cũng đã đổi quần áo thường ngày đi về phía khu dân nghèo.

Mà khu dân nghèo lúc này đã bị quân Con Cháu phong tỏa, không cho vào, cũng không cho ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 850: Sau khi bệnh nhân trả lời


Đây là vật mà Giang Siêu để nhà máy dệt làm suốt đêm để che miệng lại, tạm thời vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu của quân đội, nhưng nếu muốn phát cho cả thành, sợ là không đủ.

Tuy nhiên Giang Siêu cũng đã cho người đi truyền tin cho Diệp Thanh Ảnh.

Vật liệu chữa bệnh liên quan sẽ được sản xuất ra với tốc độ nhanh nhất.

“Tiên sinh, bệnh tình của bệnh nhân rất kì lạ, phát bệnh nhanh, cả người đều hiện rõ triệu chứng trúng độc, thân nhiệt tăng cao, đau đầu, cả người đau nhức, mềm yếu không có sức, thậm chí còn gặp đau đớn khi tiết...”

Vị quân y này kể lại hết tất cả các triệu chứng phát bệnh của bệnh nhân cho Giang Siêu, hầu như tất cả các bệnh nhân đều có triệu chứng như vậy.

Nói cách khác, bọn họ đã gặp một loại bệnh cấp tính.

Nếu không phải Giang Siêu đã nhắc cả thành phải chú ý các bệnh kỳ lạ, có lẽ không có ai để ý đến việc này.

Giang Siêu gật đầu nhẹ với đối phương, nhấc chân đi thẳng về phía trước.

Hắn muốn đi xem bệnh nhân.

Những người khác muốn ngăn cản nhưng lại bị Giang Siêu cản lại.

Mọi người không còn cách nào, chỉ có thể để Giang Siêu đi vào quan sát bệnh nhân bị cách ly một mình.

Các bệnh nhân đang nằm trên những chiếc giường thô sơ.

Bọn họ nhìn rất đau đớn, thậm chí có người đã hôn mê.

Cửa sổ xung quanh đều thoáng gió, biện pháp hỗ trợ đã được sử dụng đúng cách.

Giang Siêu đi đến trước mặt một người bệnh nhân, sau khi kiểm tra tình trạng của đối phương, Giang Siêu hỏi thăm đối phương: “Gần đây nhất ngươi đã uống nước ở đây?”

Hắn muốn biết nguyên nhân xuất hiện, nguồn nước trong thành hẳn đã được bảo vệ rất tốt mới đúng, nhưng vẫn xuất hiện ca bệnh.

Điều này làm hắn rất không yên tâm. Cũng không biết là nguồn nước ở đâu đã xuất hiện vấn đề.

Bệnh nhân ở trên giường nghe vậy, yếu ớt nói với Giang Siêu: “Bẩm đại nhân... Chúng ta đều trồng trọt ở ngoài thành, vì khát nên chúng ta đã uống nước ở cái giếng bên cạnh cánh đồng”

Sau khi bệnh nhân trả lời, quân y ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Tiên sinh, ta đã hỏi qua mấy người bệnh nhân rồi. Tất cả bệnh nhân đều uống nước ở một cái giếng bên cạnh đồng ruộng của thị trấn, hẳn vấn đề từ đó mà ra...”

Nghe thấy vậy, Giang Siêu cay mày. Hăn chỉ nghĩ đến nguồn nước ở trong thành và các thôn khác mà lại quên đi nguồn nước hẻo lánh ở bên cạnh cánh đồng như thế này rồi.

Nếu như người Oa thật sự muốn gây chuyện, dù có phòng thế nào cũng không có tác dụng.

Bây giờ hắn chỉ có thể tìm được loại thuốc trị bệnh có thể dứt điểm bệnh dịch mà thôi.

Những triệu chứng của các bệnh nhân ở trước mặt chắc hẳn là bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp.

Loại bệnh dịch này có tốc độ lây lan rất nhanh, khả năng phòng ngừa rất thấp.

Tuy nhiên, mật độ của người cổ đại cũng không tính là dày đặc.

Chỉ cần chống dịch đúng cách thì có thể chấm dứt được bệnh dịch này trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng Giang Siêu chỉ sợ là nếu như loại bệnh truyền nhiễm này giống với hai căn bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp nguy hiểm nhất ở kiếp trước, chỉ sợ, chỉ cân không cẩn thận chút thôi thì cả Trung Hoa sẽ tuyệt chủng.

Dù trước kia có điều kiện chữa bệnh hiện đại như thế mà tỉ lệ tử vong vẫn cực kỳ cao, đừng có nói đến điều kiện chữa bệnh và các loại thuốc của thời cổ đại bây giờ.

Giang Siêu quyết định đầu tiên phải dùng thử kháng sinh để trị liệu.

Vì gần đây Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo bị cảm nên loại thuốc này ngược lại Giang Siêu sản xuất cũng không ít.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 851: Dùng với lúc đó


Giang Vân và tất cả máy móc thí nghiệm đều đang trên đường đưa đến, đoán chừng mấy ngày nữa là đến nơi.

Chỉ cần thí nghiệm thêm mấy loại thuốc, dù sao cũng có thể tìm được thuốc trị đúng bệnh.

Dùng với lúc đó, một số thôn trấn ở xung quanh Dũng Thành lần lượt xuất hiện người bệnh này, sau khi biết được là ôn dịch thì xem chút nữa đã dấy lên loạn lạc.

Giang Siêu không thể không phái quân Con Cháu ra duy trì trật tự, cùng với việc cách ly bệnh nhân và nhân viên liên quan.

Ngoài ra, thuốc liên quan cũng đã được dùng.

Phía Dũng thành bệnh dịch khắp nơi nhưng bởi vì Giang Siêu đã có phòng bị ngược lại có được khống chế hiệu quả.

Mấy thành thị vùng duyên hải cũng bởi vì thông báo trước của Giang Siêu, cho dù có bệnh dịch xuất hiện cũng kịp thời khống chế.

Mấy thành trì trong đất liền cũng xuất hiện bệnh dịch, bởi vì lệnh Giang Siêu ra là lệnh tử, nhưng quan viên địa phương không dám chậm trễ.

Lại thêm hậu quả do bệnh dịch mang đến khiến cho. những quan viên đó không dám sai lời trong chuyện này.

Nhưng mà một số thành trì lấy Dũng Thành làm trung tâm thì lại chịu ảnh hưởng của bệnh dịch, người xuất hiện triệu chứng cũng ngày càng nhiều.

Thuốc kháng sinh của Giang Siêu phát tuy có hiệu quả nhưng dường như không thể trị khỏi dịch bệnh này.

Sau thời gian bảy ngày trôi qua, đã có nhóm mười mấy người đầu tiên chết.

Nhưng mà lúc này Giang Vân cũng dẫn theo đoàn đội của hắn đến nơi, theo như tư liệu mấy loại thuốc Giang Siêu đưa cho hắn, hắn đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo thuốc mới.

Do biện pháp phòng chống tốt nên dịch bệnh không có lan rộng.

Thậm chí bởi vì tin tức được ém nhẹm nên phía bên Oa quốc còn chưa biết phía bên Giang Siêu đã biết kế hoạch của bọn họ.

Những ninja thả dịch bệnh có hơn một nửa đã trở về, còn một nửa e là vĩnh viễn không về được nữa.

Đối với chuyện này Tín Chức Hoàn cũng không để ý, một nửa người không trở về thì khả năng cao đã chết rồi.

Nhưng chỉ cần có một nửa số người dưới trướng hạ độc được thì cả cái Hoa Hạ không cần bao lâu cũng e là sẽ chết hơn nửa.

Bây giờ Hoa Hạ e là đã rối tung, Tín Chức Hoàn đã hừng hực dã tâm, đã đang suy nghĩ làm sao để đoạt được mấy thành trì ở ven duyên hải rồi.

Lần này hắn lại phái ra ba chục nghìn người, chia thành ba đợt để đoạt ba thành trì ven biển, trong đó bao gôm cả Dũng thành.

Theo như hắn nghĩ thành trì ven biển tuy nhìn trong còn chưa loại nhưng đoán chừng trong thành đã loạn từ lâu rồi, nói chính xác là trong thành trì ở các nơi đều e là miệng cọp gan thỏ.

Chi dù là tình báo cho thấy thành trì các nơi gần như trong trạng thái phong toả, đó cũng chỉ có thể cho thấy sự nghiêm trọng của dịch bệnh, lúc này là thời điểm tốt nhất để bọn họ xuất kích.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 852: Pháo lửa đạn bay tứ tung


Tình báo cũng từ đó đưa đến tay của Giang Siêu.

Giang Siêu nhìn thấy tình báo, trong mắt đầy ánh sáng.

May mà, trong thời kỳ đầu dịch bệnh xảy ra, hắn lại từ đất liều điều đến một trăm nghìn đại quân.

Tuy những đại quân này đều là bộ đội mới huấn luyện nhưng mà trước mắt cũng có sức chiến đấu nhất định, lại thêm vũ khí mới trang bị, cho dù quân Oa toàn quân tham gia cũng chỉ có đến không có về.

Quyết định lần này của Giang Siêu bất kể như thế nào cũng cần phải diệt từ mối hiểm hoạ Tín Chức Hoàn này.

Nếu không lần sau cũng không biết xảy ra tình trạng như thế nào.

Dịch bệnh lần này chính là bởi vì tình báo kịp thời nếu không có Lý Thắng của đội đặc chiến nhận được tình báo thì đoán chừng bây giờ cả Dũng Thành thậm chí là thành trì xung quanh cũng trực tiếp gặp nạn rồi.

Còn có thể gây hoạ cho cả Hoa Hạ, sự ác độc của người Oa khiến cho sát tâm của Giang Siêu chưa bao giờ mãnh liệt như thế.

Một ngày sau, một trăm nghìn đại quân mới điều đến chia thành ba vị trí, vây lại ba đường đại quân của người Oa khi bọn họ đổ bộ lên ba bãi biển.

Phía bên Dũng Thành là bãi Xuyên Bạc, là nơi đổ bộ tấn công Dũng Thành của đám người Oa và liên quân hải tặc.

Giang Siêu lạnh lùng nhìn liên quân Hải Oa đang lần lượt đổ bộ, ánh mắt ngày càng lạnh lùng.

Ba mươi nghìn quân Con Cháu mai phục ở xung quanh đều đang đợi mệnh lệnh của Giang Siêu, chỉ cần Giang Siêu hạ lệnh bọn họ sẽ triển khai tấn công mang tính huỷ diệt với kẻ thù ở trước mắt.

Giang Siêu không có gấp gáp hạ lệnh, hắn muốn tiêu diệt hết những kẻ thù này, một người cũng không buông tha, vì vậy hắn sẽ bao vây ở ít dặm ở sau bãi biển, chỉ cần đợi địch đâm đầu vào.

Còn hai bãi biển ở hai thành trì duyên hải khác, Nam Minh Chinh và Nhạc Bằng Cử dẫn theo ba mươi nghìn quân Con Cháu của mình canh giữ ở đó.

Đợi đến khi toàn bộ liên quân của người Oa đổ bộ, khi tiến hành bao vây Giang Siêu hạ lệnh tấn công, vòng vây cũng vào lúc này hợp lại.

Pháo lửa đạn bay tứ tung, người Oa và các hải tặ vừa nãy còn vô cùng tự tin, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến giấc mơ đẹp hoàn thành nghiệp lớn đột nhiên chịu phải tấn công mang tính huỷ diệt.

Bọn chúng bị đánh đến ngây người ngay lúc đó, trong tán loạn trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ và không tin, thậm chí bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì, càng không ngờ mình sẽ bị mai phục, đáng ra bây giờ Hoa Hạ đã bất ổn vì dịch bệnh mới đúng, vì sao còn có sức lực để đối phó bọn họ?

Từ khi bọn họ bắt đầu ra khỏi đảo Phổ Đà, người của đội đặc chiến đã truyền tình báo về cho Giang Siêu, mà Giang Siêu thông qua hướng thuyền của bọn chúng đã phán đoán từ sớm bọn họ muốn làm gì.

Cũng chuẩn bị trước tiến công, e là người Oa không ngờ đến Giang Siêu lại có bộ đội tình báo lợi hại như vậy, càng không ngờ được có thể tìm được địa điềm chuẩn xác mà bọn họ đổ bộ.

Chủ yếu chính là điều bọn họ không ngờ tới tuy dịch bệnh hung mãnh nhưng dưới sự nỗ lực của Giang Siêu đã được khống chế, căn bản không dẫn đến hỗn loạn, cũng không phát tán.

Bọn họ cho rằng Hoa Hạ đại loạn cũng chỉ là bọn họ tự cho rằng, Tín Chức Hoàn quá tự đại rồi, cũng quá tự tin rồi, hắn cho rằng bệnh dịch có thể tiêu diệt cả một nước sẽ không ai có thể ngăn cản được.

Nhưng hắn không biết Giang Siêu đến từ tương lai, đối với phòng chống bệnh dịch e là không có ai hiểu rõ hơn Giang Siêu.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 853: Chủ công


Sảnh hội nghị của Tín Chức Hoàn ở đảo Phổ Đà, lúc này đang tập hợp đầy tướng lĩnh ở dưới trướng thậm chí ngay cả một số người dẫn đầu trong hải tặc cũng ngồi ở vị trí cuối, lúc này vẻ mặt của Tín Chức Hoàn lạnh lùng nhìn đám người ở phía dưới.

“Chủ công, bây giờ chúng ta phá vòng vây đi, nếu không... E là chúng ta sắp tiêu rồi”

Trong đám tướng lĩnh, người nói là một tướng lĩnh cạo trắng đỉnh đầu, ở nhân trung còn để một nhúm râu nhỏ.

"Đồ khốn, còn chưa khai chiến, sao ngươi biết chúng ta sắp tiêu rồi chứ? Ngươi nhiễu loạn lòng quân như vậy là có ý gì? Có phải ngươi muốn chết hay không?"

Một người Oa thấp bé khác đứng dậy tức giận với người này.

"Lời này của Đằng Điền cũng không phải không có lý, chủ công chúng ta vẫn nhân cơ hội phá vòng vây đi, thực lực chiến đấu của quân Con Cháu đó quả thật quá kh ủng bố rồi, chúng ta không có phần thắng nào cải"

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy phá vòng vây là tốt, chúng ta chỉ cần vào được biển, vậy thì thiên hạ chính là của chúng ta rồi, đám quân Con Cháu đó muốn lên biển đuổi theo chúng ta, cũng chỉ là nằm mơ."

Rất nhiều tướng lĩnh lựa chọn rời khỏi đảo Phổ Đà, sau khi trốn ra lại tìm hòn đảo khác lẩn trốn, sau mấy cuộc chiến bọn họ tổn thất nghiêm trọng, đã có sự sợ hãi tột độ với quân Con Cháu từ lâu.

Càng khiến cho bọn họ không ngờ tới chính là bọn họ đã sử dụng bệnh dịch vậy mà không khiến cho người Hoa Hạ chết, trái lại người Hoa Hạ còn chạy nhảy lung tung đến truy sát bọn họ.

Một đám hải tặc ở hàng chót ngoại trừ Lưu Tùng những người khác đều là vẻ mặt hoang mang, bọn họ không biết những người Oa này đang nói gì, không hiểu được tiếng Oa của bọn họ, chỉ có thể ngây ngốc nghe.

Trong mắt Lưu Tùng lộ ra sự thâm trầm, vẫn luôn không lên tiếng nhưng đối với suy nghĩ của đám tướng lĩnh người Oa thì trái lại hắn ta lại đồng ý.

Dù sao trên mặt đất, bọn họ căn bản không thể nào là đối thủ của quân Con Cháu, bất kể là vũ khí của đối phương hay là sự anh dũng của quân Con Cháu.

Tuy đa số tổn thất của bọn họ là bởi vì vũ khí của quân Con Cháu chiếm ưu thế, nhưng có khi dưới sự giao tranh, bọn họ cũng bị quân Con Cháu đánh ép.

Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy quân Con Cháu như thần binh, đánh với quân Con Cháu chỉ có một con đường chết.

Nếu suy nghĩ ngày lan tràn trong quân thì quân đội của bọn họ sẽ không thể nào thắng được.

"Lưu Tùng quân, ngươi cho rằng chúng ta nên như thế nào..."

Ngay tại lúc này, Tín Chức Hoàn ở trên cao nhìn về phía Lưu Tùng nói.

Đối với kỹ thuật và thực lực của quân Con Cháu, bây giờ hắn có tìm hiểu ít nhiều, suy nghĩ của bản thân hắn lại không để ý, ngược lại muốn nghe thử suy nghĩ của người Hoa Hạ.

Có lẽ là hắn ta sẽ hiểu người Hoa Hạ, quân Con Cháu hơn bản thân mình.

"Chủ công, lời của các tướng quân chính là lơi của thuộc hạ, chúng ta ở trên mặt đấy không có cách nào chống đỡ với quân Con Cháu, duy nhất có thể đủ chống đỡ cũng chỉ có chiến thuyền thôi, nếu như chúng ta có thể dụ dỗ quân Con Cháu lên hải chiến, bọn chúng tuyệt đối sẽ bị chúng ta tiêu diệt hết!"

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 854: Sau khi hạ lệnh


"Đúng... chủ công, chúng ta chiến một trận hải chiến với bọn chúng, dụ dỗ bọn chúng lên biển..."

"Chủ công, chiến đi chỉ cần diệt được đám quân Con Cháu này, bọn họ ít nhất có vài năm bất lực tạo thành uy hiếp đối với chúng ta, chúng ta có thể yên tâm phát triển rồi."

"Chủ công, mạt tướng đồng ý dẫn đội để dẫn đầu..."

Các tướng lĩnh kích động, chiến ý trong mắt đã đạt đến cực điểm, thậm chí trên mặt còn đầy vẻ khinh bỉ.

Tín Chức Hoàn nhìn thấy chiến ý dâng cao như vật, trong lòng cũng kích động, tâm trạng vốn dĩ thâm trầm cũng hoà hoãn khá nhiều, lòng tin cũng dâng lên gấp bội.

"Được... Vậy chúng ta lôi quân Con Cháu ra chiến biển..." Tín Chức Hoàn phất tay, chuẩn bị hạ mệnh lệnh.

Chỉ là, sắc mặt của Lưu Tùng ở sau lưng vẫn là không tốt lắm.

Suy nghĩ của mọi người tuy tuyệt đẹp nhưng trên thực tế e là khó, tuy quân Con Cháu bây giờ còn chưa lên mặt đất tấn công.

Nhưng bọn họ muốn phá vòng vây ra ngoài thật sự dễ dàng như vậy sao?!

Quân Con Cháu thật sự dễ đối phó như vậy thì bọn họ cũng không c ần sau khi quân Con Cháu xuất hiện, chịu thiệt đến bây giờ rồi.

Nhưng lời này hắn ta không thể nói, một khi chọc giận những người khác ở đây, đoán chúng hắn ta có thể phải chết ngay đây.

"Lưu Tùng quân, vậy thì làm phiền đội của các người đánh đầu trận đi... chúng ta sẽ ở sau tiếp ứng ngươi..."

Ngay lúc Lưu Tùng đang suy nghĩ linh tinh thì giọng nói lạnh lùng của Tín Chức Hoàn vang lên bên tai hắn ta.

Lưu Tùng tỉnh lại, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc, ý trong lời của Tín Chức Hoàn rất rõ ràng, đây là chuẩn bị để bọn họ làm bia đỡ đạn sao.

Trong lòng của Lưu Tùng tuy không vui nhưng hắn ta cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, hắn ta hạ lệnh đối với một đám thủ lĩnh hải tặc ở sau lưng.

Các thủ lĩnh nghe xong biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi vô cùng đặc sắc, tất cả mọi người đều biết đám người Oa này muốn làm gì, sự phẫn nộ trong lòng nghĩ thôi cũng biết.

Nhưng phẫn nộ thì lại như thế nào, đây là bọn họ tự chọn, bọn họ trong mắt người Oa chỉ là hoa gian, là chó! Khi có giá trị lợi dụng thì lợi dụng khi hết rồi thì bất cứ lúc nào cũng gi ết chết bọn họ.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 855: Chiến thuyền hải tặc


Có lẽ người nước Oa sẽ tưởng răng quân Con Cháu không quen với hải chiến, hơn nữa những con thuyền đánh cá này còn quá nhỏ so với chiến thuyền, khi hải chiến nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.

Đến lúc đó chỉ e sẽ làm cho những người nước Oa biết cái gì mới gọi là sợ hãi, cái gì mới gọi là tuyệt vọng.

Lúc này, hải tặc ở phía đối diện đã chạy chiến thuyền tới, chiến thuyền có tất cả khoảng gần hai trăm con, gần như kêu gọi hết tất cả hải tặc trên hải đảo đến.

Lưu Tùng cũng có tính toán của chính mình, tuy rằng Tín Chức Hoàn coi hắn như pháo hôi, nhưng hắn cũng có thể nhân cơ hội này mà thoát khỏi khống chế của đám người nước Oa này.

Ngoài mặt, hắn làm tiên phong cho người nước Uy, nhưng thực tế hắn lại đang tìm cơ hội để chạy trốn.

Chiến thuyền hải tặc nhào về một phía nào đó của quân Con Cháu, thoạt nhìn hai trăm con chiến thuyền có vẻ dài dằng dặc.

Cờ hiệu bay phấp phới, uy thế mạnh mẽ vô song.

Ở chỗ cao nhất trên đảo Phổ Đà, Tín Chức Hoàn nhìn thuyền hải tặc nhằm phía thuyền đánh cá của quân Con Cháu, vẻ mặt khó tránh khỏi có vài phần khẩn trương, có thể rời khỏi nơi này được hay không, tất cả đều trông vào thời khắc này.

Hoặc là bọn họ còn có thể nhân cơ hội này mà mai táng toàn bộ quân Con Cháu ở chỗ này.

Đây cũng là lí do vì sao hắn †a không lên thuyền.

Nếu như toàn quân Con Cháu ngược lại còn bị đánh đến chết sạch thì hắn ta cũng không không cần lại phải rời khỏi hòn đảo Phổ Đà này. Bây giờ hắn ta sợ nhất là quân Con Cháu sẽ đổ bộ.

Chỉ cần quân Con Cháu không đổ bộ, vậy thì đảo Phổ Đà vẫn là thiên hạ của hắn ta.

Hải chiến... Không có ai có thể thăng được bọn họ...

Ngay khi trong lòng Tín Chức Hoàn tràn đầy chờ mong, chiến thuyền hải tặc đã gần tiếp cận đến thuyền đánh cá bên này của quân Con Cháu đội tàu.

Bọn họ vây quanh thuyền đánh cá của quân Con Cháu, chỉ có khoảng hơn năm mươi con thuyền.

Đối diện với gần hai trăm con chiến thuyền hải tặc, một trận đấu này căn bản là không thể trì hoãn gì được.

Chiến thuyền của quân Con Cháu nhất định sẽ bị cướp đi.

Thậm chí có khả năng đám quân Con Cháu trên thuyền đó sẽ bii bọn họ diệt sạch bách.

Ngay khi Tín Chức Hoàn còn đang nghĩ như vậy, trên hơn năm mươi con thuyền của quân Con Cháu bỗng nhiên bốc cháy từng đợt từng đợt ánh lửa cao vút tận trời xanh.

Trong khi Tín Chức Hoàn còn đang kinh ngạc, những ánh lửa đó bắn vào trong đội thuyền hải tặc, từng tiếng vang lớn, những con chiến thuyền đó bị ném đến mức hoàn toàn biến dạng.

Từ trên boong tàu vang lên từng đợt tiếng khóc tiếng kêu la thảm thiết.

Không để cho bọn họ có cơ hội phản ứng lại, mấy con chiến thuyền hải tặc cứ thế chìm nghỉm luôn.

Những tên hải tặc giấy giụa trong nước.

Trên thuyền đánh cá ở phía đối diện, lửa đạn vẫn đang tiếp tục bắn, pháo cối giản dị lại vẫn vừa nhanh vừa tiện, uy lực cũng thập phần kinh người, mấy chiến thuyền được chế tạo bằng gỗ này căn bản là không chịu nổi được mấy trận pháo.

Cho dù sóng gió trên biển sẽ làm cho độ chính xác của pháo cối bị lệch.

Nhưng Giang Siêu vẫn lệnh cho các chiến sĩ đợi kẻ địch tới gần thì mới cho nổ pháo.

Cho dù là sẽ có một vài viên đạn pháo bị thất bại, nhưng một bộ phận lớn nửa đạn đã trực tiếp bao trùm được hai trăm con chiến thuyền kia.

Nhóm hải tặc trong phút hoảng sợ nháo nhào quay đầu muốn bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 856: Thậm chí bọn họ còn không thể


Ở nơi cao nhất trên đảo Phổ Đà, Tín Chức Hoàn nhìn thảm trạng của quân hải tặc, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nửa ngày sau hắn ta cũng không sao phục hồi tinh thần lại được, đây thật là quân Con Cháu bị hắn ta cho răng là không hiểu hải chiến sao?

Thậm chí bọn họ còn không thể đến được bên cạnh chiến thuyền của quân Con Cháu, thế này còn đoàn thuyền thế nào được nữa?

Con cứ tiếp tục xông lên như thế nữa, cái thứ vũ khí kỳ quái kia của người ta cho dù là cách ngàn thước cũng có thể làm nổ tung chiến thuyền của bọn họ.

Chờ cho đến khi vào gần khoảng cách trăm mét kia, quả thực sẽ biến thành mục tiêu sống.

Trong lòng hắn ta bỗng nhiên có một nỗi lo sợ, còn có cả cảm giác cực kỳ phẫn nộ và uất ức.

Từ sau khi hắn ta rời khỏi nước Oa, lòng hắn ta lập tức chất chứa đầy hùng tâm tráng chí, hắn ta tin rằng mình có thể lấy được một mảnh trời ở Hoa Hạ. Hắn ta thậm chí còn có cả dã tâm thâu tóm Hoa Hạ.

Trong đoạn thời gian đầu kia, hắn ta thật sự là đâu đâu cũng thuận lợi vô cùng, không chỉ có thể thu phục được một đám quân hải tặc, còn có thể làm cho binh lực đạt tới độ cao mà xưa nay chưa từng có.

Cho dù là Châu Phủ quân ở trước mặt bọn họ cũng chẳng khác gì con kiến cả.

Bọn họ có thể hành hạ người tới chết tùy thích, bá tánh vùng duyên hải cũng tùy ý bọn họ bắt giết, gian dâm, nhưng sao có thể ngờ sau khi quân Con Cháu tới thii bọn họ chỗ nào cũng bị chèn ép khống chế, vốn là có thể chiếm được bảy thành vùng duyên hải để dần dần phát triển, nhưng vừa mới có được hy vọng không bao lâu, thành thị nắm trong tay còn chưa hết nóng, lại nhanh chóng bị quân Con Cháu đoạt lại mất.

Điều khiến hắn ta cảm thấy phẫn nộ là binh lực thủ hạ đã tổn thất gân một nửa.

Hắn ta vốn định lợi dụng ôn dịch để diệt Hoa Hạ, bây giờ hỏi hắn sao không thể không phẫn nộ cho được.

Hắn ta cũng có niềm tin rằng bản thân có thể làm cho ôn dịch trải rộng khắp toàn bộ Hoa Hạ, hắn ta thậm chí còn cảm thấy ôn dịch khiến cho người Hoa Hạ ốc còn không mang nổi mình ốc.

Nhưng ai có thể ngờ được rằng suy nghĩ của hắn ta chỉ mới là một bên phiến diện, hiện thực đã cho hắn ta một cái tát đau đớn.

Người Hoa Hạ vẫn khoẻ mạnh mà công tới đây.

Bây giờ, hắn ta đang bị bức bách đi vào con đường cùng, ảo tưởng lợi dụng hải chiến của mình để huỷ diệt quân Con Cháu, cuối cùng thì thế nào, hai trắm con chiến thuyền hải tặc quân ngay cả mép thuyền của quân Con Cháu còn chẳng chạm vào được, đã tổn thất gần một phần năm.

Hải chiến bọn họ còn đánh không lại, đợi lát nữa nếu như quân Con Cháu đổ bộ vào thì e là đánh trên đất liền bọn họ chỉ còn nước bó tay chịu trói.

Nhìn chiến thuyền hải tặc vây quanh thuyền đánh cá của quân Con Cháu.

Tín Chức Hoàn rốt cuộc hạ quyết tâm. Trốn...

Hắn ta đi xuống từ chỗ cao nhất, vội vàng chạy về phía bến tàu của chiến thuyền, hắn ta thậm chí từ bỏ hết sạch tài bảo ở trong hang. Lúc này giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

Quân Con Cháu vây quanh mấy vị trí binh lực yếu nhất của hải tặc, đây đúng là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể trốn ra được từ nơi đó.

Hắn ta truyền lệnh cho tất cả người Oa lên thuyền phá vây.

Những tướng lĩnh nước Oa còn đang tràn đầy niềm tin ở trên hải chiến có thể tiêu diệt toàn quân quân Con Cháu rốt cuộc đã biết sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 857: Không phải bọn họ


Không phải bọn họ không muốn xông lên, mà là không dám xông lên, Tín Chức Hoàn cũng không cho bọn họ xông lên, nếu chở quá nhiều người thì tốc độ của chiến thuyền sẽ không tăng lên nhanh được.

Thế này còn để bọn họ trốn thế nào được?

Trên những con chiến thuyền khác, có chiến thuyền thì không cho người Oa lên thuyền, có cái lại chen chúc đầy người Oa.

Người Oa còn dư lại trên đảo có ít nhất khoảng gần bốn vạn người. Trong đó phần lớn là phụ nữ và trẻ em, tuy là khi người Oa tới đây có phần lớn không dẫn theo người nhà, nhưng vẫn có một số người vẫn dẫn theo người thân tới.

Chỉ là tới khi gặp cảnh nguy hiểm thì lại không thèm quan tâm ai với ai nữa.

Tiếng khóc la, còn có tiếng kêu thảm thiết bên bến tàu, có người vì để xông được lên chiến thuyền mà xung đột với người đang ở trên thuyền.

Người nhà còn giết chính người nhà của mình.

Thậm chí còn có người dẫn đầu đốt đi mất mấy chiếc chiến thuyền, những người này đều ôm tâm lý nếu đã phải chết thì mọi người cùng phải chết, ngươi không cho chúng ta lên thuyền đi, ta cũng không cho các ngươi đi.

Sau khi xảy ra hỗn loạn, bến tàu lập tức trở thành luyện ngục nhân gian.

Mà lúc này Tín Chức Hoàn đã để cho tay sai lái chiến thuyền gia nhập vào nhóm người chạy được trước kia.

Bọn họ không có pháo, cung tên thì thuộc loại cực nhỏ.

Người Oa chú trọng là chém giết chiến trận, về mặt cung tên binh khí thì vốn không phát đạt.

Nếu là đánh chiến trên biển thì, bọn họ còn cảm thấy chính mình bơi rất giỏi, không sợ say tàu.

Sự lay động của thuyền trên biển đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì như ở trên mặt đất.

Bởi vậy mà sở trường của bọn họ là cướp thuyền, người khác say tàu choáng đến chết, ngay cả sức phản kháng lại còn không có.

Ngươi bảo, cướp thuyền như vậy thì kết quả thế nào?

Bọn họ chỉ cần xông lên chiến thuyền, một giây sau là có thể cướp được chiến thuyền của kẻ địch, người trên thuyền không phải bị giết thì là nhảy xuống biển để trốn.

Nhưng sau khi gặp phải đoàn quân Con Cháu này, bọn họ từ mạnh biến thành yếu, bởi vì tuy bên quân Con Cháu kia có một phần lớn các chiến sĩ không phải là người địa phương nên lúc ở trên thuyền đánh cá bị say tàu.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chiến đấu của bọn họ, bọn họ còn không bị say tàu tới mức không thể nhúc nhích được nữa, hơn nữa sóng của hòn đảo Phổ Đà này cũng khá êm.

Giang Siêu lựa chọn ngày sóng nhẹ một chút, rất có lợi với bọn họ.

Chiến đấu vẫn còn đang tiếp tục, lửa đạn trên thuyền đánh cá của quân Con Cháu vẫn bắn dày đặc vào những chiến thuyền xung phong của hải tặc.

Chiến thuyền hải tặc bị đánh tới mức tổn thất càng ngày càng trầm trọng, qua khoảng nửa canh giờ sau, hai trắm chiếc chiến thuyền đã bị đánh tan một nửa, những con thuyền còn dư lại đã gần như xông ra được khỏi vòng vây của quân Con Cháu.

Nhưng ở phía trước lại có không ít những con thuyền đánh cá xuất hiện.

Đây là thuyền đánh cá đến từ hai bên sườn khác nhau.

Bọn họ bao vây hải tặc ở giữa, chuẩn bị diệt toàn bộ quân của bọn họ.

Lưu Tùng nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, hắn nhìn về phía những chiến thuyền ở chung quanh, cuối cùng mệnh lệnh cho thủ hạ tuyên bố đầu hàng.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 858: Nhưng còn chưa đi được bao xa


Về sau chỉ sợ là còn sẽ bán đứng chính mình, đi làm chó cho người khác.

Điều quan trọng nhất là những tên hải tặc này đã làm hại một khu vực suốt.

Trong tuyệt vọng, Lưu Tùng chỉ có thể kêu gào đám người thủ hạ lái chiến thuyền với tốc độ nhanh hơn để phóng ra ngoài.

Đáng tiếc là khi hắn đang bắt đám thủ hạ tăng tốc chiến thuyền thì mấy viên đạn pháo đã ném vào bên cạnh hắn, hắn cứ thế mà bị nổ bay ra ngoài.

Trong khoảnh khắc bị bắn ngất, hắn rơi vào trong nước.

Hắn... chỉ có một con đường chết, trong lúc bị bắn ngất, lòng Lưu Tùng tràn ngập hối hận.

Rất nhanh sau đó, hai trăm chiếc chiến thuyền hải tặc đều bị đánh chím. một cái cũng không dư lại.

Lúc này, hơn bảy trăm con chiến thuyền của người Oa xông ra, bọn họ chia thành bốn hướng, đi ra bên ngoài biển.

Những con thuyền đánh cá canh giữ ở chung quanh thuyền tức khắc vây quanh lại.

Chiến đấu vừa chạm vào là nổ ngay, có công kích của lửa đạn, gần như là chẳng có mấy con chiến thuyền có thể kiên trì được quá lâu, tàn sát vẫn đang tiếp diễn, nhưng cũng có mấy con chiến thuyền đã chạy thoát được ra ngoài, Giang Siêu cũng không sai thủ hạ đuổi theo.

Nói cho cùng thì đuổi theo những chiếc chiến thuyền này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hắn cũng hoàn toàn không hề lo mấy cái chiến thuyền này có thể đào tẩu được.

Có thuyền của Đông Ly Sơn canh giữ ở bên ngoài, cho dù bọn họ có chạy được đi ra thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Trận chiến này đánh thẳng tới lúc hoàng hôn, chiến thuyền của người Oa gần như bị đánh chìm hết, một bộ phận lớn người Oa đều chìm trong nước biển, vĩnh viễn mất đi tính mạng.

Tín Chức Hoàn còn xem khá là may mắn, chiến thuyền của hắn được mấy con chiến thuyền khác bảo vệ mà trốn ra được khỏi vòng vây, còn có gần ba mươi chiếc chiến thuyền đi theo được hắn ta cùng chạy ra.

Ở trong này có thủ lĩnh của năm thế lực lớn khác, những người này đều dựa vào quyền thế của mình để bắt những người khác phải chịu chết, bản thân mình thì trốn ở bên trong, bây giờ mới chạy ra.

Nhìn chiến trường hỗn loạn ở phía sau, trong mắt bọn họ đều là may mắn sống sót sau tai nạn, chạy về phía xa trên biển.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, đương khi bọn họ nhìn không thấy Phổ Đà đảo nữa, bọn họ còn chưa kịp vui vẻ hoan hô, đằng trước lập tức xuất hiện sáu con chiến thuyền lớn.

Sau khi nhìn thấy những chiến thuyền đó, đám người Tín Chức Hoàn đầu tiên là thấy ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy qua con chiến thuyền to đến như vậy, chiếc chiến thuyền này phải to gần như gấp đôi chiến thuyền của bọn họ.

Sau khi khôi phục tỉnh thần lại, trong mắt Tín Chức Hoàn tràn ngập vui sướng, nếu có thể cướp được chiến thuyền, vậy thì bọn họ còn phải sợ Giang Siêu nữa sao!

Cứ cho là Giang Siêu có vũ khí lợi hại kia đi, thì phỏng chừng cũng chẳng thể làm gì được loại chiến thuyền này.

Cho dù là bọn họ chỉ lái chiến thuyền đi đâm thôi thì cũng có thể làm cho Giang Siêu bên kia tổn thất thảm trọng.

Hơn ba mươi con chiến thuyền của người Oa tức khắc đầy dã tâm tham vọng mà đằng đẳng sát khí nhằm về phía sáu con chiến thuyền kia.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 859: Từ đó


Bên này Tín Chức Hoàn có ba mươi chiếc chiến hạm, lập tức bị đạn pháo nổ thành một mớ hỗn loạn, bọn họ còn đang mơ tưởng muốn đi qua đoạt thuyền, tưởng tượng cảnh khi bước lên sáu chiếc thuyền lớn kia, người phía trên sẽ hoảng sợ.

Nhưng nào ngờ rằng, cái thuyền lớn này thực chất là của quân Con Cháu, còn có sự xuất hiện của những vũ khí kia nữa, làm sao hắn có thể không biết đây là lực lượng hải quân của quân Con Cháu chứ.

Hơn nữa, đối phương còn dựa vào sáu chiếc chiến thuyền kia để tàn sát bọn họ như heo như chó.

Trong lúc hối hận, Tín Chức Hoàn ra lệnh cho thủ hạ quay đầu thuyền, chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng bọn họ đã đến quá gần, đã mất đi cơ hội chạy trốn, cho dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa, còn có thể nhanh hơn được pháo trên thuyền sao?

Tín Chức Hoàn hoảng sợ, bị một quả đạn pháo trong đó bắn trúng, tại chỗ đã bị nổ đến chia năm xẻ bảy.

Hơn ba mươi chiếc chiến thuyền, cứ như vậy toàn quân bị tiêu diệt.

Từ đó, hải tặc và giặc Oa hoành hành vùng duyên hải, bị diệt!

Mà Giang Siêu bên này, cũng phái quân Con Cháu đổ bộ, tại đổ bộ trước, bọn họ đối với trên bờ phóng ra hỏa lực.

Mệnh lệnh của Giang Siêu chính là giết!

Một người không để lại......

Mặc kệ những người Oa này có phải là vô tội hay không, nếu, bọn họ tới xâm phạm Hoa Hạ, vậy cũng đừng nghĩ có thể sống sót. Cho dù họ vô tội.

Nhưng bọn họ có thể vô tội đi đâu?! Lưu lại bọn họ cũng không có cách nào an trí, Giang Siêu cũng không muốn an trí những người Oa này.

Hắn muốn cho những người Oa quốc kia, khi nghe đến cái tên Hoa Hạ này, sinh ra chính là run rẩy cùng sợ hãi, rốt cuộc sinh không nổi lòng xâm lược.

Dù là, hắn tương lai sẽ bị người xưng là Sát Thần, cái này ác danh hắn cũng gánh xuống.

Đợi đến khi khống chế hoàn toàn Phổ Đà Đảo, Giang Siêu mới yên tâm.

Tạm thời cũng coi như hiểu rõ Hoa Hạ chỉ uy, nhưng hắn vẫn là không dám lơi lỏng, dù sao, nếu những người Oa kia có lưu lại thế lực, bọn họ lại tới một lần đầu ôn, vậy Hoa Hạ sợ là nguy dã.

Đợi đến khi ổn định thế cục bên này, Giang Siêu mang theo một bộ phận bộ đội trở lại Dũng Thành, bệnh dịch ở Dũng Thành vẫn đang chờ hắn đi xử lý.

Thuốc Giang Vân nghiên cứu ra, đã bắt đầu khống chế dịch bệnh.

Tình huống người chết lúc trước, cũng không có xuất hiện nữa.

Tuy nhiên, thông qua sự kiện lần này, Giang Siêu cảm thấy nên thành lập một hệ thống y tế.

Lúc Đại Triệu, sẽ có quan y sở. Nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không khám bệnh cho dân chúng.

Bọn họ chỉ phụ trách quan to quý nhân, phần lớn thầy thuốc dân gian, ngược lại là xem bệnh cho dân chúng,có điều vì phí khám bệnh quá lớn, nên hầu hết dân chúng đều coi thường bệnh tật.

Hơn nữa, những thầy thuốc khám bệnh kia có trình độ không đồng đều.

Trường hợp lang băm nhầm bệnh đã xảy ra rất nhiều, nhưng kết quả cũng không giải quyết được gì.

Tính mạng của bách tính, ở trước mặt những lang băm kia cũng giống như cỏ rác vậy.

Hoặc, đã đến lúc hắn nên nên triển khai một tổ chức chữa bệnh cho dân chúng giống như bệnh viện rồi.

Chỉ là, muốn thành lập bệnh viện, tuyệt đối không thể thiếu nhân tài về y dược.

Nếu muốn bồi dưỡng về phương diện này, sợ là cũng cần thời gian nhất định.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 860: Chỉ có điều


Hắn chuẩn bị sau khi trở về, để Diệp Thanh Ảnh giúp mình †ìm kiếm một ít nhân tài về phương diện này.

Vốn lúc trước hắn chuẩn bị truyền thụ những tri thức về phương diện này cho Đông Ly Nguyệt.

Nhưng Đông Ly Nguyệt là vương của tộc Dạ Lang, bây giờ lại là thê tử của hắn, phụ trách mảng hậu cần.

Sợ là không có thời gian đi làm chuyện này.

Ngay khi Giang Siêu đang sầu muộn thì đột nhiên có quan viên Dũng Thành tới thông báo, nói trấn Bồ Hà bên kia đã xảy ra bạo động.

Có thôn dân đang cố trốn khỏi khu cách ly.

Thị trấn Bồ Hà là khu vực dịch bệnh nặng nề lần này, nơi đó có hơn ba mươi thôn xóm sinh sống, hơn nữa còn sống theo kiểu láng giềng.

Huống gì quan hệ giữa bọn họ cũng rất gần gũi.

Chỉ cần một thôn xóm trong đó có người nhiễm ôn dịch, thì chỉ cần vài ngày sau thôi, gần như người dân của toàn bộ trấn Bồ Hà đều bị lây nhiễm.

Để khống chế tình hình dịch bệnh, dân chúng trấn Bồ Hà xấp xỉ năm mươi ngàn người, tất cả đều bị cách ly trong trấn, ngay cả mấy thôn xóm xung quanh cũng bị kéo tới đây.

Để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của mọi người, quân Con Cháu đã xây rất nhiều nhà gỗ trong thị trấn.

Nhà gỗ đơn giản cộng thêm dùng lá mỏng không thấm nước làm nóc nhà. Vào ở cũng coi như có thể.

Chỉ có điều, mấy chục ngàn người bị cách ly ở trong trấn, trải qua hơn mười ngày cách ly, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống cảm xúc sụp đổ.

Xung quanh bởi vì có quân Con Cháu trông coi nên cũng không để cho những người này chạy ra.

Có điều cảm xúc khủng hoảng nhất định sẽ lan tràn trong đó.

Nhưng Giang Siêu cũng không thể làm gì khác, nếu không cách ly những người này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Dũng Thành bên này.

Dù sao, giữa nơi này và Dũng Thành cũng có liên quan rất lớn.

Phần lớn nhu cầu vật tư trong thị trấn đều được mua sắm từ Dũng Thành.

Nếu không khống chế, để cho bọn họ truyền ôn dịch ra ngoài, vậy thì những cố gắng trước đó cũng coi như uổng công.

Tuy Giang Vân đã nghiên cứu ra các vị thuốc liên quan, nhưng dù sao sản lượng của những vị thuốc đó cũng không đủ. Nếu đại dịch bùng nổ trên quy mô lớn thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Hiện tại thuốc để đáp ứng nhu cầu của một số ít người thì vân có thể làm được.

"Tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phải dùng vũ lực trấn áp sao?"

Thành chủ Dũng Thành trước mắt thấp thỏm nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi. Trong đó còn mang theo sự lo lăng và không đành lòng.

Giang Siêu quả quyết sát phạt người Nữ Chân, để cho mọi người thấy được một mặt khiến người ta sợ hãi của Giang Siêu.

Vị lão đại sát phạt quả quyết này, hắn ta sợ mình làm sai chuyện, sẽ rước phải họa sát thân cho mình.

Dù sao thì Giang Siêu cũng nắm trong tay quyền sống chết của hắn ta.

Thậm chí có thể nói, Giang Siêu nắm trong tay quyền sống chết của toàn bộ người trong Hoa Hạ. Hắn muốn giết ai, chỉ cần nói một câu là được.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 861: Nếu như vừa rồi


Trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi, thế nhưng rõ ràng là ông ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Giang Siêu nhìn đối phương, không nói thêm gì nữa, mặc dù lời nói của người trước mặt khiến hắn rất tức giận, nhưng Giang Siêu biết người này không nghĩ như vậy.

Như lời ông ta nói, ông ta ban đầu có thể nghĩ rằng hắn sẽ tàn nhãn giết tất cả những người này để ngăn chặn và kiểm soát dịch bệnh.

Dù sao thì đem dân chúng nhốt lại, bọn họ không suy nghĩ vẩn vơ mới là lạ.

Hơn nữa, nhìn thấy sự tàn nhẫn của Giang Siêu đối với người Oa, trong lòng ông ta không thể không sợ hãi.

Nếu như vừa rồi Giang Siêu thực sự nói sẽ dùng vũ lực trấn áp, người này nhất định sẽ dùng hết sức để thuyết phục hắn.

"Đứng lên đi, chuyện này ta tự mình xử lý!"

Giang Siêu đi tới vỗ vai thành chủ Dũng Thành, đỡ ông ta đứng dậy.

Thành chủ Dũng Thành nghe được lời này, sắc mặt sửng sốt, trong lòng đối với Giang Siêu thêm một chút kính trọng.

Giang Siêu vậy mà không xử phạt ông ta, ông ta rất là kinh ngạc, nhưng cũng có một chút vui mừng.

Ít nhất, Giang Siêu dường như không quá tàn nhãn và ra tay giết hại người Hoa Hạ.

Nếu dựa theo cách Giang Siêu đối xử với người Oa thì ông ta đã chết từ lâu rồi.

Tuy nhiên, nghe Giang Siêu nói muốn tự mình xử lý chuyện này, ông ta không khỏi có chút bất an.

Không chỉ bởi vì nơi đó là khu vực xảy ra thiên tai trâm trọng nhất, Giang Siêu đến đó có thể sẽ rất nguy hiểm, mà quan trọng hơn là lỡ như Giang Siêu không khống chế được tình hình, thật sự để cho quân Con Cháu đến trấn áp mấy kẻ quấy rối, sợ là sẽ thêm phiền toái.

Nhưng Giang Siêu không cho ông ta cơ hội mở miệng nói chuyện đã xoay người đi ra ngoài, mấy tướng lĩnh ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo Giang Siêu ra ngoài.

A Sinh đi bên cạnh Giang Siêu, trong mắt toàn vẻ lo lắng nói với Giang Siêu: "Đại ca, hay là để đệ xử lý chuyện này đi! Huynh ở đây chờ tin tức của đệ..."

Ở thôn Bồ Hà có rất nhiều bệnh nhân cách ly, mặc dù hầu hết bệnh nhân đã được cách ly nhờ các biện pháp thích hợp, nhưng ai biết trong số họ có người bệnh hay không.

Hơn nữa nếu đám dân chúng đó gây rắc rối và làm Giang Siêu bị thương, sợ là sẽ rất phiền phức.

Giang Siêu nghe vậy lắc đầu, chuyện này hắn tự mình xử lý thì tốt hơn, để người khác xử lý, lỡ đâu mọi chuyện diễn biến vượt quá tầm kiểm soát cũng không phải là chuyện tốt.

A Sinh không còn cách nào khác đành phải đi theo Giang Siêu, các tướng đi theo hắn cũng chỉ có thể theo sau.

Chẳng mất bao lâu, mọi người đã cưỡi ngựa đến thôn Bồ Hà, thôn trấn trước mặt bọn họ không lớn cũng không nhỏ.

Khu vực xung quanh bị hàng rào gỗ chặn lại.

Hơn năm mươi nghìn người dân bị cô lập trong trấn, và cuộc sống hàng ngày của người dân do các quan chức cũng bị cách ly trong đó phụ trách.

Tất cả vật tư đều được tiếp viện từ bên ngoài vào.

Hiện tại tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày đều là miễn phí và đều do chính phủ Hoa Hạ trợ cấp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 862: Tiểu đoàn trưởng


“Tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”

Vẻ mặt anh ta thập phần cung kính và lo lắng.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đòi ra ngoài!?"

Giang Siêu hỏi tiểu đoàn trưởng.

Người này nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, liếc nhìn thành chủ Dũng Thành đứng bên cạnh Giang Siêu, rồi lại nhìn Giang Siêu, cuối cùng anh ta ấp a ấp úng, nói:

“Những người này nói rằng chúng ta nhốt bọn họ bên trong trấn, không cho bọn họ đi ra ngoài, cũng không cung cấp lương thực cho bọn họ, cũng không cho họ làm việc kiếm tiền, cuộc sống của bọn họ không được đảm bảo.

Bọn họ muốn chúng ta mở cửa, thả bọn họ ra ngoài làm công kiếm tiền!"

Giang Siêu nghe thế càng nhíu chặt mày.

Bởi vì tình hình dịch bệnh nên hắn đã điều động rất nhiều lương thực và nhu yếu phẩm từ trong nhà họ Lục đến đây.

Trong những năm gần đây, nhờ việc thúc đẩy mở rộng trồng lúa lai và phát triển công nghệ nhà kính, vấn đề lương thực đã có thể đáp ứng được nhu cầu trong những đợt thiên tai nghiêm trọng.

Nhiều lương thực và vật tư được gửi đến như vậy, cho dù bên trong có năm trăm nghìn người nhất định cũng có thể đáp ứng đầy đủ, tại sao những người nghèo này lại không có lương thực?

Thấy Giang Siêu cau mày, tiểu đoàn trưởng vội vàng nói: “Vật tư đã được đưa đến theo yêu cầu của ngài, nhưng người phân phối vật tư lại là trưởng trấn Bồ Hà, ông ta chịu trách nhiệm cụ thể về việc phân phối vật tư... Vì lý do gì lại xuất hiện tình huống như này, ta cũng không biết...”

Cuối câu, tiểu đoàn trưởng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Bởi vì yêu cầu cách ly của Giang Siêu là chỉ được vào không được đi ra, quân Con Cháu bọn họ có trách nhiệm canh giữ nơi này.

Bọn họ căn bản không thể đi vào, một khi đã vào trấn thì không thể đi ra, đương nhiên không thể tự mình phân phát vật †ư.

Nghe đối phương nói như vậy, Giang Siêu lập tức hiểu ra vấn đề, vật tư đã được đưa vào, nhưng có lẽ là người phụ trách việc này đã động tay động chân, giở trò gian dối.

Rất nhiều người nghèo không được phân phát đồ ăn, nhu yếu phẩm, chỉ có thể nói là những đồ tiếp tế này đã bị bọn chúng chiếm đoạt.

Trong lòng Giang Siêu dâng lên một cơn giận dữ, sát ý không ngừng tỏa ra xung quanh. Hắn không thể ngờ rằng trong thời điểm gian nan như này, vẫn có kẻ muốn tham ô chiếm của công làm giàu cho mình.

Hắn quay đầu nhìn về phía thành chủ Dũng Thành đứng phía sau, người đàn ông này tên là Lưu Thúc Bình, người này coi như cũng có năng lực, ông ta vốn là quan dưới quyền tri phủ Minh Châu.

Bởi vì năng lực xuất chúng của ông ta nên lúc đó vì thiếu nhân tài trầm trọng bộ tổ chức đã giữ ông ta lại.

Tiểu đoàn trưởng quân Con Cháu vừa quay đầu nhìn người này, khẳng định không phải là không có mục đích, trong này nhất định có ẩn ý gì đó.

Thấy Giang Siêu đang nhìn mình, sắc mặt Lưu Thúc Bình lập tức thay đổi, cấp tốc quỳ xuống, ông ta cúi người cung kính nói với Giang Siêu:

“Tiên sinh, trấn trưởng thôn Bồ Hà là cháu trai họ hàng xa nhà họ Lưu của tôi. Chẳng qua mấy chục năm rồi chúng tôi không gặp mặt nhau.

Kể từ khi tôi làm quan tới nay, tôi đã cắt đứt tất cả liên quan với họ hàng trong nhà. Tôi cũng sợ người nhà sẽ ỷ vào thanh thế của tôi mà làm săng bậy, lấy đó mà ức hiếp người khác ”.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 863: Không cần


“Không cần, ta, ta sẽ tự mình điều tra chuyện này, ngươi đi theo ta...”

Giang Siêu võ vai hắn, đứng dậy bước lên phía trước.

Lúc này, doanh trưởng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng căng thẳng nói với Giang Siêu: “Tiên sinh, không được... nơi này... chỉ có thể vào... không thể ra... ngươi...”

Ngay khi nói ra lời này, doanh trưởng cũng đồng thời ngăn ở phía trước Giang Siêu, gương mặt vô cùng khó xử.

Trách nhiệm của hắn là tuân thủ mệnh lệnh, cho dù Giang Siêu là vị thủ lĩnh tinh thần chống đỡ toàn bộ Hoa Hạ, mệnh lệnh mà hắn nhận được là không cho bất cứ ai đi vào bên trong.

Giang Siêu nghe vậy bèn cười nói với hắn: “Yên tâm, ta sẽ tuân thủ quy định, đã đi vào, ta tạm thời chưa nghĩ tới việc đi ra, các ngươi cứ đợi ta ở đây đi, ta... sẽ cùng những người này chiến thắng dịch bệnh lần này...”

Nói tới đây, hắn nhìn sang A Sinh nói: “A Sinh, phái vài người tới những điểm cách ly khác, kiểm tra cho kỹ xem có phát hiện ra người nào tham ô lương thực cứu tế của bách tính hay không, nếu có, chắc chăn phải trừng phạt thật nặng... Ngươi không cần tự mình đi làm chuyện này, tìm vài người tin tưởng đi là được..."

A Sinh nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng cậu vẫn vô cùng lo lắng nhìn về phía Giang Siêu.

Nếu khi Giang Siêu bị nhốt trong khu cách ly, lỡ hắn không may xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao?

Tuy nhiên, hiện giờ, không có việc gì quan trọng hơn việc tiêu trừ dịch bệnh.

Bọn giặc Oa đã bị tiêu diệt. bọn họ vốn chuẩn bị trở về Ninh châu phủ.

May mà bọn họ vẫn chưa đi, nếu như bọn thật sự rời đi, chỉ sợ việc bên này sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Chính quyền vừa mới thành lập không thể xảy ra sai sót được.

Mấy tướng lĩnh Dạ Lang Tộc ở bên cạnh há miệng ra định nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giang Siêu, bọn họ chỉ có thể im lặng.

Vị tướng lĩnh Đông Ly tộc có quân hàm cao nhất trong đó vội vàng cho người điều một vạn quân Con Cháu trong số ba vạn quân đang đóng binh ở Dũng Thành tới bảo vệ Giang Siêu.

Nhưng Giang Siêu chỉ đưa Lưu Thúc Bình tiến vào trấn Bồ Hà ở trước mặt, hắn nhìn những bách tính đang ngăn cản ở phía trước, cau mày lại.

Hắn đã đeo khẩu trang che mặt lại, nhưng những bách tính phía trước, không một ai đeo khẩu trang cả.

Mấy ngày trước, Ninh châu phủ đã đưa năm mươi vạn chiếc khẩu trang tới đây.

Ít nhất mười vạn chiếc khẩu trang được đưa tới trấn Bồ Hà này. Sau khi giặt sạch, loại khẩu trang này có thể tiếp tục sử dụng lại.

Nhưng tại sao những bách tính ở trước mặt này đều không đeo khẩu trang?

Trên mặt đa số mọi người chỉ đeo một tấm vải rách, một số ít còn dùng tay che mũi miệng lại.

Xem ra, bọn họ cũng vẫn biết giải pháp phòng dịch, nếu như có khẩu trang, chắc chắn bọn họ sẽ đeo.

Những bách tính đang kích động ở phía trước thấy Giang Siêu đi tới liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt kỳ lạ nhìn sang Giang Siêu.

Sự căng thẳng trên gương mặt quân Con Cháu đang đối đầu với bách tính rõ ràng cũng được buông lỏng hơn nhiều.

Mọi người cung kính nhìn sang Giang Siêu, dường như đều bảo vệ hắn ở chính giữa.

Giang Siêu vội vàng để doanh trưởng ở đây lấy khẩu trang ra phát cho bách tính.

Ở kiếp trước của Giang Siêu, loại khẩu trang kiểu mới này có thể nói răng ở đâu cũng có.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 864: Có thể thấy được


Có thể thấy được, ý thức của những người này vẫn rất tốt.

Thực ra, ý thức của mỗi người không liên quan tới trình độ giáo dục, hay bọn họ có tiền, có thể ra sao.

Xét về ý thức cá nhân, có đôi khi, một người ăn mặc lộng lẫy, trong miệng toàn là nhân nghĩa, đạo đức còn không bằng những người cùng khổ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

“Mọi người chia nhau những chiếc khẩu trang này, ngoài ra, ta đã biết chuyện các ngươi nói.

Ta sẽ tự mình giải quyết chuyện này.

Ta sẽ cho các ngươi từng câu trả lời thỏa đáng.”

Giang Siêu nói với bách tính ở phía trước, hắn biết những bách tính này trông có vẻ muốn xông khỏi khu cách ly, nhưng thực tế chẳng qua bọn họ cũng là bị ép tới không còn cách nào, muốn tới tìm công bằng mà thôi.

Nếu như bọn họ thật sự muốn xông khỏi khu cách ly thì đã xông ra từ lâu rồi, cũng không đợi tới tận bây giờ chỉ để đối đầu với quân Con Cháu.

“Vị đại nhân này, ngài là... "

Lúc này, người thanh niên dẫn đầu nghi ngờ nhìn Giang Siêu.

“Ngươi không cần để ý ta là ai, dù gì ta cũng sẽ làm chủ chuyện này cho các ngươi...

Giang Siêu gật đầu nói với thanh niên kio.

Thanh niên nghe vậy liền nhìn sang Giang Siêu, rồi lại nhìn về đám quan viên và tướng lĩnh ở sau lưng Giang Siêu, vội vàng quỳ xuống dưới đất.

“Đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta, nếu như ngài không làm chủ cho chúng ta, những bách tính chúng ta sẽ thật sự bị chết đói.”

Giang Siêu nghe vậy liền bước lên kéo người nọ dậy. Hắn lệnh cho đội hộ vệ thủ hạ phát khẩu trang cho các bách tính.

“Các vị, mọi người hãy tản ra trước đi, ta sẽ cho người đưa lương thực tới cho các ngươi...” Giang Siêu vỗ vai của người thanh niên kia.

Sau đó, hắn lại để doanh trưởng mang lương thực, rau và cả thịt cá tới cho bách tính ở đây. Sau khi phân phát cho bách tính xong thì để mọi người rời đi.

Giang Siêu đưa sáu hộ vệ đã đổi sang thường phục đi vào trong trấn Bồ Hà. Vừa mới đi chưa được bao xa, hắn liền nhìn thấy ở xa xa phía trước có một người đang chờ trên cầu.

Đó chính là thanh niên thủ lĩnh lúc trước, hắn rõ ràng vẫn chưa rời đi.

Thấy Giang Siêu đi tới, người nọ vội vàng chạy tới, hắn lại quỳ xuống nói với Giang Siêu: “Đại nhân, ngài không quen thuộc trấn Bồ Hà, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho ngài.”

Giang Siêu nghe vậy liền gật đầu.

Lưu Thúc Bình bên cạnh hắn vốn có thể dẫn đường, có lẽ người này càng quen thuộc với nơi này hơn.

Thế nhưng ngẫm lại, so với người đã sinh ra và lớn lên ở trấn Bồ Hà này, Lưu Thúc Bình chắc chắc không bằng đối phương được, vì thế hắn liền đồng ý.

Hơn nữa, Giang Siêu cũng muốn nghe được vài chuyện xảy ra ở trấn Bồ Hà từ lời của người trước mặt. Hắn muốn biết rốt cuộc nhưng vật tư kia đã đi đâu?

Giang Siêu liền hỏi thăm người nọ.

Người đó vội vàng bẩm báo tên tuổi của mình với Giang Siêu. Hắn tên là Lý Nhị Ngưu, vốn là tuần tra của trấn Bồ Hà.

Cái gọi là tuần tra cũng không khác bổ khoái là bao.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 865: Sao các ngươi không kiện quan?


Thậm chí mới đây thôi, trấn thủ còn mặc kệ dân nghèo bị bệnh và không cho phép bọn họ đi trung tâm điều trị của chính phủ.

Rất nhiều người bệnh nặng không được chữa trị, vậy nên có vài người đã chết trong khu nhà nghèo.

Nếu không có thầy thuốc Bảo Khánh Đường chữa bệnh thì chắc là sẽ có nhiều người chết hơn nữa.

Nhưng mà hiện giờ, dược liệu của Bảo Khanh Đường gần như hết sạch rồi.

Đám dân nghèo bị buộc đến đường cùng, đành phải xông ra bên ngoài. Bọn họ mang theo quyết tâm chịu chết xông qua trạm canh gác, thực tế là muốn dùng mạng sống của mình thu hút sự chú ý của chính phủ.

“Sao các ngươi không kiện quan?”

Giang Siêu nhíu mày hỏi sau khi nghe lời kể từ Lý Nhị Ngưu.

“Không phải là bọn ta không muốn kiện quan, mà là bọn ta không thể nào ra ngoài trấn được, lại thêm người của Lưu Thông sẽ canh giữ ở cửa trấn, dù là ai một mình đi ra ngoài đều cũng sẽ bị đánh.”

“Hơn nữa, ta nghe nói chú của hắn là là thành chủ Dũng Thành, cũng là quan phụ mẫu của bọn ta, dù có kiện lên Dũng Thành thì cũng sẽ không có ai phân xử cho bọn ta, có khi còn sẽ mất mạng, vậy nên bọn ta chỉ có thể nhịn đến bây giờ. Lần này... bọn †a...”

Nói đến đây, Lý Nhị Ngưu chợt nghĩ đến gì đó, lập tức câm miệng.

Giang Siêu nghe vậy thì nhìn ông ta, cũng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Bọn họ nhịn lâu lắm rồi, lần này tụ tập nhiều người để xông ra ngoài, chắc chắn là có người bày mưu tính kế, và người bày mưu tính kế cũng rất đúng mực, không để mọi người gây lớn chuyện, bên ngoài có vẻ là âm ï xông ra, thực tế lại không thật sự xông ra, chỉ làm cho có để gây chú ý mà thôi.

Chủ yếu là có nhiều người cùng nhau xông ra thì sẽ không cần phải lo lắng Lưu Thông ngăn cản.

Trước mặt quân Con Cháu, người của phủ trấn thủ cũng sẽ sợ, không dám ra tay với dân chúng.

Người có thể tụ tập dân chúng cùng nhau xông ra, không thể nào là Lý Nhị Ngưu trước mắt.

Ông ta cũng không tệ lắm, nhưng mà trông có vẻ không đủ uy vọng.

Giang Siêu đoán được là ai.

Người có thể làm bá tánh đồng tâm hiệp lực, chắc là vị thây thuốc Bảo Khánh Đường đã cứu bọn họ kia.

Hắn muốn đi gặp vì thầy thuốc kia, một người không chỉ làm việc có chừng mực, mà còn biết lợi dụng dư luận và lực lượng quần chúng để đạt được mục đích.

Nếu không phải chuyện này ầm ï đến trước mặt quân Con Cháu, thì chắc là sẽ không khiến hắn chú ý.

Giang Siêu không hói Lý Nhị Ngưu cho ra lẽ.

Hắn gật đầu với ông ta, rồi bảo ông ta dẫn mình đi một vòng trong trấn.

Cách bọn họ không xa có vài người theo dõi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top