Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê
Chương 860: Chỉ có điều


Hắn chuẩn bị sau khi trở về, để Diệp Thanh Ảnh giúp mình †ìm kiếm một ít nhân tài về phương diện này.

Vốn lúc trước hắn chuẩn bị truyền thụ những tri thức về phương diện này cho Đông Ly Nguyệt.

Nhưng Đông Ly Nguyệt là vương của tộc Dạ Lang, bây giờ lại là thê tử của hắn, phụ trách mảng hậu cần.

Sợ là không có thời gian đi làm chuyện này.

Ngay khi Giang Siêu đang sầu muộn thì đột nhiên có quan viên Dũng Thành tới thông báo, nói trấn Bồ Hà bên kia đã xảy ra bạo động.

Có thôn dân đang cố trốn khỏi khu cách ly.

Thị trấn Bồ Hà là khu vực dịch bệnh nặng nề lần này, nơi đó có hơn ba mươi thôn xóm sinh sống, hơn nữa còn sống theo kiểu láng giềng.

Huống gì quan hệ giữa bọn họ cũng rất gần gũi.

Chỉ cần một thôn xóm trong đó có người nhiễm ôn dịch, thì chỉ cần vài ngày sau thôi, gần như người dân của toàn bộ trấn Bồ Hà đều bị lây nhiễm.

Để khống chế tình hình dịch bệnh, dân chúng trấn Bồ Hà xấp xỉ năm mươi ngàn người, tất cả đều bị cách ly trong trấn, ngay cả mấy thôn xóm xung quanh cũng bị kéo tới đây.

Để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của mọi người, quân Con Cháu đã xây rất nhiều nhà gỗ trong thị trấn.

Nhà gỗ đơn giản cộng thêm dùng lá mỏng không thấm nước làm nóc nhà. Vào ở cũng coi như có thể.

Chỉ có điều, mấy chục ngàn người bị cách ly ở trong trấn, trải qua hơn mười ngày cách ly, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống cảm xúc sụp đổ.

Xung quanh bởi vì có quân Con Cháu trông coi nên cũng không để cho những người này chạy ra.

Có điều cảm xúc khủng hoảng nhất định sẽ lan tràn trong đó.

Nhưng Giang Siêu cũng không thể làm gì khác, nếu không cách ly những người này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Dũng Thành bên này.

Dù sao, giữa nơi này và Dũng Thành cũng có liên quan rất lớn.

Phần lớn nhu cầu vật tư trong thị trấn đều được mua sắm từ Dũng Thành.

Nếu không khống chế, để cho bọn họ truyền ôn dịch ra ngoài, vậy thì những cố gắng trước đó cũng coi như uổng công.

Tuy Giang Vân đã nghiên cứu ra các vị thuốc liên quan, nhưng dù sao sản lượng của những vị thuốc đó cũng không đủ. Nếu đại dịch bùng nổ trên quy mô lớn thì hậu quả sẽ rất tồi tệ.

Hiện tại thuốc để đáp ứng nhu cầu của một số ít người thì vân có thể làm được.

"Tiên sinh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phải dùng vũ lực trấn áp sao?"

Thành chủ Dũng Thành trước mắt thấp thỏm nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi. Trong đó còn mang theo sự lo lăng và không đành lòng.

Giang Siêu quả quyết sát phạt người Nữ Chân, để cho mọi người thấy được một mặt khiến người ta sợ hãi của Giang Siêu.

Vị lão đại sát phạt quả quyết này, hắn ta sợ mình làm sai chuyện, sẽ rước phải họa sát thân cho mình.

Dù sao thì Giang Siêu cũng nắm trong tay quyền sống chết của hắn ta.

Thậm chí có thể nói, Giang Siêu nắm trong tay quyền sống chết của toàn bộ người trong Hoa Hạ. Hắn muốn giết ai, chỉ cần nói một câu là được.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 861: Nếu như vừa rồi


Trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi, thế nhưng rõ ràng là ông ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Giang Siêu nhìn đối phương, không nói thêm gì nữa, mặc dù lời nói của người trước mặt khiến hắn rất tức giận, nhưng Giang Siêu biết người này không nghĩ như vậy.

Như lời ông ta nói, ông ta ban đầu có thể nghĩ rằng hắn sẽ tàn nhãn giết tất cả những người này để ngăn chặn và kiểm soát dịch bệnh.

Dù sao thì đem dân chúng nhốt lại, bọn họ không suy nghĩ vẩn vơ mới là lạ.

Hơn nữa, nhìn thấy sự tàn nhẫn của Giang Siêu đối với người Oa, trong lòng ông ta không thể không sợ hãi.

Nếu như vừa rồi Giang Siêu thực sự nói sẽ dùng vũ lực trấn áp, người này nhất định sẽ dùng hết sức để thuyết phục hắn.

"Đứng lên đi, chuyện này ta tự mình xử lý!"

Giang Siêu đi tới vỗ vai thành chủ Dũng Thành, đỡ ông ta đứng dậy.

Thành chủ Dũng Thành nghe được lời này, sắc mặt sửng sốt, trong lòng đối với Giang Siêu thêm một chút kính trọng.

Giang Siêu vậy mà không xử phạt ông ta, ông ta rất là kinh ngạc, nhưng cũng có một chút vui mừng.

Ít nhất, Giang Siêu dường như không quá tàn nhãn và ra tay giết hại người Hoa Hạ.

Nếu dựa theo cách Giang Siêu đối xử với người Oa thì ông ta đã chết từ lâu rồi.

Tuy nhiên, nghe Giang Siêu nói muốn tự mình xử lý chuyện này, ông ta không khỏi có chút bất an.

Không chỉ bởi vì nơi đó là khu vực xảy ra thiên tai trâm trọng nhất, Giang Siêu đến đó có thể sẽ rất nguy hiểm, mà quan trọng hơn là lỡ như Giang Siêu không khống chế được tình hình, thật sự để cho quân Con Cháu đến trấn áp mấy kẻ quấy rối, sợ là sẽ thêm phiền toái.

Nhưng Giang Siêu không cho ông ta cơ hội mở miệng nói chuyện đã xoay người đi ra ngoài, mấy tướng lĩnh ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo Giang Siêu ra ngoài.

A Sinh đi bên cạnh Giang Siêu, trong mắt toàn vẻ lo lắng nói với Giang Siêu: "Đại ca, hay là để đệ xử lý chuyện này đi! Huynh ở đây chờ tin tức của đệ..."

Ở thôn Bồ Hà có rất nhiều bệnh nhân cách ly, mặc dù hầu hết bệnh nhân đã được cách ly nhờ các biện pháp thích hợp, nhưng ai biết trong số họ có người bệnh hay không.

Hơn nữa nếu đám dân chúng đó gây rắc rối và làm Giang Siêu bị thương, sợ là sẽ rất phiền phức.

Giang Siêu nghe vậy lắc đầu, chuyện này hắn tự mình xử lý thì tốt hơn, để người khác xử lý, lỡ đâu mọi chuyện diễn biến vượt quá tầm kiểm soát cũng không phải là chuyện tốt.

A Sinh không còn cách nào khác đành phải đi theo Giang Siêu, các tướng đi theo hắn cũng chỉ có thể theo sau.

Chẳng mất bao lâu, mọi người đã cưỡi ngựa đến thôn Bồ Hà, thôn trấn trước mặt bọn họ không lớn cũng không nhỏ.

Khu vực xung quanh bị hàng rào gỗ chặn lại.

Hơn năm mươi nghìn người dân bị cô lập trong trấn, và cuộc sống hàng ngày của người dân do các quan chức cũng bị cách ly trong đó phụ trách.

Tất cả vật tư đều được tiếp viện từ bên ngoài vào.

Hiện tại tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày đều là miễn phí và đều do chính phủ Hoa Hạ trợ cấp.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 862: Tiểu đoàn trưởng


“Tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”

Vẻ mặt anh ta thập phần cung kính và lo lắng.

"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đòi ra ngoài!?"

Giang Siêu hỏi tiểu đoàn trưởng.

Người này nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, liếc nhìn thành chủ Dũng Thành đứng bên cạnh Giang Siêu, rồi lại nhìn Giang Siêu, cuối cùng anh ta ấp a ấp úng, nói:

“Những người này nói rằng chúng ta nhốt bọn họ bên trong trấn, không cho bọn họ đi ra ngoài, cũng không cung cấp lương thực cho bọn họ, cũng không cho họ làm việc kiếm tiền, cuộc sống của bọn họ không được đảm bảo.

Bọn họ muốn chúng ta mở cửa, thả bọn họ ra ngoài làm công kiếm tiền!"

Giang Siêu nghe thế càng nhíu chặt mày.

Bởi vì tình hình dịch bệnh nên hắn đã điều động rất nhiều lương thực và nhu yếu phẩm từ trong nhà họ Lục đến đây.

Trong những năm gần đây, nhờ việc thúc đẩy mở rộng trồng lúa lai và phát triển công nghệ nhà kính, vấn đề lương thực đã có thể đáp ứng được nhu cầu trong những đợt thiên tai nghiêm trọng.

Nhiều lương thực và vật tư được gửi đến như vậy, cho dù bên trong có năm trăm nghìn người nhất định cũng có thể đáp ứng đầy đủ, tại sao những người nghèo này lại không có lương thực?

Thấy Giang Siêu cau mày, tiểu đoàn trưởng vội vàng nói: “Vật tư đã được đưa đến theo yêu cầu của ngài, nhưng người phân phối vật tư lại là trưởng trấn Bồ Hà, ông ta chịu trách nhiệm cụ thể về việc phân phối vật tư... Vì lý do gì lại xuất hiện tình huống như này, ta cũng không biết...”

Cuối câu, tiểu đoàn trưởng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Bởi vì yêu cầu cách ly của Giang Siêu là chỉ được vào không được đi ra, quân Con Cháu bọn họ có trách nhiệm canh giữ nơi này.

Bọn họ căn bản không thể đi vào, một khi đã vào trấn thì không thể đi ra, đương nhiên không thể tự mình phân phát vật †ư.

Nghe đối phương nói như vậy, Giang Siêu lập tức hiểu ra vấn đề, vật tư đã được đưa vào, nhưng có lẽ là người phụ trách việc này đã động tay động chân, giở trò gian dối.

Rất nhiều người nghèo không được phân phát đồ ăn, nhu yếu phẩm, chỉ có thể nói là những đồ tiếp tế này đã bị bọn chúng chiếm đoạt.

Trong lòng Giang Siêu dâng lên một cơn giận dữ, sát ý không ngừng tỏa ra xung quanh. Hắn không thể ngờ rằng trong thời điểm gian nan như này, vẫn có kẻ muốn tham ô chiếm của công làm giàu cho mình.

Hắn quay đầu nhìn về phía thành chủ Dũng Thành đứng phía sau, người đàn ông này tên là Lưu Thúc Bình, người này coi như cũng có năng lực, ông ta vốn là quan dưới quyền tri phủ Minh Châu.

Bởi vì năng lực xuất chúng của ông ta nên lúc đó vì thiếu nhân tài trầm trọng bộ tổ chức đã giữ ông ta lại.

Tiểu đoàn trưởng quân Con Cháu vừa quay đầu nhìn người này, khẳng định không phải là không có mục đích, trong này nhất định có ẩn ý gì đó.

Thấy Giang Siêu đang nhìn mình, sắc mặt Lưu Thúc Bình lập tức thay đổi, cấp tốc quỳ xuống, ông ta cúi người cung kính nói với Giang Siêu:

“Tiên sinh, trấn trưởng thôn Bồ Hà là cháu trai họ hàng xa nhà họ Lưu của tôi. Chẳng qua mấy chục năm rồi chúng tôi không gặp mặt nhau.

Kể từ khi tôi làm quan tới nay, tôi đã cắt đứt tất cả liên quan với họ hàng trong nhà. Tôi cũng sợ người nhà sẽ ỷ vào thanh thế của tôi mà làm săng bậy, lấy đó mà ức hiếp người khác ”.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 863: Không cần


“Không cần, ta, ta sẽ tự mình điều tra chuyện này, ngươi đi theo ta...”

Giang Siêu võ vai hắn, đứng dậy bước lên phía trước.

Lúc này, doanh trưởng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng căng thẳng nói với Giang Siêu: “Tiên sinh, không được... nơi này... chỉ có thể vào... không thể ra... ngươi...”

Ngay khi nói ra lời này, doanh trưởng cũng đồng thời ngăn ở phía trước Giang Siêu, gương mặt vô cùng khó xử.

Trách nhiệm của hắn là tuân thủ mệnh lệnh, cho dù Giang Siêu là vị thủ lĩnh tinh thần chống đỡ toàn bộ Hoa Hạ, mệnh lệnh mà hắn nhận được là không cho bất cứ ai đi vào bên trong.

Giang Siêu nghe vậy bèn cười nói với hắn: “Yên tâm, ta sẽ tuân thủ quy định, đã đi vào, ta tạm thời chưa nghĩ tới việc đi ra, các ngươi cứ đợi ta ở đây đi, ta... sẽ cùng những người này chiến thắng dịch bệnh lần này...”

Nói tới đây, hắn nhìn sang A Sinh nói: “A Sinh, phái vài người tới những điểm cách ly khác, kiểm tra cho kỹ xem có phát hiện ra người nào tham ô lương thực cứu tế của bách tính hay không, nếu có, chắc chăn phải trừng phạt thật nặng... Ngươi không cần tự mình đi làm chuyện này, tìm vài người tin tưởng đi là được..."

A Sinh nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý.

Nhưng cậu vẫn vô cùng lo lắng nhìn về phía Giang Siêu.

Nếu khi Giang Siêu bị nhốt trong khu cách ly, lỡ hắn không may xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao?

Tuy nhiên, hiện giờ, không có việc gì quan trọng hơn việc tiêu trừ dịch bệnh.

Bọn giặc Oa đã bị tiêu diệt. bọn họ vốn chuẩn bị trở về Ninh châu phủ.

May mà bọn họ vẫn chưa đi, nếu như bọn thật sự rời đi, chỉ sợ việc bên này sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Chính quyền vừa mới thành lập không thể xảy ra sai sót được.

Mấy tướng lĩnh Dạ Lang Tộc ở bên cạnh há miệng ra định nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giang Siêu, bọn họ chỉ có thể im lặng.

Vị tướng lĩnh Đông Ly tộc có quân hàm cao nhất trong đó vội vàng cho người điều một vạn quân Con Cháu trong số ba vạn quân đang đóng binh ở Dũng Thành tới bảo vệ Giang Siêu.

Nhưng Giang Siêu chỉ đưa Lưu Thúc Bình tiến vào trấn Bồ Hà ở trước mặt, hắn nhìn những bách tính đang ngăn cản ở phía trước, cau mày lại.

Hắn đã đeo khẩu trang che mặt lại, nhưng những bách tính phía trước, không một ai đeo khẩu trang cả.

Mấy ngày trước, Ninh châu phủ đã đưa năm mươi vạn chiếc khẩu trang tới đây.

Ít nhất mười vạn chiếc khẩu trang được đưa tới trấn Bồ Hà này. Sau khi giặt sạch, loại khẩu trang này có thể tiếp tục sử dụng lại.

Nhưng tại sao những bách tính ở trước mặt này đều không đeo khẩu trang?

Trên mặt đa số mọi người chỉ đeo một tấm vải rách, một số ít còn dùng tay che mũi miệng lại.

Xem ra, bọn họ cũng vẫn biết giải pháp phòng dịch, nếu như có khẩu trang, chắc chắn bọn họ sẽ đeo.

Những bách tính đang kích động ở phía trước thấy Giang Siêu đi tới liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt kỳ lạ nhìn sang Giang Siêu.

Sự căng thẳng trên gương mặt quân Con Cháu đang đối đầu với bách tính rõ ràng cũng được buông lỏng hơn nhiều.

Mọi người cung kính nhìn sang Giang Siêu, dường như đều bảo vệ hắn ở chính giữa.

Giang Siêu vội vàng để doanh trưởng ở đây lấy khẩu trang ra phát cho bách tính.

Ở kiếp trước của Giang Siêu, loại khẩu trang kiểu mới này có thể nói răng ở đâu cũng có.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 864: Có thể thấy được


Có thể thấy được, ý thức của những người này vẫn rất tốt.

Thực ra, ý thức của mỗi người không liên quan tới trình độ giáo dục, hay bọn họ có tiền, có thể ra sao.

Xét về ý thức cá nhân, có đôi khi, một người ăn mặc lộng lẫy, trong miệng toàn là nhân nghĩa, đạo đức còn không bằng những người cùng khổ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

“Mọi người chia nhau những chiếc khẩu trang này, ngoài ra, ta đã biết chuyện các ngươi nói.

Ta sẽ tự mình giải quyết chuyện này.

Ta sẽ cho các ngươi từng câu trả lời thỏa đáng.”

Giang Siêu nói với bách tính ở phía trước, hắn biết những bách tính này trông có vẻ muốn xông khỏi khu cách ly, nhưng thực tế chẳng qua bọn họ cũng là bị ép tới không còn cách nào, muốn tới tìm công bằng mà thôi.

Nếu như bọn họ thật sự muốn xông khỏi khu cách ly thì đã xông ra từ lâu rồi, cũng không đợi tới tận bây giờ chỉ để đối đầu với quân Con Cháu.

“Vị đại nhân này, ngài là... "

Lúc này, người thanh niên dẫn đầu nghi ngờ nhìn Giang Siêu.

“Ngươi không cần để ý ta là ai, dù gì ta cũng sẽ làm chủ chuyện này cho các ngươi...

Giang Siêu gật đầu nói với thanh niên kio.

Thanh niên nghe vậy liền nhìn sang Giang Siêu, rồi lại nhìn về đám quan viên và tướng lĩnh ở sau lưng Giang Siêu, vội vàng quỳ xuống dưới đất.

“Đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta, nếu như ngài không làm chủ cho chúng ta, những bách tính chúng ta sẽ thật sự bị chết đói.”

Giang Siêu nghe vậy liền bước lên kéo người nọ dậy. Hắn lệnh cho đội hộ vệ thủ hạ phát khẩu trang cho các bách tính.

“Các vị, mọi người hãy tản ra trước đi, ta sẽ cho người đưa lương thực tới cho các ngươi...” Giang Siêu vỗ vai của người thanh niên kia.

Sau đó, hắn lại để doanh trưởng mang lương thực, rau và cả thịt cá tới cho bách tính ở đây. Sau khi phân phát cho bách tính xong thì để mọi người rời đi.

Giang Siêu đưa sáu hộ vệ đã đổi sang thường phục đi vào trong trấn Bồ Hà. Vừa mới đi chưa được bao xa, hắn liền nhìn thấy ở xa xa phía trước có một người đang chờ trên cầu.

Đó chính là thanh niên thủ lĩnh lúc trước, hắn rõ ràng vẫn chưa rời đi.

Thấy Giang Siêu đi tới, người nọ vội vàng chạy tới, hắn lại quỳ xuống nói với Giang Siêu: “Đại nhân, ngài không quen thuộc trấn Bồ Hà, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho ngài.”

Giang Siêu nghe vậy liền gật đầu.

Lưu Thúc Bình bên cạnh hắn vốn có thể dẫn đường, có lẽ người này càng quen thuộc với nơi này hơn.

Thế nhưng ngẫm lại, so với người đã sinh ra và lớn lên ở trấn Bồ Hà này, Lưu Thúc Bình chắc chắc không bằng đối phương được, vì thế hắn liền đồng ý.

Hơn nữa, Giang Siêu cũng muốn nghe được vài chuyện xảy ra ở trấn Bồ Hà từ lời của người trước mặt. Hắn muốn biết rốt cuộc nhưng vật tư kia đã đi đâu?

Giang Siêu liền hỏi thăm người nọ.

Người đó vội vàng bẩm báo tên tuổi của mình với Giang Siêu. Hắn tên là Lý Nhị Ngưu, vốn là tuần tra của trấn Bồ Hà.

Cái gọi là tuần tra cũng không khác bổ khoái là bao.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 865: Sao các ngươi không kiện quan?


Thậm chí mới đây thôi, trấn thủ còn mặc kệ dân nghèo bị bệnh và không cho phép bọn họ đi trung tâm điều trị của chính phủ.

Rất nhiều người bệnh nặng không được chữa trị, vậy nên có vài người đã chết trong khu nhà nghèo.

Nếu không có thầy thuốc Bảo Khánh Đường chữa bệnh thì chắc là sẽ có nhiều người chết hơn nữa.

Nhưng mà hiện giờ, dược liệu của Bảo Khanh Đường gần như hết sạch rồi.

Đám dân nghèo bị buộc đến đường cùng, đành phải xông ra bên ngoài. Bọn họ mang theo quyết tâm chịu chết xông qua trạm canh gác, thực tế là muốn dùng mạng sống của mình thu hút sự chú ý của chính phủ.

“Sao các ngươi không kiện quan?”

Giang Siêu nhíu mày hỏi sau khi nghe lời kể từ Lý Nhị Ngưu.

“Không phải là bọn ta không muốn kiện quan, mà là bọn ta không thể nào ra ngoài trấn được, lại thêm người của Lưu Thông sẽ canh giữ ở cửa trấn, dù là ai một mình đi ra ngoài đều cũng sẽ bị đánh.”

“Hơn nữa, ta nghe nói chú của hắn là là thành chủ Dũng Thành, cũng là quan phụ mẫu của bọn ta, dù có kiện lên Dũng Thành thì cũng sẽ không có ai phân xử cho bọn ta, có khi còn sẽ mất mạng, vậy nên bọn ta chỉ có thể nhịn đến bây giờ. Lần này... bọn †a...”

Nói đến đây, Lý Nhị Ngưu chợt nghĩ đến gì đó, lập tức câm miệng.

Giang Siêu nghe vậy thì nhìn ông ta, cũng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Bọn họ nhịn lâu lắm rồi, lần này tụ tập nhiều người để xông ra ngoài, chắc chắn là có người bày mưu tính kế, và người bày mưu tính kế cũng rất đúng mực, không để mọi người gây lớn chuyện, bên ngoài có vẻ là âm ï xông ra, thực tế lại không thật sự xông ra, chỉ làm cho có để gây chú ý mà thôi.

Chủ yếu là có nhiều người cùng nhau xông ra thì sẽ không cần phải lo lắng Lưu Thông ngăn cản.

Trước mặt quân Con Cháu, người của phủ trấn thủ cũng sẽ sợ, không dám ra tay với dân chúng.

Người có thể tụ tập dân chúng cùng nhau xông ra, không thể nào là Lý Nhị Ngưu trước mắt.

Ông ta cũng không tệ lắm, nhưng mà trông có vẻ không đủ uy vọng.

Giang Siêu đoán được là ai.

Người có thể làm bá tánh đồng tâm hiệp lực, chắc là vị thây thuốc Bảo Khánh Đường đã cứu bọn họ kia.

Hắn muốn đi gặp vì thầy thuốc kia, một người không chỉ làm việc có chừng mực, mà còn biết lợi dụng dư luận và lực lượng quần chúng để đạt được mục đích.

Nếu không phải chuyện này ầm ï đến trước mặt quân Con Cháu, thì chắc là sẽ không khiến hắn chú ý.

Giang Siêu không hói Lý Nhị Ngưu cho ra lẽ.

Hắn gật đầu với ông ta, rồi bảo ông ta dẫn mình đi một vòng trong trấn.

Cách bọn họ không xa có vài người theo dõi.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 866: Tuy rằng


“Chờ khi hắn ta ra ngoài, ta sẽ cho người tản tin đồn có người tùy tiện ra vào thị trấn, lúc ấy hắn ta sẽ khó giữ được mũ quan. Hắn ta đúng là còn non mà”

“Hơn nữa, chắc chắn là hắn ta biết quan hệ giữa ta và Lưu Thúc Bình.

Ngươi thấy vị tiểu đoàn trưởng của quân Con Cháu kia không, hắn ta còn phải nể mặt ta vài phần nữa đấy. Vậy thì một quan viên mới đến như tên kia, muốn sống ở Dũng Thành mà dám làm bậy, không sợ đắc tội Lưu Thúc Bình hả?”

“Tuy rằng Lưu Thúc Bình và ta không có qua lại với nhau, nhưng mà ông ta đúng là người của nhà họ Lưu.

Chỉ với mối quan hệ này thôi là sẽ không có bao nhiêu người dám động đến ta”

“Bọn họ tống cổ đám dân nghèo đi rồi, rõ ràng là đang giải quyết hậu quả cho bản đại nhân.

Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cho người tiếp tục theo dõi, nếu thăng nhãi kia thật sự không thức thời, thì ta không ngại làm chết hắn ta, rồi đổ lỗi cho ôn dịch là được.”

Lưu Thông phất tay với quản gia rồi tiếp tục đùa giỡn với thị thiếp.

Quản gia đáp lời, đi ra ngoài.

Bên kia, Giang Siêu đi vào thị trấn. Đây là một con phố buôn bán, hai bên đều là cửa hàng.

Hiện nay cửa hàng vốn nên đóng cửa, nhưng lại có một nửa cửa hàng vẫn được mở cửa.

Lý Nhị Ngưu chỉ vào mấy cửa hàng kia, nói với Giang Siêu: “Đại nhân, mấy cửa hàng kia đều là của Lưu Thông, chuyên bán vật tư do chính phủ đưa tới.”

Giọng điệu Lý Nhị Ngưu có chút là lạ khi nhắc đến hai chữ “chính phủ”.

Trước đây bọn họ luôn gọi là “triều đình”, bây giờ bọn họ lại biết thêm danh từ mới “chính phủ” từ quân Con Cháu.

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn mấy cửa hàng kia, dù là vị trí hay là quy mô đều xem như tốt nhất, gần như tất cả các cửa hàng tốt trong cả con phố đều là của Lưu Thông.

Hắn ta đúng là không phụ cái tên trấn thủ một vùng.

Người ta là ba năm thanh tri phủ, mười vạn bông tuyết bạc, còn hắn ta là phải dùng từ “sâu mọt” để hình dung.

Có thể gây ra khủng hoảng quốc gia, phải nói là điên hết rồi.

Hắn ta ỷ vào việc cách ly để trắng trợn ức hiếp bá tánh.

Đúng là đáng chết!

Tuy rằng có Lý Nhị Ngưu nói rồi, nhưng mà Giang Siêu vẫn quyết định tự mình đi xem để tìm hiểu tình hình.

Hắn đi vào một cửa hàng lương thực. Tiểu nhị thấy Giang Siêu đi vào thì vội vàng mang khẩu trang rồi chạy tới.

Giang Siêu ăn mặc không lộng lẫy, nhưng cũng không rẻ tiền chút nào.

“Công tử muốn mua lương thực hả? Không biết công tử định mua bao nhiêu lương thực?

Lương thực cửa hàng bọn ta là lúa lai ở phủ Ninh Châu, từng viên no tròn, vị ngọt thơm ngon... giá cả không đắt một chút nào.”

Tiểu nhị cười nói với Giang Siêu.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 867: Sâu mọt!


“Một thăng hai mươi văn, một đấu hai trắm văn. Khẩu trang hai mươi văn một cái, quần áo một lượng một bộ.

Nếu công tử mua nhiều thì có thể bàn lại giá cả.”

Cho rằng gặp được khách hàng lớn, tiểu nhị mặt mày vui sướng giới thiệu.

Nghe vậy, trong mắt Giang Siêu chợt lóe, một luồng sát khí vô hình lan tràn ra xung quanh.

Một thăng gạo khoảng một kí gạo.

Một kí gạo thế mà lại có giá hai mươi văn.

Nếu đổi thành tiền kiếp trước của Giang Siêu thì hai mươi văn khoảng một trăm tệ.

Số tiền mua một đấu gạo khoảng mười kí gạo của bây giờ, có thể mua được mấy đấu gạo ở kiếp trước.

Đối phương lòng dạ hiểm độc đến mức này, thảo nào bá tánh không sống nổi nữa.

Ngược lại với bên này, bên phủ Ninh Châu là miễn phí cung cấp vật tư.

Tới nơi đây, lại bị đối phương bán ra với giá cao, thật sự là khiến sát ý trong lòng Giang Siêu đạt đến đỉnh điểm.

Sâu mọt!

Giang Siêu tuy răng giận dữ, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Hắn nói với tiểu nhị: “Có phải là các ngươi bán mắc quá rồi không? Các ngươi không sợ có người báo hành động của các ngươi với triều đình hả?”

Giang Siêu vừa dứt lời, tiểu nhị mới vừa mặt mày đầy ý cười nói chuyện với Giang Siêu lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên cực kì khó coi. Hắn ta lạnh lùng nói với Giang Siêu: “Xem ra là ngươi không phải đến đây để mua đồ, mà là đến đây để gây chuyện. Ngươi không xem ở đây là đâu? Nói cho ngươi biết, đây chính là cửa hàng của trấn thủ đại nhân, tất cả các cửa hàng đang mở cửa đều là của trấn thủ đại nhân.”

“Đừng nói là ngươi không có mạng để đi báo quan, cho dù ngươi có mạng để đi, thì ngươi cảm thấy mình có thể báo được hay không, khi mà chú của đại nhân nhà ta chính là thành chủ Dũng Thành? Người đâu... bắt bọn họ, xử lý...”

Tiểu nhị vừa ra lệnh, xung quanh lập tức xuất hiện hơn hai mươi gã đàn ông mặt mày đầy sát khí. Bọn chúng hùng hổ nhìn đám người Giang Siêu.

Thấy vậy, Lưu Thúc Bình thay đổi sắc mặt, lửa giận trong mắt đạt tới đỉnh điểm, định đi lên nói ra thân phận.

Đám người này đúng là không coi ai ra gì, thế mà cứ mở miệng ngậm miệng là giết người.

Có điều, ông ta mới vừa nhích người thì đã bị Giang Siêu kéo lại.

Giang Siêu lắc đầu cười khẽ với ông ta.

Lý Nhị Ngưu thấy cảnh này cũng thay đổi sắc mặt. Ông ta vội vàng đi lên che trước mặt Giang Siêu.

Chỉ là khi đám người kia chuẩn bị ra tay, thì lại thấy sáu tên hộ vệ móc súng lục ra bắn liên tục với hơn hai mươi gã đàn ông trước mắt.

Khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã chết hết vì bị bắn trúng giữa mày.

Giang Siêu không hề có ý thương hại cái loại chó săn như vậy.

Không biết bọn chúng đã thay Lưu Thông làm bao nhiêu chuyện xấu xa, chắc chắn là dính không ít mạng người.

Nếu đã định xử lý Lưu Thông thì Giang Siêu cũng không định nương tay nữa.

Thấy đám đàn ông bị bắn chết, tiểu nhị sợ tới mức run rẩy cả người.

Giang Siêu lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi đi ra ngoài. Một tên hộ vệ một súng băn chết tiểu nhị.

Giang Siêu dặn dò một tên hộ vệ vài câu.

Hắn ta vội vàng quay người đi.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 868: Không sao


Nhắc đến Bảo Khánh Đường, trên mặt Lý Nhị Ngưu mơ hồ có vẻ giận dữ.

Nghe vậy, Giang Siêu cười cười với Lý Nhị Ngưu.

Chắc là ông ta lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Rốt cuộc thì tại trấn Bồ Hà, Lưu Thông xem như là địa đầu xà.

Dưới tình huống cách ly, nếu Lưu Thông làm ra chuyện gì khác người thì chắc là không ai có thể ngăn cản được.

Lưu Thông chính là loại người có thể bỏ cả mạng sống vì tiền.

Chỉ là Giang Siêu không quan tâm đ ến một tên Lưu Thông nho nhỏ.

Hắn đã đến đây rồi thì chắc chắn phải nhổ sạch khối u ác tính kia.

“Không sao, chúng ta cùng đi thôi!”

Giang Siêu mặc kệ hơn hai mươi thi thể trong cửa hàng phía sau, quay người bảo Lý Nhị Ngưu dẫn mình đi Bảo Khánh Đường.

Bọn họ vừa đi thì người trốn tránh bên cạnh cửa hàng vội vàng chạy về phía phủ trấn thủ.

Sau khi về tới phủ trấn thủ, gã kể lại chuyện đã xảy ra bên cửa hàng cho tổng quản phủ trấn thủ nghe.

Nghe vậy, tổng quản vội vàng chạy về phía phòng trấn thủ, gõ cửa phòng.

Trong phòng, trấn thủ đang cùng thị nữ mây nghe, từng tiếng khó nghe truyền ra bên ngoài.

Nghe tiếng gõ cửa, trấn thủ tức giận nói: “Chẳng phải ta đã nói là không có chuyện gì thì đừng đi làm phiền ta hay sao? Ngươi mẹ nó muốn chết hải”

“Đại nhân, không ổn rồi, tiểu nhị và hộ vệ cửa hàng gạo nhà ta bị thằng nhãi mới đến gi ết chết rồi”

Tổng quản có chút hoảng loạn và sợ hãi nói với trấn thủ Lưu Thông.

“Cái gì?” Nghe vậy, Lưu Thông lập tức hét lên, sau đó thân thể tr@n trụi chạy vọt ra ngoài.

“Ngươi nói thằng nhãi kia giết người của bản đại nhân? Hắn muốn chết hả? Người đâu, mau thay đồ cho bản đại nhân! Bản đại nhân muốn xem hắn ta can đảm thế nào, có mấy cái mạng mà dám chống đối bản đại nhân! Bảo Ngưu hộ viện dẫn cấp dưới đi theo bản đại nhân. Nếu hắn ta muốn chết thì bản đại nhân sẽ thành toàn hắn ta..."

Lưu Thông mặt mày dữ tợn run lên, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.

Nghe lời nói của hắn ta, tổng quản vội vàng sai nha hoàn thay đồ cho Lưu Thông.

Lưu Thông thay đồ xong, dẫn theo gần hai trăm cấp dưới, mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.

Cấp dưới tới báo hành tung của Giang Siêu. Hắn ta dẫn người đi tìm.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 869: Toàn bộ Trương thị


Có điều, vì Trương thị vẫn luôn tuân theo lý niệm nghề y cứu đời, thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho bá tánh, nhiều lúc không nhận tiền của bá tánh, nên Trương thị dần xuống dốc vì vấn đề tài chính.

Có rất nhiều tộc nhân Trương thị rời khỏi Trương thị vì không thể chịu nổi tộc quy không nhận tiền của bá tánh nghèo khổ khi khám chữa bệnh.

Trương thị của hiện nay, có thể nói là chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Toàn bộ Trương thị, ngoài vài người hầu già ra thì chỉ có một cô gái vất vả chèo chống Trương thị.

Lần này vì có ôn dịch, Trương thị xem như dậu đổ bìm leo.

Vì mua thuốc chữa bệnh cho bá tánh, truyền nhân Trương thị hiện nay là Trương Thanh Ti đi thế chấp sản nghiệp tổ tiên cuối cùng là căn nhà cho tiệm cầm đồ của Lưu Thông.

Tiếc là tiền thuốc rất cao, còn bị Lưu Thông cân thiếu.

Lúc Giang Siêu định đi vào sân, bên trong chợt truyền đến tiếng hét lớn.

“Trương Thanh Ti, ngươi mau dọn đi đi, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách sáo, chờ bọn ta động tay thì ngươi có hối hận cũng không kịp!”

Nghe tiếng quát mắng, mặt mày Lý Nhị Ngưu đi bên cạnh Giang Siêu trở nên cực kì khó coi và giận dữ.

Nếu không phải bên cạnh có Giang Siêu thì chắc là hắn ta đã lao vào bên trong rồi.

“Cút đi! Ta và Lưu chưởng quầy tiệm cầm đồ các ngươi đã thỏa thuận rồi. Tuy răng ta bán tổ trạch cho các ngươi, nhưng mà đến một tháng sau mới giao nhà, nếu không thì ta sẽ không bán với giá thấp cho các ngươi.”

“Bây giờ mới có bảy ngày mà các ngươi đã sốt ruột tới đòi nhà rồi. Làm cái gì đây hả...”

Một giọng nữ thanh thúy chất chứa vẻ giận dữ dày đặc vang lên.

“Ta không cần biết. Bọn ta chỉ nghe theo lệnh của Lưu chưởng quầy thôi. Ông ta bảo bọn ta đi nhận nhà, bọn ta liền đi nhận nhà. Ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Lưu chưởng quầy đi. Nếu ngươi còn không dọn ởi thì Lưu Nhị Cẩu ta sẽ giúp các ngươi dọn di...”

Một giọng nói vô lại chứa đầy vẻ hờ hững và bỡn cợt.

“Các ngươi dám? Nếu các ngươi dám động đến đồ của Trương y sư, dám đuổi mọi người đi ra ngoài, thì bọn ta sẽ liều mạng với ngươi!”

“Đúng vậy! Nếu các ngươi dám dọn thì bọn ta sẽ không khách sáo với các ngươi!”

Sau đó là tiếng ầm ï giận dữ.

“Một đám điêu dân tìm chết!

Nếu các ngươi không biết điều thì đừng trách bọn ta.

Các huynh đệ, đánh cho ta, ai dám phản kháng thì cứ đánh chết mới thôi!”

Giọng nói vô lại mang theo vẻ tức giận vang lên.

Sau đó là tiếng đánh nhau và tiếng la hét truyền ra, xem ra là bên trong đánh nhau rất dữ dội.

Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặc kệ Giang Siêu bên cạnh, chạy nhanh vào trong sân.

Giang Siêu nhíu mày, trong mắt âm trầm như nước. Hắn xem như hiểu vì sao Lý Nhị Ngưu không muốn để hắn tới đây. Bởi vì ở đây có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào, Lý Nhị Ngưu sợ Giang Siêu sẽ xảy ra chuyện.

Giang Siêu bước đi vào trong sân.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 870: Nàng mặc váy trắng


Nàng mặc váy trắng, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mày lá liễu, dù có mang khẩu trang thì cũng có thể thấy được ngoại hình xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần.

Lúc này, trên trán nàng mơ hồ có vết máu, trên tay cũng có vết trầy da.

Nàng nôn nóng nhìn đám người đang đánh nhau, gọi dừng tay liên tục.

Tiếc là gia đinh đang đánh nhau không quan tâm đ ến nàng, tiếp tục đánh bá tánh.

Lý Nhị Ngưu vừa mới vọt vào cũng bị người ta đánh xuống đất.

Ông ta giãy giụa đứng dậy, lại bị vài tên gia đinh ấn xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, sát ý trong mắt Giang Siêu lên đến đỉnh điểm.

Hắn đi về phía một gã gia định đánh nhau hăng hái nhất và tàn nhãn nhất, bóp cò súng lục trên tay, bắn vào đầu gã.

Một tiếng vang lớn cộng thêm máu tươi băn ra lập tức khiến hai bên đánh nhau dừng lại.

Trong mắt bá tánh tràn đầy vẻ ngạc nhiên, trong nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đám gia đỉnh thấy tên dẫn đầu phe mình bị bắn chết thì giận dữ chạy về phía Giang Siêu.

Nhưng khi bọn chúng vừa nhắm Giang Siêu, thì đã bị đám hộ vệ phía sau Giang Siêu bắn súng, rồi lập tức ngã vào trong vũng máu.

“Ai dám động là chết!” Tiểu đội trưởng hộ vệ phía sau Giang Siêu bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn đám gia đình đang sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Trên mặt đất có vài thi thể, đám gia đỉnh mới vừa đánh mắng bá tánh, cứ như vậy bị Giang Siêu và hộ vệ gi ết chết.

Bá tánh xung quanh hoảng sợ nhìn Giang Siêu rồi lùi ra sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Đại nhân, ngươi mau đi đi, chờ lát nữa Lưu Thông lại đây thì ngươi không đi được nữa!”

Lý Nhị Ngưu ngã trên mặt đất thấy vậy thì vội vàng chạy đến trước mặt Giang Siêu khuyên nhủ.

Lúc nãy Giang Siêu giết người ở cửa hàng gạo, ông ta đã bị dọa sợ rồi.

Bây giờ Giang Siêu tới đây lại giết người của Lưu Thông, chuyện phiền phức thật rồi.

Nghe vậy, Giang Siêu lắc lắc đầu, sát ý trong mắt lên đến đỉnh điểm.

Dù đám gia đỉnh có vô tội đi nữa, thì khi bọn chúng ức hiếp bá tánh, bọn chúng chỉ có một đường chết thôi.

“Đừng lo lắng, ta sẽ ở đây chờ hắn ta... Ta muốn xem thử Lưu Thông có thể làm gì được ta.”

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn đám bá tánh bị thương, có vài người đã ngất đi, trong miệng chảy máu tươi.

Xem ra là bọn họ bị thương không nhẹ.

Nếu không được chữa trị tốt thì chắc là không sống được bao lâu nữa.

Đám gia đỉnh chính là coi thường mạng người, có chết cũng không oan.

Bá tánh bên cạnh nghe Lý Nhị Ngưu gọi Giang Siêu là đại nhân, dường như đã biết thân phận của Giang Siêu, lập tức quỳ xuống nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải phân xử cho bọn ta đấy!”

Giang Siêu nhìn về phía mọi người, đỡ một người đứng dậy, nói: “Yên tâm, nếu ta đã tới thì ta nhất định sẽ cho mọi người một cách nói.”

Nói đến đây, hắn nhìn sang bên kia, thấy cô gái kia không để ý đến mình, chỉ sốt ruột mà đi xem đám bá tánh hôn mê trên mặt đất.

Có điều, nàng càng xem càng nhíu mày, trong mắt ngoài giận dữ ra thì còn có vẻ bất đắc dĩ.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 871: Mà mục tiêu của bọn họ


Vài tòa thành ở biên ải gần thảo nguyên đã bị bộ Bột Nhi Chi Kim đến từ thảo nguyên đánh hạ.

Dưới sự dẫn đầu của Tha Liệt, ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim đang có xu hướng diệt sạch người Nữ Chân.

Mà mục tiêu của bọn họ cũng không phải Nữ Chân mà chính là Trung Hoa xinh đẹp màu mỡ.

Lúc này, ở kinh thành Tây Kinh của Nữ Chân, hoàng đế triều Kim đang chau mày ngồi trên ngai vàng.

Bây giờ Đại Kim đã tràn ngập nguy hiểm rồi.

Giang sơn mà thái đổ hoàng đế đã vất vả có được, bây giờ đã mất đi hai phần ba.

Trừ bán đảo mà họ Lý chiếm một phần ba ra, Gia Luật Vân Yến cũng đã cướp mất một phần năm.

Bây giờ, bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên lại đến chiếm mất mấy cái thành, cộng lại cũng xấp xỉ một phần ba rồi.

Gần như toàn bộ Đại Kim đều đang cố kéo hơi tàn, ông ta rất hối hận vì trước đó đã tấn công Đại Triệu.

Nếu như lúc ấy ông ta không tham lam, không đi trêu chọc quân Con Cháu của Giang Siêu ở Trung Hoa thì bây giờ Đại Kim chắc chắn vẫn là quốc gia cường thịnh, dù sao cũng không bị địch vây bốn phía như hiện tại.

Bây giờ trên tay bọn họ gần như chỉ còn lại mười sáu châu Yên Vân mà bọn họ lấy được từ tộc Khiết Đan mà thôi.

Nếu như mất đi mười sáu châu Yên Vân này, Đại Kim cũng thật sự hoàn toàn diệt vong.

“Các vị ái khanh, bây giờ, chúng ta bị địch vây bốn phía, nên phá giải cục này ra sao... Mọi người có đề nghị gì hay không!”

Kim Hoàng nói với các tướng lĩnh và quan văn dưới trướng. Trong đó, hầu hết đều là người Hoa, quan văn người Nữ Chân cực ít. Trước đó có Hy Nhất rất đa mưu túc trí. Đáng tiếc, ông ta và Ngột Thuật đã chết trên tay Giang Siêu, bao gồm cả vị thần quân sự cũ của tộc Nữ Chân bọn họ là Hoàn Nhan Tông Hán.

“Hoàng thượng, theo thần, chúng ta có thể mặc kệ Gia Luật Vân Yến và Lý Thành Khuê, tập trung chống lại bộ Bột Nhi Chi Kim trên thảo nguyên.Hoặc chúng ta có thể nhân cơ hội này liên hợp với Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến để cùng chống lại bộ Bột Nhi Chỉ Kim. “

Một tên quan văn người Trung Hoa tiến lên một bước, nói với Kim Hoàng ở trước mắt:

“Trung Hoa chúng ta từng có điển tích môi hở răng lạnh, thần tin rằng chỉ cần truyền điển tích này đến cho Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý liên hợp. Dù sao, nếu chúng ta mất nước, tiếp theo sau chính là bọn họi”

“Thần cũng tán thành đề nghị của Tân Chân, dù sao lần này cũng không phải việc của riêng tộc ta.

Bộ Bột Nhi Chi Kim khí thế hung hăng, lại toàn là ky binh, tài bắn tên trên ngựa so với người Khiết Đan chúng ta còn mạnh hơn. Nếu như chúng ta thua, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.” Một tên quan văn người Trung Hoa khác vội vàng phụ họa.

“Hoàng thượng, nếu như chúng ta có thể đi sứ Trung Hoa, mời quân Con Cháu hỗ trợ, như vậy lúc đối kháng với bộ Bột Nhi Chi Kim cũng sẽ có nắm chắc hơn rồi." Lúc này, một tên quan văn đột nhiên nói.

Hắn ta vừa dứt lời đã bị mọi người xung quanh nhìn kinh ngạc, sắc mặt cũng trở nên kì lạ.

Ý tưởng của hắn ta cũng không tệ, nhưng dù sao quân Con Cháu của Trung Hoa gần như phá hủy nước Đại Kim bọn họ, bây giờ hai bên vẫn là quan hệ thù địch đây.

Hắn ta nói như vậy không sợ hoàng đế ngồi trên ngai vàng tức giận mà g iết chết hắn ta sao.

Tuy nhiên, không đợi hoàng đế ở phía trên nổi giận, người này lại vội vàng nói: “Giữa hai nước không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Chỉ cần chúng ta có thể đưa ra đủ lợi ích, Giang Siêu chắc chắn sẽ đồng ý với chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 872: Vi thần tuân chỉ.


Đối phương nghe vậy thì rất kinh ngạc, hắn ta chỉ đề nghị thôi, ai ngờ đâu hắn ta lại bị ủy thác trách nhiệm.

Tuy nhiên, ngược lại người này cũng cảm thấy hắn ta có khả năng hoàn thành chuyện này. Hắn ta rất tự tin về khả năng nói chuyện khôn khéo của mình.

“Vi thần lĩnh chỉ...

Hoàng đến nghe vậy thì gật đầu nhẹ. Lúc này, ông ta nhìn về phía người họ Tần tên Tân Chân kia nói: “Tân ái khanh, chuyện bên phía Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến, ta giao cho ngươi rồi...

“Vi thần tuân chỉ...”

Lúc này, hoàng đế lại nhìn về phía mấy người võ tướng nói: “Tông Bích, Lâu Thất, Tông Vương, trẫm cho các ngươi ba mươi vạn đại quân để đi về phía biên ải chặn lại Tha Liệt.

Các ngươi nhất định phải cản lại được tốc độ tấn công của Tha Liệt để chờ đợi tin tốt của Tần ái khanh bọn họ.

Bây giờ, sự tồn vong của nước Kim chúng ta phụ thuộc vào hành động lần này rồi.

Ba tên võ tướng nghe vậy thì gật đầu nhẹ.

Ba vị này là những người tướng lãnh Nữ Chân xếp ngang với Tông Hán và Hy Nhất.

Có bọn họ, khả năng ky binh thảo nguyên phá được biên ải, đánh thẳng vào hoàng cung là không cao.

Tuy nhiên, nếu muốn đánh bại được ky binh thảo nguyên thì chỉ có thể liên hợp với ba nhà khác mà thôi.

Ông ta không biết bên mình có thể thuyết phục được ba nhà giúp đỡ hay không.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc nếu bọn họ thua, ba nhà kia chắc chắn cũng sẽ bị ky binh thảo nguyên tấn công, ông lại tràn trề niềm tin trở lại.

Chỉ cần ba nhà kia không phải người ngu, có lẽ chắc chắn sẽ không mặc kệ để bọn họ bị tiêu diệt. Chỉ cần có thể ngăn cản được ky binh thảo nguyên, dù có phải trả cái giá đắt hơn nữa, ông ta cũng chấp nhận.

Một bên khác, Giang Siêu lúc này cũng đã biết Lý Thành Khuê chiếm được khu vực Liêu Đông của Nữ Chân, bây giờ đang chuẩn bị tấn công về phía Tân Bắc Châu phủ của Trung Hoa.

Hắn phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện đi đến Tấn Bắc Châu phủ để phòng thủ.

Đồng thời, hắn cũng đã biết chuyện ba mươi vạn ky binh bộ Bột Nhi Chi Kim từ thảo nguyên dưới sự dẫn dắt của con trai thứ ba Tha Liệt của thủ lĩnh bộ tộc là Thiết Mộc Chính đã đánh vào biên ải của Nữ Chân.

Đối với chuyện này, Giang Siêu đã phái ra mười vạn quân Con Cháu mới huấn luyện, cộng thêm năm vạn quân Con Cháu lão làng đi đóng giữ.

Trừ việc đóng giữ ra, Giang Siêu cũng tăng cường công nghiệp nghiên cứu quân sự.

Cũng đã nửa năm trôi qua kể từ khi hắn giết giặc Oa quay lại thôn Kháo Sơn đến nay, kế hoạch năm năm được lập ra cũng đã bắt đầu rồi.

Trong kế hoạch năm năm này, Giang Siêu còn lập ra một công ty xây dựng do chính phủ quản lý chuyên phụ trách thi công xây dựng đường cái. Đó chính là con đường nối liền khắp Trung Hoa.

Chỉ khi có giao thông thuận lợi, sự phát triển của các bên mới nhanh được.

Hơn nữa, Giang Siêu cũng đang chuẩn bị để có thể chế tạo xe hơi.

Giang Siêu làm những điều này là vì lực lượng nòng cốt của quốc gia.

Xây dựng đường cái là một bộ phận của kế hoạch năm năm, vẫn còn rất nhiều bộ phận khác.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 873: Đến khi mọi người


Ngay cả Trương Thanh Ti cũng thừa nhận phương pháp của Giang Siêu rất tốt rồi, xem ra hắn rất có bản lĩnh.

Mọi người vội vàng mang bệnh nhân vào phòng.

Dưới sự yêu cầu của Trương Thanh Ti, mọi người khiêng người rất cẩn thận.

Bên kia, Lý Nhị Ngưu nhanh chóng chặt một đám lau sậy về, lại nhờ bách tính xung quanh giúp làm sạch và loại bỏ ruột.

Đến khi mọi người đặt Trịnh Nhị Oa xuống giường, Lý Nhị Ngưu cũng cầm mấy cây lau đi vào.

Giang Siêu nhận cây lau, nhìn chúng đã được móc sạch ruột thì gật đầu.

Hắn lại nhìn Trương Thanh T¡ đang buồn rầu đứng trước mặt bệnh nhân mà nở nụ cười.

Dù nàng ấy biết cách cứu người, nàng ấy chưa bao giờ làm loại phẫu thuật này, bảo nàng ấy làm, nàng ấy không chắc chắn lắm.

“Để ta làm đi...” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.

Lời nói của hắn làm Trương Thanh Ti rất ngạc nhiên, người xung quanh cũng thế, mọi người đều đưa mắt nhìn nàng ấy.

Bọn họ hy vọng Trương Thanh Ti sẽ đích thân làm, bất kể thế nào thì họ cũng quen nàng ấy, còn Giang Siêu, họ chỉ thấy hắn nói rất hay, nhưng rốt cuộc có làm được không thì không ai biết.

“Chuyện này liên quan đến mạng người, không ai dám chắc Giang Siêu có thể cứu được người.

Trương Thanh Ti nhìn Giang Siêu chăm chú, trong ánh mắt sáng rực ấy là sự hỏi thăm.

Có điều, khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của hắn, nàng ấy thở dài, gật dầu với hắn.

Người xung quanh đều ngạc nhiên. Họ rất muốn phản đối, nhưng Trương Thanh Ti đã để Giang Siêu làm rồi, họ không tiện ngăn cản.

Giang Siêu đi tới, thuần thục cầm công cụ trong hòm thuốc lên.

Trong ánh mắt hoảng hết lại lo lắng của mọi người, hắn thành tạo mở một cái lỗ ở dưới xương sườn bên phải.

Nhìn thủ pháp của Giang Siêu vì vị trí hắn khoét lỗ, Trương Thanh Ti vốn đang lo lắng lại không khỏi khâm phục.

Nếu là nàng ấy làm, nàng ấy không tự tin nói mình làm được như vậy.

Nàng ấy rất khâm phục thủ pháp của hắn.

Sau đó, Giang Siêu khử trùng một đoạn lau rồi c ắm vào ngực bệnh nhân.

Rất nhanh, máu bắt đầu chảy ra theo ống lau.

Mấy phút sau, hơi thở của bệnh nhân trở nên thông thuận.

Người xung quanh thấy vậy thì không khỏi tỏ vẻ thán phục.

Lại qua mấy phút nữa, Giang Siêu thấy không còn máu chảy ra từ cây lau nữa mới rút cây lau ra.

“Máu bên trong đã chảy hết rồi, còn việc khâu vá để cho cô nhé, cố gắng đừng di chuyển bệnh nhân” Giang Siêu nói với Trương Thanh Ti.

Nàng ấy gật đầu liên tục, thái độ đối với Giang Siêu càng thêm cung kính.

Giang Siêu đang định dặn dò thêm vài câu nữa, bên ngoài lại có tiếng huyên náo, sau đó là một tiếng “ầm”.

“Người bên trong cút ra đây, trấn thủ Lưu đại nhân tới, còn không mau ra đón à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 874: Lưu Thông


“Tiểu tử, ngươi to gan thật, giết thủ hạ của bổn trấn thủ, lại còn dám ở lại đây.”

Tên mập lạnh lùng nhìn Giang Siêu.

“Lưu Thông, ngươi cũng to gan thận.

Nuốt mất vật tư của triều đình, mưu cầu tư lợi, giờ còn dám gây chuyện nữa, ngươi có mấy cái đầu để chém thế?”

Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông.

Lưu Thúc Bình đứng cạnh nhìn Lưu Thông, cơ thể khẽ run, tức giận đến đỏ mặt.

Ông †a há miệng định quát Lưu Thông, nhưng bị Giang Siêu cản lại.

Hắn muốn xem xem tên Lưu Thông này có thể vênh váo đến mức nào.

Đối diện, Lưu Thông nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và châm chọc.

“Ngươi nói bổn trấn thủ nuốt vật tư của triều đình, ngươi có chứng cứ không? Hơn nữa, dù cho bổn trấn thủ nuốt vật tư thật đi nữa thì ngươi làm gì được ta! Thúc phụ của bổn trấn thủ là thành chủ Dũng Thành, chỉ điều này thôi, một quan viên nho nhỏ như ngươi thì làm gì được ta chứ?”

“Bây giờ ngươi nên nghĩ xem ngươi còn có thể ra khỏi trấn Bồ Hà này được hay không cái đã đi”

Trong mắt Lưu Thông tràn đầy sát ý, nhưng nói đến đó, giọng hắn ta chợt thay đổi: “Nếu ngươi nghe lời hơn chút, ngoan hơn chút, chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.”

Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn Lưu Thông, người này vừa uy hiếp vừa dụ dỗ hắn đó hả? Dù sao, nếu hắn ta động thủ giết hắn thật thì e là không tiện giải thích.

Đương nhiên, nếu Lưu Thông quả thực mất hết lý trí mà muốn giết hắn, thì chỉ cần tìm bách tính gây chuyện, để mình chét trong cơn nổi loạn rồi giết tất cả bách tính đi là xong.

Hắn ta hoàn toàn có thể gán cái tội đó cho bách tính, nhưng chuyện này hơi phiền toái.

“Ồ... Thế ngươi nói xem ta nên nghe lời thế nào thì có thể sống đây?”

Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Lưu Thông đầy quỷ dị.

Hắn vừa dứt lời, gương mặt vốn tràn đầy sát ý của Lưu Thông lộ ra vẻ vui mừng, cũng có chút khinh bỉ.

Hắn ta còn tưởng Giang Siêu là người chính trực bất khuất cơ đấy, không ngờ hắn ta vừa dẫn người tới, tiểu tử này đã sợ rồi.

Lý Nhị Ngưu và Trương Thanh Tỉ ở phía sau nghe Giang Siêu nói vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả hai đều lo lắng cho sự an nguy của Giang Siêu.

Dù sao đi nữa, chọc vào Lưu Thông, có lẽ Giang Siêu khó ra khỏi trấn Bồ Hà.

Bọn họ không thể nào hiểu được, tại sao Giang Siêu lại bị Lưu Thông dọa sợ.

Nghe hắn nói thì hình như đã khuất phục Lưu Thông rồi.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 841: Tuy vũ khí hiện đại lợi hại


Trong khi bọn họ đang ngỡ ngàng, đội lính tinh nhuệ quân Con Cháu đã nhảy xuống thành rồi lao ngay vào cuộc chiến.

Tuy vũ khí hiện đại lợi hại, nhưng nếu để kẻ địch tới gần, thì chỉ có thể đánh tay đôi, chung quy vũ khí hiện đại có sức sát thương quá mạnh.

Bắn nhầm một cái có thể gây ngộ thương, vả lại, khi cận chiến, độ chính xác cũng sẽ giảm xuống.

Nếu ngươi cứ ỷ vào vũ khí hiện đại, thì rất có thể sẽ cho quân địch có cơ hội lấy mạng ngươi.

Tuy người nước Oa có thực lực mạnh, nhưng các chiến sĩ quân Con Cháu cũng không yếu, thậm chí xét về mặt ý chí chiến đấu, quân Con Cháu còn mạnh hơn những lính Oa đang sợ mất mật này.

Cuộc thảm sát một chiều bắt đầu từ đây, còn những Ninja gây rối loạn ở tuyến phòng thủ cũng bị quân Con Cháu bao vây g iết chết.

Sở Minh vẫn đang trốn ở cách đó không xa, bây giờ hắn ta chỉ cảm thấy sợ hãi, hắn ta chạy qua một hướng khác.

Bây giờ có thể chạy thoát khỏi đây hay không thì phải xem mình có tránh được sự truy đuổi của quân Con Cháu không đã.

Nhưng hắn ta là người Hoa Hạ, muốn lẻn ra cũng không khó lắm, hắn ta phải báo cho Tín Chức Hoàn biết tình hình ở đây.

Bằng không, nếu Tín Chức Hoàn chiến đấu với quân Con Cháu khi không biết sức chiến đấu của quân Con Cháu, thì có khả năng kết quả cuối cùng sẽ là toàn quân bị diệt.

Cùng lúc đó, trận chiến ở cổng Tây cũng dần đi đến hồi kết, những người Oa hoảng sợ vô cùng bắt đầu quỳ xuống xin tha mạng.

Chỉ có điều, sau khi Giang Siêu lạnh lùng nhìn những người Oa đang xin tha mạng, hắn chỉ nói ra bốn chữ!

"Một kẻ cũng không tha..."

Những kẻ này từng gây ra đau thương lớn cho Hoa Hạ, bọn chúng có chết vạn lần cũng không đủ để chuộc hết tội, nếu chúng đã có gan đến Hoa Hạ cướp bóc giết người, vậy thì phải nghĩ được đến kết cục sẽ chết.

Giang Siêu không phải là người nhân từ gì, hắn sẽ không thương hại những kẻ súc sinh này.

Giết... mới là kết cục của những người này.

Đợi đến khi trận chiến kết thúc, ba vạn người Oa chiếm giữ thành Dũng, hầu như bị giết hết trong thành Dũng, số người chạy thoát chưa đến một trắm người.

Sau khi biết tin người Oa bị tiêu diệt, những người dân đang trốn trong nhà của họ đều đổ ra đường chào đón quân Con Cháu, tuy nhiên trong đám đông reo hò, vẫn có một nỗi buồn sâu sắc.

Trước khi quân Con Cháu tới, nhiều anh chị em ruột thịt của họ đã bị người Oa giết.

Lòng căm thù đối với người Oa của họ đã lên đến cực điểm.

Giang Siêu cho người giữ lại mấy tên người Oa, hắn muốn dò hỏi nơi ở hiện tại của người Oa từ miệng những người này.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 842: Nhưng khi bọn họ bắt đầu truy đuổi


Bên kia, sáu thành phố cũng được quân Con Cháu giành lại, sáu thành phố có tổng cổng hơn mười vạn quân địch, bị quân Con Cháu tiêu diệt tám chín vạn, số tàn quân còn lại sau khi chạy thoát thì bắt đầu chạy đến đảo Sơn Châu.

Quân Con Cháu chiến đấu xuất sắc, làm cho quân Oa lúc đến hừng hực khí thế nay gặp phải đả kích chưa từng có, đội quân mười mấy vạn người, giờ cộng lại chỉ còn sáu bảy vạn.

Phần lớn quân Oa bị thương vong ở trong sáu thành trì, bọn họ không ngờ kết quả sẽ như vậy.

Bọn họ cũng càng không ngờ, rõ ràng quân bên mình đông hơn đối thủ gấp mấy lần.

Nhưng cuối cùng đối phương chẳng tổn thất gì mấy, còn bọn họ lại bị tiêu diệt gần hết.

Nếu không phải còn có các Ninja tử sĩ ra tay.

Phỏng chừng, toàn quân bọn họ đã bị tiêu diệt rồi.

Mà sau trận chiến lần này, đội Ninja của họ cũng không còn một phần mười.

Bây giờ muốn dựa vào ưu thế của Ninja là rất khó.

Thế là mấy thế lực bắt đầu tiến về phía Sơn Châu phủ, bọn họ dùng thuyền chiến của hải tặc chạy tới đảo Phổ Đà.

Trừ người Oa ở bên thành Vân Liên là ở phía trên Sơn Châu phủ ra, năm thế lực còn lại đều ở hạ du của Sơn Châu phủ.

Năm thế lực có tổng khoảng bốn vạn người, bọn họ đi bằng ba trăm chiếc thuyền hải tặc tiến về phía Sơn Châu phủ.

Bọn họ chia làm năm lực lượng và di chuyển riêng, mỗi thế lực có khoảng sáu mươi thuyền hải tặc.

Đợt thuyền hải tặc đầu tiên chở người Oa từ thành Vân Liên đi tới Sơn Châu phủ, khi đi qua cửa sông Trường Giang một đoạn không xa, bọn họ trông thấy trên biển có sáu con tàu chi3n cực lớn.

So với thuyền hải tặc có cố nhét cũng chỉ nhét được hai trăm người của bọn họ, những con tàu chi3n khổng lồ đó to hơn không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa, thân tàu được thiết kế rất mới lạ lại làm họ mở rộng tầm mắt thêm lần nữa, điều này khiến cho chủ tướng người Oa dẫn đội lần này là Tỉnh Thượng Ngạn rất mừng.

Nếu cướp được sáu chiến hạm này về, thì chắc chắn chiến lực bên hắn ta sẽ tăng lên mấy bậc, đến lúc đó, cho dù là Tín Chấp Hoàn, có khi cũng phải dựa vào hắn ta.

Nghĩ tới đây, Tỉnh Thượng Ngạn vội vàng lệnh cho hơn sáu mươi chiếc thuyền hải tặc của mình đuổi theo chiếc tàu chi3n khổng lồ đằng trước.

Dựa vào việc bọn họ có sáu mươi chiếc thuyền chiến, cướp sáu con tàu lớn này là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

Quân số bên họ là gần tám nghìn người, chỉ cần bao vây sáu con tàu này, rồi lên tàu đánh cướp là có thể dễ dàng cướp được tàu rồi.

Nhưng khi bọn họ bắt đầu truy đuổi, Tỉnh Thượng Ngạn kinh ngạc nhận ra, tốc độ của thuyền hải tặc bọn họ không cùng đẳng cấp với tàu đối phương.

Dù bọn hắn đã đuổi theo đứt cả hơi, những bọn hắn không những không theo kịp sáu con tàu đó, còn càng ngày càng bị bỏ xa.

Ngay khi Tỉnh Thượng Ngạn đang tràn ngập tức giận và không cam lòng, đột nhiên, hắn ta phát hiện con tàu đằng trước lại đang quay đầu.

Chẳng mấy chốc, những chiếc tàu này đã chạy về phía hơn sáu hơn thuyền hải tặc của bọn họ.

Nhìn thấy cảnh này, Tỉnh Thượng Ngạn mừng rỡ, hắn ta nghĩ ông trời cũng đang giúp hắn ta, giờ hắn ta không muốn thu nhận sáu con tàu bảo bối này cũng không được.

Trong lúc đắc ý và cười khẩy, hắn ta ra lệnh cho đội thuyền nghênh đón con tàu lớn, và cho chiến thuyền tăng tốc.

Sau khoảng một canh giờ, cuối cùng khi hai bên sắp chạm trán, lúc này Tỉnh Thượng Ngạn cũng nhìn rõ những người trên con tàu rồi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 843: Sau đó


Đột nhiên, trên con tàu chi3n bốc lên ánh lửa, sau đó một loạt tiếng nổ lớn vang lên.

Sau đó, còn chưa đợi các thuyền chiến tiếp cận con tàu trong phạm vi ba trăm mét, thân thuyền của họ đã bị băn ra các lỗ lớn.

Tiếp đó, nước bắt đầu tràn vào thân thuyền. Thuyền chiến đã mất khả năng di chuyển.

Mắt thấy thuyền sắp chìm.

Tỉnh Thượng Ngạn nãy còn vô cùng tự tin tính cướp tàu, bây giờ hắn ta chỉ còn thấy hoảng sợ và không thể tin nổi.

Hắn †a còn chưa hoảng sợ xong, sáu con tàu. lại bắn tiếp.

Chỉ cần thuyền chiến lại gần con tàu chi3n trong phạm vi năm sáu trăm mét, tất cả đều bị bắn hỏng thân thuyền.

Mọi người trở nên im lặng.

Vừa mới giao chiến, bọn họ đã tổn thất ba mươi thuyền chiến, thuyền chiến kế tiếp vẫn đang bị bắn phá.

Con số đang tăng lên nhanh chóng.

Nhìn thấy cảnh này, Tỉnh Thượng Ngạn hoảng lắm rồi.

Giờ đang trên biển, thuyền chiến là mạng của binh sĩ, một khi thuyền chiến chìm, những binh lính này gần như không có khả năng sống sót.

Dù bọn họ có bơi giỏi đi chăng nữa, muốn bơi về bờ, vậy phải có kỹ năng bơi mạnh cỡ nào mới làm được cơ chứ.

Trong cơn hoảng hốt, hắn ta bắt đầu chỉ huy thuyền chiến của mình quay đầu bỏ chạy, giờ còn đánh kiểu gì nữa!

Chưa tới gần đã bị đánh chìm rồi.

Cũng không biết rốt cuộc sáu con tàu đó đã dùng vũ khí gì, bắn thuyền nào chuẩn thuyền đó, chỉ cần là thuyền bị bắn trúng thì không cái nào không chìm.

Khi Tỉnh Thượng Ngạn dẫn người của mình bỏ chạy, sáu chiếc tàu bắt đầu đuổi theo bọn họ.

Đông Ly Sơn đang đứng trên một con tàu trong số đó, ở cạnh hắn ta là các chiến sĩ, các lính thủy quân Con Cháu.

Bọn họ đang cảm thấy sôi trào nhiệt huyết.

Đây là lần đầu tiên bọn họ đánh một trận sướng như này.

Quân địch còn chưa chạm được vào mép thuyền của họ đã tổn thất nặng nề.

Vừa nãy lúc quân địch tiến tới, trong lòng họ còn lo ngay ngáy cơ.

Nhưng ai ngờ kết quả lại như này. Hỏa pháo trên tàu có uy lực quá khủng khiếp, mới bắn vài phát những thuyền chiến kia đã bị bắn thủng rồi.

Nhìn lính Oa đang vùng vẫy trong nước, khi con tàu tới gần, quân Con Cháu trên tàu còn giơ súng lên bắn vào những tên lính Oa đó.

Nước máu lập tức nhuộm đỏ cả một vùng biển, lính Oa từng ngông cuồng không ai bì nổi, gây ra thương vong cho bách tính vùng duyên hải, lúc này đã trở thành những con cừu non chờ bị làm thịt.

Trong cơn hoảng hốt, Tỉnh Thượng Ngạn bỏ chạy sang hướng khác, hắn ta không còn lòng dạ nào mà đi nhờ vả Tín Chức Hoàn nữa.

Con đường đẳng trước bị một tàu chi3n chặn lại.

Đối phương lại đuổi theo hắn ta, bây giờ hắn ta rất hối hận, sớm biết con tàu này kh ủng bố như vậy, hăn ta đã không nổi lòng tham.

Nếu hắn ta khiêm tốn không đuổi theo con tàu, len lén bám theo ở đẳng sau thôi.

Thì có lẽ hắn ta sẽ không rơi vào cảnh ngộ như bây giờ.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 844: Bọn họ nghĩ thì rất hay


Bọn họ nghĩ, chạy rải rác như thế có thể làm cho sáu con tàu mất phương hướng, đến lúc đó, chắc chắn sẽ có vài thuyền chiến hoặc mấy chục thuyền chiến chạy thoát.

Bọn họ nghĩ thì rất hay, nhưng họ lại quên tốc độ di chuyển của con tàu chi3n, trước đó con tàu vẫn được điều khiển bằng cánh buồn và sức người.

Dưới sự điều khiển như vậy, đã đủ để ngược các thuyền chiến của bọn họ rồi, khi bắt đầu cuộc truy kích, Đông Ly Sơn dứt khoát cho thuộc hạ bật động cơ hơi nước.

Dưới sự vận hành của động cơ hơi nước, những thuyền chiến di chuyển bằng cánh buồm kia sao có thể là đối thủ của †àu chạy bằng hơi nước cơ chứ.

Vả lại, con tàu chuyển hướng linh hoạt, hoàn toàn không cần dựa vào cánh buồm.

Bọn họ như u linh trên chiến trường, hơn bốn mươi thuyền chiến đang tháo chạy ở đằng trước đều trở thành bia ngắm sống.

Nơi họ đi qua, những thuyền chiến bỏ chạy kia đều bị bắn hỏng.

Đông Ly Sơn cũng không có ý định tiêu diệt đến cùng, số người sống sót, hầu như chẳng được mấy người.

Lãng phí thời gian vào họ, không có lãi.

Cái mà Đông Ly Sơn muốn đó là phá hủy toàn bộ số thuyền chiến này, hắn đâu biết người trên những thuyền chiến này là ai đâu.

Lúc huấn luyện trước đó, bọn họ vẫn chưa phát hiện đội thuyền đăng sau, nếu không phải những tên này nổi lòng tham, đuổi theo bọn họ, phỏng chừng Đông Ly Sơn không phát hiện ra sự tồn tại của họ đâu.

Cứ thế, sau khi truy kích một lượt, ngay cả thuyền chiến của Tỉnh Thượng Ngạn cũng bị bắn hỏng.

Hơn sáu mươi thuyền chiến vốn đang đi thong dong trên biển, cuối cùng cả đám chìm hết xuống biển.

Những người nước Oa cùng với đám hải tặc giãy đạp trong nước, đa phần đều chìm xuống biển. Đông Ly Sơn cho sáu con †àu tuần tra xung quanh.

Chỉ cần phát hiện có người Oa bơi giỏi thì đầu cho các chiến sĩ trên thuyền băn chết.

Chủ tướng Tỉnh Thượng Ngạn cũng không tránh khỏi số phận bị bắn chết, đến lúc chết trong lòng hắn ta vẫn tràn ngập hối hận.

Sớm biết sẽ có kết quả này thì tại sao hắn ta phải đi trêu chọc con tàu ở đăng trước cơ chứ.

Đợi đến khi giải quyết xong toàn bộ quân địch ở đây, Đông Ly Sơn đưa mắt nhìn ra phía hạ du.

Thậm chí hắn còn có suy nghĩ dẫn theo hạm đội, đi tới Sơn Châu phủ bên kia cướp giết đám hải tặc và người Oa.

Nhưng cuối cùng hắn ta vẫn từ bỏ ý tưởng này, Giang Siêu bảo hắn ta huấn luyện số quân Con Cháu này trước, nhưng chưa ra lệnh cho hắn ta tác chiến.

Hắn ta không dám kháng lệnh, vả lại cảng tiếp tế của con tàu nằm ở Tùng Giang phủ bên này.

Nếu hắn ta đi qua Tùng Giang phủ, đi xuống vùng hạ lưu không có nguồn tiếp tế.

Một khi dùng hết số đồ được cung cấp, thế thì thảm rồi. Không cẩn thận có khi còn để quân địch cướp mất sáu con tàu.

Mặc dù tàu chi3n có sức chiến đấu rất mạnh, nhưng cũng nhờ được lắp các trang bị tiên tiến, cùng với khả năng dẫn đường của chính con tàu.

Đặc biệt là động cơ hơi nước, nó cần được cung cấp đủ than cốc, những chỗ khác tạm thời không cần.

Vả lại vì sự an toàn của mấy xưởng đóng tàu, nên Giang Siêu mới bảo Đông Ly Sơn thành lập hải quân, nếu hắn ta tự ý đi đến vùng hạ du tác chiến, e là sẽ đẩy các xưởng đóng tàu vào thế nguy hiểm.

Nếu khiến cho xưởng đóng tàu xảy ra vấn đề, vậy thì hắn ta thành tội nhân mất.

Sau khi từ bỏ ý tưởng hấp dẫn này, Đông Ly Sơn chỉ huy †àu chiến tuần tra trên vùng biển này thêm lần nữa.

Còn ở bên kia, năm thế lực khác đang đi về phía Sơn Châu phủ.

Bọn họ không hề biết tình hình ở Sơn Châu phủ.

Bọn họ chỉ nghĩ theo bản năng là muốn hợp binh với Tín Chức Hoàn ở Sơn Châu phủ.

Suy cho cùng, hiện tại số quân của mỗi nhà chưa đến một vạn người. Không cẩn thận một cái có khi sẽ bị quân Con Cháu tiêu diệt.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 845: Chủ công


“Chủ công, quân đội của chúng ta... Bị diệt toàn bộ rồi...”

Sở Minh đau thương nói với Tín Chức Hoàn ở trước mặt.

Hắn ta làm cho người chủ trì như Tín Chức Hoàn rất kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy sự không tin.

Vừa rồi Tín Chức Hoàn còn đang đợi tin tốt, hắn cứ nghĩ rằng Sở Minh mang tin tức tốt đến cho hắn, không nghĩ đến lại xuất hiện tình huống như vậy.

“Ngươi nói gì, ngươi nói lại lần nữa xem...”

Tín Chức Hoàn đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Sở Minh với ánh mắt muốn giết người.

Sở Minh ngẩng đầu nhìn Tín Chức Hoàn, cả người run lên sợ hãi.

Lưu Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn đệ tử bị Tín Chức Hoàn nắm lấy mà lo lắng.

“Chủ công... Quân Con Cháu kia, không biết đã dùng vũ khí quỷ dị gì mà có thể gây tổn thương cho chúng ta từ rất xa. Chúng ta còn chưa chạm đến góc áo của bọn họ đã bị giết rồi!"

“Ba vạn người giữ thành, toàn... Đều... Bị giết...”

Dù sợ hãi nhưng Sở Minh vẫn không dám giấu diếm, vô cùng sợ sệt nói.

“Bọn họ chết rồi, tại sao ngươi lại còn sống... Tại sao... Tín Chức Hoàn nghe vậy thì sự tức giận cũng lên đến cực điểm, dù hắn không muốn chấp nhận kết quả này nhưng lại không thể không thừa nhận.

Hắn rút đao bên hông ra, một đao đâm vào người của Sở Minh, máu tuôn ra, hắn lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ đều không có ở đây, vậy ngươi... Cũng xuống với bọn họ đi!”

Liễu Sinh Nhất Đao là đại tướng tâm phúc dưới trướng của Tín Chức Hoàn, mạng của hắn ta có giá hơn Sở Minh nhiều.

Nếu Liễu Sinh Nhất Đao chết rồi, Sở Minh lại còn sống, sao Tín Chức Hoàn có thể để Sở Minh sống một mình được.

Sở Minh cảm nhận được sự đau đớn đến từ thân thể mà không dám tin nhìn Tín Chức Hoàn, mắt đầy sự hoảng sợ và cả nỗi tuyệt vọng mãnh liệt và hối hận.

Nếu sớm biết kết quả cuối cùng là như thế này, hắn...

Đã không nương nhờ những người Oa này.

Ở trong mắt người Oa, bọn họ chỉ là bia đỡ đạn, chỉ là công cụ mà thôi, muốn giết thì giết!

Lưu Tùng run run khóe mắt nhìn Tín Chức Hoàn chém giết đệ tử của hắn ta ở ngay trước mặt, dù hắn ta rất phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù vậy hắn ta vẫn thấy rất đau đớn.

Đáng tiếc, bây giờ hắn ta đã không còn đường lùi nữa rồi. Từ khi hắn ta đầu quân vào người Oa, vận mệnh của hắn ta cũng đã gắn liền với người Oa.

Nếu muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình, rằng tại sao hắn ta lại chọn phản bội người Hoa như vậy.

“Người tới... Điều tra rõ ràng cho ta những chuyện đã xảy ra... Tín Chức Hoàn ta, chắc chắn phải để những người Hoa này phải trả giá đắt... Nhất định...”

Tín Chức Hoàn ném xác của Sở Minh ra, gào lớn với người dưới trướng.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top