Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
Chương 304: Vụ việc ồn ào ở nhà ăn


Giờ ăn trưa đã tới, Dương Hồng dìu Mộc Hạ tới phòng y tế để nắn lại chỗ chân bị bong gân. Nắn xong thì anh dìu cậu tới nhà ăn, để cậu ngồi yên vị trên ghế rồi mới đi mua cơm. Giờ này nhà ăn vô cùng đông đúc, đã muốn trải qua khoảng thời gian ăn trưa bình yên nhưng cây muốn lặn mà gió chẳng chịu.

"Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây được không?"

"Xin lỗi, nhưng bàn này chật rồi""Nhưng tôi thấy chi có cậu ở đây thôi mà, chỗ ngồi cũng còn rất nhiều"

"Cậu biết chỗ ngồi còn rất nhiều à, tui tưởng mắt cậu có vấn đề đó. Nhìn đi nhà ăn rộng thế này, dư cả đống chỗ trống cậu không ngồi lại xin tôi ngồi ở đây. Hỏi thật nhé! Chúng ta thân tới mức đó rồi à?"

"Nhưng...nhưng mà"

Mộc Hạ chỉ mới nói mấy lời mà tên kia đã bắt đầu bù lu bù loa cả lên, khóc đến hoa lê đái vũ. Nhiều người xung quanh thấy vậy cũng bắt đầu bàn tán không thôi, dư luận nhanh chóng chia ra hai chiều hướng.

"Cậu kia khóc nhìn thương quá, Mộc Hạ quá đáng thật đấy. Dù gì người ta cũng chỉ muốn ngồi cùng thôi mà"

"Gì vậy má, Hạ Hạ đâu phải dạng người hẹp hòi như vậy. Rõ ràng cậu ta không biết ý tứ trước, tự nhiên không thân thiết gì, đã tới hỏi xin ngồi cùng thì cũng biết ý như nào khi bị từ chối đi chứ"

"Thằng đó có gì mà mày binh dữ vậy? Não mày hỏng rồi à, nó sai rành rành ra ở đó. Hạ Hạ của mày làm con người ta khóc như vậy mà còn binh được, đúng là thể loại fan não tàn có khác.

"Ủa gì vậy má, tự nhiên chửi nhỏ. Nhỏ thấy Hạ Hạ như nào thì nhỏ bênh thôi, với lại cậu kia mới vô được mấy ngày có gì đặc biệt mà mấy người binh dữ vậy"

"Tao nói fan của thằng dị hợm kia ngu quả không sai, người tụi mày vừa bảo không có ý tứ ấy là đồ đệ thân truyền của HAJ đấy. Ai dám đụng"



"Gì vậy thắng này, có bằng chứng xác thực chưa. Hay bây thấy nó nói chuyện mấy câu với đại lão mà mường tượng cho là sự thật đây""Mắt thấy cậu ta thân thiết với các đại lão như vậy không lẽ lại sai"


2:00

"Tao bảo nó ngu mà nó đâu có nghe, tao thấy Hạ Hạ còn xứng làm đồ đệ hơn cậu kia"

Dương Hồng vừa đứng đợi cơm vừa nghe mọi người bàn tán mà không thể không sốt ruột, sau khi nhận được cơm anh nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.

*Nhức...nhức cái đầu rồi đây*

Mộc Hạ bình thản mà nhìn người này diễn trò, cậu chẳng hiểu bản thân đã đắt tội với người này chưa mà sao sóng cứ đập mạnh vào người thế này. Mộc Hạ định lên tiếng thì Dương Hồng đã quay lại với mấy suất cơm trưa, đặt mấy hộp cơm lên bàn ngay ngắn xong thì chiếc mõ hỗn của anh bắt đầu mở phong án.

"Ai làm gì mày mà mày khóc, mày đừng tưởng vụ ban nãy tao không thấy mày làm ra hành động gì. Mắt tạo tia nhanh lắm, mày khoải phải chối"

"Nhưng...hức tôi đâu có làm gì đâu, đột nhiên Mộc Hạ cậu ấy tự ngã ngay bàn của tôi mà. Sao anh không nghĩ là do cậu ấy cố tình làm vậy để....để... hức hức"

"Bớt giả trân lại, Mộc Hạ rảnh đâu mà ngã ngay lúc đó. Thử nghĩ đi nếu ngã thì cùng lắm em ấy đâu đến nỗi mà ngã ngay bàn của mày, mày là cái thá gì mà đổ oan cho em ấy. Tính Mộc Hạ như nào ai trong cả cái Viện Quốc Gia này không biết, với lại mày mới mấy bữa nay. Mộc Hạ đau nghỉ phép tịnh dưỡng ở nhà, giờ mới quay lại. Em ấy căn bản chẳng biết mày là ai, thì thử hỏi xem Mộc Hạ hại mày thì được ích lợi gì. Không lẽ vì tin đồn mày em đồ đệ của đại lão HAJ mà ghen tỵ à"

"Tôi không có biết, tôi không có đổ lỗi cho ai cả. Chỉ là....chỉ là....oa oa"Cậu ta ngày càng khóc lớn hơn, Mộc Hạ ngồi im mà quan sát. Cậu nhìn về phía Dương Hồng, dường như anh rất mất bình tĩnh rồi đấy, ngã tư còn in hằn rõ nét trên trán luôn rồi. Ôi! Thật là tam tai mà.
 
Chương 305: Anh trai tới đón em trai về nhà


"Nín dùm đi má, ai làm gì mà cứ khóc hoài. Lớn già đầu rồi chơ có phải con nít đâu mà hỡ tý là mau nước mắt vậy. Ông đây chưa đấm mày một phát là còn nể mặt mày lắm rồi đấy"

Mộc Hạ thấy vụ việc này đi hơi xa rồi bèn ngăn Dương Hồng lại:

"Được rồi anh, ngang đây thôi. Dừng lại được rồi, cậu ta mà khóc thêm tý nữa thì em đau đầu chết mất"

"Được rồi"

Dương Hồng nhẹ nhàng nhìn cậu ta, không nói không rằng chỉ bảo cậu ta cút rồi cũng về chỗ ngồi mà ăn cơm. Cậu ta thấy vậy vẫn đứng lý ở đó mà khóc, lúc này hai người cũng bó tay bó chân. Mộc Hạ từ đầu căn bản không đụng chạm tới người này nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại thù địch cậu như vậy nữa.

Lúc này, Mỹ Hiên từ đằng xa đi tới. Cậu ta đột nhiên ánh lên sự vui vẻ, mà chạy tới phía cô. Mỹ Hiên nhanh chóng né đi không cho cậu ta chạm vào mình. Điều này làm cậu ta quê độ trước bao nhiêu ánh mắt.

Mỹ Hiên bình thản đi tới ngồi xuống bàn rồi mở hộp cơm đã được Dương Hồng mua dùm từ trước ra ăn, cô đói sắp xỉu tới nơi rồi. Đang ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó nên cô bèn dừng lại động tác của mình mà hỏi Dương Hồng.

"Mà ban nãy có chuyện gì à, sao căn tin có vẻ ồn ào hơn thường ngày vậy?"

"Giáo sư không biết đấy thôi, có người mặt dày vô liêm sỉ lắm. Người ta tới hỏi Hạ Hạ xem có cho ngồi cùng không, trong khi hai người chẳng thân thiết gì. Hạ Hạ từ chối một cái liền khóc như mưa, ấy vậy mà còn đứng đó nãy giờ không biết xấu hổ"Lúc này Mỹ Hiên mới quay lưng nhìn ra đằng sau, đúng là có người đứng ở đó còn đang khóc rất nhỏ. Chợt ánh mắt cô không lấy một tia hảo cảm nào.

"Đúng là được mở man tầm mắt"

Cứ thế chẳng còn ai quan tâm tới cậu ta nữa, may cho cậu ta có người thương tình dắt đi ăn cơm. Không chắc cũng nhịn đói đứng lý ở đó cả buổi mất. Ăn xong Mỹ Hiên quay lại phòng nghiên cứu, Dương Hồng dìu Mộc Hạ ra cổng để người nhà đón về.

Chơ chân Mộc Hạ ngày càng sưng to, cần được tĩnh dưỡng. Chiếc xe đắt tiền nhanh chóng chạy tới đậu ở một góc cổng, chỗ đó rất khuất người thấy.

"Hạ Hạ, người nhà em tới chưa vậy?"



"Để xem nhắn tín hỏi anh trai đã ạ"

Mộc Hạ mới gửi tin nhắn đi thì ngay lập tức anh Trí Khanh đã rep lại, Dương Hồng nhìn nãy giờ cũng chỉ thấy có chiếc xe sang đậu ở góc khuất kia thôi. Mà thường ngày Mộc Hạ ăn uống rất tiết kiệm, lại còn thường xuyên đi xe bus tới trường nên anh cũng không lấy một chút nghi ngờ về chiếc xe kia. Vì giá cả của nó rất chát.


Dương Hồng có nằm mơ thì bản thân cũng không bao giờ kiếm đủ tiền mua được chiếc xe cổ đó, nhưng điều làm anh chết đứng ngay tại chỗ chính là cái nhan sắc quá ư là thần tiên của chủ xe.

"Hạ Hạ, nhìn đi. Má ơi, khí chất bất phàm vãi. Ủa mà hình như người kia đang đi về phía này phải không?"

Mộc Hạ khẽ cười không nói, để đến khi Trí Khanh đi tới đứng hiên ngang trước mặt cậu thì cậu mới mở miệng.

"Anh hai""Bảo bối ngốc của tôi ơi, sao em lại bị thương nữa rồi. Em biết cả nhà nghe em báo tin suýt nữa rủ nhau lao tới đây rồi không? Chắc là em đau lắm"

"Em không sao mà, à giới thiệu với anh. Đây là anh Dương Hồng, anh ấy là bạn tốt của em đấy ạ"

Dương Hồng sau câu nói của cậu liền chết sững tại chỗ, anh thầm quan sát người anh trai ruột của Mộc Hạ. Quả thật hai anh em nhà này quá đẹp, đẹp tới nỗi không có điểm nào để chê. Mộc Hạ tuy bị đột biến gen nhưng nhan sắc của nhà này vô cùng giống nhau, giống tới mức ai bảo hai người đi làm xét nghiệm huyết thống thì có mà điên rồi.

"Em chào anh ạ"

"Cảm ơn em đã chăm sóc em trai bảo bối của anh"

"Không có gì đâu ạ, Hạ Hạ rất ngoan. Em xem em ấy như em trai ruột của mình vậy, em rất yêu quý em ấy"

Trí Khanh gật đầu cười, nói chuyện một hồi với Dương Hồng thì anh cũng bế Mộc Hạ lên xe để về nhà nghỉ ngơi. Dương Hồng thấy trễ giờ vào tiết rồi nên cũng không nán lại nữa mà tạm biệt hai anh em.

Sau khi bóng của Dương Hồng mất hút thì Trí Khanh mới bế Mộc Hạ đi về phía xe, đặt nhẹ em trai cưng ở ghế phụ thì chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh rời đi.
 
Chương 306: Nhà vẫn là nơi tốt nhất


Sau khi về tới nhà, Trí Khanh dặn dò người hầu một lượt. Lên kế hoạch rõ ràng cho họ rồi nói lời cảm ơn với mọi người. Anh còn chu đáo tách cả măng cụt cho Mộc Hạ ăn, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi ăn trên sofa thì mới gọi điện cho bác sĩ riêng tới khám.

Không lâu sau bác sĩ đã tới, ông ấy nhẹ nhàng xem xét cổ chân đang sưng phù lên của cậu.

"Sưng to đấy, tạm biệt hạn chế đi lại đã. Bác sẽ kê đơn cho em cháu uống vài hôm, nhớ kết hợp với việc xoa bóp sẽ gia tăng hiệu quả. Nếu dùng hết thuốc mà chưa lành thì tới bệnh viện khám tổng quát đi nhé"

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bác"

Trí Khanh tiễn bác sĩ về sau đó đi vào ngồi cạnh Mộc Hạ, tâm tình cậu đang rất vui vẻ điều này làm anh vô cùng bất lực.

"Đứa ngốc này, đau như vậy mà không than vãn gì với anh cả sao"

"Không đau ạ, hì hì"

Trí Khanh bất lực mà cười, anh vươn tay xoa đầu em trai nhỏ. Mới xoa được một chút thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, Thảo Anh lúc này hớt hải chạy vào nhà. Cô đi nhanh về phía Mộc Hạ mà nắm lấy tay cậu không ngừng lo lắng mà hỏi han:

"Hạ Hạ yêu dấu của chị, em đã hết đau chưa. Nói chị nghe ai dám đụng vào em để chị lên nhổ lông nó. Ôi! Em trai bảo bối của chị, chân em"

Thảo Anh bù lu bù loa quá trời quá đất, Trí Khanh thở dài tách cô ra. Người hầu đứng một bên đỡ trán, rồi nhìn lại chiếc cổng lớn bị bỏ rơi bên ngoài. Thảo vội quá, chưa kịp để người hầu trong nhà mở cửa đã lao như điên về phía cổng rồi tông sập nó.Điềm Tâm!

Thấy tình hình khả quan như này, Trí Khanh chỉ biết bất lực mà gọi công ty

tới thay cửa tự động mới. Lần này thay loại mới nhất năm nay.



"Thảo Anh, ngồi lên ghế đi. Để yên cho Hạ Hạ còn nghỉ ngơi"

"Em biết rồi, chị xin lỗi"


"Không sao đâu ạ, chị Tiểu Anh cũng vì lo cho em quá thôi"

"Em trai ngoan của chị"

Thảo Anh lại bắt đầu cái tuyến phim lâm ly bi đát như sắp chia xa của mình part 2 thì Trí Khanh liền cắt đứt ngay và luôn, cả ba cuối cùng cũng ổn định lại mà ngồi ngay ngắn cùng nhau xem phim. Thợ lắp cửa được công ty điều tới rất nhanh, trong qua trình dọn dẹp và chuẩn bị lắp cửa mới thì chiếc xe của hai vị gia chủ lại phóng vào.Suýt nữa lại mất thêm cái cổng mới, ba mẹ cậu đỡ hơn cô không làm quá mọi chuyện lên nhưng cũng rất chi là ồn ào. Mộc Hạ lại không cảm thấy phiền chút nào, cậu cứ ngồi người không ngừng thôi. Và dường như cậu quên đi điều gì đó rất quan trọng.

Đến tận tối sau khi ăn xong, mẹ Đường dỗ cậu uống thuốc. Ba Hải xoa bóp chân cho cậu xong thì chị Thảo Anh bế cậu về phòng, lúc này cậu muốn chui xuống lỗ quá. Cậu không ngờ chị của mình lại khoẻ tới vậy, Trí Khanh thua trong việc oản tù xì nên không được bế cậu. Nhưng may thay anh là người giúp cậu đánh răng và chăm chút việc tắm rửa cho cậu.

Chỉ là bật nước nóng lạnh và một số món đồ chăm sóc da thôi. Sau khi thấy cậu đinh ninh rằng mình ổn thì anh mới an tâm về phòng, trước khi rời đi cũng không quên dặn dò cậu:

"Em để điện thoại bên người đi, có gì thì gọi cho anh. Anh sẽ qua giúp em, đừng ngại nhờ đến sự giúp đỡ của cả nhà nhé"

"Vâng ạ, em cảm ơn cả nhà rất nhiều ạ"

"Ngoan lắm"

Trí Khanh xoa đầu Mộc Hạ sau đó xoay người đi về phòng mình, cậu thấy Trí Khanh đã rời đi thì cũng nhảy lò cò vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Tuy hơi chật vật nhưng cậu vẫn sinh hoạt được như thường ngày, nói chung mọi việc rất ổn và thuận lợi.

Lúc này chiếc điện thoại bị cậu bỏ quên cũng được sạc pin, khi mở nguồn một loạt tin nhắn hiện lên trên dòng thông báo. Nhiều nhất là tin nhắn và cuộc gọi đến của Hàn Phong.
 
Chương 307: Lại phải ở nhà tịnh dưỡng


Mộc Hạ nằm ngửa trên giường bắt đầu rep từng tin nhắn một, cậu thường rep theo mức độ từ lớn tới trẻ. Nên dù Hàn Phong trong tim cậu chiếm một bị trí đặc biệt thì cậu cũng phải kinh trên nhường dưới trước đã. Hắn hiểu và cũng không bao giờ phàn nàn hay cảm thấy buồn phiền gì về chuyện này.

Ai cũng có nguyên tắc và cuộc sống riêng, có thể thay đổi cũng có thể thích nghi. Hàn Phong ngay khi nhận được tin nhắn của Mộc Hạ thì liên call video luôn.

:" Hạ Hạ bảo bối à, sao em lại bị thương rồi. Em còn đau không, tôi gửi ship thảo mộc qua cho em rồi. Thêm đó là những món ăn tẩm bổ nữa, em đã nhận được chưa?"

:"Em nhận được rồi, cảm ơn anh"

:"Em nói xem tôi nên làm gì với cái chân của tên đó đây, vặn ngược nó lại 180° hay là tra tấn từng chút một lên người hắn đấy"

:"Bạo lực là không tốt, anh không nên làm như vậy. Sẽ bị bắt đấy, anh vô tù rồi em sẽ cưới người khác không chờ anh đâu"

:"Sao tôi có thể tàn nhẫn như vậy được, nghe lời em. Tôi sẽ không vào tù đâu, tôi mà vào đó rồi Hạ Hạ sẽ chờ tôi đến già mất. Tôi hiểu tính của em mà"

:"Bớt xàm đi, ai mà thèm đợi một tên tù binh như anh cơ chứ"

:"Hửm, vậy sao. Vậy tôi phải làm sao đây hả quản ngục thân yêu"

:"Không biết"

Mộc Hạ bị trêu chọc đến mức đỏ mặt, tim đập không ngừng. Mọi biểu cảm của cậu đều bị hắn thu vào mắt, hắn biết dù cho hắn có giết người hay làm gì đó để bị bắt thì Mộc Hạ sẽ giận hắn lắm. Nhưng trong thâm tâm hắn biết rõ, người thương của hắn sẽ không bao giờ ghét bỏ và bỏ rơi hắn trừ khi hắn làm gì đi quá giới hạn của cậu.

Giả sử như giết cha, giết mẹ, giết anh, giết chị...chỉ cần đụng đến những người cậu yêu thương thì hắn cả đời này chỉ có thể gặp lại cậu ở dưới hoàng tuyền mà thôi. Xui thì hai người ở khác chỗ, một người xuống địa ngục, một người trên thiêng đàn.



Tâm lý hắn chưa vặn vẹo với biến thái tới mức vượt quá giới hạn của Mộc Hạ đâu, ghen thì ghen cho mấy vụ giam cầm chiếm hữu hắn đọc trên tiểu thuyết thì xin chê nghen. Nhìn thấy cậu khóc hắn đã không chịu nổi rồi, huống hồ gì lại chơ mấy cái trò không bằng một con súc vật như vậy được.

Có thể vì yêu mà giam cầm, nhưng tuyệt đối không hành hạ đánh đập hay làm mấy chuyện cưỡng ép người mình yêu được. Hắn không cho phép bản thân biến thành loại người chỉ biết làm tổn thương người mình yêu. Tâm niệm của hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ thay đổi.

Nói chuyện một hồi thì Mộc Hạ cũng ngủ quên, Hàn Phong dịu dàng nhìn cậu. Sau đó cũng lặng lẽ như lúc trước để điện thoại ở một bên mà nhằm mắt lại.

Sáng hôm sau, khi cậu thức giấc thì điện thoại vẫn còn đang nối máy. Hàn Phong bên kia đã dậy từ lâu nhưng vì hắn tiết nuối khuôn mặt đang say giấc kia của người thương mà không nỡ tắt call đi. Đợi đến khi Mộc Hạ thức giấc thì hắn cũng vừa mới tắm xong, do sự cố xảy ra bất ngờ nên giờ giấc sinh hoạt của cậu bị xáo trộn đôi chút (1)

Giả như sáng sớm cậu thường dậy sớm để chạy bộ và tập thể dục, đây là thói quen từ lúc nhỏ cho tới bây giờ nên Mộc Hạ không thay đổi được. Với lại thói quen này cũng là một thói quen tốt nên cậu cũng ỷ y để nó như vậy luôn.

:"Em dậy rồi à, chân có nhức không?"

:"Không ạ, chân đã đỡ sưng rồi ạ"

:"Em nên nghỉ ở nhà cho đến khi chân lành hẳn đi đã, việc học tuy rất quan trọng nhưng tôi không cho phép em làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân"

( :"Biết là như vậy, nhưng không đi học thì em cũng phải tham gia chương trình tài năng nữa. May mà chương trình đang trong giai đoạn chỉnh sửa lại sân khấu và hàng ghế cho khán giả chơ không em sẽ bị loại mất"

:"Em đừng lo, cứ tin ở tôi. Tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi khi bản thân chưa xuất trận đấu"

Hàn Phong nói là làm, không biết hắn dùng cách gì mà khiến cả một chương trình lớn phải hoãn lại buổi công chiếu tiếp theo tận một tuần liền. Tuy khán giả rất mong chờ nhưng do bên tổ chương trình đã đăng bài xin lỗi và giải thích lý do cụ thể nên ngoài việc chờ đợi thì bọn họ cũng không có cách nào khác.
 
Chương 308: Kế hoạch dự tính tiếp theo của Hoàng Nhạc


Thời gian thấm thoát trôi, chân của Mộc Hạ cuối cùng cũng lành hẳn. Sau những ngày được chăm sóc chu đáo thì cậu đã tròn lên thêm một vòng, nhờ đó mà mọi người đều rất hài lòng. Vì ở nhà ít khi ra nắng mà da cậu cũng ngày càng trắng hơn.

Nghỉ ngơi cũng đủ, Mộc Hạ quay lại trường học và tiếp tục tham gia chương trình. Mộc Hạ bắt xe bus tới trường quay từ sớm, lâu ngày không vận động cơ thể rồi nên cậu tranh thủ thay đồ tập mà tập luyện lại một chút.

Nếu đã bước trên con đường trả nghiệp này thì cậu không cho phép bản thân mình lười biếng được. Mộc Hạ tập uốn dẻo cơ thể và tập qua vài động tác của màn trình diễn sắp tới. Phải nói vòng kế tiếp là đấu đơn, lên các vòng sau sẽ hợp tác đấu đội. Nhưng debut thì không hoạt động nhóm mà sẽ chọn hoạt động riêng lẻ.

Mộc Hạ không chắc chắn về lịch trình bận rộn của mình nên mới chọn đi solo vì cậu không muốn làm vướng chân hay ảnh hưởng đến sự nghiệp của các bạn khác.

*Có người, ai lại đến sớm vậy?*

Phía bên ngoài cửa, thân ảnh của một nam nhân phải nói là đỉnh cao đang nhìn vào bên trong phòng tập. Người này không ai khác chính là tiền bối cùng phòng với Mộc Hạ, sau khi ngắm nhìn một loạt động tác uyển chuyển như thiên nga kia người nọ không ngừng cảm thán mà dành cho cậu một lời khen

*Đẹp thật, trước giờ mình chưa từng nhìn thấy một ngôi sao nào lại toả sáng như này ở thế hệ trẻ. Cậu nhóc này rất có tài năng đấy*

Để không làm gián đoạn việc cậu luyện tập người nọ bèn lặng lẽ rời đi, trên môi vẫn còn một nụ cười nhẹ. Hoàng Nhạc sau khi thấy được dáng vẻ tập luyện hăng say đó của cậu khiến anh có chút suy tính riêng trong lòng.

Lúc ban đầu, phòng ký túc xá phòng 1314 có tổng cộng bốn người.

Nhưng hai người còn lại, một người thì đã out khỏi chương trình, một người thì đã thành công ký hợp đồng với công ty nên không tham gia nữa. Điều này khiến dự tính ban đầu của Hoàng Nhạc lệch hướng, tuy nhiên giờ trong đầu anh đang nảy sinh một kế hoạch mới.

Anh không debut được SSR thì ít ra SS cũng phải được một chân, phần thi cá nhân thì anh tương đối tự tin. Còn thi nhóm thì anh đang phân vân vì anh cần những người đồng đội vừa là bạn vừa biết cố gắng. Cho ăn không chương mỡ chờ húp lại còn thích gây thị phi khác nơi thì anh chịu, loại người này có chết anh cũng không muốn hợp tác cùng.

Và người đầu tiên anh nhắm tới việc hợp tác chính là Mộc Hạ, Hoàng Nhạc đã xem qua hồ sơ của cậu. Rất trong sạch, tuy có nhờ người điều tra thêm thông tin phía sau nhưng mãi không tra ra được một chút gì. Thông tin dường như được ai đó bảo mật rất kỹ.


Quay về phía Mộc Hạ, cậu vừa làm một cú nhảy cao xoay vòng trên không vô cùng đẹp. Khi đạp đất còn không quên lộn nhào thêm vài cái nữa, tư thế và nhịp thở vô cùng duyên dáng và đều.

"Phù...cũng ổn rồi nhỉ?"

Mộc Hạ nói thầm với bản thân, tập luyện xong xuôi thì Mộc Hạ về lại phòng ký túc xá để tắm rửa thay đồ. Sau khi xong xuôi thì cậu chạy tới phòng tập tập trung với các thí sinh còn lại.

"Các bạn đã có mặt đông đủ rồi nhỉ? Rất lâu rồi chúng ta chưa có gặp nhau, vì sự chậm trễ này nên trong thời gian sắp tới lịch tập huấn của các bạn sẽ gia tăng thêm 3-4 tiếng để kịp với thời gian chương trình diễn ra và tuần sau. Tôi mong các bạn nghiêm túc cố gắng mà chấp hành, cộng thêm với đó các bạn nên biết cách kiểm soát cân nặng của bản thân đi. Đừng như ai đó, vậy mà lại béo lên trông thấy!"-Cố Như Hoa



"được rồi, các bạn nghe rõ đây. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ các bạn để các bạn có thể có được một màn trình diễn trọn vẹn nhất. Nên tôi mong các bạn nghiêm túc tập luyện"-Hồng Minh Tâm

"Trong quá trình tập luyện các bạn không nghiêm túc, không cố gắng khi lên sân khấu tâm lý các bạn không vững lại mắc nhiều lỗi sai thì đó chính là lỗi do bản thân của các bạn. Đừng đổ lỗi cho chúng tôi hay bất kỳ ai khác, các bạn đã nhớ chưa?"-Dương Nghiêm Tinh

Tất cả các thí sinh cùng nhau đồng thanh, chỉ có lão sư Thương Phiệt Quân là không nói gì. Anh ta chỉ đứng một bên quan sát, tầm mắt cứ hướng về phía Hoàng Nhạc và Mộc Hạ mà đánh giá. Rất nhanh ánh mắt đó đã được thu về, buổi luyện tập cũng đi vào nề nếp.
 
Chương 309: Tương lai của mọi người


Buổi luyện tập bắt đầu, thí sinh tham gia ai nấy cũng đều vô cùng háo hức. Đó chỉ là những tiếng đầu tiên mà thôi, sau vài tiếng trôi qua ai nấy cũng đủ hiểu cảm giác đến từ địa ngục trần gian. Vì việc lựa chọn lúc ban đầu, nên các lớp được chia ra từng phòng riêng mà tập luyện dưới sự giám sát của các

lão sư.

Nhưng vì có một số thay đổi nên các lão sư đã bàn bạc và bốc thăm lại với nhau, điều này tạo nên sự kích thích cho chương trình và khơi dậy sự tò mò của các thí sinh.

Phải nói sau vụ việc ngày hôm qua, Hoàng Nhạc cứ tiếp cận Mộc Hạ không ngừng. Nhưng cậu không để tâm, lão sư được điều vào lớp bọn họ là Thương Phiệt Quân. Khỏi phải nói nhìn vẻ mặt lãnh đạm và lạnh lẽo kia đi cũng đủ hiểu buổi tập luyện hôm nay và từ giờ về sau sẽ thảm như thế nào.

Nhưng kỳ thực Mộc Hạ không mấy quan tâm, việc của cậu thì cậu làm, ai làm gì thì cậu mặc kệ. Miễn không có ai gây chuyện hay ngán chân cậu là được. Rất lâu sau buổi công chiếu trực tiếp vòng tiếp theo cũng đã có lịch lên sóng, Mộc Hạ ngồi trong phòng trang điểm có chút hồi hộp đi. Dù gì đây cũng là lần đầu cậu làm một thực tập sinh idol mà.

Thợ trang điểm ngày hôm nay của cậu không ai khác chính là Bối Nguyệt, phải nói cô nàng đa năng thật đấy lại còn rất giỏi nữa. Cái tên trong giới của cô không ai là không biết, cô lấy bí danh là Fa.

"Tiểu bảo bối của tôi ơi, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào. Để coi, nên chọn bộ nào cho hợp với bài múa hôm nay nào."

"Cảm ơn cậu đã dành thời gian tới đây giúp mình chuẩn bị nhé"

"Trời trời, coi cậu kìa khách sáo quá đấy. Chúng ta là bạn thân mà, rõ chán chưa"

Bối Nguyệt khoanh tay giả vờ giận dỗi, mặt quay đi hướng khác. Thấy vậy Mộc Hạ liền bối rối mà làm nũng với cô:

"Đừng giận mà, tôi xin lỗi. Tiểu Nguyệt à, tha lỗi cho tôi nhé. Đi mà"

Nhìn vào khuôn mặt và ánh mắt cún con đó, ai có thể không mềm lòng được cơ chứ. May mà người đứng trước mặt cậu là Bối Nguyệt đấy, chơ đổi lại là Hàn Phong thì chắc chết lâm sàng rồi. Bối Nguyệt mủi lòng, tay bẹo bẹo lên má của Mộc Hạ mà mỉm cười vui vẻ nói:



"Được rồi, tha cho cậu đấy. Ai lại có thể giận dai một người dễ thương như này được chứ"

Không tốn thời gian thêm nữa, Bối Nguyệt nhanh chóng chọn trang phục phù hợp và đẩy Mộc Hạ vào phòng thay đồ. Khi cậu bước ra, cô đã ngỡ ngàng đến mức không thể thốt nên lời, và hôm đó trong nhóm chat cũ của bọn họ có thêm vài tấm ảnh mới của Mộc Hạ.

Trong thời gian ngồi đợi đến số báo danh, Mộc Hạ và Bối Nguyệt cùng nhau ngồi sau cánh gà mà nói chuyện.

"Hồi hộp chứ?"

"Có, có một chút. Dù gì cũng là lần đầu làm chuyện này"

"Lúc trước nhóm tụi mình còn đùa rằng lỡ đâu có một ngày Hạ Hạ chuyển hướng mà làm idol, ai ngờ lời nói đùa năm đó nay lại thành sự thật rồi "

"Cũng vui mà, dù lúc đầu không nghĩ tới. Nhưng tình thế bắt buộc phải tuân theo thôi, dù gì cũng là một loại trải nghiệm tốt. Nên thử sức một chút cũng không sao"

"Hạ Hạ vẫn lạc quan như thuở nào"

"Dạo giờ nghe đâu mọi người đều đã thực hiện được ước mơ của mình rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, Hàn Phong đã thành lập được công ty và từ hai bàn tay trắng mà làm nên tất cả. Lúc đầu tên đó cố chấp lắm, đi du học cái tự làm tự ăn không lấy một đồng chu cấp nào của gia đình. Cũng không vay mượn, nhờ vả bạn bè gì cả. Tụi mình giận lắm nhưng vì biết được lý do tại sao tên kia làm vậy thì lại mủi lòng. Tớ đã thực hiện được ước mơ thời còn đi học rồi, Chúc Thành đang từng bước trở thành một bác sĩ tốt. Lê Khiết cũng đã có thương hiệu nước hoa nổi tiếng của bản thân. Khiết Băng thì kế thừa sản nghiệp, cậu ấy giờ đã trở thành một chủ tịch tài giỏi. Nghe đâu Danh Quỳnh cũng đã phát triển gia nghiệp của nhà cậu ấy. Nhưng lâu lâu cậu ấy vẫn đắm chìm vào việc chế tác những món trang sức lấp lánh với giá cả trên trời, có khi còn nổi ngang cơ của chị hai cậu nữa ấy. Còn Hàn Vũ thì đang theo đuổi con đường làm tay đua chuyên nghiệp, Trương Nguyên lúc đầu phản đối đến đòi sống đòi chết. Nhưng dần dần dưới sự thuyết phục và đảm bảo của Hàn Vũ nên Trương Nguyên cũng đồng ý. Nói vậy thôi chơ sau này về già Hàn Vũ cũng tiếp quản công ty của gia đình thôi, nhà tên đó làm ngoại thương mà nên không có gì phải lo hết, theo đuổi đam mê là vậy nhưng nếu rảnh hắn cũng tới công ty phụ giúp bố mẹ việc quản lý. Hắn tiến bộ nhiều lắm, Trương Nguyên cũng không rảnh rỗi cho lắm, nhà cậu ấy làm bất động sản, nên cậu ấy học thiết kế. Cậu ấy chọn ngành học bao quát, từ thiết kế nội thất, .....nói chung nhiều lắm. Chỉ cần liên quan tới nhà cửa và đất đai thì có cậu ấy.Còn Thư Khoa cậu ấy về quản lý công ty rồi. Nhà cậu ấy toàn resort với những khu nghỉ dưỡng cao cấp mà nên không lo thiếu tiền. Còn mình thì cậu biết rồi đó nha"

"Thấy ai cũng thành công như này thật mừng"

"Đúng vậy, thật mừng"

Cả hai nhìn nhau cười, trong đáy mắt không che giấu nổi sự tự hào. Cuối cùng cũng đã đến lúc Mộc Hạ lên sân khấu.
 
Chương 310: Tụ họp đông đủ


Màn trình diễn của Mộc Hạ bắt đầu, dáng vẻ bước lên sân khấu của cậu vô cùng tự tin. Phía sau cánh gà còn có Bối Nguyệt đang chờ cậu quay lại, trong mắt mọi người cậu là một người không chịu thua trước khó khăn. Không có bất kỳ điều gì có thể làm cậu tuyệt vọng, vậy nên màn trình diễn hôm nay cậu sẽ làm thật tốt. (1

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, Mộc Hạ chụm hai tay lại với nhau cả người khom xuống theo chuyển động của tay. Khi nhịp điệu vào bài thì một cánh tay của cậu đưa lên chân cũng theo đó bắt chéo lại. Dưới ánh đèn rực rỡ Mộc Hạ cành toả sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, bộ trang phục Bối Nguyệt chọn cho cậu có tông màu trắng và xanh lá.

Phía dưới tuy là một chiếc quần rộng nhưng theo từng động tác uyển chuyển của Mộc Hạ thì nó xèo rộng ra như một chiếc váy. Cậu thật xinh đẹp, đẹp đến mức người ta chỉ muốn đắm chìm. Bài nhạc nhanh chóng kết thúc, Mộc Hạ thở vài hơi lấy sức sau đó cúi chào ban giám khảo. Cả khán đài im lặng như tờ, bỗng Bối Nguyệt đứng sau cánh gà nhanh chóng bắt lại nhịp mà vỗ tay. Cứ như thế mà mọi người cũng bất giác thoát ly khỏi điệu múa kia, cả khán phòng tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Hoàng Nhạc ngồi trên ghế cũng phải đứng dậy, ánh mắt anh sáng chói. Nụ cười tươi không kiểm soát được mà bất giác lộ ra. Náo loạn một lúc lâu thì cũng đến phần chấm điểm và nhận xét của khán giả. Phía sau không còn bất kỳ màn trình diễn nào nữa vì cậu chính là thí sinh cuối cùng của ngày hôm nay

rôi.

"Chúng tôi rất lấy làm ngạc nhiên với tất cả các bạn"- Cố Như Hoa

"Hôm nay, ở đây có hai thí sinh làm tôi rất ấn tượng. Màn trình diễn của hai bạn quả là xuất sắc, tôi đã được một phen mở mang tầm mắt đấy"-Hồng Minh Tâm

"Quả là tuổi trẻ tài cao, năng lượng sống và nhiệt huyết của các bạn thật đáng ngưỡng mộ"-Dương Nghiêm Tinh

"Tôi phải thừa nhận rằng hai thí sinh này rất nổi bật và vượt trội, chúc mừng hai bạn Hoàng Nhạc và Mộc Hạ. Hai bạn chính là người có số điểm cao nhất ngày hôm nay, số phiếu bầu của các bạn đã vượt xa những dự tính của chúng tôi và tổ chương trình. Các bạn rất được lòng khán giả, mong rằng các bạn sẽ tiếp tục cố gắng để đem đến những màn trình diễn tốt hơn"-Thương Phiệt Quân

Hoàng Nhạc và Mộc Hạ nghe vậy liền cúi đầu 90° mà cảm ơn lời khen của ban giám khảo, có khen thì cũng phải có chê. Nhưng nhìn chung thì cũng không có gì nhiều, chỉ cần khắc phục là được.

Vất vả quá đi, cậu và Bối Nguyệt cùng nhau đi ăn lẩu. Khi đến quán lẩu những khuôn mặt thân quen ngày ấy đều có mặt đông đủ, bọn họ không nói gì chỉ ôm chầm lấy nhau. Khoảng thời gian xa cách này thật dài.



"Được rồi đó bây, mau ngồi xuống thôi"-Lê Khiết

"Gọi món gì chưa đấy?"-Bối Nguyệt


"Tụi tao gọi rồi, vẫn như cũ mà. Tụi tao nhớ kỹ lắm, yên tâm"-Danh Quỳnh

"Màn trình diễn hôm nay của Hạ Hạ đúng là rất đẹp"- Khiết Băng

"Đúng đúng, đẹp đến mức tao không rời mắt khỏi sân khấu được luôn ấy. Lúc bất giác quay ra thấy đám này bịt kín mặt mũi ngồi ở đó tạo sốc vãi"-Trương Nguyên

"Không hẹn mà cùng gặp, chúng ta vẫn tâm linh tương thông như hồi đó"-Hàn Vũ

"Xa nhau lâu vậy nhớ chết mất, không cần nói đi đâu cũng biết trốn quen này hehe"-Thư Khoa

"Khoa Khoa nhà tao nói rất đúng, nên hôm nay ăn uống thả ga đi"-Chúc Thành

"Ăn đi, tạo mời. Bây đừng lo"-Hàn Phong

"Quả là đại gia, chi tiền rất hào phóng"-Mộc Hạ

Mọi người bất giác nhìn nhau cười, mùi vị của lẩu cay năm đó không thay đổi gì. Ăn vô cùng ngon, tuy thành công nhưng trốn quen xưa vẫn là tuyệt nhất. Tuyệt hơn cả là ta vẫn có nhau.
 
Chương 311: Nhẹ nhàng hôn lấy người


Trong không khí ấm cúng và nghi ngút khói bốc lên từ nồi lẩu cay, mọi người ngồi bên nhau tâm sự hết tất thảy những khó khăn và cố gắng mà bản thân đã trải qua và vượt qua nó như thế nào. Ai nấy đều hớn hở mà kể rất nhiều, bọn họ nói nhiều tới mức cứ ngỡ đây là lần cuối cùng được ở bên nhau vậy.

Và đó cũng là lần đầu tiên sau bao năm bọn họ cùng nhau động vào bia rượu, phải nói từ lúc chơi với nhau tới giờ dù cho có ra ngoài va chạm hay xã giao thì không một ai trong bọn họ làm trái lời hẹn ước năm đó. Bọn họ đã thành công và theo đuổi được ước mơ thuở ngây thơ, đến nay cũng vì lời hứa đó mà chưa từng đụng vào bia rượu khi không ở cùng nhau. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối bọn họ uống cùng nhau là vào lễ tốt nghiệp năm đó.

Hôm nay bọn họ quá chén, khi say bí tỉ mới cùng nhau đi về. Trên chiếc xe quen thuộc, cả đám ngồi với nhau như ngày còn khoác lên mình chiếc áo trắng. Bọn họ nói rất nhiều về ngày xưa, đến khi đến nhà từng người. Tiễn hết đám bạn an toàn vào trong nhà thì xe mới tiếp tục lăn bánh. Và vẫn như bao lần năm đó, Hàn Phong và Mộc Hạ là những người cuối cùng ngồi trên xe.

Sau khi biểu diễn xong, Mộc Hạ đã quay về phòng hoá trang để thay đồ và tẩy trang rồi mới cùng Bối Nguyệt rời đi. Hôm nay cậu thật sự rất vui, nhưng vì tửu lượng vô cùng kém nên giờ cậu say ngoắt cần câu rồi.

Mộc Hạ thoải mái mà nằm trên đùi Hàn Phong, hắn gồng mình mà im lặng ngồi lướt web. Người bên dưới dường như không muốn tha cho hắn một con đường tốt để tu tập, Mộc Hạ ngọ nguậy không thôi. Có vẻ như tư thế nằm này khiến cậu khó chịu, chợt Mộc Hạ ngồi phắt dậy. Hàn Phong giật mình rơi điện thoại xuống đùi mình.

Mộc Hạ cười ngốc mà nhìn Hàn Phong, đôi mắt lấp lánh cùng với đó lad giọng nói ngọt ngào như kẹo. Trong cơn say cậu bất giác làm nũng với Hàn Phong:

"Anh ơi....anh ơi"

"Tôi ở đây"

"Bế em đi, bế em đi mà. Em muốn được anh ôm cơ"

Hàn Phong đứng hình, tim cứ đập mãi không ngừng. Cả cơ thể như đình trệ, Mộc Hạ thấy vậy liền phồng má giận dỗi. Cậu từ từ bò tới ngồi trễm trệ trên đùi của người kia mà ôm ôm. Đôi thân nhỏ cứ không an phận mà múa may.

"Ngồi im nào Hạ Hạ, em làm vậy sẽ có chuyện lớn đấy. Tôi kỳ thực muốn ăn em nhưng tui không muốn đi cửa sau đâu, anh chị của em sẽ giết chết tôi mất"

"Không mà, Phong Phong phải sống. Sống để còn ở bên cạnh em"

Mộc Hạ cười ngây ngô, Hàn Phong nhìn cậu ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng như vậy. Hắn khẽ cúi đầu môi mềm chạm vào nhau thật nhẹ nhàng và ấm áp. Cứ như thế mãi đến khi Mộc Hạ hết hơi đấm vào lưng hắn, con thú trong người hắn dịu lại.

Mộc Hạ được buông tha mà thở hổn hển, Hàn Phong tự trách nhưng không đáng kể. Hắn kiềm chế bản thân lắm rồi nhưng sau đó lại quá tham lam nên cớ sự mới ra nông nỗi này. Nhìn đôi mắt long lanh nước kia mà trong đầu hắn nảy nở cả chục kịch bản 21+. Quá trời quá đất luôn rồi nhưng chưa kịp nghĩ thêm thì Mộc Hạ vô lực mà ngủ gục trên vai hắn.

Hắn đỡ lấy mông cậu mà chỉnh lại tư thế ngồi sao cho thoải mái, tay không yên mà bóp một cái. Rất mềm, hắn vui vẻ không ngừng cười. Nhưng Mộc Hạ còn nhỏ, hắn không muốn quá đáng nên sau đó chỉ ôm cậu vào lòng mà vỗ về. Tối đó Mộc Hạ ngủ rất ngon cho tới sáng, Hàn Phong là người bế cậu lên phòng. Cũng là người thay cậu tạ lỗi với cả nhà, một người rất đáng tin cậy.
 
Chương 312: Biển muốn lặng, sóng muốn yên mà gió chẳng ngừng


Sáng hôm sau, Mộc Hạ theo tiếng chuông báo thức mà thức

giấc. Hôm qua do uống quá nhiều nên sáng ra đầu cậu cứ nhức mãi, may mà mẹ Đường đã nấu cho cậu một bát canh giải rượu. Nên cả sáng hôm đó đầu Mộc Hạ không còn đau nữa.

Vì có tiết học buổi chiều nên Mộc Hạ không ở nhà chơi với mẹ Đường được, điều này làm cậu rất buồn phiền. Nhưng mẹ Đường chỉ cười hiền từ rồi đẩy cậu đi học, chiều nay mẹ Đường cũng có kế hoạch riêng rồi. May sao Mộc Hạ đi học nên cậu đỡ phải ở nhà một mình, vì căn bản mẹ Đường không an tâm khi để cậu như vậy.

Sau khi chào tạm biệt mẹ Đường thì Mộc Hạ cũng đi xe bus tới Viện Quốc Gia, không khí hôm nay rất trong lành. Và mong cậu sẽ không dính phải thị phi gì nữa, chơ cậu cũng oải lắm rồi.

Cầu được nhưng ước không thấy, chưa gì khi mới bước vào Viện hàng trăm ánh mắt đã nhìn chằm chằm về phía cậu. Dương Hồng từ xa thấy cậu bèn chạy nhanh tới kéo cậu rời khỏi nơi này. Vừa đi anh vừa nói gì đó, Mộc Hạ nghe chữ có chữ không nhưng chung quy vẫn hiểu được vấn đề chính mà Dương Hồng muốn đề cập với cậu.

"Mọi chuyện là như vậy đó, em hiểu chưa?"

"Từ từ, stop. Vậy vấn đề chính của chuyện này là bắt nguồn từ việc em bị chấn thương chân, xong cái tin tồn được lan truyền thất thiệt và rộng rãi trên diễn đàn chung của sinh viên cả nước. Điều quan trọng là họ nói em làm bộ làm tịch, một mặt bạch liên hoa câu dẫn đại gia. Và tất cả những người không biết chuyện liền có những cmt tiêu cực dành cho em, họ nói em được đại gia bao nuôi. Đúng chưa ạ?"

"Chuẩn luôn rồi đấy bảo bối nhỏ, em không biết đâu. Có vài cmt nói em với

anh có gian tình bất chính, em một chân đạp nhiều thuyền còn anh là chó liếm của em đấy"

"Rồi rồi hết cứu, không mấy em bùm cái nghỉ luôn được không. Chơ ngồi không mà dính đạn kiểu này chắc chết sớm quá"

"Bậy bậy, mà nghe đâu bài viết đó bị xoá hoàn toàn trên diễn đàn rồi. Biến mất không chút tăm hơi nào luôn, nhưng vì độ lan truyền quá nhanh nên hầu như sinh viên cả nước ai cũng biết"

"Em nghĩ, em nên về nhà. Chơ em không rảnh đến nỗi lúc nào cũng phải lên tiếng minh oan được, anh trai tới đón về lại thành đại gia bao nuôi. Còn gì tệ hơn nữa không, sao đời em lắm thị phi dữ vậy?"



"Giờ anh mới thấm cái câu giỏi và đẹp là một cái tội, may quá anh còn ổn. Chơ như em chắc anh trụ không nổi mất, tin kia vừa hạ xuống tin khác lại đi lên"

"Sống sao cho vừa lòng người đây hả anh, chơ em còn chưa chạm gì họ mà họ cứ liên tục vu oan giá hoạ cho em mãi"

Mộc Hạ thở dài bất lực, cậu chỉ muốn cuộc sống ở kiếp này trôi qua một cách bình yên thôi. Nhưng dường như cậu càng sống bình thản với cuộc đời thì cuộc đời luôn đem đến bất hạnh cho cậu. Quá đủ rồi, Mộc Hạ phải vùng lên.

Bên phía Hàn Phong là người đã dẹp loạn bài viết đó và hắn cũng tra ra người đứng đằng sau rồi. Nhưng hắn chưa kịp ra tay thì anh Trí Khanh và chị Thảo Anh đã đi trước một bước. Hàn Phong bèn ngồi một bên xem kịch vậy.

"Nói, ai sai mày tung tin đồn bậy bạ về bảo bối của tụi tao."-Thảo Anh

"Mày dám nói dối nửa lời thì tao không chắc mày toàn mạng mà quay về đâu"-Trí Khanh

"Nói nhiều với hắn làm gì, trực tiếp hành động có vẻ kích thích hơn đấy anh trai à"-Thảo Anh

"Xin đừng, tôi khai. Tôi khai mà"

"Như vậy mới là bé ngoan chơ"-Thảo Anh

"Tôi không biết rõ người bên kia là ai, chỉ biết theo điều tra sơ bộ người này có hiềm khích rất lớn với người tôi đã tung tin. Nghe đâu người này có liên quan mật thiết tới gia đình giàu nhất nước hiện nay là Lý gia. Mà hai đại ca cũng biết rồi đó, Lý gia giờ lớn mạnh như nào. Nghe đâu bảo bối của họ được cưng chiều hết mực, tôi theo thông tin chỉ biết chừng đó. Tiền tay thì cháo múc, tôi cũng không nghi ngờ gì. Với nữa nghe đâu người này là đồ đệ của HAJ, đại lão lớn như vậy không nhận vụ này thật uổng"

Cả ba người sững sờ, chợt nhận ra trong lời nói của gã này có rất nhiều lỗ hỏng lớn. Nhưng với lá gan nhỏ này của gã, bọn họ chắc chắn gã không nói dối. Nên trước mắt bọn họ sẽ giao hắn cho cảnh sát, việc còn lại cả ba người sẽ điều tra thêm để xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
 
Chương 313: Lê Triệt


Mộc Hạ cũng đã bắt tay vào điều tra vụ này, từ đó cậu lục lại được rất nhiều bằng chứng hay ho về cậu bạn học sinh mới Lê Triệt này. Theo như tư liệu cậu và người này không hề liên quan tới nhau, cũng chưa từng chạm mặt hay có bất kỳ thù hằn nào. Nhưng Mộc Hạ không hiểu nếu đã như vậy thì tại sao người này lại nhắm vào mình.

Sau khi nghe tin kẻ đăng bài sai sự thật bị bắt, cả diễn đàn sinh viên bùng nổ. Hàng loạt người quay xe đến chóng mặt, điều đó không làm Mộc Hạ quan tâm đến. Cậu muốn tìm hiểu xem tại sao người này lại muốn hại cậu, không lẽ lại liên quan tới nhà ngoại của cậu.

Cứ như thế Mộc Hạ đào sâu vào lý lịch của Lê Triệt hơn, quả không sai cậu ta với nhà ngoại cậu thật sự có liên quan. Trí Khanh và Thảo Anh không biết từ bao giờ đã đứng phía sau lưng cậu.

"Lê Triệt?"-Thảo Anh

"Cậu ta sao lại liên quan tới bên ngoại rồi"-Trí Khanh

"Anh, chị? Sao hai người lại đứng sau lưng em vậy?"

"Anh chị thấy cửa mở mà gõ cửa em không nghe nên mới đi vào"-Thảo Anh

"À, vâng. Mà anh chị biết người này không ạ?"

"Không nhớ rõ lắm"-Trí Khanh

"Hình như em nhớ gì đó....À....là thằng bé đó"-Thảo Anh



"Ai a?"


"Em biết gì về thằng nhóc này à?"-Trí Khanh

"Anh quên rồi à? Thằng nhóc này là con của dì Tư, cái người con riêng của ông ngoại ấy. Lúc trước lâu lâu nhà dì ta hay rủ nhà mình mỗi dịp tết đều ghé qua chơi, mà anh cũng biết rồi đấy mẹ nhẹ dạ dễ tin người. Tưởng rằng nhà này có ý tốt nên mới....ai mà dè mỗi dịp về thẳng nhỏ Lê Triệt này cứ hết vòi vĩnh cái này đến cái kia. Nó còn nói một câu ước gì ba mẹ chúng ta là ba mẹ ruột nó còn nó là em trai ruột của chúng ta đấy"-Thảo Anh

"Anh nhớ rồi. Lúc đó còn nhỏ, anh nghĩ vì nó quý gia đình này nên mới nói những lời vô tư như vậy, hoá ra từ nhỏ đã không an phận. Hèn gì con nhỏ Cát Oanh ghét nó tới vậy, từ lúc nó nói không thích nhà đó ba mẹ cũng chiều theo ý nó mà không bao giờ giao du với nhà đó nữa. Nhưng tại sao nó lại nhắm vào Mộc Hạ"-Trí Khanh

"Anh chị có nhớ ngày Tết năm đó cả gia đình của Triệu Hoà đến nhà ta không ạ? Xong rồi bên nhà ta còn cho bọn họ vào tù mấy tháng vì tội trộm cắp, chắc vụ này cũng truyền khắp nơi trên dưới nhà ngoại rồi. Và có lẽ tên nhóc Lê Triệt đó đã biết đến sự hiện diện của em"

"Em không biết đâu, từ lúc ra tù đám người bên đó an phận được vài hôm lại nhắn tin gọi điện làm ầm ĩ cả lên. Mẹ vì chịu không nổi mà cho bọn họ vào danh sách đen, cái ngày em biến mất cũng là cái ngày tên giả mạo kia cắt đứt quan hệ với nhà ta ý. Bà già bên đó tới tận nhà làm ầm cả lên, sớm không tới muộn không tới đợi lúc cả nhà ta có tiền mới tới"-Thảo Anh

"Bà già đó đòi bồi thường cũng chát lắm đấy, tận mấy tỷ liền với một mảnh đất đắt đỏ. Nghe đâu là làm từ đường gì đó thật hoành tráng. Mẹ nghe xong liền kêu bảo vệ đuổi thẳng cổ, từ đó chưa thấy bọn họ tới tìm. Mà không biết sau này như nào"-Trí Khanh

"Haizz, lòng ghen tỵ của con người thật đáng sợ"

Thảo Anh thấy Mộc Hạ không vui liền xoa đầu an ủi cậu, không biết tên Lê Triệt đó muốn gì nhưng nếu đã động vào bảo bối của bọn họ thì bọn họ nhất quyết không để cho tên đó sống yên thân đâu. Mộc Hạ có thể hiền, có thể không chấp nó nhưng anh chị của cậu thì không như vậy. Ai đụng trước thì bọn họ chiến tới cùng.
 
Chương 314: Nghiện nghiên cứu cũng vui


"Em đừng lo, chuyện này cứ để anh chị sử lý. Em đừng đụng vào loại người đó, bẩn lắm"-Thảo Anh

"Chị hai em nói đúng đấy, em cứ vui vẻ mà sống. Dù trời có sập xuống mọi người cũng sẽ bảo vệ em bằng cả tính mạng này"-Trí Khanh

"Em cảm ơn anh chị rất nhiều, nhưng em không muốn ai vì bảo vệ em mà mạo hiểm tính mạng cả. Nếu anh chị thật sự vì bảo vệ em mà mất mạng, hay bất kỳ ai cũng vì em mà làm vậy thì có lẽ em sẽ không muốn sống nữa mất. Nỗi đau này quá lớn, nếu mọi người đã bảo vệ em thì em cũng sẽ bảo vệ mọi người. Em không muốn chỉ núp sau lưng anh chị mà sống một cách an nhàn được, em không muốn bản thân trở nên ích kỷ như vậy. Mong anh chị hiểu cho em, em yêu cả nhà nhiều lắm."

"Anh chị biết tính em mà, đừng lo lắng quá. Làm sao anh chị dám bỏ em đi trước được"-Thảo Anh

"Ngoan, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Trễ rồi mau về phòng ngủ đi"-Trí Khanh

Mộc Hạ đứng dậy ôm chầm lấy hai người sau đó mới về phòng mình, trời đêm nay lấp lánh ánh sao. Thảo Anh và Trí Khanh nhìn theo bóng em trai nhỏ khuất dần mà ấm áp, tình cảm gia đình lúc nào cũng thiêng liêng như vậy.

"Hạ Hạ đáng yêu quá, nhưng những người muốn đụng vào em ấy lại dơ bẩn vô cùng"

Thảo Anh ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không lấy một tia ấm vang lên trong phòng kín. Trí Khanh không nói gì chỉ cười nhạt, ánh mắt nhìn về thông tin của Lê Triệt trên máy tính. Hai người không hẹn mà cùng nhau tắt máy rồi ai về phòng nấy.

Sáng hôm sau, Mộc Hạ vui vẻ tập thể dục cùng cả nhà quanh sân vườn. Thời điểm này là thời điểm vàng để nâng cao sức khỏe của bản thân, chạy đủ KPI rồi thì Mộc Hạ và cả nhà thả chân từ từ đi bộ. Không khí buổi sáng vô cùng trong lành và vui vẻ.

Sau khi chạy bộ xong thì ai về phòng nấy để tắm rửa thay đồ. Khi xong xuôi, bữa sáng cũng đã sẵn sàng. Người hầu đã chuẩn bị một bữa sáng healthy cho cả nhà, và bọn họ cũng có bàn và chỗ để ngồi ăn riêng.

Ăn xong Mộc Hạ lấy cặp sách sau đó tới Viện Quốc Gia, lịch trình hôm nay của cậu có chút bận rộn. Sáng tham gia lớp học, chiều tới phòng tập để luyện tập với Hoàng Nhạc.



Quên chưa nhắc tới chuyện này, sau màn trình diễn lung linh ấy Hoàng Nhạc cứ liên tục nhắn tin chiêu mộ cậu lập nhóm với mình. Phải nói đã đẹp trai lại còn mặt dày, vì sự nỗ lực không ngừng nghỉ nhờ việc hằng ngày gửi tin nhắn. Cuối cùng Mộc Hạ cũng gật đầu đồng ý lập thành nhóm với Hoàng Nhạc đến khi chương trình kết thúc.


Mới nhắc tào tháo tào tháo đến, chưa gì mà Hoàng Nhạc đã gửi tin nhắn lịch tập buổi chiều cho Mộc Hạ.

... :"Tiểu Hạ, đừng quên lịch tập chiều nay đấy nhé! Chúng ta cùng nhau cố lên!"

...:"Vâng ạ"

Mộc Hạ lễ phép rep lại một cậu, sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ mà nghiêm túc nghe giảng. Phải nói hầu như các giáo sư của Viện Quốc Gia đều rất nể mặt cậu, không chỉ vì thân phận đặc biệt ít người biết kia mà còn vì bản

thân bọn họ thật sự ngưỡng mộ và khâm phục trình độ của cậu.

Nên cứ hễ cậu làm việc riêng hay lỡ ngủ quên trong lớp thì các giáo sư chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở một vài câu rồi thôi, Mộc Hạ dạo giờ rất lao lực

không chỉ viết luận án cho thiết kế công nghệ mới mà còn phụ lắp ráp một số chi tiết quan trọng.

Các chi tiết đó nhỏ và cần độ chính xác tới mức hai con mắt của Mộc Hạ muốn rớt ra ngoài, chơ sai một li là khỏi đi ngàn dặm. Bữa giờ Viện Quốc Gia im ắng đôi chút, một phần nguyên do là vì các đại lão đã xách vali đi tham dự Triển lãm Liên Thông Công Thương Quốc Tế. Đây là nơi hội tụ các sản phẩm công nghệ tương lai đầy kinh ngạc và triển lãm này là cuộc thi nâng cấp của Triển lãm Công Nghệ lúc trước.

Chung quy vẫn là nơi giao lưu, học hỏi của những bộ óc quái vật. Nói thật Mộc Hạ cũng không quan tâm lắm, mấy cuộc thi này thật sự chẳng làm cậu hứng thú bằng việc giam mình trong phòng làm việc của bản thân để nghiên cứu. Đúng là một con người nghiện nghiên cứu cho hay. Mà Mộc Hạ thấy vui vẻ là được rồi, những chuyện khác không quan trọng.
 
Chương 315: Công việc lúc rảnh rỗi


Tiết học buổi sáng đã kết thúc, Mộc Hạ ăn cơm trưa với Dương Hồng xong cũng tới phòng tập từ sớm. Phòng tập lúc này chẳng có ai, Mộc Hạ thay đồ, sau đó tập một vài bài tập nhằm khởi động cơ thể trước.

Cậu đi đến dàn loa rồi bật một bài nhạc có giai điệu đường phố lên, song cũng bắt đầu ngồi học nhảy theo video của ban nhạc đó, tập một lúc thì Hoàng Nhạc tới. Mộc Hạ lúc này làm một cú xoay người rồi tạo dáng như trong video, Hoàng Nhạc đứng ở cửa liền dành cho cậu một tràn vỗ tay.

"Động tác rất Cool đấy"

"Em cảm ơn anh ạ"

"Đợi anh thay đồ rồi ra hai anh em mình bàn bạc về màn trình diễn sắp tới ha

"Vâng ạ"

Không để chậm trễ thêm nữa, Hoàng Nhạc nhanh chóng vào thay đồ sau đó cầm theo giấy bút đi ra ngoài. Hoàng Nhạc ngồi xuống bên cạnh Mộc Hạ, hai người bắt đầu nghiên cứu về giai điệu và lời bài hát.

"Em thấy giai điệu này được không?"

"Em thấy ổn đấy ạ, chỉ là thiếu một chút gì đó"

Cả hai chống cằm suy tư rồi đột nhiên đồng thanh với nhau:

"Thiếu cảm xúc và câu rap. Đây chính là điểm nhấn"



Cả hai nhanh chóng nhìn nhau rồi cười vui vẻ, thường thì các bài hát được sáng tác sẽ luôn có một điểm nhấn nào đó. Vì vậy bọn họ quyết định thêm một đoạn rap để vào, điều này sẽ giúp cho bài hát của họ sinh động và lôi cuốn hơn.


Sau khi chốt được lời và âm điệu thì cả hai cùng nhau bàn bạc về trang phục và một số thứ khác. Vì là màn trình diễn đầu tiên của cả hai nên cần chỉnh chu và cầu kỳ một chút, nhưng miễn sao không quá lồng lộn và biến chất là được.

Một ngày làm việc chăm chỉ qua đi, Mộc Hạ tạm biệt Hoàng Nhạc sau đó ra về. Khi về nhà, cậu tắm rửa xong xuôi rồi cũng đi xuống dưới phòng bếp nấu cơm, khi nấu xong thì vừa ngồi lướt điện thoại vừa chờ cả nhà về rồi cùng ăn với nhau.

Rất lâu rồi cậu không đụng vào mạng xã hội, nhất là mạng xã hội chỉ dành riêng cho cả nước. Chính xác là Tinh Không của anh Trí Khanh thật sự đã vươn tầm và trở thành một trong những giao diện hiện đại và thành công nhất khi lồng ghép vào đó là những chức năng của công nghệ 10HD mới được cật nhập gần đây.

Lúc trước chỉ có người mang quốc tịch của nước nhà mới dùng được, nhưng nay đã mở rộng quy mô ra toàn thế giới rồi. Nên ai ai cũng có thể sử dụng được nếu qua được các bước kiểm duyệt bắt buộc về an toàn an ninh mạng.

"Hai game này quen quá,...Hmm. A...Nhớ ra rồi là game Đỉnh Thương và Cơ Nguyệt Đồ Thế Tục. Hai game này vẫn trụ vững được lại chiếm stoplight dù từng ấy năm qua đi rồi à. Để coi thông tin mới của game sau này nào"

Mộc Hạ chăm chú đọc phần chú thích của game, so với năm cậu chơi thì game vẫn vậy. Vẫn không có gì thay đổi nhiều, chỉ khác ở chỗ là độ khó của Đỉnh Thương đã vươn tầm cao mới. Hiện tại khi lướt đến bảng xếp hạng hiện tại, dường như chưa có một ai có thể đá cậu ra được chiếc ghế của nhà vua.

"Acc của mình vẫn ngồi trễm trệ ở đó à, thú vị thật đấy. Nghe đâu app livestream có thêm quy tắc và điều khoản mới, mà dường như app cũ đã bị phá sản do lộ thông tin trốn thuế nên chủ mới lên thay đổi tên app thành Honey thì phải."

Cái tên nghe thật ngọt ngào, Mộc Hạ nhìn một lượt các app. Rồi ngẫm nghĩ lại chiếc máy tính mình lãng quên dạo giờ, ngồi không cũng chán nên cậu định bụng lâu lâu sẽ kiếm thêm thu nhập nhờ app này. Dù gì cũng từng trải nghiệm nên mọi thứ quá quen thuộc với Mộc Hạ rồi nên không có gì làm khó được cậu nữa. Chỉ là không biết trình độ của bản thân có được như xưa nữa hay không thôi.

Lưu ý nhỏ là Đỉnh Thương hiện tại đã có bản Mobile trên điện thoại thông minh rồi, nên có thể chơi được mọi lúc mọi nơi. Cũng thật là tiện lợi đi mà.
 
Chương 316: Cả nhà hạnh phúc


Suy tính trong đầu thêm một hồi lâu nữa thì tiếng xe của cả nhà đã vang lên ở cổng, Mộc Hạ vui vẻ tắt điện thoại rồi ra ngoài đón mọi người.

"Mừng mọi người đã về"

"Hạ Hạ, con sao lại ra đây. Mau vào trong đi nào, trời trở gió rồi đấy"-Bắc Hải

"Đứa nhỏ ngốc này, dép của con đâu sao không mang vào rồi hẵn ra"-Hải Đường

"Con quên mất, cả nhà về làm con vui quá."

"Ngốc thật đấy, thôi vào nhà nào"-Trí Khanh

"Mùi đồ ăn thơm thật đấy, ngửi qua thôi cũng biết là cơm do Hạ Hạ bảo bối nấu rồi"-Thảo Anh

"Chị đoán đúng rồi, mọi người vào nhà tắm rửa rồi xuống ăn cơm với con luôn. Con chờ cả nhà về ăn chung đấy ạ"

Mộc Hạ vui vẻ khoác tay cả nhà mà nhanh chóng thúc dục mọi người. Trí Khanh thấy vậy liền xoa đầu cậu thật nhẹ nhàng, Thảo Anh vui vẻ đẩy cả nhà nhanh chóng đi vào. Ba Hải còn không quên khoá cổng lại bằng điều khiển từ xa.

Cả nhà tắm rửa thay đồ xong rồi cùng nhau ăn cơm, ăn xong thì chia công việc trong nhà ra làm. Ba Hải và Anh Trí Khanh dọn dẹp và rửa chén bát, mẹ Đường và chị Thảo Anh cắt hoa quả. Mộc Hạ cũng bận bịu chọn ra một chương trình tạp kỹ để mọi người cùng xem.

Xong xuôi công việc được phân chia ban nãy, ba Hải và anh Trí Khanh lau khô tay rồi đi tới chỗ sofa ngồi kế bên Mộc Hạ. Mẹ Đường và chị Thảo Anh cũng cùng lúc bưng dĩa trái cây tới đặt xuống bàn, kèm theo đó là một ấm trà thơm giúp hỗ trợ giấc ngủ ngon do cậu pha.



"Hạ Hạ, a nào"-Thảo Anh

"A...Ngon lắm ạ, rất ngọt"

"Em thích đến vậy sao?"-Trí Khanh

"vâng ạ, em thích lắm. Em siêu thích những thứ ngọt ngào"

"Mai ba sẽ kêu người chuyển tới nhà chục thùng măng cụt cho con"-Bắc Hải hăng hái nói, động tác của ông thật nhanh khiến Mộc Hạ ngỡ ngàng nhưng cậu cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Hải Đường bất lực lắc đầu nhìn ông chồng của mình, sau đó cũng mặc kệ mà đút trái cây cho Mộc Hạ ăn.

"Con trai cưng ăn thêm những trái cây khác nữa nè"-Hải Đường

"Vâng ạ"

Mộc Hạ vui vẻ há miệng để mọi người đút trái cây cho cậu ăn, Trí Khanh và Thảo Anh cũng được ba mẹ đút cho nữa. Dù con cái có lớn đến đâu vẫn luôn thật nhỏ bé trước mặt ba mẹ. Hai người thấy vậy cũng cùng Mộc Hạ lấy trái cây đút lại cho ba mẹ mình. Không khí thật ấm cúng và tràn ngập tiếng cười.

Ăn xong phần trái cây siêu nhiều kia mẹ Đường đứng dậy dọn dẹp dĩa, Mộc Hạ vừa xem chương trình vừa gật gù. Trí Khanh và Thảo Anh thấy vậy liền để em trai nhỏ tựa vào mình. Mộc Hạ thở đều và ngủ ngay sau đó.


"Hạ Hạ ngủ rồi"-Thảo Anh

"Thằng bé ngủ thôi cũng thật dễ thương"-Hải Đường



"Ba chụp lại rồi, tý sẽ gửi vào nhóm gia đình"-Bắc Hải

Cả nhà nhanh chóng nhận thông tin, bọn họ nhấn like cho hành động cao cả này của ba Hải. Chương trình tạp kỹ cuối cùng cũng kết thúc, Trí Khanh bế Mộc Hạ về phòng. Anh đặt nhẹ cậu nằm xuống giường, kiểm tra cửa sổ rồi đóng cửa cẩn thận sau đó mới an tâm về phòng.

Một đêm không mộng mị qua đi. Sáng sớm như thường lệ Mộc Hạ vẫn dậy rất sớm để chạy bộ với cả nhà, chạy đủ thì quay về nhà tắm rửa sau đó xuống ăn sáng. Hôm nay Viện Quốc Gia có tiết lúc 9h.

Mộc Hạ đi xe bus tới trường, bất ngờ nhìn thấy Dương Hồng ngồi ở phía cuối hàng ghế. Cậu đi về phía đó rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Hạ Hạ, buổi sáng tốt lành"

"Anh Tiểu Hồng buổi sáng tốt lành, anh ăn sáng chưa ạ?"

"Anh ăn ở nhà rồi, tiểu bảo bối à dạo gần đây em ổn chưa"

"Em ổn ạ, mới mấy tháng mà em vượt quá số phép xin nghỉ rồi."

"Không trách em, chỉ trách cái tên bạch liên hoa đó. Diễn đàn cũng thật là, toàn thứ gì đâu. Nhưng em yên tâm có rất nhiều người bảo vệ em"

"Vâng"

Mộc Hạ ngốc nghếch nhìn Dương Hồng đang bùng lửa mà kể lại chuyện trên diễn đàn kia.
 
Chương 317: Người máy hoàn hảo Du


Sau khi nghe Dương Hồng phổ cập thông tin, thì cuối cùng Mộc Hạ cũng hiểu những gì anh đã đề cập một cách ngắn gọn như sau:

- Đầu tiên, trên diễn đàn đột nhiên xuất hiện một bài việc nhắm vào cậu với mục đích xấu. Ảnh cậu được anh Trí Khanh bế lên xe đã được chụp lại, nên dưới tác động của việc ' thêm mắm dặm muối một cách bất chấp nọ thì giờ mọi người đang hiểu lầm Mộc Hạ một cách nghiêm trọng.

-Điều thứ hai, một số thông tin không biết được lấy từ đâu đột nhiên phát tán ra. Ngay cả việc cậu tham gia Chương trình tìm kiếm tài năng cũng lộ rõ trên diễn đàn, và một số chuyện trước của kẻ cướp xác cậu đã gây ra cũng được tung lên.

-Điều thứ ba, có đám người quá rảnh lại lôi quá khứ của cả nhà cậu lên mạng rồi nói này nói nọ. Việc gia đình bị xúc phạm cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Là như vậy đó, em hiểu chưa?"

"Em hiểu rồi, đám đó dám lăng mạ gia đình em. Cứ đợi đó em khiến tụi nó đẹp mặt."

Mặt Mộc Hạ đen khịt, ánh mắt trở nên vô cùng tàn nhẫn dù chỉ là thoáng qua nhưng nó đem lại sự nghẹt thở và sợ hãi cho mọi người khi nhìn vào. Chạm dừng xe cũng đến, Mộc Hạ cùng Dương bước xuống xe. Cả hai nhanh chóng đến lớp học sáng.

Hôm nay cậu để ý đến tên Lê Triệt kia đột nhiên rất an phận, Mộc Hạ có chút nghi hoặc nhưng sau cùng cậu vẫn muốn vạch mặt kẻ lừa đảo này. Chuyện của tên giáo sư béo kia cậu và các sư phụ đã giải quyết rất rõ ràng và im lặng. Nên từ lúc đó gã mới không còn xuất hiện nữa.

Mộc Hạ trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ tập trung tới mức bất giác tới giờ cơm trưa. Cậu tạm gác bữa trưa lại mà quay về phòng mình, đã lâu rồi cậu không mở cửa căn phòng này rồi. Từ lúc quay về hầu như cậu toàn quanh quẩn ở các giảng đường, căn tin, và phòng nghiên cứu của các sư phụ.

Mộc Hạ quẹt thẻ thân phận sau đó cánh cửa khép kín kia nhanh chóng được mở ra, cậu bước vào sau đó cánh cửa từ từ đóng lại. Từ xa Lê Triệt cầm điện thoại mà cười rõ tươi, nhìn tấm ảnh trong điện thoại mà cậu ta chụp



được mà hài lòng quay người rời đi.

Mộc Hạ ở bên trong liền đảo mắt quan sát một lượt, mọi thứ vẫn sạch sẽ

như vậy. Chợt có một chú robot xuất hiện trước mắt cậu.

/Xin chào chủ nhân, mừng ngài đã quay về/

"Người làm tốt lắm Du, ta rất hài lòng với dáng vẻ của căn phòng"

/Cảm ơn ngài vì lời khen ạ, ngài có cần check lại camera giám sát không ạ? Ngài đã bị theo dõi đấy ạ/

"Không cần thiết, ta biết kẻ đó là ai"

Du không nói gì thêm nữa, nó cúi đầu cung kín sau đó tiếp tục công việc được lập trình sẵn trong bộ nhớ. Du là robot siêu trí tuệ và cũng là trợ thủ đắc lực của Mộc Hạ, Du được thiết kế theo cấu chút của một linh thể siêu nhiên. Không ai có thể chạm vào nó ngoài chủ nhân của nó.

Du được lập trình cao cấp đến mức nó có cảm xúc, có trái tim. Và nó thấu hiểu vạn vật như một con người, nhưng điểm yếu của nó chính là chủ nhân. Nó tuy được lập trình như thế nhưng mệnh lệnh của chủ nhân chính là kế ước sống còn của nó.

Hiện tại trong viện chỉ có duy nhất Du là robot hoàn hảo nhất được chế tạo, tuy nó thông minh thấu tình đạt lý. Nhưng nó không thể thay thế con người trong mọi việc được, nó ở đây với tư cách là một trợ thủ cho chủ nhân. Và mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối.
 
Chương 318: HAJ quay về rồi


Sau khi Du rời đi thì Mộc Hạ cũng bắt đầu công cuộc phản công, cậu ngồi vào bàn làm việc của mình sau đó khởi động máy tính.

"Sắp có kịch hay để xem rồi đây"

Mộc Hạ cười nhếch mép một cái đầy thích thú, sau một vài thủ thuật trên máy tính thì ngay lập tức các thông tin thú vị của Lê Triệt. Mộc Hạ không đọc hết, cũng không xem ảnh vì nó rất ấy.

Diễn đàn nội bộ nhanh chóng lại cật nhập thêm tin tức mới, Mộc Hạ thấy Dương Hồng nhắn tin tới bèn biết chuyện. Cậu nhanh chóng khoanh vùng thông tin phát tán trong phạm vi của Viện Quốc Gia mà thôi để tránh làm lớn chuyện này.

Các đại lão tranh thủ một ngày được nghỉ ngơi liền lên mạng theo dõi tình hình và các tin tức của quốc gia. Nhưng ai mà ngờ điều khiến bọn họ cực sốc chính là một bài viết của một tài khoản ẩn danh ở trên mạng.

Vì điều này mà mọi người quyết đòi lại công đạo cho Mộc Hạ. Họ không biết được rằng Mộc Hạ đã chuẩn bị kỹ để chơi một màn phủ đầu lớn.

Để cho kẻ đứng sau buông bỏ cảnh giác thì trong thời gian đó Mộc Hạ suốt ngày chỉ tới phòng tập chứ không đi học nữa, nên người kia được đà lấn tới dùng acclone để tiếp tục đang bài phanh phiu gì đó.

< Sốc Mộc Hạ làm giả giấy chứng nhận để tuần vào Viện Quốc Gia làm thực tập sinh >

Với những bằng chứng không biết từ đâu ra đang khiến cả Viện xôn xao và nghi ngờ về khả năng của các đại lão, tiếp sau đó bên Quốc Gia baba đăng bài xuống.

< HAJ đã quay trở về, kính mời tập thể nội bộ của @ Viện Quốc Gia nhanh chóng tổ chức buổi lễ chào mừng. Về những tin đồn dạo gần đây làm cho uy tín của Viện bị giảm đề nghị đưa ra một lời giải thích thoả đáng tránh trường hợp bất trắc. Thân gửi >

[ Vãi, thiệt luôn à. Đại lão HAj vậy mà thật sự quay về rồi ]

[ Nôn quá bây, tạo hâm mộ ngài ấy mấy năm liền rồi muốn diện kiến nhan sắc quá]



[ Còn tin đồn nội bộ dạo gần đây nữa, không biết có ảnh hưởng gì tới buổi lễ không?]

[ Tao thấy từ lúc người kia vào thực tập cứ dăm ba bữa là có chuyện, với lại cùng lớp chuyên khu tao thấy cậu ta đi học ít vãi ra. Chắc hưởng ké thành quả của anh Dương Hồng rồi ]


Dương Hồng thấy cmt như shit ấy liền lap vào combat, anh hơn thua với cmt đó từng chữ một. Nhưng đến cuối cùng dưới sự ngăn cản của Mộc Hạ thì liền không muốn hạ thấp não mình nên đành dừng tay. Sau vụ kia, cậu đã chăm chỉ đọc và lên mạng nhiều hơn hẳn.

Hoàng Nhạc thấy cậu thất thần ngồi đó liền đi tới vỗ vai.

"Sao vậy? Em mệt à?"

"Dạ không, chỉ là đang nghĩ chút chuyện thôi ạ"

"Ừm, chú ý sức khỏe. Một tuần nữa là diễn ra buổi bình chọn rồi"

"Vâng, à....bài nhạc phổ em viết xong rồi, chúng ta chỉ cần điều chỉnh cho khớp nữa thôi ạ"

"Nào đưa anh xem với"

Hoàng Nhạc hớn hở ngồi xuống bên cạnh Mộc Hạ, anh chăm chú nhìn lời và các khổ nhạc ở trên đó. Hoàng Nhạc có vài điểm thắc mắc liền hỏi cậu, Mộc Hạ ngồi một bên kiên nhẫn giải thích cho anh.

Debut lần này đúng là rất quan trọng, các thí sinh phải tự vận động. Các lão sư chỉ có nhiệm vụ chỉ dẫn chứ không được nhúng tay vào trừ trường hợp đội hình quá yếu. Nhưng vì năm nay suất debut bị giảm mạnh nên tỷ lệ cạnh tranh cao và đòi hỏi nhiều kinh nghiệm. Vì thế thay vì debut nhóm nhiều người như mọi năm thì năm nay sẽ hoạt động theo nhóm 2 và 4 là chủ yếu.

Làm như vậy vừa dễ kiểm soát và điều chỉnh hơn so với một nhóm gồm nhiều người, các thí sinh phải tự mình viết nhạc, biên đạo nhảy.....Còn các lão như sẽ là cố vấn chỉnh sửa, góp ý và giúp đỡ bọn họ hoàn thiện. Ngoài các buổi tập riêng thì sẽ có các buổi huấn luyện chung.
 
Chương 319: Buổi ăn khuya


Sau khi thảo luận với nhau về bản nhạc xong thì Hoàng Nhạc và Mộc

Hạ cũng nán lại tập thêm một chút nữa sau đó mới quay lại ký túc xá, dưới sự giàn xếp của Quốc Gia baba và các sự phụ Mộc Hạ chỉ việc đưa bằng chứng còn những việc khác thì bọn họ sẽ lo hết.

Mộc Hạ về ký túc xá, Hoàng Nhạc và cậu thay phiên nhau đi tắm rửa vì còn một tuần nữa sẽ công diễn nên hầu như các thí sinh phải ở lại ký túc xá để dễ dàng quan sát và kiểm soát để phòng bất trắc. Phải nói các buổi live trực tiếp ngày thường đều đều đặn phát sóng trên các nền tản mạng. Trừ thời gian nghỉ ngơi ra.

"Hạ Hạ, đi ăn khuya không?"

"Được ạ, dù gì chiều giờ em với anh cũng chưa ăn gì"

Mộc Hạ vừa tắm xong còn đang đứng lau tóc thấy Hoàng Nhạc mở lời liền đáp lời, dù gì giờ cậu cũng đang rất là đói.

"Vậy chúng ta ra ngoài đi ăn thôi, em có quán nào ngon không?"

"Cũng có ạ, mà em sợ không hợp khẩu vị của anh"

"Yên tâm, anh dễ nuôi lắm. Em sấy tóc xong thì mình đi"

"Vâng ạ"

Hoàng Nhạc đưa máy sấy cho Mộc Hạ, cậu nhanh chóng nhận lấy rồi đứng sấy cho khô tóc. Hoàng Nhạc thấy phong cách của cậu rất lạ so với tính cách bèn nhẹ nhàng hỏi:



"Anh thấy phong cách của em đối nghịch với tính cách quá

"Vì mái tóc sao ạ?"

"Anh thấy em rất phù hợp với kiểu truyền thống"

"Em không có nhuộm hay gì đâu ạ, với lại cũng không trách anh. Do em bị biến đổi gen nên cứ nhìn như bị bạch tạng vậy đó ạ, màu mắt cũng đổi luôn. Nên cũng không rõ ràng cho lắm "

"Nhìn em rất đẹp, đừng tự ti"

"Vâng ạ"

"Mà sao em lại để tóc dài vậy?"

"Vì có người thấy thích ạ, với lại em lười tạo kiểu lắm ạ"

"Nhìn rất hợp với em, nếu được debut anh nghĩ em theo phong cách nhẹ nhàng, ôn nhu rất hợp"

"Em sẽ cân nhắc ạ, em cũng xong rồi mình đi thôi"



Mộc Hạ rút dây máy sấy khỏi ổ điện, quấn gọn nó để vào tủ. Hoàng Nhạc vui vẻ vươn người đứng dậy, anh cất cẩn thận tập phổ nhạc vào tủ rồi khoá cửa cùng với Mộc Hạ rời khỏi phòng.

Rời khỏi ký túc xá bọn họ đi bộ đến khu phố quen thuộc lúc trước thời học sinh Mộc Hạ thường ghé với lũ bạn thân, đồ ăn ở đây đa dạng phong phú, không chặt chém rất phù hợp với học sinh sinh viên.

Một số ông bà chủ ở những quầy hàng rất lâu rồi cậu không ghé đều nhớ mặt cậu, mỗi lần tới đều hỏi thăm và cho thêm khẩu phần cho Mộc Hạ. Cậu vui vẻ đáp lễ và nói lời cảm ơn. Hoàng Nhạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, anh phải công nhận con người Mộc Hạ khi chưa tiếp xúc thì rất khó gần. Nhưng tiếp xúc rồi mới biết người này thập phần ấm áp và tốt bụng.

Cả hai ăn xong bữa cũng no căng bụng, hai người để tiêu cơm không gây tích mỡ tăng cân bèn cùng nhau đi dạo xung quanh. Tuy cả hai đều ăn mặc rất đơn giản nhưng lại thu hút rất nhiều sự chú ý. Hoàng Nhạc lớn lên đẹp trai, sự trải đời của anh luôn hiện rõ trong con mắt nhu tình ấy, nét trưởng thành tinh tế đến ngỡ ngàng.

Tuy tính cách mạnh nhưng bình thường anh vẫn giản dị với một chiếc áo thun và quần dài, trái ngược mới anh Mộc Hạ lại thích sự thoải mái và sự mát mẻ hơn. Cậu mặt một chiếc áo thun và một chiếc quần lửng ngắn tới đầu gối. Hai phong cách tuy đơn giản nhưng lại đối lập đến không tưởng tượng được.

Thấy đã trễ cả hai nhanh chóng rảo bước về ký túc xá để nghỉ ngơi, vừa mở cửa bước vào Mộc Hạ nhanh chóng cau mày. Thấy biểu cảm mất tự nhiên như này của cậu thì Hoàng Nhạc cũng hỏi hang xem như nào.

"Sao vậy? Em đau ở đâu à, anh đi mua thuốc cho em"

"Không ạ, em không sao"

"Biểu cảm của em lạ lắm, đau bụng à. Anh đi mua thuốc"

"Không ạ, em cảm thấy có mùi lạ trong phòng thôi"

Hoàng Nhạc ngơ ngác nhìn Mộc Hạ, cậu rất nhạy cảm với mùi hương nên chỉ cần ngửi sơ qua cũng biết rõ có người đã bước vào phòng của bọn họ. Hoàng Nhạc ngờ ngợ, không nhanh không chậm đi về phía tủ nhanh chóng mở tủ ra. Bên trong phổ nhạc vẫn còn nguyên, so với trí nhớ ban đầu đều không bị xê dịch đi đâu cả.
 
Chương 320: Bướm nhỏ quan sát


Mộc Hạ đứng phía sau Hoàng Nhạc vẫn giữ một mặt lạnh tanh không gợn sóng, cậu cầm phổ nhạc lên ánh mắt lại thay đổi. Hoàng Nhạc đoán rằng sự việc này không còn đơn thuần nữa rồi.

Mộc Hạ không để tâm đến phổ nhạc đó nữa, cậu nhanh tay vứt nó luôn vào sọt rác bên cạnh. Hoàng Nhạc nhìn thấy mà thất kinh, Mộc Hạ không để ý đến biểu cảm của anh. Cậu lôi từ chiếc balo của mình ra một chiếc máy tính, Mộc Hạ nhanh chóng ngồi xuống giường rồi mở nguồn.

Một loạt hành động dứt khoát và nhanh chóng diễn ra trước mắt Hoàng Nhạc. Anh chỉ im lặng đứng ở kế bên quan sát, nhưng vì thao tác của Mộc Hạ nhanh như chớp nên anh bèn nhắm mắt lôi điện thoại ra mà chờ đợi. Nhưng khi vừa mới mở mật khẩu thì Mộc Hạ đã dừng lại.

"Anh nhìn này, có người lẻn vào phòng chúng ta tìm kiếm và chụp lại phổ nhạc"

"Anh nhớ trước khi đi, anh và em đã khoá cửa cẩn thận còn vặn vặn mấy lần để kiểm tra sao giờ lại"

"Chắc người này đã trộm chìa khóa dự phòng ở chỗ đạo cụ đi. Dù gì giờ mọi người cũng đang bận rộn tối mắt tối mũi để chuẩn bị sân khấu mà"

"Khốn nạn thật, anh mà biết là kẻ nào anh đấm chết"

"Bình tĩnh đi ạ, đợi đến lúc biểu diễn sẽ biết được là ai thôi. Giờ thì chúng ta nên nghĩ kế khác thôi"

"Công sức tập luyện mất ăn mất ngủ mấy tuần nay của em và anh"

Mộc Hạ khẽ gật đầu không nói, cậu lập tức trở nên suy tư. Phổ nhạc có thể viết lại, hát thì cũng có thể gấp rút điều chỉnh đi. Nhưng còn những động tác thì làm thế nào mới thoả đáng bây giờ, mỗi linh hồn trong phổ nhạc ghép lại với mỗi bước nhảy sẽ hoàn toàn khác nhau.



Chợt bên tai cậu Hoàng Nhạc lại đặt ra câu hỏi: " Ủa mà sao em lại có đoạn video này, không phải các phòng riêng tư của thí sinh không được lắp camera giám sát sao?"

"Cũng không giấu gì anh, em dùng bướm nhỏ để theo dõi và quan sát căn phòng. Khi không có người đom đóm sẽ đảm bảo nhiệm vụ bảo vệ phòng

"Nhưng làm như nào, không phải bướm chỉ có thể làm đẹp và bay xung quanh được thôi sao. Anh chưa từng nghe nói bươm bướm có góc nhìn camera bao giờ"

"Phát minh mới thôi ạ, dựa trên hình mẫu bé xinh và không có tính cảnh giác của bươm bướm mà dùng làm camera giám sát. Dù gì bươm bướm cũng hay bay lượn xung quanh và đậu nơi các ngóc ngách như một điểm sáng xinh đẹp mà. Phát minh này chưa từng có mặt trên thị trường đâu ạ, anh tìm kiếm cũng vô ích. Nếu muốn em sẽ tặng anh vài con để chơi"

"Mà sao nó biết được đâu là địch đâu là người nhà mà tắt giám sát, em nói camera thông minh này chỉ khi không có người mới tự động bật lên để giám sát thôi mà"

"Em hiểu ý của anh muốn nói là gì, em đã lập trình sẵn thông tin vào trong chip của bướm nhỏ. Nên chỉ cần không phải là em hay anh bước vào thì bướm nhỏ sẽ không tự động ngắt kết nối. Với lại không có thiết bị nào dò được tia hồng ngoại của nó đâu ạ. Đây là chip đặc biệt chỉ có chủ nhân phát minh ra nó mới có vật dụng đo lường tia hồng ngoại của nó mà thôi"

"Anh hiểu rồi, và anh cũng biết chắc nó là của em phát mình ra nhỉ"

"Vâng"

Hoàng Nhạc không còn bất kỳ thắc mắc nào nữa, hiện tại nỗi lo duy nhất của cả hai bây giờ chính là làm sao để cứu vãn tình cảnh trước mắt. Suy cho cùng vòng loại xếp hạng này cũng vô cùng quan trọng. Ngã hai ngồi trên giường lập tức rơi vào trạng thái lặn.

Hoàng Nhạc ngồi vắt óc suy nghĩ, miệng cứ lẩm bẩm cái này không được, cái kia không ổn,...rốt cuộc cũng bất lực không tìm thấy cái gì ra hồn cả. Nhìn sang Mộc Hạ đường như cậu đã dự tính gì đó, Hoàng Nhạc có chút mong chờ.
 
Chương 321: Moon


Bối Nguyệt

Mộc Hạ im lặng hồi lâu cũng lên tiếng, chợt một ý tưởng lớn và táo

bạo nảy ra trong bộ não to lớn này. Mộc Hạ yên tĩnh nhìn Hoàng Nhạc mà nói:

"Anh có biết khiêu vũ không?"

"Anh có. Mà sao vậy?"

"Em có một ý tưởng táo bạo, anh có hứng thú muốn nghe qua không?"

"Ùm"

Hoàng Nhạc không nghi ngờ mà dứt khoát gật đầu đồng ý luôn, sau khi nghe được ý tưởng này của cậu chợt ánh mắt anh loé sáng. Tất thảy mọi phấn khởi và vui vẻ đều không kiềm chế nổi mà hiện rõ trên khuôn mặt.

"Hay...Rất hay. Em giỏi lắm"

"Cảm ơn anh vì lời khen này ạ, từ mai chúng ta bắt đầu tập nhé. Em sẽ viết lại khổ nhạc và biên soạn lại điệu múa, kịch bản và sân khấu rồi sẽ nộp lên bên chương trình. Tiếp đó phải phiền anh cùng với em lao vào cực khổ rồi, để đề phòng sự việc cũ xảy đến nên chúng ta sẽ không đứt dây động rừng. Tạm thời em sẽ bàn bạc một số chuyên với anh sau, trước mắt chúng ta nên đi ngủ đã"



Hoàng Nhạc không nói gì, anh đồng tình với lối suy nghĩ phòng trước phòng sau này của cậu. Rất đáng tin cậy và an tâm, vậy nên sau khi hai người vệ sinh xong liền tắt đèn an ổn ngủ một giấc ngon cho tới tận sáng hôm sau.

Để gây bất ngờ cho phía đối thủ, ngoài việc tiếp tục tập luyện ở phòng tập như thường lệ thì cả hai đã rủ nhau tới câu lạc bộ để hoàn thiện các bước trong màn trình diễn của mình. Sau bao nỗ lực úp úp mở mở thì ngày này cũng tới.

"Phù"

Mộc Hạ lo lắng nhìn bản thân qua tấm gương, Hoàng Nhạc thấy vậy liền đi tới trấn an cậu. Vì số thứ tự của cả hai được xếp thứ 12 nên bọn họ không quá khẩn trương, Mộc Hạ dưới sự trấn an của Hoàng Nhạc cũng dần bình tĩnh hơn hẳn.

Thấy cậu đã lấy lại tinh thần thì anh cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Mà trang phục và style của chúng ta sao vẫn chưa tới vậy? Không lẽ lại bùng kèo..."

Chưa kịp để Hoàng Nhạc nói hết lời thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bị mở toang ra, giọng nói của thiếu nữ trẻ nhanh chóng cất lên.

"Xin lỗi hai người, tôi tới trễ"


Mộc Hạ khẽ cười sau đó ôn tồn nói: " Không vội, cậu tới được đã là may mắn cho tôi rồi

"Nói đùa gì đấy bảo bối, sao mà tôi không tới được chứ"



"Cảm ơn cậu"

"Khách sáo gì chứ"

Hoàng Nhạc chứng kiến mọi chuyện không khỏi đơ người ở một bên mà quan sát, có kẻ nào lại không nghe danh nhà thiết kế trẻ Moon bao giờ. Nếu chưa nghe đến thì quả là một sự sai sót lớn, còn lý do vì sao cô lại lấy tên này thì là do Nguyệt cũng là trăng mà trăng tiếng anh chính là Moon.

Đánh gãy sự ngơ ngác của anh, Mộc Hạ nhanh chóng giới thiệu Bối Nguyệt.

"Anh, đây là Tiểu Nguyệt bạn thân của em. Và hôm nay cô ấy ở đây để giúp đỡ chúng ta trong khâu chuẩn bị trang phục bà makeup đó ạ"

"Chào anh, em là Bối Nguyệt. Mong anh giúp đỡ"

"Vâng, mong tiền bối giúp đỡ"

"hai người quen nhau à?"

Mộc Hạ ngơ ngác nhìn thái độ của Hoàng Nhạc và nụ cười tươi rói của Bối Nguyệt. Cô không nói gì chỉ cười thôi. Cậu chẳng hiểu gì bèn thúc giục Bối Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị cho bọn họ, cô cũng không rề rà nữa mà nhanh chóng vào việc.

Bối Nguyệt lấy từ vali của mình ra hai bộ trang phục do chính tay cô thiết kế riêng cho hai người, Mộc Hạ và Hoàng Nhạc nhận lấy trang phục sau đó vào phòng thay đồ để thay trang phục. Mộc Hạ là người thay xong đầu tiên nên tranh thủ trong lúc đợi anh ra mà trò chuyện đôi chút với cô.
 
Chương 322: Kẻ ăn cắp đã lộ diện


'Ôi chao Bảo bối của chúng ta xinh quá trời đất ơi"

"Cậu cứ chọc tôi"

"Không chọc, không chọc"

"Cảm ơn cậu lần nữa vì đã nhận lời giúp tôi nhé"

"Ôi chao, bạn thân với nhau khách sáo vậy làm gì. Với lại tôi cũng nhận tiền của cậu mà, có qua có lại đi"

"Tôi có gửi file sân khấu và mong muốn từ trang phục đến makeup qua cậu rồi, cậu nắm rõ hết chưa?"

"đã rõ, mà tôi nói thật nhé. Bảo bối à, cậu mà nhảy kiểu đó có khi tên nào đó lại làm nổ tung cả nhà máy giấm mất nha

"Tên nào đó?"

"Ây da, thật là...Cậu vẫn luôn như vậy,.... không thay đổi nhiều là tốt rồi"

"Ừm"

Cả hai người nói chuyện được một lúc thì Hoàng Nhạc cũng đi ra, Bối Nguyệt cũng tranh thủ bày hết đồ trang điểm lên bàn rồi. Cô bắt tay vào hoạ nét cho Hoàng Nhạc trước, còn Mộc Hạ thì không cần nhiều thời gian nên mất lượt ưu tiên.

Bối Nguyệt tỉ mỉ mà đặt toàn bộ tâm huyết của bản thân vào từng nét cọ, cô nhấn nhá rất nhẹ nhàng và có chừng mực. Ngay cả màu son cũng là màu cơ bản nhất, vừa có thể làm điểm nhấn vừa không bị lố. Trang điểm cho Hoàng Nhạc xong thì cũng đến lượt Mộc Hạ, anh nhìn chăm chú mình trong gương còn miệng thì không ngừng được mà cảm thán.

Phải nói trình độ chuyên môn của Bối Nguyệt không chỉ là cái mác. Sau khi sửa soạn cho cả hai nhân vật chính của buổi biểu diễn hôm nay xong thì Bối Nguyệt thu dọn đồ rồi rời đi, cô quay lại khán đài với mọi người.



Trước khi quay người xách đồ rời khỏi Bối Nguyệt không ngừng cổ vũ cả hai người, còn về hai bộ trang phục thì cô hào phóng mà đem nặng luôn. Nhà cô giàu mà lo gì, điều này khiến Mộc Hạ không khỏi cạn lời về độ chịu chơi của cô bạn thân nhà mình. Phải nói tơ lưu ly này giá quá chát đi.

Bối Nguyệt rời đi, Hoàng Nhạc và Mộc Hạ cũng đi nốt. Cả hai phải đi đến cánh gà tụ tập lại với các thực tập sinh khác nữa, dù cho tiết mục của họ còn rất lâu mới tới số thứ tự.

Cả hai nhanh chóng bước vào hậu trường phía sau cánh gà sân khấu, tất cả ánh nhìn của thực tập sinh đều không khỏi mà hướng về phía c hai người bọn họ. Ngưỡng mộ có, sùng bái có, ngạc nhiên có...ghen tỵ cũng có. Tất thảy mọi ánh mắt và biểu cảm của mọi người đều không thể che đậy được.

"Tự nhiên em thấy kỳ quá"

"Kỳ ở đâu, ánh mắt của bọn họ ấy à. Em đừng lo vì em với anh quá đẹp nên bọn họ mới vậy thôi"

"Vâng"

Hoàng Nhạc liên tục cổ vũ tinh thần cho đứa em trai yếu nghề này của anh, từng nhóm thí sinh một cũng đã lên sân khấu. Sau những lời nhận xét, bầu chọn và đánh giá của các lão sư thì các bậc phân cấp cũng đã có sau mỗi màn trình diễn. Những chiếc ghế trống phân vị cấp bậc kia đang dần được lấp kín người ngồi. Có rất nhiều thí sinh đã bị loại, bọn họ đã khóc rất nhiều.

Cho đến khi đám người đứng kế bên bọn họ bước lên sân khấu, đám người ngạo mạn này không những cố ý hất vai va chạm với Mộc Hạ mà còn ra vẻ mặt khiêu khích và khinh bỉ nhìn cả hai người.

Đến khi giai điệu mở đầu cất lên cả hai đã biết chắc lý do vì sao lại như vậy, quá đê hèn. Một trong số chúng đã đánh cắp bản phổ nhạc của Mộc Hạ, nhờ đó mà kết quả bà đánh giá dành cho cả nhóm của bọn chúng rất cao.

"M* nó, bọn chó má ăn cắp này"

"Bình tĩnh đã ạ, giờ chưa phải lúc đâu ạ. Cứ để bọn họ vênh váo cho đã đi đã ạ, dù gì trèo cao ngã càng đau mới là cách trả thù ngọt ngào nhất"

Mộc Hạ nhìn đám người đang cúi đầu cảm ơn đánh giá của các lão sư trên sân khấu mà thầm cười khẽ, một nụ cười đẹp đến điên đảo hồn phách nhưng lại khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương tủy.
 
Chương 323: Bài nhạc tình yêu sâu lắng


Nhóm kia đã an toạ trên ghế của mình, Hoàng Nhạc và Mộc Hạ cũng đã đến lượt biểu diễn. Cả hai nhìn nhau rồi cùng bước lên sân khấu. Tiếng dạo nhạc đầu nhẹ nhàng cất lên, nhưng có gì đó vừa âm u vừa thê lương đến lạ.

Ngay lấp tức sự sôi động và phấn khích của những màn trình diễn ban đầu lắng xuống ngay lập tức. Một màn trình diễn trái ngược với tất thảy các thí sinh biểu diễn trước đó được vén màn, Hoàng Nhạc và Mộc Hạ đứng dựa lưng vào nhau. Ánh đèn sân khấu nhanh chóng chiều vào họ, cả khán phòng nhanh chóng kích động vì nhan sắc của hai chàng trai.

[ Duma ăn gì mà đẹp dữ vậy, xem qua live thôi mà tao rạo rực quá bây ]

[ Dù biết danh tiếng trước đó của người tên Mộc Hạ kia không tốt nhưng tao phải công nhận bé nó đẹp điên ]

[ Gì vậy má, người ta đã đính chính không phải người mấy người ai ai cũng biết đó rồi mà ]

[ Ai mà biết được, lỡ đâu người ta giả vờ. Cái bình hoa di động kia ngoài lăng xê với kéo tin đồn xấu về bản thân ra thì có được gì ngoài khuôn mặt với dáng người đâu ]

[ Bậy má, ít ra người ta còn cao hơn bé này một cái đầu. Nhìn kỹ thì thấy hai người khác quá trời, một người thì nhìn hiền lành, ôn nhu, ấm áp. Một người thì cay nghiệt, nhìn vào đã biết yêu tinh gây hoạ rồi ]

[ Dù có nói gì thì cũng đừng nên tin lời của một kẻ toàn scandal chớ ]

Mặc kệ những cmt tích cực bà tiêu cực trên live, cả hai vẫn là chính mình mà biểu diễn hết sức có thể. Mộc Hạ hoá thân thành một chàng trai vô tư vô lo không biết tình yêu là gì cũng không cần tình yêu. Còn Hoàng Nhạc hoá thân thành một hoàng đế trong mắt chỉ toàn dục vọng chiếm hữu đối với thiếu niên vô tâm vô phế này.

Thường các động tác khiêu vũ sẽ luôn dính chặt vào nhau, nắm lấy tay và eo mà di chuyển nhịp nhàng. Nhưng đây là một viễn cảnh tình yêu đi đát và thê lương nên từ đầu đến cuối ngoài khiêu vũ theo nhịp điệu cơ thể và hơi thở của nhau thì chỉ có ánh mắt là diễn. Còn cơ thể cứ như bị ngăn cách.

Ánh mắt hai nhân vật nhìn nhau vừa là yêu vừa là hận, vừa điên cuồng vừa bất lực. Người thương đứng trước mặt nhìn chỉ có thể nhìn chứ không thể nào chạm vào được. Hai người sợ chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ mất kiểm soát, sợ rằng người trước mặt sẽ hoá thành những cánh hoa mà bay đi trong gió.



[ Duma, tự nhiên tạo khóc bây ơi]

[ Bình hoa di động mấy người nói sao từ khiêu vũ tới hát lại chuyên nghiệp tới vậy. Cả ánh mắt diễn như không diễn đó nữa ]


[ Má, tao chọn làm fan bé cưng quả là không sai mà ]

[ Có gì mà hay ho, ỹ thuật ba xu thôi. Hoàng Nhạc không giúp thì cả đời kẻ nhãn rỗi này mới có khả năng làm được điều đó ]

[ Đúng đó, Hoàng Nhạc chắc chắn đã bị yêu tinh này bỏ bùa rồi ]

[ Bây bị sao thế, công nhận người ta giỏi khó đến vậy à trời ]

[ Ai cũng được trừ cái bình hoa di động đó ra thì xin chê

[ Ai không cần chứ tui cần, antifan nhanh cút hết đi ]

Mộc Hạ xoay người, Hoàng Nhạc nhìn cậu luyến tiếc. Cả hai rời nhau ra, cậu khẽ rơi nước mắt. Giọng hát của Hoàng Nhạc trở nên nhẹ nhàng và thả lỏng hơn theo giai điệu chậm này. Màn trình diễn đến đó là kết thúc.

Cả hai cúi chào khán giả và các lão sư, lời cảm ơn và nụ cười nhanh chóng hiển thị trên môi. Sự sâu lắng nhanh chóng vang lên những tiếng vỗ tay rầm rộ, từ trên sân khấu Mộc Hạ luôn nhìn về phía gia đình, bạn bè và những người thầy của mình mà cười thật tươi.

Dù bọn họ rất bận nhưng đều vì cậu mà bỏ lại công việc phía sau đầu mà tới đây, may thay cậu chưa từng làm bọn họ thất vọng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top