Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
Chương 364: Làm nhiệm vụ


Xong bữa sáng và các túi trà, đạo diễn để mọi người cùng nhau phụ dọn dẹp và làm các công việc vặt. Sau khi xong thì mới đến phần đi kiếm lúa, biên kịch nhanh chóng chuẩn bị đạo cụ. Và trước mặt mọi người là các quả cầu đủ màu sắc, mỗi người sẽ chọn một màu. Và bên trong sẽ bao gồm một mảnh giấy về nhiệm vụ hôm nay.

Mọi người theo thứ tự liền cầm trên tay quả cầu mình đã chọn, đạo diễn bắt đầu hô 1, 2, 3. Bọn họ tách quả cầu rồi từng người đọc to nhiệm vụ được viết trong giấy.

" Của bạn là một chiếc nón lá?" -Lục Linh

" Của bạn là một bình sữa" - Phát La

"Của bạn là một cái bình"-Tú Sâm

"Của bạn là một lưỡi liềm"- Bích Thủy

"Của bạn là một cần câu cá"-Mộc Hạ

"Chà các bạn đã cầm trên tay công việc của ngày hôm nay rồi đó ha, có vẻ như Mộc Hạ rất may mắn khi bốc được quả cầu cần câu cá"- Đạo diễn

"Đạo diễn, ngài quên giải thích công việc của từng người rồi"-Biên Kịch

"Ừ ha. E hèm, công việc của Lục Linh chính là gieo hạt lúa cùng với các cô chú nông dân. Một tiếng tính cho cô 24 đồng. Phát La thì là công việc vắt sữa bò trong nông trại, tính ra công việc này còn nhàn hơn với công việc của



Mộc Hạ. Tú Sâm thì là công việc làm gốm, với một thành phẩm được ca sư phụ đánh giá cao theo từng nấc thang sẽ tương ứng với số tiền nhất định. Công việc của Bích Thủy là gặt lúa, có thể làm các công việc tương tự như thu hoạch trái cây. Mộc Hạ thì khỏi nói ha. Và điều quan trọng là sau một ngày các bạn có thể đối lại công việc với nhau hoặc dữ nguyên công việc đó trong một tuần. Cái đó là tùy các bạn thảo luận, còn về tuần thứ hai và ba thì chúng tôi sẽ giao việc khác cho các bạn. Chúc các bạn may mắn, và ai không kiếm đủ tiền thì nhịn cơm nha"- Đạo diễn

Nghe xong, cả nhóm khách mới đầu đầy ba chấm đứng hình mất mấy giây. Còn bình luận trên mạng thì đã bùng nổ.


"Đủ ác"

"Đúng như cái tên Tự Lập thiệt"

"Trời tôi không nghĩ được cái cảnh mà đại minh tinh và nữ minh tinh đi trồng lúa, vắt sữa bò luôn á"

"Tiểu dễ thương nhà tôi, tại sao lại bắt ẻm làm cái công việc cực nhọc quá vậy"

"Nhóc vụng về có ổn không đó? Chắc hôm nay ẻm nhịn cơm quá"

"Tên Mộc Hạ khoẻ hen, chỉ cần ngồi không đỡ vất vả"

"Nè, anti xong nói vậy hả. Bộ câu cá tưởng dễ à"

"Chủ thớt trên nói đúng, dễ gì mà đạo diễn tha cho khách mời"



Và đúng như dự đoán của fan, Mộc Hạ phải tự chuẩn bị mọi thứ. Từ việc làm cần, tìm mồi câu...tìm chỗ câu...và rất nhiều cái bất mãn. Nhưng bằng việc thường xuyên đọc sách thì mọi thứ đối với cậu rất ổn.

"Vãi, thâm thiệt"

"Vậy mà bé nó làm hết luôn kìa"

"Mọi người chia nhau đi làm hết rồi, còn mình bé nó cặm cụi ở đây"

"Thấy thương ghê"

"Ê, nói thiệt mắc gì anti bé nó"

"Yess, tôi thấy hình ảnh bé Đường đi du lịch nghỉ dưỡng về nơi rồi kìa. Với nhìn kỹ bé Hạ xinh trai hơn, coi từ tập đầu. Thật sự bé không đáng bị chửi đến vậy đâu"

"Bọn anti nó mệt lắm, múa phím trên mạng thôi. Chơ ra ngoài đời chắc tắt nắng"

"Đúng vậy "

Bình luận đóng, Mộc Hạ lên đường đi câu. Thân hình nhỏ che kín mít xách theo cái cần và cái xô nhỏ đi lon ton ra bãi sông nhìn dễ thương gì đâu. Đi tới đâu cậu cũng vui vẻ chào hỏi người lớn. Vì đây là làng nghề truyền thống nên giới trẻ ít lắm, hầu như chẳng thấy ai.
 
Chương 365: Một ngày làm việc thật vui


"Con chào bà, con chào ông"

"Đứa bé ngoan, nào lại đây ta cho kẹo"

Mộc Hạ để đồ của mình xuống, cậu đưa hai tay nhận lấy kẹo mà bà lão cho. Đôi vợ chồng già thấy vậy cũng rất vui, gia đình bà mở một tiệm làm kẹo truyền thống. Quả thật khi ăn, Mộc Hạ thấy kẹo rất ngon. Tiếc là ít người biết đến.

"Kẹo có ngon không? Là do ông bà làm đấy"-Ông cụ

"Ngon lắm ạ, lần sau ông bà chỉ nghề cho cháu nhé"

"Được "-Bà cụ

"Tuyệt quá, mà quên mất cháu còn phải làm việc. Cháu đi trước đây ạ, cảm ơn ông bà vì đã cho cháu kẹo ạ"

"Nhớ ghé nhà ông bà nhé, tiệm kẹo Xưởng Lạc ở đầu ghè đấy"-Ông cụ

"Vâng ạ, cháu nhớ rồi ạ. Tạm biệt ông bà, cháu đi đây ạ"

Hai vợ chồng già nhìn theo bóng lưng nhỏ xinh kia mà rơm rớm nước mắt, rất lâu rồi bọn họ không cảm thấy ấm áp như vậy.

( Cảm động quá bây ơi )

( Nhìn hai ông bà làm tao nhớ ông bà ở nà quá, xa quên được hai năm rồi chưa về được lần nào ]

( Bé Hạ ngoan quá]

(Tao muốn xin link mua kẹo của ông bà, mà nhìn thời thế kiểu này khó mua được chính hãng lắm]

(Ơ... quê tôi nè, ông bà Lưu. Kẹo của bọn họ nổi lắm, mà do lớn tuổi. Truyền thông phát triển, giờ cái gì cũng hiện đại hóa đâm ra mấy cái truyền thống này dần mất đi hết)

(Vậy mục đích của tổ chương trình không lẽ là)

(Có thể lắm á)



(Phải donate cho chương trình mới được)

/Bé lú đã donate tàu hoa....vân vân và mây mây/

Phía bên kia màn hình. Đạo diễn không ngừng cười.

"Quả không uổng công ta mời Tiểu Hạ, rất có triển vọng"

"Đạo diễn à, ai là cái người định loại hồ sơ của cậu ấy vậy"

"Ua có hả, chắc nhân cách thứ hai của ta đấy"

Biên kịch thấy vậy cũng bất lực, thôi thì phận làm cấp dưới ai lại đi cà khịa sếp của mình bao giờ. Phải giữ hình tượng, mặt mũi cho ổng nữa chơ.

Rồi quay lại công việc của Lục Linh, ban đầu cô có vẻ rất khó khăn trong việc đấu tranh tư tưởng với đám đỉa.

Nhưng sau cùng cũng nhìn mà xông pha, vì thà bẩn còn hơn bị đói chết. Nhưng cái lưng cô thì không ổn lắm.

( Vợ yêu ơi, để anh ]

[ Nhìn dáng vẻ làm việc của chị ấy mà cũng đẹp nữa, sao nhìn lại tui như quỷ vậy ]

( Cái đó người ta gọi là thiếu trình độ, thiếu nhan sắc đấy bổ)

( Nhìn mặt vợ tôi hài quá, chỉ mê ăn đến mức dám đấu với mấy con đỉa luôn ]

Qua bên phía Phát La, anh phải tịnh tâm và nhẫn nại lắm mới lấy được rất nhiều thùng sữa. Chơ nhìn mấy con bò này thoạt hình như vô hại lại còn nhàn nhã nhai cỏ vậy thôi, chơ người lạ đụng vào vú sữa của nó. Nó liền hút chân đá một phát, anh bay từ đây đáp đất xuống đống rơm gần đó.

( Tội chồng tôi quá]

( Ê, ê...em xin lỗi chồng. Em tệ quá, em lỡ cười ]

( Mấy bà mới là người ác với chồng mình đấy, trong đó có tôi]

Về phần bé con Tú Sâm, em út của nhóm thì tình hình làm gốm có vẻ rất ấy. Trên người bé không có chỗ nào là không dính đất sét, còn mấy cái đồ bé làm nhìn thôi cũng không thẩm nổi về mặt...ờm...à ...phải nói sao nhỉ.



( Trời con yêu, con làm ra cái gì vậy ]

[ Nhìn như con vịt nhỉ?]

( Không đâu, nó chính xác lá cái chén sứ á]

( Không mấy, cho con tôi đi gặt lúa đi.)

( Má nghĩ sao vậy, để bé con đi gặt lúa có mà ....)

( Tôi hiểu ý của chủ thớt]

Lia cam đến chỗ Bích Thủy, dưới cái nắng nóng. Bích Thủy mất kiên nhẫn cắt từng cây lúa, so với tay nghề của các ông bà lão thì thanh niên như cô phế quá. Thấy vậy các bô lão cũng đẩy cô lên ngồi dưới tán cây mát mà nghỉ ngơi, chơ không cô lại làm vướng tay vướng chân họ.

( Ua sao Bích Thủy không phụ giúp mấy ông bà lão kia vậy]

( Mày bị úng nước à, tất nhiên là do thấy bé nó con gái chân yếu tay mềm. Lại còn mỏng manh yếu đuối nên mới không nỡ chứ sao]

( Nhưng ai cũng làm mà, có ai than gì đâu ]

(Mày anti fan hay gì mà lắm lời vậy, qua xem bên phía thằng gay kia đi. Nó cũng đâu có làm gì đâu]

[ ê xúc phạm bé nhà tao nha mày, đã ai làm gì đâu, đã chạm vào đâu. Đã chửi bé mày câu nào đâu. Hài vậy bạn, người ta chỉ thắc mắc thôi mà. ]

( Ủa mày nhột à )

( Tụi tạo nhột đó thì sao, qua mà nhìn bé nó ngồi phơi nắng chờ cá cắn câu có cái bóng râm nào đéo đâu mà so sánh. Thích cự lộn không, nhào vào đây ]

( Tao lại sợ bọn fan não tàn như mày quá cơ]

( Làm như nhỏ Thủy nhà mày tốt đẹp lắm không bằng]

Hai bên cứ thế chí choé nhau không hồi kết, thấy quá ồn áo đạo diễn liền bảo kỹ thuật cấm chat vài tiếng đồng hồ liền.
 
Chương 366: Thống kê


Buổi tối đến, nhân vật khách mời đã có mặt đầy đủ. Ai nấy đều tàn tạ đến mức ngay cả fan của bọn họ cũng không nhận ra nổi, chỉ có Mộc Hạ là vẫn gọn gàng như lúc mới đi.

Đạo diễn liền bảo khách mời để thành phẩm của mình xuống sau đó đi tắm rửa. Sau khi xong xuôi, ai nấy cũng ăn mặt đơn giản bước ra. Lục Linh còn để cả mặt mộc, còn người cuối cùng tụ hợp là Bích Thủy.

Mọi người bày đồ lên bàn, phụ cần chả chương trình lấy ở đâu ra một cái cân, kèm theo đó là mấy cái phong bì đỏ.

"Tôi bắt đầu cân đây, hôm nay mọi người làm nhiệm vụ rất tốt. Nhưng còn vài lưu ý nhỏ, ở đây là chương trình Tự Lập nên đừng có tỏ vẻ tiểu thư hay gì ở đây. Không chỉ chúng tôi mà còn rất nhiều khán giả khác đang xem mọi người làm việc đấy"

Chị hậu cần nghiêm khắc nói, phải nói chị ấy là một người rất ngay thẳng và nghiêm khắc. Nhưng vì sự công bằng của chị nên ai nấy cũng yên tâm hơn hắn.

"Bắt đầu từ chị Lục trước ha, công việc của chị là gieo giống lúa ( làm nông ). Chị đã làm việc rất chăm chỉ, quy theo từng khóm đã gieo. Chị đã gieo được 10 hàng lúa. Của chị tổng hết 200k. Tổng hết tính nhân là ra."

Lục Linh sững người khi nghe đến con số, cô không ngờ cấy lúa đã cực mà giá tiền còn bèo như vậy.

( Nhìn mặt chỉ kìa bây ơi )

( Không ngờ trồng lúa lại vất vả như vậy? ]

[ Tự nhiên tôi nhớ ba mẹ ở quê quá, tôi phải gọi cho họ thôi ]

Bỏ qua vẻ mặt của Lục Linh, chị hậu cần lại tiếp tục công việc của mình. Tổng kết người có số tiền cao nhất là

Phát La, với tổng số tiền là 350k. Vì một bình sữa ở đây bán với giá 10k.

" Hên quá em không phải người có số tiền thấp nhất"- Bích Thủy

"Chị nói gì kỳ vậy?"



Nghe thấy lời này của cô, Tú Sâm cảm thấy có chút ghét bỏ. Vì ở đây là thôn quê, không phải nằm trong khu vực buôn bán. Nên việc Mộc Hạ được giao đi câu cá là chỉ để kiếm lương thực nấu ăn mà thôi. Ban nãy chị hậu cần cũng đã nói rõ về vấn đề công việc này.

( Bé Tú nhà tôi giận rôi)


( Hậu cần mới giải thích xong, ra vẻ gì chứ? Không nghe người ta nói gì à? ]

[ Lầu trên sủa bậy gì vậy, ít ra công chúa của chúng tôi cũng kiếm ra tiền. Chơ đâu như ai kia, một xu cũng không có]

[ Bạn nói gì đó, giờ thử để công chúa nhà bạn đổi với bé Hạ nhà chúng tôi đi. Xem ai nhịn cơm ]

Bình luận trên sàn live cứ nhảy liên tục, tràn cả màn hình. Đạo diễn thấy không ổn liền cấm chat luôn bọn họ, cứ như thế không có chỗ xả nên hai fan nhà kéo nhau lên mạng xã hội Tinh Không chửi tiếp.

Mộc Hạ nhận được lời an ủi, cùng với đó là sự chia sẻ của đàn em, đàn anh, đàn chị thì cảm động vô cùng. Nhưng chung quy Mộc Hạ biết bọn họ cần số tiền này hơn cậu nên cậu đã từ chối. Để báo đáp lòng tốt của mọi người,

Mộc Hạ xung phong vào bếp nấu bữa tối.

Vì là chương trình tự túc, nên từ dọn dẹp, vệ sinh cho đến nấu cơm mọi người đều phải phân công làm với nhau.

Mỗi mùa khách mời sẽ được quay tầm 3 tuần.

Mộc Hạ vui vẻ xuống bếp nấu cơm, lúc đi câu về cậu có ghé qua chơi với ông bà cụ như đã hứa. Ông bà còn chỉ cậu làm kẹo và mức trái cây, phải nói chúng ngon vô cùng. Vị ngọt thanh tao, nhã nhặn đó làm cậu đắm chìm trong vị giác của bản thân rất lâu mới thoát ra được.

Cứ như vậy cậu ở chơi đến tối, gần đến giờ tụ tập nửa tiếng thì cậu xin phép ông bà ra về. Còn không quên nói lời cảm ơn, cậu còn tặng ông bà hai con cá siêu to mà mình câu được lúc chiều. Ông bà vui vẻ nhận lấy, rồi tặng cậu một lọ thủy tinh. Bên trong có chứa mức trái cây tổng hợp như dâu,...

Khi đi dọc các căn nhà của các cụ, Mộc Hạ còn đổi cá của mình lấy một số nguyên liệu như thịt và gia vị. Còn về rau thì cậu được cho free á
 
Chương 367: Nồi cơm quên bật nút


Đồ nấu ăn đã đầy đủ, Mộc Hạ rửa tay sạch sẽ. Sau đó cậu rửa lại đám đồ ăn một lượt, cá và thịt cậu đem ra sơ chế trước. Còn về phần cắm cơm thì đã có Tú Sâm nhiệt tình đảm nhiệm nên cậu không cần phải lo gì cả

Sơ chế xong, Mộc Hạ ướp gia vị rồi trộn đều thịt lên, cá thì cậu trải đều gia vị ở hai bề mặt. Nhẹ nhàng hết mức để tránh cá bị tanh. Xong thì cậu để đó cho thấm gia vị, đạo diễn thấy vậy liền góp mặt.

"Tiểu Hạ, live dạy nấu ăn đi cháu. Không phiền chứ?"

"Dạ không ạ. Với lại cháu cũng có live dạy nấu ăn chỉ là không để lộ mặt thôi, mong sau live này mọi người sẽ đoán ra nick live của tôi. Ba người cmt nhanh nhất sẽ có quà đó nha"

"Cháu biết cách lợi dụng thời cơ kéo fan ghê nhỉ?"

" Cháu mà hì hì"

"Thằng bé này thật là, haha"

Đạo diễn cười một cái đầy giòn tan, còn fan nhà thì cứ tìm nick live của cậu. Đợt trước cậu có live lại, không biết có ai phát hiện ra không nhỉ? Thật đáng để mong chờ.

( Đụ má, giờ tao mới biết con tao có live nấu ăn luôn á? )

( Bé nói là không lộ mặt á bà]

[ Tôi tìm được cái nick live này, mà nó nhiều view lắm xem lại mấy clip cũ thấy giọng quen quen. Bé yêu ơi có phải live của em là ' HAJ ' không á?)

(Ề tui cũng thấy quen )

('HAJ' ơi trúng đi để chị nhận quà của bé nè)

(Mấy má nhanh tay vậy, tui cũng tag ' HAJ']

( Tui đọc cmt trong live ở mấy clip cũ, người ta toàn gọi bé là ' Bé mầm, mầm nhỏ,... không á' )



( Biệt danh dễ thương quá vậy, đổi tên group đi bây)

( Báo nữa đó bây, tên gốc group fan ẻm là Bé Mầm mà]

( Sorry, follow nhiều acc của bé quá nên tôi lú tý)


( Đám fan cuồng gì đây, não tàn thật chứ]

Để tránh gây war đến từ hai fan nhà, đạo diễn liền ra hiệu cấm chat. Việc gì khó đã có cấm chat lo, fan cay lắm nhưng chả ai làm được gì. Thôi thì chín điều nhịn mười điều lành.

"Cháu thông báo kết quả xem ai thắng để nhận quà kìa, mấy nhóc fan này hóng quá trời"

"Ba người nhanh nhất đoán ra được nick live HAJ của cháu sẽ nhận được quà ạ"

"Ô, fan nhà chắc đã nghe rõ rồi ha"

Đạo diễn nhìn màn hình im ắng mà thầm cười, đúng là cáo già. Cấm chat lấy đâu ra mà có cái để gáy nữa, fan ấm ức gần chết nhưng bản thân được nhận quà từ bé nhà mình rồi nên thôi bỏ qua cho đạo diễn một lần vậy.

Mộc Hạ vẫn tiếp tục nói về cách chế biến món cá hầm ớt, tiếp theo đó là thịt kho tàu... Không mất quá nhiều thời gian, bữa tối đã có. Tú Sâm hí hửng đi bưng nồi cơm tới. Đạo diễn thấy vẻ mặt háo hức của bé nó liền kêu camera quay cận cảnh.

Ai mà ngờ khi mở nồi cơm ra, cậu nhóc liền chết lặn. Nguyên một nồi không thấy khói đâu, chỉ thấy mặt nước còn nguyên vẹn thanh tịnh như lúc mới bỏ vào. Đạo diễn biết ý liền mở khoá cấm chat.

(Ôi, con tôi ]

( Ai là người cho bé nó cắm cơm vậy, tôi cười điên ]

( Hoá ra người nổi tiếng cũng quên bật nút giống tôi ]

( Bé ơi, cho mẹ xin lỗi...haha... cười sảng ]



Mộc Hạ thấy Tú Sâm đứng chết lặng ngay nồi cơm bèn tinh ý đi tới giúp bé nó, mấy anh chị thấy vậy cũng tò mò đi theo nhưng đã bị Mộc Hạ cản lại. Để giải vây cho Tú Sâm, cậu ôn tồn nói với mọi người.

"Mọi người chờ chút nữa sẽ có cơm ạ, điện ở đây yếu lại bị lỏng dây cắm. Nên cơm mới sôi thôi ạ"

"Anh Hạ..."

Tú Sâm ánh mắt cảm động nhìn cậu, Mộc Hạ chỉ cười nhẹ xoa đầu bé nó. Anh lấp liếm nói dối cho bé nó.

"Mọi người lần sau đến lượt nấu cơm thì để ý nha ạ, không lại không vào điện đâu ạ. May mà Tiểu Sâm kỹ tính nên điện mới vào được nửa chặng đấy ạ"

"Okay, chị biết rồi. Mai chị nấu cơm, chị sẽ để ý kỹ"- Lục Linh

"Vậy đợi một chút nữa cũng không sao, nơi này dân dã không trách đứa nhỏ được" -Phát La

"Em không có ý kiến gì đâu ạ"-Bích Thủy

Mộc Hạ không nói gì nữa bèn nháy mắt với Tú Sâm, cậu bé cũng biết ý mà tranh thủ bật nút. Mộc Hạ dời sự chú ý của mọi người đi, nên hành động nhỏ của Tú Sâm chẳng ai biết cả.

( Bé Hạ tốt bụng quá]

( Nhìn bé Sâm của tôi cảm động chưa kìa?)

( Biểu cảm của bé Sâm hài quá haha]

( Đang cảm động mà đọc bình luận của chế cái tui cảm lạnh ngang luôn á ]

Không lâu sau cơm đã chín, Mộc Hạ bưng nồi cơm nóng hổi đề một góc trên bàn. Theo thứ tự lớn nhỏ, Mộc Hạ sới cơm cho chị Linh trước, rồi đến anh La, Bích Thủy, Tú Sâm và cuối cùng là chén của cậu.

Vì đã quá đói nên mọi người liền không thèm để ý đến máy quay mà thoải mái ăn uống, từ miếng đầu tiên ai nấy cũng phải thốt lên vì hương vị quá ngon đi.
 
Chương 368: Đổi lại công việc


"Ngon quá đấy Tiểu Hạ, khi nào chỉ chị nhé!" - Lục Linh

"Đồ ăn em nấu còn ngon hơn ở mấy nhà hàng 5 sao có tiếng mà anh từng ăn"- Phát La

"Đúng đấy ạ" - Tú Sâm

"Mọi người quá khen rồi ạ, em còn thiếu sót nhiều lắm ạ"

"Em thấy ăn cũng được thôi, chắc do mọi người đang đói nên thấy ngon hơn bình thường thôi. Có câu khi đói ăn nắm cơm muối mè thôi cũng ngon hơn cả sơn hào hải vị" - Bích Thủy

Mọi người xịt keo cứng ngắt, đạo diễn và những người còn lại bận ăn tối rồi nên để bọn họ tự mình giải quyết với nhau. Mộc Hạ có nấu dư một phần lớn cho mọi người trong tổ quay, tổ quay cũng chỉ vỏn vẹn 15 người nên dư sức. Ba con cá lớn, năm dĩa thịt, kèm 15 chén canh nhỏ. Ít nhưng no nha.

( Ủa nói gì vậy nhỏ kia ]

( Chị nhà tui mới rớt miếng thịt đang định bỏ vào miệng kìa....haha hài chết tôi ]

( Anh nhà tôi xịt keo cứng ngắt luôn ]

( Bé Tú cảm thấy khó chịu vô cùng ]

(Ê, hỏi thật nha. Bé Hạ có thù gì với nhỏ đó à, sao làm gì cũng ngấm ngầm nhắm vào ẻm vậy? )

( Bé nó hiền quá nên bắt nạt ấy ]

( Không có bối cảnh là thiệt thòi lắm ]



( Đến chịu, ai binh nổi nhỏ đó thì binh đi ]

( Bé nhà tao nói đúng mà, đói mới ngon thôi. Chơ làm gì tân bốc dữ vậy? )

(Bạn nói gì vậy? Đã nấu cho ăn rồi còn không biết ơn, ngon thì kêu bé nước của bạn vào mà nấu. Được cái hay đánh giá người khác mà có cái việc nấu ăn cũng không biết nấu. Nhục dùm ]


( Nhìn ngon quá, tui cũng muốn ăn )

(Mấy món đơn giản này, ai nấu không được? ]

(Anh nhà tôi kén ăn, kén chọn, khó chiều mà ăn ngon lành này cũng đủ biết nó ngon như nào rồi.)

(Vì đói gì chứ, anh nhà có đói mà đồ ăn dở là ảnh nhịn luôn á ]

( Vốn con người ảnh thẳng tính đó giờ mà ]

Để đánh gãy bầu không khí này, Mộc Hạ xua tay cười trừ. Cậu coi như chưa nghe thấy gì mà tiếp tục mời mọi người dùng bữa. Xong được bữa tối, Mộc Hạ và mọi người làm vệ sinh sau đó đi ngủ. Mai bọn họ sẽ bốc thăm lại lần nữa để trải nghiệm công việc của nhau.

Thời gian tích tắc trôi, rất nhanh mặt trời đã lên. Như thói quen Mộc Hạ vẫn dậy sớm chạy bộ, đến giờ cậu quay về nhà sau đó tắm rửa thay đồ. Vì hôm qua được ông bà cho bình mức nên sáng này cậu làm bánh mỳ phớt mức cho mọi người ăn.

Đã tự lập thì chỉ có mà tự làm bánh thôi, mùi thơm cứ thế bay bổng khắp nơi. Mộc Hạ làm sao mà hết luôn hộp mức, mọi người bị mùi thơm kéo dậy. Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, bánh mì ăn với mức trái cây và sữa trái cây.

Sữa này là của anh Phát La đem về hôm qua.

Mộc Hạ chế biến khi đã có sự cho phép của anh tối qua, nên không có cớ gì mà có người đổ tội cho cậu là tự tiện động vào đồ người khác được.

"Mọi người buổi sáng tốt lành"



"Tiểu Hạ, sớm hả...Mùi thơm quá đi" -Lục Linh

"Em dậy sớm thật đấy, có làm sữa trái cây cho anh không đấy nhóc"-Phát La

"có ạ, em để trên bàn rồi đây"

"Em chào mọi người, wow.. nhìn ngon quá. Hình chú gấu dễ thương quá chừng"-Tú Sâm

"Sáng hôm nay chỉ có vậy thôi sao"

Bích Thủy bỉu môi không hài lòng, Phát La đầu nổi ngã tư đường. Lục Linh phải khuyên ngăn cái con người mot hỗn chỉ biết nói sự thật này lại cả om sòm mất. Mộc Hạ vẫn như cũ chỉ biết cười trừ, cậu không phải sợ mà là ngại dính vào phiền phức có được không.

Vẫn như cũ, đạo diễn là 14 gương mặt thân quen còn lại vừa gặm bánh mì uống sữa trái cây, vừa hóng drama như trên phim. Quá kịch tính nha..

Bốc thăm lần nữa, lần này Mộc Hạ được phân công đi làm gốm. Lục Linh lấy sữa, Phát La câu cá, Tú Sâm gặt lúa,

Bích Thủy cấy mạ. Tú Sâm vẻ mặt nhân sinh còn gì luyến tiếc nữa không mà nhìn tờ giấy trên tay mình. Chúa tể hậu đậu như bé nó không có cách nào tránh những vật nguy hiểm như này được à.

[ Haha, mới sáng mà cười sảng ]

[ Hôm qua chị nào bình luận thử để bé nó gặt lúa ra đây mà xem haha. ]

( Thấy tội bé nó ghê á bây haha ]

( Thôi thì chúc bé mau mắn ]
 
Chương 369: Tuần thứ hai


Đã cầm dụng cụ trên tay, mọi người chia ra ai làm việc người nấy. Vẫn như thế, Mộc Hạ lễ phép chào hỏi người lớn tuổi suốt chặng đường cậu đi qua. Đi một hồi cũng đến xưởng gốm, Mộc Hạ vui vẻ giới thiệu bản thân.

Bác Bắc ông chủ của làng gốm này với hơn 30 năm tuổi đời dường như rất hài lòng với thái độ của cậu, Bác Bắc không nói nhiều lời. Bác đưa cậu vào xưởng, đưa tạp dề có chút cũ màu nâu nhạt cho cậu mặc vào. Xong cũng chỉ hướng dẫn qua loa cho cậu, Bác Bắc ném cho cậu một bảng thiết kế bình sứ rồi chăm chú làm việc của mình.

Mộc Hạ cũng im lặng quan sát bản vẽ sau đó cũng bắt tay vào làm, không khí vô cùng hài hòà. Trong lần thử đầu tiên, Mộc Hạ đã thành công làm ra một chiếc bình tuyệt đẹp, Bác Bắc cũng phải nhìn lấy một cái.

Nặn hình xong, Bác dẫn cậu tới lò nung. Bác ôn tồn chỉ dạy cậu từng chút một không còn hời hợt như ban nãy. Có vẻ như cậu được Bác ấy để ý và công nhận tài năng rồi chăng.

"gốm đất nung, nhiệt độ sẽ từ 600 - 900°C, gốm sành nâu từ 1100 - 1200°C, gốm sành xứ từ 1200 - 1250°C, gốm sành trắng từ 1250 - 1280°C và cuối cùng là đồ sứ từ 1280 - 1350°C. Cháu nhớ chưa?"'

"Dạ rồi ạ, mà bác ơi...Xong thành quả này, cháu nhờ Bác gửi tới địa chỉ này được không ạ?"

"Được, mà với điều kiện...cháu làm tặng ta thứ gì đó khiến ta phải trầm trồ"

"Dạ được ạ..vậy bác cho cháu xin ít giấy bút nha ạ, cháu muốn tự mình thoả sức sáng tạo ạ"

"Um"

Mộc Hạ vui vẻ bắt đầu công đoạn canh lửa của mình, trong lúc cậu canh Bác Bắc cũng đưa cho cậu một xấp giấy bút. Mộc Hạ hí hửng múa bút trên giấy. Cứ thế cái bình đầu tiên đã được cậu làm xong.



Mộc Hạ thích chuyên đề trang sức, nên thanh vì nặng gốm thành các hình dạng như bát, bình...thì cậu làm hắn một bộ siêu tập bằng gốm cho độc - lạ.

( Cũng bình thường ]


( Bình thường là bình thường như nào vậy ấy? ]

( Có gì đẹp đâu, mắt tụi mày mù rồi ạ ]

( Câu đó nên dành cho bạn đó]

( Nhìn mấy bản vẽ của em kìa, đẹp ghê ]

( Không ngờ ẻm còn có khiếu hội họạ đó]

( Ai lại đi thiết kế trang sức làm bằng gốm bao giờ]

[ E ý ơi, ý hơi bị hạn hẹp đó. Chưa thử làm sao biết có đẹp hay không? Với bé nó làm tặng mà, ý kiến nhiều vậy ý ơi]

( Tặng á hả? Có ma mới nhận, xấu mà ma còn chê ]



[ Sao hay hạ bệ người ta quá vậy, quay về live kia chơi với idol nhà bạn đi hãm quá à ]

( Hừ đám fan não tàn ]

( Mày thích não tàn không?)

/Phòng live của bạn đã bị cấm chat 4h, cảm ơn /

Fan hai nhà chưa kịp làm gì đã nín luôn, cơn bùng nổ không chỗ nào xả được bèn tịnh tâm xem bé nhà làm gốm.

Đạo diễn thấy ý bày cũng nhàn nên nằm chờ xem Mộc Hạ làm được những gì.

Hì hục mãi từ chiều cho tới tối, cuối cùng cậu cũng đóng gói thành phẩm để gửi đi xong. Bắc Bắc nhận được thiết kế của cậu cũng vô cùng phấn khích. Vì vậy đã xin phép chương trình cho cậu được ở đây làm luôn, nhưng ai mà ngờ lại bị từ chối.

Nhưng vì món trang sức bằng gốm tinh xảo với độ trong suốt cao này mà Bác đã mặt dày bám theo đòi thoả thuận với đạo diễn. Biết mình không làm lại người ta nên ông đành đồng ý, nhưng luật vẫn là luật. Phải để Mộc Hạ tiếp tục những công việc khác, chỉ có sau giờ mới ghé giúp Bác Bắc được.

Cứ như thế tuần đầu qua đi, ba người Phát La, Lục Linh, Tú Sâm rất hòà thuận và yêu quý Mộc Hạ. Chỉ trừ Bích Thủy có hiềm khích lớn ra thì mọi chuyện vẫn ổn. Tuần thứ hai, đạo diễn dắt mọi người đi bộ một khoảng xa ra chợ.

Nhiệm vụ tuần này của mọi người là phụ bán trong trợ, như kiểu làm mướn á để kiếm tiền. Và công việc này mọi người phải tự thân lo lấy. Chuyện tìm việc thì dễ rồi, vì bọn họ có nhan sắc ai đâu lại ngu mà không nhận bọn họ vào làm cơ chứ.
 
Chương 370: Tài trợ


Ốn định việc làm, bọn họ bắt đầu học cách buôn bán. Nhưng quả thật dù bọn họ có đẹp như nào nhưng việc buôn bán cũng không dễ gì, bọn họ đẹp thì cũng cần phải có thêm kỹ năng ăn nói nữa thì người ta mới mua cho chứ.

Lục Linh và Tú Sâm là hai con người vượt qua ải nhanh nhất, chỉ còn lại ba người kia. Mộc Hạ được nhận vào một sạp bán trái cây của hai mẹ con mồ côi cha. Nghe chị kể chuyên cuộc đời mình mà cậu không khỏi xót xa.

"Cha thằng bé Lâm mất do một trận bão lớn khi trên đường trở về nhà sau một thời vụ đánh cá, lúc trước nhà chị bán cá nhưng từ sau vụ đó mới chuyển qua bán hoa quả. Chị biết tin anh nhà mất là khi đang nằm trong phòng sanh, ảnh hứa sẽ về với hai mẹ con. Nên thay vì chờ sóng yên biển lặng, mặc kệ mọi người khuyên ngăn ảnh đã quay đầu thuyền, nổ máy quay về vì lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con. Vì lời hứa và vì tình yêu dành cho vợ con mình mà chị mất chồng, con chị mất cha. Chị đã mất anh ấy mãi mãi, người đàn ông mà chị yêu nhất trên cõi đời này chỉ sau ba mình. Chị đã tự trách bản thân rất nhiều, chị nhiều đêm thao thức ước với ông trời thà rằng ảnh không yêu con mà còn sống còn hơn vì yêu con mà chết. Nhiều lần chị cũng muốn đi theo ảnh lắm nhưng nghĩ đến cái Lâm chị đành ngậm ngùi chôn dấu nỗi đau này mà tiếp tục sống vì kết tinh tình yêu của hai vợ chồng. Giờ nhà nghèo quá, con nhỏ đã đến tuổi đến trường mà không đủ tiền cho nó đi học như bao nhà khác, chị biết nó buồn lắm nhưng chị không có tiền. Đời ba mẹ nó đã khổ cực rồi, bây giờ còn kéo theo cả nó. Sau này chị mất thì nó phải làm sao đây, chị cũng đang mắc bệnh nặng. Không có tiền ăn nên không chữa. Giờ chị chỉ ước con mình được đi học như bao người, biết được cái chữ còn hơn không biết gì"

"Chị đừng lo, người tốt sẽ gặp được điềm lành. Em sẽ giúp Lâm được đi học, chị tin em nhé."

Mộc Hạ xoa đầu Lâm, cậu an ủi cậu bé cũng như mẹ bé. Chua xót làm sao khi chị vừa kể vừa khóc không ngừng, có lẽ chị đã chịu đựng và dồn nén nỗi đau này bao nhiêu năm mà một mình. Nghe cậu nói vậy chỉ cũng nhẹ giọng, đôi mắt còn ướt đẫm nhìn đứa con trai của mình mà nói với cậu.

" Ừm, chị tin em. Cảm ơn em"

Nghe xong câu chuyện khán giả cũng bồi hồi, cmt lập tức bùng nổi trên sóng...

( Tội quá... ]

( Sao trên đời này lại có nhiều người bất hạnh như vậy được)

( Ai biết địa chỉ không, tôi muốn giúp bé ấy được đi học)

( Tôi sẽ quyên góp quần áo cho bé]

( Ông trời thật biết trêu đùa con người mà, yêu nhau thật lòng thì âm dương cách biệt. Tình yêu giả dối thì để hai người đó sống đến đầu bạc răng long ]


( Nhiều khi như vậy cũng là hình phạt trói buộc họ đấy cậu, sống như vậy mà không ly dị được rất đau khổ. Ai cũng có nổi khổ riêng thôi. ]

( Ôi tình yêu )

Mộc Hạ xin bán giúp thôi chơ không lấy tiền công. Để thu hút khách hàng cậu nghĩ ra một ý hay, đối với trái dừa thì cậu chỉ cậu bé vẽ lê đó những hình thù ngộ nghĩnh có, dễ thương quá.... Nghệ thuật cũng có, điều này thu hút rất nhiều khách vì tò mò mà mua về.



Ngoài ra tranh thủ ít người, Mộc Hạ dạy cậu bé học chữ, làm toán.... Cứ như thế tuần thứ hai êm đềm trôi qua.

Trong những tuần này, ba người kia cũng phụ giúp cậu một phần lo cho bé có quần áo và giày dép mới. Cậu bé cũng dàn trở nên tự tin hơn. Và qua đó nhiều người biết đến hoàn cảnh của hai mẹ con liền quyên góp một số tiền giúp bé có thể đi học.


Mộc Hạ nói ít làm nhiều, cậu năn nỉ đạo diễn mãi mới lấy lại được điện thoại của mình. Ngay hôm đó cậu liên hệ với anh Trí Khanh, sau khi nghe về kế hoạch giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn của em trai bảo bối. Trí Khanh ngay lập tức phê duyệt giấy nhập học và cậu bé đã được tuyển thẳng bé con vào trường liên thông ba năm do nhà cậu mở cách đây 3 năm.

." Chuyện là vậy đó ạ, anh cả giúp em nha"

:"Anh có theo dõi chương trình mà, cũng nghe qua câu chuyện rồi. Và anh nghĩ em sẽ quan tâm, nên đã điều tra xác nhận đúng thông tin hoàn toàn là sự thật. Vậy nên anh đã làm xong mọi thứ trước khi em gọi rồi đây. Thấy anh siêu không"

:" Em cảm ơn anh cả, anh cả là giỏi nhất."

:"Có gì đâu mà cảm ơn anh, ngôi trường đó vốn đứng tên em. Lần sau em muốn có thể trực tiếp ký tên xác nhận mà không cần phải gọi xin phép anh như này đầu. Em quay chương trình có mệt lắm không, anh xem thấy em gầy đi nhiều đấy. Giờ mới hỏi thăm được em trai nhỏ, anh cả thấy có lỗi quá."

:"Em không sao ạ, anh đừng cảm thấy có lỗi nha, em sẽ đau lòng chết mất. Với lại anh và cả nhà chỉ biết nhắc nhở em. Cả nhà cũng nên ăn uống đầy đủ, ít thức khuya, ít cuồng công việc lại đi ạ... Đồ bệnh ra đó là em không tha cho đâu đấy."

"Được...anh biết rồi, em đừng lo. Sớm về nhé, mọi người rất nhớ em đấy"

& "Dạ, em cũng rất nhớ mọi người ạ"

"Anh sẽ chuyển lời đến cả nhà. À...tý giấy nhập học sẽ có người đưa tới cho em. Nên đừng lo nhé"

:"Anh cả chu đáo nhất, yêu anh...moa"

:"Ngoan"

Anh cả cúp máy, Mộc Hạ ngoan ngoãn bỏ máy lại vào thùng. Chị hậu cần nghiêm nghị khóa chặt cái tủ sắt lại rồi nhờ người cất đi. Với tác phong làm việc nhanh chóng của anh Trí Khanh, Mộc Hạ đã nhận được giấy nhập học của cậu bé Lâm.
 
Chương 371: Tập cuối


Hôm sau, Mộc Hạ vui vẻ đem theo tờ giấy nhập học được để lịch sự và trang trọng trong phong bì màu xanh dương vô cùng tao nhã đưa tận tay cho hai mẹ con dì Phương. À quên nói mẹ của bé Lâm tên là Phương.

Và cậu cũng giải thích sơ qua về phường, kèm theo đó là một tờ giới thiệu tất tần tật.

{ Trường học này sẽ không lấy học phí của các em học sinh nằm trong diện hộ nghèo, hay có hoàn cảnh khó khăn. Mọi thứ đều miễn phí và công bằng thì trường sẽ nhận lại sự báo đáp bằng cách khuyến khích các em có học lực vượt bậc tham gia các cuộc thi tùy theo sở trường và đam mê của các em để nhận các giải thưởng lớn, nhỏ... mà các em mang về cho trường tùy vào năng lực của cá nhân em đó. Nếu không có thì chỉ cần ngoan ngoãn học tập và tuân thủ quy định là được.

Học ở đây các em sẽ được tiếp xúc với các thiết bị máy móc dạy học hiện đại và tân tiến nhất, ngoài ra các em còn được khám sức khoẻ miễn phí. Không chỉ chỉ các em mà còn đặc cách cho người thân trong gia đình nữa.

Ngoài ra chương trình dạy học đạt chuẩn, bài giải theo lối phát triển tư duy và sở trường chứ không gò bó khuôn khổ. Vẫn sẽ chia khu, nhưng ở đây là khu dành cho các em muốn thi đại học và khu dành cho các em muốn học nghề. Không bắt ép, cũng không mất bình đắng, ai cũng như nhau và quan trọng nhất chính là đạo đức. Ai vi phạm lập tức đuổi học, không nhân nhượng. Lỗi nhỏ có thể xem xét nếu bạn nhỏ biết hối lỗi bà thay đổi tốt hơn. }

Hai mẹ con khi nhận giấy nhập học từ cậu đưa đã mừng đến mức muốn quỳ xuống cúi đầu cảm ơn, may mà cậu đỡ dậy kịp không là toang. Trước sự hạnh phúc không thể che giấu của hai mẹ con, Mộc Hạ vẫn như cũ chăm chỉ một ngày làm lụm. Sau vụ việc, hai mẹ con cũng nhận được rất nhiều quần áo mới do các bạn fan của bốn nhà tài trợ.

Cả hai đã gửi lời cảm ơn rất chân thành đến bốn người và cả đoàn phim, trong đó có cả các bạn fan và các mạnh thường quân đã giúp đỡ hai người.

(Ở, dễ thương quá)

( Mọi người đã làm rất tốt ]

( Tôi cảm thấy vô cùng ấm áp ]

( Là trường Hạc Giấy đó, giấy nhập học thôi có cần đẹp đến vậy không trời ]

( Trường đó mở ra dành cho các bé có hoàn cảnh khó khăn không thể đi học, quá nhân văn ]

( Mấy năm nay trường đã sánh ngang với các trường lớn khác ]

( Ở hiền thì gặp lành, tích đức thì trường ngày càng nổi tiếng thôi )

(Trường này mới ngang với trường Huyện à, đã lên được thành phố đâu mà tâng bốc dữ]

(Đúng đó, trường ghẻ có gì ghê gớm. Bé Thủy nhà tui mà biết á, là cho bé Lâm nhập học ở trường Tư cao cấp rồi ]

( Ghê vậy sao]

[ Người ta mong được đi học, chơ không có mong vào mấy cái trường tư để làm chân sai vặt, làm người hầu kẻ hạ cho lũ công tử, tiểu thứ nọ]



( Sao không làm như Bé Hạ ấy, nói miệng thì được gì ]

( Người ta còn nài nỉ đạo diễn mượn điện thoại để liên hệ với bên trường để giúp bé Lâm, đây chị gái nào đó đã làm được gì chưa. May mà còn có mấy chị fan biết điều mà góp tiền không chắc tìm cái lỗ chui xuống quá]

( Lầu trên nói quá chuẩn]


Cứ như thế bình luận của chị gái kia nhận được bão like vô cùng lớn, bên phía đoàn làm phim vì đã làm việc tốt quyên góp tặng cho bé Lâm một chiếc xe đạp mà nhận được một trang bão donate đủ để mở thêm mấy tập chương trình nữa.

Điều này làm đạo diễn và biên kịch vui đến mức không khép được miệng lại. Và rồi hai tuần cũng trôi qua rất nhanh, Bé Lâm và dì Phương tiết nuối tạm biệt tất cả mọi người. Ai nấy trong chợ huyện cũng tiết nuối vô cùng những con người đáng yêu này.

Sau khi chào tạm biệt, tổ chương trình cùng với các khách mời tặng quà cảm ơn cho tất cả mọi người. Xong cũng bắt đầu tuần thứ ba cũng là tuần cuối cùng của mùa 1.

Ở tuần thứ ba này, khách mời sẽ được nghỉ ngơi một ngày. Và sau ngày hôm đó bọn họ sẽ hóa thân thành những ca sĩ đường phố. Vì là tuần cuối nên phía tổ đạo diễn cũng nương tay, không ai làm khó bọn họ nữa. Nắm được thời cơ, fan của năm nhà tụ tập lên hẹn đi nghe idol nhà mình hát.

" Đông dữ dằn luôn"- Lục Linh

"Phân công công việc trước đã chị Linh" -Phát La

"Okay em"-Lục Linh

"Em có mặt" -Tú Sâm

"Thiếu ai không ạ?" -Mộc Hạ

"Thiếu Bích Thủy, không biết chị ấy đâu"-Tú Sâm

"Kệ cô ta đi, chúng ta phân công trước. Sắp tới giờ rồi, đêm nay đêm cuối rồi"-Phát La


"chị sẽ nhớ mấy đứa lắm á"- Lục Linh

"Chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau mà, vòng tròn giới giải trí nhỏ lắm ạ. Chị đừng lo" -Mộc Hạ

"Anh tính vầy, Tiểu Hạ em hát chính đi" -Phát La



"Em ạ, nhưng mấy ngày trước toàn là Bích Thủy hát mà ạ. Không nhường cho em ấy hát buổi cuối được ạ"-Mộc Hạ

"Anh à, em nói thật. Giọng chị ấy em thấm không nổi, anh hát đi. Em có xem qua cuộc thi đó rồi. Quá đỉnh, em muốn nghe anh hát lắm rồi. Anh từ bi ban phước hát trực tiếp cho em nghe tại đây được không ạ?"

Dưới ánh mắt bán manh đầy lấp lánh của bé Sâm, Mộc Hạ đã chọn cách đầu hàng. Và thế là ai nấy cũng đã phân công vị trí xong. Chỉ còn lại người kéo đàn Violin là để cho Bích Thủy, mấy lần trước Mộc Hạ đã kéo rồi. Cậu kéo rất hay, Lục Linh còn phải xin cậu cho cô bái sư học đạo .Mà cậu từ chối mất tiêu.

(Đêm cuối rồi à, có chút luyến tiếc vô cùng ]

( Đúng vậy)

[ Thôi vui lên, buồn chị nhớ mở ra xem lại mấy phân đoạn bốn người họ để Mộc Hạ cứu vớt khỏi đàn heo đang truy đuối mình đi hahaha ]

( Đang cảm động luôn đó cô nương hahaha]

( Mấy cái hậu trường hài thật đấy haha)

( Ui, bé nhà hôm nay được hát chính nè)

( Tao nói á, nhỏ Thủy hát dở như cứt. Thua cả chị Lục Linh, anh Phát La và Tú Sâm nữa ]

( Thiệt, ba người kia tui không hay nhưng được cái biết học hỏi còn luyện tập mỗi đêm. Nên dần nghe hay hơn hăn ]

( Là bé Hạ dạy âm cho á, coi mấy phân cảnh đó mà hoài niệm ghê. Vui vẻ, ấm áp quá chừng à ]

( Bích Thủy hát hay mà, do mấy người không cảm được âm thanh trong veo đó thôi ]

( Lầu trên nói chí phải, quá đúng ]

( Vãi, không khí đang ôn hòà đâu ra đám này vậy?)

( Như người của thế giới khác luôn ]

( Mày nói ai...)

Để hạn chế gây war, đạo diễn lại ra tay bật chế độ cấm chat. Quả là cao thủ, dần cũng thành nghề mới.
 
Chương 372: Bữa sáng đầy đủ cả nhà


Bích Thủy tới trễ thấy mọi người đã phân xong, liền như thói quen kiêu ngạo đi tới cầm lấy micro. Nhưng lần này

Tú Sâm đã lên tiếng, sau bao ngày nể nang cái con người ích kỷ này.

"Tụi em phân xong hết rồi, chị hôm nay kéo đàn. Còn việc hát là của anh Hạ"-Tú Sâm

"Nhưng...mấy ngày nay là chị hát chính cơ mà, sao lại đổi. Không lẽ cậu ta nói gì với mọi người rồi à. Đúng là rắn độc mà, sao cậu có thể vì ghét tôi mà làm ra cái trò nói xấu sau lưng để ly gián như vậy được."-Bích Thủy

"Em ấy không làm gì cả, em ấy thậm trí còn chả nói gì em sau hàng loạt hành động nhắm đến em ấy từ lúc vào chương trình tới giờ" -Lục Linh

"Phân công là do tôi làm, nếu cô không muốn thì có thể làm khán giả. Tụi này không cần cái giọng hát như bò rống và một bộ não không biết tiếp thu ý kiến của cô"-Phát La

"Mấy người được lắm, thật quá đáng. Mấy người tự lo đi, kiêu ngạo cái gì chứ chỉ là một thằng trai bao thôi mà"-

Bích Thủy

Mộc Hạ ba chấm đứng hình nhìn Bích Thủy, ê ý là đã nói rồi ấy. Cậu không phải người kia được không, sao cứ lôi chuyện người này áp đặt lên cậu vậy. Đã ai làm cái gì đâu, đã chạm vào đâu. Mộc Hạ oan ức lắm mà không nói được.

Bích Thủy thấy thái độ của bọn họ đối với mình ngày càng tệ liền chột dạ rời khỏi, buổi diễn cũng không vì thế mà dừng lại. Không ngoài dự đoán mùa 1 của Tự Lập kết thúc vô cùng thành công với màn biểu diễn quá xuất sắc của bốn người bọn họ.

Ngay tối đó sau khi giao lưu, ký tên với các fan hâm mộ mọi người trở về khách sạn đã được tổ đạo diễn chuẩn bị trước. Bọn họ sửa soạn xong cũng cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm và chụp một tâm ảnh tri ân.

Kết thúc ba tuần làm việc vất vả, Mộc Hạ ngay sau khi về nhà liền ngủ một giấc từ sáng đến tối. Thấy con/ em mình mệt mỏi, cả nhà cũng nấu cho cậu mấy món ăn để tẩm bổ. Mộc Hạ cũng vui vẻ chia sẻ lên trang cá nhân của mình, cậu đăng ở acc chính. Dò la điện thoại trả lời tin nhắn đã bị bỏ quên xong cũng vui vẻ ăn cơm.

Bên này, Hàn Phong mới đi tiệc về. Trên người hắn nồng nặc mùi rượu, còn có việc hắn bị chuốc thuốc. Nhưng xui cho cả lò nhà con ả đó, hắn chẳng dính bẫy. Nhìn ngắm ảnh người thương, hắn tự mình xử lý hiện trường vụ án phía dưới.



"Nhớ em quá"

Hàn Phong mệt lả ngủ thiếp đi, hắn còn không quên hỏi hăng và chút bé yêu của hắn của ngon. Đúng là một kẻ kỳ lạ mà.


Tít tít, tiếng chuông báo thức vang lên. Mộc Hạ trong cơn mơ màng nhanh chóng với tay tắt đồng hồ. Cậu uể oải nằm thêm chút nữa, sau mới mò tay tìm điện thoại. Từ phía công ty chủ quản gửi tới kịch bản phim nào đó, nhưng

Mộc Hạ không hứng thú nên định từ chối. Ai ngờ đọc đến cái tên nhà tài trợ cậu liền vui vẻ bật hẳn dậy, tỉnh cả ngủ để nhắn tin.

:"Em đóng phim này không, để anh đánh tiếng với đạo diễn một tiếng"

:" Dạ có ạ, anh đồng ý giúp em."

:"Okay"

Chủ quản offline, Mộc Hạ cũng không ngủ lại được vì sự vui vẻ đến bất chợt này. Đã dậy rồi thì cậu đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng với cả nhà. Trên bàn ăn.

"À, bé con"-Hải Đường

"Có chuyện gì ạ?"


"Mẹ định hỏi sao con không ra album ca nhạc"-Hải Đường

"Ừm, ba cũng thắc mắc, dù gì con cũng mắt được mấy tháng rồi"-Bắc Hải



"Chị thấy người ta ra mắt xong cái là chuẩn bị ra album liền luôn á"-Thảo Anh

"Em...em quên luôn vụ đó, em cũng bận mà nên đâu có nhiều thời gian để đi thu âm đâu ạ"

"Vậy chiều nay em rảnh không? Anh dẫn em tới công ty để thu âm. Mà chủ quản bên em không nhắc em à, còn việc em chưa có trợ lý cá nhân nữa. Anh nói rồi, cái công ty rách đó em hủy hợp đồng đi. Anh đền cho em, về công ty nhà cho anh an tâm"-Trí Khanh

"Không mà, vụ album ảnh có nhắc em mà em kỳ kèo mãi. Còn vụ trợ lý cá nhân em chưa tìm được ai nên thôi ạ"

"Để mẹ tìm cho, mẹ quen nhiều người trong giới giải trí lắm"-Hải Đường

"Con chưa vội ạ, với có trợ lý nhiều cái cũng khó giấu lắm ạ"

"Đến chịu với con, con tính để cả cộng đồng mạng như cả nhà mình mấy năm trước à"- Bắc Hải

"Hì...chắc không có lộ đâu ạ"

"Còn cười được, chắc mới chịu đấy. Chắc của em khó lắm, chơ chị thấy cái ngành nào em cũng chọt một ít người quen rồi đấy"-Thảo Anh

"Thà em quen mấy người bình thường một chút cũng được, đây ai lại quen toàn chuỗi đứng đầu của các ngành không? Thử hỏi có ai không sốc chết" -Trí Khanh

"Đâu có đâu ạ, em quen 'ít' mà. Em chưa làm gì cao siêu mà"

"Đợi con / em làm gì cao siêu chắc cái lớp trẻ hay lớp già khỏi kiếm cơm luôn á"

Cả nhà lập tức đồng thanh đáp lời đứa con/ em trai yêu quý, cậu không biết nói gì hơn. Mộc Hạ cười ngốc tiếp tục đối chủ đề, không đổi được thì cậu im lặng là vàng mà ăn bữa sáng.
 
Chương 373: Buổi live giao lưu vui vẻ


Sau khi dùng xong bữa sáng, cậu tiễn cả nhà đi làm. Còn bản thân vì chưa có lịch trình gì nên Mộc Hạ vẫn ở nhà nghỉ ngơi, chợt nhớ ra lời hứa với fan hôm quay chương trình Tự Lập cậu lập tức mở live.

ã :"Xin chào mọi người, hôm nay em lên live nha"

( Bé yêu chịu live rồi, mẹ nhớ con quá]

( Sao vẫn không thấy mặt chủ live vậy]

êễ :" Mọi người chờ chút nhé, em chỉnh điện thoại xíu ạ. Mọi người thấy rõ em chưa ạ?"

( Quá rõ luôn bé ơi )

( Con nhà em mà xinh thế không biết]

êề :" Nay em lên live để tặng quà cho ba anh/chị may mắn đoán chúng nick live của em ạ, không biết ba anh/ chị có ở đây không ạ?"

[ Có em chị nè]

[ Chị nè bé ơi, không giả mạo đâu. Từ ngày đó giờ hóng mòn dép rồi ]

( Cuối cùng anh cũng có quà rồi, bữa nhận được tin nhắn của công ty em anh mừng quá trời )

( Sao mấy anh chị may thế)

( Em cmt mà không kịp, buồn quá]

êê :" Dạ, vậy anh chị gửi địa chỉ qua tin nhắn riêng tư giúp em nha. Em gửi quà cho ạ"

( Okay bé yêu]

( Mấy anh chị sướng quá đi mất, ghen ty quá]



(Mà bé ơi, bật mí quà tặng đi]

( Hóng ké]

ê: "Quà của em chỉ có tấm lòng thôi ạ, em vẽ chân dung tặng ạ. Quà tự tay vẽ nên có xấu thì anh chị thông cảm nha"

( Ngọt ngào quá)

( Không chê, bé nhà mình sẽ đẹp đó giờ. Không xấu được)

[ Chắc tôi phải đóng khung bảo quản trong két sắt quá, hạnh phúc quá ]

( Mấy anh chị sướng quá, em cũng muốn]

:"Mọi người nhắn riêng địa chỉ và ảnh qua cho em nha, nhớ chọn tấm nào càng lung linh càng tốt nè. Bản thân phải là người đẹp nhất đó nha"

( Nghe câu này của bé tự nhiên sướng run cả tai á]

( Thiệt nha]

( Không uổng công tui chớp thời cơ giữa thời loạn mà hehe ]

( Mà hôm nay bé có live gì không? Hay chỉ ngồi nói chuyện thôi? ]

êê :" Em tính live vẽ tranh ạ, em sẽ vẽ ba bức chân dung của mấy anh chị nhanh tay nhất. Tất nhiên là em không show ảnh của fan mình đâu. Mọi người thông cảm nha, còn nếu anh chị cho phép em thì em mới làm ạ"

(Tự nhiên đi cục cưng, chị chọn tấm đẹp nhất rồi. Em cứ sho thoải mái, tiện để chị kiếm Người yêu luôn. Tui kiếm người yêu đu chung idol nha]


( Chị không ngại đâu, đã chọn tấm đẹp thì phải cho mọi người xem ké chơ]

( Anh cho phép em ]

( Nghe anh cmt mà em ngỡ tổng tài phương nào không á anh ]



( Haha, anh cũng thấy giống vậy đó]

( Anh trai này hài hước nè, tui chấm anh rồi đó nha]

( Để anh chấm cho em một dấu chấm nha]

( Ánh hề quá bây)

( Xem cách ảnh né thính kìa, khờ gì đâu ]

( Mà đáng yêu nha ]

( Chuẩn chuẩn]

f :"Mọi người nói chuyện với nhau đi nha, em bắt đầu vẽ tranh đây. Mọi người nhớ nói chuyện nhẹ nhàng, lịch sự với nhau nha...Ai gây war hay gì đó là em cho vô danh sách đen đó"

[ Okay bé]

( Chị sẽ giúp em giữ trật tự]

( Nghiêm túc quá đấy chị à]

ễ :" Vâng, em cảm ơn chị ' Hà ¡uuu Bé Mầm Nhiều' nhiều nha"

( Bé nó cảm ơn tui kìa, ôi tui nghĩ được nên đặt tên con là gì luôn rồi)

( Rep chị nè bé]

( Chị cũng muốn)

Mộc Hạ đọc bình luận của mấy chị xong cũng chỉ biết nở nụ cười nhẹ, cậu không để ý đến bình luận nữa mà tập trung vẽ tranh. Vừa vẽ cậu vừa chia sẻ các bí quyết giữ gìn làm sao cho tranh lâu hư... Hay đại loại là làm sao cho màu lên chuẩn,...rất nhiều thông tin bổ ích dành cho các bạn sinh viên sắp thi vào trường nghệ thuật.
 
Chương 374: Buổi thu âm


Buổi live nhanh chóng khép lại, dường như anti fan không hể xuất hiện. Cũng phải Mộc Hạ đã ngấm ngầm hack app để có thể loại trừ các nguy cơ xấu có thể ảnh hưởng đến tâm trạng vốn đang bình yên ngày hôm nay của cậu.

Tranh của fan thì Mộc Hạ đã vẽ xong, theo thói quen cậu ký tên và đóng dấu. Nhìn cứ như thánh chỉ vậy mà thôi cũng kệ đi, chắc không ai đem bán đấu giá đâu nhỉ.

Chuyển phát nhanh nhanh chóng tới nhà đem ba gói hàng đi, mỗi gói hàng đều được bọc rất xinh xắn. Bên trong còn có cả thư viết tay và một phần quà nhỏ. Xong xuôi công việc cậu đi vào nhà.

Tối đến, Mộc Hạ nấu cơm. Cùng mọi người dùng bữa, coi phim ăn tráng miệng cùng gia đình xong là lên phòng làm vệ sinh. Cậu ngồi vào bàn bắt đầu lên ý tưởng sáng tác phổ nhạc mới để tạo thành một album ra mắt. Suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng ra được một bài mà bản thân ưng nhất, cậu lấy tên tựa của Album là ' Trời Sao'.

Bản phổ nhạc đã có vậy thì mai cậu hẹn lịch rồi tới ghi âm luôn, sau đó còn phải chuẩn bị một buổi họp mặt fan.

Kèm theo đó là các phần quà nhỏ như thư tay, poster,....và món quà đặc biệt nhất do chính tay cậu tự làm đó là khăn quàng cổ. Tiện cậu cũng pi a cho sản phẩm mới sắp ra mắt thị trường của Bối Nguyệt luôn. Tên gì ấy nhỉ, à

'Winter Lover' ( Người tình mùa đông ).

Nghe hơi sến nhưng mà không sao, cô bạn của cậu thích cái tên đó là được. Ngày mai cũng tới, Mộc Hạ theo chân anh Trí Khanh đi tới phòng thu âm. Vì lo lắng cho em trai nhỏ không có tài nguyên tốt, cả nhà đã âm thầm mua lại công ty chủ quản của cậu.

" Hạ Hạ, em vào trước đi. Anh có cuộc họp, họp xong anh xuống tìm em"

"Anh cả cứ làm việc của mình đi, đừng lo cho em. Em sẽ không sao đâu"

"Được, đồ dẻo miệng nhà em"

Trí Khanh vui vẻ véo má mềm của em trai yêu dấu, hình ảnh dịu dàng này vô tình bị nhân viên trong công ty nhìn thấy. Thế là trong nhóm chat liên tục nhảy tiếng ting ting không ngừng.

(:"Biết tin gì chưa mấy bà?

(÷:" Không nói sao biết má"



(,:"Nói luôn đi hóng quá bà"

(,:"Hồi tui thấy chủ tịch lạnh lùng của mình dắt theo một cậu xinh trai, hình như là idol mới trong giới Lý Mộc Hạ đó. Chủ tịch còn véo má, nói chuyện vô cùng thân mật với cậu ấy"

(:"Hồi tui thấy chủ tịch đích thân dẫn cậu ấy tới phòng thu âm luôn"

(*:"Bé nó dễ thương lắm quý vị, tui làm lễ tân gặp bé nó. Bé cười với tui còn chào hỏi lễ phép lắm."

(:"Ai biết được bà, lỡ đâu diễn thì sao"

(*:"Sao hay nghĩ xấu cho người ta quá vậy?"

(P:"Úa, vậy là mấy chế không biết..."

Cô nhân viên kia chưa kịp nhắn xong câu đã bị trưởng phòng nhắc nhở vì tội làm việc riêng, thế là hôm đó cô ấy vừa bị ăn măng vừa phải tăng ca. Số khố quá trời.

Quay lại phía Mộc Hạ, sau khi chào hỏi mọi người cậu theo chỉ dẫn của một anh kỹ thuật bước vào bên trong phòng. Bản nhạc cũng đưa cho anh chị ở đó, Mộc Hạ điều chỉnh hơi thở. Nhận tính hiệu từ bên ngoài xong cậu cũng cất tiếng hát.

Trong quá trình cậu thu âm thì Trí Khanh cũng họp xong, anh tranh thủ tới xem đứa em trai nhỏ nhà mình phô diễn tài năng. Không ngoài mong đợi, mọi thứ diễn ra rất hoàn hảo. Mộc Hạ thở phào tháo ti phone ra đặt lại chỗ cũ rồi mới bước ra ngoài.

"Em hát hay lắm"

"bé ơi, cho chị xin chữ ký đi em. Chị mê giọng của em lắm"

"Dạ được ạ, chị cho em mượn giấy bút nha"

"Chị có đem theo poster nè, em ký vào đây cho chị nha"



"vâng ạ"

Mộc Hạ ký tên cho mọi người xong cũng chào tạm biệt anh chị, ngoài ra còn gửi lời cảm ơn đến bọn họ. Xong, cậu và anh Trí Khanh cũng rời đi. Ai nấy cũng tiết nuối nhưng đành vậy.

"Em hát hay lắm, đúng là em trai của anh"

"Em hồi hộp muốn chết luôn ấy"

"Em ăn gì không? Anh chở em đi ăn luôn, gần đến giờ trưa rồi"

"Dạ thôi ạ, tý em qua chỗ Nguyệt để làm mẫu ảnh nữa ạ. Mà em có chuẩn bị cho anh hộp cơm"

Mộc Hạ lôi từ trong túi xách của mình ra một hộp cơm màu nâu tinh xảo, cậu đưa hộp cơm cho anh Trí Khanh.

"Em thấy dạo giờ anh gầy đi rồi đấy, anh ăn nhiều vào"

"Anh nhớ rồi, cảm ơn em"

"Em về trước đây, tạm biệt anh cả"

"Nói bye được rồi, tạm biệt nghe sợ chết"

"Vâng, em nhớ rồi. Cả nhà cứ ám ảnh câu này mãi, có phải vĩnh biệt đâu mà lo"

"Coi cái miệng xinh của em vừa thốt ra câu gì kìa"

Trí Khanh như đứa trẻ mà tự nhiên trêu chọc em trai út nhà mình, khắp sảnh nơi nào họ đi qua cũng để lại tiếng cười giòn tan. Ai nấy nhìn vào cũng không khỏi kinh ngạc.
 
Chương 375: Concept Winter Lover


Trí Khanh đưa Mộc Hạ ra cửa, đợi cậu lên xe rồi mới quay người trở vào công ty. Khác hoàn toàn với dáng bẻ ban nãy, bây giờ anh quay lại đúng như bản chất vốn có thường ngày.

Anh trở về phòng làm việc, nhắc nhở trợ lý và thư ký một số chuyện. Xong cũng vùi mặt vào đống giấy tờ chất cao như núi kia, phải nói dạo giờ lo vụ quy hoạch đô thị nên không có thời gian gì cả. Mà bỏ qua đống giấy tờ đi,

Trí Khanh vui vẻ ngồi ăn hộp cơm trưa mà Mộc Hạ chuẩn bị cho mình.

Còn ai thắc mắc Thảo Anh đang ở đâu thì cô với mẹ Đường bay qua Pháp để dự tiệc ra mắt sản phẩm trang sức mới rồi. Còn ba Hải thì đi đánh Golf cùng với đối tác, giờ mọi việc trong công ty là do một tay Trí khanh lo.

Bên phía Mộc Hạ, chiếc xe taxi dừng hẳn lại ở trước cửa một phòng làm việc sang trọng. Bối Nguyệt và Danh Quỳnh thích những thứ lấp lánh nên bên ngoài vô cùng lộng lẫy, ánh mặt trời chiếu vào càng tôn vinh vẻ đẹp chói loá của toà nhà.

Và tránh gây nguy hiểm cho người đi đường, thì cả hai không lắp loại kính phản chiếu ánh sáng đâu. Mộc Hạ thanh toán tiền xe, sau đó chậm rãi cầm theo hai bọc thức ăn lớn bước vào bên trong.

Vì mọi người ở đây đã quá quen với gương mặt tỷ lệ vàng này của cậu, nên khi cậu đi vào bọn họ chỉ nhìn một chút sau đó cũng tiếp tục công việc còn đang dang dở. Mộc Hạ không muốn ảnh hưởng đến công việc của mọi người cũng nhanh chân bước vào thang máy.

"Xin chào"

"Hạ Hạ đến rồi đấy à"-Danh Quỳnh

"Nguyệt đâu rồi sao tớ không thấy?"

"Nó á hả, đang ở trỏng chỉnh bối cảnh rồi"- Danh Quỳnh

"Cậu mới tới đó à"- Lê Khiết

"Dạo giờ Quỳnh cũng phụ mọi người nhiều ha"

"May mà có bọn này phụ, chơ một mình tớ kham không nổi mất" -Bối Nguyệt



"Đúng đó, sau cơn bão thời trang kia. Đơn đặt hàng nhiều đến mức choáng váng"- Khiết Băng

"Lần này chắc nó cũng dự tính rồi, nên may trước tầm 20 bộ. Để không gay phiền phức nó để số lượng có hạng luôn. Đủ ăn nguyên năm"- Trương Nguyên

"Tớ có mua đồ ăn, tới ăn cùng nào mọi người. Nghỉ ngơi chút đi"

"Cậu vẫn là chu đáo nhất" -Thư Khoa

"Tớ có đặt trà sữa...cho nguyên công ty với tụi mình, tý họ ship sau"

"Giàu dữ ta" - Lê Khiết

"Hạ Hạ, không giàu thì ai giàu đây"-Bối Nguyệt

"thôi thôi, cho xin đi mấy cô. Mấy cô cũng giàu mà, khỏi buồn"-Trương Nguyên

"Đói quá, mình măm măm trước đã" -Thư Khoa

Cả đám ngồi tụ tập lại cùng nhau ăn trưa, không lâu sau trà sữa, cà phê,... mà Mộc Hạ đặt cũng được ship tới. Trợ lý của Bối Nguyệt nhận lấy mấy ly của mọi người đeo lên cho bọn họ, còn lại chia đều cho các phòng ban. Điều này khiến mọi người rất là vui vẻ.

Ăn xong, Mộc Hạ vào makeup, thay đồ rồi chụp ảnh. Buổi chụp hình vẫn thuận lợi như vậy, concept mùa đông quá là ấm áp đi. Ngoài ra còn có một bộ đồ đặc biệt nữa. Sắp tới Mộc Hạ sẽ mở bán album và trong năm quyển album sẽ có 1 tấm card đặc biệt này.

Hình ảnh khuôn mặt ngây thơ kia nằm giữa một rừng bông mềm mại, trên người khoác lên bộ đồ thỏ trắng ấm áp trông có xinh yêu không chứ. Đặc điểm của bộ đồ này là áo hở lưng, quần ngắn và phụ kiện trên đầu là một chiếc tau thỏ xinh xắn. Phải nói nhìn vào thôi cũng đủ khiến người ta nôn nao cả lồng ngực.

Đế tri ân người may mắn thì Bối Nguyệt còn dạy Mộc Hạ tạ dạng quyến rũ, yêu nghiệt. Ta nói nó đã mắt gì đâu, chỉ tội cho ai đó sắp mất ăn mất ngủ thôi. May trước 20 bộ ban nãy có nhắc tới, tức là mỗi bộ sẽ có giới hạn toàn cầu là 5 bộ cho mỗi concept.

Ai may mắn thì săn được không thì thôi, vì tính chất trung tính nên cả nam lần nữ đều có thế mua được. Vì có hai bộ theo thiết kế nam và hai bộ theo thiết kế nữ, còn bộ thứ năm cậu mặt là hàng đặc biệt không có bán.
 
Chương 376: Công bố Album Trời Sao


Mọi thứ đã chu toàn chuẩn bị, Mộc Hạ cũng đăng bài giới thiệu về Album sắp ra mắt. Sau khi đăng bài, các fan nhà của cậu đã hưởng ứng rất nhiệt tình.

# Ảnh # Xin chào mọi người, trước mắt tôi muốn gửi lời xin lỗi mọi người trong việc chậm trễ khi không ra al-bum của mình. Sau tôi muốn giới thiệu về Album sắp ra mắt lần đầu tiên trê vàng thị trường của mình ' Trời Sao Rất mong mọi người ủng hộ ạ./

( Cuối cùng bé nhà mình cũng ra Album rồi]

[ Chờ em nhớ ra em chưa ra Album nó lâu gì đâu á ]

( Lại đạo tên à, Trời Sao gì chứ nghe có khác gì tên Album của Mỹ Như đâu ]

(Ai đụng gì chị nhà bạn]

[ Tính ra bé nó còn chưa tiếp xúc hay làm việc chung với chỉ mà bạn đã lên gây war rồi ]

( Nói sai chỗ nào à, tên giống thì nói giống thôi]

[ Này là có tật giật mình rồi ]

[ Chị của bạn ra album là Bầu trời sao băng, chơ đéo phải Trời sao]

[ Cắt ra ghép vô còn hai chữ, không phải đạo tên thì là gì? ]

[ Gì vậy má, vậy Album của ca sĩ abc trước có tên là Sao Băng cũng ghép từ đó mà ra à. Nhảm nhí]

( Để yên cho bé nhà tao làm ăn, chơ chưa chạm mà đã đụng rồi. Làm vậy không thấy kỳ hai gì, đúng là đám bú fame ]



Một loạt cmt mắng chửi và phản dame của nhiều nhà tụ họp lại nhanh chóng đẩy bài viết của của cậu nằm trễm trệ trên hotsearch, để mọi chuyện không đi xa hơn cậu quyết định tắt tính năng bình luận. Dù gì đây cũng là app do cậu tạo ra, tính năng gì mà cậu không có.

Yên ắng rồi, Mộc Hạ vui vẻ thưởng thức khoảng thời gian vui vẻ bên bạn bè. Có thể mọi người thắc mắc sao không thấy Hàn Vũ và Chúc Thành đâu phải không? Hai người đó một người bận ở nhà học cách quản lý số sách, một người đang trực đêm trên viện rồi.

Tụ tập đến tối thì ai cũng về nhà nấy, chỉ có Thư Khoa là vào viện ở lại với Chúc Thành. Phải nói hai người này đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng. Chỉ cần Thư Khoa hay Chúc Thành rảnh là cả hai cứ dính với nhau cả ngày.

Thật đáng ngưỡng mộ nhỉ.

Mộc Hạ vừa đi bộ trên phố đông, vừa ngắm nhìn khung cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Sắp thôi nơi này sẽ ngày càng tân tiến và phát triển, nhưng cậu sẽ không để đất nước này phải mất đi dáng vẻ truyền thống đã được ông cha ta giữ gìn bao đời này đâu. Bởi vì thế mà cậu đã nhờ anh Trí Khanh đưa làng nghề truyền thống vào đường đua kinh tế do nhà mình thực hiện.

Từ đây làng nghề truyền thống sẽ được biết đến hơn, nhưng cũng sẽ kiểm soát rủi ro để không phá vỡ không khí trong lành và cuộc sống yên bình nơi đó.

*Có chút nhớ ai đó rồi, có thể gặp không?*

Mộc Hạ suy nghĩ vu vơ trong đầu, nhưng sau đó lại bất lực lắc đầu. Trời sắp chuyển đông nên ban đêm có chút lạnh, Mộc Hạ đút tay vào áo cho ấm. Từ phía sau một chiếc áo lông rất to chùm lấy cậu, Mộc Hạ ngơ ngác quay đầu nhìn phía sau. Chỉ thấy bàn tay to lớn của ai đó khoác lên vai cậu rồi kéo cả cơ thể nhỏ nhắn đó vào người hắn.

"Em đang nghĩ tới tôi"

"Không có"

"Tôi biết mà, tôi cũng nhớ em"


Mộc Hạ đỏ mặt không nói, tay cậu rụt rè nắm lấy góc áo người kia. Thấy vậy hắn dời tay mình mà nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đó.

"Tay em lạnh quá đấy"



"Tay anh ấm là được mà"

"Vậy sao, vậy để tôi sưởi ấm cho em nhé"

"Ừm"

Mộc Hạ mặt vẫn phiếm hồng, ánh mắt nhìn hắn vô cùng dịu dàng. Hàn Phong bất giác nhìn ngó xung quanh, hắn kéo nhẹ khẩu trang của cậu xuống. Nhẹ nhàng dùng hai tay nâng má mềm của người thương, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi đó.

Môi mềm tiếp xúc với nhau, nhiệt độ bất chợt tăng. Hơi ấm vẫn còn rõ ràng, hắn khẽ cười rồi kéo khẩu trang lên cho cậu. Ánh mắt nhìn cậu trông thật tình.

"Anh ăn gì chưa?"

"Tôi mới đáp xuống máy bay liền chạy tới đây tìm em luôn đấy"

"Đi ăn thôi, em muốn ăn lẩu"

"Không phải ban nãy em ăn với tụi kia rồi à"

"Sao anh biết?"

"Bí mật, nhưng mà nếu bảo bối của tôi đói thì đi nào. Tôi dẫn em đi ăn lẩu"

"Ừm"

Vì lo cho hắn chưa ăn gì nên cậu mới ngỏ lời muốn ăn lẩu, chở không khi không ai lại muốn ăn thêm. Phải nói kiểm soát cân nặng là điều cấp thiết của một nghệ sĩ đó. Biết ý định của cậu, Hàn Phong vẫn như cũ nắm lấy tay người thương bước đi trên con phố đêm, hai người vui vẻ trò chuyện cho đến khi tới tiệm lẩu quen thuộc thời học sinh.
 
Chương 377: Náo loạn


Hai người ngồi vào góc khuất, Hàn Phong gọi một nồi lẩu cay kèm theo đó là rất nhiều topping ú na ú nụ. Mộc Hạ thấy một bàn thức ăn được đem ra mà thất kinh cùng với đó là sự bất lực. Nhưng may thay cậu vẫn còn bụng để ăn hết đống đó, vì cậu sợ phí tiền và không muốn lãng phí thức ăn.

Sau khi no nê, Hàn Phong thanh toán sau đó dắt Mộc Hạ rời quán. Cả hai lại đi bộ trên đường phố, tay đan trong tay.

"Em no chưa, có muốn uống trà sữa không? Tôi mua nhé"

"Muốn ạ"

"Được, nào chúng ta đi mua"

Hàn Phong dắt tay Mộc Hạ ghé vào một quán bán trà sữa, hắn theo thói quen của Mộc Hạ gọi một ly trà sữa nhiều đường, nhiều kem, ít đá. Mộc Hạ rất thích lớp kem mịn đó.

"Ngon không?"

"Ngon ạ"

"Ngoan"

Mộc Hạ vui vẻ hút một ngụm trà sữa, cậu còn đưa ly trà sữa lên gần miệng hắn. Hàn Phong vui vẻ hút một ngụm, thỏả mãn thì lại cúi xuống hôn người thương một cái. Quá trời cái nết mà.

"Có người nhìn kìa"

"Yên tâm, tôi che cho em rồi. Không ai thấy mặt em đâu, tôi sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương em dù là việc nhỏ nhất"

"Sến quá đấy, né ra đi"

Hàn - mặt dày - Phong nghe thấy vậy thì liền sát lại gần cậu hơn, Mộc Hạ không nói gì chỉ để hắn tùy ý. Cả hai đi mệt thì lại dừng chân ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá. Mộc Hạ lấy điện thoại từ trong túi ra cùng hắn chụp một bức ảnh, vì chênh lệch chiều cao mà trong bức ảnh chỉ lấy được ngang vai của hắn.

Thấy vậy, Hàn Phong cầm lấy điện thoại của cậu. Hắn ôm lấy cậu, cả hai nhìn vào máy ảnh cười thật tươi. Nhưng vào giây cuối ánh mắt của cả hai chạm nhau trông vô cùng tình tứ.

"Đẹp quá"

"Tý về gửi cho tôi nhé! Tôi để làm ảnh màn hình khoá"



"Anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"

"Có người yêu xinh như em,tôi sợ chứ. Sợ người ta thích em đấy"

"Không có đâu"

Mộc Hạ tuy nói vậy nhưng lòng cậu cũng sợ sẽ có người cướp mất hắn, vì hắn trong mắt cậu rất ưu tú và hoàn hảo. Ngồi trò chuyện thêm một lúc lâu thì Hàn Phong đưa Mộc Hạ về tận nhà, hắn chờ cậu bước vào rồi mới rời đi.

Tối đó acc chính của Mộc Hạ cập nhật thêm hai ảnh mới lúc nãy mới chụp với hắn, Hàn Phong cũng đâu thua kém. Hắn đăng ảnh kèm theo một dòng trạng thái thiếu đòn.

( Ý là, Hạ Hạ đăng thì thấy dễ thương. Mà đến mày tao thấy thiếu đòn quá ] - Bối Nguyệt

( Để cái dòng cap đã sến rồi còn cà khịa ai vậy bạn hiền ) - Lê Khiết

( Nó hiền ghê đó Khiết ) - Danh Quỳnh

( Sao Hạ Hạ có thể yêu được nó hay vậy nhỉ? ) - Khiết Băng

[ Chắc nó chơi bùa bé Hạ rồi ] - Trương Nguyên

( Khiếp bây nói tao làm như kiểu tao tệ nạn lắm ấy ] -Hàn Phong

( Mày nạn được rồi đừng tệ cả khố đời Hạ Hạ ) - Hàn Vũ

( Nói nó vừa vô xong nó hẹn ra Phúc Long trừ ] - Trương Nguyên

[ Hẹn ra cùng lắm gọi sẵn cấp cứu thôi ] - Thư Khoa

(Đến lúc đó nhớ gọi tao, tao chữa cho. Tao làm bác sĩ mà, chứng chỉ hành nghề đẩy đủ, cứ yên tâm giao tính mạng cho tao.]- Chúc Thành

[ Nay không phải đi làm sao có thời gian cmt bài tao vậy? Mà giao tính mạng cho mày chắc còn sợ hơn. ] -

Hàn Phong

( Nay trực thôi, không có ca nào. Khoẻ. Tao uy tín mà, mày cứ nghi ngờ tao. )- Chúc Thành



( Tin tưởng vô điều kiện mới lạ đấy )- Hàn Vũ

Bình luận đang diễn ra sôi nổi thì chợt, kiếp nạn của Hàn Phong bắt đầu. Cả đám cứ thế im lặng hóng drama thơm phức này.

[ Cậu đưa em trai nhỏ của tôi đi chơi đến giờ này mới về, cậu chán thở rồi phải không? )- Trí Khanh

( Em nào dám ạ, anh dâu bớt giận ]- Hàn Phong

( Ai, ai là anh dâu của cậu. Tôi chưa có đồng ý ]-Trí Khanh

( Rồi rồi ) - Lê Khiết

( Khiếp nạn 82 của nó đến rồi )- Bối Nguyệt

( Thấy cũng tội) -Danh Quỳnh

( Mà thôi cũng kệ đi ] - Khiết Băng

[ Hai vợ chồng nhà này nhiều cái hợp nhau đến lạ J - Trương Nguyên

( Không hợp sao yêu đương được bảo bối, mà dù hợp hay không thì cũng dính nhau thôi J - Hàn Vũ

( Nghe mắc ói quá đó Vũ ) - Thư Khoa

( Mày có thai hả, kêu chồng mày chăm đi. Đã không khoe còn ở đây hóng hớt. ]- Hàn Phong

( Em ấy mà đẻ được thì tao biết cách chăm, chơ mày lo mạng của mày đi. Chơ tao không biết tao có kéo được hồn của mày về không nữa ]

[ Hai đứa đẹp trai quá ]- Hải Đường

( Dạ, con cảm ơn mẹ vợ. Hihi)- Hàn Phong

Cả đám ba chấm ngỡ ngàng nhìn thằng ngố Hàn Phong đang rep cmt của mẹ vợ. Cái icon mặt cười xinh xinh kia là cái intro gì vậy. Trí Khanh nhìn vào cũng nghi ngờ trình độ EQ của hắn mấy phần, quả này hắn khó mà rước được vợ quá. Mà thôi cứ thuận theo tự nhiên đi.
 
Chương 378: Thích được anh hôn


Vì tối hôm qua ngủ sớm nên Mộc Hạ không biết câu chuyện náo loạn cmt nọ, sáng ra đọc lại thấy buồn cười vô cùng. Ngày mới cũng bắt đầu rồi, nên Mộc Hạ cũng phải chăm chỉ làm việc thôi.

Sau bữa sáng với anh Trí Khanh, cậu lên phòng đặt mua dụng cụ làm đồ handmade. Mua xong cậu thanh toán trực tiếp bằng thẻ của mình luôn. Đợi tầm mấy tiếng liền thì đồ cũng được giao tới, kiểm tra kỹ lưỡng hàng hoá xong thì cậu mới ký tên.

Cậu ôm đống đồ này lên phòng xong thì chuông cửa chợt reo, Mộc Hạ để gọn thùng đồ ở một bên sau đó chạy xuống mở cửa.

"Ơ....Sao anh lại tới nhà em? Có chuyện gì à?"

"Tôi tới để phụ em chuẩn bị quà cho buổi fan meeting sắp tới, sao nào không hoan nghênh tôi à"

"Tốt vậy sao, có thêm người cũng được. Anh vào đi"

"Cảm ơn em"

Mộc Hạ mở toang cửa, đứng nép người qua một bên sau đó mời hắn vào nhà. Hàn Phong tự nhiên như ở nhà mà bước vào, hắn bỏ dép ngay ngắn lên kệ. Mang dép đi trong nhà vào sau đó theo sau Mộc Hạ lên lầu.

"Anh ăn gì chưa đó?"

"Tôi ăn rồi mới qua em, tôi có ghé mua chút bánh và cả trà sữa em thích nữa"

"Anh chu đáo thật đấy"



"Vậy người yêu của em được đánh giá mấy điểm đây"

"Hưmmm, mười điểm đi"


"Haha, được. Lần sau lại mua cho em, nhưng ăn ít thôi không lại đau bụng"

"Em biết rồi mà"

Mộc Hạ vui vẻ ôm tui trà sữa bước nhanh chân về phòng, Hàn Phong đi phía âu nhìn dáng vẻ nhảy chân sáo vô cùng đáng yêu của cậu mà bất giác cười. Ớ nhà, Mộc Hạ mặc đồ ngủ hình con thỏ vừa ấm lại vừa dễ thương.

Nhưng khổ nổi bên trong cậu chẳng mặc gì, nên những lúc cúi người xuống cái gì nên thấy Hàn Phong cũng sẽ thấy.

Vì thế mà nội tâm hắn gào thét dữ dỗi, hắn phải tịnh tâm muốn chết để không bỏ về giữa chừng. Hắn đã ít có thời gian ở bên cạnh cục cưng nhà mình rồi, nên không thể để vụt mất bất kỳ cơ hội gần gũi nào được.

"Um ~, mỏi quá. Cuối cùng cũng xong hết đống thư tay rồi. Anh xếp mấy con bướm với ngôi sao xong chưa ạ"

"Tôi xong rồi đây, rã hết cả tay. Em xem nè"


"Thương chưa, để em thổi cho"

Mộc Hạ cầm ấy tay Hàn Phong đưa lên gần miệng mình, sau đó vẫn là câu thần chú năm nào. Cậu thổi phù phù, hơi ấm lan toả phả vào từng đợt thoát ẩn thoát hiện khiến những ngón tay hắn khẽ run. Cả người hắn tê dại.



Đôi mắt phượng đó nhìn chằm chằm đôi môi chúm chím đang chu ra kia, bất chợt Hàn Phong nhẹ nhàng đè Mộc Hạ xuống sàn. Sàn của Mộc Hạ được lót bông nên rất ấm, vì anh chị cậu sợ cậu lạnh nên mới sai người lót kín khắp nơi trong nhà.

Quay lại hành động đè ngửa con người ta ra sàn, hiện tại nhìn hai người vô cùng ám muội. Hơi thở ấm áp đầy gấp gáp của Hàn Phong phả vào mặt Mộc Hạ, khiến khuôn mặt trắng nõn đó đỏ dần lên.

Mộc Hạ không nói gì, chỉ bẽn lẽn nhìn vào mắt hắn. Hắn cũng hiểu ý liền hôn xuống, thuận đà như bị nghiện hắn càng hôn ngấu nghiến hơn bờ môi đó, tay lớn không an phận mà luồn vào bên trong áo. Đến khi sưng tấy cả lên, hắn mới dừng lại, tay hư cũng không còn lộng hành bên trong áo nữa. Hắn cảm thấy luyến tiếc liền hôn chụt thêm một cái, sau dần là nhấm nháp chiếc cổ bé xinh kia.

Đến khi Mộc Hạ lỡ phát ra tiếng, hắn khựng lại mọi hành động. Rời mặt mình khỏi chiếc cổ nhỏ gọn kia. Hắn nhìn cậu tự trách.

"Tôi xin lỗi, em có đau lắm không?"

"Không.... không sao đâu"

"Ừm, là tôi không kiềm chế được bản thân mình. Làm em sợ rồi."

Thấy vẻ mặt hắn buồn thiu, cậu cũng bị ảnh hưởng phần nào. Tay nhỏ khẽ nắm lấy tay hắn, giọng cậu nhẹ nhàng nói.

"Không sao mà, em cũng... cũng thích được anh hôn"

"A.... điên mất. Em dễ thương như vậy, làm sao tôi kiềm chế được thú tính của mình đây"

Mộc Hạ đỏ mặt càng gay gắt, Hàn Phong ôm chặt lấy cậu. Hắn đỡ cả người cậu lên, đặt cậu ngồi lên người mình sau đó nhẹ nhàng phủ môi mình hôn lấy môi cậu. Lần này hắn vô cùng nhẹ nhàng.
 
Chương 379: Nghiên cứu mới


Sau khi hai người thể hiện tình cảm sâu đậm xong thì cậu để mặt hắn tựa cằm lên vai mình, Hàn Phong hạnh phúc ôm lấy người thương mà ra sức làm nũng.

Hắn nhớ chết đi được, vẫn là mùi hương lúc trước. Mùi hương riêng biệt của hắn và cậu. Hàn Phong ở lại phụ nốt cho đến tối, sau khi dùng bữa cùng với cậu và anh Trí Khanh thì cũng xin phép ra về.

Trí Khanh ghim hắn muốn lát cả con mắt nhưng hắn vẫn cười ngốc để cậu gắp thức ăn cho mình, hắn giả ngu luôn với anh. Tiễn được của nợ này về, Trí Khanh nhìn một lượt xem em trai nhỏ có bị thương miếng nào không.

Thấy ánh mắt thăm dò của anh cả, cậu lập tức chột dạ né tránh. Sau khi thành công thoát nạt thì liền thở phào một hơi, may mà cậu mặt đồ bông nên mấy dấu dâu mà hắn để lại không bị phát hiện. Nếu không coi như hắn chết thảm dưới bàn tay của anh cả nhà cậu rồi.

Còn anh Trí Khanh bên này vẫn chưa biết gì còn vô tư nhấp trà mà em trai cưng pha, vừa vui vẻ làm việc. Lại một ngày yên bình nữa trôi qua, và cũng rất nhanh đã đến ngày ra mắt Album Trời sao.

À.... Sau vụ biết Bối Nguyệt chụp mấy tấm ảnh đó cho bé yêu của mình, Hàn Phong quyết săn cho bằng được hết năm quyển đó. Và bằng thế lực của mình, hắn đã thâu tóm đủ 5 tấm hình đặc biệt đó. Thì cũng dễ tìm thôi, cái nào có ảnh thì có cái dấu ấn riêng của cậu trên quyển Album á.

Mà phải giàu mới mua được lượng lớn để lọc thì mới được nha, sau khi lọc xong hắn tặng lại cho một số fan xui xẻo không săn được Album của cậu bằng cách random ngẫu nhiên. Còn mình dữ lại một cái Album kèm theo đó là 5 tấm card làm của riêng. Đúng là thâm độc.

Làn sóng Album qua đi, Mộc Hạ chill chill ở nhà. Không vẽ vời thì cậu cũng lết xác tới Viện Quốc Gia, mọi người đang gấp rút trong nghiên cứu mới. Năm nay khác mọi năm, các chuyên gia của các bạn bè giao hữu từ khắp nơi trên cả nước muốn diện kiến dung nhan của HAJ. Ông hoàng của những phát minh độc lạ lại đầy tính thực tế này.



Mà khổ nỗi người ta đâu có muốn tham gia mấy buổi diễn thuyết hay phỏng vấn rắc rối này, dưới sự dụ dỗ của các vị sư phụ. Mộc Hạ đầu hàng vô điều kiện, vậy nên sự kiện sắp tới cậu sẽ góp mặt. Nhưng trước mắt cứ nghiên cứu đề tài thuốc biến đổi cấu trúc sinh sản này đã.


Phải nói đây là một dự án lớn, tính rủi ro rất cao. Rủi ro của dự án này còn cao hơn các dự án khác, nhưng xét theo nhu cầu hiện tại của nhân loại thì loại thuốc này vô cũng cấp thiết. Ngoài ra còn có một số nghiên cứu về sản phẩm chăm sóc da và sức khỏe khác.

Mộc Hạ cùng các vị sư phụ đã bắt tay vào nghiên cứu khi cậu kết thúc chương trình thực tế 'Tự Lập', tuy nó không phải là game show hot gì nhưng kết quả nó mang lại cung đã tạo ra tiếng vang cho đạo diễn. Và cũng mở ra tiền đề cho các mùa sau, quan trọng là qua chương trình làng nghề truyền thống được biết đến nhiều hơn. Nhiều mặt hàng trong nước bán rất chạy.

*Lại thất bại nữa rồi*

Mộc Hạ bấm bút ghi chép lại mã lỗi ban nãy, đã là con chuột thứ mười trong ngày rồi thì phải. Đây là một cuộc đánh cược lớn, viên thuốc này không chỉ giúp những cặp đôi đồng tính có thể mang thai. Mà còn giúp phụ nữ bị hiếm muộn hay vô sinh một cơ hội có con.

(Lưu ý: Mọi yếu tố, lời nói đề cập trong tiểu thuyết hoàn toàn không có thật. Đây chỉ có trí tưởng tượng phong phú và không logic của tác giả. Xin mọi người đừng suy nghĩ quá sâu, đọc giải trí là chính ạ. Xin cảm ơn mọi người)

Vì vậy nên rủi ro cao, vì viên thuốc này vốn sẽ tan và hòà vào dạ dày rồi tái tạo lại một số chức năng gen trong cơ thể. Để không ai phải chịu kết quả bi đát, nên càng không thể ẩu thả hay liều lĩnh được. Vì đó là một mạng người.
 
Chương 380: Thuốc Sinh Sản


Cứ như vậy thất bại rồi lại lưng chừng. Những con người uyên bác và giàu niềm yêu thích với nghiên cứu kia đã không ngừng nhịn ăn, nhịn uống, nhịn ngủ để cống hiến. Và vào một ngày cống hiến đó đã có kết quả tốt. Một chú chuột bạch đực đã có thai.

"Nó có thai rồi"- Chu Bác Khoan

"Cuối cùng cũng có một tia hi vọng mỉm cười với chúng ta rồi"- Trương Ninh Hoa

" Công sức một tháng trời ít ăn, ít uống, ít ngủ cũng được đền đáp rồi"- Bách Giai Niên

"Mau ghi chép lại, tiêu hủy những bản ghi chép thất bại đi"- Bạch Dân Minh

"Cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm ngủ một giấc sau bao ngày thức trắng rồi"- Hạ Vy

"Giờ chỉ còn việc ghi chép và quan sát xem thuốc này có tác dụng phụ nữa không thôi"- Phương Tử Hoa

"Các sư phụ vất vả rồi ạ"

Mộc Hạ tháo kính bảo hộ, cậu thở phào một hơi. Nụ cười nhẹ treo trên môi sau bao ngày căng thẳng.

"Mệt thì mệt nhưng vui lắm"-Hạ Vy

"Hạ Hạ lần này lại làm nên kỳ tích rồi"-Phương Tử Hoa


"Nào dám ạ, cũng nhờ các sư phụ góp sức. Nếu không một mình cháu không đủ sức làm được đâu ạ"

"coi thằng bé khiêm tốn chưa kìa"- Chu Bác Khoan



"Học trò cưng của chúng ta vẫn vậy nhỉ?" -Bạch Dân Minh

"Không thay đổi chút nào, công lao lớn thì không nhận. Công lao nhỏ cũng đùn đẩy cho người khác nhận"- Bách Giai Niên

"Vậy mới là học trò cưng của chúng ta chứ" - Trương Ninh Hoa

Các vị lão sư khẽ cười, ai nấy đều vui vẻ. Mộc Hạ thấy vậy cũng vui lây, nhưng cậu vẫn mải mê ngắm chiếc bụng nhỏ đang nhô lên của chú chuột bạch. Chú chuột đực góp giống bên kia cứ kêu mãi, dường như nó cảm nhận được vợ con của nó vậy.

Mộc Hạ chợt nghĩ ra một ý tưởng táo bạo, cậu cho chú chuột bố đưa qua bên chuồng của chú chuột đang mang thai để quan sát. Người ta thường nói tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất. Quả đúng là vậy, không sai một ly nào.

Cậu quan sát kỹ càng đôi chuột bố mẹ này hơn, các biểu hiện lạ dường như không có. Tác dụng phụ vẫn chưa thấy, cứ như vậy cho đến khi chú chuột kia sinh. Vì còn hạn chế nên việc sinh đẻ của nó không giống với con cái được. Nó chỉ có thể để duy nhất hai chú chuột mà thôi.

Mộc Hạ cũng đã trích mẫu máu của hai chú chuột nhỏ ra đi xét nghiệm với mẫu máu của hai chú chuột đực, quá mà vui mừng khi chúng sở hữu cả hai mã gen của bố và ba của chúng. Nhưng đây chỉ là bước đầu, còn bước thứ hai là làm thế nào để có người dám đứng ra thử nghiệm thuốc và trực thuộc quá trình điều trị của Viện Quốc Gia đây.

* Nên đăng bài trên Group nhỉ? Nhưng làm vậy có hơi lộ liễu quá, nhiều khi bọn họ còn tưởng mình có vấn đề về đầu cũng nên. Xui thì bị người ta gọi viện tâm thần tới rước quá.*

Nhưng cậu không muốn công sức của mọi người bị phủ bỏ, vì vậy cậu đã đăng bài trên Group kín. Group này là group riêng của những cặp đôi đồng tính.

/ Xin chào mọi người, tôi là Nghiên Cứu Viên trực thuộc Viện Quốc Gia. Hiện tại chúng tôi đã và đang trong quá trình hoàn thiện thuốc thay đổi cấu trúc sinh sản. Bước đầu thử nghiệm trên cơ thể động vật đã thành

Công # Video# #Ánh#. Và chúng tôi cần một cặp đôi nam x nam or nữ x nữ đã kết hôn hợp pháp tự nguyện thử thuốc và nhận sự theo dõi của chúng tôi trong quá trình này. Nếu các bạn ai quan tâm có thể ib trực tiếp vào bài này, cảm ơn mọi người đã đọc /

Cậu gác tay lên trán sau khi đăng bài viết của mình lên mạng, có thể kết quả ban đầu sẽ không khả quan lắm.

Nhưng thà thử còn hơn không dám làm, thà bị từ chối còn hơn thất vọng vì không thể hoàn thiện nó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top