Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160


Ánh mắt Hoàng Ngọc lóe lên tia thù địch, “Nhưng hôm nay, cho dù Sở Trầncó ở đây, hắn cũng phải nằm xuống.”

Vài tên bảo vệ dường như cũng bởi vì cú đá của Tống Thu, động tác của bọn chúng càng thêm hung hãn hơn. Bảo vệ của nhà họ Hoàng đều là những cao thủ hàng đầu trong giới, kinh nghiệm thực chiến cùa họ hơn hẳn Tống Thu. Tống Thu một cái lúc đầu còn có thể che chờ vò rượu, nhưng rất nhanh liền bị đá bay, thân thể cũng hung ác ngã văng

ra ngoài.

Hũ rượu bị một tên bảo vệ bắt được và giao lại cho Hoàng Ngọc.

Những tên bảo vệ còn lại lần lượt lao lên, đấm đá, tấn công dày đặc trên ngườiTống Thu.

Tống Thu không có cách nào phản kháng, cậu dùng hai tay che đầu, mặc cho quyền cước oanh kích trên người hắn.

Tống Thu cũng rất kiên cường, không rên một tiếng, mờ to mắt, giống như một con báo nhỏ bị

thương, đôi mắt đỏ ngầu trào ra.

Cuối cùng, hai bảo vệ túm lấy Tống Thugiữ cả hai tay sau lưng, “Quỳ xuống.”

Tống Thu đứng khó khăn, tuy nhiên, không chịu được đối phương hung hãn, một chân đá vào chỗ đầu gối.

Tống Thu đầu gối nặng nề khuỵu xuống đất.

Hoàng Ngọc đã đi đến trước mặt Tống Thu, mở rượu, cúi đầu nhìn Tống Thu, ‘Tao nói, hôm nay mày nhất định phải uống.”

Một bảo vệ cạy miệng Tống Thu.

Hoàng Ngọc đổ rượu thẳng vào mặt Tống Thu.

“Không uống?”

Hoàng Ngọc chế nhạo, “Mày có tư cách gì trước mặt bản thiếu gia nói chữ ‘không’.”

Một vò rượu gần như được rót ra một nửa, bên ngoài liền có tiếng bước chân, Hoàng Ngọc dừng lại và nhìn lên.

Hoàng Ngọc mỉm cười, “Hóa ra là Tú Tú.”

Hoàng Tú Tú bước vào, khi nhìn thấy cảnh này, lông mày không khỏi cau lại, “Ngọc đại ca, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Hoàng Ngọc nhẹ nhàng nói, “Tiểu tử nhà họ Tống quá mức vô lễ,ca ca mời hắn uống rượu, dạy hắn về sau phải làm người thế nào, chỉ thế thôi.”

Lông mày của Hoàng Tú Tú nhíu lại, cô ta liếc nhìn Tống Thu, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Dù sao thi cũng là lời ông nội đã hứa, Ngọc ca ca không nên quá làm khó nhà họ Tống, nếu như chuyện này tới tai ông nội.”

“Em sợ … không tốt lắm.”

“Đừng lo lắng, ông nội sẽ không biết đâu.”

Hoàng Ngọc ngồi xổm, nhẹ nhàng lắc lư mái tóc ướt đẫm rượu của Tống Thu, “Tống Thu, cậu nên biết điều này,tôi muốn nhà họ Tống biến mất ở Thiền

Thành cũng không quá khó, hôm nay cậu mang rượu qua, sau đó rời đi, không có chuyện gì xảy ra phải không?”

Tống Thu trợn to hai mắt, trong lòng có hận ý vô hạn.

Tuy nhiên, đồng thời, toàn thân cậu toát lên sự bất lực, tự nhiên trỗi dậy.

Nhà họ Hoàng, gia đình giàu có số 1 ở Thiền Thành.

Người trước mặt là cháu trai đích tôn nhà họ Hoàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161


Cho dù hôm nay chịu bao nhiêu nhục nhã, hẳn cũng chỉ có thề nghiến răng nghiến lợi nuốt vào trong bụng.

Tống Thu cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, ngay cả khóe miệng cũng có một vệt máu nhàn nhạt tràn ra.

Cậu chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy.

Cậu không biết là rượu hay là nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt môi gật đầu, “Đúng vậy.”

Hoàng Ngọc bật cười, “Nếu làm

chuyện này sớm hơn, có lẽ cậu đã tránh được nỗi đau này. Tuy nhiên, đó cũng là điều tốt để những người trẻ tuổi nhớ lâu hơn.”

Hoàng Ngọc cầm lấy rượu đi trờ vào, hắn ước lượng cân nặng của vò rượu, tự nhủ: “Sờ Trần thật là quá hẹp hòi đi, đã đồng ý để ông nội uống rượu bảy ngày liền, mỗi ngày bảy lạng, thế nhưng chỉ đủ có ba ngày thôi.”

Hoàng Ngọc cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay, “Tiễn khách.”

Hai tên bảo vệ lập tức buông tay, Tống Thu đột nhiên ngã quỵ xuống.

Thấy vậy, sắc mặt Hoàng Tú Tú hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô biết rất rõ rằng với tính khí của Ngọc ca ca, hôm nay Tống Thu vẫn có thể bước ra ngoài đã làsự may mắn.

Bởi vì chuyện liên quan đến ông nội, Ngọc ca ca mới kiềm chế bản thân một chút, nếu không, cậu nhóc nhà họ Tống này hôm

nay nhất định sẽ nằm xuống đưa đi bệnh viện.

Tống Thu dừng một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, đầu vẫn còn hơi choáng váng, một lúc sau, Tống Thu xoay người chậm rãi bước ra ngoài.

Hoàng Ngọc cầm vò rượu đi đến phòng làm việc của Hoàng Giang Hồng, gõ cửa rồi bước vào.

Hoàng Giang Hồng đang viết chữ.

Hoàng Ngọc nhìn lên, ở một vị trí nổi bật trong thư phòng, chữ của

Sở Trần đã được đóng khung treo lên.

Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.

Một tia đố kỵ lóe lên trong mắt Hoàng Ngọc.

Ông nội chưa bao giờ đánh giá cao một người trẻ tuổi như vậy, kể cả anh ta, cháu trai cả của nhà họ Hoàng, cũng chưa bao giờ được ông nội khen ngợi.

Làm sao Sở Trần có thể vượt lên trên tất cả những người trẻ tuổi ở

Thiền Thành và trở thành tuổi trẻ đệ nhất nhân ờ Thiền Thành.

“Ông ơi, rượu của Sở Trần đã đưa đến.”

Hoàng Ngọc nói.

Hoàng Giang Hồng dừng lại, lập tức để bút trong tay xuống, đi tới, cầm bình rượu lên, cân rượu bên trong, hơi nhíu mày, “Cái này số lượng khác với Sở Trần nói.”

“Ông nội, rượu này cũng thấp kém như vậy.”

Hoàng Ngọc khịt mũi, “Cháu thấy

Sở Trần đó, căn bản không thoải mái và hảo tâm chút nào.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162


Hoàng Giang Hồng nhìn Hoàng Ngọc, “Tiểu Ngọc, sao hôm nay cháu không đi làm ở công ty?”

Mỗi con cháu nhà họ Hoàng sau khi tốt nghiệp đều sẽ trải qua nhiều công ty khác nhau của gia tộc.

Hoàng Ngọc cũng không ngoại lệ.

Hoàng Ngọc ánh mắt xẹt qua trong tiềm thức, sau đó trầm giọng nói: “Cháu ở nhà còn có

một văn kiện quan trọng, cháu vội vàng trở về lấy, chẳng qua là gặp phải rượu do Sở Trần gửi tới, liền lấy qua đưa nó cho ông nội.”

“ừm.”

Hoàng Giang Hồng gật đầu, “Cháu đi ra ngoài trước đi.”

“Ông nội ơi, cháu nghĩ khôngcần phải uống loại rượu này.”

Hoàng Ngọcnhịn không được nói thêm một câu.

Hoàng Giang Hồng xua tay.

Hoàng Ngọc không dám nói thêm, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc

Vào lúc giữa trưa.

Hoàng Giang Hồng đang ngồi ở bàn ăn cùng ăn cơm con trai cả của ông, cha của Hoàng Ngọc, Hoàng Dương.

Cô bảo mẫu mang đến một chén bảy lượng.

Hoàng Giang Hồng mở bình rượu và rót đầy một ly rượu.

“Cha, cha uống thật sao?”

Hoàng Dương nhịn không được hỏi.

“Uống rượu bảy ngày sẽ không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, cha đã bỏ rượu một tháng, nhưng lại cảm thấy thân thể càng thêm biến chất.”

Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên, “Còn nữa, rượu mà Sở Trần gửi tới chủ đủ lượng uống ba ngày.”

Hoàng Dương không nói gì nữa.

Ngược lại, Hoàng Giang Hồng có chút không kiên nhẫn, nhấp một

ngụm rượu, lông mày vô ý thức nhíu lại.

Đối với Hoàng Giang Hồng, người đã quen uống rượu ngon, vò rượu này quả thực là ‘kém cỏi’.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Hoàng Dương một mực quan sát thần thái thái của Hoàng Giang Hồng.

Hoàng Giang Hồng cười và lắc đầu, “Không sao đâu.”

Ông nghĩ đến những gì Mạc

Nhàn đã nói với ông tối hôm qua.

Ông sẽ gặp được quý nhân, trong vòng bảy ngày, trên người ông bệnh sẽ xuất hiện chuyển biến.

Hoàng Giang Hồngvô ý thức liền nghĩ về Sở Trần.

Hiện tại xem ra chỉ là minh nhạy cảm.

“Tiểu Dương, bảy ngày này nếu cỏ người tới tìm cha, con nên cố gắng thu xếp tốt.”

Hoàng Giang Hồnggắp đồ ăn nói.

Hoàng Dương càng thêm choáng váng.

Tuy nhiên, anh không hỏi.

Lão gia tử làm những việc chưa

bao giờ giải thích lý do cho bất cứ ai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163


Tuy rượu không thơm lắm nhưng đối với Hoàng Giang Hồng, người đã bỏ rượu một tháng, đây cũng là món ngon nhất trên bàn.

Bảy lượng rượu nhanh chóng được uống hết vào bụng, thời điểm Hoàng Giang Hồng đặt ly rượu xuống, liền cảm giác được một dòng nước ấm áp quỷ dị lướt qua cơ thể.

Hoàng Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Giang Hồng, “Cha, hôm nay tâm trạng của cha

rất tốt, con thấy khí sắc của cha đã tốt hơn trước rất nhiều.”

“Ta cũng cảm giác, dường như khôi phục lại không ít khí lực.”

Hoàng Giang Hồng vừa nói xong, đôi mắt khống khỏi rơi vào chén rượu trống không trên bàn, con ngươi không khỏi trợn to mấy phần

Liệu ly rượu kém chất lượng này có thể thực sự chữa khỏi bệnh cho mình?

Hoàng Giang Hồng có một cảm giác khó tin.

Trong sâu thẳm trái tim, có một tia hi vọng mờ mịt…

Một chiếc xe ô tô từ từ chạy vào nhà họ Tống, chính là Sở Trần và Tống Nhan vừa mới uống trà ở trà lâu về.

“Tiểu Thu còn không nghe điện thoại, đứa nhỏ này, không biết Hoàng lão gia tử có mời ở lại ăn tối không.”

Sờ Trần đặt điện thoại xuống, lầm bầm một mình.

“Khả năng về quyền quán luyện quyền đi.”

Tống Nhan nói, “Khi Tiểu Thu luyện quyền, cậu ấy sẽ không mang theo điện thoại di động.”

Sở Trần gật đầu.

Hai người bước ra khỏi ga ra, định lên lầu thì phía xa có tiếng bước chân vội vã.

“Nhan Nhan, con trở về thật đúng lúc.”

Tô Nguyệt vội vàng đi tới, “Nhan Nhan, con trở về thật đúng lúc.”

Tô Nguyệt vội vàng chạy tới,

“Cha con bọn hắn đều đến công

ty đi làm, con dẫn mẹ đi một chuyến đến Tinh Anh quyền quán.”

Tống Nhan giật mình, “Tinh Anh quyền quán?”

Mẹ chưa bao giờ đến một nơi như vậy.

Tô Nguyệt vô cùng lo lắng, “Vừa rồi có người từ Tinh Anh quyền quán gọi tới,Tiểu Thu không biết đã đánh nhau với người ờ đâu mà bị thương, mẹ đi qua để đón Tiểu Thu về.”

Tinh Anh quyền quán.

Tiếng xe thắng gấp chói tai vô cùng.

Sở Trần, Tống Nhan và Tô Nguyệt đẩy cửa xe gần như cùng lúc và bước nhanh vào.

Chu Vũ đã đợi sẵn ở cửa.

“Tiểu Vũ, Tiểu Thu đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Nguyệt lo lắng đi tới.

“Tiểu Thu không biết đã đánh nhau với ai, cậu ấy bị thương khắp người.”

Chu Vũ dẫn ba người vào Tinh Anh quyền quán nói, “Tuy vết thương không nghiêm trọng, nhưng có rất nhiều vết thương trên người, hẳn là lọt vào vây đánh, nghiêm trọng nhất, chính là xương sườn, có mấy cái bị đánh gãy, Trần sư phó đã xử lý tốt giúp Tiểu Thu trị thương, hiện tại hắn đang ở bên trong nghỉ ngơi.”

Vẻ mặt của Sờ Trầnâm trầm.

Bị vây đánh.

Tống Thu chỉ đến một nơi trong ngày hôm nay.

Cửa được mở ra, Tô Nguyệt vội vàng chạy tới ngay lập tức, nhìn thấy Tống Thu quấn băng gạc trắng nhiều chỗ đang nằm trên giường, nước mắt lưng tròng, “Tiều Thu, conlàm sao rồi? Là tên không nhân tính súc sinh nào đem con đánh thành cái dạng này, con nói cho mẹ, mẹ nhất định không tha cho hắn.”

Ánh mắt Sở Trần nhìn chằm chằm vào Tống Thu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164


“Tiểu Thu, cho dù là ai, tỷ tin tưởng,Sờ Trần nhất định sẽ báo thù cho cậu.”

Tống Nhan nói.

“Đúng vậy.”

Sờ Trần gật đầu, dừng lại từng chữ, giọng điệu càng thêm trầm trọng, “Bất kể là ai.”

Tống Thu muốn ngồi dậy, nhưng thân thể lại nhăn nhó vì đau.

“Sáng nay em mang rượu đến nhà họ Hoàng, sau đó liền ra ngoài.”

Tống Thu chịu đựng đau đớn nói từng chữ, “Trên đường trở về, em đột nhiên bị một chiếc xe tải

chặn lại. Ngay khi em xuống xe, em đã bị bao vây và đánh đập bởi bên kia, tất cả đều được che mặt,hơn nữa còn là vùng ven sông phía Nam đoạn đang thi công, không có sự giám sát,em không biết những người này là ai.”

Tô Nguyệt cau mày đau khổ nhìn Tống Thu, “Tiểu Thu, gần đây con có chọc tức ai không?”

Tống Thu nhẹ nhàng lắc đầu, “Con không có thù oán với ai, có điều, con hoài nghi, có thể là bời vì ngày hôm qua đoạt Thanh thịnh điển, trêu chọc một chút

người. Còn có …

Tống Thu nói giọng điệu của anh ấy dừng lại, “Hôm qua tối không khiêu khích người ta, không phải vẫn bị người ám hại sao?”

Một mục tiêu đáng ngờ xuất hiện trong tâm trí Sở Trần và Tống Nhan cùng lúc … “Chúng ta lúc đầu đã không truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, Tống Mục Dương một nhà, lại còn dùng loại thủ đoạn ti tiện này, chúng ta tuyệt đối không tha cho bọn hắn.”.

Tô Nguyệt vô cùng tức giận. “Mẹ,

chúng ta đưa Tiều Thu đi bệnh viện trước đi.”

Tống Nhan nói, vẻ mặt cũng có chút lạnh lùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165


Tống Mục Dương muốn giếtTống Thu trong đại lễ đoạt Thanh, sau khi sự việc bại lộ, họ muốn nhà họ Tống bị tiêu diệt hoàn toàn.

Cuối cùng, lão gia tử chỉ đuổi bọn họ ra khỏi nhà, coi như đã rất tình nghĩ.

“Cho dù bọn họ trốn ở đâu, tôi nhất định sẽ tìm được.”

Sở Trần nói, “Tiểu Thu, cậu cứ yên tâm hồi phục.”

Tống Thu gật đầu, “Có điều, em điểm ấy vết thương nhỏ, cũng không cần đi bệnh viện, vừa rồi

Trần sư phó đã giúp em xử lý qua, Trần sư phó y thuật so với rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đều cao minh hơn nhiều.”

‘Đúng.”

Một bên Chu Vũ nói, “Võ quán mỗi ngày luyện tập chính là công phu quyền cước, khỏ tránh khỏi sẽ có tình huốngthụ thương, Trần sư phó là người được quán chủ mời tới để làm bác sỹ của quyền quán, y thuật khá cao minh.

Tô Nguyệt Nhàn cùng Tống Nhan cũng không tiếp tục kiên trì, lập tức thu xếp xe đem Tống Thu

đưa về nhà.

Gia đình nhà họ Tống cũng nhanh chóng được báo động.

Khi biết Tống Thu bị thương,

Tống Trường Thanh cũng vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy thương thế của Tống Thu, ông ta càng tức giận hơn.

“Dùng hết lực lượng của nhà họ Tống, cũng phải tìm ra hung thủ.”

Tống Trường Thanh sắc mặt bình tĩnh, tức giận nói, “Thiên Dương, hai ngày nay hãy đặt chuyện của công ty sang một bên, Tiểu Thu

bị tấn công, chúng ta phải điều tra rõ ràng.”

Tống Thiên Dương trong mắt hiện lên tia tức giận, “Con biết rồi, cha.”

“Sự tìnhcụ thể, chúng ta vẫn là ra ngoài bên ngoài thương lượng

đi.”

Sở Trần nói, “Tiểu Thu hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Địa vị của Sở Trần bây giờ tại Tống Gia không giống ngày xưa, cũng có quyền lên tiếngnhất định, đồng thời, đám người cũng đều

tán đồng ý kiến của hắn, căn dặn Tiểu Thu vài câu, trấn an tâm tình của hắn, sau đó tất cả mọi người rút ra ngoài.

Sau khi nói với Tiểu Thu một vài lời để xoa dịu cảm xúc của mình, mọi người đã rút lui.

Không ai để ý rằng,Sở Trầnđã ở lại.

“Thật xin lỗi, Tiều Thu.”

Sở Trần ngồi bên giường, “Nếu hôm nay anh không nhờ cậu đi giao rượu thì cậu đã không bị tấn công.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166


“Việc này không liên quan đến anh rể.”

Tống Thu lắc đầu, “Tống Mục Dương muốn trả thù em, coi như hôm nay em không ra khỏi cửa, ngày mai đồng dạng cũng sẽ bị đánh lén.”

“Tiểu Thu, cậu thường ngày không nói dối.”

Sở Trần đột nhiên nói.

Đồng tử của Tống Thu đột nhiên mờ to một chút, sau đó trở lại bình thường, trầm giọng nói:

“Anh rể, em chưa bao giờ nói

Sở Trần cười, “Khó trách, lần này nói dối rất căng thẳng.”

Nội tâm của Tống Thu đột nhiên thắt lại, sau đó nhìn Sờ Trần với vẻ mặt bối rối, “Anh rể, em không hiểu ý của anh.”

“Khi cậu nói ra hoài nghi là Tống Mục Dương, toàn bộ Tống Gia đều rất phẫn nộ.”

Sở Trần lạnh nhạt nói, “Duy chỉ có cậu là người trong cuộc lạibình tĩnh phi thường, điều này đại biểu, cậu hoài nghi người,

cản bản không phải là người hôm nay thương tổn cậu.”

Tống Thu cười khổ, “Anh rể, em chỉ là toàn thân đau nhức, muốn tức giận cũng không được.”

“Vừa rồi ánh mắt của cậu lại lóe lên.”

Sở Trần nói, “Tiểu Thu, cậu khả năng không biết, anh rể cậu sở học, nhiều lúc, chính là quan sát hơi thờ, ánh mắt của cậu mỗi một chi tiết nhỏ, tất cả đều nói cho anh biết, cậu đang nói dối.”

Sở Trần đứng lên, lạnh lùng nhìn

Tống Thu, “Thương thế của cậu có liên quan đến Hoàng gia?”

Trong lòngTống Thu rung động dữ dội khi thanh âm rơi xuống.

Một lúc sau, Tống Thu mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Sở Trần, lắc đầu, “Anh rể, lần này anh thật quá nhạy cảm rồi.”

Sở Trần khóe miệng giương nhẹ, “Cái này cũng đơn giản, anh đi Hoàng Gia hỏi một chút, chẳng phải sẽ rõ ràng.”

Sở Trần nhìn Tống Thu, “Đoạt Thanh thịnh điển, Nhà Tống Mục

Dương muốn đưa cậu vào chỗ chết. Nếu quả thật là do bọn hắn làm, hiện tại bọn hắn lại bị đuổi khỏi nhà họ Tống, bọn họ càng phải hận cậu thấu xương. Làm sao chỉ có thể làm tổn thương cậu chút da thịt được?”

“Tiểu Thu, lời nói dối cùa cậu trăm ngàn sơ hờ.”

Đồng tử của Tống Thu mở to mấy phần.

Sắc mặt của hắn co quắp thay đổi mấy lần, miệng há một chút, một lúc sau mới nói: “Anh rể, anh đừng tới hỏi, em cũng không có

việc gì, nghỉ ngơi một lát là được.”

“Cậu có thể nuốt cục tức này? ”

Sở Trần đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn về phía Tống Thu, trầm giọng nói: “Cậu bị vây đánh, không có sức chống đỡ, cậu không nghĩ sẽ báo thù sao?”

“Anh đã nói, bất luận là ai, chỉ cần cậu nói ra, anh sẽ thay cậu giải quyết.”

Sờ Trần nhìn chằm chằm Tống Thu, lạnh lùng nói từng chữ, “Cho dù là lão gia tử nhà họ Hoàng,

anh có thể đảm bảo với cậu,hắn không thề sống yên ổn đến sinh nhật lần thứ 81

Tống Thu toàn thân không khỏi cảm thấy kích động.

Hôm qua, Hoàng lão gia tử vừa bước qua sinh nhật lần thứ 80,ai dám nói ra, sinh nhật lần thứ 81 của Hoàng lão gia tử sẽ không được yên ổn.

Sờ Trần nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167


Hơn nữa, lúc này Sở Trần cho Tống Thucảm giác đây không phải là nói đùa, hắn rất nghiêm túc, chỉ cần hắn nói chuyện này liên quan đến Hoàng lão gia tử, Sở Trần thề sẽ không bỏ qua.

Có một sự im lặng trong khoảnh khắc này.

Tống Thu vẫn lắc đầu, “Anh rể, thật sự không liên quan gì đến Hoàng lão gia tử, Hoàng lão gia tử sao có thể gây khó khăn cho em như vậy.”

Sở Trần lắc đầu, nhìn chằm chằm Tống Thu, “Tiểu Thu, anh sợ anh phải rút lại những gì anh đã nói với cậu sáng nay.”

Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, Tống Thu không khỏi giật mình và kêu lên,” Anh rể.”

“Công phu anh học khác với quyền cước cậu học được ở võ quán.”

Sở Trần nói nhẹ, “Hôm nay cậu đã làm gì? Liền một cái chân tướng cậu cũng không dám đối mặt, cậu khiến anh quá thất vọng. Anh hỏi cậu, sâu tận đáy lòng… cậu có cam lòng không?”

Thân thể Tống Thuchấn động, hai tay nắm chặt dưới chăn bông.

Cam lòng sao?

Trong đầu Tống Thu bất giác hiện lên nụ cười gớm ghiếc của

Hoàng Ngọc, cầm vò rượu trong tay, hướng trên mặt của hắn đổ xuống, đời này, hắn chưa hề nhận qua khuất nhụcnhư vậy.

Cuối cùng còn ở trước mặt đối phương, nghiến răng nghiến lợi gật đầu, ngậm lấy nước mắt, thừa nhận chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu không cam tâm.

Tuy nhiên, thân phận của đối phương, một trăm người như cậu cũng trêu chọc không nổi.

“Cậu hẳn là không cam lòng.”

Sở Trần nhẹ nhàng nhìn Tống Thu, “Cậu càng cố gắng che giấu, tôi càng cho rằng thương tích của cậu có liên quan đến nhà họ Hoàng. Coi như cậu không thừa nhận, tôi sẽ đến nhà họ Hoàng để hỏi. Cậu là em rể của Sở Trần ta, kể cả là nhà họ Hoàng, cũng không thể bắt nạt. Còn cậu… sự không của cậu sẽ trở thành tâm ma của cậu, cho dù tôi có dạy cho cậuKỳ Lân Bộ, cả đời cậu cũng sẽ không bao giờ có thể nắm bắt được những tinh túy của nó.”

Kỳ Lân Bộ.

Tống Thu đồng tử chợt chấn động mạnh một cái.

Cái tên thoát ra khỏi miệng của Sở Trần khiến Tống Thu cảm thấy vô cùng khao khát.

“Anh rẻ …”

Đôi mắt Tống Thu lóe lên vẻ giãy giụa, đau khổ.

“Đối phương có phải dùng nhà họ Tống để uy hiếp cậu?”

Sở Trần hỏi lại, nhìn Tống Thu, đột nhiên quát lên: “Tống Thu!”

Thanh âm bỗng nhiên giống như như kinh lôi bổ vào người Tống Thu.

Lúc này, cửa phòng cũng bị đẩy ra.

Người nhà họ Tống nhận thấy Sở Trần không có đi ra, vừa quay đầu lại thì chợt nghe thấy tiếng quát lớn của Sở Trần.

“Sở Trần, sao vậy?”

Tống Nhan không khỏi hỏi.

“Thiên Hành Kiện, một nam nhâncần phải không ngừng vươn

lên.”

Sở Trần nhìn Tống Thu, “Tôi sẽ hỏi cậu lần cuối, nếu cậu còn không có dũng khí nói ra sự thật, vậy thì… chuyện của cậu, tôi sẽ không tiếp tục hỏi nữa.”

Người nhà họ Tống trong đầu chấn động, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Tống Thu.

Tống Thu đang nói dối?

Lúc này, Tống Thu hai mắt đẫm lệ, thân thể khẽ run lên.

Trong chốc lát, Tống Thu lau

nước mắt, suýt chút nữa hét lớn một tiếng, “Là Hoàng Ngọc, là hắn sai bảo vệ nhà họ Hoàng động thủ, còn nói muốn dạy em đối nhân xử thế.”

Sở Trầnđôi mặt lạnh như băng vài phần.

Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Tống đều bị sốc.

“Tiểu Thu, cháu nói cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168


Tống Trường Thanh trong mắt hiện lên vẻ không tin, giọng nói khẽ run.

Thiếu gia nhà họ Hoàng, Hoàng Ngọc.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Tống Nhan vội vàng hỏi lại.

Lần này, Tống Thu không giấu giếm nữa, cậu gần như nhắm mắt, kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay.

Tống Thu không dám mờ mắt.

Anh sợ cảm giác tủi nhục sâu thẳm trong lòng sẽ khiến nước mắt cậu chảy dài một cách không

“Em không có cách nào, em thật sự không có cách nào.”

Tống Thuthanh âm trong lúc vô tình, cũng đã là mang theo tiếng khóc nức nở, “Bên kia là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, hắn nói là muốn để nhà họ Tống biến mất ở Thiền Thành, là việc không quá khó khăn.”

Cậu thật sự không trêu chọc nổi.

Nhưng chính vì như thế, cậu mới cảm giác được sự bất lực của mình.

Người nhà họ Tống im lặng một lúc.

Nhà họ Tống ở Thiền Thành cũng đã trải qua nhiều đời làm việc chăm chỉ để có được như ngày nay.

Bọn họ nhận thức rất rõ về thực lực của nhà họ Hoàng ở Thiền Thành.

Lời nói của thiếu gia nhà họ Hoàng nhất định là không khuếch đại.

Chỉ cần nhà họ Hoàng có quyết tâm khiến nhà họ Tống biến mất

ở Thiền Thành, quả thực nhà họ Hoàng có thể làm được.

ở Thiền Thành, không ai có thể lay chuyển được địa vị của gia đình giàu có số 1 của nhà họ Hoàng.

Tống Thiên Dương khóe miệng nhất thời mở ra, lúc này cổ họng như bị vật nặng chặn lại, rốt cuộc không cách nào phát ra được âm thanh.

Hắn là cha của đứa trẻ này.

Nhìn thấy vết thương của Tống Thu, ônghận không thể đem hung

thủ băm thây vạn đoạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169


Nhà họ Tống ở Thiền Thành cũng đã trải qua nhiều đời làm việc chăm chỉ để có được như ngày nay.

Bọn họ nhận thức rất rõ về thực lực của nhà họ Hoàng ở Thiền Thành.

Lời nói của thiếu gia nhà họ Hoàng nhất định là không khuếch đại.

Chỉ cần nhà họ Hoàng có quyết tâm khiến nhà họ Tống biến mất ở Thiền Thành, quả thực nhà họ Hoàng có thể làm được.

ở Thiền Thành, không ai có thể lay chuyển được địa vị của gia đình giàu có số 1 của nhà họ Hoàng.

Tống Thiên Dương khóe miệng nhất thời mở ra, lúc này cổ họng như bị vật nặng chặn lại, rốt cuộc không cách nào phát ra được âm thanh.

Hắn là cha của đứa trẻ này.

Nhìn thấy vết thương của Tống Thu, ônghận không thề đem hung thủ băm thây vạn đoạn.

Điên! Sở Trần điên rồi! Trong đại sảnh, người nhà họ Tống nhìn Sở Trần mà sững sờ.

Chỉ vì thayTống Thuxả cục tức để rồiđắc tội với nhà họ Hoàng?

“Sở Trần, tôi yêu cầu cậu nhìn rõ thực tế, được không?”

Tống Vân nói, “Nhà họ Tống chúng ta có thể đắc tội người khác sao?”

“Đừng tưởng rằng hôm qua đại xuất danh tiếng, liền đắc ý quên mình.”

Chu Kiếmnhịn không được, hắn lắc đầu nói: “Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ cónắm đấm cứng là được.”

“Huống chi, cậu cho rằng cậu đơn thương độc mã xông vào nhà họ Hoàng, liền có thể thay Tiểu Thu trả thù sao? ”

Lâm Tín Bình nói, “Song quyền không đánh được tứ thủ,nội tình nhà họ Hoàng khủng bố đến mức nào cậu căn bản không biết, cậu muốn bước qua cửa nhà họ Hoàng, còn muốn bình yên vô sự đi rasao?”

“Sở Trần, hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

Tống Thiên Dương chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Lúc này, Tống Nhan cũng đi ra.

“Cô ba, cô đến thật đúng lúc.”

Tống Vân nói, “Nói cho em biết, có người sắp trở thành anh hùng. Ôi ôi, vội vàng muốn tới nhà họ Hoàng chịu chết kìa.”

“Nếu không phải nhất cử nhất động của hắn đại biểu cho nhà họ Tống, sẽ liên luỵ đến nhà họ

Tống, ai sẽ cản hắn?”

TốngTình chế nhạo.

Tống Nhan đi tới trước mặt Sở Trần, ngước mắt nhìn Sở Trần, “Anh thật sự muốn đi sao?”

Sở Trần cười, “Bà xã à, đợi anh về nhà ăn cơm chiều.”

Tống Nhan con ngươi có chút hiện lên một vòng sáng tỏ, gật gật đầu, “Tất cả sẽ đều là đồ ăn anh thích.”

Vừa dứt lời, nhà họ Tống càng thêm ngâyngốc.

“Tống Nhan, em cũng bị điên rồi sao?”

Tống Tình gọi thẳng tên cô, hai mắt mờ to, “Em không ngăn Sở Trần, em có biết anh ta sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối không?”

“Nhan Nhan, đừng hành động theo cảm tính.”

Tống Thiên Dương trịnh trọng nói.

Tống Nhan quay đầu nhìn mọi người, “Con nhìn tình cảnh của đệ đệ rất thống khổ. Đệ đệ là thân nhân của con, bây giờ bị

người ta làm tổn thương, con không có năng lực báo thù cho đệ đệ, thế thì, con dựa vào cái gì ngăn cản Sở Trần vì đệ đệđi báo thù.”

“Nhà họ Hoàng rất có thế lực, nhưng các người có bao giờ nghĩ rằng nếu nhà họ Tống không làm gì, Tiểu Thu cả đời này sẽ không thể ngóc đầu lên nổi ỞThiền Thành.”

Tống Nhan nhìn lại Sờ Trần, “Sở Trần không phải là mãng phu, hôm nay chuyện này, vốn chính là Nhà họ Hoàng thiếu gia ỷ thế hiếp người, con không tin, Nhà

họ Hoàng thực sẽ như thế hoành hành bá đạo, vô pháp vô thiên.”

“ít thì ba ngày, nhiều thì năm ngày.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170


Sờ Trần bỏ lại một câu nói, “Nhà họ Hoàng nếu không xin lỗi, tôi sẽ tới trước cửaNhà họ Hoàng uống thuốc tự sát”

Sở Trần thân thể đã biến mất tại ngoài phòng khách.

Người nhà họTống lúc này mới phản ứng.

“Tên Sở Trần này thật vô pháp vô

thiên. Không đúng, hắn là không biết trời cao đất dày.”

Chu Kiến hồi thần lại.

“Nhà họ Hoàng xin lỗi?”

Lâm Tín Bình chế nhạo, “Sở Trần đây là do ngày hôm qua tranh tài bị làm hỏng đầu óc đi, thực sự kiêu ngạo quá mức.”

“Ông nội, chúng ta phải làm sao

bây giờ.”

Tống Vân cau mày, lo lắng nói lớn, “Sở Trần cứ thế mà đi, nhất định sẽ làm liên lụy đến nhà họ

Tống…”

“Sờ Trần đúng là có khả năng gây tai họa.”

Tống Tình nói.

“Đều nói ít vài ba câu đi.”

Tống Trường Thanhnhìn về phía đám người,mở miệng, “Việc đã đến nước này, giờ đây, chúng ta cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến tìm kế sách ứng phó.”

Tống Trường Thanh nhìn về hướng Sở Trần rời đi, trầm mặc một lúc, “Cả nhà họ Tống, chỉ có

Sở Trần là có dũng khí đi đối mặt với chuyện này.”

Tống Trường Thanh xua tay, quay người bước đi.

Tống Thiên Dương trờ lại phòng Tống Thu, Tô Nguyệt vội vàng nói: “Hiện tại thế nào? Sở Trầnđâu?”

Tống Thiên Dương vẻ mặt phức tạp, “Cậu ta đã đến nhà họ Hoàng.”

Tô Nguyệt sửng sốt, “Làm sao lại cỏ chuyện này.”

Trên giường Tống Thu trong lòng cũng vô cùng chấn động, cái mũi càng vô ý thức thấycay cay, nước mắt liền chảy ra.

Một màn này rơi vào trong mắt Tống Thiên Dương, tâm thần chấn động.

Lúc này, hắn cảm thấy được Sở Trần đã làm đúng.

Tống Thuvẫn chỉ là một thanh niên mười mấy tuổi, đây là lần đầu tiên cậu phải chịu một trận đòn và bị sỉ nhục như vậy, thật khỏ có thể tưởng tượng nổi bao nhiêu uất ức đã tích tụ trong lòng

Tống Thu.

“Tiểu Thu, yên tâm dưỡng thương đi.”

Tống Thiên Dương hít sâu một hơi, “Cho dù chúng ta không đấu được nhà họ Hoàng, nhưng mà chuyện này chúng ta cũng sẽ không lùi bước. Nhất định phải đòi nhà họ Hoàng một lời giải thích.”

Tống Thiên Dươngnói dứt khoát xong liền đi ra ngoài.

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy và lái về hướng nhà họ Hoàng …

Trời đã hơi nhá nhem tối.

Khi Sở Trần vừa đến cửa nhà họ Hoàng, bên ngoài trời đổ mưa rất to.

“Sở Trần?”

Nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ trước cửa Nhà họ Hoàng nhận ra Sở Trần, dù sao thì người thanh niên này ngày hôm qua đại xuất danh tiếng, còn được Hoàng lão gia tửthưởng thức.

Sở Trần trên mặt lộ ra một nụ cười, “Phiền phức thông báo một tiếng, tôi muốn gặp Hoàng đại

thiếu gia.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171


Nhân viên bảo vệ nhìn chiếc túi trong tay Sở Trần, lập tức lộ ra vẻ hiểu ý, đồng thời sâu trong đôi mắt của anh ta có một chút khinh thường.

Trận chiến ngày hôm qua danh chấn cảthành phố, được Hoàng lão gia tử khen là đệ nhất nhân tuổi trẻ ở Thiền Thành khiến người ta phải ghen tị và đố kỵ.

Nhưng bây giờ, vẫn là theo thông lệ cũ, mang lễ vật đến tặng lễ, muốn tiến một bước rút ngắn quan hệ với nhà họ Hoàng.

“Chờ một chút.”

Nhân viên bảo vệ lấy máy bộ đàm ra, nói vài câu, sau đó không nhịn được hỏi Sở Trần, “Là tặng quà cho đại thiếu gia?”

Sở Trần cười, “Xem như là thế đi.”

“Vậy thi cậu đưa đúng người rồi.”

Bảo vệ nói,”Trong số rất nhiều thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích kết bạn nhất.”

Sở Trần liếc mắt nhìn tên bảo vệ.

Hắn cảm thấy ý tứ trong lời nói của tên bảo vệ, trong số các thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích nhận quà nhất.

Bộ đàm bên trên rất nhanh liền có tin tức truyền đến.

Tên bảo vệ mỉm cười, “Tôi nói không sai chứ, đại thiếu gia muốn gặp cậu, tôi sẽ đưa cậu tới đó ngay.”

Sở Trần đi theo phía sau bảo vệ cho đến khi đi tới một tầng của đại sảnh.

Vừa bước vào.

Sở Trần nhìn lên và thấy Hoàng Ngọc đang đứng ở giữa đại sảnh.

Hai bên đại sảnh, còn có mấy tênvệ sĩ của nhà họ Hoàng đang đứng.

Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên.

“Hóa ra thật sự là Sở Trần.”

Hoàng Ngọc mỉm cười nhìn Sở Trần, “Sở Trần, rượu không phải đã giao rồi sao? Hiện tại anh qua đây, còn có chuyện gì?”

Ánh mắt Hoàng Ngọc thậm chí còn mang theo vài phần trêu tức.

Sờ Trầnđi tới và đứng trước mặt Hoàng Ngọc.

Ánh mắt của mấy tên vệ sĩ cỏ mặt đều rơi vào chiếc túi trên tay

Sở Trần, bọn họ rất tò mò không biết Sở Trần sẽ tặng quà gì cho đại thiếu gia.

“Đại thiếu gia hôm nay làm việc vất vả, nên tôi tới đây mang quà tặng lễ cho thiếu gia.”

Sở Trần từ trong túi lấy ra một vò rượu, tất cả mọi người đồng thời sửng sốt.

Chum rượu này giống hệt với bình rượu mà hôm nay Tống Thu gửi tới.

Hoàng Ngọc sững sờ một lúc, trong bụng đột nhiên truyền tới

cơn đau nhói, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bay ra ngoài.

Cú đá của Sờ Trần! Nó đến quá đột ngột.

Mọi người vô ý thức đều tưởng rằng Sở Trần tới tặng quà cho Hoàng đại thiếu gia, không ngờ Sở Trần lại trực tiếp ra chân dứt khoát như vậy.

Hoàng Ngọc ngồi trên mặt đất như một con ngỗng rơi trên cát, khuôn mặt hoàn toàn nhăn lại vì đau đớn, đồng thời hét lên: “Phế bỏ hắn cho bản thiếu.”

Mấy tên vệ sĩ như tỉnh mộng, giật mình phản ứng lại,mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn Sở Trần.

Trong nhà họ Hoàng, tung chân đá đại thiếu gia của nhà họ Hoàng.

Trong toàn bộ Thiền Thành, không có người thứ hai lại có dũng khí này.

Trong đại sảnh, yên tĩnh như chết.

Từng ánh mắt bàng hoàng và đờ đẫn như hóa đá.

Cú đá này của Sở Trần đã mở ra một thế giới mới,vượt ngoài những gì họ có thể tưởng tượng trong đầu.

Thì ra ở Thiền Thành, thật sự có người dám ngông cuồng ngay trong nhà họ Hoàng,chân đá thẳng vào mặt đại thiếu gia nhà họ Hoàng.

Điều này là điên rồ hay vẫn là chán sống rồi?

“Cácngươiđều chết hết rồi à?”

Hoàng Ngọc hét lớn,mặc dù cơn đau trên người vẫn chưa hoàn

toàn biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172


Vài tên vệ sĩ lao nhanh về phía Sở Trần.

Hoàng Ngọcmặt mày dữ tợn nhìn chằm chằm Sở Trần… Trong mắt tràn đầy sự điên cuồng.

Nhận một cú đá này, hắn sẽ khiến Sờ Trần phải trả giá đau đớn gấp trăm lần.

Sờ Trần một tay cầm vò rượu, thân ảnh đột nhiên vọt tới trước mặt Hoàng Ngọc.

Một tên vệ sĩ tiến đến gần nhất

muốn túm lấy vai Sở Trần, nhưng tay chưa kịp chạm vào thì thân thể đã bị Sở Trần đá bay.

Đám vệ sĩ còn lại thoạt nhìn cũng giật mình, sau đó tất cả lao về phía Sờ Trần đồng thời ra tay.

Nhưng mà Sở Trầnđã cho bọn họ cảm nhận được sức mạnh của kẻ chiến thắng đoạt Thanh, ánh mắt hắn không hề rời khỏi Hoàng Ngọc, trong tay cầm vò rượu, từng bước tới gần.

Vệ sĩ trong đại sảnh không ngăn được bước chân của Sở Trần, đều bị đá bay ra ngoài, rất nhanh,

tất cả đều ngã xuống đất một cách thê thảm, đau đớn kêu thảm thiết.

Nhân viên bảo vệ đứng bên ngoài lúc này mới kịp phản ứng lại, cả người run lên, lấy bộ đàm ra, hô to mấy câu.

Sở Trầncũng không để ý tới, từng bước đi về phía Hoàng Ngọc.

Vẻ mặt của Hoàng Ngọc đột nhiên biến sắc, hắn ta lùi lại vài bước, “Sở Trần, mày… mày định làm gì?”

“Mời ngươi uống rượu, dạy

ngươi làm người.”

Sở Trần đáp.

Một tia sáng dữ dội lóe lên trong mắt Hoàng Ngọc.

Sở Trần xông vào,không nói hai lời liền ra tay đánh nhau, hắn đoán được là Tống Thu đã đem sự tình buổi trưa nói ra.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Hoàng Ngọc cũng không thể nghĩ rằng Sở Trần lại dám trực tiếp xông vào nhà họ Hoàng, ra tay đánh hắn.

“Sở Trần, mày có biết mày đang làm gì không?”

Hoàng Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng không cho bản thân bối rối, nơi này là nhà họ Hoàng, hắn là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, làm sao phải sợ một tên Sờ Trần?

Khóe miệng Sờ Trần khẽ nhếch lên, mở vò rượu nhìn Hoàng Ngọc, “Ngươi chủ động quỳ xuống, hay là muốn ta tới mời ngươi quỳ?”

Hoàng Ngọc ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm nghị, đứng thẳng người, “Sở Trần, nếu bây giờ ngươi rời đi, may ra còn kịp, bằng không, ta bảo đảm ngươi hôm nay sẽ không thể rời khỏiNhà họ

Hoàng.”

Sở Trầnnhanh chóng vọt tới, đột nhiên đặt tay lên vai Hoàng Ngọc.

Hoàng Ngọc sắc mặt đại biến, trong nháy mắt cảm giác như bị kẹp chặt, cố hết sức giãy dụa, nhưng bả vai cứ vậy chìm xuống, không có cách nào phản kháng.

Hoàng Ngọccố gắng hết sức, muốn dùng chân đá Sở Trần.

Nhưng mà, Sở Trầnthối ảnh đảo qua.

Hoàng Ngọc chân khuỵu xuống

một tiếng bịch.

Cảnh tượng này khiến đám vệ sĩ trong đại sảnh càng thêm ngây ngốc.

Thiếu gia nhà họ Hoàng bị ép quỳ.

vẫn là ở nhà họ Hoàng! Bọn họ từng người một không có sức để đứng dậy nữa, nhưng mắt họ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khi Hoàng Ngọc muốn chống cự, đã bị Sở Trần tát mấy cái, lực đạo quá mạnh, khiến bọn họ khi nghe từng thanh âm đều cảm

thấy cơ thể run rẩy.

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đến.

Sở Trầnbóp miệng Hoàng Ngọc ra, tay kia đem rượu đổ xuống.

Rượu rót xuống khiến Hoàng Ngọc bị sặc và toàn thân hắnđều đang run rẩy.

Nước mắt nước mũi đều chảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173


Hắn đời này chưa bao giờ thấy xấu hổ nhục nhã như vậy.

Đau đớn và tủi nhục dâng trào.

Cơ thể Hoàng Ngọc cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, thế nhưng không có cách nào cả.

Sở Trần giống như một ác ma, đứng ở trước mặt hắn, dùng ánh mắt lãnh khốc vô tình, coi thường tất cả.

Khi những người bên ngoài xông vào, Sở Trần vừa vặn đổ hết một vò rượu lên mặt Hoàng Ngọc.

Toang.

Vò rượu bên cạnh Hoàng Ngọc vỡ tan.

Sở Trần buông tay, Hoàng Ngọc trực tiếp ngã xuống.

Bên tai truyền đến giọng nói của Sở Trần, “Hôm nay ngươi đã làm gì Tống Thu, ta chỉ là hoàn trả thôi. Ngươi còn muốn chơi, ta, Sở Trần, sẽ phụng bồi tới cùng.”

Sở Trần quay lưng bước ra ngoài.

Bên ngoài vọt tới mười mấy người đều là vệ sĩ của Nhà họ Hoàng, lúc này không cần lệnh của Hoàng Ngọc đã vây lấy Sờ Trần.

Một số vệ sĩ còn cầm dùi cui điện trên tay.

“Phế bỏ hắn, đánh cho đến chết.”

Hoàng Ngọc nghiến răng nghiến lợi rống to lên, được một tên vệ sĩ đỡ dậy, vô cùng chật vật ngồi trên ghế, “Phụng bồi tới cùng sao? Sở Trần, tao sợ mày chơi khôngnổi.”

Rất nhiều vệ sĩ lập tức ra tay.

Đại thiếu gia đang ngồi ờ nhà, tai họa từ trên trời giáng xuống, bị đánh cho nhục nhã, nếu người bên kia bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Hoàng, vậy thì bọn họ

không chỉ là thất trách, còn mất hết mặt mũi nữa.

Mười mấy người vây công một mìnhSỞ Trần.

Đôi mắt của Hoàng Ngọcnhìn chằm chằm.

Hắn biết Sở Trần rất có năng lực chiến đấu, nhưng mà song quyền không địch được tứ thủ, cho nên hôm nay Sở Trần, tuyệt đối phải phế bỏ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sở Trầnchân đạp Càn Khôn Bộ,

thân ảnh giống như quỷ mị, chen chúc giữa hơn chục vệ sĩ, ra tay quả quyết, phàm là người bị Sở Trần đánh trúng, giống như bị đánh trúng mệnh mạch, đau đến không cách nào động đậy, ngã trên mặt đất.

Từng người, từng người một ngã xuống đất, không dậy nổi.

Hoàng Ngọcđôi mặt mờ to đến cực hạn, toàn thân run lên vì tức giận.

Những vệ sĩ này, căn bản không thể ngăn cản Sở Trần.

“Tao không tin, mày có thể đánh ra khỏi nhà họ Hoàng.”

Hoàng Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Ảm! Không đầy một khắc, vệ sĩ trong đại sảnh đều đã ngã xuống đất.

“Muốn thông báo tới lão gia tử sao?”

Tên bảo vệ lúc đầu mang theo Sở Trần vào cửa, giọng nói run run, ánh mắt kinh ngạc nhìn Sờ Trần.

Hơn chục vệ sĩ nhà họ Hoàngtrong nháy mắt liền bị đánh ngã.

Khó trách trên lôi đài, ngay cả Hoàng Thế Hùng đều không phải đối thủ của hắn.

Khi những vệ sĩ này hợp sức, Hoàng Thế Hùngcũng chưa chắc có thề đối phó.

“Không cần.”

Hoàng Ngọc nghiến răng nghiến lợi, “Tiếp tục điều động nhân thủ tới đây, mang theo vũ khí, nhất định phải để Sờ Trầnnằm ngang

rời khỏi nhà họ Hoàng.”

Bảo vệ gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174


Đứng ở cửa đại sảnh, Sở Trần quay đầu nhìn Hoàng Ngọc, “Vậy thì liền nhìn một chút, ai là người không chơi nổi.”

Sở Trần xoay người, thuận tay cầm một cái ô đi ra ngoài.

Trời xối xả mưa.

Tiếng mưa đã che động tĩnh trong khu vực đại sảnh này, nhưng việc vệ sĩ nhà họ Hoàng được điều động tấp nập khiến

một số con cháu nhà họ Hoàng cảm thấy có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, bên ngoài trời mưa rất to, không có ai ra ngoài.

Từng tên vệ sĩ giẫm lên mưa và lao đi thật nhanh.

Hoàng Tú Tú đang ngồi trong phòng, nhìn qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy vài vệ sĩ vội vã đi qua, trời mưa lớn vậy, liền ô bọn họ cũng không mang.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Hoàng Tú Tú đứng lên.

Nhìn về hướng những người vệ sĩ này rời đi, cảnh tượng lúc sáng chợt hiện lêntrong đầu cô, đồng thời trong đầu cô chợt hiện lên một thân ảnh.

Nhưng mà, Hoàng Tú Tú lại lắc đầu và tự nhủ: “Không có khả năng.”

Coi nhưSỞ Trần biết Tống Thu bị đánh trong nhà họ Hoàng, anh ta cũng không có khả năng đến nhà họ Hoàngđể gây rối.

Hoàng Tú Tú vừa ngôi xuông thì thấy hai vệ sĩ vội vàng đi qua.

“Nhất định đã có chuyện lớn xảy ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175


Hoàng Tú Tú không chút do dựtay cầm ô bước ra ngoài.

Mưa xối xả trên mặt đất, trang viên này bị một tầng sương mù bao phủ.

Trước khi Hoàng Tú Tú lên đến lầu các của đại sảnh, bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Giương mắt nhìn lên.

Trong màn mưa, một người một tay cầm ô, thân hình mảnh mai thẳng tắp, chậm rãi đi dọc trên con đường lát đá cuội.

ở hai bên của hắn, các vệ sĩ của nhà họ Hoàng tay cầm côn sắt và các vũ khí khác mạnh mẽ lao lên.

Thế nhưng, nam tử một tay cầm ô một tay nghênh địch lại nhẹ nhàng thoải mái, giống như đang nhàn nhã tản bộ, mặc kệ sự truy kích của vệ sĩ nhà họ Hoàng, lần lượt từng tên vệ sĩ nhà họ Hoàng bên cạnh anh ta ngã xuống.

Hoàng Tú Tú hai mắt kinh ngạc, “Sở Trần.”

Mưa ngày càng nặng hạt.

Xuyên qua màn mưa, Hoàng Tú

Tú nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời.

Một thanh niên một tay cầm ô, đứng ở trong thiên địa, tựa như là vương giả mảnh thiên địa này, từng cái giơ tay nhấc chân là từng tên vệ sĩ của họ Hoàng ngã xuống như tờ giấy.

Con đường dài lát đá cuội, người thanh niên nhanh chóng đi đến cuối con đường.

Phía sau, rất nhiều vệ sĩ nhà họ Hoàng ngã xuống đất, bị nước mưa đổ xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Mãi cho đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt Hoàng Tú Tú, Hoàng Tú Tú mới định thần lại.

Đối mắt cô đầy kinh ngạc.

Trận mưa lớn này che đậy quá nhiều âm thanh, nếu không, tiếng hú hét vang vọng khắp mặt đất nhất định sẽ vang dội bầu trời khuôn viênNhà họ Hoàng.

Sở Trần một mình xông vào nhà họ Hoàng.

“Đây là thực lực chân chính của hắn sao?”

Hoàng Tú Tú lẩm bẩm nói, “Trước sau, có ít nhất năm mươi vệ sĩ đuổi theo, nhưng không ai có thể tới gần cơ thể Sở Trần, hơn nữa hắn một tay vẫm cầm ô, rất rõ ràng là hắn còn dư sức lực.”

Đôi mắt Hoàng Tú Tủ lộ ra vẻ không thể tin nổi.

“Đến tột cùng là dùng công phu quyền cước gì vậy?”

Trong đầuHoàng Tú Túhiện lên những cú đánh vừa rồi của Sở Trần, mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều vô cùng ngắn gọn, tưởng chừng

là đòn thế đơn giản nhất nhưng lại khiến người ta không thể chống đỡ.

“Thiếu gia, Sở Trần đã tới cửa rồi, đều không ngăn cản được hắn.”

Một giọng nói vội vàng vang lên, “Hiện tại chúng ta chỉ có thể huy động bằng này nhân thủ, trừ phi chúng ta báo cáosự việc Sở Trần đại náolên Hoàng lão gia tử…”

“Không được.”

Hoàng Ngọc lắc đầu với vẻ mặt trầm mặc.

Chuyện này truyền đến tai của lão gia tử, cho dù lão gia tử sẽ tức giận vì Sở Trần đã mạo phạm đến nhà họ Hoàng, nhưng nếu chuyện hắn làm bị bại lộ thì nhất định cũng không chiếm được lợi ích gì.

“Vậy thì chỉ có một cách, chính là nhanh chóng báo tin cho đại lão gia.”

Đại lão gia trong miệng tên vệ sĩ, chính là con cả của Hoàng lão gia tử, Hoàng Gia thất tướng đứng hàng thứ nhất Hoàng Dương, cũng là cha của Hoàng Ngọc.

Hoàng Ngọc đập tay mạnh xuống bàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176


Đôi mắt màu máu tràn đầy không cam lòng, vẻ mặt gớm ghiếc méo mó, không ngờ bản thân đã huy động toàn bộ lực lượng có thể huy động được, nhưng cũng không làm gì được Sờ Trần, đành nhìn Sở Trần rời đi.

Đây đối với Hoàng Ngọc mà nói, quả thực là một sự sỉ nhục lớn.

về phần lực lượng mạnh hơn trong nhà họ Hoàng, hoàn toàn không phải là thứ mà hắn có thể huy động được.

Hoàng Ngọc lấy điện thoại di động ra.

Lập tức mấm một số điện thoại, khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên, Hoàng Ngọc lập tức bật khóc nức nở than thở, “Cha, con bị người ta đánh.”

Một màn mưa to lớn bao phủ cả mảnh thiên địa này, Sở Trầncầm ô và bước từng bước đến trước cửa nhà Hoàng.

Sau lưng vẫn còn có ba năm tên vệ sĩ đuổi theo, thế nhưng mỗi tên đều bị mưa tát vào mặt, lại cảm nhân đươc khí tức lanh lẽo

lan tràn nên không dám xông lên.

Trong mắt những vệ sĩ này, Sở Trần đơn giản là tồn tại giốngnhư chiến thần bất khả chiến bại.

Khó trách hắn dám đơn phương độc mã xông vào nhà họ Hoàng.

“Sờ Trần.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng Sở Trần.

Hoàng Tú Tútay cầm ô đã bắt kịp.

Hướng phía trước tiến lên vài bước.

“Tôi biết tại sao anh tới làm náo loạn ở nhả họ Hoàng.”

Hoàng Tú Tú trầm giọng nói, “Tuy nhiên, chỉ bằng một thân công phu quyền cước của anh, chuyện hôm nay không thể giải quyết được. Hôm qua biểu hiện của anh, ông nộivô cùng thường thức, đừng để sự việc nháo đến tình trạngkhông thể giải quyết, anh có thể thử đem chuyện này nói cho ông nội, người hoàn toàn không biết rõ tình hình.”

Sở Trần dừng chân lại và liếc nhìn Hoàng Tú Tú.

Hoàng Tú Tú nói, “Tôi hy vọng anh có thể tha thứ cho ca ca tôi.”

Khóe miệng của Sở Trần nhếch lên, “Nếu Hoàng Ngọc Hải không đến trêu chọc tôi, tôi sẽ không cùng hắn so đo. Hoàng tiểu thư,

Ạ A 1 Ạ

cô yên tâm.

Trong mắt Sở Trần, chưa từng có đem Hoàng Ngọc Hải coi là đối thủ.

Thậm chị bao gồm cả Hoàng Ngọcnày cũng vậy.

Không có tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Sở Trần xoay người đi về phía cửa nhà họ Hoàng.

Từng bước một, khi Sở Trần chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà họ Hoàng, cửa nhà họ Hoàng đột nhiên đóng sầm lại.

Dưới màn mưa hùng vĩ, phía sau Sở Trần xuất hiện một đoàn người.

Người đàn ông trung niên đi đầu cầm một chiếc ô đen trong tay, vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt như muốn bắn ra tia chớp, lạnh lùng nhìn bóng lưng Sở Trần.

Hoàng Tú Tú sắc mặt tái nhợt, trong lòng chấn động, “Bác cả.”

Bên cạnh Hoàng Dương có mười người, đều mặc đồng phục màu đen, bọn hắn đều không có bung dù, nước mưa đánh vào trên mặt của bọn hắn, thần sắc đều không có biến hóa chút nào.

Khí thế tỏa ra từ mười người này hiển nhiên hơn hẳn so với những vệ sĩ bình thường.

“Sở Trần.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177


Hoàng Dương nhẹ giọng nói, “Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, Hắc Diệu Đường của nhà họ Hoàngđã gần mười năm nay không có động thủ.”

Hoàng Tú Tú ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm mười người xung quanh Hoàng Dương.

Ngay từ lúcnhững người này xuất hiện, Hoàng Tú Tú đã đoán được thân phận của bọn họ.

Nhà họ Hoàng đặt chân tại Thiền Thành, trường thịnh không suy, không một thế lực nào có thể ngăn cản được, một trong những nguyên nhân là do tổ tiên nhà họ Hoàng đã thành lập Hắc Diệu Đường ngay từ khi mới bắt đầu khởi nghiệp.

Hắc Diệu Đường đại diện cho nội

tình của nhà họHoàng và được chia thành Văn Đường và Võ Đường.

Trong nhà họHoàng, ngoại trừ lão gia tử, chỉ có bảy vị gia chủ là có thể huy động sức mạnh của Hắc Diệu Đường.

“Người ta đồn rằng, điều đầu tiên các thành viên của Hắc Diệu Đườnglà những người tuyệt đối trung thành với nhà họ Hoàng, thứ hai, Võ Đường là tập hợp những cường giả có thề lấy một địch mười.”

Trong ấn tượng của Hoàng Tú

Tú, cô chưa từng thấy Hắc Diệu Đườngra tay.

Dù sao, những năm gần đây, nhà họ Hoàng như mặt trời ban trưa, quét ngangthành phố Thiền Thành, không có thế lực nào có thể đối đầu với nhà họ Hoàng.

Nhà họHoàng đứng sừng sững ở thảnh phố Thiền Thành với dáng vẻ bất khả chiến bại.

Sở Trần cầm ô, nhìn lại, khẽ mỉm cười, “Vậy thì ta thật sự rất vinh hạnh.”

Lời nói rơi ra, tất cả đều có thể

cảm nhận được, Sở Trần không đem Hắc Diệu Đường nhà họ Hoàng để vào mắt.

Hoàng Tú Túcó chút ngẩn người nhìn Sở Trần.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng cô vừa chứng kiến.

Trong ấn tượng của cô, cô chưa từng thấy người nào mạnh mẽ như Sở Trần.

Liệu Hắc Diệu Đường có thể đối phó được với Sở Trần?

Hoàng Dương ánh mắt lạnh lùng

nghiêm nghị, hắn chậm rãi vung tay lên.

Một thành viên của Đại Hắc Diệu Đường bước ra, với thân hình như một con báo, toàn thân sức mạnh bộc phát, nhìn chằm chằm vào Sở Trần, đột nhiên, bóng đen di chuyển.

Quyền vừa vung liền vọt qua.

Mưa bắn tung tóe, trong tích tắc, quyền ảnh đã đến trước mặt Sở Trần.

Hoàng Tú Tútrong lòng thất kinh.

Không hổ là thành viên củaHắc Diệu Đường, ra tay nhanh lẹ, so với những vệ sĩ bình thường của Nhà họ Hoàng thì quả thực anh ta mạnh hơn mấy bậc.

Chân chính lực lượng của nhà họ Hoàng.

Sở Trần sắc mặt bình tĩnh, đột nhiên hắn tung nắm đấm.

Sự va chạm giữa hai quyền nổ ra.

Mưa tạt xuống, nắm đấm đập mạnh, người ta cảm giác được một lực lượng mạnh mẽ xuyên

qua màn mưa.

Các thành viên của Hắc Diệu Đường loạng choạng lùi lại vài bước.

Cảnh tượng này, ngay cả Hoàng Dương cũng có chút kinh ngạc.

Hắn dự tính một thành viên của Hắc Diệu Đường sẽ khống phải là đối thủ của Sở Trần, nhưng khoảng cách thực lực quá lớn như thế này, nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Con rể nhà họ Tống học được một thân công phu quyền cước

này từ đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178


Cơ thể hắn vậy mà có thể chứa một lực lượng mạnh mẽ như vậy.

“Hắc Diệu Đường của Nhà họ Hoàng? Ta xem ra chỉ có vậy.”

Sở Trần nắm chặt tay, nhẹ nhìn Hoàng Dương, “Tôi đã nói với con trai ông nếu hắn muốn chơi, tôi sẽ phụng bồi đến cùng. Tất cả các người cùng lên đi, đệ nhất gia tộc của Thiền Thành cũng không thể mất mặt như thế. Tôi tin tưởng, Sở Trần tôi là một đối thủ hợp cách của nhà họ Hoàng,tuyệt đối không làm các

người thất vọng.”

Dưới cơn mưa xối xả, người thanh niên cầm ô, giữa hai lông mày hiện lên một sự tự tin mạnh mẽ.

Hoàng Dương ánh mắt lạnh lùng nheo lại, trong chốc lát, hắn vung bàn tay to, “Bắt lấySỞ Trần.”

Lần này, cả mười người đồng thời xông lên phía trước.

Võ đường của Hắc Diệu Đường nhà họ Hoàngtrên cơ bản đều là mười người một tổ.

Hoàng Dương nhìn chằm chằm Sở Trần, lúc này đã bị mười người vây quanh, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.

Hắn nhận được cuộc gọi từ con trai mình liền chạy tới, Hoàng Ngọclúc nói trong điện thoại cũng chưa nói lý do là gì,

HoàngDương không quan tâm lắm đến việc biết lý do của việc này.

Coi như là con trai hắn chủ động gây sự, điều đó cũng không quan trọng.

Dù gì con trai hắn cũng là đại

thiếu gia của nhà họ Hoàng, chỉ có con trai hắn mới được bắt nạt người khác, còn những người khác thì tuyệt đối không được phép ức hiếp con trai hắn.

Huống hồ, hôm nay Sở Trần trực tiếp xông vào cửanhà họ Hoàng.

Đây là đánh thẳng vào mặt mũi của nhà họ Hoàng.

Đường đường là nhà họ Hoàng làm sao có thề dung thứ được.

Khi mười thành viên của Hắc Diệu Đường hoàn toàn bao vây Sở Trần, giọng nói của Hoàng

Dương cũng chậm rãi vang lên, “Sờ Trần, cậu còn quá non nớt, đừng tưởng rằng mình có mấy phần công phu quyền cước liền có tư cách trở thành đối thủ nhà họ Hoàng. Tôi cho cậu biết… cậu còn xa xa không xứng.”

Trong lời nói của Hoàng Dương ẩn chứa một sự kiêu ngạo mạnh mẽ.

Gia đinh giàu có số một ở Thiền Thành, Hoàng Dươngtrong lồng ngực có niềm tự hào này và càngcó sự tự tin đó.

Sở Trầnchẳng qua chỉ là tuổi trẻ thiên tài sớm nổi sớm tàn mà thôi, những năm gần đây hắn cũng không phải chưa thấy qua, ngay cả trong Võ Đường của Hắc Diệu Đường cũng có vài tên thiên tài trẻ tuổi như vậy, sau khi bị áp chế liền tiến vào nhà họ Nhà họ Hoàng nhập Hắc Diệu Đường.

Sở Trần, chỉ là một tên ở rể nhà họ Tống, hắn coi là cái gì?

Hoàng Dương hoàn toàn không có đem Sở Trần để vào mắt.

“Nhà họ Tống dám đắc tội nhà họ Hoàng như thế này,xem ra, bọn họ cảm thấy có thể cùng nhà họ Hoàng đánh một trận thương chiến.”

Hoàng Dương cười chế nhạo, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, trong đầu hắn đã bắt đầu tính toán, muốn dùng cách nào với cái giá thấp nhất,để làm cho nhà họ Tống biến mất ờ Thiền

Thành.

Từ trước tới nay, chưa từng có ai dám đắc tội với nhà họ Hoàng như thế này.

Hôm nay, Hoàng Dương có thể được coi là mở mang tầm mắt.

Hắn vung tay lên.

“Cầm xuống.”

Dưới cơn mưa nặng hạt, mười thành viên củaVõ ĐườngHắc Diệu Đường chân đạp nước mưa, mười đạo bóng đen tựa như hư ảo, mưa bắn tung tóe

dường như có một luồng khí băng lãnh.

Sở Trần khẽ nhướng mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179


Vào thời điểm mười người đồng thời xuất thủ, Sở Trần cảm nhận được khí tức của trận pháp Kỳ môn.

Đằng sau cái gọi là Hắc Diệu Đường của nhà họ Hoàng, hẳn có sự hỗ trợ của Kỳ môn?

Suy nghĩ lóe lên trong đầu Sờ Trần.

Bất quá, cho dù cóKỳ môn phía

sau làm hậu thuẫn, Sở Trầncũng đoán chừng, thực lực của Kỳ môn này chỉ ờ mức trung bình.

Bằng không, ngay cả lão gia tử nhà họ Hoàng bị trúng cổ thuật những cũng bó tay toàn tập.

Khóe miệng Sờ Trần khẽ giương nhẹ.

Luận trận pháp Kỳ môn, những gì hắn nắm giữ chính là Kỳ môn đỉnh tiêm trận pháp đương thời.

Vào lúc này, những gì mà mười người trong Hắc Diệu Đường của nhà họ Hoàng thi triển, theo cảm

nhận của Sở Trần, có thể dùng hai từ thô ráp để hình dung.

Hô! Ngay khi các thành viên thứ nhất của Hắc Diệu Đường tấn công Sở Trần, cú đấm dường như đã đánh trúng không khí.

Trong lòng chợt giật mình.

Sở Trần rõ ràng đã lọt vào trận pháp công kích của bọn họ, mọi chiêu thức của Sở Trần đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, nhưng Sở Trần trong nháy mắt lại tránh được đòn tấn công.

Thậm chí lúc này bọn họ cũng

không nắm bắt đượcthân ảnh củaSỜ Trần.

Và chỉ trong vòng một giây,cú ra chân của Sở Trần dường như đã phá vỡ trận pháp kỳ dị của họ.

Đây là Kỳ trận đã được truyền thừa trăm năm củaHắc Diệu Đường, Trong Võ đường Hắc Diệu Đường, quy tắc mười người một tổ cũng bởi vì thế, trong Kỳ trận này, khi tổng hợp sức mạnh của mười người thì lực lượng là cường đại nhất.

Hoàng Dương cũng không biết, Sở Trầnphá vỡ Kỳ trận chỉ trong

một giây, hắn nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn đang chờ, sau khi Sở Trần bị đánh rạp xuống đất, hắn có còn hay không kiêu ngạo như vậy.

“Từ xưa tới nay chưa từng có ai giương oai trong nhà họ Hoàng.”

Hoàng Dương nhẹ giọng nói, ‘Trước đây chưa từng có, sau này càng không có ngoại lệ.”

Lúc này, dưới cơn mưa lớn, Hoàng Ngọc cũng đi tới cùng với sự giúp đỡ của một nhân viên bảo vệ.

Nhìn thấy Hoàng Dương, nước mắt của Hoàng Ngọc lại rơi xuống, ủy khuất vô cùng, “Cha, Sở Trần kêu con quỳ trước mặt hắn, bắt con uống rượu.”

Hoàng Dương an ủi, “Vậy thì để Sở Trần quỳ trước mặt con và uống sạch trận mưa này.”

“Tốt rồi!”

Hoàng Ngọc ngay lập tức gạt nước mắt,tinh thần phấn chấn, hắn tin tưởng, lời cha hắn nói, sẽ không để cho hắn thất vọng.

Đôi mắt của Hoàng Ngọc hướng

vê phía trước.

Trong lòng đầy chờ mong.

Hắc Diệu Đường nhà họ Hoàng, tất cả những người Thiền Thành biết, nghe thôi đã biến sắc.

ở Thiền Thành, không lực lượng nào có thể so được với Hắc Diệu Đường.

Hoàng Ngọcphảng phất đã nhìn thấy hình ảnh Sở Trần quỳ gối trước mặt mình để cầu xin sự thương xót …Trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Bị mười người vây quanh, Sở Trầnchân đạp Càn Khôn bộ, trong nháy mắt đã phá Kỳ trậnSỜ Trầntay vẫn đang cầm ô đột nhiên phản kích.

Khi thành viên đầu tiên củaHắc Diệu Đường bị đánh bay, nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Ngọc đã trở nên đờ đẫn trong giây lát.

Hoàng Dương cũng đứng thẳng người, khẽ nhíu mày.

Ầm! Ầm! Ầm! Từng thành viên của Hắc Diệu Đường đã bị đánh bay ra ngoài.

ở một bên, Hoàng Tú Tú con ngươi chấn động mạnh.

Sở Trần quá cường đại.

Ngay cả một tổ từ Hắc Diệu Đường được phái đến, vậy mà cũng không làm được gìSỞ Trần.

Ánh mắt mọi người đảo qua màn mưa nhìn người thanh niên này, khi cả mười thành viên của Võ đường Hắc Diệu Đườngđều đã bị đánh gục, mọi người kinh hãi phát hiện trên tay Sở Trần vậy mà vẫn đang cầm ô, quần áo trên người không có bị nước mưa làm ướt nửa phần.

Sở Trần vẻ mặt lãnh đạm, cầm ô, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Dương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom