Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


Năm phút sau.

Sở Trần bước ra khỏi phòng, cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hoàng Ngọc Hải không thể không hỏi, “Sư phụ, tại sao người không động thủ nữa, thăm dò một chút nội tình của Sờ Trần?”

“Con có thể dưới tình huống không phòng bị, sử dụngCàn Khôn Bộ, võ kỹ cơ bản nhất của Kỳ môn để phá vỡ Hắc Hồn Kỳ Trận, theo con,tạo nghệ Kỳ môn của Sở Trần đã đạt tới trình độ như thế nào?”

Nam tử trung niên nhẹ giọng nói, “Ta sợ rằng hắn là đệ tử chân truyền của Kỳ môn.Dạng người này, không phải là thứ mà chúng ta trêu chọc nổi, Ngọc Hải, qua đêm nay, conhãy theo ta trở về Hắc Hồn Sơn, thiên phú của con rất tốt, nếu siêng năng khổ luyện, nhất định sẽ có thành tựu.”

Hoàng Ngọc Hải nắm chặt tay.

Hắn trở về từ Hắc Hồn Sơn với tinh thần phấn chấn, muốn có thành tựu tại quê nhà.

Đứng sau hắn ta là gia tộc Hoàng gia, gia tộc giàu nhất Thiền

Thành, điều này khiến Hoàng Ngọc Hảilàm nhiều việc như hổ mọc thêm cánh.

Chẳng lẽ lại vì một Sở Trần mà phải ảo não rời đi?

Hoàng Ngọc Hảikhông cam lòng.

“Sở Trầncũng không có chủ động ra tay.”

Hoàng Ngọc Hải chậm rãi nói, “Nói không chừng, hắn cũng chỉ biết Càn Khôn Bộ thôi, nếu Sở Trần thực sự xuất thân từ Kỳ môn chính tông hùng mạnh, tại sao hắn không danh môn phái?”

“Sư phụ, Sở Trầnngười này, thiếu niên thịnh khí, không ai bì nổi.”

Hoàng Ngọc Hải nói, “Nếu như hắn thực sự có thân phận không tầm thường, hắn đã sớm lấy ra khoe khoang.”

Nam tử trung niên khẽ cau mày.

“Sư phụ, xin hãy ra tay và dạy cho Sờ Trần một bài học.”

Hoàng Ngọc Hải nghiến răng nói: “Bằng không, cho dù Ngọc Hải có tới Hắc Hồn Sơn, con cũng không thể nuốt trôi cục tức này.”

Nam tử trung niêntrầm ngâm một hồi, sau đó mỉm cười lắc đầu, “Ta, Khuê Lâm đ*o Tôn, vậy mà vì một tiểu tử mà bó chân bó tay, xem ra,bao lâu nay ta đã yên lặng quá rồi.”

Nam tử trung niên đứng lên, “Ngọc Hải, trong thời gian ngắn có thể tra được ngày sinh tháng đẻ của hắn không?”

“Sở Trần ngược lạiđã từng đưa cho con ngày sinh tháng đẻ.”

Hoàng Ngọc Hải lấy ra ngày sinh của Sở Trầnhắn đã lấy ở quán Bar Thiên Hào và trầm giọng nói:

“Nhưng theo con, đây không phải là thật. Người trong Kỳ môn, làm sao họ có thể dễ dàng cho người khác ngày tháng năm sinh của mình được?”

Khuê Lâm đ*o Tôn cầm ký tự ngày tháng năm sinh lên, liếc nhìn chúng rồi bấm ngón tay tính nhẩm.

Một lúc sau, sắc mặt Khuê Lâm đ*o Tôn đột nhiên đại biến, cả người lập tức lạnh buốt, hai tay run lên, tờ giấy ghi ngày sinh của Sở Trần trực tiếp rơi xuống đất.

“Sư phụ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


Hoàng Ngọc Hải sửng sốt, hắn chưa từng thấy sư phụ mình thất thố như vậy.

“Ngày sinh tháng đẻ là thật sao?”

Hoàng Ngọc Hải không khỏi hỏi.

Khuê Lâm đ*o Tônlấy lại tinh thần, liếc nhìn Hoàng Ngọc Hải, ánh mắt có chút lãnh đạm, “Hoàng Ngọc Hải, ta nhận ngươi làm đồ đệ là bởi vì ngươi có duyên với Kỳ môn, cũng có tính cách và phẩm hạnh tốt. Ta thật không ngờ,ngươi từ Hắc Hồn Sơn trở về, vậy mà lại tùy tiện dùng Kỳ Môn thuật để đối phó với

những người bình thường, điều này thực sự để vi sư quá thất vọng.”

“Cái gi?”

Hoàng Ngọc Hải choáng váng, không kịp phản ứng tới.

Sư phụ không phải chuẩn bị muốn giúp hắn sao?

Tại sao ông ấy đột nhiên chì tay về phía mình?

Sau đó Khuê Lâm đ*o Tôn nói: “Thủ đoạn của Kỳ Môn, bất kể là chính tông chính thống, hay là

các nhánh chính khác, đều tuân theo một nguyên tắc, các đệ tử của Kỳ môn không được lạm dụng Kỳ môn chi thuật để đối phó với người binh thường. Hoàng Ngọc Hải, ngươi có biết rằng ngươi đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn không?”

“Sư phụ, chuyện này …”Hoàng Ngọc Hải cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Những việc hắn làm ở Thiền Thành, đặc biệt là ân oán với Sở Trần, hắn đã sớm nói với Khuê Lâm đ*o Tôn rồi, Khuê Lâm đ*o Tôn chưa bao giờ chỉ trích hắn,

nhưng bây giờ, ông ấy đột nhiên nói một câu với hắn, phạm vào điều cấm kỵ cùa Kỳ môn.

Khuê Lâm đ*o Tônchắp hai tay sau lưng, “Nể tinh sư đồ, ta sẽ không bắt ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Hoàng Ngọc Hải phản ứng, giống như được đại xá, “Cảm ơn sư phụ.”

“Có điều, từ hôm nay trở đi, cậu cũng sẽ không cần gọi tôi là Sư phụ nữa.”

Khuê Lâm đ*o Tôn chậm rãi

nói,“Còn nữa, cậu cũng không còn là đệ tử của Hắc Hồn Sơn nữa.”

Đuổi ra khỏi sơn môn! Hoàng Ngọc Hải cảm giác như có đạo kinh lôi ập tới, lập tức bị hóa đá.

Không nhúc nhích.

Tất cả điều này xảy ra quá đột ngột khiến Hoàng Ngọc Hải không kịp phản ứng.

Vì cái gì?

Hoàng Ngọc Hải quỳ xuống trước mặt Khuê Lâm đ*o Tôn, “Sư phụ, Ngọc Hải đã làm gì sai? Nếu sư phụ không thích Ngọc Hải đi đối phó với Sờ Trần, vậy con sẽ không đối phó với hắn ta nữa, con cầu xin sư phụ, hãy cho con một cơ hội.”

Hoàng Ngọc Hảivô cùng lo lắng.

Kỳ môn thuật củaHắc Hồn Sơn đã khiến địa vị của hắn trong nhà họ Hoàng tăng cao.

Hoàng Ngọc Hải tin tưởng vững chắc, cuối cùng sẽ có một ngày, minh nương tựa theo Kỳ Môn

thuật của Hắc Hồn Sơn, sẽ trở thành người kiết xuất nhất trong cùng thế hệ của nhà họ Hoàng.

Nhưng mà bây giờ, tất cả sắp bị phá hủy.

“Tôi sẽ không trừng phạt cậu, nhưng tất cả những gì cậu đã học được từ Hắc Hồn Sơn từ nay về sau không được dùng nữa.”

Khuê Lâm đ*o Tôn trầm giọng nói, “Cậu ngàn vạn lần không được ôm lấy tâm lý may mắn, nếu như cậu tái sử dụng Kỳ môn thuật của Hắc Hồn Sơn, cậu nhất định sẽ bị Hắc Hồn Sơn truy

lùng.”

Nói xong, Khuê Lâm đ*o Tôn xoay người bước ra ngoài.

Thanh âm giống như sấm sét bên tai, liên tục vang lên trong tâm trí Hoàng Ngọc Hải.

Hoàng Ngọc Hải quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đột nhiên rơi vào mảnh giấy trên mặt đất, con ngươi mở to một chút.

Chính là khi sư phụ nhìn thấy mảnh giấy này, tám ký tự trong ngày sinh của Sở Trần, thái độ của ông ấy mới thay đổi như vậy.

“Sở Trần, ngươiđến tột cùng là ai?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142


Hoàng Ngọc Hảithì thào mở miệng, co quắp ngồi trên mặt đất, giờ khắc này, hắn không thể chống lại Sở Trần.

Dinh thự nhà họ Hoàng rất lớn, Sở Trầnchuyển mấy vòng, nhưng vẫn chưa tới khu vườn sau.

Bước chân phía sau đã đuổi kịp.

“Đạo hữu, xin dừng bước.”

Khuê Lâm đ*o Tôn đi tới, “Không biết Hoàng Ngọc Hải có cái gì đã

đắc tội tới đạo hữu, còn mong đạo hữu rộng lòng tha thứ. Bất quá, để tỏ rõtâm ý của Hắc Hồn Sơn, ngay lúc này, Hắc Hồn Sơn đã đem Hoàng Ngọc Hải trục xuất ra khỏi sơn môn.”

Sở Trần giật mình.

Hắn ngược lại không nghĩ tới, Đạo Tôn của Hắc Hồn Sơn lại đột nhiên đuổi theo và nói ra những lời như vậy.

Hoàng Ngọc Hải thực sự đã bị trục xuất khỏi sư môn.

“Đây là chuyện nội bộ của Hắc

Hồn Sơn các ngươi, không cần phải báo cáo cho ta.”

Sở Trần xua tay, cũng không có ý định giao tiếp quá nhiều với Khuê Lâm đ*o Tôn, “Ta phải đi tìm vợ ta.”

Nhìn thân ảnh Sở Trần rời đi, ánh mắt Khuê Lâm đ*o Tôn nhàn nhạt lau đi một tia nóng rực.

“Có nhẫn thần bảo vệ ngày sinh tháng đẻ, thân phận phải bậc nào tôn quý.”

Khuê Lâm đ*o Tôn lẩm bẩm, “Trên đời này, bên trongKỳ môn,

người có thể tạo ra chiếc nhẫn thần bảo vệ ngày sinh tháng đẻ, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, tất cả những người này đều ở cúng một nơi …”

“Sinh nhật của Sở Trần được bảo vệ bởi nhẫn thần, điều đó có nghĩa hắn là đệ tử của Cửu Huyền Môn!”

Khuê Lâm đ*o Tônhai tay vô ý thức run lên một cái.

Hắn vậy mà suýt chút nữa đi đối phó với đệ tử của Cửu Huyền Môn, đây không phải là động thủ trên đầu thái tuế sao?

Thiên hạ Kỳ môn, Cửu Huyền vi tôn.

Khuê Lâm đ*o Tônthậm chí không kịp chờ đợi, nóng lòng muốn phân rõ ranh giới với Hoàng Ngọc Hải.

Hắn sợ Cửu Huyền Môn mà tức giận thì Hắc Hồn Sơn sẽ biến mất trong tích tắc.

“Trẻ tuổi như vậy đã là đệ tử của Cửu Huyền Môn, người này phải có địa vị nhất định trong Cửu Huyền Môn.”

Khuê Lâm đ*o Tôn biết rất rõ

rằng mặc dù Cửu Huyền Môn thỉnh thoảng sẽ tuyển một nhóm đệ tử, đều là chọn người mạnh nhất trong chiến đấu sinh tử. Cuối cùng có thể trở thành đệ tử của Cửu Huyền Môn đều là những lão giang hồ trong Kỳ môn.

Những người trẻ tuổi ở Cửu Huyền Môn chắc chắn thuộc về bản mạch của Cừu Huyền Môn, do Cửu Huyền Môn bồi dưỡng từ nhỏ đến giờ.

“Thảo nào lại coi thường Hắc Hồn kỳ trận của ta, có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp chỉ Càn

Khôn Bộ, hắn chính là Cửu Huyền đệ tử!”

Khuê Lâm đ*o Tôn càng nghĩ càng hưng phấn, hắn thậm chí còn muốn đuổi kịp Sở Trần lôi kéo làm quen, nhưng mà nhìn thái độ củaSỞ Trần vừa rồi hiển nhiên, hắn đối với Khuê Lâm đ*o Tôn không có hứng thú.

Khuê Lâm đ*o Tôn chỉ có thể thở dài và quay người rời đi một cách bất đắc dĩ.

Bữa tiệc đêm trong nhà họ Hoàng còn chưa chính thức bắt đầu, Sở Trần đã đi tới, cảm nhận

được bầu không khí náo nhiệt của đêm nay.

Hoa tươi ở khu vườn sau trang trí trên nhũ’ng cái bàn được thiết kế tinh xảo với nhau khiến người ta có cảm giác như đang ở trong không gian hoa bướm bay lượn, những vị khách đến trước đang bàn tán xôn xao.

“Anh rể.”

Tống Thu nhìn thấy Sở Trầnliền kêu lên một tiếng, đột nhiên nhận ra mình hơi lớn tiếng, vội vàng che miệng lại.

Sở Trần nhìn qua có chút giật mình.

Tống Nhan đêm nay nhất định là đóa hoa đẹp nhất.

Theo quan điểm của Sở Trần, sự xuất hiện của Tống Nhan trong bữa tiệc của nhà họ Hoàng tối nay nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.

Sở Trần đã định sẵn sẽ làm hộ hoa sứ giả cho đêm nay.

Nhưng bây giờ, nơi Tống Nhan và Tống Thu đang ngồi, phương viên trong vòng mười mét không

có bất kỳ ai.

Phảng phất cảm giác như tránh ôn thần vậy, từng người một đi qua đều tránh né.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143


Sở Trần nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở lối vào nhà họ Hoàng, trong lòng thoải mái hẳn.

Nhóm người này cảm thấy mình đã đắc tội nhà họ Hoàng, lo lắng nếu họ nói vài câu với nhà họ Tống, hoặc đứng gần hơn sẽ bị hiểu lầm là có quan hệ với nhà họ Tống.

Vô cùng phân rõ giới hạn.

Sở Trầncất bước đi qua, ánh mắt bình tĩnh quét qua mọi người trên đường đi.

Mặc dù không biết thân phận cụ

thể của những người này, thế nhưng là, Sờ Trần sẽ ghi nhớ từng gương mặt này, hắn là người thù dai, những người này hôm nay lựa chọn cùng nhà họ Tống phân rõ giới hạn, như vậy, tương lai nếu có một ngày, những người này có chuyện nhờ với nhà họ Tống, Sở Trần sẽ không thèm liếc mắt.

Nhiều người chạm vào mắt Sở Trần, trong tâm hồn họ có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Họ không biết rằng những gương mặt mà Sở Trầnđã lướt qua đều bị Sở Trần đưa vào ‘danh sách

đen’.

Nhưng mà, vào lúc này, bọn họ càng cảm thấy Sở Trần đêm nay nhất định sẽ phải chịu giáo huấn.

Đại lễ đoạt Thanh thành công, lần đầu tiên tham dũ’ đã giành giải nhất, thiếu niên đắc chí, định sẵn khi ngã xuống sẽ rất đau.

Không nói đến vấn đề khác, Sờ Trần đã thẳng thừng nói trước cửa dinh thự nhà họHoàng rằng gia đình nhà họHoàng chỉ là một kẻ giàu mới nổi, điều này hắn đã xúc phạm đến nhà họHoàng.

Nhiều con cháu nhà họ Hoàng đã đe dọa rằng họ sẽ dạy cho Sở Trần một bài học trong bữa tiệc tối nay.

ở Thiền Thành, không ai dám đắc tội vớinhà họ Hoàng.

Trong đám người, Sở Trần cũng nhìn thấy một ít gương mặt quen thuộc.

Diệp Thiếu Hoàng, Vinh Đông, Tiền Bộ Thiệu … Vì có mục tiêu chung, họ cùng nhau bước đi và nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Để thể hiện phép lịch sự, Sờ Trần

gật đầu với họ với một nụ cười.

Đám người Diệp Thiếu Hoàng đột nhiên đen lại, vô ý thức lui về sau mấy bước.

Bọn hắn cùngSỜ Trần không quen.

Càng không thể đểnhà họ Hoàng hiểu lầm.

Tống Nhan và Tống Thutrước mặt đều để một ly hồng trà, thấy Sở Trần đi tới, Tống Thu cao hứng đứng lên.

Sở Trần vắng mặt chưa đầy

mười phút, những cũng làm Tống Thu cảm thấy toàn thân khó chịu.

Khu vườn sau nhà họ Hoàng không hoàn mỹ như Tống Thu tưởng tượng, không khí ờ đây khiến Tống Thu cảm thấy khó chịu.

Cậu có cảm giác lạc lõng.

“Anh rẻ, anh cuối cùng cũng đến rối.

Tống Thu thở phào nhẹ nhõm như tìm được xương sống.

Sở Trần đưa tay lên, xin ly nước, uống một hớp rồi nói: “Vợ à, em không phải chịu ủy khuất chứ?”

Mặc dù Tống Nhan cũng lo lắng về việc nhà họ Hoàng trả thù, nhưng vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, cô ấy lắc đầu cười, “Tôi nghĩ, yên tĩnh một chút cũng tốt.”

Sờ Trần cười sảng khoái, “Đúng vậy, lát nữa chúng ta sẽ ăn một bàn ba người ăn, ăn không hết thì đóng gói lại mang về.”

Chị emTống Nhan, “…”Họ đột nhiên cảm thấy rằng Sở Trần thực sự có thể làm như vậy.

Hơn nữa, Tống Thu thậm chí còn có cảm giác rằng Sở Trần sẽ phân phó cho cậu ta xách túi.

Điều này thật quá mất mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144


Ai sẽ không biết xấu hổ tham dự bữa tiệc đêm tại dinh thự nhà họ Hoàng và gói đồ mang về?

“Tiểu Trần, chủ ý của cậu khá hay, nhưng cậu muốn ba người ngồi một bàn thì không được đâu.”

Hạ Bắc đi tới, đĩnh đạc ngồi xuống.

“Hạ thiếu gia.”

Tống Thu lễ phép chào hỏi, trong lòng còn thầm than một tiếng, thật sự không hổ là con cháu nhà họ Hạ ở Dương Thành, khả năng nhìn người của Hạ thiếu gia quá chuẩn. Lúc trước không có ai xem trọng Sở Trần thìHạ thiếu gia lại chỉ định Sở Trần là người hợp tác duy nhất của nhà họHạ.

“Anh Bắc, bây giờ người người tránh không kịp. Anh còn dám ngồi đây, không sợ đắc tội đến phương viên người xung quanh sao?”

Sở Trần cười.

“Anh đây thật sự muốn trốn, nhưng không phải vì những người ở khu vực này, mà là bởi vì…” Hạ Bắc lấy ra một tấm thẻ, “Tôi rất muốn cầm số tiền này chạy trốn.”

Hai mắt Hạ Bắc mang theo vẻ ghen tị nhìn Sở Trần, một triệu hắn vay trong nháy mắt liền biến thành hai mươi triệu, làm cho người người ghen ghét, “Tiền đều nằm trong thẻ, mật khẩu được viết trên mặt sau của thẻ.”

Tống Thu có chút cảm khái, hắn

đỏ mắt nhìn tấm thẻ trong tay Sở Trần.

Hai mươi triệu! Sở Trần mặt không đổi sắc, đưa thẻ cho Tống Nhan, “Nhà tôi bà xã quản lý tiền.”

Hạ Bắc không khỏi sững sờ.

Tiểu Vô ưu chào hỏi Tống Nhan, sau đó chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Em ngồi đây được không?”

“Vô ưu, em ngồi đi.”

Tống Nhan cười nhẹ, cố thấy Tiểu Vô Ưu, nội tâm phát ra cảm giác thân thiết.

Mấy người ở xa không khỏi sững sờ.

Lúc đầu, khi chị em Tống Nhan ở đó, không ai dám đến gần họ, vì sợ bị liên lụy.

Tuy nhiên, sau khi Sở Trần đến, Hạ Bắc cũng đến, lúc này, một cô gái thu hút rất nhiều sự chú ý cũng đã ngồi xuống bàn của Sở Trần.

Bọn họ không sợ chọc giận nhà họ Hoàng sao?

Thân phận của Hạ Bắc, nhà họ Hạ ở Dương Thành, không dưới nhà họ Hoàng nên có thể hiểu được, nhưng cô gái này, thân phận không rõ, vậy mà không kiêng kỵ nhà họ Hoàng chút nào sao?

Từng đạo ánh mắt quét qua.

Tống Thu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, có điều, khóe mắt anh ta liếc nhìn mấy người cùng bàn, và ngay cả cô gái đến ngồi cuối cùng mặt cũng không đổi sắc.

Tống Thu đột nhiên bình tĩnh lại.

Đám đông truyền đến sự náo động, Tống Thungầng đầu nhìn lên, sắc mặt của anh ấy thay đổi vài lần.

Có người củanhà họ Hoàng đã đến.

Hoàng Ngọc Hải và cô em gái

Hoàng Tú Tú.

Hoàng Ngọc Hải đi thẳng đến chỗ Sở Trần đang ngồi.

Tống Thu lo lắng siết chặt tách trà.

Ánh mắt của toàn trường cũng bị thu hút… Cuộc đụng độ giữa Hoàng Ngọc Hải và Sở Trần tại lối vào của Dinh thự nhà họ Hoàng đã được lan truyền từ lâu.

“Thiếu gia nhà họ Hoàng, chắc hẳn tới cửa để hỏi tội.”

“Dù sao nơi này cũng là địa bàn

của nhà họ Hoàng.”

“Đêm nay Sở Trầnkhẳng định sẽ thảm, tôi dám chắc chắn.”

Hoàng Ngọc Hải đi tới trước mặt Sờ Trần, ánh mắt nhìn thoáng qua một chén trà trên bàn, Hoàng Ngọc Hải đột nhiên rót một chén trà đưa cho Sở Trần, “Sở thiếu, trước đây tôiđã nhiều lần đắc tội, xin ngài đừng trách tội.”

Tống Nhan sững sờ.

Tống Thu há to miệng.

Hạ Bắc suýt nữa phun ra một

ngụm trà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145


Hoàng Ngọc Hải, vậy mà tại nhà họ Hoàng, trước đông đảo khách mời,đã tới để xin lỗi Sở Trần.

Bạn phải biết rằng Hoàng Ngọc Hải là con của một trong Hoàng gia thất tướng, con trai của Hoàng ngũ gia và là cháu nội của Hoàng lão gia tử. Dưới tầm thân phận này, đủ để đại diện cho nhà họ Hoàng trong một số tình huống.

Tiểu Vô Ưu chỉ nhìn Sở Trần với vẻ mặt kỳ quái, cũng không quá kinh ngạc, dưới cái nhìn của cô,

nhà họ Hoàng,thân là gia tộc giàu nhấttại Thiền Thành cũng không là gì cả.

Mọi người xung quanh chờ xem trò cười của Sở Trần, bộ dáng đều ngẩn ra.

Cảnh tượng này là điều mà họ không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Sở Trần nhìn tách trà trước mặt.

Chỉ có hắn rõ ràng, Hoàng Ngọc Hải bỏ ra cái giá lớn như vậy, nguyên nhân chỉ có một, hắn không cam tâm cứ như vậy rời

khỏi Hắc Hồn Sơn.

Quyết định của Hoàng Ngọc Hải thực sự nằm ngoài dự đoán của Sờ Trần.

Để tiếp tục ở lại Hắc Hồn Sơn, hắn không ngần ngại châm trà mời mìnhtrước mặt mọi người để xin lỗi, điều đó cho thấy thành phủ chi thâm của Hoàng Ngọc Hải, hắn rất rõ ràng,đánh nhau trước mắt chỉ là thể diện cá nhân của bản thân,so với việc được tiếp tục học nghệ tại Hắc Hồn Sơn lợi ích còn kém xa.

Sở Trần quả thực có chút kỳ

quái.

Hắn không có lộ ra thân phận thiếu chủ Cửu Huyền Sơn, nhưng sư phụ của Hoàng Ngọc Hải đột nhiên thay đổi thái độ, hiện tại đến lượtHoàng Ngọc Hảitrước mặt mọi người xin lỗi.

Đại khái… đối phương đã đoán được điều gì đó?

Không ai so với Sở Trầnbiết rõ hơnđịa vị của Cửu Huyền Môn trong Kỳ môn, Cửu Huyền vi tôn, trong trăm ngàn năm qua không người có thể nói một chữ ‘không’.

“Hoàng thiếu gia thật khách khí.”

Sở Trần cầm lấy tách trà, uống một hớp rồi đặt xuống.

Vì Hoàng Ngọc Hải đã chủ động thỏa hiệp, Sờ Trần tự nhiên sẽ không đắc thế không buông tha người.

Hơn nữa, trong mắt Sở Trần, Hoàng Ngọc Hải chưa bao giờ đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn.

Hoàng Tú Tú đứng bên cạnh Hoàng Ngọc Hải, con ngươi nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

Cô vẫn không thể hiểu được làm thế nào mà một cơ thể nhẹ nhàng và tao nhã như vậy lại có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sự như vậy.

Sau lễ đoạt Thanh, Hoàng Tú Túđã đến hỏi quaHoàng Thế Hùng, Hoàng Tú Tú càng sốc hơn khi biết rằng Sở Trần vẫn còn lưu sức lực trong trận chiến với Hoàng Thế Hùng.

Cô luôn tự tin rằng không ai thuộc thế hệ trẻ ở Thiền Thành có thể sánh vai với cô, nhưng niềm tự hào này chỉ có thể được duy trì cho đến khi Sở Trần xuất

hiện.

Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.

Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.

Tống Thu nhìn Sả Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà

hiện.

Sau khi Hoàng Ngọc Hải đi, Tống Thumột lúc lâu vẫn chưa định thần lại.

Thiếu gia nhà họ Hoàng đến xin lỗi.

Trước đó, Tống Thu đã tạo ra rất nhiều tình cảnh trả thùcủa Hoàng Ngọc Hải, tại địa bàn của hắn, có quá nhiều cách để trả thù bọn họ.

Tống Thu nhìn Sở Trần ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Sở thiếu! Thậm chí, cháu trai nhà

họ Hoàng còn gọi anh rể một tiếng‘SỜ thiếu’.

Cái này phải mặt mũi cỡ nào.

Tống Thu không khỏi ưỡn thẳng ngực, ánh mắt liếc nhìn những người xung quanh.

Bây giờ Tống Thu cảm thấy những người này không đủ tư cách ngồi cùng bàn với mình.

Hạ Bắc nhìn Sờ Trần một cái nhìn đầy ẩn ý, “Tiểu Trần, cậu thật có thủ đoạn.”

Sở Trần mỉm cười, “Tiếp theo, tôi muốn xem thủ đoạn của Bắc Ca.”

Hạ Bắc sững sờ một lúc, sau đó có chút cảm khái, cảm thấy xấu hổ, anh sờ sờ mũi, “Sự tình của

Chế dược Bắc Trần, người phụ trách chính cũng không phải là tôi.”

Vẻ mặt của Tống Nhan cũng nghiêm túc hơn một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146


Người ta có thể tưởng tượng khó khăn như thế nào đối với nhà họ Tống, người chưa từng tiếp xúc với ngành dược phẩm, chính thức hợp tác với nhà họ Hạ trong một thời gian ngắn đểđánh vào thị trường dược phẩm Thiền Thành.

Trên thực tế, hôm nay Sở Trần đại xuất danh tiếngcàng làm cho

việc mở ra thị trường Thiền Thành cho Chế dược Bắc Trần, khó càng thêm khó.

Không ai muốn nhìn Sở Trần một đường thuận lợi, phát triền nhanh chóng.

Bữa tiệc càng ngày càng có nhiều khách, đến đúng tám giờ tối, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Bàn của Sở Trần chỉ có năm người.

Lúc đầu Tống Nhan ngồi xuống, vị trí cô chọn tương đối yên tĩnh, ngoại trừ sự xuất hiện của Hoàng

Ngọc Hải, đêm hôm đó không có sự việc nào phát sinh nữa.

Sờ Trần, Hạ Bắc, Tống Thu đã uống rất vui vẻ, sau đó, Tiểu Vô ưu cũng uống vài ngụm rượu vang đỏ.

Bữa tiệc nhanh chóng đến hồi cuối.

“Không thể không nói, bữa cơm này của nhà họ Hoàng hương vị cũng không tệ.”

Sở Trần ăn no nê, ánh mắt rơi vào những món ăntrên bàn này.

Nội tâm của mấy người đồng thời thắt lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Tên ngốc này không phải thực sự muốn đóng gói mang về chứ?

Hoàng Tú Tú đi tới, nhìn Sở Trần, “Ông nội kêu anhđi qua một chút.”

Hoàng Tú Tú ánh mắtnhìn Sở Trần, như là nhìn chằm chằm một quái nhân.

Tối nay là bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 80 của ông nội, trong bữa tiệc, hầu hết mọi người đều

cố gắng hết sức để tìm ông nội mời rượu. Sờ Trần thân là người chiến thắng trong cuộc canh tranh đoạt Thanh ngày hôm nay, còn được đích thân ông nội mời, thế mà cả buổi tối không thấy Sở Trần xuất hiện trước mặt ông nội.

Cuối cùng, chính ông nội điểm mặt muốn gặp hắn.

“Bà xã, anh đi một chút.”

Sờ Trần đứng dậy đi theo Hoàng Tú Tú về phía trước.

Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Trần ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Giang

Hồng lão gia tử đã ngồi tại chính vị, ở bàn này hầu như đều là những ông già sàn tuổi với Hoàng Giang Hồng, những người này đều là những lãobằng hữu của Hoàng Giang Hồng trong rất nhiều năm, mỗi một vị, tại Thiền Thành đều có thân phận hiển hách.

Chỉ có duy nhất một thanh niên trẻ tuổi, người này đang ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng.

Nhiều lão già đều đồng thời nhìn Sở Trần.

“Văn có thể viết ra mỹ từ “không

thắng nhân gian một cơn say, võ có thể tại Thiền Thành tỉnh sư xưng vương.”

Một lão nhân gia không khỏi cảm thán, “Không nghĩ tới, dáng dấp lại anh tuấn như vậy.”

Sở Trầntoàn thân nổi da gà.

Anh tuấn?

Sở Trần không khỏi từ trong khóe mắt liếc qua, lão gia tử nói câu này tràn đầy ý cười, dáng dấp tựa như Phật Di Lặc, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, “Sở Trần, cháu gái của ta năm nay

mười tám tuổi, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Lão Tôn, ngươi đừng có vậy mà già lại không kính.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Sở Trần là người đã có gia đình,Cháu gái ônggiữ lại cho người khác đi.”

Lão Tôn lắc đầu tiếc nuối, “Cháu gái của ta nhan sắc tựa tiên nữ, Sở Trầntuấn tú lịch sự, hai người quả thực rất xứng đôi.”

Sở Trần nhìn về phía lão Tôn này, tường tượng một chút cháu gái của vị Phật Di Lặc này lớn lên

trông như thế nào, toàn thân giật mình một cái, hướng về phía trước đi vài bước, “Là Sở Trần tôi không có phúc khí này.”

“Sở Trần, cuộc thi đoạt Thanh, tôi vốn chuẩn bị ban thưởng thật tốt.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Bất quá, tôi ngược lại không ngờ tới cuối cùng cậu lại giành được chiến thắng, giải thưởng tôi chuẩn bị có chút không thích hợp với cậu, cậu hãy ra điều kiện đi, tôi sẽ thoả mãn cậu.”

Ngay khi lời nói của Hoàng Giang

Hồng rơi xuống, những lão gia tử có mặt không khỏi ngạc nhiên

Hoàng Giang Hồngkhông nghi ngờ gì chính là Thiền Thành đệ nhất nhân.

Lời hứa của ỏng ấy có giá trị liên thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147


Trước mặt mọi người, để Sở Trần trực tiếp nói một điều kiện.

Cho dù Sờ Trầncó giờ công phu sư tử gặm, Hoàng Giang Hồngcũng sẽ toàn lực thỏa mãn.

Điều này cũng nói lên địa vị của

Sở Trần trong mắt Hoàng Giang Hồng.

“Sờ Trần, cậu nếu là người họ Hoàng, đời này xác định lên như diều gặp gió.”

Lão Tôn cảm thán.

Sở Trần cười nhàn nhạt một tiếng, lông mày không chút nào che giấu sự tự tin.

Hắn họ Sở, hắn thậm chí còn vang danh toàn thiên hạ.

Sở Trần đi tới, cầm lên cái bình rượu, rót một ly rượu, hai ly rượu,

“Chúc lão gia tử vạn thọ vô cương.”

Thanh niên ngồi bên cạnh Hoàng Giang Hồng lúc này mới nói, “Sờ Trần, ông nội của tôi không uống rượu.”

Sở Trần nhìn một chút người thanh niên, trong nhà họ Hoàng cỏ rất nhiều con cháu, người có thể được Hoàng lão gia tử đưa đến ngồi ở bên cạnh,nhất định là một trong số người được coi trọng nhất.

Đáng tiếc, hắn lại không hiểu rõHoàng Giang Hồng.

Làm sao một lão gia tử thích câu ‘không thắng nhân gian một cơn

say’ lại không thích uông rượu?

Hoàng Giang Hồng cười haha một tiếng, “Không sao, hôm nay chúng ta một lần mở rượu giới đi.”

Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên, cùng Sờ Trần chạm vào, uống một hơi cạn ngay.

“Cái lão tửu quỷ này, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa.”

Vừa dứt lời của lão Tôn, mọi người có mặt đều phá lên cười, bọn họ đều rất hiểu nhau.

Người thanh niên sửng sốt, cau mày nhìn Sở Trần.

Thái độ của ông nội đối với Sở Trần tốt đến mức khiến hắn ghen tị.

Hắn ngược lại muốn biết,Sở Trần sẽ đưa ra những điều kiện gì với ông nội.

Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào Sở Trần, chờ Sở Trần mở lời.

Sở Trần đặt ly rượu xuống, lùi lại hai bước, “Tôi ở nhà họ Tống, nên cũng không lo cơm ăn áo

mặc. Nói thật, lão gia tử yêu cầu tôi ra một điều kiện, tôi thực sự không biết tôi còn cần cái gì nữa.”

Sở Trần vừa nói xong, người thanh niên khóe miệng hơi lạnh, nhếch lên một chút, bình thường mà nói, loại lời này, khẳng định còn có văn sau đi.

“Tuy nhiên, lòng tốt của lão gia tử, tôi không thể vừa nhận.”

Sở Trần lời nói vừa rơi xuống, người thanh niên liền lập tức có loại cảm giác quả là thế, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn

ngược lại là nhìn xem, Sở Trần định sư tử mở miệng lớn như thế nào.

Sở Trần trầm tư một hồi, nhìn về phía lão gia tử, “Tôi dám hỏi, lão gia tử đang kiêng rượu sao?”

Hoàng Giang Hồngbỗng chuyển động thân thể, thở dài một hơi, cảm thán, “Người ta càng già càng có vấn đề, dần phải hạn chế rượu đến cực hạn.”

“Tôi nhất thời cũng không nghĩ ra điều kiện gì, không bằng liền đưa ra một cái tiểu yêu cầu đi.”

Sở Trần nói.

“Cậu nói đi.”

Hoàng Giang Hồng nói thẳng.

“Bắt đầu từ hôm nay, liên tục bảy ngày, buổi trưa mỗi ngày lão gia tử hãy uống bảy lượng rượu ngon.”

Sở Trần cười nói.

Ngay khi lời nói rơi xuống, tất cả mọi người đều bị sốc.

Biết Hoàng lão gia tử sức khỏe không tốt nên hôm nay không ai

dám mời Hoàng lão gia tử uống rượu.

Vậy màSỜ Trần biết rõ lão gia tử phải kiêng rượu, anh ta thậm chí còn đưa ra ‘yêu cầu nhỏ’ của mình là để lão gia tử uống trong bảy ngày liên tiếp, đúng giờ uống rượu.

“Sở Trần, ngươi thật là to gan!”

Người thanh niên rốt cuộc không kìm được mà vỗ bàn lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148


Lời nói lỗ mãng của Sở Trần khiến chàng trai trẻ hoàn toàn tức giận.

Những người còn lại trong phòng cũng sững sờ, thần sắc khó hiểu nhìn Sở Trần.

Theo như bọn họ nghĩ, Sờ Trần sẽ không nói những điều ngớ ngần như vậy.

Tuy rằng trước đây Sờ Trần là một tên ngốc nổi danh khắp thành phố.

“Tôi có nghe nói đến một căn bệnh kỳ lạ, một số người có hai nhân cách, bất cứ lúc nào cũng sẽ thay đổi.”

Giọng một lão gia tử có chút âm

dương quái khí.

Ý tứ tự nhiên, Sở Trần lại bắt đầu trở nên ngu ngốc.

“Nếu như vậy, thật sự là rất đáng tiếc.”

Vẻ mặt Sở Trần rất bình tĩnh, nhìn về phía người thanh niên, “Còn chưa thỉnh giáo.”

“Hoàng Ngọc, con trai cả của Hoàng Dương nhà họ Hoàng.”

Người thanh niên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Sở Trần đêm nay đã nghe rất nhiều chuyện về nhà họ Hoàng, trong số đó, Hoàng gia thất tướng, xếp hạng lão đại, tên là Hoàng Dương.

Sờ Trần liếc mắt nhìn người thanh niên.

Khó tráchlại đượcHoàng Giang Hồng đưa đi ăn cùng, hóa ra là cháu đích tôn nhà họ Hoàng.

Có thể không phải là người nổi bật nhất trong đám thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng, nhưng lại là người cỏ thể đại diện tốt nhất cho thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng.

“Thì ra là Hoàng đại thiếu gia.”

Sở Trần cười, “Đại thiếu gia, cậu đừng nóng vội, tôi hỏi cậu, lão gia tử sức khỏe không được tốt đã bao lâu rồi?”

Hoàng Ngọc nhíu mày.

“Nói cách khác đi.”

Sở Trần nói, “Lão gia tử đã bỏ rượu một tháng, thân thể có tiến bộ không?”

Hoàng Ngọckhông nói thành tiếng. Hắn cũng không biết.

“Kỳ thực cậucũng không cần trả lời, tôi biết, không chuyển biến a.”

Sở Trần nói.

“Anh là đang nói bậy.”

Hoàng Ngọcquát to một tiếng.

“Nếu nhưbỏ rượu một tháng thật sự có chuyển biến đáng kể, như vậy vừa rồi lão gia tử đã không do dự uống một ly rượu.”

Sở Trần nhìn Hoàng Giang Hồng cười, “Tôi nói, không sai đúng không. Cho dù là lão gia tử là người nghiện rượu,không có khả

năng liền điểm ấy định lực cũng không có.”

Hoàng Giang Hồng cười sảng khoái, câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Nhưng bác sĩ nói rằng ông nội phải ngừng uống rượu trong khoảng thời gian này.”

Hoàng Ngọc nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149


Hạ Bắc và đám người mắt sáng lên.

Cái này tương đương với việc đưa cho Sở Trần một chiếc bánh và để cho Sở Trần tự lấp đầy nhân bánh.

“Hoàng lão gia tử ra tay quả nhiên xa xỉ.”

Hạ Bắc cảm thán.

Tống Nhan có chút tò mò, “Anh đưa ra điều kiện gì?”

Sở Trần nói ra điều kiện, mấy người lập tức hóa đá.

Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.

“Anh rể, anh… có phải đang nhàn rỗi không?”

Tống Thu như sắp phát khóc, Hoàng lão gia tử người ta có uống rượu hay không, cũng đâu phải việc của anh.

“Hoàng lão gia tử để Sở Trần tự mình nhắc tới, cái này trên thực tế, nghe liền có mấy phần ban cho ý tứ.”

Tống Nhan nhìn Sờ Trần, “Anh không lẽ vì điều này, liền tùy tiện đưa ra điều kiện.”

Từ những ngày quaquan sátSỞ Trần, Tống Nhangiác được, Sở Trần thực chất bên trong, có một cỗ kiêu ngạo, cỗ kiêu ngạo này, không phải mù quáng, mà là bắt nguồn từ tự thân năng lực của hắn.

“Người hiểu anh, quả nhiên chỉ có bà xã.”

Sở Trầnhắc hắc cười, “Ngoài ra, vừa rồi tôi mới còn gặplão gia tử tập đoàn Tiền Thị, đồng thời cùng hắn đánh cược, trong vòng ba tháng nếu có 100 hiệu thuốc ờ Thiền Thành cỏ bốn chữ Chế dược Bắc Trần, ông ấy sẽ ấy

châm trà kính tôi và thừa nhận thất bại.”

“Nếu chúng ta thua thì sao?”

Tống Nhan buột miệng.

“Tôi sẽ rời khỏi Thiền Thành, cả đời sẽ không bước vào Thiền Thành nửa bước.”

Sở Trần nói.

Tống Nhan im lặng một lúc.

Tống Thu sửng sốt, “Anh rể, cái này cũng chơi đến quá lớn đi.”

“Cũng may là chỉ có một trăm hiệu thuốc.”

Hạ Bắc nói, “Tôi quay lại hỏi chú tư, dựa vào các mối liên hệ của nhà họ Hạ, một chút vấn đề này,không khó lắm.”

“Một trăm hiệu thuốcliền đã đại diện cho thị trường Thiền Thành.”

Tống Nhan nói, “Dương Thành và Thiền Thànhluôn được cho là như cùng một thành phố, nhưng mà, lấy địa vị của nhà họ Hạ trong lĩnh vực y tế của Dương Thành, qua nhiều năm như vậy, cũng không có cách nào đánh

vào thị trường dược phẩm ở Thiền Thành.Thị trường dược phẩm ở Thiền Thành là một khối sắt, vỏ cùng gắn kết, đêm nay qua đi, chuyện Sở Trần cùng Tiền lão gia đánh cược truyền ra ngoài, Chế dượcBắc Trần, khó càng thêm khó đi.”

Tống Thumặt mày ủ rũ nhìn Sở Trần.

Sở Trần liếc mắt nhìn mấy người, cười thoải mái, “Không phải còn có ba tháng sao? Không vội, chúng ta lấy cái bao thu dọn đồ đạc, sau đó đi về nhà.”

Thấy vậy, Hạ Bắc liền lôi kéo Sở Trần rời đi khỏi nhà họ Hoàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150


Hắn đường đường là thiếu gia thử ba của nhà họ Hạ, nhưng mà hắn không gánh nổi người này.

Đến cửa nhà họ Hoàng, Sở Trần dừng bước, Tiểu Vô Ưu vẫn luôn ở bên cạnh Tống Nhan.

“Vô cô nương, tôimuốn tới chỗ của cô mua vài thứ.”

Sở Trần nói.

Vô cô nương?

Tiểu Vô ưu sửng sốt.

Tống Nhan trợn nhìn Sở Trần một cái, “Vô ưu cô nương người ta không phải họ Vô.”

Tiểu Vô Ưu cũng có phản ứng, trừng mắt nhìn Sở Trần, “Bản cô nương họ Mạc!”

Mạc Vô Ưu.

Sở Trần liếc nhìn gương mặt trong sáng của cô gái, thờ dài lắc đầu.

Cô gái Vô Ưu, cả đời Vô Ưu.

Nhưng cái họ này có vẻ không được tốt cho lắm. Mạc … Mạc Vô Ưu

Sở Trần đột nhiên có ý muốn tính cho cô gái này một quẻ, “Vô cô nương, tôi sẽ tính cho cô một quẻ nhé, thế nào?”

Mạc Vô Ưu,”…”

Tên ngốc này ỷ vào mình có thực lực mạnh, liền có thể tùy tiện cho ta tên hiệu sao?

Cả nhà ngươi mới là vô cô nương.

Mạc Vô ưu lười tranh luận với Sở Trầnvề chuyện này, cô trực tiếp từ chối, “Không cần.”

Cô biết Sờ Trần có thực lực, có điều, càng là ngườitrong Kỳ môn, thì càng kiêng kị bị người khác xem bói, đoán mệnh, Mạc Vô Ưu cũng không ngoại lệ.

Tống Thu lái xe tới, Sờ Trần muốn đi đến cửa hàng của Mạc Vô Ưu mua đồ, vì vậy tự nhiên tiện đường sẽ đưaMạc Vô Ưu trờ về.

Trên đường đi, Tống Nhan có chút do dự muốn nói nhiều lần.

Loại cửa hàng cũ đó bán những thứ bình thường không dùng đến, tại sao Sở Trần lại mua những thứ này?

Tống Nhan nhớ tới cái đêm Tống Khánh Long xúc phạm Hoàng ngũ gia, Sở Trần còn nói rằng anh ta vẽ những vòng tròn để nguyền rủa Tống Khánh Long.

Liệu tên ngốc này có thực sự biết Kỳ môn thuật giống như Trương Đạo Trưởng?

Trương Đạo Trưởng ở nhà họ Tống năm năm, người nhà họ Tống ít nhiều cũng biết một số

thủ thuật của Kỳ môn.

Tại cửa cửa hàng cũ, Sở Trầnngẩng đầu nhìn lên và nhận thấy trên cửa cửa hàng cũ có một tấm bảng cổ có khắc dòng chữ Tinh La tiểu điếm’.

Tinh La Môn.

“Anh muốn mua cái gì?”

Mạc Vô ưu cũng rất tò mò.

Sở Trần suy nghĩ một chút, đem giấy bút, lập danh sách đồ cần mua, đưa cho Mạc vỏ Ưu.

Mạc Vô ưu liếc, có chút khó hiểu mà liếc nhìn Sở Trần, “Anh ờ đây chờ tỏi một chút.”

Mạc Vô ưu bước vào trong.

“Anh rể, làm thế nào mà anh lại tới nơi như thế này?”

Tống Thu lúc này mới dám lên tiếng, “Em cảm thất nổi hết da gà toàn thân, sao lại có cảm giác u ám như vậy chứ.”

Tống Thu không ngờ tới cô gái nhìn trong sáng và xinh đẹp này vậy mà lại là chủ của cửa hàng u ám này.

“Tiểu Thu, không được nói bậy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151


Tống Nhan nói, “Cửa hàng cũ kỹ này là nơi ở của những người như Trương Đạo Trưởng.”

Sở Trần khá ngạc nhiên nhìn Tống Nhan.

“Tôi không có ngốc.”

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần một cái, “Nếu như không có gì đặc biệt, cô ấylàm sao lại được Hoàng lão gia tử mời đến dự yến tiệc ở Biệt thự nhà họ Hoàng.”

Mạc Vô Ưu đi một lúc đã trở lại,

nhìn Sở Trần, “ông nội nói muốn gặp anh.”

Sở Trần trầm tư.

“Anh đi đi, Tiểu Thu và tôi sẽ đợi anh.”

Tống Nhan nói.

Sờ Trần không chậm trễ mà bước vào.

Trong phòng tối tăm, đến nỗi không thề nhìn thấy ngón tay của chính mình.

“Lão tiên sinh sao lại không bật đèn?”

Sở Trần đi vào.

Một lúc lâu sau, một giọng nói già nua vang lên, “Mắt của lão hủ đã nhìn những trục vật thế gian quá nhiều, sớm đã gần như phế, màn đêm vừa xuống đều sẽ nhìn không rõ đồ vật, có mở đèn hay không, chẳng phải là như nhau.”

“Lão tiên sinh lấy thân chiếm

mệnh, đây là điều tối kỵcủa Kỳ Môn, có điều, cũng là rất nhiềuTỏn giảKỳ Môn không tiếc để nếm thử phương thức này.”

Sở Trầncảm thán, “Nói cho cùng, càng biết nhiều thì lại càng muốn biết nhiều hơn để ra được kết quả cuối cùng.”

“Thật không may, tôi vẫn không thể có được kết quả mà tôi muốn biết.”

Ông lão thở dài, trong lời nói đầy nuối tiếc, nhưng cũng không có phần hối hận.

“Lão tiên sinhgọi tôi vào đây, có chuyện gì không?”

Sở Trần hỏi.

“Cậu đối với Tiểu Linh Phù có kiến giải đặc biệt,hỏm nay tại đoạt Thanh thịnh điển lực áp quần hùng. Vào buổi tiệc đêm, lại để cho Hoàng Gia thiếu gia chủ động nhận sai lầm …”

Lão tiên sinh bật cười, “Tuổi trẻ vô song như vậy, lão hủ tự nhiên muốn kiến thức một chút.”

“Chỉ sợ không chỉ có như vậy.”

Sở Trần nói.

“Hoàng lão gia tử và ta đã là bằng hữu nhiều năm.”

Lão tiên sinh chủ động nói, “Bệnh trên người hắn, xuất hiện rất quỷ dị, ta một mực hoài nghi, là một loại cổ thuật nào đó.”

Sở Trần cười nhẹ, “Bây giờ hẳn lão tiên sinh đã có câu trả lời.”

“Cậu làm sao thấy được?”

Giọng điệu của lão tiên sinh đầy hoài nghi, “Đồng thời, cậu chắc chắn Thất Tinh Phù có thể phá bỏ

cổ thuật này?”

“Sau bảy ngày, ngài sẽ tự mình nhìn thấy.”

Sở Trần nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152


“Dấy lên nguy cơ bị Hoàng gia hiểu lầm, ngay cả những điều kiện tuyệt vời mà Hoàng lão gia tử hứa hẹn cũng từ chối, chỉ đề thử xem có thể giải cổ thuật cho Hoàng lão gia tử hay không ư?”

Lão tiên sinh cảm thán, “Nói thật, tôi không rõ tại sao cậu phải làm ra loại quyết định này.”

“Cổ thuậttà ác như vậy, tôi không thấy được cũng liền thôi đi, đã trông thấy, há lại sẽ ngồi yên không để ý đến? ”

Sở Trần cười nhẹ,”Đây là chức trách của tôi.”

Sở Trần vừa nói xong, lão tiên sinh thân thể mãnh liệt chấn động mạnh.

Chức trách.

Trên đời này, chỉ có một loại người, sẽ lấy diệt trừ Kỳ Môn tà thuật vì chức trách.

Chỉ có họ mới đủ tư cách.

Loại người như vậy là người củaCửu Huyền Môn.

Lão tiên sinh run rẩy đứng lên, “Tiểu huynh đệ… đạo hữu, chẳng lẽ là từ…”

“Tôi vàLa VânĐạo Tôn là quan hệ sư huynh đệ.”

Sở Trầnngược lại không giấu giếm.

Lão tiên sinhtrực tiếp quỳ xuống.

“Tinh La MônMạc Nhàn, bái kiến

sư tổ.”

Mạc Nhàn kinh hãi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thậm chí, ông còn vừa ngồi tán gẫu chuyện phiếm với nhân vật cấp bậc sư tổ.

Chỉ bằng Cửu Huyền Môn, chỉ bằng quan hệ sư huynh đệ với La Vân Đạo Tôn, Sở Trần kể cảđược toàn bộ người của Tinh La Môn gọi một tiếng‘sư tổ’ cũng không quá đáng chút nào.

“Mạc lão, mau đứng dậy đi.”

Sở Trần đỡ Mạc Nhàn dậy, “Lão thất nhiều lần dặn dò tôisau khi xuống núi phải chiếu cốTinh La Môn thật tốt. Nếu ông cứ như thế này, thất đệ nhất định sẽ trách ta.”

Trong lòng Mạc Nhàn càng thêm kịch liệt chấn động một cách mạnh mẽ.

Ngay khi Sở Trần nói về mối quan hệ sư huynh đệ.ôngta nghĩ rằng Sở Trầntheo bối phận chỉ là sư đệ của La Vân Đạo Tôn.

Nhưng trên thực tế, La Vân Đạo Tôn vậy mà lại là sư đệ của thiếu

niên trước mặt mình.

Bịch.

Mạc Nhàn vừa đứng dậy lại quỳ rạp xuống.

Đôi chân già của lão thực sự không thể chịu đựng được tác động như vậy.

“Thân phận của tôi, vẫn xin Mạc lão hãy giũ’ bí mật.”

Sở Trần nói.

Mạc Nhàn hai chân còn có chút mềm nhũn đứng lên, lau mồ hôi

lạnh, “Nhất định.”

Mạc Nhàn cũng rõ ràng, nếu như không phải là bởi vì minh ờ đây có quan hệ trọng đại với La Vân Đạo Tôn, Sở Trần cũng không ở trước mặt hắn nói ra thân phận của mình.

Với thân phận này của Sở Trần, giờ đây trong lòng Mạc Nhàn lại có niềm tin rất lớn.

“Hoàng lão gia tử cả đời, theo gió vượt sóng, gặp dữ hóa lành, trúng đích phú quý.”

Mạc Nhàncảm thán, “Hiện tại

xem ra, quả là thế, hắn đến lúc tuổi già gặp phải cổ thuật quỷ dị, đúng dịp lại có cậu xuất hiện, đây là may mắncủa Hoàng lão gia tử, cũng là may mắncủa nhà họ Hoàng.”

“Mạc Lão phô trương tôi quá, tôi đối Kỳ Môn thuật, cũng chỉ là động đến chút da lông, Kỳ thuật mênh mông, tôihiện tại vẫn là quá mức nhỏ bé.”

Mạc Nhàn cảm thấy bản thân cũng giống như vậy gật đầu, chần chờ một chút, nhịn không được hỏi, “Tôi nghe nói Cửu Huyền Môn có chín mạch, không biết Sở huynh đệ, truyền thừa của mạch nào trong đó?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153


Mạc Nhàn là muốn biết La Vân Đạo Tôn tu hành ờmạch nào.

Sở Trầngiật mình, thành thật trả lời: “Tôi là đệ tửcủa chín mạch, mỗi một mạch, đều có sư phụ của tôi.”

Bịch! Đầu gối của Mạc Nhàn lại chạm đất.

Cho tới nay, Mạc Nhànđối với cháu gái của mình rất có lòng tin, cảm giác cháu gái mình là một tuyệt thế thiên tài của Kỳ Môn, tương lai nhất định có cơ hội bái nhập Cửu Huyền Môn.

Nhưng đêm nay, tất cả sự tự tin của Mạc Nhàn đều bị một người phá hủy.

Một đệ tử trẻ tuồi như vậy của Cửu Huyền Môn, đồng thời là đệ tử của cả Cửu mạch, thân phận cấp bậc này khiến Mạc Nhàn trực tiếp cho rằng mình khả năng phải quỳ hoài không dậy nổi.

Sở Trần lại đỡ Mạc Nhàn dậy, lúc này, Mạc Vô ưu bước vào, cô đã đem tất cả những thứ trong danh sách mà Sở Trần đưa ra toàn bộ đóng gói lại.

“Giá cả phía trên có ghi.”

Mạc Vô Ưumở đèn liếc mắt nhìn Sở Trần một chút.

Tên ngốc này thế nhưng cũng đã từng quỵt tiền.

“Vô Ưu, không được thất lễ.”

Mạc Nhàn nói, “Sở huynh đệ cầm những đồ này đi, coi nhưđây là

quà của ông nội tặng cho Sở huynh đệ.”

Mạc Vô ưu kinh ngạc nhìn Mạc Nhàn.

Trong ấn tượng của cô, ông nội mình chưa bao giờ hào phóng như vậy.

Sở Trần ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Nhàn, mái đầu bạc trắng, ánh mắt vẩn đục, chính như chính hắn nói, đôi mắt mình đến ban đêm gần như là phế bỏ.

Sở Trầncũng là nhìn quen cái này.

Kỳ Môn thầy tướng, vốn là đánh cắp Thiên Cơ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị trời phạt.

ở Cửu Huyền Môn,mắt mù, tai điếc và lưng gù nhiều đến cả một bó.

MạcVô Ưucó chút không tình nguyện đem cái túi đưa cho Sở Trần.

“Mạc lão có tâm.”

Sở Trần cười, “Vô cô nương, tôi đi về đây, hẹn gặp lại.”

Mac Vô Ưukhuôn măt khẽ co

giật, nhìn chằm chằm phương hướng Sờ Trần đi ra ngoài, một lúc sau mới quay đầu lại, “ông nội, người nhìn xem, tên này ỷ mình có chút năng lực liền vô lễ như thế, ông nội, người còn tặng quà gặp mặt cho hắn.”

Mạc Nhàn cười một tiếng, vuốt vuốt râu trắng, “Người trẻ tuổi thích nói đùa, cái này rất bình thường.”

Mạc Vô Ưu sửng sốt.

Cô thế nhưng là bảo bối của ông nội, ngày thường chiều chuộng cô vô cùng.

Theo suy nghĩ của cô, nếu Sở Trần dám gọi cô là “Vô cô nương” trước mặt ông nội, hắn nhất định sẽ bị ông nội khiển trách.

Nhưng kết quả … vượt xa sự mong đợi của cô.

Sở Trần chỉ vào một lúc, rốt cục cho ông nội uống bùa mê gì?

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Chẳng lẽ lương tâm cắn rứt, quay lại đưa tiền cho ta.”

Mạc Vô ưu bước ra ngoài.

Người đi tới không phải là Sờ Trần.

“Hoànggia gia.”

Mạc Vô Ưu ân cần chào.

Người đến là Hoàng Giang Hồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154


Không có người có thể nghĩ tới, sau bữa tiệc sinh nhật của lão gia tử nhà họ Hoàng, Hoàng lão gia tử lại xuất hiện ở cửa hàng cũ nát nằm sâu trong con phố cổ này.

Cùng đi với lão gia tử là người lái

xe của ông, một người đàn ông trung niên, nhìn toàn thân đều toát ra vẻ đầy sức mạnh, cùng với cháu đích tôn của nhà họ Hoàng, Hoàng Ngọc.

“Tiểu Vô Ưu, tối nay thế mà lại không qua ăn cơm với Hoàng gia gia.”

Hoàng Giang Hồng cười nói, ánh mắt đầy ân cần.

“Vô Ưu không thích chỗ náo nhiệt lắm.”

Mạc Vô Ưu Nhu nói, “ông nội đang ở trong, Hoàng gia gia hãy

vào đi.”

“Vô ưu, ta vừa tới.”

Hoàng Ngọc cảm thấy rằng mình như không tồn tại, cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.

Mạc Vô Ưu, “Ồ.”

Hoàng Giang Hồng bước vào nhà một mình.

Hoàng Ngọc đứng bên cạnh Mạc Vô Ưu, ngàn vạn lời định nói từ miệngtrực tiếp bị ngăn chặn, bị hắn bị một chữ ‘ồ’ của Mạc Vô Ưu làm cho toàn thân đều khó

chịu.

Gian phòng bên trong.

Mạc Nhàn đang bắt mạch choHoàng Giang Hồng.

Một lúc sau, Mạc Nhàn mới buông tay ra, “Mấy ngày nayông cảm thấy thân thể của mình thế nào?”

“vẫn không thấy chuyển biến gì, ta toàn thân đều không thể phát lực.”

Hoàng Giang Hồng thở dài, “Thật giống như bị trúng tà.”

Mạc Nhàntrầm tư.

Hoàng Giang Hồng tự rót một tách trà, “Lão Nhàn, không nghĩ tới, lần này ngay cả ông cũng không làm được gì.”

“Tối nay tôi tính cho ông một quẻ.”

Mạc Nhàn nói, “ông vừa đến tám mươi tuổi, tuy rằng gặp tai ương nguy hiểm, nhưng mà sẽ may mắn gặp được quý nhân.”

“Quý nhân?”

Hoảng Giang Hồng khẽ giật

mình.

Ông cũng không hỏi nhiều.

Có vài lời, thầy tướng của Kỳ môn sẽ chỉ buông nhẹ một câu như thế rồi thôi.

Mạc Nhàn chống gậy đích thân tiễn Hoàng Giang Hồng ra khỏi cửa, do dự một lúc, ông nói: “Sau bảy ngày, sẽ có bước ngoặt.”

Thân thể Hoàng Giang Hồng không khỏi chấn động.

ông nghĩ về những gì Sở Trần đã nói với ông trong bữa tiệc tối nay.

Thời gian bảy ngày, mỗi ngày bảy lượng rượu.

Đều là bảy ngày.

Hai cái này có liên quan với nhau không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155


Sau một lúc, Hoàng Giang Hồng gật đầu, nhìn chằm chằm Mạc Nhàn, đi ra ngoài đại sảnh, dưới ánh đèn càng nhìn rõ mắt của Mạc Nhàn, “Lão nhàn, tôiđã nói với ông rất nhiều lần, con mắt của ông, mau mau đi kiểm tra đi, tỏi sẽ tìm cho ôngbác sĩ chuyên khoa tốt nhất.”

Mạc Nhàn mỉm cười lắc đầu.

Hoàng Giang Hồng ánh mắt nhìn về phía khác, Mạc Vô Ưu đang đọc sách, Hoàng Ngọc đang đứng bên cạnh cô, “Vô Ưu, anh về trước đây, hôm khác hẹn em đi uống trà.”

Mạc Vô ưu, “ừm.”

“Hoàng Ngọc,”…”

Hoàng Giang Hồng mỉm cười, “Vô Ưu, rãnh rỗi hãy đến bồiHoànggia gia viết chữ nhé.”

MạcVô Ưu mỉm cười và nói với giọng ngọt ngào, “Vâng, Hoàng gia gia.”

Mạc Vô Ưu nhìn mấy người đi ra ngoài, cô đi tới, đỡ Mạc Nhàntrở về, “Sao hôm nay gia gia lại tính quẻ rồi? Thân thể của người vốn đã không tốt, nhất là vào ban

đêm.”

Mạc Nhàn ôi ôi cười lên tiếng,

“Vô Ưu, đêm nay gia gia cũng không có tính qua.”

“Vậy người nói xem, bệnh tình của Hoàng gia gia như thề nào lại xoay chuyển trong vòng bảy ngày?”

Mạc Vô Ưu nói, “Không phải người nói, bệnh của Hoàng gia gia lần này rất khó giải quyết sao?”

“Con cho rằng, Sở tiểu huynh đệ sẽ vô duyên vô cớ, đềHoàng gia gia của con uốngrượu bảy ngày sao?”

Mạc Nhàn thần bícười nói.

Mạc Vô Ưuvẻ mặt không tin, “Ngay cả ông nội cũng không làm được gì, conkhông tin tên ngốc vô lễ kia có thề chữa khỏi bệnh cho Hoàng gia gia.”

Nhà họ Tống đêm khuya.

Tống Nhan không hỏi về gói đồ lớn mà Sở Trần đã mua.

Dù sao hôm nay, với những gì thể hiện, Sở Trần cũng đủ chấn động rồi, mặc kệ hắn làm như thế nào, Tống Nhan cũng sẽ không thấy kỳ quái.

Còn có cái gì kỳ quái bằng việc một tênbị coi là đồ đần ờ rể đột nhiên nhảy lên trở thành đệ nhất thiên tài thế hệ trẻ tuổi của Thiền Thành.

Cái tên ‘Sở Trần’ giờ đây đã lan truyền rầm rộ trong toàn bộ các giới ở Thiền Thành.

Sau khi tắm xong, Tống Nhan mặc bộ đồ ngủ mềm mại, tóc còn ướt, trên người tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, cô liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt Sở Trần, cô liền xoay người trở về phòng.

Trong phòng của Sở Trần.

Hắn đang chế tác Thất Tinh Phù, trước mặt có một vò rượu, Sở Trần tay cầm bút lông, điểm nhẹ chu sa vẽ hình bảy ngôi sao trên đáy bình rượu.

Sờ Trần không chỉ đơn giản dùng giấy vàng vẽ lá bùa, mà hắnđem Thất Tinh Phù bỏ vào trong vò rượu.

Lấy rượulàm phù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156


Đối với Sở Trần mà nói, Thất Tinh Phù không quá phức tạp, nguyên liệu đều đã chuẩn bị đầy

đủ, trong vòng nửa canh giờ, Sở Trần đã hoàn thành Thất Tinh Phù.

“Nếu Thất Tinh Phù này không phá được cổ thuật, ta sẽ viết ngược hai chữ Sở Trần.”

Đôi mắt Sở Trần chợt quệt một tia tự tin sáng ngời.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Sờ Trần bưng vò rượu này bước xuống lầu, “Chào buổi sáng, Tường Tỷ.”

Tường Tỷkhá linh hoạt, vội vàng

nả nụ cười, “Chào buổi sáng, tam cô gia.”

Hôm qua, vị tam cô gia này đã nổi danh chấn động Thiền Thành, từ trên xuống dưới nhà họ Tống càng là lan truyền rộng rãi, giờ đây không ai dám khinh thường vị cô gia khờ khạo này.

Sờ Trần vốn dự định sẽđi gõ cửa phòng Tống Thu, nhưng không ngờ rằng sáng sớm Tống Thu đã tập luyện trên mai hoa thung rồi.

“Thái Thanh thịnh điển đều đã kết thúc, cậu làm sao còn khổ luyện vậy?”

Sở Trần cười nhìn Tống Thu trên mai hoa thung.

Tống Thu nhảy xuống, lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Sờ Trần không nói gì.

Ý tứ rất rõ ràng, so sánh VỚÍSỞ Trần, Tống Thu cảm thấy mình yếu đuối đến đáng thương.

Cậu vốn là người say mê công phu quyền cước,hiện tạicậu thậm chí còn có động lực để tập luyện chăm chỉ hơn.

“Nhịp độ của cậu thật sự không tốt. Trước tiên, cậu giúp anh

mang vò rượu này đưa tới Hoàng gia, trở về anh rể sẽ dạy cậu một bộ pháp.”

Sở Trần đưa vò rượu cho Tống Thu.

“Thật sao?”

Tống Thu hai mắt sáng lên, nhanh chóng nhận lấy rượu, “Anh rể, em đi nhanh sẽ trở lại.”

Tống Thu chạy nhanh như chớp ra nhà xe.

Kìm hãm sự phấn khích bên trong nội tâm.

Thực lực mà Sở Trần đã thể hiện trên lôi đài ngày hôm qua, có thể nói là trấn áp quần hùng.

Tống Thusớm đã có tâm tư, muốn học Sở Trần một ít thủ đoạn, nhưng thật không nghĩ đến,Sở Trầnvậy mà trực tiếp nói ra.

Xe lái ra ngoài.

“Nhớ kỹ, vò rượu này phải giao tận tay cho Hoàng lão gia tử.”

Sờ Trầncăn dặn.

“Anh rể yên tâm đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157


Tống Thu tự tin, “Em sẽ giao nó cho Hoàng lão gia tử.”

Chiếc xe lao nhanh ra như một mũi tên.

Sở Trần lắc đầu cười, ngẩng đầu nhìn lên trên mai hoa thung, có chút ngứa nghề liền nhảy lên.

Cửu Huyền Môn là thiên hạ đệ nhất Kỳ môn, Cửu Huyền chín mạch đều bao trùm tất cả.

Trong lòng Sờ Trầncũng có vài bộ pháp thích hợp để dạy cho Tống Thu.

Hắn đã quan sát kỹ năng công phu quyền cước của Tống Thu, có khuynh hướng dương cương, bá đạo.

Đáng tiếc, sức mạnh của bản thânTống Thu lại không thể theo kịp.

Sở Trần bước chân khẽ động,

liền như một trận cuồng phong, con Kỳ lân bay lên trong gió.

Kỳ Lân bộ.

Đột nhiên, toàn bộ mai hoa thung dường như tràn ngập bóng dáng của Sở Trần.

Một màn này tình cờ rơi vào mắt Tống Nhanđúng lúc cô dậy sớm đi về hướng này, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên mai hoa thung lại có thể phô diễn một tốc độ đáng kinh ngạc như vậy.

Sở Trần trên mai hoa thung, nhất động nhất tĩnh, dường như đang toát lên phong thái của bậc tông

sư.

Vì Tống Thu, Tống Nhan cũng đã từng gặp quán chủ của Tinh Anh quyền quán, nhưng mà từng cái giơ tay nhấc chân này mang loại cho người ta cảm giác mạnh mẽ mà cô không cảm nhận được ở quán chủ của Tinh Anh quyền quán.

“Chẳng trách ngay cả Hoàng Thế Hùng cũng bị anh ta đánh bại.”

Tối hôm qua Tống Nhan ngủ

không ngon, sự lột xác của Sở Trần khiến cả thành phố chấn động, Tống Nhan chính là tâm điểm của trận phong ba này.

Thật khó để cô ngay lập tức có thể tiếp nhận tất cả, người chồng khờ khạo đã ở bên cạnh cô suốt 5 năm qua,giờ đây trở thành người đàn ông vô song, gây ra sự chú ý của cả thành phố.

Tống Nhan thậm chí còn cảm thấy đó như là một giấc mơ.

Nhưng khi cô thức dậy và đi bộ dọc theo Hồ Tống hôm nay, cô đã bắt gặp một cảnh tượng kinh

ngạc như vậy.

“Vợ à, em dậy rồi à.”

Sở Trần tươi cười nhảy xuống, “Đi thôi, anh mời em chén trà.”

Dinh thự nhà họ Hoàng.

Cách cửa chính không xa có một chiếc xe dừng lại.

Tống Thutràn đầy phấn khích, cậumang theo vò rượu tiến vào bên trong.

“Phiền thông báo một tiếng, Sở Trần đưa rượu tới giao cho

Hoàng lão gia tử.”

Tống Thu nói trước cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158


Cậu biết rất rõ ràng,Sở Trần tối hôm qua đã đưa ra ‘tiểu yêu cầu’ trước mặt Hoàng lão gia tử, việc này khẳng định đã sớm truyền khắp nhà họ Hoàng.

Bất quá, bây giờ trong tâm trí của Tống Thu tràn ngập những gì Sở Trần nói, anh ta muốn truyền thụ cho hắn bộ pháp trên mai hoa thung.

Trong trận đấu ngày hôm qua, Tống Thu đã tận mắt chứng kiến

sức mạnh lợi hại cùa Sở Trần,càng thêm đoán được, bộ pháp công phu của Sở Trần, cùng sở học hắn học tại Tinh Anh quyền quán có nhiều chỗ khác biệt.

Cậu nóng lòng muốn quay về học bộ pháp trên mai hoa thung của Sở Trần.

Rất nhanh, bảo vệ đi ra và đưa Tống Thu vào.

Biệt thự nhà họ Hoàng rất lớn, xung quanh không có mấy biệt thự như nhà họ Tống, mà là một trang viên cổ điển điển hình, tuy

rằng tối hôm qua Tống Thu đã đến nhưng chỉ vào một trong những khu vườn sau của biệt thự nhà họ Hoàng.

Bảo vệ đưa Tống Thu lên một tầng của đại sảnh.

“Hoàng lão gia tử đâu?”

Tống Thu hỏi.

Nhân viên bảo vệ mặt không chút cảm xúc, “Chờ một chút, lão gia tử đang họp.”

Tống Thu đi tới một bên ngồi xuống.

Một giờ trôi qua.

Đôi lông mày của Tống Thu không khỏi cau lại.

Từ khi bảo vệ đưa anh đến đây, không thấy ai cả, một cốc nước cũng không có.

Tống Thu lau mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ tối hôm qua lời anh rể nói đã xúc phạm đến nhà họ Hoàng.”

Tống Thu đứng dậy, bồn chồn đứng ngồi không yên.

Hắn lấy điện thoại di động ra

muốn gọi cho Sở Trần, nhưng vừa định gọi điện thoại, lại dừng lại. “Chờ một chút đi.”

Tống Thu nghĩ đến, hắn đã tự tin cam đoansẽ hoàn thành nhiệm vụ trước mặtSỜ Trần.

Giờ còn chưa gặp phải một điểm phiền phức, liền phải đi hướng anh rể báo cáo.

“Vì Hoàng lão gia tử đã đồng ý với anh rể trước mặt mọi người, ông ấy nhất định sẽ không thất hứa.”

Tống Thu chắc chắn về điều này,

“Có lẽ thế, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút khó chịu thôi.”

Tống Thu nhìn thời gian và lại ngồi xuống.

Lại một giờ nữa trôi qua.

Đã tới gần trưa.

Ngay khi Tống Thu sắp không kìm được nữa thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tống Thu vô thức nâng vò rượu đứng lên.

Tuy nhiên, không phải Hoàng Giang Hồng từ bên ngoài bước vào mà là Hoàng Ngọc, cháu trai đích tôn của nhà họ Hoàng.

“Cậu thực sự xứng đáng là thành viên cùa đội chiến thắng, cậu thực sự có tính kiên nhẫn.”

Hoàng Ngọc mỉm cười bước tới, đi thẳng đến chiếc ghế ở phía trước đại sảnh rồi ngồi xuống, “Cậu tên là gì?”.

“Hoàng thiếu gia, tôi là Tống Thu.”

Tống Thu trả lời, “Anh rể nhờ tôi

mang rượu qua đưa cho Hoàng lão gia tử.”

“Rượu của Sở Trần… ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159


Hoàng Ngọc ánh mắt nhìn sang, thấy tấm biển hiệu trên vò rượu, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, “Tôi còn nghĩ Sở Trần có thể nấu ra được một ít rượu ngon, ông tôi chưa bao giờ uống loại rượu kém cỏi như vậy.”

Tống Thu không trả lời lời của Hoàng Ngọc.

Nhà họ Hoàng là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, về thân phận của Hoàng Ngọc, hắn được mệnh danh là thiếu gia số 1 ở Thiền Thành.

Tống Thu không dám phản bác

lại lời nói của anh ta, cậu chỉ muốn giao rượu cho Hoàng lão gia tử càng sớm càng tốt, về việc Hoàng lão gia tử có uống hay không, cậu không thể làm chủ được.

“Tống Thu, cậu đem rượu mở ra, uống trước một hớp.”

Hoàng Ngọc chỉ chỉ nói, “ông nội ta không thềuống rượu không rõ nguồn gốc, nhưng vì người đã hứa với Sờ Trần, vậy cậu có thể uống một ngụm trước một hơi,sau để đó, ta sẽ đưa cho ông

nội.

Tống Thu cau mày, “Có rất nhiều cách để kiểm tra xem rượu có độc hay không, tôi còn phải lái xe nên không uống được.”

“Ta nhìn ra là ngươi chột dạ đi.”

Hoàng Ngọc khóe miệng lạnh lẽo, “Nếu bản thiếu cứ muốn ngươi uống rượu thì sao?”

Tống Thu không khỏi lắc đầu một cái, “Thứ nhất, tôi phải lái xe, thứ hai, anh rể tôi nói rằng lượng rượu chỉ vừa đủ để Hoàng lão gia tử uống trong bảy ngày. Xin Hoàng thiếu gia thứ lỗi.”

“Ngươi không nghe rõ ràng lời ta sao?”

Hoàng Ngọc thanh âm tăng lớn, “Nếu như ta nói, hôm nay ngươi nhất định phải uống?”

Tống Thu đưa tay nắm lấy vò rượu, do dự một hồi, Tống Thu hít sâu một hơi lắc đầu, “Hoàng thiếu gia, thật sự không thể uống được.”

Lúc này, bên ngoài đại sảnh, vài tên bảo vệ bước vào.

Tống Thu sắc mặt biến sắc, vô thứccâu lùi lai môt bước.

“Nếu ngươi không uống, chỉ có thể chứng minh rằng ngươi có tội,điều này nói lên rượu có gì đó không ổn.”

Hoàng Ngọc chậm rãi nói, “Vậy thì, cách duy nhất để xác minh là ta sẽ mời ngươi uống rượu.”

Vài tên bảo vệ hướng Tống Thu bước tới.

Tống Thukhuôn mặt liền biến sắc, lùi lại mấy bước, “Hoàng thiếu gia, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói đã.”

“Mời hắn uống rượu.”

Hoàng Ngọcvung tay lên, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, “Trước khi uống rượu, hãy dạy hắn một bài học, để hắn hiểu được cái đạo lý, nhà họ Tống không là gì trong mắt nhà họ Hoàng, chẳng là cái thá gì.”

Mấy tên bảo vệ lao về phía Tống Thu như hổ vồ mồi.

Tống Thu một tay bảo vệ vò rượu, thân hình né qua một bên, đột nhiên bước ra, một tên bảo vệ mất cảnh giác, liền bị cậu đạp vào bụng, lùi lại mấy bước.

‘Thật không hổ danh người của

đội vô địch đoạt Thanh.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom