Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 200


Ngay khi lời nói của Sở Trần rơi xuống, vẻ mặt của mọi người trong nhà họ Tốngbiến sắc, ngay lập tức thay đổi.

Lập tức biến đen.

Nhà họ Tống đã đến mức này, Sở Trần còn dám nói ra những lời này.

Tống Thiên Dươngmuốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Dù sao, lão gia tử vừa rồi đã giao quyền lực nhà họ Tống cho Sở Trần.

Hoàng Dương im lặng một hồi, sau đó một giọng nói nhàn nhạt vang lên, “Sờ Trần, tình huống của nhà họ Tống bây giờ như thế nào, tôi không cần nói cậucũng biết rõ ràng. Tất cả chuyện này đều là do cậu gây ra, bởi vì hôm qua cậugây ra náo loạn tại nhà họ Hoàng mà gây ra hậu quả. Nhà họ Tống vì một hành động của cậu mà lâm vào tình thế bên bờ phá sản.”

Sở Trần cắt ngang lời Hoàng

Dương, “Hoàng đại gia, ngài gọi tới, chắc không phải chỉ để phân tích tình hình của nhà họ Tống với tôi đúng không? Ngài thật là có tâm.”

Lúc này, mọi người xung quanh Sờ Trần đều sững sờ.

Hạ Bắc nhìn Sở Trần, khóe miệng co giật.

Hắn tin rằng những lời nói của Sờ Trần, trước khi Hoàng Dươnggọi điện thoại, hắn ta cũng không nghĩ tới.

Có lẽ suy nghĩ của Hoàng

Dương, khi nhà họ Tống nhận cuộc điện thoại sẽ phải cầu xin sự tha thứ của nhà họ Hoàng với dáng vẻ rất thấp.

Hoàng Dương hiển nhiên là vì lời nói của Sờ Trần mà sững sờ.

Hồi lâu.

Vẻ mặt Hoàng Dương âm trầm, “Sở Trần, tôi nhìn cậu không có một chút hối hận, thật sự muốn nhà họ Tống từ nay rơi vào cảnh tuyệt vọng mà biến mất ở Thiền Thành sao?”

Lời nói của Hoàng Dương rơi

xuống, Tống Trường Thanh đồng tử đột nhiên co rút lại.

Đứng lên ngay lập tức.

Câu nói của Hoàng Dương có nghĩa là sự tình có thể chuyển cơ sao?

Tống Thiên Dương đôi mắt cũng đồng thời sáng lên.

Có lẽ, chỉ cần Sở Trần cúi đầu xin lỗi và cầu xin sự tha thứ, thì nhà họ Tống sẽ có thể tránh được tai họa này.

Hạ Ngôn Hoan bất ngờ nhìn Sở

Trần.

Hắn nghĩ đến những gì Sở Trần nói vừa rồi, “Chờ xem diễn biến”.

Tất cả những điều này có phải là những gì cậu ta mong đợi?

Tô Nguyệt cũng háo hức nhìn Sở Trần.

Hoàng đại gia ám chỉ đã quá rõ ràng rồi.

Sở Trần cúi đầu một chút, bước ngoặt sẽ xuất hiện.

“Tôi không hiểu Hoàng đại gia nói

Sở Trần cười, “Nhà họ Tống bây giờ làm ăn rất tốt, làm sao có thể lâm vào cảnh tuyệt vọng? Hơn nữa, Hoàng Ngọc đã làm nhục Tiểu Thu trước, cho dù có cho tôi trăm sự lựa chọn đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ đi, làm điều tương tự.”

Tống Thiên Dươngdở khóc dờ cười.

Sở Trần tên ngốc này, đến nước này, vậy mà cũng không hướng Hoàng Dương cúi đầu.

Tình cảnh mà nhà họ Tống đang gặp phải hiện nay không thể kéo dài trong vài ngày.

Mà lại, từng câu từng chữ như kích động Hoàng Dương.

Tống Nhan đã có suy nghĩ trong đầu … Cơn bão sẽ ập đến dữ dội hơn.

Sở Trần dường như cho rằng cơn bão còn chưa đủ dữ dội.

Nhà họ Hoàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 201


Vẻ mặt Hoàng Dương hoàn toàn ảm đạm, hắn ta liếc nhìn Hoàng Giang Hồng đang ngồi ở bên cạnh, Hoàng Dương nén lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Sở Trần, người trẻ tuổi, thiếu niên khí thịnh, có chút ngạo khí, có thể lý giải. Tuy nhiên, tôi khuyên cậu một câucứng quá dễ gãy, sống chết nhà họ Tống, tất cả nằm trong tay cậu.”

“Tôi có thể khống chế sinh tử của nhà họ Tống, đó là vinh dự của tôi.”

Sở Trần cười, bình tĩnh đáp lại.

Mọi người trong nhà họ Tống đều như sắp khóc.

Sở Trần, tên ngốc này rốt cuộc muốnthế nào?

Hoàng Dương đã nói rõ ý của mình đến mức này.

Sinh tử của nhà họ Tống đều nằm trong tay một mình Sở Trần.

Tuy rằng bọn họ không hiểu vì sao Hoàng Dương lại đột nhiên gọi cuộc gọi này, nhưng cuộc gọi đến đã tương đương với việc nhà

họ Hoàng đã nhượng bộ một bước.

Đây đối với với nhà họ Tống mà nói, vốn nên là thiên đại kinh hỉ.

Tống Trường Thanh rất hối hận khi giao quyền lực của nhà họ Tống cho Sở Trần, lúc này đối thoại với Hoàng Dương cũng chỉ có Sở Trần mà thôi.

Tống Nhan nhìn Sở Trần, điều mà cô đột nhiên nghĩ là Sờ Trần vừa nói sẽ tiếp quản nhà họ Tống cho đến khi sóng gió qua đi, chẳng lẽ vì từ lâu đã chờ đợi nhà họ Hoàng sẽ nhượng bộ sao?

Chỉ là Sở Trần có vẻ không coi trọng bước rút lui này của nhà họ Hoàng.

Hoàng Dương bụng đầy tức giận, liền đè xuống.

Tay cầm điện thoại thậm chí còn hơi run.

Hoàng Giang Hồng lúc này cũng rất ngạc nhiên, cau mày.

Tuy nhiên, ông ta không nói gì.

Sờ Trần đã gây rắc rối với nhà họ Hoàng và dạy cho Hoàng Ngọc một bài học, điều này đã chạm

đến ranh giới của ông ta.

Theo suy nghĩ của Hoàng Giang Hồng, Sở Trần không có tư cách để nói chuyện với ông ta.

Hoàng Giang Hồng liếc nhìn Hoàng Dương.

Hoàng Dương hiểu ý của Hoàng Giang Hồng, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Nhà họ Hoàng chúng ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, Sở Trần, chuyển lời tới Tống Trường Thanh, người nhà họ Tống hướng nhà họ Hoàng thành khẩn nhận sai lầm, như vậy, nhà họ Hoàng sẽ hủy bỏ

lệnh phong sát, nếu không, tuyệt đối sẽ không hủy bỏ.”

Sờ Trần vội ngắt lời, “Rất tốt, Hoàng đại gia, ngài tiếp tục đi.”

Trong phòng khách nhà họ Tống, mọi người đều bị hóa đá.

Ngây ra như phỗng.

Những lời của Sở Trần khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Hơn nữa, Sở Trầnngay lúc vừa nói xong, trực tiếp cúp điện thoại của Hoàng Dương.

“Đã hạ quyết tâm muốn phong sát nhà họ Tống, vậy thì không nên thay đổi xoành xoạch.”

Sở Trần lắc đầu tự nhủ, “Nhà họ Hoàng làm việc thật không có quy tắc.”

Tống Thiên Dương ảo não đếnphát khóc, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Trần, thoáng này, hắn có loại muốn bóp chết Sở Trầnđồng quy vu tận.

Nếu nhà họ Hoàng dỡ bỏ lệnh phong sát vào lúc này, nhà họ Tống sẽ có cơ hội thở phào và thoát khỏi kiếp nạn này.

Nhưng Sở Trần căn bản lại không cảm kích chút nào.

Còn muốn nhà họ Hoàng tiếp tục công kích.

Hạ thấp mình một chút thì sẽ chết sao?

Tống Thiên Dương cảm thấy nội tâm mình gặp phải đả kích, nhưng đã quá muộn để ngăn cản Sở Trần.

“Tiểu Trần, làm sao cậu biết nhà họ Hoàng sẽ nhượng bộ?”

Hạ Bắc lúc này mới hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 202


“Còn nữa, cậu chắc chắn rằng nhà họ Hoàng sẽ còn nhượng bộ hết lần này đến lần khác.”

Vẻ mặt của Hạ Ngôn Hoan có chút khó tin, “Nếu không, lúc nãy hẳn là cậuđã chấp nhận điều kiện của nhà họ Hoàng,nói lời xin lỗi,liền có thể cứu nhà họ Tống khỏi một kiếp nạn.”

Tuy nhiên, Hạ Ngôn Hoan vắt óc và không thể nghĩ ra lý do tại sao nhà họ Hoàng lại nhượng bộ. Người nhà họ Tống đều dùng ánh mắt kinh ngạc và tò mò nhìn Sở Trần.

Cuộc điện thoại vừa rồi của Hoàng Dương vượt xa sự dự liệu của tất cả bọn họ.

“Sở Trần, vừa rồi đáng lẽ cậu nên đáp ứng với Hoàng Dương.”

Tô Nguyệtcảm thán, “Để nhà họ Tống có thể tồn tại ở Thiền Thành, cho dù cả nhà chúng ta có tới để xin lỗi nhà họ Hoàng, cái đó cũng có thể đi. Nhà họ Hoàng là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, hướng nhà họ Hoàng cúi đầu cũng không phải chuyện mất mặt gì.”

“Thế nên vừa rồi tôi mới nói tiếp

quản nhà họ Tống.”

Sở Trần nhìn sang Tống Trường Thanh, nếu vừa rồi người nghe là Tống Trường Thanh, nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của Hoàng Dương.

Đồng tử Tống Trường Thanh hơi co lại.

Hồi lâu.

Tống Trường Thanh nói: “Sờ Trần, cậu thật sự chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ không đuổi tận giết tuyệt?”

“Tôi nói rồi, đây đối với nhà họ Tống, là một cái kỳ ngộ.”

Sờ Trần bình tĩnh ngồi nói, “Còn nữa,kỳ ngộ này sẽ do đích thân nhà họ Hoàng dâng lên.Nếu bây giờ chúng ta đồng ý với điều kiện của nhà họ Hoàng, thì chúng ta không chỉ phải cúi đầu trước nhà họ Hoàng, hơn nữa, lần sóng gió này đã khiến cho nhà họ Tống chịu tổn thất nặng nề, tôi làm sao có khả năng sẽ đáp ứng với nhà họ Hoàng chấm dứt lệnh phong sát?”

Khóe miệng Sở Trần hơi nhếch lên lạnh lùng, “Nhà họ Hoàng

phong sát càng mạnh, cái giá cuối cùng bọn họ phải trả sẽ càng cao.”

“Còn có.” Sở Trần nhấp một ngụm trà, “Tôi đã nói trước mặt Tiểu Thu rằng Hoàng Ngọc phải đưa ra lời xin lỗi trên báo của Thiền Thành, nếu không, chuyện này sẽ không bao giờ dừng lại.”

Lời nói của Sở Trần thể hiện sự tự tin mạnh mẽ.

Không ai biết lực lượng của hắn.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi như lời Sở Trần nói.

“Tiểu Trần, không, anh Trần.”

Hạ Bắc đã thay đổi giọng điệu của mình từ trước, rất mong đợi điều đó, “Nếu cậu thực sự có thể làm được điều này, không ai trong toàn bộ thành phố Thiến Thành còn dám xem thường nhà họ Tống.”

“Nếu như cái này có thể thành thật, đúng là thời cơ tốt nhất để nhà họ Tống một lần nữa vào hàng nhất lưu ở Thiền Thành.

“Thế nhưng mà…”

Hạ Ngôn Hoan nhìn Sở Trần.

Điều này đơn giản là không thể tin được.

Ngoại trừ Sở Trần, không ai dám nghĩ tới.

Nhà họ Hoàng,sẽ thừa nhận thất bại?

Phòng khách nhà họ Hoàng.

Hoàng Dương sắc mặt ảm đạm một hồi, tay nắm chặt lấy điện thoại, trong lòng tức giận không kim nén được.

“Cha, cha cũng đã nghe thấy đó.”

Hoàng Dương lúc cuối cuộc điện thoại có ấn nút loa ngoài, Hoàng Giang Hồng có thề nghe rõ lời nói của Sở Trần.

“Chamuốn dỡ lệnh phong sát nhà họ Tống, nhưng bọn họ không cảm kích.”

Hoàng Dương trầm giọng nói, “Trận phong sát này đối với nhà họ Hoàng có trăm lợi mà không có hại gì, mà lại toàn bộ tình huống, nhà họ Hoàng nắm chắc trong tay, Sở Trần có tư cách gì nói ra những lời này? Hắn muốn cả nhà họ Tống biến mất đồng thời cùng hắn sao?”

Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồng cũng lóe một tia tức giận lạnh lùng.

Giọng điệu lỗ mãng của Sở Trần dường như ăn chắc nhà họ Hoàng.

Nhưng trên thực tế, rõ ràng nhà họ Hoàng mới là người chiếm thế thượng phong.

“Thiếu niên khí thịnh.”

Hoàng Giang Hồng lắc đầu và chậm rãi nói, “Đã như vậy, tiếp tục phong sát, cả nhà họ Tống và hắn sẽ học được một bài học lớn. Nhưng… khống chế một chút, chúng ta không thể để nhà họ Tống biến mất tại Thiền Thành.”

Hoàng Giang Hồng đứng lên, đây đã là ranh giới cuối cùng của hắn.

“Con hiểu rồi.”

Hoàng Dương gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, “Vậy mà trên đời này thật sự có loạingười ngu ngốc như vậy, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt.”

Hoàng Giang Hồng trở lại phòng làm việc.

Sau khi cân nhắc một lúc, Hoàng Giang Hồng lấy điện thoại di động ra và gọi điện.

Tinh La tiểu điếm.

Di động của Mạc Nhàn vang lên.

Tiểu Vô ưu cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, “Là Hoàng lão gia.”

Tiêu Vô ưuđối với cách làm việc của nhà họ Hoàng cũng không vừa mắt.

“Ta ngược lại là muốn biết, Hoàng Lão Gia, sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”

Mạc Nhàn trả lời điện thoại.

“Lão Nhàn, tôi không biết chuyện nhà họ Tống bị phong sát.”

Hoàng Giang Hồng nói thẳng vào vấn đề, nhỏ giọng nói: “Bất quá, vừa rồi tôi đã bảo Hoàng Dương gọi điện thoại tới, bảoSỞ Trần nói lời xin lỗi, sự việc liền cho qua, chỉ là, Sở Trần kia không những không cảm kích mà còn nói thẳng, để cho nhà họ Hoàng tiếp tục phong sát. Một thanh niên lỗ mãng ương ngạnh như thế, vào ngày lễ đoạt Thanh hôm đó, coi như tôi nhìn lầm.”

Đôi mắt Mạc Nhàn hơi nheo lại.

Hồi lâu.

Mạc Nhàn nói: “Bạn cũ nhiều

năm, tôi có một lời khuyên dành cho ông.”

Nghe vậy, trong lòng của Hoàng Giang Hồng như đông cứng lại, lập tức nói: “Lão Nhàn, hãy nói xem.”

Hoàng Giang Hồng rất rõ về khả năng của Mạc Nhàn.

“Chuyện này hãy thử truy ngược nguồn gốc,giải quyết mâu thuẫn ngay từ ban đầu, đó mới làbiện pháp tốt nhất.”

Mạc Nhàn nói, “Nhà họ Hoàng đã phong sát nhà họ Tống, sau đó

lại dùng tư thế cao cao tại thượng yêu cầu nhà họ Tống và Sở Trần nói lời xin lỗi, sự tình liệu sẽ kết thúc sao? E rằng… Sở Trần sẽ không đồng ý.”

Mạc Nhàn cúp điện thoại.

Âm thanh tút tút của điện thoại liên tục vang lên.

Hoàng Giang Hồng hơi cau mày.

Sở Trần không đồng ý?

Năm chữ này đủ để giải thích địa vị của của Sở Trần trong mắt Mạc Nhàn.

Hoàng Giang Hồng không hiểu tại sao trong mắt Mạc Nhàn lại đánh giá Sở Trần cao như vậy.

“Chỉ là, nhà họ Hoàng làm sao có thể cúi đầu trước Sở Trần?”

Hoàng Giang Hồng lắc đầu, “Huống chi, vẫn làSỞ Trầnlàm việc vô lý trước, đại náo nhà họ Hoàng, cũng không để nhà họ Hoàng vào trong mắt.”

Hoàng Giang Hồng cầm bút lên viết, trên bàn liền viết hai chữ … hào môn! Vào lúc này, cơ thể Hoàng Giang Hồng tràn ngập một luồng khí độc đoán bá đạo

Nhiều thế hệ nhà họ Hoàng luôn cố gắng, để nhà họ Hoàng vững vàng chiếm lấy danh hiệu gia đình giàu có số 1 ở Thiền Thành.

Tuyệt đối không thể vì lời nói của Mạc Nhànmà thay đổi tất cả những điều này.

“Lão Nhàn, ông cũng sẽ có ngày nhìn lầm.”

Hoàng Giang Hồng thì thào tự nhủ, “Coi như không lầm, nhưng… nhà họ Hoàng cũng không thể bị xem thường.”

Hoàng Giang Hồng buông tay đặt

bút xuống.

Nhà giàu có số một ỞThiền Thànhsao có thể lay chuyển bởi một người thanh niên?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 203


Cơn bão tại thành phố Thiền Thành vẫn chưa tan.

Gần như toàn bộ giới thương nhânThiền Thànhđều đang bàn tán chuyện nhà họ Tống bị nhà họ Hoàng phong sát.

Phàm là những dự án kinh doanh liên quan đến nhà họ Tống, không ai dám động đến, dù chỉ là một chút liên quan vì sợ bị ảnh hưởng.

Thậm chí, nhiều người thà chịu thiệt thòi cũng phải cắt đứt liên lạc với nhà họ Tống.

“Họ Tống bây giờ chính là ôn thần ờ Thiền Thành.”

“Nói đến đây, nhà họ Tống quả thật là xui xẻo, thực sự đã trêu chọc nhà họ Hoàng, thử hỏi Thiền Thành, có ai dám đắc tội đến nhà họ Hoàng.”

“Tôi nghe nói rằng tên ờ rể nhà họ Tống đã tới nhà họ Hoàng đắc tội, vẫn là hai người con rể còn lại khôn ngoan, vào thời điểm mấu chốt, họ cũng dứt khoát vạch ranh giới với nhà họ Tống, ở lợi ích trước mắt, loại quan hệ thân gia này quá mức yếu đuối.”

Tất cả đều đang thảo luận về sự kiện tiêu điểm này.

Nhiều người đang phân tích và suy luận xem dưới tình hình hiện tại thì nhà họ Tống có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày.

Hầu như tất cả đều kết luận, nhà họ Tống không thể tồn tại trong một tuần.

Cơn bão dữ dội ập xuống nhà họ Tống.

Căn biệt thự của nhà họ Tống trùm trong bóng đen.

Tư liệu chất đống trên bàn ngày càng cao.

Tình cảnh mà nhà họ Tống gặp phải càng ngày càng bi đát.

Mọi người trong nhà họ Tống đều chờ đợi động thái tiếp theo của Sở Trần.

Vẻ mặt của Sở Trần vẫn binh tĩnh và điềm đạm.

Hạ Bắccố nén lạimấy lần ý muốn cạy miệng Sở Trần.

Rốt cuộc, hắn biết mình không khuất phục đượcSỞ Trần.

Tuy nhiên, sự chờ đợi lâu như vậy thực sự rất mệt mỏi.

Đặc biệt, Hạ Bắc tin chắc rằng Sở Trần sẽ có biện pháp hóa giải thảm họa chết chóc này cho nhà họ Tống.

Một đêm nữa trôi qua.

Sở Trần mở cửa với nụ cười trên mặt, nhìn Tống Nhan đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhỏ, một đôi chân thon dài khiến Sở Trần chú ý.

“Buổi sáng chim khách đang không ngừng kêu gọi, ngày hôm

nay nhất định có chuyện tốt xảy ra.”

Sở Trần cười tủm tỉm đi tới, nhịn không được liếc nhìn hai chân của vợ.

Tống Nhan không để ý ánh mắtsở Trần, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sờ Trần trắng bệch, nhà họ Tống khi nào lại xuất hiện chim khách?

“Bà xã à, tinh thần em không tốt lắm, tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”

Sở Trần ngồi xuống trìu mến nói:

“Nào, để ông xã đấm bóp cho

_ »> em.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 204


Tống Nhanné tránh, “Tôi xem cả nhà họ Tống, chắc chỉ có anh mới có thể ngủ ngon.”

Sở Trần cười, “Anh vừa rồi nói, hôm nay chim khách kêu gọi rồi.”

Tống Nhan con ngươi hơi co lại, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Cô cũng có cảm giác giống như Hạ Bắc, cảm thấy Sở Trần có bài tẩy chưa lộ ra.

Tuy nhiên, đối phương là nhà họ

Hoàng, bọn họ thực sự không thể tường tượng được Sờ Trầncòn có con bài tẩy nào để có thể áp đảo được nhà họ Hoàng và giải quyết thảm họa này.

Trong bữa cơm trưa, người nhà họ Tống háo hức nhìn Sở Trần.

Sở Trần liếc mắt nhìn thời gian.

“Trong vòng hai tiếng nữa, điện thoại của nhà họ Hoàng sẽ gọi lại.”

Giọng điệu kiên quyết của Sở Trần khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sở Trần rõ ràng chẳng hề làm gì, dựa vào cái gì mà khẳng định nhà họ Hoàng sẽ gọi lại lần nữa?

Tống Trường Thanh lấy điện thoại di động ra, đặt ở trên bàn.

Mọi ngưò’i đều nén lo lắng và chờ đợi.

Sờ Trần đứng lên.

Mọi ngưò’i cả kinh, ngẩng đầu lên.

Sở Trần ho nhẹ một tiếng, “Mọi người không cần căng thẳng quá mức, tôi chỉ vào xem Tiểu Thu.”

Người nhà họ Tống,

Sau khi thân ảnh của Sở Trần biến mất, Tống Thiên Dương không nhịn được hỏi Hạ Ngôn Hoan, “Hạ tiên sinh, theo anh, Sở Trần có thể làm gì để khiến nhà họ Hoàng phải nhượng bộ?”

Hạ Ngôn Hoan đẩy gọng kính vàng ra, cười gượng gạo, “Với tất cả sự kính trọng thứ cho tôi nói thẳng, tôi thực sự không thẻ nghĩ được có cách nào khiến nhà họ Hoàng nhượng bộ cúi đầu trước nhà họ Tống.”

Bọn họ luôn cảm giác Sở Trần

đang suy nghĩ hão huyền.

Tuy nhiên, nhà họ Tống đã đến tình cảnh này rồi, trong sâu thẳm nội tâm, họ chỉ có thể mơ hồ hy vọng rằng ý nghĩ bất chợt của Sở Trần sẽ trở thành hiện thực.

Sở Trần bước vào phòng, nhìn thấy tay Tống Thu đang nắm chặt điện thoại, tức giận run lên, không khỏi bước tới, “Tiểu Thu, an tâm chớ nóng vội, hôm nay anh rể nhất định sẽ cho em tin tức tốt.Nhà họ Hoàng còn không thể đè đầu cưỡi cổ chúng ta.”

Tống Thu lấy lại tinh thần, khẽ

thở dài một hơi, “Nhà họ Hoàng là gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành. Dưới sự đàn áp của nhà họ Hoàng, nhà họ Tống chỉ có thể thuận theo ý trời, em cũng không để ý, cho dù nhà họ Tống có không còn, em cùng người nhà vẫn còn, một ngày nào đó, em sẽ để cho nhà họ Tống một lần nữa Đông Sơn tái khởi. Việc em tức giận là quán chủ cuối cùng đã thua.”

Mấy chữ cuối cùng nói xong,Tống Thu nghiến răng nghiến lợi.

Sở Trần cũng khá ngạc nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 205


Hôm qua, chỉ nghe Tống Thu nói rằng Bắc Quyền Triệu Sơn sẽ khiêu chiến với quán chủ Tinh Anh quyền quán,Tống Thuđối với Tinh Anh quyền quán có sự tin tưởng tuyệt đối.

Không ngờ, quán chủ của Tinh Anh quyền quán cũng thua cuộc.

Sờ Trần nói: “Tên Bắc Quyền Triệu Sơnkia dường như có chút thực lực.”

Thực lực của quán chủ có thể được xếp vào top năm trong số các quyền quán ở Thiền Thành.”

Tống Thu trầm giọng nói, “Nhưng trong trận chiến hôm nay, em nghe nói rằng một chân của quán chủ đã bị tên Bắc Quyền Triệu Sơn đánh gãy, sau này dù có chữa khỏi thì thực lực cũng giảm đi rất nhiều.”

Đôi mắt Tống Thu lóe lên tia lửa giận, hận không thể tự tay đem tên Bắc Quyền Triệu Sơn này đánh bại.

“Hãy dưỡng thương thật tốt.”

Sở Trần vỗ về Tống Thu, “Khi vết thương của cậu lành lại, hãy đích thân báo thù cho quán chủ.”

vẻ mặt Tống Thu chua xót, “Em muốn…”

“Anh rể truyền thụ bộ pháp cho cậu, chỉ cần cậu nắm giữ tốt, đối phó chỉ là một cái Triệu Sơn, không có gì đáng kể.”

Sờ Trần nói.

Nghe vậy, Tống Thu hai mắt không khỏi sáng lên vẻ không tin, “Thật sao?”

Sở Trần gật đầu.

Vào lúc giữa trưa.

Nhà họ Hoàng.

Trên bàn ăn.

Hoàng Dương đã cùng Hoàng Giang Hồng đivào ăn.

“Nhà họ Tống có tin tức gì không?”

Hoàng Giang Hồngnhàn nhạt hỏi khi bảo mẫu Tiêu Di rót rượu.

“Cảm giác như bọn họ đã từ bỏ sự chống cự, từ hôm qua gọi điện thoại đến bây giờ, nhà họ Tống đều không cỏ bất kỳ động tác gì.”

Hoàng Dương nhìn ly rượu đầy nói, không khỏi sửng sốt một chút, “Cha, vò rượu này không phải đã uống hết rồi phải không?”

“Hai ngày qua uống hai ly rượu này của Sở Trần, cha cảm thấy bệnh tình của mình gần như đã lành hẳn, nhất là ban đêm ác mộng hoàn toàn đã biến mất.”

Hoàng Giang Hồngcảm thán một tiếng, “Nếu không phải nhờ sự gợi ý của Sở Trần, ai có thể nghĩ rằng một chai rượu bình thường như vậy lại có thể chữa khỏi bệnh cho cha.”

“Đáng tiếc Sở Trần gia hỏa kia, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, lần này, để hắn chịu một bài học khó quên, cũng là một chuyện tốt.”

Hoàng Dương nói.

“Cha nhờ Tiêu Di mua rượu về đổ đầy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 206


Hoàng Giang Hồng cầm ly rượu lên thở dài, “Cha có cảm giác bệnh của mình sẽ khỏi hoàn toàn trong bảy ngày.”

Hoàng Dương phấn khởi, “Nếu thế thì thật tuyệt vời.”

Lão gia tử mới là trụ cột thực sự của nhà họ Hoàng.

Bệnh của lão gia tử được chữa khỏi, nhà họ Hoàng không ngại mọi thử thách.

Sau bữa ăn, Hoàng Giang Hồng uống một ly rượu đầy.

Chợt lông mày ông hơi nhíu lại.

Hoàng Giang Hồng cảm thấy chóng mặt, theo bản năng lắc đầu một cái.

Đúng lúc này, di động của Hoàng Dương vang lên một tiếng bíp

bíp.

Hoàng Dương lấy điện thoại ra liếc, trên mặt nở nụ cười, “Tin tức từ nhà họ Diệp, những sai lầm lớn của nhà họ Tống trong việc hợp tác ba bên sẽ phải đối mặt với số tiền bồi thường gần 5 triệu. Số tiền này đối với nhà họ Tống lúc bình thường không có gì đáng nói, tuy nhiên, nhà họ Tống bây giờ khó khăn tứ phương, bất cứ khoản tiền nào cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp nhà họ Tống.”

“Cha.”

Hoàng Dương ngẩng đầu,khuôn mặt nở nụ cười đột nhiên ngưng kết,nhanh chóng đứng lên, “Cha, cha không khỏe sao?”

Hoàng Giang Hồng đưa tay giữ lấy cái bàn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

“Tiêu Di, mau gọi bác sĩ.”

Hoàng Dương vội vàng chạy tới, đỡ Hoàng Giang Hồng.

Sau khi Hoàng Giang Hồng đi chậm lại một lúc, ông ta kìm nén cơn choáng váng trong đầu và ngồi xuống một lần nữa.

“Cha, cha thấy thế nào?”

Hoàng Giang Hồng thờ phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác mệt mỏi trên người cũng không đỡ chút nào.

“Cha lại có cảm giác giống như gần đây, toàn thân không làm được gì,cảm giác thân thể rất yếu, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.”

Khuôn mặt của Hoàng Giang Hồnghoàn toàn tái nhựt.

“Chuyện này làm sao có thể?”

Hoàng Dương có chút gấp gáp, lão nhân gia nhà họ Hoàng chính là trời của nhà họ Hoàng.

Thật vất vả để được thấy tình trạng của lão gia tử được cải thiện, tâm trạng vui vẻ, không ngờ sau bữa ăn, lão gia tử lại tái phát bệnh.

Hoàng Dương ánh mắt rơi vào trên ly rượu trống không, không khỏi thốt lên, “Chẳng lẽ là bởi vì loại rượu này?”

Hoàng Dương tức giận, “Con sợ rằng tiểu tửSỞ Trầnkia từ trước đến nay không có lòng tốt.”

“Rượu hôm nay cha uống đều là do Tiêu Di mua từ bên ngoài về, không thể trách Sở Trần được.”

Hoàng Giang Hồng cũng nhìn chằm chằm vào ly rượu, nhưng mà, cùng một loại rượu, cùng một mùi vị, Hoàng Giang Hồng không thể nghĩ ra bất kỳ sự khác biệt nào.

Hoàng Giang Hồng lắc đầu thở dài, “Có lẽ tác dụng chữa bệnh của loại rượu này chỉ được hai ngày.”

Tiêu Di nhanh chóng đưa bác sĩ riêng của Hoàng Giang Hồng đến

chẩn đoán, nhưng kết quả vẫn giống như lần chần đoán trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 207


Ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được, tự nhiên là bó tay toàn tập.

Tình trạng của Hoàng Giang Hồng có vẻ nghiêm trọng hơn vài ngày trước, khi bác sĩ kiểm tra, ông ấy đã nằm trên giường.

Tâm trạng tốt của Hoàng Dương đã biến mất hoàn toàn.

“Cha, sao cha không kêu Mạc

Đạo Trưởng tới xem một chút?”

Hoàng Dương ngập ngừng hỏi.

Tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng đều biết đến sự tồn tại của Mạc Nhàn, bọn họ cũng biết Mạc Nhàn có một số thủ đoạn mà người bình thường không thể tưởng tượng được.

Hoàng Giang Hồnglông mày nhíu chặt, một lúc lâu sau, ông ta cười khổ, “Vị lão hữu này, e rằng ông ấy vẫn còn ghi hận chúng ta, cho nên chưa chắc đã chịu tới.”

Cuối cùng Hoàng Giang Hồng cũng vẫn gọi điện cho Mạc Nhàn.

Căn bệnh của ông từ lâu đã được Mạc Nhàn chẩn đoán là

một căn bệnh ‘bất thường’.

“Hoàng lão gia, còn cỏ việc gì sao?”

Giọng Mạc Nhàntừ đầu tới cuốimang theo sự lạnh lùng.

“Lão Nhàn, bệnh của tôi lại tái phát rồi.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Lần này, có vẻ nghiêm trọng hơn những lần trước.”

“Tái phát?”

Mạc Nhàn buột miệng hỏi: “Làm

sao có thể? Hôm nay ông không uống rượu sao?”

“Xem ra, Lão Nhàn ống từ đầu đã tin chắc loại rượu mà Sờ Trần mang tới có thể chữa khỏi bệnh cho tôi.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Đáng tiếc, thứ này vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, hôm nay, vừa mới uống xong, bệnh tình của tôi lại tái phát.”

“Không có khả năng, không có khả năng.”

Mạc Nhàn lắc đầu, “Hai ngày

trước đã có hiệu quả, không có khả năng lập tức lại tái phát.”

Hoàng Giang Hồng cười khổ,

“Tôi có thể lừa ông sao? Bây giờ tôi đang nằm trên giường.”

Lông mày Mạc Nhàn nhíu lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 208


Suy nghĩ một lúc.

Mạc Nhàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ chi tiết sự việc,tuyệt đối là có chỗ nào đó xảy ra biến sổ, bằng không mà nói, bệnh của nông, bảy ngày sau chắc chắn sẽ trừ tận gốc.”

Bảy ngày.

Hoàng Giang Hồng sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Tuy rằng Sở Trần đồng ý cho ta uống liên tục bảy ngày, mỗi buổi trưa uống bảy lượng rượu. Nhưng mà cuối cùng lượngrượu đưa tới cho tôi còn không đủ, còn chưa tới ba ngày đã uống hết.”

“Chờ một chút.”

Mạc Nhàn cắt ngang giọng nói của Hoàng Giang Hồng, “ông nói, lượng rượu mà Sở Trần gửi uống không đủ tới ba ngày? Vậy hôm nay ông uống cái gì?”

“Rượu mà Sở Trần gửi tới cũng không phải là hiếm, tôi đã mua loại rượu cùng loại ở bên ngoài.”

Hoàng Giang Hồng nói.

Mạc Nhàn đã hiểu.

Im lặng.

Một lát sau.

Hoàng Giang Hồngnhịn không được hỏi thêm một vài câu hỏi.

“Tôi chỉ có thể nhắc nhở ông một câu,bản thân rượu này cũng không có gì lạ, nhưng mà rượu

do Sở Trần gửi tới chắc chắn không phải thứ ông có thể mua được ờ bên ngoài.”

Mạc Nhàn nói.

Hoàng Giang Hồng trong lòng không khỏi rung động dữ dội.

“Lão Nhàn, ý của ông là…”

“Tôi đã nói rồi, nếu có người ở Thiền Thành có thể chữa khỏi bệnh cho ông, thì người này phải là Sở Trần, và chỉ có thể là Sở Trần.”

Mạc Nhàn nói, “Nhân tiện, Sở

Trần gửi rượu phía trước, đại náo nhà họ Hoàng ờ phía sau, tôi nghĩ Sở Trần nói gửi số lượng rượu trong bảy ngày, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đưa thiếu, nói không chừng, rượu thiếu là do biến mất tại nhà họ Hoàng. Có lẽ Sở Trần biết điều đó nên không chấp nhận xin lỗi nhà họ Hoàng.”

Mạc Nhànthở dài một hơi, “Dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi vẫn là cho lời khuyên,cúi đầu trướcSỞ Trần, còn nữa, rưựucủa Sờ Trần là độc nhất vô nhị.”

Mạc Nhàn cúp điện thoại.

ỏ’ bên cạnh, Hoàng Dương một mực nhìn Hoàng Giang Hồnghồi lâu, nhịn không được hỏi: “Cha, Mạc đạo trưởng nói thế nào?”

Hoàng Giang Hồng nhắm mắt lại một lúc, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Gọi Hoàng Ngọc đến gặp ta.”

Nghe xong, Hoàng Dương sững sờ, cũng không hỏi thêm câu nào.

Không lâu sau, Hoàng Ngọc vội vã đến. “ông nội,”

Hoàng Ngọc đến bên giường nói nhỏ: “Ông nội, người cảm thấy thế nào rồi?”

Hoàng Giang Hồng chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn Hoàng Ngọc, “Ta hỏi cháu, rượu do nhà họ Tống mang tới, có phải chỉ có như vậy?

Nghe đến đây, trong lòng Hoàng Ngọc không khỏi run lên.

Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn ta ấp úng, “Liền chỉ như vậy.”

“Cháu đang nói dối!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 209


Giọng của Hoàng Giang Hồng đột nhiên mở rộng một chút, ông ngồi dậy và trừng mắt nhìn Hoàng Ngọc, “Cháuđem sự tình một năm một mười nói ra đi, không cho phép bỏ sót một nửa chi tiết, chỉ cần ta phát hiện cháu nửa lời nói dối, nhà họ Hoàngchứa khôngnổi cháu.”

Hoàng Ngọc lập tức cảm thấy giật mình.

Không dám che giấu nửa điểm, kể rõ sự tình.

Từ khi Tống Thu bước vào nhà họ Hoàng … không dám nửa câu

nói dối.

Khi nghe thấy Hoàng Ngọc đem rượu đổ lên đầu Tống Thu,

Hoàng Giang Hồng sắp nổ tung, hai mắt trừng lớn tròn to! Mạc Nhàn đã nói đúng tất cả.

Rượu củaSỞ Trần là mang đủ.

Chỉ là nhà họ Hoàng tự chuốc họa vào thân, sống không nổi.

Hoàng Giang Hồng chưa bao giờ hỏi Sở Trần lý do hắn đại náo tại nhà họ Hoàng, theo suy nghĩ của ông ta, mặc kệ lý do là gì thì nhà họ Hoàngvốn là cấm địa, bất cứ

ai đều không được xâm phạm.

Cho dù Sở Trần có trăm cái lý do, nhưng là trong trường hợp hắn làm sai.

Nhưng bây giờ, nội tâm của Hoàng Giang Hồng đang chìm xuống đến cực điểm … rượu của Sở Trần, là rượu cứu mạng mình.

Thế nhưng lại bịHoàng Ngọcđổ hết vào mặt của Tống Thu!

Bốp! Hoàng Giang Hồng không nhịn được, một taytát thẳng vào mặt Hoàng Ngọc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 210


Hoàng Ngọc bị choáng váng.

Trên mặt có cảm giác nóng bừng, hắn lảo đảo một cái, ngã xuống đất, lại vội vàng đứng lên, lấy tay ôm mặt, ngơ ngác nhìn Hoàng Giang Hồng.

Hắn không biết tại sao đột nhiên Hoàng Giang Hồng lại giáng cho hắn cái tát trời giáng này.

Bản thân làđích tôn trưởng tử của nhà họ Hoàng, cho dù hắn ta đã dạy cho tiểu tử nhà họ Tống một bài học thi đó cũng không phải là lý do để bị đánh.

Đứng ở bên cạnh, Hoàng Dương lúc này trợn to hai mắt, hắn định nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không nói ra một tiếng.

Tử tôn bất hiếu! Giờ khắc này, bốn chữ này hiện lên trong đầu Hoàng Giang Hồng, ông tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngọc.

Bệnh của ông vôn có thể được Sở Trần chữa khỏi.

Sở Trần thậm chí không yêu cầu nhà họ Hoàng phải trả bất cứ thứ gì báo đáp, với tư cách là nhà vô địch của Đại lễ đoạt Thanh, cậu

ta chỉ yêu cầu Hoàng Giang Hồng uống rượu trong bảy ngày liên tục.

Nguyên nhân chỉ vì bệnh của Hoàng Giang Hồng.

Nhưng mà, lượng rượu của bảy ngày vậy mà bịHoàng Ngọc đổ đi hơn một nửa.

Lượng rượu này vẫn là đổ trên mặt Tống Thu.

Làm nhục tiểu tử nhà họ Tống.

Hoàng Giang Hồng đã hoàn toàn hiểu.

Tại sao dưới cơn tức giận, Sở Trần lại đại náo nhà họ Hoàng?

Vì sao Sở Trần không có sợ hãi, không hề cúi đầu.

Tại sao Mạc Nhàn lại nói rằng mình lấy oán trả ơn?

Sở Trần là đại ân nhân của nhà họ Hoàng nhưng lại bị người nhà họ Hoàng đối xử như vậy.

Không nói tới Sờ Trần là thanh niên khí thịnh, cho dù là bất kỳ người nào thì cũng sẽ không cảm thấythoải mái trong lòng.

Hoàng Giang Hồng từ từ hít thở sâu để bình tĩnh lại tâm trạng.

Cả người ông vẫn còn hơi run rẩy, cái tát vừa rồi dường như đã làm cho ông hao hết sức lực.

“Cha, trước tiên đừng nóng giận.”

Hoàng Dương vội vàng chạy tới, đỡ lấy Hoàng Giang Hồng, “Chú ý thân thể của cha.”

“Ông nội, Sờ Trần đối với ông thật lỗ mãng như thế, cháu chỉ dạy dỗ người đưa rượu của hắn, tên tiểu tử Tống Thu kiakhông chịu chủ động uống rượu, vì vậy cháu mới động thủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 211


Hoàng Ngọc cảm thấy ủy khuất, “Sau đó, Sở Trần đã xông vào nhà họ Hoàng chúng ta, còn bắt cháu quỳ xuống và đổ rượu để làm nhục cháu.”

“Im đi.”

Hoàng Giang Hồng gầm lên.

Hoàng Dương hướng Hoàng Ngọc đá một cái, “Lăn ra khỏi phòng quỳ xuống.”

Sau một hồi lâu.

Cảm xúc của Hoàng Giang Hồng từ từ bình tĩnh trờ lại.

Nằm ở trên giường, Hoàng Giang Hồng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào phía trên, chậm rãi nói: “Bây giờ con đã biết tại sao Sở Trần không chấp nhận những gì con nói ngày hôm qua, muốn cùng nhà họ Hoàng cứng rắn đến cùng.”

Con ngươi của Hoàng Dương bất giác co lại.

“Một nửa số thuốc cứu mạng ta do Sở Trần gửi tới đã bị đổ hết.”

Hoàng Giang Hồng nói, ‘Toàn bộ chuyện này đều bởi vì cái này mà ra.”

“Nhà họ Tống thật sự không có át chủ bài, không có tư cách cạnh tranh với nhà họ Hoàng, thế nhưng mà…”

Hoàng Giang Hồng tự giễu cười, “Một khi nhà họ Tống bị tiêu diệt, cái mạng già này của ta có lẽ cũng sẽ không còn nữa.”

Hồi lâu.

Hoàng Dương vẫn có chút khó tin, “Thứ mà Sở Trần gửi tới rõ

ràng chỉ là rượu bình thường.”

“Lão Nhàn nói, rượu của Sở Trần không phải loại rượu bình thường.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Lần này, nhà họ Hoàng tự đào một cái hố lớn để chôn mình.”

Hoàng Dương có ý muốn quay ra ngoài để cho Hoàng Ngọcthêm vài cú đá nữa.

Nếu không phải Hoàng Ngọc đổ mất rượu đi, cho dù nhà họ Hoàng mang danh lấy oán trả ơn, nhưng toàn bộ Thiền Thành làm

gì có ai biết bệnh của Hoàng lão gia tử được chữa khỏi là do rượu của Sở Trần.

Nhưng bây giờ, điều mà nhà họ Hoàng đang phải đối mặt là nếu phong sát nhà họ Tống đến chết, lão gia tử sẽ phải chôn cùng.

Sau lưng Hoàng Dương toát ra mồ hôi lạnh.

Cái giá này rõ ràng là quá nặng đối với nhà họ Hoàng.

Trong mắt Hoàng Dương, một trăm nhà họ Tống không quan trọng bằng một lão gia tử.

“Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hoàng Dương hỏi.

Lời nói của Mạc Nhàn xẹt qua tâm trí Hoàng Giang Hồng …cúi đầu trước Sở Trần.

Con ngươi của Hoàng Giang Hồng khẽ run lên.

Lúc đầu, ông ấy không để tâm đến những lời của Mạc Nhàn.

Nhưng bây giờ, nếu muốn tồn tại, thì chỉ có thể cúi đầu,bỏ đi sự cao ngạo của gia đình giàu có số 1

thành phố Thiền Thành, cúi đầu trước Sở Trần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 212


Mây đen dày đặc.

Trong hai ngày qua ỞThiền Thành, liên tiếp xảy ra những trận mưa giông bão táp.

Phòng khách nhà họ Tống.

Điện thoại di động của Tống Trường Thanh vẫn đặt trên bàn, ánh mắt của mọi người đều dán vào nó.

Sở Trần nói vào buổi trưa rằng trong vòng hai giờ nữa, sẽ có

cuộc điện thoại của nhà họ Hoàng báo tin vui.

“Anh Trần, tôi sợ lần này anh phạm sai lầm rồi.”

Hạ Bắc nói, “Đã quá năm phút đồng hồ, khi hai tiếng anh nói trôi qua, nhà họ Hoàng xem ra không có động tĩnh gì.”

‘Thay vào đó là nhà họ Diệp, không thể chờ đợi đã gửi tới thông điệp.”

Tống Thiên Dương thở dài, trên vai cảm thấy nặng nề.

Hắn đường đường là người đứng đầu nhà họ Tống, nếu như nhà họ Tống bị hủy trong tay hắn, tương lai hắn xuống Cửu Tuyền, không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông được nữa.

Sở Trần bình tĩnh nhấp một ngụm trà, “Đợi lát nữa.”

Tô Nguyệt do dự muốn nói rồi lại thôi.

Vài phút nữa trôi qua.

Hạ Bắc đang định lên tiếng thì đột nhiên, một âm thanh điện thoại di động lanh lảnh vang lên.

Lập tức thần kinh của mọi người căng thẳng.

Hạ Bắc lập tức đứng dậy, cầm điện thoại lên, ánh mắt hiện lên vẻ ma mị, khó tin nhìn Sở Trần, “Thật sự là điện thoại của nhà họ Hoàng.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không chỉ bởi vì cuộc gọi từ nhà

họ Hoàng tới vào lúc này, mà còn bởi vì mọi động tĩnh của nhà họ Hoàng, dường như đã bị Sở Trầnnắm trong lòng bàn tay.

Làm sao anh ta làm được điều đó?

Tống Nhan cũng khó có thể tin được, côrõ ràng không nhìn ra Sở Trần làm cái gì.

Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này Sở Trần đều có thể tính toán được?

Vẻ mặt Sở Trần rất bình tĩnh, hắn cầm điện thoại trong tay Hạ Bắc,

“Hoàng đại gia, từ khi chia tay đến giờ, không có vấn đề gì chứ?”

vẫn là lời mờ đầu này.

Tuy nhiên lần này, Hoàng Dương im lặng.

Người nhà họ Tống càng thắt chặt tim hơn, chờ đợi giọng nói của Hoàng Dương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 213


Một lúc sau.

Hoàng Dương nói: “Sờ Trần, sự việc lần này là do Tiểu Ngọc gây ra phiền phức không đáng có,

vốn chì là sự việc tiểu bối cãi nhau ầm ĩ, tôi đáng lẽ không nên xen vào chuyện này.”

Câu nói đầu tiên cùa Hoàng Dương, trực tiếp khiến người nhà họ Tống trợn mắt há mồm.

Cuộc gọi của Hoàng Dương có lẽ nào là đang thừa nhận sai lầm của mình?

Nhà họ Hoàng vô duyên vô cớ, đang chiếm cứ thượng phong, vậy mà lại cúi đầu trước nhà họ Tống?

“Thay mặt Tiểu Ngọc, tôi đại

biểunhà họ Hoàng, hướng các người xin lỗi.”

Hoàng Dương trầm giọng nói.

Tống Trường Thanh lập tức sững sờ.

Hoàng đại gia, đó là nhân vật quyền lực thực sự trong nhà họ Hoàng hiện nay.

Mới hôm qua khiSỞ Trần cúp điện thoại, bọn họ nắm chắc cục diện khắp nơi, đáng lẽ nhà họ Tống phải thừa nhận thất bại và cầu xin sự tha thứ, nhưng bây giờ, lại là nhà họ Hoàng chủ động

xin lỗi.

Tống lão gia tử đã sống hơn nửa đời người, nhưng ông chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Hoàng Dương yên lặng chờ đợi phản ứng của Sở Trần.

Vẻ mặt của Sở Trần lãnh đạm và bình tĩnh, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Hoàng đại gia, ngài cho rằng nhà họ Tống thiếu chỉ là một câu xin lỗi nhẹ nhàng thôi sao?”

Vừa nói xong, người nhà họ Tống miệng mở to đến cực hạn.

Tống Thiên Dương hận không thể bổ nhào qua, đemSỞ Trầnđè xuống mặt đất.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng mànhà họ Hoàngđã nhượng bộ tới nước này rồi, Sở Trầnđang lẽ không nên tiếp tục đâm kích Hoàng Dương.

“Đủ rồi, đủ rồi.”

Tô Nguyệt không ngừng nháy mắt với Sở Trần.

Kết quả này đã vượt xa sự mong đợi của họ.

Bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, Hoàng Dương sẽ đích thân gọi điện thoại xin lỗi nhà họ Tống.

Bên kia là nhà họ Hoàng, gia tộc giàu có số một ở Thiền Thành, tại Thiền Thành họ có thể một tay che trời.

Với một câu xin lỗi của Hoàng Dương, nhà họ Tống có thể khởi tử hồi sinh ngay lập tức.

Tống Trường Thanh cũng kích động mà đứng lên, thế nhưng Sờ Trầndường như vẫn cỏ vẻ không cảm kích, người nhà họ Tống

cũng vì vậy mà lo lắng.

Hận không thể hợp lực cùng nhau bịt miệng Sở Trần.

Phải chặn miệng Sở Trần.

Không thể đẻ tên ngốc này nói nhảm nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 214


Quả nhiên, sau khi Sở Trần nói xong, Hoàng Dương liền im lặng.

Tống Thiên Dươnggấp đến sắp chết, hắn có thể đoán trước được rằng Hoàng Dươngsẽ vì những lời nói này của Sở Trần mà nổi trận lôi đình.

Đây là điển hình của câu nói rượu mời không uống lạithích uống rượu phạt.

“Cậu cảm thấy, chúng tôi nên làm cái gì?”

Một lúc sau, Hoàng Dương lại đột nhiên lên tiếng.

Mọi người có mặt đều chết lặng. Nên làm cái gì?

Câu nói này của Hoàng Dương, không phải tương đương với đem mình bày ở bên trên cái thớt gỗ, lại đưa cho Sở Trần một cây đao,

sau đó nói, ngươi tới chém đi.

Thần sắc của mọi người đều toát ra vẻ không thể tin được.

Không ai có thể hiểu được tại sao nhà họ Hoàng lại nhượng bộ lớn đến như vậy.

Sở Trần vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, chậm rãi nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thu hoạch được lợi ích gì trước nhà họ Hoàng. Cho dù Hoàng lão gia cũng đã yêu cầu tôi ra một điều kiện, không phải sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Dương cũng đang ấn nút loa ngoài, Hoàng Giang Hồng đang ờ bên cạnh nghe được lời nói của Sở Trần, trong lòng chấn động một cái.

Sở Trầnquả thực không màng bất kỳ lợi ích nào từ nhà họ Hoàng.

Thậm chí, Sở Trần đưa ra yêu cầu kia, xét đến cùng, cũng là đang chữa bệnh cho ông.

Sở Trầnđối với nhà họ Hoàng, thực sự có đại ân.

Thế mà nhà họ Hoàng, ở một

khía cạnh nào đó, đang coi Sở Trần như kẻ lòng lang dạ sói.

Như Mạc Nhàn đã nói, hắn chính là nhà quý nhân của Hoàng Giang Hồng.

“Tống Thu là người nhà của tôi.”

Sở Trần lại nói, “Hắn bị làm nhục, tỏi sẽ thay hắn cầm về, tôi cũng không quan tâm thân phận của đối phương.”

Sở Trần trong miệng nói mỗi lời mỗi chữ, đối với mọi người nhà họ Tốngsuy nghĩ, đều phảng phất là đang nhảy lên mũi đao.

Họ có cảm giác rằng Hoàng Dương sẽ nổi trận lôi đình bất cứ

lúc nào vì những lời nói của Sở Trần, sau đó sẽ dùng những biện pháp bạo lực hơn để đối phó với nhà họ Tống.

Hãi hùng khiếp vía.

Giờ phút này, trong mắt người nhà họ Tống, Sở Trần như trở thành một người khác, ngồi trên sô pha, trên trán phát ra ánh quang.

“Nhà họ Tống sẽ không tiếp nhận một câu xin lỗi nhẹ nhàng, hoặc là nhà họ Hoàng tiếp tục phong sát, hoặc là …”

Sở Trầndừng một chút, “Thứ nhất, những tổn thất mà nhà họ Tống phải gánh chịu vì lệnh phong sát này,toàn bộ sẽ do nhà họ Hoàng gánh chịu.”

Ngay khi vừa nói xong, Tống Trường Thanh và những người khác không khỏi kinh hô lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 215


ĐiênlSỞ Trần tên ngốc này càng nói chuyện càng trở nên điên cuồng.

Nhà họ Hoàng đã lùi một bước dài, cái này truyền ra ngoài đã đủ để rung chuyển toàn thành phố.

Nhưng Sờ Trần, còn thấy vẫn chưa đủ.

Hắn còn muốn được voi đòi tiên.

Còn ngại không đủ! Nhà họ Hoàng làm sao sẽ gánh những tổn thất của nhà họ Tống?

Hơn nữa, tổn thất của nhà họ Tống lần này cũng không phải là một con số nhỏ.

Nhà họ Hoàng dựa vào cái gì sẽ đồng ý?

“Sở Trần.”

Tống Thiên Dương khóe môi đang run lên.

Hắn sợ rằng cái “không biết chừng mực” của Sở Trần sẽ hoàn toàn chọc giận nhà họ Hoàng.

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Dương trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Còn có điều kiện thứ hai sao?”

Nghe vậy, Tống Thiên Dương đột nhiên ngã ngồi trên sô pha.

Đầu óc hắn hoàn toàn hoang

mang.

Cảm giác như thế giới này đột ngột thay đổi.

Câu nói của Hoàng Dương đồng nghĩa với việc nhà họ Hoàng có thể đồng ý với điều kiện đầu tiên?

Hạ Bắc miệng mở lớn đến nỗi có thể nhét một quả trứng vịt, ngây người nhìn Sở Trần.

Hắn vắt hết óc suy nghĩ ra vô số khả năng, nhưng hắn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý nào.

Hồi lâu.

Ánh mắt Hạ Bắc nhìn chằm chằm vào Sở Trần, “Sao tôi càng ngày càng nhìn, Trần Ca dáng dấpcó chút giống Hoàng lão gia.”

Sở Trần,Tên công tử này có ý tứ, ngoại trừ mình là con ngoài giá thú của Hoàng lão gia, nếu không, nhà họ Hoàng không có lý do gì để nhượng bộ như thế này.

Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc và suy nghĩ xem nên tấn công từ bên trái hay bên phải để thổi bay đầu chó của Hạ thiếu gia.

“Điều kiện thứ hai đơn giản hơn rất nhiều.”

Sở Trần lúc này tạm thời phớt lờ Hạ Bắc, lạnh giọng nói: “ĐểHoàng Ngọcđăng báo hướngTống Thu xin lỗi, chuyện này liền qua đi.”

Bên ngoài trời đang mưa to.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 216


Trong phòng khách mọi người đều hóa đá.

Hoàng Ngọc, trước mặt toàn thành phố, đăng một lời xin lỗi trên báo.

Đây không chỉ là đền bù tiền bạc, mà còn là trước mặt cả thành phố, hướng nhà họ Tống nhận

thua.

Hoàng Ngọc thân là con trai cả của trưởng tử nhà họ Hoàng.

Sở Trần thế mà lại còn dám đề ra điều kiện điên cuồng như vậy, không sự nhà họ Hoàng sẽ lập tức nổi giận sao?

Vẻ mặt của Hạ Ngôn Hoanngốc trệ, cho dù hắn là người nhà họ Hạ ở Dương Thành, hiểu biết rộng, thường xuyên gặp sóng to gió lớn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như hôm nay.

Tống Thiên Dương cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình sắp ngừng đập.

Cậu con rể này, mỗi câu nói câu nào cũng kinh thiên động địa.

Lời nói cứ phải làm cho người ta kinh ngạc đến chấn động.

Sở Trần nói xong liền đặt điện thoại di động trở lại trên bàn, không vội mà bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần.

Giờ phút này, sự tự tin trên

ngườiSỞ Trần hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lỗ mãng lúc trước khi hắn trả lời điện thoại.

Nhà họ Hoàng không có ngay lập tực từ chối hoặc tức giận, điều này cho thấy rằng điều kiện của Sờ Trần đang được bên kia xem xét.

Làm sao anh ta làm được điều đó?

Đầu bên kia điện thoại, một lúc sau mới vang lên giọng nói của Hoàng Dương, “Điều kiện đầu tiên, tôi có thể đồng ý với cậu.”

Hoàng Dương nói, “Nhà họ Hoàng có thể thông báo hủy bỏ lệnh phong sát với nhà họ Tống, đồng thời,về phương diện hợp tác các hạng mục, sẽ cho nhà họ Tống nguồn tài nguyên tốt nhất, theo tôi nghĩ, đủ để bù đắp cho những tổn thất của nhà họ Tống trong những ngày qua. Còn điều kiện thử hai…”

Hoàng Dương dừng lại, sau đó trầm giọng nói, “Tôi có thể yêu cầu Tiểu Ngọc đến tận cửa và xin lỗi Tống Thu.”

Xin lỗi trên các tờ báo trên toàn thành phố, điều này tương

đương với việc lưu lại một dấu ấn nhục nhã sâu sắc.

Nhà họ Hoàng thật khó tiếp thu.

Tuy nhiên, những lời này của Hoàng Dương khiến mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Bồi thường tổn thất và tới tận cửa xin lỗi.

Nhà họ Hoàng đã có thể làm đến nước này! Đây đã là bày một dáng vẻ rất thấp.

Hạ Ngôn Hoan thậm chí còn có loại ảo giác, trong lần phong sát

này là nhà họ Hoàng phong sát nhà họ Tống, hay là nhà họ Tống phong sát nhà họ Hoàng?

Tại sao cuối cùng nhà họ Hoàng lại phải bồi thường và xin lỗi?

Điều này … quá mức hoang đường đi.

Hai tay của Tống Trường Thanh vẫn đang run, ông ấy vô cùng kích động.

Trước khi cuộc điện thoại này gọi đến, bọn họ vẫn còn đang lo lắng không biết nhà họ Tống có thể còn trụ được bao lâu.

Nhưng hiện tại, nhà họ Hoàng đã hứa sẽ bồi thường, đồng thời sẽ yêu cầu Hoàng Ngọc phải đến tận cửa nhà để xin lỗi.

Nếu tất cả những điều này trở thành sự thật, như Sở Trần đã nói, trận phong ba này, ngược lại sẽ là cơ hội lớn cho nhà họ Tống.

Với sự hỗ trợ và bồi thường của nhà họ Hoàng, nhà họ Tống sẽ sớm có thể trở lại hạng nhất lưu ở Thiền Thành.

“Sở Trần, còn không mau đáp

ứng đi!”

Tô Nguyệt vội vàng thúc giục, vì sợ Hoàng Dương giây lát sẽ hối hận mà đổi ý.

Sở Trần nói: “Thật có lỗi, Hoàng đại gia, tôi đưa ra điều kiện, không chấp nhận bất cứ cái gì có kè mặc cả.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 217


Nếu như ánh mắt có thể giết người, Sờ Trần đã bị chém thành tám mảnh rồi.

Thái độ hung hăng dọa người, không hề nhượng bộ của Sở Trần thậm chí ngay cả người trong nhà họ Tống cũng không nhịn được.

Tống Thiên Dươngvẻ mặt như khóc cầu xin, muốn mở miệng nhưng cổ họng lại bị chặn lại, chỉ có thể nhìn chằm chằm Sở Trần, hi vọng Sở Trần khi nhìn thấy sẽ thu mình lại.

Trong toàn bộ thành phố Thiền

Thành, ai dám nói ra những lời này với nhà họ Hoàng?

Đây hoàn toàn là muốn nhà họ Hoàng phải hạ thấp mình.

Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?

Trong mắt Tống Trường Thanh và những người khác, việc Hoàng Dương có thể đồng ý bồi thường tổn thất và để Hoàng Ngọc đến cửa xin lỗi đã là một kỳ tích.

Nhưng Sở Trần cảm thấy như vậy … vẫn còn chưa đủ.

“Sở Trần!”

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Dương không khỏi tức giận quát to một tiếng.

Thanh âm này giống như sấm sét, khiến Tống Thiên Dươngkhông tự chủ được rùng mình một cái.

ông cũng là người quen nhìn sóng gió, nhưng lúc này tim lại vô thức đập rất nhanh, thậm chí có cảm giác não mình như thiếu dưỡng khí, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

ông lo lắng rằng Hoàng Dương sẽ nổi giận, sau đó, tất cả những gì hắn ta đã hứa sẽ biến mất, nhà họ Tống sẽ phải hửng chịu một cuộc tấn công như sấm sét từ nhà họ Hoàng.

Tô Nguyệt tiếp tục nháy mắt với Tống Nhan.

Lúc này, e rằng chỉ có lời nói của Tống NhanthìSỞ Trầnmới để vào tai.

Tống Nhan nhìn Sở Trần.

Cô ấy không phát ra âm thanh.

Trong tiềm thức của Tống Nhan, cô vẫn tin tưởng rằngSỞ Trần có thể đã lường trước được tình huống này, vậy nên tất cả những diễn biến đã xảy ra vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của Sở Trần.

“Nếu ngươi làm sai, ngươi phải trả giá.”

Sở Trần không bởi vì một chút thay đổi cảm xúc của Hoàng Dương mà thay đổi thái độ, nhẹ giọng nói, “Tôi không có ý tứ là đang nhắm vào nhà họ Hoàng, bởi vì, theo suy nghĩ của tôi, thân phận của cậu ta không phải trọng

yếu.”

Nói cách khác, Sở Trần không có bất cử cái gì kinh sợ về thân phận của Hoàng Ngọc.

Hắn không nhắm vào nhà họ Hoàng, cũng không e ngạinhà họ Hoàng.

“Hơn nữa, không phải tất cả là doHoàng Ngọctự tìm sao?”

Sở Trần nói, “Cậu ta là người trưởng thành và nên trả giá cho những gì cậu ấy đã làm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 218


Đầu bên kia điện thoại, Hoàng

Dương rơi vào trầm mặc.

Thái độ của Sở Trần khiến hắn có phần bất ngờ.

Hắnhoàn toàn không nghĩ tới,Sờ Trần lại cường ngạnh đến mức không quan tâm đến thể diện của nhà họ Hoàng một chút nào.

Yêu cầu đích tôn trường tử nhà họ Hoàng phải xin lỗi trên một tờ báo, cái này không khác gì cho nhà họ Hoàng một cái tát, có chút khó chấp nhận.

Cho dù, toàn bộ chuyện đều là bởi vì Hoàng Ngọc mà ra.

Nhà họ Hoàng có niềm kiêu ngạo của một vị vua ở Thiền Thành.

Không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai.

Hoàng Dương có thể tưởng tượng Thiền Thành sẽ chấn động như thế nào nếu nhà họ Hoàngtuyên bố một lời xin lỗi trên mặt báo.

Bao nhiêu ánh mắt khác thường sẽ tập trung vào nhà họ Hoàng và nhà họ Tống.

“Sở Trần…”

Hoàng Dương đè nén lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Coi như là nhà họ Hoàng thiếu nợ cậu một cái ân tình đi.”

Nhà họ Tống có chút chết lặng.

Những lời nói của Hoàng Dương đã mang lại cho bọn họ quá nhiều rung động.

Sở Trần rõ ràng đang hùng hồ dọa người, nhưng Hoàng Dương, lại liên tiếp rút lui.

Vừa rồi một tiếng ‘Sở Trần’ tràn đầy sự tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là mạnh mẽ kiềm chế xuống.

Bây giờ lại một điều kiện nữa được bổ sung thêm vào.

Nhà họ Hoàng đã nhượng bộ lớn như vậy, vậy mà cuối cùng nhà họ Hoàng vẫn nợ Sở Trần một ân tình.

Sờ Trần trầm tư một hồi rồi nói: “Hoàng đại gia, vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rằng tôi không có nhằm vào thân phận củaHoàng Ngọc, vậy nên tôi không cần bất cứ ân tình gì cả. Chỉ cần cho tôi một đáp án là được, nếu nó thực sự đã có chỗ đắc tội đến nhà họ Hoàng, sẵn trong tay tôi có một bình rượu ngon, sau khi Hoàng

Ngọc đưa ra lời xin lỗi trên báo, tôi sẽ mang rượu tới cửa, cùng Hoàng lão gianâng ly một trận, coi như là bồi tội.”

Sở Trần nói xong, trực tiếp liền cúp điện thoại.

“Ta …” Tống Thiên Dươngmạnh mẽ đem một cái chữ này nuốt xuống, dù sao, lấy thân phận của hắn, thực sự không thích hợp nói ra hai chữ này.

“Sở Trần, cậu thật sự không chịu lùi một bước.”

Tô Nguyệtdáng vẻ như sắp khóc,

“Mọi chuyện có thể dễ dàng thương lượng.”

“Tôi trước mặt Tiểu Thuđã hứa rằng Hoàng Ngọc sẽ đưa ra lời xin lỗi trên báo.”

Sở Trần nói.

Tô Nguyệt cau mày ủ rũ, “Ta nghĩ Tiểu Thu cũng có thể chấp nhận việcHoàng Ngọc đến cửa xin lỗi là quá đủ rồi.”

“Mẹ vợ à, người đừng lo.”

Sở Trần cười, “Nhà họ Hoàng sẽ đáp ứng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 219


Tô Nguyệt nội tâm đau xót, cô không cần Sở Trần gọi một tiếng mẹ, chỉ cần Sở Trần chịu nghe lời khuyên là được rồi.

Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?

Nhà họ Hoàng không thể nào chấp nhận cúi đầu như vậy được.

“Cha.”

Sở Trần nhân tiện muốn an ủi Tống Thiên Dương một chút.

Tống Thiên Dương quay đầu đi, không có nghe.

“Sờ Trần, tôi thực sự rất tò mò, cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?”

Hạ Ngôn Hoan nhìn chằm chằm Sở Trần, nếu cuộc điện thoại của Hoàng Dương không phải chính tai hắnnghe thấy, e rằng toàn bộ thành phố Thiền Thànhcũng sẽ không ai tin vào điều này.

Thái độ của nhà họ Hoàng chưa bao giờ cúi thấp như vậy.

“Thành thật mà nói, tôi không làm gì cả.”

Sở Trần nói, ‘Toàn bộ từ đầu đến cuối đều chì là một mà kịch mà nhà họ Hoàng tự mình biên kịch và đóng vai chính. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Hoàng biến đổi các loại lựa chọn mà thôi.”

Hạ Ngôn Hoan sững sờ.

Trên thực tế, Sở Trần xem như là thật không có làm gì.

Nhà họ Hoàng, trong gian phòng.

Bầu không khí đông cứng lại.

Hoàng Giang Hồng nghe rõ từng lời từng chữ của Sở Trần.

ông thực sự không ngờ rằng thái độ của Sở Trần lại cứng rắn như vậy.

Tại buổi lễ đoạt Thanh và bữa tiệc tối diễn ra sau đó, Sở Trần cho Hoàng Giang Hồng cảm giác rằng hắn có một sự tự tin trong xương tủy, đồng thời hắn cũng là một thanh niên khiêm tốn.

Nhưng bây giờ, ngay cả Hoàng Giang Hồng cũng phải cảm thấy kinh ngạc với sự biến sắc mà Sở Trần đã thể hiện.

Thanh niên này ngay khi vừa ra tay đã rất lăng lệ, ngay cả khi đối mặt với nhà họ Hoàng cũng không hề do dự, rụt rè.

Yên tĩnh trong giây lát.

Hoàng Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Hoàng Giang Hồng nhắm mắt và

nghỉ ngơi.

Hoàng Dương đi ra ngoài mà không hỏi ông, điều này cho thấy trong lòng Hoàng Dương đã có quyết định rồi.

Ngoài cửa phòng.

Nhìn thấy Hoàng Dương đi ra, Hoàng Ngọc đang quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, “Cha, chuyện gì xảy ra? Tại sao ông nội lại tức giận như vậy.”

“Quỳ xuống!”

Hoàng Dương một bụng hỏa khí

đang không được phát tiết ra ngoài, trông thấy Hoàng Ngọc, quả thực liền giống như là nhìn thấy một cái bao cát di động, lúc này giận dữ mắng mỏ lên, đồng thời nhịn không được lại vung một bàn tay, đánh cho Hoàng Ngọc hai mắt nổi đom đóm.

Hoàng Ngọc lại một lần nữa quỳ bịch trên mặt đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom