Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Chương 100





Trong võ quán, thêm vài người bước ra.
“Quán chủ.”
“Hôm nay thật trùng hợp, quán chủ cũng ở đây.”
“Cái gì màTriệu Sơn, chọn thời
điểm cũng không tốt a.”
Rất nhiều đệ tử của Võ quán Vinh Diệu Quyền hai mắtđều sáng rực, vô cùng kích động và mong chờ nhìn về phía trước.
“Chú Hân.”
Vinh Đông bước tới.
Quán chủVõ quán Vinh Diệu Quyền, Vinh Hướng Hân.
Vinh Hướng Hân gật đầu, lập tức nhìn về phía Triệu Sơn, liếc mắt lạnh lùng, “Võ quán Vinh Diệu Quyền không phải là nơi ngươi có thể ngông cuồng.”
“Quán chủ của Võ quán Vinh Diệu Quyền!”
Đôi mắt Tống Nhan bất giác mờ to mấy phần, “Nghe nói ông ta là cao thủ được xếp hạng ờ Thiền Thành.”
“Đi thôi.”
Sở Trần đưa Tống Nhan ra ngoài, “Không có gì để xem nữa

rôi.
Tống Nhan không do dự, đi theo Sở Trần ra khỏi Võ quán Vinh Diệu Quyền.
Sau khi lái xe đi, Tống Nhan vẫn có cảm giác như đang ở trong mơ.
Cô cứ tưởng mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách quá trùng hợp như vậy.
“Nghĩ không ra, đầu óc của anhvẫn là tỉnh táo.

Biết sau khi quán chủ Võ quán sau khi đánh
bại Triệu Sơn sẽ không để chúng ta đi.”
Tống Nhan nói.
“Hắn đánh không lại.”
Sở Trần lắc đầu, “Anh rời đi bởi vì, thật sự là không có gì đáng xem.”
Sờ Trần thở dài, “Bà xã, anh thật sự biết đánh nhau, nếu như sớm biết người quán chủ này thực lực không thể chịu nổi, anh còn lười nhác tới phá quán.”
Tống Nhan,”…”
Võ quán Vinh Diệu Quyền.
Oanh! Một thân ảnh ngã bay ra ngoài.
Toàn bộ Võ quán Vinh Diệu Quyềnlặng ngắt như tờ, hoàn toàn im lặng.
Người bị đánh bại không ngờ lại là quán chủ của Võ quán Vinh Diệu Quyền, Vinh Hướng Hân.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào một người.
Bắc quyền Triệu Sơn.
Triệu Sơn đi đến trước mặt Vinh Hướng Hân, nhẹ nhàng lắc đầu, “Đây là ngày đầu tiên ta đến Thiền Thành.

Vinh Diệu Quyền võ quán là nhà thứ nhất, nhưng chắc chắn sẽ không phải là võ quán cuối cùng.”
Vẻ mặt của Triệu Sơn có chút trầm ngâm, “Cái bảng hiệu võ quán này ta sẽ mang đi.

Sau một thời gian, ta sẽ tổ chức một buổi triển lãm các bảng hiệu của các Võ quán, để cho mọi người thấy được Nam quyền của các ngươi đến tột cùng yếu như thế nào.”
Tống Nhan lái xe về nhà, cô

không tin những gì Sở Trần nói, quán chủ Võ quán Vinh Diệu Quyền lại không phải là đối thủ của người kia được.
Hai người đi ngang qua khu vực mai hoa thung, một con sư tử nhảy xuống, Tống Thu mồ hôi nhễ nhại, “ông nội nói, bữa tối hôm nay của gia đình sẽ được dọn ra đúng vào lúc bảy giờ.

Nhân tiện …”
Tống Thu liếc nhìn Sở Trần, “Ông nội đặc biệt nói, Sở Trần, anh cũng có thể tham gia yến tiệc gia đình.”
Sở Trầnnhẹ nhàng híp mắt cười.
Mỗi tháng sẽ có một hoặc hai bữa tiệc linh đình trong nhà họ Tống, nhưng hắn chưa bao giờ có tư cách tham gia.
Lần này, cũng là vì cho Hạ Bắc mặt mũi.
Dù sao, hắn còn đang sở hữu một bức chữ do Hạ Bắc viết nhưng được ký tên bởi Sở Trần, trong mắt lão gia tử, bức chữ này có cơ hội cao được chọn làm ‘Thanh’ của cuộc thi đoạt Thanh tại Kim Than Thành.
Tống Nhan vừa định rời đi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, “Đúng rồi, Tiểu Thu, lúc chúng ta trở về, có đi ngang qua Võ quán Vinh Diệu Quyền, thấy bên ngoài có rất nhiều người tụ tập vây xem.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu có thể đi nghe ngóng xem thế nào.”
“Cái này thì quá đơn giản.”
Tống Thu bỏ đầu sư tử xuống, đi tới ghế bên cạnh, cầm điện thoại lên, “Em ở trong hội nhóm về các Võ quán Thiến Thành, nếu có tin tức gì của Võ quán Vinh Diệu Quyền, trong nhóm nhất định sẽ
có người thảo luận…”
Giọng Tống Thu đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt.

“Võ quán Vinh Diệu Quyền bị người tới phá quán, Quán chủVinh Hướng Hân đích thân ra taycũngđã bị đánh bại.”
Tống Thu kêu lên, “Khi đối thủ bỏ đi, hắn ta cũng đồng thời lấy đi bảng hiệu của Võ quán Vinh Diệu Quyền và thả lại lời tuyên chiến, hắn sẽ thu tất cả các bảng hiệu Võ quán của Thiền Thành đẻ mở một cuộc triển lãm … Chết tiệt, thật quá kiêu ngạo.”
Tống Thu tức giận và nắm chặt tay lại, “Tự xưng cái gì Bắc Quyền Triệu Sơn, trước mặt mọi người còn tuyên bố Nam Quyền là rác rưởi.”
Tống Thutừ nhỏ đã theo quyền quán sư phó học võ.

Trong lòng hắn, hắn chính là một thành viên của Quyền quán Thiền Thành, thậm chí còn là một đại diện của Nam Quyền.
Bây giờ quyền quán Thiền Thành đã bị làm nhục,tôn nghiêm của Nam Quyềnthì bị chà đạp.
“Tên Triệu Sơn sống ờ đâu? Tìm
hắn tính sổ đi.”
Tống Thu gửi một tin nhắn trong nhỏm.
“Ngày mốt sẽ là lễ khai trương Kim Than Thành.

Sự tình lớn bé gì, hãy để sau buổi lễ hẵng bàn.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Chương 101





Tống Nhan nhìn Tống Thu, cáu kỉnh nói, “Thực lực người đó rất mạnh, Tiểu Thu, cậu không thể đi chiến đấu một cách mù quáng được.”
Tống Thu liếc nhìn tin tức của nhóm, thần sắc không cam lòng, cũng đành chịu, “Dù giờ em có
muốn đi sinh sự cũng không được nữa rồi.

Võ sư Lôi Đại Đồng của Võ quán Bôn Lôi Quyền đã lên tiếng, đối phương đãđại biểu Bắc Quyền mà đến, chúng ta là Thiền Thành Quyền quán, sẵn sàng nghênh chiến.

Đi vây giết người khác ở địa bàn của chúng ta, lấy nhiều đánh ít, ngược lại sẽ làm cho người khác coi thường Nam Quyền chúng ta, hơn nữa, sư phụ Lôi Đại Đồng cũng đã nói,Triệu Sơn được hoan nghênh đến Võ quán Bôn Lôi Quyền bất cứ lúc nào.”
“Trong cuộc thi Múa sư tử Kim Than Thành, Thiền Thành có
nhiều Võ quánsẽ cử đại diện tham gia.”
Sở Trần nói, “Trước khi cuộc thi múa SU’ tử đoạt Thanh kết thúc, sẽ có sấm sét mưa giông, vì vậy sẽ không có ai thực sự đi tìmTriệu Sơn gây phiền phức.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Trên đường về, cô không tin lời phân tích của Sở Trần, nhưng kết quả đúng như dự đoán của Sở Trần.
Quá chính xác.
“Tiểu Thu, cậu tập luyện sao rồi?”
Tống Nhan đột ngột hỏi.

Tống Thu liếc nhìn mấy cái đầu sư tử trên mặt đất, “Nghe nói ngày mốt số lượng sư tử tranh tài là hơn một trăm con.

Một trăm con sư tử tranh giành, cuộc cạnh tranh đương nhiên rất lớn.

Luận thực lực,em khó mà thắng được, chỉ có hy vọng tranh thủ lúc hỗn loạn thủ thắng.”
Tống Thu không có đủ tự tin về thực lực, nói xong liền cảm thấy có chút bất lực.
Tận dụng sự hỗn loạn để giành chiến thắng, nói thì dễ hơn làm.
Tống Nhan nhìn Sờ Trần, “Tôi hối
hận rồi.”
Tống Thu tò mò, “Chị hối hận cái gì?”
“Anh ta mượn Hạ Bắc một triệu, đánh cược cậu thắng.”
Tống Nhan không khỏi tức giận mở miệng, tên ngốc này quả là bại gia.
Tống Thu miệng đột nhiên mở to.
Sở Trần cười, “Tiểu Thu, cậu có muốn lấy 100.000 tệ của mình để đánh cuộc và lấy lại hai triệu mang về không?”
“Quên đi.”
Tống Thu run lên, anh không có đủ tự tin.
“Cứ yên tâm mà đi tranh tài.”
Sở Trần vỗ vỗ vai Tống Thu, “Đừng quên, sau lưng còn có tam tỷ phu hỗ trợ cậu.”
Tống Thu, “…”
Bữa tiệc nhà họ Tống.
Hai bên bàn dài chia ra thứ tự là hai anh em Tống Thiên Dương và Tống Mục Dương cùng con
cháu của họ.
Hai bên không có giao tiếp gì với nhau.
Đối diện với Tống Khánh Bằng, Sở Trần tình cờ đang ngồi đây, Tống Khánh Bằng nghiến răng tức giận nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Kể từ khi Sở Trần rót nước Bạch Gia cho hắn uống, liên tiếp những điều xui xẻo đã xảy đến với hắn ta.
Tống Khánh Bằnghận không thểmột tay đánh ngãSỞ Trần
xuống đất.
Nhưng hắn không làm được.

Chỉ có thẻ một mực nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt của Tống Khánh Hạc thỉnh thoảng lại quét về phía Tống Nhan, từ sự việc Hắc Vu Linh Xà, hắn ta một mực nghi ngờ rằng Tống Nhanchắc hẳn đã báiTrương đạo trường làm sư phụ của mình.
Thậm chí, anh còn nghi ngờ rằng Trương đạo trưởngcăn bản không hề rời đi.
Tống Mục Dương một nhà vô cùng ảm đạm.
Họ vẫn chưa bước ra khỏi bóng tối vì đã xúc phạm Hoàng Ngũ gia tại khách sạn Hoàng Đình.
Ngược lại, Tống Thiên Dương đang có tâm trạng rất tốt, nhà họ Diệp nối lại quan hệ hợp tác ba bên và tiến triển khá thuận lợi.
Chế dược Bắc Trần của Tống Nhan, sẽđể cô ấy tự tung tự tác, miễn là cô ấy kiểm soát tốt tài chính là được.
Quan trọng nhất,Tống Mục
Dương một nhà đã xúc phạm đến nhà họ Hoàng, đây chắc chắn là tin vui nhất đối với gia đình họ.
“Ông nội đến rồi.”
Mọi người đứng dậy.
Tống Trường Thanh đi tới và ngồi xuống ghế chủ tọa của chiếc bàn dài.
Nhìn hai con trai đang ngồi hai bên trái phải, Tống Trường Thanh trong lòng thờ dài.
Tống gia gia quy, vị trí gia chủ
phải là người có năng lực chiếm cứ.
Ông không biết hai người con trai đang đánh nhau kịch liệt, nhưng điều này là khó tránh khỏi.
“Thiên Dương, Mục Dương, các con có thể cho cha biết tình hình chi tiết về các dự án của công tỵ mà các con đang chịu trách nhiệm trong tháng này.” Tống Trường Thanh nói.
Tống Thiên Dương gật đầu, “Những dự án khác màcon chịu trách nhiệm, mọi chuyện vẫn bình thường.

Còn vừa mới hôm nay,

con chính thức nối lại hợp tác ba bên với nhà họ Diệp và tập đoàn Vinh thị.

Dự án này có thể mang lại lợi nhuận lớn cho nhà họ Tống.

Ngoài ra…..”
Giọng điệu của Tống Thiên Dương dừng lại, “Kế hoạch về ngành dược trước đây cũng đã có bước đột phá lớn.

Chúng ta đã hợp tác thành công với gia đình nhà họ Hạ ở Dương Thành.

Dự án này do Tống Nhan toàn quyền phụ trách.”
“Tôi nghe nói, Tống Nhan cũng đã chọn tòa nhà Kim Than làm vãn phòng của công ty chế
dượng Bắc Trần.

Thật là can đảm lắm.”
Tống Mục Dương cười, “Không ngờ lần đầu tiên cháu gái tiếp quản dự án của gia đình, cô ấy lại có dũng khí lớn như vậy.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Chương 102





Lông mày Tống Trường Thanh hơi nhíu lại, ánh mắt hướng về phíaTống Nhan, “Nhà họ Hạ nói sao?”
“Người đại diện của nhà họ Hạ, Hạ Ngôn Hoan tiên sinh nói rằng tòa nhà Kim Than cũng là sự lựa chọn đầu tiên của ông ấy.” Tống Nhan đáp.
“Hạ Ngôn Hoan?”
Tống Trường Thanhcó chút ngoài ý muốn, sau đó liền nở nụ cười, “Nhà họ Hạ là hổ của Dương Thành, cho dù là ờ Thiền Thành, cũng phải chọn đỉnh núi cao mà ở nha.”
Sau khi Tống Thiên Dương và Tống Mục Dương đều đã báo cáo xong, Tống Trường Thanh chuyển chủ đề, “Mọi người đều biết rằngvào ngày mốt sẽ diễn ra lễ khai mạc Kim Than Thành, đối với Thiền Thành mà nói, đó là một cơ hội phát triển.

Vì vậy, cuộc thi múa sư tử đoạt Thanh,
tất cả các gia tộc lớn đều muốn tranh giành nó, muốn một lần đoạt Thanh.”
Tống Trường Thanh liếc nhìn Tống Thiên Dương, sau đó lại nhìn Tống Mục Dương, chậm rãi nói, “Ngày mốt, điều cha muốn thấy là hai con sư tử của nhà họ Tống hãy cùng nhau hợp tác, lấy đoạt Thanh làm trọng”.
Hết thảy, lấy đoạt Thanh làm trọng.
Tống Thiên Dương đương nhiên hiểu ý của cha mình, lập tức gật đầu, “Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thu đã rất chăm chỉ luyện tập.Đuôi sư tử là một đệ tử rất mạnh của Quần Anh quyền quán, hai người phối hợp rất ăn ý,ngày hôm sau vào buổi lễ đoạt Thanh, Tiểu Thu nhất định sẽ nỗ lực và cố gắng hết sức.”
“Hai anh em Khánh Ưng và Khánh Hạc chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Tống Mục Dương nói, nhìn Tống Thiên Dương với một nụ cười, “Tôi đề nghị, ngày mốt tranh tài, hãy để cho hai anh em Khánh Ưng và Khánh Hạc chịu trách nhiệm ngăn chặn những con sư tử khác,Tiểu Thu chịu trách nhiệm đi lên đoạt Thanh.”

Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, ngay cả Tống Thu cũng không khỏi sững sờ.
Hắn dù không có liên hệ với chuyện gia tộc như thế nào, nhưng hắn cũng biết được buổi lễ đoạt Thanh là cơ hội cực lớn để thể hiện bộ mặt của bản thân.
Gia đình nhà Tống Mục Dương thế mà chủ động nhượng bộ.
“Được, ta rất mong đợi màn biểu diễn của mọi người.”
Tống Trường Thanh nói một cách mạnh mẽ, sau đó nhìn về phía Sở Trần, “Ngày mốt, Sờ Trần cũng chú ý đến hình tượng của mình.

Bức chữ mà thiếu gia Hạ Bắc đã viết, có cơ hội rất lớn được chọn làm ‘Thanh’ treo trên đỉnh.”
Tống Khánh Bằng nhìn Sở Trần với vẻ ghen tị.
Hắn đã nghe nói Thiếu gia Hạ Bắc đích thân viết bức chữ đưa cho Sở Trần tham gia sự kiện với danh nghĩa Sở Trần.
Thật không hổ là Sở Tiểu Mật.
Hạ Bắc thiếu gia đâycũng sủng ái hắn quá mức đi.
Sau bữa tối.
Gia đình Tống Thiên Dương trở về biệt thự của gia chủ, vợ chồng Tống Vân và Tống Tình đều đang đợi.
Họ là những phụ nữ đã có gia
đinh cho nên không đủ điều kiện để tham dự buổi họp mặt gia đình.
Sở Trần thi khác, dù địa vị con rể ở nhờ có thấp đến đâu, anh ta cũng là người nhà họ Tống.
“Ý của Tống Mục Dương là gì?”
Lâm Tín Bình không khỏi sững người sau khi nghe được nội dung cuộc họp, “ông ta vậy mà thực sự đã nhượng bộ, cho Tiểu Thu một cơ hội đề đoạt Thanh?”
“Chẳng lẽ là tự biết bản thân không có cơ hội đoạt Thanh, dứt
khoát nhượng bộ, trước mặt lão gia tử muốn biểu hiện một phen?”
Chu Kiếm suy đoán.
“Cuộc cạnh tranh sắp tới chắc chắn là rất khốc liệt.

Không ai có thể có 100% cơ hội chiến thắng.”

Tống Thiên Dương nói, “Nói không chừng thật sự có ngựa ô nổi lên và chiến thắng trong hỗn loạn.

Loại tỷ lệ này không phải là không có.

Dù sao, cũng chỉ là cố gắng đoạt Thanh, chứ không phải đánh bại tất cả.”
“Tiểu Thu, sân khấu khi đoạt
Thanh có hơi cao.

Khi leo lên, hãy cẩn thận.”
Sở Trần đột ngột nói, “Họ chủ động nhượng bộ, nói không chừng, là sợ bị ngã xuống.”
“TốngKhánh Ưng, cũng giống như Tiểu Thu, đều đã tập luyện võ thuật tại Quần Anh quyền quán từ khi còn nhỏ, thậm chíthực lực của hắn còn tốt hơn Tiểu Thu, còn về TốngKhánh Hạc, tôi nghe nói, trước đó mấy năm cũng đã đi tầm sư học đạo, ba năm trước mới trở về nhà.”
Lâm Tín Binh chế nhạo, lạnh lùng
nhìn Sở Trần, “Bọn họ sẽ sợ ngã sao?”
“Sở Trần, nếu là cậu, thậm chí còn không có can đảm để leo lên.”
Chu Kiếmnhịn không được trêu tức.
“Có lẽ là bởi vì đã xúc phạm Hoàng ngũ gia, Tống Mục Dương một nhà không dám quá chói mắt trong buổi lễ đoạt Thanh.”
Tống Tình đột nhiên phán đoán.

“Sở Trần, anh vừa rồi là có ý gì?”
Tống Nhan không khỏi hỏi, cô cảm thấy được trong lời nói của Sở Trần có ẩn ý gì đó.
Sở Trần nở nụ cười, “Vì bọn họ không sợ ngã, vậy nên bọn họ có lẽ muốn nhìn thấy Tiểu Thu ngã.”
Đồng tử của Tống Nhan co rút lại.
Khi nhìn xuống từ Tòa nhà Kim Than, điểm cao nhất của vị trí đoạt Thanh là hơn mười mét.
“Tiểu Thu, bất kể thế nào, cậu phải nhớ rằng an toàn là trên hết.” Tống Nhancán dặn.
Tống Thu mỉm cười, “Đừng lo lắng, trong lòng em đã biết rõ.”
Ngày hôm sau, Tống Nhan không có ra ngoài xử lý công việc chuẩn bị chế dượng Bắc Trần, trọng tâm của toàn bộ Thiền Thành đều tập trung ở một chỗ, Kim Than Thành.
Lễ khai trương Kim ThanThành có thể được coi là một sự kiện lớn ở Thiền Thành.
Mọi người đều đang chú ý, suy cho cùng, việc khai trương Kim ThanThành rất có thể khiến cơ cấu kinh doanh của Thiền Thành
thay đổi.
Cùng thời điềm lại trùng với sinh nhật lần thứ 80 của lão gia tửnhà họ Hoàng, toàn bộ Thiền Thànhđều đang cẩn thận chuẩn bị chúc phúc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Chương 103





Trong phòng, Sở Trần cầm bút chạm vào chu sa trong tay, nhìn chằm chằm tờ giấy bùa màu vàng trên mặt bàn.
Một lúc sau, Sở Trần đặt bút xuống, thở dài nói: “Bỏ đi, ta không muốn bị phong ấn thêm năm nám nữa đâu.”
Sở Trần vẫn muốn thử nghiên cứu trấn hồn phù.
Năm năm trước đi đọc con đường, chính vì quá ngây ngốc nghiên cứu Trấn Hồn Phù mà anh đã bị xe của Tống Nhan đâm phải, cuối cùng linh hồn của anh đã bị Trấn Hồn Phù phong ấn.
“Giấy làm bùa bằng chu sa của Tinh La Môn chất lượng thật tốt, giá cả cũng khá hợp lý.”
Sở Trần cầm tờ giấy bùa trong tay lên, vẻ mặt chợt giật mình, “Hình như lá còn chưa đưa tiền?”
Sở Trần nhớ lại.
“Dù sao cũng là đồ tử đồ tôn của Thất sư đệ, ta đây là sư tồ… vẫn là nên đi đưa tiền đi.”
Sở Trần đứng dậy mở cửa phòng.
“Tôi vừa định đi tìm anh.”
Tống Nhan đi tới.
Sở Trần nói: “Bà xã, có chuyện gi vậy?”
“Ông nội nói, ngày mai anh phải
ăn mặc đẹp hơn một chút.”

Tống Nhan nói, “Anh đi ra ngoài cùng tôi, tôi dẫn anh đi mua một bộ đồ.”
“Vừa vặn, anh cũng đang muốn đi ra ngoài.

Đi thôi.”
Sở Trần nở nụ cười.
Tống Nhan lái xe đi ra ngoài, Sở Trầnthản nhiên ngồi ở ghế phụ.
Sở Trần không tính đi thi lấy bằng lái xe.
Vợ hắn có trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, còn hắn có trách nhiệm làm đẹp.
Sở Trần đột nhiên cảm thấy,có tâm tư muốn ăn bám.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Tống Nhan hỏi.
“Hôm trước anh quên đưa tiền khi ra ngoài mua đồ, bây giờ anh qua đó trả tiền.”
Sở Trần chỉ đường cho Tống Nhan, xe nhanh chóng lái vào con phố cổ.
Cuối con phố cổ.
Tống Nhan xuống xe, hai mắt mở to, đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần, “Anh tới đây mua cái gì?”
“Không phải anh nói cho em biết
rồi sao, anh muốn vẽ một vòng tròn để nguyền rủa cả nhà Tống Mục Dương.

Tới đây để mua một chút đồ vật, cũng là gia tăng hiệu quả nghi thức.”
Sở Trần trả lời.
Tống Nhan liếc nhìn Sờ Trần, sau đỏ nhìn thoáng qua cửa hàng cũ nát này, trong lòng có chút tim đập nhanh.
Đi theo Sờ Trần đi vào, trong lòng cũng có cảm giác phong trần.
Sở Trần liếc nhìn đống tạp vật trên mặt đất, “Tiểu cô nương, ta
lại tới.”
Đống tạp vật đột nhiên bay lên, Tống Nhan kinh ngạc thốt lên.
Cô gái không lo lắng ngẩng đầu lên, với khuôn mặt đơn thuần thuần khiết, ánh mắt tức giận vừa sắp nổi lên, nhìn thấy Tống Nhan bên cạnh Sở Trần, cô vội vàng đứng lên với nụ cười vô tội trên mặt, “Tỷ tỷ xinh đẹp à, tôi xin lỗi, không làmchị hoảng sợ chứ.

Tôilà chủ của cửa hàng này, tên tôi là Vô Ưu.”

Tống Nhanlấy lại tinh thần, “Tôi không sao.”
Tống Nhanngược lại là không nghĩ tới, chủ nhân của cửa hàng âm u này, vậy mà là một tiểu cô nương nhìn ngây thơ lương thiện vậy.
“Vô Ưu.”
Sờ Trầnđọc cái tên bình phẩm, liếc nhìn cô gái và cười nhẹ, “Tiểu cô nươngkhông lo thế sự.”
Sau khi Sở Trầntính tiền đồ mua lần trước, anh bước ra ngoài cùng với Tống Nhan.
“Bà xã, đợi anh một chút.”
Sở Trần đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền đi trở lại cửa hàng cũ kia.
Vô ưu vừa cầm sách vừa định ngồi xuống, thấy Sở Trần đã đi rồi trờ về, lập tức nhìn chằm chằm Sở Trần, “Ngươi ngược lại khá thông minh.

Mang theo một tỷ tỷ xinh đẹp tới đây.

Nếu không, cho dù ngươi là tới mang tiền trả, lão bản cũng sẽ đánh ngươi một trận.”
Sở Trần sững sờ nhìn Vô Ưu, thở dài nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, nói chuyện phải ôn nhu một chút, Tiểu Vô Ưu, ngươi có giấy bút không?”
sắc mặt Vô ưu tối sầm lại, tên ngốc này vậy mà gọi mình là Tiểu Vô ưu?
“Anh lấy giấy bút để làm gì?” Vô ưu hỏi.
Sở Trần đã tự mình tìm giấy bút, bắt đầu ghi ghi viết viết, đưa cho Vô ưu, “Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi.

Nếu có rắc rối, hãy liên hệ với tôi.”

Trước khi xuống núi, Thất sư đệ cũng đã nói qua về Tinh La Môn của hắn, hy vọng nếu Sở Trần gặp phải, sẽ chiếu cố một chút.
Vô ưu nhìn Sở Trần ánh mắt có chút không nói nên lời.
Tên này đi tới đi lui thật sự là chì muốn để lại địa chỉ và số điện thoại, để mình nếu gặp phiền phức thì đi tìm hắn?
Hắn có năng lực này sao?
Vô ưu đột nhiên nhớ tới lần trước khiSỞ Trần đến, hắn ta đã tự xưng là sư tổ của mình.
“Vì cái gì?”
Vô Ưu đột nhiênhỏi một tiếng.
Sở Trần cười, “Ta là Sư tổ của cô, giúp cô cũng chỉ là chuyện tiện tay làm thôi.”
Vô Ưu cầm lấy tờ giấy Sở Trần vừa viết, vò thành một cục, ném vào thùng rác, cười nhìn Sở Trần, “Nếu như không phải vì nể mặt tỷ tỷ xinh đẹp kia, lão bản nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Ba bốn lần đều nhận là sư tổ của mình, rõ ràng là muốn cưỡi lên đầu mà.
Sở Trần nhìn Vô Ưu, đột nhiên cầm giấy bút lên, lại bắt đầu viết, sau đó đưa cho Vô U’u, “Tờ giấy
này chắc chắn cô sẽ không vứt bỏ đâu.”
Sở Trần xoay người đi ra ngoài.
“Đồ ngốc.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Chương 104





Vô Ưu tà mị liếc nhìn tờ giấy, thân thể đột nhiên chấn động, đứng thẳng người, tay kia vẫn đang cầm quyển sách, đột nhiên liếc nhìn nội dung trong sách.
Lúc này, giọng nói của Sở Trần từ bên ngoài vọng vào, “Lần trước tới conđang đọc tới trang này.

Bây giờ, con là đang gặp phải binh cảnh, đây chẳng quachỉ
là một tiểu linh phù thôi, sư tổ đã viết tất cả mấu chốt đề phá giải nó rồi.

Tiểu Vô Ưu,tư chất của con không tốt, con cần phải cố gắng hơn nữa để bù đắp những khuyết điểm của minh.”
Giọng của Sở Trần đã dần nhỏ đi.
Thiếu nữ Vô Ưu đã hoàn toàn đắm chìm trong vài phần nội dung này.
Sở Trần trở lại xe.
Tống Nhan liếc anh ta một cái, không hỏi nhiều, khời động xe
chạy về phía trung tâm thương mại.
Cô không quên mục đích hôm nay ra ngoài là để mua cho Sở Trần một bộ quần áo tử tế.
Trong cửa hàng cũ kia.
Không biết đã qua bao lâu, thiếu nữVô Ưu đột nhiên kêu lên một tiếng cảm thán, vô cùng kích động.

Một lão giả tóc trắng cầm gậy trong tay xông ra, “Vô Ưu, có chuyện gì vậy?”
Vô ưu nhảy dựng lên, “ông nội, con đã hiểu thấu Tiểu linh phù rồi!”
Hai mắt lão giả tóc trắng sáng lên, lúc này cười haha, “Con không hổ là người được Môn chủ khen ngợi là thiên tài, Vô Ưu, ông nội đối với con đặt kỳ vọng rất lớn, có thể tương lai một ngày nào đó, con có thể vào Cửu Huyền Môn!”
Đôi mắt ông già tóc trắng sáng rực.
Vô Ưu sửng sốt, “ông nội, nếu con tiến vào Cửu Huyền Môn,
con có còn là đệ tử của Tinh La Môn sao?”
Nghe vậy, lão giả tóc trắng cười nói: “Cửu Huyền Mòn, Thiên hạ đệ nhất kỳ môn, nó đại biểu không chỉ là một môn phái, mà nó là một thánh địa.

Bước vào Cửu Huyền Môn có nghĩa là bước vào điện đường của Kỳ môn.

Năm mươi năm trước, người khai phái Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn, đã bái nhập Cửu Huyền Môn.

Trong nãm mươi năm qua, đệ tử của Tinh La Môn có thể tiến vào Cửu Huyền Môn, không quá năm người.”
“Cái gi!”
Vô ưu kêu lên, trợn tròn mắt.
“Trung bình một năm đến một người cũng không có?”
“Chính xác.”
Lão già tóc trắng nói, “Hơn nữa, nếu con có thể tiến vào Cửu Huyền Môn, có lẽ con cũng chưa chắc được bái cao nhân của Cửu Huyền Môn.

Đại đa số bọn họ chỉ có thể vào Cừu Huyền Môn lĩnh hội học tập một thời gian thì phải rời đi.”
ông lão tóc trắng xúc động nói, “Chân chính là người củaCửu Huyền Môn,thân phận vô cùng tôn quý.”
“Vừa rồi người kia chẳng lẽ là…? »»
Vô Ưu đột nhiên lẩm bẩm một mình.
“Người nào?”
Ông lão tóc trắng hỏi.
Vô Ưu đưa tờ giấy tới, “Vừa rồi có người chỉ điểm cho con, cho nên con có thể hiểu thấu đáo
Tiểu linh phù.”
Lão già tóc trắng cầm lấy một lúc, không khỏi tán thưởng, “Thật là tuyệt vời! Vậy mà đối với việc lý giải Tiểu linh phù, có thể có cách lý giải thông minh khác.Vô Ưu, tại sao con không giữ vị tiền bối này lại?”

Vô Ưu, “…”VÔ Ưu quay người, đi đến phía thùng rác, chần chừ một lúc, còn muốn tự tát vào mặt, lúc đó mình lại ném tờ giấy vào thùng rác.
Vô Ưu tìm thấy mảnh giấy lúc đầu Sở Trần viết, “Đây là thông
tin liên lạc của hắn.”
Lão già tóc trắng xem qua, đồng tử co rụt lại, “Nhà họ Tống? Trương Đạo Trưởng không phải đã rời khỏi nhà họ Tống rồi sao?”
“Không phải Trương Đạo Trưởng, là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi.”
Vô Ưu đột nhiên nói, “Chắc hẳn là đồ đệ của Trương Đạo Trưởng.”
Lão già tóc trắng cũng đồng ý với suy đoán của Vô Ưu,“Trương Đạo Trường đã ở trong Nhà họ
Tống năm năm, thu nhận một đệ tử, cũng không lạ.”
“Hừ, xem như là đệ tử của Trương Đạo Trưởng, cũng không thể nói là sư tổ con.”
Vô Ưu hừ nhẹ.
“Hahaha, thanh niênthiên tài Kỳ Môn, có chút khí thịnh, trêu chọc một chút, cũng là bình thường.”
Lão già tóc trắng cười, “Nếu như Vô Ưunhà chúng ta không phục, nếu lần sau gặp lại, con hãy so tài phân cao thấp với hắn là được.”
Vô ưu nhìn thoáng qua nét chữ trên trang giấy, rải rác vài câu lý giải của Tiểu Linh phù cho thấy tạo nghẹ Kỳ Môn của Sở Trần đạt được phi thường ở trên nàng.
Bất quá, Vô Ưu có tự tin cỏ thể qua hắn ta.
“Con nhất định sẽ đánh bại tên đó.”
Ánh mắt của Vô Ưu cực kỳ kiên định.
Tại một cửa hàng hàng hiệu ở trung tâm thương mại, Sở Trần mặc một bộ đồ mới và bước ra
ngoài, ánh mắt của một số nhân viên cửa hàng không khỏi nhao nhaosáng lên.
Tống Nhan nhìn lướt qua, trong lòng cũng thầm khen ngợi.
Tên nam nhân này có khuôn mặt đủ để nuôi dưỡng dạ dày của mình.

Không hổ là có tin đồn, thiếu gia nhà họ Hạ đã bao nuôi Sở Tiểu Mật.
“Liền lấy bộ này đi.”
Tống Nhan lập tức quyết định.
Quá trình mua quần áo với Sờ Trần cũng suôn sẻ một cách đáng kinh ngạc, hầu như tất cả những bộ quần áo mà Tống Nhan thích,khi mặc trên người Sờ Trần, đều lộ ra khí chấttự tin đặc biệt.
Quả thực là trời sinh móc treo quần áo.
Trên đường trờ về, Tống Nhan thỉnh thoảng lại liếc nhìn Sở Trần.
Một ý nghĩ trong đầu cô cũng đang lởn vởn.
Khó trách là Sờ Trần vẫn luôn
làm công việc may may vá vá, trước khi bị đánh năm năm trước, có lẽ thật sự dựa vào mặt mà sống.
“Bà xã, sao cứ nhìn trộm anh vậy?” Sờ Trần rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Tống Nhan có cảm giác bị bắt tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, “Mắc mớ gì tới anh.”
Sở Trần,
Đây vẫn là chuyện của người khác sao? Sở Trần không dám hỏi.
về nhà họ Tống đi ngang qua mai hoa thung.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Chương 105





Trước sự ngạc nhiên của Sở Trần, Tống Thu không phải luyện sư tử mà là đang dựa vào mai hoa thung, vẻ mặt u ám, trong mắt tràn đầy tức giận, “Quá đáng.”
“Tiểu Thu.”
Tống Nhan hét lên một tiếng.
Tống Thu ngẩng đầu, đứng lên, vô cùng tức giận, “Là Bắc Quyền Triệu Sơn.

Hôm nay hắn thực sự lại làm một lần nữa, một hơi
thách đấu ba Võ quán lớn, đánh bại quán chủ của ba Võ quán này, và đánh hạ toàn bộ bảng hiệu Võ quán.”
“Bắc Quyền Triệu Sơn này thật sự không sợ gây phẫn nộ cho dư luận sao?”
Tống Nhan khẽ nhướng mày.
“Mỗi lần đánh bại một quán chủ Võ quán, hắn ta đều ném một câu, Nam quyền chính là rác rưởi.”
Tống Thu nghiến ráng, “Nếu không phải tất cả đều đang bận
rộn để chuẩn bị cho lễ khai trương của Kim Than Thành, làm sao hắn ta có thể tự tung tự tác như vậy.”
“Đơn phương độc mã, đi vào Thiền Thành, còn tuyên bố Nam Quyền chính là rác rưởi.”

Sở Trần cười, “Nếu không phải ngu ngốc thì chính là có dụng ý khác.”
Đồng tử của Tống Nhan hơi co lại, “Tiểu Thu, đã có ai tra ra được lai lịch củaBẳc Quyền Triệu Sơn này chưa?”
“Tra không được, hắn dường như từ dưới đất chui lên vậy.”
Tống Thu buột miệng, trong lòng đột nhiên thổn thức, “Không được, chờ sau khi lễ khai trương của Kim Than Thành kết thúc, tôi phải nghĩ biện pháp, tra rõ lai lịch người này.”
Màn đêm bao trùm thành phố Thiền Thành.
Trên con đường dài của Kim Than Thành, những lá cờ đầy màu sắc đang tung bay, pháo hoa rực rỡ bay trên bầu trời.
Đối với cộng đồng doanh nhân Thiền Thành, đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ.
Kim Than Thành, thuộc sở hữu của Đệ nhất hào môn gia tộc nhà họ Hoàng, được khai trương trùng với dịp sinh nhật lần thứ 80 của lão gia tử nhà họHoàng, điều này càng thu hút được nhiều sự
chú ý.
Một lôi đài cao hơn mười mét đã được dựng lên trong quảng trường, và ‘Thanh’ của cuộc đấu đã được treo lên ở điểm cao nhất của lôi đài.
Hoàng Ngọc Hải đứng trước võ đài, ngước lên nhìn xa, thần sắc toát ra vẻ mong chờ.
Hắn ta đã phải kìm nén sự sỉ nhục của mình khi phải quỳ gối ở quán bar Thiên Hào, chính là vì ngày mai.
Hoàng Tú Tú đi tới, dáng người
cô cao hơn Hoàng Ngọc Hải một cái đầu, “Ca ca, đã sắp xếp người đi đón đạo tôn.”
Hoàng Ngọc Hải hai mắt lóe lên tia sáng, ánh mắt không ngừng quan sát lôi đài đoạt Thanh, nội tâm rung động, trên võ đài một người múa sư tử nhanh chóng lao thẳng lên.
“Bác Thế Hùng thực sự xứng đáng là vua sư tử của Thiền Thành.”
Hoàng Tú Tú cũng ngẩng đầu lên, hai mắt nóng rực, “Đại lễ ngày mai, bác Thế Hùng nhất
định có thể chế ngự được bầy sư tử còn lại.”
“Mặc dù sẽ có hàng trăm con sư tử tranh đoạt trong trận chiến ngày mai, có thể tính kỹ cũng không có bao nhiêu người có thể so được với bác Thế Hùng.”
Hoàng Ngọc Hải mĩm cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.Ngày mai, hắn không chỉ có thể báo thù Sờ Trần, mà là cũng nhờ cuộc thi múa sư tử đểkiếm lời một phen phát tài.

“Tú Tú, để ca kể cho em nghe một câu chuyện cười.

Hôm nay Hạ Bắcđã đặt cược một triệu và đội hắn đánh cược là nhà họ

Tống sẽ đoạt Thanh thành công.”
Hoàng Tú Tú trợn tròn mắt,không nhịn được hỏi, “Tống gia mời vị sư phó nào trợ trận?”
“Chỉ là một vài người trẻ tuổi.”
Hoàng Ngọc Hải cười lớn, “Anh quen biết Tiểu Bắc đã mấy năm, nhưng trước đó chưa từng nghĩ qua như vậy, Hạ Bắc có lòng yêu thích Long Dương, giờ lại say mêSỞ Trần, không ngại bỏ ra một triệu để lấy lòng Sở Trần.Anh đã cho người loan tin, sau đêm nay có lẽmọi người sẽ đều biết.BỘ
mặt của nhà họ Hạ đã bị Hạ Bắc làm cho mất hết, nhà họ Hạ vẫn muốn xông vào thị trường chế dược của thành phố Thiền Thànhbây giờ còn khóhơn leo lên trời.”
” Đây lại là cái tênSỞ Trần.”
Hoàng Tú Tú ngẩng đầu, nhìnqua lôi đài chỗ cao nhất ‘Thanh’, “Bức chư được chọn làm ‘Thanh’ cũng do Sở Trần viết, em ngược lại rất tò mò, hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào.”
“Tống gia có truyền tin tức tới cho ta biết.”
Hoàng Ngọc Hải lộ ra một chút giễu cợt, “Bức chữ này của Sở Trần hoàn toàn không phải do hắn viết ra, mà là có người cho hắn.

Ngày mai, hắn lại bởi chuyện này mà mất hết mặt mũi.”
Phía trên lôi đài, sư tử nhảy lên thật cao, vượt qua chỗ cao nhất đường cong … mặt trời mọc bắt đầu dần mọc ở hướng Đông.
Nhà họ Tống.
Sở Trần và Tống Nhan cùng nhau bước vào đại sảnh, những người khác đã đợi từ sớm.
“Đi thôi.”
Tống Trường Thanh liếc nhìn Sở Trần trước khi mờ miệng.
Trước khi lên xe, Tống Thiên Dươngđã gọi lạiSỞ Trần, nhỏ giọng nói: “Cậu phải nhớ rằng nếu bức chữ của cậu thực sự được chọn là ‘Thanh’, cậu muôn ngàn lần không được cao điệu.


Dù sao, chung quy chữ không phải do cậu viết.”
Sở Trần gật đầu, “Tôi hiểu rồi, ba ba.”
Tống Thiên Dương còn muốn nói
gì đó, nhưng lại bị chữ ‘ba ba’ của Sở Trần ngăn lại.
Ông luôn cảm thấy hai chữ này đặc biệt chói tai khi nói ra từ miệng Sờ Trần.
Hừ một tiếng yếu ớt, Tống Thiên Dương lên xe ngay lập tức.
Một chiếc xe khác, gia đình Tống Mục Dương cũng đã chuẩn bị từ lâu.
“Con đã nhờ người điều tra kỹ càng, không có dấu vết của Trương Đạo Trưởngcòn xuất hiện ở Thiền Thành.”
Ngay khi Tống Khánh ưng bước lên xe, nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, hắn trầm giọng nói, “Hôm nay là cái chết của Tống Thu.
“Khi Tống Thu chết, Tống Thiên Dương chắc chắn sẽ phát điên.”
Ánh mắt Tống Mục Dương lộ ra vẻ điên cuồng, hắn và Tống MụcDương đã chiến đấu cả đời, lần này nhất định phải thắng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Chương 106





Trên đường dài của phố Kim Than, từ sáng sớm đã có hàng dài ô tô xếp hàng.

Những người có thể được mời tham dự lễ khai trương của Kim Than Thành đều là những doanh nhân thương gia nổi tiếng đến từ Thiền Thành.

Ngoài ra, ở khu vực ngoài của lễ hội còn có vô số khán giả háo hức theo dõi.

Sau khi nhà họ Tống đến thì tìm một chỗ ngồi xuống, Tống Tình nhị tiểu thư nhà họ Tống vội vàng chạy tới, cô cùng chồng là Chu Kiếm thuộc đại diện nhà họ Chu, “Ba ba,sáng sớm nay con đi tìm Thanh Phong đạo trưởng tính một quẻ, quẻ cho biết hôm nay nhà họ Tống sợ rằng có chuyên.


Tống Tình hạ giọng, không dám để cho người khác nghe thấy, sắc mặt Tống Thiên Dương hơi thay đổi, Thanh Phong Đạo trường là đệ tử duy nhất của Trương Đạo trưởng ờ lại Thiền Thành.

Tống Thiên Dương đương nhiên tin tưởng Thanh Phong Đạo trường.

“Tiểu Thu, con hãy hết sức cẩn thận.


Tống Thiên Dương dặn dò.

Tống Thu hôm nay mặc quần áo đồng phục, trẻ trung năng động,
khí vũ hiên ngang, tự tin cười nói: “Mọi người đừng lo lắng, con đi chuẩn bị trước.


Ánh mắt Tống Nhan lại rơi trên người Sở Trần
Nhà họ Tống có chuyện thì chỉ có hai khả năng, ngoại trừ Tống Thu thi múa sư tử, thì chính là bức chữ của Sở Trần.

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người đều hiện lên ý thức ngẩng đầu lên, nhìn chỗ treo cổ cao nhất của ‘Thanh’, nhao nhao suy đoán.


Không khí trên hiện trường càng ngày càng náo nhiệt.

Hầu như tất cả những nhân vật trong các gia tộc lớn của giới doanh nhân Thiền Thành đều đã đến đông đủ.

Nhà họ Tống an bài vị trí, so ra mà nói thì cũng không được vị trí tốt lắm.

Dù sao thì vinh quang của nhà họ Tống cũng đã trôi qua từ lâu rồi.

Sờ Trầnngẩng đầu nhìn quét qua.

Họ Diệp, Diệp Thiếu Hoàng.

Họ Vinh, Vinh Đông.

Họ Tiền, Tiền Bộ Thiệu.

Những ngày qua người đã đắc tội hầu như tất cả đều ờ đây.

Để Sở Trần ngoài ý muốn chính là, tại một vị trí bên trên, hắn trông thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

Thiếu nữ Vô Ưu.

“Nghĩ không ra, Tinh La Môn cùng Hoàng gia lại có quan hệ.


Sở Trần tự nói, “Hơn nữa còn có quan hệ không tệ.


Vị trí của Vô Ưu ở ba hàng đầu, rõ ràng là tốt hơn nhà họ Tống.

Vô ưu hiển nhiên cũng đang tìm vị trí của Sở Trần.

Vừa gặp ánh mắt củaSỞ Trần liếc nhau một cái, Sở Trần liền mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Vô ưutrực tiếp quay đầu sang một bên.

Mặc dù anh chàng này đã chỉ điểm giúp mình về Tiểu linh phù của mình, nhưng việc tự xưng là sư tổ của cô thì là điều tuyệt đối không thể tha thứ được.

Vô Ưu cảm thấy hơi nhàm chán, cô ấy không có hứng thú với loại
lễ hội này.

Chỉ là ông nội cô không muốn tới, muốn cô đến để mở rộng tầm mắt
Vô ưu không nghĩ việc này giúp cô có thêm kiến thức gì.

“Hạ Bắctới.



Lâm Tín Binh nói đột ngột.

Đại diện gia tộc nhà họ Hạ ở Dương Thành, vị trí của Hạ Bắc đương nhiên là hàng ghế đầu, nhưng sau khi Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn liếc mắt, liền đi thẳng về
phía Sở Trần ngồi bên cạnh Sở Trần, “Tôi sẽ ngồi cùng tên ngốc này đi.


Hạ Bắc ngồi xuống, đến gần Sở Trần, thấp giọng nói: “Tôi đặt cược 200.

000 tệcho sư phóHoàngThế Hùng, cậu có muốn đặt cực cho Hoàng sư phó không, tôi giúp cậu đặt cược, ít hơn một chút.


Sở Trần liếc nhìn Hạ Bắc, “Anh Bắc, anh không cảm thấy khi anh vừa xuất hiện thì lập tức có nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn anh sao?”
Hạ Bắc liếc mắt sang chỗ khác
nói xấu xa, “Bởi vì cậu, cái tên Sở Tiểu Mật, tối hôm qua có tin đồn anh bỏ ra một triệu để đặt cược nhà họ Tốngsẽ đoạt Thanhnhằm lấy lỏng cậu.

Bây giờ ước chừng là mọi người đang dùng ánh mắt nhìn ta như nhìn thằng đần.


Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên, cười nhẹ, “Nếu cuối cùng nhà họ Tống thắng, vậy chẳng phảichứng minh bọn họ mới là kẻ ngu xuẩn.


Hạ Bắc trợn tròn mắt, cũng lười nói chuyện với Sở Trần.

Anh ấy không nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.

Theo quan điểm của Hạ Bắc, một triệu của Sở Trầnsớm đã đổ xuông sông xuông biên.

Hạ Bắc không khỏi liếc nhìn Tống Nhan đang ngồi bên cạnh Sờ Trần, trong lòng thở dài một tiếng, “Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say nằm trên đầu gối của mỹ nhân, Tiểu Trần rõ ràng là thích cái sau.



“Tiểu Trần, cậu vẫn thật sự không có đặt bù một chút vào cửa nhà họ Hoàng sao?”
Hạ Bắc vẫn có chút đau lòng với một triệu củaSỞ Trần.

Sở Trần cười nghiêng ngả, “Anh Bắc có thể đặt bù vào cửa nhà họ Tống.


Hạ Bắc nói,
Bên cạnh sân múa sư tử cũng có một sân khấu, đây là sân khấu biểu diễn múa hát của buổi lễ khai trương Kim Than Thành hôm nay, v.

v.

Không khí lúc này càng ngày càng sôi động.

Ngoài những đại diện của mọi tầng lớp xã hội ở Thiền Thành được mời tham gia lễ hội, lượng khán giả bên ngoài cũng tăng lên dần.

Mọi người đều mong chờ nó.

Lễ khai mạc hoành tráng, cuộc thi đoạt Thanh, một trăm con sư tử tranh tài.

Những người trong nhà họ Hoàng cũng đã lần lượt đến để tiếp đãi quan khách.

“Ảnh hưởng của Hoàng gia ở Thiền Thành thật sự là vô cùng
lớn, vô tiền khoáng hậu, không thể nghi ngờ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Chương 107





Hạ Bắc ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, “Người tới cũng thật nhiều, đoán chừng các giới nhân vật có mặt mũi đều đã đến đi.


Sờ Trầnnhìn không chớp mắt, người ở đây cơ bản hắn không nhận ra.

Anh cũng hiểu tại sao mọi gia đình đều chuẩn bị cho cuộc thi đoạt Thanh ngày hôm nay.

Chỉ cần có thể một lầnđoạt giải nhất, không chỉ được Hoàng gia
ban thưởng hậu hĩnh, mà còn có thề tỏa sáng dưới ánh mắt của cả thành phố.

“Hôm nay, cảKhánh HạclẫnKhánh Ưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ Tiểu Thu.


Tống Mục Dương ngồi bên cạnh Tống Trường Thanh, “Hy vọng Tiểu Thu sẽ có thể cất tiếng hót thật kinh người và mang lại bất ngờ cho nhà họ Tống chúng ta.


Tống Trường Thanh gật đầu, “Được.


Tống Thiên Dương khẽ cau mày,
ông liếc nhìn Tống Mục Dương.

Ông không biết trong hồ lô của Tống Mục Dương rốt cuộc bán thuốc gì.

Tống Mục Dương không thể nào đột nhiên nhượng bộ được.

Tiếng trò truyện của đám đông bỗng trở nên huyên náo.


Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về một hướng… “Hoàng lão gia tử đến rồi.


Cách đó hàng trám mét,một đoàn người bước qua thảm đỏ.

Lão gia tử dẫn đầu có dáng đi vững vàng, thần sắc vững vàng, trên người thở hơi thở uy nghiêm.

Cảnh tượng sôi động lúc này đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt đều tập trung vào lão nhân gia.

Người đứng đầu trong giới kinh doanh của Thiền Thành, một nhân vật truyền kỳ, lão gia tử nhà họ Hoàng, Hoàng Giang Hồng.

Trên người ông ta có quá nhiều danh hiệu, mang theo vầng hào quang, phóng tầm mắt ra cả thành phố.

Phía sau Hoàng lão gia tử là bảy người đi sóng vai nhau, nhàn nhạt lộ ra một tia sát khí.

Hoàng gia thất tướng.

Bảy anh em nhà họ Hoàng, mỗi một người đều có năng lực không tầm thường, đều đảm đương việc lớn của nhà họ Hoàng, chưa từng có tin đồn bất hòa.

Nhiều người ở Thiền Thànhxưng hô họ là Hoàng gia Thất tướng, vì bảy vị này đều là những người có quyền thế ngập trời.

Hoàng lão gia từ một mình bước lên sân khấu, liếc nhìn xung quanh khán giả với nụ cười trên môi, chắp tay nói: “Đã để mọi người đợi lâu rồi.


Lễ khai trương Kim Than Thành long trọng tập trung vô số ánh mắt của mọi người.

Hoàng lão gia tử phát biểuđương nhiên trở thành tâm điểm của khán giả.

Không ai có bất kỳ sự mất kiên nhẫn nào và đều đang lắng nghe một cách cẩn thận.

Cuối cùng, Hoàng lão gia tử nhìn sang phía bên tòa kia của lôi đài, “Điểm nổi bật của lễ hội hôm nay chính là trăm con sư tử đoạt Thanh.

Một tháng trước, tôi đã hướng cả thành phố để triệu tập
‘Thanh’ và nhận được rất nhiều tác phẩm xuất sắc.

Cuối cùng thì tôi cũng đã chọn được, tôi rất thích tác phẩm này, sau buổi lễ qua đi, tôi cũng muốn mời vị tác giả ‘Thanh” này cùng nhau trở về dinh thự của tôi, sau lễ hội, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận, đàm đạo một chút văn chương.

”,
Vừa nói xong, không ít người con mắt nhao nhao sáng lên.

“Nhất định phải chọn.


“Được lão nhân gia họ Hoàng sủng ái, tương đương với việcở Thiền Thành,một bước lên trời.


“Cái này có giá trị hơn bất kỳ phần thưởng vật chất nào.



Tuy nhiên, vào lúc này, nhà họ Tống, Tống Trường Thanh và những người khác thần sắc có chút mờ mịt trầm xuống.

Theo suy nghĩ củaTống Trường Thanh, bức chữ của Sở Trần cũng có thể được chọn làm ‘Thanh’, nhưng bức chữ đó được viết bởi Thiếu gia Hạ Bắc.

Nếu Sở Trần thực sự được chọn, theo lời Hoàng lão gia tử, một khi đi vào dinh thự nhà họ Hoàng, Sở Trần nhất định sẽ bị lật tẩy.

Tống Nhan cũng trờ nên căng thẳng, vô thức siết chặt góc quần áo, đồng thời thì thào nói: “Hi vọng anh không phải là người được chọn.


Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan, “Bà xã à, sao em không có lòng tin ở tôi.


Tống Nhan,“…”
Có vẻ như ngoài cô ấy, còn có ai có thề tin tưởng Sở Trần.

Bùm bùm bùm bùm bùm! Bỗng có tiếng chiêng, tiếng trống rung động cả một góc trời.

Từng tiếng chiêng, tiếng trống đều có cảm giác khống chế cảm giác linh hồn.

Đây là tiếng trống múa lân, trăm nghìn năm qua đều có mị lực đặc biệt.

Văn hóa dân tộc truyền thừa.

Âm thanh như vậy luôn mang lại cho người ta cảm giác như thể nó sẽ cộng hưởng với huyết mạch.

“Sư tử trăm con tranh phong thật
là mong chờ.


Hạ Bắc dường như không kim được máu đang sôi sục trong lòng, “Sớm biêt, tôi cũng sẽ kiếm một đội đi thi đấu.


Khi tiếng trống vang lên, Hạ Bắc cảm thấy một chút tiếc nuối.

Một chiếc đầu sư từ đã được di chuyển đến trước mặt Hoàng lão gia tử.


“Mời Hoàng lão gia tử, vì sư vương vẽ rồng điểm mắt.


Một giọng nói cất lên.

Hoàng lão gia tử thần sắc sung
mãn, cười lớn một tiếng, cầm trong tay một chiếc bút lông màu đen, sải bước đi lên.

Ngay lúc đặt bút lên điểm mắt sư tử, tiếng trống vút lên trời cao vang dội.

“Tới!”
Không ít người tràn đầy khí thế, huyết quang, dưới tiếng chiêng trống dồn dập, nhìn về một phía.

Phía trước lôi đài có một khoảng đất trống.

Giữa bãi đất trống và lôi đài có
rất nhiều chướng ngại vật, đều là những chướng ngại vật cản bước sư tử bước qua.

“Sư vương chân chính, không gì có thể ngán cản được.


Đôi mắt của Hoàng Giang Hồng sáng rực, nhìn từng đội đánh thức sư tỉnh sư đang tiến vào lôi đài.

Mỗi một đội tỉnh sư đều có biểu tượng riêng, mỗi đội bước vào được kèm những tiếng cổ vũ vang lên trong hiện trường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Chương 108





“Trăm con sư tử tranh phong, trổ hết tài năng đểđăng đỉnh, đó mới là sư vương chân chính của
phương Đông.”
Sở Trần liếc nhìn ông ta, Tống Nhan bên cạnh lúc này cũng có chút xúc động, nhìn chằm chằm vào những người tiến vào lôi đài tỉnh sư.
“Nghe nói trăm sư tử tranh giành ngôi vị, trên thực tế, số đội tham gia đọa Thanh nhiều hơn một trăm.”
Hạ Bắc không chớp mắt, vô cùng cao hứng.

“Dạng này cạnh tranh, thực sự quá ác liệt.”
“Đội sư tử Tiểu Thu.”
Tống Thiên Dương bọn người đột nhiên kinh hô lên một tiếng.
Mỗi đội múa lân bước vào lôi đàiđều sẽ được giới thiệu.
ở bên trên lôi đài, Hoàng Giang Hồng ngưng trọng nhìn các đội tỉnh sư lộng lẫy, trong lòng cũng vô cùng mong đợi.
“Các người nói xem, hôm nay có con sư tử nào có thể gây ra một chút rắc rối cho Thế Hùng không?”
Giọng điệu của Hoàng Giang Hồng nghe ra đối với HoàngThế
Hùng, vô cùng có lòng tin.

“Hàng trăm con sư tử tranh phong, cành tượng sẽ rất khốc liệt, đồng thời cũng rất hỗn loạn.”
HoàngNgũ gia trầm giọng nói sau lưng, “Nhiều đội ước chừng cũng mang tâm lý này mà đến.

Cuộc chiến đoạt ‘Thanh’ hôm nay, có tính chất khó xác định được.

Bất quá, con chỉ đang nói đến diễn biến mà thôi.

Nếu chỉ là kết quả, tuyệt đối không ai có thể ngăn Thế Hùngđoạt Thanh.”
Giữa đám đông, đột nhiên có tiếng kêu lớn.
Mọi người cùng lúc đổ dồn ánh mắt.
Màn múa lân hoành tráng.
Sư vươngHoàng Thế Hùng áp trục lên sàn.
Hiện trường ngay lập tức sôi trào.
” Hoàng Thế Hùng sư phó có thể nói là vua sư tử số một ở thành phố Thiền Thành hiện nay”
“Điều đáng xem nhất trong cuộc
thi Thái Thanh ngày hôm nay chính là trận chiến giữa các sư vương.

Ngoài Hoàng Thế Hùng sư phó còn có Lôi Đại Đồng mấy vị và những người từng thu được danh hiệu Sư vương Thiền Thành.

Tuy nói là trăm sư tranh phong, nhưng những con sư tử còn lại hầu như chỉ làm nền thôi.”
“Hahaha, tôi không ngại nói với các người, tôi đã cưựcHoàng Thế Hùng sư phóchiến thắng là một nghìn đồng, mặc dù tỷ lệ đặt cược rất thấp, nhưng, ngoại trừ Hoàng Thế Hùng sư phó, tôi không thể nghĩ ra có ai có thể đoạt Thanh thành công.”
Tiếng chiêng và trống vang vọng bên tai không ngừng.
Văn hóa múa sư tử lưu truyền hàng nghìn năm, những cảnh tượng ngoạn mục kể cả người không biết gì về múa sư tử cũng có cảm giác phấn khích, điều này là do cảm giác linh hồn được kích động.
Trăm sư tử xếp hàng.
Từng tiếng chiêng, trống, động tác của người đánh trống gọn gàng, đồng đều, tiếng gõ vang trời, khí thế như cầu vồng.
Đột nhiên, đầu sư tử chồm lên, đuôi sư tử dựng đứng.

“Trăm sư chúc thọ.”
Một giọng nói vang lên, “Chúc Hoàng lão gia tử, vạn thú vô cương.”
Hoàng Giang Hồng giật mình, lập tức cười haha, giữa trán đầy đặn, chấn thanh gật đầu, “Tốt!”
Nếu không phải là vì đã lớn tuổi, Hoàng Giang Hồngchính mình cũng muốn tự mình hạ tràng, tranh đoạt một phen.
Tiếng chiêng, tiếng trống nhỏ dần cho đến khi yên tĩnh.
Lúc này, các khán giả trong sân và ngoài sân đều nín thở nhìn thẳng vào họ.
Vì điều này đồng nghĩa với việc Trám sư đoạt Thanh sẽ chính thức bắt đầu.
Không có dư thừa thêm lời nói nhảm.
Hoàng Giang Hồng xua tay trực tiếp.
bùm! bùm! bùm! Tiếng trống lớn
âm thanh vang vọng lên.
Mỗi một âm thanh đều chấn thiên động địa, như thể làm cho Quảng trường Kim Than lắc lư, lay động tâm hồn khán giả.
Mọi người đều phấn chấn tinh thần và nhìn lên … “Bắt đầu rồi.”
Tống Thiên Dương nắm chặt tay, tìm sư tử của Tống Thu giữa bầy sư từ.
“Cố gắng lên.”
Tống Nhan cũng khẽ nói.
Tống Mục Dương ngồi bên cạnh Tống Trường Thanh và giới thiệu, “Con sư tử đen bên cạnh Tiểu Thu là của hai anh emKhánh Ưng và Khánh Hạc.”
Tống Trường Thanh là đã nhìn quen sóng to gió lớn trên đời, giờ phút này trong lòng cũng áp chế không ngừng một trận kích động, “Tốt, để cho người của toàn thành phố xem thật kỹ một chút con cháu hậu bối nhà họ Tống chúng ta biểu hiện.”

“Con tin tưởng chắc chắn, hôm nay nhà họ Tống chúng ta, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm.”
Tống Mục Dương chấn thanh mở miệng, hơi cúi đầu, đôi mắt lóe qua một đạo sắc bén.
Tống Thu chết, tất nhiên sẽ trờ thành tiêu điểm.
Trong và ngoài sân, những tiếng hò reo vang trời, đạt đến độ sôi sục.
“Lôi sư phụ dẫn đầu xông lên.”
Bên kia Diệp gia, Diệp Thiếu Hoàng hai mắt sáng lên, nắm tay vô thức siết chặt.
Ánh mắt của nhiều người cũng
đổ dồn vào Lôi Đại Đồng, ở Thiền Thành, Lôi sư phụ cũng là một đời nhân vật cấpsư vương.
“Trăm sư tử tranh nhau, hòm nay chỉ định sẽ là trận long tranh hổ đấu.”
Xông lên đầu tiên là một đầu sư tử phi thân phía trước nhảy lên cao, nhảy qua chướng ngại vật đầu tiên, hiện trường tiếng hô vang đinh tai nhức óc.
Bùm! Bùm! Bùm! Tiếng chiêng, tiếng trống càng lúc càng dồn dập.
Con sư tử nào cũng muốn thể hiện phong thái của mình dưới con mắt của công chúng, không con nào chịu nhường đường mà lao về phía trước.
Đám đông đột nhiên vang lên cảm thán.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Chương 109





Hai con sư tử nhảy lên cạnh nhau, một trong hai con sư tử bất ngờ rơi vào giữa đầu và đuôi của sư tử kia, ngay lập tứcbịsư tử bên cạnhđá nó váng xuống đất.

“Tốt!”
Kích động tiếng hò hét âm hưởng
triệt để không ngừng.

Hơn một trăm con sư tử lao lên,vượt qua các chướng ngại vật tiến vào vòng tròn trung tâm ở giữaLôi đài Kim Than.

Lôi đài được xây dựng bằng bè tre, khí thế rộng lớn, ờ điểm cao nhất treo ‘Thanh’ của buổi lễ Thái Thanh này, đây cũng chính là mục tiêu của trăm con sư tử.

Lôi đài đầy chướng ngại vật xung quanh, càn bước tiến của sư tử.

Những con sư tử đại diện cho mỗi gia đình tham gia buổi lễ đoạt
Thanh không phải là người bình thường,đương nhiên, cũng không thiếu những nhân tài trẻ tuổi nhưTống Thu đại diện cho dòng họ,những cái này chướng ngại vật, đối với bọn hắn mà nói, cũng không tính là gì, trở ngại lớn nhất phải vượt qua là tại thời điểmvượt qua chướng ngại vật, sư tử cùng sư tử ở giữa giao tranh.

Nghi lễ đoạt Thanh, diễn ra vô cùng kịch liệt.

Hoàng Giang Hồng lão gia tử cũng tới chỗ ngồi xuống, trịch thượng, chứng kiến trăm sư tử
tranh phong.

“Quả nhiên làThế Hùngmột sư đang dẫn đầu.



Hoàng Giang Hồng mỉm cười.

Hoàng gia thất tướng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là một buổi lễ hướng cả thành phố tổ chức đoạt Thanh, nhà họ Hoàng chỉ cử có mình Hoàng Thế Hùngxuất chiến, tất nhiên họ đều hy vọng rằng Hoàng Thế Hùng có thể thuận lợi đoạt Thanh, khẳng định vinh quang của gia tộc số ở Thiền Thành.

Trong số những người con của nhà họ Hoàng, ánh mắt của một người càng hiện lên sự mong đợi.

Kèo chấp ngày hôm nay liên quan đến nhiều người giàu có và quyền lực ờ Thiền Thành, rất
nhiều người đã vung tiền như rác trong trận này.

Hoàng Ngọc Hải mới vừa nhận được tin tức, nếu như Hoàng Thế Hùng cuối cùng thành công đoạt Thanh, hắn hôm nay đổ bàn, chí ít có thể kiếm được mười triệu đồng.

Nhà họ Hoàng tuy là gia tộc giàu nhất ở Thiền Thành, nhưng Hoàng Ngọc Hải lại chỉ là một trong số rất nhiều người con cháu của nhà họ Hoàng, có thể làm nên chuyện này cũng đủ khiến Hoàng Ngọc Hải cảm thấy hứng thú.

“E rằng, cũng chỉLôi sư phụ rải
rác mấy người có thể gây ra một chút phiền toái cho Hoàng sư phụ.

Hoàng Ngọc Hải khóe miệng hơi nhếch lên, hướng về một phía nhìn lên.

Nhà họ Tống đang ngồivị trí không dễ thấy, có một gương mặt đặc biệt chói mắt, chính là Sở Trần.

Nhìn thấy Sở Trần bộ dáng lúc này, Hoàng Ngọc Hải nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng ngày càng lạnh, ánh mắt càng băng lãnh.

“Hôm nay ngay khi Sở Trần mất hết bộ mặt, cũng là lúc sư tônthử thực lực kỳ môn của hắn.


Hoàng Ngọc Hải đương nhiên đối với sư phụ của mình vô cùng tin tưởng.

Kim Than Thành, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cước bộ của trám con sư tử, bên tai vang lên tiếng chiêng trống chói tai, tiếng hoan hô vang trời.

Tuy nhiên, khoảng cách từ chỗ trăm con sư tử đến lôi đài bất quá vẫn còn một đoạn,đồng thời tất cả các chướng ngại vật đều được
sắp đặt sẵn, rất nhanh, còn chưa tới chân lôi đài, một số sư tử đã bị loại bỏ do bị thương.

Càng cạnh tranh như thế này, lòng người càng sôi trào, máu như muốn sôi lên tức thì.

Hét lên với sự phấn khích.


“Hoàng sư phụ, đừng vội.


Lôi Đại Đồng đã đuổi kịp Hoàng Thế Hùng, hai con sư tử đối đầu nhau, gần như đồng thời vượt qua chướng ngại vật cuối cùng, cả hai cùng nhảy lên cao, kèm theo sự phấn khích, tiếng chiêng
và tiếng trống, hai con sư tử đặt chân lên cây trúc dựng, vị trí ngay phía chân giá của lôi đài.

Bùm! Bùm! Lôi Đại Đồng và Hoàng Thế Hùng đã bắt đầu tấn công một cách thăm dò, không ai trong số họ sẽ cho phép người kia leo lên lôi đài như họ muốn.

Sau đó chưa đầy một phút, thêm một bầy sư tử phía sau cũng lao lên.

Hoàng Thế Hùng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, ngược lại là nhìn thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc, lập tức cười lớn, “Hôm nay
quả nhiên có rất nhiều sư vương ở đây a!”
Ánh mắt Hoàng Thế Hùng lộ ra một tia hừng hực! Hắn đã rất lâu không có một trận tranh tài thực thụ.

Bùm! Đông đông đông! Càng đến gần lôi đài của các sư vương quyết đấu, tiếng chiêng, trống càng dồn dập, nhiệt huyết cùa khán giả trong và ngoài khán đài Kim ThanThành lúc này như sôi trào lên.

“Hoàng sư phụ một ngựa dẫn đầu xông lên.


“Tuy nhiên, hôm nay Hoàng Thế Hùng sư phụ không phải không có đối thủ, ông ấy đã bị chặn lại.


“Đây đều là những nhân vật được xưng là Sư vương tại Thiền Thành, hôm nay đồng thời tụ hợp lại đây tranh bá.


Khán giả cảm xúc dâng cao, nhìn thấy là nghiền ngẫm không rời mắt.


Nếu không có đại lễ của nhà họ Hoàng ngày hôm nay, e rằng sẽ rất ít có cơ hội chứng kiến dịp tranh tàicủa nhiều sư tử hoành tráng như thế này trên cùng một
sân khấu.

Trên khán đài, nhà họ Tốngthần sắc không dễ nhìn chút nào.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào cuộc chiến giữa các sư tử lớn, sư tử nhà họ Tống, trong số một trăm con sư tử, chì ờ mức trung bình, hiện tại chúng vẫn còn phải đang chiến đấu với những con sư tử còn lại trên các chướng ngại vật kia.

“Tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến.


Tống Nhan thở dài và liếc nhìn
Sở Trần trong tiềm thức.

Tên ngốc này còn vay một triệu để mua nhà họ Tống sẽ đoạt Thanh thành công.

Thảo nào Hạ Bắcđã trở thành trò cười của thành phố.

Lúc này, Hạ Bắc cũng phẫn uất nhìn Sở Trần.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Chương 110





Anh ấy không quan tâm đến một triệu, nhưng anh ấy cảm thấy không vui khi nghĩ đến việc đề Hoàng Ngọc Hải kiếm dễ dàng một triệu.

“Cậu nhìn xem, mặc dù một số Sư vương mạnh đang dây dưa tranh đoạt vớiHoàng Thế Hùng, nhưng Hoàng Thế Hùngvần có cơ hội chiến thắng cao nhất.


Hạ Bắcthấy Sở Trần lúc này vẻ mặt vẫn binh tĩnh,không khỏi thấp giọng hỏi, “Này, Tiểu Trần, cậu không phải là đang sợ hãi đó chứ.


Lâm Tín Bình đang ngồi cách đó không xa, vô thức nhếch khóe miệng chế nhạo.

Sở Trần vốn hoàn toàn không phải là một kẻ ngốc.

Nếu không phải thân phận của Hạ Bắc đặc biệt, hắn trêu chọc không nổi, Lâm Tín Bình nhất định sẽ nói thêm rằng, bây giờ có người đã ngốc còn nhiều tiền nữa,
“Đây không phải còn chưa kết thúc sao?”
Sở Trần cười, “Đám sư tử trước mặt không thể phân định thắng bại trong một sớm một chiều được, có lẽ Tiểu Thusẽ từ phía sau đi tới.


Không ai đáp lại lời của Sở Trần.

Rốt cuộc, xác suất này thậm chí so với bẫy từ trên trời rơi xuống còn thấp hơn.

Hạ Bắc nhìn Sở Trần, vẻ mặt thoáng hiện lên một tia đau lòng, nghiến răng nghiến lợi, không dám lên tiếng.

Mặc dù đã đặt cược vào Hoàng Thế Hùng, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Trần kiên quyết đánh cược một triệu Tống Thu sẽ thắng, sau khi suy nghĩ kỹ, Hạ Bắc nghĩ rằng Sở Trần có thể sẽ có đại chiêu gì đó, vì vậy trước thời hạn cá cược kết thúc, Hạ Bắc cũng bí mật hai mươi vạn

đồng để đặt nhà họ Tống sẽ giành chiến thắng.

Bây giờ có vẻ như số tiền màkiếm được từ chiến thắngcủa Hoàng Thế Hùng không đủ để bù đắp được rồi.

Hạ Bắc cảm thấy trong lòng hơi đau nhói.

Có lẽ, trong toàn bộ Thiền Thành, hắn là tên ngốc duy nhất đi theo Sở Trần đánh cuộc cho nhà họ Tống.

Tiếng chiêng, tiếng trống, hò hét đinh tai nhức óc.

“Tiểu Vũ, ngươi có thể kiên trì tiếp không?”
Cầm đuôi sư tử của Tống Thu là huynh đệ cùng võ quán của hắn.

Khi Chu Võ vừa nhảy qua chướng ngại vật, cậu ta đã bị tấn công và ngã nhào xuống.

“Tôi không sao.


Chu Võ nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Tống Thu nhảy lên cao, ánh mắt đầy tinh thần chiến đấu, từng bước tiến đến lôi đài chính.

Lúc này, không ít sư tử đã leo lên bãi trúc nổi được dựng quanh lôi đài.

Thừa dịp cácsư vương đang chiến đấu với nhau, thực sự có sư tử vượt qua khu vực của Hoàng Thế Hùngđể cố gắng tiếp tục đi lên.

Bùm! Hoàng Thế Hùng thoát khỏi vướng víu, thân thể nhảy lên và đuôi con sư tử của hắn đập mạnh vào con sư tử vừa bay qua.

Người có thể làm cái đuôi sư tử của Hoàng Thế Hùng, tự nhiên không yếu, trực tiếp tung cước làm con sư tử bay mạnh xuống dưới.

Nương theo đó một tràng hô hào vang lên, lôi đài trên cao cuộc cạnh tranh càng lúc càng trở nên gay cấn.

Lòng bàn tay của nhiều người đều đổ mồ hôi lạnh.

ở thời khắc này, dường như sư tử nào cũng có cơ hội đề đột nhiên nhảy lên và giành chiến thắng bất ngờ.

Mỗi cú nhảy của sư tử đều lôi kéo tâm thần của vô số người.

Tiếng chiêng, tiếng trống rền trời, máu dâng, cao hứng.

“Khánh Hạc và Tiểu Thu đã leo lên lôi đài.



Tống Mục Dương đột nhiên phấn khích vung nắm đấm, hướngTống Trường Thanh nói: “Theo kế hoạch ban đầu, anh em
Khánh Hạc và Khánh ưng sẽ yểm hộ choTiểu Thu, có lẽ Tiểu Thu có thể cho nhà chúng ta một sự bất ngờ.


Đồng tử Tống Trường Thanh hơi co lại.

Mặc dù cơ hội là rất thấp, nhưng, ít nhất, vẫn còn một tia hy vọng.

Bất quá, ngay lúc này, hàng chục con sư tử trên lôi đài trên cao được xây dựng bằng trúc cũng có chung ý tưởng này.

Sở Trần hai mắt sáng ngời, thời điểm Tống Thu leo lên võ đài,
ánh mắt liền dán chặt, ngồi thẳng người.

“Anh cho rằng còn có hy vọng không?”
Tống Nhan không biết tại sao, bất giác liếc nhìn Sở Trần.

“Tiểu Thu không phải đã đi lên thành công rồi sao?”
Sở Trần quay mặt lại nhìn Tống Nhan cười, “Anh Bắc có nói khởi đầu tốt là thành công một nửa.


Hạ Bắc, “…” Trên lôi đài, sẽ có rất nhiều sư tử dây dưa cùng
nhau.

.

Mỗi lần leo lên một tầng đều vô cùng khó khăn và vất vả.

Bao gồm cả Hoàng Thế Hùngvà đám người bên trong, các vị sư vương cũng quấn lấy nhau, sử dụng tất cả vốn liếng.

“Anh chuẩn bị xong chưa?” Tống Khánh Hạc thì thào.


Tống Khánh Ưng, trên đuôi sư tử, đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hai cây kim bạc sắc bén xuất
hiện trên tay hắn.

Đây là thứ mà hắn ta nhận được từ độc sư, hôm nay, trong trận hỗn chiến, sẽ dồn Tống Thuvào chỗ chết.

“Tiều Thu, cậu xông lên đi, chúng ta có trách nhiệm ngăn cản những người khác.


Tống Khánh Ưngtìm đúng thời cơ, đột nhiên lớn tiếng kêu lên.

Đây là cơ hội duy nhất để họ có được chiến thắng bất ngờ.

“Tiểu Vũ, xông lên.


Đôi mắt Tống Thu lóe lên tia lạnh lùng, thả người nhảy.

Thấy vậy, sư tử bên cạnh định ra tay ngăn cản thì hai anh em nhà Tống Khánh Ưng bất ngờ xông ra một đánh lực cực mạnh, chặn hai con sư tử bên cạnh.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Chương 111





Cơ hội thoáng qua, trong phút chốc, sư tử của Tống Thu đã leo lên thêm một mét và nổi bật so với cả bầy sư tử.

Khán giả xung quanh lúc này cũng hét lên cảm thán.

Tống gia, Tống Trường Thanh
đột nhiên đứng lên, hai mắt nóng cháy, hưng phấn, “Tiểu Thu có thể nắm bắt cơ hội này không?”
Chỉ hy vọng chiến thắng bất ngờ.

Không ai nghĩ rằng con sư tử trẻ tuổi nhà họ Tống lại có sức mạnh bùng nổ đến vậy.

“Là sư tử nhà họ Tống.


Cả đám ồ lên kinh hô.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, đồng tử của Hoàng Ngọc Hải theo ý thức cũng co lại.

“Tổng gia?”
Ánh mắt của lão nhân Hoàng Giang Hồng cũng bị hấp dẫn, tự nhiên là nhớ tới nhà họ Tống, rốt cuộc nhớ tới bức chữ mà hắn chọn ‘Thanh’, chữ ký bức chữ là… Tống gia, Sở Trần.

“Xem ra thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Tống đều là những người tải giỏi.


Hoàng Giang Hồng nở một nụ cười.

Hô! Hô! HôlCuồng phong quét

qua.

Tống Thuchân đạp cây trúc, nhanh chóng leo lên và chẳng mấy chốc đã vượt qua nửa độ cao của lôi đài.

Tuy nhiên, sư tử của Tống Khánh Ưng chỉ có thể nhịn được một lúc, sư tử ở phía sau cũng sẽ không thể bất lực nhìn Tống Thu đoạt Thanh, vào lúc này, cùng lúc đó Tống Thu bật nhảy tiếp lên.

“Tiểu Vũ, nhảy đi.


Tống Thu nghiến răng nhảy lên cao.

Trong lúc hỗn loạn, Tống Khánh
Hạc ngẩng đầu sư tử, khóe miệng lóe lên một tia sát ý, “Anh hai, đã có thể động thủ.


Tống Khánh Ưng đã sớm chuẩn bị xong, hai đạo kim sắc màu bạc đột nhiên bay ra ngoài không trung.

Ánh sáng bạc vụt qua.

Mang theokhí tức tử vong đi tới…
Kim sắc màu bạc bộc phát trên không trung, dưới tiếng chiêng trống chói tai, hầu như không ai nghe thấy tiếng kim sắc bạc bay ra.

Hơn nữa, không ai có thể ngờ rằng trong buổi lễ trọng đại mà cả thành phố đang theo dõi này, lại có kẻ dùng thủ đoạn đê hèn hạ sát mọi người.

Tống Khánh Ưng đôi mắt lau một tia tàn nhẫn.

Mặc dù không phải là một chuyên gia về ngân châm, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng trong hoàn
cảnh như vậy, Tống Thu sẽ không bao giờ có thể né được hai cây kim bạc tẩm độc.

“Chiều cao năm sáu thước cũng chẳng là gi trong những tình huống bình thường, nhưng nếu hắn dính phải một cây kim độc, thì… hắn chắc chắn sẽ chết.


Tống Khánh Ưng khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, “Chuẩn bị sẵn sàng.


Chỉ cần chờ Tống Thu ngã xuống chết, hắn sẽ lao xuống ngay lập tức lấy cây kim độc trong lúc hỗn loạn, sau đó thì không ai có thể
nghi ngờ được.

“Vần là đại sư anh minh.

Những cây kim độc dược sử dụng hôm nay chỉ có tác dụng làm tê liệt và khoách tán cực kỳ nhanh.

Người ở bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩTống Thubị ngã mà chết thôi.


Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tống Thu.


Ngay lúc này, Tống Thu đã thoát khỏi những con sư tử khác và nhảy lên.

Thậm chí còn trực tiếp vượt qua
độ cao của đám sư vươngHoàng Thế Hùng và những người khác.

Thật sự sẽ xuất hiện Ngựa ô sao?
Nội tâmHạ Bắc đột nhiên thắt lại, hai mắt mở to đến cực điềm.

Anh ta dường như nhìn thấy hy vọng … Chẳng lẽ dự đoán của Sờ Trần sẽ thực sự trở thành sự thật?
“Tiều Thu cố lên.


Đôi mắt Tống Nhan sáng rực.

Tất cả ánh mắt đều theo dõi.

Không ai trông thấy cây kim bạc cũng bắn xuyên qua vào lúc này.

“Tiểu Vũ, giữ vững tinh thần.


Tống Thu hét lớn, đột nhiên, một cơn đau nhói từ bắp chân trái của anh ấytruyền đến kịch liệt.

Đồng tử Tống Thu đột nhiên co rút lại, sắc mặt đại biến, nhận ra mình đã gặp phải ám toán.

“Thật đê tiện.


Tống Thu nghiến răng, trong tiềm
thức muốn nhấc chân lên, nhưng vào lúc này, từ vết thương truyền đến một trận tê dại, thân thể Tống Thu không thể động đậy.

Chu Vũ đã rất sốc khi nhận thấy sự khác lạ của Tống Thu.

Sư tử của Tống Thu, đầu sư tử đột nhiên lùi lại, chuẩn bị rơi xuống … Trong đám người vang lên tiếng kinh hô.


Rõ ràngTống Thuđang chiếm được tình huống tốt, sao đột nhiên giống như sắp buồn ngủ.

“Tiểu Thu.

” Tống Thiên Dương lo
lắng đứng lên.

Khóe miệng Tống Mục Dương hiện lên một tia lạnh lùng không rõ.

Hắn biết rằng kế hoạch của anh em Tống Khánh Ưng đã thành công.

Tuy nhiên, Tống Mục Dương cũng lập tức đứng lên, vẻ mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng lại không nhìn ra được vẻ lạnh lùng sâu xa trong mắt hắn ta.

“Tiểu Trần …” Hạ Bắc đang định lên tiếng, thi bị Sờ Trần đặt tay
lên vai anh, Hạ Bắc cảm thấy vai anh hơi chìm xuống.

Đúng lúc này, trên lôi đài trên cao, một con sư tử lao về phía Tống Thu lúc cậu sắp ngã xuống.

“Cậu nhóc, đây không phải là nơi cậu đến.


Lôi Đại Đồng, người đến từ võ quán Bôn Lôi Quyền, nhảy tới, chân co quắp và lướt về phía Tống Thu.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Chương 112





Tống Thu không có cách nào chạy thoát, cơn đau ập đến, cả người cậu bay ra ngoài …
“Tiểu Thu!”
Tống Nhan hét lớn, trong chớp nhoáng này con ngươi trợn to đến cực hạn, toàn thân như bị châm gai đâm nhức, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Thu, nhưng trong trạng thái này, Tiểu Thu đã rơi khỏi bục có độ cao năm sáu mét, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tống Thiên Dương sắc mặt tái nhợt trong chốc lát.

Sưu! Một thân ảnh, như mũi tên lao nhanh ra.

Người đầu tiên cảm giác được là Hạ Bắc, hắn chỉ cảm thấy bả vai đột nhiên chìm xuống, trước mắt một tia chớp động, Sở Trần đã lao ra ngoài.

“Sở Trần!”
Tống Nhan trong tiềm thức thì thào.

Không ngờ Sở Trần lại đột nhiên lao ra vào lúc này, đồng thời, tốc độ của Sở Trần làm cho người ta kinh người.

Trong nháy mắt, Sở Trần đã tới gần lôi đài trên cao, hắn nhảy lên,
người nhẹ như yến, vừa kịp lúc lướt về phía Tống Thu rơi xuống.

Sở Trần đã kịp đỡ lấy Tống Thu trước khi rơi xuống đất.

Đuôi sư tử của Chu Vũ cũng đã bị đá bay từ lâu, nhưng Chu Vũ phản ứng không kịp, loạng choạng ngã xuống đất.


Sở Trần mở ra đầu sư tử.

Tống Thu một mặt đau khổ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, “Chân trái của tôi… không cử động được.


Sở Trần nhìn xuống dưới, rút ra
hai cây kim bạc từ bàn chân trái của Tống Thu, “Tiều Thu, cậu nhìn thứ này có cảm thấy hơi quen thuộc không? ”
Vẻ mặt của Tống Thu lập tức đại biến.

“Hai cây kim bạc này không có độc, chỉ là tạm thời làm cho cậu tê liệt.


Sở Trần ngẩng đầu nhìn một chút lên lôi đài nói, “Tuy nhiên, tình huống vừa rồi đủ để giết chết cậu.


Tống Thu sau lưng đều bị mồ hôi
lạnh làm ướt nhẹp, “Là ai? ”
Cậu thậm chí còn không nhận ra ai đã bị mật động thủ với mình.

Nếu không có Sờ Trần, hắn hôm nay thật sự lành ít dữ nhiều.

Tống Thu hai mắt đột nhiên mờ to, liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía xa.

Trong hoàn cảnh vừa rồi, Sở Trần lại có thể từ xa như vậy lao ra, đỡ lấy chính mình.

Tốc độ của anh ta phải nhanh làm sao!
“Tôi biết là ai, tôi đã nhìn thấy rồi.


Chương 86
Khóe miệng Sờ Trần hơi giật giật nhìn lên, “Tuy nhiên, chúng ta hãy đợi đến khi đoạt Thanh kết thúc rồi mới xử lý đi.


“Đối với tôi mà nói, chuyện đã kết thúc rồi.


Tống Thu nói với vẻ mặt cay đắng, cậu ngẩng đầu lên nhìn những con sư tử khác vẫn đang chiến đấu, cậu muốn biểu hiện thật tốt và thể hiện phong thái của nhà họ Tống, không ngờ rằng cậu lại kết thúc tranh tài một cách nhục nhã như vậy.

Sở Trần nói: “Chất độc trên chân cậu sẽ tiêu tan rất nhanh, cậu thử đi, bây giờ cậu có thể cử động được rồi.



Tống Thu sửng sốt một hồi, mới cảm giác phía dưới, “Tôi thật sự có thể cử động … nhưng …”
Tống Thu bất lực, “Tôi hiện tại muốn xông lên, giờ còn khó hơn vừa rồi gấp mười lần.


“Cứ giao cho tỷ phu.


Sở Trần một tay nắm lấy đầu sư từ, trên mặt nở nụ cười nhìn Tống Thu, “Giờ cậutới phụ trách
đuôi sư tử có vấn đề gì không? ”
Tống Thu ngây ngốc nhìn Sở Trần.

Khi cậu còn đang luyện tập ở nhà, Sở Trần đã đi ngang qua mai hoa thung nhiều lần và nói rằng muốn cho chỉ điểm cho cậu, nhưng Tống Thu chỉ trợn mắt và không để trong lòng.

Nhưng hôm nay, Sờ Trầntại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu hắn.

Lại một lần nữa, anh ta lại cứu cậu.

Lúc này mọi người trong nhà họ Tống cũng đều trợn mắt há hốc mồm … “Sở Trần muốn làm gì?”
“Anh ta muốn đại diện cho nhà họ Tống, lần nữa xuất chiến sao?”
“Thời gian còn lại? Tôi đoán chừng hắn vừa đi vài bước, tranh tài liền kết thúc.


Mọi người ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.

Hạ Bắc khóe miệng đột nhiên mở rộng ra một chút, “Sở Trần đánh cuộc một triệu cho nhà họ Tống, lẽ nào… cậu ấy có lòng tin với
chính mình?”
Tống Vân chế nhạo, “Đã đến lúc nào rồi cậu ta còn tính đi làm chuyện xấu hổ? ”
Bên tai truyền đến tiếng chiêng và tiếng trống.


Tống Thu đầu óc dường như quay cuồng một hồi… Sờ Trần lại lên tiếng, “Cậu muốn chấp nhận thất bại sao?”
Hắn liền nắm lấy đuôi sư tử, “Tôi vẫn còn có thể chiến.


Sở Trần cười cười, giơ tay lên
nắm lấy đầu sư tử, ngẩng đầu nhìn, “Anh rề sẽ đưa cậulên đỉnh phong Thiền Thành.


Bùm! Bùm! Bùm! Khoảnh khắc Sờ Trần dùng hai tay nâng đầu sư tử lên, Tống Thu dường như cảm giác được tiếng chiêng trống vang lên bên tai đột nhiên dồn dập, chấn động màng nhĩ.

Tống Thu hiểu rất rõ sự cạnh tranh khốc liệt như thế nào trong cuộc thi đoạt Thanh ngày hôm nay, chỉ là hi vọng, có thể tại cuộc tranh tài này, cóbiểu hiện chói sáng, thật tình không ngờ, lại gặp phải ám toán, từ trên lôi đài trực
tiếp ngã xuống.

Bây giờ, Tống Thu nhìn chằm chằm vào Sở Trần, trong lòng có một tia hy vọng mờ mịt.

Giao cho tỷ phu! Nếu như lúc bình thường Sở Trần nói điều này với Tống Thu, Tống Thu nhất định sẽ chế nhạo, Sở Trần gia nhập nhà họ Tống đã năm năm, nhưng chưa có chút tiền đồ gì.

Cảnh tượng này cũng khiến vô số người kinh ngạc.

“Hắn vậy mà đích thân lên trận?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Chương 113





Tiểu cô nương Vô Ưu không có hứng thú với tỉnh sư, vừa ngồi xuống đã cảm thấy buồn chán, nhưng khi nhìn thấy Sở Trần đột nhiên lao lên, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên sáng lên, “Để ta xem một chút là ngươi mạnh như thế nào.

Cạnh tranh trong lôi đài vô cùng khốc liệt, tiểu cô nươngVô Ưu có thể thấy rằng Hoàng Thế Hùng và những người khác đều là những cao thủ có thực lực trong giới võ thuật Thiền Thành.

“Sở Trần làm sao vậy?”
Chu Kiếmkhông khỏi kêu lên, “Anh ta lại đem Tiểu Thu xông lên sao? Anh ta bị bệnh sao? Anh ta muốn bị xấu hổ sao?”
“Thật không biết hắn dựa vào cái gi.


Lâm Tín Bình cũng chế nhạo, “ Có vẻ như sau hôm nay, Thiền Thành lại thêm một trò cười.


“Dựa vào việc anh ấy là chồng tôi »
Tống Nhan nhẹ nhàng đáp: “Anh ấy đủ tư cách để lên lôi đài.


“Nói hay lắm.


Hạ Bắcmang theo ánh mắt thưỏ’ng thức liếc nhìn Tống Nhan một cái, trong lòng thở dài, chẳng trách Tiểu Trần nguyện ý bị coi là ngốc, cũng phải lưu lại nhà họ Tống để làm con rể.

Khi mọi người giẫm đạp lênSỞ Trần, Tống Nhan lập tức đứng ở bên cạnh Sở Trần bênh vực.

“Tiểu Trần là anh em của Hạ Bắc tôi.


Hạ Bắc cũng lên tiếng, “Trong mắt tôi, cậu ấy tốt hơn bất cứ ai
trong nhà họ Tống của cô.


Tất nhiên là… Ngoại trừ em dâu.


Mặt Tống Nhan hơi đỏ.

Khóe miệng Lâm Tín Bình đám người nhếch lên lạnh lùng.

Thân phận của Hạ Bắc, bọn họ không dám dễ dàng đắc tội, tự nhiên cũng không dám chống đốiHạ Bắc.

Bọn họ chỉ chờ và xem kịch vui.

“Sở Trần?”
Một bên khác, Diệp Thiếu Hoàng cũng nhìn thấy Sở Trần, ánh mắt híp lại lạnh lùng, “Cũng tốt, Lôi sư phụ nhất định sẽ chào hỏi hắn thật tốt.


“Hắn làm sao lại đi lên rồi?”
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hải nhẹ chìm xuống.

Mọi người đồn đại rằng nhà họ Tống có con rể ngốc, nhưng sau khi quỳ gối ở quán bar Thiên Hào, Hoàng Ngọc Hải biết rất rõ con rể nhà họ Tống không hề ngốc.

“Anh ta là Sở Trần đúng không?”
Hoàng Tú Tú mỉm cười, “Đừng lo lắng, anh ta làm sao có thể là đối thủ của mấy sư phụ được? Chú Hoàng có dùng một tay, cũng không thắng nổi.


Không ít người đều hướng ánh mắt chăm chú nhìn con sư tử của Sở Trần.

“Tiểu Thu, lên.


Sở Trần sài bước như gió, thân hình đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt liền nhảy lên lôi đài.

Không ai biết rằng khi Tống Thu ngã xuống, một con sư tử đã định muốn nhảy xuống ngay lập tức, nhưng Sờ Trần xuất hiện quá nhanh khiến bọn họ không biết phải làm sao.

“Bọn họ sắp lên rồi.


Tống Khánh Hạc thấp giọng nói: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Cứ chiến đấu binh thường.


Đôi mắt Tống Khánh Ưng lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén, “Hôm nay là cơ hội tuyệt vời để giết Tống Thu, vì thế chúng ta
không thể bỏ lỡ.

Do bọn chúng lại có mặt trên lôi đài, chính là cho chúng ta thêm một cơ hội nữa.


Trong lòng bàn tay Tống Khánh ưng, có thêm vài cây kim bạc nhàn nhạt màu tím xuất hiện.

Tống Khánh Hạc quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi, “Đây là kim độc chết người, nhất định sẽ mang sự tình làm lớn.


Nhà họ Hoàng nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng.


“Ai có thể tra được trên người
chúng ta?”
“Chúng ta là anh em họ của Tổng Thu, hôm nay ở nơi này trăm sư tử tranh giành nhau, ngư longhỗn tạp, chì cần Tống Thu ngã xuống, sự tình có làm lớn thi sẽ như thế nào chứ?”
Tống Khánh Ưng trầm giọng cúi đầu nhìn xuống dưới.

Nhiều con mắt cũng đang theo dõi.

Những con sư tử dưới đáy lôi đài cũng chú ý đến sư tử nhà họ Tống.

“Đã ngã xuống rồi thì cứ ờ dưới
chứng kiến không phải tốt hớn sao.

Có người cười chế nhạo.

Cùng với một tràng cảm thán, đột nhiên, hai con sư tử khoảng cách gần nhất với Sở Trần hung háng bay về phía Sở Trần.

“Cẩn thận.


Mặc dù Sở Trần hoàn toàn không nghe thấy lời cô, nhưng trong tiềm thức Tống Nhan vẫn thì thào.

Hai con sư tử, một trái và một
phải lao về phía Sở Trần.

Tống Thu cũng cảm thấy có hai sức mạnh lao tới sau lưng, trong lòng thất kinh, có thể tại trăm SU’ tranh phong để trổ hết tài năng trèo lên lôi đài sư tử, tuyệt không phải hạng người tầm thường.

Tuy nhiên, trước khi Tống Thu có thể phản ứng, một âm thanh phát ra ngang tai anh.

Hai con sư tử cố gắng ngán cản Sở Trần đã trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Gọn gàng mà linh hoạt.

Những người xung quanh lập tức cảm thấy sợ hãi thán phục.


“Đẹp lắm.


Hạ Bắc hai mắt cũng sáng lên, phấn khích vung nắm đấm.

Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hải tối sầm lại, chỉ có hắn đã thấy được thực lực của Sở Trần.

Màn biểu diễn kinh ngạc của Sờ Trần trong chốc lát cũng thu hút được sự chú ý của không ít người trên lôi đài, lập tức có rất nhiều sư tử lao về phíaSỜ Trần.

Không có quy tắc rõ ràng nào cho cuộc tranh tài đoạt Thanh, tuy nhiên, những người nói chung đã rời khỏi lôi đài đều có tự hiểu rõ và sẽ không quay lại lôi đài.

Động thái của Sờ Trần đã phá vỡ quy tắc bất thành văn này, tự nhiên tất cả muốn dạy cho anh ta một bài học để anh ta có thể nhận rõ chính mình.

Ầm! Ằm! Ằm! Sở Trần chântung thối ảnh như côn, mấy con sư tử hai bên ra sức cản Sở Trần hầu như đều bị Sở Trần hạ gục chỉ trong một chiêu.

Trong chốc lát, Sở Trần đã đạt
đến độ cao như Tống Thu trước đó đã lên.

Tống Thu đi theo sau Sở Trần, lúc này trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn chưa từng nghĩ thực lực của Sờ Trầnlại kinh người như vậy.

Không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần, một đường thẳng đi lên.

Sau cú sốc, Tống Thutạm kìm sự phấn khích trong lòng, trước trận chiến, Sở Trần đã nói rằng sẽ đưa cậu lên đỉnh Thiền Thành,
chẳng lẽSỞ Trần thực sự có được lòng tin này?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Chương 114


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Một đườn quét qua, đánh đâu thắng đó.

Đây là điều mà Tống Thu không bao giờ dám tưởng tượng.

Tất cả mọi người có mặt đều không thể ngờ rằng tình hình lại đột ngột có sự thay đổi lớn như vậy.

“Đó là… sư tử nhà họ Tống phải không?”
Hoàng lão gia tử cũng nhận ra,
hơi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm trên cao.

“Đúng vậy ạ!.


Hoàng ngũ gia do dự một lúc, thấp giọng nói: “Con vừa rồi nghe nóingười bị ngã là con trai của gia chủ nhà họ Tống, hiện tại thay thế xuất chiến chính là con rể nhà họ Tống, tên là…Sở Trần.


“Tống gia, Sở Trần?”
Hoàng Giang Hồngvới cái tên này cảm thấy rất hưng phấn.

’Thanh’ trong cuộc thi hôm nay là do ông ấy đích thân chọn,
và nó đến từ cái tênTống giaSỞ Trần’.


Vẻ mặt của Hoàng Giang Hồng lộ ra vẻ hứng thú, “Vi sao vị Sở Trần này, văn võ song toàn, trẻ tuồi và tài năng, lại cam tâm ở rể nhà họ Tống?”
Câu nói của Hoàng Giang Hồng khiến ngay cả những người con trai xung quanh cũng phải giật mình.

Vãn võ song toàn, thanh niêntài tuấn.

Từ trên lôi đài biểu hiện ra phong thái, nó thực sự là bất phàmtrác tuyệt.

Nhưng một người như vậy không ngờ lại ở rể nhà họ Tống, hơn nữa, ở Thiền Thành, anh ta đã trờ thành trò cười suốt năm năm nay.

“Thật là thú vị.


Hoàng Giang Hồng cười, “Đột nhiên ta cảm thấy Sở Trần nhà họ Tống này mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thế Hùng.


Vừa dứt lời, một người bên cạnh đã tỏ ra nghi ngờ, “Sở Trần thực sự thể hiện một màn biểu diễn đáng kinh ngạc, bất quá,vừa rồi trong đám người chặn hắn cũng không ai có thực lực nổi trội, hắn có bao nhiêu năng lực cạnh tranh, còn phải chờ thử thách đến từ những vị sư vương kia.


Đại đa số mọi người ánh mắt đều
tập trung vào Sở Trần.

“Vậy mà…không ai có thể ngán cản Tiểu Trần.


Hạ Bắc ngạc nhiên thích thú, vô thức nhéo người đang ngồi phía sau anh, “Tôi không phải đang nằm mơ chứ?”
Người kia đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt đều muốn chảy xuống.

Nhưng anh ta biết thân phận cùa Hạ Bắc, vị thiếu gia nhà họ Hạ ở Dương Thành này, anh ta không đắc tội nổi.

“Anh ấy thực sự …” Đầu óc Tống Nhan có chút trống rỗng.

Sở Trần đã hơn một lần nói trước mặt cô rằng anh ấy đánh đấm rất giỏi, nhưng Tống Nhancán bản không tin chút nào.

Một màn xông lên chiến đầu của Sở Trần khiến toànThiền Thànhkinh ngạc.

“Mau đánh hắn lăn xuống đi.



Diệp Thiếu Hoàng nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Anh nghĩ đến hình ảnh lúc mình
và Vinh Đông bị Sở Trần đánh trên mặt đất tơi bời.

Vinh Đông cũng có mặt tại hiện trường.

Võ quán của Vinh thị đã bị đập phá.

Hôm nay nhà họ Vinh không có sư tử tham gia, tuy nhiên, nhà họ Hoàng tổ chức thịnh điển, Vinh Thị tập đoàn tự nhiên sẽ tới tham gia,Vinh Đông chính là người đại diện.

Hắn đang nhìn chằm chằm vàosư tửcủa Sở Trần, hắn cũng đang mong đợiSỞ Trần bị đá văng ra khỏi lôi đài.

Ầm! Ầm! Thêm hai con sư tử nữa
bị Sở Trầnđánh bay ra ngoài.

“Tiểu Thu, cậu không có việc gì thì tốt rồi.


Giọng Tống Khánh ưng vang lên, hai anh em họ đã tiến lại gần.

Tống Khánh ưng ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Sờ Trần cùng Tống Thu nhảy lên, thời điểm hai bên hội tụ, kim quang màu bạc trong lòng bàn tay Tống Khánh ưng lập lòe sắc bén.

Tuy nhiên, không đợi Tống
Khánh ưng kịp ra tay, đột nhiên, một cỗ kình lực mạnh đã ập đến.


Mất cảnh giác không kịp chuẩn bị.

Trên ngườiTống Khánh ưng thân thể truyền đến cơn đau nhói, hắn hét lên một tiếng, kim sắc bạc trong lòng bàn tay đâm thẳng vào tay hắn.

Ầm! Nếu như cuối cùng không phảiTống Khánh Hạcphản ứng kịp ôm lấyTống Khánh ưng tránh ngã xuống đất, e rằng, lần này Tống Khánh ưng sẽ ngã thật mạnh.

Cảnh tượng này cũng khiến mọi người choáng váng.

Vô số người tập trung vào Sở Trần, khi sư tử của Tống Khánh Ưng đến gần, ai cũng nghĩ đó là hai con sư tử nhà họ Tống đang tụ hợp và chuẩn bị chạy nước rút về mục tiêu cuối cùng, thật tình không biết,Sở Trầnvậy mà trực tiếp ra chân tung cước đá Tống Khánh Ưng xuống lôi đài.

“Khánh Ưng Khánh Hạc!”
Tống Mục Dương lập tức kêu lên, nhìn Tống Thiên Dương với vẻ đau khổ và phẫn nộ, “Tống Thiên
Dương, lần này tranh tài Thái Thanh, vì lợi ích của nhà họ Tống, cả hai anh em Khánh Ưng đều nguyện ý chặn các con sư từ khác, để cho Tiểu Thu có cơ hội, các người còn muốn như thế nào?”
Tống Thiên Dương sắc mặt thay đổi.

Không ai có thể nghĩ rằng Sờ Trần một chân liền đá anh em Tống Khánh Ưng ra ngoài.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Chương 115


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chu Kiếm tức giận nói, “Anh ta cho rằng sự hổ thẹn với nhà họ Tống mấy nám nay còn chưa đủ sao?”
Hắn sợ rằng Tống Trường Thanh trong cơn thịnh nộ sẽ phế bỏ vị trí gia chủ của Tống Thiên Dương.

Tuy những năm gần đây nhà họ Tống sa sút nhưng lạc đàgầy còn hơn ngựa béo, nhà họ Chu có rất nhiều mối làm ăn, đều là trông cậy vào Tống Thiên Dương.

“Con đã nói rồi mà, trước khi lên đường tới đây đạo trưởng đã tính, hôm nay nhà họ Tống sẽ xảy ra chuyện.

” Tống Vân lẩm bẩm.

Cô không bao giờ nghi ngờ lời của đạo trưởng nói.

Thế nhưng, không ngờ tới chuyện ngoài ý muốn xảy ra với nhà họ Tống, lại là loại chuyện thế này.

“Thật là xấu hổ.

” Lâm Tín Bình khịt mũi kinh miệt.

Trên võ đài, Tống Thu cũng
choáng váng.

Cú đá thần thánh của Sở Trần dường như đóng băng không khí tại hiện trường.


“Cậu cúi đầu xem liền biết.


Giọng Sở Trần vang lên bên tai Tống Thu.

Tống Thu nhấc đuôi sư tử lên và nhìn xuống vị trí mà anh emTống Khánh Ưng rơi xuống đất.

“Nhìn vào bàn tay của hắn ta.


Sờ Trần nói thêm.

Kỳ thật cũng không cần Sở Trần nhắc nhở nhiều, Tống Khánh ưng cả người ngã xuống đất, đau đớn hét thảm lên một tiếng, hắn đột nhiên nhấc đầu sư tử lên, muốn thò tay vào trong túi, thế nhưng, cơn đau đớn dữ dội kéo đến khiến Tống Khánh Ưng hét lên một tiếng, đột nhiên lăn lộn trên mặt đất đau đớn, lòng bàn tay nhanh chóng sưng to lên, kim bạc trong lòng bàn tay sắc bén chói mắt.

Tống Thu sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt.

“Gieo gió ắt gặp bão thôi.


Sở Trần trầm giọng nói, “Bọn hắn lúc tới gần, chỉ là muốn cho cậu nếm mùi ngân châm lần thứ hai.


Lần thứ hai phi châm.

Tống Thunội tâm run lên dữ dội, hai tay nắm chặt mạnh mẽ, lửa giận trào ra trong mắt không kiểm soát được.

Bọn họ thực sự muốn dồn cậu vào chỗ chết.

Tống Thu cảm thấy cỗ ý lạnh tỏa khắp cơ thể.

Trên cơ bản, bọn họ là cùng con
cháu huyết mạch, thật không ngờ, họ ác độc đến mức muốn lấy mạng cậu trong buổi lễ trọng đại hôm nay.

Tống Thu lẩm bẩm nói: “Nói như vậy, kim bạc trên roi dài chấp pháp cũng bị bọn họ cho vào trong … Thào nào không phát hiện ra được.


Ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.

Đã có một cuộc náo động xôn xao ở Quảng trường Kim Than Thành.


Mọi người ở phụ cận chú ý tới kim bạc trên lòng bàn tay Tống Khánh Ưng, ai nấy đều kinh ngạc.

Bên cạnh Hoàng lão gia tử, Hoàng gia thất tướng gần như đồng thời cùng đứng lên, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, không giận tự uy.

Lại có người dám dùng vũ khí giấu kín để ám toán người tại buổi lễ lớn do nhà họ Hoàng tổ chức.

Động thái này chắc chắn đã giáng một đòn mạnh vào mặt gia
đình nhà họ Hoàng.

Bầu không khí trên sân bỗng chốc ngưng kết lại.

Nhiều người đầu tiên đều nghĩ đến Sở Trần.

Tống Thiên Dương sắc mặt trở nên xám như tro.

Hắn thậm chí không có khí lực để trách móc Sở Trần.

Hắn biết rất rõ rằng sau ngày hôm nay, vị trí người đứng đầu nhà họ Tống của hắn sẽ chấm dứt.

Tống lão gia tử sẽ không cho phép sự cạnh tranh luẩn quẩn như vậy tồn tại.

Tống Khánh Hạc đứng bên cạnh Tống Khánh Ưng như hóa đá, nhất thời không biết phải làm sao.

Tống Khánh Ưng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trong giọng nói phát ra tiếng than, “Mau, trong túi của anh có thuốc giải …”
Tống Khánh Ưng không thể nghĩ nhiều được nữa.


Độc của kim bạc mặc dù không
phải là huyết quang, nhưng một khi chậm trễ, cho dù có thuốc giải cũng không kịp xoay chuyển.

Tống Khánh Hạc vội vàng đứng dậy.

Lúc này, giọng nói của Tống Mục Dương đã tức giận hét lên, “Sở Trần, ngươi lại có lòng dạ xấu xa như vậy!”
Giọng điệu của Tống Mục Dương vô cùng buồn bực,toàn thân run lên tức giận, tóc tai như muốn mở tung, ngón tay run rẩy nhìn Tống Thiên Dương.

Những người bên cạnh theo dõi, không khỏi lo lắng không biết Tống Mục Dương có hay không tức giận đến linh hồn xuất khiếu.

Tống Thiên Dương thân thể cũng run lên, hắn không biết nên như thế nào đáp lại Tống Mục Dương.

“Lão gia tử, đây là chuyện Sở Trần làm, không liên quan gì đến người khác.


Lâm Tín Bình không nhịn được mở miệng nói với Tống Trường Thanh, cố gắng làm rõ ràng mối quan hệ, “Sở Trần vốn là đồng ý muốn ký đơn ly hôn, nhưng anh
ta lại đem thỏa thuận ly hôn xé bỏ, nhà chúng con đã chuẩn bị sẵn sàng cho anh ta cái khác,tất cả sẽ ồn thỏa.


Tại đây có hình
[Diendantruyen.Com] Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Chương 116





Tất cả mọi người đều đang nhìn Tống Khánh Ưng, Tống Khánh Ưng vẫn còn đang lăn lộn trên sàn vì đau đớn, sau khi uống thuốc giải độc từ từ khôi phục lại, vết bầm tím trên lòng bàn tay cũng biến mất.

Trên đài cao, Hoàng Giang Hồng cũng đang chú ý tới cảnh tượng này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng hơn, “Nguyên lai là gieo gió gặp bão.


Hoàng ngũ gia đứng lên, xoay người đi xuống, “Con sẽ phụ trách điều tra chuyện này.


“Sở Trần làm chuyện tốt a.


Lúc này, Tống Nhan nhẹ giọng nói, “Sở Trầnđã phóng một châm cho Tống Khánh Ưng, sau đó tiện tay đặt thuốc giải lên người của Tống Khánh Ưng.


“Tiểu Trần cũng quá tốt đi.


Hạ Bắccũng không nhịn được cảm thán một tiếng.

Tống Mục Dươngtoàn thân run lên.

Làm sao hắn không biết rằng bên cạnh con trai mình có một cao thủ hạ độc.

Hơn nữa, ông ta biết kế hoạch của con trai mình là âm mưu ám toánTống Thu trong cuộc thi đoạt Thanh, ông ta vừa rồi chỉ muốn đánh phủ đầu để nhân cơ hội này chiếm lấy vị trí người đứng đầu
nhà họ Tống.

Nhưng mà, không nghĩ ra, Tống Khánh Ưng lại uống thuốc giải độc ở trước mặt mọi người.


Như đã tát mạnh vào mặt hắn.

“Thật là một tên vừa ăn cướp vừa la làng.


Tống Thiên Dương chế nhạo.

Tống Trường Thanh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Trần và Tống Thu trên lôi đài, trầm mặc không nói.

Tống Mục Dương sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người như rơi vào một cái động lạnh như băng, nhìn phía trước, Hoàng Ngũ gia lúc này đã dẫn người đi về phía anh emTống Khánh Ưng.

Hôm nay là đại lễ của nhà họ Hoàng, đại thọ lần thứ 80 của Hoàng lão gia tử.

Khi xảy ra sự việc như vậy, chắc chắn gia đình nhà họ Hoàng sẽ
không tha thứ.

“Còn chưa cút đi thỉnh tội sao?”
Giọng Tống Trường Thanh lạnh lùng, trong lồng ngực lửa giận thiêu đốt.

Tống Mục Dương rùng mình, vội vàng đi về hướng đó.

Mọi người lại nhìn lên lôi đài.

Cuộc thi đoạt Thanhsẽ không dừng lại vì điều này.

“Hi vọng Sờ Trần và Tiểu Thu có thể biểu hiện tốt hơn.


Tống Thiên Dương nhẹ giọng nói, “Nếu không, nếu nhà họ Hoàng trách tội xuống…làm sao chúng ta có thể chịu được sự tức giận của nhà họ Hoàng.


Mọi người đều hiểu điều này.

Trên lôi đài, cuộc chiến vẫn diễn ra ác liệt.

Tống Thu đã định thần lại, trong lòng kìm nén sự tức giận, đồng thời theo sau lưng Sở Trần cũng có một cỗ kình lực, từng đối thủ bị đẩy lui, Tống Thu càng thêm hưng phấn, “Anh rể, anh quá lợi hại.


Đây là lần thứ hai Tống Thu gọi hắn cho anh rể.

Lần đầu tiên là khi Sở Trầncho hắn 200.

000 tệ.

Lần này, là Tống Thuchân chính khâm phục.

Tống Thu cũng biết mình hôm nay nhất định không phải là người duy nhất bị Sở Trần chinh phục.


Càng lên cao, đối thủ càng mạnh, nhưng không ai có thể ngăn cản tốc độ của Sở Trần.

“Anh rể, cẩn thận, Lôi Đại Đồng ở bên trái.

” T
ống Thu hét lên, “Quán chủ của võ quán Bôn Lôi Quyền, ông ấy đại diện cho nhà họ Diệp.


Họ Diệp.

Khóe miệng Sở Trần lau một tia giễu cợt, “Diệp Thiếu Hoàng chắc là đang nghiến răng chờ chúng ta ngã xuống.


Sở Trần giật nảy mình, “Tiểu Thu, bên trái.


Tống Thu trong lòng giật mình,
Lôi Đại Đồng vốn định tiếp cận bọn họ bên này, Sở Trần thậm chí lại chủ động qua để chiến đấu.

Bất quá, trên lôi đài, động tác của Tống Thucũng không hề chậm, thân thủ của hắn vô cùng tốt, nhưng mà một mình Sở Trầnđã giải quyết tất cả đối thủ, Tống Thuở phía sau, liền cơ hội xuất thủ cũng không có.

“Tiều tử tóc còn chưa mọc hết.


Giọng nói thô lỗ của Lôi Đại Đồng truyền đến, hắn ta cực kỳ khinh thường, “Lại còn định để ta phải
mời khỏi lôi đài.


Hô! Bôn Lôi thối tháp
Cấp kình, mãnh liệt, khí thế táng lên mười phần.

Sở Trần thân thể lóe lên, một cây trúc bị bẻ ra.

Lôi Đại Đồng không khoan nhượng, liền xông vào.


Âm! Ằm! Ằm! Trước mặt mọi người, Lôi Đại Đồng vừa ra tay, liền chặn đánhSỞ Trần, đemSỞ Trầnbức lui.

Phần lớn ánh mắt đều tập trung vào Sở Trần.

Màn trình diễn của Sở Trần hôm nay thực sự rất tuyệt vời.

“Lôi sư phụ làm tốt lắm.


Vinh Đông phấn khích hét lên, hai mắt mờ to, hắn đang mong chờ khoảnh khắc Sở Trần ngã xuống.

“Trước mặt Lôi sư phụ, hắn còn muốn thắng sao?”
Diệp Thiếu Hoàng khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.

Trong lôi đài, Tống Thu cũng đang căng thẳng, cậu có thể cảm nhận được uy lực của Bôn Lôi thối tháp, nó quá mức kinh người.

“Anh rể, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Thu hỏi.

Sờ Trần đáp lại hai chữ, “Đánh hắn.


Phù! Tống Thusuýt nữa không kịp phản ứng lại, Sở Trần vậy mà chính diện nghênh chiến Lôi Đại Đồng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Chương 117





Lần này, hắnlại không né tránh.

Nhiều người nội tâm muốn thốt lên.

Sờ Trần thực sự đã lựa chọn đối cứng với Bôn Lôi Thối Tháp của Lôi Đại Đồng.

Bây giờ trong lôi đài này, dám đối cứng với Bôn Lôi Thối Tháp của Lôi Đại Đồng chắc chắn không có quá ba người.

“Sở Trầnlà đang tìm chết.


Diệp Thiếu Hoàng nở nụ cười.

Hạ Bắc muốn che mắt lại, hắn không đành lòng xem cảnh tiếp theo…
Bang! Lôi Đại Đồng khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười, Sở Trần, chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, có thể cùng hắn đối kháng sao?
Nụ cười dần dần đọng lại.

Lôi Đại Đồng cảm thấy một cơn đau nhóitừ chân mình truyền đến, tức thì lan ra khắp cơ thể.

Hít một hơi lạnh.

Lôi Đại Đồng cố gắng thu chân lại, nhưng chân của Sở Trầnnhư kình phong cuốn tới.

“Cái gì mà cú đá sấm sét, rõ ràng là cái chân đậu hũ, không chịu nổi một kích.



Bang! Ầm! Ầm! Sở Trần hai chân nhanh tới mức nhìn bóng người cũng không nhìn thấy, hướng về phía Lôi Đại Đồng quét tới.

Âm! Thân thể Lôi Đại Đồng bị đánh bay, sau khi bẻ gãy mấy cây trúc phía sau, hắn mới ổn định lại.

Hạ Bắc há to miệng, sững sờ.

May mắn thay, hắn đã không che mắt của mình để nhìn thấy một cảnh tuyệt vời như vậy.

“Vừa rồi, anh ta đã tung ra bao nhiêu cước?”
Tiểu Vô Ưu không nhịn được không khỏi lẩm bẩm một cái, tốc độ cùa Sờ Trần quá nhanh.

Vô Ưuâm thầm nắm chặt tay.

Từ thực lực mà Sở Trần thể hiện, quá khó để đánh bại hắn.

Nhiều người trực tiếp hóa đá.

Vậy mà lúc này,Sở Trầnngay cả nhìn cũng không nhìn Lôi Đại Đồng dạng này, hắn tiếp tục nhảy dựng lên lần thứ hai, “Còn có mấy vị sư vương nữa, đều tới tranh đoạt một chút đi.


Thanh âm mang theo cuồng vọng, cho người ta cảm kháicủa sự bất khả chiến bại.

Cảm giác này… “Quá tuyệt vời.


Tống Thu cảm thấy máu trong người sôi trào, muốn hét thật to.

Trong cuộc thi đoạt Thanh, trăm sư tranh phong.

Tống Thu rất ý thức về sự cạnh tranh trong cuộc thi, cậu đã tập luyện chăm chỉ trong thời gian này, hy vọng sẽ thể hiện tốt, tuy nhiên, Tống Thu biết rất rõ rằng quá khó để thu hút sự chú ý tại sự kiện lớn này.

Nhưng bây giờ, Sở Trần lại đã làm được, đem cậu tung hoành ngang dọc, bất khả chiến bại.

Ngay cả Lôi Đại Đồng, người của Võ quán Bôn Lôi Quyền cũng không thể ngăn cản tốc độ của
Sở Trần.

Đây là lần đầu tiên Tống Thu nghe ai đó nói rằng Thôi ThápBôn Lôi là chân đậu phụ.

Phải biết rằng địa vị của Võ quán Bôn Lôi Quyền trong giới võ thuậtThiền Thành chắc chắn có thể được đưa vào top năm.

Nhưng mà, hiện tại không ai có thể trước mặt phản bác câu nói này củaSỞ Trần.

Lôi Đại Đồng bị Sở Trần đẩy lui, đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn hồn.


Tất cả mọi người đều chim trong sự kinh ngạc do Sở Trần mang lại.

Mà câu nói của Sở Trần tương đương với việc thách đấu toàn bộ lôi đài.

Anh ta vẫn muốn tự mình đánh tan trăm sư sao?
Tống Thu cũng cảm thấy mình hơi nổi, nhưng trong lòng lại không kim được máu sôi.

Cậu chưa bao giờ đạt đến đỉnh cao như vậy trong đời.

Tống Thu từ nhỏ đã thích công phu quyền cước, ở đây không ít gia tộc đại biểu, đều là quyền quán sư phó tiếng tăm lừng lẫy, là nhữngnhân vật Tống Thu từ nhỏ đến lớn đều sùng bái kính sợ, bao quát gồm cả Lôi Đại Đồng.

“Anh rể, có người tới.


Tống Thu hét lên, liền thấy một người quả nhiên là một sư vương vội vàng chạy tới, nhưng ngược lại Tống Thu cũng không lo lắng như vậy, hắn có một loại mong đợi Sở Trầnsẽ đem đối phương đánh lùi.

Sở Trần cũng không làm Tống Thu thất vọng, ra chân vô cùng gọn gàng linh hoạt.

Những tiếng kinh hô liên tục vang lên.

Sở Trần đã hoàn toàn trở thành tâm điểm của lôi đài.

“Làm sao có chuyện này?”
Diệp Thiếu Hoàng không thể tin được, vẫn không thề tiếp nhận nhừn gì mình vừa nhìn thấy.

“Tống gia, thật sự có thể thắng sao?”
Hạ Bắc hai mắt sáng rực, trong lòng có chút hưng phấn, tuy rằng tiền bạc đối với anh ta không là gì, nhưng cảm giác giành được giải nhất cũng đủ phấn khích.

“Sở Trần.


Tống Nhannhẹ giọng nói.


Nhìn quen thuộc má có chút lạ lẫm.

Ngước mắt nhìn chăm chú.

Cô chưa bao giờ thấy một Sở Trầnlẫm liệt như vậy.

Cái gì mà tên ngốc ở rể?
Anh ấy rõ ràng là thiếu niên anh hùng, người khiến cả thành phố kinh ngạc.

“Ca, chú Thế Hùng có thể ngăn cản đượcSỞ Trầnkhông?”
Hoàng Tú Tú cũng có chút lo lắng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng có cô đơn.

Cho tới nay, Hoàng Tú Tú luôn cảm thấy rằng trong thế hệ trẻ, về công phu quyền cước, tuyệt đối không ai có thể sánh được với cô.

Cô là một át chủ bài công phu trong thế hệ trẻ của nhà họ Hoàng.

Nhưng vào lúc này, Hoàng Tú Tú biết rất rõ cô không bằng Sở Trần.

Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hải có chút âm trầm.

Hắn vẫn là đánh giá thấp Sờ Trần.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Chương 118





“Xét về thuật nhìn người, ta, một đệ tử của Kỳ môn, lại không bằng tam thiếu gia nhà họ Hạ.


Hoàng Ngọc Hải tự giễu cười khổ.

Trước khi trận đấu hôm nay bắt đầu, cả thành phố đều cười nhạo vị thiếu gia thứ ba nhà họ Hạ, bao nuôi một tên Sở Tiểu Mật, vì để cho Sở Tiểu Mật vui vẻ, anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền và đặt cược một triệu để giành chiến thắng cho nhà họ Tống.

Nhưng bây giờ có vẻ như số tiền một triệu này thực sự có cơ hội trở thành 20 triệu.

Lúc này, Hoàng Giang Hồng đã đứng dậy, nhìn lên lôi đài cuối
cùng đang tranh đoạt.

Chỉ còn không tới mười con sư tử còn lại chiến đấu.

“Đệ nhất thanh niên thiên tài ở Thiền Thành không ai khác chính là Sở Trần nhà họ Tống.


Hoàng Giang Hồngcảm khái.

Sáu người con trai bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có chút xấu hổ.

Họ không thể phản bác lại lời lão gia tử.

Tuy nhiên, họ là gia tộc Hoàng gia, gia tộc giàu có số 1 ở Thiền Thành, thanh niên thiên tài số một ở Thiền Thành, cũng phải là nhà họ mới đúng.


Trong đầu họ đồng thời nảy ra ý nghĩ, sau khi đại lễ kết thúc, họ sẽ quay về giáo huấn lại con cháu một trận.

Ầm! Một con sư tử khác lại bị Sờ Trần hạ gục.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ.

Màn trinh diễn mãn nhãn của Sờ
Trần đã dần chinh phục được tất cả những người có mặt.

Nhiều người thậm chí còn có kỳ vọng rằng họ muốn được thấy Sở Trần vượt qua mọi trở ngại và cuối cùng lên ngôi vô địch.

Trong sự kiện trọng đại mà cả thành phố đang theo dõi này, kỳ tích này không một người bình thường nào có thể làm được.

Lôi Đại Đồng cũng bước xuống, hai chân vẫn còn đau nhức, không thể tiếp tục chiến đấu.

Ngẩng đầu nhìn Sờ Trần, Lôi Đại
Đồng cũng muốn biết Hoàng Thế Hùng có thể ngăn cản Sở Trần hay không.

Ầm! Ầm! Ầm! Trên lôi đài, Sở Trần và Hoàng Thế Hùng dường như đã hiểu ngầm, hai bên không đối đầu trực diện mà bắt đầu thu dọn lôi đài, quét sạch những con sư tử còn lại trên lôi đài, tiến đến điểm cao nhất của lôi đài, cuối cùng chỉ còn lại hai con sư tử mặt đối mặt nhau.

Thời khắc của trận chiến quyết định đã đến.

Mọi người nội tâm đều nín thở.

Đôi mắt nóng bỏng phát sáng, tất cả đều phấn khích vô cùng.

Sự phấn khích của buổi lễ cạnh tranh đoạt Thanh này ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Đặc biệt, sự xuất hiện của Sở Trầnbỗng nhiên đã phá vỡ ấn tượng của cả thành phố về người con rể ngốc nghếch này của nhà họ Tống.

Từ hôm nay trở đi, những kẻ dám gọi Sở Trần là đồ ngốc mới là kẻ ngốc thực sự…
“Tôi đã nhìn thấy tam tiểu thư của nhà họ Tống, một cô gái xinh đẹp như tiên nữ, tôi hiểu rồi, Sở Trầnở rể nhà họ Tống là vì Tống Nhan.


“Một tuyệt thế thiên tài, cùng một đời giai nhân,hạ mình làm một người nghèo, liệu điều này có trở thành một giai thoại truyền kỳ ở Thiền Thành?”
“Đến tột cùng là Hoàng Thế Hùng sư phụ có thể bảo vệ vinh quang của gia tộc giàu có nhất Thiền Thành, hay là Sở Trần cuối cùng có thể cất tiếng hót kinh người, nhất phi trùng thiên, một trận
chiến phong thần!”
Bên trong và bên ngoài lôi đài, người xem đều đang nghị luận, thần sắc kích động.

“Hoàng gia, Hoàng Thế Hùng.



Trong lôi đài, giọng nói cùa Hoàng Thế Hùng mạnh mẽ vang lên.

Sở Trần đáp ứng, “Tống gia, Sở Trần.


Vừa dứt lời, Sở Trần liền chủ động phát động công kích, lúc này dưới lôi đài vang lên tiếng
chiêng trống đến cực điểm.

Bên tai truyền đến tiếng chiêng trống âm rất có tiết tấu, nhìn trên lôi đài, Thiền Thành mạnh nhất tỉnh sư quyết đấu, bức tranh này, những người xem chứng kiến khung cảnh quá đặc sắc.

Tuyệt đối suốt đời khó quên.

Trận cuối cùng.

Tống Thu cảm thấy tim đập cực nhanh, lần đầu tiên triệt để trải qua cảm giác khí huyết dâng trào.

Nếu Sở Trần đánh bại Sư phụ Hoàng Thế Hùng, thì anh ta có thể ngất đi vì sung sướng.

“Có thể thắng sao?”
Tống Thu đang chăm chú phối hợp với động tác của Sở Trần, không khỏi liên tụcnghĩ tớiý nghĩ này.

Nếu hôm nay trước đóSỞ Trần nói rằng hắn có thể chống lại Hoàng Thế Hùng, Tống Thu nhất định sẽ chế giễu.

Sẽ không ai tin rằng sẽ có một chàng trai trẻ tuổi ờ Thiền Thành
có thể cạnh tranh với Hoàng Thế Hùng.

Bang bang bang bang! Tiếng va chạm không ngừng vọng tới.

Mỗi một lần va chạm, song phương giao thủ đều hút hồn mọi người có mặt ờ đây.

Không ai trong nhà họ Tống có thể ngồi yên, tất cả đều đang quan sát, nhìn chằm chằm vào phía trên cao của lôi đài.


Tống Trường Thanh mắt càng ngày càng sáng.

Đây thực sự là thiên đại kinh hỉ.

Ầm! Không phải để mọi người chờ đợi lâu.

Hai con sư tử tách nhau ra sau một vụ va chạm.

Đột nhiên, Hoàng Thế Hùng liếc nhìn Sở Trần, xoay người nhảy lên, “Tôi thua rồi.


Sở Trầncùng với Tống Thuvẫn còn chưa kịp phản ứng nhảy lên điểm cao nhất của lôi đài.

Đầu sư tử giơ lên cao, vòng nhìn lướt qua toàn trường.

“Tiểu Thu, mau ra mặt giới thiệu bản thân đi.


Tống Thunhư tình lại trong cơn mơ, rất cao hứng, nhấc đuôi sư tử lên, sau đó tự hào hét lên: “Tống gia, Tống Thu!
Giọng của Tống Thuthanh âm rất lớn, phóng khoáng và to rõ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Chương 119


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Lông mày của cậu đầy vẻ tự hào,hận không thể để nhiệt huyết dâng trào của minh tuôn ra.

Phấn chấn vô cùng.

Cậu ta thực sự đã đứng trên đỉnh
của Thành phố Thiền Thành.

Đây như là một giấc mộng, gió lớn thổi qua, thụ sủng nhược kinh trong vô số ánh mắt.

Tống Thu ngẩng cao đầu.

Gia đình nhà họ Tống cũng rất hào hứng với màn này.

Thắng! Người chiến thắng cuối cùng không ngờ lại là gia đình nhà họ Tống.

Không ainghĩ tới cái kết này.

“Tất cả những thứ này đều nằm
trong dự liệu của Sở Trần sao?”
Tống Nhan nhìn Sờ Trần trên đỉnh lôi đài.

Nhẹ nhàng ném một triệu.


Bây giờ có vẻ như điều này đại biểu sự tự tin cùa Sở Trần.

“Hahaha!”
Hạ Bắc không biết nói gì, chỉ là không nhịn được cất tiếng cười to.

Cả thành phố đều cho rằng Hạ Bắc là một kẻ ngốc, cho Sở Trần
một triệu đồng, nhưng bây giờ, Hạ Bắc có thể tưởng tượng có bao nhiêu người ghen tị với số tiền triệu đồng của anh ta.

Một ăn hai mươi.

Một triệu biến thành hai mươi triệu trong nháy mắt.

Hoàng Ngọc Hải sắc mặt tái nhợt, tái nhợt, toàn thân khẽ run.

Tại góc độ của nhà cái, họ thích nhất là loại không được chú ý này, tuy nhiên, cái cửa không chú ý của nhà họ Tống lại có tỷ lệ cược cao,hơn nữa lại có số tiền
cược hơn một triệu đã đặt.

Hoàng Ngọc Hải muốn thừa dịp buổi lễ đoạt Thanh để kiếm tiền một phen, nhưng cuối cúng lại là chỗ để Sở Trần kiếm hời.

Tất cả những con mắt đều hướng mắt nhìn.

Chiêng trống vang trời
“Tiểu Thu.


Sở Trầnhô một tiếng.

Tống Thu lập tức hiểu ra, thần sắc cao hứng.

Bước cuối cùng, thời khắc đoạt Thanh.

Tiếng trống chấn động linh hồn.

Sư tử nhảy lên cao, xuyên qua ánh sáng mặt trời tư thế tiêu sái.

Bức “Thanh’ dài trượt xuống.

“Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.


Khí thế hào hùng, nhất bút nhất hoạ, cho người ta một loại kim qua thiết mã, anh hùng phóng khoáng cảm giác.


Lúc này, ánh mắt của vô số người đều bị lời này hấp dẫn.

Trong chớp mắt, vô số ánh mắt tất cả mọi người đều bị cái này một bức chữ hấp dẫn.

Chiến dịch tìm ‘Thanh’ trong toàn thành phố của Hoàng lão gia tử đã thu hút được vô số bài gửi về của người dân.

Nhiều người hy vọng rằng việc được Hoàng lão gia tử lựa chọn là một vinh dự lớn.

Khi câu trả lời cuối cùng được tiết lộ, mọi người không còn thời gian
để thất vọng, mà đắm chìm trong ý cảnh nghệ thuật của bức chữ này.

“Cảnh giới của tác giả cao đến mức nào.


“Đây chắc chắn là xuất thân từ bậc thầy thư pháp Trung Quốc.


“Chữ ký cuối cùng… mẹ kiếp, là Sờ Trần!”
Nhãn cầu của nhiều người sắp rơi ra ngoài và hóa đá.

Tống Gia, Sở Trần! Bốn chữ này cực kỳ dễ thấy.

Sở Trần, người vừa giành chức vô địch, hóa ra lại là người được Hoàng lão gia tử chọn.

Một văn và một võ, văn võ song toàn.

Hôm nay, cái tên Sở Trần chắc chắn đã vang vọng toàn thành phố.

“Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc
nói cười, không thắng nhân gian một cơn say.



Tiểu Vô Ưu lẩm bầm nó, từ lúc này, cái tên Sở Trần đã in sâu vào tâm trí cô.

“Mặc dù hôm nay là đại lễ của nhà họ Hoàng, nhưng tiêu điểmlại là anh em của tôi.


Hạ Bắc cười, vẻ mặt đầy tự hào.

Hắn vì Sở Trần hôm nay đoạt Thanh cảm thấy kiêu ngạo.

Tống Nhan ánh mắt không hề rời khỏi Sờ Trần, rung động nhất
thời, trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng nhàn nhạt.

Bởi vì, bức chữ này không phải củaSỞ Trần.

Hôm nay, Sở Trầnmột lần đoạt Thanh, một tiếng hót làm lên kinh người, nếu như bị người phát hiện, tại hắn viết Thanh bên trên, giở trò dối trá, như vậy, Sở Trần sẽ từ chỗ cao hung tợn ngã xuống, bị người thóa mạ chế nhạo.

Trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ ghen ăn tức ở, huống chi là những kẻ sa cơ lỡ vận.

Tống Thiên Dương ánh mắt cũng cố định, có chút lo lắng, hắn nói nhỏ nói: “Hoàng ngũ gia đưa đám người Mục Dương đi, bọn họ trước mặt Hoàng ngũ gia không biết có nói gì không?”
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom