Dịch Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80





Linh dược và ngân châm chẳng qua là vật che đậy.
Hắc Vu Linh Xà, mấu chốt để giải độc thực sự là máu của chủ nhân con Linh Xà.
Tống Khánh Hạc vẻ mặt bình tĩnh đem máu của mình bôi lên vết thương của Diệp Thiếu Hoàng, chốc lát sau,đem ngân châm gỡ xuống, quay người lại nói: “Nọc rắn trên người Diệp Thiếu gia đã
được loại bỏ.”
Diệp Mẫu vui mừng khôn xiết, vội vàng đi tới.
Diệp Thiếu Hoàng khẽ nhúc nhích ngón tay, đồng dạng cảm giác được, trên người tê liệt dần dần rút đi.
Ước chừng năm phút.
Diệp Thiếu Hoàng ngồi dậy, nhìn họ Tống bằng ánh mắt u ám.
“Tất cả các ngươi cút đi.” Diệp Mau mụ vẫy tay.
Sau khi đám người Tống Mục Dương rời đi, Diệp Thiếu Hoànglấy lại bình tĩnh, “Con nghi ngờ rằng con rắn đen đó là do bọn họ nuôi nấng.”
“Nhưng mà, còn chứng cử thì sao?”
Diệp Mẫu nói, “Bất kể như thế nào, độc trên người của Hoàng nhi là được bọn chúng giải, chúng ta không có lý do làm khó bọn họ thời điểm này.


Bất quá, sự việc này chúng ta sẽ ghi nhớ lại.

Hơn nữa, một khi con ra tay với bọn họ, đó chẳng phải sẽ đúng ý Sở Trầnrồi sao.”
Đôi mắt Diệp Thiếu Hoàng một lần nữa lãnh mang lóe qua.
Sở Trần!
Chuyện này xảy ra, từ đầu đến cuối, đều có tên này xỏ xiên trước sau.
Hơn nữa, cuối cùng người thu được lợi íchcũng chỉ CÓSỞ Trần.
Một trăm nghìn nhân dân tệ tiền cảm ơn, và dự án hợp tác ba bên.
Nhưng mà, từ lúc hắn bị rắn cắn đến giờ, Sở Trầntựa hồhoàn toàn
đứng ngoài cuộc, liền ngay cả gọi điện thoại, cũng là hắn chủ động gọi điện thoại qua tìm Sờ Trần.
“Anh em Tống Thiên Dương xảy ra mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.”
Diệp Mầu nói, “Thực ra nếu hợp tác ba bên chúng ta gạt nhà họ Tống ra, chúng ta cũng sẽ phải chịu một số tổn thất.


Hiện tại, lần nữa lại đẻ nhà họ Tống tham gia, thực ra cũng chỉ là để nối lạihợp tác ba bên trở lại quỹ đạothôi, dù sao cũng may là xảy ra chó cắn chó giữa bọn họ, độc dược trên người của Hoàng nhi mới nhanh chóng được giải trừ.”
“Ta tin tưởng nhà họ Tống bây giờ việcđau đầu hơn cả chính là tin đồn của Hạthiếu gia và Sở Trần.”
Diệp Mẩu tâm trạng vui vẻ, “Ta
hiện giờ thực sự thấyhứng thú với nhà họ Tống, nhìn bọn chúng nội đấu, cắn xé lẫn nhau sẽ thú vị hơn nhiều so với chúng ta tự làm.”
Diệp Thiếu Hoàng trầm tư một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
“Hoàng nhi, điều con nên quan tâmnhất bây giờ là lễ khai trương của Thiên Than Thành.”
Diệp Mẫu nói với giọng nghiêm nghị, “Cha conmấy ngày gần đây đang chuẩn bị tích cực cho buổi lễ trọng đại này.Đến lúc đó, nhà họ Diệp chúng ta sẽ cử hai đội
múa sư tử tham gia đoạt Thanh, một trong hai đội chính là sư phụ của em trai con, chính hắn sẽ đích thân ra tay.”
Nghe vậy, Diệp Thiếu Hoàng vui mừng khôn xiết, “Thiền Thành võ quán không có một ngàn thì cũng có là tám trăm,nhưng có ai mà lại không phục Bôn Lôi võ quán, Lôi Đại Đồng!”
“Có sư phụ Lôi Đại Đồng tự mình xuất thủ, buổi lễ đoạt Thanh liền không phải lo lắng rồi.”
“Con trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, hãy cố nghỉ ngơi vài ngày.”
Diệp Mẩu nói, “Giới kinh doanh Thiền Thành trước giờ luôn do nhà họ Hoàng dẫn dắt.

Mấy năm nay nhà họ Diệp chúng ta phát triển không ngừng, nhưng so với nhà họ Hoàng thì vẫn kém hơn một chút, nghe nói người thắng cuộc trong lễ đoạtThanh sẽ được nhà họ Hoàng ban thường hậu hĩnh, mọi nhà đều mong chờ và dốc hết sức lực.

Nhà họ Diệp chúng tanhất định phải thắng.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81





Tống Khánh Hạc cẩn thận tính toán một hồi, cau mày nói: “Em không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà, anh cả, anh vẫn phải cẩn thận trong hai ngày này.”
Nếu có người khác nói lời này với hắn ta, Tống Khánh Long sẽ tặngngay cho một cái tát.
Tuy nhiên, hắnvô cùng tin tưởng vào bản lĩnh của cậu em thứ hai nhà hắn.
“Ta biết rồi.”
Tống Khánh Long nói, “Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt.

Tối nay tại khách sạn Hoàng Đình, Tú Tú nói rằng nếu cha cô ấy có thời gian, ông ấy cũng sẽ đến đó ngồi một lát.”
“Hoàng ngũ gia?” Tống Mục Dương chợt thấy phấn khích.
Hoàng lão gia tử dưới gối có bảy người con! Mỗi người trong số họ đều đã tạo nên danh tiếng lớn ở Thiền Thành.
Sau khi Hoàng lão gia từ về hưu,
tài sản của nhà họ Hoàng đều nằm trong tay bảy người con này.
“Khánh Long, con phải nổ lực hơn một chút.”

Đôi mắt Tống Mục Dươngthả ra thần thái phấn chấn, “Nếu như có thể kết thân với nhà họ Hoàng, Tống Thiên Dương một nhà bọn chúng, chúng ta muốn giẫm thế nào chả được.”
Tống Khánh Long cười, “Vâng cha, con biết rồi.”
Vào chạng vạng tối.
Một chiếc ô tô chạy chầm chậm vào khu biệt thự.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Lúc Tống Nhan bước vào đại sảnh, cô phát hiện mọi người đều ở đó, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Một trăm ngàn tệ tiền mặt của nhà họ Diệp.”
Tống Thiên Dương lo lắng, “Diệp Thiếu Hoàng trúng độc rắn.

Nghe nói toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện Nhân dân đều bó tay.

Bây giờ nhà họ Diệp đột nhiên gửi một trăm ngàn Nhân dân tệ đưa
tới cho chúng ta.

Rốt cuộc có ý gì?”
“Nhà họ Diệp còn chỉ đích danh.

Cái này là đưa cho Sở Trần.”
Chu Kiếm liếc nhìn Sở Trần, “Sẽ không phải là … nói với Sở Trần rằng nếu Diệp thiếu gia có xảy ra chuyện gì thì số tiền sẽ để cho Sở Trần lo hậu sự.
“Anh lo chuyện của mình đi.” Tống Nhan nhướng mày nhìn Chu Kiếm.
Lúc này, Tống Tình cũng lập tức lên tiếng, “Trừ lý do đó ra, tôi
không nghĩ ra được lý do gì khiến nhà họ Diệp phải đưa tiền tới đây.”
“Nhan Nhan, con định xử lý số tiền này như thế nào?” Tô Nguyệt nói.

“Đây là gửi choSỞ Trần, thì cứ để anh ta xử lý.”
Tống Nhan ngược lại không chút do dự, nhìn thoáng qua về phía Sở Trần, lúc ở trong nhà hàng, tên ngốc này cùng Hạ Thiếu giakề vai sát cánh, tự xưng là tổ hợp hoàn mỹ.

Hiện tại để xem hắn xử lý vấn đề này như thế
nào.
Một trám nghìn tệ mà nhà họ Diệp gửi không lý do, chỉ ghi là là Hoàng thiếu cảm tạ.
Thế nhưng, mọi người đều rõ rằng khixảy ra tai nạn của Diệp Thiếu Hoàng, Sở Trần đã dùng chính đôi giày của mình để lấynước từ Tống hồ và tạt vào mặt Diệp Thiếu Hoàng.
Nhà họ Diệp, liệu sẽ cảm tạSỞ Trần không?
Sự tình xảy ra bất thường, tất có ám.
“Sở Trần, cậu phải suy nghĩ kỹ càng.” Lâm Tâm Bình chế nhạo nhìn Sở Trầngiễu cợt.
Một trăm nghìn nhân dân tệ chỉ là một khoản tiền nhỏ đối với những người có mặt ở đây.
Bọn họ càng là thêm vui khi nhìn thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan và dáng vẻ không biết làm sao của Sờ Trần.
Ngay cả Lâm Tín Bình cũng cảm thấy rằng đây là khời đầu cho sự trả thù của nhà họ Diệp.
Đầu tiên sẽ dùng một trăm ngàn
tệ để làm nhục và cảnh cáo Sở Trần.
Mọi người đều nhìn Sở Trần.

Một trăm nghìn tệ tiền mặt, được đóng gói trong một chiếc túi.
Sở Trầnnhấc lên, cân đo đong đếm, “Cũng không biết lànhà họ Diệp nói đưa một trăm ngàn, nhưng thật ra đưa chín mươi ngàn không.”
Sở Trần ngẩng đầu, nhìn Tống Thu, đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu Thu, Hai ngày nay luyện múa sư tử thật vất vả nha.”
Tống Thu nghe vậy sửng sốt, hắn không biết tại sao Sở Trần lại đột nhiên nói chuyện với hắn.
Bất quá, bắt đầu từ việc Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng một cách thô bạo, đến khi biết Sở Trần đã cứu mạng mình, thái độ của Tống Thu đối với Sở Trần đã thay đổi rất nhiều, ngay lập tức trả lời: “Không sao đâu.

Ông nội chúng ta đang làm việc chăm chỉ, tất nhiên tôi cũng phải cố gắng hết sức.”
Cái túi lập tức bay về phía Tống Thu.
Tống Thu bắt lấy, ngây người nhìn Sở Trần.
“Vì nhà họ Tống, cậu đã rất vất vả ròi.
Sở Trần nói, “Anh rể không giúp được nhiều, cho nênanh sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt, hãy cầm lấy đi uống trà.”
Mọi người đều sửng sốt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82





Đưa cho Tống Thu, một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt?
Toàn bộ tài sản của Sở Trần cũng không có nổi một trăm nghìn
nhân dân tệ.
Số tiền này do nhà họ Diệp gửi.
Hắn vậy mà thực sự vẫ dám sử dụng nó?
Tống Thu cũng có chút ngượng ngùng, số tiền này là một củ khoai nóng bỏng tay.
“Sở Trần, cậu ngược lại thật sự không ngu ngốc nha.”
Lâm Tín Bình chế nhạo, “Thế mà mang tiểu Thu làm khiên chắn thay anh.”
“Anh rể cho cậu em vợ một trăm ngàn tệ tiền tiêu vặt thì có vấn đề gì sao?”
Sở Trần nhìn sang đột nhiên cười hỏi: “Đại tỷ phu à, anh đã từng cho Tiểu Thu tiền tiêu vặt chưa?”
Lâm Tín Binh sửng sốt khi nghe được lời này.
Với địa vị của Tống Thu trong nhà họ Tống, không có khả năng không có tiền tiêu.
Quả thật như vậy, hắn ta chưa từng nghĩ đến việc cho tiền Tống Thu.
“Vậy chắc là không rồi.”

Sở Trần cười nhìn Chu Kiếm, “Nhị tỷ phu thì sao?”
Chu Kiến thần sắc xấu hổ.
Sở Trần thở dài một hơi, “Tiểu Thuthằng bé này sống cũng thật không dễ dàng.

Tuy trên danh nghĩa có ba anh rể, nhưng người này người kia đều là quá keo kiệt đi.”
Sở Trần bước tới, vỗ vai Tống Thu, bá khí nói: “Đây là một trăm ngàn Nhân dân tệ.

Cậu cầm lấy tiền mà tiêu vặt, nếu thiếu tiền lại tìm tam tỷ phu cho cậu.”
“Sở Trần, cậu là đang muốn hại Tiểu Thu sao?”Tô Nguyệt không nhịn được tức giận mắng.
“Số tiền này là do Diệp Thiếu
Hoàng tự nguyện gửi tới.

Chúng ta cứ thoải mái mà chi tiêu.”
Sở Trần nói, “Nhân tiện, còn một chuyện nữa.

Tôi đã nói chuyện với Diệp Thiếu Hoàng.

Anh ta cảm thấy rất hổ thẹn về việc mình đơn phương hủy hợp táccủa ba nhà Diệp Vinh Tống, cho nên đã quyết định trùng kiến lại mối quan hệ hợp tác.

Nhạc phụ, nhà họ Diệpsẽ sớm liên hệ với cha.”
Tất cả mọi người ngây người.
Càng nói càng quá phận, thật coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao?
“Sở Trần, nếu như không phải Hạ thiếu gia coi trọng cậu, cậu đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống rồi.”
Chu Kiếm lạnh giọng mắng, trong mắt mang theo vài phần trêu chọc và giễu cợt, đột nhiên cảm thấy đêm đó mình không được Hạ thiếu gia nhìn trúng, cũng là một chuyện tốt.
Bọn họ không có được “phúc khí” như Sở Trần.
“Nhan Nhan, loại chuyện như vậy, chỉ có em mới nhịn được.”

Tống Vân lắc đầu, “Bây giờ
chuyện của Sở Trần đã được truyền khắp thành phố, trò cười của nhà họ Tống chúng ta, lần này lại được nâng cấp.”
“Hạ thiếu gia và Sờ Trần chỉ là quan hệ hợp tác.

Mối quan hệ cũng chỉ như những người bạn bình thường.”
Tống Nhan trả lời.
Khoé miệng Tống đại tiểu thư Tống Vân cong lên, “Có phải hay không? Chỉ có Sở Trần mới biết.

Bất quá, vận may năm năm đã qua rồi, bây giờ còn có thể dùng nhiệt lượng còn sót lại, cũng
không tệ lắm.

Nhan Nhan, em phải gia tăng kình lực, tranh thủ cùng nhà họ Hạ hợp tác thuận lợi.”
Lâm Tín Binhở một bên tỏ ra khinh thường.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề lạc quan về sự hợp tác giữa hai nhà Tống và Hạ.
“Tiểu Thu, trả lại tiền cho Sở Trần.”
Tống Thiên Dương nghiêm mặt nhìn Sở Trần, “Cậu nên xử lý khoản tiền này cho hợp lý.

Diệp

Thiếu Hoàngđang ở trong tình trạng này,chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nhà họ Diệp chúng ta vạn vạn lần không trêu chọc nổi.”
Di động của Tống Thiên Dương bỗng vang lên.
“Diệp thiếu gia?”
Tống Thiên Dương sau khi nói chuyện điện thoại thìgiật mình.
Sau một lúc.
Tống Thiên Dương ánh mắt lại một lần nữa rơi vàoSỞ Trần, toát ra vẻ khó có thể tin.
Cuộc gọi của Diệp Thiếu Hoàng! Ánh mắt của người nhà họ Tống rơi vào người Tống Thiên Dương.
“Cha, Diệp thiếu gia đã nói gì?” Tống Tìnhcần thận hỏi.
“Sợ là sắp tới cửa hỏi tội.”
Chu Kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần, “Diệp Thiếu chắc muốn hỏi, Sở Trầnnày sẽ tiêu một trăm nghìn tệ như thế nào đi?”
Tống Thu cau mày lại, thật lâu mới hít một hơi dài, “Vì đó đã là
tiền tiêu vặt mà Sở Trần cho tôi, nên tôi sẽ nhận việc này.”
Vẻ mặt Tống Thu kiên định.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83





Sờ Trần đã cửu mạng cậu, cậu nhận lấy số tiền này và gánh tội thay cho Sở Trần, nghĩ quá hợp tình hợp lý đi.

“Tiểu Thu, cậu là có chuyện gì sao?”
Tống Vân dường như hiểu được suy nghĩ của Tống Thu, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng Sở Trần hắn là đã cứu mạng cậu, đừng quên, lúc đó ai cũng không nhìn
thấy ngân châm cất cẩn thận bên trong, chỉ có hắn nhìn thấy ngân châm giấu trong roi dài, nếu không phải có chủ đích gì đó thì làm sao có thể dễ dàng nhìn ra được.


“Ta tin rằng Nho Hải quản gia có thể sớm sẽ tìm ra kết quả.

Nếu thật sự là doSỞ Trần, thì ngươi cả đời này xác định ở trong tù đi.


Lâm Tín Binh hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần,”Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.


Mấy người nhà họ Tống hung
hăng dọa người, nhìn chằm chằm vào Sở Trần.

“Cậu tại sao làm được vậy?”
Tống Thiên Dương lúc này mới chậm rãi nói, nhìn về phía Sở Trần.

Lần đầu tiên sau năm năm, hắn cảm thấy được người con rể ngốc nghếch này có chút không nhìn thấu.

ở khách sạn Hoàng Đình,gây rắc rối cho nhà họ Tống, ngày hôm sau nhà họ Hạ đã giúp anh ta và ký thỏa thuận hợp tác.


Trên đường từ khách sạn Hoàng Đình trở về, anh ta đã đánh đậpDiệp Thiếu Hoàng, ngày sau Diệp Thiếu Hoàng bị hạ độc, Sở Trần còn lấy giày dội nước vào mặt Diệp Thiếu Hoàng … Sau khi xảy ra hàng loạt chuyện này, Tống Thiên Dương nghĩ rằng, Sở Trần sẽ bị Diệp Thiếu Hoàng trả thù một cách điên cuồng, thậm chí còn làm hại cả nhà họ Tống.

Tối nay không ai dám động đến cái gọi là một trăm ngàn tệ tiền cảm ơn.

Nhưng vừa rồi, khi Tống Thiên
Dương nhận được cuộc gọi, đích
thân Diệp Thiếu Hoàng hứa rằng hợp tác ba bên sẽ khởi động lại và đồng thời cũng thông báo cho Tống Thiên Dương rằng ngày mai anh ấy sẽ tổ chức cuộc họp để thảo luận chi tiết về bước tiếp theo của lần hợp tác này.

“Cha nói rất đúng, cậu hãy nói thật đi, cậu làm sao làm được vậy?”
Lâm Tín Binh lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Trần.

Hắn tưởng Tống Thiên Dương cũng đang tra hỏi về việc kim bạc giấu trong roi.

“Diệp Thiếu Hoàng là một người tốt.

Anh ấy biết rằng tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.


Sờ Trần xúc động nói, “Tôi đã bỏ chút công sức nhỏ để cứu mạng anh ấy, vì vậy anh ấy đã trả ơn tôi.


Lâm Tín Bình hơi nhíu mày, “Cậu đang nói bậy cái gì vậy?”
“Cậu lại bắt đầu ngu ngốc rồi sao?” Chu Kiếm chế nhạo.

“Các người câm miệng.



Tống Thiên Dương quát lạnh một tiếng, quay đầu lại nói, “Vừa rồi Diệp Thiếu Hoàng gọi điện thoại cho ta thông báo khôi phục quan hệ hợp tác giữa ba nhà Diệp Vinh Tống.


Vừa dứt lời, đại sảnh đột nhiên im lặng.

Tống Nhan cũng hoài nghi nhìn Sở Trần.

Cô nhớ hôm nay mình đã hỏi Sở Trần, Sở Trần lúc đó trả lời là đang tán gẫu với Diệp Thiếu Hoàng.

Hóa ra đó là sự thật?
Tống Thutrợn mắt, há hốc mồm.

Những người khác không biết, nhưng cậu ta đã chứng kiến Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông trên đường phố.

Anh ta còn trực tiếp đemDiệp Thiếu Hoàng coi như rác.

Diệp Thiếu Hoàng, thế mà thực
sự thỏa hiệp?
Đây là một giấc mơ sao?
Diệp Thiếu Hoàng thật là báo đáp ân cứu mạng của Sở Trần sao?
Tuy lập luận này hơi vô lý, nhưng ngoài lý do này ra thì không có lý do nào khác.

“Thật tuyệt vời!” Tống Thu cầm một trăm ngàn tệ, hai mắt phát sáng, “Cảm ơn tam tỷ phu.


Tuy là thiếu gia nhà họ Tống, nhưng tiền tiêu vặt của anh ta bị quản rất khắt khe.

Một trăm nghìn nhân dân tệ không phải là một số tiền nhỏ đối với Tống Thu.

Sở Trầncảm khái.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84





Có tiền đúng là có thể sai khiến quỷ thần, có tiền có thể khiến cậu em vợ này gọi một tiếng tỷ phu.
Đây là lần đầu tiên sau năm nămTống ThugọiSỜ Trầnmột tiếng tỷ phu.
“Cha, con có chuyện muốn bàn với cha.”
Tống Nhan không có ý định đề
cập thêm về vấn đề này, liền bước lên, “Ngày hôm nay con đã nói chuyện với đại diện nhà họ Hạ.

Hai bên đồng ý hợp tác thành lập công ty dược phẩm Bắc Trần, mọi vấn đề xây dựng công ty sẽ do nhà họ Tống quyết định và cung cấp.

Conmuốn chọn địa chỉ công ty ờ tòa nhà Kim Than Thành.”
“Cô ba, cô khó tránh khỏi có ý nghĩ quá hão huyền đi.”
Lâm Tín Bình trực tiếp buột miệng, trầm giọng nói: “Về phương diện giá cả, Tòa nhà Kim Than Thành hiện nay là đắt nhất

ở Thiền Thành.

Cô đã tính đến chi phí chưa? Còn về giá trị, sự cạnh tranh trong ngành dược phẩm ờ Thiền Thành khốc liệt như thế nào, tôi nghĩ không cần nhiều lời.

Trong tòa nhà Kim Than Thành mấy nhà cự đầu về dược phẩm đều đặt trụ sở, dược phẩm Bắc Trầnnếu đặt ở đó sẽ không đáng chú ý.”
” Phân tích của Tín Bình là đúng.”
Tống Vân nói, “Gia đình họ Hạ có thế lực mạnh, nhưng đó là ở Dương Thành.

Dược phẩm Bắc Trần muốn mở ra ở thị trườngThiên Thành, không thể
mơ tưởng xa vời, một bước lên trời được, trước tiên nên chọn cao ốc văn phòng ở xa trung tâm thành phố, đem chi phí ổn định tốt.

Nhà họ Tống đầu tư vào dự án này đều hạn mức đầu tư nhất định, nếu như vượt quá hạn mức, một khi chú hai phát hiện, sẽ tố cáo tới ông nội sẽ đổ bể.


Tống Thiên Dương sắc mặt hơi thay đổi, lông mày cũng nhíu chặt.
“Nếu tôi nhớ không lầm, vợ tôi là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự hợp tác của Tống Hạ.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn sang.
Sở Trần bước lên đứng bên cạnh Tống Nhan, “Vị trí thuê vãn phòng tại tòa nhà Kim Than Thành đã vượt quá ngân sách đầu tư rồi sao?”
“Sở Trần, cậu không biết thì đừng nói mò, cậu có biết rằng toàn bộ vốn đầu tư của công ty dược phẩm, từng khâu một đều rất tốn kém ư?”

Lâm Tín Bìnhquát lạnh, “Tống Hạ hai nhà, đối với phương diện này
tại Thiền Thành đều là không có cơ sở, nhất định phải theo đuổi tòa nhà Kim Than Thành, để mọi người chế giễu sao? Nhân tiện, tôi cũng nhắc nhở cậu, trong tòa nhà Kim Than Thành có năm tầng là của nhà họ Diệp.”
“Tôi tất nhiên là không hiểu, có bà xã tôi hiểu là đủ rồi.”
Sờ Trần mỉm cười nhìn Tống Nhan, ánh mắt kiên định, “Em là người có tiếng nói cuối cùng.”
Tống Nhan cảm động.
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Sờ
Trần, cô khẽ gật đầu, “Đây không phải là ý của tôi, người đại diện nhà họ Hạ cũng hy vọng có thể đưa địa chỉ công ty ờ tòa nhà Kim Than Thành.”
Lâm Tín Binh thấy Tống Nhan vẫn cố chấp, không đành lòng, không những không nói giúp hắn còn chế nhạo, “Chờ khi va phải bức tường và hối hận, sẽ nhớ những gì tôi đã nói ngày hôm nay.”
“Tam muội, sao em không nghe khuyên bảo chứ? Em vẫn còn trẻ nên nhiều suy nghĩ vẫn còn chưa thành thục.”
Tống Vân cau mày nói.
Tống Tình thở dài, “Thật sự là phải thỉnh Thanh Phong Đạo trưởng tới lần nữa để tính được vận may sắp tới của nhà họ Tống.”
Tống Thiên Dương ánh mắt chạm vào Tống Nhan
Một lát sau.
Tống Thiên Dương cũng không ngăn càn, dù sao thì Sở Trần cũng đã nói đúng, nhà họ Tống sẽ doTống Nhan hoàn toàn chịu trách nhiệm về toàn bộ dự án.

“Bà xã à, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn bóng lưng của Sở Trầnvà Tống Nhan, lông mày của Lâm Tín Bình càng nhíu chặt, “Cha, người liền để cô ba làm loạn sao?”
“Cùng nhà họ Hạ hợp tác, vốn là một chuyện tốt, hiện tại xem ra
cũng có khả năng là thảm họa.”
Chu Kiếm trầm giọng nói, “Dược phẩm Lâm thị của anh rể, chưa bao giờ nghĩ đến việc chuyển đến tòa nhà Kim Than Thành.

Một cái gọi là Dược phẩm Bắc Trầnlại nghĩ trong chốc lát một bước lên trời sao? Con đang cảm thấy lo lắng về khoản đầu tư này.”
Tống Thiên Dương thở dài,“Hạ Bắc đã chính miệng nói, nhà họ Hạ chỉ cùng Sở Trần hợp tác, mà Sở Trần lại đem toàn quyền giao cho Nhan Nhan.

Con bé đã quyết định rồi thì chỉ có thể tùy ý cho nó thôi.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85





“Cũng may mà hợp tác ba bên được khởi động lại, nhà họ Tống lại có thể nắm bắt cơ hội này.


Tô Nguyệt thở dài, “Xem ra tình cảm của Diệp Thiếu Hoàngđối với Nhan Nhan là thật lòng.


Nghe vậy, đồng tử Tống Thiên Dương hơi co lại.

“Nếu sự hợp tác của Tống Hạ kết thúc thất bại, vậy hãy để Nhan Nhan và Sở Trầnchia cắt đi.


Tống Vân trịnh trọng nói.

Tống Nho Hải từ bên ngoài bước vào.

“Gia chủ, nhị gia cả nhà đã đi ra ngoài.

” Tống Nho Hải nói.

Tống Thiên Dương nhìn sang.

“Nghe Bưu nhi nói, Tống Khánh Bằng nói với nólà tiểu như nhà họ Hoàng đã mời họ đến án tối tại khách sạn Hoàng Đình.


Ngay khi lời nói vừa dứt, vẻ mặt của cả nhà Tống Thiên Dương đồng thời biến sắc.

“Tống Mục Dương, leo lên nhà

họ Hoàng?”
Tô Nguyệt sắc mặt tái nhợt.

“Từ lâu con đã nghe nói Tống Khánh Long đang theo đuổi một vị tiểu thư nhà họ Hoàng…”
Vẻ mặt Chu Kiếm chìm xuống, “Bây giờ tiểu thư nhà họ Hoàng lại mời cả nhà hắn tới khách sạn Hoàng Đình để ăn tối…”
“Đều là do Nhan Nhan!”
Tống Tình không khỏi nói, “Diệp thiếu gia rõ ràng rất thích nó, nhưng nó chỉ muốn ở bên cạnh
một kẻ ngốc.

Hiện tại thì tốt rồi, nếu chú hai và nhà họ Hoàng kết thông gia, cái nhà này, e rằng, chúng ta không còn được làm chủ nữa”
“Nhà họ Diệp mấy năm gần đây phát triển rất mạnh mẽ, tuy rằng không thể so với nhà họ Hoàng, nhưng ở Thiền Thành cũng có ít nhà so sánh được.


Tống Vân thở dài,“ Đáng tiếc… Nhan Nhan thực sự ngốc.


Sở Trầnvà Tống Nhan đi dạo ven hồ.

“Anh rốt cuộc đã nói chuyện gì với Diệp Thiếu Hoàng vậy?” Tống Nhan nhịn không được không khỏi hỏi,cô chính mắt nhìn Sở Trần ẩu đả Diệp Thiếu Hoàng, ngoài ra còn dùng giày lấy nước đổ vào đầu Diệp Thiếu Hoàng, theo lý Diệp Thiếu Hoàng đối với Sờ Trần, thậm chí cà nhà họ Tống phải hận thấu xương.

Nhưng Diệp Thiếu Hoàng không chỉ gửi một trăm ngàn nhân dân tệ tiền cảm ơn mà còn tái khởi động hợp tác ba bên.

Thật là kỳ lạ.

“Thật ra Diệp thiếu gia cũng là một người biết ơn.

” Sở Trần giải thích.


Tống Nhan,
“Ngày mai hãy cùng tôi đến tòa nhà Kim Than Thành một chuyến.


Tống Nhan nói, “Chúng ta phải giải quyết vấn đề lựa chọn địa điểm mở công ty càng sớm càng tốt.


Sở Trần gật đầu,ngẩng đầu nhìn về biệt thự phía trước cách đó không xa, Tống Mục Dươngmột
nhà cùng nhau bước ra ngoài, xe đã đợi sẵn.

Tống Khánh Bằng ánh mắt trở nên sắc bén, trước khi lên xe nhìn thấy hai người Sờ Trần, hắn ta sững sờ, sau đó bước tới cười nhạo, “Chậc chậc chậc, Sở Tiều Mật, thật sự rất nhàn nhã nha, nhiều khi thấy thật ghen tị với kẻ ngốc,luôn có thể vô ưu vô lo.


Tống Nhan khẽ nhướng mày, sau đó nhíu mày, có phần kinh ngạc.

Cũng bị một con rắn đen cắn, người ta đồn rằng Diệp Thiếu Hoàng vô bệnh viện không có
phương pháp chữa trị, thế nhưng Tống Khánh Bằng vẫn sống khỏe mạnh, không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi cũng cảm thấy ghen tị với cậu.

Cùng là bị rắn độc cắn, luận về thể chất, so với Diệp thiếu gia thất mạnh hơn rất nhiều.

” Sở Trần đối với Tống Khánh Bằng giơ ngón tay cái lên nói.

Đôi mắt của Tống Khánh Bằng lóe lên một tia cám ghét.

Video hôm nay chắc chắn do Sở Trần quay.

Không chỉ khiến bản thân bị đánh vài cái, mà còn
khiến gia đình mình hoàn toàn mất đi tín nhiệm trước Diệp Thiếu Hoàng.

Tống Khánh Bằng nghĩ đến lời nói của anh hai hắn, trong tiềm thức liếc nhìn Tống Nhan một cách cảnh giác.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Chương 86





Nhất định là vị đạo sĩ kia đã dạy cho Tống NhanKỳ môn chi thuật lạ trước khi rời khỏi nhà họ Tống.

“Còn có nhiềuđiều mà các người sẽ càng thêm đố kị.


Tống Khánh Bằng giải tỏa cảm xúc, đắc thắng nói, “Chị có biết
hiện tại chúng ta đi đâu không? Ngũ gia nhà họ Hoàng mời cả nhà chúng ta đến khách sạn Hoàng Đình uống trà.

Không bao lâu nữa, tôi sẽ gọi tiểu thư nhà họ Hoàng là chị dâu rồi.


Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Nhan không khỏi thay đổi.

Tống Khánh Bằng nhìn thấy biểu hiện trong mắt Tống Nhan, không nhịn được cười haha, quay người rời đi.

“Nhà chú hai đúng là đã leo lên nhà họ Hoàng.


Trong lòng Tống Nhan thấp thỏm, đây không phải là chuyện tốt đối với gia đình cô.

Nếu nhà họ Hoàng thực sự kết thông gia với nhà họ Tống, Tống Mục Dương một nhà chắc chắn sẽ là người đứng đầu nhà họ Tống.

Dù sao, nhà họ Hoàng tuyệt đối không cho phép tiểu thư nhà họ Hoàng gả và bàng chi nhà họ Tống.

“Không phải vẫn còn chưa kết hôn sao.


Sở Trần nhìn chiếc xe từ từ lái ra ngoài, cười nói: “Có thề nhì ra, từ sự việc sáng nay Tống Khánh Bằng bị rắn cắn thì vận may hôm nay của nhà hắn không tốt lắm.


“Hoàng ngũ gia đích thân mời chú hai uống trà, chuyện này đã chắc chín mười phần rồi.



Tống Nhan không còn tâm tư muốn dạo bên hồ, lập tức đi bộ trở về biệt thự.

Sờ Trần đi theo phía sau, ngay khi Tống Nhanvừa tới nhà và ngồi xuống ghế, Sở Trần liền hỏi: “Bà xã à, em có biết ngày sinh nhật của Tống Khánh Bằng không?”
“Ai biết được.


Tống Nhan trợn mắt, “Sao anh lại
hỏi chuyện này? Anh nghĩ mình là ai? Anh cho rằng mình là Trương Đạo trườngsao?”
Trong năm năm qua, Tống Nhan đã hơn một lần nghe thấy những từ như” Ngày sinh tháng đẻ “trong miệng Trương Đạo trưởng.

“Dù sao cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi muốn vẽ một vòng tròn bùa chú để nguyền rủa hắn.

” Sở Trần đáp.

Không thể nhận được câu trả lời trong miệng Tống Nhan, Sở Trần đành đi xuống lầu.

Lần này Tống Nhan không hỏi Sở Trần đã đi đâu, tên này trong miệng không có lời nào đáng tin cả.

Màn đêm bao trùm.

ở bên kia TốngHồ, Sở Trần nhìn lướt qua căn biệt thự nơi gia đình Tống Mục Dương ở.

Cửa đã bị khóa, cửa sổ cũng đã được đóng chặt lại.

“Khá là nghiêm túc cẩn trọng.


Sở Trần tự lẩm bẩm, híp mắt, “Có điều, còn không làm khó được
tôi.



Sở Trần thân ảnh biến mất ở trong góc tường tối.

Khoảng mười phút sau.

Một thân ảnh rời khỏi biệt thự của Tống Mục Dương.

“Tên con trai này của Tống Mục Dương đã học được kỳ thuật của Hắc Vu nhất phái, nguyên lai là bái nhập Vu Thần Môn.


Sở Trầnhướng cổng ngoài nhà họ Tống đi ra.

“Vu Thần Môn những năm gần đây phát triển mạnh mẽ, đã thành trụ cột vững vàng cùa Hắc Vu nhất phái.


Sờ Trần tự nhủ: “Bất quá, tên nhà họ Tống này quá rác rưởi.


Khóe miệng Sở Trần nhếch lên.

Hắn từtrong phòng của Tống Khánh Hạctìm thấy một cái ngày tháng năm sinh.

Hắn tùy tiện vẫy tay bắt một chiếc xe Taxi.

“Đại ca, đưa tôi tới chỗ bán giấy
vàng gần nhất.


Sở Trần nói.

Anh tài xế sửng sốt,nhịn không được không khỏi nhìn về phía Sở Trần, một lúc sau mới gật đầu.

Chưa đầy nửa giờ.

Xe dừng ở đầu phố nọ, “Ở cuối con phố cổ này, có một nhà bán thứ đó.


Tài xế nhìn bóng dáng Sở Trần biến mất trong ánh đèn mờ ảo, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Ban đêm, vị thiếu gia này, không
phải là đi làm chuyện xấu chứ?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Chương 87





Sở Trần nhanh chóng đi đến cuối con phố, một cửa hàng đèn mờ bày đầy các loại tạp hóa, loại cửa hàng này vào ban đêm luôn mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

Đặc biệt, ánh đèn trong cửa hàng dột nát cuối phố cổ này dường như có thể tắt lịm bất cử lúc nào.

Sở Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, tiến vào, “Có ai không?”
Không có người đáp lại.

Sở Trầnnhịn không được kêu thêm vài lần.

“òn ào quá.


Đột nhiên từ dưới đống người giấy chui ra một cái đầu thiếu nữ.

Cô gái tuổi chừng mười tám tuổi, tóc tai hơi rối nhưng không che giấu được khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Đôi mắt lộ ra thần sắc lanh lợi, cô nhìn qua xem xétsở Trần,đồng thời cũng duỗi tay từ trong đống người giấy ra, trên tay cô cầm một quyển sách, ánh đèn mờ ảo lộ ra đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, “Muốn mua gì thì tự
mình chọn đi, tôi sẽ thanh toán tiền sau khi anh chọn xong.


Thiếu nữ tựa như từ Sở Trần không tìm thấy sự hứng thú, sau khi nói xong, cô ta tiếp tục đọc sách.

“Cô bé à, khách hàng chính là Thượng đế.


Sờ Trần vừa định mờ miệng tiếp.

Cô gái trực tiếp ngắt lời, “Tôi không tin có Thượng đế, sao anh lại đổ mực cho tôi như vậy.



Sau khi Sở Trần chọn hết những
thứ minh muốn mua, anh yêu cầu cô gái tính tiền.

Vừa định trả tiền thìSỞ Trần liếc mắt nhìn quyển sách trên tay cô gái, bất giác nở nụ cười, “Cô tin tưởng La Vân Đạo Tôn.


Vừa dứt lời, tay cô gái đột nhiên run lên, đôi mắt cô lóe sáng, ngẩng đầu nhìn chằm chằmSỞ Trần.

Cô không thể phát hiện ra bất kỳ khí tức khác thường nào từ cơ thể Sở Trần.

Nhưng một lời từ Sở Trần đủ để
chứng minhanh ta là người trong Kỳ môn.

“Anh là ai?”
Cô gái đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằmSỜ Trần.

Sờ Trần không trả lời, trực tiếp đảo mắt liếc nhìn quanh cửa hàng, “Khi vào đây tôi đã nhìn thấy ký hiệuTinh La Môn ờ cửa.

Trong tay cô còn luôn cầm Tinh La sách phổ.

Cô chính là đệ tử của Tinh La Môn.

Nơi này hẳn là phân đà của Tinh La Môn ở thành phố Thiền Thành đi.


Cô gái sắc mặt thay đổi, “Anh đến cùng là ai?”
“Là đồng đạo với cô thôi.



Sờ Trần cười haha một tiếng, cầm lấy mấy đồ vật vừa mua, quay người đi ra, nói vọng lại, “Luận về bối phận, tôi là sư tổ của cô.


Cô gái nhìn bóng lưng Sờ Trầnrời đi, mặc dù thấy kinh ngạc khi Sở Trần nhìn thấu thân phận của nàng, nhưng nhất thời vẫn không nói nên lời.

Tinh La Mônlà do La Vân Đạo
Tôn thành lập.

Anh chàng này tự xưng là sư tổ, có nghĩa là cùng thế hệ với La Vân Đạo Tôn.

Cô gái lẩm bẩm, “Ngớ ngẩn.


“Cháu gái, con đang nói chuyện với ai vậy?”
Một giọng nói từ trong nhà vọng ra.

Cô gái vội vàng cầm quyển sách lên, “Không có gì đâu ông ơi, một tên điên tự xưng là sư tổ của con… fuck, hắn còn chưa có trả
tiền!”
Cô gái lao ra nhanh như một cơn gió, nhưng mà, chỉ có đường phố cũ với ánh đèn mờ, thân ảnh của Sờ Trần đã biến mất không còn nữa.

“Sư tổ à? Đừng để cho lão tổ tông nhìn thấy anh, nếu không….

Tôi đánh anh thành cháu trai tôi.


Cô gái giậm chân, tức giận quay người đi về.

Một lúc sau.

Trong phòng vang lên tiếng thở dài, “Tính tinh đứa nhỏ này … không ai trị nổi mà.


về đến nhà, Sở Trần xách túi đi thẳng vào phòng.

Tống Nhan vẫn ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu, liếc nhìn cửa phòng Sở Trần, không khỏi tò mò, đặt tài liệu xuống, đi tới, gõ cửa.

“Vừa rồi anh mang theo cái gìvề nhà đấy?” Tống Nhan không kiềm chế được tò mò, buổi tối xách túi chạy ra ngoài, xong lại lén lút đi về.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Chương 88





Sở Trần vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử.
Hắn ta không muốn giấu diếm
Tống Nhan, nhưng những chuyện màhắn ta sắp làm đối với người bình thường có phần không thể chấp nhận được.
Do dự một hồi, Sở Trần mới mơ hồ đề cập tới, “Mấy việc tốt có thể giúp anh giải quyết việc cấp bách trước mắt, vìem không giúp được anh, nên anh chỉ cỏ thể tự mình giải quyết.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần nghi hoặc, hồi lâu, đôi mắt cô ấy mở to một chút, hai má ừng hồng.
“Bà xã, em là muốn vào giúp đỡ anh sao?” Sở Trần quyết định
không giấu diếm.
Tống Nhan ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, “Anh đang nằm mơ!”
Người đàn ông nàỵ thật sự là quá đáng.
Tống Nhan thu thập tài liệu và quay trở lại phòng.
Sờ Trầnngạc nhiên, nhất thời lắc đầu, đóng cửa phòng lại.

“Đây là Cửu Huyền Linh Nhân Thuật chân chính nhất.”
Sờ Trần dùng chu sa vẽ bùa và
viết tám ký tự của ngày sinh lấy được từ biệt thự của Tống Mục Dương nhà họ Tống, đây là ngày sinh của Tống Khánh Long, con cả của Tống Mục Dương, cũng chính là nhân vật chính của bữa tiệc tại khách sạn Hoàng Đìnhtối nay.
“Giấy làm bùa chú bằng chu sa của Tinh La Môn, chất liệu khá là tốt.”
Sở Trần lẩm bẩm một mình, trong đầu tự nhiên xuất hiện hình ảnh cô gái ở Tinh La Môn mà hắnđã gặp tối nay, mặc dù cô ấy tuổi tác không lớn lắm, nhưng nó mang
đến choSỞ Trần cảm giáccô ấy đối với Kỳ môn tạo nghệ tốt hơn Hoàng Ngọc Hải, “Ta thực sự không ngờ lại gặp các đồ nhi, đồ tôn của thất sư đệ.”
Người sáng lập Tinh La Môn là La Vân Đạo Tôn.
Nhiều năm trước, La Vân Đạo Tôn đãbái nhậpCửu Huyền Môn, xét về bối phận bên trong Cửu Huyền Môn, La Vân Đạo Tôn vẫn là sư đệ của Sở Trần.
Hắn là sư tổ của cô gái kia, những lời Sở Trần nói không phải là lừa gạt cô ta.
“Thiên hạ kỳ thuật đều xuất thân Cửu Huyền.”
Sở Trần nghĩ tới Hắc Vu Tiểu Nhân thuật của Hoàng Ngọc Hải, “Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật làm sao có thể so sánh được với chính tông Cửu Huyền Linh Nhân Thuật được.”
Sờ Trần cầm tờ bùa đã vẽ sẵn, gấp ra người giấy, cầm trong tay, lại lần nữa mở cửa bước ra ngoài.
Cửu Huyền Linh Nhân Thuật, khoảng cách càng gần càng dễ khống chế.
Khách sạn Hoàng Đình.
Xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng, gia đình năm người của Tống Mục Dương, tất cả đều nở nụ cười, vui vẻ, đường làm quan rộng mở, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Chú Tống à, bố cháu nói là mười phút nữa sẽ đến.”
Người con gái ngồi bên cạnh Tống Khánh Long làHoàng Tú Tú, bất quá, tên của cô ta hơi khác so với hình dáng cơ thể của cô.

Gần như có thể dùng đồ sộ uy mãnh để hình dung về hình
dáng cô tiểu thư nhà họ Hoàng này.


Cô tamặc một chiếc váy màu trung tính, mái tóc cắt ngắn, lông mày rậm, mũi cao và đôi môi dày.
Tống Khánh Longkhi ngồi ờ bên cạnh cô, làm cho người ta có cảm giác như một con chim nhỏ đang nép vào một con người.
Hai mắt Tống Mục Dương sáng lên, lập tức nở nụ cười, “Hoàng ngũ gia trong thời điểm bận rộn như lúc này mà vẫn dành thời gian tới đây, chú Tống thật sự cảm thấy rất vinh dự.”
Hoàng Tú Tú mỉm cười nắm lấy
tay Tống Khánh Long, “Cháu và Khánh Long yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lưỡng tinh tương duyệt.

Sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà.

Chú Tống đừng nền quá khách sáo.”
Tống Khánh Bằng kích động, cầm lấy chén trà, “Chị dâu nói rất đúng.


Em xin dùng trà thay rượu, kính chị dâu một chén.”
Hoàng Tú Tú nâng ly nhiệt tình đáp lại.
Không khí vô cùng ấm áp.
Cánh cửa căn phòng đột nhiên
được đẩy ra.
Một người đàn ông bước vào, đây là một người đàn ông trung niên mảnh khảnh trong bộ đồ vest.
Hoàng gia thất tướng, bài danh vị trí thứ năm là Hoàng Kỳ Đức.
Cuộc nói chuyện trong phòng đột ngột dừng lại, người nhà họ Tống lập tức đứng dậy nhìn người vừa vào, vẻ mặt không giấu được vẻ phấn khích.
Tống Khánh Bằng rất cao hứng, nếu không phải bời vì mối lương
duyên giữa đại ca và Hoàng tiểu thư, bọn hắn một nhà không có tư cách thỉnh mời vị Tống ngũ gia này ăn tiệc rượu.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Chương 89





Vị trí gia chủ của nhà họ Tống coi như đã được ổn định.
Tống Khánh Bằngdựng eo đứng thẳng người.
Nhuệ khí của nhà họ Tống cũng không thể kém được.
“Ngũ gia.”
Tống Mục Dương bước lên, “Ta là Tống Mục Dương.Vào năm
ngoái,tại đại hội doanh nghiệp Thiền Thành chúng ta đã từng gặp nhau.”
Hoàng Kỳ Đức mỉm cười gật đầu, “Xin chào, Tống tiên sinh, mọi người hãy ngồi xuống đi, không cần khách khí.”
Hoàng Kỳ Đức ngồi ở vị trí trung tâm nhất, ông ta liếc nhìn Hoàng Tú Tú bằng ánh mắt trìu mến,” Con gái tôi từ nhỏ đã nhút nhát và không giỏi giao tiếp với mọi người.

Rất hiếm khi con bégặp được ai đó mà nó thích.

Tôi hy vọng rằng người mà nó yêu cũng có thể đối xử tốt với nó”
Tống Khánh Long lập tức đứng lên, thần sắc nghiêm túc, “Thưa Tống ngũ gia, cháu đối với Tú Tú vừa gặp đã yêu, Tú Tú có thể nhìn trúng cháu, chắc chắn là do cháukiếp trước đã tu thân tích đức nhiều lắm, cháu nhất định sẽ đưa cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái.”
Hoàng Tú Tú sắc mặt ừng hồng, cúi đầu, ngượng ngùng nhéo nhéo tay Tống KhánhLong, “Trước mặt cha và nhiều người thế này.


Anh có thể thu liễm lại một chút mà.”
Tống Khánh Long đau đến mức
muốn khóc.
Anh ta biết rất rõ,Hoàng Tú Tú là người tập luyện võ thuật từ khi cô ấy còn nhỏ, trong số những người bạn cùng trang lứa, cô ấy hiếm khi gặp phải đối thủ.
Hoàng Kỳ Đức nhìn Tống Khánh Long tuấn tú lịch sự, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Tuy rằng địa vị của nhà họ Tống kém xa nhà họ Hoàng, nhưng ở Thiền Thành, gia tộc nào có thể so sánh với nhà họ Hoàng?
Sau khi Tống Khánh Long ngồi
xuống, Hoàng Kỳ Đức bắt đầu hiểu được tình hình của nhà họ Tống.
“Luận tài năng và bản lĩnh, Tống Thiên Dương một nhà còn kém xa các người, nhưng tại sao Tống Thiên Dương lại là người đứng đầu nhà họ Tống.”
Hoàng Kỳ Đức lắc đầu, “Tống lão gia tử, có chút mắt mờ chăng?”
Nghe vậy, hai mắt Tống Mục Dương không khỏi sáng lên.
Với câu nói này của Hoàng Kỳ Đức, không bao lâu nữa, vị trí của Tống gia gia chủnhất định thay đổi.
“Điều nực cười hơn nữa là Tống
Thiên Dương còn để người con gái đã có chồng là Tống Nhan quyến rũ Diệp Thiếu Hoàng, thiếu gia nhà họ Diệp.”
Tống Khánh Bằng cười lớn, “Đáng tiếc, người ta Diệp Thiếu gia không chút động lòng.


Hơn nữa, Tống Nhan trượng phu, không những là tên con rể ở nhờ,còn là một tên ngu ngốc.

Phong cách như vậy gần như hủy hoại hoàn toàn thể diện nhà họ Tống.”
“Nhà họ Tống vị kia ở rể thật sự là kẻ ngốc?”
Hoàng Tú Tú tò mò.
“Đương nhiên.”
Tống Khánh Long cười cười, cầm ly rượu đứng lên, lấy trà thay rượu nâng ly với Hoàng ngũ gia.
Hoàng Kỳ Đức mỉm cười và gật đầu.
Không ai để ý rằng vào lúc này,trong một phòng của quán cafe bên cạnh tại khách sạn Hoàng Đình,Sở Trần đã lấy ra hình người gấp bằng giấy bùa.
“Cửu Huyền Linh Nhân Thuật!”
Chén trà trong tay Tống Khánh Long đột nhiên ném xuống đất, sau tiếng nổ, cái chén vỡ tan thành từng mảnh.
Căn phòng bỗng nhiên im bặt.
Không ai nghĩ rằng Tống Khánh Long lại đột ngột quăng cái cốc của mình.
“Đại ca đây là quá cao hứng sao?”
Tống Khánh Long cười lớn, “Ta hôm nay thật sự vui vẻ,bởi vì cái gọi là trà không saynhưng người tự say, taTống Khánh Long …”
Tống Khánh Long trìu mến nhìn Hoàng Tú Tú, “Tại sắc đẹp trước mắt, ta đã say rồi.”
Hoàng Tú Tú vô cùng ngại ngùng.
Tống Mục Dương sắc mặt không khỏi biến sắc, cách thể hiện này của Tống Khánh Long quá lỗ mãng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Chương 90





Tống Mục Dương từ khóe mắt liếc nhìn Hoàng Kỳ Đức, trong lòng cũng là sững sờ, quả nhiên vẻ mặt của Hoàng Kỳ Đức không hấp dẫn lắm.

“Đại ca.


Tống Khánh Hạc đột nhiên nhớ tới trước khi lên đường nhìn thấy ấn đường của đại ca hắn biến đen, sợ sẽ có sự tình bất lợi.

“Em trai à, đừng lo lắng.


Tống Khánh Long vòng tay qua vai Hoàng Tú Tú, cười nói: “Bốn anh em chúng ta, từ nhỏ đến lớn đều có phúc cùng hưởng! Tục ngữ nói rất đúng, ‘lợi hại không bằng con dâu, ăn ngon không bằng sủi cảo’.

Chờ sau khi kết hôn, hãy để chị dâu Tú Tú của các em, ngày nào cũng làm sủi
cảo cho mọi người ăn.


Có một sự im lặng chết chóc trong căn phòng.

Tống Mục Dương trợn to mắt, trong lòng một trận ớn lạnh, lập tức lan tràn khắp cơ thể.

Tống Khánh Hạc hai mắt nhìn chằm chằm Tống Khánh Long, hắn tính toán cho rằng Tống Khánh Long có điềm xấu, nhưng không ngờ Tống Khánh Long lại đột nhiên nói ra những lời này.

“Đại ca, anh điên rồi sao?”
Tống Khánh Bằng cũng hoảng sợ, giọng nói run run, vội vàng nhìn Hoàng Tú Tú, “Chị dâu, anh trai uống nhiều quá, chúng ta… chúng ta không ăn sùi cảo.



Hoàng Tú Tú cúi đầu liếc qua, dừng lại ở bả vai cô, đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Khánh Long rồi dùng sức vặn mạnh.

Cùng với tiếng hét của Tống Khánh Long, âm thanh trật khớp cực kỳ giòn giã vang lên khắp căn phòng.

“Tống Khánh Long, thật may là anh đãsớm lộ bản chất của
mình.


Hoàng Tú Tú một cước đá văng ra, Tống Khánh Long ngã nhào trên mặt đất.

“Cha, con xin lỗi, con đã làm mất thời gian của cha.

” vẻ mặt của Hoàng Tú Tú u ám đến cực điểm.

Một người con gái như cô ấy có lòng tự trọng cực cao trong phương diện tình cảm.

Hoàng Tú Tú bước lên, nắm đấm như mưa của cô ấy dồn dậphướng về phía Tống Khánh Long.

Không ai dám ngăn cản, và cũng không ai dám nói một lời.

Người bên kia là con gái của Hoàng ngũ gia nhà họ Hoàng.

Tống Mục Dương sắc mặt xám xịt như tro, còn tưởng được trèo lên cành cao, không thể ngờ vào lúc mấu chốt,Tống Khánh Long lúc này lại như bị trúng tà, nói hưu nói vượn linh tinh làm sự việc đổ bể hết, “Khánh Longlà bị trúng tà sao?” Tống Mục Dương thì thào, môi vẫn còn run run.

“Trúng tà?” Tống Khánh Hạc đột nhiên dường như nghĩ đến cái gi,

ánh mắt ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Tống Khánh Long còn vẫn bị đánh, sắc mặt biến đổi kịch liệt, đồng thời trong mắt hiện lên một tia hung quang, “Là vị kia đạo nhân của nhà họ Tống đã trở về.


Hoàng Tú Tú ngay lúc này tung một đấm đánh vào mũi Tống Khánh Long, máu mũi vãng ra tứ tung.

Tống Khánh Long hét lên, lúc này mới trở lại bình thường, vẻ mặt thất thần, “Tú Tú, sao ngươi lại đánh ta?”.

Hoàng Kỳ Đức đứng dậy, “Tú Tú, đi thôi.


Ông ta không có nói thêm nửa câu.

Hoàng Kỳ Đức đưa Hoàng Tú Tú ra khỏi cửa căn phòng.

Tống Khánh Long bị đánh đến nằm bất động trên mặt đất.

“Khánh Hạc, con vừa mới nói cái gì?”
Tống Mục Dương vội hoàn hồn, vẻ mặt khó chịu.

Anh em Tống Khánh Hạc bước tới và đỡ Tống Khánh Long lên.

“Đại ca, anh có biết vừa rồi là đã xảy rachuyện gìkhông?” Tống Khánh Hạc vội vàng hỏi.

Mất gần năm phút, Tống Khánh Long mới định thần lại.

“Đã xảy ra chuyện gi?” Tống Khánh Long nghe mấy người thuật lại, sắc mặt chợt tái nhợt, môi run lên, “Làm sao có khả năng, ta làm sao dám nói loại chuyện này trước mặt Tú Tú?”
“Đại ca à, anh tại sao lại hành
động hồ đồ vậy chứ.


Tống Khánh Bằngnhư muốn khóc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Chương 91





“Không phải anh cả hành động hồ đồ, mà là, có người ở sau lưngđãkhống chế anh cả.”
Vẻ mặt Tống Khánh Hạc vừa âm trầm vừa sợ hãi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Mục Dương liền biến đổi rõ rệt, “Lời con nói là thật sao?”
“Kỳ môn tướng thuật, có lá bùa Tiểu Nhân Thuật, ví dụ như con bái nhập Vu Thần Môn, liền có Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật.”
Tống Khánh Hạc giọng nói run lên, “Chỉ có điều, chiêu thức của Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật quá khó, con học ba nám cũng không học được!”
“Ý cùa con là vừa rồi Khánh Long cũng bị một chiêu thức Tiểu Nhân Thuật tương tự khống chế?”
Tống Mục Dương gắt gao siết chặt nắm đấm của hắn và nói: “Làm sao con chắc chắn rằng vị
đạo sĩ kia đã trở lại?”
“Bời vì, Tiểu Nhân Thuật cơ sờ là điều khiển động tác cơ thề của con người, nhưng vừa rồi ngay cả lời nói của anh cả cũng dễ dàng bị khống chế.”
Tống Khánh Hạc run lên nói: “Con tin rằng ỞThiền Thành, người duy nhất có thể làm được điều này là Trương Đạo trường, người đã ở nhà Tống Thiên Dương năm năm qua.

Bằng không, con làm sao mặc dù đã về nhà ba năm nhưng không dám động thủ như vậ.


Vị đạo trưởng kia tạo nghệ Kỳ môn tướng thuật
hơn con rất nhiều.”
“Đều là tại con”.
Tống Khánh Bằng buồn bực, “Nếu không phải tốinay con xuất hiện trước mặt Tống Nhan trước khi chúng ta khởi hành thìbọn họ sẽ không biết.”
“Hiện tại nói gì cũng vô dụng, về nhà trước, chúng ta tính kế lâu dài đi.”
Vẻ mặt Tống Mục Dương ảm đạm.
“Xem ra, vẫn là dùng biện pháp
của con để đối phó với bọn họ.”
Đôi mắt Tống Khánh ưng lóe lên sát ý, “Chỉ cần vị đạo trưởng kia vĩnh viễn biến mất, Tống Thiên Dương một nhà sẽ không còn gì uy hiếp nữa.”
Bóng đêm bao trùm xuống.
Sở Trần trở lại ven Tống hồ, dưới bóng trăng,múa sư tử nhảy nhót.
Sở Trần tâm trạng khá tốt, dừng lại thưởng thức.
“Trong số những người trẻ tuổi, thân thủ của Tống Thu khá là tốt.”
Sở Trần tự nhủ.
Khi Tống Thudừng lại nghỉ ngơi, cậu ta đi tới trước mặt Sở Trần, “Sờ Trần, tôi nghe nói đêm nay anh đã đi ra ngoài vài lần.”
Sở Trần liếc nhìn Tống Thu.
Tiền tiêu vặt một trăm nghìn kim tệ, chỉ đổi lấy một lần kêu là anh rể thôi sao, không có lần thứ hai đi.
“ừm, anh ra ngoài xem chuyện phiếm.” Sở Trần cười trả lời.
Tống Thu hai mắt sáng rực lên,
cậu ta lập tức hỏi: “Có chuyện gi sao?”
“Tống Khánh Bằng khoe khoang trước mặt tôi rằng chị dâu của anh ta, tiểu thư nhà họ Hoàng, sắc đẹp như tiên nữ.


Tôi nhịn không được đi khách sạn Hoàng Đình một chuyến để chiêm ngưỡng, không ngờ sự thật không như lời đồn.”
Sở Trần cười nói, “Tống Khánh Long ở trong khách sạn Hoàng Đình nói lời thô lỗ với cô tiểu thư nhà họ Hoàng, bị người ta đánh cho không bò dậy được.

Cuối cùng,Hoàng ngũ gia cùng con gái
liền tức giận bỏ.


Tống Thumiệng mở lớn thành hình chữ o.
Một lúc sau, cậu vội tỉnh táo lại, vô cùng hưng phấn, “Anh nói là thật sao?”
Sở Trần gật đầu, “Nếu cậu không tin, lúc nữa một nhà bọn họ trờ về liề biết à.”
“Hahaha!”
Tống Thu cười lớn, xoay người rời đi, “Tôi đi thông báo tin vui đã.”
Tại phòng khách của biệt thự gia chủ.
Tống Thiên Dương và những người khác đang ngồi uống trà để thảo luận xem nên làm gì tiếp theo sắp tới.

“Lễ khai trương Kim Than Thành là việc trọng đại nhất chúng ta cần quan tâm.”
Tống Thiên Dương nói, “Còn Dược phẩm Bắc Trần, Nhan Nhan hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Tín Bình, Chu Kiếm, hai con sẽ là những người tham gia cùng ta trong khoảng thời gian này
nghiên cứu về tiến trình dự án hợp tác ba bên.”
Lâm Tín Bình gật đầu.
Vẻ mặt ai cũng lo lắng.
“Vào thời điểm này, Tống Mục Dương một nhà hẳn là đanggặp gỡ Hoàng ngũ gia.” Tống Vân cau mày.
Tống Thiên Dươnglòngbỗng chùng xuống.
Cho dù bọn họ có cố gắng làm việc chăm chỉ, vô luận như thế nào đi chăng nữa, nếu Tống Mục
Dương thật sự thông gia cùng Hoàng ngũ gia, thì thân phận Tống gia gia chủkhông thể nào cứu vãn nổi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Chương 92





Tô Nguyệt thở dài một hơi, “Tôi sẽ đi nói chuyện với Nhan Nhan một lần nữa, ít nhất, chúng ta cũng không thể để Diệp thiếu gia quá thất vọng.


Ngay khi Tô Nguyệt vừa bước chân ra ngoài nhà, Tống Thu đã lao vào với một nụ cười to.

“Tin tức tốt, Tống Mục Dươngmột nhà cùng Hoàng ngũ gia đã trở mặt.


Trong đại sảnh nhất thời sửng sốt.

Tô Nguyệt không biết điều này, bà đi thẳng đến biệt thự nơi Tống Nhan ở.

“Nhan Nhan, hôm nay ta nhất định phải nhắc lại chuyện này.


Tô Nguyệt nghiêm mặt nhìn Tống Nhan, không cho cự tuyệt, giọng nói trở nên sắc bén, “Nhà họ Tống đã leo lên nhà họ Hoàng, nếu chúng ta không làm như vậy sẽ không có biện pháp đối phó bọn chúng, bọn họ nhất định sẽ giẫm đạp lên chúng ta, bất kể
như thế nào, con phải có quan hệ tốt với Diệp thiếu gia.

Mặc dù,nhà họDiệp không thể nào so được với nhà họ Hoàng, nhưng Diệp Thiếu Hoàng là người thừa kế duy nhất của Diệp gia …”
“Chờ một chút.


Sở Trần cảm giác mình không có tồn tại, trong tay vẫn là cầm chén trà, “Mẹ vợ à, con vẫn là một trong hai người lãnh đạo của Bắc Trần đó.



Tô Nguyệt,
Tống Nhankhuôn mặt cũng cảm thấy có chút ửng hồng.

Bắc Trầnngười đứng đầu! Một con tàu chưa được hạ thủy, trong miệng Sở Trầnnói ranhư là đã phát triển cực lớn rồi.

Quá không biết xấu hổ.

Tô Nguyệt có chút tức giận, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Cậu đang tự hào bị Hạ Bắc nhìn trúng sao? Đây chính là sỉ nhục của nhà họ Tống, là trò cười của toàn bộ Thiền Thành.


Sở Trần nhấp một ngụm trà nói, “Thế mang một người phụ nữ đã có chồng đi lấy lòng Diệp thiếu gia, điều đó thì đáng tự hào sao? »
“Cậu…”
Tô Nguyệt không ngờ rằng Sở Trần còn có thể nói lại mình, tức giận nhìn chằm chằm Sở Trần,“ Thế cậu thì đủ tư cách làm chồng của Nhan Nhan à? Tanói cho cậu biết, trong bữa tối sinh nhật của Nhan Nhan, cậu cũng đã xúc phạm Tống Khánh Bằng, bây giờ nhà họ đã leo lên nhà họ Hoàng, cậu sắp tới hãy chờ đợi những gì
sẽ tới với mình đi.


” Nhà họ Hoàngcũng không nhất thiết sẽ coi trọng bọn họ đi.


Sờ Trầnthốt ra.

“Sẽ không coi trọng?”
Tô Nguyệt chế nhạo, “Tối nay, Hoàng ngũ giađãmờ tiệc mời gia đình bọn họ tại khách sạn Hoàng Đình.


Tống Nhan nhăn lại mày.

Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ tầng dưới.

vẻ mặt Tống Thu như được tiếp thêm sinh lực, bật ra một tràng cười lớn, “Tôi đã nhìn thấy cả nhà chú hai trở về với vẻ mặt ủ rũ rồi, Tống Khánh Long mặt mũi còn bị thương bầm dập, rõ ràng là bị đánh.


“Cái gì?”
Tô Nguyệtngạc nhiên.

“Như mọi người đã biết, chú hai định trèo lên cành cao của nhà họ Hoàng, ngược lại đã đắc tội với nhà họ Hoàng trong bữa tiệc tối nay.

”Tống Thu không khỏi trêu chọc, chế giễu.

“Thật vậy sao?”
Tống Nhan không khỏi đứng lên.

Tống Thu thay vào đó là sửng sốt, “Chị ba, không phải Sở Trần đã nói chuyện này với chị rồi sao?”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, “Anh có biết chuyện này không?”

Vẻ mặt Tô Nguyệtbiến ảo, không nói lời nào, xoay người đi xuống lầu.

“Tại sao mẹ lại khó chịu vậy?”
Tống Thu khó hiểu.

Sau khi Tống Thu rời đi, Tống Nhan không khỏi nhìn Sở Trần từ trên xuống dưới.

Trực giác nói cho cô biết chuyện này có liên quan đến Sở Trần.

Nhưng mà bên kia là nhà họ Hoàng,còn là ở khách sạn Hoàng Đình, cho dù Sờ Trần có năng lực đến mấy, cũng không có khả năng can thiệp vào chuyện này.

Càng chưa nói, cái tênSỞ Trần này chỉ biết may may vá vá.

“Anh chạy ra ngoài khi nào?” Tống Nhan hỏi.

“Anh không phải đã nói rồi sao, anh nhất định phải vẽ một vòng tròn bùa chú để nguyền rủa bọn họ.

Không gian trong phòng ở nhà quá nhỏ quá không thể thi triển được.


Sở Trần cười cười, vẻ mặt vui vẻ, “Hiện tại xem ra hiệu quả thật ngoài mong đợi.


Tống Nhan trợn tròn mắt.

“Nói tiếng người đi!”
Sở Trần nghiêm mặt gật gật đầu,
nói: “Anh gấp một lá bùa giấy hình người, liền dùng Tiều Nhân Thuật khống chế hành động Tống Khánh Long… Này phu nhân, em sao lại trở về phòng.


Rầm! Cửa phòng của Tống Nhan đã đóng lại.


“Toàn nói bậy bạ.


Trong phòng, Tống Nhan ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn ngắm mình trong gương, Tống Nhan bắt đầu ngẩn người ra, “Sở Trần, rốt cuộc là người như thế nào?”
Chỉ trong hai ba ngày, Sở Trần đã hoàn toàn lật đổ hình tượng ngốc nghếch năm năm qua trong suy nghĩ củaTống Nhan.

Mặc dù trong miệng Sở Trần không có lời nào đáng tin cậy, nhưng Tống Nhan đã tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bắt đầu từ bữa tối sinh nhật của cô ấy, hết thảy phát sinh sự tình, dù là nhìn thì rất tồi tệ, nhưng cuối cùng thu về lợi ích vẫn là cô.

Cô không còn bị bắt nạt.

Côcòntoàn quyền phụ trách cho Công ty Dược phẩm Bắc Trần.

Tất cả điều này dường như đã thay đổi vì Sở Trần.

Mặt trời mọc.

Sờ Trần và Tống Nhan cùng nhau bước ra khỏi biệt thự.

Có tiếng trống truyền đếntừ đằng xa, từng con sư tử đang múa may trên mai hoa thung.

“Tiểu Thuthân thủ không tệ, cậu ấy học được từ ai?” Sờ Trầnhiếu kì hỏi một tiếng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Chương 93





“Hắn từ nhỏ thích đấm đá công phu quyền cước,bái nhập Quần
Anh võ quán.

Tôi nghe nói rằng khả năng lĩnh ngộ của nó khá tốt, nhưng cha tôi không thích điều đó”, Tống Nhan nói.
Sở Trần gật đầu.
Tống Thu là con trai duy nhất dưới gối của Tống Thiên Dương, Tống Thiên Dương đương nhiên hy vọng rằng cậu ta sẽ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình thay vi theo con đường đánh đánh đấm đấm.
“Trong khoảng thời gian này, có thể nói Tiểu Thuđây là lần đầu tiên cậu ấy danh chính ngôn
thuận luyện Kung Fu ở nhà.”
Tống Nhan nói, “Cha rất coi trọng buổi lễ khai trương của tòa nhà Kim Than Thành.

Nhân tiện, anh cảm thấy, bức chữ mà Hạ Bắc thiếu gia tặng cho anh có thể được chọn là ‘Thanh’ không? Ông nội rất xem trọng vấn đề này.”
“Đến lúc đó Tiểu Thu sẽ lấy nó xuống, không phải chúng ta sẽ rõ _ — _ n sao.
Sở Trần bật cười.
Tống Nhan thở dài, “Cuộc thi quá
lớn.


Có rất nhiều võ quán có danh tiếng đứng phía sau hỗ trợ các gia tộc.

Trong cuộc thi đoạt ‘Thanh’ này, thậm chí nhiều quán chủ võ quán sẽ đích thân ra sân.”
“Bà xã à, anh muốn thương lượng chuyện này với.”
Sở Trần đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêm túc hỏi Tống Nhan, “Em có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Tống Nhan nghe vậy giật mình, lập tức cảnh giác nhìn Sở Trần, “Anh hỏi vấn đề này làm gì? ”
“Bây giờ có một cơ hội để em có
thể nhân số tiền gửi của mình lên hai mươi lần.”
Sở Trần nói, “Hãy quyết định nhanh nào, bây giờ hoặc không bao giờ.”
Tống Nhan nhìn Sờ Trần khó hiểu.
“Anh nghe nói Hoàng Thiếu gia mở điểm cá cược và kêu gọi mọi người đặt cược xem ai có thể đạt giải quán quân trong cuộc thi đoạt ‘Thanh’ở Kim Than Thành.”
Sở Trần mỉm cười, tối hôm qua Hạ Bắc đã gọi cho hắn để báo về tin tức của điểm chấp các đội, “Tỷ lệ thắng của nhà họ Tống là một ăn hai mươi.”
Miệng Tống Nhan nhẹ nhàng khẽ giật.
Cô ây không có hứng thú với mấy loại cờ bạc này.
Huống chi, nhưcô vừa nói xong việc giành chức vô địch khó khán như thế nào.
Tống Nhan lái xe ra ngoài, hướng tới tòa nhà Kim Than Thành đi.
Đi được nửa đường, di động của Sờ Trần vang lên.

“Sờ Trần à, anh cậu vừa đặt cược xong rồi.”
Giọng Hạ Bắc vang lên, “Tôi mua nhà họ Hoàng là đội giành chiến thắng, hahaha! Cậu nói cậu có phải hay không là đồ ngốc, cậu là
con rể nhà họ Tống nên lạc quan về nhà họ Tống cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà, cậu phải căn cứ tình hình thực tế phân tích đi, anhtiết lộ cho cậu một tin tuyệt mật, cuộc thi múa sư tử lần này, đại diện cho nhà họ Hoàng, chính là sư phụ Hoàng Thế Hùng! Sư phụ Hoàng Thế Hùngchính là người đã giành chức vô địch trong cuộc thi Võ thuật toàn quốc năm ngoái.

Hơn nữa, võ sư Hoàng Thế Hùng từ nhỏ đã học múa sư tử, là một trong những sư vương nổi tiếng nhất ở Thiền Thành.


Lần này, ông ấy giành quán quân mười phần đã chắc chín phần”.
Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan đang lái xe bên cạnh, do dự một lúc, “Anh Bắc, anh ngày hôm qua nói về điểm chấp là thật không?”
“Đương nhiên, mặc dù tỷ lệ đặt cược nhỏ một chút, nhưng mà thập phần chắc chắn.

Cơ hội này, vẫn là đặt cược vào nhà họ Hoàng.”
Hạ Bắc nói, “Vậy giờ anh đặt cược giúp cậu nhé.”
“Không, tôi vẫn muốn đặt cượccho nhà họ Tống.”SỞ Trần nói.
“Cái gì!”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Hạ Bắc vang lên, “Tiểu Trần, cậu không phải nói đùa chứ?”
“Chút tiền lẻ như vậy, coi như mua vui là được.”
Sở Trần nói, “Tôi cầu phú quý trong hiểm nguy, biết đâu em vợ tôi có thể lập lên kỳ tích.”
Hạ Bắc,”…”
Sau khi Sở Trần cúp điện thoại, Tống Nhan không nhịn được hỏi,”Anh tìm Hạ Bắc để vay tiền
à?”
“Anh Bắc rất nhiệt tình và khăng khăng yêu cầu anh phải cùng đặt cược một chỗ, anh liền theo cùng luôn.”
Sở Trầnlỡ đễnh.
Tống Nhan gật đầu, trầm mặc một lúc, “Thật ra anh không cần mượn tiền, thẻ tôi đưa cho anhlần trước bên trong có một số tiền mà.”
Sở Trần vỗ đầu, “Nếu bà xã anh không nói thianh suýt chút nữa đã quên mất.”

Tống Nhan hỏi một tiếng, “Anhđặt cược bao nhiêu để mua đội múa sư tử nhà họ Tống chiến thắng? Anh có thể mang số tiền tôi đưa cho trả lại Hạ Bắc.”
“Cũng liền một trăm vạn tệ.”
Tống Nhan đạp mạnh phanh lại, dừng ngay tại đèn xanh đèn đỏ trước mặt, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Trần, tựa như đang nhìn một người mất trí vậy.
Sở Trần cả kinh, “Bà xã à, thẻ em đưa cho anh có bao nhiêu?”
Tống Nhan,”…”
Tống Nhan đột nhiên cảm thấy Sở Trần nhất định là một kẻ mất trí trước khi biến thành kẻ ngốc.
Nếu không, làm sao anh ta có thể hỏi mượnHạ Bắcthiếu gia một trăm vạn tệ để đặt cược chonhà họ Tống chiến thắng trong cuộc thi múa sư tử.
Điều đó tương đương với việc trực tiếp vứt bỏ một trăm vạn tệ.
Tòa nhà Kim Than Thành nằm ở khu vực thịnh vượng nhất của Thiền Thành.
Xe chạy vào bãi đậu xe, Sờ
Trầnvà Tống Nhan kề vai đi lên.
Trước khi đến, Tống Nhan đã liên hệ với người phụ trách của tòa nhà Kim Than Thành, người đã đợi sẵn ở sảnh tầng một để chờ.
“Giám đốc Hoàng, tôi làTống Nhan.”
Tống Nhan bước tới.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Chương 94





Trong tòa nhà Kim Than Thành, phàm là những người có họ Hoàngđều đại diện cho thân phận con cháu nhà họ Hoàng.
Giám đốc Hoàng mỉm cười gật
đầu, ánh mắt không biết cổ ý hay vô ý liếc nhìn Sở Trần đang đứng bên cạnh Tống Nhan.
“Anh ấy là chồng tôi, Sở Trần.” Tống Nhan giới thiệu.
“Sở tiên sinh.”
Giám đốc Hoàng lịch sự cười, sau đó hít vào thở dài một cái, “Thật đáng tiếc.”
Sở Trần khẽ nhướng mày.
Giám đốc Hoàng đưa hai người vào thang máy, ấn xuống một cái tầng, “Tòa nhà Kim Than Thành
có 36 tầng.

Tống tiểu thư yêu thích nhìn trúng là văn phòng làm việc ờ tầng 21.

Nhắc tới cũng thật tình cờ,nghe nói nhà họ Diệp cùng Tống tiểu thư có chút vãng lai, quan hệ không tệ.

Từ tầng 22 đến tầng 26 của tòa nhà Kim Than Thành đều do nhà họ Diệp thuê.”

Tống Nhanmột đường nghe không nói gi.
“Nhân tiện, tầng hai mươi là văn phòng làm việc của Dược phẩm Tiền thị.”
Giám đốc Hoàng cười, “Đó chính
là đối thủ cạnh tranh của Tống tiều thư.”
Sở Trần liếc mắt nhìn, vẻ mặt của Giám đốc Hoàng này tràn đầy khinh thường, những lời này mang đầy vẻ giễu cợt.
Tòa nhà Kim Than Thành là đại diện cho Trung tâm Kinh doanh củaThiền Thành.
Bất cứ ai chọn tòa nhàKim Than Thànhlàm trụ sở đều là đại diện của những doanh nghiệp có tên tuổi trong ngành.
Nhưng Tống Nhan hiện chỉ đại
diện cho một công ty dược phẩm thậm chí còn chưa được đăng ký.
Dám chọn tòa nhà Kim Than Thành làm điểm xuất phát.

Tầng trên là nhà họ Diệp, người có ân oán với nhà họ Tống, tầng dưới là đại gia tộc về dược phầmở Thiền Thành,Dược phẩn Tiền thị.
Tuy nhiên, thái độ của người Giám đốc Hoàng này lại khiến Sờ Trần cảm thấy có chút kỳ quái.
Sự lựa chọn của Tống Nhan dường như không liên quan nhiều đến hắn, hắn không cần thiết phải giễu cợt nhiều như vậy.
“Bà xã, em có quenGiám đốc Hoàng này trước đây không?”
Sở Trần hỏi Tống Nhan sau khi đến tầng 21.
Tống Nhan lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên gặp mặt.”
Sở Trần liếc nhìn Giám đốc Hoàng đang đứng cách đó không xa.
“Miệng thật sự rất thối.”
Tống Nhan nháy mắt, “Nói cho cẩn thận,Giám đốc Hoàng này ở tòa nhà Kim Than Thànhnày
quyền lực không hề nhỏ.”
Tống Nhannhìn qua một lần, đối với nơi này ngược lại vô cùng hài lòng.
Tới đầu cầu thang, đột nhiên có người đi lên.
“Giám đốc Hoàng, tôi nghe nói có người ờ tầng này sắp mờ công ty chế dược.”
Giọng một thanh niên vang lên.
Giám đốc Hoàng cười, “Hóa ra là thiếu gia củaTiền thịtới đây.”
Người thanh niên này tên làTiền Bộ Thiệu, thiếu gia cùa Dược

phẩm Tiền thị.
Tiền Bộ Thiệu nhìn Tống Nhan, đôi mắt hắn ta sáng lên một chút, hắn bước tới với nụ cười và đưa tay ra, “Vị này chắc hẳn là Tống Nhan tiểu thư a! Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.

Bảo sao Diệp thiếu gia lại nhìn trúng.”
Tống Nhan cau mày.
Một bàn tay duỗi ra nắm lấy tay Tiền Bộ Thiệu, “Tôi tên là Sở Trần, bà xã của tôi bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, trước giờ không có bắt bàn tay bẩn.”
Đôi mắt Tiền Bộ Thiệu lạnh lùng liếc, lập tức buông ra, nhìn chằm chằm Sở Trần,“Anh xem ra vận khí còn rấttốt, nhưng tôi không biết hôm nay sẽthế nào.”
“Trước khi ra khỏi cửa tôi đã tự tính cho mình, đại cát đại lợi.”
Sở Trần mỉm cười.
“Vinh Đông nói, Diệp Thiếu đã ra lệnh rằng chúng ta sẽ không đối phó với anh trong thời gian này.”
Tiền Bộ Thiệu đứng bên cạnh Sở Trần trầm giọng nói, “Bất quá, Vinh Đông tên này sắp phát điên,
ngay cả người thân cũng không nhận.

Nhục nhã trước mặt mọi người ở Khách sạn Hoàng Đình, Vinh Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

À mà, vừa rồi Vinh Đông vẫn còn đang uống trà trong phòng làm việc của tôi, nên tôi không biết anh ấy sẽ đi đâu.”
Tống Nhan đã nghe những lời của Tiền Bộ Thiệu, sắc mặt của cô hơi thay đổi.
Tiền Bộ Thiệu nhìn Tống Nhan, thở dài và lắc đầu, “Tiểu thưTống Nhan, nếu cô đi theo Diệp thiếu gia, so với người này không phải mạnh hơn gấp trăm lần à.”
“Anh có biết tại sao Vinh Đông bị đánh không?”
Sở Trầnhỏi một tiếng.

Tiền Bộ Thiệu nhìn sang Sở Trần, giọng điệu thờ ơ, “Thế anh nói một chút đi … là vì sao?”
Sở Trần nheo mắt cười, một bước đi tới và giơ lòng bàn tay lên hướng đến.
Ba! Một cái tát mạnh vang dội,trực tiếp tát vào mặt Tiền Bộ Thiệu, hắn ta lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Sở Trần.”
Tống Nhan kêu lên, sắc mặt thay đổi, tên này làm sao lại đánh người rồi.
“Giờ thì anh biết tại sao rồi đó.”
Sờ Trần cười, “Hắn cũng giống anh, miệng đều bốc mùi.”
Tiền Bộ Thiệu che mặt lại, đôi mắt nhướng lên với sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Sở Trần, “Thằng chó chết, màythế mà dám động thủ.”
Tiền Bộ Thiệucảm giác như
không thể chịu nổi cái tát trực tiếp vào mặt này, liền lao về phía trước mà không hề cân nhắc chênh lệch thực lực.
Sờ Trầnnhấc chân, đá Tiền Bộ Thiệu ngã nhào xuống đất,“Giờ tao động chân nữa đây.”
“Anh làm gì vậy?” Giám đốc Hoàng cuối cùng cũng có phản ứng, tức giận và lao về phía trước, “ở tòa nhà Kim Than Thành mà dám động thủđánh nhau.

Các ngươi không để nhà họ Hoàng vào mắt sao?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Chương 95





Sau khi dứt lời, vẻ mặt của Tống
Nhanbiết sắc nhanh chóng.

Thể diện nhà họ Hoànglở Thiền Thành này, ai mà không dám cho?
Lời của Giám đốc Hoàng trọng lượng không hề nhỏ.

Giám đốc Hoàng đỡ Tiền Bộ Thiệu dậy, “Tiền thiếu gia, cậu không sao chứ?”
Tiền Bộ Thiệu kìm nén đau đớn, trong mắt tràn đầy sự tức giận nhìn Sở Trần chằm chằm, “Chỉ là một tên con rể ngu ngốc ở nhà họ Tống mà dám động thủ với
tao.

Giám đốc Hoàng, ngày hôm nay anh không sẽ xử lý chuyện này, thì đích thân tôi sẽ tự giải quyết.


” Chuyện xảy ra ở tòa nhà Kim Than Thành đương nhiên là việc của nhà họ Hoàng.


Sở Trần nói: “Anh định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Ngay lập tức, Giám đốc Hoàng lấy máy bộ đàm ra, nói vài câu rồi thông báo cho bảo vệ của tòa nhà Kim Than Thành đến.

Tống Nhan vừa định nói thìSỜ
Trần đã trực tiếp nắm lấy tay cô, “Bà xã, đừng căng thẳng, chuyện này chúng ta không phải người sai.

Tống Nhan muốn khóc không ra nước mắt.

Đây là vấn đề đúng sai sao?

Đương nhiên, cô tự nhiên có thể nhận ra rằng Tiền Bộ Thiệu đang cố tình khiêu khích Sở Trần.

Ngay từ đầu, giọng của Giám đốc Hoàng đã tỏ ra giễu cợt và mỉa mai.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay rất có thể là bọn họ đã cùng nhau đạo diễn một vở kịch hay.

Để Sở Trầnđắc tội vớinhà họ Hoàng.

Sờ Trần nhìn Giám đốc Hoàng, “Anh có biết tôi là ai không?”
Giám đốc Hoàng sửng sốt, sau đỏ chế nhạo, “Anh rất là nổi tiếng, tôi nghĩ tôi biết.


“Biết thi tốt.


Sở Trần cười, “Nếu là vợ anh bị lời nói làm nhục, anh có thể chịu được không?”
Giám đốc Hoàng cau mày, lập tức lạnh lùng nói: “Tiền thiếu giakhông oán không thù với anh, cậu ấy có thể nói chuyện sỉ nhục gì? Sở Trần, để tôi nói cho anh biết, chưa từng có ai dám khiêu chiến trong tòa nhà Kim Than Thành này, anh có biết không? ”
“Tôi rất vinh dự là người đầu tiên ở tòa nhà Kim Than Thành làm điều này.

”SỞ Trần nói.

Vẻ mặt của Giám đốc Hoàng chìm xuống.

Dường như sỏ’ Trần không có ý định tự mình đưa ra lời giải thích.

Tiền Bộ Thiệu ánh mắt càng lúc càng lạnh, bị Sở Trần đá một cước, vẫn còn hơi đau nhức, “Nếu như vậy, Giám đốc Hoàng, nơi này là tòa nhà Kim Than Thành,tôi cũng không tiện ra tay, hãy ném hắn ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành, chuyện này cũng kết thúc.


Một câu nói hời hợt.

Tống Nhan cau mày, trong tiềm thức tiến lên, che chở cho Sở Trần.

Công ty dược phẩmBắc Trần chuẩn bị khởi nghiệp tại tòa nhà Kim Than Thành, lúc nàySỜ Trầncó khả năng sẽ bị bảo vệ của tòa nhàKim Than Thành đánh một trận và ném ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành, từ nay về sau, liệu anh ta còn mặt mũi nào mà đặt chân đến nơi này?
“Sớm biết sẽ thế này, tôi liền đem tiểu Thu đi cho rồi.

” Tống Nhan
thì thào nói.

Sở Trần mỉm cười và bình tĩnh nói: “Bà xã, anh có khả năng chiến đấu rất tốt đó.


Tống Nhan, “…”
Cô ấy đã thấy Sờ Trần tấn công Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông bằng một cái thùng rác, nhưng nhiều nhất chỉ là một thân cậy sức khỏe.

Còn các nhân viên bảo vệ của Toàn nhà Kim Than Thành, không cần phải suy nghĩ họ đều là những người giỏi nhất trong số

những tay đấm đá cự phách.

Tống Nhan lấy điện thoại di động ra, cô muốn gọi cảnh sát.

Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để cửu Sở Trần.

Sờ Trần đưa tay ra ngàn cản cô, “Đểanh gọi điện choBắc Ca.


Tống Nhan gật đầu.

Sở Trần không có trốn, trực tiếp dùng điện thoại gọi điện cho Hạ Bắc.

“Gọi điện thoại câu cửu sao?”
Tiền Bộ Thiệu cười đùa, dường như quên đi đau đớn trên người, đã phạm sai lầm trong tòa nhà Kim Than Thành thì giờ có gọi ai cũng vô ích.

Không ai dám quản chuyện của nhà họ Hoàng, có muốn quản cũng không được.

“Tôi có nghe nói là con rể nhà họ Tống, thế nhưng anh ta bị thiếu gia nhà họ Hạ ở Dương Thành nhìn trúng a.


Một giọng nói đột nhiên truyền đến, Vinh Đông bước tới mang theo vẻ mặt giễu cợt và đấy trêu
tức, “Sở Tiểu Mật, mày còn có điều không biết, nhà họ Hạ không thể quảnđược chuyện của nhà họ Hoàng.

Mày đánh nhau ở tòa nhà Kim Than Thành, tức là đã tát thẳng vào mặt nhà họ Hoàng.


Sở Trần nhìn qua mỉm cười,” Đông Vinh thiếu gia.

Quả nhiên ờ đây nha!”
Khuôn mặt của Vinh Đông tối sầm lại,“Bổn thiếu là họ Vinh tên Đông.



“Nếu như tôi nhớ không lầm, tại Khách sạn Hoàng Đình, Thiếu gia Đông Vinh đã đích thân nói rằng,
nếu tôi bước ra được khỏi Khách sạn Hoàng Đình một cách bình an vô sự, thì sẽ viết ngược tên của anh.


Sờ Trần nói, “Hôm nay anh có muốn hay không đánh cuộc một lần nữa để xem tôi có thể ra khỏi tòa nhà Kim Than Thành một cách an toàn hay không?”
Một tia sáng dữ dội xẹt qua mắt Vinh Đông.

Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi nhục nhã mà hắn phải chịu tạiKhách sạn Hoàng Đình.

“Mày cũng biết đây là tòa nhà Kim Than Thành.


Vinh Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Trần, “Bảo an tòa nhà sẽ sớm tới đây, tao hy vọng đến lúc đómiệng lưỡi mày vẫn còn cứng rắn được như bây giờ.


Cuộc điện thoại của Sở Trần đã được kết nối.

Cửa thang máy lúc này cũng được mở ra, vài nhân viên bảo vệ bước nhanh vào trong.

Đôi mắt của Vinh Đông và Tiền Bộ Thiệu đều lộ ra vẻ chế giễu
vui vẻ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Chương 96





Cùng nhau chờ đợi xem trò hay.
Tống Nhan lo lắng nắm lấy góc áo cùa Sở Trần.
“Anh Bắc.”
Sở Trần nói, “Tôi đang ở tòa nhà Kim Than Thành.

Anh nói một tiếng với Hoàng Ngọc Hải giúp tôi.

Hiện tôi đang ở tòa nhà Kim Than Thành của nhà anh ấy và đang nói chuyện phiếm với Giám đốc Hoàng.”
Sở Trần lời nói vừa rơi xuống,
giám đốc Hoàng con ngươi không khỏi đột nhiên rụt lại.
Hắn biết rằng Sở Trần gọi điện cho Hạ Bắc hay nhà họ Hoàng, hắn hoàn toàn không để ý.
Nhưng hắn không ngờ rằng mình lại nghe thấy một cái tên khác trong miệng Sở Trần … Hoàng Ngọc Hải.
Thiếu gia nhà họ Hoàng đã xa nhà mấy năm, lần này trở về nhưng lại được lão gia tử vô cùng yêu thích.
Bên kia điện thoại, Hạ Bắc cũng

lộ ra vẻ sững sờ, sau đó thì thào nói: “Tiểu Trần, cậu có phiền phức gì không? Đề anh đưa người đến đó ngay.”
“Không cần đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ.”
Sờ Trần mỉm cười, “Chỉ cần Bắc Ca gọi điện thoại chuyển lời tớiHoàng Ngọc Hải những em vừa nói là được.”
Sở Trần cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Tới rất nhanh a, Giám đốc Hoàng, tôi nghĩ anh có thể đợi một lát, có lẽ sẽ có cuộc điện thoại tìm anh đó.”
Giám đốc Hoàng tỏ ra ngập ngừng một lúc.
Nếu Sở Trần chỉ là con rể nhà họ Tống, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng nếu dính dáng tới thiếu gia Hoàng Ngọc Hải…người khác không thể kiểm soát được chuyện của nhà họ Hoàng, nhưng người nhà họ Hoàng lại có thể được.
“Hừ, hắn ta chẳng qua là muốn mượn mối quan hệ với Hạ Bắc
thôi.”
Vinh Đông nhấn giọng nói, “Hoàng thiếu gia không có khả năng để ý tới chuyện này.”
Tiền Bộ Thiệu cũng dán chặt mắt vào Sở Trần.
Tống Nhan còn ngạc nhiên hơn.
Sờ Trần này có quan hệ với Hạ Bắc, ngày hôm qua nói cùng Diệp Thiếu Hoàng tán gẫu, hôm nay lại quen biết Thiếu gia nhà họ Hoàng … Nhân duyên của hắn cũng quá là tốt đi.
Giám đốc Hoàng im lặng trong khoảng một phút.
Đột nhiên, điện thoại trong túi anh ta vang lên.
Khuôn mặt của Vinh Đông và những người khác đồng thời thay đổi, trái tim của họ đập mạnh.
Đối phó với một tênSỞ Trần, thật sự có thể đánh động tới Hoàng thiếu gia sao?
Giám đốc Hoàng lấy điện thoại di động ra nhận nghe cuộc gọi, giọng nói của anh ta đột nhiên cung kính, “Ngọc Hải thiếu gia.”
Giám đốc Hoàng bước nhanh qua một bên.
Đó thực sự là cuộc gọi cùa Hoàng Ngọc Hải!
Tống Nhan ở lại, nhẹ nhàng kéo Sở Trần, thấp giọng nói: “Anh thật sự quen biết Hoàng thiếu gia sao?”
Sờ Trần quay đầu lại cười, “Anh đi quán bar Thiên Hào không phải đã nói cho em biết rồi sao.

Anh đánh Hoàng thiếu gia một trận.


Vị kia Hoàng thiếu gia chính làHoàng Ngọc Hải.”
Tống Nhan ngẩn ra, da đầu tê dại một hồi.
Điên rồi.
Sở Trần thực sự phát điên rồi.
“Vậy mà anh còn bảo Hạ Bắc thông báo cho Hoàng Ngọc Hải, anh thật sự là …” Tống Nhan muốn khóc không ra nước mắt, hôm nay bị đánh chạy không thoát được.
Giám đốc Hoàng bước lại với vẻ mặt phức tạp, nhìn Sở Trần một cái, hít một hơi thật sâu, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, “Sở thiếu gia, thực sự là hiểu lầm, thiếu gia Ngọc Hải nói, cho tôi thay mặt ngài ấy xinh lỗi thiếu gia.”
Vinh Đông lập tức sửng sốt, trợn to mắt đến cực điểm.
Tiền Bộ Thiệu thân thể kịch liệt run lên, Sở Trần thật sự có quan hệ với Ngọc Hải thiếu gia?
Tiền Bộ ThiệucùngVinh Đônghung hăng nhìn nhau một cách dữ dội.
Hôm nay Vinh Đông đến văn phòng của hắn ta và nói rằng hắn muốn báo thùSỞ Trần, nhưng Sở Trần chỉ là con rể của nhà họ Tống,Tiền Bộ Thiệu đương nhiên sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng bây giờ, ngay cả thiếu gia nhà họ Hoàng cũng phải kinh động.
Tiền Bộ Thiệu và Vinh Đông bỏ đi trong tuyệt vọng, không dám nói nhiều thêm một lời.
“Tống tiểu thư, nếu cô nhìn trúng căn này cô có thể liên hệ với tôi.

Nhân tiện, về giá cả, còn có thể được chiết khấu nhiều hơn một chút.”
Thái độ của Giám đốc Hoàng hiển nhiên đã thay đổi, đồng thời hắn cũng dẫn toàn bộ nhân viên bảo an rời đi.
Tống Nhancảm giác mơ mộng nhéo nhéo Sờ Trần cánh tay, “Đau không?”

Sở Trần lắc đầu, “Không đau.”
Tống Nhan dùng sức véo chính mình, thờ nhẹ âm thanh, cau mày trừng mắt nhìnSỜ Trần, “Đồ lừa đảo.”
Tống Nhan không thề tin rằng một cuộc xung đột lớn gần như nổ ra hôm nay lại dễ dàng giải quyết như vậy.
Chưa từng có ai dám gây sự trong tòa nhà Kim Than Thành, Sở Trần đã đánh người, thế nhưng còn bình an vô sự.
Nhà họ Hoàng.
Mặt Hoàng Ngọc Hải sa sầm, anh ném điện thoại sang một bên.
Sở Trần! Cái tên này, trong đáy lòng Hoàng Ngọc Hải, hắn hận đến tận xương tủy.
Quỳ ở quán bar Thiên Hào, Hoàng Ngọc Hảinằm mơ cũng muốn rửa nhục.
Nhưng Hoàng Ngọc Hải là một người đã tiếp xúc với thế giới kỳ môn, anh ta không dám hành động hấp tấp khi không chắc chắn có thể đối phó với Sở Trần.
Nếu Sờ Trần cố tình bị gây khó
dễ ờ tòa nhà Kim Than Thành, Sở Trần nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.

Hoàng Ngọc Hải không muốn đội cái chậu này.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Chương 97





Hơn nữa, Hoàng Ngọc Hải không nghĩ rằng với thực lực của Sở Trần, các nhân viên bảo vệ của tòa nhà Kim Than Thành có thể là đối thủ của anh ta.
“Ca, Sở Trần này thật sự rất lợi hại sao?”
Người ngồi bên cạnh Hoàng Ngọc Hải quả nhiên là Hoàng Tú Tú, “Ngay cả anh cũng sợ hắn.

Có muốn em gái đánh hắn một
trận, xả giận cho anh không?”
“Không phải hoàn toàn là kiêng kị.”
Hoàng Vũ Hải lắc đầu,” Đối phó với người như Sở Trần, em hoặc là phải bất động, muốn động thủ thì phải hao tồn toàn bộ sức lực làm cho hắn không còn thực lực báo thù, nếu không, hắn đương nhiên không phải là đối thủ của nhà họ Hoàng.

Nhưng nếu hắn chọn cá chết lưới rách thì hậu quả sẽ vô cùngnghiêm trọng.

Kỳ môn thuật không gì có thể ngăn cản được.”
Hoàng Tú Tú đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai Hoàng Ngọc Hải, Hoàng Ngọc Hảivô ý thức chìm xuống, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Nhìn xem, ca ca của ta học mấy năm ở Kỳ môn, còn không phải không đỡ được một chưởng củaTú Tú.”

Hoàng Ngọc Hải cười khổ, “Em cho rằng ai cũng tài giỏi như em, thiên phú dị bẩm, võ học kỳ tài, nhưng Tú Tú, em không thể dễ dàng xuất thủ ở bên ngoài, em chính là quân bài tẩy trong tay cha của em, vào thời khắc mấu
chốt sẽ làm cho toàn bộ mọi người thất kinh.

Thế hệ trẻ của Thiền Thành không tìm được người, có thể trong tay em tiếp được quá năm chiêu.”
Khóe miệng Hoàng Tú Tú hơi nhếch lên, nàng quả thực cũng có tự tin như thế.
“Tóm lại, khi nào cần em đánh tên Sở Trần đó, chỉ cần nói một tiếng.”
Hoàng Ngọc Hải gật gật đầu, híp mắt lạnh lùng “Còn hai ngày nữa, buổi lễ múa sư tử đoạt Thanh sẽ bắt đầu.

Đến ngày đó, trưởng bối trong sư môn của ta sẽ xuất hiện.
II
Hoàng Ngọc Hải nghĩ đến đoạt ‘Thanh’ trong buổi lễ múa sư tử, lão gia tử đã chọn bức củaSỞ
Trần.

“Thời điểm đoạt ‘Thanh’ một khắc này, chắc hẳn đối với Sở Trầnlà lúc phong quang nhất.”
Ánh mắt Hoàng Ngọc Hải cảng lúc càng lạnh, “Nhưng mà, có lẽ, đó cũng là lúc hắn ngã xuống đến mức vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.”
Tòa nhà Kim Than Thành, Tầng 21.
Sở Trần nhìn về phía xa, những lá cờ sặc sỡ bay phấp phới.
“Đó là Kim Than Thành, phải không? Sân khấu đều đã được
dựng lên,” Sở Trần nói.
Đôi mắt Tống Nhan cũng nhìn qua, đồng tử hơi co lại, vẻ mặt lo lắng, tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ, nhưng quảng trường sân khấu Thái Thanh rất cao.
“Chiều cao của sân khấu Thanh Thanh ít nhất cũng phải mười mét.”
Đôi môi Tống Nhan khẽ run lên, “Đến lúc đó cạnh tranh chắc sẽ rất khốc liệt.”
“Hai người đã thảo luận xong
chưa?” Sở Trần hỏi.
Tống Nhan gật đầu, “Chỉ cần thảo luận thêm các chi tiết cụ thể với Giám đốc Hoàng.”
Vẻ mặt Tống Nhan vẫn không khỏi nghi ngờ nhìn Sở Trần.

Không hiểu chút nào, Sở Trần nói rõ là đã đánh Thiếu gia nhà họ Hoàng một trận, tại sao Hoàng Thiếu gia này lại giúp hắn.
Sử dụng sức mạnh cùa kẻ thù để đả kíchmột kẻ thù khác.
Dược phẩm Tiền thị.
Ván phòng của Tiền Bộ Thiệu,khói thuốc phủ kín.
Sau khi cà hai trở lại văn phòng, họ không nói gì cả.
Tiền Bộ Thiệu cứ nghĩ cho rằng chỉtiện tay giúp cho Vinh Đôngmột chuyện, không nghĩ tới lại bị tát một bạt tai, còn bị đá một cước, thậm chí một cái rắm cũng không dám phóng mà chỉ biết lăn đi ra.
Thiếu gia nhà họ Hoàng, với cái này thân phận tuyệt đối trấn áp được hai người.
Cửa văn phòng mở ra.
Giám đốc Hoàng bước vào.
Vinh Đôngđem đầu thuôc dậptắt, đứng dậy, “Giám đốc Hoàng, Sờ Trần kẻ ngu kia, sao hắn có thể quen biếtNgọc Hải thiếu gia?”
“Tôi xém chút nữa cũng bị hắn lừa gạt đi.”
Hoàng giám đốc hừ lạnh, nhìn Vinh Đông nói,“Ngọc Hải thiếu gia vừa gọi điện thoại lại cho tôi, lễ khai trương Kim Than Thành sắp đến gần rồi.

Cậu ấy không muốn thêm phiền phức.

Còn nếu
nhưSỞ Trần có xảy ra chuyện gì bên ngoài tòa nhà Kim Than Thành này, cậu ấy cũng không để ý.”
Nghe vậy, ánh mắt cùa Vinh Đôngchợt lóe lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn điên cuồng, “Giám đốc Hoàng, tôi đã biết nên làm thế nào.”
Tiền Bộ Thiệu ờ bên cạnh cũng đứng lên, “Một quyền, một cước này của hắn, tòi sẽ phế một tay một chân của hắn.”

“Hãy để em giúp anh việc này.”
Vinh Đông nói, “Anh Thiệu, Hôm nay là do em xử lý không chu toàn.”
Tiền Bộ Thiệu gật đầu,” Tôi sẽ rửa mắt chờ đợi.”
Đồng thời, Tiền Bộ Thiệu cũng chế nhạo, “Nhà họ Tống thật sự rất ngây thơ, nghĩ rằng bắt được đường dây của nhà họ Hạ thì có thể mở được thị trường dược phẩm ở Thiền Thành sao, nhiều năm như vậy, nhà họ Hạ tuy là ông trùm ngành dược phẩm ờ Dương Thành, nhưng lại không thể đặt chân đến Thiền Thành, cái này đủ để chứng minh,miếng
bánhThiền Thành này không phải là thứ bọn họ có thể được chia, bây giờ lại như thế, đúng là không tự lượng sức.”
Vinh Đông kêu một tiếng, khóe miệng cong lên lạnh lùng, “Lần này, tôi muốn xem xem tên Sở
Trầnnày sẽ chạy đi như thế nào.”
Mười mấy phút sau.
Tống Nhan chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà Kim Than Thành.
Sở Trần liếc nhìn gương chiếu hậu nói, “Bà xã à, hình như
chúng ta lại bị theo dõi.”
Sắc mặt Tống Nhan thay đổi, “Là ai?”
“Có người vẫn không phục.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Chương 98





Sở Trần khẽ nói, “Lại không chỉ có một chiếc xe, xem ra là không muốn chúng ta có thể thoát.


Tống Nhan lấy điện thoại ra, “Tôi sẽ gọiTiểu Thu đến đón.


“Không còn kịp rồi.


Sở Trần nói, “Em dựa theo đường anh chỉ mà đi.


Tống Nhan sửng sốt, liếc mắt nhìn Sở Trần, đột nhiên đạp ga.

Chiếc xe phía sau nhanh chóng đuổi theo.

“Rẽ trái.


Sở Trần đột nhiên nói.

Tống Nhan nghe đúng như lời của Sờ Trần nói.

Xe đang phi nhanh trên đường, nhưng trên đường có rất nhiều xe, Tống Nhancó cách nào tăng tốc nhanh được, hơn nữa, cô cũng nhìn thấy rõ ràng chiếc xe phía sau chạy theo, cán bản không có cách nào cắt đuôi được.

“Làm sao bây giờ? Sở Trần, hay là chúng ta trực tiếp đi lên đường
cao tốc trên cao rồi đi tốc độ nhanh nhất để cắt đuôi chúng.



Tống Nhan đề nghị.

“Không vội, nghe anh nói… Rẽ phải ở ngã tư trước mặt.


Sờ Trần liếc nhìn về phía sau, “Người phía sau hẳn là người của cái gọi là Võ quán Vinh Diệu Quyền.


Tống Nhan nghe Sở Trầnchỉ đường, nhưng trong lòng càng ngày càng có cảm giác không đúng.

Khóe mắt liếc nhìn điện thoại di động của Sở Trần, Tống Nhan cảm thấy đầu óc choáng váng, “Anh đang… xem bản đồ điện thoại?”
Cô còn cho rằng Sở Trần đang bình tĩnh phân tích đường thoát thân, tránh đám người đang đuổi theo phía sau.

Không ngờ, anh ta đang xem bản đồ trên điện thoại!
“Tất nhiên.


Sở Trầnthản nhiên nói, “Phía trước 300 métrẽ phải ờ ngã tư.

Vui lòng đi đúng làn đường để rẽ phải.


Tống Nhan,
Đám người đuổi theo phía sau anh ta không thể cắt đuôi được, màđối phương dường như không muốn vượt lên, chỉ bám sát phía sau và không làm gì thêm.

“Phía trước năm tràm mét, gần đến nơi chúng ta đến.


Sờ Trần cất điện thoại đi, dùng gương chiếu hậu liếc nhìn chiếc xe,“Khó trách tới nhanh như vậy, thật gần a.


“Phía trước năm trăm mét kia, là nơi nào?
Tống Nhan cảm thấy muốn khóc không ra nước mắt, nơi này hình như có chút ấn tượng, nhưng mà nhất thời cô không nghĩ ra.

“Sau lưng chúng ta đó không phải là người củaVõ quán Vinh Diệu Quyền? Tôi đưa bọn họ về nhà.


Sở Trần cười.

Đôi mắt Tống Nhan đột nhiên mở to.

Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi chân vô thức mềm nhũn ra.

Cô ấy hiểu rồi.

Phía trước, đó chính là Võ quán Vinh Diệu Quyền!

Mặc dù cô ấy chưa bao giờ đến nơi này, nhưng cô ấy đã từng đi ngang qua.

Sở Trần biết rõ rằng những ngườiđang đuổi theo mìnhlà người từVõ quán Vinh Diệu Quyền, vậy mà hắn còn dẫn chúng về hang ổ của chúng.

Đây không phải là đưa cừu vào miệng cọp, tự mình tìm đến cái chết sao?
Khó trách đối phương không có vẻ gì là vội vàng.

Tống Nhan muốn khóc.

“Sờ Trần, anh điên rồi.


Xe của Tống Nhan dừng ở lối vào của Võ quán Vinh Diệu Quyền, cô không thể không dừng, phía trước có một chiếc xe đã chắn ngang đường cô.

“Anh là muốn làm gi vậy?”
Tống Nhan không khỏi hòi.

Sờ Trần lau mắt, tự tin cười nói,
“Phá quán.


Sở Trần đẩy cửa xuống xe.

Lúc này, ở bên đường, mấy chiếc xe đuổi theo Sở Trần đã dừng lại, cửa xe lần lượt mờ ra, tất cả mọi người từ Võ quán Vinh Diệu Quyền bước ra, nhìn chằm chằm Sở Trần.

Giống như một bầy hổ dữ đang nhìn chằm chằm một chút cừu non.

Ò’ trong một chiếc xe, Vinh Đôngđi xuống xe, một mặt âm lãnh nhìn chằm chằm Sờ Trần,
chế nhạo nói: “Tao đột nhiên nhớ tới tám chữ ‘hoảng hốt chạy bừa, bụng đói ăn quàng’.

Mày vừa mới biểu diễn sinh động bốn chữ đầu tiên, hãy cho bổn thiếu gia thấy bụng đói án quàng là có ý nghĩa gì đi.


Vinh Đông chỉ vào một cái thùng rác bên đường, “Mày mang tất cả đồ vật trong này, cái gì có thể ăn đều ăn hết, hôm nay tao hứa sẽ để mày bình an vô sự rời khỏi đây.



Không ít người đều vây tới xem.

Tống Nhan xuống xe, lo lắng
đứng bên cạnh Sở Trần.

Sở Trần ngẩng đầu, nhìn dòng chữ ‘Võ quán Vinh Diệu Quyền’, đột nhiên bước vào.

“Có ai tơi đây nói một chút về chương trình phá quán.


Chương trình phá quán! Khoảnh khắc Sở Trần bước vào Võ quán Vinh Diệu Quyền, trong lòng Tống Nhan như sét đánh.

Chỉ muốn lôi Sở Trầnmang ra ngoài.

Tại địa bàn cùa người ta có thể
hay không đừng phách lối như thế?
Lòng bàn tay Tống Nhan đổ mồ hôi lạnh.

Ngay cả Vinh Đông ờ bên ngoài võ quán cũng choáng váng, hắn còn đang giễu cợtsờ Trầnđường nào không chạy lại chạy tới võ quán của hắn, hắn còn đang định làm nhục Sở Trần một phen.

Thế nhưng không nghĩ tới,Sở Trần lại quay lưng tiến vào Võ quán, còn tuyên bố … Phá quán?
“Thứ không biết sống chết.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Chương 99





Vinh Đông đôi mắt lóe lên tia lãnh ý-
Từ ‘Phá quán’ là sự sì nhục lớn nhất đối với một Võ quán.

Vinh Đông sải bước đi lên.

Võ quán Vinh Diệu Quyềnvốn được mở trên một con phố rất sầm uất, hiện tại đã thu hút rất nhiều người đến xem.

“Sờ Trần, mày có thể bước ra khỏi Hoàng Đình, có thể bước ra khỏi toà nhà Kim Than Thành, tất cả đều là do may mắn.


Vinh Đông chế nhạo, “Tao muốn xem mày làm cách nào để ra khỏi Võ quán Vinh Diệu Quyền.


Bùm! Đột nhiên, có một âm thanh, chói tai vang lên.

Có tiếng động lớn ở cửa kêu lên.

Sở Trần cũng nhìn lại.

Vừa rồi, một người đột nhiên lao ra khỏi đám người, nhảy lên, tung quyền đấm tới, trực tiếp làm nổ một lỗ trên tấm bảng hiệu của Võ quán Vinh Diệu Quyền, sau đó cầm lấy toàn bộ tấm bảng hiệu.

“Mục tiêu đầu tiên là Võ quán Vinh Diệu Quyền.


Người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, thân hình cường tráng, khóe miệng lãnh ý, mang theo tấm biển Võ quán Vinh Diệu Quyền, chậm rãi đi vào trong Võ quán, khí thế mạnh mẽ, “Ngược lại muốn nhìn một chút, cái Võ quán nhỏ này làm sao bảo vệ được mình.



Mọi người đều bị người trung niên này thu hút.

Ánh mắt Vinh Đông rơi vào tấm bảng trong tay người đàn ông trung niên, hắn ta vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn người đán ông trung niên, “Lão già, ông là
ai? ônglà người đượcSỞ Trần mời?”
Tống Nhan cũng nhìn về phía Sở Trần.

Tên ngốc này lúc nào đã an bài?
Sờ Trầnbuông tay, “Anh không biết hắn.


Sờ Trần không ngờ tới vừa định tìm hiểu chương trình phá quán, lập tức có người xuất hiện để làm mẫu.

Nhìn hình ảnh trước mắt, cho dù người trung niên không nói lời
nào, tất cả mọi người trong Võ quán Vinh Diệu Quyền đều biết người tới không có thiện ý gì.

“Bắc quyền Triệu Sơn, thách đấu với Võ quán Vinh Diệu Quyền.


Người đàn ông trung niên nói ra thân phận minh với giọng điệu đầy tự tin, chiến ý dâng trào, “Hãy để quán chủ của các ngươi ra đánh một trận.


“Làm càn.


“Cái gì mà Bắc quyền Triệu Sơn, chưa từng nghe nói qua, cũng dám đến đây phá quán”
“Muốn cùng quán chủ của chúng ta đánh một trận sao?”
Một người cất bước đi ra, ánh mắt mang theo địch ý mãnh liệt nhìn chằm chằm trung niên nhân Triệu Sơn, Sở Trần ngược lại là nhận ra hắn, chính là tên đêm đó đã truy kích hắn, sư phó Vinh Diệu quyền, Vinh Quan Hàng sư phó, “Trước qua cửa của ta đi.


Triệu Sơn liếc nhìn Vinh Quan Hàng, khẽ lắc đầu, “Ngươi không đủ tư cách.


Đôi mắt Vinh Quan Hàng nổi lên lửa giận, cố nén tức giận nhìn
chằm chằm Triệu Sơn, “Vậy thì … đến đây đi.


Triệu Sơn cầm tấm bảng Võ quán Vinh Diệu Quyền bằng tay trái, từ từ duỗi tay phải ra, “Đối phó với ngươi, một tay là đủ.


“Vinh sư phó, đem hắn đánh ngã.

Trong đám người, có người chịu không được sự kiêu ngạo của Triệu Sơn, quát to lên.


Sở Trần và Tống Nhan bước sang một bên, lúc này, ngay cả Vinh Đông cũng không có tâm trí
để ýSỞ Trần.

Vốn dĩ đemSỞ Trầnngăn ờ Võ quán Vinh Diệu Quyền, nhưng không ngờ lại tình cờ như vậy, lại có người thực sự tời phá quán.

Trước phải đánh ngã Bắc quyền Triệu Sơn, sau đó sẽtính sồ với Sở Trần.

Vinh Quan Hàng nóng lòng muốn ra tay, lửa giận hóa thành nắm đấm, lao về phía trước, huy quyền oanh ra.

Dám trước mặt mọi người phá bảng hiệu Võ quán Vinh Diệu
Quyền, nếu hôm nay không để người này bò ra ngoài, bốn chữ ‘Võ quán Vinh Diệu Quyền’ liền không đáng nhắc tới đi.

Trên khóe miệng Triệu Sơnnhếch một tia khinh thường, hắn tung nắm đấm đối quyền cùng Vinh Quan Hàng.

Vinh Quan Háng cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bàn tay, liền hét lên một tiếng, lùi lại, hai mắt mờ to, có chút kinh hãi nhìn chằm chằm Triệu Sơn.

Sức mạnh ẩn chứa trong nắm đấm cùa đối thủ khiến hắn cảm
thấy hoảng sợ.

Lúc này, những người xung quanh cũng náo loạn.

Tất cả đều thấy rõ Vinh Quan Hàngrơi vào hạ phong trong lần đối đầu này.

Vinh Quan Hàngcắn răng, dùng hết sức lao ra.

Ầm! Ằm! Ầm!
Triệu Sơn 1 tay cầm tấm bảng, một tay tung ra từng cú đấm.

Chưa đầy năm chiêu, Vinh Quan
Hàng đã bị một cú đấm đánh trúng ngực, bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

“Nam Quyền, quả nhiên chỉ là khua chân múa tay.



Triệu Sơn cười khinh thường, liếc nhìn tấm bảng trên vai, “Các ngươi, cỏ tư cách tự xưng là Vinh Diệu sao?”
Vừa dứt lời, một trận phẫn nộ trong Võ quán Vinh Diệu Quyền vang lên.

Tuy nhiên, ngay cả sư phóVinh Quan Hàngcũng dễ dàng bị đánh
bại, bọn họ không dám tùy tiện lên.

“Bắc quyền Triệu Sơn này thật kiêu ngạo.


Tống Nhan không khỏi thấp giọng nói.

Sở Trần liếc hắn một cái, cảm thấy có chút buồn bực, “Anh còn đang đinh phá quán, thế nhưng là bị tên này đi trước một bước.


Tống Nhan liếc Sở Trần một cái, “Anhđây là gặp vận may rồi.


Nếu không phải là Bắc
quyềnTriệu Sơn vừa đúng lúc đến Võ quán Vinh Diệu Quyềngây phiền phức, bây giờ, Vinh Đông không biết đã đối phó với Sở Trần như thế nào rồi.

Tên ngốc này bây giờ còn ở đây khoe mẽ.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom