Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 840


 Không lâu sau trời đã sáng!  

 

 

Lâm Phong và Trần Y Nặc thay quần áo xong, tới trước cửa phòng Trần Y Thủy.  

 

 

Lúc này, Trần Y Thủy mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng mỏng như cánh ve, mái tóc đen rối tung, da thịt trắng như tuyết ẩn hiện.  

 

 

Nghe thấy tiếng đập cửa, cô ấy xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa phòng.  

 

 

Khi thấy Lâm Phong, cô ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ nói:  

 

Adv

 

“Anh rể, anh về rồi à.”  

 

 

“Ừ, anh đến gặp Tiểu Luyến Luyến.”  


 

 

Lâm Phong vừa cười vừa nói.  

 

 

Adv

…  

 

 

Sau khi nói chuyện một lát, mấy người cùng đi vào phòng.  

 

 

Chóp mũi thoang thoảng hương thơm, cùng với đống quần áo lót màu hồng đập vào mắt khiến Lâm Phong hơi không thích ứng.  

 

 

Chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng tới cạnh giường nhìn con gái!  

 

 

Nhưng vừa nhìn, vẻ mặt Lâm Phong đã trở nên nghiêm trọng!  

 

 

Hiện tại Tiểu Luyến Luyến trông như một cô bé mười hai tuổi.  

 

 

Cô bé khép hờ hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, mang lại cảm giác cao quý hơn người.  

 

 

“Tiểu Luyến Luyến…”  

 

 

Lâm Phong thử gọi con gái dậy, nhưng gọi một lúc lâu cũng không thấy có phản ứng!  

 

 

“Gọi mãi không tỉnh, bây giờ con bé ngủ sâu lắm…”  

 

 

Trần Y Nặc nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong thì ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên cái trán trắng nõn của con gái, thả linh khí ra nhắm mắt kiểm tra.  


 

 

Vừa kiểm tra thì con ngươi đột nhiên co lại.  

 

 

Anh phát hiện cốt cách của con gái đang to lên kinh khủng, huyết quản thô to, tốc độ máu chảy cực nhanh…  

 

 

Tim đập gần như đã gấp mấy lần người bình thường!  

 

 

Anh túm áo ngủ của con gái, nhẹ nhàng kéo một cái.  

 

 

Anh phát hiện, cơ thể xinh đẹp của con gái cũng rất nặng, ít cũng phải hơn năm mươi cân!  

 

 

May mà cái giường này làm bằng gỗ thật, chất lượng tốt, nếu không đã bị sập từ lâu rồi!  

 

 

“Lâm Phong… con gái không sao chứ?”  

 

 

Trần Y Nặc để ý đến vẻ mặt của Lâm Phong, không khỏi hơi lo lắng!  

 

 

Trần Y Thủy đứng bên cạnh cũng sốt ruột theo.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến khác thường mấy ngày liên tục, bọn họ cũng đi tìm dược sư của Dược Vương cốc đến xem nhưng không tìm ra manh mối.  

 

 

Lâm Phong không trả lời ngay mà nhíu mày im lặng!  

 

 

Thể chất của con gái quá kì lạ.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 841


 Mà chắc chắn là có nguyên nhân gì đó nên mới có sự thay đổi này.  

 

 

Lẽ nào con gái ăn linh vật gì đó nên khiến thể chất bị kích thích?  

 

 

Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến ưm một tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra.  

 

 

Cô bé nhìn thấy Lâm Phong trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, vội nhào qua, giống như lúc trước, hai tay ôm lấy cổ Lâm Phong!  

 

 

Adv

“Ấy!”  

 

 

Lâm Phong không kịp đề phòng, suýt nữa cái lưng thoái hóa đã bị bẻ gãy.  

 

 


Cô bé hơn năm chục cân treo trên cổ, người bình thường nào chịu nổi!  

 

 

“Ba ơi ba về rồi, con nhớ ba muốn chết!”  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến vui vẻ hôn một cái lên mặt Lâm Phong.  

 

 

Có thể thấy được, cơ thể lớn lên, giọng nói của Tiểu Luyến Luyến cũng thanh thúy hơn một chút.  

 

 

Không còn vẻ non nớt khi trước, mà êm tai nhẹ nhàng giống như chim hoàng yến hót…  

 

 

“Ba cũng nhớ con!”  

 

 

Lâm Phong xoa cái đầu nhỏ của con gái.  

 

 

Hai ba con nhẹ nhàng nói chuyện một chốc…  

 

 

“Con gái ngoan, có phải gần đây con ăn nhầm cái gì lạ không?”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến suy nghĩ một chút, trả lời:  

 

 

“Ăn rất nhiều gà, nhiều vịt, nhiều thỏ, còn ăn thêm mấy con bò…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, khóe miệng giật giật, Trần Y Nặc và Trần Y Thủy đứng cạnh cũng rất bất đắc dĩ.  

 

 

“Ý ba là, ngoại trừ những thứ này, con còn ăn cái gì đặc biệt nữa không? Ví dụ như linh thạch, mấy thứ tỏa ra linh khí ấy?”  

 

 

Lâm Phong lấy một viên linh thạch ra.  

 

 

“Ba nói cái này á? Con ăn nhiều lắm. Mấy con trùng đưa con đi, gặp rất nhiều linh thạch, con ăn hết rồi!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cười, đôi mắt cong như vầng trăng non.  

 

 

Cô bé duỗi tay ra, đám Phệ Linh trùng được nuôi đến xanh mượt bay ra từ túi áo quần của cô bé, bay bay xung quanh.  

 

 

Lâm Phong nhìn thấy vậy, đôi mắt hơi nhúc nhích.  

 

 

Phệ Linh trùng được anh tình cờ phát hiện ra trong Đoạn Hồn cốc, lúc đó bọn chúng đang bám trên cây Quả Hồn, bị anh bắt hết về…  

 

 

Vì con gái có thể giao lưu với Phệ Linh trùng nên anh để chúng lại cho con gái, để chúng bảo vệ sự an toàn của con…  

 

 

Nhưng thật sự không ngờ mấy con tiểu trùng này còn biết tìm báu vật!  

 

 

Mà con gái thay đổi đến tận mức này, không biết đã hấp thu hết bao nhiêu linh thạch?  

 

 

Không biết có phải mạch linh thạch không?  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong kìm nén sự chấn động trong lòng, hỏi:  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 842


Cùng lúc đó.  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn có một nhóm võ giả đang tuần tự đi tới trước.  

 

 

Dẫn đầu là một ông lão mặc trang phục nhà Đường, tuy lớn tuổi nhưng mặt vẫn hồng hào, nhịp thở đều đặn, ông ấy đang cầm một tấm bản đồ cổ.  

 

 

Trên bản đồ đánh dấu rất nhiều thứ…  

 

 

Adv

Ký hiệu nổi bật nhất trong đó là một ngọn núi thấp…  

 

 

“Chú ơi, còn khoảng bao xa nữa mới đến nơi vậy ạ?”  

 

 

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão nhỏ giọng hỏi.  

 

 

“Sắp đến rồi! Theo các ký hiệu trên bản đồ, hình như leo qua ngọn núi này là sẽ đến!”  

 

Adv

 

Nói xong, trong mắt ông lão thoáng hiện vẻ sốt ruột.  

 

 

Ông ấy tên là Vệ Tử Húc.  

 

 

Là chủ tịch của Thương hội Ngọc Thạch ở Đại Hạ.  

 

 

Hoạt động kinh doanh chính của Thương hội Ngọc Thạch là bán các loại đá quý, vật liệu đá kể cả đổ thạch…  

 

 

Ban đầu phạm vi kinh doanh của Thương hội Ngọc Thạch chỉ ở Vân Xuyên, nhưng sau khi việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, họ đã mở rộng thị trường ra nước ngoài và giữu quan hệ rất chặt chẽ với các nước như nước Nam Dương, nước Thạch và nước Sa La.  

 

 

Hầu hết vật liệu đá mà Thương hội Ngọc Thạch dùng trong đổ thạch đều nhập từ những nước này.  

 

 

Tấm bản đồ trong tay ông ấy cũng mua được từ tay một thương nhân buôn vật liệu đá tên là Nguyễn Hồng Minh ở nước Thạch…  

 

 

“Ha ha! Chắc lão Nguyễn Hồng Minh đó tưởng mình kiếm lời chứ gì!”  

 

 

Người đàn ông trung niên Vệ Cẩm Luân đột nhiên cười nói.  

 

 

“Cũng không thể nói như vậy! Tấm bản đồ này mô tả địa hình của Thập Vạn Đại Sơn mấy trăm năm trước, ai không biết về phong thuỷ hay thuật tìm long mạch thì không thể tìm được đâu!”  

 


 

“Nói cách khác, tấm bản đồ này ở trong tay Nguyễn Hồng Minh cùng lắm chỉ là một tờ giấy vàng bình thường thôi! Lão ta bán được một trăm vạn là lời rồi đấy!”  

 

 

Vệ Tử Húc hãnh diện nói.  

 

 

“Nhờ chú có bản lĩnh hết đấy ạ!”  

 

 

“Chú à, chú có thể quảng bá tên tuổi của Thương hội Ngọc Thạch chúng ta ra tận nước ngoài đã có thể gọi là người đứng đầu giới ngọc thạch trong nước rồi đó!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười tít mắt nịnh bợ.  

 

 

Hắn vừa dứt lời, các võ giả của Thương hội Ngọc Thạch ở xung quanh đều tươi cười lên tiếng:  

 

 

“Chủ tịch đại nhân không chỉ biết thuật tìm long mạch mà trình đổ thạch cũng vô cùng xuất sắc, chúng tôi phục sát đất!”  

 

 

“Trên thế giới này không ai có thể qua được đôi kim nhãn nhìn xuyên thấu của chủ tịch đại nhân cả!”  

 

 

“Có chủ tịch đại nhân dẫn dắt, sớm muộn gì Thương hội Ngọc Thạch chúng ta cũng sẽ trở thành một trong những thế lực lớn mạnh nhất cả nước!”  

 

 

…  

 

 

Nghe thấy những lời này, Vệ Tử Húc nhẹ nhàng vuốt râu, tỏ ra đắc ý.  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 843


 Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.  

 

 

…  

 

 

Mười phút sau.  

 

 

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.  

 

 

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.  

 

Adv

 

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.  

 

 

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.  

 


 

“Chú ơi, sao rồi ạ?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.  

 

Adv

 

Những người khác cũng tò mò.  

 

 

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:  

 

 

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”  

 

 

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”  

 

 

Lời vừa dứt.  

 

 

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.  

 

 

Mỏ linh thạch?  

 

 

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!  

 

 

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!  

 

 

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?  

 

 

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!  

 

 


“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”  

 

 

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.  

 

 

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”  

 

 

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”  

 

 

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.  

 

 

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:  

 

 

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”  

 

 

“Vâng ạ!”  

 

 

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.  

 

 

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…  

 

 

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.  

 

 

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 844


Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”  

 

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”  

 

 

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.  

 

 

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.  

 

 

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!  

 

 

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!  

 

 

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!  


 

 

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”  

 

Adv

 

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.  

 

 

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.  

 

 

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”  

 

 

Lời này vừa dứt.  

 

 

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.  

 

 

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.  

 

 

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.  

 

 

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.  

 

 

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.  

 

 

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.  


 

 

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”  

 

 

Vệ Tử Húc chau mày.  

 

 

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.  

 

 

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!  

 

 

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!  

 

 

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.  

 

 

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”  

 

 

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.  

 

 

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 845


“Hội chủ Vệ, chúng ta đều là người thoải mái, nói thẳng đi, ông theo tôi, chúng ta cùng khai thác mỏ linh thạch này, thế nào?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh thương lượng.  

 

 

“Võ giả nước Thạch các người muốn chia sẻ mỏ linh thạch của Đại Hạ chúng tôi, có phải hơi buồn cười không?”   

 

 

Vệ Tử Húc lạnh lùng hỏi.  

 

 

Adv

“Ha ha… nhường cho một tấc lại muốn tiến một thước à? Ông có phục hay không cũng không khác gì cả! Lên cho tôi, không chừa lại một mống!” Nguyễn Hồng Minh cười lạnh, phẩy tay.  

 

 

Vù vù!  

 

 


Một đám mặc đồ đen sau lưng lão ta lập tức tấn công võ giả của thương hội Ngọc Thạch!  

 

 

Tốc độ của đám người này cực nhanh, am hiểu đột kích, võ giả của thương hội Ngọc Thạch không đỡ nổi!  

 

Adv

 

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, các võ giả của thương hội bị thương vong nặng nề, kêu rên khắp nơi, máu tươi đầy đất!  

 

 

Nhìn thấy thế, gương mặt Vệ Tử Húc khó coi cực kì.  

 

 

Ông ấy biết người của mình không phải đối thủ của người ta, nhưng không ngờ lại chênh lệch lớn đến thế!  

 

 

“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thay đổi chiến cuộc, chỉ có thể bắt Nguyễn Hồng Minh! Cẩm Luân, con tùy theo hoàn cảnh mà hành động, vào lúc mấu chốt lên giúp chú một tay!”  

 

 

Vệ Tử Húc quay sang chỗ cháu trai, nhỏ giọng nói, sau đó đột nhiên vọt lên, tấn công Nguyễn Hồng Minh!  

 

 

Nhưng đúng lúc này, sau lưng đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua.  

 

 

Người ra tay chính là Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Rầm!  

 

 

Vệ Tử Húc không hề đề phòng, bị cháu trai đánh úp, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài, nặng nề đập lên một bụi cây rậm rạp.  

 

 

Nhìn thấy thế, đám võ giả thương hội Ngọc Thạch đang khổ cực xoay sở đều phẫn nộ quát to:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, cậu làm vậy là sao?”  

 

 

“Một đám ngu xuẩn, sống lãng phí không khí.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, tiến lên chém giết mấy người đó, sau đó mới đi tới cạnh Nguyễn Hồng Minh, cười nói:  

 

 

“Anh Nguyễn!”  

 

 

“Làm tốt lắm.”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh cong môi cười.  

 

 

Lúc này, Vệ Tử Húc bò ra từ trong bụi cây.  

 

 

Bây giờ trên người ông ấy chằng chịt vết thương, khóe miệng rỉ máu, nhìn cực kì thê thảm!  

 

 

So với đau đớn trên người thì trái tim ông ấy càng đau hơn.  

 

 

Quả thực như đang rỉ máu!  

 

 

Ông ấy nhìn chằm chằm Vệ Cẩm Luân, khó khăn hỏi:  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, vì sao?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 846


 “À, đúng, cùng một dòng máu, ông không nói tôi cũng quên mất!”  

 

 

Vệ Cẩm Luân hô lên một tiếng, sau đó hắn nhìn Nguyễn Hồng Minh với vẻ mặt thật thà, nói:  

 

 

“Anh Nguyễn, anh cũng nghe thấy đúng không, lão ta chung một dòng máu với tôi, phải thêm tiền.”  

 

 

“Đơn giản, cậu đi giết lão ta, tôi chia cậu ba phần của mỏ linh thạch này.”  

 

 

Adv

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười nói.  

 

 

Dù sao lão ta cũng là người của nước Thạch, muốn khai thác mỏ linh thạch này phải hợp tác với Vệ Cẩm Luân!  

 

 


Vệ Cẩm Luân gật đầu, rút trường đao ra, vẻ mặt đầy sát ý, bước từng bước một tới chỗ Vệ Tử Húc!  

 

 

Đúng lúc này, hai võ giả bị thương nặng nằm trên đất đột nhiên vọt lên, ôm lấy đùi Vệ Cẩm Luân, quát to:  

 

Adv

 

“Hội chủ, mau chạy đi!”  

 

 

“Hội chủ!”  

 

 

“Muốn chết!”  

 

 

Phụt!  

 

 

Âm thanh vang lên, lưỡi đao sắc lạnh trong tay Vệ Cẩm Luân đã xẹt qua cổ mấy người đó, chặt hết mấy cái đầu xuống!  

 

 

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ…”  

 

 

Vệ Tử Húc khàn giọng gọi, huyết lệ chảy ra!  

 

 

Lần hành động này, người mà ông ấy mang tới đều là những người thân tín và trung thành nhất! Tiểu Văn và Tiểu Vũ lớn lên bên cạnh ông ấy, ông ấy gần như đã coi như cháu ruột…  

 

 

Mà bây giờ, cháu vì cứu mình mà chết thảm tại chỗ!  

 

 

“Vệ Cẩm Luân, mày cấu kết với nước Thạch, tàn sát người trong tộc! Hôm nay cho dù chết tao cũng phải kéo mày theo cùng!”  

 

 


Vệ Tử Húc gầm lên một tiếng giận dữ, đột nhiên bay vọt lên, đánh thẳng về phía Vệ Cẩm Luân!  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười nhạt, hơi nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát công kích của Vệ Tử Húc.  

 

 

Giây sau, hắn đưa tay phải ra túm lấy cổ Vệ Tử Húc, giơ lên.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Vệ Tử Húc giật mình.  

 

 

Thực lực của ông ấy vẫn luôn cao hơn Vệ Cẩm Luân, cho dù bị đánh lén nhưng cũng không thể nào dễ dàng bị bắt lại như vậy được!  

 

 

“Lão già, tôi đã đột phá Võ Hồn đỉnh phong từ lâu rồi, hơn ông nhiều lắm. Ông nói xem ông có vô dụng không?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân cười lạnh hỏi.  

 

 

Vệ Tử Húc nghe xong, vẻ mặt buông xuôi nói:  

 

 

“Thực ra muốn vị trí Hội chủ thì cứ nói, tao nhất định sẽ đưa cho mày, vì sao phải cấu kết với Nguyễn Hồng Minh? Mày cho rằng ông ta có lòng tốt ư?”  

 

 

“Bây giờ những lời này không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”  

 

 

Vẻ mặt Vệ Cẩm Luân hờ hững, chuẩn bị ra tay.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 847


 Tiểu Luyến Luyến hình như rất buồn ngủ, trong tay cầm đùi gà vừa gặm vừa ngủ, được Lâm Phong bế đi…  

 

Khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến đến, ánh mắt của những người ở đó đều đổ dồn qua.  

 

 

Đây là đâu?  

 

 

Sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, đi qua bên kia thêm một chút nữa chính là nước Nam Dương!  

 

 

Đột nhiên có một thanh niên bế theo một cô bé đang buồn ngủ, khó tránh khỏi việc mọi người có suy nghĩ…  

 

Adv

 

“Người anh em này, cậu từ đâu tới?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh tươi cười hỏi.  

 

 


Hiển nhiên đã coi Lâm Phong như một tay buôn lậu!  

 

 

Lâm Phong không đáp lời, mà lay con gái đang ngủ, nói:  

 

Adv

 

“Tỉnh tỉnh, đừng ngủ nữa, ở đây sao?”  

 

 

“A… Hình như là vậy.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến dụi con mắt, gặm đùi gà theo bản năng, mơ màng nói.  

 

 

“Chẳng đáng tin cậy chút nào, cái câu hình như là vậy này con nói với ba hơn mười lần rồi! Tự dưng bắt ba đào rỗng hơn mười ngọn núi!”  

 

 

Lâm Phong cạn lời.  

 

 

“Lần này đúng!”  

 

 

“Nhưng câu này con cũng nói hơn mười lần rồi!”  

 

 

“À.”  

 

 

…  

 

 

“Dám không nhìn tôi?”  

 

 

Nguyễn Hồng Minh lạnh mặt, lập tức quay sang ra hiệu cho đám đàn em.  

 

 

Vù vù!  

 


 

Đám người mặc đồ đen lập tức hiểu ý, tấn công Lâm Phong.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.  

 

 

Đùng đùng!  

 

 

Một làn sương máu đột nhiên xuất hiện, nhuộm đỏ cả núi…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Tiểu Luyến Luyến lập tức tỉnh táo lại, hô lên một câu:  

 

 

“Ui! Cha đẹp trai quá đi!”  

 

 

“Nói linh tinh gì đấy!”  

 

 

Lâm Phong vỗ đầu con gái một cái, sau đó nhìn Nguyễn Hồng Minh nói:  

 

 

“Được rồi, vừa nãy ông hỏi cái gì thế, có thể hỏi lại lần nữa không? Tôi không nghe rõ!”  

 

 

“Rốt cuộc là cậu…”  

 

 

Cạch!  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Phong cách không túm về.  

 

 

“Ông có phải người Đại Hạ không?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 848


Mọi người ngây ra, chết rồi ư?  

 

 

Nguyễn Hồng Minh vừa nãy còn khí thế, nói chuyện kiêu ngạo, dường như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay lại chết như thế?  

 

 

Mà từ khi Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến xuất hiện, đến lúc Nguyễn Hồng Minh chết cũng chỉ có hơn mười giây!  

 

 

Có phải hơi nhanh không?  

 

 

“Là cậu ta…”  

 

 

Sau mấy giây khiếp sợ ngắn ngủi, Vệ Tử Húc nhận ra Lâm Phong!  

 

Adv

 

Trên thực tế, những người ở Vân Xuyên có ai không biết Khẩu Kỹ Vương tiếng tăm lừng lẫy, Lâm đại ma vương đâu?  

 

 

Vệ Tử Húc kích động đỏ cả mặt!  

 

 

Quả nhiên là ánh sáng cuối đường hầm!  

 

 

Thật sự không ngờ lúc tuyệt vọng nhất, Lâm đại ma vương lại xuất hiện!  

 

Adv

 

Khác với ông ấy, Vệ Cẩm Luân lại hơi bất an!  

 

 

Chết tiệt, tên độc ác này sao lại xuất hiện ở đây?  

 

 

Đúng lúc này, mấy võ giả còn lại của nước Thạch đều vọt lên, bao vây Lâm Phong và Tiểu Luyến Luyến!  

 

 

Bà lão tóc bạc đi cùng vẫn luôn nhắm mắt lại cũng chậm rãi mở mắt ra, để lộ đôi mắt trắng dã.  

 

 

Không có con ngươi, không có tiêu cự, giống như đôi mắt của địa ngục, kinh khủng cực kì!  

 

 

“Ba, ba xem ánh mắt của bà ta…”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến kêu lên một tiếng.  

 

 

Lâm Phong nhìn qua bà già âm u kia, chuẩn bị an ủi tâm hồn non nớt của con gái mình.  

 

 

Trẻ con mà, sợ mấy thứ kinh khủng cũng bình thường!  

 

 

Nhưng lúc này Tiểu Luyến Luyến lại nói tiếp:  

 

 

“Ba xem đôi mắt của bà ta có giống hai viên kẹo mềm màu trắng không…”  

 

 

…  

 

 

Lâm Phong im lặng.  

 

 

Cũng được, con gái của mình hơi bất thường cũng là chuyện bình thường!  

 

 

“Cậu là Lâm Phong?”  

 

 

Bà lão đột nhiên hỏi.  

 

 

Nhìn từ bề ngoài, bà ta là một người mù, nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

 

“Bà biết tôi à?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Lần này tới Đại Hạ, ngoại trừ trợ giúp Nguyễn Hồng Minh thì còn một mục đích khác là giết cậu! Không ngờ cậu đã tự mình dâng tới cửa…”  

 

 

Bà lão tóc bạc từ từ nói.  

 

 

“Hả? Vì sao?”  

 

 

Lâm Phong hơi hứng thú!  

 

 

Anh dùng thần thức lướt qua bà lão.  

 

 

Bà lão này không phải võ giả, nhưng trong cơ thể có năng lượng kì lạ, thứ đó cũng không phải nội lực, không phải linh khí, hư vô mờ mịt, rất kì quặc!  

 

 

“Có nhớ trước kia cậu đắc tội với ai không?”  

 

 

“Nhiều lắm, mà trên cơ bản cũng chết sạch rồi.”  

 

 

“Vậy ư? Còn nhóm Bát Kỳ thì sao?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 849


 Trước kia nhón Bát Kỳ của nước Oa phái tới không ít sát thủ muốn ám sát Hoa Vân Phi nhưng đều bị anh giải quyết hết!  

 

 

Hai bên cũng vì thế mà kết thù!  

 

 

Chỉ là trong khoảng thời gian này nhóm Bát Kỳ không có động tĩnh gì cả. Nếu bà lão này không nói thì anh đã sắp quên tổ chức sát thủ hàng đầu nước Oa này rồi…  

 

 

“Chẳng lẽ bà là Chú Ngôn Sư của nước Oa?”  

 

 

Khóe miệng Lâm Phong cong lên.  

 

Adv

 

Nước Oa có ba nghề nghiệp rất kì dị.  

 

 

Chính là Ninja, Huyễn Thuật Sư và Chú Ngôn Sư!  


 

 

Anh từng giết Ninja, cũng từng tiêu diệt một Huyễn Thuật Sư – Thiên Huyễn Anh Tử ở Dược Vương cốc, hiện giờ chỉ thiếu một Chú Ngôn Sư nữa thôi là đủ bộ!  

 

 

Adv

Không đợi bà lão kia kịp nói gì, Vệ Tử Húc cách đó không xa đột nhiên lớn tiếng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, bà lão này là Hàng Đầu Sư của nước Nam Dương! Đòn tấn công của bà ta kì dị khó lường, tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài, cậu nhất định phải chú ý!”  

 

 

“Hàng Đầu Sư?” Lâm Phong hơi nheo mắt.  

 

 

Nói đúng ra, Hàu Đầu Thuật cũng được coi như một loại vu thuật đặc biệt của Nam Dương.  

 

 

Tương truyền từ thời viễn cổ, thủy tổ Vu thần từng du lịch ở nước Nam Dương, lúc đó thiên hạ đại loạn, mãnh thú làm hại nhân gian, Vu thần thương bách tính ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, vì thế nên đã truyền thụ vu thuật.  

 

 

Sau đó, tu giả của nước Nam Dương cải biến vu thuật, đổi tên thành Hàng Đầu Thuật.  

 

 

Cũng vì chuyện này mà Vu tộc bình thường trong nước có xung đột với tu giả của Nam Dương, hai bên đại chiến nhiều lần, bất phân thắng bại!  

 

 

Lúc này, bà lão tóc bạc quay đầu nhìn Vệ Tử Húc, hờ hững nói:  

 

 

“Chết!”  

 

 

“A!”  

 

 

Vệ Tử Húc hét thảm, hai tay ôm đầu, tròng mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, cơ thể co quắp, gương mặt đau khổ…  

 

 

Nhìn thấy vậy, Vệ Cẩm Luân đứng cạnh đổi sắc mặt, lập tức vọt ra xa như nhìn thấy rắn độc…  

 

 

Những người khác cũng kinh hãi!  

 

 

Không hổ là Hàng Đầu Thuật thần bí nhất Nam Dương!  

 

 

Chỉ cần phun ra một chữ chết, là có thể biến một cường giả Võ Hồn trung kỳ biến thành như thế…  

 

 

“Cậu Lâm, cứu… cứu tôi!”  

 

 

Vệ Tử Húc gian nan cầu cứu, giọng nói run rẩy, cực kì tuyệt vọng…  

 

 

Vù!  

 

 

Lâm Phong xuất hiện trước mặt Vệ Tử Húc, đưa bàn tay to đặt lên trán ông ấy, kiểm tra thử.  

 

 

Giờ khắc này, có một luồng lực quái dị đang cắn nuốt bộ óc Vệ Tử Húc!  

 

 

Lâm Phong thử tinh lọc luồng lực đó, nhưng vừa động vào thì Vệ Tử Húc bắt đầu thất khiếu chảy máu, đau khổ khôn cùng, dường như sẽ chết được bất cứ lúc nào!  

 

 

“Vô dụng, trúng Hàng Đầu Thuật của tôi, cả thiên hạ này không ai cứu được!”  

 

 

Bà lão hờ hững nói.  

 

 

“Thế ư? Giết bà không phải là được rồi sao?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 850


 

 Lâm Phong cảm giác được rõ ràng có một lực lượng kì dị nhỏ yếu đến đáng thương muốn xâm nhập vào não mình…  

 

“Phù du bám đại thụ?”  

 

 

“Dùng tăm quấy hố sâu?”  

 

 

Khóe miệng Lâm Phong cong lên, thần thức khổng lồ hơi động đậy!  

 

 

Trong nháy mắt, gió nổi mây phun, ùn ùn kéo tới, dễ dàng đánh tan lực lượng kì dị kia…  

 

 

Adv

“Phụt!”  

 

 

Vì bị phản phệ, bà lão đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt già nua tràn đầy vẻ khó tin.  

 

 


Lâm Phong cười giễu: “Bà đang diễn hề à?”  

 

 

“Hừ.”  

 

 

Adv

Bà lão tóc bạc không hề nao núng, hừ lạnh một tiếng.  

 

 

Bà ta vung tay lên, trong tay áo đột nhiên có một đám sâu bọ lúc nhúc bay ra.  

 

 

Những con sâu bọ đó nhanh chóng bọc Lâm Phong lại, hàm răng sắc bén găm vào cơ thể cứng răn của anh, phát ra âm thanh xèo xèo!  

 

 

Bà lão thấy thế, cười quái dị:  

 

 

“Khặc khặc, Lâm Phong, Ngũ Độc Thôn Kim của tôi được tôi nuôi dưỡng bằng nhiều độc vật khác nhau, tiêu tốn hàng vạn tấn huyền thiết mới tạo ra được, dù cơ thể cậu có làm bằng sắt thép thì cũng bị gặm sạch không còn gì!”  

 

 

“Vậy ư? Đám sâu này của bà dùng để xoa bóp cũng không tệ.”  

 

 

Lâm Phong vốn định vận dụng năng lượng trong cơ thể đánh bật đám sâu bọ này ra, nhưng phát hiện được chúng gặm rất thoải mái…  

 

 

“Tôi cho cậu thoải mái thêm một chút, đảm bảo sướng tới tận mây xanh!”  

 

 

Vẻ mặt bà lão thay đổi, tay tạo pháp ấn của Hàng Thuật.  

 

 

“Phụ Hàng Thuật – Hưng Phấn!”  

 

 

“Xèo xèo…”  

 

 

Vô số Ngũ Độc Thôn Kim càng hưng phấn hơn, mắt cũng đỏ lên.  

 

 

Trong miệng chúng đột nhiên phun ra axit, dính vào người Lâm Phong, phát ra âm thanh xèo xèo.  

 

 

Nhìn thấy vậy, mọi người đều cảm thấy kinh khủng.  

 

 

Trước kia từng nghe nói về Hàng Đầu Thuật, chia thành hai nhanh Hàng Thuật và Cổ Độc, không ngờ cổ thuật này kinh khủng như vậy, có thể dùng thuật pháp để điều khiển cổ trùng…  

 

 

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng côn trùng kêu.  

 

 

Mọi người đưa mắt nhìn qua, phát hiện từ trong túi Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ào ra một đám tiểu trùng màu xanh.  

 

 

Đám tiểu trùng như làn sương xanh biếc lượn lờ, loáng thoáng có thể thấy được hàm răng sắc bén, thoạt nhìn hung tàn cực kì!  

 

 

Đây là Phệ Linh Trùng!  

 

 

Trong chớp mắt, đám Phệ Linh Trùng vọt tới trước mặt Lâm Phong, công kích đám Ngũ Độc Thôn Kim đang gặm nhấm cơ thể anh!  

 

 

Ngũ Độc Thôn Kim hình như gặp phải thiên địch, hoảng sợ tránh né…  

 

 

Nhưng vô dụng!  

 

 

“Hắt xì!”  

 

 

Vài âm thanh lảnh lót vang lên, trong vài giây ngắn ngủi, Phệ Linh Trùng đã ăn sạch đám Ngũ Độc Thôn Kim…  

 

 

Quả thực là quá ngon!  

 

 

Mà sau khi ăn xong Ngũ Độc Thôn Kim, cơ thể Phệ Linh Trùng càng xanh hơn, tròn vo, đôi mắt lục bích sáng bóng, thoạt nhìn rất quái dị…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 851


 Không hổ danh là thần trùng thượng cổ!  

 

 

Một tia sáng xẹt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Kiến Ngũ Độc Thôn Kim do bà lão luyện chế thoạt nhìn có vẻ không tầm thường, cắn vào còn khiến cả anh cảm thấy hơi ngứa ngáy…  

 

 

Nhưng con kiến độc này lại chẳng có sức chống trả khi đối mặt với sâu Phệ Linh!  

 

 

“Bà còn chiêu nào chưa dùng tới không?”  

 

Adv

 

Lâm Phong nhìn bà lão tóc trắng, cảm thấy rất hứng thú với thủ thuật tên là Hàng Thuật này.  

 

 

Nghe vậy, sắc mặt bà lão tóc trắng thay đổi liên tục, sau cùng bà ta đột nhiên quỳ xuống đất, cắn đứt tay rồi vẽ Lục Mang Tinh Trận kì dị ra đất.  

 

 

“Dùng máu của tôi, triệu hồi thánh thú!”  

 

 

Adv

“Địa linh vĩ đại, xin hãy đến với thế giới này!”  

 

 

Ngay sau đó mặt đất rung chuyển, Lục Mang Tinh Trận phát ra ánh sáng chói loá khiến người ta không mở mắt ra được.   

 

 

“Đây là… trận hoán linh của Vu tộc?”  

 

 

Lâm Phong nheo mắt lại.  

 

 

Trận hoán linh là một trong những thuật pháp đỉnh cao của Vu tộc, được dùng để triệu hồi sinh vật địa linh.  

 

 

Lúc trước anh từng gặp một lần trên núi Phổ Đà, lão già nửa người nửa vu Gia Cát Mặc Trần đã không ngần ngại dụ rất nhiều võ giả ở thành phố Kinh Hàng tới làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của yêu thú nhằm mục đích học Hoán Linh thuật.  

 

 

Mà lúc đó Gia Cát Mặc Trần cũng sử dụng Hoán Linh thuật!  

 

 

Đáng tiếc thực lực của Gia Cát Mặc Trần có hạn, sinh vật địa linh mà ông ta triệu hồi cũng rất rác rưởi, bị anh giết dễ như trở bàn tay…  

 

 

Ngay khi Lâm Phong đang suy nghĩ, Lục Mang Tinh Trận đột nhiên rung lên.  

 

 

Và rồi có một loài sinh vật đáng sợ chậm rãi trồi lên.  

 

 

Sinh vật này có vẻ bề ngoài giống con người, cao khoảng năm mét, thân hình cường tráng hệt như một ngọn núi nhỏ!  

 

 

Da nó có màu xanh đen, mặt xanh nanh vàng, miệng bốc mùi hôi tanh, trông vô cùng dữ tợn…  

 

 

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đứng đực ra.  

 

 

Đã thời nào rồi?  

 

 

Năm 2022 rồi đấy!  

 

 

Trên thế giới vẫn còn loài sinh vật đến từ địa ngục này ư?  

 

 

“Khà khà khà, Lâm Phong, bây giờ cậu còn muốn nói gì nữa không?”  

 

 

Nụ cười đầy dữ tợn và điên rồ xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của bà lão tóc trắng, khác hẳn với dáng vẻ dửng dưng ban nãy.  

 

 

Bà ta không thể giữ bình tĩnh được nữa.  

 

 

Một người có tiếng tăm ở nước Nam Dương như bà ta mà lại liên tục yếu thế trước mặt Lâm Phong. Nếu không giết Lâm Phong, bà ta sẽ tức chết mất!  

 

 

“Xem ra Hàng Thuật của Nam Dương có nguồn gốc từ Vu tộc thật rồi!”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

“Im mồm! Bọn Vu tộc lén học Hàng Thuật của tộc tôi rồi cải tiến nó! Vậy mà vẫn còn dám dõng dạc như thế!”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 852


 Sinh vật địa linh khổng lồ gầm gừ, sau đó vung cánh tay to như thùng nước về phía Lâm Phong, cánh tay chuyển động cuốn theo luồng khí mạnh mẽ, một số võ giả đứng gần đó bị thổi văng ra xa mấy chục mét!  

 

Nhưng đối diện với đòn đánh này, Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đứng tại chỗ, duỗi tay phải ra ngay một phần nghìn giây trước khi cánh tay to đánh trúng.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Một tiếng động nặng nề vang lên.  

 

 

Adv

Núi rừng cũng rung chuyển theo, mặt đất đá nham thạch nơi Lâm Phong đang đứng hạ thấp xuống khoảng mấy chục centimet.  

 

 

“Đỡ… Đỡ được ư?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân khiếp sợ.  


 

 

Một loài sinh vật mạnh thế kia mà Lâm Phong lại đỡ bằng thể lực cơ á?  

 

Adv

 

Những người khác cũng sững sờ.  

 

 

“Sinh vật địa linh này của bà mạnh hơn những con tôi gặp trước đó rất nhiều! Nhưng cũng chỉ có thế thôi…”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Anh giữ chặt con sinh vật địa linh bằng một tay, bất kể nó gào thét thế nào cũng không thoát ra được.  

 

 

Cơ thể cao năm mét khổng lồ trái ngược hẳn với Lâm Phong cao một mét tám mươi lăm!  

 

 

“Cậu đã từng gặp những con khác ư?”  

 

 

Bà lão tóc trắng kinh hãi thốt lên.  

 

 

“Đúng vậy! Con sinh vật địa linh đó bị tôi giết dễ như ăn cháo, con này của bà cũng không ngoại lệ!”  

 

 

Dứt lời.  

 

 

Lâm Phong dùng lực mạnh hơn.  

 

 

“Răng rắc!”  


 

 

Sinh vật địa linh bị anh bẻ gãy một cánh tay, sau đó anh đập một phát, sinh vật địa linh hét lên thảm thiết rồi lập tức biến thành vô số điểm sáng lờ mờ tiêu tán giữa đất trời.  

 

 

Lâm Phong cũng không bất ngờ gì về điều này.  

 

 

Những sinh vật địa linh này chỉ là do linh thể biến hình ra thôi, nói đúng ra thì chúng không được coi là một sinh mệnh…  

 

 

“Không… Không thể nào!”  

 

 

Thấy thế, bà lão tóc trắng liên tục lùi về sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.  

 

 

“Không có gì là không thể cả!”  

 

 

“Ở nước Đại Hạ tôi chưa đến lượt Hàng Thuật Sư chẳng ra gì như bà tới dương oai đâu!”  

 

 

Lâm Phong giơ tay ra túm lấy bà lão tóc trắng.  

 

 

“Vớ vẩn! Hàng Thuật của bọn tôi mới chính thống, các cậu mới là bàng môn tà đạo!”  

 

 

Bà lão tóc trắng hét lên thảm thiết.  

 

 

“Thật đáng thương, chỉ biết sống trong thế giới của mình, tôi thấy buồn hộ bà luôn đó…”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 853


 Bà lão tóc trắng là Hàng Thuật Sư nổi tiếng ở nước Nam Dương, tên là Đại Hắc Phật Mẫu.  

 

Bà ta nhận lệnh của lãnh đạo nhóm Bát Kỳ là Ishikawa Honda đến đây giết anh và Hoa Vân Phi.  

 

 

“Trùng hợp một cách lạ kỳ, may mà bị mình bắt gặp! Không thì nếu bà ta đi tìm Hoa Vân Phi trước, với Hàng Thuật khó lường của bà ta, rất có thể Hoa Vân Phi sẽ không ngăn cản được!”  

 

 

Lâm Phong lẩm bẩm, khi nhắc đến cái tên Ishikawa Honda thì có sát ý xẹt qua trong mắt anh.  

 

 

Nhị sư tỷ cũng mất liên lạc ở nước Oa, đến giờ vẫn chưa thấy trả lời!  

 

Adv

 

Xem ra anh phải đến nước Oa một chuyến mới được!  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Lâm Phong bắn ra một tia linh hoả đốt Đại Hắc Phật Mẫu thành tro.  

 

 

Adv

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Mười tên võ giả nước Thạch còn lại đều khiếp sợ, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy nhưng đều bị Lâm Phong đánh chết lần lượt.  

 

 

“Những kẻ này chán sống thật rồi mà, lại dám tới Đại Hạ gây sự!”  

 

 

Lâm Phong cười khẩy.  

 

 

“Ba oai quá đi!”  

 

 

Lâm Luyến Luyến không sợ chút nào, ngược lại còn hào hứng vỗ tay cổ vũ.  

 

 

“…”  

 

 

Lâm Phong bĩu môi, anh bó tay với con gái của mình luôn!  

 

 

Trên đường đi con bé lúc nào cũng buồn ngủ, cứ như muốn đu trên người anh ngủ luôn vậy…  

 

 

Nhưng đến khi anh giết địch, con bé lại trở nên hào hứng…  

 

 

“Tương lai giới tu tiên sắp có thêm một tiểu ma vương nữa rồi!”  

 

 


Lâm Phong lắc đầu, sau đó dời mắt nhìn về phía Vệ Tử Húc và Vệ Cẩm Luân.  

 

 

Sau khi Đại Hắc Phật Mẫu chết, tình hình của Vệ Tử Húc đã đỡ hơn nhiều, ông ấy đang nằm rạp dưới đất thở hổn hển…  

 

 

Còn Vệ Cẩm Luân thì mặt mày tái nhợt, vẫn còn sợ hãi.  

 

 

“Cậu… Cậu Lâm! Tôi là fan của cậu, tôi hâm mộ cậu lâu lắm rồi, lúc trước tôi còn định tới nhà họ Trần gặp cậu nữa, tiếc là cậu không ở đó!”   

 

 

Vệ Cẩm Luân cố gượng cười, chủ động nịnh bợ.  

 

 

“Rồi sao nữa?”  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

Từ ký ức của Đại Hắc Phật Mẫu, anh đã biết được mọi chuyện, cũng như biết Vệ Cẩm Luân cấu kết với bậc thầy đổ thạch của nước Thạch…  

 

 

“Cậu Lâm, tôi sẵn sàng trở thành đầy tớ hèn mọn nhất của cậu, hầu hạ cậu, cung cấp mọi thứ cho cậu suốt đời suốt kiếp!”   

 

 

Vệ Cẩm Luân cười nịnh.  

 

 

“Xin lỗi, dù anh có sẵn sàng làm con chó của tôi thì tôi cũng sợ bẩn!”  

 

 

Nói xong, Lâm Phong tát Vệ Cẩm Luân một phát chết tươi!  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 854


 Tuy rằng thoạt nhìn Vệ Tử Húc rất thê thảm, nhưng Lâm Phong lại không hề thương xót!  

 

 

Bởi vì… đây là nỗi khổ của kẻ yếu!  

 

 

Ở thế giới này, không có thực lực sẽ phải chịu khổ!  

 

 

Như mọi người vẫn nói, mọi chuyện phải dựa vào số phận chứ không phải chính bản thân nữa.  

 

 

Nếu muốn thay đổi, thì chỉ có thể không ngừng nâng cấp bản thân.  

 

 

Khi bạn làm chủ tất cả sẽ phát hiện, thế giới này nằm trong lòng bàn tay mình, tất cả đều là sâu bọ, không chịu nổi một chiêu!  

 

 

Adv

Lúc này, Vệ Tử Húc lau khóe mắt, bò dậy từ trên đất, quay đầu nhìn Lâm Phong hỏi:  

 

 

“Cậu Lâm, cảm ơn cậu.”  

 

 

“Cảm ơn là một từ rẻ tiền, ông đừng cảm ơn tôi.”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó dùng thần thức quét ngang qua ngọn núi này. Anh phát hiện lưng chừng núi có một khoảng chân không, đồng thời trong đó có linh vận nhàn nhạt bao phủ, nhìn là biết trước kia có linh mạch tồn tại…  

 

 

“Con gái ngoan. Đi thôi, vào xem.”  

 

Adv

 

Lâm Phong dắt tay con gái, dùng một quyền đánh nứt ngọn núi, sau đó sải bước đi vào cái khe.  

 

 

Vệ Tử Húc do dự một lát rồi cũng vào theo.  

 

 

…  

 

 

Ba người men theo con đường nhỏ tối tăm. Đi xuống chừng bốn năm phút đồng hồ, cuối cùng con đường cũng mở rộng ra và có ánh sáng, một mảnh đất trống trải diện tích hơn vạn thước xuất hiện trước mắt.  

 

 

Bên trong ngọn núi, đất đá lởm chởm, sương trắng lượn lờ, nước chảy róc rách.  

 

 

Những dây leo vô danh quấn trên tảng đá hình nón, giống như dẫn con người vào thời kì hoang dã…  

 

 

Trong đầu Lâm Phong hiện ra bộ phim điện ảnh tên Hành trình vào trung tâm trái đất mà anh từng xem hồi học đại học.  

 

 

Cảnh sắc trước mặt và cảnh quay trong bộ phim đó giống nhau như đúc!  

 

 

“Chính là chỗ này, tiểu trùng dẫn con vào đây, lúc đó nơi này rất nhiều linh thạch!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến cười vui vẻ nói.  

 

 

Lâm Phong xoa đầu con gái, không trả lời.  

 

 

Anh đang quan sát mọi thứ trước mắt.  

 

 

Trên vách núi cách anh chừng năm mươi thước, có thể nhìn thấy vết cắn liền nhau cực kì rõ ràng, chắc là tác phẩm của Phệ Linh Trùng.  

 

 

Trừ cái đó ra, ở đây không có gì đặc biệt nữa.  

 


 

Linh mạch bị con gái hấp thu cả rồi, linh khí trong động cũng nồng hơn một chút so với bên ngoài mà thôi…  

 

 

Điều này khiến Lâm Phong hơi thất vọng!  

 

 

Đúng lúc này, Vệ Tử Húc đi dạo một vòng bên trong động xong, nghiêm túc nói:  

 

 

“Thừa kim tương thủy, huyệt thổ ấn sinh, ngoại giấu bát phong, nội uẩn ngũ hành! Đây chính là đặc điểm của long huyệt!”  

 

 

“Ồ? Ông còn biết những cái này à?”  

 

 

Lâm Phong nhìn Vệ Tử Húc, hứng thú nói.  

 

 

“Lúc còn trẻ tôi từng đi khắp Tây Dương, học không ít thứ, cũng hiểu sơ một chút về thuật tìm long mạch.”  

 

 

Vệ Tử Húc nói chuyện khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại cực kì ngạo nghễ.  

 

 

Hiển nhiên, ông ấy rất tự tin về thuật tìm long mạch của mình.  

 

 

“Rất mong được nghe.” Lâm Phong nói.  

 

 

Cái gì cũng có chuyên môn.  

 

 

Tuy rằng anh hiểu một chút về phong thủy, nhưng chỉ là tiện học thêm một chút khi học bày binh bố trận, không tìm hiểu sâu.  

 

 

“Cậu Lâm nói đùa.”  

 

 

Vệ Tử Húc đầu tiên là khách sáo một chút, sau đó thành thật nói:  

 

 

“Tôi vừa kiểm tra một chút, dưới chân núi này có một ít mỏ vàng, kim là âm, năng lượng dẫn địa khí xuống dưới, hội tụ trong huyệt này là vì có vàng!”  

 

 

“Lại nhìn kết cấu hình cung của đất đá trước mặt, trong phong thủy được gọi là hình môi ngăn khí, là để dẫn thủy, tác dụng của nó là đề phòng địa khí ở các khu vực bị tràn ra ngoài.”  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 855


 

 “Địa khí hội tụ vào trong sơn động này, khí lưu sẽ tản ra bốn phía, nếu không có gì chặn lại, năng lượng sẽ tràn ra ngoài.”  

 

“Cậu Lâm hãy nhìn hai cột trụ đá kia, hoặc phải nói là ấn sinh, mục đích của nó là ép địa khí quay lại.”  

 

 

“Cũng chính vì có địa thế thừa kim tương thủy, huyệt thổ ấn sinh này nên mới tụ khí tạo ra linh mạch được.”  

 

 

Nói đến đây, Vệ Tử Húc nghi ngờ nói:  

 

 

“Chỉ là vì sao trong linh mạch này không có linh khí, dường như đã tiêu tan hết rồi, đúng là kì lạ.”  

 

 

Lâm Phong không nói chuyện con gái đã hấp thu linh mạch ra, chỉ nói:  

 

Adv

 

“Ông cũng có bản lĩnh đấy.”  

 

 

“Tạm được thôi.”  

 

 

Vệ Tử Húc lúng túng sờ mũi.  

 

 

Nếu người khác nói vậy, ông ấy sẽ không hề khiêm tốn mà gật đầu, nói ông đây đỉnh mà!  

 

Adv

 

Nhưng trước mặt Lâm Phong, ông ấy không dám!  

 

 

“Cậu Lâm, cậu đã cứu tôi, Vệ Tử Húc tôi cũng không có gì báo đáp được cậu, không bằng đưa cho cậu cái ao linh khí này đi.”  

 

 

Vệ Tử Húc nói xong, đi tới giữa long huyệt, lấy mũi khoan núi ra bắt đầu khoan!  

 

 

Ước chừng mười phút sau, một cái lỗ được đục ra ông ấy mới dừng lại.  

 

 

Trong cái hố rộng chừng 50cm lộ ra một màu xanh đậm, tràn ngập chất lỏng màu trắng sữa.  

 

 

Bên trên đó là linh khí lượn lờ, khiến người hít được sẽ thấy vui vẻ thoải mái, dường như có thể mọc cánh thành tiên tới nơi!  

 

 

“Linh dịch!”  

 

 

Lâm Phong bước nhanh lên trước, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

Tiểu Luyến Luyến oa một tiếng, hai mắt tròn vo, nước bọt sắp chảy ra ngoài.  

 

 

Lúc này, Phệ Linh Trùng trong túi cô bé cũng vù vù bay ra, bay tới bay lui trên hố linh dịch, hưng phấn vô cùng!  

 

 

“Có rất nhiều người cho rằng trong long huyệt chỉ tạo ra được linh mạch, không biết linh dịch này mới là tinh hoa! Khi linh khí ngưng tụ tới một trình độ nhất định sẽ biến thành từng giọt dịch rơi xuống giữa hang, linh dịch ăn mòn đá thạch xung quanh, cuối cùng tạo thành một cái hố hình trứng!”  

 

 

“Cái hố đá đó cũng rất đặc biệt, có lẽ là lá chắn tự nhiên của linh dịch, có thể ngăn linh khí tràn ra, nên khó mà phát hiện được.”  

 

 

Vệ Tử Húc cười nói.  

 


 

Lâm Phong nhìn Vệ Tử Húc, lúc này, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn nhiều!  

 

 

Tuy rằng Vệ Tử Húc rất kém khoản chiến đấu, nhưng lại là một nhân tài phong thủy hiểm thấy!  

 

 

Sau này nếu có thể đi lên con đường tu tiên, bày binh bố trận, điều khiển địa thế khu vực, tác động lên long mạch, là có thể trở thành Trận Pháp sư cực kì đáng sợ!  

 

 

“Ao linh dịch này, ông muốn chia bao nhiêu?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Tôi không cần chia, tất cả đều cho cậu Lâm đi.”  

 

 

Vệ Tử Húc lắc đầu, than thở:  

 

 

“Sau chuyện này tôi định về ở ẩn tới cuối đời. Phồn hoa trên thế gian này, thật thật giả giả, tổn thương lòng người…”  

 

 

Có thể thấy được, ông ấy đã thương tâm cỡ nào vì Vệ Cẩm Lâm, đã nản lòng thoái chí!  

 

 

Lâm Phong cũng không từ chối ý tốt của Vệ Tử Húc.  

 

 

Anh không phải một kẻ xảo trá. Nếu không phải ao linh dịch này là do Vệ Tử Húc tìm ra thì dù Vệ Tử Húc có cung kính thế nào đi chăng nữa, anh cũng giành lấy luôn, còn lâu mới hỏi muốn được chia bao nhiêu.  

 

 

Lâm Phong suy nghĩ hồi lau, quyết định dạy “Tạo Hóa trận quyết” của sư phụ cho Vệ Tử Húc.  

 

 

Thứ nhất là Vệ Tử Húc rất có tài năng trên phương diện này.  

 

 

Thứ hai, Vệ Tử Húc không tệ, không phải một kẻ cáo già, bây giờ gieo nhân thiện, không chừng sau này sẽ gặt được quả tốt!  

 

 

“Thế này đi, tôi dạy ông một trận pháp, sau này ông về ở ẩn có thể nghiên cứu sâu hơn!”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 856


Cứ như thế chừng ba mươi giây sau, Vệ Tử Húc đột nhiên giật mình, thở hắt ra một hơi.  

 

Ông ấy kinh ngạc phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái trận thuật vi diệu tên “Tạo Hóa trận quyết”.  

 

 

Khắp cả thế gian, sông núi mọi nơi đều có thể dùng để bày trận!  

 

 

Thần niệm làm dẫn, địa mạch làm hình, bày trận…  

 

 

Một trận này, có thể tru tiên, chém thần, hủy thiên diệt địa…  

 

 

“Cậu Lâm, thế này là…”  

 

 

Adv

Vệ Tử Húc kinh ngạc nhìn Lâm Phong!  

 

 

Ông ấy am hiểu phong thủy, xu thế núi sông rõ như lòng bàn tay.  

 

 

Mà trận quyết này dựa vào sông núi để bày binh bố trận, hoàn toàn phù hợp với khả năng của ông ấy, nếu có thể hiểu được đạo lý trong đó, quả thực không dám tưởng sau này mình đắc đạo sẽ mạnh tới mức nào!  

 

 


“Không cần nhiều lời, nghiên cứu cho kĩ đi.”  

 

 

“Dù sao trận pháp cũng chỉ là một đường dẫn, sau này thế nào phải xem chính bản thân ông. Tôi chỉ có thể nói, kiên trì đi tới cuối con đường sẽ cực kì phi phàm.”  

 

 

Adv

“Nếu như một ngày nào đó ông có thể ngộ ra được trận đạo, mới là có bản lĩnh thật sự!”  

 

 

Lâm Phong chậm rãi nói.  

 

 

Rầm!  

 

 

Vệ Tử Húc đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái với Lâm Phong!  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm giúp đỡ!”  

 

 

“Quên lời tôi nói rồi sao? Cảm ơn là câu nói vô dụng nhất thế giới!”  

 

 

Lâm Phong trả lời.  

 

 

Sau một thời gian ngắn ở cạnh, Vệ Tử Húc cũng coi như biết tính cách của Lâm Phong, nên gật đầu đứng lên, không nói nhiều nữa.  

 

 

Giờ phút này ông ấy đang kích động vô cùng!  

 

 

Cảm giác mình như tro tàn được tái sinh, xuất hiện một con đường sáng sủa mới dẫn ông ấy đi.  

 

 

Tiếp theo, Lâm Phong thu hết linh dịch về mình.  

 

 

Anh cũng không phá hỏng cái hố xanh biếc kia, bởi vì địa thế nơi này chưa bị phá hỏng, trải qua nhiều năm tháng gột rửa, không chừng nơi này sẽ sinh ra linh mạch và linh dịch tiếp!  

 

 

Chỉ là với tình trạng linh khí thiếu thốn hiện nay của trái đất thì hẳn là mấy vạn năm sau mới xuất hiện!  

 

 

Mọi người quay trở lại mặt đất.  

 

 

Lâm Phong mở ra bàn tay to che trời, quay về phía ngọn núi nắm một cái, biến nó về trạng thái ban đầu.  

 

 

Sau đó anh nhìn Vệ Tử Húc, nói:  


 

 

“Bây giờ ông muốn đi đâu?”  

 

 

“Tôi định về thương hội xử lý vài chuyện trước, rồi tìm chỗ nào đó nghiên cứu trận pháp.”  

 

 

Vệ Tử Húc cung kính trả lời.  

 

 

Lúc này, trong lòng ông ấy đã coi Lâm Phong như sư phụ của mình.  

 

 

Chỉ là ông ấy biết với bản lĩnh hiện tại ông ấy còn chưa xứng để gọi câu sư phụ này, định ít hôm nữa học ra được cái gì đó rồi mới quay về tìm Lâm Phong!  

 

 

“Được, tạm biệt.”  

 

 

Lâm Phong gật đầu, ôm lấy con gái, biến thành một luồng sáng bay thẳng về Vân Xuyên!  

 

 

Vệ Tử Húc nhìn Lâm Phong đi xa, lẩm bẩm:  

 

 

“Cậu Lâm cũng là kỳ tài.”  

 

 

…  

 

 

Không lâu sau Lâm Phong đã đem con gái về nhà họ Trần.  

 

 

Lần này quả nhiên là bội thu!  

 

 

Ao linh dịch tràn ngập linh khí kia có thể sánh ngang một tỷ viên linh thạch loại xấu!  

 

 

Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Đừng nói là thời mạt pháp, dù là ở thời thượng cổ, một tỷ viên linh thạch loại xấu cũng là một khối tài sản khổng lồ.  

 

 

Hơn nữa, linh dịch có thể cầu chứ khó gặp!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 857


 “Đó không phải là sữa, là linh dịch!”  

 

Lâm Phong đã giải thích rất nhiều lần về vấn đề này, nhưng Tiểu Luyến Luyến không nghe!  

 

 

“Chất lỏng màu trắng không phải sữa thì là gì!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến bĩu môi.  

 

 

“Bỏ đi, nói con cũng không hiểu.”  

 

 

Lâm Phong lắc đầu, dùng bình ngọc chiết ra chút linh dịch, dưa cho Tiểu Luyến Luyến.”  

 

 

“Ực ực.”  

 

Adv

 

Tiểu Luyến Luyến nhận lấy, uống sạch, sau đó còn chưa đã thèm, nói:  

 

 

“Ba, con vẫn muốn!”  

 

 

“…”  


 

 

Khóe miệng Lâm Phong giật giật.  

 

 

Một lọ linh dịch có thể so với mấy nghìn viên linh thạch. Kết quả con gái vừa uống xong cũng không có phản ứng gì!  

 

Adv

 

Nhưng dù sao cũng là con gái mình, yêu thương còn không hết.  

 

 

Anh chỉ có thể tiếp tục chiết ra thêm…  

 

 

Cứ như thế, một ao linh dịch bị Tiểu Luyến Luyến uống hết hơn phân nửa.  

 

 

Sau đó cô bé mới hài lòng nằm trên giường ngủ say.  

 

 

Lúc này, nhìn Tiểu Luyến Luyến rất khác thường.  

 

 

Cơ thể cô bé tỏa ra vầng sáng màu trắng nhạt, nằm ở nơi đó, cái bụng tròn vo, như một bảo bối…  

 

 

“Đúng là một tiểu ma vương đáng sợ!”  

 

 

Lâm Phong thở dài một hơi.  

 

 

Một nửa ao linh dịch của linh mạch cũng không đủ để kích hoạt thể chất của con gái, đúng là kinh khủng hơn mình nhiều!  

 

 

Đồng thời, bây giờ anh lại cảm thấy hơi bị con gái uy hiếp!  

 

 

Điều này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là dù con gái không tu luyện, nhưng chiến lực có lẽ đã đạt tới một mức độ khó mà tưởng tượng được!  

 

 

Nói không ngoa, từng quả đấm mập mạp của Tiểu Luyến Luyến có thể đánh nát một ngọn núi, bàn tay nhỏ vỗ một cái có thể khiến Võ Thánh, thậm chí là Võ Thần bình thường biến thành thịt vụn!  

 

 

“Mình nghĩ mình đã biến thái lắm rồi, không ngờ Tiểu Luyến Luyến còn hơn thế!”  

 

 

“Nếu như trước kia sư phụ gặp được yêu nghiệt như con gái mình, có lẽ cũng không túm mình lên núi đâu nhỉ?”  

 

 

Lâm Phong cười khổ một tiếng.  

 

 

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đến phòng bếp lấy một cái nồi sắt rồi đi ra sân.  

 

 

Con gái ăn no uống no rồi nhưng anh thì chưa!  

 

 

“Ngần này linh dịch, hẳn là đủ cho mình luyện thể thêm một lần nữa nhỉ? Chỉ là hấp thu trực tiếp thì hơi xa xỉ, mình có thể cho thêm chút linh dược vào…”  

 

 

Nghĩ tới đây, Lâm Phong lập tức châm lửa, bỏ linh thảo và linh dịch vào cùng đun lên.  

 

 

Những linh thảo này là Lận Trần cho.  

 

 

Lúc đó để khiến Lâm Phong hạ hỏa, ông ta đưa cho anh một vạn viên linh thạch cùng với rất nhiều linh thảo quý giá…  

 

 

…  

 

 

Lát sau, dung dịch đã bắt đầu sôi lên.  

 

 

Linh thảo và linh dịch dung hợp với nhau, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, lan xa vạn dặm…  

 

 

“Tuyệt!”  

 

 

Mắt Lâm Phong sáng rực, trong lòng thỏa mãn!  

 

 

Anh đã luyện thể ba lần ở Nguyên Anh Cảnh, nếu thêm một lần nữa có lẽ sẽ đánh được cả tu giả Hóa Thần Cảnh, thậm chí là Luyện Hư đại năng!  

 

 

Cái gì gọi là yêu nghiệt?  

 

 

Có thể chiến đấu vượt cấp hai cảnh giới mới là yêu nghiệt!  

 

 

Đúng lúc này, một đám người nhà họ Trần ngửi mùi đã chạy tới.  

 

 

Người đi đầu là Trần Y Nặc, Trần Bắc Huyền và đám Trần Thiên Hủ đi theo sau…  

 

 

“Lâm Phong, anh đang nấu canh gì thế, thơm quá đi.”  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 858


Nhìn đám người nhà họ Trần đang thèm chảy nước dãi, Lâm Phong cũng không keo kiệt.  

 

 

Dù gì những người này cũng là người thân của anh.  

 

 

Với lại uống canh linh dược này vào rất tốt cho sức khoẻ, cũng nên chia một chút cho mọi người.  

 

 

“Anh vợ, anh vào bếp lấy một thùng nước ra đây! Tiện thể lấy thêm vài cái bát luôn nhé.”  

 

 

Adv

Lâm Phong nói.  

 

 

“Tôi đi ngay!”  

 

 


Trần Thiên Hủ vô cùng kích động, lập tức đi vào bếp lấy một thùng nước đầy và mười cái bát lớn.  

 

 

Anh ta hí hửng nói:  

 

Adv

 

“Lại đây lại đây, mọi người lấy nước rửa bát chuẩn bị uống canh nhanh nào!”  

 

 

“Nói vớ vẩn gì vậy! Ai lại dùng cái này để rửa bát chứ!”  

 

 

Lâm Phong trợn mắt.  

 

 

Sau đó anh múc một thìa canh linh dược trong nồi cho vào thùng, cười bảo:  

 

 

“Xong rồi! Mọi người tự lấy bát múc canh trong thùng uống đi nhé!”  

 

 

Anh vừa dứt lời.  

 

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó tin, còn tưởng mình nghe nhầm.  

 

 

“Canh này rất bổ, mọi người không được uống quá nhiều, bắt buộc phải pha loãng, nếu không rất dễ xảy ra sự cố!”  

 

 

Lâm Phong giải thích một câu.  

 

 

Mọi người nghe vậy bèn nửa tin nửa ngờ đi qua lấy bát, xếp hàng múc nước trong thùng uống…  

 

 


Vừa uống vào.  

 

 

Mặt của các thành viên nhà họ Trần lập tức trở nên đỏ bừng, họ chỉ cảm thấy nóng trong người, toát mồ hôi.  

 

 

Dù đã pha loãng đến mức này, họ vẫn nếm được vị ngọt, rất nhuận cổ họng, rất ngon…  

 

 

Khó có thể tưởng tượng nếu không pha loãng sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ?  

 

 

Lúc này họ chợt nghe thấy tiếng “ừng ực” vang lên bên cạnh, nhìn qua thì thấy Lâm Phong đang ôm nồi uống!  

 

 

…  

 

 

Đêm nay chắc chắn sẽ không được yên bình!  

 

 

Sau khi người nhà họ Trần uống canh linh dược xong, ai nấy cũng đều như phát điên, vô cùng kích động.  

 

 

Không còn cách nào khác.  

 

 

Cả đám đành phải tập thể dục thể thao ngay lúc nửa đêm để phóng thích năng lượng trong cơ thể.  

 

 

Đặc biệt là Trần Thiên Hủ, anh ta ở trong phòng cứ kêu la om sòm, nói là một cái không đủ, phải đánh mười cái mới chịu!  

 

 

Đối với những điều này, Lâm Phong đã đoán trước được nên cũng không bất ngờ gì.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 859


 Linh chất chảy đi khắp toàn bộ cơ thể làm cho người anh căng phồng lên…  

 

Anh vừa điều khiển Nguyên Anh trong cơ thể hấp thu những linh chất này, vừa sử dụng linh chất để tôi luyện thân thể.  

 

 

Đây rõ ràng là một quá trình cực kỳ đau đớn.  

 

 

Kể cả Lâm Phong cũng đang cảm thấy đau vô cùng.  

 

 

Adv

Gân cốt, mạch máu, thậm chí các dây thần kinh trong cơ thể cứ như bị đứt rồi lành lại, sau đó lại đứt rồi lành.  

 

 

Cứ lặp đi lặp lại như thế…  

 

 

Cuối cùng Lâm Phong đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.  

 

 

Con đường tôi luyện thân thể đã định sẵn là một con đường gian khổ!  

 

Adv

 

Chưa kể đến việc đây là lần thứ tư anh tôi luyện thân thể, trong khi người thường chỉ có thể tôi luyện một lần!  

 

 

Và thế là mãi cho đến tận khuya, Lâm Phong mới hét lên một tiếng thật dài, có chất bẩn màu đen tràn ra từ bên trong cơ thể.  

 

 

Đây là chất bẩn ứ đọng sâu trong kinh mạch, giờ đây chúng đã được loại bỏ triệt để!  

 

 

Sau khi loại bỏ những chất bẩn này, cơ thể Lâm Phong trở nên trắng hơn, lấp lánh trong suốt như một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế giới!  

 

 

Ngoài ra thì còn rất rắn chắc!  

 

 

Rắn chắc đến mức dù bạn có cầm dao chém lên cũng khó có thể làm tạo thành vết thương!  

 

 

“Sau khi tôi luyện lần thứ tư, mình cảm thấy thể lực của mình đã có bước nhảy vọt về chất!”  

 

 

“Với thực lực của mình hiện giờ, nếu phải đối đầu với người phụ nữ bắt Tiểu Khả thêm một lần nữa, chắc có lẽ chỉ cần một cái tát là có thể đánh bay cô ta!”  

 

 

Một tia sáng vụt qua trong mắt Lâm Phong.  

 

 

Thật sự rất thoải mái!  

 

 

Mỗi lần thực lực tăng lên đều là niềm vui cực kỳ lớn đối với tu giả.  

 

 

Là đàn ông thì phải mạnh lên từng ngày!  

 

 

…  

 

 

Sau khi ổn định căn cơ mong manh của mình, Lâm Phong đứng dậy đi về phòng.  

 

 

Khi thấy Y Nặc nằm trên giường giãy giụa không ngừng, trông có vẻ rất khó chịu, anh thầm thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Y Nặc khác với anh vợ và những người khác.  

 

 

Cô ấy không thể tập võ, không thể tu tiên, chỉ là một người bình thường mà thôi.  

 

 

Dù uống canh linh dược đã được pha loãng, với phàm thể của cô ấy cũng khó có thể chịu đựng được!  

 

 

“Y Nặc, em có sao không?”  

 

 

Lâm Phong đi tới đỡ Trần Y Nặc dậy, lo lắng hỏi.  

 

 

“Anh Phong… Em nóng, khó chịu quá!”  

 

 

Trần Y Nặc tựa vào lòng Lâm Phong, mặt mày đỏ bừng, trả lời ngắt quãng.  

 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top