Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 382


Chương 382:

 

Trong suốt quá trình đó, anh chỉ đi tìm một người phụ nữ trông rất giống Dương Họa Y để tham dự buổi họp báo với Hạ Huy Thành.

 

Anh không làm gì cả, nhưng Hạ Huy Thành đã bảo vệ cô chu toàn.

 

Nhan Từ Khuynh không nói gì thì Dương Họa Y cũng có thể tìm được đáp án theo cách của mình.

 

Về đến nhà, cô bật máy tính lên, nhập từ khóa vào công cụ tìm kiếm, tin tức từ vài tháng trước ngay lập tức tràn vào trước mắt cô.

 

Tin đầu tiên đã mắng chửi cô là đồ vô liêm sỉ, đến cuối cùng lại mảng Hạ Huy Thành là đồ vô lương tâm thương nhớ vợ người khác.

 

Con chuột trượt dần xuống rồi chuyển tiếp, nhưng một bài phân tích kỷ lực với lượng like vô cùng cao lại nhảy vào tầm mắt.

 

Trong này ghi lại chỉ tiết xu hướng dư luận nổ ra từ đoạn video, sau này khi Hạ Huy Thành, đứa con trai duy nhất trong nhà đứng lên chống đỡ mọi thứ, bị hàng nghìn người mắng mỏ, bị nhà họ Hạ trách móc… Thậm chí, vấn đề hình tượng của Hạ Huy Thành cũng ảnh hưởng trực tiếp đến giá cả thị trường của cổ phiếu tập đoàn Giang Gia Sau đó, cho đến khi Hạ Huy Thành đính hôn với Hạ Lan Châu, tất cả mọi chuyện mới trở nên tốt đẹp hơn.

 

Dương Họa Y sững sờ nhìn màn hình, trong lòng không biết cảm thấy thế nào.

 

Cô cầm túi lên chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Nhan Từ Khuynh ngăn lại: “Đã muộn như vậy rồi, em muốn đi đâu?”

 

“Emrmuốn đi tìm Hạ Huy Thành.*Cônhìn không chớp mắt, cố gắng vượt qua sự ngăn cản của anh, nhưng cuối cùng lại rơi vào vòng tay anh.

 

“Em đã biết hết rồi?”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà!

“Ừ, em biết hết rồi.”

 

“Vậy thì anh càng không thể để em đi nữa”

 

Nhan Từ Khuynh ôm chặt cô vào lòng, lẩm bẩm nói: “Ngày mai Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu kết hôn rồi, có chuyện gì thì chờ đến khi bọn họ kết hôn xong rồi nói, được không?”

 

“Nhan Từ Khuynh, tại sao giải pháp của anh lại là hy sinh Hạ Huy Thành? Tại sao anh không thể thảo luận cùng với em một chút chứ?”

 

Anh mím môi không nói gì.

 

Dương Họa Y bật cười, chẳng trách Hạ Huy.

 

Thành lại đột ngột đính hôn với Hạ Lan Châu như thế.

 

Chẳng trách, trong lễ đính hôn của Hạ Huy Thành, Nhan Từ Khuynh lại tặng một món quà lớn như vậy, hóa ra là vì một món nợ.

 

Giữa Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu không có chút tình cảm nào, nếu như chỉ vì chuyện này mà đi đến một bước này thì đó chỉ đơn giản là sự vô trách nhiệm với hôn nhân và tương lai của bản thân mà thôi: Cô không thể cho phép mình hủy hoại cuộc sống của Hạ Huy Thành.

 

“Nhan Từ Khuynh, thả em ra.”

 

“Không thả” Anh sợ nếu thả cô ra, cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Hạ Huy Thành đã làm quá nhiều chuyện, mà anh thì lại đến quá muộn. Cho dù là người mạnh mẽ như Nhan Từ Khuynh cũng cảm thấy vô cùng bất an.

 

“Nhan Từ Khuynh, em biết anh đang muốn tốt cho em, nhưng em thực sự không thể chấp nhận được cách làm này.” Cô thà để mình chấp nhận những lời mắng mỏ, bị hiểu lầm còn hơn hủy hoại cuộc đời của Hạ Huy Thành như vậy.

 

Hôn nhân là một điều thiêng liêng, cô biết rằng Nhan Từ Khuynh yêu cô,nhưng lại không ngờ tình yêu của anh lại ích kỷ đến mức này.
 
Chương 383


Chương 383:

 

Nếu như không phải Dương Nhã Tuyết  vô tình nói ra thì chắc cả đời này cô cũng sẽ không biết về chuyện này?

 

Tại sao cô lại phải hi sinh hạnh phúc của Hạ Huy Thành để có được hạnh phúc của mình?

 

Dựa vào cái gì?

 

Con người luôn luôn bình đẳng với nhau, không ai được phép chà đạp lên cuộc sống của người khác.

 

Hạ Huy Thành bỏ ra nhiều như vậy mà suýt chút nữa cô cũng không có cơ hội được biết.

 

Dương Họa Y ngẩng đầu để cho nước mắt chảy ngược vào trong, cô cố gắng tỉnh táo lại: “Nhan Từ Khuynh, anh thả em ra, em muốn gặp mặt Hạ Huy Thành để nói chuyện rõ ràng với anh ấy”

 

“Đợi hôn lễ ngày mai kết thúc rồi nói cũng không muộn” Anh vẫn ôm chặt lấy cô, khí chất nam tính mạnh mẽ quấn lấy cô, gần như khiến cô ngạt thở.

 

“Nhan Từ Khuynh, anh không tin em sao? Có phải anh nghĩ rằng em sẽ vì chuyện này mà ở bên cạnh Hạ Huy Thành không? Em đến tìm anh ấy là vì muốn phá hỏng hôn lễ của anh ấy sao?”

 

“Không:’ Anh tựa căm lên bờ vai cô, nặng nề nói: “Anh tin em, nhưng anh không có cách nào để có thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.”

 

Nếu như Lê.Họa Y-xuất:hiện ở trước mặt Hạ Huy Thành, chắc chẵn Hạ Huy Thành sẽ hối hận về chuyện kết hôn, nhất định anh ấy sẽ…

 

€ó thể người khác không biết rốt cuộc Hạ Huy Thành yêu cô đến nhường nào, nhưng Nhan Từ Khuynh thì lại biết rõ.

 

Chỉ có yêu đến tột cùng mới là điều hoàn mỹ nhất.

 

Hạ Huy Thành yêu Dương Họa Y, anh ấy yêu một cách sâu đậm.

 

Một khi Dương Họa Y xuất hiện trước mặt của Hạ Huy Thành thì chắc chẳn trái tim của anh ấy sẽ lại rung rinh.

 

Mà anh lại không mong muốn rắng tình huống đó sẽ xuất hiện.

 

Anh càng không muốn Hạ Huy Thành nhờ đó mà gia tăng trọng lượng ở trong mắt của Dương Họa Y.

 

€ó đôi lúc, sự hổ thẹn không thể thoải mái được bằng tình yêu.

 

“Nhưng mà Nhan Từ Khuynh này, nếu như Hạ Huy Thành muốn hủy hôn, thế chẳng phải õ ràng là đang cho thấy cuộc hôn nhân này không phải là thứ mà anh ấy muốn sao?” Dương Họa Y nói với đôi mắt buồn bã.

 

“Nếu như từ sâu trong lòng của Hạ Huy Thành thật sự không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy thì cho dù anh không xuất hiện thì anh ta vẫn sẽ hủy hôn mà thôi. Thế nhưng một khi anh đã xuất hiện, vậy thì tất cả mọi chuyện đã khác rồi em hiểu chứ?” Nhan Từ Khuynh đưa tay lên giữ chặt:hai vai của;cô rồi nói tiếp: “Nghe anh một lần thôi, đợi sau khi hôn lễ kết thúc rồi hãng nói đến chuyện này, có được không?”

 

“Huống hồ Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu lại là hai người thân thuộc với em nhất, nếu hai người bọn họ ở bên nhau chưa hẳn đã không phải là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Lẽ nào em không thể để mọi thứ xảy ra thuận theo trình tự của nó sao?”

 

Dương Họa Y lặng im một hồi rồi gật gật đầu.

 

Những lời mà Nhan Từ Khuynh nói không hề sai, Hạ Lan Châu là một cô gái tốt, và Hạ Huy Thành cũng là một người đàn ông tốt.

 

Bây giờ mà nhắc đến chuyện này thực sự có vẻ như là không đúng thời điểm cho lắm.

 

Nhan Từ Khuynh thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải đến tham dự hôn lễ nữa. Bọn.họ tổ chức một buổi hôn lễ theo kiểu truyền thống, khách đến dự cũng không nhiều lắm, ngày mai là chúng ta phải qua đó từ sớm rồi đấy.”

 

Cả đêm hôm đó Nhan Từ Khuynh không hề đụng vào người cô, chỉ là năm ôm chặt cô mà thôi, giống như kiểu sợ cô sẽ chạy trốn mất khỏi vòng tay của mình vậy.
 
Chương 384


Chương 384:

 

Dương Họa Y bất giác cảm nhận được sự bất an trong lòng của anh, cô đưa hai tay nắm chặt lấy đôi tay anh đang vòng qua ôm lấy eo cô.

 

Ngày hôm sau.

 

Nhan Từ Khuynh không dẫn theo Dương Họa Y đến cửa tiệm của Hà Dĩ Phong để trang điểm hay làm đẹp mà trực tiếp đi đến nơi tổ chức lễ cưới của Hạ Huy Thành và Hạ Lan Châu luôn.

 

Dương Họa Y biết rằng anh là một người vô cùng thận trọng, anh không muốn cô “chiếm spotlight” tại buổi hôn lễ này nên đã trực tiếp đưa cô đến như vậy luôn.

 

Dương Họa Y chỉ mặc một chiếc áo trằng và chiếc quần jean vô cùng đơn giản, trông không hề trang trọng một chút nào cả.

 

Thế nhưng cô không thể làm trái ý Nhan Từ Khuynh được cho nên cô đành phải mặc như vậy để đến đây.

 

Trong hôn lễ theo kiểu truyền thống thì đối với cô dâu mà nói, thời gian trang điểm sẽ kéo dài rất lâu.

 

Dương Họa Y vừa đến đó là đã vội vàng bỏ rơi Nhan Từ Khuynh để đi đến xem Hạ Lan Châu ra sao.

 

Hạ Lan Châu nhìn vào trong gương còn hai thợ làm tóc thì đang bận bịu trang điểm và tạo kiểu tóc cho cô ta.

 

“Họa Y, cậu đến rồi à?”

 

“Tớ sợ cậu sẽ thấy chán nên đã đến sớm một chút để chơi với cậu.”

 

“Chỉ có cậu là tốt nhất thôi đấy, nghĩ lại trong số những bạn bè chơi suốt mấy năm nay thì chỉ có cậu là tốt với tớ nhất”Hạ Lan Châu vừa nói vừa cười tít mắt, tay của người thợ hơi run một cái suýt chút rữa là đã tô lệch son lên môi 6ủa gồ ta rồi.

 

Thế nhưng may mắn là công đoạn cuối cùng cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi, cô dâu được trang điểm xinh đẹp đến ngây ngất lòng người.

 

Dương Họa Y tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy thợ trang điểm bận rộn loay hoay trên mái tóc của cô ta, hết uốn tóc thành lọn rồi lại cảm từng chiếc trâm cài được thiết kế vô cùng tinh xảo lên đó;rồi còn nghiên cứu xem xét xem mang chiếc nào là thích hợp nhất.

 

“Sao đột nhiên cậu lại muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống vậy?” Dương Họa Y bỗng nhiên cất giọng hỏi.

 

Cô nhớ rằng Hạ Lan Châu vẫn luôn ao ước là sẽ được nắm tay.chú rể cùng chạy trên bãi cát bên bờ biển trong bộ váy cưới trảng tính khôi trong khung cảnh trời trong xanh và biển lấp lánh ở tại một hòn đảo nào đó, và họ sẽ cùng nhau in từng dấu chân lên bãi cát trắng đó.

 

Thế nhưng bây giờ, rõ ràng đây đâu phải điều mà cô ta muốn.

 

Hạ Lan Châu nhìn thẳng vào mắt cô một cách thẳng thắn sau đó nhoẻn miệng cười, lớp trang điểm vô cùng xinh đẹp càng làm nổi bật lên nụ cười tuyệt xảo ấy: “Bởi vì anh ấy thích”

 

“Anh ấy” ở đây không ai khác chính là Hạ Huy Thành.

 

Dương Họa Y đột nhiên nghĩ đến một câu nói rẵng “yêu đến tột cùng mới là sự hoàn mỹ nhất” nhiên cất giọng hỏi.

 

Cô nhớ rằng Hạ Lan-Châu vẫn luôn ao ước là sẽ được nắm tay.chú rể cùng chạy trên bãi cát bên bờ biển trong bộ váy cưới träng tinh khôi trong khung cảnh trời trong xanh và biển lấp lánh ở tại một hòn đảo nào đó, và họ sẽ cùng nhau in từng dấu chân lên bãi cát trắng đó.

 

Thế nhưng bây giờ, rõ ràng đây đâu phải điều mà cô ta muốn.

 

Hạ Lan Châu nhìn thẳng vào mắt cô một cách thẳng thắn sau đó nhoẻn miệng cười, lớp trang điểm vô cùng xinh đẹp càng làm nổi bật lên nụ cười tuyệt xảo ấy: “Bởi vì anh ấy thích.”

 

“Anh ấy” ở đây không ai khác chính là Hạ Huy Thành.

 

Dương Họa Y đột nhiên nghĩ đến một câu nói rằng “yêu đến tột cùng mới là sự hoàn mỹ nhất”.

 

Chỉ là có vài điều Dương Họa Y làm thế nào cũng nghĩ không thông: “Cậu quên người kia chưa?”
 
Chương 385


Chương 385:

 

Hạ Lan Châu đi tìm cái chết vì người đàn ông kia, thậm chí còn say rượu nhảy sông Nếu như thật sự khắc cốt ghi tâm như vậy thì có thể dễ dàng quên được sao?

 

Chớp mắt kết hôn với Hạ Huy Thành, rốt cuộc là đã quên đi người kia, hay là Hạ Lan Châu thật sự từ bỏ tình yêu của cô ta?

 

Bất kể như thế nào, Dương Họa Y cũng hi vọng Hạ Lan Châu có thể vui vẻ sống cuộc sống mình muốn chứ không phải chấp nhận và thờ ơ.

 

Dương Họa Y cũng đã từng thờ ơ không thèm để ý chút nào, khi đó cộ kết hôn với Nhan Từ Khuynh, chẳng ai biết ai, lại chẳng ai muốn duy trì đoạn hôn nhân này.

 

Đoạn thời gian đó, chỉ cần vừa nhắc tới cuộc hôn nhân của cô, cô đã cảm thấy đau khổ, thật sự rất đau khổ.

 

Mà bây giờ, đoạn tình yêu của bọn họ cũng đã tràn đầy hạnh phúc rồi.

 

Dương Họa Y biết hôn nhân không có tình yêu sẽ khó khăn thế nào, cô chỉ hï vọng Hạ Lan Châu có thể sống thật tốt.

 

“Lan Châu, rốt cuộc người kia là ai, cậu thật sự có thể buông bỏ được sao?”

 

“Dĩ nhiên, cậu biết từ trước đến nay mình chưa từng bạc đãi chính mình, mình muốn kết hôn, phải tự nguyện kết hôn thì cuộc hôn nhân đó mới có thể thành” Hạ Lan Châu nhíu mày, nói rất tự tin.

 

Dương Họa Y thở phào nhẹ nhõm, hi vọng mỗi một câu Hạ Lan Châu nóíra đều là lời phát ra từ tận đáy lòng cô ta.

 

Sau đó, cô không nói chuyện gì nữa, chỉ lắng lặng nhìn thợ trang điểm làm tóc cho Hạ Lan Châu.

 

Cô vẫn có chút hâm mộ, cuộc hôn nhân của Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng là người khác đi làm cho, chứ đừng nói có một hôn lễ giống vậy.

 

Dường như Hạ Lan Chậu không nhận ra sự buồn bấtrong mắt Dương Họa Y, chờ tạo hình xong hết, cô ta đứng dậy, mở rộng hai cánh tay, xoay một vòng cho Dương Họa Y xem: “Đẹp không?”

 

Dương Họa Y thu hồi một chút tiếc nuối trong lòng mình, cẩn thận quan sát Hạ Lan Châu: “Đẹp.”

 

“Đẹp thật sao? Không được qua loa, có điểm nào không đúng cũng phải nói với mình, nếu là khó coi thì mình sẽ kêu bọn họ đổi lại. Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, rất quan trọng, mình nhất định phải ăn mặc thật đẹp mới có thể xứng đáng với cuộc đời này.”

 

“Đẹp thật mà.” Dương Họa Y hâm mộ nhìn Hạ Lan Châu, bất kể có phải là cô ta muốn không, nhưng ít nhất cuộc hôn-nhân của cô ta chính là bắt đầu từ điều tốt đẹp, từ một nghỉ thức hoa lệ.

 

Mà cuộc hôn nhân của cô, mặc dù bắt đầu vô cùng đột ngột; những ít ra bãy giờ vấn tốt.

 

Nhan Từ Khuynh cũng rất tốt với cô, cô đã rất thỏa mãn.

 

Hạ Lan Châu cong môi, xoay xoay thân thể nhìn vào trong gương, nhìn qưa lại một lần, còn đưa ra ý kiến khác: “Giúp tôi đổi cây trâm hoa này thành loại tram cài có đính ngọc đi.”

 

Hai nhà thiết kế nhìn nhau, người dẫn đầu các nhà thiết kế đứng dậy, giải thích: “Trâm hoa thích hợp với phong cách của cô hơn, trâm ngọc quá chín chắn chững chạc.”

 

Hạ Lan Châu càng quyết tâm: “Nhưng tram ngọc lại có phong cách dịu dàng nhã nhặn hơn.”

 

“Lan Châu, có lẽ trâm hoa thích hợp với cậu hơn” Dương Họa Y nhìn một chút, cũng khuyên theo.

 

“Nhưng anh ấy sẽ không thích như vậy.” Hạ Lan Châu rất cố chấp, chờ thợ trang điểm đổi cho cô ta xong, cô ta mới hài lòng.

 

Nhìn mình trong gương, Hạ Lan Châu bình tĩnh nói: “Anh ấy thích nhất là phụ nữ dịu dàng nhã nhặn, trông mình như vậy chắc hẳn anh ấy nhìn thấy sẽ rất thích.”

 

Dương Họa Y cảm thấy biểu hiện của Hạ Lan Châu có chút kỳ lạ.

 

Hình như cô ta quá để ý đến Hạ Huy Thành, chẳng lẽ người cô ta luôn thích mà cô chưa từng gặp là Hạ Huy Thành?
 
Chương 386


Chương 386:

 

Cái ý nghĩ này tràn vào đầu, Dương Họa Y bị ý nghĩ đó làm cho sợ hết hồn.

 

Hạ Lan Châu cười nhìn cô, đang tính nói gì đó, chợt cửa phòng trang điểm bị người ta đẩy ra, người đến vội vã nói: “Không xong rồi, không thấy cậu-cả đâu.”

 

Sự vui vẻ của Hạ Lan Châu vẫn còn ở trên mặt, dường như không nghe thấy người nọ nói cái gì, vẫn nói chuyện với Dương Họa Y: “Họa Y, cậu mới vừa nghĩ gì vậy, khi không rùng mình một cái, thật giống như bị cái gì hù sợ, giống hệt như trước kia”

 

“Lan Châu…”

 

“Họa Y, sao vẻ mặt cậu lại vậy?”

 

Hạ Lan Châu cười nói Xong, lại chỉ sững sờ trong chốc lát.

 

Một lúc lâu mới phản ứng được, Hạ Lan Châu trợn tròn mắt hạnh đi đến trước mặt người kia, nhìn chăm chằm người đó: “Anh nói gì?”

 

“Không tìm thấy cậu cả” Tức là nói:.

 

Không thấy chú rể nữa.

 

Hạ Lan Châu trợn to mắt giống như mất đi tiêu cự trong nháy mắt, người giúp việc kịp thời vịn lấy cô ta, cô ta mới không bị ngã xuống.

 

Hít sâu một hơi, từ từ thở ra, Hạ Lan Châu nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nói không chừng là anh ấy vào phòng vệ sinh hút điếu thuốc, hoặc là đi tiếp đãi khách mời, các,anh đi tìm đi, tìm được rồi nói: “Phái thêm mấy người đi tìm đi!”

 

“Đã tìm cả buổi sáng rồi, sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng cậu cả, có người nói nhìn thấy cậu ấy lái xe đi ra ngoài” Người giúp việc giải thích.

 

“Vậy sao anh không sớm nói cho tôi biết?” Hạ Lan.Châu đẩy người giúp việc, nổi giận đùng đùng hỏi: Tại sao để đến lúc này mới cho cô ta biết, còn hơn một tiếng nữa là khách mời sẽ đến đông đủ…

 

Chỉ còn hai tiếng nữa là phải lên sân khấu cử hành nghỉ thức rồi.

 

“Ông và bà dặn đừng nói cho cô biết, để cho mọi người đi tìm người trước, nếu như đến bây giờ không tìm được mới nói với cô chuyện này.”

 

Hai phụ huynh nhà họ Hạ biết Hạ Lan Châu muốn gả cho Hạ Huy Thành như thế nào.

 

Bọn họ không dám khiến cho con gái thất vọng trong ngày vui, bọn họ ôm chút hy vọng trong lòng, có lẽ Hạ Huy Thành sẽ trở lại?

 

Nhưng bây giờ cũng gần trưa rồi, nếu Hạ Huy Thành thật sự không trở lại thì sẽ không có cách nào cử hành hôn lễ.

 

Hai phụ huynh nhà họ-Hạ còn muốn tiếp tục giấu diếm, nhưng không giấu nổi nữa: Vẫn phải để cho Hạ Lan Châu biết chuyện này, nếu như Hạ Huy Thành thật sự mãi không trở lại, nhất định phải báo hủy bỏ hôn lễ trước mới có thể tránh khỏi bối rối.

 

Nếu không, không thấy bóng dáng chú rể, chỉ có cô dâu đứng một mình giữa sân khấu, đó sẽ là cảnh tượng thê thảm cỡ nào, Hạ Lan Châu sẽ bị người ta chê cười đến chết thôi.

 

Hạ Lan Châu.thở dồn dập: “Thế nên bây giờ nói cho tối biết là tính dừng hôn lễ lại Sa?”

 

Người giúp việc cúi thấp đầu: “Ý của ông và bà đúng là như thế”

 

“Không được, tôi không chấp nhận” Hạ Lan Châu chỉ vào cửa, la ầm lên: “Các anh đi tìm tiếp đi! Ngay lập tức! Tôi tuyệt đối không dừng hôn lễ, tuyệt đối không!”

 

Người giúp việc không dám làm trái mệnh lệnh, lập tức lui ra ngoài, báo mệnh lệnh và thái độ của Hạ Lan Châu lại cho hai phụ huynh nhà họ Hạ biết.

 

Hai phụ huynh nhà họ Hạ không lay chuyển Hạ Lan Châu được, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định làm theo yêu cầu của Hạ Lan Châu.

 

Hạ Lan Châu xách váy chạy ra ngoài.
 
Chương 387


Chương 387:

 

Dương Họa Y vội vàng đuổi theo: “Lan Châu, cậu-đi đâu vậy?’ Chú rể đã không thấy bóng dáng, cô dâu lại chạy mất luôn thì phải làm sao.

 

“Mình muốn đi tìm anh ấy, anh ấy không thể đối xử với mình như vậy được.” Hạ Lan Châu bước.

 

chậm lại, hốt hoảng nói: “Điện thoại di động của mình đâu?”

 

“Ở đây, ở đây” Dương Họa Y bước nhanh đuổi theo, lấy điện thoại đưa cho cô ta: “Mình lấy ra giúp cậu.”

 

Tay Hạ Lan Châu khẽ run, chọn số của Hạ Huy Thành, bấm gọi.

 

Điện thoại được kết nối, Hạ Huy Thành không tắt máy.

 

Nghe tiếng tít tít tít, Hạ Lan Châu như lại có thêm một chút hy vọng.

 

Có lẽ Hạ Huy Thànhr chỉ đi ra ngoài cho khuây khỏa, gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ nhận.

 

Nhận được điện thoại; biết tất cả mọi người đang tìm thì anh ấy sẽ trở lại thôi.

 

Mà hy vọng chỉ là hy vọng, mặc dù điện thoại Hạ Huy Thành không tắt máy, nhưng cô ta gọi liên tiếp hai ba cuộc, Hạ Huy Thành cũng vẫn không nhận.

 

Hạ Lan Châu cầm điện thoại di động, càng không ngừng bấm gọi cho Hạ Huy Thành, hi vọng Hạ Huy Thành có thể bắt máy.

 

Cô ta xách làn váy nặng nề ra khỏi khách sạn, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước.

 

Dương Họa Y vội vàng kéo tay cô ta: “Lan Châu, cậu đi đâu vậy, bây giờ đã không còn sớm nữa, lỡ như anh ấy trở lại không thấy cậu thì phải làm sao?”

 

“Mình đi tìm anh ấy,mình nhất định sẽ về trước mười hai giờ, mình nhất định sẽ không để trễ giờ lành.”

 

“Người giúp việc đều đi tìm hết rồi, một mình cậu có thể đi đâu tìm?”

 

“Mình biết nơi anh ấy vẫn mãi không quên ở đâu, mình phải đi tìm anh ấy”

 

“Mình đi cùng cậu vậy.” Bây giờ tâm tình Hạ Lan Châu có chút không ổn, thái độ khá cực đoan, Dương Họa Y thật sự không yên lòng.

 

“Không.” Chợt Hạ Lan Châu kích động hất tay iu không thể đi”

 

Hạ Huy Thành nhìn thấy Dương Họa Y thì sẽ càng không muốn kết hôn.

 

Cô ta không thể để cho Dương Họa Y đi cùng.

 

“Nhưng cậu biết Hạ Huy Thành đang ở đâu không?”

 

“Mình biết nơi anh ấy khắc sâu trong lòng, mình sế đến đó tìm anh ấy”

 

“Nếu như anh ấy không ở đó thì sao?”

 

Hạ Lan Châu hít sâu một hơi: “Nếu như mình không tìm được anh ấy, mình nhất định sẽ sớm trở lại, rồi mình sẽ ở lại đây chờ anh ấy trở lại kết hôn với mình.”

 

Bỏ tay Dương Họa Y ra, Hạ Lan Châu bắt chiếc taxi lại rồi lên xe bỏ đi.

 

Dương Họa Y nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa; muốn đi tĩeø eùng nhưng lại bị Nhan Từ Khuynh ôm ngang: “Em chạy đi đâu vậy? Cũng không biết nhìn đường nữa”

 

Nhan Từ Khuynh sớm đã nhìn thấy Dương Họa Y và Hạ Lan Châu chạy ra, anh đuổi theo nhìn thấy cô hồn vía lên mây.

 

Dương Họa Y quay đầu sang nhìn anh, vội vàng nói: “Lan Châu đi tìm Hạ Huy Thành, Hạ Huy Thành không thấy đâu nữa: Nhan Từ Khuynh hơi khựng lại: “Không phải là em không hi vọng bọn họ kết hôn sao?”
 
Chương 388


Chương 388:

 

“Từ trước tới nay em chưa từng không hy vọng bọn họ kết hôn, em chỉ hi vọng bất kể bọn họ có muốn kết hôn hay không cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, chứ đừng bởi vì nguyên nhân gì khác mà thỏa hiệp, dễ dàng đánh đổi cuộc hôn nhân mà bản thân trân quý nhất,” Dương Họa Y cầm chặt tay Nhan Từ Khuynh, mười ngón tay đan chặt với nhau.

 

Nhan Từ Khuynh trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, đây là chuyện giữa bọn họ, cho dù như thế nào cũng nên do chính bọn họ làm chủ. Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có chờ đợi mà thôi.”

 

Không chỉ Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, tất cả khách mời cũng vậy, bọn họ không có quyền lợi, cũng không có cách nào đi khống chế cuộc hôn lễ này.

 

Người chân chính có thể quyết định cuộc hôn lễ này chỉ có cô dâu chú rể.

 

Chỉ cần cô dâu chú rể có đủ kiên định, bất kể xảy ra khó khăn gì cũng không thể ngăn chặn việc cử hành hôn lễ.

 

Mà nếu như trøng lòng một người cô dâu hay chú rể dao động, bất kể người còn lại có cố gắng giữ lại thế nào, hôn lễ này cũng không thể hoàn thành.

 

Nhan Từ Khuynh và Dương Nhậttinh được sắp xếp ở vị trí gần sân khấu, người thân bạn bè ngồi ở hàng thứ nhất, bọn họ ngồi ở hàng thứ hai.

 

Hạ Lan Châu đến trại trẻ mồ côi, nhưng cô ta không tìm được Hạ Huy Thành, chỉ có thể một mình trở về.

 

Hai phụ huynh nhà họ-Hạ muốn dừng hôn lễ, bọn họ không muốn để cho con gái của mình một mình đối mặt với trường hợp như vậy.

 

Nhưng Hạ Lan Châu không muốn, cô tự đi lên sân khấu: “Tôi không muốn dừng hôn lễ, tôi muốn đứng ở đây chờ anh ấy trở lại”

 

Cô dâu ăn mặc xinh đẹp động lòng người, nhưng trong mắt cô ta lại đang cố nén những giọt nước mắt.

 

Dương Họa Y kéo tay Nhan Từ Khuynh qua, nhìn đồng hồ của anh: “Còn mười phút nữa.”

 

Hạ Huy Thành thật sẽ trở lại sao?

 

Nhan Từ Khuynh trầm giọng: “Còn mười phút nữa thôi: Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người điều khiển chương trìnhrcố gắng làm sục sôi mười phút cuối cùng này.

 

Sự cố gắng của người điều khiển chương trình đã có được thành quả, anh ta thành công.

 

kéo dài tới mười hai giờ..

 

Nhưng Hạ Lan Châu vần mãi chờ đợi trong vô vọng.

 

Hạ Huy Thành không hề xuất hiện.

 

Cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt của Hạ Lan Châu cũng không thể khống chế được nữa, chậm rãi chảy dài xuống.

 

Ông Hạ không chịu nổi khi nhìn thấy con gái lớn tủi thân như vậy, vì thế bèn vỗ bàn một cái rồi đứng lên, chuẩn bị giải tán khách khứa.

 

Thế nhưng, Hạ Lan Chấu lại đoạt lấy micro trong tay người điều khiển chương trình: “Mọi người cho tôi thêm một chút thời gian nữa nhé, cùng tôi chờ đợi một lát.”

 

“Mọi người cùng chờ với tôi một chút nữa có được không? Nói không chừng anh ấy đang trên đường bị kẹt xe, hoặc có lẽ tạm thời anh ấy bận rộn chuyện gì đó..” Hạ Lan.Châu cố gắng mượn cớ. Cuối cùng, cô ta dùng hết sức lực toàn thân, giống như đánh cược một lần nữa: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại mà”

 

Nếu như anh ấy không trở lại, cô ta sẽ thua toàn bộ.

 

Trận cờ này, đến cuối cùng vẫn là Hạ Lan Châu phải thua.

 

Mọi người vẫn đợi cùng cô ta đến hai giờ chiều, thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn không hề có tung tích như cũ.

 

Trong khoảng thời gian này, hai người lớn của nhà họ Hạ đều không ngừng gọi điện thoại cho anh ấy. Điện thoại di động vẫn luôn được gọi thông nhưng không hề có người nhận.
 
Chương 389


CHương 389:

 

Cuối cùng, khách khứa cũng dần dần tản đi, hội trường chật kín người trong một thoáng chỉ còn lại mấy người nhà họ Hạ lẻ loi.

 

Nhan Từ Khuynh kéo tay Dương Họa Y, cũng chuẩn bị rời đi.

 

Giờ phút này, Hạ Lan Châu mặc kệ đầu tóc nặng nề của mình, chạy tới trước mặt Dương Họa Y cản đường đi của hai người họ.

 

Hạ Lan Châu giang tay ra trước mặt Dương Họa Y: “Điện thoại di động của cậu đâu?”

 

Dương Họa Y không hiểu, nhưng vấn lấy từ trong túi xách của mình ra: “Ở đây nè, sao vậy?”

 

“Gọi điện thoại cho anh ấy đi, dùng điện thoại di động của cậu để gọi cho anh ấy!”

 

Dương Họa Y nhìn Nhan Từ Khuynh, thấy anh gật đầu thì lúc này mới nhấn số gọi đi.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng “tút”, bên kia điện thoại lập tức có người nhận máy: “Họa Y?”

 

Giọng nam trầm thấp xuyên qua điện thoại khiến màng nhĩ Hạ Lan Châu đau nhói.

 

Đột nhiên, Hạ Lan Châu cướp lấy điện thoại trong tay Dương Họa Y, sau đó gần như điên cuồng mà hét lên: “Anh đang ở đâu vậy? Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta mà, anh đã quên rồi sao? Tại sao anh lại không đến?”

 

Tại sao, tại sao cho.dù cô ta làm gì đi nữa thì anh ấy cũng không đồng ý kết hôn chứ.

 

Cho dù cô ta gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, anh ấy đều không nhận máy.

 

Thế nhưng điện thoại của Dương Họa Y lại có thể gọi được.

 

“Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Hạ Lan Châu khóc không thành tiếng.

Tải app truyệnhola nhé cả nhà!

Dương Họa Y đã lập gia đình rồi mà! Tình cảm của Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh cũng có một phần công lao của Hạ Huy Thành, anh ấy biết rất rõ bản thân và Dương Họa Y đã không còn cơ hội, vậy thì tại sao không thể buông tay Dương Họa Y chứ?

 

“Chẳng lẽ, anh vẫn không thể buông bỏ được cậu ấy sao?”

 

Ý thức được bây giờ người đang nói chuyện với mình là Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành khẽ dừng lại một lát, sau đó mới trầm giọng trả lời: “Chuyện này không liên quan đến người khác.”

 

“Nếu như không liên quan đến cậu ấy, vậy tại sao anh lại bỏ-hôn Dương này chứ? Tất cả mọi thứ trong hôn lễ em đều chuẩn bị xong cả rồi, anh chỉ cần đến là được”

 

“Lan Châu, anh đã nói từ lâu rồi, anh không muốn đám cưới này, là em vẫn luôn ép anh mà thôi”

 

“Bởi vì em đang ép anh nên anh muốn khiến em mất mặt trước nhiều người như vậy sao? Sớm biết như vậy, em cũng không nên ép anh tổ chức buổi hôn lễ này, mà sẽ trực tiếp ép anh dẫn em đi đăng ký kết hôn”: “Lan Châu, em bình tĩnh lại đã, em biết rõ anh sẽ không làm vậy mà” Giọng nói Hạ Huy Thành vô cùng thong thả.

 

Bình tĩnh giống như không hề có chút cảm xúc nào, nếu như so sánh lại, đột nhiên Hạ Lan Châu có cảm giác như bản thân mình là một người phụ nữ đanh đá, gian xảo.

 

Cô ta đè nén tâm trạng, cố gắng bảo mình phải duy trì một chút phong độ cuối cùng: “Anh đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói”

 

Sau khi Hạ Huy Thành nói địa chỉ thì bổ sung một câu: “Em đến đây đi, trùng hợp cũng có một người bạn cũ muốn gặp em”

 

Thế nhưng trong lòng Hạ Lan Châu vẫn còn sợ hãi: “Em sẽ lập tức đến ngay, không cho phép anh không nhận điện thoại của em nữa”

 

“Được”

 

Cúp máy, Hạ Lan Châu nhét điện thoại di động vào trong tay Dương Họa Y, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
 
Chương 390


Chương 390:

 

Cho dù hai người già của nhà họ Hạ có đuổi theo kêu gào như thế nào cũng không được, bọn họ rất sợ con gái mình làm ra những chuyện điên rồ “Lan Châu của mẹ… tại sao con lại cố chấp như vậy chứ! Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Hạ Huy Thành” Bà Hạ vừa khóc vừa nói.

 

Những lời này vô cùng quen tai, Dương Họa Y không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

 

Vào lúc hai người già nhà họ Hạ nhìn thấy Dương Họa Y, vẻ mặt không hề hiện lên chút hiền hòa.

 

Ánh mắt của bọn họ không giống như đang đối diện với bạn thân của con gái, mà lại càng giống như đang nhìn tình địch hơn.

 

Bà Hạ lau nước mắt, đi tới trước mặt Dương Họa Y: “Dương Họa Y, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp cô đấy”

 

Dương Họa Y gật đầu hỏi thăm sức khỏe bà ta: “Bác Hạt”

 

Ông Hạ quan sát từ đầu tới chân Dương Họa Y một lượt, rốt cuộc cũng biết con gái mình kém hơn cô điểm nào, Chẳng trách Hạ Huy Thành lại nhiều năm không quên như vậy.

 

Cho dù về dáng vẻ bên ngoài hay khí chất bên trong, con gái mình cũng thua xa người phụ nữ trước mắt.

 

Ông Hạ than thở: “Thôi được rồi, được rồi, đây cũng là số mạng mà… Nếu như đồ của mình thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, nếu không phải thì có làm sao cũng không được thôi.”

 

“Cho dù phí công tốn sức như thế nào, cuối cùng cũng không thể lấy đồ của người khác biến thành của mình được” Ông Hạ lắc đầu, nhẹ giọng than thở.

 

Dương Họa Y nghe thấy lời nói của ông Hạ, lại nhìn sang vẻ mặt của bà Hạ thì luôn cảm thấy trong lời nói của ông ta có ẩn ý, thế nhưng trong lúc nhất thời cô lại không hiểu được.

 

Bà Hạ lại không bình tĩnh được như ông Hạ, con gái bà ta khó khăn như vậy nhưng từ đầu đến cuối cô gái này chỉ có dáng vẻ như đứng ngoài xem kịch.

 

Tại sao chứ?

 

Con gái bà ta làm sao lại kém hơn cô gái trước mắt này được!

 

Bà Hạ đi tới trước mặt Dương Họa Y, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô rồi nói: “Chẳng phải cô chỉ có gương mặt đẹp hơn Lan Châu một chút thôi sao, rốt cuộc là tại sao có thể câu được trái tim Hạ Huy Thành chứ, hơn nữa còn chiếm lấy trái tim thằng bé nhiều năm như vậy!”

 

Dương Họa Y kinh ngạc, cô không ngờ bà Hạ cũng biết những chuyện này.

 

Ban đầu, khi Dương Họa Y và Hạ Huy Thành ở.

 

bên nhau, trước giờ chưa từng gặp mặt người lớn trong nhà, vẫn luôn là tình yêu bí mật. Ngoại trừ Hạ Lan Châu, gần như không còn ai khác biết cả.

 

Mà tính tình của Hạ Lan Châu rất độc lập, cũng có nhà riêng của mình nên kiên quyết phải có không gian riêng. Vì thế đã ở riêng với người lớn trong nhà, một tuần mới trở về một hai lần mà thôi.

 

Không biết có phải trùng hợp hay không, quen biết Hạ Lan Châu nhiêu năm như vậy nhưng nhờ hôn lễ lần này, Dương Họa Y mới được gặp mặt cha mẹ cô ta lần đầu tiên.

 

Ông Hạ kéo tay bà Hạ lại, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.

 

Thế nhưng, một khi bà Hạ đã lên tiếng thì làm sao dễ dàng dừng lại chứ: “Cô thật sự là bạn thân của Lan Châu sao?”

 

Dương Họa Y không hiểu tại sao bà ta lại hỏi vậy, tuy nhiên vẫn lịch sự gật đầu: “Vâng ạ, Lan Châu là bạn thân nhất của cháu”

 

Thế nhưng bà Hạ lại hận đến cần răng nghiến lợi: “Nếu như cô xem Lan Châu là bạn thân nhất thì tại sao lại đồng ý ở bên cạnh người đàn ông mà con bé yêu nhất chứ? Những năm ở bên cạnh Hạ Huy Thành, cô có biết Lan Châu khó chịu bao nhiêu không? Thế những con bé vẫn luôn cố chịu đựng, không muốn để hai người nhìn ra sự khác thường. Người Lan Châu thích nhất vẫn luôn là Hạ Huy Thành mà!”

 

Sau khi Hạ Huy Thành nói địa chỉ thì bổ sung một câu: “Em đến đây đi, trùng hợp cũng có một người bạn cũ muốn gặp em”
 
Chương 391


Chương 391:

 

Thế nhưng trong lòng Hạ Lan Châu vẫn còn sợ hãi: “Em sẽ lập tức đến ngay, không cho phép anh không nhận điện thoại của em nữa”

 

“Được”

 

Cúp máy, Hạ Lan Châu nhét điện thoại di động vào trong tay Dương Họa Y, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

 

Cho dù hai người già của nhà họ Hạ có đuổi theo kêu gào như thế nào cũng không được, bọn họ rất sợ con gái mình làm ra những chuyện điên rồ.

 

“Lan Châu của mẹ… tại sao con lại cố chấp như vậy chứ! Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Hạ Huy Thành” Bà Hạ vừa khóc vừa nói.

 

Những lời này vô cùng quen tai, Dương Họa Y không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

 

Vào lúc hai người già nhà họ Hạ nhìn thấy Dương Họa Y, vẻ mặt không hề hiện lên chút hiền hòa.

 

Ánh mắt của bọn họ không giống như đang đối diện với bạn thân của con gái, mà lại càng giống như đang nhìn tình địch hơn.

 

Bà Hạ lau nước mắt, đi tới trước mặt Dương Họa Y: “Dương Họa Y, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp cô đấy”

 

Dương Họa Y gật đầu hỏi thăm sức khỏe bà ta: “Bác Hạ!”

 

Ông Hạ quan sát từ đầu tới chân Dương Họa Y một lượt, rốt cuộc cũng biết con gái mình kém hơn cô điểm nào, Chẳng trách Hạ Huy Thành lại nhiều năm không quên như vậy.

 

Cho dù về dáng vẻ bên ngoài hay khí chất bên trong, con gái mình cũng thua xa người phụ nữ trước mắt.

 

Ông Hạ than thở: “Thôi được rồi, được rồi, đây cũng là số mạng mà… Nếu như đồ của mình thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, nếu không phải thì có làm sao cũng không được thôi.”

 

“Cho dù phí công tốn sức như thế nào, cuối cùng cũng không thể lấy đồ của người khác biến thành của mình được” Ông Hạ lắc đầu, nhẹ giọng than thở.

 

Dương Họa Y nghe thấy lời nói của ông Hạ, lại nhìn sang vẻ mặt của bà Hạ thì luôn cảm thấy trong lời nói của ông ta có ẩn ý, thế nhưng trong lúc nhất thời cô lại không hiểu được.

 

Bà Hạ lại không bình tĩnh được như ông Hạ, con gái bà ta khó khăn như vậy nhưng từ đầu đến cuối cô gái này chỉ có dáng vẻ như đứng ngoài xem kịch.

 

Tại sao chứ?

 

Con gái bà ta làm sao lại kém hơn cô gái trước mắt này được!

 

Bà Hạ đi tới trước mặt Dương Họa Y, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô rồi nói: “Chẳng phải cô chỉ có gương mặt đẹp hơn Lan Châu một chút thôi sao, rốt cuộc là tại sao có thể câu được trái tim Hạ Huy Thành chứ, hơn nữa còn chiếm lấy trái tim thằng bé nhiều năm như vậy!”

 

Dương Họa Y kinh ngạc, cô không ngờ bà Hạ cũng biết những chuyện này.

 

Ban đầu, khi Dương Họa Y và Hạ Huy Thành ở bên nhau, trước giờ chưa từng gặp mặt người lớn trong nhà, vẫn luôn là tình yêu bí mật. Ngoại trừ Hạ Lan Châu, gần như không còn ai khác biết cả.

 

Mà tính tình của Hạ Lan Châu rất độc lập, cũng có nhà riêng của mình nên kiên quyết phải có không gian riêng. Vì thế đã ở riêng với người lớn trong nhà, một tuần mới trở về một hai lần mà thôi.

 

Không biết có phải trùng hợp hay không, quen biết Hạ Lan Châu nhiều năm như vậy nhưng nhờ hôn lễ lần này, Dương Họa Y mới được gặp mặt cha mẹ cô ta lần đầu tiên.

 

Ông Hạ kéo tay bà Hạ lại, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.

 

Thế nhưng, một khi bà Hạ đã lên tiếng thì làm sao dễ dàng dừng lại chứ: “Cô thật sự là bạn thân của Lan Châu sao?”

 

Dương Họa Y không hiểu tại sao bà ta lại hỏi vậy, tuy nhiên vẫn lịch sự gật đầu: “Vâng ạ, Lan Châu là bạn thân nhất của cháu”

 

Thế nhưng bà Hạ lại hận đến cắn răng nghiến.
 
Chương 392


Chương 392:

 

Nếu như cô xem Lan Châu là bạn thân nhất thì tại sao lại đồng ý ở bên cạnh người đàn ông mà con bé yêu nhất chứ? Những năm ở bên cạnh Hạ Huy Thành, cô có biết Lan Châu khó chịu bao nhiêu không?

 

Thế nhưng con bé vẫn luôn cố chịu đựng, không muốn để hai người nhìn ra sự khác thường. Người Lan Châu thích nhất vẫn luôn là Hạ Huy Thành mà!”

 

Năm đó ở cô nhi viện, Hạ Lan Châu vừa liếc mắt đã phải lòng Hạ Huy Thành.

 

Nói thích Hạ Huy Thành, muốn anh ấy làm anh trai của mình.

 

“Ban đầu, tất cả mọi người cũng đều biết chúng tôi nhận nuôi Hạ Huy Thành không phải là nuôi con trai, mà chính là nuôi con rể. Chúng tôi không thể nào giao lại sản nghiệp trong tay nhà họ Hạ cho người ngoài được; nếu như con rể không rõ lai lịch thì không thể tin tưởng được”

 

Bà : “Lan Châu cũng biết, cho dù khi đó Hạ nói tiết còn nhỏ không hiểu lắm nhưng con bé vẫn luôn nói rằng tương lai mình sẽ làm vợ Hạ Huy Thành”

 

“Hạ Huy Thành không hề phản bác, vẫn luôn là đứa con trai ngoan trong lòng chúng tôi, mãi cho đến khi cô xuất hiện”

 

“Dương Họa Y cô không phải là bạn thân của Lan Châu sao? Tại sao cô có thể cướp đi người mà Lan Châu yêu từ nhỏ đến lớn cơ chứ? Tại sao cô có thể vô sỉ đến mức này!

 

“Đủ rồi, không cho phép bà nói nhiều hơn nữa” Ông Hạ kéo bà Hạ ra, thế nhưng lúc này bà Hạ lại không cam lòng dừng lại: “Tôi càng muốn nói đấy, tại sao tôi không thể nói chứ? Lan Châu của tôi thích Hạ Huy Thành nhiều năm như vậy, kết quả trái tim của Hạ Huy Thành lại bị người phụ nữ này cướp đi, hôn lễ cũng bị người phụ nữ này phá hỏng, ông bảo tôi làm sao cam tâm đây!”

 

“Kéo bà chủ về nghỉ đi” Ông Hạ không thể nhịn được nữa, bảo người giúp việc đưa bà Hạ đang kêu la không ngừng đi vào trong.

 

“Quả thật xin lỗi, trong lòng bà ấy không chịu nổi kích thích này nên phản ứng hơi quá, xin đừng buồn phiền” Trong lòng ông Hạ hiểu rất rõ, con gái mình nên bản thân hiểu nhất.

 

Hạ Huy Thành thích Dương Họa Y, đó là quyết định của Hạ Huy Thành. Những năm nay, Lan Châu ẩn nhãn cũng không phải là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà là vì bản thân mình.

 

Nếu như thật sự muốn tính rõ, thì Lan Châu thật sự có lỗi với người phụ nữ trước mắt này.

 

Thế nhưng ông Hạ không ngu ngốc đến mức vì trổ tài miệng lưỡi mà làm bại lộ tâm tư xấu xa của con gái mình giống như bà Hạ, ông ta thấp giọng nói xin lôi: “Hôn lễ không thành nên đã trở thành đả kích không nhỏ đối với hai mẹ con bọn họ, nhất thời nói chuyện không biết lựa lời. Bọn họ cũng không có ý xấu gì đâu, các người đừng nên quá để ý”

 

Đột nhiên Dương Họa Y ngẩng đầu lên nhìn về phía ông Hạ: “Vậy chuyện Lan Châu vẫn luôn thích Hạ Huy Thành là sự thật sao?”

 

Ông Hạ bị hỏi đột ngột nên hơi dừng lại một chút, sau đó vẫn khẽ gật đầu.

 

Dương Họa Y lập tức giật mình, thì ra Hạ Lan Châu chưa từng nói thật với cô, mà bản thân cô cũng không nhìn rõ hết mọi chuyện.

 

Nhan Từ Khuynh đưa Dương Họa Y rời đi.

 

Nhan Từ Khuynh đặt cô ngồi kế bên ghế lái, sau đó lại cúi đầu thay cô cài dây an toàn rồi mới chậm rãi khởi động xe đi về phía trước.

 

Đầu Dương Họa Y dựa vào lưng ghế: “Có phải em rất ngu ngốc không, chuyện cần phải biết thì vĩnh viễn lại là người sau cùng biết được. Chuyện không nên biết thì luôn luôn có thể biết được trong lúc vô tình”

 

“Người sai chính là người không thẳng thắn, những chuyện này không liên quan gì tới em cả”

 

“Nhưng bản thân em đã trở thành người cản trở người khác mà cũng không tự biết nữa”

 

Dương Nhật.Linh không thể nói ra được giờ phút này trong lòng mình có cảm giác gì, cô chỉ cảm thấy quá hỗn loạn rồi.

 

Thì ra cô chưa bao giờ hiểu rõ Hạ Huy Thành, cũng chưa bao giờ hiểu rõ Hạ Lan Châu.

 

Tình cảm của Hạ Huy Thành đối với cô ta là chấp niệm từ nhỏ đến lớn, mà Hạ Lan Châu cũng như vậy.
 
Chương 393


Chương 393:

 

Cho đến nay, người mà cô ta thích đều là Hạ Huy Thành, thế nhưng cô lại không thể nhìn ra.

 

Hơn nữa còn yêu đương với Hạ Huy Thành ngay trước mặt Hạ Lan Châu.

 

Cô càng không ngờ, từ trước đến nay người không rõ tên họ mà Hạ Lan Châu dùng cái chết để đe dọa kia lại chính là Hạ Huy Thành.

 

“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, có một số việc bản thân mình không nói thì người khác không thể nào giúp được đâu” Nhan Từ Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói một câu nhưng đáy mắt lại thoáng qua một chút u ám.

 

“Nhưng mà em… thật sự không hề nhìn ra được.”

 

Bỗng nhiên Dương Họa Y ngồi thẳng người dậy, cởi dây an toàn ra: “Nhan Từ Khuynh, anh tìm một chỗ thích hợp để dừng lại đi, cho em xuống xe ở ven đường.”

 

“Em muốn đi đâu?”

 

“Em luôn cảm thấy không yên lòng”

 

“Em muốn đi đâu, để anh đưa em đi”

 

Cô lắc đầu: “Em muốn bản thân tự đi”

 

Chuyện giữa Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành và cô đã dây dưa quá nhiều năm rồi, nếu như thêm Nhan Từ Khuynh vào nữa thì không có cách nào giải quyết được.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không cưỡng ép cô, đành phải dừng xe lại vẹn đường.

 

Dương Họa Y xuống xe, vội vàng chặn một chiếc taxi rồi chạy đến chỗ Hạ Huy Thành.

 

Nhan Từ Khuynh vẫn đậu xe sát ven đường như cũ, anh hít sâu một hơi rồi quay kiếng xe xuống, rút ra một điếu thuốc.

 

Khói mù lượn lờ xúng quanh, gương mặt vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng của Nhan Từ Khuynh lộ ra một chút bất an nơi đáy mắt.

 

Đám cưới không thành, suy cho cùng là do Hạ Lan Châu quá nóng lòng…

 

Chiếc xe sang chở theo anh chàng đẹp trai dừng lại ven đường dẫn đến không ít người đẹp dừng chân bắt chuyện.

 

Tuy nhiên, Nhan Từ Khuynh chỉ phóng ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt quét sang, sau đó chậm rãi quay.

 

kiếng xe lên, ngăn căn với âm thanh quấy nhiễu bên ngoài.

 

Sau khi hút thuốc xong, hai tay anh đặt trên tay lái, chiếc xe dân dần khởi động chạy ra ngoài.

 

Sau khi nhận được điện thoại của Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành cho rằng bây giờ điện thoại di động của Dương Họa Y luôn được Hạ Lan Châu dùng, vì thế lại gửi một tin nhắn báo vị trí đến.

 

Dương Họa Y đọc địa chỉ trong điện thoại di động cho tài xế nghe, sau đó lập tức chạy đến đó.

 

Dương Họa Y có dự cảm nếu như không thể kịp thời giải quyết chuyện của ba người họ thì có lẽ cả đời này, bọn họ không thể nào làm bạn được nữa.

 

Chẳng trách sau khi Hạ Lan Châu và Hạ Huy Thành đính hôn lại đột nhiên hời hợt với mình nhiều như vậy.

 

Hạ Lan Châu vẫn luồn thích Hạ Huy Thành, cho dù không nói ra, cố hết sức để che giấu tâm trạng nhưng suy cho cùng cũng sẽ có rất nhiều bất mãn với việc Dương Họa Y và Hạ Huy Thành ở bên nhau.

 

Cô thật sự không biết những chuyện này, nếu như biết…

 

Nếu như biết, bạn đầu cô nhất định sẽ không ở bên Hạ Huy Thành.
 
Chương 394


Chương 394:

 

€ô thật sự không cố ý cướp người yêu của Hạ Lan Châu giống như bà Hạ đã nói.

 

Tài xế nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Dương Họa Y bèn nhiệt tình hỏi: “Có phải cô có chuyện gì gấp không?”

 

Dương Họa Y nói: “Có phải việc gấp hay không, tôi cũng không biết nhưng đối với tôi mà nói thì chuyện này rất khó giải quyết.”

 

Tài xế còn tưởng rằng cô gái xinh đẹp này đi bắt gian, suy nghĩ một lát thì quyết định phát huy tỉnh thân chủ nghĩa nhân đạo: “Tôi chở cô đi đường tắt cho nhanh nhé.”

 

“Cảm ơn bác tài.”

 

“Khách sáo gì chứ!”

 

Hạ Huy Thành đang ở trên sân thượng của “Đỉnh Thiên”.

 

Đỉnh Thiên là một quán bar, trên sân thượng được thiết kế một nhà hàng xoay lộ thiên.

 

“Đỉnh Thiên” là nơi quen thuộc biết bao.

 

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mỗi một bước đi của Hạ Lan Châu đều vô cùng gian nan.

 

Thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn còn ở trên sân thượng chờ cô ta, cô ta phải đi lên, nhất định phải nhận được một câu trả lời, không thể nào bỏ qua hết tất cả mọi chuyện như vậy được.

 

Hạ Lan Châu vẫn chưa kịp thay bộ lễ phục màu đỏ trên người ra. Lần đầu tiên thấy có người như vậy xông vào quán bar, trùng hợp bây giờ trời còn chưa tối, còn khá ít khách nên ai nấy cũng đều nhường đường cho cô ta.

 

Hạ Lan Châu không cho bản thân cơ hội do dự, cô ta xách váy đi thẳng lên sân thượng.

 

Người ra đón cô ta không phải là Hạ Huy Thành, mà là “bạn cũ” trong miệng Hạ Huy Thành.

 

Hạ Huy Thành ngồi tại chỗ bất động, trên miệng khế nhấp nháp ly rượu.

 

Người “bạn cũ” kia đứng lên, xoay người nhìn chằm chằm vào Hạ Lan Châu, trong mắt mang theo oán hận: “Hạ Lan Châu, rốt cuộc cô cũng đến rồi”

 

Hạ Lan Châu lảo đảo lui về sau hai bước, tay phải vịn vào khung cửa mới có thể miễn cưỡng đứng vững được.

 

Cô ta nhìn chăm chằm vào người “bạn cũ” trước mặt, không dám tin vào ánh mắt mình.

 

“Lưu Ly, tại sao cô lại đột nhiên về nước thế?”

 

Không thể nào được, chẳng phải Lưu Ly đang ở nước ngoài sao, tại sao đột nhiên cô ta lại đến đây chứ…

 

Hay là hôm nay là ngày kết hôn của mình.

 

Hơn nữa, cô ta còn sống bên cạnh Hạ Huy Thành.

 

Rõ ràng Lưu Ly và Hạ Huy Thành không thể đồng thời xuất hiện được, tại sao có thể như vậy.

 

Chẳng lẽ những chuyện kia của cô ta và Lưu Ly đều bị Hạ Huy Thành biết được…

 

Lưu Ly nhíu mày nhìn về phía Hạ Lan Châu, trong mắt có cảm giác sảng khoái khi báo thù: “Tôi trở về nước để tìm cô đấy, Hạ Lan Châu”

 

Hạ Lan Châu cố gắng bình tĩnh lại: “Tôi không quen với cô, cô không cần phải tìm tôi, mời cô đi giùm cho.”

 

“Hạ Lan Châu, tại sao cô lại không có tình nghĩa như thế chứ?” Lưu Ly cười lạnh: “Uổng công tôi cồn tưởng rằng cô thật lòng muốn giúp tôi, không ngờ cô lại hùa theo, xem tôi như con cờ để lợi dụng. Chẳng trách cô không nhúng tay vào, để mặc cho tôi nghĩ cách, cho dù tôi làm gì cũng đều thất bại. Thế nhưng một khi cô nhúng tay vào, tôi lại lập tức thành công, tuy nhiên cuối cùng tôi cũng bị cưỡng chế buộc phải ra nước ngoài.”
 
Chương 395


Chương 395:

 

Hạ Lan Châu cắn môi: “Tôi không biết cô đang nói gì”

 

“Cô thật sự không biết tôi đang nói gì sao?

 

Nhưng mà tôi biết cô nói gì với cha tôi đấy” Lưu Ly cực kỳ căm hận.

 

Chẳng trách mấy tháng trước, bỗng nhiên cha biết chuyện cô ta bày mưu hãm hại Dương Họa Y, nếu không sẽ không ép buộc cô ta ra nước ngoài.

 

Cô ta đoán được có người tiết lộ bí mật, thế nhưng không biết người kia lại là Hạ Lan Châu.

 

Mãi đến khi cha lỡ miệng nhắc đến, Lưu Ly mới biết chuyện này.

 

Ngay lúc đó, cô ta đã biết được thì ra Hạ Lan Châu chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện làm bạn với cô ta. Hạ Lan Châu chỉ đang lợi dụng cô ta, xem cô ta như một con cờ mà thôi.

 

Đợi đến khi cô ta hoàn thành xong tất cả mọi thứ, đạt được ý nguyện thì lập tức qua cầu rút ván, không lưu lại dấu vết.

 

Lưu Ly vốn không phải là một người hiền lành.

 

Hạ Lan Châu tính kế cô ta như vậy, nếu như cô ta không biết được chân tướng thì thôi, một khi đã biết được chân tướng thì làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Hạ Lan Châu chứ?

 

“Cho nên tôi trở về, cố ý chọn ngày cô kết hôn mà trở về, muốn ngay trước mặt khách khứa tính món nợ này cho rõ ràng với cô” Bản thân cô ta lại biến thành một-con chuột chạy đây chạy đó, không dám gặp người. Dựa vào đâu mà Hạ Lan Châu có thể thoải mái như vậy, chiếm được người yêu chứ?

 

“Cho nên cô đã lừa gạt anh ấy, để hôn lễ ngày hôm nay không thành, đúng không?”

 

“Không, vốn dĩ mục đích của tôi không phải như vậy” Lưu Ly thẳng thắn nói: “Hơn nữa, tôi cũng không lừa gạt anh ta”

 

Lưu Ly còn có nhiều suy nghĩ độc ác hơn nữa cơ, cô ta muốn ngay trước mặt mọi người để vạch trần chuyện năm đó, kéo Hạ Lan Châu cùng nhau xuống nước, hủy diệt hết tất cả mọi thứ của Hạ Lan Châu.

 

Chỉ như vậy mà thôi.

 

Thế nhưng không ngờ Hạ Huy Thành lại quá che chở cho Dương Họa Y, không muốn để chuyện này ầmï lên một lần nữa. Vì thế mới làm loạn kế ñoạch ban đầu của cô ta.

 

“Cô đã nói hết tất cả những chuyện này cho anh ấy biết rồi sao?” Hạ Lan Châu buông cánh tay đang dựa vào khung cửa kia ra, cả người cứng nhắc đi đến gần Lưu Ly.

 

“Ừ” Lưu Ly bị lửa giận trong lòng Hạ Lan Châu dọa sợ, không khỏi lui về sau mấy bước: “Cô dám làm thì tại sao tôi lại không thể nói chứ?”

 

“Bởi vì sự xuất hiện của cô đã làm đảo loạn hết tất cả, thế nên anh ấy mới trở mặt” Hốc mắt Hạ Lan Châu ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào gương mặt Lưu Ly.

 

Hạ Huy Thành vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, anh đứng lên nói hai chữ vô cùng đơn giản: “Không phải.”

 

Cả người Hạ Lan Châu run lên: “Không phải sao?”

 

Giọng nói Hạ Huy Thành vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong từng câu chữ lại lộ ra sự vô tình: “Đúng, không chỉ bởi vì Lưu Ly tiết lộ những chuyện mà em làm sau lưng anh, mà còn bởi vì anh không hề yêu em”

 

Hạ Lan Châu không đám tin, cũng không muốn tin tưởng: “Anh nói bậy, nếu như Lưu Ly không xuất hiện thì anh nhất định sẽ không tuyệt tình như vậy”

 

Hạ Huy Thành buông ly rượu xuống, bình tĩnh hỏi cô ta: “Em có biết làm sao anh gặp được Lưu Ly không?”

 

Hạ Lan Châu ngờ vực nhìn anh, ánh mắt khẽ co rút lại- “Sáng sớm hôm nay lúc anh chuẩn bị rời đi thì trùng hợp phát hiện Lưu Ly chạy đến tìm em tính sổ!

 

Nói cách khác, cho dù Lưu Ly có ở đây hay không thì Hạ Huy Thành vẫn sẽ không đến tham dự hôn lễ.
 
Chương 396


Chương 396:

 

Cả đêm Hạ Huy Thành không hề chợp mắt, anh ấy cũng rất cố gắng thuyết phục bản thân cứ như vậy mà bước tiếp.

 

Hạ Huy Thành biết mình và Dương Họa Y đã định trước sẽ không có tương lai, anh ấy cũng đã giao Dương Họa Y vào trong tay Nhan Từ Khuynh, anh ấy nên sớm tuyệt vọng mới đúng.

 

Thế nhưng, cho dù buông tha Dương Họa Y thì anh ấy sẽ bình tĩnh ở bên cạnh Hạ Lan Châu sao?

 

Anh ấy không làm được.

 

Anh ấy không yêu Hạ Lan Châu, chỉ một lòng xem cô ta như em gái mình mà thôi.

 

Vào lúc trời tờ mờ sáng, anh ấy đã thay đồ rời khỏi nhà họ Hạ.

 

Dù sao nhà họ Hạ cũng rất có ơn với anh ấy, Hạ Huy Thành hút hết mấy điếu thuốc, dựa vào.

 

bên cửa không ngừng hút thuốc, ánh lửa đỏ kia cứ sáng rồi lại tắt hết lân này đến lần khác.

 

Lưu Lý vừa mới xuống máy bay đã chuẩn bị đi tìm Hạ Lan Châu tính sổ, cô ta muốn xông vào đại sảnh đang náo nhiệt của nhà họ Hạ.

 

Chờ đến khi hôn lễ bắt đầu thì hủy hết mặt mũi nhà họ Hạ, vạch trần gương mặt thật của Hạ Lan Châu, thuận tiện lôi chuyện trước kia của Dương Họa Y ra để mọi người cười nhạo một trận.

 

Thế nhưng còn chưa vào được nhà họ Hạ, chưa nhìn thấy Hạ Lan Châu thì đã gặp phải Hạ Huy Thành đứng bên ngoài cửa lớn không ngừng hút thuốc.

 

Thật ra thì Hạ Huy Thành rất đẹp trai, vẫn luôn rất đẹp trai.

 

Thế nhưng anh ấy lại quá dịu dàng, vì thế nên lực sát thương đã ít hơn một chút.

 

Dáng vẻ Hạ Huy Thành hút thuốc trông rất uể oải và chán nản, tuy nhiên lại mạng theo chút hấp dẫn của người đàn ông thành thục: Lưu Ly bước lên hỏi anh ấy: “Hạ Lan Châu đâu?”

 

Hạ Huy Thành hé mắt: “Cô tìm cô ấy sao?”

 

“Nếu như cô ta không xem tôi như con cờ thì tôi cần gì phải trở về tìm cô ta tính sổ chứ?”

 

Hạ Huy Thành cảm thấy lời nói của cô ta có gì đó không đúng: “Chúng ta:tìm một chỗ ngồi xuống từ từ trò chuyện đi”

 

Lưu Ly cười nói: “Vậy anh không tính kết hôn nữa sao?”

 

“Ừm”

 

“Nhưng mà tôi còn chưa trả thù Hạ Lan Châu xong, tôi muốn lúc nhắc lại chuyện xưa sẽ có thể được nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Hạ Lan Châu và Dương Họa Y.”

 

Ba chữ Dương Họa Y lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Hạ Huy Thành, anh ấy lập tức dâng lên cảm giác đề phòng, kéo Lưu Ly đi khỏi.

 

Lưu Ly không đọ lại sức lực của Hạ Huy Thành, vì thế bèn bị anh ấy kéo đến đây.

 

Lần này, Lưu Ly len lén trở về nước vốn dĩ cũng không có ý định che giấu những chuyện xấu xa trước kia của mình: Thà räng một mình cô ta chịu đau khổ thì chi bãng cá chết lưới rách.

 

Hạ Huy Thành hỏi một chút, cô ta đã lập tức nói ra toàn bộ.

 

‘Vốn dĩ Lưu Ly còn muốn làm loạn hội trường hôn lễ, nhưng Hạ Huy Thành không để cho cô ta đi.

 

Cả ngày nhanh chóng trôi qua Hiểu rõ mọi chuyện, Hạ Lan Châu nghẹn ngào: “Anh vẫn không nỡ bỏ rơi em đúng không?

 

Anh không nỡ để em bị người khác giẫm đạp, chửi rủa ở hôn lễ, vì thế anh mới kéo Lưu Ly đến đây. Trong lòng anh vẫn có em đúng không?”

 

“Hạ Lan Châu, cô đang giả ngu hả? Đầu óc cô thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ ra Hạ Huy Thành không chỉ vì cô mà càng vì Dương Họa Y nữa” Lưu Ly khoanh tay cười nhạt.
 
Chương 397


Chương 397:

 

“Cô im miệng cho tôi!” Hạ Lan Châu cáu kỉnh, hung dữ chỉ vào Lưu Ly.

 

Lưu Ly khiêu khích cười với cô ta: “Tôi không.

 

im đấy! Ban đầu cô tìm tôi, giúp tôi bày mưu tính kế, để tôi thiết kế cạm bấy hãm hại Dương Họa Y, bao gồm cả những chuyện cô tự mình lừa gạt Dương Họa Y đến Đỉnh Thiên nữa. Lúc đó sao cô không bảo tôi im miệng đi, bây giờ bảo tôi im thì quá muộn rồi!”

 

“Lưu Ly, con tiện nhân này!” HạLan Châu giơ tay lên muốn tát Lưu Ly.

 

Lưu Ly nhanh chóng núp vào sau lưng Hạ Huy Thành, tránh thoát khỏi cái tát này.

 

Hạ Huy Thành nắm lấy cổ tay Hạ Lan Châu, ánh mắt vô cùng lạnh lệo: “Lan Châu, đến bây giờ mà em vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”

 

Hạ Lan Châu trợn to hai mắt: “Anh đang giúp.

 

Lưu Ly mà trách mắng em sao?”

 

Lưu Ly cười xòa ra tiếng: “Uổng công cô tự nhận mình thông minh, chẳng lẽ cô không nhìn ra Hạ Huy Thành đang giúp Dương Họa Y trách cô sao?”

 

Hạ Lan Châu siết chặt quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay khiến cảm giác lo lắng bất an trong lòng giảm bớt một chút: “Anh, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không ai có thể để tâm đến anh hơn em đâu: Từ khi anh vào nhà họ Hạ thì đã biết anh sẽ kết hôn với em mà, là anh từ chối em trước!”

 

“Lan Châu, không có tình yêu thì hôn nhân sẽ không hạnh phúc đâu. Đừng u mê nữa, buông tay đi, như vậy đối với ai cũng tốt cả”

 

“Ý của anh chính là đối với Dương Họa Y tốt, đúng không?” Hạ Lan Châu khổ sở cười một tiếng, ánh mắt u ám của cô ta nhìn chằm chằm vào gò má anh ấy, gắn từng chữ một hỏi: “Làm sao anh biết em không yêu anh, nếu như em không yêu anh thì cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy chứ?”

 

Hạ Huy Thành lắc đầu thất vọng: “Nhưng tình yêu của em biến chất quá rồi, anh chịu không nổi.”

 

Hạ Huy Thành không ngờ Hạ Lan Châu ngày.

 

bé lẽo đếo theo sau lưng mình, bây giờ trong lòng lại bẩn thỉu như vậy.

 

Vì yêu anh ấy mà đã có thể ra chủ ý cho người khác, khiến cho Dương Họa Y lên giường với Nhan Từ Khuynh, từ đó gả cho Nhan Từ Khuynh.

 

Khi đó Hạ Lan Châu có bao lớn chứ, vậy mà đã có thể mưu tính như vậy rồi.

 

Thật ra thì khi đó Hạ Huy Thành đã cảm thấy không đúng, thế nhưng.anh ấy cũng không suy nghĩ sâu xa hơn.

 

Bởi vì Hạ Lan Châu là em gái của anh ấy, hai ông bà nhà họ Hạ đã nuôi dưỡng anh ấy lớn khôn, là ân nhân của anh ấy nên Hạ Huy Thành không muốn nghĩ xấu cho người khác.

 

Anh ấy cứ cho rằng chuyện này sẽ qua đi.

 

Thế nhưng không ngờ qua ba năm, cho dù biết Dương Họa Y đã lập gia đình mà anh ấy vần không buông bỏ được cô.

 

Thật ra bản thân Hạ Huy Thành cũng biết rõ không chỉ ba năm, cho dừ là ba mươi năm thì Dương Họa Y vẫn không thể nào xóa nhòa được trong tim mình.

 

Vì thế, sau khi Dương Họa Y về nước, nhìn thấy cô bị người khác bắt nạt, thấy cô tủi thân, thấy cô bị hãm hại… Anh ấy luôn không khống chế được bản thân, muốn bảo vệ cô thật tốt.

 

Không ngờ Hạ Lan Châu luôn miệng nói yêu anh ấy kia lại mượn cơ hội cấu kết với Lưu Ly, hãm hại Dương Họa Y.

 

Tình yêu của cô ta quá đáng sợi “Ban đầu, những tấm hình mà Lưu Ly gửi cho báo chí đều là do em chụp sao?” Hạ Huy Thành nặng nề hỏi một câu.

 

Hạ Lan Châu không nói lời nào, chỉ cắn môi thật chặt.
 
Chương 398


Chương 398:

 

Hạ Huy Thành châm chọc cười một tiếng, quả nhiên là như vậy.

 

Từ lúc bắt đầu, Hạ Lan Châu đã tính kế trước rồi…

 

Khi Dương Họa Y vừa mới về nước, cô ta đã bắt đầu tính toán.

 

Tặng nhắn cho Dương Họa Y chính là muốn biết tình hình giữa cô và Nhan Từ Khuynh như thế nào.

 

Sau đó, những tẩm hình mà Lưu Ly gửi cho báo chí cũng do một tay cô ta thúc đẩy.

 

Tiệc rượu nhà họ Diệp lần đó, trong hình gồm có Lưu Ly, anh ấy và Dương Họa Y. Vì thế, người chụp ảnh chắc chắn là người đứng bên ngoài, tuyệt đối không phải Lưu Ly.

 

Lúc đó, sau khi Dương Họa Y được Nhan Từ Khuynh đưa đi thì Hạ Lan Châu đã bước ra từ trong đám đông.

 

Lần chụp lén ở quán lẩu cũng trùng hợp là sau khi cả người Lưu Ly bị tạt cà phê, vì vậy Lưu Ly không thể nào lập tức chụp lén được.

 

Đó chỉ là một bữa liên hoan của bạn thân mà thôi, cho dù chó săn có rảnh rỗi hơn nữa cũng sẽ không đến quán lẩu để canh chừng hai người phụ nữ ăn cơm. Khả năng duy nhất chính là có người đã sắp xếp từ trước, bảo người đó chờ ở quán lẩu để chụp hình, Người có thể làm được hết tất cả những chuyện này… chỉ có Hạ Lan Châu

 

“Lan Châu, sao em lại trở nên đáng ghét thế này chứ”

 

Hạ Huy Thành chậm rãi buông tay nằm cổ tay Hạ Lan Châu ra, thất vọng lắc đầu.

 

Gông xiềng trên cổ tay dần dần được nới ra, nhiệt độ da thịt anh ấy cũng rời đi theo. Không chỉ con người anh ấy, mà cả trái tim anh ấy cũng cùng rời xa như con người anh ấy vậy.

 

Hạ Lan Châu cắn răng: “Em đã làm nhiều điều cho anh như vậy, tại sao anh vẫn không thể nhìn em nhiều hơn?”

 

“Bởi vì anh vẫn mãi mãi không buông bỏ được Họa Y, cho nên em mới cấu kết với Lưu Ly cùng nhau làm việc xấu, lừa Họa Y đến Đỉnh Thiên, sau đó quay những video kia” Tia máu dày đặc hiện lên trong mắt Hạ Huy Thành: “Lỡ như ngày đó anh không kịp thời nhận được tin chạy qua, vậy em có từng nghĩ đến Họa Y sẽ như thế nào không? Nếu như anh thật sự xảy ra quan hệ với cô ấy, em có từng nghĩ đến sau này cô ấy sẽ sống cuộc sống thế nào không?”

 

Hạ Lan Châu điên cường kêu la: “Đến tận bây giờ anh vẫn nghĩ cho cậu ấy, nhưng anh một thân một mình, còn cậu ấy đã có cuộc sống hạnh phúc rồi, tại sao anh vẫn không thể từ bỏ chứ?”

 

Ánh mắt Hạ Huy Thành sáng lên nhìn vào mắt cô ta: “Trả lời anh, nếu nhữ ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”

 

Trái tim Hạ Lan Châu run rẩy, mà Lưu Ly lại thay cô ta nói tiếp: “Có lẽ Dương Họa Y sẽ chết ở khách sạn, có lẽ sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông hòa hợp. Bất kể kết quả như thế nào, đối với chúng tôi mà nói đều là cùng có lợi”

 

Hạ Lan Châu hung tợn ngắt lời Lưu Ly: “Cô câm miệng!”

 

Lưu Ly không quan tâm nhún vai: “Chẳng phải là tôi thấy cô không nói ra được nên mới giúp cô nói tiếp đó sao.”

 

Trăm bí mật cuối cùng chỉ có một lời giải đáp.

 

Hạ Lan Châu không nghĩ tới Lưu Ly sẽ đột nhiên trở về nước, càng không nghĩ tới Hạ Huy Thành lại biết tất cả mọi chuyện nhanh như vậy.

 

Cô ta yêu Hạ Huy Thành nhiều năm, cô ta nhắn nhịn nhiều năm như vậy, rõ ràng đã sắp giành được Hạ Huy Thành nhưng cuối cùng lại tan thành bọt nước.

 

“Nếu như còn có cơ hội lựa chọn, em tình nguyện đời này không có một người bạn thật lòng, cũng sẽ không dẫn Dương Họa Y tới trước mặt anh!” Hạ Lan Châu cúi đầu nhìn thành phố Hà Nội mới lên đèn rực rỡ, lời nói quyết tuyệt nhẹ bay ở trong gió đêm.

 

Cô ta không hối hận vì mình làm những chuyện này, cô ta chỉ hối hận tại sao mình lại quen biết Dương Họa Y.
 
Chương 399


Chương 399:

 

“Nếu như có thể trở lại năm ấy, em nhất định sẽ giấu Dương Họa Y, cách xa cậu ấy, không nói bất kỳ điều gì với cậu ấy, càng sẽ không dẫn cậu ấy tới trước mặt anh!”

 

Ánh mắt Hạ Huy Thành giống như đang nhìn một người xa lạ: “Lan Châu, đừng mãi cố chấp nữa’ Hạ Lan Châu cười âm trầm: “Em cố chấp thế đấy, cho dù em chết cũng muốn được ở cùng với anh!”

 

Tình cảm nhiều năm qua, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được chứ…

 

Tình yêu đối với Hạ:Huy Thành đã hòa vào máu thịt, trừ khi cô ta chết chứ tuyệt đối sẽ không buông bỏ.

 

Lưu Ly bị lời nói của Hạ Lan Châu làm sợ hết hồn.

 

Rõ ràng giọng nói Hạ Lan Châu không lớn nhưng cô ta cảm thấy chữ “chết” mà Hạ Lan Châu nói đó giống như phát ra từ trong địa ngục vậy.

 

Mà Dương Họa Y đứng ở khúc rẽ cầu thang, yên tĩnh nghe hết cuộc đối thoại, cả người cứng ngắc.

 

Cô nghe, nghe hết cả rồi.

 

Tài xế tạt qua đường nhỏ tăng tốc rất nhanh, Hạ Lan Châu vừa tới, cô cũng đã xuống xe.

 

Cô đuổi theo Hạ Lan Châu cả đoạn đường nhưng trong đầu Hạ Lan Châu lúc đó đều là Hạ Huy Thành, không nghe thấy cô hét lên, cũng không phát hiện tiếng bước chân của cô, chỉ một mực đi thẳng lên nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng.

 

Lúc Dương Họa Y phát hiện ra Lưu Ly cũng ở đó, cô làm thế nào cũng không thể bước chân đi vào được.

 

Dương Họa Y có nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao Lưu Ly và Hạ Lan Châu lại có quan hệ với nhau nhỉ?

 

Ý nghĩ đáng sợ nhất nổi lên trong lòng, Dương Họa Y không dám tùy tiện xông vào, cô cứng ngắc đứng ở cửa, để cho gió đêm thổi tất cả nội dung bọn họ nói lọt vào trong tai.

 

Cô yên lặng không nói gì…

 

Đã nghĩ rằng chân tướng sẽ làm cô khó chịu, nhưng lại không nghĩ rằng chân tướng lại vô cùng tàn nhãn đến như vậy.

 

Làm bạn thân nhiều năm, nhưng vẫn tính kế ở sau lưng cô.

 

Vì Hạ Huy Thành sao?

 

Nhưng cho dù vì thích Hạ Huy Thành, sao cô ta lại không tự nói sớm với cô chứ? Không nên dùng những thủ đoạn đen tối này ở sau lưng phá hủy tất cả của cô.

 

Dương Họa Y mở trừng hai mắt, vươn tay chạm vào khóe mắt lại phát hiện nước mắt đã khô khốc, hoàn toàn không chảy ra được.

 

Giọng Hạ Huy Thành bình thản mà trầm thấp: “Lan Châu, em như thế là đang tự hủy diệt chính mình”

 

“Em không quan tâm, nếu như không chiếm được anh thì có khác gì chết đi. Ít nhất hủy diệt chính mình như vậy thì anh sẽ vẫn nhớ đến em”

 

Giọng Hạ Lan Châu đè nén không nói nên lời.

 

“Em chưa từng áy náy sao, Họa Y vô tội, cô ấy vẫn luôn coi em là bạn thân nhưng em đã tổn thương cô ấy, chẳng lẽ em không áy náy sao?”

 

“Người nên áy náy chính là cậu ấy, nếu như không có cậu ấy thì anh sẽ hoàn toàn không rời khỏi em”

 

“Bây giờ Họa Y thật sự sống rất tốt, anh cũng đang thử buông bỏ rồi. Lan Châu, em cũng buông bỏ đi”

 

“Nếu anh đã buông bỏ, tại sao không thể thử tiếp nhận em chứ? Rõ ràng anh đối xử với em rất tốt, rất quan tâm em, để ý đến em mà.”

 

“Anh coi em là em gái, từ trước tới nay tình cảm giữa chúng ta không phải là tình yêu.”
 
Chương 400


Chương 400:

 

“Ha ha..” Hết lời từ chối này đến lời từ chối khác, cho dù trái tim Hạ Lan Châu có cứng rằn đến mức nào đi nữa cũng vẫn bị lời của Hạ Huy Thành đâm cho vỡ nát: “Có phải nếu em buông bỏ, sau này em và cậu ấy vẫn là bạn thân, tất cả các anh sẽ coi như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra đúng không?”

 

“Lan Châu, đây là sự lựa chọn tốt nhất đối với em” Hạ Huy Thành trầm giọng nói.

 

Nếu như chuyện vỡ lỡ ra, không nói Nhan Từ Khuynh sẽ không bỏ qua cho Hạ Lan Châu, mà nếu tất cả những chuyện này truyền ra thì Hạ Lan Châu sẽ không có cách nào trở thành một cô thiên kim không buồn không lo nữa.

 

Buông bỏ tất cả, coi như chưa bao giờ xảy ra.

 

Biết sai, biết hối cải, che giấu khuyết điểm, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người.

 

“Anh và Nhan Từ Khuynh thật đúng là giống nhau.”

 

Hạ Lan Châu không khỏi cười ra tiếng: “Các anh rất thích gánh vác tất cả,†ự cho là đúng. Cứ nghĩ bản thân đưa Dương Họa Y vào trong một khu vực an toàn, nhưng chưa từng nghĩ đến cậu ấy có muốn biết chân tướng không. Có phải anh cảm thấy mình rất vĩ đại, thúc đẩy hôn nhân của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y được trọn vẹn hay không?

 

Nhưng anh thật sự cho rằng Nhan Từ Khuynh là người tốt lành gì sao? Anh ta là kẻ ích kỷ, anh ta ích kỷ hơn bất kỳ ai!”

 

Hạ Lan Châu chán nản đến suy sụp, tất cả kế hoạch của cô ta đã bị làm rối loạn.

 

“Có ý gì?’ Hạ Huy Thành nắm vạt áo của cô ta, xách cô ta lên.

 

“Nhan Từ Khuynh đã sớm biết tất cả những chuyện này là em làm rồi” Hạ Lan Châu vô tội mở trừng hai mắt: “Nhưng anh ta không nói, bởi vì anh ta hợp tác với em.”

 

Nhan Từ Khuynh từng đi tìm Hạ Lan Châu nói chuyện, anh nói có thể bỏ qua cho cô †a.

Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

Nhưng anh muốn Hạ Lan Châu bảo đảm, sau này tuyệt đối không được tái phạm. Nếu như làm được thì anh có thể giúp đỡ cô ta che giấu tất cả chứng cớ, sẽ tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Tuy nhiên anh lại muốn Hạ Lan Châu vẫn như trước kia, ngoan ngoãn làm bạn với Dương Họa Y.

 

Sau đó,thỉnh thoảng kể cho Lệ Họa Y nghe cuộc sống của cô ta và Hạ Huy Thành hoàn mỹ hài hòa cỡ nào.

 

Anh muốn Dương Họa Y bất tri bất giác buông bỏ tất cả nhớ nhung và áy náy với Hạ Huy Thành…

 

Nhan Từ Khuynh không muốn để cho Hạ Huy Thành và Dương Họa Y liên quan đến nhau nữa, càng không muốn để cho bọn-họ có khả năng ở cùng nhau, dù chỉ một chút xíu khả năng.

 

Vừa đúng lúc Hạ Lan Châu cũng có ý nghĩ như vậy. Vì vậy, bọn họ đã hợp tác với nhau.

 

Hạ Lan Châu trói chặt Hạ Huy Thành để hôn lễ được hoàn thành. Còn Nhan Từ Khuynh che giấu Dương Họa Y, anh đúc cho cô một chiếc lồng giam bằng tơ vàng để cô có thể sống trong sự kiểm soát của anh.

 

Mà Nhan Thị lần lượt giao các dự án hợp tác cho nhà họ Hạ. Quả thực, ý định bạn đầu là để cảm ơn sự thẳng thắn của Hạ Huy Thành nhưng sau đó dần dần phát triển thành ngăn chặn việc kết hôn này, để cho Hạ Huy Thành vì trách nhiệm lớn lao mà không thể hủy bỏ hôn ước.

 

Nhưng không ai ngờ tới Hạ Huy Thành vẫn quyết định trốn tránh hôn lễ.

 

“Chắc hẳn Nhan Từ Khuynh cũng không nghĩ tới Lưu Ly sẽ trở lại đột ngột như vậy” Hạ Lan Châu đang mặc váy cưới rực rỡ, trong lòng thâm chế nhạo. Từ xa nhìn lại, cô ta trông cực kỳ đáng sợ.

 

Hạ Huy Thành sa sầm mặt mày, lớn tiếng trách mắng: “Lan Châu, những lời như vậy không thể nói lung tung”

 

“Nói lung tung? Đến bây giờ anh còn cho rằng Nhan Từ Khuynh là người tốt saø? Anh ta chỉ có dục vọng mạnh mẽ muốn chiếm hữu Dương Họa Y mà thôi! Đúng vậy, anh ta muốn chiếm giữ Dương Họa Y nhưng loại hảm muốn này của anh ta gần như không bình thường, đến mức vặn vẹo rồi!”

 

Hạ Lan Châu không ngừng cười khẩy, Lưu Ly núp phía sau Hạ Huy Thành lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

 

Hạ Lan Châu không để tâm: “Các người chỉ cảm thấy tất cả những gì tôi đã làm thật kinh khủng, còn Nhan Từ Khuynh thì lại không đáng sợ sao?
 
Chương 401


Chương 401:

 

Anh ta sớm đã biết hết những chuyện này rồi!”

 

Cô ta vỗ ngực Hạ Huy Thành và nói một cách mỉa mai: “Người mà anh nhẫn nhịn giao Dương Họa Y cho không phải là bạch mã hoàng tử, mà là một con sói thành tinh! Từ rất lâu anh ta đã ẩn nấp trong góc tối, theo dõi mọi bí mật mà em tự cho rằng đã ẩn giấu rất tốt. Anh ta nắm trong tay mọi thứ và thậm chí còn tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo!”

 

Về vấn đề hợp tác đã bị Hạ Lan Châu nói ra không sót một chữ.

 

“Nhan Từ Khuynh không tin tưởng Dương Họa Y, cũng như không hề tin anh. Anh ta biết em đang âm thầm điều khiển mọi chuyện nhưng anh ta không hề vạch trần. Anh ta muốn lợi dụng em để kiềm chế hai người, không muốn giữa hai người phát sinh ra bất kì quan hệ nào nữa. Anh hiểu không?”

 

Hạ Huy Thành giật mình: “Thật sao?”

 

Ban đầu anh ấy nghĩ Nhan Từ Khuynh sẽ khiến cho Dương Họa Y cảm thấy hạnh phúc khi cô trở về.

 

Nhưng thực tế, Nhan Từ Khuynh lại mang đến cho cô sự che giấu và lừa dối vô tận…

 

“Đúng vậy. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể quay đầu lại nữa rồi” Hạ Lan Châu lau nước mắt, lớp trang điểm trên mắt lem luốc: “Là anh nhắc nhở Nhan Từ Khuynh phải điều tra kỹ lưỡng sự việc ba năm trước, là anh đích thân đưa cô ấy đến bên cạnh Nhan Từ Khuynh. Rốt cuộc, anh không thể hối hận nữa rồi.”

 

Hạ Huy Thành siết chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh.

 

“Anh, anh không có lựa chọn nào khác cả.

 

Mặc kệ anh có đồng ý hay không thì anh chỉ có thể ở bên em mà thôi. Hạ Lan Châu bình tĩnh mà kiên định, từng chữ từng câu của cô ta chọc vào vết sẹo của Hạ Huy Thành: “Bởi vì anh là người đầu tiên buông tay..Nếu như trước đây anh không nhắc nhở Nhan Từ Khuynh điều tra lại chuyện cũ, có lẽ Dương Họa Y đã không ở bên cạnh anh ta.”

 

“Là anh đẩy cậu ấy xuống vực sâu vô tận!

 

“Bây giờ Nhan Từ Khuynh có thể cung cấp nhiều dự án kinh doanh cho nhà họ Hạ như vậy là vì Dương Họa Y. Anh ta có thể tạo dựng cho cậu ấy một thế giới mới, anh nghĩ anh ta sẽ buông tay sao?

 

Anh à, anh không còn cơ hội ở bên cạnh Họa Y, anh chỉ có mình em’thôi!”

 

Dương Họa Y đang đứng ở cửa, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

 

Chẳng trách đột nhiên Nhan Từ Khuynh thay đổi thái độ đối với cô, hóa ra là vì Hạ Huy Thành dẫn dắt.

 

Nếu không nhờ lời ám chỉ của Hạ Huy Thành về chuyện xảy ra ba năm trước khiến anh cảm thấy có lỗi, có lẽ anh đã coi cô như một món đồ chơi từ lâu và đến khi chơi đùa chán thì sẽ vứt bỏ.

 

Trách không được đã lâu như vậy, với thực lực của Nhan Từ Khuynh nhưng anh vẫn không thể tra ra kẻ ác đứng sau hậu trường. Hóa ra anh đã biết từ lâu, chẳng qua anh có mục đích khác nên không hề nói lấy một lời.

 

Dương Họa Y suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, nếu không phải hôm nay cô nghe Hạ Lan Châu nhắc tới… có lẽ cả đời này cô sẽ sống dưới vây cánh của Nhan Từ Khuynh, cũng không thể biết thế giới thực là như thế nào.

 

Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa.

 

Nhưng vừa mới bước ra ngoài, bỗng nhiên phía sau có đôi bàn tay thô ráp vươn ra, bịt kín miệng cô một cách thô bạo.

 

Dương Họa Y đột nhiên nhận thấy có gì đó sai sai, cô bắt đầu trở nên bấn loạn và định chạy trốn.

 

Người đó không chỉ có một người đi cùng.

 

Ngoài ra còn có thêm hai người khác bắt chéo hai tay cô ra đăng sau,rồi sau khi họ dùng dây thừng để trói hai tay của cô lại thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài.

 

“Che mắt của cô ta lại luôn đi”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top