Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 203


Chương 203:

 

“Yên tâm đi, tôi không phải cái loại ngủ xong là bỏ chạy đâu.” Tâm trạng Nhan Từ Khuynh khỏi phải nói, vô cùng phấn chấn, còn có hứng mà trêu lại cô.

 

Sửa sang xong quần áo, anh mới nói tiếp: “Hà Dĩ Phong đến rồi, tôi đến phòng làm việc nói chút chuyện với anh ta, cô ngủ trước đi nhé.”

 

“Ừm”

 

Sau khi rửa mặt mũi qua loa, anh đi ra khỏi phòng.

 

Lúc này, Hà Dĩ Phong đang đứng ở phòng khách, chẳng biết làm gì, cứ đi qua đi lại quanh bàn uống trà.

 

Vừa trông thấy anh xuất hiện, anh ta lập tức tỏ vẻ không hài lòng chút nào, cất tiếng phàn nàn: “Rõ ràng là một trong những ông trùm có máu mặt mà vệ sinh cá nhân cả nửa tiếng đồng hồ cơ đấy, tôi nghi lắm nhé, anh lại ở trong phòng làm thêm phát nữa với Dương Họa Y chứ gì.”

 

Nhan Từ Khuynh chậm rãi bật lại: “Cậu yếu như vậy à, đừng có lấy sức bền của mình ra mà đoán tầm bậy tầm bạ về tôi, tôi làm một phát cũng không chỉ được nửa tiếng thôi đâu.”

 

Hà Dĩ Phong nghẹn cứng họng: “Thế thì anh ghê rồi, thịt nát con người ta cả nửa tiếng đồng hồ, cô ấy không cho anh ăn tát à.”

 

“Dĩ nhiên cô ấy sẽ không làm vậy rồi.”

 

“Chậc, giọng điệu chắc chắn như vậy, chẳng lẽ hai người làm lành rồi à?”

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh dịu hẳn đi: “Đúng vậy.”

 

Anh gật đầu trả lời An Dĩ Phong, trong lòng trỗi dậy một cảm giác không nói nên lời.

 

Rõ ràng là vì Nhan Từ Khuynh thích thú, nhưng vì sao bên trong lại pha lẫn một chút cảm giác khác thường?

 

Thôi vậy, không nghĩ nhiều thế làm gì, chuyện đó vẫn là quan trọng hơn.

 

“Việc cậu nhờ tôi điều tra, tôi tìm được chút manh mối rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh ngoảnh đầu nhìn một cái rồi đóng chặt cửa phòng: “Đến phòng sách rồi nói.”

 

“Được thôi.”

 

Hai người bước vào phòng sách, Nhan Từ Khuynh đóng cửa lại.

 

Hà Dĩ Phong nhìn thấy dáng vẻ cố ý né Dương Họa Y của anh là đoán ngay ra được: “Chuyện đoạn phim bị tung ra ngoài, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa biết à?”

 

“Ừm”

 

“Vãi thật, cậu giỏi đấy, vậy mà giấu được cô ấy gần hai tháng rồi.”

 

Hiện giờ sóng gió từ đoạn phim cũng đã qua rồi, mấy kẻ dư hơi, rảnh rỗi hóng chuyện đều chỉ để ý đến tin tức của người nổi tiếng mà thôi, còn được mấy ai dai như đỉa, cứ mãi dòm ngó ba cái chuyện quan hệ không chính đáng của giới nhà giàu cơ chứ. Hơn nữa, đoạn phim còn không được Nhan Từ Khuynh lẫn Hạ Huy Thành xác nhận là sự thật cơ mà.

 

Chỉ là nhắc đến cũng không nghĩ được rằng: “Vì sao Hạ Huy Thành lại đồng ý giúp cậu như vậy nhỉ, cậu ấy cũng bị chửi tan nát, không biết trở thành bộ dạng gì cơ mà.”

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh tối sầm: “Cậu ta đâu có giúp tôi, mà là giúp cô ấy kìa.”

 

Nếu như không có Hạ Huy Thành đồng ý ra mặt, sóng gió từ đoạn phim thật sự không thể nào trôi qua dễ dàng như vậy.

 

Nếu như không có Hạ Huy Thành để lộ ra chuyện trước đây với anh, đến bây giờ anh cũng không biết được, thì ra Dương Họa Y là người đơn thuần, vô tội nhất.
 
Chương 204


Chương 204:

 

Suýt chút nữa, anh đã bỏ lỡ Dương Họa Y, không có cách nào bù đắp cho cô được.

 

An Dĩ Phong bùi ngùi xúc động, kể lại: “Hạ Huy Thành sống rất có tình có nghĩa, chẳng qua cũng chỉ là bạn gái cũ đã chia tay từ ba năm trước, thế mà có thể vì cô ấy mà làm đến bước này.”

 

“Phải rồi, thứ này cho cậu đấy, tôi tìm được một chút manh mối rồi, nhưng mà tin tức trong đó bị cắt đứt mất, phần còn lại phải dựa vào bản thân cậu thôi.”

 

Từ trong túi quần, Hà Dĩ Phong lấy ra một cái USB ném cho Nhan Từ Khuynh: “Lời khai và đoạn phim đều nằm ở trong đây.”

 

Người ở trong khách sạn quá phức tạp, không điều tra được chút gì cả. Nhưng mà tôi có tìm được một tên đầu sọ giúp đỡ, dựa vào khoảng thời gian đó kiểm tra xe cộ đi lại trên ngã tư gần khách sạn Nhật Huy, đã phát hiện một chiếc xe taxi dùng biển số giả.

 

Chiếc taxi đó chạy đúng một lần duy nhất rồi tháo bỏ đi, không còn giá trị sử dụng nữa.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Bắt được mấy người kia rồi, bọn chúng khai rằng có kẻ đã bỏ ra một số tiền lớn, không những thế còn lên sẵn kế hoạch, bọn chúng chỉ cần dựa theo yêu cầu mà làm là được.”

 

“Đây chắc không phải là tin tức quan trọng mà anh nói đúng không?”

 

Hà Dĩ Phong vỗ tay thành tiếng, khoái chí đáp: “Vẫn là cậu hiểu rõ tôi nhất mà, đây thực sự không phải là tin quan trọng nhất. Thông tin chính xác là, trong khách sạn Nhật Huy có người nội bộ tiếp tay, lắp máy ghi hình ở trong khách sạn, vì vậy mới quay được đoan phim kia. Nếu như nói máy ghi hình ở trong phòng, một là của người khách ngay trước đó, hai là trước khi người khách đó đến. Như vậy, máy ghi hình ở hành lang khách sạn chắc chắn sẽ không có người khách nào có thể lắp được. Phần thông tin bị ngắt quãng chính là chỗ này, với điều kiện ở khách sạn Nhật Huy, thì một chút thông tin cũng không tra ra được.”

 

Nhan Từ Khuynh dựa theo thông tin mấu chốt, tóm tắt nội dung một cách ngắn gọn: “Bên trong khách sạn của Hạ Huy Thành có kẻ tiếp tay hãm hại Dương Họa Y.”

 

“Tôi có hơi nghi ngờ Hạ Huy Thành, nhưng lại không dám đi nghi cậu ấy.” Hà Dĩ Phong vuốt cằm, chăm chú phân tích: “Thật ra Hạ Huy Thành cũng có thể có khả năng làm vậy. Cậu ấy khó quên đi tình cảm trước đây dành cho Dương Họa Y, muốn chiếm được Dương Họa Y, nên việc lập lên kế hoạch này cũng không phải không đúng. Nhưng điều quan trọng là, khi đoạn video bị truyền ra ngoài, dư luận cũng sẽ chỉ trỏ, trách mắng bọn họ. Nếu như cậu ấy muốn ở bên Dương Họa Y, chắc chắn sẽ không truyền ra đoạn phim này.”

 

“Không phải cậu ấy chơi trò giả chịu khổ, giả chịu nhục để qua mắt, lấy lòng tin của mọi người đấy chứ?

 

Nhưng cái giá phải trả của trò này cũng quá lớn rồi.

 

Bây giờ, chưa nhắc đến việc có thành công hay không, mà cứ cho là thành công đi, thì cậu ấy cũng không thể đến với Dương Họa Y. Một người phụ nữ có chồng đi ngoại tình, còn gây nên ồn ào lớn như thế. Cho dù có li hôn đi chăng nữa, mang tiếng là con nuôi của nhà họ Hạ, cậu ấy cũng không thể nào cưới Dương Họa Y được.”

 

Hà Dĩ Phong rất tin tưởng Hạ Huy Thành, nhưng mà thông tin lại bị đứt đoạn ở trong chính khách sạn của anh ấy.

 

Hà Dĩ Phong nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng thì người đứng đằng sau đụng tay đụng chân vào là ai đây.

 

“Không phải là trò nếm mật nằm gai đâu, thật sự từ đầu đến cuối Hạ Huy Thành đều muốn tốt cho cô ấy.” Nhan Từ Khuynh nói.

 

Hà Dĩ Phong thờ ơ nhìn anh: “Cậu còn giải thích giùm cho tình địch à, rộng lượng gớm nhỉ.”

 

Nhan Từ Khuynh vô cùng tin tưởng Hạ Huy Thành. Bởi vì, vào cái hôm ở bệnh viện, anh đã nhìn thấy ánh mắt của Hạ Huy Thành. Nỗi đau trong ánh mắt đó là thật lòng, anh ấy thật sự hy vọng Dương Họa Y sẽ ổn.

 

Cho dù anh ấy không phải là người sẽ ở bên Dương Họa Y đến cuối đời đi nữa thì cũng chẳng sao cả.

 

Tận đáy lòng mình, Hạ Huy Thành muốn Dương Họa Y được hạnh phúc.
 
Chương 205


Chương 205:

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Hạ Huy Thành sẽ không làm như vậy đâu.”

 

“Thế thì còn có thể là ai được nữa, kì lạ thật. Dù sao thì tôi cũng chỉ có thể điều tra đến đây thôi, phần còn lại cậu tự tìm cách mà điều tra tiếp đi.”

 

Ngược lại, Nhan Từ Khuynh lại nghĩ đến một người, nhưng anh không có cách nào nói ra khỏi miệng.

 

Chỉ là nghi ngờ mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ bằng chứng nào cả.

 

Mà một khi đã nói ra, người chịu đau khổ nhất cũng chỉ là Dương Họa Y.

 

“Dương Họa Y về nước mới có nửa năm, chưa làm gì đến mức mà người ta lại căm thù cô ấy đến vậy, cũng không biết là ai đã tốn biết bao nhiêu công sức để hại cô ấy, còn quay cả đoan phim đó.” Hà Dĩ Phong cũng trầm mặt xuống: “Nhắc đến thì vẫn là nên cảm ơn sự chính trực của Hạ Huy Thành, nếu không thì ồn ào từ đoạn phim đó hoàn toàn không có cách nào dừng lại được.”

 

Dương Họa Y đun nước nóng, rót hai ly đem đến cho bọn họ, vừa mới đến đã nghe thấy bọn họ nói về đoạn phim.

 

Cô buột miệng hỏi một câu: “Các anh đang nói về đoạn phim gì vậy?”

 

“Vừa rồi có đoạn phim quay lén một cô gái thay quần áo bị truyền ra ngoài. Cô ấy là phát ngôn viên hợp tác trong dự án mới của công ty chúng tôi.”

 

Không muốn để cho cô phải suy nghĩ nhiều, Nhan Từ Khuynh cố gắng tránh không nhắc đến cái tên Hạ Huy Thành, cũng không muốn cô biết đến chuyện này.

 

Dương Họa Y gật đầu: “Mấy chuyện này trong giới giải trí đúng là xảy ra như cơm bữa. Chỉ đáng tiếc cho cô gái ấy, đoạn phim thay quần áo đó bị truyền ra ngoài rồi, cô ấy phải chịu bao nhiêu lời nói xấu sau lưng đây.”

 

Hà Dĩ Phong hơi khựng lại, bảo sao Nhan Từ Khuynh cứ giấu cô.

 

Ngay cả việc thay quần áo bị quay lén thôi mà cô đã cảm thấy nghiêm trọng như vậy, nếu như biết được đoạn phim khoả thân của mình bị truyền ra ngoài, chỉ sợ rằng trời sập mất thôi.

 

Dương Họa Y bị ánh mắt của Hà Dĩ Phong làm cho sợ hãi: “Anh nhìn tôi như thế làm gì vậy? Không muốn uống nước thì nói với tôi một tiếng là được rồi.”

 

Hà Dĩ Phong vội thu lại ánh nhìn, nhận lấy nước từ trong tay cô. Lúc nhận ly nước, mu bàn tay anh ta lỡ đụng trúng ngón tay của cô.

 

Tay anh giật nảy, ly nước rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thuỷ tỉnh vương vãi khắp sàn, nước nóng cũng đổ ướt một mảng.

 

“Hà Dĩ Phong anh làm cái trò gì vậy, làm tôi hết hồn à.” Chân Dương Họa Y xém chút nữa là bị bỏng rồi, cũng may Nhan Từ Khuynh kịp ôm cô đẩy ra phía sau.

 

Hà Dĩ Phong “a” lên một tiếng: “Quên mất tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước nhé.”

 

Vừa nói xong, anh ta nhanh chóng bỏ đi giống như là muốn chạy trốn vậy.

 

Dương Họa Y tỏ ra bực bội, quay sang thì thấy điện thoại của Hà Dĩ Phong để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hà Dĩ Phong cứ sao sao ý, nhìn thấy tôi mà làm như thấy ma vậy.”

 

Nhan Từ Khuynh lặng người suy nghĩ, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp người Dương Họa Y: “Chắc là anh ta cũng chưa tỉnh ngủ rồi.”

 

“Tôi đi đưa điện thoại cho anh ta, dù gì anh ta cũng đi chưa được mấy bước đâu.”

 

“Để tôi đưa cho.”

 

“Tôi đưa vẫn hơn chứ, trông anh kìa, quần áo còn chưa thay nữa, không lẽ muốn mặc đồ ngủ đi ra ngoài à?”

 

Dương Họa Y cầm điện thoại di động lên, bước qua khỏi đống vụn thuỷ tỉnh rơi vãi khắp sàn, đuổi theo Hà Dĩ Phong.
 
Chương 206


Chương 206:

 

Kết quả, vừa xuống đến phòng khách đã thấy Hà Dĩ Phong bị Dương Minh Nguyệt chặn ở cửa ra vào, hai người hình như đang cãi nhau gì đó.

 

“Hà Dĩ Phong này, anh-có thấy bản thân mình phiền hay không. Tôi đã nói buổi chiều tôi còn có việc phải làm, mà anh cứ giữ tối ở lại đây là sao?”

 

“Không phải cô đến để nói chuyện hay sao, đã một tiếng trồi qua tồi cồ còn muốn ngồi ngốc ở đây bao lâu nữa! Cô còn nhiều thời gian nhưng mà thời gian của tôi thì rất eo hẹp. Cô có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của người khác hay không hả?“ Cô ấy đã đồng ý buổi chiều hôm nay sẽ đi phát tờ rơi, nếu không đi qua đó thì sẽ không kịp nữa.

 

Anh ta là tổng giám đốc sẽ không bao giờ thiếu tiền. Còn cô ấy hiện tại ngay cả một công việc nghiêm túc cũng không có.

 

Nhưng cô ấy thiếu tiền! Cô ấy còn phải sinh sống!

 

Khuôn mặt Dương Minh Nguyệt đỏ lên, thở hổn hển mà cãi nhau với Hà Dĩ Phong.

 

Hà Dĩ Phong vẫn im lặng không trả Lúc Dương Họa Y cẩm điện thoại đuổi đến đây thì thấy cảnh tượng như này.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức đỏ mặt tía tai của Dương Minh Nguyệt. Cho nên cô hơi sững sờ.

 

Dương Minh Nguyệt nhìn thấy người vừa vào phòng là Dương Họa Y thì bỗng chốc im bặt: Chuyện quan trọng mà Hà Dĩ Phong nói chính là đến thăm Dương Họa Y ư2-Sao lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm nhỉ.

 

Chờ đến khi nhìn thấy Lãm Quân. mặc áo ngủ chậm rì đến đây, thì lúc này Dương Minh Nguyệt mới phản ứng lại được. Hóa ra là Hà Dĩ Phong tới tìm Nhan Từ Khuynh, mà Nhan Từ Khuynh lại là chồng của Dương Họa Y.

 

Nghĩ lại năm đó cô cũng đã từng là một người làm nghề phóng viên, làm sao lại có thể quên mất chuyện này được cơ chứ.

 

Nhan Từ Khuynh đứng đẳng sau Dương Họa Y, cánh tay anh vòng qua ôm bả vai của cô: “Điện thoại đâu rồi?”

 

Dương Họa Y sửng sốt, lúc này mới nhớ đến việc.

 

phải trả lại điện thoại di động cho Hà Dĩ Phong.

 

Cô làm sao cũng không thể ngờ tới, Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong bỗng nhiên quen thuộc tới mức đã có thể cãi nhau như thế này rồi.

 

“Cái đó, Hà Dĩ Phong này, tại sao cô nhóc Nguyệt lại ở cùng một chỗ với anh vậy?”

 

Hà Dĩ Phong vốn còn đang thất thần, vừa nghe xong lời này liền nổi khùng lên.

 

“Này này này, cái gì mà ở cùng một chỗ, không cuộc sống cá nhân của tối. Nên làm tài xế cũng nằm trong phạm vi làm việc của cô ấy mà.” Vẻ mặt của Hà là ở cùng một ‘chỗ,“Cô“ấy hiện tại là trợ lý cho.

 

Dĩ Phong có chút quái dị, anh ta đẩy đẩy Dương Minh Nguyệt ra xa: “Đừng có làm ra bộ dạng như tôi đang bắt nạt cổ, chính cô đã nói vậy mà.”

 

“Đúng vậy, anh ta nói đúng đấy.” Dương Minh Nguyệt gật đầu.

 

Dương Họa Y cười tủm tỉm: “Ý của tôi là vì sao Nguyệt em lại trở thành trợ lý cá nhân của anh mà?”

 

Hà Dĩ Phong xua tay và nói: “Để trừ nợ.”

 

Trừ nợ? Dương Họa Y dường như đã hiểu ra, ánh mắt đặt ở trên người anh ta và Dương Minh Nguyệt liếc qua liếc lại.. Khóe môi chợt cong lên một đường, trong mắt ẩn chứa đầy ý cười: “Đây là lí do khiến anh lúc nấy thất thần một hồi đó sao?”

 

Hà Dĩ Phong biết Dương Họa Y đang hiểu lầm quan hệ giữa anh ta và Dương Minh Nguyệt. Nhưng anh ta vẫn thuận tay đẩy thuyền theo dòng nước, khẽ gật đầu.
 
Chương 207


Chương 207:

 

Dương Minh Nguyệt không biết Hà Dĩ Phong và Dương Họa Y đang nói cái gì. Nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra Hà Dĩ Phong có gì đó hơi kỳ lạ, không giống với thường ngày cho lắm.

 

“Vừa hay đến giờ cơm trưa, hay là bốn người chúng ta tìm một quán cùng nhau ăn cơm được không?” Dương Họa Y-để nghị, bấy giờ cô đang cực kỳ tò mò, không biết Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt đã tiến triển tới bước nào rồi.

 

Dương Minh Nguyệt nhảy dựng lên, đã lâu lắm rồi cô ấy không được ăn đồ ngon. Nếu cùng ăn cơm chung với người như Nhan Từ Khuynh thì chắc chắn không cần phải chia tiền. Cũng không tới lượt chính mình phải trả tiền, có lợi mà không chiếm lấy ngay thì thật uổng phí.

 

“Được thôi… hả?”

 

Đáng tiếc còn chưa nói hết câu đã bị Hà Dĩ Phong bịt kín miệng: “Không phải đã nói buổi chiều còn có chuyện phải làm sao? Ăn cái gì mà ăn, bây giờ đến không sợ đến muộn hả?”

 

“Hải Hớ… a…”

 

“Được rồi, tôi biết cô đang vội, tôi sế tự mình đưa cô đi qua đó.”

 

Dương Minh Nguyệt nói không ra lời, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn anh ta.

 

Hà Dĩ Phong lôi kéo lê Minh Nguyệt đi ra ngoài.

 

Vẻ mặt Dương Họa Y ngơ ngác nhìn theo hai người kia, sau đó mới nở nụ cười: “Yêu đương như vậy thật là tốt”

 

Nhan Từ Khuynh dừng lại một chút, lúc lâu sau mới nặng nề lên tiếng: “Nếu tôi đối với em cũng giống như Hà Dĩ Phong đối với Dương Minh Nguyệt như tí thấy không được tốt lắm. Nhìn người khác sẽ luôn cảm thấy rất tốt, nhưng đến lượt chính-mình thì lại là một cảm nhận khác.!

 

“Cũng đúng.” Anh-ấy nói quả đúng là không sai.

 

Dù sao Nhan Từ Khuynh cũng không phải là Hà Dĩ Phong. Mà bản thân cô và Dương Minh Nguyệt lại là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau.

 

Anh ấy thật sự rất muốn đối xử với chính mình như vậy, nhưng chỉ sợ toàn thân cô sẽ nổi da gà mất thôi.

 

Nhan Từ Khuynh kề sát cơ thể của mình lại gần, vòng hai tay ôm lấy cô: “Dương Họa Y tối hôm qua em đã đồng ý với tôi những gì, thì bây giờ em không được phép hối hận đâu nhé.”

 

Cô cố ý nói: “Hình như tôi chưa đồng ý điều gì cả”

 

Anh nói: “Em muốn thân mật một chút. Tôi cũng đã hôn rồi, hàng đã bán thì không được đổi trả. Nếu em hối hận thì tôi cũng không cho phép quay đầu.”

 

Dương Họa Y đỏ bừng cả mặt.

 

Đi ra từ trang viên Lệ Thủy, nụ cười vui vẻ hoạt bát của Hà Dĩ Phong giống như một cái mặt nạ đã bị ai đó tháo xuống. Anh lại giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

 

Trên đường về nhà, anh ta cũng không để cho Dương Minh Nguyệt lái xe mà tự mình ngồi vào ghế của người cầm lái. Còn Dương Minh/Nguyệt thì chui vào ghế phụ.

 

Dương Minh Nguyệt vốn đang rất bực mình đã không.

 

kịp giờ đi làm thêm thì thôi, lại còn bị Hà Dĩ Phong từ chối mất một bữa cơm ngon của cô ấy, đúng là thiệt thời quá lớn cho cô mà.

 

Nhìn thấy con đường đang ởi có vẻ hơi xa lạ, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi một câu: “Này, anh đang lái xe đi đâu vậy?”

 

Hà Dĩ Phong im lặng nhìn cô ấy: “Đến ngã tư đường phía trước, tôi sẽ thả cô xuống xe.”

 

Dương Minh Nguyệt dè đặt hỏi: “Anh bị làm sao vậy, nhìn anh có hơi lạ lùng đó.”
 
Chương 208


Chương 208:

 

Anh ta nhướng mày không kiên nhẫn và nói: “Tôi thì có thể làm sao được, tôi bình thường không sao cả.

 

Không phải cô nói buổi chiều còn phải làm việc bán thời gian sao, tranh thủ thời gian đi làm đi chứ.”

 

“Đã muộn từ lâu rồi, dù cho bây giờ tôi có muốn đi cũng không thể đi được nữa.”

 

“Vậy thì tới ngã tư phía trước cô xuống xe đi. Cô muốn tới nơi nào thì tới nơi đó.”

 

“Nơi này rộng lớn như vậy sao tôi có thể bắt taxi được, tôi không xuống xe đâu” Dương Minh Nguyệt cũng đang tức giận. Rõ ràng là anh ta cưỡng ép lôi kéo bảo mình làm tài xế, vậy mà bây giờ lại xem cô giống như là rác, muốn vứt chỗ nào thì vứt.

 

Hà Dĩ Phong tức giận hỏi ngược lại: “Tôi đi tìm bạn gái cũ đấy, cô cũng muốn đi theo sao?”

 

Dương Minh Nguyệt không nói nên lời.

 

“Hà Dĩ Phong này, anh bị sao mà tự nhiên lại trở nên căng thẳng như vậy chứ?”

 

“Tôi đang thấy phiền” Anh ta giơ tay ấn ấn giữa hai đầu lông mày, nói tiếp: “Tới phía trước thì cô xuống xe đi. Tôi không có nói giỡn với cô đâu, tôi thật sự muốn đi tìm bạn gái cũ”

 

Trong lòng anh ta rất là loạn, anh muốn biết rõ ràng rốt cuộc suy nghĩ của mình là như thế nào.

 

Vì sao lúc nãy vừa thấy Dương Họa Y, anh lại có chút không thể kiểm chế được cảm xúc của chính mình.

 

Từ trước đến nay bên cạnh anh ta có rất nhiều người phụ nữ, nhưng chưa từng xảy ra tình huống như vậy bao giờ.

 

Quan trọng nhất là Dương Họa Y đã kết hôn rồi, cô ấy còn là vợ của Nhan Từ Khuynh nữa.

 

Dương Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của anh ta, khựng lại một chút mới do dự mở miệng nói: “Hà Dĩ Phong, không phải là anh thích Họa Y đấy chứ?”

 

Hà Dĩ Phong giống như:là bị đâm trúng chỗ hiểm câu: trong tim, anh ta thẹn quá hóa mắng “Đừng có nói vớ vẩn!”

 

Ban đầu chỉ là muốn thử thôi, nhưng nhìn thấy phản-ứng dữ dội của anh ta-như vậy, càng làm cho Dương Minh Nguyệt có thể dám chắc tâm tư của anh ta: “Hà Dĩ Phong, vừa rồi anh ở trước mặt Họa Y cố ý thừa nhận điều đó. Chính là là muốn cẩn thận che dấu tình cảm của mình đối với cô ấy” Họa Y hiểu lầm giữa hai người bọn họ có gì mờ ám. Tuy anh ta không có thừa nhận nhưng gần như anh ta đã hùa theo, và ngắm đồng ý với lời nói của Họa Y.

 

Những chuyện vốn không thể nghĩ ra được, thoáng cái đã bị Dương Minh Nguyệt đâm thủng. Anh ta muốn làm bộ như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm.

 

Hà Dĩ Phong đập mạnh vào vô lăng xe: “Chết tiệt, cô đừng có mà nói nhảm!”

 

“Tôi không có nói nhảm, tôi có thể nhìn ra được ánh mắt của anh nhìn Họa Y không giống với ánh mắt anh nhìn những người khác.”

 

“Bớt nói linh tinh đi. Không giống chỗ nào, chẳng lẽ một người còn có thể có hai cặp mắt hả?”

 

Dương Minh Nguyệt khống tranh›cãi với anh ta nữa, chỉ ng hay không giống trong lòng anh tự biết rõ.”

 

nhẹ giọng nói một câu.

 

Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của anh ta rõ ràng như vậy. Nhất định là Hà Dĩ Phong đang thích Dương Họa Y.

 

Nhan Từ Khuynh quấn quít lấy:Dương Họa Y suốt cả hai ngày trời. Hai người cùng nhau ra ngoài đi mua đồ ăn, Dương Họa Y thì nấu cơm. Mỗi ngày trải qua cứ như những cặp Vợ chồng bình thường khác/ Nhan Từ Khuynh rất thích thưởng thức cuộc sống như.

 

vậy, chỉ là sợ trợ lý Lưu không chịu nổi được mà thôi.
 
Chương 209


Chương 209:

 

Trước đây ở nước Pháp còn chưa tính, bây giờ đã trở về nước rồi, cũng không thèm đến công ty. Ở đó còn một đống giấy tờ cần anh ta xử lý. Trợ lý Lưu cảm ở nhất của bản thân đã tới rồi.

 

Bị ép buộc đến mức không còn cách nào nữa, mỗi ngày anh ta đều chạy đến trang viên Lệ Thủy, từ sáng đến tối đều đặn cứ ba lần hằng ngày, để đưa giấy tờ cho Nhan Từ Khuynh.

 

Còn về việc sau này khi thấy Dương Họa Y nhìn trợ lý Lưu với ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại và đau lòng, thì lúc này Nhan Từ Khuynh mới trở về làm một ông chủ bình thường, ngoan ngoãn tới công ty làm việc.

 

Chỉ là không biết anh ta học được đâu ra một tật xấu, mỗi ngày đều hôn rồi mị Dương Họa Y nghỉ ngờ rằng Nhan Từ Khuynh làm như vậy là vì đã nhìn hay học tập được cái gì đó không sạch sẽ. Nhưng mà mỗi khi trở lại trạng thái làm việc, anh ta vẫn luôn có bộ dáng nghiêm túc cẩn thận.

 

Bà Dương gọi điện thoại tới, hỏi Dương Họa Y có còn đau tay lắm không.

 

Thực ra đã trội. quà vài ngày rồi, sớm không còn đau chút nào cả.

 

Trong lòng Dương Họa Y không thể nói là không thấy ấm áp.

 

Bà Dương do dự chẩn chừ gì đó mà không cúp máy, mãi một lúc lâu sau với hỏi cô, tối nay có thể trở về nhà một chuyến hay không.

 

Cô im lặng một lúc lâu sau mới nói được.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không tới công ty, ở nhà nhìn đống giấy tờ kia. Anh thấy cô có bộ dạng do dự gì đó, hỏi một câu: “Ai đớ?”

 

“Mẹ tôi, bà ấy bảo tôi tối nay trở về nhà dùng bữa.”

 

“Em có muốn trở về đó hay không?”

 

Cô khẽ gật đầu.

 

Anh đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, nói với cô: “Tôi đi với em.”

 

“Không cần đâu, việc của tôi thì tôi tự có cách giải quyết được.”

 

“Làm sao vậy? Tôi không có quyền được về đó sao?”

 

“Không phải là như vậy” Cô giữ chặt tay anh ta và nói: “Anh cũng nhìn rõ rồi mà, bầu không khí ở nhà chúng tôi không biếng với hà ánh: Thực ra để anh đi đến đó, ngược lại cũng khống tốt lắm” Cha cô có lòng tham không thấy đáy, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này mà kiếm tiền từ túi của Nhan Từ Khuynh.

 

Anh cảm thấy lời cô nói như vậy khiến cho anh khá là bực mình và khó chịu: “Nhà của tôi cũng là nhà của em.”

 

“Vâng.” Nhắc tới bố mẹ nhà chồng, Dương Họa Y cười một nụ cười tươi tắn, Hoàng Ánh đúng thật là đối xử với cô ấy y như con ruột của bà Thực sự đúng là cần phải so sánh, tuy rằng Viên.

 

Vũ đối xử với cô cũng khá là tốt, nhưng bà ta lại đặt hơn nửa sự chú ý của bản thân ở trên người Dương Nhã Tuyết , kém xa sự đối xử của Hoàng Ánh giành cho cô.

 

“Nói mới nhớ đó, chúng ta đã lâu không trở lại nhà ở cũ của nhà họ Lâm, khi nào thì trở lại xem một chút địt Nhan Từ Khuynh ôm cô khẽ lắc đầu nói:””Hai người chúng ta ở với nhau không được sao?”

 

“Tôi cũng không có nói là hai chúng ta ở với nhau không được. Tôi chỉ muốn nói rằng, trở về nhà thăm cha mẹ một chút mà thôi.”

 

“Vậy thì để sau rồi nói-đi;”

 

Anh đang cố ý kéo dài thời gian.

 

Dương Họa Y cảm thấy có đì đó hơi là lạ, những cô cũng không nghĩ nhiều lắm.

 

“Không phải gần đây anh rất rảnh rỗi sao, sau này cho dù là bất cứ lúc nào, chúng ta cùng nhau đi về ăn một bữa cơm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian mà “Đồ ăn là do đầu bếp làm, không phải do em làm, nên không hợp với khẩu vị của tôi.”
 
Chương 210


Chương 210:

 

Nhan Từ Khuynh bỗng nhiên nói lời tâm tình khiến cô á khẩu không biết nên trả lời làm sao.

 

Anh còn nói: “Dù sao em cũng muốn về nhà họ.

 

Lê, còn tôi tối nay sẽ trở về nhà của chúng ta thăm hai lão già là được rồi”

 

“Anh đừng có nói nhằm, bọn họ không có già.”

 

“Thật đúng là một người vợ tốt mà” Anh khẽ hôn lên môi cô.

 

Hai tay cũng không tự giác được bắt đầu hành động, bàn tay luồn vào áo thăm dò bên trong.

 

Cô ngăn lại động tác càn rỡ của anh: “Hôm nay không được.”

 

Ánh mắt anh hờn dỗi như một con chó săn nhỏ.

 

không được ăn no, cô nhìn anh cười tủm tỉm: “Nhanh nhanh về nhà đi, với lại trong nhà không có cái kia.”

 

Anh còn cố ý giả vờ như cái gì cũng không biết, con người trừng lớn, vẻ it mờ mịt: “Cái kia là thứ gì?”

 

Cô đấm anh một cái nhẹ, đỏ mặt nói ra ba chứ: “Thuốc tránh thai.”

 

Nhan Từ Khuynh lái xe chở-Dương Họa Y về đến nhà họ Lâm. Anh xuống xe chỉnh lại quần áo cho cô, sau đó lại đòi hôn một cái rồi mới chịu rời di.

 

Người giúp việc trông thấy một cảnh tượng như.

 

vậy, trong lòng không khởi cảm thấy khiếp Sợ: Lễ Nhã Tuyết  tung tăng chạy tới kéo tay Dương Họa Y, phảng phất cứ như người hô to gọi nhỏ ngày hôm đó không phải là mình vậy: “Chị này, là em bảo mẹ gọi chị về nhà đó. Hôm đó là em không đúng, sợ chị còn giận em.”

 

“Chị làm sao giận em được.” Cô đã sớm quen với tính cách của em gái mình rồi, sẽ không thật sự để trong lòng.

 

“Chị không tức cùng với chị.”

 

là tốt rồi. Chị này, em muốn ở Cô cảm thấy hơi bất ngờ: “Làm sao mà bỗng nhiên em lại có cái suy nghĩ này vậy?”

 

Dương Nhã Tuyết  nói: “Gần đây tính khí của cha không được tốt cho lắm. Ông ấy thường xuyên cáu giận với em, em ở nhà thấy không được thoải mái.”

 

Cô suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn từ chối: “Nhưng.

 

mà Nhã Tuyết , chỗ chị bên kia có thể sẽ không được tiện cho lắm đâu.”

 

Cô nhìn thấy rố được, lúc cô em gái mình nhìn Nhan Từ Khuynh, trong ánh mắt còn có những cảm xúc khác thường. Sự sùng bái của em gái mình đối với Nhan Từ Khuynh cũng vượt ra khỏi tình cảm dành cho anh rể rồi thì phải.

 

Cô không có ý định để cho xảy ra bất cứ chuyện bất ngờ, khiến cho tất cả mọi người cùng cảm thấy khó chị.

 

Quan trọng nhất chính là, tính cách của Nhan Từ Khuynh cũng không dễ sống chung như vậy. Em gái mình lại là một cô nàng từ nhỏ đã được nuông chiều tới mức thành hư rồi. Nếu để hai người sống chung với nhau ở một nhà, khẳng định sẽ không dễ dàng hòa thuận được.

 

“Chị cùng với anh rể ở trang viên Lệ Thủy lớn như vậy, làm sao lại nói là không tiện được?” Dương Nhã Tuyết  bĩu môi mà nói: “Chắc chắn chị vẫn còn khúc mắc, chưa tha thứ cho em đúng không?”

 

“Không đâu mà.”
 
Chương 211


Chương 211:

 

“Nếu như không có, tại sao chị lại không muốn để em ở cùng chị mấy ngày, Hơn nữa, chẳng qua là em chỉ ở nhờ có mấy ngày, cũng không phải là một mực ăn vạ ở chỗ chị không chịu đi đâu chứ.”

 

“Nhã Tuyết , thật sự là không tiện thật mi lắc đầu.

 

ô khế “Em biết rồi, chỉ, chị chính là đang không tin tưởng em. Chị cảm thấy em:có ý định gây rối, sẽ gây ra chuyện khác người.” Dương Nhã Tuyết  cũng không đòi hỏi cô nữa, sắc mặt lạnh lùng hẳn đi: “Nếu như chị không cần người em gái là em đây, những lỗi vừa rồi coi như em chưa từng nói qua.”

 

“Nhã Tuyết , em đừng có nghĩ linh tỉnh…”

 

” Nhã Tuyết  con im miệng cho ta! Ai cho phép con tự mình quyết định như vậy.”

 

Dường Hải Thiên không biết Dương Họa Y bị hai mẹ.

 

con Viên Vũ gọi quay về. Lúc nghe người giúp việc kể lại, ông sợ hết hồn.

 

Ở trên bàn ăn hôm đó, thời điểm chỉ có ông ta ngồi cùng Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh đã nói với ông ta, nếu như ông ta còn dám hãm hại Dương Họa Y, anh sẽ bắt ông phải trả lại gấp đôi.

 

Nhan Từ Khuynh không muốn ông ta nói những chuyện vớ vẩn ấy với Dương Họa Y. Tốt nhất là, ngay cả tiếp xúc thông thường cũng hết sức cố gắng không cần thiết phải có.

 

Ông ta vội vàng chạy về, ông rất sợ Viên Vũ và Dương Nhã Tuyết  tự mình quyết định rồi gây ra phiền toái.

 

Không ngờ rằng, con bé ngu xuẩn Dương Nhã Tuyết  lại làm việc không có đầu óc hư vậy.

 

Con nhỏ chết tiệt này lại muốn ở cùng một chỗ với Nhan Từ Khuynh. Ngày hôm đó Nhan Từ Khuynh cố tình dặn dò ông ta một câu, chính là để cho ông ta quản tốt không.

 

để Dương Nhã Tuyết  ngáng đường.

 

“Con đứng lại cho ta!” Dường Hải Thiên nổi giận đùng đùng.

 

Dương Nhã Tuyết  không để ý tới, quay người rời đi.

 

“Nếu như con mà dám bước thêm một bước nữa, ta sẽ đánh gãy chân con!”

 

Dương Nhã Tuyết  cũng không dừng lại, cô ta không tin cha cô lại thật sự dám đánh mình.

 

Cô ta không nghĩ tới một giây sau đó, cây roi mây.

 

ở trên tay Dường Hải Thiên thật sự đã chạm vào trên người cô ta.

 

Lúc này Dương Nhã Tuyết  mới dừng chân lại, oa một tiếng rồi ngồi thụp xuống đất mà khóc nức nở.

 

Dương Họa Y muốn đi tới đỡ cô ta dậy, lại bị cô ta đẩy ra: “Chị đỡ em làm cái gì chứ, dù sao chị cũng không coi em là em gái của chị, chị cứ để cha đánh chết tôi đi.”

 

“Dương Nhã Tuyết  con vẫn còn muốn nói nhảm với ta sao!” Dường Hải Thiên tức: giận, giơ cao cây roi mây lên gần như chuẩn bị đánh xuống: “Nhã Tuyết , mau đứng dậy đi.” Dương Họa Y sợ Dường Hải Thiên sẽ thật sự đánh Dương Nhã Tuyết , vội vàng kéo.

 

cô ta đứng dậy.

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại dùng sức đẩy cô ra, nước mắt rưng rưng có vẻ tủi thân vô cùng: “Nếu như chị không quan tâm đến tôi thì cứ mặc kệ tôi đi”

 

Cô không có biện pháp nào cả, chỉ có thể cắn răng đồng ý với cô ta: “Được, chị đồng ý với em.”

 

Nhan Từ Khuynh đã đồng ý với Dương Họa Y, buổi tối sẽ tới đón cô.

 

Anh cũng không nghĩ tới, lần này Dương Nhã Tuyết  lại theo cô ấy, cùng nhau lên xe.
 
Chương 212


Chương 212:

 

Dương Nhã Tuyết  chạy nhanh tới, leo lên vị trí phụ lái trước tiên, ngồi bên cạnh Nhan Từ Khuynh.

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh lạnh lẽo liếc nhìn qua cô ta.

 

Trong lòng Dương Nhã Tuyết  thầm run bần bật, nhưng.

 

cũng không sợ hãi. Dù sao Dương Họa Y cũng đã đồng ý với cô rồi, cô ta cũng không phải là người không mời mà tới.

 

Dương Họa Y không có biện pháp nào cả, chỉ có thể ngồi ở đằng sau. Trông thấy dáng vẻ của Nhan Từ Khuynh giống như là sắp nổi giận đến nơi rồi, mới vội vàng giải thích với anh: “Nhã Tuyết  muốn ở trang viên Lệ Thủy vài ngày với chúng ta.”

 

“Anh rể, xe của anh thật là thoải mái, thật rộng rãi, em muốn ở cùng hai người mấy ngày, anh cũng đừng ghét bỏ em nhé.” Cô ta nói xong còn chủ động cúi đầu thắt dây an toàn.

 

Nhưng cô ta lại phát hiện dây an toàn bị một bàn tay to vững vàng giữ chặt, cô ta không tài nào cài nổi.

 

Dương Nhã Tuyết  nhìn theo hướng tay lên trên, đối diện với ánh mắt của Lâm:Quận: “Anh rể, anh làm cái gì vậy?”

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng-yêu cầu với Dương Nhã Tuyết : “Cô! Mau xuống phía sau ngồi đi Dương Nhã Tuyết  cong mối,nũng nịu nói: “Nhưng mà em cũng đã ngồi đây rồi.

 

Anh nhếch môi, nở nụ cười đầy vẻ mê hoặc, nhưng lời nói ra không một chút nể tình: “Nếu như: không muốn ngồi phía sau, vậy cút xuống khỏi xe của Dương Nhã Tuyết  không còn cách nào khác, lúc này mới đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.

 

Thời điểm mở cửa sau xe ngồi vào, cô ta hít sâu một hơi khí lạnh ngoài trời: “Chị, em ngồi cùng với chị nhé.”

 

Cô ta vừa dứt lười, Nhan Từ Khuynh nhìn thằng vào Dương Họa Y: “Em lên đây ngồi.

 

Lúc tầm mắt hai người giao nhau, cô có thể cảm giác được anh đang không được vui. Anh ấy không trực tiếp nói thẳng ra đã là cho mình mặt mũi rồi.

 

Cô mở cửa xe bên kia ra, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí phụ lái.

 

Cô vừa mới ngồi vào chỗ, anh liền sáp tới.

 

Khi môi hai người gần nhử $ắp chạm vào nhau, cánh tay của anh đặt ở bên hông cô.

 

Trong phút chốc, gồ má cô lập tức ửng đỏ lên, “Anh đừng như vậy, Nhã Tuyết  còn ở trong Xe đấy.”

 

Anh mặt dày hỏi ngược lại: “Tôi đừng như nào cơ?”

 

“Trong lòng anh tự mình hiểu rõ đi.” Cô lầm bẩm gì đó.

 

“Tôi làm cái gì thì đương nhiên là tự mình cân nhắc.

 

được.”

 

Anh cười khẽ một tiếng, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “sạt sạt”, rồi lui ra khỏi người cô.

 

Hoa ra, là anh thắt dây an toàn cho cô.

 

Chiêu trò này thật đúng là lần nào anh ta cũng dùng, mà cô lần nào cũng có thể bị trúng chiêu.

 

Nhan Từ Khuynh chậm rãi khởi động xe, thế nhưng tay phải vẫn nắm lấy tay Dương Họa Y.

 

Dương Nhã Tuyết  ngồi phía sau nhìn thấy từng cử chỉ nhỏ của hai người, trong lòng không tránh khỏi tức giận.

 

Cô ta còn đang ngồi ở phía sau xe đấy, bọn họ như vậy là đang cố ý coi thường cô, hay là đang cố ý làm những việc này để cho cổ ta nhìn?
 
Chương 213


Chương 213:

 

Chị ấy như thế là đang ra oai với mình đúng không?

 

Dương Nhã Tuyết  siết chặt nắm tay; biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc.

 

Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Dương Nhã Tuyết  bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Dừng xe dừng xe, em muốn mua một ít đồ, em quên mang đồ rửa mặt rồi.

 

Thật ra là cô ta muốn nghe được Dương Họa Y nói một câu ở nhà cũng có. Nhưng mà cô ấy không nói gì cả, mà Nhan Từ Khuynh thuận thế dừng xe lại.

 

Dương Nhã Tuyết  chỉ có thể xuống xe, trên mặt hiện rõ vẻ mất hứng rồi đi vào cửa hàng tiện lợi.

 

Dương Họa Y không dám để cho Dương Nhã Tuyết  đi bên ngoài một mình vào buổi tối. Cô cũng cởi dây an toàn ra, xuống xe theo cô ta: “Nhã Tuyết , để chị đi cùng em.”

 

Dương Nhã Tuyết  dừng bước, quay đầu chờ cô đi tới.

 

Dương Họa Y mới đi được vài bước liền phát hiện Nhan Từ Khuynh cũng xuống xe theo. Tay cô bị bàn tay anh nắm lấy chặt chẽ, không để cô cách xa mình nửa bước.

 

“Sao anh cũng xuống theo rồi?”

 

Mười ngón tay họ đan vào nhau, sóng vai cùng đi: “Cùng hai người đi mua đồ,-vừa hay, tôi cũng có ít đồ muốn mua.”

 

Cô buồn-bực:.”Anh có Vật gì mà lại muốn mua ở cửa hàng tiên lơi cơ chứ?”

 

Nhan Từ Khuynh cái con người này, từ đầu đến chân đều là đồ được đặt may cao cấp. Đã có quản gia trong nhà giúp chuẩn bị mọi thứ. THĨ còn cái gì mà cần chính anh phải chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua vậy chứ?

 

Anh nhíu mày lại, không nói gì cả.

 

Buổi tối rất lạnh, cô cũng không đòi hỏi thêm gì nữa. Hai người cùng đi theo Dương Họa Y vào cửa hàng tiện lợi.

 

Dương Nhã Tuyết  và Dương Họa Y. Hai cái tên tuy gần giống nhau, nhưng lớn lên lại khác nhau một trời một vực.

 

Người khác chỉ cần liếc nhìn Dương Họa Y một cái liền khen là người đẹp. Mà Dương Nhã Tuyết  nhiều nhất chỉ có thể xem là mi thanh mục tú.

 

Dương Họa Y sắc nước hương trời, Nhan Từ Khuynh lại cao ráo, đẹp trai. Hai người tay trong tay, vừa nhìn đã thấy là một đôi tình nhân mà người người đều mong muốn, ao ước. Mà Dương Nhã Tuyết  lại một mình lẻ loi đi đằng trước, rõ ràng chính là một cái bóng đèn đang chen giữa hai người này.

 

Hai cô bé nhân viên bán hàng thì thầm với nhau.

 

Cặp đôi này cũng hay thật, đã buổi tối mà còn ra ngoài mua sắm cùng một cái bóng đèn.

 

Đúng lúc Dương Nhã Tuyết  nghe thấy, tức giận tới thiếu chút nữa đi đập phá quầy hàng nhà người ta.

 

Cái gì mà bóng đèn cơ chứ, cô ta sao lại có thể là bóng đèn đượ!

 

c Những nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng-ngại- phiền phức của Nhan Từ Khuynh. Thì lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống, áp chế lửa giận trong lòng.

 

Cô ta đi đến khu giặt giữ, chọn bừa vài chai rồi đến quầy thu ngân để tính tiền.

 

Vừa lúc chính là cô bé nhân viên bán hàng vừa nói chuyện phiếm ban nãy giúp cô ta tính tiền, Dương Nhã Tuyết  liền bắt đầu sai bảo.

 

Sau khi cô bé nhân viên bán hàng quét xong mã vạch, Dương Nhã Tuyết  liền rút ra một chai dầu gội: “Cái này không lấy nữa.”

 

cô bé nhân viên bán hàng tìm ra mã của chai dầu gội rồi xóa đi.
 
Chương 214


Chương 214:

 

Dương Nhã Tuyết  lại cầm chai dầu gội về: “Thôi, hay là cứ lấy đi, bỏ chai dầu xả này lại vậy.”

 

cô bé nhân viên bán hàng ngẩn người ra, nhưng vẫn làm theo lời cô ta.

 

Chờ khi cô bé đã tính xong giá cả, Dương Nhã Tuyết  lại thả món đồ kia về, bỏ hai thứ khác ra ngoài: “Tóc tôi khô, nhất định phải dùng.dầu xả, thôi thì bỏ sữa tắm đi vậy.”

 

Sắc mặt của nhân viên bán hàng đã bắt đầu hiện lên vẻ bối rối. Nhưng vì khách hàng chính là thượng đế, nên cô bé này-vẫn cố gắng. kiểm chế, tính tiền lại theo lời của Dương Nhã Tuyết .

 

Dương Nhã Tuyết  chọn tới chọn lui, bỏ rồi lại thêm vài món đồ, gần như mọi hàng hóa đều đã bị ném ra một lần, lấy lại một lần.

 

Nhân viên bán hàng rốt cục không nhịn được nữa: “Xin hỏi chị này, cuối cùng là chị muốn lấy món nào?”

 

“Thái độ của cô là sao đây, lúc tôi mua sắm chẳng lẽ không được chọn đồ à? Không cho tôi chọn, thì cô có thể cho tôi tiền được sao?”

 

“Vậy mời chị đi sang bên kia chọn, chờ chọn xong lại đến tính “Không được. Dương Nhã Tuyết  vô cùng ngang ngược: “Tôi chỉ muốn chọn ở đây.”

 

Nhân viên bán hàng dứt khoát không để ý đến cô ta nữa. Cô ta để lại hết mấy thứ đồ vật linh tỉnh đó vào giỏ, rồi đẩy sang một bên. Sau đó nhìn về phía Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh cười tủm tỉm: “Anh và chị này, em thấy hai người đã đứng đây hổi lâu rồi. Xin hỏi hai người muốn mua gì ạ?”

 

Dương Họa Y cười ôn hòa: “Cảm ơn, nhưng tôi không mua đồ mà đi cùng em gái tôi.”

 

Tôi mua.” Nhan Từ Khuynh thản nhiên mở miệng nói.

 

Bàn tay có những khớp xương rõ ràng rời khỏi vai của cô, chọn một hộp gì đó trên giá hàng đặt lên quầy thanh toán.

 

‘Tôi muốn cái này.”

 

Người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn sở hữu bàn tay cùng giọng nói đều gợi cảm như vậy. cô bé nhân viên bán hàng lập tức liền đỏ mặt.

 

Lúc đang chuẩn bị tính tiền lại đột nhiên nghe thấy anh nói: “Đợi đã.”

 

Mọi người đều nghỉ hoặc nhìn về phía anh ta.

 

Lại nghe anh thản nhiên mở miệng nói: “Một hộp không đủ được.”

 

Sau đó anh lại cầm thêm hai hộp nữa rồi đặt lên quầy tính tiền cô bé nhân viên bán hàng nhịn không được liếc qua kích cỡ in trên hộp bao cao su, rồi hít vào một hơi sâu, đều là cỡ lớn nhất.

 

Chuyện giường chiếu của đôi này thật là hạnh phúc nha.

 

Cô gái nhân viên bán hàng sau khi quét giá hết tất cả các đồ vật, thì hỏi thêm một câu: “Có còn muốn mua thêm cái gì nữa không?”

 

Nhan Từ Khuynh vẫn còn chưa kịp nói gì thì Dương Họa Y đã âm thẩm nhéo ãnh một cái, thấp/giọng’ khẽ nói: “Anh đừng có nói linh tỉnh gì đấy, Nhã Tuyết  vẫn đang còn ở đây này.”

 

Nhan Từ Khuynh cũng không hề tức giận mà lại nở nụ cười, rồi kéo cô ôm chặt trong lòng: “Không cần cái gì nữa đâu, cô ấy xấu hổ rồi”

 

Dương Nhã Tuyết  bị ngó lơ đứng ở một bên, nhìn thấy thế liền tức giận dùng dùng. Cô ta đợi Nhan Từ Khuynh thanh toán xong thì vứt giỏ đồ hàng lên quầy thanh toán và nói: “Cô làm nhân viên bán hàng cái kiểu gì thế, có thanh toán cho tôi hay là không đây?”

 

Cô gái nhân viên bán hàng nhìn cô ta một cái, lịch sự hỏi lại: “Thế chị có cần xem trước cái nào cần, cái nào không cần không?

 

“Tôi là khách hàng, tôi là thượng đế cơ mà. Tôi muốn mua cái gì, không muốn mua cái gì, cô quản được chắc?”
 
Chương 215


Chương 215:

 

“Thế thì chị cứ chọn lựa xong xuôi đi, rồi sau đó lại đến thanh toán ạ.”

 

“Tôi muốn khiếu nại cô”: “Thế thì chị cứ việc khiếu nại đi.”

 

“Cô” Dương Nhã Tuyết  từ nhỏ tới lớn đã quen thói hống hách ngang ngược, làm sao mà cô có thể nuốt nổi cục tức này được. Cô ta đã xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay thì bị Dương Họa Y kéo lại.

 

“Thanh toán cả đi, chúng tôi mua hết. Làm phiền “Chị, nhưng mà em không mang đủ tiền đâu. Hơn nữa, chuyện em mua đồ chị đừng nhúng tay vào làm gì”

 

“Chị có mang tiền đây, không sao đâu, cứ mua hết đi”

 

Dương Nhã Tuyết  thấy thế lại càng tức giận hơn. Dương Họa Y là chị ruột của cô ta thế mà lại đi giúp cho một người ngoài: “Em còn chưa chọn xong đâu, mua về xong em không dùng thì lãng phí chết à?”

 

“Không sao đâu. Cứ thanh toán xong rồi mình về.

 

nhà chọn sau cũng được. Em không ưng cái nào thì để cho chị, chị dùng hết”

 

“Em gái ngoan, thôi nào!”

 

Dương Nhã Tuyết  vẫn tức giận bừng bừng. Nhưng cô.

 

ta liếc thấy ánh mắt không còn kiên nhẫn của Nhan Từ Khuynh, thì đành phải im lặng.

 

Trong lòng cô ta âm thầm căm ghét Dương Họa Y.

 

Dựa vào cái gì mà chị cô được chọn vai người tốt, còn cô tả Bhải đóng tải ác ‘chứ. ‘Chị ấy có còn là chị ruột của cổ ta không thế?

 

Thế mà chị ấy lại đi giúp người ngoài rồi làm cô ta mất mặt trước anh rể.

 

Cô gái nhân viên bán hàng nhìn nhìn mặt của hai chị em bọn họ, xong rồi mới bắt đầu thanh toán: “Hai người là họ hàng đấy à?2”

 

Dương Họa Y bình thản trả lời: “Con bé là em gái của tôi”“

 

“Em gái ruột à?“ Cô gái nhân viên bán hàng lại có chút tò mò: “Hai người các cô đúng là không giống nhau một chút nào.”

 

Tính cách không giống đã đành, ngoại hình cũng hoàn toàn khác xa.

 

Một người có một ngoại hình của thiên sứ, và mang một tâm hồn của một thiên sứ. Còn người còn lại thì có ngoại hình của một người bình thường, nhưng lại mang tâm hồn của một con ác quỷ.

 

Dương Họa Y nghe thấy thế thì ngẩn người, nhìn em gái mình một cái¿ Hai người tuy là chị em gái ruột, nhưng đúng là không-giống nhau gì cho lắm. Từ nhỏ đến lớn đúng là vẫn luôn có người nói hai người bọn họ không giống nhau ở bất kỳ điểm nào.

 

Cô dừng lại một chút rồi mới giải thích: “Có thể là do tôi giống mẹ tôi, còn em.gái tôi lại giống ba tôi nhiều hơn đó.”

 

Cô gái bán hàng gói ghém lại hàng hóa cẩn thận xong mới tươi cười đưa cho Dương Nhã Tuyết : “Đã gói xong cả rồi đây, cảm ơn quý khách, hoan nghênh lần sau lại tới.”

 

Dương Nhã Tuyết  tức giận đùng đùng đi phía trước.

 

Cô ta duỗi tay muốn mở cửa phía bên ghế phó lái để được ngồi phía trước với Nhan Từ Khuynh.

 

Nhưng cô ta không ngờ rằng Nhan Từ Khuynh từ đằng xa đã bấm điều khiển khóa cửa xe lại, cho nên cô ta kéo thế nào cũng không thể mở cửa được.

 

Dương Nhã Tuyết  ngạc nhiên nhìn Nhan Từ Khuynh một cái, lúc này anh mới không mặn không nhạt giải thích với cô ta: “Ấn nhầm ấy mà”
 
Chương 216


Chương 216:

 

Cô ta nói: “Anh mau mở cửa xe đi, mở cả cốp nữa, rồi cất đổ đạc vào luôn.”

 

Anh cất gọn túi đồ hàng hóa rồi mới ngồi vào bên ghế lái, để Dương Họa Y ngồi ở ghế phó lái.

 

Dương Nhã Tuyết  vẫn còn đang đứng bên ngoài xe nghiến chặt răng.

 

Cô ta dựa vào cái gì mà phải tự làm nhục mình như thế chứ. Nếu đã không muốn đi cùng bọn họ thì cô tả đừng có mà đồng ý.làm gì: Bây giờ vừa tự làm khó mình lại vừa khó chịu để làm cái đì chứ?

 

Dương Họa Y xuống xe nhìn cô ta rồi hỏi: “Làm sao.

 

thế, sao lại không lên xe? Em cảm thấy không thoải mái chỗ nào à?”

 

Dương Nhã Tuyết  hất mạnh tay của cô ra khiến cô trở tay không kịp, cánh tay bị đập vào cửa xe đỏ một mảng.

 

Dương Nhã Tuyết  nổi cơn tam bành lên: “Chị đừng có mà giả vờ giả vịt nữa. Nếu như chị thật sự để ý đến em thì chị đã không làm như thế này rồi”

 

Dương Họa Y cho rằng là cô ấy đang nói đến việc thanh toán lúc nãy, nên liền kiên nhẫn mở miệng giải thích cho cô ta: “Cô bé nhân viên bán hàng lúc nãy là sinh viên nhìn có vẻ cũng xấp xỉ tuổi của em. Chắc đại học đi làm thêm để kiếm tiền. Người ta sống cũng.

 

không dễ dàng gì thì mình rộng lượng với người ta một chút cũng có làm sao đâu” Hơn nữa người ta cũng có làm sai cái gì đâu.

 

Dương Nhã Tuyết  vẫn cứ khăng khăng không chịu buông tha: “Thì cũng có phải em bắt cô ta đến đây đi làm đâu. Đã là một đứa nghèo hèn rách nát rồi thì sao có thể trách được ai.”

 

“Nhã Tuyết , em không thể nói như thế được.”

 

“Thế chị nói xem em phải nói như thế nào? Vừa nãy lúc em mở thì cửa xe rõ ràng không bị khóa. Vì sao chị lại bảo anh rể khóa cửa lại? Chị không muốn nhìn thấy em ngồi ở vị trí ghế phó lái có đúng không?”

 

“Chị không có nói anh ấy khóa cửa xe, là anh ấy tự ấn thôi mà”

 

“Chị nói dối!” Cái lý do này có đứa ngu mới tin ấy.

 

Cô biết mình có giải thích thế nào thì cô em gái cũng không tin, Dương Họa Y bèn hít một hơi thật sâu, mở cửa xe rồi nói: “Thế này đi, em ngồi phía trước đi, chị ngồi phía sau”

 

“Em còn lâu mới thèm ngồi nữa. Em mà ngồi lên đó, thể nào anh rể cũng nghĩ là em là đứa vô duyên vô cớ gây sự”

 

“Thế thì em muốn như thế nào, em cứ nói đi chị đều đồng ý với em hết.”

 

“Cái gì mà nói là em muốn như thế nào? Rõ ràng là chị thiên vị người ngoài hơn” Trong lòng Dương Nhã Tuyết  thầm nghĩ, tôi muốn thế nào ấy à, tôi muốn chị đi đi thì chị có đồng ý không? Rõ ràng là không thể làm được, lại còn bày đặt ở đây giả vờ giả vịt cái gì đó với tôi.

 

Trước đây không ngờ chị cô lại là loại người vừa đạo đức giả, lại vừa có lòng dạ đàn bà như thế.

 

Hai người phụ nữ cứ đứng ngoài xe giằng co lôi kéo. Nhan Từ Khuynh nhìn ra phía bên ngoài một cái, Dương Họa Y không đeo găng tay cứ thế đứng ở bên ngoài cũng không sợ lạnh: “Mau lên xe đi, cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.”

 

Vừa nghe anh nhắc tới từ “nhà; trong lòng Dương Họa Y lại mềm nhũn ra: “Nhã Tuyết , lên xe đi.”

 

Dương Nhã Tuyết  vẫn đứng bất động, cô ta đang do dự xem có nên lên ghế phụ lái ngồi hay không.

 

Tính tình Nhan Từ Khuynh vốn không nhiều kiên nhẫn, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô có lên xe hay không, cô không lên thì bọn tôi đi đây.”

 

Bọn tôi và cô.

 

Ranh giới được vạch ra rất rõ ràng.
 
Chương 217


Chương 217:

 

Trong lòng Dương Nhã Tuyết  bỗng chốc hiểu rõ. Cô ta còn nào đám tự làm mình mất mặt mà đi ngồi ở ghế phó lái nữa cơ chứ.

 

Vừa đúng lúc cửa xe đang được Dương Họa Y kéo ra, cô ta liền thuận thế chui vào phía sau.

 

Lúc về tới trang viên Lệ Thủy rồi, Dương Nhã Tuyết  tự mình chọn một gian phòng cho khách để ở.

 

Cô ta để đồ xuống, tận hưởng căn phòng chỉ thuộc về mỗi mình cô ta. Một ngày đen đủi như thế cuối cùng cũng có được một chút một tí cái gì đó được thỏa lòng.

 

Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, sự buồn ngủ cũng ùn ùn kéo đến, cái cảm giác này thật sự là tuyệt vời đến mức không thể tả được.

 

Cô lôi điện thoại ra, uốn éo tạo dáng, tự chụp mấy tấm ảnh, đăng lên mạng xã hội kèm theo dòng trạng thái: “Giường nhà anh rể thật là thoải mái quá đi!”

 

Không tới một lúc sau, bên dưới đã có rất nhiều bình luận.

 

“Anh rể của cô là Nhan Từ Khuynh à? Trời ạ, cô đang ở trong nhà anh rể cô à?”

 

“Lại chém gió rồi, ai mà chả biết quan hệ anh rể.

 

với nhà cô thật ra là rất không hòa thuận. Cô làm sao.

 

mà vào được nhà anh rể cố cơ chứ!”

 

“Hâm mộ quá đi. mất, trời 0i Đó là nhà,của Nhan Từ Khuynh đói”

 

“Chúng ta đến cả cơ hội gặp mặt Nhan Từ Khuynh cũng không có. Cô ấy lại có thể ngủ trên giường nhà anh ấy.

 

Hức hức hức! Đúng là giữa người với người mà số phận lại khác biệt đến như thế!”

 

Những lời bình luận như thế cứ câu này đến câu khác liên tiếp đăng lên, thế nhưng chỉ có duy nhất một lời bình luận là làm cô ta cảm thấy tham vọng trở lại: “Cô như vậy là đang ám chỉ bản thân mình đã trèo lên được giường của Nhan Từ Khuynh ấy hả?”

 

Đây là bình luận của hoa khôi học viện thương mại kinh tế – Cố Thanh Mạn đăng tải lên.

 

Cô ta với Cố Thanh Mạn vốn dĩ đã gây thù kết oán với nhau từ lâu nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ trực tiếp nói xấu công khai cả. Thậm chí khi gặp nhau ít tươi cười mà chào hỏi nhau.

 

Cố Thanh Mạn vẫn luôn tự cho mình là loại con gái thanh cao kiêu ngạo: Lại cộng thêm với trông cũng rất xinh đẹp khiến cho không biết bao nhiêu nam sinh đều muốn thẹo đuổi.

 

Mà điều khiến cho Dương Nhã Tuyết  ghét nhất, chính là Cố Thánh Mạn cũng dây dưa với không ít người. Vậy mà lại giả vờ như mình là một người con gái trong trắng, chỉ muốn tìm một anh chàng cao ráo, đẹp trai, giàu có mà thôi.

 

Không chỉ có mình cô ta-ghét Cố Thanh Mạn. Cô ta biết Cố Thanh Mạn cũng rất ghen tị với mình.

 

Cố Thanh Mạn ghen tị với gia cảnh nhà cô, càng ghen tị với việc cô có thể gặp gỡ Nhan Từ Khuynh. Đó là bởi vì mục tiêu ‘của Cố Thanh Mạn là sa khi €ð ta tốt nghiệp, có thể có cơ hội làm việc cho tập đoàn Nhan Thị.

 

Thấy Cố Thanh Mạn lần đầu tiên bình luận trên dòng trạng thái của mình, lòng tham hư vinh của Dương Nhã Tuyết  lại càng to lớn hơn. Cô ta lướt màn hình điện thoại, nhẹ nhàng gõ phím trả lời lại: “Cô đoán xem nào?”

 

Bên kia rất nhanh đã trả lời lại. Nghe thấy tiếng thông bảo tin nhắn, mở ra xem một cái, Dương Nhã Tuyết  bị chọc tức đến mức suýt ném luôn cả điện thoại.

 

“Cô muốn trèo, nhưng mà trèo không được. Tôi đoán là cô mặt dày mày dạn bám theo chị gái cô về nhà mà thôi. Nhưng cùng lắm thì cô chỉ được ngủ phòng dành cho khách thôi, mà lại còn cách phòng ngủ chính cực xa nữa.”
 
Chương 218


Chương 218:

 

Chút tâm tư đó bị người ta vạch trần như thế, tuy cách một màn hình điện thoại nhưng vẫn có thể chọc cho Dương Nhã Tuyết  tức điên lên.

 

Dương Nhã Tuyết  phẫn nộ tới mức đấm mạnh hai phát vào gối đầu. Cô ta quyết định phải chứng minh cho Cố Thanh Mạn xem.

 

“Rầm rầm rầm”

 

Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình, Dương Họa Y đi tới mở cửa.

 

Dương Nhã Tuyết  thấy cửa mở ra, không hề nói gì cứ thế mà tự mình xông thẳng vào phòng.

 

Nhan Từ Khuynh đang tắm, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy tí tách vọng ra bên ngoài.

 

Tiếng nước chảy tí ta tí tách lại càng khiến người ta ngứa ngáy thêm.

 

Dương Họa Y kéo cô ta lại hỏi: “Nhã Tuyết , em không sao chứ hả?”

 

“Chị, chị kéo em làm gì chứ, em chứ có phải kẻ trộm đâu? Em chỉ muốn qua xem phòng ngủ của anh chị như thế nào thôi, có khác gì với phòng ngủ cho khách không.” Thấy bi: được tốt lắm thì thái độ của cô ta mềm mỏng hơn: “Chị! Lúc nãy tâm trạng em không được tốt lắm, em nói nặng lời với chị, chị có giận em không?”

 

Dương Họa Y thật sự hết cách với cô em gái của mình. Cô biết em gái mình trong thâm tâm không hề xấu, chỉ là tính tình hơi xấu một chút.

 

Cô lắc đầu: “Khống có”

 

“Không giận thì tốt rồi.” Lễ Nhã Tuyết  trắng trợn đánh giá căn phòng ngủ xa hoa này một lúc rồi chẹp chẹp miệng: “Phòng ngủ chính đúng là không giống với phòng ngủ cho.khách thật.”

 

Tủy rằng cái phòng cho khách thôi thì cũng tốt hơn cái phòng trong nhà cô rất nhiều rồi, thế nhưng phòng ngủ chính rõ ràng lại còn cao cấp hơn phòng ngủ cho khách tận mấy bậc. Nhìn một cái đã thấy rằng người thiết kế cực kỳ có tâm rồi.

 

“Nhã Tuyết , đã muộn thế này rồi, nếu em không có chuyện gì thì đi nghỉ sớm đi.“ Nhan Từ Khuynh vẫn đang tắm, cô không muốn đợi đến khi Nhan Từ Khuynh tắm xong đi ra với mỗi cái khăn tắm quấn quanh hông lại bị em gái cô thấy được.

 

“Chị, nếu như sau này em cũng thường xuyên tới đây ở thì có thể trang trí cái phòng cho khách em đang ở thành giống như thế này có được không?”

 

“Nhã Tuyết !“ Cô thở dài một hơi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

 

“Em không mang theo đồ ngủ, chị lấy cho một bộ của chị cho em mượn mặc tạm nhé?”

 

“Chị đi lấy, em đứng chờ ở đây, đừng có đi lung tung đâu đó.”

 

“Vâng, được ạ!” Dương Nhã Tuyết  ngoan ngoãn đồng.

 

Đợi lúc cô vừa đi vào phòng để quần áo lấy đồ, Dương Nhã Tuyết  lập tức lôi điện thoại di động ra, chụp mấy tấm ảnh của phòng tắm. “Sau đó lại chụp khắp nơi trong phòng, mỗi nơi chụp thêm mấy tấm.

 

“Tách”

 

“Tách tách.”

 

Cô vừa quay lại thì thấy em gái mình đang cầm điện thoại di động quay lại, vừa thấy cô thì lập tức đứng thẳng lên: “Chị, chị thấy em có ngoan không?

 

Em vẫn luôn đứng ở đây không nhúc nhích nhé.”

 

“Ừ, rất ngoan. Cô bị chọc đến buồn cười, đưa bộ quần áo ngủ mới tinh chưa mặc tới lần nào đặt vào trong tay em gái: “Đây, bộ này cho em mặc trước.”
 
Chương 219


Chương 219:

 

Dương Nhã Tuyết  lén lút để vừa cười vừa nói cảm ơn chị mình.

 

Điện thoại lại vào trong túi, Cầm quần áo rồi nhưng Dương Nhã Tuyết  vẫn đang nấn ná đứng đó mãi chưa chịu đi.

 

Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Nhan Từ Khuynh từ trong phòng tắm bước ra, cô ta vội vàng dời tầm mắt của mình nhìn qua.

 

Nhan Từ Khuynh không có thói quen vừa tắm xong đã mặc quần áo, anh chỉ tùy tiện lau qua mấy cái rồi quấn khăn tắm quanh eo rồi cứ thế bước ra.

 

Anh vốn dĩ có suy nghĩ muốn dọa Dương Họa Y một chút lại không ngờ rằng Dương Nhã Tuyết  cũng đang ở đây. Thế là sắc mặt vốn đạng mang theo ý cười lập tức sầm xuống: “Sao cổ lại.ở đây?

 

“Em đến hỏi mượn quần áo của chị em, còn muốn nói chuyện với chị ấy một lúc, Em với chị em…”

 

Cô ta còn chưa nói dứt câu đã bị Nhan Từ Khuynh cắt ngang: “Đi ra ngoài.”

 

Dương Nhã Tuyết  vốn dĩ còn muốn nói thêm, thế nhưng cô ta nhìn thấy sắc mặt âm u của Nhan Từ Khuynh liền ngoan ngoãn đi ra.

 

“Anh rể, chúc ngủ ngon.”

 

“Chị, chúc ngủ ngon.”

 

Rời khỏi phòng, cô ta đưa tay sờ sờ lên túi áo. Dù sao chuyện mà cô ta muốn làm cũng đã thành công rồi.

 

Lần này để xem cô ta có chọc tức chết con nhỏ Cố Thanh Mạn chết tiệt không.

 

Sau khi Dương Nhã Tuyết  đi ra, Nhan Từ Khuynh đi ra khóa trái cửa phòng lại, rồi ôm chặt Dương Họa Y vào trong lòng ngực mình.

 

Anh vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn phảng phất hơi nước nóng. Nước đọng lại cũng chưa lau khô hết, giống như hỗn hợp thuốc nước giúp hai người hòa quyện vào một chỗ.

 

Anh dán sát vào bên tai cô, giọng nói tuy rằng vẫn.

 

bình tĩnh nhưng có,thể nghe ra được sự không vui trong đó.

 

“Đã muộn đến thế này rồi, cô ta muốn vào là em để cho cô ta vào à? Hả? Em không sợ cô ta có ý định phá rối à2”

 

“Nhưng đó là em gái cửa tôi, tôi cũng hết cách với em ấy”

 

Nhan Từ Khuynh đương nhiên hiểu rõ tính cách của cô.

 

Cô cực kỳ quan tâm đám người nhà mặt là người nhưng lòng dạ không khác gì cầm thú này. Anh im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu như cô ta không muốn ở trong nhà họ Dường, tôi có thể tặng cho cô ta một căn nhà. Nhưng việc cô ta cứ ở đây thì tuyệt đối không thể được: Nơi này là căn phòng mà anh đã thiết kế đặc biệt dành riêng cho cô, là nơi dành riêng cho tình yêu của hai người bọn họ.

 

“Qua hai ngày nữa tôi sẽ bảo nó đi về.”

 

“Ba ngày.” Anh giơ ra ba ngón tay lên, nhéo nhéo phần thịt mềm mại trên eo của cô và nói: “Nhiều nhất là ba ngày cô ta nhất định phải đi khỏi đây.”

 

Con nhỏ Dương Nhã Tuyết  giống hệt như ông già bố cô ta, lòng tham không đáy, tâm tư không chút trong sáng. Nếu để cô ta ở lại lâu dài, tuyệt đối là mối nguy hiểm.

 

“Tôi sẽ cố gắng”

 

“Không phải là cố gắng, mà là phải.” Anh nói xong.

 

liền cúi xuống bế ngang cô lện, đè lên phía trên, ép cô xuống phía dưới: “Làm tài xế cho em một ngày trời rồi, cũng phải đến lúc tôi thu lấy một tí lãi lời chứ nhỉ?”
 
Chương 220


Chương 220:

 

Quấn khăn tắm rất tiện lợi, anh ‘chỉ cần nhấc tay một cái là khăn tắm đã tuột xuống, cả người trần truồng như thế phơi bày ra trước mặt cô.

 

“Đồ lưu manh.”

 

“Ừ, chỉ thích lưu manh với mình em thôi.”

 

Thấy cô đã bắt đầu dao động, anh liền tấn công một phát: “Họa Y, nếu như có thể, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi”

 

“Ừm… Được!”

 

Nếu như có thêm một đứa nhỏ nữa thì sẽ có thêm những niềm vui khác.

 

Đã được sự đồng ý của cô gái nhỏ trong lòng mình, anh ta càng ra sức mà cố gắng.

 

Bị lăn qua lăn lại một đêm, Dương Họa Y mền nhũn nằm trên giường đến tận trưa ngày hôm sau mới mở mắt ra.

 

Mà Nhan Từ Khuynh đã đi đến công ty từ sớm rồi, nhưng vẫn để lai cho cô môt mảnh giấy nhỏ trên đầu giường.

 

Bình thường Dương Nhã Tuyết  là người rất hay ngủ nướng, ngủ đến tận giờ ăn trưa mới dậy.

 

Nhưng đây không phải nhà họ Dường, không có ai phục vụ bữa sáng, cũng chẳng có người nào chuẩn bị bữa trưa Chơ cô cả.

 

Dương Nhã Tuyết  vừa xoa xoa tóc mình vừa xông thẳng vào phòng Dương Họa Y nói: “Chị ơi, em đói rồi.”

 

Dương Họa Y đang cầm một tờ giấy vừa lắc đầu vừa cười ngốc nghếch, thấy cô ta vào, cô vội vàng thu lại ý cười: “Em muốn ăn gì, muốn ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn?”

 

Dương Nhã Tuyết  chạy thẳng tới giật lấy tờ giấy trên tay cô: “Có gì hay mà chị cười như ngốc thế?”

 

“Nhã Trí! Em đừng như vậy trả lại cho chị.”

 

“ Không trả”

 

Cô càng để ý thì Dương Nhã Tuyết  càng tò mò, cô ta vừa cúi xuống nhìn qua thì trông thấy trên tờ giấy là một lời nhắn ngắn gọn là “Bà Lâm! Tối qua đã vất và Lời nhắn ấy có ý gì, quá rõ rồi không cần nói cũng biết.

 

Dương Nhã Tuyết  cảm thấy tờ giấy này giống như một củ khoai nóng bỏng tay nên vội vo tròn nó lại rồi ném vào ngăn tủ đầu giường:’“Sao:bây giờ chị cũng ngủ dậy muộn thế này, chẳng lẽ bình thường ở nhà chị chịu khó như vậy chỉ là giả vờ cho:cha mẹ xem à?”

 

Dương Họa Y không vui nhíu mày lại, đứa em gái này bậy giờ càng ngày. càng không biết lễ phép nữa rồi, Ban đầu còn nói được vài câu dễ nghe, bây giờ lại dở cái tính xấu của cô chủ được nuông chiều ra rồi.

 

Cô có thể dễ dàng tha thứ cho tính xấu của em gái mình, nhưng cô tuyệt đối không cho phép em gái vượt quá giới hạn cho phép của cô.

 

Cô không nói gì, vén chăn lên rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Khi người đàn ông tên là Nhan Từ Khuynh này lạnh lùng thì có thể khiến người khác chết cóng, nhưng khi anh ân cần chu đáo thì có thể khiến trái tim người khác trở lên ấm áp.

 

Thế mà anh lại giúp cô nặn kem đánh răng cho vào bàn chải rồi để sẵn vào trong cốc rồi, Khoé môi cô thoáng hiện ra nụ cười, sau đó mở vòi nước ra bắt đầu.

 

Dương Nhã Tuyết  bước theo cô vào nhà tắm hỏi: “Chị, anh rể đâu rồi.”
 
Chương 221


Chương 221:

 

Nghe thấy thế cô dừng động tác đang đánh răng của mình lại, rồi nhổ bọt trắng từ miệng ra: “Em tới đây vì anh rể của em sao?”

 

Dương Nhã Tuyết  hơi ngẩn người ra một chút rồi phủ nhận nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”

 

“Không,phải’ thì-tốt” ‘Cô lại tiếp tục đánh. răng, xuyên qua tấm gương trông thấy vẻ’mặt không được tự nhiên của em gái, thì cô biết ngay, con bé này đang nói dối.

 

Xem ra, Nhan Từ Khuynh nói không sai, đúng là nên đưa con bé đi khỏi đây từ lâu rồi mới phải. Nếu không thì với cái tính ngang ngược của đứa em gái này, không biết nó sẽ còn gây ra chuyện khó chịu gì nữa.

 

Trước đây vì sợ em gái mình bị tổn thương nên cô không muốn để nó có bất kỳ liên quan nào với Nhan Từ Khuynh cả.

 

Hiện giờ, cô không muốn em gái mình có quan hệ gì với Nhan Từ Khuynh, là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.

 

” Chị, có phải chị đang đề phòng em hay không, sợ em cướp mất anh rể à?”

 

Dương Họa Y không đáp lời cô ta, sau khi cô rửa mặt xong, dọn dẹp lại mọi thứ sạch sẽ, đến lúc đó mới nhẹ nhàng vặn ngược lại một câu: “Cho nên, em muốn tranh giành với chị sao?”

 

Dương Nhã Tuyết  cứng họng; cô,ta vẫn muốn giữ thể diện, nên nhất định không thể nói ra những lời nói kiểu ấy.

 

Cô ta đang nghĩ xem nên chuyển để tài hỏi xem trưa nay định ăn gì thì điện thoại:của Dương Họa Y vang lên: Dương Họa Y cũng không ngại cô ta, nên trực tiếp nghe điện thoại luôn ở đó.

 

“Họa Y, tớ đây, cậu dạo này có khỏe không?”

 

“Lan Châu! Mình vẫn ổn.”

 

Từ khi chia tay nhau ở quán bar, hai cô vẫn chưa hề liên lạc lại với nhau Hạ Lan Châu thì đang áy náy, bởi vì cô, nên Họa Y mới đến quán bar, rồi mới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

 

Còn Dương Họa Y cũng không chủ động liên lạc với cô ấy, cũng vì cô không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

 

Tình cảm giữ người với người là thứ rất kỳ lạ, chỉ cần hai bên đều không chủ động liên lạc với nhau thì tình cảm cũng dần dẫn bị mai một.

 

Trước đây khi cô ra nước ngoài ba năm, lúc về nước thì tình cảm hai người vẫn thân thiết như xưa.

 

Nhưng mà sau khoảng thời gian không liên lạc với nhau này, đột nhiên-‘cô cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút xa lạ.

 

Sau khi im lặng một-lúc lâu, cuối cùng Hạ Lan Châu cũng mở miệng: “Nếu cậu có thời gian thì chúng ta gặp nhau một chuyến có được không?”

 

“Được, hẹn nhau lúc nào?”

 

Bây giờ tớ không có thời gian, sáu giờ tối nay có được không? Hẹn nhau ở quán bánh ngọt mà chúng ta hay đến kia nhé.”

 

Vừa trông thấy cô-cúp điện thoại, Dương Nhã Tuyết  đã bắt đầu đặt câu hỏi dồn dập như nã pháo liên thanh: “Chị, điện thoại của ai tế? Anh rể à? Có phải anh ấy muốn đưa hai chị em mình đi ăn trưa không?”

 

Cô đưa di động ra lắc lư vài cái trước mặt Lệ Nhã Tuyết .

 

Khi Dương Nhã Tuyết  trông thấy tên hiển thị trên điện thoại, thì cô ta thở dài thất vọng: “Hàng ngày anh rể cũng không quan tâm đến việc ăn uống của chị sao?”

 

“Anh ấy còn có công việc riêng phải làm, anh ấy cũng không phải là người giúp việc nam chuyên phụ trách vấn để ăn uống cho chị.

 

Nói xong, cô xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp, cô muốn nhìn thử xem trong bếp còn gì để ăn không.
 
Chương 222


Chương 222:

 

Dương Nhã Tuyết  cảm thấy mất công mình đến đây quá, vất vả mãi mới đi được một lần, lại phải ăn mấy thứ này: “Hai chị em mình ăn cơm ở nhà à?”

 

Trong giây phút ấy Dương Nhã Tuyết  cũng không nghĩ ra mình muốn ăn gì, có điều sau khi nghĩ lại cô ta nói: “Ăn cơm ở nhà cũng được, chúng ta làm thêm một phần rồi đưa qua cho anh rể luôn nhé.”

 

Đúng lúc cô ta còn chưa bao giờ được đến Nhan Thị, Nếu có thể đến thăm văn phòng của tổng giám đốc một chút thì tốt.

 

Dương Họa Y đứng yên một lát, cô khoanh tay nhìn về phía em gái mình: “Dương Nhã Tuyết , em có thấy hôm nay số lần em nhắc đến anh rể hơi nhiều rồi không?”

 

Em gái cô đang ở độ tuổi thanh niên, trái tìm dễ rung động cũng là chuyện bình thường dễ hiểu, nhưng mà Nhan Từ Khuynh là chồng cô.

 

Suy nghĩ không nên có thì tuyệt đối không thể để nó sinh ra trong lòng em gái cô được.

 

“Em chỉ thuận miệng nói thế thôi, chị em mình cứ ở nhà ăn cũng được rồi.” Dương Nhã Tuyết  đảo mắt vòng.

 

cô ta mở cửa tủ lạnh ra, lấy một ít khoai tây lai chị em mình cũng không cần làm gì cầu kỳ quá, chị nấu cơm cà ri gà cho em ăn đi được không?”

 

Rốt cuộc vẫn còn là đứa trẻ, rất nhanh đã nghĩ sang chuyện khác.

 

Cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, chỉ cười.

 

Sau khi ăn xong cơm trưa, Dương Nhã Tuyết  đi lòng vòng khắp xung quanh nhà, dạo một vòng trong phòng tập thể dục trên tầng ba chụp vài tấm ảnh, rồi lại lượn vào phòng chứa đổ, một mình tự chơi đùa cũng rất vui vẻ.

 

Lúc chạng vạng tối, Dương Họa Y ra khỏi nhà, khi cô đến cửa hàng bánh ngọt thì Hạ Lan Châu đã đến rồi.

 

Hơn một tháng không gặp, cô cảm thấy Hạ Lan Châu đã thay đổi rất nhiều.

 

Không phải là vẻ bể ngoài, mà là khí chất bên trong.

 

Hạ Lan Châu có chút không giống cô ấy trước kia, ngày xưa thì là một cô nhóc ồn ào hay hô to gọi nhỏ, bây giờ đã trải đời hơn rất nhiều.

 

Có lẽ, do chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó đã dọa cô ấy chăng?

 

Hạ Lan Châu đã gọi sẵn đồ uống mà Dương Họa Y thích rồi, khi trông thấy cô đến, thì cô ấy cười tủm tìm rồi vẫy tay với cô.

 

Dương Họa Y đi đến chỗ cô ấy, vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy Hạ Lan Châu nói “Họa Y, tớ sắp đính hôn.”

 

Cô ngây cả người: “Sao nhanh thế?”

 

Hạ Lan Châu nhún vai, dáng vẻ không thèm để ý: “Đúng vậy, cuộc sống rất kỳ diệu, làm người ta vĩnh viễn không bao giờ biết một giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.”

 

Dương Họa Y nghĩ đến-mấy lần say rượu trước đây của Hạ Lan Châu, đề!

 

cậu đính hôn với người đàn ông.

 

giờ anh tã cũng thích cậu rồi à?”

 

Cô có chút xúc động, cũng có chút lo lắng.

 

Có lẽ người đàn ông kia thật sự đã bị sự theo đuổi của Hạ Lan Châu khiến anh ta rung động, nhưng cô lại lo lắng người đàn ông kia không thích Hạ Lan Châu nhiều lắm, vậy chắc gì đã mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top