Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!
Chương 182


Chương 182:

 

“Chuyện giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan gì đến cậu.”

 

“Vậy được rồi.“ Trần Hi Tuấn đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi tuyết trên người, giơ máy ảnh vẫy tay với cô: “Sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

 

Bóng người trong máy ảnh lướt qua, trong nháy.

 

mắt, Nhan Từ Khuynh có thể nhận ra đó chính là ảnh Dương Họa Y đang đứng trong tuyết.

 

Anh bước nhanh về phía trước, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, máy ảnh lập tức bị anh cầm lấy.

 

Bên trong quả nhiên đều là ảnh của Dương Họa Y.

 

Trần Hi Tuấn muốn lấy lại máy ảnh của mình: “Trả máy ảnh lại cho tôi, đây là đồ của tôi.”

 

“Nhưng ảnh trong đây đều là của vợ tôi.”

 

“Là vợ anh chứ không phải là anh, anh không có quyền kiểm soát cuộc sống và tự do của chị ấy: Những lời nói này của Trần Hi Tuấn đã đâm thẳng vào tỉm của Nhan Từ Khuynh, anh cười lạnh rồi đập mạnh máy ảnh xuống đất.

 

Chiếc máy ảnh quý giá ngay lập tức bị mất đi chức.

 

năng ban đầu, biến thành sắt vụn.

 

“Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!” Trần Hi Tuấn nói tiếng việt khá là lưu loát, nhưng rõ ràng thiếu vốn từ vựng, tức giận đến nỗi chỉ có thể chửi ba từ đồ man rợ.

 

Ánh mắt Nhan Từ Khuynh lạnh lùng: “Máy ảnh hỏng rồi, tôi có thể đền cho cậu, nhưng cô ấy, cho dù chỉ là hình ảnh tôi cũng không cho cậu giữ lại.”

 

Nói xong, vẻ mặt anh u ám kéo Dương Họa Y rời đi.

 

Chiếc xe hơi sang trọng một đường phi thằng về nhà của họ ở nước Pháp.

 

Trên đường, gương mặt của Nhan Từ Khuynh đều bị che giấu bởi sự u ám đến đáng sợ.

 

Biểu tình này, Dương Họa Y không thể quen thuộc hơn, mỗi lần thấy cô đi với Hạ Huy Thành, anh đều có biểu cảm này.

 

‘Và sau đó, thì sẽ là “hình phạt” đối với bản thân.

 

Dương Họa Y đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, cho dù là không phải Hạ Huy Thành, anh cũng sẽ nghỉ ngờ bất kì người đàn ông nào ở gần cô.

 

Suy cho cùng, không phải là do rung động với mình, mà là vì không cam tâm khi thấy đồ của mình bị người khác động vào.

 

Cô suýt chút nữa mềm lòng vì chiếc nhẫn này.

 

Anh không hỏi, cô cũng không muốn giải thích.

 

Dù sao anh cũng đã đánh người đàn ông kia, còn đập vỡ máy ảnh của người ta.

 

Anh im lặng, cô thờ ơ.

 

Nơi ở của bọn họ ở Pháp là một biệt thự rộng rãi, bên trong có hai người giúp việc và bốn vệ sĩ biết tiếng Việt.

 

Về đến nơi ở, Dương Họa Y tháo dây an toàn, xuống xe, tự giác lấy đồ đạc ở trong cốp xe ra ngoài.

 

Cô chưa đi được hai bước, lưng đã bị đập mạnh vào thân xe, may mà hôm nay thờ lạnh mặc quần áo dày, nên cô cũng không cảm thấy đau lắm.
 
Chương 183


Chương 183:

 

Nhan Từ Khuynh quét hết đồ trong tay cô xuống đất, anh đột nhiên cúi sát vào người cô, ép chặt cô vào giữa cơ thể mình và thân xe.

 

Đôi mắt u ám của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, anh vừa tức giận vừa khó chịu nói: “Dương Họa Y, rốt cuộc em muốn tôi như thế nào, rốt cuộc tôi phải làm cái gì, em mới có thể đối xử với tôi công bằng một chút.

 

Cô bình tĩnh thờ ơ: “Nhan Từ Khuynh, là anh có lỗi với tôi trước, anh nói như thế này mới là không công bằng với tôi.”

 

“Nhưng tôi hối hận rồi, tôi đã hối hận từ lâu rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh ôm lấy eo thon của cô, áp trán mình vào.

 

trán cô, đau khổ thì thào nói: “Em để một người lạ chụp ảnh em, em cười với một người lạ, còn ôm nhau với một người lạ. Đã bao lâu rồi em không cười với tôi không nói chuyện với tôi như thế?”

 

“Em biết không Dương Họa Y? Tôi phát điên vì ghen tị mất thôi!”

 

Cô dần dần từ bỏ vùng vẫy, khi cô không thể chống cự, chỉ có thể nhắm mắt âm thầm chịu đựng, anh không buông cô ra.

 

Anh ôm chặt cô. Vùi gương mặt tuấn tú vào vai cô, anh thấp giọng thở dài: “Dương Họa Y, rốt cuộc em muốn anh phải làm cái gì?”

 

Dương Họa Y mỉm cười, cô có thể muốn gì ở anh?

 

Lễ nào cô có quyền chọn lựa sao?

 

Đồ rơi trên đất tự nhiên sẽ có nữ giúp việc đến dọn, Dương Họa Y thờ ơ nhìn anh, cho đến khi anh buông cô ra, cô mới chậm rãi đi vào trong phòng.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn theo bóng lưng cô độc của cô, chậm rãi đi theo sau.

 

Dương Họa Y vừa vào phòng, anh lập tức theo vào, đạp cửa phòng đóng lại, đè cô lên cửa mà hôn: “Dương Họa Y em không thể thờ ở với tôi như vậy, em là của tôi, em là của tôi! Em là của tôi…..”

 

Theo bản năng cô muốn từ chối, nhưng khi Nhan Từ Khuynh xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út có khắc tên của mình, cô đột nhiên cứng người.

 

Quần áo lần lượt bị cởi ra, thằng cho đến lúc hai người nhìn nhau, cô đã bị anh bế lên, ném lên trên giường.

 

Trên giường mềm mại, hai người dính vào nhau, đệm trên giường bị hằn xuống một vết sâu.

 

Dương Họa Y không từ chối hành động của anh, nhưng thân thể cô rõ ràng đang run rẩy.

 

Mỗi cái chạm của anh đều khiến cô nhớ lại những gì đã xảy ra trong xe đêm đó.

 

Dương Họa Y đột nhiên mở to mắt, khàn giọng nói: “Ra bên ngoài, đừng có ra bên trong.”

 

Nhan Từ Khuynh vừa vào phòng đã làm luôn, hoàn toàn không đeo bao, bây giờ cô lại không trong kỳ an toàn.

 

“Nhan Từ Khuynh, anh đi ra!”

 

“Được.” Anh khẽ hôn lên môi cô, nhưng hành động đó không có nghĩa là anh sẽ rút ra.

 

Dương Họa Y cắn môi thật sâu, tức giận nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh: “Nói dối, tên lừa đảo nhà anh.”

 

Nhan Từ Khuynh hôn lên khuôn mặt tràn đầy sự hận thù của cô: “Xin lỗi em, là tại tôi không tốt.”

 

Nhưng anh không hối hận.

 

Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể mang thai con của anh.
 
Chương 184


Chương 184:

 

Bằng cách này, mối quan hệ giữa hai người họ cũng có thể được xoa dịu.

 

Con cái chính là sợi dây gắn kết giữa bố và mẹ.

 

Nhan Từ Khuynh không bao giờ là loại người sẽ đối xử tệ bạc với người của mình, anh dịu dàng ôm cô vào ngực, không thể kiểm chế bản thân.

 

Lăn lộn với Dương Họa Y đến tận khuya, cuối cùng cũng kết thúc “trận chiến” không thuốc súng này.

 

Mỗi một lần anh đều phóng thích vào thật sâu trong cơ thể cô, Dương Họa Y bị anh lăn qua lăn lại đến mệt lử, thậm chí chẳng còn sức mà mắng anh.

 

Nhưng sau khi làm xong những việc này, trông anh lại càng tràn đầy năng lượng.

 

Nhan Từ Khuynh lau mồ hôi trên ấn đường cô, quấn chăn bông cho cô rồi hôn lên môi: “Đói không?”

 

“Đói.”

 

Giọng cô khàn khàn.

 

“Để anh sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ.”

 

Cô ngầm đồng ý.

 

Nhìn anh mặc áo ngủ đi ra ngoài, cô gọi anh lại: “Nhan Từ Khuynh, tôi cần thuốc tránh thai.”

 

Lưng anh chợt cứng lại, anh không trả lời.

 

Dương Họa Y dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, xuống giường đi vào phòng tắm rửa sạch người, trên người loang lổ những vết tích của anh, không tài nào lau hay rửa sạch được. Thứ anh để lại tận sâu trong người cô càng không có cách nào dọn sạch.

 

Cô chọn cách từ bỏ, chỉ rửa sơ qua người sau đó mặc lại đồ lót và khoác áo choàng tắm bước ra ngoài.

 

Nhan Từ Khuynh đang đứng ở cửa, ngay khi cô vừa đẩy cửa bước ra thì va vào ngực cô.

 

Cánh tay rộng lớn của anh dang ra ôm cô vào.

 

lòng: “Đi ăn cơm tối thôi.”

 

Cô không nhúc nhích, đưa tay về phía anh: *Thuốc tránh thai đâu?”

 

“Lần sau sẽ không vậy nữa, anh đảm bảo.” Miệng anh nói vậy, nhưng lại không có ý gì là đi chuẩn bị thuốc cho cô.

 

“Lần sau rồi nói, vậy trước tiên hãy đưa thuốc tránh thai cho tôi.”

 

Anh cọ cọ cằm vào mái tóc cô: “Muộn lắm rồi. Để cô giúp việc ra ngoài mua thuốc tránh thai giờ này sẽ không an toàn.”

 

“Anh trở nên nhân đạo như thế từ khi nào vậy?”

 

Người giúp việc đi ra ngoài mua thuốc là không an toàn, thế lúc ở nhà họ Phạm, tại sao anh lại không nghĩ tới lúc đẩy mình chật vật lên xe rồi làm là đêm khuya chứ?

 

Ký ức là thứ thật kì diệu, khi bạn nghĩ về những khoảng thời gian tốt đẹp của người mà bạn từng thương, bất kể trước đó đã xảy ra những điều tồi tệ _như thế nào, bạn vẫn luôn chọn cách quên đi và không muốn nhớ lại.

 

Nhưng một khi bạn đã ghét người đó, thì bất kể anh ta có nói gì hay làm gì, bạn vẫn sẽ nghĩ tới đủ loại hành vi xấu xa của anh ta.

 

Anh không trả lời mà nhìn cô chằm chằm với vẻ cực kỳ hối hận.
 
Chương 185


Chương 185:

 

Họa Y cũng hiểu rằng Nhan Từ Khuynh không hề có ý định đưa thuốc tránh thai cho mình.

 

“Anh không cho tôi uống thuốc tránh thai, lỡ mang thai thì sao?” Họa Y lạnh lùng nhìn anh, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ kinh khủng.

 

Đây không phải là bước trả thù cuối cùng của Nhan Từ Khuynh chứ?

 

Anh muốn cô mang thai rồi cuối cùng lại ép cô phải bỏ đứa trẻ.

 

Nghĩ đến khả năng này, tay chân Dương Họa Y bỗng lạnh toát.

 

“Sao tay em lạnh thế?“ Anh nắm lấy hai bàn tay.

 

cô, tưởng cô bị cảm trong lúc tắm.

 

Dương Họa Y rút tay về, kiên quyết nắm lấy áo choàng của mình, vẻ mặt có chút điên cuồng: Quân, trả lời tôi, anh không cho tôi uống thuốc, nếu tôi thật sự có con thì sao?”

 

Nhan Từ Khuynh nhất thời bị cô làm cho rối loạn không giải thích được: “Sợ cái gì? Có thai thì sinh, chúng ta là vợ chồng, sinh con là rất kỳ cục sao?”

 

Câu trả lời của anh kéo cô ra khỏi vực sâu, cô bình tĩnh lại một chút: “Anh thực sự nghĩ vậy sao?”

 

“Không phải vậy sao?”

 

Sắc mặt Họa Y vẫn rất khó coi: “Hà tất anh phải làm thế, không dưng lại tự rước thêm gánh nặng vào mình. Hay là do bố mẹ anh muốn có cháu?”

 

Bố mẹ ở đây là nhắc đến Nhan Tư và Hoàng Ánh, từ lâu Dương Họa Y đã coi bố mẹ chồng như người thân của mình, nên mới buột miệng nhắc đến bọn họ.

 

“Đứa bé không phải là gánh nặng, nó là con của tôi.”

 

Em cũng vậy.

 

Nhưng anh không dám nói, bởi vì anh biết cho dù có nói, Dương Họa Y cũng sẽ không tin.

 

Họa Y không cam lòng: “Vậy nếu chúng ta ly hôn thì sao, đứa bé phải làm thế nào? Tôi không muốn sau này gặp nhiều phiển phức như vậy, anh hiểu không?”

 

Cuộc hôn nhân của họ sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt và cô cũng không muốn có quá nhiều mối quan hệ khiến cô bị ràng buộc.

 

Thế mà anh lại khẽ cười, dang tay ra ôm lấy má cô: “Dương Họa Y, mỗi ngày em đều suy nghĩ mấy chuyện linh tinh như thế, cho nên mới buồn bực mãi không vui.”

 

Dương Họa Y lạnh lùng hất tay anh ra: “Tôi không muốn nói đùa với anh, tôi cũng không muốn mang thai.”

 

Sự kiên nhẫn của Nhan Từ Khuynh cũng đã cạn kiệt, anh hít một hơi thật sâu và điểu chỉnh lại cảm xúc của mình.

 

“Ăn xong anh sẽ đưa thuốc tránh thai cho em.”

 

“Được”

 

Dương Họa Y vui vẻ đồng ý và ăn một cách ngon miệng.

 

Rất nhanh đã ăn xong, cô vẫn nhớ đến việc uống thuốc tránh thai.

 

“Thuốc đâu? Anh đã hứa rồi Nhan Từ Khuynh dừng lại và dùng tiếng Pháp nói điều gì đó với người giúp việc.

 

Người giúp việc gật đầu, xoay người rời đi nhưng bị Họa Y ngăn lại.
 
Chương 186


Chương 186:

 

“Đứng lại.”

 

“Thưa cô, còn gì nữa không?” Cách phát âm tiếng Trung của người giúp việc hơi lạ, nhưng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp.

 

“Bao lâu nữa thì đưa thuốc tránh thai cho tôi?”

 

“Thuốc tránh thai? Không phải là vitamin sao?”

 

Dương Họa Y mỉm cười: “Cậu chủ nói nhầm, là thuốc tránh thai mới đúng.”

 

Người giúp việc nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?” Hình như thuốc tránh thai và viên vitamin rất khác nhau.

 

Sao cậu chủ có thể nhớ sai điều này, thế thì cậu ấy kinh doanh kiểu gì?

 

“Là thuốc tránh thai, làm phiền cô rồi.”

 

Người giúp việc gật đầu, liếc nhìn Nhan Từ Khuynh, nhận được sự cho phép của Nhan Từ Khuynh, lúc này mới dám đi.

 

Dương Họa Y đứng lên, lạnh lùng nhìn Nhan Từ Khuynh: “Tôi còn có thể tin được bao nhiêu nữa vào những gì anh đã nói với tôi?”

 

Nét mặt anh hơi trầm xuống, anh thở dài giải thích: “Tôi muốn có một đứa con.” Sợ cô hiểu lầm, anh nói thêm: “Con của tôi và em.”

 

Tuy nhiên, Họa Y kích động hét lên: “Nhưng anh thực sự muốn có một đứa con hay chỉ muốn mượn cớ để hành hạ tôi?”

 

Sắc mặt Nhan Từ Khuynh u ám đến đáng sợ: “Em cho rằng có con của tôi là cực hình đối với em.”

 

“Anh còn muốn giả bộ sao?“ Đến lúc này thì toàn bộ sự nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay của Dương Họa Y đều bay biến hết, cô có thể chịu đựng việc Nhan Từ Khuynh hành hạ mình, nhưng cô không thể chấp nhận việc dùng một sinh mệnh bé nhỏ làm con bài mặc cả để anh hành hạ cô.

 

Cô không nhịn được nữa: và không biết gì sao? Cuộc điện thoại giữa anh và Hà Dĩ Phong, tôi đã nghe thấy cả rồi .

 

“Tất cả những chuyện này từ đầu đến cuối đều là do anh sắp đặt. Kể từ khi Hà Dĩ Phong đưa địa chỉ cho tôi, cho đến sự dịu dàng của anh sau này, chẳng qua biến tôi thành đổi vật của anh, sau đó âm thầm đẩy tôi xuống vực, chẳng phải thế sao?” Khóe mắt Dương Họa Y ngấn lệ nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén: “Nhan Từ Khuynh, tôi có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng không thể để một đứa trẻ phải cùng mình chịu đựng sự dày vò như thế này. Nhan Từ Khuynh, mấy ngày nay anh luôn hỏi tôi muốn anh phải làm sao, nhưng tôi lại muốn hỏi, rốt cuộc anh muốn tôi chỉ là đang cố tình dụ tôi rơi vào phải làm thế nào?”

 

Nhan Từ Khuynh sầm mặt: “Là Hà Dĩ Phong nói với em?”

 

Cô lắc đầu: “Không phải. Tôi biết bằng cách nào không quan trọng, nhưng tôi không muốn mạo hiểm kéo thêm một sinh mệnh vào chuyện của chúng ta.”

 

Cuộc hôn nhân này cũng đã lung lay rồi, nếu có con thì cũng chỉ khiến bọn họ càng thêm đau khổ.

 

,Hơn nữa, không chắc anh thực sự muốn có đứa trẻ này.

 

Dương Họa Y chua xót van nài: “Anh có thể đối xử với tôi ra sao cũng được, nhưng anh đừng dùng con mình như lá bài cuối cùng để đạt được kế hoạch, có được không?!

 

Nhan Từ Khuynh đứng chặn trước mặt cô, dùng hai tay “Nhưng em nghĩ sai rồi, Ni có biết không? Tôi hối hận rồi, tôi thực sự hối hận rồi.

 

Tôi chưa từng nghĩ đến việc dùng hôn nhân và con cái để trừng phạt em.”

 

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, bắt cô phải nhìn mình: “Họa Y, nhìn tôi, em nghe cho rõ đây.”

 

“Lúc bắt đầu, tôi cảm thấy không cam tâm và muốn trả thù em. Nhưng giờ thì không phải nữa rồi. Tôi làm mọi cách chỉ để giữ em lại, kể cả việc không cho em uống thuốc tránh thai, cũng mong rằng có thể tiếp tục mối quan hệ giữa chúng ta”.
 
Chương 187


Chương 187:

 

“Đứa bé chỉ là sợi dây trói buộc em ở bên cạnh tôi.”

 

Lời nói của anh quá đối trìu mến khiến cô động lòng, khi anh nói câu cuối cùng, trái tim cô chợt rung lên.

 

“Nhưng Nhan Từ Khuynh, hiện tại tôi không thể tin anh.”

 

Nhan Từ Khuynh cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên và nói: “Em có thể tin tôi.”

 

“Tôi đã từng tin tưởng anh, nhưng xuất phát điểm của anh chỉ là để trả thù. Anh bảo tôi làm thế nào tin anh?”

 

Anh gần như cầu khẩn: “Một lần thôi, hãy cho anh một cơ hội.”

 

Họa Y hoảng sợ vội rút tay ra, không ngờ lại vô tình tát vào mặt anh, Nhan Từ Khuynh bị đánh đến lệch mặt sang một bên.

 

Trên khuôn mặt anh tú bị đánh xuất hiện một vệt đỏ ửng.

 

Dương Họa Y sững người, không ngờ sự việc lại như vậy.

 

Sau khi nhận thức được cô vội kiểm tra khuôn mặt anh, ngay khi đầu ngón tay chạm vào gò má của anh, đã bị anh nắm lại: “Vừa rồi em không nói gì, tôi coi như em đã đồng ý.”

 

Cô không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại là thế này, trong lòng chua xót, nước mắt không kiểm chế được cuối cùng cũng rơi xuống: “Không đau sao?”

 

“Không đau.” Anh khẽ lắc đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Thật tốt, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

 

“Tôi vẫn chưa đồng ý.”

 

“Nhưng em cũng không từ chối.”

 

Dương Họa Y nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mãi không nói lên lời.

 

Nhan Từ Khuynh không ép cô, cũng không nhắc lại chuyện vừa nấy.

 

Mà người giúp việc cuối cùng cũng mang thuốc tránh thai đến cho cô.

 

Nhan Từ Khuynh tự tay rót một cốc nước ấm và đưa cho Nói là đi công tác, nhưng sau khi đến Pháp lại giống một chuyến du lịch hơn.

 

Họ ở Pháp tổng cộng mười ngày, đi ba thành phố, “công việc” hàng ngày của anh dường như là cùng cô đi ăn, uống và mua sắm.

 

Anh như biến thành một người khác, Nhan Từ Khuynh bây giờ giống như một người chồng dịu dàng, lo cho.

 

cô đủ thứ, đối xử với cô như bà hoàng.

 

Nhưng Dương Họa Y vẫn không dám tin.

 

Mà anh thì lại rất chân thành, trái tìm của cô không phải làm bằng đá, nó cũng biết rung động, đến cuối cùng, ngay cả cô cũng không thể hiểu được, rốt cuộc mình đang nghĩ gì nữa.

 

Gần đây Nhan Từ Khuynh rất quan tâm tới Dương Họa Y, thật là tỉ mỉ chu đáo. Giống như anh đã từng nói, anh đang cố gắng để trở thành một người chồng thật tốt.

 

Dương Họa Y không dám tuỳ tiện tin vào lời nói của anh, lại không cách nào từ chối được, xoắn xuýt đến cuối cùng cũng chỉ cảm thấy đầu óc có hơi hốt hoảng.

 

Cho đến khi chuyến đi đến nước Pháp kết thúc, trở về nước, đặt chân lên mảnh đất quen thuộc, đầu óc Dương Họa Y mới hơi tỉnh táo lại.

 

Trợ lý chờ đón chuyến bay ở sân bay, gọi người chuyển toàn bộ hành lý xuống, sau đó đưa Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y lên xe rời đi.
 
Chương 188


Chương 188:

 

Sau khi lên xe, trợ lý Lưu ngồi ở kế bên vị trí tài xế, sau một lúc trở mình qua lại mới yên lặng xoay người, đưa tới trước mặt Nhan Từ Khuynh một chồng văn kiện: “Những văn kiện này đều cần anh ký tên.

 

Vốn dĩ anh ta chỉ mang theo thôi, có lòng nhưng không có gan, chỉ suy nghĩ một chút, chưa từng nghĩ tới mình thật sự dám đưa văn kiện cho Nhan Từ Khuynh ở trên xe.

 

Có thể thấy sau khi trở về từ nước Pháp, tâm trạng của Nhan Từ Khuynh đã tốt hơn rất nhiều, lúc này trợ lý Lục mới dám lấy hết can đảm đưa tới.

 

Tổng giám đốc Nhan của mình phủi mông một cái đã đưa vợ đến nước Pháp chơi chừng mười ngày, còn anh ta lại phải đáng thương bám dính lấy công ty làm thêm giờ chỉnh sửa văn kiện. Chồng văn kiện này chỉ là một nửa trong số đó mà thôi, còn một nửa vẫn còn để.

 

ở công ty kia kìa.

 

Trong lúc thế này mà anh lại cùng vợ tới nước Pháp dạo chơi bỏ mặc cục diện rối rắm.

 

Tâm trạng của Nhan Từ Khuynh không tệ, lập tức nhận lấy văn kiện và bút, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên vào.

 

Nhan Từ Khuynh quả thực là một người cực kỳ có trách nhiệm với công việc, mặc dù mới vừa xuống máy bay.

 

nhưng anh vẫn cẩn thận xem xét mỗi phần văn kiện rồi mới ký tên lên.

 

Dương Họa Y nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy Nhan Từ Khuynh giống như một ông vua của một đế quốc phong kiến.

 

Chỉ cần nhúc nhích một ngón tay thôi đã có thể quyết định được số mạng của một người rồi.

 

Để ý tới ánh mắt của cô, Nhan Từ Khuynh đặt bút xuống, cười với cô: “Bây giờ mới nhận ra chồng của mình lại đẹp trai thế này sao?”

 

Dương Họa Y lặng lẽ đưa mắt về, nhìn ra ngoài cửa Nhan Từ Khuynh đặt tay của Dương Họa Y đặt lên người mình.

 

văn kiện qua một bên, nắm lấy tay Anh muốn ôm lấy cô nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại di động quấy nhiễu.

 

Là điện thoại của Dương Họa Y reo.

 

Tay của anh đang dừng lại giữa không trung lặng lẽ đưa về.

 

Cũng không biết người nào đáng ghét thế, đúng lúc này lại gọi điện thoại tới.

 

Lúc ở nước ngoài, Dương Họa Y luôn ép buộc không được phép mở điện thoại, nói cái gì mà hưởng thụ thế giới hai người.

 

Mặc dù có vẻ như không hưởng thụ được thế giới hai người, nhưng thực sự không mở điện thoại di động.

 

Lúc mới xuống máy bay cô mới mở điện thoại di động lên, không nghĩ tới đã nhận được cuộc gọi nhanh tới vậy.

 

Dương Nhã Tuyết  tức giận nói: “Chị, mấy ngày nay chị đi đâu mà em gọi điện mấy cuộc điện thoại cũng không gọi được cho chị, bố cũng đẩy hết bực tức lên người em, sao chị lại tắt máy?”

 

“Chị đi nước Pháp mấy ngày.”

 

“Chị chạy tới nước Pháp làm gì? Người trong nhà đã vội muốn chết rồi, chị lại không thèm nói một tiếng mà chạy ra ngoài chơi.“ Dương Nhã Tuyết  bất mãn nói.

 

Dương Họa Y sớm đã quen cái giọng điệu này của em gái, cũng không phản ứng gì: “Sao thế Nhã Tuyết , có chuyện gì không?”

 

“Bố gọi chị về nhà ăn cơm.” Thật ra trong lòng Dương Nhã Tuyết  cũng muốn hỏi có thể đưa anh rể về cùng hay không.
 
Chương 189


Chương 189:

 

Nhưng vừa nghĩ tới lời bố dặn nên biết mà không hỏi nữa.

 

Hơn nữa chuyện hư hỏng của chị cô ấy cũng đã thấy trên mạng rồi, quả thật cô ấy cũng không còn mặt mũi mà chủ động hỏi chuyện của anh rể nữa.

 

“Chị vừa ra viện không được mấy ngày thì bố đã bảo em gọi điện thoại kêu chị về, thế nhưng gọi thế nào cũng không gọi được. Em không tìm được chị, bố lại thúc giục em. Hôm nay vất vả lắm mới có thể liên lạc với chị được, tối nay chị tiện thể về nhà ăn cơm tối đi, cũng tránh để ông bố già của chúng ta phải lải nhải bên tai em, đến nỗi muốn chai lỗ tai luôn rồi.”

 

Dương Họa Y khựng lại, hỏi cô ấy: “Bố gọi chị về ăn cơm?”

 

“Đúng vậy.”

 

Từ đó đến giờ, Dường Hải Thiên sẽ không chủ động tìm cô, trừ phi chuyện có liên quan đến Nhan Từ Khuynh, lần này lại vì sao tự dưng tìm cô?

 

“Chỉ kêu mình chị sao?”

 

“Đúng vậy” Dương Nhã Tuyết  không khách khí nói, hiện tại người nhà họ Dường làm gì có còn mặt mũi gặp.

 

Nhan Từ Khuynh.

 

Mặc dù video đã xóa sạch, nhưng xóa sạch cũng càng khiến người người nói ra nói vào, sự thật là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

 

Người không thân quen có thể không biết trong video là ai, người quen làm sao có thể tin cái cớ giả dối như vậy.

 

“Chị cũng đã quay lại rồi, vậy mau về nhà đi, không còn sớm nữa, vừa hay về ăn tối, em đi nói với bố một tiếng.” Dương Nhã Tuyết  nói xong thì cúp máy.

 

Dương Họa Y cầm điện thoại, hơi suy tư.

 

“Kiếm chỗ nào dừng lại, cho tôi xuống xe.”

 

Nhan Từ Khuynh nhìn vào mắt cô: “Em muốn làm gì?”

 

“Nhã Tuyết  gọi tôi về, bố tìm tôi.”

 

“Bây giờ?”

 

Nhan Từ Khuynh chau mày, họ ngồi máy bay lâu như vậy, cả chặng đường chưa được nghỉ ngơi chút nào đã phải phóng về nhà họ Dường, rốt cuộc là có chuyện gì gấp?

 

Lần trước ở bệnh viện, anh đã nhắc nhở Dường Hải Thiên, xem ra Dường Hải Thiên nghe rồi để đó.

 

“Kiếm chỗ nào thả tôi xuống đi, tôi bắt xe đi được rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh nói: “Không cần, tôi về cùng em.”

 

Dương Họa Y nghỉ hoặc nhìn anh, anh hỏi ngược lại: “Em là vợ tôi, cùng vợ về nhà ngoại, có gì không được?”

 

Cô mím môi, càng ngày càng phát hiện không hiểu rõ hiện tại, rốt cuộc Nhan Từ Khuynh thật lòng hay giả VỜ.

 

Từ lúc cô xuất viện, Nhan Từ Khuynh luôn có dáng vẻ này, từ lúc xuất cảnh càng có phần quá đáng. Không ngờ đã về nước rồi, anh vẫn duy trì như vậy.

 

Dương Họa Y lại liếc anh một cái, không nói, xem như đồng ý.

 

Vì cô biết, việc Nhan Từ Khuynh đã quyết, từ chối cũng vô dụng.

 

“Nhã Tuyết  à gọi được rồi? Chị con nói sao?” Bà Dương nhìn cô con gái nhỏ, hồi hộp hỏi.
 
Chương 190


Chương 190:

 

Dương Nhã Tuyết  lắc lắc điện thoại đi ra bên ngoài, tùy ý nói: “Chị ra nước ngoài chơi, hôm nay vừa trở về, tối nay sẽ trở về nhà mình ăn cơm”

 

“Con bé này, ra nước ngoài mà không nói với gia đình một tiếng, làm mẹ lo lắng riết:“ Bà Nhan thở dài: “Có điều, nó ra nước ngoài thư giãn cũng tốt, cứ buồn chán ở miết trong bệnh viện, ra ngoài đi tới đi lui, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút.”

 

Ông Nhan tức giận đùng đùng: “Tốt con khi! Dương Họa Y đã tự làm ra chuyện mất mặt, nó chỉ biết nghĩ cho bản thân, phủi mông đi nước ngoài mất, nó có nghĩ đến nhà họ Dường không? Có nghĩ tới ông già này không?”

 

Bà Dương biện hộ cho con gái: “Ông cứ nhắc tới chuyện này là sao, không phải thằng bé nhà họ Hạ kia đã giải thích rồi đó sao? Cô gái trong video chỉ là hơi giống Họa Y, căn bản không phải Họa Y.”

 

“Cái cớ đó cũng chỉ gạt được người ngu ngốc như.

 

bài”

 

“Tôi ngu ngốc cũng được, khờ khạo cũng được, tôi tin tưởng con gái tôi!”

 

“Rốt cuộc nó có phải con gái bà không, trong lòng bà tự hiểu.

 

“Cho dù không phải ruột thịt, nhưng nuôi nấng nhiều năm như vậy cũng phải có tình cảm, có phải tôi sinh ra hay không đều không quan trọng, Họa Y chính là con gái tôi, con gái ngoan hiếu thảo của tôi.”

 

Đây là lần đầu tiên bà Nhan vặt lại ông ta, Dường Hải Thiên tức chết: “Bà đã thích con gái bà như vậy thì đi theo ở chung với nó đi cho xong, đừng ở nhà họ Dường nữa!”

 

Tính cách bà Dương vốn nhẹ nhàng, bị Dường Hải Thiên mắng như vậy, rơi nước mắt không nói nữa.

 

Vốn dĩ Dương Nhã Tuyết  nghe xong điện thoại thì đi mất, loáng thoáng nghe thấy tiếng bố mẹ cãi nhau, nhưng không nghe rõ ràng, vì vậy lại từ ngoài cửa đi vào.

 

Đôi đồng tử của cô ấy liếc qua liếc lại, sáp lại cạnh Viên Vũ, tò mò hỏi: “Mẹ, lời mẹ vừa nói với bố là sao, chị không phải là con của bố mẹ ạ?”

 

Sắc mặt Viên Vũ sầm xuống, vẫn chưa biết trả lời sao cho ổn, Dường Hải Thiên đã tức giận ngùn ngụt quát “Người lớn đang nói chuyện mắc gì tới con, bố và mẹ đều thiên vị con thì con nghỉ ngờ chị không phải con của bố mẹ? Bỏ mấy cái ý nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu đi! Còn nói mấy câu nhảm nhí này, bố sẽ dẫn con đi bệnh viện khám não.”

 

“Bố nạt con làm gì, còn không phải do hai người nói sao.” Dương Nhã Tuyết  càu nhàu.

 

Ông Dương lạnh mặt, chỉ ra cửa: “Nhã Tuyết , con ra ngoài đi, bố có lời muốn nói với mẹ.”

 

“Dạ”

 

Dương Nhã Tuyết  vừa bị la mấy câu, bây giờ cũng không muốn nhìn mặt bố, uất ức rời đi.

 

Dường Hải Thiên thấy Dương Nhã Tuyết  đi xa, tự mình đóng cửa lại.

 

Ông ta hạ thấp giọng nói với Viên Vũ: “Lúc chúng ta mang Họa Y từ cô nhỉ viện về, dây chuyền trên người nó đâu?”

 

“Trên người Họa Y, từ lúc phát hiện mang thai Nhã Tuyết , tôi đã đưa sợi dây cho Họa Y rồi.”

 

“Bà đúng là, cũng không nói với tôi chuyện này!”

 

“Lúc đầu, vì cho rằng tôi không thể sinh con, nên chúng ta mới mang Họa Y từ cô nhi viện về nuôi.

 

Lúc đó chúng ta đã giao kèo, suốt đời cũng không nói cho nó biết rằng nó không phải con ruột của chúng ta.

 

Vì vậy, tôi mới luôn giấu kỹ sợi dây chuyền. Nhưng từ sau khi tôi mang thai Nhã Tuyết , ông có từng quan tâm đến Họa Y không? Thậm chí ông còn từng nảy sinh ý định đưa nó về lại cô nhỉ viện, ông đừng cho rằng tôi không biết.”
 
Chương 191


Chương 191:

 

Viên Vũ vừa nói vừa lau nước mắt: “Thời điểm đó, tôi đã đưa dây chuyển cho Họa Y rồi. Đồ của con nó, tất nhiên phải trả lại cho nó.”

 

Lúc Dương Họa Y bị gửi vào cô nhi viện, trên người đã có sợi dây này.

 

Nếu đủ may mắn, cô có thể nhờ vào sợi dây tìm lại được bố mẹ ruột.

 

“Sao bà lại đưa đồ cho nó?”

 

Lẽ nào Dương Họa Y đã sớm biết, bản thân không phải con nhà họ Dường?

 

Hèn gì cô dám ngang ngạnh chọc tức Nhan Từ Khuynh, xem thường cuộc hôn nhân này, không thèm quan tâm nhà họ Dường, thậm chí mặc kệ thể diện nhà họ Dường, làm ra chuyện bê bối với Hạ Huy Thành, thì ra là vì cô đã sớm biết thân phận của mình!

 

Dường Hải Thiên tức đỏ mặt, thậm chí còn giơ tay định tát Viên Vũ.

 

Viên Vũ nói: “Ông yên tâm, tôi không ngốc như vậy, tôi sẽ không sơ suất để Họa Y biết được, nó là trẻ mồ côi, tôi cũng không nỡ nói ra. Từ nhỏ tôi đã nói với Họa Y, sợi dây chuyển đó là đồ đính ước của chúng ta lúc trẻ. Bởi vì nó là cục cưng đầu lòng của chúng ta, nên tôi mới đưa sợi dây này cho nó.

 

Cũng chính vì lời nói đó của Viên Vũ và tình thương của bà đối với Họa Y trong những năm này, dù Cho dù ông Dương đối với cô có lạnh nhạt vô tình đi chăng nữa, Dương Họa Y mới không hề hoài nghi bản thân không phải con ruột của bố mẹ.

 

“Vậy thì tốt.” Lúc này, Dường Hải Thiên mới thở phào, sầm sì ngồi trên sofa.

 

Lòng Viên Vũ lại quặn thắt, nghe giọng điệu Dường Hải Thiên nói chuyện với mình, hình như muốn công khai thân phận Dương Họa Y. Nhưng vừa nấy, bị Nhã Tuyết  nghe được, ông ta lại không thừa nhận.

 

“Hải Thiên, ông nói cho tôi biết, đột nhiên ông hỏi sợi dây chuyền, rốt cuộc định làm gì? Nếu bây giờ ông nói với Họa Y thân phận của nó, thật sự quá tàn nhẫn, tôi muốn suốt cuộc đời này là mẹ của nó.“ Đến nay Viên Vũ vẫn nhớ rõ, Họa Y từ lúc bập bẹ đến khi chập chững biết đi, bà thật sự xem Dương Họa Y như con gái mình.

 

Dường Hải Thiên lạnh lùng nói: “Chuyện này không phải do chúng ta quyết định.”

 

Nhan Từ Khuynh đã biết cuộc hôn nhân này do nhà họ.

 

Dương sắp đặt, hơn nữa chuyện giữa Dương Họa Y và Hạ Huy Thành lại không rõ ràng.

 

Một khi nhà họ Nhan nổi nóng, nhà họ Dường sẽ gặp họa theo.

 

Dường Hải Thiên đã tính xong từ trước, nếu Nhan Từ Khuynh tỏ vẻ khó chịu với Dương Họa Y thì ông ta sẽ đẩy Dương Họa Y ra ngoài, công bố thân thế của cô ra để bảo.

 

toàn nhà họ Dường. Nếu Nhan Từ Khuynh vẫn muốn giữ Dương Họa Y lại bên mình, vậy ông ta sẽ ngậm miệng không nhắc đến chuyện này, tỏ ý duy trì “hòa bình”.

 

Thế nên rốt cuộc có nên vạch trần chuyện hay.

 

không, vẫn phải xem Nhan Từ Khuynh có thái độ thế nào với Dương Họa Y.

 

Viên Vũ không hiểu trù tính của Dường Hải Thiên, bà chỉ quyến luyến đứa con gái lớn của mình.

 

Cho dù cô không phải đứa con ruột thịt của bà.

 

Trong lòng Dương Nhã Tuyết  khó chịu vô cùng, từ nhỏ đến lớn, bố cô không bao giờ nói một lời nặng nề với cô.

 

Chẳng phải vừa rồi cô chỉ lỡ nghe mấy câu thôi sao, có cần phải quát cô thế không?

 

Còn cách một cánh cửa cơ mà, chỉ nghe được thấp thoáng, đó cũng đâu phải lỗi của cô. Nhẹ nhàng để cô giải thích không được à, chẳng hiểu sao cứ phải nổi xung lên.

 

Nhưng gần đây, bố thường xuyên vì chuyện của chị mà nổi giận với mình.
 
Chương 192


Chương 192:

 

Tại sao chị ấy cứ không chịu thừa nhận rằng mình rất tốt số nhỉ?

 

Nếu chị ấy thật sự không muốn gả cho anh rể đến vậy, cho dù nhường cho mình thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị người khác quay video ngoại tình khiến hai nhà phải mất hết mặt mũi cơ mà!

 

Đúng là tức quá đi mất.

 

Nữ giúp việc đi ngang qua người Dương Nhã Tuyết , vì chạy quá vội nên chạm với cô, Dương Nhã Tuyết  bắt cô hầu lại, nổi giận lên: “Làm cái gì vậy, bị mù à, đi bộ không biết phải chậm chút sao?”

 

“Xin lỗi cô hai, cô cả và giám đốc Nhan đã quay lại rồi ạ, tôi phải nhanh đi thông báo nên chạy gấp quá, đụng vào cô rồi, tôi thật sự xin lỗi.”

 

“Cô nói cái gì?”

 

*Tôi phải nhanh đi thông báo nên chạy gấp quá, đụng vào cô rồi. Tôi thật sự xin lỗi ạ.”

 

“Câu trên ấy.”

 

“Cô cả và giám đốc Nhan đã trở lại rồi ạ.”

 

Dương Nhã Tuyết  mừng rỡ nhảy cẵng lên: “Anh rể tới rồi à?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Vậy cô còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau đi nói cho ba tôi!”

 

Cô giúp việc ấm ức muốn chết, rõ ràng là cô hai kéo mình mà.

 

Dương Nhã Tuyết  vừa buông lỏng tay ra là cô giúp.

 

việc chạy đi ngay.

 

Dương Nhã Tuyết  ngẩng đầu lên, lại trông thấy Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh sóng vai nhau đi tới.

 

Thực ra Dương Họa Y không hề thấp, cao 1m65, cao hơn rất nhiều so với Dương Nhã Tuyết  chỉ 1m58, chiều cao của Dương Họa Y rất vừa đối với con gái. Có thể là vì Nhan Từ Khuynh quá cao nên trông bóng dáng cô khá yểu điệu khi đứng cạnh anh.

 

Nhan Từ Khuynh bỗng nhiên đặt tay lên vai cô, ôm cô đi vào trong.

 

Dương Nhã Tuyết  nở nụ cười, nhanh chóng chạy qua rồi dừng lại trước mặt hai người: “Anh rể, sao anh cũng tới thế ạ.

 

Với người ngoài, Nhan Từ Khuynh bao giờ cũng kiệm lời như vàng, anh nhìn qua Dương Họa Y, đầu ngón tay.

 

không nhẹ không nặng gõ lên vai cô: “Về cùng em ấy.”

 

Lúc này Dương Nhã Tuyết  mới kéo tay Dương Họa Y lại: “Chị ơi, sao chị đến sớm vậy, vẫn chưa đến giờ ăn cơm tối mà.”

 

“Lúc em gọi điện thoại thì chị đang ở trên đường nên đến đây luôn.”

 

“Chị, kể từ khi chị về nước, em không được gặp chị lâu lắm rồi.” Dương Nhã Tuyết  dắt tay Dương Họa Y đến chiếc ghế sô pha bên cạnh, ríu rít nói chuyện phiếm, nhưng ba câu thì có đến hai câu không rời Nhan Từ Khuynh: “Đúng là ai lấy chồng rồi cũng khác.”

 

Vừa xuống máy bay thì lại phải ngồi xe, cả người cô vốn đã hơi mệt mỏi, giờ lại thêm Dương Nhã Tuyết  làm ẩm như vậy, không có tinh thần lắm.

 

Nhưng dẫu sao Dương Nhã Tuyết  cũng là em gái của cô, Dương Họa Y vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô ta.
 
Chương 193


Chương 193:

 

Nhan Từ Khuynh nhận ra vẻ mệt mỏi của cô, trực tiếp đưa tay kéo Dương Họa Y ra khỏi ghế sô pha vào lồng ngực mình: “Cô ấy ngồi máy bay suốt một ngày, rất mệt mỏi, anh mang cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước.”

 

Nhan Từ Khuynh cũng không nhìn Dương Họa Y mà trực tiếp ôm Dương Họa Y đi vào phòng của cô.

 

Lần trước Nhan Từ Khuynh không chỉ vào thăm phòng của cô mà còn đã ngủ lại đây, lần này Nhan Từ Khuynh đến đã là ngựa quen đường cũ.

 

“Thả tôi xuống, tôi không có mệt như vậy, vẫn còn hơi sức để đi mấy bước.”

 

“Không thả.” Anh thích ôm cô.

 

Phòng ngủ của Dương Họa Y không khóa, anh chỉ cần đẩy cửa là có thể đi vào.

 

Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn không giống với lần trước, nó trống không giống như vừa bị ai đó cố ý dọn dẹp, không còn thứ gì.

 

Trên giường, ngoại trừ ra trải giường ra thì chỉ có một tấm thảm nhung đã được gấp gọn, ngay cả chăn mền cũng đều đã được dọn dẹp.

 

Hai người đều ngây người ra, Nhan Từ Khuynh thả cô lên trên giường: “Cô nằm đây nghỉ ngơi một lúc đi, chờ cơm nước xong xuôi tôi sẽ gọi.”

 

Cô không muốn ngủ: “Không có chăn bông, ngủ lạnh lắm.”

 

Anh cũng cởi giày ra, nằm vật xuống bên cạnh cô, cởi cúc áo khoác ra rồi vững vàng ôm chặt cô vào trong ngực mình, sau đó anh kéo chăn lông đắp lên: “Tôi ôm cô thì sẽ hết lạnh.”

 

Nhiệt độ cơ thể của Nhan Từ Khuynh rất cao, giống như một cái lò sưởi.

 

Dương Họa Y không kiểm chế được, cô thả lỏng cơ thể, không kháng cự bởi vì thật sự cô đang rất mệt mỏi.

 

Nhan Từ Khuynh lật mình để bản thân nằm ở dưới còn cô thì dựa phía trên người của anh mà ngủ.

 

Gương mặt của cô dựa vào lồng ngực của Nhan Từ Khuynh, thậm chí cô còn có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập mạnh mẽ bình ổn trong lồng ngực của anh.

 

Trong lòng của Dương Họa Y có hơi mất kiểm soát, cô không phải là gỗ, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp, cũng có thể cảm nhận được rằng anh đối xử với cô rất tốt.

 

Thế nhưng mà… Nhan Từ Khuynh, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?

 

Nhan Từ Khuynh ôm cô giống như ôm một đứa bé, cho cô nằm trên ngực mình để nghỉ ngơi.

 

Cửa của căn phòng bị ai đó len lén đẩy ra thành một khe hở, Dương Nhã Tuyết  lén lút đưa mắt nhìn vào bên trong thì trông thấy cảnh tượng hai người rúc vào nhau, cô ta cảm thấy đôi mắt mình có hơi đau xót.

 

Dù sao đi nữa thì Dương Nhã Tuyết  cũng không nghĩ rằng Nhan Từ Khuynh sẽ ở cùng Dương Họa Y.

 

Cô ta càng không nghĩ được rằng, Nhan Từ Khuynh lại để chính bản thân mình làm miếng lót giường cho Dương Họa Y nằm lên người anh.

 

Thật ra thì căn phòng của Dương Họa Y là do ba kêu người ta dọn dẹp.

 

Từ khi video kia được phát ra, sóng gió ồn ào kéo.

 

tới, đặc biệt là sau lần đi đến bệnh viện thì không biết ba bị làm sao mà dường như ông ấy đặc biệt rất khó.

 

chịu đối với chị của cô ta, còn cố ý để cho người ta dọn hết đồ đạc của chị cất vào phòng chứa đồ.

 

Dương Nhã Tuyết  biết cha của cô ta độc đoán như thế nào, hơn nữa chuyện không liên quan đến cô ta thì cô ta cũng không nói gì.
 
Chương 194


Chương 194:

 

Chỉ là cô ta cảm thấy hành động của chị mình đúng là hơi quá, được gả cho người chồng tốt như vậy mà còn dây dưa không rõ ràng với Hạ Huy Thành.

 

Xét về lý thuyết thì bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng cảnh vợ của mình ngoại tình, cô ta nghĩ rằng anh rể sẽ nhân cơ hội này mà ly hôn với chị của mình.

 

Nhưng nhìn quan hệ vô cùng hòa hợp của bọn họ bây giờ, dường như là chẳng bị video sóng gió kia làm ảnh hưởng.

 

Hơn nữa, giọng điệu của anh rể khi nãy cũng rất rõ rằng.

 

Chị của cô ta đã đi ra nước ngoài với anh.

 

Thế nhưng là tại sao?

 

Chẳng lẽ là vì, Nhan Từ Khuynh rất yêu chị của cô ta, nên cho dù chị ấy có làm ra việc gì có lỗi với anh thì anh vẫn không chấp nhận buông tay sao? Nhưng mà, Dương Nhã Tuyết  lại càng muốn tin rằng vì Nhan Từ Khuynh không muốn video sóng gió kia thay đổi mình khiến vụ bê bối lại bùng phát nên lúc này mới đối xử tốt với chị của cô ta.

 

Dương Nhã Tuyết  lại nhìn chị gái mình đang nằm trong ngực của anh rể, dáng vẻ nhắm mắt thả lỏng, trong lòng cô ta có hơi ghen ghét.

 

Trước hết không cần đề cập đến việc khác, chỉ mới nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Nhan Từ Khuynh khi ôm lấy chị của cô ta cũng đủ để cô ta vừa ghen ghét vừa hâm mộ nhiều năm.

 

Trên đời này khó có được người đàn ông như anh rể, thế mà lại bị chị của cô ta tóm vào trong tay.

 

Cô ta cũng rất muốn có một người bạn trai giống như vậy, giống như anh rể.

 

Thân thể của người đàn ông rất ấm áp, Dương Họa Y chỉ mới nằm sấp ở trên người anh một lúc thì đã buồn ngủ đến mức thiếp di.

 

Lúc vừa mới tỉnh dậy thì người hầu cũng đang đến để gọi họ xuống ăn cơm, trông thấy Dương Họa Y nằm trên người của Nhan Từ Khuynh để ngủ thì giật nảy mình.

 

Chuẩn bị đơn giản một lúc, Nhan Từ Khuynh cùng đi theo cô xuống dưới lầu.

 

Bên trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, biểu cảm của Dường Hải Thiên có hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy Nhan Từ Khuynh.

 

Viên Vũ vẫn là người mở miệng sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống: “Đều là người một nhà cả, ăn cơm đi.”

 

Sau một hồi nghỉ ngơi thì đương nhiên tinh thần của Dương Họa Y tốt hơn rất nhiều, đã rất lâu rồi Viên ‘Vũ không nhìn thấy con gái lớn, thỉnh thoảng bà cũng gắp cho cô vài món ăn.

 

Dương Nhã Tuyết  im lặng không lên tiếng mà ăn cơm, thỉnh thoảng cũng liếc nhìn động tĩnh trên bàn ăn.

 

Dường Hải Thiên cũng không nghĩ được rằng bỗng nhiên Nhan Từ Khuynh lại tới cùng với Dương Họa Y, nhớ lại cuộc nói chuyện lần trước ở bệnh viện của hai người, ngay lập tức ông ta có hơi đứng ngồi không yên.

 

Bởi vì ông ta nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì thái độ của Nhan Từ Khuynh đối với Dương Họa Y là như thế nào?

 

Nếu như là yêu thích, thì làm sao anh có thể vô tình đối với công ty Dường Gia như vậy, hơn nấy lại còn dây.

 

dưa không rõ ràng với người phụ nữ khác.

 

Nếu như là không thích một chút nào, thì tại sao.

 

sau khi video sóng gió kia bị phát ra ngoài thì anh lại che chở Dương Họa Y như vậy.

 

Thật sự khiến người ta nghĩ mãi cũng không hiểu.
 
Chương 196


Chương 196:

 

Ánh mắt của Dương Nhã Tuyết  tràn đầy vẻ hâm mộ, nếu như anh rể không phải là anh rể, mà là chồng của cô ta thì thật tốt biết bao.

 

Lúc đầu cô ta không muốn nói chuyện, thế nhưng Dương Họa Y đã đi rồi, cô ta suy nghĩ, dựa vào gần Nhan Từ Khuynh hơn một chút, gắp một món ăn bỏ vào trong chén của Nhan Từ Khuynh.

 

“Anh rể, anh thử món này xem, ngon lắm đó.”

 

Nhan Từ Khuynh thản nhiên liếc sơ qua miếng thịt trong chén, không nói lời nào mà chỉ đưa tay đẩy nhẹ cái chén sang một bên. Sau đó, anh cầm chén cơm còn thừa lại của Dương Họa Y lên ăn tiếp.

 

Vẻ mặt của Dương Nhã Tuyết  có chút khó coi, trong lòng chứa đầy sự bực bội.

 

Nhưng lại không cam lòng cứ thế mà bỏ cuộc.

 

Tuy nói Nhan Từ Khuynh là anh rể của cô ta nhưng suy cho cùng cũng không giống với những gia đình bình thường, cô ta hiếm lắm mới có cơ hội gặp mặt Nhan Từ Khuynh được một lần.

 

Dương Nhã Tuyết  kìm nén sự uất ức, lại gắp tiếp một miếng thịt bỏ vào trong chén của anh, nói một cách nhiệt tình: “Món này cũng không tệ, em thích ăn nhất đó. Anh rể, anh ăn thử xem, nếu anh thích thì sau này có thể thường xuyên cùng chị về đây dùng cơm”

 

Nhan Từ Khuynh trực tiếp buông chén cơm xuống.

 

Dương Nhã Tuyết  đưa mắt nhìn anh, hỏi một câu với vẻ khó hiểu: “Anh rể, sao anh không ăn nữa?”

 

Nhan Từ Khuynh hoàn toàn không nhìn đến cô, chỉ nói: “Tôi mắc bệnh thích sạch sẽ, ngại bẩn.”

 

Dương Nhã Tuyết  có cảm giác như trên mặt vừa hứng phải rất nhiều cái tát. Anh chê thức ăn mà mình gắp dơ nhưng lại có thể dùng đôi đũa mà chị đã xài qua, rồi còn ăn cả phần cơm thừa của chị.

 

“Nhã Tuyết , không được phép gây sự, xin lỗi tổng giám đốc Nhan ngay.” Dường Hải Thiên thấy vậy thì vội vàng ` trách móc cô con gái út mà mình vẫn luôn cưng chiều.

 

Dương Nhã Tuyết  nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt trẻ trung là hai hàng nước mắt, nhìn vào cực kì đáng thương: “Em xin lỗi anh rể, em không biết anh sẽ để bụng, là do em đã lỗ mãng rồi.”

 

Nhan Từ Khuynh không hề đáp lại.

 

Dương Nhã Tuyết  không thể kìm nén nỗi nữa, vừa khóc vừa chạy đi.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn Dường Hải Thiên một cách sâu xa: “Những lời tôi nói lần trước, ông cho là trò đùa à?”

 

Dạng người như ông ta không xứng làm cha người khác. Lại có thể xem con gái mình như một món đồ để bán đi để đổi lại lợi ích cho bản thân. Lần này ông ta gọi Dương Họa Y về chắc chắn cũng chẳng phải vì tình cảm cha con.

 

Dường Hải Thiên tự biện minh: “Là do Nhã Tuyết  nhớ chị của nó rồi.”

 

“Phải vậy không?” Nhan Từ Khuynh lạnh nhạt hỏi lại một câu. Mấy cái cớ vụn về như vậy rõ ràng anh sẽ không tin: “Dương Nhã Tuyết  nhớ chị?”

 

Dường Hải Thiên gật đầu liên tục như giã tỏi: “Đúng thế mà”

 

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng chặn họng ông ta: “Được.

 

Hôm nay gặp mặt rồi thì chắc sẽ không nhớ nữa đâu nhỉ?”

 

Dường Hải Thiên quệt mồ hôi trên trán, tỏ vẻ đồng ý nói: “Sẽ không nhớ, không nhớ nữa đâu.”

 

“Mẹ, mẹ đã thoải mái hơn chút nào chưa?”

 

Dương Họa Y ở trong phòng đấm vai cho Viên Vũ.
 
Chương 197


Chương 197:

 

Vì trong người Viên Vũ không khỏe nên trước đây khi ở nhà, cô vẫn thường đấm vai cho mẹ.

 

“Đỡ rồi, thoải mái hơn nhiều rồi. Con không cần bóp cho mẹ nữa đâu. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.“ Viên Vũ đau lòng cho cô, muốn cô dừng tay lại.

 

“Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thể ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với mẹ, khó lắm mới về được một lần. Nên phải đấm bù hết những lần con vẫn chưa đấm vai cho mẹ chứ”

 

“Đứa bé ngốc này.’ Nước mắt của Viên Vũ chảy xuống, vừa nói là lại muốn khóc.

 

“Mẹ, mẹ còn thích khóc hơn cả con nữa.”

 

Viên Vũ bị câu nói này của Dương Họa Y chọc cho dở khóc dở cười.

 

Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cửa phòng bị tông vào. Dương Nhã Tuyết  giận đến đỏ mắt, xông xông đi vào: “Con đã muối mặt muốn chết rồi, hai người còn ở đây cười vui vẻ đến vậy. Rốt cuộc, hai người có xem con là người nhà không vậy?”

 

Dương Nhật Lỉnh rút vài tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa qua cho cô ta: “Nhã Tuyết  bị sao vậy?”

 

Dương Nhã Tuyết  vứt tờ khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”

 

Dương Họa Y đã quen với tính tình thất thường của em gái từ lâu, cô khom người chuẩn bị nhặt tờ khăn giấy rớt dưới đất lên.

 

Nhưng Dương Nhã Tuyết  lại giãm một phát lên.

 

Cô ta dẫm mạnh, cái giẫm ấy lại đúng lúc rơi lên mu bàn tay của Dương Họa Y, nặng nề nghiền xuống.

 

Dương Họa Y bị đau nên kêu lên một tiếng. Lúc này, Dương Nhã Tuyết  mới vội vàng nhấc chân lên.

 

“Nhã Tuyết , con giẫm trúng tay chị rồi, con đi đứng kiểu gì thế!“ Viên Vũ vội vàng kéo cô con gái út cứ hay thích làm gì thì làm ra.

 

Dương Họa Y bị giẫm rất đau, ngón tay cũng đã trỏ nên sưng tấy lên.

 

Con gái út được nuông chiều đến sinh hư rồi, từ khi còn nhỏ đã thích cưỡi lên đầu lên cổ của chị gái nó, bọn họ cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Dù sao thì Dương Nhã Tuyết  mới là con gái ruột của bọn họ. Có thích Dương Họa Y đến mức nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng vẫn phải có chút thiên vị. Con gái ruột của mình thì hiển nhiên phải quan trọng hơn rồi.

 

Vì thế nên cho dù Dương Nhã Tuyết  đã giẫm rất mạnh lên tay cô, Viên Vũ cũng chỉ mắng một câu cho có mà thôi.

 

“Con cũng đâu có cố ý. Mẹ không nhìn thấy con đang đang đi à? Là do tự nhiên chị ấy lại đến đây nhặt (Chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ} chương 174: Đẩy cô một cái giấy, còn cố tình thò tay xuống dưới chân con nữa chứ.” Nước mắt của Dương Nhã Tuyết  vẫn chưa ngừng rơi giờ lại được đà rớt xuống nhiều hơn: “Nếu mà anh rể nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng con cố tình nhắm vào chị. Anh ấy nhất định sẽ lại hiểu lầm con cho coi!”

 

“Lại?“ Cô bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta: “Nhã Tuyết , em đang nói gì vậy?”

 

“Em đang nói gì chẳng lẽ chị không hiểu ư?” Dương Nhã Tuyết  cực kì tức giận: “Bình thường em ghét nhất những người hay làm bộ làm tịch. Chị, đâu phải chị không biết. Sao chị lại đối xử với em như vậy?!”

 

“Chị đã làm gì?“ Đầu cô như giăng đầy sương mù, cô hoàn toàn không biết tại sao em gái lại tức giận.

 

“Chị còn ở đó mà già vờ! Dương Họa Y, sao trước đây tôi không nhìn ra chị là đứa con gái thích giả vờ như vậy!” Dương Nhã Tuyết  cũng không thèm kêu một tiếng chị nữa mà gọi thẳng tên họ của ra rồi chỉ tay thẳng vào mũi cô: “Có phải chị nói xấu tôi với anh rể không? Nếu không thì tại sao anh rể lại đối xử với tôi như vậy?!”

 

Nếu như chị ấy không nói xấu sau lưng mình với anh rể thì tại sao anh rể đối xử dịu dàng như thế với chị nhưng lại lạnh nhạt với mình như vậy?
 
Chương 198


Chương 198:

 

Đâu chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt, nói thẳng ra chính là chán ghét.

 

Anh có thể sử dụng đôi đũa mà chị đã xài qua, cũng có thể ăn hết phần cơm thừa của chị. Vậy mà mình chỉ gắp cho anh có một miếng thức ăn thì anh lại làm mình ê mặt đến vậy?

 

Ngại bẩn, anh chê mình bẩn.

 

Cô ta không sạch sẽ chỗ nào?

 

Dù sao cũng chỉ là một miếng thức ăn, có bẩn thế nào đi nữa cũng không thế nào bẩn hơn chén cơm thừa của chị chứ?!

 

“Nhã Tuyết , chị không hiểu em đang nói cái gì?”

 

“Chị còn ở đó diễn! Tôi ghét chị chết mất thôi!

 

“Nếu em cứ tiếp tục kiếm chuyện vô cớ thì chỉ không thể nào nói chuyện với nữa cả.”

 

Thấy cô xoay người muốn bỏ đi, Dương Nhã Tuyết  giữ chặt cô lại, kể lại hết tất cả chuyện đã xảy ra trên bàn cơm ban nãy.

 

Lúc này, ngược lại đến lượt Dương Họa Y sững người: “Ý em nói là anh ấy đã ăn hết phần cơm thừa của chị ư?”

 

“Anh ấy còn dùng đũa của chị, rồi chê thức ăn mà tôi gấp bẩn!” Dương Nhã Tuyết  giận đùng đùng nói lớn.

 

Cô không dám tin người có bệnh sạch sẽ như Nhan Từ Khuynh lại hành động như vậy.

 

Cô nhớ Hoàng Ánh có nói qua, từ nhỏ Nhan Từ Khuynh đã mắc bệnh sạch sẽ. Từ khi có thể tự minh dùng đũa thì ngay đến thức ăn bà gắp anh cũng không thích ăn.

 

Sau này, khi đã từ từ lớn lên thì hoàn toàn không đụng đến đồ mà người khác gắp cho. Vậy mà anh lại ăn cơm mà mình để thừa.

 

Giây phút này, Dương Họa Y dường như không khống chế nỗi sự khiếp sợ trong lòng.

 

Thì ra lần này Nhan Từ Khuynh không hề lừa mình.

 

Những câu anh nói ở nước Pháp đều là lời thật lòng, anh thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu mà hoàn toàn không phải là để trả thù.

 

Anh có thể dùng vô số lời bịa đặt để lừa dối mình nhưng chắc chắn không thể dồn hết tâm trí đi đánh lừa mình trong những chỉ tiết nhỏ như vậy.

 

Anh đã thật sự hối hận rồi…..

 

“Dương Họa Y, chị có còn là chị của tôi không? Tôi bị xấu mặt như vậy mà chị lại trưng ra cái vẻ mặt đó!”

 

Dương Nhã Tuyết  giận điên lên, dùng sức đẩy cô một cái.

 

Trọng tâm của cô không vững, loạng choạng lùi lại, cuối cùng lại vững vàng rơi vào một vòng tay quen thuộc.

 

Nhan Từ Khuynh ổn định giữ lại thân thể cô từ phía sau, cuối cùng lại ôm cô vào lồng ngực.

 

Sắc mặt anh âm trầm: “Không nhìn ra cô hai lại còn thích đấu vặt nữa. Nhưng thân thể của chị cô yếu đuối. Chi bằng để tôi thay cô ấy giao lưu qua lại với cô?”

 

Câu này mới nghe vào chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng chỉ cần là người đầu óc không có vấn đề thì đều có thể phát hiện ra đây là một câu mỉa mai.

 

Dương Nhã Tuyết  bụm mặt, nhào vào lòng Viên Vũ khóc lóc.
 
Chương 199


Chương 199:

 

Viên Vũ biết là con gái út làm sai nhưng cũng không nỡ nhìn con gái khóc đến đáng thương như vậy.

 

Bà võ vỗ lên lưng con gái, dỗ dành cô ta.

 

Nhưng Nhan Từ Khuynh không định bỏ qua cho cô ta một cách dễ dàng nhu vậy. Anh cong môi, cười lạnh: “Đánh thắng rồi mà lại ở đó khóc, vậy người bị cô đánh chắc phải khóc đến mức chết đi sống lại rồi.”

 

Dương Nhã Tuyết  càng khóc dữ dội hơn làm Viên Vũ đau lòng đến chịu không nỗi. Nhưng người đối diện lại là Nhan Từ Khuynh, đến ngay cả tư cách nói chuyện tình cảm bà cũng không có.

 

Nhìn thấy vẻ đau lòng của mẹ, Dương Họa Y giải vây cho em gái: “Nhã Tuyết  không cố tình đẩy tôi đâu, em ấy chỉ không cẩn thận đụng trúng thôi, là do bản thân tôi không đứng vững.”

 

Nhan Từ Khuynh rũ mắt nhìn người phụ nữ trong ngực, cô nói đến mức tha thiết và thành thật đến vậy.

 

“Thật không?”

 

“Đương nhiên là thật rồi, em ấy đâu có lí do gì để ra tay với tôi.”

 

Có thể thấy, cô thật sự rất để ý đến những người nhà này. Nhưng cô không hề mảy may biết được người nhà họ Dường đều xem cô như tảng đá kê chân mà thôi.

 

Dường Hải Thiên chẳng qua chỉ muốn bán cô đi đổi lấy một mối hôn nhân tốt để củng cố sản nghiệp của nhà họ Dường.

 

Còn cái cô em gái đang khóc lóc đáng thương ở trước mặt đã nhìn trúng chồng cô, đang tìm trăm phương ngàn kế để sáp đến gần chồng của cô.

 

Cả cái nhà này, u ám quá rồi.

 

Nhan Từ Khuynh trầm ngâm trong giây lát rồi mới buông một câu nhẹ tênh: “Xem ra là do tôi đã hiểu lầm rồi.

 

Dương Nhã Tuyết  thấy vậy thì vẫn muốn giả vờ thêm một lát nữa, nhưng không đợi cô ta kịp nói gì thì Dương Họa Y đã mở miệng chặn họng trước: “Là do anh hiểu lầm rồi”

 

Anh gật đầu, lùi bước nói: “Phải, được rồi, là lỗi của tôi.”

 

Bầu không khí vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng bình thường trở lại.

 

“Cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta về thôi.” Dương Họa Y nói.

 

Cô hiểu rõ tính cách của em gái mình, không biết lại chuẩn bị nói mấy câu lung tung gì. Nhan Từ Khuynh không dễ qua mặt, nói càng nhiều thì sẽ lại sai càng nhiều.

 

Phòng của cô cũng đã bị dọn dẹp đến trống không rồi, tối nay cũng không thiết phải ở lại để làm gì nữa.

 

“Được, chúng ta đi thôi. Anh buông cô ra khỏi ngực, đi ở bên cạnh cô, cùng cô rời khỏi.

 

Dương Họa Y đang bảo vệ cho Dương Nhã Tuyết  nhưng cô ta lại không hiểu được, chỉ cảm thấy cô cướp lời của cô ta vì không muốn cô ta bắt chuyện với Nhan Từ Khuynh.

 

Một hạt giống oán hận đã lặng lẽ đã đâm chồi nảy lộc trong lòng Dương Nhã Tuyết .

 

Suốt cả quãng đường, Dương Họa Y cũng không nói gì nhiều. Trong đầu cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện Nhan Từ Khuynh ăn phần cơm thừa của mình.

 

Nhan Từ Khuynh đưa cô về trang viên Lệ Thuỷ, cô vẫn luôn ngẩn ngơ. Khi vào nhà còn xém chút nữa đã đập đầu vào cánh cửa nữa.

 

Anh phải đưa lòng bàn tay ra ngăn đầu cô lại nên cô mới không bị đụng trúng.

 

Anh vừa mở cửa vừa hỏi cô: “Cửa còn chưa mở mà, rốt cuộc em đang nghĩ gì suốt cả đường vậy?”
 
Chương 200


Chương 200:

 

Đến lúc này Dương Họa Y mới hoàn hồn, liếc nhìn anh, do dự một lúc, đổi dép lê xong bước vào nhà rồi mới hạ quyết tâm.

 

Cho anh một cơ hội đi, cũng là cho bản thân một cơ hội.

 

Bỏ qua cho anh ấy, cũng là bỏ qua cho chính mình.

 

“Nhan Từ Khuynh.”

 

“Hả?”

 

Dương Họa Y nhìn về phía anh, nhìn thấy một phiên bản nhỏ nhắn của mình trong mắt anh.

 

Cô mím mím môi, chậm rãi mở miệng: “Anh ăn cơm thừa của tôi sao?”

 

“Sao cô biết?”

 

“Nhã Tuyết  nói với tôi.”

 

“Ừm.

 

Anh thừa nhận rồi: “Tôi chỉ lười phải đổi chén đũa thôi. Nếu em không thích thì lần sau tôi không làm vậy nữa.

 

Sự kinh ngạc xâm chiếm lồng ngực Dương Họa Y, cô lúng túng hỏi: “Anh không chê bẩn hả?”

 

“Không ngại.”

 

Anh kéo cô vào ngực, tỉ mỉ hít vào mùi hương thơm ngát ở gáy cô: “Chỉ cần là của em, tôi đều không ngai .”

 

“Nhan Từ Khuynh, anh có bệnh sạch sẽ mà.”

 

“Đối với mỗi người thì sẽ khác nhau thôi.”

 

Dương Họa Y không lên tiếng, cô đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.

 

Nhan Từ Khuynh đã làm rất nhiều thứ, cô không phải người lòng dạ sắt đá, không có cách nào khiến bản thân thờ ơ cho được.

 

Anh ôm cô vào phòng ngủ, cô vẫn không hẻ răng nói nửa lời.

 

“Không tin à?“ Nhan Từ Khuynh đặt thân thể mềm mại của cô lên giường rồi đẩy cô đến dưới thân mình: “Vậy để tôi chứng minh cho cô thấy.”

 

Đôi môi anh chạm vào bên má của cô, dùng răng cắn nút áo của cô, giúp cô cởi ra.

 

Dương Họa Y ôm má anh, ngăn anh tiếp tục.

 

Một bên tay anh bắt lấy hai cái tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, tay còn lại cởi quần áo của cô.

 

Quần áo bên ngoài đã cời ra, từng món từng món rơi xuống đất.

 

Trên người anh không mảy may còn sót lại thứ gì, cô cũng vậy.

 

Không biết là vì lạnh hay vì bất an mà giọng nói của Dương Họa Y có hơi run rẩy: “Nhan Từ Khuynh, anh bỏ tôi ra trước đi.”

 

Đã sớm xảy ra quan hệ với cô không dưới một lần nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh cưỡi trên thân thể cô, còn có thể lướt mắt hết khắp mọi ngõ ngách trên người cô.
 
Chương 201


Chương 201:

 

Thậm chí, tay cô vẫn đang bị anh giữ chặt, muốn động đậy cũng không được.

 

“Thả em ra thì không có cách nào có thể chứng mỉnh cho em thấy được rồi. Dương Họa Y, em không tin tôi nhưng tôi lại gấp gáp muốn có được sự tin tưởng của em.” Khi anh nói những lòi này có vài phần ấm ức.

 

Ánh đèn vàng ấm áp rơi lên thân thể anh như tô điểm thêm cho anh.

 

“Rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?”

 

“Chứng minh đối với em, anh không mắc bệnh sạch sẽ. Anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em Dương Họa Y đã thấp thoáng nhận ra anh muốn làm gì, ánh mắt cô lay động: “Tôi tin anh, anh buông tôi ra trước đi.”

 

Nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi buông em ra thì em sẽ không cách nào tin tưởng tôi được. Dương Họa Y, em nhìn tôi đi, tôi làm cho em xem.”

 

“Không muốn!”

 

“Nhưng tôi muốn!”

 

Nói dứt lời, anh cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống thật sâu, dán vào người cô.

 

Giây phút khi đôi môi mỏng mềm mại của anh tiếp xúc với thân thể của cô, cô hoảng sợ thét lên: “Nhan Từ Khuynh!”

 

“Tôi thích em gọi tên tôi như vậy.” Anh vừa liếm lại vừa hèn mọn lấy lòng thân thể cô, cũng là trêu chọc cả trái tim cô.

 

Phòng tuyến trong lòng Dương Họa Y sụp đổ một cách triệt để. Cô lấy gối nằm che kín mặt mình, giọng nói ấp a ấp úng truyền ra: “Nhan Từ Khuynh, anh xấu xa quá rồi.”

 

Anh luôn biết phải làm như thế nào để khiến cô đầu hàng, hết lần này đến lần khác khiến cô không thể kiểm soát được nhịp tim của mình.

 

Dù anh đã từng làm tổn thương mình một cách sâu sắc đến vậy nhưng cô vẫn dằn lòng không nỗi mà lại một lần nữa nhảy xuống cái hố sâu thăm thẳm này.

 

“Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh, Nhan Từ Khuynh….”

 

Cô nắm thật chặt cái gối nằm, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.

 

Anh có thể nghe ra được sự rung động của cô, cũng có thể cảm nhận được từng nét biến hoá nhỏ nhất trong giọng điệu của cô.

 

Nhan Từ Khuynh biết rằng mình thành công rồi.

 

Đêm nay đã được định trước sẽ là một đêm mà mồ hôi và nước mắt hoà quyện với nhau.

 

Dương Họa Y không biết mình đã bị lăn đi lộn lại hết lần này đến lần khác bao nhiêu phen, cô chỉ nhớ bản thân đã bị ăn giày vò đến muốn tắc thở. Anh còn từng lần lại từng lần phóng thích vào bên trong cơ thể cô.

 

Lúc ở nước Pháp đã đồng ý với mình là sẽ đeo bao vậy mà tối nay làm hết không biết bao nhiêu lần mà chẳng lần nào đeo bao hết cả.

 

Tên lừa đảo này….

 

Cô lẩm bẩm trong lòng nhưng lại chẳng còn đủ sức lực để mở miệng nói bất kì một chữ nào.

 

Hai người không ai mặc đồ ngủ cả, hai thân thể ôm lấy nhau mà không có bất kì thí gì ngăn trở, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

 

Bỗng nhiên màn cửa sổ bị ai đó kéo ra, ánh mặt trời chói mắt ngay lập tức tràn đầy phòng ngủ.

 

Hà Dĩ Phong cười khì khì muốn đi đến gọi người đang ngủ nướng trên giường thức dậy. Vừa bước vào thì phát hiện ra có đến hai người đang nằm trên giường.
 
Chương 202


Chương 202:

 

Dương Họa Y được anh ôm trong ngực, trên cổ vẫn còn vài dấu hôn loá mắt.

 

Cánh tay để trần của Nhan Từ Khuynh bị cô xem như cái gối đầu, vừa nhìn vào đã biết là cái bộ dạng đêm qua mây mưa buông thả dục vọng quá sức nên sáng nay không dậy nổi.

 

Ý cười trên mặt Hà Dĩ Phong cứng đờ lại. Đến tận khi Nhan Từ Khuynh bị ánh sáng chói mắt làm cho tỉnh giấc, yếu ớt mở mắt thì Hà Dĩ Phong mới rút lại những biểu cảm không nên có trên mặt.

 

Nhan Từ Khuynh vừa mở mắt đã phát hiện ra một tên đàn ông đang đứng trong phòng ngủ của mình. Mà điều quan trọng nhất là anh và Dương Họa Y vẫn đang trần như nhộng nằm trong chăn.

 

Con sâu ngủ chạy đi trong tích tắc, Nhan Từ Khuynh vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Ai cho phép cậu mới sáng sớm đã chạy đến đây, cút ra ngoài cho tôi!”

 

Hà Dĩ Phong cảm thấy oan ức nhất: “Mẹ nó! Nhan Từ Khuynh, cậu có cần mặt mũi không? Cậu tưởng tôi thích đến đây à? Không phải do cậu nói với tôi vừa điều tra được tin tức gì thì phải lập tức đến đây tìm cậu à? Ông đây đã tra ra được từ tối hôm qua rồi vậy mà mẹ nó, gọi cho cậu mãi mà không gọi được. Tôi phải cố ý chừa ra thời gian buổi trưa để sang đây tìm cậu, ai mà biết được mẹ nó cậu còn đang ngủ chứ!”

 

Nhan Từ Khuynh kéo chặt tấm chăn để bao bọc lại Dương Họa Y, đến ngay cả cổ cô cũng phải che chắn cẩn thận.

 

Anh chỉ về phía cửa phòng: “Cậu ra ngoài trước đi”

 

Hà Dĩ Phong giận đùng đùng nói: “Cậu tưởng tôi thích nhìn à? Tôi còn sợ sẽ nổi mụn lẹo nữa ấy chứ”

 

Đi ra đến cửa rồi lại dừng bước: “Hai người ôm chặt đến vậy rồi còn đắp kín như thế, tôi không thấy được gì cả đâu.”

 

Đi ra ngoài rồi còn ngoan ngoan đưa tay giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

 

Đến lúc này Nhan Từ Khuynh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh nhìn vào người phụ nữ đang say giấc trong lòng mình rồi nhẹ tay nhẹ chân dịch cô ra khỏi thân thể mình. Anh vừa khoác áo ngủ lên thì cô đã tỉnh lại rOI.

 

Dương Họa Y dụi đôi mắt nhập nhèm, vừa thâm tình vừa có chút mờ mịt.

 

Anh nhịn không được xoay người lại, hôn nhẹ vào bờ môi mềm mọng nước của cô. Không dừng lại ở đó, anh còn muốn hơn thế nữa. Anh muốn hôn thật sâu thật nồng cháy, nhưng lại bị cô phũ phàng từ chối: “Không được, còn chưa đánh răng mà.”

 

“Tôi không có chê gì em đâu.” Anh hờ hững trả lời.

 

Dương Họa Y: “…”

 

Nhan Từ Khuynh làm bộ như là cô dâu nhỏ chịu uất ức, giận dỗi nói: “Tôi biết rồi, là em chê tôi chứ gì.”

 

Anh chơi đùa với ánh nắng len vào từ ô cửa sổ, trông mới dịu dàng và tỉnh tế làm sao, trên đầu còn có vài lọn tóc dựng lên. Nhìn anh như vậy, trông trẻ ra cả chục tuổi.

 

Dương Họa Y bị dáng vẻ này của anh làm cho phải bật cười.

 

Anh nắm lấy tay cô rồi hôn nhẹ một cái: “Tối qua không phải là mơ mộng gì đâu nhé, toàn bộ đều là sự thật cả, em không thể hối hận nữa rồi…”

 

Cô dựa vào lồng ngực anh, đưa ra quyết định: “Nhan Từ Khuynh, anh nghe cho rõ đây, anh không được lừa tôi nữa đâu nhé.”

 

“Tôi sẽ không như vậy nữa đâu.” Anh cũng nở nụ cười, nụ cười ấy so với ánh mặt trời ngoài kia còn rực rỡ hơn nhiều.

 

Nhan Từ Khuynh mặc quần áo, sẵn tay vuốt tóc nói với Dương Họa Y: “Mãi đến gần sáng hôm nay em mới ngủ, ngủ thêm một chút đi nhé.”

 

“Còn anh? Mặc quần áo vào làm gì vậy?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top