Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 814


Anh và Tư Hạ đã sớm ăn cơm chiều rồi, anh xách hộp đồ ăn lên muốn vứt đi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ kia, cánh tay đang vươn ra của anh lại thu trở về, xoay người để thức ăn trong tay vào trong tủ lạnh.

.

Tiên Hiệp Hay
Trước khi đi ngủ, anh lại đi xem Tư Hạ một cái rồi mới về phòng của mình.


......!
“Tư Mộ Hàn, anh về rồi.”
Một giọng nữ trong mềm mại ấm áp mang theo hí hửng truyền tới, Tư Mộ Hàn chợt ngẩng đầu, phát hiện mình đang đứng trong sân của một ngôi biệt thự.

Xung quanh biệt thự là rừng cây thông xanh biết, cây cối um tùm, biệt thự giống như được xây ở giữa rừng núi.

Người phụ nữ vừa gọi anh lại tiếp tục nói chuyện: “Anh nhìn gì vậy, mau vào ăn cơm đi.”
Anh xoay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn đang đi lại gần mình.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi màu trắng, bước chân nhẹ nhàng, xem ra tuổi còn rất trẻ.

Người phụ nữ càng đi càng gần, cuối cùng Tư Mộ Hàn đã thấy rõ khuôn mặt của cô.

Tư Mộ Hàn lẩm bẩm kêu lên: “Nguyễn Tri Hạ?”
“Em nấu tố tam tiên* và thịt bò hầm......!Nhưng mà gần đây anh làm việc bận quá nên em không để nhiều ớt, anh ăn thanh đạm một chút......”
*Tố tam tiên: một món ăn có ba loại rau củ kết hợp với nhau: ví dụ như khoai tây, cà tím và ớt.

Nguyễn Tri Hạ đi tới giữ chặt cánh tay của anh, cười dịu dàng nhìn anh, hai người hết sức thân mật.


Đột nhiên, hình ảnh thay đổi.

Anh không còn ở trong sân, Nguyễn Tri Hạ cũng không thấy đâu nữa.

Anh nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ngủ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy “ ào ào”.

Nhưng rất nhanh tiếng nước đã dừng lại.

Nguyễn Tri Hạ quấn khăn tắm đi ra từ bên trong, khuôn mặt trắng nõn bị nước ấm hun ửng đỏ, ngay cả bả vai lộ ra bên ngoài và cánh tay cũng nhuộm màu hồng đào nhẵn nhụi.

Cả người cô đều tỏa ra một mùi thơm tươi mới cám dỗ người khác, muốn để người khác nuốt chửng vào bụng.

Hình như là cảm giác được ánh mắt của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ thẹn thùng đưa tay che lại một chút: “Quên đem áo ngủ vào......”
Tư Mộ Hàn không nhịn được đi về phía cô, giọng nói trầm thấp mờ ám: “Không cần mặc, dù sao một lát nữa cũng phải cởi.”
Sau đó, thân thể của anh như có ý thức của riêng nó, trực tiếp ném Nguyễn Tri Hạ lên trên giường.


Mặc dù Nguyễn Tri Hạ thẹn thùng, nhưng mà cũng không có phản kháng.

Anh kéo khăn tắm trên người cô ra.

Tóc dài như thác nước của người phụ nữ rơi xuống gối đầu, da thịt mềm mại trắng như tuyết, trong đôi mắt mèo còn mang theo ánh nước, nhỏ nhẹ kêu tên anh.

“Tư Mộ Hàn......!Chậm một chút......”
“Chậm không được......”
“Tư Ớt Xanh!”
Tư Mộ Hàn dùng sức mở to mắt, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Tư Hạ trên đầu mình.

Tư Hạ cúi đầu nhìn xuống từ trên đầu Tư Mộ Hàn: “Ba dậy đi, con rất đói.”
Bụng cũng rất phối hợp với lời nói của cô bé mà kêu lên “ùng ục” một tiếng..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 815


Tư Mộ Hàn nắm lấy sau áo của Tư Hạ xách cô bé qua một bên, sau đó mới ngồi dậy.

Thì ra là một giấc mơ.

Nhưng mà trong mơ lúc hai người họ cùng với nhau, khi thân mật lại cực kỳ tự nhiên và phù hợp.

Lần trước lúc anh đưa Nguyễn Tri Hạ về, chỉ biết anh có hứng thú với Nguyễn Tri Hạ.

Nhưng giấc mơ này khiến anh hiểu ra, anh thế nhưng sinh ra ham muốn với Nguyễn Tri Hạ.


Đây là chuyện chưa từng có.

“Ba.”
Tư Mộ Hàn cảm thấy có người đang kéo chăn của anh.

Vừa cúi đầu nhìn, phát hiện là Tư Hạ đang muốn vén chăn của anh lên.

Anh biến sắc, vươn tay đè lại chăn, xách Tư Hạ thả xuống dưới giường, giọng điệu nghiêm túc: “Bây giờ, con xoay người đi ra ngoài, chờ ba ở ngoài cửa đi.”
Tư Hạ: “Dạ.”
Cô bé vừa đi ra, Tư Mộ Hàn đã lập tức khóa trái cửa, đi vào trong phòng tắm.

Tư Mộ Hàn một tay chống lên tường trong phòng tắm, hô hấp khó khăn đưa tay cầm lấy một bộ phận nào đó trên người mình.

“Nguyễn Tri Hạ......”
Kêu tên của Nguyễn Tri Hạ, sẽ không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt của cô, mà thân thể anh cũng vì vậy mà càng trở nên hưng phấn hơn.

......!

Đợi khi Tư Mộ Hàn sửa sang tốt bản thân đi ra ngoài đã là nửa giờ sau rồi.

Tư Hạ để đầu tóc rối tung ngồi trước cửa phòng anh càu nhàu chơi đồ chơi.

Tư Mộ Hàn dẫn cô bé đi rửa mặt thay quần áo, thẳng đến lúc chải đầu thì xuất hiện một chút vấn đề.

Anh nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại của Tư Hạ vài giây, giọng điệu còn rất nghiêm túc nói: “Tóc rối rất đẹp.”
Tư Hạ hưng phấn nói: “Muốn buộc tóc.”
Tư Mộ Hàn mặt không chút thay đổi nói: “Thắt bím không đẹp.”
Tư Hạ quay đầu nhìn anh, xoắn xoắn ngón tay của mình dáng vẻ “con biết tỏng ba rồi”, lớn tiếng nói: “Ba không biết buộc tóc!”
Tư Mộ Hàn: “......”
Đính đong ….

“Ba đi mở cửa.” Tư Mộ Hàn đứng dậy đi mở cửa.

Người đến là Thời Dũng, còn mang theo bữa sáng.

“Chú Thời Dũng.” Tư Hạ thấy bữa sáng thì hai mắt liền tỏa sáng, chạy tới ôm lấy chân của Thời Dũng.


Thời Dũng tươi cười: “Chào buổi sáng Tri Hạ.”
Sau khi anh ta dọn bữa sáng cho hai người xong, Tư Mộ Hàn chợt lên tiếng nói: “Lại đi điều tra Nguyễn Tri Hạ một chút.”.

ngôn tình ngược
Tư Hạ có ấn tượng với ba chữ “Nguyễn Tri Hạ”, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Hả?”
Tư Mộ Hàn không nói lời nào, đút cô bé uống một ngụm sữa.

Sức chú ý của trẻ con rất dễ bị dời đi.

......!
Sau khi Tư Mộ Hàn dọn ra ngoài ở vẫn chưa tuyển giúp việc, cũng chỉ có thể dẫn Tư Hạ đi đến công ty với mình.

Lúc ra cửa thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vừa ra ngoài mua đồ ăn về..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 818


Ào!
Nguyễn Tri Hạ lỡ tay làm đổ ly cà phê trước mặt, cà phê màu nâu để lại một vết dính đậm bên trên khăn ăn màu vàng nhạt.

Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tuy rằng tớ cảm thấy cậu không nói dối, nhưng mà chuyện cậu nói quá......”
Cô còn chưa nói hết câu.

Đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang.


“Nguyễn Tri Hạ?”
Ngay sau đó là tiếng vang sắc nhọn của giày cao gót dẫm trên mặt đất.

Thẩm Lệ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo đang đi nhanh về phía bên này.

Ánh mắt của cô ta khóa chặt trên người Nguyễn Tri Hạ, trong mắt mang theo oán hận thấu xương.

Thẩm Lệ nhịn không được thấp giọng chửi tục một câu: “Chết tiệt! Sao cô ta lại ở đây.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm cầu kì đang hung hăng đi tới chỗ cô.

Lúc Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ thì mãnh liệt trừng lớn hai mắt, cô ta vốn đã trang điểm cầu kì, làm như vậy càng khiến cả người trở nên hung ác lạ thường.

“Sao cô lại còn sống? Cô còn sống?” Nguyễn Hương Thảo vừa đi tới trước mặt đã duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo của Nguyễn Tri Hạ, oán hận trong mắt giống như sắp tràn ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ không nhớ rõ cô ta là ai, nhưng cỗ chán ghét từng trong xương cho cô biết, quan hệ của người phụ nữ trước mắt này với cô chắc chắn không tốt.


Thẩm Lệ đứng dậy, vươn tay đẩy Nguyễn Hương Thảo ra: “Nguyễn Hương Thảo, cô làm gì vậy!”
Nguyễn Hương Thảo không có đề phòng, Thẩm Lệ cũng dùng nhiều sức, cho nên cô ta trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Ánh mắt của Nguyễn Hương Thảo không hề di chuyển nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, giọng nói chói tai: “Tư Mộ Hàn không chết, cô cũng không chết! Vì sao các người đều không chết, mà người chết lại là anh ấy!”
Nguyễn Tri Hạ không hiểu lời của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được oán hận của Nguyễn Hương Thảo đối với mình.

Thẩm Lệ nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo thì tức giận đến cuống cuồng: “Trần Tuấn Tú là do anh ta tự tìm đường chết, không ai thiếu nợ anh ta, cũng không ai thiếu nợ cô hết!”
Nguyễn Hương Thảo hoàn toàn không để ý tới Thẩm Lệ, ánh mắt vẫn giống như rắn độc nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ không tha: “Các người ai cũng đừng mong sống tốt, các người đều phải trả giá.”
Thẩm Lệ ngăn ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Hương Thảo, mẹ nó cô có bệnh thì tự đi chữa đi, tới đây phát rồ cái gì hả!”
Lúc này, người đại diện của Nguyễn Hương Thảo đã đuổi tới.

“Hương Thảo, em làm gì vậy!” Người đại diện vội vàng kéo Nguyễn Hương Thảo đang ngồi dưới đất lên: “Em không sợ bị chụp trúng hả, trở về lại bị bôi nhọ cho xem.”
“Cứ để cho bọn họ bôi nhọ, những người đó ngoài phun nước miếng ở trên mạng ra thì có thể làm gì tôi chứ.” Nguyễn Hương Thảo vẻ mặt không sao cả đứng lên từ trên mặt đất.

Người đại diện vội vàng sửa sang lại quần áo cho cô ta.


Đều lăn lộn trong giới giải trí, người đại diện của Nguyễn Hương Thảo cũng quen Thẩm Lệ, kêu một tiếng: “Cô Thẩm.”
Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quản lý tốt nghệ sĩ của cô.”
Người đại diện cười cười không nói chuyện, muốn lôi kéo Nguyễn Hương Thảo rời khỏi.

Trước khi đi, Nguyễn Hương Thảo còn quay đầu lại liếc Nguyễn Tri Hạ một cái, ánh mắt độc ác.

Nguyễn Tri Hạ nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Hương Thảo, hơn nửa ngày không nói gì.

Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở phào: “Cuối cùng cũng đi rồi.”
Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn đang nhìn theo hướng Nguyễn Hương Thảo biến mất, không khỏi lo lắng hỏi: “Tri Hạ, cậu không sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ bây giờ không giống với trước đây, cô cái gì cũng không nhớ rõ, nói không chừng sẽ bị Nguyễn Hương Thảo dọa sợ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 819


Thẩm Lệ cảm thấy vẫn là do cô ấy không đủ cẩn thận.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, hỏi Thẩm Lệ: “Cô ta tên Nguyễn Hương Thảo, có quan hệ gì với tớ vậy?”
Thẩm Lệ thấy cô bình tĩnh như vậy thì cũng yên tâm, nói: “Chị gái cùng cha khác mẹ của cậu.”
“Mẹ của tớ là mẹ kế của cô ta?” Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ trở nên có chút kỳ lạ.

Thẩm Lệ gật đầu: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát: “Mẹ kế bình thường đều không đối xử tốt với con trước của chồng, tớ thấy Nguyễn Hương Thảo cực kỳ hận tớ, có phải mẹ tớ ngược đãi cô ta không?”

Thẩm Lệ co rút khóe miệng, trong chốc lát không biết nên nói gì thì tốt.

Tiêu Giai Kỳ đối xử với Nguyễn Hương Thảo còn tốt hơn con gái ruột của mình, sao có thể ngược đãi cô ta chứ?
Giữa ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Lệ nói: “Không có, trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng được, nhưng mà chuyện này không phải chuyện quan trọng nhất......”
Hình như Nguyễn Tri Hạ biết cô ấy muốn nói gì nên cắt ngang lời cô ấy: “Nhưng mà Lưu Chiến Hằng nói anh ta là chồng sắp cưới của tớ, tớ cảm thấy anh ta không lừa tớ, nếu như anh ấy là chồng sắp cưới của tớ, sao tớ có thể là vợ chồng với Tư Mộ Hàn được chứ? Tớ không có ý nói cậu gạt tớ, nhưng mà cảm thấy......”
“Dì Hạ.”
Giọng nói trẻ con của Tư Hạ đột nhiên vang lên.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Tư Hạ đang đi về phía này.

Tư Hạ vẻ mặt vội vàng, cố gắng lôi kéo Tư Mộ Hàn đi về phía này, chân ngắn nhỏ bước như đang bay.

Còn Tư Mộ Hàn thì bình tĩnh hơn rất nhiều, anh dáng vẻ bình tĩnh chậm rì rì bị Tư Hạ kéo sang đây.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Hạ cũng có chút ngạc nhiên: “Tri Hạ, sao cháu lại ở đây?”
“Ăn cơm.” Tư Hạ đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ thì lập tức buông tay Tư Mộ Hàn ra, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô.


Thẩm Lệ vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã theo bản năng lui về phía sau.

Tư Mộ Hàn cũng chú ý tới Thẩm Lệ.

Anh còn nhớ rõ lần trước Thẩm Lệ nói Tô Miên không phải mẹ ruột của Tư Hạ, không nghĩ tới cô còn quen Nguyễn Tri Hạ.

Chuyện này thật sự càng ngày càng thú vị rồi.

Nguyễn Tri Hạ vừa mới nghe Thẩm Lệ nói vậy, bây giờ gặp Tư Hạ, tâm trạng cũng trở nên có chút phức tạp.

Tư Hạ thật sự là con gái ruột của cô sao?
Cô còn từng làm vợ chồng với......!Tư Mộ Hàn?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của cô vô tình khóa chặt trên người Tư Mộ Hàn.

Cô tỉ mỉ quan sát Tư Mộ Hàn.

Nhìn kiểu gì cũng cảm thấy, Tư Mộ Hàn không giống là người sẽ xuất hiện cùng với mình.


Hơn nữa, cô còn cảm thấy Tư Mộ Hàn cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn mình.

Hình như là cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn bất thình lình giương mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

Tròng mắt của anh rất sâu, lúc nhìn người khác ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.

Ánh mắt của Tư Hạ giống anh, nhưng đáng yêu hơn.

Thời Dũng đi đỗ xe nên đến sau, nhìn thấy Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ đều ở đây thì giật mình ngẩn người một lát, khẽ vuốt cằm lên tiếng: “Cô Thẩm, Cô Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu với Thời Dũng, xem như chào hỏi.

Thẩm Lệ thì có chút ngạc nhiên: “Thời Dũng?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 820


Cô ấy cũng không biết là Thời Dũng đã làm thuộc hạ cho Tư Mộ Hàn lần nữa.

Nếu Tư Mộ Hàn có thể để Thời Dũng trở thành thuộc hạ của anh một lần nữa, có phải chứng tỏ bây giờ Tư Mộ Hàn đã không còn quá tin tưởng Tư Cẩm Vân hay không?
Nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, vậy cứ nói rõ hết mọi chuyện đi?
Thẩm Lệ nghĩ vậy, cho Thời Dũng một ánh mắt ra hiệu.


Thời Dũng hiểu ý, tiến lên nửa bước, đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, hạ giọng nói: “Cậu chủ, trước khi đến tôi đã đặt phòng bao rồi.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, dắt Tư Hạ muốn xoay người đi.

Tư Hạ vặn tay, giãy ra khỏi tay của Tư Mộ Hàn, chạy tới ôm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Tri Hạ: “Con muốn ăn với dì Hạ.”
Tư Mộ Hàn mím môi, vẻ mặt không nhìn ra vui giận.

“Tùy con.”
Lạnh nhạt buông xuống hai chữ xong, Tư Mộ Hàn lập tức xoay người rời khỏi.

Đây là không có ý muốn phản đối.

“Dì Hạ, đi thôi......” Tư Hạ cực kỳ hưng phấn lôi kéo Nguyễn Tri Hạ, đuổi theo bước chân của Tư Mộ Hàn.

Trước nay Nguyễn Tri Hạ không có sức chống đỡ với Tư Hạ, rất nhanh đã bị Tư Hạ kéo vào bên trong phòng bao.


Nhìn thấy cả nhà ba người kia đều đi vào phòng bao, Thẩm Lệ kéo Thời Dũng qua một bên: “Anh lại trở thành thuộc hạ của ông chủ lớn từ lúc nào vậy? Mấy ngày hôm trước tôi còn thấy anh ở truyền thông Thịnh Hải mà.”
Thời Dũng nói: “Chỉ mấy ngày gần đây thôi.”
“Vậy anh có nói với ông chủ lớn chuyện của anh ấy và Tri Hạ không?” Thẩm Lệ giọng điệu gấp gáp hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa, nhưng mà cậu chủ đã dặn dò tôi đi điều tra tư liệu của mợ chủ, nhưng tôi nghi ngờ tư liệu của mợ chủ rõ ràng đã bị ai đó động tay động chân.”
Thẩm Lệ không phải người ngoài, Thời Dũng cũng không có giấu diếm.

“Ai động tay động chân?” Sau khi Thẩm Lệ gặp lại Nguyễn Tri Hạ lần nữa, ngoài vui vẻ ra còn lo lắng làm cách nào để cô và Tư Hạ gặp nhau, đương nhiên sẽ không chú ý đến chuyện này.

Vẻ mặt của Thời Dũng lộ vẻ nghiêm túc: “Có thể là Tư Cẩm Vân, cũng có thể là Lưu Chiến Hằng.”
“Lưu Chiến Hằng? Người đàn ông tự xưng là chồng sắp cưới của Tri Hạ?” Thẩm Lệ có ấn tượng rất sâu sắc với Lưu Chiến Hằng.

Thời Dũng thấy thế thì lên tiếng hỏi: “Cô còn nhớ ba năm trước mợ chủ từng bị đưa tin với một người đàn ông không?”

“Không nhớ rõ lắm.” Thẩm Lệ lúc ấy bề bộn nhiều việc, cho nên cũng không rõ chuyện của Nguyễn Tri Hạ lúc đó lắm.

Mi tâm của Thời Dũng nhíu chặt: “Người đàn ông bị đưa tin với mợ chủ chính là Lưu Chiến Hằng, lúc ấy cậu chủ từng kêu tôi điều tra lai lịch của anh ta, nhưng sau này bởi vì chuyện Trần Tuấn Tú gây ra, mà chuyện này cũng bị bỏ qua một bên.”
“Nói như vậy, ba năm này, Lưu Chiến Hằng đã tìm được Tri Hạ, ý là, Lưu Chiến Hằng thật sự có quen Tri Hạ.”
“Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đi cứu một người phụ nữ bị thương nặng hôn mê, còn chăm sóc suốt ba năm.”
Thẩm Lệ và Thời Dũng đều trở nên im lặng.

Thẩm Lệ cắn cắn môi, nói: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là để cho bọn họ quen nhau.”
“Để ai quen nhau?”
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn bất thình lình truyền tới..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 821


Thẩm Lệ và Thời Dũng cùng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở cạnh cửa, không biết đã đứng ở đó nghe bao lâu rồi.

Thời Dũng sau khi giật mình ngẩn người mất một lúc thì cúi đầu kêu một tiếng: “Cậu chủ.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn quét qua quét lại trên mặt hai người, sau đó nói giọng ra lệnh: “Đều vào đây.”
Thời Dũng và Thẩm Lệ nhìn nhau, đều đi vào theo.

Tư Mộ Hàn chậm rì rì mở điện thoại ra, mở phim hoạt hình để trước mặt Tư Hạ.

Tư Hạ nhận lấy điện thoại, vui tươi hớn hở bắt đầu cực kỳ tập trung xem phim hoạt hình.


Sau khi sắp xếp cho Tư Hạ xong, Tư Mộ Hàn mới quay đầu nhìn về phía bọn họ, giọng nói hơi nặng nề: “Nói đi.”
Tư Mộ Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân tự nhiên chồng lên nhau, dáng vẻ thảnh thơi, mặt mày sắc sảo, nhìn qua không giận tự uy.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tư Mộ Hàn, phảng phất đoán ra được chút gì đó.

.

Bạn có biết trang truyện ( Тгum Truуen.me )
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Lệ một cái.

Trên người Tư Mộ Hàn phát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, Thẩm Lệ đành phải kiên trì nói: “Để Tri Hạ và Tư Hạ quen nhau, Tri Hạ là mẹ ruột của Tư Hạ.

Chuyện này vừa rồi Thẩm Lệ đã nói với Nguyễn Tri Hạ, cho nên Nguyễn Tri Hạ cũng không có đặc biệt ngạc nhiên.

Cô chỉ chuyển mắt nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn cũng đúng lúc quay đầu nhìn cô, tầm mắt của hai người chạm vào nhau trong không khí, nhìn nhau hai giây, sau đó nhanh chóng dời đi.


Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, cười như không cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Lệ chỉ có thể nói lại những lời mình vừa nói với Nguyễn Tri Hạ một lần nữa: “Hai người là vợ chồng.”
Cô nói xong thì cẩn thận giương mắt nhìn vẻ mặt của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vẫn luôn không thể hiện vui buồn qua nét mặt, giờ phút này trên mặt anh cũng không biểu hiện cảm xúc rõ ràng, dáng vẻ yên lặng không nói gì khiến người ta không thể nắm bắt.

Trong lòng Thẩm Lệ có chút thấp thỏm, lặng lẽ đưa tay kéo kéo góc áo của Nguyễn Tri Hạ.

Nếu Nguyễn Tri Hạ nói, Tư Mộ Hàn có thể nghe vào tai.

Cho dù bây giờ hai người đều mất trí nhớ, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn phái Thời Dũng đi điều tra tư liệu của Nguyễn Tri Hạ, không chỉ có như thế, còn trực tiếp dọn đến ở đối diện Nguyễn Tri Hạ.

Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ, cho dù hai người đều mất trí nhớ, Nguyễn Tri Hạ vẫn rất đặc biệt với Tư Mộ Hàn.

Ràng buộc giữa một vài người, vốn đã được định sẵn từ trước rồi, cho dù trên đường lạc nhau, quên mất nhau, cũng vẫn sẽ hấp dẫn lẫn nhau.

Thẩm Lệ cảm thấy, có lẽ chính là đạo lý này.


Nguyễn Tri Hạ nhận được ánh mắt cầu cứu của Thẩm Lệ, mím mím môi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tuy rằng chuyện này nghe có chút vô lý, nhưng tôi tin là Tiểu Lệ không có nói dối......”
Lúc cô nói chuyện, tuy vẻ mặt của Tư Mộ Hàn vẫn không thay đổi, nhưng anh cũng khẽ nghiêng đầu nhìn cô, rất rõ ràng là đang nghe cô nói.

Chỉ cần nghe vào lời cô nói là được rồi.

Dừng một chút, Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua Tư Hạ.

Tư Hạ đang tập trung xem phim hoạt hình, hoàn toàn không bị không khí nặng nề của người lớn làm ảnh hưởng, vừa xem còn vừa cười.

Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không khỏi dịu dàng thêm vài phần, giọng nói cũng mềm mại hơn, tiếp tục nói: “Có thể để tôi và Tri Hạ so sánh DNA, đây là cách trực tiếp nhất và có tác dụng nhất.”
Nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vẻ mặt tối tăm ngồi ở đó, không nhìn ra anh đang nghĩ gì..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 822


Hai tay Nguyễn Tri Hạ đặt dưới bàn không nhịn được nắm chặt lại.

Chuyện mà Thẩm Lệ nói, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, huống chi là Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, còn có vợ sắp cưới......!Loại chuyện này nói ra có lẽ càng khó tin hơn.

Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ nhớ tới gì đó, hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh cũng mất trí nhớ?”

Lúc Thẩm Lệ nói chuyện này với cô, trọng điểm của cô vẫn luôn đặt trên người Tư Hạ.

Bởi vì cô rất thích Tư Hạ, cho nên chú ý chuyện Tư Hạ có thể là con gái của cô hơn, còn chuyện cô và Tư Mộ Hàn là vợ chồng, cô lại không nghĩ tới......!
Dù sao đối với cô mà nói, Tư Mộ Hàn chỉ là một người xa lại mới quen thôi.

Vốn nghĩ rằng Tư Mộ Hàn sẽ không quan tâm đến cô, không ngờ vào lúc này anh lại cảnh cáo nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, tôi tin mọi người có lẽ biết, chuyện gì có thể nói với bên ngoài, còn chuyện gì thì không.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người một lát, sau đó hiểu rõ trả lời: “Tôi biết.”
Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, tất cả tình hình của anh đều liên quan chặt chẽ với Tư thị.

Nếu người bên ngoài biết ba năm trước đây Tư Mộ Hàn đã mất trí nhớ, sẽ có ảnh hưởng tới cổ phiếu của Tư thị.

Trên mặt Tư Mộ Hàn mang vẻ hài lòng: “Chuyện này tôi sẽ kêu người đi làm, sau khi có kết quả, tôi sẽ kêu người liên hệ với Cô Hạ.”
Anh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ sợ run một chút, không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được.”

Tư Mộ Hàn thấy thế thì nhíu mày, vẫn cứ nhìn cô chăm chú.

Nguyễn Tri Hạ có chút mờ mịt.

Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Cô Hạ không lưu số điện thoại, là muốn tôi liên hệ với cô bằng suy nghĩ à?”
“......”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngại ngùng lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Thời Dũng.

Thật ra lúc trước khi Thời Dũng điều tra tư liệu của Nguyễn Tri Hạ cũng đã tra được số điện thoại của cô rồi.

Thời Dũng cảm thấy chuyện Tư Mộ Hàn kêu Nguyễn Tri Hạ lưu số điện thoại có chút vi diệu.

Vào lúc này, Tư Mộ Hàn chợt bổ sung một câu: “Nếu Cô Hạ không phải là mẹ ruột của Tư Hạ thì các người tính sao? Thời gian và tinh lực của tôi đều có hạn, không phải ai cũng có thể tùy tiện lãng phí thời gian của tôi.

Thẩm Lệ nghe vậy thì vươn tay chỉ lên đầu mình, nói rõ từng chữ: “Nếu như tôi nói dối, tôi thề đem đầu đến gặp anh!”
Thẩm Lệ nói chuyện kiên quyết như vậy, Tư Mộ Hàn cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy một cái

Anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, dáng vẻ nghiêm túc mà thong dong nói: “Cô Hạ thì sao?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ trừng mắt, cô cũng cần chịu trách nhiệm nữa sao?
Chuyện này hình như vốn là chuyện của cô và Tư Mộ Hàn mà.

Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười: “Nếu Tư Hạ là con gái của tôi, ngài Tư định làm sao đây?”
Tư Mộ Hàn cười nhạo một tiếng: “Cho dù là con gái của cô, cũng sẽ không có gì thay đổi.”
Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, cho dù Nguyễn Tri Hạ là mẹ ruột của Tư Hạ, anh cũng sẽ không đưa Tư Hạ cho cô.

Nguyễn Tri Hạ căng thẳng trong lòng, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để tính toán chuyện này.

Cô quay đầu liếc nhìn Tư Hạ một cái, đáy lòng mềm mại..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 823


Bữa cơm này ngoài hai ba con Tư Hạ và Tư Mộ Hàn ăn ngon, những người khác đều ăn không ngon lắm.

Chủ yếu là vì mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Đoàn người ra khỏi Kim Hải.

Thẩm Lệ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Để tớ đưa cậu về.”

“Tớ cũng không phải là trẻ con, tự tớ có thể gọi xe về mà.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, ánh mắt vô tình nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Ánh mắt của cô chỉ dừng trên mặt anh một giây, sau đó đã dừng lại trên người Tư Hạ.

Tư Hạ giữ cửa bằng hai tay muốn bước lên xe, chân ngắn đạp đạp, mãi vẫn không bước lên được.

Tư Mộ Hàn chỉ đứng ở phía sau Tư Hạ, hình như cũng không có ý muốn vươn tay giúp cô bé.

Tư Hạ có chút giận ngẩng đầu nhìn anh, lớn tiếng nói: “Ba!”
“Lần trước bò lên thế nào?” Tư Mộ Hàn không chỉ không ôm cô bé, ngược lại còn đứng khoanh tay, dáng vẻ đang xem kịch vui.

Tư Hạ cau mũi, uốn éo người tiếp tục không tình nguyện đi lên xe.

Lúc này, Tư Mộ Hàn thong thả nói một câu: “Buổi tối sẽ thưởng kem.”
Tư Hạ vốn còn đang nằm sấp ở cửa xe không bước vào được lập tức xoay người đi vào, nhanh chóng ngồi yên trên ghế, mở to hai mắt tìm Tư Mộ Hàn xác nhận: “Ăn kem?”
Thẩm Lệ đứng một bên nhìn hai ba con Tư Mộ Hàn tung hứng, nhịn không được”chậc chậc” hai tiếng, cảm thán nói: “Gian xảo như vậy, giống cậu à?”

“Không biết, cũng có thể là giống Ngài Tư.” Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ: “Tớ cảm thấy nhìn ngài Tư rất thông minh.”
Thẩm Tiểu Lệ sờ sờ cánh tay của mình: “Thật sự có chút không quen xưng hô của hai người với nhau, trái một câu Cô Hạ, phải một câu Ngài Tư......”
Cô ấy lắc lắc đầu: “Ngay cả phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, nói: “Có gì đâu, bây giờ tớ và ngài Tư có khác gì người xa lạ chứ.”
Thẩm Lệ nghĩ tới vừa rồi Nguyễn Tri Hạ nói Tư Mộ Hàn rất thông minh.

đọc full cô vợ thay thế tại truyen1.one
“Tư Mộ Hàn sao không thông minh, thông minh đến không giống người luôn rồi......” Thẩm Lệ không muốn nói chuyện của Tư Mộ Hàn với cô nữa, chuyển chủ đề: “Tớ có một vài ảnh chụp trước kia, trở về sẽ gửi cho cậu xem thử, xem cậu có thể nhớ tới chuyện trước kia hay không.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Cám ơn cậu.”
“Cảm ơn tớ gì chứ, chúng ta cũng đã quen nhau nhiều năm vậy rồi!” Thẩm Lệ lắc lắc chìa khóa xe trên tay: “Thật không muốn tớ đưa cậu về sao?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không cần, đi nhanh đi.”
Nguyễn Tri Hạ không cho Thẩm Lệ đưa cô về, Thẩm Lệ cũng chỉ có thể đi trước.

Đợi khi Thẩm Lệ chạy xe đi, Nguyễn Tri Hạ mới tự mình gọi xe.


Lúc đầu cô định trực tiếp trở về nhà, nhưng trên đường kẹt xe, lái xe giữa đường đổi sang một con đường khác, trên đường còn chạy qua phòng khám và điều trị tâm lý của Lưu Chiến Hằng.

Nguyễn Tri Hạ bèn trực tiếp xuống xe trước cửa phòng khám và điều trị tâm lý.

Cô đi vào, cô gái lễ tân mỉm cười hỏi: “Chào cô, xin hỏi có hẹn trước không?”
“Không có, tôi đến để tìm người.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, thoáng nhìn vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên cô đến phòng khám và điều trị tâm lý của Lưu Chiến Hằng, trang trí rất ấm áp, giống phong cách trang trí trong nhà, thoạt nhìn rất mới.

Lễ tân sửng sốt một chút, rất nhanh lại lễ phép hỏi: “Vậy cô tìm ai?”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Lưu Chiến Hằng.”
Ánh mắt của lễ tân khẽ thay đổi, theo bản năng đánh giá Nguyễn Tri Hạ: “Cô tìm bác sĩ Lưu? Xin hỏi cô họ gì?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 824


Tuy rằng giọng điệu của cô ta vẫn cực kỳ lễ phép khách sáo như cũ, nhưng trong đó lại tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.

Trước đây Nguyễn Tri Hạ từng nghe Lưu Chiến Hằng nhắc đến, anh ta nói phòng khám và điều trị của anh ta rất nhỏ, nếu cô không có việc gì có thể đi tìm anh ta.

Bây giờ xem ra, có lẽ Lưu Chiến Hằng khá là bận, tìm anh ta khám bệnh còn phải hẹn trước nữa.

“Nếu như anh ấy rất bận thì thôi vậy, dù sao cũng không có chuyện gì gấp.” Cô chỉ là tiện đường đến đây xem thử thôi, nếu Lưu Chiến Hằng đang bận, cô cũng không ở lại lâu làm gì.


Cô lễ tân nghe vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, bên trong truyền đến một trận tiếng bước chân và tiếng người trò chuyện.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đang đi ra với hai người khác từ bên trong.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trung niên, bên cạnh người phụ nữ trung niên là một bé trai cỡ mười mấy tuổi.

Có lẽ là cha mẹ dẫn con đi khám bác sĩ tâm lý.

Lưu Chiến Hằng vừa nâng mắt đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, anh ta giật mình rất rõ ràng, nói gì đó với vị phụ huynh kia, sau khi dặn dò trợ lý tiễn họ thì nhanh chóng bước tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.

Lưu Chiến Hằng đi đến trước mặt cô, vẻ mặt thân thiết hỏi: “Sao đột nhiên lại đến tìm tôi vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cô lễ tân nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Lưu Chiến Hằng, lập tức choáng váng.

Bác sĩ Lưu trẻ tuổi có triển vọng, cũng không phải độc thân?

Không đợi Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, Lưu Chiến Hằng đã đưa tay nắm lấy vai cô: “Chúng ta vào bên trong.”
Nguyễn Tri Hạ không quen anh ta làm như thế, vào trong văn phòng của anh ta cô lập tức lui về sau, gạt cánh tay đang ôm lấy vai mình xuống.

Lưu Chiến Hằng cũng không để ý, rót cho cô một ly nước ấm.

“Cám ơn.” Nguyễn Tri Hạ nhận lấy nước: “Thật ra tôi......!Chỉ là đi ngang qua nên muốn tới nhìn thử mà thôi.”
Lưu Chiến Hằng giống như không để ý hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài ăn cơm với bạn.” Lời nói nửa thật nửa giả.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ không có bao nhiêu bạn, Lưu Chiến Hằng đoán một lần đã đúng: “Với cô Thẩm?”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Ừm.”
Cô vươn tay cầm ly nước, ngón tay vẽ tới vẽ lui lên trên, dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi.

Lưu Chiến Hằng bình tĩnh quan sát cô, Nguyễn Tri Hạ ở trước mặt người mà cô tin tưởng sẽ không nói dối, cũng sẽ không che giấu nhiều cảm xúc của mình.

Lưu Chiến Hằng ngồi xuống đối diện cô, giọng điệu thoải mái hỏi: “Chỉ là ăn cơm thôi sao? Không đi dạo phố một lát à? Lần này không có lại gặp phải chó nữa không?”
Chuyện lần trước Nguyễn Tri Hạ đi dạo phố với Thẩm Lệ gặp phải chó, Nguyễn Tri Hạ có từng nói với anh ta.


Nguyễn Tri Hạ đắn đo mở miệng nói: “Chiến Hằng, có phải trước đây anh......!đã quen ngài Tư rồi có đúng không?”
Lưu Chiến Hằng vẻ mặt sững lại, hỏi: “Ai nói gì với em à?”
Anh ta hỏi trắng ra như vậy, ngược lại làm cho Nguyễn Tri Hạ có chút không biết nên mở miệng thế nào.

Anh ta xem ra rất là bình tĩnh.

Làm Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình nghi ngờ anh ta ngược lại có chút lòng dạ tiểu nhân.

Lưu Chiến Hằng thấy cô không nói lời nào, hết sức nghiêm túc nói: “Là cô Thẩm nói gì với em có đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Đúng là cô ấy có nói với tôi một vài chuyện.”
Lưu Chiến Hằng giống như đã sớm đoán trước, cũng không hỏi là chuyện gì mà chỉ hỏi: “Em tin cô ấy à?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 825


“Tôi cảm thấy cô ấy không giống đang lừa tôi.” Nguyễn Tri Hạ đúng là tin Thẩm Lệ.

“Vậy không phải là được rồi sao.” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười: “Nếu em đã cảm thấy là có thể tin được, vậy chính là có thể tin cô Thẩm.”
Lời nói của Lưu Chiến Hằng càng khiến Nguyễn Tri Hạ mờ mịt hơn.

Cô cảm thấy, cách ở chung giữa cô và Lưu Chiến Hằng một chút cũng không giống vợ chồng sắp cưới, ngược lại giống như bạn bè tri kỷ hơn.

Ở cùng một chỗ cũng không khác gì bạn cùng phòng, mỗi ngày ở chung đều tự nhiên không có một chút mờ ám nào.


Nguyễn Tri Hạ đắn đo, sau đó hỏi ra vấn đề trong lòng mình: “Chúng ta thật sự là vợ chồng sắp cưới sao?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, giọng nói thái độ khác thường còn có chút cân nhắc: “Em cảm thấy chúng ta có giống vợ chồng sắp cưới không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không giống.”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, bất thình lình nở nụ cười.

Sau đó, anh ta đứng dậy, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Đợi lát nữa về cùng nhau, hay là bây giờ đi luôn? Nếu bây giờ muốn đi, tôi có thể kêu xe giúp em.”
Anh ta vừa đơn giản vừa thô bạo nói sang chuyện khác, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng nhìn ra.

Cô cảm thấy vấn đề vừa rồi của anh ta, là câu nói có hàm ý khác.

Sau khi cô tỉnh lại, người mà cô nhìn thấy đầu tiên là Lưu Chiến Hằng.

Đối với cô bây giờ, có lẽ Lưu Chiến Hằng là người mà cô hiểu rõ nhất.

Nhưng mà, bây giờ cô lại lờ mờ cảm thấy, Lưu Chiến Hằng lại là người phức tạp nhất.

Lưu Chiến Hằng vỗ vỗ của vai cô, trong giọng nói còn mang theo một tia an ủi: “Không cần suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu nói: “Tôi sẽ chờ đến tối rồi về cùng với anh.”

Dù sao bây giờ cô về sớm thể cũng không có việc gì làm.

Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại gọi cho cô một bữa trà chiều, dọn phòng nghỉ bên cạnh ra cho cô.

Toàn bộ buổi chiều, Lưu Chiến Hằng đều có người bệnh.

Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện với nhau rất nhỏ, cũng không nghe rõ bọn họ nói gì.

Nhưng mà, cô cũng không tò mò cho lắm, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.

Thẳng đến sáu giờ tối, Lưu Chiến Hằng mới làm việc xong.

Anh ta vừa thu dọn đồ vừa hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Hôm nay sẽ không về nhà nấu cơm, muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Nguyễn Tri Hạ không có hứng thú, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện so sánh DNA.

Lưu Chiến Hằng gật gật đầu: “Được.”
Trước khi đi, trợ lý của Lưu Chiến Hằng lại cho anh ta xem sắp xếp lịch trình ngày hôm sau.


Bây giờ Nguyễn Tri Hạ mới biết Lưu Chiến Hằng bận đến mức nào, khó trách thường xuyên tăng ca đến muộn như vậy.

Hai người ngồi vào xe rồi, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi anh ta: “Mỗi ngày anh đều bận như thế à?”
“Hôm nay tan ca đúng giờ, không tính là bận.” Lưu Chiến Hằng vừa khởi động xe vừa quay đầu nói với cô.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua phòng khám và điều trị của Lưu Chiến Hằng.

Căn nhà độc lập ba tầng lầu, trong ồn ào có yên tĩnh, diện tích rất nhỏ, nhưng người đến khám bệnh cũng không ít.

Căn nhà này có lẽ cũng rất đắt tiền.

Lưu Chiến Hằng đúng là rất có tiền.

Cô nghĩ đến người phụ nữ tên Nguyễn Hương Thảo mình gặp lúc trưa ở Kim Hải..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 828


Có một người chị cùng cha khác mẹ lại còn hận mình đến tận xương tủy, người trong nhà trước kia còn không quan tâm đến cô, cô trước kia còn cố ý giả xấu, Tổng Giám đốc của Tư thị là ba của con cô! !
Những chuyện này thật sự xảy ra trên người cô sao?
Nguyễn Tri Hạ nhìn tấm ảnh kia, cùng ý kiến gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Đúng là! ! Có chút muôn màu muôn vẻ.


Nguyễn Tri Hạ lại chuyển tới chuyển lui mấy tấm ảnh kia xem thử.

Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng, bất thình lình ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Chiến Hằng, anh là bác sĩ tâm lý, anh chắc chắn đã nghiên cứu rất rõ về mặt này có đúng không?”
Nhắc tới vấn đề chuyên ngành, vẻ mặt Lưu Chiến Hằng trở nên nghiêm túc, cả người nhìn qua vừa nghiêm túc vừa tập trung.


“Mỗi ngành nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng, nhưng mà, đối với người bệnh có chướng ngại tâm lý, đa số chúng tôi cũng chỉ có tác dụng dẫn đường, chỉ có tác dụng giúp đỡ thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân người bệnh.


Lưu Chiến Hằng gọi nhân viên phục vụ thêm nước vào ly của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Sao em lại hỏi cái này?”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây không phải tôi đã đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Bác sĩ nói, sức khỏe của tôi đã hồi phục rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi vẫn không có một chút dấu hiệu hồi phúc trí nhớ, anh là bác sĩ tâm lý, anh có cách gì không?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, bắt đầu im lặng suy nghĩ.

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt chờ mong nhìn anh ta.

Nếu Lưu Chiến Hằng có thể giúp cô, để cô nhớ lại chuyện trước kia, thì thật là tốt biết mấy.

Một lát sau, Lưu Chiến Hằng cho cô một câu trả lời rất là rập khuôn: “Em là vì đại não bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ, không có liên quan nhiều với vấn đề tâm lý, có thể thử một lần, nhưng chưa chắc có tác dụng.


Trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên vẻ vui sướng: “Được.


Cho dù chỉ có hy vọng cực kỳ xa vời, cô cũng muốn thử một lần.


“Ăn cơm đi.

” Lưu Chiến Hằng cười cười, gắp rau cho cô.

! !
Lúc hai người ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã sắp mưa.

Thành phố Hà Dương là một thành phố dồi dào nước mưa.

Vào đầu mùa thu, trời mưa cũng đã là chuyện thường rồi.

Mưa không lớn, nhưng rả rích dai dẳng khiến người ta cảm thấy áp lực.

Hai người Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng trở lại trong xe, tóc cũng chỉ bị ướt một chút.

Lưu Chiến Hằng khởi động xe chạy đi, câu được câu không nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

Trời mưa, tốc độ xe cũng rất chậm.


Lúc rẽ, Lưu Chiến Hằng phanh xe, lại bất thình lình phát hiện tốc độ xe không chậm lại mà còn trở nên nhanh hơn.

Cho dù Lưu Chiến Hằng có đạp mạnh vào phanh xe thế nào, phanh xe cũng không có tác dụng, ô tô hoàn toàn không thể dừng lại.

Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng biến đổi, vừa ấn kèn vừa lớn tiếng nói: “Phanh xe bị hỏng rồi, Tri Hạ, nhảy xe!”
Nguyễn Tri Hạ cũng phát hiện phanh xe bị hỏng, ô tô đã sắp không thể điều khiển được nữa, những chiếc xe khác cũng đều chú ý tới sự khác thường của chiếc xe này cho nên đều tránh đi
Nguyễn Tri Hạ tháo dây an toàn: “Muốn nhảy thì cùng nhau nhảy!”
Lưu Chiến Hằng nghe xong lời của cô, trên mặt không có một chút cảm động mà còn nổi giận quát: “Nhảy! Mạng của em là do tôi cứu về, không được xảy ra chuyện gì.


Tình hình cấp bách, Nguyễn Tri Hạ cũng không có thời gian suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong câu anh ta nói, cắn răng mở cửa xe, xem đúng thời cơ thì lập tức nhảy xuống.

Lúc cô nhảy xe có sử dụng chút kỹ xảo, tuy trên người có trầy xước nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 829


Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, lúc nâng mắt nhìn lên thì phát hiện xe của Lưu Chiến Hằng đã đâm vào hàng rào bảo vệ ở ven đường.

Cô vội chạy tới chỗ Lưu Chiến Hằng.

Nguyễn Tri Hạ áp sát vào cửa sổ gọi tên anh ta: “Lưu Chiến Hằng, anh sao rồi?”
Lưu Chiến Hằng đầu đầy máu tươi ngồi trên ghế lái xe, ánh mắt đã có chút rời rạc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê.

Nhưng anh ta vẫn cố gắng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, sau đó lập tức ngất đi.

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt bối rối lấy điện thoại ra muốn gọi xe cấp cứu, ở bên cạnh có người tốt bụng nói: “Cô đừng gấp, tôi đã gọi điện thoại kêu xe cấp cứu giúp cô rồi! ! ”

Nguyễn Tri Hạ khô khan nói một câu: “Cảm ơn.


Gần chỗ này có bệnh viện, xe cấp cứu đến rất nhanh.

! !
Lưu Chiến Hằng bị đưa vào phòng cấp cứu.

Nguyễn Tri Hạ ở bên ngoài chờ kết quả, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đi ra từ bên trong.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng đi qua: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang: “Khâu mấy mũi thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn phải quan sát một khoảng thời gian, đầu tiên phải đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.


“Cám ơn bác sĩ.

” Nguyễn Tri Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lưu Chiến Hằng được đẩy ra, trên đầu quấn một vòng băng trắng, đang trong tình trạng bán hôn mê.


Nguyễn Tri Hạ đi qua kêu một tiếng: “Chiến Hằng?”
Lưu Chiến Hằng giật giật môi, nhưng không phát ra tiếng.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ thấy anh được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mới nhớ ra phải liên hệ cho người nhà của Lưu Chiến Hằng.

Nhưng mà, đến lúc này rồi, cô mới phát hiện cô không biết chút gì về Lưu Chiến Hằng.

Ngoại trừ biết Lưu Chiến Hằng là một bác sĩ tâm lý, tên là Lưu Chiến Hằng, những chuyện khác cô hoàn toàn không biết gì cả.

Hơn nữa, Lưu Chiến Hằng cũng chưa từng nhắc tới người nhà của anh ta.

Điểm này, tình hình của Lưu Chiến Hằng cũng có chút giống cô.

Lúc cô tỉnh lại trên giường bệnh, không có người thân ở bên cạnh, Lưu Chiến Hằng cũng chưa từng nhắc tới người thân.

Tuy rằng không biết vì sao Lưu Chiến Hằng chưa bao giờ nhắc tới người thân của mình, nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được, chắc chắn cũng có nguyên nhân của riêng anh ta.

Nghĩ như vậy, cô chợt cảm thấy mình và Lưu Chiến Hằng có chút giống đồng bệnh tương liên*.

*Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.


Lưu Chiến Hằng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt một ngày thì ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ hầm canh cho anh.

Lưu Chiến Hằng tựa vào đầu giường, nhìn Nguyễn Tri Hạ múc canh cho anh ta, cười nói: “Thật là đảm đang nhỉ.


Nguyễn Tri Hạ liếc anh ta một cái: “Còn thua anh, anh còn rất vô tư đấy, lúc nguy hiểm còn lo nghĩ cho người khác.


Cô để bát canh lên trên bàn đỡ trước mặt anh ta.

Lưu Chiến Hằng cầm lấy thìa, động tác thong thả uống canh, nhìn qua không có chút sức sống.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 830


Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta như vậy, không đành lòng nói: “May là anh không sao! ! Nếu không tôi sẽ phải áy náy cả đời.


Lưu Chiến Hằng cười cười, vờ như suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Có một chuyên muốn nói với em, nói chuyện này vào lúc này, em có thể dễ dàng tha thứ cho tôi.


Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn anh ta: “Cái gì?”
Nụ cười trên mặt Lưu Chiến Hằng nhạt đi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi không phải chồng sắp cưới của em.


Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đậy nắp bình giữ nhiệt lại.


Nghe thấy câu nói của Lưu Chiến Hằng, động tác của cô thoáng sững lại, qua hai giây, sau khi cô đậy nắp bình giữ nhiệt lại xong mới từ từ lên tiếng: “Ồ.


“Không tức giận sao? Hay là vì rất tức giận mà không muốn nói chuyện với tôi nữa?” Tuy Lưu Chiến Hằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh như trước.

Nguyễn Tri Hạ do dự một lát rồi nói: “Nếu như anh có ý muốn lừa tôi, chắc chắn sẽ không để tôi tùy ý qua lại với bọn Tiểu Lệ, hơn nữa, là anh đã cứu tôi, chăm sóc tôi ba năm, ân tình lớn như vậy cả đời tôi cũng không trả hết.


Sau một lúc lâu, Lưu Chiến Hằng gật gật đầu.

Nguyễn Tri Hạ đẩy bát canh đến trước mặt anh ta, nói: “Nhưng mà, vì sao anh muốn nói anh là chồng sắp cưới của tôi?”
Lưu Chiến Hằng không cười hỏi lại: “Dựa vào tình hình lúc đó, nếu tôi không nói mình là chồng sắp cưới của em, em sẽ tin tưởng tôi, xuất viện cùng với tôi hay sao?”
Một người hoàn toàn mất đi trí nhớ cũng giống như không hề có cảm giác an toàn, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cho rằng cô và Lưu Chiến Hằng là người yêu, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ có thể chấp nhận.

Khi đó Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, cơ thể yếu ớt, kí ức như một khoảng mênh mông trống rỗng.

Loại khủng hoảng này không ai có thể hiểu thay cô.

Dưới tình cảnh này, nếu như có một người quan hệ mật thiết với cô xuất hiện, lại được mọi người công nhận, vậy thì, cô tự nhiên sẽ sinh ra ỷ lại đối với người đó, thậm chí là tin tưởng.

Lúc này, Lưu Chiến Hằng xuất hiện là đẹp nhất.


Nhưng, nếu như phân tích kĩ ra, cách nói này có chút khiên cưỡng.

Nhưng chuyện quan trọng lúc này là, Lưu Chiến Hằng phải nhanh chóng khỏe lại xuất viện, những chuyện khác để sau hãng tính.

Thế là, Nguyễn Tri Hạ gật đầu, hỏi hắn ta: “Còn uống canh nữa không?”
Lưu Chiến Hằng cười đưa bát cho cô: “Ư.


Nguyễn Tri Hạ đón lấy bát, cúi xuống múc canh cho anh ta.

Vài sợi tóc của cô rũ xuống, cô liền vén vào sau tai, một động tác đơn giản như vậy khiến cả người cô càng thêm thanh nhã thoát tục.

Lưu Chiến Hằng thu hồi lại ánh mắt ổn định lại tinh thần.

Thật ra lúc đầu khi nói Nguyễn Tri Hạ là vị hôn thê của mình, cũng không có nguyên nhân phức tạp gì.

Nguyên nhân lúc đầu anh nói, chỉ là một nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là vì anh muốn thăm dò xem Nguyễn Tri Hạ có phải thực sự mất đi kí ức không.

Giờ đây có thể xác định Nguyễn Tri Hạ thực sự là mât trí nhớ rồi.

Nguyễn Tri Hạ múc canh đưa cho anh.


Lưu Chiến Hằng đón bát canh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.


“Còn khách sáo với em như vậy.

”Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh: “Chúng ta không phải là bạn bè, mà là vợ chồng sắp cưới, phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”
Lưu Chiến Hằng nghe vậy, liền bật cười.

Hắn giơ tay che môi, như thể áp chế tiếng cười, khi cười đủ rồi, mới thấp giọng đáp: “Phải.


“Buồn cười lắm à? Đưa trả bát canh cho em!” Nguyễn Tri Hạ định cướp lấy bát canh từ tay Lưu Chiến Hằng.

Trên đầu giường Lưu Chiến Hằng vẫn còn ống truyền, nên động tác ở tay một chút cũng không dám sơ suất, anh giữ lấy tay của Nguyễn Tri Hạ: “Anh bây giờ đang là bệnh nhân.

”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 831


Nguyễn Tri Hạ lúc này mới thu hồi tay lại.

Tuy cô mất trí nhớ, nhưng không phải là mất đi não.

Lưu Chiến Hằng có quá nhiều đáng ngờ, hiện không tiện hỏi nhiều
Khi cô là người thực vật, Lưu Chiến Hằng bên cạnh cô suốt 3 năm, nghĩ lại chắc cũng không phải người xấu.

Lưu Chiến Hằng uống xong canh, cô liền đem bát đi rửa.

Cô rửa bát xong đi ra, điện thoại đúng lúc reo lên.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào điện thoạt, phát hiện là số người lạ.


Tim cô đập lên một nhịp, đoán có thể là kết quả bên Tư Mộ Hàn đã có nên gọi điện đến cho cô.

Cô nhìn Lưu Chiến Hằng một cái.

Lưu Chiến Hằng đang bị chấn thương ở đầu, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại đi ra phòng bệnh mới nghe điện thoại: “Xin chào?”
Giây tiếp theo, âm thanh trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.

“Hạ tiểu thư.


Nguyễn Tri Hạ vừa nghe liền biết là âm thanh của Tư Mộ Hàn.

Giọng của Tư Mộ Hàn rất dễ nghe, là loại âm thanh trầm thấp, nghe rất gợi cảm.

Cô tưởng là đã có kết quả thì thời Dũng là người sẽ thông báo cho cô, cô không ngờ là Tư Mộ Hàn đích thân gọi điện cho cô.

Nguyễn Tri Hạ có chút thụ sủng nhược kinh, Tư Mộ Hàn là người mà luôn đem lại cho người khác cảm giác anh luôn ở trong tư thái của một người cao cao tại thượng.

Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, hít một hơi sâu, nói: “Tư tiên sinh, xin chào.


“Đã có kết quả DNA, cô bây giờ đang ở đâu?”

Tư Mộ Hàn nói rất đơn giản rõ ràng, Nguyễn Tri Hạ đã quen với cách nói này của anh.

“Tôi đang ở bệnh viện….

”Nguyễn Tri Hạ nói đến đây, liền mở hé cửa nhìn vào trong, nhìn thấy Lưu Chiễn Hằng vẫn nằm tư thế cũ, cô liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Ở bệnh viện làm gì?”
Không biết có phải là do Nguyễn Tri Hạ cảm giác sai hay không, cô cảm thấy giọng điệu của Tư Mộ Hàn có chút căng thẳng.

Nguyễn Tri Hạ không nghĩ nhiều, đáp: “Bạn tôi xảy ra chuyện, đang ở trong bệnh viện, anh đưa địa chỉ cho tôi, giờ tôi qua.


Âm đang đầu bên kia điện thoại truyền đến dứt khoát, có chút cưỡng ép: “Địa chỉ của cô.


Nguyễn Tri Hạ không muốn tranh với Tư Mộ Hàn chuyện này, liền nói địa chỉ cho anh.

Cô vừa nói xong, Tư Mộ Hàn lập tức cúp điện thoại.

Thật là…Một chút phong độ cũng không có.

Nguyễn Tri Hạ cứ nhìn vào màn hình điện thoại, hít sâu một hơi đem điện thoại cất vào trong túi.

Khi vào phòng bệnh, thấy Lưu Chiến Hằng đã mở mắt.


Tinh thần của anh ta không tốt cho lắm, vừa nãy nói chuyện với cô như dùng hết sức lực, giờ xem ra có chút mệt mỏi.

Nguyễn Tri Hạ nhíu nhíu mày: “Em có chút chuyện ra ngoài một chuyến.


Lưu Chiến Hằng mắt nhắm mắt mở, hiếm có hỏi thêm một câu: “Ai tìm em thế?”
Nguyễn Tri Hạ do dự nói: “Là….


Lưu Chiến Hằng ngay lúc này cắt đứt lời cô: “Đi đi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn, chuyện lần này không đơn giản như vậy, có thể là nhằm vào anh, cũng có thể là nhằm vào em.


Giọng điệu hắn ta chầm chậm, nhưng nói ra lại khiến người khác không thể thả lỏng.

“Em biết rồi.

” Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 832


Sau đó quay người lấy điện thoại của Lưu Chiến Hằng ra, đặt vào nơi mà hắn ta với tay là có thể lấy được: “Có chuyện gì thì gọi điện cho em.


Lưu Chiến Hằng dường như cười một chút: “Ừ.


Lúc trước có cảnh sát đến hỏi, nhưng bỏi vì Lưu chiến Hằng vẫn đang trong phòng hồi sức, nên không nói gì nhiều.

Bây giờ Lưu Chiến Hằng khỏe nhiều rồi, cảnh sát có thể lại đến hỏi anh.

Cho dù là nhằm vào cô hay nhằm vào Lưu Chiến Hằng, chắc chắn là có âm mưu trước đó, sớm muộn gì cũng sẽ nhằm vào bọn họ…….


.

Nguyễn Tri Hạ trước khi đi vẫn đến tìm bác sĩ nói một tiếng, sau đó mới ra ngoài.

Cô vừa mới ra viện, đã nhìn thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa.

Chiếc xe màu đen nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất đắt.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp qua đó.

Cô đang định mở cửa ghế sau ngồi thì lại phát hiện ra người lái xe không ai khác chính là Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ dừng tay, cúi xuống gọi một tiếng: “Tư tiên sinh?”
“Lên xe.


Tư Mộ Hàn tay kẹp điếu thuốc, đem thuốc dập tắt, cả người toát lên vẻ khoan khoái mị lực.

Khoan khoái nhưng lại nguy hiểm, sống như một con sư tử ngủ đông trong rừng.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy so sánh này vô cùng phù hợp, bởi vì khi cô nghe thấy Tư Mộ Hàn nói “lên xe”,trong vô thức cô liền phục tùng mệnh lệnh lên xe của anh.

Cô mở cửa hàng ghế lái ra, cô chắc chắn không dám ngồi sau sau coi Tư Mộ Hàn giống như tài xế được.

Trong xe yên tĩnh, còn vương lại khói thuốc vẫn chưa tiêu tán hết.


Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói: “Tư tiên sinh có kết quả đối chứng DNA rồi à?”
“Không có.

” Tư Mộ Hàn trả lời rất dứt khoát, giống như một chữ đáng giá ngàn vàng vậy.

Nguyễn Tri Hạ có chút không thoải mái, thỉnh thoảng cô dị ứng với mùi khói thuốc, cô không nói gì giơ tay bịt mũi lại.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng mở cửa sổ xe.

Cô quay đầu nhìn, thấy Tư Mộ Hàn đã mở tất cả cửa kính trên xe.

Gió từ bên ngoài thổi vào trong xe, đem theo hương vị tươi mát, mùi khó thuốc bên trong rất nhanh liền biến mất.

Nguyễn Tri Hạ trong lòng xao động, quay lại nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn vẫn chăm chú lái xe, vẫn bộ dạng không biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo không có tâm trạng gì.

Chắc anh hơi nóng.

Không lâu sau, xe Tư Mộ Hàn dừng lại.

Xe vừa dừng, liền có người mở cửa xe cho Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là tự mở cửa xuống.

Thời Dũng nghênh đón: “cậu chủ.



Rất rõ ràng anh ta đợi đã lâu rồi, nhìn thất Nguyễn Tri Hạ, anh liền chào một tiếng: “Hạ tiểu thư.


Sau đó, anh liền đi đến sau Tư Mộ Hàn, vừa thấp giọng nói với Tư Mộ Hàn vừa đi vào bên trong.

Nguyễn Tri Hạ đi bên cạnh, có chút căng thẳng hai tay đan vào nhau.

Cô theo bọn họ đi vào phòng làm việc, bác sĩ và Tư Mộ Hàn nói vài câu, liền lấy ra kết quả xét nghiệm DNA.

Lúc nãy bác sĩ nói một loạt những thuật ngữ chuyên ngành, cô không hiểu gì.

Tư Mộ Hàn liếc qua Nguyễn Tri Hạ.

Lật qua lật lại, không nhanh không chậm nói: “Trực tiếp nói kết quả.


Bác sĩ lập tức đi vào vấn đề chính: “Cô Hạ và tiểu thư không hề có quan hệ huyết thống.

”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 833


“Không có quan hệ huyết thống?” Nguyễn Tri Hạ sắc mặt thay đổi, lẽ nào Thẩm Lệ lừa cô?
Cô nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn trầm mặt ngồi xuống, động tác trên tay cũng dừng lại, cả người không còn thư thái như lúc nãy nữa.

Giây tiếp theo, anh quay đầu nhìn Thời Dũng: “Đưa Hạ tiểu thư ra ngoài.


Giọng điệu của anh lạnh hơn so với bình thường, đem theo ngữ khí khiến cho người khác không dám cự tuyệt.


Thời Dũng cũng bị kết quả DNA làm cho kinh sợ, theo lí mà nói kết quả DNA này không thể sai được, tại sao có thể không có quan hệ huyết thống cơ chứ.

Trong lòng tuy cũng có nghi hoặc, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Mộ Hàn, vẫn là nhanh chóng phản ứng lại, định đưa Nguyễn Tri Hạ ra ngoài.

“Hạ tiểu thư, mời.

” Thời Dũng quay lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, làm động tác “mời.


Nguyễn Tri Hạ đơ ra tại chỗ.

Thẩm Lệ không thể lừa cô.

Có phải sai sót ở chỗ nào rồi không.

Giống như tai nạn xe của cô mà Lưu Chiến Hằng vậy, có phải là có người động tay động chân vào kết quả không.

Nhưng, ai có thể qua mắt được Tư Mộ Hàn để động chân động tay cơ chứ.

Nguyễn Tri Hạ không lập tức đi ra ngoài, ánh mắt phức tạp: “Tư tiên sinh!”
Tư Mộ Hàn lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, nhưng vẫn không để ý đến cô, nói với Thời Dũng: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ không tin Thẩm Lệ lừa cô, liền vội nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có chút hiểu nhầm, anh…”

Tư Mộ Hàn dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ cúi đầu nhìn bản kết quả DNA.

Nguyễn Tri Hạ lúc này không biết lấy đâu ra dũng khí hét về phía anh: “Tư Mộ Hàn!”
Anh dừng một chút nhưng không hề ngẩng đầu lên.

Nguyễn Tri Hạ còn định nói gì đó thì nghe thấy Thời Dũng nói: “Hạ tiểu thư, mời cô theo tôi ra ngoài.


Nguyễn Tri Hạ đành phải theo Thời Dũng ra ngoài.

Bước chân của Thời Dũng rất nhanh, cô vừa đi vừa nói: “Trợ lí Thời, kết quả DNA này có phải có vấn đề gì hay không? Anh và Tiểu Lệ cũng là bạn bè, nên anh cái gì cũng biết đúng không?”
“Báo cáo DNA này có vấn đề gì hay không, trong lòng cậu chủ tự có tính toán.


Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ đi cửa sau, chả mấy chốc đã đến bệnh viện.

Khi thời Dũng vừa đi ra, liền gọi một chiếc xe ở cửa sau đợi, lúc này xe đã dừng ở đây rồi’
Anh làm theo phân phó của Tư Mộ Hàn, đưa Nguyễn Tri Hạ lên xe, liền quay về phòng làm việc bác sĩ ban nãy.

Khi anh bước vào liền phát hiện trong phòng có thêm vài người.


Tư Mộ Hàn vẫn là bộ dạng thư thái ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh nhạt.

Tư Cẩm Vân phía trước liền cướp lấy bản xét nghiệm DNA từ tay Tư Mộ Hàn: “Em đây là ý gì? Em cảm thấy chị đây là đang lừa em, em thà tin người khác cũng không thèm tin chị?”
Cô tức giận nói xong liền đem bản báo cáo xét nghiệm DNA này vứt lên bàn làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ đã sớm ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại hai chị em Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn bọn họ,
còn có một vệ sĩ của Tư Cẩm Vân.

Thời Dũng ngây ra một lúc, vẫn là đi đến: “cậu chủ.


Tư Mộ Hàn lúc này mới đứng dậy, sửa soạn một chút quần áo trên người, nói với Thời Dũng: “Đi thôi.


Tư Cẩm Vân tất nhiên sẽ không để cho bọn họ dễ dàng đi như vậy.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 834


Ánh mắt của cô rơi vào trên người Thời Dũng, ánh mắt không thân thiện: “Cư nhiên là cậu.


Lần trước ở Tư thị vội vàng đụng phải, cô nhất thời không nhớ ra là ai.

Sau này lúc nghĩ lại mới nghĩ ra đó là Thời Dũng là trợ lí bên cạnh của Tư Mộ Hàn.

Theo như cô thấy, những tên thuộc hạ này đều là vì tiền làm việc, không ngờ qua ba năm, Thời Dũng lại quay về dưới trướng của Tư Mộ Hàn làm việc.

Trong lòng cô tự nhiên thấp thòm không yên.


Thời Dũng rất rõ ràng chuyện năm đó, nếu như cậu ta tùy ý nói mới Tư Mộ Hàn cái gì, Tư Mộ Hàn nhỡ tin thì cuộc sống tốt đẹp của cô sau này không còn nhiều nữa rồi.

Nhưng Tư Mộ Hàn lại không hề có động tĩnh gì, trừ việc cách đây hai ngày, có thuộc hạ nói với cô Tư Mộ Hàn tìm bác sĩ để đối chứng xét nghiệm DNA.

Nguyễn Tri Hạ đã chết rồi.

Chỉ cần Tư Mộ Hàn không nhớ đến những chuyện trước kia nữa, chết không đối chứng, cô còn sợ gì nữa?
Thời Dũng nhíu mắt, ngữ khí lãnh đạm: “Tư tiểu thư.


“Em là vì nghe lời của mấy người này, nên mới chuyển ra khỏi nhà sao? Chị là chị ruột của em, Tô Miên là mẹ ruột của con em, em nỡ đối xử với chúng tôi như vậy sao?”
Tư Cẩm Vận tức giận ngút trời, giống như thật sự bị Tư Mộ Hàn tồn thương sâu sắc rồi.

Tư Mộ Hàn không nói gì, mãi mới nói: “Vậy chị nói cho tôi biết, Nguyễn Tri Hạ là ai?”
“Chỉ là một người phụ nữ ham tiền bạc quyền quý mà thôi.

” Tư Cẩm Vận nhắc đến Nguyễn Tri Hạ với bộ dạng chán ghét.

Tư Mộ Hàn giơ tay kéo kéo cà vạt, ánh mắt tối đi vài phần.

Những người quen thuộc với Tư Mộ Hàn đều biết, khi anh tức giận, sẽ có một vài động tác nhỏ.


Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Nhưng có người nói cô ấy là mẹ đẻ của Tri Hạ.


Tư Cẩm Vân giống như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt đầy công kích chỉ vào Thơi Dũng: “Là cậu ta nói, hay là bọn Cố Tri Dân nói?”
Tư Mộ Hàn hơi nhấc tay, chậm rãi nói: “Bọn họ đều có những lí do cá nhân, nếu đã như vậy, tôi sẽ cho Tô Miên và Tri Hạ làm xét nghiệm DNA, lấy chứng cớ nói chuyện, tôi cũng dễ dàng trả cho chị trong sạch, tránh chị bị oan ức.


Câu cuối thốt ra, giọng điệu Tư Mộ Hàn rất nhẹ nhàng.

Tư Cẩm Vân biến sắc, mất mấy giây mới phản ứng: “Chuyện này còn cần xét nghiệm DNA sao, Nguyễn Nguyễn Chính là con gái của Tô Miên.


Tư Mộ Hàn không quan tâm đến lời nói của cô ta, chầm chậm đứng lên: “Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người làm chuyện này.


Giọng điệu nghiêm túc của Tư Mộ Hàn khiến cô sợ hãi.

Cô hoảng loạn gọi một tiếng: “Mộ Hàn!”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chuyện không nên nhúng tay vào thì đừng nhúng.

” Tư Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.


Sắc mặt Tư Cẩm Vân trắng bệch, chân run run đứng không vững, lui xuống hai bước, chống tay vào bàn làm việc mới không bị ngã xuỗng.

Tuy cô và Tư Mộ Hàn từ nhỏ đã không mấy thân thiết.

Nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn là chị em sinh đôi, cũng sẽ có những lúc bọn họ rất tự nhiên ăn ý hiểu ý nhau.

Giống như lúc này, ý vị thâm sâu trong câu nói của Tư Mộ Hàn, cô biết được báo cáo xét nghiệm DNA đã bị anh phát hiện ra là cô động tay động chân vào.

Tư Mộ Hàn nói xong, liền đem theo Thời Dũng rời đi.

Vệ sĩ sau Tư Cẩm Vân thấy nửa ngày mà cô không có độngtĩnh gì, liền bước lên hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tư Cẩm Vân không để ý đến bọn họ, mà nhặt phần xét nghiệm DNA lên.

Cô nhìn vào ba chữ “Nguyễn Tri Hạ”, ánh mắt như muốn giết người.

.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 835


Ba năm trước xảy ra sự cố lớn như vậy, vậy mà Nguyễn Tri Hạ vẫn không chết sao?
Tư Cẩm Vân nắm chặt tay, hận đến mức hai răng nghiến chặt vào nhau, mỗi lần đều là người phụ nữ này làm hỏng việc tốt của cô.

Một lúc sau, cô khôi phục lại tinh thần, mới lên tiếng: “Đi điều tra về người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ.


…….

Nguyễn Tri Hạ bảo tài xế đưa cô về bệnh viện.

Trên đường về cô luôn nghĩ đến chuyện báo cáo xét nghiệm DNA.


Nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ được gì.

Thẩm Lệ sẽ không lừa cô, Tư Mộ Hàn khi đó không tức giận, mà lại vội vã bảo người đưa cô về.

Có lẽ chuyện này còn có nội tình bên trong.

Từ ngày xuất viện, Nguyễn Tri Hạ lần đầu tiên vì mất đi kí ức mà cảm thấy phiền não.

Nếu như cô không mất trí nhớ thì tốt rồi.

Nếu cô không mất rí nhớ, bây giờ tất cả mọi vẫn đề sẽ không tồn tại.

Cô sẽ biết mình có con gái hay không, sẽ biết mình đã đắc tội với ai, biết bản thân đã từng yêu ai.

Sẽ không luôn ở trong tình trạng bị động như thế này.

Nguyễn Tri Hạ ngồi ở hoa viên một lúc mới đứng dậy đi vào phòng bệnh.

Cô đẩy cửa vào, nhìn thấy mấy người đang mặc cảnh phục ở trong.

Lưu Chiến Hằng ngồi trên tựa đầu giường, đối mặt với cánh cửa.

Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bước vào, anh liền cất giọng: “Về rồi à?”

“Vâng.


Nguyễn Tri Hạ trả lời đi vào, Lưu Chiến Hằng giải thích với cô: “Cảnh sát đến tìm hiểu một chút về tai nạn xe.


Nguyễn Tri Hạ gật đầu, rót cho Lưu Chiến Hằng một cốc nước.

Cảnh sát hỏi những vấn đề rất bình thường.

“Lưu tiên sinh, anh có đắc tội với ai không?
“Không có.


“Có khả năng anh vô tình đắc tội với ai mà lại không hề chú ý đến không?”
“Khả năng này rất thấp…”
Cảnh sát lại hỏi thêm một hồi, cũng không thêm được thông tin có ích gì.

Có một vị cảnh sát trong đó quay sang hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Khi sự việc xảy ra, Cô Hạ cũng ở trong xe à?”
Nguyễn Tri Hạ rất phối hợp, đáp: “Vâng, tôi ngồi cạnh vị trí lái xe.


Cảnh sát lại hỏi thêm vài vấn đè liên quan: “Hạ tiểu thư có đắc tội với người nào không?”

Nguyễn Tri Hạ nghĩ kĩ một chút về những người mà mình mới quen gần đây.

Trừ Lưu Chiến Hằng thì chỉ có Thẩm Lệ hai người bọn họ.

Nếu nói đắc tội thì….

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến Nguyễn Hương Thảo.

Ánh mắt mà Nguyễn Hương Thảo nhìn cô như hận tới tận xương tủy, Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến hiện tại, thật sự vẫn có chút sợ.

||||| Truyện đề cử: Trừ Yêu Truyện |||||
Cô vừa định mở miệng, thì nghe thấy Lưu Chiến Hằng nói: “Bạn tôi bị bệnh, những chuyện trước đây đều quên hết rồi, cũng không quen biết ai.

Cảnh sát nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Bọn họ rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Nếu có chuyện gì thì liên lạc với chúng tôi, an tâm dưỡng bệnh nhé.

”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 838


Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, ánh mắt dừng ở sắc mặt tái nhợt của anh ta hai giây, ngay lập tức quay đầu nói với vệ sĩ: “Tôi có thể đi cùng các người, nhưng anh dù sao cũng phải nói cho tôi biết, ai phái các người tới?”
Lưu Chiến Hằng đã vì cô mà bị tội, thương tích này còn chưa khỏi, lại gặp được việc này, cô không thể lại liên lụy tới anh.

Lưu Chiến Hằng ở một bên nghe xong lời cô nói, đang muốn mở miệng, Nguyễn Tri Hạ đã không lên tiếng cũng không thay đổi sắc mặt duỗi tay đè lại cánh tay của anh ta.

Những người này nhất định không phải Nguyễn Hương Thảo phái tới, bởi vì Nguyễn Hương Thảo vừa mới tới.

Cũng không thể nào là Mặc Mộ Hàn phái đến, bởi vì khi Mặc Mộ Hàn tìm cô, có thể để Thời Dũng trực tiếp gọi điện cho cô, hoặc là để Thời Dũng dẫn người đến tìm cô.


Nhưng ngoại trừ hai người kia, Nguyễn Tri Hạ nghĩ không ra là còn có ai nữa.

Nhất định phải khôi phục được trí nhớ, như hiện tại cô đang rất bị động.Bị động đến nỗi đi nửa bước cũng cảm thấy vô cùng khó.

“Đi thì biết.” Vệ sĩ nói xong, thò tay muốn túm Nguyễn Tri Hạ đi.

.

ngôn tình hoàn
Lưu Chiến Hằng không có khả năng để cho cô bị mấy người này mang đi.

Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, có mấy chiếc xe vội vàng dừng ở ven đường.

Nguyễn Tri Hạ nhìn xuyên thấu qua cửa xe, nhìn thấy người cầm đầu là Thời Dũng.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng kêu lên một tiếng: “Trợ lý Dũng.”
Thời Dũng mang người đến, vội vàng chạy tới, là muốn đem Nguyễn Tri Hạ đi, mấy người kia rất nhanh đã bị chế ngự.


Thời Dũng đi đến trước cửa xe, cung kính nói: “Cô Hạ, có một chút việc cần cô đi với chúng tôi một chuyến.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ không có từ chối, nhanh chóng đã nhận lời.

Lưu Chiến Hằng ở một bên lúc này mới lên tiếng: “Tôi và em cùng đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Thời Dũng.

Thời Dũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đồng ý.

Con người Lưu Chiến Hằng này trên người có rất nhiều điểm đáng ngờ,lại không rõ lai lịch.

Nhưng dù sao anh ta đã cứu được Nguyễn Tri Hạ, hiện tại lại đang ở cùng với Nguyễn Tri Hạ, cho anh biết thân phận của Nguyễn Tri Hạ cũng tốt……Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng được Thời Dũng mang đến khu nhà cũ của nhà họ Tư.

Đứng ở khu nhà cũ của nhà họ Tư, ở cửa ra vào, đáy lòng Nguyễn Tri Hạ hiện lên một cảm giác quen thuộc.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Thời Dũng: “Trước kia tôi từng đến chỗ này?”
“Cô Hạ trước kia với thiếu gia là vợ chồng, dĩ nhiên là đã từng tới khu nhà cũ của nhà họ Tư rồi.” Thời Dũng nói xong, bước chân đi lên phía trước dẫn đường.

Trong phòng khách, Mặc Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân hai người ngồi mặt đối mặt, không khí vô cùng nghiêm túc.


Tư Hạ ngồi phía bên kia của ghế sô pha chơi, trong tay cầm một con hổ nhỏ và một cái máy trong tay, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.Thời Dũng đưa người đi vào, trực tiếp đưa đến trước mặt Mặc Mộ Hàn: “Cậu chủ.”
Mặc Mộ Hàn ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua Lưu Chiến Hằng, rồi rơi lên người Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ chỉ biết được Mặc Mộ Hàn, còn đối với Tư Cẩm Vân thì không có ấn tượng gì, cho nên cô chỉ liếc nhìn qua một cái.

Mà Tư Cẩm Vân không có bình tĩnh như vậy.

Ba năm trước, cô cho rằng Nguyễn Tri Hạ thật sự đã chết.

Mấy hôm trước nghe tin Nguyễn Tri Hạ sống cũng không tin tưởng lắm.

Cô còn có thể thấy được, Mặc Mộ Hàn đã nhờ người cho Tư Hạ và Nguyễn Tri Hạ làm xét nghiệm ADN, đây là thông tin được trích xuất từ cở sở dữ liệu ADN.

Mặt khác, cô trong lòng lại mang may mắn phái người đi thăm dò tin tức về Nguyễn Tri Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 839


Nếu mà Nguyễn Tri Hạ thật sự còn sống, cô khẳng định là xong rồi.

Nhưng, người của cô vẫn chậm một bước.

Tư Cẩm Vân sắc mặt trắng bệch nhìn Nguyễn Tri Hạ, khủng hoảng và sợ hãi đan xen trong lòng, con mắt chăm chú nhìn vào người cô: “Nguyễn Tri Hạ, cô vậy mà vẫn còn sống.”
Những lời này, Nguyễn Tri Hạ không phải là lần đầu tiên nghe thấy.

Giống như tất cả mọi người điều ngạc nhiên khi cô vẫn còn sống.


Chỉ là mọi người đều kinh ngạc vì việc cô vẫn còn sống, khi Thẩm Lệ và Cố Tri Dân gặp cô lần đầu tiên, giọng nói cô tràn đầy vẻ thiện ý.

Nhưng giọng người phụ nữ trước mắt này lại rất giống giọng của Nguyễn Hương Thảo.

Không cần biết là Nguyễn Hương Thảo hay người phụ nữ trước mắt này là ai, Nguyễn Tri Hạ đều nghe ra được trong lời nói cô ta có ẩn ý: “Cô nên chết từ lâu rồi mới phải.”
Người phụ nữ trước mắt này có vẻ rất ghét cô.

Nguyễn Tri Hạ không nhớ cô ta là ai nhưng thấy diện mạo cô ta và Tư Mộ Hàn có vài phần tương tự, đều là bộ dáng lên mặt nạt người, có thể đoán ra được cô ta cũng là người nhà họ Tư.

Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siêm nịnh gọi một tiếng: “Cô Tư.”
Tư Cẩm Vân suýt nữa thì bị tiếng gọi “Cô Tư” của cô làm cho tức đến thở không ra hơi.

Trong lòng cô ta, Nguyễn Tri Hạ là một người đã chết, bây giờ cô ta không chỉ sống tốt mà còn được Tư Mộ Hàn tìm về.

Cô ta kinh ngạc, phẫn nộ lại vô cùng sợ hãi.

“Mộ Hàn, chị là chị của em, trong người chúng ta cùng chảy chung một dòng máu.

Cho dù chị làm chuyện gì thì cũng đều là vì em, vì nhà họ Tư.”
Chuyện đã đến bước này rồi, Tư Cẩm Vân cũng không tìm được lời nào khác nữa.


Cô ta chỉ còn cách ôm hi vọng là trong lòng Tư Mộ Hàn cô ta cũng có một địa vị nhất định.

Trên mặt Tư Mộ Hàn không chút ý cười, cũng không biết anh có tức giận hay không.

Anh hơi nhấc tay ý bảo người làm đưa Tư Hạ đi nơi khác.

Tư Hạ đang chơi đồ chơi vô cùng chuyên chú, chỉ đến khi bị người làm bế lên mới phát hiện Nguyễn Tri Hạ đã đến.

Khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt to tròn của Tư Nguyễn Lập tức sáng lấp lánh, rướn người đòi xuống đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ.

“Dì Hạ.”
Người làm mang vẻ mặt khó xử nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng nói với bé: “Bây giờ dì có chút chuyện cần phải làm, cháu đi chơi với các cô khác trước, xong việc dì sẽ đi tìm cháu.

Có được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Hạ xụ xuống, hiển nhiên không nguyện ý lắm nhưng cô bé vẫn nói: “Vâng ạ.”
Đứa trẻ nhu thuận, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng.


Tư Hạ được bế đi nơi khác khiến không khí trong phòng khách càng thêm ngưng trọng.

Thời Dũng cầm hai bản báo cáo xét nghiệm DNA đưa cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn trực tiếp ném đến trước mặt Tư Cẩm Vân: “Chị gái, chị giải thích cho tôi vì sao chị luôn nói với tôi Tô Miên mới là mẹ ruột Tri Hạ.”
Mặc dù Tư Cẩm Vân sớm đã biết lần này Tư Mộ Hàn sẽ nói ra sự thật này.

Nhưng không ngờ anh lại trực tiếp như vậy, hơn nữa còn làm trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Tư Cẩm Vân nắm chặt hai tay, sắc mặt càng thêm khó coi, giọng điệu hoảng hốt nói: “Khi đó… chị tưởng rằng Nguyễn Tri Hạ… cô ta đã chết, đứa bé không thể không có mẹ hơn nữa em cũng cần một người vợ.

Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, em hãy tin chị.”
Ban đầu cô ta nói có chút khó khăn nhưng về sau càng nói càng thuận miệng.

Tư Cẩm Vân càng nói càng kích động, càng nói càng kiên định..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom