Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864


Tư Hạ ăn cơm no rồi, đang ngồi tê liệt ở trên ghế, dáng vẻ như đang suy nghĩ viển vông vậy.

Nguyễn Tri Hạ gọi cô bé một tiếng: “Tri Hạ?”
Tư Hạ không nhúc nhích: “Vâng.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới ngồi xuống phía đối diện cô bé, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Ba của con nói, ngày mai con có thể đi với mẹ ra ngoài chơi!”
“Đi ra ngoài chơi ạ?” Tư Hạ giống như lập tức sống lại, đôi mắt cũng sáng lên: “Con sắp được đi ra ngoài chơi rồi!”
Khi Tư Hạ ở nhà cổ, bình thường Tư Mộ Hàn cũng phải đi làm, phạm vi hoạt động của cô bé cũng chỉ là ở trong nhà cổ, cô bé cũng muốn đi ra ngoài chơi.


Cho nên, lần trước Tô Miên mới có khả năng dễ dàng lừa cô bé ra ngoài như vậy.

Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé: “Ngày mai mẹ lại dẫn con ra ngoài chơi!”

Buổi chiều hôm sau, đến lúc xuất phát, Nguyễn Tri Hạ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thời Dũng đứng chờ sẵn ở trước xe từ lâu.

Tối qua Tư Mộ Hàn nói khi các cô ra ngoài sẽ có người tới đưa các cô đi.

Nguyễn Tri Hạ chỉ cho rằng sẽ là tài xế, vệ sĩ gì đó, cô không ngờ Tư Mộ Hàn tự nhiên lại phái Thời Dũng tới đưa các cô đi.

Thời Dũng nhìn thấy cô dắt tay Tư Hạ đi ra liền mỉm cười gọi một tiếng: “Cô Hạ.”
Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Tư Hạ, mỉm cười kêu lên: “Tri Hạ.”
Tư Hạ còn nhớ rõ Thời Dũng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Thời Dũng.”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ sẽ là Thời Dũng nên hỏi thẳng: “Trợ lý đặc biệt Thời, sao lại là anh?”
“Có thể bởi vì cậu chủ tương đối tin tưởng tôi hơn.” Thời Dũng thoáng mỉm cười, thoạt nhìn lại vô cùng trầm ổn.


Nguyễn Tri Hạ nghĩ lại, dù sao cô muốn dẫn Tư Hạ ra khỏi cửa, Tư Mộ Hàn đương nhiên phải phái một người yên tâm để đưa các cô rồi.

Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được.

Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Vậy làm phiền anh.”
Thời Dũng nhíu mày rồi cười, cung kính kéo cửa xe ra.

Nguyễn Tri Hạ bế Tư Hạ lên xe.


Nơi Thẩm Lệ hẹn Nguyễn Tri Hạ gặp mặt vẫn là ở Kim Hải.

Sau khi suy nghĩ kỹ các phương diện, cô ấy vẫn thấy hẹn gặp mặt ở Kim Hải thì an toàn hơn.

Thời Dũng đưa các cô đến Kim Hải liền rời đi, trở lại Tư thị tìm Tư Mộ Hàn để báo cao.


Bởi vì Tư Mộ Hàn làm rõ nguyên nhân chuyện Tư Hạ sinh ra, mấy ngày nay Tư Cẩm Vân không ít lần đi tìm Tư Mộ Hàn.

Thời Dũng đẩy cửa văn phòng của tổng Giám đốc ra, lại nghe thấy giọng nói chói tai của Tư Cẩm Vân: “Hợp đồng này là do tôi ký, sao vậy? Cậu đừng tưởng rằng chỉ có cậu mới có quyền quyết định? Tư thị này cũng có một nửa là của tôi đấy!”
Sau đó, Thời Dũng lại nghe được giọng Tư Mộ Hàn gọi điện thoại nội bộ cho thư ký nói: “Vào mời Phó tổng Giám đốc Tư đi ra ngoài.”
“Đình Kiêu, cậu đừng quá đáng quá!”
Tư Cẩm Vân tức giận đến mức ném thẳng tập tài liệu trong tay xuống đất, không đợi thư ký của Tư Mộ Hàn bước vào đuổi người đã nổi giận đi ra ngoài.

Thời Dũng lùi đến cạnh cửa và hơi cúi đầu, để cho Tư Cẩm Vân đi ra ngoài trước.

Tư Cẩm Vân chú ý thấy Thời Dũng đứng ở bên cửa thì cười lạnh một tiếng, khẽ hừ một tiếng: “Chó săn!”
Sau đó cô ta liền vội vàng rời đi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865


Mặt Thời Dũng không đổi sắc đóng cửa lại, bước đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cũng không bị Tư Cẩm Vân ảnh hưởng, vẫn chăm chú xem tài liệu trước mặt.

Nghe giọng nói của Thời Dũng, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lên tiếng hỏi: “Cậu đưa bọn họ qua đó rồi sao?”
“Vâng.” Thời Dũng hơi cúi đầu nói.

Lúc này, Tư Mộ Hàn mới ngẩng đầu lên hỏi anh ta: “Trước đó tôi bảo cậu liên hệ với chuyên gia khoa não kia đã có tin tức gì chưa?”
Thời Dũng nghe vậy thì chợt nghiêm mặt nói: “Có tin tức rồi.


Tối nay ông ta có thời gian, tôi đã hẹn xong rồi.

Đến lúc đó cậu chủ có thể đi thẳng qua là được.”
“Ừ.”
Tư Mộ Hàn đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nhưng Thời Dũng còn chưa ra ngoài.

Trước kia, Thời Dũng nói chuyện xong đã sớm tự giác ra ngoài.

Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn anh ta: “Còn có việc gì sao?”
Thời Dũng do dự một lát nhưng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Cậu chủ, có phải cậu chủ đã… khôi phục trí nhớ rồi?”
Anh ta cũng không phải tự nhiên nghi ngờ như vậy.

Chủ yếu là bởi vì hành động Tư Mộ Hàn bảo anh ta đưa Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đi quá khác thường.

Khác thường đến mức làm cho anh ta không thể không có suy đoán này.


Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại, trong mắt hiện ra chút tối tăm nhưng nhanh chóng biến mất: “Nhớ lại một ít, chỉ có điều rất vụn vặt.”
Vụn vặt mà không phải là trí nhớ đầy đủ, rất khó chắp vá lại với nhau.

Trên mặt Thời Dũng hiện ra vẻ mừng rỡ.

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn trái lại càng thêm thâm trầm.

Anh đứng dậy và đi tới trước cửa sổ sát đất, sau đó mới chậm rãi lên tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ là mất trí nhớ mang tính sinh lý, cô ấy ngủ mê man ba năm, cho dù cơ thể đã lành lại nhưng việc mất trí nhớ của cô ấy là có thể giải thích hợp lý.

Trước đó tôi đã từng đi tìm bác sĩ làm kiểm tra cẩn thận, năm đó tôi không bị thương nghiêm trọng như vậy.”
Lời ám chỉ chính là chuyện anh mất đi ký ức không loại bỏ yếu tố do con người gây ra.

Thời Dũng tất nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của Tư Mộ Hàn.

Trước khi Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân ngả bài, Tư Mộ Hàn đã cho Thời Dũng điều tra rõ ràng về chuyện của Nguyễn Tri Hạ ba năm nay, cho nên Tư Mộ Hàn biết rất rõ ràng về bệnh tình của cô.

Tư Mộ Hàn làm việc cẩn thận, trước khi anh tìm Tư Cẩm Vân ngả bài, đã điều tra tất cả những người có liên quan tới chuyện này một lượt.


Chỉ có điều, điều tra về Nguyễn Tri Hạ sẽ cẩn thận hơn một chút mà thôi.


Vừa Nguyễn Tri Hạ dẫn theo Tư Hạ vào Kim Hải, Cố Tri Dân đã đi về phía hai người bọn họ.

“Tri Hạ!”
Mặc dù Cố Tri Dân đang gọi tên Nguyễn Tri Hạ, nhưng ánh mắt anh ta lại không ngừng nhìn lướt về phía trên người Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ chú ý tới ánh mắt của anh ta liền kéo Tư Hạ ra phía sau mình: “Ngài Cố.”
“Hì hì.” Cố Tri Dân nhìn thấy hành động nhỏ của cô nên lúng túng mỉm cười: “Thẩm Tiểu Lệ đang chờ hai người ở trong phòng.”
Anh ta nói xong liền nghiêng đầu nhìn Tư Hạ, lộ ra một nụ cười tự nhận là vô cùng ấm áp: “Đây là Tri Hạ à, chú là chú Cố!”
Tư Hạ thò đầu từ phía sau Nguyễn Tri Hạ và khẽ nói: “Vâng.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868


“Vâng.”
Tư Hạ đặc biệt phối hợp với Thẩm Lệ, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ rồi duỗi bàn tay nhỏ bé ra với ý định ngăn cản tầm mắt của Nguyễn Tri Hạ.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn thấy món quà mà Thẩm Lệ mua cho Tư Hạ.

Đó là con búp bê mà phần lớn các cô bé đều sẽ thích và chai ước nguyện tuyệt đẹp với màu sắc sặc sỡ.


Đây không tính là món quà quá đặc biệt, nhưng Tư Hạ lại cười đến khóe mắt cũng cong lên, rõ ràng rất thích nó.

“Cái này lắc một chút sẽ thay đổi màu sắc, giống như vậy này…”
“Thật đẹp!”
Tư Mộ Hàn bận rộn như vậy, chắc hẳn cũng không có thời gian chơi cùng Tư Hạ.

Cô mơ hồ hiểu được nguyên nhân Tư Mộ Hàn để cho cô bé ở cùng bọn họ.

Trên gương mặt Tư Hạ đầy vẻ mừng rỡ lấy chai ước nguyện tới cho Nguyễn Tri Hạ xem: “Mẹ, mẹ xem này!”
“Đẹp như vậy à? Có phải chúng ta nên cám ơn dì Thẩm không?” Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu rất phối hợp nói.

“Cảm ơn.” Tư Hạ chạy đến trước mặt Thẩm Lệ, ngọt ngào nói tiếng cám ơn, lại tiến tới hôn cô ấy một cái.

Thẩm Lệ lập tức ngồi phịch ở trên ghế, giả vờ suy yếu nói: “Đột nhiên đầu dì đau quá, chắc phải nhờ Tri Hạ hôn mới có khả năng khỏe lại được mất.”
Vẻ mặt Tư Hạ ngây thơ, quả nhiên lại tiến tới hôn một cái nữa.


Cố Tri Dân ngồi bên cạnh thấy vậy thì ghen tỵ.

Anh ta hắng giọng một cái nói: “Gọi chút đồ đi.”
Anh ta nói xong liền đưa thực đơn tới trước mặt Tư Hạ: “Tri Hạ ăn gì thì gọi đi.”
Tư Hạ liếc nhìn anh ta rồi đẩy thực đơn tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười gọi giúp Tư Hạ cốc nước sinh tố và khoai tây chiên, lại gọi cho mình một cốc cà phê, sau đó mới giao thực đơn cho Thẩm Lệ.

Có thể bởi vì Cố Tri Dân đang ở trong phòng, cho nên đồ bọn họ gọi được nhanh chóng mang lên, gần như cũng không phải chờ.

Tư Hạ ngồi ở trong phòng ăn của trẻ, chăm chú ăn khoai tây chiên.

Nguyễn Tri Hạ lại nói sơ qua với đám người Thẩm Lệ về chuyện xảy ra gần đây.


Cố Tri Dân nghe xong liền hỏi Nguyễn Tri Hạ giống như đang săn tin: “Đình Kiêu và chị cậu ấy thật sự xích mích với nhau à?”
“Chắc là vậy đi, tôi không biết rõ lắm.” Tình hình ngày đó thoạt nhìn là hai người Tư Mộ Hàn và Tư Cẩm Vân xích mích, nhưng dù sao bọn họ cũng là chị em ruột, sau này có thể hòa giải hay không cũng rất khó nói.

Cố Tri Dân nghe cô nói vậy thì nhướng mày nói: “Cứ chờ mà xem, nếu như Đình Kiêu khôi phục lại trí nhớ thì có phần cho Tư Cẩm Vân dễ chịu nữa sao.”
Anh ta nói một câu không đầu không đuôi như vậy làm Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Ở dưới bàn ăn, Thẩm Lệ đạp Cố Tri Dân một cái: “Đến lúc anh đi rồi đấy, anh bận rộn như vậy cơ mà…”
Cho dù Cố Tri Dân không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy ra ngoài.

Anh ta vừa đi ra, Thẩm Lệ lại dịch đến bên cạnh cô và mở miệng hỏi cô: “Bây giờ ông chủ lớn này đối xử với cậu thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát: “Có thể bình an vô sự đã thật sự không tệ rồi.”
Thẩm Lệ khẽ gật đầu hỏi: “Cậu rất ghét anh ta sao?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869


“Tớ không thể nói rõ được, cảm giác không phải là người cùng một đường.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trên mặt hiện lên chút tò mò.

Cô liếc nhìn Tư Hạ và khẽ hỏi Thẩm Lệ: “Trước đây tình cảm giữa tớ và Tư Mộ Hàn thế nào?”
“Tình cảm các người đương nhiên rất tốt, rất yêu nhau.

Nếu không làm sao có thể có Tiểu Tri Hạ đáng yêu như vậy chứ.” Thẩm Lệ nói xong liền không nhịn được chống cằm nhìn Tư Hạ than thở: “Thật đáng yêu.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì thoáng biến sắc.


Thẩm Lệ chú ý tới vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ, đoán được cô có thể không tin lại hỏi: “Bây giờ cậu có cảm giác gì với ông chủ lớn thế?”
“Tớ không có cảm giác gì cả.” Ngoại trừ chán ngắt và ấu trĩ, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn hình như cũng không có gì đặc biệt.

Thẩm Lệ “chà chà” hai tiếng nói: “Vậy cậu định làm thế nào? Cậu cũng không thể cứ ở với bọn họ mãi được.”
Thẩm Lệ nói đến đây thì dừng lại một lát mới phân tích cho cô: “Tớ có thể khẳng định với cậu, trước đây tình cảm của cậu và ông chủ lớn đặc biệt tốt.

Tớ cảm thấy bây giờ cậu có thể làm ra hai lựa chọn, đầu tiên là cậu và anh ta khôi phục trí nhớ rồi tiếp tục yêu nhau.

Thứ hai là hai người đều không khôi phục trí nhớ, không tiếp tục yêu nhau nữa, cậu sớm muộn gì cũng phải suy nghĩ đường lui cho mình…”
Đã nói đến mức này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ thì tốt rồi, Thẩm Lệ cũng không cần thiết phải nói quá nhiều.

“Tớ cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu liếc nhìn Tư Hạ, phát hiện cô bé đang ngủ gà ngủ gật thì giơ tay bế cô bé ra.

Cô ôm Tư Hạ vào trong lòng, Tư Hạ chỉ nâng mí mắt lên liếc nhìn cô rồi tin cậy cọ vào trong ngực cô và lại ngủ thiếp đi.

Thẩm Lệ nghiêng người qua, khẽ hạ thấp giọng nói: “Con bé ngủ thiếp đi rồi à?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ đáp một tiếng: “Con bé ngủ và ăn cơm đều đặc biệt khiến người ta yên tâm, không hề ầm ĩ.”

Thẩm Lệ không nhịn được giơ tay khẽ sờ lên mặt của Tư Hạ: “Thật ngoan.”
Nguyễn Tri Hạ đổi cánh tay, để cho Tư Hạ ngủ được thoải mái hơn, sau đó mới ngẩng đầu nói với Thẩm Lệ: “Cậu thích thì tự mình sinh một đứa.”
“Trước khi ba mươi tuổi, tớ sẽ không suy nghĩ tới chuyện kết hôn.” Vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lệ giảm xuống: “Không nói về tớ nữa, nói chuyện của cậu đi.”
“Chuyện cậu vừa nói, tớ cũng suy nghĩ qua rồi.

Tớ còn từng nghĩ về vấn đề quyền nuôi dưỡng Tư Hạ.” Nguyễn Tri Hạ nghiêm mặt nói: “Bây giờ nếu như tớ muốn tranh quyền nuôi con với Tư Mộ Hàn, vậy căn bản là chuyện không thể nào là được.

Thôi thì đi bước nào hay bước đó vậy.

Bây giờ tớ cần tìm được một công việc.”
Nếu cô muốn tranh thủ quyền nuôi Tư Hạ, chuyện đầu tiên cô phải có kinh tế độc lập.

Mà bây giờ gay go nhất là cuộc sống của bản thân cô cũng đang hỏng bét.

Vừa nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy, Thẩm Lệ lại nghĩ tới kịch bản lúc đó Nguyễn Tri Hạ bán cho Tần Thủy San.

“Lúc trước cậu từng viết một kịch bản tên là Mất Thành.


Hai năm trước Mất Thành đã được công chiếu, còn bán vé rất tốt.

Trên facebook, rất nhiều fan hâm mộ đều giục cậu biết bộ thứ hai đấy.”
Thẩm Lệ nói xong liền lấy ra điện thoại di động của mình, lật tới facebook của Nguyễn Tri Hạ, cho cô xem những tin nhắn của fan hâm mộ.

Nguyễn Tri Hạ xem ID phía trên và lẩm bẩm nói: “Tri Hạ à?”
Cho dù không nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó khi lấy bút danh này, nhưng cô biết bút danh này có thể có chút liên quan tới Tư Hạ.

Thẩm Lệ vội lật cho Nguyễn Tri Hạ xem tin nhắn của fan hâm mộ để lại.

“Cũng đã hai năm rồi, ngài biên kịch không tính ra bộ thứ hai à?”
“Mất Thành nhiều hố như vậy cũng không lấp, biên kịch đi ra nói chuyện với chúng tôi đi!”
“Quỳ xin biên kịch đi ra viết bộ Mất Thành thứ hai.”
“Lần đăng facebook cuối cùng còn là từ ba năm trước, tôi cảm giác chắc chắn sẽ không đi ra viết bộ Mất Thành thứ hai đâu…”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870


Fan hâm mộ nhắn lại mới nhất là một ngày trước.

Nguyễn Tri Hạ lật lên trước, phát hiện lần đăng tin facebook cuối cùng thật sự là ba năm trước đây.

“Cậu thấy chưa, đây đều là fan Mất Thành của cậu đấy.

Nếu như cậu làm việc lại, viết một bộ thứ hai bảo đảm sẽ lại hot thôi, nhất định sẽ có rất nhiều nhà sản xuất và đạo diễn tìm cậu.


Mặc dù chỉ là kịch bản trên mạng nhưng trong nghề nắm rất nhiều giải thưởng, chủ đầu tư cũng có thể kiếm lời lớn đấy…”
Thẩm Lệ nghĩ còn có chút đau lòng: “Cũng không biết lúc đó cậu bán được bao nhiêu tiền, tớ luôn cảm thấy là bị thiệt.”
Năm đó Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đốt cháy biệt thự chạy trốn, tạm thời bán mất kịch bản, Thẩm Lệ cũng không biết cô bán bao nhiêu tiền.

Nguyễn Tri Hạ ngược lại không suy nghĩ phức tạp như Thẩm Lệ.

Cô lấy ra điện thoại di động của mình và lên mạng tìm kiếm về Mất Thành.

Nhìn thấy nội dung Mất Thành, cô mơ hồ có chút cảm giác quen thuộc, nhìn thấy tên nhân vật chính trong kịch bản, trong đầu cô tự động xuất hiện một vài thiết lập hướng đi của kịch bản và nhân vật.

Điều này làm cho cô hơi kinh ngạc.

Cô nghĩ lại, nói không chừng thật sự có thể viết được một bộ thứ hai.

Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lát hỏi: “Cậu biết tớ đã bán bộ thứ nhất cho ai không?”
Thẩm Lệ nói: “Tần Thủy San, nhà sản xuất mới nổi trong giới giải trí.

Mấy năm qua giá trị của cô ta đã tăng lên rất nhanh.


Cậu chuẩn bị viết bộ thứ hai rồi sao? Cậu có thể tiết lộ cho tớ biết một chút, tại sao cuối cùng Vệ Cận Thành lại bị bắt vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Thẩm Lệ với vẻ khó xử: “Tớ cũng không biết rõ lắm, dù sao bây giờ tớ còn chưa nhớ rõ nội dung là gì.”
Thẩm Lệ: “…”

Khi Nguyễn Tri Hạ định rời khỏi Kim Hải thì Tư Hạ cũng tỉnh dậy.

Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Mẹ bế hay con tự đi?”
“Con tự đi.” Tư Hạ dịu mắt và ngoan ngoãn trượt xuống đất, kéo tay của Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cùng đi ra ngoài.

Mới mở cửa phòng ra, bọn họ đã nhìn thấy Cố Tri Dân đi về phía bên này, phía sau còn có một đàn emmang theo một thứ gì đó đi tới.

Đợi đến khi đến gần, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện ra đám đàn em sau lưng Cố Tri Dân mang một cái két sắt.

Không đợi Cố Tri Dân nói gì, Thẩm Lệ liền nhíu mày ngăn anh ta lại: “Anh lại làm gì thế?”
“Đây là quà gặp mặt của anh cho Tiểu Tri Hạ.” Cố Tri Dân nói xong liền xoay người nhận lấy két sắt kia và đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “Thời gian có hơi gấp nên chuẩn bị không được đầy đủ lắm.”

Nhiều người nhìn như vậy, Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chỉ có điều, Nguyễn Tri Hạ vừa giơ tay nhận lấy liền lại cảm giác tay cầm quá nặng, suýt nữa thì không giữ nổi.

.

Xin ủng hộ chúng tôi tại — TRUMt ruyen.mE —
Cô thật muốn hỏi Cố Tri Dân, ở trong này là vật gì vậy?
Còn đặc biệt dùng két sắt để đựng, chắc là đồ rất quý à?
Thật không biết có phải là vàng thỏi và tiền mặt các loại không nữa?
Mặc dù trong lòng không muốn tin tưởng nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Không phải cô có hiểu nhầm gì đối với thẳng nam cao to lắm tiền, mà Cố Tri Dân cho cô cảm giác là như vậy…
Cố Tri Dân nói: “Có hơi nặng, tôi sẽ bảo người cầm về giúp cô.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói nhưng khóe mắt nhìn thấy người xuất hiện ở phía sau lưng Cố Tri Dân thì đổi giọng nói: “Người mang đồ tới rồi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871


Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Tư Mộ Hàn đang đi nhanh về phía bên này.

Thời Dũng đi theo phía sau Tư Mộ Hàn.

Cố Tri Dân cười “hì hì”: “Đình Kiêu.”
Tư Mộ Hàn chỉ liếc nhìn anh ta nhưng ánh mắt không dừng lại ở trên mặt anh ta mà nhìn sang phía Nguyễn Tri Hạ.

Tư Hạ nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi tới thì kêu lên một tiếng với vẻ cao hứng lạ thường: “Ba!”

“Ừ.” Tư Mộ Hàn đáp một tiếng, ánh mắt lại trở về trên người Nguyễn Tri Hạ.

Thoáng thấy trong tay cô cầm theo két sắt, anh nhíu mày hỏi: “Thứ gì vậy?”
Lúc anh nói chuyện, thuận tiện nhận lấy két sắt trong tay của Nguyễn Tri Hạ.

Động tác lại không quá tự nhiên.

“Quà gặp mặt của ngài Cố cho Tri Hạ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay đầu nhìn về Cố Tri Dân mỉm cười.

Cố Tri Dân cười với vẻ mặt đắc ý.

Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút về két sắt trong tay rồi nhìn về phía Cố Tri Dân, nói rất thản nhiên: “Tri Hạ bây giờ còn chưa có khái niệm căn bản về tiền đâu.”
Trên mặt Cố Tri Dân có vẻ kinh ngạc: “Cậu còn chưa nhìn, sao biết bên trong đựng tiền?”
“Nếu không cậu bỏ gì bên trong?” Trong giọng nói thản nhiên của Tư Mộ Hàn lộ ra một chút ghét bỏ không quá rõ ràng.

Nhưng người quen biết anh đều có thể nghe ra được.


Vẻ mặt Cố Tri Dân nghiêm lại: “Cậu…”
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không để ý đến anh ta, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em đi với anh đến một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
Cô còn chưa biết Tư Mộ Hàn làm sao có thể đột nhiên tới đây, đã bị anh yêu cầu đi cùng anh tới một nơi…
Tư Mộ Hàn đưa két sắt trong tay cho Thời Dũng, dặn dò: “Cậu đưa Tri Hạ trở về.”
Thời Dũng cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”
Sau đó, Tư Mộ Hàn quay đầu nói với Tư Hạ: “Con đi theo chú Thời Dũng về nhà, chuyện khác chờ tối nay ba mẹ về nhà sẽ nói sau.

Con ở nhà chờ ba mẹ nhé.”
Tư Hạ gật đầu với dáng vẻ cái hiểu cái không.

Tư Mộ Hàn cao một mét tám tám, Tư Hạ mới ba tuổi, đứng ở trước mặt anh cũng chỉ là một nhóc con, giữa hai người chênh lệch chiều cao tới hơn một mét.

Cho dù không phải là hình ảnh dịu dàng gì, nhưng từ góc độ của người bên ngoài nhìn qua, hình ảnh cô con gái nhỏ bé ngây thơ nhìn ba gật đầu lại đặc biệt đáng yêu.

Nhưng Tư Mộ Hàn rõ ràng không có hứng thú tiếp tục với hình ảnh đáng yêu này.


Anh nói xong liền kéo Nguyễn Tri Hạ rời khỏi đó luôn.

Nguyễn Tri Hạ vốn còn nói muốn dặn dò Tư Hạ cũng không kịp nói.

Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tư Hạ nói: “Con ngoan ngoãn đi về nhà với chú Thời Dũng, mẹ và ba sẽ nhanh chóng trở về thôi, bye bye?”
Hai từ “bye bye” sau đó có chút ý dỗ dành.

Vẻ mặt Tư Hạ vẫn ngây thơ nhưng ngoan ngoãn vẫy tay chào Nguyễn Tri Hạ rồi.

Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn dẫn ra khỏi Kim Hải.

Vừa ra khỏi Kim Hải, Nguyễn Tri Hạ đã hất tay Tư Mộ Hàn ta: “Em sẽ tự đi, đừng động tay động chân.”
Đột nhiên chạy tới bảo cô đi cùng anh tới một nơi, khi vừa gặp được Tư Hạ, một ngày không gặp, ngay cả ôm cũng không ôm Tư Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872


Ánh mắt Tư Mộ Hàn liếc nhìn tay của mình nhưng không nói một lời, mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế.

Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không có gì tốt đẹp, kéo cửa xe ra ngồi vào vị trí ghế phụ.

“Rốt cuộc anh muốn đi đâu?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh.

Lần này Tư Mộ Hàn trả lời thẳng vấn đề của cô: “Bệnh viện.”
“Đi bệnh viện làm gì? Anh khó chịu ở đâu sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi xong lại cảm thấy vấn đề của mình không đúng lắm.


Cơ thể Tư Mộ Hàn không thoải mái, cũng sẽ không bảo cô đi cùng anh tới bệnh viện chứ?
Dù sao cô cũng nghĩ không ra nên dứt khoát không hỏi nữa.


Trên đường tới bệnh viện, hai người đều không nói gì.

Lúc xuống xe, hai tay Nguyễn Tri Hạ đút trong túi áo, đi theo phía sau Tư Mộ Hàn, duy trì cách anh một bước.

Còn chưa vào bệnh viện, Tư Mộ Hàn đã quay đầu với vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô: “Nguyễn Tri Hạ, chân em dính trên mặt đất à?”
Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Anh quản em à? Ai đi của người đó không được sao? Em lớn thế này cũng sẽ không đi lạc được.”
Thật không biết hôm nay Tư Mộ Hàn làm sao cứ quản đông quản tây cô, còn quản cả việc cô đi đường nữa.

Ánh mắt Tư Mộ Hàn trầm xuống nhìn cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, bước nhanh đến trước mặt.

Cô cố ý đi thật nhanh, bước chân người phía sau cũng phối hợp với tần suất của cô mà đi nhanh hơn.

Cô đi chậm, bước chân người phía sau cũng chậm lại.


Nói chung, Tư Mộ Hàn chính là phối hợp với bước chân của cô, đi sau lưng cô.

Cô có thể cảm giác được Tư Mộ Hàn không chỉ duy trì tốc độ tương đương với cô, còn đang nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt anh quá sắc bén giống như thực chất, làm cho cả người cô đều không được tự nhiên.

Nguyễn Tri Hạ quyết định lùi lại một bước, đi ở bên cạnh anh.

Khóe miệng Tư Mộ Hàn hơi cong lên, thoáng có ý cười nhưng không rõ ràng, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra.

Hai người cùng đi vào thang máy.

Tư Mộ Hàn giơ tay ấn số tầng.

Khi anh rút tay lại, vừa vặn lướt qua bên tai cô.

Cô có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương trên người anh.


Thang máy không dừng ở bất kỳ tầng nào trong đó, mãi cho đến tầng Tư Mộ Hàn ấn, cửa thang máy mới mở ra.

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện ra bệnh viện này cơ bản không có người nào.

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, vào lúc này giọng nói của Tư Mộ Hàn lại vang lên: “Ít người thuận tiện.”
Ý là anh thật sự đi cửa sau, bao cả bệnh viện à?
Cậu chủ Mộ thật đúng là biết cách đốt tiền.

Hai người ra khỏi thang máy đi không xa đã có cấp dưới qua đón: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn hờ hững hỏi: “Tất cả đã sắp xếp xong chưa?”
Người cấp người cung kính nói: “Tất cả đã sắp xếp xong rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Nhưng rất nhanh, nghi ngờ trong mắt cô liền biến mất..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 873


Cô nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Tư Mộ Hàn ở trong thư phòng ngày đó.

Hôm nay Tư Mộ Hàn tới để kiểm tra à?
Suy nghĩ này mới xuất hiện, cô nghe Tư Mộ Hàn bên cạnh lên tiếng nói: “Dẫn cô ấy đi.”
Cô à?
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, lại phát hiện đứng đối diện có một đám nhân viên y tế mặc áo khoác trắng, trong đó có một nửa đều là bác sĩ nữ và y tá nữ.

Tư Mộ Hàn vừa lên tiếng đã có bác sĩ nữ đi về phía cô.


“Cô Hạ, mời cô đi theo chúng tôi.”
Không phải là làm kiểm tra cho Tư Mộ Hàn sao?
Có thể biểu tình trên mặt của Nguyễn Tri Hạ quá mức rõ ràng, Tư Mộ Hàn nói: “Chỉ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện thôi.”
Anh nói xong liền giơ tay lên ra hiệu cho bác sĩ dẫn Nguyễn Tri Hạ đi làm kiểm tra.

Bác sĩ nhận được mệnh lệnh của Tư Mộ Hàn, cũng không quan tâm Nguyễn Tri Hạ có bằng không đã dẫn cô đi luôn.

“Sức khỏe của em rất tốt, em mới không cần làm kiểm tra đâu!” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn người này đúng là không thể giải thích được.

Cho dù anh thật sự xuất phát từ lòng tốt cũng không thể nói sớm với cô một tiếng sao?
Nếu nói sớm với cô một tiếng thì anh sẽ làm sao à?
Nhưng chuyện đến mức này, Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ có thể để cho những bác sĩ nữ làm kiểm tra cho cô.

Khi Nguyễn Tri Hạ làm kiểm tra xong thì trời đã tối rồi.


Lúc cô đi ra, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi yên tĩnh ở trên sô pha, trong tay lật xem một tập giấy.

Khi đến gần nhìn, cô mới phát hiện thứ Tư Mộ Hàn cầm trong tay là các kết quả kiểm tra của cô.

Nguyễn Tri Hạ đi tới và ngồi xuống bên cạnh anh và nghiêng đầu hỏi: “Tại sao anh lại đột nhiên muốn làm kiểm tra cho em thế?”
“Đề phòng em có bệnh gì truyền nhiễm sẽ lây sang cho Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, giọng trầm trầm mang theo chút lạnh lẽo, lại không nghe ra được cảm xúc gì.

Nguyễn Tri Hạ cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngài Tư đúng là không giống với người thường, lý do dở như vậy cũng có thể nói như thật được.”
Tư Mộ Hàn vừa vặn xem xong kết quả kiểm tra cuối cùng.

Anh ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt lại nghiêm túc: “Cô Hạ cũng rất không giống với người thường, rõ ràng tức giận như vậy mà vẫn còn có thể cười được.”
Trong không khí đều là sự yên tĩnh đầy áp lực.

Nguyễn Tri Hạ gảy gảy tay đối mắt với Tư Mộ Hàn, vẫn bị thua trận dưới ánh mắt thâm trầm của anh.

Cô quay đầu sang phía khác trước, mím mím môi nói: “Anh muốn nói gì cũng được.”

Nhưng Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì bác sĩ đã vào tới rồi.

Đầu tiên bác sĩ cung kính gọi anh một tiếng: “Ngài Tư.”
Sau đó mới đưa báo cáo tổng kết cho Tư Mộ Hàn.

“Sức khỏe của cô Tư đã hồi phục rất tốt rồi, các chứ năng của cơ thể rất nhanh sẽ bình thường trở lại, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi......” Bác sĩ nói xong, dừng một chút lại hỏi: “Trên người cô Tư thật sự không có chỗ nào khó chịu nữa sao?”
Bác sĩ nói xong câu này, chợt cảm thấy bầu không trong phòng có chút không đúng.

Cô ta nâng mắt lên thì phát hiện Tư Mộ Hàn đang bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt có chút âm u.

“Xin lỗi Ngài Tư, tôi không có ý xấu, bình thường những người có tình trạng giống Cô Tư, sau khi tỉnh lại đều có thể xuất hiện một vài di chứng......”
Lúc nữ bác sĩ nói chuyện, ánh mắt lại không tự giác nhìn lại trên người Nguyễn Tri Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874


Tình trạng của Nguyễn Tri Hạ cũng không tính là bình thường, người làm bác sĩ đương nhiên sẽ thấy rất tò mò.

Tuy rằng biết Tư Mộ Hàn không dễ chọc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.

Thật ra Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cũng có thể hiểu cho câu hỏi này của bác sĩ, hơn nữa thật sự cô cũng có di chứng.

Mất trí nhớ, đó không phải là di chứng của cô hay sao?
Nhưng rất rõ ràng, Tư Mộ Hàn cũng không nghĩ như vậy.


Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Có di chứng hay không, không biết tự lấy mắt mình mà nhìn sao?”
Nữ bác sĩ còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đã bị một bác sĩ khác kéo ra ngoài, sợ cô ta nói thêm nữa sẽ đắc tội Tư Mộ Hàn.

Tuy rằng bọn họ không nhìn ra cuối cùng Nguyễn Tri Hạ có di chứng hay không, nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ không vui của Tư Mộ Hàn.

Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng cảm nhận rất rõ ràng.

Cô có chút không hiểu vì sao Tư Mộ Hàn lại không vui như vậy, nhưng cũng không dám hỏi.

Bác sĩ này lại nói một chút về tình trạng của Nguyễn Tri Hạ với Tư Mộ Hàn, sau đó mới rời đi.

Lúc này, có cấp dưới đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói gì đó.

Tư Mộ Hàn nghe xong thì nói: “Dẫn ông ta tới đây.”
Còn có người muốn tới?
Nguyễn Tri Hạ thấy cấp dưới kia đi ra ngoài, bèn duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa.

Không lâu lắm, cấp dưới kia dẫn một nam bác sĩ mặc áo dài trắng đi đến.


Nam bác sĩ này thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn đem lại cho người khác một cảm giác cực kỳ ung dung, khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt nhìn khá hiền lành.

Ông ta đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài là ngài Tư à?”
Người đàn ông này chính là chuyên gia khoa não mà Thời Dũng hẹn giúp Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn chậm rãi đứng dậy: “Tôi là Tư Mộ Hàn.”
“Xin lỗi, tôi vừa xuống bàn mổ, sáng mai còn có một ca mổ, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính đi.” Ông ta trực tiếp ngồi xuống một phía khác.

Vẻ mặt của ông ta chắc chắc mà tự tin, có lẽ đây chính là quyền uy của chuyên gia.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Thoạt nhìn Cô Hạ hồi phục rất tốt.”
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc, chuyên gia này vậy mà lại quen cô.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy không có gì lạ, dù sao cũng là người mà Tư Mộ Hàn hẹn trước.

“Khá tốt.” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười với ông ta.


“Trước đây sau khi ngài ấy liên hệ với tôi, tôi đã phân tích tỉ mỉ lại một chút những tài liệu về bệnh tình của Cô Hạ qua các thời kì, vốn lúc trước cũng muốn tìm thời gian để gặp cô Tư một lần, không nghĩ tới mọi người lại đến tìm tôi trước.”
Bác sĩ nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt nóng bỏng.

Những trường hợp hồi phục giống như Nguyễn Tri Hạ cũng không nhiều, đương nhiên sẽ khiến những nhân sĩ có liên quan tới lĩnh vực y học chú ý.

Bác sĩ nói xong thì quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, sau đó nói: “Nguyên nhân khiến người bị mất trí nhớ, cơ bản có thể chia làm ba loại, loại thứ nhất là đại não đã bị tổn thương vật lý nghiêm trọng, loại thứ hai là tổn thương tâm lý, loại thứ ba, còn có thể là một vài loại thuốc khiến cho trí nhớ biến mất.

Trường hợp của Cô Hạ, thuộc về loại thứ nhất.”
Ông ta nói tới đây thì khẽ dừng một chút, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã xem phim chụp CT kiểm tra não của Cô Hạ qua những giai đoạn trị liệu khác nhau, trong đó bị thương nặng đến mức độ đó sẽ gây ra mất trí nhớ cũng là chuyện rất bình thường, giai đoạn bây giờ là lúc thân thể của cô đang lành lại, còn về chuyện mất trí nhớ đến khi nào mới có thể nhớ lại, đây là một chuyện mang tính xác suất......”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Tuy rằng bác sĩ không nói thẳng, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nghe hiểu ý của ông ta.

Nói cách khác, cô có thể nhớ lại hay không, còn phải xem may mắn nữa..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 875


Nếu như dễ khôi phục trí nhớ như vậy, bác sĩ sẽ không nói mấy lời lấp lửng sao cũng được thế này rồi.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Cô trở nên im lặng, lúc sau cũng chỉ nghe bác sĩ nói có thể kê toa trước cho cô một ít thuốc giúp đỡ điều trị.

Sau đó Tư Mộ Hàn lại nói gì đó với bác sĩ, nhưng cô cũng không có chú ý nghe.


Mãi đến khi ra khỏi phòng, mới phát hiện chỉ có mỗi mình đi ra.

Cô quay đầu lại, đi theo phía sau là cấp dưới của Tư Mộ Hàn, nhưng không có Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Tư Mộ Hàn đâu?”
Cấp dưới đi theo phía sau cô chỉ cung kính nói: “Cậu chủ còn có chút chuyện.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không có tâm trạng quan tâm Tư Mộ Hàn có chuyện gì, chỉ đi theo cấp dưới của Tư Mộ Hàn ra khỏi bệnh viện, ở trong xe chờ Tư Mộ Hàn đi xuống.

......!
Nguyễn Tri Hạ đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người là Tư Mộ Hàn và bác sĩ.

Tư Mộ Hàn cầm túi tài liệu để bên cạnh từ trước lên, đưa cho bác sĩ: “Xem cái này một chút.”
Bác sĩ nghi ngờ nhận lấy túi tài liệu, vừa mở ra xem đã không nhịn được mà ngẩn đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Đây là bệnh án của Tư Mộ Hàn?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng, dựa vào trên sofa, ý bảo ông ta xem trước đi.


Bác sĩ có chút không nắm bắt được Tư Mộ Hàn có ý gì, nhưng cũng đành xem xong cái này trước.

Sau khi ông ấy xem xong, thấy Tư Mộ Hàn vẫn mang vẻ mặt vừa rồi thì nhíu mày nói: “Thoạt nhìn, vết thương của ngài Tư lúc đó nhẹ hơn Cô Hạ rất nhiều, theo bệnh án, lúc ấy ngài Tư cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, còn Cô Hạ lại là thập tử nhất sinh, có thể còn sống đã rất không dễ dàng, bây giờ cô ấy có thể hồi phục tốt như vậy, cũng là vô cùng may mắn rồi.

Tư Mộ Hàn nghe xong lời của ông ta, sắc mặt cực kỳ nặng nề, đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm khiến người ta nhìn thấy sẽ lập tức kinh hồn bạt vía.

Bác sĩ mím mím môi, vẻ mặt có chút không yên.

Ông ta là chuyên gia khoa não số một số hai trong nước, từng tiếp xúc với vô số nhân vật nổi tiếng trong xã hội, nhưng khí thế của người đàn ông trước mắt lại mạnh hơn bất kỳ người nào ông ta từng tiếp xúc nhiều.

Ông ta nhớ ra rằng trước khi đến đây có người từng nhắc nhở mình, nói Tư Mộ Hàn rất không dễ chọc......!
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn vang lên trong phòng: “Dựa theo bệnh tình, tôi cũng vì đại não bị tổn thương mới dẫn đến mất trí nhớ sao?”
“Anh cũng mất trí nhớ?” Bác sĩ ngẩn người: “Không loại bỏ khả năng này, nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì híp mắt lại: “Ví dụ như?”
“Ngoài ba nguyên nhân nói trên, còn có một khả năng nữa, chính là thôi miên.” Hai chữ cuối cùng, giọng nói của bác sĩ vô ý cao lên, lộ ra vài phần kính sợ.


“Thôi miên?” Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi lạnh đi, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Thật ra hai chữ này cũng không phổ biến trong cuộc sống cho lắm.

“Có một vài bác sĩ tâm lý có thuật thôi miên nhất định, nhưng đều chỉ để giúp đỡ người bệnh điều trị tâm lý thôi......” Bác sĩ nói tới đây thì sắc mặt khẽ thay đổi: “Nhưng không chỉ giới hạn ở đó, không những có thể giải quyết được vấn đề tâm lý, còn có thể thay đổi hành vi thói quen của con người, thậm chí là niêm phong lại trí nhớ......”
Ông ta nói xong thì đột nhiên đứng dậy, nói: “Xin lỗi, tôi cũng không hiểu rõ về mặt này cho lắm, đa số cũng đều là lời truyền miệng thôi, anh có thể tìm người liên quan để hỏi thăm một chút, tôi phải về nhà trước đây.”
Bác sĩ nói xong thì đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng lúc đi tới cửa lại bị vệ sĩ chặn lại.

Có cấp dưới đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn xin ý kiến: “Cậu chủ?”
Tư Mộ Hàn khẽ nâng tay: “Thả ông ta đi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876


Nguyễn Tri Hạ chờ ở trong xe đến bụng cũng đói, Tư Mộ Hàn mới dẫn theo một đám người đi ra từ trong bệnh viện, trên tay còn cầm theo một túi plastic màu trắng.

Tư Mộ Hàn để mấy vệ sĩ lên một chiếc xe khác, còn anh thì đi thẳng đến trước xe, mở cửa xe ném túi plastic xuống ghế sau, ngồi vào vị trí lái xe.

Nguyễn Tri Hạ tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu quan sát anh.

Phát hiện vẻ mặt của anh không có gì khác lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra có thay đổi cảm xúc hay không, cũng không có cách nào đoán ra được anh vừa làm gì ở bên trong.

Cô dứt khoắt xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Bây giờ cô chỉ muốn nhanh trở về thôi.

Cũng không biết Tư Hạ ở nhà một mình đang làm gì nhỉ.

Ô tô từ từ chạy về phía trước, trong xe yên tĩnh đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

“Muốn ăn gì?”
Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên ở trong xe, có vẻ có chút đột ngột.

“Lời này không phải là tôi hỏi anh mới đúng sao?” Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn giờ, phát hiện đã sắp bảy giờ rồi.

Lúc này trở về nấu cơm thì có chút muộn.

Vì thế, cô lại bổ sung một câu: “Anh muốn ăn cơm bên ngoài à?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, trực tiếp dừng xe trước cửa một nhà hàng, dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh thật sự định ăn cơm ở bên ngoài.

Nguyễn Tri Hạ xuống xe đi theo sau anh, nhắc nhở anh: “Tri Hạ còn đang ở nhà một mình.”

Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt rõ ràng viết “Không cần em nói cho tôi biết”.

Quên đi, kệ Tư Mộ Hàn muốn làm gì, cô phải đi về trước.

Mặc dù trong nhà có nhiều giúp việc, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.

Cảm giác được người phía sau không đi theo nữa, Tư Mộ Hàn quay đầu, liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô, lên tiếng nói: “Bây giờ kẹt xe, trở về ít nhất cũng mất một giờ, em không đói bụng sao?”
“Tôi không......”
Nguyễn Tri Hạ trong còn chưa nói hết câu, bụng của cô đã kêu “ùng ục” hai tiếng.

Trực tiếp bị mất mặt nhanh như vậy, thật sự là có chút ngại ngùng.

Tư Mộ Hàn đứng tại chỗ cười như không cười nhìn cô, ý bảo cô đi nhanh qua.

Nguyễn Tri Hạ đành phải nhấc chân đi tới.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tư Mộ Hàn đưa thực đơn đến trước mặt cô.


Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, Tư Mộ Hàn vậy mà cũng có lúc quý ông thế hả?
Nguyễn Tri Hạ không đón lấy: “Anh gọi đi.”
Tư Mộ Hàn cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp lấy lại bắt đầu gọi món.

Nguyễn Tri Hạ cảm thán, quả nhiên Tư Mộ Hàn cũng chỉ ra vẻ thôi đúng không?
Nếu là Lưu Chiến Hằng, chắc chắn anh ta sẽ trực tiếp để thực đơn ở trước mặt cô.

Nghĩ đến Lưu Chiến Hằng, suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ lại không nhịn được bay xa.

Anh ta làm việc bận rộn như vậy, bây giờ mỗi ngày đều ăn cơm ở bên ngoài, nói không chừng còn trực tiếp ở trong phòng cố vấn tâm lý luôn.

Mặc dù Tư Mộ Hàn đang lật thực đơn, nhưng anh lại theo bản năng mất tập trung mà lấy ra một chút tinh lực để chú ý đến Nguyễn Tri Hạ.

Giống như một thói quen trong tiềm thức vậy, thật ra anh không có cố ý muốn chú ý đến cô..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877


Chờ lúc anh phản ứng lại, đã phát hiện mình đang nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ rồi.

Cũng may Tri Hạ đang ngẩn người, cũng không phát hiện anh đang nhìn cô.

Thật ra gần đây anh có khôi phục một chút trí nhớ, nhưng mà đều là những thứ nhỏ nhoi vụn vặt thôi, còn có một chút chuyện của mẹ, nhưng đa số lúc đều có liên quan tới Nguyễn Tri Hạ.

Tuy rằng chỉ là một vài chi tiết nhỏ rất vụn vặt, nhưng Tư Mộ Hàn cũng có thể cảm giác được, trước kia anh rất quan tâm cô.

Tuy rằng Thời Dũng không nói thẳng, nhưng dựa theo đôi câu vài lời của anh ta, Tư Mộ Hàn cũng có thể cảm giác được, người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ trước mặt này rất quan trọng với anh.


Nhưng mà, hai người anh và Nguyễn Tri Hạ đều mất trí nhớ, khiến cho hình thức ở chung của bọn họ chỉ có thể duy trì bởi mối quan hệ với Tư Hạ.

Tư Mộ Hàn là một người cố chấp từ trong xương, cho dù bây giờ anh vẫn chưa khôi phục hết trí nhớ, nhưng anh đã nhận ra những điểm khác biệt của Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên không thể tùy tiện buông tay.

Huống chi, cô còn là mẹ của con anh.

Cảm giác được ánh mắt của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn về phía anh.

Nhưng vào lúc cô nhìn về phía Tư Mộ Hàn thì anh đã rũ mắt xuống rồi.

Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, vừa rồi cô thật sự cảm giác được Tư Mộ Hàn đang nhìn mình
Chẳng lẽ chỉ là ảo giác thôi sao?
Trong lúc rảnh rỗi khi đợi món ăn được mang lên, hai người đều không ai nói chuyện.

Chủ yếu là vì Nguyễn Tri Hạ không biết có gì hay để nói.

Còn Tư Mộ Hàn thì vốn đã nói ít rồi.


Tình cảnh lúc này rất xấu hổ, Nguyễn Tri Hạ bèn lấy điện thoại ra.

Nhưng mà, lúc cô lấy điện thoại ra, Tư Mộ Hàn vẫn luôn không nhìn cô lại bất thình lình chuyển mắt về phía cô.

Trong mắt anh một mảnh tĩnh mịch, không nói một lời nhưng lại có khí thế bức người.

Nguyễn Tri Hạ đành phải để điện thoại của mình xuống.

May là không lâu lắm thì món ăn đã được bưng lên.

Có chút không ngờ chính là, tất cả đồ ăn đều là món đơn giản khẩu vị nhạt.

Nguyễn Tri Hạ thử dò hỏi: “Không phải anh thích ăn cay một chút sao?”
Chẳng lẽ hôm nay muốn đổi khẩu vị?
Nhưng mà, ngay sau đó, lúc nhân viên phục vụ bưng ớt xay lên, suy nghĩ này đã tự sụp đổ rồi.

Nguyễn Tri Hạ trong lúc vô tình phát hiện, có lẽ Tư Mộ Hàn đang chiều theo khẩu vị của cô.


Phát hiện này khiến cô không thể ngồi yên.

Chợt cảm thấy Tư Mộ Hàn đột nhiên tốt như vậy, chắc chắn không có ý tốt.

Lúc này, Tư Mộ Hàn chợt nâng mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ừm.”
Một từ đơn một âm tiết đơn giản, không hiểu sao lại có một chút cảm giác trêu ghẹo.

Tư Mộ Hàn là thật sự đang chiều theo khẩu vị của cô......!
Nguyễn Tri Hạ ăn một bữa cơm như ngồi trên bàn chông, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.

Trái lại vẻ mặt của Tư Mộ Hàn lại rất bình tĩnh, thoải mái hơn Nguyễn Tri Hạ nhiều.

Trên đường trở về không có kẹt xe, dọc theo đường đi không có trở ngại gì, không bao lâu đã đến nhà rồi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878


Lúc Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, Tư Hạ đang ôm gấu bông hổ con ngồi xem TV trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

“Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ kêu cô bé, cô bé cũng chỉ “dạ” một tiếng, đầu cũng không quay lại, chỉ thiếu cắm mặt vào trong TV thôi.

Nguyễn Tri Hạ đi đến phía sau sofa, đến gần hôn lên mặt Tư Hạ.

“Mẹ.” Tư Hạ quay đầu nhìn cô một cái, qua loa gọi cô một tiếng, sau đó lại quay đầu xem TV.


Phim hoạt hình thật đúng là có sức hấp dẫn nha.

Nguyễn Tri Hạ lại gần ngồi xuống bên cạnh Tư Hạ, cùng xem TV với cô bé.

Cô ngồi xem một lát, lại phát hiện phim hoạt hình của trẻ con xem rất hay.

Tư Mộ Hàn biết tính tình của Tư Hạ, cô bé vừa thấy phim hoạt hình đã cực kỳ say mê, cho nên cũng không nói cô bé cái gì.

Mãi đến lúc anh trở về phòng tắm rửa xong rồi đi xuống dưới lần nữa, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngồi bên cạnh Tư Hạ xem phim hoạt hình một cách chăm chú, vẻ mặt của anh có chút sững sờ hiếm thấy.

Tư Mộ Hàn xem giờ một cái, bước đến trước mặt hai mẹ con, đưa tay cầm lấy điều khiển tắt TV.

Sau đó anh lạnh lùng nói: “Đi tắm rửa rồi ngủ.”
Tư Hạ mếu máo, tuy đang rất không vui vẻ, nhưng bởi vì người tắt TV của cô bé là Tư Mộ Hàn, nên cô bé có giận cũng không dám nói gì, chỉ “a” rồi trượt xuống từ trên sofa.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ thì không giống vậy.


Cô đứng dậy, có chút tức giận nói: “Vì sao anh bỗng nhiên lại tắt TV hả!”
Khi nãy cô đúng lúc đang xem tới đoạn hay, người này bất thình lình lại đi tới tắt TV!
Giống như có chút hiểu cảm giác của mấy bạn nhỏ khi đột nhiên bị người lớn tắt TV.

So với Nguyễn Tri Hạ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, Tư Mộ Hàn bình tĩnh hơn nhiều.

Anh lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Mấy giờ rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn nhìn giờ: “Chín giờ rưỡi.”
Tư Mộ Hàn trực tiếp xoay người đi lên lầu.

Nguyễn Tri Hạ hiểu ý của anh.

Ý của anh là, đã chín giờ rưỡi rồi, nên lên lầu tắm rửa đi ngủ đi.

Đạo lý này cô cũng hiểu, nhưng mà, anh có thể đổi một cách tốt hơn hay không, hoặc là nói rõ hơn một chút ấy.


Anh rất tốt với Tư Hạ, chỉ là có đôi khi cách xử lý mọi chuyện vẫn còn rất thô bạo.

Cảm giác có người đang kéo áo của mình, Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy Tư Hạ đang cười nịnh nọt: “Mẹ, con còn muốn xem phim hoạt hình.”
“......” Cô nên nói sao với Tư Hạ đây, thật ra cô cũng muốn xem phim hoạt hình một lát, nhưng bây giờ đúng là nên đi ngủ rồi.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống, giọng điệu muốn trao đổi với cô bé: “Ngày mai chúng ta lại xem tiếp có được không, hôm nay cũng muộn rồi, mẹ rất buồn ngủ, đêm nay con ngủ với mẹ trước, ngày mai mẹ lại xem phim hoạt hình với con, có được không?”
Tư Hạ cái hiểu cái không gật đầu: “Được rồi.”
“Cục cưng nhà chúng ta là tuyệt nhất!”
Mặc dù cô đã sớm chiều ở chung với Tư Hạ vài ngày, nhưng trình độ dễ dỗ của Tư Hạ vẫn có chút ngoài dự đoán của cô.

......!
Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ lên lầu tắm rửa sạch sẽ với cô bé, sau đó Tư Hạ trực tiếp muốn ở lại phòng của cô không chịu đi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879


Nguyễn Tri Hạ đương nhiên là mềm lòng, cứ thế cho Tư Hạ ngủ cùng cô.

Tư Hạ nằm lên giường không bao lâu đã ngủ mất rồi.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới đứng dậy, chuẩn bị đi xuống dưới lầu rót nước.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Tư Mộ Hàn, phát hiện trong khe cửa lộ ra ánh sáng.


Tư Mộ Hàn còn đang làm việc à?
Nguyễn Tri Hạ chỉ dừng chân một lát, vừa định nhấc chân rời khỏi.

Lúc này, cửa phòng làm việc bất thình lình bị người khác mở ra từ bên trong.

Thân ảnh thon dài của Tư Mộ Hàn xuất hiện trước cửa,
Anh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Em ở đây làm gì?”
Trên người anh mặc quần áo ở nhà, sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt không khỏe mạnh.

Như thế này khiến cho Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhớ tới dáng vẻ đau đớn của Tư Mộ Hàn trong phòng làm việc lúc trước.

“Tôi......!Đi xuống rót nước.” Nguyễn Tri Hạ do dự một chút, câu “anh có khỏe không” vừa tới bên miệng đã nuốt ngược vào trong, chỉ nói một câu: “Anh có muốn uống không?”
Vốn chỉ muốn hỏi một câu cho lịch sự thôi, nhưng Tư Mộ Hàn cũng không khách sáo: “Tôi muốn cà phê.”
Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, xuống lầu rót cho mình một ly nước, thuận tiện pha cho Tư Mộ Hàn một tách cà phê.

Lúc cô bưng cà phê lên thì phát hiện cửa phòng làm việc mở ra một nửa.

Có lẽ là Tư Mộ Hàn để cửa cho cô.


Cô bưng khay đi vào, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trước bàn làm việc, khẽ nhíu mày vẻ mặt tập trung lật lật tài liệu trong tay.

Nguyễn Tri Hạ đi tới, đặt cà phê ở bên cạnh anh, chú ý thấy sắc mặt của anh vẫn rất kém, không nhịn được nói một câu: “Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt của anh rất là bình tĩnh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Nguyễn Tri Hạ xuất hiện một cảm giác mình đang xen vào chuyện của người khác.

Cô cũng không biết vì sao mình lại dễ dàng nói ra câu này như thế, nghe qua giống như cô vô cùng quan tâm anh vậy.

Nguyễn Tri Hạ có chút không được tự nhiên: “Tôi đi ra ngoài trước.”
Cô xoay người muốn đi, lại bị Tư Mộ Hàn nắm lấy cổ tay.

Nguyễn Tri Hạ đáy lòng giận dữ, trong giọng nói cũng mang theo một tia tức giận.

“Tư......!ưm......”
Cô còn chưa gọi hết tên của Tư Mộ Hàn, đã bị anh lấp kín môi.


Môi của Tư Mộ Hàn ấm hơn cô, xúc cảm rõ ràng đến khiến cô run sợ.

Hai người đều mở to mắt, giữ mãi tư thế chạm môi như vậy, tôi nhìn anh anh nhìn tôi.

Nguyễn Tri Hạ chỉ sững lại một giây, sau đó nhanh chóng phản ứng lại muốn đẩy Tư Mộ Hàn ra.

Nhưng cô chỉ mới chạm tay vào anh, đã cảm giác có một cánh tay rắn chắc đang ôm lấy thắt lưng của mình.

Cánh tay vững vàng có lực của người đàn ông ôm chặt lấy eo cô, dùng sức giam cô trong lồng ngực của anh, tay còn lại thì vẫn đang nắm chặt cổ tay cô.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, gần như cùng một lúc, hô hấp của cả hai đều trở nên nhanh hơn.

Trong tiếng hít thở rõ ràng như thế, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ đùng một phát đỏ ửng lên, quay đầu tránh khỏi môi của Tư Mộ Hàn, thẹn quá hóa giận nói: “Anh buông ra ngay, tôi sẽ xem như chưa có chuyển gì xảy ra.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 880


Giọng nói của cô khẽ run, khuôn mặt thì đỏ ửng, có chút làm cho người ta thấy thương.

Tư Mộ Hàn không những không buông cô ra, ngược lại còn cúi đầu cố ý hôn lên khóe môi cô một cái: “Nhưng lỡ như tôi thật sự muốn xảy ra chuyện gì thì sao?”
Anh nói giọng càn rỡ, lại lộ ra vài phần chắc chắn.

Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không di chuyển nữa, thân thể cứng như đá: “Tư Mộ Hàn, ức hiếp một người phụ nữ anh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?”
“Người phụ nữ khác thì tôi không biết, nhưng nếu là em, tôi không chỉ có cảm giác thành công, mà còn rất......” Anh cố ý dừng một chút, hài lòng nhìn thấy trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên tức giận, bổ sung thêm hai chữ phía sau: “Hưng phấn.”

Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ không hiểu ý của hai chữ “Hưng phấn” này.

Mãi đến khi cô cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể Tư Mộ Hàn......!
Hai người dán sát như vậy, cô không muốn cảm nhận được phản ứng thân thể của Tư Mộ Hàn cũng rất khó.

Người Nguyễn Tri Hạ càng căng cứng hơn nữa, cô ngay cả thở cũng trở nên cẩn thận hơn.

Cái tên Tư Mộ Hàn này tính tình kỳ lạ, thay đổi thất thường, Nguyễn Tri Hạ không đoán ra được anh muốn làm gì tiếp theo, cũng không thể đoán ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, giống như cam chịu số phận nói: “Rốt cuộc anh muốn sao hả?”
Trong giọng nói mang theo vài phần chịu thua.

Cánh tay Tư Mộ Hàn đang giam lấy cô nới lỏng một chút, nói: “Chỉ muốn nói với em một chút, trước khi tôi khôi phục trí nhớ, em không được ra ngoài câu tam đáp tứ*.”
*Câu tam đáp tứ: hẹn hò với người khác, ngoại tình

Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Có ý gì?”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, trong mắt hiện lên ý cười khó hiểu: “Ý trên mặt chữ nghe không hiểu sao?”
Nguyễn Tri Hạ rất là bất mãn với dáng vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay này của anh.

Cô khẽ nhếch cằm, vẻ chịu thua trong giọng nói đã sớm biến mất không thấy đâu.

Cô bình tĩnh nhìn Tư Mộ Hàn, giọng điệu lạnh lùng: “Cái gì gọi là câu tam đáp tứ?”
“Ví dụ như, Lưu Chiến Hằng.” Tốc độ nói chuyện của Tư Mộ Hàn chậm lại một chút, nhưng nghe vào lại càng cảm thấy nguy hiểm hơn.

Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười, hít sâu một hơi, nói: “Vậy Tô Miên thì sao? Tô Miên thì là cái gì?”
“Cho nên em đồng ý?”
“Đồng ý cái gì?”
“Lưu Chiến Hằng.”
Hai người nói qua nói lại, lại nói vòng lại Lưu Chiến Hằng.


“Tư Mộ Hàn, giữa hai chúng ta bây giờ, ngoài mối quan hệ là cha mẹ của Tri Hạ, cũng không có mối quan hệ được pháp luật công nhận.” Nguyễn Tri Hạ thử nói lý với Tư Mộ Hàn: “Bây giờ tôi ở cùng với hai người, có một số việc không cần anh nói, tôi đương nhiên cũng tự hiểu, còn anh......”
Tư Mộ Hàn rõ ràng không có tâm trạng nghe cô nói nhiều, trực tiếp sảng khoái cắt ngang lời cô: “Hiểu là tốt rồi.”
“Anh có thể cho tôi nói hết câu được không?” Nguyễn Tri Hạ có chút bực bội ngọ ngoạy một chút, rất dễ dàng đã thoát ra được rồi.

Cô vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn thu hai tay lại để vào trong túi quần, dáng vẻ không tập trung dựa vào cạnh bàn làm việc, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nghe lời nói có ích thôi, như vậy cũng tiết kiệm thời gian của nhau.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi lại: “Thời gian của anh là thời gian, của tôi thì không phải à?”
“Nếu em cảm thấy thời gian của mình rất quý giá, vậy bây giờ em nên trở về ngủ rồi.” Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt hờ hững nhìn qua thế nhưng còn có mầy phần vô tội..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 881


Tư Mộ Hàn đúng là không biết nói lý mà.

Nhưng hết lần này tới lần khác Nguyễn Tri Hạ lại không tìm được câu nào để phản bác.

Mắt thoáng nhìn qua ly cà phê trên bàn làm việc do chính cô vừa pha, lại nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, vươn tay bưng tách cả phê lên, ngẩng đầu một ngụm uống sạch.

Cà phê có chút đắng, vẫn chưa kịp thêm sữa thêm đường, đắng đến mức trong cổ cô đều là vị chát chát.


Nguyễn Tri Hạ mím môi chịu đựng mùi vị đắng chát khó chịu kia, “ba” một tiếng đặt tách cà phê hết sạch lên trên bàn làm việc, khiêu khích nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Tôi đi ngủ, ngủ ngon.”
Tư Mộ Hàn vẻ mặt tối tăm nhìn cô đi ra ngoài, sau đó rũ mắt nhìn tách cà phê trống không
Anh vươn ngón tay, khẽ chạm vào tay cầm tách cà phê hai cái, sau đó cong môi nở nụ cười.

Vừa rồi, cô là đang tức giận sao?
Nhưng mà, cách trả thù của cô thật đúng là quá nhẹ nhàng rồi, anh không có cảm nhận được chút cảm giác bị trả thù nào, mà còn cảm thấy có chút thú vị.

Nguyễn Tri Hạ nổi giận đùng đùng trở về phòng.

Cô đóng cửa lại, thở dài một hơi, đi tới bên giường nhìn Tư Hạ một chút.

Phát hiện Tư Hạ ngủ rất ngon, nên cô đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đứng trước bồn rửa tay, cô đưa tay sờ sờ môi mình, nơi đó giống như vẫn còn giữ lại nhiệt độ của nụ hôn khi nãy.


Không nghĩ ra được cuối cùng Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, và đang muốn gì.

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo tự cao của anh, đúng là rất đáng ghét.

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng tắm, nhưng không trực tiếp nằm xuống giường.

Cô cầm điện thoại làm ổ trong sofa, gửi Zalo cho Thẩm Lệ: “Cậu chắc chắn trước kia tớ và Tư Mộ Hàn thật sự yêu nhau sao?”
Có lẽ Thẩm Lệ đúng lúc đang chơi điện thoại, rất nhanh đã trả lời cô: “Chắc chắn.”
Nguyễn Tri Hạ giống như tìm được một người để trút hết giận dữ vậy, cô bắt đầu oán giận với Thẩm Lệ: “Nhưng mà bây giờ tớ cảm thấy anh ta rất đáng ghét, kiêu ngạo giống như là Hoàng đế vậy á, nói chuyện đúng là có thể chọc người khác tức chết......”
Thẩm Lệ thấy cô gửi một tin dài như vậy qua thì trả lời lại một câu: “Cho một ví dụ đi.”
“Anh ta thế nhưng lại nói với tớ là trước khi anh ta khôi phục trí nhớ, tớ không được câu tam đáp tứ, tớ là người không thành thật như vậy sao? Tớ có thể hiểu lý do anh ta nói lời này, nhưng mà anh ta nói như vậy không phải có chút quá đáng sao......”
Thẩm Lệ đọc đi đọc lại tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ hai lần, đắn đo nói: “Bây giờ tớ có cảm giác đang bị cho ăn một bát thức ăn cho chó.”
Nguyễn Tri Hạ: “......”

“Ông chủ rõ ràng là có cảm giác với cậu, nhưng mà anh ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại trí nhớ......!Nói như vậy còn có chút phức tạp, nó giống như là bản năng của động vật vậy, sẽ tuyên thệ chủ quyền với lãnh thổ của mình......”
Thẩm Lệ nói xong lại hỏi cô: “Tớ nói như vậy, cậu có hiểu không?”
“Có cảm giác với tớ, không phải nên dịu dàng một chút à?”
“Cách biểu đạt của mỗi người đều không giống nhau.” Thẩm Lệ kiên nhẫn hỏi cô: “Vậy cậu với anh ấy thì sao? Có chút cảm giác gì không?”
Nguyễn Tri Hạ trở nên im lặng.

Qua vài giây, cô gửi cho Thẩm Lệ một câu “Ngủ ngon”.

Thẩm Lệ trả lời cô rất nhanh: “Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ đâu?”
Nguyễn Tri Hạ lại gửi tới một tin: “Tớ đang ngủ.”
Sau đó lập tức để điện thoại qua một bên...


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 882


Cô nhẹ chân nhẹ tay bước đến bên giường, cẩn thận chỉnh chỉnh góc chăn cho Tư Hạ, trợn tròn mắt không ngủ được.

Có cảm giác với Tư Mộ Hàn sao?
Con người có tình cảm là vì có liên quan đến trí nhớ.

Tuy rằng không có trí nhớ, nhưng Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn sớm chiều ở chung với nhau, nói không có chút cảm giác nào thì chắc chắn không thể.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có rung động thoáng qua.


Nhưng loại rung động này lại hư vô mờ mịt, còn không có cảm giác an toàn nữa.

Không có trí nhớ như một sự phụ thuộc, những rung động và tình cảm đột nhiên xuất hiện này, giống như nhà cao tầng không có nền móng vậy, chọc một cái sẽ sụp đổ.

Hoặc là, hai người bọn họ đều khôi phục trí nhớ.

Hoặc là, yêu nhau một lần nữa.

......!
Sáng sớm, Tư Mộ Hàn vừa đến cổng công ty, Cố Tri Dân không biết từ chỗ nào đó nhảy ra.

Cố Tri Dân mặc áo len màu xanh dương, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thoạt nhìn giống như một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi vậy.

.

Ngôn Tình Hài
Anh ta chặn lại trước mặt Tư Mộ Hàn, cười nói: “Mộ Hàn, chào buổi sáng.”
Tư Mộ Hàn híp mắt: “Có chuyện?”

“Đương nhiên, nếu tôi không có chuyện thì tới tìm cậu làm gì?” Lúc Cố Tri Dân nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn lượn lờ trên người anh, trong mắt không hề che giấu ý muốn tìm tòi nghiên cứu.

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, phun ra hai chữ: “Đi theo.”
Cố Tri Dân sững sờ ngay tại chỗ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại chạy theo sau anh.

Anh ta trực tiếp đi theo Tư Mộ Hàn đến văn phòng Tổng Giám đốc
Nhưng mà, lúc ra khỏi thang máy thì lại gặp Tư Cẩm Vân.

Cố Tri Dân cười sâu xa: “Cô Tư, đã lâu không gặp nha.”
Tư Cẩm Vân nhìn thấy Cố Tri Dân thì sắc mặt thay đổi.

Cô ta không để ý đến Cố Tri Dân, mà lại quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn không thèm nhìn cô ta một cái, lập tức lướt qua bên cạnh cô ta để đi đến văn phòng.

Cố Tri Dân đi theo phía sau Tư Mộ Hàn, còn không quên quay đầu nhíu mày ra oai với Tư Cẩm Vân.

Tư Cẩm Vân tức giận đến run rẩy, hai tay năm chặt, sắc mặt cực kỳ khó coi.


Lúc này, điện thoại của cô ta vang lên.

Tư Cẩm Vân nhận điện thoại, giọng điệu cực kỳ khó chịu nói ra một chữ: “Nói.”
Không biết người bên kia điện thoại nói gì, chỉ thây Tư Cẩm Vân cười lạnh một tiếng: “Tôi đã biết.”
Nói mới biết, Cố Tri Dân cũng là lần đầu tiên đến văn phòng của Tư Mộ Hàn.

Anh ta tò mò nhìn nhìn chỗ này, sờ sờ chỗ kia, sau đó nói: “Phong cách trang trí ở chỗ này cũng không khác văn phòng của cậu ở Thịnh Hải lắm nhỉ.”
“Có việc mau nói.” Tư Mộ Hàn đi tới sau bàn làm việc ngồi xuống, giọng nói rất lạnh nhạt.

Lúc này Cố Tri Dân mới xoay người, đi đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn, hai tay chống lên trên bàn làm việc, nhìn vào mắt anh nói: “Mộ Hàn, có phải cậu đã khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn vẫn không có thay đổi gì nhiều giống y như trước.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Cậu cảm thấy sao?”
“Ngày đó ở Kim Hải, cậu ghét bỏ tôi tặng quà gặp mặt cho Tri Hạ là một rương tiền mặt, trước kia cậu cũng đều ghét bỏ tôi như vậy nhưng vẫn không ngừng bóc lột tôi......”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883


Cố Tri Dân nói xong, lại nhịn không được bắt đầu oán giận.

Tư Mộ Hàn lặp lại một từ trong câu nói của anh ta: “Bóc lột?”
Cố Tri Dân thay đổi sắc mặt, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Không......!Không phải bóc lột, là bảo vệ......”
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Cậu thật sự khôi phục trí nhớ à.” Cố Tri Dân thiếu chút nữa khóc lên: “Mẹ nó tôi làm phiền cậu ba năm, vậy mà cậu một chút phản ứng cũng không có, bây giờ cậu chỉ mới ở cùng với Tri Hạ chưa được bao lâu mà đã khôi phục trí nhớ rồi, cậu cứ tùy ý như vậy mà được sao?”

Cố Tri Dân nói đến chua xót, nhưng Tư Mộ Hàn lại hoàn toàn thờ ơ: “Cậu và cô Thẩm có quan hệ gì?”
“Tôi và Thẩm Tiểu Lệ có quan hệ gì, cậu còn không biết sao?”
“Tạm thời không nhớ ra.” Tư Mộ Hàn nói.

đọc full Cô Vợ Thay Thế tại truyen1.one
Cố Tri Dân sửng sốt một chút, hỏi: “Tình trạng của cậu là thế nào vậy?”
Tư Mộ Hàn giải thích đơn giản: “Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài hình ảnh.”
“Tại sao có thể như vậy?” Trước đây lúc ở Kim Hải, anh ta cảm thấy Tư Mộ Hàn đã khôi phục trí nhớ, nhưng không nghĩ tới chính là tình trạng như vậy.

“Không biết.” Tư Mộ Hàn nói đúng sự thật.

“Vậy Tri Hạ thì sao? Lúc ấy hai người xảy ra chuyện cùng lúc, cô ấy có khôi phục chút trí nhớ nào không?”
“Lúc đó cô ấy bị thương nặng hơn tôi, bây giờ vẫn không có dấu hiệu sẽ khôi phục trí nhớ, bác sĩ nói khả năng cô ấy khôi phục trí nhớ rất thấp.” Tư Mộ Hàn nói đến cậu sau, giọng nói cũng hơi trầm xuống.

Nói đến chuyện năm đó, vẻ mặt của Cố Tri Dân lập tức trở nên nặng nề.


“Lúc ấy khi cậu gặp chuyện ở đảo nhỏ, Tư Cẩm Vân dẫn người đi cứu cậu, cuối cùng mang cậu đi, sau đó lúc tôi đuổi tới cũng không có tìm được Tri Hạ, Tư Cẩm Vân cũng không cho bọn tôi gặp câu.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lập tức nâng mắt lên, vẻ mặt khó đoán: “Cô ta không cứu Nguyễn Tri Hạ?”
“Cô ta vẫn luôn muốn dán cậu lại với Tô Miên, sao có thể cứu Nguyễn Tri Hạ được, độc nhất là lòng dạ phụ nữ mà.” Cố Tri Dân thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn không đúng, lời vốn muốn nói cũng không nói ra nữa.

Trong ba năm này, anh ta và Thẩm Lệ đều nghĩ Nguyễn Tri Hạ đã mất rồi.

Tư Mộ Hàn lại mất trí nhớ, hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tư Cẩm Vân, cũng quên mất Nguyễn Tri Hạ.

Cố Tri Dân cũng không nhịn được có chút xấu hổ: “Ba năm này bọn tôi đều nghĩ, có lẽ cuộc đời này cứ như vậy rồi, nhưng không ngờ Tri Hạ còn sống, cậu còn đang từ từ khôi phục trí nhớ, tất cả đều phát triển theo hướng tốt......”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không có gì thay đổi, cũng không biết có nghe thấy Cố Tri Dân nói gì hay không.

Anh lại hỏi Cố Tri Dân một chuyện khác: “Năm đó Tư Cẩm Vân mang tôi tới nước M điều trị, cậu có biết là bệnh viện nào không?”
Cố Tri Dân nghĩ nghĩ rồi nói: “Không biết, lúc đó cô ta tạm thời mang cậu đến Hoa Kỳ, lúc đó bọn tôi còn đang vội vàng tìm kiếm Tri Hạ, hoàn toàn không có chú ý tới chuyện này.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì rũ mắt xuống, vẫn luôn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.


Cố Tri Dân khó hiểu hỏi anh: “Sao vậy?”
Tư Mộ Hàn vươn tay mở một tài liệu ra: “Có lẽ Thịnh Hải còn nhiều chuyện phải làm đúng không.”
Cố Tri Dân sờ sờ mũi, Tư Mộ Hàn là đang đuổi anh ta đi.

Trước khi đi, Cố Tri Dân không quên nói: “Tôi về Thịnh Hải trước, lát nữa cùng đến Kim Hải uống rượu.”
Tư Mộ Hàn chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Không đi, trong nhà có trẻ con.”
Cố Tri Dân co rút khóe miệng, một người không có con là anh ta cảm thấy mình vừa bị vả mặt.

Anh ta nghĩ nghĩ, lại nói: “Vậy tôi đến nhà cậu uống rượu?”
Tuổi của Cố Tri Dân xấp xỉ lớn hơn Tư Mộ Hàn, nhưng tính cách lại khác biệt một chút..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 884


Lúc này, anh ta đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tư Mộ Hàn, thoạt nhìn có chút lo lắng.

“Ừm.” Tư Mộ Hàn giống như chợt nhớ ra gì đó, còn nói thêm: “Có thể gọi cô Thẩm theo.”
Cố Tri Dân vui vẻ đến vỗ mạnh lên đùi: “Được! Tôi sẽ tự mang rượu đến!”
......!
Trong phòng khách.

Nguyễn Tri Hạ đang ngồi trên sofa xem hoạt hình với Tư Hạ.


Ngày hôm qua cô đã nói sẽ xem hoạt hình với Tư Hạ, đương nhiên không thể nuốt lời.

Cô ôm trong tay một cái máy tính cứng nhắc, phía trên là giao diện tìm kiếm《 Mất Thành 》.

Chỉ tùy tiện tìm một cái, đã có mấy nghìn mấy vạn thông tin.

Cũng đủ để chứng minh, lúc ấy khi《 Mất Thành 》 được ra mắt đã có bao nhiêu hot.

Mức thảo luận và độ hot đều rất cao.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ xem đến say mê, chợt liếc mắt qua nhìn thấy có một giúp việc đang vội vàng đi vào từ bên ngoài.

Giúp việc nữ vội vàng đi đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, không đợi cô ta mở miệng, Nguyễn Tri Hạ đã lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Nữ giúp việc vẻ mặt khó xử: “Cô Tư đến đây.”
Cô Tư?
Nguyễn Tri Hạ chỉ nghi ngờ trong chớp mắt, đã đoán ra được cô ta đang nói Tư Cẩm Vân.


Cô đang muốn nói chuyện, đã thấy có người đi vào từ bên ngoài rồi.

Tư Cẩm Vân cả người gọn gàng, mặc âu phục nữ sĩ màu trắng, quần áo cắt may khéo léo, đường cong được phác họa vừa đúng, khiến cho cô ta vốn đã có chút kiêu căng, bây giờ lại càng thêm vênh váo hung hăng.

Cô ta nhìn xung quanh một chút, sau đó dừng mắt trên người Nguyễn Tri Hạ.

Trong mắt cô ta xuất hiện ý lạnh, sau đó đi tới chỗ Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đứng dậy, thấy giúp việc bên cạnh xoay người muốn rời khỏi, cô đoán là giúp việc muốn gọi điện thoại thông báo cho Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ lên tiếng ngăn lại: “Một chút việc nhỏ, không cần thông báo cho Tư Mộ Hàn.”
Ngày đó lúc ở nhà cổ của nhà họ Tư, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn ra Tư Cẩm Vân hận cô tận xương tủy.

Hôm nay Tư Cẩm Vân tìm tới cửa, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tư Cẩm Vân và Tư Mộ Hàn đều làm việc ở Tư thị, Tư Cẩm Vân muốn tìm Tư Mộ Hàn, trực tiếp tìm trong công ty là được rồi.

Tư Cẩm Vân đến đây, đương nhiên là để tìm cô.


Giúp việc nghe Nguyễn Tri Hạ nói vậy thì có chút không biết làm sao
Nguyễn Tri Hạ thấy cô ta như vậy thì cũng không gò ép nữa: “Tùy cô.”
Lúc này giúp việc mới khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.

Tư Cẩm Vân đã đi tới, ánh mắt lướt qua người Nguyễn Tri Hạ, sau đó dừng ở trên người Tư Hạ: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ đi qua, cầm lấy điều khiển từ xa ấn tạm dừng, dịu dàng nói: “Tri Hạ, bác gọi con kìa.”
Tư Hạ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ phía Tư Cẩm Vân.

Tư Hạ nhìn theo ngón tay của Nguyễn Tri Hạ, lúc nhìn thấy Tư Cẩm Vân thì vui vẻ nở nụ cười: “Bác.”
“Bác ôm một chút.” Tư Cẩm Vân ngồi xổm trên mặt đất, dang tay với Tư Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 885


Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.

Nguyễn Tri Hạ ở một bên ngồi nhìn, trên mặt không lộ ra biểu cảm đặc biệt gì.

Cô chỉ đánh giá Mạc Cẩm Vân vài lần, liền xoay người sai người làm bưng trà lên.

Cho dù Mạc Cẩm Vân là khách không mời mà đến, thì vẫn là khách.

Tuy Nguyễn Tri Hạ không biết Mạc Cẩm Vân vì sao mà hận cô, nhưng Mạc Hạ vẫn là họ Mạc.


Có thể thấy được, Mạc Cẩm Vân đối với Mạc Hạ cũng có chút tình cảm thật sự, Mạc Cẩm Vân cũng không vì hận cô mà đối xử tệ với Mạc Hạ.

Cho nên, cô sẽ không ngăn cản Mạc Hạ thân thiết với Mạc Cẩm Vân.

Mạc Hạ nhảy xuống ghế sofa, chạy về phía Mạc Cẩm Vân.

Mạc Cẩm Vân ôm Mạc Hạ vào lòng, hôn mặt bé một cái: “Hạ Hạ có nhớ cô hay không.”
“Nhớ.”
Mạc Cẩm Vân cười, bế bé lên, nói chuyện với bé.

Lúc này, người làm bưng trà lên: “Cô Mạc, mời dùng trà.”.

ngôn tình hay
Mạc Cẩm Vận bế Mạc Hạ sang một bên, ngước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cũng không né tránh, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Mạc Cẩm Vân.

Ánh mắt hai người trong không khí giao nhau, Nguyễn Tri Hạ không sợ hãi chút nào.


Mạc Cẩm Vân cong môi cười lạnh một tiếng.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, đưa máy tính bảng trong tay cho người làm: “Mang Hạ Hạ lên lầu chơi.”
Cô nói xong, lại nói với Mạc Hạ: “Mẹ có cần chuyện nói với bác, con lên lầu chơi một chút, đợi lát nữa mẹ đi lên với con.”
“Vâng.” Mạc Hạ khẽ gật đầu, được người làm mang đi.

Mạc Hạ vừa đi, Mạc Cẩm Vân liền không che giấu nữa.

Trên mặt là vẻ khinh thường rõ mồn một: “Hạ Hạ cũng giống Mộ Hàn, khoan dung với người khác, đối với hạng người gì cũng có thể hòa nhã được.”
Ba năm trước cô ta không ưa Nguyễn Tri Hạ, ba năm sau cô ta vẫn chướng mắt Nguyễn Tri Hạ.

“Vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, vẻ mặt không thay đổi: “Cô Mạc nói gì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết giữa cô Mạc và Tư Mộ Hàn có bất hòa, chị tìm anh ấy cũng chẳng phải chuyện tốt gì.”
Thái độ của Tư Mộ Hàn với Mạc Cẩm Vân ngày hôm đó, Nguyễn Tri Hạ thấy rõ.

Hai chị em nhà này rõ ràng có xích mích.

Tư Mộ Hàn hiện giờ căn bản sẽ không nghe lời Mạc Cẩm Vân.

Mạc Cẩm Vân chỉ đành đến tìm cô.


Mọi người đều thế này, chỉ muốn bóp quả hồng mềm.

Mạc Cẩm Vân cho rằng, cô “mềm” hơn Tư Mộ Hàn sao?
Thật ra Mạc Cẩm Vân cũng rất ít tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ, cho nên cũng không hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ.

Nghe Nguyễn Tri Hạ nói chuyện kiểu ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’, Mạc Cẩm Vân có hơi kinh ngạc, nhưng càng tức giận hơn.

“Giữa tôi và Tư Mộ Hàn có xích mích, còn không phải vì cô sao?” Mạc Cẩm Vân lạnh lùng liếc cô, nhấn mạnh: “Biết điều thì ngay lập tức, tự giác rời xa Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sofa, giọng điệu thờ ơ: “Lời này chị đi nói với Tư Mộ Hàn đi.”
“Nguyễn Tri Hạ!” Mạc Cẩm Vân tức giận đến nỗi đứng bật dậy từ trên ghế sofa: “Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, ra vẻ nghi ngờ nói: “Chuyện hôm nay cô Mạc đây ghé thăm nhà, không biết Tư Mộ Hàn có biết hay không?”
Tuy hai chị em nhà họ Tư này bất hòa, nhưng vẫn có chỗ giống nhau.

Ví dụ như, đều thích ra lệnh cho người khác..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom