Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Theo sau Cố Tri Dân còn có một người đàn ông.

Nhìn mặt người đàn ông kia, xem ra là người làm việc cẩn thận ổn thỏa.

Lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn, Cố Tri Dân còn có chút không dám tin, “Mộ Hàn, cậu tìm tôi?”
Trước kia mỗi lần anh ta tìm Tư Mộ Hàn, có lần nào cũng không phải bị Tư Mộ Hàn trực tiếp đánh đuổi, không nghĩ tới có ngày Tư Mộ Hàn lại chủ động tìm anh ta.


Con người thực sự sẽ không ngừng bị hiện thực gọt giũa, đồng thời không ngừng hạ thấp yêu cầu của mình.

Trước đây anh ta cảm thấy Tư Mộ Hàn không tìm anh ta ăn cơm là rất vô tình, bây giờ có thể gặp một lần cũng không dễ dàng như vậy…
Tư Mộ Hàn thu lại tầm mắt, đáp một tiếng, “Ừ.”
Cố Tri Dân mở cửa xe ngồi xuống, xoay người nhìn Thời Dũng một chút, động tác hơi ngừng lại, nói với Tư Mộ Hàn: “Để Thời Dũng cũng vào chứ? Có lẽ cậu không nhớ rõ anh ta, anh ta là trợ lí riêng trước đây của cậu, theo cậu rất nhiều năm.”
Năm đó sau khi Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện, Tư Cẩm Vân liền sa thải Thời Dũng.

Thời Dũng bị sa thải, liền tới công ty truyền thông Thịnh Hải, làm việc dưới trướng Cố Tri Dân.

Tầm mắt Tư Mộ Hàn một lần nữa phóng tới trên người người đàn ông có vẻ mặt cứng nhắc kia, gật đầu một cái nhẹ đến mức không thể nhìn thấy.

Cố Tri Dân trước nay vẫn bị Tư Mộ Hàn từ chối ngoài cửa, cảm thấy có chút được sủng mà sợ, anh ta không dám tin, nói: “Cậu… Khôi phục trí nhớ rồi sao?”
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nói: “Không.”
“Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?” Giọng Cố Tri Dân cẩn thận từng li từng tí, anh ta cảm giác lúc này mình giống như phi bị trong lãnh cung được hoàng đế triệu kiến.

Tư Mộ Hàn hỏi anh ta: “Trước kia chúng ta rất thân sao?”

“Đúng vậy.” Cố Tri Dân thở dài, “Cậu là người xấu tính, ngoài tôi có thể chịu đựng cậu ra, còn có ai đồng ý làm bạn với cậu nữa chứ, thật sự là…”
Nói được một nửa, anh ta cảm nhận được áp suất và nhiệt độ trong xe thấp dần.

Dù Tư Mộ Hàn mất trí nhớ, nhưng tính cách này của anh không đổi chút nào.

Anh ta ngượng ngùng cười một tiếng: “Nói như vậy đi, ngoài tôi ra, Thời Dũng chính là người thân thiết với cậu nhất, dù sao anh ta cũng làm việc dưới trướng cậu nhiều năm rồi.”
Anh ta nói xong, còn đẩy Thời Dũng ngồi bên cạnh một cái, “Thời Dũng, cậu nói phải không?”
Từ sau khi anh ta bị Tư Cẩm Vân sa thải, ba năm nay ngoại trừ thấy Tư Mộ Hàn trên báo, đây là lần đầu tiên gặp mặt anh.

Dù sao thân phận cách nhau quá lớn, căn bản không có cơ hội gặp mặt, cũng chưa từng ngẫu nhiên gặp lại.

Nhớ tới những việc này, Thời Dũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang gật đầu: “Vâng.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn quét qua hai người, sau đó lấy một tờ danh thiếp, đưa cho Thời Dũng: “Hiện tại tôi đang thiếu một trợ lí riêng, nhớ gọi cho tôi.”
Cố Tri Dân một mặt mờ mịt trợn tròn mắt, hôm nay Tư Mộ Hàn không phải đặc biệt đến tìm anh ta sao?
Sao giờ lại biến thành đưa danh thiếp cho Thời Dũng rồi?

Thời Dũng được sủng mà sợ nhận lấy danh thiếp.

Tư Mộ Hàn thu tay về, nhàn nhạt nói: “Giờ tôi muốn tới công ty.”
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách, để Cố Tri Dân và Thời Dũng xuống xe.

Hai người Cố Tri Dân và Thời Dũng hai mặt nhìn nhau, tuy không biết Tư Mộ Hàn có ý gì, nhưng thói quen phục tùng Tư Mộ Hàn từ trong xương, khiến cho hai người ngoan ngoãn xuống xe.

Tư Mộ Hàn cách cửa xe nhìn bóng lưng hai người, đáy mắt lóe lên suy tư.

Ba năm trước anh tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Tư Cẩm Vân, mất đi tất cả kí ức, đương nhiên anh lựa chọn tin tưởng người có quan hệ máu mủ với mình là Tư Cẩm Vân.

Nhưng gần đây, anh cảm thấy, Tư Cẩm Vân cũng không đáng tin như vậy..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Lúc Tư Mộ Hàn trở lại Tư thị, nhìn thấy Tư Cẩm Vân trong phòng tổng giám đốc.

Lúc anh đi vào, Tư Cẩm Vân đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt giận dỗi cho thấy chờ đợi đã lâu.

Tư Mộ Hàn vào cửa, cô ta liền hỏi: “Em đi đâu vậy hả?”
“Em đi đâu cần báo với chị sao?” Tư Mộ Hàn nhìn cô ấy một cái, liền đi tới ghế giám đốc sau bàn làm việc ngồi xuống.


Hoàn toàn không để Tư Cẩm Vân vào mắt.

Tư Cẩm Vân tức giận không nhẹ, đùng đùng tức giận, giẫm giày cao gót đi đến trước mặt anh: “Mộ Hàn, chúng ta là chị em ruột, chúng ta có quan hệ máu mủ tình thâm, nên tin tưởng giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tin tưởng lẫn nhau?”Tư Mộ Hàn giống như nghe được chuyện cười, giọng điệu trào phúng hỏi cô ta: “Chị có gạt em không?”
Ánh mắt sắc bén của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt cô ta lóe lên chút hoảng loạn, miễn cưỡng duy trì ý cười trên mặt, thăm dò hỏi: “Ai nói gì với em đúng không?”
Tư Mộ Hàn không đáp, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.

Tư Cẩm vân bị anh nhìn chăm chú đến mức cả người khó chịu, hoảng sợ vì lời nói dối có thể bị chọc thủng, khiến cô ta không biết phải làm sao.

Sao cô ta phải cảm thấy chột dạ sợ sệt?
Lúc trước cô ta làm tất cả, cũng là vì Tư Mộ Hàn, vì nhà họ Tư.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tư Cẩm Vân khôi phục lại như thường: “Mặc kệ người khác nói gì với em, em cũng đừng tin họ.

Nhà họ Tư chúng ta có thể đi tới ngày hôm nay, có bao nhiêu con mắt đều theo dõi chúng ta, ước gì hai chị em chúng ta nội chiến, bọn họ làm ngư ông đắc lợi.”
Đây không phải lần đầu tiên Tư Mộ Hàn nghe loại lời này từ miệng cô ta, không có tâm trạng gì nói một câu: “Thật sao?”

Tư Cẩm Vân vô cùng khẳng định nói: “Đương nhiên.”
Tư Mộ Hàn không hề nhìn cô ta, cúi đầu mở máy tính ra, “Em muốn làm việc, chị ra ngoài đi.”
Tư Cẩm Vân không biết Tư Mộ Hàn có tin lời mình hay không, nhưng không thể làm gì khác hơn là xoay người ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trên mặt Tư Cẩm vân phủ một tầng nghi ngờ.

Ba năm qua Tư Mộ Hàn đều tốt, không nhớ lại chút chuyện gì trước kia, không liên lạc với đám người Cố Tri Dân, tuy không thân cận với cô ta mấy, nhưng cũng xem như nghe cô ta.

Nhưng gần đây, cô ta phát hiện Tư Mộ Hàn càng ngày càng khó nắm bắt.

Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Tư Cẩm Vân vừa về tới văn phòng mình, lập tức gọi ra nước ngoài.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận.


Điện thoại vừa được nhân, Tư Cẩm Vân liền nổi giận đùng đùng mà nói: “Bác sĩ Lý, gần đây em trai tôi đã bắt đầu không khống chế được nữa, tôi nói cái gì nó căn bản cũng không nghe, tôi nghi ngờ thuật thôi miên của anh xảy ra vấn đề.”
Đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh.

Một lát sau, mới vang lên một giọng nam có chút khàn khàn: “Thuật thôi miên cũng không phải thuật nhiếp hồn, cho dù bị thôi miên thì anh ta vẫn có suy nghĩ và ý chí của mình như cũ, cô muốn khiến anh ta nói gì nghe nấy, muốn khống chế anh ta, điều này phải dựa vào bản lĩnh của cô.”
Giọng nói của bác sĩ Lý nghe không ra một tia cảm xúc khác thường nào, nhưng Tư Cẩm Vân lại cảm thấy anh ta đang giễu cợt mình.

Tư Cẩm Vân xiết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi nói: “Anh đây là đang cười tôi không có bản lĩnh?”
Bác sĩ Lý không nhanh không chậm nói: “Trong thời gian ba năm, người được anh ta tin tưởng chỉ có một mình cô, nhưng cô lại làm hỏng một quân bài tốt như vậy, cũng coi như là một loại bản lĩnh.”
“Anh…”
Xưa nay Tư Cẩm Vân đều là người kiêu ngạo, rất ít khi để ai vào mắt, nghe thấy câu này, tự nhiên cũng muốn nổi nóng.

Nhưng vừa nghĩ tới, chuyện của Tư Mộ Hàn còn muốn dựa vào bác sĩ Lý, liền miễn cưỡng mà đè lại tức giận..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Cô ta nhắm mắt, lấy lại một chút cảm xúc, mới lần nữa hỏi: “Bác sĩ Lý, em trai tôi có thể nhớ lại chuyện trước kia không?”
“Vấn đề này của cô cũng không có đáp án chính xác.”
“Ý của anh là, nó có thể nhớ lại chuyện trước kia?” Sắc mặt Tư Cẩm Vân đại biến: “Lúc trước không phải nói sẽ không có sơ hở nào sao?”
“Đó chỉ là cô cho rằng không có sơ hở nào, tôi còn có việc, gặp lại sau, Cô Tư.”
Bác sĩ Lý nói xong liền cúp điện thoại.

“Bác sĩ Lý? Alo? Alo?” Tư Cẩm Vân không tin được một bác sĩ rách như vậy cũng dám cúp điện thoại của mình.


Cô ta giận đến mức quăng điện thoại, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được, không thể để Tư Mộ Hàn nhớ đến chuyện trước kia.

Chỉ cần không cho anh tiếp xúc với người trước kia, nhất định anh sẽ không nghĩ đến chuyện trước kia.

Ba năm qua, không phải đều như vậy sao?
Tư Cẩm Vân càng nghĩ, càng cảm giác suy nghĩ của mình chính xác.

Nghĩ vậy, Tư Cẩm vân gọi điện thoại nội bộ, gọi tài xế của Tư Mộ Hàn lên.

Tư Cẩm Vân hỏi, “Hai ngày nay, Mộ Hàn đi đâu?”
Tài xế cúi đầu, do dự nói: “Không đi đâu cả.”
Tư Cẩm Vân nghe vậy, cười lạnh một tiếng, “Nó tới công ty truyền thông Thịnh Hải tìm họ Cố kia rồi sao?”
Tài xê vội vàng nói: “…Vâng.”
Lời Tư Cẩm Vân mang theo cảnh cáo liếc anh ta một cái: “Xemchừng một chút.”


Vì chuyện lúc trước Tri Hạ bị Tô Miên mang ra ngoài suýt nữa lạc mất, Tư Mộ Hàn liền không tăng ca, vừa lúc tan ca liền rời công ty chuẩn bị về nhà.

Chân trước anh rời khỏi cửa lớn Tư thị, chân sau Tư Cẩm Vân đã chạy đến.

“Mộ Hàn.”
Cô ta nhanh chóng chạy đến, gọi tên Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn quay đầu lại, sắc mặt quạnh quẽ nhìn chằm chằm cô ta, “Có việc?”
Tư Cẩm Vân đi lên phía trước, khoác tay Tư Mộ Hàn, dáng vẻ thân mật: “Cùng nhau về nhà.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn kì quái nhìn cô ta một cái, rút tay mình ra, nhanh chân đi lên xe.

Tư Cẩm vân thấy thế, sắc mặt liền không tốt, nhưng không tiện lộ ra, không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Tài xế giúp Tư Mộ Hàn mở cửa xe, Tư Mộ Hàn vừa ngồi vào, Tư Cẩm Vân cũng vào theo.


Tư Mộ Hàn khẽ cau mày, nhưng không nói thêm điều gì.

Anh cúi đầu, lấy một tập tài liệu ra xem.

Tư Cẩm vân ở một bên có chút lúng túng.

Lúc này cô ta mới phát hiện, mình và Tư Mộ Hàn ngoại trừ cãi vã vì bất đồng ý kiến, lại không tìm được đề tài tán gẫu nào.

Phát hiện này khiến đáy lòng cô ta càng thêm bất an.

Cô ta suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Mộ Hàn…”
“Em muốn xem tài liệu, đừng quấy rầy em.” Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt đến mức giống như nói chuyện với người xa lạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


Anh đã nói đến mức này, Tư Cẩm vân cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã mà tiếp tục tìm anh nói chuyện.

Ô tô dừng lại trước cửa nhà cổ nhà họ Tư.

Tư Mộ Hàn xuống xe, liền chú ý tới trước cửa bãi đậu xe, có một chiếc xe màu trắng đang đỗ.

Đó là xe Tô Miên.

Tô Miên thường xuyên tới nhà họ Tư, bởi vì Tri Hạ, trước đây nhanh cũng nhắm một mắt mở một mắt.


Trí nhớ của anh vốn rất tốt, nhìn quá nhiều, tự nhiên nhớ kĩ xe Tô Miên.

Hôm qua anh đã nói, không muốn Tô Miên sau này lại đến nhà họ Tư nữa.

Cô ta hoàn toàn không dể anh vào mắt?
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, cất bước tiến vào cửa lớn.

Tư Cẩm Vân theo sau xuống xe, cũng nhìn thấy xe Tô Miên.

Ngu xuẩn.

Tư Mộ Hàn thương Tri Hạ, ai có mắt cũng có thể thấy.

Tô Miên thì ngược lại, hôm qua mang Tri Hạ ra ngoài suýt nữa để lạc mất, hôm nay lại tới nhà họ Tư.

Đây không phải là đặc biệt đâm đầu vào mũi thương của Tư Mộ Hàn sao?
Tư Mộ Hàn đi vào, liền có người giúp việc chủ động tiến lên tiếp nhận áo khoác của anh.

Không cần anh mở miệng, liền có người hầu hết sức chủ động nói: “Cô chủ nhỏ và cô Tô cùng nhau ở trong phòng bếp.”
Người giúp việc trong nhà đều biết, mỗi lần Tư Mộ Hàn tan ca trở về, liền đến xem Tri Hạ.


Tư Mộ Hàn đi thẳng tới nhà bếp.

Lúc anh đi qua, Tô Miên đang cắt trái cây trên kệ bếp.

Cô ta vừa cắt vừa nói chuyện với Tri Hạ.

“Ăn càng nhiều trái cây sẽ càng xinh đẹp…”
Tri Hạ ngồi bên kệ bếp, hai chân nhỏ lắc lắc, cũng không biết có nghe cô ta nói chuyện không, vươn tay cầm một khối dưa hấu nhét vào miệng.

Bé vừa mới nhét dưa hấu vào miệng, quay đầu lại đã thấy Tư Mộ Hàn.

“Tư ớt xanh.” Trong miệng Tri Hạ còn miếng dưa hấu ăn chưa xong, âm thanh có chút mơ hồ không rõ, thật xa liền duỗi tay về phía Tư Mộ Hàn đòi ôm.

Tư Mộ Hàn đến gần, đưa tay bế bé lên, ghét bỏ đưa tay lau nước dưa hấu bên khóe miệng bé, giọng điệu hiếm khi có chút bất đắc dĩ: “Gọi ba.”
Tri Hạ kêu vang một tiếng: “Ba.”
Mỗi lần anh về nhà, Tri Hạ đều làm như vậy với anh.

Đối với chuyện khiêu chiến uy quyền của người ba tổng giám đốc này, Tri Hạ có thể nói là làm không biết mệt.


“Mộ Hàn.”
Tư Mộ Hàn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Miên.

Tô Miên thả xuống thực đơn trong tay, cười dịu dàng nhìn anh.

Tư Mộ Hàn không rõ ý tứ cười một tiếng, ôm Tri Hạ ra ngoài.

Anh cũng không tức giận như Tô Miên dự đoán, ánh mắt Tô Miên lóe lên một tia vui mừng.

Quả nhiên, cô ta lấy Tri Hạ làm điểm đột phá là đúng.

Tri Hạ lúc nhỏ còn tốt, không biết nói cũng không biết đi, thoạt nhìn giống đứa bé bình thường, bây giờ ngược lại càng ngày càng giống Nguyễn Tri Hạ.

Nguyên nhân chính là như vậy, Tô Miên càng thấy chán ghét Tri Hạ.

Thế nên, trong lòng cô ta sinh ra ý nghĩ muốn ném Tri Hạ đi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chuyện hôm qua, cô ta chỉ thăm dò Tri Hạ đối với Tư Mộ Hàn quan trọng thế nào mà thôi.

Tri Hạ đối với Tư Mộ Hàn quan trọng như vậy, cô ta có thể trước tiên khiến cho Tri Hạ vui, lại lấy điều này khiến Tư Mộ Hàn chấp nhận cô ta.

Đợi cô ta được gả vào nhà họ Tư, mang thai con Tư Mộ Hàn…
Dù là Tri Hạ, cô ta chỉ cần tùy tiện nghĩ một cách, cũng có thể giải quyết đứa bé đó.

Tô Miên cảm giác kế hoạch hoàn mỹ này của mình e rằng phải thực hiện trễ một chút.



Tư Mộ Hàn ôm Tri Hạ tới thư phòng.

Anh đặt Tri Hạ lên bàn làm việc, Tri Hạ liền lắc lắc thân thể nhỏ bé đi lấy ống đựng bút.

“Đừng nhúc nhích.” Tư Mộ Hàn khẽ gọi một tiếng, khiến Tri Hạ rút tay về, tha thiết ngẩng đầu nhìn anh.

Tư Mộ Hàn kéo một cái ghế tựa tới.

Lúc anh ngồi xuống, tầm mắt vừa vặn bằng tầm mắt Tri Hạ, vẻ mặt nghiêm túc mà chăm chú, không khác gì lúc bình thường bàn luận hợp đồng.

“Con thích mẹ không?”
Giờ Tri Hạ đã mơ hồ biết “thích” có nghĩa là gì rồi.

Bé nháy mắt nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn vài giây, cũng banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu.


Phản ứng của bé giống như Tư Mộ Hàn đã dự đoán.

Anh khoanh tay tựa vào ghế, đổi cách hỏi khác: “Mẹ và chị xinh đẹp, con chọn ai?”
Đôi mắt Nguyễn Nguyễn Lập tức sáng lên, nhún vai, bộ dạng rất xấu hổ, trong tiếng nói không che dấu được vui mừng: “Chị xinh đẹp.”
Câu trả lời này của bé, đúng là khiến Tư Mộ Hàn có chút bất ngờ.

Thời gian Tô Miên và Tri Hạ ở chung không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng thường xuyên tới thăm bé, không nghĩ tới bé lại chọn Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn khẽ đưa tay cẩn thận vén tóc mái tán loạn trên trán Tri Hạ, hờ hững hỏi: “Chị xinh đẹp và ba, chọn ai?”
Gần như không hề do dự, Tri Hạ liền lớn tiếng nói: “Ba.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, rũ mắt xuống, liền nhìn thấy Tri Hạ ngước đầu cười ngọt ngào với mình.

Đáy lòng Tư Mộ Hàn đột nhiên mềm nhũn, đột nhiên nghĩ đến cách đây không lâu ở trên đường ngẫu nhiên gặp cảnh tượng một cấp dưới mang theo con nhỏ đi dạo phố.

Anh nhớ đến lúc đó cấp dưới gọi đứa bé tên là gì ấy nhỉ.

Hình như là… Tiểu Điềm Tâm?

Vậy cũng gọi là Tiểu Điềm Tâm sao?
Tri Hạ đây mới là Tiểu Điềm Tâm.

Cánh tay Tư Mộ Hàn dùng sức, liền ôm Tri Hạ vào ngực, dùng giọng điệu thương lượng nói, “Vậy chúng ta đến làm hàng xóm nhà chị xinh đẹp được không?”
Tri Hạ vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Tư Mộ Hàn khẽ cười một tiếng: “Con còn không biết hàng xóm là gì.”
Sau đó, Tư Mộ Hàn liền mang Tri Hạ về phòng bé, giúp bé thu dọn hành lí.

Thu dọn hành lí được một nửa, Tư Mộ Hàn đột nhiên dừng lại.

Sao anh lại làm chuyện này thuần thục như vậy? Giống như trước đây đã từng làm chuyện như vậy.

Anh mang theo hành lí, ôm Tri Hạ xuống lầu, Tư Cẩm Vân đang muốn để Tô Miên lên lầu gọi bọn họ xuống ăn cơm..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Tô Miên nhìn thây Tư Mộ Hàn mang theo vali hành lí, sắc mặt hơi ngưng lại: “Thu dọn hành lí làm gì? Anh muốn đi đâu sao?”
Tư Mộ Hàn đang muốn mở miệng, liền giống như nghĩ đến gì đó, cúi đầu liếc mắt nhìn Tri Hạ.

Sau đó, anh chỉ lạnh lùng quét qua Tô Miên một cái, không nói gì, một tay ôm Tri Hạ, mang theo vali hành lí liền đi ra ngoài.

Tô Miên biến sắc, xoay người liền đến phòng ăn tìm Tư Cẩm Vân.

Lúc Tư Cẩm vân theo ra tới, Tư Mộ Hàn đã ôm Tri Hạ ngồi vào xe.


Tư Cẩm Vân chạy tới, dùng sức vỗ lên cửa sổ xe, “Mộ Hàn, em đi đâu vậy?”
Tư Mộ Hàn hạ cửa sổ xe xuống, “Tới nơi yên tĩnh một chút.”
Nói xong,liền kéo cửa sổ lên, lái xe rời đi, để lại Tư Cẩm Vân rít gào phía sau như người điên.

“Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn.

Em quay lại cho chị.”
Tư Cẩm Vân tức giận đến đau đầu, xoay người vào cửa dặn dò vệ sĩ: “Đem người đuổi theo mang Mộ Hàn về cho tôi.”
Cô ta không thể để Tư Mộ Hàn rời khỏi tầm mắt mình.

Một khi Tư Mộ Hàn rời khỏi tầm mắt cô ta, khó đảm bảo sẽ phát sinh tình huống gì đó khó mà chống chế được.

Có lẽ anh sẽ nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ sẽ tin đám người Cố Tri Dân kia…
Tô Miên cũng không nghĩ tới Tư Mộ Hàn sẽ lạnh lùng như vậy, cô ta tiến lên an ủi Tư Cẩm Vân, “Cẩm Vân, chị đừng quá nôn nóng, Mộ Hàn anh ấy…”

“Câm miệng.” Sắc mặt Tư Cẩm Vân khó coi a một tiếng: “Đều là chuyện tốt cô làm ra.

Hôm qua cô suýt chút nữa làm mất Tri Hạ, Mộ Hàn vốn đã nổi nóng, hôm nay cô còn khăng khăng muốn đến nhà họ Tư.”
Gia cảnh Tô Miên cũng không kém, từ nhỏ đến lớn người bên cạnh đều nịnh bợ cô ta, có thể nói là thuận buồm xuôi gió mà lớn lên.

Ngoài trừ ăn quả đắng ở chỗ Tư Mộ Hàn, cô ta còn chưa từng bị ai dùng giọng điệu này nói chuyện.

Cô ta nhẫn nhịn tức giận nói: “Còn không phải tôi muốn khiến Mộ Hàn sớm chấp nhận tôi một chút sao? Tôi đã đợi ba năm rồi.

Phụ nữ có bao nhiêu cái ba năm chứ? Tôi đã ba mươi tuổi.”
Tư Cẩm Vân và Tô Miên quen nhau hồi du học ở nước ngoài, nhiều năm như vậy chưa từng có cãi nhau, cũng coi như tình cảm chân thật.

Giờ hai người đều nằm ở bên bờ bùng nổ, nói chuyện tự nhiên không êm tai.

Tư Cẩm Vân giận quá mà cười, “Giờ cô đang trách tôi sao?”
Tô Miên mím môi, giọng điệu có chút lạnh:”Tôi không có.”

Bầu không khí căng thẳng đến tận cùng, hoàn cảnh đã có chút mất khống chế, những người giúp việc kia đều không dám tới gần.

Tư Cẩm Vận bị Tư Mộ Hàn chọc tức, cảm thấy Tô Miên cũng cho mình sắc mặt.

Sắc mặt cô ta tối tăm nhìn Tô Miên: “Tô Miên, ba năm nay tôi tạo cho cô bao nhiêu cơ hội, không tiếc nói dối lừa gạt Mộ Hàn, nhưng cô lại vô dụng.

Còn Nguyễn Tri Hạ mới gả cho nó chưa được bao lâu, đã có thể khiến nó mê muội đến thần hồn điên đảo, mà cô bỏ ra ba năm, nó vẫn không có chút cảm giác nào với cô, tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ đi.”
Tô Miên từ nhỏ mọi thứ đều xuất sắc, lại gục ngã trước Tư Mộ Hàn, giờ còn bị Tư Cẩm Vân đem so sánh với một người đã chết mất xác ngoài biển từ ba năm trước, sao cô ta có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Tư Cẩm Vân, những lời này cô đã chôn trong lòng lâu rồi sao?” Tô Miên cười lạnh một tiếng: “Cô không lo lắng, tôi sẽ nói hết chuyện trước kia của Tư Mộ Hàn cho anh ấy biết sao?”
Tư Cẩm Vân nghe vậy, đồng tử đột nhiên co lại, lập tức lộ ra vẻ mặt châm chọc: “Cô sẽ không làm đâu, cô cũng đừng quên, cô đã lừa nó, bất kể có chuyện gì thì tôi đều là chị gái nó, dù nó nhớ lại chuyện trước kia, cô nói xem nó gây sự với tôi trước hay sẽ đi tìm cô trước?”
“Cô….”
“Cẩn thận một chút, đừng nổi nóng, chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, hiểu rõ lẫn nhau, hiện giờ lại là ve sầu cùng bám trên một dây, chúng ta không thể nội chiến, cô nói đúng không?”
Một lúc lâu sau, Tô Miên đáp một tiếng: “Được.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Tư Mộ Hàn mang Tri Hạ tới Kim Hải.

Ba năm nay, Tư Cẩm vân không cho anh liên lạc với Cố Tri Dân, tự nhiên cũng không để anh đến tiêu phí chỗ Cố Tri Dân ở Kim Hải.

Cũng không phải vì anh có bao nhiêu nghe lời Tư Cẩm Vân, mà anh ghét phiền phức.

Giờ anh cảm thấy Tư Cẩm Vân càng ngày càng phiền, nên không muốn ở lại nhà họ Tư nữa.

Đêm nay trước tiên cần phải tìm chỗ ở một đêm đã.


.

Đọc truyện tại _ trumtruy en.

M E _
Vừa vào Kim Hải, anh liền phát hiện cách trang trí của Kim Hải không tệ, khá sang trọng.

Tư Mộ Hàn mở cửa căn hộ, sau khi mang đồ vào phòng, liền mang theo Tri Hạ đi ăn cơm.

Bận rộn một buổi tối, lúc ăn cơm đã tám giờ rồi.

Đừng nói một đứa trẻ như Tri Hạ, đến cả anh cũng có chút đói rồi.

Món ăn vừa dọn lên, Tri Hạ liền không thể đợi nữa mà đứng lên ghế ăn trẻ em, siết đũa muốn khởi động.

Tư Mộ Hàn thấp giọng a một tiếng: “Ngồi xuống.”
Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là méo miệng ngượng ngùng ngồi xuống lại, oan ức cực kì nói: “Con rất đói…”
Tư Mộ Hàn không nói một lời lấy cơm, lại gắp thức ăn vào chén của bé trộn lên, rồi cầm khăn ăn đệm dưới cổ bé, sau đó mới đưa chén cơm tới trước mặt bé.


Chuỗi hành động này thành thạo mà trôi chảy.

Mấy người phụ nữ bên cạnh bàn đã nhỏ giọng thảo luận về Tư Mộ Hàn rồi.

Mấy năm qua Tư Mộ Hàn xuất hiện trên báo rất nhiều lần, đã có người nhận ra anh, nhưng không ai dám đến tiếp cận.

Lúc Tri Hạ mới mấy tháng còn đang bú sữa mẹ, liền thể hiện ra khẩu vị không tầm thường, cầm lấy lá cây vỏ cây gì đó đều nhét vào miệng.

Về phương diện ăn cơm này, bé thật khiến người ta bớt lo.

Tư Mộ Hàn nhìn tướng ăn “hung mãnh” của Tri Hạ, chân mày cau lại: “Ăn chậm chút.”
Tri Hạ đâu quan tâm anh nói gì, cầm thìa lên hung hăng cho cơm vào miệng.

Lúc này canh vẫn chưa đưa lên, Tư Mộ Hàn không thể làm gì khác ngoài đưa ly nước đến trước mặt bé, cho bé uống chút nước.

Lúc Thẩm Lệ theo đoàn phim đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Người đàn ông cao lớn ngồi ở bàn ăn trước mặt, một tay bưng ly nước, một tay khác cầm giấy ăn, tuy trên mặt không biểu hiện gì, nhưng một đôi mắt đen tỉ mỉ chú ý tới bé gái đang ăn cơm.


Người bên cạnh Thẩm Lệ cũng chú ý tới Tư Mộ Hàn.

“Đây không phải là tổng giám đốc Tư thị sao?”
“Anh ta cũng ăn cơm ở đây sao? Bé gái kia là ai? Là con rơi sao?”
“Hẳn là vậy, nhìn khá giống….”
“Gen của nhà họ Tư thật tốt, tướng mạo Tư Mộ Hàn đẹp như vậy, con gái anh ta cũng thật đáng yêu…”
Đề tài bọn họ bàn tán đã chệch hướng, thấy Thẩm Lệ chưa tới, không khỏi lên tiếng nhắc nhở cô: “Thẩm Lệ, nhìn gì vậy? Đi thôi.”
Thẩm Lệ hoàn hồn, vội vã đáp một câu: “Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.”
“Vậy được, chúng tôi đi trước, cô nhanh lên chút.”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Lệ nhìn bốn phía xung quanh một cái, liền đi đến chỗ Tư Mộ Hàn.

Mấy năm qua, Kim Hải và Thịnh Hải đều do Cố Tri Diễn kinh doanh, có lẽ vì vậy, Thẩm Lệ cũng không lo lắng ở chỗ này bị phóng viên chụp ảnh.

Dù sao Cố Tri Diễn cũng sẽ giúp cô giải quyết..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Thẩm Lệ đi thẳng tới trước bàn ăn của Tư Mộ Hàn.

“Ăn chậm một chút, không có ai giành với con đâu.” Tư Mộ Hàn đang thấp giọng nói chuyện với Tri Hạ.

Thẩm Lệ ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Cô ấy nói xong, ánh mắt liền không nhịn được lướt qua Tri Hạ.

Đây chính là con gái Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, Tri Hạ sao?
Được… Thật đáng yêu.


Mũi đáng yêu, mắt đáng yêu, dáng vẻ ăn cơm cũng vô cùng đáng yêu.

Tư Mộ Hàn nghe vậy quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ.

Có chút ấn tượng, nhưng không nói ra được tên, dù sao phụ nữ muốn nói chuyện với anh cũng nhiều.

Có điều, cô gái này dường như không giống những cô gái khác anh đã gặp trước kia, bởi vì đôi mắt cô ấy vẫn nhìn về phía Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn thả ly nước trong tay xuống, giọng điệu lãnh đạm lên tiếng hỏi: “Cô gọi tôi có gì sao?”
Thẩm Lệ khó khăn rời mắt khỏi Tri Hạ, tuy ba năm không nói chuyện nhiều với Tư Mộ Hàn, nhưng uy nghiêm của Tư Mộ Hàn vẫn còn, cô theo bản năng đứng thẳng sống lưng, tư thế đứng tiêu chuẩn của học sinh tiểu họ.

Thẩm Lệ đàng hoàng gọi một tiếng: “Ông chủ lớn.”
Đáy mắt Tư Mộ Hàn lóe nên chút suy tư, trái lại lên tiếng hỏi: “Cô là nghệ sĩ của Thịnh Hải sao?”
“Phải.” Thẩm Lệ đáp một tiếng, thật sự không nhịn được mà lần nữa đưa mắt nhìn Tri Hạ: “Con gái anh thật đáng yêu.”
“Tôi chưa từng công bố con gái mình, nhưng dường như cô không bất ngờ chút nào.” Có lẽ Thẩm Lệ không lộ ra với anh sắc mặt buồn nôn, anh nguyện ý nói nhiều hơn với cô hai câu.

Vẻ mặt Thẩm Lệ ngưng lại, nghĩ đến Nguyễn Tri Hạ, cô ấy hơi thở dài: “Bởi vì trước đây chúng ta từng quen biết.”

Ánh mắt Tư Mộ Hàn trở nên cực kì sắc bén.

Thẩm Lệ nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi nói thật.”
Dù đã qua ba năm, ánh mắt ông chủ lớn vẫn đáng sợ như vậy.

“Ba, còn muốn.”
Tiếng nói của Tri Hạ phá vỡ bầu không khí.

Tư Mộ Hàn quay đầu, không nói một lời tiếp tục lấy cơm cho Tri Hạ.

Tri Hạ nghiêng đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng nhìn bé.

Sau đó, Tri Hạ nghiêng đầu cười híp mắt gọi một tiếng: “Chị xinh đẹp.”
Thẩm Lệ cảm giác mình cũng bị sự đáng yêu của bé nổ chết.

Thẩm Lệ muốn cười đến không khép miệng được, nhưng cô nhịn xuống.

Bởi vì trước mặt cô còn một người tên Tư Mộ Hàn.


“Ừm, con cũng rất đáng yêu.” Có thể Thẩm Lệ bị ảnh hưởng từ Tư Hạ, lúc nói chuyện không tự chủ đè thấp giọng nói, âm cuối cao vút, có một chút cảm giác dỗ dành.

Tư Hạ khó có lúc thẹn thùng cười cười: “Hì hì.”
Sau đó lập tức lấy tay che mặt mình, ngay cả lúc che mặt, cũng không bỏ thìa trong tay xuống.

Thật là đồ tham ăn nha.

Lúc Tư Mộ Hàn trộn cơm xong đưa cho Tư Hạ, lập tức thấy Tư Hạ đang “liếc mắt đưa tình” với Thẩm Lệ.

Tư Mộ Hàn không hề nghi ngờ chút nào, nếu như anh rời đi vài giây, người phụ này chắc chắn sẽ lập tức ôm Tư Hạ đi.

Anh híp mắt lại, giọng nói còn lạnh hơn lúc nãy: “Còn việc gì sao?”
“……A?” Không phải bọn họ vừa mới nói chuyện bọn họ có quen nhau từ trước rồi sao.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800


Mà giọng điệu Tư Mộ Hàn bây giờ là đang muốn đuổi cô đi?
Quả nhiên, một giấy tiếp theo cô nghe được Tư Mộ Hàn nói: “Nếu không còn việc gì thì cô có thể đi rồi.”
“Ông chủ, tôi…..” Thẩm Lệ thật khó khăn mới có thể nhìn thấy Tư Mộ Hàn một lần, đương nhiên không muốn lập tức rời đi như vậy rồi.

Trước đó, lúc cô ấy biết chuyện Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đều mất trí nhớ, trong lòng cô nghĩ không nói cho Nguyễn Tri Hạ chuyện của cô và Tư Mộ Hàn.

Nhưng mà, cô nhìn thấy Tư Hạ.


Tư Hạ là con gái ruột của Nguyễn Tri Hạ, là miếng thịt dứt ra từ trên người cô ấy.

Cho dù đời này Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không có duyên phận, nhưng mẹ con Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ phải nhận lại nhau.

Nguyễn Tri Hạ có quyền được biết bản thân cô có đứa con gái.

Tư Hạ cũng có quyền được biết mẹ ruột con bé là ai.

Đứa bé đáng yêu như vậy, con bé nất định phải nhận được đầy đủ mọi thứ, nhất là tình thương của mẹ.

Tư Mộ Hàn thấy Thẩm Lệ còn chưa đi, lập tức lên tiếng uy hiếp nói: “Cô là người của công chúng, không để ý đến hình tượng của mình chút nào sao?”
Không đợi Thẩm Lệ phản ứng lại, Tư Mộ Hàn cầm điện thoại, dường như muốn gọi cho bảo vệ.

Thẩm Lệ cắn rang, đạp tay xuống bàn cơm, giọng nói nghiêm túc: “Trước khi đi tôi chỉ muốn nói một câu.”
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cô ấy.


Thẩm Lệ nuốt nước miếng nói: “Mẹ ruột của Tư Hạ không phải là Tô Miên, chị anh đang lừa anh.”
Thấy sắc mặt của Tư Mộ Hàn càng ngày càng lạn, cô ấy cũng chỉ có thể tạm thời nói như vậy.

Lúc trước bởi vì Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn đối xử với cô cũng có chút khách khí.

Nhưng bây giờ, Thẩm Lệ cũng không dám chắc cô ấy ở lại đây sau khi chọc giận Tư Mộ Hàn thì anh sẽ làm gì.

Thẩm Lệ nói xong, lập tức xoay người bước đi thật nhanh.

Tư Hạ bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cô nhìn theo hướng Thẩm Lệ vừa mới đứng, nhấc tay mũm mĩm lên nói: “Chị gái xinh đẹp?”
Miệng cô bé còn dính hạt cơm và nước canh.

Gương mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi lau giúp cô bé, Tư Hạ không nhận được đáp án mong muốn, có chút không yên, lắc đầu, cúi đầu đi tìm Thẩm Lệ.

Bàn tay to của Thẩm Mộ Hàn duỗi ra, ôm lấy đầu cô bé, cưỡng ép Tư Hạ đối diện với anh.

Tư Hạ khẽ nhếch miệng, chớp chợp mắt nhìn anh: “Chị xinh đẹp đi đâu vậy ạ?”

Tư Mộ Hàn sửa lại lời cô bé: “Đó không phải là chị xinh đẹp.”
Tư Hạ nhíu mày: “Chị ấy là.”
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày: “Cô ta là dì xấu xí.”
Vốn dĩ anh không có phản cảm với Thẩm Lệ, kết quả nhìn Thẩm Lệ nhìn chằm chằm Tư Hạ.

Phụ nữ bây giờ thật kỳ lạ, không phải đến vì anh, lại đến vì con gái anh.

“Chị ấy là….”
Tư Hạ còn muốn phản bác, đã bị Tư Mộ Hàn đánh gãy lời cô bé: “Nói theo ba, cô ta là, dì – xấu – xí.”
Học tập của Tư Hạ cực kỳ mãnh liệt, ngoan ngoãn nói theo: “Dì xấu xí.”
Đáy mắt Tư Mộ Hàn hiện lên một tia vừa lòng: “Về sau nhìn thấy dì xấu xí này, phải cách xa cô ta một chút, không thể nói chuyện với cô ta.”
Tư Hạ nửa hiểu nửa không gật đầu..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


Sau khi ăn cơm xong, Tư Mộ Hàn cho Tư Hạ ăn ít hoa quả, hai mắt Tư Hạ bắt đầu dính vào nhau, vươn hai tay rì rầm muốn Tư Mộ Hàn ôm.

Bình thường Tư Hạ rất ngoan, cũng chỉ có lúc buồn ngủ, mới nháo một chút.

Tư Mộ Hàn ôm bé, sửa sang tư thế ngủ cho cô bé, để cô bé nằm trong lòng mình ngủ.

Lúc này anh mới có thời gian ăn cơm.


Đồ ăn đã nguột lạnh, Tư Mộ Hàn tùy tiện ăn một chút, lập tức bế Tư Hạ về phòng.

Tư Hạ ngủ rất sâu, Tư Mộ Hàn rửa mặt cho cô bé, thay quần áo ngủ để cô bé ngủ.

Anh đang chuẩn bị đi tắm rửa, chuông điện thoại vang lên.

Một dãy số lạ.

Là trợ lý đặc biệt Thời Dũng gọi điện thoại cho anh.

Tư Mộ Hàn tắt chuông điện thoại, quay đầu lại nhìn Tư Hạ đang nằm trên giường, thấy cô bé vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ, không hề động đật, mới bước nhẹ ra ngoài.

Ra ngoài cửa, anh mới nhận điện thoại.

Điện thoại nhấc máy, Thời Dũng theo thói quen gọi một tiếng: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn cũng chú ý đến cách xưng hô của anh ra, biểu cảm không thay đổi hỏi: “Nghĩ thông suốt nhanh như vậy?”
Thời Dũng trầm mặc một lát, nói: “Chỉ cần là cậu chủ cần tôi, dù tôi có phải băng sông vượt lửa cũng không từ chối, tôi đã xử lý hết công việc trong tay, ngày mai có thể đưa tin đến Tư thị.”
Anh ta cũng không lập tức đồng ý với Tư Mộ Hàn, bởi vì anh ta cần thời gian xử lý công việc trên tay.


Cố Tri Dân đương nhiên là đồng ý để anh ta đi, nhưng anh ta có nhiệm vụ của bản thân, không xử lý hết, không thể yên tâm.

Tư Mộ Hàn trầm ngâm, anh không nghĩ tới năng lực làm việc của Thời Dũng lớn như vật, còn vô cùng cẩn thận.

Vài giây sau, anh nói: “Buổi sang ngày mai, trực tiếp đến Kim Hải.”
Thời Dũng lên tiếng: “Dạ.”
……
Sáng sớm hôm sau, lúc Tư Mộ Hàn đang ăn sáng với Tư Hạ, Thời Dũng đến Kim Hải.

Lúc Thời Dũng gặp Tư Hạ, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tư Hạ cảm thấy có người đang nhìn cô bé, lập tức quay đầu nhìn về phía Thời Dũng.

Có thể những người có đứa bé đều có một tính cách chúng, ở bên ngoài nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu, đều không tự giác được nhìn kỹ hơn, sẽ không nhịn được cười với chúng.

Huống hồ, Tư Hạ là con gái của Tư Mộ Hàn.


Thời Dũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn-người đàn ông trưởng thành, trầm ổn, bày mưu tính kế như vậy mà hôm nay mang theo đứa bé, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Phần lớn đứa nhỏ đều có cảm nhận sâu sắc, cô bé có thể cảm nhận được ý tốt hay ý xấu từ trên người người khác.

Thời Dũng nở nụ cười với cô bé, cô bé cũng cười với Thời Dũng.

Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ăn rồi?”
Thời Dũng lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Ăn rồi.”
Tư Mộ Hàn thử độ ấm sữa cho Tư Hạ, không chút để ý nói: “Giúp tôi điều tra một người.”
Thời Dũng nghe vậy, cung kính hỏi: “Cậu chủ muốn tôi điều tra ai?”
Lúc này Tư Mộ Hàn mới ngẩng đầu nhìn anh ta: “Nguyễn Tri Hạ.”
Thời Dũng ngẩng đầu thật mạnh, trong mắt hiện rõ sự khiếp sợ không thể che dấu.

Tư Mộ Hàn để ý đến sự khác lạ của Thời Dũng: “Như thế nào? Có vấn đề?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


Cứ như vậy trong nháy mắt, Thời Dũng nghĩ Tư Mộ Hàn đã khôi phục trí nhớ.

Nhưng ánh mắt Tư Mộ Hàn nhìn anh ta vẫn xa lạ như trước.

Thời Dũng dừng một chút, mới nói: “…… Không có.”
Trước khi Thời Dũng đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn.

Đúng lúc thấy Tư Mộ Hàn đang bóc trứng gà cho Tư Hạ.

Lúc trước có Nguyễn Tri Hạ, hai chữ “quan tâm” và “chăm sóc” không hề liên quan đến Tư Mộ Hàn.


Mà bây giờ, lúc Tư Mộ Hàn chăm sóc Tư Hạ, nhìn qua cực kỳ trôi chảy, vô cùng tự nhiên.

Trên người anh ngoại trừ có khí thế của bá vương thương trường và con nhà giàu có, còn thêm cảm giác một người ba trầm ổn.

Tuy rằng so với nhiều người khác mà nói, Tư Mộ Hàn đã đủ thành công và vĩ đại, nhưng anh vẫn thay đổi như trước.

Chỉ là, số mệnh thật công bằng, cho tới bây giờ vẫn chưa có sự bất công.

Thời Dũng cũng không dừng lại nhiều, chỉ nhìn một chút lập tức rời đi.

Chuyện Nguyễn Tri Hạ, anh ta từng nghe Cố Tri Dân nói qua.

Anh ta rời khỏi Kim Hải, vừa lái xe vừa gọi điện cho Cố Tri Dân, hỏi địa chỉ của Nguyễn Tri Hạ.

Thời Dũng lái xe đến tiểu khu Nguyễn Tri Hạ ở.

.

Truyện chính ở || Тгu mTruуen.м E ||
Anh ta dừng xe lại bên kia đường đối diện với tiểu khu.


Anh ta cũng không lập tức xuống xe, ngồi trong xe một lát, lập tức thấy Nguyễn Tri Hạ rời khỏi tiểu khu.

Hôm nay cô mặc áo trắng và quần bò, tuy trông gầy yếu, nhưng nhìn tinh thần cũng không tệ lắm.

Năm đó, sau khi hòn đảo nổ mạnh, Thời Dũng và Cố Tri Dân đều nghĩ rằng Nguyễn Tri Hạ đã không còn sống nữa.

Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó, Thời Dũng cả cảm thấy có chút khó chịu ở cổ họng.

Anh ta ổn định tinh thần, mở cửa xuống xe, lập tức đi về phía Nguyễn Tri Hạ.

“Xin chào?” Thời Dũng thử chào hỏi Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn anh ta: “Xin chào, có việc gì sao?”
Ánh mắt của Thời Dũng dừng lại trên gương mặt Nguyễn Tri Hạ vài giây ngắn ngủi, lập tức rời khỏi, giọng điệu lễ phép giống như lần đầu gặp mặt: “Là như vậy, tôi muốn hỏi một chút, nơi bán đồ gần đây nhất là ở đâu vậy?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, anh có thể liên hệ hỏi bảo vệ một chút, tôi đưa số điện thoại của bảo vệ cho anh.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người trước mặt rất quen, lấy điện thoại ra tìm số của bảo vệ, đưa cho Thời Dũng.

Thời Dũng lưu số điện thoại xong, vô cũng chân thành nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lập tức quay người rời đi.


Thời Dũng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ biến mất trong đám đông, mới thu hồi tầm mắt.

Mợ chủ thật sự không nhận ra anh ta.

Ngoại trừ dáng vẻ gầy yếu, nhìn qua không khác trước đây lắm, chẳng qua tính cách dường như ôn nhu hơn trước rất nhiều.

Lúc trước, Nguyễn Tri Hạ nhìn qua có vẻ ôn nhu, nhưng trên người luôn mang theo cảm giác sắc bén, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo vệ bản thân khỏi thương tổn.

Có thể bởi vì thiếu trí nhớ trầm trọng, khiến cô trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Thời Dũng lắc đầu, thu hồi suy nghĩ.

Tư Mộ Hàn để anh ta điều tra Nguyễn Tri Hạ, hoặc là đã biết điều gì, hoặc đã từng gặp Nguyễn Tri Hạ.

Anh ta cảm thấy, điều thứ hai có khả năng hơn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803


Ba năm này, người thân cận với Tư Mộ Hàn nhất là Tư Cẩm Vân.

Tư Cẩm Vân làm sao có thể nhắc đến Nguyễn Tri Hạ với Tư Mộ Hàn.

Nếu Tư Mộ Hàn khôi phục trí nhớ, biết được năm đó Tư Cẩm Vân thấy Nguyễn Tri Hạ chết mà không cứu, thì không biết sẽ thu thập Tư Cẩm Vân như thế nào đâu.

……
Năm đó, Nguyễn Tri Hạ gả cho Tư Mộ Hàn, lần đầu tiên đến biệt thự giữa sườn núi của Tư Mộ Hàn, Thời Dũng đã điều tra mọi thứ về cô.


Không ngờ rằng, ba bốn năm sau anh ta lại làm chuyện này lần nữa.

Mà người phái anh đi làm chuyện này, vẫn là Tư Mộ Hàn như cũ.

Điều này khiến anh ta có cảm giác hoảng hốt, vận mệnh giống như những bánh răng quay lại lúc Nguyễn Tri Hạ mới gả cho Tư Mộ Hàn.

Tuy rằng anh ta hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ, nhưng sau ba năm, vẫn nên điều tra lại lần nữa.

Kết quả điều tra, lại khiến cho Thời Dũng khiếp sợ.

Trước khi gặp chuyện không may vào ba năm trước, danh tiếng của Nguyễn Tri Hạ trên internet đã rất cao, nhưng bây giờ lại không có chút dấu vết nào để điều tra.

Ngay cả chuyện cô và Tư Mộ Hàn, cũng với chuyện ra nước ngoài sinh con, đều không thể điều tra được.

Ngoại trừ việc cô là con gái nhà họ Nguyễn, tốt nghiệp học viện điện ảnh, ba năm trước từng xảy ra chuyện, mọi thứ đều là tư liệu bên ngoài, còn những thứ khác đều không thể điều tra.

Thời Dũng nếu không phải là người hiểu rõ tình hình, chỉ sợ cũng sẽ tin phần tư liệu này,
Nhưng nhìn tình huống như vậy, anh ta cũng chỉ có thể đưa bản tài liệu này cho Tư Mộ Hàn.

Tư liệu của Nguyễn Tri Hạ bị người khác động tay động chân, cho dù anh ta nói cho Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ là vợ anh là người anh yêu, Tư Mộ Hàn cũng chưa chắc sẽ tin.


Mức độ kiên định trong tâm của Tư Mộ Hàn khác hẳn với người thường, muốn để anh tin tưởng người khác không điều kiện mà nói, là điều không dễ dàng gì.

Còn cần từng bước từng bước một.

Buổi chiều, Thời Dũng mang tư liệu điều tra được đến Tư thị.

Lúc đi vào, bị nhân viên lễ tân cản lại.

“Vị này, ngài tìm ai?”
Ba năm, nhân viên lễ tân ở Tư thị cũng thay tám người, bọn họ không biết Thời Dũng.

Thời Dũng trầm giọng nói: “Tôi là trợ lý mới của Tổng Giám đốc.”
Nhân viên lễ tân vẫn không để ý anh ta: “Thẻ nhân viên đâu?”
Cuối cùng, Thời Dũng đành phải gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn, anh ta mới có thể đi vào.

Đi đến trước cửa thang máy, anh ta phát hiện thang máy ở tầng mười, cần phải chờ một chút.

Đợi thang máy đi xuống dưới, người trong thang máy là Tư Cẩm Vân.


Thời Dũng hơi cúi đầu, gọi: “Tổng Giám đốc Tư.”
Tư Cẩm Vân liếc mắt nhìn Thời Dũng, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ được là ai, cho nên không nói gì.

Thời Dũng thuận lợi đến văn phòng Tư Mộ Hàn.

Hôm nay Tư Mộ Hàn đưa Tư Hạ đến công ty.

Lúc Thời Dũng đi vào, lập tức thấy hai người Tư Mộ Hàn và Tư Hạ, một lớn một bé dựa vào nhau ngồi trước bàn làm việc.

Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế ông chủ, trước mặt có mấy chồng tư liệu thật dày.

Mà Tư Hạ, lại ngồi trên bàn làm việc, một tay cầm bút, tay kia giữ giấy vẽ, ở trên bức tranh vẽ lung tung.

Nhìn hình ảnh có vẻ buồn cười, nhưng lại vô cũng hài hòa..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804


Thời Dũng gõ cửa đi vào, lập tức đến trước mặt Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đồ cậu cần.”
Anh ta đặt tư liệu của Nguyễn Tri Hạ xuống, Tư Mộ Hàn đặt tài liệu trong tay xuống, bắt đầu xem tư liệu của Nguyễn Tri Hạ.

Hai trang tư liệu mỏng, Tư Mộ Hàn nhanh chóng xem xong.

Lập tức, anh ngẩng đầu nhìn Thời Dũng: “Tư liệu của chồng cô ấy đâu?”
Thời Dũng nghe vậy, lại đưa ra tư liệu của Lưu Chiến Hằng: “Ở đây.”
Tư liệu của Lưu Chiến Hằng càng ít hơn Nguyễn Tri Hạ, chỉ chiếm một nửa tờ A4.


Con người Tư Mộ Hàn hiện lên vẻ hài lòng, anh muốn Thời Dũng điều tra về Nguyễn Tri Hạ, không ngờ Thời Dũng cũng điều tra thêm về Lưu Chiến Hằng.

Xem ra, lúc trước Thời Dũng thật sự đã làm trợ lý đặc biệt của anh.

Tư Mộ Hàn buông tư liệu trong tay xuống, hơi nghiêng đầu, không để ý phân phó: “Còn một việc nữa cần anh đi làm, đêm nay tôi muốn ở phòng bên cạnh bọn họ.”
Thời Dũng có chút kinh ngạc.

Tuy không biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, nhưng anh ta vẫn hơi vuốt cằm: “Đã rõ.”
Thời Dũng không lập tức đi ra ngoài.

Tư Mộ Hàn hỏi anh ta, “Còn có việc gì sao?”
Sắc mặt Thời Dũng nghiêm túc nói: “Cậu chủ, tư liệu về hai người này không hoàn chỉnh, cho dù là Lưu Chiến Hằng, thân phận của anh ta nhất định không đơn giản.”
Năm đó trước khi bọn họ xuất phát tới hòn đảo nhỏ, Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ bị phóng viên chụp được, Tư Mộ Hàn liền phái anh ta đi điều tra người đàn ông tên Lưu Chiến Hằng này.

Mà lúc đó, tài liệu anh ta tra được cũng rất rõ ràng.


Người đàn ông tên Lưu Chiến Hằng này giống như bỗng nhiên xuất hiện, thân phận đơn giản lại sạch sẽ, nhưng cũng khắp nơi khiến người ta sinh nghi.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Rồi lại không nắm chắc được mục đích của anh ta.

“Thật sao?” Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn anh ta, lần nữa cầm lên tư liệu của Nguyễn Tri Hạ: “Sao tôi lại cảm giác thân phận của Nguyễn Tri Hạ này càng không đơn giản?”
Thời Dũng hiểu rõ Tư Mộ Hàn, tự nhiên không để lỡ mất tia hứng thú trong mắt Tư Mộ Hàn.

“Phải, thân phận của Cô Hạ đích thực không đơn giản.” Nguyễn Tri Hạ là mẹ của con gái anh, là vợ anh, thân phận đó sao có thể đơn giản được?
Nhưng rõ ràng có thể thấy, Tư Mộ Hàn cảm thấy hứng thú với Nguyễn Tri Hạ.

Cái này chẳng lẽ chính là… số mệnh an bài trong truyền thuyết?
Tư Mộ Hàn nghe vậy, nhíu mày, “Lời này có ý gì?”
Thời Dũng cung kính cúi đầu, không nói nữa.

Tư Mộ Hàn làm như không muốn nhiều lời với anh ta: “Ra ngoài đi.”

Sau khi Thời Dũng ra ngoài, Tư Mộ Hàn liền có chút xuất thần.

Mãi đến lúc Tri Hạ lấy một tập tài liệu trước mặt anh đi vẽ linh tinh, anh mới hoàn hồn.

Bé cầm tài liệu về một cửa hàng trải ngang ra, miệng lẩm bẩm: “Con vẽ một Tư ớt xanh.”
Tư Mộ Hàn liếc mắt một cái, phát hiện là tư liệu cá nhân của Nguyễn Tri Hạ, đưa tay cầm lại, không cho bé vẽ.

Tuy bình thường Tri Hạ rất nghe lời, nhưng lúc chơi đùa bị quấy rầy, cũng sẽ tức giận.

Bé méo miệng nhìn Tư Mộ Hàn: “Hừ, cho con.”
Tư Mộ Hàn tiện tay đem tài liệu của Lưu Chiến Hằng đến trước mặt Tri Hạ: “Dùng cái này vẽ, cái này còn có một khoảng trống ở giữa.”
Tri Hạ giơ lên cằm nhỏ, giọng điệu khoan dung độ lượng: “Tha thứ cho ba đó.”
Nói xong, bé liền cúi đầu vẽ tiếp..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 805


Tư Mộ Hàn bị bé chọc tức mà nở nụ cười, một đứa bé đáng yêu như vậy, có muốn chỉnh cũng không ra tay được, cuối cùng chỉ đành đưa tay xoa xoa đầu bé.

Vì vậy mà anh bị Tri Hạ hoài nghi.

“Ai nha, đừng đụng con.” Lông mày Tri Hạ nhăn lại, thoạt nhìn là đang tức giận.

Tư Mộ Hàn nói sang chuyện khác, “Không phải con bảo đang vẽ sao? Để ba xem một chút.”
Nguyễn Nguyễn Lập tức hết sức vui vẻ mà đem tờ giấy đưa cho anh: “Ba xem, đây là ba.”

Tư Mộ Hàn nhìn mấy hình tròn có nét xanh xanh đỏ đỏ trên tờ giấy, sắc mặt bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Có muốn xem phim hoạt hình k?”
Tri Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Xem.”
Tri Hạ ôm điện thoại đến salon xem hoạt hình, Tư Mộ Hàn tiếp tục công việc.


Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one
Giờ tan tầm, Thời Dũng trở về.

Trong tay anh ta cầm chứng nhận bất động sản.

“Cậu chủ, thứ cậu muốn.”
Anh ta đưa chứng minh bất động sản và chìa khóa cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn nhìn chứng nhận bất động sản và chìa khóa trước mắt, vẻ mặt khó lường nhìn Thời Dũng: “Tiền ở đâu ra?”
Thời Dũng do dự một chút: “Là tiền của cậu chủ.”
Trước đây, Tư Mộ Hàn rất tin tưởng anh ta, Tư Mộ Hàn đã cho anh ta một tấm thẻ.

Tư Cẩm Vân vẫn chưa hiểu hết Tư Mộ Hàn, cho nên không biết trong tay Thời Dũng vẫn còn một tấm thẻ.


Sau đó Tư Mộ Hàn có chuyện, Tư Cẩm Vân sa thải anh ta, tấm thẻ này còn đang ở trong tay anh ta, cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Nơi ở của Nguyễn Tri Hạ, cũng là tiểu khu cao cấp.

Những người ở đó cũng là người có tiền.

Thế nhưng, có tiền hơn nữa cũng không sánh được với nhà họ Tư.

Tư Mộ Hàn không bao giờ thiếu tiền.

Huống chi, đang có chuyện liên quan tới Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn luôn cam lòng chi tiền.

Thời Dũng đã sớm hiểu rõ điểm này của Tư Mộ Hàn, biết Tư Mộ Hàn muốn ở sát vách nhà Nguyễn Tri Hạ, không tiết kiệm chút nào liền hoàn thành công việc.

Tư Mộ Hàn nghe Thời Dũng nói xong, không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến sofa.

Tri Hạ xem phim hoạt hình liền ngủ thiếp đi, lúc này đang đắp áo khoác của Tư Mộ Hàn mà ngủ trên ghế salon.


Tư Mộ Hàn liền lấy áo khoác bao lấy Tri Hạ, bế bé khỏi salon.

Dù động tác của anh đã rất nhẹ, nhưng Tri Hạ vẫn tỉnh.

Bé mở nửa con mắt, mềm mại gọi một tiếng: “Ba.”
“Ừ, đi ăn cơm.” Tư Mộ Hàn đưa tay xoa đầu bé.

Lúc mới tỉnh ngủ, Tri Hạ có chút làm nũng, mềm mại nói: “Muốn ăn khoai lang…”
Thời Dũng đi sau lưng người đàn ông, nghe giọng Tri Hạ liền cảm giác trái tim muốn mềm nhũn.

Những Tư Mộ Hàn cũng không vì vậy mà lay động, vô cùng lạnh lẽo cứng rắn từ chối yêu cầu của Tri Hạ: “Không thể.”
Tri Hạ tỉnh táo một chút, khí thế hùng hổ: “Muốn ăn.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 808


“Ồ.” Tư Hạ gật đầu, mở cửa ra chạy về phía Nguyễn Tri Hạ, kéo tay cô đi về phía nhà mình: “Chị gái xinh đẹp đến nhà em đi.”
“…Không cần đâu, sẽ có người đến mở cửa cho chị mà.”
Tư Hạ rất cố chấp: “Đi mà.”
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Hạ kéo đến nhà cô bé.

Tư Hạ vừa vào nhà liền gọi to như muốn hiến dâng vật quý: “Tư Ớt Xanh, chị gái xinh đẹp đến này!”
Cô bé nói xong còn lấy trong tủ giày bên cạnh một đôi dép lê cho Nguyễn Tri Hạ.


Trong tủ chỉ có dép lê của cô bé với Tư Mộ Hàn, bé so sánh một chút rồi lấy dép Tư Mộ Hàn cho Nguyễn Tri Hạ: “Chị đi vào đi.”
Nói xong, dường như cảm thấy để như vậy chưa được ngay ngắn nên lại xếp lại cho gọn gàng, sau đó ngửa đầu lên nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt mong chờ.

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười vuốt mặt bé: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Tư Hạ có chút ngại ngùng chạy đi.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa ngoài nhìn quanh phòng một lượt.

Kết cấu căn phòng này giống với phòng của Lưu Chiến Hằng, đều là một kiểu thiết kế, trang hoàng theo phong cách Địa trung hải cũng rất ấm cúng, có thể thấy mọi đồ gia dụng trong nhà đều là đồ mới.

Cô đang do dự có nên đổi giày vào nhà không?!
Mặc dù Tư Hạ mời cô vào nhưng dường như Tư Mộ Hàn có vẻ không thích cô.

.

Truyện Teen Hay
Cô cúi đầu nhìn đôi dép lê Tư Hạ đưa cho.


Cô bước chân ra, đặt chân bên cạnh đôi dép so sánh một chút, dép nam so với chân cô lớn hơn một đoạn.

Tùy tiện đi dép lê của một người đàn ông quá không lịch sự rồi.

Vì thế Nguyễn Tri Hạ cất đôi dép lê vào tủ, đi chân trần vào nhà.

Không biết Tư Hạ rót được cốc nước ở đâu, kích động đi về phía cô: “Chị gái xinh đẹp, em rót nước cho chị nè.”
Cô bé đi hơi nhanh nên vừa đi, nước trong cốc liền theo đó sánh ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đi qua đó nhận lấy cốc nước.

Một cốc nước lớn, đổ ra ngoài chỉ còn lại hai ngụm.

Dưới ánh mắt kì vọng của Tư Hạ, cô đành uống hết chỗ nước còn lại đó.

Tư Hạ hiển nhiên rất vui vẻ: “Có ngon không?”
Mặc dù nước này có mùi vị hơi lạ nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn gật đầu: “Ngon.”

“Em đi rót cho Tư Ớt Xanh một cốc.” Tư Hạ nói xong liền cầm lấy cốc nước, chạy nhanh về phía… nhà vệ sinh.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn thấy Tư Hạ giẫm lên ghế, dùng cốc hứng nước dưới vòi nước.

Chẳng trách… nước lại có mùi vị là lạ…
“Tri Hạ, con vừa nói gì thế?”
Từ đằng sau truyền đến giọng Tư Mộ Hàn, trong ngữ khí có sự lãnh đạm riêng biệt đặc trưng thuộc về một mình người đàn ông này.

Nguyễn Tri Hạ quay mạnh đầu lại liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn mặc áo tắm dài từ trên lầu bước xuống.

Khi cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô.

Bước chân Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, vốn dĩ trên mặt không có biểu cảm gì nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt anh đã có chút thay đổi nhỏ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 809


Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh quá mức sắc bén nên Nguyễn Tri Hạ đã tự rời ánh mắt đi trước, nhỏ giọng nói: “Anh Tư.”
Rất nhanh Tư Mộ Hàn đã đi đến trước mặt cô, giọng điệu vẫn lạnh đạm như cũ: “Tri Hạ đâu?”
Cô cho rằng anh sẽ hỏi cô vì sao lại ở đây.

“Tri Hạ đi…” Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong đã nghe thấy giọng Tư Hạ: “Tư Ớt Xanh, con rót nước cho ba rồi này.”
Hai người quay đầu lại, nhìn lấy Tư Hạ lê dép quèn quẹt chạy về phía này, cô bé đưa cốc nước cho Tư Mộ Hàn như dâng hiến vật phẩm quý hiếm: “Của ba này.”
Đúng lúc Tư Mộ Hàn hơi khát, đưa tay lấy ly nước, tự nhiên mà uống một ngụm.


Ngước mắt lên nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ muốn nói lại thôi, mắt anh thoáng liếc qua ly nước, dường như là hít sâu một hơi, sau đó hỏi Mạc Hạ: “Nước ở đâu?”
Mạc Hạ chỉ chỉ phòng vệ sinh, vẻ mặt ngây thơ: “Nước ở đó, trong đó còn nhiều lắm, ba muốn uống nữa không?”
Ngày thường ở nhà Mạc Hạ như là công chúa nhỏ vậy, người làm vây quanh cô bé, bé làm sao biết nước nào uống được, nước nào không uống được.

Tư Mộ Hàn mím môi, nói với vẻ mặt nặng nề: “Sau này không được uống nước ở đó nữa!”
Mạc Hạ bĩu môi: “Vì sao? Chị xinh đẹp nói là uống được mà.”
Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, vừa nãy Mạc Hạ cũng đưa cái ly này cho cô uống…
Như vậy tức là, cô với Tư Mộ Hàn… hôn gián tiếp?
Không biết có phải Tư Mộ Hàn cũng nghĩ tới vấn đề này như cô hay không, anh hàm ý không rõ mà nhìn cô một cái.

Nguyễn Tri Hạ luống cuống quay đầu đi: “À… chồng sắp cưới của tôi sắp trở về rồi, tôi về trước chờ anh ấy.”
Cô nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.

Cô không biết, lúc cô nói chuyện, ánh mắt Tư Mộ Hàn vẫn luôn đặt trên đôi môi cô.



Nguyễn Tri Hạ ra khỏi cửa nhà Tư Mộ Hàn, liền dựa vào tường, ngẩng đầu thở dài một hơi.

Vì sao lúc đứng trước mặt Tư Mộ Hàn lại hồi hộp như vậy.

Không phải chỉ là uống chung ly nước thôi sao?
Vì sao cô lại cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Bình thường sớm chiều ở chung với Lưu Chiến Hằng cũng không có cảm giác như vậy.

Huống hồ, tính cách Tư Mộ Hàn lạnh lùng muốn chết, lại còn mang theo một đứa con riêng, làm sao tốt hơn Lưu Chiến Hằng được chứ?
Một hồi lâu sau, hô hấp Hạ Tri Hạ bình thường trở lại, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng bước ra từ thang máy.


Lưu Chiến Hằng nhìn thấy cô liền nhanh nhẹn đi qua, vẻ mặt ân cần, hỏi: “Đi đâu vậy? Vừa nãy về nhà thấy điện thoại di động và chìa khóa của em đều ở đó, nên đến cửa hàng tạp hóa hỏi thăm một chút.”
Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ đều là người có vẻ ngoài xuất sắc, nên đôi thành cặp mà ra vào khu dân cư, ông chủ cửa hàng tạp hóa cũng quen biết bọn họ.

Nguyễn Tri Hạ nhớ đến ly nước kia, hơi chột dạ mà liếc mắt sang nơi khác: “Quên mang chìa khóa, nãy giờ đang ở trong nhà hàng xóm.”
Lưu Chiến Hằng cong môi cười: “Bất cẩn như vậy? Xem ra em không có tôi thì thật sự không được.”
Lúc này, cửa nhà bên cạnh mở ra.

Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng cùng quay lại nhìn, nhìn thấy Tư Mộ Hàn cả người mặc đồ đen đứng trước cửa nhà.

Lưu Chiến Hằng đang định đưa tay kéo Nguyễn Tri Hạ, động tác chợt dừng lại: “Ngài Mạc.”
“Thì ra ngài Mạc là hàng xóm mới của chúng tôi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 810


Không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Tri Hạ hay không, mà cô thấy trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng không có chút kinh ngạc nào, ngược lại lại có một loại cảm giác như đã sớm ngờ tới.

Tư Mộ Hàn khoanh tay đứng đó, giọng điệu thờ ơ: “Không ngờ lại là hàng xóm của hai người, thật bất ngờ.”
“Hy vọng sẽ có cơ hội cùng tụ tập với nhau, giờ chúng tôi về nhà ăn cơm trước.” Lưu Chiến Hằng nói xong, cười dịu dàng với Nguyễn Tri Hạ, nắm tay cô.

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt các ngón tay lại, Lưu Chiến Hằng chỉ có thể nắm lấy mu bàn tay cô.

Đây là một loại phản ứng bài xích về mặt sinh lý, mỗi lần Lưu Chiến Hằng có tiếp xúc tay chân với cô, chân tay cô sẽ tự động xảy ra phản ứng bài xích.


Trước đây vào những lúc thế này, Lưu Chiến Hằng sẽ rất lịch sự mà buông tay.

Nhưng lúc này đây, anh ta lại như đang cố ý ganh đua cao thấp, không những không buông tay Nguyễn Tri Hạ mà ngược lại còn cầm chặt hơn.

Tư Mộ Hàn liếc qua tay hai người đang nắm lại với nhau, những cảm xúc khó hiểu lóe lên trong mắt, nói: “Trùng hợp vậy, chúng tôi cũng chưa ăn cơm.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc hỏi: “Muộn vậy rồi còn chưa ăn cơm.”
Giờ đã gần chín giờ rồi, mà bọn họ vẫn chưa ăn cơm chiều.

Một người đàn ông trưởng thành như Tư Mộ Hàn thì không sao, Mạc Hạ nhỏ như vậy làm sao chịu được.

“Ừ.” Tư Mộ Hàn thản nhiên lên tiếng, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết nói dối nào.

“Nếu không thì qua đây ăn chung đi? Tôi làm nhiều món lắm.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói xong, Tư Mộ Hàn đã nói: “Được.”
Giọng điệu anh không có gì thay đổi, nhưng bởi vì trả lời quá nhanh, nên làm cho người ta có cảm giác như đang muốn đến không đợi được nữa.


Tư Mộ Hàn nói xong, liền quay đầu nhìn vào phòng kêu một tiếng: “Hạ Hạ, ăn cơm thôi.”
Mạc Hạ mang dép lê chạy ra: “Không phải đã ăn rồi sao?”
Tư Mộ Hàn nắm tay cô bé, nói với vẻ mặt tự nhiên: “Đó là cơm trưa.”
“Nhưng mà, lúc trước chú Dũng nói…” Mạc Hạ còn muốn tranh luận với anh, Tư Mộ Hàn đã cắt lời cô bé: “Chú Lưu và dì Hạ mời chúng ta ăn cơm, con phải nói gì cơ?”
Mạc Hạ ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chú Lưu, dì…Hạ…”
Lúc nói đến “dì Hạ”, cô bé rõ ràng hơi chần chừ một chút.

Chị gái xinh đẹp như vậy, sao có thể gọi là dì chứ?
Cô bé nhìn Tư Mộ Hàn, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt mờ mịt.


Tư Mộ Hàn dẫn theo Mạc Hạ, quanh minh chính đại đến nhà Lưu Chiến Hằng ăn chực.

Lúc Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn ra, Lưu Chiến Hằng cũng đi lấy chén.


Trẻ con thích đông vui, Mạc Hạ cũng làm ồn đòi đi phụ lấy chén.

Lưu Chiến Hằng đưa đũa cho Mạc Hạ: “Cháu cầm đũa giúp chú, được không nào?”
“Được ạ.” Mạc Hạ cười đến đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, đem đũa để lên bàn cơm.

Lưu Chiến Hằng đi tới, sờ đầu bé: “Giỏi quá.”
Mạc Hạ cười với anh ta, liền đi đến cạnh Tư Mộ Hàn, leo lên ghế, ngồi xuống.

Trong nhà Nguyễn Tri Hạ không có ghế ăn cho trẻ em, Mạc Hạ chỉ đành ngồi ghế thường.

Mạc Hạ leo lên làm lung la lung lay, Tư Mộ Hàn liền đỡ bé, sau đó hỏi: “Ngày hôm qua ba đã nói với con cái gì?”
“Nói cái gì ạ?“Tư Mộ Hàn nói với bé không ít, một đứa trẻ như bé sao có thể nhớ nổi nhiều như vậy..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 811


Tư Mộ Hàn nhắc nhở cô bé: “Không thể nói chuyện với dì kì quái.”
Mạc Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ nhớ.”
“Tương tự như vậy, cũng không thể nói chuyện với chú kì quái.” Tư Mộ Hàn nói xong lời này, liếc Lưu Chiến Hằng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, ai cũng không nhường nhịn.

Nguyễn Tri Hạ bưng đồ ăn ra, đúng lúc nghe được những lời này của Tư Mộ Hàn.


Cô nhạy cảm cảm thấy bầu không khí trên bàn cơm rất không bình thường.

Hai người đàn ông vẫn đối mặt nhau như vậy, ánh mắt không thân thiện, thái độ thù địch lẫn nhau rõ ràng đến vậy, Nguyễn Tri Hạ muốn bỏ qua cũng khó.

Cô nhìn Mạc Hạ, thấy Mạc Hạ đang cầm đũa tự chơi một mình, mới nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Cô vừa nói, hai người đàn ông liền giống như đã hẹn trước, cùng nhau dời ánh mắt đi.

Lưu Chiến Hằng gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ: “Ăn nhiều một chút, sau này không cần chờ tôi về trễ đến vậy mới ăn cơm.”
“Tôi ăn một mình dù sao cũng không có gì ngon.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện vừa gắp đồ ăn cho Mạc Hạ.

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn khó lường nhìn thoáng qua đối diện hai người, không hề động đũa.

Mạc Hạ vô cùng hiểu chuyện mà nghiêng đầu hỏi anh: “Ba, ba muốn ăn gì?”
Tư Mộ Hàn tựa người vào ghế, giọng nói hết sức dửng dưng: “Không cần để ý đến ba, con cứ ăn đi.”
Tư Hạ không hề lưu tình vạch trần anh: “Nhưng mà ba giống như đang tức giận vậy…”
Cô bé vừa nói vừa gắp miếng sườn trong dĩa đưa lên miệng.


Món sườn này là Nguyễn Tri Hạ vừa mới làm cho cô bé.

Tư Hạ dùng đũa gắp không hề thuần thục, dứt khoát dùng tay, gặm đến cả miệng đầy dầu.

Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn cô bé một cái, đưa tay xắn ống tay áo bé lên.

Tư Hạ thuận thế đưa miếng sườn mà bé gặm được một nửa tới cạnh Tư Mộ Hàn, dáng vẻ rất không nỡ: “Thịt ăn rất ngon.”
Tư Mộ Hàn không nói lời nào, chỉ là lắc đầu, không tiếng động cự tuyệt.

Tư Hạ thấy anh không ăn nên lập tức lấy về, mơ hồ nói: “Để chị gái xinh đẹp cho ba một miếng.”
Chữ “lấy” ở giữa bị cô bé trực tiếp bỏ sót.

Tư Mộ Hàn uốn nắn cô bé: “Dì.”
Tư Hạ biết lắng nghe: “Dì xinh đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai cha con nói chuyện với nhau, đôi môi không tự chủ khẽ cong lên.


Tuy Tư Mộ Hàn không được tỉ mỉ lắm, nhưng anh rất nghiêm túc chăm sóc Tư Hạ.

Chỉ là, Tư Hạ đúng là cục cưng chỉ biết nhìn mặt người khác, gọi cô kiểu gì cũng không thể bỏ được hai tiếng “xinh đẹp.”
Tư Hạ ăn xong miếng sường trên tay, mút ngón tay rồi nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, trên mặt tràn đầy vẻ hồn nhiên: “Dì xinh đẹp cho ba thịt thịt.”
Tình cảnh nhất thời có chút lúng túng.

Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one
Nguyễn Tri Hạ sẽ không thấy rằng, Tư Mộ Hàn là người sẽ tuỳ tiện để người khác gắp thức ăn cho anh.

Có thể là sự xa cách trong thân phận quá mạnh mẽ, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bây giờ cô ngồi ăn cơm chung với Tư Mộ Hàn cũng là lạ, huống gì là gắp thức ăn cho anh.”
“Ba cháu muốn ăn gì, ba cháu sẽ tự gắp, cháu…”
Nguyễn Tri Hạ vốn định lên tiếng để hoá giải bầu không khí ngột ngạt, không ngờ lúc này Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Tri Hạ, ba muốn ăn sườn.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 812


Tuy anh nói với Tư Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy hình như anh nhắm vào cô.

Bầu không khí càng cổ quái.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“A?” Tư Hạ nhìn bàn tay dính đầy dầu của mình, một bộ lực bất tòng tâm: “Bẩn bẩn.”
Lưu Chiến Hằng đột nhiên lên tiếng nói: “Tình cảm giữa ngài Tư và con gái thật tốt, chắn hẳn ngài rất yêu mẹ của đứa bé.”
Đáy mắt của Tư Mộ Hàn hiện lên một màn khói mù dày đặc, cười nhạo một tiếng nói: “Tình cảm của ngài Lưu và Cô Hạ đây, hình như cũng không tốt lắm.”

Lưu Chiến Hằng mặt không đổi sắc, nhưng cũng không có ý định nhượng bộ: “Không ngờ được, ngài Tư còn có sở thích xen vào việc của người khác.”
Tư Mộ Hàn giương mắt, trong đôi mắt đen như mực là một mảnh u ám: “Cũng không bằng ngài Lưu thích xen vào việc của người khác.”
Lưu Chiến Hằng hít sâu một hơi, vô cùng tức giận nhưng lại cười: “Ngài Tư nói đúng.”
Tư Mộ Hàn không để ý Lưu Chiến Hằng nữa, quay đầu nhìn Tư Hạ, tuy giọng nói của anh không hề có thay đổi rõ ràng nhưng âm thanh lại nhẹ đi rất nhiều: “Ăn no chưa?”
Tư Hạ cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, mở to mắt gật đầu: “Ăn no rồi ạ.”
“Vậy thì về thôi.” Tư Mộ Hàn đưa tay bế cô bé lên, quay đầu nhìn về phía Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ: “Cảm ơn vì đã chiêu đãi.”
Nhìn Tư Mộ Hàn đi ra ngoài rồi, Nguyễn Tri Hạ mới khó hiểu hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh và ngài Tư sao vậy? Trước đây từng có đụng chạm gì sao?”
Sau khi Tư Mộ Hàn vào cửa, hai người đàn ông này trông rất bình thường.

Cô chỉ là vào bếp bưng mấy món thức ăn thôi, sao lại vậy rồi?
Hơn nữa, cho tới bây giờ cô cũng chưa thấy Lưu Chiến Hằng nói chuyện với ai bằng cách sắc bén như thế, hiển nhiên là nổi giận rồi.

Lưu Chiến Hằng cong môi cười một tiếng: “Không có chuyện gì, ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra Lưu Chiến Hằng không muốn nói về chuyện này nữa.

Anh ta càng như vậy, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy, có thể trước đây Lưu Chiến Hằng biết Tư Mộ Hàn, hoặc là vì chuyện gì đó mà có đụng chạm với Tư Mộ Hàn.


Anh ta không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Ánh mắt của cô rơi vào dĩa của Tư Hạ, nơi đó chỉ còn một miếng sườn bị gặm dư lại.

Trước đó Tư Mộ Hàn có nói bọn họ chưa ăn cơm tối.

Tư Mộ Hàn nhất định là không biết nấu ăn.

Cô từng đi tới nhà bọn họ, hình như cũng không có người giúp việc có thể nấu cơm cho họ.

Đêm dài như vậy, Tư Hạ không thể không ăn gì được.

Hay là lát nữa cô đưa qua cho họ một ít?
Không được, nếu như vậy, Lưu Chiến Hằng sẽ tức giận.

Cho dù Lưu Chiến Hằng không biểu hiện ra, nhưng trong lòng chắc chắn không hề dễ chịu.


Những lúc thế này, cô hẳn phải đứng về phái Lưu Chiến Hằng mới đúng.

“Sao lại không ăn?”
Giọng nói của Lưu Chiến Hằng đã kéo suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ trở lại.

“Tôi đi phòng vệ sinh một lát.” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, cầm điện thoại di động trên bàn lên bỏ vào trong túi.

Lưu Chiến Hằng chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhưng cũng không nói gì.

Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh, sau khi khóa trái cửa, liền vào một ứng dụng đặt đồ ăn.

Người như Tư Mộ Hàn, chắc hẳn chưa từng gọi đồ ăn ngoài, nói không chừng căn bản cũng không biết gọi đồ ăn ngoài là gì..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 813


Cô tìm một nhà hàng trông có vẻ khá cao cấp, đặt một suất ăn của trẻ con và một suất của người lớn, điền số nhà của Tư Mộ Hàn vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu Tư Hạ không phải đói bụng rồi.

...!
Tư Mộ Hàn mang Tư Hạ trở lại phòng đối diện.

Vừa vào cửa, Tư Hạ liền ân cần, lấy dép của cô bé và Tư Mộ Hàn ra.


Trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Đây là của Tư Ớt Xanh, đây là của Tri Hạ…”
Đột nhiên, cô bé mặt đầy hưng phấn lôi kéo quần của Tư Mộ Hàn: “Ba, dì xinh đẹp cũng là Hạ, ba là Tư, con là Hạ, dì ấy cũng là Hạ…
Tư Mộ Hàn: “…”
Anh cúi người, một tay xách Tư Hạ lên.

Tư Mộ Hàn đặt cô bé lên trên tủ giày, mặt đầy nghiêm túc hỏi cô bé: “Ghét chú Lưu đó không?”
Tuy không biết tại sao ba lại nghiêm túc như vậy, Tư Hạ cũng rất ra dáng người lớn chắp hai tay ra sau lưng, nghiêm túc lắc đầu: “Chú Lưu khen con giỏi.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn bỗng tối sầm: “Người khen con chưa chắc đã là người tốt.”
Tư Hạ chớp đôi mắt to nhìn anh: “Cái gì là người tốt?”
Hai ba con đối mặt nhìn nhau, cuối cùng vì Tư Hạ bắt đầu ngủ gà ngủ gật mà kết thúc việc đối mặt.”
Tư Mộ Hàn hơi nản lòng nói: “Thôi.”
Anh tắm cho Tư Hạ, thay quần áo để lên giường, chỉ có một người ngồi sững sờ trong phòng khách.

Rõ ràng là lần đầu tiên thấy Lưu Chiến Hằng, tại sao anh lại ghét Lưu Chiến Hằng đến thế?
Nhìn thấy Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ ngồi chung một chỗ, cảm thấy chướng mắt cực kì.


Anh vốn cho là Lưu Chiến Hằng vốn đáng ghét vậy rồi, nhưng Tư Hạ cũng không ghét anh ta.

Anh tin vào trực giác của trẻ con.

Ding dong…
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.

Tư Mộ Hàn nhìn đồng hồ, hơn mười giờ rồi.

Đã trễ thế này, còn có ai sẽ đến chứ?
Từ lúc anh đích thân nuôi Tư Hạ, cứ qua mười giờ là anh cảm thấy đã trễ lắm rồi.

Anh đi tới mở cửa phòng.

Người giao hàng của dịch vụ đặt đồ ăn ngoài đưa một túi thức ăn: “Ngài Tư, thức ăn ngài đặt đây.”
Tư Mộ Hàn cau mày: “Tôi không đặt.”
Nhân viên giao hàng nghe vậy, nói: “Nhưng trên này viết địa chỉ của ngài, có lẽ là bạn ngài đặt giúp ngài?”

Tư Mộ Hàn nhận lấy thức ăn được giao tới, xem hóa đơn một chút.

Phát hiện bên trên hóa đơn đánh dấu một món ăn cho cục cưng.

Nhân viên giao hàng thấy Tư Mộ Hàn đã nhận thức ăn, sau khi nói một tiếng “Ăn cơm ngon miệng” lập tức rời khỏi, hắn còn phải tranh thủ đi nhận một đơn hàng nữa.

Tư Mộ Hàn cũng không có đóng cửa ngay, mà lại giương mắt nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện.

Ngoài người phụ nữ tên Nguyễn Tri Hạ ở đối diện kia, còn có ai gọi thức ăn cho anh và Tư Hạ giờ này chứ.

Là một người phụ nữ rất cẩn thận lại mềm lòng.

Tư Mộ Hàn cong môi, ý cười tràn ngập trong đáy mắt..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom