Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2289


Chương 2289

Cố Thành Trung lắc nhẹ đầu: “Chỉ có thể hy vọng người đó ở Yến Thành có thể giúp được Phó Thiết Ảnh, vậy phần thắng của cậu ấy cao hơn nhiều rồi. Cậu ấy có thể bình an quay về, mọi chuyện đều có cách giải quyết.”

“Yến Thành ở thủ đô Triều Tiên?

“Người đó” là ai?” “Anh ta là tên Diên, là chủ tịch tập đoàn D&E, co gia nghiệp lớn, cũng là một nhân vật xuất sắc. Anh và người đó chưa từng gặp mặt, chỉ là tiếp xúc thông qua một lần làm ăn. Bọn anh rất tán thưởng lẫn nhau, cũng coi như là bạn tri kỷ. Anh ta có vợ con rồi, một nam một nữ, cuộc sống rất hạnh phúc.”

Hứa Trúc Linh nghe mà như hồn trên mây vậy, đối với những chuyện của các nước khác, cô không có hứng thú.

“Người này đáng tin sao?”

Cô chỉ quan tâm điều này.

“Ừm, anh ta là người trượng nghĩa, hơn nữa ở Yên Thành có quyền thế ngập trời, hai vợ chồng họ đều là người nhiệt tình, nếu muốn được họ giúp đỡ thì cũng không phải chuyện khó.”

Từ ngữ khí của anh có thể thấy, đối với người tên Diên này, anh tán thưởng có thừa, cực kì tán thưởng, vậy chắc chắn anh ta là một người cực kì ưu tú.

Vậy cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Phó Lâm có thể gặp dữ hóa lành, nhanh chóng xử lý chuyện Phó ‘Trác, sớm ngày đoàn tụ cùng Chu Đình.

“Đúng rồi, Phó Minh Nam vấn luôn ở Hà Nội, bây giờ anh ta đi rồi, Ayako Nikkeikawa chẳng bao lâu nữa sẽ thành đơn thương độc mã sao?” “Chính vì Phó Tây Thành liều mạng làm trọng thương Phó Trác, tương đương với việc chặt một cánh tay của cô ta, cô ta mới không dám trắng trợn tấn công, nên mới nghĩ đến chiêu độc là hạ độc này. Đợi qua vài ngày nữa, anh giả điên giả khùng, vào viện tâm thần, là có thể câu được con cá này rồi.”

Cố Thành Trung ác độc híp mắt lại, người đàn bà này suýt chút nữa hại chết Trúc Linh, lại năm lần bảy lượt gây chuyện hạ độc, anh nhất định phải tự tay giải quyết cô ta, khiến cô ta….sống không bằng chết.

Phó Lâm đi thủ đô Triều Tiên rồi, tin tức truyền về không ngừng, khiến cho phía bên Cố Thành Trung cũng phải lo lắng.

Phó Minh Nam có vẻ cũng phát giác được chuyện gì đó, những kẻ ông ta mang bên mình đều là những người thân tín được bồi dưỡng bao nhiêu năm nay. Rất nhiều lần Phó Lâm muốn gi3t ch3t ông ta, nhưng vì kiêng ky những người bên cạnh ông ta, nên mới không có động tĩnh gì. Anh ta nghĩ Phó Tây Thành cũng vậy, trước đây khi con gái anh ta còn ở bên cạnh, còn phải chống đỡ ông ta để tiếp tục sống, nhưng bây giờ con gái anh đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, so với việc ở bên cạnh anh ta thì tốt hơn trăm nghìn lần, cậu ta cũng bỏ luôn việc phải cứu sống Ngọc Diệp rôi.

Anh hiện giờ không còn gì vấn vương nữa rồi, nên mới muốn sống chết với Phó Minh Nam.

Nhưng mà anh không thể, anh còn muốn quay về gặp Chu Đình nữa.

Anh mang theo không ít người, nhưng so sánh với những tâm phúc tinh anh của Phó Minh Nam, thì vẫn không bằng.

Cho dù có được sự giúp đỡ của Diên ở Yến Thành, cũng chỉ miễn cưỡng ngang hàng mà thôi.

Thời gian mỗi ngày trôi qua, ba ngày sau, phía bên Phó Lâm truyền về tin dữ.

Đột nhiên bệnh viện thành phố ở Yến Thành xảy ra vụ nổ, thương vong vô số.

Cố Thành Trung nhận được điện thoại từ Yến Thành, là Diên gọi.

Phó Lâm mất tích rồi.
 
Chương 2290


Chương 2290

Bệnh viện tìm thấy thi thể của Phó Minh Nam, nhưng trong đám người bệnh bị thương và thi thể, anh ta không tìm thấy hành tung của Phó Lâm.

Vụ nổ nghiêm trọng như vậy, không chết thì cũng bị thương, người không thể an toàn vô hại và rời đi được.

Trừ khi… thi thể đã bị hủy, cháy rồi.

Chỉ có pháp y khám nghiệm ra kết quả, mới có thể tìm được chút manh mối từ mười mấy bộ thi thể.

Đây chính là một tin dữ, sét đánh giữa trời quang.

Cố Thành Trung nghe xong, thân thể lung lay sắp đổ.

Tình cảm của anh và Phó Lâm không sâu đậm như Cố Thiện Linh, nhưng hai người họ là anh em sinh đôi, cảm giác huyết mạch tương liên càng mãnh liệt.

Đêm này Yến Thành xảy ra vụ nổ, Cố Thành Trung lăn qua lăn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, ngay cả ôm Hứa Trúc Linh cũng không thể vào giấc nổi.

Anh nhận được điện thoại của Diên Việt, cả người anh cứ như mất hồn vậy, nửa này mới lấy lại tinh thần.

“Tôi lập tức qua đó xử lý, làm phiền anh Diên rồi Ngay lập tức, anh cúp điện thoại, sốc lại tinh thần.

Hứa Trúc Linh cũng lập tức chuẩn bị hành lý cho anh?

“Phó Lâm… vân tốt chứ?”

“Tình hình không lạc quan, anh phải sang đó một chuyến, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

“Vậy em đi cùng anh nhé?”

“Không cần, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, rất nhanh thôi anh sẽ về.”

Anh không kịp nói nhiều, lập tức để cho Khương Anh Tùng chuẩn bị máy bay tư nhân, bay sang đó trong đêm.

Cả đêm, Hứa Trúc Linh cũng khó ngủ được.

Hai ngày tiếp theo, cô không liên lạc được với Cố Thành Trung, cô cũng không biết bên đó xảy ra chuyện gì.

Tin này cũng gây nên chấn động, dẫu sao thì bệnh viện thủ đô của Yến Thành xảy ra vụ nổ lớn như vậy, sớm đã được đưa lên bản tin thế giới rồi.

Mọi người biết rồi, vậy Chu Đình cũng biết rồi.

Phía bên Phó Lâm đã có Cố Thành Trung xử lý, cô hơi lo cho Chu Đình, nhanh chóng đến trường học.

Cô phát hiện rằng sau khi tin tức truyền ra ngoài, Chu Đình vẫn còn đang lên lớp bình thường.

Lúc cô tìm thấy Chu Đình, cô đang ở thư viện đọc sách.

“ý…Anna, sao chị lại đến đây?”

Cô vốn định gọi là chị Trúc Linh, nhưng nghĩ đến xung quanh nhiều người phức tạp, nên ngay lập tức đổi xưng hô.

“Đến nơi khác nói chuyện đi.”

Hai người họ lên xe, khoang xe chật hẹp, bầu không khí có chút trầm lắng.

“Em ….em xem tin tức chưa?”

Hứa Trúc Linh cẩn thận hỏi.
 
Chương 2291


Chương 2291

“Chị nói chuyện bệnh viện thủ đô Yến Thành nổ sao? Xem rồi, sao vậy?”

Chu Đình giương mi, vẻ mặt ngạc nhiên, ngược lại khiến cho Hứa Trúc Linh không biết làm sao.

“Em không lo cho Phó Lâm sao?”

“Em lo cho anh ta làm gì? Lúc anh ta đi cũng đã biết là cửu tử nhất sinh, có thể không còn mạng trở về. Anh ta sống hay chết, em đã không còn quan tâm nữa rồi. Nếu ngay từ đầu em đã không có quyền biết mọi việc, thì sau này xảy ra chuyện gì, em cũng không quan tâm nữa.

Chị Trúc Linh, nếu như chị sợ em đau lòng quá độ hay gì đó, thì không cần đâu, bây giờ em rất tốt, sống vui vẻ như này, giống như người xảy ra chuyện gì sao?”

Cô xòe hai tay, nhún vai, bộ dáng thờ ơ.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy vậy, không biết vì sao càng đau lòng cho cô. Cô mím môi, gật đầu: “Vậy được, thấy em vẫn tốt, chị cũng yên tâm rồi. Nếu như…

chị nói là nếu như, đột nhiên em muốn khóc, muốn giải tỏa, muốn tìm người nói chuyện, nhất định phải gọi điện cho chị, dù cho chị có đang làm gì, chị cũng sẽ bỏ lại để đến với em.”

“Không cần đâu, em mới không như thế đâu.”

Cô cười như không có gì, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy.

“Chị chỉ nói nếu như mà thôi.”

Hứa Trúc Linh vô lực nói, dù cho Chu Đình có giả vờ tốt đến đâu đi nữa, nhưng cô là người từng trải, có thể hiểu rõ nhất kiểu tâm trạng này.

Cô ấy kiên cường hơn bản thân cô nhiều, nếu như bản thân biết tin tức Cố Hàn Trung xảy ra chuyện, cảm xúc của cô sớm đã loạn lên rồi, ấy thế mà cô ấy có thể chống đỡ tiếp được.

Nếu như bây giờ Chu Đình khóc to một trận, có lẽ cô sẽ không lo lăng, chính vì bộ dạng bình thản hiện tại của cô ấy, cô mới càng thêm đau lòng.

Chu Đình nói lúc sau cô còn có tiết, liền xuống xe, nhìn đến khi cô đi xa .

Đợi Hứa Trúc Linh đi, thân thể cô không chống đỡ nổi ngã ngay trên mặt đất.

Vai cô run lên, khóc như đứa trẻ khóc vậy.

Nhưng mà khóc không bao lâu, cô lại kiên cường đứng dậy lau nước mắt, lau sạch tất cả ngấn lệ.

Cô thở một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp xuống bi thương trong lòng.

Không được khóc, tên khốn kiếp này không đáng để mình phải khóc.

Cô bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo hướng về phía phòng học, thân thể gầy yếu, giống như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã cô.

Từ đó, Chu Đình không còn nhắc đến cái tên Phó Lâm này nữa.

Cố Thành Trung đi ba ngày cuối cùng cũng trở về, cả người anh thay đổi hoàn toàn, xanh xao tiều tụy, mắt đầy tơ máu, giống như đã ba ngày rồi chưa ngủ vậy.

Chỉ có một mình anh quay về, không mang theo người bị thương nào, cũng không mang về hộp tro cốt nào, cả người giống như hồn bay phách lạc vậy.

Vừa xuống máy bay, cô ngay lập tức xông đến.

“Cố Thành Trung, Phó Lâm thế…”

Cô còn chưa nói hết lời, thì không ngờ Cố Thành Trung yếu ớt ngã lên người cô, đè lên cô nặng trĩu.

Nếu không phải có Khương Anh Tùng đỡ, thì cô thật sự không đỡ nổi rồi.
 
Chương 2292


Chương 2292

Cả ba người nhanh chóng về nhà, Cố Thành Trung vấn còn trong hôn mê, mời bác sĩ đến khám thì không phát hiện có vấn đề gì, chỉ là quá mệt mỏi thôi. Khương Anh Tùng giải thích: “Anh Trung vội vàng đến Yến Thành, thì chạy ngay đến cục cảnh sát và bệnh viện, làm thế nào cũng không tìm thấy hài cốt của Tứ gia, cũng không tìm thấy bất cứ người bị thương nào của cậu ấy. Hệ thống giám sát của cả con đường ấy đều bị hỏng rồi, cũng không tìm ra được nguyên nhân.

“Anh ấy ba ngày liên tục chưa chợp mắt, đem theo người đến lật tung cả bệnh viện lên, còn thiếu mỗi đào ba thước đất thôi. Cuối cùng cũng không tìm thấy gì, chỉ có thể quay về.”

“Vậy Phó Lâm đâu?”

“Bác sĩ nói còn có một khả năng…”

Khương Anh Tùng ấp úng nói.

“Khả năng gì?” Trong nháy mắt tim Hứa Trúc Linh như chạy vọt lên cuống họng, vô cùng căng thẳng mà hỏi lại.

Khương Anh Tùng cắn chặt răng, rất không cam lòng mà nói ra suy đoán cuối cùng. “Bác sĩ nói…..có khả năng bị nổ đến xác cũng không còn. Nếu như gần với nguồn gây nổ, thì sẽ như vậy.

Lực nổ rất lớn, đến cả tòa bệnh viện cũng bị san bằng, người…. người sao có thể sống được nữa chứ?”

 

 

 

Chương 1367: Anh không tin.

“Ngài ấy không chấp nhận được sự thật này, cả người cứ u mê. Tôi sợ ngài ấy ở đó xảy ra bất trắc gì, nên nhanh chóng đưa ngài ấy quay về.”

Hứa Trúc Linh nghe xong, tim cô run rẩy kịch liệt.

Anh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, anh em song sinh của mình mất, trong lòng chắc chắn không dễ chịu gì.

Cô cũng không ngờ rằng, người cứ thế mà chết đi, vậy Chu Đình phải làm sao?

Cô ngồi ở trước giường, năm chặt lấy tay ạnh.

Anh ngủ vẫn luôn không được an giấc, lông mày cau chặt, xem ra là mơ thấy điều gì không tốt.

Cô từ từ vuốt nhẹ chỗ hai đầu lông mày của anh, bàn tay nhỏ xoa nhẹ trán anh, hi vọng anh có thể thoải mái một chút.

Cố Thành Trung ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, mà cô thì vẫn một bước cũng không rời, ngồi trong phòng ngủ.

Thấy Cố Thành Trung tỉnh lại, Hứa Trúc Linh vui vẻ cực độ.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, anh đã ngủ rất lâu rồi đấy. Có đói không, em mua cho anh chút đồ ăn nhé?”

“Không cần đâu, lên đây đi, nằm với anh”

Anh võ vị trí bên cạnh mình, lập tức Hứa Trúc Linh cởi giày lên giường, ôm chặt lấy anh.

Cô biết, bây giờ anh cần cô bầu bạn.

Đầu nhỏ của cô cọ vào lồng nguc anh, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng.

“Anh có tin Phó Lâm đã chết rồi không?”

“Không tin.”

Hai chữ này được thốt ra mà không cần suy nghĩ, không chút do dự, ngữ khí rất kiên định.

“Vậy có cần mời Dương Nguyệt đến tính toán một chút không?” “Không cần.

có thể là do tâm điện cảm ứng của song bào thai, anh vẫn cảm thấy em ấy còn sống, cho dù xương cốt không còn, hiện trường chắc chắn vẫn còn lại vết máu, thi thể, cho dù là quần áo rách bằng cái rắm! Cho dù có đứng trước mặt cô ta, tôi cũng dám nói như thế.”

“Vậy sao? Tôi đến rồi đây, cô đứng trước mặt tôi nói đi.”

Đúng lúc này, sau lưng phát ra một tiếng “bang”.

Chu Đình đi đến, một chân dẫm lên cái ghế trước mặt, ném quyển sách lên mặt bàn. Lời vừa nói ra, cả lớp yên lặng.
 
Chương 2293


Chương 2293

Giang Tuyết Vy nghe thấy tiếng nói, hơi sợ hãi mà co rụt đầu lại.

Lần trước cô ta bị Phó Lâm dạy dỗ một lần, đến bây giờ vẫn còn bóng ma trong lòng.

Những ngày này, cô ta luôn biết thân biết phận, khom lưng uốn gối, sợ đắc tội với cô, chọc đến Phó Lâm tìm cô trả thù.

Nhưng nay đã khác xưa rồi, Phó Lâm đã chết rồi, hôn ước của cô cũng coi như là hết giá trị rồi.

Trước đây cô ở cùng với Hứa Trúc Linh, bây giờ Hứa Trúc Linh cũng chết rồi, Cố Thành Trung cũng không được bình thường, còn điên nữa, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện chữa trị kìa.

Chu Đình chẳng qua là con gái hiệu †rưởng, cũng không phải là danh gia vọng tộc gì, cô ta phải sợ gì chứ.

Nhà cô ta cũng có hậu đài đó.

Cô ta cứng rắn đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm kiêu ngạo, khinh miệt nhìn Chu Đình: “Tang môn tinh đến rồi sao? Tôi nói cô khắc chết người đó, xem đi, khắc chết Dương Việt, sau đó là Hứa Trúc Linh, đến Phó Lâm. Những người giao thiệp với cô thật thảm mà, về sau chúng tôi phải cách xa cô ra một chút, để tránh bị tang môn tinh như cô hại.”

Mọi người nghe thấy những lời như vậy đều cảm thấy có lý. Những người thâm giao với Chu Đình đều xảy ra chuyện.

Ánh mắt mọi người nhìn Chu Đình cũng thay đổi, đồng loạt lùi sau một bước, sợ đứng cạnh cô sẽ bị ảnh hưởng.

Giang Tuyết Vy rất hài lòng với kết quả như vậy, kiêu ngạo nhìn cô, vẻ mặt đắc thắng.

“Vậy khi nào thì cô chết? Tôi rất muốn biết đấy.”

Chu Đình cũng không khách khí, lời nói sắc bén đáp lại.

Giang Tuyết Vy vốn đã muốn nổi giận, nhưng lại cảm thấy sẽ mất thể diện.

Bây giờ Chu Đình đã không thể chịu được một kích, không cần cô ta châm chọc mỉa mai, nhiều người cô lập cô, đủ để khiến cho cô không chịu nổi rồi.

“Cô không cần lo lắng cho tôi, cô chết rồi thì tôi không chết được. Phó Lâm chết rồi, cô sao còn không đến nhà họ Cố mà làm bộ chứ, trông coi linh cứu cho người ta! Sao cô có thể giống với người không có việc gì thế, ngày nào cũng đi học?”

“Hay là cô không yêu anh ta, cô chỉ yêu tiền, bây giờ không thể trở thành mợ chủ Cố rồi, nên không làm ra vẻ nữa?”

“Giang Tuyết Vy, miệng cô sạch sẽ chút đi, có tin tôi xé nát miệng cô hay không?” “Cô dám! Bây giờ Hứa Trúc Linh và Phó Lâm đã chết rồi, nhà họ Cố đã là ốc còn không mang nổi mình ốc rồi, ai còn quan tâm sống chết của cô chứ! Nếu như cô giả vờ đáng thương, có lẽ chúng tôi còn có thể đồng cảm với cô, nhưng cô giống như người không có việc gì vậy, có thể thấy cô vì tiền nên mới đến với người ta. Hôm nay nếu cô dám động đến tôi, tôi sẽ khiếu nại, đến khi nào bố cô không ngồi được cái ghế hiệu trưởng nữa mới thôi.”

“Tôi cảnh cáo cô, nhà họ Giang chúng tôi ở Đà Nẵng cũng có máu mặt đó, dù không so được với nhà họ Cố, chẳng lẽ lại không so được với nhà cô sao?”

Đối với chuyện lúc trước Giang Tuyết Vy vẫn còn canh cánh trong lòng, cuối cùng cũng có thể trở trở mình, sao có thể để cho Chu Đình chút mặt mũi được chứ.

Chu Đình nghe thấy vậy, bàn tay siết chặt.

Nếu chỉ có mình cô thì không sao cả, cô có thể liều mạng mà bịt miệng cô ta.
 
Chương 2294


Chương 2294

Nhưng sẽ liên lụy đến bố cô, người làm nghề giáo rất coi trọng danh tiếng, lại sợ học sinh xảy ra chuyện gì, thật sự gây ra chuyện rồi thì đối với nhà cô chỉ có điều xấu, không có điều tốt.

Cho dù có không quen nhìn Giang Tuyết Vy, cho dù cô không có bất kỳ một lỗi sai nào, cô cũng chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống.

Cô căn chặt răng, cuối cùng một câu cũng không nói.

Gô vốn là người vừa sắc sảo lại kiêu ngạo, vậy mà giờ âm thầm chịu đựng.

Cô không nhìn lấy Giang Tuyết Vy một cái, quay trở về chỗ ngồi của mình.

Giang Tuyết Vy thấy cô im lặng không nói gì, vui vẻ cùng cực, đi đến trước mặt cô, cầm sách ném xuống đất: “Người cũng chết rồi, cô vẫn có tâm trí để đi học sao? Tôi mà là cô, thì sẽ không đi học nữa, thật là mất mặt. Cô bán thanh xuân, thân thể mình để lấy lòng một tên đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi, đổi lấy được cái gì?

Không lấy được gì cả, thật là đáng thương mài”

Bang—— Chu Đình không thể nhịn nổi nữa, †ay đập một cái thật mạnh lên mặt bàn, tạo ra một âm thanh cực lớn, dọa cho mọi người đồng loạt đứng hình tại chỗ.

Cô giống như không thấy đau vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Tuyết Vy.

“Cô… cô nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có nói sai.”

“Phiên cô có thể ngậm miệng lại được không? Rất ồn.”

“Cô.” Giang Tuyết Vy tức đến đỏ mặt. “Chu Đình, tôi nói cho cô biết, cô chặn không nổi miệng tôi, cũng chặn không nổi miệng mọi người. Cô có khác gì với gái bao chứ, bán rẻ thân thể, cám dỗ đàn ông, đến cuối cùng thành công cốc, thật mất mặt.”

“Tôi biết cô rất muốn đánh tôi, có giỏi thì cô đánh tôi đi, chỉ cần cô dám động đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ khiến nhà cô phải chịu hậu quả, cô và bố cô phải cút khỏi trường học.”

Giang Tuyết Vy khi thế hừng hực nói, hai tay chống eo đầy khí thế.

Đúng lúc này, đột nhiên phía sau cô †a truyền đến một luồng lực lớn, trực tiếp kéo cô ta đi.

Tay trái Hứa Trúc Linh không khách khí mà bóp lấy miệng cô ta, phân nộ nói: “Bố mẹ cô không dạy cho cô cách nói chuyện sao? Tuổi còn nhỏ như vậy, miệng không nói được câu tốt đẹp nào, ác độc vậy sao?”

“Cô là ai vậy?”

Cô ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người lạ này, hơi không kiên nhân: “Cô buông tay ra, còn không buông tay là tôi gọi người đó.” Hứa Trúc Linh cầm lấy điện thoại, nói: “Tất cả lời nói hành động của cô vừa rồi đều được tôi ghi lại rồi, tôi sẽ đưa đến cho ông cụ Cố, cho dù Phó Lâm xảy ra chuyện, nhà họ Cố cũng không có đạo lí để một cô gái ở bên ngoài chịu ức hiếp, hôn ước có người làm chứng, đính hôn mọi người đều biết! Cô ấy cũng xem như một nửa là người của nhà họ Gố rồi, không chấp nhận để cho cô chế giêu.”

“ Nhà họ Giang, nhà họ Giang đúng không? Rất thích ỷ thế ức hiếp người, vậy được, hôm nay tôi đành đại diện cho nhà họ Cố ức hiếp cô, cmn cô xin lỗi cho tôi, nếu không tôi xé nát miệng cô.

“Bà điên này, rốt cuộc cô là ai hả?

Chuyện của chúng tôi liên quan đến cô sao?”

Giang Tuyết Vy hơi sợ rồi, nhưng vân thẳng sống lưng, khí thế có thua người cũng không thể để người khác thấy.

Chu Đình cũng không nghĩ đến cô ấy lại đến đây, lúc thấy cô ấy vội vội vàng vàng vì mình mà thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thì có chút lo lắng sợ liên lụy đến cô ấy.
 
Chương 2295


Chương 2295

Cô kéo tay áo cô ấy: “Annie…”

“Từ lúc mà em lại trở nên nhát gan thế hả? Tính em thế nào chị hiểu rõ nhất, còn cương liệt hơn chị kìa, không chấp nhận nổi một hạt cát, sao có thể để cô ta đè đầu cưỡi cổ em chứ? Em đang đùa gì thế?”

Hứa Trúc Linh vô cùng tức giận, đến nói tục cũng nói được.

Nhìn thấy dáng vẻ oan ức, khó chịu của Chu Đình, trong lòng khó chịu biết bao.

Nghe thấy lời này, Chu Đình có chút vô lực cúi đầu xuống.

Đúng vậy, cô là người cứng rắn, lúc đầu nhìn thấy phu nhân ức hiếp Hứa Trúc Linh, bản thân mình không nhịn được đi đánh người ta.

Thấy Phó Lâm lợi dụng bản thân mình hạ độc, liêu chết cũng phải đòi công đạo.

Nhưng hiện tại, lại bị một kẻ xấu như Giang Tuyết Vy đè đầu, mà bản thân lại không dám thở mạnh một hơi.

Hứa Trúc Linh thấy cô không nói chuyện, lòng càng thêm đau.

“Cô xin lỗi cho tôi.”

Gô hung dữ trừng mắt Giang Tuyết Vy, giống như nhìn kẻ thù vậy.

“Dựa vào cái gì chứ? Cô cho răng mình là ai chứ! Cô mà còn như thế là tôi gọi người đó, trong trường cũng có bảo vệ đó, cô dám ở trong trường gây rối sao?”

Giang Tuyết Vy không chút sợ sệt nói.

“Xin lỗi ngay!” Cô siết cổ áo cô ta, hung ác kéo cô ta lại gần.

“Cmn cô bị bệnh rồi!” Giang Tuyết Vy giơ tay định đánh lại, đương nhiên Hứa Trúc Linh sẽ không để bản thân mình chịu thiệt, nhưng cô còn chưa kịp giơ tay đỡ, thì tốc độ của Chu Đình còn nhanh hơn cô.

Chu Đình nhanh chóng cản trước mặt cô, một tay khống chế cổ tay Giang Tuyết Vy, cô trở tay tát một cái thật mạnh.

“Cô đánh tôi thì được, cô thử đánh chị ấy thử xem, xem tôi có bẻ gãy tay cô không?”

“Em lợi hại thế sao?”

Hứa Trúc Linh há miệng trợn mắt.

“Ở học viện quân khu được huấn luyện nhiều rồi, tố chất thân thể rất tốt, bây giờ vận động động cũng rất nhẹ nhàng.”

Chu Đình nhàn nhạt nói.

“Lợi hại, lợi hại.”

Hứa Trúc Linh nhìn cô đầy sùng bái.

Giang Tuyết Vy một tay che má, không thể tin nổi mà nhìn cô.

Cô ta chỉ mũi cô: “Cô.. cô dám đánh tôi. Tôi…tôi muốn kiện cô, tôi sẽ vạch trần việc làm xấu xa của hiệu trưởng, bao che cho con gái, tiếp tay kẻ xấu.”

“Cô dám thử xem, tôi sẽ khiến cho nhà họ Giang cô hoàn toàn biến mất ở Đà Nẵng này.”

“Gô là cái thá gì?”

Cô ta gào thét với Hứa Trúc Linh, đến bây giờ cô ta cũng không biết Hứa Trúc Linh là người nào! “Tôi là người nhà họ Cố, ông cụ Cố đặc biệt phái tôi đến đây để chăm sóc cho Chu Đình.
 
Chương 2296


Chương 2296

Cho dù Phó Lâm chết rồi, hôn ước cũng không tính, nhưng bọn họ cũng đã từng ở bên nhau, nhà họ Gố có tình cảm với cô ấy, cho dù về sau không thể thành con dâu, cũng có thể làm con gái. Cô bước ra khỏi cánh cửa này, có thể đi gây chuyện, tôi xem cô gặp rắc rối hay là tôi gặp rắc rối.”

go Giang Tuyết Vy tức đến nghiến răng.

“Chị Annie, giao lại cho em đi, dù sao cũng là bạn học của em.” Chu Đình mở miệng nói.

tươm cũng được. Anh đã lật tung cả cái bệnh viện đó lên, nhưng không tìm được bất cứ đồ gì thuộc về em ấy. Hơn nữa, Phó Minh Nam cũng không phải chết vì vụ nổ, mà là vũ khí sắc nhọn cắt cổ, một chiêu chí mạng.”

“Em ấy nhất định còn sống, chỉ là tạm thời anh chưa tìm thấy mà thôi, anh đã nhờ Diên chú ý rồi, em ấy nhất định sẽ bình anh quay về thôi.”

Anh dùng sức nắm chặt tay, nói từng chữ từng chữ một.

Hứa Trúc Linh cũng gật đầu thật mạnh.

“Em cũng tin cậu ấy chưa chết, không vì bản thân, vì Chu Đình cậu ấy sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng mà… phía bên Chu Đình em phải xử lý thế nào?”

“Hiện giờ vẫn chưa có tin tức của em ấy, anh không có cách nào đưa thông tin chính xác cho cô ấy. Chỉ hy vọng tên nhóc này nhanh chóng về nhà, vẹn toàn vô khuyết trở về.”

“Chuyện của Phó Lâm bây giờ không cần phải vội, còn một chuyện khác cần nhanh chóng lên kế hoạch.”

“Chuyện gì?” “Đến lúc anh phải đi bệnh viện tâm thần rồi, anh đã liên hệ xong xuôi với bác sĩ rồi, là người của anh. Lần này anh đi cũng không phải là không thu được gì, thế mà anh lại tìm được tin tức của Tạ Quân, anh đã móc nối tin tức để Edward và cô ấy gặp nhau, một nhà ba người anh ta cũng coi như là đoàn tụ rồi, coi như là trả lại sự †rong sạch cho anh.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy mới nhớ đến người tên Tạ Quân này, ban đầu cũng khiến cô ấy chịu không ít khổ.

Nhưng mà bây giờ xem ra, cũng không thể so sánh với Ayako Nikkeikawa, cho nên cô cũng không để ý.

Lúc Tạ Quân rời đi hình như cô mang thai rồi, đứa trẻ là của ai cô cũng không biết, Cố Trung Thành nói, anh và cô ấy không xảy ra chuyện gì cả, cô lưạ chọn tin tưởng anh, về sau cũng không hỏi lại nữa.

“Đứa trẻ là của Edward sao? Chuyện này là sao chứ?”

“Tối hôm ấy, người vào phòng không phải là anh. Anh đã sớm rời đi rồi, nhưng lúc anh xem camera giám sát thì thấy Edward đi vào. Anh không có ngăn cản, coi như là thành toàn cho anh ta vậy. Tạ Quân là cao thủ chế thuốc, trong lòng vẫn hổ thẹn với chúng ta, nên đồng ý giúp đỡ.”

“Tốc độ của cô ấy rất nhanh, đã nghiên cứu ra thuốc giải, bệnh của anh không cần phải lo lắng nữa rồi.” Hứa Trúc Linh gật đầu: “Mặc dù trước đây có rất nhiều chuyện không vui vẻ, nhưng hiện tại đã hòa thuận như ban đầu rồi, Cố Trung Thành, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều người ra đi rồi, đầu tiên là mẹ nuôi, sau đó là bố nuôi, .Josh, Nikkyo, Phó Minh Tước, bây giờ Phó Lâm cũng không rõ tung tích, em không muốn thấy người khác xảy ra chuyện nữa”

“Những ân oán trước đây coi như xóa bỏ, cô ta cũng là người đáng thương, từ nhỏ cô ta đã bị cầm tù, cuộc sống không tốt bằng Phó Lâm, tư tưởng hơi lệch lạc, bọn họ không gặp được đúng người, nếu gặp được rồi, cũng coi là bắt đầu lại từ đầu.”

“Em không oán hận cô ta, đó là phúc phận của cô ta, nếu em muốn đòi công đạo, anh nhất định không bỏ qua cho cô ta.”

Cố Thành Trung vuốt tóc cô.

Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, hiện tại cô ấy đang giúp anh chế thuốc giải, em đã rất cảm kích cô ấy rồi. Chỉ cần anh bình an, tất cả đều tốt. Vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?”

“Gậy ông đập lưng ông.”
 
Chương 2297


Chương 2297

Cố Thành Trung trầm giọng nói ra năm chữ, ánh mắt thâm trầm vô cùng.

Không đến vài hôm, Hứa Trúc Linh đến tìm Fukuhara Yui, nói Cố Trung Thành điên rồi.

Lúc đi dạo buổi tối, có người không cẩn thận va vào anh ấy, thế là anh ấy tức giận ra tay.

Cuối cùng xe cứu hộ đến, trực tiếp đưa người đi, chẩn đoán là bệnh thần kinh, chuyện này nháo đến sục sôi cả lên, chấn động cả Đà Nẵng.

Mà tin tức Phó Lâm xảy ra chuyện ở nước ngoài còn chưa lắng xuống, tập đoàn Cố Linh bây giờ có thể gọi là như rắn mất đầu.

Cố Đình Sâm vốn dĩ nghỉ hưu dưỡng lão ở nhà, bất đắc dĩ phải đứng ra gánh vác tập đoàn.

Trong thời gian này cách mọi người nhìn nhận tập đoàn Cố Linh trở nên kì lạ, giống như một tập đoàn sắp suy thoái vậy.

Cố Đình Sâm có hai người vợ, bốn người con trai, thân phận của Phó Hằng vẫn chưa được công khai.

Con trai cả đã rời khỏi Đà Nẵng, đứa thứ hai thì ở công ty nước ngoài, Cố Thành Trung thì điên rồi, đứa thứ tư đến thi thể cũng không thấy.

Không ngờ rằng đến lúc tuổi già rồi mà lại thê thảm như vậy.

Hứa Trúc Linh đưa Fukuhara Yui vào bệnh viện điều trị nhân, trong đó chỉ có một mình Cố Thành Trung.

Fukuhara Yui xem tất cả bệnh án của Cố Thành Trung, phát hiện đúng là anh bị điên rồi.

Một mình ngồi trong phòng bệnh, cáu kỉnh vứt loạn đồ đạc, chỉ có tiêm thuốc an thần mới có thể yên tĩnh một lúc.

Sau khi đối phó xong với Fukuhara Yui, cô lập tức lái xe đến đại học Đà Nẵng, muốn đến xem Chu Đình thế nào.

Cố Thành Trung bất đắc dĩ phải tuyên bố tin tức Phó Lâm xảy ra chuyện, là để cho Ayako Nikkeikawa hiểu nhầm rằng nhà họ Cố bây giờ như rắn mất đầu, rất dễ đánh phá.

Cô không quan tâm cái nhìn của người ngoài, chỉ quan tâm một mình Chu Đình.

Lúc này, Đại học Đà Nẵng…….

Tin tức Phó Lâm xảy ra chuyện đã truyền khắp phố to ngõ nhỏ, trước đây những người bám víu cô bây giờ lại tránh xa cô, giống như sao chổi vậy.

Trong chốc lát, cô ấy mất đi bạn bè.

Những người bạn trước đây luôn sôi nổi trước mặt cô đều không thấy nữa rồi, từng người đều đang âm thầm chế giêu cô, nói cô thấy người sang bắt quàng làm họ, nói cô là tang môn tỉnh.

“Xem đi, dựa vào đàn ông là không có kết cục đẹp đúng không? Hứa Trúc Linh chết rồi, Cố Thành Trung cũng điên rồi. Còn cô ta, còn chưa cưới vê, chồng chưa cưới cũng chết rồi.”

“Được rồi, người cũng đã chết rồi, cô đừng nói những lời này nữa, như thế là không tôn trọng người chết.”

“Tôi bây giờ còn phải sợ cô ta sao?

Trước đây ở trong lớp diêu võ dương oai, tất cả đều là vì cô ta có một người đàn ông lợi hại, thổi gió bên tai là được rồi. Nhưng bây giờ Phó Lâm đã chết rồi, cô ta thì tính là gì chứ? Còn không cả “Đúng vậy, cô là gì chứ, chính chủ người ta còn chưa lên tiếng, cô là cái thá gì chứ…”

Giang Tuyết Vy còn chưa nói hết, không ngờ Chu Đình đã mạnh mẽ năm lấy quần áo cô lôi đi.
 
Chương 2298


Chương 2298

Gô ta lảo đảo lùi về phía sau, đến khi đụng phải bàn mới đứng vững lại.

“Gô là cái thá gì chứ? Dám khua chân múa tay với tôi? Thật sự cho răng tôi sợ cô sao?” “Tôi lo đến danh tiếng của bố tôi, nhưng không có nghĩa để cho cô tùy ý làm càn. Nếu miệng cô sạch sẽ một chút, cũng không đến mức †ôi xé rách mặt nạ với cô. Cứ xem như trước đây tôi dựa vào đàn ông, bây giờ núi dựa đổ rồi. Tôi nói cho cô biết, cô dám quậy cho nhà tôi gà bay chó sủa, tôi sẽ khiến cô phải gánh hậu quả.” “ Bố mẹ tôi làm giáo viên, làm hiệu trưởng nhiều năm như vậy, bồi dưỡng được bao nhiêu tinh anh, trụ cột, ai cũng lợi hại hơn đò bỏ đi như cô. Nhà họ Giang sao?

Ghê gớm lắm à? Nếu nhà tôi gặp khó khăn, thì những người đó sẽ nể mặt bố mẹ tôi mà ra tay giúp sức, đến lúc đó, xem nhà họ Giang cô đen đủi hay nhà họ Chu tôi đen đủi đây.”

“Giang Tuyết Vy, đừng có cho mặt mũi mà không cần, con giun xéo lắm cũng quän, cô thực sự cho răng tôi không nóng tính sao, không trị được cô sao?”

Những lời này khiến cho Giang Tuyết Vy hoàn toàn im miệng.

Cô ta bị dọa cho mặt mày xanh mét, mở to mắt, vô lực nhìn cô.

Cô ta hoàn toàn không ngờ được, chuyện đến nước này rồi mà Chu Đình vẫn có thể nổi giận được, hơn nữa còn lợi hại như vậy.

Hơn nữa cô ta cũng không thể phủ nhận rằng, bố cô vào nghề giáo dục lâu năm, học trò có mặt khắp cả nước, trong số đó chắc chắn có nhân vật hiển hách.

Nếu như chó cùng dứt dậu, cắn ngược lại thì cũng không phải là việc bản thân chịu đựng được.

Cô cắn răng, bây giờ chỉ có thể cắn răng mà nuốt cục tức này.

“Cô… coi như cô ác, Chu Đình, chúng ta cứ chờ mà xem.”

Cô ta đứng dậy, đầu cũng không quay lại mà chạy đi.

Chu Đình nhìn xung quanh, lạnh giọng nói: “Mấy người còn gì muốn nói với tôi sao?”

“Không… không có.”

“Tôi là sao chổi, tôi khắc chết người, về sau gặp tôi thì tránh xa một chút, nếu không các người còn trẻ mà chết sớm, tôi lại phải gánh cái tội này.”

Cô chế giễu nói, những sinh viên đó nghe xong mặt hết xanh lại đỏ.

“Chị Annie, em xử lý xong rồi, cũng không cần phải học nữa, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, cô kéo Hứa Trúc Linh rời đi.

Hai người đến nhà ăn, Chu Đình một mực cúi đầu uống nước ngọt, một câu cũng không nói.

“Vậy….. Phó Lâm có thể vẫn chưa chết, chỉ là bản tin đưa thế thôi. Cố Thành Trung đã đi xem rồi, vẫn chưa tìm thấy thi thể, hiện tại cũng chưa tìm thấy bất kỳ đồ vật nào thuộc về cậu ấy, người có thể vần còn sống, chỉ là xuất hiện việc ngoài ý muốn ngăn cản”

“Em không quan tâm.”

Cô nhàn nhạt nói: “Anh ta bây giờ sống hay chết, đã không còn liên quan đến em nữa rồi.”

“Sao có thể không liên quan chứ…”

Cô ấy vẫn còn muốn nói gì đó thì bị Chu Đình cắt ngang: “Em không muốn nói đến anh ta nữa, em sống rất tốt, rắc rối em có thể tự giải quyết, ngược lại là chị đó, chị vẫn ổn chứ, anh Trung…”

“Anh ấy vẫn ổn, bệnh đã ổn định, để xem sao đã. Em thật sự không sao chứ?”

“Không sao, chị nhìn em giống như người có chuyện sao?”

Cô cười, nụ cười vẫn xán lạn như cũ: “Em hứa với chị, chuyện giống như ngày hôm nay sẽ không xảy ra nữa, em thật sự rất lười tính toán với bọn họ. Trước đây thì ghen ty, bây giờ thì là ném đá giấu tay. Em mới không thèm để ý.”
 
Chương 2299


Chương 2299

“Vậy thì tốt… vẫn câu nói đó, cần chị thì cứ gọi cho chị, không cần phải ngại.”

“Em biết rồi.”

Cô gật đầu.

Trong khoảnh khắc không ai lên tiếng, bầu không khí trở nên trầm lắng.

Bỗng nhiên, cô cúi đầu xuống yếu ớt nói: “Chị Trúc Linh, chị nói xem có phải em khắc chết người không. Dương Việt chết rồi, chị cũng liên tục gặp nguy hiểm, bây giờ ngay cả…anh ấy cũng xảy ra chuyện rồi. Hình như em đúng là sao chổi, những người có thâm giao với em, đều không có kết cục tốt.”

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng điệu ủ rũ của cô, liền đau lòng mà nắm lấy †ay cô.

“Sao có thể tin những lời như thế chứ? Mỗi người đều có số mạng của mình, không thể trách ai, cũng không ai trách em cả, chỉ cần đừng nghĩ linh tỉnh là được.”

“Thời gian này Phó Lâm không có ở đây, nhà họ Cố sẽ là chỗ dựa của em, sẽ không xử tệ với em đâu. Ngẩng cao mặt ra đường, nói tên nhà họ Cố, ông cụ Cố đã nói rồi, bây giờ em chính là con gái ruột của ông ấy, sẽ không để em phải chịu oan ức đâu.”

“Ừm, thay em cảm ơn bác ấy, chị Trúc Linh, bây giờ em phải về nhà một chuyến, không ăn cơm với chị nữa, em đi trước đây.”

Chu Đình quay người rời đi.

Hứa Trúc Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, than nhẹ một hơi, Phó Lâm này rốt cuộc bao giờ cậu mới quay lại đây.

Chu Đình không về nhà, cô tìm một quán bar ở đó cả buổi chiều, cũng không uống rượu, cũng không uống đồ uống, ngồi ở đó mấy tiếng đồng hồ rồi về nhà.

Bố Chu mẹ Chu ở nhà đã gấp thành một đoàn rồi.

Thấy Chu Đình trở về, vội vàng chạy đến.

“Con đi đâu vây? Gọi cho con mấy cuộc mà không bắt máy, thật sự là gấp chết mất. Mấy ngày này đừng đến trường nữa, mẹ để bố con chào hỏi với thầy cô giáo con rồi, con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nghe chưa?”

“Tôi biết ngay là tên tiểu tử đó không đáng tin mà, người cũng không còn nữa mà vấn liên lụy đến con gái chúng ta. Bây giờ bên ngoài ai ai cũng đồn đại, nó gả đi thế nào chứ?”

“Được rồi, chuyện đến nước này ông oán than có tác dụng gì? Ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế, ông không thể bớt nói vài câu sao?”

“Tôi có thể nuốt trôi cục tức này sao? Tôi mà biết tên tiểu tử khốn kiếp này chôn ở đâu, tôi hận không thể lôi xác nó ra đánh. Nó hủy mất tiên đồ của con gái chúng ta đó.”

“Ông Chu, ông không nói thì sẽ chết sao? Im miệng cho tôi, bây giờ đáng quan tâm nhất là con gái…

“Được rồi, hai người có thể đừng cãi nhau được không?”

Cuối cùng Chu Đình cũng không nhịn được nữa, hét lên một câu, trong nháy mắt chấn áp hai người.

Lập tức hai người dừng lại, khẩn trương nhìn cô: “Xin…xin lỗi con tiểu Đình, vừa nấy mẹ không nên to tiếng, bố mẹ sẽ không nói nữa, được chứ?”

“Con không sao, hai người có thể đừng giống với mấy người ngoài kia, dùng ánh mắt đáng thương để nhìn con được không? Phó Lâm xảy ra chuyện rồi, thanh danh của con cũng xong rồi, vậy thì đã sao. Có thể xem như là chia tay bình thường được không? Sau này nếu không có ai lấy con, thì đó là chuyện của sau này. Bây giờ con còn phải đi học, ăn ngủ, cuộc sống của con vẫn cần phải tiếp tục.” “Con không cần phải nghỉ phép, thân thể con rất tốt, không mắc bênh, không bị sốt, cũng không oán trời trách người, càng không rửa mặt bằng nước mắt. Con rất bình tĩnh, con biết bản thân đang làm gì? Hai người không cần quan tâm con thái quá, cứ như trước đây, có được không?”
 
Chương 2300


Chương 2300

“Coi như…cầu xin hai người đó.”

“Được rồi, được rồi, con nói cái gì thì là cái đấy. Vậy con lên phòng trước đi, cơm nấu xong mẹ sẽ gọi con?”

“Ừm”

Gô xách túi lên phòng, bố Chu vẫn muốn nói gì đó, lại bị mẹ Chu kéo đi.

“Ông làm gì vậy? Còn ngại con gái chưa đủ phiền sao?”

“Bà nghĩ tôi không lo lắng sao? Nhìn dáng vẻ nó xem, tôi làm sao có thể yên tâm chứ? Nó nói nó không sao tôi liền tin, xem tôi là tên ngốc à?”

“Nếu ông đã không phải là ngốc, chẳng lẽ lại không nhận ra con nó muốn chữa thương một mình sao? Con cái cũng lớn rồi, tự bản thân nó biết giải quyết, chúng ta chỉ cân tin tưởng nó con nó là được.” “Bà nói xem tôi đã tạo ra nghiệt gì thế này? Không dễ dàng gì mới nhận tên tiểu tử đó làm con rể, sao mà vừa chớp mắt một cái liền không còn rồi. Hắn đi rồi, tôi không quan tâm, nhưng Tiểu Đình nhà chúng ta phải làm sao? Truyền ra ngoài sau này ai dám lấy con bé, thật sự là không được… vậy thì ra nước ngoài… thành tích học tập của con bé hoàn toàn có thể ra nước ngoài, tôi lập tức liên hệ với giáo viên của con bé.”

Bố Chu nghĩ đến cách này, mẹ Chu cũng không ngăn cản.

Bây giờ rời khỏi Đà Nẵng, chỉ có lợi chứ không có hại với nó, đổi một môi trường mới ít nhất cũng không phải nhìn vật mà nhớ người.

Bà không biết phải làm thế nào để an ủi con gái, nhưng mà bà hiểu, thời gian là liều thuốc tốt nhất, sẽ giúp nó từ từ vượt qua khó khăn trước mắt.

Lúc ăn bữa tối, bố Chu nhắc đến việc ra nước ngoài trao đổi sinh viên, Chu Đình đồng ý luôn.

Bố Chu bắt đầu chuẩn bị tư liệu xuất ngoại, lấy hiệu xuất nhanh nhất để đưa cô ra nước ngoài.

Mà trước khi ra nước ngoài cô không nói với bất cứ người nào, chỉ âm thầm gửi tin nhắn cho Hứa Trúc Linh, nói bản thân ra nước ngoài để học tập, bảo cô ấy không cần phải lo lắng cho cô.

Hứa Trúc Linh sau khi nhận được tin nhắn của cô, rất muốn đi tiên cô, nhưng không ngờ rằng ngay sau đó điện thoại cô liên tắt máy luôn.

Trong lòng cô có một loại thất vọng không nói nên lời.

Phó Lâm hận thù nhiều năm, Phó Minh Nam không giết không được.

Cậu ấy không sai.

Cô ấy…cũng không sai.

Đều là những người mềm lòng, mới có những hành động tàn nhãn nhất.

Bên này cô vấn liên hệ với Fukuhara Yui, giúp cô ta giám sát nhất cử nhất động trong bệnh viện tâm thần, làm tê liệt thân kinh cô ta.

Ngày nay không có việc gì là không dùng đến tiền, ngày mai không việc gì không cần đến những hàng hóa cao cấp xa xỉ.

Khiến cho Fukuhara Yui tức đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được cô.

Cô từ bệnh viện quay về nhà, trong phòng chỉ có mình cô.

Tay phải cô đã tháo chỉ, miệng vết thương đang dần khép lại.

Đến dùng sức nắm, ngón tay cô cũng run rẩy. Xem ra sau này bàn tay này chỉ như để trang trí vậy thôi.

Cô bắt đầu dùng tay trái cầm thìa, cắt thức ăn. Cũng may trước đây cô có tập thể hình, sức lực cũng tạm được, nhưng cũng rất khó khăn.

Cô hy vọng đợi chuyện này kết thúc, tự cô sẽ cho Cô Thành Trung một bất ngờ.
 
Chương 2301


Chương 2301

Cô sẽ không buông tay người cô yêu nhất, cũng không từ bỏ sự nghiệp yêu thích của cô.

Nhưng nếu như chỉ có thể chọn một, Cố Thành Trung vĩnh viễn là lưạ chọn số một của cô.

Bỏ đi sự nghiệp yêu thích của cô đương nhiên sẽ đau khổ, nhưng đời này không có anh, làm chuyện gì mà không đau khổ?

Bọt dầu tung tóe, cắt rau bị thương, nồi bị lật…

Cả một ngày, phòng bếp thành một mảnh lộn xôn.

Nhưng cô không dám nhụt chí, cho dù quá trình có thống khổ thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nghĩ đến có thể cho Cố Thành Trung một bất ngờ, cô liền tràn đầy động lực.

Tin tức Cố Thành Trung vào bệnh viện tâm thần đã sớm bị truyền ra ngoài, Cố Thiện Linh đã trở về để chủ trì đại cuộc, Phó Hằng đã bắt đầu duy trì mạng lưới PR.

Phó Lâm không rõ tung tích, người phái đi hiện nay vấn chưa truyền tin về.

Cả Đà Nẵng nhìn có vẻ như yên bình, thực chất lại…cuôn cuộn sóng ngầm.

“Tan làm rồi, mau về nhà thôi, công việc làm mãi không hết, đừng mệt quá hại thân thể”

Cố Thiện Linh vỗ vỗ vai Phó Hằng, an ủi nói.

Mặc dù bọn họ là cùng mẹ khác bố, nhưng anh không bài xích người em này, ngược lại rất yêu thương cậu ấy.

Nhỏ tuổi nhất trong nhà, là người có tâm tư đơn thuần nhất.

Phó Hằng nhẹ nhàng lắc đầu: “Em phải nâng cấp bức tường lửa này đã, nếu không rất dễ bị hacker ăn cắp tài liệu cơ mật.”

“Kỹ thuật hack của em còn cao siêu hơn anh, xem ra thiên phú ở phương diện này không phải là di truyền từ bố anh, mà là từ mẹ chúng ta.”

Anh cười dịu dàng: “Qua một thời gian nữa, ngược lại anh có thể dạy em quản lý tập đoàn rồi.”

“Không đâu, đối với việc quản lý tập đoàn, em không chút hứng thú, em chỉ thích chơi đùa với mấy kĩ thuật này thôi, anh hai, anh về trước đi, đợi lát nữa rồi em về.”

“Vậy được, chú ý nghỉ ngơi, anh về trước đây.”

Cố Thiện Linh đi rồi, anh cũng bận bịu lâu rồi, cuối cùng tinh thần và sức lực cạn kiệt mới sửa xong được bức tường lửa này.

Lúc này anh mới ra về.

Anh không mặc vest, giày da, cũng không mặc áo sơ mi trắng, mà là một áo sợi đơn giản, quần túi hộp màu đen, phối với một đôi giày trăng, nhìn có vẻ thanh xuân non nớt, không giống với những nam IT cứng nhắc, cũng không giống với kiểu mẫu tổng tài lạnh lùng.

Anh giống như những nam sinh trẻ thích uống sữa, sạch sẽ, còn có hai cái răng nanh, lúc cười lên trông rất ngọt ngào.

Không ai biết anh là con trai nhà họ Cố, dẫu sao gì thì con tư sinh cũng không vẻ vang gì, mọi người chỉ biết anh là nhân viên kỹ thuật được Cố Thiện Linh mời về mà thôi.

Anh ở dưới tòa nhà công ty gặp được nữ đồng nghiệp.

“Phó Hằng, giờ cậu mới tan làm sao? Có muốn cùng về không?”

“Không cần.”

“Cậu xem thời tiết âm u này, sắp mưa rồi, mưa mùa thu rất lạnh đó, tôi mang theo ô đây, chi bằng cùng nhau đi nhé.”
 
Chương 2302


Chương 2302

Lời cô vừa dứt, ông trời cũng rất phối hợp mà đổ mưa lấm tấm.

Mặc dù không lớn, nhưng thật sự rất lạnh.

Nữ đồng nghiệp kia mặt mày vui vẻ, lập tức mở ô: “Cùng nhau nhé?”

“Xin lỗi, chúng ta không cùng đường.”

Mặc dù trên mặt anh đang cười, nhưng lại vô thức lùi sau một bước, kì thực là xa cách ngàn dặm.

Trên mặt nữ đồng nghiệp kia có chút gượng gạo, chỉ có thể làm lơ đi.

Hai người ở bên đường đợi xe, trời mưa rồi, rất khó bắt xe.

“Ôi, túi của tôi..”

Túi xách của cô đồng nghiệp kia từ trên vai rơi xuống, rơi trên mặt đất, mà cô giả vờ đi nhặt, lại lung lay không đứng vững, ngay lập tức ngã trong vòng tay của Phó Hằng.

Anh cũng chỉ là vô thức đỡ lấy, rất nhanh hai tay anh buông ra, đẩy cô ta ra.

Cô nữ đồng nghiệp kia sắc mặt đỏ ửng, nhanh chóng nhặt lấy đồ, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh: “Phó Hằng… cậu đã yêu đương lần nào chưa?”

“… Có người mình thích rồi.”

Anh trầm mặc trong chốc lát rồi nói.

“Hả? Vậy hai người đã bên nhau chưa?”

“Không có.”

“Không có, vậy tôi còn có cơ hội, cậu cảm thấy chị thế nào?”

“Không ra làm sao.”

“Là tôi không xinh đẹp hay vóc dáng tôi không tốt, chẳng lẽ là vì tôi hơn cậu hai tuổi sao?”

“Xin lỗi, cô xấu.”

“_” Lời này của Phó Hằng, trực tiếp khiến cho người khác mặt nghẹn đến phát đỏ.

Nữ đồng nghiệp đó dậm chân tức giận, ngoảnh đầu rời đi.

Phó Hằng thấy cô ta rời đi thì nhẹ nhõm thở một hơi, anh có chứng sợ hãi trong giao tiếp, công việc mà Cố Thiện Linh sắp xếp cho anh cũng là tách biệt, độc lập, không cần phải trao đổi với người khác, cũng không phải nghe bất kì người nào chỉ đạo.

Một mình anh chịu trách nhiệm an ninh mạng của công ty, tiền lương cũng dư dả.

Anh không biết những cô gái khác có phải đều mạnh dạn như thế không, nhưng anh biết, Miêu Nhi không phải như vậy.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, tim anh chợt run nhẹ.

Anh đã mất liên lạc với cô rồi, bởi vì cô đã rơi mất đồng hồ mà anh đã cài đặt sẵn cho cô.

Hôm mất liên lạc với cô, anh nhanh chóng đi tìm cô như phát điên, tìm thấy đồng hồ ở đáy hồ.

Không phải cô làm rơi, mà là cố ý vứt đi.

Tại sao cô lại không đeo?

Câu hỏi này vẫn luôn quấy nhiều anh, khiến anh mãi không hiểu.

Lúc đầu, người không từ mà biệt là cô ấy, lúc đầu trêu ghẹo anh cũng là cô, khiến anh biết được mùi vị ngon ngọt cũng là cô, khiến anh muốn ngừng cũng không được cũng là cô.

Để anh biết biết được dư vị ái tình nhân gian cũng là cô, khiến anh đột nhiên lòng đau khó chịu cũng là cô.
 
Chương 2303


Chương 2303

Người anh gặp không nhiều, không đoán được lòng họ.

Đương nhiên lòng cô anh cũng không đoán được.

Anh ngẩng đầu nhìn trời âm u, hạt mưa lất phất.

Đột nhiên mắt anh lóe sáng, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở đường đối diện, bên cạnh một xe van màu đen.

Bóng cô nhỏ bé, quần áo mỏng manh, thân mình ẩm ướt đứng trong mưa.

Là Tân Miêu sao?

Trong chốc lát anh không dám tin vào mắt mình, nghỉ ngờ đó là ảo giác.

Anh nhìn thêm hai lần, cô ấy vân ở đó, hơn nữa cô ấy đang nhìn anh.

Anh lập tức xông đến, không ngờ đột nhiên có một chiếc xe lao đến, cứng rắn ngăn cản bước chân anh.

Đợi xe đi rồi, đâu còn bóng hình cô nữa.

Trong lòng Phó Hằng hoảng hốt, vội vàng chạy đến, phát điên tìm cô trong mưa.

“Cô có thấy cô gái vừa ở đây không?

Rất cao,mặc chiếc váy màu đen.”

“Cô có thấy cô ấy không? Cô xõa tóc, vừa nãy đứng ở đây nè.”

“Cô có nhìn thấy không?”

Anh kéo từng hàng từng hàng người lại hỏi, nhưng bọn họ đều lắc đầu.

Cuối cùng, một cô bé kéo áo anh.

“Anh đang tìm chị gái mặc quần áo đen sao?”

“Em quen chị ấy sao?”

Mắt anh phát sáng.

“Chị ấy vừa cướp mất kẹo hồ lô của em rồi, xấu thật đấy.”

“..” Anh dở khóc dở cười. Với tính cách của Tân Miêu quả thực có thể làm ra chuyện đó. “Em nói cho anh biết chị ấy đi đâu rồi, anh sẽ mua cho em, được chứ?”

“Em hình như nghe thấy chị ấy nói ăn không đủ đã, muốn đi mua, hỏi em chỗ nào bán, em đưa anh đi.”

Cô bé không chút sợ hãi người lạ, kéo áo anh rồi đi dẫn đường.

Trong lòng anh đang rất căng thẳng, nhanh chóng đuổi theo.

Cuối cùng anh dừng lại ở một tiệm kẹo hồ lô, còn mua thêm một ít đồ ngọt.

Anh liếc mắt là nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ trong cửa hàng, đứng đợi ở góc trong cùng, rèm cửa che mất một nửa khuôn mặt cô.

Lúc anh đang thất thần đi về phía cô, đột nhiên cô bé kéo anh lại.

“Anh trai, anh mua kẹo hồ lô cho em trước đã.”

“Ừm ừm”

Anh nhanh chóng đến quầy bán hàng mua một que, sau đó vội vàng đi †ìm Tân Miêu.

Nhưng vị trí đó đã không còn bóng dáng kia nữa rồi.
 
Chương 2304


Chương 2304

Anh lập tức hỏi nhân viên, nói cô rời đi từ cửa sau nhà bếp rồi.

“Ấy, đây là cái gì, là vị khách lúc nấy để lại sao?”

Nhân viên phục vụ thu dọn bàn, phát hiện đồ của Tân Miêu để quên.

Phó Hằng lập tức chạy qua đó, phát hiện đó là một quyển sổ, thế mà trên đó lại là đang mắng bản thân anh.

“Lừa đảo, đồ lừa đảo, từ bao giờ không ngốc nữa vậy?”

“Tên ngốc bây giờ thành đồ lừa đảo rồi, thật sự rất giỏi!”

“Anh không ngốc nữa… cũng không lừa được nữa.”

“Hừ, Phó Hằng thối… anh đi chết đỉi.”

Anh nhìn quyển sổ, khắp nơi đều là tên anh, đây là cô cố ý để lại cho anh sao?

Anh cười khổ, rõ ràng cô đang chơi trò mèo vờn chuột với anh, để một cô gái thu hút mình, bây giờ lại không tìm thấy người.

Mất rồi lại được, rồi lại một lân nữa có cảm giác mất đi, thật sự là quá kém rồi.

Anh cẩn thận giữ gìn quyển sổ, đem về nhà, cho dù cả người bị ướt, nhưng quyển sổ không bị ướt dù chỉ một góc.

Không được, anh không thể ngồi chờ chết được, không tìm thấy Tâm Miêu, nhưng có thể tìm thấy Bạch Nhược Niên.

Một người phụ nữ trốn trốn tránh tránh, nhất định sẽ để lại dấu vết.

Anh có bản đồ toàn cục Đà Nẵng, mô hình 3D, chỗ nào mới tăng thêm nhân khẩu anh đều biết, Tân Miêu có thể đi khắp mọi nơi để thi hành nhiệm vụ, nhưng Bạch Nhược Niên thì không thể bôn ba khắp nơi được.

Anh điều tra ba ngày, cuối cùng cũng tìm được Bạch Nhược Niên, còn thuận theo manh mối tìm được Kỷ Thiên Minh, Kỷ Nguyệt Trâm, ấy vậy mà bọn họ cứ đi theo Bạch Nhược Niên.

Kỷ Thiên Minh…Kỷ Thiên Minh quen Tân Miêu!

Anh lập tức liên hệ với Kỷ Thiên Minh, tuy rằng hai người họ chưa từng gặp nhau, nhưng cũng không xa lạ gì nhau.

“Cố Thành Trung để anh đến tìm tôi sao?” Kỷ Thiên Minh ngờ vực hỏi.

“Không phải, là chuyện riêng của tôi.”

“Chuyện riêng của anh sao? Anh có chuyện riêng gì mà tôi có thể giải quyết sao?”

Đột nhiên Kỷ Thiên Minh thấy hứng †hú.

“Anh biết Tân Miêu đúng không? Cô ấy ở đâu? Tôi muốn tìm cô ấy.”

“Anh tìm yêu nữ đó làm gì?” Kỷ Thiên Minh cau chặt lông mày, rất không vừa ý nhắc đến Tân Miêu, vô thức sờ vào mũi.

Mấy năm nay anh ta giúp Dạ Lang liên hệ người, người móc nối vấn luôn là Tân Miêu, mặc dù cô gái này tuổi tác không lớn nhưng lại rất tà.

Lúc thì lắng lơ từ trong xương, lúc thì thanh thuần vô hại, làm việc thì quái đản, thủ đoạn độc ác.

Mỗi lần gặp mặt anh ta đều cảm thấy đen đủi, Kỷ Thiên Minh còn đặc biệt xem cho cô một quẻ, bọn họ bát tự không hợp, không hợp ý nhau.

Phó Hằng nghe thấy lời này, không tự chủ mà cau chặt mày, anh không thích Kỷ Thiên Minh nói như thế.

“Cô ấy không phải yêu nữ.” “Không phải yêu nữ? Anh có biết có bao nhiêu người chết trong tay cô ta không? Tất cả đều là đàn ông, tử trạng khủng bố, tôi nhìn đều cảm thấy được thủ đoạn độc ác, một cô gái, chỉ trong nháy mắt đã muốn lấy mạng người. Ngoại trừ thực hiện nhiệm vụ, cô ta thích nhất là ra vào quán bar hạng ba để theo dõi đàn ông, những người mà bị cô ta nhắm vào, toàn bộ đều không có kết cục tốt.”

“Vì sao cô ấy phải làm như vậy?”

“Tôi làm sao biết được. Thầy trò hai người đó rất cổ quái. Nếu không phải là sư phụ qua đời, di ngôn lúc lâm chung là để tôi bảo vệ cho sư mẫu, tôi cũng không quen biết với cô ta. Nếu anh thật sự muốn tìm cô ta, vậy thì đi khu đèn đỏ, quán bar hạng ba hay khách sạn nhỏ gì đó, cô ta rất hay ra vào chỗ đó.

Anh nói xem một cô gái hay đi đến chỗ đó, còn có thể làm gì?”

“Anh cũng có thể điều tra mấy vụ án ở bệnh viện, sẽ luôn có đàn ông chết oan, anh sẽ biết cô ta thích ra vào những nơi nào. Người anh em, anh có vẻ như chưa tiếp xúc với đời nhỉ, không phải bị cô nhóc đó mê hoặc rồi chứ?”

Ánh mắt Kỷ Thiên Minh nhìn anh không khỏi có chút kì quái.

Phó Hằng bị vạch trần tâm tư, có chút không vui, tránh ánh mắt của anh ta.
 
Chương 2305


Chương 2305

“Cô ấy không giống như anh nghĩ đâu, cô ấy là một cô gái tốt.”

“Ha ha ha…”

Kỷ Thiên Minh giống như nghe thấy lời nực cười vậy, nhịn không nổi cười to thành tiếng, vỗ bàn cười ngặt nghẽo.

“Cô ta là cô gái tốt sao? Vậy dưới bầu trời này không còn cô gái nào tốt nữa rồi. Anh đi điều tra thì sẽ biết được cô gái này thủ đoạn độc ác đến nhường nào, mỹ nhân rắn rết cũng không bì được. Được rồi, những gì nên nói tôi đều nói cả rồi, tạm biệt, nhớ thanh toán nhé.”

Kỷ Thiên Minh nói xong liền tiêu sái rời đi, mà Phó Hằng lại siết chặt nắm tay. Bọn họ nhất định có thành kiến với Tân Miêu.

Phó Hằng dựa theo những manh mối mà Kỷ Thiên Minh đưa, bắt đầu điều tra về những vụ án chết oan gân đây. Đều là những nơi tạp nham của đủ mọi loại người, còn có một số là sòng bạc ngầm dưới lòng đất, tất cả đều chết một cách kì lạ. Báo cáo nghiệm thi của viện pháp y cho thấy, khi còn sống họ dùng một lượng lớn thuốc k1ch dục hoặc là thuốc kích thích nên dẫn đến đột tử. Lúc chết, trên mặt họ đều là dáng vẻ dâm loạn thô tục, mở tròn mắt cười, giống như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân vậy.

Căn cứ vào xét hỏi, những người này đều là tự mình mua thuốc cả, không tồn tại khả năng bị giết, hơn nữa mấy cô gái theo họ vào phòng cũng không tỉnh †áo, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh sát truy hỏi rất nhiều, cũng không hỏi ra được nguyên nhân, tạm giam được vài ngày thì phải thả người.

Chuyện này vốn chẳng vẻ vang gì, hơn nữa những nơi tạp nham như thế này cũng thường xảy ra án mạng, do vậy mà rất nhiều vụ được đè xuống, ngay cả một tin tức cũng không có.

Mỗi một thành phố, đều có dáng vẻ hào nhoáng chói lọi của nó, cũng có một mặt tối tăm mục nát, không ai biết đến, cũng không ai quản.

Anh phát hiện nơi mà Tân Miêu đến nhiều nhất chính là quán rượu tên Hồng Trần. Những người đến đây cũng không phải là người có tiền, phụ nữ trong đó cũng không xinh đẹp, tuổi tác cũng lớn, phần lớn chỉ là mượn rượu giải sầu.

Anh liền vào ngồi đợi, sớm muộn cũng có một ngày gặp được Tân Miêu.

Đúng như dự đoán…

Anh ngồi ở góc khuất tối nhất, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trang điểm thành nhân viên phục vụ đang đi lên lầu.

Mắt anh chợt lóe sáng, lập tức bám theo.

Lầu trên có nhiều phòng, anh không biết cô vào phòng nào, anh chỉ có thể đạp cửa từng phòng.

Anh cũng nhìn thấy rất nhiều thứ không đáng nhìn.

“Cmn bị bệnh à? Nhìn cái gì? Quấy rầy hứng thú của ông đây.”

“Ôi chao, sao anh lại vào đây, ngại chết người ta rồi!”

“Mau ra ngoài, tiểu tử từ đâu ra, không hiểu quy tắc sao.”

Sau mỗi cánh cửa đều có những tiếng chửi đổng như vậy.

Mặt anh ửng đỏ trong nháy mắt, hai chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, nặng nề không bước nổi.

Hai mắt anh như nhìn thấy quỷ vậy, vốn dĩ phải lập tức rời đi, nhưng… mắt anh bỗng tối lại.

Đây… đây chính là nam nữ yêu nhau sao?

Anh chưa từng trải qua, duy nhất cũng chỉ có căng thẳng mà Tân Miêu mang lại cho anh, anh làm gì đã thấy điều này.

“Còn không ra ngoài, tên nhóc thối này nhìn cái gì? Còn nhìn nữa liền móc mắt mày.”

Gã đàn ông ở trong đó hung ác nói.

Lúc này anh mới hồi thần, thân hình cứng nhắc đóng cửa lại, nhưng một màn nào đó hiện lên trong đầu lại vẫn xua đi được.

Màn đó thật quen mắt, sao anh lại nhớ mình đã nằm mơ thấy rồi nhỉ?

Trời ạ, anh cũng quá tà ác rồi, sao có thể ảo tưởng cùng làm chuyện đó với Tân Miêu chứ, đây rõ ràng là khinh nhờn.

Trong lòng anh tràn đầy cảm giác tội lỗi, bàn tay vô thức nắm chặt, nặng nề thở hai hơi.

Lần này đạp cửa, anh sẽ nhắm chặt mắt, đợi người ta mặc quần áo xong rồi mới mở mắt.

Anh đã vào rất nhiều phòng, kinh động đến bảo vệ, cuối cùng ở phòng góc trong cùng cũng tìm thất Tân Miêu.

Cô ăn mặc diêm dúa gợi cảm, khoác chiếc váy dài màu đen, nhưng lại là chất liệu trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy cánh tay thon dài, xương quai xanh tỉnh tế, còn có eo thon, mông vểnh.

Chân dài trắng nõn dụ người, mềm mại uyển chuyển.

Cho dù bên trong có đeo dây tất và váy ngắn, thì cũng không thể ngăn nổi sự gợi cảm và mê hoặc động lòng người này.

Cô đang ngồi bên mép giường, hai chân vắt lên nhau, đôi chân trắng nốn lộ ra ngoài.

Mà một người đàn ông lại đang quỳ trên mặt đất, nằm bò ra sàn nhà, trên mặt là biểu cảm mất hồn.

Hắn hưng phấn quá độ mà nảy sinh ảo giác.

Phó Hằng là đàn ông, nhìn thấy một màn này thấy đê hèn không chịu nổi, nhưng Tân Miêu lại thưởng thức đến thích thú. Trong tay còn cầm cái roi đánh lên người anh ta, người đó không kêu gào đau đớn, nát da lòi xương nhưng lại kêu rất thoải mái.

Những lời này, lọt vào tai ai cũng khiến họ xấu hổ.

Phó Hằng nhìn thấy cảnh này, mắt trợn tròn miệng há hốc ra.

Tâm Miêu vì bị quấy rầy chuyện tốt mà không tự chủ cau mày, hơi chút không vui, chuyển tâm mắt thì ngây ra như ngông.
 
Chương 2306


Chương 2306

Phó Hằng ngốc lăng đứng tại cửa ra vào, hồi lâu cũng không nói câu nào.

Cô phản ứng lại, vứt cái roi đi, che đi gã đàn ông thô tuc trên mặt đất.

“Sao anh lại đến đây?”

Cô cau mày, âm thanh có chút lạnh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh của bảo vệ.

“Chính là anh ta, mau bắt anh ta lại.”

Vốn dĩ Tân Miêu rời đi từ cửa sổ, nhưng thấy anh vẫn chưa đi, không kiềm được sự gấp gáp.

Cứ tiếp tục sẽ là mạng người, chắc chắn anh sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.

Cô chỉ có thể xông đến, kéo lấy tay anh, đưa anh cùng rời đi.

Cũng may đây chỉ là tâng hai, nhảy xuống rất đơn giản, trong nháy mắt hai người rời khỏi quán rượu, bước đi trên hẻm nhỏ.

Từ đầu đến cuối, Phó Hằng không nói câu nào, cả người cứ như tên ngốc vậy.

Hai người đến nơi an toàn, cô mới dừng lại buông tay anh ra.

“Hẹn không gặp lại.”

Cô không nhìn mặt anh, cứ thế đi, không ngờ Phó Hằng không chút động tĩnh gì lại kéo chặt tay cô.

“Vừa nấy…em làm gì vậy?”

Trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên bén nhọn, trong lòng có chút tức giận.

Cô là con gái, sao có thể xem những chuyện ô uế như thế, lại còn có thể ung dung đối phó.

“Anh đang chất vấn tôi sao?” Tân Miêu cười. “Tôi làm gì chẳng lẽ phải báo cáo với anh sao? Anh là gì của tôi chứ?”

“Người đàn ông của em.”

Phó Hằng nghĩ cũng không nghĩ mà mở miệng, ngược lại lời này lại khiến cho Tân Miêu sững sờ.

Thần sắc cô bỗng hoảng loạn.

“Anh…anh nói linh tỉnh gì vậy?

Buông tay ra.”

Cô vốn muốn kháng cự nhưng lực †ay của Phó Hằng mạnh hơn cô. Cô căn bản không có lực thoát ra.

“Lúc ở nhà họ Cố, những cái em dạy anh, em đều quên rồi sao?”

“Anh… từ lúc đó, anh đã tỉnh táo lại rồi chứ? Đồ lừa đảo nhà anh, tôi biết ngay mà! Anh buông tay ra, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cả, anh là đàn ông của tôi cái gì chứ?”

“Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là người chung một đường. Không phải anh với Risa rất tốt sao? Vì sao còn đến trêu chọc tôi chứ?”

“Anh với Risa sao?”

Anh không tự chủ nhăn mày.

Từ lúc nào mà anh có quan hệ với Risa, thậm chí hai người còn không tính alf thâm giao, chỉ là một vài lần ngầu nhiên nói chuyện với nhau.
 
Chương 2307


Chương 2307

“Em… em đang ghen. Em hiểu nhầm anh với Risa, cho nên mới không từ mà biệt, nên em mới giận anh, nên em mới vứt đồng hồ anh tặng em đúng không?”

“Ghen sao? Đúng là gặp quỷ mà. Tôi làm sao ghen với tên ngốc như anh chứ.

Anh thật sự cho mình là miếng bánh thơm à? Nói cho anh biết, đàn ông tôi duyệt nhiều không kể hết, thích lực eo tốt, thời gian lâu, anh bỏ tôi ra”

Cô ráng hết sức kháng cự, cổ tay đỏ lên nhưng cũng vô dụng.

Phó Hằng nghe thấy lời này, ánh mắt lạnh như băng.

Anh biết Tân Miêu từng có đàn ông, nhưng anh không để ý.

Anh cũng biết cô có quá khứ, nên mới thành như vậy.

Anh cũng không để ý.

Từ giây phút yêu cô, có thể không để ý bất cứ cái gì, chỉ quan tâm nửa đời sau này của cô có thể cùng mình dây dưa.

Vì thế mà anh tức giận, là vì cô tự hạ thấp bản thân mình, những lời cô nói không chỉ kích động thân anh mà còn biến tướng sỉ nhục bản thân cô.

Anh dùng sức, ép cô lên tường: “Em còn chưa thử anh, sao biết được lực eo anh không tốt, không đủ lâu?”

“Cái gì?”

Tân Miêu nghe thấy lời này, kinh ngạc đến rớt luôn cằm. Đây vẫn là Phó Hằng mà cô quen sao?

“Anh…Anh điên rồi? Loại lời như thế này sao anh cũng nói ra được?”

“Một cô gái như em còn nói được, vì sao anh không thể?”

“Phó Thanh Viên, vì sao anh cứ quấn lấy tôi thế? Tôi và anh vốn không cùng một thế giới. Mặc dù anh là con riêng của nhà họ Phó thật, nhưng sau này tiền đồ vô hạn. Tôi lại không giống anh… Tự tay tôi đã hủy đi tương lai của mình, tất cả bắt nguồn từ yêu mà ra.

“Anh chỉ nhất thời bị tôi mê hoặc, sau này chắc chắn sẽ gặp cô gái tốt hơn, tin tôi đi.”

Cô hạ giọng, tận tình khuyên nhủ.

Cứng rắn quá không được thì cô dùng thái độ mềm mại để khuyên nhủ, hi vọng Phó Thanh Viên hiểu.

Rung động nhất thời chỉ là nhất thời, chờ ngày anh hiểu rõ cô vậy đảm bảo sẽ nhận ra cô đã không còn cách nào cứu được, đắm chìm trong trụy lạc.

Cô lớn lên ở nơi tối tăm âm u nhất, nhưng anh ư? Anh là mặt trời môi sáng mai thức giấc, đẹp đế đến nhường nào?

Hai người… Không có khả năng ở cùng một nơi.

“Tôi… Có vô số đàn ông bên người, là loại người không sạch sẽ. Anh ở cùng tôi đơn giản chỉ là một câu chuyện hài mà thôi.”

Cô vội vàng bổ sung câu nói.

Phó Thanh Viên nghe vậy, khuôn mặt anh hẳn rõ sự tức giận vì ghen tị.

Cô nhận thấy sự tức giận của mình, bị hù lần nữa.

Cô e dè nhìn anh, cố gắng suy nghĩ cách thoát thân.

“Em vì sao muốn nhiều đàn ông vây bao. Phụ nữ vì sao phải lấy lòng đàn ông? Tôi muốn mấy gã đó phải lấy lòng tôi!

“Tâm lý tôi rất biến thái, anh chớ nên ở cùng tôi, đừng tự hủy hoại bản thân.”

“Vậy nam nhân khiến em muốn bao nuôi cần gì? Eo dẻo mông cong, sức chiến đấu bền bỉ?”

Phó Thanh Viên cau mày hỏi.
 
Chương 2308


Chương 2308

Tân Miêu nghe vậy đỏ mặt, cô làm gì có trai bao nào bên người, đều là lời hồ ngôn loạn ngữ cả.

Nhưng lời đã nói rồi, làm người thì không thể đầu hàng được.

“Ờ… Hmm, quan trọng nhất là phải ngoan ngoãn biết nghe lời, gọi cái lập tức đến.”

“Anh làm được?”

Nlri2i Cô sửng sốt, hai mắt mở to nhìn chăm chằm anh. Ánh mắt nóng rực của Phó Thanh Viên rơi xuống người cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: “Anh ngon lắm, gọi lúc nào thì anh đến.

Nhưng sức eo và thời gian thì chưa xác định được, dù sao… Em phải kiểm hàng thì mới biết được, hay hai ta thử một chút nếu em cảm thấy anh vừa ý em thì giữ lại. Mời em bao nuôi anh.”

“Nếu em còn thấy anh tốt hơn đám người kia thì nhớ đem họ đuổi hết đi. Từ nay về sau chỉ sủng ái một mình anh.”

“..

Cô cảm giác hình như mình nghe lộn rồi, anh làm sao có thể nói ra loại lời như này được.

Tân Miêu nghe xong nửa ngày cũng không thở ra một hơi, cô bị dọa thật rồi.

“Anh… Anh rốt cuộc có hiểu…

Chuyện nam nữ không?”

“Không hiểu.”

Anh dứt khoát trả lời.

“Anh không hiểu mà còn ở đây phát ngôn bừa bãi?”

Bởi vì không hiểu nên muốn em dạy †ôi, sớm muộn sẽ thành thạo. Mà, anh cũng không muốn để người khác dạy anh trừ em.

Lúc nói lời này, đầu anh xẹt qua một hình ảnh trắng mờ ảo khiến người bắt đầu khô nóng, dân dần không khống chế nổi cơ thể.

Tân Miêu nghe vậy mắt mở to, cô dám cá anh chỉ là tay chơi gà mờ, cái gì cũng không rõ.

Trước kia cô cảm thấy hứng thú với anh, suy cho cùng là gặp nhưng cầu không nổi.

Cô từng lừa gạt vô số đàn ông, duy chỉ có Phó Thanh Viên cô câu dân không thành.

Cơ mà hiện tại anh tự dâng mình đến cửa, cô làm sao có cách nào từ chối Tâm hướng đến người ta thì từ chối kiểu gì?

Cô nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến.

“Vậy… Dọn đến chỗ khác ở nhé?”

“Được.”

Phó Thanh Viên không nghĩ ngợi lập tức trả lời Tân Miêu đánh bạo đi theo anh.

Ra khỏi con ngõ nhỏ là đường đi rộng rãi.

Bộ đồ cô mặc quá gợi cảm, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện, trêu đùa mấy gã đàn ông phải tròn mắt nhìn theo.

Tân Miêu đã tập thành thói quen, không thèm để ý.

Nhưng Phó Thanh Viên không nhịn được, trong lòng rất khó chịu, mau chóng cởi áo khoác choàng lên người cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top