Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2309


Chương 2309

“ừm?

Cô kinh ngạc nhìn anh, sau khi tỉnh táo lại thì hình như hiểu được rất nhiều.

Tỉnh táo lại… Anh nên rời xa cô, cớ sao chủ động dâng mình đến cửa?

Chắc chăn là vì nhất thời rung động.

Lâu dần anh hiểu được rõ tình yêu nam nữ sẽ hiểu được cô không phải người yêu phù hợp. Anh xứng đáng có người tốt hơn, chẳng cần lãng phí thời gian ở bên người cô.

Đến lúc đó, cô có khả năng thất bại trong trò chơi.

Tuy nhiên, hiện tại cô không hối hận.

Phó Thanh Viên cùng một gã đàn ông khác đi lướt qua nhau, người kia hình như nhìn thân thể Tân Miêu.

“Dám nhìn người phụ nữ của tôi, tôi phải móc mắt anh raI”

Anh âm thầm nói.

Gã đàn ông kia nghe được âm thanh lạnh đến tận xương này, rùng mình một cái.

Gã lập tức thu hồi ánh mắt, sợ nên không dám nhìn nhiều. Phó Hiên ôm cô vào lòng, ngăn ánh mắt tham lam của những gã đàn ông khác.

Cô dựa vào lòng ngực anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Mùi này vẫn y như cũ, thấm vào tận trong ruột gan, vô cùng thoải mái.

Khóe miệng cô nở nụ cười, dáng đi cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hơn.

Cô không đưa anh tới khách sạn mà dẫn anh đến nhà của mình.

Một căn hộ nhỏ, không lớn cũng không cao quá.

Cô có thể đi lại được nhưng Phó Thanh Viên lại gặp rắc rối, nhất định phải bó cơ thể lại nếu không sẽ đụng †rần nhà.

Từ lúc bước vào Tân Miêu đã hiểu được điều này.

“Anh… Vóc dáng anh quá cao, hay là đổi địa phương khác đi. Em đi đặt phòng ở khách sạn tốt một chút.”

“Không cần, đây là nhà của em à?

Trong thời gian này em đều sống ở đây?”

“Vâng, vừa chuyển nhà. Em rất thích nơi này, yên tĩnh không ai làm phiền.”

Phó Thanh Viên giờ mới hiểu, cô không ở cùng Bạch Nhược những năm qua. Thảo nào mình tìm mãi không được.

Anh ngắm nhìn bốn phía, xem xét bên trong căn hộ, ở đây có rất nhiều đồ vật màu hồng.

Chăn đệm màu hồng, tường màu hồng, phấn má hồng, khăn ăn màu hồng,…

Một cô gái xấu xa và quyến rũ đến vậy nhưng thích những đồ vật này.

“Cả người toàn mùi nước hoa rẻ tiền, em đi tắm, thay quần áo đã.”

“Được, anh chờ em.”

Anh nhàn rỗi sinh hồi hộp.

Ngồi ở giường cô, còn cô thì vào phòng tắm rửa mặt.

Nhìn ngó xung quanh một hồi, anh nhịn cười không nổi.

Trong căn hộ này tìm không ra đồ vật của gã đàn ông nào khác. Mọi đồ vật đều là của một người, đến cái giường này cũng là giường đơn.
 
Chương 2310


Chương 2310

Điều này nghĩa là anh là người đàn ông duy nhất tới đây.

Anh thấy đầu giường đặt Shoujo Manga, bèn tò mò mở ra đọc thử.

Câu chuyện kể về hoàng tử thành thục, khi còn nhỏ anh đã biết mấy thứ này đều là giả. Không ngờ Tân Miêu lớn rồi vẫn xem mấy thứ này.

Anh biết, bề ngoài nhìn cô như một quả ớt nhỏ, nhưng trái tim rất mềm mại.

Không lâu, Tân Miêu đã ra ngoài. Bỏ đi quần áo gợi cảm, thay vào đó là đồ ngủ màu hồng hình con thỏ, trên đầu còn cột dây tóc hình tai thỏ.

Cô đi chân trần trên mặt thảm mềm mại, giống như một đứa trẻ mãi chẳng lớn. Cả người không tỏa ra mị lực mà là sự đơn thuần đáng yêu.

“Hầy… em mặc nhầm đồ đúng không? Để em đi thay một bộ khác đẹp hơn”

“Khỏi đi, cứ mặc vậy.”

Anh giữ chặt tay cô, dùng lực chút khiến cô ngã vào lòng anh.

Nháy mắt mặt cô đỏ bừng.

Kỹ năng trêu ghẹo đàn ông của cô đã thuộc hàng lão làng. Nhưng sao lần này cứ ngượng ngùng thế. Có lẽ… Cô chỉ thuộc lý thuyết trên giấy, chưa hề cảm nhận thật sự…

Hai người cùng nằm song song trên giường, ngay lập tức làm lộ ra chiếc giường đơn màu hồng không thể nhỏ hơn.

Gô tựa vào ngực anh, có chút lúng túng, tay chân lạnh ngắt, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Mà Phó Thanh Viên lúc này cũng không biết nên làm cái gì, hai người mắt †o trừng mắt nhỏ, không khí trong chốc lát sắp kết thành băng.

Cứ như vậy nhìn nhau vài giây, Phó Thanh Viên mới hồi hộp nói.

“Tiếp theo… Tiếp theo phải làm gì?

Anh… Anh không biết…”

Anh nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

“Cởi… C0i qu4n áo?”

Cô nuốt nước bọt, hồi hộp đến mức xuýt chút nữa thì toàn thân run rẩy.

“Vậy thì… cởi đi.”

Anh buông lỏng cô ra, hai người ngồi ở một bên, quay lưng về phía nhau, bắt đầu c0i qu4n áo.

Bầu không khí… Một lân nữa rơi vào tình trạng xấu hổ.

“Hay là… Anh cũng đi tắm?”

Phó Thanh Viên không nhịn được nói.

Tân Miêu đã c0i qu4n áo xong, cô ấy đang mặc váy ngủ, nên rất dễ cởi.

Cô quay người nhìn Phó Thanh Viên, anh ta vậy mà thật sự quay lưng về phía mình, cũng không quay đầu lại.

Thật đúng là một kẻ ngốc, nếu là người đàn ông khác, sớm đã nhân cơ hội để làm loạn.

“Anh là đang sợ sao?”
 
Chương 2311


Chương 2311

Tân Miêu cũng rất sợ, nhưng nhìn thấy anh như thế này, bản thân đột nhiên cũng không còn sợ hãi nữa.

Phó Thanh Viên im lặng một chút, cũng không biết bản thân là sợ hãi nhiều hơn hay mong đợi nhiều hơn.

Hoặc là…

Cô không kìm được tiến lên, nhẹ Anh vẫn chưa nghĩ kỹ, có muốn chiếm đoạt cô ấy hay không.

Không nên như thế…

Anh ta đã nhìn thấy tình yêu của Cố Thành Trung, cũng nhìn thấy thái độ bá đạo mạnh mẽ của Phó Lâm, luôn cảm thấy anh và Tân Miêu không nên như thế này.

Cô ấy xứng đáng được tốt hơn, không nên làm điều mà anh cho là chuyện thiêng liêng trong cái gác xép nhỏ này.

Nam nữ hoan ái không nên chỉ là tình dục và sự ép buộc, nó phải xuất phát từ tình yêu trong trái tim.

Nếu hai người không yêu nhau, vậy thì đó chỉ là kho4i cảm thèm muốn của thể xác mang lại mà thôi, là một loại phát tiết.

Mà anh ta cũng không cần phát tiết, chỉ cần Tân Miêu yêu mình là được.

“Phó Thanh Viên… Chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Anh ở bên cạnh tôi, thì chính là tự hủy hoại tiền đồ của mình.”

“Tiền đồ là gì? Anh còn không biết con đường tương lai của mình, sao em lại tính được? Nếu anh vấn là một tên ngốc, vậy thì xin hỏi tiền đồ của anh là gì? Sống cả một đời ngây ngô dại khờ, ở trong tâm trí của một đứa trẻ mười mấy tuổi, không có ham muốn và dục vọng, có một chiếc máy tính là có thể chơi cả ngày sao?”

Anh cụp mắt xuống, chua chát nói.

“Tương lai của anh vốn không có gì cả, cho dù có hủy rồi thì thế nào?” “Anh là một đứa con riêng, người khác căn bản không biết nhà họ Cố còn có sự tồn tại của anh. Nhà họ Cố chăm sóc anh như vậy là vì nể mặt mẹ ruột anh. Còn bố ruột anh không việc ác nào không làm, đã bị anh em cùng bố khác mẹ của anh giết chết rồi. Anh vốn cũng không nên xuất hiện trên cuộc đời này, bố ruột ghét bỏ anh, mẹ ruột cũng ghét bỏ anh!”

“Một người… Sinh ra đã là sai lâm, còn có thể tệ đến mức nào nữa?”

Trái tim Tân Miêu khế run khi nghe những lời này.

nhàng ôm lấy anh từ phía sau.

Cánh tay bạch ngọc quấn lấy trước ngực anh dùng sức như vậy.

“Xin lỗi… Tôi không có ý như vậy. Tối nay, chúng ta sẽ không nói chuyện gì khác, chỉ… Ngủ có được không?”

“Ngủ được, anh có chuyện… Muốn nói với em.”

Cơ thể anh dần cứng ngắc, bởi vì anh có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mềm mại của cô.

Anh thậm chí không dám cử động, hơi thở có chút tắc nghẽn lại.

Bởi vì tất cả mùi hương đều là mùi thơm sữa thắm thoang thoảng trên người cô ấy.

Anh ta chưa từng bôn ba ngoài xã hội, nhưng suy cho cùng vẫn là đàn ông nên cũng có những phản ứng cơ bản nhất.

“Có chuyện gì?”

Gò má cô ấy áp lên trên lưng anh ta, dịu dàng hỏi.

“Anh muốn kết hôn với em.”
 
Chương 2312


Chương 2312

Anh ta vừa dứt lời, Tân Miêu ngẩn người ra, không dám tin những lời nói này thốt ra từ trong miệng anh.

“Không… Không thể…”

“Tại sao?”

Anh ta không hiểu mà quay người lại định hỏi, nhưng nhìn thấy…

Anh ta vẫn chưa cởi hết quần áo, nhưng cô ấy đã không còn một mảnh vải che thân.

Phản ứng đầu tiên của anh ta chính là quay người đi, mắt không thấy tai không nghe.

Nhưng một giây sau, Tân Miêu lại chủ động nhào đến và hôn lên đôi môi của anh ta.

Cô ấy giống như người đang dần chết chìm, rốt cuộc cũng túm được khúc gỗ nổi cuối cùng mà bám vào nó.

Động tác của cô ấy vừa mãnh liệt lại vừa vồ vập, cũng toát lên sự vụng về giống như chưa từng nhiệt tình hôn người khác.

Rõ ràng anh ta không hiểu gì, nhưng bản năng đã thúc giục anh ta nên… từ bị động chuyển thành chủ động.

“Anh muốn cưới em, Miêu Nhi…”

Giọng nói của anh ta khàn khàn, vang vọng hết lần này đến lần khác bên tai cô ấy.

Cô ấy nghe thấy rất rõ, nhưng lại cố tình không trả lời mà chỉ dùng miệng chặn lời nói của anh ta lại.

Trong căn phòng… Sự mập mờ dân dần tăng lên, bầu không khí cũng đã lên đến đỉnh điểm.

Từng giây từng phút trôi qua, trong căn gác nhỏ trở nên ấm áp hiếm thấy.

Ngọn đèn thắp sáng đến tận đêm khuya.

Cuối cùng Tân Miêu cũng đã mệt lả người, cô ấy tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh ta rồi dân dân chìm vào giấc ngủ say.

Lần đầu tiên Phó Thanh Viên nếm thử vị ngọt ngào của thành quả, anh ta kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.

Anh ta cứ mỉm cười ngây ngốc rồi ngủ một giấc, thậm chí ngay cả mời những ai trong lễ cưới anh ta cũng đã nghĩ xong xuôi.

Anh ta là con riêng, không sáng chói quá và cũng không có bạn bè gì. Vì vậy tìm một nhà thờ nhỏ ấm áp để tổ chức lễ cưới và mời người trong nhà họ Cố đến là được rồi.

Cũng không biết Miêu Nhi có bạn bè gì không, nhất định phải mờ thầy của cô ấy là Bạch Nhược Minh Lan đến tham dự.

Váy cưới… bây giờ phải đặt may váy cưới, phải hỏi size của Miêu Nhi.

Còn cả những món đồ trang sức gì đó nữa.

Xem ra không thể làm việc không công cho anh hai được nữa, phải kiếm tiền để sau này còn nuôi vợ con.

Anh ta luôn bị Phó Minh Nam nhốt trong phòng, Phó Minh Tước chính là người thân thiết nhất và là người đáng kính trọng nhất của anh ta. Nhất định Phó Thanh Viên phải đi nói trước mộ của Phó Minh Nam, để Phó Minh Nam biết đứa em trai ngốc nghếch này cũng thành gia lập nghiệp rồi.

Hơn nữa… về vấn đề trình độ học van.

Cũng không biết có thể thi xong tất cả chứng chỉ học vấn trong thời gian ngắn hay không. Mặc dù anh ta chưa từ trải qua việc đi học theo hệ thống hoá, nhưng anh ta tin mình có thể vượt qua được.
 
Chương 2313


Chương 2313

Gòn cả Tân Miêu… Anh ta muốn cho cô ấy một thân phận mới để sau này những nơi tam giáo cửu lưu đó không còn nữa, cho dù cô ấy vân muốn tới thì cũng có thể đưa anh ta đi cùng.

Thân gái một mình, lỡ như bất cẩn bị người ta bắt đi thì phải làm sao?

Nhất định phải dần dần thay đổi, thời gian vẫn còn dài nên thứ anh ta cân phải có chính là sự kiên nhãn.

Cũng không biết cô ấy thích lễ cưới theo phong cách phương Tây hay là kiểu Trung Hoa.

Không làm theo kiểu phương Tây thì có thể tổ chức một lần hoặc giả cho anh ta hai lần cũng được.

Vừa nghĩ đến những chuyện này, anh ta không kìm được mà mặt mày hớn hở giống như một đứa trẻ, ôm thật chặt cô gái nhỏ nhắn trong lòng.

Vào lúc này, đột nhiên anh nghe thấy Tân Miêu nói mớ.

“Ừm… Phải chuyển nhà… lại phải chuyển nhà nữa. Phải trốn tránh tên ngốc, nếu không… Nếu không thì tiêu đời.”

Cô ấy vừa nói xong, trái tim của Phó Thanh Viên run lẩy bẩy và ngay lập tức giống như bị thứ gì đó sắc bén đâm vào.

Anh ta đang suy nghĩ đến tương lai của hai người, nhưng cô ấy lại năm mơ đang nghĩ cách chạy trốn như thế nào?

Ánh mắt của Phó Thanh Viên trở nên âm trầm, anh ta lặng lẽ siết chặt nắm tay lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm nay đã định sẵn là không thể ngủ nổi.

Sáng hôm sau, Tân Miêu thức dậy, phát hiện trên giường trống rỗng, nửa giường bên cạnh đã không còn chút hơi ấm nào nữa.

Anh ta rời đi khi nào?

Tâm trạng cô ấy đột nhiên trở nên phiền muộn, tuy rằng không muốn dây dưa với anh ta, cũng muốn ngày hôm sau khi tỉnh dậy sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ khi mở mắt ra, người rời đi trước lại là Phó Thanh Viên.

Hay là nói, sau khi nếm thử hương vị phụ nữ, anh ta cảm thấy mình không có gì tốt, cho nên mới vứt bỏ mình?

Đột nhiên, trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác phức tạp.

Cô ấy xuống giường, thay quần áo rồi đổi một tấm ga trải giường khác.

Không có máu, nhưng có những vết tích của một trận ho4n ái vừa qua.

Tần Miêu nhìn thấy lại cảm thấy trong lòng bực bội, vì vậy mang tất cả đi giặt sạch.

Khi cô ấy làm xong tất cả mọi việc, không ngờ lại có người tới.

Gỗ, Tần Miêu vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Bạch Nhược Minh Lan, thường ngày bọn họ đều nhăn tin trên mạng, thỉnh thoảng mới chạm mặt nói chút chuyện mà thôi.

Từ sau khi Nikkeigawa Nozomi chết, Bạch Nhược Minh Kan bèn tập hợp đàn em cũ của ông ấy, bao gồm cả đám người Kỷ Thiên Minh, bắt đầu dự tính.

“Vừa mới dậy sao?”

“Không phải, đã dậy một lúc lâu rồi, có phải có nhiệm vụ gì không? Cô gọi điện thoại nói với con một tiếng là được rồi, cần gì phải…”

“Lần này cô đến không phải vì chuyện công việc mà là vì chuyện riêng của con.”

Bạch Nhược Minh Lan cười nói.
 
Chương 2314


Chương 2314

“Việc riêng… của con?” Tân Miêu ngây người ra. Bạch Nhược Minh Lan thân thiết kéo tay cô ấy tới nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, không thể cứ đi theo cô mãi được, sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con. Phó Thanh Viên mang một đống đồ tới tìm cô, nói là sính lễ, cô thấy thành ý của cậu ta không tồi nên đã đồng ý rồi, tiếp theo chính là chuyện tổ chức đám cưới, cô không có nhiệm vụ nào khác nên tới đây thuyết phục cô dâu mới của chúng „ ta.

“Cái gì cơ?”

Tân Miêu mở to mắt, anh ta rời đi từ sáng sớm như vậy, không phải vì muốn vứt bỏ mình, mà là đặc biệt tới tìm Bạch Nhược Minh Lan để cầu thân sao?

“Không, con không cưới.”

“Sao lại không cưới? Cậu ta thật lòng yêu con mài”

“Nhưng anh ta… anh ta ta không hề biết quá khứ của con.”

Tân Miêu căn răng nói.

“Cậu ta còn chưa biết sao? Con không nói với cậu ta chút gì sao? Cô còn tưởng rằng tên nhãi đó đã biết quá khứ của con rồi nên mới muốn kết hôn với con chứ.” Bạch Nhược Minh Lan có chút ngạc nhiên nói.

“Cô, nếu cô là đàn ông, cô có thể chấp nhận một người phụ nữ không thể sinh con không?” Khi nói lời này, Tân Miêu đau khổ siết chặt đôi bàn tay nhỏ, khuôn. mặt cô ấy trở nên trắng bệch không còn chút sức sống nào, đôi mắt ửng đó, chất chứa nước mắt bên trong.

Bạch Nhược Minh Lan đau xót ôm cô ấy vào lòng, khóe mắt cũng trở nên ướt át.

“Con à, biết đâu cậu ta chấp nhận thì sao?”

“Anh ấy có thể chấp nhận nhưng con thì không. Cô ơi, con rất bẩn, con không thể ở bên anh ấy được, con rất bẩn…”

“Đứa trẻ ngốc này.”

“Nhưng anh ta… anh ta ta không hề biết quá khứ của con.”

Tân Miêu cắn răng nói.

“Cậu ta còn chưa biết sao? Con không nói với cậu ta chút gì sao? Cô còn tưởng rằng tên nhãi đó đã biết quá khứ của con rồi nên mới muốn kết hôn với con chứ.” Bạch Nhược Minh Lan có chút ngạc nhiên nói.

“Cô, nếu cô là đàn ông, cô có thể chấp nhận một người phụ nữ không thể sinh con không?” Khi nói lời này, Tân Miêu đau khổ siết chặt đôi bàn tay nhỏ, khuôn. mặt cô ấy trở nên trắng bệch không còn chút sức sống nào, đôi mắt ửng đó, chất chứa nước mắt bên trong.

Bạch Nhược Minh Lan đau xót ôm cô ấy vào lòng, khóe mắt cũng trở nên ướt át.

“Con à, biết đâu cậu ta chấp nhận thì sao?”

“Anh ấy có thể chấp nhận nhưng con thì không. Cô ơi, con rất bẩn, con không thể ở bên anh ấy được, con rất bẩn..”

“Đứa trẻ ngốc này.”

Bạch Nhược Minh Lan ôm chặt lấy cô ấy, cũng cảm thấy mềm lòng theo.

Tuy rằng Tân Miêu không phải con gái ruột của bà ấy, cũng không phải do bà ấy nuôi dưỡng từ nhỏ.

Khi gặp được Tân Miêu, cô ấy cùng lắm mới chỉ mười một, mười hai tuổi, dáng vẻ gầy gò, ốm yếu.

Bà ấy cứu Tân Miêu khỏi hoạn nạn, giúp cô ấy báo thù, rồi để cô ấy đi theo mình.

Nhìn cô ấy có vẻ có vẻ độc ác tàn nhãn, mấy năm nay hai tay dính đầy máu tươi nhưng Bạch Nhược Minh Lan biết Tân Miêu là đứa trẻ tốt, cô ấy không làm tổn thương người vô tội, những người đàn ông cô ấy hại đều mang tội ác tày trời, coi thường pháp luật nên cô ấy mới thay pháp luật trừng trị những kẻ đó.
 
Chương 2315


Chương 2315

Cô ta ghét cay ghét đắng đàn ông, khiến bản thân mình biến thành một con nhím đầy gai nhọn.

Cũng chỉ có mở lòng với duy nhất Phó Thanh Viên, nhưng lại không dám để lộ vết sẹo trước mặt anh ta.

Quá khứ của cô ấy, là nồi đau vô tận.

Cũng là khoảng cách cô ấy không thể nào vượt qua nổi.

“Cô biết nên ứng phó thế nào với Phó Thanh Viên, cô có thể giúp con từ chối cậu ta, con chắc chắn… thật sự muốn làm như vậy chứ, con sẽ không hối hận chứ?

Tân Miêu nghe được lời này, đau khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, ánh mắt cô ấy trở nên kiên định.

“Con sẽ không hối hận, anh ấy rời xa con sẽ gặp được một người tốt hơn, những hồi ức vui vẻ anh ấy cho con đã đủ rồi, con đã thấy thỏa mãn rồi.”

“Đứa trẻ ngốc này, lẽ nào con không tốt sao?”

“Không, con không tốt, con không tốt chút nào, con không xứng với anh ấy”

Tân Miêu ra sức lắc đầu, cuối cùng không khống chế được nước mắt mà bật khóc nức nở.

Bạch Nhược Minh Lan nhìn thấy mà đau trong trong lòng, những năm này bà †a không có gặp Hứa Trúc Linh, nhưng trong tâm vấn khát khao tình thân, cũng may có Tân Miêu làm bạn ở bên cạnh, trong mắt của bà ta mặc dù hai người là thầy trò, nhưng còn hơn là mẹ con.

Tân Miêu vẫn cảm thấy mình kém hơn Hứa Trúc Linh, cho nên cũng không dám vượt qua.

Cô ấy vừa hâm mộ lại đố kị Hứa Trúc Linh, nhưng trong tâm vấn luôn muốn bảo vệ cô ấy, bởi vì cô đang trả ơn, báo đáp ơn cứu mạng năm đó của cô ây.

Cô ấy là một đứa trẻ tốt, cô ấy luôn quan tâm đến tâm trạng của người khác, có thể vù người khác mà hy sinh bản thân mình, cho dù là mạng sống.

Thế nhưng là chính mình …. lại được chăng hay chớ, chưa bao giờ muốn mưu cầu cái gì.

“Vậy là con muốn trốn tránh cậu ta, tiếp theo dự định của con là gì?”

“Gần đây Đà Nẵng không có tin tức gì lớn, cũng không cần con. Con muốn đi nhìn xem Hà Nội, điều tra thêm hành động của nhà họ Neikkeikawa, nhận tiện xemAyako Nikkeikawa định làm cái gì.

“Được, cô đi mua vé may bay cho con, con đợi tin tức của cô.”

Bạch Nhược Minh Lan đảo mắt nghĩ, nói.

“Vâng.”

Cô ấy đùng sức gật đầu, tuy không muốn rời khỏi thành phố này, nhưng …

cô cảm thấy quyết định của mình đúng.

Bạch Nhược Minh Lan trở về nhà của mình, Phó Thanh Viên cũng lo lắng đứng đợi ở đó, đứng ngồi không yên.

Thấy bà ta đã về, lập dậy đứng dậy: “Dì Bạch, Tân Miêu có đồng ý không?”

“Cậu mang đồ của mình đi đi, con bé không muốn kết hôn với cậu.”

Bà ta nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vì cái gì? Cho dù có từ chối con, cũng phải cho con một lý do, để cho con hết hy vọng?”

Anh ta không cam tâm nói.

“Con bé … nó không vượt qua được cánh cửa của lòng mình, cậu là một đứa trẻ tốt, tôi cũng rất thích cậu, nhưng tôi cũng nghĩ nếu Tân Miêu đi theo cậu sẽ không phải chịu khổ cực, cũng không cần sống đầu đường xó chợ. Có thể con bé không qua được, nó không vượt qua được cái bóng của việc năm đó, cậu nói xem tôi phải làm sao?”
 
Chương 2316


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 2317


Chương 2317

“Tân Miêu, hiện tại cô ấy đang ở đâu?”

Anh ta vội vàng hỏi.

“Như thế nào, cậu còn không hết hy vọng sao?”

“Tại sao tôi phải chết tâm, cô ấy là người duy nhất mà tôi muốn kết hôn.

Cầu xin bác nói cho tôi biết cô ấy ở đâu!”

“Tôi sẽ không nói, eon bé không thế vượt qua chính bản thân mình, nếu tôi nói cho anh, nó sẽ hận tôi.”

Mặt Bạch Nhược Minh Lan lộ ra vẻ khó xử.

Dưới tình thế cấp bách, Phó Thanh Viên cúi đầu thật sâu, lưng gập xuống khẩn thiết nói: ‘Nếu hiện tại tôi bỏ qua cô ấy, tôi sẽ hối hận cả đời!”

“Cậu thật sự không ngại?” Giọng điệu của Bạch Nhược Minh Lan nặng nề hỏi. Phó Thanh Viên nghe vậy, thẳng thăn nói: “Nếu, tôi vì đứa nhỏ buông tha cho cô ấy, tôi đây về sau sợ là sẽ lại không lấy vợ. Bởi vì, tôi chỉ nghĩ muốn cô ấy sinh con cho mình, nếu cô ấy không sinh được thì cũng không sao.

Tôi không thể bởi vì con cái tùy tiện tìm VỢ, Tôi có thể không có con, nhưng tôi không thế không có vợt”

“Máy bay bốn giờ chiều, bay đi Hà Nội, cậu đi ra sân bay trước, có lẽ có thể tìm được con bé.”

Bạch Nhược Minh Lan nói ra, kỳ thật bà cũng không muốn làm khó anh ta.

Bà cố ý an bài vé máy bay, làm cho Tân Miêu chờ tin tức của chính mình, chính là cho Phó Thanh Viên cơ hội, thăm dò tâm ý của cậu ta.

Nếu Tân Miêu bỏ lỡ cậu ta, con bé cũng sẽ hối hận.

Bà cũng không có tài cán vì Tân Miêu làm cái gì, chỉ có thể thành toàn hai đứa trẻ này.

Phó Thanh Viên nghe nói như vậy, vui vẻ lại cúi đầu, sau đó rất nhanh rời đi.

Anh ta rất sớm liền chạy tới sân bay, vô cùng lo lăng chờ đợi, sợ chính mình bỏ qua Tân Miêu.

Ba giờ chiều, Tân Miêu đã đến sân bay, mặc váy da màu đen bó sát người, đeo giày Martin, lộ ra đôi chân thon dài trang nốn, đưa tới không ít người đích nhìn chăm chú.

Cô ấy ngoái đầu nhìn lại nơi này, chuyện cần cô chấm dứt ở thành phố này cô đều đã xử lý xong, chính mình cũng không có tiếc nuối.

Cô thở ra một hơi thật dài, xoay người đi đến quầy phục vụ.

Dọc theo đường đi, không ít người nhìn thấy cô ánh mắt đều rất lạ, nếu trước kia cô mặc gợi cảm như vậy, khẳng định sẽ có đàn ông nhịn không được đi đến chào hỏi.

Nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô lộ không đủ nhiều sao?

Cô có chút hồ nghi, nhưng không có nghĩ nhiều đi đến quây phục vụ, nhân viên kiểm vé lấy chứng minh thư của cô nhìn, sau đó mặt giãn ra cười cười.

“Xin chào quý khách, chuyến bay đến trễ, cho nên tạm thời còn chưa xử lý được, quý khách có thể ngồi nghỉ tạm ở phòng nghỉ bên cạnh chứ? Đợi lát nữa có tin tức, nhân viên công tác của chúng tôi sẽ đến liên hệ với cô.”

“Được.”

Cô ấy gật gật đầu, ngược lại đi khu nghỉ ngơi.

Cô ấy ngồi xuống chán đến chết mở ra di động, không nghĩ tới di động tự động kết nối wifi ở sân bay, lập tức b4n ra một cái tin tức.

“Xin chào, nếu bạn xem đến tin tức này, mong giúp tôi nhìn xem xung quanh có một cô gái xinh đẹp hay không, tên cô ấy là Tân Miều, cô ấy thích ăn mặc gợi cảm, nhưng kì thực nội tâm cũng vẫn như một thiếu nữ vậy, thích ga giường và áo ngủ màu hồng nhạt.”
 
Chương 2318


Chương 2318

“Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, tôi rất yêu cô ấy, nhưng chúng tôi có một chút mâu thuẫn nhỏ, cô ấy là bay chuyến bốn giờ, bay đi Hà Nội, nếu bạn thấy cô ấy, mong có thể giúp tôi giữ cô ấy lại.”

“Đây là ảnh chụp của cô ấy, có phải cô ấy rất xinh không, nhưng mong chú ý, cô ấy là của tôi, ai cũng không thể có ý với cô ấy.”

Sau khi Tân Miêu xem xong hung hăng nhíu mày, đây là chương trình liên tiếp tự động với wifi ở sân bay, chỉ có xem xong rồi mới có thể kết nối.

Khó trách…

Khó trách một đường đi tới, ánh mắt bọn họ nhìn cô đều rất kỳ quái, sợ là đã muốn biết chính mình là ai.

Này vừa thấy chỉ biết là kiệt tác của Phó Thanh Viên, chết tiệt, sao anh ta lại đến đây?

Cô lập tức đứng dậy muốn rời đi, vừa mới ra cửa đã bị nhân viên công tác ngăn cản: “Chào cô, tạm thời cô còn không có thể rời đi, chúng tôi đã muốn bào cho chồng chưa cưới của cô, anh ấy đang trên đường đến.”

“Các anh có lầm hay không, tôi tiêu tiền mua vé, các người lại cố ý không cho tôi xuất vé kiểm tra an ninh, tôi có thể kiện các người.” “Thưa cô, cô cũng đừng khó xử chúng tôi, nếu chúng tôi thả cô đi, sợ là công việc cũng mất. Mặt khác, chủ tịch công ty hàng không chúng tôi đã biết chuyện này, bồi thường bao nhiêu tiền cũng được, mệnh lệnh của ngài ấy chính là làm cho chúng tôi nhất định phải lưu lại cô, thành toàn vị kia”

“Tại sao? Anh ta cho các người ưu đãi gì sao?”

“Chính là giúp bọn họ tối ưu hóa tổng hệ thống một chút, làm cho hệ thống an toàn của công ty hàng không cao hơn.”

Đúng lúc này, bên tai truyên đến giọng nói quen thuộc.

Sau khi Tân Miêu nghe được, thân mình cứng đờ.

€ô xuyên qua nhân viên sân bay, nhìn về phía Phó Thanh Viên xa xa đang vội vàng chạy tới, trái tim mạnh run lên.

Anh ấy… Đến rồi.

Phản ứng đầu tiên của cô ấy là muốn bỏ chạy, đến cả hành lý cũng không quan tâm, cô ấy lao ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.

Cô ấy vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Phó Thanh Viên vậy mà không đuổi kịp mình, vẫn còn thở hổn hển, có vẻ như đã kiệt sức.

Điều này đã cho cô ấy thời gian tuyệt vời để chạy trốn.

Nhưng…

“Cô Tân, cô hãy đồng ý với anh ta đì, anh ta nói rằng mẹ anh ta biết bơi và sẽ không để cho các cô chết đuối, anh ta định học bơi cùng với cô.”

“Cô Tân, đôi vợ chồng trẻ đều là đầu giường cãi nhau rồi ngủ cùng một giường. Anh ta là một lập trình viên, rất an toàn. “Cô Tân, nếu cô không thích anh ta, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện giúp anh ta, nhưng rõ ràng là hai người thích nhau, vậy tại sao lại bỏ lỡ nhau, cô xem vợ chồng tôi đã bên nhau năm mươi năm, lúc trước nếu giận hờn rồi bỏ lỡ nhau thì chúng tôi chắc chắn sẽ hối hận cả đời.”

“Cô Tân, nếu cô thực sự yêu anh ta thì hãy cho anh ta một cơ hội.”

169) Jzin,.ˆ Mỗi khi Tân Miêu gặp ai đó, họ đều thuyết phục cô ấy, cũng không biết sao Phó Thanh Viên có thể làm được như vậy.

Đoạn đường này đã làm tốn không biết bao nhiêu thời gian của cô ấy, mà Phó Thanh Viên đã từ từ đuổi kịp phía sau.
 
Chương 2319


Chương 2319

Tân Miêu thực sự không chạy được nữa, bởi vì bên tai quá ồn.

Đúng lúc này, bên tai cô ấy truyền đến tiếng phát thanh.

“Kính chào hành khách, chúc quý khách khỏe mạnh, máy bay của chuyến bay D!

x đi Hà Nội đã bắt đầu đóng cửa. Hành khách nào chưa làm thủ tục xuất vé, xin hãy tìm nhân viên có liên quan để trợ giúp.”

“Ngoài ra, công ty chúng tôi đã tạo một chuyến bay riêng cho cô Tân Miêu để đến cung điện hôn lễ của anh Phó, hy vọng rằng cô Tân sẽ có một chuyến bay vui vẻ.”

Tân Miêu có chút cau mày khi nghe nói như thế.

Đây là sự lãng mạn của các lập trình viên sao? Trời ơi, cũng quá thẳng thắn rồi đấy?

“Phó Thanh Viên, anh muốn làm cái quái gì vậy?”

Phó Thanh Viên nghe vậy thì gãi đầu, nói: ‘Chẳng lẽ…Ý của anh không đủ rõ ràng sao? Anh muốn ở bên cạnh em, anh muốn lấy em, anh muốn trải qua cả đời cùng em.”

“Tôi nói với anh chưa đủ rõ sao?

Chúng ta căn bản là người của hai thế giới, căn bản không hề hợp nhau.”

“Cái gì gọi là hợp nhau? Là vì sức eo anh yếu, thời gian không đủ lâu, lớn lên không đẹp trai hay là không có tiền có thế?”

“Hay là, em không thể có con, sợ anh ghét em, cũng không hỏi ý kiến của anh mà cự tuyệt anh ngàn dặm sao?”

Tân Miêu nghe thấy thế, con ngươi lập tức co lại.

Thật không ngờ anh ta đã biết, nhất định là Bạch Nhược Minh Lan đã nói cho anh ta biết, chuyện này không thế có người thứ ba biết được.

“Anh… anh cũng biết?”

Nắm tay của cô vô thức siết chặt vì sợ hãi.

Ký ức đau khổ nhất trong lòng bỗng chốc được mở ra, tuôn trào giống như nước tràn bờ đê mà.

Cô ấy không biết mình đã sống những ngày như thế nào, bị giam cầm, bị coi như một thứ đồ chơi, mà người kia hóa ra lại là bố trên danh nghĩa của cô ấy, là chồng của mẹ cô ấy.

Lúc đầu, ông ta ngụy trang rất tốt, tự dạy học cho cô ấy, giống như một người bố hiền từ. Nhưng dần dần ông ta bộc lộ bản chất, bắt đầu giở trò với cô ấy, lúc đầu ông ta gọi cô ấy vào phòng làm việc một mình, nhân lúc không có ai mà động tay động chân, sau đó là trong phòng riêng của giáo sư ở trường học, cuối cùng là ngay ở trong nhà một cách trăng trợn, cái gì cũng không kiêng ky.

Cô ấy than khổ với mẹ, thế nhưng mẹ lại sợ nếu đi ngăn cản sẽ bị bố dượng đánh tàn nhãn, cũng không dám ly hôn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì cả.

Về sau, cô ấy không được đến trường nữa, mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng.

Cô ấy khó khăn lắm mới gặp được ân nhân cứu mạng của mình, tống tên cầm thú không bằng đàn ông kia vào tù, mong rằng ông ta sẽ bị trừng phạt bởi pháp luật, nhưng ông ta chẳng qua chỉ bị phạt một năm tù giam mà thôi.

Một năm…

Chỉ một năm thôi…

Cuộc sống của cô ấy cũng đã bị hủy hoại.

Sau khi tên câm thú ấy vào tù, cô ấy trăn trọc, chỉ muốn ông ta chết ở trong từ.

Nhưng không lâu sau, cô ấy phát hiện mình mang thai, vội vàng đi phá thai, thế nhưng giữa đường thai nhi bị rớt ra, lúc ấy trên xe khắp nơi đều là máu, trong khoang mũi nồng nặc toàn mùi máu tươi.
 
Chương 2320


Chương 2320

Khi ấy, Bạch Nhược Minh Lan là người duy nhất bên cạnh cô ấy, bà ấy ôm chặt cô ấy vào lòng để cô không còn sợ hãi.

Cô ấy thực sự không sợ vì cô ấy muốn chết.

Vậy mà cô ấy vẫn còn sống, nhưng cô ấy lại mất đi khả năng sinh con, Bạch Nhược Minh Lan và bác sĩ đều an ủi cô ấy đừng buồn, nhưng cô thực sự không buồn chút nào, thậm chí còn cảm thấy rất vui.

Tại sao muốn có con, con được sinh ra ngay cả bố mẹ không có trách nhiệm, cũng chảng thể đảm đương nổi.

Với bộ dạng tàn hoa bại liều này của cô ấy, chẳng lẽ còn có người chịu lấy ư?

Nếu không có con cũng tốt, cũng không cần phải để con mình chịu đựng nồi đau của bản thân.

Kể từ đó, cô ấy đi với Bạch Minh Nhược Lan, chỉ chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài.

Mãi cho đến một năm sau, khi tên cầm thú được ra khỏi tù, cô ấy mới quay trở lại Thanh Hóa và tự giải quyết ân oán.

Vết sẹo này không thể nào liền lại được, dù cho có qua mười năm hay hai mươi năm cũng không thể lành được, nó giống như thối rữa nơi đáy lòng của cô ấy!

Đây là khía cạnh thê thảm nhất của cô ấy, và bây giờ anh ta đã biết tất cả.

Cô ấy cũng không thể trách Bạch Nhược Minh Lan, tính mạng của cô ấy là được bà ấy cứu, cô ấy không có tư cách.

Nhưng anh ta là cái gì? Dựa vào cái gì mà quản chuyện của mình?

“Đủ rồi, anh câm miệng đi, anh nghĩ anh là ai, anh chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi, chẳng lẽ đối với anh lần lên giường lúc trước là muốn gả cho anh sao? Anh tỉnh lại được không, cái thời nào rồi mà tư tưởng của anh còn lạc hậu như vậy?”

“Tôi chỉ… chỉ chơi đùa với anh thôi, anh có thể đừng mang sự rung động của mình ra được không?”

“Tôi biết anh chỉ đang nói nhảm với tôi mà thôi, tôi sẽ không đánh nhau với anh”

Anh ta siết chặt bàn tay to lớn để làm cho mình bình tính lại.

Khi người ta tức giận, xấu hổ và đau khổ, họ sẽ nói những điều cực đoan, anh có thể hiểu và bao dung.

“Lời nói lúc tức giận cái gì, lời tôi nói là thật!”

“Không tin sao?”

Cô sải bước về phía trước, vung tay tát một cái thật mạnh, cái tát này vang dội dùng hết toàn bộ sức lực, khiến mọi người sửng sốt.

Mọi người nhao nhao dừng lại xem, xì xào bàn tán với nhau.

Một cái dấu bàn tay hiện lên rõ ràng trên gò má của Phó Thanh Viên, khuôn mặt cũng bị đánh nghiêng sang một bên.

Đầu tóc hơi rối, anh ta đưa mắt nhìn cô ấy thật sâu.

“Tay em có đau không?”

“Anh… anh là đồ ngốc, anh không có bằng cấp, cái gì cũng không biết, anh thì làm được cái gì?”

“Anh có thể viết chương trình, anh có thể đi công tác, cuối cùng anh cũng sẽ có tiền nuôi em.” “Anh thực sự tệ hơn anh em của anh, anh nuôi tôi? Tôi tùy tiện tìm một người đàn ông cũng khỏe hơn anh! Anh tỉnh lại đi, anh thật sự nghĩ rằng tôi bởi vì quá khứ mới không chịu tiếp nhận anh? Anh thật quá ngây thơ rồi, tôi căn bản không nhìn trúng anh !'”Anh cho rằng anh cho người ngăn cản tôi thì tôi sẽ chịu thua? Tất cả chỉ vô dụng thôi, hôm nay đi không được thì mai tôi sẽ đi, nếu không được nữa tôi thuê máy bay tư nhân! Tôi cảnh cáo anh, chúng ta không có khả năng, cả đời này cũng không có khả năng! Phó Thanh Viên, nếu anh lại chống đối tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
 
Chương 2321


Chương 2321

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, cả người giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhạy cảm và dễ tức giận, đem tất cả nanh vuốt của mình để lộ ở bên ngoài.

Thậm chí, không tiếc làm người mình yêu bị thương. Cô ấy tức giận quay người rời đi, không hề ngoảnh đầu lại, Phó Thanh Viên ngây người đứng đó, không nói một lời.

Phó Thanh Viên một mình đứng rất lâu rất lâu tại sân bay, người đến người đi, mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình bi thương nhìn anh ta.

Cuối cùng anh ta giống như đánh mất hồn phách không có mục tiêu rời khỏi sân bay. Trong lúc nhất thời lại không biết bản thân nên đi đâu.

Anh ta muốn giúp chính bản thân mình, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể khiến cho Tân Miêu tín nhiệm mình.

Anh ta không quan tâm đứa nhỏ, chỉ quan tâm một mình cô ấy.

Anh ta kìm lòng không đậu đi đến viện điều dưỡng tư nhân, bên trong chỉ có một người bệnh là Cố Thành Trung.

Anh ta có vài lời muốn hỏi anh ba.

Đối với việc anh ta đến đây Cố Thành Trung cũng rất kinh ngạc:“Sao em lại đến đây? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Anh ba, em bị Tân Miêu cự tuyệt, phải làm sao bây giờ?”

Phó Thanh Viên cúi đầu, phờ phạc, ánh mắt đều là lờ mờ không có ánh sáng.

“Vì cái gì?”

“Gô ấy có một đoạn quá khứ rất tôi tệ, cô ấy không vượt qua được cửa ải của chính mình, cảm thấy…em cũng không vượt qua được. Nhưng em thực sự không quan tâm, em thực sự muốn lấy cô ấy, làm sao bây giờ?”

“Năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Em? Hơn hai mươi tuổi.”

“Còn Tân Miêu thì sao?”

“Cũng tâm đó.’ “Anh hai mươi tám tuổi gặp được Hứa Trúc Linh, Phó Lâm ba mươi hai tuổi gặp được Chu Đình, Phó Minh Tước bao nhiêu năm vần vậy tìm kiếm sự tồn tại của Ngọc Diệp.

Trước mặt chân ái thời gian không đáng để nhắc tới nhất, em vẫn còn trẻ, em vẫn còn thời gian, em sợ cái gì? Dựa vào quyền thế của nhà họ Cố, em muốn tìm một người không phải đơn giản sao?” “Càng huống hồ, cô ấy quan tâm đến Bạch Nhược Minh Lan và Hứa Trúc Linh, không thể rời khỏi Đà Nẵng quá lâu, em luôn luôn có thời gian gặp lại cô ấy. Lần đầu không được thì lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lân thứ ba thứ tư vô số lần, cô ấy không tin tưởng em là bởi vì em chưa cho cô ấy đủ cảm giác an toàn, đợi cô ấy yên tâm mà tín nhiệm em, em cũng thành công rồi.”

“Con gái đều thích nhống nhếo lại bướng bỉnh, em phải có sự nhãn nại, không thể bị đả kích một lần liền hoài nghỉ cuộc sống, bị đả kích thêm vài lần, em cũng sẽ quen thôi.”

Phó Thanh Viên nghe nói như thế, dù sao vân cảm thấy khó hiểu.

Cái gì gọi là đả kích vài lần thì sẽ quen?

“Anh, anh không thể mong chờ em thành công sớm hơn sao? Em sợ…sợ thời gian càng dài càng có biến đổi, em muốn cho cô ấy một gia đình, em không muốn cô ấy ở bên ngoài đánh nhau, không muốn cô ấy đi gặp những người đàn ông muôn hình muôn vẻ.” “Vậy trước hết em phải trở nên mạnh mẽ, khi mạnh mẽ rồi mới có thể khống chế được cô ấy, giống như phật Như Lai và Tôn Ngộ Không vậy, em đủ mạnh mế cô ấy sẽ không nhảy ra khỏi bàn tay của em được. Đương nhiên, tiền đề là cô ấy phải yêu em, sự cường thế của em không thể mang lại cho cô ấy bất kỳ gánh nặng nào. Yêu một người cần phải có cương nhu hợp lại, ở bên ngoài em có thể cứng rắn, ở bên trong phải đủ mềm mỏng.
 
Chương 2322


Chương 2322

“Theo đuổi con gái là cả một quá trình dài, đừng sốt ruột.”

Dáng vẻ rất có tâm của Cố Thành Trung, tận tình khuyên bảo.

“Anh đối với chị dâu cũng như vậy sao? Phó Thanh Viên tò mò hỏi. “Mỗi người đều không giống nhau, nhưng cơ bản là giống nhau. Anh đã nhìn thấy tình cảm của rất nhiều người, bao gồm cả bản thân anh, nhưng khiến anh bội phục nhất là Ngôn Minh Phúc. Tình yêu của môi người ít nhiều cũng đều là ích kỷ, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy, anh có khi rất ích kỷ với Trúc Linh, vô ý bỏ mặc cô ấy ở bên cạnh mình.

Còn Ngôn Minh Phúc là yêu ai yêu cả đường đi, yêu tất cả mọi thứ của cô ấy.”

“Đáng tiếc…… Bọn họ đã chết rồi.”

“Đúng vậy, điều này thực sự rất thương xót, cho nên trong những năm còn sống đừng để có tiếc nuối, chết rồi thì cái gì cũng không còn, em đã hiếu chưa?”

Phó Thanh Viên đại khái hiểu được một chút.

Anh ta lấy lại tinh thần nói: “Trong những năm còn sống em sẽ cưới được người em yêu thương, em sẽ càng cố gắng cho cô ấy đủ cảm giác an toàn.”

“Như vậy là đúng rồi, em có thể đi về rồi, anh phải làm cơm tối cho Linh Linh, đợi một lát cô ấy đến thăm anh, em đã làm trể rất nhiều thời gian của anh rồi.”

Cố Thành Trung tiễn khách không một chút khách khí.

“Không giữ em lại ăn cơm sao?”

“Không giữ, anh muốn cùng Linh Linh ăn bữa tối với ánh nến, em ở lại hóng cái gì.”

“Hôm nay em rất buồn a…”

“Đều đã nói rồi, chịu đả kích vài lần thì sẽ quen thôi, rốt cuộc vấn là còn trẻ quá a, thành thói quen, rốt cuộc vân là rất tuổi trẻ a, không biết đây là đâu?

Mau đi đi, anh còn phải nấu cơm !”

Cố Thành Trung đẩy anh ta ra cửa, thuận tiện đi vào bếp đeo tạp đề bắt đầu rửa rau thái rau nấu nướng.

Phó Thanh Viên rời đi còn gặp phải Hứa Trúc Linh ở cửa, trong tay xách theo trái cây, khi nhìn thấy anh ta thì chào hỏi nhiệt tình “Phó Thanh Viên đến rồi sao? Muốn ở lại ăn cơm không?”

“Không cần không cần, em sợ anh ba đánh em.” Phó Thanh Viên rụt đầu lại, nghĩ đến những lời Cố Thành Trung tiên khách lúc nấy.

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy Cố Thành Trung đích thực có thể làm ra loại chuyện này.

Cô ấy đi vào trong phòng, vừa vào đến cửa liên nghe thấy âm thanh ở trong bếp.

Tay phải của cô hôm nay cắt chỉ, anh ấy còn chưa biết, muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên và vui vẻ.

Hơn nữa bản thân cũng có thể dùng tay trái để nấu cơm, viết chữ tuy xiêu vẹo nhưng cũng có tiến bộ.

“Hôm nay ăn cái gì a? Đầu bếp Cố?”

“Canh cá tươi và tôm chua ngọt, muốn ăn rau xanh gì?”

“Khoai tây sợi nhé, muốn ăn rồi.”

“Được, vậy em ngồi một chút, đợi chút xíu là xong rồi.”

Anh ấy quay đầu lại nhìn cô cười ôn nhu, Hứa Trúc Linh liền chuyển một cái ghế ngồi ở cửa vừa ăn trái cây vừa xem anh ấy nấu cơm.
 
Chương 2323


Chương 2323

“Em nhìn thấy Phó Thanh Viên, anh đuổi người đi rồi hả?”

“Uh”

Anh ấy cũng không che giấu, nói trăng ra.

“Anh cũng thật không nói đạo lý, giữ lại ăn cơm thì đã làm sao?” Sau này chúng ta ăn cơm chẳng lẽ không thể có khách tới sao?”

“Sau này hãy nói, bây giờ anh không muốn bị làm phiền, muốn ăn cơm cùng em”

“Cố Thành Trung, sao anh lại tuổi càng lớn càng không nói đạo lý vậy?”

“Em còn nói nữa, bây giờ anh ăn em luôn đó.”

Anh ấy quay đầu nhìn cô băng ánh mắt hung tợn, hơi nheo mắt lại, có ý bảo để công việc trong tay xuống rồi đến phía trước.

Cô theo bản năng nuốt nước bọt, sợ sệt nói: “Cái này…cái này có liên quan gì đến em?”

“Bởi vì anh không nói đạo lý.”

Cố Thành Trung nói từng chữ từng chữ một.

“Em đói không?”

“Đói.”

“Vậy được, chờ em ăn no sau đó sẽ ăn em”

NI “Anh muốn rồi “Em không muốn al”

“Hôn hôn ôm ôm sờ một chút, em sẽ muốn.”

Nhất thời cô không có lời nào để chống đỡ.

Thời gian mồi phút mỗi giây trôi qua, rất nhanh đồ ăn đã làm xong.

Anh ấy múc cho cô một chén canh cá, thoáng nhìn thấy tay cô đã cát chỉ, không khỏi chau mày.

“Tay của em……

“Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, hôm nay đi cắt chỉ, tuy nhiên không được dùng lực nhưng cũng không có tật xấu nào khác.

Anh ấy mở lòng bàn tay của cô ra, trên tay có một vết sẹo khó coi, giống như là một con giun.

Cố Thành Trung trầm mặc nhìn một lúc lâu, đây đều là sai lầm của anh ấy..

Ngón tay nhẹ nhàng ma sát, giọng nói ôn nhu vang lên:’Đau không?”

“Không đau, đã sớm lành rồi.”

Cô rất nhanh rút tay về, cười cười, giả vờ như không có chuyện gì nói.

“Ăn cơm đi, em đã sớm đói bụng rồi, canh này thật là thơm nha! Nếu là thầy của em ăn đồ ăn anh nấu, khẳng định sẽ hối hận vì đã thu nhận em”

“Trúc Linh, chúng ta kết hôn đi.”

“Cái gì?” Hứa Trúc Linh giật mình: “Chúng ta…không phải đã kết hôn rồi sao?”

“Anh muốn kết hôn với em thêm một lần nữa, lần trước là kiểu Tây, lân này là kiểu Trung Quốc, ba lẽ sáu sính, kiệu tám người khiêng.

“0i. Anh muốn cưới lại em một lần nữa, muốn em một lân nữa làm cô dâu.” Giọng nói của anh ấy trâm khàn, vừa nói liền chạm vào trái tim.

 
 
Chương 2324


Chương 2324

Hứa Trúc Linh sững sờ cả nửa ngày trời mà vân chưa phản ứng lại được, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thế tổ chức đám cưới với anh một lần nữa.

“Lẽ nào em không muốn lấy anh sao?”

Thấy cô mãi không chịu đáp lại, trái tim của Cố Thành Trung sốt ruột như đang treo trên cổ họng vậy, anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm của mình.

“Không, không phải đâu.” Lúc này cô mới phản ứng lại và lắc đầu liên tục: “Chỉ là em không ngờ…có thể gả cho anh một lần nữa, lúc đầu lựa chọn và chuẩn bị đám cưới vẫn còn đang suy nghĩ giữa kiểu truyền thống việt nam và phương Tây, bây giờ thì không cần vướng bận nữa. Nếu như là tổ chức lại một lần nữa, thì chắc chắn phải mời nhiều người tới dự hơn nữa, có một số người…cũng không đến được.”

“Em bằng lòng lấy anh là được rồi, anh chỉ sợ em hối hận mà thôi. Môi lần cho em một cơ hội nữa thì anh đều rất lo lắng, anh thật sự rất sợ sau khi buông tay em ra thì em không còn thuộc vê anh nữa.”

Anh ôm cô vào lòng, đưa đôi tay to lớn của mình vu0t ve mái tóc cô, nhẹ nhàng nói.

“Em sẽ luôn là của anh, Cố Thành Trung.”

Cô ghé sát vào tai anh và thật lòng nói.

Cô biết có một loại chim bồ câu, trung thành với người chủ đầu tiên thuần phục nó, cho dù có thả nó bay đi hàng nghìn cây số, thì nó cũng đều vượt qua hàng nghìn cây số đó để quay về bên cạnh chủ của mình.

Trước đây cô sợ nhất chuyện người khác coi cô là đồ sở hữu của Cố Thành Trung, nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu người khác không coi cô là người của Cố Thành Trung, cô sẽ rất lo lắng.

Khi mới yêu, con gái sợ yêu mà đánh mất chính mình.

Thật là dễ thương, hận không thể gắn liền với nhau, khi làm chuyện gì thì đều cùng nhau làm và cùng nhau trở về.

Sau khi họ ăn xong, Cố Thành Trung tự giác đứng dậy đi rửa bát mà không hề nói lời nào cả, hoàn toàn không cân cô phải nhắc nhở.

“Cố Thành Trung, vậy em về trước đây, Cố Hy vẫn đang ở nhà chờ em.”

“Nó chỉ là đứa nhóc, hiểu gì chứ? Đế bố mẹ anh trông coi là được rồi. Em chờ một chút, chờ anh làm xong đã, anh có chuyện cần nói với em.”

“Chuyện gì vậy? Hiện tại không nói được sao?” Cô hơi nghỉ ngờ nhìn bộ dáng bận rộn của anh trước tủ phòng bếp.

Rửa sạch xoong nồi và rửa bát đĩa, sau đó còn phải cắt hoa quả sau bữa ăn cho cô.

“Chờ chút nữa là em sẽ biết thôi.”

Anh giả vờ bí ẩn, không nói rõ ràng gì cả.

Cô đành chờ anh, mười phút sau anh bưng đĩa trái cây ra, rồi kéo tay cô đi lên lầu.

“Hả? Làm gì vậy?”

“Chúng ta sẽ làm cái đó.”

Anh không hề do dự mà gật đầu và nói thẳng.

Hứa Trúc Linh nhất thời không phản ứng, phải một lúc sau cô mới hiểu ra ý tứ của anh.

Làm…

Cô gần như không thể nhìn thẳng vào mặt chữ của chữ này được nữa rồi!
 
Chương 2325


Chương 2325

Văn hóa ngôn ngữ Việt Nam thực sự rất rộng và sâu sắc!

“Em vấn nên về chăm sóc đứa nhỏ thôi!”

“Muốn đi sao, nhưng cũng không dễ dàng như vậy được đâu, anh đã nói rồi mà, chờ em ăn no, thì cũng phải đến lượt anh được ăn no chứ.”

Người đàn ông này không do dự mà nói lên một câu đầy ẩn ý.

Bây giờ Hứa Trúc Linh muốn đi cũng không được, bàn tay to lớn của người đàn ông giống như một cái kẹp sät, dù cô có vùng vây như thế nào cũng không thế thoát ra được.

Cô bị kéo vào phòng ngủ, và bị anh ném lên giường.

Anh đặt đĩa trái cây xuống, sau đó nói: “Vợ ơi, anh đói rồi.”

“Anh… anh đói thì ăn hoa quả đi, anh nhìn em như vậy làm gì?”

Đôi mät phượng của anh sâu thăm thảm, không thể nhìn thấy đáy mắt, giống như vực sâu tràn ngập vẻ tĩnh mịch.

Cô vô thức nuốt nước bọt và lùi lại phía sau, nhưng người đàn ông đã xé toạc áo khoác, vội vàng đến mức không kịp cởi từng cái cúc, lộ ra dáng người cường tráng bên trong.

Trong những năm qua, anh đã phải chịu những vết thương lớn nhỏ, để lại những vết hằn không thể xóa nhòa trên cơ thể.

“Những cái… này còn đau không?”

“Anh không nhớ nguyên nhân vì sao mà có chúng rồi, vậy nên anh cũng không đau nữa.” Anh thản nhiên nói, coi như những vết sẹo này đều là thứ tầm thường, nhưng khi đó những vết thương anh.

Cô không phản kháng mà còn chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.

Cố Thành Trung nhận được hành động này đáp lại của cô, và thế là cuộc tấn công càng trở nên gay gắt hơn.

Căn phòng lập tức mơ hồ nồng nàn, đêm xuân ngắn ngủi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng cô nằm kiệt sức trong vòng tay của người đàn ông, nheo mắt nói: ‘Ayako Nikkeikawa có động tĩnh gì không?”

“Chắc là sắp rồi, cô ta đang chỉnh đốn nội bộ bên Phó Minh Nam, muốn bọn họ tới kiểm tra thăm dò bên anh trước, lại còn không muốn mất đi một tên lính nào, chuyện đâu có dễ dàng như thế chứ. Khương Tùng Anh đã tìm được người thay anh xử lý rồi, đám người Phó Minh Nam kia cũng không cần phải bận tâm nhiều, cuối cùng Ayako Nikkeikawa không có ai để thay mình xử lý nữa, cô ta nhất định sẽ không kiên nhãn được, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để giết anh. Anh đã dặn dò người ẩn nấp xung quanh rồi, đảm bảo cô ta chỉ có thể đến mà không thể rời đi.”

“Vậy thì tốt rồi, chỗ thuốc trên người anh không sao chứ?”

“Đã không còn tác dụng rồi, chô tiêu bản mẫu máu này đã đủ khiến cô ta bị tê liệt thần kinh rồi.”

Hứa Trúc Linh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe thấy anh nói vậy, cô không biết rằng Cố Thành Trung cũng đã che giấu một chút.

Không phải Khương Anh Tùng sẽ đối phó với đám người cũ của Phó Minh Nam, mà là Bạch Nhược Minh Lan sẽ lấy thân phận của Sói đêm để đi thu phục bọn họ, bà ấy bỏ hết tất cả vì một người đã chết mà liều mạng.

Cộng với danh tiếng của Sói đêm trong tổ chức, đã tồn tại lâu dài, chỉ cần Bạch Nhược Minh Lan và Kỳ Thiên Minh ra tay thì nhất định sẽ thành công.

Vê phần đám người ô hợp còn lại kia, cũng không có gì phải lo lắng cả.
 
Chương 2326


Chương 2326

“Sau đó bất Ayako Nikkeikawa, anh định làm gì cô ta?”

“Anh sẽ đưa cô ta cho một người có đủ tư cách để đối phó với cô ta hơn bất kỳ ai khác.”

Gô bồng thấy tò mò.

“Không nói cho em biết chuyện này, mấy ngày này em cũng đừng đến đây nữa, anh lo sẽ khiến em bị thương.”

“Ừ ừ, đừng lo lắng, em nhất định sẽ bảo vệ chính mình. Anh cũng phải hứa với em rằng anh sẽ bình an vô sự trở về, anh còn phải cưới em lần nữa đấy!”

Cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt như thiêu đốt, giống như những ngôi sao sáng lấp lánh bên trong.

“Được ¡ Người đàn ông nghiêm nghị gật đầu và nói một cách mạnh mẽ.

Lúc này đây họ đã nói lên lời hứa của chồng và vợ.

Sau khi Hứa Trúc Linh rời đi, Cố Thành Trung nhận được cuộc gọi từ Khương Anh Tùng, anh ta nói mọi thứ đã sẵn sàng, Bách Niên Nhược Lan đã | thu phục được những người đó, họ đã nói sẽ không giúp đỡ Ayako Nikkeikawa làm bất cứ điều gì.

Người của Khương Anh Tùng cũng đò hỏi ở Hà Nội, Ayako Nikkeikawa có nhờ Nikkyo Risa giúp mình, nhưng bị Nikkyo Risa từ chối.

Cô ta sẵn sàng không làm người thừa kế của dòng họ Nikkei, cũng không chấp nhận chuyện giúp đỡ cô ta nối giáo cho giặc.

“Thưa anh, tôi nhận được tin từ bà Bạch, ngày mai bà ấy có thể đưa người của Sói đêm đến, bà ấy đã nói rất rõ ràng rằng bà ấy muốn trả thù cho người chồng đã khuất của mình.”

“Theo ý bà ấy muốn đi.”

Anh vốn nghĩ rằng mình đủ tư cách để xử lý Ayako Nikkeikawa, nhưng bây giờ anh cảm thấy Bách Niên Nhược Lan có đủ tư cách hơn anh nhiều.

Chồng con của bà ấy bị cô ta giết hại dã man, hơn nữa bà ấy còn hợp tác với Phó Minh Nam, thế thì cô ta càng không thế chết một cách dễ dàng rồi.

Không ai có đủ tư cách hơn bà ấy.

| Anh ngước nhìn lên bầu trời, u ám như thể trời sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.

Vào mùa thu, mỗi trận mưa sẽ lạnh hơn và ảm đạm hơn trước, những ngày như thế này chính là thời gian thích hợp nhất.

Không cần anh phải chờ lâu, Ayako Nikkeikawa cũng không trì hoấn quá lâu mà mang theo suy nghĩ chiến thắng chạy đến đây, ngày thứ ba cô ta liên đến một chỗ cách Đà Nẵng không xa, mục tiêu hiển nhiên là hướng vào viện điều dưỡng.

Cô ta mang theo năm mươi cao thủ ám sát, tất cả đều là những thành viên cũ của dòng họ Nikkei, đi theo cô ta.

Đây là tất cả những thành phần tinh anh của cô ta. Nhưng ngay sau khi xuống máy bay riêng vào đêm hôm đó, vừa mới đến gần viện điều dưỡng thì đã bị mai phục.

Người của Kỷ Thiên Minh rồi còn có cả mụ phù thuỷ Dương Nguyệt này nữa, đã tính toán xong thiên thời địa lợi nhân hòa, đến ngay cả trận bát quái cũng tính đã tính ra, ở đâu có người mai phục người cũng đã liệu trước được một cách rõ ràng.

Lần này đã trực tiếp tổn hại hơn một nửa, nhưng Ayako Nikkeikawa vẫn chưa có kế hoạch rời đi, mà ngược lại tức giận cả người đến mức nghiến răng nghiến lợi, bị ép cho phải chạy thục mạng khắp nơi.
 
Chương 2327


 

Chương 2327

Cô ta gọi điện thoại cho Nikkei Risa đế cầu cứu, hy vọng cô ấy có thể tới đây giúp mình, nhưng lại bị Lisa từ chối ngay lập tức “Chị gái, em đã nói rồi, nếu chị ở lại Hà Nội thì cái gì cũng vấn là của chị, tại sao chị lại cứ nhất thiết cứ phải đi Đà Nẵng để tìm Gố Thành Trung để báo thù có chứ?”

“Ghị nói cho em biết, từ nhỏ đến lớn chị chưa bao giờ phải chịu một nồi nhục nhã đến như vậy, nếu như hôm nay chị đã đến đấy rồi thì một là anh ta phải chết hai là chị sẽ chết. Em là em gái ruột của chị mà em lại chỉ biết đi giúp đỡ người ngoài, bố mẹ nuôi em ăn học trưởng thanh để làm gì cơ chứ?”

“Nếu như em chịu đến đây, vậy thì những chuyện trước đây em ăn cây táo rào cây sung chị sẽ không nhắc đến nữa. Bây giờ chỉ có em mới có thể giúp được chị gái thôi Lisa à!”

“Xin lỗi chị.”

Giọng nói của Lisa nghẹn ngào.

“Em”

Ayako Nikkeikawa tức giận đến run rẩy hết cả người, nắm tay siết lại thật chặt rồi nói: “Nếu như tối nay có chuyện không may gì xảy ra với chị, cho dù có thành ma chị cũng không tha cho em đâu! Em nghĩ răng làm người nhà của nhau mà có thể làm như vậy được sao?

Em nhất định sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận!”

“Chị gái, từ lúc được sinh ra ở dòng họ Nikkyo là em đã rất hối hận rồi, chị gái, nếu như chị còn coi em là em gái của chị thì chị hấy mau quay về đi, nếu không thì .. đến ngay cả em cũng không thể tiếp tục bảo vệ chị thêm được nữa đâu.”

“Em và chị trước giờ chưa bao giờ là chị em cả, tính cách của chị thì luôn hiếu thăng, mọi việc đều phải hoàn thành một cách hoàn hảo nhất, nhưng còn em thì sao? Em thì sống ngày nào biết ngày đấy, thử hỏi xem em đã làm được những chuyện gì nên hồn rồi?

Dòng máu đang chảy trên người chúng ta cũng không giống nhau, chị thì giống bố còn em thì lại càng giống bà ngoại hơn!”

“Hôm nay chị nhất định phải gi3t ch3t Cố Thành Trung, xong việc rồi sẽ quay lại xử lý eml”

Cô ta tức giận đùng đùng nghiến răng nghiến lợi rồi cúp điện thoại.

“Cô chủ cả … hay là chúng ta đừng làm nữa, máy bay của đội tiếp ứng chắc vấn chưa khởi hành đâu, bây giờ chúng ta rời đi vẫn còn kịp!”

Có người nhận thấy tình hình có chút không được ổn lắm nên muốn khuyên nhủ Nayako Nikkeikawa rời đi, nhưng không may lại bị cô ta từ chối thẳng thừng.

“Câm miệng lại hết cho tôi, nếu như kẻ nào còn dám nhắc đến hai chữ quay về này thì tôi sẽ gi3t ch3t kẻ đó ngay bây giờ. Các người giúp ta giết Cố Thành Trung rồi đến lúc trở về Hà Nội thì các người sẽ chính thức trở thành những võ sĩ ưu tú nhất của dòng họ Nikkyo, luôn chiến đấu vì danh dự!”

“Yên tâm, tất cả các người sẽ không thể trở về được nữa đâu.”

Đúng vào lúc này, mó một giọng nói vừa trầm vừa lạnh truyền tới từ phía sau lưng bọn họ.

Ayako Nikkeikawa quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ tâm bốn năm mươi tuổi đang đi tới, giọng nói khàn khàn rất khó nghe, trông giống như một con quạ vừa mới trải qua một đêm lạnh giá vậy.

ï Cô chĩa súng vào bà ta ngay lập tức rôi hỏi: “Bà là ai?”

“Tôi là người đến để lấy mạng của côi”

“Ghị dựa vào bà mà cũng xứng để lấy mạng tôi sao?”

Cô ta vừa mới nói dứt câu thì không thể ngờ rằng những người xung quanh đột nhiên lần lượt ngã xuống.

€ó một tay bản tỉa đang mai phục ở phía xa kial “Cô chủ cả!Có mai phục!”
 
Chương 2328


Chương 2328

“Thật chết tiệt, tại sao chứ, Cố Thành Trung rõ ràng là đã phát điên rồi, những người này rốt cuộc là đến từ đâu chứ?”

Trận chiến này vốn dĩ không có bất kỳ khói thuốc súng nào, vậy mà lại bị đè bẹp hoàn toàn theo cách này.

Toàn bộ những viện điêu dưỡng cho đến các bác sĩ y tá, còn cả các nhân viên tạp vụ, tất cả đều là những cao thủ ăn mặc như vậy để cải trang.

Cộng thêm đám người của Bạch Nhược Minh Lan đang tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh, Ayako Nikkeikawa đã đến đây rồi cho dù có mọc thêm cánh thì cũng khó mà có thể thoát khỏi đây.

Không bao lâu sau, người của cô ta đã bị vây lại cùng một chõ, sau đó từ từ thu hẹp lại thành một vòng tròn.

Dáng vẻ của Ayako Nikkeikawa vấn hoàn toàn không hề để lộ ra vẻ sợ hãi một chút nào, hôm nay cô ta đến đây là cũng đã suy nghĩ thấu đáo rồi, hoặc là Cố Thanh Trung chết, hoặc là chính bản thân cô sẽ ngang ngược mà ra đi.

Ở Hà Nội, cô ta đã sớm mất hết thể diện, không gi3t ch3t được Cố Thành Trung, bản thân cũng sẽ không có mặt mũi nào mà sống tiếp.

Chỉ là cô ta không cam lòng!

“Cố Thành Trung đâu, các người mau gọi Cố Thành Trung ra đây, người của dòng họ Nikkyo tôi đây chưa bao giờ tham sống sợ chết, mà chết thì có sao? Bà mau kêu anh ta ra đây cho tôi, cái tên lừa đảo này, dám lừa gạt tình cảm của tôi, anh ta sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Cô không thể gặp được cậu ta nữa đâu, tối nay cô là của tôi rồi.”

Bạch Nhược Minh Lan nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Bà nghĩ bà là ai vậy mụ già này?”

Ayako Nikkeikawa nhìn về phía bà ta với vẻ mặt khó hiểu.

Cho dù cô ta có trở thành tù nhân đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ ngẩng cao đầu, giống như một con chim khổng tước luôn tự cao tự đại, khí thế không hề thua kém bất kỳ ai.

Bạch Nhược Minh Lan lắc lắc cái roi, sau đó vung một roi thật mạnh mạnh đập thẳng vào mặt của Ayako Nikkeikawa, làm cho cô ta vì đau quá la lên một tiếng thất thanh chói tai.

Vẻ đẹp của cô ta làm cho cánh đàn ông thần hồn điên đảo, đó cũng là niềm tự hào duy nhất của cô bấy lâu nay.

Nhưng bây giờ lại bị biến dạng thảm hại!

Trên mặt cô ta đau rát nhức nhối, cảm giác như trên mà lúc này toàn là máu tươi.

“Bà …. cái mụ già này vậy mà lại dám đánh vào mặt tôi à? Rốt cuộc mụ là ai? Cố Thành Trung ở đâu rồi?”

“Cô đã gi3t ch3t chồng của tôi, lại còn suýt chút nữa thì hại chết con gái của tôi, cô còn cấu kết với kẻ thù của tôi là Phó Minh Nam cùng nhau làm việc xấu! Chính ông ta đã biến tôi thành bộ dáng quỷ quái như thế này, không những hại chết con gái Ngọc Diệp của tôi, mà còn hại chết cả con rể Phó Minh Tước của tôi!”

“Loại người giống như các người thật sự không nên đến thế giới này làm gì, đáng lẽ đã phải diệt cỏ tận gốc ngay từ đầu. Để lại các người đúng là gieo tai hoạ đến ngàn năm, hôm nay tôi bắt cô giết người phải đền đền mạng!”

Bạch Nhược Minh Lan vừa nói dứt câu thì lại hung hãn quất thêm một roi nữa, quất thật mạnh vào má phía bên kia của cô ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top