Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2329


Chương 2329

Ayako Nikkeikawa cũng có biết một chút công phu tay chân nên đã bắt đầu né tránh, có những lúc còn có thể năm lấy cây roi, nhưng lại bị đánh vào tay, lúc rút ra thì vết miệng thương thấm đầm máu tươi.

“Mụ già kia, thì ra bà chính là vợ của ông cậu kia của tôi à? Nhưng mà tôi đã hại con gái của bà lúc nào đâu?”

“Con gái của tôi chính là Hứa Trúc Linh, cô giết người cướp mạng, vậy mà vẫn còn muốn có được chồng của con bé, đúng là cái đồ không biết liêm sỉ!”

“À thì ra là con tiện nhân kia à!”

Ayako Nikkeikawa mỉm cười: “Thật là đáng tiếc, cô ta đã chết mất rồi! Bây giờ bà vừa không có chồng vừa không có con, cô đơn lẻ loi một mình như thế này thật là đáng thương.”

“Chỉ tiếc là, con bé vẫn còn sống, tất nhiên là cháu trai của tôi cũng vẫn còn sống, bây giờ vợ chồng bọn họ đã được đoàn tụ rồi.”

“Làm sao có thể như thế được?”

Cô ta ấy trợn tròn mở to hai mắt, cây roi đang nắm chặt trên tay cũng bất chợt buông lỏng ra, roi tiếp theo quất lên người lúc nào cũng không biết.

“Bà vừa nói cái gì cơ? Cô ta vẫn còn sống, làm sao có thể như vậy được?

Chính mắt tôi đã nhìn thấy thi thể, một thi thể đang mang thai tháng thứ sáu, làm sao lại có thể…”

“Cô và Amnie Halley đã kết bạn với nhau như thế nào cô không nhớ nổi nữa sao? Con bé đeo mặt nạ da người như vậy mà cô lại không thể nhận ra sao?”

Cái gì?”

Tin tức này đối với cô ta mà nói thì không khác gì là một tia sét giữa trời quang.

Là cô ta, vậy mà lại là cô tal Chẳng trách … Chẳng trách mặt mày của cô ta lại giống y như Hứa Trúc Linh, vốn dĩ cũng không giống lắm mà lại chính là cô tat Hai vợ chồng bọn họ, trong ứng ngoài hợp chơi mình một vối!

“Được, được rồi… bà giết tôi đi, cho dù tôi có biến thành ác quỷ tôi cũng sẽ nhất định đến tìm bọn chúng để đòi mạng.”

“Yên tâm, tôi cũng không nố gi3t ch3t cô đâu, cô có biết chồng của tôi đã phải chết như thế nào không? Cô có còn nhớ đã bỏ xác của ông ấy ở đâu không?”

“Bà… Ý bà là sao?”

Khuôn mặt của cô ta lộ rõ vẻ hoảng loạn: “Trong rừng cây kia tất cả đều là những con súc sinh, nếu như bọn chúng ngửi thấy mùi máu tanh sẽ lộ ra răng nanh, chúng sẽ đến xé rách hai chân hai †ay của cô, gặm nhấm khuôn mặt xinh đẹp của cô, từng miếng từng miếng xé xác cô rồi nuốt vào bụng. Mạch máu của cô sẽ rách ra, máu tươi sẽ phun ra không ngừng, cơ thể của cô sẽ càng lúc càng lạnh đi, rất nhanh sau đó sẽ lập tức tắt thở mà chết.”

“Cô vẫn còn có thể tự mình chứng kiến, chứng kiến đám súc sinh kia chậm rãi gặm nhấm cô đến khi không còn gì sót lại nữa, xương cốt cũng nhất định cũng sẽ không còn sót lại!”

Bà ấy hùng hổ nói ra, làm cả người Ayako Nikkeikawa cực kì khiếp sợ.

Cô ta sai người đem Nikkeikawa Nozomi ném vào trong rừng, ắt hắn sẽ biết kết quả như thế nào. Cô ta có thể bị băn một phát súng vỡ đầu, có thể bị đánh đến chết, nhưng tuyệt đối không thể bị những con súc sinh đó ăn tươi nuốt sống!

“Đừng lo lắng, tạm thời tôi còn chưa muốn giết cô.”

Bà ấy cong môi thản nhiên cười, giọng nói có chút lạ vì bị khàn đi trong màn đêm u tối.

Ayako Nikkeikawa không hề thở phào nhẹ nhốm, mà ngược lại cơn giận dữ càng dâng trào.

“Bà…bà còn muốn làm cái gì nữa?”
 
Chương 2330


Chương 2330

“Tôi sẽ khiến cho khuôn mặt mà cô yêu thích nhất trở thành một cái sàng thủng lỗ. Cô luôn tự tin về dáng dấp của bản thân, tự cho mình là thanh cao, vì thế cô luôn coi thường những người đàn ông tâm thường, đã thế cô còn thích nhìn cảnh tượng đàn ông đấu đá nhau vì cô. Vậy thì tôi sẽ ném cô vào hang động của một đám đàn ông, có cả những tên đàn ông già, người khuyết tật, người kỳ quặc và cả người bị đi khuôn mặt, để cô có thể hưởng thụ niềm vui của phụ nữ!”

NHI “Sau đó, khi cô còn trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ lại ném cô vào rừng và nhìn lũ chó hoang ăn thịt cô từng chút một!”

Khi Ayako Nikkeikawa nghe thấy điều này, mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy.

“Bà…bà đừng có mà lộn xôn, từ đâu đến cuối tôi vấn là cô chủ cả của dòng họ Nikkei, nếu bà dám hỗn láo với tôi, dòng họ Nikkyo sẽ không bỏ qua cho bà đâu, em gái và chồng của nó sẽ đến tìm bà tính sổi”

“Bà …. tốt nhất là bà nên đối xử tốt với cô đây, nếu không tôi sẽ để bà chết không chỗ chôn xác…”

Ngay khi cô ta vừa lên tiếng, Bách Niên Nhược Lan đã rút một cây roi và đánh cô ta.

Quần áo bị toạc ra, để lại những vết thương rỉ máu trên làn da trắng nốn của cô ta.

Cô ta ngã xuống đất, đầu tóc và quân áo đã rối tung cả lên, đâu còn cái dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước?

Cô ta nhìn thấy khẩu súng lục nằm trên nền đất, cô ta lập tức bò tới cố gắng nhặt một khẩu để tự sát.

Cô ta luôn tự hào và kiêu hãnh, tất nhiên sự tôn nghiêm của cô ta quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Để rửa sạch nỗi hổ thẹn trong lòng, cô ta không chút do dự xông vào đây, đương nhiên cô ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhưng chỉ có thế bại trận, không thể nhục nhã bị bắt, rồi bị tra tấn đến chết.

Cô ta là cô chủ cả của dòng họ Nikkeil Có bao nhiêu người đàn ông thèm muốn cô ta, cô ta đều không thích, nhưng bây giờ bọn họ muốn ném cô ta cho đám đàn ông xấu xí, mặc cho họ cư0ng bức cô ta?

Nằm mơ đi!

Bách Niên Nhược Lan đã nhìn ra được hành động này của cô ta, vậy nên bà ấy vung roi quất lên bàn tay của cô ta khiến cô ta đau đớn mà rụt tay lại.

Một giây tiếp theo, Bách Niên Nhược Lan đi đến và đá khẩu súng lục ra xa.

Không chút kiêng dè mà năm chặt cảm của Ayako Nikkeikawa, ép cô ta phải nhìn lên mình.

Còn bà ấy thì đứng từ trên cao nhìn xuống, nở nụ chế nhạo và nói: “Muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy đâu.

Ông ấy là cậu ruột của cô, thế mà cố có thể tàn nhân với ông ấy như vậy, vậy thì mợ đây cũng nên chăm sóc tử tế cho GONN “Ông ta không phải cậu của tôi, ông ta không hề coi trọng dòng họ Nikkei, ông ta chính là một vết nhơ của ông ngoại! Bọn họ đều đáng chết, tất cả đâu đáng phải chết!”

Cô ta đau đớn rú lên, nhưng cũng chỉ cô ta chỉ có thể nói thật nhanh.

Ánh mắt của Bách Niên Nhược Lan trở nên lạnh lùng, bà ấy bảo Kỷ Thiên Minh mang cô ta đi, đầu tiên là dùng dao rạch từng vết từng vết một lên mặt cô ta, vết thương không gây tử vong và lượng máu chảy không nhiều, mỗi một vết dao dài khoảng một ngón tay, chờ đến khi máu khô lại thì nhìn trông giống như những con giùn nhăn nheo.

Ayako Nikkeikawa đau đớn đến mức bất tỉnh sau vài lần bị rạch mặt, nhưng liền được đánh thức băng nước muối.

Sau khi tỉnh lại, cô ta phát hiện ra mình đang ở một nơi có đây gương.
 
Chương 2331


Chương 2331

Khuôn mặt xấu xí và đáng sợ của cô ta ngay lập tức hiện ra trước mắt, cô ta hét toáng lên, thất thần và điên cuông đập vỡ gương, chiếc gương bị đập vỡ, bàn tay của cô ta đầy rấy những dòng máu tươi.

Nhưng tấm gương bị cô ta đập vỡ thành từng mảnh, những mảnh vỡ đó đều hiện lên khuôn mặt xấu xí của chính cô ta, cảm xúc của cô ta dân dân mất kiểm soát, cô ta trực tiếp ngất đi sau khi nhìn thấy khuôn mặt của chính mình vài lần.

Cô ta đã bị giam giữ như vậy trong một tuần, cả ngày lần đêm nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

Trong nhà không có ngày đêm, đều là đèn sáng trưng chiếu rọi, khiến cho cô ta có một ngày hai mươi bốn giờ, chỉ cần cô ta mở mắt ra là có thể nhìn thấy bộ dạng của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Bách Niên Nhược Lan đợi cô ta tê đại rồi bắt đầu đưa đàn ông vào.

Gó một số người là ăn xin, một số là người điên, và một số là những người đàn ông già cả và cô đơn.

Trên người bọn họ có một mùi hôi thối, khi nhìn thấy thân hình trắng nốn của phụ nữ có ánh mắt màu xanh lục, bọn họ lập tức lao tới.

Căn phòng như có ánh sáng ban ngày, cô ta muốn chết nhưng không được.

Bách Niên Nhược Lan lo cô ta căn lưỡi tự sát, thậm chí ngày nào cũng tiêm thuốc mê khiến cô ta không thể căn lưỡi, mỗi ngày đều phải ăn những thức ăn lỏng để cầm cự.

Là một người đàn ông, Kỷ Thiên Minh cũng phải cau mày khi nhìn thấy cảnh này từ máy giám sát, anh ta trực tiếp quay mặt vào tường.

Nhưng Bách Niên Nhược Lan lại vô cùng thích thú khi nhìn cảnh này. Ayako Nikkeikawa phải chịu sự tra tấn dã man nhất này không hề quá đáng một chút nào.

Bà ấy nghĩ đến những đau đớn của chồng và con, dù khiến cô ta chết hàng trăm nghìn lần cũng không bù đấp lại nổi.

Đáng lẽ bị tra tấn trong ba ngày ba đêm, nhưng Ayako Nikkeikawa lại được nuông chiều từ bé, mới bị dày vò một đêm thôi mà máu me be bét toàn thân, đến mức thiếu hơi.

Bách Niên Nhược Lan trực tiếp yêu cầu Kỷ Thiên Minh ném cô ta vào rừng.

Ayako Nikkeigawa chưa bao giờ trải qua nỗi đau đớn tuyệt vọng như vậy.

Cô ta không ngờ rằng một ngày nào đó người thừa kế của dòng họ Nikkei uy nghiêm của cô ta lại rơi vào đây.

Ban đầu cô ta vân có thể la hét và chửi bới một cách ác độc, còn la hét rằng cho dù có làm ma cũng sẽ không tha cho bọn họ.

Nhưng bây giờ, cô ta chỉ có một điều ước, cô ta chỉ mong mình chết nhanh hơn, cô ta không muốn sống nữa, sống thêm một ngày nữa thì thật nhục nhã.

Sau nửa ngày, khi Bách Niên Nhược Lan đi kiểm tra, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu và mảnh quần áo.

Bà ấy đứng tại chỗ một lúc lâu, dường như nghĩ đến Ayako Nikkeigawa đã chết.

“Sư mẫu.” Kỷ Thiên Minh kính cẩn lên tiếng: “Những năm qua thây đều nhớ đến sư mầu, thầy hối hận vì khi đó đã tin tưởng Phó Minh Nam, sai một chút liền dẫn đến hậu quả nặng nề, khiến cho cả một gia đình đang hạnh phúc bị tan vỡ. Mà giờ đây cho dù thầy có sai, thì cũng không có cách nào tiếp tục bồi thường nữa rồi, người đã chết không thể sống lại, sư mẫu hãy tha thứ cho thầy đi ạ, hãy đến trước mộ để thăm thầy. Trước khi chết thầy muốn nhận lại sư mẫu và Trúc Linh, vậy nên mong sư mâu hay hoàn thành nốt mong muốn cuối cùng này của thầy, sư mẫu hay nhận mẹ con với Trúc Linh đi. Thật ra, vốn dĩ thây đã mắc bệnh rồi, cho dù Ayako Nikkeikawa không ra tay sát hại, thì thây cũng không sống được bao lâu nữa. Lần này thầy ấy không còn lừa gạt sư mẫu nữa, thầy thật sự đi trước một bước rồi.”

“Ông ấy chưa bao giờ nói dối tôi, vì muốn dụ tôi ra ngoài, cho nên ông ấy đã nói mình bị ung thư. Tôi nghĩ đó là lân đầu tiên ông ấy nói dối tôi, nhưng không ngờ… ông ấy thực sự không nói dối tôi.”

Bà ấy cười khổ.
 
Chương 2332


Chương 2332

“Tôi sẽ không nhận lại ông ấy, có một số sai lầm sẽ phải trả giá băng cả cuộc đời, dù có chết rồi cũng sẽ không tha thứ. Tôi cũng sẽ không nhận lại Trúc Linh, bây giờ cuộc sống của con bé rất tốt, con bé tốt hơn là khi không có người bố người mẹ này.”

“Nhưng mà, Cố Thành Trung sắp tái hôn với Trúc Linh, sư mẫu không tham gia vào thời điểm quan trọng như vậy sao?”

“Không tham gia, tôi biết rằng con bé đang hạnh phúc. Cậu cũng đã báo thù xong cho thầy của mình rồi, không cần phải đi theo tôi nữa. Hai mẹ con cậu đều đã giúp đỡ tôi được rất nhiều rồi, bà ấy bảo vệ Trúc Linh, còn cậu cũng đi theo Sói đêm nhiều năm như vậy, bây giờ hai người cũng nên có cuộc sống riêng của mình rồi.”

“Đột nhiên cảm thấy … không có ai đi theo, có chút cô đơn.”

Ký Thiên Minh sờ sờ mũi, anh ta nghĩ đến câu nói của Dương Nguyệt, bản thân vốn dĩ là một ngôi sao đơn độc, xem ra thật sự rất đúng, cuối cùng cũng không giữ lại được gì.

Dương Nguyệt…

Có thể giữ lại được không?

“Trò hề này đã đến lúc hạ màn rồi, ân oán hận thù đời trước cũng đã kết thúc rồi, tiếp theo đây là chiến trường của tuổi trẻ các người. Hãy sống thật tốt, ngày còn dài, hãy trân trọng người trước mặt.” Bách Niên Nhược Lan quay người rời đi, bước chân có hơi loạng choạng.

Một khi Ayako Nikkeikawa và Phó Minh Nam chết, Cố Thành Trung cũng không cần ở trong bệnh viện tâm thân nữa, sau khi ra ngoài sẽ tiếp tục tiếp quản tập đoàn Cố Linh.

Hứa Trúc Linh cũng lấy lại thân phận của mình, đây cũng coi là một điều đáng mừng cho tất cả mọi người.

Cố Thành Trung bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới của mình với Hứa Trúc Linh, nhưng trước đó anh phải đến London một chuyến để đón cục bột nhỏ trở về.

Cậu bé có thể chất yếu ớt, phải nằm trong lồng ấp từ khi lọt lòng, đến tận bây giờ vẫn không thể sống thiếu sự chăm sóc của bác sĩ.

Trong thời gian ở cữ, cơ thể của cô vân chưa hồi phục hoàn toàn nên cô bị thiếu sữa, vì thế cậu bé vẫn luôn nhờ vú nuôi chăm sóc.

Đứa nhỏ đang ở trong bệnh viện, cũng không cần phải trông chừng một mình cả đêm, vì vậy cô đã trở về Đà Nẵng trong thời gian đó.

Hiện giờ đứa nhỏ đã ổn định, không có gì bất thường và có thể được đưa về nhà chăm sóc bình thường.

Vừa đến sân bay, họ đã đụng phải đoàn xe của Kettering, Kettering xuống xe từ sớm, khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh, cậu ấy đã sải bước và nhiệt tình ôm lấy cô.

“Cũng may là cô không sao, tôi vân luôn lo lắng cho cô. Bây giờ nhìn thấy cô còn nguyên vẹn, lòng tôi cũng coi như là yên tâm rồi.”

“Không những không sao, tôi còn mập mạp hơn đây này!”

Hứa Trúc Linh cười nói.

Hai người họ chưa kịp nói chuyện được mấy câu thì đã bị người kia lôi đi.

Cố Thành Trung có chút không thoải mái, trực tiếp độc đoán ôm cô vào lòng, như thế anh đang công bố thân phận của mình.

“Ở chỗ đông đúc như vậy, mọi người đều theo dõi đấy, dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi, chú ý hình tượng một chút, đừng làm khó các phóng viên xung quanh, kẻo họ viết bậy bạ”
 
Chương 2333


Chương 2333

“Vậy cũng được, lần sau tôi sẽ tìm một nơi không có ai ở.” Cậu ấy mím môi cười nói.

Cố Thành Trung cau mày khi nghe những lời đó.

Cậu ấy có hiểu tiếng của con người không?

“Lúc có người ở đây thì các người không được phép lôi kéo nhau, lúc không có người thì càng không được làm vậy, cô ấy là người đã có chồng và con cái, còn cậu là một người độc thân, vậy nên đừng có thọc chân vào.”

“Còn có, tôi không phải người chết, các người đều không thấy tôi sao?”

Anh không hài lòng mà nói.

“Trúc Linh, cô có ngửi thấy mùi giấm không?”

“Chà, đúng là một vại dấm to.” Hứa Trúc Linh cũng hùa theo.

“Cũng không biết hũ dấm ở đâu bị đổ, sao lại có mùi nồng nặc thế nhở!”

Kettering tiếp tục trêu chọc. Hứa Trúc Linh thoáng thấy sắc mặt Cố Thành Trung dần trở nên đen hơn, tức giận nhào vào cánh tay anh: “Nói mới nhớ, Kettering là người đã cứu vợ con anh, hãy tử tế với người ta đi. Hơn nữa nếu Kettering là người muốn lợi dụng lúc em nguy hiểm, vậy thì cậu ấy đã ra tay khi em bị mất trí nhớ rồi, đâu cân phải kéo dài đến bây giờ đâu. Người ta đã buông tay rồi, mà anh còn không buông bỏ sao? Đã thế còn ở đây mà uống dấm chưa?

“Đương nhiên là anh biết cậu ấy đã buông tay rồi, nhưng chỉ cần cậu ấy là đàn ông, thì anh đều không thể thờ ơ không nói gì được. Anh không vui nếu có bất kỳ người đàn ông nào chạm vào eml”

“Con trai của anh thì sao?”

“Cũng không cho phép, sau này nó có vợ của nó, cớ sao lại đòi cướp vợ của anh?”

Cố Thành Trung nói mà không cần suy nghĩ.

Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt nhìn anh khi vừa thấy những lời này: “Kettering, anh đừng để ý đến anh ấy, tên vua giấm Châu ái!”

“Vậy chúng ta đi bệnh viện đón cục bột nhỏ đi, tôi đã thu xếp khách sạn cho mọi người rồi, cứ ở đây chơi vui vẻ vài ngày, tôi là chủ nhà sẽ tiếp đón các người thật tốt.”

Cậu ấy không sắp xếp sống ở Kettering, bởi vì cậu ấy biết phải tránh bị người ta dị nghị.

Nếu đã buông tay thì hãy buông bỏ hoàn toàn, đừng quấy rây hạnh phúc của cô, có thể bình thản mà chúc phúc cho cô.

Khi ba người đến bệnh viện, Cố Thành Trung vần im lặng suốt một quãng đường, chỉ nắm chặt tay cô.

Hứa Trúc Linh cảm nhận rõ ràng mồ hôi mịn từ lòng bàn tay mình.

“Có phải…anh đang lo lắng không?”

Cô hơi ngạc nhiên hỏi.

“Không.”

Cố Thành Trung mím môi cứng ngác trả lời.

Anh biết mình có một đứa con nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, anh không ngờ rằng có một ngày gia đình ba người đoàn tụ, cũng không ngờ răng mình lại hoàn thành trách nhiệm của một người bố nhanh như vậy.

Từ đầu đến cuối anh luôn lấy Hứa Trúc Linh làm trung tâm, sao lại có đứa nhỏ rồi? Nó chỉ là một phụ kiện được tặng kèm khi nạp tiền điện thoại mà thôi.

Anh hoàn toàn không hề coi trọng đứa nhỏ này, miễn là anh và Trúc Linh chung sống hòa thuận là được rồi.
 
Chương 2334


Chương 2334

Nhưng lúc này đang đi đón đứa nhỏ, đột nhiên cảm giác được đứa nhỏ đột nhiên vọt ra ngoài.

Sau khi có con, liệu nó có chiếm thời gian riêng tư của anh và Trúc Linh không?

Nếu trong nhà có thêm một đứa nhỏ, nó có cạnh tranh cưng chiều với mình hay không?

Đứa nhỏ nằm ở giữa, mà đến khi anh muốn yêu thương vợ mình một tí, thế thì phải làm sao?

Khi nghĩ đến những thứ như thế này, anh không khỏi cau mày dữ dội và cảm thấy rất đau đầu.

Còn Hứa Trúc Linh khi đến gần bệnh viện, tâm trạng của cô cũng trở nên phấn chấn hơn, dù sao thì đứa bé cũng là do cô. mười tháng mang bụng đẻ đau, sống chết mấy lần thì đứa nhỏ này, cuối cùng cả mẹ và con cũng bình an VÔ SỰ.

Đã lâu rồi không gặp, cô cũng rất nhớ nó.

Nhưng những ngày này cô ở lại Đà Nẵng nên không thể làm được gi khác cả, mà cô cũng tin tưởng Kettering sẽ chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, vậy nên cô mới về trễ như vậy.

Không biết cục bột nhỏ có đẹp trai hơn không? Khi vừa mới sinh ra, cậu bé trông nhăn nheo, rất xấu xí.

Vừa mới xuống xe cô vội vàng lên lầu, lao ra ngay khi cửa thang máy mở ra.

Cô biết cục bột nhỏ ở phòng bệnh nào, bởi vì cô đã quá quen thuộc với chỗ này.

Thăng nhỏ nằm trên giường nôi, vừa bú sữa xong liền lăn ra ngủ, ngậm cái num vu giả nhỏ xinh, cứ như đang bú sữa trong mơ vậy.

Bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn và trắng trẻo, mềm mại và trông đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc mới sinh ra. Dù vẫn chưa thể phân biệt được lông mày của mình giống bố hay giống mẹ nhưng tổng kết lại là nó sẽ không xấu, dù sao thì gen của bố nó cũng rất mạnh.

Mùi sữa thơm khäp người, cô ôm cậu bé vào lòng và đánh thức cậu bé dậy, nhưng dường như cậu bé nhận ra người trước mặt là mẹ mình, cho nên không có khóc, mà bắt đầu nhún nhảy.

Đôi mắt đen tuyền ấy sáng và lấp lánh như những viên ngọc đen.

Thằng nhỏ mới ra đời thuần khiết biết bao, cho nên đôi mắt cũng đẹp không tì vết.

Hứa Trúc Linh cẩn thận mang đứa trẻ đến chỗ Cố Thành Trung, vui mừng nói: ‘Cố Thành Trung, nhìn con trai của anh này, nó là cục bột nhỏ.”

“Nó…là con anh?”

Tâm trạng của Cố Thành Trung lúc này có chút phức tạp, lo lăng, u uất, vui mừng, phấn khởi…

Đứa con đầu lòng đã chết, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý không có người thừa kế rồi, anh cũng có thể đối xử bình đẳng với Cố Hy, nhưng dù gì thì cũng không có máu mủ của mình, chăm sóc nó cũng là do trách nhiệm mà mình phải làm.

Nhưng giờ đây, thăng nhóc nhỏ bé trước mặt chính là kết tinh của tình yêu giữa anh và Hứa Trúc Linh, thăng nhóc này đến không đúng lúc, vượt qua bao nhiều nguy hiểm, cuối cùng cũng đến thế giới này một cách bình yên, để lại người thừa kế cho Cố Thành Trung.

Anh run rẩy mở tay ra, muốn ôm một cái, nhưng anh lại duõi ra một nửa rồi rút lại, lấy khăn giấy ra _cẩn thận lau †ay, sợ tay mình không sạch sẽ.

Sau đó, anh ôm cục bột nhỏ vào lòng.

Cục bột nhỏ chưa từng nhìn thấy anh bao giờ, cho nên rất tò mò, cậu bé mở to đôi mắt đen láy của mình nhìn trái nhìn phải.
 
Chương 2335


Chương 2335

Cố Thành Trung cũng không biết phải tỏ ra thái độ như thế nào, nên…dữ tợn hơn một chút, hay là cười ngây ngốc hơn một chút?

Cuối cùng anh cũng không biết nên làm thế nào, một số chuyện không được thuận theo tự nhiên lắm, điển hình là lúc này anh vừa nhếch khóe miệng lên cười, nhưng tác dụng ngược lại, đứa nhỏ bắt đầu khóc vì sợ hãi.

“Đưa cho em.”

Trong chốc lát giống như anh vừa ném được một củ khoai tây nóng hối, nhanh chóng ném cho Hứa Trúc Linh.

Hai bố con gặp nhau… anh có hơi sợ, mà cục bột nhỏ cũng sợ.

“Nó…Sao nó khóc rồi, là anh đã làm gì sai phải không? “Không sao, để em dõ một chút thôi.”

Cô ấy ôm Đoàn Nam lắc lư lắc lư, cậu bé liền dần dần nín, vừa mút num vu giả, vừa chớp chớp mắt nhìn cô ấy, còn muốn vung bàn tay nhỏ muốn sờ mặt cô ấy, không sờ được liền đùa giỡn với tóc cô ấy.

Cố Thành Trung đưa tay muốn trêu chọc cậu bé, nhưng Đoàn Nam lại lại không hề nhúc nhích, nhìn anh ấy một cái cũng không thèm nhìn.

Cố Thành Trung khẽ nhíu mày: “Vì sao hình như cậu ấy không thích anh, chỉ thích cảm giác của em?”€ó lẽ anh không hôn nó, cứ từ từ là tốt.” Chúng ta trước tiên dẫn Đoàn Nam trở về khách sạn, bố con hai người cũng nên ở cùng nhau một chút. “Cùng bọn họ trở về khách sạn còn có cả bảo mãu, là một cô gái ở hai mươi tuổi.

Tóc vàng mät xanh, dáng người mảnh khảnh, bởi vì do cho con bú, nên trên người thoáng có mùi sữa.

Cô ta được Diên tìm thấy trong bệnh viện, khi mang thai chín tháng và đã gần sắp sinh, đứa bé lại ở trong bụng bởi vì vấn đề phát triển đã trở thành thai chết lưu, chỉ có thể dựa vào việc sinh mà lấy ra.

Bởi vì là thai chết lưu, nên cô ta đã chia tay với chông sắp cưới của mình, là một người thật đáng thương.

Lúc ấy tôi cũng vừa mới sinh xong đứa bé, tôi tình cờ gặp cô ấy ở bệnh viện này, cô ta vừa mới mất con, cô ta đau lòng khóc, muốn nhảy lầu tự tử, nhưng lúc cô ta nhìn thấy Đoàn Nam, lại không kiềm lòng nổi chạy đến ôm lấy cậu bé, còn cho cậu bé bú.

Khi đó tôi không có sữa, chỉ có thể để cho người khác đến, mà Caroline lại đang ở lại bệnh viện, nên đã trực tiếp chăm sóc Đoàn Nam, đến bây giờ cũng đã hơn hai tháng.

Diên đã sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ trong khách sạn, sau đó liền rời đi. Còn Caroline ở khách sạn bên cạnh và có chìa khóa phòng riêng của mình.

Hứa Trúc Linh thay tã cho đứa nhỏ, lắc lư chiếc xe nôi, trêu chọc chơi đùa với đứa nhỏ, thì Cố Thành Trung luôn ở bên cạnh quan sát tỉ mĩ, anh ấy muốn chơi đùa với Đoàn Nam, nhưng lại không biết mình nên làm như thế nào.

Đoàn Nam lại không thèm nhìn anh ấy một chút nào cả, làm cho anh ấy có chút bất lực, hơn nữa cậu ấy còn thích quấn lấy Hứa Trúc Linh, chỉ cần phát ra một chút động tĩnh, liên lập tức buông chuyện trong tay xuống, hại anh ấy muốn ôm cô ấy thắm thiết một chút cũng không được, căn phòng này chỉ là một con quỷ con đòi nợ.

Chỉ khi Caroline ôm cậu bé đi cho bú, Hứa Trúc Linh mới được nghỉ ngơi.

Chăm sóc một đứa bé vốn là một công việc cần có thể lực, chờ đến khi cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy mệt đến không muốn vận động.

Cố Thành Trung bóp vai đấm lưng cho cô ấy, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ấy mà đau lòng.

“Nếu anh đã đến chăm sóc đứa nhỏ, thì em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Anh rời khỏi nó đã rất lâu, cũng muốn từ từ bù đắp lại cho nó. Cố Thành Trung, chúng ta… Đã có con của riêng mình.”Ừm, anh biết.”
 
Chương 2336


Chương 2336

Anh ấy hôn lên trán cô ấy: ‘Em đã vất vả như vậy, nhưng anh lại không thế ở bên em lúc em sinh, anh xin lôi.”

“Không sao, dù sao những chuyện đau lòng cũng đã qua, mỗi ngày sau này chúng ta đều sẽ rất vui vẻ!”

“Nhất định, bốn người của chúng ta sẽ một gia đình hạnh phúc viên mãn.”

Bọn họ nằm sấp trên sô pha để nghỉ ngơi, chờ Caroline cho con bú xong rồi đưa đứa bé tới, nhưng qua hai mươi phút vẫn không có động tĩnh.

Cô ấy đang chuẩn bị đến nhà bên cạnh để xem, không ngờ điện thoại đổ chuông, Caroline gọi, nói rằng đứa nhỏ ngủ ở đây, hồi sau sẽ gửi nó trở về.

Trẻ sơ sinh rất dễ đói, không ngủ được bao lâu sẽ khóc và thức dậy để _ an.

Hứa Trúc Linh không nhận ra gì khác thường, liền cúp điện thoại.

“Cố Thanh Trung, chúng ta đi mua chút đồ đưa tới cho Diên đi, nếu không có cậu ấy, em và con sớm đã không còn nữa rồi, anh cũng phải đến đa tạ cậu ấy”

“Diên đã buông bỏ, anh đừng nhác lại quá khứ, biết không?”

“Biết rồi, cậu ấy cứu mạng mẹ con em, chẳng khác nào cứu mạng anh, không cần em nói anh cũng sẽ tự đi nói lời cảm tạ với cậu ấy.”

Cố Thành Trung sâu sắc nói, Diên đã giúp mình rất nhiều lần, hơn nữa cậu ấy rất kính trọng người tình địch cũ này, sau này chỉ cần cậu ấy cần mình, dù là chuyện khó khăn nguy hiểm như thế nào cũng giúp cậu ấy hết mình.

Bọn họ thu dọn đồ đạc vả ra ngoài, Hứa Trúc Linh cũng chỉ theo bản năng gõ cửa phòng Caroline, muốn nhìn Đoàn Nam một cái trước khi xuất phát, nhưng gõ cửa một hồi lâu cũng không nghe tiếng đáp lại.

Cô ấy nhíu mày không thể chịu được, chắng lẽ cả người lớn trẻ nhỏ đều đã ngủ say?

Khi cô ấy chuẩn bị tiếp tục bấm chuông cửa, một người phục vụ tình cờ đi ngang qua.

“Người trong căn phòng này đã sớm ra ngoài rồi.”

“Đi ra ngoài?” Một mình à? “Còn mang theo đứa nhỏ, nói muốn đi ra ngoài mua thứ gì đó.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trái tim run lên dữ dội, trong nháy mắt giống như bị sấm sét đánh trúng.

Cô ấy vừa mới rõ ràng gọi điện thoại cho mình, nói đứa nhỏ đang ngủ, nhưng người phục vụ nói cô ta đã đi ra ngoài rất sớm.

Cô ấy lo lăng liền gọi Caroline, nhưng thấy không có ai trả lời, điện thoại đã sớm tắt máy.

“Caroline…’ Cô ấy lo lắng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Cố Thành Trung giữ cố tay: “Em không biết cô ta đi đâu, biết đi đâu mà tìm.” Em hãy bình tĩnh lại trước, anh sẽ đi kiểm tra máy giám sát, em gọi điện thoại cho Diên, toàn bộ MạnTon đều là phạm vi thế lực của cậu ấy, lại còn có quan hệ bạn bè với Hoàng gia, thì tìm người rất đơn giản. Lúc này đàn ông lại bình tĩnh hơn phụ nữ rất nhiều.

Hứa Trúc Linh luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Diên.

Bởi vì lo lắng hồi hộp, tất cả các ngón tay đều run rẩy, các phím nhấn có chút không nhanh nhẹn.

Điện thoại cuối cùng cũng đã kết nối được với cậu ấy, cô ấy nói năng lộn xộn, cũng không biết nên nói cái g?.

Cố Thành Trung trực tiếp cầm điện thoại di động nói: ‘Bảo mẫu kia có vấn đề, mang theo đứa nhỏ rời khỏi khách sạn, đại khái rời khỏi khoảng hai mươi phút, tôi đang điều tra giám sát khách sạn”
 
Chương 2337


Chương 2337

Quan hệ của cậu rất rộng, điều tra xem bây giờ cô ta đang đi đâu. ‘Được rồi, ngay lập tức tôi sẽ làm điều đó, Linh Linh… Anh hãy chăm sóc cho Linh Linh.

Anh ta vốn định theo bản năng hỏi Hứa Trúc Linh thế nào rồi, nhưng nghĩ lại hiếu được, Cố Thành Trung nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, mình cần gì phải hỏi nhiều hơn?

“Ừm, tôi biết, phiền các cậu rồi, vợ chồng chúng tôi vô cùng cảm kích.”

Cố Thanh Trung nói một cách sâu sắc, giọng điệu vô cùng nặng nề.

Diên không nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại liền phái người đi điêu tra.

Cố Thanh Trung đỡ Hứa Trúc Linh, bây giờ hai chân cô mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, cả người giống như bị mất hồn phách vậy. Khi hệ thống giám sát mở ra, Caroline đã ôm đứa bé trở về phòng cho bú, liền đi ra trong vòng năm phút, bên cạnh còn mang theo một cái túi thật dày, trong lòng ôm một đứa nhỏ, lúc đi còn nhìn phòng bọn họ vài lần, mới có đủ dũng khí để rời đi.

Hai mươi lăm phút trước đã rời đi, ra khỏi cửa rẽ phải, còn muốn có thêm tin tức chỉ có thể dựa vào Diên.

Năng lực làm việc của Diên cũng rất mạnh, không đến mười phút đã tìm được phương hướng cô ta rời đỉ, là hướng về phía bến phà trên biển.

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất __ chạy tới, phà này tất cả đều là thuyền chở hàng, sẽ rất dễ dàng nhìn thấy một người phụ nữ và một đứa nhỏ.

Con tàu đã khởi hành và đến cảng tiếp theo khoảng một giờ sau đó.

Diên sắp xếp hai chiếc thuyên cao tốc, anh ta chỉ mang theo vài người, những người còn lại đi theo thuyên.

€ố Thanh Trung mang theo Hứa Trúc Linh lên thuyền cao tốc, cùng nhau xuất phát.

“Cố Thành Trung… Con chúng ta sế không sao đâu, phải không? “Sẽ không, trước mắt thấy hành vi của cô ta không bị bất cứ ai xúi giục cả, cũng không có ý tưởng làm tổn thương đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ bình an.”

Người phụ nữ này thân phận rõ ràng, hơn nữa Phó Minh Nam đã chết, không thể có kẻ thù ở trong thành phố này.

Nếu như cô ta cảm thấy ấy náy với Keterring, cũng không thể bắt con của họ đi. Chỉ là, rốt cuộc cô ta mang đứa nhỏ đi là vì cái gì?

Bọn họ đi trên biển khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng đuổi kịp tàu chở hàng ở trước mặt.

Diên lập tức đi vòng đến phía trước, khiến cho tàu chở hàng ngừng lại.

“Ai vậy? Không muốn sống à, tàu chở hàng mà cũng dám cản?”

Nhân viên làm việc trên tàu thở hổn hển nói.

Diên không kịp giải thích, cậu ấy và Cố Thành Trung kẻ trước người sau lên thuyền. Cố Thành Trung vọt thẳng đến buồng lái, trực tiếp bảo thuyền trưởng dừng tàu. Còn Diên thẳng thừng túm cổ áo một người, lạnh lẽo nói: “Tôi là Diên – chủ dòng họ Kettering, lập tức phong toả tất cả các cửa ra vào, không được xuống nước, tất cả nhân viên trên thuyền đều đi ra ngoài boong, nhanh lên!”

“Ket… Kettering?”

Ở London, bạn có thể không biết hoàng gia họ gì, nhưng nhất định phải biết cái họ Kettering này. Nghe nói tân hoàng Halley là bù nhìn do Kettering đề cử chọn ra. Sống chết tôn vong của cả quốc gia đều do Kettering thao túng.
 
Chương 2338


Chương 2338

Anh ta cũng không biết đối phương là thật hay giả, nhưng thấy đối phương hung hăng, anh ta cũng không dám thờ ơ, lập tức đóng tất cả các lối đi xuống biển, bảo các nhân viên đồng loạt đi lên boong tàu.

Ba người tìm kiếm trên boong tàu, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng Caroline.

“Trên tàu có người phụ nữ nào mang theo trẻ con không?”

“Có… Hình như có một người. Người đó một mực đợi ở dưới kho hàng, ở cùng một chỗ với đám hàng hoá.”

Hứa Trúc Linh nghe được thông tin này, không thể chờ đợi thêm được nữa vội vã đi tìm cửa vào nhà kho.

Ngay lúc này, ở bên dưới bắt đầu bốc khói.

“Kho hàng cháy rồi! Bên trong đều là thuốc lá!”

Ở trên tàu có người kêu lên, những kẽ hở của boong tàu không ngừng bốc lên khói trắng, khiến người khác không nhìn được ho khan.

Hứa Trúc Linh nhìn thấy cảnh này, trái tìm thịch một cái, rất sợ con mình Sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô đã mất đi một đứa con, không thể chịu đựng thêm lần thứ hai.

Kho hàng có ba cửa, hai cái trước mặt, một cái phía sau, ở bên dưới tất cả đều là hàng hoá.

Cửa vừa được mở, một luồng khói dày đặc xộc ra, lập tức lan đến trên boong.

“Là cô ta.”

Sau khi nhìn thấy, Hứa Trúc Linh định đi qua nhưng lại bị Caroline ngăn cản.

“Cô đừng đến đây, nếu như cô dám đến, tôi và đứa trẻ sẽ nhảy xuống.”

Mặt cô ta dính đầy khói, trên người cũng có mấy chõ bị đốt loang lổ.

Nhưng mà em bé trong bọc trẻ sơ sinh lại sạch sẽ, miệng còn ngậm num vu cao su, tựa như không bị ảnh hưởng qì.

Cô ta ôm đứa bé nhẹ nhàng đung đưa, trong mắt lộ ra ánh mắt từ ái vô tận.

Con của cô ta không còn, chồng sắp cưới cũng bỏ rơi cô ta. Cô ta đang đứng ở dưới đáy xã hội, thời điểm định tìm cái chết thì bất ngờ gặp được Hứa Trúc Linh.

Cô ta còn sống, nhìn thấy con của Hứa Trúc Linh, trăng mềm non nớt.

Lần đầu tiên cô ta cảm thấy tóc đen, mắt đen xinh đẹp như vậy. Cô ta nghĩ nếu mình sinh con thuận lợi, giờ phút này đứa bé chắc cũng đang ở trong lồng giữ ấm.

Bởi vì Hứa Trúc Linh không có sữa, cần tìm mẹ có sữa sau sinh, cô ta lập tức xung phong nhận việc.

Diên trả lương cho cô ta không tệ, đủ nuôi bản thân và còn dư rất nhiều, cuộc sống của cô ta cũng có thể được bắt đầu lại.

Nhưng mà Hứa Trúc Linh không có ở London, cô ta cùng Đoàn Nam ở trong bệnh viện, hai người sống cùng nhau một khoảng thời gian rất dài.

Dài đến nỗi cô ta cảm thấy đứa trẻ này thực ra là con của mình.

Giống như chúa Giê-su chuyển thế vậy. Con cô ta chết, mà lúc này con của Hứa Trúc Linh lại ra đời.

Có lẽ…

Con cô ta không chết, mà đi đến trong bụng của người khác.
 
Chương 2339


Chương 2339

Đoàn Nam ở cùng cô ta rất tốt.

Khoảnh khäc hướng về phía cô ta, cậu bé sẽ huơ tay múa chân với cô ta. Ban đầu cô ta ảm đạm u tối đã dần dần trở nên có sắc thái hơn.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy mình và cậu bé có thể chờ đợi cả đời, nhưng mà Hứa Trúc Linh trở lại, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc giấc mơ đẹp của cô ta vỡ nát.

Cô ta rời khỏi bệnh viện, một mực lên kế hoạch mang cậu bé chạy trốn.

Bọn họ vốn không xứng làm bố mẹ, từ khi cậu bé ra đời bọn họ chưa từng bầu bạn ở bên cạnh cậu bé, bây giờ lại muốn cướp đoạt cậu bé đi.

Chắc chắn bọn họ sẽ không đối xử tử tế với con, Đoàn Nam đi theo bọn họ cũng sẽ chịu khổ.

Một câu nói của cô ta khiến mọi người dừng lại, ba người ai cũng không dám tiến lên. Cơ thể của Hứa Trúc Linh không chịu nổi, cô dựa vào trong ngực Cố Thành Trung.

Bọn họ đứng ở bên bờ, gió biển thối tới khiến mọi người cũng lảo đảo muốn ngã. Cô thật sự rất lo lắng Caroline không cầm chắc, con của cô sẽ rơi xuống.

“Caroline, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Cô muốn cái gì tôi cũng cho cô, cô trả con lại cho tôi.”

Giọng nói của cô ta cực kỳ khàn, bởi vì khóc quá nhiều mà ánh mắt cũng trở nên mơ hồ: “Cô không xứng đáng làm mẹ của nó. Từ khi nó ra đời đến nay cô chưa từng quan tâm đến nó, cô để nó lại một mình ở trong bệnh viện lạnh như băng, cô vốn không xứng đáng làm một người mẹ. Tại sao ông trời tước đoạt tư cách làm mẹ của tôi, lại để cho cô được có con như vậy? Không công bằng!”

“Đoàn Nam là do tôi nuôi lớn, tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, cô… cô đừng chia rẽ hai mẹ con chúng tôi!”

“Garoline, cô không biết đầu đuôi mọi chuyện, cô đừng có nói bậy!”

Hứa Trúc Linh căn chặt răng.

“Trúc Linh…”

Cố Thành Trung kéo tay cô, sợ cảm xúc của cô quá khích, nhưng mà cô dùng sức hất ra. Cô không để ý đến tất cả đứng ở phía trước, nói: “Cô nói tôi không xứng đáng làm một người mẹ, cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Cô có biết tôi phải chịu đựng bao nhiêu vì đứa trẻ này không? Thời điểm tôi yếu ớt nhất, tôi tình nguyện buông bỏ hôn nhân, chồng của tôi, chỉ vì để có thể bình an sinh được đứa trẻ này.”

“Lúc sinh nó thiếu chút nữa tôi đã chết, đến cuối cùng thật vất vả mới sống sót được, ngay cả tháng ở cữ cũng không khôi phục tốt, bây giờ toàn thân mang bệnh!”

“Đúng thật, nó không được uống sữa mẹ mà lớn, hai tháng này đều là cô vất vả chăm sóc, nhưng cô không thể phủ định mười tháng mang thai khổ cực của tôi! Cô có từng nhìn thấy bộ dạng tôi gầy gò mang cái bụng thật lớn chưa? Cô có từng nhìn thấy tôi nôn đến chết đi sống lại chưa? Cô có từng nhìn thấy hai chân tôi sưng phù đến nöi không thể đi lại chưa? Cô có từng nhìn thấy bộ dạng tôi ép mình ăn thực phẩm bổ máu bởi vì khí huyết hư chưa?”

“Cô chăm sóc nó hai tháng, tôi cảm kích cô, nhưng nó là con của tôi! Ban đầu tôi cứu cô là bởi vì tôi mới vừa sinh nó ra, cho nên tôi vô cùng hiểu tâm trạng của cô…”

“Cô không hiểu, cô chưa từng mất con, cô không hiểu!”

Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết, Caroline đã cắt ngang.

“Tôi không hiểu?” Hứa Trúc Linh nghe vậy, không biết tâm trạng mình là như thế nào.

“Tôi cũng từng có một đứa con, mang thai mười tháng vất vả lắm mới sinh ra được, nhưng mà vừa sinh ra đã chết. Đó là một đứa con trai, ngay cả thi thế tôi cũng không được nhìn thấy, là chồng tôi xử lý. Cô nói tôi không hiểu, tại sao tôi không hiểu?”

Mắt Hứa Trúc Linh đỏ lên, găn từng chữ, âm thanh vô cùng run rẩy: ‘Cô cho rằng cô nuôi nó hai tháng sữa, cô liền cực kỳ vĩ đại phải không? Tôi vì nó, thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn! Tôi rời khỏi nó, là bởi vì tôi không có sữa, tôi cũng không phải bác sĩ. Nó cần nhất là bác sĩ và người mẹ có sữa, cái gì tôi cũng không cho được. Tôi cũng có chuyện của mình, tôi vừa muốn con tôi, cũng muốn chồng tôi.”
 
Chương 2340


Chương 2340

“Tôi còn có công việc và sự nghiệp của mình, cho dù rời khỏi chồng mình, tôi cũng phải có năng lực đảm bảo cho cuộc sống của mẹ con tôi. Vì đứa bé này tôi tính toán hết thảy, vậy mà cô muốn chiếm nó làm của riêng của mình?”

Cô tức giận nói.

Đều là mẹ, con cái là miếng thịt rớt ra từ trên người mình, cô không cho phép bất kỳ người nào nghỉ ngờ tình yêu của cô đối với con mình! Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng mà mẹ thì kiên cường.

Caroline nghe vậy hai mắt lóe lên một tia do dự, Hứa Trúc Linh thừa cơ hội đó tiến lên phía trước.

Mắt thấy cô sắp đến gân hàng rào chăn, khẽ vươn tay có thể tóm lấy Caroline, nhưng cũng không muốn cô ta tỉnh táo lại, trừng to con mắt tràn đây cảnh giác mà nhìn mình.

“Cô đừng qua đây!”

Cô ta hét lên thất thanh, gắt gao ôm chặt đứa bé, bởi vì dùng sức quá mạnh khiến cho Đoàn Nam oa oa khóc.

“Đoàn Nam…”

Lòng cô nóng như lửa đốt, lời còn chưa kịp nói hết đã bị Caroline gào thét cát ngang.

“Câm miệng, nó không phải là con của cô, nó là con của tôi, cô không có tư cách quan tâm nói”

“Gô điên rồi!”

Hứa Trúc Linh siết chặt năm tay.

Caroline vì đã mất đi đứa con mà đem con của cô xem như của mình.

Đồ điên!

“Tôi không điên, nếu như cô muốn chia rẽ mẹ con chúng tôi, vậy thì chúng tôi cùng chết.”

Một chân cô ta bước ra khỏi lan can, cả người lung lay trong gió, tim mọi người như thắt lại ngay lập tức.

Toàn thân Hứa Trúc Linh mồ hôi nhề nhại, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chằm vào Đoàn Nam.

“Cô… cô đừng nhúc nhích, cô quay lại đã, có chuyện gì thì từ từ nói, đứa nhỏ là vô tội. Tôi… tôi có thể hiểu được †âm trạng của cô, cô rất yêu Đoàn Nam, cô sẽ không để nó phải chết đúng không?”

“Đúng đấy, tôi yêu nó biết bao, làm sao nỡ để nó chết cho được?”

Cô ta thương tiếc vu0t ve Đoàn Nam, giọng điệu vô cùng dịu dàng.

Sau đó cô ta bật khóc nức nở, nhìn Hứa Trúc Linh với vẻ lên án.

“Thế nhưng cô lại muốn chia rẽ chúng tôi, nếu như cô có thể đem đứa nhỏ cho tôi nuôi dưỡng tôi mới không mạo hiểm mà mang nó rời đi. Là cô… cô hà cớ gì cho tôi hy vọng, để rồi cho tôi tuyệt vọng?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, đây coi như là một vụ bất cóc mang tính đạo đức sao?

Lễẽ nào cứu người cũng sẽ sai?

Cảnh tượng ngày hôm nay là để trừng phạt tội lỗi của mình hay sao?

Cô đã giúp cô ta, cứu lấy một mạng của cô ta, cho cô ta một khoản tiền lương kếch xù, cho cô ta những việc cô ta có thể làm để không phải chìm đắm trong đau buồn.

Thế mà cô ta lại lên án cô, lấy oán trả ơn?
 
Chương 2341


Chương 2341

Cô thề rằng, sự tốt bụng. của bản thân sau này sẽ cân đo đong đếm mà làm.

“Cô chỉ cần thả con tôi ra, cô muốn gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô!”

“Đó là con của tôi.”

Cô ta kịch liệt quát lên.

“Được, bất luận là con của ai, nó đều vô tội cả. Nó mới vài tháng tuổi, đứng ở đầu gió sẽ bị trúng gió, sẽ bị bệnh. Thể chất của nó vốn dĩ đã yếu rồi, cô cũng không muốn nó được tiêm thuốc được uống thuốc có phải không?”

Những lời này vừa nói ra, trong mát Caroline lóe lên tia do dự.

Cô ta thật sự rất yêu đứa bé này, từ lâu đã xem cậu bé như cốt nhục của mình.

Bất cứ bà mẹ nào cũng không nỡ thấy con mình bị bệnh.

Hứa Trúc Linh chầm chậm nhảy qua, ngay khi vừa rơi xuống thì cô đã lao tới, trực tiếp kéo đứa bé vào trong lòng.

“Con của tôi!”

Trong nháy mắt Caroline mất đi lý trí, giật lấy tóc của cô.

Hứa Trúc Linh chỉ cảm thấy da đầu của mình gân như bị xé rách.

Cô dốc sức liều mạng duỗi dài cánh tay, dùng sức đưa đứa bé cho Cố Thành Trung, ngay khi Cố Thành Trung vừa vặn nhận lấy đứa bé thì không ngờ bên tai lại truyền đến một tiếng kêu gào thất thanh.

“Gô… tôi phải gi3t ch3t cô, cô phải cùng tôi đi chết!”

Caroline giống như phát điên thật rồi, trực tiếp kéo Hứa Trúc Linh nhảy ra khỏi hàng rào chăn.

“Trúc Linh”

Cố Thành Trung chạy đến thật nhanh, hai người nháy mắt đã rơi xuống nước.

Cho dù kỹ năng bơi của cô có tốt thế nào, bên người có một người sống sờ sờ bám víu, mặc cho cô dùng cả tay lần chân bơi lên cũng không thể.

Cô buộc phải nuốt xuống vài ngụm nước biển, vừa mặn vừa chát.

Caroline bấu lấy trên người cô, khoảng cách càng ngày càng xa mặt nước, cuối cùng từ bỏ không giấy giụa nữa.

Mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi.

May mà đứa bé không sao, Cố Thành Trung từ trước đến nay chưa từng chăm sóc qua trẻ nhỏ, liệu có làm tốt hay không?

Cô không biết, hiện tại cũng không thể quản nhiều như vậy được nữa.

Thân thể càng ngày càng nặng, không thể hít thở, trong mũi toàn là nước.

Mí mắt cũng nặng trĩu, dân dân nhằm mắt lại.

Đúng lúc này, sóng nước rung chuyển một hồi, tựa như có thứ gì đó nặng nề đảm xuống.

Giây phút cuối cùng khi đôi mắt nhằm lại, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thành Trung, anh đang liêu mạng bơi về phía mình.

Cô như thấy được một tia hy vọng, vươn tay lên muốn bắt lấy.

Thế nhưng… bàn tay vươn ra được một nửa đã buông xuôi rũ xuống, không chống đỡ được nữa.

Cô như thể trở thành một hồn ma cô độc, đi trên một con đường văng xung quanh không có ai, cho dù mặt trời có lên cao bao nhiêu cô vấn cảm thấy âm u kinh khủng.
 
Chương 2342


Chương 2342

Cô không biết bản thân mình nên đi đâu, đúng lúc này bên tai truyền đến một giọng nói hết sức thanh tao, có vẻ như đang dẫn dắt bản thân vậy.

Cô đi qua trùng trùng điệp điệp lâu gác, cuối cùng trước mắt hiện ra một cây cầu.

Bỗng dưng xung quanh có nhiêu người đi đường hơn, một số người chết lặng va phải cô, thế nhưng cô lại không có một chút cảm giác nào, tựa như bọn họ đang xuyên qua cơ thể mình mà đi Vậy.

Cô… đã chết rồi sao?

Cô vươn tay ra, phát hiện ánh mặt trời trực tiếp chiếu xuyên qua.

Cô… thật sự đã chết rồi.

Cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, cô bị nhấn chìm trong nước một thời gian dài như vậy, có chết cũng không quá kì lạ.

Cô lại nghe thấy một tiếng chuông lục lạc, giống như đang gọi hồn vậy.

Cô không thể kiểm soát được mà đi đến trước mặt một bà cụ, khuôn mặt bà hiền từ phúc hậu, bưng cho cô một bát canh thơm phức.

Giống như những người khác, cô gàn như theo bản năng mà bưng bát canh lên uống, thế nhưng lại bị bà cụ chặn ngang.

“Gô nhóc này, người khác có thể uống, con không được uống.”

“Tại sao chứ?” Hứa Trúc Linh ngây người mờ mịt hỏi bà.

“Mấy đứa phí hoài cả ba kiếp, nếu như kiếp này vân không ở bên nhau, thì mỗi kiếp đều phải cô độc mà sống quấng đời còn lại.”

“Ý bà là sao?” Hứa Trúc Linh bối rối.

Cô nhìn nhìn xung quanh mình, cô đã nhìn thấy gì? Cầu Nại Hà?

Không lẽ bản thân đã đến địa ngục rồi, trước mắt mình là Mạnh Bà sao?

“Đừng hỏi nhiều như vậy, thiên cơ bất khả lộ. Con cứ lần theo đường cũ mà đi, sẽ tìm thấy đường về nhà.”

Bà xua xua tay, không muốn tiếp đón cô, ngược lại còn đưa bát canh cho người khác uống.

Hứa Trúc Linh đành phải quay người rời đi, tất cả mọi người đều đi về cùng một hướng, duy chỉ có mình cô là đi ngược lại với dòng người.

Cô đi xa thật xa, tưởng chừng như không có điểm kết thúc, chính lúc này bên tai cô vang lên tiếng khóc nỉ non của một đứa bé.

“Đoàn Nam?”

Tim cô run lên, quay người lại ngay lập tức.

“Đoàn Nam… con nói xem có phải mẹ con không cần chúng ta nữa rồi không?”

“Sớm biết như vậy thì đã không cần con rồi, bố chỉ muốn mỗi mình Hứa Trúc Linh thôi.”

“Đoàn Nam, bố phải làm người đàn ông góa vợ sao?”

“Con sờ sờ mẹ con xem, cho mẹ quay về, rồi chúng ta một nhà ba người cùng đoàn tụ có được không?”

“Con đừng khóc nữa, bố còn chưa khóc đây này?”

Những lời này càng ngày càng rõ ràng, là giọng của Cố Thành Trung.
 
Chương 2343


Chương 2343

Cô gia tăng tốc độ, bắt đầu chạy thật nhanh.

Bõng dưng trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, thế giới trước mắt đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trân nhà?

Cô ngây người hồi lâu, mãi vấn chưa hồi phục lại tỉnh thần.

“Trúc Linh? Em tỉnh rồi, anh đi gọi bác sĩ.

Cố Thành Trung ôm đứa bé, đi gọi bác sĩ ngay lập tức. Bác sĩ nhanh chóng chạy tới kiểm tra cho cô.

Nước trong phổi đã được rút hết, không còn vấn đề gì nghiêm trọng, rất may được cấp cứu kịp thời.

“Em… em vẫn còn sống sao?”

“Nếu em không còn sống nữa thì anh có lẽ chết đi cho rồi.”

Cố Thành Trung ôm chầm lấy cô, đặt đứa bé lên đầu giường, không quan †âm nữa.

“Caroline thì sao?”

“Cô ta… anh không thể cứu được cô †a, cô ta buông người em ra, anh chỉ có thế tóm được em. Anh đưa em vào bệnh viện, Diên tìm kiếm thi thể của cô †a nhưng cũng không tìm được.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy có chút khó chịu, tuy rằng cô rất căm ghét cô ta, nhưng một người còn sống sờ sờ bồng dưng biến mất trước mắt, cô vân có chút buồn bực.

Cô ngoái đầu nhìn về phía Đoàn Nam, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy đứa bé, trong mắt đều là vẻ dịu dàng ấm áp.

Nhắc tới cũng thật kì lạ, đứa bé trong vòng tay Cố Thành Trung thì kêu khóc không ngừng, nhưng trong vòng tay của cô nháy mắt cậu bé lại yên lặng, chớp chớp cặp mắt sáng ngời nhìn cô, thậm chí còn nhoẻn miệng cười lên.

“Đoàn Nam..” Cô trìu mến cọ cọ đầu cậu bé, khiến cho Cố Thành Trung phải ghen tị.

“Trúc Linh, em vừa mới tỉnh lại, ôm đứa bé như vậy không tốt đâu, đưa nó cho anh đi.”

“Không sao, em chỉ uống có một chút nước thôi.”

Cố Thành Trung muốn mang đứa bé đi, nhưng Hứa Trúc Linh xoay người lại, trêu đùa vui vẻ với Đoàn Nam.

Anh nhìn một cảnh như vậy, trong lòng cảm giác có một chút khó chịu.

Vào ngày đầu tiên sau khi nhìn thấy đứa bé này, anh đã cảm giác được nguy cơ vị trí của bản thân sẽ bị giảm mạnh một cách sâu sắc.

“Chuyện là… Đoàn Nam đói bụng ` rồi.

“Nó không đói, nếu đói là đã khóc rôi. À phải rồi, anh tìm được bảo mầu mới chưa? Lần này nhất định phải hiểu rõ tận gốc rễ, mỗi ngày đều phải quan sát, trong lòng em có một bóng ma tâm lý rồi.”

“Tìm được rồi, một tiếng đồng hồ nó cần uống sữa một lần, anh làm sao dám không tìm cho được.” Anh bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em đã hôn mê năm tiếng rồi, anh đến hiện tại cũng chưa ăn cơm trưa nữa, luôn túc trực ở đây trông coi.”

“Đoàn Nam cũng đã trông coi năm tiếng đồng hồ rồi? Vất vả cho cục cưng của mẹ rồi.”

hio vã Cố Thành Trung nghe vậy, lông mày nhíu lại.

Anh không vất vả sao? Một giọt nước cũng không uống, vừa bế con vừa đợi cô tỉnh lại.

Mà cô tỉnh lại rồi thì không hề đau lòng hay quan tâm mình, chỉ quan tâm đến đứa nhóc này?

Sớm biết vậy thì đã không muốn có con rồi, con cái gì chứ, đến vợ cũng bị một tên con trai khác bắt cóc rồi.

“Anh… trông anh có giống cục cưng lớn không?”
 
Chương 2344


Chương 2344

Anh lẩm bẩm, giọng điệu có chút lúng túng xấu hổ, nhưng vì giành lấy sự yêu thương mà phải liều mạng.

Hứa Trúc Linh nghe xong sửng sốt một lát, ngây người nhìn anh, một hồi lâu mới có phản ứng.

Lớn… cục cưng lớn?

“Haha…”

€ô không nhịn được cười lớn, một tay ôm đứa bé một tay chỉ vào mũi Cố Thành Trung.

“Cố Thành Trung, không phải anh đang ghen tị với con anh chứ hả? Lại còn cục cưng lớn nữa? Cục cưng lớn ba mươi ba tuổi à?”

“Em im đi, không cho phép em cười.

Đưa con cho anh, nó phải uống sữa rồi.”

“Nó không muốn uống.”

“Không, nó muốn”

Anh hung hăng nói, sau đó mạnh mẽ đem đứa bé ra ngoài, gửi cho bảo mẫu mới vừa tìm được.

Hứa Trúc Linh có chút lo lăng, Caroline đã gây ra một bóng đen trong lòng cô.

Cô muốn đứng dậy kiểm tra mấy lần nhưng đều bị Cố Thành Trung ngăn cản.

“Anh đảm bảo với em, lần này Đoàn Nam sẽ không xảy ra việc gì, nhưng em hôn mê lâu như vậy đã dọa chết anh rồi.

Em ngoan ngoãn năm xuống cho anh.

Anh biết con cái dĩ nhiên quan trọng, nhưng em trong lòng anh mới là quan trọng nhất.”

Anh ấn cô nằm xuống, bưng bát súp nóng hổi lên.

“Đến bây giờ em vân chưa có gì vào bụng, ăn chút súp để lót dạ đi.”

“Anh thì sao? Cùng ăn với em đi.”

Cô nhớ ra anh cũng chưa ăn gì, luôn vất vả túc trực bên giường đã năm tiếng đồng hồ rồi.

“Bây giờ em mới nhớ tới anh hả?”

Cố Thành Trung có chút không vui nói. Trước đây anh trong lòng cô luôn xếp vị trí thứ nhất, còn hiện tại thì không biết đã lưu lạc đến nơi nào rồi nữa.

“Được rồi mà, anh làm bố mà đi ghen với con, xem có thích hợp hay không hả?”

“Thích hợp, nó đang chiếm đoạt vợ của anh mài”

Anh bất mãn nói. Nếu như có thể, anh thật sự muốn đánh đứa nhóc này một trận.

“Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, truyền ra ngoài còn không sợ bị người ta chê cười à? Tranh thủ thời gian mà ăn đi, em đói rồi, anh cũng ăn nhiều một chút, em bóc cho anh quả cam nè.”

Cô bóc cam cho Cố Thành Trung, còn anh thì đút từng miếng từng miếng súp nóng hổi vào miệng cô.

Hai người đều ăn uống no đủ, Hứa Trúc Linh cũng không ngủ thêm được nữa. Cô xác nhận Đoàn Nam không có chuyện gì mới có thể an tâm.

Cô có chút mệt mỏi bèn ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng tỉnh dậy đã thấy Cố Thành Trung ở bên ghế sô pha mà thay tã cho đứa bé.

Động tác tuy có chút vụng về nhưng lại rất thận trọng, lại còn rắc một ít phấn rôm lên mông đứa bé rồi võ võ.
 
Chương 2345


Chương 2345

Đứa nhóc được anh chăm sóc rất cấn thận, nó thấy anh lấy ra một món đồ chơi nho nhỏ, không khỏi cười thành tiếng.

“Suyt, nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức mẹ, mẹ rất vất vả rồi có biết không hả?”

“Nhóc con, lần đầu tiên bố gặp con, con đã khiến bố suýt chút nữa không còn vợ, khoản nợ này bố sẽ ghi lại đó, chờ khi con lớn lên bố nhất định sế đánh con một trận, băng không khó có thể tiêu tan đi mối hận trong lòng bố.”

Cố Thành Trung không quên uy hiếp nói.

Đoàn Nam dường như cảm nhận được giọng điệu của anh, nhếch miệng lên, tựa hồ như sắp có một trận mưa gió bão bùng sắp ập đến.

Cố Thành Trung nhẹ giọng lại ngay lập tức, trêu chọc cậu bé.

“Ông cố nhỏ ơi, đừng khóc mà, nếu con mà khóc thì mẹ chắc chăn sẽ tỉnh lại đó, đến lúc đó người cực nhọc lại là vợ bố.”

“Nhưng có mấy lời khó nghe bố phải nói trước, nếu như con giày vò mẹ con thì bố quả thật sẽ không nhẹ tay với con đâu.”

Hứa Trúc Linh nghe những lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Lúc cô rơi xuống nước còn đang suy nghĩ không biết liệu Cố Thành Trung có thể chăm sóc tốt cho đứa bé hay không, thế nhưng hiện tại xem ra, anh đã là một người bố hợp cách lại còn xuất säc.

Anh không biết răng mình đã tỉnh lại, ánh mặt trời dịu nhẹ tản ra trên người anh cùng Đoàn Nam, ấm áp vô cùng.

Ánh mắt của cô lại càng dịu dàng, lẳng lặng tập trung vào hai bố con.

Cảnh tượng này dường như đã đông lại rồi.

Mà Diên đang đứng ngoài cửa, vốn dĩ định gặp Hứa Trúc Linh, nhưng nhìn thấy cảnh này ngoài cửa kính thì cậu dừng lại, không đành lòng quấy rầy ba người nhà bọn họ.

Cậu buông bàn tay đang định gõ cửa xuống, xoay người rời đi lại thấy Halley.

Anh ta mặc âu phục lại không có một chút nào vẻ trang trọng nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực tựa vào tường, mỉm cười với cậu.

“Sao vậy? Sao không đi vào?”

“Người ta không cần tôi, tại sao tôi lại không biết điều? Quay về đi, muộn một chút hẳn trở lại.”

“Cậu gần như đã tiêu tan rồi, không truy cứu nữa rồi, tại sao… không đem Cythia trả lại cho bọn họ? Nếu như Hứa Trúc Linh biết đứa con đầu tiên của mình vẫn còn sống nhất định sẽ rất vui vẻ. Con trai con gái đều có, tốt biết bao nhiêu?”

Diên nghe những lời này sắc mặt hơi trầm xuống, có chút khó coi, mấp máy môi tránh trả lời.

Hai người một trước một sau rời đi, Halley một mực theo đuôi cậu đến bãi đồ xe dưới tầng hầm.

Halley thấy cậu muốn lên xe liền nói: “Có phải cậu đang sợ Hứa Trúc Linh biết chuyện cậu đã giấu đứa bé suốt một năm dài, sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho cậu? Cậu thật sự xem nhẹ rồi, không còn cố chấp làm người tình của cô ấy nữa, nhưng vẫn lưu luyến không nỡ buông bỏ cô ấy. Nếu cô ấy gặp chuyện không may thì cậu sẽ đứng ra chịu mũi sào? Cô ấy không phải là người thân của cậu, nhưng trong lòng cậu cô ấy còn hơn cả người thân. Cậu sợ cô ấy không tha thứ cho cậu, cho đến chết cũng sẽ không muốn gặp cậu nữa phải không?”

“Cho dù cậu biết Hứa Trúc Linh sẽ không đến mức tuyệt tình như vậy, nhưng cậu sợ quan hệ sẽ có rào cản, đúng không?”

Diên nghe những lời này xong siết chặt tay năm cửa.

Lời của anh ta từng chữ từng chữ đâm thủng trái tim của cậu.
 
Chương 2346


Chương 2346

“Halley, anh và Hứa Trúc Linh trong lòng tôi đều có vị trí như nhau.”

Thanh âm cậu khàn khàn.

“Việc này thì tôi tin.”

Halley nghe vậy lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Có những lời này của cậu ấy, cả đời này của mình đều đáng giá.

“Tôi không có gì để nói.”

Anh ta nói với một giọng nói khàn khàn.

“Cái gì gọi là không có gì để nói?”

Halley đặt một tay lên cửa xe, ngăn cản anh ta lên xe buýt. Khuôn mặt của anh ta dần dần trở nên nghiêm túc: “Gia đình .Jane De Kettering có chứa một cô bé ở phương Đồng, với đôi mái tóc đen, đôi mắt đen, dù anh có kết hôn hay chưa, đứa trẻ này vốn rất thu hút ánh nhìn của mọi người.” Khi cô bé lớn lên, cô bé cũng sẽ tò mò về thân thế của mình, nếu cô bé trông giống Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung, sau này anh sẽ giải thích như thế nào?

“Bây giờ cô bé đang là một vấn đề khó khăn, anh chỉ có thể gửi cô ấy trở về lại càng sớm càng tốt. “Tôi nghĩ vợ chồng Cố Thành Trung sẽ tha thứ cho anh, anh cần gì phải nhìn trước ngó sau? Diên nghe được lời này, ánh mắt trở nên sâu thẳm, con ngươi màu lam nhạt dần dần biến thành màu xanh biển sâu lăng, giống như một vùng biển đây sóng gió.

Nếu mình đã buông bỏ, nhưng lại nuôi dưỡng Oythia thì không thích hợp.

Hơn nữa mình là một người đàn ông độc thân, nuôi một con búp bê nhỏ ở nhà, rất nhiều bất tiện.

Nhưng…Anh ta sợ lỡ như.

Lỡ như Hứa Trúc Linh không tha thứ cho mình thì làm sao bây giờ? Hiện tại anh ta lấy thân phận bạn bè để quan †âm chăm sóc, tất cả đều có thể coi như là một lý do chính đáng.

Nhưng nếu như ầm†, thì thật sự ngay cả làm bạn bè cũng không thể.

Anh ta rất quý trọng người bạn Hứa Trúc Linh, và cũng trân trọng tình địch của mình là Cố Thành Trung, còn đối với Cythia cũng có tình cảm sâu đậm.

Anh ta cảm thấy có trách nhiệm của một người bố, cuộc sống phải có những hy vọng, cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Nhìn cô bé từng chút từng chút trưởng thành, đến bây giờ có thể tập nói bập bẹ, đã bắt đầu học gọi bố, anh ta liền có chút không nỡ.

Anh ta có thể hiểu được hành động điên rồ của Coraline, bởi vì anh ta cũng có một trái tim tham lam.

“Sau này hãng nói.”

Cái gì sao lại sau này rồi nói, còn vài ngày nữa người ta đã trở về rồi!

“Ta không thể đánh cược, lỡ như thua, tôi cùng cô ấy ngay cả làm bạn bè cũng không thể.”

“Nếu vậy?” anh có định trả lại đứa con của người ta không? “Halley, tôi cần thời gian để suy nghĩ.”

Anh ta nói với một tâm trí nặng trĩu.

Halley còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn bộ dạng ngập ngừng hết lần này đến lần khác của anh ta, liền biết Diên không thể thuyết phục được chính mình, dù anh ta có nói thêm cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Từng bước phạm sai lầm, lúc trước bởi vì anh ta bị ám ảnh, muốn lợi dụng Cythia để giữ Hứa Trúc Linh ở bên cạnh mình.
 
Chương 2347


Chương 2347

Nhưng bây giờ xem ra, đứa nhỏ này đã trở thành một rắc rối lớn, không thể giữ lại được.

“Được rồi, chúng ta đổi đề tài khác.”

Anh ta nhanh như chớp lao vào chỗ điều khiển xe, nói: “Đây là việc hệ trọng trong cuộc đời của cậu, cậu nghĩ sao vê nó?” Hãy nói một chút cho anh em bạn nghe, tôi sẽ giúp cậu bày mưu tính kế.

“Tôi dự định đợi Hứa Trúc Linh trở về, tự mình sẽ đi đến nhà dòng họ Nikkyo, hỏi cưới Nikkyo Risa.”

“Tốc độ vậy sao?”

Halley sửng sốt, mặc dù trong lòng đã sẵn sàng, nhưng khi nghe được, bỗng chốc tim anh ta nhói lên đau dữ dội.

“Ừm, chuyện này không nên quá chậm trễ, chờ đến lúc dòng họ Nikkyo không thể rời khỏi Risa, sẽ rất khó để giúp cô ấy rời đi.” Anh ta buồn bực nói.

Nếu Ayako Nikkeikawa vấn là người thừa kế gia đình, vậy anh ta có lòng tin hỏi cưới Nikkyo Risa, dù sao kẻ thù chỉ có Samegawa hoàng gia ở Hà Nội.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã trở thành một thành viên trong gia đình, muốn đưa cô ấy ra khỏi phải gặp rất nhiều khó khăn.

Dòng họ Nikkyo vô cùng truyền thống, tuân thủ quy tác của tổ tiên để lại, và con cái sẽ là người kế thừa.

Chỉ sợ hiện tại thân vương Akihito Samegawa Akane cũng đau đầu, không biết làm sao để hỏi cưới được Risa.

Mấy ngày nay anh ta vẫn đang lên kế hoạch buôn bán ở Hà Nội.

Anh ta cũng không vội vàng đi gặp cô ấy, chính là bởi vì Samegawa Akane cũng không cưới được Risa.

Dù sao chồng của người được thừa kế chỉ có thể ở rể, nhưng đường đường là thân vương lại đi ở rể, càng là chuyện trước nay chưa từng có.

“Chờ đất”

Halley vội vàng, giữ vô lăng không cho phép anh ta lái xe: “Tại sao tôi có một chút không rõ?” Mục đích của anh khi kết hôn là gì? Không phải là trở về sống chung cả đời sao? “Tôi đã hứa với cô ấy, sẽ giúp cô ấy rời khỏi dòng họ Nikkyo, đây là lời hứa của tôi với cô ấy.”

“Chỉ thế thôi?” Halley mở to mắt và không hiểu những gì đang có trong đầu mình.

Không yêu người ta sao lại cưới làm gì?

Nhưng anh ta rõ ràng có tình cảm với Risa, nếu không anh ta cũng sẽ không quan tâm như vậy.

Nhưng bây giờ tôi nói rằng đó là vì lời hứa, hãy để cho cô ấy tự do, thì tình hình sẽ như thế nào?

“Cho dù lí do là gì, hãy để cho cô ấy rời khỏi nơi quỷ quái kia trước rồi nói sau. Hôm nay cậu nói cực kỳ nhiều, nhiều đến mức tôi cảm thấy phiền, cậu im miệng cho tôi, phải về thôi. Nếu cậu lại hỏi tôi một lần nữa, hãy ra khỏi xe.

Diên khó chịu với những câu hỏi của anh ta, có chút không vui nói.

Halley đành phải lấy tay che miệng lại, thật sự nói nhiều thật.

“Diên, cậu có thể tôn trọng tôi một chút hay không, quyền lực hoàng gia của nước chúng ta vẫn rất lợi hại, tôi chính là quân vương, còn cậu thân là hạ thần, có thể khiêm nhường với tôi một chút hay không?”

Câm miệng lại!

“Đứa nhỏ hiểu chuyện.”

Halley lập tức ngoan ngoấn ngậm miệng lại, trên mặt tràn đầy tươi cười, một chút phát cáu cũng không có.

Anh ta ngồi ở lái phụ, một tay chống lên cửa sổ xe nghiêng đầu nhìn Diên.
 
Chương 2348


Chương 2348

Bất kể quần áo nữ hay nam đều đẹp như vậy, quả nhiên mình không nhìn lâm người.

Vừa gặp đã yêu!

“Còn nhìn tôi nữa, tôi sẽ khoét mắt cậu như quả bóng đó.”

“Tiểu Diên Diên, trước kia anh ta rất điềm đạm, bây giờ sao lại trở nên hung dữ, anh hung dữ như vậy, tôi sẽ rất buồn!”

“Halley, cậu câm miệng lại cho tôi!”

Giọng của Diên run rẩy, đường đường là quân vương mà lại đi làm nũng.

Trái tim anh ta có chút tan nát.

“Nếu không. Anh hôn tôi và chặn miệng tôi à? “

Diên không nói gì cả.

Anh ta trở lại Kettering và vừa bước vào cửa, anh ta nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.

“Bố ơi, mẹ ơi!

Một người đàn ông mặc váy công chúa đáng yêu và cầm cái túi quân, đi bộ trên thảm rất vui vẻ, bắt đầu bò băng tay chân khi ông ấy bước đi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút. Sau đó trực tiếp phủ nó lên bắp chân của Halley, bởi vì lúc trước Cythia đã được nuôi dưỡng trong cung điện, Halley là người cô bé luôn luôn ở bên nhau ngày đêm, sau đó trở về Kettering, anh ta thường xuyên tới đây, có đôi khi còn ở lại, cho nên Cythia đối với Halley cũng vô cùng ấn tượng, không thua kém Diên.

Trong nháy mắt Diên nghe thấy tiếng “mẹ” da đầu tê dại, anh ta lập tức ôm đứa nhỏ này vào trong lòng mình.

Cô bé cũng sử dụng bàn tay và bàn chân của mình, giống như một con gấu túi, đặt trên cánh tay của anh ta.

Bố ơi, bố ơi!

“Cythia ngoan, bố có thể hét, mẹ không thể hét.”

“Tại… Tại sao? Cô bé nghiêng đầu không hiểu và hỏi.

“Cậu ta… cậu ta không phải mẹ con, đừng nghe cậu ta nói bậy bạ. Anh ta cũng không cần hỏi liền biết nhất định là Halley lén dạy, lỡ truyền ra ngoài cũng không sợ người chê cười!

“Anh không phải là cha thực sự, tôi cũng không phải mẹ thực sự, cân gì phải nghiêm chỉnh, kêu chơi mà thôi!

©ythia ngoan ngoấn, mẹ mang cho con một chiếc váy nhỏ.’Mẹ ơi, con muốn có mẹ…”

Diên không chịu nổi sự đay nghiến của đứa nhỏ này, anh ta đành giao cho Halley, Halley hiện tại đang chăm sóc đứa bé rất tốt.

Đứa nhỏ ngồi trên mặt đất chơi búp bê barbie, tất cả các loại đồ chơi keo mềm, mặc dù tuổi này không hiểu bất cứ điều gì, nói bất cứ điều gì cũng là ê a êa.

Nhưng bởi vì có cô ấy, toàn bộ Kettering chết có vẻ sống động.

Khi Diên nhìn thấy Oythia, ánh mắt vô cùng dịu dàng, đều có chút hy vọng ©ythia là con ruột của mình.

“Mẹ ơi… con đói, con muốn uống bà nội. “Cythia đang chơi đùa, đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm lấy chân quân Halley.

Halley mỉm cười và hỏi.

“Chỉ có mẹ… Mẹ mới có bà nội. Cô bé căn ngón tay nhỏ của mình và nghiêng đầu của mình để xem bộ nguc phẳng của Halley.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top