Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2810


Chương 2810

“Anh đang sợ sao?”

Kỷ Thiên Minh nghe thấy những lời khiêu khích này, bàn tay của anh ta khẽ nắm chặt lại.

Anh ta đang sợ hãi sao?

Cuối cùng, anh ta chọn cách im lặng, không nói một lời nào, sau đó bỏ đi.

Kỷ Nguyệt Trâm đang bận trong bếp, còn David đang ăn vụng ở bên cạnh, thấy Kỷ Thiên Minh đến gân, mặt David xám xít vội bỏ đi.

“Anh, sao anh lại đến đây? William thế nào rồi?”

“Anh ta không sao. Anh xử lý giúp anh ta xong rồi mới xuống đây. Xem em nấu ăn thế nào. Đừng phá hỏng nhà bếp của người khác.”

“Tay nghề của em thế nào anh còn không rõ sao? Anh à, anh cũng đã vất vả rồi. Anh ra ngoài nghỉ ngơi đi. Đợi một chút sẽ xong thôi.”

“Không, anh muốn ở đây… phụ giúp cho em.”

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên trâm xuống hơn bình thường rất nhiều, truyền đến tai cô ta, khiến trái tim cô ta run lên, có chút sợ hãi.

Không biết tại sao dạo gần đây, cô †a luôn cảm thấy Kỷ Thiên Minh có tâm trạng rất khác thường?

“Anh, anh bị sao vậy?”

“Anh nghĩ trong khoảng thời gian này anh hơi lạnh nhạt với em, nên muốn tranh thủ ở cùng em một lúc. Anh đã giao chuyện của Diệu Miêu cho cấp dưới. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ ở lại với em, không đi đâu cả.”

“Anh ở cùng em lâu như vậy, chắc canh ta có chuyện xảy ra.”

“Chẳng phải em đã nói, anh của em sẽ sống đến ít nhất chín mươi tuổi sao?”

“Đúng vậy, số mệnh đào hoa cũng sẽ theo anh đến năm chín mươi tuổi, thật hạnh phúc.”

Cô ta vừa nấu ăn vừa nói với giọng vô cùng hâm mộ.

Kỷ Thiên Minh nghe vậy, trong lòng tràn đầy chua xót.

Thực ra anh ta không cảm thấy hạnh phúc chút nào, anh ta đã tìm được rất nhiều người giống vậy, nhưng không ai trong số họ giống cô ta.

Anh ta đã từng thuyết phục bản thân buông tay người con gái này ra, nhưng anh ta lại không làm được, anh ta đã yêu cô sâu sắc dưới danh nghĩa là một người anh trai.

Trời sinh anh ta có số đào hoa trên người, không biết có bao nhiêu phụ nữ bị anh ta chinh phục, nhưng cô ta lại là người duy nhất anh ta muốn chinh phục.

Anh ta sẽ gặp phải vô số người phụ nữ trong cuộc đời, cũng có mối quan hệ liên quan đến họ, nhưng cô ta lại là người duy nhất có thể ngăn cản sự đào hoa của anh ta.

Anh ta không thể chọn bất kỳ ai để sống bên mình hết cuộc đời, chẳng lẽ là vì anh ta đã yêu em gái của mình sao?

Như vậy, có lẽ anh ta sẽ sống một mình đến hết đời phải không?

“Không sao… anh chỉ muốn ở bên em, cho dù có chết đi nữa cũng không SỐ Giọng anh ta trầm xuống, khiến cô †a nghe không rõ.

Nếu lúc này.cô ta quay đầu nhìn lại, nhất định sẽ rơi vào đáy biển sâu, tất cả đều tràn đầy thâm tình của anh ta..

Cô ta không biết rằng người đàn ông bạc tình bạc nghĩa Kỷ Thiên Minh này, đã dành tình yêu của mình cho một cô gái từ lâu rồi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2811


Chương 2811

Chỉ là bị thân phận ngăn cách.

Thật là… buồn làm sao.

Lúc này, trong phòng ngủ, David nói: “Làm sao vậy? Tại sao cậu không nói cậu còn có tình địch chứ?”

“Đó là anh trai của cô ấy.”

“Anh rể à, vậy thì không sao, làm tôi còn tưởng răng đó là tình địch.”

“Anh trai của cô ấy thích cô ấy, là tình yêu giữa nam với nữ, cho nên anh †a coi tôi như kẻ thù.”

“Cái gì…

David bị sốc, không nói nên lời.

Mối quan hệ này thực sự quá phức tạp.

“Cậu… cậu có thể chỉnh phục được cô ấy không?”

“Không thử sao biết, dù sao tôi cũng đã đi bước đầu tiên, không thể quay đầu lại. Cậu biết con người tôi rồi đó, con đường tôi đã lựa chọn, hoặc là đi hết, hoặc là…chết giữa chừng. Không còn sự lựa chọn nào khác.”

Anh ta ngước mắt lên, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Không thành công sẽ hy sinh.

David bất lực thở dài: “Lâu lắm rồi kể từ khi Charlotte qua đời, mới thấy cậu sống nghiêm túc như vậy. Hiếm khi thấy cậu vẫn còn đam mê với cuộc sống. Đây là điều tốt, anh em ủng hộ cậu’.

“Cảm ơn, cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên giúp đỡ cho tôi.”

William võ vai David, người đàn ông này vừa. là một bác sĩ trong quân đội, vừa là anh trai của anh ta và Kagle, khi cả hai người họ bị thương dù vết lớn hay nhỏ, đều là anh ta đã cứu họ.

David nói rằng chỉ cần anh ta còn một hơi thở, anh ta sẽ đấu tranh với Thần chết đến lúc cuối cùng để cứu sống họ.

Sau này, William phản bội quân đội, David lại dưới tay Kagle, anh ta đã chọn từ chức. Bởi vì… đội quân do Kagle chỉ huy không còn là những người mà anh ta biết lúc đầu.

David mím môi, hai người họ luôn cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, anh ta hiểu rõ nhất những gì William đã trải qua.

“Đúng rồi, Kagle thực sự đã chết sao?”

Anh ta vẫn không tin mà hỏi lại, William hận Kagle đến như vậy, làm sao làm sao có thể để Kagle chết một cách dễ dàng như vậy.

“mu William im lặng một lúc, rồi nói: “Ừ, chết rồi.”

“Tôi không có lý do gì để không giết anh tai”

Anh ta nghiến răng nói từng chữ.

Thấy thế, David cũng không nói gì nhiều.

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được dọn sẵn, Kỷ Nguyệt Trâm gọi David xuống ăn cơm rồi cho cháo vào hộp giữ nhiệt.

“William tỉnh rồi, cô nhanh chóng đến xem anh ta một chút đi.”

“Được rồi, vừa đúng lúc cháo vẫn còn ấm, bây giờ ăn là vừa.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2812


Chương 2812

Cô ta nhanh chóng bưng khay đồ ăn tối lên, Kỷ Thiên Minh muốn đi cùng với cô ta, nhưng bị David ngăn lại.

“Hãy cho họ một cơ hội. Anh càng ngăn cản một số thứ, thì chúng sẽ càng phát triển theo hướng mà anh không mong muốn. Nếu anh không thể cho cô ấy những gì cô ấy muốn, tại sao không tìm một người đáng tin cậy để làm điều đó? Có lẽ, bây giờ anh cần một chai rượu, đừng quấy râầy bọn họ nữa.”

“Anh thì biết cái gì?”

Kỷ Thiên Minh giơ tay lên, một nắm đấm rất mạnh lao đến, David vốn tay trói gà còn không chặt, cơ bản không thể né tránh được, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng im một chỗ chịu trận.

Nhưng cơn đau như trong tưởng tượng lại không ập đến, anh ấy từ từ mở mắt, nhìn thấy nắm đấm của Kỷ Thiên Minh dừng lại trước mặt anh ấy chỉ cách vài milimet.

Khuôn mặt anh ta xám xit và đau khổ, trong mắt anh ta đầy lửa giận.

Anh ta đẩy David ra, vẫn không chút do dự chạy lên lầu.

Nhưng đến cửa, anh ta đột ngột dừng lại.

“Tự mình ăn đi, tôi lười giúp lắm.”

“Được.”

William cười: “Bài hát tối qua cô hát rất hay, cô có thể hát lại cho tôi nghe được không.

“Tôi sợ rằng hát xong anh sẽ ngủ quên mất. Đó là lời bài hát ru ngủ, hay là… anh có thể hát cho tôi nghe.”

“Được, nhưng cô đừng tỏ ra chán ghét đó. Tôi có thể hát, nhưng toàn là bài ca trong quân đội thôi.”

“Được nha, tôi cũng chưa có nghe qua những bài đó.

William có giọng trâm, âm sắc nghe rất gợi cảm, những hát bài quân ca vô cùng da diết đó còn có hương vị đặc biệt.

Cô ta dường như có thể nhìn thấy cách anh ta xông vào trận chiến trong bộ quân phục.

Chắc canh ta, rất đẹp trai.

Một người đang hát, một người đang chăm chú lắng nghe, không khí trong phòng rất.hài hòa khiến người ngoài không thể chen vào được.

Hai chân Kỷ Thiên Minh nặng như chì, đứng ở cửa, muốn xông vào ngăn cản, nhưng dù thế nào cũng không thể cất bước chân lên.

“Nếu anh không thể cho Kỷ Nguyệt Trâm những gì cô ấy muốn, tại sao lại ngăn cản người khác cho cô cho ấy?

Những lời này cứ vang vọng trong sâu thẳm tâm trí anh ta, như một cơn ác mộng kinh hoàng.

David vội vàng đuổi kịp, vừa đến nơi đã nhìn thấy bóng lưng cô đơn buồn bã của anh ta.

Trên con đường tình yêu này, Kỷ Thiên Minh vẫn là người đi ngược hướng, có những gian nan không thể nói hết. Mỗi người đều có những nỗi khổ riêng, khó có thể mở miệng nói ra…

Kỷ Thiên Minh như mất hồn, cuối cùng xoay người rời đi.

Khi đến gần David, David muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng anh ta thực sự không biết phải nói thế nào.

Lúc này, khuyên người ta quá khó, đối phương khó, chính bản thân mình cũng khó.

Khi Kỷ Nguyệt Trâm đi xuống cầu thang, cô ấy thấy Kỷ Thiên Minh đã quay trở lại, cô ta không nói lời nào, cả người đều kỳ quái.

Cô ta gọi cho Kỷ Thiên Minh, mãi sau mới kết nối được.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2813


Chương 2813

“Anh, sao arih lại về rồi? Không nói cho em biết, anh đi thì em phải làm sao?”

“Anh ta không phải đang bệnh sao?

Anh ta cần người chăm sóc. Hãy ở đó với anh ta. Anh có chút việc, sẽ… không ở cùng em.”

“Vậy được rồi, anh ra ngoài làm việc nhớ chú ý an toàn.”

Cô ta dặn dò cẩn thận.

Cúp điện thoại, anh ta đau khổ ôm đầu, tim đau như xé.

Anh ta một mình uống rượu giải sầu, mặc dù ngồi ở góc ghế dài nhưng vẫn luôn thu hút rất nhiều phụ nữ như vậy.

Có người nâng ly đến gần để bắt chuyện, nhưng anh ta từ chối.

Anh ta uống hết cốc này đến cốc khác, cuối cùng thần trí có chút mơ hồ.

Anh ta cảm thấy rằng ông Trời không công bằng.

Tại sao lại muốn anh ta làm anh trai của Kỷ Nguyệt Trâm? Thân phận này thực sự rất tàn nhẫn, thậm chí anh ta còn không thể thú nhận.

Có lẽ ai cũng có cơ hội để tỏ tình với người mình yêu; nhưng anh ta đã bị cưỡng đoạt cơ hội đó ngay từ đầu.

Anh ta đã làm gì sai?

Ai cũng đều có cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng riêng anh ta thì không.

Có những điều canh cánh ở trong lòng mà không thể nói ra.

Cuối cùng, anh ta uống rượu đến mức ngã ra trên mặt đất, cả người đây mùi rượu, vẫn vậy vẫn biết từ chối người khác.

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi.

Anh ta đã làm sai cái gì, tại sao lại sống kiếp đào hoa, nhưng lại phải cô độc sống suốt quãng đời còn lại.

Cho anh ta gặp người phụ nữ anh ta yêu nhất đời, nhưng người phụ nữ đó lại là em gái cùng cha khác mẹ của anh ta.

Ông trời muốn trêu đùa anh ta đến chết sao?

Đêm đó, vẻ mặt David hốt hoảng: “Kỷ Nguyệt Trâm, tôi cần đến bệnh viện gấp, có một bệnh nhân phải cấp cứu khẩn cấp. Một tai nạn xe hơi nghiêm trọng cần phải phẫu thuật ngay. Vì vấn đề sinh tử, tôi cần phải phẫu thuật.”

“Anh không phải… là bác sĩ chỉnh hình sao?”

“Ừm… anh ta không chỉ bị xuất huyết não mà còn bị gấy nhiều xương trên cơ thể.”

“Vậy anh đi nhanh đi, không thể chậm trễ.”

“Vậy… William?”

“Tôi sẽ chăm sóc anh ấy.”

“Đây là gói thuốc. Có thể phiền cô thay thuốc được không? Gô vất vả rồi.’ “Đi đi, cứu người là quan trọng.”

Kỷ Nguyệt Trâm không hề nghỉ ngờ, cô ta tin vào những lời này, chỉ hy vọng rằng anh ta nhanh đi cứu người.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2814


Chương 2814

Ngay sau khi David rời đi, anh ta lập tức gọi điện cho William.

“Nhớ tăng lương cho tôi. Bây giờ tôi không chỉ phải khám bệnh mà còn phải diễn giúp cho anh nữa. Mệt lắm.”

“Nói thì hay.”

Đúng lúc này, Kỷ Nguyệt Trâm mở cửa đi vào, anh ta lập tức cúp điện thoại.

“Tôi không sao, cô cứ đưa gói thuốc cho tôi, tôi sẽ uống. Cô nên về đi, nửa đêm không an toàn. Bộ dạng này của †ôi cũng không thể tiễn cô được.”

Anh ta lấy lui làm tiến, lật chăn lên và xuống giường, nhưng ngay khi chân chạm đất, cơ thể anh ta liền ngã xuống.

Thấy vậy, Kỷ Nguyệt Trâm nhanh chóng bước tới ôm chặt lấy anh.

“Anh còn đang bị thương, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được? Tôi đã nanh ta tin cho Kỷ Thiên Minh, nếu thấy anh ấy sẽ quay lại đón em. Nếu thật sự không được thì… tôi ở đây, dù sao cũng không phải lần đầu.”

“Cô thực sự là không sợ tôi chút nào Sao, tôi như vậy liệu có an toàn không?”

William có chút dở khóc dở cười nói.

“Anh như thế này, còn có thể làm cái gì? Không muốn sống nữa sao? Đừng lộn xôn, tôi bôi thuốc cho anh.”

Cô ta cẩn thận mở băng gạc ra, nhìn thấy vết thương rướm máu và đóng thành một lớp vảy đen, thấy ghê người.

Cô ta dùng nước sát trùng lau miệng vết thương bằng nước khử trùng, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc.

Cả quá trình không có thuốc gây mê, cũng không có thuốc giảm đau.

Nhưng William không hề kêu lên một tiếng, chỉ là sắc mặt anh ta dân dần tái đi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Có thể thấy được, nhất định là rất đau.

Nếu là mình, chỉ cân chạm nhẹ một cái là có thể bật khóc.

Cô ta không nhịn được đau lòng nói: “Chắc là rất đau đúng không? Tôi…’ “Không có gì, như này xem như là nhẹ.”

“Anh còn bị thương nhiều hơn thế này sao?”

Vừa thốt ra lời, cô ta đã nghĩ đến trước đây anh ta là quân nhân, chiến đấu làm sao có thể không đổ máu.

“Hắn là rất đau… vậy bất cứ lúc nào bác sĩ cũng phải ở bên anh, mới có thể cứu mạng anh.”

“Cô quan tâm tôi như vậy sao?”

Khóe miệng anh ta cười khẽ nói.

“Đương nhiên, anh là anh em tốt của tôi mà.”

Cô ta coi đó là điều hiển nhiên.

“Tôi nghĩ cô khá thích hợp để làm em gái. Tình cờ tôi độc thân và cô cũng độc thân, nói không chừng có thể thành một đôi.”

Anh ta cố tình nói với giọng đùa cợt, có vẻ như không chút để ý.

Anh ta chưa bao giờ tốn tâm tư với một cô gái, lấy hết những gì đã học được.

Và thực tế đã chứng minh rằng, đôi mặt với cô gái mình thích thì ngay cả khi không biết bất cứ điều gì về cô ấy, cũng sẽ trở nên biết mà chẳng cần thầy dạy.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2815


Chương 2815

Chỉ cần muốn mình muốn tạo cơ hội, mình sẽ phát hiện cơ hội đến không ngừng.

Kỷ Nguyệt Trâm sững sờ một chút khi nghe điều này, mặc dù trước đó cô †a đã nói đùa rằng sẽ thử với William.

Nhưng lúc đó, thực sự chỉ là thuận miệng mà nhắc đến chứ không suy nghĩ nhiều.

Không ngờ anh ta lại nói thẳng như vậy, dù chỉ là một câu nói đùa nhưng cũng đủ khiến người ta đỏ mặt.

“Sao… sao có thể vậy? Làm sao chúng ta có thể?”

“Sao lại chắc canh ta như vậy?”

“Anh trai tôi muốn ở Trung Quốc, tôi nhất định cũng sẽ trở về, tôi không phải là con dâu ngoại quốc. Hơn nữa, nếu tôi kết hôn, anh trai tôi sẽ làm sao bây giờ?”

“Anh ấy cũng sẽ có cuộc hôn nhân của riêng mình.”

“Anh ấy không thể lâu dài, nếu đến lúc ly hôn anh ấy muốn tự tử thì sao?”

“Kỷ Thiên Minh là một người trưởng thành, một người đàn ông trưởng thành chín canh ta, anh ấy biết mình đang làm gì. Cô không cần phải lo lắng cho anh ấy. Ngược lại là anh ấy, có thể không yên lòng vì cô.”

Anh ta nhịn không được mà nhắc nhở.

Kỷ Nguyệt Trâm nghe vậy, có hơi trầm mặc, bởi vì những gì William nói đều đúng.

Cô ta muốn kết hôn và sinh con, nhưng… cơ hội rất xa vời.

Cô ấy cho rằng phần lớn cuộc đời của mình nên cùng Kỷ Thiên Minh sống nương tựa lẫn nhau, bất kể là từ thuở ấu thơ đến lúc về già.

Cô ta nghĩ… ai ra đi, ai sống tự lập đều sẽ thấy cô đơn.

Xét cho cùng, họ đã từng là những người thân thiết nhất và họ cũng có quan hệ huyết thống với nhau.

“Anh ấy là anh trai của tôi, hơn tôi bốn tuổi. Năm nay anh ấy hai mươi tám tuổi, còn tôi thì đã ở bên anh ấy hai mươi bốn năm. Nhưng từ khi sinh ra đến giờ, anh ấy đã luôn ở bên tôi. Tôi muốn kết hôn, nhưng tôi nghĩ điều đó là không thể, vì vậy tôi sẽ vẫn ở với anh trai của mình. Tôi nghĩ rằng chị dâu tương lai của mình sẽ không ghét bỏ đứa em chồng này.”

“Xem ra Kỷ Thiên Minh rất quan trọng đối với cô.”

Anh ta thâm trâm nói.

“Đương nhiên, anh ấy là anh ruột của tôi, làm sao có thể không quan trọng.”

“Cô đối với anh ấy, thực sự chỉ là tình thân sao?”

Tình cảm của cô ta là trong trăng, nhưng thật sự phân biệt được sự phụ thuộc của bản thân vào Kỷ Thiên Minh là tình thân hay là tình yêu sao?

Mở miệng ra thì là Kỷ Thiên Minh tốt đẹp bao nhiêu, anh trai như thế nào, cô †a có biết rõ sao?

“ý của anh là sao? Nếu không phải là tình thân thì còn có thể là gì? Chẳng lẽ là tôi được nhặt từ thùng rác?” Cô ta tức giận nói, không hiểu thực sự anh ta muốn nói gì.

Anh ta dở khóc dở cười, bất lực xua tay nói: “Không có chuyện gì, giúp tôi băng bó đi.”

Kỷ Nguyệt Trâm gật đầu, bắt đầu quấn băng gạc cho anh ta.

Cô ta không để ý, hơi kéo mạnh một chút, lập tức William cảm nhận được, đột nhiên cau mày toát ra mồ hôi lạnh.

Anh ta cố gắng hết sức chịu đựng, hít một hơi.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2816


Chương 2816

Cô ta phản ứng lại, lập tức buông tay, vết thương vừa mới khép miệng bây giờ lại hở ra, máu không ngừng chảy ra.

“Tôi… tôi xin lỗi, là lỗi của tôi… tôi sẽ cầm máu.”

Cũng may, gói thuốc David có ghi rõ đâu là thuốc cầm máu, đâu là kháng viêm, liều lượng và cách sử dụng cũng được ghỉ rõ ràng nên cô ta có thể bình tính mà không loạn.

Cuối cùng máu cũng ngừng chảy, băng bó xong nhưng mặt anh ta vẫn không có chút máu, cô ta lo lắng vô cùng.

Anh ta dường như rất đau, mồ hôi đầm đìa, như được vớt lên khỏi mặt nước.

“Anh… anh không sao chứ?”

“Cô sợ tôi không chết nên muốn tiễn tôi đi ư?”

Anh ta giả vờ nói đùa, muốn làm không khí nhẹ nhàng hơn.

Nhưng khi cô ta nghe điều này, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt cứ thế trào ra.

“Tất cả là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.

Xin lỗi, anh… hãy mắng tôi đi để tôi cảm thấy dễ chịu một chút.”

“Tôi không có ý trách cô, cô hiểu lâm rồi.”

Nhìn thấy cô ta khóc như vậy, ngược lại chân tay anh ta lại luống cuống, quên hết cả đau đớn, lúc này anh ta chỉ nghĩ làm sao để cô ta ngừng khóc.

“Tôi Không làm được việc gì, không giúp được gì cho anh, lại còn làm anh đau thêm.”

“Cô không có lỗi mà?”

“Tôi xin lỗi…”

Cô ta thì thầm và lặp lại ba chữ này.

“Được, vậy tôi muốn cô đền. Cô cảm thấy như thế tốt hơn không?”

“Tôi sẽ đền cho anh bất cứ điều gì anh muốn.”

Cô ta ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt phượng xanh thắm sâu thẳm của anh ta, hy vọng có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi.

William khi nghe những lời đó, anh †a nhìn thật sâu vào cô ta, ánh mắt anh †a không tự chủ rơi vào cánh.môi cô, sau đó… cúi người…

Cô ta ngây người khuôn mặt tuấn tú trước mắt, đôi môi mỏng hơi lạnh áp lên môi cô ta, đại não của cô ta bỗng trở nên vô cùng trống rồng, hoàn toàn chết lặng, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Vốn dĩ nụ hôn này giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng chỉ thế là đủ.

Nhưng không ngờ răng cô ta lại không đáp lại, cũng không từ chối, mà chỉ ngây người.

Anh ta do dự một lúc, quyết định hôn sâu hơn.

Ngay lập tức, cuộc tấn công diễn ra mãnh liệt.

Giờ phút này, anh ta nào còn quan tâm vết thương còn đau hay không, lúc này đây, cái gì anh ta cũng mặc kệ, chỉ muốn mãnh liệt hôn cô ta.

Cô ta bị hôn đến mức thật sự cảm thấy choáng váng, chóng mặt. Một lúc lâu sau mới định thần lại, nghĩ rằng mình bị điên nên mới làm chuyện hoang đường này.

Cô ta dùng hết sức để đẩy William ra, không biết xui xẻo sao mà tay đè lên vết thương, lập tức máu chảy ra nhiều hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2817


Chương 2817

Lần này, anh ta không thể nhịn được.

Máu tuôn ra không ngừng.

“Chuyện này… phải làm sao bây giờ?

Làm sao tôi biết anh hôn tôi chứ, David… số của bác sĩ David là bao nhiêu?”

Cô ta vội vã đi tìm David, David vẫn chưa đi xa, cứ như thế bị gọi về một cách vội vã.

Cũng may chưa đi xa, cũng không bị mất máu quá nhiều.

Sau một hồi, David lau mồ hôi: “Mạng sống của cậu, tôi đã nhặt không biết bao nhiêu lần trên chiến trường.

Nếu cậu chết ở nhà, thì tôi đời này xem như là kẻ dọn dẹp sáng suốt. Cậu sẽ không chơi tôi như vậy chứ? “

David còn chưa biết rõ sự tình nên nói thẳng.

“Được rồi, đừng nói nữa, đều là do tôi không cẩn thận, cậu có thể trở về đi, không phải là có bệnh nhân phải phẫu thuật sao? Còn không mau đi?”

“Cậu sẽ không để chảy máu tiếp chứ?”

“Sẽ không, đi nhanh đi.”

“Vậy thì tôi đi thật đây.”

Sau đó David rời đi.

Còn cô ta thì rụt rè đứng ở cửa, không dám lại gần, vì sợ lại làm anh ta tổn thương.

Lần này cơ thể anh ta yếu hơn, bây giờ khôn giả bộ nữa mà thực sự sắp ngã quy.

“Lại đây.”

Anh ta cố gắng ra hiệu.

Gô ta muốn đi tới, vừa cất bước rồi vội vàng thu lại, lắc đầu nguầy nguậy.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, giống như đôi tai thỏ.

Nước mắt pha lê còn đọng trên mi.

“Tôi… tôi không đi. Tôi sợ lại làm đau anh. Tôi là một kẻ mang lại xui xẻo.

Cho dù những người muốn giết anh không liên quan gì đến tôi, nhưng bây giờ người liên tiếp làm anh cho chảy máu lại là do tôi.

“Tôi không sợ chết, lại đây.”

“Nhưng tôi sợ…

“Nếu cô không lại, tôi sẽ qua đó.”

Anh ta lật chăn, sau đó chuẩn bị xuống giường, căn bản không phải nói giốn.

Anh ta ngồi dậy, làm động đến miệng vết thương, cau mày đau đớn.

Cô ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức bước tới.

“Đừng nhúc nhích, nằm yên như vậy đi, đã như vậy rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”

“Có phải do tôi hôn cô không?”

“TT “

“Có phải bởi vì tôi nên cô bối rối không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2818


Chương 2818

“Hini là…

“Không nhưng nhị gì hết, là lỗi của tôi, tại sao cô lại đổ lỗi cho mình? Nếu như tôi không hôn cô, sẽ không có nhiều chuyện như vậy? Cho nên xét đến cùng không phải lỗi của cô, mà là tôi.”

“Cho nên, chảy máu là sự trừng phạt dành cho tôi, không liên quan gì đến cô, hiểu chưa?”

“Anh là đang ngụy biện, muốn làm †ôi yên lòng nên nói như vậy đúng không?”

Cô ta càng cảm thấy khó chịu hơn, ngay lập tức khóc như một đứa trẻ bất lực.

William hoàn toàn sững sờ, nhất thời không biết phải làm gì, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra đủ loại đồ ăn vặt.

Nước mắt cô ta từ từ ngừng lại, tự hỏi anh ta đang làm gì.

“Đừng cúi xuống, tôi lấy giúp anh.”

Gô ta một tay với lấy, phát hiện răng chiếc bàn cạnh giường toàn đồ ngọt.

Sô cô la, đậu M, kẹo mút, kẹo đường…

“Tại sao… lại có những thứ này?”

“Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ bận rộn nên không có thời gian chăm sóc tôi và Charlotte. Tôi là anh trai nên luôn đưa cô ấy đi chơi cùng. Cô ấy thích khóc nhè, lần nào khóc tôi cũng không biết phải dỗ dành cô ấy như thế nào, nên đã đưa đồ ăn vặt của mình cho cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng nín khóc và mỉm GUUOIIE “Sau này lớn hơn, con bé không thích khóc nhè nữa, nhưng mỗi lần đi thực hiện nhiệm vụ, cô ấy đều ôm tôi khóc. Nếu lúc về không mang kẹo về cho cô ấy thì cô ấy sẽ không để ý đến tôi nữa. Thật ra tôi biết, cô ấy chỉ ngóng trông anh trai trở về thôi, mỗi khi hết nhiệm vụ, tôi sẽ gửi đồ ăn vặt về trước, như là thông báo an toàn, làm thủ tục ra quân xong rồi mới trở về nhà, cô ấy sẽ đến đón tôi với một cây kẹo mút, còn vừa ăn vừa khóc đòi tôi quan tâm ”.

“Vì vậy, tôi có thói quen thu thập đồ ăn vặt khi đi ra ngoài. Chỉ là cô em gái hay khóc nhè không còn ở bên cạnh nữa. Dù cô ấy không còn nữa, nhưng thói quen này của tôi vẫn không thay đổi. Mua đồ ăn vặt vê mà không nỡ vứt bỏ. Tôi luôn cảm thấy rằng ngày nào đó cô ấy sẽ xuất hiện và đòi quà tôi. Không ngờ, tôi chờ đợi Charlotte trở về, chờ đợi đến khi thấy em. “

“Tôi không biết… cô có thể nín khóc khi thấy đồ ăn vặt không, coi như tôi đền cho cô được không? Đây là một năm tích lũy của tôi.’ Anh ta nhẹ nhàng nói, mà cô ta cũng không còn khóc nữa.

Cô ta có thể cảm nhận được William đối với Charlotte tràn đây yêu thương.

€ó một số người chết đi, ngay cả khi họ đã chết nhiều năm, miễn là có người vẫn nhớ tới thì cô ấy vẫn còn sống.

Cái chết là sự biến mất của thân xác, đây mới chỉ là bước đầu thôi.

Cái chết thực sự… là không ai nhớ tới, hoàn toàn bị lãng quên trên thế giới này.

Cô ta chọn một cây kẹo mút hương đào, anh ta lập tức giúp cô ta gỡ nó ra.

Cô ta nếm thử thì thấy vị ngọt thanh, không béo ngậy.

Ăn rất ngon: “Thật tốt khi cô không khóc nữa.”

“Anh… sao anh tự dưng sao lại hôn tôi?” ì Cô ta hỏi nguyên nhân.

Khi nghe những lời này,William xấu hổ, ho khan vài tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô ta trở nên lo lắng, liên tục võ lưng anh nói: “Anh bị sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ?”

“Ở nhà không có thuốc giảm đau nên… dùng cách này giảm đau, làm giảm lực chú ý.”

“Cô cũng biết đấy, các quốc gia không giống nhau, ở nước ngoài cởi mở hơn. Quân đội của chúng tôi đều là như vậy. Nếu đau quá, chỉ cần… hôn cho đỡ đau.”

Anh thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục nói chuyện, càng nói anh lại càng không biết phải nói gì, ở trước mặt một cô gái mất hết liêm sỉ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2819


Chương 2819

“Nam nữ… đều là như vậy à? Nếu không có phụ nữ thì sao?”

“Chiến hữu thân thiết, cô nghĩ, hai người đàn ông hôn nhau xem đại não có lập tức đông cứng không?”

“Chuyện này? Thật sự là như vậy sao? Tại thời điểm anh hôn tôi, đầu óc tôi đã trống rồng, không biết làm gì.

Quả nhiên khi tham gia quân đội, khả năng thích ứng với những thay đổi thật tốt.”

Cô không khỏi khen ngợi, nhưng sau đó nghiêm giọng nói: ‘Nhưng tôi không phải người của nước anh, tôi vân rất dè dặt, sau này anh không thể làm chuyện này với tôi.”

William ngẩn người trong giây lát, cô †a không chỉ đơn thuần, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô ta còn… có phần thiếu thông minh.

Loại chuyện vớ vẩn vậy cô ta cũng tin.

Như vậy cũng tốt, giải quyết được sự bối rối không cần thiết.

“Vậy thì… bây giờ cô có thể lại cho tôi thêm một liều thuốc giảm đau không?”

William che lại lương tâm của mình, giọng nói trầm thấp khàn khàn.

Đôi mắt màu lam trở nên sâu thẳm, đen như mực.

Khi nghe đến đây, cô ta nhất thời đỏ mặt, có chút xấu hổ.

Cô ta xem qua gói thuốc thấy không có thuốc giảm đau và thuốc mê, trong lúc này thật sự không biết phải làm sao cho đúng.

“Sao lại không có thuốc giảm đau chứ?”

“Tôi bị dị ứng với thuốc giảm đau, thuốc gây mê nên đã dần dần sản sinh ra kháng thể. Vì vậy David không bao giờ đưa cho tôi những thứ vô bổ đó.

Tôi… không thể sử dụng nó, hiện tại…

tôi thực sự rất đau.”

Anh ta bắt đầu giả bộ đáng thương, ho khan vài tiếng như thể vài giây tới liền sắp chết.

Kỷ Nguyệt Trâm trong lòng rối loạn, cuối cùng không do dự, cúi người hôn xuống.

Đôi môi mềm mại phủ lên đôi môi mỏng của anh ta, môi anh ta hơi khô, mỏng như băng, cô ta có chút sợ hãi, sợ nhiệt độ cơ thể anh ta giảm xuống.

William cảm thấy nụ hôn này thực ôn nhu, anh ta không cần thêm điều gì nữa, như vậy đã rất mãn nguyện rồi.

Mọi thứ cần phải được thực hiện từng bước, nếu hành động quá vội vàng, có thể thực sự phải quay về điểm xuất phát.

Ước chừng được nửa phút cô ta rụt rè thu người lại, khuôn mặt đỏ bừng.

“Được rồi… khá hơn chút nào không?”

“Ừm, tốt hơn rồi.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi… tôi đi lấy chậu nước lau người cho anh, cả người anh đổ đầy mồ hôi rồi.”

Cô ta nhanh chóng bưng nước ấm tới, nhưng ngay sau đó lại gặp phải vấn đề nan giải.

Anh ta không thể cử động, không thể cúi xuống hay đứng dậy được. Làm cách nào có thể lau người chứ?
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2820


Chương 2820

Cô ta có thể giúp anh ta lau phần trên cơ thể, nhưng phần thân dưới thì sao?

Ánh mắt cô ta rơi vào khoảng không.

William nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí.

Tiến độ bây giờ thật sự có tiến triển, nhưng ở trong hoàn cảnh này lại có chút lúng túng.

“Tôi sẽ tự mình làm”

Chuyện này, anh ta thật sự thấy rất xấu hổ không muốn tiếp tục lừa cô ta.

“Không được, tôi muốn chăm sóc anh, để tôi làm. Đúng rồi, anh có muốn thay quần áo không?”

“..” Cô thật sự đúng là không biết ngại.

“Tôi và cô, nam nữ khác nhau mà.”

Anh ta bất đắc dĩ nói.

“Nhưng bây giờ anh là bệnh nhân, hơn nữa chuyện này có là gì? Tôi coi anh là bạn tốt nhất của tôi. Yên tâm đi, tôi không dẫn điện với đàn ông đâu, nên không có khả năng xảy ra chuyện gì với anh”

“Hơn nữa, lần trước khi phạm phải sai lầm, bác sĩ David đã dặn dò tôi chăm sóc anh thật tốt. Và lại, hôn cũng đã hôn, anh còn quan tâm đến điều này.

Đầu nói người phương Tây rất cởi mở, anh xấu hổ cái gì?”

“Đến đây đi tôi giúp anh thay đồ.”

Tại thời điểm này, trong suy nghĩ của cô ta, nam nữ không còn khác biệt là mấy.

Như thế nào Thiên Sát Cô Tỉnh, kiếp này không thể có tiếp xúc da thịt gần nam giới.

Cô ta đã nghĩ đời này an phận sống một mình, chết rồi thì làm một hồn ma trinh nữ, nghĩ đến lại có chút chua xót.

Vậy cô ta còn sợ cái con khỉ.

Vết thương của William trở nên tệ hơn, không có cách nào để ngăn Kỷ Nguyệt Trâm lại.

Cô ta trực tiếp xốc chăn lên giúp anh ta cởi quần áo.

Anh ta không có sức ngăn cản chỉ có thể nhìn cô ta hưng phấn cởi quần áo của mình.

“Những chiếc cúc trên quần áo thật sự rất khó cởi. Lần sau anh mặc áo trùm đầu sẽ dễ cởi hơn.”

“Chiếc thắt lưng này cũng thật khó tháo quá?”

“Này? Anh dùng đồ lót nhãn hiệu nào vậy? Khi cầm vào cảm giác thật dễ chịu, tôi cũng muốn mua cho anh trai OINM William đau khổ nhắm mắt lại, cảm giác… như đang bị đùa giốn.

Cô ta có thật vô tội, vô tội… anh nghi ngờ rằng cô ta đang giở trò.

“Chờ chút, tôi sẽ lấy quần áo cho anh”

Cô ta bước đến lục tung tủ quần áo, không nghĩ tới tay chạm vào một chiếc nút, cô vô tình ấn vào.

“Cạch”

Một tiếng động vang lên, chiếc tủ dịch chuyển, lộ ra lối vào trước mặt, bên dưới có một bậc thang dài, bên trong tối om, không cách nào nhìn thấy bên dưới có cái gì.

Đây là thứ gì.

“Đóng lại.”

Giọng nói lạnh lùng của William từ phía sau truyên đến, cô ta rùng mình sợ hãi, lập tức đóng cửa lại, quay đầu lại thất thân nhìn William.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2821


Chương 2822

Sắc mặt anh ta có chút khó coi, đôi mắt như nhuốm mực, thủy triều đen tối thật sự đáng sợ.

Lúc này, anh ta không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, làm cô ta thấy sợ hãi, miệng không ngừng nuốt nước bọt.

Cô ta quơ quơ bộ quần áo trong tay, nói: “Tôi tôi lấy được rồi.”

“Kỷ Nguyệt Trâm dường như cô…biết quá nhiều.”

William thở ra một hơi ngột ngạt, kìm nén cơn tức giận.

“Tôi… tôi không biết… tôi xin lỗi…”

Cô vội vàng xin lỗi.

“Vậy thì cô hãy thề, chuyện này cô biết, tôi biết, ai cũng không thể tiết lộ, kể cả anh trai cô.”

“Được, tôi thề. Thề có chúa .Jesus chứng giám.”

“Được rồi, Kỷ Nguyệt Trâm, bây giờ sống chết của tôi đều nằm trong tay cô.”

William nhìn cô ta thật sâu, những lời này… mang theo nhiều ý vị.

Mỗi một câu gõ vào tim khiến cô ta không thở nổi.

Làm thế nào mà cô ta lại nắm giữ sống chết của William.

Trời ơi, cô ta biết được chuyện kinh khủng gì thế này.

Kỷ Nguyệt Trâm có chút mất hồn, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Cô ta ngồi xuống mép giường nói: “Tôi… tôi thay quần áo cho anh.”

“Từ nhỏ tôi đã thề, nếu ai nhìn thấy…nhìn thấy anh em của tôi, tôi nhất định lấy cô ấy làm vợ, cô chắc chưa?”

Nếu bị cô ta cởi bỏ quần áo, anh ta làm gì còn mặt mũi nào để sống. Thật mất mặt.

“Chuyện này…

Lập tức cô ta trở nên căng thẳng, do dự một lúc rồi rụt tay về.

William thấy thế, tâm trạng bỗng chốc trở nên phức tạp.

Anh ta hy vọng cô ta có thể tránh nghỉ ngờ, dù sao thì cả hai vẫn chưa đến bước đó.

Nhưng khi cô ta thực sự rút tay ra, tâm trạng anh ta lại thật sự không thoải mái.

“Vậy… vậy anh có thể tự mình thay chứ?”

“Không sao, tôi có thể tự thay quần áo, cô ra ngoài trước đi.”

“Vậy thì được rồi.”

Cô ta gật đầu, sau đó canh chừng ở ngoài cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên †rong.

“Xong rồi.”

Giọng nói trâm thấp của anh ta phát ra, lúc này cô ta mới đẩy cửa bước vào.

Sau khi lau người, thay quần áo xong, mồ hôi trên trán đã nhề nhại.

Thấy vậy, cô ta nhanh chóng giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.

“Mà… đẳng sau cánh cửa là gì vậy?”

“Mật đạo, dùng để chạy trốn.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2822


Chương 2822

Sắc mặt anh ta có chút khó coi, đôi mắt như nhuốm mực, thủy triều đen tối thật sự đáng sợ.

Lúc này, anh ta không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, làm cô ta thấy sợ hãi, miệng không ngừng nuốt nước bọt.

Cô ta quơ quơ bộ quần áo trong tay, nói: “Tôi tôi lấy được rồi.”

“Kỷ Nguyệt Trâm dường như cô…biết quá nhiều.”

William thở ra một hơi ngột ngạt, kìm nén cơn tức giận.

“Tôi… tôi không biết… tôi xin lỗi…”

Cô vội vàng xin lỗi.

“Vậy thì cô hãy thề, chuyện này cô biết, tôi biết, ai cũng không thể tiết lộ, kể cả anh trai cô.”

“Được, tôi thề. Thề có chúa .Jesus chứng giám.”

“Được rồi, Kỷ Nguyệt Trâm, bây giờ sống chết của tôi đều nằm trong tay cô.”

William nhìn cô ta thật sâu, những lời này… mang theo nhiều ý vị.

Mỗi một câu gõ vào tim khiến cô ta không thở nổi.

Làm thế nào mà cô ta lại nắm giữ sống chết của William.

Trời ơi, cô ta biết được chuyện kinh khủng gì thế này.

Kỷ Nguyệt Trâm có chút mất hồn, không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Cô ta ngồi xuống mép giường nói: “Tôi… tôi thay quần áo cho anh.”

“Từ nhỏ tôi đã thề, nếu ai nhìn thấy…nhìn thấy anh em của tôi, tôi nhất định lấy cô ấy làm vợ, cô chắc chưa?”

Nếu bị cô ta cởi bỏ quần áo, anh ta làm gì còn mặt mũi nào để sống. Thật mất mặt.

“Chuyện này…

Lập tức cô ta trở nên căng thẳng, do dự một lúc rồi rụt tay về.

William thấy thế, tâm trạng bỗng chốc trở nên phức tạp.

Anh ta hy vọng cô ta có thể tránh nghỉ ngờ, dù sao thì cả hai vẫn chưa đến bước đó.

Nhưng khi cô ta thực sự rút tay ra, tâm trạng anh ta lại thật sự không thoải mái.

“Vậy… vậy anh có thể tự mình thay chứ?”

“Không sao, tôi có thể tự thay quần áo, cô ra ngoài trước đi.”

“Vậy thì được rồi.”

Cô ta gật đầu, sau đó canh chừng ở ngoài cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên †rong.

“Xong rồi.”

Giọng nói trâm thấp của anh ta phát ra, lúc này cô ta mới đẩy cửa bước vào.

Sau khi lau người, thay quần áo xong, mồ hôi trên trán đã nhề nhại.

Thấy vậy, cô ta nhanh chóng giúp anh ta lau mồ hôi trên trán.

“Mà… đẳng sau cánh cửa là gì vậy?”

“Mật đạo, dùng để chạy trốn.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2823


Chương 2823

“Hóa ra là như vậy, cho nên… tôi đã biết được bí mật giúp anh thoát chết rồi phải không?

“Ừm”

“Anh yên tâm tôi sẽ không nói với ai đâu.”

Cô ta vỗ ngực nói.

Lúc này William mới gật gật đầu, dò hỏi xem tối nay cô ta sẽ ngủ ở đâu.

Cô ta cũng muốn ngủ trong phòng của Charlotte, nhưng khi nghĩ đến cơn ác mộng đêm đó, cô ta cảm thấy có hơi sợ hãi.

Suy nghĩ một lúc, cô ta thấy tốt nhất mình nên ngủ trên ghế sofa.

Nhỡ như đến đêm anh ta còn cần gì thì sao?

“Tôi ngủ ở đây đi, Kỷ thiên Minh cũng sẽ không đến tìm tôi, không biết giờ này đang ở cùng cô gái nào rồi. Nếu buổi tối có gì không tiện thì gọi tôi dậy biết không?”

“Ngủ trên ghế sô pha, có khó chịu lắm không?”

“Tôi thấp mà, nên ngủ ở sô pha rất vừa vặn, tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước.”

Cô ta ngáp một cái rồi nằm xuống ghế sô pha.

William nhìn thấy cô ta đã đi ngủ, anh ta cũng yên tâm.

Thời gian qua đi, cô ta mê man chìm vào giấc ngủ, dường như nghe thấy tiếng động.

Cô ta sững sờ mở mắt ra, đúng lúc thấy William đứng dậy mở cửa đi vào mật đạo.

Trước khi bước vào anh ta còn nhìn cô ta một cái, sau đó che miệng vết thương lại rồi đi xuống.

Ngay sau đó mật đạo bị đóng lại, căn phòng rơi vào một mảng yên tĩnh.

Dường như cô ta nghe thấy tiếng hét, chẳng lẽ… ở dưới mật đạo còn có người?

Cô ta không chắc, nhưng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho William, anh ta bị thương như vậy không biết còn vào đó làm gì nữa.

Đột nhiên, một giọng nói tức giận từ bên dưới vang lên.

Cô ta không thể nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa đi xuống.

Đèn đều được bật sáng lên, con đường không quá tối tăm như cô ta thấy, đi hết con đường thì cô ta nhìn thấy một người ở trong nhà giam đang bóp cổ William.

Bây giờ anh ta đang rất yếu nên không thể thoát ra.

Lúc nhìn thấy chuyện này, Kỷ Nguyệt Trâm không chần chừ lao đến cắn vào tay người đàn ông kia.

Người nọ đau đớn nên đã buông tay ra, sau đó nhìn họ với ánh mắt giận dữ.

Lúc này William mới có thể hít không khí vào, anh ta nhanh chóng thở dốc.

“Anh không sao chứ?”

Cô ta không ngừng vô lưng, lo lắng cho anh ta.

Chờ cả nửa ngày anh ta mới dám trốn cô ta đi xuống, không ngờ lại để cô †a cứu mình một mạng .

“Không sao, đỡ hơn rồi.

“Anh ta là ai? Sao lại bị nhốt ở chỗ này?”

Cô ta có hơi sợ hãi chỉ vào người bị giam giữ, trên mặt anh ta có một vết sẹo đáng sợ, cả người gầy xơ xác, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Anh ta… là Kagle.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2824


Chương 2824

“William, chi bằng anh để tôi chết đi, tôi sẽ thấy tốt hơn là việc bị nhốt ở đây, anh muốn bức tôi phát điên sao?”

“Nếu anh còn dám hét lên, nhất định tôi sẽ cắt lưỡi anh, khiến cả đời này anh không thể hét lên được.”

“Anh…

“Tôi nói được làm được.”

Sau khi nói xong, anh ta năm lấy tay Kỷ Nguyệt Trâm rời đi.

Mỗi khi về khuya, anh ta lại bắt đầu ồn ào.

Vì đêm nay Kỷ Nguyệt Trâm ở đây nên anh ta mới xuống đây xử lý, thế mà suýt nữa thì chết ở đây.

Kỷ Nguyệt Trâm đỡ anh ta dậy, rót một cốc nước ấm cho anh ta.

“Kagle… anh ta vẫn chưa chết sao?

Sao anh ta lại ở đây?”

Cô ta không thể không nghỉ ngờ hỏi một cách yếu ớt.

Khi William nghe xong, ánh mắt anh tối sâm lại.

“Anh ta không chết…”

Giọng William khàn khàn, phảng phất một nỗi buồn khó tả.

Sau khi anh ta giết em gái mình, phản bội mình, thế nhưng…

Anh ta vẫn không có cách nào nhãn tâm xuống tay.

Anh ta đau đớn nhắm mắt lại: ‘Cho dù… anh ta có lừa dối tình cảm Charlotte, nhưng… Charlotte lại thực sự yêu anh ta. Cô ấy biết rằng tôi sẽ trả thù, nên… câu nói cuối cùng trước khi em ấy chết là…”

“Cầu xin tôi, không được giết anh ta, không thể để tính mạng của anh ta rơi vào nguy hiểm, và không thể… làm tổn thương anh ta.”

“Ngay cả khi anh ta giết cô ấy, cuối cùng cô ấy vẫn nhớ đến anh ta, bằng bất kỳ giá nào cũng không muốn anh ta bị tổn thương. Đây là lý do tại sao tôi chịu đựng nhiều năm như vậy mà không tìm Kagle trả thù.”

“Tôi không có cách nào khiến anh ta sám hối mà không khiến anh ta bị thương. Bây giờ anh ta đang ở trong tay, tôi sẽ khiến anh ta không phân biệt được ngày đêm, cô độc đến khi chết.

Khiến anh ta không có ai nói chuyện cùng, không có việc gì làm, không biết được ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Tôi sẽ không làm tổn thương anh ta nhưng nhất định sẽ làm cho anh ta sống không bằng chết.”

“Anh ta thật sự rất kiêu ngạo, lúc trước chưa từng chịu khuất phục, quyền lực đã nuốt chửng anh ta. Hiện tại, ngoài tính cách xấu xa ra anh ta cái gì cũng không có. Ở trong quân đội anh ta là một người lính, cũng là một người có đóng góp lớn cho quân đội. Như thế nào bây giờ chỉ có thể tự mình nói chuyện, cô nói có đáng thương không.”

Một bên là cảm giác thỏa mãn khi trả thù, một bên là nỗi đau mất em gái, hai loại cảm xúc này hòa lẫn vào nhau, vào thời điểm này William không biết mình đã được giải thoát hay đang chìm sâu vào vũng bùn.

Anh ta không biết mình đang trả thù hay đang rơi xuống vực thảm của sự trả thù.

Kỷ Nguyệt Trâm cảm nhận được nỗi đau của anh ta. Nếu anh ta không giết Kagle, anh ta cảm thấy có lỗi với Charlotte,.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2825


Chương 2825

Nhưng nếu giết Kagle… lại càng có lỗi, yêu cầu của Charlott trước khi chết làm William không biết phải làm thế nào.

Cô ta mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy vào lúc này nói gì cũng không thích hợp .

“Hay là… tôi ôm anh một cái, đã lâu rôi anh không được ôm em gái mình?”

Lời này nói ra, đáy mắt William ươn ướt.

Người đàn ông trưởng thành không nên khóc, nhưng khi nghe thấy lời này…

Không được ôm em gái mình trong một thời gian dài.

Lần cuối cùng anh ôm Charlotte, cô ấy yếu ớt thở trong vòng tay anh ta, cơ thể cũng trở nên lạnh hơn.

Đã sáu năm kể từ ngày đó.

Sáu năm… anh ta không còn được ôm Charlotte.

Anh ta nhắm mắt lại, cố nén những giọt nước mắt.

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, đường đường là một người đàn ông làm sao có thể khóc như thế.

Anh ta kìm lại nước mắt, cổ họng cứng lại “Có thể chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Cô ta gật đầu: “Hay là, tôi sẽ mời linh hồn của Charlotte trở về?”

“Không, kỹ năng diễn xuất của cô quá vụng về.”

“Cái gì? Anh biết sao?”

“Sau khi tìm thấy cuốn nhật ký của em ấy, tôi vốn nghĩ rằng cô dựa vào cuốn nhật ký để nói. Trên thế giới không hề tồn tại ma quỷ, lần đó tôi đã nghĩ cô đang lừa tôi. Nhưng… bây giờ tôi tin, cô thực sự có năng lực. Thế nhưng… ngày hôm đó, cô đã lừa tôi đúng không?”

“Sao anh biết?”

“Vì nghĩ là em ấy đã trở lại, tôi mới kích động không nhìn ra sơ hở. Sau này phát hiện ra có rất nhiều điểm không đúng, nhưng tôi vẫn… muốn tin em ấy thực sự đã trở về, trở về… gặp tôi.” Lời nói cuối cùng phát ra, khiến Kỷ Nguyệt Trâm muốn khóc.

Thì ra ngay từ đầu anh ta đã biết đó là giả, cũng không hề vạch trân mình.

Cô ta còn tưởng rằng mình đóng giả rất giống.

Cô ta không nhịn được tiến về phía trước ôm lấy anh ta, an ủi: ‘Charlotte nhất định cũng nhớ anh, nhưng nếu cô ấy biết những năm qua anh sống trong đau khổ, chắc canh ta cô ấy sẽ hối hận và cảm thấy không thoải mái.”

“Người ta đều nói huyết mạch tương thông, nếu cô ấy có đầu thai làm người anh nhất định sẽ cảm nhận được.”

“Phải không… nếu em ấy thật sự có thể cảm nhận được, có thể trở về bên cạnh tôi hay không?”

Giọng anh ta trở nên chua chát.

Khi nghe thấy lời này trong lòng Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy khó chịu.

Cô ta không biết phải nói gì, cuối cùng chọn im lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, cánh tay có chút cứng đờ, anh ta mới buông cô ta ra.

“Muộn rồi, nên nghỉ sớm đi.”

“Anh có xe không, tôi muốn mượn xe của anh.”

“Gì cơ?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2826


Chương 2826

“Tôi muốn về… gặp anh trai.”

Nhìn thấy Willlam đau lòng vì Charlotte , đột nhiên cô muốn đi gặp Kỷ Thiên Minh.

Cô ta không thể tưởng tượng nếu Kỷ Thiên Minh rời xa cô ta sẽ có cảm giác gì.

Cũng may không phải đợi đến kiếp sau, bọn họ sẽ có thế sống lâu trăm tuổi.

William nghe xong, cũng không ngăn cản.

Bỏ qua sự ích kỷ, anh ta không thể phủ nhận rằng họ là anh em một nhà, Kỷ Nguyệt Trâm rất quan tâm đến người anh trai này.

“Xe có thể đưa cho cô, nhưng cô nhớ đường trở về sao?”

“Cái này…”

“Tôi sẽ nhờ người đưa cô về.”

Cô ta gật đầu, cảm thấy có lỗi nhìn anh ta, nửa đêm vẫn còn gây phiền phức.

Nhưng bây giờ cô ta rất muốn được nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, ôm anh ta một cái, cảm ơn anh ta đã ở bên cạnh mình suốt những năm qua.

Không phải ai cũng may mắn có được một người anh trai yêu thương mình như thế này.

Ít phút sau người do William sắp xếp đã đến, cô ta vội vã về nhà, căn nhà trống không, lạnh lẽo.

Kỷ Thiên Minh không trở vê sao?

Cô ta đến khách sạn, quán bar gần đó để tìm, cuối cùng cũng tìm thấy anh ta.

Anh ta uống say, bất tỉnh nằm trên bàn.

Khi ai đó đến gần, anh ta vẫn có thể vây tay rồi từ chối bắt chuyện.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, trong lòng Kỷ Nguyệt Trâm yên tĩnh trở lại.

“Anh…

Gô ta hét lên, sau đó chạy về phía anh ta.

Anh ta say rượu ngủ đến mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía mình.

Anh ta lại đang mơ.

Bằng không, làm sao lại nhìn thấy cô ấy ở đây, vào lúc này cô ấy hẳn là đang ở bên cạnh William.

Chắc là do có người đang xông đến, tại sao… lại giống cô ấy như vậy?

Anh ta loạng xoạng đứng dậy, trời đất quay cuồng, khi chuẩn bị ngã xuống được cô gái nhỏ giữ lại.

“Anh, anh không sao chứ? Sao lại uống nhiều như vậy, người đầy mùi rượu thối muốn chết. Mau về nhà cùng em.”

Cô ta đỡ anh trai mình dậy, định đưa anh ta trở về. Thế nhưng anh ta sống chết cũng không chịu đi, giữ cô ta lại sau đó cẩn thận chăm chú nhìn.

“Cô… tại sao lại nhìn giống em gái tôi vậy?”

“Quả nhiên uống đến mất trí, từ lúc nào em không phải em gái của anh.”

“Không đúng… cô ấy sẽ không đến, cô ấy có bạn trai nên đã không nhớ tới người anh trai này. Cô ấy nói rằng tôi sẽ cô độc đến chết, sau đó… cô ấy đã bỏ rơi tôi.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2827


Chương 2827

“Anh đang nói bậy cái gì? Bạn trai ở đâu ra?”

Cô ta có chút bất đắc dĩ, Kỷ Thiên Minh uống say vào không khác gì một đứa trẻ, bắt đầu càn quấy.

Chẳng lẽ… anh ta ghen sao? Sợ người khác cướp mất em gái của mình?

“Về nhà…”

Lời còn chưa nói xong, bất ngờ Kỷ Thiên Minh ôm chặt lấy cô ta, dùng đôi tay to lớn của anh ta ôm lấy phía sau đầu cô ta khiến cô ta không cách nào thoát ra được.

Ngay sau đó, đôi môi mỏng gợi cảm áp xuống hôn sâu vào môi cô ta.

Đôi mắt Kỷ Nguyệt Trâm trợn ngược lên, như sét đánh ngang tai.

Lập tức cô ta dùng hết sức đẩy anh †a ra.

Anh ta mất thăng bằng ngã trên ghế.

Sau đó anh ta còn tham lam xoa xoa cánh môi: “Ngọt quá.”

“Anh… anh…”

Cô ta bàng hoàng dùng tay chà xát cánh môi.

Anh ta là anh trai ruột của mình, chuyện vừa xảy ra không giống khi còn nhỏ có thể trần chuồng tắm chung.

Thấy anh ta say khướt, cô ta dám chắc anh ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ có thể bất lực lôi anh ta về nhà.

Cô ta dìu anh ta lên giường, cởi giày giúp anh ta, sợ rằng nửa đêm anh ta khát không tìm thấy nước nên chuẩn bị nước cho anh ta.

Bận rộn một lúc, mồ hôi trên trán cô †a đổ ra nhễ nhại, vừa xoay người định rời đi. Không ngờ anh ta lại siết chặt cổ †ay cô ta.

“Kỷ nguyệt Trâm… đừng rời xa anh được không? Một mình… thật sự rất cô đơn.”

“Anh cô đơn sao? Xung quanh những bóng hồng kia thì tính là cái gì?

Các cô gái đó yêu anh đến chết đi sống lại, anh lại không để người ta trong lòng, không chịu yêu sâu đậm một mình ai, ngược lại yêu hết người này đến người khác, đồ đàn ông đểu.”

“Đó là bởi vì… không phải là em…

người đến sau, càng giống em…”

Anh ta nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu, nhất thời cô ta không nghe rõ.

Cô ta không nhịn được nghiêng tai qua muốn nghe rõ hơn.

Nhưng mà… đôi môi mỏng đột nhiên áp lên viền tai cô, phả hơi thở nóng ẩm về phía ốc tai, cả người cô ta như bị một luồng điện xẹt qua, xương cốt như mềm nhữn ra.

Cô ta hoảng hốt bỏ đi, cảm giác như phát điên.

Như thế nào lại cảm thấy anh trai không phải là anh trai, em gái không phải là em gái.

Cô ta trở về phòng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, bỗng có một tin nhắn đến, là tin nhăn của William, hỏi cô ta đã về đến nhà an toàn chưa.

Không ngờ William vì lo lắng cho sự an toàn của cô ta mà vẫn chưa ngủ.

Cô ta không đành lòng, gọi lại cho anh ta nói mình đã về đến nhà an toàn.

“Có phải đau vì bị thương không?

Muộn như vậy rồi còn không ngủ, cơ thể có chịu được không?”

“Kỷ Nguyệt Trâm, cô biết nếu ăn nhiều đường sẽ không chịu được đắng không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2828


Chương 2828

Anh ta bỗng nhiên chuyển chủ đề, cô ta hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.

Gô ta hơi khó hiểu, nói: “Ý anh là…

tôi ăn ít đường để tránh bị tiểu đường sao?”

Đầu dây bên kia im lặng kéo dài.

“Chỉ số thông minh của cô rất tốt.”

Anh ta bất lực nói.

Anh thực sự hy vọng cô ấy có những thứ này.

“Tôi biết, chỉ số thông minh của tôi đương nhiên rất tốt.”

“Cô lớn như vậy thật không dễ gì, anh trai cô khó tránh vất vả.” Lúc này William có chút thông cảm cho Kỷ Thiên Minh, từ nhỏ đến lớn không bị Kỷ Nguyệt Trâm chọc cho tức chết, thật không dễ dàng.

“Ừm, anh trai tôi chăm sóc tôi thực sự rất vất vả.”

“Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thở nổi.”

“Hả? Vết thương nặng hơn rồi sao?”

“Quên đi… cúp điện thoại đi, tôi sợ rằng ngày mai cô thấy là một cái xác.’ “Phải, phải, đi ngủ sớm đi, thức khuya sẽ đột tử. Tôi cũng đi ngủ đây, người nghèo nên ngủ nhiều một chút như vậy chỉ phí làm đẹp sẽ bớt tốn kém.

“.”

William thật sự rất khó nói chuyện tiếp, sợ rằng mình thật sự sẽ bị tức chết.

Anh ta muốn hỏi cô ta chọc giận mình như vậy thì có gì tốt chứ? Có phải cô ta là gián điệp được kẻ thù phái tới không?

Anh ta cúp điện thoại, nhíu mày, cảm thấy… thật mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi khi nói chuyện với cô ta.

Tại sao… vẫn mắc kẹt trong đó, không thể tự giải thoát ra? Anh ta bất lực mỉm cười, nụ cười lộ rõ vẻ ngọt ngào.

Vào giữa đêm…

Kỷ Thiên Minh mơ mơ màng màng khát nước, thức dậy uống nước thì phát hiện ra mình đã về đến nhà.

Trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một cốc nước, dường như biết rõ anh ta cân gì.

Anh ta động lòng, lập tức đứng dậy và đi về phía phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.

Đẩy cửa ra, ánh đèn hành lang chiếu vào, anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ bé bị đang ngủ rất say.

Cô ta đã trở vê.

Anh ta cười mỉm, khe khẽ đi vào trong phòng, sợ quấy rây giấc mộng đẹp của cô ta.

Cô ta cũng không biết mình đang mơ gì, liếm môi, có vẻ rất ngon.

Anh ta ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve má cô ta.

Dường như cô ta cảm nhận được điều đó, giống như một con mèo ngây thơ, cọ cọ vào lòng bàn tay anh ta.

“Ủa… Anh, sao anh lại đến đây?”

Gô ta mở to đôi mắt ngái ngủ ngơ ngác nhìn anh trai mình.

“Anh đã làm em tỉnh giấc à?”

 
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
823,353
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2829


Chương 2829

“Không có, anh, anh có chỗ nào không khỏe à? Anh uống nhiều rượu như vậy?”

“Tại sao em lại quay về.”

“Chỉ là… em rất rất nhớ anh, mặc dù tính khí anh không tốt, hay tán gái, hay đòi tiền em. Nhưng… anh là anh trai của em, từ nhỏ đến lớn anh luôn chăm sóc và ở bên cạnh em.”

“Có người chỉ hối tiếc sau khi họ đã mất đi thứ gì đó. Em không muốn hối tiếc. Em muốn mỗi ngày trôi qua thật tốt đẹp với anh trai mình.”

“Em có thể nghĩ được như vậy, anh thật sự rất vui.”

“Anh, đi ngủ đi, muộn rồi, em buồn ngủ quá.”

“Em ngủ trước đi, anh không buồn ngủ, anh… ngồi bên cạnh em.”

“Vậy em đi ngủ.’ Gô ta không thể chịu nổi cơn buồn ngủ, sau đó tiếp tục ngủ thiếp đi.

Thấy cô ta ngủ say, Kỷ Thiên Minh không nhịn được cúi người hôn lên má rồi áp vào tai cô ta, do dự hồi lâu rồi thì thầm nói.

“Kỷ Nguyệt Trâm, anh thích em. Kỷ Thiên Minh anh, thích em rất nhiều năm rồi.”

“Em… có biết hay không?”

Em chắc canh ta không biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình thích em từ khi nào.

Anh ta lớn hơn cô ta sáu tuổi, khi còn học tiểu học, cô ta vẫn còn uống sữa và dùng bỉm.

Mẹ cô ta ghét bỏ cô ta, hàng ngày đều say rượu, chưa bao giờ quan tâm đến việc nuôi dạy mấy đứa trẻ.

Cô ta không có sữa mẹ để uống, vì vậy anh ta đã pha sữa bột cho cô ta uống, đi học cũng dẫn cô ta theo. Các bạn cùng lớp đều cười nhạo anh ta.

Nhưng anh không quan tâm, cô ta rất ít nói, trong lớp không khóc hay làm đòi núm vú giả, đôi mắt như trái nho tím đen, cô ta ngây người nhìn anh, lâu lâu lại cười với anh ta.

Lúc nhỏ, cô ta thực sự xấu xí, rất xấu xí, giống như một ông cụ non, các bạn học đều nghĩ rằng cô ta là một con quái vật.

Nhưng càng lớn cô ta càng xinh đẹp.

Đến khi anh ta vào cấp hai, thì cô ta đã tập tễnh bước đi, bi bô tập nói và từ đầu tiên nói được là anh trai.

Sau đó, mẹ cô ta qua đời, sư phụ Dạ Lang tìm anh ta.

Là con của bạn cũ, nên đã nuôi nấng bọn họ.

Khi anh ta học cấp ba, cô ta bắt đầu đi học tiểu học.

Lúc đó, anh ta cũng không có ý nghĩ lệch lạc nào, chỉ biết rằng cô ta là em gái của mình.

Bắt đầu từ khi nào?

Từ khi cô ta mười ba, mười bốn tuổi, đã có nam sinh trong lớp viết thư tình và gửi hoa.

Anh ta không nhịn được sự tức giận, chặn những học sinh nam đó lại và cảnh báo họ không được đến nhà em gái của mình.

Sáu năm cấp hai, cấp ba, cô ta không có cơ hội yêu đương.

Khi lên đại học, anh ta nghĩ mình có thể buông tay rồi.

Dù gì thì em gái anh ta cũng lớn rồi, nhưng anh ta vẫn không kìm lòng được mà tiếp tục cảnh cáo những người theo đuổi em gái mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom