Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2509


Chương 2509

Anh hơi bối rối, nói: “Cô có thể ngừng khóc đã được không, trước tiên hãy nói cho tôi biết rốt cuộc sao lại thế này?”

“Anh Ảnh…”

Cô ta nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cơ thể anh: “Anh Ảnh, bố của em bị bệnh, ung thư giao đoạn cuối, nhưng bố vẫn luôn kiên cường chống đỡ, lần ngày ngã xuống mới chịu nói cho em biết. Em… em cũng không phải phải làm sao, bố bảo em đến tìm anh, nên em và bố mới đi may bay đến Đà Nẵng. Nhưng… nhưng anh không có ở đây, anh đi mất.

Cũng may là anh của em vấn luôn chăm sóc cho em và bố, bố em mới có được điều kiện chữa trị tốt nhất. Nhưng…

những bố vẫn sau không xong rồi.”

“Bố nghe nói hôm nay anh về, nên bảo em đến tìm anh. Anh Ảnh, anh nói…

anh nói xem có phải bố sắp rời xa em rồi không? Em chỉ có một người thân là bố, nếu bố đi, em phải làm sao đây?”

Cô ta gào khóc, tài xế ngồi trước không nhìn được nữa, liên tục lắc đầu nói đứa nhỏ đáng thương.

Phó Thiết Ảnh có thể hiểu được tâm trạng đau lòng của cô ta, nhưng ôm mình như vậy tkhông thích hợp thì phải.

Anh tách cô ra khỏi người mình, nói: “Đợi tôi tới bệnh viện, tìm hiểu tình hình.

Tôi mới đi có một tháng, sao lại…. như vậy.”

“Anh Ảnh, em sợ… em sợ…”

Cô ta khóc sướt mướt nói.

“Vậy cô ôm đi.”

Anh ta nhìn thấy ở ghế phụ có một cái Cối ôm, chắc là để lót cho thoải mái.

Anh sợ Dư Kiều Kiều tiếp tục ôm mình, thế là lấy đưa cho cô ta.

Dư Kiều Kiều không cam lòng ôm Cối ôm, cố ý lại gân anh, cứ luôn khóc lóc kể lể.

Phó Thiết Ảnh chỉ có thể nhíu chân màu, tình cảnh này, cũng không thể đá cô ta xuống xe.

Cha con bọn họ quan tâm mình rấy nhiều, Dư Kiều Kiều học ngành sư phạm, đang làm việc ở một trường tiểu học.

Cô ta cũng rất tốt với mình, luôn gọi anh ta là anh.

Lúc đó anh mất trú nhớ, chẳng nhớ được gì, có người quan tâm khiên cho anh cũng không đến mức lẻ loi cô đơn lắm.

Những ngày tháng khó khăn nhất, là cha con nhà họ Dư ở bên anh.

Tuy anh không thích Dư Kiều Kiều, những cũng xem ở mặt ân tình, sẽ không nói thêm gì.

Nếu Dư Duy thật sự có chuyện, vậy thì anh cũng không thể thoái thác, phải chăm sóc cho Dư Kiều Kiều, nhưng chăm sóc cũng phải phân loại theo tình hình.

Bọn họ đi tới bên viện, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đã ở đó, dù sao Dư Duy cũng là ân nhân cứu mạng của Phó Thiết Ảnh, cũng là ân tình đối với nhà họ Cố.

“Anh ba, chị dâu, bây giờ tình hình bên trong như thế nào?”

“Bác ấy vẫn còn một hơi thở, luôn cố gắng chống đỡ, hình như đang chờ chú về. Xem ra bác ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với chú.”
 
Chương 2510


Chương 2510

Cố Thành Trung võ vai anh ta, đi vào phòng bệnh cùng anh ta.

Dư Kiều Kiều nhìn thấy bố đang nằm trên giường bệnh, đang đeo máy thở, nhưng điện tâm đồ đã nhảy rất chậm.

“Bố ơi…”

Cô ta gục trước giường, khóc vô cùng thương tâm.

“Kiều Kiều.”

Dư Duy khó khăn gọi tên con gái, ông biết thời gian của mình không còn nhiều, điều duy nhất không yên tâm là đứa con gái này.

Ông chịu khổ cả đời, nhưng lại không nữa để con gái chịu một chút khổ cực.

Mẹ cô ta mất sớm, một mình ông nuôi cô ta lớn lên, luôn cảm thấy mình nợ cô rất nhiều thứ.

Ông còn cho rằng mình có thể trông thấy cô kết hôn sinh con, nhưng bây giờ… đã không còn cơ hội.

“Cháu… cháu tới rồi.”

Ông nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, nở một nụ người.

“Chú Dư.”

“Trông thấy cháu… dù có đi thì chú cũng có thể yên tâm. Chú… chú không có nguyện vọng gì hết, chú chỉ không yên tâm về Kiều Kiều nhà chú, nó là một cô gái, không cha không mẹ, không nơi nương tựa, sau này có thể sống như thế nào đây?” “Chú… chú vấn không biết rốt cuộc cháu là ai, nhưng thấy cháu còn giữ được mạng sống, mấy cả trí nhớ, nhưng chú cũng không thể nào vứt bỏ không lo cho cháu. Chú không nhờ…

Chú không ngờ cơ ngơi nhà cháu lại lớn như vậy, là người có thế lực ở đây. Quả nhiên, chú cũng còn mắt nhìn.” “Chú… chú dẫn Kiều Kiều tới tìm cháu, vì thấy bình thường hai đứa sống chung cũng được, muốn cậy nhờ Kiều Kiều cho cháu, nhưng sau khi đến đâu chú mới biết, cháu đã người trong lòng. Chú không thể làm được chuyện chia rẽ lứa đôi, chú cũng sợ cháu không vừa ý Kiều Kiều nhà chú.”

“Cháu nể tình… nể tình chú cứu cháu, nhận và giúp đỡ cháu suốt nửa nau, cháu chăm sóc Kiều Kiều giúp chú, nhìn nó kết hôn sinh con thay chú, có được không? Sau này cháu làm nhà mẹ đẻ của nó, quan tâm nó hơn một chút, được chứ?”

Lúc Dư Duy nói lời này, nước mắt chảy ra, khó khăn gỡ máy thở xuống, sợ mình nói không rõ.

Phó Thiết Ảnh nghe thấy, nhất thời cũng hơi khó chịu.

Lời gửi gắm trước khi chia tay như Vậy, sao anh nhân tâm từ chối được.

Dư Duy cứu anh ta một mạng, vào lúc anh ta mất đi trí nhớ, thu nhận và giúp đở anh ta nửa năm. Anh ốm đau trên giường, là Dư Duy đã cự khổ kiếm tiền mua thuốc kéo dài mạng sống cho anh ta.

Ân tình này, anh phải trả.

“Cháu sẽ giúp chú chăm sóc tốt cho Kiều Kiều, chỉ cần có cháu, cháu sẽ không để bất kì ai ăn hiếp con gái chú.”

“Có… có câu nói này của cháu chú đã yên tâm. Kiều Kiều… Kiều Kiều ơi, con có nghe thấy không? Sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời, bố đi rồi, không còn ai chiều con như bố nữa, tính khí của con cũng phải hạn chế lại, nếu không này sẽ có hại cho con.”

“Bố… bố biết con muốn gì, nhưng người như chúng ta cũng phải tự hiểu lấy mình. Con… con phải chăm sóc tốt cho bản thân…” Dư Duy nói xong lời này, còn vuốt ve gương mặt của Dư Kiều Kiều, nhưng lại không còn sức lực, buông thống xuống dưới, điện tâm đồ cũng trở thành một đường thẳng, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.

“Bố ơi…”

Trong phòng bệnh lên tiếng khóc đâu xé lòng.
 
Chương 2511


Chương 2511

Phó Thiết Ảnh nhìn thật kỹ người đàn ông dáng người tiều tụy gầy yếu trên giường bệnh, phủ vải trắng lên cho ông.

Một tháng trước, Dư Duy còn đầy vui vẻ đưa anh ta ra sân bay, để anh ta sớm được về với người thân.

Nhưng sau một tháng gặp lại, mà lại là sinh ly tử biệt.

“Chú cứ yên tâm ra đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Kiều Kiều.”

“Bố ơi, bố đừng đi, bố ơi..”

Anh ta chọn nhà tang lễ, định hỏa táng, sau đó đưa ông về quê để an táng.

Dư Kiều Kiều muôn sau khi an trái sẽ trở lại Đà Nẵng, ở nới đó đã không còn người thân của cô ta, cô ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì.

Mà Phó Thiết Ảnh đã hứa là sẽ chăm sóc cho cô ta, tất nhiên sẽ không nuốt lời.

Sau khi liên lạc với nhà tang lễ, anh đang chuẩn bị qua, thì Chu Đình đã chạy tới bệnh viện.

Thấy sắc mặt anh ta không tốt, Chu Đình nói: “Người có sao không?”

“Ừm, chuẩn bị hỏa táng đưa về quên làm đám tang, tất cả đều đơn giản, bác ấy cũng không có bạn thân gì.”

“Vậy anh cũng phải đi theo hả?”

“Ừm, có lẽ là sắp tới anh không thể đên thăm bố mẹ em.”

“Không sao, em đi với anh.”

Chu Đình hiểu lòng người nói, nắm tay anh: “Đời người có rất nhiều chuyện thay đổi, người đi có lẽ đang nhắc chúng ta, phải biết quý trọng trước mắt, đúng không?”

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, dùng sức siết chặt bàn tay nhỏ của cô, không nói gì, cùng nhau im lặng.

Khoảng thời gian này, Dư Kiều Kiều như người mất hồn, thường xuyên khóc muốn đứt hơi.

Sau khi hỏa tác, ngày hôm sau lên đường trở về.

Dư Kiều Kiều thấy Chu Đình cũng đi theo, khẽ nhíu mày: “Anh Ảnh, cô ấy là…”

“Gô ấy là vị hôn thê của tôi, Chu Đình.

“Chào cô, tôi là Chu Đình, về chuyện của bố cô, tôi cũng rất đau lòng, người đã mất, cô hãy nén bi thương nhé.”

“Cô… cô là Chu Đình…”

Thật ra hôm đó lúc nhìn thấy ở sân bay, cô ta cũng đã đoán được bảy tam mươi phần trăm. Nhưng lúc đó tình hình gấp rút, cô ta cũng không để tâm nhiều lắm.

Bây giờ xem như đã chính thức gặp nhau, cô ta laaph tức cảm nhận được sự thất vọng của mình.

Chu Đình rất đẹp, thoải mái phóng khoáng đứng ở đó, trên người có một khí chất không hiểu được, cảm giác rất thoải mái.

Dáng người của cô ấy cũng có thể nói là rất hoàn hảo, mặc quần áo ôm sát, bao lấy đường cong hoàn hảo của cơ thể.

Cô ta mím môi nói: “Cô Chu… nhà của tôi ở thâm sơn cùng cố, sợ là cô không quen, tôi sợ… tôi sợ cô sống ở đó không được thoải mái.” ‘Không sao, lúc tôi và Phó Thiết Ảnh ở cùng nhau, cũng có khi phải chịu khổ. Anh ấy đi được thì tôi cũng đi được, tôi không yếu đuối vậy đâu, cô đừng lo lắng. Hơn nữa dù sao anh ấy cũng là đàn ông, không cẩn thận bằng phụ nữ, trong tang lễ chắc chắn sẽ có rất chuyện phải sắm sửa, sao anh ấy biết gì được?”
 
Chương 2512


Chương 2512

“Đúng không? Phó Thiết Ảnh?”

Cô ấy hỏi anh ta.

“Ừm, cô ấy theo tôi thì không đâu là không đi được.”

“Hơn nữa, sau này tôi sẽ kết hôn với Phó Thiết Ảnh, nếu anh ấy đã hứa với bố cô, phải chăm sóc cho cô. Tất nhiên tôi cũng phải chăm sóc cho cô, tuy cô có lớn hơn tôi.”

Chu Đình cười dịu dàng nói, phụ nữ đều có giác quan thứu sáu, hơn nữa đoán cũng rất đúng.

Cô không phải đồ nCốc, cô có thể cảm nhận được Dư Kiều Kiều thích Phó Thiết Ảnh.

Vất vả lắm cô mưới đợi được anh về, còn chưa bên nhau được mấy này, đã phải rời xa anh, lại còn nhìn thấy một quả bom hẹn giờ gắn bên người anh, nhưng cô lại không làm gì.

Cô dám yêu dám hận, là của cô, cô sẽ không cho thứ gì, không phải của cô, cũng sẽ không ước ao điều chỉ.

Nhưng người khác không nghĩ vậy.

Nếu họ không có gì thì tốt, nếu có gì thật, thì có mình đi chung, cũng có thể đúng lúc ngăn cản chuyện gì đó.

Một một cô gái nhớ thương một người đàn ông, có thể thật sự làm được tất cả mọi chuyện.

Chỉ mong là cô ấy nghĩ nhiều, cô cũng không muốn nghĩ về người khác xấu xa như vậy, nhưng không được hại người, chứ không thể không đề phòng người khác.

Dư Kiều Kiều nghe vậy, hai má đỏ ng, năm nay cô ta hai mươi hai, nhưng vấn không thể tự gánh vác được cuộc sống.

Bố mất, cô rất mờ mịt về tương lại, hoàn toàn không biết kế tiếp mình phải làm sao, tất cả đều nghe theo lời Phó Thiết Ảnh.

Nhưng bây giờ giữa đường lại xuất hiện Chu Đình, làm cho cô ta hơi khó xử.

“Vậy… vậy được rồi, vất vả cho cô 2m quá.

Cô ấp úng nói.

Đoàn người mang tro cốt lên máy bay, sau mấy giờ thì hạ cánh, sau đó lại đi xe buýt, đổi mấy chuyến mới tới được quê nhà của Dư Kiều Kiều, ở một trấn nhỏ hẻo lánh, giao thông không tân tiến, cũng không có dây chuyền kinh doanh buôn bán hoàn thiện.

Mọi người ở đây rất chất phác, cần cùng và thật thà, cũng dễ chịu.

Nhà của Dư Kiều Kiều ở trong một khu chung cư cũ, hai phòng ngủ một phòng khác, Dư Duy và Phó Thiết Ảnh ở một phòng, Dư Kiều Kiều ở riêng một phòng.

“Bố cô qua đời, đồ trong phòng chúng tôi sẽ không chạm và. Cô muốn theo tôi đến Đà Nẵng phải không? Vậy thì cô tự dọn đồ muốn mang theo đi.”

“Anh Ảnh, anh không ở đây sao?”

“Không, tôi và Chu Đình ở trong khách sạn gần đây.”

“Đừng mà, nếu anh đi thì em sẽ sợ.

Em… em không muốn ở lại đây một mình, tới buổi tối trời rất tốt…”

Dư Kiều Kiều vội vàng nói.

Chu Đình nghe vậy, nở nụ cười: ‘Sợ?

Chắc không đến mức vậy chứ? Tình cảm của cô và cha cô rất tốt, nếu ông ấy có về thì cũng là để báo mộng cho cô. Chẳng lẽ cô còn sợ mình không phải con gái ruột của bố à?” “Tôi… tôi không có ý đó, Chu Đình, có phải cô hiểu lầm gì tôi rồi không? Bố tôi đi rồi, trong nhà không có ai, nên tôi mới sợ. Trong nhà không có người, tôi sẽ nhớ đến dáng vẻ còn sống lúc trước của bố tôi… Thật sự rất cô đơn, nên tôi mới sợ…’
 
Chương 2513


Chương 2513

Vậy được rồi, chúng tôi ở lại đây. Tôi ngủ một phòng với cô, ở phòng của người mất cũng không hay lắm.”

Chu Đình rất tự giác chủ động nói.

“Đúng rồi, vậy thật sự phải phiền cô ngủ ở khách sạn. Khách sạn ở ngay gần đây, tôi đưa cô đi là được rồi…

“Đừng vội, tôi ngủ chung với cô, không phải là cô sợ sao? Bây giờ buổi tối có người ở với cô, chắc là cô không sợ nữa nhỉ?”

Chu Đình bí mật nhìn anh.

Dư Kiều Kiều nghe vậy, lập tức choáng váng, cô ta không ngờ Chu Đình lại còn chiêu ở sau đợi cô ta.

Cô ta lập tức ngây người, hoàn toàn không biết sau đó mình phải trả lời thế nào.

Phó Thiết Ảnh nghe xong, trong lòng cũng nén cười, anh thích dáng vẻ bảo vệ “đồ ăn này của Chu Đình.”

Là cuộc cô ấy, thì ai cũng không thể động đến.

“Sao vậy? Cô không muốn sao?”

“Tôi… tôi không có thoái quen ngủ với người khác.”

“Tôi ngủ dưới đất cũng được.”

“Tôi sợ cô chê ở đây thô sơ, phòng của tôi cũng rất lộn xôn.”

“Không sao, tôi thích nhất là dọn phòng, cô cần dọn ở đâu, tôi cũng có thể giúp cô dọn dẹp sạch sẽ.”

Câu nói này của Chu Đình có thể coi như là ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, cứng rắt chặng miệng Dư Giao Giao, không thể phản pháo một câu nào.

Cuối cùng cô ta cũng đành phải thỏa hiệp, Đi máy bay rồi lại đổi xe buýt, tàu xe mệt mỏi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Bọn họ liền đi ăn cơm.

Ở đây đúng thật là không bằng thành phố lớn về mọi nợi, đồ ăn thức uống cũng ít, nhưng cũng coi là có.

Họ gọi một bữa cơm bình thường, Dư Kiều Kiều đi toilet, Phó Thiết Ảnh mới mở miệng: ‘Sao vậy? Một Dư Giảo Giỏa, lại làm em cảm thấy nguy hiểm như vậy? Trước kia em cũng không phải người thế này.”

 

“Nếu là phụ nữ bình thường, em sẽ không nói hai lời, nhưng cô ta lại là điêu dặn dò trước lúc lâm chung của ân nhân cứu mạng anh, anh không thể bỏ mặc cô ta không qua tâm. Chuyện sau khi mất của bác Dư anh phải sắp xếp, tương lai của con gái bác ấy anh cũng phải sắp xếp. Nếu cô ta giữ phéo tắc, chúng ta chắc chắc chắn sẽ không tệ bạc với cô ta, nhưng nếu cô ta có tâm tư sai lệch gì đó, vậy cũng đừng trách em không khách sao.”

“Anh Ảnh? Hai người xưng hô cũng thân mật thật đấy, chắc không phải trước đây anh gọi cô tha là em Giảo chứ?”

Cô nhìn anh một cách bất thiện, Phó Thiết Ảnh lập tức lắc đâu, ham muốn được sống rất lớn: “Anh không gọi cô ta như vậy, anh bảo cô ta gọi anh là chú, nhưng cô ta không chịu, là vì anh thua chú Dư một thế hệ. Anh vẫn giữ khuôn phép, dù có mất trí nhớ, anh cũng chưa bao giờ vượt qua. Bởi vì… em vẫn luôn ở trong đầu anh, tuy lúc đó không biết rốt cuộc là em tên gì, nhưng anh biết… anh chắc chắn có quan hệ với em.” “Trước kia lúc anh chưa biết được thân phận của mình, anh cũng không bậy bạ với bất kì ai, anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với em, nếu không em cũng sẽ không xuất hiện trong đầu anh đêm ngày, không thể gạt đi được. Em hoàn toàn không biết, anh nằm trên giường ba thàng, như là đã trải qua một giấc mơ dài. Tất cả mọi thứ trong mơ đều là em, không hề có người khác.”
 
Chương 2514


Chương 2514

Anh nhìn cô thật sâu sắc, không nói lời nào, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô hơn.

Chu Đình nghe vậy, cười nói: “Cũng không tệ lắm, nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với em, em sẽ cái thằng em của anhl”

“Em đúng là một cô nhóc tàn nhãn,”

“Chỉ cần anh dám, cái gì em cũng làm được, không tin anh chứ chờ xem.”

“Du anh có tin hay không, thì anh cũng không phải bội em. Có thể ở bên em, anh đã thấy đủ rồi, ông trời đã cho anh điều tốt đẹp nhất.”

Dứt lời, anh nhìn cánh môi của cô, mềm mềm rất là cám dỗ.

Vừa hay trong tiệm không có ai, ông chủ đang xào rau ở sau.

Anh rung động, nhịn không được cúi đầu hôn xuống.

Còn cô cũng không kìm lòng được nhắm mắt lại, đợi nụ hôn này rơi xuống.

Nhưng vào lúc này, bên tai lại vang lên một âm thanh không đúng lúc.

“Anh Ảnh”

Hứng thú dạt dạo thoáng cái đã bị phá vỡ, Chu Đình lập thức ngồi lại nghiêm tức, vì có chơi thẹn thùng.

Phó Thiết Ảnh nhìn chằm chằm cô một cách sắc bén, vàng tai của cô đã đỏ.

Không ngờ cô lại xấu hổ, trong lòng hơi vui vẻ.

Rất nhanh đồ ăn đã được dọn lên, mặt tiền của cửa hàng không được đẹp đẽ cho lắm, nhưng trông đồ ăn thì vấn được.

Tuy không thể không thể so sách với trình độ của mình, nhưng cũng có thể ăn.

Sau khi ăn xong, bọn họ muốn đi muôn một ít đồ tang lễ, vòng hoa vàng mã gì đó, dù sao cũng là ở thị trấn nhả, tập tục ở đây là như vậy.

Nhưng Chu Đình đi không được bao lâu, thì cảm thấy không ổn, vô cùng đau bụng.

Cô không có cách nào đi dạo tiếp, Phó Thiết Ảnh vội vàng đưa cô về nhà.

“Em không sao chứ?”

“Anh… anh chờ em một lát, em đi vệ sinh xong rồi sẽ đi tiếp với mọi người.”

Bụng cô vô cùng khó chịu, vội vàng đi vào toilet, Dư Kiều Kiều đứng ở cửa toilet nói: “Có phải là cô ăn không quen đồ ăn ở chỗ chúng tôi, dù sao cũng là thị trấn nhỏ, có thể cũng không vệ sinh lắm, nên ăn vào bị đau bụng? Chúng tôi ăn lâu rồi, nên không sao, nhưng cô vừa mới đên, nên bị đau bụng?”

“Không thì, anh đưa em đi bệnh viện nhé?”

Phó Thiết Ảnh cũng hơi lo lắng nói.

“Em… em không sao, đi vệ sinh là ổnrồi.”

Cô rất vất vả mới xong, nhưng vừa mới ra ngoài, bụng lại đau tiếp, cô nhịn không được lại vào toilest.

Chu ĐÌnh cũng nhận thứ được, sức khỏe của cô bây giờ không thể ra ngoài.

“Mọi người… mọi người ra ngoài mua đồ trước đi.”

“Anh đưa em đi bệnh viện trước, mấy thứ này tôi nay anh sẽ chuẩn bị sau, sẽ chuẩn bị xong trong hôm nay.”

“Em không cần đi bệnh viện, em ngồi một lát là được rồi, anh đi đi, đừng kéo dài việc mua đồ, dùng sao ngày mai cũng phải dùng.”
 
Chương 2515


Chương 2515

“Vậy em…”

“Em không sao, anh đi đi.” Cô cắt lời của anh.

Anh ở ngoài toilet, hoàn toàn không thể thấy được trên đầu Chu Đình đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

“Vậy anh sẽ về sớm.”

Anh ta nói.

“Anh Ảnh, chúng ta đi nhanh lên, đi sớm thì có thể về sớm.”

Dư Kiều Kiều đắc ý nói, chẳng qua là cô nhờ ông chủ nấu cẩu thả một chút, đừng quá vệ sinh, không ngờ lại có ích như vậy, cô ấy thật sự bị đau bụng.

Ai bảo này nào cô cung quấn lấy anh Ảnh, hại bọn họ không có thời gian ở riêng.

Trước khi cô ấy xuất hiện, hai người ở chung rất hòa thuận.

Dù trước đó anh Ảnh đã có hôn ước với cô ấy thì sao nào, anh ta nợ nhà họ Dư một mạng sống, nếu bố không cứu anh ta, anh ta đã chết từ lâu.

Anh ta còn sống để gặp lại vị hôn thê, cũng là nhờ bọn họ ban ơn.

Bố nói bọn họ không có cái số này, nhưng cô ta khồn tinh, không ai làm chim sẻ cả đời, chỉ cần cố gắng, cô ta nhất định sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Hơn nữa cô cũng đãi hỏi thăm, Chu Đình này cũng không phải nhà giàu có gì, cha mẹ đều là nhà giáo, cũng không hơn cô ta là bao.

Nếu đã vậy, sao cô không thể cạnh tranh? Bây giờ là đính hôn, chứ chưa phải kết hôn, mà kết hôn rồi cũng ly hôn được, bọn họ hoàn toàn chẳng được coi là gì của nhau.

Nghĩ đến đây, Dư Kiều Kiều tràn đây ý chí chiến đâu.

Bọn họ đi chọn những món đồ cho tang lễ, Phó Thiết Ảnh vẫn không yên tâm, trong lòng cứ nhớ tới Chu Đình ở nhà.

Ông chủ kêu ba trăm nghìn, Dư Kiều Kiều mặc cả còn hai trăm chín mươi lăm nghìn, vì năm nghìn mà liên tục tranh luận, kéo dài thời gian.

Anh ta trực tiếp trả tiên, mang đồ vật đi, không ngời Dư Kiều Kiều vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh ta nhíu chân mày nhìn lại, bên đó đã khóc sướt mướt: “Anh Ảnh, có phải là anh ghét bỏ em không? Anh cũng biết, những của hàng này không thể so sánh với trung tâm thương mại lớn, giá đều là giả, có thể trả giá. Lúc ba em còn sống, cũng làm như vậy, em làm Vậy, cũng là vì tiếng tiền từ mồ hôi công sức ảu anh, không muốn để anh bị lỗ. Nhưng… nhưng em quên mất, bây giờ anh không con như xưa nữa, đã không còn tiếc chút tiền ấy.”

“Nhưng mà, lúc anh mất trí nhớ, ở nhà của em, tiền anh và bố em kiếm không được nhiều, đồ mua về để nấu hằng ngày, cũng được trả giá như vậy.”

“Cô khóc cái gì, tôi cũng không bảo cô mặc cả là sai, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, tôi còn phải trở về chăm sóc cho Chu Đình.”

Phó Thiết Ảnh khẽ nhíu mày, anh có thể hiểu được cách sống của người khác, nhưng bây giờ có tình trạng đặc biệt, nếu Chu Đình không sao, cô ta muốn kéo dài thời gian đến mùa quýt, anh cũng sẽ không nói nhiều hơn nửa câu.

“Xin lỗi anh… em kéo dài thời gian của anh, không thì em đi mua, anh về trước chăm sóc cho cô ấy đi.”

“Được sao? Vậy cô mua trước, tôi sẽ quay lại tìm cô.”
 
Chương 2516


Chương 2516

Ánh mắt của Phó Thiết Ảnh sáng lên, cũng không quan tâm cô nói thật hay giả, trực tiếp đưa đồ vày lòng ngực cô, sau đó vội vàng xoay người bỏ đi.

Dư Kiều Kiều lập tức há hốc mồm, cô thật sự chỉ thuận miệng nói, không ngờ Phó Thiết Ảnh lại rạch ròi như thế, cung không quay đầu lại.

“Anh Ảnh, nhiều đồ như vậy… Sao, sao em xách nổi đây.”

“Vậy cô bắt xe đi.”

“Trên thị bắt xe ở đâu?”

“Tự nghĩ cách đi, đừng tiếc tiền.”

Anh cũng không quay đầu lại, chạy một mạch trở về.

Bọn họ ra ngoài cũng chưa bao lâu, nên rất nhanh Phó Thiết Ảnh đã về.

Mà lúc này Chu Đình đã ra khỏi nhà vệ sinh, yếu ớt nằm trên ghết sô pha, cuộn người lại.

Cô đi ra đi vào nhà vệ sinh mấy lần, cúi cùng cũng không đi ngoài nữa, nhưng sau khi ra ngoài không hề bớt đau bụng, đau đến nối chết đi sống lại.

Trong bụng giống như là đang đánh nhau.

Cô đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, sắc mặc tái nhợt, cũng chỉ có thể cố nhịn.

Bây giờ ngay cả một ly nước ấm cô cũng không có để uống.

Phó Thiết Ảnh trở lại nhà họ Dư, nhìn thấy cô gái bé nhỏ nằm trên sô pha, vô cùng yếu ớt, trái tim thắt lại thật mạnh.

“Chu Đình, em sao rồi?”

“Nước, em muốn uống nước.”

Cô vô cùng khát nước, yếu ớt nói.

Anh ta lập tức đi rót một ly nước ấm, còn thử nhiệt đồ rôi mới đứa cho cô ấy.

Sau khi cô uống nước ấm xong, cũng khỏe hơn một chút, cô nói: “Sao…

sao anh lại về rồi? Mua đồ xong hết chưa? Mấy món đồ cho ngày mai, đều cần rất gấp, dùng sao ngày làm tang lễn cũng đã được quyết định rồi.”

Cô lải nhải, vẫn quan tâm đến chuyện ngày mai.

Anh ta trờ về với đôi tay trắng, chẳng có thứu gì.

Anh trực tiếp ngồi xuống bế cô lên, lao ra khỏi nhà.

“Anh… anh muốn đưa em đi đâu?”

“Đi bệnh viện, em thế này sao mà chịu được?”

“Chẳng… chẳng qua là em ăn không quen đồ ở đây thôi, hai người cũng không sao, chỉ có em là có chuyện. Vì chuyện nhỏ này, anh đưa em tới bệnh viện, vậy thì trông em rất khác người.

Em không muốn bị Dư Kiều Kiều đó khinh thường đâu, cô ta chắc chắn sẽ chê cười em…”

Cô giấy dụa, muốn thoát khỏi cái ôm của anh.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy nhíu chặt chân mày, giọng nói thâm thấp có chứa sự tức giận.

“Ngoan nào, đừng động đậy, nghe lời người đàn ông của eml Em đã thành ra thế nào rồi, mà còn lo lắng những chuyện này!”

Cũng may bệnh viện cũng không xa lắm, anh ta ôm cô ấy chạy như điên tới.
 
Chương 2517


Chương 2517

Bác sĩ khám một lát, là do cô ăn đồ bị hỏng.

Cũng là vì cô ăn không quen đồ ở đây, hơn nữa đồ ăn cũng không được sạch, sức miễn dịch của dạ dày cô yếu cho nên mưới bị thế này.

Bác kê thuốc, rồi lại truyền dịch cho cô.

Anh ta sợ dịch thuốc lạnh, nên vẫn luôn che lòng bàn tay cô lại.

Còn cô thì Cối đầu lên đùi anh, khôn có sức lực cuộn mình lại.

Cũng may là có anh, vẫn luôn ôm cô, chưa đến nỗi đề cô phải cô đơn.

Có thể là do cô uống thuốc, đầu cô thiêm thiếp, không bao lầu liên đi vào mộng đẹp.

Mà anh thì trông chừng cô không trời một tấc, bàn tay to dịu dàng võ sau lưng cô, muốn làm cho cô ngủ ngon hơn.

Cô phải chuyền hai bình dịch liên tục, lúc thay thuốc, cũng không đáng thức cô.

Cô ngủ thẳng đến cuối cùng, mới mơ màng thức dậy.

Bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng khám nhỏ đã sáng anh đèn.

Cô dụi mắt, phát hiện mình vẫn đang truyền dịch.

Mà người đàng ông ở sau đang dựa vào ghế, bàn tay đang ôm vai cô, sợ cô rớt xuống ghế.

Tay kia thì vẫn đang cầm lấy ống nhỏ dịch, đang dùng nhiệt độ của lòng bàn tay, chậm rãi sưởi ấm chiếc ống.

“Em dậy rồi sao? Chồng của em trông em hơn bốn tiếng, cả toilet cũng chưa đi.”

“Thế sao? Anh ấy trông em làm gì, em cũng không có tật xấu gì, thật là.’ Tuy cô oán trách ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.

Cô nhéo mũi anh, anh thở không được mới mở mắt ra.

Điều đầu tiên sau khi mở mắt, là anh đã thấy sắc mặt của cô hồng hào hơn, có dấu hiệu tốt hơn, anh cũng thở phào một hơi. ôm cô vào lòng theo bản năng, hôn một cái lên trán cô.

“Em dậy rồi hả? Có mệt ở đâu không?”

“Không ạ, bụng không đau, đầu cũng không đau, nhưng cơ thể hơi yếu, bụng… cũng rất đói.”

Cô xoa bụng, nhìn anh vô cùng đáng thương.

“Được rồi, chúng ta về nhà nấu cơm, tự nấu. Đi siêu thị mua ít rau dưa, anh nấu…”

“Anh nấu được không? Không thì để em, dù sao em nấu cũng…”

“Sức khỏe của em như vậy, sao anh có thể yên tâm để em vào bếp, nếu thái rau trúng tay thì sao đây? Chút sức này của em, bưng nồi còn không nổi. Cũng không phải là anh chưa nấu cơm cho em ăn, lâu như vậy, tay nghề của anh cũng tiến bộ rất nhiều.”

“Ừm, chúng ta về thôi.”

Bình dịch của cô cũng đã truyền sắp xong, sau khi anh trả tiền xong, trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.

“Em đi được rồi.”

“Bác sĩ nói, phải nghỉ ngơi nhiều.”

Anh nói một cách bá đạo.

Cô nghe vậy đỏ hai má, bời vì mọi người trong phòng khám đang cười.
 
Chương 2518


Chương 2518

Cô vùi đầu vào lòng anh, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì.

“Có phải chúng ta… đã quên gì rồi không? Dư Kiều Kiều đâu rồi?”

“Gô ta?”

Lúc này Phó Thiết Ảnh mới nhớ tới Dư Kiều Kiều: “Anh bảo cô ta tự mua đồ, chắc là bây giờ đã vê rồi.”

“Thế sao? Vậy chúng ta về xem thử.”

Hai người đi được nửa đường, lại tình cờ gặp được Dư Kiều Kiều đã xách theo túi lớn túi nhỏ.

Gô ta đã mua đồ bề, xe chở mấy chuyến, nhưng trong tay cô vẫn còn rất nhiều.

Lúc cô về tới nhà không thấy Phó Thiết Ảnh và Chu Đình, cô ta cũng muốn ra ngoài xem thử họ đang ở đâu.

Lú Dư Kiều Kiều nhìn thấy Phó Thiết Ảnh, đôi mắt lập tức đỏ hoe, như là phải chịu uất ức rất lớn.

“Anh Ảnh, sao anh lại đi lâu như, anh xem tay em này, đỏ hết cả rồi.”

“Sao cô còn chưa về?”

“Đây là chuyến cuối cùng. Đồ thật sự rất nhiều, em xách không nổi, nhưng tối như vậy cũng không có xe. Anh Ảnh, anh giúp em đi. Chu Đình, cô bị sao vậy? Không khỏe sao? Tôi đỡ cô nhé.”

Cô ta đã nói đến mức này, dùng sao Chu Đình cũng không thể nằm trong lòng Phó Thiết Ảnh tiếp.

“Anh thả em xuống, anh xách đồ đi, em tự đi được.”

“Em đi được thật chứ?”

Phó Thiết Ảnh lo lắng nhìn cô ấy.

Cô ấy gật đầu, nhảy khỏi ngực anh, ngoài việc cơ thể hơi yếu, thì không có vấn đề gì.

Đúng lúc này, Dư Kiều Kiều ôm chặt lấy cánh tay.

Bây trời thời tiết đã hơi lạnh, mặc một lớp áo sơ mi mỏng không thể ngăn được cái lạnh của ban đêm.

Gô ta nhìn Phó Thiết Ảnh, anh có mặc áo khoác, bình thường anh Ảnh rất ga lăng, rất thương người khác.

“Anh Ảnh, trời… lạnh quá, em sắp bị đông chết rồi. Hắt xì…”

Đang nói, cô ta hắt xì một cái, xoa mũi, tội nghiệp nhìn anh.

Chu Đình ở bên cạnh giận đến run người, cô không thể học được dáng vẻ nũng nịu như vậy, trước giờ cô thẳng thắn, nũng nịu như vậy thật sự là chịu không nổi.

Nhưng cô cảm thấy rất nhiều người đàn ông thích trong này, thích những cô gái làm nũng dễn thương, chắc có sức chống đỡ.

Cô không nói chuyện, cho rằng Phó Thiết Ảnh sẽ không như vậy, nhưng không ngờ Phó Thiết Ảnh lại thật sự bắt đầu cởi áo khoác.

Gô cắn chặt răng, tay nhỏ cũng xiết chặt không một tiếng động.

Cô thề, nếu anh dám cởi áo khác đưa cho Dư Kiều Kiều mặt, cô nhất định sẽ “bạo lực gia đình”.

Ánh mắt của Dư Kiều Kiều đầy kích động, thậm chí còn hơi đắc ý nhìn Chu Đình.

Nhưng…

“Vợ ơi, em cũng lành rồi nhỉ, em mặc cũng ít, nếu không có Kiều Kiều nhắc, anh cũng không biết. Kiêu Kiều, cảm ơn Am cô.

Dứt lời, áo đã khoác lên người cô.
 
Chương 2519


Chương 2519

Chu Đình thấy vậy, lập tức nở nụ cười, tức giận trừng mắt nhìn Phó Thiết Ảnh, vừa nấy thật sự đã chọc tức cô.

Nụ cười trên mặt của Dư Kiều Kiều dần dần cứng lại, cúi cùng trở nên khó coi, rất lúng túng.

“Anh… anh Ảnh, em cũng lạnh nữa.”

Cô ta không cam lòng nói.

“Tôi biết, nhưng tôi cũng không còn quần áo dư để cho cô. Chúng ta về nhà nhanh lên, về nhà sẽ không lạnh nữa, chỗ này sắp tới nhà rồi.”

Dư Kiều Kiều: ”…”

Cô ta nhất thời bị chặn miệng á khẩu không nói được, chỉ có thể phẫn nội cúi đầu.

Chu Đình đi đường hơi lao đào, nên cần được đỡ, Dư Kiều Kiều cũng đỡ cô.

Phó Thiết Ảnh xách túi lớn túi nhỏ, đi theo phía sau.

“Anh Ảnh, sau này… em phải làm sao đây?”

“Tôi và Chu Đình đã sắp xếp ổn thỏa cho cô rồi.”

“Là sao?”

Cô ta tò mò hỏi, có hơi kích động.

Cô ta muốn ở lại nhà họ Cố, như vậy mới có thể tiếp cận Phó Thiết Ảnh mỗi ngày, cô cũng muốn gả vào nhà giàu có, cũng muốn một bước lên mây.

Cô ta không có cách nào quyết định sự sinh ra của mình, sinh ra trong một gia đình bần cùng thế này, muốn gì cũng không có, những cô ta có thể quyết định hôn nhân của mình.

Chỉ cần lấy một người giàu, vậy thì cái gì cũng có! Chu Đình nói tiếp: “Tôi nghe Phó Thiết Ảnh nói cô là giáo viên mầm non, nên cũng đã tìm cho cô một cô việc trong ngành này. Với lại, tôi cũng đã sắp xếp một căn nhà ở gần chỗ cô làm việc, môi trường ở đó cũng tốt. Tôi cũng định để tên cô trên bất động sản, xem như tài sản tư nhân của cô. Nếu cô thiếu tiền, thì cứ nói với tôi.”

“Công việc đó tôi tìm cho cô, một tháng hơn ba mươi triệu, một cô gái nhỏ như cô chắc cũng không cần tiêu nhiều tiền như vậy.”

“Sao cơ?”

Dư Kiều Kiều lập tức không vừa lòng, nhà họ Cố có thân phận cao quý như thế nào, cả Đà Nẵng không ai không biết, sao chỉ sắp xếp cho cô chút ít tài sản như vâu.

Trước kia cô cũng có thể vừa mắt với mức thu nhập ba mươi triệu, nhưng bây giờ cô ta rất chướng mắt.

Cô có thể có được thứ tốt hơn, sao lại mê hạt vừng này, mà vứt bỏ quả dưa hấu?

Trước mắt cô ta chính là kẻ giàu có thích hợp nhất, sao cô ta có thể nỡ từ bỏ.

“Anh Ảnh, em không sống ở nhà họ Cố chung với anh sao? Em sống một mình, ở nơi xa lạ, em sợ…’ “Anh ấy cũng không sống trong nhà họ Cố, nơi cô ở hồi trước, là nhà của anh và chị dâu anh ấy. Anh ấy cũng có nhà riêng, là nhà tân hôn của chúng tôi, chúng tôi sống chu với nhau, cô sống cùng cũng không hay. Huống hồ gì chỗ cô ở không xa chỗ chúng tôi, có thể thường xuyên chăm sóc.”

“Cô… sao tôi nghe nói cô còn đi hoc mà, học đại học đã ở cùng bạn trai, không hay lắm đâu?”

“À? Không hay sao? Tôi không nên sống ở chỗ anh ấy, cô thì nên à?”

Chu ĐÌnh dừng bước, không khách khí nói.
 
Chương 2520


Chương 2520

Dư Kiều Kiều đúng thật là người có ý đồ xấu, ai ai cũng biết, đã tới mức độ không che giấu được nữa.

Có lẽ cô ta cảm thấy mình che giấy rất hay, những vẫn rất rõ ràng, chỉ cân không phải đồ nCốc là có thể nhìn ra từ ánh nhìn đầu tiên.

Dư Kiều Kiều nghe vậy, lập tức lắc đầu, vô cùng đáng thương nhìn Phó Thiết Ảnh, nước mắt chực chờ rơi.

“Anh Ảnh, em không có ý đó, em chỉ sợ người khác đàm tiếu về hai người thôi, em thật sự không có ý đó.” Nói dứt câu, cô ta rơi hai giọt nước mắt, nhìn rất yếu đuối bất lực, nhưng là Chu Đình gì gì cô ta.

“Anh Ảnh, em không có bố, anh là người thân duy nhất của em. Em không có ai khác để dựa vào, ở Đà Nẵng em chỉ biết anh. Nêu anh không lo cho em, vậy em… vậy không bằng em ở lại thị trấn nhỏ, tự sinh tự diện còn tốt hơn.”

Phó Thiết Ảnh nghe vậy nhíu chặt chân mày, nghe rất khó chịu.

“Tuần đầu… tuần đầu của bố em còn chưa qua, nếu em không nơi nương tựa, bố chắc chắn sẽ ngủ không yên giấc.”

Phó Thiết Ảnh nghĩ đến Dư Duy, lại không biết làm sao.

Anh ta không hề thích Dư Kiều Kiều, nhưng không thể không nể mặt Dư Duy.

Nếu không phải chú Dư vừa hay lái xe đi ngang qua, nếu anh rơi xuống đất, thì chỉ còn một đóng xương.

Bây giờ anh ta có thể trở về, gặp Chu Đình, cũng đều nhờ có chú Dư.

Ân tình này, dù thế nào anh cũng phải trả.

“Vậy cô muốn thế nào?”

“Em chỉ muốn gặp được anh mỗi ngày, để có được sự an tâm ở nơi thành phố xa lạ.”

“Vậy được, tôi và Chu Đình sẽ qua thăm cô mỗi ngày.”

Dư Kiều Kiều nghe vậy, tức giận đến nghiến răng, sao chuyện gì cũng dẫn theo Chu Đình.

Được, cô thật sự muốn nhìn thử, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có phải Chu Đình đều rảnh hay không, hay sẽ để cô ta bắt được cơ hội, chui vào chỗ trống.

“Ừm, hai người đến thăm em, là em yên tâm rồi.”

Cô ta yếu ớt nói, âm thanh nho nhỏ.

Trên đường về Chu Đình cũng không nói chuyện nữa, trong lòng nghẹn đầy lửa giận.

Sau khi về đến nhà, Phó Thiết Ảnh chuẩn bị nấu cơm tối, Dư Kiều Kiều lập †ức nói mình cũng chưa ăn, phải nếm thử tay nghề của Phó Thiết Ảnh.

Trước kia lúc chú Dư còn sống, đều là do hai người đàn ông bọn họ vào bếp, đồ ăn Phó Thiết Ảnh nấu rất ngon.

Suốt thời gian đó Dư Kiều Kiều đều tâng bốc Phó Thiết Ảnh, ba hoa chích chòe khen tài nấu ăn của Phó Thiết Ảnh.

Chu Đình cũng hơi mắc cười.

Đơn giả là cô ta muốn nói với mình, người đàn ông này đã nấu cơm cho cô †a ăn, còn nấu trong một thời gian rất dài.

Thì sao nào?

Anh tá túc ở đây, làm ít việc nhà xem như tiền thuê phòng thì sao?

Dù cho cô ta không ở đây, hai người họ cũng sẽ nấu cơm cho mình ăn.

Cô cũng lười so đo với Dư Kiều Kiều, lúc trước Phó Thiết Ảnh học nấu cơm vì côi “Hai người ăn đi, em không đói bụng, em vào phòng nghỉ trước.”
 
Chương 2521


Chương 2521

“Anh Ánh ơi, em đói bụng, chúng ta ăn đi.”

“Cô ăn mì đi, tôi cũng không đói.”

Phó Thiết Ảnh cũng không thèm nhìn cô, lập tức theo Chu Đình vào phòng.

Vào trong phòng, Phó Thiết Ảnh liền đóng cửa lại, nói: ‘Em giận sao?”

“Em có gì đáng để giận chứ? Gô ta là con gái ân nhân cứu mạng của anh, không đánh được không mắng được, em thấy buổi tối em đến khách sạn ở là được.”

“Vậy em cứ yên tâm để anh ở đây, ở chung một phòng với cô ta sao?”

“Nếu em tiếp tục ở lại đây, bênh dạ dày còn chưa hết, thì em đã bị cô ta chọc cho tức chết rồi! Xem như em đã hiếu, em cũng không phải kiểu con gái nhõng nhẽo. Nói mấy câu ỏng eo này, cả người em đều nổi da gà.”

“Anh Ảnh, anh giỏi quá đi, em rất ngưỡng mộ anh; anh Ảnh, TV đứng rồi, có phải bị hư rồi không, anh giúp em với; anh Ảnh, tối nay ăn món này được không? Người ta muốn ăn…”

Cô bắt chước theo giọng điệu của Dư Kiều Kiều, trái một câu người ta, phải một câu người ta, nghe đến nỗi tai cô cũng nổi da gà.

Phó Thiết Ảnh thấy cô bắt chước, nhịn không được muốn cười.

“Nếu em thành như vậy, chắc hẳn là rất đáng yêu.”

“Đáng yêu con khỉ, ỏng ẹo làm bộ làm tịch! Đàn ông các anh đều sẽ cảm thấy rất đáng yêu có đúng không?

Nhưng trong mắt con gái bọn em, loại con gái này thật sự chẳng ra sao! Có phải anh cũng thích trò này không?”

“Không thích.”

“Lừa đảo! Đàn ông đều thích! Cô thở phì phò nói.

“Anh không biết những người đàn ông khác thích gì, anh chỉ thích em, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Anh chỉ thích tính thẳng thắn này của em, không ỏng ẹo làm bộ làm tịch, bản tính ngay thẳng bộc trực. Dám yêu dám hận, trong mắt không chứa được một hạt cát.”

“Dư Kiều Kiều là loại người gì, anh biết, anh cũng sẽ không nói rõ với cô ta.

Gô ta không yêu anh, cô ta chị mê tiền tài tôi. Trước kia khi anh ở đây, cũng không thấy cô ta xum xoe như vậy, nhưng từ khi biết được thân phận của anh mới như vậy.”

“Cho nên em có thể yên tâm, tập đoàn Cố Linh không có phần của anh, tập đoàn .J&C anh cũng không muốn giàn, anh còn phải ở rễ, trên người anh không có gì có thể lấy được.”

“Anh cho rằng cô ta tin sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là ông Tư của nhà họ Cố, anh còn thiếu tiền tiêu được sao?”

“Yên tâm, anh biết vứt phiên phức này cho ai.” Anh cười ranh ma, nở một nụ cười xấu xa.

Cô ấy cảm thấy da đầu tê, nhất thời không hiểu rõ lời này của anh ta là có ý gì.

Mà Trong lòng Phó Lâm đã có tính toán, cũng không nói thêm gì.

“Được rồi, đừng tức giận, em thích cái gì, anh còn không biết sao? Anh không xứng đáng phải tức giận với cô †a, anh nên làm gì lúc tức giận đây? Anh sẽ nấu ăn, em có muốn ăn gì không?
 
Chương 2522


Chương 2522

“Không ăn, anh nấu cơm cho cô ta đi, dựa vào đâu cô ta lại ăn thức ăn do bạn trai của em nấu chứ!”

Cô ấy thở hổn hển nói.

Không ai muốn ăn tối nay.

“Vậy em không đói sao?” Anh ta nhìn chăm chằm vào bụng cô ấy và nói.

Cô ấy nghe vậy bĩu môi, cũng đúng lúc bụng kêu hai tiếng.

Thực sự đói, buổi trưa ăn không nhiều lắm, buổi tối đến bây giờ cũng chưa có hạt cơm nào vào cả, làm sao có thể không đói.

“Ăn mì ăn liền.”

“Dạ dày em không tốt, sao có thể chịu được.”

“Em sẽ ăn mì ăn liên, hôm nay ai cũng không được nấu cơm, em không muốn cô ta ăn những gì em làm, cũng không được ăn những gì anh làm. Tôi càng không muốn ăn những gì cô ta làm, quỷ mới biết cô ta sẽ bỏ thuốc vào trong đó hay không. Tối nay em sẽ ăn mì, đi mua cho em hai thùng, còn cần cả dăm bông, một quả trứng muối, em muốn ăn một gói sang trọng. Cô ấy khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào anh ta trong sự tức giận.

Nếu không phải anh ta, mình làm sao lại chết đói ở đây, chờ ăn mì ăn liền.

Phó Lâm thấy bộ dạng cô ấy tức giận đến mức má trương phồng lên, một nụ cười dịu dàng trên khóe miệng.

Anh ta nhịn không được cúi người, hôn lên môi cô ấy, khóe mắt đều là ý cười.

“Tuân lệnh vợ.”

Sau khi anh ta đi ra ngoài, Dư Kiều Kiều nhìn anh ta: “Anh Lâm, anh thật sự muốn ăn mì ăn liền sao?’Ừm, đã quá muộn, nên sẽ không nấu nữa anh đi mua mì ăn liền.”

“Vậy… Được rồi!” sau khi Phó Lâm rời đi, cô ấy đang xem TV trong phòng khách, nhưng sự chú ý của cô ấy căn bản không ở trên TV, mà là suy nghĩ làm thế nào để leo lên giường Phó Lâm.

Bây giờ lại có thêm một Chu Đình, làm cái gì cũng không thuận tiện lắm, thật phiền phức mà.

Đúng lúc này, Chu Đình đi ra, gõ gõ tường, Dư Kiều Kiều lúc này mới tỉnh táo lại.

“Chu Đình, cô ra rồi à? Đã đỡ hơn chưa? Cô ta ra vẻ quan tâm hỏi han nói.

“Tôi không thích cô, cô cũng không thích tôi, sao cô phải làm ra bộ dạng giả vờ này?”

Chu Đình nhíu mày nói, cũng không giấu diếm.

“Tôi không phải không thích cô, tôi rất thích cô. Chỉ là… cô không thích tôi sao? Quá buồn mà…”

Ánh mắt của cô ta dần tối tăm và cúi đầu xuống.

Chu Đình thấy thế, nhịn không được cười nhạo lên một tiếng.” Phó Lâm cũng không có ở đây, cô làm bộ dạng này cho ai xem. Do bố cô đã cứu mạng của anh ta, còn cô thì không. Anh ta chăm sóc cô, chỉ vì để báo đáp lại lòng tốt của ông ta, nhưng cô lại được voi đòi tiên. Chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô, để cho cô không phải thiếu thứ gì cả, nhưng cô cũng nên thấy tốt mà đón nhận, đừng làm loạn khiến mọi người phải khó chịu. Cô ấy lạnh lùng nói.

Dư Kiều Kiều nghe được lời này, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, nhướng mày lên nhìn cô ấy: “Sao?

Cô sợ rồi phải không?

“Đây có phải là bộ mặt thật của cô không?” Trông thật thoải mái. Lúc trước luôn thấy cô giả bộ nhu nhược đáng thương, coi đàn ông như kẻ nCốc, bây giờ cuối cùng cũng đã kiên cường một chút?

“Gô lật mặt tôi và nói nhiều như vậy, không phải là sợ sao?” Sợ tôi cướp đi anh Lâm, vinh hoa phú quý đến tay cô mà vấn bị vụt mất phải không? “
 
Chương 2523


Chương 2523

“Cô nghĩ rằng tôi ở bên anh ta là vì tiền sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không sao cô lại tìm một người lớn tuổi như vậy để làm gì chứ? Cô không phải đang nhìn vào gia cảnh địa vị của anh †a sao? Và cả ngoại hình của anh ta nữa. Con người, tất cả đều rất thực tế, ai ở với ai cũng chỉ vì lợi ích cải! Tôi ít nhất còn dám thừa nhận, nhưng cô lại đạo đức giả hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Chu Đình nghe được lời này, lại bị tức giận đến phát cười.

Cô ấy đạo đức giả…

Lần đầu tiên cô ấy nghe được người khác nói mình là đạo đức giả, lại là người phụ nữ ái mộ hư vinh như Dư Kiều Kiều.

“Được rồi, cô nói cái gì cũng đúng.

Tôi cứ nói thẳng như vậy để cho cô biết, anh ta là người của tôi, ai cũng không được cướp, nếu không đừng trách tôi không khách khí. “Thật vậy sao?” Anh ta đã kết hôn chưa? Tại sao anh Lâm lại là người của cô chứ? Hơn nữa, kết hôn và ly dị, tôi chẳng sợ cái gì? Dù sao bây giờ tôi cũng không có gì, nếu tranh giành có lẽ có thể là quý phu nhân giàu sang quyền thế, nếu không, thì cái gì tôi cũng không có, tôi có cái gì phải sợ. Ngược lại cô, vịt đến miệng rồi mà vẫn bay, cảm giác cũng không dễ chịu. “cô lấy đâu ra tự tin như vậy?”

Chu Đình trợn to hai mắt, vẻ mặt tự tin của cô ở đâu mà ra?

Cứ như vậy chắc chắn Phó Lâm sẽ ở cùng cô sao?

Dư Kiều Kiều từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên Dư Duy luôn cảm thấy thiếu nợ đứa con gái này quá nhiều, luôn cho cô ấy những gì cô ấy muốn, nuông chiều cô ấy.

Cô ấy trông rất xinh đẹp, từ nhỏ đã tận hưởng cảm giác được vô số con trai theo đuổi.

Khi lên đại học, có vài chàng trai quanh quẩn, lần lượt làm lốp dự phòng, tận hưởng những lợi ích như vé ăn dài hạn.

Cô ta đã sớm không có ba quan điểm chính xác, cô ta nghĩ rằng tiền là tình yêu đích thực, miễn là có thể cung cấp cho mình một cuộc sống vật chất tốt, cô ta sẵn sàng cho tất cả mọi thứ.

Hơn nữa bây giờ bố cô ta đã qua đời, cô ta đã không còn nơi nương tựa, cô ta chỉ có một lối thoát, đó chính là nắm chặt cái cây to Phó Lâm này, như vậy nửa đời sau cô ta sẽ không phải lo lắng về việc ăn mặc.

Chỉ bằng cách trở thành vợ của anh †a, cô ta mới có thể tận hưởng sự giàu có lâu dài.

Dư Kiều Kiều nhíu mày nói: “Tôi cũng trẻ trung xinh đẹp như cô, cô có thể dùng sắc đẹp để quyến rũ anh Lâm, tại sao người khác không thể? Chu Đình cảm thấy cực kỳ nực cười khi nghe điều này.

Buổi tối nếu cô ấy ngủ chung với một người như Dư Kiều Kiều, cô ấy sợ răng trong giấc ngủ của mình cũng có thể đạp cô ta một cái.

“Thật sao?” Hóa ra đây là vốn của cô sao? Tôi còn tưởng cô đã có một số lợi thế lớn rồi. Cô nghĩ xem, nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô sẽ nhận được những gì. Tôi mong rằng cho đến cuối cùng cô cũng sẽ không có được gì cả.

Cô ấy lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, ánh mắt Dư Kiều Kiều liền sáng ngời, cầm lấy ly nước tạt vào mặt mình, sau đó ném chén trà xuống đất.

Phó Lâm vừa mở cửa, liền thấy Dư Kiều Kiều ngã xuống đất, vẻ mặt đáng thương.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh Lâm, em. Em cũng không biết mình làm sai cái gì, đắc tội với Chu Đình, em chỉ là nói một chút về cuộc sống trước kia của anh ở đây, sau đó…
 
Chương 2524


Chương 2524

Cô ấy lại tạt nước vào em. Chu Đình nghe được lời này, cũng không muốn giải thích, trực tiếp nhìn thẳng về phía Phó Thiết Ảnh.

Phó Lâm hơi nhíu mày, anh ta không †in Chu Đình là người như vậy.

“Em không sao chứ? Nước có nóng không? Phó Lâm năm lấy tay Chu Đình, hỏi.

“Em không hề chạm vào ly nước.”

“Chu Đình, tôi biết cô không thích tôi.

Tôi… tôi không biết. Tôi thật sự thích anh Lâm, nhưng chưa từng nghĩ tới tôi sẽ can thiệp vào chuyện của cô, nếu như không phải bố tôi qua đời, tôi không có người thân nào bên cạnh, chỉ có thể dựa vào anh Lâm, tôi cũng sẽ không đi đến một nơi mà tôi không quen. “Tôi…

tôi đã nói rồi, các người là một cặp, tôi sẽ không phá hoại hai người, nhưng vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Sao cô lại suy nghĩ hẹp hòi như thế? Chẳng lẽ còn có thể ngăn cản tôi thích anh Lâm sao? “Cô tạt nước tôi, tôi cũng nhận, anh Lâm sẽ đau lòng cô, tôi cũng nhận.

Nếu như tôi đi Đà Nẵng, mỗi ngày đều phải giận cô, không bằng bây giờ tôi chết đi. Dù sao… Tôi đã không còn bố nữa, hai người có thể tổ chức tang lễ cùng nhau. Dư Kiều Kiều một khóc hai gây chuyện ba treo cổ, một mạch trực tiếp đập đầu vào tường. Lần này, cô ta làm thật!

Phó Lâm buộc phải buông tay Chu Đình ra rồi kéo Dư Kiều Kiều lại.

Cô ta vẫn đang vùng vẫy, trong miệng khóc không ra tiếng. “Anh Lâm, anh nên để em chết đi, dù sao em cũng không muốn sống nữa. Bố em rất thương em, nếu ông ấy biết sau khi em chết mà vẫn còn oan ức thì làm sao ông ấy có thể yên tâm ra đi được?” em biết anh là người coi trọng lời hứa, hiện tại là do em tự muốn chết không liên quan đến anh.”

Cô ta rơi nước mắt một cách xinh đẹp, một mặt nói Phó lâm là người giữ lời hứa, mặt khác thì nói mình chết không yên ổn.

Những câu này đều có ý nghĩa buộc tội Phó Lâm rằng anh đã không chăm sóc tốt cho cô ta và nguyên nhân sâu xa là do cô đang ở đây.

Chu Đình nghe những lời nói không biết xấu hổ này mà tức giận đến nổi run hết cả người.

Cô đang khó chịu vì bị đau bụng nhưng cô không ngờ cảm giác buồn nôn mà Dư Kiều Kiều mang lại cho cô càng khiến cô không thể chịu nổi thêm nữa, tuy cô không thích chiêu trò kém cỏi như vậy nhưng cô phải thừa nhận rằng nó rất có tác dụng.

Ít nhất là Phó Lâm đã buông cô ra để đi đến ngăn Dư Kiều Kiều lại và cho cô ta khóc trong vòng tay của anh.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Trẻ con khóc thì có sữa để uống, cô †a khóc không được cũng không có gì là lạ.

Phó Lâm lúc này cũng rất khó xử, nếu không phải mang ơn cứu mạng của chú Dư thì bây giờ hắn chỉ muốn bóp chết suy nghĩ của cô ta.

“Chu Đình…”

Anh hết sức lo lắng khi thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm. “Xin lỗi, em thực sự làm phiền hai người rồi. Hai người cứ từ từ xử lý sự việc này đi, em ở lại cũng dư thừa. Giờ em sẽ ra ngoài tìm khách sạn và ngày mai bắt xe trở về.

Anh thích ở đây xử lý bao lâu thì bấy lâu, anh muốn chịu trách nhiệm đối với cô ta thì cứ chịu, không liên quan gì đến em.

” Chu Đình! “

Thấy cô rời đi mà không quay đầu lại, anh muốn đuổi theo cô nhưng không ngờ là Dư Kiều Kiều lại cứ bám chặt lấy anh không buông ra.
 
Chương 2525


Chương 2525

“Anh Lâm, anh cứ để em chết đi, Anh Lâm…”

Cô ta định lao vào bức tường mà Phó Lâm biết chắc chắn cô ta giả bộ muốn chết thôi, tuy nhiên nếu cô ta thực sự làm như vậy thì không biết tiếp theo chuyện xấu gì có thể xảy ra.

Anh hết sức năm chặt tay lại, chỉ có thể nhìn Chu Đình dứt khoát rời đi.

Khi Dư Kiều Kiều nhìn thấy cánh cửa trước mắt đóng lại, lúc này hành động của cô ta trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Cô ta lau nước mắt rồi nói: ‘Anh Lâm, anh đừng quan tâm đến em mà hãy đuổi theo cô ấy đi!. Dù sao thì hai người cũng là một cặp…”

Lời chưa kịp nói hết thì Phó Lâm đã bóp lấy cổ của cô ta.

Cô ta trở tay không kịp, cảm giác nghẹt thở khiến cô ta mở to hai mắt hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Tính tình của hắn trước giờ luôn rất tốt, nhưng lần này trong đôi mắt của hắn chứa đầy sự ghê tởm, toàn thân hắn toát ra sự thù địch đối với cô ta.

Dư Kiều Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Phó Lâm như thế này, khiến cô ta sợ đến mức không nói nên lời cho đến khi mối đe dọa của cái chết bao trùm lấy cô ta.

Cô ta dùng sức đập vào tay anh, cố gắng đẩy anh ra nhưng sức lực của người đàn ông này quá lớn khiến cô ta không thể nào lay động được.

“Anh Lâm…”

Cô ta giấy dụa liên tục khó khăn mới nói ra được tên của anh.

Mặt cô đỏ bừng vì không thể hít thêm không khí.

“Anh… anh làm sao vậy? Anh bị điên à?”

“Là ai cho cô cái can đảm đòi này đòi nọ với tôi như vậy? Nếu không phải bởi vì cô, tôi đã thật sự quên mất hình dạng của mình trước đây như thế nào rồi. Bây giờ cô thấy rồi đó. “Cô đã hài lòng chưa?”

“Chu Đình mất hết bao nhiêu thời gian khiến cho tôi trở nên dịu dàng hơn còn cô thì tốt rồi dễ dàng khiến tôi lộ ra bộ mặt thật, làm cho tôi mất hết sự kiên nhãn.”

Giọng nói của anh trở nên âm u và nhìn về phía cô ta bằng ánh mắt chết chóc.

Anh không muốn nhớ lại bản thân mình trước đây đã từng như thế nào khi còn làm thuộc hạ của Phó Trác.

Ích kỷ, độc ác và không có chuyện xấu nào không làm.

Anh không có sự nhân từ hay là đạo đức, không cần biết việc đó đúng hay sai chỉ cần thích là làm.

Chỉ cần là điều hắn thích, đều là mệnh lệnh của vua.

Nhưng giờ đây người phụ nữ này đã ép anh lộ ra bộ mặt thật, cô ta khiến cho sự tàn bạo từ trong xương tủy của anh lẽ ra sắp biến mất bộc phát trở lại.

“Anh Lâm… anh, anh không thể như thế này với em, anh đã quên … Anh đã quên rằng bố em trước khi chết đã nhắn nhủ gì với anh sao? Anh… sao anh có thể làm tổn thương em?” “Trước đây tôi cũng không có lấy oán báo ân. Tôi rất biết ơn cha của cô thu nhận tôi, chữa bệnh cho tôi, tôi quả thật nợ ông ấy nhưng tôi nợ cô cái gì? Những gì cô muốn tôi đều cho cô hết vậy mà cô còn không biết điểm dừng hết lần này đến lần khác tham lam đòi hỏi. Thật buồn cười, cô còn muốn cái gì nữa? Làm bà Phó sao? Đúng là ảo tưởng, người như cô, xứng sao?”

Nói xong hắn nặng nề vứt cô xuống đất.
 
Chương 2526


Chương 2526

Dư Kiều Kiều ngã sấp xuống đất, cô ta lúc này bỏ qua sự đau đớn của thể xác mà chỉ mở miệng ra dốc sức thở.

Thấy Phó Lâm đi qua phía cô, ánh mắt cô ta tràn đầy sự sợ hãi không ngừng lùi ra sau.

Cô ta chạy về phía cửa, thế nhưng anh đã một bước giãm lên đồ của cô ta.

“Tôi có thể đoán được cô muốn làm việc gì tiếp theo sau khi Chu Đình rời đi?2, ban đêm chỉ một người đàn ông và một người phụ nữ, cô chẳng phải đang muốn quyến rũ tôi sao? cô thực sự xem tôi giống như những người đàn ông mà cô từng tán tỉnh trước đây sao?

“Em.. .Em không… ˆ Cô bị dọa sợ đến mức nước mắt tuôn ra, lắc đầu liên tục.

Anh ta … thật sự quá đáng sợ.

Anh ta có còn là con người nữa không? Bây giờ nhìn anh ta chả khác gì ác quỷ dưới địa ngục.

Cô nhìn thấy anh ấy ngồi xổm xuống, bản thân lại không thể thoát ra được, sợ tới mức thà nằm úp trên mặt đất cũng không dám nhìn thằng vào anh.

“Anh… anh đừng lại đây, tôi biết sai rồi… tôi không dám nữa!” “Ông đây sẽ cho cô hai sự lựa chọn, một là cô ngoan ngoãn ở lại trấn nhỏ, tôi sế cho cô 10 triệu, số tiền này đủ để cô tiêu xài cả đời. Cô cũng có thể lựa chọn cùng tôi đến Đà Nẵng, an ổn sống ở chỗ của cô, làm công việc của cô, nếu như cô dám gây sự vô cớ làm phiền tới tôi, gặp tôi lần nào tôi đánh gãy chân cô lần đó, yên tâm tôi có đủ tiền để chữa lành cho cô.”

“Nửa đời sau tôi nuôi cô ở trong bệnh viện cũng không có gì không tốt, xem như là đã không phụ lòng lời nhắn nhủ của cha cô, chăm sóc cô thật tốt.”

Anh nói câu cuối cùng bằng giọng điệu đặc biệt trầm thấp, làm cho người nghe lạnh hết sống lưng.

Lúc này Dư Kiều Kiều chỉ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân đi lên, lan ra khắp toàn thân, rét run.

cả người cô như chỗ chứa băng, cô thật không nghĩ tới bản chất của Phó lâm là một người như vậy.

“Em…Em lựa chọn số tiền mười triệu. “Mỗi tháng tôi sẽ phái người đến kiểm tra, nếu như cô dám tùy tiện làm bậy, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tôi nghĩ răng chú Dư cũng không muốn con gái mình trở thành kẻ phạm tội, cô có thể cầm tiền đi nuôi trai bao không được chen chân vào gia đình của người khác. Cô có sử dụng tiền phung phí nhưng không thể ăn hiếp người già yếu.

Đừng bao giờ tự cho mình là cả thế giới mà khinh thường sự vượt trội của người khác.”

“Tôi có thể cho cô tất cả, cũng có thể trong phút chốc đạp cô xuống vũng bùn lầy.”

Hắn lạnh giọng không khách sáo nói với cô.

Dư Kiều Kiều sợ hãi đến mức nước mắt rơi xuống khắp mặt.

“Anh,Anh như vậy không sợ cha em…cha em về báo mộng tìm anh sao?” “Đứa con gái bất hiếu như cô còn không sợ vậy tôi phải sợ điều gì? Cha cô mất không lâu, cô không nghĩ đến việc giữ trọn đạo hiếu mà luôn có ý đồ xấu với tôi, trong mắt cô chỉ nghĩ đến giàu có sau này.

“Không cần trả lời câu hỏi của tôi, tôi là người nói được làm được.” Anh nói từng chữ một, lời của anh phát ra từ đôi môi mỏng không còn một chút lưu tình nào.

Phó Lâm đứng dậy, anh ta vẫn còn rất lo lắng cho Chu Đình, dù sao thì cô ấy cũng không quen thuộc với cuộc sống ở thị trấn nhỏ này, bên ngoài tối như bưng, lỡ như gặp phải chuyện gì bất trắc thì phải làm sao.

Anh ta nhấc chân rời đi, đi đến cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
 
Chương 2527


Chương 2527

“Đợi vợ của tôi về, rồi xin lỗi cô ấy đàng hoàng, đừng nói cho cô ấy biết chuyện vừa xảy ra. Nếu cô dám hé nửa lời tôi sẽ lấy mạng của cô.”

“Biết …. Biết rồi…”

Dư Kiều Kiều sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy, nói lắp ba lắp bắp.

Phó Lâm nghe được lời đó mới rời đi, khách sạn trong thị trấn này cũng chỉ có hai ba cái, nhưng anh ta đã đến tận nơi hỏi từng cái rồi vậy mà vấn không tìm thấy người.

Trong lúc nhất thời lòng anh ta nóng như lửa đốt, leien tục gọi điện thoại cho cô ấy nhưng không có ai nghe máy.

“Chu Đình cuối cùng thì em đang ở đâu?”

Mà vào lúc đó, Chu Đình cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, cô chỉ muốn rời xa thị trấn nhỏ này nhưng không có xe để đi.

Cô bất giác đi đến một trạm xe, không nghĩ đến vẫn còn vài chiếc xe còn sáng đèn.

Cô muốn đợi đến khi trời sáng, lên chuyến xe sớm nhất rời đi, vào lúc này có một người từ trên xe bước xuống và nói:“Cô gái đẹp, muộn như thế này rồi còn đến trạm xe? Muốn bắt xe sao?”

Cô không thèm để ý tới, cảm thấy buổi tối nhiệt độ hạ xuống nên có phần hơi lạnh, không nhịn được ôm chặt lấy mình.

“Hay là, cô lên xe của tôi đi? Người đẹp không cần trả tiền, cô nói đi đâu tôi chở cô đi đến đó, thế nào?”

Người đó vừa cười vừa nói, một tên nhóc tầm hơn hai mươi tuổi, trên cánh tay còn có hình xăm, không ăn nhập gì với sự chất phác của thị trấn nhỏ này.

Cô liền nhanh chóng xoay người muốn rời khỏi lại bị người đó nhanh hơn một bước chặn lại.

“Tôi hung dữ vậy sao? Cô vừa nhìn thấy tôi liền bỏ chạy? Tôi cũng đang muốn đi lên huyện xem phim, nhìn thấy cô muốn bắt xe, tôi đưa cô đi một đoạn?”

Không cần, tôi không bắt xe, tôi phải về nhà rồi…”

“ Vậy cô đợi một lát, tôi đưa cho cô món đồ này, có thể cô sẽ dùng đến. Gần đây thị trấn này không an toàn cho lắm, ở trên huyện có người đào tẩu cũng không biết có trốn đến đây hay không.

Tôi cho cô một bình xịt cay đề phòng kẻ xấu, dù sao thì cô cũng là con gái.”

Chu Đình nghe câu này, không khỏi thở dài một cái, cô vẫn tưởng rằng mình đã gặp phải một tên côn đồ, hoá ra lại là một người tốt.

Cô liên đứng lại bên đường đợi, chủ chiếc xe rất nhanh cầm tới một đồ vật.

“Cảm ơn nhé…”

Cô đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy, lời cảm ơn vẫn còn chưa nói xong thì không ngờ trong tay người đó lấy ra một chiếc khăn, trực tiếp bịt kín miệng và mũi của cô.

Gô hét không ra tiếng, trừng to mắt nhìn người trước mặt.

Trong chiếc khăn này có tẩm thuốc mê hơn nữa còn rất mạnh, bản thân hít thở không bao lâu liền cảm thấy tứ chi bất lực.

Chủ chiếc xe nhìn xung quanh bốn phía, không thấy có ai liền bế Chu Đình lên xe, vứt cô ở ghế sau.

Mí mắt của cô rất nặng nhưng vẫn cố gắng mở to. Toàn thân bất lực không thể động đậy, trong lòng thì sợ hãi đến tột độ.
 
Chương 2528


Chương 2528

“Không ngờ ở cái thị trấn nhỏ bé này còn có một em gái tuyệt sắc như vậy, nhìn thân hình này thật sự là rất tuyệt.

Vốn dĩ mình còn đang nghĩ phải đi ngay lập tức xem ra phải nán lại một lúc rồi.”

Hắn ta vừa nói vừa cởi thắt lưng, ở cái thị trấn nhỏ này ban đêm đến một con quỷ cũng không có, ai quan tâm xem chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, hắn ta cơ bản là không kiêng nể gì hết.

Hắn ta nhìn Chu Đình mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Cô gái này thật xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, da trắng nốn nà làm cho ngườ ta có cảm giác chờ đợi muốn có được.

Chu Đình cũng biết được tiếp theo đây là cái gì đang chờ đợi cô, nhất thời rơi vào tuyệt vọng bây giờ cô đến sức lực để phản kháng cũng không có.

“Người đẹp đừng sợ, tôi sẽ không giết cô. Cô làm cho tôi sung sướng một cái, vui vẻ một chút là được rồi.”

Hắn ta vừa cười dâm đãng vừa nói, sau đó liền bắt đầu xé rách quần áo của Chu Đình.

Một tiếng xé toạc Cổ áo của cô bị xé rách có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc cổ thiên nga thon dài, bờ vai nhỏ nhắn, xương quai xanh đẹp đẽ, còn có…

cảnh xuân bởi vì thở gấp mà lên xuống phập phồng.

Cô mặc nội y màu trắng không hề gợi dục, nhưng dáng người cô rất đầy đặn và gợi cảm quả thực là báu vật hiếm có.

“Chậc chậc chậc…”

Hắn ta chịu không được cảm thán vài tiếng, đang lúc chuẩn bị làm bước tiếp theo không ngờ đến chiếc xe lại rung lắc dữ dội.

Hắn ta bị doạ một trận, lập tức nhìn ra phía ngoài cửa sổ, có người đang đứng ở đầu xe hung hăng đạp vào chiếc Xe.

Chỉ có điều là với sức lực của một chân lại có thể khiến cho chiếc xe lắc từ bên này sang bên kia.

Đây là người đặc biệt gì saol Việc tốt bị người khác phá đám, hắn †a thực sự bực mình trực tiếp cầm thanh sắt dưới ghế xe lên.

Nhưng hắn ta chưa kịp mở cửa xe, không ngờ Phó Lâm đã đi đến cửa sổ bên vị trí ghế lái hung hăng đập xuống một cái, trực tiếp đập vỡ kính xe.

Bàn tay to máu chảy đầm đìa mở cửa đồng thời rút chìa khoá xe ra.

Tên kia nhìn thấy một màn như vậy, thanh sắt ở trong tay xém chút nữa rơi xuống đất.

Khi hắn kịp hoàn hồn, lân nữa năm chặt lấy.

Hắn ta vẫn chưa mở cửa, Phó Lâm ở bên ngoài đã mở rồi.

Aw”

“Ra đây.

Anh ấy lạnh lùng nói hai chữ ngắn gọn khiến người khác lạnh sống lưng, hô hấp cũng ngừng lại.

Điều này hoàn toàn không giống với dự đoán của hắn ta, vốn là tự mình xuống xe, hung hăng giáo huấn đối phương một trận, sao lại biến thành đối phương kêu mình xuống xe?

Hắn ta hung hăng chau mày câm theo thanh sắt xuống xe.

“Mày là aï?”

“Người đàn ông của cô ấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top