Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2489


Chương 2489

Cô thật sự mong mỏi anh được bình anh trở về, dù cho sau khi về đã thành cảnh còn người mất.

Chỉ cần một ngày Cố Thành Trung không tim thấy thi thể của anh, thì nàng vẫn có thể nói với bản thân, anh ấy vẫn chưa chết, chỉ tạm mất tích mà thôi.

Cô đoán rằng, có thể là tám năm hay mười năm sau, anh mời trở về.

Còn cô lúc đó chắc chắn đã làm vợ người ta, có thể còn là mẹ của hai đứa con.

Cô từng hỏi mình, cô sẽ yêu một người, không lập gia đình, chờ anh trờ về chứ.

Đáp ánh là không.

Cô rất yêu rất yêu Phó Thiết Ảnh, nhưng cô yêu cuộc sống hơn, đặt cược cả cuộc đời mình vì một người đàn ông, khiên cho cha mẹ và bạn bè lo lắng, đó mời là chuyện ngu nCốc nhất.

Cô khác với Quý Thiên Kim, Quý Thiên Kim không thể sinh con, nên ngay từ khi bắt đầu bà ta chỉ tập trung vào một suy nghĩ.

Nhưng cô thì khác, cô mới mười chín tuổi, vẫn còn cuộc đời rất dài để trả qua.

Phó Thiết Ảnh sẽ là câu chuyện đẹp nhất cuộc đời cô, nhưng câu chuyện không thể trở thành mãi mãi.

Cô sẽ sống thật tốt, sẽ chôn dấu anh ta ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng, là người đàn ông tốt nhất.

Nhưng tất cả, sẽ không cả trở cô, bước nhanh về phía trước.

Cô mím môi, cuối cùng nói ra một câu.

““Trờ về là được rồi.”

Sau đó, cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, tiếp tục đi lên trước.

“Em không có gì… nói với anh sao?”

Phó Thiết Ảnh vội vàng gọi cô ấy.

Cô ấy nghe vậy, khuyu bước chân, im lặng thật lâu cũng không xoay người lại.

Tạm thời đúng thật là cô không biết phải nói gì.

Lúc trước người không từ mà biệt là anh, không có tin tức cũng là anh, bây giờ bỗng nhiên trở về, xông vào cuộc sống của cô cũng là anh.

Tất cả thời cơ đều bị anh lấy mất, đúng thật là cô không biết mình phải làm như thế nào.

Bị động chấp nhận, không vui không buồn, không sợ không rối.

“Tôi không nợ gì anh, cũng không có gì hay ho để nói với anh.”

Cô thảnh nhiên nói, cuối cùng cũng không quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Phó Thiết Ảnh nghe thế, trái tim kịch liệt run rẩy.

Anh ta hiểu, anh ta nợ cô ấy, nợ cô ấy một lời giải thích.

Anh ta vội vàng chạy theo, anh ta sợ nếu bây giờ mình không cố gắng đến gần cô ấy, thì anh ta thật sự có thể phải hối hận cả đời.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe chạy nhanh tới, vụt ngang qua trước mặt anh ta, cản trở bước chân của anh tứ).

Sau khi xe chạy qua, người đã sang con đường đối diện, xoay người biến mất ở ngã rẽ.

Đến khi anh đuổi tới, đã sớm không còn thấy bóng hình bé bỏng đó nữa.
 
Chương 2490


Chương 2490

Anh chạy tới trường học, bầy giờ vẫn chưa đi học, chắc là cô về kí túc xá.

Đúng lúc này, anh trông thất chàng trai vừa nói vừa cười với cô khi trước.

Cậu ấy ăn mặc rất trang trọng, trong lòng còn ôm một bó hoa tươi, đã kiên nhẫn chờ đợi.

Phó Thiết Ảnh thấy Chu Đình đi xuống, còng thay một bộ váy, trang điểm tỉnh tế.

“Garen.”

Cô ấy gọi tên cậu ta, Garen tiến lên tặng bó hoa cho cô ấy.

“Đi thôi, tớ mua vé xem phim rồi.”

Lúc hai người họ đang chuẩn bị đi, Phó Thiết Ảnh không nhịn được nữa, vọt ra.

“Sao anh còn chưa đi?”

Giây phút Chu Đình nhìn thấy anh ta, cô ấy nhíu chặt chân mày, cô ấy không ngờ anh lại chạy đến trường học.

“Hai người muốn làm gì?”

“Chúng tôi làm gì, có liên quan gì tới anh không?”

“Đương nhiên là có, em là vị hôn thê của anhIl”

Phó Thiết Ảnh vội vàng nói.

“Sao cơ? Khoan đã nào, anh nói sao cơ? Cô ấy là vị hôn thê của anh? Chu Đình, có chuyện gì vậy?”

Garen ngạc nhiên nói: “Vị hôn thể?

Tôi thì được coi là vị hôn thê gì chứ?

Lúc anh đi không từ biệt, anh có nghĩ đến tôi là vị hôn thê của anh không? Lúc anh bạch vô âm tính, có nghĩ tới tôi là vị hôn thê của anh không? Tôi và anh, chẳng là gì cả. Garen, tớ không quen biết ông chú già lớn tuổi này, chắc là làm lưu manh lâu rồi, gặp ai cũng đều là vị hôn thê của anh ta.”

“Bản thân lớn tuổi, không biết thân biết phận sao? Con muốn trâu già gặp cỏ non, hừ.”

Chu Đình phấn nội nói, sau đó kéo tay Garen, đi nhanh về phía trước.

Phó Thiết Ảnh lập tức bị đả kích, tuổi của anh quả thật là hơi lớn, nhưng trông anh đẹp trai, chẳng hề già chút nào.

Đàn ông ba mươi mốt tuổi hoa, anh đanh trong độ tuổi hào hoa phong nhã.

Trưởng thành có sức hút, đẹp trai không ai bằng, nhưng sao đến phiên Chu ĐÌnh, lại biến thành một con trâu già muốn gặm cỏ non vậy?

Anh nhíu chặt chân mày, đanh định đuổi the, thì lại nghe thấy và ba câu nói ở xung quanh.

“Cậu nhìn thấy không? Đó là sinh viên trao đổi năm nay, mới tới có nửa năm, không chỉ hút hồn của thầy Garen đi, bây giờ còn quyến rũ thêm một anh trai tuấn tú.”

“Cậu không nghe gì à? Chắc là anh ta bị đá rồi, từ nước nhà tìm tới đây?

Con nhỏ này là có dáng vẻ dụ dỗ người khác, cũng không biết đã quyến rủ được bao nhiêu đan ông rồi! Thây Garen tốt như vậy, sợ là lần này sẽ thua người tay nhỏ này.”

“Đúng vậy, thật là đáng tiếc, thây Garen vĩ đại như vậy, con nhỏ này vốn dĩ không xứng với thầy.”

“Các cô đang nói bậy bạ gì vật?

Người phụ nữ của tôi là người các cô có thể nói xấu sao?”

Phó Thiết Ảnh nói một cách bất thiện, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh mọi người.

Bọn họ lập tức câm miêng, không dám thở lớn.
 
Chương 2491


Chương 2491

Ánh mặt này thật sự đáng sợ, không ai dám đối diện với anh ta, đều cúi đầu xuống theo bản năng.

Các cô ấy mặt mày xám xịt bỏ đi, sao còn dám nói thêm nữa.

Phó Thiết Ảnh nhìn theo hướng bọn họ rời đi, nhìn rất sâu xa, việc gấp bây giờ không phải là đi tìm Chu Đình, mà là phải hỏi thăm thử, nữa năm qua rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì.

Nếu cô không yêu anh, có người khác làm sự lựa chọn, vậy… anh cũng bằng lòng buông tay.

Nhưng anh còn nợ cô một lời giải thích đến nơi đến chốn, dù sao cũng phải kết thúc một cách tốt đẹp mưới được.

Anh lập tức cho người đi điều tra, Chu Đình làm sinh viên trao đổi cũng không thuận lợi, vừa tới đã bị đã bị kì thị, vài sinh viên nữ trong lớp hợp sức lại bắt nạt cô ấy.

Mà cô chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, nên cũng không chịu để cho bố mẹ biết sự uất ức của mình, đều tự mình chịu đựng.

Cô và các bạn học ở chung một chỗ, tiền cũng bị trộm, tháng đó cô ấy chỉ có thể ăn bánh mình giá rẻ giảm giá mỗi ngày, ăn như vậy hết học kì trước. Mỗi ngày trừ việc đi học, còn phải đi làm thêm, thế mới tạm đủ phí sinh hoạt cho tháng sau.

Bạn học giấu sách vở của cô ấy, còn làm đủ trò quái đản dọa cô.

Trong mắt Phó Thiết Ảnh, cô vân luôn là một bông hoa hông có gai, không phải người dễ bắt nạt.

Nếu người khác đánh cô một chút, cô chắc chắn sẽ đánh lại, nhưng ở đây, cô bị bắt nạt rất lâu, nhưng không nghĩ đến chuyện phản kháng.

Mãi đến… ba tháng sau, giảng viên dạy thay Garen đến, tình hình của cô mới có diễn biến tốt hơn.

Garen sẽ thường xuyên đi chung với cô, các sinh viên khác cũng không dám tùy tiện ra tay.

Tuy cậu ta là giảng viên dạy thay, nhưng vẫn có quyên, nếu bị giam học phần, cũng không phải là chuyện đùa.

Phó Thiết Ảnh thăm hỏi cặn kế nhưng chuyện trong suốt hai mươi bốn năm qua, từ lúc sinh ra đến giờ của Garen Austin, bằng cấp rất cao, bối cảnh gia đình không tệ, người cũng có điều kiện.

Cách làm người cũng ngọt ngào, tính cách ấm áp, là một quý ông hạng một.

Lấy đó so sánh, có vẻ như anh có vài phần thua kém.

Tính tình anh không tốt, là người bước ra từ xã hội đen, làm ăn là chuyện hàng đầu, Cố Thành Trung cũng không thể so được với anh, nhưng người đọc sách, có văn hóa có nội hàm kết hợp.

Dòng dõi thư hương, khó đối phó!

Nhà họ chu cũng làm ngành giáo dục, Garen này cũng làm bên giáo dục, nếu bác Chu gặp Garen, chắc chắn sẽ tán thành cả hai tay.

Tưởng tượng đến đây, Phó Thiết Ảnh lập tức cảm nhận được đầy sự nguy hiểm.

Anh kết luận lại được, Garen… là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, cũng không có lịch sử tình trường gì, là một người thật thà.

Thích nhạc kịch, biết chơi piano, còn là một người đa tài.

Hai người họ ở bên nhau cũng rất hòa thuận, sở thích của hai người không khác nhau lắm, cũng có thể có những hứng thú hợp nhau.

Từ đó so sánh, phần thắng của anh thật sự rất nhỏ.

Anh tìm được rạp chiếu phim hai người họ đi, vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài.
 
Chương 2492


Chương 2492

Hai người xem phim xong, bên ngoài đã rơi một cơn mưa không nhỏ.

Cô không mang ô, lúc đang lo lắng phải làm sao, Garen lấy một cây dù từ trong ba lô ra, che trên đầu cô ấy.

“Tôi đưa em về kí túc xá nhé?”

“Không được đâu, lát nữa em còn phải đi làm thêm, ở gần đây thôi, lát nữa em đi theo các cửa hàng là được rồi.

Thời gian không còn sớm nữa, thầy vẫn cứ về sớm đi, ngày mai thầy có tiết sớm mà.”

Cô khéo léo từ chối.

Garen nghe vậy, mím môi, cuối cùng cũng không tiếp tục yêu cầu thêm gì.

Anh đợi xe ở ven đường, nói: “Hôm nay em xem phim, tâm trạng vẫn luôn không ổn, có tâm sự sao?”

“Không ạ.”

Ánh mắt cô hơi sáng lên.

“Học sinh không được lừa thầy cô, tôi có thể nhìn ra được. Là vì người đàn ông đã xuất hiện trước đó sao?”

“Nếu đã nhìn ra được, sao thây còn hỏi em?” Cô bất đác dĩ mà nói.

“Tôi rất tò mò đối với tất cả mọi thứ của em, cuối cùng tôi cũng biết trong lòng em tồn tại người thế nào, thì tôi mới có thể đánh bại anh ta, đúng không?”

Cậu ta nói với giọng ấm áp, bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách, bên tai có âm thanh ấm áp tình cảm của Garen.

Trái tim cô run lên.

Trong lòng cô có ai…

Không, không ai cả.

“Vị hôn phu của em… vẫn chưa trở về, anh ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gánh vác trách nhiệm cùng em.”

Cô cũng không phải là người tham sống, cũng không sợ có rắc rối, dù là xảy ra chuyện gì, chỉ cần hai người thương lượng cùng nhau, thì sẽ luôn vượt qua.

Ngay cả chết cô còn không sợ, cô có tự tin để đối phó với những biến cố.

Nhưng Phó Thiết Ảnh chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả dũng khí báo cho cô biết cũng không có.

Gô cảm thấy, đây vấn còn là đàn ông sao?

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để làm vợ Phó Thiết Ảnh.

Nhưng Phó Thiết Ảnh vẫn chưa biết sẻ chia với vợ chưa cưới của anh ta như thế nào.

Nếu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, vậy khi nào sẵn sàng thì nói chuyện khác sau.

“Em không quên được anh ta đúng không?”

“Thưa thầy… Thầy dạy Dinh dưỡng học, chứ không phải Tâm lý học. Tâm tình của con gái là thứ khó đoán nhất, không nên đoán lung tung đâu nhé.”

Cô trêu ghẹo nói.

“Thầy ơi, xe của thầy tới rồi.”

Cô ấy cười nói.

Garen nghe vậy, nở một nụ người khổ, hơi lúng túng đi qua.
 
Chương 2493


Chương 2493

Chu Đình quá thông mình, cậu ta vừa mớ nói mấy câu, thì cô đã biết câu tiếp theo cậu ta muốn nói gì.

Cô cười thoải mái trả lời, chẳng hề mất chút sức nào.

Cậu ta mím mơi, thở dài một hơi, sau đó đưa ô cho cô.

“Về đến trường thì nói cho tôi một tiếng, học sinh phải thông báo an toàn cho thầy cô.”

“Biết rồi ạ.”

Cô nhận lấy dù, sau khi nhìn theo chiếc xe đi khỏi, cô mới bước một mình vào màn mưa.

Vốn dĩ buổi tối cô không đi làm thêm, chỉ là muốn trốn Garen mà thôi.

Ngã tư đường rất im lặng, nhưng đèn đượng lại vô cùng sáng, bóng của cô lúc dài lúc ngắn, cô giãm lên những vũng nước chầm chậm trở về.

Nhưng đột nhiên cô lại nghe thấy có tiếng bước chân ở sau lưng, không khỏi nhíu chặt chân mày.

Sao vậy, bây giờ anh bám đuổi giỏi như vậy sao?

Cô tức giận đến nỗi xoay người, vừa mới chuẩn bị măng, nhưng nhình thấy người đó thì lập tức mù mắt.

Là một người đàn ông cao lớn say rượu, đi đường lảo đảo ngả nghiêng, híp mắt đi tới chỗ cô.

Không phải Phó Thiết Ảnh sao?

Cô lập tức bước nhanh hơn, ở đây cái gì cũng tốt, nhưng có một điều, đó là an ninh không ổn, bạo loạn xảy ra chuyện là chuyện thường gặp.

Gô là một cô gái nước ngoài, nếu xảy ra chuyện thì đúng thật là khó nói.

Cô bước nhanh hơn, tên đàn ông say rượu sau lưng cũng bước anh hơn.

Rốt cuộc tốc độ của cô cũng không nhanh bằng đàn ông, bị tên đàn ông đuổi kịp.

Tên đàn ông say rượu khoác một tay lên vai cô, nấc một cái rồi nói: “Cô…

cô em chạy gì vậy chứ?”

“Tôi không chạy.” Cô ấy sợ hãi nói.

“Tôi biết cô em sợ chuyện gì, tôi…

tôi vẫn chưa ngủ với cô em nào tóc đên, hê hê…”

“Anh… anh đừng có bạy bạ, nếu không tôi sẽ đanh anh đó.”

Thấy người kia sắp động tay động chân, cô sợ tới mức lập tức đẩy ra, nhưng lại bị người khi giữ lấy đôi tay nhỏ bế, sờ xuống dưới…

Đừng, bẩn quái Sao tên này lại biến thái như vậy.

Ngay lúc cô liều mạng muốn rút tay về, tên đàn ông kia bỗng nhiên hét lên một tiếng đau đớn, cơ thể ngả thẳng ra sau.

Bịch một tiếng, như một bức tường bị sập.

Cô đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc.

Phó Thiết Ảnh nhíu chặt chân mày, cả người đầy sự tàn nhấn.

Anh dùng một con dao nhỏ, chuẩn xác không sai lệch làm cho người nọ hôn mê.

Nếu dựa theo tính tình trước kia, anh ta thật sự rất muốn thủ tiêu tên đó một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng từ sau khi đồng ý cải tà quy chính với Chu Đình, anh cũng không còn làm bậy nữa.
 
Chương 2494


Chương 2494

“Em không sao chứ?”

“Tôi… tôi không sao.”

Gô vẫn còn hơi hoảng sợ chưa bĩnh tính lại.

“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”

“Tôi không cần…”

Cô ấy còn chưa nói xong, người đàn ông trên đất đột nhiên co người, cô sợ tới mức lập tức chui vào lòng Phó Thiết Ảnh.

Phó Thiết Ảnh không nghĩ nhiều, lập tức ôm lấy cơ thể cô, bàn tay to vuốt ve đầu cô.

“Có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kì ai ức hiếp em.”

Bên tai, vang lên tiếng nói trâm thấp khàn khàn, sâu kín lọt vào tai, dễ nghe như thế.

Cô nghe vạy, không biết vì sao, khóe mắt lại bắt đầu ướt.

“Nhưng lúc anh không có ở đây, gần như là ngày nào em cũng bị người khác ăn hiếp, lúc em cần anh, anh đang ở đâu?”

Tiếng của cô khe khẽ, buồn bã vang lên, như một chiếc gai nọi, đâm thẳng vào nơi sâu thẩm của linh hồn anh ta.

Lúc cô ấy cần anh ta, anh ta đang ở đâu?

Dù anh ta có đang làm gì, thì lúc anh không có ở đây, cũng đã là sai lâm.

“Xin lỗi em.”

Anh ta nợ cô ấy một lời xin lỗi.

Chu đình đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc này.

“Ừm, em tha thứ cho anh.”

Cô ấy đẩy cơ thể của anh ra, dụi đôi mắt ướt nhem, thở một hơi rồi nói.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy thì nhíu chặt cân mày, cô ấy noi câu tha thứ này thật sự quá dễ dàng, cũng không cần suy nghĩ lâu la, cũng không cần phải đấu tranh, cứ dễ dàng như vậy nói với mình.

Là vì… không hề có cảm giác, nên mới nhẹ nhàng như vậy sao?

“Chu Đình… Chẳng lẽ, em không muốn nghe anh giải thích sao?”

“Không có hứng thú.”

“Anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”

“Em đã tha thứ cho anh rồi.”

“Chưa, em chưa, em còn giận anh đúng không? Em không đối xử với anh như vậy, phải là rất lạnh lùng. Em có thể đánh anh mắt anh, em đâm anh một dao cũng không sao, nhưng em đừng như vậy có được không?”

Anh ta năm lấy tay của Chu ĐÌnh, đánh lung tung lên người mình, nhưng trên mặt cô… vấn không hề có vẻ xúc động.

Cô ấy bình tĩnh nhìn anh ta, không buồn không vui, bình tính hờ hững.

Đến khi độ tác của anh dừng lại, giọt nói trong bắt của cô vang lên: ‘Em của bây giờ, đối xử với anh như thế này đấy. Sự nhiệt tình với bản thân, em còn không tìm ra được, huống chỉ là anh chứ?” Gô hỏi lại, làm cho trái tim người khác chán nản.
 
Chương 2495


Chương 2495

Phó Thiết Ảnh như bị hất một chậu nước lại, từ đầu đến chân, tất cả những ngọn lửa cuối cùng nơi đáy lòng anh đều bị dập tắt.

Nhiệt độ trong tay anh lạnh đi, cô lướt qua cơ thể anh, đi thẳng về trước, còn anh ở đằng sau thất thần đi theo.

Họ giữ một khoảng cách cố định, anh đưa cô đến dưới lầu kí túc xá, Cô đang chuẩn bị đi vào, cuối cùng anh cũng mở miệng.

“Em. .. em còn yêu anh không?”

Lời này, khiến cho cơ thể cô run rẩy, nơi sâu thắm trong đầu như nghĩ tới một chuyện kinh động.

Tay cô nắm chặt lại rồi thả ra, nắm rồi thả như vậy vô số lần, cuồi cùng cô chẳng nói gì, đi thẳng lên lầu.

Cô ấy trở lại kí túc xá, lập tức chạy ra ban công nhin bóng dáng nhỏ bé bên dưới.

Anh đứng dưới mưa thật lâu, hệt như một bức tượng.

Lúc này, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, cô mơi giật mình nhận ra mặt cô đã rơi đầy nước mắt từ lâu.

Sau khi anh ta về, cô quay lại giường năm, nhưng đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.

Hôm sau, cô ấy vẫn đi học đi làm như bình thường, cô có hai công việc, một việc là ở tiệm cà phê, một việc là ở tiệm bánh ngọt.

Cô làm bánh ngọt vẫn rất ngon.

Nhưng không không ngờ rằng Phó Thiết Ảnh lại trở thành đồng nghiệp của GÓI Cô cũng không biết anh còn biết pha cà phê, cà phên anh pha vô cùng đậm vị thơm hương, hơn nữa anh vẽ capuchino (latte) cũng rất đẹp, hình vẽ phức tạp nào cũng biết.

Cô vô cùng kinh ngạc, lúc nhân viên trong tiệm gới thiệu anh, cô sợ ngây người.

Rõ ràng hôm qua còn bảo cô, đừng dẫn anh ta đến, nhưng hôm nay lại thuê anh ta.

“Sau này hai cậu làm việc cùng nhau, thời gian làm việc của anh ấy và cậu vừa khéo giống nhau.”

“Không phải… tiệm đủ nhân viên rồi sao?”

“Anh ấy không cần tiền, sức lao động miễn phí sao lại không cần?”

Cô nàng cười nó, rấy vui mừng đi làm việc.

“Anh… anh không cần tiên mà cũng đi làm thêm? Làm thêm gì vậy chứ?”

“Em đến ở với em, chỉ ần em thẳng thừng không từ chối anh, vậy chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội. Phó Thiết Ảnh anh không dề dàng từ bỏ như vậy, dù có phải ra đi, anh cũng muốn chết thật rõ ràng.”

“Trừ khi em nói từ chữ cho anh biết, em không yêu anh, không cần anh, nếu không mất hy vọng.”

Anh ta nặng nề nói từng tiếng, đánh vào nơi sâu thẳm trong linh hồn cô.

Như một viên đá, khuấy động từ làn sóng giữa mặt hồ, Hô hấp của cô lập tức dồn dập, tim cũng đập nhanh hơi.

“Anh… anh đừng tự mình đa tình, tình cảm của anh và em, từ lúc anh bỏ đi, thì đã chết rồi.”

Cô trốn tránh ánh mắt của anh, bắt đầu quen tay mặc tạp đề lên, chuẩn bị làm việc.

“Không sao cả, coi nhưng anh theo đuổi em lại từ đầu.”

Anh chẳng hề gì nhún vai, anh sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, dù sao cũng lớn tuổi rồi, không dễ tìm vợ nữa.
 
Chương 2496


Chương 2496

Lúc hai người cùng nhau làm cà phên, anh vừa bận rộn, vừa hỏi: “Tính cách của em rất mạnh mẽ, tại sao lúc vừa tới bị người khác ức hiếp, em lại không đánh lại, không mắng người ta.”

Cô ấy không trả lời, vẫn chuyên chú vẽ cà phê.

“Em có quan hệ gì với Garen? Ít nhất thì vấn chưa làm rõ quan hệ bạn bè nam nữ, tin tức anh dò hỏi được là như vậy. Cậu ta theo đuổi em có phải không?”

“..” Cô ấy vẫn không trả lời.

“Anh… biết sai rồi, anh cũng biết anh sai rất nghiêm trọng, anh không dám cầu xin cao xa sự tha thứ của em, chỉ xin em cho anh thêm một cơ hội để bù đắp lại có được không?”

Câu sau cùng, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, mang theo sự van xin và bi thương.

Cô nghe anh nói vậy, động tac trên †ay ngừng một lát, vẽ nét cuối cùng của bông hoa, hỏng hoàn toàn.

“Lúc làm việc, đừng tán dóc tùy tiện.”

Cô đổ cà phê đi, làm lại lần nữa.

Dáng vẻ cô cúi đầu rất nghiêm túc, nhưng nào ngờ được hốc mắt của cô đã bắt đầu đỏ.

Anh mím môi, bắt đầu làm việt vô cùng chăm chú.

Sau khi làm việc xong hai giờ đồng hồ, cũng có hơi mệt mỏi, cô thay quần áo đi ra, nhìn trên quây pha chế có đặt một ly capuchino vẽ hình gấu brown, hương vị vô cùng ngọt ngào, họa tiết cũng rất đát yêu.

“Ly này ai làm vậy?”

“Bạn trai của em đó, làm cho em uống, bảo là em không thích uống cà phê đắng, nên làm ly này cho em, còn cho thêm sữa cho em, rất quen thuộc khẩu vị của em nhỉ.”

Quản lý cười nói, đẩy đẩy cô: ‘Bạn trai nhỏ rất đẹp trai, hơn nữa làm việc cũng rất chăm chỉ, làm hết công việc giao ca cho em cả rồi.”

Cô nghe vậy, nhìn đến khu làm việc, vệ sinh đã được quét trước sạch sẽ.

Cô mím môi: “Quản lý, anh ấy có thể lấy ít tiền lương được không, ít cũng được.”

“Có thể, bọn chị cũng không phải không có nhân quyền.”

“Dạ, tính vào lương của em nhé.”

Chu Đình không hề khách khí.

Ngay lúc này, quản lý hỏi với ra sai, Phó Thiết Ảnh đã thay xong đồ, ra ngoài: “Anh trai, ý anh thế nào?”

“Ừm, nghe cô ấy.”

Trên môi anh nở một nụ cười dịu dàng, lúc nhìn thấy Chu Đình, hai mắt sáng lấp lánh.

Tất cả mọi việc đều nghe cô.

Chu Đình không giải thích, vội vàng đi đến nơi tiếp theo.

Phó Thiết Ảnh cũng không biết làm bánh ngọt, nhưng anh biết bê mâm lau bàn, một người cao một mét tám mươi sau, mặc một chiếc tạp dê nhỏ đáng yêu, rất lê độ đón tiếp từng khách hàng.

Tiệm bánh này cách trường của cô rất gần, người tới người đi đều là sinh viên, đa số là con gái.

Tự nhiên trong tiệm xuất hiện thêm một chàng trai khôi ngô tuấn tú như vậy, tin tức lập tức được lan truyền.

Anh ta vừa đến ngày đầu tên, khách trong tiệm đã đông nghẹt, ở cửa còn có một hàng dài đang đợi, chính là để ngắm Phó Thiết Ảnh.

Chu Đình không ngờ, những cô ái mê trai ở các nước đều giống nhau.
 
Chương 2497


Chương 2497

“Anh trai, có thể cho anh xin cách liên lạc không?”

“Ngại quá, tôi có bạn gái rồi.”

“Có bạn gái cũng chẳng sao, chỉ kết thêm một người bạn thôi, em cũng sẽ không ăn anh.”

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, nhìn về phía Chu Đình đang ở quây làm việc làm bánh quy, đến giờ cô ấy vẫn chưa ngước lên, như là không nhìn thấy cảnh phồn hoa trong tiệm.

Những cô ái này đều đi tới chỗ anh.

“Không cần đâu, tôi không có phương tiện liên lạc.”

Anh hờ hững từ chối.

Mới bắt đầu anh còn tốt tính giải thích với từng người, sau đó anh cứ dứt khoát treo một cái biển lên cổ mình, nói là mình đã có người yêu, những vẫn không thể ngăn cản sự tò mò của những cô gái này.

Đầu năm nay kết hôn còn có thể li hông, có bạn gái thì đã là gì?

Những khách hàng nữ trong tiệm thậm chí còn “sàm số’ anh giữa ban ngày ban mặt, thi thoảng cách quần áo Sợ cơ ngực anh, bóp cánh tay anh, ah có trốn cũng trốn không được.

Còn Chu Đình thì đan oán thầm trong bụng, người đàn ông này trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết xấu hổ, thật là tức chết mình mài Không có việc gì thì trải nghiệm khó khăn trong xã hội, sống cuộc sống của ông Tư nhà họ Cố không khỏe à? Đừng có chạy tới đây dụ dỗ con gái!

Rất nhanh đã tới giờ tan làm, cô ấy tức giận đến nỗi quay đầu bỏ đi.

Phó Thiết Ảnh thấy cô đi, cũng nhanh chóng tháo tạp đề đuổi theo.

“Anh đẹp trai, đừng đi mà, anh còn chưa cho tôi biết cách liên lạc đó…’ Hai người ra ngoài, rất nhanh Phó Thiết Ảnh đã đuổi theo Chu Đình.

“Em ghen hả?”

“Em không ghen.”

“Rõ ràng là em ghen mà, em đang giận, điều này chứng tở em vẫn còn tình cảm với anh.”

“Thì sao nào? Anh cũng thấy em đó, bây giờ sống rất tốt.”

“Đúng vậy… so với tưởng tượng của anh thì thật sự rất tốt.”

Lúc Phó Thiết Ảnh nói lời này, ánh mắt anh buồn đi. Anh ta không mong cô không sống nổi vì anh, nhưng…

nhanh hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng, nửa năm ngắn ngủi, cô đã có thể thích nghỉ với cuộc sống không có anh ta, làm một người độc lập tự chủ, sống ở nơi đất khách quê người.

“Không thì sao? Em phải có dáng vẻ như thế nào? Điên đảo ngày đên vì anh, rửa mặt bằng nước mắt sao? Anh bỏ đi cũng thoải mái đó, để lại em một mình.

Mọi người đều biết, em là vị hôn thê của anh, em và anh đỉnh hôn, ai ai cũng nói nhà họ Chu của em trèo cao.”

“Bạn học của em ai cũng cho rằng em là người bám vào người giàu, sau khi anh xảy ra chuyện không may, biết bao nhiêu người bỏ đá xuống hiếng, cười chê gia đình em. Tại sao em phải đau khổ, người không từ mà biệt là em sao?”

“Dù anh có nói với em, anh đi làm gì cũng được. Nhưng là ai nói cho em biết? Là anh trai anh, là Hứa Trúc Linh, cuối cùng em vẫn phải xem thời sự, em mới viết em gặp chuyện không may. Em phải khóc sao? Em phải nửa sống nửa chết à? Em có người nhà, họ là cha mẹ sinh ra và nuôi lớn em, họ càng lo cho em hơn.”
 
Chương 2498


Chương 2498

“Nếu em đau khổ, họ sẽ sống khó khăn hơn cả em. Ở nhà em không dám khóc, ở trường em không dám khóc, trước mặt chị Trúc Linh không dám khóc. Vì không khiến cho bố mẹ lo lắng, em rời khỏi Đà Nẵng, đến nới không quen thuộc này để sinh sống.”

“Anh có biết tại sao em lại để người người đó ăn hiếp em, không đánh không mắng lại không? Bởi vì cân chuyện khác phân tán sự chú ý của em, lúc bọn họ ghét bỏ em, em cũng không đau khổ như vậy. Ít nhất ở đây em còn có thể suồng sã khóc một trận thật to, người khác đều nghĩ rằng em bị bọn họ ức hiếp, mà không biết em là một người đáng thương bị vứt bỏ.”

“Anh cũng biết tính cách em mạnh mẽ, vậy lúc anh bỏ lại em lo lắng đề phòng một mình, sao anh không biết tính cách em mạnh mấ?”

“Phó Thiết Ảnh, dùng là ai cũng có thể chỉ trích em, nhưng anh thì không.

Anh nói với em, anh đi đối phó Phó Trác, em chắc chăn sẽ không ngăn cả anh. Anh chết, em cũng sẽ giữ trong sạch vì anh, chúng ta cũng tính là đã tổ chức hôn lễ, Chu Đình em sống là người của anh, chết là ma của anh.”

“Nhưng anh thì sao, biến mất lâu như vậy hoàn toàn không có tin tức, anh còn muốn em phải thế nào? Anh muốn thấy e gầy yếu tiều tụy, anh mới vui vẻ sao? Thế mới cảm thấy đó mới là dáng vẻ em nên có, mới đủ để chứng minh em yêu anh đến cỡ nào, khó quên được anh sao?”

Trong lòng cô kìm nén nhiều uất ức như vậy, không có nơi để bày tỏ.

Cô không dám để lộ chút yếu đuối nào, chỉ sợ người thân bạn bè lo lắng cho mình hơn, cô chỉ có thể giả vờ kiên cường.

Mỗi ngày cô làm việc liên tục, không dám ngừng lại.

Đi học xong sẽ đên thư viện, sau khi xong thì phải đi làm, thời điểm bận nhất cô phải làm tới mấy công việc.

Cô cũng không thiếu tiền, nhưng thời gian của cô nhiều, mỗi khi rảnh rồi sẽ suy nghĩ miên man, thế là cô khiên mình bận rộn lên.

Gô số tốt chỗ nào chứ, chẳng qua là bên ngoài kiên cường, nhưng trong lòng đã vụn vỡ từ lâu.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, có cảm giác mỗi một câu nói của cô như một con dao sắc bén, đang cắt lên từng thớ thịt của anh.

Anh ta xông lên trước, dùng sức ôm cô ấy vào lòng, mặc cho cô ấy vùng vây thế nào, đấm lên ngực của mình cũng không thả ra.

Cô ấy giận dữ, cắn mạnh lên vai của anh ta, dùng sức rất mạnh, toàn bộ khoang miệng đều là hơi thở tanh ngọt, nhưng người đàn ông lại không kêu đau lấy một tiếng, càng ôm chặt lấy cô ấy hơn.

Vào khoảnh khắc này, nước mắt của cô ấy ào ào rơi xuống, không một tiếng động.

Cô ấy dần dân nới lỏng miệng, âm thanh nghẹn ngào vang lên.

“Anh… Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh có biết em ở Đà Nẵng, những người đó xem em như thế nào không? Em là một con quái vật, là đề tài nói chuyện trong những giờ rảnh rồi của bọn họ. Nhóm bạn thân nhìn thấy em, cũng không dám nhắc đến tên anh, sợ tổn thương tới em. Người thương em, đối xử với em rất cẩn thận. Người ghét em, bỏ đá xuống giếng trước mặt em.”

“Anh thì hay rồi… đi là đi luôn, em chẳng biết gì cả. Nếu đã như vậy, anh còn tìm em làm gì? Cuộc sống của em vất vả lắm mới ổn định trở lại, tại sao anh… còn muốn làm phiền em. Em…

phát hiện là em gặp anh, sẽ không có chuyện gì tốt.”

“Đầu tiên anh vờ làm Dương Việt lừa em, sau đó xém chút còn hại chết em, em còn bị Phó Trác bắt đi, tại sao… anh luôn tổn thương em, em không phải người kiếp trước thiếu nợ anh, vậy mà kiếp này em cũng phải trả nợ, em xin anh, đừng tra tấn em nữa có được không.”

Đến cuối cùng, cô khóc không thành tiến, âm thanh run rẩy, đôi vai run run.
 
Chương 2499


Chương 2499

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này, trái tim như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.

Anh ta cũng không biết, ở bên anh ta, lại làm cho cô ấy đau khổ như vậy.

Anh ta dùng sức ôm chặt cô ấy, chỉ một giây thôi cũng không muốn buông ra.

“Anh không mong em sống không tốt, lúc anh rời khỏi Đà Nẵng, anh sợ anh không thể sống sót trở vê. Nếu em quên được anh, tìm lại một người khác cũng Cốt. Anh không ích kỉ như vậy, muốn em làm gì đó cho anh.”

“Nhưng anh nghĩ rằng, anh xuất hiện một lần nữa trước mặt em, em sẽ… em sẽ có chỗ khác biệt. Ít nhật… chắc là em sẽ vui mừng, nhưng… em lại đau khổ hơn.”

“Chu Đình, rốt cuộc anh phải làm thế nào mới tốt, mới có thể làm cho em…

không hận anh đến thế?”

Giọng của Phó Thiết Ảnh vô cùng khàn, thấy cô đau khổ, trái tim anh càng thêm đau.

Chu Đình nghe vậy, khóc không thành tiếng.

Thấy anh ta bình yên vô sự, sao cô có thể không vui, nhưng nghĩ đến chuyện nửa năm qua phải vượt qua như thế nào, cô ấy liên cảm thấy dăn vặt.

Đau khổ mà anh mag đến nhiều lắm, dù cô có tự chữa lành cũng không đủ.

“Phó Thiết Ảnh, em không biết, lần này tiếp nhận anh, đau khổ lần sau anh cho em sẽ như thế nào, có nằm trong phạm vi chịu đựng của em hay không?

Lần này em không sụp đổ, không bị điên, nhưng em sắp… em thật sự không thể chịu thêm bất kì bọn ngọn khó nhẹ nào nữa.”

“Nếu… nếu anh không thể đảm bảo với em, vậy… đừng bao giờ gặp em nữa, tốt nhất là cả đời chúng ta không qua lịa với nhau. Anh cho rằng em là gì? Cho rằng trái tim em làm từ sắt thép sao? Sẽ không biết đau sẽ không tan vỡ, có thể rèn đến độ không để lịa vết thương à?”

“Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Đi theo anh em gặp phải những gì? Có quỷ mới viết… rốt cuộc em đã làm gì. Có nhiều người như vậy em không thích, sao cố tình em lại thích anh chứ?”

“Sao… cố tình em lại thích anh?”

Cô lại thêm một lần nữa, khóc như một đứa bé.

Hai mắt cô đầy nước mờ mịt, không thấy rõ thứ gì.

Cô cũng không biết, tại sao cô không muốn chọn một con đường khó đi, mà vẫn cứ cắm đầu đến cùng, kết quả là bản thân lại bị thương khắp người.

Gô mới bao nhiêu tuổi, mới mười chín tuổi, độ tuổi như hoa vốn nên vô tư lự.

Nhưng cô đã phải trải qua sự sống và cái chết, đã trải qua chuyện lớn của cuộc đời, cô đính hôn kết hôn, nhưng vị hôn phu lại chạy.

Tất cả mọi người đang nhìn cô chê cười, người quan tâm cô thì đau đớn cho cô.

Cô đã làm gì sai, tại sao phải gánh những chuyện này.

Cuộc sống an nhàn cô không sống, tại sao phải đi theo anh ta phập phồng lo sợ?

“Phó Thiết Ảnh, nêu anh không thể cho em được tương lai, thì bây giờ…

anh đừng động vào em, bây giờ anh là một tên lưu manh, một tên lưu manh vô cùng lưu manh.”
 
Chương 2500


Chương 2500

Âm thanh này, đau thắt ruột gan.

Sau khi Phó Thiết Ảnh nghe được, anh ta hận chính mình là đồ cầm thứ, sao có thể để cho chịu nhiều uất ức như vậy chứ?

“Không, anh không đùa giốn lưu manh, anh sẽ cưới em. Lần này anh sẽ không bao giờ đi nữa, em tin anh… tin anh lần này được không? Phó Trác đã chết rồi, mà anh vẫn sống tốt, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”

Anh ta vội vàng đảm bảo nói.

Chu Đình nghe được có nói này, đã sớm khóc đến nồi không thành tiếng, không nói nên lời.

Cơ thể cô vô lúc dựa vào lòng anh †a, khóc như một đứa trẻ.

Anh không biết lúc này mình phải là gì, chỉ ôm chằm lấy cô ấy, bàn tay to nhẹ nhà vuốt ve mái tóc cô.

Hai người ôm nhau thật lâu, lúc này cô ấy mới đẩy cơ thể anh ta ra.

“Chu Đình… Anh biết sai rồi, là anh không có dũng khí để nói em biết anh muốn đi đối phó Phó Trác. Anh không có cách nào để nói cho em trước, anh muốn đi tìm cái chết. Mà sự thật đã chứng minh, anh thật sự xém chút nữa đã không trở về.” “Anh sợ… sợ đến cuối cùng, anh không nở bỏ đi. Rõ ràng ông hận Phó Trác như vậy, ông ta giam câm anh, xem như hình bóng của Cố Thành Trung, làm những chuyện xấu xa bẩn thiểu đó thay ông ta. Từ khi anh có kí ức, anh đã hận ông ta, hận không thể làm ông ta chết. Chỉ cần mình có năng lực, nhất định phải chính tay đâm chết ông ta.”

“Nhưng sau khi anh gặp được em, anh nhận ra… thù hận chẳng đáng là bao.

Em làm anh trở nên an nhàn, ở bên em, anh hoàn toàn không muốn đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy. Anh còn nghĩ chỉ cần ông ta chết, dù cho có phải chết chung cũng được.

Nhưng sau đó, anh hoàn toàn không muốn làm vậy, chết chung với ông ta, thật sự không đáng. Anh còn phải sống bên nhau, đến bạc đầu.’ ‘Nhưng đến cuối cùng, giết chết ông ta đã không còn là chuyện của mọt mình anh, mà còn gánh vác của mạng sống của Phó Minh Tước. Nếu anh từ bỏ, chuyện này tương đương với bội bạc. Anh không có cách nào để anh ấy chết không nhắm mắt, bọn anh đều là một loại người, anh †a ngoài sáng anh trong tối, đều bị Phó Trác hủy hoại. Anh ấy chết, nhưng anh vẫn còn sống. Khoảng thời gian đó anh tự dự đã rơi vào cuộc chiến giữa ông trời và con người, anh không muốn từ bỏ em, anh cũng không thể thất hứa với người đã mất.”

“Anh cũng không ngờ rằng… anh từng hăng hái, có một ngày sẽ sợ cái chết. Thậm chí trước khi cái chết đến gần, thì anh đã bị đánh bại. Anh cũng không biết nên nói với em thế nào, bảo em… nhặt xác cho anh sao?”

Nói xong câu cuối, miệng anh nở một nụ cười nhàn nhạt, hơi cô đơn vắng vẻ.

“Nói lời tạm biệt vưới em, là chuyện †àn nhẫn nhất, nói cho em biết anh muốn đi chịu chết, bảo em chờ tin anh, cái chờ được là anh bị thương nặng, hay là anh đã chết? Tàn nhẫn với em, cũng…

quá tàn nhãn với anh.”

Giọng nói của anh đã dần khàn khàn, từ khi nào anh đã trở nên yêu đuối như vậy, ngay cả tí đau khổ ấy cũng không chịu đựng được.

Chu Đình nghe vậy, nước mắt lại càng rơi cuôn cuộn không đứt như nhưng hạ trân châu.

Phó Thiết Ảnh nhìn cô thật lâu, ngón tay ấm áp, nhẹ nhà lau hai má của cô.

“Anh biết, anh đáng được tha thứ, anh chỉ xin một cơ hội, cho anh thêm một cơ hội để theo đuổi em, đừng khép anh vào tội tử hình nhanh như vậy, được không? Chu Đình?”

Anh ta gọi tên cô, nhưng đanh kể câu chuyện tình xa xưa nhất.

“Nửa… nửa năm nay rốt cuộc anh đã đi đâu, tại sao, tại sao bây giờ mới về…

“Bây giờ em, có bằng lòng nghe không?”
 
Chương 2501


Chương 2501

“Em muốn biết…”

Anh ta kể tất cả những chuyện trong nhà chủ xe của mình, anh quên cô, quên tất cả mọt chuyện về gia đình, quên hết sự thật.

Anh chỉ cho rằng mình là một người bình thường không may gặp nạn, không có bất kì tin tức nào có thể hỏi thăm.

Thậm chí anh cũng đã cho rằng, mình phải ở ngôi nhà đó sống hết cuộc đời còn lại.

Cũng may, anh nhớ ra, tuy đã cách nửa năm, những cuối cùng cũng nhớ ra.

Anh rất cảm ơn người qua đường kia, cô cũng cùng tên Chu Đình, lúc này mới thức tỉnh trí nhớ của anh.

“Mỗi tối anh đều có thể nằm mơ, mơ thấy em, nhưng anh không biết em là ai, em có biết điều này đau khổ biết bao không? Anh có cảm giác, có phải là anh nợ em, một đêm em vào giấc mơ anh để đòi nợ anh không.”

“Nhưng anh lại không biết, rốt cuộc anh đã nợ thứ gì.’ “Hóa ra, anh nợ em cả đời.”

Câu cuối cùng, vô cùng trâm ấm.

Cô vừa mới ngừng khóc, lại một lần nữa vỡ đê.

Anh cúi người, đôi môi nhẹ nhàng che lên khuôn mặt, hôn đi nước mắt.

Đôi môi tiếp tục đi xuống, cuối cùng hôn lên đôi môi hồng của cô.

Ban đầu là dịu dàng như chuồn chuồn lướt trên nước, dần dà, anh bắt đầu nhiệt tình hơn.

Bọn họ chia xa nửa năm, đã trải qua sinh ly tử biệt, bây giờ cuối cùng cũng gặp nhau, có rất nhiều nỗi lòng muốn bày tỏ.

Mà lúc này, tất cả tình yêu, đều nằm trong nụ hôn này.

Cô kiễng mũi chân, ôm lấy cổ anh ta, chỉ sợ anh không cảm nhận được sự đáp lại của mình.

Cô ấy rất nhớ anh ta, rất yêu anh ta, khoảng thời gian này cô vô cùng đau khổ, nhưng vẫn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nụ hôn này, ngày càng mãnh liệt.

Thật lâu sau, hia người mới tách ra, ánh mắt của cô đã bắt đầu có hơi lờ mờ.

Phó Thiết Ảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Anh đã về rồi, anh sẽ không đánh mất em nữa đâu.”

“Lời này là do anh nói, nếu anh còn dám bỏ lại em, vậy thì lần sau em tật sự sẽ không tha thứ cho anh nữa, thật đói!”

Cô mở miệng, dùng sức nói từ chữ từng chữ.

Đau khổ như vậy, cô không muốn chịu đừng thêm lần nữa.

Mà anh cũng như vậy, thật sự quá đau lòng.

“Thời gian không còn sớm nữa, em cũng phải về kí túc xá, mai em còn có tiết sớm.”

“Anh nhìn em lên.”

“Mai nhớ đến tìm em đó.”

“Ừm, anh nhớ rồi.”

Cô gật đầu, xoay người đi vài bước lên kí túc xá, nhưng lại vòng trở vê.
 
Chương 2502


Chương 2502

“Chắc sẽ không có chuyện… em ngủ một giấc thức dậy, thì anh sẽ biến mất chứ?”

“Không đâu, khô thì anh chờ ở dưới tòa kí túc xa của em đến ngày mai khi em xuống nhé?”

“Thế thì không cần đâu, anh không ngủ thì sao cơ thể chịu đựng được. Em chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, rõ ràng em đã bảo với chính mình, không được mềm lòng như vậy. Anh tổn thương em đã dài nửa năm, hẳn là em phải trả thù anh”” “Nhưng… nhưng khi nghe thấy nửa năm nay anh cũng không không tốt, bị thương nặng như vậy, lúc anh gặp nguy hiểm, em sẽ không ầm ï với anh. Chúng †a đều là người từng trải qua sự sống và cái chết, vất vả lắm mới đến được bên nhau, nên phải quý trọng lẫn nhau mới đúng.”

“Em không muốn cãi nhau vưới anh, chúng ta chính thức hết giận, được không?”

“Được.”

“Vậy… em lên nhé, đây là số điện thoại hiện tại cảu em, có việc thì liên lạc với em.”

‘Ừm”

Giọng nói của anh mới vừa vang lên, thì đã ôm lấy cơ thể của cô, cúi người hôn lên trán cô, bên tai vang lên tình yêu nồng nàn.

“Ngủ ngon nhé, anh yêu em.”

Sáu chữ ngắn ngủn, như một trận sóng to dâng lên trong lòng cô.

Cô ấy liên tục gật đầu, cũng nhìn anh thật sâu sắc, trở về kí túc xá một cách lưu luyến.

Về tới kí túc xá, trái tim cô đã đập thình thịch.

Bạn cùng phòng đều ngủ cả, cô rửa mặt thật cẩn thận, sau đó lên giường đi ngủ.

Nhưng làm sao cô cũng không ngủ được, cô có cảm giác tất cả mọi thứ đều như đang nằm mơ.

Rõ ràng cô nghĩ, sẽ không tha thứ cho anh ta, nhưng vào giây phút mình được ôm, trái tim lại tan chảy, chẳng có chút cáu kỉnh nào.

Có phải cô rất dễ dỗ dành không?

Cô véo mặt mình, cảm nhận được tâm trạng của cô đã tốt hơn, nhưng…

khỏe miệng vẫn bất giác nở một nụ cười.

Đối mặt với người mình yêu, sao còn tỏ thái độ, làm bộ không yêu chứ?

Diễn viên giỏi nhất trên đời này, chắc cũng diên không được đâu. Dù sao thì cũng có một câu tên là, thổ lộ chân tình.

Cả đêm cô ngủ không ngon, chờ mong sang ngày hôm sau được gặp Phó Thiết Ảnh.

Tâm trạng của cô rất rốt, vậy nên bạn học động đến cô, cô cũng không phản ứng.

Lúc cô vừa tưới, và bạn nữ trong lớp luôn gây phiên phức cho cô, sau đó Garen ra mặt dạy dỗ, họ mới ngừng lại một thời gian, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng hơn.

Bọn họ thông minh sáng sủa, nhưng sẽ không làm việc ngoài sáng, luôn ngấm ngầm giở trò.

Hoặc là xé sách vở của cô, hoặc là giấy vở bài tập của cô.

Thậm chí còn có thể phá hư bàn của cô, hại cô té xuống đất, sau đó họ sẽ cười vang lên.

Có việc quá đáng hơn đó là, cô chỉ khom lưng nhặt đồ vật không rảnh tay, bọn họ lại giúp cô ném đồ ăn vào sọt rác.

Sáng nay cô vừa mới mua sandwich, còn chưa kịp ăn miếng nào, ở sau có người chọt vai cô.

Cô quay đầu lại nhìn, vốn dĩ không có ai, đến khi quay người lại, sandwich đã không thấy đâu.
 
Chương 2503


Chương 2503

Một tên con trai chu miệng, làm trò hề với cô.

Những người còn lại thì đang cười ta.

Bọn họ luốn thích những trà đùa, tìm những người yếu đuối để bắt nạt, con người hai mươi mấy tuổi đầu, mà hành vi lại trẩu tre buồn cười.

Cô không quan tâm, cùng lắm thì đói một chút, đến giữa trai lại đi ăn.

Cô xem đi xem lại điện thoại, tối hôm qua Phó Thiết Ảnh chúc ngủ ngon cô xong, cũng không tìm cô, đến giờ cũng chẳng có tin nào.

Cô cũng muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô lại cảm thấy làm vậy hình như mình quá vội vàng, chẳng có chút rụt rè nào.

Trong trò chơi cuộc đua tình yêu, con trai nên chủ động.

Đây vừa với là ngày làm lành đâu tiên, anh phải là người tích cực hơn mới đúng.

Có phải cô đang năm mơ không?

Hai người vốn dĩ chưa làm lành.

Không đúng, hoặc là… vốn dĩ anh chưa về, điều nhìn thấy những ngày qua là ảo giác của cô, hoặc là cô nằm mơ.

Không phải người ta nói, ngày nghĩ gì, đêm mơ đó sao?

Cô nghĩ đến đây, trái tim rơi lộp bộp, đột nhên bắt đầu lo lắng.

Cô ấy không dám do dự, muốn gọi điện cho Phó Thiết Ảnh, không ngờ có người giật lấy điện thoại của cô.

Panita ngắm nghía điện thoại của cô ấy: “Từ sáng sớm ra khỏi kí túc xá, cô đã xem chăm chú, rốt cuộc là xem gì vậy? Chẵng lẽ cô đang đợi thầy Garen gọi điện cho cô sao?”

“Cô trả điện thoại cho tôi” “Chu Đình, tên đàn ông tối hôm qua ôm ấp cô dưới tòa đó là ai? Có phải là người tình cô mang từ nước mình đến không? Đứng dưới toàn ôm anh ta đến nỗi bất chấp như vậy, người khác đều nói người của nước chúng tôi dễ dãi, nhưng sao tôi lại cảm thấy, con gái ở nước các cô cởi mở hơn luôn vậy, cũng phải giữ mặt mũi một chút chứ?”

“Norah cười nói, vẻ mặt trà phúng.

“Chậc chậc, cô vừa dụ dỗ thầy Garen, vừa làm bậy với người chung nước, thủ đoạn thật cao tay! Cũng không biết, hai người đàn ông, ai lợi hai hơn nhỉ?”

“Không thì, cô thử tôi đi, nói không chừng tôi còn làm cho cô hài lòng hơn nữa?”

Người nói chuyện là Francis cướp sandwich của cô, trong mắt không có ý tốt, tham lam nhình từ chỗ to to ở trên xuống dưới, anh mắt vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng cô đã ăn mặt rất kín, nhưng bị cậu ta nhìn như vậy, lại có chút bất anh, có cảm giác cả người không được tự nhiên.

Cô ôm lấy mình theo bản năng, tránh đi ánh mắt của cậu ta.

“Gó muốn thử không? Tối nay đến nhà tôi nhé.”

Trong lớp học, mà anh ta lại nói ra những lời phóng đấng này.

Đúng lúc này, đột nhiên có một quyển sách nện lên mặt anh ta, sức rất mạnh, làm cho trán cậu ta đở lên.

Sắc mặt Francis đột biến, lập tức đứng dậy, hung tợn nhìn về phía trước.
 
Chương 2504


Chương 2504

“Ai đó?”

Ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp nhìn sang đồng loại, giây phút Chu Đình nhìn thấy Phó Thiết Ảnh, cô cũng hơi sửng sốt.

Sao anh lại tới trường?

“Là mày? Ông bạn già của Chu Đình?”

“Francis, xem ra cậu chọc giận người ta rồi.”

“Ồ? Thế à? Chẳng lẽ tôi nói sai gì rồi sao? Không thử thêm vài người đàn ông, sao biết được ai thích hợp với mình hơn chứ?”

Fancis cười nói, nhưng giây tiếp theo, Phó Thiết Ảnh bước tới quật lấy vai cậu ta, ném cậu ta mạnh xuống đất.

Francis ngơ trong chớp mắt, nhìn trần nhà vài giây.

Một lúc lâu sau cậu ta mới phải ứng lại, đứng lên.

“Anh… anh dám ra tay?”

“Sao nào? Vóc dáng cao như vậy, cả người toàn là thịt sao lại yếu ớt như vậy?”

Phó Thiết Ảnh khinh miệt nói, lời này đã kích thích đến Francis.

Cậu ta cởi áo, ném mạnh xuống đất, lộ ra cơ thể to lớn, cách tay nở nang và cơ ngực, nhình có vẻ đáng sợ.

Chàng trai… vạm vỡ.

Trong đầu Chu Đình chỉ có bốn chữ này.

Rồi lại nhìn sang Phó Thiết Ảnh, có vẻ như gầy yếu hơn rất nhiều. Mới đầu thì cũng giống nhau, nhưng mức khỏe mạnh lại thua xa.

Những người còn lịa lập tức dạt ra, để chỗ cho bọn họ đánh nhau.

Chu Đình hơi lo lắng nhìn Phó Thiết Ảnh, nói: “Anh… sẽ có chuyện gì không?”

“Yên tâm, em nên lo là anh phải chỉ bao nhiêu tiền thuốc thang.”

Phó Thiết Ảnh cười khẽ nói, như là hoàn toàn không đặt tên trước mặt vào mắt.

Francis nghe vậy, tức giận đến đỏ mặt.

Nếu không nay cậu ta không dạy dỗ anh, vậy làm sao có chỗ đứng trong †rường/ Cậu ta nổi giận hét lên, xông tới, mọi người thậm chí còn chưa nhìn rõ Phó Thiết Ảnh ra tay như thế nào, chỉ nghe thấy Francis hét thảo, trực tiếp nửa quỳ trên đất.

Phó Thiết Ảnh đá mạnh một cước xuống lưng cậu ta, Francis lập tức nằm xoài trên mặt đất.

Cậu ta thua rõ ràng, cú đấm đầu tiên đâm ra, cậu ta có thể cảm nhận được khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ run lên, bản thân không còn sức để nhận cú thứ hai, thì anh đã đấm mạnh một cú vào cầm cậu ta.

Sau đó anh đá vào đầu Cối của cậu †a, cậu ta lập tức quỳ trên đất.

Vản lại, còn quỳ trên đất một cách rất chật vật.

“Chuyện…”

Patina kinh ngạc che miệng lại, sau một lúc lâu cũng không nói được một câu đầy đủ.

Francis chật vật quỳ trên đất, nói: “Bọn mày còn nhìn ngu gì đây, lên hết cho tao, tao không tin nó có thể đánh thắng nhiều người như vậy.”
 
Chương 2505


Chương 2505

Có vài nam sinh chơi chung với Francis, không thể đứng nhìn cung vung nắm tay lên.

Võ của Phó Thiết Ảnh, ngay cả Phó Minh Tước, Cố Thành Trung cũng thua, nhưng anh ta không muốn tranh giành thứ gì với Cố Thành Trung, nếu anh thật sự lấy thứ gì từ tay anh, chỉ sợ Cố Thành Trung chẳng có sức chiến đấu.

Không tới vài cú, anh ta đã đánh những người đó quỳ rạp hết xuống đất, toàn bộ phòng học nhất thời đều là tiếng kêu rên.

Mấy cô gái đã sớm choáng đầu, Francis cũng đánh không lại, những người khác cũng thua rất thảm, bọn họ hoàn toàn không có sức đánh lại.

Panita thấy Phó Thiết Ảnh đi tới chỗ cô, sợ tới mức sắc mặt tái như tờ giấy.

Cô ta vốn định chạy trốn, nhưng hai chân cô như bị đổ chì, hoàn toàn không thể động đậy.

Cô ta sợ hãi nhìn anh, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắm.

“Anh… anh muốn làm gì? Anh đừng có mà làm bậy, trường có camera…’ “Lúc cô ăn hiếp vợ tôi, sao cô không nhớ là trong trường có camera?”

Phó Thiết Ảnh lạnh giọng nói.

Chu Đình ở bên cạnh nghe được tiếng “vợ”, vui vẻ nở nụ cười.

“Không được đánh con gái.’ Cô ấy mở miệng, dù là Panita và Norah đều là những cô gái không ra gì, vì những người như vậy, mà làm cho Phó Thiết Ảnh trở thành một tên đàn ông không ra gì, thì không nên. Hơn nữa, nắm đấm của đàn ông vốn dĩ không nên đánh vào phụ nữ, dù cho đối phương có thế nào đi nữa.

Phó Thiết Ảnh nghe vậy, lập tức nắm chặt năm đấm, trong nhà vợ là lớn nhất, vợ nói cái gì thì là cái đó.

“Sau này cô mà còn dám bắt nạt vợi tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh… anh dám, tôi là… ” “Tôi không quan tâm cô là gì? Tôi không đánh con gái, nhưng trong nhà cô không có đàng ông sao? Tính cách của vợ tôi tốt, nhưng của tôi lại rất là tệ. Từ khi cô ấy đến đây, các cô làm gì, tôi đầu biết. Sau này đếu xuất hiện chuyện tương tự, vậy thì cô sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu.”

Âm thanh của anh ta vang lên một các tối tắm, tràn vào bên tai mọi người, mọi người đều giật mình.”

Bọn họ sợ sệt nhìn Phó Thiết Ảnh, ai cũng không dám nói thêm nửa câu.

Ánh mắt của anh ta sắc bén tàn nhãn, nhìn trên người như một lưỡi dao lạnh như bằng đâm xuống.

Đúng lúc này, giảng viên đi vào, nói: “Sao đều đứng cả vậy? Bây giờ đã là thời gian lên lớp.”

“Thầy ơi, tên này…”

Francis muốn nói có một vị khách không mời mà đến, không ngờ Phó Thiết Ảnh lập tức nhìn cậu ra với ánh mắt không tốt, cậu ta sợ tới mức lập tức không dám nói thêm.

“Ừm? Có thêm một bạn học mới sao? Sinh viên trả đổi năm nay nhiều thật đấy. Ngồi xuống đi, chúng ta phải lên lớp.”

Giảng viên lớn tuổi đẩy chiếc kính cận trêm mũi, cười nói.

Ông cũng không hỏi nhiều, mà bắt đầu lên lớp.

Phó Thiết Ảnh ngồi thẳng bên cạnh Chu Đình, mà sinh viên vốn dĩ ngồi ở đó nhìn anh ta một cách tội nghiệp.

“Đi sang một bên, hiểu không?”

Anh nhướng mày.
 
Chương 2506


Chương 2506

Người kia nuốt nước miệng, không dám nói thêm gì, đành phải dọn đồ ỉu xìu dọn đi.

Chu Đình bất đắc dĩ nói: “Anh ở đây, không hay lắm nhì?”

“Anh đi học với em.”

“Mấy thứ này đều là dinh dưỡng họ gì đó, anh cũng nghe không hiệu.”

“Nghe không hiểu cũng không sao, anh muốn ở cùng em. Em làm gì, anh làm đó, em đi đâu, anh theo đó. Có thể gặp em, là đã tốt lắm rồi.”

Anh nói với giọng ấm áp, lời này như một dòng nước ấm áp chảy qua lòng cô.

“Em vẫn còn phải ở đây ba tháng, nhưng em có thể về trước, chỉ cần thành tích của em đạt là được. Chắc là… không tới một tháng nữa, thì chúng †a có thể lên đường trở về.”

“Không sao, nếu em thích ở đây, chúng ta ở lại định cư cũng được.”

“Nghĩ hay nghĩ, em còn muốn về tổ chức hôn lễ mà.”

Cô ấy liếc mắt, nhưng miệng toàn là ý cười.

“Được, muốn gì anh cũng cho em.”

Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cô, cảm thấy có có hơi dịu kì.

Một cảm giác mất đi nhưng có lại, làm cho anh càng thêm kiên định, cả đời này sẽ không buông tay cô.

Học liên tục hai môn chuyên ngành, cũng tới thời gian tan học, cô ăn cơm xong sẽ chạy đến chỗ làm thêm.

Cô còn muốn đưa anh đi ăn đồ ăn ngon, nhưng anh lại muốn đi ăn ở nhà ăn, cô hơi bất ngờ, nhưng vân không từ chối.

Trên đường đi, anh vẫn luôn nắm tay cô, giúp cô ôm cặp sách.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc.

“Chu Đình, em ở đây à.”

Cô nhìn lại, lại Garen.

“Garen.”

Garen bước lên, cẩn thận đánh giá Phó Thiết Ảnh, cũng giống cậu, anh cũng đang nhìn cậu.

Anh vốn đán nắm tay Chu Đình, thấy Garen đến, ôm luôn eo thon của cô, kéo cô vào lòng, hai người cũng sát lại gần hơn.

Chu Đình lập tức ý thức được, bồng nhiên hiểu ra tại sao anh lại muốn đi ăn ở nhà ăn, anh muốn phách lối đi trong trường, làm cho tất cả mọi người biết cô là hoa đã có chủ.

Không ngờ một người đàn ông đã lớn từng này, tính tình vẫn tinh ranh như vậy.

Tần xuất ghen nhiều thật, có khác gì một thằng nhóc mới hai mươi tuổi đầu không?

Cô bất đắc dĩ lắc đâu, nhưng không không ngăn cản.

Có đôi khi không chỉ là co gái muốn có cảm giác an toàn, mà thật ra đàn ông cũng muốn phụ nữ khẳng định.

“Đây là…” Garen nhìn Phó Thiết Ảnh, giọng nói trâm xuống.

Anh còn chưa nói xong, Chu Đành đã giành lấy: ‘Garen, giới thiệu với thầy, đây là chồng sắp cưới của em.”

“Hóa ra là anh.”
 
Chương 2507


Chương 2507

Garen chua sót trong lòng, anh vẫn luôn biết Chu Đình có người trong lòng, nhưng cô không đề cập đến, bầy giờ cuối cùng cũng được thấy người.

Thấy họ thế này, chắc là đã hết hiểu lầm rồi.

“Thầy Garen, thầy tìm em có chuyện gì không?”

Trong trường có bài bảng biểu cần sinh viên trao đổi điền, nên tối tới tìm em.

Anh đưa qua.

“Thầy Garen phải không? Chúng tôi muốn đi ăn, cậu đi cùng không?”

“Không, không đi.”

Cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu, lúc trước cậu hy vọng xa vời, bây giờ xem ra, cậu không hề có cơ hội.

Nếu đã vậy, nên ra đi đúng lúc, nếu không đến cuối cùng, sẽ chỉ ngày càng nhếch nhác.

Cậu ta xoay người, bóng dáng hơi cô đơn.

Phó Thiết Ảnh nhìn bóng dáng của cậu ta, nói: “Trong trường trừ giảng viên này, còn ai theo đuổi em không?”

“Lưu Tử Dương tới cùng em, lớp bên cạnh có Nemo, hình như khoa khác cũng có một người. Ngày nào cũng mua bữa sáng cho em, mời em đi anh, còn có một nhóm hay gọi em.”

Cô ấy nói thêm một chữ, sắc mặt Phó Thiết Ảnh càng thêm khó coi.

“Duyên với người khác giới của em tốt vậy sao?”

“Cũng không tệ lắm, anh có muốn em dẫn anh đi gặp không?”

“Em muốn để anh đãnh gãy chân chó của mấy thằng nhóc đó hả?”

Phó Thiết Ảnh xụ mặt, ghen tuông nói.

“Nếu anh tới muộn chút nữa, nói không chừng em sẽ thật sự bắt đầu cuộc tình tiếp theo. Khỏi phải nói, cách tốt nhất để quên người cũ, là nhanh chóng bắt đầu tình yêu tiếp theo có đúng không?” “Lần sau anh có thể thử lại, nửa năm không về, không từ mà biệt, đến khi anh trở về, nói không chừng em đã kết hôn sinh con rồi. Phó Thiết Ảnh, em có thể chờ anh, nhưng em cũng có thể chấp nhận người đàn ông khác. Em rất yêu anh, những em cũng phải có trách nhiệm với bố mẹ em.”

“Lần sau…”

Cô ấy còn đang muốn nói gì, Phó Đã đã cúi người xuống, dùng đôi môi chặn miệng cô lại.

“Không có lần sau, chắc chắn không có lần sau.”

Câu nói này, tràn tra từ đôi môi mỏng, giây tiếp theo là cái hôn nông cháy đan ào.

Không có lần sau.

Cô nghe vậy, lúc này trong lòng mới yên bình hơn, cũng chậm rãi đáp lại.

Bây giờ hai người lại bắt đầu quay lại, trừ việc không sống cùng nhau.

Buổi sáng cùng nhau đi học, buổi chiều cùng nhau đi làm, đến tối sau khi anh ta đưa cô về, còn mình thì trở về khách sạn.

Anh sẽ ngủ ở gần đó, không có việc gì buổi tối còn mua đồ ăn khuya sang.

Nhóm người Panita cũng không dám gây rắc rối cho cô nữa, cư vậy yên bình trôi qau mấy ngày còn lại.
 
Chương 2508


Chương 2508

Thành tích của Chu Đình rất xuất sắc, nên cô đã hoàn thành bài vở trước, sau đó trở về Đà Nẵng.

Nhà nước quy định, nữ hai mươi mốt tuổi là có thể kết hôn, cô đã được mười chín tuổi, hết năm nữa là có thể kết hôn.

Kết hôn rồi, còn có thể học thêm học phần ở đại học nữal Bọn họ đều đã tính xong, khi nào thì kết hôn, lúc kết hôn sẽ mua gì, phòng tân hôn sẽ như thế nào. Bọn hò vừa hạ cánh, Chu Đình đã nắm tay anh ta, nói: “Lát nữa gặp bố mẹ em thì phải lễ độ một chút, vất vả lắt bố mẹ mới có ấn tượng với anh, vì anh đã biến mất nữa năm, bố mẹ cũng không muốn gặp anh.

Nên anh phải ra nhiều sức một chút, chỉ cấn lấy được lòng mẹ em là được…”

Lời của cô còn chưa dứt, bên ngoài sân bay đã vang lên một giọng nữ véo von.

“Anh Ảnh, em ở đây…’ Phó Thiết Ảnh nghe vậy, nhíu chặt chân mày, tìm theo tiếng gọi nhìn sang…

Có một cô gái ăn mặt giản dị đứng ở cửa sảnh lớn của sân bay, liện tục vây tay, sắc mặt lo lắng.

“Cô ấy là ai?”

“Là con gái của người chủ xe đã cứu anh, Dư Kiều Kiều.”

“À? Vậy à.”

Chu Đình hờ hững nhìn, sâu xa nói.

Anh ta kéo tay cô ấy đi lên trước, nói: “Sao vậy?”

“Bố em… bố em ở bệnh viện, sắp không xong rồi… anh mau đi gặp bố đi, em xin anh.”

Dư Kiều Kiều đỏ mắt, dáng vẻ như lã chã chực khóc.

Nửa năm qua Phó Thiết Ảnh nhận được sự giúp đỡ của Dư Duy, bố cô ta, anh ta mất trí nhớ, không tìm thấy người này, đều nhờ Dư Duy chạy bôn ba, mỗi này đến cục cảnh sát hỏi xem có manh mối không.

Vợ của ông tay đã mất từ lấu, vốn dĩ ông đã tìm một người phụ nữ không tệ, nhưng con không thích, nên cũng không tái hôn, sợ mẹ kế không tốt với con.

Trong nhà chỉ có một đứa con gái, tuy có làm việc vất vả, nhưng ông coi đứa con gái này như viên ngọc quý, muốn cái gì thì cho cái đó, ông tiết kiệm một chút.

Lúc anh ta quay về Đàng Nẵng, sức khỏe của Dư Duy vẫn tốt, sao lúc này lại ở bệnh viện được?

Anh không phải người vong ân phụ nghĩa, Dư Duy có chuyện anh cũng rất lo lắng.

“Vậy anh đến bệnh viện trước đi, em về nhà báo tin bình an đã, nếu không bố mẹ em sẽ lo lắng.”

“Được, lần sau anh sẽ đến thăm.

Anh gọi xe cho em trước, để tránh cho em nhiều đồ xách không nổi.”

Phó Thiết Ảnh cũng không lạnh nhạt với Chu Đình, luôn quan tâm đến cảm xúc của cô ấy.

Dù sao anh cũng đã hẹn là sẽ đến nhà họ Chu, nhưng đột nhiên lại rời đi, anh cũng rất thiếu sót.

Chu ĐÌnh cũng không phỉa người có lòng dạ hẹp hòi, chuyện xảy ra là có nguyên nhân, cô cũng không có cách ngăn cản.

Nếu Phó Thiết Ảnh không đi, thì mới là đồ tiểu nhân.

Anh bắt xe ở cửa sân bay, thấy cố lên xem mới rời đi theo Dư Kiều Kiều.

Trên xe, Dư Kiều Kiều vẫn luôn khóc, khóc rất nức nở, anh cũng không biết làm sao cho phải.

Nếu là Chu Đình khóc, anh sẽ có đủ cách đề dỗ cô, nhừng trừ Chu Đình, hình như mình không có kỹ năng này với những cô gái khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top