Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 2469


Chương 2469

Dù cho ông nội Yasui Yuuzora có đồng ý, nhưng tâm tư của Samegawa Akane tối tăm như vậy, anh ta có thể đồng ý sự tồn tại của đứa bé này không?

Cô nhớ rất rõ kết cục của cậu, cả cuộc đời đều bị giam cầm ở công ty Nhật Kinh.

Gô cắn răng, cô muốn trốn ra ngoài, âm thầm sinh đứa bé này ra, để lại cốt nhục cho Diên.

Cậu ấy cũng thích trẻ con, cũng muốn có một đứa con của mình.

Cô không thể cho anh ấy thứ gì, chỉ muốn sinh một đứa con cho cậu.

Anh chắc chắn là người cha tốt nhất trên đời, cũng có thể bảo vệ đứa bé chu †oàn.

Trưa hôm nay cô có thể ăn cơm cùng Diên, người trông coi ở xung quanh cũng không nhiều lắm, bởi vì Yasui Yuuzora biết, cậu ấy không thể trắng trợn đưa người đi, khơi mào mâu thuân của hai gia tộc.

Cô có thể nhân cơ hội này, lén rời đi, giấu mọi người, kể cả Diên.

Cô không thể thương lượng cùng ai, đành phải tìm đến Tomoka Tanikawa.

Cô chỉ có thể xin anh ấy bảo vệ cô, đưa cô đi.

Tomoka Tanikawa không hề do dự, quỳ một chân xuống, bằng lòng không màng sống chết vì cô.

Cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng không ngờ còn chưa ăn xong bữa sáng, Yasui Yuuzora đã dẫn người đến sân của cô, cho người đóng cửa sân, kéo tất cả người giúp việc trong phòng của cô xuống.

“Tomoka Tanikawa, cậu cũng đi ra ngoài đi.”

Yasui Yuuzora lạnh giọng nói Tomoka Tanikawa lo lắng nhìn Risa, cô cũng sợ hãi, sắc mặt thoáng chốc đã tái nhợt.

“Anh… anh đi ra ngoài đi, tôi tin là ông nội Yasui Yuuzora sẽ không làm tổn thương tôi.”

Cô ôm lấy bụng theo bản năng, rất sợ hãi.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Yasui Yuuzora võ mạnh lên bàn, ánh mắt vô cùng sắc bén ngừng trên cơ thể cô.

“Người đâu, kiểm tra cho nó, tôi muốn biết kết quả nhanh nhất.”

Dứt lời, một người mặc vest tiến vào, trực tiếp lấy máu của cô, cô không dám phản kháng chút nào.

“Ông nôi Yasui Yuuzora, ông đang làm gì vậy?”

“Buổi sáng con làm gì, trong lòng con tự biết. Mỗi một món đồ được đưa ra từ phỏng của con ông đều kiểm tra rõ ràng, buổi sáng con đã vứt thứ gì, con không biết sao?”

Que thử thai…

Cô gói trong tờ giấy vứt vào sọt rác.

Vậy mà lại bị phát hiện sao?

Cô nuốt nước miếng, nói: “Ông nội Yasui Yuuzora, con không biết ông đang nói gì hết.”

“Vậy à? Vậy nhanh thôi thì con sẽ hiểu.”

Người kia đi xuống không bao lâu đã trở lại, gật đầu với Yasui Yuuzora.

Sắc mặt của Yasui Yuuzora lập tức trở nên khó coi, nhìn Risa bằng ánh mắt vô cùng phức tạp trong một lúc.

Cô cự kỳ giống Yatsuko, chuyện ngu xuẩn làm ra cũng giống y như đúc!

“Quỳ xuống!”

“Con không quỳ, con không sail Con có quyền được lựa chọn người chồng mà con vừa ý, cũng có quyền nuôi nấng con của mình!”
 
Chương 2470


Chương 2470

Cô quật cường nhìn ông ta, lùi về sau mấy bức, sợ ông ta làm tổn thương mình: “Ông… con cảnh cáo ôn, ông khỏi phải uy hiếp con. Ông chỉ cần bỏ con của con đi, con sẽ tự hủy hoại bản thân, con đảm bảo, công ty Nhật Kinh sẽ không có thêm người thừa kế đời kế tiếp. Làm cho hưng thịnh của gia tộc này đi gặp quỷ, tất cả mọi thứ kéo dài đến đời của con đều sẽ bị hủy diệt.”

Cô siết chặt tay, nói từng chữ từng chữ.

Yasui Yuuzora nghe vậy, trái tim khẽ run lên.

Năm đó Yatsuko cũng từng nói như Vậy.

Ai dám động đến đứa con và người đàn ông mà bà ấy yêu thương, bà ấy sẽ hủy hoại bản thân, cùng lắm thì ngọc nát đá tan.

“Con thật sự, không sợ gì sao?”

“Con không sợt”

“Được, con đi theo ông.”

“Ông… ông muốn dẫn con đi đâu?”

Suy nghĩ đầu tiên của cô là đến bệnh viện, cô vừa mới biết được sự có mặt của đứa bé, kiểm tra máu và nước tiểu là cách nhanh nhất để biết đáp án.

“Con dám hủy hoại cả chính bản thân mình, mà vẫn không dám đi theo ông sao?”

Yasui Yuuzora lạnh lùng nói.

Cô ấy nghe vậy, khẽ cắn môi đuổi theo bước chân của ông.

Sự việc đều đã bại lộ, cô cũng không còn cách nào phản kháng.

Điều duy nhất cô có thể làm chính là bọn họ đối xử với đứa bé này như thế nào, thì cô sẽ đối xử với bản thân mình như vậy.

Ra khỏi sân, cô nghe thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Cô nhìn thấy một người quen thuộc, nhưng đã chết.

Người trong sân đều bị ‘xử lý”. Thấy cảnh này, cô sợ tới mức bịt kín miệng, đánh mất âm thanh.

“Sao nào, chỉ với cái gan bé tẹo đó mà cũng dám uy hiếp ông sao?”

Yasui Yuuzora thấy cô ấy sợ tới mức | phải dừng bước, không khách khí nói.

Lúc này cô ấy mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, bước nhanh đuổi theo ông ta.

Đầu tiên là đi xe đến sân bay, sau đó lại lên máy bay.

Cô không biết mình đang đi đâu, căng thẳng lạnh toát cả tay chân.

Suốt đường đi Yasui Yuuzora không hề nói chuyện, cô có hỏi cũng không trả lời, nhắm mắt không có phản ứng.

Rất nhanh sau đó đã tới nơi, cô ngạc nhiên không nói ra lời.

Sao cô lại tới Đà Nẵng, rốt cuộc thì ông nội Yasui Yuuzora muốn làm gì.

Họ không rời sân bay, mà đợi ở phòng nghỉ, như đang đợi một người quan trọng nào đó.

Chẳng lẽ ông nội Yasui Yuuzora vận còn người quen ở Đà Nẵng sao?

Rất nhanh đã có người xuất hiện, ấy thế mà cô cũng quen.

 
 
Chương 2471


Chương 2471

“Phó… Phó Viên?”

Nhất thời cô không rõ ông nội Yasui Yuuzora muốn làm gì.

“Risa?”

Phó Viên cũng kinh ngạc, không ngờ lại có người xâm nhập hệ thống, gửi tin nhắn cầu cứu, địa chỉ định vị chính là ở đây.

Anh ta lập tức chạy tới, sợ bỏ lỡ thời gian cứu người, không ngờ rằng người mình nhìn thấy lại là Risa.

“Tin nhắn cầu cứu là do cô gửi qua hả? Khi nào thì cô biết lập trình vậy?”

“Là ông già tôi đây tìm đến cậu.”

“Ông? Cháu không biết ông, nhưng cháu quen biết Risa.” “Phó Trác lánh nạn chạy đến Hà Nội, có giao thiệp với cô cả. Nhưng khi ấy cô cả đã bước đến đường cùng, dù vậy tôi cũng không thể để cho Phó Trác phá hủy thanh danh của công ty Nhật Kinh chúng tôi. Tôi đã từng điều tra về cậu ta, biết được cậu ta vẫn còn một đứa con trai nhỏ, trái tim đơn thuần, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, là một kẻ ngốc.”

“Nhưng cậu ngốc đó lại là một cao thủ hacker rất tài giỏi, nằm lòng địa hình của cả Đà Nẵng, hơn nữa còn làm hoàn thiện xong mô hình kiến trúc, là một nhân tài hiếm có.”

“Cậu cũng quen biết với cô hai nhà tôi, cũng từng sống chung dưới một mái nhà, đúng không?”

“Thì sao nữa ạ?”

Phó Viên sờ mũi, không hiểu ông ta nói chuyện này để làm gì.

Trông thì như rất hiểu mình, nhưng lại không biết mục đích là gì.

“Cậu biết giấu người, giao cô hai cho cậu tôi rất yên tâm. Ông sẽ cho bác sĩ đi theo con, đến khi đứa bé được sinh ra thuận lợi. Sinh con xong, con sẽ trở về, làm lễ kết hôn với Thân vương Akihito.”

“Sao cơ?” Risa nghe thấy vậy, thật sự không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Ông nội Yasui Yuuzora lại giúp cô chạy trốn, để cô sinh ra đứa trẻ? “Con cảm thấy con có thể thoát khỏi sự truy xét của Samegawa Akane không? Ngay cả là Diên1 mang con đi, cũng không chắc là con được an toàn, thậm chí còn dân tới mâu thuẫn gay gắt giữa hai người. Ông sẽ giúp con sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, con chỉ cần ở đây yên tâm dưỡng thai. Con có thể tin tưởng ở Phó Viên, nhóc con cậu cũng phải đảm bảo rằng, chuyện này cậu biết tôi viết, cô chủ Risa biết, không thể có người thứ tư biết. Nếu không… Tôi cũng không phải người dễ chọc.”

“Nếu là việc chăm sóc Risa, cháu chắc chắn sẽ giúp, có cháu ở đây, cháu cam đoan sẽ không có bất kì người nào điều tra ra được tung tích của cô ấy.

Cháu cũng sẽ lo cho cô ấy thật tốt, nhưng cháu muốn một số lợi ích.”

“Giúp bạn tốt của cậu mà cũng cần lợi ích sao?”

“Mạo hiểm quá lớn, không có tí động lực thì sao mà được? Nếu ông đã điều tra rõ ràng về cháu như thế, vậy chắc là ông cũng biết điều cháu rất mong muốn là gì?”

Phó Viên nói ra lời này, hơi căng thẳng siết chặt năm tay, ánh mắt sáng ngời nhìn ông ta.

“Gần đây nhất Tân Miêu có xuất hiện ở Hà Nội, tôi sẽ chú ý giúp cậu, thời điểm cần thiết sẽ trả cô ấy lại cho cậu.

Nhưng mặt khác, tôi cũng biết sự tôn tại của Bạch Nhược Minh Lan, đừng cho rằng ông già này không ra khỏi nhà, thì sẽ không biết bên ngoài xảy ra chuyện GÌ”

“Yên tâm. cậu có được sự đồng ý của Bạch Nhược Minh Lan, có được con bé chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Cô bé còn nhỏ, cũng phải có một vài sóng gió cần trải qua.”

“Ông là người thông minh, nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái.”

Phó Viên cảm kích nói.
 
Chương 2472


Chương 2472

“Chuyện của cô hai nhà tôi…”

“Chỉ cân cháu còn sống, cháu đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu cháu không hoàn thành được, sẽ lấy mạng đến gặp ông.”

“Được, cậu ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với cô hai.”

Phó Viên gật đầu xoay người rời đi.

“Vì sao?”

Cuối cùng Risa cũng lấy lại sáng suốt, nhìn ông thật sâu sắc: “Từ nhỏ đến lớn con vấn luôn gọi ông là ông nội, †ừ lâu ông đã xem con là cháu gái ruột của ông để đối xử. Ông không có gì có thể làm được cho con, chỉ có thể giúp con đến đây thôi. Samegawa Akane không phải người dễ dàng buông tay, người cậu ta đã xác định, không có được thì sẽ không chịu để yên. Con cũng không phải là một người cẩn thận chặt chẽ, chuyện này ông không giúp con, sớm hay muộn gì con cũng sẽ để lộ, đến lúc đó thứ không chắc chắn nhất chính là đứa bé này.”

“Ông cho đứa bé này một con đường sống, hơn nữa cũng chắc chắn gia tộc sẽ không làm khó nó, nó lớn lên như thế nào cũng sẽ không can thiệp. Nhưng sau khi sinh ra đứa bé này, con vẫn phải trở về. Gia tộc không gánh được lửa giận của hoàng thất trong thời gian dài, ông còn có thể trông tránh trách nhiệm, nói là ông không biết. Nhưng thời gian lâu dài, Samegawa Akane chắc chắn sẽ trả thù công ty Nhật Kinh.”

“Ông tác thành cho con, con của phải tác thành cho công ty Nhật Kinh.

Trách nhiệm phải là của con, thì con vần phải gánh vác.” “Về phần thằng nhóc Diên này, thật ra ông rất thích, nó làm chồng của con cũng rất được.

Nhưng chuyện này, phải được Samegawa Akane lắc đầu đòi hủy hôn trước, gia tộc không thể mở miệng được, nếu không hoàng thất có thể hợp tình hợp lý tìm lý do đối phó với công ty, con hiểu không?

Risa nghe thấy những câu nói này, trong lòng vô cùng xúc động.

“Ông nội Yasui Yuuzora, cảm ơn ông con biết ông thương con như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ để con chịu khổ mà.”

Cô xúc động bước lên ôm chặt lấy Yasui Yuuzora.

“Con… con sinh em bé xong, con sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, con sẽ không để ông thất vọng.”

Ông nội phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, để tranh thủ cho mình thời gian mười tháng mang thai, cô cũng không thể phụ lòng hy vọng của ông nội Yasui Yuuzora, ông nội đã lớn tuổi, không còn chịu đựng được sự tàn phá của năm tháng nữa rồi.

Trọng trách của cô, thì cô vẫn phải gánh lấy.

“Cháu gái ngốc.”

Tâm trạng của Yasui Yuuzora buồn bã, thương tiếc võ lưng cô ấy.

“Nhưng con phải đồng ý với ông nội một chuyện, trong khoảng thời gian này không được gặp bất kì ai, cũng không được dùng bất kì thiết bị thông tin nào, ngay cả Diên, cũng không được tìm, biết chưa?”

“Con biết rồi, con sẽ bảo vệ bản thân cẩn thận, bảo vệ đứa con này. Ông nội Yasui Yuuzora, ông sẽ được trông thấy cháu cố trai hoặc cháu cố gái sớm thôi. “Được rồi được rồi… Đúng là một đứa bé ngoan, cực khổ cho con rồi” Đôi mắt già nua của Yasui Yuuzora đã đục, khó kìm nổi lòng mình xoa xoa đôi mắt, ông nói: “Phó Viên ở Đà Nẵng là người có khả năng bảo vệ được con nhất, những người còn lại không đáng tin cậy.

Ông nội phải về rồi, con phải tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, con đường này là con tự chọn, không có đường lui, con chỉ có thể tự lảo đảo đi về phía trước. Tuy có hơi vất vả, nhưng ít ra nó vui vẻ.”

“Dạ, con biết, con không thấy khổ.”

Cô cũng khóc được, kiềm không được phải lau mắt.

Yasui Yuuzora nhìn cô thật kỹ, cuối cùng cũng không nói thêm gì, mà lại lên máy bay lên đường về nhà. Còn ở Hà Nội, tất cả mọi thứ đều yên lặng không có tiếng động nào, không ai phát hiện ra chuyện Risa mất tích.
 
Chương 2473


Chương 2473

Diên đợi rất lâu, cũng không thấy tin của Risa, nên cậu bèn đến công ty Nhật Kinh tìm người, công ty Nhật Kinh bỗng nhiên lại canh giữ rất chặt chẽ.

Công ty Nhật Kinh canh giữ chặt chẽ cả ngày, ngay cả một con muỗi cũng đừng mơ có thể bay vào được.

Người bên ngoài cũng không thể thăm dò được tin tức bên trong.

Diên đánh hơi được một điều chẳng lành, chắc chắn Risa đã xảy ra chuyện.

Cậu lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, bảo vệ gác cổng đã vào trong thông báo, nhưng lâu lắm rồi vẫn chưa ra.

Vào lúc cậu vô cùng sốt ruột, không ngờ lại có một chiếc xe chậm chậm lại dừng lại trước mặt cậu.

Samegawa Akane bước xuống từ trên xe, mặc một bộ vest màu xanh ngọc, đeo mắt kính mạ vàng, trông vô cùng điềm tĩnh, sâu xa khó lường.

Trên người anh tản ra sự bén nhọn như một lưỡi đao sắc lẹm.

Trên kính phản xạ ra ánh mắt lạnh lẽo, anh ta hời hợt nhìn Diên, không nói nhiều lời, đi thẳng đến cửa.

Cửa mở, bảo vệ gác cổng gật đầu nói: ‘Chào thân vương Akihito ạ.”

“Tôi muốn gặp vị hôn thê của tôi.”

“Xin lỗi Thân vương, trưởng lão trong gia tộc vừa ra lệnh, dù bất kỳ ai cũng không được vào.”

“Ngay cả tôi cũng không được?”

Anh ta nhíu chặt mi, Diên bị chặn ngoài cửa thì không tính, nhưng ngay cả anh ta mà cũng bị chặn ở ngoài.

Anh ta lập tức không vui, giọng nói cũng thấp hơn mấy lần.

Bảo vệ gác cổng sợ tới mức rụt đầu, cúi đầu giải thích: “Thân vương Akihito, thật sự không có cách nào ạ… Trong nhà đã xảy ra việc mất trộm nghiêm trọng, đang được điều tra.”

“Tôi vào điều tra giúp các người.”

Thái độ của anh ta vô cùng kiên quyết, thậm chí đã đưa một ánh mắt cho thuộc hạ bên dưới.

Người khác không dám động đến người của công ty Nhật Kinh, nhưng anh ta là con rể tương lai của công ty Nhật Kinh, có gì mà không dám.

Ngay vào lúc anh ta chuẩn bị bắt ép mở cửa, thì ra Yasui Yuuzora chống gậy đi ra, sắc mặt vô cùng trầm trọng, hai mắt đục ngầu đầy buồn lo và sa sút.

“Thân vương điện hạ, cậu Diên, hai người vào đây cả đi. Vào đi, tôi cũng đang có việc muốn nói với hai người.”

Ông ta khom lưng, như thể cả tâm lý và sức lực đều rất mệt mỏi, người già đi mấy tuổi.

Ông bước đi hơi loạng choạn, được người bên dưới dìu mới vào được trong phòng.

“Trưởng lão bị sao vậy?”

Samegawa Akane khế nhíu mi, anh ta nhìn quanh, cả công ty đều chìm trong bầu không khí nặng nề một cách kỳ lạ, như là thật sự đã có chuyện lớn xảy ra.

“Có phải Risa đã xảy ra chuyện gì không?” Giọng nói của Diên run run, bàn tay âm thầm siết chặt, thần kinh trong cơ thể bắt đầu căng thẳng.

Samegawa Akane nghe vậy, không vui ngước mắt nhìn sang: “Tôi kính trọng cậu là chủ của gia tộc Kettering, vẫn luôn có giao thương qua lại với quốc gia của tôi. Nhưng cậu Diên nhớ thương vị hôn thê của tôi như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?”
 
Chương 2474


Chương 2474

“Anh bớt nói lời vô nghĩa ở đây với tôi đi, tôi không hỏi anh.”

Diên nói không chút khách khí, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lẽo như lưỡi dao, dừng lại trên người Samegawa Akane một cách bất thiện.

Vốn dĩ cậu không muốn chấp nhặt với anh ta, không phải bản thân vô dụng, mà là điểm mấu chốt không hề nằm trên người của anh ta.

Chỉ cần Yasui Yuuzora từ bỏ, hoàng thất cũng từ bỏ, thì Samegawa Akane có gây thêm sức ép thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Nên cậu hoàn toàn không đặt anh ta vào mắt, cũng không sợ anh ta: “Hai cậu đây, tôi biết hai cậu đều rất lo lắng cho Risa. Risa là vị hôn thê của Thân vương điện hạ, ngày cưới cũng đã được quyết định. Nhưng con người là động vật có tình cảm, trái tim của thiếu nữ tôi cũng không nắm bắt được, tôi cũng biết cô ấy và cậu Diên là bạn rất tốt của nhau.”

“Hai cậu nhớ thương cô chủ, nhưng buổi sáng cô chủ đã mất tích, phối hợp trong ngoài với Tomoka Tanikawa, giết người canh giữ trong sân, tắt camera giám sát, dẫn cô chủ trốn đi. Trước mắt chúng tôi đều đang tìm kiếm, cả công ty đều đang rối tung hết cả rồi.”

“Cái gì?”

Samegawa Akane nghe vậy, lập tức đứng vọt dậy, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Diên.

“Có phải cậu mang Risa đi hay không? Nói cho tôi maul”

Anh ta tóm lấy cổ áo Diên, nhưng giây tiếp theo Diên cũng không khách khí nện một đấm lên mặt anh ta.

“Nếu không phải anh ép cô ấy quá mức, sao cô ấy có thể bỏ đi? Nếu Risa xảy ra chuyện gì chẳng lành, tôi sẽ lấy mạng của anh.”

“Kẻ thật sự đáng chết phải là cậu, tôi và Risa vốn dĩ chính là một đôi, nếu không phải cậu gây cản trở từ bên trong, sao Risa lại trốn?”

“Anh câm miệng cho tôi, anh biết rố Risa không hề yêu anhl”

Diên giận dữ, đấm một cú thật mạnh lên bụng anh ta.

Cậu chưa bao giờ có được sức mạnh như vậy, đánh đến nỗi Samegawa Akane không còn sức đánh trả.

Yasui Yuuzora ở một bên giả vờ lôi kéo, nhưng thật ra lại không dùng tí sức lực nào.

Tuổi đã cao, cũng không thể chen chân vào trận đấu của người trẻ tuổi được.

Lúc lâu sau, đợi sau khi hai người đánh đến nổi thở hồng hộc, trên mặt mỗi người đều bị thương, ông mới ra mặt.

“Hai cậu, tôi biết hai cậu lo lắng cho cô chủ, nhưng việc gấp lúc này là tìm cô ấy. Bây giờ công ty còn cần cô ấy quản lý đại cục, chúng ta đều không thể rời xa cô ấy. Tôi đã cho người ra ngoài, mong răng hai cậu cũng có thể giúp tôi.”

Ông cố ý sắp xếp ra màn kịch này, là để làm cho Samegawa Akane và Diên tin rằng Risa mất tích, hơn nữa sẽ không liên lụy đến bất kỳ ai, tạo ra những thương tổn không cần thiết.

Đây là việc duy nhất mà người làm ông ngoại này có thể làm.

Ông tiễn hai người ra ngoài, rất nhanh sau đó đã có tin tức, họ đã dẫn người đi tìm kiếm.

Mà Yasui Yuuzora đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, trong nhà hề là người biết một vài tin đồn đều bị giết, đẩy trách nhiệm lên đầu Tomoka Tanikawa, hợp tình hợp lý.

Thi thể cũng được xử lý nhanh chóng.

Tất cả camera ở bên ngoài đều bị tiêu hủy, sẽ không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào sót lại.
 
Chương 2475


Chương 2475

Những người còn lại đều là thân tín của ông, sẽ không có ai để lộ chút thông tin nào.

Yasui Yuuzora rất vừa lòng với màn kịch này, chuyện duy nhất phải làm lúc này, chính là chờ đợi, chờ đợi mười tháng mang thai trôi qua, Risa trở lại.

Nếu cô ấy là một cô gái bình thường, muốn theo đuổi điều gì cũng được.

Nhưng cô ấy không phải, sinh ra trong công ty Nhật Kinh, gia tộc lâu đời và cường mạnh, cô phải gánh vác trọng trách thuộc về chính mình.

Ông ta đồng ý gánh lấy mười tháng mạo hiểm vì cô ấy, nhưng từ nay về sau, trọng trách này vẫn phải cần cô ấy tự mình gánh.

Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm, mây trôi bồng bềnh, trông rất thanh thản tươi đẹp.

Nhưng thời tiết tươi đẹp này, có thể duy trì được bao lâu đây?

Samegawa Akane tìm kiếm khắp nước Nga, không thể tìm ra dấu vết sót lại nào của Risa.

Cơ thể anh ta như bị mất mát, trống rồng.

Còn giản thì đến Đà Nẵng trước, sau đó lại đến London, vẫn không tìm được Risa.

Cô là một cô gái, theo một vệ sĩ thì có thể đến được đâu chứ, có phải ăn gió nằm sương, có phải sống trong lo sợ hay không.

Làm sao cô có thể chịu được cực khổ như vậy?

Sao cô không thể nghĩ thoáng mà lại bỏ trốn? Cô không tin cậu có thể quang minh chính đại ở bên cô sao?

Cậu đã tìm ra một ít manh mối, chỉ cần cho cậu một hai tháng thời gian, là đủ để lật đổ được Samegawa Akane.

Tại sao, không đợi cậu?

Diên chưa bao giờ có cảm giác thất bại, mỗi một cuộc tình cậu đều hết mình, bỏ ra tất cả mọi thứ của mình.

Nhưng tại sao, lần nào… trời đất cũng nhân tâm với cậu?

Cậu cho rằng thượng đế đã yêu thương, có thể để cậu có lại một cuộc sống mới, nhưng bây giờ Risa mất tích, cậu đã tìm ở nhiều thành phố như vậy cũng không tìm ra.

Giống như vốn dĩ cô ấy không hề tồn tại.

Những ân ái mấy hôm nay như hoa trong gương, trăng trong nước, tan thành mây khói. Thượng đế tra tấn cậu như vậy, vậy được thôi… cậu sẽ làm ma vương, không nhân từ nương tay nữa!

Bạn đã từng thấy một Diên máu lạnh đến cùng cực chưa?

Mấy tháng nay, ai cũng không gặp được cậu, nhưng vẫn luôn có thể nghe được những tin tức về cậu trên mạng.

Về những sự chèn ép của anh đối với các tập đoàn thương mại ở Hà Nội, thủ đoạn vô cùng tàn nhãn.

Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến London mấy lần, nhưng đều không gặp được Diên, bị cậu ta từ chối, trực tiếp đóng cửa không tiếp khác.

Ai cậu cũng không gặp, chỉ trừ Halley.

Cậu làm gì, Halley cũng hỗ trợ cậu.

Cậu có oán hận với hoàng thất Samegawa ở Hà Nội, thế là Halley dùng hết sức đối phó, bọn họ không để Diên sống dễ chịu, vậy thì bọn họ cũng phải sống bất ổn.
 
Chương 2476


Chương 2476

Vốn dĩ nước Anh đang ở thế là một cường quốc, dù là kinh tế hay quân sự thì đều là nước mạnh, không hề sợ Nga.

Họ không chủ động gây sự, nhưng đã đắc tội đến họ, thì đừng mong chỉ lo cho bản thân.

Nơi đầy tiếng oán than nhất chính là một vài thương hiệu tập đoàn ở Hà Nội, xuất khẩu giao dịch của công ty Nhật Kinh còn tốt hơn một chút, những tập đoàn còn lại chống đỡ vô cùng thê thảm, giá trị liên tục giảm xuống.

Hơn nữa quyền quản lý kinh doanh đã nằm trong tay Đà Nẵng, bọn họ không có nơi để kể khổ, chỉ có thể phản ánh lên hoàng thất.

Nhà vua đã suy nghĩ vô số biện pháp giảng hòa, nhưng Halley không chịu gặp.

Diên bắt đầu mở rộng phát triển Kettering, dù là quân sự hay là khoa học kỹ thuật.

Mỗi lần báo đài đưa tin, nhìn thấy Kettering ngày càng hùng mạnh, làm cho lòng người run sợ.

Cậu cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác nữa, ấn tượng lần cuối cùng của mọi người đối với cậu là cậu đã làm ra những gièm pha như vậy, nhưng cậu không hề ra mặt nói câu nào.

Bây giờ, tình hình thay đổi, làm cho người ta bất ngờ, đề phòng không kịp.

Người không biết chuyện cho rằng vì như vậy nên tính tình cậu mới có sự thay đổi lớn, nhưng người quen biết cậu đều biết, bởi vì Risa mất tích, nên cậu đang trả thù toàn bộ hoàng thất Samegawa.

Lúc này đây, trong một căn phòng ấm áp, một cô gái với cái bụng đã hơi nhô lên đang ngồi trên giường xem TYV.

Sau khi xem tin tức ngày hôm nay, liền lặng lẽ tắt TV.

Không có tin tức về cậu ấy, cô cũng không muốn xem tiếp, những tin còn lại cũng không có ý nghĩa gì.

Ba tháng đã qua, bụng đã có dáng vẻ của một người mang thai, lớn như người đã mang thai bốn năm tháng.

Bác sĩ đã khám chính xác, là một bào thai sinh đôi, là hai cục cưng.

Ở đây cô có bác sĩ chăm sóc, còn có Phó Viên vô cùng tận tâm, cô được sắp xếp rất ổn thỏa.

Cô cũng không thấy như đang ở tù, dù sao thì ở công ty Nhật Kinh cũng đau khổ hơn, ở chỗ này cô còn có chút tỉnh thần để chống đỡ, em bé trong bụng cô là mục tiêu mà cô cố hết sức để tiếp tục chống chọi.

Lúc đầu cô cảm thấy mười tháng rất ngắn, không đến thời gian một năm, chỉ nhoáng cái là qua thôi.

Nhưng cả ngày cô không được gặp Diên, cũng không có cách nào gọi điện cho anh, lúc nghe thấy giọng anh, cô mới hiểu được thời gian lại dài đăng đẳng như vậy.

Mỗi phút mỗi giây, đều bị ghen tuông, nhung nhớ vây lấy, làm yếu dần những phần xương cứng cáp nhất.

Ngày nào cô cũng nói tên của Diên cho em bé trong bụng trăm ngàn lần, nói cho nó biết bố của nó anh dũng mạnh mẽ đến nhường nào.

Cũng không biết là con trai hay con gái, nhưng Diên thích Cythia như vậy, chắc chắn cũng sẽ không thua gì con của mình.

Cô thật sự mong rằng thời gian mau mau kết thúc, mong rằng… cô có thể gặp lại Diên một lân nữa.

Cythia đã bắt đầu nhận thức được sự thật về cha mẹ ruột của mình, vốn dĩ trí nhớ của trẻ con ngăn, thời gian dài không tiếp xúc với Diên, sau khi có mục tiêu mới thì rất nhanh đã có cảm giác mới mẻ, chầm chậm ổn thỏa.

Tuy nhóc là chị, nhưng lại trở thành người được cưng chiều nhất nhà.

Tiểu Hy nghe theo cô bé, ngay cả tiểu Đoàn Tử mấy tháng tuổi cũng nghe theo cô bé luôn.
 
Chương 2477


Chương 2477

Trong nhà thường xuyên xuất hiện một cảnh như thế này.

Tiểu Hy ôm Đoàn Tử, Cố Thành Trung ôm Oythia Sau đó Cố Thành Trung bắt đầu khuyên bảo dạy đỗ hai cậu nhóc, để hai nhóc hiểu được người có địa vị cao nhất trong nhà là ai.

Thứ nhất chính là Hứa Trúc Linh.

“Mấy đứa không được làm mẹ giận biết không? Mẹ là cô tiên nhỏ, không thể khóc. Nếu mấy đứa chọn mẹ tức giận rơi nước mắt, thân tiên sẽ xuống đây đánh mông mấy đứa, mấy đứa sẽ là em bé hư, hiểu không?”

“Dạ hiểu.”

Tiểu Hy gật đầu rất nghiêm túc, tiện tay đè luôn đầu của Đoàn Tử xuống.

Người thứ hai là Cythia.

“Mẹ là cô tiên nhỏ, vậy chị là gì nào?

Là cô tiên nho nhỏ. Cũng không thể khóc, mấy đứa là con trai, phải nghe lời cô tiên trong nhà, biết chưa nào?”

“Biết rồi ạI”

“Nếu mấy đứa không cẩn thận tè ra quần thì phải làm sao?”

“Tìm dì ạ”

“Không có dì thì sao?”

“Tìm bố ạ.”

“Không có bố thì sao?”

“Tự mình lau mông ạ, không được khóc, không được làm bẩn sàn nhà, không được làm mẹ và chị giận. Nếu Niệm Niệm không cẩn thận tè trong quần, thì phải dỗ Niệm Niệm.”

Cố Thành Trung đặt tên mới cho Cythia, Cố Niệm Linh.

“Tiểu Hy ngoan lắm.”

Cố Thành Trung vừa lòng vuốt ve đầu tiểu Hy.

Đứa bé này thông minh hơn người, tính cách cũng rất điềm tĩnh, không giỏi ăn nói.

Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi lần gặp chuyện đều rất bình tĩnh, không khóc không quậy, còn có thể dễ dàng chăm sóc Cố Đoàn Tử, cũng sẽ nghe lời Niệm Niệm.

Anh cũng không biết tiểu Hy và Niệm Niệm ai ra đời sớm hơn, nên không phân biệt lớn nhỏ, đều có thể gọi tên nhau.

Hứa Trúc Linh ngủ xong giấc trưa xuống đây, bỗng nhiên nghe thấy câu chuyện của hai cha con, cô nói: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị ăn hoa quả. Tiểu Hy phải ăn nhiều lên, hôm qua con không ăn bao nhiêu cả, dù không thích cũng phải ăn, tốt cho cơ thể”

“Dạ, mẹ tiên nhỏ.”

“Hả? Anh bảo đó hả?” Cô nhìn Cố Thành Trung.

“Đúng vậy, vợ tiên nhỏ.’ Cố Thành Trung cười nói.

“Không nghiêm chỉnh gì cả, nếu khách đến nhà nghe được sẽ cười anh đó.”

Hứa Trúc Linh tức giận nói.

Lúc ăn hoa quả, Cố Thành Trung kéo Hứa Trúc Linh sang một bên.
 
Chương 2478


Chương 2478

“Vợ ơi, cũng lâu lắm rồi hai ta chưa được sống thế giới hai người nhỉ? Hay là gửi mấy đứa nhóc cho dì đi, chúng ta đi sống cuộc sống hai người nhé?”

“Ưm? Anh muốn sống cuộc sống như thế nào?”

“Tập đoàn vừa mới mở một khách sạn cao cấp, thiết bị đã lắp đặt xong, có cả phòng theo chủ đề, anh muốn qua đó ở.”

“Thuê phòng hả?”

Hứa Trúc Linh nhíu chặt mày.

“Vợ ơi, đừng nói lời thô tục như vậy, đơn giản mà nói thì đó là… tình thú.”

Cố Thành Trung nói với vẻ vô cùng hưng phấn.

Hứa Trúc Linh gõ đầu anh: “Đã là cha của ba đứa nhỏ, sao còn già mà không nên nết vậy? Nếu bị cánh nhà báo chụp hình được, chủ tịch Cố dẫn vợ đi thuê phòng ở khách sạn nhà mình, thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Kệ, hôm nay em không đi, anh cũng phải khiêng em sang.’ Cố Thành Trung nói một cách bá đạo.

Anh gọi luôn dì ra trông mấy đứa nhỏ, sau đó cưỡng ép bế cô lên xem.

Bên trong xe có một mùi hương nhàn nhạt, rất an lòng.

Cô cũng không có cách nào phản kháng, xe cũng đã chạy, đành phải đồng Ý.

Cũng không biết anh lấy đâu ra sinh lực, còn muốn đi thuê phòng tìm kiếm tình thú nữa chứ?

Bây giờ, ngày nào cô cũng bị ba đứa nhỏ quấn quanh, có cảm giác mệt sắp chất.

Tới buổi tối, lập tức ngã lên giường đi ngủ, nhưng vẫn luôn thức dậy vào nửa đêm, luôn có ảo giác nghe thấy Đoàn Tử khóc.

Nhưng rõ ràng là Đoàn Tử vẫn ngoan ngoãn, dì cũng đang trông chừng ở trong phòng.

Lần nào cũng là cô tự thấy bất an trong lòng, đi tiểu đêm phải nhìn thêm mấy lần mới yên tâm.

Vẫn còn một thời gian nữa mới đến khách sạn, cô liền nhắm mắt ngủ.

Rất nhanh sau đó xe đã đến nơi, Cố Thành Trung bế cô xuống xe, cô bị đánh thức ôm lấy cổ anh theo bản năng, nói: “Ưm… Buồn ngủ quá, em ngủ thêm một lát.”

“Ừ, chờ em ngủ rồi là anh có thể muốn làm gì em thì làm.” Anh cười cười nói.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, muốn nói thêm gì đó, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, nghĩ nghĩ rồi vẫn nằm trong tròng anh, điểu chỉnh sang một tư thế thoải mái, yên tâm ngủ tiếp.

Giấc ngủ này rất yên nổ, suốt giấc ngủ không mộng mị, cũng không không trực giấc tỉnh lại.

Đến lúc cô mơ màng mở mắt ra, phát hiện trời bên ngoài đã tối, ánh đèn trong phòng mờ mờ.

Cả cơ thể cô thoải mái, như vừa mới ngâm suối nước nắm vậy.

Trong hơi thở có mùi hương an thân nhàn nhạt, rất thơm.

Sao cô lại ngủ say như vậy?

Mấy đứa nhỏ ăn cơm tối chưa?

Nghĩ đến đây, cô lập tức đứng dậy, nhưng giây tiếp theo đã bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy, kéo cô lại vào ổ chăn.

“Em ngủ ngon không?”

“Ngon lắm, nhưng mà… nhưng sao em lại ngủ say như vậy?”
 
Chương 2479


Chương 2479

Trong sẽ có để hương an thần, có công dụng hồ trợ giấc ngủ, trong phòng có còn nhiều hơn. Để làm cho em có một điều kiện thoải mái, lúc em ngủ, anh đã mát xa đầu giúp em. em cũng không dậy, thế là anh xoa bóp cả cơ thể em luôn.”

“Gì cơ? Anh… anh mát xa cho em á?” “Em chăm sóc các con vất vả như vậy, mỗi ngày phải thức giấc nửa đêm tận mấy lần, con khóc lên một tiếng là em sẽ rất căng thẳng. Nhưng các con rất ngoan, anh sợ em cứ như vậy tiếp.

Nếu ở nhà lo những chuyện đó, em vốn dĩ không thể yên tâm đi ngủ, thế là anh dụ em ra ngoài.”

Anh hiếp mắt nói, còn có hơi mơ màng.

“Anh hay thật đấy, mấy đứa nhỏ trong nhà đúng thật ra rất rầy rà, nhưng em không thảm thấy vất vả, ngày nào em cũng rất vui bẻ.”

“Anh không vui.”

Anh nghe vậy, mơi đôi mắt sâu sắc, nhìn lên người cô.

“Anh chẳng vui vẻ chút nào.”

Giọng điệu của anh nặng nề, như một đứa trẻ hờn giận: “Nhìn em vất vả như vậy, mỗi ngày phải vây quanh ba đứa nhóc, anh rất là không vui. Trước kia trong nhà chỉ có hai chúng ta, tất cả sự chú ý của em đều đặt ở trên người anh, bây giờ tất cả đều đặt lên người bọn nhóc. Em không quan tâm đến bản thân, vì bọn nhóc, không ăn lẩu trong nhà, không ăn ngoài lung tung, ngay cả đồ ăn vặt em cũng không ăn.

Đồ ăn vặt anh mua cho em, cũng để đến hết hạn sử dụng, thật là đáng sợi”

“Trước kia là phụ nữa đã có chồng, bây giờ đã làm ẹm, có thể giống nhau sao? Không thể muốn làm gì thì làm.

Phải làm gưa cho các con, không thể bậy bạ.” “Trong mắt anh, em vấn luôn là dáng vẻ lúc mới quen, nCốc nghếch vô tội, chỉ biết ăn thôi. Em muốn làm gì thì làm chuyện đó, chúng ta sống hòa thuận, dạy cho bọn nhỏ một nhận thức đúng đắn, sau này bọn nó sẽ không hư đâu. Trước đây em cũng không cẩn trọng như vậy, bây giờ lại trói buộc bản thân vì mấy đứa nhỏ, quá hà khắc.”

“Nếu em còn như vậy, anh sẽ đứa mấy đứa nhỏ cho ông bà nội, nhờ bà nội trông, qua một thời gian nữa lại đưa cho ông bà ngoại trông.”

“Đừng mà, các con còn nhỏ, đang là thoài điểm cần phải sống cùng ba mẹ để vun đắp tình cảm.”

Cô vội vàng nói.

“Vậy em hứa với anh, song song với việc chăm con, em cũng hông được để mình quá vất vả. Mấy đứa nhỏ là cục vàng của em, thì em cũng là cục vàng của anh. Đừng quên là, trong nhà mình em là số một, các con quan trọng, nhưng trong lòng anh không có ai quan trọng hơn em.”

“Trúc Linh, anh không cần mẹ hiền dâu thảo gì cả, cũng không cần tiểu thư khuê cá gì hết, anh chỉ cần em.”

Anh ôm cô vào lòng thật chặt, giọng nói có vẻ trầm thấp khàn khàn, như là đang tâm sự chuyện gì đó.

Lòng Hứa Trúc Linh lập tức tan chảy, tình yêu Cố Thành Trung dành cho mình, mười năm như một ngày, năm nào cũng như sáng nay.

Mắt cô đỏ hoe, trong đôi mắt ngập tràn nước mắt lờ mờ.

Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh.

“Dạ, em hứa với anh, không làm mẹ hiền dâu thảo gì cả. Em chỉ cần làm chính mình, dạy cho các con có nhận thức tốt, là đủ rồi.”
 
Chương 2480


Chương 2480

“Ừm, vậy mới giỏi.”

“Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi.”

“Về gì chứ? Chuyện quan trọng nhất vân chưa làm mà?”

Lúc nói chuyên, bàn tay của người đàn ông bắt đầu xấu xa.

Âm thanh của anh dần trở nên mê hoặc: “Thấy em mệt mỏi, muốn để cho em ngủ một giấc ngon, nên anh mới nhịn đến bây giờ. Em cho rằng anh chỉ nói ngoài miệng thôi sao? Thuê phòng thì phải có dáng vẻ của thuê phòng, nếu không sẽ lãng phí tên.”

Nghe vậy Hứa Trúc Linh hơi dở khóc dở cười, khi nào thì anh tiết kiệm như vậy? Gòn tiếc tiền thuê phòng nữa chứ?

“Khuya rồi, phải về nhà thôi.”

Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười một giờ rồi, đủ thấy mình ngủ say bao nhiêu.

“Không, tối nay không về nhà, ngủ hở ngoài đi, sống một thế giới của hai chũng ta.”

Dứt lời, người đàn ông xoay người đè cô xuống dưới, hơi thở khổng lồ bao phủ lấy cô, cô biết mình trốn không thoát, cả đời này đừng mơ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Thành Trung.

Giống như Tôn Ngộ Không và Phật Tổ Như Lai vậy.

Nhất định sẽ trúng đích.

Cô cười: “Anh Trung, như vậy có phải không được hay hay không?”

“Chị Trung, em dẫn chứng ra xem nào, có gì mà không hay?”

Nói hết câu, đôi môi mỏng đã đè xuống, hôn lên cánh môi của cô, trăn trọc, dịu dàng quấn quýt.

Trong phòng mở đèn ở đâu giường, ánh đèn mờ mờ, khách sạn ở tâng tám mươi mất, xuyên quan những tầng mây, bên ngoài là một biển sương mù mênh mông, hệt như tiên cảnh.

Còn trong phòng, quấn quýt triền miên, rung động trái tim.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cung cùng hơi thở tình dục tràn ngập trong phòng cũng trôi qua.

Cố Thành Trung bế cô đi tắm, sau đó đưa quần áo đã được chuẩn bị cho cô, tất nhiên là váy ngắn lộng lẫy: “Đoàn Tử thích bú sữa, em sợ làm bẩn quần áo, lâu lắm rồi cũng không mua thêm quần áo mới. Chúng ta làm cha mẹ, có thể hy sinh cho các con, nhưng không thể hy sinh tất cả, chỉ xoay quanh các con. Chúng ta cũng phải có cuốc sống riêng của mình, hiểu không?”

“Biết rồi, hóa ra anh Trung thích váy dây? Váy gợi cảm thế này sao?”

“Hết cách, ai bảo sau khi em sinh Đoàn Tử, chỗ phải lớn đền lớn cả? Dáng người em, rất gợi cảm, cũng rất hoàn hả, thật là làm anh thèm đến nhỏ dãi.”

Anh hôm lên mặt cô: ‘Vốn dĩ anh đã sai nhà bếp của khách sạn chuẩn bị bữa tối từ sớm, nhưng giờ này rồi, coi như là ăn khuya đi. Dù thế nào thì đây cũng là một cuộc hẹ hò, không có các con, chỉ có thế giới của hai ta.”

Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách vang lên, phục vụ đẩy xe đựng thức ăn vào, bày biện đồ ăn cho họ.

Hứa Trúc Linh thay xong quần áo đi ra ngoài, trong tay Cố Thành Trung đã có thêm một đóa hoa.

Big Hứa Trúc Linh kích động che lấy miệng, tuy không phải là lần đầu được nhận hoan, nhưng lần này là hoàn toàn năm ngoài tính toán.

“Cái này cũng cho em hả?”

“Hẹn hò thì phải ra vẻ của hẹn hò chứ, hoa thì tất nhiên phải dành cho người đẹp.”
 
Chương 2481


Chương 2481

Cô vui sướng ôm lấy bó hoa, vô cùng vừa lòng nhìn anh.

Trong cuộc sống phải có ngạc nhiên và cảm giác trang trọng, mới có thể khiến cho mỗi ngày trở nên đầy mong chờ, đầy tươi mới.

Tình yêu không có bí quyết giữ lửa, chỉ cần bạn tìm đúng người, hôn nhân của bản sẽ không phải là ngôi mộ, mà là thiên đường.

Phụ nữa sinh con rất khổ cực, chăm con cũng rất khổ, ở chung với cha mẹ chồng cũng có rất nhiều xung đột…

Nhưng chỉ cần chọn đúng người, những vấn đề này đều như mây bay, tất cả sẽ biến mất.

Trước khi cưới Cố Thành Trung sẽ giúp cô cắt sẵn thịt bò, cưới ba năm, Cố Thành Trung vẫn sẽ như thế. Yêu một người, trái tim không thay đổi, người cũng sẽ không đổi thay!

Lúc Hứa Trúc Linh ăn cơm tối, cô vẫn luôn nghĩ lại về chuyện này.

Cố Thành Trung nói đúng, từ khi có Đoàn Tử, sau khi Cythia cũng trở về, ba đứa nhỏ trong nhà làm cho toàn bộ tâm điểm của cô đều bị lệch đi.

Trước kia tiểu Hy không ở bên cạnh, hoặc là ở nhà họ Quý hoặc là ở nhà cũ, khoảng thời gian đó cô có lòng cũng không có sức.

Liên cục có chuyện, cô cũng không có cách nào mang con trẻ bên người, Đoàn Tử ra đời cũng phải được mấy thàng, mới trở về bên cô.

Đứa con cô nợ nhiều nhất là Niệm Niệm, bây giờ ba đứa con đều ở bên cô, cô hận mỗi ngày không thể có hai mươi lăm tiếng, làm bạn với các con.

Cô sợ mình làm không đủ tốt, khiến cho tuổi thơ của các con để lại ấn tượng không hay.

Mỗi ngày cô đều rất căng thẳng, muốn lấy bản thân làm chuẩn mực, phải nói và làm việc thật mẫu mực, không yên tâm để các con đi nhà trẻ, tiểu học.

Bọn nhóc bị đau đầu hay sốt, người căng thẳng nhất là chính cô.

Cũng vì thế này, làm cho cô mệt chết được, nhưng quan trọng nhất là lại bỏ qua cha của mấy đứa nhỏ.

Đã từng, lúc học chưa có ba đứa nhỏ, họ ở chung sớm tối, luôn có những lời nói mãi không xong.

Không thể nói là hai người ở bên nhau mỗi ngày, buổi sáng mở mắt ra là anh, buổi tối đi ngủ cũng là anh.

Cô thích gì, anh cũng không gò bó, cũng không sợ người khác nói này nói nọ.

Cô muốn gì anh cho cô cái đó, cô ăn lẩu, anh nhúng thịt bò cho cô.

Cô ăn vặt, anh sẽ mở bọc snack khoai tây cho cô, quy định mỗi ngày cô ăn bao nhiêu, sợ cô ăn nhiều hơn sẽ hại sức khỏe.

Shipper vận chuyển đồ ăn cũng đã quen đường đến nhà, cũng không còn cảm thán ngôi nhà lớn như vậy, mà lại ăn đồ ăn ngoài.

Cô sẽ thường hay muốn ăn bánh bao ở tiệm Dương Kí, bỗng nhiên muốn ăn malatang, muốn ăn đồ xào xả ớt.

Lúc Cố Thành Trung ra ngoài, sẽ luôn luôn mang đồ ăn về cho cô, nếu anh bận, sẽ bảo Khương Anh Tùng mua.

Không ra ngoài xã giao, không rượu bia thuốc lá, giữa khoảng cách vơi phụ nữ/ Đối mặt với cánh nhà báo, cứ hai ba câu là sẽ nhắn đến cô, không có chuyện gì cũng có thể rải cơm chó.

Nhưng nếu phóng viên hỏi đến chuyện của anh, thái độ anh lạnh lùng, cho rằng chẳng có gì để nói.
 
Chương 2482


Chương 2482

Nhưng một khi nhắc đến Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung lập tức sốt sắng lên, nhưng ngày xuân gió mát đến thay ngày đông khắc nghiệt.

“Vợ của tôi ở nhà ấy, lát nữa tôi sẽ mua đồ ăn cho cô ấy.”

“Tình cảm của chúng tôi tốt lắm, mấy lời đồn bên ngoài là giả đó.”

“Tôi là một kẻ cuồng vợ, tôi không thấy có gì xấu.”

Mọi người đều biết, Cố Thành Trung đã có vợ.

Mọi người đều biết, Cố Thành Trung chiều vợ vô cùng.

Mọi người đều biết, Cố Thành Trung chỉ yêu một người trong cuộc đời này.

Lúc này bỗng nhiên cô mới suy nghĩ cẩn thận, con cái là kết tinh tình yêu của hai người, là sự ràng buộc kéo hôn nhân trở thành gia đình.

Có con rồi, gia đình này mới có thể trở nên đầy đủ, những không thể quên đi dáng vẻ thuở đầu hai người ở bên nhau.

Qua quýt nhu cầu của chồng vì con cái, cũng là chuyện rất buồn cười.

Rất nhiều lúc, vợ cảm thấy chồng không hiểu được mình, biến thành một bà cô tròn chức trách, trông nom con cái chăm sóc cha mẹ chồng, mệt sắp chết, kết quả lại không thể có được sự cảm thông và bỏ qua của chồng.

Không thể nói là người vợ sai, cũng không thể nói là người sai một trăm phần trăm.

Có lẽ rằng, ngay cả người vợ cũng đã quên, dáng vẻ vốn có của chính mình.

Cô là người phụ nữ đã kết hôn, cùng là người làm mẹ.

Nhưng, cô cũng là vợ của Cố Thành Trung.

Điều Cố Thành Trung muốn cũng không phải là vây quay mấy đứa nhỏ mỗi ngày, mà là người vợ đã bỏ qua chồng mình.

“Cố Thành Trung…”

Cô đọc tên anh, bưng ly rượu lên.

Cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, làm cho sắc mặt của Cố Thành Trung đông lại, lập tức trở nên căng thẳng.

“Sao vậy?”

“Em… lần đầu làm vợ, làm mẹ, được người khác yêu thương. Có rất nhiều chuyện là làm lần đầu, nhưng nói không hiểu lắm, vẫn mong anh cảm thông nhiều hơn.”

Cô bưng ly rượu lên. Cố Thành Trung nghe vậy, khóe môi cong lên cười, nói: “Anh cũng là lần đầu tiên làm chồng, làm cha, dành hết tất cả để yêu thương người khác. Tuy anh làm lần đầu, nhưng anh trải đời nhiều hơn vợ anh mười năm. Anh biết điều cơ bản nhất, anh là một thằng đàn ông, anh phải nghe lời người phụ nữ của anh, yêu thương cô ấy, cưng chìu cô ấy, mãi mãi đặt cô ấy ở vị trí số một.”

“Cô ấy là động lực để anh phấn đấu bước về phía trước, cũng là áo giáp ủng hộ vững chắc của anh.”

“Em không hiểu, không sao cả, anh cũng có rất nhiều chỗ làm không tốt.

Nhưng chỉ cần sau này, chúng ta vẫn ở bên nhau, tay trong tay sánh vao cùng nhau tiếp tục bước tới là được.”

“Anh không dám mong cầu kiếp sau, chỉ cần kiếp này, bên em đến đầu bạc răng long.” Anh cười khẽ: “Nhưng nếu có kiếp sau, anh cũng sẽ không tặng em cho người khác, nhất định sẽ tìm được em, ở bên em.”

“Cố Thành Trung, lấy được anh là may mắn ba đời của em.”

“Hứa Trúc Linh, cười được em cả đời không hối hận.”
 
Chương 2483


Chương 2483

Ly rượu vang nhè nhẹ cụng vào nhau, vang lên âm thanh véo von.

Chất lỏng lay đọng dưới ánh đèn, như là máu của hai người, đã hòa tan vào cơ thể của người kia từ lâu, không thể nhổ ra được nữa.

Hứa Trúc Linh hơi xúc động, uống hết tất cả rượu trong ly xuống.

“Em uống rượu không được, uống ít thôi.”

“Không, không được, em còn phải kính anh một ly.”

Cô lại lảo đảo một chút: ‘Cảm ơn anh đã bao dung em như ngày đầu suốt mấy năm nay.”

“Chuyện nên làm, anh không cho em, thì cho ai đây?” “Cơ mà… em rất rất yêu anh, trước đây em vẫn luôn không thể nói ra, cảm thấy rất lạ lùng. Nhưng bây giờ… em rất muốn nói nghìn lần vạn lần, sợ anh không biết, em yêu anh…

yêu anh vô vàn. Cảm ơn anh vấn luôn ở bên em, cảm ơn anh đã cưng chiều em như em bé, cảm ơn anh đã ủng hộ em tin tưởng em, cảm ơn anh… đã để cho em gặp anh.”

“Cố Thành Trung, cảm ơn anh đã cho em một gia đình, cho em ba đứa con, khiến em tìm được một Hứa Trúc Linh trọn vẹn.”

€ó lẽ là rượu của đêm nay làm con người ta vô cùng nóng cháy.

Cô rất cảm ơn mình đã gặp được Cố Thành Trung, cuối cùng đã gặp được một người, cưng chiêu mình chẳng cần kiêng nể.

Cố Thành cung thấy dáng vẻ đỏ hoe đôi mắt của cô, kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, sau đóng cúi người dùng đôi môi mình hôn lên nước mắt ở khóe mắt cô.

“Có lẽ, chúng ta cũng không trọn vẹn, chỉ có khi gặp được nửa kia thích hợp với mình, mới hoàn toàn trọn vẹn.”

Cô uống nhiều, dừa vào lòng ngực anh, đôi tay như ngó sen ôm chặt lấy cổ anh.

Cứ vậy, cứ ôm mãi như vậy, xin đừng lìa xa.

Đêm tay ánh trăng rất đẹp…

Gió cũng dịu dàng.

Sang hôm sau hai người mới trở lại biệt thự, cả đêm không gặp mấy đứa nhỏ, cô nhớ chúng là thật, như Hứa Trúc Linh cũng hiểu rằng, cuộc sống của cô hông phải chỉ là ba đứa nhỏ, cũng phải có bản thân, cũng phải có Cố Thành Trung.

Không thể bỏ rơi ai, không thể bất công với ai, nếu không con đường tình yêu này sẽ thất bại.

Bỏ qua ai cũng không được.

Hai người đang muốn kêu các con, không ngờ bảo vệ gác cổng lại vội vàng bước tới thông báo, sắc mặt vô cùng kích động.

“Ông chủ, bà chủ, ông Tư đã trở lại.”

Ông Tư?

Cố Thành Trung nghe vậy, nhíu chặt chân mày, lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa.

Bên ngoài của có một người giống anh y đúc đang lại gần, dáng vóc cũng không hề khác biệt.

Nhưng chỗ khác nhau đó là, thái dương của anh ấy nhiều hơn anh một vết sẹo, dài hơn một lóng tay, kéo dài đến phía sau phần tóc ở thái dương rồi biến mất.

Phó Thiết Ảnh… đã trở lại!
 
Chương 2484


Chương 2484

Cố Thành Trung bước những bước dài xông ra ngoài, không cần nhiều lời, chỉ ôm chầm lấy anh em nhà mình vào lòng, bàn tay to võ vào lưng anh ấy thật mạnh.

Anh chỉ biết, Phó Thiết Ảnh không chết, người anh phái ra ngoài vẫn không có tin tức, nhưng anh cứ có dự cảm, anh ấy không chết. Hiện giờ, cuối cùng anh ấy đã trở lại!

“Rốt cuộc chú đã đi đâu vậy? Nửa năm qua mà chẳng có tin tức gì?”

Cố Thành Trung đánh một cú mạnh lên ngực anh ta, vừa tức vừa sốt ruột.

Phó Thiết Ảnh cười cười, cũng có một cảm giác sống sót sau tai nạn.

Anh ra kể rõ đầu duôi những chuyện đã xảy ra trước đó.

Phó Trác muốn đồng quy vu tận với anh ta, kíp nổ quả bom, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất để phóng ra cửa sổ.

Nhảy xuống từ độ cao như vậy, vốn dĩ đã phải đi đời nhà ma, nhưng bên dưới lại có một cái trân nhà, đỡ được một phần lực.

Anh ta rơi ngay trên một chiếc xe tải, thứ được vận chuyển trên thùng xe là chăn bông.

Anh ta vừa ngã xuống thì đã hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi tỉnh lại thì đã tới một thị trấn nhỏ ở vùng lân cận Thành phố Yến.

Chủ xe chuyển hàng hóa xong, phát hiện ra trong xe có người, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Trông thấy anh ta máu me đầm đìa, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiêu, ông cũng không dám báo cảnh sát, sợ mình nói hai ba câu không rõ ràng, lại gây rắc rối cho bản thân.

Thế là ông đưa Phó Thiết Ảnh tới phòng khám nhỏ, cũng may là người bác sĩ lớn tuổi đó rất giỏi, cứu anh ta trở về.

Nhưng anh cũng bị đập trúng đầu, máu bầm trong não quá nhiều, nên anh bị mất trí nhớ trong thời gian ngắn, cũng không ai biết khi nào thì anh ta lấy lại trí nhớ.

Phó Thiết Ảnh khi vừa mới mở mắt chẳng biết gì về tất cả mọi thứ xung quanh, chuyện gì anh ta cũng không nhớ rõ, nơi sâu thẳm trong trí nhớ lại thường xuyên hiện ra hình ảnh của một cô gái.

Anh không thể nói ra tên, hình bóng trong đầu cũng rất mơ hồ.

Anh chỉ dưỡng bệnh trong nhà của chủ xe, hao mất thời gian hơn ba tháng.

Gia đình của chủ xe cũng không giàu có gì, chữa bện cho anh cũng tốn không ít tiền tiết kiệm.

Sau khi sức khỏe của anh khôi phục, anh liền giúp công việc ở gân đó, giúp đỡ chỉ phí trong nhà của chủ xe.

Anh ta đã từng đến cục cảnh sát, nhưng ở nơi đó cũng không có tin mất tích của anh ta.

Thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ chú ý đến tin thời sự, nhưng anh ta cũng không có hứng thú gì để quan tâm đến tin thời gự thế giới, để ý đến chuyện của nước khác.

Vậy nên mới dẫn đến chuyện anh ta bỏ qua nhiều tin tức quan trọng như vậy.

Mãi đến gần đầy, anh đi qua một con đường, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xém chút đã bị xe tông, anh xông lên trước theo bản năng, thành công cứu được người.

Cô gái kia vô cùng cảm kích, còn nói cho anh ta tin của mình.

“Chu Đình.”

Hai chữ này giống như một trời sấm sét, lập tức đánh vào đầu anh ta.

Cái tên này quen thuộc như vậy!

Chu Đình…

Cuối cùng anh cũng nhớ ra cô gái mình mơ thấy hằng đêm rốt cuộc là ai?
 
Chương 2485


Chương 2485

Trí nhớ đã mất đi nhưng một dòng tác, mất hông chế quay trở lại.

Sau khi anh lấy lại trí nhớ, trước tiên là nhanh chống quay lại Đà Nẵng.

Anh xuống máy bay, lập tức bắt xe trở về.

Bước vào nhà họ Cố, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, anh mới cảm thấy, mình vẫn còn gia đình.

Dù cho đi lạc đã lâu như vậy, nhưng mình vẫn sẽ tìm được đường về nhà.

Sau khi nghe xong những chuyện anh ta đã trải qua, Cố Thành Tung cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không có chuyện gì quay về là được: “Anh, em trở về chủ yếu là để báo tin bình anh, em sẽ không qua chỗ bố mẹ, anh nói với bố mẹ một tiếng là được.

Bảo bố mẹ không cần lo lắng cho em, em vấn vui vẻ. Em còn phải đi tìm Chu Đình, em mất tích lâu như vậy, lúc đó vẫn chưa từ mà biệt, cô ấy chắc chắn sẽ giận em.”

“Em phải vội đu xin lỗi cô ấy, em đi 6S…

Phó Thiết Ảnh vội vàng nói, mới vừa đứng dậy đã bị Cố Thành Trung kéo lại.

“Chu Đình, không có ở trường học.”

“Vậy chắc chắn ở nhà họ Chu.”

“Không không có.”

Cố Thành Trung mím môi, hơi khó xử nhìn anh ta.

Phó Thiết Ảnh cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi nhíu chặt chân mày.

Anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, sắc mặt cô cũng nghiêm túc, trầm trọng, như là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Trong lòng anh vang lên tiếng lộp bộp nói: “Có phải Chu Đình đã xảy ra chuyện hay không?

“Cô ấy không xảy ra chuyện gì, rất ổn, nhưng mà… bây giờ cô ấy không có ở Đà Nẵng”

“Không có ở Đà Nẵng?”

Phó Thiết Ảnh nghe vậy trong lòng nặng nề: “Vậy cô ấy… đã đi đâu?”

“Cô ây ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, không lâu sau kể từ khi chú gặp chuyện không may là cô ấy đã đi rồi. Trước đó, sau khi cô ấy biết chú không từ mà biệt, cô ấy đã không thể tha thứ cho chú. Sau đó cậu xảy ra chuyện, tin tức báo về, chẳng được bao lâu thì cô ấy đã ra đi.”

“Cô ấy… cho rằng em đã chết, không cần em nữa sao?”

Giọng của Phó Thiết Ảnh run run vang lên: “Là cậu bỏ rơi cô ấy trước, không từ mà biệt. Chẳng qua cô ấy…

chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi, cô ấy là người có tính tình thế nào chú là người rõ nhất, chú có thể làm tới mức cả đầu cũng không quay lại, thì cô ấy cũng có thể giả vờ tuyệt tình. Cô ấy là một người thoải mái, làm việc cũng không dài dòng, có chuyện gì đau khổ cũng để trong lòng, ngoài mặc thì có thể làm như không có chuyện gì.”

“Chú gặp chuyện không may, cô ấy cũng sống rất khó khăn, nhưng cô ấy không thể hiện ra bên ngoài, nếu không tất cả mọi người sẽ lo cho cô ấy. Cô ấy ra đi là chuyện có thể tha thức được, cô ấy muốn rời khỏi nơi đau lòng này.”

Hứa Trúc Linh vội vàng nói.

Ánh sáng rực rỡ trên mặt Phó Thiết Ảnh tối lại từng chút một, đương nhiên anh biết Chu Đình là người thế nào.
 
Chương 2486


Chương 2486

Lúc trước anh không từ mà biệt, cũng đã chuẩn bị sẵn dàng, lúc về chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.

Anh thập tử nhất sinh, cuối cùng cũng đã trở về, nhưng cô lại ra đi.

“Em biết rồi, dù cô ấy có đi đâu, em cũng sẽ tìm cô ấy trở về.”

“Chỗ bố mẹ bên đó anh sẽ thăm hỏi giúp chú, chú đi tìm Chu Đình trước đi, cô ấy là cô gái tốt, cậu không nên bỏ lỡ cô ấy.’ “Em sẽ không để mất đâu.”

Phó Thiết Ảnh dùng sức nói Anh ta lập tức đi điều tra, Chu Đình đến một bang của nước Anh, làm học sinh trao đổi với trường Đại học Bang lập Kansas.

Anh ta chưa kịp điều tra cô ấy sống ở đó như thế nào, bây giờ anh ta chỉ một lòng thầm muốn xuất hiện trước mặt cô ây, làm cho cô ấy một sự ngạc nhiên thật lớn.

Anh lại đi máy bay lần nữa, tâm trạng vô cùng kích động, hơi thở cũng rất phập phồng.

Anh rất căng thẳng, cũng đã nghĩ đến rất nhiều cách để xin cô tha thứ, ví dụ như không nói nhiều lời, tìm một cái bàn giặt đồ để quỳ lên, không có bàn giặt đồ thì quỳ lên bàn phím.

Hoặc là mua cho cô ấy các loại trang sức đá quý, những món đồ sáng lấp lạnh, mua túi xách mua quần áo, để cô được mua một lần thỏa thích.

Hoặc là quỳ lên đất, ôm lấy hai chân cô, gọi to vợ yêu đại nhân ơi anh biết sai rồi.

Ngồi máy bay hơn bốn giờ, não anh đã nghĩ ra vô số cảnh tượng mình cầu xin cô tha thứ.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì nhiều lần.

Anh luôn có thể làm cho cô hồi tâm chuyển ý.

Hơn nữa anh gặp đại nạn nhưng không chết, Chu Đình nhìn thấy anh chắc chăn sẽ thật là vui mừng nhỉ?

Đã gần nửa năm không được gặp cô ấy, tuy mỗi buổi tối cô ấy đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mình.

Nhưng cũng không thể chạm vào hay ôm lấy, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Bốn giờ đồng hộ, anh lo lắng nhìn những ngôi nhà từ từ thu nhỏ lại, mây bay bên cạnh…

Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh.

Anh đến vội vàng, thậm chí cũng không chuẩn bị hành lý, vọt thẳng đến trường Đại học Bang lập Kansas.

Cô là sinh viên lớp hai của khoa dinh dưỡng học, ở tòa dạy học thứ tư, đi qua tòa nhà lớn có đồng hồ quả lắc là tới.

Anh ta tìm kiếm trên bản đồ, rất nhanh đã tìm ra tòa dạy học thứ tư.

Tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên lần lượt ra ngoại.

Anh ta tìm kiếm xung qua, với ý đồ †ìm thấy cô gái tóc đen mắt đen trong sống những người tóc vàng mắt xanh đông đảo ở đây.

Rốt cuộc, cũng không phụ sự kì vọng, anh ta nhìn thấy Chu Định đang nói cười với người khác đi ra, đang nói tiếng Anh lưu loát.

Anh kích kích động muốn gọi tên cô ấy, nhưng vẫn nhịn xuống, anh muốn đi đến trước mặt của cô, chính miệng nói với cô, anh đã trở vê.

Anh đẩy dòng người ra, đi đến chỗ cô, lúc này có một nam sinh chào hỏi với cô.

“Hi, Chu Đình.”

Chu Đình lập tức tạm biệt với người bạn bên cạnh, đi đến chỗ chàng trai.
 
Chương 2487


Chương 2487

Chàng trang thân thiết ôm lấy cô, thậm chí còn hôn lên má cô, say đó hai người sáng vai nhau, vừa nói vừa cười rời đi. Phó Thiết Ảnh đứng tại chỗ, ngây ra như phông.

Anh đã nghĩ tới vô vàng tình cảnh khi gặp ại nhau, trong mỗi một cảnh bản thân anh đều rất chật vật, dù sao cũng là ai không từ mà biệt trước, dù có là thập tử nhất sinh cũng là do mình chọn, không liên quan gì đến Chu Đình, Anh ta khiến cho Chu Đình đau thương khổ sở, là anh không đúng, không có gì ngụy biện được.

Mình có thể sống sót trở về, tất nhiên là phải sống vơi cô ấy đến bạc đầu.

Nhưng anh chỉ không ngờ rằng, mình sẽ có kết cục này.

Bọn họ không nắm tay, cũng không có những hành động cở mở hơn thế.

Nhưng hai chân anh lại giống như bị đổ chì, làm sao cũng không thể dịch chuyển, chỉ có thể đứng đó yên tĩnh nhìn.

Có người tông phải anh, xin lỗi anh, nhưng anh lại giống như người mất hồn.

Anh thất vọng lấy lại tinh thần, theo bản năng mình đi theo sau Chu Đình.

Hình như bọn họ học cùng lớp, vừa nói vừa cười.

Trên con đường trong trường học, có người đứng trên ván trượt lướt vèo qua rất nhanh, thấy sắp sượt qua bả vai Chu Đình, nam sinh kia lanh tay lẹ mắt, kéo cô ấy vào lòng mình, bàn tay to lớn che chở đầu cô ấy.

Cơ thể Chu Đình hơi cứng ngắc, chắc hẳn là cô cũng không ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện này.

Cô như một con thỏ giật mình, lập tức chui ra từ lòng ngực chàng trai.

“Garen…’ “Cậu không sao chứ? Cậu đi phía trong đi, tớ rất sợ có người tông phải cậu” Garen Austin cười nói.

“Ừ… ừ được.”

Cô ấy lắp bắp nói, có hơi ngượng ngùng.

“Tớ có xem bài tập của cậu, viết hay lắm, lại có thêm tiến bộ.”

“Cũng… cũng được à, ít nhiều gì cũng có góp ý của cậu. Tớ… tớ chuẩn bị đăn ăn, cậu muốn đi cùng không?”

Cô khách khí nói.

Garen gật đầu, cùng cô đi tới căn tin của trường.

Hai người ăn cơm xong, buổi chiều Chu Đình phải đi làm thêm, nên cô tam bị cậu ấy.

Cô làm thêm ở một tiệm cà phê, bây giờ cà phê cô làm đã làm cho người khác phải võ tay khen ngợi.

“Chào anh, anh muốn dùng gì ạ?”

Cô cúi đầu order món, nhưng người đến lại chẳng nói câu nào.

Cô không khỏi có hơi nghỉ hoặc, ngẩng đầu nhìn, thấy được một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Anh ấy gầy đi.

Cũng đen hơn.

Đường nét trên khuôn mặt càng thêm anh tuấn sắc bén, đôi mắt cũng càng thêm sâu sắc mạnh mẽ.

Tráng anh có một vết sẹo rất lớt, trông rất đáng sợ.

Chỉ có Chu Đình mới biết, và vì cô quá kích động, nhìn thấy anh ấy hoàn hảo không sứt mẻ xuất hiện trước mặt mình, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cứ như một giất mơ.
 
Chương 2488


Chương 2488

Cô sợ, giấc mơ này sẽ tan biến vào giây kế tiếp.

Cô nhìn người đàng ông ngồi ở nơi góc phòng, trái tim cô lập tức kiên định.

Cô biến mất khỏi quầy chế biến, ra sau thay quần áo.

Phó Thiết Ảnh không nhìn thấy bóng dáng của cô, lập tức đứng lên, tiến lại hỏi người.

“Cô ấy? Cô ấy tan làm rồi, em có que cô ấy không?”

“Có đường nào khác ra ngoài không?”

“Dạ có, ở đẳng sau… Này, đây là khu vực làm việc, anh không thể đi vào. Anh là ai? Tôi báo cảnh sát đấy.”

Mà lúc này, Chu Đình đang ở đằng sau thay quân áo.

Phía sau chỉ có một tấm rèm ngăn phòng thay quần áo ra, bởi vì người ở đây đều là con gái, nên cũng không có gì để che lại.

Cô vừa mới mặt một bên dây áo, thì đã nghe thấy tiếng động ở đăng trước, cô lập tức vén rèm lên hỏi: ‘Sao…”

Gòn chưa nói xong, cô và Phó Thiết Ảnh đã bốn mắt nhìn nhau.

Quần áo của cô vẫn chưa mặc xong, lập tức trừng to mắt, mau chóng che rèm lại.

“Anh là ai? Tôi báo cảnh sát đấy!”

“Thena, đừng báo cảnh sát, tớ…quen anh ấy.”

“Sao cậu lại quen tên lưu manh này?” Thena kinh ngạc.

Chu Đình vội vàng thay xong quần áo, đi ra phòng thay đồ nói: “Anh ấy… là bạn trước kia của tớ, chắt là tới để tìm tới, tơ đưa anh ấy đi trước. Làm phiền mọi người làm việc, ngại quá.”

“Thôi được rồi, hai cậu đi đi, lần sau đi làm không được đưa anh ta tới.”

Chu Đình gật đầu liên tục, rồi đi về phía cửa, nhưng Phó Thiết Ảnh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, nhưng đôi mắt lại không hề chớp nhìn chằm cô.

Cô nhíu đôi chân mày lại, bước lên nắm lấy cổ tay anh, kéo anh cùng nhau đi ra.

Đi ra từ cửa sau, là tới một con đường lớn, cô lập tức thả tay ra.

“Được rồi, tôi phải đi học.

Nói xong, cô chuẩn bị xoay người bỏ đi, nhưng Phó Thiết Ảnh lại dùng sừng cầm lấy tay cô, khiến cô không thể đi được nửa bước.

Cô nhíu mày một chốt, không giờ giận gì nhìn anh: “Anh Ảnh? Anh làm gì vậy?”

“Em… Anh… anh trở về rồi.”

Anh nhịn thật lâu, trước đó trong đầu hiên ra vô và câu nói mở đầu, nhưng tới thời điểm mấu chốt, lại chẳng dùng được câu nào.

Anh lắp bắp, muốn hỏi thẻ cô sao rồi, rồi lại muốn kể bản thân như thế nào.

Nhưng đều không thể nói nên lời, cuối cùng anh chỉ có thể trúc trắc nói ra bốn chữ.

“Anh trở về rồi.”

Em… còn cần anh không? Câu này cứ quẩn quanh trong lòng, nói không ra lời.

Chu Đình nghe vậy, ngẩn ngơ nhìn anh ta.

Thật ra, những câu này đã vang lên vô số lần trong giấc mơ của cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top