Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5175


Chương 5175

Anh vấn theo thường lệ đợi Tô Lam ngủ say, sau đó yên lặng không phát ra tiếng động đi xuống giường, xoay người đi đến phòng làm việc bên kia.

Khoảng mười mấy phút sau, Lục Anh Khoa dừng xe dưới biệt thự.

Anh ta rất nhanh đã xuất hiện trước mặt của Quan Triều Viễn.

Trong phòng làm việc, Quan Triều Viễn đang đưa lưng về phía anh ta, nhìn ra cửa sổ sát đất.

Trên người anh mặc đồ ngủ, khí chất có vẻ ôn hòa hơn bình thường một chút.

Đôi mắt sâu thẳm sáng rực đang nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như muốn xuyên thủng màn đêm đen tối ngoài cửa sổ.

“Ông chủ, lẽ nào ngài nghi ngờ Hạ Tâm Dương vẫn chưa chết?”

Sau khi Lục Anh Khoa nghe thấy phỏng đoán của Quan Triều Viễn thì vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Những lời của Lục Anh Khoa vang lên, Quan Triều Viễn lại chậm chạp không cho anh ta câu trả lời.

Lúc Lục Anh Khoa nói xong, trong lòng của anh ta cũng cảm thấy vô cùng không chắc chắn.

Bởi vì sự phỏng đoán này của anh vốn chỉ dựa vào một hành động bất thường của Cố Vân Đình mới đoán được.

Hơn nữa dự đoán này của anh cũng không hề dựa vào bất cứ chứng cứ gì.

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Quan Triều Viễn chậm rãi lên tiếng: “Nên tôi muốn ngày ngày mai cậu hãy xuất phát đến nước Minh Hoàng, điều tra lại tất cả những tin tức và người có liên quan đến hai chị em Hạ Tâm Dương và Hạ Phi Dương.”

“Nhớ kỹ, nhất định phải điều tra vô cùng cặn kẽ, tuyệt đối không thể để sót bất cứ dấu vết hay là manh mối nào.”

Lục Anh Khoa lập tức gật đầu: “Vâng, ông chủ.”

Không biết tại sao, có lẽ là giác quan thứ sáu của một người đàn ông.

Quan Triều Viễn luôn cảm giác chuyến ra nước ngoài của Lục Anh Khoa có lế sẽ khiến anh biết được nhiều bí mật bất ngờ.

Trong lúc Lục Anh Khoa xoay người rời đi, Quan Triều Viễn lại nói thêm một câu: “Còn nữa, ngày mai trước khi cậu lên đường, hãy gọi điện thoại cho Hạ Phi Dương, nói là tôi muốn gặp cô ta.”

“Vâng, ông chủ.”

Một đêm này, vì chuyện của Nguyễn Phương Thảo đã được giải quyết, Tô Lam ngủ vô cùng say giấc.

Thậm chí còn ngủ thẳng một mạch đến sáng.

So với bầu không khí bình yên hài hòa trong phòng ngủ của Tô Lam, trên mạng lại vô cùng sôi nổi.

Bởi vì hành động tối hôm qua của Tô Lam, sáng sớm hôm nay, gần như là cùng vào lúc mười giờ, trên tất cả các đơn vị truyền thông, internet và cả mạng xã hội đều là những bằng chứng liên quan đến chuyện ba năm trước Nguyễn Phương Thảo sao chép kịch bản trong liên hoan phim.

| Cơ bản là chỉ trong một giờ ngắn ngủi, sự việc này đã trực tiếp lên top một tìm kiếm trên facebook.

Thậm chí ngay cả những video cũng lên top mười vị trí đứng đầu.

Ngay từ đầu cư dân mạng còn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Rõ ràng là chuyện sao chép này ba năm trước đã được giải quyết dứt khoát rồi.

Tại sao vào hôm nay tất cả những †rang truyền thông đều cùng lúc nhắc đến, đào lại chuyện này chứ?

Hơn nữa điều khiến người ta cảm thấy khiếp sợ nhất là sau khi sự thật được công khai khoảng ba tiếng, lúc mà chuyện này đã bùng nổ nhất, bỗng nhiên lại có người tung ra một tin cực chấn động.

Tung một phần chứng cứ vô cùng quan trọng ra ánh sáng.

Chứng cứ đó cho thấy từ năm năm trước kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” đã được sáng tác xong.
 
Chương 5176


Chương 5176

Hơn nữa còn có cả giám định chuyên môn, kịch bản đó chỉ là một tài liệu ở chế độ chỉ đọc, vốn không thể sửa chữa, cũng không thể làm giả.

Sau khi phân chứng cứ này được đưa ra ánh sáng thì Nguyễn Ái Điềm vấn luôn yên lặng trong chuyện này đã đứng ra đối đáp.

Vậy nên tất cả mọi người cũng đều bắt đầu đưa ra suy đoán, có khi là phần chứng cứ lưu truyên trên mạng không phải là thật.

Nói không chừng văn bản chỉ đọc này chỉ là do Nguyễn Phương Thảo tìm một số người chuyên photoshop tạo ra, chính là vì muốn tẩy trắng cho mình.

Dù sao nếu như trong tay Nguyễn Phương Thảo thật sự có chứng cứ quan trọng như vậy, thì tại sao năm đó khi chuyện này bùng nổ, khi tin đồn ồn ào đến đỉnh điểm thì cô ta cũng không lấy chứng cứ này ra để bác bỏ tin đồn, mà lại giữ yên lăng, gánh hết tội danh này chứ?

Trên mạng bồng nhiên truyền nhau suy đoán này khiến cho tất cả cộng đồng mạng đều cảm thấy vô cùng hợp lý.

Vậy nên cộng đồng mạng lại nghiêng về phía Nguyễn Ái Điềm vô tội.

Dù sao điều mà cô ta nói đúng là không thể chê vào đâu được.

Nếu như giành được giải kịch bản vàng trong liên hoan phim thì một biên kịch bình thường sẽ có sự nghiệp lên đến đỉnh.

Nguyễn Phương Thảo là một biên kịch, tại sao trong tay có chứng cứ như vậy mà lại từ bỏ một cơ hội tốt, để mặc cho người khác vu oan như vậy chứ?

Huống chỉ nếu như năm đó Nguyễn Phương Thảo thật sự vô tội thì cô ta cũng không cần phải để ý đến những tin đồn này.

Nhưng mà sự thật trong chuyện này là như thế nào?

Sự thật là ba năm trước sau khi cô ta dính phải scandal sao chép thì đã có rất nhiều công ty điện ảnh và truyền hình đều tuyên bố hủy hợp tác với cô ta.

Mà cô ta cũng đột nhiên biến mất trong giới biên kịch.

Những hành động này của cô khiến những fan trên mạng vấn còn ủng hộ cô cảm thấy mình bị phản bội.

Bởi vì hành vi trốn tránh này của cô ta chẳng khác nào đã ngầm thừa nhận hành vi sao chép của mình là thật nên lựa chọn nhận lõi từ chức, từ bỏ nghề này.

Nhất thời, scandal sao chép kịch bản ba năm trước lại được đào lên sau ba năm.

Mà nhân vật chính trong chuyện này là Nguyễn Phương Thảo lại lựa chọn yên lặng như trước.

Cô ta không hề làm gì cả, chỉ ngẩn ngơ ngồi ở phòng mình.

Lúc rảnh rồi thì cô ta sẽ tiếp tục suy nghĩ những tình tiết kịch tính và hướng đi trong “Đại Mộng vô song 2”.

Những lúc khác cô ta cũng không lựa chọn trốn tránh như ba năm trước, nhắm mắt lại bỏ mặc tất cả những chuyện xảy ra ngoài kia.

Mà vô cùng dũng cảm mở máy tính ra, bắt đầu mở facebook lên xem.

Cô ta cẩn thận đọc kỹ, chú ý đến mỗi bước phát triển của chuyện này.

Vào ba năm trước, khi cô ta lần đầu tiên đọc được những ngôn từ ác độc trên mạng, còn cả những lời nguyền rủa chửi bới mình, cô ta đã lựa chọn lùi bước.

Khi đó gần như là cô ta đã dùng thời gian nửa năm để ngăn cách với thế giới, không muốn tiếp xúc với bất cứ ai.
 
Chương 5177


Chương 5177

Mà lần này, sau khi cô ta nhìn thấy những câu chửi rửa kia, bỗng nhiên lại có ảo giác như là cảnh tượng ba năm trước lại xảy ra.

Nhưng mà lúc này cô ta đã có trạng thái đối mặt khác hẳn với ba năm trước.

Năm đó cô ta bị một thứ tình cảm chôn sâu ở đáy lòng mà bản thân cho là hồn nhiên che mắt.

Nên cô ta không thể nào chấp nhận được mỗi một lời nói chửi rủa của cư dân mạng.

Cũng tự biến đó thành gánh nặng giết chết lòng cô.

Nhưng bây giờ thì sao, mọi thứ đã không còn như trước!

Khi cô ta dùng một dao đâm Chiến Lưu Thành, cô ta đã quyết định quyết †âm hoàn toàn từ bỏ tình cảm dây dưa đã lâu giữa hai người.

Khi cô ta đã quyết định rời bỏ để trở thành một người ngoài cuộc đứng xem, dường như suy nghĩ trong đầu cũng trở nên sáng suốt hơn.

Cứ như cô ta chỉ là người ngoài cuộc đứng xem những lời bình luận độc ác và chửi rủa trên mạng, chỉ là chuyện của một người ngoài, không hề liên quan gì đến tâm trạng của cô ta.

Nguyễn Phương Thảo vẫn biết người dân của đất nước này có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài vân luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc.

Ba năm trước cô ta cũng không hiểu những lời này rốt cuộc có ý gì.

Nhưng mà ba năm sau, cô ta cuối cùng cũng có thế hiểu được ý nghĩa thật sự đăng sau câu nói này.

Có một số việc sau khi bạn hoàn toàn buông bỏ được rồi thì mới có thể nhìn thấu.

Nếu như để cô ta dùng góc nhìn của một nhà biên kịch nhiều năm để nhìn nhận hành động lần này của Tô Lam.

Cô ta cảm thấy buổi tối nay có lế tâm khoảng tám chín giờ, khi cộng đồng mạng đã hoàn toàn bùng nổ thì Tô Lam sẽ tung ra tin tức chấn động cuối cùng.

Đó chính là video trong usb kia.

Lần trở tay này chắc chắn sẽ vả cho cư dân mạng một bạt tai vang dội.

Đúng là Nguyễn Phương Thảo đoán không sai.

Vào lúc mà fan của cô ta và Nguyễn Ái Điềm đã tranh cãi đến mức độ vô cùng gay gắt.

Tài khoản facebook của phòng làm việc công ty điện ảnh Chi Ma bỗng tung ra một video băng chứng.

Mà nội dung trong video lại một lần nữa chứng minh Nguyễn Phương Thảo Vô tội.

Kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” là do Nguyễn Phương Thảo sáng tác.

Hơn nữa kịch bản đã được viết xong vào năm năm trước.

Năm đó chuyện nực cười như vậy xảy ra thật ra cũng chỉ vì Nguyễn Ái Điềm ghen tị với tình cảm giữa Chiến Lưu Thành và Nguyễn Phương Thảo.

Vì thế mới tự biên tự diễn, đặt mình vào vị trí của một người bị hại.

Sau khi chuyện này bị công khai, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Phương Thảo là muốn đi đòi lại công bằng cho mình.

Nhưng mà bà chủ Chiến lại tìm Nguyễn Phương Thảo, ép cô ta và Chiến Lưu Thành phải rời xa nhau.

Vì muốn để Nguyễn Phương Thảo đồng ý với yêu cầu này, bà Chiến thậm chí còn đưa cho cô ta một khoản tiền.

Còn nói muốn chia tay với Nguyên Phương Thảo là ý của Chiến Lưu Thành.

Tất nhiên là Nguyễn Phương Thảo không tin nên mới trực tiếp tìm đến trước mặt Chiến Lưu Thành ba mặt một lời.
 
Chương 5178


Chương 5178

Nhưng mà ai biết được những câu nói của Chiến Lưu Thành trong video đấ hoàn toàn làm tổn thương cô ta.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, Nguyễn Phương Thảo mới không thể gượng dậy nổi, thậm chí ngay cả ý muốn thanh minh cho bản thân, lấy tại sự trong sạch của mình cũng bị xóa bỏ.

Bởi vì… sễandal phơi bày sự thật này, Tống Chỉ Manh – Diễn viên đóng vai chính trong phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” cũng bị ép đến nỗi không thể không nhanh chóng tổ chức họp báo, làm sáng tỏ sự việc lần này.

Nhưng mà buổi họp báo lần này cũng không chỉ có một mình Tống Chỉ Manh mà còn có cả Khúc Thương Ly ra mặt cùng.

Ở buổi họp báo, đối mặt với những câu hỏi liên tục dồn dập của phóng viên có mặt, cảm xúc của Tống Chỉ Manh bỗng có vẻ không được bình tĩnh.

Dù sao thì giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất năm đó cũng nhờ vào bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” mà có.

“Cô Tống, tôi có thể hỏi là về chuyện sao chép kịch bản trước đây, có phải cô biết rõ tình hình không?”

“Hay là nói, rõ ràng năm đó cô biết rõ Nguyên Phương Thảo bị oan nhưng mà vì thế lực đứng sau Nguyễn Ái Điềm nên cô vân đứng về phía cô ta mà không lên tiếng có đúng không?”

“Cô dựa vào kịch bản của bộ phim này lần đầu tiên giành được giải thưởng điện ảnh lớn như vậy, tôi tin rằng nhất định bộ phim này có ý nghĩa không bình thường với cô, có thể cho biết cảm nghĩ bây giờ của cô không?”

“Cô Tống, xin cô trả lời vấn đề của chúng tôi, xin cô thẳng thăn trả lời vấn đề của chúng tôi…”

Tống Chỉ Manh vừa mới xuất hiện ở buổi họp báo thì những phóng viên chờ sẵn ở đó đã chen đến, lập tức vây kín lấy cô ấy.

Nhìn camera đen thui, còn có cả micro sáng chói, Tống Chỉ Manh gần như theo bản năng lùi về sau một bước.

Cũng không biết tại sao ban đầu Tống Chỉ Thanh đã sớm tập xong câu trả lời với người đại diện ở sau cánh gà, khi nhìn thấy những ánh đèn sáng choang trước mắt thì trong đầu bỗng | trở nên trống rỗng.

Đối mặt với những câu ép hỏi của phóng viên, cô ấy bỗng không thể nói nên lời.

Nhưng mà những phóng viên đó hình như cũng không hề muốn buông tha cho cô.

Hơn nữa những vấn đề mà họ hỏi cũng ngày càng sắc bén: “Cô Tống Chỉ Manh, trước đó cô đóng vai chính trong bộ phim này, tin rằng chắc chăn cô có rất nhiều tài nguyên, tại sao cô lại không từ chối một vai diễn cho kịch bản đang gây tranh cãi mà vẫn kiên trì đóng vai diễn này…

Có phải là muốn dựa vào kịch bản này giành giải nữ diễn viên xuất sắc nhất không?”

“Hơn nữa, trước đó cô cũng không nói ra sự thật, có phải là vì lo lắng scandal này sẽ ảnh hưởng đến giải thưởng của mình không? Dù sao việc tranh giành giải diễn viên xuất sắc năm đó cũng rất căng thẳng.”

“Hơn nữa theo chúng tôi biết, nếu không có “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” lót đường thì con đường đóng phim điện ảnh và truyền hình của cô chưa chắc đã thuận lợi như bây giờ.”

“Một diễn viên không có đạo đức nghề nghiệp, vì muốn giành được giải diễn viên xuất sắc mà không hề quan tâm đến việc tranh cãi của kịch bản, như vậy có phù hợp với đạo đức của một diễn viên không?”

“Cô Tống Chỉ Manh, xin cô đừng trốn tránh, xin cô trả lời thẳng vấn đề của chúng tôi.”

Thấy mọi người đang chĩa mũi nhọn về phía mình, lại nhìn những ánh mắt nôn nóng của phóng viên.
 
Chương 5179


Chương 5179

Tống Chỉ Manh thấy mỗi một người trong số bọn họ đều như là một con quỷ dữ đang lao về phía cô ấy.

Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy đầu óc mơ màng, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đứng không vững.

Cũng may là Khúc Thương Ly vần luôn đi bên cạnh cô ấy lập tức nhận ra sắc mặt của cô ấy không bình thường.

Vậy nên anh ta bèn vội vàng tiến lên một bước, một tay kéo cô ấy vào lồng ngực của mình.

Cứ như vậy, ở trước mặt tất cả mọi người, anh ta lại không hề có vẻ ái ngại hay kiêng ky gì.

Anh ta vô cùng lo lăng nhìn chằm chằm Tống Chỉ Manh, ân cần hỏi: “Không sao chứ?”

Sau khi Tống Chỉ Manh được anh ta đỡ lên thì thở gấp mấy cái.

Cô ấy khẽ lắc đầu một cái, lúc này chẳng qua là cô ấy thấy rất khó chịu.

Cô ấy ngẩng đầu về phía bàn tay của Khúc Thương Ly đang đặt lên trước ngực mình: “Tôi chỉ thấy hơi khó chịu, có lẽ là do đông người quá nên bị chóng mặt.”

Bởi vì thể trạng của Tống Chỉ Manh nên ban đầu Khúc Thương Ly vẫn không đồng ý để cô ấy tham gia buổi họp báo.

Nên anh ta mới không hề quan tâm đến sự phản đối của Tống Chỉ Manh, cứng rắn đòi đi theo.

Sự xuất hiện của Khúc Thương Ly chính là một tình huống vô cùng bất ngờ.

Mà động tác ân cần của Khúc Thương Ly lúc này, còn có vẻ mặt lo lắng lại kích thích trí tò mò của tất cả các phóng viên ở đây: “Anh Khúc Thương Ly, có phải là anh và cô Tống Chỉ Manh đã ở bên nhau hay không?”

“Nói cách khác, năm đó khi quay bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần”, tôi nhớ là anh hình như không tham gia, hơn nữa lúc đó tôi nghe thấy một số tin đồn cho rằng anh và ảnh hậu Tống có quan hệ như nước với lửa, sao bây giờ hai người lại đột nhiên cùng tham gia buổi họp báo này? Có phải là giữa hai người có quan hệ không bình thường không?”

“Trước đó đã có người chụp được chuyện hai người cùng ở chung trong một biệt thự một đêm, đây là sự thật sao?”

“Hơn nữa còn nghe đồn hai người đã sớm có con rồi, là một người đàn ông, có phải anh nên trả lời câu hỏi của chúng tôi không?”

Trong lúc các phóng viên đang nóng lòng hỏi tới tấp thì Tống Chỉ Manh bỗng nhiên cảm thấy mắt mũi tối sầm lại, cả người mềm nhữn ngã xuống đất.

Những phóng viên vốn đang vây quanh Khúc Thương Ly, nôn nóng muốn moi được tin nóng thấy vậy thì đồng loạt hô lên.

Mọi người gần như ăn ý lùi về phía sau mấy bước.

Mà Khúc Thương Ly đứng bên cạnh thì vẻ mặt tái xanh.

Anh ta không mở miệng nói câu gì, lập tức cúi xuống bế Tống Chỉ Manh lên.

Chỉ thấy Tống Chỉ Manh rúc vào †rong ngực của anh ta, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch, hoàn toàn ngất lịm đi, không hề có bất cứ phản ứng gì.

Thấy cô ấy như vậy, trong lòng Khúc Thương Ly cứ như có gì đó bùng nổ.

Một cảm giác lo lắng bỗng xuất hiện.

Phải biết rằng chuyện Tống Chỉ Manh mắc chứng Alzheimer đã được bác sĩ chẩn đoán chính xác rồi.

Hơn nữa bác sĩ cũng đã nói, những người trẻ tuổi mắc phải bệnh này như Tống Chỉ Manh cũng không có gì lạ.

Chỉ là lúc nào cũng phải cẩn thận, cố gắng tránh để cô ấy gặp phải chấn động tâm lý gì lớn.

Mấy hôm trước lúc Tống Chỉ Manh đến bệnh viện kiểm tra thử, sau khi rời khỏi bệnh viện thì tâm trạng rất không Vui.
 
Chương 5180


Chương 5180

Cả ngày tâm trạng nặng nề không hề có sức sống.

Cũng vì nguyên nhân này nên lúc Khúc Thương Ly nghe thấy Tống Chỉ Manh muốn đến buổi họp báo thì anh ta mới kiên quyết phản đối.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không thể nào thay đổi được quyết định của Tống Chỉ Manh.

Ban nãy phóng viên đưa ra những vấn đề sắc bén như vậy, rất có khả năng là đã kích thích tỉnh thân của cô ấy.

Lúc này Khúc Thương Ly rất lo lắng sợ răng kích thích này sẽ khiến cho bệnh của Tống Chỉ Manh trở nên nặng hơn.

“Tránh ra tránh ra! Tránh ra hết cho tôi”

Gương mặt vốn bình tĩnh của Khúc Thương Ly bỗng trở nên vô cùng khó coi.

Bất cứ ai chỉ cần có mắt cũng có thể nhận ra được biểu cảm lo lắng và vô cùng hốt hoảng trên gương mặt của anh ta.

Dáng vẻ đó thật sự giống như là sắp mất đi điều quan trọng nhất trong cuộc sống.

Những phóng viên ở bên cạnh nhất thời cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bởi vì theo như bọn họ thấy thì Tống Chỉ Manh cùng lắm chỉ là quá mệt mỏi hoặc là bị tụt đường huyết nên mới té xỉu.

Chuyện như vậy vẫn thường xảy ra với những nghệ sĩ có lịch trình dày đặc.

Nhưng mà sao Khúc Thương Ly lại có vẻ mặt kỳ lạ như vậy chứ?

Đối mặt với những ánh mắt khó hiểu của những phóng viên, chỉ Khúc Thương Ly mới biết là cuối cùng Tống Chỉ Manh gặp chuyện gì.

Lúc đi tái khám, bác sĩ đã từng dặn anh ta rất nhiều lần.

Bệnh của Tống Chỉ Manh không thể nào chịu đựng được công việc có cường độ cao.

Mấy hôm trước cô ấy vừa mới đóng máy một bộ phim ngắn, hai ngày nay lại liên tục chụp ảnh bìa tạp chí.

Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi thì lại đột ngột đến một buổi họp báo như vậy, Khúc Thương Ly sợ cô ấy nhất thời không chịu nổi.

Những phóng viên bên cạnh vẫn còn muốn hỏi quan hệ của Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly.

Bọn họ cầm micro đi theo sát phía sau Khúc Thương Ly, còn có vài người nóng lòng đi vòng đến trước mặt anh ta, trực tiếp cản đường.

Những phóng viên khác cũng xông đến, bọn họ lấy micro ra trực tiếp đưa về phía Khúc Thương Ly, vội vàng hỏi: “Ảnh đế Khúc, có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi trước được không?”

“Ngài có thể giải thích một chút về quan hệ giữa ngài và cô Tống Chỉ Manh hay không? Hai người thật sự ở chung sao? Hai người đang ở bên nhau sau?

Từ lúc nào thì ở bên nhau? Hơn nữa đã quen nhau bao lâu?”

“Còn cả đứa bé bị phóng viên chụp được kia nữa, thật sự là con của hai người sao? Nếu thật sự như vậy thì dựa theo độ tuổi của đứa bé, hẳn là hai người đã quen nhau mười năm trước.”

Những vấn đề và câu hỏi sắc bén này khiến một người trước giờ vẫn luôn lịch sự và hòa nhã với truyên thông như Khúc Thương Ly nhất thời cũng giận xông lên não.

Anh ta lập tức dừng chân lại, cả người cứ đứng sững như vậy.
 
Chương 5181


Chương 5181

Đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén kia giống như là những lưỡi dao sắc bén bay thẳng vào đầu của những phóng viên kia.

Bởi vì tính cách của Khúc Thương Ly vốn đã vô cùng lạnh lùng, hơn nữa đa phần những vai diễn trong phim của anh ta đều là những vai diễn mang hình tượng nam chính bá đạo.

Lúc này khi sắc mặt anh ta trầm xuống, trên người nhất thời tỏa ra khí thế áp đảo quần chúng.

Những phóng viên xung quanh lập tức bị hơi thở lạnh lẽo này của anh ta làm cho hoảng sợ.

Mọi người nhìn nhau, nhất thời xung quanh yên lặng như tờ.

Những phóng viên kia không dám mở miệng nữa, nhưng mà ánh mắt lại đang nhìn chăm chằm Khúc Thương Ly, cứ như đang đợi phản ứng tiếp theo của anh ta.

“Tôi và Tống Chỉ Manh có quan hệ như thế nào, tôi cũng không cần phải giải thích bất cứ điều gì với phóng viên mấy người. Nhưng mà nếu mấy người đã tò mò như vậy thì bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người biết.”

Những phóng viên tại đây thậm chí vẫn còn chưa kịp phản ứng xem những lời này của Khúc Thương Ly là có ý gì thì đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai cao lớn bỗng cúi đầu hôn lên đôi môi của Tống Chỉ Manh.

“Trời ạ! Tôi không bị mù chứ?”

“Ảnh đế Khúc hôn Tống Chỉ Manh đó!”

“Đúng đó, đúng đó, đúng là hôn, tôi đã chụp rồi, đã chụp được rồi!”

“Ông trời của tôi ơi, lúc còn sống lại có thể chứng kiến cảnh bùng nổ như vậy!”

Bởi vì Khúc Thương Ly bỗng nhiên làm ra hành động bất ngờ này, những người có mặt ở đây lại được hít hà một hơi sâu.

Bởi vì trong ấn tượng của mọi người thì Khúc Thương Ly rất khiêm tốn, hơn nữa tính cách cũng rất trâm ổn, vô cùng kín tiếng.

Rất ít khi để lộ biểu cảm thật.

Mà một người trầm ổn khiêm tốn như Khúc Thương Ly mà lại còn làm ra hành động trực tiếp như vậy trước mặt mọi người.

Chuyện này ngay cả những cặp đôi trẻ tuổi cũng không dám làm ấy chứ.

Sự can đảm này khiến người xem không thể không choáng váng.

Nhưng mà khiếp sợ thì khiếp sợ, những phóng viên này vẫn chụp lại hình ảnh tuyệt đẹp này.

Trong lòng bọn họ âm thầm tự đánh giá, tuy là buổi họp báo này vẫn chưa thành công nhưng mà bọn họ cũng đã †hu hoạch được tin tức không tệ.

Bởi vì video và ảnh nụ hôn của Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh đã được bọn họ lưu lại.

Đây thật sự là một tin tức vô cùng hot, càng bùng nổ hơn cả buổi họp báo kia.

Nụ hôn này tuy chỉ ngắn ngủi hai giây nhưng mà đối với Khúc Thương Ly thì vô cùng nặng nề.

Anh ta lạnh nhạt ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng qua những phóng viên xung quanh, lạnh lùng nói: “Đáp án này có khiến mọi người hài lòng không? Đúng vậy, từ rất lâu trước kia tôi đã ở bên cô ấy rồi, hơn nữa tháng sau chúng tôi cũng sẽ kết hôn, đến lúc đó sẽ mời tất cả những phóng viên ở đây tham gia, nhưng mà bây giờ sức khỏe của cô ấy không ổn, chúng tôi phải lập tức đến bệnh viện.”

Khúc Thương Ly dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và chậm rãi nói xong, lịch sự lùi về phía sau, nhẹ nhàng cúi chào mọi người một cái.

Trong thâm tâm của mọi người thì Khúc Thương Ly chính là một ảnh đế đích thực khó nắm bắt.

Lại còn thể hiện thái độ thành khẩn và chân thật như vậy, những phóng viên này không còn lý do gì để chặn anh ta lại nữa.

Dù sao Tống Chỉ Manh cũng vừa ngất đi, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào.
 
Chương 5182


Chương 5182

Nói không chừng Tống Chỉ Manh ngất xỉu là vì đang mang thai.

Nghĩ vậy mọi người bỗng cảm thấy chuyện này rất hợp lý.

Vốn đã giấu kỹ như vậy, nếu như không phải vì mang thai thì tại sao Khúc Thương Ly lại lựa chọn nói ra quan hệ của hai người vào lúc Tống Chỉ Manh ngất xỉu như vậy chứ?

Hơn nữa vì để gạo nấu thành cơm nên anh ta thậm chí còn hôn lên mặt Tống Chỉ Manh trước mặt truyền thông.

Điều này làm cho một số người muốn mượn đề tài lần này để đồn thổi cũng không thể nào nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.

Không thể không nói, ảnh đế Khúc của chúng ta rất thẳng thắn.

Dù sao từ khi bước vào showbiz đến giờ, bao nhiêu năm qua anh ta vẫn chưa từng có tin đồn với bất cứ nữ minh tinh nào.

Mà lần này lại nói ra tin sắp kết hôn, tin là hành động quả quyết này cũng sẽ khiến anh ta rất được ủng hộ.

“Đúng đó, mọi người mau nhường đường để ảnh đế Khúc đi ra ngoài.”

Trong đám đông không biết có ai la lớn, một câu nói bất ngờ này khiến tất cả mọi người gật đồng đồng ý, lập tức nhường đường.

Khúc Thương Ly nở nụ cười biết ơn gật đầu với mọi người, sau đó ôm lấy Tống Chỉ Manh nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chiếc xe chuyên dụng của Khúc Thương Ly đã sớm nhận được tin, dừng phía sau khách sạn chờ bọn họ.

Hai người vừa lên xe thì tài xế đã nhanh như chớp lập tức lao đến bệnh viện.

“Chỉ Manh, Chỉ Manh, mau tỉnh lại đi”

Sau khi lên xe, kính xe ngăn cách ánh nhìn tò mò của người ngoài, Khúc Thương Ly vấn không thể ngăn cản được cảm xúc lo sợ của mình.

Trên mặt anh ta hiện lên sự hoảng hốt trước giờ chưa từng có.

Anh ta không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tống Chỉ Manh, hy vọng mình có thể đánh thức cô ấy.

Nhưng mà Tống Chỉ Manh đã ngất đi vân luôn nhắm nghiền hai mắt, mặc kệ Khúc Thương Ly có gọi như thế nào thì cô ấy vẫn không hề có phản ứng gì.

Người đại diện ngồi bên cạnh ghế tài xế nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khúc Thương Ly, chỉ có thể cẩn thận mở miệng khuyên: “Anh Ly, anh đừng quá lo lắng, có khi chỉ là do lịch trình gân đây của chị Manh quá dày nên hơi kiệt sức, nghỉ ngơi một chút là được rồi, anh yên tâm đi!”

Vốn chỉ định mở miệng an ủi Khúc Thương Ly một chút, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khúc Thương Ly, ánh nhìn lạnh lùng đến tận xương tủy, người đại diện thấy vậy thì cả người bỗng run lên, vội vàng hoảng hốt ngậm miệng lại.

Khúc Thương Ly cứ như vậy ngồi ở hàng ghế sau, hai tay ôm chặt lấy Tống Chỉ Manh, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng.

Anh chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại sợ đến như vậy!

Từ sau khi biết Tống Chỉ Manh bị bệnh, anh ta hận một ngày không thể ở bên cạnh cô ấy cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Phải biết rằng, với anh ta mỗi sớm thức dậy đều là một sự tra tấn.

Anh ta sợ Tống Chỉ Manh cứ như vậy ngủ say giấc không tỉnh dậy, mỗi sớm khi đợi Tống Chỉ Manh mơ mơ màng màng mở mắt, cục đá vốn đè nặng trong lòng mới có thể tạm buông bỏ.
 
Chương 5183


Chương 5183

Nhưng mà đến sáng hôm sau khi mặt trời mọc thì cảm giác này lại đến đúng giờ.

Vòng tuần hoàn cứ như vậy đã dần dần hạ gục anh ta.

Khúc Thương Ly nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Chỉ Manh, lòng đau như dao cắt.

Đột nhiên anh ta rất muốn hỏi ông trời thử, người con gái trong lòng anh ta lúc này đơn thuần thiện lương như vậy, tại sao số phận lại đáng thương đến thế chứ?

Nếu như có thể thì anh ta thà người bị bệnh là mình.

Bệnh của Tống Chỉ Manh như thế nào, dù người ngoài không hiểu rõ nhưng mà anh lại năm rõ trong lòng bàn †ay.

Từ mấy năm trước, khi bác sĩ nói về bệnh của Tống Chỉ Manh với anh ta đã nhấn mạnh nhắc đi nhắc lại với anh ta rất nhiều lần.

Nếu như bệnh của cô ấy cứ theo đà này phát triển tiếp thì cùng lắm là chỉ còn thời gian ba năm hoặc năm năm.

Bây giờ đã qua năm năm, tuy là bệnh của Tống Chỉ Manh không chuyển biến nặng hoặc quá xấu, nhưng mà cũng hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Vì vậy trong những năm này, tuy Khúc Thương Ly vẫn ở bên cạnh Tống Chỉ Manh nhưng mà gần như anh ta không lúc nào là không lo lắng đề phòng.

Nên anh ta mới hết lần này đến lần khác mềm lòng, đồng ý để cô ấy tiếp tục đóng phim, để cô ấy tiếp tục bận rộn như trước đây.

Gần đây vì thời tiết ngày càng lạnh, nửa tháng trước Tống Chỉ Manh còn vừa đóng xong một cảnh đánh nhau, sau đó bị cảm lạnh.

Bình thường nếu như cô ấy bị cảm thì chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi ba đến năm ngày là đã đỡ rồi.

Nhưng mà lần này cô ở bệnh viện cả gần một tuần lễ.

Dù nói là chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là được.

Nhưng mà Khúc Thương Ly lại nhận ra một tình trạng vô cùng kinh khủng.

Đó chính là sau khi bị cảm nặng lần này, triệu chứng quên của Tống Chỉ Manh cũng ngày càng rõ ràng.

Bởi vì xảy ra tình trạng này nên Khúc Thương Ly vô cùng lo lắng.

Anh ta gân như là hoãn lại tất cả các công việc của mình.

Vốn là định đưa Tống Chỉ Manh đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng mà vì lần này vai diễn của Tống Chỉ Manh rất bận rộn.

Nhất thời vốn không có cách nào thay đổi được nên mới bị trễ lần trễ lượt như vậy.

Có trời mới biết đến giờ Khúc Thương Ly đã sống hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng mà anh ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

Năm đó dù Tống Chỉ Manh quyết tâm muốn chia tay với anh ta, thậm chí còn quên mất cả chuyện sinh con cho hai người, Khúc Thương Ly cũng không có cảm giác kinh khủng như bây giờ.

Nhưng bây giờ thì sao, tuy là gần như môi giây mỗi phút anh ta đều ở cạnh Tống Chỉ Manh.

Nhưng mà cái cảm giác không biết bao giờ bệnh của cô ấy lại chuyển biến xấu, có thể bỗng nhiên mãi mãi rời xa mình này khiến lòng anh ta như siết lại.

Cảm giác đề phòng lo lắng này, là cảm giác mà cả đời này anh ta chưa từng cảm nhận được.

Đến tận lúc này Khúc Thương Ly mới hiểu rõ ràng.

Thật ra chỉ cân Tống Chỉ Manh còn sống khỏe mạnh, sống yên ổn.
 
Chương 5184


Chương 5184

Bản thân mình có thể cùng cô ấy đi hết quãng đời còn lại hay không, có được ở bên cạnh cô ấy mãi hay không cũng không quá quan trọng nữa.

Anh ta thật sự chỉ muốn cô ấy được bình yên.

“Lý Chính, cậu có thể lái nhanh hơn một chút không, cảm ơn.”

Trên suốt quấng đường đi này, tâm trạng rối ren lo lắng của Khúc Thương Ly ngày càng xuống dốc.

Đây đã là lần thứ tư anh ta thúc giục tài xế của mình chạy nhanh hơn để đến bệnh viện.

Vẻ mặt Lý Chính vô tội, dù sao mình cũng đang chạy xe trong thành phố, khu vực thành thị có giới hạn tốc độ.

Bây giờ anh ta cũng đã lái đến tốc độ một trăm hai mươi kilomet một giờ, nếu như còn nhanh hơn thì cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ đuổi theo.

“Được thưa ngài, tôi nhất định sẽ nhanh chóng lái đến nơi, ngài bình tĩnh đừng lo lắng.”

Quấng đường từ khách sạn đến bệnh viện mất hơn ba mươi phút, nhưng mà dưới sự tăng hết tốc lực của tài xế thì sau khoảng mười phút đã đến nơi.

Khoảnh khắc xe dừng hẳn kia, Khúc Thương Ly gần như lập tức kéo cửa xe ra, bế Tống Chỉ Manh xuống.

Anh ta vội vội vàng vàng như một con ruồi không đầu chạy tán loạn khắp bệnh viện.

Sau đó dưới sự hướng dân của hộ lý thì mới chạy vọt vào phòng cấp cứu.

Nhưng mà anh ta thậm chí còn chưa kịp chạy vào phòng cấp cứu thì đã nghe được một tiếng gọi kinh ngạc truyền đến từ phía sau: “Anh Khúc Thương Ly, sao anh lại ở đây?”

Bước chân của Khúc Thương Ly bồng nhiên dừng lại, giọng nói này vô cùng quen thuộc.

Anh ta nhìn ra đăng sau của mình, bồng nhìn thấy ở cách cánh cửa cách mình khoảng mười mét, Tô Lam và Quan Triều Viễn đang đứng đó, vẻ mặt hoang mang nhìn mình.

Hôm nay Tô Lam muốn đi khám thai, Quan Triều Viễn lo lắng không để cô đi một mình nên cũng đi cùng.

Lúc Khúc Thương Ly xoay người lại, ánh mắt của Quan Triều Viễn lập tức nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang hôn mê trong lồng ngực của anh ta, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Sắc mặt anh bỗng nhiên thay đổi, nhanh chóng bước tới.

Lòng của Tô Lam cũng trầm xuống.

Bởi vì cô và Quan Triều Viễn đều hiểu rõ tình hình bệnh của Tống Chỉ Manh.

Lúc này còn nhìn thấy cả dáng vẻ lo lắng đổ đầy mồ hôi của Khúc Thương Ly, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo lắng.

Cô bước nhanh đi theo sát Quan Triều Viễn, yên lặng đi đến.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”

Quan Triều Viễn đi theo sau Khúc Thương Ly, hai người đàn ông cao to đẹp trai bước nhanh vào trong phòng cấp cứu.

Dù là nói trên suốt đường đi, vẻ mặt của Khúc Thương Ly không hề có thay đổi gì lớn.

Nhưng mà khi anh mở miệng, giọng nói hơi run rẩy đã tiết lộ tâm trạng nóng nảy của anh ta, nghe như là đang rất hoảng sợ: “Chuyện sao chép kịch bản ba năm trước của Nguyễn Phương Thảo bị đào lên, nữ chính của bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” là cô ấy nên cô ấy được mời tham dự buổi họp báo.”

“Trong buổi họp báo, có lẽ là do vấn đề mà phóng viên hỏi quá sắc bén nên đã khiến cô ấy bị kích thích, trong buổi họp báo, lúc các phóng viên vừa mới vây lại hỏi thì cô ấy đã đột nhiên ngất đi rồi.”
 
Chương 5185


Chương 5185

Khúc Thương Ly vừa nói vừa đưa Tống Chỉ Manh đến khoa cấp cứu.

Vài bác sĩ nhanh chóng đưa cô ấy lên giường bệnh, lập tức đẩy đến phòng cấp cứu làm kiểm tra.

Khúc Thương Ly vốn định đi theo vào, nhưng mà lại bị hộ lý bên cạnh ngăn ở ngoài, nói là không được đi vào, chỉ có thể chờ ở bên ngoài đợi tin.

Khúc Thương Ly đứng tại chỗ, anh †a và Quan Triều Viễn nhìn cánh cửa được đóng lại cực kỳ gấp gáp, dù thấy bác sĩ đã làm việc nhưng vẻ mặt cũng không hề bớt căng thẳng.

Tô Lam vẫn luôn theo sát bên cạnh hỏi: “Anh Khúc, anh vừa nói gì?”

Hiện giờ gần như tất cả sự chú ý của Khúc Thương Ly đều tập trung vào Tống Chỉ Manh nên lúc đối mặt với câu hỏi của Tô Lam, anh ta gần như không có kiên nhãn: “Cô ấy ngất xỉu trong buổi họp báo, tôi sợ là…”

Khúc Thương Ly cũng không nói hết những lời sau đó ra, anh ta sợ sau khi mình nói ra thì không may sẽ biến thành sự thật.

Mà sau khi Tô Lam nghe thấy những lời này thì sắc mặt bỗng trở nên trăng bệch.

Cô lập tức quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, dùng tay túm lấy tay áo của anh.

Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy vẻ áy náy và bất đắc dĩ.

Cô thật sự là chỉ một lòng một dạ muốn giúp Nguyễn Phương Thảo lấy lại sự công bằng nhưng mà cô lại quên mất một vấn đề vô cùng quan trọng.

Đó là diễn viên đóng vai nữ chính của bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” không phải ai khác mà là Tống Chỉ Manh.

Chuyện sao chép kịch bản ba năm trước bị đào lên, khi Nguyễn Phương Thảo bắt đầu lấy lại được sự trong sạch, vậy thì tất nhiên những người giành được thành công sau bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” sẽ bị liên lụy.

Nên chuyện hôm nay Tống Chỉ Manh mới bị phóng viên vây quanh là điều có thể tính trước được.

Tô Lam vấn luôn cho rằng lần này mình đã sắp xếp một cách hoàn hảo không chê vào đâu được.

Không nói gì khác, ít nhất hành động lần này của mình có thể trả lại sự †rong sạch cho Nguyễn Phương Thảo.

Để sau này cô ta có thể đàng hoàng xuất hiện trong giới biên kịch.

Nhưng mà cô cũng đã quên mất một điều quan trọng nhất.

Cô đã quên mất hành vi này của mình rất có thể sẽ tác động đến Tống Chỉ Manh.

Mà hôm nay khi bị những phóng viên vây quanh phỏng vấn, rất có thể sẽ khiến bệnh của cô trở nên nặng hơn.

Dù sao đây cũng là một chuyện sống còn đó.

Là chuyện không thể để xảy ra chút Sai sót nào.

Vừa nghĩ đến chuyện vì mình suy nghĩ không chu toàn mà để Tống Chỉ Manh rơi vào hoàn cảnh bị động này, Tô Lam bông cảm thấy hết sức hổ thẹn.

Viên mắt cô đỏ lên, nước mắt đã bắt đầu đọng ở khóe mắt.

Khúc Thương Ly đứng ở bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

Khi anh ta nhìn thấy trong mắt của Tô Lam có nước mắt thì lập tức lấy lại tỉnh thần.

Một giây sau, sắc mặt anh ta bỗng trở nên khó chịu: “Tô Lam, tin đó là do em tung ra sao?”

Tô Lam hơi ngẩn ra một chút, nhẹ nhàng cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng tự trách.
 
Chương 5186


Chương 5186

Cô cúi đầu: “Anh Thương Ly, em chỉ muốn lấy lại công bằng cho Nguyễn Phương Thảo thôi, nhưng mà em thật sợ không ngờ là sẽ làm tổn thương chị Chỉ Manh, lần này là do em sai sót, là do em không tính toán kỹ nên mới…”

“Thật sự là em?”

Sau khi nghe thấy lời mà Tô Lam nói, Khúc Thương Ly gần như giận tím mặt.

Anh ta có vẻ hơi không khống chế được cảm xúc của mình, bông đi về phía Tô Lam gân hơn mấy bước, viền mắt đỏ bừng, ánh mắt sắc bén.

Cứ như là lúc nào cũng có thể ra tay đánh cô vậy.

Thấy phản ứng này của Khúc Thương Ly, Tô Lam càng hoảng sợ hơn.

Nhưng cô theo bản năng nhắm hai mắt lại, bởi vì đúng là chuyện lần này là do cô suy nghĩ chưa kỹ càng.

Nếu như vậy có thể làm Khúc Thương Ly xả giận, dễ chịu hơn một chút thì cô có bị đánh cũng không sao.

Nhưng mà cô đã chờ rất lâu nhưng mà vấn chưa bị gì cả, tay của Khúc Thương Ly cũng chưa chạm vào mình.

Tô Lam lo lắng mở mắt ra, cô nhận ra Quan Triều Viễn đứng cạnh mình không biết đã chắn giữa hai người từ lúc nào.

Lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn vô cùng khó chịu.

Anh quắc mắt, cứ nhìn chằm chằm Khúc Thương Ly, giọng nói lạnh lẽo đến †ận xương tủy: “Anh dám đụng vào một cọng tóc của cô ấy thử xem?”

Khúc Thương Ly nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén của Quan Triều Viễn, vừa liếc nhìn viên mắt đỏ bừng và gương mặt áy náy của Tô Lam, đầu óc trống rỗng.

Vài giây sau đó, anh ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Anh ta hơi loạng choạng lùi về sau mấy bước, bất đắc dĩ dựa lên tường.

Anh ta chán nản ngẩng đầy lên, cứ ngẩn ra như vậy nhìn lên trần nhà, giọng nói rất trâm thấp, cũng không biết là đang nói chuyện với bản thân hay là đang nói với Tô Lam: “Xin lỗi, là anh quá xúc động, chỉ một lòng lo lắng cho tình hình của cô ấy mà không nghĩ đến trong chuyện này còn có những người bị hại khác.”

“Anh tin răng nếu như Chỉ Manh biết sự thật sau chuyện này thì cô ấy cũng sẽ làm giống như em, trả lại sự trong sạch cho Nguyễn Phương Thảo.”

Khúc Thương Ly thở dài một hơi, sau đó bỗng chán nản ngồi xổm xuống đất.

Anh ta dùng hai tay ôm lấy đầu của mình, giọng nói đau đớn khàn khàn: “Anh… anh chỉ là quá nôn nóng, quá sợ hãi! Năm đó lúc có kết quả kiểm tra bệnh của cô ấy, bác sĩ nói cô ấy cũng chỉ có thể sống được ba đến năm năm nữa, anh sợ, anh sợ cô ấy sẽ…”

Khúc Thương Ly còn chưa dứt lời thì cửa phòng cấp cứu vốn đang đóng chặt bỗng được một bác sĩ kéo ra từ bên trong.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đột nhiên nghe được tiếng động lớn truyền từ phía sau đến, Khúc Thương Ly bồng giật mình, vội vàng đứng lên quay đầu nhìn về phía sau.

Người đi từ phòng cấp cứu ra không phải là ai khác ngoài bác sĩ Bạch.

Anh ta nhanh chóng tháo khẩu trang ra, sau khi anh ta nhìn thấy Tô Lam đứng cạnh Quan Triều Viễn thì ánh mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc: “Tô Lam, cô ấy là bạn của hai người sao?”

Tô Lam đang định mở miệng đã bị Quan Triều Viễn giành nói trước: “Gô ấy là chị họ của tôi.”

Sau khi nghe được câu trả lời của Quan Triều Viễn, ánh mắt bác sĩ Bạch liếc nhìn hai người rất sâu xa.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly đứng cạnh hai người họ.

Khúc Thương Ly cũng được xem là nam thần lâu năm của nước Bạch Lạc, gần như là từ ông bà cụ từ tám mươi tuổi đến mấy cô cậu bé năm sáu tuổi đều biết là ai.

Nên lần đầu tiên bác sĩ Bạch nhìn thấy Khúc Thương Ly thì đã nhận ra anh ta.

Anh ta chần chừ một lát mới nói: “Chuyện liên quan đến bệnh của cô Tống, tôi phải nói với ai chứ?”

Khi bác sĩ Bạch vừa dứt lời thì Khúc Thương Ly đã lập tức bước lên một bước, vô cùng lo lắng nói: “Tô Lam, cô ấy là bạn của hai người sao?”
 
Chương 5187


Chương 5187

Tô Lam đang định mở miệng đã bị Quan Triều Viễn giành nói trước: “Gô ấy là chị họ của tôi.”

Sau khi nghe được câu trả lời của Quan Triều Viễn, ánh mắt bác sĩ Bạch liếc nhìn hai người rất sâu xa.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly đứng cạnh hai người họ.

Khúc Thương Ly cũng được xem là nam thần lâu năm của nước Bạch Lạc, gần như là từ ông bà cụ từ tám mươi tuổi đến mấy cô cậu bé năm sáu tuổi đều biết là ai.

Nên lần đầu tiên bác sĩ Bạch nhìn thấy Khúc Thương Ly thì đã nhận ra anh ta.

Anh ta chần chừ một lát mới nói: “Chuyện liên quan đến bệnh của cô Tống, tôi phải nói với ai chứ?”

II Khi bác sĩ Bạch vừa dứt lời thì Khúc Thương Ly đã lập tức bước lên một bước, vô cùng lo lắng nói: “Tôi là chông của cô ấy, có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi có thể quyết định.”

Khi nghe thấy Khúc Thương Ly nói Vậy, trên mặt của bác sĩ Bạch hiện lên vẻ khiếp sợ và ngạc nhiên.

Hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn đứng ở bên cạnh cũng ngẩn cả ra, nhưng mà bọn họ đã nhanh chóng kịp lấy lại tinh thần.

Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly cũng đã có con với nhau, dù hai người bọn họ tạm thời vấn chưa đăng kí kết hôn thì tình cảm cũng đã sớm nồng nàn hơn vợ chồng rất nhiều.

Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một tờ giấy kết hôn với họ mà nói, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Sau một lát, Quan Triều Viễn trầm mặc nói: “Đúng vậy!”

Bác sĩ Bạch gật đầu, vừa đi về phía phòng làm việc, vừa lật báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tống Chỉ Manh.

Sau khi nhóm bọn họ đều đi vào phòng làm việc, bác sĩ Bạch mới đặt báo cáo trong tay xuống.

Anh ta cau mày giải thích: “Hôm nay chúng tôi đã làm kiểm tra não cho cô Tống, sau đó cũng xem lại một số ghi chép khám chữa bệnh trước đó của cô ấy, chuyện cô Tống mắc chứng Alzheimer, mọi người đều biết sao?”

Câu nói của bác sĩ Bạch khiến mọi người đều lập tức yên lặng.

Sắc mặt của Khúc Thương Ly vô cùng khó coi.

Nếu như chuyện Tống Chỉ Manh ngất xỉu không liên quan gì đến chứng Alzheimer thì hiện tại bác sĩ Bạch đã không đột nhiên nhắc đến vấn đề này.

Bây giờ anh ta nhắc đến chuyện này, chứng minh là lần ngất xỉu này của Tống Chỉ Manh có liên quan đến chứng bệnh này.

Nhất thời đầu óc của Khúc Thương Ly trống rồng.

Anh ta không biết nên đối mặt với vấn đề mà bác sĩ Bạch hỏi như thế nào, anh ta rốt cuộc nên trả lời thế nào.

Thấy ba người không hề có ý định mở miệng trả lời, bác sĩ Bạch không khỏi nhíu mày.

Anh ta lại hỏi lại: “Rốt cuộc là mọi người có biết hay là không?”

Sau một hồi yên lặng, Khúc Thương Ly vân gật đầu một cái.

Nhưng mà vẻ mặt anh ta vô cùng u ám, giọng nói mờ mịt: “Chuyện này tôi đã biết từ mấy năm trước rồi, trước đó bác sĩ cũng đã nói rất rõ ràng với tôi.”

Sau khi nghe thấy lời mà Khúc Thương Ly nói, trên gương mặt của bác sĩ Bạch hiện lên biểu cảm khó có thể tin được: “Ngài Khúc, tôi hiểu rõ là công việc diễn viên của mọi người vô cùng bận rộn, hơn nữa có lẽ là liên quan đến vấn đề hợp đồng và lợi ích của công ty nên có một số chuyện mọi người không thể nào từ chối được, nhưng mà tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, bệnh của cô Tống Chỉ Manh đã vô cùng nghiêm trọng, lúc này với tư cách là chồng của cô ấy, anh không nên để cô ấy làm công việc với cường độ bận rộn như vậy được, nếu không sẽ chỉ khiến bệnh của cô ấy ngày càng nặng, lời này của tôi có ý gì, ngài hiểu chứ?”

Lời của bác sĩ Bạch vừa dứt, bàn tay vẫn buông thống của Khúc Thương Ly bông nắm chặt lại.

Sắc mặt của anh ta bỗng trở nên trăng bệch.

Anh ta cắn chặt môi, khó khăn lắm mới nói được vài chữ qua kẽ răng: “Tình hình bây giờ như thế nào?”
 
Chương 5188


Chương 5188

Đầu tiên là bác sĩ Bạch yên lặng thở dài một hơi, sau đó trên mặt anh ta hiện lên vẻ tiếc hận: “Lần này cô ấy đột nhiên ngất xỉu là một trong những biểu hiện khi bệnh tình chuẩn bị diễn biến nặng, bây giờ kiến nghị của tôi là lập tức dừng tất cả những công việc của cô ấy lại, đồng thời lập tức làm thủ tục nằm viện.”

Lời của bác sĩ Bạch vừa dứt, Tô Lam ngồi bên cạnh nhất thời không dám tin kinh ngạc hô lên thành tiếng: “Sao cơ? Tại sao lại như vậy?”

Tô Lam đã từng là một bác sĩ, cho nên cô ấy hiểu rất rõ ràng.

Nếu như không phải bệnh đã đến mức không thể nào cứu chữa được thì bác sĩ Bạch chắc chắn sẽ không yêu cầu Tống Chỉ Manh lập tức dừng tất cả công việc lại, lập tức nằm viện.

Khúc Thương Ly bên cạnh cũng đã nghĩ đến chuyện này, vô cùng lo lắng nói: “Bác sĩ Bạch, nhất định phải nằm viện mới được sao?”

Khúc Thương Ly nói điều này không phải là lắng những người bên cạnh sẽ có phản ứng thế nào với cô ấy.

Mà anh ta chỉ đang lo lắng, nếu bồng nhiên để Tống Chỉ Manh nhập viện như vậy thì nhất định sẽ kích thích trí tò mò của cô ấy.

Hơn nữa người có tính tình cực kỳ quật cường như cô ấy chắc chắn nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được.

Lúc ở nhà anh ta còn có thể giấu được, nhưng mà nếu đã đến bệnh viện, ngày nào cũng có bác sĩ xuất hiện trước mặt cô ấy, sớm muộn gì cô ấy cũng biết về bệnh của bản thân.

Một người vốn đang khỏe mạnh thì lúc biết mình bị căn bệnh này cũng sẽ không chịu được, huống chi là Tống Chỉ Manh chứ?

Chỉ cần Tống Chỉ Manh biết được sự thật về căn bệnh của mình, không biết là sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Thậm chí đến cuối cùng còn từ bỏ chữa trị, nghĩ đến đó Khúc Thương Ly đã run lên.

Bác sĩ Bạch nhìn thấy phản ứng của Tô Lam và Khúc Thương Ly thì trên mặt anh ta hiện lên vẻ không vui.

Bởi vì lần nào khi đụng đến những bệnh nhân mắc bệnh nghiêm trọng thì người nhà bệnh nhân cũng đều hỏi câu này.

Vậy nên bác sĩ Bạch vẫn nhịn xuống kiên nhân giải thích: “Vấn đề có nằm viện hay không vốn do người nhà bệnh nhân quyết định, bác sĩ chúng tôi không hề có tư cách can thiệp.”

“Nhưng mà nếu như tôi đã là bác sĩ thì nhất định sẽ có trách nhiệm của một người bác sĩ, nhất định sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, tôi yêu cầu Tống Chỉ Manh lập tức năm viện chính là vì muốn chữa trị với mức độ cao nhất cho cô ấy, dùng cách này để kéo dài mạng sống của cô ấy, chuyện này mọi người hiểu chứ?”

Lời này của bác sĩ Bạch đã hết sức rõ ràng rồi.

Bởi vì thời gian này quá bận rộn công việc, làm việc không ngừng nghỉ, bệnh của Tống Chỉ Manh đã bắt đầu trở nên xấu đi.

Bác sĩ Bạch vẫn hiểu rõ Tống Chỉ Manh là người của công chúng nên nếu để người khác biết được bệnh của cô ấy thì chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Nên anh ta mới châm chước, sau đó căn dặn: “Nếu như mọi người không muốn nằm viện cũng không sao, tôi sẽ kê đơn thuốc cho mọi người mang về trước, nhưng mà những thuốc này nhất định là phải uống đều đặn đúng giờ.”

“Theo như kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn là chứng hay quên của cô Tống sẽ ngày càng nặng hơn, ban đầu cô ấy sẽ chỉ quên những chuyện vặt vãnh hàng ngày, nhưng lúc bệnh nặng nhất, cô ấy thậm chí sẽ quên mất những người thân nhất bên cạnh mình, đến cuối cùng, thậm chí cô ấy còn quên mất bản thân mình là ai.”
 
Chương 5189


Chương 5189

“Hơn nữa bây giờ tôi vô cùng nghiêm túc nhắc nhở mọi người, không phải là lúc bệnh của cô ấy nặng nhất là chỉ mất trí nhớ thôi đâu, cùng với việc bệnh càng nặng thì cô ấy sẽ không thể tự chăm sóc bản thân được, dần dần tay chân sẽ không thể cử động được, cuối cùng tất cả các cơ quan nội tạng sẽ suy kiệt mà chết.”

Những lời này khiến nhóm người Tô Lam vô cùng hoảng sợ.

Tô Lam đứng bên cạnh của Quan Triều Viễn, đưa tay nắm chặt lấy cánh †ay anh, muốn dựa vào đó để giữ vững thân thể nhỏ bé run rẩy của mình.

Nước mắt vốn đọng trong mắt, cứ như vậy rơi xuống.

Bởi vì cô thật sự không hiểu được vì sao một người tốt như Tống Chỉ Manh lại bị ông trời đối xử bất công như vậy.

Trên đời này có nhiều người xấu như vậy, như là Tân Vũ Vân, Tô Bích Xuân.

Nhưng mà bọn họ vẫn sống rất tốt.

Nhưng còn Tống Chỉ Manh không hề làm gì, lại chịu kết cục thảm thương như vậy.

Sau khi bác sĩ Bạch nói xong thì yên lặng nhìn Khúc Thương Ly, cứ như là muốn đợi quyết định của anh ta.

Sắc mặt của Quan Triều Viễn vừa trầm xuống, sau đó anh cũng cùng Tô Lam kề vai đứng yên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Khúc Thương Ly.

Dù sao chuyện này cũng do Khúc Thương Ly quyết định.

Ý kiến của hai người cũng chỉ để tham khảo mà thôi.

Cứ yên lặng một lúc lâu như vậy, Khúc Thương Ly bỗng ngẩng đầu lên nói: “Cô ấy đã tỉnh chưa? Cô ấy đã biết về bệnh của mình chưa?”

Có vẻ như không ngờ là Khúc Thương Ly lại đưa ra vấn đề như vậy, bác sĩ Bạch hơi ngẩn ra một chút, lập tức lắc đầu: “Bây giờ cô ấy vấn chưa tỉnh lại, cho nên cũng chưa biết về chuyện tình hình bệnh của mình.”

Khi nhận được câu trả lời, Khúc Thương Ly cứ như là đã đưa ra quyết định gì đó vậy, trầm giọng nói: “Nếu như là vậy, mong bác sĩ Bạch hãy giúp tôi kê thuốc, tôi muốn đón cô ấy về nhà tự chăm sóc, với hoàn cảnh ở bệnh viện, tôi rất lo lắng.”

Sau khi bác sĩ Bạch nghe Khúc Thương Ly nói vậy thì nhìn Khúc Thương Ly, thấy vẻ mặt của anh ta có vẻ chắc chăn, cứ như đã hạ quyết tâm, đưa ra quyết định rồi.

Anh ta cau mày nhìn Khúc Thương Ly, vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi: “Ngài Khúc, tôi hiểu rất rõ, tôi cũng biết cô Tống có thân phận đặc biệt.”

“Cô ấy là một nhân vật có sức ảnh hưởng đến công chúng, nhưng mà bệnh tật là điều không hề có khái niệm phân biệt, đứng trước bệnh tật thì cô ấy cũng chỉ là một người bình thường.”

“Tình trạng bệnh lúc này của cô Tông không phải chuyện đùa, nếu như anh cứ kiên trì muốn đưa cô ấy về thì bệnh viện chúng tôi không thể ngăn cản được.”

“Nhưng mà tôi có thể chắc chắn rằng tình hình sẽ tệ hơn là lúc ở bệnh viện, tôi có thể cho anh một chút thời gian suy nghĩ, anh thật sự muốn làm như vậy sao?”

Bác sĩ Bạch nói rất nghiêm túc, đây cũng là một đề nghị dựa trên trình độ bác sĩ chuyên nghiệp.

Bởi vì bình thường anh ta cũng hay gặp phải trường hợp như vậy.

Người nhà bệnh nhân không tin là tình hình bệnh sẽ diễn biến phức tạp một cách nhanh chóng nên lựa chọn đưa bệnh nhân về nhà chăm sóc.

Nhưng mà thường thì tốc độ bệnh sẽ trở nên nặng hơn.

Trước đó Tô Lam từng là bác sĩ, tất nhiên là cô biết lời này của bác sĩ Bạch có nghĩa là gì.
 
Chương 5190


Chương 5190

“Anh Khúc, thật ra…”

Tô Lam đang định mở miệng nói gì đó, nhưng mà cô còn chưa nói xong thì cánh tay đã căng lên.

Cô quay đầu lại, nhận ra một bàn tay mạnh mẽ đang kéo cánh tay cô.

Cô kinh ngạc nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm đang liếc nhìn mình của Quan Triều Viễn, anh đang lắc đầu với cô.

Trong lòng Tô Lam hơi chần chừ, nhưng mà cuối cùng cô vẫn không nói những lời mình nghĩ ra miệng.

Thật ra cô cũng hiểu được rốt cuộc tính tình của Tống Chỉ Manh là như thế nào.

Dù sao thì đó cũng là chị họ của Quan Triều Viễn, cũng là người có quan hệ với nhà họ Quan tốt nhất.

Đã sống chung nhiều năm như vậy, tất nhiên cô biết Tống Chỉ Manh là một người vô cùng hiếu thắng.

Nếu như cô ấy thật sự biết mình mắc bệnh nặng như vậy, đã đến mức không thể nào chữa trị được nữa.

Chỉ sợ cô ấy sẽ lựa chọn không lãng phí quãng thời gian còn lại ở bệnh viện.

Nhưng vấn đề là nếu như không tiếp tục ở lại bệnh viện chữa trị thì làm sao biết được là có khả năng hồi phục hay là không chứ?

Thật ra thì xét về mặt y học, bệnh Alzheimer chưa bao giờ có trường hợp nào khỏi hoàn toàn.

Nhưng mà nếu như tiếp nhận hệ thống hóa trị của bệnh viện, ít nhất có thể kéo dài thời gian mà.

Tô Lam nhìn Khúc Thương Ly như vậy, tuy là trên mặt anh ta cũng không có nhiều sự thay đổi, nhưng mà †rong lòng Tô Lam hiểu rất rõ, anh †a đã dồn hết sự đau khổ vào lòng, không muốn để bọn họ nhìn thấy.

Đúng vậy, đối với Khúc Thương Ly mà nói, sau khi đau khổ và không chấp nhận được sự thật về căn bệnh của Tống Chỉ Manh, lúc này anh ta đã có vẻ hơi lạnh nhạt.

Đó là vì anh ta đã dùng thời gian năm năm để điều chỉnh xong tâm trạng.

Năm năm này anh ta đã bỏ ra sự cố gắng mà không người thường nào có thể hiểu được.

Từ ban đầu khi biết về bệnh của Tống Chỉ Manh, anh ta đã quyết định.

Chắc chắn sẽ không để cô ấy một mình ở trong bệnh viện lạnh lẽo sống hết thời gian sau cùng của mình.

Anh ta nhất định sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho cô ấy, không để cô ấy có bất cứ tiếc nuối gì.

“Anh rất hiểu cô ấy, thậm chí còn hiểu cô ấy hơn cả hiểu chính bản thân anh, hai người biết không?”

Sau khi yên lặng một lúc lâu sau, cuối cùng Khúc Thương Ly cũng từ từ lên tiếng.

Chỉ là lúc anh ta nói điều này, giọng nói vô cùng trầm.

Mỗi một chữ đều như là gió thổi lạnh từ nơi xa, khiến người nghe cảm thấy vô cùng đè nén: “Nếu như lúc này cô ấy đã tỉnh, để cho cô ấy tự lựa chọn, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ có quyết định giống anh.”

Đứng ở đối diện bọn họ là bác sĩ Bạch, là một người ngoài cuộc, anh ta dùng lí trí và ánh mắt của một bác sĩ để đối xử với bệnh nhân.

Nên cũng không có sự thấu hiểu sâu sắc với nhau như giữa Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh.

Cũng không biết trong mối tình của bọn họ đã trải qua những khó khăn gì, hay là tình cảm của hai người khắc sâu đến mức nào.

Anh ta chỉ biết mình là một bác sĩ, những lời nên nói, những điều nên khuyên đều đã được nói hết.

Anh ta đã cố gắng rồi nhưng mà quyền lựa chọn cuối cùng lại ở trong tay của người nhà bệnh nhân chứ không phải là anh ta.

Nên lúc nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Khúc Thương Ly, bác sĩ Bạch thở dài một hơi, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ: “Ngài Khúc, anh là người thân của cô ấy, nên vẫn là người đưa ra quyết định, chúng tôi chỉ là bác sĩ, sẽ đưa ra gợi ý nhưng không can thiệp vào sự lựa chọn của anh.”
 
Chương 5191


Chương 5191

“Đợi một lát nữa cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ kê cho mọi người một ít thuốc, mọi người cứ đưa cô ấy về là được.”

“Nhưng mà nhớ rõ là phải uống thuốc đúng giờ, điều này không thể quên được.”

Khúc Thương Ly hơi nhíu mày: “Không cần ở lại đây theo dõi thử một thời gian sao?”

Bác sĩ Bạch nghe vậy thì dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh ta: “Có ở lại bệnh viện quan sát hay không với anh còn quan trọng sao? Tôi cho răng những lời ban nãy đã nói rõ.”

Lời của bác sĩ Bạch không mặn không nhạt, nhưng lại khiến vẻ mặt của Khúc Thương Ly cứng lại.

Khi nhận được câu trả lời vô cùng bình tĩnh của Khúc Thương Ly, bác sĩ Bạch cũng buông bỏ sự lo lắng trong lòng, hơi bất đắc dĩ gật đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn và Tô Lam xem như chào hỏi.

Sau đó bèn trực tiếp xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Khúc Thương Ly đứng tại chỗ nhìn bóng lưng ngày càng xa của bác sĩ Bạch, vẻ mặt của anh ta chuyển từ chắc chắn khi đưa ra quyết định, dần trở nên Có vẻ sa sút.

Đến cuối cùng, cả người anh đều tỏa ra một loại hơi thở suy sụp tinh thần.

Tô Lam và Quan Triều Viễn cứ như vậy cùng anh ta đứng ở cửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Dù sao thì vào lúc này những lời an ủi của bọn họ cũng có vẻ dư thừa.

Những lời khác thì không có lập trường để nói ra.

Trong lúc tất cả mọi người đều chìm trong sự yên lặng thì cửa phòng cấp cứu lại được mở ra một lần nữa.

Một y tá trẻ tuổi nhanh chóng đi ra, cô ta nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía ba người Tô Lam nói: “Mọi người là người thân của Tống Chỉ Manh sao?”

Ba người lập tức đi tới, ngẩng đầu lên một cái đã thấy Tống Chỉ Manh đang loạng choạng đứng lên xuống giường, vịn vào vách tường đi ra ngoài.

Khi Khúc Thương Ly nhìn thấy cảnh này thì gần như là mặt đổi sắc.

Anh ta bước nhanh đến kéo Tống Chỉ Manh đang sắp ngã vào lồng ngực mình, giọng nói vô cùng bất đắc dĩ và lo lắng: “Làm sao thế? Sao em lại tự đi ra?”

Hộ lý liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức lấy giấy bút ra ghi lại: “Nếu như mọi người đã là người nhà của cô ấy, vậy bây giờ mọi người chuẩn bị thủ tục nhập viện hay là…”

Chỉ là hộ lý còn chưa kịp nói xong thì Tống Chỉ Manh đang tựa vào lồng ngực của Tống Chỉ Manh đã nghi ngờ ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nói: “Sao cơ? Tôi không hề bị bệnh, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không được tốt lắm, còn cần phải nằm viện sao?”

Hộ lý chỉ cảm thấy phản ứng của Tống Chỉ Manh hơi kỳ lạ.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tống Chỉ Manh một cái, lúc đang chuẩn bị nói gì đó thì lại bị Khúc Thương Ly giành nói trước.

Chỉ thấy anh ta cúi đầu nhìn Tống Chỉ Manh, vẻ mặt có vẻ thả lỏng, mỉm Cười: “Em nói đúng, em cũng không bị bệnh, không cần nằm viện, chúng ta có thể đi về.”

“Này, đợi đãt”

Hộ lý nhìn phản ứng của bọn họ, theo bản năng cho rằng có lẽ là bác sĩ Bạch chưa nói rõ tình trạng bệnh của cô ấy cho bọn họ biết.

Dù sao thì cô ta cũng biết bệnh của Tống Chỉ Manh đã rất nặng rồi, đáng lẽ phải tiến hành chữa trị ngay lập tức mới phải.

Nhưng mà cô ta còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Tô Lam kéo cánh tay.
 
Chương 5192


Chương 5192

Cô ta vừa quay lại đã đối mặt với động tác âm thầm lắc đầu của Tô Lam.

Đến tận lúc này hộ sĩ mới phản ứng được, cô ta hơi cau mày, không tiếp tục nói nữa.

Sau một lúc lâu không nói gì, cô ta mới đổi chủ đề: “Ừ, nếu đã vậy có nghĩa là mọi người không định nằm viện, vậy thì cứ đến phòng làm việc của bác sĩ lấy một chút thuốc về uống, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Khúc Thương Ly đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, nhưng mà sự nghi ngờ trên gương mặt của Tống Chỉ Manh ngày càng rõ ràng.

Cô ấy nghi ngờ nhíu mày: “Chỉ là gần đây tôi quá mệt, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được rồi, tôi cũng không bị bệnh gì khác, tại sao còn phải uống thuốc chứ?”

“Khúc Thương Ly, hay là chúng ta về nhà trước đi, gân đây em rất bận, lịch trình cũng đã lấp kín, không thể lại tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”

Vừa nghe thấy lời này của Tống Chỉ Manh, vẻ mặt của Khúc Thương Ly nhất thời trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Em đừng có mà nói với anh, với trạng thái bây giờ của em mà còn tiếp tục đi chụp ảnh quảng cáo?”

Nghe thấy câu hỏi của Khúc Thương Ly, Tống Chỉ Manh cứ như là đang nghe †ruyện cười vậy.

Cô ấy gật đầu như đúng rồi: “Tất nhiên rồi, vai diễn của em vẫn còn chưa đóng máy mà. Anh rất hiểu em, em cũng không phải là loại người có đầu không có đuôi, lúc này em chỉ vì lao lực vất vả nên bị mất sức, tụt huyết áp mới té xỉu”

“Em hiểu rất rõ cơ thể của em, chỉ muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, ăn uống đúng giờ là được rồi.”

“Haizz, Tô Lam, sao hai người cũng đến đây? Ban nấy chị không nhìn thấy hai đứa mà nhỉ?”

“Khúc Thương Ly, anh làm sao thế, em cũng chỉ té xỉu thôi mà anh còn làm lớn chuyện gọi người đến đây? Nhìn đi, còn đưa em vào cả phòng cấp cứu, đúng là làm quá mài”

Khúc Thương Ly nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện gì của Tống Chỉ Manh, nhất thời không biết phải có phản ứng thế nào.

Mà lúc này, khi Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Thương Ly thì mới hiểu được, nếu như Khúc Thương Ly không nhanh chóng điều chỉnh tâm †rạng của mình thì một cô gái thông minh như Tống Chỉ Manh nhất định sẽ nhận ra được điều không đúng.

Vậy nên cô mới vội vàng nói thêm: “Chị Chỉ Manh, anh Khúc, hay là chúng ta về nhà rồi nói tiếp, cứ đứng nói chuyện trước cửa phòng cấp cứu của người ta như vậy cũng không hay lắm đâu!”

Sau khi được Tô Lam nhắc nhở, Tống Chỉ Manh mới nhận ra bọn họ đang đứng ở cửa lớn của phòng cấp cứu.

Có đôi lúc bác sĩ đi vào đi ra còn phải tránh bọn họ, đúng là rất bất tiện.

Vậy nên Tống Chỉ Manh cũng vội vàng gật đầu: “Tô Lam nói đúng, bây giờ chúng ta mau đi về đi, thật ra chị ghét nhất là bệnh viện, nếu như không phải là không có cách nào khác thì chị không bao giờ đến bệnh viện đâu.”

Vừa nói xong, Tống Chỉ Manh huých khuỷu tay vào Khúc Thương Ly, liếc mắt hờn dõi nhìn anh nói: “Anh cái người này, thật đáng ghét!

Sau này nếu như không có chuyện gì lớn thì đừng có mà đưa em đến bệnh viện, em ghét chỗ này nhất, mỗi lần vào bệnh viện là tim không nhịn được đập rất nhanh, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện thì em sẽ hốt hoảng, vốn không sao lại bị anh làm cho bị bệnh.”

Khúc Thương Ly cúi đầu nhìn cô ấy với ánh mắt vô cùng cưng chiều, nhẹ giọng đồng ý: “Được, sau này chúng ta không đến %a”

nữa: Sau khi nhận được lời đồng ý của Khúc Thương Ly, lúc này Tống Chỉ Manh | mới hài lòng gật đầu.

Lúc ăn cơm tối, Tô Lam mời Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh đến nhà mình.
 
Chương 5193


Chương 5193

Khúc Thương Ly biết ý của Tô Lam là muốn mượn cơ hội này dời sự chú ý của Tống Chỉ Manh nên cũng không từ chối.

Sau khi đưa mọi người về đến biệt thự, anh bèn đi đến trường đón Khúc Nhất Phàm.

Nhân lúc này, Tống Chỉ Manh bèn ngồi ở vườn hoa nói chuyện phiếm với Tô Lam.

Trong lúc Khúc Thương Ly ra ngoài, Tống Chỉ Manh và Tô Lam ngồi trên ban công uống trà.

Lúc nghe thấy tiếng động cơ ô tô truyền đến, Tống Chỉ Manh như phản xạ có điều kiện đứng dậy.

Cô ấy từ từ đi đến ban công bên cạnh, đôi tay áp lên má mình, ánh mắt hơi ngẩn ngơ nhìn xuống dưới lầu.

Bãi đậu xe ở tầng một, xe của Khúc Thương Ly đồ ở đó.

Cũng không biết vì sao, có lẽ là vì hai người có thần giao cách cảm nhỉ!

Lúc Khúc Thương Ly đi đến bên cạnh xe, gần như là theo bản năng ngấẩng đầu lên nhìn về phía này.

Khoảnh khắc mà anh ta quay đầu lại, ánh mắt của Tống Chỉ Manh cũng cùng lúc nhìn về phía anh ấy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc trong ánh mắt đều có vẻ như là hơi ngưng lại.

Sau khi nhìn một lúc lâu rồi, Tống Chỉ Manh mới giật mình lấy lại tinh thần.

Khóe miệng cô ấy cong lên, cười híp mắt vãy tay với Khúc Thương Ly lớn tiếng nói: “Ông xã, về sớm nhé, bọn em ở đây đợi anh!”

Đây là lần đầu tiên Tống Chỉ Manh gọi Khúc Thương Ly là ông xã, ngay cả trước đây khi hai người yêu nhau thời còn đi học, trong lúc ngọt ngào nhất thì Tống Chỉ Manh cũng chưa từng gọi Khúc Thương Ly là ông xã.

Cũng không biết tại sao mà tiếng gọi “ông xã” hết sức tự nhiên này lại khiến mặt của Khúc Thương Ly đang đứng bên cạnh xe nóng bừng lên.

Anh ta nhìn Tống Chỉ Manh đang vô cùng vui vẻ vẫy tay với mình, sợ cô ấy biết mình ngại.

Nên gần như là chạy trối chết leo lên xe.

Mà Tống Chỉ Manh thì đứng ngẩn ra với vẻ mặt nghi ngờ, cô ấy chống hai tay bên hông, vô cùng tức giận nhìn đuôi xe của Khúc Thương Ly, hậm hực nói: “Người kia còn nói là một lòng một dạ muốn cưới chị đấy! Hừ! Nhìn đi, bây giờ chị chỉ mới dò xét gọi anh ấy một tiếng ông xã mà thôi mà xem anh ấy sợ đến tè ra quần kìa.”

“Theo như chị thấy, đàn ông không có ai tốt cả, luôn nói một đằng làm một nẻo, chị đây thèm vào!”

Tô Lam nhìn phản ứng của Tống Chỉ Manh, âm thầm thở dài một hơi.

Cô quay đầu nhìn về hương Tống Chỉ Manh đang nhìn, giọng nói hơi có vẻ nghiêm túc: “Chị Chỉ Manh, chị thật sự còn định đi diễn sao?”

Sau khi Tống Chỉ Manh nghe vấn đề mà Tô Lam nói, lập tức cảm thấy hoang mang.

Vốn dĩ là biểu cảm giật mình lo lắng, trong nháy mắt đã trở nên vui vẻ hẳn lên.

Cô ấy gật đầu như lẽ dĩ nhiên: “Tất nhiên rồi, vai diễn của chị vẫn chưa đóng máy mà, hơn nữa chị cũng đã ký rất nhiều hợp đồng quảng cáo, nếu đã ký rồi thì tất nhiên chị phải hoàn thành.”

“Em cũng biết trong giới showbiz này có không ít người đều đang dõi theo em, nếu như em có một sai lầm nhỏ thôi thì sẽ rất dễ bị bọn họ nắm được khuyết điểm đưa ra chỉ trích.”

Sau khi yên lặng một lúc, Tô Lam hơi lo lắng nói: “Chị Chỉ Manh, chị có thể xin nghỉ với bên phía đoàn phim không, đợi chị chữa khỏi xong thì mới đóng tiếp?”

“Em tin là bên phía đoàn phim cũng sẽ không đến mức vô tình như vậy, chỉ cần chị mở miệng thì nhất định họ sẽ đồng ý thôi.”

“Tất nhiên là không được rồi, người †a quay phim đều có kế hoạch và tiến độ riêng, cũng không thể để mặc chị thích làm gì thì làm, nếu như chị nói xin nghỉ thì dù chỉ là làm trễ cảnh quay của mình chị, nhưng vấn đề là những người khác cũng phải theo tiến độ của chị, đến lúc đó có thể đoàn phim sẽ tổn thất lớn… Không đúng!”
 
Chương 5194


Chương 5194

Sau khi nói đến đây, vẻ mặt của Tống Chỉ Manh bỗng trở nên kỳ lạ.

Cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tô Lam, nhíu mày thật chặt: “Chị nói này Tô Lam, em là người phụ trách điện ảnh Chi ma, nên em phải hiểu rõ quá trình quay phim hơn chị mới đúng chứ? Nếu như vai nữ chính vì lý do sức khỏe mà tạm ngừng quay thì đúng là đoàn phim có thể thông cảm, nhưng mà tổn thất sẽ không thể tính trước được.”

“Không chỉ riêng việc nơi thuê diễn sẽ phải kéo dài, ngay cả kế hoạch tuyên truyền cũng phải thay đổi… Không đúng, chị luôn cảm thấy từ lúc chị từ bệnh viện về thì vẻ mặt của mọi người đều có vẻ là lạ, chẳng lẽ…”

Tống Chỉ Manh nói đến đây thì hơi ngừng lại, vẻ mặt lập tức làm lố: “Chẳng lẽ là chị mắc bệnh nan y gì rồi à?”

Vẻ mặt của Tô Lam nhất thời trắng bệch, gần như là theo bản năng nâng cao giọng nói: “Không được nói lung tung!”

“Ha ha hai”

Sau khi Tống Chỉ Manh nhìn thấy phản ứng của Tô Lam thì không nhịn được ôm bụng cười to: “Nhìn em đi kìa, chị chỉ đùa một chút thôi, mặt mũi của em lại trắng bệch cả lên.”

“Em biết không? Phản ứng của em như thế lại làm chị cảm thấy có phải mình thật sự mắc phải bệnh nan y gì không đó!”

“… Nói lung tung gì đó? Chị cũng biết anh trai em có chuyện gì mà, nên em không muốn người khác nói đùa chuyện như vậy.”

Tô Lam cố gắng để mình vẫn tỏ ra bình tĩnh, thậm chí còn cố ý tỏ vẻ tức giận.

Biểu cảm trên mặt cô cũng không có gì khác thường lắm, cô sợ nếu như mình vô tình để lộ ra điều gì đó thì Tống Chỉ Manh sẽ nhận ra.

Cô cứ nhìn chằm chằm Tống Chỉ Manh như vậy, nhìn cô ấy đang cười đùa với vẻ mặt nổi giận.

Lời của cô ấy nửa đùa nửa thật, cười cợt vui vẻ, điều này thậm chí khiến Tô Lam có cảm giác như cô ấy đã sớm đoán được bệnh của mình rồi.

“Được rồi được rồi, đây là lỗi của chị, chị không nên mang chuyện này ra đùa, đảm bảo không có lần sau.”

Tống Chỉ Manh nhịn cười, không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa.

Vì vậy hai người phụ nữ lại tán gãu một số chuyện khác.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Lam có thể nhận ra được Tống Chỉ Manh hết sức mong chờ về hôn lễ với Khúc Thương Ly vào tháng sau.

Tất cả chủ đề của cô ấy đều sẽ nói về Khúc Thương Ly.

Từ trước đây khi cô ấy và Khúc Thương Ly bắt đầu yêu nhau thì cô ấy vận mơ tưởng về một ngày có thể mặc áo cưới đi bên cạnh anh ta.

Khoảnh khắc đó, cô ấy nhất định sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.

Bây giờ thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cô ấy cũng chờ được ngày này.

Không quan trọng hai người họ đã trải qua những hiểu lầm gì, những sóng gió gì, cuối cùng ngày mà cô ấy mong chờ cũng đến.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tống Chỉ Manh, Tô Lam chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng ngày càng nặng, khiến cô không thể thở nổi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top