Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 5155


Chương 5155

Lại đẩy cô ấy vào hoàn cảnh căn bản không thể xoay sở được, lẽ nào cô có tư cách hoa chân múa tay, bới móc lung tung với cô ấy?”

Tính tình của Tô Lam vẫn luôn tương đối ôn hòa, ngay cả Quan Triều Viễn đã ở bên cô nhiều năm như vậy cũng hiếm khi thấy cô gay gắt như vậy.

Có vẻ như lần này cô đã thực sự rất †ức giận!

Đứng ở một bên, Quan Triều Viễn nhìn vợ tranh cãi với người khác, gân như đã tới tình cảnh căng thẳng tột độ.

Anh biết đã đến lúc anh phải ra tay.

“Bà Triển, lẽ nào bà cho rằng vợ tôi còn chưa đủ tư cách đến thăm con trai bà sao?”

Quan Triều Viễn đứng ở một bên, nhưng giọng nói uể oải của anh như một nhát búa nặng nề, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim bà Chiến.

Bà Chiến vốn dĩ đã bị Tô Lam tức sắp chết rồi, căn bản không có cách nào nuốt trôi cục tức này.

Cho nên bà ta đang ôm lửa giận đầy lồ ng ngực, hôm nay bà ta không có ý định buông tay để cho Tô Lam đi gặp Liệt Thành.

Nhưng bà ta lại không thể ngờ tới, Quan Triều Viễn lại ở trong thời điểm mấu chốt này nói giúp Tô Lam.

Rõ ràng là cuộc đấu khẩu giữa hai người phụ nữ, giờ có thêm một người đàn ông nữa, vậy thì sẽ có phần hơi khác.

Nhưng bà ta không thể trở mặt với Quan Triều Viễn.

Nhà họ Chiến mặc dù là danh gia vọng tộc, cho dù Quan Triều Viễn rời khỏi nhà họ Quan, nhưng tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Nếu bản thân thực sự cho phép Tô Lam vào phòng bệnh-để nói chuyện thành công với con trai mình, nói không chừng sẽ bị áp lực của Quan Triều Viễn chèn ép, khiến câu chuyện có khả năng xoay chuyển.

Đây cũng là chuyện mà bà Chiến không muốn nhìn thấy nhất.

Lý do bà ta lần này mới gắt gao, nhất định phải tố cáo khống là Nguyễn Phương Thảo có ý định giết người, bởi vì như vậy có thể triệt để xử lý được gánh nặng là Nguyễn Phương Thảo.

Ai mà biết Tô Lam lại đột nhiên xuất hiện.

Nếu như cô vấn là Tô Lam của trước đây vậy thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng hiện tại cô lại móc nối với Quan Triều Viễn, còn sinh ba đứa con cho anh.

Bên ngoài còn đồn rằng Quan Triều Viễn đối với Tô Lam này đã cưng chiều đến mức ngang ngược…

Ngay khi hai bên đột nhiên trở nên căng thẳng, thì một giọng nói có phần khô khan và mệt mỏi vang lên từ phòng bệnh: “Mẹ, cho cô ta vào.”

Là giọng của Chiến Lưu Thành!

Ngay khi bà Chiến nghe thấy điều này, khuôn mặt bà ta đột nhiên trở nên vô cùng lo lắng.

Bà ta nhanh chóng quay đầu lại, đẩy cánh cửa bên trong ra: “Liệt Thành, lúc này còn có cái gì mà nói với bọn họ, chuyện này cứ giao cho mẹ xử lý! Con yên tâm, con chỉ cần năm trên giường yên tâm nghỉ ngơi là được rồi!”

Giọng nói khàn khàn của Chiến Lưu Thành lại vang lên.

Anh ta vô cùng cương quyết, thể hiện muốn nói chuyện riêng với Tô Lam.

Con trai bà ta bình thường tuy rằng rất nghe lời, cũng rất hiếu thảo.

Nhưng tính cách anh ta rất cứng đầu.

Những gì anh ta quyết định thì không thể dễ dàng thay đổi.
 
Chương 5156


Chương 5156

Nếu bản thân làm trái ý anh ta, quan hệ giữa mẹ con hai người nói không chừng sẽ càng cứng ngắc.

Vừa nghĩ đến điểm này, bà Chiến vốn định đứng ở ngưỡng cửa phòng ngăn cản chỉ có thể thời dài thườn thượt, không thể không đi ra ngoài.

Tô Lam quay đầu lại, liếc nhìn Quan Triều Viễn, giọng điệu mang theo mấy phần nịnh nọt: “Ông xã, hay là anh cũng ra ngoài đợi em vài phút đi?”

Quan Triều Viễn sau khi nghe những lời nói của Tô Lam hơi cau mày.

Tô Lam ngay khi nhìn thấy cử động nhỏ của anh, lập tức đoán được anh muốn làm qì.

Cô biết Quan Triều Viễn không muốn cô ở một mình với người đàn ông khác.

Nhưng phải khua môi múa mép rất tốn công sức, mới có thể có cơ hội gặp riêng Chiến Lưu Thành, đúng thật là không dễ dàng gì.

Tô Lam rất lo lắng nếu Quan Triều Viễn cứ đứng ở bên cạnh cô, Chiến Lưu Thành sẽ không thể mở lời nói chuyện với mình.

Hơn nữa, trong trường hợp Chiến Lưu Thành nói điêu không nên nói trước mặt Quan Triều Viễn, sẽ chọc giận anh.

Rồi tất cả những cố gắng mà cô đã làm trước đó đều trở nên vô ích.

Và Quan Triều Viễn đứng sang một bên, nhìn sự thay đổi đáng kể trên khuôn mặt Tô Lam, như thể anh đã đoán được điều gì đó.

Anh nhàn nhạt liếc về phía Chiến Lưu Thành, sau đó cúi đầu nhìn xuống Tô Lam, giọng nói đột nhiên có chút mơ hồ: “Hôn anh, anh sẽ đợi em ở bên ngoài, cho em mười phút.”

Mặc dù Tô Lam thường không hề chống cự lại sự ân ái với Quan Triều Viễn.

Nhưng ở thời điểm quan trọng này, đối mặt với một số vấn đề phức tạp như vậy, quả thực không phải thời điểm tốt để thể hiện tình cảm.

Cô cau mày, bĩu môi nhìn Quan Triều Viễn.

Nhưng người đứng trước mặt chỉ đứng đó, hai tay thản nhiên khoanh †rước ngực.

Dường như mang theo tư thế nếu hôm nay cô không hôn tuyệt đối không rời đi Tô Lam thực sự bó tay với anh, chỉ có thể kiêng chân nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, cánh tay của cô đột nhiên bị Quan Triều Viễn giữ chặt.

Cô ngạc nhiên nhìn lại, liền thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Quan Triều Viễn, chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh mấy lần: TổJ đây.”

Tô Lam suýt nữa trực tiếp đảo mắt lên trời, cô thực sự cạn lời: “Anh Quan, có thể làm phiền anh chú ý một chút đến hoàn cảnh được không?”

“Bất kể là hoàn cảnh gì, hôn chồng mình một cái khó như vậy sao?”

Nhìn thấy thái độ cương quyết và vô liêm sỉ của Quan Triều Viễn, Tô Lam hoàn toàn bất lực.

Cô chỉ có thể xoay người, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh.

Sau khi hôn xong, cô nhăn mặt nhìn anh đầy giận dữ.

Bây giờ đã được rồi chứ!

Sau đó cô quay người đi vào phòng bệnh của Chiến Lưu Thành, tiện tay đóng cửa lại.

Nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại, Nguyễn Ái Điềm vẫn luôn đứng ngoài của canh, đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.
 
Chương 5157


Chương 5157

Cô ta quay lại nhìn Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, tôi còn tưởng rằng không có được Lê Duyệt Tư, cả đời này anh cũng sẽ không đụng vào người phụ nữ nào khác nữa.”

Ánh mắt Quan Triều Viễn lặng lẽ rơi vào cánh cửa đóng chặt cách đó không xa.

Anh thậm chí còn không nhìn Nguyễn Ái Điềm.

“Có liên quan gì đến cô?”

Ý của Quan Triều Viễn chính là liên quan đếch gì đến cô.

Nhìn thấy phản ứng thờ ơ như vậy của Quan Triều Viễn, sắc mặt Nguyễn Ái Điềm bồng trở nên không vui.

Cô ta nói thế nào cũng là sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn bất kể đi tới đâu đều được người người vây quanh tán dương.

Nhưng ai biết được Quan Triều Viễn lại hết lần này tới lần khác làm bẽ mặt cô 1a.

Lần qua lại trước đó là khi Quan Triều Viễn chịu sự áp lực từ nhà họ Quan, mới miễn cưỡng dành thời gian lấy cô ta ra để ứng phó.

Vào thời điểm đó, cô ta đã nhìn trúng anh từ cái nhìn đầu tiên, còn Quan Triều Viễn căn bản không hề để tâm đ ến cô ta.

Chuyện này khiến Nguyễn Ái Điềm cảm thấy rất vô cùng mất mặt, trong lòng vẫn luôn canh cánh không thôi.

Bây giờ cô ta cuối cùng đã giành được sự ưu ái của bà Chiến, cô a muốn nhân cơ hội để chế nhạo Quan Triều Viễn.

Nhưng ai biết được còn chưa chế nhạo được người ta, ngược lại còn khiến bản thân cô ta vướng vào bao nhiêu là rắc rối.

Trong lòng cô ta rất không vui, nhưng Nguyễn Ái Điềm lại không dám biểu hiện ra trước mặt Quan Triều Viễn.

Dù sao, người đàn ông này không phải là người mà cô ta có thể chọc vào!

Điều khiến Nguyễn Ái Điềm cảm thấy vô cùng tức giận lúc này, không phải vì Quan Triều Viễn khi nấy phớt lờ những lời nói của cô mà, mà là vì thái độ của anh với cô ta.

Thái độ của anh đối với cô ta không phải là miệt thị cũng không phải khinh thường.

Thái độ của anh chính là chưa bao giờ để cô ta vào mắt, thế cho nên từ đầu đến cuối anh căn bản không thèm khinh thường, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.

Nguyễn Ái Điềm cứ như vậy đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy giọng điệu lên xuống thất thường, khiến cô ta rất khó chịu.

Mà ở bên trong phòng bệnh, Chiến Lưu Thành lúc này đang nằm trên giường bệnh.

Anh ta mặc áo bệnh viện màu xanh trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, là sự suy nhược của bệnh nhân vừa mới mổ xong.

Anh ta chỉ nằm đó nhìn Tô Lam đẩy cửa bước vào. Khuôn mặt lạnh lùng ấy dường như không có nhiều biểu cảm.

Nhưng phản ứng của anh ta đã khiến Tô Lam có một ảo giác vô cùng kỳ lạ.

Cứ như thể người này từ đầu đến cuối đều không quan tâm tới tất cả.

Anh ta càng tỏ thái độ như vậy, cơn tức giận trong lòng Tô Lam càng bùng lên.

Cô nhíu mày thật chặt, đứng cách đầu giường anh chừng hai mét, không hề lại gần: “Chiến Lưu Thành, những chuyện giữa anh và Nguyễn Phương Thảo, những chuyện xấu xa mà anh đã làm với cô ấy, những người khác trong nhà anh đều không biết, nhưng bản thân anh chắc chắn không thể quên được!”

“Nguyễn Phương Thảo, cô ấy không hề làm gì sai, điều duy nhất cô ta làm sai trong đời là yêu một kẻ máu lạnh, tàn nhân và tâm lý méo mó như anhI”
 
Chương 5158


Chương 5158

“Tôi khuyên anh, làm người thì vẫn nên giữ lại đường lui cho mình, nếu không anh ép người khác tới đường cùng, cũng sẽ có một ngày bản thân anh sẽ bước tới bước đường cùng thôi.”

Khi Tô Lam nói những lời này, một đôi mắt sắc bén lướt nhìn Chiến Lưu Thành một cái, ánh mắt lạnh như băng.

Chiến Lưu Thành chỉ nheo mắt lại, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Khẩu khí khi nói chuyện lại khiến người ta hơi khó hiểu: “Cô nói đúng, tôi quen cô ta cũng mấy năm rồi, nhưng tôi từ trước đến nay đều không biết cô ta còn có một người bạn chịu lao tâm tận lực vì cô ta, đi theo chăm sóc, xử lý rắc rối cho cô ta giống như cô.”

“Mức độ quan tâm của cô dành cho cô ta thực sự vượt quá sự mong đợi của tôi. Tôi không ngờ cô lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô ta, cô còn không ngần ngại lấy thân phận của Quan Triều Viễn để trấn áp tôi.”

“Theo tôi biết, cô vẫn luôn tự nhận mình là người tự chủ và không bao giờ muốn dựa dẫm vào chồng để giành được bất cứ hợp đồng nào. Tại sao khi đến chỗ tôi, lại trở thành ngoại lệ?”

Nghe được những lời có chút khinh thường của Chiến Lưu Thành, Tô Lam cười lạnh.

Lúc này, người đàn ông này còn không hề tỏ một chút thái độ thừa nhận lỗi lầm của mình, quả thực là quá trơ trến: “Cho dù hôm nay tôi đến đây là dựa vào thế lực của Quan Triều Viễn, vậy thì có làm sao? Chồng tôi có quyền có thế, và đó cũng là một trong những tài nguyên của tôi, đúng chứ?”

“Nếu như tôi có tài nguyên, có muốn dùng hay không lúc nào dùng đều là do †ôi quyết định, vẫn không đến lượt một người ngoài như anh khoa tay múa chân, dùng sự chế nhạo đó với tôi.”

Chiến Lưu Thành chậm rãi ngẩng đầu.

Có lẽ vì ca phẫu thuật nên tóc không được chăm sóc cẩn thận, mái tóc đen của anh ta xốa nhẹ hai bên thái dương, cả người có vẻ mềm mại hơn trước.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Lam, sau khi nghe cô gọi chồng mình một cách tự nhiên như vậy, sắc mặt hiển nhiên có chút khó coi.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã định thần lại, lãnh đạm thu lại tâm mắt: “Vậy cô nói thử xem, cô muốn tôi làm gì?”

Tô Lam thở phào một hơi, dù sao hai người bọn họ khi nấy dây dưa một vòng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về chủ đề chính rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Lam lập tức nảy đề cập ra sự nghi ngờ và yêu cầu trong lòng: “Tôi không quan tâm trước kia anh rốt cuộc đã làm với Nguyễn Phương Thảo. Nếu như Nguyễn Phương Thảo đã cho anh một nhát dao, vậy thì hai người đã hết nợ rồi.”

“Khi ở trong bệnh viện, cơ thể Nguyên Phương Thảo đã bị thương và rất yếu, một người đàn ông khỏe mạnh bình thường như anh xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu như không phải là anh ngầm thừa nhận, nhát dao này của cô ấy căn bản không thể làm bị thương anh được.”

“Nếu như anh đã ngầm thừa nhận, vậy thì chứng minh anh trong lòng hổ thẹn với cô ấy, cho nên tôi muốn anh lập †ức rút đơn kiện!”

Sau khi nghe những gì Tô Lam nói, Chiến Lưu Thành im lặng một lúc.

Nhưng ngay sau đó anh ta đã dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Chuyện mẹ tôi báo cảnh sát tôi không hề biết, bà ấy là trong quá trình tôi phân thuận đã tự ý quyết định, từ đầu đến cuối cũng không hề thương lượng với tôi.”

“Nếu như nhát dao của của Nguyễn Phương Thảo đã được tôi ngầm đồng ý, vậy thì cũng không cần dùng cách này để bắt cô ta bồi thường.”

“Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ gọi luật sư bảo luật sư của tôi đến đồn cảnh sát để rút đơn kiện.”
 
Chương 5159


Chương 5159

Chiến Lưu Thành lại buông tay dễ dàng như vậy, khiến cho Tô Lam Mạt vốn đã chuẩn bị đủ mọi câu từ để khiển trách lập tức sững sờ.

Cô dường như không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển thuận lợi như vậy.

Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng chuyện này càng suôn sẻ thì tội lỗi của Chiến Lưu Thành đối với Nguyễn Phương Thảo càng sâu sắc.

Đồng thời cũng có thể suy đoán ra được, những gì anh ta đã làm với Nguyễn Phương Thảo tồi tệ và vô liêm sỉ tới mức nào.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để vướng bận những điều này.

Vấn đề quan trọng nhất lúc này là cứu Nguyễn Phương Thảo khỏi đồn cảnh sát một cách an toàn.

Lương tâm của người đàn ông trước mặt cũng coi như là vẫn chưa hoàn toàn biến mất, anh ta cũng biết mình đã làm loại chuyện không thể tha thứ đó với Nguyên Phương Thảo.

Cho dù nhận một nhát dao, cũng là chuyện bình thường.

Nếu lần này cô đến đây tìm anh ta, anh ta vấn kiên trì cố chấp không thỏa hiệp.

Tô Lam thực sự không thể tưởng tượng được, liệu bản thân có thực sự kiềm chế được cảm xúc của mình để thuyết phục được anh ta hay không.

Chiến Lưu Thành nằm trên giường bệnh, ánh mắt dán chặt vào người Tô Lam.

Thấy nét mặt cô biến sắc, dường như cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết mình nên bắt đầu †ừ đâu.

Bây giờ bi kịch của Nguyễn Phương Thảo đã xảy ra, và sự việc này quả thực không thể cứu vãn.

Đồng thời chuyện này cũng chặt ngang cây cầu tiếp nối giữa hai người họ, căn bản không cách nào nối lại được Trước đó, anh ta mặt dày quấn lấy Tô Lam, có lẽ là còn một chút cơ hội.

Có lẽ là anh ta còn có thể hùng hồn nói anh ta thích Tô Lam, muốn ở bên cạnh cô.

Nhưng bây giờ sau khi chuyện này xảy ra, anh ta thậm chí không còn chỗ để nói.

Trong phút chốc, ánh mắt Chiến Lưu Thành trở nên rất ảm đạm.

Anh ta cụp mắt xuống, giọng điệu có chút văng vẻ “Những gì cô muốn nói đã nói xong rồi, yêu cầu của cô tôi cũng đã đồng ý, bây giờ cô có thể đi được rồi.”

Tô Lam yên lặng nhìn anh ta.

Lúc này, trong lòng cô chợt hiện lên một ý nghĩ.

Chiến Lưu Thành hôm nay, cho dù bản thân và anh ta nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dù sao, vết thương mà anh ta gây ra cho Nguyễn Phương Thảo cũng không thể bù đắp được.

Và giữa Nguyên Phương Thảo và Chiến Lưu Thành, e rằng không thể nào cứu vấn được nữa.

“Chiến Lưu Thành, hy vọng chuyện anh đồng ý với tôi có thể làm được, những chuyện còn lại tự anh giải quyết GIIẾ Sau khi bỏ lại câu nói này một cách lạnh lùng, Tô Lam quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Chiến Lưu Thành đang nằm trên giường bệnh nhìn về phía Tô Lam đã rời đi, cửa phòng bị cô đóng chặt, anh ta từ từ vén chăn lên định xuống giường.

Nhưng vì cử động của anh vô tình động vào vết thương ở bụng, lông mày của anh đột nhiên nhăn lại vì đau đớn.

Anh ta dùng tay phải ấn mạnh vào vết thương ở bụng, từ từ đi đến trước bệ cửa sổ với những bước đi vô cùng nhẹ nhàng và khó khăn.

Rèm sau cửa sổ được đóng lại, nên qua tấm kính trước mặt, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt trong gương giống hệt mình.

Anh từ từ nhấc những đầu ngón tay mảnh mai với những khớp nối rõ ràng, nhẹ nhàng chạm vào mặt kính và vạch ra đường viền trên mặt kính: “Anh chính là muốn dùng cách này để bù đắp tổn thương mà anh đã gây ra cho cô ấy sao? Đồ ngốc! Mày đúng là đồ ngốc!”
 
Chương 5160


Chương 5160

Chiến Lưu Thành ánh mắt vô cùng lạnh lùng, thậm chí có phần vặn vẹo.

Anh ta ánh mắt sáng rực nhìn chằm chăm khuôn mặt lãnh đạm phản chiếu trên tấm kính, có thể thấy khuôn mặt dường như có chút thay đổi.

Nét mặt vốn dĩ vô cùng lạnh lùng bông chốc trở nên mềm mại như được ánh sáng mặt trời đột nhiên chiếu rọi.

Khuôn mặt trên kính nhìn Chiến Lưu Thành như thế này, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười gượng gạo bất lực.

Có lẽ nụ cười này khiến Chiến Lưu Thành kích động, ánh mắt anh ta trong phút chốc trở nên cực kỳ dữ tợn.

Anh ta ấn chặt tay vào tấm kính.

Nếu có thể, dường như anh ta muốn xuyên thẳng vào tấm kính, dùng lực bóp cổ người đàn ông đối diện.

Anh ta hỏi một cách cuồng loạn: “Làm sao vậy? Sao lại đau đớn như vậy, không sai, tao nói cho mày biết, chuyện của Nguyễn Phương Thảo chính là tao một tay bày ra, tao chính là muốn hủy hoại cô tai”

“Tao chính là muốn mày tận mắt chứng kiến cách cô ta cung phụng dưới †ay người đàn ông khác, cách cô ta khóc và hét tên mày, sau đó nhìn cô ta hoàn toàn thất vọng với mày, hận mày tới tận xương tủy như thế nào!”

“Mày quá ngây thơ, mafhy thực sự nghĩ rằng mình có thể bù đắp tổn thương cho cô ta bằng một nhát dao này sao? Ngây thơ! Đúng là ngây thơi”

“Mày hủy hoại cô ta, mày hủy hoại cuộc đời cô ta, đừng nói là một nhát dao, dù có đâm vô số nhát dao cũng vô dụng!”

Chiến Lưu Thành phản chiếu trên tấm kính, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc.

Anh ta nở một nụ cười vô cùng âm u: “Tại sao? Tại sao anh lại làm thế này? Không phải tôi đã sớm hứa với anh răng cơ thể này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về anh sao? Chỉ cần anh cho tôi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Thằng khốn, mày im đi! Biết không?

Mẹ nó tao ghét nhất chính là thái độ thờ ơ này của mày!”

“Rõ ràng mày mới là người thừa, nhưng tại sao bố mẹ, cả gia đình và cả thế giới đều thích mày? Tại sao?”

“Nếu là như vậy, tao sẽ phá hủy tất cả mọi thứ mà mày trân quý! Tao sẽ khiến thế giới của mày trở nên u ám vô cùng, sẽ khiến cho mọi người trên toàn thế giới ghét bỏ mày, căm hận mày, tránh xa mày!”

“Tao muốn mày cảm nhận sâu sắc được, lúc đầu tao rốt cuộc có tâm trạng như thế nào!”

“Tỉnh lại đi! Anh đã hủy hoại thứ mà anh coi trọng nhất. Điều này đối với anh mà nói có gì tốt chứ? Đừng quên, chúng ta vốn là một thể. Anh hủy hoại tôi, đồng thời chính anh cũng đang hủy hoại chính mình!”

“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng cho taol”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Bất kể tôi câm miệng cũng được, không câm miệng cũng thế, tôi đều vĩnh viên cùng tồn tại trong thân thể này, chỉ cần thân thể này chưa chết, thì tôi sẽ không biến mất!”

“Anh mở lòng ra tự suy nghĩ đi, tự mở mắt ra nhìn đi! Nhìn xem, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nghĩ tới sẽ thay thế tất cả của anh, chẳng qua chỉ là muốn làm con ma quấy phá trong nội †âm anh mà thôi!”

“Chỉ cần anh đặt hết tất cả chính kiến xuống, chỉ cần mày đồng ý mở to mắt tiếp nhận những thứ tốt đẹp này, trong lòng không có chấp niệm, tất cả sẽ trở lại đẹp đế như ban đầu!”

“Chết tiệt! Mày đang ăn nói linh tinh, nói dối, các người đều là nói dối!”

“Nếu như chỉ có khi tôi hoàn toàn biến mất mới có thể đổi lại lý trí cho anh, vậy thì tôi có thể đồng ý với anh, tôi Vĩnh viên không xuất hiện nữa, nhưng đồng thời anh cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”

 
 
Chương 5161


Chương 5161

Chiến Lưu Thành vốn đã gần đến chứng bệnh tâm thần, sau khi nghe câu này đột nhiên bình tĩnh lại.

Mặc dù anh ta nhìn chằm chằm vào tấm kính trước mặt, ánh mắt như thiêu đốt, cả người anh ta giống như bị ma nhập: “Có chuyện gì vậy?”

“Chỉ cần anh có thể có được sự tha thứ của Nguyễn Phương Thảo, tôi sẽ hoàn toàn biến mất, tôi hứa với anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nếu không tôi nhất định sẽ cuốn lấy cơ thể này với anh, cơ thể chưa chết thì sẽ không biết mất, khiến anh mãi mãi không được yên lòng!”

“Mày cũng dám uy hiếp tao? Khốn kiếp! Khốn kiếp!”

Lửa giận trong lòng lập tức bị thiêu đốt.

Chiến Lưu Thành bỗng tức giận gào lên một tiếng, anh ta giơ quả đấm lên mạnh mẽ đấm vào tấm gương thủy tinh trước mặt mình.

Chỉ nghe một tiếng “choang” rõ ràng vang lên, tấm kính trước mặt bị đánh vỡ làm nhiều mảnh.

Bà Chiến và đám người Nguyễn Ái Điềm vừa mới tiễn Quan Triều Viễn và Tô Lam đi xong, đang định quay về xem tình hình của con trai mình.

Vừa vào đến cửa đã nghe được bên trong truyền đến tiếng va chạm mạnh mẽ.

Hai người hoảng hốt lật đật chạy vào phòng.

“Trời ơi, sao lại như vậy chứ? Lưu Thành, tay anh chảy máu rồi?”

Khi Nguyễn Ái Điềm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không dám tin la lớn.

Lúc này Chiến Lưu Thành cứ như là một con thú bị nhốt đang đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ.

Bên cạnh anh ta là tấm kính đã bị anh ta dùng tay phải đập nát.

Thậm chí trên mảnh kính bể còn dính những vết máu bay tung tóe.

Mà trên mu bàn tay đang buông thống của anh ta là một vết thương máu thịt be bét.

Trên đó còn dính rất nhiều mảnh thủy tỉnh nhỏ vụn đâm vào trong da thịt.

Máu tươi theo đầu ngón tay anh ta không ngừng nhỏ xuống, cảnh tượng nhìn vô cùng đâm máu.

“Lưu Thành, chuyện này là như thế nào? Sao con lại bị thương thế? Sao con lại chảy nhiều máu vậy chứ? Bác sĩ, bác Si Bà Chiến gần như hoảng hốt lao đến.

Bà ta nắm lấy cổ tay phải của Chiến Lưu Thành, cẩn thận đặt ở trước ngực, đau lòng đến mức gần như không thể thở nổi.

Đứa con trai quý giá nhất của mình trước đó đã bị người ta đâm một dao, bây giờ bàn tay lại đang be bét máu thịt.

Bà Chiến nhìn thấy cảnh này thì gần như là suýt đã ngất xỉu.

Bà ta nước mắt lưng tròng nhìn con trai cưng của mình, khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Lưu Thành, con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc là con bị làm sao thế? Sao con lại làm mình tổn thương như vậy chứ?”

“Con nói cho mẹ biết, có phải là Tô Lam đã nói gì đó với con không, nếu như thật sự như vậy thì bây giờ mẹ sẽ đi tìm cô ta ngay lập tức.”

Lúc Chiến Lưu Thành nghe thấy tên của Tô Lam thì bỗng lấy lại tinh thần.

Anh ta quay đầu liếc nhìn bà Chiến, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đã xảy ra ngày còn nhỏ.

Từ nhỏ sức khỏe của anh ta đã không tốt lắm, bởi vì sinh non nên thường xuyên năm trên giường bệnh.

Có khi bị bệnh cần phải nằm trên giường cả mấy ngày, thậm chí khi sốt cao thì còn mơ màng nói sảng.

Mãi đến một ngày, sau khi anh ta vào nhà trẻ, anh ta nhận ra trong đầu mình bỗng có hai giọng nói.

Lúc đó anh ta còn quá nhỏ, vốn dĩ không hiểu được điều này rốt cuộc là như thế nào.
 
Chương 5162


Chương 5162

Càng về sau khi càng lớn anh ta mới hiểu được, hóa ra trong cơ thể anh ta có hai linh hồn.

Lúc anh ta vẫn còn rất rất nhỏ, một người khác đã nhân lúc cơ thể của anh †a yếu ớt, mạnh mẽ chiếm lấy cơ thể anh ta.

Sau đó lợi dụng ánh mắt và nụ cười dối trá, còn cả một gương mặt đáng thương để giở trò chiếm lấy trái tim của mọi người.

Còn anh ta thì sao, bị nhốt trong thân thể này trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.

Anh ta còn muốn lớn tiếng nói với mọi người rằng anh ta mới thật sự là Chiến Lưu Thành.

Tên nhóc yếu ớt và đáng thương luôn lấy lòng mọi người vốn là hàng giả.

Nhưng mà anh ta lại bất lực.

Anh ta chỉ có thể hết lần này đến lần khác nhìn người khác chiếm lấy cơ thể của mình, dùng nụ cười giả tạo thân thiết và sự hiểu chuyện để lừa dối mọi người, khiến người khác vui vẻ.

Nhưng mà mỗi khi anh ta lấy lại được thân thể của mình, khi anh ta làm bất cứ điều gì, không hiểu tại sao luôn khiến mọi người trách móc nặng nề.

Người khác sẽ hỏi anh ta, tại sao cũng là một chuyện nhưng mà trước đó anh ta có thể làm rất tốt, tại sao cứ như lại biến thành một người khác vậy chứ?

“Tại sao con không thể hiểu chuyện nghe lời, lễ phép như hôm qua chứ?”

“Thăng nhóc này con làm sao vậy?

Mới đó còn đang yên đang lành, sao hôm nay cứ như là biến thành người khác vậy, chẳng hiểu chuyện chút nào cả?”

“…

Những lời nói như vậy gần như là cả kí ức ngày nhỏ của anh ta.

Cũng đã trở thành nỗi ám ảnh nửa đời sau của anh ta.

Nên dần dần tâm lý anh ta trở nên vặn vẹo, tính tình cũng ngày càng trở nên cố chấp.

Anh ta cảm thấy chuyện lớn nhất mà mình muốn làm trong đời chính là hủy đi tên Chiến Lưu Thành giả dối kia.

Nhưng mà bây giờ thì sao chứ? Rõ ràng anh ta đã làm tổn thương Nguyễn Phương Thảo.

Anh ta đã hủy hoại người quan trọng nhất trong lòng người đó, nhưng tại sao ngay cả một chút cảm giác thành tựu cũng không có?

Anh ta thậm chí còn có ảo giác rằng mình là người được thương xót, được thông cảm nữa?

Cảm giác này thật sự là không thể nào miêu tả được, thậm chí còn khó chấp nhận hơn cả việc bị những người đó trách mắng nặng nề lúc nhỏ.

Mà bên kia, sau khi Tô Lam rời khỏi bệnh viện lại đi cùng Quan Triều Viễn đến đồn cảnh sát một chuyến.

Cô vừa mới đi đến đồn cảnh sát đã thấy Quý Cảnh Thiên vừa làm xong thủ tục, đang dẫn Nguyên Phương Thảo ra.

Tô Lam vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta, có vẻ như không thể tin nổi là sao anh ta lại đi cùng Nguyễn Phương Thảo: “Luật sư Quý, vụ án trước đó anh nhận lẽ nào là…”

Quý Cảnh Thiên quay đầu liếc nhìn Tô Lam, lại quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Phương Thảo đứng bên cạnh mình, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ôi trời, không ngờ lại trùng hợp như vậy đấy! Hóa ra vụ án mà mợ Lệ bảo tôi nhận cũng là một vụ này sao?”

Tô Lam đang định mở miệng hỏi rốt cuộc là ai có thể bảo Quý Cảnh Thiên bào chữa cho Nguyễn Phương Thảo vụ án này.

 
 
Chương 5163


Chương 5163

Nhưng mà vì ngại Nguyễn Phương Thảo đang đứng ở bên cạnh nên cô cũng không hỏi quá nhiều.

Lúc này dù Nguyên Phương Thảo đã được tự do nhưng mà lúc cô ta đứng bên cạnh luật sư Quý chỉ yên lặng không nói gì, cả người cứ như không có chút sức sống nào.

Vẻ mặt cũng vô cùng thờ ơ, cả người dường như đã cạn sức, trống rỗng.

Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy Tô Lam thì vân cố gắng nở một nụ cười không thể gượng gạo hơn.

Cô ta nói với một giọng nói mờ mịt: “Tô Lam, tôi có thể ngồi nhờ xe cô về không?”

Tô Lam bèn vội vàng gật đầu, vô cùng dịu dàng nói: “Tất nhiên là được rồi.”

Tô Lam cũng không hỏi nhiều lắm, tự tay đỡ lấy Nguyễn Phương Thảo quay đầu đi về phía bãi đỗ xe bên kia.

Quan Triều Viễn phụ trách lái xe, Tô Lam và Nguyễn Phương Thảo ngồi ở hàng ghế sau.

Cô nhìn gương mặt vô cùng nhợt nhạt của Nguyễn Phương Thảo, sau khi xe đi được khoảng hơn hai mươi phút thì mới chần chừ nói: “Phương Thảo, cô còn nhớ trông người đó như thế nào không?”

Tô Lam vừa mới nói xong, cô rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể của Nguyễn Phương Thảo bỗng trở nên cứng đờ.

Thậm chí vẻ mặt cũng càng cô đơn và tái nhợt hơn.

Cứ như là cô ta đang nhớ lại ký ức không vui gì đó, hai tay siết chặt lấy vạt áo của mình.

Sau khi yên lặng một lúc lâu, cô ta mới khẽ lắc đầu hắng giọng một cái, nói: “Ngày đó trong phòng rất tối, không bật đèn, tôi cũng không nhìn rõ gương mặt của người đó.”

Sau khi nói xong những lời này, Nguyễn Phương Thảo bèn trực tiếp xoay mặt sang một bên.

Cả một lúc lâu sau, cô ta cũng không nói thêm bất cứ câu nào.

Tô Lam ngồi bên cạnh, nhìn vẻ mặt yếu ớt tái nhợt của cô ta, còn cả sự cô đơn cùng cực trên gương mặt, cũng không hỏi gì nữa.

Cô cũng không hiểu lắm cuối cùng là Nguyên Phương Thảo không nhìn thấy rõ mặt hay là cô ta không muốn nói.

Xe đi càng lúc càng xa, lại đi thêm hai mươi phút nữa thì dừng lại trước cửa khu chung cư của Nguyễn Phương Thảo.

Lúc này trên gương mặt của Nguyễn Phương Thảo vẫn không có biểu cảm gì nhiều.

Cô ta nhìn vô cùng lẻ loi, nhưng mà lời nói lại có vẻ có chút sức sống: “Tô Lam, cho tôi nghỉ thêm hai ngày nữa, tôi nghỉ ngơi điều chỉnh tinh thần tốt một chút, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm lỡ cảnh quay “Đại mộng vô song 2” đâu.”

Nghe thấy những lời này của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam không khỏi sửng sốt một chút.

Bởi vì kế hoạch của cô vốn là định để Nguyễn Phương Thảo nghỉ phép.

Dù sao thì gặp chuyện như vậy thì cả tỉnh thần và thể xác đều bị tổn thương.

Chỉ cần là một cô gái bình thường, chỉ sợ là không thể nào điều chỉnh tinh †hần trong khoảng thời gian ngắn như Vậy.

“Phương Thảo, cô chắc chắn chứ?

Nếu không thì cô nghỉ ngơi một thời gian đi?”

Tô Lam thăm dò nói.

Nhưng mà Nguyên Phương Thảo lại lắc đầu.

“Không cần đâu, nếu như tôi đã đồng ý với cô thì chắc chắn là tôi sẽ làm được, cô yên tâm đi!”

Thấy thái độ này của Nguyễn Phương Thảo, Tô Lam cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
 
Chương 5164


Chương 5164

Cô nghĩ nếu như thật sự có một chuyện có thể giúp Nguyễn Phương Thảo dời sự chú ý thì biết đâu có khi lại là một chuyện tốt.

“Tốt, vậy tất cả sẽ sắp xếp theo ý cô, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe, không nên quá sốt ruột chuyện kịch bản, tất cả mọi chuyện còn có tôi, hiểu không?”

Nghe được giọng nói an ủi nhẹ nhàng của Tô Lam, Nguyễn Phương Thảo đang định mở cửa xe đi xuống lại hơi dừng lại.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Tô Lam, hơi có vẻ thờ ơ hỏi: “Tô Lam, không phải cô luôn hỏi tôi sự thật về chuyện ba năm trước sao?”

Tô Lam nghe thấy lời của Nguyên Phương Thảo thì lập tức ngẩn cả người.

Cô có vẻ thật sự không ngờ tại sao vào lúc này Nguyễn Phương Thảo lại nhắc đến chuyện này: “Vậy nên?”

Nguyễn Phương Thảo cúi đầu, vô cùng từ tốn lấy trong túi của mình ra một chiếc usb, sau đó đặt vào tay của Tô Lam.

Cô ta nói rất nhỏ: “Tất cả mọi thứ đều có trong chiếc usb này, tôi tin chỉ cân cô xem xong những thứ trong này xong thì cô sẽ hiểu thôi.”

Tuy là Tô Lam cũng không rõ lắm về chuyện đã xảy ra ba năm trước.

Nhưng mà giác quan thứ sáu của cô cảm giác rằng từ giây phút đầu tiên mà mình nhìn thấy Nguyễn Phương Thảo, cô đã tin tưởng Nguyên Phương Thảo sẽ không phải là kiểu người đạo nhái tác phẩm của người khác.

Cô tin chuyện ba năm trước đó chắc chăn là có bí mật gì khác.

Nên lúc này khi nghe thấy lời của Nguyên Phương Thảo, thậm chí cô còn không cần nhìn xem nội dung trong usb là gì đã trực tiếp mở miệng nói: “Sau khi tôi xem xong usb này, cô có cần tôi giúp cô làm gì không?”

Phản ứng này của Tô Lam nằm ngoài dự đoán của Nguyễn Phương Thảo.

Cô ta kinh ngạc nhìn Tô Lam, lại nhận ra ánh mắt của cô vô cùng chân thành tha thiết, trong ánh mắt là sự tin tưởng mình không hề che giấu.

Vốn còn hơi chần chừ, nhưng mà vào khoảnh khắc này, trong lòng cô ta bỗng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có vài người dù có sống chung mấy năm thậm chí mấy chục năm nhưng vân chưa chắc đã có thể hiểu bạn.

Lại có một số người, chỉ cần ở bên cạnh bạn vài tháng, cô ấy đã xem bạn là người bạn chân thật nhất, tin tưởng một cách vô điều kiện.

“Tô Lam, sau khi xem hết tất cả những thứ đó, dù cô có quyết định gì thì tôi cũng đều sẽ nghe theo.”

Sau khi nói xong câu đó, Nguyễn Phương Thảo bèn đẩy cửa xe ra, cúi đầu đi ra ngoài.

Điều đầu tiên Tô Lam làm sau khi về nhà chính là đi đến phòng làm việc, mở chiếc usb mà Nguyễn Phương Thảo giao cho mình ra.

Cô cắm usb vào máy tính, nhanh chóng mở tập tin bên trong ra.

Cô nhận ra bên trong là một đoạn video, bên cạnh video còn có một số tài liệu khác.

Tô Lam lại mở một tài liệu ra, bên trong đó là kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” đã giành được giải kịch bản vàng của liên hoan phim.

Tô Lam dừng con chuột lại trên văn bản, nhận ra nội dung của văn bản này đều đã được viết xong vào năm năm trước.
 
Chương 5165


Chương 5165

Bởi vì… những văn bản này đều là văn bản chỉ cho phép đọc, vốn không thể sửa được.

Vậy thì thời gian đăng tất nhiên cũng cố định, không thể sửa được.

Tô Lam bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình bỗng lóe lên một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Cô nhanh chóng mở máy tính ra lướt mạng, tìm thấy tất cả những tin tức liên quan đến chuyện Nguyễn Phương Thảo sao chép tác phẩm ba năm trước lưu truyền trên mạng.

Mãi đến lúc này cô mới nhận ra người mà truyền thông vẫn luôn tìm đứng sau vụ sao chép bản quyền này không phải là ai khác mà chính là Nguyễn Ái Điềm, chị gái cùng cha khác mẹ của Nguyễn Phương Thảo.

Trong bài phỏng vấn, Nguyễn Ái Điềm đã trả lời rằng mình đã viết xong kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” vào bốn năm trước.

Chỉ là cô ta vô cùng tin tưởng em gái mình nên đã đưa kịch bản cho em gái mình xem.

Nhưng không ngờ rằng cô em gái mà mình dù có đề phòng thế nào cũng không nghỉ ngờ lại là người sao chép tác phẩm của mình.

“Chuyện này vốn là không thể nào.”

Sau khi Tô Lam đọc xong bài phỏng vấn, chân mày bống nhíu lại.

Quan Triều Viễn ban nấy đang ở dưới lầu dỗ xong mấy đứa trẻ đi ngủ, lúc này đang bưng một ly sữa bò về phòng.

Vừa mở cửa ra đã nghe được Tô Lam đang lẩm bẩm: “Chuyện này là không thể nào.”

Quan Triều Viễn chậm rãi đi tới, anh nhìn lướt qua màn hình máy tính: “Gái gì không thể nào? Có phải là có manh mối gì không?”

Tô Lam quay đầu lại đã thấy Quan Triều Viễn bưng ly sữa bò nóng đến †rước mặt mình.

Nhưng mà cô cũng không từ chối, nhận lấy ly sữa bò kia, nhẹ nhàng uống một ngụm.

Chỉ là sau đó lập tức nhíu mày: “Ông xã, anh thấy bài báo phỏng vấn này không? Nguyễn Ái Điềm nói kịch bản này do cô ta sáng tác vào bốn năm †rước, nhưng mà rõ ràng là cô ta đang nói dối.”

“Kịch bản “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” đã được sáng tác từ năm năm trước rồi, nhưng mà em thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là trong tay Nguyên Phương Thảo có chứng cứ, chỉ cần cô ấy đưa chứng cứ này ra, sau khi được giám định chuyên nghiệp thì có thể biết được sự thật, có thể mạnh mẽ vả mặt Nguyễn Ái Điềm.”

“Nhưng mà tại sao cô ấy lại không muốn nói ra sự thật mà lại lựa chọn yên lặng nhiều năm như vậy, tự gánh lấy nỗi oan này, thậm chí còn đánh đổi cả sự nghiệp của đời mình chứ?”

Trong lúc nghe Tô Lam kể chuyện, Quan Triều Viễn đã đọc nhanh như gió, dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết tất cả những bài báo trên mạng một lần.

Hơn nữa cũng đã mở phần tài liệu mà Nguyễn Phương Thảo giao cho Tô Lam ra xem.

Có lẽ cũng đã đoán được sơ sơ đầu đuôi sự việc.”

Anh dừng một chút, ngẩng đầu lên: “Có khi sự thật của chuyện này nằm trong đoạn video bên cạnh kia thì sao?”

“Video sao?”

Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần.

Cô bèn vội vàng mở video kia ra, bên trong nhanh chóng hiện lên một cửa sổ.

Nhưng mà hai người quen xuất hiện trong video lại khiến Tô Lam ngẩn ra.

Bởi vì người đó không phải là Chiến Lưu Thành và Nguyễn Phương Thảo sao?

Dù giọng nói của hai người trong video không quá lớn nhưng mà vì xung quanh yên tĩnh nên Tô Lam có thể nghe rõ được tất cả nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ.
 
Chương 5166


Chương 5166

Nhưng mà sau khi hai người càng xem thì sắc mặt của Tô Lam càng trở nên âm trầm và nặng nề.

Khi hình ảnh chuyển đến cuối cùng, Nguyên Phương Thảo che mặt khóc, xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.

Mà Chiến Lưu Thành vốn mang vẻ mặt lạnh lùng bỗng nhiên che mặt ngồi xổm xuống.

Vẻ mặt của anh ta bỗng trở nên vô cùng đau đớn, vô cùng tự trách.

Hóa ra lúc đầu sau khi biết mình bị oan thì Nguyên Phương Thảo cũng có phản ứng của một người bình thường, điều đầu tiên nghĩ đến là muốn vạch trần lời nói dối của Nguyễn Ái Điềm.

Dù sao thì “Mới yêu ba trăm sáu mươi lăm lần” cũng là kịch bản mà cô ta đã dồn hết tâm huyết viết trong ba năm mới xong.

Cũng có thể xem là tác phẩm mà cô †a hài lòng nhất, nhưng lại bị một người bôi nhọ như vậy, cô ta thật sự là không thể chấp nhận được.

Rõ ràng đây chính là tác phẩm mà mình đã sáng tác năm năm trước, cô cũng không rõ tại sao Nguyễn Ái Điềm lại tố cáo với ủy ban liên hoan phim rằng mình sao chép của cô ta.

Trong lúc cô ta đang định đi tìm ủy ban làm rõ chuyện này, giao chứng cứ mà mình có ra.

Chiến Lưu Thành bồng nhiên xuất hiện, thậm chí còn ngăn cô ta lại.

Vẻ mặt của anh ta vô cùng lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng không hề quan tâm đến vẻ mặt và tâm trạng của Nguyễn Phương Thảo.

Tô Lam nhìn hình ảnh dừng lại trên màn hình, còn nhớ rất rõ câu nói kia: “Cô chỉ là con gái riêng của nhà họ Nguyên, có thân phận xấu hổ, vốn không xứng với tôi.”

“Nguyễn Ái Điềm mới thật sự là cô chủ chân chính của nhà họ Nguyễn, tôi và cô ấy mới môn đăng hộ đối, trời sinh một đôi, cô bỏ ý định này đi!”

“Nếu như cô dám làm tổn thương người phụ nữ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.”

Có lễ câu nói lạnh lùng và vô tình này của Chiến Lưu Thành đã hoàn toàn làm Nguyễn Phương Thảo tổn thương.

Trong lúc chán nản thất vọng, Nguyễn Phương Thảo mới từ bỏ ý nghĩ khiến Nguyễn Ái Điềm mất hết tất cả, bản thân đeo theo cái danh xấu này.

Đến tận giờ phút này Tô Lam mới hiểu được hóa ra từ ba năm trước Chiến Lưu Thành và Nguyễn Phương Thảo đã từng có một thời gian tiếp xúc gần gũi với nhau.

Chỉ là sau đó có lẽ bị Nguyễn Ái Điềm chen chân nên mới khiến tình cảm của hai người sụp đổ.

Nếu là vậy thì cảm nhận về Nguyễn Ái Điềm của mình không hề sai, người phụ nữ đó thật sự đúng là không phải loại người tốt đẹp gì.

“Chẳng lẽ đây chính là sự thật của chuyện này sao?

Sau khi Tô Lam xem hết đoạn video thì nhíu mày thật chặt.

Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Quan Triều Viễn đứng bên cạnh thấy được vẻ mặt bối rối của cô thì hỏi: “Sao thế? Không phải video đã giải thích rõ lý do sao? Còn vấn đề gì à?”

Tô Lam nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Chẳng qua là em cảm thấy rất lạ, nếu như dựa theo nội dung trong video thì đúng là có thể giải thích được mọi chuyện, nhưng mà…”

“Có phải em cảm thấy Chiến Lưu Thành trong video có thái độ và phản ứng quá gay gắt, cứ như không phải là cùng một người đúng không?”

Một câu nói bất ngờ của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam bừng tỉnh.

Cô lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu.
 
Chương 5167


Chương 5167

“Đúng vậy đúng vậy, đúng là vậy rồi!

Thật ra thì em cũng chưa tiếp xúc với người đàn ông đó mấy lần, nhưng mà trước giờ em luôn cảm thấy người này vô cùng kỳ lạ”

“Có đôi khi thật sự giống như là một người khác vậy, một giấy trước còn phóng khoáng như ánh mặt trời, cứ như là một đứa bé to xác, nhưng mà một giây sau đã trở nên âm trầm lạnh lùng.”

“Em thật sự cảm thấy rất kỳ quái, không biết rốt cuộc ai mới thật sự là anh ta! Chẳng lẽ người đàn ông này bị tỉnh thần phân liệt sao?”

Hơn nữa điều khiến Tô Lam cảm thấy kỳ lạ nhất chính là Chiến Lưu Thành lại tự tay đẩy Nguyên Phương Thảo lên giường của người đàn ông khác.

Nhưng mà lần đầu tiên sau khi Nguyễn Phương Thảo bị thương, anh ta lại tự chạy vọt đến khu chung cư tìm người đó, biểu cảm của anh ta cứ như mình là người ngoài cuộc vậy, cứ như là anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Tô Lam luôn tin vào ánh mắt của một người, cô cảm thấy chắc chắn ánh mắt sẽ không lừa người.

Khi đó biểu hiện của Chiến Lưu Thành trừ vô cùng hoang mang thì còn vô cùng khiếp sợ, hoàn toàn không giống như là giả vờ.

Nhưng nếu phản ứng đó của Chiến Lưu Thành thật sự không phải là giả vờ thì quá đáng sợ, không lẽ người này…

Tô Lam cảm thấy trong đầu mình lóe lên một ý nghĩ, vẻ mặt đang nghi hoặc bỗng cứng đờ ra.

Cô không thể tin quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn, ánh mắt của anh cũng có vẻ hiểu rất rõ, đang lấp lánh nhìn mình chằm chằm: “Không phải chứ?”

Quan Triều Viễn nhìn thấy vẻ mặt của Tô Lam, biết chắc là cô cũng đoán được gì đó, vậy nên bèn thong thả hỏi: “Không phải cái gì?”

“Chẳng lẽ Chiến Lưu Thành đó…

anh ta bị đa nhân cách sao?”

Tô Lam đã chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói điều khiến lòng mình hoang mang ra.

Mà Quan Triều Viễn thấy cuối cùng Tô Lam cũng đã phản ứng thì anh hơi nhún vai, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nói từng câu từng chữ: “Bởi vì chuyện này cũng gây khá nhiều rắc rối cho anh nên hai ngày trước anh đã đi gặp Chiến Minh Khoa rồi, cũng từng hỏi thăm tình hình của em trai anh ta, anh ta nói cho anh biết trên đời này còn có một loại bệnh tên là đa nhân cách.”

“Trời ạ.”

Tô Lam bụm miệng không dám tin.

Suy đoán trong lòng mình bỗng được chứng thực như vậy khiến cô có cảm giác không thể tin được.

Bởi vì cô cũng đã từng là một bác sĩ, hơn nữa còn là một bác sĩ tâm lý.

Nên cô cũng đã từng tìm hiểu sơ qua về bệnh này.

Bình thường thì đa nhân cách cũng được xem là một loại bệnh tâm lý.

Bệnh này sẽ khiến tư duy, hành vi và cả năng lực nhận biết sự vật trở nên không bình thường.

Những lời nói của bản thân sẽ không giống nhau, cứ như là một kẻ điên vậy.

Nhưng mà bệnh đa nhân cách cũng sẽ chia ra làm nhiều nhân cách khác nhau, sự khác biệt cũng khác nhau rất lớn.

Lại còn hoàn toàn chia ra, không hề liên quan gì đến nhau.

Tuy là tính cách của bọn họ khác hẳn nhau nhưng mà đều biết được ký ức của đối phương.

Hai nhân cách cùng sống trong một thân thể, tinh thần và trí lực đều vô cùng bình thường.
 
Chương 5168


Chương 5168

Nếu như Chiến Lưu Thành thật sự là bị đa nhân cách vậy thì việc có thể chia ra được một nhân cách độc lập lại hoàn toàn trái ngược về tính cách như vậy thật sự có tỷ lệ vô cùng nhỏ.

Nhưng mà anh ta lại mắc phải.

Hai người chẳng những có tính cách và trí tuệ khác nhau, còn có hành vi năng lực khác nhau.

Thậm chí trong đó còn có một người nảy sinh tâm lý chống cự lại người kia, thậm chí còn muốn phá vỡ ý thức của người kia.

Nếu như muốn diệt trừ một nhân cách trong số đó, sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy.

Bởi vì chuyện này không thể dựa vào bất cứ loại thuốc nào là có thể chữa được.

Nếu như nhân cách mà bọn họ muốn diệt trừ có ý chí vô cùng kiên định, tính tồn tại rất mạnh.

Thì việc muốn loại bỏ kẻ đó là điều không hề dễ dàng.

Dù có thật sự loại bỏ thì có khi chưa được bao lâu, sau khi bị kích thích vẫn sẽ lại xuất hiện.

Tô Lam bỗng có một cảm giác không thể tin được.

Cô lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.

“Ông xã, nếu như Chiến Lưu Thành thật sự bị đa nhân cách, vậy anh cảm thấy người ức hiếp Nguyễn Phương Thảo sẽ là ai?”

Đôi mắt của Quan Triều Viễn bỗng nhíu lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Lam: “Nếu như là anh, anh hận một người, nhưng mà người đó và anh lại không thể tách rời, khi làm tổn thương anh ta thì anh cũng sẽ bị tổn thương, anh sẽ †ìm một con đường khác.”

“Anh sẽ chọn cách làm tổn thương thứ mà anh ta coi trọng nhất, hơn nữa chắc chắn sẽ không mượn tay người khác, em hiểu ý anh chứ?”

Đàn ông hiểu rõ đàn ông.

Lúc Tô Lam nghe đến đó thì bồng có cảm giác máu trong người mình đều lạnh đi.

Không sai, lời này của Quan Triều Viễn nói rất đúng.

Chiến Lưu Thành cực kỳ lạnh lùng kia anh ta biết nhân cách khác trong người mình đã từng có một tình cảm khắc cốt ghi tâm với Nguyễn Phương Thảo.

Nên anh ta mới nghĩ hết mọi cách muốn hủy hoại người đơn thuần tốt đẹp nhất trong lòng của nhân cách đó.

Cách duy nhất chính là hủy hoại Nguyễn Phương Thảo.

Nhưng mà… làm thế nào mới có thể khiến khi nhân cách kia xuất hiện sẽ phải cảm nhận được sự đau đớn tột cùng không dứt ra được chứ?

Chính là bản thân dùng một thân phận khác để hủy hoại cô gái kia.

Hết lân này đến lần khác hủy hoại hết sự thuần khiết, trong sạch, tốt đẹp nhất của cô ấy.

Đẩy cô ấy vào vực sâu, khiến cả đời này cô ấy cũng không thể nào vực dậy nổi.

Nếu như thật sự là vậy thì người đàn ông này cũng quá độc ác, quá nhẫn tâm.

“Nếu như dựa theo những điều anh nói, thì nói cách khác người đêm hôm đó làm hại Nguyên Phương Thảo thật ra không phải là ai khác mà chính là Chiến Lưu Thành, chẳng qua là một nhân cách khác sao?”

Lúc Tô Lam nói những lời này, cô chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết cả da gà.

Một chiêu của người đàn ông này đúng là đủ thâm độc.

Hèn gì sau khi Nguyễn Phương Thảo xảy ra chuyện như vậy vẫn có thể một lần nữa đồng ý hẹn gặp Chiến Lưu Thành, đến khách sạn gặp mặt anh ta.
 
Chương 5169


Chương 5169

Nếu như cô đoán không sai, nhất định là Chiến Lưu Thành dùng một nhân cách khác lừa Nguyễn Phương Thảo, nên lại tiếp tục cưỡng ép cô ấy lần thứ hai.

Làm thế nào mới có thể hoàn toàn phá hủy một người chứ?

Nếu như lần đầu tiên Chiến Lưu Thành đã hủy hoại thân thể của Nguyễn Phương Thảo, sau đó anh ta lại nhận ra Nguyễn Phương Thảo vẫn chưa hoàn toàn thất vọng, nên anh ta không cam lòng.

Anh ta lại giở mánh cũ gieo cho cô ấy hy vọng, sau đó tự tay đập tan hy vọng của cô ấy, đẩy cô ấy vào vực sâu lần thứ hai.

Lần này đúng là anh ta đã hoàn toàn hủy hoại ý chí của Nguyễn Phương Thảo.

Nếu như không phải đã quá tuyệt vọng thì sao Nguyễn Phương Thảo lại có thể dùng dao đâm Chiến Lưu Thành chứ?

Rất rõ ràng là chiêu này của anh ta đã có hiệu quả.

“Trời ạ, sao trên đời này lại có người đáng sợ như vậy chứ?”

Tô Lam không nhịn được cảm thán.

Cô theo bản năng ôm lấy cánh tay mình, cô không chắc Nguyễn Phương Thảo có biết Chiến Lưu Thành có hai nhân cách khác nhau hay không.

Nhưng nếu như cô ta biết thì chuyện này đúng là quá tàn nhẫn với cô ta.

“Nếu như Nguyên Phương Thảo đã chọn cách buông bỏ, vậy thì từ hôm nay trở đi chuyện này sẽ có một kết thúc, có lẽ cô ấy cũng không yếu đuối như em tưởng đâu? Có lẽ cô ấy đã sớm biết được sự thật rồi thì sao?”

Sau khi Quan Triều Viễn nói xong câu này, đầu óc của Tô Lam lại càng mờ mịt.

Cô hơi ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ông xã, anh nói như vậy là sao?

Thế nào gọi là Nguyễn Phương Thảo đã sớm biết sự thật chứ?”

“Nếu như cô ấy thật sự biết, sao lại còn tự dâng đến miệng nhiều lần, để cho Chiến Lưu Thành tận mắt nhìn mình bị những người đàn ông khác làm nhục chứ?”

“Nếu như đó đúng là sự thật, thì em thật sự không hiểu nổi.”

Quan Triều Viễn không giải thích gì nhiều, anh chỉ thản nhiên nói: “Thế này nhé, đợi khi em nghĩ được cách làm sao để ra mặt thay Nguyễn Phương Thảo thì em sẽ hiểu được cuối cùng những lời này của anh là có ý gì”

Câu này của Quan Triều Viễn lập tức khiến Tô Lam càng ảo não.

Cô lại xoay người ngồi xuống trước máy tính, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những tài liệu trong usb kia.

Ánh mắt lập tức cũng đầy vẻ quyết tâm.

Cô nhớ lại những lời Nguyễn Phương Thảo đã nói với mình trước khi xuống xe kia: “Tô Lam, sau khi cô đọc xong những thứ trong usb này, dù cô có quyết định làm như thế nào thì tôi cũng phối hợp với cô vô điều kiện.”

Nói cách khác, nếu mình chọn cách công bố sự thật thì Nguyễn Phương Thảo cũng sẽ phối hợp.

Nhưng mà bây giờ nghiệp vụ của phòng làm việc vẫn chưa có sức mạnh dư luận mạnh đến vậy, cũng không có nhiều fan như vậy.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là người đàn ông của cô không có năng lực này.

Dù Tô Lam vẫn luôn hy vọng dựa vào sức của bản thân để cố gắng giành lấy tất cả.

Nhưng nếu chồng mình tình nguyện để mình dựa vào, tại sao mình không trộm lấy một chút chứ?

Huống gì là khi đối phó với loại người đê tiện đáng khinh như Nguyễn Ái Điềm và Chiến Lưu Thành, vốn không cần phải bận tâm đến vậy.
 
Chương 5170


Chương 5170

Bọn họ đã hại Nguyễn Phương Thảo thảm đến vậy, nhất định phải cho bọn họ một bài học.

Con người trong mắt Tô Lam xoay tròn, trong lòng đã có quyết định.

Cô không hề chần chừ, lập tức cầm điện thoại di động lên bấm một số điện thoại, gọi cho Nguyễn Phương Thảo.

Nội dung của cuộc điện thoại chính là căn dặn Nguyễn Phương Thảo, hy vọng ngày mai dù cô ta có thấy mình công bố bất cứ tin tức gì trên mạng cũng không được lên tiếng.

Nếu như không thể chịu đựng được thì hãy trực tiếp ngắt kết nối mạng, không nhận điện thoại của bất cứ ai.

Tất cả cứ giao cho cô xử lý là được rồi.

Trước khi Tô Lam cúp điện thoại, cô vân hơi chần chừ, cuối cùng vấn thử thăm dò một câu: “Phương Thảo, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”

Tô Lam hỏi vấn đề này vô cùng cẩn thận.

Thái độ của Nguyễn Phương Thảo cũng sẽ quyết định việc cô nặng hay nhẹ tay trong chuyện này, nên cô phải biết rõ ràng.

Ban đầu Nguyễn Phương Thảo bên kia điện thoại hơi chân chừ, cô ta sửng sốt một chút, cô ta hiểu rõ anh ta mà Tô Lam nói đến là ai.

Sau khi Nguyễn Phương Thảo nghe Tô Lam nói vậy thì đầu tiên là sửng sốt mấy giây, nhưng sau đó rất nhanh đã nở nụ cười vô cùng đau lòng.

Cô ta lạnh lùng lên tiếng, giọng nói cứ như là gió thổi ở một nơi hoang vu: “Cô muốn nói anh ta nào?”

Lời này của Nguyễn Phương Thảo vừa dứt, vẻ mặt của Tô Lam lập tức cứng đờ.

Tại sao Nguyên Phương Thảo lại nói như vậy chứ?

Chẳng lẽ Quan Triều Viễn nói không sai, cô ta đã sớm biết Chiến Lưu Thành có hai nhân cách sao?

Nếu không phải như vậy, sao cô ta bồng nhiên lại hỏi một vấn đề không thể giải thích như vậy chứ?

Chẳng lẽ là vì cô ta vẫn còn tình cảm với Chiến Lưu Thành bên mới giả vờ không biết?

Dù là cô ta đã sớm nhận ra mình bị Chiến Lưu Thành lợi dụng nhưng cô ta vẫn vui vẻ chịu đựng sao?

Nếu thật sự như vậy thì Nguyễn Phương Thảo thật sự quá ngốc, cũng quá đáng thương!

Tô Lam đứng tại chõ, lằng lặng nhìn bức tường, cứ như là có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt kia của Nguyễn Phương Thảo.

Trong lòng cô bông nhiên hiện lên một suy nghĩ, ngày càng kiên định: “Phương Thảo, cô yên tâm đi, thứ thuộc về cô tôi nhất định đòi lại cho cô, sự bôi nhọ không thuộc về cô kia, tôi cũng sẽ trả lại.”

Sau khi Nguyên Phương Thảo nghe thấy vậy thì khóe miệng bồng cong lên.

Thật ra với Nguyễn Phương Thảo thì cô ta cũng đã gánh nỗi oan ba năm trước một thời gian dài như vậy rồi, có thể tẩy trắng hay không, có muốn tẩy trăng hay không, với cô ta mà nói cũng không quá quan trọng.

Nhưng mà nếu qua chuyện này, cô †a có thể hoàn toàn cắt đứt với Chiến Lưu Thành.

Cô ta cũng không quan tâm việc những chuyện xưa này bị nhắc lại.

Về phần nhà họ Nguyễn kia, bọn họ hoàn toàn không coi cô ta là người nhà, nơi đó đối xử với mẹ cô ta vô cùng khắc nghiệt, cô ta cùng không cần phải giả vờ làm bạch liên hoa hay là thánh mẫu gì để nể mặt họ nữa.

Bởi vì sau khi trải qua chuyện này, cô ta nhận ra nhường nhịn mãi mãi chỉ khiến đối phương không kiêng nể gì, càng ngày càng làm tới.
 
Chương 5171


Chương 5171

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Nguyễn Phương Thảo từ từ thở ta một hơi.

Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn về một nơi nào đó, giọng nói vô cùng chắc chắn và kiên quyết: “Tô Lam, thật ra từ lúc tôi đưa cái usb kia cho cô là tôi đã quyết định xong rồi, dù cô có làm thế nào thì tôi đều sẽ nghe theo cô.”

“Được, vậy quyết định như vậy đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam lập tức hành động.

Nếu đã biết sự thật của chuyện này, cô cũng không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào nữa.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất sao chép chứng cứ trong tay mình thành hai bản.

Sau đó lại nhờ danh tiếng của Quan Triều Viễn truyền đến các công ty truyền thông, các trang web tin tức, những diễn đàn thông tin và cả facebook.

Hơn nữa còn căn dặn bọn họ cùng lúc đăng tin vào mười giờ sáng mai.

Những trang web này khi biết rằng tư liệu có liên quan đến nhà họ Chiến và nhà họ Nguyễn thì vấn hơi chần chừ.

Nhưng sau khi Tô Lam dùng thân phận của Quan Triều Viễn thì bọn họ không dám hó hé gì.

Dù sao thì bọn họ cùng lắm cũng chỉ biết nghe theo thôi, người đứng đằng sau vấn là những dòng họ nổi tiếng nhất đất nước.

Sau khi Tô Lam nhận được sự đồng ý của các trang web lớn thì bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhà họ Chiến và nhà họ Nguyễn nợ Nguyễn Phương Thảo nhiều như vậy, ngày nào đó cũng cân phải trả lại.

Tô Lam cô không giúp được gì nhiều cho Nguyễn Phương Thảo, điều duy nhất có thể giúp là trả lại sự trong sạch cho cô ấy, nói ra sự thật chuyện ba năm trước cho mọi người cùng biết.

Sau khi tin tức trong tay Tô Lam truyền ra ngoài, chỉ mới hơn nửa tiếng ngắn ngủi, Quan Triều Viễn đã nhận được hai cuộc điện thoại rồi.

Trừ một số người thân nhất và một số bạn bè thì không ai có số điện thoại riêng của Quan Triều Viễn.

Sau khi cúp cuộc gọi thứ hai, Quan Triều Viễn xoay người đi đến bên cạnh Tô Lam.

Trên gương mặt điển trai đường nét rõ ràng có vẻ còn rất ấm ức: “Anh nói này mợ Lệ, cuối cùng em cũng thấy được thế lực của nhà anh mạnh như thế nào sao? Chỉ mới đưa hai phần bằng chứng ra mà chưa đến nửa tiếng đã có hai nhóm người gọi điện đến xin anh tha cho họ.”

Tô Lam quay đầu cau mày, hai con ngươi liếc ngang liếc dọc, thẳng thắn trực tiếp quàng tay lên vai Quan Triều Viễn, cả người ngồi lên bắp đùi anh.

Người khác biết cầu xin, lẽ nào cô không biết làm nũng sao?

Người ta thường nói cách tốt nhất là thổi gió bên tai mài “Ngài Lệ, cho người dẹp chuyện nhỏ này không thành vấn đề với anh, chẳng phải chỉ dê như trở bàn tay thôi sao? Có gì đâu mà ấm ức chứ?”

Tô Lam vừa quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vừa tiện tay sờ vào điện thoại di động của Quan Triều Viễn, cười híp mắt nhấn vào nút tắt.

Mà Quan Triều Viễn nhìn động tác này của cô, không những không giận mà ngược lại còn đưa tay đỡ ngang lưng cô, sợ cô không cẩn thận ngã xuống.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Lam, ánh mắt anh hiện lên ý Cười: “Vì muốn ra mặt thay bạn của em, anh đã hy sinh không ít mối quan hệ, có phải là bà chủ Lệ nên trả công cho anh thật tốt không?”

Tô Lam vô cùng vô tội chớp chớp mắt.

Cô đưa tay ôm lấy gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn, hôn nhẹ lên môi anh: “Thế này đã đủ chưa? Ngài Lệ?”

“Em cảm thấy như thế nào?”
 
Chương 5172


Chương 5172

Quan Triều Viễn cứ ung dung ngồi ngay ngăn như vậy.

Một tay ôm lấy vòng eo thon của cô, đôi mắt sâu thẳm rõ ràng đã viết rõ ràng là vấn chưa hài lòng.

Đối mặt với ánh mắt sáng kia, Tô Lam có vẻ như bị nhìn đến mất tự nhiên, hai bên tai cũng hơi nóng lên.

Nhưng mà nếu cô đã đụng đến tài nguyên của Quan Triều Viễn, dù sao thì cô cũng nên trả giá mới được.

Vậy nên Tô Lam lại ngẩng đầu lên, khi cô nhẹ nhàng chạm vào môi của Quan Triều Viễn thì bỗng cảm giác được phần phía sau gáy căng lên.

Gương mặt nhỏ nhăn của Tô Lam đỏ lên, cảm giác được có thứ gì đó vô cùng căng cứng.

Gương mặt của cô đỏ bừng, hai bàn tay đặt trên ngực Quan Triều Viễn.

Đôi mắt kia rực sáng nhìn anh, giọng nói trong trẻo mà dịu dàng: “Được chưa…”

Từ sau khi biết Tô Lam mang thai, Quan Triều Viễn gần như không được ngửi đến mùi vị của thịt.

Huống chỉ anh còn là một người đàn ông sinh lực tràn trề chứ?

Bây giờ chỉ một hôn nhẹ qua loa thế này cơ bản là không có tác dụng gì với anh.

Nhưng mà khi nghĩ đến hình ảnh lúc Tô Lam sinh Quan Tử Việt trước đó, trong lòng Quan Triều Viễn vẫn cảm thấy Sợ hãi.

Khi đó Tô Lam bị ngài Tư Đồ đưa đến trên một hòn đảo biệt lập.

Vì tâm trạng bị kích động nên đã sinh non Quan Tử Việt.

Dù bây giờ thăng bé vẫn rất hoạt bát khỏe mạnh, nhưng mà nếu có thể thì Quan Triều Viễn vấn mong đứa con của mình có thế sinh ra đủ tháng.

Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn không khỏi cúi đầu.

Anh đưa tay vuốt ve vùng bụng vô cùng bằng phẳng của Tô Lam, giọng nói bỗng trở nên ai oán: “Hai”

, thật không biết là sinh thêm một đứa trẻ có phải là mình tự chuốc lấy khổ không nữa”

Tô Lam nghe ông chồng nhà mình nói xong câu này thì nhất thời cũng hơi mất hứng.

Cô tức giật gạt tay của Quan Triều Viễn ra, cố ý giả vờ buồn bực nói: “Đứa nhỏ trong bụng em này có thể là một cô công chúa nhỏ đó, không cho anh nói bậy trước mặt con bé.”

Nhưng mà Quan Triều Viễn lại cứ như muốn trêu chọc cô, khóe miệng cong lên, lại nói: “Sao em lại chắc chắn đứa bé trong bụng bây giờ nhất định là con gái chứ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lỡ như nó là con trai thì làm sao bây giờ?”

Nghe vậy thì chân mày Tô Lam theo bản năng nhíu lại.

Bởi vì cô nghĩ đến bình thường mình vẫn bị Quan Tử Việt và Tô Duy Hưng chê cười, nhất thời cảm thấy sau gáy phát lạnh.

Phải biết rằng trong ngôi nhà này, trừ Tô Mỹ Chi đứng về phía cô ra thì ba người đàn ông còn lại chỉ suốt ngày oán hận làm mình làm mẩy, khinh bỉ chỉ số thông minh của cô không đủ.

Chỉ một chuyện này thôi cũng đã đủ để khiến người ta căm hận rồi, cô cũng không muốn nhiều hơn nữa.

Kết quả là Tô Lam trực tiếp chống nạnh, mạnh mẽ hùng hồn trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn: “Ai nói trong bụng em là con trail Em mặc kệ, dù thế nào thì cái thai này cũng phải là con gái.”

Nhìn thấy dáng vẻ cố tình gây sự này của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.

Anh vô cùng bất đắc dĩ đưa tay nhéo mũi của Tô Lam một cái: “Anh nói này bà chủ Lệ, ai cũng biết là chuyện sinh con trai hay con gái này vốn không phải chỉ một câu nói của em là có thế quyết định được.”

Tô Lam tức giận hừ một tiếng, cô vô cùng không phục đấm vài cái vào ngực Quan Triều Viễn: “Dù thế nào em cũng mặc kệ, dù trong bụng em là con trai hay là con gái thì tất cả những yếu tố quyết định đều là do anh, nếu như lúc này anh còn cãi lời em, em sẽ không để yên cho anh, tất cả mọi người sẽ không được sống yên.”
 
Chương 5173


Chương 5173

Nhìn thấy Tô Lam có vẻ như sắp bị chọc giận, Quan Triều Viễn không thể nhịn cười được: “Thế nào, sinh con trai không tốt à?”

Tô Lam càng nghĩ càng tức, cô đứng dậy khỏi lòng của Quan Triều Viễn, Xoay người ngồi xuống sofa đối diện.

Khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ vô cùng hậm hực, tức giận liếc mắt nhìn chồng mình: “Em nói này ngài Lệ, phiên anh đứng ở vị trí của em mà suy nghĩ một chút, nếu như anh là em, đứng ở góc độ của em, suốt ngày bị chồng và con trai khinh thường chỉ số IQ quá thấp, anh nghĩ anh có thấy tự ái không? Anh cảm thấy như vậy có được không?”

Sau khi Quan Triều Viễn nghe cô nói xong, khế nhíu mày.

Vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Chỉ số IQ của anh là 190, cả đời này chắc chắn sẽ không bị người khác chê cười là chỉ số IQ thấp, nên vô cùng xin lỗi bà chủ Lệ, nếu như đổi thành chuyện khác thì có thể anh sẽ bị em làm cảm động, nhưng mà về vấn đề này thì thật sự là không được…”

“Phụt!”

Sau khi Tô Lam nghe thấy những lời hùng hồn mà Quan Triều Viễn nói thì suýt nữa đã hộc máu.

Cô đã nhận ra Quan Triều Viễn này vốn không có ý định an ủi mình.

Anh chỉ muốn xát muối lên vết thương của mình.

Chuyện đứa con trong bụng mình rốt cuộc là trai hay gái cuối cùng đã bị câu chỉ số thông minh cao của Quan Triều Viễn đặt dấu chấm hết.

Tuy là bây giờ Tô Lam đang trong thời kỳ mang thai, hai người không thể làm được nhiều việc lắm.

Nhưng mà gần như là đêm nào Tô Lam cũng sẽ dựa vào lòng Quan Triều Viễn để anh ôm ngủ.

Mỗi đêm khi nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Quan Triều Viễn ngay bên tai mình, Tô Lam luôn cảm nhận được một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Nên gân như đêm nào cũng đều ngủ rất say.

Còn đối với Quan Triều Viễn, dù lần nào cũng ôm một cô vợ mềm mại trong lòng nhưng không thể làm gì nhưng anh vân vui vẻ chịu đựng.

Dù sao hai người cũng đã trải qua quá nhiều thăng trầm và đau khổ nên càng phải biết quý trọng.

Để có thể khắc sâu cảm giác bình yên và ấm áp này, còn cả sự hạnh phúc thì khó khăn đến mức nào chứ?

Nghe tiếng thở vững vàng của Tô Lam ở bên cạnh, lòng của Quan Triều Viễn dân dần trở nên bình yên.

Anh nghĩ đến ngày hôm qua trước lúc anh đưa Tô Lam đến bệnh viện, Lục Anh Khoa đã gọi điện cho anh.

Nói là ngày đó khi ở câu lạc bộ tư nhân, sau khi Cố Vân Đình chạm mặt Quan Triều Viễn thì đã dẫn đầu đi trước.

Mặc dù anh ta đã cố gắng che giấu hành tung của mình vô cùng bí ẩn, gần như có thể nói thần long thấy đầu không thể thấy đuôi rồi.

Nhưng mà cuối cùng dưới sự theo dõi và giám sát vô cùng cẩn thận của mấy người Lục Anh Khoa, Quan Hạo Nhân, Hoa Đông thì cũng dần lộ ra sơ hở.

Lục Anh Khoa nói với Quan Triều Viễn, thời gian gần đây Cố Vân Đình dường như đang ở chung với Hạ Tâm Dương.

Phát hiện này có thể nói là một đột phá với Quan Triều Viễn.

Trước đây khi làm người hướng dẫn của đội đặc chủng, có thể nói Quan Triều Viễn hiểu rõ tính cách của Cố Vân Đình như lòng bàn tay.
 
Chương 5174


Chương 5174

Quan Triều Viễn cũng hiểu rất rõ tác phong làm việc của anh ta.

Tác phong làm việc của người này cũng hệt như tên của anh ta, mạnh mẽ vang dội.

Hơn nữa tính cách của anh ta cũng rất ngay thắng, cho dù làm chuyện gì đều chỉ nhận định một lý lẽ cứng ngắc.

Nói cách khác, nếu là chuyện mà anh ta đã quyết định thì dù có là núi đao biển lửa, thậm chí phải trả giá bằng cả tính mạng của mình thì anh ta cũng sẽ trung thành, chắc chắn sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà bỏ dở giữa chừng.

Cũng bởi vì hiểu được tính cách này của anh ta nên lần đó khi chạm mặt ở câu lạc bộ tư nhân, sau khi Quan Triều Viễn trao đổi với Cố Vân Đình, cảm nhận được thái độ kiên quyết từ chối của anh †a thì anh cũng không cứng rắn với anh ta.

Bởi vì anh hiểu rất rõ đối với một chiến sĩ được khai sáng và thậm chí còn được huấn luyện ý chí sát đá sẵn sàng hy sinh thì dù bạn có dùng thủ đoạn tàn nhân thế nào sợ rằng cũng không thể khiến anh ta cúi đầu.

Vậy nên sau khi Quan Triều Viễn rời khỏi câu lạc bộ tư nhân thì việc đầu tiên anh làm là căn dặn Lục Anh Khoa liên lạc với Hoa Đông và Quan Hạo Nhân, để bọn họ tiến hành theo dõi Cố Vân Đình trong suốt hai mươi tư giờ.

Anh tin chỉ cần là người thì nhất định sẽ để lộ manh mối.

Quả nhiên chỉ sau vài ngày thì bọn họ thật sự đã lần ra được manh mối.

Hơn nữa kết quả này có vẻ cũng không khiến người ta thất vọng.

Bởi vì trước đó trong quân đội gần như tất cả mọi người đều biết người hướng dân của đội đặc chủng là Cố Vân Đình rất thích Hạ Tâm Dương.

Đã từng có một thời gian, trong tiệc ăn mừng sau khi mọi người hoàn thành nhiệm vụ, vì Cố Vân Đình quá vui nên đã uống nhiều đã từng nói vài câu thật lòng với Quan Triều Viễn.

Anh ta đã từng nói rất thẳng thắn không hề che giấu với Quan Triều Viễn rằng trong đời này của anh ta, người phụ nữ duy nhất khiến anh ta rung động chính là Hạ Tâm Dương.

Hạ Tâm Dương là một cô gái vô cùng xuất sắc.

Mặc dù là cô gái duy nhất trong đội đặc chủng, nhưng mà cô ấy chưa từng thua một người đàn ông nào.

Cô ấy là kiểu người tùy ý, coi trọng tình cảm, ưu tú, quả quyết.

Hạ Tâm Dương là người mà đời này Cố Vân Đình thích nhất, cũng là duy nhất.

Dù cho cuối cùng người Hạ Tâm Dương muốn lấy là Quan Triều Viễn mà không phải anh ta thì anh ta cũng vẫn sẽ chôn sâu tình cảm sâu đậm này trong lòng.

Thậm chí vì để duy trì phần tình cảm đơn thuần ngây thơ này, anh ta quyết tâm không lập gia đình.

Lúc Quan Triều Viễn nghe anh ta nói những lời này, nhìn thấy ánh mắt đó, biết chắc chắn đó là lời từ tận đáy lòng, chắc chắn không phải là đang nói đùa.

Hơn nữa kiểu đàn ông thẳng thắn như Cố Vân Đình chắc chắn cũng sẽ không vì Hạ Tâm Dương chết rồi mà lựa chọn ở bên cạnh người có vẻ ngoài giống Hạ Tâm Dương như đúc là Hạ Phi Dương.

Bởi vì trong lòng anh ta hiểu rất rõ, dù hai chị em họ có giống nhau như đúc thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật này.

Thích một người chính là thích một người, sẽ không thể nào vì có một người giống cô ấy như đúc xuất hiện mà dễ dàng dành tình cảm đó cho người kia.

Quan Triều Viễn không khỏi trầm tư suy nghĩ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top