Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1060


“Chính là bọn họ” Cô thuận tay cắt đoạn video giám sát ra và nói chắc như định đóng cột.

“Vậy bây giờ …” Arthur nhỏ giọng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng đổi điện thoại của mình với Arthur, sau đó dùng điện thoại của Arthur cấy vi rút vào điện thoại của mình để có thể nhận được tin tức từ chủ nhân của nhiệm vụ này bất cứ lúc nào.


Cô tháo sợi dây để buộc tóc đuôi ngựa ra đưa cho Arthur.

Trong lúc chấp hành nhiệm vụ, Kiều Phương Hạ chưa bao giờ thích bản thân phải nằm ở tình thế bị động, cho nên cô phải phải ra tay trước.

Lần này chắc chắn cô phải bắt được người đó để chặt đứt tai họa về sau.

Kiều Phương Hạ không tuân theo quy tắc xếp hàng mà trực tiếp cầm vé bước đến cổng soát vé dành cho khách VIP.

“Cô gì ơi, cô phải xếp hàng theo thứ tự” Nhân viên soát vé giơ tay ra cản cô lại.

“Thật ngại quá, kỳ kinh nguyệt của tôi đến quá đột ngột.


.

” Kiều Phương Hạ ôm bụng với vẻ mặt đầy đau đớn mà nhỏ giọng giải thích với đối phương: “Tôi muốn sử dụng nhà vệ sinh ở bên trong, bởi vì nhà vệ sinh bên ngoài không có máy bán đồ lót dùng một lần.


Nhân viên soát nhìn phần bụng dưới của Kiều Phương Hạ với ánh mắt nửa tin nửa ngờ.

Kiều Phương Hạ đưa ngón tay trỏ ra sau lưng nhanh chóng vượt qua mép bàn sắc bén ở cổng xoát vé, sau đó khẽ bởi vết máu vào dưới đáy của chiếc quần jean màu lam nhạt mà mình đang mặc.

Cô tỏ vẻ hơi bối rối xoay người lại cho đối phương xem, lúc nhân viên soát vé nhìn thấy vết máu trên quần jean của Kiều Phương Hạ mới chịu tin rồi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói với cô: “Vậy thì cô vào trước đi”.

Truyện Truyện Teen
Kiều Phương Hạ thông qua cửa soát vé xong mới quay lại nhìn Arthur, dùng khẩu hình miệng nói với anh ta: “Gặp lại sau”

Cô lập tức đuổi theo hướng của mấy người áo đen kia, vừa mới lên tới lầu hai thì điện thoại của Arthur ở trong tay cô đột nhiên rung lên, cô theo bản năng nhìn vào màn hình, giây phút nhìn rõ nội dung trong khung thoại cố liền dừng bước.

Số điện thoại vừa nãy lại gửi đến một tin nhắn nữa: “Kiều Phương Hạ, tôi yêu cầu cô phải tuân thủ theo quy tắc của tôi, nếu cô đã không nghe thì đừng trách tôi”
Cô hơi do dự, đột nhiên quay đầu lại nhìn Arthur đang đứng cuối chờ xếp hàng ở tầng dưới, đồng thời khóe mắt của cô cũng nhìn sang vị trí đối diện ở tầng hai, người đàn ông cường tráng mà cô thấy quen mắt đang chĩa họng súng đen ngòm hướng về phía bọn họ.

Nhất thời cô rùng mình một cái, trong khoảnh nhìn thấy khắc tia lửa chớp nhoáng phát ra từ nòng súng của đối phương thì cô đã không còn màng bản thân mình nữa, vừa rút súng từ trong giày ra vừa vội hét lớn xuống lầu: “Arthur, cẩn thận”
Nhưng âm thanh vừa vang lên cũng là lúc cô trơ mắt nhìn mấy viên đạn liên tiếp ghim chuẩn xác vào trước ngực của Arthur, lực bắn của viên đạn cực lớn khiến Arthur không thể đứng vững mà phải lùi về sau hai bước.

.


 
Chương 1061


Anh ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ẩn chứa chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ sau đó lảo đảo ngã xuống.

“Có người trúng đạn rồi.


Những người có mặt ở tầng trên và tầng dưới đều đồng loạt rơi vào hỗn loạn, Kiều Phương Hạ bị mấy người khách VIP mới vừa vào cửa đang hoảng loạn chạy trốn XÔ đẩy phải lùi lại vài bước.


Cô nhìn Arthur nằm trong vũng máu mà đầu óc trống rỗng, có lẽ là qua vài giây hoặc cũng có thể qua vài phút thì tiếng gào thét trong tai cô mới dừng lại.

Cô vừa lấy lại tinh thần đã lập tức nhảy xuống từ tầng hại rồi lao đến vị trí bên cạnh Arthur, còn chưa kịp chạm vào cơ thể của anh ta thì bỗng nhiên có một người vọt tới túm chặt vai của cô sau đó trầm giọng nói: “Cô về trước đi.


Kiều Phương Hạ vội quay lại, bắt gặp ánh mắt của đối phương.

“Sẽ có người đưa anh ta về, mục đích của bên kia chính là bắt cóc cô, cô mau đi đi” Người đó ra sức kéo cô lại rồi quát lên.

Kiều Phương Hạ bị người của Quân Diệt kéo ra cửa chỉ kịp quay đầu lại nhìn lại Arthur lần cuối, đám người kia cũng đồng loạt xả đạn về phía xe của bọn họ.

Giờ phút này Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trái tim quặn thắt vô cùng khó chịu, những giây tiếp theo cô đã rơi vào trong bóng tối vô biên.

“… Thanh Vân không làm gì sai.



“Cô ta không những không hoàn thành nhiệm vụ mà ngược lại còn muốn làm hại chủ nhân của nhiệm vụ, cô ta không sai ở đâu?”
“Người đó là chủ nhân của nhiệm vụ, vốn dĩ chủ nhân của nhiệm vụ và lính đánh thuế phải ở cùng một chiến tuyến, nhưng anh ta lại muốn giết người của chúng ta.

Không phải chuyện này thuộc về tình huống đặc biệt sao?”
Kiều Phương Hạ nghe cuộc tranh chấp kịch liệt bên tai thì dần dần tỉnh lại.

Trái tim vẫn quặn thắt không ngừng, cô từ từ mở hai mắt ra nhưng mãi một lúc
sau mới có thể gắng gượng ngồi dậy khỏi giường.

Bên cạnh giường có đặt một cái thẻ công tác bị đạn bắn đến biến dạng, chính cái thẻ công tác mà Arthur âm thầm đưa cho cô lúc trước đã bảo vệ ngực cô, cứu cô một mạng.

Nghĩ đến Arthur, trái tim trong lồng ngực của Kiều Phương Hạ lại càng cảm thấy đau đớn hơn.

Cô lẳng lặng ngồi bên mép giường rồi từ từ siết chặt nắm tay một lúc lâu, sau đó cầm lấy thẻ công tác trong tay đứng dậy đi về phía cửa phòng.


Giây phút cô mở cửa bước ra, mấy người đang tranh cãi ở ngoài cửa đều im bặt.

Ánh chiều tà bên ngoài xuyên qua cửa sổ cao và rộng kiểu Baroque ùa vào bên căn phòng u ám và trống rỗng, lộ ra không gian hỗn tạp đầy mờ mịt.

Kiều Phương Hạ thản nhiên liếc nhìn những người trước mặt, cuối cùng cô đã được tận mắt chứng kiến khung cảnh của tầng cao nhất ở Quân Diệt, nhưng có lẽ Arthur đã không còn cơ hội để được nhìn thấy rồi.

Arthur đã gặp chuyện không may như vậy mà những người này vẫn còn tâm trạng để tranh cãi về vấn đề sẽ trừng phạt bọn họ ra sao, quả nhiên bọn họ là người máu lạnh vô tình.

“Sao cô lại ra đây?” Cố Dương Hàn nhíu mày lập tức đi về phía cô.

.


 
Chương 1062


Kiều Phương Hạ đối diện với tầm mắt của anh ta rồi lại nhìn về phía những người đeo mặt nạ khác.

“Tôi sẽ gánh chịu những chuyện này một mình” Mặt Kiều Phương Hạ không chút biểu cảm, cô khẽ gằn từng chữ nói với những người trước mặt.

“Nhưng nếu Arthur mà chết thì tôi sẽ để các người chôn cùng.



Bọn họ biết rõ nhiệm vụ này có vấn đề nhưng vẫn ra lệnh cho cô và Arthur đi chịu chết, hai mạng người của nhân viên cấp hai còn không quan trọng bằng số tiền ba mươi tỷ.

Nếu bọn họ đã coi mạng người như cỏ rác vậy thì cô cũng không cần phải khách sáo nữa, chắc chắn cô sẽ trả thù cho Arthur, cho dù phải chết cùng một chỗ với những người này cô cũng cam tâm.

Lúc Kiều Phương Hạ nói ra những lời lẽ âm u lạnh lẽo này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt không chút biểu cảm của cô đã khiến cho những người có mặt ở đây đều hết sức sửng sốt.

“Đương nhiên là phải trừng phạt, không thể nương tay với cô chỉ vì cô là thành viên nữ duy nhất trong Quân Diệt được, hơn nữa trước giờ Quân Diệt vẫn luôn đối xử không tệ với cô.

” Qua một hồi lâu thì người đang ngồi trên chiếc ghế ở vị trí trung tâm mới trầm giọng nói với cô.


“Quỳ xuống, lập tức chịu phạt”
“Vậy sao?” Kiều Phương Hạ nhịn không được bật cười thành tiếng, tiếng cười của cô vang vọng khắp tầng cao nhất của tòa nhà vắng vẻ.

“Các người đối xử với tôi không tệ là vì các người sợ tôi, bởi vì trong suốt hai ba năm qua tôi đã hoàn thành giúp các người hàng chục nhiệm vụ có giá trị kếch xù mà các sát thủ khác đều không làm được.


“Nếu đã là nhiệm vụ người khác không hoàn thành mà tôi lại có thể làm được, vậy thì… tôi cũng có thể dễ dàng giết chết tất cả các người”
Giọng nói lạnh lùng của Kiều Phương Hạ khiến mọi người không khỏi rùng mình, quả thật cô có năng lực này, bởi vì cô không chỉ là Thanh Vân mà còn là Chu Tước danh tiếng lẫy lừng nữa.

Lúc đầu Quân Diệt muốn trừ khử người phụ nữ này cũng vì cô không khác gì một quả bom hẹn giờ đổi với bọn họ.

Giả sử ngay từ đầu bọn họ không hợp tác với Truth, không cho phép cô gia nhập vào Quân Diệt, không trở thành đồng minh với nhau thì hai tổ chức sát thủ khác có danh tiếng giống như Quân Diệt sẽ lập tức hợp tác với Truth.


Do đó không phải Quân Diệt bọn họ chọn King và Chu Tước, mà là bọn họ mang theo cám dỗ và lợi ích chọn trúng Quân Diệt nên Quân Diệt mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Kiều Phương Hạ đảo mắt nhìn từng người đang ngồi trước mặt, sau đó mặt không hề biến sắc quỳ xuống trước mặt của bọn họ.

“Tôi có thể chịu phạt, nhưng điều kiện để tôi chịu phạt là tôi muốn Quân Diệt của các người phải xào bài lại một lần nữa”
Kiều Phương Hạ là người quỳ trên mặt đất, nhưng những người đang ngồi ở đây mới là người phải cúi đầu trước cô.

.


 
Chương 1063


“Một trăm roi là quy tắc của các người, nếu tôi không chấp nhận thì các người cũng phải nghe theo tôi” Kiều Phương Hạ lạnh giọng tiếp tục nói với bọn họ.

Qua một lúc lâu, người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì nhìn về phía Cố Dương Hàn ở bên cạnh Kiều Phương Hạ với ánh mắt đầy phức tạp, sau đó trầm giọng hỏi: “Kinh, vậy đây cũng là ý của cậu sao?”
Tất cả mọi người có mặt trong phòng này đều biết chuyện Kiều Phương Hạ và Arthur xảy ra tai nạn lần này đúng là lỗi của bọn họ, nếu chuyện đã đến mức này rồi thì Cố Dương Hàn cũng chỉ có thể đứng cùng chiến tuyến với Kiều Phương Hạ mới có thể bảo vệ được cô.


Anh ta im lặng hồi lâu, sau đó nhìn thẳng vào đám người đeo mặt nạ lạnh như băng trước mặt thản nhiên trả lời: “Ý của Thanh Vân cũng là ý của tôi.”
“Nếu các ông không đồng ý yêu cầu của cô ấy thì tôi sẽ lập tức rút vốn đầu tư”.

Kiều Phương Hạ hơi sững sờ, ngước mắt nhìn Cố Dương Hàn đang cho trước người mình.

Người chủ trì nghe vậy thì âm tham quan sát hai người trước mặt, sau đó thong thả đứng dậy khỏi ghế bước một bước về phía bọn họ.

Hàng chục tỷ euro đối với Quân Diệt mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa nếu King rút vốn đầu tư thì tất nhiên sẽ đưa Thanh Vân đi, còn có thể dẫn theo một số người gia nhập tổ chức cùng thời điểm với Thanh Vân.


Nếu như vậy thật thì tổn thất của Quân Diệt sẽ khó mà lường trước được.

Đối với Quân Diệt mà nói, thứ quan trọng nhất chính là người, những tên sát thủ này còn quan trọng hơn số tiền đầu tư của King rất nhiều.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Cố Dương Hàn, đôi con người màu vàng trong mắt của ông ta đầy vẻ tức giận: “Các cậu dám chống đối Quân Diệt, dám nói năng ngông cuồng với chúng tôi như vậy mà các cậu vẫn cho rằng mình có thể sống sót rời khỏi cánh cửa này sao?”
Ông ta vừa nói vừa bước tới nhận lấy cái roi màu vàng trong tay người chấp hành trừng phạt, Kiều Phương Hạ thấy người chủ trì của Quân Diệt cầm roi lên nhưng mặt cô lại không hề biểu hiện chút sợ hãi chút nào.

Cho dù hôm nay Cố Dương Hàn có đứng về phía cô hay không thì bọn họ vẫn là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây, đến cuối cùng thì hai người bọn họ vẫn phải kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ.


Cô khẽ cười với bọn họ, thay Cố Dương Hàn nhẹ nhàng trả lời: “Nếu tôi không thể ra ngoài thì chắc chắn các người sẽ chết”
“Hệ thống phòng bị của Quân Diệt do tự tay tôi sửa đổi, lúc
nãy tôi đã gửi kết cấu hệ thống của tường lửa cho một người bạn thân, trong vòng nửa tiếng đồng hồ nếu tôi không liên lạc với anh ấy thì các người cũng phải chôn cùng với tôi.”
“Cô nói cái gì? Không phải cô đã phá hủy hết tất cả các tập tin sao lưu trước mặt chúng tôi sau khi xây dựng lại hệ thống rồi sao?” Đám cao tầng của Quân Diệt nghe vậy thì kích động không thôi.

Kiều Phương Hạ nhịn không được bật cười thành tiếng: “Lời của hacker mà các người cũng tin, đúng là một đám ngu dốt”
“Hình như các người vẫn chưa biết người chủ trì của Quân Diệt bây giờ chính là tôi, không phải là các người nữa.”.


 
Chương 1064


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Bắt đầu từ giây phút các người tin tưởng và giao nhiệm vụ cho tôi, thì tôi chỉ cần động một đầu ngón tay thôi cũng đủ giết chết các người rồi.”
Chẳng qua trước đây cô và những người thuộc tầng cao nhất của Quân Diệt chưa xảy ra bất kỳ xung đột lợi ích nào, cô cũng không do bọn họ trực tiếp quản lý mà trực thuộc Cố Dương Hàn cho nên mới chung sống hoà bình với bọn họ.


Hôm nay bọn họ đã làm hại cô và Arthur, còn muốn dồn bọn họ vào con đường chết vậy thì đừng trách cô ra tay độc ác.

Từ trước đến nay cô cũng không dám nhận mình là người tốt lành gì, cho dù có làm bất cứ chuyện gì thì cô đều suy đi nghĩ lại để chừa cho mình một con đường lui đề phòng chuyện chẳng lành, cuối cùng hôm nay nó cũng có ích rồi.

Mỗi một câu mỗi một chữ mà Kiều Phương Hạ nói ra đều cực kỳ phách lối nên đã trực tiếp chọc giận người chủ trì của người chủ trì trước mặt, ông ta vung tay hung hăng quất một roi về phía Kiều Phương Hạ.


Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của Kiều Phương Hạ đã trở nên sắc bén và hung ác, một khi bọn họ bắt đầu trừng phạt thì chuyện tương lai đã không còn do bọn họ làm chủ rồi.

[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

“Nhưng..” Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một chữ thì Cố Dương Hàn đã hằn học ngắt lời cô: “Em có thể tự biết lượng sức một chút được không? Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn thể hiện à”
Vừa dứt lời, roi da sau lưng Cố Dương Hàn đã quất mạnh vào cái chân bị thương do Lê Đình Tuấn đạp gãy lúc trước, làm anh ta nhịn không được phải rên rỉ một tiếng, cái chân bị thương không thể chống chịu được nên đành khuyu một gối xuống trước mặt Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ biết chuyện chân của Cố Dương Hàn bị thương, cô bình tĩnh nhìn một chân đã khuyu xuống nhưng vẫn khăng khăng dùng cơ thể của mình để đỡ đòn thay cho cô của anh ta.


Cho dù chỉ còn lại nửa cái mạng thì Cố Dương Hàn vẫn sẽ lựa chọn bảo vệ Kiều Phương Hạ, chỉ cần là chuyện mà cô muốn làm muốn anh ta đều sẽ làm, đều sẽ đáp ứng.

Anh ta thấy Kiều Phương Hạ giãy giụa muốn tiếp tục đi lên phía trước thì trực tiếp đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt cô lại..


 
Chương 1065


“Xin lỗi… Cơ thể của anh ta đã chịu không nổi nữa khẽ run rẩy một cái rồi nói nhỏ vào tai cô: “Lần trước anh đúng là một tên đê tiện, anh không nên ép buộc cô mới phải”
“Anh hứa với em sau này sẽ không như vậy nữa.”
Chỉ cần Kiều Phương Hạ sống tốt, bây giờ anh ta chỉ hy vọng cô sống thật tốt ngoài ra không cầu gì hơn, cho dù phải làm cái bóng đứng ở sau lưng của cô cả đời cũng được.


Kiều Phương Hạ bị anh ta khóa trong lòng ngẩn người vài giây, cô nhìn thấy máu đang từ từ rỉ ra ướt đẫm quần tây ở cái chân bị đánh đến khuỵu xuống đất của Cố Dương Hàn, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập một mùi máu tanh.

“Anh buông tôi ra, tôi vẫn có thể chịu được” Kiều Phương Hạ vừa nhìn chằm chằm vào chân bị thương của anh ta vừa trầm giọng nói.

“Anh không cầu xin sự tha thứ của em, nhưng ít nhất cũng đừng triệt để phân rõ giới hạn với anh được không? Cho dù chỉ có thể nhìn em từ xa thôi cũng được.” Cố Dương Hàn chịu đựng cơn đau tiếp tục nói khẽ vào tai cô.

Kiều Phương Hạ nghe giọng điệu của anh ta giống như van nài, khóe mắt của cô cũng bắt đầu cay cay hỏi ngược lại: “Tôi có gì tốt đâu chứ? Anh làm vậy có thấy đáng không?”
“Mọi thứ của em đều tốt, chỉ có em là không biết mà thôi.” Cố Dương Hàn cười khổ đáp.


Cố Dương Hàn đau đớn đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác, thoáng chốc nhớ lại thời gian khi bọn họ còn nhỏ, Kiều Phương Hạ dựa vào cửa sổ dùng bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm của mình chống cằm nhìn anh ta luyện đàn ở trong phòng.

“Anh, anh có đói bụng không?” Cô dùng giọng sữa non nớt của mình nhỏ giọng hỏi anh ta.

Vừa nói vừa lấy ra hai cái bánh quy bơ sữa đã bị bể vụn từ trong túi của mình ra: “Em leo vào trong đó đút cho anh ăn nha.”
Nhà họ Cố quy định rất khắt khe, ba mẹ của Cố Dương Hàn có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với anh ta, bọn họ không chỉ yêu cầu anh ta phải giữ vững hạng nhất trong mỗi kỳ thi mà ngay cả cuộc thi đàn violin cũng bắt anh ta phải đạt được huy chương vàng.

Năm đó có một lần trước khi diễn ra trận đấu ngón tay của anh ta bị con dao dùng để trang trí quệt bị thương.


Vào giây phút tranh tài cuối cùng đã xảy ra một sơ sót làm vết thương trên ngón tay của anh ta lại bị sợi dây đàn cọ qua nên máu chảy nhễ nhại, khắp sàn sân khấu đều là máu nên mới không giành được giải nhất.

Sau khi trở về, chuyện đầu tiên mà ba anh ta làm là tát anh ta một cái thật mạnh khiến cho máu mũi anh ta chảy liên tục không ngừng.

“Nhà họ Cố chúng ta không cần một đứa vô dụng chỉ xếp hạng hai”
Kể từ ngày đó trở đi, ngoại trừ thời gian đi học ở trường thì Cố Dương Hàn đều bị nhốt trong phòng luyện đàn cả ngày lẫn đêm, chỉ cần đánh sai một nốt sẽ bị phạt phải chơi lại khúc nhạc đó mười lần, cứ như vậy đàn đi đàn lại đủ mười lần mới được phép ăn cơm..


 
Chương 1066


Từ trước đến nay Cố Dương Hàn không phải là thiên tài gì đó, anh ta biết rõ năng khiếu của mình có hạn, thậm chí đứng trước áp lực tàn khốc của ba mẹ anh đã từng nghĩ đến cái chết.

Nếu ngày hôm đó Kiều Phương Hạ bé nhỏ không leo vào phòng luyện đàn từ bên ngoài cửa sổ, và đút cho anh ta ăn một cái quy bơ sữa thì Cổ Dương Hàn đoán mình đã không thể tiếp tục kiên trì rồi.


Kể từ ngày đó, hễ khi nào anh ta luyện đàn quá một giờ chiều hoặc hơn tám giờ tối là Kiều Phương Hạ đều sẽ xuất hiện trước cửa sổ phòng luyện đàn của anh ta hết sức đúng giờ.

Đồ ăn mà cô đem đến cho anh ta mỗi ngày cũng không giống nhau, về cơ bản là ngày hôm đó nhà họ Kiều chuẩn bị bánh trái gì thì cô sẽ len lén để giành hai cái để đem đến cho anh ta.

Cố Dương Hàn không hề thích ăn đồ ngọt, anh ta cực kỳ không thích ăn đồ ngọt, nhưng Kiều Phương Hạ lại rất thích ăn đồ ngọt, cô luôn cảm thấy thứ mình thích ăn nhất chính là món ngon nhất trên thế giới này, cô sẵn lòng đem những món ngon nhất thế giới chia cho anh ta một nửa.

Chính Kiều Phương Hạ là người đã cứu rỗi cuộc đời của anh ta, nhưng khi đó Kiều Phương Hạ còn quá nhỏ nên không hề hay biết chỉ với một việc làm nho nhỏ của mình đã khiến cho anh ta cả đời khó quên.

Rồi một ngày nọ, Kiều Phương Hạ không tới cho anh ta bánh nữa, anh ta vẫn cứ miệt mài luyện đàn cho đến ba giờ chiều để chờ cô đến, nhưng người tới không phải là Kiều
Phương Hạ mà là ba của anh ta, câu nói đầu tiên sau khi ba của anh ta đẩy cửa bước vào chính là: “Không cần chờ nữa, bà cụ của nhà họ Kiều đã qua đời rồi.”

Cổ Dương Hàn biết rõ tình huống của nhà họ Kiều, ba mẹ của Kiều Phương Hạ vẫn luôn cãi nhau đòi ly hôn nên Kiều Phương Hạ mới bị đưa về nhà ông bà nội của cô, người quan tâm cô cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

Trong khoảnh khắc nghe tin bà nội Kiều đã qua đời, cây đàn mà anh ta yêu quý nhất cũng trước khỏi tay rơi xuống đất, cho tới bây giờ cây đàn kia vẫn được đặt trên gác của trang viên, được anh ta cất cẩn thận ở trong tủ kính.

Không bao lâu sau Kiều Đông Phương đã chính thức ly hôn với An Phương Diệp, sau đó An Phương Diệp dẫn Kiều Phương Hạ bước vào nhà họ Lệ, từ đó bọn họ đã không còn liên lạc với nhau nữa.

Cả Kiều Tứ Văn cũng dọn đi, An Phương Diệp không quen biết với nhà của anh ta nên sẽ không chủ động qua lại với nhà anh ta, cho nên mới hoàn toàn mất hết liên lạc.

Đôi lúc, mọi thứ trên đời này đều không công bằng như thế đấy!

Rõ ràng là anh ta là quen biết Kiều Phương Hạ trước, làm sao anh ta có thể cam tâm đây?
Anh ta giấu kỹ cô gái bé nhỏ mà anh ta nâng niu ở trong lòng, không muốn tổn thương cô dù chỉ một chút, vậy mà lại bị Lê Đình Tuấn ném vào vũng bùn rồi không ngừng giẫm đạp lên.

Anh ta vất vả lắm mới cứu được cô và cho cô một cơ hội có
thể sống lại lần nữa, anh ta vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ từ từ tốt lên nên vẫn kiên nhẫn chờ cô lớn, chờ cô gả cho anh ta, chờ một cuộc sống êm đềm.

Nhưng cô lại giẫm lên vết xe đổ kia, từ trước đến giờ cô chưa hay từng biết rốt cuộc anh ta đã yêu cô bao nhiêu..


 
Chương 1067


Nếu như bà nội của Kiều Phương Hạ không qua đời sớm như vậy thì có lẽ bây giờ anh ta và Kiều Phương Hạ đã ở chung một chỗ rồi.

Ước định khi đó của anh ta và Kiều Phương Hạ là do bà cụ chính miệng đề xuất, cũng chỉ có một mình bà cụ thích nói đùa rồi để ở trong lòng mà thôi, nhưng cuộc này làm gì có nhiều chữ nếu như như vậy.

Anh ta cứ tưởng cô sẽ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh của Lê Đình Tuấn, cho nên anh ta mới không tiếp tục ép buộc cô nữa mà lựa chọn đứng ở phía sau âm thầm bảo vệ cho cô.


Cho đến một lúc khi cô bị thương, hối hận rồi quay trở về bên cạnh anh ta thì anh cũng không oán hận nửa lời, anh ta vẫn sẽ chờ Kiều Phương Hạ quay đầu lại, anh ta chắc chắn sẽ có một ngày cô sẽ quay đầu lại.

Anh ta trầm mặc vài giây sau đó khẽ cúi đầu, tiếp tục thì thầm với Kiều Phương Hạ: “Hơn nữa anh thích em, không cần phải đắn đo xem nó có đáng giá hay không, chỉ cần anh thấy đáng giá thì chính là đáng giá”
Kiều Phương Hạ im lặng lắng nghe Cố Dương Hàn nói, cô ngửi thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng từ trên người anh ta, đầu ngón tay cũng bắt đầu bấm chặt vào lòng bàn tay.

Cổ Dương Hàn nôn ra máu, tơ máu đỏ ngầu rỉ ra từ trong miệng của anh ta, anh ta cố gắng muốn nuốt xuống nhưng máu tươi lại tràn ra càng lúc càng nhiều.

“Anh không sao …” Anh ta cúi xuống nhìn Kiều Phương Hạ, trên môi vẫn mang theo nụ cười dịu dàng dành cho riêng cô.

Kiều Phương Hạ mím chặt môi, viền mắt đỏ lên, giơ tay lau máu chảy ra từ miệng của Cố Dương Hàn, nhưng máu của anh ta càng chảy càng nhiều căn bản không thể lau sạch được.


Kiều Phương Hạ dừng động tác lại, qua một lúc lâu sau mới ngẩng đầu qua vai của Cố Dương Hàn mà nhìn về phía người chủ trì của Quân Diệt đang chấp hành trừng phạt đối với bọn họ.

Roi da quất qua mặt để lại vệt máu kéo dài từ vùng trán xuống tận đuôi mắt, rất đau, nhưng Kiều Phương Hạ không hề chớp mắt mà vẫn một mực nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Nếu bọn họ đã không muốn cho cô một con đường sống vậy thì cứ chờ xem thủ đoạn của ai lợi hại hơn.

Vào khoảnh khắc rối tiếp theo được quất xuống, đột nhiên Kiều Phương Hạ đưa tay nắm chặt roi da giữa không trung một cách cực kỳ chính xác, người chủ trì của Quân Diệt ra sức kéo roi về, cục diện giằng co kéo dài trong hai giây.

“Cô dám ngang ngược với tôi?” Trong mắt của đối phương tràn đầy lửa giận, sau khi liên tục quất vào người Cố Dương Hàn hơn mười rọi thì cơn giận của ông ta không những không hạ xuống mà ngược lại còn không ngừng tăng lên.

Cố Dương Hàn đã không còn hơi sức nữa, anh ta vừa định giơ tay đè Kiều Phương Hạ xuống không cho cô đứng dậy thì cánh tay đã tự buông thông không nhấc lên được, cơ thể cũng không thể khống chế dựa vào người của Kiều Phương Hạ.


Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, dùng một tay đỡ vai Cố Dương Hàn mà tay còn lại vẫn giữ chặt roi da.

Cô cẩn thận đỡ Cố Dương Hàn tựa vào bậc thềm ở bên cạnh sau đó buông Cố Dương Hàn ra, từ từ đứng dậy từ dưới đất.

Tay phải của cô dùng hơi nhiều lực khiến người chủ trì của Quân Diệt cảm thấy bàn tay cầm roi da tê rần, chịu không được vội buông tay.

Kiều Phương Hạ thuận tay kéo roi da siết chặt vào trong tay, sau khi điều chỉnh tư thế thì lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương rồi bất ngờ vung lên một cái, đuôi của roi da phá vỡ bầu không khí bằng âm thanh sắc bén như xé gió, cô vững vàng quấn chặt lấy cổ của đối phương.

.


 
Chương 1068


“Cô…” Người kia chưa kịp nói hết câu thì Kiều Phương Hạ đã nhíu mày ném ông ta qua một bên.

Chỉ thấy đầu của đối phương và vào một cây cột đá vang một tiếng Trầm, giây tiếp theo đã trợn trắng hai mắt trực tiếp ngã xuống đất, Kiều Phương Hạ không chờ những người kia kịp lấy lại tinh thần đã quất một roi về phía hai người chấp hành quy định trừng phạt của Quân Diệt ở bên cạnh, mấy giây sau hai người đó cũng đồng thoạt ngã xuống đất.

Ánh sáng trong phòng hơi lờ mờ u ám nên tầm nhìn của mọi người của không quá rõ ràng, Kiều Phương Hạ xông qua một bên để lấy súng và quất roi về những người đang có ý định nhắm vào cô, cơ thể cô thoăn thoắt nhanh như một bóng ma, bọn họ chưa kịp nhắm trúng cô thì cô đã dễ dàng quật ngã hai người.

Hôm nay, vì Cố Dương Hàn và Arthur nên cô muốn thỏa sức chém giết một trận.


Viên đạn sượt qua gò má Kiều Phương Hạ, cô nhanh chóng xoay người, cơ thể cong lên tạo thành một góc độ không thể tin nổi, tránh thoát những viên đạn khác liên tiếp bắn về phía mình rồi nhẹ nhàng rơi xuống phía sau người vừa nổ súng.

Cô đổi hướng chiếc nhẫn trên tay, đánh mạnh một quyền vào gáy của đối phương.

Trong khoảnh khắc đối phương ngã xuống đất, càng có nhiều viên đạn bắn loạn rơi xuống cạnh Kiều Phương Hạ.

Có người ấn thiết bị cảnh báo nguy cấp, một bộ phận sát thủ nhận được thông báo lập tức chạy tới trước.

Kiều Phương Hạ tiện tay kẹp gọng kìm khống chế một người chắn trước mặt mình, ánh mắt lạnh bằng lướt qua những người đồng đội từng kề vai chiến đấu với cô.

“Bọn chúng bức tử Arthur” Kiều Phương Hạ gằn giọng nói: “Mọi người có hai lựa chọn.

Một là tiếp tục phục tùng bọn chúng trở thành Arthur tiếp theo.

Còn lựa chọn thứ hai…”
“Từ nay trở đi, mọi người nghe theo mệnh lệnh của tôi.


Tôi sẽ tăng thêm tiền thù lao lên năm mươi phần trăm, sửa lại chế độ của Quân Diệt một lần nữa”
Lời Kiều Phương Hạ vừa nói ra làm cho mấy tên sát thủ đang tiến lên sững sờ ngay tại chỗ.

“Arthur đã xảy ra chuyện?” Một người trong đó trầm giọng hỏi.

“Tôi.

.

” Kiều Phương Hạ vừa nói được một chữ, người bị cô kẹp gọng kìm khống chế nhân lúc cô phân tâm đập gáy về phía sau trúng vào xương sống mũi cao thẳng của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành từng trận màu đen, đầu “ong” lên, không khống chế được lùi về sau một bước.

Người đàn ông vừa bị cô khống chế vừa rồi quay đầu lại đầm một quyền về phía cô.


Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Phương Hạ nhanh chóng lùi mấy bước về phía sau theo bản năng.

Nhưng lực đối phương xuất ra cực lớn, quả đấm chỉ sượt qua huyệt Thái Dương
của cô nhưng đầu của Kiều Phương Hạ lại choáng váng ngã nhào xuống đất.

Đối phương nắm lấy áo Kiều Phương Hạ nhấc cô từ dưới đất lên.

Trước mặt người da trắng có thân hình cao lớn, Kiều Phương Hạ có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn mềm mại.

Đối phương chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng nhấc cô khỏi mặt đất.

.


 
Chương 1069


“Là cô tự tìm cái chết!” Tròng mắt đối phương đỏ au, tay kia nắm eo Kiều Phương Hạ, đồng thời đầu gối húc mạnh lên ngang lưng ý muốn bẻ gãy thắt lưng của cô.

Kiều Phương Hạ bị anh ta nắm cổ và eo nâng lên giữa không trung, không có điểm vận sức.

Đúng lúc này, tiếng xé gió gào thét của viên đạn từ súng giảm thanh phá vỡ không khí trung vào cánh tay và bả vai của người đàn ông.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy cơ thể người đàn ông đang tóm chặt cô không khống chế được bị lực đạn chấn run lên, sau đó nặng nề ngã xuống đất theo anh ta.


Đau!
Trọng lượng nửa người của người đàn ông đè trên người Kiều Phương Hạ, cô đau đến mức không thể thở được trong khoảng thời gian ngắn, trước mắt biến thành màu đen.

Còn chưa chờ Kiều Phương Hạ vượt qua trận đau đớn này đã phát hiện có người vọt đến bên cạnh cô, kéo cô từ dưới đất lên.

“Kiều Phương Hạ!” Trong lúc mơ màng, Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn.

Cô tưởng rằng mình quá đau đớn cho nên mới xuất hiện ảo giác.

“Kiều Phương Hạ!” Lệ Đình Tuấn ngồi quỳ xuống đất, nhìn Kiều Phương Hạ đang dần mất ý thức trong lòng, cắn răng trầm giọng gọi tên cô.

Lần này Kiều Phương Hạ đã nghe thấy rõ ràng giọng nói là của Lê Đình Tuấn.

Cô ngước mắt, cố gắng đặt tiêu cự tầm mắt lên gương mặt của người đàn ông đang ôm mình.


Cô chậm rãi thở một hơi thật dài, cổ họng lại bị chất lỏng tanh ngọt chặn lại không phát ra được âm thanh.

“Không sao… anh đến rồi, không sao đâu.

” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đầy vết máu của Kiều Phương Hạ, luống cuống hoảng loạn mà nhẹ giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ nhìn Lê Đình Tuấn, mở miệng lại phun ra một ngụm máu.

Cô muốn hỏi vì sao anh lại đến đây?
Nhưng máu nghẹn trong cổ họng cô, khí quản bị nghẽn khiến cô không nói ra lời.

“Lần sau, lúc rời đi phải nói cho anh biết, phải nghe lời” Giọng nói của Lệ Đình Tuấn nghẹn lại, viền mắt cũng ửng hồng:
“Biết chưa?”

Anh ôm lấy cô lại không biết phải đặt tay ở chỗ nào, anh không biết rốt cuộc cô bị thương ở đâu.

Cảm giác đau đớn truyền đến từ khắp toàn thân của Kiều Phương Hạ, cả người cô đều rất lạnh, không kiềm chế được run rẩy.

Một tay cố nắm chặt góc áo của Lê Đình Tuấn, mí mắt vô thức khép lại với nhau, vừa lạnh vừa đau còn đột nhiên cực kỳ buồn ngủ.

Cách đó không xa, Mặc Hàn Bảo tự tay đỡ Cố Dương Hàn dậy, nhíu mày kiểm tra vết thương trên người anh ta một lượt.

Còn may không bị thương quá nghiêm trọng, bọn họ không đến muộn.

.


 
Chương 1070


Anh ta chuyển tầm mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ đã nhắm mắt hôn mê, lập tức nhanh chóng cố định cái chân gãy của Cố Dương Hàn rồi xoay người bước nhanh về phía Kiều Phương Hạ.

“Tránh ra! Để tôi xem xem.

” Mặc Hàn Bảo gằn giọng nói với Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng đặt Kiều Phương Hạ nằm ngang trên mặt đất, nhìn Mặc Hàn Bảo nắm lấy một tay Kiều Phương Hạ bắt mạch cho cô.


Là người cầm quyền của nhà họ Mặc, Mặc Hàn Bảo từng đọc các loại kỹ thuật phương pháp cổ xưa, dù không giỏi như sư thúc nhưng anh ta cũng biết bắt mạch của Đông y.

Nửa phút sau, Mặc Hàn Bảo nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đã tổn thương đến tâm mạch.


Vì cố gắng sức chiến đấu trong lúc cơ thể không thoải mái cho nên mới hộc máu hôn mê.

Hơn nữa vừa rồi lúc người đàn ông kia ngã đè lên người Kiều Phương Hạ còn
giáng vào ngực cô một đòn rất mạnh, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được tổn thương từ ngoại lực như vậy.

Kiều Phương Hạ đau đến mơ màng tỉnh lại mấy lần, nghe thấy có người nói cũng nghe được có người gọi tên cô.

Thế nhưng chưa kịp nhận ra là ai đang nói chuyện với mình đã mê man thiếp đi.


Dường như trong mơ lại trở về mùa hè năm mười hai tuổi.

“Nghe nói ngoại thành phía Tây mới mở một trường đua ngựa đỉnh phết, lão Trình từng đi rồi, bảo cũng được lắm” Người đàn ông có gương mặt tuấn tú ngồi trên ghế sofa phì phèo khói thuốc, thản nhiên hỏi Lê Đình Tuấn: “Nhân lúc cuối tháng sáu còn chưa nóng, buổi chiều cùng đi chơi không?”
Lệ Đình Tuấn đứng trước bàn đọc sách, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển bài tập dày cộp trên tay, vài giây sau mới trả lời:
“Tôi không đi được.


“Hử?” Tổng Thanh Hào không nhịn được bật cười, ánh mắt dừng ở quyển bài tập trên tay Lê Đình Tuấn:
“Sinh viên xuất sắc, cậu đã sắp học năm ba đại học rồi, nghỉ hè còn ở nhà làm bài tập hè nữa?”
Lệ Đình Tuấn liếc mắt lườm anh ta, thấp giọng nói: “Đây là bài tập hè của Kiều Phương Hạ.


“Mấy hôm nay ba tôi đưa An Phương Diệp ra nước ngoài nghỉ phép, không phải cậu không biết em ấy ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện”
Lúc hai người đang nói chuyện, Kiều Phương Hạ vừa khéo đi từ ngoài cửa vào.


Trước khi vào của cô đã nghe thấy giọng nói của Tổng Thanh Hào, xách một cái giỏ đựng quả anh đào dừng ở cửa nhìn về phía hai người.

Tống Thanh Hào quay đầu nhìn cô, thấy trong chiếc giỏ nhỏ của cô đựng đầy trái cây óng ánh thì cười:
“Phương Hạ về rồi à? Vườn anh đào chơi vui không?”
“Anh bàn bạc chuyện này với em nhé?”
Vì biết hôm nay có vài người bạn của Lê Đình Tuấn đến đây chơi, Kiều Phương Hạ rất tự giác đi theo người giúp việc trong nhà cùng nhau đến vừa cây anh đào trước khi bọn họ tới.

Không ngờ đến bữa trưa, Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn vẫn còn ở nhà.

.


 
Chương 1071


Thời tiết hơi nóng, Kiều Phương Hạ phơi nắng ở bên ngoài đến trưa, trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau lưng lộ ra vết mồ hôi thấm ướt khiến váy bằng vải bông màu lam nhạt dính vào người cô.

Lệ Đình Tuấn nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Đến đây lau mồ hôi đã.”
Kiều Phương Hạ không giỏi giao tiếp với người khác, mặc dù đã gặp Tống Thanh Hào rất nhiều lần rồi nhưng khi Tổng Thanh Hào chủ động nói chuyện với mình cô vẫn hơi mất tự nhiên.

Kiều Phương Hạ im lặng ngước mắt nhìn Tổng Thanh Hào, vòng qua phía xa của ghế sofa đi đến chỗ Lệ Đình Tuấn.


Lệ Đình Tuấn đưa cho Kiều Phương Hạ hai miếng khăn giấy, chuyển tầm mắt liếc về phía Tống Thanh Hào.

Tống Thanh Hào hơi nhướng mày, lập tức dập tắt thuốc lá trên tay rồi đứng dậy mở cửa sổ sát đất để mùi thuốc lá tản đi.

Anh ta xoay người, ánh mắt chứa ý cười nhìn Kiều Phương Hạ: “Cưỡi ngựa bao giờ chưa? Anh biết một nơi rất thú vị có ngựa con rất đáng yêu, có thể đưa em đi chơi một vòng các kiểu này, muốn đi không?”
Lệ Đình Tuấn thấy Tống Thanh Hào chủ động nhắc tới chuyện trường đua ngựa với Kiều Phương Hạ thì vô thức nhíu mày.

Kiều Phương Hạ cũng nhìn chăm chú vào Tống Thanh Hào như đang đắn đo.

Lúc cô trở về nghe bà Trần nói tối nay có mưa to.

Bình thường Lệ Đình Tuấn đi ra ngoài sẽ không trở về trong ngày.


Cô rất sợ ở một mình, vì người giúp việc đều ở tầng một, An Phương Diệp và Lệ Quốc Chiến không ở nhà.

Mấy ngày nay chỉ có cô và Lệ Đình Tuấn ở trên tầng hai.

Nếu tối nay Lệ Đình Tuấn không về thì quả thật cô hơi sợ hãi.

“Nhưng em còn chưa làm xong bài luyện thi hôm nay” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng trả lời.

“Mặc kệ anh của em đi, cách thời gian em thi lên trung học cơ sở còn một năm nữa, nghỉ hè ra ngoài chơi hai ngày không sao hết” Tống Thanh Hào tiếp tục dẫn dắt từng bước.

Vì lúc trước Kiều Phương Hạ bị bệnh tự kỷ phải tạm nghỉ học một năm, bình thường đi học cũng xin nghỉ thường xuyên cho nên bài học bị tụt lại khá nhiều, yêu cầu của người nhà họ Lệ với cô là thi vào trường tiểu học thực nghiệm trực thuộc tốt nhất thành phố Hạ Du nên Kiều Phương Hạ cũng không dám thư giãn trong kỳ nghỉ hè.

Cô lại ngẫm nghĩ một lúc, cẩn thận chuyển tầm mắt nhìn Lệ Đình Tuấn bên cạnh.


Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ của cô, hình như có hứng thú với
đề nghị của Tống Thanh Hào.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng hỏi cô: “Muốn đi à?”
“Anh có muốn đi không?” Kiều Phương Hạ cong môi vặn lại anh.

Dừng một xíu lại nói tiếp: “Anh đi, em cũng muốn đi”
Tống Thanh Hào bên cạnh không cầm lòng được nở nụ cười: “Tất nhiên là anh của em muốn đi, chỉ là nghĩ đến đứa con riêng là em ở nhà một mình, cậu ấy không.”
Lệ Đình Tuấn không chờ anh ta nói xong đã quăng ánh mắt sắc như đao về phía anh ta..


 
Chương 1072


Tống Thanh Hào lập tức nhướng mày, không nói thêm nữa.

Kiều Phương Hạ vừa nghe đến hai chữ “con riêng”, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.

Nhưng Tống Thanh Hào đang cười nên cô lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn một câu:

“Em có thể đi cùng không?”.

ngôn tình hoàn
Lệ Đình Tuấn thấy trong mắt cô mang theo chờ mong, im lặng một lúc trả lời thản nhiên:
“Đi tắm, thay quần áo khác, đừng mặc váy.”
Kiều Phương Hạ nghe xong những lời này của Lệ Đình Tuấn thì như được đại xá, vội vã xoay người chạy lên tầng, dáng vẻ chỉ sợ Lệ Đình Tuấn bất ngờ đổi ý.

Tống Thanh Hào nhìn Kiều Phương Hạ chạy lên tầng, với theo trên một câu: “Nhưng đừng quên mang bài thi đấy, buổi tối
bên ngoài cũng phải làm bài tập.”
Lệ Đình Tuấn nhíu mày: “Cảm phiền không phải em gái cậu, không cần cậu phải quan tâm.”
“Thì tiếc là ba mẹ tôi không sinh cho tôi một đứa em gái.” Tống Thanh Hào cười hì hì nhìn về phía Lệ Đình Tuấn:

“Cho nên xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cậu được.

“Mấy hôm nữa là có kết quả thi đại học rồi, cậu không lo lắng cho Minh Nguyệt à?” Lệ Đình Tuấn tức giận hỏi ngược lại anh ta.

Hai người bọn họ lao tâm khổ trí vì thành tích học tập của Tô Minh Nguyệt, nhất là Tống Thanh Hào, mấy tháng trước chỉ cần có thời gian là anh ta sẽ chạy đến nhà họ Tô tự mình phụ đạo Toán, Lý, Hóa cho Tô Minh Nguyệt.

Khoa nghệ thuật chính quy của hai người đại học danh tiếng thành phố Hạ Du có điểm chuẩn rất cao, nếu như Tô Minh Nguyệt thi trượt không vào được hai trường đại học trong tỉnh này, đoán là sẽ chọn ngoài tỉnh.

Tống Thanh Hào rất lo việc Tô Minh Nguyệt rời khỏi mình nên cực kỳ quan tâm đến thành thích thi vào đại học của cô ta.

Thậm chí còn căng thẳng hơn khi bản thân anh ta kết thúc kỳ thi đại học hai năm trước, trong ngày thi xong đã kéo Lệ Đình Tuấn ra ngoài chơi.


Thời điểm Tô Minh Nguyệt thi anh ta căng thẳng đến mức không nuốt nổi cơm, một mực chờ ngoài trường thi của cô ta.

Cách thời gian thông báo thành tích thi đại học càng gần, Tống Thanh Hào càng hồi hộp.

“Đừng nói nữa.”
Tống Thanh Hào thở dài yếu ớt: “Hai ngày hôm nay tôi không ngủ được mấy, cậu xem vành mắt đen xì của tôi này.”
“Con gái người ta lại chẳng thèm để ý, mấy hôm trước gặp mặt có hỏi em ấy, em ấy còn chưa từng so đáp án cơ, vốn dĩ không biết có thể được không”.


 
Chương 1073


“Không phải cậu không biết cô ta, lòng tự trọng rất mạnh, không chừng đã lén lút so đáp án rồi” Lệ Đình Tuấn cười nhạt nói.

“Cũng đúng.” Tống Thanh Hào gật đầu.

Một lúc sau lại quay đầu lườm Lệ Đình Tuấn: “Em ấy nói với cậu là đã so đáp án rồi?”
Trước kia Tống Thanh Hào từng phát hiện có đôi khi Tô Minh Nguyệt sẽ nói riêng cho Lệ Đình Tuấn một vài chuyện.


Thế nhưng Tô Minh Nguyệt giải thích là vì Lệ Đình Tuấn kín miệng, anh ta không biết giữ bí mật cho nên đôi lúc lười nói với anh ta.

“Đâu có, tôi không hỏi cô ta.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời.

Vừa nói vừa nhìn lên tầng hai: “Một đứa con riêng cũng đủ phiền rồi.”
Giọng nói của Lệ Đình Tuấn rất nhỏ nhưng Kiều Phương Hạ tắm xong đẩy cửa đi ra lại nghe thấy rõ ràng.

Cô biết Lệ Đình Tuấn ghét bị cô liên lụy, luôn chê cô dính lấy anh, cũng thường xuyên không kiên nhẫn với cô.

Thế nhưng nghe được chính miệng anh nói ra mấy lời này, nghe anh nói mình phiền phức, thật ra vẫn hơi khó chịu.

Kể từ khi đến nhà họ Lệ, An Phương Diệp bèn mặc kệ cô, hầu hết thời gian đều ra ngoài đánh golf, uống trà chiều hay bay ra nước ngoài mua sắm cùng mấy bà chủ giàu có qua lại thân thiết với nhà họ Lệ.

Dù có trở về thì phần lớn thời gian cũng ở công ty của nhà họ Lệ, thời gian Lệ Đình Tuấn ở cùng cô lại nhiều hơn chút.


Kiều Phương Hạ không còn người nào khác có thể thân cận nên chỉ có thể theo Lệ Đình Tuấn.

Cô mím môi, xoay người đóng cửa đi vào phòng để quần áo.

“Có vài người đúng là nói một đồng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất quan tâm rất lo lắng trong lòng mà.” Dưới tầng, Tống Thanh Hào liếc Lệ Đình Tuấn mấy lần, cười nói: “Thừa nhận mình quan tâm đến cô ấy có mất mặt gì đâu.”
“Nếu tôi có một đứa em gái ngoan ngoãn như vậy, tôi nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh.”
Biết hoàn cảnh của nhà họ Lệ, cũng chỉ có Tống Thanh Hào dám chế giễu mấy câu này trước mặt Lệ Đình Tuấn.

Nhưng hai người gần như là mặc cùng một chiếc quần lớn lên, không ai có thể biết rõ trong lòng Lệ Đình Tuấn đang nghĩ gì hơn so với Tống Thanh Hào.

Tống Thanh Hào đã nhìn ra Lệ Đình Tuấn không bình thường với Kiều Phương Hạ, nhất là hai năm qua, càng ngày Lệ Đình Tuấn càng quan tâm đến Kiều Phương Hạ, luôn dẫn cô theo bên người với cái lý do mỹ miều là trong nhà không ai chăm sóc cho cô.

Lệ Đình Tuấn bị anh ta vạch trần cũng không cáu, chỉ cầm quyển sách bài tập ném về phía Tống Thanh Hào:

“Nói ít vài câu sẽ chết à”
Tống Thanh Hào cười cười né tránh rồi nói với Lệ Đình Tuấn: “Vậy chờ tôi hẹn Minh Nguyệt cùng đi.”
“Gần đây thật sự em ấy rất kỳ lạ, nơi cậu không đi em ấy cũng không đi.”
Lệ Đình Tuấn lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta: “Ý đồ của cậu quá rõ ràng, xem chừng cô ta chưa nghĩ thông cho nên mới tránh cậu, sợ xấu hổ.”
Tống Thanh Hào nhíu mày hỏi ngược lại: “Thế à? Tôi như vậy à?”
Hễ là người biết ý đều có thể nhìn ra, Lệ Đình Tuấn lười nói với anh ta.

Sợ rằng người trên toàn thế giới cũng chỉ có bản thân Tô Minh Nguyệt giả vờ không biết Tống Thanh Hào thích cô ta.

Kiều Phương Hạ chuẩn bị xong, đeo một chiếc cặp sách nhỏ đi xuống..


 
Chương 1074


“Tôi gọi điện thoại cho Minh Nguyệt trước.” Tống Thanh Hào nói với Lệ Đình Tuấn rồi xoay người đi ra vườn hoa phía sau.

“Ừ” Lệ Đình Tuấn đáp lại, chuyển tầm mắt lướt qua quần áo của Kiều Phương Hạ.

Áo T-shirt trên người cô hơi rộng, vừa khéo dài qua mông
một xíu, quần bên dưới bó sát như loại quần mặc khi tập yoga, anh không am hiểu quần áo của con gái lắm nhưng ít ra tốt hơn váy nhiều.


Hơn nữa cưỡi ngựa là không thể mặc váy.

Vẻ mặt Kiều Phương Hạ hơi buồn buồn, thoạt nhìn không mấy vui vẻ.

“Sao thế?” Lệ Đình Tuấn nhìn cô nhẹ giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ mím môi không lên tiếng, hơi cúi đầu đi đến chỗ Tống Thanh Hào đứng vừa rồi, cúi người nhặt quyển bài tập vừa rồi Lệ Đình Tuấn dùng để đập Tống Thanh Hào từ dưới đất lên.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô nhặt quyển bài tập lên nói: “Ngày mai sẽ về, không cần mang theo bài luyện thi.”
Anh tưởng vừa rồi trước khi lên tầng Tống Thanh Hào nói đùa bảo Kiều Phương Hạ mang theo bài tập khiến cô không vui.

“Um” Kiều Phương Hạ xoay người đặt quyển luyện đề xuống bàn, cắt băng dính cẩn thận dính vài tờ bị rách vào.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô một lúc, đang định mở miệng thì Tống Thanh Hào ở ngoài cửa đã gọi điện thoại cho Tô Minh Nguyệt xong, xoay người đi đến.


“Đi thôi.” Tống Thanh Hào gọi, không nhận ra sự khác thường giữa hai người.

Kiều Phương Hạ xé băng dính nhìn Tống Thanh Hào, muốn nói lại thôi.

Nếu Tô Minh Nguyệt đi thì cô không lại không muốn đi nữa, cùng lắm thì tối nay bảo bà Trần ngủ cùng cô.

Tô Minh Nguyệt cực kỳ không thích cô, cô cảm giác được.

Nếu cô đi cùng thì Tô Minh Nguyệt sẽ không vui, sẽ làm mọi người mất hứng.

Hơn nữa dường như Lệ Đình Tuấn cũng không muốn dẫn một đứa dính người như cô đi theo, vừa rồi cô không nên lập tức đồng ý với Tống Thanh Hào.

“Em không đi, ở nhà làm bài tập.” Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ khẽ cười với Tống Thanh Hào nói.

Tống Thanh Hào hơi sửng sốt: “Đứa bé này thật là… vừa rồi anh chỉ đùa em thôi, da mặt mỏng thế này? Dỗi hay là làm sao?

“Không đi nữa thật mà” Kiều Phương Hạ nhìn Tống Thanh Hào, nghiêm túc nói lại một lần nữa.

Tống Thanh Hào cho rằng Kiều Phương Hạ đang nói dối nhưng Lệ Đình Tuấn lại nhận ra Kiều Phương Hạ đã không tràn đầy hào hứng như vừa rồi nữa.

Trong lúc ba người đang im lặng, bà Trần đuổi theo từ trên tầng xuống đưa mũ cho Kiều Phương Hạ, còn giúp cô đội lên trìu mến nói:
“Đừng quên mang mũ theo, sẽ bị cháy nắng”
Da của Kiều Phương Hạ trắng như búp bê vậy, bà Trần không nỡ cô vừa ra ngoài một chuyến lại đen đi.

Trừ trường học ra, Kiều Phương Hạ rất khó có dịp ra ngoài chơi một lần, bà Trần cũng hy vọng cô có thể đi ra ngoài nhiều hơn, giao lưu nói chuyện với người khác nhiều hơn, bác sĩ nói mở rộng giao tiếp xã hội sẽ giúp bệnh của Kiều Phương Hạ hồi phục nhanh hơn.

“Bà Trần, con không đi nữa.” Kiều Phương Hạ bỏ mũ xuống, to tiếng trả lời..


 
Chương 1075


“Hả?” Bà Trần ngơ ngác nhìn Lê Đình Tuấn: “Cậu chủ, cái này.


Lệ Đình Tuấn cũng không biết cô gái nhỏ đang nghĩ gì trong đầu, cô rõ ràng là muốn đi cưỡi ngựa.

Anh nhìn Kiều Phương Hạ đang cúi gằm mặt, trầm mặc một lúc, không kìm được mà khẽ cau mày nói: “Muốn đi thì đi, kẻo ba trở về lại nói là anh bắt nạt em”
Tay của Kiều Phương Hạ ngừng động, ngước mắt lên nhìn Lê Đình Tuấn.


Cô chưa bao giờ nói gì trước mặt Lệ Quốc Chiến.

Chỉ có một lần trước đó, Lê Đình Tuấn chê cô phiền phức, giơ tay muốn đẩy cô ra, cô không cẩn thận ngã xuống, vừa hay cảnh này đã bị Lệ Quốc Chiển nhìn thấy.

Lệ Quốc Chiến cho rằng chính Lê Đình Tuấn đã cố ý đẩy ngã cô, quở trách Lệ Đình Tuấn mấy câu.

Cũng chỉ một lần đó mà thôi, Kiều Phương Hạ không bao giờ chủ động nói với Lệ Quốc Chiến rằng anh trai không thích cô, ghét bỏ cô.

Làm sao anh có thể nói rằng cô sẽ đi cáo trạng?
Lệ Đình Tuần nhìn vành mắt có chút ửng đỏ của cô, trong lòng lại càng thêm phiền não.

Vừa nãy anh thuận tay cầm cuộn giấy mà Tống Thanh Hào làm mất, vậy nên mới gãy mất mấy trang, cô không phải vì chuyện này mà nổi giận đấy chứ?
Anh không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe ở bên cạnh, xoay người bước nhanh ra ngoài.


Vừa rồi bà Trần còn thấy Kiều Phương Hạ rất hào hứng đi tắm rửa, nói sẽ cùng Lê Đình Tuấn đi đua ngựa, nhưng lúc sau lại nói không đi nữa.

Bà ta ngẩn người quay lại nhìn bóng lưng của Lê Đình Tuấn và đôi mắt của Kiều Phương Hạ.

Thái độ vừa rồi của Lê Đình Tuấn có chút không đúng.

Thấy Kiều Phương Hạ cắn môi, bộ dáng tủi thân, bà khẽ nói nhỏ: “Tính nết này của cậu chủ, trong ngoài bất nhất, nếu cậu ấy không muốn đưa vợ đi thì vừa rồi đã không đồng ý”
“Mau đeo balo rồi đi đi, đừng để cậu ấy đi rồi lại không kịp”.

“Là lỗi của anh trai, không nên đùa quá trớn, ngày mai anh sẽ đãi em một bữa ăn ngon” Tống Thanh Hào cảm thấy hơi khó xử khi nhìn thấy hai người họ trong nháy mắt đã xích mích, phụ họa nói thêm vào với bà Trần.

Vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, nhét vào tay Kiều Phương Hạ: “Anh sẽ ra ngoài nói chuyện với cậu ấy, mấy phút sau em hãy ra, cứ mượn cớ rằng điện thoại của anh bị rơi”
Nói xong liền vội vàng đuổi theo Lệ Đình Tuấn.


Truyện Hot
Kiều Phương Hạ đứng im tại chỗ, nhìn điện thoại của Tống Thanh Hào.

Một lúc lâu sau, xoay người, từ từ bỏ cuộn giấy đã dán xong vào balo.

Cô đi Lệ Đình Tuấn sẽ lại chê cô phiền phức, nếu không đi, Lê Đình Tuấn sẽ lại nổi giận, biết vậy lúc trước làm cuộn giấy cô sẽ cố gắng không làm phiền đến họ.

Bà Trần nhìn cô một lúc, nhẹ giọng nói: “Cậu chủ vừa rồi là vì tức giận mới nói bừa, có khi nào mợ đi nói với ba cậu ấy chứ? Người khác không biết chẳng lẽ bản thân cậu ấy còn không rõ sao?”
“Vâng” Kiều Phương Hạ chán nản đáp.

.


 
Chương 1076


Bà Trần lại không khỏi thở dài, không biết mình nên nói gì mới tốt đây.

Nếu Kiều Phương Hạ là một đứa trẻ có tâm cơ cũng đành, bà ta sẽ không
cảm thấy đau lòng cho cô, nhưng cô lại trong sáng như một tờ giấy trắng, giống như đứa trẻ vài tuổi vậy.

Ngôn Tình Sắc

Bao năm qua Lê Đình Tuấn luôn tức giận với cô, trút hết ân oán của đời trước lên Kiều Phương Hạ, thế mà Kiều Phương Hạ vẫn ngu ngốc đi theo sau anh, bị hại cũng không bao giờ khóc.

“Đi đi” Bà Trần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, yêu thương nói: “Cậu chủ cũng chỉ nhất thời nóng giận, biết mình nói sai nhất định sẽ quay lại dỗ mợ”
Kiều Phương Hạ cũng không biết liệu Lệ Đình Tuấn có dỗ hay không, nhưng nếu như anh chủ động nói chuyện với cô thì đó chính là dỗ rồi.

Dù sao thì anh vẫn luôn dùng thái độ này đối xử với cô.

Ngoài cửa.

Lệ Đình Tuấn lên xe, nhìn thấy một mình Tống Thanh Hào đi theo, sắc mặt càng tối lại.

“Sao vậy?” Tống Thanh Hào đi đến ghế ngồi của tài xế, cười như không cười nhìn anh nói:“Vừa nãy không phải còn lo lắng lắm sao? Dáng vẻ hận không thể tận tay giúp em ấy lau mồ hôi”

Lệ Đình Tuấn khẽ nhíu đầu mày trả lời:“Nói bừa cái gì đó”
“Đúng là khẩu phật tâm xà, con gái bọn họ có ai không điệu đà chứ?” Tống Thanh Hào nhịn không nổi cười: “So với Minh Nguyệt, cô ấy có tính là gì? Lần trước tôi từ nước ngoài về, chỉ quên mua cho Minh Nguyệt một đôi giày, cô ấy cả một tháng trời không để ý đến tôi, cậu không nhớ à?”
Ngừng một chút, anh ta lại nói:“Huống hồ, cậu vừa rồi nói chuyện cũng không dễ nghe mấy đâu”
Lê Đình Tuấn im lặng vài giây, nhíu chặt đầu mày nói: “Hay là cậu tự lái xe qua đó đi.


“Đừng nha”
Tống Thanh Hào thấy bộ dạng nghiêm túc của Lê Đình Tuấn, lập tức hốt hoảng: “Bằng lái xe của tôi bị thu rồi, tôi làm sao tự lái xe được?”
Lệ Đình Tuấn mặt không biểu cảm quét mắt nhìn anh ta: “Thế thì đừng nói nhảm”
Ngoài Kiều Phương Hạ ra, từ trước đến nay chưa có bất kì ai có thể nhiều lần quấy nhiễu tâm trạng của Lê Đình Tuấn.

Mà chính Lê Đình Tuấn cũng tự mình ý thức được điểm này, đồng thời theo sự chuyển biến bệnh tình của Kiều Phương Hạ, theo sự trưởng thành của cô, tình huống này càng diễn ra mãnh liệt hơn.


Lệ Đình Tuấn không thích loại cảm giác tâm trạng của mình bị dao động này, anh đã quen với việc nắm quyền chủ động trong tay.

Cô không muốn đi vậy thì không đi, còn đỡ khiến anh buồn phiền hơn.

Tống Thanh Hào nhìn anh một cái nói: “Thế cậu không lo lắng khi mình không nhà cô ấy xảy ra chuyện gì à?”
Lệ Đình Tuấn vốn đã hạ quyết tâm rồi, bị Tống Thanh Hào nói như thể đầu mày nhíu càng sâu hơn, ánh mắt dán lên người Tống Thanh Hào.

Tống Thanh Hào thấy dáng vẻ sắp nổi giận của Lê Đình Tuấn, nhún vai một cách vô tội thấp giọng nói: “Đây lại là lời câu nói lúc nãy, không phải tôi”.


 
Chương 1077


Trong lúc hai người nói chuyện, nơi khóe mắt Lệ Đình Tuấn thấp thoáng thấy Kiều Phương Hạ từ cửa chính đi ra, trong tay nhặt một cái điện thoại im lặng nhìn sang chỗ bọn họ.

“Á, cậu xem cái trí nhớ này của tôi, điện thoại của tôi rơi rồi” Tống Thanh Hào một bên liền làm như không hề có dấu vết gì là đang diễn lẩm bẩm nói.

Nói xong anh ta cười cười nhìn sang Kiều Phương Hạ đang đứng gần đó:
“Phương Hạ, em đến đưa điện thoại cho anh phải không? Thật là ngoan!”
Lệ Đình Tuấn lại nhìn Kiều Phương Hạ một chút, thấy cô đang đeo cặp sách trên vai, sắc mặt tệ như thùng rác vừa rồi cũng đã dễ nhìn hơn một chút.


“Đến đây đi” Anh im lặng vài giây, nhìn sang Kiều Phương Hạ thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ không nói gì, bước đến cạnh xe bọn họ đưa điện thoại vào tay Tống Thanh Hào, tự mình âm thầm leo vào ngồi ghế sau.

Tự cô chủ động lên xe, Lệ Đình Tuấn cũng không nói gì nữa.

Tống Thanh Hào cười tít mắt ngồi vào ghế lái phụ, lấy một hộp kẹo cao su từ
trong cặp ra tự đút một viên vào miệng, nghiêng đầu hỏi Kiều Phương Hạ ngồi đằng sau: “Em bé, ăn không?”
Kiều Phương Hạ vừa ngửi thấy hương vị đào tươi thoang thoảng trong không khí, không lên tiếng mà lắc đầu.

Đây là nhãn hiệu kẹo cao su mà Tô Minh Nguyệt thích ăn nhất, cũng là vị đào
mà Tô Minh Nguyệt thích nhất.


Mặc dù Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ tuổi nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu ra.

Đây gọi là yêu nhau yêu cả đường đi lối về, thành ngữ bọn cô vừa được học trong sách giáo khoa.

Thứ Tô Minh Nguyệt thích, Tổng Thanh Hào cũng sẽ thích.

Tô Minh Nguyệt thích Lệ Đình Tuấn, Tổng Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt.

Nhưng Lê Đình Tuấn có thích Tô Minh Nguyệt hay không cô nhìn không ra, Lệ Đình Tuấn luôn cất giấu tình cảm của mình rất kín, người bình thường đều đoán không ra.

Kiều Phương Hạ mở một nửa cửa sổ xe ra, bản thân lặng yên không tiếng động nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nghe Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn câu được câu mất nói chuyện phiếm.

“Nếu Minh Nguyệt thật sự không thi vào trường trung học thành phố Hạ Du, cậu nói xem tôi nên làm gì đây?” Tống Thanh Hào vừa nhai kẹo cao su vừa lo bò trắng răng mà than thở.


“Tôi thật sự thức trắng hai đêm rồi, không có lừa cậu đâu.


Lê Đình Tuấn đương nhiên biết Tổng Thanh Hào không nói dối, ngày nào
Tổng Thanh Hào cũng lải nhải bên tai anh, anh ta thích Tô Minh Nguyên đến mức nào Lê Đình Tuấn là người rõ ràng nhất.

Anh không lên tiếng, chỉ là thông qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Phương Hạ đang yên lặng.

Kiều Phương Hạ vừa nghe Tổng Thanh Hào nhắc đến Tô Minh Nguyệt, lấy máy MP4 từ trong cặp ra, cắm tai nghe vào bắt đầu nghe nhạc.

Tống Thanh Hào bên cạnh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hôm qua thậm chí tôi nghĩ hay là mình nghỉ học, trực tiếp đến thành phố của cô ấy, không phải là cô ấy thi đậu kì thi nghệ thuật của trường ở Long Thành đó sao? Long Thành cũng có công ty của nhà họ Tống, chi bằng tôi giúp ông cụ ở nhà chia sẻ áp lực sớm một chút”.


 
Chương 1078


“Trừ phi cậu không muốn sống nữa” Lê Đình Tuấn lạnh nhạt đáp.

“Cũng đúng theo như tính khí của ông cụ nhà tôi, không trách tôi mới lạ”
Tống Thanh Hào bực dọc vò đầu.

Lúc Lê Đình Tuấn đợi đèn đỏ, nhìn Kiều Phương Hạ qua kính chiếu hậu một
cái, một mình cô yên tĩnh ngồi phía sau nghe nhạc ngoan ngoãn như bình thường.


Thật ra Lê Đình Tuấn rất ghét cô như vậy, rõ ràng là chịu ấm ức lại không nói tiếng nào một mình tiêu hóa hết.

Anh thừa nhận tính tình mình rất xấu, có khi hành vi của anh rất tồi tệ, sẽ cố ý chọc cô, nhưng Kiều Phương Hạ cứ giống như đầm nước đọng, cho dù có ném cục đá lớn hơn nữa vào cũng không hề gợn sóng.

Cô cứ giống như không biết phát cáu càng thể hiện rõ anh không là cái thá gì.

Khi anh ý thức được mình chẳng là cái gì cả liền không khống chế được mà
nảy sinh cảm giác áy náy đối với cô.

Những cảm xúc như thế cứ lặp đi lặp lại như vậy, giày vò anh khiến anh ngày càng cáu kỉnh hơn.

Cho dù là Tống Thanh Hào cũng chỉ có thể nhìn ra anh đối với Kiều Phương Hạ từ ghét bỏ đã chuyển thành quan tâm, nhưng lại không biết những suy nghĩ chộn rộn đó trong lòng anh.

Riêng những suy nghĩ này, anh không thể nói với bất kì ai.


Khi bọn họ tới trường đua ngựa, Tô Minh Nguyệt và vài người khác đã đến rồi.

Một nhóm người đang đứng ở chỗ bóng râm chọn ngựa, Tô Minh Nguyệt có chút không tập trung, ánh mắt chốc chốc liếc về phía bãi đỗ xe, nhìn bạn bè bên cạnh nói: “Mọi người chọn trước đi, tôi đợi lát nữa.


“Sao hôm nay lại hơi ủ rũ thế?” Một người bạn nhìn Tô Minh Nguyệt một cái nhịn không được cười hỏi.

Bình thường lúc bọn họ chơi cùng nhau, Tô Minh Nguyệt có lần nào không chọn ngay con ngựa tốt nhất? Bọn họ nể mặt Lệ Đình Tuấn và Tống Thanh Hào nên cũng quen nhường cho Tô Minh Nguyệt.

Khó có được một lần Tô Minh Nguyệt để bọn họ chọn trước, bọn họ ngược lại có chút không quen.

“Trời nóng quá” Tô Minh Nguyệt mím khóe miệng bình thản đáp, dáng vẻ không mấy hứng thú.


Hơn nữa, hôm nay Lê Đình Tuấn và Tống Thanh Hào hẹn cô ta tới đây, cô ta không ở trong phòng sung sướng thoải mái mà ấm đầu chạy ra đây cùng họ phơi nắng chịu tội, thế mà bọn họ lại cho cô ta leo cây.

Giờ sắp đến hoàng hôn rồi, người vẫn chưa đến.

Cô ta mắc công trang điểm, lại đổ một tầng mồ hôi mỏng vì nắng chiều, lớp trang điểm cũng bị trôi gần hết.

Đặc biệt là gần đây số lần Lệ Đình Tuấn ra ngoài ngày càng ít, nói là ở trường rất bận, lại nói muốn chăm sóc Kiều Phương Hạ.

Ngày trước là cô ta, Lê Đình Tuấn và Tổng Thanh Hào ba người cùng nhau ra ngoài chơi, hiện tại luôn là Lê Đình Tuấn cho cô ta leo cây.

.


 
Chương 1079


Nếu không phải vừa rồi Tống Thanh Hào nói rằng Lê Đình Tuấn cũng sẽ đến đây thì Tô Minh Nguyệt đã không nhận lấy cái tội này vào người.

Mỗi năm cô ta đã dành rất nhiều tiền bạc như vậy để chăm sóc vô cùng cẩn thận cho làn da của mình, hôm nay phải ở đây phơi nắng một tiếng đồng hồ là coi như công cốc hết cả.

Xem ra có vẻ như hôm nay Lê Đình Tuấn cũng vì Kiều Phương Hạ mà không đến đây nữa rồi.


“Hôm nay cũng đỡ nhỉ, cao nhất cũng chỉ mới có ba mươi độ thôi” Bạn bè ở bên cạnh bên lập tức nói đùa trêu chọc: “Bởi vì có người nào đó chưa tới, cho nên trong lòng đang nhớ nhung hả?
Tô Minh Nguyệt bị nội trúng tim đen, cô ta không khỏi nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đang định mở miệng phản bác lại, nhưng cô ta đã nhìn thấy chiếc xe của Lệ Đình Tuấn đang đậu ở bãi đậu xe đằng xa kia.

Đôi mắt của cô ta lập tức sáng lên, không kịp trả lời những câu nói trêu chọc của những người kia mà nhanh chóng chạy lon ton một mạch đến chỗ bãi đậu xe.

Tổng Thanh Hào bước ra khỏi ghế phụ trước, nhìn thấy Tô Minh Nguyệt đang chạy về phía bọn họ, không khỏi bật cười: “Chạy chậm lại đi, coi chừng nóng đến nỗi bị say nắng đấy”
Tô Minh Nguyệt chạy tới phía trước, sau khi biết chắc chắn rằng Lê Đình Tuấn tự mình lái xe tới đây, tuy rằng miệng không nói gì, nhưng trong tận sâu thẳm ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng không tài nào có thể kiềm chế được.

“Khuôn mặt nhỏ nhắn bị cháy nắng đỏ bừng lên hết cả rồi.” Tống Thanh Hào đưa cho cô ta một ly trà sữa kem có thêm đá viên mà cô ta thích uống.

“Sao các anh lại đến muộn như vậy chứ?” Tô Minh Nguyệt hơi bĩu môi, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm cầm lấy ly trà sữa, vênh váo hung hăng chất vấn.


“Công chúa nhỏ của anh ơi, không phải là đúng lúc bọn anh vừa đi ngang qua quán trà sữa mà em yêu thích, vì muốn mua cho em một ly trà sữa mà em thích uống nên mới tới muộn như vậy hay sao? Em cũng biết muốn mua ở cửa hàng của bọn họ phải xếp hàng đợi dài như thế nào mà” Tống Thanh Hào bất lực nói.

Bởi vì sự bênh vực và bảo vệ của Lê Đình Tuấn và Tống Thanh Hào, mà trong giới của bạn họ, mọi người đều trêu đùa mà đặt biệt danh cho Tô Minh Nguyệt là “công chúa nhỏ”, Tô Minh Nguyệt ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cái biệt danh này.

Cô ta trợn mắt một cái nhìn Tổng Thanh Hào rồi nói: “Còn không phải là vì anh hay sao,
thường ngày quen dày vò bắt nạt người ta.

Mời người ta đi cưỡi ngựa trong một ngày nắng nóng như đổ lửa như thế này quả thật là thừa hơi mà”
“Tự mình lỡ hẹn với người ta đến tận giờ này, lại còn đi chế nhạo người khác.”
Trong khi đang nói, cô ta lại vô thức nhìn vào chiếc xe.


Lệ Đình Tuần tắt máy, vẫn ngồi trên xe chưa bước xuống nữa, không biết anh đang làm gì.

“Đình Tuấn sao còn…” Cô ta vừa nói được mấy từ thì đã thấy Lê Đình Tuấn bước xuống xe.

Niềm vui trong ánh mắt của cô ta còn chưa kéo dài được mấy phút, nhìn thấy Lê Đình Tuấn xoay người đi đến ghế sau xe, mở cửa ghế sau ra.

Lúc này Tô Minh Nguyệt mới nhận ra rằng trong xe vẫn còn người nữa.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn đang nghiêng người, ghé sát vào hàng ghế sau, và thì thầm nói vài câu gì đó..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top