Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1040


Lệ Đình Tuấn thấy cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, chỉ cụp mắt không lên tiếng, anh biết trong lòng cô tức giận.

Im lặng một lát, anh thấp giọng than thở với cô: “Giữa trưa hôm qua, lúc Trạm Khánh Minh tới đưa chìa khóa xe cho em bị người khác chụp được, khiến hai người lên hot search.


“Mặc dù Trạm Khánh Minh rất nhanh đã sắp xếp người làm chìm xuống, nhưng rất nhiều người đều thấy được, đêm qua anh và Trạm Khánh Minh cùng đến hội sở bàn chuyện làm ăn, bọn anh tách ra một khoảng thời gian, có người lợi dụng chuyện của em để châm ngòi quan hệ giữa anh và anh ta, cho nên anh mới ra tay”

“Hiện tại hiểu rồi chứ?”
Kiều Phương Hạ vẫn không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái.

“Nếu em không tin, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho Trạm Khánh Minh hỏi đi” Lệ Đình Tuấn tiếp tục nhẫn nại nói với cô.

Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ càng không thể nào tin tưởng.

Cô im lặng một lát, chỉnh đốn quần áo trên người, nhẹ nhàng trả lời: “Em phải đi lên đây, thời gian không còn sớm”
Lệ Đình Tuấn không biết phải giải thích thế nào mới khiến Kiều Phương Hạ tin tưởng mình.

Bây giờ rõ ràng là thái độ của cô còn tức giận.

Hai người lại giằng co một lát, Kiều Phương Hạ nắm chốt cửa nói: “Em muốn mở cửa”

Trong lòng Lệ Đình Tuấn bực bội đến tột đỉnh, nhưng mà đây là người phụ nữ của mình, mắng chửi không được, đánh cũng không được, nói đạo lý cũng chẳng thông.

Kiều Phương Hạ lập tức mở chốt cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên đưa tay kéo tay nhỏ của cô lại.

“Nhìn chỗ này đi.

” Lệ Đình Tuấn nắm lấy đầu ngón tay của cô cởi cúc áo sơ mi trên cùng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nơi cổ bị trầy xước ngày hôm qua.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới nhìn thấy có hai vết máu dài trên cổ gần xương quai xanh, giống như vết do một vật sắc nhọn để lại.

Vết thương không sâu, dường như Lệ Đình Tuấn không hề xử lý qua.

Cô nhìn chằm chằm hai vết thương này mấy lần, mím môi không lên tiếng.


“Em không đau lòng sao?” Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi cô.

“Biết em tức giận, anh đến cả thời gian xử lý vết thương còn không có, bận bịu chạy tới gặp em, em lại cãi nhau với anh? Em không còn lương tâm nữa sao?”
“Không phải em đã nói với anh, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất chính là tin
tưởng sao? Em không tin anh, anh phải làm sao bây giờ?”
Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói mang theo mấy phần oan ức.

Kiều Phương Hạ quệt miệng, sau mấy giây mới khó chịu nhỏ giọng trả lời: “Trong phòng em có thuốc”.


 
Chương 1041


Đang nói chuyện, cô móc thẻ phòng của mình nhét vào trong túi Lệ Đình Tuấn nói:
“Anh đi trước lấy thuốc đi.


Dứt lời, cô quay người muốn rời đi.

Lệ Đình Tuấn đưa tay kéo cô trở về, lại cúi đầu mổ mấy lần lên môi của cô: “Làm sao có thể đáng yêu như vậy?”
Kiều Phương Hạ bị anh nói đến mặt có chút nóng, nhấc chân hung hăng đạp lên mũi chân của anh.


Lệ Đình Tuấn lập tức kêu đau một tiếng, trong bóng tối mờ mịt, anh vươn tay ôm eo cô, cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.

“Còn tưởng miệng của em cứng rắn” Hồi lâu, anh buông Kiều Phương Hạ ra, nhẹ giọng nói: “Ban đêm lại để anh nếm thử.


“Em đang quay chương trình!” Kiều Phương Hạ thẹn quá hoả giận, cau mày trầm giọng nói.

“Anh biết” Lệ Đình Tuấn tự nhiên có chừng mực.

Ngón tay cái ấm áp của anh nhẹ nhàng lau vết son môi vừa hôn của cô, lau sạch sẽ cho cô rồi nói: “Thẻ phòng này em cho anh đó”
Kiều Phương Hạ thật vất vả mới bình tĩnh lại bị câu nói của anh làm cho sắc mặt đỏ bừng.

“Vậy anh trả cho em!”
“Làm gì có đạo lý cho rồi còn đòi lại chứ” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

Đang nói chuyện, anh còn không nhanh không chậm sửa sang lại cà vạt vừa bị cô kéo lỏng.


Mắt Kiều Phương Hạ nhìn thời gian đã hơn bảy giờ, đoán chừng đồ ăn trên tầng đã sớm nguội lạnh rồi.

Chuyện thể phòng chỉ có thể chờ một lúc rồi nói.

Cô giữ im lặng sửa sang lại tóc của mình, thấy Lệ Đình Tuấn đang thu dọn sạch sẽ, cô vừa lấy micro vừa đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Ra ngoài mới phát hiện, bên trên hành lang, tất cả đều là người của tổ quay phim.

Hà Vận nhìn cô muốn nói lại thôi, chỉ đưa tay tắt micro trên người Kiều Phương Hạ rồi nói khẽ: “Cái kia, vừa rồi thiết bị âm thanh trong phòng đã được bật.


Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía lỗ tai của tất cả mọi người bên trên hành lang.

Mặc dù trên tai mọi người đều đã tháo xuống, nhưng chỉ sợ vừa rồi…
Bỗng nhiên Hà Vận xấu hổ mấy giây, lập tức thấp giọng an ủi Kiều Phương Hạ: “Nhưng mà không sao đâu, em yên tâm đi, chị đã cảnh cáo rồi, chắc chắn bọn họ không dám nói ra đâu”
Hà Vận còn chưa dứt lời đã khiến Kiều Phương Hạ vô cùng xấu hổ.

Lần này hay rồi, toàn bộ người trong tổ quay phim đều biết chuyện của cô và Lệ Đình Tuấn.


Cô dừng một chút rồi vội vàng nói với Hà Vận: “Thật xin lỗi, làm phiền mọi người quá.


Dứt lời, đầu nhấc lên một chút rồi lập tức cùng người quay phim chạy lên tầng.

Lúc trở lại phòng của cô và Từ Đình Vinh, Từ Đình Vinh đã làm cơm xong, Ty Hoàng Nam đang giúp bày bát đũa lên bàn, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

“Bụng đã khá hơn chưa?” Lúc đi ra cửa phòng bếp, vừa hay Từ Đình Vinh đang bưng hai mâm đồ ăn ra, nhìn về phía Kiều Phương Hạ thấp giọng hỏi.

Kiều Phương Hạ sửng sốt một chút, vô thức liếc mắt nhìn Ty Hoàng Nam.

.


 
Chương 1042


“Không phải chị bị cái kia sao.

” Ty Hoàng Nam gãi đầu một cái nói.

Bởi vì Kiều Phương Hạ chậm trễ thời gian quá lâu, gần một giờ, Ty Hoàng Nam chỉ có thể giúp cô giải thích là dì cả tới, bụng không dễ chịu phải về phòng nằm một lát.

Lúc ăn cơm trưa Kiều Phương Hạ cũng đã nói không thể ăn lạnh, Từ Đình Vinh liền tin tưởng.


“À… Tốt hơn nhiều rồi.

” Kiều Phương Hạ lập tức hiểu ý, nhỏ giọng trả lời.

“Tôi nấu canh gừng đường đỏ trong bếp cho cô đấy, uống đi rồi ra ăn cơm” Từ Đình Vinh dặn dò một câu.

“Ừm” Kiều Phương Hạ khẽ gật đầu, sau đó quay người đi vào phòng bếp.

Chậm rãi uống xong bát canh gừng nóng hổi, Kiều Phương Hạ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lệ Đình Tuấn ở đây, chỉ sợ cuộc hẹn hò giữa cô và Từ Đình Vinh sẽ sớm kết thúc.

May mắn là Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc cũng ở đây, hẳn là thái độ của Từ Đình Vinh sẽ không mập mờ như khi chỉ có hai người bọn họ.

Bữa tối của bốn người cũng không náo nhiệt hơn so với khi chỉ có hai người, đa số đều là Ty Hoàng Nam tìm chủ đề nói chuyện, Kiều Phương Hạ làm bộ cơ thể không
quá dễ chịu, một mình yên lặng ăn cơm.


Kỳ Khanh Ngọc ở một bên nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, hỏi: “Cần thuốc giảm đau không?”
“Không đau lắm đâu.

” Kiều Phương Hạ nhìn cô ta khẽ cười, lễ phép từ chối.

Trước đó Chu Thoại My cũng chủ động cho Kiều Phương Hạ thuốc đau bụng, Kiều Phương Hạ cũng sảng khoái nhận lấy, nhưng rõ ràng thái độ của cô đối với Kỷ Khanh Ngọc lạnh nhạt rất nhiều.

Hai người đều không phải dân nghiệp dư, họ đều đã từng tham gia chương trình tạp kỹ, đều hiểu rằng một vấn đề nhỏ về thái độ sẽ có tác động như thế nào.

Kiều Phương Hạ chính là cố ý, Kỷ Khanh Ngọc nói cho cô thuốc, thật ra là muốn kéo thêm người xem, nhưng Kiều Phương Hạ lại không muốn tiếp nhận.

Kỷ Khanh Ngọc cũng nhìn ra Kiều Phương Hạ cố ý, trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, chỉ cúi đầu tiếp tục uống canh của mình.

Lúc này, Kiều Phương Hạ chợt nhớ tới cái gì đó, lại ngước mắt nhìn Kỷ Khanh Ngọc.

Lệ Đình Tuấn nói, đêm qua scandal của cô và Trạm Khánh Minh lên hot search, cô nhớ kỹ lúc cô và Trạm Khánh Minh nói chuyện ở cửa khách sạn thì bị Kỷ Khanh Ngọc và người đại diện của cô ta nhìn thấy.


Điện thoại di động của mọi người đều bị tịch thu khi quay chương trình, tất nhiên là Kỷ Khanh Ngọc không có thời gian đi xử lý chuyện này.

Nhưng người đại diện của cô ta lại có thời gian dự giả.

“Sao vậy?” Kỷ Khanh Ngọc phát hiện Kiều Phương Hạ đang nhìn mình, ra vẻ không có việc gì nhìn cô nhẹ giọng hỏi.

“Lớp trang điểm của cô bị nhòe rồi.

” Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm trả lời, chỉ vào mí mắt của cô ta.

“Vậy sao?” Kỷ Khanh Ngọc sửng sốt một chút, lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại.

Kiều Phương Hạ cũng đứng dậy, thản nhiên nói: “Để tôi giúp cô”.


 
Chương 1043


Kỷ Khanh Ngọc nhìn lớp trang điểm mắt của mình trong gương, không phát hiện ra có chỗ nào bị nhòe, sắc mặt lập tức có chút không vui.

Cô ta liếc nhìn Kiều Phương Hạ qua tấm gương một chút, đang định lên tiếng, bỗng nhiên Kiều Phương Hạ giơ tay hung hăng kéo lấy tóc của cô ta.

Trước khi Kỷ Khanh Ngọc rít gào, cô đã gọn gàng linh hoạt kéo micro của cô ta qua một bên.


“Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà nhỉ!” Kiều Phương Hạ kéo cô ta vào một căn phòng riêng biệt với nhà vệ sinh mở, trở tay khóa lại, trầm giọng nói.

“Cô thả tôi ra!” Kỷ Khanh Ngọc hét ầm lên: “Có ai không!”
“Chát chát!” Kiều Phương Hạ hung hăng cho cô ta ăn hai bạt tai.

Kỷ Khanh Ngọc bị đánh đụng vào sau lưng tường, lập tức sững sờ.

Chân phải Kiều Phương Hạ đi giày cao gót, cô dùng một chân giẫm lên lưng Kỷ Khanh Ngọc để cô ta quỳ gối trước mặt mình, tiện tay giật khăn lau tay nhét vào miệng Kỷ Khanh Ngọc chặn họng cô ta lại.

Kỷ Khanh Ngọc ở trong tay cô không có chút sức chống cự nào, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.

Kiều Phương Hạ hơi cúi người, tới gần cô ta nói khẽ: “Hiện tại biết sợ rồi?”
“Hôm qua đưa scandal của tôi lên hot search, làm sao không thấy cô sợ hãi ta?”

Kiều Phương Hạ dùng một câu nói toạc ra chuyện tốt Kỷ Khanh Ngọc làm, Kỷ Khanh Ngọc càng bị dọa đến lắc đầu, trong miệng ô ô vài tiếng.

Kiều Phương Hạ kéo tóc Kỷ Khanh Ngọc, ép cô ta ngửa đầu nhìn mình, cô tiếp tục nói khẽ từng câu từng chữ: “Người đàn ông kia, cô không thể trêu vào đâu, đừng trách tôi không nhắc nhở nhé, đây là lần cuối cùng”
“Nếu lại để tôi phát hiện thì chương trình tạp kỹ này sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện trên màn ảnh đấy”.

“Hoặc là bây giờ cô không phục, tôi cũng có thể lập tức loại bỏ chương trình này.”
“Cô muốn bôi đen tôi đã đành, nhưng hậu thuẫn của tôi rất vững chắc, tôi mà muốn loại bỏ ai á, dễ như trở bàn tay”
Lúc Kỷ Khanh Ngọc nghe Kiều Phương Hạ nói đến hai chữ loại bỏ, bên trong đáy mắt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ, nước mắt bị dọa đến rớt xuống.

Trong mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia trào phúng, cô buông lỏng Kỷ Khanh Ngọc ra, quay người, điềm nhiên như
không có việc gì đi ra ngoài, chậm rãi rửa bàn tay vừa mới chạm vào Kỷ Khanh Ngọc.

Kỷ Khanh Ngọc bị dọa đến ngồi liệt trong góc hồi lâu, mãi mới từ bên trong bò ra.


Kiều Phương Hạ lườm cô ta qua tấm gương một cái, vẩy khô nước trên tay, quay người nhìn về phía Kỷ Khanh Ngọc.

Còn chưa đụng vào cánh tay của Kỷ Khanh Ngọc, cô ta đã bị dọa đến co rúm về phía sau.

“Sợ cái gì? Tôi còn có thể ăn thịt cô à?” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày nhìn cô ta.

Kỷ Khanh Ngọc mím môi, vẫn không khống chế nổi nhẹ giọng khóc.

“Lau sạch nước mắt đi.” Kiều Phương Hạ không biểu cảm nói: “Tôi không hy vọng lát nữa cô ra ngoài, ống kính sẽ phát hiện ra điều dị thường.”.


 
Chương 1044


Vừa dứt lời, Kỷ Khanh Ngọc liền gắt gao cắn môi giữ cô lại.

Kiều Phương Hạ đưa cho cô ta một cái khăn lông, sau đó lấy ra một miếng kem che khuyết điểm trong túi xách, nhúng vào bông phấn rồi thoa từng chút một lên khuôn mặt nhỏ nhắn đã lau sạch nước mắt của Kỷ Khanh Ngọc, che đi nơi vừa rồi bị cô đánh cho đỏ ứng.

Cô lùi lại một bước, đảm bảo không nhìn ra bất thường gì, thuận tay ném kem che khuyết điểm trên tay vào thùng rác, thản nhiên nói: “Năm phút sau ra ngoài, tự mình sửa lại lớp trang điểm mắt”
Lúc Kiều Phương Hạ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.


Hai người Từ Đình Vinh và Ty Hoàng Nam đều giữ im lặng nhìn cô.

Thật ra người ngoài cửa vẫn mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong, dù sao cũng chỉ cách một lớp tường, không phải cách một lớp sắt.

Kiều Phương Hạ cũng không sợ bọn họ biết cái gì, cô kéo Kỷ Khanh Ngọc vào nhà vệ sinh đánh cô ta là vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá trình quay chụp bình thường của chương trình mà thôi.

Cô giữ im lặng mở micro của mình, giống như là cái gì cũng chưa từng xảy ra, về chỗ của mình ngồi xuống, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.

“Chị, ăn đùi gà.” Ty Hoàng Nam cười cười kẹp một cái đùi gà bỏ vào bát của Kiều Phương Hạ.

“Cảm ơn.” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.

Không hiểu vô Ty Hoàng Nam rùng mình một cái.


Trước đó anh ta còn cảm thấy Kiều Phương Hạ chính là một chị gái nhỏ dịu dàng khéo hiểu lòng người, nhưng giờ phút này anh ta chợt phát hiện mình đã sai.

Rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ, có thể đè ép được người đàn ông giống Lệ Đình Tuấn, hiển nhiên là Kiều Phương Hạ không đơn giản.

Ăn xong bữa cơm, Kiều Phương Hạ hỗ trợ thu dọn bát đũa, lại làm bộ nói chuyện bình thường với Kỷ Khanh Ngọc.

Tất nhiên là thái độ của Kỷ Khanh Ngọc đối với cô có chút
chuyển biến, đều là phụ họa cẩn thận từng li từng tí nói chuyện với cô.

Hai người đàn ông rửa xong bát đũa trong phòng đi ra, Từ Đình Vinh đưa một ly nước ấm cho Kiều Phương Hạ nói: “Nếu không thoải mái thì về sớm nghỉ ngơi một chút đi?”
“Được.” Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.


“Vậy tôi đưa cô trở về phòng” Từ Đình Vinh dừng lại một chút rồi thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ để ly nước trên tay xuống, trước khi ra ngoài còn quay người lưu luyến không rời nói với Ty Hoàng Nam và Kỷ Khanh Ngọc: “Vậy chúng ta cuối tuần gặp.”
“Được, cuối tuần gặp.” Mấy người nói lời tạm biệt lẫn nhau.

Từ Đình Vinh chậm rãi đi ở phía trước, đưa Kiều Phương Hạ đến cửa phòng của cô.

Hai người dừng lại ở cửa ra vào, Từ Đình Vinh quay người, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm vào cô vài lần.

“Còn có chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ nhìn anh ta một cái, thấp giọng hỏi..


 
Chương 1045


Từ Đình Vinh im lặng mấy giây, trả lời: “Tôi thật sự thật sự thích cô, đương nhiên tôi cũng biết Hoàng Nam rất thích cô, buổi tối hôm nay tôi đã nhìn ra, thật ra cô rất thích nói chuyện với anh ta.”
“Tôi biết, có lẽ tôi không đem lại niềm vui giống như Hoàng Nam, nhưng… Ít nhất hãy chờ kỳ thứ ba mới quyết định có được không?”
Đối mặt với lời thổ lộ đột ngột của Từ Đình Vinh, Kiều Phương Hạ ngây ngẩn cả người.

“Đây là quà lưu niệm của đường hầm đáy biển hôm nay” Từ Đình Vinh lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển đưa cho cô.

“Những người khác không có đâu” Từ Đình Vinh ngừng lại, ánh mắt ảm đạm nói khẽ với cô.


Kiều Phương Hạ cân nhắc đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn.

Bên trong hộp có một chiếc móc treo ô tô hình vuông nhỏ bằng pha lê có hình chú cá heo ở giữa rất tinh tế và đẹp mắt.

Rất hiển nhiên, đây không phải quà lưu niệm.

“Rất đẹp, tôi rất thích.” Kiều Phương Hạ đặt viên pha lê vào trong hộp, nhẹ giọng nói với Từ Đình Vinh.

“Vậy… ngủ ngon nhé! Từ Đình Vinh cười cười thấp giọng nói.

Kiều Phương Hạ dừng lại mấy giây, gật đầu trả lời: “Được, cuối tuần gặp”
Cô nhìn anh ta quay người rời đi mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.


Đang định quay đầu trở về phòng, cánh cửa bên cạnh liền lặng lẽ mở ra.

Lệ Đình Tuấn đứng sau cửa giữ im lặng nhìn cô, sắc mặt vô cùng khó coi.

Chưa kịp phản ứng, Lệ Đình Tuấn đã đưa tay trực tiếp kéo cô vào.

Từ Đình Vinh quay người đi được vài bước liền nghe thấy tiếng đóng sập cửa sau lưng, anh ta sửng sốt một chút, vô thức quay đầu lại nhìn căn phòng của Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn cũng không nghĩ tới mình lại có một ngày hèn mọn đứng ở góc tường nghe người đàn ông khác thổ lộ với người phụ nữ của mình.

Anh chộp lấy chiếc hộp trong tay Kiều Phương Hạ, quay người định ném nó vào thùng rác.

“Đừng!” Kiều Phương Hạ gấp gáp kéo tay anh ngăn cản nói.


Sắc mặt của Lệ Đình Tuấn càng trở nên khó coi hơn, trầm giọng nói: “Làm sao, anh không có quyền ném đi đồ của người đàn ông khác sao?”
“Không phải!” Kiều Phương Hạ cắn răng nghiến lợi trả lời: “Ít nhất anh hãy chờ đến kỳ thứ ba rồi hãng ném đi chứ? Nói không chừng hai kỳ tiếp theo vẫn còn dùng được đấy!”
Bây giờ Lệ Đình Tuấn vô cùng hối hận vì đã để Kiều Phương Hạ tham gia chương trình này, anh điên rồi mới có thể đầu tư cho cô.

Kiều Phương Hạ thấy anh trầm mặt nhìn mình chằm chằm thì cau mày nói: “Chương trình đã đến giai đoạn tuyên truyền rồi, anh có thể nói đạo lý một chút hay không?”
Vừa dứt lời đã giành lấy cái hộp từ tay anh, quay người nhét vào rương hành lý của mình.

Lệ Đình Tuấn im lặng đi đến phía sau cô, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp đứng dậy đã bị anh ôm vứt lên giường.

Hai người giằng co mấy giây, Kiều Phương Hạ đang định
mở miệng nói cái gì thì bỗng nhiên điện thoại mới lấy từ chỗ Hà Vận rung lên..


 
Chương 1046


Cô lấy ra xem, nhìn thấy dãy số quen mắt, dường như là Kiều Đông Phương gọi tới.

Đêm hôm khuya khoắt, ông ta gọi điện thoại cho cô làm cái gì?
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn cũng rơi lên màn hình điện thoại di động của cô.

Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi, cô không có ý định bắt máy, đang định trực tiếp cúp máy thì bỗng nhiên Lệ Đình Tuấn rút điện thoại di động khỏi tay cô.


“Anh..” Kiều Phương Hạ lập tức từ trên giường đứng lên, vô thức muốn cướp trở về.

Lệ Đình Tuấn tưởng rằng người đàn ông kia gọi đến, cau mày bắt lấy tay của Kiều Phương Hạ, trực tiếp để điện thoại tới bên tai: “A lô?”
“.” Kiều Phương Hạ có chút im lặng, nhìn Lệ Đình Tuấn quay người đi đến cửa sổ.

Kiều Đông Phương nói gì đó trong điện thoại.

“Là tôi, Lệ Đình Tuấn” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

Sau đó Kiều Đông Phương lại nói mấy câu, Lệ Đình Tuấn sửng sốt một chút, chuyển mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ ở trên giường.

Ước chừng mười mấy giây sau, anh thấp giọng trả lời: “Ừ, biết rồi.”
Dứt lời liền cúp điện thoại.

“Sao vậy?” Kiều Phương Hạ thấy sắc mặt của Lệ Đình Tuấn có chút nghiêm túc, vô thức nhẹ giọng hỏi.


“Ông cụ tỉnh rồi.” Lệ Đình Tuấn dừng lại mấy giây, thấp giọng trả lời.

Kiều Tứ Văn tỉnh, làm sao anh lại bày ra biểu cảm này?
Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.

Đêm khuya.

Bệnh viện.

Kiều Phương Hạ vội vàng đuổi tới phòng bệnh, đẩy cửa ra liền trông thấy Kiều Tứ Văn nửa nằm ở trên giường, con mắt mở to, đúng là đã tỉnh rồi.

Cô hít thở mấy hơi, lại nhìn phía bác sĩ trường nửa đêm chạy tới.

“Tại sao có thể như vậy?” Lệ Đình Tuấn đi theo Kiều Phương Hạ vào cửa, mắt nhìn Kiều Tứ Văn, nhíu mày trầm giọng hỏi.


“Thật ra cũng bình thường thôi, bởi vì bệnh xuất huyết não của ông cụ có chút nghiêm trọng, mặc dù tỉnh, nhưng cũng có thể có một khoảng thời gian không thể nói chuyện bình thường, cụ thể phải để ngày mai mở chuyên gia hội chẩn..” Bác sĩ trưởng kiên trì trả lời.

Kiều Phương Hạ nhìn trạng thái của Kiều Tứ Văn, không phải là không thể nói chuyện bình thường, mà là có chút ngốc nghếch.

Cô giữ im lặng nghe bác sĩ nói, bình tĩnh nhìn Kiều Tứ Văn trên giường bệnh.

Nửa ngày mới chậm rãi đi đến trước giường bệnh của Kiều Tứ Văn, nhẹ nhàng cầm lấy một tay của ông ấy: “Ông ơi.”
Kiều Tứ Văn nhìn ánh mắt của cô, tỏ vẻ lạ lẫm, giống như căn bản là không biết cô.

“Ông ơi, cháu là Kiều Phương Hạ đây, là cháu gái của ông, ông không nhớ cháu sao?” Kiều Phương Hạ thử nghiệm tận lực dịu dàng hướng dẫn ông ấy.

Kiều Tứ Văn chỉ nhìn cô lắc đầu, rút tay mình khỏi tay của cô, nhắm mắt lại, quay người nằm trên giường, như thể đang buồn ngủ..


 
Chương 1047


Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày Kiều Tứ Văn không nhớ ra cô.

Cô im lặng một lát, nhìn bóng lưng của Kiều Tứ Văn, định thử nói chuyện với ông ấy một lần nữa.

Bác sĩ trưởng ở một bên nhẹ nhàng ngăn cản cô, thấp giọng nói: “Ban đêm ông cụ mới tỉnh lại, đầu óc còn có chút không tỉnh táo, sẽ không khống chế nổi mê man.

Trước tiên cứ để ông ấy nghỉ ngơi một lát đi”
“Được.” Nửa ngày sau Kiều Phương Hạ mới khẽ gật đầu, nhẹ giọng trả lời.


Mấy người cùng nhau đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ đứng ở cửa, lại nhìn Kiều Tứ Văn một lát.

“Tình huống trước mắt vẫn chưa thể xác định được có phải do thần kinh sọ não của ông cụ chưa hồi phục hoàn toàn hay chỉ là bất tỉnh tạm thời, hoặc là mất trí nhớ không thể cứu vãn” Sau lưng, bác sĩ thấp giọng nói với Lê Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ trở tay nhẹ nhàng gài cửa lại, quay đầu nhìn về phía bác sĩ: “Vậy khi nào mới có thể xác định?”.

Bác sĩ thở dài trả lời: “Ít nhất phải chờ đến khi tình trạng mê man của ông ấy chuyển biến tốt đẹp.”
Kiều Phương Hạ còn tưởng rằng chờ Kiều Tứ Văn tỉnh lại là tốt rồi.

Phẫu thuật thành công như thế, cô cho rằng qua cửa này, từ nay về sau ông cụ có thể hưởng phúc.

Lệ Đình Tuấn chuyển mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, im lặng đưa tay kéo cô vào trong ngực.

Dừng một chút, anh thấp giọng nói với bác sĩ: “Vất vả rồi.”

Kiều Phương Hạ nhắm mắt lại, tựa lên ngực Lê Đình Tuấn, cô có chút mờ mịt, trong đầu rất loạn.

Lệ Đình Tuấn che lấy gáy Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Nửa ngày sau mới khẽ nói: “Khó chịu thì khóc đi, ở trước mặt anh không cần kìm nén.”
“Đều do em không tốt” Kiều Phương Hạ nghẹn ngào nhỏ giọng trả lời.

“Em không có chỗ nào không tốt.” Lê Đình Tuấn đau lòng trả lời.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy khó chịu đến nỗi có chút không thở nổi, nửa ngày
sau đưa tay dùng áo khoác của Lê Đình Tuấn băng kín mặt của mình, nước mắt im lặng rơi xuống.

Cô chỉ muốn Kiều Tứ Văn được trải qua khoảng thời gian cuối cùng này một cách vui vẻ và không hối tiếc.

Không lẽ, đến cả một nguyện vọng nhỏ nhoi hèn mọn như thế cũng là một loại hy vọng xa vời sao?
Dường như cô luôn là người mang đến xui xẻo cho những người xung quanh.


Giống thời điểm như năm đó Kiều Đông Phương và An Phương Diệp ly hôn, mặt không cảm xúc nói với cô câu nói đó: “Mày đúng là thứ xúi quẩy, ai dính vào mày xui xẻo chết đi được”
Mặc dù Kiều Đông Phương không nên nói với con gái mình loại lời này, nhưng lời nói của ông ta đúng là sự thật.

Bởi vì cô mà ba mẹ ly hôn, An Phương Diệp dẫn cô đến nhà họ Lệ, Phó Minh Tuyết lại không có con, về sau nhà họ Lệ xảy ra chuyện, An Phương Diệp ôm tiền chạy, nhà họ Lệ suýt nữa phá sản.

Lệ Quốc Chiến thành người thực vật, sau khi cô trở về, Lệ Quốc Chiến lại ra đi, hai đứa con của cô và Lê Đình Tuấn cũng không còn.

Hiện tại Kiều Tứ Văn cũng bị cô hại thảm như vậy.

Cô không biết mình phải làm gì, thậm chí cô cảm thấy giờ phút này mình hít thở cũng là sai trái.

Có đôi khi, con người sụp đổ chỉ trong nháy mắt..


 
Chương 1048


Rạng sáng.

Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ khóc mệt nằm lỳ ở trên giường, ngầm thở dài, giúp cô đắp chăn xong thì đứng dậy cởi chiếc áo khoác đã thấm đẫm nước mắt trước mặt cô.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng khép cửa lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Đã điều tra ra ông cụ dùng thuốc gì chưa?” Anh nhìn về phía Vô Nhật Huy đang im lặng đứng ở cửa.


“Đều là người của chúng ta trực tiếp mang thuốc từ hiệu thuốc đến, quan sát y tá
cho ông cụ dùng thuốc.” Vô Nhật Huy khẽ cau mày trả lời: “Mấy ngày nay ngoại trừ Kiều Đông Phương ghé qua phòng bệnh một lần thì không có bất kỳ người nào khác ra vào phòng bệnh”
Tất nhiên là Kiều Đông Phương không dám ra tay với Kiều Tử Văn, ông ta vì tự vệ mà bây giờ luôn cụp đuôi đối nhân xử thế chứ đừng đề cập đến chuyện làm tổn thương Kiều Tử Văn.

Ông ta không có lá gan lớn như vậy.

Cho nên, vấn đề không nằm ở thuốc.

Xét cho cùng là bởi vì một tuần trước Kiều Tử Văn bị cái gì đó làm cho kích thích đến nỗi nôn ra máu.

“Đã điều tra ngày ông cụ cấp cứu chưa?” Lệ Đình Tuấn im lặng một lát, nhíu mày hỏi Vô Nhật Huy.

“Mấy ngày nay tất cả đều đã tra xét, giám sát bên ngoài bệnh viện cũng đã điều tra, đúng là không có người nào từng tiến vào phòng bệnh” Vô Nhật Huy thở dài trả lời.

Không thể nào.


Không có người kích thích thì ông cụ không thể nào bỗng nhiên nghĩ quẩn phát bệnh, bác sĩ cũng đã nói khả năng như vậy cực kỳ bé nhỏ.

Trừ khi… Bọn họ điều tra để lọt manh mối quan trọng nào đó.

Đến cùng là vấn đề nằm ở đâu?
Lệ Đình Tuấn quay người ngồi trên ghế sô pha, hơi nhíu lông mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Kiều Phương Hạ.

Nửa ngày sau mới chuyển mắt nhìn về phía Vô Nhật Huy: “Điều tra cả y tá chưa?”
“Đều đã hỏi thăm rồi, có ba đợt khám định kỳ, sáng trưa tối, các y tá đi vào mấy phút, ông cụ đều không có gì bất thường”
“Điểm đáng ngờ nằm ở chỗ, tối hôm đó sau khi ông cụ ăn cơm xong cho đến khi phát bệnh, rốt cuộc là trong vòng một tiếng đó đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì trong khoảng thời gian này không có người tới gần phòng bệnh.

Lúc người của chúng ta muốn đi vệ sinh, khi đi ngang qua cửa phòng bệnh của ông cụ, nhìn qua cửa sổ mới thấy ông cụ ngã trong vũng máu, hẳn là lúc ấy đã phát bệnh lâu rồi.”
Vô Nhật Huy đã xem đi xem lại gần mười lần đoạn giám sát này, nhưng vẫn không tài nào hiểu được.

Thậm chí anh ta còn gửi cho Lục Đình Nam xem, Lục Đình Nam nhìn qua hai lần, cũng nói rằng không có vấn đề gì.


Có điều… Vô Nhật Huy cân nhắc một lát, muốn nói lại thôi nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

“Nói”
“Sau khi anh trai anh xem qua video, nói nhất định phải tìm ra vấn đề, chính là thời gian ông cụ phát bệnh” Vô Nhật Huy nhẹ giọng trả lời.

.

Cập nhật truyện nhanh tại * TгЦмtгuуe n.me *
Lông mày của Lê Đình Tuấn nhíu lại càng sâu, cùng lúc đó, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.

Bỗng nhiên anh tập trung nhìn Vô Nhật Huy, trầm giọng hỏi: “Bên trong camera giám sát có thể nhìn rõ mặt của y tá không?”.


 
Chương 1049


Vô Nhật Huy sửng sốt một chút rồi trả lời: “Có vài góc độ có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng đại bộ phận chỉ có thể quay lại đỉnh đầu và trán thôi.”
“Buổi tối kiểm tra mấy y tiến vào phòng, điều tra rõ ràng cho tôi!” Lệ Đình Tuấn lập tức trầm giọng nói.

Nhất định là y tá kiểm tra phòng có vấn đề!
Nhà họ Kiều.


Kiều Đông Phương gọi luật sư của Kiều Tứ Văn đến, tiếp nhận di chúc luật sư đưa tới, tỉ mỉ nhìn hồi lâu.

Bên trên di chúc, Kiều Tứ Văn dự định cho Kiều Phương Hạ cổ phần, đúng là cao tới gần tám mươi phần trăm.

Ông cụ còn có chút tài sản riêng, hai căn hộ, vài cửa hàng, ngoài ra còn có chút tài chính để đó không dùng, tất cả đều được phân chia cho từng người một.

Kiều Tứ Văn cũng không phải quá bất công, tất cả cửa hàng vòng quanh trái đất đều cho Kiều Diệp Ngọc, tổng giá trị của những cửa hàng này đại khái cũng phải đến năm sáu chục tỷ, cộng thêm chín chục tỷ tiền mặt, còn cho Kiều Diệp Ngọc mười phần trăm cổ phần.

Cho tới bây giờ tính cách của Kiều Tứ Văn vẫn như vậy, nói năng chua ngon nhưng lòng lại như đậu hũ.

Kiều Đông Phương nhìn vào trang cuối cùng của di chúc, còn có một chỗ Kiều Tử Văn chưa ký tên.

“Sao vậy?” Kiều Đông Phương sửng sốt một chút, lập tức hỏi luật sư đứng trước mặt.


“Bởi vì trong đó có chín mươi tỷ, hơn nửa tháng trước ông cụ vừa giao đến tay cô hai, cho nên phải tiến hành sửa đổi di chúc, ông cụ còn chưa kịp kí tên” Luật sư thở dài trả lời.

“Trước ngày ông cụ phát bệnh hai ngày đã từng hẹn tôi, nhưng mà…”
“Chín mươi tỷ đã cho nó sao?” Kiều Đông Phương không nhịn được nhíu mày.

“Đúng vậy” Luật sư gật đầu trả lời.

Kiều Đông Phương giật mình, quay đầu nhìn về phía người giúp việc nói: “Dì Vương, đi gọi cô hai xuống cho tôi!”.

Kiều Tứ Văn giao cho Kiều Diệp Ngọc một khoản tiền lớn như vậy, vậy mà Kiều Diệp Ngọc không đề cập với ông ta một câu nào!
Dù cho cô ta định giữ số tiền này để mình dùng, cũng nên nói với Kiều Đông Phương một tiếng!
Rất nhanh, Kiều Diệp Ngọc mặc đồ ngủ, cùng dì Vương một trước một sau từ trên lầu đi xuống.

“Có chuyện gì thế ạ?” Kiều Diệp Ngọc mặt không biểu cảm nhìn về phía Kiều Đông Phương.


“Có phải ông nội cho con chín mươi tỷ không?” Kiều Đông Phương trầm giọng hỏi cô ta.

Kiều Diệp Ngọc dừng một chút rồi trả lời: “Đúng vậy”
“Tiền đâu?” Kiều Đông Phương nhíu chặt lông mày truy vấn.

“Đây là tiền của con, ba quản con để chỗ nào làm gì.” Ánh mắt Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương đạm mạc giống như đang nhìn một người xa lạ không hề có quan hệ với cô ta.

Hai người nhìn nhau mấy giây, sắc mặt của Kiều Đông Phương càng khó coi: “Trong mắt con còn có người ba này không?”
“Không phải bây giờ trong mắt ba cũng chỉ có một đứa con gái là Kiều Phương Hạ sao?” Kiều Diệp Ngọc không nhịn được lạnh lùng nở nụ cười: “Con ích kỉ một chút thì có gì sai?”.


 
Chương 1050


Cô ta vừa dứt lời, Kiều Đông Phương đã lập tức vung tay hung hăng ném di chúc về phía cô ta: “Chính con xem thật kỹ một chút đi! Kiều Diệp Ngọc, con đừng có tham lam quá mức!”
Kiều Diệp Ngọc dừng lại, cúi người cầm tờ di chúc lên, lật trang phân chia gia sản.

Hai phút sau, cô ta nhàn nhạt nhìn về phía Kiều Đông Phương, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cho nên?”
“Có phải là con nên cảm ơn ông vì đã để lại cho con mấy cửa hàng không?”
Bỗng nhiên Kiều Đông Phương đứng lên, chỉ vào Kiều Diệp Ngọc nói: “Kiều Diệp Ngọc, con không thể nói chuyện có lương tâm một chút à! Ba đã nói với con rồi, tương lại đa số tài sản trên tay ba đều sẽ cho con, con.”

“Không đủ!” Kiều Đông Phương vừa nói được phân nửa, đột nhiên bị âm thanh sắc nhọn của Kiều Diệp Ngọc đánh gãy.

“Mấy người cũng không nghĩ một chút! Kiều Thị là dựa vào ai! Là con!!!”
“Nếu không phải hai ba năm nay con mang đến cơ hội cho Kiều Thị, Kiều Thị có thể phát triển được chắc? Có thể ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ xuất sắc như vậy không? Nếu như không phải con mang đến nền tảng cho các người, mấy tháng này Kiều Thị đã sớm đóng cửa rồi! Đương nhiên nó phải là của con!!!”.

Kiều Đông Phương nhìn dáng vẻ cuồng loạn của cô ta, đáy mắt dần dần tràn đầy thất vọng.

Nửa ngày sau, ông ta lắc đầu trả lời: “Nếu con thật sự nghĩ như vậy thì ba cũng chẳng còn cách nào.

Sẽ có một ngày ông nội tỉnh táo lại ký di chúc, tâm ý của ông ấy sẽ không thể thay đổi được nữa rồi.”
“Vốn dĩ ba còn muốn đợi ông ấy tỉnh, ở trước mặt ông ấy van nài cho con nhiều hơn một chút.

Nhưng con cũng giống mẹ mình, điện hết rồi.”
“Ba tuyệt sẽ không giao cổ phần nhà họ Kiều cho một người điên.”

Kiều Tứ Văn nói đúng.

Chỉ có giao công ty vào tay Kiều Phương Hạ, nhà họ Kiều mới không lạc lại.

Nếu để Kiều Diệp Ngọc tiếp quản, nhà họ Kiều sẽ bị hủy trong tay cô ta.

“Người điên?” Kiều Diệp Ngọc nhìn Kiều Đông Phương, không nhịn được lạnh lùng cười thành tiếng.

“Kiều Đông Phương, ba còn nhớ rõ trước kia mình làm tổn thương Kiều Phương Hạ như thế nào không? Ba nói cô ta là sao chổi, là quỷ xúi quẩy, sao hả, hiện tại con không thể mang đến lợi ích cho nhà họ Kiều đã biến thành người điên rồi sao?”
“Con..” Kiều Đông Phương bị cô ta nói cho dừng lại.

Kiều Diệp Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Ba yên tâm đi, là con, con nhất định sẽ đạt được.


Ai cũng không ngăn cản nổi”
Kiều Tứ Văn bị mất trí nhớ là may mắn cho cô ta.

Tạm thời cô ta có để ông ấy sống thêm một khoảng thời gian nữa cũng chẳng sao.

Cô ta sẽ khiến ông ấy phải từ bỏ di chúc trước khi chết.

Vốn dĩ cô ta còn đang lo lắng sau khi Kiều Tứ Văn tỉnh, nếu như để ông ấy bới móc chuyện lúc trước ra, nhất định cô ta sẽ chết không có chỗ chôn.

Ai ngờ đến cả ông trời cũng hộ cô ta..


 
Chương 1051


Thời điểm Kiều Phương Hạ tỉnh lại, Lê Đình Tuấn đã ra khỏi nhà.

Cô có chút đau đầu, mà tiếng chuông cửa dưới tầng truyền đến càng khiến đầu cô đau muốn nứt ra.

Cô giãy giụa phủ thêm áo khoác, xuống giường đi mở cửa.

Bà Trần để lại tờ giấy trong phòng khách, nói phải ra ngoài mua thức ăn, đã nấu bữa sáng trong phòng bếp cho Kiều Phương Hạ.


Kiều Phương Hạ cầm lấy tờ giấy, tiếp tục đi về phía cửa chính.

Bên ngoài trời đang đổ mưa, thời tiết có chút âm u, Kiều Phương Hạ vô thức túm chặt áo khoác.

Cô coi người nhấn chuông cửa chính là bà Trần, vừa đi vài bước vừa nhẹ giọng hỏi: “Không mang chìa khoá sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô đã đối diện với người bên ngoài hàng rào.

Kiều Phương Hạ lập tức đứng yên tại chỗ, ánh mắt nghiêm túc.

“Cô cũng ở đây à” Ngoài cửa Tô Minh Nguyệt cầm một chiếc ô màu đen, sắc mặt nhàn nhạt nhìn cô.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy, mỗi một chữ của cô ta đều chói tai.

Cô im lặng mấy giây rồi hỏi ngược lại: “Cô tới làm gì?”

Tô Minh Nguyệt ngước mắt đánh giá biệt thự kiểu dáng Châu Âu trước mặt, nhếch miệng nở nụ cười thản nhiên: “Nếu như không phải tôi làm sai vài chuyện thì cô có cơ hội hỏi câu này không?”
Đang nói chuyện, ánh mắt cô ta chuyển về phía Kiều Phương Hạ nói: “Kiều Phương Hạ, hẳn là cô rõ ràng một việc, thân phận nữ chủ nhân này là tôi để lại cho cô.

Cho nên tốt nhất là cô nên nói chuyện khách sáo với tôi một chút.”
“Nếu như tôi muốn, tôi có thể dùng tư cách là mẹ của mình Trung cướp lại tất cả bất cứ lúc nào.”
“Dù sao cô cũng biết, thật ra lòng của Đình Tuấn rất mềm”
Câu nói sau cùng, hiển nhiên là ám chỉ việc hai ngày trước ở câu lạc bộ.

Kiều Phương Hạ im lặng nhìn chằm chằm vào cô ta.

Chờ Tô Minh Nguyệt nói xong, cô mới nhẹ nhàng trả lời: “Nếu như cô qua đây là để lấy thân phận của kẻ thất bại đến tham quan, thật ra tôi không ngại để cô vào nhà tưởng nhớ lại thứ cô đã đánh mất đâu”.

“Cũng không đến mức đó” Tô Minh Nguyệt khẽ cười trả lời: “Ngược lại là cô, phải trân trọng thật tốt những thứ đang có.

Tôi thấy cô vừa mới mất con, cảm thấy cô rất đáng thương, cho nên tạm thời không so đo với cô.”

“Vài ngày trước Đình Trung gọi điện thoại cho tôi, nói cô đuổi nó khỏi nhà họ Phó, nói cô không thích nó, người làm mẹ như tôi thật sự cảm thấy chua xót đấy.

Cô cũng biết Đình Tuấn yêu Đình Trung bao nhiêu mà.”
“Mẹ kế không biết đau lòng cho con trai, lòng tôi đau lắm”
Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu, cắn răng không lên tiếng.

Đáy mắt của Tô Minh Nguyệt càng thêm khinh thường nói: “Còn có, hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với cô, tôi cũng chẳng nhàn hạ thoải mái gì.

Dù sao lát nữa tôi còn phải đến nhà họ Phó nhìn con trai của tôi.”
Đang nói chuyện, cô ta đặt một túi giấy kraft trên tay dưới tán cây trước cửa: “Tôi tới đưa áo của Đình Tuấn.”
Ánh mắt của Kiều Phương Hạ lập tức rơi lên trên túi giấy kia..


 
Chương 1052


“Cô biết đấy, ở cửa câu lạc bộ khuya ngày hôm trước, anh ấy sợ tôi lạnh nên tự tay phủ thêm áo cho tôi.

Tôi đã giặt sạch rồi” Tô Minh Nguyệt sợ cô nghe không hiểu, lại nhẹ giọng giải thích thêm.

Lúc nói chuyện, cô ta giống như cười mà không cười tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệnh của Kiều Phương Hạ.

Bỗng sau mấy giây, cô ta vung tay áo lên, mắt nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay mình nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi trước đây.”

Ánh mắt của Kiều Phương Hạ lập tức rơi vào chiếc đồng hồ dễ thấy trên tay Tô Minh Nguyệt.

Chiếc đồng hồ đó có vẻ giống hệt chiếc mà cô và Lệ Đình Tuấn đã tặng cho Phó Minh Tuyết vào ngày sinh nhật.

Kiều Phương Hạ suy đoán, có lẽ là Phó Minh Tuyết chuyển tay đưa chiếc đồng hồ này cho Tô Minh Nguyệt?
Nếu không, tại sao cô ta lại cố ý khoe ra trước mặt cô chứ?
“Đi thong thả, không tiễn.” Cô ngước mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt, nhẹ nhàng trả lời.

Tô Minh Nguyệt quay người rời đi, lên chiếc xe đang dừng ở ven đường.

Kiều Phương Hạ nhìn đuôi xe biến mất ở ngoài cửa, nửa ngày sau mới chậm rãi đi xuống cầu thang, mở hàng rào nhặt túi giấy Tô Minh Nguyệt đặt ở cửa quay người trở về phòng.

Cô mở túi giấy nhìn quần áo bên trong.

Có một mùi thoang thoảng của chất giặt khô và một chút trầm hương mà Lê Đình Tuấn thường mang trên người.


Kiều Phương Hạ không lấy ra xem.

Mùi hương đã nói rõ tất cả, cái áo này chính là của Lệ Đình Tuấn.

Cô thật sự không suy nghĩ nhiều gì, thế nhưng luôn luôn trùng hợp như vậy.

Mỗi lần cô định hoàn toàn tin tưởng vào Lê Đình Tuấn, không so đo những chuyện không đâu kia thì hiện thực sẽ hung hăng cho cô một cái tát.

Xưa nay cô không biết những lời mà Lê Đình Tuấn nói với cô câu nào là thật, câu nào là giả.

Ví dụ như Lê Đình Tuấn từng nói, anh chỉ có một người phụ nữ.

Thời điểm anh nói câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang tâm tình cho một mình cô nghe vậy.

Nhưng cô không phải đứa nhóc ba tuổi, cũng không phải đồ đần anh nói câu nào đều coi như khuôn vàng thước ngọc không kể đúng sai.


Vốn dĩ cô chẳng muốn so đo với những lời dối trá của anh, nhưng đột nhiên hôm nay Tô Minh Nguyệt xuất hiện, nói thân thể của Đình Trung ngay trước mặt cô một lần nữa, khiến Kiều Phương Hạ bỗng nhiên cảm thấy lớp phòng ngự trong lòng cô sụp đổ rồi.

Sự mâu thuẫn và bất đồng của anh là điều khiến cô khó chịu nhất.

Cô buông túi giấy kraft trong tay xuống, quay người đi vào phòng bếp, ăn bữa sáng nhạt như nước ốc ăn bà Trần để lại cho cô.

Im lặng một lát, cô quay người đi lên tầng, an tĩnh sạc điện thoại, khởi động máy.

Nửa đêm hôm qua, người của Quân Diệt đã liên hệ với cô.

Chẳng qua lúc đó Kiều Phương Hạ đang sốt ruột tình huống của Kiều Tứ Văn, cho nên không nói thêm cái gì với đối phương, chỉ nói trong nhà có việc gấp, lúc khác lại nói..


 
Chương 1053


Giờ phút này cô khởi động máy, đối phương gửi liên tiếp mấy tin nhắn tới hỏi: “Xử lý tốt công chuyện chưa?”
“Thanh Vân, sau khi khởi động máy phải lập tức liên hệ với tôi!”
“Người thuê có yêu cầu mới, muốn để cô tự mình mang dây chuyền của Trạm Khánh Minh tới, phía trên đã bắt đầu chất vấn, mau trở về nhận lệnh!”
Kiều Phương Hạ im lặng một lát, gửi cho đối phương một tin nhắn: “Người thuê lấy hàng ở đâu?”
“Tổng bộ Quân Diệt” Không qua mấy giây, đối phương lập tức trả lời.


“Được.” Kiều Phương Hạ cân nhắc mấy giây, chỉ đáp lại đối phương một chữ.

Bà Trần mua xong đồ ăn trở về, trên lầu im ắng, bà Trần cho là Kiều Phương Hạ còn đang ngủ nên không quấy rầy, yên lặng nhặt rau ở nhà bếp.

Một mực chờ đến giữa trưa Lê Đình Tuấn trở về, bà Trần xoa xoa tay đi ra ngoài giúp anh tiếp nhận ô che mưa.

“Kiều Phương Hạ chưa dậy sao?” Lệ Đình Tuấn nhìn xung quanh, không thấy Kiều Phương Hạ thì lập tức hỏi.

“Hình như vẫn đang ngủ, không nghe thấy tiếng động.” Bà Trần khẽ gật đầu nhẹ giọng trả lời.

Đáy mắt Lệ Đình Tuấn hiện lên một tia dịu dàng, tiếp nhận khăn lông khô bà Trần đưa tới, lau khô nước mưa trên quần áo đi lên tầng nhìn Kiều Phương Hạ.

Có lẽ tối hôm qua cô khóc đến mệt mỏi rồi.


Đi đến cửa, Lê Đình Tuấn ngừng lại.

Trước khi đi rõ ràng là anh còn giúp Kiều Phương Hạ đóng cửa, nhưng giờ phút này cửa phòng lại đang khép hờ.

Rõ ràng đã tỉnh còn giả bộ như chưa rời giường.

Anh không nhịn được nhếch miệng đẩy cửa đi vào.

Nhưng khi anh đẩy cửa đi vào mới phát hiện bên trong căn phòng sạch sẽ, giường chiếu vô cùng chỉnh tề.

Anh sửng sốt một chút, quay người đi vào phòng thay quần áo, đẩy cánh cửa khép hờ nhìn vào cũng không thấy Kiều Phương Hạ ở bên trong.

Trong nhà vệ sinh cũng không có một ai.


“Kiều Phương Hạ?” Trong lòng anh bỗng hiện lên dự cảm không tốt, vừa gọi tên Kiều Phương Hạ vừa quay người đi vào phòng làm việc đối diện.

Nhưng bên trong phòng làm việc cũng không có một ai, giống y như tối hôm qua trước khi anh đi, không có bất kỳ dấu hiệu động đậy nào.

“Kiều Phương Hạ?” Lê Đình Tuấn tìm tòi một vòng không có kết quả, lại trầm giọng gọi tên của cô: “Trò đùa này không vui đầu, mau chạy ra đây!”
Các căn phòng ở tầng năm, cộng với phòng trẻ em và phòng tắm nắng trên gác mái, Lê Đình Tuấn đi qua tất cả nhìn một vòng, Kiều Phương Hạ đều không có ở đó.

Bà Trần nghe thấy động tĩnh trên tầng thì lập tức chạy lên, kinh ngạc hỏi Lê Đình Tuấn: “Sao vậy? Mợ chủ không có ở trong phòng à?”
Lê Đình Tuấn không để ý tới bà Trần, xuống tầng nhìn lại một vòng, đột nhiên phát hiện ra chiếc túi giấy kraft trên bàn..


 
Chương 1054


Anh lập tức mở ra xem, nhìn thấy bên trong là áo của Trạm Khánh Minh.

Anh im lặng mấy giây, bỗng nhiên phản ứng lại.

Nhất định là Tô Minh Nguyệt đã tới đây.

Anh nhíu chặt lông mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Phương Hạ, phát hiện điện thoại của cô cũng tắt máy.


“Không phải chứ, buổi sáng tôi chỉ ra cửa một chuyến đi mua đồ ăn..” Bà Trần đi theo xuống tần, lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúng ta lúng túng nói.

Lệ Đình Tuấn lập tức gọi cho những vệ sĩ luân phiên đi theo Kiều Phương Hạ.

“Kiều Phương Hạ đâu?” Trong nháy mắt, anh lập tức trầm giọng hỏi.

“Mợ chủ không phải ở nhà sao?” Đối phương sửng sốt một chút, cẩn thận từng li từng tí trả lời.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng.

Rất hiển nhiên, Kiều Phương Hạ đã đi.

Bởi vì Kiều Phương Hạ không thích ngày ngày vệ sĩ giống như giám thị đi theo mình, Lê Đình Tuấn không muốn cô không vui, cho nên xưa nay đều không để người cận thân đi theo.

Xem như anh có để cho người cận thân bảo vệ cô, Kiều.


Chuyên trang đọc truyện _ ТRUМTR UYEN.

м e _
Phương Hạ cũng có bản lĩnh bỏ trốn không một tiếng động dưới mí mắt bọn họ.

Chuyện bom hẹn giờ còn chưa được điều tra rõ ràng, giờ phút này Kiều Phương Hạ lại rời khỏi anh, vô cùng nguy hiểm!
“Lập tức tìm người về.” Anh cắn chặt răng nói: “Không được thiếu một cọng tóc!”
Nước Thanh Sơn.

Kiều Phương Hạ lên xe của tổng bộ Quân Diệt tới đón, tay phải giữ chặt sợi dây chuyền bạc đeo trên cổ.

Người kia có thể là đã phát hiện ra bất thường cho nên mới để cô tự mình trả lại dây chuyền.

Đối với chiếc xe mà Vô Nhật Huy yêu cầu cô kiểm tra ngày hôm đó, cô đã tìm thấy tất cả thông tin của chủ sở hữu.

Trong đó, không có hơn mười người ở nước Thanh Sơn sở hữu chiếc xe này.


Bởi vì địa điểm đối phương yêu cầu giao dịch ở tổng bộ Quân Diệt, cộng thêm trong lòng cô nắm chắc cho nên mới một mình đến đây.

“Chuyện phía trên bảo cô cân nhắc, cô suy nghĩ thế nào rồi?” Trên ghế lái, đồng nghiệp của Kiều Phương Hạ hướng mắt nhìn, nhẹ giọng hỏi cô.

“Trước mắt vẫn không dứt ra được” Kiều Phương Hạ cười
cười trả lời: “Ông cụ nhà tôi đột nhiên phát bệnh, vừa làm phẫu thuật cắt bỏ một bên phổi.”
“Bệnh tình nghiêm trọng lắm à?” Bởi vì đối phương là cộng tác của Kiều Phương Hạ cho nên cũng hơi hiểu biết về việc nhà của cô.

“Ừm.” Kiều Phương Hạ im lặng gật đầu một cái.

Đối phương cũng mỉm cười gật đầu trả lời: “Vậy tôi giúp cô nói đỡ với bên trên một chút, cho cô thêm thời gian xử lý tốt chuyện riêng.”
Cấp trên Quân Diệt luôn luôn tàn nhẫn máu lạnh, đối với Kiều Phương Hạ như thế đã coi như là thông cảm..


 
Chương 1055


Kiều Phương Hạ biết cấp trên của Quân Diệt cũng phải nể mặt của Cố Dương Hàn vài phần, từ nửa năm trước cô đã thông qua xét duyệt và được thăng chức lên thành hội viên cấp hai, những người vượt qua xét duyệt chủ yếu sẽ được điều về tổng bộ Quân Diệt.

Thành viên của Quân Diệt được chia thành năm cấp bậc, cấp thấp nhất là cấp năm, có thể ví von hình thức này giống như mô hình kim tự tháp vậy.

Vốn dĩ số lượng của thành viên cấp hai đã rất ít chỉ chiếm khoảng năm phần trăm trong tổng số người ở Quân Diệt hiện nay.


Mà người đi cùng Kiều Phương Hạ lúc này cũng là một thành viên cấp hai nên vẫn hiểu khá rõ về những điều trên, Kiều Phương Hạ nghĩ vậy liền âm thầm quan sát người bạn đồng hành đang ngồi trên ghế lái.

Đột nhiên cô tiếng hỏi: “Arthur, anh có biết gì… về chủ nhân của nhiệm vụ lần này không? Rốt cuộc thì người này có lại lịch mà lại có thể tự do ra vào tổng bộ Quân Diệt như vậy chứ?”
Arthur suy nghĩ một lúc mới đưa ra một câu trả lời không mấy chắc chắn: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm chỉ biết hình như anh ta đã đến đây ba lần nhưng tôi chưa gặp qua lần nào, hơn nữa mỗi lần đến đều trực tiếp đi lên tầng cao nhất.


Không phải thành viên cấp một thì không được vào tầng cao nhất của Quân Diệt, ngay cả Kiều Phương Hạ và Arthur cũng chưa từng đi lên lần nào, thậm chí bọn họ còn không biết ở tên tầng cao nhất có gì nữa là.

Vậy mà một người không phải thành viên chủ chốt của Quân Diệt lại có thể tiến vào tầng cao nhất, chỉ với chuyện này đã đủ chứng minh thân phận của anh ta đặc biệt như thế nào rồi.

“Có lẽ… anh ta cũng là một trong những nhà đầu tư đứng sau Quân Diệt, giống như King vậy?” Arthur trầm mặc vài giây, không dám chắc chắn nói.

Thực tế Kiều Phương Hạ cũng đã nghĩ tới khả năng này, cô rất quen thuộc với King thậm chí có thể nói là cô biết hết tất cả bạn bè và đối tác kinh doanh của King, nhưng dựa theo biển số xe mà Kiều Phương Hạ tra được thì cô có thể khẳng định người đó không phải là bạn của King, cho nên giá thiết mà Arthur không thể thành lập được.


“Anh ta trông thế nào?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục hỏi Arthur.

“Tôi không rõ lắm” Arthur lắc đầu trả lời: “Các thành viên từ cấp ba trở lên khi ra vào Quân Diệt đều phải đeo mặt nạ, người này cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua.


“Chẳng qua cái gì?” Kiều Phương Hạ lập tức hỏi.

“Tóc anh ta có màu đen” Arthur nói chắc nịch: “Anh ta không quá cao, da cũng không quá trắng, thoạt nhìn thì cao khoảng một mét tám, tôi nghĩ anh ta có thể là người Châu Á đó.



Nhìn chung thì người Châu Á không cao to bằng người da trắng, đây là sự thật không thể bàn cãi.

Dựa theo những gì mà Arthur đã miêu tả, Kiều Phương Hạ suy nghĩ cẩn thận một lúc mới tìm được một số thông tin về chủ nhân của nhiệm vụ lần này, người Châu Á chiếm khoảng một phần ba nhưng trong số những người đăng ký ở nước Thanh Sơn thì không có ai là người Châu Á cả, cho nên hướng suy đoán của cô sai rồi.

Chỉ cần nộp thuế nhập khẩu thì xe của các nước khác cũng có thể vận chuyển đến nước Thanh Sơn, Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên cô lại nghĩ đến những phỏng đoán trước đó của mình, với thân phận Châu Á thì có lẽ người này rất quen thuộc với Lệ Đình Tuấn, do đó rất có thể là một người nào đó bên cạnh của Lê Đình Tuấn.

.


 
Chương 1056


Nghĩ kỹ lại thì thật ra cô cũng không biết nhiều về vòng bạn bè của Lệ Đình Tuấn, bởi vì thời gian trước khi cô mười tám tuổi Lê Đình Tuấn không cho cô tiếp xúc với vòng quan hệ của anh.

Ví dụ như nhiệm vụ của Trạm Khánh Minh lần này, cho tới tận bây giờ cô cũng không biết sự tồn tại của anh ta.

Sẽ khó khăn khó khăn nếu chỉ có một mình cô điều tra, nhưng vừa nghĩ tới Lê Đình Tuấn là trong lòng Kiều Phương Hạ lại có hơi bực bội.

Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Arthur chợt sáng lên, hai người đồng loạt nhìn ID trên màn hình, Arthur lập tức kết nối Bluetooth và tiếp nhận cuộc gọi đến.


“Đã đón được Thanh Vân chưa?”.

Bạn đang đọc truyện tại ~ trùmtruуệ n.

mE ~
Arthur cung kính đáp: “Đã đón được rồi, hiện tại đang ở trên đường”
“Để cô ấy nghe máy đi.

” Giọng điệu ra lệnh của đối phương khiến Arthur rùng mình, lập tức quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ và khẽ ra hiệu với cô.

Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhận lấy điện thoại đưa tới bên tai: “Lão đại, anh nói đi.


“Khởi động điện thoại và luôn giữ liên lạc, làm những gì chủ nhân nhiệm vụ đã dặn dò, giao đồ của anh ta đến nơi anh ta nói.


” Người cấp trên nhỏ giọng trực tiếp dặn dò cô qua điện thoại.

Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày: “Không phải anh ta nói sẽ lấy hàng ở Quân Diệt sao?”
“Cô nói lại quy tắc thứ năm của Quân Diệt cho tôi nghe” Cô vừa dứt lời thì lập tức cấp trên đã lạnh lùng đáp.

Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây sau đó nhỏ giọng đáp lại: “Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi hành động đều phải làm theo ý của chủ nhân nhiệm vụ”
“Cả tôi và cô đều không phải là những người đứng ở tầng đầu cho nên cô không có quyền hỏi tại sao” Cấp trên nghe Kiều Phương Hạ đọc xong quy tắc thứ năm mới nói tiếp.

“Vâng, tôi hiểu rồi” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút mới khẽ trả lời.

Cô vừa dứt lời thì cấp trên cũng cúp điện thoại, vẻ mặt của Arthur đang ngồi ở ghế lái tràn đầy lo lắng, chuyện đối phương đột ngột thay đổi địa điểm giao hàng đối với Kiều Phương Hạ mà nói là cực kỳ mạo hiểm, bởi vì từ đầu đến giờ nhiệm vụ này đã có chút không thích hợp rồi.

Là người đồng hành duy nhất của Kiều Phương Hạ nên Arthur cũng không khỏi lo lắng về những tình huống có thể phát sinh.


Hai người nhìn nhau một cái, Arthur vừa nhận lại điện thoại vừa nhỏ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Yên tâm, tôi sẽ yểm hộ cho cô.


“Được.

” Kiều Phương Hạ gật đầu.

“Mọi thứ đều nằm trong hộp công cụ dưới chân cô” Arthur lại nói.

.


 
Chương 1057


Kiều Phương Hạ lấy điện thoại di động trong túi ra rồi khởi động nguồn, trong lúc chờ chủ nhân nhiệm vụ gửi địa điểm qua thì cô thuận tay lấy một khẩu súng màu bạc trong hộp ra, bình tĩnh bỏ từng viên đạn vào, vừa vặn bỏ đến viên thứ tám thì điện thoại rung lên.

Kiều Phương Hạ dời tầm mắt nhìn màn hình điện thoại, thông tin được gửi tới từ một dãy số lạ: “Đến ngã tư phía trước thì rẽ phải”
Đối phương đang theo dõi vị trí của cô, cho nên cô đã đoán đúng, người này có liên quan tới công ty An Lợi một công ty chuyên sử dụng kỹ thuật hack để làm giàu.

“Arthur, rẽ phải.


” Cô bình tĩnh thì thầm với Arthur.

Lúc càng quan trọng thì Kiều Phương Hạ càng bình tĩnh, nếu đối phương muốn mạng của cô thì đã ra tay từ sớm, chỉ cần đối phương không muốn.

giết cô thì mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển được.

Xe vừa mới rẽ phải, đối phương đã tiếp tục nhắn tin tới: “Bây giờ lái xe
vào bãi đậu xe ngầm của nhà hát lớn ở phía trước.


Kiều Phương Hạ nhìn nhà hát đông đúc trước mặt, tiếp tục thì thầm với Arthur: “Chạy vào nhà hát lớn.


“Rốt cuộc thì anh ta muốn làm cái quái gì vậy?” Arthur nhịn không được nhíu mày.

Hình như hôm nay là ngày công diễn đầu tiên của một vở nhạc kịch của nhà hát lớn nên vô cùng đồng người.


“Trước tiên cứ làm theo lời anh ta nói đi.

” Kiều Phương Hạ vừa nhỏ giọng trả lời vừa ném khẩu súng lúc nãy vào trong lòng Arthur.

Arthur đưa tay nhận lấy, chỉ nhíu chặt mày không lên tiếng nhưng sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lùng.

Kiều Phương Hạ mở khung tin nhắn với đối phương, suy nghĩ một chút bèn soạn một tin nhắn để hỏi ngược lại đối phương: “Chúng tôi đã đến nhà hát lớn rồi, tiếp theo phải làm gì?”
Cô muốn dựa vào tin nhắn mà đối phương gửi để lần ngược lại vị trí của đối phương, nhưng chỉ một giây sau đã hiển thị thông báo tin nhắn không gửi đi được, tin nhắn kèm theo một mã vi rút mà cô gửi đi đã bị đối phương từ chối tiếp nhận.

Nhịp tim của Kiều Phương Hạ dần dần tăng lên, không khí căng thẳng bắt đầu lan tràn trong xe, lúc xe của bọn họ còn chưa tiến vào bãi đậu xe dưới đất thì điện thoại của Kiều Phương Hạ đã run lên lần nữa, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên và nhìn thông tin trên màn hình.

Tuy nhiên tin nhắn lần này là do Cố Dương Hàn gửi tới: “Mau trở về tổng bộ Quân Diệt”
Kiều Phương Hạ sửng sốt.


“Đừng giở trò với tôi” Không đợi cô lấy lại tinh thần tự tin nhắn của Cố Dương Hàn thì chủ nhân của nhiệm vụ đã gửi đến một tin nhắn nữa.

“Tùy tiện tìm một chỗ đậu xe sau đó đi vào thang máy, bên cạnh thùng rác ở lối ra vào thang máy của đại sảnh lầu một có hai vé vào cửa, các cô cầm lấy rồi vào trong.

Kiều Phương Hạ siết chặt điện thoại di động trong tay, dựa theo tin nhắn mà đối phương gửi tới thì ngay cả chuyện Arthur đi cùng với cô anh ta cũng biết.

Cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại nhịp tim của mình, vừa đeo chiếc nhẫn của mình lên tay vừa nhỏ giọng nói với Arthur: “Xuống xe thôi, anh ta muốn chúng ta tiến vào nhà hát.


“Chúng ta?” Arthur sửng sốt một chút.

.


 
Chương 1058


“Đúng, chúng ta” Kiều Phương Hạ gật đầu rồi trầm giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ chưa từng nhận nhiệm vụ mà không biết tình hình bên phía đối phương, cả Arthur cũng vậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Arthur đưa cho Kiều Phương Hạ một tờ giấy phép công tác, Kiều Phương Hạ nhận lấy rồi im lặng bỏ vào đúng vị trí ngực trái của áo.


Quả nhiên bên cạnh thùng rác ở lầu một có hai vé VIP để xem nhạc kịch, thời gian bắt đầu là hai giờ chiều nên bây giờ vẫn còn khá sớm, vì vậy mọi người đều đang đứng đợi ở chỗ Xoát vé, Kiều Phương Hạ và Arthur đi đến vị trí cuối cùng của cửa VIP để xếp hàng, lặng lẽ đi theo đám đông để tiến về phía trước.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Kiều Phương Hạ lại rung lên lần nữa, cô nhìn màn hình điện thoại mới thấy người gửi đến là Cố Dương Hàn.

“Tôi bảo cô trở về.


Kiều Phương Hạ im lặng nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, mệnh lệnh của Cố Dương Hàn cũng không thể thay mặt cho ý của toàn bộ cao tầng Quân Diệt được, bây giờ mà cô trở về chính là trái lại quy tắc của Quân Diệt.

Kiều Phương Hạ không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến Cố Dương Hàn.

Hơn nữa mục đích của chủ nhân nhiệm vụ này là cô và Lê Đình Tuấn, sớm muộn gì thì ân oán giữa bọn họ cũng phải giải quyết thôi.

“Kiều Phương Hạ, cánh cô cứng rồi phải không?” Cố Dương Hàn liên tục gửi đến một loạt tin nhắn.


“Với tư cách là thành viên cấp một của Quân Diệt, tôi ra lệnh cho cô trở về tổng bộ Quân Diệt ngay lập tức.


“Kiều Phương Hạ, cô không muốn sống nữa phải không? Cô có nhớ người cứu cô bốn năm trước là không? Mạng cô là của tôi, tôi bảo trở về thì nhất định cô phải trở về”
Kiều Phương Hạ nhìn những tin nhắn mà Cố Dương Hàn lần lượt gửi tới chỉ biết mím chặt môi, trong lòng cô vẫn luôn nhớ rõ, không có Cố Dương
Hàn lúc trước sẽ không có Kiều Phương Hạ hiện tại, cô cũng không thể sống được tới bây giờ.

Chính vì Cố Dương Hàn đã có ơn cứu mạng cho cô nên cô vẫn luôn nghe lời anh ta, nếu hiện tại cô từ bỏ nhiệm vụ rồi trở về tổng bộ thì cả cô và Cổ Dương Hàn đều phải tiếp nhận trừng phạt.

Không chỉ bồi thường tiền thuê cao gấp trăm lần cho chủ nhân của nhiệm vụ, mà hai người bọn họ còn phải chấp nhận mọi hình thức nghiêm phạt do chủ nhân của nhiệm vụ đưa ra.

Đây cũng chính là lý do mà Quân Diệt có thể từ một tổ chức bình thường dần trở thành một đế chế với quy mô khổng lồ.


Bởi vì Quân Diệt luôn lấy ý của chủ nhân nhiệm vụ làm mục tiêu duy nhất cho phải hoàn thành nhiệm vụ mà mình nhận được bằng bất cứ giá nào.

Trong mười năm qua, ngoại trừ một người bạn của Kiều Phương Hạ đã không hoàn thành nhiệm vụ ra thì mỗi một người lính đánh thuê trong Quân Diệt đều chưa từng thất bại trong bất cứ nhiệm vụ nào.

Cho dù là thành viên cấp một, thậm chí là một trong những nhà đầu tư khi làm trái quy định đều phải đối mặt với hình phạt, không có ngoại lệ.

Đây là quy tắc của Quân Diệt, là nơi máu lạnh mà bọn họ sống, cô không thể làm liên lụy đến Cố Dương Hàn được.

.


 
Chương 1059


Kiều Phương Hạ trầm mặc một lúc mới nhập số của Cổ Dương Hàn vào điện thoại, sau đó kéo anh ta vào danh sách đen.

Arthur đang quan sát tình hình xung quanh nên không phát hiện ra điểm khác lạ của Kiều Phương Hạ, mấy phút sau anh ta nghiêng đầu nói nhỏ với Kiều Phương Hạ: “Thanh Vân, cô chú ý phía bên phải chỗ lối ra vào dành cho khách VIP trên tầng hai xem”
Kiều Phương Hạ lấy lại bình tĩnh nhìn về hướng Arthur đã nói, đúng lúc nhìn thấy có mấy người đàn ông mặc tẩy trang màu đen đang đi vào, tất cả bọn họ đều có mái tóc đen vừa nhìn đã biết là người Châu Á, nhưng khoảng cách có hơi xa nên chỉ có thể nhìn thấy được sườn mặt.


Arthur vừa nhai kẹo cao su vừa lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, phóng to hình ảnh đến mức lớn nhất có thể rồi chụp liên tiếp vài bức ảnh về phía đó.

Còn Kiều Phương Hạ thì quan sát xung quanh lần nữa, hai mắt dán chặt vào camera giám sát ở gần bọn họ nhất được lắp ở phía trên.

Cô trầm mặc vài giây rồi cầm lấy điện thoại trên tay của Arthur, chỉ trong nửa phút đã xâm nhập thành công mạng nội bộ của nhà hát.

Arthur nghiêng người qua nhìn đoạn video độ nét cao trong điện thoại với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, từ góc độ của video trong điện thoại có thể nhìn thấy rõ góc chính diện của đám người kia.

“Sao cô làm được vậy?” Arthur nhướng mày, trong giọng nói đầy vẻ không dám tin.

Ngôn Tình Sủng

Mặc dù đã hợp tác với Kiều Phương Hạ gần ba năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy kỹ thuật hack của Kiều Phương Hạ thì Arthur đều lộ ra vẻ mặt bản thân không có chút kiến thức gì về phương diện này.

Với cách thức gia nhập vô cùng đặc biệt Kiều Phương Hạ đã được phá cách trở thành nữ sát thủ nữ duy nhất trong Quân Diệt, không chỉ vì khả năng đánh đấm mà còn vì kỹ thuật hack hoàn mỹ không hề để lại chút dấu vết nào của cô.

Khi đó cô đã phá giải bức tường chống đạn có trang bị tia hồng ngoại của Quân Diệt một cách hoàn hảo chỉ trong vòng một phút, chuyện đó đã hoàn toàn thuyết phục đám cao tầng kia, Quân Diệt cũng không thể nào chấp nhận chuyện Kiều Phương Hạ bị người khác lợi dụng rồi quay sang đối phó với bọn họ.

“Làm thế này rồi thế này, thế này, vậy là xong rồi”
Kiều Phương Hạ lơ đãng vội biểu diễn cho Arthur xem qua một lần, nhưng tầm mắt lại dán chặt vào hình ảnh đám người áo đen ở bên góc phải của video theo dõi trong màn hình điện thoại, từ đầu đến cuối Arthur vẫn chưa kịp nhìn rõ Kiều Phương Hạ đã làm thế nào thì Kiều Phương Hạ đã quay trở lại video theo dõi rồi.

Cô cẩn thận quan sát những người mặc đồ đen này một lúc, cố gắng tìm chút manh mối thông qua ngoại hình của bọn họ.


Kể từ sau khi thoát khỏi chứng tự kỷ thì Kiều Phương Hạ đã có một khả năng đặc biệt, chỉ cần gặp mặt người nào đó hơn hai lần là cô có thể khắc sâu hình ảnh của người đó vào trong đầu, cho dù ngoại hình của đối phương có bình thường tới đâu cô vẫn sẽ biết mình đã từng gặp qua người đó.

Bộ não của cô giống như một ngân hàng ký ức chuyên lưu trữ gương mặt của
những người mình đã từng gặp vậy.

Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ về người đàn ông có dáng người cường tráng đang đi đầu, có lẽ trước đây cô đã từng gặp qua anh ta ở một nơi nào đó, bởi vì trong trí nhớ của cô thì gương mặt của đối phương trông hung dữ hơn rất nhiều, nhưng cho dù anh ta là ai, chỉ cần cô có thể nhận ra gương mặt của anh ta đã đủ chứng minh suy đoán lúc trước của cô là đúng.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top