Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2243: Có phải tàn nhẫn quá không?  


Hắn lầm bầm một tiếng rồi quay người đi lên Ngọc Nữ Phong.



Khi hắn đi, Ngọc Nữ Phong rất náo nhiệt, những người ở đó thì vẫn ở đó, còn thêm Hạo Thiên Thi Nguyệt mới gia nhập, lúc này cô đang đuổi theo Nhược Hi chơi đùa, nào có dáng vẻ của một tu sĩ.



“Về rồi à?”, thấy Diệp Thành đi tới, Sở Huyên mỉm cười nhìn sang.



“Về… Về…”



“Nào nào nào”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị người phía sau kéo đi, nhìn kỹ lại thì chính là Hùng Nhị.

Advertisement



“Ngươi từ đâu chui ra thế?”, Diệp Thành quan sát Hùng Nhị từ trên xuống dưới, với cảm tri lực của hắn mà không phát hiện Hùng Nhị lên theo, nhìn một lượt hắn phát hiện trước ngực hắn ta đeo một viên linh châu.



“Bảo bối che giấu khí tức, xịn đấy”, Diệp Thành xoa cằm.



“Đừng quan tâm việc ta từ đâu chui ra”, bên này Hùng Nhị cười hềnh hệch, xoa xoa đôi bàn tay mập mạp của mình, đầu tiên hắn ta liếc nhìn mấy người phía Sở Huyên, sau đó lại nháy mắt với Diệp Thành: “Nói ta nghe tối nay ngươi ngủ với ai đi?”



“Cái gì với ai?”, Diệp Thành sửng sốt.



“Đừng giả ngu với ta”, Hùng Nhị chọc chọc Diệp Thành, cười xấu xa: “Bao nhiêu người đẹp thế này, không thể ngủ cùng một lúc chứ đúng không! Tiết lộ với ta đi, tiền thắng sẽ chia cho ngươi một nửa”.



“Tiền thắng?”, nghe vậy, Diệp Thành không khỏi nhướng mày.



“Ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, lập tức hiểu lúc nãy bọn họ tụ tập dưới Ngọc Nữ Phong làm trò gì. Hoá ra là đang cược xem đêm nay hắn ngủ với ai! Chẳng trách tên của phía Sở Huyên, Sở Linh đều được viết hết trên đó.



Nghĩ thông suốt điều này, Diệp Thành cười mỉm nhìn tên mập Hùng Nhị: “Theo ngươi thấy, tối nay ta nên ngủ với ai thì ngươi mới thắng được nhiều?”



“Sở Huyên và Lạc Hi”, Hùng Nhị lập tức cười sảng khoái: “Ta tính xong rồi, đêm nay các ngươi sẽ ngủ ba người, tiền đặt cược đều là của ta, hơn một triệu đó, ta sẽ chia cho ngươi năm trăm nghìn”.


“Lại đây Hùng mập”, Diệp Thành nói rồi khoác tay lên vai Hùng Nhị, sau đó chỉ vào ngọn núi cao tám nghìn trượng bên ngoài Hằng Nhạc Tông: “Nhìn thấy ngọn núi đó không?”



“Thấy rồi”, Hùng Nhị hơi ngơ ngác nhưng vẫn vô thức đáp lại.



“Có cao không?”



“Cao, rất cao”.



“Có muốn lên đó dạo một vòng không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Hùng Nhị.



“Ta còn có việc, đi trước đây”, Hùng Nhị lập tức hiểu ý, co giò định bỏ chạy.



Nhưng chạy mãi chạy mãi, hắn ta phát hiện hai chân mình rời khỏi mặt đất.

Tiếp nữa, phong cảnh tuyệt đẹp lướt qua trước mắt, còn hắn ta thì bật khóc tức thì.



Oa!



Nhìn Hùng Nhị bay ra ngoài, nhóm Sở Linh đang cười đùa ở nơi cách đó không xa đều ngẩng đầu lên, ngay cả Nhược Hi cũng ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên, hai mắt to tròn nhìn theo hướng Hùng Nhị bay đi.



Ầm!



Dưới sự chú ý của mọi người, tiếng nổ lớn chợt vang lên, trên ngọn núi lớn có bóng dáng của Hùng Nhị nằm chềnh ềnh, hai chân hai tay dạng to.



Có phải tàn nhẫn quá không?



Diệp Thành sờ cằm, trong tay còn xách một cái bao tải, tiền đặt cược của đám Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Trần Vinh Vân đều ở trong, lúc ném Hùng Nhị đi, hắn đã tiện tay cầm lấy.



Sau một khúc nhạc đệm, Diệp Thành mới đi về phía Sở Huyên, bế Nhược Hi đang loạng choạng chạy tới lên.



“Khi nào cô đi?”, Diệp Thành đưa linh quả cho cô bé, nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh hỏi.



“Ta không định đi trong một thời gian ngắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa trêu Nhược Hi vừa thản nhiên đáp: “Các đệ muội đều rất nhiệt tình, ta rất thích bầu không khí ở đây”.



“Các… Các đệ muội?”, khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.



“Không phải sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thành: “Dù ngươi có nhận Hạo Thiên thế gia hay không thì ta đều là tỷ tỷ của ngươi, ta là tỷ tỷ của ngươi, chẳng phải họ đều là các… đệ muội của ta sao?”











 
Chương 3470: “Hai vị Đại Đế thật sự đã quá coi trọng vãn bối!”  


Đấu Chiến Thánh Hoàng vung gậy, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị một gậy đánh bay.



Lại một lần nữa, hắn còn chưa ổn định lại thân thể thì Thái Hư Long Đế đã đến, một kiếm diệt thế mang theo uy lực tàn phá huỷ diệt.



Phụt!

Advertisement



Diệp Thành bị thương, từng giọt máu Thánh bắn ra, mỗi giọt đều rất chói mắt, nếu vào lúc mấu chốt hắn không sử dụng Thái Hư Na Di để tránh chỗ nguy hiểm thì e là một kiếm đó của Long Đế đã chém trúng nguyên thần của hắn.



“Hai vị Đại Đế thật sự đã quá coi trọng vãn bối!”



Cuối cùng Diệp Thành cũng đứng vững, miệng hộc ra búng máu, chỗ vết thương có Đế đạo pháp tắc lượn quanh, hao mòn tinh khí của hắn, làm cho vết thương chẳng những không thể khép lại mà còn có xu hướng lan rộng.



Long Đế và Thánh Hoàng như hình với bóng, từ hai hướng Đông Tây sát phạt đến, không cho hắn có chút thời gian thở dốc.



“Chiến!”



Diệp Thành hô lên một tiếng vang dội, điều chỉnh lại Thánh thể, thiêu đốt khí huyết, đẩy sức chiến đấu lên đến đỉnh phong lần nữa, mở hỗn độn đạo tượng, chân giẫm trên Thánh hải màu vàng, một mình chiến đấu với hai Đại Đế.

Bùm! Rầm!



Trận chiến lập tức nổ ra, khung cảnh vô cùng rộng lớn.



Diệp Thành giống như Chiến Vương với khí thế áp đảo bát hoang, mỗi lần ra tay đều là thần thông cái thế, phá trời xé đất.



Long Đế giống như Tiên Hoàng với sức chiến đấu thông thiên, Đế đạo pháp tắc bay lượn, trật tự không gian càng thêm huyền ảo khó lường, ra tay cũng toàn là bí thuật sát sinh, huỷ thiên diệt địa, mấy lần suýt thì giết chết Diệp Thành.



Thánh Hoàng như Man Thần, hoả nhãn kim tinh bắn ra tiên mang, ra tay nhanh gọn dứt khoát, đạo của hắn ta bá đạo vô song, mỗi lần vung gậy sắt U Kim lên đều mang thần lực huỷ diệt, không ai có thể đỡ nổi.

Thiếu niên Thánh thể một mình chiến đấu với hai thiếu niên Đại Đế, trận chiến cực kỳ khốc liệt.



Diệp Thành tắm trong máu Thánh, gian khổ chiến đấu, Thánh thể bị đánh phá tàn tạ, xương cốt lộ ra nhìn thấy mà thót tim.



Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ các phương đều sửng sốt, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng.



Mặc dù không biết hai người này là ai, nhưng bọn họ biết rằng họ vô cùng cường đại, Thánh thể mang theo lôi kiếp cũng có thể giết được một Thánh Nhân, sức chiến đấu bá đạo như thế mà vẫn bị hai người này đánh cho không có sức đánh trả.







Dựa vào điều này để phán đoán thì sức chiến đấu của hai người kia, mỗi người đều không yếu hơn Thánh thể, huống hồ là hai người hợp sức.



Long Ngũ ở trong đám người, sắc mặt cực kỳ nặng nề.



Là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, hắn ta biết rõ Long Đế đáng sợ đến mức nào, lại thêm Đấu Chiến Thánh Hoàng với sức chiến đấu không thua kém gì Long Đế, hai Đại Đế dựa vào sức công phá mạnh nhất từ trước đến nay hợp lực, dù là Hoang Cổ Thánh Thể cũng vẫn bị đánh bại, trận chiến này ngay từ đầu đã cực kỳ không công bằng.



Phụt!

Khi Long Ngũ đang nghiêm nghị theo dõi thì Diệp Thành lại bị thương nặng lần nữa, hắn bị một kiếm của Thái Hư Long Đế chém trúng, lại suýt bị gậy của Đấu Chiến Thánh Hoàng đánh nát Thánh thể, suýt thì bỏ mạng tại chỗ.



 
Chương 2244: Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?  


Hi hi ha ha…!



Trên Ngọc Nữ Phong vang vọng tiếng cười đùa của phía Sở Huyên khiến những đệ tử đi qua trầm trồ xuýt xoa, Thánh Chủ Thiên Đình đúng là xứng danh bởi có biết bao mĩ nữ tuyệt thế như vậy kia mà.



Nhìn nhóm nữ nhân cười đùa nói chuyện, Diệp Thành chợt cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào hùa với bọn họ thì hắn thấy thật khác thường.



Advertisement

“Ngươi lại đây ăn cơm đi”, khi Diệp Thành còn đang sững người thì Sở Linh đã lên tiếng.



“Ta…ta đến đây”, Diệp Thành ho hắng, vẻ mặt hắn khác thường nhưng hắn vẫn bước tới.



Cũng giống như lần đầu tiên, cả nhóm ngồi trước cái bàn nhưng bầu không khí lại gượng gạo.



Cũng giống như lần đầu tiên, Diệp Thành chỉ biết vùi đầu ăn và ăn.



Vốn dĩ tu sĩ có thể không cần ăn cơm, dùng linh lực là có thể hoá giải cơn đói nhưng ai ngờ bọn họ đều đang nhớ về chuyện xưa chứ?



Tam nương, con ăn cái đó.



Không biết từ bao giờ, bầu không khí gượng gạo đó mới bị phá vỡ bởi giọng nói của Tiểu Nhược Hi.



Khụ khụ…!




Diệp Thành còn chưa nuốt miếng cơm đã lại ói ra cả.



Lại nhìn sang Bích Du, khuôn mặt cô ửng đỏ vì câu nói của Tiểu Nhược Hi là đang nói với cô.



Tiểu Nhược Hi thật thông minh, chẳng cần ai dạy, tự mình sắp xếp thứ tự, một câu nói vô tư của cô bé chợt xuất hiện thêm mấy thân nương nữa, và Diệp Thành đương nhiên cũng có thêm vài thê tử.



Lúc này, cả bàn ăn ai nấy đều gượng gạo, vẻ mặt kì quái.



Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, cho dù với khả năng như hắn thì cũng không trụ được trong hoàn cảnh này.


Roẹt!



Khi cả bàn ăn đang chìm vào bầu không khí gượng gạo thì trên trời có một đạo thần hồng rẽ qua bay xuống Ngọc Nữ Phong.



Nữ tử này xuất hiện với gương mặt tuyệt sắc, khoác trên mình bộ y phục trắng không nhuốm bụi trần, mái tóc không gió cũng tự tung bay, từng lọn tóc nhuốm thần hoa trông như một vị đế tiên, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại.



Nữ tử này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là nữ nhi Sở Linh Ngọc con gái của Thiên Tông Lão Tổ sao?



Hạo Thiên Thi Nguyệt liếc nhìn Diệp Thành, mặc dù cô không nói gì nhưng vẻ mặt lại nói lên tất cả, đây cũng là đệ đệ muội muội sao?



Lấy đâu ra nhiều đệ và muội thế?



Diệp Thành nhìn lại Hạo Thiên Thi Nguyệt sau đó bắt đầu nhìn Sở Linh Ngọc, khí tức của cô ta có phần gấp gáp, trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi làm ướt mái tóc, trông có vẻ như cô ta di chuyển rất nhanh để tới đây.



“Ngươi ra đây, ta có chuyện cần hỏi ngươi”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, cô nhìn thẳng Diệp Thành, vẻ mặt có phần lãnh đạm.



Nghe vậy, ánh mắt của các nữ tử khác đều nhìn sang Diệp Thành, thấy vẻ mặt đó của Sở Linh Ngọc sao lại giống như thể tới để tính nợ khiến người ra rất dễ liên tưởng rằng Diệp Thành bắt nạt người ta.



Bị cả nhóm nữ nhân nhìn như vậy, Diệp Thành đã cảm thấy khó chịu rồi, trời đất chứng dám hắn không hề làm gì Sở Linh Ngọc cả.

Roẹt!



 
Chương 3471: Ngang tài ngang sức!  


Đến giờ phút này, ba người đã chiến đấu không dưới ba trăm hiệp, máu tươi nhuộm đỏ cả tinh không, đa phần đều là máu của Hoang Cổ Thánh Thể.



Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, dù sức chiến đấu của hắn ngút trời nhưng đối mặt với hai thiếu niên Đại Đế thì vẫn bị áp chế, lần nào tấn công cũng đều phải trả giá đắt, dù sao cũng là một đấu hai.



Advertisement

Phía Đông, Thái Hư Long Đế cầm kiếm bước đến, chân đi trên Long Hải, sau lưng là Thái Hư Tiên Vực do Đế đạo pháp tắc đan xen tạo thành, đó là dị tượng đạo của hắn ta, nghiền ép khiến tinh không rung chuyển, nứt ra từng tấc.



Phía Tây, Đấu Chiến Thánh Hoàng cầm gậy sắt U Kim trong tay, quanh người là lửa cháy hừng hực, trong cặp hoả nhãn kim tinh còn có đạo thiên địa đang diễn hoá, đó là Đế đạo pháp tắc của hắn ta, cực kỳ vô song.



Diệp Thành cầm Lục Thiên Đại Kích, bị ép đến phát điên, với cách đánh này chắc chắn hắn sẽ phải chết.



Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu hắn rung lên, dường như nghe thấy tiếng lòng Diệp Thành đang kêu gào, thức tỉnh linh trí trung thành bảo vệ chủ của nó, khiến nó bất chợt bay thẳng về phía Long Đế.



Mục đích của nó rất đơn giản, đó là giữ chân Long Đế để tranh thủ thời gian cho Diệp Thành chiến đấu với Đấu Chiến Thánh Hoàng.



“Chiến!”




Diệp Thành vung đại kích về phía Đấu Chiến Thánh Hoàng, đã biết kế hoạch của Hỗn Độn Thần Đỉnh, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian.



Luận về chiến đấu một mình, hắn không sợ bất kỳ tu sĩ cùng cấp nào, cho dù đối phương là thiếu niên Đại Đế hay Đế đạo pháp tắc, đây là niềm tin vào khả năng bất khả chiến bại của Thánh thể, hỗn độn đạo tắc, ý chí chiến đấu ngút trời.



Rầm! Bùm!



Chiến tranh lại bắt đầu, khung cảnh còn hào hùng hơn lúc trước.




Hỗn Độn Thần Đỉnh chiến dấu với Thái Hư Long Đế, ngăn chặn hắn ta, nó vừa to vừa nặng, mộc mạc lại tự nhiên, xung quanh có độn giáp thiên tự xếp hàng lượn vòng, có thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, vô cùng phi thường.



Nó đã đồng hành cùng Diệp Thành trong suốt chặng đường độ thiên kiếp, không chỉ một lần lột xác niết bàn, lại thêm bản thân nó vốn là Đại La Thần Thiết, có tư cách cạnh tranh với Đế đạo pháp tắc, nhưng cũng chỉ là có tư cách.



Tuy nó phi thường nhưng đối phương là Đế đạo pháp tắc được thiếu niên Đại Đế huyễn hoá ra, thân đỉnh bị kiếm chém chi chít, tiên quang dần tối đi, rốt cuộc nó cũng chẳng thể địch lại được Long Đế.



Ở bên kia, Diệp Thành đang chiến đấu long trời lở đất với Đấu Chiến Thánh Hoàng, cả tinh không đều vì thế mà trở nên hỗn loạn.



Chỉ chiến đấu với một mình Đấu Chiến Thánh Hoàng, áp lực của hắn đã giảm đi đáng kể, đòn tấn công vô song, mỗi lần ra tay đều là đòn đỉnh phong.











 
Chương 2245: Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn.  


Không lâu sau đó, lại có một đạo thần hồng bay tới, đáp xuống Ngọc Nữ Phong, đó là một vị lão nhân bởi khí tức người này rất mạnh mẽ.



Nếu nhì kĩ thì có thể thấy đó chính là Thiên Tông Lão Tổ, ông ta cũng thở gấp, trông bộ như đuổi theo Sở Linh Ngọc cả chặng đường đến đây nhưng ngặt nỗi tốc độ của ông ta chậm hơn một chút, muộn hơn mười mấy giây.



“Chư vị, làm phiền rồi”, vừa dừng chân, Thiên Tông Lão Tổ đã vội chắp tay cười nói với mọi người, trong nụ cười còn mang theo vẻ ái ngại.



Advertisement

“Tiền bối nói gì vậy chứ”, Diệp Thành mỉm cười, không biết hai cha con này hôm nay đang diễn bài gì.



“Hai vị tiền bối hiếm khi tới Ngọc Nữ Phong, chúng ta cùng dùng bữa nhé?”, Sở Huyên đứng dậy, giọng nói ôn hoà.



“Phong chủ Ngọc Nữ Phong có ý tốt ta nhận là được rồi, hôm sau ta sẽ đích thân tới bái kiến”, Thiên Tông Lão Tổ cười đáp lời, nói rồi ông ta lập tức quay người giơ tay ra nắm lấy tay Sở Linh Ngọc, hạ giọng nói: “Quay về với ta”.



“Phụ thân ngăn con được nhất thời chứ có ngăn con được cả đời không?”, bị Thiên Tông Lão Tổ nắm chặt tay nhưng Sở Linh Ngọc vẫn không di chuyển.



“Đừng ồn ào”, Thiên Tông Lão Tổ tối sầm mặt.



“Không có được đáp án con cần thì con không đi đâu hết”.



“Con…”

“Tiền bối, lệnh ái của tiền bối tìm con có vẻ như có việc thật”, Diệp Thành lên tiếng, hắn từ từ đi tới, bầu không khí hôm nay khác thường nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, Sở Linh Ngọc và Thiên Tông Lão Tổ cả hai người một trước một sau, vẻ mặt không hề bình thường, rõ ràng là có chuyện gì đó.



“Ngươi đi theo ta”, Sở Linh Ngọc khẽ giọng nhìn Diệp Thành sau đó quay người biến mất.



“Mọi người cứ tiếp tục nhé”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi cũng bước chân đi, chốc lát biến mất.







Haiz!



Thiên Tông Lão Tổ thở dài, ông ta cũng đi theo khiến nhóm Sở Huyên nhìn mà khó hiểu.



Ở nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, trên một đỉnh núi, Sở Linh Ngọc đứng đó, sau đó đến Diệp Thành xuất hiện, Thiên Tông Lão Tổ cũng tới đây cùng nhưng ông ta đưa mắt nhìn ngọn núi một lần rồi cuối cùng quyết định không đi tới mà chỉ hít vào một hơi thật sâu.



Trên đỉnh núi, Diệp Thành tìm cho mình một phiến đá lấy vò rượu ra, hắn hào hứng nhìn Sở Linh Ngọc: “Giờ tiền bối có thể nói được chưa?”



“Có phải ngươi từng gặp Hồng Trần không?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo hi vọng, cô chỉ hi vọng người thanh niên trước mặt có thể cho mình một đáp án chính xác.



Diệp Thành cau mày, hắn hơi thẫn thờ, không ngờ Sở Linh Ngọc lại hỏi về chuyện của Hồng Trần.



Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn.



Còn thắc mắc thứ hai đó là Sở Linh Ngọc biết được tin này từ đâu? Việc liên quan đến Hồng Trần cũng chỉ có hắn và bốn vị tôn ở Viêm Hoàng biết, trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói thì đây chính là chuyện cơ mật tối cao của Thiên Đình.



Vả lại nhìn vẻ mặt trước đó của Thiên Tông Lão Tổ thì rõ ràng là ông ta cũng biết.



Điều này khiến Diệp Thành có phần bị động, bọn họ không thể nào nghe lén chuyện ngày hôm đó, khả năng duy nhất chính là phía Chung Giang tiết lộ bí mật.











 
Chương 3472


Nỗi lo lắng của Long Ngũ không phải không có lý do, lúc này Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bị Thái Hư Long Đế tàn phá dữ dội, tiên quang quanh thân đỉnh đã gần như dập tắt, thời gian có thể tranh thủ được thực sự là có hạn.



Một khi Hỗn Độn Thần Đỉnh thất bại, Diệp Thành lại chưa diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng, vậy cục diện trận chiến sẽ trở lại như trước, Diệp Thành vẫn sẽ phải một mình chiến đấu với hai Đại Đế, sẽ lại phải đổ máu trên tinh không.



Advertisement

Liên tục có những tiếng hô bất ngờ vang lên từ mọi hướng, hầu hết ánh mắt mọi người đều dán chặt vào Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ sâu xa, ẩn ý.



Không ít lão bối tu sĩ đưa tay lên vuốt râu, dường như đã nhìn ra chất liệu đúc nên Hỗn Độn Thần Đỉnh, chỉ là một pháp khí nhưng lại ngăn được một cao thủ có thể sánh ngang với chủ nhân, thực sự khiến người người đều kinh ngạc.







Bùm! Bùm!



Trận chiến giữa Diệp Thành và Đấu Chiến Thánh Hoàng cực kỳ khốc liệt, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi.



Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng không khá hơn là bao, thân thể cao ngất cũng bị Diệp Thành đánh cho máu xương tung toé.



Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, khí huyết như lửa đốt, thiếu niên Đại Đế quá khó tiêu diệt, thực lực của hắn ta không yếu hơn Đông Hoa Nữ Đế, hắn có sức chiến đấu nghịch thiên như vậy mà cũng bị làm cho phát điên.



“Chiến!”



Một lần nữa, hắn vung đại kích lên, một kích chia đôi ngân hà, vút qua tinh không.



Hắn không có nhiều thời gian, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng không thể kéo dài được quá lâu, đối phương là Thái Hư Long Đế nên nó có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào, mà hắn cần phải tiêu diệt được Đấu Chiến Thánh Hoàng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.


Ù!



Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng vung gậy sắt U Kim lên quét ra một dải tinh hà, nghiền nát tinh không.



Chiến kích và gậy sắt va chạm phát ra âm thanh chói tai, lấy điểm chiến kích và gậy sắt va chạm làm trung tâm, một vầng sáng chói lọi lan ra, vút qua tinh không, nghiền ép khiến tinh không xao động.



Thấy vậy, tu sĩ bốn phương biến sắc, lập tức lui về phía sau.



Tuy nhiên tốc độ của vầng sáng đó quá nhanh, bất cứ nơi nào nó đi qua, tinh hà đều sụp đổ, ai tu vi yếu thì lập tức hoá thành tro bụi, còn chưa kịp kêu lên thì nguyên thần đã bị tiêu diệt.



Chỉ với một đòn, Thánh thể của Diệp Thành nứt ra, thân thể của Thánh Hoàng cũng đổ máu, Lục Thiên Đại Kích và gậy sắt U Kim đều bị chấn động bay ra ngoài, có lẽ chúng quá nặng nên một khoảng tinh không đã bị phá nát.



“Chiến!”

Diệp Thành hét lên tiếng nữa, tay không lao đến, kim quyền chói lọi mang theo tinh thần chiến đấu bất khả chiến bại.



 
Chương 2246: “Vậy thì đã sao?”  


“Ông ấy ở đâu?”, Sở Linh Ngọc vô thức tiến lên một bước, vẻ kích động đó của cô ta đã vượt qua khỏi dự liệu của Diệp Thành.



“Ta trả lời tiền bối một câu hỏi thì có phải tiền bối nên trả lời ta một câu hỏi không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Linh Ngọc.



“Là ta nghe lén”, giọng Sở Linh Ngọc bình tĩnh hơn một chút như thể cô biết Diệp Thành muốn hỏi gì.



Advertisement

“Ta không truy hỏi là ai tiết lộ với tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, “chuyện ta hiếu kì là vì sao tiền bối lại quan tâm tới chuyện của tiền bối Hồng Trần đến mức không tiếc bất cứ gì chạy tới Hằng Nhạc mạo phạm tới uy nghiêm của Thánh Chủ Thiên Đình”.



Nghe vậy, Sở Linh Ngọc bặm môi không trả lời, cô đứng đó thẫn thờ như bức tượng được tạc thành, chốc chốc cơ thể run lên.



“Tiền bối cần cho ta một lí do thuyết phục”, Diệp Thành không rời ánh mắt khỏi Sở Linh Ngọc.



“Ta, ta là thê tử của ông ấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng.



Phụt!



Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, cho dù với khả năng đoán định của Thánh Chủ Thiên Đình thì cũng không khỏi kinh ngạc, hắn vừa trút rượu vào miệng lập tức phun ra xa hơn ba trượng.



Hắn hơi thẫn thờ không biết là mình đang nghe nhầm hay là Sở Linh Ngọc không để ý nói nhầm thông tin.

“Ta hỏi về chuyện trượng phu của ta, lí do này đủ thuyết phục chưa?”, Sở Linh Ngọc lặng lẽ nhìn Diệp Thành, trong nét mặt đó không giống như đang đùa khiến vẻ mặt Diệp Thành thú vị hơn bao giờ hết.



“Đợi một lát đã”, Diệp Thành lấy hai tay ôm vò rượu, hắn cắn móng tay, cả cơ thể rơi vào trạng thái đờ đẫn, nếu nói về chuyện đại sự kinh động trời đất trong mấy năm gần đây thì chính là chuyện này rồi.



“Thê tử của Hồng Trần?”, Diệp Thành vừa nghĩ vừa nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, chuyện này cũng thật khó tin.



“Không phải chứ?”, hắn ngồi đó không ngừng lẩm bẩm giống như bị sét đánh vậy.



“Ta đang đợi đáp án của ngươi”, Sở Linh Ngọc hít vào một hơi thật sâu, cô gấp gáp lên tiếng thúc giục.



“Nói thực thì bí mật này của tiền bối khiến ta vô cùng kinh ngạc”.




“Đây không phải là điều mà ta muốn nghe, nói cho ta biết ông ấy ở đâu?”



“Chúng ta chiến một trận, ta hoàn toàn bại tới mức hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng ông ấy nữa rồi”, Diệp Thành đáp lời nhàn nhã: “Còn ông ấy đi đâu thì ta cũng muốn biết”.



“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc nói rồi lập tức quay người, cô ta sải bước bước ra khỏi đỉnh núi.



“Chặn cô ấy lại”, phía sau vang lên tiếng hô của Diệp Thành, giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.



Đột nhiên, mười mấy người không biết từ đâu bước vào hư không, đó đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bọn họ tế gọi ra trận pháp ràng buộc lập tức chặn Sở Linh Ngọc lại, đến cả linh lực của cô ta cũng bị phong ấn.



“Ngươi cũng từng bất chấp mọi thứ đi tìm Sở Huyên, ngươi nên hiểu tâm trạng lúc này của ta”, Sở Linh Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Thành.



“Chúng ta khác nhau”, Diệp Thành đáp lại, “tiền bối không nói thì ta cũng biết là ai đã tiết lộ thông tin, lẽ nào người tiết lộ thông tin không nói cho người biết Hồng Trần hiện giờ đã không còn là Hồng Trần năm xưa sao?”



“Vậy thì đã sao?”



“Tiền bối là người của Thiên Đình, ta là Thánh Chủ Thiên Đình, ta phải có trách nhiệm với tiền bối”, Diệp Thành chậm rãi đứng dậy: “Ta sẽ cho tiền bối đáp án hài lòng, nhưng trước đó thì vẫn phải phiền tiền bối ở lại Hằng Nhạc Tông chờ thêm vài ngày rồi”.

Diệp Thành dứt lời, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt ho hắng: “Sở…Sở tiền bối, đắc…đắc tội rồi”.



 
Chương 3473: Lúc này, tâm cảnh của hắn đã thăng hoa.  


Đấu Chiến Thánh Hoàng mất đi gậy sắt U Kim cũng tay không xông đến, thi triển thần thông với sức công phá cực độ bá đạo.



Trận chiến lại bi thảm hơn nữa, một quyền của Diệp Thành đập nát thân thể Thánh Hoàng, một quyền của Thánh Vương đánh Diệp Thành nổ tung nửa người, khả năng hồi phục của hai người đều kinh khủng, cơ thể hồi phục, lại chiến đấu lần nữa.



Advertisement

Bùm! Rầm!



Tinh không lại rung lên, bốn phương kinh hãi, sóng âm của trận chiến này đã vượt qua cấp bậc Chuẩn Thánh.



Keng!



Âm thanh kim loại va chạm giòn giã vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị một kiếm của Thái Hư Long Đế chém văng.



Hỗn Độn Thần Đỉnh bị đánh bại, tuy chưa bị chém vỡ nhưng thân đỉnh đã đầy vết kiếm, bị tàn phá nghiêm trọng, tiên quang xung quanh đã tắt, nó trung thành bảo vệ chủ nhưng cuối cùng vẫn bị Đế đạo pháp tắc của Long Đế làm bị thương nặng.



Nhưng chiến tích của nó vẫn đáng tự hào, chiến đấu gần mười hiệp để ngăn cản thiếu niên Đại Đế.

Hỗn Độn Thần Đỉnh thất bại, Thái Hư Long Đế không còn ai ngăn cản, lại cầm Thái Hư Long Kiếm đi về phía Diệp Thành.



Thấy Long Đế cầm kiếm đi tới, Diệp Thành phát điên, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, sức mạnh tu vi bừng bừng rực lửa, đỡ lấy một đòn của Đấu Chiến Thánh Hoàng sau đó một quyền đấm nổ tung thân thể của Thánh Hoàng.



Khả năng hồi phục của Đấu Chiến Thánh Hoàng bá đạo tột đỉnh, máu thịt đều có ánh sáng vàng rực rỡ, thoáng chốc đã khôi phục lại.



“Chiến!”



Diệp Thành không có thời gian khôi phục Thánh thể bị tàn phá, một lần nữa vung nắm đấm, Long Đế đang đi về phía này rồi, hắn không có thời gian.



“Phụt!”



Đấu Chiến Thánh Hoàng vừa mới khôi phục thân thể đã lại bị một quyền của hắn đánh nát, tinh không nhuộm đỏ máu tươi.



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Thái Hư Long Đế đã tới, một kiếm chém thiên diệt địa, tinh không mất đi sắc màu.



Diệp Thành như phát điên, hắn mặc kệ Thái Hư Long Đế, Bát Hoang Quyền lại một lần nữa tấn công Đấu Chiến Thánh Hoàng.



Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng hắn không có khả năng một mình đấu thắng hai thiếu niên Đại Đế, hắn chỉ có thể liều trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, thấy Thái Hư Long Đế chém mình nhưng hắn vẫn lựa chọn tiêu diệt Đấu Chiến Thánh Hoàng trước.



“Phá!”











 
Chương 2247: “Ta thừa nhận ta đang lợi dụng ngươi”


Sở Linh Ngọc bị đưa đi, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi day trán.



Sở Linh Ngọc lại là thê tử của Hồng Trần, việc này có đánh vỡ đầu hắn cũng nghĩ không ra, mọi thứ bất ngờ đến mức thú vị.



Haiz!

Advertisement



Không biết từ bao giờ mới có tiếng thở dài vang lên, Thiên Tông Lão Tổ bước lên đỉnh núi, ông ta ngồi cạnh Diệp Thành.



“Tiền bối, người giấu vãn bối khổ sở quá”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thiên Tông Lão Tổ, hắn lại lần nữa tặc lưỡi, “nếu vãn bối đoán không nhầm thì năm xưa người từng gặp Hồng Trần”.



“Quả thực là vậy”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu không phủ nhận, “năm xưa khi lần đầu gặp ngươi ở Thiên Tông thế gia, ta có phần ngờ vực, trên đời này sao lại có người giống nhau như vậy sao?”



“Không thể phủ nhận người rất có bản lĩnh diễn, vãn bối thật khâm phục”, Diệp Thành day trán.



“Diễn có thật thì cũng không thể địch lại nổi hiện thực mà”, Thiên Tông Lão Tổ ngồi xuống, ông ta đưa mắt nhìn vào hư vô: “Năm xưa Ngọc Nhi ứng kiếp, tu vi tán tận, ta đã phong ấn kí ức của nó đưa nó tới thế giới người phàm, coi như tôi luyện nhưng nào ngờ lại có mối nhân duyên có mở đầu mà không có kết thúc vận vào thân”.



“Sở Linh Ngọc gặp Hồng Trần sao?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Thiên Tông Lão Tổ.

“Đúng vậy”, Thiên Tông Lão Tổ nhận lấy vò rượu: “Ngọc Nhi không có kí ức tu vi, hồng Trần cũng đờ đẫn, cả hai cứ thế gặp nhau trong tình trạng này rồi đến bên nhau ở thế giới người phàm”.



“Hồng Trần đờ đẫn, Sở Linh Ngọc lúc đó là người phàm”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong đầu hắn chợt như vỡ ra điều gì đó, chuyện này nghe có phần giống với chuyện của hắn và Liễu Như Yên.



“Đây là lần đầu tiên ta gặp Hồng Trần, đó là vào buổi tối mà hai người thành thân”, Thiên Tông Lão Tổ không nhận ra trạngt hái khác thường của Diệp Thành, ông ta vẫn chậm rãi lên tiếng: “Ngọc Nhi không có kí ức của tu sĩ nên không biết nhưng sao ta có thể không nhìn ra mặc dù Hồng Trần đờ đẫn nhưng lại mạnh đến kinh người”.



“Cho nên tiền bối cứ thế chia rẽ bọn họ?”



“Lão phu sao có thể chia rẽ đôi uyên ương?”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “thành thân thì thành thân, ta không phải là người lạc hậu nhưng ta cũng không thể để cho con rể của mình cứ mãi đờ đẫn như thế cho nên tối hôm thành thân của cả hai, ta đã trị thương cho hắn nhưng lại đổi lại thức tỉnh một luồng sức mạnh vừa thần bí lại mạnh mẽ trong cơ thể hắn, hắn phát điên, đến ta cũng bị thương trầm trọng, cái gọi là đạo thương chính là do hắn để lại, ta may mắn gặp được Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy của các ngươi, cũng chính là Hồng Trần nhưng hắn ta lại không nhận ra ta, còn ta cũng không nói rõ ràng, việc này ta giấu vài trăm năm, đến cả Chung Giang cũng không biết”.


“Linh Nhi từng nói có người từng dùng vong tình chú với mình, đây chính là kiệt tác của người sao?”, Diệp Thành nhìn Thiên Tông Lão Tổ thăm dò.



“Năm xưa sau khi Hồng Trần phát điên ta bèn đưa Ngọc Nhi quay về giới tu sĩ”, Thiên Tông Lão Tổ hít vào một hơi thật sâu, “khả năng của nó rất cao, lại lần nữa quay lại con đường tu luyện, càng tu luyện càng mạnh mẽ nhưng Hồng Trần chính là nỗi day dứt trong lòng nó, chỉ cần mỗi lần tu vi tiến giới thì tâm cảnh phản phệ, vài lần suýt chút nữa hoá thành tàn tro. Ta rất bất lực nên đành phải phong ấn kí ức của nó, vì không muốn nó lại lần nữa nhớ về Hồng Trần, ta còn dùng vong tình chú, ngặt nỗi việc trên đời này lại quá đối kì diệu, cho dù là vậy thì cũng không ngăn nổi chữ tình. Nó đã phá được phong ấn của hắn, cái gọi là vong tình chú cũng theo năm tháng mà hoá thành vô dụng, kí ức mất đi dần dần quay về”.



“Chẳng trách mà những năm tháng đó Sở Linh Ngọc giống như hoá thành một người khác vậy, chẳng trách mà từ đó trở đi mỗi lần nhìn thấy vãn bối thì cô ấy đều rất kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm.



“Mãi cho tới khi gặp ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn nói tiếp, “ta còn tưởng rằng ngươi chính là Hồng Trần chuyển kiếp, hai người thực sự trông quá giống nhau, và điểm trùng hợp đó là ngươi cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ngươi cũng làm Thánh Chủ của Viêm Hoàng, giống như cùng một người vậy. Ta tưởng trời cao có mắt phái ngươi xuống để giải cứu Ngọc Nhi của ta”.



“Cho nên năm xưa người muốn con làm con rể của mình là vì vậy chứ không phải vì coi trọng khả năng của con, mục đích cuối cùng chính là muốn nhờ con gỡ đi nút thắt trong lòng cô ấy”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu.



“Ta thừa nhận ta đang lợi dụng ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với vẻ mặt áy náy.



“Tiền bối không cần tự trách, con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.











 
Chương 3474: Cuối cùng máu vẫn bắn tung tóe khắp tinh không.  


Đấu Chiến Thánh Hoàng hoá thành huyết vụ, bị một quyền của Diệp Thành đánh tan, lại hoá thành đạo tắc, trở về tinh không.



Có thể thấy vào khoảnh khắc tiêu tán cuối cùng, Đấu Chiến Thánh Hoàng nở một nụ cười xa xăm, hoả nhãn kim tinh không còn vẻ cương liệt, thay vào đó là sự ôn hoà, đó là sự kinh ngạc cảm thán đối với hậu bối.



Advertisement

“Phụt!”



Đấu Chiến Thánh Hoàng bị tiêu diệt, cùng lúc đó, kiếm của Thái Hư Long Đế cũng đã tới, huỷ thiên diệt địa, một kiếm chém Diệp Thành bay xa hơn tám mươi nghìn trượng, suýt thì giết chết hắn ngay tại chỗ.



Diệp Thành đổ máu, vừa mới đứng vững thì kiếm của Thái Hư Long Đế đã lại tới.







Bản năng sinh tồn thúc đẩy hắn đứng dậy, bay đi trốn chạy.



Thái Hư Long Đế như hình với bóng, một kiếm mang theo thần lực huỷ diệt vô tận, nhắm thẳng tới đầu mày của Diệp Thành.



Tốc độ của Long Đế quá nhanh, Thái Hư Long Kiếm run lên, tiếng rồng gầm vang vọng, Đế đạo pháp tắc bay lượn, mũi kiếm chỉ còn cách đầu mày của Diệp Thành một tấc, vượt qua một tấc đó là Diệp Thành rất có thể sẽ chết.



Diệp Thành lại thiêu đốt bản nguyên, tuy Thái Hư Long Kiếm còn cách đầu mày của hắn một tấc nhưng sức mạnh huỷ diệt quanh mũi kiếm đã khiến đầu mày của hắn rách ra, toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống Cửu U.



Hắn không tránh, mà cũng không thể tránh được, một kiếm của Long Đế là kiếm tuyệt diệt, đã nhắm thẳng vào hắn, nếu hắn lơ là thì sẽ bị kiếm của Thái Hư Long Đế đâm xuyên ngay tức khắc.



Một tấc ngắn ngủi, nếu có một chút sai sót là sẽ tan thành mây khói ngay.


Cảnh tượng này khiến tim Long Ngũ vọt lên tận họng, với khả năng đoán định của hắn ta mà sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.



Tim của tu sĩ bốn phương cũng vậy, Diệp Thành bay ngược, Thái Hư Long Đế bay tới, mũi kiếm chĩa thẳng vào đầu mày của Diệp Thành, hai người giữ tư thế này, tốc độ ngang nhau, duy trì một sự cân bằng tương đối, chỉ liều một tấc đó, nếu sự cân bằng bị phá vỡ thì chắc chắn máu sẽ nhuộm khắp tinh không.



Cuối cùng máu vẫn bắn tung tóe khắp tinh không.



Sự cân bằng tương đối trong tốc độ cuối cùng cũng bị phá vỡ, kiếm của Thái Hư Long Đế tiến thêm một tấc nhưng không xuyên qua đầu mày của Diệp Thành mà bị hắn dùng bàn tay đẫm máu nắm lấy.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Thành có cơ hội thở dốc, nguyên thần lập tức xuất khiếu, một chưởng đẩy lui Long Đế.



“Quay lại!”



Lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khác, nguyên thần của Diệp Thành trở lại cơ thể nhưng hắn lại loạng choạng, miệng nôn ra máu.

Long Đế lại cầm kiếm xông tới, long khí tràn ngập, Đế đạo pháp tắc lượn quanh, thật sự giống như một vị Đại Đế hoàn mỹ.



 
Chương 2248: , Ông ấy cũng sẽ không làm hại ta”.  


“Ta đang nghĩ có phải là trời xanh thương ta, thương con gái ta nên mới cho cả hai tiếp tục mối nhân duyên đó không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết Hồng Trần không phải là một người bình thường, hắn quá thần bí, thần bí đến mức khiến ta phải kiêng dè, cho dù hắn còn sống thì những gì để lại cho Ngọc Nhi cũng vẫn chỉ là một đoạn tình duyên đầy đau đớn”.



“Hai người họ đã có con chưa ạ?”



“Ngọc Nhi vẫn là trinh nữ, năm xưa ta không muốn con gái mình lấy một người đờ đẫn nên mới ra tay trị thương cho Hồng Trần vào đêm hôm đó, thế nhưng không những không trị được mà ngược lại còn khiến hắn bị điên”.

Advertisement



“Tiền bối đến đúng lúc lắm”, vẻ mặt Diệp Thành rất kì quái, một đêm động phòng vốn dĩ sắp diễn ra thì lại bị ông ta làm loạn.



Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu cười, ông ta không lên tiếng nữa mà chỉ trút rượu vào miệng uống tiếp.



Diệp Thành cũng giữ im lặng.



Hắn không trách động cơ năm xưa của Thiên Tông Lão Tổ, là một phụ thân, vì con gái của mình nên đó chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ông ta chỉ đang cảm thán, cảm thán nhiều chuyện trên đời, thực sự quá kì lạ.



“Mấy ngày tiếp theo vãn bối e rằng phải hạn chế sự tự do của Sở Linh Ngọc”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng, “hi vọng tiền bối lượng thứ”.



“Vậy phiền Thánh Chủ rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với giọng cảm kích, ở Thiên Đình hiện giờ người có thể giữ chân con gái ông ta có lẽ cũng chỉ có người thanh niên này thôi, mặc dù thủ đoạn của hắn có phần tàn nhẫn nhưng lại có tác dụng.



“Tiền bối nặng lời rồi”.



“Vậy thì ta về trước đây”, Thiên Tông Lão Tổ đứng dậy, cuối cùng ông ta nhìn về hpias Sở Linh Ngọc đang bị giữ chân rồi lại thở dài quay người biến mất.



Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành vẫn còn đứng trên đỉnh núi đó rất lâu.



Một câu chuyện quá khứ khiến người ta phải chấn động, khiến hắn bất giác chợt đồng cảm với Hồng Trần và Sở Linh Ngọc.



Có thể nói hắn đã từng có trải nghiệm tương tự như vậy với Liễu Như Yên.



Thế nhưng Sở Linh Ngọc và Hồng Trần lại may mắn hơn bọn họ, chí ít thì Hồng Trần vẫn chưa qua đời, còn Liễu Như Yên chỉ để lại một cây đàn cổ lặng thinh, tu sĩ và người phàm sẽ có kết cục tốt đẹp sao?


Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dic huyển.



Sau khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở địa cung của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc ngồi trên một tế đàn và bị phong ấn ở đó.



“Thả ta ra”, Sở Linh Ngọc lạnh lùng, trong đôi mắt còn nhoà nước mắt, đôi mắt mang theo hi vọng và khẩn cầu.



“Người còn không biết ông ấy ở đâu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Ba năm trước ngươi biết Sở Huyên ở đâu sao?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành.



“Ta đã nói rồi, chúng ta khác nhau”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nếu như ta chưa từng gặp Hồng Trần ở Bắc Sở thì đương nhiên sẽ không ngăn người lại nhưng vẫn là câu nói đó, ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, ông ấy quá đáng sợ”.



“Ta là thê tử của huynh ấy, huynh ấy là trượng phu của ta, ta không sợ ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm hại ta”.



“Vậy thì người cứ ở Hằng Nhạc Tông đợi đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy sẽ tới, sớm thôi”.



“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Linh Ngọc kích động nhìn Diệp Thành.

“Chắc chắn”, Diệp Thành quay người rời đi, chỉ có giọng nói vang vọng lại trong địa cung.



 
Chương 3475: Ở đó có một bóng người đẫm máu rất chói mắt.   


Diệp Thành lau máu nơi khóe miệng, Tiên Luân Thiên Sinh điên cuồng hoạt động, cưỡng ép nối liền Thánh thể bị phá nát, sức chiến đấu yếu ớt đã lại lên đến đỉnh phong, chiến đấu một mình cùng cấp, hắn không sợ bất kỳ ai.



“Chiến!”



Diệp Thành hét lên một tiếng, một bước giẫm nát tinh không, bá đạo cường hãn xông thẳng về phía Long Đế.



Advertisement

Thái Hư Long Đế giơ kiếm lên, một kiếm chém vỡ tinh không.



Diệp Thành điên cuồng lại không né tránh, mặc cho kiếm của Long Đế đâm vào Thánh thể làm cho máu xương tung bay.



Mà một quyền ngưng tụ của hắn cũng đã đập vào Long Đế, một quyền phá nổ một nửa thân thể hắn ta.



Đây là cách đánh đả thương địch một nghìn, tự hại mình tám trăm, tuy điên cuồng nhưng trực tiếp, Thái Hư Long Đế lảo đảo lùi lại, còn Diệp Thành thì lại mang theo sát khí ngút ngàn lao đến như hồng hoàng dã thú.



Trận chiến tiếp theo cực kỳ hung hãn và đấm máu.



Diệp Thành như một kẻ điên, tắm mình trong máu Thánh và máu Đế, chỉ tấn công không phòng thủ, vung quyền không biết mệt, uy lực quyền sau mạnh hơn quyền trước, đã đỉnh phong lại còn đỉnh phong hơn, niết bàn của đạo đúng là quyền nào cũng thấy máu, hắn đánh Thái Hư Long Đế từ tinh không phía Đông tới tinh không phía Tây.



Lại là trạng thái thăng hoa, đạo đang niết bàn lột xác khiến sức chiến đấu của hắn có vài lần vượt qua Thái Hư Long Đế trong chốc lát, hắn đã tìm lại được cảm giác khi chiến đấu với Thiên Ma Đại Đế.

Rầm! Rầm!



Tinh không nứt lìa, Diệp Thành cứ xuất quyền là nó lại rung chuyển kịch liệt.



Tu sĩ tứ phương kinh hãi, đã thấy kẻ bá đạo nhưng chưa thấy kẻ nào bá đạo như Diệp Thành.



Long Ngũ thất thần, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Long Đế vô địch Chư Thiên bị áp chế thế này.



Nhìn một hồi, Long Ngũ nở nụ cười, là nụ cười sửng sốt, Diệp Thành có thể đánh bại Đấu Chiến Thánh Hoàng thì cũng có thể đánh bại được Thái Hư Long Đế, thiếu niên Thánh thể đấu với thiếu niên Đại Đế, người chiến thắng chắc chắn là Diệp Thành.



Không biết đến lúc nào tinh không mới ngừng rung chuyển.



Thái Hư Long Đế bị một quyền của Diệp Thành đánh tan, hoá thành đạo tắc, trở về với tinh không rộng lớn.



Giống như Đấu Chiến Thánh Hoàng, trước lúc tiêu tán, Thái Hư Long Đế cũng nở nụ cười an tâm với Diệp Thành, không ngờ đời sau còn có hậu bối đáng kinh ngạc như thế, khiến hắn ta phải cảm thấy xấu hổ.



Khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng, hắn chiến đấu với Đông Hoa Nữ Đế không phân cao thấp, không ai làm gì được ai.



Nhưng không có nghĩa là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng không bằng Đông Hoa Nữ Đế, vì đạo của Diệp Thành niết bàn lột xác trong trận chiến này, nếu không cũng khó sống sót dưới sự bao vây tấn công của hai Đế.



Thái Hư Long Đế tan biến, tinh không bị tàn phá rơi vào im lặng chết chóc.



Mọi người đều nhìn chằm chằm một hướng.



Ở đó có một bóng người đẫm máu rất chói mắt.



Đó là Diệp Thành, toàn thân đầm đìa máu tươi, loạng choạng lắc lư, có thể ngã khỏi tinh không bất cứ lúc nào.











 
Chương 2249: “Việc này chỉ có tiền bối và ta biết”,


Ra khỏi địa cung, Diệp Thành liền thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Hồng Trần Tuyết.



Thấy Diệp Thành ra ngoài, bà ta bèn bặm môi, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thành, bà ta là người tiết lộ bí mật, còn chuyện này thì Diệp Thành đã đoán ra được rồi.



“Sở Linh Ngọc là sư nương của tiền bối, chuyện này khiến ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành không truy tội Hồng Trần Tuyết mà lặng lẽ nhìn bầu trời mênh mang.

Advertisement



“Ta…sau này ta cũng mới biết”.



“Cho nên tiền bối không nhẫn tâm, cho nên tiền bối đã nói với Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành chậm rãi nói, “tiền bối cho rằng cho Sở Linh Ngọc một tia hi vọng nhưng tiền bối lại không biết tia hi vọng này có lẽ còn đáng thất vọng hơn là tuyệt vọng”.



“Dù là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn còn tốt hơn, đây là lời mà ngươi từng nói”, Hồng Trần Tuyết mím môi, “ngươi cũng là người chung tình nên hiểu được nỗi khổ sở trong đó”.



“Ta hiểu, ta đều hiểu”, Diệp Thành cười nói.



“Vậy ngươi định nhốt sư nương bao lâu?”



“Yên tâm, Hồng Trần sẽ tới”, Diệp Thành lãnh đạm, “ta sẽ cho bọn họ gặp nhau”.

“Cảm ơn”.



“Đây là lần cuối cùng, đừng làm lộ bí mật ra ngoài nữa”.



“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười, bà ta biết Diệp Thành sẽ không vì chuyện này mà truy tội mình, tiếp xúc với Diệp Thành lâu như vậy nên bà ta ít nhiều cũng hiểu được tính cách của hắn. Năm xưa bà ta và Chung Giang giấu chuyện về Hằng Nhạc hắn cũng không truy tội huống hồ là lần này.



“Lấy lệnh bài của ta đi điều binh”, Diệp Thành đưa ra một tấm ngọc bài với kim quang vờn quanh.



“Điều binh?”, Hồng Trần Tuyết cau mày, “điều binh đi đâu?”

“Tận dụng con đường của thế giới người phàm, điều binh về thế giới người phàm ở Bắc Sở”, Diệp Thành từ tốn nói.



“Ngươi muốn tấn công Bắc Sở?”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Nếu không thì sao chứ?”



“Trước kia ngươi từng nói việc tiến quân về Bắc Sở chẳng phải lùi lại sao?”, Hồng Trần Tuyết nói với vẻ mặt đầy do dự.



“Đúng là uổng một Thánh Chủ của Nhân Hoàng như người, câu này mà người cũng tin được?”, Diệp Thành mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo nhiều ý tứ, “Nam Sở có nội gián của Bắc Sở, trong hội Thái thượng trưởng lão nhất định có, việc này tiền bối và ta đều rõ”.



“Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười, “ta hiểu rồi”.



“Việc này chỉ có tiền bối và ta biết”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, “đừng phạm sai lầm lần nữa”.



“Ngươi đúng là càng ngày càng giống sư phụ ta”, Hồng Trần Tuyết cười đáp lời.



“Đi thôi, đừng nhắc tới Hồng Trần với ta nữa”, Diệp Thành khoát tay, hắn day trán.

Hồng Trần Tuyết bày ra vẻ mặt khó hiểu nhưng bà ta vẫn nghe theo lệnh rời đi, thế nhưng bà ta không về trụ sở của Thiên Đình luôn mà tới đại điện của Hằng Nhạc.



 
Chương 3476: “Chờ đó cho ta!”  


Thiên kiếp qua đi, mọi thứ xung quanh đều im bặt, người đông như nêm mà không ai lên tiếng, tất cả chỉ im lặng nhìn hắn.



Mọi người vẫn đang nhớ lại khung cảnh khốc liệt lúc trước, đến giờ lòng vẫn còn sợ hãi.



Advertisement

Diệp Thành đứng vững lại, nhưng trạng thái đã cực kỳ kém, Đế đạo pháp tắc của Long Đế và Thánh Hoàng còn sót lại trong cơ thể hắn vẫn đang hoành hành, ăn mòn tinh khí bản nguyên, huỷ diệt đạo căn của hắn.



Thấy vậy, Long Ngũ ở trong góc đám đông lập tức cất bước, định đưa Diệp Thành về gia tộc để trị thương.



Nhưng chân hắn ta còn chưa chạm đất đã thấy một mũi tên đen kịt bắn thẳng về phía Diệp Thành, không biết kẻ nào bắn nhưng uy lực của mũi tên này cực mạnh, có chứa thần lực huỷ diệt, muốn tiêu diệt Diệp Thành.



“Khốn kiếp!”



Long Ngũ giận tím mặt, muốn ra cứu nhưng không kịp, tốc độ của thần tiễn ấy quá nhanh.



Tu sĩ tứ phương cũng xôn xao, dù có lão bối tu sĩ luyến tiếc người tài muốn cứu Diệp Thành nhưng cũng không kịp.

Dưới sự chú ý của mọi người, thần tiễn đen kịt xuyên qua tinh không, nó quá lạnh lẽo, quá nặng nề, phá tan tinh không, người ra tay chắc chắn là một kẻ phi thường nên uy lực của tiễn mới có thể long trời lở đất như thế.



Đến khi mây khói tan đi, tinh không bị tàn phá lộ ra thì bóng dáng đẫm máu của Diệp Thành đã không còn thấy đâu nữa.



Nhìn thấy cảnh này, các tu sĩ đều tấm tắc cảm thán.



Chỉ vì Diệp Thành quá mạnh, quá xuất sắc, tiềm lực của hắn quá lớn, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn hắn sẽ là kẻ mạnh một phương, sự tồn tại của hắn khiến cho rất nhiều thế lực cảm thấy bị uy hiếp.



Vì thế mới có cảnh này, nhân lúc Diệp Thành bị thương nặng mà giết chết hắn.



“Haiz!”



Sau khi cảm thán, tinh không tứ phương lại vang lên tiếng thở dài, bọn họ đều theo bản năng cho rằng Diệp Thành đã bị bắn chết.



Trong lòng họ có tiếc nuối, Hoang Cổ Thánh Thể huyết mạch nghịch thiên trăm nghìn năm hiếm thấy, hậu bối xuất sắc như thế, vừa mới sống sót qua thiên kiếp đã bị kẻ mạnh bí ẩn tuyệt sát, sao có thể không khiến mọi người cảm khái cho được.



Chỉ là họ nào biết ngay trước khi thần tiễn ấy tới nơi, Diệp Thành đã trốn vào hố đen không gian, với trạng thái yếu ớt này, hắn không thể đỡ được mũi tên tuyệt sát đó.



Còn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn vì thiên kiếp nên cũng đã phá tự phong ấn, nhưng vẫn bị lời nguyền của Si Mị khống chế.



“Chờ đó cho ta!”



Diệp Thành lạnh lùng nói, khoanh chân ngồi xuống, hắn biết kẻ nào đánh lén mình, kẻ bí ẩn ấy nấp trong không gian hư vô, tưởng rằng mình làm mọi chuyện trót lọt hoàn hảo nhưng không thể qua được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn.



Đã biết là kẻ nào, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, đây là nợ máu, phải trả bằng máu.



 
Chương 2250: Có điều có thông tin còn hơn là không.  


Mục đích lần này bà ta tới đây không chỉ là đến để nhận tội và thăm Sở Linh Ngọc mà còn vì thái cổ tinh thiên đồ mà Thái Hư Cổ Long tạo ra, đó là món bảo bối của một tông, có tinh thiên đồ thì Nhân Hoàng có thể coi là hổ mọc thêm cánh.



Sau khi Hồng Trần Tuyết rời đi, Diệp Thành vẫn day trán, hắn chưa đi được mấy bướ thì đã thấy Lâm Thi Hoạ từ trên trời giáng xuống.



Advertisement

“Diệp sư huynh, tuỷ Thanh Loan mà huynh cần đây”, Lâm Thi Hoạ vừa đáp xuống liền đưa ra một cái bình.



“Được, được lắm”, Diệp Thành vội nhận lấy, hắn kích động đến mức quên đi thân phận và giống như một đứa trẻ nhìn thấy kẹo ngọt, khi trông tấy tuỷ phượng hoàng bên trong, đôi mắt hắn loé sáng, đây chính là bảo bối nghịch thiên.



“Vậy chỉ còn thiếu sừng Kỳ Lân nữa thôi”, Diệp Thành nhìn rồi như nhớ ra điều gì đó, hắn ho hắng sau đó lại nhìn Lâm Thi Hoạ, “Lâm sư muội, đến cả Thanh Loan mà muội cũng có thể triệu gọi ra thì không biết thánh thú Kỳ Lân muội có gọi ra được không? Nếu được thì lấy cho ta ít máu nhé?”



“Chuyện này thì muội không làm được”, Lâm Thi Hoạ lắc đầu, “linh giới là một lĩnh vực rất kì diệu, một khi đã kí kết với linh thú thì không thể triệu gọi linh thú cùng đẳng cấp, huống hồ cấp bậc của Lỳ Lân còn cao hơn cả Thanh Loan, với đạo hành của muội thì còn kém xa”.



“Vậy…vậy ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành cười đáp.



“Có điều muội nghe sư phụ nói có một nơi có thể có được sừng Kỳ Lân”.

“Ở đâu?”, nghe câu nói đó của Lâm Thi Hoạ, đôi mắt Diệp Thành chợt sáng lên.







“Thập Vạn Đại Sơn”.



“Thập Vạn Đại Sơn có sừng Kỳ Lân sao?”, Diệp Thành bất ngờ.



“Sư phụ nói đó là chiến trường cổ xưa, chôn vùi rất nhiều xương cốt của kẻ mạnh cái thế, trong đó không thiếu kẻ mạnh của Long tộc và Phượng Hoàng tộc”, Lâm Thi Hoạ từ tốn nói: “Đến cả thần thú như Thanh Long và Phượng Hoàng còn có thì tám phần sẽ có tộc Kỳ Lân, sư tôn nói cũng chỉ có khả năng có, còn rốt cục có tồn tại hay không thì cũng chỉ đến Thập Vạn Đại Sơn mới biết được”.



“Lại là nơi quỷ quái đó”, Diệp Thành day trán, nơi đó giống như cấm địa của Đại Sở, là nơi mà đến đó một lần rồi thì có đánh chết cũng không muốn đến lần thứ hai.



Hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy rợn người, sự đáng sợ của Thập Vạn Đại Sơn không hề yếu hơn cấm địa của Đại Sở, không nói đến những điểm khác, chỉ nói tới tà linh bên trong đó thôi, tà linh nào cũng dị thường, đến cả Nam Minh Ngọc Thu còn hoá điên thì có thể thấy nơi đó đáng sợ thế nào.



Có điều có thông tin còn hơn là không.



Diệp Thành từng nhận lời với hậu duệ của vị Hoàng cùng tới Thập Vạn Đại Sơn, hiện giờ có thông tin về sừng Kỳ Lân nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.



Thấy Diệp Thành trầm tư, Lâm Thi Hoạ định nói gì đó lại thôi, cô khẽ quay người, cuối cùng nhìn Diệp Thành một lần cuối rồi bước vào hư không.



Tiếp đó, Hằng Nhạc Tông lần lượt có khách tới, về cơ bản đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên của tam tông chín điện, tám mươi thành.











 
Chương 3477: “Tốt lắm!”  


Hắn khép hờ hai mắt, bản nguyên và đạo tắc cùng rung lên, như một bàn tay to vô hình lấy đi Đế đạo pháp tắc còn sót lại trong cơ thể hắn rồi tiêu diệt chúng, Tiên Luân Thiên Sinh và Man Hoang Luyện Thể hoạt động, khiến cho Thánh thể đang tàn tạ hồi phục trở lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.



Sau đó từng túi đựng đồ nổ tung, đan dược bay ra, hoá thành đan dược tinh nguyên trút vào cơ thể hắn, Thánh thể của hắn như cái động không đáy, liên tục hấp thụ, bổ sung những hao hụt sau thiên kiếp.



Advertisement

Mọi thứ đang diễn ra có trật tự, hố đen yên tĩnh tối tăm khiến hắn càng thêm nổi bật.



Ở thế giới bên ngoài, các tu sĩ từ bốn phương đã bắt đầu lui đi, vẻ mặt không giống nhau lắm, có thổn thức, có cảm khái, có cảm thán, có cười khẩy, vùng tinh không này không lâu sau đó đã vắng vẻ trở lại như ngày thường.



Mọi người tản đi hết, Long Ngũ vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn vùng tinh không nơi Diệp Thành biến mất.



Hắn ta hiểu rõ Diệp Thành hơn ai hết, hắn ta biết Diệp Thành vẫn còn sống, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian, kẻ có thể giết được Đại Đế hoàn hảo sao có thể dễ dàng bị giết như vậy được.



Rất lâu sau cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, Long Ngũ không khỏi nhíu mày, hắn ta biết Diệp Thành bị thương thế nào, trong thời gian ngắn hắn sẽ không ra khỏi hố đen, hắn cần tĩnh tâm chữa trị.



Không biết đến lúc nào hắn ta mới hít một hơi thật sâu, nhìn vùng tinh không đó lần cuối rồi quay người rời đi.




Trong hố đen không gian, Diệp Thành khoanh chân xếp bằng như vị tăng già ngồi thiền, Thánh thể đã khôi phục, sợi Đế đạo pháp tắc cuối cùng còn sót lại trong cơ thể cũng đã bị tiêu diệt, khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ, khí huyết dồi dào như biển cả.



Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng bên cạnh rung lên ù ù, có khí hỗn độn tản ra, cũng có hỗn độn đạo đan xen.



Diệp Thành lột xác trong thiên kiếp, nó cũng đã niết bàn trở nên phi thường hơn, vết kiếm do Thái Hư Long Đế chém trên thân đỉnh đang từ từ liền lại, pháp khí có thể tự mình hồi phục thật sự là phi thường.



Thời gian chầm chậm trôi đi, chín canh giờ lặng lẽ trôi qua trong nháy mắt.




Mãi đến canh giờ thứ mười, Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục, từ từ mở mắt.



Ánh mắt của hắn càng thêm thâm thúy, tựa như giếng cổ không có sóng, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy sâu trong đáy mắt có dị tượng đan xen, có đại đạo đang diễn hoá, đó là sự huyền diệu sau khi lột xác niết bàn.







Diệp Thành khẽ mỉm cười, xoay người đứng dậy, vươn vai duỗi người thoải mái, sức mạnh dồi dào trong cơ thể cho hắn cảm giác tự tin, đó chính là ganh đua cao thấp với cấp bậc Thánh Vương.



Sau một hồi vươn vai, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh mà sửng sốt, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tiến cấp.











 
Chương 2251: “Ta sẽ tìm tới chân trời góc bể”


“Diệp huynh, lâu rồi không gặp, dạo này đệ có khoẻ không?”, Chu Ngạo mỉm cười khiến người ta cảm thấy như có cơn gió xuân thổi tới, nhưng trong lời nói của hắn lại mang theo ý tứ: “Lần trước sau khi tụ họp ở Thiên Đình ta đi hơi vội, có việc vẫn chưa nói với Diệp đệ”.



Diệp Thành mỉm cười nhìn đôi mắt đầy hi vọng của Chu Ngạo, sao hắn có thể không nhìn ra Chu Ngạo muốn nói về điều gì chứ.

Advertisement



“Đại Sở tự hình thành luân hồi, huynh có thể đi tìm Nguyệt Trì Huân của mình rồi”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói ra bí mật của hắn.



“Diệp đệ nói thật sao?”, có lẽ vì quá kích động mà Chu Ngạo vội nắm chặt vai Diệp Thành, đôi mắt mong mỏi, chan hoà nước mắt, hi vọng Diệp Thành có thể đáp lại hắn một lần nữa.



“Đại Sở tự hình thành luân hồi, huynh có thể đi tìm Nguyệt Trì Huân của mình rồi”, đúng như Chu Ngạo mong muốn, Diệp Thành đáp lại một lần nữa, nói rồi không quên thoát khỏi bàn tay Chu Ngạo vì lực đạo của Chu Ngạo mạnh quá.



“Ta biết, ta biết rồi”, Chu Ngạo tay chân cuống cuồng, hắn cố gắng trấn tĩnh lại.



“Có việc này ta nhất định phải nói rõ ràng một chút”, Diệp Thành ho hắng, “sau khi cô ấy đầu thai chuyển khiếp, nói không chừng còn là tu sĩ, cũng có thể là người phàm, cũng có thể…không phải là người”.



“Có…có thể không phải là người?”, vẻ mặt Chu Ngạo kì quái, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò: “Là…là sao?”



“Có nghĩa là ý đó đấy, là loài bốn chân, ba chân, hai chân, không chân nhưng chỉ cần là loài sống thì đều có khả năng, nói vậy đủ hàm súc chưa?”



“Đủ…đủ rồi”, Chu Ngạo từ vẻ mặt kì quái chuyển thành đặc sắc, hắn chợt nghĩ rằng nếu Nguyệt Trì Huân chuyển thế thành con héo thì hắn có bị doạ đến mức khóc thét không nữa.



“Việc là do người”, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo, hắn quay người bước đi, “biển người mênh mông, hồng trần cuồn cuộn, muốn tìm một người như mò kim đáy bể, có lẽ cô ấy thực sự tồn tại nhưng có lẽ ở lần luân hồi tới, huynh vẫn chưa thể tìm thấy, huynh đệ, phải xem tạo hoá của mình rồi”.




“Ta sẽ tìm tới chân trời góc bể”, nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo nắmc hặt tay, trong ánh mắt rõ ý kiên định.



Haiz!



Trên con đường đi trên linh sơn, Diệp Thành chốc chốc lại thở dài.



Hắn không chắc chắn có phải Đại Sở tự hình thành luân hồi vì Thiên Huyền Môn không cho hắn đáp án chính xác, có lẽ vì hắn không dùng tới cơ hội mà Đông Hoàng Thái Tâm ban cho để hỏi cặn kẽ vấn đề này.



Đúng như Hồng Trần Tuyết nói, hi vọng mong manh còn tốt hơn là tuyệt vọng, hắn cho Chu Ngạo một hi vọng nhưng không biết hi vọng này có trở thành tuyệt vọng tàn khốc không nữa.



Diệp Thành thật sự hi vọng Đại Sở tự hình thành luân hồi, như vậy hắn cũng có thể tìm thấy được các trưởng lão, đệ tử của Hằng Nhạc Tông bỏ mạng năm xưa cùng Liễu Như Yên gảy đàn cho hắn, canh chừng bên giường hắn và nhìn hắn mà cười ngây ngốc.



 
Chương 3478: “Ngươi đừng lại đây”


Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn định thần lại nhưng không thấy cương thi cổ mộ bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc trước đâu.



Hắn cũng không ngạc nhiên vì điều này, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị thiệt hại nặng nề trong trận chiến với Thái Hư Long Đế, ảnh hưởng đến cương thi cổ mộ trong thần đỉnh, hẳn là đã biến thành tro bay trong trận chiến khốc liệt ấy rồi.



“Trở về với cát bụi!”

Advertisement



Diệp Thành thở dài một tiếng, phất tay rắc tro tàn của cương thi cổ mộ vào hố đen, đây cũng coi như là chốn trở về của ông ta.



Làm xong hết mọi chuyện hắn mới lấy một chiếc lư đồng ra, thả Thượng Quan Ngọc Nhi đang bị phong ấn bên trong ra.



Thượng Quan Ngọc Nhi ra khỏi lư đồng nhưng lại vô thức lùi về một bước, sợ hãi nhìn Diệp Thành.



Ở trong lư đồng, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thành liên tiếp giết hai Thánh Nhân, tận mắt nhìn thấy thanh niên trước mặt này độ thiên kiếp như thế nào, hơn nữa còn tận mắt trông thấy hắn tiêu diệt hai sự tồn tại đáng sợ.



Từ đầu đến cuối, cô là người duy nhất biết rõ mọi chuyện.



Cô chấn động, chấn động trước sự cường đại của Diệp Thành.



Cô khiếp sợ, khiếp sợ vì không ngờ trên đời này lại có người cường đại đến thế.



Có lẽ sự chấn động và khiếp sợ tràn ngập trong suy nghĩ khiến cô quên mất xung quanh mình bốn bề là bóng tối vô tận.



Phải mất hai ba giây cô mới có phản ứng, hai tay run rẩy cầm sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, nhìn hố đen xung quanh rồi lại nhìn hắn: “Đây… Đây là nơi nào?”



“Hố đen không gian”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, thản nhiên trả lời.



“Hố… Hố đen không gian”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lại càng thêm tái nhợt, cô đã từng nghe tới hung danh hố đen, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên như trong lời đồn, ở trong này đúng là rất âm u, đáng sợ.




“Đừng sợ, có ta đây rồi”, Diệp Thành cười toe toét, hai mắt lại bắt đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ trên xuống dưới.



“Ngươi… Ngươi làm gì đấy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vô thức lui về phía sau một bước, bàn tay cầm kiếm run lên một chút, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chủ yếu là vì nụ cười của Diệp Thành rất không bình thường.



“Ta không làm gì cả”, Diệp Thành lắc đầu, còn không quên vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai: “Hố đen là một nơi rất tuyệt, không có ai làm phiền, đại gia ta có thể chơi đùa thoả thích, muốn làm gì thì làm”.



“Ngươi…”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn lùi lại, những giọt nước mắt tủi nhục chảy dài trên gò má xinh đẹp của cô.



“Chơi lớn rồi”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi khóc, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, hắn vội vàng tiến lên, vốn chỉ định trêu cô thôi, ai ngờ cô đã tu đạo hai trăm năm rồi mà vẫn sợ phát khóc.



“Ngươi đừng lại đây”, Thượng Quan Ngọc Nhi hét lên, đứng lại, đặt kiếm lên cổ.



“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vẫn đi đến, thoáng chốc đã tới nơi, giơ tay lấy đi sát kiếm của Thượng Quan Ngọc Nhi, mãi mới tìm được, nếu cô tự sát trước mặt hắn thì đúng là nực cười.



Để ngăn Thượng Quan Ngọc Nhi lại làm chuyện ngốc nghếch, hắn rất tự giác thêm phong ấn trên người cô.



 
Chương 2252: “Ngươi chép ở đâu ra đấy?”


Trên Ngọc Nữ Phong, tất cả các cô gái vẫn ở đó.



Thấy Diệp Thành đi tới, họ đều đứng dậy, Sở Linh Ngọc bị các cao thủ chung sức trấn áp, gây ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên bọn họ đều nhìn thấy, trong lòng đều rất thắc mắc.



“Không có chuyện gì đâu!”

Advertisement



Diệp Thành cười thản nhiên, đương nhiên hắn sẽ không nói cho mọi người biết nguyên nhân trong chuyện này.



Chuyện của Hồng Trần có liên quan rất lớn, đó là một truyền thuyết vừa bí ẩn vừa cường đại, không cẩn thận sẽ gây hoang mang cho mọi người trong Thiên Đình. Là Thánh chủ Thiên Đình, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ sự bình yên, ổn định cho vùng đất này.



“Mọi người nói chuyện đi, ta nghỉ ngơi một lát!”



Diệp Thành lại nở nụ cười rồi bước lên đỉnh núi.



Đứng trên đỉnh cao nhất của Ngọc Nữ Phong có thể nhìn thấy gần hết Hằng Nhạc Tông, thấy các đệ tử siêng năng chăm chỉ tu luyện và các trưởng lão đi qua đi lại bận rộn, hắn lại trầm mặc.



Hắn hơi lơ đãng, bóng dáng Hồng Trần liên tục hiện lên trong đầu, như có ngọn núi lớn đè nặng trong lòng hắn, tựa như một giấc mơ vốn có thể trong tầm tay nhưng lại như cách cả luân hồi vạn trượng.



Hồng Trần! Hồng Trần!




Cái tên thật hay, Diệp Thành lẩm bẩm.



Hắn tự nhận mình đã nhìn thấu thế gian này nhưng lại không thể nhìn thấu người đó, người đó là ma chướng trong lòng Sở Linh Ngọc nhưng cũng là ma chướng trong lòng hắn, tựa như ma chú, không thể xua tan.



Hắn đứng đây cả ngày như một bức tượng, mặc cho gió thổi hắn vẫn đứng yên bất động, thậm chí Sở Huyên tới mà hắn cũng không phát hiện.



Mãi đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới vô thức giơ tay khắc lên tảng đá trước mặt, giống như đang viết chữ, ồ không đúng, chính xác hơn là hắn đang viết một bài thơ cổ.



Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt, tản thần dị lão dị bi lương.




Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.



Thương sinh hà nguyện? Thương thiên hà oán?



Ưu tằng vọng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu khanh danh.



Phía sau có tiếng thì thầm vang lên, Diệp Thành viết, Sở Huyên đọc, bài thơ trong giọng đọc của cô lại càng thêm buồn bã.



“Bài thơ buồn, ý nghĩa lại càng buồn hơn”, Sở Huyên nói nhỏ.



“Ngươi chép ở đâu ra đấy?”, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười tủm tỉm hỏi: “Chép ở đâu?”



“Chép… Chép gì chứ, ta tự viết”, Diệp Thành ho khan.



“Vậy sao?”



“Được rồi! Ta chép đó”.



 
Chương 3479: “Chào mừng trở lại!”  


Lần này, trên má Thượng Quan Ngọc Nhi càng nhiều nước mắt hơn, cô thầm nói cuộc đời thật ngang trái, không bị luyện thành đan dược mà lại bị một tay ăn chơi cướp đi sự trong trắng, hơn nữa đến cơ hội tự nổ cô cũng chẳng có.



Diệp Thành cười khan, lau nước mắt cho cô, tế ra tiên quang đánh thức ký ức.



Advertisement

Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang tuyệt vọng chợt thấy tiên quang bay vào đầu mày, muốn lên tiếng nhưng thần hải đột nhiên rung lên, cơn đau dữ dội khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi ngay lập tức.



“Ưm!”



Tiếng kêu rên vang lên cực kỳ rõ ràng trong hố đen không gian tĩnh mịch, cô đau đớn mất đi ý thức.



Diệp Thành giải trừ phong cấm cho cô, tuy không đành lòng nhưng cũng không giúp, đây là giai đoạn người chuyển kiếp phải trải qua để mở ra ký ức, cũng may thời gian này không dài lắm, không phải chịu đau đớn quá lâu.



Cơ thể mỏng manh của Thượng Quan Ngọc Nhi run lên kịch liệt, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, đau đến đến mức ký ức cũng trở nên hỗn loạn.



Sau khi tiên quang không ngừng tiến vào, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần được mở ra: Năm đó cô và hắn gặp nhau trong lư luyện đan, bị nhìn thấy hết cơ thể; Năm đó hắn bị ghim chết trên Vọng Thiên Nhai, cô đau đớn thấu tận tim gan; Năm đó cô chết trong lòng hắn, đến chết vẫn gọi tên hắn…




Cô đã nhớ lại, nhớ lại quá khứ, nhớ mình tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, cũng nhớ người mình yêu tên là Diệp Thành.



Đột nhiên cô ngước mắt, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, hắn vẫn như trong trí nhớ của cô, cô đơn mà tang thương.



“Chào mừng trở lại!”



Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.




“Diệp Thành!”



Cô khóc, nhào vào vòng tay của hắn, dùng hết sức mình ôm hắn thật chặt, gò má xinh đẹp áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.



Chỉ có như vậy cô mới có thể chắc chắn người trước mắt là Diệp Thành thật, không phải trong mộng hư ảo.



Nước mắt thấm ướt áo hắn, cũng thấm đẫm tình yêu của cô.



Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm uổng phí, thật sự giống như một giấc mơ.











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom