Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2223: Thần thú!  


Sau khi Thái Hư Cổ Long đi, Diệp Thành ở lại trong lầu các rất lâu.



Advertisement

Đêm nay là một đêm phi thường, hắn đã hiểu thông được rất nhiều thắc mắc trước kia, cũng biết được rất nhiều bí mật.



Nhưng hắn vẫn có điều che giấu Thái Hư Cổ Long, chẳng hạn như sự xuất hiện của Hồng Trần và tung tích của Tiên Luân Nhãn, không phải hắn cố ý che giấu mà vì có rất nhiều chuyện, hắn cần phải từng bước chứng minh.



Không biết đến lúc nào Thánh nữ Tinh Nguyệt lại đi vào, thấy Diệp Thành đang trầm tư thì không dám quấy rầy.



“Hắn chỉ ngủ say thôi”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới cười an ủi.



“Vậy khi nào hắn mới tỉnh lại?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng, mong Diệp Thành có thể cho mình một câu trả lời chính xác.



“Ta đang nghĩ cách”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Nhưng cô yên tâm, bản thể là ta bình an vô sự thì hắn sẽ không có chuyện gì đâu”.



“Đa tạ”, Thánh nữ Tinh Nguyệt chắp tay cảm ơn.


“Điều… Điều nên làm thôi”, vẻ mặt Diệp Thành hơi kỳ lạ. Hình như đây là đạo thân của ta mà, cô nói cảm ơn làm ta cứ thấy kỳ kỳ, người không biết còn tưởng cô là đạo thân ấy chứ.



Đương nhiên hắn sẽ không so đo những điều này.



Hắn vẫn rất lạc quan chuyện của đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, dù cô đã biết Diệp Tinh Thần là đạo thân nhưng vẫn ở đây trông chừng bên cạnh hắn, tình nghĩa này đủ nói lên tất cả.



Hắn rời khỏi lầu các, lại trở về Ngọc Nữ Phong.



Hắn là bản thể mà lại không tìm ra manh mối trong chuyện của đạo thân Tinh Thần, những lời vừa nãy chỉ là tạm thời an ủi Thánh nữ Tinh Nguyệt mà thôi.


Hắn lại đứng trên đỉnh núi, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.



Bây giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tàn tạ, trên thân đại đỉnh toàn là vết kiếm, binh khí đang ngủ say không còn thiên âm đại đạo vang vọng như lúc trước, tựa như một đống sắt vụn khiến người nhìn xót xa.



Hửm?



Khi hắn chuẩn bị dùng Thánh thể bản nguyên để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh thì hư thiên phía xa bốc lên một làn nhiệt nóng.



Sau đó có tiếng phượng hoàng gầm thét, mang theo uy áp cực mạnh, với Thánh huyết của hắn mà cũng thấy sợ.



Hắn vô thức ngửa lên nhìn trời.



Đập vào mắt hắn là một con phượng hoàng toàn thân hừng hực lửa cháy, nó rất lớn, quanh thân có thần hoa lộng lẫy bao quanh, trong màn đêm trông cực kỳ rực rỡ chói mắt, nó vẫy cánh có thể hình thành cơn lốc rực lửa, lúc này đây nó đang chao liệng trên trời ngạo nghễ nhìn thiên hạ.



Thần thú!



Diệp Thành thì thầm, giọng điệu ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hằng Nhạc Tông còn có thần thú.

Bất giác hắn ngưng tụ nhãn lực, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trên lưng phượng hoàng.



 
Chương 3450: “Thiên Chiếu!”  


Cương thi cổ mộ lập tức sát phạt đến, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, hai mắt vẫn trống rỗng, thoáng hiện lên một tia u quang lạnh lẽo.



Diệp Thành đột nhiên dừng lại, khí thế tăng lên đến cực điểm, chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chiến đấu, nếu thi thể đã biến đổi thì hắn phải giải quyết cương thi cổ mộ này, nếu không sẽ là thảm họa đẫm máu.



Om mani padme hum!

Advertisement



Diệp Thành một tay tạo quyết, miệng niệm kinh Phật, sau lưng hiện lên một vị Phật khổng lồ nghìn trượng, đó chính là Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông nghịch thiên chuyên nhằm vào tà ma và âm minh.



Thân thể cương thi cổ mộ khựng lại giây lát, nhưng Phật văn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vẫn không thể làm gì được tử khí Âm Minh quanh người ông ta, không phải thần chú này không đủ mạnh mà do đạo hạnh của Diệp Thành không đủ, nếu là vị Thánh Nhân nào đó thi triển thì uy lực sẽ khác.



Sau một thoáng khựng lại ngắn ngủi, cương thi cổ mộ lại di chuyển, bàn tay khô lại vươn về hướng Diệp Thành.



Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!



Chư thiên vạn cảnh, thái hư quy nhất!



Thái hư vô cực, thiên táng thần phạt!



Diệp Thành khí huyết hừng hực, bay thẳng lên trời, tay tạo đại ấn, thần thông bí thuật liên tục xuất hiện.



Chỉ là thần thông và bí thuật của hắn ở trước cương thi cổ mộ lại chẳng là gì, cương thi như ngọn núi sừng sững, dù Diệp Thành có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được.



Bùm!



Một chưởng của cương thi cổ mộ lại khiến một ngọn núi khác sụp đổ, đến đại địa cũng xuất hiện dấu năm ngón tay.



Vạn Kiếm Phong Thần!




Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, kiếm Xích Tiêu trong tay có tiên hoả và thiên lôi bao quanh, hoà cùng hỗn độn đạo tắc và rất nhiều thần thông bí pháp mang theo uy lực vô song, một kiếm này chĩa thẳng vào đầu mày của cương thi.



Keng!



Tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang lên, kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng lại như đâm vào sắt đá.



Diệp Thành thầm kinh hãi, lập tức lùi lại nhưng vẫn muộn, hắn đã bị một chưởng của cương thi cổ mộ hất văng, Thánh thể lại nứt ra, thần huy quanh người dập tắt, còn hắn suýt thì bỏ mạng.



“Thiên Chiếu!”



Khi bay ngược ra, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhắm thẳng vào phần đầu của cổ mộ, tế ra thọ nguyên thi triển cấm thuật Tiên Luân, cách để tiêu diệt cương mà hắn có thể nghĩ ra được cũng chỉ có điều này.



Ngay lập tức, đầu cương thi bị ngọn lửa đen thiêu cháy, sức mạnh bí ẩn đan xen giữa thời không và bán thời không vô cùng bá đạo, khiến đầu ông ta tan biến trong thời gian và không gian.



Phụt!



 
Chương 2224: Một nhánh của phượng hoàng


Lâm… Lâm Thi Hoạ!



Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, đó chẳng phải Lâm Thi Hoạ có huyết mạch Cổ tộc sao?



Khi Diệp Thành đang sững sờ thì phượng hoàng đã bay tới nhanh như chớp.

Advertisement



Diệp sư huynh!



Khi nói, Lâm Thi Hoạ đã từ trên trời đáp xuống, dừng trước mặt Diệp Thành, mà phượng hoàng cũng thu nhỏ lại, đậu trên bờ vai ngọc ngà của cô, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi.



“Không thấy muội trong buổi thịnh yến, xem ra muội vừa mới đi lịch luyện về à?”, Diệp Thành nở nụ cười.



“Muội bế quan ở thành cổ Thiên Thu”, Lâm Thi Hoạ xinh đẹp tuyệt trần như tiểu thư khuê các, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Diệp Thành, trong mắt còn thoáng qua một làn sương mờ, không biết tại sao thấy Diệp Thành bình an vô sự đứng trước mặt mình, cô lại kích động muốn khóc.



Ba năm qua cô như được tái sinh, thay da đổi thịt, thức tỉnh huyết mạch Cổ tộc, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Thái Hư Cổ Long, cô đã trở thành cao thủ nổi tiếng khắp nơi với phong thái vô song như Cơ Tuyết Băng.



Nhưng dù cô đã trở thành nữ vương tuyệt thế thì cũng không thể quên bàn tay ấm áp đã kéo cô từ địa ngục về nhân gian đêm đó.

“Thi Hoạ, phượng hoàng của muội ở đâu mà có thế?’, Diệp Thành không nhận thấy sự khác thường từ vẻ mặt Lâm Thi Hoạ, hắn nhìn phượng hoàng đã thu nhỏ rồi lại nhìn cô.



“Đây không phải phượng hoàng mà là thanh loan, một nhánh của phượng hoàng”, Lâm Thi Hoạ lật đật mỉm cười: “Muội triệu hồi nó từ Linh giới đấy, nó đã ký kết khế ước với muội rồi, bây giờ nó là thần thú bản mệnh của muội”.



“Thanh loan à, lợi hại đấy!”, Diệp Thành cảm thán, sờ cằm quan sát thanh loan, ánh mắt hắn là lạ khiến thanh loan cảm thấy không được tự nhiên nên đã bay đi.



“Tiểu Loan, nhớ về nhà đấy nhé, đừng đi lung tung”, Lâm Thi Hoạ gọi.



“Một nhánh của phượng hoàng”, bên này, Diệp Thành xoa cằm tự nói một mình: “Nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân, không biết máu tinh tuý của thanh loan có thể thay thế tuỷ phượng hoàng không”.


“Diệp sư huynh?”, thấy Diệp Thành cứ lẩm bẩm mãi, Lâm Thi Hoạ thử gọi một tiếng.



“Thi Hoạ, ta muốn thương lượng với muội chuyện này”, Diệp Thành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn ho khan một tiếng.



“Sư huynh đừng khách sáo với muội”, Lâm Thi Hoạ cười dịu dàng.



“Ta muốn xin… ít máu từ thanh loan của muội”.



“Xin… Xin máu?”, Lâm Thi Hoạ hơi giật mình.



“Ta đang luyện chế đan dược, cần tuỷ phượng hoàng làm thuốc dẫn”, Diệp Thành cười ngượng: “Thanh loan của muội có huyết mạch của tộc phượng hoàng, máu của nó có lẽ có thể thay thế tuỷ phượng hoàng”.



“Không thành vấn đề, để muội lo”, Lâm Thi Hoạ đồng ý ngay không nghĩ ngợi.











 
Chương 3451: “Đường cùng rồi!”  


Diệp Thành nôn ra máu, lảo đảo một hồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.



Kỳ lạ là giữa đầu mày của hắn xuất hiện một thần văn cổ không ngừng ăn mòn sự sống, tiêu diệt đạo căn của hắn, Thánh thể vừa mới lành lại đã lập tức máu chảy đầm đìa.



“Lời nguyền!”

Advertisement







Diệp Thành ôm đầu, dường như biết chuyện gì đang xảy ra, cương thi cổ mộ lúc sống chắc chắn là người của chủng tộc rất mạnh, hơn nữa chắc chắn từng có lời nguyền với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mà lời nguyền này sẽ không vì hắn chết mà tiêu tán, một khi có người sử dụng Thiên Chiếu với ông ta sẽ lại kích hoạt lời nguyền.



Sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.



Diệp Thành rơi xuống hư không, thần hải ong ong, hắn sử dụng Thiên Chiếu lại nhiều lần sử dụng Thiên Đạo, vốn đã phải chịu phản phệ, lúc này còn bị nguyền rủa càng khiến hắn thê thảm không chịu nổi.



Lại nhìn đến cương thi cổ mộ, đầu ông ta đã biến mất, vì lời nguyền nên ngọn lửa Thiên Chiếu cũng đã dập tắt.



Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tuy cương thi mất đầu nhưng vẫn đứng đó, sau khi ngừng lại trong khoảng thời gian ngắn, ông ta lại cất bước nặng nề, lại vươn lòng bàn tay khô khốc hướng về phía Diệp Thành bên dưới.



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, trên người bê bết máu, lời nguyền và phản phệ khiến ý thức của hắn trở nên mơ hồ, trạng thái đỉnh phong cũng không phải đối thủ của cương thi, huống chi hiện tại hắn đã ở trạng thái sống dở chết dở.



“Thiên Đạo!”



Trong lúc nguy cấp, hắn khẽ hô trong lòng, cưỡng ép thi triển Thiên Đạo nhưng không thành công, sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn đã cạn kiệt, lại thêm lời nguyền khiến Tiên Nhãn của hắn lại tự phong ấn lần nữa.



“Đường cùng rồi!”



Nhìn bàn tay to đang hạ xuống, hắn cúi đầu kiêu ngạo, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ chết chắc.




Nhưng mà lúc này, trong cơ thể hắn có một tia tiên quang bay ra hoá thành bóng dáng hư ảo, là một người mặc áo trắng, tóc trắng, tuy rằng ở trước mặt hắn, nhưng lại xa hơn cả giấc mộng, không chân thực.



Kiếm Thần?



Diệp Thành sửng sốt một chút, nhận ra bóng mờ kia là ai.



Đó không phải Kiếm Thần thật, mà là một tia thần thức của Kiếm Thần, chắc chắn là năm xưa ông ấy đã để lại trong cơ thể hắn, đến khi hắn gặp nguy hiểm thì sẽ xuất hiện cứu nguy, chỉ là hắn chưa từng phát hiện mà thôi.



Khi Diệp Thành sửng sốt, thần thức của Kiếm Thần đã di chuyển, chém một kiếm ra cả dải tinh hà phá tan thủ ấn của cương thi cổ mộ, đến cương thi cũng bị chém bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện vết chém nhưng không có máu chảy ra, vết thương lành lại ngay lập tức.



Thần thức của Kiếm Thần không phải bản thể Kiếm Thần, sức chiến đấu kém xa bản thể, cương thi kia quá cổ, cũng quá mạnh, dù là một kiếm của ông cũng khó tiêu diệt được cương thi ấy.



Cương thi cổ mộ lại tiến lên lần nữa, vẫn có linh trí không có thần thức, mục tiêu của ông ta cũng vẫn là Diệp Thành đã sống dở chết dở.



Thần thức của Kiếm Thần hoá thân thành tiên quang, bay vào hư thiên, thoáng chốc bay vào cơ thể cương thi cổ mộ.



 
Chương 2225: “Aiya, tỷ lại thế rồi”


“Thi Hoạ, gặp được người trong lòng là quên sư tôn luôn à?”, khi Lâm Thi Hoạ đang mong chờ thì một giọng nói hư ảo vang lên trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, nghe giọng nói thì chính là Thái Hư Cổ Long.



Lời này vừa cất lên, hai má Lâm Thi Hoạ chợt ửng hồng: “Diệp… Diệp sư huynh, muội… muội đi trước đây”.



Nói xong cô bước vào hư không như chạy trốn, loáng thoáng có thể thấy hai tay cô đang che đi đôi má nóng bừng, cảnh tượng lãng mạn biết bao lại bị một câu của Thái Hư Cổ Long phá hỏng.

Advertisement



“Ngươi làm sao đấy!”, Diệp Thành lườm về một hướng, dường như có thể nhìn thấy Thái Hư Cổ Long ở đó.



Xuỳ, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy, phớt lờ ánh mắt Diệp Thành.



Diệp Thành cũng dứt khoát quay đầu đi, gọi ra Thánh thể bản nguyên, liên tục trút vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp Hằng Nhạc Tông, khoác lên mình một lớp áo rực rỡ cho chốn nhân gian tiên cảnh này.



Trời còn chưa sáng đã có đệ tử cần cù chạy ra ngoài để hấp thu tinh hoa của đất trời.



Đương nhiên có một số người lại che kín mặt đi ra, chẳng hạn như mấy tên xấu xa phía Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam, còn có những lão già thô tục như Cổ Tam Thông và Vô Nhai, tối qua bị Diệp Thành đánh cho một trận!

Bên này, Diệp Thành đã cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi, bước xuống núi.



Từ xa hắn đã thấy Nhược Hi chạy lon ton đuổi theo những con bướm, cô bé mũm mĩm đáng yêu như một tiểu tinh linh.



Cách đó không xa, Sở Huyên và Sở Linh đang ra ra vào vào, trong tay còn cầm đĩa ngọc, đó là những món ăn ngon lành do các cô làm, lúc này các cô không phải phong chủ của Ngọc Nữ Phong nữa mà giống như hai thê tử hoà nhã.



Bức tranh rất ấm áp khiến Diệp Thành nhìn đến thất thần, cảnh tượng này hắn đã mơ tưởng rất nhiều lần.



“Còn ngây ra đó làm gì, vào ăn cơm thôi”, Sở Linh đặt đĩa xuống rồi vẫy tay với Diệp Thành.

“Tới đây”.



“Nương, con muốn ăn món kia”, giọng nói non nớt của Nhược Hi vang lên, cái miệng nhỏ của cô bé đã được nhét đầy ắp thức ăn.



“Cẩn thận, đừng để nghẹn”.



“Ta bỗng nhớ lại cảnh lần đầu tiên chúng ta ăn chung”, Sở Huyên vừa bế Nhược Hi vừa nói một câu như có như không, nói xong còn liếc Diệp Thành và Sở Linh với vẻ ẩn ý.



“Ta… Ta cũng nhớ”, Diệp Thành ngoáy tai.



“Aiya, tỷ lại thế rồi”, Sở Linh lườm Sở Huyên một cái.



“Nói thật, năm đó thấy hai người giống hệt nhau trên Ngọc Nữ Phong, ta suýt nữa đã tiểu ra quần”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Là đệ tử duy nhất của Ngọc Nữ phong chủ, thế mà ta lại không biết Ngọc Nữ phong chủ còn có muội muội song sinh”.



“Ngươi còn nói được à, bao nhiêu thức ăn thế này cũng không bịt được miệng ngươi?”



“Đúng đúng, năm đó nàng cũng liên tục gắp thức ăn vào bát ta, trong mắt còn viết rõ một câu: Ăn mau lên, ăn cho no, ăn no rồi bà đây tiễn ngươi lên đường. Ta thật sự đã sợ đến mức nửa đêm đào hố trong phòng đấy”.

Ha ha ha…!



 
Chương 3452: “Có lẽ có một cách có thể thử”


Lần này cương thi bất động, trước ngực xuất hiện một đạo phong ấn, là do thần thức của Kiếm Thần hoá thành, thực lực của ông ta không đủ, không giết được cương thi, chỉ có thể phong ấn.



Thiên địa giờ phút này đã trở nên yên tĩnh.



Cương thi không đầu đã bị phong ấn, không thể cử động được nữa, theo gió mà ngã xuống hư thiên.



Advertisement

Diệp Thành lập tức gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa cương thi cổ mộ vào trong đó.



Hắn cũng chỉ đưa cương thi vào Hỗn Độn Thần Đỉnh thôi chứ không đưa ông ta về cổ mộ, cổ thi đã biến đổi thi thể là đáng sợ nhất, sự tồn tại như cương thi này là tai hoạ, hắn đã nghĩ được nơi trở về cho cương thi, đó chính là hố đen không gian, tất cả chỉ chờ Lục Đạo Tiên Luân Nhãn giải trừ phong ấn.



Diệp Thành không đưa cương thi về cổ mộ, cũng không động đến bảo vật của cổ mộ nữa, hắn không muốn dây dưa với nơi này.



Một cơn gió nhẹ thổi qua, Diệp Thành ngã xuống đất, dù cương thi đã bị phong ấn nhưng trạng thái của hắn lại rất tệ, thần văn nguyền rủa vẫn đang hoành hành, ăn mòn sự sống và đạo căn tu luyện của hắn.



“Trấn áp cho ta!”



Diệp Thành khẽ hô, ngự động hỗn độn đạo tắc, cưỡng ép áp chế lời nguyền nhưng không thể diệt trừ được nó.



Trên hư thiên có người vụt tới, nhìn kỹ lại thì thấy là Long Ngũ, có lẽ là sau khi hỏi Đạo Chích vị trí của cổ mộ, hắn ta cũng đoán được Diệp Thành sẽ dụ cương thi tới đây nên đã đến.

Thấy Diệp Thành ngã xuống đất, Long Ngũ vội chạy tới tế sức mạnh long hồn ra, truyền vào cơ thể hắn, nhưng khi thấy thần văn lời nguyền trên đầu mày Diệp Thành, hai mắt hắn ta hơi nheo lại.



“Ngươi có biết lời nguyền này của chủng tộc nào không?”, Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Long Ngũ hỏi.



“Si Mị tộc”, Long Ngũ trả lời luôn.



“Đây là lần đầu tiên ta nghe tới tộc này đấy”.



“Tộc này đã có từ rất lâu rồi, kéo dài được đến thời đại Hồng Hoang, trước vạn cổ cũng từng có một Đại Đế, Chư Thiên Vạn Vực gọi ông ta là Si Thiên Đại Đế, là Đại Đế duy nhất có hai Đế khí bản mệnh trong một trăm ba mươi Đại Đế Huyền Hoang, sức chiến đấu của ông ta không yếu hơn Long Đế”.



“Lại là một truyền thừa bất hủ”, Diệp Thành cảm thán.



“Xem ra ngươi đã sử dụng Thiên Chiếu với cương thi nên mới kích hoạt lời nguyền cổ”, Long Ngũ chậm rãi nói: “Tộc này có ân oán với Tiên tộc đã từ rất lâu, là chủng tộc đầu tiên nguyền rủa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.



“Có cách nào phá giải lời nguyền này không?”, Diệp Thành hỏi, hắn vẫn quan tâm đến vấn đề này hơn.



“Hơi khó khăn”, Long Ngũ trầm ngâm: “Lời nguyên không phải chuyện tầm thường, ý nghĩa của nó còn hơn cả chú ấn, nếu không cẩn thận sẽ gây ra tai hoạ thảm khốc, có thể còn sẽ mất mạng”.



“Thiên kiếp có thể diệt được nó không?”, Diệp Thành thử hỏi.



“Không thể”, Long Ngũ lắc đầu: “Thiên kiếp có thể trị đạo thương, có thể trợ đạo niết bàn, nhưng không phải khắc tinh của lời nguyền”.



“Có lẽ có một cách có thể thử”, Diệp Thành sờ cằm.



“Thử nói ra xem nào”.



“Thái Hư Cổ Long tộc cũng từng nguyền Lục Đạo Tiên Nhãn, nếu ta dùng Thiên Chiếu với ngươi chắc chắn cũng sẽ kích hoạt lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc, không biết có thể dùng lời nguyền của Thái Hư Cổ Long tộc để chống lại lời nguyền của Si Mị tộc không”, Diệp Thành chầm chậm nói: “Nói thẳng ra là lấy lời nguyền chống lại lời nguyền”.











 
Chương 2226: “Chúng ta tới ăn chực”.  


Câu này của Diệp Thành khiến Sở Huyên bật cười, không cần nghĩ tới cảnh đó, chỉ nghe hắn nói thôi cũng có thể tưởng tượng được bữa ăn năm đó kỳ quái đến mức nào.



Cô cười khiến Nhược Hi trong lòng cô bỗng ngây ra, sau đó cũng phát ra tiếng cười trẻ thơ khúc khích, cô bé không biết có chuyện gì, càng không hiểu người lớn đang nói gì.



Lại nhìn đến Sở Linh, gò má cô ửng hồng, không chỉ xấu hổ mà còn là tức giận.



Advertisement

Gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại chuyện hồi đó tuy hơi buồn cười nhưng lại đầy ký ức ấm áp.



Woa! Thơm quá!



Chẳng mấy chốc, khung cảnh ấm áp bị phá vỡ, một bóng dáng xinh đẹp tinh nghịch đi tới, nhìn kỹ thì phát hiện là Tịch Nhan.



Bái kiến sư phụ!



Bái kiến hai sư nương!



Tịch Nhan rất lễ phép, nghiêm túc hành lễ với Diệp Thành, Sở Huyên và Sở Linh.



Khụ khụ…

Lời chào của cô bé khiến Diệp Thành sặc hồi lâu.



Vẻ mặt Sở Huyên và Sở Linh cũng trong phút chốc trở nên kỳ lạ, các cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, có phải bị giảm vai vế rồi không?



“Cô nhóc này đáng yêu quá”, khi ba người còn đang thảng thốt thì Tịch Nhan đã cười khanh khách, bế Nhược Hi vào lòng, nhéo hai má hồng hào mũm mĩm của cô nhóc, còn đeo linh châu lên người cô bé nữa.



“Tịch Nhan!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Con không cần tu luyện à?”



“Con mệt rồi, chạy lên đây ăn ké”, Tịch Nhan cười híp mắt nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, người sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”



“Xem con nói kìa”.



“Hai vị sư nương sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”, Tịch Nhan cười hì hì, lại nhìn Sở Huyên và Sở Linh.



“Huyên thuyên”, hai người đều bật cười, thật sự bị đồ tôn của mình làm cho dở khóc dở cười, đúng là được truyền lại từ Diệp Thành mà!



“Chà! Thơm quá đi!”, Tịch Nhan còn chưa động đũa đã lại có tiếng cười giòn tan khác vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi cũng tới, còn kéo theo cả mấy người phía Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ.



“Chúng ta tới ăn chực”.



“Đã… Đã nhìn ra”, Diệp Thành ho khan, suýt thì vùi đầu vào bát cơm, không biết nếu mọi người biết chuyện xảy ra trong lư luyện đan hôm đó, hắn có bị đá chết ngay tại chỗ không.



“Bái kiến hai vị tiền bối”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du và Huyền Nữ rất hiểu lễ nghi, cung kính hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh.



“Đều là người nhà, không cần quá phép tắc”, Sở Huyên mỉm cười rồi liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.



“Nhìn… Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn nhớ mỗi lần Sở Huyên cười tủm tỉm như vậy là kiểu gì hắn cũng bị ăn đòn, đây là bóng ma tâm lý thời niên thiếu!











 
Chương 3453: “Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”.  


Nói rồi, Long Ngũ tế ra tiên quang bao quanh Diệp Thành, rồi cả hai cùng rời khỏi vì sao tử tịch, trước khi đi còn không quên thi triển đại thần thông phong ấn cổ mộ tránh âm khí thoát ra ngoài.



Gần tới sáng, cả hai người mới đáp xuống một vì sao: Dương Trần Tinh.



Advertisement

Bên trên Dương Trần Tinh có một gia tộc, đó là gia tộc của Long Ngũ, gia tộc của Long Ngũ không hề yếu ớt, có chín Chuẩn Thánh, cũng có Thánh Nhân trấn thủ, lúc này bọn họ đang bế quan giác ngộ đại đạo thiên địa.



Long Ngũ dẫn Diệp Thành lên một đỉnh núi rồi vội vàng rời đi, hắn muốn tìm phương án giải cứu Diệp Thành, không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ thì hắn sẽ không để Diệp Thành mạo hiểm.



Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống, khoé miệng liên tiếp chảy máu, phần trán có thần văn tổ chú như ẩn như hiện.



Trạng thái lúc này của hắn rất tệ, đặc biệt là tổ chú quỷ quái kia chính là sức mạnh vô hình, hắn không tìm thấy căn nguyên, chỉ biết có một loại sức mạnh vô hình đang uy hiếp hắn, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào.



Đạo Chích lên đến đỉnh núi, thấy Diệp Thành khoanh chân trong trạng thái yếu ớt thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu không phải hắn trộm bảo vật từ cổ mộ thì Diệp Thành cũng sẽ không đến mức như vậy.



Cho tới khi màn đêm buông xuống mới thấy Diệp Thành tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, khí tức hỗn loạn.




Thấy Đạo Chích như vậy, Diệp Thành mặt mày tối sầm: “Đây là cuộc mua bán của ngươi sao?”



“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Đạo Chích ho hắng, “ta trộm mộ mấy năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, ai mà ngờ nổi ông ta lại là thi thể biến đổi, vả lại còn là một kẻ vô cùng hung hãn nữa”.



“Có thể khiến ta bớt bận tâm không?”



“Có thể?”




“Ấy? Si Mị tổ chú”, khi cả hai người đang nói chuyện thì con lừa tên Kỳ Vương kia đã leo lên đỉnh núi, thấy thần văn tổ chú trên trán Diệp Thành thì sắc mặt hắn liền tỏ ra khó hiểu.



“Đúng là đi nhiều biết nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Kỳ Vương, gia tộc của Long Ngũ không ra tay tàn độc với hắn là vì đã phong cấm pháp lực của hắn, có điều con lừa này có thể nhìn ra được tổ chú của Si Mị tộc thì thật sự khiến hắn phải bất ngờ, rõ ràng con lừa này không hề đơn giản.



“Xem ra cương thi cổ mộ kiếp trước là người của Si Mị tộc”, Kỳ Vương vừa nói vừa lắc lư rồi đi vòng qua vòng lại xung quanh Diệp Thành, “tiểu tử ngươi được lắm, khả năng chiến đấu của thi thể cổ xưa kia không hề kém so với Thánh Vương vậy mà vẫn có thể sống sót quay vè, so với những người cấp bậc cảnh giới Hoàng thì ngươi là người mạnh nhất ta từng gặp”.



“Ngươi cũng là con lừa được nhất ta từng gặp”.



“Nói gì thế, ta là Kỳ Lân, là Kỳ Lân của Hoàng tộc”, Kỳ Vương nói rồi đầu óc lại ngẩng lên rất cao, trông có vẻ nó rất tự hào, ai không biết còn tưởng nó là một con Kỳ Lân thực sự.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn không rảnh mà nói thêm với con lừa này nên lập tức xuống núi.



Trong gia tộc Long Ngũ cũng có người chuyển kiếp, vả lại số lượng còn không hề ít, hắn đã cảm nhận được khi tới đây, đã có người của cố hương thì đương nhiên phải khơi dậy kí ức rồi.



 
Chương 2227: “Ai nói không phải chứ?”


Woa! Thơm quá!



Chẳng bao lâu lại có giọng nói khác cất lên, hơn nữa còn không phải một người.



Lời còn chưa dứt đã thấy đám Hùng Nhị và Tạ Vân leo lên, hai tay xoa xoa: “Hôm nay có thể ăn một bữa no nê rồi”.



Nhưng giây tiếp theo họ đã bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, không phải nói khoác với mọi người đâu, thật sự là bay đi rất xa, rất xa đấy.





Advertisement



Bữa sáng vốn dĩ ấm áp thì lại diễn ra trong bầu không khí dị thường rồi mới kết thúc.



Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, thấy rất nhiều nữ nhân đang vây quanh Tiểu Nhược Hi thì liền ho hắng đi ra.



Hắn lại lần nữa xuất hiện, nơi này là địa cung của Hằng Nhạc Tông, bên trong đó có mười mấy hư không Truyền Tống Trận khổng lồ, còn hôm nay hắn tới đây là vì muốn tới trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ Thiên Đình, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết diện mạo của trụ sở chính như thế nào.



Khai trận, trụ sở Thiên Đình!



Diệp Thành nói rồi bước lên Truyền Tống Trận khổng lồ.



Ba trưởng lão lần lượt bấm thủ ấn, Truyền Tống Trận nhanh chóng vận chuyển, mang theo sức mạnh huyền diệu của không gian.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới bước ra khỏi Truyền Tống Trận.



Bái kiến Thánh Chủ!



Các lão bối đứng trước Truyền Tống Trận lần lượt cung kính hành lễ.



Không cần đa lễ, Diệp Thành mỉm cười sải bước ra khỏi địa cung.



Ra khỏi địa cung, hắn liền sải bước lên hư không, nhìn từ trên cao xuống, linh sơn với cả ngàn ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có đại khí dồi dào, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy tiên hạc bay qua, cả Thiên Đình hiện lên dưới thần hoa rựcỡ.



“Đúng là có đầu tư”, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi tấm tắc, đây rõ ràng là một Vương triều.



Ngay sau đó, hắn bước xuống hư không, sải bước vào đại điện của Thiên Đình.



Ập vào mắt hắn chính là một bóng hình xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao, lúc này cô đang tĩnh lặng chăm chú quan sát hai chữ viết hoa với từng đường nét bay lượn tinh tế được khắc ở đại điện: Thiên Đình.



Cô vẫn giữ dáng vẻ của nữ nhân cải trạng nam, mái tóc không gió cũng tự tung bay, mỗi một lọn tóc đều nhuốm thần hà, bóng dáng cô có phần tiều tuỵ, có thể thấy từng vết tích thời gian để lại trên khuôn mặt cô, nhưng cho dù như vậy thì cũng khó có thể che đi được nét phong hoa tuyệt đại của nhan sắc.



Diệp Thành không nói gì, hắn chậm rãi sải bước tới, cho tới khi đứng song song với Cơ Tuyết Băng hắn mới khẽ mỉm cười: “Ba năm rồi, muội thay đổi không hề ít nhỉ?”



“Huynh cũng vậy”, Cơ Tuyết Băng nói bằng giọng lãnh đạm, hiếm khi mới khẽ mỉm cười nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại thấp thoáng vẻ tự giễu.



Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng lại khiến cho bầu không khí của đại điện chìm vào lặng thinh.




Cả hai người cứ thế đứng song song với nhau tĩnh lặng nhìn hai chữ Thiên Đình giống như hai kẻ xa lạ, đôi lúc bọn họ lại giống như cố hữu lâu ngày không gặp, không cần nói bằng lời bởi họ đều hiểu nhau hơn tất thảy.



Bọn họ không còn là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo Chính Dương.



Lần này gặp nhau như cách cả một đời.



Lại ba năm trôi qua, sự day dứt dữa tình và duyên, sự đan xen giữa nhân và quả khiến cặp tình nhân năm xưa cuối cùng cũng quyết định đứng về một hướng.



Bầu không khí rất kì lạ, bao thăng trầm của thời gian như quấn lấy họ, đi qua những tháng ngày dông bão, ngoài để lại kì tích thì dấu vết của thời gian cũng không ngoại trừ hai người họ.



“Nhìn bóng lưng của hai người khiến ta rất cảm khái”, tiếng chép miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vang lên.



Bên cạnh Diệp Thành chợt có thêm một người khác, người này đứng thẳng, khí thế oai hùng, mái tóc buông xoã như làn nước, có uy nghiêm của một vị vương, nếu nhìn kĩ thì đó chính là chưởng giáo của Thanh Vân Tông: Chu Ngạo.



“Ai nói không phải chứ?”, tiếng chép miệng vang lên, bên cạnh Chu Ngạo lại có một người nữa xuất hiện.



Liễu Dật cũng đã tới, hiện giờ hắn chính là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn sống nội tâm, giống như một thư sinh, đôi mắt như đáy giếng chẳng chút sóng gợn, không hề mang theo khí tức của một tu sĩ.



Cả bốn người đứng song song với nhau, bọn họ tĩnh lặng quan sát hai chữ Thiên Đình và nhớ về những năm tháng rực rỡ trước kia.



Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà phải cảm khái.



Còn nhớ năm xưa, trong trận so tài tam tông, bọn họ chính là bốn đệ tử xuất sắc nhất của tam tông, đấu tới mức rộn ràng hăng hái.











 
Chương 3454: Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.  


Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, con lừa tên Kỳ Vương kia sáng cả mắt, nếu nhìn thì mới biết huyết mạch của Diệp Thành bất phàm, cùng cấp bậc với Hoàng tộc Kỳ Lân.



Cho tới khi Diệp Thành đi khuất, Kỳ Vương mới thu lại ánh mắt liếc nhìn Đạo Chích ở bên.



Advertisement

Đạo Chích cũng xoa cằm nhìn con lừa này, đào mộ bao nhiêu năm nay nên hắn cũng có khả năng quan sát riêng, mặc dù là một con lừa nhưng con lừa này lại bất phàm, không phải là Kỳ Lân mà là có huyết mạch Kỳ Lân.



Nhìn mãi nhìn mãi, cả hai đưa mắt nhìn nhau.



Không biết vì sao cả hai tên này nhìn nhau một hồi rồi lao vào đánh nhau.



Thế rồi không lâu sau đó, trên đỉnh núi liền vang lên tiếng khóc lóc gào thét thảm thiết của Đạo Chích, mặc dù Kỳ Vương bị phong ấn pháp lực nhưng cơ thể lại rắn rỏi, chỉ cần một cú đá đã khiến cả ngọn núi rung chuyển rồi.



Phía này Diệp Thành len lỏi vào từng ngóc ngách của gia tộc Long Ngũ, vì Long Ngũ đã dặn dò gia tộc nên Diệp Thành mới có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản, mỗi một nơi Diệp Thành đều đưa được hai tới ba người đi.



Đợi khi Diệp Thành quay về núi thì phía sau còn có mười mấy bóng hình nữa.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế tế ra tiên quang, mỗi một đạo tiên quang bay vào trán từng người.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự cảm động, những người này được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, bầu không khí trên đỉnh núi chợt ấm áp, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn tinh thiên.



Không biết từ bao giờ trên đỉnh núi mới chìm vào im ắng, từng người chuyển kiếp dần chìm vào giấc mộng sau khi uống say.



Diệp Thành không nhàn rỗi, hắn tế ra tiên hoả và theien lôi giúp bọn họ tẩy luyện huyết mạch, mỗi lần tìm được người chuyển kiếp là hắn lại làm việc này, đây chính là cơ duyên tạo hoá.



Cho tới tận đêm khuya, Long Ngũ mới bay ngang qua trời mà tới, vả lại trong tay còn có thêm một bình tiên dịch trong suốt.




Diệp Thành đương nhiên không khách khí, hắn như thể biết được đó là vật gì, đương nhiên là vật có lợi với tu luyện, đó chính là thứ mà Long Ngũ giở thủ đoạn mới lấy được từ nơi khác về.



Long Ngũ đến nhanh mà đi cũng nhanh, mục đích của hắn rất đơn giản,d dó chính là trong thời gian ngắn nhất tìm thêm linh dược cho Diệp Thành giúp hắn tiến cấp lên cảnh giới Chuẩn Thánh.



Diệp Thành cần nhanh chóng tiến cấp lên Chuẩn Thánh, hoặc có thể nói hắn cần thiên kiếp của Chuẩn Thánh để nhìn thấu phong ấn tiên nhãn.



Nói thẳng ra thì chỉ cần lục đạo tiên nhãn tự phong ấn được mở ra thì mới có khả năng địch lại được sự xâm phạm của tổ chú.



Suy cho cùng, tổ chú của Si Mị tộc nhằm vào tiên nhãn, còn Diệp Thành cần sức mạnh của tiên nhãn đủ mạnh thì mới có thể áp chế được tổ chú.



Lại là một đêm yên tĩnh, Long Ngũ lại tới, trong tay có thêm một cây tiên thảo.



Diệp Thành vẫn không tỏ ra khách khí, hắn nhận lấy nhưng thấy Long Ngũ không nói gì mà nhìn mình chằm chằm nên vẻ mặt hắn tỏ ra khó hiểu, cứ thế nhìn nhìn Diệp Thành khiến Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.

“Có gì nói đi, nhìn ta chằm chằm như thế là sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ.



 
Chương 2228: “Người đông thì dễ làm việc”,


Bên ngoài đại điện, từng bóng hình bước vào, đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cùng hàng nghìn bóng người khác, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đó là những thành viên trong hội Thái thượng trưởng lão của Thiên Đình.



“Bái kiến chư vị trưởng lão”, bốn người phía Diệp Thành định thần lại, lần lượt hành lễ.



“Không cần đa lễ, ngồi xuống cả đi”, mọi người mỉm cười, nói.

Advertisement



“Ngồi, ngồi xuống cả đi”, Cổ Tam Thông lên tiếng, có điều nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của ông ta, vẻ mặt của ai nấy đều hết đỗi khác thường.



Tất cả ngồi xuống, Diệp Thành là Thánh Chủ Thiên Đình đương nhiên ngồi ở vị trí cao nhất, đây có lẽ là lần đầu tiên Thiên Đình tề tựu đông đủ từ khi thành lập đến nay, thế nhưng lần tề tựu này lại không hề dễ dàng.



“Ai có thể nói cho ta biết về tình hình Thiên Đình hiện giờ không?”, Diệp Thành lên tiếng đảo mắt nhịn quanh, ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Hồng Trần Tuyết.



“Ba năm nay Thiên Đình có thêm nhiều thế lực mới gia nhập, ba trăm bảy mươi hai thế lực, đó là các thế lực từ Bắc Sở, hiện giờ Thiên Đình có tam tông, chín điện, tám mươi mốt thành”.



“Hội Thiên Tông Lão Tổ cũng có ba mươi bảy người tham gia mới, đó đều là lão tổ của các thế gia”.



………



“Tập thể Đan Thành dọn tới Nam Sở, toạ lạc ở phía nam của trụ sở chính của Thiên Đình”.




……..



“Thiên Đình xây mới ba vạn sáu trăm nghìn thành trì, có thêm chín vạn tám nghìn linh sơn, xây thêm mười vạn chín nghìn Truyền Tống Trận”.



……..



Hồng Trần Tuyết liên tục nói, bà ta nói rất thật thà và còn nói nhiều hơn cả Diệp Thành khiến các lão bối nghe mà ngáp ngủ.



Nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, Diệp Thành chợt trầm trồ cảm thán!




Ba năm nay hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Bắc Sở còn phía Chung Giang ở đây cũng không nhàn rỗi tay chân.



Chưa nói đến những thành trì và linh sơn mới gây dựng, chỉ cần nói tới tường thành của Nam Sở thôi đã là cả quá trình tốn biết bao công sức rồi. Thiên Đình của hiện tại không chỉ có lớp lớp nhân tài mà rõ ràng còn phòng thủ kiên cố.



“Người đông thì dễ làm việc”, Diệp Thành không ngừng tấm tắc.



“Chưởng giáo Hằng Nhạc Tông, Nhân Hoàng muốn lấy một người từ Hằng Nhạc”, khi Diệp Thành còn đang tấm tắc thì Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lên tiếng nhìn sang Liễu Dật.



“Nhân Hoàng chọn người hội Thái thượng trưởng lão không hỏi gì thì ta đương nhiên không có ý kiến gì”, Liễu Dật bất giác mỉm cười, “nhưng không biết trưởng lão Chung Tiêu muốn lấy ai?”



“Tịch Nhan”.



“Cái này ấy à?”, Liễu Dật ho hắng nhìn sang Diệp Thành, “ta không có ý kiến gì, trưởng lão có thể hỏi sư phụ của cô ấy”.



“Ta nói rồi, Nhân Hoàng chọn người mà không ai nói gì thì đương nhiên là cả ta cũng thế”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không từ chối.



Tịch Nhan có vạn hoa đồng, có khả năng thiên bẩm với thần thông sưu hồn, là nguồn tài năng ưu tú thích hợp để làm tình báo.



 
Chương 3455: “Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”.  


“Lần này rẩ ngoài ta gặp được một người rất kì lạ”.



“Kì lạ thế nào?”



“Trông giống hệt ngươi”, Long Ngũ nói rồi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt ý tứ.

Advertisement



“Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, người trông giống nhau có biết bao nhiêu, có gì mà lạ”, Diệp Thành đáp lời hờ hững rồi đã hấp thu tinh hoa từ tiên thảo.



“Người đó cũng có Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Ngũ nói một câu khiến Diệp Thành phải giật mình ngẩng đầu.



“Thay vì nói giống hệt ngươi thì chi bằng nói giống hệt với Hồng Trần năm xưa”, cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Thành nên Long Ngũ lại tiếp tục nói: “Người mà ta gặp trông điên điên đờ đẫn, giống với kiểu của Hồng Trần năm xưa”.



“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành nhìn Long Ngũ và đã chắc rằng người khác thường đó chính là Lục Đạo.



“Ta đi theo cả chặng đường nhưng chớp mắt đã không thấy ông ta đâu rồi”.



“Không thấy nữa?”



“Điểm khó hiểu nhất là đây”, Long Ngũ lấy ra một viên tinh thạch kí ức màu tím đưa cho Diệp Thành.



Diệp Thành vội nhận lấy, hắn chỉ điểm vào tinh thạch và mở ra cấm chế bên trên tinh thạch kí ức.



Tinh thạch rung lên và loé sáng nhưng lại không có cảnh tượng nào hiện ra, hoặc có thể nói kí ức tinh thạch này trống rỗng, từ đầu tới cuối không lạc ấn bất cứ hình ảnh nào.



Diệp Thành khẽ cau mày, nhìn sang Long Ngũ, không biết Long Ngũ có ý gì.



Long Ngũ lại cầm lấy tinh thạch: “Kì lạ chưa? Ta cũng thấy lạ, rõ ràng ta dùng tinh thạch ghi lại hình ảnh của người dị thường đó nhưng khi nhìn lại thì bên trong tinh thạch lại không có gì cả, người dị thường như vậy, đến cả trong kí ức của Long Đế cũng chưa từng xuất hiện”.




“Người dị thường mà ngươi nói có tu vi thế nào?”, Diệp Thành vừa trầm tư vừa hỏi.



“Chí ít là Đại Thánh, nói không chừng là Chuẩn Đến”.



“Sao? Với khả năng quan sát của ngươi mà cũng không nhìn ra tu vi sao?”, Diệp Thành cau mày.



“Không phải đạo hành của ta không đủ, cũng không phải khả năng quan sát có vấn đề mà vì ông ta quá dị thường, có một loại sức mạnh thần bí che lấp huyền cơ, không thể nào nhìn thấu tu vi”, Long Ngũ nói tiếp, “có lúc ta thậm chí còn cho rằng ông ta là một... một Đại Đế”.







Đại Đế!











 
Chương 2229: Công bằng! Chông chính! Công khai!  


Vả lại, Diệp Thành là sư phụ của Tịch Nhan cũng xuất thân từ tình báo, hắn đương nhiên biết rất rõ đệ tử của Tình Báo Các cần trải qua kiểm tra gắt gao thế nào, Tịch Nhan vốn dĩ nhanh nhạy hoạt bát, cô bé tới Nhân Hoàng có thể coi là một cơ hội để cọ sát.



Hồng Trần Tuyết không nói gì, bà ngồi về vị trí cũ.



Advertisement

Bà ta vừa ngồi xuống thì Chung Giang đã vuốt râu lên tiếng, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nam Sở ổn định rồi thì nên nói về Bắc Sở thôi”.



“Để sau đã”, Diệp Thành xua tay, “vì áp lực của Thiên Dình khiến bọn họ liên thủ lại với nhau, toàn bộ Bắc Sở đang trong trạng thái phòng ngự, chúng ta cần nắm chắc phần thắng, nếu ép quá thì sẽ khiến đối phương phản công lại, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất, vả lại việc di chuyển tới vùng đất khác để chinh phạt cần duy trì chiến tuyến rất dài, thiên thời địa lợi nhân hoà chúng ta không hề có, như vậy sẽ thiệt hại nặng nề”.



“Ý là vẫn đợi thêm ấy gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.



“Đương nhiên là đợi”, Diệp Thành cười nói: “Các thế lực ở Bắc Sở đan xen phức tạp, hợp lâu rồi sẽ tan, không lâu nữa bọn họ sẽ lại lần nữa rơi vào thế cục phân tranh, đợi bọn họ đấu đá nhau thì mới là lúc thời cơ tốt nhất để đại quân của Thiên Đình dẹp loạn”.



“Vậy thì chẳng có việc gì làm rồi”, Cổ Tam Thông gãi gãi tay, “lão tử đợi ba năm rồi, chỉ đợi đánh một trận ra trò thôi”.



“Không có việc gì thì mọi người có thể gia cố tường thành mà”, Gia Cát Vũ cười giảo hoạt: “Vả lại hậu nhân của Thiên Đình không thiếu nhân tài, tìm vài tên làm đồ đệ, dù sao cũng là lúc đang rảnh”.



“Lão tử không rảnh đến mức ấy”, Cổ Tam Thông ho hắng, “ngày mai ta sẽ tới Bắc Sở xem xem, trói lấy vài tên kiếm ít linh thạch tiêu”.



“Ấy, ấy, việc này nghe được đấy”, cả nhóm lão bối sáng mắt, lập tức xúm lại với nhau, đại quân Thiên Đình không tiến đánh Bắc Sở chứ không nói là không cho bọn họ làm loạn Bắc Sở, tóm vài tên đòi tiền chuộc hay gì đó lại là khoản sở trường của bọn họ.



“Được rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng sau đó nhìn Diệp Thành đang day trán, “Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc nhàn rỗi tổ chức trận so tài tam tông, Thiên Đình hiện giờ còn chưa chọn ra chín đại đệ tử chân truyền”.



“Vậy cũng được đấy”, vừa nghe vậy đã có hậu bối muốn công khai giao chiến, vài lão bối chợt sáng mắt lên.



Vả lại, bên trong đại điện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, Chu Ngạo và Liễu Dật.



Trong trận so tài tam tông trước kia, bọn họ gây sức ảnh hưởng lớn nhất. Không ít các lão bối có mặt ở đây từng quan sát trận chiến, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa.



Lớp thanh niên hiện nay ở Đại Sở chính là lớp Huyền Tự.



Còn Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng hay Liễu Dật là lớp Thanh Tự, bọn họ đã không còn được liệt vào lớp thanh niên nữa rồi.



Hổ Oa, Tịch Nhan hay Triệu Tử Vân đều là lớp Huyền Tự vả lại người nào người nấy đều rất ưu tú, nhất định có thể toả sáng, nói không chừng còn hơn hẳn lớp thanh niên năm xưa.



Vậy thì chín ngày sau!



Nhìn nét mặt hào hứng của tất cả mọi người, Diệp Thành bất giác mỉm cười.



Công bằng! Chông chính! Công khai!



Tiếp đó, bên trong đại điện chợt náo nhiệt đến lạ, nói biết bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ có nhóm lão bối là rộn ràng khiến một kẻ làm Thánh Chủ như Diệp Thành chợt cảm thấy ái ngại.











 
Chương 3456: Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông


Sau khi xác định được toạ độ không gian trong ngọc giản thì Diệp Thành mới đứng dậy bay vào hư thiên vời vợi.



Phía sau hắn, Long Ngũ hơi ngẩng đầu nhìn bóng Diệp Thành rời đi mà trong ánh mắt mang bao ý tứ.



Advertisement

Diệp Thành bay ra khỏi Dương Trần Tinh, cứ thế bay về một phía trong tinh không, ánh mắt loé lên tia sáng bất định.



Trước là Hồng Trần, Thần Huyền Phong, bây giờ là Lục Đạo, mục tiêu của bọn họ là Nhược Hi, điểm khác nhau chính là Lục Đạo giá lâm xuống Chư Thiên Vạn Vực còn Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại giá lâm xuống Đại Sở.



Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự cảm nhận được có một số chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai thật sự sẽ có biến cố kinh thiên, cho dù là Đại Đế cũng sẽ mất mạng.



Có lẽ cũng vì biến cố kinh thiên đó mới khiến hắn của tương lai không màng mọi thứ mà nghịch thiên cải đạo xuyên không.



Đêm khuya, Diệp Thành đứng giữa tinh không.



Không biết vì sao khi đứng giữa tinh không lại khiến hắn có một cảm giác khác lạ, cảm giác đó như ngay trước mắt nhưng lại như xa vời vợi tận trong giấc mơ, như ẩn như hiện không sao nắm bắt.



Diệp Thành khẽ cau mày, hắn bắt đầu đưa mắt nhìn tứ phương.



Bầu tinh không này cách Dương Trần Tinh hàng trăm nghìn dặm, mặc dù rộng lớn nhưng lại yên tĩnh u tịch, chỉ có vài chòm sao lớn, vả lại đều là những vì sao tử tịch không có sinh linh.



Diệp Thành cố gắng ngưng khí thi triển chu thiên diễn hoá, lấy bầu tinh không này làm trung tâm rồi bắt đầu tính toán.



Nhờ có chu thiên diễn hoá mà Diệp Thành trở về với cảnh tượng của bầu tinh không này không lâu trước đó, đó là từng bóng hình hư ảo đi qua tinh không này, có nam tu sĩ, cũng có nữ tu sĩ.


Ý thức của Diệp Thành như tiên mang đảo qua từng bóng người hư ảo.



Thế nhưng, sau khi quan sát hồi lâu hắn vẫn không tìm thấy được bóng dáng Lục Đạo ở đâu mà chỉ nhìn thấy vài bóng hình quen thuộc, đó là vài người chuyển kiếp của Đại Sở đi qua tinh không mênh mông này không lâu trước đó.



Diệp Thành không thu lại thần thông mà tiếp tục tính toán, hắn đã quyết định sau khi tính toán xong thì đi tìm người chuyển kiếp ở tinh không này, hiện giờ người mà hắn muốn tìm thấy nhất chính là Lục Đạo, hắn muốn gặp Lục Đạo.



Giữa tinh không mênh mông, chu thiên diễn hoá vẫn đang vận chuyển, từng cảnh tượng lúc trước vẫn diễn ra và chỉ có một mình Diệp Thành nhìn thấy.



Không biết qua bao lâu, cảnh tượng diễn ra trước đó mới về trạng thái về đêm, bóng người trong tinh không ít dần, cho tới khi chẳng còn một ai, bầu tinh không vắng vẻ, thiếu hẳn sinh khí.



Diệp Thành vẫn không thu lại thần thông, hắn vẫn đang chăm chú quan sát.



Cuối cùng, tinh không mênh mông cũng rung lên, Diệp Thành nhìn thấy bóng hình Long Ngũ, đó chính là cảnh tượng hư ảo, Long Ngũ đang bay từ tinh không phía xa tới, trong tay cầm một bụi tiên thảo.

Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, Long Ngũ đã hiện thân thì Lục Đạo nhất định sẽ tới sau đó không lâu.



 
Chương 2230: “Nhưng ngọc bài linh hồn của sư tôn rõ ràng đã vỡ rồi”


Những người khác liếc nhìn không nói gì rồi lần lượt đi ra khỏi đại điện.



Lúc này, bên trong đại điện cũng chỉ còn lại năm người.



Diệp Thành tạo ra kết giới bao trùm cả Thiên Đình khiến nhóm Chung Giang ngỡ ngàng, làm gì mà thần bí vậy chứ.

Advertisement



“Có một việc mong bốn vị giải đáp cho vãn bối”, Diệp Thành nhìn bốn người.



“Ngươi cứ nói đi”.



“Sư tôn của các vị, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy Hồng Trần, ông ấy thật…thật sự đã qua đời rồi sao?”







Chỉ một câu nói thôi cũng khiến bốn người phía Chung Giang lần lượt cau mày, tất cả đều đưa mắt nhìn Diệp Thành: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”



“Vãn bối cho rằng ông ấy vẫn còn sống”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng.



“Không thể nào”, Hồng Trần Tuyết lập tức nói, “ta tận mắt chứng kiến ngọc bài linh hồn của sư tôn đã vỡ”.



“Diệp Thành, có phải ngươi phát hiện ra gì không? Hay là ngươi từng gặp sư tôn?”, Chung Quy nhìn Diệp Thành thăm dò. Không chỉ ông ta mà Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng đều nhìn Diệp Thành.



“Khi vãn bối ở Bắc Sở đã gặp một người như vậy”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy đeo mặt nạ đen, thần trí không tỉnh táo, có lúc còn đờ đẫn, rất thần bí, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ”.



Nói tới đây, Diệp Thành nhìn cả bốn người thăm dò: “Quan trọng nhất đó là ông ấy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở mắt phải”.



“Thần trí không tỉnh táo, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, cả bốn người lẩm bẩm sau đó lại đổ dồn ánh mắt sang Diệp Thành: “Sau đó thì sao?”



“Khi đối đầu với ông ấy, vãn bối đã trúng hoan thuật của ông ấy, thế nhưng lại không hề có cảm giác gì”, Diệp Thành hít sâu, “thần thông mà ta biết ông ấy đều biết, Tiên Thiên Canh Khí, Phong Thần Quyết, Vạn Kiếm Triều Tông, Bát Quái Trận Đồ, Thần Thương…”


“Sau đó nữa?”, khí tức cả bốn người gấp gáp hơn, là đồ đệ của Hồng Trần Tuyết bọn họ như đoán được bảy, tám phần rồi.



“Sau đó thì ông ấy rời đi”, Diệp Thành lãnh đạm nói, cuối cùng hắn vẫn che giấu chuyện Hồng Trần Tuyết muốn giết Tiểu Nhược Hi.



“Là sư tôn, nhất định là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết kích động hơn cả, đường đường là Thánh Chủ của Nhân Hoàng nhưng vì quá kích động nên bà ta càng rối trí, giống như một cô nương ngờ nghệch vậy.



“Nhưng ngọc bài linh hồn của sư tôn rõ ràng đã vỡ rồi”, Chung Ly đảo mắt nhìn cả ba người.



“Vả lại tính thời gian cũng không đúng”, Chung Quy nhẩm tính, “nếu như sư tôn còn sống thì ít nhất cũng phải một nghìn năm trăm tuổi rồi, cảnh giới Chuẩn Thiên không thể sống lâu như vậy”.



“Nói không chừng sư tôn đã đột phá lên cảnh giới Thiên rồi”, Hồng Trần Tuyết vội nói.



“Chắc chắn không thể”, Chung Giang lập tức phủ nhận, “nếu như có cảnh giới Thiên xuất thế thì nhất định có dị tượng vả lại ta cũng không hề cảm thấy luồng áp lực nào mới xuất hiện”.



“Vậy chỉ còn một khả năng”, Diệp Thành lên tiếng.



“Là gì?”

“Ông ấy tự phong ấn mình”, Diệp Thành giải thích: “Giống như con cháu của các vị Hoàng và liệt đại chư Vương”



 
Chương 3457: Tinh không lại trở về như ban đầu.  


Quả nhiên, sau khi Long Ngũ tới lại có một bóng hình hư ảo xuất hiện, đó là Lục Đạo, trông ông ta rất dị thường, xuất hiện trong mơ hồ, Diệp Thành thậm chí còn không nhìn ra ông ta xuất hiện bằng cách nào.



Diệp Thành chăm chú quan sát Lục Đạo, Lục Đạo đứng quay lưng lại phía hắn ta, mặc dù chỉ là bóng lưng không rõ ràng nhưng có thể thấy ông ta cô đơn tiều tuỵ thế nào, bước đi cũng có phần cứng nhắc, ông ta chậm rãi đi trong vô định.

Advertisement



Diệp Thành cố gắng sử dụng sức mạnh của đôi mắt, quan sát một cách tỉ mỉ.



Có điều, hắn càng muốn nhìn rõ bóng hình ấy thì lại càng nhìn không ra, bóng người Lục Đạo quá xa vời, xa vời như cách hắn cả bao nhiêu năm tháng, già nua mà xưa cũ khiến hắn nhìn không thấu.



Thánh thể của Diệp Thành run lên, khoé miệng chảy máu.



Lại là sự tồn tại quá mạnh đụng đến chu thiên diễn hoá khiến Diệp Thành gặp phản phệ.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Lục Đạo dừng chân, hơi quay đầu lại nhìn về phía sau như thể có thể thông qua từng bóng hình hư ảo, nhìn xuyên qua thời gian và không gian vời vợi và trông thấy Diệp Thành, cũng là Diệp Thành nhưng lại ở thời không khác.






Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn thấy dung mạo của Lục Đạo, quả thực trông giống hệt với hắn, trên khuôn mặt còn mang theo bao nét thăng trầm của thời gian, nét phong trần hằn rõ trên khuôn mặt, thời gian như từng vết dao để lại dấu vết trên khuôn mặt ông ta.



Thế rồi ý thức của Diệp Thành trở nên bất định, bóng hình Lục Đạo mờ dần trong tầm mắt của hắn.



Cũng vì nhìn Lục Đạo lâu hơn một chút mà ý thức của hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy dị thường, cho dù với khả năng của hắn thì cũng không thể nào tự thoát ra ngoài, hắn không tìm được đường về.



Chu thiên diễn hoá cũng vì ý thức của hắn biến mất mà ngừng vận chuyển, từng cảnh tượng cũng tiêu tán.



Tinh không lại trở về như ban đầu.



Diệp Thành đứng đó giống như pho tượng bất động.



Không biết qua bao lâu mới thấy có người bước chân tới tinh không này.



Đó là một lão già, nói chính xác hơn là một lão già lưng gù cầm cây gậy thanh long, làn da nhăn nheo, đôi mắt mờ đục nhưng lại loé lên u quang.



Lão già nhìn thấy Diệp Thành đứng đó, có lẽ vì Diệp Thành bất động khiến đôi mắt lão ta bất giác nheo lại, cảnh tượng này quá khác thường.

Lão ta nheo mắt nhìn tứ phương, nhấc chân chậm rãi bước tới, thấy ý thức của Diệp Thành vẫn đang ở trạng thái lơ lửng thì bất giác nở nụ cười nham hiểm, lão ta liếm liếm miệng: “Huyết mạch thuần tuý quá”.



 
Chương 2231: “Vậy thì giao cho chúng ta”


“Nhưng ngọc bài linh hồn đã vỡ thì giải thích thế nào?”, vài người bắt đầu đưa ra thắc mắc của mình.



“Tám phần là do thời gian lâu rồi nên ấn kí linh hồn lạc ấn trên ngọc bài linh hồn đã phai mờ”.



“Vậy ngươi có biêt sư tôn của chúng ta đi đâu không?”, cả bốn người sốt ruột, hơi thở gáp gáp nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho bọn họ đáp án chính xác.

Advertisement



“Sau khi vãn bối tỉnh lại thì ông ấy đã đi rồi”, Diệp Thành bất lực lắc đầu.



Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết lập tức quay người, bà ta định bước ra khỏi Thiên Đình.



Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn bước đi, di chuyển nhanh như ma quỷ chắn trước người Hồng Trần Tuyết, “tiền bối đang làm gì vậy?”



“Đi tìm sư tôn của ta”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng lên tiếng.



“Trước khi chưa làm rõ được mọi chuyện thì ta không thể để tiền bối đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, mang theo uy nghiêm của một vị Vương, “ta từng nói rồi, hiện giờ ông ấy thần trí không ổn định, đến cả ta cũng bại đến mức mơ hồ, thì tiền bối cho rằng mình có thể tiếp được mấy chiêu của ông ấy?”



“Ông ấy là sư tôn của ta, sẽ không làm hại ta”, Hồng Trần Tuyết càng tỏ vẻ lạnh lùng hơn, bà ta đã quên đi thân phận của mình.

“Tiền bối hiểu sư tôn của mình thế nào? Tiền bối có thực sự hiểu ông ấy không?”, Diệp Thành trầm giọng.



“Ngươi nói vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành giơ tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới, “đây là thánh vật của Viêm Hoàng nhưng tiền bối có biết sau khi gặp sư tôn của các vị thì nó có phản ứng thế nào không? Nó rung lên, vì sao lại rung lên, vì nó sợ, ông ấy là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thánh vật của Viêm Hoàng lại có phản ứng như vậy sao?”



Hồng Trần Tuyết khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn nhoà nước mắt, có lẽ bà ta quá nặng tình khiến mình mất đi lý trí.



“Ta không phủ nhận ông ấy là sư tôn của các vị”, Diệp Thành chậm rãi, nói với giọng ôn hoà, “nhưng ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, thánh vật của Viêm Hoàng sợ ông ta, vậy thì đó chính là minh chứng rõ ràng nhất”.


“Việc này để ta điều tra”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng.



“Tiền bối đã mất đi sự lạnh lùng cần có của một tu sĩ làm tình báo, ta không thể giao việc này cho tiền bối được”, Diệp Thành lập tức từ chối.



“Vậy thì giao cho chúng ta”, ba người phía Chung Quy lần lượt tiến lên trước.



“Ba vị tiền bối cũng không được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “không chỉ các vị mà tất cả những người có liên quan đến tiền bối Hồng Trần không được tham gia vào việc này, các vị căn bản không biết ông ấy đáng sợ đến mức nào”.



Thánh Chủ Thiên Đình đã nói vậy nên bốn người bọn họ chỉ có thể chấp nhận, chỉ biết đứng đó thẫn thờ như những bước tượng được điêu khắc.



Đại điện đột nhiên chìm vào im ắng.



Hồi lâu, Diệp Thành mới từ từ nhìn bốn người: “Tin ta thì ở lại Thiên Đình, ta có thể đảm bảo với mọi người rằng ông ấy nhất định sẽ đến”.







Nghe vậy, bốn người còn đang lặng thinh thì chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hẳn. Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại khẳng định chắc chắn như vậy nhưng bọn họ lại tin hắn vô điều kiện.



 
Chương 3458: chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê.  


Diệp Thành vẫn không di chuyển, ý thức lơ lửng, hắn đương nhiên không biết có người lại gần mình, vả lại còn tới gần với mưu đồ.



Lại nhìn sang lão già lưng gù, lúc này lão ta đã tế ra một cái lư đồng màu đen kịt thu ý thức lơ lửng của Diệp Thành vào trong: “Huyết mạch thuần tuý thế này mà mang về làm thuốc thì còn gì bằng”.

Advertisement



Lại là một cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, lão già lưng gù biến mất, người cùng biến mất với lão ta còn có Diệp Thành.



Diệp Thành bị phong ấn trong lư đồng, ý thức của hắn vẫn đang ở trạng thái lửng lơ, hắn chỉ có thể nhìn thấy từng đám mây và sương mờ ảo, mọi thứ đều hư ảo trong tầm mắt.



Trời gần sáng, lão già lưng gù đáp chân xuống một vì sao tử tịch và tiến vào lòng đất.



Bên trong lòng đất là cả một thế giới khác, đó là địa cung cổ xưa, bên trên bập bùng từng ngọn đuốc đen xì, mặc dù rộng rãi nhưng lại cho người ta khí tức lạnh lùng khác thường.



Cho tới lúc này, lão già lưng gù mới lấy lư đồng màu đen ra, để nó lơ lửng trên tế đàn.

Tiếp đó, lão già lưng gù lại lấy ra không ít thảo dược, đều là thứ bất phàm, từng cây thảo dược mang theo tinh nguyên dồi dào, chỉ cần lấy bất cứ cây nào ra cũng có thể khiến tứ phương tranh giành nhau.



Nhìn ông ta thì rõ ràng là một luyện đan sư, vả lại còn là một luyện đan sư tà ác, nếu không thì cũng không lôi Diệp Thành tới đây làm dược dẫn, dùng người sống để làm dược dẫn chẳng phải là ác sao? Giống như Đan Ma của Đại Sở năm xưa dùng tinh hồn của trẻ nhỏ luyện đan và gặp báo ứng.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn bị phong ấn trong lư đồng màu đen, xung quanh với từng đoạn xích phù văn dị thường quấn quanh, đó là cấm chế bên trong lư đồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn khiến hắn giống như tượng đá.



Không lâu sau đó liền có bóng người đứng trong địa cung này, đó là một bà lão lưng gù, bà ta cầm một cây gậy thanh long, bộ dạng giống với lão già lưng gù kia.


Lão già lưng gù và bà ta chính là một cặp tu sĩ, chỉ cần nhìn là thấy có tướng phu thê.



Bà lão lưng gù kia cũng dẫn theo một người tới, đó chính là một nữ tử áo trắng, trông có vẻ như bị bắt tới đây để luyện đan.



Nếu Diệp Thành thấy nữ tử này thì nhất định thấy quen vì đó chính là người chuyển kiếp của Đại Sở.



Lão già lưng gù liếc mắt nhìn bà lão rồi lại dừng lại ở nữ tử áo trắng kia, thấy dung mạo tuyệt thế của cô, trong ánh mắt lão ta loé lên ánh nhìn dâm tà.



Thấy ánh mắt dâm tà đó của ông ta, đôi bà lão lưng gù lạnh như băng, ta mới là người đồng hành với ông, ông nhìn thấy một cô nương xinh đẹp là nhìn kiểu đó, ông có ý gì hả?



Thấy ánh mắt của bà lão kia, lão già lưng gù ho hắng thu lại ánh mắt và tiếp tục sắp xếp thảo dược.



Bà lão hắng giọng mở lư luyện đan màu đen phong ấn Diệp Thành, bà ta nhìn Diệp Thành bên trong và sáng cả mắt như thể nhìn ra được sự bất phàm trong huyết mạch của Diệp Thành.



 
Chương 2232: “Trông cũng có tướng phu thê lắm”


“Việc này chỉ có năm người chúng ta biết, không được truyền ra ngoài”, phía này, Diệp Thành đã sải bước ra khỏi đại điện, chỉ có giọng nói vang vọng lại.



“Chúng ta hiểu rồi”, phía sau, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù bọn họ đã vài trăm tuổi rồi nhưng vẫn khó quên đi ân sư, đó là mối ân tình nặng tựa núi non.



Phía này, Diệp Thành đã bước đi trên con đường nhỏ quanh co giữa các linh sơn đan xen với nhau.



Hắn có thể khẳng định Hồng Trần sẽ đến không chỉ vì Nhược Hi mà còn dựa vào cảm giác mãnh liệt từ sâu thẳm con người hắn.



Hắn tự nhận cảm giác của mình rất chính xác, tu vi đạt tới mức này rồi thì cái gọi là cảm giác có lúc còn linh nghiệm hơn cả lời nói giống như chuyện ở hoàng cung nước Nam Triệu, cảm giác của hắn không hề sai.

Advertisement



Bái…bái kiến Thánh Chủ!



Sau một hồi suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên, đó là giọng nữ kéo Diệp Thành về hiện thực.



Phía trước mặt hắn là một nữ tử mặc y phục trắng, dung mạo không phải tuyệt thế nhưng lại nghiêng nước nghiêng thành, tu vi không phải quá cao nhưng toàn thân lại có thần hà rực rỡ bao quanh, y phục không nhuốm bụi trần, trông cô chẳng khác gì vị tiên tử cả.



Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Thành vô thức ho hắng, vẻ mặt hắn trở nên kì quái.



Đó là một người quen, là chưởng thượng minh châu của nhà họ Tô ở thành Thiên Thu, cháu của Tô Uyên lão tổ: Tô Tâm Nhi.



Vì sao hắn lại có vẻ mặt kì quái, chẳng phải là vì đêm hôm đó hắn đã trông thấy toàn bộ cơ thể của cô ta trong hồ băng sao?



Có điều cũng chẳng thể trách Diệp Thành, đêm đó Nam Minh Ngọc Thu điên cuồng làm loạn khắp thiên địa, hắn chạy đuổi theo hết nơi này đến nơi khác, bị Nam Minh Ngọc Thu giáng cho cái bạt bay đi, thế rồi mới có cảnh tượng hương sắc sau đó.



“Lâu…lâu rồi không gặp, dạo này cô có ổn không?”, Diệp Thành ho hắng lên tiếng.



“Vẫn…vẫn ổn”, thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Tô Tâm Nhi vô thức cúi đầu, khuôn mặt ửng đó, một nữ tử còn chưa gả đi lại bị nhìn toàn bộ cơ thể như vậy không xấu hổ mới lạ.



Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Diệp Thành trước giờ nhanh trí thì lúc này lại có phần khó có thể chống đỡ nổi cảnh tượng này.



Ôi chao! Ai thế này?


Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng của hai người mới bị một giọng nói phá vỡ.



Đợi tới khi Diệp Thành nhìn sang thì mới hpats hiện đó là một nam hai nữ, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia.



Lăng Hạo và Thanh Vân còn đỡ, còn Tử Yên thì không được tự nhiên cho lắm, một cô gái vốn dĩ cao ngạo như cô không ít lần coi thường Diệp Thành nhưng hiện giờ thì sự cao ngạo đó của cô ta đã không còn tồn tại nữa rồi.



“Ra khỏi cửa là thấy từng đôi từng cặp, phong cảnh này thật tuyệt”, Diệp Thành nói bông đùa.



“Đừng nói thế chứ, chỉ là tình cờ gặp thôi, ta…”



“Chúng ta sắp thành thân rồi”, Lăng Hạo còn chưa nói xong thì Thanh Vân ở bên đã kéo lấy cánh tay hắn, so với tên đê tiện Lăng Hạo kia thì cô ta xởi lởi hơn nhiều khiến Tử Yên và Tô Tâm Nhi cười khúc khích.



“Hoá ra là vậy, vậy thì ta phải chuẩn bị tiền mừng rồi”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hứng thú nói.



“Đương nhiên rồi”, đã thẳng thắn với nhau rồi thì Lăng Hạo cũng không giấu gì nữa, hắn lập tức bày ra bộ dạng mặt dày của mình, “này, ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình, còn là Đan Thánh của Đan Thành, không thể mừng ít được đâu”.



“Ta thích đức hanh đê tiện đó của ngươi đấy”.




“Ôi chao, náo nhiệt thật đấy”, có người đi tới, tư thế oai phong khí khái, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông – Lý Tinh Hồn.



“Ngươi không ở Thanh Vân Tông cứ chạy tới Thiên Đình, tâm trạng cũng không tồi nhỉ?”, Lăng Hạo nhìn Lý Tinh Hồn như thể biết được hắn tới đây làm gì.



“Thiên Đình nhiều mĩ nữ mà”, Lý Tinh Hồn gãi tai, lắc đầu, hắn tự giác đứng về phía Tử Yên sau đó mỉm cười nho nhã: “Tử Yên cô nương, tối nay cô nương có thời gian không? Chúng ta cùng thưởng nguyệt nhé?”



“Huynh cứ nói thẳng ra thế à? Có thể đổi cách khác được không?”, Tử Yên vừa cười vừa liếc mặt lườm Lý Tinh Hồn.



“Có tác dụng là được mà”, Lý Tinh Hồn toét miệng cười.



“Người của Thiên Đình đều tự ghép đôi cả rồi sao?”, Diệp Thành bày ra bộ mặt kì quái, có nghĩ nát đầu hắn cũng không ngờ Lý Tinh Hồn và Tử Yên có ý với nhau.



“Xem ra ta lại phải chuẩn bị thêm chút tiền mừng rồi’, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn từng vặp đôi mà trong lòng mừng vui.



Nghe Diệp Thành nói vậy, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đều không đáp lời, vả lại bầu không khí cũng có phần khác thường.



Lăng Hạo và Thanh Vân đứng cùng với nhau, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đứng cùng với nhau, cả bốn người đều đổ dồn ánh mắt về Tô Tâm Nhi và Diệp Thành khiến hai người bọn họ cảm thấy không tự nhiên, luôn có cảm giác như kiểu sắp bị lôi ra xăm xoi vậy.



“Hay là hai người đứng gần lại một chút?”, Lăng Hạo nhìn Diệp Thành và Tô Tâm Nhi hỏi thăm dò.



“Trông cũng có tướng phu thê lắm”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.



“Xem ra cả hai người muốn lên trời chơi rồi đấy”, Diệp Thành hào hứng nhìn nắm đấm của mình.



“Xem ngươi kìa, đừng có chưa nói gì đã đụng chân đụng tay chứ?”, Lăng Hạo và Lý Tinh Hồn sợ hãi, một chưởng của Thánh Chủ Thiên Đình tung ra không biết bọn họ sẽ bay đi đâu, vả lại nói không chừng không biết bao giờ mới đáp đất.



“Ta…”











 
Chương 3459: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.  


Địa cung u tịch, u ám vô cùng.



Lão già lưng gù và bà lão kia đang bận rộn sắp xếp thảo dược chuẩn bị luyện đan.



Advertisement

Ở một bên nữ tử áo trắng kia vẫn đang phong cấm ở đó, sắc mặt tái nhợt nhìn lão già lưng gù và bà lão kia như thể biết vận mệnh của mình sắp bị làm dược dẫn và bị mang đi luyện đan.



Trong lúc bất lực cô bị phong cấm, dù không bị phong cấm thì cũng khó thoát được khỏi ma chưởng vì lão già và bà già lưng gù kia đều là Thánh Nhân, cô không có cơ hội chiến thắng, cho dù chỉ là thoát thân cũng khó.



Ôi trời!



Khi lão già bà bà lão lưng gù kia đang sắp xếp thảo dược thì nữ tử áo trắng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, bên trong lư đồng tăm tối vang lên tiếng mắng chửi đầy bá đạo khiến lư đồng chấn động.



Thấy vậy, lão già lưng gù và bà lão kia cứ thế ngó lơ, chỉ có khoé miệng nhếch lên cười tôi độc.

Trong lư đồng màu đen kia Diệp Thành tối sầm mặt, ý thức lơ lửng của hắn không dễ gì mới quay về, hắn mở mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến mình hộc máu, hắn bị phong cấm, vả lại còn bên trong cái lư đồng.



Lần thứ mấy rồi, đây là lần thứ mấy rồi, trước là Đan Quỷ, sau là Cô Nguyên, bây giờ lại bị nhốt trong lư luyện đan, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, Hoàng Đế khí thế thôn tính bát hoang.



“Kẻ đê tiện nào, thả lão tử ra”, Diệp Thành càng nghĩ càng tức, hắn lại lần nữa la lối mắng chửi.



Thế nhưng sau những lời mắng chửi của hắn thì chẳng có một âm thanh hồi âm khiến hắn đau đớn xót xa, cho dù với khả năng chiến đấu của hắn thì cũng khó có thể thoát ra khỏi cấm cố vì pháp lực toàn thân của hắn đã bị phong ấn.

Vả lại thứ phong ấn hắn lại là một thánh binh của Thánh Nhân, một khi bị phong ấn thì không có khả năng thoát thân.



Không biết đến bao giờ nắp lư luyện đan mới được mở ra, để lộ ra một nửa khuôn mặt nhăn nheo của lão già lưng gù kia, trong đôi mắt lão ta còn có u quang loé lên.



Thấy vậy, Diệp Thành tức tối tiếp tục mắng chửi: “Lão già đáng chết, thả ta ra”.



Có điều lão già lưng gù lại cười tôi độc, lão ta ngó lơ sau đó ném cả nữ tử áo trắng vào trong này.



Ấy?



Nhìn thấy nữ tử áo trắng, Diệp Thành đang mắng chửi thì giật mình nhìn khuôn mặt tuyệt thế của cô, khuôn mặt đó càng nhìn càng thấy xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thân thuộc.



Nữ tử áo trắng kia cũng đang nhìn Diệp Thành, đều bị bắt tới đây để luyện đan, bọn họ có thể coi là đồng bệnh tương liên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành cô đột nhiên cảm thấy rất quen như thể đã từng gặp ở đâu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi cô thậm chí còn muốn hét ra một cái tên.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom