Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2253: “Nếu là vậy thì sẽ khiến người ta cảm khái lắm đây


“Thật trùng hợp, ta cũng chép được một bản”, Sở Huyên mím môi cười.



“Người cũng chép một bản?”, Diệp Thành giật mình: “Chép ở đâu?”



“Một trấn nhỏ cổ xưa ở thế giới phàm trần”, Sở Huyên nói xong thì phất tay lấy một cuộn giấy ra, nét chữ ngay ngắn xinh đẹp vừa nhìn là biết do con gái viết, không cần nói nhiều, chính là bài thơ do Sở Huyên chép.

Advertisement



“Trấn nhỏ cổ xưa”, Diệp Thành sờ cằm, nhỏ giọng lầm bầm, tuy ngạc nhiên nhưng hắn cũng không quá bất ngờ. Hồng Trần đờ đẫn, xuất quỷ nhập thần, để lại bài thơ này ở nơi khác cũng không có gì kỳ lạ.



“Diệp Thành, Sở Huyên, có tên của hai chúng ta ở đây, lạ thật đó”, câu nói của Sở Huyên cắt ngang suy nghĩ của Diệp Thành.



“Đây là vận mệnh sắp đặt”, Diệp Thành tươi cười.



“Ai muốn là vận mệnh sắp đặt với ngươi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, phất tay cất cuộn giấy đi: “Đúng rồi, Tịch Nhan đâu? Không về cùng ngươi à?”



“Cô bé gia nhập Nhân Hoàng rồi”, Diệp Thành nói xong cũng xoá bài thơ cổ trên tảng đá.



“Xem ra ngươi đã hạ quyết tâm rèn luyện tâm tính của con bé”, Sở Huyên khẽ cười.

“Tâm tính của con bé quá cao”, Diệp Thành lắc đầu cười: “Thiên phú vô song, đôi khi sẽ là hòn đá vướng chân”.



“Ngươi không có lòng tin ở con bé đến vậy à?”



“Đồ nhi của ta, ta hiểu rõ nhất, dù đã qua ba năm nhưng ta vẫn có thể nhìn thấu”, Diệp Thành từ tốn nói: “Lần này trở về, người khiến ta ngạc nhiên nhất là Hổ Oa, cậu bé thật sự đã lột xác”.



“Ý ngươi là, trong cuộc thi tam tông lần này, Tịch Nhan sẽ thua Hổ Oa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.



“Đời thế hệ Huyền Tự của Thiên Đình không phải do Tịch Nhan dẫn dắt, mà là do Hổ Oa mở ra”.


“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Huyên vẫn mang vẻ mặt không tin.



“Sư phụ, người không tin phán đoán của đồ nhi sao?”, Diệp Thành nghiêng đầu cười, lại đưa mắt nhìn lên hư thiên: “Trận chiến ba ngày sau sẽ rất thú vị, cũng sẽ chứng minh cho người đời một đạo lý đã có từ xưa: cần cù bù thiên phú”.



“Nếu là vậy thì sẽ khiến người ta cảm khái lắm đây”, Sở Huyên cũng nhìn lên hư thiên: “Cuộc thi tam tông năm xưa ngươi thắng Cơ Tuyết Băng, mà lần này, đồ nhi của cô ấy sẽ thay cô ấy lật lại một ván”.



“Thắng thua không quan trọng, ta không quan tâm”, Diệp Thành nói, ánh mắt lại chuyển sang người Sở Huyên: “Nhưng nói đến cuộc thi tam tông thì hình như người vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện”.



“Lời hứa? Lời hứa nào?”



“Năm xưa hình như có người nói nếu ta giành được hạng nhất cuộc thi tam tông thì sẽ cởi sạch quần áo”.



“Có… Có sao?”











 
Chương 3480: “Rồi có ngày chúng ta sẽ cùng về lại cố hương”.  


Cảnh tượng cảm động đương nhiên là có, cảnh tượng ấy không thể thiếu những giọt nước mắt tuôn rơi và từng tiếng nấc nghẹn ngào, dung hoà vào trong kí ức cổ xưa.



Sau đó, bầu không khí trở nên gượng gạo thấy rõ.

Advertisement



Diệp Thành liên tiếp phun ra máu, nếu trách thì chỉ trách Thượng Quan Ngọc Nhi dùng lực quá mạnh, cho dù một người khoẻ mạnh như hắn thì cũng bị ôm đến mức xương kêu răng rắc.



Có lúc Diệp Thành còn nghĩ rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt của mình mà kiếm miếng cơm manh áo, sao cứ phải cầm đao kiếm đi thể hiện khắp nơi làm gì.



Ở bên, khoé mắt Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa khô lệ, Diệp Thành nhìn rồi lại hộc máu, vẻ mặt hắn vô cùng gượng gạo: “Ta...ta kích động quá thôi, nhưng vì sao ngươi không tránh đi”.



“Ta nên tránh”, Diệp Thành vừa nói, máu vừa chảy ra, cũng may căn cơ của hắn vững chắc, nếu đổi lại là một Chuẩn Thánh thông thường khác thì đã bép dí thành một đống như đống phân rồi.

“Đại Sở sao rồi, nhà Thượng Quan sao rồi?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quỳ xuống, cô nhìn Diệp Thành với đôi mắt mang theo hi vọng, dù luân hồi hai trăm năm nhưng cô cũng không quên chuyện kiếp trước.



“Thiên Ma xâm lược đã bị tiêu diệt”, Diệp Thành lấy ra vò rượu, hắn tìm một nơi thoải mái để ngồi xuống, “tu sĩ Đại Sở chuyển kiếp ở cố hương đã được tìm thấy, còn nhà Thượng Quan của cô vẫn là một thế lực lớn của Đại Sở nhưng không hoàn chỉnh, có không ít người chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực, hai trăm năm tay, ta đã tìm được rất nhiều người, tìm thấy cả Thượng Quan Hàn Nguyệt nhưng lại không thấy lão tổ nhà cô”.



“Cuối cùng ngươi cũng không khiến Đại Sở phải thất vọng”, trong nụ cười của Thượng Quan Ngọc Nhi còn mang theo những giọt nước mắt, khi cô chết, Đại Sở đã chẳng còn lại mấy người, cô có thể tưởng tượng được vì để bảo vệ Đại Sở, Diệp Thành đã phải chiến đấu gian nan thế nào.



“Người bảo vệ mảnh đất ấy chính là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, trong nụ cười của Diệp Thành còn mang theo bao nỗi bể dâu.




“Rồi có ngày chúng ta sẽ cùng về lại cố hương”.



“Việc sau này thì sau này hãy nói, nào, bóp lưng cho ta cái đã”, vốn dĩ đang trong khung cảnh hữu tình nhưng Diệp Thành lại khiến nó thay đổi chóng mặt và rồi tiếp tục ói thêm ra hai ngụm máu.



“Bóp cái gì mà bóp, ngươi lại không có việc gì làm à?”, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thay đổi về trạng thái hung hãn như ban đầu, cô không nói thêm lời nào, tiến lên trước đạp cho hắn một đạp, lực đạo không vừa.



“Gì mà không có việc chứ, lưng ta gãy rồi đây này”, Diệp Thành đau đớn rít lên, tài năng diễn kịch của hắn đương nhiên có thừa.



“Không sao, không chết được đâu mà lo”, Thượng Quan Ngọc Nhi toét miệng cười.

“Ta thích nghe câu này”.



 
Chương 3481: Lại là Thiên Ma. 


“Ngươi lại nhìn hết cơ thể của ta rồi, ngươi phải lấy ta đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi lấy hai tay chống cằm, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành, không hề tỏ ra dịu dàng, nhớ tới chuyện trong lư luyện đan hai lần ở kiếp trước và kiếp này, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.



“Không lấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi thì chăm chú quan sát thái độ, còn Diệp Thành lại lắc đầu dứt khoát.



Advertisement

“Vì sao?”



“Đau lưng”.



“Cũng đúng”, Thượng Quan Ngọc Nhi lại toét miệng cười, cô đi vòng ra sau Diệp Thành, ôm lấy cổ hắn, cơ thể áp sát vào lưng hắn, đặc biệt là đôi gò bồng đào cao vút.



“Mềm không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi thủ thỉ và khẽ thổi vào tai Diệp Thành.



“Cũng tạm được”, Diệp Thành ho hắng, cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, hắn lại nhìn xuống bên dưới, cậu nhỏ đã dựng đứng lên từ bao giờ.

“Ngươi đã lên giường với tỷ tỷ của ta chưa? Thích chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu chớp mắt nhìn Diệp Thành.



“Nếu tỷ tỷ của cô mà nghe thấy câu này thì vẻ mặt chắc sẽ thú vị lắm đấy”, Diệp Thành buông một câu đầy ý tứ: “Luân hồi tới kiếp này, nữ tử của Đại Sở càng lúc càng biết nói chuyện”.



“Rốt cục ngươi đã lên giường hay chưa?”



“Ta...ừm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì lại quay đầu nhìn vào phía xa trong hố đen.

“Sao vậy?”, thấy Diệp Thành cau mày, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng nhìn về hướng hắn nhìn, chỉ là cô không có tiên nhãn nên những gì cô nhìn thấy chỉ là bóng tối mà thôi.



“Vào trong đi”, Diệp Thành đứng dậy, phất tay đưa Thượng Quan Ngọc Nhi vào bên trong lư đồng.



Sau khi Thượng Quan Ngọc Nhi yên ổn vị trí, trong tay Diệp Thành xuất hiện thêm thanh kiếm Xích Tiêu, đầu lơ lửng lư đồng.



Không biết đi mất bao lâu hắn mới dừng chân.



Ở cách đó chừng nghìn trượng có ma vụ cuộn trào, mỗi một luồng khói đều cô tịch lạnh băng, vả lại còn nặng tựa núi non, dù cách rất xa Diệp Thành cũng vẫn cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, thánh huyết trong cơ thể sục sôi.



Thiên Ma!



Đôi mắt Diệp Thành lại nheo lại chỉ còn một đường, hắn nhìn chằm chằm vào màn sương ma kia, khí tức trong sương ma thế nào hắn đương nhiên rất quen thuộc, giống hệt với khí tức năm xưa khi Thiên Ma xâm lược Đại Sở.

Lại là Thiên Ma.



 
Chương 2254: “Sư phụ, thứ lỗi cho sự càn rỡ của đồ nhi”


“Người đừng nói mấy lời này nữa, ta là Thánh chủ Thiên Đình đấy. Theo thân phận thì người cũng phải nghe lời ta”, Diệp Thành ngoáy tai: “Hai lựa chọn, một là người tự cởi, hai là ta cởi giúp người”.



“Ta có thể hiểu rằng ngươi định giở trò lưu manh không?”



“Người chơi xấu được thì sao ta lại không thể giở trò lưu manh?”, Diệp Thành nghiêng đầu, đưa tay nâng cằm Sở Huyên lên, thích thú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy: “Nếu nói đến nữ tử trong thiên hạ thì sư phụ là người đẹp nhất”.



Advertisement

“Ngươi học mấy lời sến sẩm này ở đâu đấy?”, Sở Huyên cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng như nước.



“Không học tự biết”.



“Ba hoa”, Sở Huyên lườm hắn.



“Xem ra là muốn ta cởi giúp người”, Diệp Thành cười xấu xa.



“Ngươi dám…”, Sở Huyên còn chưa nói xong, một bàn tay đã lướt nhẹ trên má cô, mang theo sức mạnh kỳ lạ khiến hai mắt cô mông lung, người ngã vào lòng Diệp Thành, gò má còn hơi ửng hồng.



“Sư phụ, thứ lỗi cho sự càn rỡ của đồ nhi”, Diệp Thành bế Sở Huyên đã ngủ say lên, nhưng không phải để làm chuyện xấu hổ kia mà là đặt cô lên vân đoàn.



Sau khi làm xong, hắn đột ngột quay người lại, phụt ra một ngụm máu, sắc mặt hồng hào lập tức tái nhợt, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, tầm nhìn mơ hồ.

Nếu có người ở đây chắc chắn sẽ hiểu lý do tại sao hắn lại khiến Sở Huyên ngất đi, đó là vì hắn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.



Hự…



Diệp Thành quỳ trên đất, hai tay ôm đầu đang đau như muốn nứt ra, gân xanh trên trán lộ ra, nét mặt đau khổ, vẻ mặt hơi dữ tợn, hắn đau đớn thấp giọng rít lên.



“Ông không giết được ta đâu”, hắn tức giận trừng mắt nhìn bầu trời, hai mắt đỏ ngầu mang theo sự điên cuồng tàn bạo.



Đùng!



Câu này của hắn khiến cửu tiêu hư vô chợt vang lên tiếng sấm, màn đêm tĩnh mịch cũng phải rung lên.



Không biết tới lúc nào, Diệp Thành ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong mới ngừng gầm thét, hắn quỳ ở đó thở hổn hển, máu và mồ hôi chảy ròng ròng, nếu như đây là thiên kiếp chỉ dành cho hắn thì coi như hắn đã qua được nguy cơ.



Gió nhẹ thoảng qua, một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, nhìn kỹ hơn thì đó chính là Thái Hư Cổ Long.



Haiz!



Thái Hư Cổ Long nhìn Sở Huyên đang ngủ trên vân đoàn, trước tiên thở dài một hơi rồi đỡ Diệp Thành dậy: “Nhất mạch Thánh thể đều khí khái thế này sao? Ngươi hà tất phải làm như vậy?”



Có lẽ cả Thiên Đình, thậm chí là cả Đại Sở này cũng chỉ có Thái Hư Cổ Long là người biết rõ tình trạng của Diệp Thành nhất.



Thánh chủ Thiên Đình nhìn có vẻ cao ngạo, xa cách, tuy thường ngày trông có vẻ bình thường nhưng trên thực tế lúc nào cũng đang phải chịu thiên khiển, chỉ là hắn không để lộ ra mà thôi, lần này là ngoại lệ, bởi hắn đã kìm nén quá lâu.



“Đấu với trời thật sự rất vui”, Diệp Thành ngồi dưới đất, dựa vào tảng đá, trên mặt vẫn mang vẻ điên cuồng.



“Tám trăm năm rồi lão tử chưa gặp kẻ nào điên cuồng như ngươi”, ngoài miệng Thái Hư Cổ Long mắng mỏ nhưng vẫn đưa bình rượu cho Diệp Thành.



“Lúc này ta thật sự hy vọng dị tượng Thiên Ma tấn công Thất Sát sẽ xuất hiện trên thế gian”, Diệp Thành nhận lấy bình rượu.



“Ngươi điên rồi à!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh: “Một khi Thiên Ma tấn công Thất Sát xuất hiện sẽ là kiếp nạn quét sạch Chư Thiên Vạn Vực, sinh linh vạn vật có thể sẽ chìm vào kỷ nguyên hắc ám”.



 
Chương 2255: “Còn nữa, chuyện này đừng đồn lung tung”.  


“Thiên Ma tấn công Thất Sát sẽ là lúc chư tiên khai chiến”, Diệp Thành nhẹ giọng nói: “Kiếp nạn giáng xuống cũng kèm theo hy vọng. Trần gian có tình, thiên đạo vô tình, đế vương thì sao, cao ngạo ở tít trên cao, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh? Thật nực cười. Vận mệnh tại sao chỉ dựa vào một câu trời cao đã sắp đặt, nếu thật sự có một ngày Thiên Ma tấn công Thất Sát thì kẻ hèn này bằng lòng là người đầu tiên xông lên chiến đấu với trời, cược lớn có một không hai chưa chắc chúng ta đã thua”.



“Não ta bị lừa đá à? Nửa đêm chạy ra đây nói chuyện với kẻ điên như ngươi”.



“Là não của ta bị lừa đá”, Diệp Thành xoa đầu.

Advertisement



“Thế mới đúng chứ!”, Thái Hư Cổ Long cũng ngồi xuống, huých vai Diệp Thành rồi hứng thú nhìn hắn: “Này, nói ta nghe sao ngươi lại bắt Sở Linh Ngọc thế?”



“Cô ấy mạo phạm uy nghiêm của Thánh chủ Thiên Đình không nên bị bắt à?”, Diệp Thành vẫn xoa đầu.



“Đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa, ta…”



“Ta đã gặp Hồng Trần”, Diệp Thành ngắt lời Thái Hư Cổ Long, cuối cùng hắn cũng quyết định không giấu nữa.



“Không phải ông ta đã chết rồi ư?”, định lực của Thái Hư Cổ Long vẫn rất tốt, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không quá sốc.



“Mạng lớn, vẫn sống”.



“Sống thì sống thôi, liên quan trực tiếp đến việc Sở Linh Ngọc bị bắt à?”



“Sở Linh Ngọc là thê tử của Hồng Trần”, Diệp Thành khoan thai nói.



“Tin…”, Thái Hư Cổ Long kéo dài giọng: “Tin… Tin này còn gây sốc hơn nhiều so với tin Hồng Trần còn sống đấy. Nhưng mạch não của ngươi làm sao đấy? Hồng Trần còn sống, ngươi lại bắt thê tử của người ta, bị rảnh à?”



“Đợi ngày nào Hồng Trần đến, ngươi nói chuyện với ông ấy sẽ biết ngay ta có rảnh không”, Diệp Thành đứng dậy, bế Sở Huyên xuống núi: “Còn nữa, chuyện này đừng đồn lung tung”.



Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Hằng Nhạc Tông đã tập trung rất đông người, phần lớn là các đệ tử trẻ tuổi, mà các trưởng lão cũng không ít.




Cuộc thi tam tông đang tới gần, họ phải tới trụ sở của Thiên Đình trước, giống như năm xưa Dương Đỉnh Thiên dẫn nhóm Liễu Dật đến Chính Dương Tông vậy, khác biệt là lần này người dẫn đầu là chưởng giáo Hằng Nhạc – Liễu Dật.



“Mập này, đi thi đừng có làm lão tử mất mặt đấy”, ở một góc trong đám đông, Hùng Nhị lắc lư thân hình mập mạp đi vào, dặn dò một cậu nhóc mũm mĩm, hắn ta nói rất ra dáng, cũng khá giống tư thái của người làm sư phụ.



Đúng vậy, tên mập này cũng nhận đồ đệ, hơn nữa kỳ tích là cậu nhóc đã trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc.



Nhưng nói đến đồ nhi của hắn ta thì thật sự rất giống sư phụ, không nói đến tu vi và thực lực mà chỉ nói đến dáng người mập mạp kia, nhìn chỉ mới chừng mười một mười hai tuổi, nhưng dáng người thì lại vô cùng mập.



Nhìn từ xa hai người họ là một phong cảnh đẹp, nhìn thoáng qua là hai đụn thịt, nhìn kỹ mới phát hiện là hai người.



“Thắng thua không quan trọng, quan trọng là phải đẹp trai”, bên này Tạ Vân cũng đi tới, bên cạnh còn có một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, bình thường hơn đồ nhi của Hùng Nhị rất nhiều, so ra thì khí chất của cậu nhóc này cũng có phần giống Tạ Vân, là kiểu bất cần đời, vô liêm sỉ.











 
Chương 3482: Nhất tiễn cách thế!  


Diệp Thành cau mày, một trăm năm trước hắn đã gặp một tên Thiên Ma khủng khiếp trong hố đen không gian khiến hắn bị trọng thương và rơi vào hôn mê, lưu lạc gần trăm năm trong hố đen không gian.



Lần này hắn lại gặp Thiên Ma bên trong hố đen không gian, Diệp Thành biết việc này nhất định không hề đơn giản, có lẽ còn mang theo bí mật nữa.

Advertisement



Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong lư đồng cũng ngửi thấy mùi khí tức Thiên Ma, trong đôi măt cô như loé lên hàn quang, cho dù đã trải qua hai trăm năm và luân hồi tới kiếp này nhưng cô vẫn nhớ như in khí tức của Thiên Ma, đó chính là những tên xâm lược khiến sơn hà của Đại Sở nhuốm máu.



Diệp Thành mở tiên nhãn, hắn cố gắng ngưng tụ đồng lực mở ra từng tầng sương khói của Thiên Ma, nhìn thấy phía sâu bên trong.



Nơi sâu thẳm của ma vụ, có một bông hoa sen màu đen, đó chính Thiên Ma sinh ra từ bông hoa sen kia, nó rất dị thường, loé lên ánh sáng đầy ma tính, trong lòng Diệp Thành chợt trỗi lên cảm giác thất thủ.



Lại nhìn xung quanh bông hoa sen Thiên Ma màu đen kia, xung quanh nó có chín văn tự cổ xưa loé lên ánh vàng kim, chín vưan tự tự xếp thành hàng, ngưng tụ thành một trận pháp phong ấn cổ xưa, trấn áp bông hoa sen này.



Độn giáp thiên tự!

Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng, chỉ cần nhìn là hắn đã nhận ra lai lịch của chín chữ cổ kia, đây chẳng phải là độn giáp thiên tự sao?



Độn giáp thiên tự trấn áp bông hoa sen màu đen, Diệp Thành nhìn rất rõ ràng, trán hắn cau lại, không biết độn giáp thiên tự và bông hoa Thiên Ma màu đen kia đã ở trong hố đen không gian màu đen này bao lâu rồi, đây lại là việc của năm nào đây? Là ai tế ra độn giáp thiên tự trấn áp hắc liên đen?



Vù!



Khi Diệp Thành còn đang mải suy tư thì trên đầu hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên vù vù, loé lên thần mang, độn giáp thiên tự lạc ấn bên trên cũng rất rực rỡ, tự vận chuyển xung quanh.


Thân là chủ nhân, Diệp Thành hiểu rõ khong phải Hỗn Độn Thần Đỉnh tự khôi phục mà độn giáp thiên tự được lạc ấn bên trên tự khôi phục như thể cảm nhận được sự triệu gọi của chín độn giáp thiên tự kia.



Lại nhìn sang chín độn giáp thiên tự đang trấn áp bông hoa sen màu đen, lúc này chúng đang rung lên kịch liệt, kim huy chói lọi đều đã tắt đi vài phần, trông như thể không thể trấn áp được hoa sen kia nên mới gọi độn giáp thiên tự cùng loại, hi vọng độn giáp thiên tự được lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh tới tương trợ.



Thần hoả lôi chớp!



Chỉ nghe thấy Diệp Thành hô lên một tiếng, thiên lôi và tiên hoả lần lượt xuất hiện hai bên tay trái và phải của hắn.



Đã là Thiên Ma thì hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, bọn chúng đã lấy đi chín mươi triệu mạng người của Đại Sở, cho dù chín độn giáp thiên tự kia không triệu gọi thì hắn cũng sẽ ra tay, an ủi vong linh của các anh hồn Đại Sở.











 
Chương 2256: “Bái kiến chưởng giáo!”  


“Lần này thì khác, con đang đi giày sắt”, đồ nhi của Tạ Vân ngoáy tai.



“Tiểu tử, con có thể ra quân được rồi”, Tạ Vân vỗ mạnh lên vai đồ nhi, liếc nhìn đôi giày sắt mà cậu nhóc đang đi, đôi giày sáng loáng một cách lạ thường!



“Tham gia thì đánh cho tử tế nhé”, bên này Hoắc Đằng cũng đi tới, bên cạnh cũng có một đệ tử.

Advertisement



Kể ra cũng hay, đồ nhi của Hùng Nhị giống Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân giống Tạ Vân, đồ nhi của Hoắc Đằng cũng khá giống Hoắc Đằng, không phải tu vi và thực lực mà là khí chất, tuy tuổi không lớn nhưng cậu nhóc cao lớn thô kệch, cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.



“Nào, cầm lấy”, vừa đi Hoắc Đằng vừa lén nhét túi đựng đồ cho đồ nhi của mình, nói xong còn nháy mắt với cậu nhóc: “Khi cần thiết cũng có ích đấy”.



“Con nói này sư phụ, đây là cuộc thi lớn trước toàn dân thiên hạ, làm thế này không hay đâu!”, đồ nhi của Hoắc Đằng ho khan một tiếng: “Làm vậy, liệu… liệu con có bị kéo ra ngoài đánh chết không?”



“Yên tâm, đánh không chết được”.



“Con muốn về nhà”.



“Lão tử thật sự rất thích đức hạnh không biết xấu hổ của ba tên này”, nhìn Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, Tư Đồ Nam sờ cằm đầy ẩn ý.

“Sư phụ, con cũng thích đức hạnh không biết xấu hổ của người”, bên cạnh, một thiếu niên cũng học theo dáng vẻ của hắn ta, sờ cằm ra vẻ trầm tư.



“Thằng nhóc này”, Tư Đồ Nam nhéo tai thiếu niên đó: “Hôm nay ta không quản lý con là con định lên trời luôn hả! Con ghê gớm như vậy sao không vào được chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc?”



“Không thể trách con được, tại bọn họ chơi thuyết âm mưu”.



“Âm mưu? Lão tử dạy con không ít nhé, là con chẳng chịu dùng chiêu nào”.



“Còn các con nữa”, mặt Tư Đồ Nam tối sầm, xử lý đồ nhi nhà mình xong lại nhìn sang đồ nhi của phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự: “Có mất mặt không? Mất mặt không hả? Sư phụ của các con tốt xấu gì cũng đều là thế hệ chín đại đệ tử chân truyền trước đây của Hằng Nhạc, các con thì hay rồi, đứa nào đứa đấy bị đánh bại hết, có cần mặt mũi nữa không?”

Tên này như ăn phải thuốc súng, phát huy hết tinh thần vô liêm sỉ của mình, nước miếng văng khắp trời, phía Đoàn Ngự rất tự giác lùi về sau một hai bước, tựa hồ chúng ta không quen tên này.



Nhưng nói ra cũng đúng, phía Liễu Dật và Nhiếp Phong trước đây đều thuộc nhóm cửu đại chân truyền, thế mà đệ tử của họ lại chẳng có ai nằm trong số đó, ngược lại là Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, ba tên này tìm được đồ nhi bảo bối có thiên phú cực cao, lọt được vào nhóm cửu đại chân truyền của Hằng Nhạc.



Đúng là trước khác nay khác, sư phụ không làm được thì để đồ nhi giúp nở mày nở mặt.



Dương Đỉnh Thiên và những người khác nhìn thấy cảnh này mà cảm khái! Năm xưa cũng như bây giờ, họ đã già rồi.



“Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ, Vương Bưu, vào hàng”, giữa những tiếng xì xào, một trưởng lão cất giọng gọi.



“Vâng, vâng”, đồ nhi của Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân và đồ nhi của Hoắc Đằng lần lượt chạy lên bục cao.



Cùng lên với mấy cậu còn có năm đệ tử khác, đều trạc tuổi nhau, cùng là đệ tử của Hằng Nhạc, còn Tịch Nhan đứng thứ nhất thì đang ở trụ sở của Thiên Đình, không trong hàng ngũ ở đây.



“Bái kiến chưởng giáo!”



Chẳng mấy chốc Liễu Dật đã đến, phong thái ưu nhã, không có khí tức của tu sĩ, cũng không thấy dáng vẻ của chưởng giáo, các nữ đệ tử bên dưới nhìn mà hai mắt lấp lánh, nhưng họ cũng chỉ nghĩ thế thôi, vì dù sao chưởng giáo cũng đã có Nam Cung Nguyệt rồi.

“Xuất phát!”



 
Chương 3483: Chuẩn Đế!  


Rầm!



Uy lực của thần tiễn thiên lôi quá mạnh, giống như thần mang cái thế, hố đen không gian bị trấn áp đến mức rung chuyển.



Advertisement

Thế nhưng đúng lúc thần tiễn cách bông hoa sen kia chừng mười trượng thì bông hoa Thiên Ma đó khẽ rung lên, có ánh sáng đen lan rộng ra, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa.



Lúc đó, thần tiễn thiên lôi đã bị nhắm chuẩn, ánh sáng đen lan tới khiến nó hoá thành hư vô trong chốc lát.



Thấy vậy, sắc mặt Diệp Thành thay đổi thấy rõ, đó là mũi tên đỉnh phong của hắn, uy lực mạnh mẽ thế nào, hắn là người rõ hơn ai hết, thế nhưng lại bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, hắn không thể tưởng tượng nổi bông hoa đen kia mạnh đến thế nào.



Vù!



Hố đen rung lên, ánh sáng đen kịt từ hoa sen lan ra, nó không vì thần tiễn lôi chớp bị huỷ diệt mà dừng lại, và vẫn nhanh chóng lan ra tứ phía, mang theo uy lực diệt thế.



Trong chốc lát, Diệp Thành đã ngưng tụ ra một lớp thuẫn chắn trước người, Hỗn Độn Thần Đỉnh trung thành bảo vệ, hỗ trợ Diệp Thành chiến đấu và cũng chắn trước mặt hắn, loé lên tiên quang rực rỡ.



Ánh sáng đen lan ra, lớp thuẫn mà Diệp Thành ngưng tụ ra không trụ nổi một giây đã vỡ tan.




Tiếp đó là Hỗn Độn Thần Đỉnh, ánh sáng đen và Hỗn Độn Thần Đỉnh va chạm vào nhau phát lên âm thanh chói tai, Hỗn Độn Thần Đỉnh lập tức bị đánh bay đi, tiên quang xung quanh cũng nhanh chóng dập tắt.



Phụt!



Phía sau Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành cũng bay đi, hắn bị ánh sáng đen lan tới kia làm trọng thương, cho tới khi cách nó tám nghìn trượng, thánh thể nứt lìa, có máu màu vàng kim bắn ra.



Chuẩn Đế!


Diệp Thành bước đi lảo đảo, miệng không ngừng chảy máu, hắn nhìn bông hoa sen Thiên Ma màu đen với ánh mắt không sao tin nổi.



Mặc dù hắn không biết hoa sen Thiên Ma kia là vật gì nhưng lại biết nó cực kỳ mạnh, dựa sức mạnh ánh sáng đen ban nãy đoán định thì tu vi nhất định là Chuẩn Đế, sức mạnh có thể sánh ngang với Kiếm Thần.



Nực cười là trước đó hắn đã quan sát nhưng lại không nhìn ra điểm này, nếu không phải Hỗn Độn Thần Đỉnh thay hắn đỡ hơn tám phần vết thương thì chắc chắn hắn đã mất mạng, trở về với cát bụi rồi.



Rầm!



Tiếng sấm đánh vang vọng khắp hố đen không gian, hoa đen Thiên Ma kia rung lên, rất nhiều ma vụ cuộn trào, trong lớp ma vụ còn có một bóng người mơ hồ xuất hiện, ma sát ngút trời.



Đột nhiên, chín độn giáp thiên tự trấn áp bông hoa đen kia cũng rung lên, phong ấn ngưng tụ cũng nứt lìa.



Chín độn giáp thiên tự có linh tính, giống như chín đạo tiên quang bay về phía Diệp Thành, lạc ấn trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Không biết chúng đã trấn áp hoa sen Thiên Ma kia bao lâu, hoa sen lúc đó còn ở trạng thái yếu ớt, thế mà sau bao năm tháng lại hồi phục lại khiến chúng không thể nào trấn áp được nữa.

Chỉ thấy hoa sen Thiên Ma hoá thành hình người, vẻ mặt Diệp Thành tức tối, hắn không do dự mà tế thọ nguyên, dùng tới cấm thuật Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, trên bông hoa sen kia đột nhiên bùng cháy lên ngọn lửa.



 
Chương 2257: “Không tin nàng có thể đi kiểm tra”. 


Liễu Dật nhìn quanh phía dưới một lượt, giọng nói ấm áp vang vọng trong không gian rất lâu.



A…!



Hắn ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ Ngọc Nữ Phong, khiến đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ.



Advertisement

“Xuất… Xuất phát thôi!”



Liễu Dật ho khan rồi lại nói. Mỗi người trước khi đi vào đại điện của Hằng Nhạc Tông đều nhìn về hướng Ngọc Nữ Phong với vẻ mặt kỳ quái.



Mọi người phản ứng lại sau đó lần lượt đi theo, ai nấy miệng đều lẩm bẩm, vẻ mặt cũng đặc sắc như Liễu Dật, nếu họ đoán không nhầm thì tiếng hét thảm lúc trước chính là của Diệp Thành.



Phải nói thế nào đây? Thánh chủ của Thiên Đình đúng là Thánh chủ của Thiên Đình, đến tiếng gào thét cũng bá khí như vậy.



Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đũng quần, nước mắt lưng tròng, xem ra lúc trước đã bị đánh rất mạnh: “Sở Huyên, người ra tay thật đấy à!”



“Tỷ, tỷ làm gì vậy?”, người lên tiếng đầu tiên là Sở Linh, cô ngồi xổm dưới đất thương hại nhìn Diệp Thành.



Cảnh tượng hôm nay cô đã nhìn thấy hết, sáng sớm cô còn đang cười đùa với Diệp Thành, Sở Huyên vừa ngủ dậy đã đi tới, không nói lời nào đá thẳng vào đũng quần Diệp Thành.

Oa! Đau quá!



Diệp Thành tội nghiệp khóc ngay tại chỗ, dù là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, bị đá vào nơi đó thì cảm giác cũng vẫn rất vi diệu.



“Diệp Thành, ngươi không bị đá hỏng chứ!”, Sở Linh vỗ vai Diệp Thành.



“Là hắn giở trò lưu manh trước”, cách đó không xa, Sở Huyên vừa giận vừa xấu hổ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, dù là phu thê nhưng bị làm vậy bất cứ nữ nhân nào cũng khó chấp nhận được, phải không!



“Giở trò lưu manh?”, Sở Linh sửng sốt, vô thức nhìn Diệp Thành.



“Trời đất chứng giám, lão tử không giở trò lưu manh”, Diệp Thành muốn khóc mà không ra nước mắt, khuôn mặt rối rắm.



“Còn nói không có! Vậy tại sao tối qua ngươi lại làm ta ngất đi?”



“Nhưng ta không làm gì cả”.



“Quỷ mới tin ngươi”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành rồi quay người đi vào Ngọc Linh Các, trước khi đi còn xoa chân, bây giờ cô mới thấy sao đau thế!



“Đi rồi, đừng giả vờ nữa”, thấy Sở Huyên đã đóng cửa phòng, Sở Linh mới che miệng cười trộm nhìn Diệp Thành.



“Đi rồi à?”



“Đi rồi”.



“May mà ta thông minh, đã chuẩn bị trước”, Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy, chẳng hề hấn gì, hắn thuận tay lấy một thứ cứng rắn từ trong đũng quần ra, ném cho Sở Linh: “Tặng nàng đó”.



“Ngươi giữ lại mà dùng lần sau đi!”, Sở Linh lại ném trả, đầu tiên cô nhìn về phía Ngọc Linh Các rồi lại chọc chọc ngón tay vào người Diệp Thành: “Này, tối qua ngươi làm gì tỷ tỷ ta vậy?”











 
Chương 3484: Hoang Cổ Thánh Thể!  


Thế nhưng hoả diệm thiên chiếu vừa bùng lên, hoa sen kia liền loé lên ma quang dập tắt hoả diệm thiên chiếu kia.



Đi!



Diệp Thành cứ thế mở ra thiên đạo, Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chống cự, đến cả thiên chiếu cũng vô dụng, nếu còn ở hố đen không gian thì bất cứ lúc nào cũng bị giết.

Advertisement



Đây không phải là Đại Sở, không có chư thiên luân hồi trấn áp cảnh giới thì Chuẩn Đế vẫn là Chuẩn Đế, hắn chỉ là một tu sĩ Chuẩn Thánh, từ đầu tới cuối chỉ là con kiến, thậm chí đến tư cách làm một con kiến cũng không có.



Ra khỏi hố đen không gian là một vì sao tử tịch, Diệp Thành còn chưa đứng vững, suýt chút nữa đã ngã nhào.



Mặc dù trốn được thiên sinh nhưng toàn thân hắn vẫn lạnh toát, một nửa cơ thể giống như chìm vào cửu u, cũng may hắn chạy nhanh, nếu không thì đã tan thành mây khói, cấp bậc Chuẩn Đế thực sự quá đáng sợ.



Vả lại hắn cần nhanh chóng tới Huyền Hoang Đại Lục, đem việc này nói với Côn Luân Hư, có Thiên Ma cấp bậc Chuẩn Đế hiện thân trong hố đen không gian, viện này rất quan trọng, không thể chậm trễ.



Nghĩ rồi, Diệp Thành vội lau đi dòng máu nơi khoé miệng.



Thế nhưng không đợi hắn nhấc chân đi, hư không hàng trăm trượng phía trước mặt hắn liền có một hố đen không gian huyễn hoá ra.



Giây phút sau đó, bên trong hố đen liền có một bóng người khoác lớp áo bào đen bước ra, cơ thể chốc chốc hư hảo, chốc chốc lại hoá hiện thực, xung quanh có hắc vụ bao quanh, mỗi một luồng khói đều nặng tựa núi non.



Rầm!



Tinh không rung chuyển như chịu không nổi uy lực của kẻ mặc hắc bào cái thế kia.



Vẻ mặt Diệp Thành tái nhợt, hắn vô thức lùi về sau, trên người mặc hắc bào kia có khí thức Thiên Ma, đây chẳng phải là hắc liên Thiên Ma mà hắn gặp trong hố đen không gian sao? Bây giờ đã hoá thành hình người rồi.



Tính sai, tính sai nước đi trầm trọng rồi.




Diệp Thành không ngờ rằng Thiên Ma lại có thể tự do ra vào hố đen không gian.



Chỉ về điểm này thôi cung đã chặn đứng đường sống của hắn rồi, ở Đại Sở, hắn có thể trảm diệt Thiên Ma Đế nhưng ở Chư Thiên Vạn Vực, một Thánh Vương đã có thể tiêu diệt hắn, huống hồ là cấp bậc Chuẩn Đế không hề ít.



Hoang Cổ Thánh Thể!



Thiên Ma mặc hắc bào bật cười, giọng nói cô tịch, xa xăm khiến người ta không tìm được từ nơi nào phát ra âm thanh, đôi mắt người này màu đỏ máu, loé lên u quang lạnh băng khiến người ta rợn người.



Kẻ này cười u ám, thậm chí còn lạnh đến thấu xương, ông ta có thể coi là vô cùng căm hận với huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể.



Trước thời Vạn Cổ, nếu không phải Thánh Thể Đế Hoang thì Thiên Ma đã đoạt được Chư Thiên Vạn Vực rồi, đó chính là niềm nuối tiếc của Thiên Ma sau bao năm tháng, Thiên Ma chỉ hận không thể giết chết Hoang Cổ Thánh Thể cho rồi.











 
Chương 2258: “Chuyện đã hứa thì không được chơi xấu”,


“Phải… Phải kiểm tra thế nào chứ?”, hai má Sở Linh đỏ bừng, cô cũng không thể vạch hai chân Sở Huyên ra kiểm tra xem cô ấy có còn nguyên hay không được.



“Nhìn thấy cây gậy kia không, lấy nó chọc vào thử xem”.



“Ngươi cút đi cho ta”.

Advertisement







Cả ngày hôm sau Diệp Thành đều ở trên đỉnh núi, dùng sức mạnh huyết mạch để khôi phục Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Mãi đến khi màn đêm buông xuống hắn mới xuống núi, cùng Sở Linh và Sở Huyên đi vào truyền tống trận thông đến trụ sở của Thiên Đình. Hiện nay Thiên Đình đã chọn được cửu đại chân truyền, hắn là Thánh chủ đương nhiên phải có mặt.



Nhưng bầu không khí trong thông đạo truyền tống lại hơi gượng gạo.



Diệp Thành nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thậm chí còn hơi lắc đầu, thi thoảng Sở Huyên sẽ quay sang lườm hắn, chỉ có Sở Linh bị kẹp giữa thỉnh thoảng lại nhìn hai người rồi cười trộm.



“Tỷ à, chân tỷ có còn đau không?”, Sở Linh lên tiếng hỏi, chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêm túc nhìn Sở Huyên.

“Linh Nhi”, Sở Huyên bực bội, trừng mắt nhìn Sở Linh, nói không đau là giả, đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, nơi đó của nam nhân đều cứng như sắt vậy hả?



“Chuyện đã hứa thì không được chơi xấu”, Sở Linh vẫn ra vẻ nghiêm túc, muốn cười lắm nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.



“Rốt cuộc muội giúp ta hay là giúp hắn hả?”, Sở Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má ửng hồng.



“Muội theo lẽ phải chứ không thiên vị người thân, ừm, muội vẫn nên giúp tướng công của muội thì hơn!”, Sở Linh nói xong rất tự giác đứng dịch về phía Diệp Thành, rồi lại rất tự giác khoác tay hắn.



“Linh Nhi, nàng đúng là càng ngày càng hiểu chuyện”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý.

“Chàng đừng khen ta như vậy, người ta sẽ ngại đó!”, Sở Linh uốn éo cơ thể, mang theo vẻ thẹn thùng quyến rũ của phái nữ, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo sự dịu dàng duyên dáng.



“Ta rất thích dáng vẻ ngượng ngùng này của nàng”, Diệp Thành cũng rất phối hợp, hắn đưa tay nâng cằm Sở Linh lên, thoải mái ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của cô như chốn không người.



Ha ha ha…



Nhìn họ như vậy, Sở Huyên ở bên cạnh ôm bụng cười khúc khích.



Thấy thế, Diệp Thành đang định diễn tiếp chợt thảng thốt, quan sát Sở Huyên một lượt từ trên xuống dưới, hắn không hiểu sao Sở Huyên lại cười như thế, hơn nữa còn cười một cách… rất không bình thường.



“Tỷ à, muội đã bảo rồi! Hắn không nhận ra đâu”, Sở Huyên lên tiếng, mở miệng lại gọi Sở Linh là tỷ, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Thành, cô lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thật sự ngớ người.



Đúng vậy, hắn ngây người rồi, nhìn Sở Linh đang khoác tay mình với vẻ mặt cực kỳ vi diệu. Ồ không phải, nói chính xác hơn phải là Sở Huyên mới đúng.



“Ngạc nhiên không?”, Sở Huyên chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành đang ngỡ ngàng.

“Ngạc… Ngạc nhiên lắm”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không biết được sư phụ của mình còn có thể diễn quyến rũ như vậy, đến hắn là Thánh chủ Thiên Đình mà cũng bị lừa xoay vòng vòng.



 
Chương 3485: Xin lỗi!  


Trong chốc lát, Thiên Ma mặc hắc bào hơi ngẩng đầu nhìn về phía hư thiên ở xa, khi ông ta còn thẫn thờ thì Diệp Thành đã bỏ trốn, toàn thân thiêu đốt liệt diệm, loé lên ánh sáng choán mắt trong đêm đen.



Thiên Ma mặc hắc bào bật cười u ám, ông ta giơ tay vươn về phía hư thiên mà Diệp Thành bỏ trốn.



Advertisement

Đột nhiên, hư thiên rung chuyển, nứt lìa từng tấc bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, thiên địa biến sắc.



Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, hắn lập tức bị ngã nhào giữa hư thiên, tạo nên một cái hố sâu trên mặt đất, đợi tới khi đứng dậy thì đã cảm nhận được uy lực mạnh mẽ, còn mạnh hơn cả một ngọn núi cao tám trượng đổ sụp.



Đôi chân Diệp Thành run rẩy, hắn chỉ muốn quỳ xuống, một chưởng của Thiên Ma mặc hắc bào còn chưa giáng xuống mà đại địa nã nứt lìa còn Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt theo, máu me đầm đìa.



Đôi mắt Diệp Thành vương lên tơ máu, tim đập thình thịch, cho dù thánh huyết của hắn có mạnh mẽ thế nào thì cũng khó có thể di chuyển.



Đây chính là sự trấn áp tuyệt đối về cảnh giới, một Chuẩn Thánh trước mặt một Chuẩn Đế quả thực đến tư cách bằng con kiến cũng không có, chỉ một chưởng thôi, cho dù là hắn cũng sẽ tan thành mây khói.



Diệp Thành!



Thượng Quan Ngọc Nhi ở trong lư đồng nước mắt dàn dụa.




Trời xanh thật không công bằng, luân hồi tới kiếp này, trải qua hai trăm năm đằng đẵng, không dễ gì mới được gặp lại, cô còn chưa kịp làm tân nương của hắn mà lại sắp phải cùng xuống hoàng tuyền với hắn rồi.



Xin lỗi!



Diệp Thành cười bất lực, đôi tay buông xuôi, hắn từ bỏ đối kháng, cũng cúi đầu từ bỏ kiêu ngạo.



Lời xin lỗi này không chỉ nói cho mình Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà là lời xin lỗi với các anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở, hắn đã từng hứa sẽ đưa bọn họ trở về quê hương nhưng hiện giờ xem ra chỉ là trò cười mà thôi.


Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, một chưởng của Thiên Ma huỷ thiên diệt địa, nơi nào chưởng đánh đi qua đều khiến mọi thứ sụp đổ.



Thế nhưng, đúng lúc này, hư thiên sụp đổ kia lại đứng yên, một chưởng diệt thế của Thiên Ma cũng khựng lại, gió không thổi nữa, cành cây cũng không xao động, không khí ngừng trôi, đến cả giọt nước mắt của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng thôi chảy và ngưng đọng giữa không trung, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.



Trong chốc lát, mọi thứ giữa thiên địa này như hoá đá.



Rầm!



Sau tiếng động dữ dội, thiên địa im ắng hồi phục lại nguyên trạng, một chưởng của Thiên Ma mặc hắc bào hoá thành tàn tro cửu u.



Vẻ mặt của Thiên Ma thay đổi như biết được thần thông nào ngăn cản mình, ông ta đưa mắt nhìn về phía xa.



Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đã cử động được trở lại, bọn họ lần lượt ngẩng đầu nhìn hư thiên.



Nơi đó có một bóng hình chậm rãi bước tới, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết bóng hình người này tiêu điều như thể bước qua sơn hà dài đằng đẵng, đến từ thời cổ xưa, mỗi một bước đi đều mang theo dấu vết của thời gian.

Lục Đạo!



 
Chương 2259: “Quả là kiên trì”.  


“Vậy ngươi cứ ở đó mà từ từ ngạc nhiên, đi thôi tỷ”, Sở Linh bước lên kéo Sở Huyên đi rồi chạy mất, để lại Diệp Thành vẫn đang ngẩn người đứng đó.



“Một đời anh minh của ta!”, mãi đến khi Sở Linh và Sở Huyên biến mất, Diệp Thành mới ôm mặt, hắn thông minh như thế mà lại bị hai tỷ muội này lừa, đúng là thần kỳ.



Không biết đến lúc nào hắn mới đi theo, cho tới khi ra khỏi truyền tống trận, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn.

Advertisement



“Bái kiến Thánh chủ!”



Trưởng lão đứng gác trước truyền tống trận cung kính hành lễ, lúc này hắn mới trở về thực tại.



“Mọi người cứ làm việc đi!”



Hắn thản nhiên đáp lại một câu rồi bước ra khỏi Địa Cung.



Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở đại điện của Thiên Đình.



Đập vào mắt hắn là một khoảng trời sao, bao lâu vô tận hệt như trời sao thật, khiến người ta mê mẩn.



“Thái Cổ Tinh Thiên quả nhiên bá đạo!”, Cổ Tam Thông đứng dưới bản đồ sao, giống như tên ngốc ngửa đầu nhìn ngắm sao trời, ông ta tinh thông pháp trận kết giới, nhưng nhìn thấy Thái Cổ Tinh Thiên này mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.



“Ở Hằng Nhạc, tiền bối chưa được thấy sao?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Cổ Tam Thông.



“Nhìn thấy cái con khỉ ấy!”, Cổ Tam Thông bĩu môi: “Từ khi con rồng kia vào đại điện Hằng Nhạc thì đại điện đã bị chiếm mất, ai vào được đâu! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy”.



“Xem ra người bị đả kích rất lớn”, Diệp Thành bật cười.



“Có thể không bị đả kích được sao? Lão ta đã đứng đây cả đêm không chợp mắt rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân thở dài.




“Quả là kiên trì”.



“Thánh chủ, Ngọc Nhi có làm loạn ở Hằng Nhạc không?”, Thiên Tông Lão Tổ đi vào, ngượng ngùng nhìn Diệp Thành.



“Tiền bối yên tâm, con đã thuyết phục được rồi”, Diệp Thành mỉm cười.



“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài, sự thật chứng minh, con gái của ông cũng chỉ có thanh niên trước mặt này trị được!



“Người tới xem chiến cũng đông phết chứ!”, khi Thiên Tông Lão Tổ thở dài thì Diệp Thành đã quan sát Thái Cổ Tinh Thiên, vì từ đây hắn có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều ngôi sao nhỏ đang di chuyển, bốn phương tám hướng đều có, số lượng không ít.



“Lúc ngươi dạo chơi thì mấy lão già chúng ta lại bàn bạc thêm một chút”, Chung Giang mỉm cười: “Thiên Đình đã chọn được cửu đại chân truyền, vậy thì đệ tử thế hệ Huyền Tự của tám mốt môn chín điện tam tông đều có tư cách tham gia”.











 
Chương 3486: Ông ta là ai, Thiên Ma mặc hắc bào tỏ ra khó hiểu.  


Diệp Thành nhìn hư thiên mà thẫn thờ, hắn lẩm bẩm một cái tên, trong lòng bất giác run lên.







Rầm! Rầm! Rầm!

Advertisement



Thiên địa rung chuyển theo tiết tấu, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của bước chân người di chuyển, có lẽ vì cơ thể nặng tựa núi non nên mỗi lần đặt chân xuống đất đều khiến chư thiên chấn động.



Lục Đạo đến rồi, giống như một vì thần đến từ thời đại xưa kia, cả chặng đường phong trần đều viết nên thần thoại.



Ông ta vẫn xuất hiện trong trạng thái đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng, khoé miệng mọc râu lởm chởm, trên khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc nào như thể một hình nộm không vướng bụi trần, còn sự tồn tại của ông ta cũng chỉ là để làm nhân chứng cho bao thăng trầm của thời gian.



Trên người ông ta không hề có khí tức của tu sĩ như thể đó chính là người phàm, đó là cảnh giới trở lại nguyên trạng, mỗi một bước chân đặt trên mặt đất đều mang theo đại đạo vô tận, trông hết bình thường nhưng lại như hư ảo xa vời.



Diệp Thành vẫn tỏ ra hoang mang, hắn thẫn thờ nhìn bản thân đến từ tương lai đang từ từ đi tới.



Thượng Quan Ngọc Nhi ngỡ ngàng, khuôn mặt mơ hồ đó của Lục Đạo trong mắt cô dần trở nên rõ ràng, ngũ quan đường nét đều giống hệt với Diệp Thành, giống như huynh đệ song sinh vậy.



Thiên Ma mặc hắc bào nhìn chằm chằm Lục Đạo, toàn thân bất giác run lên, ông ta vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt kiêng dè vì ông ta cảm nhận được một luồng áp lực của Đế từ người Lục Đạo.



Đi là thượng sách!



Thiên Ma mặc hắc bào sử dụng bí thuật thông thiên, vòng xoáy màu đen phía sau ông ta lại lần nữa xuất hiện, ông ta nhanh chóng nhảy vào hố đen không gian.



Lục Đạo dừng chân, giơ tay vươn về phía hư vô vời vợi, Thiên Ma mặc hắc bào vừa vào hố đen không gian đã bị Lục Đạo lôi ra khiến Diệp Thành kinh hãi.



Thần thông rồi sao?




Lòng Diệp Thành dậy sóng, Lục Đạo có thể phớt lờ bức màn chắn giữa hố đen không gian và Chư Thiên Vạn Vực.



Người bất ngờ hơn cả hắn chính là Thiên Ma kia, ông ta vừa vào hố đen không gian định thoát thân thì lại bị sức mạnh thần thông phía sau ập đến, khi xuất hiện lần nữa đã là quay về vì sao này rồi.



Ông ta là ai?



Thiên Ma mặc hắc bào liên tiếp lùi về sau, một người với tu vi Chuẩn Đế như ông ta tỏ ra kinh ngạc, không dám nhìn thẳng vào Lục Đạo, tâm linh, nguyên thần, huyết mạch, cơ thể của ông ta đều bất giác run lên trong giây phút này.



Ông ta là ai, Thiên Ma mặc hắc bào tỏ ra khó hiểu.



Có lẽ đến cả Lục Đạo cũng không biết ông ta là ai, chỉ biết trên người Thiên Ma có luồng khí tức khiến ông ta căm ghét, ông ta không phải đến đây vì cứu Diệp Thành mà vì tiêu diệt Thiên Ma.











 
Chương 2260: “Phân điện thứ nhất của Thiên Đình”.  


“Không thiếu công của tiền bối đâu”, Diệp Thành lườm ông ta.



“Ồ, đều ở đây hết à?”, tiếng cười bên ngoài đại điện vang lên từ xa đến gần, Thái Hư Cổ Long nghênh ngang bước vào.



“Thế nào? Thái Cổ Tinh Thiên của ta tuyệt chứ?”, vừa bước vào, tên này đã đắc ý nhìn mọi người.



Advertisement

“Quá tuyệt ấy chứ. Nào nào nào, nói cho ta nghe sự huyền diệu của bản đồ sao này đi”.



“Nói đến điều huyền diệu của nó thì là cả một câu chuyện dài. Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta…”



“Tiền bối, tìm được tuỷ phượng hoàng rồi”, bên này, Diệp Thành phớt lờ Thái Hư Cổ Long, tới bên Đan Thần, đưa bình ngọc có chứa tuỷ thanh loan cho ông.



“Đây là tuỷ thanh loan phải không?”, Đan Thần nhận lấy, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi nhìn Diệp Thành.



“Đúng là tuỷ của thanh loan”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng thanh loan này có huyết mạch của phượng hoàng, tuỷ của nó có lẽ có thể thay thế được tuỷ phượng hoàng, chúng ta cứ thử xem”.



“Lấy từ thanh loan của cô nhóc Lâm Thi Hoạ phải không?”



“Thì ngoài Lâm sư muội còn ai có nữa đâu ạ”.

“Lúc trước ta từng hỏi rồi, nhưng thanh loan đó khó tính lắm”, Đan Thần cười ngượng ngùng: “Sự thật chứng minh, thể diện của thành chủ Đan Thành ta không bằng Thánh chủ Thiên Đình!”



“Tiền bối đừng cười vãn bối mà”, Diệp Thành ho khan.



“Chỉ còn thiếu sừng kỳ lân nữa thôi”, Đan Thần hít sâu một hơi, cầm bình ngọc trong tay cảm giác như trẻ ra rất nhiều: “Nếu có thể luyện được Thiên Tịch Đan khi còn sống thì ta chết cũng không nuối tiếc!”



“Làm gì mà động tĩnh lớn vậy?”, khi hai người đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên giọng nói kinh ngạc của lão già Gia Cát Vũ.



Nghe vậy, mọi người đang thảo luận bàn tán đều ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà lão ta đang nhìn.



Trên bầu trời sao có một số lượng lớn các ngôi sao đang di chuyển, màu sắc nào cũng có, hơn nữa số lượng ngôi sao còn không dưới một trăm nghìn, có nghĩa là nơi đó có không dưới một trăm tu sĩ đang di chuyển.



“Hướng Đông Bắc là nơi đóng quân của điện nào?”, Diệp Thành hơi nhíu mày.



“Phân điện thứ nhất của Thiên Đình”.



“Gửi tin cho điện chủ Tiêu Phong, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở đó?”



“Vừa có tin truyền tới, bảo là có dị vật giáng xuống Nam Sở”, lời Diệp Thành vừa dứt, Hồng Trần Tuyết đã bay vụt từ ngoài điện vào.



“Dị vật?”



“Đây là ảnh tượng vừa truyền tới”, Hồng Trần Tuyết lập tức phất tay, tế ra một màn nước huyễn thiên.



Màn nước được dựng lên, mắt mọi người đều hơi nheo lại, vì họ nhìn thấy trong màn nước một vùng đất cháy đen, không có một ngọn cỏ nào.



“Đây là gì vậy tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.



“Như ngươi thấy đó, một vùng đất cháy đen”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi: “Nhưng nửa canh giờ trước, nơi đây không thế này mà là một toà thành cổ rộng lớn, dị vật đột nhiên giáng xuống khiến cho thành cổ thậm chí là vùng đất có bán kính hơn mười dặm quanh thành cổ trong phút chốc hoá thành vùng đất cháy khô, không còn ai sống sót”.



“Không còn ai sống sót?”, Diệp Thành cau mày: “Đã biết là vật gì chưa?”



 
Chương 3487: Lục Đạo là Đại Đế sao?  


Diệp Thành há hốc miệng, hắn lại lần nữa kinh ngạc, Thiên Ma bị một chưởng của Lục Đạo đánh bay ra cả tám mươi nghìn dặm.



Lục Đạo là Đại Đế sao?



Advertisement

Trong lòng Diệp Thành lại dậy sóng, Thiên Ma với cấp bậc Chuẩn Đế mà lại chẳng là gì trước mặt Lục Đạo.



Thượng Quan Ngọc Nhi cũng kinh ngạc, cho dù là Diệp Thành cũng không thể trụ được nổi một chưởng của Thiên Ma, có thể thấy Thiên Ma mạnh đến thế nào, nhưng một sự tồn tại mạnh mẽ với cấp bậc Chuẩn Đế như vậy lại bị một chưởng của Lục Đạo đánh bay, cô thật không ngờ nổi trên đời này lại có người mạnh đến vậy.



Khi cả hai người kinh ngạc thì Lục Đạo đã nhấc chân sải bước ra cả tám mươi nghìn dặm cách xa tinh không này.



Ở khoảng cách tám mươi nghìn dặm, Thiên Ma bị đánh bay đi vừa đứng vững thì liền thấy Lục Đạo xuất hiện trước mặt mình khiến ông ta không có nổi thời gian phản ứng và cứ thế bị một chưởng nữa đánh bay.



Lại là tám mươi nghìn trượng, cơ thể Thiên Ma mặc hắc bào bay đi khiến từng vùng tinh không sụp đổ.



Lục Đạo vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt vô hồn không nói lời nào tiếp tục bước đi, mỗi một bước đi là cả tám mươi nghìn dặm, vẫn là Thiên Ma kia chưa kịp đứng vững và định thần thì lại bị bay đi lúc nào.



Rầm! Rầm! Rầm!




Tiếp sau đó, bầu tinh không không hề yên bình, từng tiếng động mạnh vang lên chói tai.



A...!



Trong tiếng động còn mang theo tiếng thét gào.



Đó là tiếng thét gào của Thiên Ma, một kẻ bi đát, là Chuẩn Đế thực thụ, từ sau lần đầu tiên bị Lục Đạo đánh bay đi còn chưa kịp đứng vững đã không còn cơ hội đáp trả, khoảng cách tám mươi nghìn dặm kiến từng vùng tinh không sụp đổ.


Ở tinh không phía sau, Diệp Thành như một đạo tiên mang điên cuồng thi triển Thuc Địa Thành Thốn truy sát theo.



Thế nhưng tốc độ của hắn lại quá chậm, hắn không hề nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp Lục Đạo, chỉ thấy từng vùng tinh không sụp đổ, từng tiếng động mạnh vang lên rầm rầm và tiếng la hét chói tai của Thiên Ma.



Không biết qua bao lâu hắn mới dừng chân nhìn bầu tinh không phía xa với vẻ mặt kinh ngạc.



Bầu tinh không kia đã nhuốm đỏ máu, Thiên Ma Chuẩn Đế máu me đầm đìa, bị chiến mâu màu đen đâm xuyên giữa tinh không, đến cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt.



Ông ta có lẽ là Chuẩn Đế ấm ức nhất, với tu vi Chuẩn Đế mà từ đầu tới cuối còn chưa đứng vững đã bị một người đờ đẫn đánh từ đông sang tây, ông ta thậm chí còn không kịp dùng tới thần thông để phản kháng lại, cứ thế bị đâm xuyên đến chết.







Diệp Thành hồi lâu không nói gì, cảnh tượng đó quá kinh khủng, một Chuẩn Đế cứ thế mà bị trảm diệt.



Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn về tinh không cách Thiên Ma không xa, Lục Đạo đã quay người rời đi như một vị khách vãng lai vội vã trong chốn phàm trần, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Bóng hình của Lục Đạo vẫn cô liêu như vậy, trên trán mang phủ lớp bụi dày của năm tháng.



 
Chương 2261: “Một đám sâu kiến”


“Vẫn đang điều tra”.



“Liệu có phải là Bắc Sở đánh lén không?”, lão tổ nhà họ Tô suy nghĩ.



“Không có khả năng này”, Cổ Tam Thông lập tức bác bỏ: “Bên nào cũng có kết giới, rất ít người của Bắc Sở có thể phá được mà vào. Não bọn chúng không úng nước đến nỗi phái một hai người vào đâu, đó là tự tìm cái chết”.



Advertisement

“Còn nữa”, khi hai người đang nói thì lão già Gia Cát Vũ lại lên tiếng, nhìn màn nước với vẻ mặt kỳ quái.



Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đó.



Trên vùng đất cháy đen có một quả trứng xuất hiện, hay chính xác hơn là một quả trứng đen thùi lùi, bên trên còn khắc phù văn kỳ lạ, lấp lánh ánh sáng quỷ dị, còn có điện mang màu đen bao quanh.



Rắc!



Dưới sự chú ý của mọi người, quả trứng đen nứt ra một khe hở, từ trong khe hở bắn ra một vầng sáng đen sẫm, sau đó lấy quả trứng làm trung tâm, một quầng đen tản ra tứ phía.



“Đó… Đó là gì?”, nhìn quả trứng đen liên tục nứt ra, Vô Nhai Đạo Nhân ngạc nhiên hô lên.



Không chỉ lão ta mà những người ở đây đều mang vẻ mặt kỳ quái, bởi quả trứng đen thui ấy lại ấp ra một người mặc áo bào đen, không nhìn rõ mặt.

Người mặc áo bào đen ấy quá mức quái dị, toàn thân có sấm sét màu đen lập loè bao quanh, lúc thực lúc ảo, tựa như bóng ma.



Mọi người đều cau mày nhìn chằm chằm người áo đen.



Dưới cái nhìn của họ, người mặc áo đen thoải mái vặn vẹo khớp cổ, hấp thu tinh khí của đất trời với vẻ rất hưởng thụ.



Khắc tiếp theo, người đó từ từ mở mắt.



Trời ạ! Đó là một cặp mắt thế nào? Hoàn toàn không có nhãn cầu, trong mắt là một mảng hỗn độn, giống như thuở trước khi thiên địa sơ khai, dù cách màn nước huyễn thiên, dù cách cả hàng triệu dặm nhưng đôi mắt đó vẫn sâu như vực thẳm khiến mọi người đều hoảng hốt.



“Hỗn… Hỗn Độn Nhãn”, Thái Hư Cổ Long sững người một lúc, vẻ mặt khó tin.



“Sao… Sao có thể? Không ngờ… cặp mắt đó… thật sự tồn tại”, người Thái Hư Cổ Long run lên.







Đôi mắt to quá!



Tất cả mọi người trong điện lần lượt tỉnh ngộ, thần sắc kinh ngạc nhìn đôi mắt của người mặc hắc bào kia.



Lúc này, người này đang hơi nghiêng đầu, nhìn phía Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú như thể đã biết được phía Diệp Thành đang theo dõi mình, còn bản thân người này lại có thể tìm được vị trí của phía Diệp Thành một cách chính xác.



“Một đám sâu kiến”, người mặc hắc bào bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong đôi mắt hỗn độn đó còn mang theo từng tia sét xoẹt qua.



Mọi người chợt cảm thấy run rẩy, tâm trạng hoang mang.



Phụt!











 
Chương 3488: Diệp Thành trầm tư, đứng đó như pho tượng bất động.  


Diệp Thành vội đuổi theo khẽ gọi, đó là hắn của tương lai, trông giống với hình thái của Hồng Trần, từ tương lai tới thời đại này, bọn họ ắt có lời cần nói.



Có điều, nghe tiếng gọi của hắn, Lục Đạo không quay người mà vẫn bước đi từng bước nặng nề.



Diệp Thành vẫn không từ bỏ, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn đâu còn quan tâm đầu là tiền bối, đâu là hậu bối, cái hắn quan tâm là hiện tại và tương lai nên cứ thế vươn tay về phía vai của Lục Đạo, muốn kéo theo sự chú ý của ông ta.

Advertisement



Thế nhưng tay hắn ta lại chỉ chạm vào hư không vì Lục Đạo phía trước mặt hắn không phải là thể thực mà là hư ảo, nói chính xác hơn thì đó chính là một phần tàn ảnh, Lục Đạo thật sự đã không biết rời từ bao lâu rồi.



Diệp Thành dừng chân, mặc dù rất muốn đuổi theo Lục Đạo nhưng hắn không biết nên đi đâu về đâu.



Diệp Thành bất lực đành quay người tới chỗ Thiên Ma.



Thiên Ma kia máu me đầm đìa rồi lại hoá thành đoá hoa sen màu đen, đó là bản thể của ông ta, đang dần dần hoá thành tàn tro bay đi theo gió.



Đây chính là công lao của Lục Đạo, cho dù là hiện tại hay tương lai thì ông ta vẫn đấu tranh với Thiên Ma.



Đáng tiếc là Chư Thiên Vạn Vực trong tương lại thất bại, đến cả Đại Đế cũng phải chết, hắn của tương lai không thể không nghịch thiên cải đạo xuyên không về thời đại này với mong muốn thay đổi lịch sử.



Diệp Thành trầm tư, đứng đó như pho tượng bất động.



Hắn không biết nếu đi tiếp theo quỹ đạo hiện tại thì Chư Thiên Vạn Vực có bại hay không.



Nếu như bên thắng vẫn là Thiên Ma thì Chư Thiên Vạn Vực nhất định sẽ chìm vào một kỉ nguyên tăm tối không biết kéo dài tới bao lâu.



Thượng Quan Ngọc Nhi bước ra, cô nhìn tứ phương trong tinh không rồi mới nhìn Diệp Thành thăm dò: “Vì sao ông ta lại giống ngươi vậy? Lại có cả Huyền Thương Ngọc Giới?”



“Cô nói gì?”, Diệp Thành bị ngắt mạch suy nghĩ, hắn nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười.




“Ông ta và tiền bối Hồng Trần trông rất giống nhau”, Thượng Quan Ngọc Nhi chậm rãi nói: “Từ thần thái đờ đẫn, đôi mắt vô hồn, bóng lưng mang theo dấu vết thời gian và cô đơn đó, bọn họ và ngươi đều như những người có tâm sự, vả lại đến cả câu chuyện trong lòng cũng có phần tương đồng”.



“Nếu như Hồng Trần còn tại thế thì cũng tới Chư Thiên Vạn Vực, ông ta và Lục Đạo có lẽ ngang hàng với nhau”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, lời nói không rõ ràng khiến Thượng Quan Ngọc Nhi nghe mà khó hiểu.



Quả thực, ở Đại Sở, khả năng chiến đấu của Hồng Trần không hề kém với bất cứ vị Hoàng Đế nào, nếu không phải Chư Thiên Vạn Vực áp chế luân hồi thì cảnh giới của Hồng Trần nhất định ngang hàng với Lục Đạo, còn khả năng chiến đấu của bọn họ nhất định ngang nhau.



Điều khiến Diệp Thành khó hiểu đó là vì sao lại chó hai phiên bản tương lai của hắn tới Chư Thiên Vạn Vực, Hồng Trần và Lục Đạo tương lai có phải là người cùng thời đại hay không, còn bọn họ lại thì ai trước ai sau.



Thấy Diệp Thành trầm tư, mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không lên tiếng.



Có điều, cô nhìn vẻ mặt của Diệp Thành quả thực có rất nhiều thay đổi, người thanh niên trước mắt thực sự lại mang theo rất nhiều bí mật khiến cho chính bản thân hắn tự tạo nên từng lớp mạng che thần bí.











 
Chương 2262: “Có lẽ là thi triển bí thuật rồi”,


“Mẹ kiếp, là thần nhãn sao?”



“Mau nhìn thái cổ tinh thiên”, Chung Giang vẫn có thể coi là người điềm tĩnh, ông ta vội lên tiếng.



Nhưng lại thấy trên thái cổ tinh thiên có thêm vì một vì sao sáng chói sau chưởng đánh của kẻ mặc hắc bào kia, nó có màu vàng kim với kim mang lấp lánh và người nó đại diện chính là kẻ mặc hắc bào kia.

Advertisement



“Vì sao màu vàng kim đại diện cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vì sao màu vàng kim sáng lấp lánh, kẻ mặc hắc bào đó không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.



“Sao có thể bình thường cho được, rõ ràng là quá mạnh”, Chung Quy trầm ngâm, ông ta cũng nhìn vào vì sao màu vàng kim trên thái cổ tinh thiên.



“Ánh mắt đó rõ ràng còn hơn cả tất thảy người ở đây”.



“Truyền lệnh tới phân điện đầu tiên phong ấn kẻ đó lại”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh, giọng nói dứt khoát.



Kẻ đó quá dị thường, quá thần bí, lại hoá ra từ trứng, vả lại vừa đáp xuống đã gây ra hoạ lớn, cho dù là kẻ địch hay bằng hữu thì cũng phải bắ lại, hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, cần phải cho những người chết thảm một câu trả lời.



Quan trọng nhất đó là hắn cũng nhìn ra được đôi mắt đáng sợ kia, đó chắc chắn là đôi mắt cùng cấp bậc với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, thậm chí còn cao hơn cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.



Trên thái cổ tinh thiên, Diệp Thành đại diện cho đại quân của phân điện thứ nhất, hắn dẫn quân từ tứ phương tám hướng bao vây lấy vì sao màu vàng kim kia, còn ý nghĩa thực thụ đó là đại quân thứ nhất bao vây lấy kẻ mặc y phục màu đen kia, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng đây chính là điểm bá đạo của thái cổ tinh thiên.



Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là vì sao màu vàng kim đại diện cho người mặc y phục đen kia trong chốc lát nhảy ra khỏi vòng vây của phân điện thứ nhất.



“Mẹ kiếp, chạy nhanh thế?”,Cổ Tam Thông rít lên dịch chuyển tầm ba hay năm trượng trên thái cổ tinh thiên dịch cũng chẳng sao nhưng khoảng cách đó lại là vài chục nghìn dặm!



“Có lẽ là thi triển bí thuật rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Xông ra khỏi vòng vây của đại phân phân điện thứ nhất, tốc độ rõ ràng chậm rồi”.



“Hắn rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, vẫn sợ đại quân tu sĩ”, Chung Giang vuốt râu, “đại quân tu sĩ cả hàng trăm nghìn người hợp lực tiến công, cho dù ở cảnh giới Thiên thì nhất định sẽ bị tiêu diệt, huống hồ hắn chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.




“Truyền lệnh tới phân điện thứ ba, thứ sáu, thứ tám phải ngăn kẻ kia lại bằng mọi giá”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.



“Rõ”, Hồng Trần Tuyết gật dầu, đôi tay két ấn quyết, có kiếm lệnh huyễn hoá ra hướng về phía ba phân điện.



Không lâu sau đó, trên thái cổ tinh thiên, từ ba hướng đông nam, tây nam, tây bắc đều có cả loạt vì sao sáng đang di chuyển, đó chính là đại quân của ba phân điện, trận thế hào hùng, mỗi một điện đều có hàng trăm nghìn tu sĩ.



Tất cả lại lần nữa đổ dồn ánh mắt nhìn thái cổ tinh thiên.



Phân điện thứ nhất, thứ ba, thứ sáu và thứ tám có bốn trăm nghìn tu sĩ bao vây kẻ mặc y phục đen kia từ tứ phương, đây có lẽ là hành động lớn nhất của Thiên Đình trong ba năm trở lại đây.



Có điều, kẻ mặc y phục đen kia rõ ràng dị thường đến khác lạ, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta phải tặc lưỡi, kẻ này lại lần nữa sát phạt ra khỏi vòng vây.











 
Chương 3489: “Nghe mới lạ đấy”


Cả hai người bước đi chưa lâu thì tứ phương xung quanh đã có bóng người đứng dồn về phía tinh không này, có thể gọi là cả biển người.



Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, chủ yếu là vì mấy ngày nay tinh vực này gây nên động tĩnh lớn, trước là cương thi cổ mộ, sau là thánh thể thiên kiếp, lần này cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, một bầu tinh không đang yên bình mà lúc này đầy tang tóc, vả lại còn có cả khí tức mạnh vương lại.



Đã có lão tu sĩ vuốt râu trầm ngâm như thể nhận ra uy lực mạnh mẽ khiến người ta run sợ từ tàn lưu khí tức trong không gian, người ta đoán rằng đó chí ít là Đại Thánh, thậm chí là Chuẩn Đế.

Advertisement



Phía này, Diệp Thành dẫn theo Thượng Quan Ngọc Nhi rời khỏi tinh không này rất xa rồi.



Trên đường đi, Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục nhảy nhót, mặc dù đã hai trăm năm rồi nhưng cô vẫn như một tiểu cô nương không màng thế sự, đáng yêu, ngây thơ như kiếp trước.



Diệp Thành dừng chân, ánh mắt sáng lên nhìn tinh không, rồi dừng lại trên người một nữ tử áo trắng đang bay tới, thân phận của người này không đơn giản, hai bên còn có hai tu sĩ già đi cùng.



Nữ tử áo trắng đó là người chuyển kiếp của Đại Sở, vả lại còn là người mà hắn rất quen.



Đôi mắt Thượng Quan Ngọc Nhi sáng lên, cô kéo Diệp Thành chỉ về nữ tử đó: “Là tỷ của ta”.



“Tỷ của cô?”, Diệp Thành thẫn thờ, vẻ mặt đằng sau lớp mặt nạ quỷ minh chợt đặc sắc thấy rõ.



“Nói chính xác hơn là tỷ của ta ở kiếp này”, Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích.



“Vai vế của Đại Sở loạn rồi”, Diệp Thành bất giác thốt ra lời nói ý tứ.



“Vai vế? Là sao?”



“Tỷ tỷ của cô kiếp này cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở”.



Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, cô lại nhìn sang Diệp Thành chằm chằm: “Là ai chuyển kiếp?”



“Hoa Tư”.






Chỉ một câu nói của Diệp Thành cũng khiến vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên kì quái, cô vô thức nhìn nữ tử áo trăng đang bay tới rồi lại nhìn sang Diệp Thành ở bên với vẻ mặt hoài nghi: “Ta đã từng gặp Hoa Tư tiền bối rồi, trông không hề giống với tỷ tỷ kiếp này của ta”.



Diệp Thành mỉm cười, “sau khi luân hồi, tướng mạo của kiếp trước và kiếp này có phần không giống nhau”.



“Nghe mới lạ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi tặc lưỡi.



“Còn có điều mới lạ hơn cơ”, Diệp Thành ho hắng, hắn đem một đoạn kí ức ngưng tụ thành thần thức truyền cho Thượng Quan Ngọc Nhi, đó là cảnh tượng Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân tranh đấu giành lấy Ngưu Thập Tam.



Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, sau khi nhìn đoạn kí ức đó, cô thật sự vô cùng kinh ngạc và chỉ muốn nôn ói, cảnh tượng đó thật sự vô thiên vô pháp.



“Sương Nhi”, khi hai người đang trò chuyện thì Hoa Tư chuyển kiếp và hai tu sĩ già đã bay tới đây.



Nghe giọng Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười nhưng nụ cười không được tự nhiên.



Cô không biết nên gọi Hoa Tư là tỷ tỷ hay gọi là tiền bối, quả thực đúng như Diệp Thành nói, vai vế của Đại Sở cũng vì luân hồi của Lục Đạo mà trở nên hỗn loạn.

Tỷ tỷ kiếp này của cô là người chuyển kiếp thật sự không gì tốt đẹp bằng, người cùng quê hương dù cho không quen biết thì cũng vẫn rất thân thiết, vả lại người trước mặt này còn là một người cô biết rõ, cũng coi như đã thân lại càng thêm thân.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top