Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5623: “Có giỏi thì đi!”


Sau đó, anh đến tìm Nguyệt Tổ và nói: “Lão tổ có thể dụ Thanh Thi lão tổ đi đâu một lát để cháu nhân đó lẻn vào sào huyệt của nhà họ được không ạ?”

Nguyệt Tổ nghe xong thì cười hỏi: “Cậu muốn tìm gì?”

Ngô Bình kể kế hoạch của mình ra, Nguyệt Tổ nghe xong thì nói: “Tuy có nguy hiểm, nhưng cậu có tư chất nghịch thiên, vận khí lại tốt nên ta sẽ không ngăn cản”.

Sau đó, hai người bàn bạc kế sách rồi một trước một sau đến nhà họ Thi.

Nguyệt Tổ bất ngờ xuất hiện trên không trung của nhà họ Thi, khí tức khủng bố của lão đã làm kinh động tới các cao thủ của nhà họ Thi. Vừa hay lúc này, hai nhà đang xung đột nên Thanh Thi lão tổ lập tức xông ra. Lão ta có dáng vẻ của một người đàn ông trung niên: “Nguyệt huynh, tự nhiên đến nhà họ Thi tôi có việc gì thế?”

Nguyệt Tổ hừ lạnh nói: “Thi lão quỷ, nhà ông thừa nước đục thả câu như thế là không được!”

Thanh Thi lão tổ cười nói: “Nếu ông không phục thì chúng †a so chiêu, hơn một trăm năm không tỉ thỉ với ai rồi, toàn thân tôi ngứa ngáy quái!”

Nguyệt Tổ bỏ đi rồi nói: “Có giỏi thì đi!”

Thanh Thi lão tổ cũng không muốn đánh đấm với người khác ở địa bàn của mình nên đuổi theo ngay.

Cùng lúc đó, Ngô Bình đã xuất hiện cạnh một ngôi mộ. Anh thi triển thuật ẩn thân rồi lặng lẽ đi vào bên trong.

Bên ngoài ngôi mộ này có cấm chế của Thanh Thi lão tổ, mau mà chú pháp của Ngô Bình rất cao minh nên anh có thể dễ dàng xuyên qua cấm chế rồi đi vào trong mộ.

Trong này được quét dọn sạch sẽ, có một cái quan tài được đặt trên một cái bục chín bậc. Quan tài đã được đóng chặt, xung quanh có thi khí hỗn độn vờn quanh nhìn như những con du long.

Ngô Bình: “Xem ra Thanh Thi lão tổ chưa mở quan tài ra, mà chỉ hấp thu thi khí hỗn độn bên ngoài thôi”.

Anh đi gần về phía quan tài thì thấy rất bất an, thứ này quả nhiên đáng sợ, anh không dám mạo hiểm nên lập tức lùi bước.

Anh vừa quay đi thì nghĩ tới Thiên Ma, không biết Thiên Ma và Thiên Thi cái nào mạnh hơn?

Anh lấy cái chậu lúc trước ra rồi ném vào cạnh quan tài. Thiên Ma đã cảm nhận được thi khí nên lập tức trỗi dậy, chất dịch kia lăn lộn rồi ngưng tư thành một hình người, sau đó nhảy ra khỏi chậu rồi đi thẳng về phía quan tài.

Chiếc quan tài rung lên mãnh liệt, nắp bị một luồng sức. mạnh đánh bay, một người đàn ông cao lớn có ánh sáng vàng bao phủ toàn thân xuất hiện. Khí tức của người này rất mạnh, chắc phải là cảnh giới tầng thứ mười Đạo cảnh rồi.

Đôi mắt của Thiên Thi hỗn độn này phun ra ngọn lửa màu xanh, sau đó nó túm lấy cổ của Thiên Ma hình người nhưng không thể giết được Thiên Ma.

Thiên Thi hỗn độn đi tới gần cái chậu rồi quấn lấy nó, hình ảnh của Thiên Thi chiếu xuống chậu, một Thiên Ma khác lại bắt đầu biến đổi và có thêm một con hình người nữa xuất hiện, sau đó liên tục mô phỏng lại hình dạng của Thiên Thi kia.

Thiên Thi hỗn độn không biết sự lợi hại của Thiên Ma nên không lâu sau, Thiên Ma hình người thứ hai đã biến thành hình dạng giống hệt Thiên Thi rồi xông vào cuộc chiến.

Lần này, Thiên Thi nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chưa đến chục phút sau đã bị Thiên Ma nuốt trọn rồi bị lôi vào trong chậu. Thiên Ma muốn luyện chế Thiên Thi thì cần một khoảng thời gian.

Ngô Bình cất ngay cái chậu đi, sau đó đi tới cạnh quan tài kiểm tra. Bên trong có vật mai táng cùng, gồm một áo giáp. như ngọc có khắc hai phù văn, ngoài ra còn có một cặp búa với sát khí bức người. Ngô Bình thậm chí không dám chạm vào nó, nhưng áo giáp và cặp búa thì đã được anh cất vào trong nhãn.

Thấy không còn gì khác nữa, Ngô Bình nhanh chóng lủi đi.
 
Chương 4935


Ngô Bình híp mắt lại nói: “Tên đó vẫn đang ở Biên Hoang à?”  

 

“Sau khi các bộ lạc quy hàng Thiên Võ thì hắn chạy rồi”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Xem ra Thiên Đỉnh vẫn chưa chịu yên phận”.  

 

Lục Thiên Tường: “Nếu Thiên Thánh cần, mười gia tộc lớn của tôi và các bộ lạc sẽ xuất quân đánh chiếm Thiên Đỉnh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình xua tay: “Thôi, giờ Thiên Đỉnh như con rùa rụt cổ, không đáng để tôi ra tay. Hơn nữa, Hoàng đế của Thiên Đỉnh không đáng lo, người khiến tôi lo là Đại Thiên Tôn kìa”.  

 

Lục Thiên Tường: “Thiên Thánh, mười gia tộc lớn của chúng tôi đã cử đến một trăm cô gái vô cùng xinh đẹp, người có muốn găp một chút không ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Anh Lục, xem ra anh bắt tôi phải lấy vài cô vợ nữa hả!”  

 

Lục Thiên Tường cười nói: “Thiên Thánh ít cũng phải lấy thêm chục cô nữa, vậy chọn mỗi nhà một cô nhé?”  

 

Trong cung của Ngô Bình đã có khá nhiều phi tử rồi, giờ thêm hay bớt vài người cũng chẳng có gì khác nhau. Hơn nữa, anh biết nếu mình không đồng ý thì chắc chắn mười gia tộc của Ỷ Thiên Cảnh sẽ không yên tâm.  

 

Anh nói: “Bảo các cô ấy đến đây đi”.  

 

Lục Thiên Tường mừng rỡ rồi cùng Ngô Bình đi gặp 100 cô gái kia, cuối cùng Ngô Bình đã chọn ra mười người và đều phong làm quý phi.  

 

Anh không tiễn Lục Thiên Tường về ngay mà sai người bày tiệc.  

 

Lục Thiên Tường ở lại thêm ba ngày thì mới ra về, mỗi ngày khi dự tiệc, anh ta đều yêu cầu có mười quý phi tham dự cùng.  

 

Cứ thế, trong ba ngày đó, Ngô Bình đã xủng hạnh ba quý phi mới. Đến ngày thứ tư, cuối cùng anh cũng kiếm được cơ hội để đuổi Lục Thiên Tường đi.  

 

Ngày thứ hai sau khi Lục Thiên Tường ra về, biên quan đã gửi tin báo đế quốc Thiên Đỉnh đã tập trung một đội quân gần biên giới, hơn nữa còn bắt đầu quấy rối Thiên Võ, rõ ràng là họ đang có ý thăm dò.  

 

Nội gián đã cung cấp thêm một thông tin khiến Ngô Bình nghe xong phải nhíu mày, Đại Thiên Tôn đã mở được một kho vũ khí và kho binh của Thiên đế.  

 

Trong kho binh có rất nhiều thiên binh thiên tướng đang say ngủ, giờ họ đều đã trở thành chiến sĩ của Thiên Đỉnh.  

 

Trong kho vũ khí thì có rất thần binh lợi khí, giờ cũng thuộc Thiên Đỉnh luôn.  

 

Ngô Bình nghe xong mà bàng hoàng, anh biết chắc chắn Đại Thiên Tôn đã mở được một phần của thiên đình, vì thế mới có được những thứ này.  

 

Hiện giờ, việc cấp thiết nhất là chống đại đại quân hùng hậu của Thiên Đỉnh và các thiên binh thiên tướng mạnh mẽ.

Sau khi biết tin, Ngô Bình không hề lo lắng, ngược lại còn thấy đây là cơ hội. Nếu đế quốc Thiên Đỉnh thật sự không còn thiết sống nữa mà tấn công đế quốc Thiên Võ thì anh sẽ nhân đây xơi tái nó luôn và trở thành thế lực duy nhất ở đại lục Hồng Hoang, cho tiên đình và Đại Thiên Tôn mất nền móng.  

 

Tư Không Vũ đã dẫn năm triệu đại quân của đế quốc Thiên Võ đến trấn thủ ở biên giới phía Đông Bắc của đế quốc Thiên Võ, có thể nói là gần như các mãnh tướng giỏi đánh đấm nhất của đế quốc Thiên Võ đã tập trung hết về đây.  

 

Tư Không Vũ biết rõ nếu phía Đông Bắc này mà xảy ra chuyện thì đế quốc Thiên Võ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ, đế quốc Thiên Đỉnh còn chưa ra tay, nhưng nếu họ tấn công thì chắc chắn sẽ đánh dồn dập, tuyệt đối không cho đế quốc Thiên Võ cơ hội chuẩn bị.  

 

Tư Không Vũ ngồi trong đại trướng họp với các tướng lĩnh, đột nhiên Ngô Bình đi vào, ông ta cùng những người khác lập tức đứng dậy.  
 
Chương 5624: Nắm đấm là lẽ phải


Quay về pháo đài, Nguyệt Tổ cười hỏi: “Tiểu Ngô, cậu có phát hiện gì không?”

Ngô Bình: “Bên trong có một cái quan tài toả ra thi khí hỗn độn. Thứ bên trong cũng rất đáng sợ, đến cháu cũng không thể đến gần. Nhưng cháu đoán Thanh Thi lão tổ cũng chưa từng mở nó ra”.

Nguyệt Tổ gật đầu: “Chuyện này cũng bình thường thôi, Thanh Thi lão tổ chưa thế chống lại thực lực của Thiên Thi hỗn độn được”.

Ngô Bình: “Lão tổ có biết lai lịch của Thiên Thi hỗn độn ấy không ạ?”

Nguyệt Tổ ngẫm nghĩ rồi nói: “Theo ta đoán thì chắc trước khi chết, Thiên Thi hỗn độn đó là một cảnh giới Đại đạo hỗn nguyên”.

Tu sĩ lĩnh ngộ được Đạo đạo hỗn nguyên nghiêm khắc mà nói thì đã ở cảnh giới trên Đạo cảnh.

Nhưng tình hình cụ thể của cảnh giới Hỗn Độn ra sao thì đến Nguyệt Tổ cũng không rõ vì tu sĩ đạt đến trình độ này rất ít.

Nhưng nhân gian vẫn liệt tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn vào Đạo cảnh, dẫu sao với họ mà nói thì Đạo cảnh và cảnh giới Hỗn Độn cũng là những bậc cao lớn.

Ví dụ như những người tạo ra Tiên Giới như Nguyên Sử Đại Đạo Tôn, Thái Ất Đạo Tôn. Họ đều là cường giả cảnh giới Hỗn Độn, nhưng người ngoài không biết rốt cuộc họ đã đạt đến trình độ nào.

Ngô Bình nói: “Nếu là tu sĩ Hỗn Độn thì sao lại chết được. nhỉ?”

Nguyệt Tổ: “Có rất nhiều khả năng, ví dụ như bị người khác hại chết hoặc việc tu hành có vấn đề. Nghe nói tu sĩ cảnh giới Hỗn Độn mới dễ chết, vớ vẩn cái là tẩu hoả nhập ma ngay”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Nguyệt Đông Thăng, nói: “Bác Nguyệt, cháu nghĩ bác nên từ bỏ Thiên Ma Cốc”.

Anh đã lấy Thiên Ma đi rồi nên bây giờ Thiên Ma Cốc không còn giá trị gì với Ma Môn nữa, Nguyệt Thị từ bỏ nơi đó cũng không ảnh hưởng gì.

Nguyệt Đông Thăng không biết nội tình nên sững người nói: “Tiểu Ngô, nếu làm vậy thì Ma Môn sẽ nhanh chóng tăng cao thực lực, sau đó nhất định sẽ chiếm được Thần Châu”.

Ngô Bình: “Không đâu ạ, cháu đã đi quanh nơi đó rồi, ngoài vài chú pháp đáng sợ ra thì chẳng còn gì hết”.

Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ kinh ngạc: “Bên trong không có truyền thừa Ma Môn à?”

Ngô Bình läc đầu: “Cháu xem hết mọi nơi rồi, không có đâu. Vì thế cháu nghĩ mình nên từ bỏ nơi đó. Không có Thiên Ma Cốc thì Ma Môn không có lý gì để tấn công mình nữa”.

Nguyệt Đông Thăng nhìn sang Nguyệt Tổ, lão nói: “Ta tin vào phán đoán của Tiểu Ngô, cử người đi đàm phán với Ma Môn đi”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Vâng, con sẽ cho người đi ngay”.

Nếu từ bỏ Thiên Ma Cốc thì Nguyệt Thị không còn áp lực. từ phía Ma Môn nữa, Ngô Bình đã về nhà tu luyện.

Anh đã hấp thu được rất nhiều lực sinh mệnh trong Thiên Ma Gốc nên giờ cần thời gian để tiêu hoá để thật sự nằm vững chúng.

Lực sinh mệnh của Thiên Ma rất đặc biệt, từ khi tiến vào. cơ thể của Ngô Bình, chúng không ngừng giúp anh tiến hoá và nâng cao thể chất cùng thần anh.

Năm ngày sau, Ngô Bình lấy Thiên Ma ra thì phát hiện Thiên Thi hỗn độn đã bị Thiên Ma cần nuốt. Sau đó, lực sinh mệnh của Thiên Ma đã tăng lên nhiều, không chỉ bổ sung các năng lượng còn thiếu của Ngô Bình, mà còn dư ra thêm một phần. Hơn nữa, rõ ràng Thiên Ma đã mạnh hơn.

Nhưng Ngô Bình không sợ nó, mà tiếp tục dùng cách cũ để luyện hoá Thiên Ma. Lực sinh mệnh mới của Thiên Ma đã cao cấp hơn trước.

Không lâu sau, Ngô Bình đã tiêu hoá được non nửa Thiên Ma.

Hôm nay, Nguyệt Thanh Ảnh đến tìm anh và nói Ma Môn đã đưa ra một điều kiện rất hậu hĩnh, họ cùng rất nhiều tiền để mua lại Thiên Ma Cốc của Nguyệt Thị.
 
Chương 4936


Tư Không Vũ: “Bệ hạ, người đến đúng lúc quá, số lượng binh sĩ của chúng ta ở đây đang kém đế quốc Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Chất lượng quan trọng hơn số lượng, quân của Thiên Đỉnh thật ra là tiên binh tiên tướng mà tiên đỉnh cử xuống, nên nếu so về số lượng thì chúng ta vẫn chiếm ưu thế hơn”.  

 

Thì ra con đường tu tiên Nhân đạo của Ngô Bình đang phát triển thần tộc, bây giờ đã trở thành nhánh tuln chunhs ở đại lục Hồng Hoang. Ngô Bình đã liên lạc với họ tong qua Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới, nếu anh cần thì có thể triệu tập thêm rất nhiều tu sĩ đến đây ngay.  

 

Advertisement

Tư Không Vũ: “Phe địch có thiên binh thiên tướng”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đến là để đối đầu với các thiên binh thiên tướng này, tối nay, tôi sẽ dẫn họ về phe mình”.  

 

Tư Không Vũ mừng rỡ: “Bệ hạ có cách khống chế các thiên binh thiên tướng ấy ạ?”  

Advertisement

 

Ngô Bình cười hỏi: “Đế quốc Thiên Đỉnh có binh phù không?”  

 

Tư Không Vũ lắc đầu: “Tuy họ không có binh phù, nhưng họ có pháp bảo có thể khống chế được thiên binh thiên tướng”.  

 

Ngô Bình: “Kiểu khống chế đó quá tầm thường, hơn nữa sẽ mất tác dụng khi gặp binh phù”.  

 

Trong lúc nói chuyện, Ngô Bình lưu lại một hoá thân trấn thủ ở Đông Bắc, còn mình thì quay về thiên cung, ở đây có hành cung của Thiên đế mà anh đã phát hiện ra.  

 

Anh vừa đến thì con đại xà, tinh tinh và con báo đã chạy ra ngay, chúng vuin mừng chào hỏi: “Chủ nhân”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Trước kia các ngươi từng bảo mỗi khi đột phá một tầng cảnh giới thì sẽ nhận được một kho báu của Thiên đế đúng không?”  

 

Tinh tinh: “Đúng rồi ạ, Thiên đế đã để lại bốn kho báu. Người chỉ cần đột phá Thiên Thánh tầng thứ nhất, thứ ba, thứ năm và thứ bảy thì sẽ được mở kho báu. Trước đó, người đã mở kho báu thứ nhất rồi nên giờ chỉ còn ba cái nữa thôi”.  

 

Lúc trước, khi Ngô Bình mở kho báu thứ nhất thì đã nhìn thấy rất nhiều rương báu to nhỏ khác nhau, anh đã lấy được một con dao găm của vũ trụ chính trong số đó.  

 

Anh hỏi: “Binh phù của Thiên đế ở đâu?”  

 

Con báo: “Chủ nhân, binh phù ở kho báu thứ ba ạ”.  

 

Ngô Bình: “Bên dưới đã có người đánh thức các thiên binh thiên tướng nên ta chỉ còn cách lấy binh phù để khống chế họ”.  

 

Tinh tinh: “Đúng thế, giờ chủ nhân ở tầng thứ bảy của Thiên Thánh rồi nên có thể mở được hết các kho báu”.  

 

Ngô Bình: “Đây chỉ là Hành Cung, chắc các khu vực khác của thiên đình đang ẩn giấu ở đại lục Hồng Hoang, Đại Thiên Tôn đã mở được một phần rồi.  

 

Tinh tinh: “Chủ nhân yên tâm, người mới là người nhận được truyền thừa chính thống của Thiên đế, Đại Thiên Tôn gì đó dù có mở được một phần thì chúng ta vẫn có thể xoay chuyển tình thế”.  
 
Chương 5625: “Nếu ông còn làm loạn nữa thì tôi cắt lưỡi đấy”.


Ngô Bình: “Họ vẫn đang ở Nguyệt Thị à?” Nguyệt Thanh Ảnh thở dài: “Bố em đang đối phó với họ”.

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng động lớn ở Nguyệt Thị, Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì kinh ngạc nói: “Có chuyện rồi”.

Ngô Bình vộ vàng đến Nguyệt Thị với cô ấy thì thấy có một đám người đang phùng mồm trợn mắt lên tranh cãi và chất vấn Nguyệt Đông Thăng.

Ông ấy giận tím mặt và chuẩn bị bùng nổ. Một cái bàn đã bị ông ấy đập nát, nóc ra cũng bị thủng một lỗ. Xem ra, ông ấy đang rất giận dữ.

“Nguyệt Thị các người chỉ biết tư lợi cá nhân, các người đã bán đứng Thần Châu”.

“Đúng thế! Ma Môn có được Thiên Ma Cốc rồi thì nhất định thực lực sẽ tăng mạnh, khi ấy chúng tôi đều sẽ trở thành mục tiêu tấn công của họ.

Nguyệt Đông Thăng, ông có chịu trách nhiệm được không?”

“Nguyệt Đông Thăng, ông mau đòi Thiên Ma Cốc về ngay, không thì sẽ là đối đầu với chúng tôi cùng Thần Châu”.

Bụp!

Nguyệt Đông Thăng lạnh giọng nói: “Ngậm hết miệng lại! Giờ các người còn dám lớn tiếng đe doạ Nguyệt Thị à? Lúc Ma Môn tấn công, các người đã làm gì? Tại sao không cử người đến ứng cứu để cùng Nguyệt Thị tiêu diệt Ma Môn? Đúng là lũ mặt dày!"

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, giờ các người vênh váo với ai? Tại sao không trực tiếp đòi lại Thiên Ma Cốc từ tay Ma Môn ấy”.

Một ông lão lập tức chĩa mũi dùi về phía Nguyệt Thanh Ảnh: “Tiện nhân, chưa đến lượt cô lên tiếng ở đây!”

Ông ta chính là Quan Thái Nhất - gia chủ của nhà họ Quan, một trong các thế lực lớn ở Thần Châu.

Chát!

Ngô Bình tát cho ông ta một cái, làm mặt ông ta sưng phù, ông ta gào lên: “Chán sống rồi hả!”

Ông ta giơ tay lên định đánh Ngô Bình băng một sát phù.

Phụt!

Nhưng Ngô Bình đã bồi thêm vào mặt ông ta một cú đấm, làm mặt ông ta lõm xuống, Quan Thái Nhất kêu gào đau

đớn suýt nữa ngất xỉu.

Phải biết rằng người này là cường giả tầng thứ tư Đạo. cảnh, vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Ngô Bình.

Ngô Bình xách cổ ông ta lên rồi lạnh giọng nói:"Ông gọi ai là tiện nhân, cả nhà ông mới là tiện nhân ấy!”

Nói rồi, anh làm thêm vài cú đấm nữa, đánh cho Quan Thái Nhất biến dạng.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đến Nguyệt Đông Thăng cũng không mạnh đến mức này, rốt cuộc người này là ai?

“Xin lỗi!”, Ngô Bình nghiêm giọng nói: “Không xin lỗi là tôi đánh chết ông đấy”.

Ngô Bình nhanh chóng đè bẹp khí thế của đám kia, Quan Thái Nhất vội nói: “Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi sai rồi”.

Ngô Bình hỏi Nguyệt Thanh Ảnh: “Thanh Ảnh, tha cho ông ta nhé?”

Nguyệt Thanh Ảnh bĩu môi: “Vâng, nhà họ Quan với nhà họ Nguyệt cũng khá thân”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới thả Quan Thái Nhất ra: “Nếu ông còn làm loạn nữa thì tôi cắt lưỡi đấy”.

Sau đó, anh nhìn mọi người một lượt. Ai nấy đều im lặng, không dám ho he nửa lời vì sợ bị Ngô Bình chĩa vào.

Ngô Bình: “Các người đến đây làm gì? Hỏi tội Nguyệt Thị ư?

Đúng là một đám không biết xấu hổ! Nếu giỏi thì các người đến Thiên Ma Cốc mà đuổi Ma Môn đi, còn không thì biến, đừng làm trò con bò ở đây nữa”.

Một người trong số đó bị mắng phát bực nên nói: “Cậu là ai, có tư cách gì mà nói chúng tôi?”

Uỳnh!

Người đó vừa nói xong thì bị Ngô Bình đấm cho ngã nhào, khí tức anh toả ra khiến tất cả mọi người dựng tóc gáy.
 
Chương 4937


Luyện hoá binh phù xong, Ngô Bình thấy còn có một cái nhẫn hình rồng màu tím, anh vung tay về phía cái nhẫn thì con tinh tinh nói: “Chủ nhân, bên trong có năm trăm cận binh của Thiên đế”.  

 

Cận binh là người có lực chiến đấu mạnh nhất bên cạnh Thiên đế, Ngô Bình không ngờ họ lại ở trong chiếc nhẫn hình rồng này.  

 

Vì thế, anh đã luyện hoá chiếc nhẫn thì thấy đúng là bên trong có 500 cường giả đang ngủ say, anh mỉm cười nói: “Ta có được dùng năm trăm cận binh này không?”  

 

Đại xà nói: “Có ạ, từ giờ trở đi, toàn bộ lực lượng của Thiên đế đều sẽ nghê lệnh của chủ nhân”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Thế thì tốt!”  

 

Đại xà: “Chủ nhân, vẫn còn đồ đấy ạ”.  

 

Ngô Bình: “Gì thế?”  

Advertisement

 

Đại xà: “Bản đồ của thiên đình, nó là một món pháp bảo có thể mở được các cơ quan của thiên đình”.  

 

Ngô Bình mừng rỡ rồi nhìn thấy một cái trục cuốn tránh đang phát sáng rồi hỏi: “Nó đây à?”  

 

Đại xà gật đầu: “Vâng, có bức tranh này rồi thì chủ nhân có thể dễ dàng tìm thấy vị trí của thiên đình, sau đó mỏ tất cả các cung điện”.  

 

Ngô Bình cười lớn nói: “Có bản đồ này rồi thì kế hoạch của Đại Thiên Tôn tới công chuyện với mình”.  

 

Anh cầm cuốn tranh rồi nói với ba con thú: “Các ngươi tạm thời chờ ta ở đây, chờ thiên cung mở, ta sẽ chuyển thiên cung đến đó”.  

 

Ba con thú đều nói: “Chúc mừng chủ nhân”.  

 

Ngô Bình quay về đại doanh ở biên giới Đông Bắc thì thấy Đường Băng Vân và Hoả Hoàng Nhi cũng đã đến, thì ra họ nghe nói ở đây có chiến sự nên muốn đến hỗ trợ Ngô Bình.  

 

Anh nói: “Không cần đâu, hai người về đi”.  

 

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có những 20 triệu đại quân và thiên binh thiên tướng nên em lo cho anh”.  

 

Hoả Hoàng Nhi: “Đúng đấy bố, chúng ta cùng tấn công họ rồi bắt hoàng đế Thiên Đỉnh để xem họ định đánh kiểu gì”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Hai người yên tâm, chỉ là một đế quốc nhỏ bé thôi mà, anh không lo đâu”.  

 

Đường Băng Vân: “Mặc kệ, em đã đến rồi thì không đi đâu”.  

 

Ngô Bình bó tay với cô ấy nên nói: “Được rồi, em dẫn đội cảnh vệ đi hỗ trợ tác chiến đi”.  

 

Thánh binh và thánh vệ mà anh đã bồi dưỡng đều ở dưới trướng của Đường Băng Vân, lực chiến đấu của họ rất mạnh.  

 

Hoả Hoàng Nhi: “Bố, còn con nữa, con cũng muốn dẫn binh đi”.  

 

Ngô Bình: “Chiến tranh không phải trò chơi, lát nữa nhớ phải nghe lệnh của đại nguyên soái Tư Không Vũ”.  

 

Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Con biết rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Tư Không Vũ: “Tìm cho tôi ba mươi nghìn tinh tinh, tôi sẽ đưa họ đến một nơi để huấn luyện”.  

 

Nơi mà anh nói chính là sào huyệt tà ma.  

 
 
Chương 5626: Lên kế hoạch tiêu diệt Thanh Thi


“Giờ tôi có tư cách chưa?”, Ngô Bình hỏi ông ta. Người kia méo miệng đáp: “Có, có rồi”.

“Quá đáng rồi đấy, cậu ta là ai thế nhỉ?”, đám đông bät đầu bàn tán xôn xao.

“Nghe nói là chồng sắp cưới của Nguyệt Thanh Ảnh, người đứng đầu đại hội quần hùng của núi Nguyên Sử, đồng thời còn là công tử số một của Thần Châu”.

“Oa, bảo sao! Người đứng đầu đại hội quần hùng thì sau này chắc chăn là cường giả của núi Nguyên Sử rồi, đúng là cậu ta có tư cách lên mặt với người khác thật”.

“Đừng nói là lên mặt, dù giết vài người ở đây thì có gia tộc nào dám báo thù chứ? Nhỡ chọc giận đến núi Nguyên Sử là

coi như gây hoạ diệt môn luôn”.

Ngô Bình hung hãn nhìn lướt qua nhóm đó rồi nói: “Biến ngay, không là tôi đánh đấy”.

Đám kia tái mặt rồi chuồn luôn, không một ai dám nói gì.

Chờ họ về hết rồi, Nguyệt Đông Thăng mới thở ra một hơi ¡: “Tiểu Ngô, cháu mà không đến chắc bác sẽ liều mạng với

“Không cần nể mặt họ làm gì, hơn nữa cháu thấy cục diện của Thần Châu cũng nên thay đổi đi thôi”.

Nguyệt Đông Thăng: “Tiểu Ngô, ý của cháu là chiếm các thế lực khác ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu cháu đoán không nhầm thì trước kia Nguyệt Thị an phận cũng bởi lo bị Ma Môn tấn công từ nhiều phía. Giờ Ma Môn không còn uy hiếp đến mình nữa, thì mình cần gì phải khách sáo với đám kia nữa ạ?”

Nguyệt Đông Thăng bật cười: “Tiểu Ngô, cháu sáng suốt lảm, thật ra bác cũng đang suy nghĩ vấn đề này”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “ lậy bắt đầu từ nhà họ Thi đi, dạo này nhà họ liên tục cử cao thủ đến tập kích biên giới của nhà ta và đã đánh chết khá nhiều đệ tử, ngoài ra còn cướp không ít tài nguyên khoảng sản của mình nữa”.

Nhắc đến nhà họ Thi, Ngô Bình nói: “Người mạnh nhất nhà họ chắc là Thanh Thi lão tổ, nếu có thể trừ khử lão ta thì nhà họ Thi còn gì phải nghĩ nữa?”

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Đúng thế, không còn Thanh Thi lão tổ thì bác có thể san bằng nhà họ bất cứ lúc

nao. Ngô Bình gật đầu: “Cháu sẽ phụ trách xử lý lão già đó”.

Nguyệt Đông Thăng ngẩn ra: “Tiểu Ngô, cháu muốn tự ra tay ưu?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không, nhưng vẫn có hiệu quả tương đương”.

Nguyệt Đông Thăng rất tin tưởng Ngô Bình, ông ấy không hỏi gì nữa mà gật đầu nói: “Nếu cháu có cách xử lão ta thì tốt rồi. Thanh Thi lão tổ rất độc ác, lão thường lấy người sống để làm thí nghiệm để luyện họ thành cương thi rồi thành con rối cho nhà họ Thi. Trong nhà đó, cứ mười người lại có một người là cương thi, điều này làm dân chúng oán than ghê lắm”.

Ngô Bình: “Loại độc ác như vậy chết cũng đáng!”
 
Chương 4938


 Sau đó, anh đã giúp các tinh binh này có thể chất cấp Chân Hầu, cảnh giới Thánh Nhân, thực lực cấp Chân Quân.  

 

Ngoài ra, họ còn có sở trường chiến đấu, dù có đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình cả nghìn lần thì cũng có thể hạ được họ.

Vì thế, Ngô Bình đã giao 30 nghìn người này cho Hoả Hoàng Nhi quản lý và lấy tên là quân vô địch.  

 

Đường Băng Vân dẫn đầu cấm quân, Hoả Hoàng Nhi dẫn đầu quân vô địch ở lại chiến trường.  

 

Advertisement

Mặt khác, Ngô Bình bắt đầu đánh thức cận binh của Thiên đế trong chiếc nhẫn hình rồng, ý niệm của anh tiến vào chiếc nhẫn, cận binh ở bên trong đều mở mắt ra.  

 

Ngô Bình vui mừng, anh động tinh thần một cái là 500 cận binh đã xuất hiện trước mắt mọi người.  

 

Thực lực của các cận binh này yếu nhất cũng là cường giả cấp một kỷ nguyên, thống lĩnh ở đây thuộc cấp bốn, năm kỷ nguyên.  

Advertisement

 

Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên khi có nhiều cường giả tập trung lại với nhau, anh nói: “Các vị, từ giờ, tôi sẽ là chủ nhân mới của mọi người”.  

 

Không cần Ngô Bình giới thiệu thì các cận binh này cũng biết. Vì trên người Ngô Bình có khí tức mà họ rất quen thuộc, cũng có binh phù và tu vi của Thiên Thánh. Sau tất cả những điều đó, họ đã có phán đoán ngay.  

 

“Tham kiến bệ hạ”, tất cả đồng thanh chào và tôn Ngô Bình làm Thiên đế mới.  

 

Ngô Bình cũng không giải thích nhiều mà nói: “Có một bộ phận thiên binh thiên tướng bị quân địch khống chế, mọi người hãy đi theo tôi xử lý đám quân địch này”.  

 

“Vâng!”  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình đã phóng thần niệm ra quét khắp đế quốc Thiên Đỉnh, không một ai ở đế quốc Thiên Đỉnh có thể ngăn cản được thực lực mạnh mẽ của anh.  

 

Loáng cái, anh đã tìm thấy vị trí của thiên binh thiên tướng, tất cả bọn họ đều được giấu trong một thời không thần bí, rất khó tìm thấy. Nhưng tiếc là thời không này không thể qua được mắt Ngô Bình.  

 

“Đi!”  

 

Một tia sáng loé lên, Ngô Bình và năm trăm cận binh đã biến mất. Sau đó, họ đã xuất hiện trong thời không thần  bí đó.  

 

Cách đó không xa là một quảng trường rộng lớn, đang có 100 nghìn thiên binh thiên tướng đứng ở đây. Họ khác với cận binh của Ngô Bình, cơ thể họ là một sự phối hợp hoàn hảo giữa người và máy, lực chiến đấu của họ rất mạnh, ngoài ra họ còn có thể biến thành đủ các loại máy móc giết chóc.  

 

Không ngoa khi nói một thiên binh ở đây cũng có lực chiến đấu trên cấp Đạo Tổ, ngoài ra các thiên binh thiên tướng này còn sở hữu nhiều thần binh lợi khí, xem ra cũng đều lấy trong kho vũ khí.  

 

“Ngươi là ai?”  

 

Một tốp tướng sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh xuất hiện, có khoảng hơn mười nghìn người cầm binh khí, có lẽ là quân trấn thủ ở đây.  

 

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tà là Đại đế Thiên Võ, các người mau đầu hàng, không thì sẽ phải chết”.  

 

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Ngô Bình, những người này đều biến sắc mặt, nhiều người lập tức từ bỏ ý định phản kháng và dần quỳ xuống.  

 

Có một thì sẽ có hai, khi hầu hết mọi người đều ngừng suy nghĩ chống trả, số người còn lại cũng không còn sức mạnh để đối đầu nữa, tất cả đều quỳ xuống.  

 

Ngô Bình đi tới gần họ rồi lấy binh phù ra, anh lập tức cảm thấy trận pháp trong binh phù vận chuyển, sau đó tư duy của anh đã nói liền với suy nghĩ của 100 nghìn thiên binh thiên tướng này.  
 
Chương 5627: “Tam điện hạ không cần khách sáo!”


Ngô Bình lặng lẽ lẻn vào trong rồi lại mở quan tài ra, sau đó cho Thiên Ma vào bên trong, tiếp theo đóng quan tài lại, sau đó cố ý gây ra một chút tiếng động rồi nhanh chóng rời đi.

Ngôi mộ có động tĩnh, Thanh Thi lão tổ phát hiện ra ngay rồi xuất hiện tại chố ngay tắp lự. Lúc này, quan tài đang toả ra khí tức hỗn độn mãnh liệt.

Lão cả kinh lẩm bẩm: “Chuyện gì vậy! Lế nào Thiên Thi quay về rồi?”

Nghĩ tới khả năng này, lão ta vô thức lùi lại vài bước, nhưng sau đó lại thấy có gì đó sai sai. Khí tức hỗn độn của Thiên Thi lúc trước rất bức người nên lão ta không dám lại dần, nhưng cảm giác lần này lại khác, khí tức trong quan tài rất hiền hoà.

Lão ta thấy rất tò mò nên chậm rãi đi về phía quan tài, lão †a đứng nhìn một lát thì không thấy có gì bất thường nên to gan hơn rồi cắn răng mở quan tài ra.

Ngay sau đó, lão ta chỉ thấy có rất nhiều chất dịch ở bên trong đang lăn lộn như vật sóng. Hình ảnh của lão ta chiếu xuống, sau đó chất dịch ngoi lên và nhanh chóng hình thành một dáng người. Người đó thay đổi rất nhanh và biến thành hình dáng giống hệt Thanh Thi lão tổ.

Lão ta kinh hãi thì vật kia cũng có biểu cảm tương tự, nhưng trông rất quỷ dị khiến người ta nhìn là thấy dựng tóc gáy.

Thanh Thi lão tổ run giọng hỏi: “Tiền bối Thiên Thi đó ư?”

Thiên Ma đã hấp thu Thiên Thi hỗn độn nên khiến cho khí tức của cả hai giống nhau, vì thế Thanh Thi lão tổ mới nhầm.

Thiên Ma cười đáp: “Đúng”, nói rồi, nó đi gần tới Thanh Thi lão tổ.

Thanh Thi lão tổ kích động quỳ xuống: “Đệ tử Thanh Thi tham kiến tiền bối Thiên Thi!”

Thiên Ma chạm tay lên đầu Thanh Thi lão tổ, sau đó nở một nụ cười quái lạ: “Tốt lắm!”

Ngay sau đó, một lượng lớn chất dịch màu đen tràn vào thức hải của Thanh Thi lão tổ, lão ta run lên rồi nhanh chóng bị Thiên Ma khống chế.

Một lát sau, Ngô Bình quay lại ngôi mộ thì thấy Thanh Thi lão tổ đã bị khống chế, anh ném lão ta vào quan tài rồi cất luôn quan tài đi.

Thanh Thi lão tổ chết, Nguyệt Thị đã tấn công nhà họ Thi ngay trong đêm đó. Toàn quân nhà họ Thi nhanh chóng bị tiêu diệt, số còn lại thì đều bỏ chạy.

Ngày hôm sau, địa bàn của nhà họ Thi đã chuyển sang tên nhà họ Nguyệt. Mọi người đều gõ mõ khua chiêng chào mừng Nguyệt Thị tới. Nhà họ Nguyệt quản lý họ cũng không quá nhân từ, nhưng so với nhà họ Thi thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ít nhân người dân sẽ không lo bị biến thành cương thi.

Nhà họ Nguyệt tiêu diệt nhà họ Thi trong một đêm, ngoài ra còn giết cả Thanh Thi lão tổ nên đã gây chấn động lớn, làm các thế lực khác đều sợ hãi.

Sau khi chiếm được nhà họ Thi, Nguyệt Thị chính thức trở thành thế lực lớn nhất ở Thần Châu.

Cũng trong ngày đó, Thiên Ma đã luyện hoá xong Thanh Thi lão tổ.

Thần Châu lập tức im lìm như đã chết, các thế lực ngừng chiến, các gia tộc khác đều sống trong lo lắng vì sợ mình sẽ trở thành nhà họ Thỉ tiếp theo.

Hôm nào Ngô Bình cũng luyện đan và quây quần bên người nhà, loáng cái đã hơn bảy ngày.

Trong thời gian này, sức mạnh Thiên Ma đã khiến thực lực của anh tăng lên rất nhiều. Điều này khiến anh ý thức được là cần đột phá tầng thứ chín Thần Thông là Vạn Tương rồi.

Tu luyện cảnh giới này làm anh nhớ tới 49 Tương chí tôn của hoàng triều Thái Ất, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt đó nên quyết định sẽ đến Tiên Giới Thái Ất một chuyến.

Ngày hôm sau, Ngô Bình đã xuất hiện tại đây và liên lạc với tam hoàng tử của hoàng triều này.

Khi Ngô Bình vừa đến Đế đô của hoàng triều Thái Ất thì tam hoàng tử đã dẫn tuỳ tùng đã đón, bên dưới còn trải thảm đỏ.

Khi đến gần Ngô Bình, tam hoàng tử hành lễ rồi cười nói: “Tiên sinh đến rồi ạ!”

Ngô Bình: “Tam điện hạ không cần khách sáo!”

Tam hoàng tử nghiêm túc nói: “Tiên sinh là người tôi kính trọng nên lễ nghi không thể bỏ qua được, mời!”
 
Chương 4939


Nói rồi, anh vung tay lên, các thiên binh thiên tướng cùng vũ khí của mình đã biến mất tại chỗ, sau đó cùng quay về đế quốc Thiên Võ với Ngô Bình.  

 

Lúc này, Đại đế Thiên Đỉnh đang có vẻ đắc ý trong hoàng triều của đế quốc Thiên Đỉnh rồi nói với các quần thần: “Đại kiến đã khiến nhiều nơi hỗn loạn, diện tích của đế quốc Thiên Đỉnh ta từ nắm giữ một nưa Hồng Hoang thành bé tẹo như bây giờ. Hôm nay, chúng ta sẽ dẫn quân đi tiêu diệt Thiên Võ”.  

 

Có đại thần nịnh bợ: “Bệ hạ có 20 triệu tinh binh, 100 nghìn thiên binh thiên tướng cùng sát trận tuyệt thế do 24 cao thủ kỷ nguyên của Đại Thiên Tôn tạo thành, đừng nói là một đế quốc Thiên Võ, kể cả có thêm mười đế quốc như thế thì chúng ta cũng hạ được hết”.  

 

Đúng lúc này, có người hớt hải vào báo: “Bệ hạ, có chuyện lớn rồi, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã biến mất”.  

 

Advertisement

Thiên Đỉnh Đại Đế nổi giận ngất trời: “Ngươi nói gì?”  

 

Một đại thần cất cao giọng hỏi: “Đi đâu hết rồi?”  

 

Người kia nói: “Hình như bị người của Thiên Võ Đại Đế dẫn đi rồi ạ”.  

 

Advertisement

“Vớ vẩn! Các thiên binh thiên tướng chỉ nhận lệnh của pháp bảo, sao lại đi theo người khác được?”, Thiên Đỉnh Đại Đế gần như gào lên.  

 

Người kia mếu máo nói: “Tiểu nhân không biết, hỏi quân canh gác thì họ bảo có người vung tay lên một cái là các thiên binh thiên tướng ngoan ngoãn đi theo luôn”.  

 

Thiên Đỉnh Đại Đế sa sầm mặt, mãi lâu sau mới nói: “Không chờ nữa, nhất định là Thiên Võ đã nhận được tin nên bắt đầu phản công rồi. Truyền lệnh của ta, ngày mai chúng ta sẽ tổng tấn công đế quốc Thiên Võ! Hừ, họ tưởng con át chủ bài của ta chỉ có mỗi 100 nghìn thiên binh thiên tướng ư? Nhầm to rồi!”  

 

Sau khi quay về, Ngô Bình đưa binh phù cho Tư Không Vũ, việc như đánh trân thì đương nhiên phải giao cho người có kinh nghiệm.  

 

Còn anh thì lấy bản đồ của thiên đình ra rồi tìm vị trí.  

 

Khi anh vừa mở cuộn tranh ra thì lập tức có một hình vẽ lập thế xuất hiện, cho thấy vị trí và toàn thể kết cấu của thiên đình, có một chấm nhỏ trên đó.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy chấm nhỏ này nằm ở vị trí hơn một nghìn dặm ở phía Đông của Đông Thiên Môn tại thiên đình.  

 

Anh lập tức cầm theo bản đồ rồi đi tới cần Đông Thiên Môn. Anh nhìn thì thấy đây là một vùng hoang vắng, nào còn Đông Thiên Môn hoàng tráng như xưa.  

 

Đột nhiên anh thấy Đông Thiên Môn trên bản đồ phát sáng, anh truyền tinh thần vào đó thì thấy ý thức của mình đã tiến vào một thời không khác, Đông Thiên Môn cũng ở bên trong.  

 

Anh lập tức hiểu ra không phải Đông Thiên Môn đã biến mất mà ẩn trong thời không này, còn anh đã tìm thấy cách mở thời không ấy nhờ tấm bản đồ.  

 

“Đông Thiên Môn, mở!”  

 

Uỳnh!  

 

Trời đất rung chuyển, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, một cánh cỏng lớn xuất hiện trước mắt Ngô Bình, hai bên là tường thành cao lớn được thiết kế nhiều vũ khí phòng ngự như pháo, cung tên và đại trận phòng ngự cùng sát trận.  

 

Cánh cổng vừa mở, diện tích ở đây đã tăng lên rất nhiều, một phong cảnh tự nhiên hiện ra.  

 

Ngô Bình ngẩng lên nhìn Đông Thiên Môn mà không nhịn được cười, sau đó anh bay lên tường thành. Các loại vũ khí trên đó đều là tân tiến nhất ở thời bấy giờ.  

 

Ngô Bình lập tức báo Tư Không Vũ rút quân và trú đóng ở sau Đông Thiên Môn, đồng thời cử các thiên binh thiên tướng canh phòng ở tường thành.  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ khi trông thấy Đông Thiên Môn.  

 

Tư Không Vũ cảm thán: “Có thể nhìn thấy Thiên Môn thật sự thì Tư Không Vũ thần chết cũng đáng!”  

 

Đường Băng Vân: “Thiên đình ngày xưa mạnh thật, xây dựng cả một nơi phòng ngự hoàng tráng thế này”.  

 

Ngô Bình: “Đây mới là Đông Thiên Môn thôi, giờ anh sẽ đi mở các Thiên Môn khác”.  
 
Chương 5628: Ngũ hoàng tử Thái Ất


Tam hoàng tử cười n Được thôi, nhưng trước đó mời tiên sinh đến phủ của tôi đã, tiện thể tham quan phủ của tôi luôn".

Tam hoàng tử này rất thích đón tiếp khách đến nhà nên còn được gọi là Khách Tam Thiên, khách đến nhà hẳn chơi toàn các kỳ nhân dị sĩ, ai nấy đều có tài năng phi phàm.

Đương nhiên phủ của hoàng tử rất khí thế, trên đường đi đầy phong cảnh đẹp. Hoàng triều Thái Ất đúng là hoàng triều lớn có khác, khí thế quá mức hoành tránh, xe ngựa đi qua cổng xong còn đi thêm hơn chục phút nữa mới dừng lại.

Xuống xe xong thì Ngô Bình được mời vào một cung điện, có khá nhiều người đứng ở cửa, bên trong cũng có không ít người, xem ra đều là người chào mừng Ngô Bình đến đây.

Tam hoàng tử tươi cười nói với mọi người: “Thưa các vị, đây là Ngô tiên sinh mà tôi mời đến! Ngô tiên sinh là đại sư luyện đan, hơn nữa còn là thiên kiêu tuyệt thế, thực lực phi phàm!”

Những vị khác kia đều có vẻ mặt lạnh lùng, nghe Tam hoàng tử nói xong, một người đàn ông cao lớn để râu hừ lạnh nói: “Thiên kiêu tuyệt thế! Câu này không dùng bừa được đâu, điện hạ, tại hạ muốn so chiêu với Ngô tiên sinh đây để phân cao thấp!”

Tam hoàng tử cau mày nói: “Tiên sinh là khác mới đến, như vậy là vô lễ!”

Tên để râu cười nói: “Chúng tôi chỉ tôn trọng người mạnh hơn mình, Ngô tiên sinh thấy sao? Có dám tỉ thí với tôi không?”

Ngô Bình biết rõ Tam hoàng tử đang muốn thử thân thủ của mình nên thờ ơ nói: “Được thôi, nhưng thực lực của anh thấp quá, chưa đủ trình để tôi ra tay. Các người không phải diễn nữa, lên hết đi!”

Nghe thấy thế, không chỉ có mọi người ở đây kinh ngạc, mà đến Tam hoàng tử cũng ngờ, Ngô Bình định một mình chấp hết mọi người ở đây, anh điên rồi ư?

Ngô Bình bình thản nói: “Các người không nghe nhầm đâu, tôi muốn khiêu chiến hết mọi người ở đây. Lũ ăn hại như các người, tôi chỉ dùng một tay là hạ được hết”.

Câu nói này đã đắc tội với những người khác, họ lập tức gầm lên.

“Tiểu tử, ngông quá rồi đấy! Nhìn đây!”

“Không biết lượng sức mình, nhìn kiếm của tôi đây!”

“Đoạt Mệnh Liên Hoàn Cước, chết đi!”

Đám người này có da mặt dày siêu cấp, Ngô Bình bảo. khiêu chiến tất cả thế là tất cả nhao lên luôn. Mấy người ở gần Ngô Bình nhất lập tức tấn công, họ toàn tung sát chiêu khiến không ai phòng ngự được.

Uỳnh!

Ngô Bình giậm chân một cái, mặt đất nứt ra, mọi người ở xung quanh đã bị một luồng sức mạnh lớn đánh bay, bụi bay tung toé, gió lớn cuồn cuộn.

Hiện trường trở nên hỗn loạn, Ngô Bình đã biến mất, các khách mời trong cung điện đều bị quật ngã, tổng cộng có 30 người.

Chỉ trong 15 phút, ngoài Tam hoàng tử ra, những người khác đều năm dưới đất.

Tam hoàng tử kinh hãi, cảm giác như đang nằm mơ.

Đột nhiên, Ngô Bình xuất hiện bên cạnh rồi, hắn phủi tay rồi nói: “Tam điện hạ, những người khách này của anh yếu quá, tôi thấy anh nên giải tán họ đi, đỡ tốn thức ăn”.

Đám người nằm dưới đất kêu gào đau đớn, sau khi nghe. Ngô Bình nói xong thì còn tức điên lên, nhưng không phản bác được tiếng nào. Vì một mình Ngô Bình đã đánh bại hết bọn họ, từ góc độ của anh mà nói thì họ đúng là vô dụng thật.

Tam hoàng tử vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Tiên sinh có thực lực quá mạnh, họ không đánh lại cũng là chuyện thường”.

Sau đó, hắn trở mặt nói: “Các người không dậy đi mà nằm đó cho thêm mất mặt à?”

Bấy giờ, những người khác mới bò dậy rồi lủi mất.

Chờ họ đi rồi, Tam hoàng tử mới cười nói: “Tiên sinh, ban nãy họ đã thất lễ, nhất định tôi sẽ nghiêm trị”.

Ngô Bình: “Không sao, gì chứ lũ ăn hại thì tôi không sợ”.

'Tam hoàng tử cười trừ nói: “Tiên sinh, chúng ta nói chuyện đã. Đến tối, tôi sẽ dẫn tiên sinh đi xem 49 Tương chí tôn”.
 
Chương 4940


Khu vực trong bốn Thiên Môn gần như đã chiếm hết một phần mười diện tích của đại lục Hồng Hoang nên vô cùng rộng lớn. Nhưng sự to lớn của thiên đình không chỉ có vậy, bên trong còn xuất hiện rất nhiều thời không gập, vì thế diện tích thật sự của nơi này phải gấp khoảng năm lần vẻ bề ngoài.  

 

Hoàng cung của đế quốc Thiên Võ cũng nằm ngay ở bên trong, khi vòm trời ngoi lên, đã có rất nhiều toà kiến trúc trông giống thiên cung xuất hiện ở trên cao.  

 

Cũng như thiên cung trước đó, nơi này cũng có rất nhiều không gian cần Ngô Bình khám phá. Nhưng bây giờ, anh không rảnh để nghiên cứu thiên đình vì đế quốc Thiên Đỉnh có thể tấn công bất cứ lúc nào, anh cần chuẩn bị phòng ngự thật tốt đã.  

 

Advertisement

Anh một vòng quanh bốn Thiên Môn rồi tập trung hết quân đội của đế quốc Thiên Võ lại, đồng thời cũng bắt đầu chiêu mộ binh sĩ từ vũ trụ Chấn Đán.  

 

Nhờ tốc độ truyền bá của con đường tu tiên Nhân đạo mà số lượng người tu tiên đã tăng lên rất nhiều, những người có tư chất tốt trong số đó đều gia nhập Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới. Bây giờ, khi nghe thấy lời triệu tập của Ngô Bình, họ lập tức xuất phát từ nhiều nơi khác nhau ngay.  

 

Chỉ vài tiếng sau đã có cả triệu Thiên Tiên và Đạo Quân có mặt ở thiên đình, khi họ nhìn thấy cảnh tượng của thiên đình thì đều vô cùng chấn động.  

Advertisement

 

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng bắt đầu cho các binh sĩ vào trong sào huyệt tà ma để tăng thực lực và tu vi cho họ.  

 

Đương nhiên, so với các chiến sĩ thì thứ bây giờ cần dựa dẫm vào hơn chính là hệ thống phòng ngự của thiên đình. Sáng sớm nay, anh đã lên phía trên của Đông Thiên Môn, vị trí này có một cái bục cao nhất, anh đã đứng trên đó.  

 

Trước mặt anh có một ngọc bàn lơ lửng và toả ra chín sắc màu. Anh ấn tay lên ngọc bàn thì lập tức cảm thấy ý thức của mình đã nối liền thành một thể với đại trận phòng ngự, một vài trận pháp cơ quan ẩn bên trong cũng xuất hiện trong đầu anh và anh có thể điều khiển chúng tuỳ thích.  

 

Lúc này đã có rất nhiều binh mã xuất hiện ở phía Đông, một đoàn quân đông nghịt đang tiến về phía này.  

 

Các tướng sĩ đứng trên tường thành của Thiên Môn vẫn rất bình tĩnh.  

 

Tư Không Vũ đứng cạnh Ngô Bình rồi nói: “Bệ hạ, đại quân của Thiên Đỉnh đến rồi”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Đây là quân tiên phong, chúng ta phải đánh bại họ”.  

 

Anh động tinh thần, đột nhiên có ba hàng lỗ thủng xuất hiện trên tường thành, mỗi lỗ thủng đều rất lớn và thò ra họng súng đen ngòm.  

 

Có thêm 36 nghìn quả đại pháo xuất hiện trên vách tường, chúng chính là đại sát khí có lực sát thương cực mạnh của thiên đình.  

 

Chỉ cần có chục nghìn lạng vàng là có thể khởi động được các quả đại pháo này, thật sự là rất tốn kém, may sao Ngô Bình đã tích được rất nhiều tiền Đạo và tiền Đạo Tôn nên giờ có thể tha hồ bắn pháo.  

 

Quân địch ngày càng tiến lại gần, khi họ ở trong một phạm vi nhất định, Ngô Bình hô: “Bắn!”  

 

Đoàng!  

 

Lần bắn thứ nhất, anh đã sử dụng tiền Đạo, trời đất rung chuyển một chút, 36 nghìn quả đại pháp đã hướng về phía quân địch.  

 

Lục địa ở phía đối diện hoàn toàn bị đạn pháo nhấn chìm. Phải biết rằng binh sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh không phải đều là Thiên Tiên, số lượng Tiên Thiên chiếm chưa đến một phần mười, Đại La Kim Tiên thì còn ít hơn, còn chưa được một phần một nghìn.  

 

Vì thế, sau lần bắn thứ nhất, ba triệu quân tiên phong của phe địch đã bị tiêu diệt, tỉ lệ sống sót chưa đến một phần mười, đã thế ai cũng đã bị thương.  

 
 
Chương 5629: “Ngũ điện hạ tìm tôi có việc gì?”


Ngô Bình hỏi: “Thần Môn chí tôn ư?”

'Tam hoàng tử gật đầu: “Đúng thế! Hôm qua tôi gặp cậu ây thì thấy khí tức khác hẳn, tuy không bằng tiên sinh nhưng cũng khiếp người lảm".

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thái tử đã đề phòng như thế mà vẫn không được, điều này chứng tỏ sau lưng Ngũ hoàng tử cũng có một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ, họ muốn đi tìm đá Thần Minh cực phẩm cũng không phải chuyện khó”.

Tam hoàng tử: “Thái tử rất giận, đang chuẩn bị phái người đi giết Ngũ hoàng tử rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì không khỏi lắc đầu, nếu giết người dễ thế thì thái tử đã làm lâu rồi. Giờ phải dùng đến hạ sách này thì chứng tỏ đã cùng đường.

“Nếu thế thì tôi khuyên anh nên rời khỏi thái tử sớm đi”, Ngô Bình khuyên.

Tam hoàng tử: “Tôi muốn lảm nhưng thái tử và Ngũ hoàng tử đang ngang cơ, nhưng điểm cân bằng này sắp biến mất rồi, tôi cần làm gì đó”.

Tiếp theo, hắn hỏi Ngô Bình: “Không biết tiên sinh có thể giết được Ngũ hoàng tử không?”

Ngô Bình đáp: “Giết không khó, nhưng tôi không tham gia vụ này đâu”.

Tam hoàng tử thở dài: “Nếu tiên sinh không giúp thì e thái tử sẽ không có anh xem 49 Tương chí tôn đâu”.

Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình đã biết Tam hoàng tử này là một người không thể kết giao, vì thế anh chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Sau đó cả hai chuyển chủ đề, nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình rời đi.

Anh vừa đi, đã có một tu sĩ trung niên xuất hiện rồi cười hỏi: “Công tử, Ngũ điện hạ nhà chúng tôi muốn gặp cậu”.

Ngô Bình: “Tôi không rảnh”.

Tu sĩ kia: “Ngũ điện hạ nói người rất cảm kích khi cậu từ chối chuyện giết Ngũ hoàng tử. Biết cậu cần 49 Tương chí tôn, người sẽ nghĩ cách giúp cậu”.

Ngô Bình ngạc nhiên, anh mới gặp Tam hoàng tử mà Ngũ hoàng tử đã biết nội dung câu chuyện rồi. Xem ra phán đoán của anh là đúng, Tam hoàng tử là một tên đần, không thể bằng Ngũ hoàng tử được.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi đi”.

Tại một phủ hoàng tử khác, Ngô Bình được mời vào một cung điện. Có một người thanh niên đứng chờ bên ngoài, thấy anh tới thì mỉm cười lên đón.

“Ngô công tử!”

Ngô Bình nhìn Ngũ hoàng tử này thì thấy khí chất của anh †a mạnh hơn Tam hoàng tử rất nhiều, hơn nữa đúng là thực lực rất mạnh. Tuy không bằng anh nhưng hơn Tam hoàng tử không biết bao nhiêu lần.

“Ngũ điện hạ tìm tôi có việc gì?”

Ngũ hoàng tử cười nói: “Ngô công tử, anh không đứng về phía thái tử và Tam hoàng tử thì chính là bạn của tôi. Giờ tôi thật lòng muốn mời anh gia nhập vào trận doanh của tôi để cùng chống lại thái tử”.

Ngô Bình: “Nghe nói Ngũ hoàng tử đã có Thần Môn chí tôn, tư chất này thì thái tử không phải đối thủ rồi”.

Ngũ hoàng tử thở dài nói: “Gọi là Thần Môn chí tôn chứ thật ra vẫn còn thiếu một chút”.

Ngô Bình: “Sao? Có thể cho tôi xem một chút được không?”
 
Chương 4941


 Đế quốc Thiên Đỉnh có Đại Thiên Tôn và tiên đình hậu thuẫn nên đương nhiên không thiếu pháo tiên. Vì thế, loáng cái đã có 50 nghìn quả pháo tiên được đẩy ra. Tuy uy lực của chúng không bằng đại pháo của thiên đình, nhưng phải cần tiền Đạo Tôn mới khai pháo được, lực sát thương cũng rất khiếp đảm.  

 

Thấy phe địch tập kết pháo tiên, Ngô Bình thở dài nói: “Vẫn chưa chịu từ bỏ! Đành đắc tội vậy! Tư Không Vũ, cử thiên binh thiên tướng ra đi”.  

 

Tư Không Vũ hạ lệnh ngay, 100 nghìn thiên binh thiên tướng đã hoá thành các tia sáng rồi vào vút lên trời, sau đó rơi xuống như các ngôi sao băng để tấn công các quả pháo tiên mới đang tập kết chứ chưa bắn được phát nào.  

 

Đoàng!  

Advertisement

 

Đất cát bay mù mịt, các pháo binh không kịp phản ứng gì thì đã bị các thiên binh giết chết, các quả pháo tiên cũng đã bị huỷ.  

 

Uỳnh!  

 

Advertisement

Đại quân của Thiên Đỉnh nổi giận rồi thả 30 nghìn con rối Ma Thần cao lớn ra để phản công lại các thiên binh thiên tướng.  

 

Hai bên giao đấu, thực lực của các con rối này có thể đánh ngang cơ với một thiên binh, vì thế hai bên khó phân thắng bại.  

 

Cùng lúc đó, 24 cường giả kỷ nguyên đã xuất hiện trên vòm trời, họ kết thành một sát trận định phá hỏng phòng ngự của thiên đình.  

 

Đường Băng Vân: “Huyền Bình, có cường giả kỷ nguyên”.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Chắc chắn họ do Đại Thiên Tôn cử đến, hay lắm!”  

 

Anh vung tay lên, 500 cận binh xông lên vòm trời để tấn côn 24 cường giả kỷ nguyên kia. Lực chiến đấu của các cận binh rất mạnh, đều ngang với cường giả một kỷ nguyên, người đứng đầu trong số đó còn là cường giả bốn, năm kỷ nguyên.  

 

Cận binh của Ngô Bình vừa xuất hiện, 24 cường giả kia đã tỏ vẻ kinh ngạc, có người hét lên: “Có cao thủ”.  

 

500 cận binh xuất hiện một cái là kết thành sát trận ngay, sau đó có một luồng sát khí ngưng tụ thành ảo ảnh thanh đao rồi chém về phía 24 cường giả.  

 

24 người đó cũng không yếu thế mà liên thủ lại kết thành một màn chắn khổng lồ, đao chém xuống đó thì màn chắn đã biến mất, 24 cường giả kỷ nguyên đã phải rút lui.  

 

“Hỏng rồi, rút thôi!”, biết không đánh lại được, họ lập tức định bỏ chạy.  

 

“Chạy nổi không?”  

 

Ngô Bình giơ tay lên, một chưởng ấn xuất hiện rồi tấn công những người đó.  

 

Các cường giả này đều hoảng hốt khi cảm nhận được uy lực giết chóc đó.  

 

Đúng lúc này, có một bàn tay khổng lồ màu tím xuất hiện trên cao, chóng lại chưởng ấn của Ngô Bình. Hai bên va chạm tạo ra một tiếng động lớn, người Ngô Bình lảo đảo, tay cũng phải rụt về.  

 

Cánh tay màu tím kia cũng không khá hơn là bao, nó cũng nhanh chóng rụt lại, một giọng nói lập tức vang lên: “Một đế quốc nhỏ bé mà lại có một cao thủ như cậu, đúng là đáng ngạc nhiên!”  

 

Giọng nói này rất già nua, chỉ có giọng chứ không thấy người.  

 

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Một cường giả cấp vũ trụ như ông mà lại xen vào chuyện của người khác”.  

 
 
Chương 5630: Đại lễ gặp biến lớn


Ngũ hoàng tử: “Nhưng vẫn không phải Thần Môn chí tôn, tôi tung tin ra ngoài như vậy là bởi muốn khiến những người kia đi theo tôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tại sao Ngũ điện hạ lại nói chuyện này với tôi?”

Ngũ điện hạ: “Vì tôi hi vọng anh có thể giúp tôi đánh bại thái tử, anh muốn 49 Tương chí tôn thì tôi có thể giúp anh”.

Sau đó, anh ta cười nói: “Tôi nghe bên Tam hoàng tử bảo. anh cũng thu thập đá Thần Minh cực phẩm, điều này chứng tỏ Thần Môn của anh cũng rất mạnh, lẽ nào cũng là cấp nhất phẩm.

Ngô Bình: “So ra thì kém của Ngũ điện hạ nhiều”, đương nhiên anh không thể nói cho người khác biết chuyện mình có Thần Môn chí tôn.

Ngũ điện hạ: “Ừm, thế thì cũng tốt rồi”.

Ngô Bình: “Có thể đưa tôi đi xem 49 Tương chí tôn luôn được không?”

Ngũ điện hạ: “Được, mời đi theo tôi. Nhưng tôi phải nhắc. Ngô công tử một chút, anh chỉ có một tiếng thôi. Hết giờ thì không cần biết có thu hoạch gì hay không thì vẫn buộc phải ra ngoài”.

Ngô Bình: “Được!”

Rõ ràng Ngũ điện hạ đang muốn tốt cho Ngô Bình, cách làm này rành mạch hơn của Tam hoàng tử.

Ngũ điện hạ đích thân dẫn Ngô Bình đến trước một đại điện, cửa bên ngoài đóng chặt, bên ngoài có hai người canh gác.

Nhìn thấy Ngũ điện hạ, họ lễ phép chào hỏi: “Tham kiến điện hại”

Ngũ điện hạ ừm một tiếng rồi giơ lệnh bài ra: “Ta phụng mệnh phụ hoàng đưa người này vào trong điện để lĩnh ngộ”.

Hai hộ vệ ở đây có thực lực rất mạnh, đều ở tầng thứ tám Thần Thông, họ nhìn thấy lệnh bài thì mở cửa ngay.

Ngũ điện hạ cười nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, mời!”

Ngô Bình cất bước đi vào bên trong thì thấy bên trong trống rỗng, không có một thứ gì. Vì thế anh ngẩng lên nhìn thì thấy trên nóc có hình vẽ rất lớn, các hình vẽ này rất thần kỳ, có hiệu quả lập thể.

Anh đếm thì thấy có 49 bức vẽ, bức nào cũng rất kỳ diệu.

Ngô Bình bay lên cao rồi dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu quan sát các bức vẽ, loáng cái anh đã chăm chú vào một bức.

Nhờ đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy bên trong bức vẽ này có đạo lý rất hay, hình tượng hoàn chỉnh của nó thật ra giấu ở tám thời không duy độ, nếu không có đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì khó mà lĩnh ngộ được.

Nhưng Ngô Bình có khả năng nhìn xuyên thấu nên việc lĩnh ngộ rất đơn giản. Chỉ vài phút sau, thần anh của anh đã có sự thay đổi và biến thành hình dạng giống bức vẽ, hơn nữa chia mình vào tám duy độ kia.

Sau đó, anh tiếp tục lĩnh ngộ cái thứ hai, thứ ba, vài phút sau đã có thể lĩnh ngộ được một Tương chí tôn.

Chờ anh lĩnh ngộ xong 49 Tương thì vẫn còn thừa 15 phút nữa, nhưng anh cũng rời đi luôn.

Ngũ điện hạ đã đi đâu mất, chỉ còn một người chờ anh. Người này nhìn thấy Ngô Bình thì nói: “Ngô công tử, điện hạ bảo khi nào cậu ra thì hãy đến gặp người”.

Ngô Bình gật đầu rồi đi theo người đó đến phủ hoàng tử.
 
Chương 4942


 Người kia: “Có thể coi là vậy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi khuyên ông nên rút lui”.  

 

Người kia: “Tôi cũng khuyên cậu nên đầu hàng rồi giao nộp thiên đình”.  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”  

Advertisement

 

Người kia: “Dưới trướng của Đại Thiên Tôn không chỉ có một cường giả cấp vũ trụ như tôi, ông ấy còn nhiều cách thức lắm, cậu thua là cái chắc”.  

 

Ngô Bình: “Thế à? Ông thử làm tôi xem nào”.

Người kia lập tức trầm mặc, ban nãy ông ta đã ra tay rồi nhưng không chiếm được thế thượng phong.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Sao, không dám à?”  

 

Người kia: “Đại Thiên Tôn chắc chắn sẽ thống nhất Chấn Đán và trở thành chúa tể của kỷ nguyên này, cậu đối đầu với ông ấy thì chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết lượng sức mình”.  

 

Ngô Bình: “Một cường giả vũ trụ như ông mà chỉ biết nói mồm thế thôi à?”  

 

Có cường giả cấp vũ trụ ra tay, đại quân của đế quốc Thiên Đỉnh tạm thời lùi lại, sau đó nghe Ngô Bình và ông lão kia đấu võ mồm.  

 

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên có một dự cảm, một trật tự đại đạo mà anh đã lĩnh ngộ trong ánh sáng của vũ trụ chính đã khai sáng cho anh.  

 

Anh điểm tay lên cao, Đại Đạo chí tôn thứ 47 trong vũ trụ đã được sinh ra, Đại Đạo này có tên là Tuyệt Sinh - một Đại Đạo chuyên giết chóc.  

 

Nó vừa xuất hiện, lập tức có một luồng sát ý hiện ra.  

 

Cường giả vũ trụ kia kinh ngạc nói: “Cậu ghi được trật tự Đại Đạo chí tôn thứ 47 ư!”  

 

Ngô Bình: “Đây mới là bắt đầu thôi”, nói rồi, anh lại chỉ tay lên cao, trật tự vô chủ cuối cùng rơi xuống, thay vào đó là con đường tu tiên Nhân Đạo do anh tạo ra.  

 

Con đường này là cách tu tiên phù hợp cho Nhân tộc tu luyện.  

 

Đại Đạo chí tôn này vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ tu luyện theo con đường này đã cảm nhận được nền móng tu luyện của họ đã vững vàng hơn, vì thế họ càng thêm tự tin hơn.  

 

Sau khi Ngô Bình hạ nốt Đại Đạo vô chủ cuối cùng, những nguy hại mà đại kiếp mang lại đã giảm hẳn.  

 

Cảnh giới vũ trụ kia bắt đầu lo lắng nói: “Bảo sao Đại Thiên Tôn lại coi trọng cậu như vậy, tiền đồ của cậu sau này chắc chắn sẽ hơn tôi. Nhưng tương lai của vũ trụ đã nằm trong tay của Đại Thiên Tôn, cậu chỉ là một vai phụ mờ nhạt thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vai phụ thì sao, chỉ cần các người dám động vào tôi thì tôi sẽ không để yên cho các người đâu”.  

 

Người kia: “Kiểu gì Đại Thiên Tôn cũng lấy được thiên đình”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.  

 

Lúc này, anh lại chỉ tay lên cao, Đại Đạo chí tốn thứ 48 đã xuất hiện, nó có tên là Thái Hư.  

 

Đại Đạo Thái Hư là một con đường dành riêng cho hư ảo, là lý giải của Ngô Bình sau khi lĩnh ngộ các sức mạnh của vũ trụ chính. Đại Đạo này đi từ hư đến thực, nếu tu luyện đến cuối thì có thể biến hư thành thực, thực hoá hư. Thật ra Đại Đạo Thái Hư là một cách kết nói vũ trụ hạng hai với vũ trụ chính, tuy Ngô Bình chưa tu luyện đến cuối, nhưng anh đã tìm ra hướng đi đúng rồi.  

 
 
Chương 5631: “Anh sẽ hồn bay phách tán giống Ngũ hoàng tử”.


Ngô Bình: “Dù sao thì tôi cũng rất cảm ơn Ngũ điện hạ đã cho tôi cơ hội này”.

Ngũ điện hạ: “Ngô công tử đừng khách sáo, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau”.

Ngô Bình là người thẳng thắn nên nói luôn: “Ngũ điện hạ cần tôi giúp gì thì cứ nói”.

Ngũ điện hạ sáng mắt lên đáp: “Ngày mai sẽ tổ chức đại lễ tế trời, có rất nhiều quan lại tham gia. Khi ấy, anh hãy cùng tham gia với tôi. Tôi nhận được tin là thái tử sẽ phái người giết tôi. Với thích khách thì tôi có cách xử lý và bắt hắn khai ra kẻ đứng sau. Tiếp theo, tôi muốn nhờ anh đánh thái tử một trận thật đau cho tôi”.

Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn tôi đánh thái tử ư?”

Ngũ điện hạ gật đầu: “Phải đánh trước mặt mọi người, nếu thế thì anh ta không còn mặt mũi đâu mà làm thái tử nữa. Hơn nữa chuyện anh ta tìm người hành thích tôi thì tôi cũng có đủ lý do để buộc anh ta thoái vị rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy đánh người thôi chứ không phải chuyện gì to tát nên gật đầu: “Được”.

Ngũ điện hạ cười nói: “Ngô công tử, phiền anh rồi”.

Hôm đó, Ngô Bình đã ở lại phủ hoàng tử. Anh được xếp ở trong một ngôi nhà yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Vì thế, anh bắt đầu dung hợp 49 Tương chí tôn. Anh đã tu luyện rất nhiều pháp thuật và thần thông, giờ có thể chọn ra 49 loại trong số đó để dung hợp với 49 Tương. Như vậy không chỉ có thể nâng cao uy lực của thần thông, mà còn có thể có 49 loại thần thông biến hóa, từ đó có thêm đến 49 mạng.

Nhưng tu sĩ bình thường không thể luyện ra nhiều sự biến hóa như thế, vì sẽ tiêu hao rất nhiều lực sinh mệnh.

Nhưng Ngô Bình có thể liên tục hấp thu lực sinh mệnh của Thiên Ma nên không phải lo về vấn đề này.

Đêm khuya, một ảo ảnh mơ hồ chợt xuất Ngô Bình mở mắt ra rồi lạnh giọng hỏi: “Ai?”

lên trong viện,

Ảo ảnh đó: “Tôi đến chuyển lời thay thái tử, hi vọng anh đừng lo chuyện bao đồng”.

Ngô Bình cười mỉa: “Nếu tôi cứ lo thì sao?” Ảo ảnh: “Anh sẽ hồn bay phách tán giống Ngũ hoàng tử”.

“Dám sai người đến dọa tôi, ngày mai tôi sẽ đánh cho. anh ta một trận nhớ đời”, Ngô Bình thờ ơ nói.

Ảo ảnh vặn vẹo rồi không biết tức giận hay kinh ngạc mà mãi sau mới nói: “Nếu anh đã không biết sống chết như vậy thì đừng trách chúng tôi”.

Dứt lời, ảo ảnh đó bắt đầu biến hóa, chắc chuẩn bị rời đi.

“Ăn nói vớ vẩn xong định chuồn à?”, Ngô Bình búng tay một cái, xung quanh chợt biết thành bóng đen u tối, ảo ảnh kia đã bị cần nuốt.

Đây là một phép thần thông trên Thần Môn, ten là Diệt Thiên.

Ảo ảnh kêu gào thảm thiết, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Đến ý thức của nó cũng dần trở nên mơ hồ. Sau vài phút ngắn ngủi, nó đã hòa vào màn đêm và biến mất khỏi thế giới này.

Xử lý ảo ảnh xong, Ngô Bình tiếp tục tu luyện như chưa. từng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, Ngô Bình đã dung hợp được 4 loại Tương.

Đại lễ tế trời nhanh chóng diễn ra, hoàng đế và văn võ bá quan đã có mặt. Ngô Bình và Ngũ hoàng tử đứng ở một bên, các hoàng tử khác cung đứng ở các khu khác nhau.

Ngô Bình quan sát xung quanh thì thấy có một luồng sát khí mỏng, ngay từ đầu đã bao trùm Ngũ hoàng tử. Nhưng anh biết đây là kế hoạch của anh ta nên cũng mặc kệ.

Hoạt động tế lễ còn chưa bắt đầu thì đã có một luồng kiếm khí bất ngờ xuất hiện rồi tấn công Ngũ hoàng tử. Anh ta cùng mấy cao thủ ở xung quanh lập tức ra tay, một kiếm khách xuất hiện trên cao nhưng đã bị bắt lại ngay để tra hỏi.

Kiếm khách tái mặt rồi cầu xin: “Đừng giết tôi, tôi nói, là thái tử sai tôi đến”.

Nghe thấy thế, các quan lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, còn hoàng đế thì thở dài.
 
Chương 4943


Còn Ngô Bình cũng đã trở thành Đại Đạo Tôn thật sự nhờ mở được năm Đại Đạo chí tôn.  

 

Cường giả vũ trụ ngạc nhiên hô lên: “Đại Đạo 48!”  

 

Ngô Bình nói: “Thêm lần nữa là Đại Đạo thứ 49 đấy! Thấy tôi so với Đại Thiên Tôn thì thế nào, ông ta đã ghi được mấy loại Đại Đạo chí tôn rồi?”  

 

Người kia im lặng, đúng là Đại Thiên Tôn cũng đã gi hai Đại Đạo, nhưng chỉ ở vị trí 41 và 42.  

Advertisement

 

Trong lúc đó, Ngô Bình tiếp tục ghi tiếp, nhưng năm đại đạo sau đó của anh không phải Đại Đạo chí tôn, song vẫn mạnh hơn đại đạo bình thường.  

 

Từ đó, anh đã ghi được mười loại đại đạo, sau đó lập tức có một phù văn xuất hiện trong người anh rồi khắc trong đạo thần, đây chính là dấu ấn kỷ nguyên của kỷ nguyên này.  

Advertisement

 

Dấu ấn vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm thấy mối liên kết của vũ trụ mình chặt chẽ hơn, nhờ đó anh đã trở thành cường giả một kỷ nguyên.  

 

Tuy thực lực của anh đã mạnh hơn cấp này lâu rồi, nhưng sau khi thật sự trở thành cường giả kỷ ngyên, anh vẫn thấy rất kỳ diệu.  

 

Ngô Bình cố ý phô bày thực lực ra trước mắt cường giả vũ trụ kia, người đó im lặng, không biết đang nghĩ gì.  

 

Không dừng ở đó, Ngô Bình lại lấy một trái tim kỷ nguyên ra. Trái tim này được tạo ra từ rất nhiều dấu ấn kỷ nguyên của các cường giả kỷ nguyên, hiệu quả cũng mạnh hơn dấu ấn rất nhiều.  

 

Ngô Bình lấy nó ra rồi luyện hoá, có dấu ấn của kỷ nguyên này rồi thì anh có thể dễ dàng luyện hoá được trái tim kỷ nguyên.  

 

Uỳnh.  

 

Trái tim kỷ nguyên bùng cháy, sau đó lại in lên đạo thần của Ngô Bình và hình thành dấu ấn kỷ nguyên thứ hai, nhưng dấu ấn này in sâu hơn dấu ấn trước rất nhiều.  

 

Nhờ đó, Ngô Bình đã trở thành cường giả hai kỷ nguyên. Sư chệch lệch giữa một và hai kỷ nguyên là rất lớn, cường giả hai kỷ nguyên mạnh gấp mười lần cường giả một kỷ nguyên.  

 

Ngô Bình vẫn chưa ngưng nghỉ, anh lại lấy trái tim kỷ nguyên thứ hai ra.  

 

Ầm! Lại một kỷ nguyên nữa được khắc lên đạo thần của anh, còn anh đã trở thành cường giả ba kỷ nguyên.  

 

Cứ thế, anh liên tục đột phá trước mắt mọi người và phải đến khi trở thành cường giả chín kỷ nguyên thì anh mới dừng lại.  

 

Sau đó, Ngô Bình chợt thấy mình muốn đột phá tiếp thì không dễ chút nào, anh đã dùng hết những tích luỹ suốt nhiều năm qua rồi.  

 

Trước đó, anh có thể giết đối thủ vượt cấp, còn giờ thì thực lực của anh đã đạt đến mức nghịch thiên.  

 

Cường giả cấp vũ trụ kia sợ quá nên đành phải hiện thân, đó là một người đàn ông râu tóc bạc phơ, nhưng đường nét gương mặt thì vẫn còn trẻ.  

 

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi nói: “Không thể nào! Tuy có thể luyện hoá được dấu ấn kỷ nguyên, nhưng cần thời gian rất lâu, vậy mà cậu có thể đột phá lên thành cảnh giới chín kỷ nguyên chỉ trong một thời gian ngắn”.  
 
Chương 4944


 Người kia thở dài rồi nói: “Tôi sẽ không giúp Đại Thiên Tôn nữa, cậu Lý, hi vọng sau này sẽ có cơ hội tỉ thí với cậu”.  

 

Ngô Bình: “Nói dễ nghe hơn rồi đấy, xin hỏi đại danh”.  

 

Người kia: “Tôi là Tả Linh Không”.  

 

Ngô Bình: “Ông Tả, không tiễn nhé”.  

Advertisement

 

Tả Linh Không chắp tay rồi bay mất.  

 

Tả Linh Không đi rồi, người của đế quốc Thiên Đỉnh đều ngẩn ra, họ đã nghe rõ cuộc trò chuyện của Ngô Bình và Tả Linh Không nên cũng biết Ngô Bình là cường giả chín kỷ nguyên rồi, vậy giờ còn đánh đấm gì nữa?  

 

Advertisement

Lúc này, khí tức của Ngô Bình khiến những người khác không thể thở nổi, anh lạnh giọng nói: “Đế quốc Thiên Đỉnh rút mau, không thì ta sẽ cho các ngươi hết đường về”.  

 

Không ai dám nghi ngờ thực lực của cường giả chín kỷ nguyên, anh nói được thì sẽ làm được. Các tướng sĩ của đế quốc Thiên Đỉnh đã mất hết ý chí chiến đấu, ai nấy đều quỳ xuống.  

 

Có người còn nói: “Tiểu nhân hàng phục, xin bệ hạ tha mạng”.  

 

Có một thì sẽ có hai, đến đại thần quan trọng bên cạnh Thiên Đỉnh Đại Đế cũng quỳ xuống xin tha, không hề quan tâm đến hoàng đế của mình nữa.

Thiên Đỉnh Đại Đế nhăn nhó mặt mày vì biết mình đã thất thế, Ngô Bình quá mạnh và tiến bộ quá mạnh.  

 

Thiên Đỉnh Đại Đế thở dài rồi nói: “Thiên Võ Đại Đế, hi vọng cậu cho tôi một ngày để thu dọn và dẫn người nhà rời khỏi đây”.  

 

Ngô Bình: “Được, tôi cho anh nửa ngày, anh có thể dẫn người trong cung đi, nhưng của cải thì phải để hết lại”.  

 

Thiên Đỉnh Đại Đế cắn răng nói: “Được”.  

 

Sau đó, Tư Không Vũ đã dẫn binh vào hoàng cung, Thiên Đỉnh Đại Đế chỉ đành dẫn các phi tử cùng con cái của mình rời đi dưới sự dám sát của nhóm Tư Không Vũ, còn của cải thì phải để lại hết.  

 

Từ đó, đế quốc Thiên Võ đã thống nhất toàn bộ đại lục Hồng Hoang, đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một thế lực chiếm lĩnh được hết đại lục Hồng Hoang.  

 

Để khống chế toàn bộ đế quốc Thiên Đỉnh thì vẫn cần thêm một chút thời gian, khi Thiên Đỉnh Đại Đế dẫn người nhà quay về tiên đình, Ngô Bình biết thời khắc nguy hiểm thật sự mới vừa bắt đầu, vì đứng sau lưng Thiên Đỉnh Đại Đế là Đại Thiên Tôn.  

 

Sau khi chiếm được đế quốc Thiên Đỉnh, việc đầu tiên Ngô Bình làm là dùng mọi phép thần thông để di chuyển thiên cung vào trong thiên đình.  

 

Thiên cung này vốn là một phần của thiên đình, ngày xưa vì một vài lý do nên mới lưu lạc bên ngoài. Giờ thiên cung quay về, thiên đình cũng coi như đã hoàn chỉnh.  

 

Trong thiên đình có rất nhiều thời không, hầu hết đều cần Ngô Bình đến tìm kiếm, đây cũng là kho báu chân quý nhất mà Thiên Thánh đời trước đã để lại cho anh.  

 

Nhưng giờ anh chưa phải Thiên đế, vì làm Thiên đế không hề dễ chút noà, cần phải trải qua thiên kiếp và nhiều lần luân hồi, mà đây là một quá trình rất rườm rà.  

 

Trước đó, Ngô Bình đã có kiếm và ngọc tỉ của Thiên đế rồi, những trải nghiệm ấy khiến anh có thể dễ dàng điều khiển được thiên đình.  

 

Hôm nay, anh gọi Núi thần ra. Mười kỷ nguyên trước, Núi thần đã được một Thiên đế khác phong làm Núi thần.  

 
 
Chương 5632: Hoàng đế mắc bệnh hiểm nghèo


Ngô Bình lập tức đổi ý rồi nói to: “Thái tử điện hạ, anh đã trúng một chất kỳ độc, nếu giờ không giải độc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Nghe thấy thế, các quan lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, họ không ngờ thái tử bị trúng độc.

Thái tử hoảng hốt nói: “Tôi vẫn khỏe, anh đừng nói bậy”.

Ngô Bình điểm vào ngực y rồi chộp tay một cái, sau đó đã bắt được một chất độc hình người trên đỉnh đầu thái tử. Chất độc dạng khí này có linh tính, nó đang liều mình vùng vẫy.

Ngô Bình giơ chất độc cho hoàng đế và các quan lại xem rồi nói: “Mời các vị nhìn xem, đây là chất độc trong người thái tử, nhưng đã được tôi loại bỏ. Song, vị thái tử mà chúng ta đang thấy đây hình như là giả mạo”.

Mọi người đều ồ lên, thái tử này là giả ư?

Ngũ hoàng tử biến sắc mặt, thấy sự việc đang phát triển theo hướng ngược lại thì nghiêm giọng nói: “Người đâu, đây là phản tặc, mau bắt lại!”

Uỳnh!

Ngô Bình mặc ngay áo giáp của Thiên Thi hỗn độn vào, trên đó có phù văn hai màu tím xanh. Anh vừa mặc lên thì khí tức bức trời đã lan ra. Khí tức này chỉ cường giả tầng thứ chín, thứ mười mới có được.

Ngũ hoàng tử kinh hãi, đám thuộc hạ nhận lệnh cũng đứng im, vì cử động thì sẽ chết.

Ngô Bình giơ tay ấn vài cái vào người thái tử, gương mặt của hắn đã có sự thay đổi, sau đó đã biến thành một người mà không ai quen biết.

Có một vị quan lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Thái tử đâu?”

Ngô Bình chỉ vào Ngũ hoàng tử rồi nói: “Chuyện này chắc phải hỏi Ngũ hoàng tử đây, vụ ám sát ban nãy cũng là trò của anh ta”.

Ngũ hoàng tử này dám tính kế anh, vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa mà vạch trần anh ta luôn.

Ngũ hoàng tử tức tối nói: “Ăn nói hàm hồ!”

Ngô Bình: “Có hàm hồ hay không thì dễ kiểm tra thôi”.

Anh chộp tay một cái, thích khách kia đã bị một luồng sức mạnh cuốn tới đây. Gã đang định phản kháng nhưng ý thức đã trở nên mơ hồ.

Ngô Bình hỏi: “Là ai sai người ám sát Ngũ hoàng tử?”

Thích khách lẩm bẩm: “Là Ngũ hoàng tử bảo tôi diễn kịch”.

“Vậy không phải thái tử sai ngươi hả?”

“Đúng thế”, thích khách đáp.

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao, hoàng đế cũng phải thở dài nói: “Người đâu, lôi tên thích khách này xuống chém đầu cho tai”

Sau đó, ông ấy hỏi Ngô Bình: “Cậu là ai?”

Ngô Bình đi tới trước mặt hoàng đế thì thấy ông ấy không quá lớn tuổi, nhưng cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng, lực sinh mệnh đã sắp cạn rồi.

Anh chắp tay nói: “Tôi là khách do Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử mời tới, tên là Ngô Bình”.

Hoàng đế: “Ừm, cậu làm tốt lắm, trẫm sẽ trọng thưởng”.

Ngũ hoàng tử lớn tiếng nói: “Phụ hoàng đừng tin lời tên này”.

Ngô Bình: “Trong đầu hoàng thượng chäc cũng biết lời tôi nói là thật”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom