Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5583: Tôi báo cho ông biết tin vui này”.


Hà Tử Trần cuống lên hỏi: “Anh Bình, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười?”

Ngô Bình hỏi: “Tử Trần, khi người ta giao đan dược cho ông em thì có hiện tượng lạ gì không?”

Hà Tử Trần: “Có, khi ấy hai viên đan dược đều phát sáng, ánh sáng của Đại Thánh Đan như đoá hoa sen, còn ánh sáng của Thiên Tử Đan thì như một cái xe kéo. Nhưng ông em không nghĩ gì nhiều, dẫu sao chúng cũng là những viên đan dược thần kỳ nên có hiện tượng như vậy cũng là bình thường”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đúng rồi”. Hà Tử Trần hỏi: “Đúng gì cơ?”

Ngô Bình: “Chúng là đan dược Đạo cảnh, do tồn tại quá lâu nên đã thành tinh rồi. Đan dược thành tỉnh kiểu này được gọi là đan tinh”.

Hà Tử Trần trợn tròn mắt: “Đan tinh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh cũng tò mò hỏi: “Anh Bình, hai lưồng khí tức ấy chính là đan tinh sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, dược lực của chúng có thể khiến người ta đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh hoặc trở thành thiên tử, chứng tỏ bản thân chúng đã có sẵn những thực lực này rồi. Một thiên tử và một cảnh giới tầng thứ tám Đạo. cảnh mà muốn trốn thì người khác đó mà nhìn thấy được”.

Hà Tử Trần: “Có thể cho chúng biến lại thành hình dáng ban đầu được không?”

Ngô Bình: “Được, nhưng anh khuyên là không nên làm thế, dược lực của đan tinh nhiều hơn đan dược nhiều”.

Hà Tử Trần đứng bật :Tôi báo cho ông biết tin vui này”.

Em sẽ đi gặp ông ngay để

Ngô Bình cản cô ấy lại: “Đừng!”

Hà Tử Trần nghỉ hoặc hỏi: “Tại sao ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ban nãy chúng ta đã thấy thái độ của người khác rồi, chứng tỏ có chỉ khác của nhà họ. Hà đang chĩa vào chỉ nhà em. Giờ em mà nói chuyện này ra thì khả năng cao sẽ bị người ta hạ độc thủ”.

Hà Tử Trần lập tức dựng tóc gáy, sau đó hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Đúng, không thể để họ biết chuyện này được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, nếu họ muốn nhắm vào. chi nhà em thì nhất định sẽ tìm cơ hội”.

Hà Tử Trần: “Gia chủ bảo ngày kia sẽ tổ chức đại hội gia tộc, nếu họ hành động thì nhất định sẽ chọn ngày đớ”.

Ngô Bình: “Vậy thì chờ đến đại hội, khi ấy tất cả mọi người trong tộc đều có mặt, mình cũng sẽ vạch trần chân tướng”.

Hà Tử Trần: “Nhưng mấy ngày qua họ đã bắt đầu hành động dần rồi, đến đám hạ nhân còn dám thái độ với em. Haizz, em sợ họ sẽ gây bất lợi cho nhà em tiếp”.

Ngô Bình: “Có anh đây rồi mà, em yên tâm, anh ở đây rồi thì họ không thể làm gì em cùng người nhà em được đâu”.

Hà Tử Trần cảm động nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em thật sự không biết phải làm sao”.

Bọn họ đang nói chuyện thì có một cô hầu gái đi vào: “Tiểu thư, Lệ công tử lại đến đòi gặp người ạ”.
 
Chương 4895


 “Tông chủ đang bận việc, chúng tôi sẽ tiếp đón thầy luyện đan này trước”, một tu sĩ nói.  

 

Ngô Bình chán nả rồi nói với Ngô Bình: “Sư phụ, họ là năm đại trưởng lão của Long Hổ Tông”.  

 

Ngô Bình chỉ gật đầu chứ không nói gì.  

 

Trưởng lão kia nói tiếp: “Xin hỏi đại danh của tiên sinh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tôi họ Ngô tên Bình”.  

 

Trưởng lão kia gật đầu: “Nghe Hà Hoan kể tiên sinh đã luyện chế một viên Huyền Võ Thần Đan đúng không?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Đúng, tôi đã luyện được ba viên”.  

 

Người kia: “Một thầy luyện đan có thể luyện chế Huyền Võ Thần Đan mà chịu đến một môn phái bốn sao như Long Hổ Tông chúng tôi thì đúng là hiếm thấy”.  

 

Ngô Bình từng nghe người ở đây kể các môn phái sẽ được chia theo sao, cấp thấp nhất là một sao, cao nhất là mười sao.  

 

Sự chênh lệch giữa thế lực một sao và hai sao là mười lần, trong đó tuy môn phái cấp bốn sao không yếu, nhưng cũng chưa quá mạnh.  

 

Thầy luyện đan có thể luyện chế Huyền Võ Thần Đan như Ngô Bình có thể đến môn phái sáu hay thậm chí là bảy sao, chứ không cần phải đến một nơi nhỏ bé như Long Hổ Tông.  

 

Cũng chính vì ly do đó nên năm vị trưởng lão này cùng tông chủ mới nghi ngờ Ngô Bình, họ đều cho rằng anh là lừa đảo.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên tôi không quá coi trọng Long Hổ Tông, tôi đến đây là vì quen biết Hà Hoan thôi, ngoài ra còn vì vườn thuốc của các người nữa. Nếu các người nghi ngờ tôi thì tôi xin phép luôn”.  

 

Nói đi là đi, lập tức bay ra ngoài. Cùng lúc đó, cũng phóng khí tức của tầng thứ năm Võ Đạo ra.  

 

“Cường giả cảnh giới Võ Đạo”, năm vị trưởng lão kinh ngạc, lập tức nhận ra mình vừa để mất một thầy luyện đan tài giỏi nên ai nấy đều hoảng loạn rồi đứng dậy đuổi theo.

Đột nhiên có một bóng người bay lên đầu rồi dừng trước mặt Ngô Bình, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Đại sư Ngô, đắc tội rồi. Tại hạ là Hà Thái - tông chủ của Long Hổ Tông”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông định cản đường tôi à?”  

 

Hà Thái: “Không dám! Tuy Long Hổ Tông chúng tôi chỉ là môn phái bón sao, nhưng cách đây không lâu đã có được một vườn thuốc thượng cổ, đại sư có muốn tới đó tham quan không?”  

 

Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Nếu tông chủ đã mời nhiệt tình như vậy thì tôi đồng ý”.  

 

Hà Thái mời Ngô Bình quay lại cung điện rồi lấy một chiếc nhẫn màu đồng ra: “Đại sư Ngô, vườn thuốc nằm trong không gian của chiếc nhẫn này”.  

 

Ngô Bình: “Chủ nhân của nhẫn là ai?”  

 

Hà Thái: “Là một thầy luyện đan thời thượng cổ, đại đệ tử của sư tổ luyện đan. Thế giới bên trong này có quy luật vô cùng hoàn hảo, đã phong ấn rất nhiều dược liệu ở trong. Sau khi có được nó, tôi chẳng dám nói với ai, chỉ sai người đi khăp nơi tìm thầy luyện đan, đồng thời cũng mong mình có thể bồi dưỡng ra một tốp thầy luyện đan để trưng dụng các dược liệu này”.  

 

Nói rồi, ông ấy ném chiếc nhẫn lên cao, nó chiếu xuống một tia sáng và tạo thành một cánh cửa.  

 

Ngô Bình nói với Hà Thái: “Phiền tông chủ vào cùng tôi”.  

 
 
Chương 5584: Mạnh hơn anh cả vạn lần


Một công tử mặc đồ đen đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cũng ở đây thì hắn cười nói: “Nguyệt đại tiểu thư đây mà, cô cũng ở đây à?”

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Lệ Cửu Tiết, da mặt anh ngày càng dày đấy, không mờ mà tự đến".

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Tôi cũng chỉ đến lo việc giúp Tử Trần thôi mà. Nếu cô ấy chịu lấy tôi thì nhà tôi đã làm hậu thuãn cho cô ấy rồi. Cô nhìn đi, làm gì có chỉ nào của nhà họ Hà dám vô lễ với nhạc phụ đại nhân của tôi chứ”.

Hà Tử Trần cười khẩy: “Anh đang năm mơ đấy à?”

Lệ Cửu Tiết cau mày nói: “Tử Trần, giờ là lúc nào rồi mà em còn không nhìn rõ tình hình thế hà? Những chỉ khác đang âm mưu quật đổ chỉ của em rồi. Mấy năm qua, chỉ nhà em phát triển tốt nhất nên làm họ thấy bị đe doạ đấy”.

Hà Tử Trần: “Cảm ơn anh quan tâm nhưng đây là chuyện nhà tôi, không phiền anh lo”.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, không có sự giúp đỡ từ nhà anh thì chỉ nhà em sẽ bị các chỉ khác nghiền cho ra bã đấy”.

Hà Tử Trần: “Nhà tôi không yếu như anh tưởng đâu, không phải ai muốn chèn ép là chèn ép được”.

Lệ Cửu Tiết läc đầu: “Anh vào trong ngồi được không?”

“Không, mời anh về cho!”, Hà Tử Trần không chút khách sáo.

Lệ Cửu Tiết nhíu mày, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tại sao người này lại được ở đây?”

Hà Tử Trần: “Vì anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, là người mà tôi sẽ lấy làm chồng”.

Lệ Cửu Tiết lập tức híp mắt lại: “Em nói gì? Người em sẽ lấy ư? Anh ta?”

Hà Tử Trần: “Làm sao? Anh ấy mạnh hơn anh cả trắm lần, à không, cả vạn lần chứ”.

Lệ Cửu Tiết bật cười: “Mạnh hơn anh? Tu sĩ thanh niên mạnh hơn anh ở Tiên Giới Nguyên Sử còn chưa ra đời đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Người đứng đầu đại hội quần hùng có mạnh hơn anh không?”

Lệ Cửu Tiết giật bän mình, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hản nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn snag Hà Tử Trần: “Người đứng đầu là anh ta sao?”

Hà Tử Trần cười nói: “Đúng thế, ngoài ra anh ấy còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, luyện đại ra viên đan dược nào. cũng bán được cả trăm tỷ. Lệ Cửu Tiết, đừng so người nữa, đến cả gia tộc nhà anh cũng không bằng một cái móng tay của anh Bình đâu”.

Tuy câu này hơi khoa trương, nhưng Lệ Cửu Tiết đã như quả bóng xì hơi. Hän biết rõ núi Nguyên Sử là một nơi thế nào, người này đã đứng đầu đại hội quần hùng thì chắc chắn sau này sẽ có liên quan tới núi Nguyên Sử, đúng là nhà hẳn không thể so bì được.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Không ngờ tôi có thể gặp cường giả đứng đầu đại hội quần hùng ở đây, vinh hạnh!”

Hăn chắp tay rồi quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước đã đứng lại nói: “Nhưng chuyện của Hà Thị e người ngoài không thể giải quyết được đâu”, nói xong câu này là hắn bỏ đi luôn.

Lệ Cửu Tiết đi rồi, Hà Tử Trần mới nói: “Anh Bình, chỉ nhà em cũng thường mua đan dược của Tử Đỉnh Môn, nhưng giá họ đưa ra cao quá, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Anh có thể luyện chế ít đan dược cho nhà em được không?”

Đây chính là sở trường của Ngô Bình nên anh cười nói: “Được chứ”.
 
Chương 4896


 “Hà Hoan, cô không vào đó được”.  

 

Hà Hoan cau mày: “Tại sao?”  

 

Một đại trưởng lão nói: “Trình độ luyện đan của người này chắc chắn rất cao, mà chiếc nhẫn kia thật ra là nơi mà tư tổ đan đạo tìm truyền nhân. Một khi cậu ấy vào trong thì sẽ kích mở kiểm tra truyền thừa. Trong lúc đó, cậu ấy buộc phải luyện đan liên tục. Như vậy thì chúng ta sẽ được hưởng các đan dược đó”.  

 

Một trưởng lão khác nói: “Truyền thừa của sư tổ đan đạo đâu phải bạ ai cũng truyền? Chắc người này có mất cả đời cũng không ra ngoài được, như vậy thì cậu ta sẽ phải luyện đan cho Long Hổ Tông chúng ta mãi mãi”.  

Advertisement

 

Hà Hoan nổi giận nói: “Sao các người lại tính kế sư phụ tôi?’  

 

Trưởng lão kia nói: “Với cấp bậc như vậy thì không đời nào cậu ta chịu làm việc cho mình đâu, đây là cách duy nhất để giữ cậu ta lại”.  

 

Advertisement

Hà Hoan không thể chấp nhận được: “Sư phụ tôi rất giỏi, nhỡ người thông qua bài khảo hạch thì các người định thế nào?”  

 

Một trưởng lão cười nói: “Thông qua thì càng tốt chứ sao, như thế thì cậu ta sẽ biết ơn chúng ta, sau này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho mình”.  

 

Hà Hoan chán nản nói: “Các người thật lắm mưu mô”.  

 

Sau khi vào không gian trong nhẫn, Ngô Bình phát hiện không gian này rất lớn, linh khí lại dồi dào. Hơn nữa, anh nhìn ra xa thì thấy khắp nơi đều là một màu xanh mướt, anh có thể ngửi thấy mùi của rất nhiều dược liệu.  

 

Hà Thái cười nói: “Đại sư Ngô, đây chính là không gian trong nhẫn, cậu cứ tự nhiên”.  

 

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Thầy luyện đan mới đến, xin hỏi có muốn tham gia khảo hạch nhận truyền thừa đan đạo không?”  

 

Ngô Bình: “Ở đây có truyền thừa đan đạo? Truyền thừa của ai thế?”  

 

Giọng nói kia: “Của sư tổ đan đạo”.  

 

Với trình luyện đan hiện giờ thì Ngô Bình không cần thêm bất kỳ truyền thừa nào nữa, nhưng anh ngại từ chối nên hỏi: “Nhận được truyền thừa xong thì tôi được lợi gì?”  

 

Giọng nói kia: “Lấy được dược liệu quý mà sư tổ đã phong ấn cùng kỹ thuật luyện đan cao minh hơn”.  

 

Ngô Bình chỉ có hứng thú với dược liệu nên hỏi: “Dược liệu gì thế?”  

 

“Hầu hết đều là dược liệu của vũ trụ chính”.  

 

Tim Ngô Bình đập như đánh trống: “Bao nhiêu thế?”  

 

“53 cây”.  

 

Ngô Bình không chút do dự nói: “Tôi nhận, xin hỏi xưng hô?”  

 

“Cứ gọi tôi là Dược Ngũ”, giọng nói kia: “Tôi do sư tổ tạo ra để hướng dẫn cho người tham gia khảo hạch, tôi cũng là người quản lý không gian này”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Hà Thái: “Hà tông chủ, tôi phải tham gia khảo hạch rồi, ông cứ về trước đi”, anh không muốn Hà Thái biết những việc mình làm ở đây.  

 
 
Chương 5585: “Anh lục soát thử tôi xem”.


Hà Tử Trần: “Tuy không phải đan dược cao cấp, nhưng chúng rất quan trọng với tu sĩ Bí cảnh nên cả hai đều được. săn lùng ghê lắm. Ví dụ như một viên Thượng Bí Đan tam phẩm cũng có giá một tỷ tiền Tiên. Đương nhiên còn đan dược cấp nhị phẩm và nhất phẩm nữa nhưng Tử Đỉnh Môn không bán cho nhà em. Dù là Thượng Bí Đan tam phẩm thì họ cũng chỉ bán cho nhà em 300 viên một năm thôi”.

Ngô Bình: “Bí Thần Đan thì sao?”

Hà Tử Trần: “Bí Thần Đan thì quý hơn, đan dược tứ phẩm cũng có giá năm tỷ tiền Tiên, còn tam phẩm thì là 40 tỷ. Nghe nói đan dược nhất phẩm thì họ bán với giá 200 tỷ”.

Ngô Bình: “Thế thì đắt quá!”

Hiệu quả của đan dược này khá giống Cự Thần Đan mà anh từng luyện chế, so ra còn kém hơn đan dược của anh một chút. Nhưng Cự Thần Đan cực phẩm anh mới bán có 500 triệu tiền Tiên.

Hà Tử Trần: “Anh Bình, em hi vọng anh có thể luyện được năm loại đan dược này cho nhà em”.

Ngô Bình: “Được mà, ba loại trước đoa anh đã luyện chế cho Nguyệt Thị rồi. Thượng Bí Đan thì mỗi năm anh sẽ luyện cho nhà em 500 viên, hơn nữa còn toàn là cấp cực phẩm, mỗi viên có năm tỷ thôi. Còn có Bí Thần Đan cực phẩm nữa, anh có thể cung cấp 60 viên, mỗi viên 500 tỷ”.

Hà Tử Trần mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Có các đan dược ấy thì chỉ nhà em sẽ nhanh chóng phát triển vượt các chỉ khác”.

Ngô Bình: “Giờ không có việc gì thì anh đi luyện đan luôn nhé”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vào phòng luyện đan làm việc, mãi đến tối ngày hôm sau mới đi ra ngoài.

Khi anh xuất hiện, Hà Tử Trần đang nói chuyện với ba người khác ở phòng khác, họ đều còn trẻ, trong đó có hai nam một nữ.

Cô gái chính là người mà Ngô Bình đã gặp lúc mới đến, cô ta nói: “Hà Tử Trần, cô đừng ngoan cố nữa, chắc chắn đan dược đã bị chỉ nhà cô độc chiếm rồi. Mau giao chúng ra đây, không thì bố và ông cô đều sẽ bị nghiêm trị. Đến lúc đó, cô có hối hận thì cũng không kịp đâu”.

Hà Tử Trần thờ ơ nói: “Hà Tích Nhược, tôi đã nói rồi, chúng tôi không độc chiếm đan dược, là các người vu oan giáng hoạ”.

Cô gái tên là Hà Tích Nhược là đại tiểu thư chỉ thứ nhất của Hà Thị, từ nhỏ đã bị lép vé trước Hà Tử Trần nên giờ khi chi nhà Hà Tử Trần xảy ra chuyện, đương nhiên cô ta sẽ giậu đổ bìm leo, không cho Hà Tử Trần cơ hội trở mình.

“Tử Trần, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô không biết tận dụng. Nếu có chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc”.

Một người đàn ông cao gầy mặc đồ đen cười mỉa: “Hà Tử Trần, chúng tôi nhận được lệnh đến tìm tung tích của đan dược. Bây giờ, tôi phải lục soát nơi này, đồng thời còn phải soát người cô nữa”.

Hà Tử Trần tức giận nói: “Các người dám!”

Người đàn ông áo đen hừ mạnh nói: “Đây là mệnh lệnh của gia chủ, cô dám chống lại à?”

Hà Tử Trần nắm chặt ta thành quyền: “Anh lục soát thử tôi xem”.

Người đàn ông cười khẩy, sau đó giơ tay vồ về phía Hà Tử Trần, tu vi của gã cao hơn cô ấy nên định cậy mạnh.

Gã vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay rồi ói: “Tử Trần đã bảo không được lục soát thì các người mau

Người đàn ông thấy một người ngoài như Ngô Bình dám cản miỉnh thì tức tối quát: “Anh là cái thá gì mà dám lo chuyện nhà họ Hà à? Chán sống rồi à?”
 
Chương 4897


Dược Ngũ: “Nếu tư chất của cậu tốt thì không khó, đương nhiên đến nay vẫn chưa có ai qua được”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.  

 

Ngay sau đó, anh đã được đưa đến một nơi rộng rãi, ngoài các cuốn sách lơ lửng trên không ra thì không còn gì khác.  

 

Advertisement

Dược Ngũ nói: “Đây là sách do sư tổ và đệ tử của người biên soạn, cậu phải học hết. Khi nào tiếp thu được hết kiến thức thì coi như qua vòng một”.  

 

Ngô Bình nhìn cả đống sách ở trên cao rồi mỉm cười, sau đó anh vẫy tay một cái, các cuốn sách đều mở ra, thần niệm của anh lướt qua từng trang sách rồi ghi nhớ hết nội dung.  

 

Việc này không khó với Ngô Bình, hầu hết những ai có tu vi cao đều có thể làm được. Nhưng nếu muốn hiểu được nội dung bên trong thì lại khác.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhắm mắt lại, chỉ mất một lát là các nội dung đã được anh hấp thu hết. Có vài kiến thức khá cơ bản với anh, song cũng có những nội dung có ích với việc tu hành và luyện đan của anh.  

 

Anh mở mắt ra rồi nói: “Tôi đã học xong hết rồi”.  

 

Dược Ngũ: “Tốt lắm, giờ bắt đầu khảo hạch”.  

 

Tiếp theo, có một tờ giấy lớn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trên viết chi chít câu hỏi.  

 

Dược Ngũ: “Cậu phải trả lời các câu hỏi này, khi nào xong thì ý chí của sư tổ sẽ chấm điểm cho cậu”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi cầm bút lên viết rất nhanh. Có khoảng hơn ba nghìn câu hỏi, người bình thường muốn làm xong chắc phải mất vài tháng hoặc lâu hơn.  

 

Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái các đáp án đã được điền kín.  

 

Năm phút sau, anh đã giải xong hết câu hỏi.  

 

Lúc này, tờ giấy phát ra tia sáng ngũ sắc rồi bùng cháy, sau đó hoá thành một cái lò luyện ngũ sắc rồi lơ lửng trên cao.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng, cậu đã nhận được điểm cao nhất, chỉ khi trả lời đúng hết và một phần mười đáp án xuất sắc hơn cả đáp án gốc thì mới có cái lò luyện này xuất hiện. Bên trong lò chứa sức mạnh của sư tổ và các đệ tử của người, từ giờ nó sẽ thuộc về cậu”.  

 

Chiếc lò bay về phía Ngô Bình rồi hoá thành một luồng sức mạnh trong tay anh, sau đó chui vào đan điền, tiếp theo không ngừng phóng một loại sức mạnh thần kỳ ra.  

 

Dược Ngũ: “Tiếp đến vòng hai, cần cậu quan sát sư tổ luyện đan, cậu sẽ được xem ba lần rồi luyện chế theo”.  

 

Ngô Bình: “Đơn giản, bắt đầu đi”.  

 

Ngay sau đó đã có một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở phía trước, người đó đang luyện đan. Ngô Bình nhìn một lát thì thấy trình luyện đan của sư tổ này ngang mình, nhưng có nhiều điểm còn giỏi hơn anh, dẫu sao tư duy của người ta cũng khác anh. Nếu sư tổ nhìn anh luyện đan thì chắc cũng có suy nghĩ như anh bây giờ.  
 
Chương 5586: Thạch Trung Kiếm


Hà Tích Nhược nhìn thấy ig8i) đi cùng mình bị giết thì biến sắc mặt, sau đó ngi ói: “Hà Tử Trần, cô dám cấu kết với người ngoài rồi hại chết người trong tộc! Cô cứ chờ đấy, tôi sẽ đi mách các tộc lão”.

Thấy đánh không lại, Hà Tích Nhược bỏ lại một câu lập tức dẫn những người còn lại bỏ đi.

Họ đi rồi, Hà Tử Trần mới thở dài nói: “Xem ra hôm nay chắc chản sẽ có chuyện, kiểu gì họ cũng quay lại”.

Ngô Bình: “Không cần nương tay với đám này”.

Hà Tử Trần: “Chắc em phải gọi vài vị trưởng bối đến họp bàn kế sách thôi”.

Cô ấy lập tức đi mời các trưởng bối của chỉ khác. Hà Tử Trần đi một lúc lâu sau mới về, nhưng vẻ mặt thì nhăn nhó.

Nguyệt Thanh Ảnh vội hỏi: “Tử Trần, sao rồi?”

Hà Tử Trần buồn bã nói: “Họ đều trách nhà em, họ bảo. tại nhà em thì họ mới bị như bây giờ”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chäc họ đã bị người của các chỉ khác thuyết phục rồi nên mới phản bội nhà em”.

Hà Tử Trần bất lực ngồi xuống rồi lẩm bẩm: “Nếu như thế thì dù chân tướng có phơi bày thì chỉ nhà em cũng phải giải tán mất”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Giải tán thì giairn tán, các chỉ nhà họ Hà luôn tranh đấu với nhau, gia tộc nhà em đang thiếu một người có tiếng nói nhất. Chị thấy bác trai có thể nhân đây trở thành nhân vật này”.

Hà Tử Trần: “Ý chị là bỏ những người khác lại thì nhà em có thể đi xa hơn ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Đúng thế, Tử Trần, em đừng quên là anh Bình đến Nguyệt Thị xong thì đã khiến Nguyệt Thị thay đổi như thế nào. Không nói những cái khác, riêng đan dược mà anh ấy luyện chế thôi cũng đủ khiến các chỉ khác phải thòm thèm rồi. Huống hồ, em còn là người phụ nữ của anh Bình, mà anh ấy là ai chứ? Là người đứng đầu của đại hội quần hùng, là khách quý cuat núi Nguyên Sử đó. Với thân phận như vậy, những người khác phải lấy lòng em còn không kịp ấy chứ”.

Nguyệt Thanh Ảnh là người ngoài nên rất tỉnh táo, chuyện vốn đang rối, nhưng qua lời của cô ấy lại biến thành chuyện tốt.

Hà Tử Trần nhìn snag Ngô Bình, sau đó gật đầu thật mạnh: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em hãy tung tin người đứng đầu đại hội quần hùng đang ở đây trước đi đã”.

Hà Tử Trần cử ngay vài người đi, không lâu sau thì cả Hà Thị đã biết tin là Ngô công tử - người đứng đầu đại hội quần hùng đang có mặt ở Hà Thị, hơn nữa sau này còn lấy Hà Tử Trần làm vợ.

Tin tức vừa tung ra, Hà Thị đã chấn động, tất cả mọi người đều thi nhau liên tưởng đến nhiều chuyện như tương lai của Hà Thị, tương lai của Ngô công tử cùng những gì mà anh mang đến cho gia tộc mình.

Sau đó, tin tức thứ hai cũng bùng nổ. Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan mà Hà Thị mua đều do Ngô Bình luyện chế, anh còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh! Nhưng sự thật thì anh có trình độ Thất Tử Đỉnh.

Sau khi tung hai tin này ra, Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Tử Trần, hình như Thiên Nguyên có một động Kim Đỉnh kiểm tra trình độ của thầy luyện đan đúng không?”

Động Kim Đỉnh từng là nơi mà một thầy luyện đan Kim Đỉnh luyện đan. Sau khi người đó đi rồi thì đã để các tài nguyên cùng truyền thừa của mình ở lại. Nhưng ông ấy cũng đã bày một trận pháp khảo hạch, chỉ thầy luyện đan nào có trình độ từ Thất Tử Đỉnh trở lên thì mới có thể nhận được truyền thừa.

Hà Tử Trần: “Vâng, nhưng động ấy của nhà họ Thạch, mà quan hệ giữa nhà em với họ không được tốt, chắc họ không đồng ý cho mình vào đâu”.

Ngô Bình hỏi về động đó, sau khi biết đó là nơi một thầy luyện đan Kim Đỉnh từng luyện đan thì anh lập tức hào hứng nói: “Chắc anh có thể đi thử”.

Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt nói: “Anh Bình, ý anh là Phương Thanh Thanh ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Có Phương Thanh Thanh hậu thuẫn từ trong thì chắc Thạch Thị sẽ đồng ý thôi”.

Hà Tử Trần: “Thạch Thị thường cầm người ngoài vào. động ấy, đương nhiên cũng có người chịu bỏ tiền ra để được vào”.
 
Chương 4898


Diệu Thế Cực Đan!  

 

Ngô Bình gật đầu rồi lập tức lấy lò luyện đan ra rồi luyện theo cách của sư tổ đan đạo. Nhưng cách của hai người vẫn có điểm khác biệt, vì thế mang đậm đặc điểm cá nhân của mỗi người.  

 

Khi Ngô Bình luyện gần xong thì quả nhiên có rất nhiều phù văn bay ra từ lò luyện đan, sau đó xếp thành hàng trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một viên đan dược như mặt trời nhỏ.  

 

Advertisement

Vì dược lực của nó quá mạnh nên không thể tồn tại quá lâu được, ngay khi luyện xong thì phải uống ngay, không thì sẽ bị giảm tác dụng.  

 

Ngô Bình mỉm cười nói: “Đan dược bất hủ!”  

 

Nói xong, anh uống viên đan dược vào. Ngay sau đó, từng lỗ chân lông trong người anh đều phát ra tia sáng mãnh liệt, anh như đã biến thành một người phát sáng.  

Advertisement

 

Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị áp chế trong người mình đã được giải phóng, sau đó rèn luyện hình thần của anh cùng sức mạnh của dược lực.  

 

Nửa tiếng sau, ánh sáng biến mất, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục được phân nửa, thể chất của anh cũng đã mạnh hơn nhiều.  

 

“Diệu Thế Cực Đan đúng là danh bất hư truyền!” Ngô Bình cảm thán.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng, anh đã thông qua vòng thi một cách xuất sắc”.  

 

Ngô Bình: “Khảo hạch xong chưa?”  

 

Dược Ngũ: “Còn một vòng cuối nữa, đó là kiểm tra vận mệnh”.  

 

Ngô Bình hơi nhíu mày: “Vận mệnh ư?”  

 

Dược Ngũ: “Đúng vậy, phần thi này khá nguy hiểm, cậu sẽ được đưa tới một không gian khác. Ngoài cậu ra, còn mười nghìn thiên kiêu đến từ các vũ trụ khác nữa. Ở đó có quy luật kỳ lạ, số mệnh của ai mạnh nhất thì sẽ chiếm được số mệnh và sức mạnh của người khác”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Tranh đấu với mười nghìn người ư?”  

 

Dược Ngũ: “Đúng, bây giờ đã có 999 người tham gia rồi, còn thiếu đúng một vị trí nữa thôi. Cậu mà vào đó thì cuộc thi sẽ bắt đầu. Người thắng sẽ trở thành thiên kiêu chí tôn cấp Vũ Trụ, vô địch trong vô vàn các vũ trụ. Kẻ thất bại sẽ hồn bay phách tán”.  

 

Ngô Bình: “Tôi phải tham gia à?”  

 

“Cậu có thể không tham gia, nhưng cậu sẽ không thể nhận được phần thưởng cuối cùng”.  

 

Ngô Bình trầm mặc một lát rồi reo cho mình một quẻ, quả nhiên kết quả của phần thi này rất loạn, anh cũng không nhìn rõ.  

 

Anh hỏi A Kỳ: “Tôi nên tham gia không?”  

 

A Kỳ: “Anh tự quyết định đi, nhưng nếu có thể chiếm được số mệnh của người khác thì anh sẽ dễ lĩnh hội được tuyệt học trong các điện đường khác hơn”.  

 
 
Chương 5587: “Gia chủ quá khen”


Ba người thấy không còn sớm nữa nên lập tức đi ngay đến địa bàn của Thạch Thị.

Phương Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình, cô ấy chạy ngay lên đón: “Công tử, chị”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đã nói với gia chủ nhà họ Thạch về chuyện chúng tôi muốn vào động Kim Đỉnh chưa?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Em đã nói với bác Thạch rồi, bác bảo đây là chuyện nhỏ, bác đang chờ mọi người đấy, để em dẫn đường”.

Bọn họ vừa vào phòng khách ngồi thì có một người đàn ông trung niên bước tới, người này có gương mặt uy nghiêm, tai to mặt lớn.

Phương Thanh Thanh vội nói: “Bác Thạch, đây chính là công tử và chị gái đã cứu cháu, không có họ thì chäc cháu không sống sót mà tới đây được”.

Gia chủ nhà họ Thạch gật đầu nói: “Ngô công tử, Nguyệt cô nương, tôi là Thạch Trung Kiếm - gia chủ của nhà họ Thạch, cảm ơn hai vị”.

Ngô Bình: “Thạch gia chủ đừng khách sáo!”

Thạch Trung Kiếm: “Nguyệt cô nương là người của Nguyệt Thị ở Thần Châu à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Vâng”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nghe nói Thần Châu có vài mỹ nữ, tôi đã nghe danh của cô Nguyệt rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Gia chủ quá khenl”

Sau đó, ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, tôi nghe Thanh Thanh bảo cậu muốn vào động Kim Đỉnh hả?”

Ngô Bình: “Đúng, mong gia chủ cho phép”.

Thạch Trung Kiếm: “Giờ động ấy do nhà tôi quản lý, người ngoài cũng được vào, nhưng phải trả một khoản tiền lớn. Hơn nữa, nếu lĩnh ngộ được thứ gì ở trong đó thì cũng phải giao nộp cho chúng tôi”.

Ngô Bình không có hứng thú với đồ đạc trogn động, dẫu sao trình luyện đan của anh cũng rất cao rồi, thầy luyện đan Kim Đỉnh kia chưa chắc đã giỏi băng anh.

Vì thế, anh nói: “Tôi chỉ vào kiểm tra thôi, còn đồ trong động thì tôi sẽ không lấy gì hết”.

Thạch Trung Kiếm cười nói: “Nếu vậy thì đơn giản rồi, nể mặt Thanh Thanh, tôi sẽ giảm nửa phí cho cậu, cậu đưa 50 tỷ thôi là được”.

Phương Thanh Thanh hơi nhăn mặt, cô ấy đã nói chuyện trước với Thạch Trung Kiếm rồi mà giờ ông ấy vẫn lấy tiền của Ngô Bình.

Song, Ngô Bình không thấy có vấn đề gì nên nói: “Cảm ơn”, sau đó, anh lấy tiền ra trả luôn.

Thạch Trung Kiếm nhận tiền xong thì cười nói: “Để tôi cho người dẫn các cậu đi”.

Không lâu sau có một người trông giống quản gia đi tới dẫn đường cho nhóm Ngô Bình.

Sau khi rời khỏi Thạch phủ, Phương Thanh Thanh buồn bã nói với Ngô Bình: “Ngô công tử, xin lỗi anh”, cô ấy thấy mình làm việc không tốt nên Thạch gia chủ mới lấy tiền Ngô Bình.

Ngô Bình: “Thu tiền cũng bình thường mà, thế càng không nợ nần nhau. À, tôi đưa thêm cho cô 50 tỷ nữa, lát cô đưa lại cho Thạch Trung Kiếm nhé”.
 
Chương 4899


 Ngay sau đó, Ngô Bình đã bị nhấn chìm trong một màn sáng và tiến vào một không gian khác. Xung quanh đây đều là hư không, anh có thể nhìn thấy rất nhiều sinh linh phát sáng, người ánh sáng yếu, người ánh sáng mạnh. So ra thì anh như mặt trời, còn họ thì là các vì sao nhỏ bé.  

 

Lúc này, bên tai anh chợt vang lên một giọng nói: “Tranh giành số mệnh bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8… 2, 1, bắt đầu!”  

 

Ngô Bình bỗng thấy các sinh linh ở xung quanh đều phóng ra lực hút để cướp sức mạnh và số mệnh của anh. Vài trăm sinh linh ở xung quanh toả một nguồn năng lượng ra rồi bay về phía Ngô Bình, sau đó dung nhập vào cơ thể anh.  

 

Quá trình này rất nhanh vì chưa đến một phút, sinh mệnh của họ giảm dần, ánh sáng vụt tắt, còn họ thì biến thành các thi thể, lơ lửng ở đây mãi mãi.  

 

Hấp thu xong các năng lượng đó, cơ thể của Ngô Bình đã tự động di chuyển tới một khu mới, sau đó chiến tiếp. Lần này, anh đã gặp các sinh linh khá manh, họ đều đã hấp thu một vài hay thậm chí hơn chục sinh mệnh rồi.  

Advertisement

 

Tiếc là so với Ngô Bình thì họ vẫn quá yếu, các tia sáng như con đom đóm sao có thể đọ được với ánh mặt trời? Vì thế, khi vừa tiếp xúc với anh thì họ đều biến thành thi thể ngay.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã di chuyển quanh không gian này, đến đâu anh cũng hấp thu được hết năng lượng sinh mệnh và số mệnh của các sinh linh khác.  

 

Cuối cùng, chỉ còn lại hơn chục sinh mệnh, họ không hẹn mà cùng tập trung lại một chỗ.  

Advertisement

 

Khi tất cả sinh mệnh gặp nhau, họ trở nên rất mạnh. Nhưng mực sáng của Ngô Bình đã tăng hơn so với trước rất nhiều, anh nhanh chóng hấp thu nốt các sức mạnh ở đây.  

 

Ngô Bình như một cái hố đen vũ trụ, sinh linh nào nhìn thấy cũng muốn tránh thật xa, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào cơ thể anh.  

 

Khi các sinh mệnh cuối cùng vụt tắt, Ngô Bình đã hấp thu hết sức mạnh và số mệnh ở đây, anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh.  

 

Lúc này, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện, anh đã quay về chỗ cũ.  

 

Dược Ngũ: “Chúc mừng cậu đã hoàn thành vòng thi cuối cùng, cậu đã có đủ tư cách nhận được hết truyền thừa của sư tổ đan đạo”.  

 

Ngô Bình: “Tôi cần tìm một nơi để đột phá”.  

 

Dược Ngũ: “Được thôi”.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trên một đài ngọc rộng lớn, quanh đó là bố cảnh vũ trụ mênh mông. Nơi này rất yên tĩnh, đúng là một nơi lý tưởng để tu luyện.  

 

Ngô Bình nhanh chóng hấp thu các sức mạnh vừa lấy được, sau đó dễ dàng đột phá lên tầng thứ sáu của Võ Đạo, tiếp đến là tầng thứ bảy, thứ tám, thứ chín và mười.  

 

Tầng thứ mười đã ngang với thực lực của cường giả năm kỷ nguyên. Lúc này, tất cả sức mạnh bị áp chế trong người anh đã được giải phóng.  

 

Hệ thống sức mạnh trước kia hợp nhất với hệ thống Võ Đạo, anh đã hoàn toàn hiểu được đạo lý của võ đạo, đồng thời được vũ trụ võ đạo công nhận.  

 

Hiện giờ, anh đã mở hết các điện đường võ đạo còn lại ra, nhưng chỉ loáng cái là các truyền thừa ở đó đã xuất hiện trong đầu anh.  

 

Tuy truyền thừa của điện đường võ đạo rất mạnh, nhưng chung quy vân là của người khác, còn anh vẫn cần sáng tạo võ đạo của riêng mình.  

 

Một tầng sáng bao quanh Ngô Bình, tư duy cùng sức mạnh của anh đã liên tục thay đổi trong một thời gian ngắn.  

 

Không biết bao lâu sau, anh mở mắt ra thì khí tức quanh người đã khác hẳn. Từng cử động của anh cũng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của vũ trụ.  

 

“Dược Ngũ, truyền thừa của sư tổ đâu?”  

 

Dược Ngũ: “Đây”.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trong một cung điện lớn. Có 53 cây thuốc được phong ấn trong tinh thạch trên không gian bên trong, chúng đều đến từ vũ trụ chính.  

 

Ngoài ra còn có các dược liệu quý khác của sư tổ đan đạo, tuy không phải của vũ trụ chính, nhưng hầy hết cũng có có một chút sức mạnh của vũ trụ ấy, hoặc là các dược liệu phi phàm của các vũ trụ khác.  

 

Ngô Bình không khách sáo mà cất hết đi luôn rồi nói: “Dược Ngũ, tôi đi đây”.  

 

Dược Ngũ cười nói: “Ruộng thuốc này là sư tổ cùng các đệ tử của người vất vả tạo ra, giờ đã thuộc về cậu hết rồi”.  
 
Chương 5588: Động Kim Đỉnh


Phương Thanh Thanh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu: “Chị, em hiểu rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Không phải ai cũng có thể bắt anh Bình mang ơn được, muốn làm vậy là phải nhờ duyên, nhưng có nhiều người không biết điều đó”.

Nghe cô ấy nói vậy, người quản gia không nhịn được: nói: “Nguyệt cô nương, nếu nói đến thầy luyện đan thì có ai hơn được Tử Đỉnh Môn ở Thiên Nguyên chứ, thích mua đan dược nào ở đó chẳng được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Thế ư? Các ông có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm của Tử Đỉnh Môn không? Còn Vạn Pháp. Đan nhất phẩm nữa?”

Người quản gia nói: “Vì hai loại đó vốn không có nhất phẩm, Tử Đỉnh Môn mới chỉ luyện chế được nhị phẩm thôi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Họ không có nhưng anh Bình có đấy'

Thấy người quản gia có vẻ không tin, Nguyệt Thanh Ảnh cũng không thèm giải thích mà cất bước đi tiếp.

Cuối cùng họ cũng đến gần động Kim Đỉnh, động này nằm trong một khe núi, bốn mùa ở đây đều là mùa xuân, nhưng bên trong chẳng có ai. Trước động có một ngôi nhà, hiện đang có mấy người trông coi ở đây.

Nói là trông cọi nhưng thật ra cũng chẳng có ai vào. động, dẫu sao chưa có trình độ thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh thì có vào cũng vô dụng.

Quản gia dẫn nhóm Ngô Bình đến nơi rồi nói: “Ngô công tử, cậu có thể vào một mình”.

Lúc này trời đã tối đen, Ngô Bình nói với Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần: “Hai em chờ anh một lát nhé”.

Dứt lời, anh đi thẳng vào trong.

Ngô Bình vừa vào thì quản gia đã cười nói: “Thứ khó nhất trong động Kim Đỉnh chính là khảo hạch vào cửa, từ sau khi Thạch Thị tiếp quản nơi này đến nay, chưa có ai qua được vòng này cả”.

Nhưng Nguyệt Thanh Ảnh lại rất tự tin về Ngô Bình, cô ấy nói: 'Đó là trước kia”.

Quản gia cười phá lên: “Vậy chúng ta cứ chờ xem, tôi đoán cậu ta sẽ ra trong 15 phút nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cười chứ không nói gì, sau đó yên lặng chờ kết quả.

Lối vào của động Kim Đỉnh có cấm chế, đi vào xong thì anh nghe thấy có tiếng nhạc. Nghe thấy âm thanh đó, anh biết đoạn nhạc này có liên quan đến đan đạo nên dừng lại lắng nghe. Một lát sau, anh đi loanh quanh, nhìn có vẻ không theo quy luật gì nhưng thật ra lại rất hợp với điệu nhạc.

Anh đi được 81 bước thì thuận lợi vào hang. Hang này có diện tích rất lớn, bên trong có một lò luyện đan cùng năm cái hộp ngọc hình vuông.

Anh vừa đến thì đã có một bóng người xuất hiện, đó là một tu sĩ mặc áo trắng, người đó nói: “Ta là Trương Huyền Đạo, ngươi muốn lấy được truyền thừa của ta thì cần chọn ba loại đan dược trong số này rồi luyện chế. Tất cả đan dược buộc phải đạt cấp thượng phẩm hoặc trên đó, như vậy mới đạt yêu cầu”.

Ngô Bình gật đầu rồi chọn bừa một hộp ngọc, anh mở ra thì thấy bên trong có dược liệu cùng phương thức luyện chế. Anh tiện tay cầm công thức lên xem thì biết tên của đan dược này là Thiên Kiêu Đan.

Đan dược này thuộc cấp 14 nên rất khó luyện chế. Uống nó vào thì tu sĩ có thể nâng cao tư chất, hiệu quả của nó mạnh hơn Thiên Tư Đan nhiều.
 
Chương 4900


Sau đó, anh đi tới cạnh Hà Hoan rồi điểm vào mi tâm của cô ấy: “Tôi đã truyền đan đạo chính thống cho cô rồi, không uổng cơ duyên gặp gỡ nhé”.  

 

Ngay sau đó, rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm về luyện đã đã xuất hiện trong đầu Hà Hoan.

Hà Hoan nhận được các thông tin ấy xong thì vô cùng cảm kích Ngô Bình, cô ấy quỳ xuống nói: “Cảm ơn sư phụ”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đi đây”.  

Advertisement

 

Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng rồi xuyên qua vũ trụ Võ Đạo để trở về vũ trụ Chân Đán.  

 

Nhị Cẩu đứng cạnh Ngô Bình, nó nhìn quanh rồi hỏi: “Quê anh đây à?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Ờ, đây là vũ trụ Chấn Đán. Nhị Cẩu, ta có ít thuốc của vũ trụ chính, sau này ta sẽ luyện chế chúng thành đan dược. Uống nó vào rồi thì chắc ta có thể đến vũ trụ chính, khi đó, ngươi có thể đi với ta”.  

 

Nhị Cẩu: “E là không dễ vậy đâu, nhưng giờ đúng là anh rất mạnh, chắc cách bước đó cũng không bao xa nữa”.  

 

Ngô Bình quay về đế quốc Thiên Võ, bắt đầu đột phá cảnh giới Đạo Tôn! Đây cũng là lý do anh tới vũ trụ võ đạo tu luyện, mục đích chính là ghi trật tự võ đạo của mình trong vũ trụ Chấn Đán.  

 

Vũ trụ cũng có phân cấp cao thấp, các sinh linh có thể ghi trật sự cao nhất thì sẽ trở thành Đại Đạo chí tôn.  

 

Đại Đạo chí tôn trong thiên hạ có nhiều nhất là 49 đường, nếu nhiều hơn thì vũ trụ sẽ không chịu nổi. Hiện giờ, trong vũ trụ đã có 45 Đại Đạo chí tôn rồi, người tạo ra ba Đại Đạo trong số đó đã mất.  

 

Đương nhiên, ngoài các Đại Đạo chí tôn ra thì trong vũ trụ còn có vô số quy luật trật do các Đạo Tôn viết. Nhưng các trật tự này chẳng là gì với các cường giả như Ngô Bình, nói chung là không có giá trị, cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn với vạn vật ở vũ trụ này.  

 

Đại Đạo chí tôn thì khác, một khi nó xuất hiện thì vạn vật trong vũ trụ Chấn Đán đều bị ảnh hưởng.  

 

Ngô Bình đã lĩnh hội được võ đạo của mình, anh ngẩng lên nhìn bầu trời rồi giơ tay phải lên điểm vào vị trí trung tâm của vũ trụ, một Đại Đạo chí tôn đã lung lay sắp đổ.  

 

Ngô Bình hét lên: “Ngươi không còn tư cách tồn tại nữa rồi, rơi xuống đi”.  

 

Uỳnh!  

 

Tất cả không gian của vũ trụ Chấn Đán đều rung chuyển, Đại Đạo chí tôn kia đã rơi xuống rồi hoá thành một tia sáng như vì sao. Nó xuyên qua vũ trụ vô tân rồi biến mất trong hư không, vì thế trong vũ trụ chỉ còn lại 44 Đại Đạo chí tôn.  

 

Cùng lúc đó, có một chuỗi trật tự như dải ngân ra xông ta từ đỉnh đầu của Ngô Bình rồi bay vào sâu bên trong vũ trụ Chấn Đán và nằm chiễm chệ ở vị trí trung tâm, sau đó ngưng tụ thành Đại Đạo chí tôn thứ 45, đại diện cho trật tự võ đạo.  

 

Có nó rồi, tu sĩ võ đạo trên đời đều có ngọn đèn soi đường chỉ lối, biết được sau này phải đi thế nào và đi được đến đâu.  

 

Một bóng người mờ áo xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó là một cô gái xinh đẹp, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chúc mừng anh đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sứ mệnh của tôi đã xong”.  

 

Anh khẽ gật đầu với cô ấy: “Tạm biệt A Kỳ”.  

 
 
Chương 5589: Cậu ấy là thầy luyện đan Lục. Tử Đỉnh ư?


Sau đó, anh tiếp tục luyện chế sang đan dược trong hộp ngọc thứ hai.

Lúc này đã qua một tiếng, người quản gia ở bên ngoài đã nhăn mặt. Đến giờ Ngô Bình vẫn chưa ra, chứng tỏ anh đã qua khảo hạch đầu rồi.

Trước đó, ông ta bảo kiểu gì Ngô Bình chỉ vào 15 phút là ra, giờ thì tự vả mặt nên mới thấy ngại ngùng.

Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đang nói chuyện cười đùa vui vẻ, rõ ràng họ không hề lo lắng cho Ngô Bình, vì anh luôn mang đến bất ngờ cho họ.

Người quản gia đi vào trong căn nhà kia rồi nói với một người ở trong đó: “Mau đi báo cho gia chủ là Ngô công tử đã vào được động Kim Đỉnh rồi, khéo sẽ có thu hoạch đấy”.

Người kia lập tức chạy về Thạch Thị để báo tin.

Còn Ngô Bình thì đang luyện chế đan dược thứ hai là Miễn Tai Đan.

Loại đan dược này có thể giúp tu sĩ chống lại tai kiếp khi đột phá Đạo cảnh, mức độ quý giá của nó còn hơn Thiên Kiêu Đan, vì không phải thiên kiêu nào cũng tiến vào Đạo cảnh được.

Lần này đã bị hạn chế về số lượng dược liệu, Ngô Bình chỉ luyện chế hai lò. Lò thứ nhất, anh luyện chế được bốn viên thượng phẩm. Lò thứ hai thì luyện chế được năm viên cực phẩm.

Khi Ngô Bình luyện chế sang đan dược thứ ba thì Thạch Trung Kiếm đã tới động. Ông ấy không ngờ là Ngô công tử. trông tu vi rất bình thường này lại có thể ở trong động Kim Đỉnh lâu đến thế. Ông ta chưa từng thấy trường hợp này bao. giờ, lẽ nào anh thật sự có thể nhận được truyền thừa trong động?

“Thạch gia chủ”, nhóm Nguyệt Thanh Ảnh chào hỏi.

Thạch Trung Kiếm cười phá lên nói: “Nguyệt cô nương, Ngô công tử vẫn chưa ra à?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Chắc khảo hạch bên trong có liên quan đến luyện đan, mà luyện đan lại mất thời gian nên chắc mai anh ấy mới ra".

Thạch Trung Kiếm thoáng kinh ngạc: “Ngô công tử đúng là bậc kỳ tài vì có thể ở trong đấy lâu như vậy, chắc hẳn trình luyện đan của cậu ấy phải cao lắm”.

Hà Tử Trần: “Đương nhiên, anh Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh mà”

Thạch Trung Kiếm dù đã là cường giả Đạo cảnh nhưng cũng phải giật mình: “Cái gì? Cậu ấy là thầy luyện đan Lục. Tử Đỉnh ư?”

Hà Tử Trần: “Đó là trước kia, chờ anh ấy ra khỏi Triệu Băng Linh thì chắc là Thất Đỉnh hay Bát Đỉnh rồi”.

Thạch Trung Kiếm lập tức thấy hối nếu ông ấy không thu tiền của Ngô Bình và khách sáo với anh một chút thì có phải được kết bạn với anh rồi không. Được làm bạn với một thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thì ông ấy sẽ được lợi rất nhiều.

Ông ấy nhìn sang Phương Thanh Thanh rồi nói: “Thanh Thanh, sao cháu không kể cho bác biết về thân phận của Ngô công tử”.

Phương Thanh Thanh chán nản nói: “Bác Thạch, cháu cũng không biết mà, dẫu sao cháu cũng mới quen Ngô công tử thôi”.

Loại đan dược thứ ba mà Ngô Bình luyện chế là Cửu Cửu Quy Nguyên Đan, độ khó của nó là cao nhất. Anh luyện chế đến lò thứ ba mới ra đan dược thượng thượng phẩm.

Luyện xong ba loại đan dược, anh đã đặ chúng vào cái bát ngọc trên bàn.

Cát bát phát sáng, bóng người kia cười nói: “Rất tốt, trình độ của ngươi còn hơn cả thầy luyện đan Thất Đỉnh, đây là huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh, cầm đi”.

€ó một huy hiệu xuất hiện trên bàn, Ngô Bình đã cầm lấy.

Bóng người nói: “Vì ta tu luyện gặp vấn đề nên đã hồn bay phách tán. Điều ta tâm đắc nhất trong đời là trình độ đan đạo. Giờ ta sẽ truyền thụ hết tâm đắc cùng tài nguyên luyện đan cho ngươi”.

Ngô Bình biết chẳng ai tự dưng lại để lại truyền thừa nên hỏi: “Tiền bối có gì cần nhở vả không?”

Bóng người: “Con gái ta đã bị phong ấn trong thuỷ tỉnh, trong người nó có độc nên đã bị thương nặng. Hi vọng ngươi có thể luyện chế ra hai tổ hợp đan dược để trị bệnh cho nó, nếu luyện thành thì ta sẽ báo đáp ngươi”

Ngô Bình nhìn hai phương thức luyện đan trên bàn rồi gật đầu: “Xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ cố hết sức”.
 
Chương 4901


Bây giờ, Ngô Bình đã chính thức trở thành Đạo Tôn, con đường tu tiên Nhân đạo đã phát triển thêm một bước.  

 

Mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, người đến đầu tiên là Đường Băng Vân và Đường Tử Di.  

 

Bây giờ đang trong giai đoạn đầu của đại kiếp, trật tự vốn đang hỗn loạn, song trật tự võ đạo chí tôn mà Ngô Bình sáng tạo ra đã khiến vũ trụ này ổn định trở lại.  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng thành Đạo Tôn rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tạo được năm đại đạo thì mới là Đại Đạo Tôn. Anh thấy đại kiếp có liên quan đến sự bất ổn của ba Đại Đạo chí tôn đó, sắp tới anh sẽ huỷ chúng rồi thay bằng đại đạo của anh”.  

 

Advertisement

Đường Tử Di: “Không vội, dẫu sao cũng sẽ vậy thôi”.  

 

Cô ấy vừa nói xong thì Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh đang bùng lên ở một phía nào đó. Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai trong vũ trụ đã bị một đường kiếm chém xuống, thay vào đó là Đại Đạo chí tôn mới thứ 45.  

 

Vậy là đại đạo của Ngô Bình đã rớt xuống vị trí 44, người kia mới là 45, đây không phải chuyện tốt với đại đạo của anh.  

 

Ngô Bình phóng thần niệm đi thì thấy cường giả tạo ra đại đạo đó đến từ học phủ truyền kỳ.  

 

Anh tức giận nói: “Anh vừa tạo ra Đại Đạo chí tôn thì tên này thò ra, đúng là chọc tức anh mà”.  

 

Đường Băng Vân cũng hậm hực nói: “Thế là cố ý chèn ép anh đấy, không được, để em đi tìm hắn, xem đó là ai mà dám mạo hiểm như vậy”.  

 

Ngô Bình gọi cô ấy lại rồi nói: “Tìm hắn mà làm gì? Hắn làm mùng một thì anh làm ngày rằm”.  

 

Một vũ trụ tối tăm trong cơ thể Ngô Bình chợt ánh lên một tia sáng, sức mạnh và số mệnh của mười nghìn thiên kiêu mà anh đã hấp thu được đều truyền hết vào đây.  

 

Vì thế, vũ trụ tối tăm ấy đã phát sáng, Ngô Bình thắp sáng một vì sao bên trong, sao đó đến vì sao thứ hai, thứ ba, cuối cùng đã có hơn nghìn vì sao phát sáng.  

 

Vũ trụ không còn u ám nữa, Ngô Bình có tu vi Thiên Thánh cũng đã tiến vào cảnh giới thứ năm là cảnh giới Tinh.  

 

Khi vũ trụ được thắp sáng, anh đã đập nát các mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính và biến chúng thành các vì sao trên trời, để chúng quấn quanh các vì sao chưa được thắp sáng ở đây.  

 

Loáng cái, cả vũ trụ đã chìm ngập trong ánh sáng.  

 

Sau năm cảnh giới Thiên Thánh là một mảnh hỗn độn, đến Thiên đế cũng không biết phải đi thế nào, nhưng người cho rằng Thiên Thánh phải có đến bảy tầng cảnh giới.  

 

Song điều này không gây khó cho Ngô Bình, anh lấy núi thánh ra, trông nó rất nhỏ bé trong vũ trụ lớ này. Anh tung nó lên cao, núi thánh nổ tung, thánh linh Tiên Thiên ở bên trong đều được thả ra.  

 

Đúng là nó rất mạnh, thoạt nhìn như các tia sáng lấp lánh với đủ màu sắc, nó che phủ vũ trụ của Ngô Bình.  

 
 
Chương 5590: Danh hiệu thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh


Thấy Ngô Bình đi ra ngoài, Thạch Trung Kiếm vội vàng tiến lên rồi cười hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi còn thiếu một chút, chäc lần sau sẽ thành công”.

Ngô Bình nói nước đôi, nhưng Thạch Trung Kiếm lại hiểu thành anh chưa thông qua được khảo hạch.

Ông ấy liếc nhìn Ngô Bình nhưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân động Kim Đỉnh. Ông ấy thường xuyên đến gần động này nên rất quen thuộc với khí tức của nó. Nếu Ngô Bình lấy thứ gì từ trong động ra thì chắc chắn ông ấy sẽ cảm nhận được.

Thạch Trung Kiếm nói: “Ngô công tử vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi".

Ông ấy lịch sự nói một câu rồi bỏ đi, nhưng vừa đi được một đoạn thì người quản gia đã đuổi theo hỏi: “Lão gia, cậu †a ở trong đấy lâu thế thì chắc chắn cũng phải có chút trình độ".

Thạch Trung Kiếm bình thản nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu ta cũng luyện chế được vài loại đan dược rồi, tiếc là chưa thông qua khảo hạch”.

Người quản gia có vẻ không yên tâm: “Lão gia, nhỡ cậu †a qua rồi thì sao?”

Thạch Trung Kiếm cười mỉa: “Qua? Bao thiên tài còn tạch thì sao cậu ta thành công cho nổi? Hơn nữa, tôi có thể đoán cậu ta có lấy đồ ở trogn động hay không. Đồ ở trong đó đều nhiễm khí tức của chủ động, dù cách cả chục dặm thì tôi vân có thể ngửi thấy”.

Quản gia: “Trình luyện đan của người đó cũng không tệ”. Thạch Trung Kiếm: “Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Tạm biệt Phương Thanh Thanh, Ngô Bình cùng Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đã rời khỏi động Kim Đỉnh. Sau khi đi được vài dặm, Ngô Bình chợt tạo pháp quyết, chiếc nhãn trữ đồ trong động lập tức bay lên rồi nhanh chóng rời khỏi động, sau đó vào lại tay anh, ba hộp vuông chứa dược liệu chưa luyện chế cũng được anh bỏ cả vào trong nhãn.

Nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên rồi cười nói: “Anh Bình, thật ra anh qua khảo hạch rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Ừ, anh đã nhận được truyền thừa của chủ động, cũng đã nhận được hết tài nguyên của ông ấy”.

Hà Tử Trần mím môi cười: “Nếu thế thì mình cũng không nhất thiết phải giao chỗ đồ này cho nhà họ Thạch”.

Ngô Bình: “Động ấy cũng có phải của nhà họ đâu, sao có tư cách chiếm làm của riêng chứ? Anh làm vậy cũng vì không muốn gây xung đột với họ”.

Hà Tử Trần: “Đúng, trước kia động Kim Đỉnh là một nơi vô chủ, ai vào cũng được. Sau đó đã bị nhà họ Thạch độc chiếm và không cho n gi khác vào nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, thầy luyện đan đó đã để lại những gì?”

Ngô Bình: “Về nhà rồi anh cho bọn em xem”.

Bọn họ quay về địa bàn của Hà Thị, Ngô Bình đã lấy huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh ra. Huy hiệu này vốn thuộc về thầy luyện đan kia, nhưng giờ thì là của Ngô Bình nên anh cũng đã có thân phận này.

Thật ra, trình độ luyện đan của anh còn cao hơn cấp. Thất Tử Đỉnh này, nhưng anh chưa tiến hành kiểm tra thôi.

Không gian trong nhẫn rất lớn, bên trong chứa đầy linh dược. Toàn bộ linh dược đều bị phong ấn trong dược tinh và được đánh số theo thứ tự. Các dược tinh này chuyên dùng để phong ấn dược liệu, nhờ đó mới có thể giữ chúng cả chục nghìn năm.
 
Chương 4902


Thánh linh Tiên Thiên này có vận mệnh và sức mạnh lớn, lẽ ra nó đã trở thành một tộc mới, là khởi nguồn của Thánh tộc. Song đã bị Ngô Bình luyện hoá.  

 

Nó rất mạnh nhưng gặp Ngô Bình thì cũng phải tắt điện, cuối cùng tia sáng yếu ớt cuối cùng biến mất, nó đã hoá thành một tia sáng rồi hoà vào trong vũ trụ của Ngô Bình.  

 

Hấp thu thánh linh Tiên Thiên xong, Ngô Bình thắp sáng các tinh cầu. Các tinh cầu này bắt đầu tạo ra sinh mệnh cấp thấp. Mà đây chính là cảnh giới Sinh - cảnh giới thứ sáu của Thiên Thánh.  

 

Advertisement

Sinh linh trên tinh cầu nhanh chóng sinh sôi nảy nở và dần xuất hiện con người và nền văn minh nhân loại. Văn minh ngày càng phát triển rồi di chuyển sang các tinh cầu khác.  

 

Tất cả đều xảy ra trong thời gian rất ngắn, nhưng các nền văn mình này đã qua cả trăm triệu năm rồi.  

 

Advertisement

Khi văn minh xuất hiện, Ngô Bình cũng tiến vào cảnh giới Văn Minh - cảnh giới thứ bảy của Thiên Thánh.  

 

Lý giải của anh về Thánh đạo đã đạt đến trình độ cao hơn cả Thánh tộc, anh đã giải thích lại từ Thánh bằng sự hiểu biết và cách của mình và sáng tạo ra Thánh đạo duy nhất.  

 

Thánh đạo ra đời, anh điểm tay lên không, Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai vụt tắt, một tia sáng trên đỉnh đầu anh đã bay về phía trung tâm của vũ trụ và hình thành một Đại Đạo chí tôn ở đó, thay thế đại đạo của cường giả lúc trước, đoạt lại vị trí thứ 45.  

 

Hơn nữa, Đại Đạo chí tôn trước đó của Ngô Bình cũng chiếm luôn vị trí 44, đại đạo của cường giả kia đã rơi xuống vị trí 43, bị anh hoàn toàn áp đảo.

Có một tu sĩ trẻ tuổi đứng trên quảng trường của học phủ truyền kỳ, các trưởng lão và thầy giáo đứng xung quanh anh ta đều tỏ vẻ vui mừng.  

 

“Phủ chủ, người viết Đại Đạo chí tôn áp chế người kia được rồi, thật đáng chúc mừng”, một giáo viên của học phủ cười nói.  

 

“Đúng vậy, chắc người đó đang tức điên lên đấy”, một cô gái khác cũng phụ hoạ theo.  

 

“Tôi thấy chắc trật tự này đến từ đế quốc Thiên Võ, lẽ nào là người kia?”  

 

“Ở đế quốc Thiên Võ chỉ có Lý Huyền Bình mới có khả năng này thôi”, một người khác nói, nhưng vẻ mặt lại có vẻ lo âu, rõ ràng đây là người hiểu về Ngô Bình.  

 

Tu sĩ trẻ tuổi cười nói: “Đại đạo thứ 45 đương nhiên phải mạnh hơn 44 rồi, tôi đã chờ cơ hội này từ rất lâu”.  

 

Anh ta vừa nói dứt câu thì có một trật tự loé sáng bay lên trời rồi thay thế vị trí 45 của anh ta. Không chỉ thế, đại đạo thứ 44 trước đó cũng ngoi lên và đẩy đại đạo của anh ta xuống vị trí 43.  

 

Tất cả mọi người đều như hoá đá, tu sĩ trẻ tuổi nhăn mặt rồi nói: “Lý Huyền Bình! Cậu dám làm thế ư!”  

 

Ngô Bình tiếp tục ghi hai đại đạo nữa với tâm trạng hồ hởi.  

 

Hoả Hoàng Nhi cũng đã chạy đến rồi cười nói: “Phen này tên kia đố biết giấu mặt mũi đi đâu, cứ tưởng chèn ép được bố, ai dè lại tự vả mặt”.  

 
 
Chương 5591: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”


Nhưng thứ thu hút Ngô Bình nhất lại là một chiếc quan tài thuỷ tinh, có một cô gái đang năm bên trong, toàn thân đều trong suốt. Rõ ràng cô ấy chính là con gái của thầy luyện đan Kim Đỉnh kia, cũng là người mà Ngô Bình cần cứu chữa.

Lúc này, Hà Tử Trần đã sai người tung tin thứ ba ra, hiện giờ Ngô Bình đã là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh.

Tin vừa tung ra, cuối cùng nhà họ Hà đã không thể ngồi yên được nữa, đầu tiên là chủ của các chỉ đến tìm Hà Tử Trần. Không lâu sau, nhà của Hà Tử Trần đã đông kín người.

Ngô Bình đã đưa trước một ít Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan cho Hà Tử Trần, còn anh thì tiếp tục luyện chế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan trong phòng.

Một ông lão cất tiếng hỏi: “Tử Trần, Ngô công tử đâu?”

Hà Tử Trần: “Anh ấy đang luyện đan cho tôi, chỗ đan dược này đều do anh ấy luyện chế. Mọi người nhìn đi, đây là đan dược mà chúng ta hay đặt mua của Tử Đỉnh Môn. Xưa nay, họ chỉ bán cho chúng ta đan dược tam phẩm thôi, đã thế còn hạn chế số lượng. Lúc mình cần nhiều thì chỉ có thể mua đan dược tứ phẩm của họ”.

Mọi người đều gật gù: “Đúng thế, nghe nói tam phẩm cũng bán đắt hàng lắm, nhiều thế lực còn trả nhiều tiền để mua đấy. Họ có thể bán cho mình nhiều như vậy cũng là tốt lắm rồi"

Hà Tử Trần: “Nhưng đan dược mà Ngô công tử bán cho. chúng ta là Thiên Tư Đan nhất phẩm”.

“Cái gì? Nhất phẩm”, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đừng nói là nhất phẩm, đến nhị phẩm họ còn chưa thấy bao. giờ kìa. Vì đan dược mà có cấp cao như thế thì chắc chắn Tử Đỉnh Môn sẽ giữ lại cho đệ tử nhà mình dùng hoặc bán đấu giá.

Hà Tử Trần: “Mỗi năm, anh ấy sẽ luyện chế cho chúng ta 500 viên Thiên Tư Đan”.

Mọi người lại được phen chấn động, 500 viên! Vậy thì chưa tới mười năm nữa, Hà Thị chắc chản sẽ có thêm rất nhiều thiên tài.

Hà Tử Trần: “Ngoài Thiên Tư Đan ra, Ngô công tử còn luyện chế cho mình Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan, tất cả đều là cấp nhất phẩm”.

Có người hỏi: “Tử Trần, thế Thượng Bí Đan và Bí Thần Đan thì sao?”

Thượng Bí Đan là đan dược tạo dựng nền móng, Bí Thần Đan thì còn hiếm có hơn. Với rất nhiều đệ tử trẻ mà nói thì hai loại đan dược này có hỗ trợ và tăng sức rất lớn cho họ.

Hà Tử Trần cười nói: “Thượng Bí Đan có đấy, còn là cấp cực phẩm cơ. Thượng Bí Đan cũng có luôn, hơn nữa đều là cấp nhất phẩm”.

Mọi người nghe xong thì lập tức hoan hô, ai cũng khen Hà Tử Trần tốt số và Hà Thị được thơm lây.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng hừ lạnh, sau đó có một người đàn ông trung niên đi vào. Người này là gia chủ của chỉ thứ hai thuộc Hà Thị, ông ta tên là Hà Chính Khôn.

Hà Chính Khôn thờ ơ nói: “Mọi người nghe vậy thôi chứ. đừng tin lời cô ta, đến thầy luyện đan giỏi nhất của Tử Đỉnh Môn thuộc Tiên Giới Nguyên Sử cũng mới có trình độ Thất Thanh Đỉnh, vậy mà tên kia dám nhận mình là Thất Tử Đỉnh, thế mà các người cũng tin à?”

Hà Tử Trần bình tĩnh nói: “Chú ngũ, tin hay không thì cứ gặp sẽ biết. Cháu đang có đan dược do Ngô công tử luyện chế đây, lẽ nào chú không nhìn thấy à?”

Hà Chính Khôn cười khẩy: “Chỉ có vài viên đan dược vớ vẩn thôi, khéo nó mua ở ngoài cũng nên”.

Hà Tử Trần cau mày: “Chú ngũ đi mua thử cháu xem, để xem có mua được Thiên Tư Đan nhất phẩm không”.

Hà Chính Khôn: “Tôi thích thì mua lúc nào chẳng được”.

Hà Tử Trần đang định nói tiếp thì Ngô Bình mở cửa đi ra rồi nói: “Ông có biết cái này không?”
 
Chương 4903


Cá cược của họ chia làm hai phần, thứ nhất là so tài giữa các giáo viên, hai là so tài của học trò. Khi giáo viên tỉ thí, hai bên sẽ cử giáo viên của mình ra để so tài trong ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc. Bên thắng có thể chọn một trăm học trò của bên thua.  

 

Tiếp theo là so tài của học trò, năm trận thắng ba thì thắng chúng cuộc, bên thắng có thể chọn một trăm giáo viên của bên thua.  

 

Dù là 100 học trò hay giáo viên thì chắc chắn sẽ đều là tinh anh của mỗi bên. Nếu những người này bị chọn đi mất thì đều là tổn thất nặng nề, không bên nào có thể chấp nhận được kết quả này. Vì thế, lần cá cược này có thể coi là một mất một còn.  

 

Advertisement

Đương nhiên còn một lý do nữa khiến Ngô Bình đứng về phía học viện Vạn Đạo, đó là anh đã reo một quẻ và phát hiện viện trưởng Lệ Hồng sau này sẽ là người phụ nữ của anh, vì thế sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được?  

 

Mấy ngày nay, viện trưởng Lệ Hồng luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ còn vài hôm nữa là đến ngày cá cược rồi, nhưng vị giáo viên bảy sao Ngô Bình mà họ vô cùng kỳ vọng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, bây giờ rất nhiều giáo viên đều tiên lượng xấu rồi.  

 

Advertisement

Lệ Hồng đứng trên tầng chót của toà nhà rồi nhìn về mặt trời xuống núi ở phía xa, lẽ nào học viện xong đời rồi ư?  

 

Đúng lúc này, có một bóng người đáp xuống, đó chính là Ngô Bình.  

 

Lệ Hồng quay phắt người lại, ánh mắt vốn đờ đẫn chợt bừng lên hi vọng.  

 

“Thầy Ngô, may quá anh về rồi, sắp đến thời gian cá cược rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Lệ, còn hai ngày nữa cơ mà, đã muộn đâu”.  

 

Lệ Hồng thở dài: “Còn mỗi hai ngày thì sao đủ bồi dưỡng học trò?”  

 

Ngô Bình: “Trước đó, tôi đã bảo các học viên học tập và tu luyện rồi, thời gian đã trôi qua khá lâu, chắc họ cũng có tiến bộ nhất định”.  

 

Lệ Hồng cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ diệu, cô ấy không thể nhìn thấu được nên hỏi: “Thầy Ngô, tu vi của anh tăng nhanh quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm, tôi mới đột phá Đạo Tôn”.  

 

Lệ Hồng sáng mắt lên: “Xem ra chúng ta có hi vọng thắng ở vòng đấu giáo viên rồi”.  

 

Ngô Bình: “Không phải hi vọng, mà là thắng chắc rồi”.  

 

Lệ Hồng: “Tốt, thầy Ngô, hai ngày tới, tôi hi vọng thầy có thể bồi dưỡng các học viên thật tốt”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đang định nói với cô, tối nay hãy tập trung các học viên lại, tôi muốn kiểm tra tiến triển tu hành của họ”.  

 

Lúc trước, Ngô Bình đã phát cho một nửa học viên sách tu hành võ đạo, sau đó sẽ họ tỉ thí với một nửa không được phát sách. Bây giờ chính là lúc anh kiểm tra kết quả.  

 
 
Chương 5592: Lão tổ xuất núi


Hà Chính Khôn giấu vẻ mặt phức tạp đi rồi ho khan một tiếng, nói: “Thầy Ngô, xin hỏi sư phụ của cậu là ai?”

Ngô Bình: “Truyền thừa của tôi có kể thì ông cũng không biết”.

Hà Chính Khôn nói: “Thầy Ngô có thể đến Hà Thị đúng là vinh hạnh của chúng tôi!”

Ông ta đang định lôi kéo Ngô Bình thì chợt có người vào báo: “Cuộc họp của Hà Thị sẽ bắt đầu ngay, mời các vị mau đến đói”

Thì ra đại hội gia tộc chuẩn bị bắt đầu.

Hà Chính Khôn: “Mọi người mau đi tham gia cuộc họp thôi”.

Tất cả mọi người đều đi tới nơi diễn ra cuộc họp, Ngô Bình cũng đi theo. Anh là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh nên một khí muốn đi thì không ai dám ý kiến gì, ngược lại còn thấy đây là vinh dự của gia tộc mình.

Loáng cái, gia chủ của các chỉ đã có mặt đầy đủ, trong đó còn có các tộc lão.

Gia chủ của chỉ thứ nhất đứng dậy, đầu tiên là bài phát biểu mở màn nhàm chán, cuối cùng mới sầm mặt nói: “Gia chủ của chỉ thứ ba đã độc chiếm hai viên đan dược quý hiếm của Hà Thị, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu giao ra. Vì thế, tôi và các gia chủ khác cùng các tộc lão đã bàn bạc và nhất trí lấy lại vị trí gia chủ của Hà Chính Hạo, đồng thời phế tu vi của ông ta rồi đuổi ra khỏi gia tộc! Tộc lão Hà Thượng Viễn cũng tước thân phận và bị đuổi khỏi Hà Thị! Còn địa bàn của chỉ thứ ba sẽ chia cho bốn chỉ còn lại”.

Sau đó, bố của Hà Tử Trần là Hà Chính Hạo và ông nội cô ấy là Hà Thượng Viễn đã được giải tới.

Hà Chính Hạo có dáng người cao gầy, ngũ quan đứng đản, ông ấy nhìn Hà Tử Trần rồi cao giọng nói: “Tử Trần, bố bị oan, con nhất định phải minh oan cho bối”

“Hà Chính Hạo! Ông còn già mồm à?”, gia chủ của chỉ thứ nhất lớn tiếng quát.

Hà Tử Trần bước ra rồi nói lớn: “Tôi có bằng chứng chứng minh đan dược không hề bị chi chúng tôi chiếm làm của riêng”.

Cô ấy vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.

“Hà Tử Trần, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Nếu cô dám nói bừa thì sẽ bị nghiêm trị”, gia chủ của chi thứ nhất là Hà Chính Diệu nghiêm giọng nói.

Hà Tử Trần: “Nếu tôi có nửa lời dối trá thì sẽ chết ngay trước mắt mọi người”.

Hà Chính Diệu nhìn cô ấy rồi nị của cô ra đi”.

Được, lấy băng chứng

Ngô Bình: “Tôi đang giữ băng chứng”.

Anh bước vào giữa đại điện rồi lấy hai cái bình ra: “Để tôi giới thiệu, tôi là Ngô Bình, thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, Hà Tử Trần là vợ sắp cưới của tôi”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều không còn ngạc nhiên nữa, vì họ đã biết hết rồi!

Ngô Bình nói tiếp: “Khi ấy, Hà Thượng Viễn đã cất hai viên đan dược vào trong thời không thần bí trong người mình vì chúng quá quý giá. Giờ đan dược không còn nữa, nhưng vẫn còn hai lưồng đan khí”.

Dứt lời, anh mở một cái bình ra, mọt luồn đan khí cực mờ nhạt bay lên, sau đó anh võ tay một cái, nó lập tức biến thành hình dáng của một viên đan dược, tiếp theo lại biến thành hình người là một bé trai khoảng ba tuổi với vẻ ngu ngơ.

Mọi người nhìn đấy ngây người mà không hiểu ra làm Sao.

Ngô Bình giải thích: “Thật ra đan dược không hề biến mất, chỉ là nó đã có linh tính và tu hành được đạo nên đã thành tinh linh, hay còn được gọi là đan tinh! Sau khi đan dược thành tỉnh thì dược lực sẽ tăng lên gấp bội, vì thế thật ra đan dược không hề bị mất, mà nó luôn ở đó”.

Bấy giờ mọi người mới hiểu, một tộc lão hỏi: “Thầy Ngô, đan tinh này có uống được không?”
 
Chương 4904


 Lệ Hồng kinh ngạc: “Đó là võ đạo ư?”  

 

“Vậy tôi sẽ cho các học viên vào một không gian để tu luyện, cho họ hẳn một trăm năm luôn, trong thời gian đó tôi sẽ cung cấp đủ tài nguyên, cô thấy sao?”  

 

Lệ Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tất cả học viên tu hành một trăm năm thì sẽ tốn bao tài nguyên đây? Hơn nữa nhỡ có thiên kiêu trỗi dậy thì tài nguyên của học viện Vạn Đạo sẽ không đủ mất”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ lo vụ tài nguyên”.  

 

Lệ Hồng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thầy Ngô, như vậy thì thiệt cho thầy quá”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần tuyên truyền được võ đạo thì tôi thiệt chút cũng được”.  

Advertisement

 

Anh đã mở ra trật tự võ đạo, sau này tất cả những ai tu hành võ đạo và trở thành cường giả cấp Đạo Tôn xong thì đều gửi gắm sức mạnh của mình lên trật tự võ đạo của anh, từ đó khiến trật tự ngày càng mạnh hơn.  

 

Lệ Hồng: “Được, tôi sẽ đi triệu tập các học viên ngay”.  

 

Khi trời còn chưa tối hẳn, tất cả học viên đã có mặt trên quảng trường, Lệ Hồng và các trưởng lão chính cũng xuất hiện cùng với Ngô Bình trên cao.  

 

Ngô Bình nói: “Bây giờ, trước mặt các trò đang có một cơ hội để tăng thực lực cho chính mình. Các trò sẽ được đưa tới một không gian thần bí và tu luyện ở đó. Trong thời gian ấy, các trò sẽ vô cùng vất vả, ai không chịu được thì giờ có thể rút lui luôn, thầy sẽ không ép”.  

 

Không một ai bước ra, nếu đây đã là cơ hội thì sao những học viên đã vượt qua bao gian khổ mới vào được học viện như họ có thể bỏ lỡ chứ?  

 

Ngô Bình cười nói: “Nếu không ai xin rút thì mọi người chuẩn bị đi”.  

 

Anh vung tay lên, tất cả học viên ở đây đều được đưa tới một không gian độc lập.  

 

Các giáo viên ở đây cũng có người lên tiếng: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng muốn vào đó lĩnh ngộ”.  

 

Ngô Bình: “Được thôi”, anh lại vung tay lên, các giáo viên cũng đã biến mất.  

 

Cả học viện chợt trở nên trống trải, các giáo viên và học viên gần như không còn một ai.  

 

Lệ Hồng cười nói: “Nếu học viện Vạn Đạo mà thua thì chắc sẽ như viễn cảnh hiện giờ”.  

 

Ngô Bình: “Thua sao được, viện trưởng Lệ, chúng ta về nói chuyện đi”.  

 

Lệ Hồng mời Ngô Bình đến nhà mình, cô ấy nhắc đến Doanh Hoàng rồi nói: “Từ ngày đại kiếp tới, dân chúng ở Doanh Châu chưa một ngày nào được sống yên ổn, may mà có Doanh Hoàng anh minh, cố gắng lo lắng cho dân. So ra thì dân chúng ở đại lục Hồng Hoang còn khổ hơn”.  

 

Ngô Bình: “Rồi đại kiếp sẽ qua thôi, không lâu nữa đâu”.  

 

Lệ Hồng nhìn anh rồi hỏi: “Thật ư? Khoảng bao lâu nữa?”  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom