Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Y Trở Lại

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Thần Y Trở Lại
Chương 5161


 Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng: "Cũng có chút bản lĩnh, tôi đi chuyến này cũng không uổng công!"  

 

Ngô Bình rút ra một thanh đao dài và nhảy lên không trung, hàng vạn đao quang xung quanh anh lóe lên, chém về phía đối thủ.  

 

Chiêu thức này là một bí kỹ cấp Huyền tên là Nộ Chiến Bát Phương do anh sáng tạo ra.  

 

Với một âm thanh mỏng nhẹ, chiếc ô màu đỏ bị đao khí cắt thành từng mảnh. Tiên nữ ô đỏ cũng lùi lại hàng chục mét trong nháy mắt và đáp xuống cổng chùa.  

 

Cú đánh của Ngô Bình không khiến đối thủ bị thương nhưng cũng đủ cảnh cáo.  

 

"Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô", anh nói.  

 

Người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ như đứng trong sương mù, mưa không thể đến gần cơ thể cô ta, khi đến gần thì hóa thành hơi nước.  

Advertisement

 

"Những thứ trong quan tài này rất quan trọng đối với một số người và anh không thể mang chúng theo bên mình", cô ta nói.  

 

Ngô Bình: "Đó là chuyện của tôi".  

 

Tiên nữ ô đỏ nói: "Cho dù giờ tôi rời đi nhưng sau này sẽ có càng nhiều sát thủ mạnh mẽ tìm đến, đến lúc đó anh nhất định phải chết".  

 

Ngô Bình: "Tôi có chết hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô còn ở lại nói nhảm, người chết chắc chắn sẽ là cô".  

 

Người phụ nữ nhíu mày, nói: "Tôi không cam lòng, thức vừa rồi của anh tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể làm tôi bị thương".  

 

Ngô Bình: "Vậy thử lại đi".  

 

Trường đao trong tay anh vung lên, sát khí nhàn nhạt hiện ra, khóa chặt người phụ nữ ở phía xa.  

 

Người phụ nữ thở dài, nói: "Có người chi một triệu tiền Linh để tôi ra tay, xem ra số tiền này kiếm được không dễ dàng rồi".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Một triệu tiền Linh?"  

 

Người phụ nữ: "Có những thế lực còn sẵn sàng ra giá cao hơn thế cho chiếc quan tài này".  

 

Ngô Bình: "Trong quan tài có cái gì?"  

 

Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái: "Anh không biết?"  

 

Ngô Bình: "Tôi mà biết còn cần hỏi cô sao?"  

 

Người phụ nữ cười nói: "Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh muốn biết thì tự mình mở ra". Nói xong, cô ta đột nhiên nhảy lên không trung rồi bay xuống núi.  

 

Các tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, nữ tướng cướp số một đã biến mất!  

 

Ngô Bình hỏi tiêu sư già: "Đối phương vì sao phải đợi đến bây giờ mới động thủ?"  

 

Tiêu sư già: "Lão đại, cậu có phát hiện không? Thời gian càng trôi qua, cái quan tài vàng này tựa hồ càng lúc càng nhẹ".  

 

Ngô Bình giật mình: "Càng ngày càng nhẹ?"  

 
 
Chương 5161


 Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng: "Cũng có chút bản lĩnh, tôi đi chuyến này cũng không uổng công!"  

 

Ngô Bình rút ra một thanh đao dài và nhảy lên không trung, hàng vạn đao quang xung quanh anh lóe lên, chém về phía đối thủ.  

 

Chiêu thức này là một bí kỹ cấp Huyền tên là Nộ Chiến Bát Phương do anh sáng tạo ra.  

 

Với một âm thanh mỏng nhẹ, chiếc ô màu đỏ bị đao khí cắt thành từng mảnh. Tiên nữ ô đỏ cũng lùi lại hàng chục mét trong nháy mắt và đáp xuống cổng chùa.  

 

Cú đánh của Ngô Bình không khiến đối thủ bị thương nhưng cũng đủ cảnh cáo.  

 

"Cô đi đi, tôi sẽ không giết cô", anh nói.  

 

Người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đỏ như đứng trong sương mù, mưa không thể đến gần cơ thể cô ta, khi đến gần thì hóa thành hơi nước.  

Advertisement

 

"Những thứ trong quan tài này rất quan trọng đối với một số người và anh không thể mang chúng theo bên mình", cô ta nói.  

 

Ngô Bình: "Đó là chuyện của tôi".  

 

Tiên nữ ô đỏ nói: "Cho dù giờ tôi rời đi nhưng sau này sẽ có càng nhiều sát thủ mạnh mẽ tìm đến, đến lúc đó anh nhất định phải chết".  

 

Ngô Bình: "Tôi có chết hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô còn ở lại nói nhảm, người chết chắc chắn sẽ là cô".  

 

Người phụ nữ nhíu mày, nói: "Tôi không cam lòng, thức vừa rồi của anh tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể làm tôi bị thương".  

 

Ngô Bình: "Vậy thử lại đi".  

 

Trường đao trong tay anh vung lên, sát khí nhàn nhạt hiện ra, khóa chặt người phụ nữ ở phía xa.  

 

Người phụ nữ thở dài, nói: "Có người chi một triệu tiền Linh để tôi ra tay, xem ra số tiền này kiếm được không dễ dàng rồi".  

 

Ngô Bình sửng sốt: "Một triệu tiền Linh?"  

 

Người phụ nữ: "Có những thế lực còn sẵn sàng ra giá cao hơn thế cho chiếc quan tài này".  

 

Ngô Bình: "Trong quan tài có cái gì?"  

 

Người phụ nữ vẻ mặt kỳ quái: "Anh không biết?"  

 

Ngô Bình: "Tôi mà biết còn cần hỏi cô sao?"  

 

Người phụ nữ cười nói: "Tôi sẽ không nói cho anh biết, anh muốn biết thì tự mình mở ra". Nói xong, cô ta đột nhiên nhảy lên không trung rồi bay xuống núi.  

 

Các tiêu sư thở phào nhẹ nhõm, nữ tướng cướp số một đã biến mất!  

 

Ngô Bình hỏi tiêu sư già: "Đối phương vì sao phải đợi đến bây giờ mới động thủ?"  

 

Tiêu sư già: "Lão đại, cậu có phát hiện không? Thời gian càng trôi qua, cái quan tài vàng này tựa hồ càng lúc càng nhẹ".  

 

Ngô Bình giật mình: "Càng ngày càng nhẹ?"  

 
 
Chương 5162


 Anh không khỏi kinh ngạc, nói: "Quan tài còn chưa đổi, làm sao có thể nhẹ hơn được nhỉ?"  

 

Lúc này mưa đã đỡ nặng hạt hơn một chút, tất cả đám gia đinh đến tìm người ban nãy đều vội vàng chạy ra ngoài, đi thẳng xuống núi không dám quay đầu lại. Tiên nữ ô đỏ xuất hiện làm bọn họ ý thức được nơi này không phải chỗ an toàn, đương nhiên không dám ở lại lâu.  

 

Ngay khi họ rời đi, người đàn ông và người phụ nữ trốn sau bức tượng bước ra. Nhìn thấy chiếc quan tài màu vàng, người phụ nữ đột nhiên nói: "Công tử, chiếc quan tài này của anh có phải là do Huyền Cơ Các làm ra không?"  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cô gái, hỏi: "Ý cô muốn nói đây là tiên quan?"  

 

Cô gái đi ra, tựa hồ như cảm tạ Ngô Bình đã cứu mạng, nói: "Công tử, đây quả nhiên là tiên quan, tương truyền sau khi đạt tới tầng năm cảnh giới Thần Thông, cả thể xác và linh hồn sẽ trải qua biến hóa. Sự biến đổi này cần có dụng cụ đặc biệt. Tiên quan chính là một trong những dụng cụ đó".  

 

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: "Ý của cô là bên trong cái quan tài vàng này có một cao thủ Thần Thông tầng năm?"  

Advertisement

 

Cô gái: "Tôi không rõ bên trong có người hay không, nhưng chắc chắn đây là tiên quan do Huyền Cơ Các chế tạo".  

 

Ngô Bình: "Cái tiên quan này trọng lượng càng ngày càng giảm, chẳng lẽ người tu luyện ở bên trong đang biến hóa?"  

 

Người phụ nữ: "Trọng lượng thay đổi sao? Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Thông thường, khi một người đang luyện công, cân nặng sẽ không thay đổi".  

 

Người đàn ông đi cùng trầm ngâm, nói với cô gái: "Điệp Y, anh nghĩ đến một loại quái vật. Loại quái vật này tu hành càng lâu, trọng lượng càng giảm".  

 

Cô gái tên Điệp Y hỏi: "Thắng ca, đó là loại quái vật gì vậy?"  

 

Người đàn ông nói: "Phi cương!"  

 

Cô gái cả kinh: "Phi cương? Không phải nói loại quái vật này mấy trăm năm nay đã tuyệt diệt rồi sao?"  

 

Chàng trai: "Anh đọc được trong cổ thư một số bí mật, hoàng triều Đại Tề có một nhà họ Cô có bí pháp nuôi phi cương. Loại phi cương này, cần phải dùng một loại bí lực để nuôi dưỡng".  

 

Cô gái: "Nhưng nhà họ Cô sao dám làm vậy? Nếu như bị người khác phát hiện, nhà họ Cô và phi cương sẽ cùng bị tiêu diệt!"  

 

Người đàn ông: "Cho nên bọn họ giao quan tài vàng cho tiêu đầu, để họ vận chuyển nó".  

 

Ngô Bình nheo mắt lại, hỏi: "Anh chắc chắc bên trong quan tài này có phi cương?"  

 

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi chỉ dựa vào việc giảm trọng lượng mà suy đoán, vẫn có thể là thứ khác".  

 

Tiêu sư già nói: "Lão đại, đừng nghe bọn họ nói bậy, cái gì mà phi cương kia chứ? Tiên nữ ô đỏ vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, bên trong hẳn là có bảo vật".  

 

Người đàn ông có chút xấu hổ, nói: "Tôi chỉ là đoán mò, không có gì khác", nói xong, hai người họ trở lại đại điện, ngồi vào một góc.  
 
Chương 5162


 Anh không khỏi kinh ngạc, nói: "Quan tài còn chưa đổi, làm sao có thể nhẹ hơn được nhỉ?"  

 

Lúc này mưa đã đỡ nặng hạt hơn một chút, tất cả đám gia đinh đến tìm người ban nãy đều vội vàng chạy ra ngoài, đi thẳng xuống núi không dám quay đầu lại. Tiên nữ ô đỏ xuất hiện làm bọn họ ý thức được nơi này không phải chỗ an toàn, đương nhiên không dám ở lại lâu.  

 

Ngay khi họ rời đi, người đàn ông và người phụ nữ trốn sau bức tượng bước ra. Nhìn thấy chiếc quan tài màu vàng, người phụ nữ đột nhiên nói: "Công tử, chiếc quan tài này của anh có phải là do Huyền Cơ Các làm ra không?"  

 

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cô gái, hỏi: "Ý cô muốn nói đây là tiên quan?"  

 

Cô gái đi ra, tựa hồ như cảm tạ Ngô Bình đã cứu mạng, nói: "Công tử, đây quả nhiên là tiên quan, tương truyền sau khi đạt tới tầng năm cảnh giới Thần Thông, cả thể xác và linh hồn sẽ trải qua biến hóa. Sự biến đổi này cần có dụng cụ đặc biệt. Tiên quan chính là một trong những dụng cụ đó".  

 

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: "Ý của cô là bên trong cái quan tài vàng này có một cao thủ Thần Thông tầng năm?"  

Advertisement

 

Cô gái: "Tôi không rõ bên trong có người hay không, nhưng chắc chắn đây là tiên quan do Huyền Cơ Các chế tạo".  

 

Ngô Bình: "Cái tiên quan này trọng lượng càng ngày càng giảm, chẳng lẽ người tu luyện ở bên trong đang biến hóa?"  

 

Người phụ nữ: "Trọng lượng thay đổi sao? Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Thông thường, khi một người đang luyện công, cân nặng sẽ không thay đổi".  

 

Người đàn ông đi cùng trầm ngâm, nói với cô gái: "Điệp Y, anh nghĩ đến một loại quái vật. Loại quái vật này tu hành càng lâu, trọng lượng càng giảm".  

 

Cô gái tên Điệp Y hỏi: "Thắng ca, đó là loại quái vật gì vậy?"  

 

Người đàn ông nói: "Phi cương!"  

 

Cô gái cả kinh: "Phi cương? Không phải nói loại quái vật này mấy trăm năm nay đã tuyệt diệt rồi sao?"  

 

Chàng trai: "Anh đọc được trong cổ thư một số bí mật, hoàng triều Đại Tề có một nhà họ Cô có bí pháp nuôi phi cương. Loại phi cương này, cần phải dùng một loại bí lực để nuôi dưỡng".  

 

Cô gái: "Nhưng nhà họ Cô sao dám làm vậy? Nếu như bị người khác phát hiện, nhà họ Cô và phi cương sẽ cùng bị tiêu diệt!"  

 

Người đàn ông: "Cho nên bọn họ giao quan tài vàng cho tiêu đầu, để họ vận chuyển nó".  

 

Ngô Bình nheo mắt lại, hỏi: "Anh chắc chắc bên trong quan tài này có phi cương?"  

 

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi chỉ dựa vào việc giảm trọng lượng mà suy đoán, vẫn có thể là thứ khác".  

 

Tiêu sư già nói: "Lão đại, đừng nghe bọn họ nói bậy, cái gì mà phi cương kia chứ? Tiên nữ ô đỏ vừa rồi chẳng phải đã nói rồi sao, bên trong hẳn là có bảo vật".  

 

Người đàn ông có chút xấu hổ, nói: "Tôi chỉ là đoán mò, không có gì khác", nói xong, hai người họ trở lại đại điện, ngồi vào một góc.  
 
Chương 5163


Anh lắc đầu không nghĩ nữa, thay vào đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện bí kỹ.  

 

Mưa cứ rơi cho đến khi trời tối. Người ở trên núi có thể nhìn thấy con đường dưới núi đã bị nước nhấn chìm, đây rõ ràng là một trận mưa bão lớn, không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Đêm xuống, Ngô Bình ra lệnh cho mọi người đốt lửa. Các tiêu sư đi cùng đều có kỹ năng nấu nướng, ngoài nấu một nồi cơm còn làm thêm vài món. Xong xuôi, mọi người cùng nhau ngồi uống rượu, ăn uống.  

 

Sau khi ăn uống no nê, Ngô Bình cũng không đi luyện công. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài vàng trong sân. Nửa đêm, Ngô Bình cảm thấy trong đại điện có hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

Anh không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói: "Các người giấu thật giỏi”.  

 

Đôi nam nữ lúc này toát ra khí tức âm lãnh, bóng của bọn họ dưới ánh đèn vặn vẹo biến dạng, biến thành bộ dạng dã thú răng nhọn.  

 

Người phụ nữ cười nham hiểm: "Hung ảnh song sát chỉ ban đêm mới ra tay giết người được”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Các người thật giỏi hạ độc, ngoại trừ tôi, ai cũng bị lừa”.  

 

Người phụ nữ: "Chỉ là mê hồn hương mà thôi, sẽ không lấy mạng bọn họ. Đáng tiếc, nếu như anh cũng hôn mê bất tỉnh, chúng tôi  cũng sẽ không giết anh".  

 

Ngô Bình: "Ồ, cô sẽ tha cho tôi sao?"  

 

Người phụ nữ: "Đương nhiên. Anh có ơn với tôi, hôm nay tôi tha mạng cho anh".  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô đang nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày sao? Nhiều người như vậy được mời làm diễn viên, chắc tốn không ít tiền nhỉ?"  

 

Người phụ nữ: "Không, họ thực sự đang đuổi theo một cặp đôi bỏ trốn, nhưng không phải chúng tôi".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Vừa khéo".  

 

Người đàn ông cười nói: "Các hạ vẫn còn muốn giao đấu sao? Tôi muốn nhắc nhở trước rằng thực lực của chúng tôi còn hơn tiên nữ ô đỏ”.  

 

Ngô Bình: "Các người biết bên trong quan tài có cái gì sao?"  

 

Hung ảnh song sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng cái bóng trên mặt đất đang tiến đến gần Ngô Bình. Người phụ nữ nói: "Tôi nói trong quan tài có phi cương, anh tin sao?"  

 

Ngô Bình: "Tôi không tin”.  

 

Người phụ nữ: "Vậy thì đừng hỏi".  

 

Một trong hai hung ảnh bất ngờ lao về phía cái bóng của Ngô Bình, cố gắng ăn tươi nuốt sống cái bóng của anh. Đây chính là thủ đoạn lợi hại của hung ảnh song sát: giết chết bóng và làm tổn thương thần hồn của đối phương!  

 

Tuy nhiên, ngay khi hung ảnh sắp nuốt chửng cái bóng của anh thì bóng của Ngô Bình đột nhiên biến mất.  

 

Hung ảnh song sát giật mình, đang muốn tìm xem cái bóng của Ngô Bình ở đâu thì trên mái nhà đột nhiên xuất hiện hai bàn tay to đen kịt, đè mạnh xuống đất.  

 

"Bùm!"  

 
 
Chương 5163


Anh lắc đầu không nghĩ nữa, thay vào đó lập tức khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện bí kỹ.  

 

Mưa cứ rơi cho đến khi trời tối. Người ở trên núi có thể nhìn thấy con đường dưới núi đã bị nước nhấn chìm, đây rõ ràng là một trận mưa bão lớn, không biết sẽ kéo dài bao lâu.

Đêm xuống, Ngô Bình ra lệnh cho mọi người đốt lửa. Các tiêu sư đi cùng đều có kỹ năng nấu nướng, ngoài nấu một nồi cơm còn làm thêm vài món. Xong xuôi, mọi người cùng nhau ngồi uống rượu, ăn uống.  

 

Sau khi ăn uống no nê, Ngô Bình cũng không đi luyện công. Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài vàng trong sân. Nửa đêm, Ngô Bình cảm thấy trong đại điện có hai con mắt đang nhìn mình chằm chằm.  

 

Anh không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm nói: "Các người giấu thật giỏi”.  

 

Đôi nam nữ lúc này toát ra khí tức âm lãnh, bóng của bọn họ dưới ánh đèn vặn vẹo biến dạng, biến thành bộ dạng dã thú răng nhọn.  

 

Người phụ nữ cười nham hiểm: "Hung ảnh song sát chỉ ban đêm mới ra tay giết người được”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Các người thật giỏi hạ độc, ngoại trừ tôi, ai cũng bị lừa”.  

 

Người phụ nữ: "Chỉ là mê hồn hương mà thôi, sẽ không lấy mạng bọn họ. Đáng tiếc, nếu như anh cũng hôn mê bất tỉnh, chúng tôi  cũng sẽ không giết anh".  

 

Ngô Bình: "Ồ, cô sẽ tha cho tôi sao?"  

 

Người phụ nữ: "Đương nhiên. Anh có ơn với tôi, hôm nay tôi tha mạng cho anh".  

 

Ngô Bình cười nói: "Cô đang nói đến chuyện xảy ra vào ban ngày sao? Nhiều người như vậy được mời làm diễn viên, chắc tốn không ít tiền nhỉ?"  

 

Người phụ nữ: "Không, họ thực sự đang đuổi theo một cặp đôi bỏ trốn, nhưng không phải chúng tôi".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Vừa khéo".  

 

Người đàn ông cười nói: "Các hạ vẫn còn muốn giao đấu sao? Tôi muốn nhắc nhở trước rằng thực lực của chúng tôi còn hơn tiên nữ ô đỏ”.  

 

Ngô Bình: "Các người biết bên trong quan tài có cái gì sao?"  

 

Hung ảnh song sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng cái bóng trên mặt đất đang tiến đến gần Ngô Bình. Người phụ nữ nói: "Tôi nói trong quan tài có phi cương, anh tin sao?"  

 

Ngô Bình: "Tôi không tin”.  

 

Người phụ nữ: "Vậy thì đừng hỏi".  

 

Một trong hai hung ảnh bất ngờ lao về phía cái bóng của Ngô Bình, cố gắng ăn tươi nuốt sống cái bóng của anh. Đây chính là thủ đoạn lợi hại của hung ảnh song sát: giết chết bóng và làm tổn thương thần hồn của đối phương!  

 

Tuy nhiên, ngay khi hung ảnh sắp nuốt chửng cái bóng của anh thì bóng của Ngô Bình đột nhiên biến mất.  

 

Hung ảnh song sát giật mình, đang muốn tìm xem cái bóng của Ngô Bình ở đâu thì trên mái nhà đột nhiên xuất hiện hai bàn tay to đen kịt, đè mạnh xuống đất.  

 

"Bùm!"  

 
 
Chương 5164


 Anh từ từ đứng dậy, dùng hai bàn tay to nghiền nát bóng của hai người bọn họ, cả hai đều hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất cùng một lúc.  

 

Hung ảnh song sát oán hận nhìn chằm chằm Ngô Bình, đồng thanh nói: "Chúng ta sẽ lại tới!"  

 

Vừa dứt lời, thân thể hai người đột nhiên co rút lại, sau đó vô số bóng đen từ trong lỗ mũi bay ra rồi tản xuống đất.  

 

Khi Ngô Bình đến gần, cả hai người họ đã biến thành hai tấm da người.  

 

Ngô Bình khẽ cau mày: "Còn có thủ đoạn tà ác như vậy!"  

 

Anh không đánh thức các tiêu sư đang ngủ say. Đi đường vất vả lâu như vậy, nên anh để bọn họ tranh thủ đánh một giấc ngon lành.  

Advertisement

 

Nửa sau của đêm rất yên tĩnh, đến khi trời tang tảng sáng, mưa tạnh và gió cũng yếu dần. Sáng sớm, một tia nắng chiếu xuống, xung quanh vang lên tiếng chim hót.  

 

Các tiêu sư lần lượt tỉnh dậy, họ không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Họ hỏi Ngô Bình rằng có lên đường ngay lập tức không.  

 

Ngô Bình bảo họ nấu ăn trước, sau đó lên đường khi đã no nê.  

 

Một giờ sau, đoàn hộ tống cuối cùng cũng khởi hành và đến thành phố tiếp theo là thành Linh Chi trước bữa trưa.  

 

Có một hiệu thuốc nổi tiếng ở thành Linh Chi, nơi đây chuyên bán các loại linh dược. Ngay khi đoàn hộ tống của Ngô Bình vào thành phố, anh đã sai người hỏi về vị trí của cửa hàng thuốc.  

 

Hiệu thuốc này được gọi là Tiên Chi Đường, vừa hay đối diện đó là một nhà hàng. Ngô Bình dừng xe trước nhà hàng, để các tiêu sư đi ăn còn mình thì đi đến Tiên Chi Đường.  

 

Mặt tiền của Tiên Chi Đường rất lớn, bên trong bày các loại dược liệu đủ màu sắc. Kể từ khi đến thế giới này, anh chưa từng thấy một loại linh dược đích thực nào, nhưng hôm nay anh cuối cùng đã thực hiện được điều mình mong muốn.  

 

Trong tiệm thuốc, một chiếc hộp ngọc được bày ở nơi dễ thấy nhất. Cho dù cách rất xa anh đã có thể ngửi thấy mùi thuốc trong hộp ngọc.  

 

Chủ cửa hàng tựa hồ cũng biết anh tới vì linh  dược nên cười nói: "Quý khách, đan dược trong hộp ngọc đắt tiền, nếu không thể mua thì cũng không cần nhìn nữa đâu”.  

 

Ngô Bình cũng không tức giận, hỏi: "Chủ quán, đan dược này bán như thế nào?"  

 

Chủ cửa hàng: "Một vạn tiền Linh”.  

 

Một vạn tiền Linh tức là một triệu hai trăm nghìn lượng vàng, đây quả thực không phải cái giá rẻ!  

 

Ngô Bình đưa kim phiếu ra và nói: "Để tôi kiểm tra chất lượng trước”.  

 

Chủ cửa hàng mỉm cười, hai tay lấy hộp ngọc ra. Hộp ngọc mở ra, bên trong là một loại dược liệu có bảy cái lá và một bông hoa.  

 

Ngô Bình cẩn thận ngửi thử, chỉ thoáng qua cũng có thể cảm nhận được loại thuốc này ẩn chứa ba đến năm loại dược lực phi thường. Tất nhiên, các loại dược lực khác thì cần phải nếm thử trước rồi mới phân tích được cụ thể.  

 

“Tôi mua”, anh không chút do dự nói.  

 
 
Chương 5164


 Anh từ từ đứng dậy, dùng hai bàn tay to nghiền nát bóng của hai người bọn họ, cả hai đều hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống đất cùng một lúc.  

 

Hung ảnh song sát oán hận nhìn chằm chằm Ngô Bình, đồng thanh nói: "Chúng ta sẽ lại tới!"  

 

Vừa dứt lời, thân thể hai người đột nhiên co rút lại, sau đó vô số bóng đen từ trong lỗ mũi bay ra rồi tản xuống đất.  

 

Khi Ngô Bình đến gần, cả hai người họ đã biến thành hai tấm da người.  

 

Ngô Bình khẽ cau mày: "Còn có thủ đoạn tà ác như vậy!"  

 

Anh không đánh thức các tiêu sư đang ngủ say. Đi đường vất vả lâu như vậy, nên anh để bọn họ tranh thủ đánh một giấc ngon lành.  

Advertisement

 

Nửa sau của đêm rất yên tĩnh, đến khi trời tang tảng sáng, mưa tạnh và gió cũng yếu dần. Sáng sớm, một tia nắng chiếu xuống, xung quanh vang lên tiếng chim hót.  

 

Các tiêu sư lần lượt tỉnh dậy, họ không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua. Họ hỏi Ngô Bình rằng có lên đường ngay lập tức không.  

 

Ngô Bình bảo họ nấu ăn trước, sau đó lên đường khi đã no nê.  

 

Một giờ sau, đoàn hộ tống cuối cùng cũng khởi hành và đến thành phố tiếp theo là thành Linh Chi trước bữa trưa.  

 

Có một hiệu thuốc nổi tiếng ở thành Linh Chi, nơi đây chuyên bán các loại linh dược. Ngay khi đoàn hộ tống của Ngô Bình vào thành phố, anh đã sai người hỏi về vị trí của cửa hàng thuốc.  

 

Hiệu thuốc này được gọi là Tiên Chi Đường, vừa hay đối diện đó là một nhà hàng. Ngô Bình dừng xe trước nhà hàng, để các tiêu sư đi ăn còn mình thì đi đến Tiên Chi Đường.  

 

Mặt tiền của Tiên Chi Đường rất lớn, bên trong bày các loại dược liệu đủ màu sắc. Kể từ khi đến thế giới này, anh chưa từng thấy một loại linh dược đích thực nào, nhưng hôm nay anh cuối cùng đã thực hiện được điều mình mong muốn.  

 

Trong tiệm thuốc, một chiếc hộp ngọc được bày ở nơi dễ thấy nhất. Cho dù cách rất xa anh đã có thể ngửi thấy mùi thuốc trong hộp ngọc.  

 

Chủ cửa hàng tựa hồ cũng biết anh tới vì linh  dược nên cười nói: "Quý khách, đan dược trong hộp ngọc đắt tiền, nếu không thể mua thì cũng không cần nhìn nữa đâu”.  

 

Ngô Bình cũng không tức giận, hỏi: "Chủ quán, đan dược này bán như thế nào?"  

 

Chủ cửa hàng: "Một vạn tiền Linh”.  

 

Một vạn tiền Linh tức là một triệu hai trăm nghìn lượng vàng, đây quả thực không phải cái giá rẻ!  

 

Ngô Bình đưa kim phiếu ra và nói: "Để tôi kiểm tra chất lượng trước”.  

 

Chủ cửa hàng mỉm cười, hai tay lấy hộp ngọc ra. Hộp ngọc mở ra, bên trong là một loại dược liệu có bảy cái lá và một bông hoa.  

 

Ngô Bình cẩn thận ngửi thử, chỉ thoáng qua cũng có thể cảm nhận được loại thuốc này ẩn chứa ba đến năm loại dược lực phi thường. Tất nhiên, các loại dược lực khác thì cần phải nếm thử trước rồi mới phân tích được cụ thể.  

 

“Tôi mua”, anh không chút do dự nói.  

 
 
Chương 5165


Ngô Bình gật đầu: "Tôi mua một loại. Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường”.  

 

Mọi người gật đầu: "Bọn tôi ăn xong rồi".  

 

Đoàn hộ tống cưỡi ngựa chậm rãi rời thành. Ra khỏi thành không bao lâu, anh liền bẻ một chiếc lá của linh dược, nhai trong miệng để cảm nhận dược lực do dược liệu tiết ra. Đúng như dự đoán, loại thuốc này có bảy dược tính.  

 

"Thật đáng tiếc hiện tại không có lò luyện đan, nếu không mình có thể luyện chế đan dược", anh tiếc nuối lẩm bẩm nói.  

 

Nói xong, anh trực tiếp đút linh dược vào miệng, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ.  

 

Đương nhiên, anh không lãng phí dược lực bên trong mà dùng bí lực phong ấn bảy loại dược lực trong cơ thể, khi cần thiết thì sẽ phóng thích ra.  

Advertisement

 

Với kinh nghiệm và kiến thức hiện tại của Ngô Bình, anh thực sự có thể luyện đan trong cơ thể, lấy thiên địa làm lửa, cơ thể làm lò luyện. Tuy nhiên, anh  chưa bao giờ sử dụng phương pháp luyện đan này.  

 

Trong bảy ngày tiếp theo, Ngô Bình không gặp tên cướp phi tiêu nào. Anh cũng tận dụng thời gian này để luyện tập hơn chục loại bí kỹ. Bí kỹ anh tu luyện chủ yếu là bí kỹ cấp Huyền hoặc cấp Thần. Còn bí kỹ cao cấp thì anh không còn hứng thú nữa.  

 

Vào ngày thứ tám sau khi vào đế quốc Võ Anh, họ đã đến kinh đô của đế quốc này. Kinh đô của nơi này là thành Võ Đạo!  

 

Ngay khi bước vào thành Võ Đạo, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức võ học mạnh mẽ ở đây, anh có thể gặp những người đang tỷ thí trên đường phố.  

 

Đi ngang qua một con phố lớn, Ngô Bình nhìn thấy một tờ thông báo dán trên tường. Anh nhìn thoáng qua là đã nắm được nội dung thông báo.  

 

Hóa ra năm nay là đại hội võ thuật ba năm tổ chức một lần của đế quốc Võ Anh. Đại hội võ thuật sẽ tuyển chọn kì tài võ học từ các quận, huyện khác nhau. Và cuối cùng, tất cả các anh tài võ học sẽ tập trung tại kinh đô cho trận chiến quyết định cuối cùng.  

 

Trong số đó, mười người đứng đầu trong đại hội võ thuật sẽ được thưởng. Đặc biệt về nhất sẽ nhận được phần thưởng cực lớn là năm triệu tiền Linh và một viên Võ Đạo Kim Đan.  

 

Nhìn thấy số tiền thưởng dành cho vị trí quán quân, Ngô Bình không khỏi ước ao. Anh đã bỏ ra mấy vạn tiền Linh để mua một linh dược, nếu có thể lấy được năm triệu tiền Linh thì có thể mua cả trăm cây linh dược!  

 

Trong giải đấu võ thuật ở kinh đô, những người không tham gia tuyển chọn tại các địa phương như Ngô Bình vẫn có thể tham gia. Nhưng làm như vậy thì độ khó rất cao, anh cần phải phá hai kỷ lục mới được tham gia.

Kỷ lục là những gì người đi trước để lại, nội dung rất nhiều, Ngô Bình có thể chọn một cái để phá vỡ.  

 

Một tiêu sư nhìn thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm bảng thông báo, cười nói: “Tiêu đầu, có phải anh ngứa tay rồi không, muốn thử à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn phần thưởng của họ, người bên ngoài như tôi chắc cũng có thể tham gia chứ nhỉ?”  

 

Tiêu sư đó nói: “Đương nhiên, nếu tiêu đầu muốn tham gia thì chúng ta dừng lại ở đây mấy ngày là được mà”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã”.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã tìm được một quán trọ, đỗ xe xong rồi bảo tiêu sư hỏi thăm tin tức. Không lâu sau tiêu sư đến báo rằng trận chung kết vẫn chưa bắt đầu, nếu hôm nay Ngô Bình có thể đăng ký thành công thì có thể tham gia vào trận chung kết ngày mai, sẽ có hai mươi lăm cao thủ Võ Đạo đến từ khắp nơi trên thế giới tham gia.  

 
 
Chương 5165


Ngô Bình gật đầu: "Tôi mua một loại. Ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta tiếp tục lên đường”.  

 

Mọi người gật đầu: "Bọn tôi ăn xong rồi".  

 

Đoàn hộ tống cưỡi ngựa chậm rãi rời thành. Ra khỏi thành không bao lâu, anh liền bẻ một chiếc lá của linh dược, nhai trong miệng để cảm nhận dược lực do dược liệu tiết ra. Đúng như dự đoán, loại thuốc này có bảy dược tính.  

 

"Thật đáng tiếc hiện tại không có lò luyện đan, nếu không mình có thể luyện chế đan dược", anh tiếc nuối lẩm bẩm nói.  

 

Nói xong, anh trực tiếp đút linh dược vào miệng, trong chốc lát đã ăn sạch sẽ.  

 

Đương nhiên, anh không lãng phí dược lực bên trong mà dùng bí lực phong ấn bảy loại dược lực trong cơ thể, khi cần thiết thì sẽ phóng thích ra.  

Advertisement

 

Với kinh nghiệm và kiến thức hiện tại của Ngô Bình, anh thực sự có thể luyện đan trong cơ thể, lấy thiên địa làm lửa, cơ thể làm lò luyện. Tuy nhiên, anh  chưa bao giờ sử dụng phương pháp luyện đan này.  

 

Trong bảy ngày tiếp theo, Ngô Bình không gặp tên cướp phi tiêu nào. Anh cũng tận dụng thời gian này để luyện tập hơn chục loại bí kỹ. Bí kỹ anh tu luyện chủ yếu là bí kỹ cấp Huyền hoặc cấp Thần. Còn bí kỹ cao cấp thì anh không còn hứng thú nữa.  

 

Vào ngày thứ tám sau khi vào đế quốc Võ Anh, họ đã đến kinh đô của đế quốc này. Kinh đô của nơi này là thành Võ Đạo!  

 

Ngay khi bước vào thành Võ Đạo, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức võ học mạnh mẽ ở đây, anh có thể gặp những người đang tỷ thí trên đường phố.  

 

Đi ngang qua một con phố lớn, Ngô Bình nhìn thấy một tờ thông báo dán trên tường. Anh nhìn thoáng qua là đã nắm được nội dung thông báo.  

 

Hóa ra năm nay là đại hội võ thuật ba năm tổ chức một lần của đế quốc Võ Anh. Đại hội võ thuật sẽ tuyển chọn kì tài võ học từ các quận, huyện khác nhau. Và cuối cùng, tất cả các anh tài võ học sẽ tập trung tại kinh đô cho trận chiến quyết định cuối cùng.  

 

Trong số đó, mười người đứng đầu trong đại hội võ thuật sẽ được thưởng. Đặc biệt về nhất sẽ nhận được phần thưởng cực lớn là năm triệu tiền Linh và một viên Võ Đạo Kim Đan.  

 

Nhìn thấy số tiền thưởng dành cho vị trí quán quân, Ngô Bình không khỏi ước ao. Anh đã bỏ ra mấy vạn tiền Linh để mua một linh dược, nếu có thể lấy được năm triệu tiền Linh thì có thể mua cả trăm cây linh dược!  

 

Trong giải đấu võ thuật ở kinh đô, những người không tham gia tuyển chọn tại các địa phương như Ngô Bình vẫn có thể tham gia. Nhưng làm như vậy thì độ khó rất cao, anh cần phải phá hai kỷ lục mới được tham gia.

Kỷ lục là những gì người đi trước để lại, nội dung rất nhiều, Ngô Bình có thể chọn một cái để phá vỡ.  

 

Một tiêu sư nhìn thấy Ngô Bình nhìn chằm chằm bảng thông báo, cười nói: “Tiêu đầu, có phải anh ngứa tay rồi không, muốn thử à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn phần thưởng của họ, người bên ngoài như tôi chắc cũng có thể tham gia chứ nhỉ?”  

 

Tiêu sư đó nói: “Đương nhiên, nếu tiêu đầu muốn tham gia thì chúng ta dừng lại ở đây mấy ngày là được mà”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã”.  

 

Chẳng mấy chốc anh đã tìm được một quán trọ, đỗ xe xong rồi bảo tiêu sư hỏi thăm tin tức. Không lâu sau tiêu sư đến báo rằng trận chung kết vẫn chưa bắt đầu, nếu hôm nay Ngô Bình có thể đăng ký thành công thì có thể tham gia vào trận chung kết ngày mai, sẽ có hai mươi lăm cao thủ Võ Đạo đến từ khắp nơi trên thế giới tham gia.  

 
 
Chương 5166


 Ngô Bình đọc sơ qua rồi dặn dò các tiêu sư trông chừng xe cẩn thận, hơn nữa không được ra khỏi cửa. Trước khi đi anh còn dùng bí lực để bày bố cấm chế, nếu có người ngoài xông vào, cấm chế sẽ đánh trả lại ngay tức khắc. Anh cũng có thể biết được tình hình ngay, có thể quay về tiếp viện kịp thời.  

 

Đến nơi kiểm tra, anh cười nói: “Tôi đến phá vỡ ba kỷ lục để tham gia vào trận chung kết võ đạo ngày mai”.  

 

Trong đại hội Võ Đạo đúng là có quy tắc như vậy thật nhưng nhiều năm nay vẫn không có ai thực hiện được, vì phá vỡ kỷ lục quá khó, thậm chí còn khó hơn cả tranh giành vị trí thức nhất. Người nào muốn tham gia đại hội Võ Đạo đều đã đến tham gia từ sớm, chẳng có ai đợi đến khi gần kết thúc mới đến tham gia trận chung kết bằng cách phá kỷ lục.  

 

Quan viên phụ trách nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục?”  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Quan viên lắc đầu: “Lãng phí công sức, tinh thần của tôi. Trước tiên cứ nộp mười ngàn tiền vàng, phá được kỷ lục thì sẽ trả tiền lại cho cậu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nộp tiền, quan viên đó lấy giấy bút ra hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục nào?”  

 

Ngô Bình: “Kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục nâng vạc, kỷ lục nắm đấm”.  

 

Quan viên viết tên và mục thách đấu của anh rồi nói: “Đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến một võ đài, chỉ vào một chiếc vạc khổng lồ cao bằng hai người gộp lại ở trên mặt đất nói: “Chiếc vạc này tên là Bá Vương Đỉnh, võ sư bình thường có thể nhấc lên một hai lần dễ dàng. Mà kỷ lục cao nhất nâng vạc là hai mươi bảy lần, cứ nhấc lên hai lần thì thời gian nâng lên hạ xuống không được vượt quá ba nhịp thở”.  

 

Ngô Bình đi đến trước cái vạc, giơ chân lên đá một cái, cái vạc bay lên, một tay anh đỡ lấy cái vạc rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đặt nó xuống đất rồi lại nâng lên.  

 

Anh gần như không bị đứt hơi, liên tục nâng lên hạ xuống ba mươi lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.  

 

Quan viên đó ngơ ngác, không khỏi ôm lấy cái vạc lắc qua lắc lại để kiểm tra xem có phải là thật không. Kết quả ông ta lắc một hồi lâu mà cái vạc chẳng hề động đậy.  

 

“Tôi đã phá được kỷ lục rồi chứ?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Quan viên ngây người chốc lát rồi gật đầu: “Phá được rồi, cậu đã nâng thành công ba mươi lần”.  

 

Ngô Bình: “Kiếm nhanh thì kiểm tra thế nào?”  

 

Quan viên nói: “Mời đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một bức tường trắng, sau đó đưa cho anh một thanh kiếm nặng nói: “Hãy dùng mũi kiếm đâm vào bức tường trong vòng mười giây. Người có kỷ lục cao nhất trong lịch sử đã từng đâm một ngàn bảy trăm nhát kiếm vào bức tường trong vòng mười giây”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”  

 

Quan viên lấy diêm ra rồi nói: “Đợi tôi đốt mồi lửa này thì cậu hẵng bắt đầu. Ngọn lửa cháy hết thì kiểm tra kết thúc”.  

 

Nói rồi ông ta châm lửa vào ngòi, kiếm của Ngô Bình cũng bắt đầu di chuyển, thân kiếm hóa thành hàng ngàn kiếm ảnh, liên tục đâm vào trên bức tường. Chỉ sau mười giây, toàn bộ vách tường đã dày đặc điểm đen do đầu kiếm đâm vào.  

 
 
Chương 5166


 Ngô Bình đọc sơ qua rồi dặn dò các tiêu sư trông chừng xe cẩn thận, hơn nữa không được ra khỏi cửa. Trước khi đi anh còn dùng bí lực để bày bố cấm chế, nếu có người ngoài xông vào, cấm chế sẽ đánh trả lại ngay tức khắc. Anh cũng có thể biết được tình hình ngay, có thể quay về tiếp viện kịp thời.  

 

Đến nơi kiểm tra, anh cười nói: “Tôi đến phá vỡ ba kỷ lục để tham gia vào trận chung kết võ đạo ngày mai”.  

 

Trong đại hội Võ Đạo đúng là có quy tắc như vậy thật nhưng nhiều năm nay vẫn không có ai thực hiện được, vì phá vỡ kỷ lục quá khó, thậm chí còn khó hơn cả tranh giành vị trí thức nhất. Người nào muốn tham gia đại hội Võ Đạo đều đã đến tham gia từ sớm, chẳng có ai đợi đến khi gần kết thúc mới đến tham gia trận chung kết bằng cách phá kỷ lục.  

 

Quan viên phụ trách nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục?”  

 

Ngô Bình: “Đúng thế”.  

 

Quan viên lắc đầu: “Lãng phí công sức, tinh thần của tôi. Trước tiên cứ nộp mười ngàn tiền vàng, phá được kỷ lục thì sẽ trả tiền lại cho cậu”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nộp tiền, quan viên đó lấy giấy bút ra hỏi: “Cậu muốn phá ba kỷ lục nào?”  

 

Ngô Bình: “Kỷ lục kiếm nhanh, kỷ lục nâng vạc, kỷ lục nắm đấm”.  

 

Quan viên viết tên và mục thách đấu của anh rồi nói: “Đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến một võ đài, chỉ vào một chiếc vạc khổng lồ cao bằng hai người gộp lại ở trên mặt đất nói: “Chiếc vạc này tên là Bá Vương Đỉnh, võ sư bình thường có thể nhấc lên một hai lần dễ dàng. Mà kỷ lục cao nhất nâng vạc là hai mươi bảy lần, cứ nhấc lên hai lần thì thời gian nâng lên hạ xuống không được vượt quá ba nhịp thở”.  

 

Ngô Bình đi đến trước cái vạc, giơ chân lên đá một cái, cái vạc bay lên, một tay anh đỡ lấy cái vạc rồi nhẹ nhàng nâng lên, sau đó đặt nó xuống đất rồi lại nâng lên.  

 

Anh gần như không bị đứt hơi, liên tục nâng lên hạ xuống ba mươi lần, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ xuống.  

 

Quan viên đó ngơ ngác, không khỏi ôm lấy cái vạc lắc qua lắc lại để kiểm tra xem có phải là thật không. Kết quả ông ta lắc một hồi lâu mà cái vạc chẳng hề động đậy.  

 

“Tôi đã phá được kỷ lục rồi chứ?”, Ngô Bình hỏi.  

 

Quan viên ngây người chốc lát rồi gật đầu: “Phá được rồi, cậu đã nâng thành công ba mươi lần”.  

 

Ngô Bình: “Kiếm nhanh thì kiểm tra thế nào?”  

 

Quan viên nói: “Mời đi theo tôi”.  

 

Ông ta dẫn Ngô Bình đến trước một bức tường trắng, sau đó đưa cho anh một thanh kiếm nặng nói: “Hãy dùng mũi kiếm đâm vào bức tường trong vòng mười giây. Người có kỷ lục cao nhất trong lịch sử đã từng đâm một ngàn bảy trăm nhát kiếm vào bức tường trong vòng mười giây”.  

 

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”  

 

Quan viên lấy diêm ra rồi nói: “Đợi tôi đốt mồi lửa này thì cậu hẵng bắt đầu. Ngọn lửa cháy hết thì kiểm tra kết thúc”.  

 

Nói rồi ông ta châm lửa vào ngòi, kiếm của Ngô Bình cũng bắt đầu di chuyển, thân kiếm hóa thành hàng ngàn kiếm ảnh, liên tục đâm vào trên bức tường. Chỉ sau mười giây, toàn bộ vách tường đã dày đặc điểm đen do đầu kiếm đâm vào.  

 
 
Chương 5167


 Quan Viên đã không còn dám đánh giá thấp Ngô Bình nữa, ông ta mời anh đến trước một bức tường màu đen, nói: “Cậu hãy dùng hết sức đấm vào bức tường này, trên đó sẽ hiển thị giá trị sức mạnh cú đấm của cậu, lực đấm của người giữ kỷ lục cao nhất là mười lăm ngàn ba trăm sáu mươi cân”.  

 

Ngô Bình đi đến trước bức tường, không do dự đấm lên tường, bức tường phát ra âm thanh khá trầm, thước đo bên cạnh sáng lên hiển thị lực đấm của anh đã đạt đến hai mươi mốt ngàn năm trăm cân, dễ dàng vượt qua người giữ kỷ lục trước đó.  

 

Quan viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vội ghi kỷ lục vào, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã liên tiếp phá được ba kỷ lục, có thể tham gia vào trận chung kết Võ Đạo ngày mai”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là người nơi khác đến, không hiểu rõ lắm về đại hội Võ Đạo, không biết nếu tôi thắng thì có thể lấy phần thưởng không?”  

 

Quan viên cười nói: “Cho dù cậu đến từ đâu, chỉ cần đánh bại những người khác thì đều có thể trở thành người đứng nhất. Vị trí thứ nhất sẽ do Hoàng đế bệ hạ tự mình ban thưởng, gồm có năm triệu tiền Linh và một kim Võ Đạo Kim Đan”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Võ Đạo Kim Đan có tác dụng gì?”  

 

Quan viên cười nói: “Đó là đồ tốt đấy, dù có là tu sĩ Thần Thông uống vào thì sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều”.  

 

Nói đến đây, ông ta bỗng đè thấp giọng xuống: “Tôi thấy cậu không phải là người tầm thường, có vài lời không biết có nên nói hay không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông cứ nói”.  

 

Quan viên này nói: “Những năm đầu Đại hội Võ Đạo vẫn khá công bằng nhưng mấy chục năm gần đây đã dần thay đổi, trở thành nơi có rất nhiều thế lực lớn tranh đoạt danh lợi, người ngoài rất khó nhúng tay vào. Lần này cậu lại đột ngột tham gia vào thế này chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp, tôi nghĩ họ sẽ nhằm vào cậu nên cậu hãy cẩn thận”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi cũng đoán thế, cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt”.  

 

Anh vừa quay gót đi, quan viên này cầm thành tích vội vàng chạy vào trong cung. Ngô Bình phá được ba kỷ lục liên tiếp, chuyện này phải báo lại với Hoàng đế.  

 

Về đến quán trọ, các tiêu sư hỏi thăm tình hình, Ngô Bình nói thật cho họ biết. Nghe nói anh phá được ba kỷ lục, các tiêu sư đều rất phấn khích.  

 

Tiêu sư già nói: “Ha ha, nếu tiêu đầu Ngô có thể giành được vị trí đứng đầu của Võ Đạo, sau này Tiêu cục chúng ta có thể mở một chi nhánh ở trong đế quốc Võ Anh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, có thể mở chi nhánh được sao?”  

 

Tiêu sư già nói: “Đương nhiên là được. Người đứng đầu Võ Đạo là quang vinh tối thượng ở đất nước tôn sùng võ thuật như đế quốc Võ Anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở một chi nhánh của Tiêu cục”.  
 
Chương 5167


 Quan Viên đã không còn dám đánh giá thấp Ngô Bình nữa, ông ta mời anh đến trước một bức tường màu đen, nói: “Cậu hãy dùng hết sức đấm vào bức tường này, trên đó sẽ hiển thị giá trị sức mạnh cú đấm của cậu, lực đấm của người giữ kỷ lục cao nhất là mười lăm ngàn ba trăm sáu mươi cân”.  

 

Ngô Bình đi đến trước bức tường, không do dự đấm lên tường, bức tường phát ra âm thanh khá trầm, thước đo bên cạnh sáng lên hiển thị lực đấm của anh đã đạt đến hai mươi mốt ngàn năm trăm cân, dễ dàng vượt qua người giữ kỷ lục trước đó.  

 

Quan viên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, vội ghi kỷ lục vào, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã liên tiếp phá được ba kỷ lục, có thể tham gia vào trận chung kết Võ Đạo ngày mai”.  

 

Ngô Bình: “Tôi là người nơi khác đến, không hiểu rõ lắm về đại hội Võ Đạo, không biết nếu tôi thắng thì có thể lấy phần thưởng không?”  

 

Quan viên cười nói: “Cho dù cậu đến từ đâu, chỉ cần đánh bại những người khác thì đều có thể trở thành người đứng nhất. Vị trí thứ nhất sẽ do Hoàng đế bệ hạ tự mình ban thưởng, gồm có năm triệu tiền Linh và một kim Võ Đạo Kim Đan”.  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi: “Võ Đạo Kim Đan có tác dụng gì?”  

 

Quan viên cười nói: “Đó là đồ tốt đấy, dù có là tu sĩ Thần Thông uống vào thì sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều”.  

 

Nói đến đây, ông ta bỗng đè thấp giọng xuống: “Tôi thấy cậu không phải là người tầm thường, có vài lời không biết có nên nói hay không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ông cứ nói”.  

 

Quan viên này nói: “Những năm đầu Đại hội Võ Đạo vẫn khá công bằng nhưng mấy chục năm gần đây đã dần thay đổi, trở thành nơi có rất nhiều thế lực lớn tranh đoạt danh lợi, người ngoài rất khó nhúng tay vào. Lần này cậu lại đột ngột tham gia vào thế này chắc chắn sẽ khiến họ trở tay không kịp, tôi nghĩ họ sẽ nhằm vào cậu nên cậu hãy cẩn thận”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi cũng đoán thế, cảm ơn đã nhắc nhở, tạm biệt”.  

 

Anh vừa quay gót đi, quan viên này cầm thành tích vội vàng chạy vào trong cung. Ngô Bình phá được ba kỷ lục liên tiếp, chuyện này phải báo lại với Hoàng đế.  

 

Về đến quán trọ, các tiêu sư hỏi thăm tình hình, Ngô Bình nói thật cho họ biết. Nghe nói anh phá được ba kỷ lục, các tiêu sư đều rất phấn khích.  

 

Tiêu sư già nói: “Ha ha, nếu tiêu đầu Ngô có thể giành được vị trí đứng đầu của Võ Đạo, sau này Tiêu cục chúng ta có thể mở một chi nhánh ở trong đế quốc Võ Anh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, có thể mở chi nhánh được sao?”  

 

Tiêu sư già nói: “Đương nhiên là được. Người đứng đầu Võ Đạo là quang vinh tối thượng ở đất nước tôn sùng võ thuật như đế quốc Võ Anh”.  

 

Ngô Bình nói: “Ừ, nếu chuyện này thành công, chúng ta sẽ ở một chi nhánh của Tiêu cục”.  
 
Chương 5168


Mọi người đều ngơ ngác, có thánh chỉ nhanh như thế à?  

 

Ngô Bình mở cửa nhận chỉ, chỉ thấy một cung nhân mỉm cười đứng bên ngoài, ông ta hỏi: “Công tử là thiên tài đã phá được ba kỷ lục liên tiếp đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Không dám, chính là tôi”.  

 

Cung nhân cười nói: “Tôi là Lưu Nguyên, là thái giám truyền chỉ trong cung, nhận lệnh đến truyền ý chỉ”.  

 

Nói rồi ông ta hắng giọng nói: “Trẫm nghe nói Ngô Bình đã liên tiếp phá được ba kỷ lục nên cảm thấy rất vui mừng, trẫm cho phép Ngô Bình tham gia trận chung kết ngày mai. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đến xem trận đấu, cổ vũ cho cậu”.  

 

Nói rồi ông ta cười nói: “Công tử, bệ hạ vô cùng xem trọng cậu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “"Một người xuất thân từ ngoại tỉnh sao có thể được xem trọng như vậy chứ, thật hổ thẹn”.  

 

Lưu Nguyên cười nói: “Ngô công tử, tương lai của cậu sáng lạn, nếu cậu có thể nằm trong top ba trong trận chung kết ngày mai, bệ hạ chắc chắn sẽ có phần thưởng riêng cho cậu”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn Lưu công công”.  

 

Vị Lưu công công này nói khách sáo vài câu rồi đứng dậy rời đi. Trên người Ngô Bình không có tiền bèn đưa cho ông ta phiếu vàng mười hai ngàn, Lưu công công vui vẻ nhận lấy.  

 

Tiễn Lưu công công đi, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ bèn nói với các tiêu sư: “Tuy rằng một người ngoại tỉnh đến như tôi đã phá được kỷ lục, cũng không đáng phải khiến hoàng thượng xem trọng như thế chứ?”  

 

Tiêu sư già suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, Hoàng đế của đế quốc Võ Anh hiện tại rất có thể cần tiêu đầu xuất hiện để trấn áp rất nhiều quý tộc và gia tộc làm lũng đoạn đại hội Võ Đạo trong nhiều năm nay”.  

 

Nghe tiêu sư đó nói như vậy, Ngô Bình chợt hiểu ra bèn nói: “Có lý! Tất cả lợi ích của đại hội Võ Đạo đều đã bị đám người này độc chiếm, Hoàng thượng không muốn chúng tiếp tục độc chiếm nữa, mà sự xuất hiện của tôi lại làm cho Hoàng đế nhìn thấy hy vọng”.  

 

Lúc này tiêu sư đó tỏ ra lo lắng nói: “Tiêu đầu Ngô, đám quý tộc, gia tộc này biết được tâm tư của Hoàng đế e là sẽ bất lợi với cậu”.  

 

Ngô Bình nói: “Bất lợi thì bất lợi vậy, cả đoạn đường đến đây, người gây bất lợi cho chúng ta vẫn còn ít sao?”  

 

Tiêu sư gật đầu: “Cũng phải, thực lực của tiêu đầu đúng là lợi hại, không cần sợ chúng. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này kiếm một số tiền ở đế quốc Võ Anh này”.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm gì nữa, chỉ ở lại trong quán trọ tu luyện, đợi đến trận chung kết đại hội Võ Đạo ngày mai.  

 

Chẳng mấy chốc trời đã tối, nửa đêm trong sân bỗng xuất hiện một người mặc đồ đen.  

 

Ngô Bình ngồi trong sảnh, anh mở mắt ra lạnh nhạt nói: “Anh có gì muốn chỉ dạy sao?”  

 

Người mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Anh phải rời khỏi Đế Đô trong tối hôm nay, nếu muộn thêm chút nữa, anh và tiêu sư của anh sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Rắc rối gì chứ?”  

 

Người đồ đen cười mỉa: “Rắc rối rất lớn”.  

 

Ngô Bình: “Lớn thế nào?”  

 
 
Chương 5168


Mọi người đều ngơ ngác, có thánh chỉ nhanh như thế à?  

 

Ngô Bình mở cửa nhận chỉ, chỉ thấy một cung nhân mỉm cười đứng bên ngoài, ông ta hỏi: “Công tử là thiên tài đã phá được ba kỷ lục liên tiếp đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Không dám, chính là tôi”.  

 

Cung nhân cười nói: “Tôi là Lưu Nguyên, là thái giám truyền chỉ trong cung, nhận lệnh đến truyền ý chỉ”.  

 

Nói rồi ông ta hắng giọng nói: “Trẫm nghe nói Ngô Bình đã liên tiếp phá được ba kỷ lục nên cảm thấy rất vui mừng, trẫm cho phép Ngô Bình tham gia trận chung kết ngày mai. Ngày mai trẫm sẽ đích thân đến xem trận đấu, cổ vũ cho cậu”.  

 

Nói rồi ông ta cười nói: “Công tử, bệ hạ vô cùng xem trọng cậu”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nói: “"Một người xuất thân từ ngoại tỉnh sao có thể được xem trọng như vậy chứ, thật hổ thẹn”.  

 

Lưu Nguyên cười nói: “Ngô công tử, tương lai của cậu sáng lạn, nếu cậu có thể nằm trong top ba trong trận chung kết ngày mai, bệ hạ chắc chắn sẽ có phần thưởng riêng cho cậu”.  

 

Ngô Bình: “Cảm ơn Lưu công công”.  

 

Vị Lưu công công này nói khách sáo vài câu rồi đứng dậy rời đi. Trên người Ngô Bình không có tiền bèn đưa cho ông ta phiếu vàng mười hai ngàn, Lưu công công vui vẻ nhận lấy.  

 

Tiễn Lưu công công đi, anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ bèn nói với các tiêu sư: “Tuy rằng một người ngoại tỉnh đến như tôi đã phá được kỷ lục, cũng không đáng phải khiến hoàng thượng xem trọng như thế chứ?”  

 

Tiêu sư già suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiêu đầu Ngô, Hoàng đế của đế quốc Võ Anh hiện tại rất có thể cần tiêu đầu xuất hiện để trấn áp rất nhiều quý tộc và gia tộc làm lũng đoạn đại hội Võ Đạo trong nhiều năm nay”.  

 

Nghe tiêu sư đó nói như vậy, Ngô Bình chợt hiểu ra bèn nói: “Có lý! Tất cả lợi ích của đại hội Võ Đạo đều đã bị đám người này độc chiếm, Hoàng thượng không muốn chúng tiếp tục độc chiếm nữa, mà sự xuất hiện của tôi lại làm cho Hoàng đế nhìn thấy hy vọng”.  

 

Lúc này tiêu sư đó tỏ ra lo lắng nói: “Tiêu đầu Ngô, đám quý tộc, gia tộc này biết được tâm tư của Hoàng đế e là sẽ bất lợi với cậu”.  

 

Ngô Bình nói: “Bất lợi thì bất lợi vậy, cả đoạn đường đến đây, người gây bất lợi cho chúng ta vẫn còn ít sao?”  

 

Tiêu sư gật đầu: “Cũng phải, thực lực của tiêu đầu đúng là lợi hại, không cần sợ chúng. Vừa lúc có thể nhân cơ hội này kiếm một số tiền ở đế quốc Võ Anh này”.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm gì nữa, chỉ ở lại trong quán trọ tu luyện, đợi đến trận chung kết đại hội Võ Đạo ngày mai.  

 

Chẳng mấy chốc trời đã tối, nửa đêm trong sân bỗng xuất hiện một người mặc đồ đen.  

 

Ngô Bình ngồi trong sảnh, anh mở mắt ra lạnh nhạt nói: “Anh có gì muốn chỉ dạy sao?”  

 

Người mặc đồ đen lạnh lùng nói: “Anh phải rời khỏi Đế Đô trong tối hôm nay, nếu muộn thêm chút nữa, anh và tiêu sư của anh sẽ gặp rắc rối”.  

 

Ngô Bình: “Rắc rối gì chứ?”  

 

Người đồ đen cười mỉa: “Rắc rối rất lớn”.  

 

Ngô Bình: “Lớn thế nào?”  

 
 
Chương 5169


Ngô Bình: “Tôi sắp lấy được hạng nhất rồi, anh bảo tôi đi là anh nghĩ tôi ngốc hay đầu óc các anh có vấn đề?”  

 

Người đồ đen cười nhạo: “Dù anh có giành được hạng nhất thì anh có thể “nuốt” được phần thưởng đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại không được? Hoàng đế đã nói với tôi rằng ngoài những thứ này, ông ta còn thưởng cho tôi rất hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ cho đám người quý tộc, gia tộc các người thấy ông ta cũng không phải là người dễ bắt nạt”.  

 

Người đồ đen sửng sốt: “Bệ hạ nói thế thật sao?’  

 

Ngô Bình: “Đại khái là có ý như vậy”.  

 

Người đồ đen hừ một tiếng: “Tôi khuyên anh đừng nên tham lam những phần thưởng đó. Người có phúc mới có thể sử dụng Võ Đạo Kim Đan, người không nên sử dụng thì chỉ có mất mạng thôi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Chớ nói mấy lời thừa thãi không đâu với tôi nữa, tôi nhất định phải đoạt vị trí thứ nhất. Nhân tiện quay về nói với chủ tử của anh, tôi sẽ báo chuyện này với Hoàng thượng, để ông ta điều tra kỹ xem ai dám chống đối với Hoàng thượng”.  

 

Người đồ đen tức đến mức đen mặt, nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ đợi đấy”, nói rồi hắn nhảy lên không trung rời đi.  

 

Thế nhưng hắn vừa nhảy lên đã bị một luồng sức mạnh đè xuống dưới đất, ngã lộn nhào.  

 

Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế, có cần tôi đỡ anh dậy không?”  

 

Mặt người đồ đen sa sầm, hắn không dám nhảy lên nữa mà từng bước đi ra khỏi đó.  

 

Sau khi người đồ đen rời đi, một tiêu sư cười nói: “Đám người này đang nghĩ gì vậy chứ? Chỉ nói mấy câu nhạt nhẽo đã muốn tiêu đầu Ngô bỏ cuộc trong trận chung kết à, dựa vào đâu chứ?”  

 

Một tiêu sư khác: “Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là người bên ngoài, không sợ đắc tội với chúng. Còn về phần âm mưu đen tối gì đó thì tiêu đầu Ngô của chúng ta không sợ đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Tối nay e là không được yên rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”.  

 

Quả nhiên lúc trời vừa hửng sáng, Ngô Bình nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.  

 

Anh mở mắt ra nói: “Bà thím à, cô thở dài cái gì vậy chứ, có phải người đàn ông của cô chết rồi không?”  

 

Trong chỗ tối, một bóng đen run rẩy, sau đó một giọng nữ vang lên: “Đồ khốn kiếp, anh gọi ai là bà thím đấy?”  

 

Ngô Bình: “Không gọi cô là bà thím, lẽ nào gọi cô là bà bác sao?”  

 

Người phụ nữ tức giận: “Đi chết đi”.  

 

Trong bóng tối, một làn khói bay lên từ dưới mặt đất, sau khi đến gần Ngô Bình bỗng ngưng tụ thành một một vòng dây thừng, quấn quanh cổ Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cảm nhận được làn khói này như có thực thể, bỗng chốc treo anh lên không trung. Cả người anh bị treo lên giữa không trung, sợi đây đó liên tục co lại muốn siết cổ anh lại.  

 

Hai tay anh nắm chặt lấy sợi dây, vẻ mặt lại rất bình tĩnh nói: “Có ý gì đây? Cô muốn siết chết tôi bằng thứ này, cô đang làm trò hề sao?”, nói rồi anh kéo sợi dây ra khiến nó bị đứt.  

 
 
Chương 5169


Ngô Bình: “Tôi sắp lấy được hạng nhất rồi, anh bảo tôi đi là anh nghĩ tôi ngốc hay đầu óc các anh có vấn đề?”  

 

Người đồ đen cười nhạo: “Dù anh có giành được hạng nhất thì anh có thể “nuốt” được phần thưởng đó sao?”  

 

Ngô Bình: “Sao lại không được? Hoàng đế đã nói với tôi rằng ngoài những thứ này, ông ta còn thưởng cho tôi rất hậu hĩnh, sau đó tôi sẽ cho đám người quý tộc, gia tộc các người thấy ông ta cũng không phải là người dễ bắt nạt”.  

 

Người đồ đen sửng sốt: “Bệ hạ nói thế thật sao?’  

 

Ngô Bình: “Đại khái là có ý như vậy”.  

 

Người đồ đen hừ một tiếng: “Tôi khuyên anh đừng nên tham lam những phần thưởng đó. Người có phúc mới có thể sử dụng Võ Đạo Kim Đan, người không nên sử dụng thì chỉ có mất mạng thôi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Chớ nói mấy lời thừa thãi không đâu với tôi nữa, tôi nhất định phải đoạt vị trí thứ nhất. Nhân tiện quay về nói với chủ tử của anh, tôi sẽ báo chuyện này với Hoàng thượng, để ông ta điều tra kỹ xem ai dám chống đối với Hoàng thượng”.  

 

Người đồ đen tức đến mức đen mặt, nói: “Được thôi, vậy thì anh cứ đợi đấy”, nói rồi hắn nhảy lên không trung rời đi.  

 

Thế nhưng hắn vừa nhảy lên đã bị một luồng sức mạnh đè xuống dưới đất, ngã lộn nhào.  

 

Ngô Bình cố ý hỏi: “Anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như thế, có cần tôi đỡ anh dậy không?”  

 

Mặt người đồ đen sa sầm, hắn không dám nhảy lên nữa mà từng bước đi ra khỏi đó.  

 

Sau khi người đồ đen rời đi, một tiêu sư cười nói: “Đám người này đang nghĩ gì vậy chứ? Chỉ nói mấy câu nhạt nhẽo đã muốn tiêu đầu Ngô bỏ cuộc trong trận chung kết à, dựa vào đâu chứ?”  

 

Một tiêu sư khác: “Đúng thế, dù sao chúng ta cũng là người bên ngoài, không sợ đắc tội với chúng. Còn về phần âm mưu đen tối gì đó thì tiêu đầu Ngô của chúng ta không sợ đâu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Tối nay e là không được yên rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi”.  

 

Quả nhiên lúc trời vừa hửng sáng, Ngô Bình nghe thấy một tiếng thở dài bên tai.  

 

Anh mở mắt ra nói: “Bà thím à, cô thở dài cái gì vậy chứ, có phải người đàn ông của cô chết rồi không?”  

 

Trong chỗ tối, một bóng đen run rẩy, sau đó một giọng nữ vang lên: “Đồ khốn kiếp, anh gọi ai là bà thím đấy?”  

 

Ngô Bình: “Không gọi cô là bà thím, lẽ nào gọi cô là bà bác sao?”  

 

Người phụ nữ tức giận: “Đi chết đi”.  

 

Trong bóng tối, một làn khói bay lên từ dưới mặt đất, sau khi đến gần Ngô Bình bỗng ngưng tụ thành một một vòng dây thừng, quấn quanh cổ Ngô Bình.  

 

Ngô Bình cảm nhận được làn khói này như có thực thể, bỗng chốc treo anh lên không trung. Cả người anh bị treo lên giữa không trung, sợi đây đó liên tục co lại muốn siết cổ anh lại.  

 

Hai tay anh nắm chặt lấy sợi dây, vẻ mặt lại rất bình tĩnh nói: “Có ý gì đây? Cô muốn siết chết tôi bằng thứ này, cô đang làm trò hề sao?”, nói rồi anh kéo sợi dây ra khiến nó bị đứt.  

 
 
Chương 5170


 Thế nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói độc.  

 

Người phụ nữ cực kỳ ngạc nhiên, thật ra cô ta rất giỏi trong việc sử dụng độc, vừa rồi cô ta đã thi triển độc khói không màu, ngay cả tu sĩ Thần Thông cũng có thể bị trúng độc chết, tại sao hắn lại chẳng có chuyện gì thế?  

 

Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Độc của cô không có tác dụng với tôi đâu, tôi nắm giữ một loại bí lực có thể hóa giải mọi độc tố”.  

 

Người phụ nữ: “Không cần độc thì tôi đây cũng có thể giết anh”.  

 

Trong bóng tối, hai luồng sát quang bay ra từ mặt đất chui vào lòng bàn chân Ngô Bình.  

 

Ngô Bình tức giận nói: “Bà thím, cô vẫn chưa chịu thôi à? Được thôi, tôi đây sẽ chơi cùng cô”.  

 

Một lực cực lớn xuất hiện dưới chân anh đánh tan sát quang đó, đồng thời hai tay chắp lại, bóng cái bóng màu đỏ bỗng lao ra từ sau lưng bắt đầu tìm kiếm trong sân.  

Advertisement

 

Mấy cái bóng này đều do bí lực phát huy tác dụng tạo ra, có lực sát thương rất lớn. Người phụ nữ đó rất nhanh đã bị một cái bóng túm lấy, lập tức gào thét lên, một cánh tay bị ăn mòn vào sâu trong xương.  

 

“Bí kỹ gớm ghiếc này”, người phụ nữ gầm lên.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Như nhau cả thôi, bí kỹ này của tôi tên là Phệ Linh Ma Ảnh”.  

 

Vừa dứt lời, người phụ nữ lại bị bóng đen thứ hai bắt lấy, cô ta ngã xuống đất, bị chín cái bóng màu đỏ bao vây tấn công. Chỉ trong vài giây, cô ta đã bị biến thành một đống xương vụn trong tiếng kêu thảm thiết.  

 

Các tiêu sư bị đánh thức đều chạy đến kiểm tra. Ai nấy cũng đều cảm thấy da đầu mình tê cả lại sau khi nhìn thấy tình trạng chết thảm của người phụ nữ này.  

 

“Tiêu đầu Ngô, bí thuật của cậu đúng là tà môn”.  

 

Những bí thuật này đều là những thứ Ngô Bình tự tạo ra dựa vào kinh nghiệm trước đây và tình hình hiện tại, ngay cả anh cũng không dám chắc hiệu quả của nó thế nào. Chẳng hạn như Phệ Linh Ma Ảnh này cũng khiến anh giật mình bởi uy lực của nó quá đáng sợ.

Xử lý xong xác chết thì trời cũng sáng. Ngô Bình bảo đám tiêu sư kéo xe cùng nhau đi đến hiện trường trận chung kết.  

 

Ở nơi diễn ra chung kết, tuy so đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng xung quanh quảng trường khổng lồ đã tụ tập đầy người. Với tình hình như vậy thì chỉ người có quyền có thế mới có chỗ ngồi, đa số còn lại chỉ có thể đứng xem từ xa. Bởi vì biển người trước mặt nên họ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy đằng trước.  

 

Ngô Bình ngồi trên quan tài màu vàng, khoảng thời gian này anh phát hiện nó lại nhẹ hơn một chút bèn vỗ quan tài lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì trong này là thứ gì đây?"  

 

Bỗng dưng, trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Ngươi mới là thứ gì".  

 

Ngô Bình ngẩn ra, sững sờ mấy giây rồi vỗ lên quan tài hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"  

 

“Là ngươi đang nói chuyện hả?", đối phương lặp lại câu hỏi của anh.  

 

Ngô Bình: "Ta là một con chó".  

 

Đối phương: "Ngươi là một con chó".  

 

Ngô Bình tức anh ách: "Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?"  

 

“Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?”  

 

Ngô Bình lập tức im lặng, không nói chuyện với nó nữa.  

 
 
Chương 5170


 Thế nhưng anh không những không sợ mà ngược lại còn hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói độc.  

 

Người phụ nữ cực kỳ ngạc nhiên, thật ra cô ta rất giỏi trong việc sử dụng độc, vừa rồi cô ta đã thi triển độc khói không màu, ngay cả tu sĩ Thần Thông cũng có thể bị trúng độc chết, tại sao hắn lại chẳng có chuyện gì thế?  

 

Ngô Bình hừ một tiếng nói: “Độc của cô không có tác dụng với tôi đâu, tôi nắm giữ một loại bí lực có thể hóa giải mọi độc tố”.  

 

Người phụ nữ: “Không cần độc thì tôi đây cũng có thể giết anh”.  

 

Trong bóng tối, hai luồng sát quang bay ra từ mặt đất chui vào lòng bàn chân Ngô Bình.  

 

Ngô Bình tức giận nói: “Bà thím, cô vẫn chưa chịu thôi à? Được thôi, tôi đây sẽ chơi cùng cô”.  

 

Một lực cực lớn xuất hiện dưới chân anh đánh tan sát quang đó, đồng thời hai tay chắp lại, bóng cái bóng màu đỏ bỗng lao ra từ sau lưng bắt đầu tìm kiếm trong sân.  

Advertisement

 

Mấy cái bóng này đều do bí lực phát huy tác dụng tạo ra, có lực sát thương rất lớn. Người phụ nữ đó rất nhanh đã bị một cái bóng túm lấy, lập tức gào thét lên, một cánh tay bị ăn mòn vào sâu trong xương.  

 

“Bí kỹ gớm ghiếc này”, người phụ nữ gầm lên.  

 

Ngô Bình cười mỉa: “Như nhau cả thôi, bí kỹ này của tôi tên là Phệ Linh Ma Ảnh”.  

 

Vừa dứt lời, người phụ nữ lại bị bóng đen thứ hai bắt lấy, cô ta ngã xuống đất, bị chín cái bóng màu đỏ bao vây tấn công. Chỉ trong vài giây, cô ta đã bị biến thành một đống xương vụn trong tiếng kêu thảm thiết.  

 

Các tiêu sư bị đánh thức đều chạy đến kiểm tra. Ai nấy cũng đều cảm thấy da đầu mình tê cả lại sau khi nhìn thấy tình trạng chết thảm của người phụ nữ này.  

 

“Tiêu đầu Ngô, bí thuật của cậu đúng là tà môn”.  

 

Những bí thuật này đều là những thứ Ngô Bình tự tạo ra dựa vào kinh nghiệm trước đây và tình hình hiện tại, ngay cả anh cũng không dám chắc hiệu quả của nó thế nào. Chẳng hạn như Phệ Linh Ma Ảnh này cũng khiến anh giật mình bởi uy lực của nó quá đáng sợ.

Xử lý xong xác chết thì trời cũng sáng. Ngô Bình bảo đám tiêu sư kéo xe cùng nhau đi đến hiện trường trận chung kết.  

 

Ở nơi diễn ra chung kết, tuy so đấu vẫn chưa bắt đầu nhưng xung quanh quảng trường khổng lồ đã tụ tập đầy người. Với tình hình như vậy thì chỉ người có quyền có thế mới có chỗ ngồi, đa số còn lại chỉ có thể đứng xem từ xa. Bởi vì biển người trước mặt nên họ hoàn toàn chẳng thể nhìn thấy đằng trước.  

 

Ngô Bình ngồi trên quan tài màu vàng, khoảng thời gian này anh phát hiện nó lại nhẹ hơn một chút bèn vỗ quan tài lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì trong này là thứ gì đây?"  

 

Bỗng dưng, trong đầu anh chợt vang lên một giọng nói: "Ngươi mới là thứ gì".  

 

Ngô Bình ngẩn ra, sững sờ mấy giây rồi vỗ lên quan tài hỏi: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"  

 

“Là ngươi đang nói chuyện hả?", đối phương lặp lại câu hỏi của anh.  

 

Ngô Bình: "Ta là một con chó".  

 

Đối phương: "Ngươi là một con chó".  

 

Ngô Bình tức anh ách: "Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?"  

 

“Sao ngươi không bắt chước lời nói của ta?”  

 

Ngô Bình lập tức im lặng, không nói chuyện với nó nữa.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top