Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4784


Không biết con quái vật có hiểu hay không, nhưng nó vẫn lườm Ngô Bình rồi chợt bay lên cao rồi biến mất.  

 

Ngô Bình lắc đầu rồi hỏi A Ly: “Thực lực của nó thế nào?”  

 

A Ly: “Nó không biết đánh nhau nên bị em đấm cho mấy phát mạnh lắm, nhưng da nó dày nên không bị thương”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nó biết vài kỹ thuật chiến đấu thì khéo cô còn thua đấy”.  

Advertisement

 

A Ly bĩu môi: “Còn lâu em mới thua”.  

 

Đúng lúc này, con quái vật lông vàng đã quay lại, nó ôm theo hai con khác một xanh một đen. Nhìn thấy chúng, Ngô Bình ngẩn ra: “Con ngươi à?”  

 

Advertisement

Con quái vật lông vàng gật đầu rồi lên tiếng.  

 

A Ly nghe hiểu nên phiên dịch lại: “Chủ nhân, đây là hai đứa con của nó, từ lúc sinh ra đến nay vẫn ngủ, nhưng cơ thể vẫn lớn lên. Nó bảo chủ nhân xem hai con này bị gì rồi giúp chúng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

 

Con quái vật đưa con màu xanh cho Ngô Bình trước.  

 

Ngô Bình đón con đó xong thì thấy trông nó như con mèo nhỏ, nhưng người rất béo, nó có sáu chi, một cái đuôi dài, toàn thân mọc đầy lông mềm.  

 

Anh ấn vào người nó thì thấy trong người nó có đầy sức mạnh sinh mệnh, hơn nữa còn đạt tới mức bão hoà. Anh đoán con này đã hấp thu quá nhiều sức mạnh sinh mệnh từ trong bụng mẹ nên giờ vẫn chưa tiêu hoá hết. Nó ngủ say như vậy là vì chưa đói, khi nào tiêu hoá hết sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu thì sẽ dậy.  

 

Ngô Bình lập tức ném nó vào trong sào huyệt tà ma, nơi này có thể cân bằng sức mạnh, nó vào đó rồi thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Quả nhiên, con vật kia vừa vào trong thì sào huyệt tà ma đã điên cuồng hấp thu lực sinh mệnh dư thừa trong nó, đồng thời còn bổ sung những năng lượng còn thiếu, giúp nó khoẻ mạnh và hoàn hảo hơn.  

 

Con quái vật mẹ không thấy con đâu thì kích động hẳn lên, A Ly nói: “Đừng sợ, chủ nhân đang cứu con ngươi”.  

 

Ngô Bình: “Chờ xíu”.  

 

Quả nhiên, một lát sau con trong sào huyệt tà ma đã xuất hiện trên tay anh. Nó mở mắt ra, vì nhìn thấy Ngô Bình đầu tiên nên nó nhảy lên rồi quấn lấy anh.  

 

Ngô Bình thầm nghĩ nguy rồi, nó tưởng anh là người thân đây mà nên lập tức túm lấy nó rồi đưa cho con mẹ.  

 

Nào ngờ con này lại rít lên rồi nhào vào lòng anh, không chịu đi.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó rồi nói: “Ngoan, kia mới là mẹ ngươi kìa”.  

 

Nó túm chặt lấy áo Ngô Bình, chết không chịu buông.

Ngô Bình không biết làm thế nào nên đành nói với con quái vật lông vàng: “Cứ từ từ vậy, con sau thì ta sẽ trả lại cho ngươi khi nó chưa chỉnh lại”.  

 

Con quái vật lông vàng nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt phức tạp, sau đó ném nốt con thứ hai cho anh. Ngô Bình vẫn ném nó vào sào huyệt tà ma như con trước, không lâu sau, nó đã quay trở ra, nhưng anh đã trả lại ngay cho con mẹ khi nó chưa mở mắt.  

 

Lần này, con vật tỉnh lại xong đã nhận mẹ mình ngay rồi chạy vòng quanh người con mẹ.  

 

Ngô Bình ho khan nói: “Nếu ngươi muốn thì ta cũng giúp ngươi được”.  
 
Chương 5474: Phòng đấu giá Vĩnh Huy


Đan dược đã chuẩn bị xong, tiếp theo họ cần tìm một phòng đấu giá có tầm ảnh hưởng một chút. Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn hợp tác với một nơi có tên là phòng đấu giá Mậu Sinh.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình đã mang theo năm loại đan dược đến phòng đấu giá này.

Mậu Sinh là phòng đấu giá lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Giang Nam Thành, vì thế nên giá cả cũng khá cao, song lại

là một nơi được các khách hàng vô cùng tin tưởng.

Khi Ngô Bình tới sảnh của nơi này thì có một người ra rót trà rồi dặn anh chờ một chút.

Anh chờ khoảng nửa tiếng vẫn không thấy có ai ra đón tiếp nên bắt đầu mất kiên nhẫn rồi gọi người rót nước cho

mình tới, nói: “Chủ của các cậu vẫn chưa xong việc à?”

Người kia: “Vâng ạ, ông chủ của chúng tôi đang bàn việc với một khách hàng quan trọng, xin anh chờ một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Khách hàng lớn cỡ nào?”

Người kia vênh váo đáp: “Vị khách này đấu giá một viên đan dược thượng thượng phẩm cấp chín".

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nếu chủ của anh bận thế thì hôm khác tôi đến vậy”.

Tên kia: “Vâng, hẹn gặp lại!”

Đi ra ngoài rồi thì Ngô Bình nhìn thấy đối diện cũng có một phòng đấu giá, tuy quy mô không lớn băng Mậu Sinh, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Tên của phòng đấu giá này là Vĩnh Huy.

Anh thầm nghĩ, dẫu sao cũng đến đây rồi, kệ cứ vào xem chút vậy.

Anh vừa vào thì đã có một nữ tu trẻ tuổi ra đón rồi lịch sự nói: “Anh muốn mua hàng hay hợp tác đấu giá?”

Ngô Bình: “Tôi đang có ít đan dược, cho tôi gặp chủ của các cô”.

Cô gái nói: “Anh ngồi chờ một lát, để tôi đi gọi ông chủ”. Ngay sau đó đã có một người thanh niên tóc dài bước ra rồi chắp tay nói: “Để công tử phải chờ lâu rồi! Xin hỏi, anh

muốn đấu giá đan dược gì? Có mang theo bây giờ không ạ?”

Vì thế, Ngô Bình lấy năm bình đan dược ra rồi để lên bàn nói: “Đây là năm viên đan dược, anh xem đi”.

Người thanh niên cầm bình Tiểu Vô Tương Đan lên rồi mở ra, lập tức có một làn khói bay lên, anh ta kinh ngạc rồi vội đậy lại hỏi: “Đây là đan dược gì vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tiểu Vô Tương Đan, cấp tuyệt phẩm”.

Người thanh niên sáng mắt lên nói: “Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan ư?”

Ngô Bình hơi bất ngờ, không ngờ ở đây cũng có người biết đến bảng Linh Đan của Cửu Dương Cảnh.

Người thanh niên cười nói: “Bảng Linh Đan rất nổi tiếng nên tôi cũng biết. Đây là đan dược đứng thứ 60, đã thế còn cấp tuyệt phẩm, đúng là báu vật!”

Sau đó, anh ta lại hỏi về bốn bình đan dược còn lại. Sau khi biết hết tên của chúng, mắt người thanh niên sáng như: đèn pha: “Chúng tôi nhận mối này, không biết công tử có điều kiện gì không?”

Ngô Bình: “Tôi vừa từ phòng đấu giá đối diện đến đây, chúng ta bàn về phía uỷ nhiệm trước đi”.
 
Chương 4785


 Con quái vật lông vàng gật đầu, đồng ý cho Ngô Bình giúp, sau đó nó cũng được anh ném vào trong sào huyệt tà ma.  

 

Có quá nhiều sức mạnh sinh mệnh dư thừa trong người nó, sào huyệt tà ma lập tức hấp thu ngay, đồng thời thay đổi cơ thể của nó. Lần này, con quái vật lông vàng ở bên trong mãi mới trở ra.  

 

Chờ nó quay lại thì khí tức đã khác hẳn lúc trước, đến A Ly còn phải cảnh giác rồi đứng cạnh Ngô Bình.  

 

“Cảm ơn”, nó cất tiếng người. Thì ra, nó đã học được ít tiếng người ở trong sào huyệt tà ma.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo”.  

 

Con quái vật lông vàng nhìn đứa con màu xanh của mình rồi nói: “Nếu nó đã thích ngươi như vậy thì sau này để nó đi theo ngươi cũng được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình vội nói: “Không cần đâu, hai mẹ con ngươi làm thân với nhau rồi chẳng mấy là thân thiết mà”.  

 

Con quái vật lông vàng lắc đầu: “Quyết vậy đi”, nói xong, nó bay vút lên cao rồi biến mất, không biết đã đi đến không gian nào.  

 

Ngô Bình ngẩn ngơ nhìn lên cao rồi lại nhìn con quái vật nhỏ trong lòng mình, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai đời làm mẹ như thế bao giờ, đến con mình mà cũng không cần. Lực sinh mệnh của con này mạnh quá, chắc ăn sẽ tốn lắm đây, sau này mình sẽ nghèo kiết xác vì nuôi nó mất”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, em thấy con này rất đáng yêu, mình giữ lại cũng được mà”.  

 

Ngô Bình hẩy mũi con quái vật rồi nói: “Sau này mày tên là Nhị Tráng nhé”.  

 

Sau đó, Ngô Bình lại đi dạo một vòng ở Thuỷ Thiên Nguyên, nhưng không phát hiện ra vật báu gì nữa. Vì thế, họ nhanh chóng rời khỏi nơi này và quay về đường chính.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, đi tiếp là tới một nơi có tên là đảo Hỗn Độn, Thần tộc đã có thu hoạch rất lớn ở đây. Nhưng đảo này cũng rất nguy hiểm, năm xưa có rất nhiều Thần tộc tới, cuối cùng chỉ có một người sống sót quay về”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thần tộc mạnh thế mà chỉ có một người quay về được thôi ư?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: “Về sau, Thần tộc lại thử vào đó tiếp xem có tìm được lợi ích lớn hơn không, nhưng đã thất bại”.  

 

Ngô Bình: “Đến cường giả kỷ nguyên của Thần tộc cũng không được à?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, những người thuộc tầng lớp cao của Thần tộc đoán là đảo Hỗn Độn này có thể đến từ vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình run lên, vũ trụ mà anh đang ở có tên là Chấn Đán, cũng chỉ là một hình chiếu của vũ trụ chính như bao vũ trụ khác.  

 

“Bảo sao là Thần tộc phải bó tay với nơi này”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chúng ta còn vào đó nữa không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nó có liên quan đến vũ trụ chính thì phải vào chứ”.  

 

“Nhưng…”, Thiên Tuyết Linh Kiều định nói gì đó nhưng lại thôi.  
 
Chương 5475: “Anh quá lời rồi!”


Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi cười phá lên nói: “Thế thì tôi chỉ thu của anh năm phần trăm thôi, nhưng. sau này tất cả đan dược của công tử chỉ được bán đấu giá ở duy nhất phòng của chúng tôi”.

Ngô Bình nói ngay: “Được, đan dược của tôi hầu hết đều ở cấp cực phẩm, tuyệt phẩm hơn nữa có khá nhiều đan dược trên cấp mười, chắc chắn sẽ giúp phòng đấu giá của anh nổi tiếng nhanh chóng”.

Người thanh niên cười nói: “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác cùng có lợi, tôi họ Nguyên, tên là Nguyên Định Châu, xin hỏi quý danh của công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, chủ của đan đường Lý Thị mới mở trong thành”.

Nguyên Định Châu cười nói: “Chào ông chủ Lý, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.

Ngô Bình: “Khi nào sẽ tiến hành đấu giá?”

Nguyên Định Châu: “Ba ngày nữa, chúng tôi cần tung tin trước, như thế mới thu hút được nhiều khách hàng tới tham gia đấu giá".

Ngô Bình chợt nhớ tới hiệu quả từ buổi đấu giá Cự Thần Đan nên hỏi: “Tôi đang cần ít dược liệu, anh có tìm được hộ. không?”

Nguyên Định Châu: “Tuy tôi không bán dược liệu, nhưng lại quen khá nhiều nhà buôn, cũng có không ít các đối tác. Nếu ông chủ Lý không chê thì cứ xem thử, tôi sẽ giúp đỡ liên

Ngô Bình viết một danh sách dược liệu rồi nhờ Nguyên Định Châu tìm hộ, Nguyên Định Châu xem xong thì nói: “Tôi sẽ gom đủ trong hai ngày”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế ư! Hơn nữa, ông chủ Nguyên mới nhìn một lần đã biết có thể tìm được hay không sao?”

Nguyên Định Châu: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa tôi cũng biết các dược liệu mà ông chủ Lý cần nên sẽ gom được nhanh thôi. Cho tôi nhiều lời một chút, anh cần những. dược liệu này để luyện đan à?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ dùng chúng để luyện Cự Thần Đan".

“Cự Thần Đan!”m Nguyên Định Châu giật mình hỏi: “Là Cự Thần Đan mà Cửu Dương Cảnh mới vừa bán đấu giá đấy ư?

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ Nguyên cũng biết chuyện này ư? Đúng thế, Cự Thần Đan ở buổi đấu giá đó là do tôi luyện chế đấy”.

Nguyên Định Châu vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Thì ra anh chính là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đó, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp anh đúng là diễm phúc của tôi”.

Ngô Bình: “Anh quá lời rồi!”

Nguyên Định Châu: “Ông chủ Lý, anh ở Cửu Dương Cảnh cơ mà, sao giờ lại đến đây mở đan đường?”

Ngô Bình: “Tôi thấy môi trường sống ở đây rất được nên muốn mở một cửa hàng đan dược ở đây”.

Nguyên Định Châu gật đầu: “Tôi lớn lên ở Giang Nam Thành nên rất thông thuộc nơi này, sau này có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi nhé”.

Ngô Bình: “Chắc chẳn rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền ông chủ”.

Hai người đang nói chuyện thì có một cậu thiếu niên đi vào nói có khách ạ?”

Nguyên Định Châu vội giới thiệu với Ngô Bình: “Ông chủ Lý, đây là con trai tôi, tên là Nguyên Vĩnh Huy. Vĩnh Huy, đây. là ông chủ Lý Huyền Bình - thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

Nguyên Vĩnh Huy ngẩn ra rồi hét lên: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạt”

Ngô Bình gật đầu, không ngờ Nguyên Vĩnh Huy lại quỳ xuống đất rồi nói: “Đại sư, xin hãy nhận con làm đệ tử”.

Ngô Bình đứng hình, sau đó ngoảnh sang nhìn Nguyên Định Châu thì thấy đầu anh ta đầy vạch đen: “Vĩnh Huy, con mau đứng lên. Ông chủ Lý là người có địa vị cao quý, sao có thể tuỳ ý nhận đệ tử được”.

Nói rồi, anh ta xin lỗi Ngô Bình: “Ông chủ Lý, xin anh bỏ qua cho. Con trai tôi chỉ có đúng một đam mê là luyện đan, nó đã theo học vài thầy rồi nhưng vẫn chẳng ra làm sao, theo tôi thấy chắc tại tư chất của nó bình thường quá”.
 
Chương 4786


Nói xong, anh bước nhanh đến đó. Anh vừa vào đây thì đã bị luồng khí hỗn độn bao vây, các luồng khí ấy xoay tròn rất nhanh và mạnh, Ngô Bình lập tức bay lên cao rồi bị cuốn vào sâu bên trong khu vực hỗn độn.  

 

Anh để mặc cho luồng sức mạnh ấy đẩy mình đi, còn anh thì quan sát xung quanh. Một lát sau, khí tức chợt yếu hẳn, cơ thể anh nhẹ nhàng đáp xuống rồi rơi xuống nước.  

 

Phía trước anh là mặt biển mênh mông vô tận, nước biến cũng toả ra khí tức hỗn độn, anh thử bay lên nhưng không thể, vì thế đành phải ngâm mình trong nước tiếp.  

 

Advertisement

Sau một hồi suy nghĩ, anh lấy một con thuyền nhỏ ra rồi trèo lên đó.  

 

Song, anh vừa trèo lên thuyền thì nó đã  bị một sức mạnh nào đó ăn mòn, sau đó hoá thành thể khí và tan biến.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi cũng thấy cơ thể mình có gì đó khang khác, anh giơ tay lên nhìn thì thấy da ở ngón tay đã biến mất, xương trắng dần lộ ra. Xem ra nếu anh không nghĩ ra cách lên bờ thì kiểu gì cũng tan dưới nước.  

Advertisement

 

Lúc này, anh bắt đầu điều động sức sinh mệnh để hấp thu và luyện hoá, nhanh chóng bổ sung vào phần da thịt đã biến mất. Nhờ đó mà da của Ngô Bình đã xuất hiện trở lại, cuối cùng anh cũng trở về trạng thái ban đầu. Tuy người anh không bị ăn mòn nữa, nhưng vẫn chưa thật sự an toàn.  

 

Bỗng có một con cá bơi qua, nó dài hơn hai mét, cái miệng dài ngoằn. Sau khi phát hiện ra Ngô Bình, nó bơi quanh anh vài vòng rồi chợt tăng tốc lao về phía anh.  

 

Ngô Bình cười mỉa rồi giơ tay chộp vào cái miệng của nó, con cá hoảng sợ rồi bơi trối chết, nhưng anh đã nhân đó bám chắc vào nó để di chuyển nhanh hơn trong vùng biển này.  

 

Con cá rất khoẻ, loáng cái đã bơi được cả nghìn dặm. Lúc này, Ngô Bình đã nhìn thấy phía bên phải có một hòn đảo lớn, anh lập tức điều khiển con cá bơi về phía đảo.  

 

Nó không phải đổi thủ của Ngô Bình nên đành bơi theo ý anh. Loáng cái, nó đã bơi vào bờ, Ngô Bình thả lỏng tay rồi giậm lên người nó để bay lên cao, sau đó đáp vững vàng xuống một tảng đá lớn trên đảo.  

 

Anh phóng mắt nhìn ra xa thì thấy phía trước là các rặng núi nối liền, nhìn không thấy điểm cuối.  

 

Anh ngồi trên tảng đá nghỉ một lát rồi thay quần áo, sau đó nhảy thật cao lên một ngọn núi.  

 

Bây giờ chỉ còn dựa vào sức mạnh bản thân, dù Ngô Bình không bay được, nhưng sức lực vẫn còn nên anh chỉ nhảy một cái cũng cao bằng chim bay trên trời.  

 

Cứ thế, anh nhảy một đoạn xong thì đã nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng. Anh nhìn ra xa thì thấy có một rừng đào ở cách đây mấy trăm dặm.  

 

Ở đây mà cũng có rừng đào ư?  

 

Ngô Bình lập tức tăng tốc đi về phía rừng đào, mỗi bước của anh dài cả trăm mét, tuy đi mà vẫn nhanh như bay.  

 

Không lâu sau, anh đã đến gần rừng đào.  

 

Có thể thấy diện tích của rừng đào này khá lớn, trái đào trông cũng rất hấp dẫn, tuy không bằng đào tổ, nhưng cũng không đến nỗi.  

 

Anh không khỏi lẩm bẩm: “Đào tổ không phải cây đào đầu tiên ư?”  

 

Anh vừa nghĩ vậy thì có một con khỉ nhảy ra, toàn thân nó có màu đen, dáng người cao hai mét trông rất to con. Trông thấy Ngô Bình, nó hét lên, lập tức có hơn chục con khỉ khác chạy ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt hung ác.

Những con khỉ này, con nào con nấy đều có khí tức đáng sợ, mặc dù kém cá lớn trong biển Hỗn Mang, nhưng cũng có được sức chiến đấu của cấp bậc Đạo Quân.  
 
Chương 5476: Đến tận nhà uy hiếp


Anh lại xem sang bình đan dược thứ hai thì thấy cũng vậy, tuy chất lượng của đan dược rất kém, nhưng cũng có chút điểm sáng. Rõ ràng, cậu thiếu niên này chỉ thiếu sư chỉ dẫn đúng đắn của một thầy luyện đan giỏi thôi.

Ngô Bình cười nói: “Cũng được mà, nếu cậu muốn học luyện đan thật thì khi nào rảnh đến phụ việc cho tôi. Ví dụ cậu mà có khả năng thì biết đâu tôi lại nhận làm đệ tử”.

Nguyên Vĩnh Huy mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, cảm ơn thầy Lý”.

Nguyên Định Châu cũng rất vui, Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, chỉ cần anh chỉ dẫn cho con trai anh ta đôi điều thôi thì cậu nhóc cũng có thu hoạch lớn rồi.

Ngô Bình rời khỏi phòng đấu giá Vĩnh Huy rồi trở về nhà theo đường cũ, khi đi qua phòng đấu giá Mậu Sinh, anh nhìn thấy người rót trà cho mình đang đứng bên ngoài. Thấy Ngô Bình đi từ phòng đấu giá ở phía đối diện ra, tên đó cười khẩy. rồi nói: “Này, đừng nói là anh hợp tác với Vĩnh Huy rồi nhé?”

Nghe thấy thế, Ngô Bình đứng lại rồi nói: Đúng, tôi quyết định sẽ hợp tác lâu dài với họ”.

'Tên kia lắc đầu nói: “Chắc anh cũng làm ăn nhỏ lẻ thôi chứ gì, nhưng dù thế đi chăng nữa thì cũng phải tìm đến phòng đấu giá có tiếng mà hợp tác chứ, không thì bao giờ mới ngóc đầu lên được”.

Ngô Bình: “Thế à?”

'Tên kia: “Anh hợp tác với họ vì thấy họ thu phí rẻ chứ gì? Nhưng anh có nghĩ là cùng một buổi đấu giá và cùng một món đồ, nhưng chúng tôi có thể bán với giá một nghìn, trong khi bên kia giỏi lắm chỉ có tám trăm không? Anh đã tính đến chuyện này chưa?”

Ngô Bình nói: “Tôi không lo điều này, đan dược của tôi mà tung ra thì người ta chỉ có tranh nhau mua thôi, làm gì có chuyện bán với giá thấp”.

'Tên kia cười mỉa, rõ ràng cho rằng Ngô Bình đang khoác. lác: “Thế cơ à? Không biết công tử định đấu giá đan dược gì?”

Ngô Bình: “Đan dược trên bảng Linh Đan”, nói rồi, Ngô Bình quay người bỏ đi.

'Tên kia ngẩn ra tại chỗ, đan dược trên bảng Linh Đan ư? Nhưng đó là gì? Hắn chỉ là một tay nhân viên quèn nên nào có biết.

Đúng lúc này, ông chủ đã tiễn khách quý ra ngoài. Thấy. tên kia đang đứng thãn thờ ở ngoài thì hỏi: “Không vào trong tiếp khách mà ngẩn ra đó làm gì?”

Tên kia vội hỏi: “Ông chủ, ban nấy có người đã chạy sang bên đối diện, chứ không hợp tác với phòng đấu giá của mình. Tiểu nhân bảo kiểu gì hän cũng bị lỗ, nhưng hẳn bốc phét là đan dược của hẳn đều nằm trên bảng Linh Đan, Ha ha, đúng là nực cười!”

“Bảng Linh Đan ư?”, ông chủ túm chặt lấy cổ áo hăn rồi hỏi: “Người đâu rồi?”

Tên kia sợ quá nói: “Ông chủ, hẳn đi rồi”.

Ông chủ tát cho hắn một cái rồi tức tối quát: “Tại sao lại để người ta sang bên đối diện, cậu làm ăn kiểu gì thế hả?”

Tên kia bị tát cho ngu người, cảm thấy có gì đó sai sai nên khóc lóc nói: “Khi ấy, ông chủ đang tiếp khách quý, tiểu nhân không dám làm phiền. Hơn nữa, tiểu nhân thấy anh ta chỉ đến một mình, trông cũng xoàng xoàng nên tưởng không phải khách hàng quan trọng, thế rồi anh ta sang bên kia mất. Anh ta ngồi bên mình chờ có một lát mà đã mất kiên nhãn hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia”.

Ông chủ tức đến giậm chân: “Nếu đúng là người ta có đan dược trên bảng Linh Đan thì chúng ta lỗ to rồi đấy”.
 
Chương 4787


 Ngô Bình cũng đập vài phát vào lồng ngực của mình, phát ra tiếng vang động trời, khiến đám khỉ giật nảy mình. Thủ lĩnh kia khẽ sửng sốt, tiến lên mấy bước, hung ác trợn mắt trừng Ngô Bình. Thật ra nó đã hơi mất tự tin rồi, bởi vì khí tức của Ngô Bình mạnh mẽ hơn nó rất nhiều.  

 

Ngô Bình cũng bước lên mấy bước, trợn mắt trừng con khỉ này, còn ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.  

 

Mặc dù con khỉ này thông minh, nhưng cũng không nhịn nổi khiêu khích, phát ra tiếng hú quái dị, bay lên không trung xông về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nắm đấm của nó sắp đánh tới nơi thì bị Ngô Bình giơ tay bắt lấy, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất, đôi mắt lập tức nổ đầy đom đóm, cơ thể cũng cứng đờ luôn.  

 

Ngô Bình nhìn nó, mười mấy giây sau con khỉ này mới hoàn hồn, nó lại đứng dậy, cảnh giác nhìn Ngô Bình, sau đó từ từ lùi về phía sau.  

 

Ngô Bình trừng mắt: “Cút!”  

Advertisement

 

Đám khỉ sợ hãi kêu lên ‘chít chít’, sau đó lập tức tản ra, bao gồm cả con khỉ cầm đầu kia.  

 

Đám khỉ đi rồi, Ngô Bình lấy một chiếc túi lớn ra, bắt đầu hái đào. Chất lượng của những quả đào này thật sự rất tốt, còn quý giá hơn quả bàn đào mà lúc trước anh từng ăn. Anh vừa hái vừa ăn, thoáng chốc đã hái đầy mười chiếc túi.  

 

Lúc này, con khỉ cầm đầu kia lại chạy tới, nó đột nhiên quỳ xuống mặt đất, miệng kêu chít chít, dường như đang cầu xin. Đánh không lại, vậy thì ra vẻ yếu đuối, con khỉ này cũng thông minh lắm.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mày muốn xin tao đừng hái sạch chỗ đào này?”  

 

Con khỉ này gật đầu, trên mặt lộ vẻ cầu xin.  

 

Ngô Bình: “Rừng đào lớn như vậy, tao mới hái một nửa. Mày yên tâm đi, tao hái hai phần ba, để lại cho mày một phần ba, được chứ?”  

 

Con khỉ vừa nghe Ngô Bình nói sẽ không hái sạch quả đào, lập tức lộ vẻ cảm kích, liên tục dập đầu với anh.  

 

Ngô Bình hỏi: “Trên hòn đảo này, trừ đám khỉ bọn mày ra thì còn sinh linh nào khác không?”  

 

Con khỉ gật đầu, hai tay khua khua.  

 

Ngô Bình nhìn một lát, đột nhiên đưa tay đập một phát lên trên Mạch Môn của nó, đồng thời ngầm truyền thụ ngôn ngữ cho nó. Con khỉ chỉ cảm thấy cổ họng tê rần, sau đó chợt mở miệng nói tiếng người, mặc dù không được trôi chảy, nhưng có thể hiểu được đại khái ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt.  

 

“Ơ, tôi có thể nói tiếng người rồi sao?”  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên có thể rồi, chỉ là trước kia mày không cần nói tiếng người, cho nên không biết nói. Tao hỏi mày, nơi này là nơi nào?”  

 

Con khỉ: “Nơi này chính là đảo Hỗn Mang trên biển Hỗn Mang. Biển Hỗn Mang chính là nơi tiếp giáp giữa vũ trụ Chấn Đán và vũ trụ chính, cho nên hoàn cảnh nơi này khá kỳ lạ, tu sĩ bình thường khó mà sinh tồn ở đây. Đã từng có không ít tu sĩ rất mạnh ở bên ngoài tới đây, kết quả đều chết cả rồi”.  

 

Đáy lòng Ngô Bình hơi rung động: “Nơi này nối liền với vũ trụ chính à? Sao mày biết được?”  

 

Con khỉ: “Thật ra biển Hỗn Mang là một loại năng lượng đan xen giữa hình chiếu và căn nguyên, có phải anh suýt hòa tan trong đó?”  
 
Chương 5477: Thầy Lý không sợ hợp tác với Vĩnh Huy thì sẽ đắc tội với Mậu Sinh ư?


Ông chủ Ngưu nói: “Ông chủ Nguyên, mấy ngày không gặp, bên này làm ăn vẫn tốt chứ?”

Nguyên Định Châu: “Cũng ổn, tôi vừa bàn được một mối lớn xong”.

Ông chủ Ngưu thấy như bị chảy máu, song vẫn nói: “Có phải là vị khách từ bên tôi sang không? Ha ha, khi ấy tôi đang bận bàn một việc quan trọng, không muốn người ta chờ nên mới bảo sang chỗ cậu thử, không ngờ lại là mối ngon”.

Nguyên Định Châu đương nhiên không tin lời ông ta: “Thế à? Thế thì tôi phải cảm ơn ông rồi. Người đó chính là ông chủ Lý của cửa hàng đan dược, anh ấy đang cần tìm một bên đấu giá để hợp tác lâu dài. Đan dược anh ấy mang đến là đan dược tuyệt phẩm đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan, ngoài ra còn có các linh đan quý hiếm khác”.

Ông chủ Ngưu dù có kiềm chế đến mấy cũng phải nhăn nhó mặt mày: “Ông chủ Ngưu, cậu không đùa chứ? Dù là cửa hàng đan dược thì cũng đâu thể có läảm đan dược quý thế?”

Nguyên Định Châu cười phá lên nói: “Cửa hàng đan dược bình thường thì không, nhưng ông chủ Lý là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh nên luyện vài lò đan dược cấp cao có gì là khó đâu

Không lâu sau, ông chủ Ngưu đã về bên của mình để tìm tên nhân viên, sau đó đánh cho hẳn một trận rồi ném ra ngoài đường.

Đây là một sai lầm quá lớn, nếu Ngô Bình hợp tác lâu dài với Vĩnh Huy thì họ có thể mượn cơ hội này để đánh bật Mậu Sinh.

“Nhất định phải ngăn cản chuyện hợp tác của họ”, ông chủ Ngưu lẩm bẩm.

Ngô Bình vừa về đến nhà một lúc thì có người vào báo có một người họ Ngưu đến xin gặp, người này còn tự nhận là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh.

Ngô Bình lập tức cho ông ta vào.

Ông chủ Ngưu vừa vào đã tươi cười nói: “Thầy Lý, tôi là Ngưu Chấn Danh, nghe danh của cậu đã lâu nhưng nay mới biết cậu đã tới Giang Nam Thành. Tôi vừa biết tin đã đến chào. hỏi ngay”, đi sau ông ta là mấy tên tuỳ tùng cầm quà.

Ngô Bình: “Ông chủ Ngưu khách sáo quá, tôi có nghe kể về ông rồi, ông là chủ của phòng đấu giá Mậu Sinh nổi tiếng”.

Ngưu Chấn Danh thở dài nói: “Trước đó là nhân viên của tôi đã không đón tiếp cậu chu đáo, để cậu sang bên đối diện mất".

Ngô Bình: “Con người tôi làm gì cũng muốn phải nhanh gọn, sau đó đi loanh quanh thì gặp ông chủ Nguyên”.

Ngưu Chấn Danh: “Thứ cho tôi nói thẳng, cậu có thể nghĩ lại chuyện hợp tác với Mậu Sinh được không?”

Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi đã bàn xong với Vĩnh Huy rồi, sau này tất cả đan dược của tôi đều sẽ do họ phụ trách đấu giá”.

Ngưu Chấn Danh cau mày nói: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng sẽ đưa ra điều kiện y như họ”.

Ngô Bình: “Không liên quan đến điều kiện, chúng tôi đã chốt rồi nên không thay đổi được nữa”.

Ngưu Chấn Danh thở dài: “Thầy Lý không sợ hợp tác với Vĩnh Huy thì sẽ đắc tội với Mậu Sinh ư?”
 
Chương 4788


Ngô Bình nhíu mày: “Đối với vũ trụ chính, tao chỉ là một đốm sáng?”  

 

Con khỉ: “Đúng vậy, giống như anh đứng bên cạnh hồ nước sẽ nhìn thấy hình chiếu của bản thân bên trong hồ nước vậy, mặc dù hình chiếu rất rõ ràng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là hình chiếu, là đồ giả. Một cơn gió thổi qua, hình chiếu sẽ biến mất”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, hóa ra những tồn tại như mình chỉ là ảo ảnh trong mơ thôi sao?  

 

Con khỉ quan sát nét mặt của anh, nói: “Xin đừng bi quan như vậy, khi tu vi của anh đủ mạnh mẽ, anh có thể hóa hư thành thực, nhảy từ vũ trụ phụ vào vũ trụ chính”.  

Advertisement

 

Đáy lòng Ngô Bình hơi dao động: “Có ai thành công chưa?”  

 

Con khỉ: “Đương nhiên là có rồi. Nghe tổ tiên nói, trên đảo Hỗn Mang từng có sinh linh phá không rời đi, trực tiếp tiến vào vũ trụ chính. Đương nhiên, chúng tôi cũng không biết tình huống của hắn ta ở vũ trụ chính”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Sự tồn tại của vũ trụ chính có can thiệp và ảnh hưởng tới sinh linh của vũ trụ phụ không?”  

 

Con khỉ: “Tổ tiên của tôi cũng từng suy nghĩ vấn đề này, về sau người nói với chúng tôi rằng: ở một góc độ nào đó, chắc hẳn vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu của những sự vật có thật trong vũ trụ chính, khi sự vật có thật xảy ra thay đổi, đương nhiên vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu cũng sẽ xảy ra thay đổi”.  

 

Ngô Bình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Có phải đại kiếp kỷ nguyên liên quan tới thay đổi của vũ trụ chính?”  

 

Con khỉ: “Loại chuyện này, không ai trong vũ trụ phụ có thể nói rõ ràng, tất cả đều chỉ là suy đoán. Thực lực của các hạ vô cùng mạnh mẽ, tôi rất khâm phục, tương lai anh nhất định có thể thành công tiến vào vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình biết, những thứ này còn cách anh xa lắm, bây giờ không suy nghĩ thêm nữa, mà hỏi: “Phải xưng hô với mày như thế nào?”  

 

“Gọi tôi Thiết Đầu là được rồi”. Con khỉ nói: “Khi còn bé, đầu tôi khá là cứng rắn, đã từng đụng chết một con chim ưng muốn bắt giết tôi”.  

 

Ngô Bình: “Thiết Đầu, có phải trên đảo Hỗn Mang này có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ?”  

 

Thiết Đầu: “Đương nhiên rồi, bởi vì đảo Hỗn Mang nằm trên biển Hỗn Mang, cho nên nó cũng rất gần với vũ trụ chính, tất cả sinh linh ở nơi này đều mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Vậy mày có biết biển Hỗn Mang ra đời như thế nào không?”  

 

Thiết Đầu: “Nghe nói, nó là khu vực được hình thành dưới tình huống vô số sinh linh mạnh mẽ đã tới gần vũ trụ chính. Nó không phải công lao của một vị cường giả, mà là kết quả sau cố gắng của vô số cường giả vũ trụ Chấn Đán từ xưa đến nay”.  

 

Ngô Bình cảm thấy hứng thú với việc này, anh hỏi: “Mày biết những cường giả đó là ai không?”  

 

Thiết Đầu: “Tôi biết không nhiều lắm, nhưng những cường giả này đều từng là tồn tại mạnh mẽ nhất Chấn Đán. Cho nên, nếu các hạ muốn thăm dò bí ẩn của vũ trụ chính, tốt nhất trở là thành cường giả chí tôn của vũ trụ Chấn Đán”.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi: “Mày nói rất có lý, nếu như không phải người đứng đầu toàn vũ trụ, vậy có tư cách gì nghĩ tới vũ trụ chính?”  

 

Sau đó anh lại nghĩ tới một chuyện: “Mày từng nghe nói đến trật tự tối cao chưa?”  

 

Thiết Đầu: “Từng nghe thấy rồi, thật ra đó cũng chỉ là phản chiếu của trật tự vũ trụ chính, khá là gần với tình huống thực tế của vũ trụ chính”.  

 

Nói đến đây, ánh mắt Thiết Đầu đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, đảo Hỗn Mang có một truyền thuyết. Ở rất lâu trước kia, từng có một sinh linh của vũ trụ chính tới biển Hỗn Mang, còn đi lên đảo Hỗn Mang”.  

 

Đáy lòng Ngô Bình có chút cuồng loạn: “Sinh mệnh của vũ trụ chính sao? Mày từng gặp chưa?”  
 
Chương 5478: Tiếp tục phá kỷ lục


Ngưu Chấn Danh hừ lạnh nói: “Ông chủ Lý, vậy thì chúng †a cứ chờ xeml”, nói rồi, ông ta phất áo bỏ đi.

Ông ta đi rồi, Đào Như Tuyết thở dài nói: “Xem ra ở đâu cũng có thành phần cặn bã”.

Ngô Bình: “Như thế cũng hay, nếu chúng ta định cư ở đây thì cần phải giết gà doạ khi, để người ở đây biết chúng ta không dễ chọc vào”.

Đào Như Tuyết: “Đúng thế, em chỉ không biết ông ta định đôi phó với mình thế nào thôi”.

Ngô Bình: “Bất biến ứng vạn biến, còn vài ngày nữa là tới buổi đấu giá, anh cần luyện chế thêm ít đan dược. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, cửa hàng của chúng ta sẽ chính thức đi vào hoạt động”.

Ngô Bình đã có đủ dược liệu trong tay nên sau đó anh chỉ chuyên tâm luyện đan, trong ba ngày, anh đã luyện chế cả mấy chục lò đan dược, tất cả đều là đan dược cấp chín và cấp mười. Cùng lúc đó, anh còn luyện chế lại Cự Thần Đan để cho Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản.

Loáng cái đã đến ngày đấu giá, Ngô Bình, Đào Như Tuyết, Đường Tử Di và Đường Băng Vân đều đã có mặt ở phòng đấu gá.

Hiện tại đã có rất đông người ở đây, nếu không có lối riêng thì nhóm Ngô Bình khó mà chen vào được. Người đến tham gia đấu giá hầu hết đều ở ngoài Động Thiên Thanh Linh, thậm chí ngoài Tiên Giới Thái Ất.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, lần này chỉ đấu giá mỗi đan dược của nhà mình thôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, lần này chỉ đấu giá đan dược, tổng cộng có 15 loại”.

Mấy ngày qua, anh đã luyện chế thêm khá nhiều đan dược, hôm nay đã mang đến cùng đấu giá một thể.

Đào Như Tuyết: “Nhiều người đến thế này chắc chắn là nhờ cái danh thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh của anh”.

Ngô Bình: “Ở Cửu Dương Cảnh, anh chưa dám nhân là thầy luyện đan giỏi nhất, nhưng chắc chẳn đứng trong tốp ba. Tuy Tiên Giới Thái Ất rất lớn, nhưng anh vẫn sẽ thuộc tốp thầy luyện đan đỉnh cấp”.

Đào Như Tuyết: “Đấu giá xong, đan đường của Lý Thị sẽ khai trương, tất cả đan dược tham gia đấu giá đều được bán”.

Bọn họ trò chuyện một lát thì buổi đấu giá bät đầu, đan dược được đấu giá đầu tiên là Tiểu Vô Tương Đan.

Giá khởi điểm của nó không cao lắm, chỉ năm triệu tiền Tiên, nhưng do có cấp tuyệt phẩm nên mọi người vẫn tranh nhau mua, cuối cùng đã lên tới con số 24 triệu.

Song, đây mới là đan dược mở màn thôi, sau đó sẽ đến đan dược đứng thứ 70 trên bảng Linh Đan là Long Phụng Đan. Đan dược này cân bằng âm dương, luyện hình tráng thần nên có giá khởi điểm là 10 triệu tiền Tiên, cuối cùng đã được mua với giá 55 triệu.

Loáng cái, chín loại đan dược đầu tiên đã được bán đấu giá xong, giá trị đã lên đến cả chục tỷ. Nhưng so với Cự Thần Đan chuẩn bị lên sàn thì vẫn chưa là gì.

Khi Cự Thần Đan xuất hiện, Nguyên Định Châu đã đích thân lên gi : “Thưa các vị, đây chính là Cự Thần Đan trong truyền thuyết! Nó là đan dược đứng thứ 25 trên bảng Linh Đan. Ai mà có tin tức nhanh nhạy thì chắc đã biết đan dược này đã từng được bán với giá 500 tỷ trong buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh”.

Mọi người đều ồ lên, không biết lần này sẽ bán được bao nhiêu tiền.

“Mọi người nói xem, lần này Cự Thần Đan sẽ được bán với giá bao nhiêu?”, có người hỏi.

“Lần trước 500 tỷ, lần này chắc chỉ có nhiều hơn thôi!”, một thầy luyện đan lên tiếng, người này cũng chỉ đến xem cho. vui.
 
Chương 4789


Ngô Bình cất túi đào cuối cùng rồi cười nói: “Lúc đầu, sao mày có được mấy quả đào này vậy?”  

 

Khỉ: “Không nhớ rõ, tổ tiên tôi đều sinh sống ở gần rừng đào, ăn đào là chính”.  

 

Ngô Bình lấy ra mấy hột đào còn sót lại do Đào tổ kết trái lại, nói: “Đây là hạt  của gốc đào đầu tiên thế gian này, bọn mày có thể trồng xuống. Nếu có thể sinh trưởng, nó sẽ kết thành quả đào, ngon hơn trăm lần so với đào hiện tại bọn mày ăn”.  

 

Advertisement

Thiết Đầu vui mừng, cẩn thận nhận lấy hạt đào, nói: “Các hạ, sinh linh lớn mạnh trên đảo Hỗn Độn, căn bản tôi đều biết rõ, nếu anh có nghi hoặc gì có thể hỏi tôi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Nếu tôi muốn tìm sinh linh vũ trụ chính thì phải đi đâu tìm manh mối?”  

 

Thiết Đầu nói: “Từ đây đi về hướng Đông hơn nghìn mét, có một ngọn núi Thiên Từ, trên núi có một nhóm thực vật kỳ lạ, trong đó cũng có cả dược liệu. Những thực vật này rất kinh khủng, sinh linh hùng mạnh lại gần bọn nó cũng sẽ bị nổ tung mà chết, tan thành hư vô. Những thực vật này có tác dụng ăn mòn sinh mệnh mạnh hơn biển Hỗn Độn gấp vạn lần, cực kỳ nguy hiểm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy nó vẫn được gọi là núi Thiên Từ?”  

 

Thiên Từ: “Bởi vì, khi sinh linh cách thực vật khá xa thì sẽ có được lợi ích rất lớn. Lúc tôi còn nhỏ, đã được trưởng bối đưa đến dưới núi Thiên Từ, tiếp nhận phóng xạ từ những thực vật kỳ lạ kia, có được lợi ích rất lớn, cuối cùng đã trở thành thủ lĩnh tộc đàn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, hiện tại tôi đến núi Thiên Từ xem thử”.  

 

Lại hái mấy trái đào chuẩn bị sẵn ăn trên đường, anh xác định phương hướng, đi đến núi Thiên Từ.  

 

Ra khỏi rừng đào, là một con đường đầy đá và bùn đất, cỏ dại mọc đầy, đường đi không dễ, Ngô Bình chỉ có thể nhảy đi, một lần nhảy mấy trăm mét.  

 

Thế nhưng, sau khi anh bật nhảy mấy trăm mét, đột nhiên có một con diều hâu lớn bay đến, cánh giương đến hơn trăm mét, hung hăng bổ về phía anh.  

 

Nhìn thấy diều hâu già, mắt Ngô Bình sáng lên, đợi khi nó lại gần, anh bỗng vươn tay túm lấy, xoay người leo lên người diều hâu.  

 

Diều hâu hoảng loạn, thân là loài ác điểu, nó chưa từng gặp chuyện này bao giờ, cho nên bay loạn khắp nơi.  

 

Ngô Bình giữ lấy cổ, gõ mấy cái vào đầu nó, quát lớn: “Ngoan ngoãn nghe lời, đưa tao đến núi Thiên Từ, nếu không tao sẽ đánh vỡ đầu mày!”  

 

Diều hâu dù mạnh thì cũng chỉ là một con diều hâu mà thôi, căn bản không phải đối thủ của Ngô Bình, giãy dụa một lúc rồi cũng ngoan ngoãn, bay về núi Thiên Từ.  

 

Tốc độ của diều hâu nhanh hơn anh nhảy nhiều, chưa đến hai tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã nhìn thấy núi Thiên Từ phía trước.  

 

Xung quanh núi Thiên Từ trong vòng trăm mắt, không có bất kỳ sinh linh nào, trên núi cũng có thực vật, nhưng số lượng rất ít. Anh đoán những thực vật sống sót này rất hung mạnh, khiến thực vật xung quanh gần đó chết hết toàn bộ.  

 

Ngô Bình đè cổ diều hâu một cái, diều hâu đã sà xuống, cuối cùng đáp xuống vị trí cách núi Thiên từ chừng hai va nghìn mét.  

 

Anh vừa xuống đã phát hiện gần đó có rất nhiều sinh vật, heo rừng, hươu, soi, chồn, báo, dê gì đó, con nào cũng đều ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất, mắt khép hờ, đầu hướng về phía núi Thiên Từ.  

 

Ngô Bình đáp xuống đất, giẫm vào đuôi một con báo, con báo tuy rất đau nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ là hung hăng trừng nhìn Ngô Bình một cái.  
 
Chương 4790


Ngô Bình hừ một tiếng, anh không dám tùy tiện đi qua, cho nên ngồi xuống vị trí cách con báo không xa, cũng học theo những động vật này, hướng mặt về phía núi Thiên Từ.  

 

Không lâu sau, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh hung hăng từ phía núi Thiên Từ phóng đến, xuyên vào thân thể anh. Luồng sức mạnh này rất mạnh, thân thể anh cũng chỉ có thể hấp thụ được một phần. Nhưng một phần đó lại có thể khiến thân thể anh có thay đổi lớn.  

 

Anh ngồi xuống chưa đến mấy phút, đã phát hiện những động vật này lần lượt rời đi, sau đó lại có một nhóm động vật mới xuất hiện. Con báo kia cũng đi rồi, nó kiên trì chưa đến năm phút.  

 

Advertisement

Ngô Bình bĩu môi, thầm nói bọn mày quá yếu! Hiện tại anh rất thoải mái, không có gì không thích ứng được, đương nhiên không muốn rời đi.  

 

Cứ như vậy, anh ngồi từ sáng đến đêm, từ đếm tới khi trời sáng.  

 

Advertisement

Trời sáng không bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy khí tức trong cơ thể bỗng sôi sục, lúc này đã biết anh sắp từ Chân Hoàng đột phá đến cảnh giới Chân Tổ!  

 

Chân Tổ, là cảnh giới đỉnh cao của Thái Cổ Chân Nhân. Lúc trước anh đã có được sức mạnh Chân Tổ, nhưng vẫn chưa thể đột phá, lúc này nhận được phóng xạ sức mạnh núi Thiên Từ, lại chầm chậm có thể đột phá!  

 

“Rầm!”  

 

Trong thân thể anh, đã xảy rat hay đổi, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, máu huyết sôi sục, tựa như tinh hà bao la hùng vĩ, muôn hình vạn trạng.  

 

Động vật bên cạnh anh cứ đổi từng nhóm liên tục, anh từ đầu tới cuối vẫn ngồi bất động, mãi đến ba ngày sau, cảnh giới Chân Nhân của anh đã ổn định.  

 

Hôm nay, anh mở hai mắt, thì thầm nói: “Thì ra, mình mãi không thể đột phá đến cảnh giới Chân Tổ, chính là vì thiếu sức mạnh này”.  

 

Hiện tại anh đã biết sức mạnh này là gì rồi. Nó là sức mạnh do vật chất chủ thế giới thời kỳ đầu phóng ra, dưới dạng tia phân tử, tấn công thân thể anh, hoàn thành cảnh giới Chân Tổ của anh.  

 

Anh đứng dậy, đi về phía núi Thiên Từ, một bước, hai bước, khoảng cách giữa anh và núi Thiên Từ không ngừng rút ngắn, hai nghìn mét, một nghìn năm trăm mét, một nghìn mét, năm trăm mét!  

 

Khi anh cách núi Thiên từ chỉ còn chừng ba trăm mét, trong vòng nghìn mét xung quanh đã chẳng còn bất kỳ sinh linh nào, chỉ có một mình loài người là anh.  

 

Anh cảm thấy, sức mạnh tỏa ra từ bên trong, mạnh hơn lúc trước gấp nghìn lần, thân thể anh cũng có phần không chịu nổi.  

 

Vì thế, anh không tiến lên thêm nữa, mà lại ngồi xuống, tiếp nhận sức mạnh này.  

 

Vũ trụ nhỏ trong thân thể anh bất đầu vận chuyện, sức mạnh tiến vào thân thể anh, được anh cố gắng chuyển vào trong vũ trụ nhỏ.  

 

Sau khi năng lượng cấp hạt nhỏ bé tiến vào vũ trụ nhỏ của anh, chớp mắt đã hóa thành một tinh cầu thực thể khổng lồ. Vũ trụ nhỏ của anh, hàng tỉ ngôi sao vốn dĩ được sinh ra từ hư thực. Hiện tại, những năng lượng vũ trụ chính này tiến vào, bắt đầu ảnh hưởng toàn diện lên vũ trụ nhỏ này, sinh ra một vài tinh cầu khổng lồ, thậm chí là ngôi sao khổng lồ.  
 
Chương 5479: “Được thôi”.


Thầy luyện đan: “Đây là mới uống có một viên thôi đấy, còn viên kia nhường cho em trai. Nếu người này uống cả hai viên thì khéo còn luyện được thượng bí thần ấy chứ”.

“Cự Thần Đan có công dụng tốt thật, đúng là đan dược. tuyệt phẩm có khác. Thế thì hôm nay chắc chẳn phải đấu giá cao hơn hôm trước rồi”.

Lúc này, Nguyên Định Châu chợt nói: “Giá khởi điểm của Cự Thần Đan là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá 10 tỷ”.

“100 tỷ”, lập tức có người giơ bảng ngay. “110 tỷ”.

Mọi người thi nhau trả giá như không cần tiền, loáng cái con số đã lên thành 250 tỷ.

Phải biết rằng lần trước là đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc nên mới có giá 250 tỷ một viên. Nhưng bây giờ chỉ có một viên thôi mà vẫn đạt tới con số ấy rồi.

“260 tỷ”, có người lên tiếng.

“270 tỷ".

Hiện giờ chỉ còn lại hai đối thủ cạnh tranh, sau đó một người đã bỏ cuộc, người còn lại đã mua được Cự Thần Đan với giá 310 tỷ.

Mua được viên Cự Thần Đan đó xong, người kia cao. giọng hỏi: “Xin hỏi, có viên Cự Thần Đan thứ hai không? Tôi đồng ý trả giá tương đương để mua nốt”.

Thì ra người này nghe nói nếu uống hai viên Cự Thần Đan cùng lúc thì sẽ có hiệu quả tốt hơn nên muốn mua hai viên.

Nguyên Định Châu cười nói: “Chuyện này phải hỏi Thầy Lý của đan đường Lý Thị”, nói rồi, anh ta nhìn snag Ngô Bình.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Sau này anh có thể đến đan đường của chúng tôi, tôi vẫn còn một viên nữa”.

Người kia mừng rỡ nói: “Được”.

Sau đó, họ tiếp tục đấu giá đan dược cấp 12, giá bán ra đều rất cao.

Khi mọi người tưởng Cự Thần Đan là đan dược có giá cao nhất rồi thì Nguyên Định Châu lại mang một viên đan dược khác ra.

Đây là Hoán Thế Đan.

Hoán Thế Đan có thể giữ nguyên ký ức cùng toàn bộ tiềm năng của một người dù người đó chuyển thế. Uống đan dược này vào thì dù có bị ngàn đao xuyên qua thì vẫn có thể sống lại một lần. Hơn nữa, sau khi uống đan dược, thần hồn sẽ ẩn đi, nếu độn thổ sẽ không bị kẻ địch phát hiện, từ đó chạy thoát dễ dàng.

Hơn thế nữa, Hoán Thế Đan còn có thể trừ khử tác dung phụ khi chuyển thế, thậm chí điều kỳ diệu hơn là sau khi trùng sinh, người uống đan dược sẽ có tư chất vượt trội, bí anh có thể dễ dàng trở thành bí thần. Nói cách khác thì đan dược này còn kiêm luôn công dụng của Cự Thần Đan.

“Thưa các vị, đây là Hoán Thế Đan, đứng thứ 20 trên bảng Linh Đan!", Nguyên Định Châu bắt đầu giới thiệu về công dụng của đan dược.

Mọi người nghe xong thì đều xuýt xoa, không ít người còn hô lên.

“Hoán Thế Đan có giá khởi điểm là 100 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất 10 tỷ”.

Rõ ràng Hoán Thế Đan có sức hút hơn Cự Thần Đan, vì nó không chỉ có tác dụng bảo mệnh mà còn cho người uống cơ hội trùng sinh, mà sau khi chuyển thế còn có thiên bẩm tu hành cao hơn, đây đúng là đan dược trong mơ của bao người.

Tranh đấu rất kịch liệt, giá nhanh chóng được đẩy lên 300 tỷ, cuối cùng là 460 tỷ.

Người mua được viên Hoán Thế Đan này là một ông lão cảnh giới Thân Thông. Thoạt nhìn thì thấy ông ấy không thể đột phá được nữa, nhưng nếu uống viên đan dược này vào thì có thể chuyển thế rồi tu hành lại.
 
Chương 4791


 Vì thế, Ngô Bình đứng dậy, tiếp tục tiến lên, hai trăm bước, một trăm bước, năm mươi bước, cuối cùng anh đã lên núi!  

 

Đi lên núi một đoạn, anh đã thấy một gốc cây cổ thụ hơn trăm mắt, xung quanh cây được bao bọc bởi ánh sáng, không ngừng tỏa ra sức mạnh hùng vĩ.  

 

Advertisement

Thế nhưng, tầm mắt Ngô Bình không tập trung vào cây, mà chăm chú ở phần gốc, nơi ấy có một cái ao nhỏ.  

 

Trong ao không phải nước, mà là máu, nó giống như đã tồn tại ở nơi này rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa hề khô cạn. Cây cổ thụ này có thể mạnh như vậy, không ngừng tỏa ra năng lượng, chính là vì hấp thụ một phần nhỏ năng lượng!  

Advertisement

 

“Là máu! Chẳng lẽ là máu của sinh linh vũ trụ chính kia?”. Ngô Bình kích động trong lòng, cúi người xuống, dùng tay chạm vào máu kia.  

 

Tay anh vừa chạm vào máu huyết, từng giọt máu giống như có sinh mệnh, dọc theo làn da, sau đó bao vây toàn thân, rồi từ mũi miệng tai tiến vào trong thân thể anh!

Máu huyết tiến vào thân thể, Ngô Bình đã cảm thấy thân thể rét lạnh, một luồng sức mạnh khiến anh nghẹt thở. Cảm giác này, giống như một con sâu gặp lũ ào đến, căn bản không thể có sức chống đỡ.  

 

Cũng may, vũ trụ nhỏ trong người anh lập tức có phản ứng, chớp mắt đã có vô số lốc xoáy năng lượng hình thành trong tâm vũ trụ, huyết máu này ồ ạt xuyên vào lốc xoáy, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ. Càng lúc càng có nhiều máu huyết xuyên vào thân thể anh, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ, cả quá trình ước chừng chỉ một tiếng đồng hồ.  

 

Khi máu huyết trong ao đã biến mất toàn bộ, Ngô Bình mất sức nằm xuống đất, đầu đầy mồ hôi, đôi mắt kinh sợ. Vừa nãy, anh thật sự nằm giữa bờ vực sống chết. Nếu không phải tâm vũ trụ hấp thụ mọi thứ thì anh chắc chắn đã bị máu huyết cắn nuốt, thân thể biến mất.  

 

Lúc này anh mới chú ý, tâm vũ trụ đã thay đổi phức tạp hơn, hiện tại nó đã biến thành hình một quả trứng gà, giống như trạng thái thuở đầu của đất trời. Đồng thời, tâm vũ trụ cũng không ngừng tỏa ra năng lượng, khiến vũ trụ nhỏ của Ngô Bình càng lúc càng chân thực.  

 

Đương nhiên, thân thể anh cũng có được lợi ích rất lớn, năng lượng tâm vũ trụ phóng ra, không ngừng tiến vào từng tế bào trong anh, thậm chí là máu huyết. Máu của Ngô Bình, là máu Ngũ Hành Thiên, sau này lại lần lượt trải qua Thánh Hoàng, Chân Tổ, máu huyết anh sớm đã tiến hóa thành một loại năng lượng đặc thù. Lúc này, máu huyết mạnh mẽ còn lại trong thân thể đã bị Thiên Huyết của anh quét sạch, nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong đó.  

 

Từ lúc đầu tu hành Thiên Huyết Kinh, Ngô Bình đã cảm thấy Thiên Huyết Kinh có khuyết điểm, dù sao người sáng tạo ra bộ công pháp này, thân thể cũng chưa đạt đến Thiên Huyết. Hiện tại, cuối cùng anh đã lấp được khuyết điểm này, thậm chí còn cảm thấy có thể tiến bộ nâng cấp trên nền tảng Thiên Huyết, đạt đến trạng thái cao minh hơn.  

 

Thiên Huyết nuôi dưỡng thân thể anh, thần hồn Ngô Bình được kích hoạt, cũng bắt đầu có thay đổi. Sau khi trở thành Đạo Quân, thần hồn tu sĩ tiếp xúc đại đạo, đã là trạng thái thực thể rồi, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thân thể, gọi là đạo thần. Lúc đó, Ngô Bình thậm chí đã có thể bỏ đi thân thể, chuyên tu đạo thần.  

 

Lúc này, đạo thần không ngừng mạnh lên, mà Thiên Huyết liên tục hấp thụ năng lượng từ tâm vũ trụ, mãi đến khi đạo thần không thể hấp thu được nữa. Lúc này, đạo thần sau khi yên lặng một lúc, trên đầu đột nhiên tuôn ra vô vàn tia sáng, kết nối với từng ngóc ngách vũ trụ Chấn Đán. Chứng tỏ, cảnh giới của anh đã đạt đến giai đoạn cuối cùng của Đạo Quân, cấp số Đại Đạo Quân!  

 
 
Chương 5480: Đột phá Thần Thông


Đã là cửa hàng đan dược thì không thể thiếu đan dược. được, thấy đan dược sắp bán hết, Ngô Bình lập tức đi ra phía sau để dùng Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản đan dược.

Anh vừa nhân bản được một lô thì Đào Như Tuyết vội vã đi tới nói: “Huyền Bình, có mấy loại đan dược đang các các khách hàng đang muốn mua nhiều, anh xem có luyện chế nhiều được không?”

Ngô Bình cầm lấy xem thì thấy có bảy loại, nhưng yêu cầu về cấp bậc không cao, hầu hết đều là đan dược cấp bảy và tám, chỉ có hai loại cấp chín và mười.

Anh nói: “Em ra bảo với họ là chiều có thể đến lấy hàng”.

Ngô Bình đóng cửa lại rồi lấy dược liệu ra bät đầu luyện đan.

Lượng đan dược được nhiều người đặt nhất là cấp bảy, anh chỉ mất hơn 20 phút là luyện xong. Lần thứ nhất cho ra năm viên cực phẩm, sau đó anh tiến hành nhân bản chúng.

Cùng lúc đó, anh tiếp tục luyện chế lò thứ hai.

Cứ thế, đến chiều là anh đã luyện chế xong bảy lò đan dược và nhân bản hàng loạt.

Do sử dụng Vạn Hoá Thần Hồ quá nhiều nên Ngô Bình cảm thấy tiền Tiên của mình vơi đi kha khá, số tiền cho vào trước kia đã hết sạch rồi. Anh đành cho thêm 100 triệu tiền Tiên vào tiếp.

Buổi chiều, anh ra cửa hàng thì vẫn thấy đông kín người mua, mọi người chen chúc nhau nhưng chỉ có một số ít mua được đan dược, dẫu sao đan dược của anh cũng không rẻ, không phải ai cũng có thể mua được.

Anh quan sát kỹ càng, hễ thấy đan dược nào sắp hết là sẽ đi nhân bản ngay. Chờ đến chiều tối thì tất cả đan dược đều đã được bán hết, cửa hàng cũng đóng cửa, tắt đèn.

Cửa vừa đóng, Đường Tử Di và Đào Như Tuyết đã nhanh chóng tính toán sổ sách, sau một hồi bấm lách cách thì tổng thu chi một ngày đã có.

Ngày đầu khai trương, họ đã bán được tống là hơn 3700 viên đan dược, trong đó nhiều nhất là đan dược cấp sáu, tiếp theo đến cấp bảy. Đan dược bán được nhiều tiền nhất là ba viên Cự Thần Đan và hai viên Hoán Thế Đan.

Cuối cùng, nhờ năm viên đan dược quý hiếm mà ngày đầu mở bán của cửa hàng đã thu về 2000 tỷ tiền Tiên. Khách hàng đều rất hài lòng, dẫu sao đan dược cực phẩm và tuyệt phẩm cũng không dễ mà gặp được.

Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Cũng ổn đấy nhỉ. Nhưng nếu bán kiểu này thì tốn dược liệu lắm, chúng ta cần nghĩ cách để tích trữ nhiều dược liệu hơn”.

Đào Như Tuyết từng quản lý cửa hàng đan dược nên đưa ra kiến nghị: “Huyền Bình, chúng ta có thể dán thông báo thu mua được liệu quý với giá cao không?”

Ngô Bình nói: “Đây cũng là một cách hay, ngày mai làm thử luôn xem hiệu quả thế nào”.

Liên tục luyện đan khiến Ngô Bình đã mệt nhoài, tối nay anh tính sẽ nghỉ ngơi nên đến phòng của Đường Tử Di.
 
Chương 4792


Sau khi tạo được một trăm nghìn Tiền đạo, thân thể Ngô Bình khôi phục lại bình thường, anh đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước. Lại đi lên núi một đoạn, anh nhìn thấy thác máu thứ hai, máu huyết vẫn chưa khô cạn. Cân nhắc chốc lát, tâm vũ trụ vẫn có thể hấp thụ những năng lượng này, vì thế anh bèn dừng lại, lại vươn tay vào trong máu.  

 

Cũng giống lần trước, máu huyết xuyên vào thân thể anh. Lần này anh đã chuẩn bị đầy đủ, máu huyết chia thành hai, một phần bị Thiên Huyết giữ lại hấp thụ, phần còn lại thì tiến vào trong tâm vũ trụ.  

 

Lần này, Thiên Huyết hấp thụ khoảng chừng một phần năm lượng máu huyết. Hiệu suất nó rất cao, vừa hấp thụ những năng lượng từ vũ trụ chính, vừa chuyển năng lượng đến từng tế bào và đạo thần. Đồng thời thực lực của Ngô Bình cũng được nâng cao với tốc độ thấy rõ.  

Advertisement

 

Cứ như vậy, anh không ngừng tiến lên núi, hấp thụ máu huyết sinh linh dọc đường của vũ trụ chính để lại. Sau khi hấp thụ hết mười mấy thác máu, thân thể anh cũng bắt đầu phóng năng lượng ra ngoài.  

 

Advertisement

Cuối cùng, anh đã đến đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái xác hình người dài nghìn mét, nó cuộn mình nằm đó, vẻ mặt vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Trên người nó có một vết thương rất đáng sợ, máu chảy xuống từ vết thương, bởi vậy bên cạnh thi thể mới có một vũng máu lớn như vậy. Còn vũng máu dưới núi chắc hẳn cũng là do lúc anh ta lên núi lưu lại.  

 

Ngô Bình bỗng di chuyển, cũng hóa thành người khổng lồ nghìn mét, anh vươn tay muốn đỡ lấy thi thể, vừa chạm vào nó, thi thể đột nhiên vỡ vụn, sau đó hóa thành một luồng sáng, lao vào biến Hỗn Độn.  

 

Anh ngây người, cúi đầu nhìn, dưới đất có một cái túi, mở ra thì bên trong có một ít thuốc bột, một con dao găm, còn có một cuốn sổ và một cây bút.  

 

Anh gom toàn bộ máu trên mặt đất trước, đưa vào vũ trụ nhỏ. Hiện tại thực lực của anh đã có cách để gom lấy máu, mà không còn như lúc trước, vừa tiếp xúc đã bị máu huyết bao vây.  

 

Thu máu xong, anh lấy con dao găm ra. Con dao găm này cầm rất chắc tay, nặng tựa như cả trăm vạn ngôi sao. Nếu không phải thể chất Đạo Thần anh đang nâng cao, thì lúc này chắc cũng khó mà cầm được dao.  

 

Nắm lấy dao găm, anh khẽ lướt đi, trước mặt bỗng xuất hiện một vết nứt vũ trụ sâu thẳm. Ngô Bình giật mình, biết rõ con dao này kinh khủng đến nhường nào!  

 

Cất lấy dao găm, anh lại lấy ra bốn cái lọ, mỗi lọ bên trong đều có ít thuốc bột. Mở lọ xanh lục, một mùi thơm bay ra, anh khẽ ngửi, mắt bỗng sáng lên, vội vàng đóng nắp lại.  

 

“Cái này, chắc hẳn là dược vật có chức năng tăng trưởng sinh mệnh, chỉ là còn thô sơ. Nhưng mình có thể tinh luyện được nó, dùng nó để điều chế ra đan dược phi phàm!”  

 

Kiểm tra một thứ một lượt, anh quyết định rời khỏi biển Hỗn Độn. Anh đứng trên đỉnh núi quan sát, phát hiện cách đó không xa có một lốc xoáy năng lượng, cách anh chỉ chừng hơn trăm mét. Anh bỗng đạp mạnh, người đã bay lên vạn mét, bản thân anh cũng giật mình, phải biết rằng, lúc trước anh chỉ có thể nháy chừng trăm mét mà thôi.  

 

Không lâu sau, anh đã đến bên dưới lốc xoáy, quan sát một lúc, đã chắc chắn lốc xoáy này có thể đưa anh rời khỏi nơi này. Vì thế anh dùng hết sức nhảy, thân thể bay lên mấy vạn mét, bay vào trong lốc xoáy.  

 

Anh vừa đi vào, thì bỗng xoay chuyển điên đảo, đợi đến khi anh ổn định lại, hai chân đã chạm vào mặt đất.  

 

“Huyền Bình!”  

 
 
Chương 5481: “Như thế cũng hợp lý”.


Chưa đến nửa tiếng sau, bí thần của anh đã ổn định ở cảnh giới Âm Dương. Sau đó, anh lại ngồi xếp băng thêm nửa tiếng. Lúc này, anh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu co sự thay đổi diệu kỳ. Bí thuật, bí lực mà anh tu luyện bắt đầu chuyển hoá thành năng lượng cao hơn, đó là Thần Thông!

Cảnh giới đầu tiên của Thần Thông là Động Pháp. Cảnh giới này sẽ dung hợp bí lực mà anh tu luyện trước đó với trật tự của tự nhiên, từ đó tu luyện ra pháp thuật thật sự.

So với bí thuật thì pháp thuật có uy lực mạnh hơn, hạn mức cũng cao hơn. Nhưng pháp thuật chỉ là một bước chuyển tiếp, cuối cùng vẫn phải luyện nó thành thần thông, vì thế mới có câu pháp thuật và thần thông không thể tách rời.

Cảnh giới Động Pháp là một giai đoạn đặt nên móng, pháp thuất nắm được càng nhiều thì pháp lực càng mạnh. Chờ khi đến cảnh giới Chân Pháp, người có pháp lực càng mạnh thì tài năng càng nhiều.

Cùng là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp nhưng sẽ có thực lực cách xa nhau, đương nhiên điều này cũng liên quan đến bí thần của mỗi người. Có người không có bí thần nên khi thi triển pháp lực cũng bình thường, người có bí thần thì sẽ có pháp lực khá mạnh. Nhưng Ngô Bình đã có bí thần chí tôn nên anh có thể thi triển pháp lực vô hạn, vì thế anh có thể tu luyện nhiều pháp thuật hơn, gần như không gì là không thể.

Song, pháp thuật và thần thông trên đời được chia thành các cấp như cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp thánh và cấp. thiên. Tu sĩ trong thiên hạ bị hạn chế tiềm lực nên hầu hết chỉ †u luyện được pháp thuật cấp thấp, chỉ có một phần một nghìn người tu luyện được pháp thuật cấp trung. Còn pháp. thuật cấp cao thì cần có bí thần thì mới tu luyện được. Cấp. thánh và cấp thiên thì khỏi phải bàn, thường chỉ ai có thượng bí thần và bí thần truyền kỳ mới có thể tu luyện.

Loáng cái, Ngô Bình đã tiến vào cảnh giới Động Pháp.

“Xem ra mình phải tới động Thái Chân một chuyến để xem không gian thứ tám có bảo bối hay công pháp nào để tu luyện không”.

Sau khi đột phá, Ngô Bình đi đến cửa hàng thì thấy hôm nay khách không đông như hôm qua. Tuy nhiên vẫn có không ít người, đan dược được bán rất nhanh. Vì thế, anh lại nhanh chóng đi vào luyện chế và nhân bản đan dược.

Khác với hôm qua là Đào Như Tuyết đã cho người dán hai thông báo. Một cái viết thông tin thu mua dược liệu, một cái ghi nhận đặt hàng đan dược. Ai muốn đặt hàng thì cần cung cấp dược liệu, ngoài ra hiện tại cửa hàng chỉ nhận đơn đan dược trên cấp 11.

Tình hình buổi chiều khá hơn một chút, nhờ kiến nghị của Đào Như Tuyết mà cửa hàng bắt đầu hạn chế đan dược bán ra, mỗi loại đều có một hạn mức cụ thể mỗi ngày.

Đến tối, tuy mức tiêu thụ kém hôm qua, nhưng vẫn đạt một nghìn tỷ tiền Tiên, vì hôm nay họ lại bán được hai viên Cự Thần Đan.

Lúc tính sổ sách, Đào Như Tuyết đưa một đơn đặt hàng cho Ngô Bình rồi nói: “Hôm nay cửa hàng nhận được đơn này, dược liệu đã có nên anh cứ làm luôn thôi”.

Ngô Bình nhìn qua thì thấy có 13 loại đan dược, trong đó khó nhất là đan dược đứng thứ 19 trên bảng Linh Đan, còn dễ nhất là một viên đan dược cấp 11.

“Toàn đan dược khó luyện chế đấy, mình sẽ thu phí thế nào?”

Đào Như Tuyết: “Họ chỉ lấy một viên đan dược thôi và trả giá bằng một nửa giá ngoài thị trường, số đan dược còn lại sẽ thuộc về chúng ta”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Như thế cũng hợp lý”.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, mấy ngày tới, anh phải giúp bọn em tăng tu vi, không ra ngoài em thấy lo lắm”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì à?”

Một hầu gái nói: “Lão gia, chiều này phu nhân ra ngoài mua đồ đã bị một công tử áo vàng trêu chọc, may mà người mình kịp báo danh là người của đan đường Lý Thị, không thì không biết đã có chuyện gì rồi”.

Ngô Bình sa sầm mặt nói: “Biết đó là ai không?”

Cô hầu gái: “Không ạ, nhưng nô tì nghe người xung quanh gọi đó là Lưu công tử, chắc là con hộ giàu có nào đó ở đây”.

Ngô Bình: “Lát anh sẽ đến hỏi thăm Lưu phủ”.
 
Chương 4793


Lại đi lên trước một đoạn, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa đen tuyền, vô cùng nặng nề. Cửa cao mười mét, bề ngang vừa hay rộng chừng con đường Chân Thánh, vì vậy muốn đến phía sau, chắc chắn phải mở cánh cửa này.  

 

Lúc này, trước cửa đã có một người đang đứng, anh ta nhìn chằm chằm cửa lớn, đang suy ngẫm.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là cửa Huyền Cơ, chỉ khi mở được nó mới có thể tiến vào giai đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh. Năm đó, Thần tộc cũng chỉ dừng ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình đang định tiến lên kiểm tra, người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ném các người vào hư không”.  

Advertisement

 

   

 

Ngô Bình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh kiêu ngạo như vậy, ai cho anh cái gan đó vậy?”  

 

Advertisement

Người đàn ông chầm chậm quay người, nhìn Ngô Bình, anh ta trông rất anh tuấn, da dẻ trắng mịn, tóc bạc trắng, ngũ quan dễ nhìn.  

 

“Anh chính là Lý Huyền Bình sao?”. Đối phương hỏi: “Là người đứng đầu đại hội Thượng Thanh”.  

 

Ngô Bình: “Là tôi”.  

 

Người đàn ông gật đầu: “Tôi là Thần Phá Tiêu, chắc hẳn anh đã nghe qua tên tôi rồi”.

Ngô Bình: "Thần Phá Tiêu, anh đúng là có chút năng lực, không ngờ lại đi đến được cuối đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh. Song, anh cũng chỉ có thể đến đây thôi".  

 

Thần Phá Tiêu: "Anh cũng khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cho rằng ngoài mình ra thì không còn ai có thể đến được đây nữa".  

 

Ngô Bình: "Bây giờ, anh có thể cút, đến từ đâu thì lăn về đó đi", đây là đáp trả của anh với sự xấc xược ban nãy của đối phương.  

 

Thần Phá Tiêu cũng không giận, cười bảo: "Anh Lý này, có thể thấy anh cũng rất mạnh. Hay là vậy đi, tôi với anh hợp tác cùng nhau mở ra cánh cửa này, thế nào?"  

 

Ngô Bình: "Tôi cần hợp tác với anh chắc?"  

 

Anh nói xong bèn đi thẳng đến chỗ Thần Phá Tiêu, tên kia không ngừng lùi lại, nhàn nhạt hỏi: "Anh Lý định ra tay với tôi hả?"  

 

Ngô Bình: "Anh xưng anh em với ai thế hả?"  

 

Thần Phá Tiêu bình tĩnh nói: "Anh Lý, bố tôi là một cao thủ tứ kỷ nguyên! Gia tộc của ta có ba cao thủ kỷ nguyên trấn thủ! Lẽ nào, thân phận của tôi như vậy vẫn không xứng làm bạn với anh Lý sao?"  

 

Ngô Bình hết sức kinh ngạc: "Anh là Nhân tộc đúng không? Bố anh cũng thế, vậy mà ông ta lại là cao thủ lục kỷ nguyên, sao làm được thế?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Đến vũ trụ khác rèn luyện cũng có thể trở thành cao thủ kỷ nguyên".  

 

Ngô Bình: "Thì ra là vậy, xem ra gia tộc anh rất mạnh".  

 

Thần Phá Tiêu: "Cũng tạm được. Ít nhất ở trước mặt Thần tộc, gia tộc tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ mình".  

 

Ngô Bình: "Anh chưa tiến vào mấy chỗ lúc trước hả?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Biển Hỗn Độn quá nguy hiểm, Thủy Thiên Thừa cũng một sống chín chết. Mục tiêu của tôi là đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh, ở đấy có thứ tôi cần, đó là bảo tàng cuối cùng".  
 
Chương 5482: Mười hạt Thần Thông


Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông đang làm gì vậy?”

Lưu Tả lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thầy Lý, con trai tôi không biết trời cao đất dày là gì nên hôm nay đã bất kính với phu nhân của cậu. Tôi về nhà mới biết chuyện nên đã đánh cho nó một trận ngay, giờ thì lôi nó đến nhận tội, xin thầy Lý cứ trừng trị”.

Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, một viên đan dược của anh có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ, có thể nói là không một ai ở cái đất Giang Nam Thành này oách hơn anh, vậy mà con trai ông ấy dám đắc tội với người này, đúng là chán sống rồi mà.

Cái khác thì không nói, nhưng chỉ cần Ngô Bình nói một câu là nhà họ Lưu bất kính với mình, đảm bảo ngay trong hôm nay sẽ có người san bằng nhà họ ngay, sau đó xách đầu của ông ấy đến giao cho Ngô Bình ở đan đường Lý Thị.

Ngô Bình nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện xong, xem ra công tử nhà ta thường xuyên làm chuyện như vậy”.

Công tử áo vàng đang bị trói liên tục dập đầu xuống đất rồi run rẩy nói: “Thầy Lý, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân sẽ chịu phạt ạ”.

Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em quyết định đi”. Khi ấy, tên công tử áo vàng này chỉ buông những lời suồng sã, nhưng sau khi nghe Đường Tử Di báo thân phận thì

đã chạy mất dép.

Đường Tử Di nói: “Nếu Lưu gia chủ đã chủ động đến xin lỗi thì mình bỏ qua chuyện này đi anh”.

Lưu Tả thở phào một hơi rồi nói: “Cảm ơn phu nhân khai ân. Nhưng tôi vẫn không thể dễ dàng tha cho thằng súc sinh này được, khi vê nhất định tôi sẽ trừng trị nó nghiêm khắc”.

Ngô Bình cũng chỉ cần thái độ này thôi, đó là phải biết thành khẩn nhận sai, làm được vậy thì anh sẽ bỏ qua.

Lưu Tả lấy một tờ giấy vàng ra rồi giơ lên cho Ngô Bình bằng hai tay: “Thầy Lý, đây là bảo bối mà tổ tiên Lưu Thị tôi để lại, nghe nói là sách về luyện đan của một đại năng đan đạo thời thượng cổ để lại, tổng cộng có bảy trang, tôi đang giữ một trang”.

Sách luyện đan là một cách truyền thừa của thầy luyện đan, chỉ có thầy luyện đan đủ kinh nghiệm và lai lịch thì mới có thể hiểu được sự kỳ diệu trong đó, nếu không đạt đủ điều kiện thì có cũng như không.

Ngô Bình nhận lấy thì thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu tiến vào trong cơ thể mình rồi lại trở ra. Ngay sau đó, tờ giấy đã hoá thành một điểm sáng rồi chui vào lòng bàn tay anh.

Điểm sang đó di chuyển đến trước bí thần rồi hoá thành một cảm ngộ ký ức tu hành. Các ký ức này có lợi rất nhiều cho Ngô Bình, vì nó là toàn bộ cảm nhận tu hành cùng kinh nghiệm từ tầng thứ nhất lên tâng thứ ba của Thân Thông.

Các kinh nghiệm này không dùng để tu hành, mà để giải quyết các vấn đề khó trong luyện đan. Đan dược do các thầy luyện đan luyện chế sẽ phù hợp với tu sĩ ở một cảnh giới nào đó, tác dụng của đan dược thường là đột phá cảnh giới hoặc củng cố tu vi. Nếu một thầy luyện đan có cảnh giới không đủ thì sẽ không thể luyện chế được một số đan dược nhất định. Nhưng nếu Ngô Bình có được những kinh nghiệm ở các cảnh giới này thì anh hoàn toàn có thể luyện chế đan dược cho các cảnh giới cao hơn.

Loáng cái, anh đã tiếp thu được kinh nghiệm của rất nhiều cảnh giới.

Lưu Tả mừng rỡ nói: “Thầy Lý có thể hấp thu sách luyện đan ngay được, quá đỉnh!”

Ngô Bình: “Thứ này rất quan trọng với tôi, cảm ơn ông”.

Lưu Tả: “Thầy Lý có thể tha mạng cho con trai tôi là Lưu Tả tôi cảm kích lắm rồi, đây chỉ là chút lòng thành thôi ạ”.

Ngô Bình cũng không định lấy không của người ta nên: “Tôi đã nhận thứ này của ông, sau này ông có thể nhờ tôi luyện chế cho ba lò đan dược bất kỳ”.

Lưu Tả kinh ngạc nói: “Thầy Lý, chuyện này...” Ngô Bình: “Đừng khách sáo, ông đáng nhận được mà”.

Lưu Tả nuốt nước miếng rồi dè dặt hỏi: “Tôi có thể xin một lò Cự Thần Đan cho con trai không?”

Ông ta đã nghe nói về Cự Thần Đan rồi, nó có giá những vài trăm tỷ lần! Ông ấy biết đây là một đòi hỏi rất quá đáng, nhưng vì con trai mình, ông ấy đành muối mặt đi xin vậy.

Ngô Bình cười nói: “Được chứ, tôi đang có sẵn Cự Thần Đan đây, tôi tặng ông hai viên nhé?”

Lưu Tả mừng rỡ nói: “Vâng, cảm ơn thầy Lý”. Hai bố con họ vội hành lễ.
 
Chương 4794


Ngô Bình: "Chỉ thuận miệng nói thế thôi, anh cũng đừng cho là thật".  

 

Thần Phá Tiêu: "Anh Lý, anh có muốn hợp tác với tôi không?"  

 

Ngô Bình liếc đối phương, cười hỏi: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề trước đã, anh biết vũ trụ chính không?"  

 

Advertisement

Thần Phá Tiêu đáp: "Đương nhiên biết. Vũ trụ Chấn Đán chỗ chúng ta thuộc vũ trụ thứ, là hình chiếu của vũ trụ chính. Nói tóm lại, vũ trụ chính mới là thế giới thật, chúng ta chỉ là hư ảo. Ở trong mắt những sinh linh của thế giới thật, chúng ta vô cùng yếu ớt".  

 

Vậy cũng chưa chắc, Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu vũ trụ thứ là hình chiếu của vũ chủ, vậy thế giới chỗ chúng ta chắc chắn có thế giới thật tương ứng trong vũ trụ chính. Thế nên, tôi có một suy đoán, vũ trụ chính hẳn là có được vô số thời không, mỗi thời không lại tương ứng với một vũ trụ thứ".  

 

Advertisement

Ánh mắt Thần Phá Tiêu sáng lên nói: "Suy đoán ấy của anh Lý rất có lý! Khi tôi nói chuyện với người lớn thì mỗi người đều có ý kiến riêng".  

 

Ngô Bình: "Nếu vũ trụ chính thật sự có rất nhiều thời không thì chắc chắn có thời không nhỏ yếu và mạnh mẽ. Nghe nói vũ trụ Chấn Đán chúng ta sắp sinh ra trật tự đỉnh cấp. Vậy thì, vũ trụ chính ánh bóng ra nó cũng không phải nhỏ, hẳn là một thời không cực kỳ cao cấp".  

 

Thần Phá Tiêu chấn động: "Nếu giống như suy đoán của anh Lý thì ở trước mặt những sinh linh bình thường trong vũ trụ chính, chúng ta cũng không coi như là yếu!"  

 

Ngô Bình: "Vì vậy, tôi đang nghĩ những sinh mệnh vũ trụ phụ như chúng ta, cuối cùng theo đuổi cái gì. Lẽ nào không phải tiến vào vũ trụ chính sao?"  

 

Thần Phá Tiêu cười nói: "Đó là điều mà những cao thủ cấp vũ trụ cần lo, với trình độ hiện nay của chúng ta thì vẫn chưa thể suy xét được".  

 

Ngô Bình: "Anh nói đúng. Nhưng nếu có thể biết trước đôi điều thì chúng ta cũng bớt đi đường vòng và ngã rẽ trong tu luyện".  

 

Thần Phá Tiêu cảm khái: "Anh Lý lợi hại ghê, chỉ nói với anh mấy câu mà tôi đã được lợi rất nhiều rồi!"  

 

Ngô Bình biết anh ta đang nịnh mình bèn nói: "Anh đã muốn đi đến đoạn thứ ba thì tôi cũng có thể cho anh cơ hội. Nhưng mà, đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm, Tiên tộc khủng bố cũng chưa đi hết được, anh có chắc muốn đi không?"  

 

Thần Phá Tiêu gật đầu: "Dù tôi có chết bên trong cũng sẽ không hối hận".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi".  

 

Anh đi đến trước cánh cửa kia, giơ tay ấn lên, một sức mạnh khủng bố dội ngược lại, muốn hất vang tay Ngô Bình ra. Nhưng giờ Ngô Bình đã hấp thu máu của vũ trụ chính và hoàn toàn khác xưa. Sức mạnh của cánh cửa chẳng những không thể hất văng tay anh ra, mà ván cửa còn "rắc" một tiếng nứt toạc.  

 

Ngô Bình giơ chân lên, "Ầm" một tiếng đá văng cửa, hai cánh cửa bay ra xa, rớt vào không trung.  

 

Thần Phá Tiêu sợ tới mức giật mình, mặt mũi trắng bệch. Anh ta biết lúc trước thiên tài mạnh nhất của Tiên tộc đi đến trước mặt cánh cửa này đã dùng rất nhiều thủ đoạn, cuối cùng mất nửa tháng mới khiến nó mở ra một cái khe. Nhưng giờ đây, Lý Huyền Bình thế mà một chân đá nát cánh cửa, đây phải là sức mạnh kiểu gì chứ? Anh ta vô cùng may mắn ban nãy không có chọc giận Ngô Bình, không thì giờ e rằng mình đã y như cánh cửa, bị đá bay vào trong hư không rồi.  

 

Ngô Bình đá nát cửa xong bèn nói với Thiên Tuyết Linh Kiều: "Linh Kiều, cô và A Ly chờ ở bên ngoài, đừng đi vào", anh biết rõ đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm nên mới dặn dò.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: "Huyền Bình, anh nhất định phải cẩn thận. Không thu hoạch được gì cũng không sao, phải đảm bảo an toàn trước đã".  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom