Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4764


Sau đó, anh lại sai Mã Bảo Ngọc đến hiệu thuốc mua thêm ít dược liệu nữa.  

 

Mã Bảo Ngọc đi ngay, còn Ngô Bình tập trung nghiên cứu đan dược và bắt tay luyện lò đầu tiên là Thần Môn Đan.  

 

Có năm phần dược liệu ở trước mặt anh, anh chỉ cần một phần thôi là đủ cho một lò rồi. Đan dược này dành cho yêu quái nên anh không cần luyện quá tốt, cuối cùng thành quả là hai viên Thần Môn Đan.  

Advertisement

 

Đan dược có cấp tam phẩm, với Mã Bảo Ngọc thì đây đã là chuyện không thể, nếu anh luyện chế ra đan dược có cấp cao hơn thì sẽ khiến yêu quái nghi ngờ.  

 

Luyện xong một lò Thần Môn Đan, Ngô Bình dùng các dược liệu còn lại kết hợp với dược liệu của mình để chuẩn bị luyện chế một lò Thần Môn Đan khác thích hợp với con người.  

Advertisement

 

Theo kinh nghiệm của anh thì Thần Môn Đan có thể mở được một sức mạnh trong cơ thể, tương đương với mở thần tàng.  

 

Sau một hồi suy nghĩ, anh đã vứt hai vị thuốc đi, sau đó cho thêm bốn vị khác vào.  

 

Lần này, anh luyện chế mất hơn một tiếng, sau đó có bốn luồng đan khí bay lên rồi ngưng tụ thành bốn viên đan dược cấp đế phẩm trong tay anh.  

 

Thấy thế, Ngô Bình uống luôn một viên rồi nhắm mắt cảm nhận dược lực.  

 

Ngay sau đó, anh đã cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ diệu mở ra, cơ thể anh cũng có sự thay đổi, hai luồng nhiệt nóng tích tụ trong người anh. Tiếp đó, Ngô Bình thấy trong người mình còn có cánh cửa thứ tư, nó khác với phong môn, thiên môn, mệnh môn, mà nằm trong hư không, liên quan đến nguyên thần nên được gọi là thần môn.  

 

Song, thể chất của anh quá mạnh, dược lực của một viên đan dược không thể mở được cánh cửa này, vì thế, anh đã uống viên thứ hai.  

 

Lần này, anh thấy sâu trong ý thức của mình có một cánh cửa màu vàng mở ra, sau đó có một thần hồn vô cùng vĩ đại. Thần hồn này chính là anh!

Ngô Bình không ngờ Thần Môn Đan này có thể mở được sức mạnh bị áp chế của mình, nhưng anh chưa phóng sức mạnh này ra, vì tạm thời không cần thiết. Cùng lúc đó, anh cũng hiểu được tác dụng của Sâm La Giới với mình, đó chính là giúp anh thích ứng trước với kiếp nạn lớn, từ đó còn chuẩn bị sẵn mọi thứ.  

 

“Xem ra cách thức tu luyện ở đây rất có hiệu quả trong đại kiếp, ngoài ra mình cần phải luyện đan để chuẩn bị cho lúc đó nữa”.  

 

Sau đấy, Ngô Bình đã luyện chế nốt ba loại đan dược còn lại. Ba loại này đều có công dụng riêng, anh đã sửa đổi một chút để chúng phù hợp với cơ thể người.  

 

Luyện đan xong, anh không vội mang đan dược ra ngay, mà gọi Mã Bảo Ngọc tiếp tục đi mua dược liệu. Anh quyết định sẽ nghiên cứu vài loại đan dược để đột phá lên pháp sư tầng thứ năm là ngưng tụ pháp thần.  

 

Ba ngày sau, anh vừa củng cố tu vi vừa nghiên cứu các đan dược mà Mã Bảo Ngọc mang đến.  

 

Cùng lúc đó, anh tiếp tục bảo ông ta mang đan dược mình đã luyện chế đến cho ba con yêu quái khác. Quả nhiên cả bốn con yêu quái đều rất vui mừng, chúng không chỉ trọng thưởng cho Mã Bảo Ngọc, mà còn tặng cho ông ta rất nhiều dược liệu quý. Hơn nữa, khi Mã Bảo Ngọc quay về thì còn cầm theo chín phương thức luyện đan và số dược liệu đủ để luyện chế các loại đan dược ấy.  
 
Chương 5454: Thần trúc.


Sữa thần đại địa là một loại nước thuốc vô cùng quý giá, thuộc linh dược cấp mười, có thế dùng đế luyện chế nhiều loại đan dược. Loại nước thuốc này rất khó hình thành tự nhiên, nó cần có cao thủ bố trí đại trận tụ linh, tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực mới có thế hoàn thành. Sau khi đại trận hình thành, còn phải mượn một số vật trung gian để thu thập Sữa thần đại địa. Ở đây, vật trung gian là những cây trúc đó. Rễ trúc rất tốt, ăn sâu xuống đất, hấp thụ linh khí sau đó hình thành nên Sữa thần đại địa và cất chúng và trong những đốt. trúc.

“Ai mà giàu có đến thế? Nó có liên quan gì đến thôn Linh Ấn không?”, Ngô Bình nghĩ ngờ.

Chính vào lúc này, cách đó không xa có tiếng hét vang lên: “ Ai đó?”

Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, một người đàn ông áo 'trằng nhanh chân tiến đến từ phía xa, người đó gầy gầy, cao. cao, mũi ưng, ánh mât sâc bén.

Anh ta nhìn thấy Ngô Bình chẻ trúc thì giận dữ nói: “To. gan thật, không ngờ lại dám ăn cắp thuốc quý của phái tôi”.

Ngô Bình không ngờ Sữa thần đại địa là đồ có chủ, anh liền nói: “Xin lỗi, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy những cây trúc này khá đặc biệt nên đến xem thử, không biết anh là người của môn phái nào?"

Đối phương cười khẩy, nói: “Tôi là đệ tử Kim Trúc Môn, biến trúc này đều thuộc phạm vi thế lực của Kim Trúc Môn chúng tôi. Nếu anh không biết những cây trúc vàng này là vật có chủ thì hãy đi đi, người không biết không có tội”

Ngô Bình quan sát đối phương, tu vi của người áo trắng đó không cao, chỉ là bí cảnh tâng năm, hơn nữa, anh ta còn mang theo hành lý, dáng vẻ lấm bụi đường. Nếu anh ta là người của Kim Trúc Môn thì nhất định phải ở gần đây, không nên có bộ dạng này mới đúng.

Còn một điểm nữa, trước đó anh đã dùng thần niệm quan sát xung quanh nhưng trong rừng trúc vốn không có Kim Trúc Môn nào cả.

Anh bình thản đáp: “Thôi được, tôi sẽ đi ngay”.

Anh nói đi nhưng thật ra là đi một đoạn rồi ẩn mình, sau đó lại quay trở lại. Lúc anh quay lại thì thấy người đó đang lấy một ống kim loại ra, đâm vào ống trúc để lấy Sữa thần đại địa.

Lúc sắp hứng đầy, Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện cách đó không xa, cười, hỏi: “Đủ chưa?”

Người đó giật mình, lắp bắp, suýt chút làm rơi ống kim loại xuống đất, anh ta giận dữ, nói: “Anh chưa đi sao?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Vốn chẳng có Kim Trúc Môn nào cả, còn anh cũng không phải người địa phương, tôi nói đúng không?”

Người áo trắng hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Đừng tự cho. mình thông minh, nếu còn không đi thì lát nữa có muốn đi cũng không còn cơ hội đâu”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi không đi thì sao?”

Người áo trng sầm mặt, nói: “Nể mặt mà không biết nhận thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Anh ta võ nhẹ lên hông, một thanh kiếm liền bay từ trong úi ra, phát ra ánh sáng màu lam, hướng về phía anh như một tia lửa điện.

Ngô Bình đã quá quen thuộc với phi kiếm, anh không thèm tránh, chờ phi kiếm đến gần thì dùng hai ngón tay kẹp. lấy lưỡi kiếm, thanh kiếm liền bị giữ chặt lại, cấm chế trong phi kiếm không ngừng bị bứt phá. Chỉ trong vài phút ngăn ngủi, phi kiếm đã bị Ngô Bình luyện hóa, anh trở lại, phóng ngược lại và nói: “Đi”.

Lần này kiếm quang của phi kiếm dài đến mấy mét, hướng về phía người đàn ông áo trằng với tốc độ gấp mười lần ban nấy.
 
Chương 4765


Pháp thần của Ngô Bình vừa xuất hiện, anh biết thực lực của mình đã đạt đến trình độ của yêu quái cấp chín, hay thậm chí còn cao hơn.  

 

Song, giờ anh chưa thể tu luyện lên cao tiếp được, vì cảnh giới Thông Thiên sau đó không có nội dung tu luyện.  

 

Sau khi đột phá, Ngô Bình đã phóng khí tức của mình ra. Ngay sau đó, cả Vân Đô đều bị khí tức của anh che phủ, các con yêu quái mạnh mẽ đều phải chấn động.  

 

Lúc này, Ngô Bình được bao quanh bởi một ánh hào quang, anh bay vút lên cao rồi tiến ra ngoài thành.  

Advertisement

 

Không lâu sau, anh đã đáp xuống một vùng đất núi hoang vu, anh vừa đáp xuống thì đã có hơn chục con yêu quái bay từ trong thành Vân Đô ra.  

 

Trong số chúng, yêu quái có cấp thấp nhất là cấp bảy, tiếp đến là bốn con cấp tám và hai con cấp chín.  

Advertisement

 

Một con yêu quái đầu chim ưng mình người cấp chín nhìn Ngô Bình như một món ăn ngon rồi cười nói: “Sức mạnh tinh thuần quá, ăn ngươi xong thì khéo ta có thể tiến hoá lên cấp thứ mười đấy”.  

 

Ngô Bình: “Còn có cả yêu quái cấp mười à? Được đấy, nhưng tiếc là ngươi chưa đủ trình ăn thịt ta đâu”.  

 

Con Ưng quái cười sằng sặc rồi bay lên cao, hoá thành một con yêu quái khổng lồ, đôi cánh dài mười mấy mét của nó đang bổ nhào về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ tay phải lên rồi bình thản nói: “Trói!”  

 

Cây cỏ dưới đất bỗng lớn nhanh như thổi, sau đó kết thành một bàn tay lớn màu xanh và trói con Ưng quái lại.  

 

Sau đó, Ngô Bình đã bay lên lưng con chim ứng và đấm một phát vào đầu nó.  

 

Cứ thế, con yêu quái cấp chín đã bị anh đánh chết dễ dàng. Một luồng sức mạnh lớn đã xuất hiện trong người anh và nhanh chóng được mệnh môn hấp thu, sau đó bổ trợ thêm cho pháp lực của anh.  

 

“Cái gì?”, nhóm yêu quái sợ tái mặt rồi co giò chạy hết.  

 

“Trói!”  

 

Đột nhiên xung quanh nổi lên gió lớn, hút hết đám yêu quái lại, đồng thời hình thành một bức tường gió lớn bao vây chúng.  

 

“Pháp thần! Anh ta là pháp thần!”, con yêu quái cấp chín còn lại hét lên với vẻ sợ hãi, nó là một con hổ tinh màu đen, sau lưng có sáu cái cánh. Câu như hổ mọc thêm cánh cũng từ nó mà ra.  

 

Khoảng chục phút sau, ngoài con hổ bay ra thì tất cả lũ yêu quái đều đã bị Ngô Bình giết chết, sau đó anh đã hấp thu được thêm nhiều sức mạnh.  

 

Con hổ quỳ dưới đất run rẩy, người trước mặt nó quá đáng sợ, khiến nó kinh hồn bạt vía, không dám có ý phản kháng.  

 

“Từ giờ trở đi, ta là chủ nhân của ngươi, rõ chưa?”  

 

Hắc hổ quái gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.  

 

Ngô Bình lấy nguyên hạch rồi hỏi Hắc hổ quái: “Trước đó, ngươi kiếm đâu ra các dược liệu đã đưa cho Mã Bảo Ngọc thế?”  

 
 
Chương 5455: 'Khả năng trị bệnh của tôi không tồi


Ngô Bình bước qua, lấy túi chứa đồ từ nửa thân trên của anh ta, phát hiện trong túi có mấy trăm hộp, hộp nào cũng chứa đầy Sữa thần đại địa. Xem ra người này đã phát hiện ra chỗ này từ lâu, hơn nữa còn thường xuyên đến đây đế lấy Sữa thần.

Anh cất túi chứa đồ, chôn xác anh ta xuống đất rồi tiếp tục tìm mắt trận ở xung quanh. Theo như phán đoán của anh †a, trong tất cả những cây trúc này có một cây được đại trận nuôi dưỡng, hấp thụ năng lượng cao cấp nhất. Thứ mà nó ngưng tụ không phải Sữa thần đại địa mà là Đại Địa Thần Tinh còn quý hơn nữa.

Đại Địa Thần Tinh phải mất mấy trăm, mấy ngàn năm mới có thể ngưng tụ được một phần, không giống như Sữa thần đại địa, lúc nào cũng có thể sản sinh.

Trong biển trúc, có cả trăm triệu cây trúc, muốn tìm được cây trúc đặc biệt đó vô cùng khó khăn. Thế là Ngô Bình lấy kho thuốc Đại Thiên ra và tìm kiếm.

Sữa thần đại địa cũng là một loại thuốc, nói chính xác hơn, ít nhất nó cũng là thuốc cấp mười lãm.

Trước mặt anh nhanh chóng xuất hiện một điểm sáng, cách anh không xa,anh lập tức di chuyến, tiến lại gần điếm sáng đó.

Anh đi được hơn một trăm mét thì những cây trúc xung quanh không còn là màu vàng nữa mà là màu tím. Anh đi lòng vòng trong rừng trúc tím một lúc, cuối cùng nhìn thấy một cây trúc màu tím vàng.

Cây trúc đó không lớn, đường kinh tầm ba ngón tay, chiều cao cũng bình thường, trên mỗi mắt trúc đều có phù văn tự nhiên màu vàng. Có điều lúc Ngô Bình sở tay lên thân trúc thì cảm thấy lạnh buốt. Anh dùng dao găm rạch nhẹ nhưng không để lại dấu vết gì, nó cực kỳ cứng. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây chính là trúc vương mà anh đang tìm, là nòng cốt của cá đại trận.

Ngô Bình nhìn thấy cây trúc này thì thở dài, lẩm bẩm: “Thì ra thứ mà đại trận cần không phái là Đại Địa Thần Tinh mà là cây trúc này”.

Mặc dù Đại Địa Thần Tinh đã sinh ra nhưng lúc nó sinh ra cũng đã bị cây trúc này hấp thụ, từ đó tạo nên một cây trúc đặc biệt với công dụng thần kỳ.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa hai tay giữ chặt lấy thân trúc, ra sức nhổ, cây trúc bị anh nhổ cả gốc, rồi cất vào trong túi chứa đồ.

Anh vừa nhổ cây trúc lên thì mặt đất liền rung chuyển nhẹ. Ở chỗ lúc nấy lại có một mụt măng nhỏ mọc lên. Mụt măng đó sinh trưởng sinh trưởng với tốc độ mắt thường có 'thể nhìn thấy.

Chí có điều, rõ ràng nó chưa được tôi luyện bởi Đại Địa Thần Tĩnh, muốn biến thành bộ dạng như cây trúc trước thì ít nhất cũng phần hơn ngàn năm sương gió.

Ngô Bình về đến thôn Linh Ẩn thì tộc trưởng đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, chiêu đãi anh, còn lấy rượu gạo trúc quý của họ ra mời anh nữa.

Trong thôn không thức ăn gì quý, nhưng những thứ họ đem ra đều là những thứ ngon nhất. Lúc thưởng thức tiệc, Ngô Bình phát hiện chỗ này có rất nhiều người bị bệnh, đặc biệt là một số trẻ em, sinh ra đã bị tàn tật.

Vì thôn cách biệt với thế giới bên ngoài, không ít người đều có quan hệ cận huyết, khiến rất nhiều đứa trẻ không được bình thường.

Ngô Bình thấy họ đáng thương nên sau khi ăn cơm thì nói với trưởng tộc: “Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ có cơ thể dị ật, tộc trưởng, ông gọi hết họ đến đây đế tôi giúp họ điều trị thử”.

Tộc trưởng vô cùng vui mừng: “Công tử có thế trị bệnh sao?”

Ngô Bình cười, nói: đâu, để tôi thử xen.

'Khả năng trị bệnh của tôi không tồi

Tộc trưởng vui mừng, ông ta sắp xếp một lầu trúc riêng cho Ngô Bình xem bệnh. Trước lầu trúc nhanh chóng có người xếp hàng dài, mấy chục đứa trẻ, có đứa còn được người lớn bế hoặc dát đến.
 
Chương 4766


Hắc hổ quái: “Hơn 200 khu ạ, có khu lớn khu bé, thường đều là thành trì”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Sau này, ngươi hãy tiếp tục quản lý các khu đó, nhưng không được phép giết hại người dân”.  

 

Hắc hổ quái: “Vâng ạ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tại sao các ngươi đều chạy tới thành Vân Đô?”  

 

Hắc hổ quái: “Thành này là của chung, cũng là kho lương của chúng tiểu nhân”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Dưới trướng của ngươi còn con yêu quái nào không?”  

 

Hắc hổ quái: “Còn ạ”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi hãy gọi tất cả các con yêu quái từ cấp năm trở lên đến đây”  

 

Hắc hổ quái: “Chủ nhân định giết bọn nó ạ?”  

 

Ngô Bình: “Sao, tiếc à?”  

 

Hắc hổ quái: “Không phải tiếc, mà là nếu chủ nhân giết chúng rồi thì tiểu nhân khó mà quản lý địa bàn được tiếp, mà sẽ nhanh chóng bị con quái vật khác đánh chiếm. Nếu vậy thì tiểu nhân không thể đảm bảo an toàn cho người dân trong thành được”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng có lý. Ta hỏi ngươi, yêu quái cấp mười trên ngươi có thực lực thế nào?”  

 

Hắc hổ quái: “Nếu tiểu nhân trở thành yêu quái cấp mười thì thực lực bét cũng phải tăng lên năm, sáu lần. Còn nếu bây giờ mà đối đầu với yêu quái cấp mười thì chắc tiểu nhân chỉ trụ được một, hai hơi thở là ngỏm”.  

 

“Ngươi là yêu quái cấp chín thì có biết con người giết yêu quái xong thì năng lượng hấp thu được từ đâu ra không?”  

 

Hắc hổ quái: “Thưa chủ nhân, năng lượng ấy đến từ hồ Sinh Mệnh, tổng sức mạnh ở đây có hạn và tồn tại trong tư nhiên. Con người có thể hấp thu được năng lượng sinh mệnh qua việc giết yêu quái. Yêu quái chúng tiểu nhân cũng có thể đoạt lại sức mạnh này nhờ ăn thịt con người nên vẫn giữ được cân bằng. Sức mạnh của con ngươi không giảm, mà sức mạnh của yêu quái cũng không tăng, từ đó hình thành môt vòng tuần hoàn năng lượng sinh mệnh cân bằng”.  

 

Ngô Bình: “Cấp cao nhất của yêu quái các ngươi là bao nhiêu?”  

 

Hắc hổ quái: “Quy luật ở thế giới này thay đổI rất nhanh nên yêu quái không thể năm giữ cấp quá cao được, cấp coa nhất hiện giờ là 11, nhưng nó không thể sống lâu. Trong lịch sử thì chúng đều không sống quá một tháng”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  
 
Chương 5456: Sách Mỹ Nhân


Y thuật và đan đạo của Ngô Bình kết hợp với nhau lại càng mạnh hơn, cùng nhau đẩy mạnh. Tình huống bình thường thì anh có thể giải quyết ngay tại chỗ. Có. những thứ phức tạp, nhiều lảm thì lại luyện thêm một lò đan dược.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cháu trai lớn của lão tộc trưởng mắt không còn lệch, tay không tàn, đầu óc: cũng minh mẫn. Chữa trị vừa kết thúc, cậu bé đã gọi lão tộc trưởng: “Ông nội!”

Lão tộc trưởng vui mừng đến rơi lệ, nói: “Cháu trai ngoan, cháu trai của ông!"

Ngô Bình vẫn chưa nghỉ ngơi, trong hai ngày chữa trị cho toàn bộ những đứa trẻ có vấn đề trong thôn, giúp chúng trở nên bình thường.

Thế nhưng, trong thôn còn có không ít người trưởng thành cũng có vấn đề như vậy, chẳng qua số lượng không nhiều bằng mà thôi, bởi vì những đứa trẻ có bệnh bình thường sẽ rất khó sống đến trưởng thành, bọn họ thường đều chết non trước mười tuổi.

Sợ Ngô Bình mệt mỏi, lão tộc trưởng vội đuổi mấy người đến xin chữa bệnh để Ngô Bình nghỉ ngơi một lát.

Trong lúc nghỉ ngơi, lão tộc trưởng đến phòng của Ngô Bình, ông ấy gõ vào nồi khói, xúc động nói: “Công tử đúng là thần tiên từ trên trời xuống cứu rỗi chúng tôi! Hai ngày nay, cậu đã giải quyết được mối lo lớn nhất của thôn Linh Ẩn rồi!"

Ngô Bình nói: “Lão tộc trưởng không cần nói như. vậy, có thể giúp được mọi người, tôi cũng rất vui”

Lão tộc trưởng gật đầu, ông ấy hỏi: “Công tử, cậu có biết tại sao thôn chúng tôi lại gọi là thôn Linh Ẩn không?”

Ngô Bình: “Tôi từng nghe Quan Oánh nhắc đến, nói năm đó mọi người vì tránh tai họa nên mới dời đến đây”.

Lão tộc trưởng gật đầu: “Tổ tiên chúng tôi, trước kia là thế lực đỉnh cao của Tiên giới kia, bởi vì có được một bảo bối, dẫn đến vô số thế lực trong ngoài Tiên giới tấn công. Cuối cùng, nhân vật quan trọng cũng chết hết, chủ có mấy chỉ nhánh như chúng tôi bị bỏ qua. Ban đầu, tộc trưởng vì tránh bị giết nên đã ra quyết định, chuyển nhà đến nơi này ẩn tránh, cứ như vậy cũng trốn tránh đã mấy trăm năm rồi!"

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Thế lực đỉnh cao của Tiên giới bị tiêu diệt rồi sao?”

Lão tộc trưởng: “Chính vì bảo bối kia quá trân quý, khiến tất cả các thế lực đều đỏ cả mắt, bọn họ không tiếc liên hợp lại chống lại nhà họ Quan chúng tôi”,

Ngô Bình: “Có thể nói cho tôi biết, đó là thứ gì không?”

Lão tộc trưởng nghiêm túc gật đầu, nói: "Tên của nó là Sách Mỹ Nhân!"

Ngô Bình: “Sách Mỹ Nhân?”

Lão tộc trưởng: “Nó không phải là Sách Mỹ Nhân bình thường. Nghe nói, trên Sách Mỹ Nhân phong ấn các mỹ nhân tuyệt sắc, có tài hoa nhất trong vũ trụ từ trước đến nay, mỗi một mỹ nhân đều là mỹ nhân đệ nhất đương thời!”

Ngô Bình mở lớn mắt: “Ai mà rảnh rỗi quá vậy, lại đi phong ấn mỹ nhân, người này có vấn đề à?”

Lão tộc trưởng: “Cái đó thì không rõ. Thật ra mọi người đối với Sách Mỹ Nhân cũng không phải quá hứng thú, dù sao mỹ nhân khäp thiên hạ cũng nhiều. Nhưng mỹ nhân trong sách, mỗi người đều có một loại tài nghệ, đồng thời còn biết được thông tin một chỗ kho báu. Những kho báu này, đều là do một vài nhân vật lớn trong lịch sử để lại, giá trị không thể tưởng nổi!”

Ngô Bình lại càng cảm thấy khó tin: "Phong ấn mỹ

nhân, rồi lại cho m đích làm như vậy là gì chứ?”

người nắm giữ một vài bí mật, mục.

Lão tộc trưởng: “Nghe đồn, người tạo ra Sách Mỹ. Nhân kia, là muốn dựa vào đó để tìm truyền nhân, sau đó thay người này thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình”

Ngô Bình: “Một người tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy, thực lực chắc chẳn rất kinh khủng, chuyện người này không làm được, người khác lại càng không thể làm được”.

Lão tộc trưởng: “Chuyện đó thì không rõ. Nghe nói điều kiện để xóa bỏ phong ấn của mỹ nhân trong Sách Mỹ Nhân đều rất khó khăn, trong lịch sử có rất ít người làm được"

Ngô Bình: “Lão tộc trưởng, đột nhiên ông lại nói cho tôi những chuyện này, chẳng lẽ Sách Mỹ Nhân nâm trong tay ông?”

Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, từ trong người lấy ra một tập tranh mỏng, hai tay cầm lên giao vào tay Ngô Bình, ông ấy nói: “Công tử có ơn với thôn Linh Ẩn chúng tôi. Để bảo vệ thứ này mà chúng tôi vẫn luôn ở ẩn, đã chịu nhiều khổ cực. Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi có ở ẩn thêm một vạn năm cũng không thể giải được phong ấn. Nếu đã chịu tội, thì tôi quyết định giao vật này cho công tử!

Ngô Bình có chút bất ngờ, anh nhận lấy tập tranh, nói: “Lão tộc trưởng, thứ trân quý như vậy, sao tôi nhận được chứ?”
 
Chương 4767


Vì thế, Ngô Bình đã cưỡi trên lưng con Hắc hổ quái rồi bay về thành Vân Đô.  

 

Về đến nơi rồi, Ngô Bình sai nó gọi hết những con người giàu lên nhờ dựa dẫm và nịnh bợ yêu quái đến phủ.  

 

Có khoảng hơn ba trăm hộ, trong đó có vài hộ rất giàu, họ đến phủ thì quỳ ngay xuống nhìn con Hắc hổ quái và người thanh niên lạ mặt bên cạnh nó.  

 

Người thanh niên này chính là Ngô Bình, anh nhìn họ rồi nói: “Từ giờ trở đi, tôi là chủ của thành Vân Đô. Các người hãy nộp hết của cải có được trong những năm qua ra đây, không được bớt một xu, không thì tôi sẽ chém đầu”.  

Advertisement

 

Lúc này, Mã Bảo Ngọc cũng đã đến, ông ta nhận lệnh của Ngô Bình rồi dẫn theo hơn trăm người đến lục tung các nhà này lên.  

 

Vì thế, các xe chở của cải cứ được đưa đến liên tục, đồ vật đã chất kín sân.  

 

Advertisement

Ngô Bình không có hứng thú với tiền bạc bình thường, anh chỉ cần tiền Linh, tiền Thiên và dược liệu thôi, những thứ khác thì anh bảo Mã Bảo Ngọc chia cho dân chúng và người nghèo khổ ở ngoài thành.  

 

Anh đã lấy được một món bảo bối ở chỗ của Hắc hổ quái, đó là một cái túi da thú màu đen, bên trong có một không gian rất rộng, anh có thể cất đồ cần thiết trong đó.  

 

Đồ của các nhà giàu quá nhiều, Ngô Bình mất ba ngày mới lọc xong, anh cất một phần đi, số còn lại thì đem chia.  

 

Tuy các hộ giàu có rất sót của, nhưng không ai dám phản kháng, đến yêu quái cấp chín còn phải hàng phục Ngô Bình thì họ lấy gì để chống lại anh chứ?  

 

Ngô Bình đã từng làm hoàng đế nên cũng biết cách để trị vì một quốc gia, anh nhanh chóng triệu tập các nhân sĩ có ý chí đến rồi phân cho họ quản lý thành trì.  

 

Đến ngày thứ tư thì anh mới rảnh để tu luyện, sau đó gọi Hắc hổ quái đến và nói: “Hắc hổ, gần đây còn con yêu quái nào mạnh nữa không?”  

 

Hắc hổ quái: “Có ạ, cách đây 13 nghìn dặm có một con yêu quái cấp chín, chúng tiểu nhân từng đánh nhau một, tiểu nhân đã thua nó một địa bàn”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi dẫn ta đi giết con yêu quái ấy, sau đó ta sẽ cho ngươi quản lý hết địa bàn của nó”.  

 

Tuy giờ Hắc hổ quái đã thành một tên thuộc hạ, nhưng nghe Ngô Bình nói sẽ giết kẻ thù của mình thì nó rất vui: “Vâng ạ”.  

 

Cứ thế, Ngô Bình dặn mm quản lý thành Vân Đô cho mình, còn anh thì cưỡi Hắc hổ quái bay đến nơi ở của một con yêu quái cấp chín khác.  

 

Hắc hổ quái nói đó là một con Xà quái có ba đầu, một cái phun lửa, một cái phun độc và một cái phun khí lạnh nên rất khó đối phó.  

 

Hắc hổ quái đến địa bàn của Xà quái xong thì ngửa cổ tru lên.  

 

Nghe thấy tiếng của nó, một con mãng xã dài hơn 500 mét đã nhanh chóng bò tới, ba cái đầu của nó có ba màu khác nhau.  

 

Nó cười mỉa rồi một trong ba cái đầu lên tiếng: “Hắc hổ, lần trước ngươi ăn đòn chưa đủ hả?”  

 

Hắc hổ quái không nói gì, Ngô Bình ngồi trên lưng nó nói: “Rắn ba đầu, giờ Hắc hổ là thuộc hạ của ta rồi, ta đến giết ngươi đây”.  

 

Rắn ba đầu kinh ngạc, có thể thu phục được Hắc hổ quái chứng tỏ người này có thực lực rất mạnh. Nó chợt hoảng sợ, sau đó vừa rút lui vừa phun lửa vào Ngô Bình.  

 

Anh bay lên cao rồi hoá thành một ảo ảnh, sau đó đáp xuống cái đầu phun lửa, tiếp đó đạp một phát nát bét cái đầu.  

 

Phập!  

 
 
Chương 5457: “Cô thì sao, có dự định gĩ?”


Ngô Bình: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thế lấy Sách Mỹ Nhân không không được. Trong túi này có mười tỷ Tiền tiên, tộc trưởng hãy chia số tiền này cho người dân. Như vậy thì cho dù mọi người ra ngoài làm ăn hay mua đất buôn bán, cũng đủ dùng”.

Tộc trưởng giật mình: "Mười tỷ?”

Ngô Bình gật đầu: “Thôn mọi người có hơn hai trắm hộ, mỗi nhà có thể chia được bốn năm nghìn vạn. Ông nói với người dân, tiền nhất định phải cất kỹ, mỗi lần ra ngoài đừng mang quá nhiều. Hơn nữa, chuyện mọi người có tiền, cũng không thể để người bên ngoài biết, nếu không sẽ dễ dẫn kẻ xấu đến".

Lão tộc trưởng vừa sợ vừa mừng: “Như vậy, thật sự quá nhiều. Công tử, cảm ơn anh!”

Ngô Bình nói: “Cũng chỉ là chút tiền, không thể sánh được với giá trị Sách Mỹ Nhân, xin cứ nhận lấy".

Cuối cùng, lão tộc trưởng cũng nhận mười tỷ này, sau đó chia cho từng nhà, từng hộ,

Lúc lão tộc trưởng chia tiền, Ngô Bình lấy sách Mỹ Nhân ra. Mở sách Mỹ Nhân, anh cảm thấy sách này rõ ràng rất nặng, bên trên vẽ tổng cộng tám mỹ nữ, mỗi một mỹ nữ đều đẹp đến mức khiến đàn ông đều không thở nổi.

Thế nhưng, người thường chỉ nhìn thấy mỹ nhân, còn người trong nghề như Ngô Bình thì nhìn thấy đạo môn. Anh dùng con mắt nhìn thấu vạn vật thì thấy phía sau tám bức vẽ mỹ nhân có ẩn chứa một động thiên!

Phải biết răng, nơi anh ở chính là Thanh Linh Động Thiên, bên trong khá rộng lớn. Mà trong sách tranh nhỏ này, lại có đến tám động thiên!

Ngô Bình nhìn ngắm tám mỹ nhân này, phát hiện bên cạnh một mỹ nhân mặc đồ lục trong đó có dấu hiệu một lò luyện đan. Chẳng lẽ, mỹ nhân này am hiểu luyện đan?

Anh đang nhìn bức vẽ mỹ nhân, thì bên ngoài vang lên âm thanh của Quan Oánh: “Công tử nghỉ ngơi rồi sao?”

Ngô Bình cất sách Mỹ Nhân, nói: “Oánh cô nương, mời vào”.

Quan Oáng bưng một hộp thức ăn đi vào, bên trong là món ăn ngon miệng mà cô ấy tự mình làm cho Ngô Bình. Hai ngày này, cơm mà Ngô Bình ăn đều là do cô ấy làm, tay nghề cũng không tệ.

Ngô Bình cười nói: “Oánh cô nương, cô vất vả rồi”.

Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.

Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hội ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.

Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.

Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”

Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.

Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gĩ?”

Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, Tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.

Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”

Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.

“Giang Nam Thành?”

Quan Oánh: “Chính là một khu vực phía Nam Thanh Linh, diện tích không quá lớn, nhưng nơi đó là phồn hoa cũng là nơi an toàn nhất. Đáng tiếc, chỉ phí sinh hoạt ở đó quả cao, một căn phòng cũng phải hơn cả tỷ Tiền tiên, căn bản không phù hợp cho người bình thường".
 
Chương 4768


Nó chỉ chạy được vài bước thì thấy cái đuôi bị ai nắm lấy, sau đó toàn thân đã bị quăng lên và ngã mạnh xuống đất.  

 

Nó la hét thảm thiết, đang định phản kháng thì cái đầu thứ hai đã bị Ngô Bình đấm vỡ.  

 

Con rắn chỉ còn một đầu nên biết mình không thể chạy thoát được, nó liều mạng xông lên rồi bị pháp thân của Ngô Bình bóp chặt và giết ngay tại chỗ.  

 

Giết nó xong, Ngô Bình lưu lại một chút pháp lực trên người Hắc hổ quái rồi bảo nó đi tiếp quản địa bàn này. Cùng lúc đó, anh cũng đã móc nguyên hạch của con Xà quái ra, sau đó vào sào huyệt của nó tìm kiếm xem có thứ gì quý giá không.  

Advertisement

 

Sào huyệt của nó nằm dưới lòng đất, đó là một cái hang rất lớn.  

 

Vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều thi thể, còn có đồ vật vứt bừa bãi, nhưng có một thi thể đã thu hút sự chú ý của anh.  

Advertisement

 

Thi thể này đã cháy thành tro, nhưng thoạt nhìn thấy vẫn thấy được dáng người cao lớn, ít cũng phải dài bảy, tám mét. Nó bị vùi dưới đất, chỉ thò nửa cái đầu lên. Hình như con Xà quái rất ghét thi thể này nên mới để đồ ăn ở cách nó rất xa.  

 

Ngô Bình đào thi thể đó lên thì phát hiện có một cuốn tập bằng da thú. Chất liệu của cuốn tập này rất tốt, không biết đã ở đây bao lâu nhưng vẫn còn nguyên vẹn.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy con chữ bên trong thì lập tức sáng mắt lên, vì nội dung ghi chép ở đây chính là cách tu luyện cảnh giới Thông Thiên.  

 

Cảnh giới Thông Thiên có ba tầng, trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó luyện.  

 

Anh cất cuốn tập đi rồi lẩm bẩm: “Chắc chắn đây là một cao thủ cảnh giới Thông Thiên, không biết sao lại chết ở chỗ này”.  

 

Có công pháp rồi, Ngô Bình lập tức ngồi tu luyện luôn.  

 

Đến khi Hắc hổ quái quay về thì anh mới dừng lại.  

 

Hắc hổ quái dẫn theo một bày yêu quái cầm vật quý cùng nhiều dược liệu quý hiếm khác đến.  

 

Ngô Bình: “Cho ngươi một thời gian để quản lý nơi này, giờ ta về Vân Đô để tu luyện đây”.  

 

Chuyến này về, anh phải đột phá cảnh giới Thông Thiên để thành cường giả Thông Thiên. Sau đó, anh sẽ có cơ hội phá vỡ sự cân bằng sức mạnh ở đây.

Về thành Vân Đô rồi, Ngô Bình mới thấy dân số trong thành đã nhiều hơn hẳn. Thì ra, chuyện ở đây đã đồn đi xa, vì thế rất nhiều người săn yêu quái và dân chúng ở nơi khác đều thi nhau chuyển đến.  

 

Phạm vi của Vân Đô có hạn, giờ có đông người quá thì một phần phải ở tạm ngoài thành.  

 

Ngô Bình cũng chỉ là một người khách qua đường ở đây, chờ khi thời cơ chín muồi thì anh sẽ đi. Nhưng anh là Thánh Hoàng, cũng là Nhân Hoàng nên khi gặp chuyện này thì đương nhiên sẽ gom nhân lực để mở rộng lãnh thổ, giúp mọi người dân đều có thể sống ở đây.  

 

Hôm sau, Mã Bảo Ngọc đến báo có một cô gái tự nhân là Thiên Tuyết Linh Kiều đến tìm Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mừng rỡ rồi gọi cô ấy vào gặp ngay.  

 

Lần này gặp lại, Thiên Tuyết Linh Kiều cũng đã trở thành một người khác như Ngô Bình, song dáng vẻ này vẫn chấp nhận được.  

 

“Anh Lý”, Thiên Tuyết Linh Kiều mỉm cười.  
 
Chương 5458: Du ngoạn Giang Nam Thành


Quan Oánh vui vẻ cười nói: “Cảm ơn công tử”.

Hơn một ngày sau đó, Ngô Bình đã chữa khỏi cho. các những trẻ tuổi còn lại trong thôn.

Trưa ngày hôm nay, sau khi dự tiệc chia tay của thôn Linh Ấn xong, Ngô Bình đã dẫn Quan Oánh đến Giang Nam Thành.

Hai người bay một đoạn trên cao, Ngô Bình đã nhìn thấy một con sông dài hơn một trăm dặm, đó chính là sông Thanh Linh.

Phía Nam của sông Thanh Linh là một vùng đồng bằng, một thành trị phön hoa đã mọc lên ở đó và lấy tên là Giang Nam Thành.

Đây là nơi sâm uất nhất trong số các thành phố núi mà Ngô Bình từng thấy, nơi này không chỉ có diện tích rộng mà còn đông dân sinh sống, các công trình kiến trúc cũng hơn hẳn các thành nhỏ.

Đèn đường đều được làm từ linh thạch phát sáng, thậm chí gạch lát đường cũng từ linh thạch màu đỏ, đường rộng tới nỗi mười chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng một lúc.

Kiến trúc ở đây cũng rấ đặc biệt, mỗi căn nhà đều sa hoa lộng lẫy.

Quá trình xanh hoá trong thành cũng rất cao, kháp nơi đều là một màu xanh mướt mắt, cây cỏ trên đường còn lẫu cả linh dược cấp một

Đánh giá một toà thành không thể chỉ nhìn vào ngoại cảnh, mà còn có trị an nữa. Đã liên tục ba năm, chưa từng có một án cướp bóc nào xảy ra trong thành này.

Đương nhiên, để sinh sống ở một nơi thế này cũng rất tốn kém. Nhà ở đây đều có giá trên trời, căn nào. sang trọng một chút lên đến cả vài trăm triệu. Điều này. khiến người ngoài chỉ dám đến đây mua săm hoặc ở trọ, khi nào tiêu hết tiền thì rời đi.

Mười gia tộc lớn ở Động Thiên Thanh Linh hình như cũng lập nghiệp ở đây.

Sự phồn hoa của Giang Nam Thành còn thể hiện ở. các cửa hàng buôn bán, đồ tốt nhất ở Động Thiên Thanh Linh hầu hết đều có thể mua được ở đây. Ví dụ ở đây có quần áo đẹp nhất, đan dược tốt nhất và phụ nữ xinh đẹp nhất.

Ngoài ra, bên ngoài Giang Nam Thành cũng có nhiều môn phái, đi vài bước là có thể gặp đệ tử của môn phái hay thành viên của bang phái nào đó.

Ngô Bình vừa đến trước cổng thành đã cảm nhận được không khí xa hoa của nơi này.

Nơi này được quản lý rất nghiêm ngặt, lần đầu vào thành phải đăng ký, sau đó nhận thẻ thân phận. Gó thẻ này rồi thì sau này có thể tuỳ ý ra vào thành.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhóm Ngô Bình đã hoà chung vào dòng người

Vào thành rồi, Ngô Bình mới thấy ai có thân phận một chút thì đều ngồi xe ngựa, xe ngựa khác nhau cũng có khoang xe và ngựa khác nhau

Khí chất và cách ăn vận của Ngô Bình rất phi phàm nên anh vừa vào đây đã có một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự hỏi: “Công tử có cần xe ngựa không?”

Ngô Bình nhìn dòng xe ngựa trên đường rồi gật đầu: “ho tôi xem đã".

Người kia lập tức vẫy tay, một chiếc xe ngựa bốn cửa đã được đánh đến, ngựa kéo xe cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là giống ngựa phi phàm.

Xe ngựa được thiết kế rất tối tân, ngồi bên trong gần như sẽ không bị xóc, ngoài ra ngựa đã được huấn luyện nên tăng hay giảm tốc đều rất nhanh.

Người kia ngồi trong xe rồi giới thiệu cho Ngô Bình: “Công tử, đây là xe ngựa tầm trung của cửa hàng chúng tôi, kéo xe là linh mã trung phẩm có thể chạy 3000 dặm, sức bền tốt, giữa đường không cần nghỉ ngơi ăn uống”
 
Chương 4769


Ngô Bình: “Tu vi của em đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần rồi à, giỏi quá!”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vẫn còn kém xa anh, bây giờ, mình phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội, chắc nơi này mô phỏng lại tình hình thế giới sau đại kiếp. Nếu chúng ta có thể sống tốt ở đây thì khi kiếp nạn đến thật, mình sẽ không sợ nữa”.  

 

Advertisement

Anh nói tiếp: “Thành này giờ đông dân quá nên cần người quản lý, em tạm giúp anh nhé”.  

 

Cứ thế, thành Vân Đô đã được mở rộng thêm. Nhưng Ngô Bình đã có dự định của mình, anh không thể ở lại đây mãi được, do đó anh quyết định tạo một phòng tuyến không cho yêu quái khác xâm chiếm.  

 

Advertisement

Bây giờ, anh đã là cường giả pháp sư tầng thứ năm nên có thể bày trận pháp. Chỉ cần nạp tiền Linh đúng hạn thì có thể vận chuyển được các trận pháp này, như thế thì người dân sẽ an toàn và nơi đây cũng thành một khu an toàn thật sự.  

 

Đương nhiên nếu chỉ có đại trận bảo vệ thì sớm muộn cũng bị phá, vì thế anh còn cần bồi dưỡng một tốp người biết đánh đấm, sau đó huấn luyện họ biết bảo vệ chính mình.  

 

Theo kinh nghiệm trước kia của Ngô Bình, đại trận xây dựng của anh rất kỳ diệu, vì do nhiều trận pháp nhỏ hình thành. Các trận pháp nhỏ này dù bị tổn hại một phần thì cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của đại trận. Hơn nữa, mỗi trận pháp nhỏ đều có thể do một số ít người nắm giữ và vận chuyển.  

 

Ngoài ra, anh còn chọn một tốp pháp sư trong số mọi người để truyền thụ cho họ cách bày đại trận. Cứ thế, dù sau này anh rời đi thì mọi người ở đây vẫn tự bảo vệ mình được.  

 

Khi thành Vân Đô được mở rộng, ngày càng có nhiều người dân chuyển tới hơn. Nhất là các cao thủ cấp pháp sư và nguyên thần, hầu hết họ đều từ những nơi rất xa đến.  

 

Hơn nữa, họ không đi tay không, mà ai cũng mang chút quà theo để dâng lên Ngô Bình. Trong đó, nhiều nhất chính là dược liệu.  

 

Loáng cái, một tháng đã trôi qua. Ngô Bình đã cùng hơn một trăm pháp sư chế tạo ra đại trận thứ nhất. Đại trận này được xây dựng men theo thành luỹ, có sức chứa cả trăm triệu dân.  

 

Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu thôi, sau nay có nhiều pháp sư hơn thì khu an toàn sẽ càng được mở rộng hơn.  

 

Trong thời gian này, Ngô Bình cũng tu luyện, luyện đan và hiểu được sự huyền diệu của cảnh giới Thông Thiên.  

 

Hôm nay, anh ngồi trên toà tháp cao nhất của Vân Đô để nhìn bao quát cả toà thành, sau đó ngẩng lên nhìn trời sao mà trong lòng xao xuyến.  

 

Sau đó, anh tung một chưởng lên trời, một chưởng xuống đất, mỗi nơi xuất hiện một phù văn.  

 

Anh đã thành công đạt đến tầng thứ nhất của cảnh giới Thông Thiên, đó là tạo một cây cầu kết nối trời và đất với nhau.  

 

Khoảng một tiếng sau, anh hợp nhất hai tay thành một, một sức mạnh thiên địa vận chuyển trong người anh. Đây chính là tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên - Tự Thành Thiên Địa.  

 

Sức mạnh thiên địa vận chuyển ba ngày trong người anh rồi dần hợp nhất với sức mạnh của anh.  
 
Chương 5459: “Mời hai vị vào trong”.


Ngô Bình: “Giá cả không thành vấn đề”.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một đại viện, vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy có đủ kiểu dáng xe ngựa ở đây, nhưng hầu hết là cấp thấp.

Sau khi đi vào một đại sảnh, anh mới nhìn thấy xe ngựa cao và siêu cấp.

Người kia mời Ngô Bình đến khu xe ngựa siêu cấp, có đến hơn chục chiếc xe ở đây. Xe tám ngựa, xe mười ngựa, thậm chí có xe 12 ngựa kéo.

Các khoang xe cũng rất rộng, có loại tám bánh, loại 12 bánh.

Bánh xe được thiết kế đặc biệt bằng tiên kim, bên ngoài thì được bọc bảng chất liệu chuyên biệt nên trông chẳng khác gì bánh ô tô. Ngoài ra, giảm xóc của xe cũng cực cao.

Không chỉ xe, mà chất lượng của ngựa cũng không chê vào đâu được. Ngựa của dòng xe này đều là linh mã siêu phẩm, trong đó có một con là mã vương, các con khác đều rất nghe lời nó. Vì vậy nếu chọn xe này thì trên đường đi chỉ cân ra lệnh cho mã vương là xong. Hơn thế nữa, trên xe oòn có trận pháp bay, có thể kéo cả xe bay trên cao trong thời gian dài, tốc độ thì nhanh khỏi nói

Ngô Bình đã chọn một chiếc xe thuỷ tỉnh màu trắng nạm vàng, khoang xe rộng năm mét sáu, dài 19 mét tám, có mười bánh, ngựa kéo cũng là màu trắng.

Trang bị trên xe rất sang trọng, toàn bộ đều là hàng cao cấp.

Ngồi vào xe xong, Quan Oánh giật mình nói: “Trang trí trong xe đẹp quá, có thể nghỉ ngơi ăn uống trong này luôn".

Khoang xe rất rộng, có cả phòng ngủ và phòng sách và các phòng khác.

Ngô Bình: “Cũng được”, sau đó anh mới hỏi giá.

Người kia cười nói: “Công tử, xe này có giá là 67 triệu tiền Tiên”,

Số tiền này có thể mua được một căn nhà ở Giang Nam Thành, Quan Oánh nghe xong mà phát hoảng: “Công tử, đắt quá”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi thành tâm muốn mua đấy, giảm chút đi được không?”

Tuy anh không thiếu tiền, nhưng mua đồ có giá trị thế này thì vẫn nên mặc cả một chút. Cuối cùng, người kia đã chốt con xe này với giá 64 triệu cho anh.

Mua xe ngựa xong, nơi này còn sai người đi làm thủ tục đăng ký xe cho Ngô Bình. Đi xe ngựa ở Giang Nam Thành cũng phải trả một khoản phí.

Sau đó, Ngô Bình và Quan Oánh ngồi lên xe đi du ngoạn ở Giang Nam Thành. Nơi này rất rộng nên đường cũng rộng thênh thang, xe ngựa đi thoải mái không va chạm với nhau. Ngoài ra, do anh ngồi trên xe ngựa siêu cấp nên hầu hết ai thấy cũng tự giác tránh xa ra một chút. Với họ mà nói thì người ngồi trên xe này chắc chắn không thể động vào.

Mục đích Ngô Bình đến đây đương nhiên không phải để mua xe ngựa, mà là tìm hiểu hoàn cảnh ở đây. Anh đang băn khoăn không biết người nhà mình đến Thái Ất Tiên Giới xong thì ở đâu, nếu ở đây có môi trường tốt và an toàn thì cũng là một lựa chọn lý tưởng.

Đương nhiên, anh cũng có thể chọn một nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng nơi đó không thích hợp để sống lâu. Trong khi người nhà anh đến đây xong thì gần như không còn tu vi nữa và phải sống như người bình thường.

Chiếc xe đi qua một nhà hàng, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên hỏi Quan Oánh: “Hay mình vào ăn chút gì đó đi?"

Quan Oánh cười đáp: “Vâng”.

Xe ngựa dừng trước cửa quán, tiểu nhị nhanh nhẹn ra đón khách: “Mời hai vị vào trong”.

Ngô Bình vừa xuống xe, mã vương đã nhanh chóng tìm được chỗ đỗ.

Nhà hàng này rất sang trọng, là một trong các nhà hàng cao cấp nhất của Giang Nam Thành. Mà cao cấp thì có nghĩa là đt, Ngô Bình đã chọn tám món và tốn hết 20 nghìn, đó còn chưa tính tiền rượu.

Ăn xong, Ngô Bình không tiếc lời khen.
 
Chương 4770


 Một luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách một lỗ hổng trên cao, anh kéo Thiên Tuyết Linh Kiều rời khỏi thế giới này.  

 

Khi rời đi, cơ thể của hai người hoá thành một nguồn năng lượng rồi quay về cơ thể cũ của mình. Sau đó, một luồng sức mạnh đẩy họ ra và bay khỏi Sâm La Giới.  

 

Quay lại con đường Chân Thánh, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình có thêm một luồng sức mạnh kỳ diệu, nó rất ổn định, đủ để chống lại trật tự thiên đạo quỷ dị.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng có thu hoạch lớn, chuyến này về, cô ấy đã nhanh chóng đột phá rồi tiến vào cảnh giới cao hơn.  

Advertisement

 

“Huyền Bình, phía trước có rất nhiều nhánh, chúng ta qua đó xem đi?”, cô ấy hỏi.  

 

Ngô Bình nhắm mắt lại cảm nhận một chút rồi cười nói: “Chúng ta có vẻ đã ở trong Sâm La Giới rất lâu, nhưng thật ra bên ngoài này mới trôi qua một tiếng thôi”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nếu chỉ có một tiếng thì mình có thể vào thêm vài ngã rẽ nữa”.  

 

Ngô Bình: “Đi tiếp thôi, chắc những người khác đều đi hết rồi. Phía trước có vài chỗ có kho báu đấy, không biết họ có tìm được cái nào không”.  

 

Ngô Bình: “Đã có kho báu nào được mở chưa nhỉ?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có một cái thôi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy thì chúng ta hãy đến chỗ chưa có ai mở để xem nhé!”  

 

Hai người tiếp tục bước đi trên con đường Chân Thánh, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, nối liền với một đỉnh núi trên hư không. Dưới núi là một vùng đất mênh mông, đang có hơn chục tu sĩ tập trung ở đây.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều quan sát ngọn núi thần ấy rồi nói: “Đây là đỉnh Thiên Nguyệt, là nơi có kho báu nổi tiếng. Nhưng từ xưa đến nay chưa có ai khai phá được kho báu này”.  

 

Ngô Bình: “Em có biết kho báu trong đấy là gì không?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Viết ngay trên vách núi kìa anh”.  

 

Hai người đi vào ngã rẽ rồi tiến về phía đỉnh Thiên Nguyệt, nhưng giữa chừng có hai tu sĩ cản đường họ.  

 

Một trong hai tu sĩ này có ám văn kín người, trên cái đầu trọc lóc của họ mọc bốn con mắt, một con mắt nhìn chằm chằm về một phía, những con mắt còn lại thì đều sắc như dao.  

 

Tu sĩ còn lại thì có dáng người cao gầy, trông cũng khá giống người, nhưng đôi mắt lại nhắm tịt, bên ngoài che vải màu đen. Lưng hắn mọc 12 đốt sống ngắn dài khác nhau, làn da thì có vảy màu lam nhạt.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều thờ ơ nói: “Công tử mù, công tử bốn mắt, hai người làm gì thế?”  

 

Tu sĩ bốn mắt cười lạnh nói: “Lối này không đi được, Linh Kiều thần nữ, mời quay về cho”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Tôi khuyên hai người tốt nhất nên tránh ra, không thì đừng trách tôi là ác”.  

 

Công tử mù vung trường kiếm trong tay lên rồi nói: “Cô thử đi tôi xem”.

Ngô Bình nói: “Thế ư? Để tôi thử xem kiếm của anh có sắc hay không nhé!”  

 

Anh tiến lên một bước, công tử mù hừ lạnh một tiếng rồi chĩa mũi kiếm vào mi tâm của anh. Ngô Bình bắt lấy mũi kiếm rồi bẻ cong nó, cùng lúc đó đã đá công tử mù bay xa cả chục mét.  
 
Chương 5460: Chuyển nhà


Ngô Bình hỏi: “Nếu bắt được những cậu thiếu niên thế này rồi thì sẽ xử lý thế nào?”

Cô nhân viên: “Họ sẽ bị nhốt ở một khu ngoài thành một thời gian, chờ khi đủ tuổi thì sẽ được sắp xếp công việc"

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Còn xếp việc cho họ ư?”

'Gô nhân viên: “Ngoài thành có nhiều quán ăn từ thiện lắm, toàn các ông lớn bỏ tiền ra xây, mục đích là để giúp những người nghèo. Nhưng có nhiều người không biết thân biết phận, cứ lẻn vào thành xin ăn. Dẫu sao trong thành cũng có nhiều người giàu, nếu gặp được người tốt thì kiếm được cả mớ tiền. Lần trước, tôi từng thấy một cô gái đã ném cho ăn xin cả trăm tiền Tiên, ngần ấy tiền đủ cho một gia đình ở ngoài thành ăn tiêu vài tháng rồi đấy”.

Ngô Bình: “Các quan sai này làm việc cho thành chủ à?

“Giang Nam Thành vốn là nơi vô chủ, về nhiều người tới và phát triển dần lên, các hộ quý tộc đã bắt tay với nhau thành lập một tổng nha môn ở Giang Nam Thành, bên dưới thiết lập đủ các cơ quan. Có thu thuế, có an ninh, có xử án, có xây dựng, mỗi ngành mỗi người quản lý riêng".

“Ai là người quản lý tiền thuế?”, anh hỏi

Cô nhân viên: “Cái này thì tôi không rỡ".

Ăn xong, Ngô Bình cũng hỏi được khá nhiều thông tin về Giang Nam Thành và biết được ở đâu là khu nhà giàu, đâu là khu hạt nhân có tiền cũng không mua được hay ai là người có quyền có thế nhất trong thành.

Sau đó, anh tiếp tục lên ngựa đi tham quan thành. Khi mặt trời xuống núi, chiếc xe đã dừng trước một ngôi nhà sáu tầng.

Đây là đoạn đường sầm uất nhất của Giang Nam Thành, giá nhà cực cao, một căn độc lập có giá khoảng một, hai trăm triệu tiền Tiên. Cửa hàng còn đắt hơn, vì các cửa hàng đều có sân rộng nên hầu hết toàn tiền tỷ.

Ngô Bình dừng lại ở đây vì nhìn thấy tấm biển chuyển nhượng cửa hàng ở bên ngoài, hơn nữa chủ cửa hàng đã ngừng kinh doanh rồi.

Anh nhảy xuống xe rồi đi lên gõ cửa

Một người đàn ông đang ngồi bên trong hỏi Ngô. Bình có việc gì, anh đáp muốn mua lại cửa hàng.

Ông chủ hào hứng nói: “Cửa hàng nhà chúng tôi có vị trí rất đẹp, giá là 2.7 tỷ tiền Tiên".

Ngô Bình: “Hình như hơi đắt thì phải”. Ông chủ cười nói: “Mời cậu đi theo tôi”.

Ông ấy dẫn Ngô Bình đi ra phía sau. Ở đây có một vườn hoa, đi hết vườn hoa là tới một khoảng sân hơi âm u có mấy gian nhà. Xuyên qua dãy nhà ấy lại đến một vườn hoa khác, hai bên vườn hoa đều có nhà, nhưng trông giống kho hàng. Sau đó họ đi tới trước một cánh cửa, sau cánh cửa là một con đường rất rộng khác.

Sau khi tham quan xong nơi này, Ngô Bình biết nếu mình xây vài ngôi nhà ở đây thì sẽ có thêm cửa hàng thứ hai, vì thế 2.7 tỷ là không hề đắt.

Ông chủ: "Công tử, tuy chỗ tôi là cửa hàng, nhưng đất đai rất rộng, nhà cửa lại nhiều, chưa vài trăm người cũng không thành vấn đề. Đăng sau còn có kho, nếu xây thêm vài ngôi nhà nữa thì có thêm cửa hàng thứ hai rồi”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Đúng là vị trí rất đẹp, nhưng tôi không cần cửa hàng thứ hai, ông giảm xuống 2.4 tỷ được không?”
 
Chương 4771


 Thấy họ không thể cản bước nhóm Ngô Bình, các tu sĩ khác ở dưới chân núi đều nhìn sang với vẻ bực dọc.  

 

Ngô Bình mặc kệ họ rồi quan sát đỉnh Thiên Nguyệt thì thấy phía dưới núi có một cánh cửa thuỷ tinh trong suốt. Xuyên qua cánh cửa này có thể nhìn thấy một chiếc bình ngọc đang lơ lửng trên không. Có ba phù văn xuất hiện ở một vị trí cách anh một mét, chúng có màu lam, vàng và đỏ. Ngoài ra, còn có một khối thuỷ tinh với một cô gái xinh đẹp khoảng 18 tuổi ở bên trong.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Nghe đâu ba phù văn này là bảo phù Tiên Thiên được sinh ra vào thời Hỗn Mang, chúng ẩn chứa sức mạnh rất lớn. Cô gái trong khối thuỷ tinh kia là một sinh linh Hòng Hoang có thực lực mạnh mẽ, chắc việc cô ấy say ngủ cũng liên quan đến chiếc bình ngọc”.  

 

Advertisement

Lúc này, tu sĩ có thể chất Thiên Kiếp Bất Tử bị Ngô Bình rút máu đã chạy tới rồi cười nói: “Công tử có thực lực mạnh như vậy hay là thử xem sao?”  

 

Ngô Bình nhìn hắn rồi nói: “Anh thử rồi à?”  

 

Tên kia: “Tiểu nhân có tư chất kém nên không dám thử. Nhưng công tử thì khác, kiểu gì cũng thành công”.  

Advertisement

 

Ngô Bình biết thừa tên này không có ý tốt đẹp gì, khả năng cao là muốn thấy anh bị mất mặt, nhưng anh không bận tâm mà nói: “Anh nói cũng có lý”.  

 

Nói rồi, anh đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi giơ tay ấn lên đó.  

 

Các tu sĩ ở quanh đều trầm mặc, họ muốn thấy Ngô Bình mất mặt. Trước đó, đã có tu sĩ chạm vào cánh cửa này rồi, nhưng kết quả rất thảm, người bị thương nặng, người bị thương nhẹ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, anh cẩn thận đấy”.  

 

Thấy Thiên Tuyết Linh Kiều và Ngô Bình thân thiết như vậy, một tu sĩ Thần tộc bước ra rồi cười lạnh nói: “Linh Kiều thần nữ, chú ý thân phận của cô đấy! Cô là thần nữ thì tốt nhất đừng qua lại gần gũi với đàn ông của Nhân tộc, không thì sẽ bất lợi cho cả cô và hắn”.  

 

Ngô Bình ngoái lại nhìn người đó rồi đi tới cạnh Thiên Tuyết Linh Kiều, sau đó ôm eo cô ấy và nói: “Giờ Linh Kiều là người phụ nữ của tôi rồi”.  

 

Thần tộc kia biến sắc mặt rồi lạnh giọng nói: “Anh có biệt hậu quả của việc đó là gì không?”  

 

Ngô Bình: “Hậu quả là Thần tộc nào dám bắt nạt Linh Kiều sẽ bị tôi giết”.  

 

Thần tộc kia còn định nói tiếp, nhưng có một tu sĩ Nhân tộc đã vỗ vai hắn, hắn nhìn người đó rồi không nói gì nữa.  

 

Tu sĩ Nhân tộc này cười phá lên rồi nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu cứ mở thử cái cửa này đi đã”.  

 

Ngô Bình: “Tôi làm gì đến lượt anh dạy à?”  

 

Nụ cười trên mặt tên kia cứng đờ, anh ta ho khan một tiếng rồi không nói gì nữa.  

 

Ngô Bình kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang một bên, cô ấy thở dài nói: “Huyền Bình, hình như em làm liên luỵ đến anh thật rồi”.  

 

Ngô Bình: “Có chuyện gì anh cũng không sợ, môi trường ở đây khá tốt, anh đột phá cái đã”.  

 

Lúc này, Ngô Bình không vội mở cánh cửa thuỷ tinh ngay, mà bắt đầu hoàn thiện cảnh giới Chân Tiên và cảnh giới Thần Tiên của con đường tu tiên Nhân đạo theo suy nghĩ của mình.  

 
 
Chương 5461: “Không cần đâu”.


Xe ngựa tự đi ra đằng sau, Quan oánh có vẻ khó. hiểu hỏi: “Công tử, tại sao anh lại mua cửa hàng này?”

Ngô Bình: “Người nhà tôi sẽ chuyển đến đây sống nên tôi muốn sắp xếp chuyện làm ăn một chút. Sau này nơi đây sẽ là cửa hàng đan dược”.

Anh mở cửa hàng đan dược ở đây không mong kiếm được nhiều tiền, lý do chính là muốn có địa vị cao trong số các thầy luyện đan. Nếu anh là một thầy luyện đan nối tiếng thì những người kháo sẽ phải oân nhắc. thiệt hơn khi muốn có ý đồ xấu với người nhà của anh.

Ngô Bình vội vàng mua lại nơi này như vậy là vì hoá thân của anh đã xử lý xong chuyện ở vũ trụ Chấn Đán rồi, bây giờ đang chuẩn bị đưa một tốp người thân cùng thân tín của anh đến sống ở Thái Ất Tiên Giới.

Mua cửa hàng xong, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược cho người nhà dùng. Tiện thế, anh luyện chế. vài loại khác để tạo dựng tên tuổi cho cửa hàng.

Ngày hôm sau, anh đã rời khỏi đây. Vì hoá thân của anh đã dẫn mọi người tới một nơi hoang vắng, anh phải đến đó đón họ.

Hoá thân của Ngô Bình đã dẫn cả nhà anh cùng nhiều thân tín khác xuất hiện ở một vùng hoang vu thuộc Thái Ất Tiên Giới.

Họ vừa đến đây thì đã thấy cơ thể chao đảo, may. mà Ngô Bình đã thi triển thần thông và dùng pháp lực để bảo vệ họ.

Cùng lúc đó, anh đã phát cho mỗi người một viên đan dược.

Mọi người uống đan dược xong thì thấy có một lưông sức mạnh lớn đã đánh bật sức ép ở bên ngoài, giúp họ bình thường trở lại.

Đường Tử Di nhìn quanh rồi nói: “Lão gia, đây là vùng hoang vu mà, giờ chúng ta đi đâu?”

Sau đó, hoá thân của Ngô Bình đã biến mất, Ngô. Bình thật đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi cười nói: “Tử Di, đây là một khu vực bình thường thôi, anh sẽ dẫn mọi người đến Động Thiên Thanh Linh, môi trường ở đó tốt hơn ở đây nhiều”.

Có hàng trăm người ở đây đã thu hút sự chút ý của các tu sĩ qua đường. Có bốn tu sĩ đáp từ trên cao. xuống, đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu.

Ông ta liếc nhìn quanh là biết có người chuyển nhà đến đây, vì thế đã nói với người đàn ông mặc áo vàng ở cạnh: “Thấy chưa, chắc nhà này chạy nạn đấy. Thường thì người chạy nạn sẽ mang theo nhiều tài sản bất lương, chúng ta cần lục tìm”

Tên áo vàng cười nói: “Bố, vậy thì mình triển thôi”

Bọn họ đi tới, người đàn ông để râu nói: “Có chuyện gì thế? Cả đống người tụ tập ở đây làm gĩ?”

Ngô Bình đã chú ý tới mấy người này từ lâu, giờ thấy họ đến thì nói: "Chúng tôi đi qua đây thôi, có việc gì không?”

Tên để râu: “Cậu bạn, gần đây có nhiều sơn tặc lắm, chúng tôi làm nghề vận chuyển, cậu có cần chúng tôi bảo vệ không, phí rẻ thôi”

Đương nhiên Ngô Bình không tin lời họ, vận chuyển cái gì, rõ ràng họ đang thăm dò anh.

Anh nói: “Không cần đâu”.

Tên áo áo vàng trừng mắt nói: “Thế thì các anh phải cẩn thận đấy, chúng tôi vừa gặp một băng cướp xong, họ đang đi về phía này”.

Ngô Bình bình thản nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đi ngay đây”.

Tụ sĩ có thực lực mạnh thì không sợ cướp, vì có ai có tu vi cao đi làm cướp đâu? Vì thế tên áo vàng tưởng thực lực của Ngô Bình có hạn nên mới định doạ anh: “Này, nhà anh đi chạy nạn à? Đắc tội với ai mà phải chạy đến đây thế? Kể tôi nghe đi, biết đâu tôi lại giúp. được gì”
 
Chương 4772


 Các tu sĩ ở xung quanh thấy khí tức của anh biến đổi ngày càng mạnh hơn, chưa đến nửa tiếng sau, anh đã lộ rõ khí tức của Chân Tiên. Song, thể chất Chân Tiên của anh khác hẳn với các Chân Tiên mà họ biết.  

 

Tu luyện xong, Ngô Bình mở mắt rồi cười nói: “Công pháp này rất hoàn hảo, Linh Kiều, khi nào về anh sẽ truyền thụ cho em”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Huyền Bình, dù anh là Chân Tiên, nhưng em thấy tu vi của anh cao thâm khó lường, không thể nhìn thấu được”.  

 

Ngô Bình: “Đương nhiên, công pháp này chỉ là dự phòng tôi, chứ cái gốc của anh không ở đây”.  

Advertisement

 

Hai người cứ thế trò chuyện với nhau và coi những người khác như không khí.  

 

Các tu sĩ khác cân nhắc hậu quả xong thì không còn hứng ở lại đây nữa, họ tiếp tục lên đường.  

 

Thấy họ đã đi xa, Ngô Bình mới đi tới gần cánh cửa thuỷ tinh rồi áp tay lên đó. Trong cánh cửa truyền ra một sức mạnh có trật tự hỗn loạn, sau đó điên cuồng phá hỏng sức mạnh có quy luật trong người Ngô Bình.  

Advertisement

 

Nhưng anh là người từng trải nên khi sức mạnh ấy vừa tiến vào người anh đã phải ngoan ngay, thậm chí còn bị anh khống chế. Mà đây cũng chính là thu hoạch của anh khi ở Sâm La Giới.  

 

Lúc này, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, nó rất ấm áp. Nó lượn quanh trong người Ngô Bình một vòng như đang thăm dò anh.  

 

Sau đó, luồng sức mạnh ấm áp này đã biến mất, cánh cửa thuỷ tinh vang lên tiếng nứt.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ: “Mở được rồi!”  

 

Đúng lúc này, đột nhiên tu sĩ Thần tộc trách móc Thiên Tuyết Linh Kiều cùng tu sĩ Nhân tộc kia đã xông ra, họ cùng một giuộc.  

 

Tu sĩ Nhân tộc cười nói: “Xem ra phán đoán của tôi là đúng, quả nhiên cậu có cách mở được cửa”.  

 

Ngô Bình đứng trước cửa rồi nói: “Sao? Định cướp công tôi à? Anh nghĩ có được không?”  

 

Tu sĩ Nhân tộc hỏi: “Cậu biết tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình:  “Anh là ai thì liên quan gì đến tôi?”  

 

Người kia: “Tôi là Trương Ưng Thiên, chắc cậu cũng nghe kể về tôi rồi”.  

 

Ngô Bình sững người, anh và người này là hai người duy nhất ở Trung Thiên Giới được vào đây.  

 

“Ra là anh”.  

 

Trương Ưng Thiên: “Lý Huyền Bình, giờ cậu có hai lựa chọn, một là hàng phục tôi, hai là chết ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Anh tự tin thế à!”  

 

Trương Ưng Thiên lắc đầu: “Không phải tự tin, mà là tôi có cách để giết cậu. Không cần nghi ngờ, dù cậu là Đại Đạo Tôn thì hôm nay cũng không phải đối thủ của tôi đâu”.  

 

Ngô Bình thoáng kinh ngạc: “Anh dám nói vậy chứng tỏ có cách gì đó, hay anh thi triển cho tôi xem đi?”  

 

Trương Ưng Thiên thờ ơ nói: “Cũng được, nếu cậu muốn thì tôi chiều”.  

 

Anh ta nắm tay phải lại rồi đột ngột mở ra, có một phù văn phát sáng trong lòng bàn tay. Khi nhìn thấy phù văn ấy, Ngô Bình có một cảm giác bất lực như bị trấn áp, sức mạnh trong người cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.  
 
Chương 5462: Sáng tạo Linh Chân Đan


Tên có râu ngẩn ra, sau đó tái mặt vì biết gặp trúng cao thủ, ông ta lập tức lùi lại nói: “Công tử, chúng tôi không có ý xấu đâu..”

Uỳnh!

Ngô Bình tung một quyền trúng ngực ông ta, khiến Tim ông ta nổ tung. Tên có râu trợn trừng mắt. một tia sáng phóng từ đầu ra rồi bay mất, hiển nhiên đó là bí anh của ông ta.

Ngô Bình vươn tay lên, bí thăn cao lớn mọc ra một cánh tay khổng lồ bắt lấy bí anh của tên oó rấu rồi lạnh giọng hỏi: "Dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi, ông chán sống rồi hả?”

Bí anh của người đàn ông bị bắt xong thì sợ hãi hét lên: “Xin tha mạng, đừng giết tôi, tôi không có ác ý đâu”

Ngô Bình: “Không có ác ý ư? Ông tưởng tôi là trẻ lên ba à?”

Cảm nhận được sát khí của Ngô Bình, bí anh kia nói: “Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một bảo. vật".

Con người khi đối diện với cái chết thì chẳng còn tiếc gì nữa, đây là món bảo bối mà người đàn ông có râu còn không nỡ nói cho oon trai mình biết, nhưng để đánh đổi mạng sống, ông ta đành phải nói ra.

Ngô Bình đang định bóp chết ông ta, nhưng nghe thấy thế thì sững lại hỏi: “Ông thì có bảo bối gĩ?”

Người kia đáp: “Công tử, tôi dẫn mấy đứa con trai của mình đi, ngoài mặt là du ngoạn, nhưng thực chất là để lấy lại món bảo bối ấy”.

Hai người khác sợ tái mặt, nhưng nghe bố mình nói xong thì cũng yên tâm hơn.

Ngô Bình hỏi: “Bảo bối đó là gì?”

Người kia: “Chân dược cấp năm”.

Chân dược rất quý, nếu là cấp năm thì còn quý giá hơn nữa. Ngô Bình lập tức hào hứng hỏi: “Dẫn tôi đi lấy chân dược”, dút lời, anh liếc hai người khác rồi nói: “Hai người biến đi!"

Trước đó, hai người này không hề ra tay với Ngô Bình nên anh quyết định sẽ tha cho họ một mạng, hai người kia mừng rỡ rồi chạy mất dép ngay.

Nhưng bây giờ, anh chưa có tg đi tìm chân dược, việc anh cần làm ngay đó là thu xếp chỗ ở cho người nhà của mình, sau đó mới đến chân dược.

Anh khống chế bí anh kia xong thì thi triển thuật độn thổ, dẫn tất cả người thân của mình vào Động Thiên Thanh Linh, sau đó về ngôi nhà mà anh đã mua ở Giang Nam Thành.

Đến nơi rồi, tất cả mọi người cần đăng ký thân phận, xong xuôi thủ tục thì trời cũng đã tối.

Mọi người uống đan dược xong, tuy không còn cảm thấy sức ép ở đây nữa, nhưng cũng là nhờ dược lực nên thực lực của mọi người đều bị hạn chế. Sau đó, Ngô Bình đã nhanh chóng chỉ dẫn cho họ tu hành, giúp họ nhanh chóng thích ứng với môi trường ở đây.

Sắp xếp cho cả trăm người một lúc là một việc rất phiền, từ ăn uống ngủ nghỉ cho đến những việc nhỏ nhất. Mọi người mới đến đây lân đầu nên còn nhiều lạ lãm, vì thế việc gì cũng tới tay Ngô Bình.
 
Chương 4773


 “Khi Nữ Oa tạo ra con người, các sinh linh mạnh mẽ đều cho rằng con người quá hoàn hảo nên bắt Nữ Oa để lại ba nhược điểm. Các sinh linh ấy đã tạo ra ba thứ khắc chế con người dựa trên các khuyết điểm ấy, đây là một thứ trong số đó, nó là Thi Phù”.  

 

Ngô Bình mắc ói nhưng không thể nôn ra được, nhưng anh vẫn đứng chứ quyết không ngã gục.  

 

Trương Ưng Thiên thấy hơi kinh ngạc: “Khá đấy, có thể trụ vững đến giờ. Nhưng thế thì sao chứ? Giờ cậu làm gì còn sức mà phản kháng lại tôi”.  

 

“Thế ư?”, đúng lúc này, giọng nói của Ngô Bình chợt vang lên sau lưng Trương Ưng Thiên.  

Advertisement

 

Anh ta giật mình rồi ngoảnh lại, nhưng cổ đã bị bóp nghẹt và xách lên cao.  

 

Người này chính là Ngô Bình, anh đã bắt lấy tay của Trương Ưng Thiên rồi bẻ ngoặt rồi lấy phù văn kia đi.  

 

Advertisement

Trương Ưng Thiên hét lên đau đớn rồi bị ném xuống đất.  

 

Tu sĩ Thần tộc kia nhân đó chạy mất, nhưng vừa được vài bước đã bị Ngô Bình đánh bay rồi rơi vào hư không.  

 

Trương Ưng Thiên quỳ dưới đất rồi kinh ngạc nhìn Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu làm được?”  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Với trình độ hiện giờ thì sao anh biết chân thân của tôi ở đâu được, thứ anh nhìn thấy chỉ là tôi muốn cho anh thấy thôi, hiểu chưa?”

Trương Ưng Thiên nhăn mặt nói: “Thực lực hiện giờ của cậu đã vượt xa trước kia! Rốt cuộc cậu làm cách nào vậy?”  

 

“Ý trời!”, Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Bây giờ, vận may của cả Nhân tộc đều dồn hết cho tôi rồi”.  

 

Trương Ưng Thiên tái mặt nói: “Vận mệnh của cả Nhân tộc ư? Không thể nào! Đến Thánh Hoàng thượng cổ cũng không làm được điều đó”.  

 

“”Sao anh lại hợp tác với Thần tộc?”, Ngô Bình không để ý đến lời lẩm bẩm của anh ta mà hỏi ngược lại.  

 

Trương Ưng Thiên: “Thần tộc rất mạnh, muốn đánh thắng họ thì phải hiểu rõ về họ trước. Bây giờ, tôi đã trở thành một phần của Thần tộc và nhận được sự coi trọng của một gia tộc cổ thần rồi”.  

 

Ngô Bình: “Đánh thắng Thần tộc? Dựa vào anh ư?”  

 

Trương Ưng Thiên nói: “Chuyện gì cũng sẽ có người làm được! Tôi không làm được nhưng người khác lại có thể. Dù chỉ có một tia hi vong mong manh thì tôi cũng không bỏ cuộc”.  

 

Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.  

 

Ban nãy, tuy Trương Ưng Thiên đã dùng thủ đoạn để tấn công Ngô Bình, nhưng anh ta không hạ sát chiêu, đây là ly do Ngô Bình đã tha mạng cho anh ta.  

 

Trương Ưng Thiên đứng dậy, Ngô Bình ném trả cánh tay cho anh ta, anh ta lắp nó về vị trí cũ, cánh tay nhanh chóng lành trở lại.  

 

“Anh đã nhận được sự tin tưởng của Thần tộc thì cứ tiếp tục đi”, Ngô Bình nói.  

 

Trương Ưng Thiên: “Cậu không giết tôi à?”  

 

Ngô Bình: “Nhân tộc chẳng dễ gì mới có một thiên tài như anh, sao tôi phải giết anh chứ?”  

 

Trương Ưng Thiên trầm mặc một lát rồi hành lễ với Ngô Bình.  

 
 
Chương 5463: “Thật không? Để em thử”


Ngô Bình cười nói: “Vũ trụ cấp thấp chỉ đơn giản như một bức tranh với thế giới mà chúng ta đang sống thôi, đó chính là điểm kỳ diệu của vũ trụ”.

Tối đó, Ngô Bình bảo mọi người đi nghỉ trước. Họ cần trải nghiệm mọi việc ở đây, kế cả việc đi ngủ.

Ngô Bình không rảnh để ngũ, anh đã đến chợ nô bộc và mua các người hầu kẻ hạ ở đó. Hầu hết bọn họ đều là người bình thường, không có tu vị, vì rất nhiều lý do nên đã mất tự do và trở thành thân phận tôi tớ. Có rất nhiều nô lệ ở Động Thiên Thanh Linh, nhiều già giàu nuôi cả đống người hầu, đến chín mươi phần trăm trong số đó là nô lệ.

Nô lệ thì không có bất kỳ một quyền gì, chủ nhân có thể tùy ý xử trí.

Nếu các nô lệ được bán cho những người chủ tốt bụng thì có thể sống những ngày thảnh thơi, ngược lại thì khổ không để đâu cho hết, sống còn không bằng chết.

Nhà Ngô Bình có nhiều người, sản nghiệp lại lớn nên cùng cần nhiều người hỗ trợ. Vì thế, anh buộc phải huấn luyện một tốp nô lệ. Đương nhiên, chờ tới khi cơ hội chín muồi, anh sẽ đưa hết những người giúp việc thân tín đến Động Thiên Thanh Linh, để họ làm quen với cuộc sống ở đây.

Chợ nô lệ rất lớn, kinh doanh cả đêm lẫn ngày. Các nô lệ cứ đứng đó với các tấm biển số treo trên người.

Ngô Bình chọn đại 30 người, trong đó gồm 10 nam và 20 nữ, trả tiền xong thì anh dẫn họ về nhà và sắp xếp. cho nghỉ cho họ. Nơi anh thu xếp cho họ vốn là chỗ ở của người làm trong cửa hàng này trước kia.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ sớm, 'Đường Tử Di dẫn các nô lệ bắt đầu đi mua sảm các vật dụng cần thiết.

Cuối cùng, Ngô Bình cũng rảnh được một chút. Anh quay về phòng tiếp tục luyện đan. Uống đan dược xong là có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng cần dùng các đan dược đặc biệt, một trong số đó là Linh Chân Đan.

Anh từng từ vũ trụ Thần Thông đến vũ trụ Đạo cảnh, cũng đã đến vũ trụ chính. Những trải nghiệm đó khiến anh có hiểu biết sâu rộng về sự chênh lệch giữa hư và thực, kết hợp với các phương thức luyện đan anh từng thấy, anh có thể tạo ra một loại đan dược hoàn toàn mới là Linh Chân Đan

Linh Chân đan có thể hóa hư thành thực, dung nhập sứ mạnh của thế giới thật sự vào cơ thể hư ảo. Muốn luyện chế được đan dược này thì thầy luyện đan cần có thần niệm rất mạnh, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí thần chí tôn hoàng kim nên hoàn toàn oó thể làm được.

Anh đã mua rất nhiều dược liệu nên loáng cái đã luyện xong lò thứ nhất. Lò này có hiệu quả khá ổn, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn anh đề ra nên anh lại luyện tiếp lò thứ hai để cải thiện dần đăn.

Lò này có bốn viên đan dược thượng thượng phẩm, anh uống một viên vào để cảm nhận dược lực. Ngay: sau đó đã lẩm bẩm nói: “Còn thiếu một chút nữa”.

Vì thế, anh đã thay hai loại dược liệu và tăng thêm. một loại khác. Loại mới thêm vào chính là dược liệu anh mới mua.

Cuối cùng thì lò thứ ba cũng xong, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.

“Phải thế chứ, đây mới là Linh Chân Đan mà mình cần!”

Anh cầm ngay một viên đi tìm Đường Tử Di, bây giờ cô ấy là tổng quản nên sẽ rất tốn sức.

Đường Tử Di đang chỉ bảo người hầu dọn dẹp nhà cửa, thấy Ngô Bình đến, cô ấy nói: “Huyền Bình, ở đây văn lộn xộn lắm, anh cứ bận việc của mình đi”.

Anh kéo oô ấy sang một bên rồi cười nói: “Tử Di, đây là đan dược anh vừa luyện chế, tên là Linh Chân Đan, em uống đi là sau này có thể sử dụng thể chất bình thường, chứ không cần phụ phục vào dược lực nữa”.

Đường Tử Di cười nói: “Thật không? Để em thử”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom