Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4774


 Ngô Bình: “Công pháp này do tôi nghiên cứu ra, tuy cũng là tu tiên, nhưng tu sĩ ở cùng cảnh giới có thể giết chết tu sĩ tu tiên truyền thống trong nháy mắt. Hơn nữa công pháp này có giới hạn rất cao, thậm chí còn hơn cả Thần tộc. Nếu có một, hai tu sĩ tu luyện đến cấp cao nhất thì Nhân tộc ta không phải sợ Thần tộc nữa”.  

 

Trương Ưng Thiên sáng mắt lên: “Tôi cũng học được ư?”  

 

Ngô Bình: “Tất cả mọi người trong thiên hạ đều học được”, dứt lời, anh đưa mấy cuốn tập tu hành cho Trương Ưng Thiên.  

 

Advertisement

“Đây là công pháp cảnh giới Địa Tiên và Thiên Tiên, chờ anh đột phá Đại La rồi thì đến tìm tôi”.  

 

Trương Ưng Thiên nhận lấy bằng hai tay, sau đó trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Trương Ưng Thiên nguyện ý đi theo công tử, không biết công tử có đồng ý thu nhận không ạ?”  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, không cần đi theo ai hết. Nhưng sau này nếu anh gặp khó khăn thì cứ đến tìm tôi”.  

 

Trương Ưng Thiên lại hành lễ: “Cảm ơn công tử”.  

 

Ngô Bình quay người đi, sau đó quan sát phù văn rồi giơ tay chạm vào nó. Phù văn này ẩn chứa sức mạnh kinh người, tay anh vừa chạm vào đã thấy đau nhói, cơ thể cũng như bị điện giật.  

 

May mà anh có thực lực mạnh nên chỉ một lát sau là có thể nắm chặt nó trong tay. Tiếp đó, phù văn đã in vào cánh tay và chui vào cơ thể anh. Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh kỳ diệu xuất hiện trong người Ngô Bình, đó là một loại khí tức bất hủ.  

 

Anh lần lượt hấp thu phù văn màu lam và đỏ, trong đó phù văn màu lam có khí tức dẻo dai, phù văn màu đỏ có khí tức bùng nổ.  

 

Hấp thu các sức mạnh xong, Ngô Bình đã có cảm nhận mới về cảnh giới Đại La. Anh suy ngẫm một lát rồi bắt đầu thúc giục sức mạnh của các phù văn để kết hợp chúng với nhau, chính thức đột phá cảnh giới Đại La Kim Tiên.  

 

Cảnh giới Đại La Kim Tiên của trước kia thật ra là một bước tiến hoá từ Thiên Tiên sang Tiên tộc. Với hiểu biết hiện giờ, Ngô Bình thấy Đại La Đạo Quân của trước kia quá yếu, Đại La thật sự phải là cường giả tung hoành thiên hạ.  

 

Loáng cái, khí tức quanh người anh đã trở nên rất diệu kỳ, đầu tiên là cơ thể anh mạnh hơn, tiếp đó là đến thần hồn.  

 

Khi khí tức ổn định lại, Ngô Bình lấy Thi Phù nhắm vào điểm yếu của Nhân tộc ra rồi dùng ánh sáng của nó chiếu rọi vào người mình. Ban đầu, cơ thể anh không thích ứng được, nhưng dần dà người anh đã sinh ra một vài sự thay đổi để chống lại sự ảnh hưởng của Thi Phù.  

 

Nửa tiếng sau, Thi Phù đã không thể gây ảnh hưởng gì cho anh nữa. Cơ thể anh cũng vì thế mà có thể một sự thay đổi lạ kỳ, bổ sung vào một khuyết điểm.  

 

Thấy thế, Trương Ưng Thiên vô cùng chấn động, anh ta nói: “Công tử quả là bậc kỳ tài, chắc chắn sẽ là người vực dậy Nhân tộc”.  

 

Lúc này, các đại đạo, ý nghĩa và tuyệt học mà Ngô Bình lĩnh ngộ đều lượn quanh người anh, ngay sau đó trong vũ trụ nhỏ của anh đã sinh ra một thế giới lớn mạnh hơn lấy Thiên Tiên Giới làm gốc, đó chính là Kim Tiên Giới!  

 

Sức mạnh từ ba bảo phù Tiên Thiên mà anh hấp thu đã thấm vào đó, sức mạnh từ yếu điểm của Nhân tộc mà anh bổ sung cũng tham gia vào.  

 

Đột phá cảnh giới Đại La xong, toàn thân Ngô Bình khoan khoái, anh nhìn Trương Ưng Thiên đang ngây ra rồi điểm tay một cái, truyền thụ công pháp Đại La Kim Tiên mới cảm nhận cho anh ra rồi nói: “Hi vọng anh cũng sớm đột phá”.  

 

Trương Ưng Thiên nhận được truyền thừa xong thì mừng rỡ, sau đó bái lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử, Ưng Thiên sẽ tìm một nơi để tu luyện”.  
 
Chương 5464: Trở lại Cửu Dương Cảnh


“Được lắm, căn cốt hiện giờ của em đã ngang với thiên tài tu hành ở đây rồi. Em cứ làm quen với sức mạnh mới đi, ngày mai anh sẽ truyền thụ công pháp luyện khí cho em”.

Sau đó, Ngô Bình lại chia Linh Chân Đan cho Đào Như Tuyết, Đường Tử Di, Lý Mai và Diệp Băng Hi, để họ có sức khỏe thích ứng được với Thái Ất Tiên Giới

Nhờ đó mà năm cô gái đều có thể làm được các việc bình thường, có họ trông coi nhà cửa thì Ngô Bình không phải lo lẳng gì nữa rồi.

Tiếp theo đây, anh chỉ còn một việc duy nhất cần làm đó là luyện chế Linh Chân Đan. Hiện giờ, anh có thể luyện chế đan dược tuyệt phẩm rồi, mỗi khí luyện được lò nào, anh lại bảo Đào Như Tuyết mang cho người nhà uống.

Đến chiều ngày hôm sau, hơn một trăm người đến đây đều đã được uống Linh Chân Đan và có được thể chất bình thường và sinh hoạt như người ở đây.

Hiện giờ, mọi người đều đã thích ứng được với môi trường ở đây, thậm chí bố mẹ của Ngô Bình cũng bắt đầu dẫn người làm ra ngoài chơi.

Còn Ngô Bình cùng Đường Tử Di, Lý dược sư, Lý Tiểu Tiên đến khu lân cận để xem nhà. Sau này, sẽ còn có nhiều người đến đây hơn nên đương nhiên cửa hàng kia không có đủ chỗ ở, vì thế họ cần phải mua một căn nhà lớn hơn.

Sau đi loanh quanh một hồi, Đường Tử Di đã ưng một trang viên có diện tích lớn hơn cửa hàng trước đó rất nhiều, tuy không năm trên con phố chính, nhưng cũng không cách quá xa.

Trang viên này rộng hơn 30 mẫu, bên trong có đến mấy trăm gian phòng cùng vườn hoa và vườn thuốc. Ngoài ra, phía Bắc của trang viên còn có một ngọn núi nhỏ.

Ngô Bình có sản nghiệp rất lớn nên mua nơi này cũng hợp lý.

Song, người bán đưa ra một cái giá rất cao là 18 tỷ tiền Tiên. Đường Tử Di mặc cả mãi cũng không xuống được là bao, cuối cùng Ngô Bình vẫn chốt là mua nơi này. Ngay sau khi mua trang viên xong, Đường Tử Di đã dẫn mọi người chuyển đến ngay, chỉ để một số ít lại hiệu thuốc để giúp việc.

Tên của trang viên đã đổi thành Lý Thị, còn tên của cửa hàng cũng được đổi thành Thần Đan Các.

Bây giờ, người thân của anh đã ổn định chỗ ở, sau này anh sẽ chỉ dẫn cho họ tu hành, tiện thể luyện chế ít đan dược để khai trương cửa hàng đan dược.

Loáng cái bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Ngô Bình đã luyện chế được cả trăm lò đan dược, nhưng văn chưa đủ số cho ngày khai trương. Vì thế, anh quyết định sẽ đến các cửa hàng dược liệu lớn ở Giang Nam Thành để mua thêm dược liệu

Nhưng sau khi mua hết ở các cửa hàng dược liệu ở đây, anh phát hiện vẫn thiếu vài loại dược liệu. Vì thế, anh đành dặn dò người nhà rồi trở lại Cửu Dương Cảnh.

Môi trường ở hai nơi không khác nhau là bao, để tiện cho việc đi lại, Ngô Bình đã đến gặp trưởng lão phụ trách vận chuyển của Ngạo Thế Đan Tông để xin một bộ cánh cửa vận chuyến.

Có hai cánh cửa vận chuyển đặt ở hai thời không, đi qua cánh cửa này thì có thể đến được cánh cửa kia.
 
Chương 4775


 Ngô Bình nhìn sinh linh Hồng Hoang là cô gái trong khối thuỷ tinh rồi lại nhìn viên đan dược, sau đó anh mỉm cười rồi đấm vỡ chiếc bình. Viên đan dược bay ra rồi lượn vòng quanh ngón tay anh. Tiếp đó, Ngô Bình đạp vỡ khối thuỷ tinh rồi điểm lên mi tâm cô gái.  

 

Sức mạnh sinh mệnh trong người cô gái đã được đánh thức, cô ấy mở mắt ra rồi chớp hàng mi dài. Sau đó có một luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra, Ngô Bình cũng phải lùi lại vài bước.  

 

Cô gái có đôi mắt màu tím nhạt, làn da trắng ửng hồng, mái tóc dài màu vàng, vóc dáng nóng bỏng, dung nhan tuyệt sắc. Cô ấy đứng dậy rồi nhìn quanh, sau đó đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nũng nịu: “Chủ nhân, bế bế”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nghệt mặt ra, nhưng không thể từ chối, anh bế cô gái lên rồi hỏi: “Cô tên là gì?”  

 

Cô gái: “Chủ nhân, em là A Ly”.  

 

Ngô Bình: “A Ly, trước kia cô cũng trông thế này à?”  

Advertisement

 

A Ly lắc đầu: “Trước kia em to lắm, một bàn tay cũng có thể đánh vỡ cả tỷ vì sao. Nhưng về sau, em bị một lão già đánh bại và biến thành như bây giờ. Nhưng không sao, em thấy cũng được”.  

 

Ngô Bình hào hứng hỏi: “Lão già ấy là ai? Mạnh lắm à?”  

 

A Ly: “Đánh bại được A Ly thì đương nhiên là mạnh rồi, nhưng em không biết lão là ai”.

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, chúng ta đi tìm kiếm tiếp thôi. Chuyện của A Ly mình có thể vừa đi vừa hỏi mà”.  

 

A Ly nhìn về phía Thiên Tuyết Linh Kiều rồi chợt tỏ vẻ hung dữ: “Sinh linh này trông ngon đấy, chủ nhân, em muốn ăn cô ta”.  

 

Ngô Bình vội nói: “A Ly, đây là người phụ nữ của tôi, không ăn được”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, cô ta là vợ của người ạ?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy”.  

 

A Ly chợt bật cười hi hi rồi nhảy xuống, sau đó kéo tay của Thiên Tuyết Linh Kiều rồi nói: “Nữ chủ nhân, bế bế”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều tròn mắt, thầm nghĩ không biết sinh linh này bị chứng gì mà gặp ai cũng đòi bế như thế?  

 

Tuy nghĩ vậy, nhưng cô ấy vẫn bế A Ly lên. A Ly chỉ cao mét rưỡi nên dáng người rất nhỏ, nhưng bế lên lại rất nặng, suýt nữa làm gãy lưng của Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Ngô Bình vội đỡ lấy A Ly rồi nói: “A Ly ngoan nào, đang ở ngoài thì phải tự đi, không được đòi bế”.  

 

“Vâng ạ”, A Ly nhảy xuống rồi nhảy tung tăng như một cô bé, nhìn thấy cái gì cũng đầy hiếu kỳ.  

 

Rời khỏi đó xong, A Ly vỗ nhẹ vào ngọn núi, một tiếng “uỳnh” vang lên, cả đỉnh Thiên Nguyệt đã sụp đổ, làm Ngô Bình sợ đến mức kéo A Ly và Thiên Tuyết Linh Kiều chạy thật nhanh về đường cũ.  

 

Sau đó, anh méo mặt nhìn A Ly rồi hỏi: “A Ly, cô là sinh linh Hỗn Mang đúng không? Thực lực của cô đã thuộc hàng mạnh trong các sinh linh chưa?”  

 

A Ly: “Cũng được ạ, dẫu sao em cũng không bị các sinh linh khác bắt nạt, toàn là em bắt nạt họ thôi”.  

 
 
Chương 5465: Tốp 30 đan dược đứng đầu ư?


Ngô Bình là thầy luyện Đan Lục Tử Đỉnh của Ngạo. Thế Đan Tông, tuy kiếm tiền không quá dễ, nhưng nếu chịu khó một chứt thì vẫn ổn.

Ngô Bình quay về chỗ ở, Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết đã đưa cả đống đơn hàng cho anh, đều từ các cửa hàng và Ngạo Thế Đan Đường đưa tới cho Ngô Bình luyện chế riêng.

Ngô Bình đếm qua thì thấy có 47 loại đan dược, anh thở dài một hơi rồi nói: “Ít mình cũng phải mất bảy, tám ngày mới luyện chế xong chỗ này được”.

Anh nói với Hồ Tông Linh: “Sau này ông hãy bảo với họ, tôi chỉ luyện chế đan dược từ cấp chín trở lên thôi, cấp thấp thì đừng mang đến đây”

Đan dược cấp cao thì có lợi nhuận cao, anh cần kiếm được nhiều tiền trong khối thời gian có hạn, như thế mới có thể dùng được cánh cửa vận chuyển.

Sau khi lấy các dược liệu ở Ngạo Thế Đan Tông xong, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược. Anh làm ngày làm đêm gần như không nghỉ hay đi đâu cả

Bảy ngày sau, anh đã hoàn thành hết các đơn đặt hàng, say đó mang đan dược đi tìm Minh Thiên.

Trong số các đan dược mà Ngô Bình luyện có 20. loại cho Ngạo Thế Đan Đường.

Nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình mang tới, Minh Thiên cười nói: “Tốt quá rồi! Tối nay, bọn chị đang định mượn danh cậu để tổ chức một buổi đấu giá đan dược, cậu mang các đan dược này đến đúng lúc quá”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tỷ, buổi đấu giá tổ chức ở đâu?”

Minh Thiên: “Ở Ngạo Thế Đan Tông mình luôn, Đan Tông cũng rất coi trọng buổi đấu giá này, thậm chí còn quảng cáo giúp mình cơ. Chị đoán sẽ có nhiều người tới tham dự lắm, chắc chắn không dưới mười nghìn”.

Ngô Bình: “Chị mà nói sớm thì em đã luyện chế thêm vài loại đan dược rồi”.

Minh Thiên cười nói: “Giờ cũng không muộn, cậu có hứng thú với đan dược trong tốp 30 của bảng Linh Đan không?”

Ngô Bình: “Tốp 30 đan dược đứng đầu ư? Loại nào ạ”

Minh Thiên: “Số chị khá hên nên đã gom được dược liệu của Cực Thần Đan đứng thứ 26 trên bảng”.

Ngô Bình biết Cự Thần Đan, tác dụng của đan dược. này phát huy tốt nhất ở giai đoạn Bí Thần. Uống đan dược này vào là có thể tăng khả năng ngưng tụ bí thần Cũng nhờ đó mà Cự Thần Đan rất quý giá và đứng thứ 25 trên bảng.

“Sư đệ, có muốn thử không?”

Ngô Bình cười đáp: “Chẳng dễ gì mới gom đủ dược liệu, nhỡ em làm hỏng hết thì sao?”

Minh Thiên: "Dược liệu là dùng để luyện đan, dù có phí hết thì cũng không sao cả. Ít ra cậu cũng có thêm kinh nghiệm, biết đâu lại thành công thì sao”

Ngô Bình nói: “Vậy thì triển thôi, nếu luyện chế thành công thì nó sẽ là đan dược quý nhất trong buổi đấu giá lần này".

Minh Thiên nhường lại phòng luyện đan của mình cho Ngô Bình, sau đó đi lấy dược liệu và đứng hỗ trợ bên cạnh.

Mười phút đầu, trong lò bắt đâu có sự thay đổi, trên khoảng không của phòng luyện đan có mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đoàng. Đây là thiên tượng trong quá trình luyện đan, hiện tượng này rất bình thường.

Không lâu sau, trên các đám mây xuất hiện các ảo. ảnh của ma quỷ, chúng đang không ngừng kêu khóc như muốn lao xuống để đập vỡ lò luyện của Ngô Bình.

Cảnh tượng này khiến cả Đan Tông phải khiếp đảm, tông chủ và các trưởng lão đều ra xem.

“Ở núi của Minh Thiên, nhưng xưa nay chưa từng thấy hiện tượng này xảy ra. Cô ấy thân với Ngô Bình, khả năng cao là Ngô Bình đang luyện đan ở đớ', mọt trường lão áo tím nói.
 
Chương 4776


A Ly: “Đế ư? Đó là một lão già, em đã từng thấy thi thể của lão, đáng tiếc lắm”.  

 

Ngô Bình: “Đáng tiếc gì cơ?”  

 

A Ly: “Em không ăn thi thể, nếu lão chưa chết thì em có thể ăn và hấp thu sức mạnh của lão rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đưa mắt nhìn nhau, sinh linh Hỗn Mang mang vẻ đẹp của một mỹ nữ này có vẻ rất mạnh.  

 

“A Ly, cô thử dùng một phần sức mạnh rồi đấm tôi đi”, Ngô Bình muốn thử sức mạnh của A Ly nên mới đưa ra yêu cầu này.  

 

A Ly ngạc nhiên nói: “Hay thôi đi ạ, không em đánh chết chủ nhân mất”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Không sao, cô cứ đánh đi”.  

 

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, A Ly đành giơ nắm đấm lên rồi đánh nhẹ vào vài anh.  

 

Rắc!  

 

Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể chống trả ập tới, anh dồn hết sức phản kháng nhưng cánh tay vẫn bị gãy, sau đó anh đã bị đánh bay ra xa.  

 

A Ly lo lắng chạy tới hỏi: “Chủ nhân có sao không ạ? May mà em chỉ dùng một chút sức thôi đấy, không chủ nhân còn thảm nữa”.  

 

Ngô Bình nhổ ra một ngụm máu rồi ho khan vài tiếng mới nói: “Không sao, chưa chết được”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng tái mặt, ánh mắt nhìn A Ly cũng có vẻ dè chừng.  

 

“Huyền Bình, cường giả thế nào mới đánh bại được A Ly?”, Thiên Tuyết Linh Kiều hỏi.  

 

Ngô Bình: “Anh không rõ, nhưng theo anh đoán thì thực lực của A Ly phải ngang với cường giả tám kỷ nguyên. Chắc chỉ có cường giả chín kỷ nguyên, thậm chí là cường giả cấp vũ trụmới có thể đánh bại được cô ấy”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có A Ly rồi thì mình không sợ gặp đối thủ nào trên con đường Chân Thánh nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Mình coi như bá chủ ở đây rồi”.  

 

Sau đó, Ngô Bình cho A Ly vào Kim Tiên Giới, để cô ấy tạm thờ chờ ở trong đó.  

 

Cất A Ly đi xong, hai người tiếp tục lên đường.  

 

Họ đi được một đoạn thì nhìn thấy con đường phía trước đã bị cắt đứt, một khoảng không dài hơn một trăm mét chặn giữa nên không có mặt đường. Nhưng cách đó không xa có hai ngã rẽ, một phải một trái.  

 

Lúc này, trên cả hai ngã rẽ đều có tu sĩ, còn phía đầu bên kia của đường chính thì không có ai.  
 
Chương 5466: Đại hội giao lưu cửu tông


Luyện chế Cực Thần Đan cần có hiểu biết sâu rộng về bí thần trước tiên, song chính Ngô Bình là có bí thần chí tôn mạnh nhất rồi nên không ai trên đời này hiểu bề bí thần hơn anh.

Thêm nửa tiếng sau, đan dược đã ra lò, ba ảo ảnh hình người xuất hiện.

Lúc này, Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, bí thần của anh hiện ra rồi vung bàn tay to lớn lên để trấn áp ảo ảnh kia. Ngau sau đó, ảo ảnh đã thu nhỏ lại thành ba viên đan dược đều ở cấp cực phẩm.

Ngô Bình vừa luyện chế xong thì tông chủ Thần Bãng đã đến rồi cười nói: “Thầy Ngô, cậu có thể bán một viên Cự Thần Đan cho môn phái không?”

Đây là loại đan dược quý đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được nên Thần Bằng mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Ngô Bình: “Tông chủ, vốn dĩ sẽ có một viên thuộc về môn phái mà, người không nói thì đệ tử cũng nộp lên trên một viên”.

Thần Bắng cười nói: “Nghe nói hôm nay Ngạo Thế Đan Đường có buổi bán đấu giá, kiểu gì Cự Thần Đan này cũng được bán ra với giá trên trời

Ngô Bình: “Hi vọng là vậy ạ”.

Thần Băng: “Ngô Bình, Ngạo Thế Đan Tông có năm thần lò, mỗi lò đều phong ấn một viên đan dược chưa hoàn thiện. Sau buổi đấu giá, cậu có hứng thú thử luyện chế một loại đan dược trong số đó không?”

Ngô Bình hỏi: “Năm thần lò này có lai lịch thế nào ạ?” Thần Bằng: “Cả năm đều dó một nhân vật lớn tạo thành,

người đó cho rằng chỉ có thầy luyện đan tài giới mới có đủ tư cách sử dụng lò của mình để luyện đan. Vì thế, người ấy đã mời năm thầy luyện đan giỏi nhất thời ấy đến để phong ấn năm loại đan dược trong mỗi lò. Về sau, Ngạo Thế Đan 'Tông chúng ta đã tốn một khoản tiền lớn để mua chúng về. Nhưng bao năm trôi qua chưa từng có một ai hoàn thành nốt được các bước luyện chế trong năm lò thần này”.

Ngô Bình: “Tông chủ, chắc năm lò thần đều không ở Cửu Dương Cảnh đúng không?”

Thần Bắng: “Ở thượng tông”.

Ngạo Thế Đan Tông có chỉ nhánh ở khá nhiều nơi, những nơi này sẽ so tông chủ của khu vực đó quản lý. Ví dụ như tông chủ ở Cửu Dương Cảnh là Thần Bằng.

Nhưng tổng bộ của Ngạo Thế Đan Tông năm ở vũ trụ chính và được gọi là thượng tông, tông chủ của thượng tông là thượng tông chủ.

Ngô Bình: “Tông chủ, thượng tông nằm ở Tiên Giới nào am

Thần Bằng: “Tiên Giới Nguyên Sử - một trong mười Tiên Giới lớn của vũ trụ chính, do cường giả Đạo cảnh tầng thứ mười xây dựng”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì đệ tử muốn đến xem năm thần lò”.

Thần Băng: “Ngạo Thế Đan Tông chúng ta có tám nhánh, tính cả tổng bộ thì có chín tông chủ. Vài hôm nữa sẽ đến đại hội giao lưu của chín tông. Gọi là đại hội giao lưu, nhưng thật ra là ngày ghép đôi cho các cặp trai gái giá các môn phái với nhau, đệ tử tham gia toàn người trẻ tuổi”.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Kết đôi ạ? Tông chủ, đệ tử có gia đình rồi nên không tham gia được đâu ạ”.

Thần Bằng: “Cậu cũng biết đấy, ở thế giới này đâu có nhiều thầy luyện đan đâu, thầy luyện đan là nữ còn ít nữa. Cho nên các nữ đệ tử nào có đủ, vì vậy không ít thế lực ở Tiên Giới Nguyên Sử đã đưa các cô gái xinh đẹp mà mình chọn đến đại hội. Khi đó, cậu ưng ai thì có thể dẫn đi”.
 
Chương 4777


 Ngô Bình: “Xem ra đã có nhiều người vào đó rồi, thế thì mình không vào nữa”, nói rồi, anh nhìn về phía đoạn đường bên kia.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, muốn sang phía đối diện thì phải nhảy. Nhưng hư không sẽ xuất hiện hỗn loạn nên dễ bị thổi bay lắm”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta dùng một sợi dây, em sẽ ném anh sang trước rồi anh kéo em sang sau”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nhưng nhỡ có người gây trở ngại trong lúc chúng ta thực hiện thì mình sẽ gặp nguy hiểm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Họ không dám đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu, sau đó Ngô Bình lấy một sợi dây thừng ra rồi buộc một đầu vào người mình, đầu còn lại đưa cho Thiên Tuyết Linh Kiều.  

Advertisement

 

Tiếp theo, anh hít sâu một hơi rồi nhảy lên cao bay về phía bên kia. Khoảng cách hơn 100 m ét không xa, nhưng anh vừa bay được một đoạn thì xuất hiện vòng xoáy và cuốn anh vào trong, may mà có sợi dây thừng, không thì Ngô Bình đã bị hút vào hư không rồi.  

 

Đúng lúc này, tu sĩ ở hai bên đường đã xông ra, ai ấy đều lạnh mặt định bổ nhào về phía Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Cô ấy đang đang dồn hết sức kéo Ngô Bình, khi cảm thấy có tu sĩ đến gần thì tức tối quát: “Các người đừng làm bậy”.  

 

“Ha ha, làm chờ mãi, hai người chết đi!”, một Thần tộc cười phá lên rồi tung một chưởng về phía Thiên Tuyết Linh Kiều định bắt cô ấy buông tay.  

 

Nhưng Ngô Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt Thần tộc đó rồi bóp cổ hắn, tên kia hoảng sợ nói: “Anh chưa sang bên kia ư?”  

 

Ngô Bình: “Lũ kiến hôi như các người thì sao biết tôi đang làm gì được”, nói rồi, anh ném hắn vào hư không.  

 

Những tên khác sợ quá rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình mặc kệ rồi tiếp tục nhảy sang bên kia lần hai.  

 

Lần này, không còn ai cản trở họ nữa, cuối cùng anh đã an toàn đáp sang bên kia, sau đó anh dùng sức kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang cùng.  

 

Các tu sĩ ở đâu bên kia chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhưng không có dũng khí nhảy sang giống anh.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh, trước chỉ có Thần tộc và Tiên tộc mới đi hết đoạn này thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, mình vừa đi vừa xem”.  

 

Đi được một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có một ngã rẽ rất rộng ở bên trái, lối này dẫn tới một lục địa trong hư không. Lục địa này có rừng rậm và núi cao, trong hư không đen tối toả ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ nói: “Đây là Thuỷ Thiên Nguyên trong truyền thuyết, Thần tộc từng có thiên kiêu tìm được kho báu ở đây đấy”.  

 

Ngô Bình: “Thế mình còn vào làm gì nữa?”  

 

“Vẫn vào chứ, nghe đồn Thần tộc đó chỉ lấy được một phần của kho báu thôi, vẫn còn nhiều thứ chờ mình khám phá lắm”.  
 
Chương 5467: “Ai säc phong danh hiệu cho họ vậy ạ?”


Thần Băng cười trừ: “Tôi dẫn cậu đi là để làm rạng danh cho chỉ nhánh ở Cửu Dương Cảnh, nếu cậu che giấu thực lực thì còn nói chuyện gì nữa?”

Ông ấy bổ sung thêm: “Sẽ có ba trong số mười cô gái xinh đẹp nhất của Tiên Giới Nguyên Sử đến dự đại hội, cậu không muốn chiêm ngưỡng dung nhan của họ à?”

Ngô Bình: “Ai säc phong danh hiệu cho họ vậy ạ?”

Thần Băng: “Cái này không phải tự phong đâu, là công tử trong toàn thiên hạ bình chọn đã

Ngô Bình nhớ đến Thái Ất Tiên Giới cũng là một trong mười đại Tiên Giới nên hỏi: “Tông chủ, mười đại Tiên Giới có qua lại với nhau không ạ?”

Thần Bằng: “Có chứ”.

Ngô Bình: “Vậy các Tiên Giới có nối liền với nhau không ạ”

Thần Bằng: “Có, rất lâu trước kia, giữa các Tiên Giới không hề có vách ngăn. Nhưng về sau xảy ra chiến loạn, khiến các Tiên Giới xa cách nhau. Vì thế bây giờ, muốn đến biên giới của Tiên Giới nào cũng phải trả tiền và đăng ký”.

Ngô Bình thầm nghĩ, sau này có thời gian thì anh phải đi thử một lần mới được.

Một lát sau thì trời tối, buối đấu giá chính thức bắt đầu. Không chỉ có người của Cửu Dương Cảnh đến tham dự, mà còn có đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, họ đều muốn biết đan dược do thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh sẽ có giá bán cao cỡ nào.

Tối nay chủ yếu đấu giá đan dược của Ngô Bình, tổng cộng có mười viên, trong đó có ba viên cấp chín, bốn viên cấp mười, hai viên cấp 11 và cuối cùng là Cự Thần Đan thuộc cấp 12.

Ngoài đan dược của Ngô Bình ra, còn có một ít đan dược do các thầy luyện đan khác của Ngạo Thế Đan Đường luyện chế, họ cũng mượn cơ hội này để đấu giá một thể.
 

Buổi đấu giá diễn ra ở ngoài trời, xung quanh là các cột trụ đá với chiều cao khác nhau, trên đỉnh mỗi cột đều có từ mười đến mấy chục người ngồi. Trong đó có một cái cột to nhất, tuy không cao lắm, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy. Nhiều người giàu còn bao nguyên một cái cột để ngồi.

Tông chủ Thần Bằng cũng đến, đi cùng ông ấy còn có vài vị trưởng lão. Ngô Bình và nhóm Minh Thiên cũng đang ở đây.

Loáng cái, viên đan dược thứ nhất đã được mang ra. Đó là đan dược cấp chín do Ngô Bình luyện chế, tên là Thái Thượng Vọng Tình Đan.

Trong tu luyện, tu sĩ thường có các tâm ma không thể xoá đi. Viên đan dược này có thể giúp họ phá bỏ được các. tâm ma này, để diệt trừ phiền não, từ đó thuận lợi đột phá.

Xếp viên đan dược này vào cấp chín cũng hơi thiệt cho nó, vì với hiệu quả này thì có hoàn toàn xứng với cấp 10.

Phiên đấu giá diễn ra rất nhanh, giá khởi điểm là 3.5 triệu tiền Tiên. Vì đây là đan dược tuyệt phẩm nên mọi người tranh nhau mua.

Cuối cùng đan dược đã được bán với giá 12 triệu.

Đan dược của Ngô Bình đều được bán với giá trên mười triệu, trong đó có hai viên đan dược cấp 12 có giá lên tới 500 triệu.

Nhưng đó vẫn chưa phải giá cao nhất, sau khi Cự Thần Đan được mang ra, bầu không khí mới nóng thật sự.

“Đan dược đứng trong tốp 30 trên bảng Linh Đan mà Ngô Bình cũng luyện chế được, đúng là thầy luyện đan Tử Đỉnh có khác!"

“Cự Thần Đan này có thể giúp tu sĩ ngưng tụ bí thần, các thế lực lớn sẽ quyết mua bằng mọi giá cho coi”.

“Mọi người đoán giá của viên đan dược này sẽ là bao. nhiêu?”
 
Chương 4778


Ngô Bình bảo Thiên Tuyết Linh Kiều đứng yên tại cỗ, còn mình thì chậm rãi đáp xuống bãi cỏ. Một bước, hai bước, khi anh bước xong bước thứ ba thì đột nhiên có vô số sợi dây màu đen chui từ dưới thảm cỏ lên, sau đó quấn lấy người Ngô Bình và kéo xuống lòng đất.  

 

Phăng!  

 

Thấy mình sắp bị kéo xuống dưới, Ngô Bình giơ một tay lên chém đứt các sợi dây rồi vùng ra, sau đó anh nắm các sợi dây bên dưới bằng tay còn lại rồi dùng sức kéo. Mặt đất nứt ra, một thứ kỳ quái trông như con nhím bị kéo từ dưới đất lên. Các thứ như sợi dây màu đen chính là gai mọc trên lưng nó.  

 

Advertisement

Con quái vật kêu lên đang định phản kháng thì đã bị Ngô Bình tát cho ngất xỉu.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều chạy đến nhìn rồi nói: “Một thứ bé như vậy mà có sức mạnh ghê gớm, nếu không phải anh thì chắc đã bị nó xơi tái rồi”.  

 

Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy có một cái hang rất lớn, cao cỡ một người trưởng thành. Anh nhảy xuống thì tìm thấy rất nhiều thứ vụn vặt, có binh đao, cũng có khí vật hay thậm chí còn có khá nhiều không gian trữ đồ. Xem ra con này đã ăn thịt khá nhiều tu sĩ.  

Advertisement

 

Anh nói: “Em đừng coi thường nó, ít nó cũng trải qua hai kỷ nguyên rồi đấy”, nói xong, anh gom hết đồ ở đây lại rồi ném con quái vật về hang, chứ không giết nó.  

 

Đi qua thảm cỏ, hai người còn thấy phong cảnh đẹp hơn, một thác nước cao cả trăm mét, cạnh đó có một cây ăn quả kết trái giống quả táo, trái vừa to vừa đỏ, mùi thơm còn bay xa.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều tò mò: “Quả gì thế nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Muốn ăn không? Anh hái cho em một quả nhé!”  

 

Nói xong, anh đi về phía cái cây. Nhưng vừa đến nơi thì đã có một bóng đỏ lao từ trên cây xuống.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình ra tay rất nhanh và đánh bay nó đi. Sau khi thứ đó rơi xuống đất thì anh mới nhìn rõ ra là một con quai vật đầy lông lá có tám tay, còn cái mặt thì như đầu lâu khô, răng nó rất nhọn, lông trên người màu đỏ, đôi con ngươi như có quỷ hoả.  

 

Đánh nó một phát xong, Ngô Bình cảm thấy tay mình tê rần, anh hơi nhíu mày rồi nhìn nó hỏi: “Ngươi giỏi đánh đấm lắm hả?”  

 

Hỏi xong, anh thả A Ly ra.  

 

A Ly vừa ra ngoài thì đã lườm con quái vật rồi cười nói: “Chủ nhân, con này trông ngon quá, em ăn nhé?”  

 

Ngô Bình: “Cứ tự nhiên”.  

 

Con quái vật vừa trông thấy A Ly đã run như cầy sấy, thấy cô ấy bước về phía mình thì lập tức co giò chạy. Song, nó vừa chạy được vài mét thì đã bị A Ly tóm được, lực sinh mệnh trên toàn thân nó đã bị hút ra ngoài rồi hoá thành một ảo ảnh vào bị A Ly hấp thu. Sau đó, thi thể của con quái vật nằm dưới đát và biến thành một đống cát vàng.  

 

Nó chết rồi, Ngô Bình mới trèo lên cây rồi hái hết quả xuống, sau đó chia cho Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly mỗi người một quả, số còn lại anh cất đi để mang về cho người nhà ăn.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cắn một miếng thì thấy quả này rất ngọt, ngoài ra còn chứa sức mạnh kỳ diệu, rất có ích cho cơ thể và thần hồn.  

 

Ăn xong, Ngô Bình đi đến gần đầm nước bên dưới thác để rửa mặt, anh vừa vốc nước lên thì đã ngây ra rồi nếm thử một ngụm, sau đó kinh ngạc nói: “Ở đây có nước thần Thái Sơ”.  

 
 
Chương 5468: Cự Thần Đan giá trên trời


“Ai mà biết được, còn phải xem có thế lực lớn nào tham gia đấu giá không đã. Chỉ cần họ ưng thì khéo cả trăm tỷ cũng chơi ấy chứ!”

Lúc này, có hơn 20 người trồi trên một cái trụ, đồi đầu là một người đàn ông trung niên, ngồi bên cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên vừa tu luyện được bí thai, đang cần có bí thần nên rất cần viên Cự Thần Đan này.

“Bố, chắc lần này sẽ tranh giành khốc liệt lắm nhỉ?”, cậu ta hỏi.

Người đàn ông trông có vẻ uy nghiêm, ông ấy bình tĩnh nói: “Con cứ yên tâm, chỉ là một viên đan dược thôi mà, nếu nó có lợi cho con thì tốn bao nhiêu, bố cũng mua cho bằng được”.

Cách đó không xa cũng có hơn chục người ngồi trên một cái trụ, một người phụ nữ trong số đó nói: “Viên Cự Thần Đan này vừa ra lò nên sẽ không nhiều người tranh giành đâu, chúng ta nhận tin rồi đến đây kịp thời cũng là một loại may mần rồi”.

Người phụ nữ vừa nói xong thì có mấy tia độn quang đáp xuống, vừa nhìn đã thấy họ có hào quang của người giàu, vì ai cũng bao một trụ riêng.

Thấy thế, người phụ nữ cau mày nói: "Xem ra ngày càng nhiều người biết tin rồi,  gay go rồi đây”.

Cuối cùng, phiên đấu giá của Cự Thần Đan cũng bắt đầu.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Thưa các vị, đan dược tiếp theo đây có tên là Cự Thần Đan, đan dược cực: phẩm cấp 12”.

“Như mọi người đã biết, chẳng dễ gì mới có thể luyện ra được bí anh, nhưng để tạo ra bí thần còn khó hơn. Thường thì trong cả chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một tu sĩ Bí Thần, xác suất quá nhỏ. Và viên Cự Thần Đan này có thể giải quyết được vấn đề đó, nó sẽ tăng khả năng thành công lên thành trên 60 phần trăm. Nếu uống một lúc hai viên thì tỉ lệ sẽ được nâng lên hơn 90 phần trăm”.

“Ngoài ra bí thần được tạo ra từ người uống hai viên Cự Thần Đan sẽ có bước khởi đầu là đại bí thần. Nếu tư chất của tu sĩ đủ tốt thì thậm chí còn có thể tạo ra được thượng bí thần”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ồ lên.

Người dẫn chương trình nói tiếp: “Vì vậy, lần này chúng. tôi sẽ đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc. Giá khởi điểm là 30 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất hai tỷ. Mọi người chuẩn bị nhé, phiên đấu giá chính thức bắt đầu!”

Cậu thiếu niên ban nãy sáng mắt lên, sau đó nằm chặt tay nói: “Đại bí thần, thượng bí thần! Bố, bí anh của con rất mạnh, nếu đột phá được thì chắc chắn sẽ thành đại bí thần, con phải có được hai viên Cự Thần Đan này”.

Người đàn ông: “Con yên tâm, bố sẽ giành về cho con”.

Lúc này, mọi người cũng đang không ngừng bàn tán.

“Phải mua viên đan dược này bằng mọi giá”.

“Nếu có được chúng thì cháu ta sẽ thành người tài, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải giành chúng về”.

“Thượng bí thần, đó là thiên kiêu trăm năm có một, không thể bỏ lỡ cơ hội này được”.

Phiên đấu giá bắt đầu, giá được đẩy lên liên tục, đến nay đã là 80 tỷ nhưng chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Thấy giá được đẩy lên cao vút, Minh Thiên cười nói: “Giá chốt của hai viên đan dược này kiểu gì cũng phá kỷ lục, chị

đoán sẽ không dưới 300 tỷ”.

Ngô Bình: “Không ngờ đan dược trên bảng Linh Đan lại quý như thế!”

Minh Thiên: “Đương nhiên, vì ít người có bí thần quá mà. Huống hồ Cự Thần Đan có thể khiến người uống có đại bí thần hay thậm chí là thượng bí thần. Đừng nói là Cửu Dương Cảnh, cả Tiên Giới Nguyên Sử cũng chỉ có hơn trăm tu sĩ có thượng bí thần thôi, mà ai cũng là thiên kiêu tuyệt thế, bá chủ một phương. Sức hấp dẫn này thì ai mà chối từ được?”

Ở phía khác, Bằng Thần cũng cảm thán: “Bao giờ về chúng ta phải thu thập dược liệu cho vài lò Cự Thần Đan nữa mới được, để Ngô Bình luyện chế tiếp”.

Các trưởng lão ở quanh đều ra sức gật đầu.

Hiện giờ, giá đã được đẩy lên thành 200 tỷ.

Khi đến ngưỡng này thì không còn nhiều người tham gia được nữa. Liên tục có người rút lui, chỉ còn bốn nhà tiếp tục.
 
Chương 4779


Đến đến đỉnh núi thì Ngô Bình nhìn thấy một cái ao nhỏ có đường kính hơn chục mét, bên trong chứa đầy nước màu xanh, bề mặt có sương mù cùng màu.  

 

Lớp sương mù này bay về phía xa, sau đó dung nhập vào một dòng sông nên mới khiến nước ao có khí tức của nước thần Thái Sơ.  

 

Ngô Bình kích động đến mức đi tới gần ao nước rồi lấy cái bình ra múc ít nước lên ngửi, sau đó anh bật cười nói: “Quả nhiên là nước thấy Thái Sơ”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng leo lên theo rồi tò mò hỏi: “Huyền Bình, thứ này quý lắm hay sao mà anh vui thế?”  

 

Trước đó, Ngô Bình lấy được bảo phù Tiên Thiên và thu phục được A Ly cũng không vui và hào hứng như bây giờ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thái Sơ là một trạng thái khởi đầu của vũ trụ, nước thần Thái Sơ là năng lượng nguyên thuỷ của thời kỳ này nên rất quý. Chỉ cần một giọt thôi cũng có thể tạo ra rất nhiều thần dược. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên rất cần nó”.  

 

Advertisement

A Ly cũng chạy đến gần ao nước rồi làm một ngụm, sau đó nhăn mặt nói: “Chủ nhân, uống kinh quá!”  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Không dùng để uống đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Thế mình sẽ mang hết nước ở đây đi à?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Về lý thì không thể tích trữ nước này được, nó có thể hình thành ở đây thì phải có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta cần tìm ra”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vừa ăn quả vừa chỉ về phía ao nước nói: “Chủ nhân, trong này có một con rùa xanh, nó đang nôn kìa”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “A Ly, bắt nó lên đây”.  

 

Ngô Bình thò đầu xuống nước rồi bắt một con rùa màu xanh to như bàn tay lên. Mai của con rùa này có rất nhiều đường vân cổ, còn miệng của nó đang phun khí, trong làn khí này có một làn khói màu xanh vàng, đây chính là khí tức Thái Sơ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Con rùa này nhất định đã ăn được bảo bối nào đó sinh ra vào thời Thái Sơ, cho nên trong bụng nó mới chưa đầy khí tức Thái Sơ. Tốt quá rồi, có nó thì mình có thể mang cả ao nước này đi”.  

 

Nói rồi, anh vung tay lên, cả hồ nước đã được chuyển vào Kim Tiên Giới, sau đó con rùa cũng được ném vào đây. Từ giờ, hồ nước sẽ liên tục sinh ra nước thần Thái Sơ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Lạ thật, tại sao trước kia Thần tộc không mang ao nước này đi nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ khi ấy chưa có nước thần Thái Sơ”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều như có điều suy nghĩ: “Cũng có lý, dẫu sao đó cũng là chuyện của kỷ nguyên trước rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đi tìm kho báu tiếp thôi”.  

 

Lúc này, A Ly đứng trên đỉnh núi rồi nhìn về một phía khác, sắc mặt cô ấy chợt nghiêm lại rồi nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong khu rừng kia có một cường giả khiến A Ly thấy lo lắng”.  

 

Ngô Bình sững người: “Khiến A Ly thấy lo lắng ư? Thế thì thực lực của nó mạnh ngang cô hả?”  

 

A Ly: “Chủ nhân, em phải đến đó xem sao”.  

 

Ngô Bình nhìn về phía đó rồi lắc đầu: “Thôi, chúng ta đi tìm kho báu chứ không phải liều mạng với yêu quái”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chúng ta thử đi, em cảm thấy nó cũng cảm nhận được mình đến đây rồi”.  

 
 
Chương 5469: Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử


Mỗi lần bốn nhà này tăng giá đều cả chục tỷ nên giá được đẩy lên cao rất nhanh.

Khi đến mốc 300 tỷ thì bã lão rút lui, đến 350 tỷ thì ông lão cũng dừng lại. Cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữ trung niên và cậu thiếu niên tiếp tục chiến đấu.

Cậu thiếu nien nhỏ giọng hỏi bố mình: “Bố ơi, bố cho. con một con số đi, bố có thể chấp nhận nhiều nhất là bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông đắn đo một lát rồi nói: “Với quyền lực hiện giờ thì nhiều nhất, bố có thể điều động được 450 tỷ, hơn nữa thì phải hỏi ý kiến gia chủ”.

Cậu thiếu niên: “Con vẫn còn khoảng 50 tỷ tiền tiết kiệm, vậy tổng là 500 tỷ. Chỉ cần đừng quá con số này thì mình vẫn mua được”.

Người đàn ông: “Ừ, bố sẽ ủng hộ con hết sức có thể”.

Phía khác, người phụ nữ trung niên cũng nhìn sang con gái mình rồi nghiến răng đẩy ra lên 380 tỷ.

390 tỷ! Cậu thiếu niên tiếp tục tăng giá.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trời! Sắp 400 tỷ rồi, ai mà giàu thế nhỉ!”

“Anh thì biết cái quái gì? Người của các gia tộc lớn mà trở thành tu sĩ Bí Thần thì sau này ít cũng có được tài nguyên cả nghìn tỷ, 400 tỷ đã là gì?”

“Nhưng thế cũng là nhiều rồi, mấy nghìn tỷ có thể bồi dưỡng ra bao đệ tử thiên tài đấy!”

“Bao nhiêu thiên tài cũng không băng mình là thiên tài, vì thế vân đáng lắm”.

Minh Thiên và Ngô Bình cũng kinh ngạc, Minh Thiên nói: “Kiểu này khéo phải chạm mốc 500 tỷ mất”.

Ngô Bình: “Mấy người này giàu thật đấy, cứ như không phải tiêu tiền của mình vậy”.

Minh Thiên: “Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Giá vân tăng lên tiếp, cậu thiếu niên đã hét giá đến 480 tỷ. Bây giờ, cậu ta đang thấy sốt sảng thì säp chạm đến giới hạn đưa ra rồi.

Người phụ nữ cũng lo sốt vó, bà ấy chỉ có 490 tỷ thôi, nhiều hơn nữa thì chịu rồi.

Nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra thản nhiên, sau đó báo giá. Cậu thiếu niên năm tay thành quyền, giơ bảng lần cuối chốt 500 tỷ.

Mãi sau, người phụ nữ cũng không có hành động gì, người dẫn chương trình nói: “500 tỷ, có ai ra giá cao hơn nữa không?”

Sau ba tiếng hô, người phụ nữ không trả lời, người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng vị công tử này đã đấu giá thành công hai viên Cự Thần Đan”.

Cậu thiếu niên thở phào một hỏi rồi nói: “Bố ơi, lấy đan dược xong thì mình về luôn thôi, con phải đột phá”.

Người đàn ông vui vẻ nói: “Chờ con có đại bí thần rồi thì sẽ là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc chúng ta, đến lúc đó gia chủ cũng phải dốc sức bồi dưỡng con”.

Buổi đấu giá kết thúc, chín viên đan dược của Ngô Bình đã bán được với tổng là hơn 500 tỷ tiền Tiên.

Ngạo Thế Đan Đường không thu bất kỳ khoản phí gì nên toàn bộ đều thuộc về anh.

Luyện chế thành công Cự Thần Đan khiến Ngô Bình thấy tự tin hơn, anh chuẩn bị tiếp tục luyện chế thêm đan dược trong tốp 30 trên bảng Linh Đan.

Xong xuôi mọi việc, anh ra chào mọi người rồi quay lại Giang Nam Thành ở Thái Ất Tiên Giời băng cánh cửa vận chuyển.

Về đến nhà, anh cười lớn kể cho mọi người nghe chuyện về buổi đấu giá hôm nay.
 
Chương 4780


 A Ly đi vài bước vào trong rồi chợt ngoảnh lại vẫy tay với Ngô Bình: “Chủ nhân, nó sợ quá chạy rồi, chúng ta cứ vào thôi”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó sợ ư?”  

 

A Ly: “Chắc cảm nhận của nó tốt hơn em, thấy không thắng được em nên nó churồi”.  

 

Ngô Bình: “Ở đây lắm sinh linh mạnh thật”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Năm xưa chắc chắn Thần tộc chưa vào đây được, dẫu sao cũng có một sinh linh mạnh trấn thủ mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mình vào trong xem thôi”.

Sau khi nhóm Ngô Bình đi vào rừng thì thấy đường rất khó đi, chỗ nào cũng có bụi cây, cỏ dại và rất nhiều con côn trùng khổng lồ. May mà có A Ly nên đám côn trùng ấy không dám bén bảng đến, vì chúng vừa lại gần họ thì đã bị cứng đờ người hoặc nổ banh xác luôn.  

Advertisement

 

A Ly đi trước dẫn đường, đến cây cỏ còn sợ cô ấy nên đều tự động dạt sang hai bên nhường đường.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì cỏ cây đã thưa dần, sau đó thì tới một con đường đá. Bước lên đường đá, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào từng có người sống ở đây ư?”  

 

Họ đi thêm thì Ngô Bình nhìn thấy có một toà thành bị dây mây che kín. Toà thành này rất cổ kính, hình dáng cũng rất kỳ lạ, nhìn giống một tổ ong lớn với rất nhiều cửa sổ.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chắc ngôi nhà này cũng đã tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, chủ nhân của nó từng thủ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nghe nói có vài cường giả kỷ nguyên sẽ độ đại kiếp kỷ nguyên nhờ xây dựng pháo đài, chắc nơi này cũng là một dạng pháp đài kỷ nguyên trong truyền thuyết”.  

 

Trước kia, nhà họ Viêm từng hứa sẽ dùng một pháo đài kỷ nguyên để đổi lấy sào huyệt tà ma của Ngô Bình.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều sáng mắt lên: “Pháo đài kỷ nguyên là vật quý, có nó rồi thì ít mình cũng bình an một đời”.  

 

Ngô Bình hỏi A Ly: “A Ly, cô nghĩ pháo đài này trải qua mấy kỷ nguyên rồi?”  

 

A Ly: “Ít cũng năm kỷ nguyên ạ”.  

 

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó ít cũng là cường giả năm kỷ nguyên. Ban này thứ mà bị doạ sợ có khi nào là chủ nhân toà thành không?”  

 

A Ly: “Không đâu, pháo đài này đã không còn chủ nhân nữa rồi, nó vô chủ”.  

 

Ngô Bình: “Không có chủ ư? Thế chúng ta vào xem đi. Cường giả kia đã sống ở đây năm kỷ nguyên thì chắc có nhiều đồ lắm”.  

 

Nói rồi, anh đi tới lối vào của pháo đài thì thấy một cánh cổng kỳ quái, cổng khoá, một cửa sổ nhỏ cạnh đó cũng đóng.  

 

Ngô Bình giơ tay ấn lên cửa thì cửa sổ chợt mở toang, một cái đầu màu đen thò ra rồi nhìn anh chằm chằm.  

 

Cái đầu này có một mắt, một miệng, không có mũi, nó phát ra một âm thanh kỳ quái, nhưng lạ cái là Ngô Bình lại nghe hiểu được.  
 
Chương 5470: Cây Thôn Thiên Đằng ở hoang địa


Ngô Bình: “Như Tuyết, anh mới tham gia một buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh thôi mà đan dược đấu giá được cả trăm tỷ. Anh tính trước khi cửa hàng nhà ta khai trương, mình nên mở một buổi đấu giá để đánh bóng tên tuổi trước”.

Đào Như Tuyết: “Nhưng mình đã tổ chức đấu giá bao giờ đâu, dù có làm thì người khác cũng không biết đến lai lịch của chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ chẳng có ai tham gia”.

Ngô Bình cười nói: “Về phần tổ chức thì đương nhiên phải giao cho bên có chuyên môn làm, mình sẽ tìm một bên chuyên tổ chức đấu giá ở đây nên vấn đề này đơn giản, chỉ cần tốn một khoản tiền thôi. Chờ chúng ta nổi tiếng rồi thì sẽ tự tổ chức sau, khi ấy kiểu gì cũng khối người đến tham gia”. Đào Như Tuyết gật đầu: “Ừm, như thế cũng được”.

Ngô Bình: “Anh đã mang khá nhiều dược liệu về, mấy hôm tới, anh sẽ ra ngoài một chút rồi về luyện đan sau”.

Lý Dược Sư đi tới, nghe thấy Ngô Bình lại đi tiếp nên vội nói: “Bố cho con đi với!”

Ngô Bình: “Tu vi của con còn thấp, đi theo bố sẽ mệt lắm, thôi ở nhà chờ đi. À, vợ sắp cưới của con sao không đến đây cùng luôn?”

Lý Dược Sư: “Cô ấy bảo bây giờ chưa rời khỏi nhà được, chờ tu vi của con cao hơn thì sẽ đi đón sau”.

Ngô Bình gật đầu: “Các con ở nhà tu luyện cho cẩn thận, trong vòng ba tháng buộc phải đột phá đến Bí cảnh, nếu không được thì biết tay bổ”.

Lý Dược Sư gãi đầu nói: “Bố ơi, suốt ngày tu luyện làm bọn con phát chán lên được”.

Ngô Bình: “Thế thì chờ các con đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, bố sẽ cho ra ngoài chơi”.

Lý Dược Sư mừng rỡ: “Thật không ạ? Để con đi báo cho các em.

Thấy Lý Dược Sư chạy mất, Ngô Bình lắc đầu nói: “Lớn thế rồi mà vẫn như trẻ con”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Thì chúng nó còn nhỏ mà. Huyền Bình, mà anh cũng đã già đâu mà giờ ăn nói như ông cụ thế”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy anh còn ít tuổi, nhưng anh đã quá trải đời rồi. Nếu cộng gộp số năm anh thật sự trải qua thì đến cả vài nghìn tuổi rồi đấy”.

Sau đó, Ngô Bình đã ra ngoài thành, đến những nơi chưa có ai khai phá để tìm dược liệu. Anh vừa đến thì đã nhận được tin của Lạc Ngưng Đan.

Thì ra trước đó, cô ấy vẫn ở nhà để giải quyết việc gia đình. Đến nay mọi việc đã ổn thoả nên mới tới tìm Ngô Bình. Ai ngờ không chỉ có Ngô Bình, mà cả gia đình anh đều đã biến mất khỏi vũ trụ Chấn Đán. Cô ấy rất lo lăng nên mới liên lạc với Ngô Bình.

Nhưng phương thức liên lạc của cô ấy không thể vào vũ †rụ cao cấp được, may mà một thần niệm của Ngô Bình ở bên dưới đã nhận được. Nhờ đó mà anh mới biết là Lạc Ngưng Đan đang tìm mình.

Anh lập tức cử một hoá thân đi tới vũ trụ Chấn Đán tìm cô ấy.

Không lâu sau, Lạc Ngưng Đan đã xuất hiện trước mặt anh. Anh lập tức cho cô ấy uống Linh Chân Đan, để cô ấy thích nghỉ với môi trường ở đây.

Sau đó, Lạc Ngưng Đan đã đứng dậy được rồi cảm thán: “Đây là vũ trụ Đạo cảnh à? Đến đây rồi, chị mới thấy mình thật nhỏ bé”.

Ngô Bình: “Thật ra hư và thực đều là sức mạnh, không hề phân cao thấp, chị Lạc đừng thấy tự ti. Em cũng từ vũ trụ cấp thấp đến đây giống chị thôi, nhưng giờ thực lực cũng mạnh rồi”.
 
Chương 4781


 Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi về chuyện đó được không?”  

 

“Phải qua được bài kiểm tra thì mới được biết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Kiểm tra gì thế?”  

 

Cái đầu một mắt: “Đơn giản lắm, trong pháo đài có một con rối chiến đấu do tiên sinh Bắc Minh để lại. Cậu mà đánh bại nó thì sẽ được mang pháo đài đi. Sau đó, chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện thì có thể nhận được truyền thừa và kho báu rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.  

 

Anh ngoảnh lại nói: “Hai người chờ bên ngoài nhé, anh vào trong xem sao”.  

 

Anh vừa nói xong thì cổng pháo đài mở ra, Ngô Bình đi vào trong.  

 

Advertisement

Anh vừa vào thì phía trước đã sáng đèn. Có một con quái vật đứng đối diện anh, nó có sáu tay, bốn chân, mỗi tay đều kết thành một ấn.  

 

Con quái vật có ba đầu, mỗi đầu nhìn về một hướng, mỗi mặt một biểu cảm, cái tức giận, cái bi thương, cái vui vẻ.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì biết thực lực của nó chắc chắn cũng là ngang cấp cường gải kỷ nguyên, không hề dễ đối phó chút nào.  

 

Một tay của con quái vật nắm chặt, một ảo ánh đã xuất hiên trước mặt Ngô Bình rồi tấn công anh.  

 

Võ đạo của Ngô Bình đã đạt đến trình độ không thể tin được, anh vung một tay lên và tung một quyền ra.  

 

Uỳnh!  

 

Một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình biến mất, nửa thân con quái vật tê rần, cùng với đó là không thấy anh đâu nữa.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã hoá thành một cơn gió rồi hoà vào môi trường xung quanh, con quái vật có phát hiện đằng trời.  

 

Phập!  

 

Ngô Bình đấm một cú vào một cái đầu của con quái vật, làm đầu nó nổ tung, nó vung tay lên định bắt anh nhưng chỉ chộp được không khí.  

 

Rắc!  

 

Một cái chân xuất hiện đạp gãy hai chân của con quái vật, cùng lúc đó nó cũng ăn một đấm vào bụng.  

 

Nó nhảy lên cao, nhưng Ngô Bình đã bất ngờ xuất hiện rồi đấm nát cái đầu thứ hai của nó.  

 

Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà tấn công trực diện luôn.  

 

Sau nhiều tiếng động lớn, con quái vật đã bị đánh bay rồi rơi xuống đất. Tay và chân của nó đã đứt lìa, cái đầu còn lại cũng bị đánh nghoẹo sang một bên.  

 

Cái đầu một mắt bay ra, nó chỉ có đúng một cái đầu cắm trên cổ, phía dưới nữa là các sợi sơ phát sáng.  

 

“Chúc mừng cậu đã qua bài kiểm tra, bây giờ cậu có thể mang pháo đài này đi. Sau đó hoàn thành hai nhiệm vụ thì sẽ lấy được hết mọi thứ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Giờ cho tôi biết hai việc kia là gì được chưa?”, anh hỏi.  

 

Cái đầu một mắt: “Việc thứ nhất là tìm con gái của chủ nhâ rồi đưa cô ấy đến pháo đài một cách an toàn”.  

 

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh có một cô con gái ư?”  

 

“Đúng”.  

 
 
Chương 5471: Cũng được, để em đưa chị về nhà trước


Ngô Bình: “Cũng được, để em đưa chị về nhà trước”.

Anh lại cứ một hoá thân đưa Lạc Ngưng Đan về nhà, còn mình thì tiếp tục đi tìm dược liệu. Anh đi tiếp về phía Nam thì tới một vùng đất vô chủ, có rất ít người từng đến đây tìm tòi. Cũng giống bên ngoài, vùng này rất nguy hiểm, hầu như mười người vào thì chết chín.

Gần đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy phái trước là một vùng đất bỏ hoang, cỏ mọc cao bãng hai người, ngoài ra còn có rừng rậm và tiếng của đủ các loại động vật.

Ngô Bình biết nơi này nguy hiểm nên không đi bộ mà chọn bay, đồng thời mở Đại Thiên Dược Điển ra tìm kiếm.

Đại Thiên Dược Điển là một món đồ quý, nó có thể tìm thấy các dược liệu quý.

Sau khi đi sâu khoảng vài trăm dặm, Ngô Bình đã có thu hoạch, Dược Điện báo cách anh khoảng một trăm dặm có một cây dược liệu nên anh vội đến đó ngay.

Đến nói rồi, anh nhìn thấy một đầm lầy nho nhỏ, bên trong có khá nhiều hoa. Nổi bật lên trong số đó là một bông. hoa màu đen trông rất bắt mắt, nó không ngừng toả ra hắc khí, khiến tất cả thực vật ở quanh đều khô héo.

Ngô Bình đâu biết hết dược liệu trong đời, vì thế anh võ vào Dược Điển một cái, nó phát sáng rồi chiếu xuống bông hoa ấy.

Ngay sau đó, trên trang sách đã hiện thị thông tin liên quan đến bông boa. Đây là hoa nở từ cây Thôn Thiên Đằng, cây này rất đáng sợ, nó có thể hấp thu sức mạnh của mọi sinh vật để làm chất dinh dưỡng. Vì thế ở đâu mà có nó thì chắc chắc là một việc rất khiếp đảm.

Tuy cây này rất nguy hiểm, nhưng nó cũng có dược lực. rất mạnh, hoa của nó tên là Thôn Thiên Thần. Thật ra nó cũng có màu, nhưng nó đã hấp thu hết nguồn sáng nên mới khiến mặt ngoài biến thành màu đen.

Hoa Thôn Thiên Thần là chân dược cấp bảy, có giá trị rất cao. Nhưng rất khó có thể tìm thấy nó, mỗi một Tiên Giới cùng lầm chỉ có một cây mà thôi.

Ngô Bình vung tay lên, Đại Thiên Dược Điển loé snag rồi hấp thu cả cái cây đó. Thôn Thiên Đăng tiếp tục sinh trưởng trong không gian của Dược Điển, còn hoa Thôn Thiên Thần thì cũng lớn tiếp. Nếu Ngô Bình có đủ nhẫn nại thì sẽ có một ngày chờ được quả Thôn Thiên

Xong xuôi, anh lại lên đường tìm kiếm tiếp.

Hơn một tiếng sau, anh đã tìm thấy cây dược liệu thứ hai. Cây này nằm trong một khu rừng nguyên sinh, Ngô Bình đi tới gần thì lập tức có rất nhiều muỗi bay tới.

Quanh người anh hình thành một kết giới, các con muỗi độc đã bị đuổi đi, không thể đến gần anh. Nhưng có mọt con rắn độc màu đen đã chui vào, sau đó cắn lên chân anh, nhưng đã bị anh đá nát đầu.

Khu rừng này chính là vùng tuyệt địa, Ngô Bình mới đi được vài bước đã bị hơn chục loại sinh vật tấn công. May mà anh có thực lực mạnh, không thì đã đi đời nhà ma rồi.

Cuối cùng, anh đi tới trướ một cái cây màu vàng, trên cây có một quả cùng màu. Cây này cao chưa tới một mét, nhưng thân cây khá cứng, lá có màu kim năm góc, bề mặt có phù văn.

Ngô Bình lấy Dược Điển ra quét thì mới biết cây này tên là Hoàng Kim Thánh, quả của nó là chân dược cấp tám! So ra còn quý hơn cây hoa ban nấy.

Dược Điển còn cho biết quả Hoàng Kim Thánh chỉ được hái khi chín, không thì sẽ mất hết tác dụng.
 
Chương 4782


 Ngô Bình: “Nếu cũng là cường giả thì cần gì được bảo vệ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Khi cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ có vào đây mới thoát nạn được”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi sẽ thử. À, khi tôi làm xong việc này thì sẽ được gì?”  

 

Cái đầu một mắt: “Trong pháo đài có nhiều vật quý lắm, cậu có thể chọn tuỳ ý”.  

 

Advertisement

Cái đầu một mắt vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt Ngô Bình thay đổi. Anh đã xuất hiện trong một thế giới lớn, trước mặt là một khe núi có linh khí dồi dào.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông xưng hô sao nhỉ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Tôi là Tử Tinh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy con ngươi của cái đầu này có màu tím: “Tử Tinh, nơi này do tiên sinh Bắc Minh tạo ra à? Môi trường sống thích thật đấy!”  

 

Tử Tinh: “Tiên sinh đã dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ để tạo thành nơi này và lấy tên là Thất Bảo Giới. Nếu người không mất thì có thể trở thành cường giả cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một nơi lý tưởng, sau này tôi có thể đến tuỳ thích không?”  

 

Tử Tinh: “Đương nhiên, sau này cậu là chủ nhân của nơi này rồi mà”.  

 

Ngô Bình: “Tôi dẫn người khác đến được chứ?”  

 

Tử Tinh: “Được, cậu là chủ nên muốn làm gì thì làm”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi đi ra gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly vào.  

 

A Ly nhìn thấy nơi này thì ngạc nhiên nói: “Nơi này thích quá! Em cảm nhận được khí tức của bảy vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Cảm giác của cô chuẩn đấy, đây là Thất Bảo Giới do tiên sinh Bắc Minh dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ tạo thành”.  

 

A Ly: “Không chỉ là mảnh vỡ của vũ trụ đâu, còn có sinh linh trong các vũ trụ ấy nữa, chúng đang bị phong ấn ở đây”.

Ngô Bình sững người: “Bảy sinh linh mạnh mẽ ư?”  

 

A Ly: “Vâng, bảy con. Thực lực của chúng chắc đều hơn em, chúng ở cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh Bắc Minh phong ấn chúng kiểu gì vậy?”  

 

Tử Tinh xuất hiện: “Tiên sinh từng trải qua nhiều cuộc kỳ ngộ nên chuyện này cũng bình thường thôi”.  

 

Thần niệm của Ngô Bình có thể che phủ đến nơi rất xa ở Thất Bảo Giới, loáng cái anh đã phát hiện ra một bảo địa, vì thế đã dẫn Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly bay đến đó.  

 

Khi họ bay lên cao, Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn thấy cảnh vật bên dưới xong thì ngạc nhiên hô lên: “Nhiều dược liệu quá!”  

 

Tử Tinh cũng bay theo rồi nói: “Thất Bảo Giới có bảy ruộng thuốc, mỗi ruộng đều trồng dược liệu quý của một vũ trụ”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên rồi vội vàng đáp xuống. Bên dưới chân anh là những cây thuốc cao quá nửa người, cây đều kết quả màu đen đỏ to như quả hạch đào và toả ra mùi thuốc thơm nồng.  

 

Anh hái một quả xuống ngửi rồi cắn một miếng để cảm nhận dược lực. Vài phút sau, làn da của anh đã liên tục đổi màu ba lần, làm anh không khỏi cười phá lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vội hỏi: “Huyền Bình, thuốc này thế nào?”  
 
Chương 5472: Bị truy sát vì cây thần


“Phải chuồn ngay thôi!", Ngô Bình lách người rồi biến mất.

Anh vừa đi xong thì có một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện, thấy cây Hoàng Kim Thánh đã biến mất, người đó gào lên: “Chết tiệt! Nếu để ta bät được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Dứt lời, người đó bay lên cao rồi phóng thần niệm ra tìm kiếm tất cả tu sĩ ở quanh.

Trong vùng hoang vu này không có nhiều tu sĩ, dầu sao. cũng ít người dám mò đến đây. Ngô Bình chưa bay xa nên đã bị thần niệm của người kia khoá chặt.

“Ngươi không chạy thoát được đâu!”, người kia gầm lên rồi tức tốc đuổi theo.

Cảm thấy có thần niệm đang theo dõi mình, Ngô Bình nhanh chóng lấy bùa ẩn thân mà Tả Thiên Thu tặng ra. Lá bùa này rất thần kỳ, tu sĩ dưới cảnh giới Đạo cảnh sẽ không thể phát hiện ra dấu vết của anh.

Vì thế, thần niệm kia đã mất dấu anh.

Ngô Bình đi được nửa phút thì người kia đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.

“Khốn kiếp! Nhất định ta sẽ tìm được ngươi!”, người đó liên tục măng nhiếc. Đó là quả Hoàng Kim Thánh - chân dược cấp tám đó, ông ta đã canh giữ cả năm trăm năm rồi. Trong thời gian qua, ông ta đã giết rất nhiều cao thủ phát hiện ra cây này, thậm chí còn có cả đệ tử và bạn bè.

Giờ chỉ còn vài ngày nữa là quả chín, ông ta chỉ đi xử lý chút chuyện thôi mà khi về đã bị mất cây rồi.

“Tên đáng chết kia, ra đây cho ta!”, ông ta gào lên.

Tiếc là Ngô Bình không nghe thấy, lúc này anh đã đi xa cả nghìn dặm để tìm thuốc tiếp rồi.

Nghĩ tới quả Hoàng Kim Thánh, anh chợt nhớ mình có một món bảo bối là Vạn Hoá Thần Hồ. Anh chắc chän Vạn Hoá Thần Hồ là bảo bối của vũ trụ chính, không biết nó có thể nhân đôi quả Hoàng Kim Thánh không nhỉ?

Nghĩ vậy, anh đã không kìm được tính tò mò mà tìm một chỗ vắng rồi thử luôn.

Lúc anh Nhập Sát đã từng dùng nó để nhân bản bùn Thiên Sát và đan dược, hiệu quả rất khả quan.

Bây giờ, anh lấy một cây linh dược cấp mười ra để xem nó sẽ tiêu hao bao nhiêu linh khí.

Quả hồ lô phát sáng rồi hút cây linh dược vào trong, ngay sau đó đại trận bên trong hồ lô đã vận chuyển. Sau đó, hồ lô hấp thu sức mạnh xung quanh, rõ ràng chút linh khí này là không đủ.

Vì thế, Ngô Bình lấy một trăm triệu tiền Tiên ra rồi chất đống quanh Vạn Hoá Thần Hồ. ngay sau đó, các tiền Tiên đã chui vào bên trong và liên tục biến mất.

Khoảng 20 phút sau, bên trong quả hồ lô phát ra một tia sáng, hai cây dược liệu giống hệt nhau đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Anh vừa nhìn đã thấy hiệu quả rất ổn nên lại lấy một cây linh dược cấp 12 ra rồi ném vào. Lần này, anh mất nửa tiếng mới nhân bản được một cây nữa.

Cứ thế, anh liên tục nhân bản 21 cây linh dược, Vạn Hoá Thần Hồ đã chén hết sức mạnh trong 100 triệu tiền Tiên.

Ngô Bình sáng mắt lên, sau đó lấy một viên đan dược. ra, đây là Phụng Thiên Đan - đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan.

Khi anh ném viên đan dược này vào trong Vạn Hoá Thần Hồ thì đã chất thêm 500 triệu tiền Tiên ở bên ngoài. Lần này, quả hồ hô cũng hấp thu hết tiền Tiên rồi mới vận hành đại trận.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, nó mới phun ra hai viên đan dược y hệt.
 
Chương 4783


Sau khi nếm thử vài vị thuốc, Ngô Bình đã lấy roi Bách Thảo ra rồi bắt đầu gom dược lực. Anh vung roi Bách Thảo lên thì dược liệu trong phạm vi trăm dặm đều rung lên, dược lực bên trong chúng đều không ngừng bị roi Bách Thảo hấp thu và tiến vào không gian khác nhau.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã bay một vòng ở ruộng thuốc này và gom được rất nhiều dược lực. Các dươc lực mà roi Bách Thảo hấp thu được thì Ngô Bình cũng có thể cảm nhận, hơn nữa anh còn có thể phân loại, chứ không cần nếm thử từng cây.  

 

Xong xuôi, nhóm Ngô Bình đã rời khỏi Thất Bảo Giới, sau đó anh vẫy tay một cái, pháo đài đã thu nhỏ rồi được anh cất đi.  

 

Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua khu rừng, loáng cái Ngô Bình đã ngửi thấy một hương thơm lạ. Anh đi về phía phát ra mùi hương thì nhìn thấy một cái giếng cổ. Cái giếng này cao nửa mét, miệng giếng có đường vân cổ kính, bên trong không ngừng phun nước ra. Nhưng nước giếng vừa chạm đất thì đã biến mất, như bị mặt đất hút mất.  

Advertisement

 

Quanh cái giếng mọc rất nhiều dược liệu, ít cũng phải trên chục nghìn mẫu, hơn nữa càng gần giếng thì chất lượng của dược liệu càng cao, chúng đã thu hút ánh nhìn của Ngô Bình.  

 

“Hay quá! Xem ra nước của giếng này rất thích hợp cho thực vật phát triển”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chẳng lẽ lại là nước thần Thái Sơ à?”  

 

Ngô Bình: “Nhìn là biết ngay”.  

 

Anh đáp xuống cạnh giếng rồi vốc nước lên, nhưng nước vừa chạm tay anh thì đã biến mất ngay. Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang thuận theo đôi tay và chảy vào trong người mình.  

 

“Nước sinh mệnh”, Ngô Bình sáng mắt lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nước sinh mệnh ư?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Nước sinh mệnh có tác dụng rất tốt với tu sĩ, nó có thể tăng lực sinh mệnh cho tu sĩ lên vô hạn, đúng là vật quý!”  

 

Đột nhiên có một luồng khí tức ập tới gần họ, A Ly lập tức bay lên cao rồi cười lạnh nói: “Nó vẫn đến kìa”.  

 

Ngô Bình không nhiều lời mà giữ chặt miệng giếng rồi nói: “Lên nào!”  

 

Uỳnh!  

 

Mặt đất rung lên, cái giếng đã bị Ngô Bình chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của mình. Cùng lúc đó, A Ly và một bóng xám đang chiến đấu với nhau, trên không vang tiếng những tiếng động mạnh.  

 

Ngô Bình nhìn thì thấy A Ly không hề yếu thế nên nhanh chóng lấy roi Bách Thảo ra để hấp thu dược lực ở gần đây. Chờ anh xong việc thì trận chiến của A Ly đã đến hồi máu lửa, hai tia sét liên tục va chạm và phát ra những tiếng nổ lớn.  

 

Ngô Bình hô lên: “Này, đừng đánh nữa, giếng mất rồi”.  

 

Một tia sét trong đó khựng lại rồi hoá thành một con quái vật xấu xí với bộ lông màu vàng. Nhưng nó vẫn có tay và chân, chỉ là lông dày quá nên đã che mất nên chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.  

 

Thấy cái giếng không còn nữa, con quái vật tức tối lườm Ngô Bình rồi định xông tới, nhưng đã bị A Ly cản lại.  

 

Ngô Bình: “A Ly, xuống đi”.  

 

A Ly đáp đất, còn con quái vật cũng chầm chậm đáp xuống phía xa, nhưng nó vẫn trợn mắt trừng Ngô Bình.  

 
 
Chương 5473: “Hỏng rồi!"


Sau đó, anh làm thêm vài thí nghiệm nữa thì thấy nhân bản nhiều viên một lúc sẽ tiết kiệm thời gian hơn là làm từng viên một.

Cuối cùng, anh rút ra một kết luận là nếu nhân bản nhiều thứ một lúc thì mỗi khi thêm một thứ sẽ chỉ tăng thêm một phần mười thời gian.

Ngô Bình rất vui khi biết được điều này, sau đó anh đã lấy 20 tỷ tiền Tiên ra cho Vạn Hoá Thần Hồ hấp thu.

Anh chìm đăm trong việc nghiên cứu này nên trời tối lúc nào không hay, vì thế anh quyết định về nhà.

Song, anh vừa bay lên cao thì đã bị thần niệm trước đó tìm thấy. Hoá ra người kia vẫn chưa đi, mà tiếp tục phóng thần niệm ra, nếu có ai xuất hiện thì ông ta sẽ biết ngay.

“Hỏng rồi!", Ngô Bình hừ lạnh mọt tiếng rồi lại ẩn thân.

Nhưng anh không ngờ người kia đã bày một đạ ngay khi thần niệm bắt được anh thì đại trận cũng đã hoạt động.

Tu vi của người bày đại trận cỡ Thần Thông hậu kỳ rồi nên thực lực khá mạnh, Ngô Bình không thể phá giải trong thời gian ngắn được, đành trốn tạm đi.

Một phút sau, người đàn ông áo trắng ban nãy đã xuất hiện, tuy ông ta không nhìn thấy Ngô Bình, nhưng biết là anh đang ở đây.

“Tên khốn kia, mày có chạy đẳng trời! Đây là đại trận Thiên Tù của tao, mày đừng mong chạy thoát”.

Ngô Bình lấy một con rối băng kim loại ra rồi nhỏ một giọt máu của mình lên, sau đó niệm chú. Con rối bay ra rồi hoá thành một người giống anh, tiếp theo định xuyên thủng đại trậ

Nó là một kiểu con rối hoá thần, lực chiến đấu khá mạnh trong một thời gian ngắn nên ngang với cao thủ cảnh giới Thần Thông trung kỳ. Ngô Bình có khá nhiều con rối kiểu này, anh được lấy miễn phí sau khi trở thành thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh.

Thấy có người định phá đại trận, người kia gào lên rồi lao tới. Lúc này, sức mạnh ở chỗ mà con rối tấn công được. nâng lên cao nhất, sức mạnh ở các chỗ khác đều dồn về đó.

Nhân cơ hội đó, Ngô Bình lại lấy con rối thứ hai ra rồi ném sang một chỗ khác.

Phập!

Lần này, đại trận đã bị thủng một lỗ, con rối lập tức chui qua.

Người kia bät được con rối đầu tiên xong thì biết mình đã bị lừa, ông ta gầm lên rồi đuổi theo con rối thứ hai

Chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nhảy qua lỗ thủng ấy rồi đi về phía ngược lại.

Khi người kia sắp đuổi kịp con rối thì nó chợt nổ tung, uy lực mạnh mẽ khiến ông ta bay xa vài trắm mét, sau đó há miệng hộc máu.

Biết mình lại bị lừa tiếp, ông ta tức đến hộc máu rồi ngửa cổ lên hét dài.

Hiện giờ, Ngô Bình đã rời khỏi vùng này và trở về trang viên Lý Thị.

Về đến nhà rồi, anh không nghỉ ngơi mà bắt tay vào luyện đan ngay.

Sáng hôm sau, anh đã luyện chế được các đan dược trong năm loại đan phổ, tổng cộng là 20 viên, cấp thấp nhất là cấp mười
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom