Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4584


 Con cua được bẻ đôi, lấy càng đem nướng chín rồi tẩm ướp gia vị.  Trứng cua được lấy ra và làm thành bánh bao trứng cua với thịt tôm, đây là kỹ năng nấu ăn đặc biệt của Ngô Bình.  

 

Sau đó, rắn nước, rùa nước và cá lớn lần lượt cũng tới nạp mạng. Ngô Bình và những người khác ném xương xuống biển trong khi thưởng thức các món ăn tươi ngon, thu hút nhiều loài cá và tôm đến.  

 

Chẳng mấy chốc, sáu cô gái đã no nê nhưng Ngô Bình vẫn ăn. Những thứ này ẩn chứa năng lượng cường đại, người khác chỉ có thể hấp thu một phần nhỏ, nhưng anh có thể hấp thu toàn bộ, cho nên ăn càng nhiều càng tốt.  

 

Advertisement

Ngô Bình đã ăn không biết bao nhiêu tôm cá mới cảm thấy hơi no.  

 

Lúc này, mặt biển đột nhiên cuộn sóng, một con quái vật biển cực lớn xuất hiện. Nó có hàng vạn con mắt như vì sao nhìn chằm chằm vào Ngô Bình khiến anh cảm thấy khó chịu, nhất thời không thể động đậy. Đối với mấy cô gái thì tình hình còn tệ hơn, có vài người đã ngất xỉu ngay tại chỗ.  

 

Advertisement

Đầu người khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là một trong các loài hải quái mạnh nhất biển Tinh Hải, gọi là thú ăn hồn!”

Ngô Bình rất bình tĩnh hỏi: "Thú ăn hồn có đáng sợ không?"  

 

Đầu người: "Cậu không cảm giác được sao? Nó bẩm sinh có thể cắn nuốt năng lượng linh hồn của người khác, thứ cậu tu luyện là sức mạnh linh hồn, chính là món khoái khẩu của nó!"  

 

Anh nhìn con thú ăn hồn, nó trông giống như một con giun đất phóng to, ngoại trừ một đầu có một cái miệng hình hoa sen cực lớn, được bao phủ bởi hàng trăm lớp răng. Ở giữa cái miệng khổng lồ có một con ngươi màu xanh lá cây, đó là nơi phát ra uy áp đáng sợ.  

 

Ngô Bình: "Thật sự rất thú vị, nhưng nó vẫn quá yếu".  

 

Vừa nói, anh vừa vung tay phải lên không trung, một ánh kiếm cực lớn xuất hiện rồi chém về phía thú ăn hồn. Đây là một kiếm thuật thâm sâu mà anh đã tu luyện, khi ánh kiếm rơi xuống liền chém đôi thú ăn hồn.  

 

Ánh kiếm xẹt qua, thú ăn hồn lẽ ra đã bị chém thành hai nửa thì cơ thể chợt liền lại. Nó gầm lên một tiếng, há to miệng, con ngươi phát ra ánh sáng xanh, lập tức bắn về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình rơi vào trong ánh sáng xanh, sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh không ngừng tuôn ra, sau đó bị hút vào cơ thể của thú ăn hồn dọc theo ánh sáng xanh.  

 

Thấy cảnh này, Đầu người thở dài: "Cậu quá bất cẩn!"  

 

Ngô Bình nói: "Nó không ra tay thì tôi làm sao giết được?"  

 

Lời vừa dứt, toàn bộ sức mạnh linh hồn trong cơ thể anh liền phóng ra ngoài, bao lấy linh hồn mạnh mẽ của anh rồi lao vào ánh sáng xanh, lao tiếp về phía thú ăn hồn.  

 

Thần hồn mạnh mẽ của anh lao vào miệng con thú ăn hồn theo ánh sáng xanh. Ngay tại lối vào, thần hồn của Ngô Bình đã chộp lấy con ngươi màu xanh lá cây và dùng hết sức gỡ nó xuống!  

 

Những con thú ăn hồn thực sự có thể nuốt chửng linh hồn, nhưng việc nuốt chửng cần có quá trình và thời gian.  Ngô Bình đã lợi dụng sơ hở này để lấy đi con ngươi của thú ăn hồn.  

 

Một tiếng gầm rung chuyển bầu trời vang lên, thú ăn hồn hét lên. Sau khi mất đi con ngươi, sức mạnh của nó giảm đi chín mươi chín phần trăm, Ngô Bình lần thứ hai phát ra ánh kiếm, chém nó thành hai mảnh.  

 

Cùng lúc đó, thần hồn cũng đem con ngươi bay trở lại cơ thể của anh. Con ngươi này được đưa đến biển linh hồn của anh, được tạm thời trấn áp.  

 
 
Chương 5274


Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”  

 

Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”  

 

Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.  

 

Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”  

 

Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.  

 

Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.  

 

Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.  

 

Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”  

 

Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?  

 

Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.  

 

Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.  

 

Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.  

 

Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.  

 

Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.  

 

Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.  

 

Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.  

 

Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.  

 

Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.  

 

“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.  

 
 
Chương 4585


 Ngô Bình: "Con ngươi này rất mạnh, có thể cần một chút thời gian để luyện hóa nó".  

 

Vừa nói, anh vừa vận dụng bí pháp luyện hóa Phệ Hồn Nhãn. Luyện hóa Phệ Hồn Nhãn cũng không dễ dàng, anh phải mất bảy ngày mới thành công.  

 

Khoảnh khắc Phệ Hồn Nhãn được luyện hóa, xung quanh anh hình thành một lực hút đáng sợ, sinh vật trong đại dương lần lượt nhảy dựng lên, sức mạnh linh hồn của chúng không ngừng bay về phía Ngô Bình rất nhanh, hòa vào Phệ Hồn Nhãn.  

 

Advertisement

Ngô Bình sợ sẽ liên lụy đến sáu cô gái, vì vậy anh bay ra xa hơn. Anh đi đến đâu, sinh vật trong biển lập tức cứng đờ, linh hồn bay ra ngoài, lọt vào trong đôi mắt Phệ Hồn Nhãn.  

 

Sau khi hấp thu linh hồn của vô số sinh vật trong biển sao, Phệ Hồn Nhãn cuối cùng cũng dừng lại.  Lúc này, nó bắt đầu giải phóng một lượng lớn sức mạnh linh hồn đã được nó thanh lọc để cung cấp cho Ngô Bình.  

 

Advertisement

Phệ Hồn Nhãn có yêu cầu rất cao đối với sức mạnh linh hồn, sau khi luyện hóa thì 100% sức mạnh linh hồn chỉ còn lại khoảng 10%. Tuy nhiên, chất lượng của sức mạnh linh hồn đã được tinh lọc cao hơn nhiều, đây là liều thuốc bổ tuyệt vời cho Ngô Bình.  

 

Đúng lúc này, vùng biển cách đó không xa đột nhiên phát ra hàng tỷ tia sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng suốt chín ngày, sau đó một hạt châu to bằng nắm tay chậm rãi bay lên trời.  

 

Đầu người: "Đây là một ngôi sao mới được sinh ra".  

 

“Những vì sao?”. Ngô Bình thoáng cái đã bay tới bầu trời phía trên các vì sao.  

 

Đầu người bàng hoàng: “Chúng mới sinh ra đã có sức mạnh khủng khiếp, đừng lại gần!"  

 

Tuy nhiên Ngô Bình không nghe, bởi vì anh cảm thấy rằng sức mạnh của linh hồn cũng có trong các vì sao, nhưng loại sức mạnh linh hồn này cực kỳ cao cấp, ngoài sức tưởng tượng của anh.  

 

"Phệ Hồn Nhãn, hút cho ta!"  

 

Anh quát khẽ, Phệ Hồn Nhãn ngay lập tức được kích hoạt, một ánh sáng xanh lục bắn ra từ mắt phải của anh lao tới ngôi sao đó. Trong ngôi sao có một tia năng lượng linh hồn màu bạc giống như ngọn lửa, đó là sức mạnh tinh hồn! Nó từ từ bay về phía anh.  

 

Khoảnh khắc tia sức mạnh linh hồn màu bạc này tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, cơ thể của anh liền bị đốt cháy, vô cùng đau đớn. Nhưng đây chính là thứ mà anh muốn, dựa vào sự trợ giúp của sức mạnh linh hồn vô cùng tinh khiết và mạnh mẽ trong ngôi sao để đột phá cảnh giới lớn thứ tư, cảnh giới Thiên Đế!  

 

"Bùm!"  

 

Trên chín tầng trời, hàng trăm triệu tia sét đầy màu sắc bắn về phía anh. Những tia sét này rất đáng sợ, chúng sẽ gây ra tổn hại lớn cho Ngô Bình. Nhưng vào lúc này, anh đang bị tra tấn bởi sức mạnh linh hồn trong ngôi sao, anh ngay lập tức kích hoạt một pháp thuật để dẫn dắt hai sức mạnh này chiến đấu với nhau.  

 

Khoảnh khắc đó, toa chớp va chạm với sức mạnh tinh hồn, hòa làm một rồi xông thẳng vào não Ngô Bình.  

 

Thời gian như ngừng trôi, Ngô Bình cảm giác được giữa trời đất có vô số năng lượng hội tụ, năng lượng này đang thăm dò thân thể của anh. Cứ như vạn năm đã trôi qua, lại giống như chỉ một giây trôi qua, năng lượng giữa trời đất đều biến mất, sấm chớp cũng vậy. Cơ thể anh lơ lửng giữa không trung, toàn thân anh tỏa sáng rực rỡ, sau đó một luồng khí tức nối tiếp trời đất được tung ra.  

 

Anh mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Cảnh giới Thiên Đế quả nhiên lợi hại".  
 
Chương 5275


Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”  

 

Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.  

 

Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”  

 

Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.  

 

Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Bố anh sao?”  

 

Advertisement

Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”  

 

“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.  

 

Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”  

 

Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”  

 

Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.  

 

Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.  

 

Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”  

 

Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.  

 

Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.

Người quản lý bỗng bị tê liệt nửa người, sau đó sợ tái mặt vì không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Không sao chứ? Sắc mặt thế này thì mau gọi xe cứu thương đi”.  

 

Lúc này đã có bảy, tám chiếc xe kẹt ở đây, xe ở bên ngoài muốn vào cũng có hơn chục cái. Cuối cùng chuyện đã đến tai ông chủ ở bên trong, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tóc vuốt keo bóng mượt đã đi ra.  

 

Người đàn ông quan sát xung quanh rồi hỏi quản lý vài câu, tiếp đó lập tức đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu bạn, chuyện này là do người bên tôi sai. Tôi là Hoa Kiến Thành - chủ của Đệ Nhất Cư, tôi xin lỗi cậu, đồng thời miễn phí một suất ăn có giá cao nhất là 88 nghìn”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Nghe hay đấy, có rượu không?”  

 

Hoa Kiến Thành không chút nóng giận mà cười nói: “Có chứ, hơn nữa còn là rượu ngon nhất, ngoài thị trường bán 78 nghìn một chai”.  

 

Ngô Bình: “Cho tôi mười chai”.  

 

Hoa Kiến Thành vẫn bình thản nói: “Vâng, cậu muốn uống bao nhiêu cũng được”.  

 
 
Chương 4586


Lúc này tinh thần của Ngô Bình đã bay ra khỏi cơ thể, sáng như một vì sao. Nó  bay lên trên cao, giữa ấn đường có một dấu ấn màu xanh, đó chính là Phệ Hồn Nhãn! Dấu ấn màu xanh phát sáng, trong biển sao, vô số ngôi sao bay lên từ trong nước, trong đó sức mạnh tinh hồn không ngừng bị tinh thần hấp thu.  

 

Sau khi hấp thu sức mạnh tinh hồn của ba nghìn ngôi sao thì tinh thần của Ngô Bình mới thỏa mãn, quay về cơ thể anh.  

 

Khi anh mở mắt ra, sáu cô gái và Đầu người đều đang ở bên cạnh.  

 

Đầu người nói: "Chúc mừng, cậu đã hoàn thành ải thứ năm, có thể đi rồi".  

Advertisement

 

Ngô Bình hỏi Đầu người: "Không phải mỗi ải đều có giải thưởng sao?"  

 

Đầu người: "Những ngôi sao đó đều là phần thưởng, còn thứ gì quý giá hơn chúng sao?"  

 

Advertisement

Ngô Bình bật cười: "Nói cũng phải, xin cáo từ!"  

 

Nói rồi anh dẫn sáu cô gái rời khỏi thế giới này. Ngay sau đó họ quay về chỗ vào đại hội người mới.  

 

Họ đã ở bên trong rất lâu, nhưng bên ngoài mới chỉ mấy tiếng trôi qua. Khi họ ra ngoài cổng thì người bên trong vẫn chưa ra.  

 

Bên ngoài có rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Ngũ Đế Môn và cả những người nhà của người mới đang đợi tin tức. Thấy Ngô Bình ra mấy người nhà đều nở nụ cười.   

 

Có người nói: "Thấy chưa, người đi ra sớm thế này đều là kẻ bị loại đầu tiên".  

 

"Ôi, người này không phải được xưng là giỏi nhất trong số người mới sao? Hình như tên là Lý Huyền Bình, sao cậu ta nhận thua nhanh thế?"  

 

Lúc đám người đang bàn tán xôn xao, đại trưởng lão xuất hiện. Trưởng lão quan sát Ngô Bình, nói: "Lý Huyền Bình, cậu..."  

 

Ngô Bình không muốn khiến mọi người quá kinh hãi, lạnh nhạt nói; "Đại trưởng lão, tôi qua được ải thứ hai".  

 

Anh vừa dứt lời, mọi người đều chấn động!

"Cái gì? Đột phá ải thứ hai? Không thể nào?", có người kêu lên.  

 

Một phụ huynh của người mới hỏi: "Cậu nói cậu đã qua ải thứ hai, có chứng cứ sao?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt hỏi: "Ông muốn chứng minh sao?"  

 

Đại trưởng lão vội vàng cười nói: "Lý Huyền Bình, cậu không có bằng chứng cũng không sao, cậu có tư chất xuất sắc, tôi tin tưởng cậu. Đương nhiên, nếu cậu có bằng chứng là tốt nhất. Ví dụ như phần thưởng cậu nhận được ở ải thứ hai".  

 

Ngô Bình: "Cấp thứ hai là Thánh Tượng Quan, để tôi lấy ra một vài thứ".  

 

Vừa nói anh vừa vung tay, mười bức tượng xuất hiện. Mặc dù những bức tượng này không phải là bức tượng cốt lõi, nhưng chúng đều ẩn chứa một luồng khí thần bí nào đó.  

 

Nhìn thấy bức tượng, hai mắt đại trưởng lão sáng lên, vô cùng vui mừng nói: "Ải thứ hai! Tuyệt quá! Ta tuyên bố Lý Huyền Bắc là người đứng đầu đại hội người mới!"  

 

"Đợi đã".  

 
 
Chương 5276


Ngô Bình dừng xe rồi dẫn Từ Tử Yên đi vào trong khách sạn.  

 

Quản lý đã nhận lệnh nên rất nhiệt tình với Ngô Bình: “Mời hai anh chị tới phòng bao số một dành cho khách quý”.  

 

Ngô Bình và Từ Tử Yên đến đó rồi thì mới biết đây là một căn phòng rất rộng với diện tích trên một trăm mét vuông, hơn nữa còn có hơn chục người đứng chờ sẵn trong phòng, đứng đầu là một người đàn ông để râu mặc áo màu đen đang lần chuỗi tràng hạt trong tay.  

 

Từ Tử Yên trốn sau lưng Ngô Bình rồi nhỏ giọng nói: “Chết, mình bị lừa rồi”.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Chuyện gì đây, các người lừa tôi đến đây để dằn mặt à?”  

 

Người đàn ông để râu thờ ơ nói: “Ban nãy cậu đã giở trò gì đó ngoài cổng, xem ra cậu cũng biết võ công nhỉ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: “Ông phát hiện ra tôi biết võ thì cũng khá đấy”.  

 

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Tôi đoán cậu mới ở cảnh giới Luyện Khí nhập môn đúng không? Có chút tài lẻ này mà cũng dám đến đây gây chuyện, ai cho cậu can đảm vậy hả?”  

 

Ngô Bình: “Ông biết tôi là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí à?”  

 

Người đàn ông cười mỉa: “Nhìn cái là biết ngay”.  

 

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế tu vi của ông ở cảnh giới nào rồi?”  

 

Người đàn ông hơi nhướn cổ lên rồi cao ngạo nói: “Luyện Khí tầng thứ ba”.  

 

Ngô Bình thấy hơi ngạc nhiên, anh biết cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba ở vũ trụ chính chắc chắn khó tu luyện hơn cảnh giới tương đương ở Đại Ngũ Hành Giới, người này làm được xem ra cũng không đơn giản.  

 

Nhưng dù thế thì cũng không bằng một phần nghìn thực lực của anh, dù anh chỉ còn lại một phần thực lực thì cũng có thể đánh bại tên này trong phút mốt.  

 

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngô Bình, người đàn ông đắc ý nói: “Sao, sợ rồi à?”  

 

Ngô Bình thở dài: “Đúng thế, tôi sợ lát sẽ đánh chết ông”.  

 

Người đàn ông nổi giận rồi cất bước, một luồng khí thế ập tới, sau đó tung một cú đấm vào ngực Ngô Bình.  

 

Đây là một quyền pháp rất thịnh hành ở thế tục, vì nó rất mạnh. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chỉ như gãi ngứa.  

 

Anh chặn cú đấm của ông ta lại bằng một tay, tay còn lại thì tát cho ông ta một cái.  

 

Chát!  

 

Người đàn ông lăn lộn dưới đất rồi nằm im như con cá chết, miệng liên tục sùi bọt mép, còn người thì đã hôn mê.  

 

Ngô Bình cười phá  lên: “Tôi đã bảo là sợ sẽ đánh chết ông rồi mà”.  

 

Những người khác ở trong phòng đều sợ đến ngây người, có người còn gọi ngay cho ông chủ.  
 
Chương 4587


Đại trưởng lão càng vui vẻ, cười hỏi: "Rất tốt! Cậu vượt qua ải thứ hai sao?"  

 

Người này thản nhiên nói: "Đại trưởng lão, tất nhiên là tôi thất bại. Nhưng người này cũng không thể nào thông qua".  

 

Mọi người đều nhìn Ngô Bội, muốn nghe anh nói kiểu gì. Đại trưởng lão cũng nói: "Lý Huyền Bình, phần thưởng của cậu ở ải thứ hai là gì?"  

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, mười hai phù văn Tiên Thiên xuất hiện sau lưng anh, mỗi cái đều ẩn chứa một luồng khí kinh thiên động địa. Anh nói: "Đại trưởng lão, phần thưởng là mười hai tấm phù văn Thiên Đạo, tôi đã luyện chế chúng".  

 

Nhìn thấy mười hai phù văn này, người mới kia sắc mặt tái nhợt, hắn ngã quỵ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, cậu không thể qua được!". Hắn đã trải qua ải thứ hai, biết nó khó đến mức nào, làm sao kẻ kia có thể vượt qua!  

Advertisement

 

Đại trưởng lão cười lớn: "Huyền Bình, theo tôi đi gặp môn chủ để hận thưởng!"  

 

Phần thưởng cho vị trí đầu tiên là một tỷ đồng tử tinh, một thần binh thiên phẩm và một linh thuật thiên phẩm, khá hậu hĩnh.  

 

Ngô Bình bảo sáu cô gái trở lại khu nhà của mình trước, sau đó một mình đến gặp môn chủ để nhận phần thưởng. Môn chủ rất vui mừng và phong anh làm đệ tử đệ nhất của Ngũ Đế Môn.  

Advertisement

 

Danh hiệu đệ tử đệ nhất xưa nay chưa từng xuất hiện, địa vị của nó vượt xa tất cả đệ tử.  

 

Tuy nhiên, Ngô Bình không nói chuyện gì đã xảy ra sau khi vượt qua ải thứ hai, anh cũng không đề cập đến việc anh đã bước vào cảnh giới Thiên Đế. Tiếp theo anh chỉ muốn yên ổn tu luyện, mau chóng kết thúc kiếp Đại Thánh, trở về thế giới nguyên bản.  

 

Anh trở lại khu nhà của mình, vô số đệ tử và trưởng lão đến gặp anh nhưng Ngô Bình đều từ chối họ, anh muốn tu luyện nên không có thời gian để gặp những người này.  

 

Bốn người đẹp được giải cứu cũng đã ổn định chỗ ở, hiện là thị nữ của Ngô Bình. Những cái tên trước đó đã bị loại bỏ và họ được đặt tên là Xuân Tinh, Hạ Lộ, Thu Sương, Đông Tuyết.  

 

Việc lựa chọn bốn cái tên này có liên quan đến thể chất của bốn cô gái, Ngô Bình phát hiện ra rằng cơ thể họ chứa đựng sức mạnh của bốn mùa tương ứng, đây cũng là lý do tại sao Vu yêu muốn kiểm soát họ, mục đích là để đánh cắp sức mạnh của họ và nâng cao tu vi và sức mạnh của mình.  

 

Y Na: "Sư huynh, giờ anh đã ở cảnh giới Thiên Đế, không cần ở lại Ngũ Đế Môn cỏn con này nữa".  

 

Ngô Bình nói: "Nơi nào cũng thế, ít nhất nơi này có môi trường tu luyện rất tốt, kế tiếp tôi sẽ nhanh chóng đột phá mấy cảnh giới tiếp theo, sau đó tấn thăng đến cảnh giới lớn thứ năm".  

 

Xuân Tinh nói: "Công tử, cảnh giới lớn thứ năm tên là Vô Thiên".  

 

Ngô Bình: "Vô Thiên sao? Vô pháp vô thiên, cái này rất thích hợp!"  

 

Đông Tuyết: "Công tử nhất định có thể đi hết con đường Thiên Đế, trở thành Thiên Đế, bước vào cảnh giới Vô Thiên!"  

 

Ngô Bình: "Nếu tôi trở thành Thiên Đế, tôi có thể mang một số người rời khỏi đây. Các cô có sẵn sàng đi theo tôi không?"  

 

Sáu cô gái nhìn nhau và nói: "Chúng tôi sẵn sàng!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Không biết sau khi trở lại thế giới của chúng ta, sức mạnh mà tôi tu luyện ở đây sẽ còn lại bao nhiêu".  

 

Thu Sương nói: "Nghe nói sau khi rời đi thì thành tựu tu luyện nơi đây sẽ chuyển hóa thành tiềm năng, ẩn sâu trong linh hồn, sẽ nâng cao tư chất rất nhiều".  

 

Ngô Bình: "Nói cách khác, trình độ tu luyện này không mang đi được, nhưng năng khiếu và tiềm năng đã được cải thiện".  

 

An Điệp Y nói: "Sư huynh, điều này cũng rất tốt, dù sao thế giới chúng ta ở khác với nơi này, sau khi trở về, tu vi sư huynh nhất định sẽ tăng vọt, đạt tới cảnh giới cao hơn!"  

 

Y Na: "Thật ra với thực lực của sư huynh bây giờ thì cũng đã có thể rời khỏi nơi này".  

 

Ngô Bình: "Nếu chúng ta đã ở đây, tại sao không tiến xa hơn? Tôi đã quyết định sẽ đột phá cảnh giới Thiên Đế. Cho dù mất đi tu vi thì cũng sẽ không mất đi tâm cảnh của Thiên Đế".  

 

Y Na cười nói: "Đúng vậy".  

 

Sau đó, Ngô Bình bắt tay vào đột phá cảnh giới nhỏ thứ hai của cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Đồ.  
 
Chương 5277


 Hoa Kiến Thành là người thông minh, ban đầu ông ta coi thường Ngô Bình nên mới bảo tên co râu vào dạy cho anh một bài học. Nhưng khi thấy thuộc hạ của mình đã bị đánh nằm im dưới đất thì ông ta biết ngay Ngô Bình là người mình không thể chọc vào. Tên có râu đã ở tầng thứ ba cảnh giới Luyện Khí, mấy năm qua, gã đã giúp ông ta không ít việc.  

 

Vậy mà gã đã bị người thanh niên này đánh bại một cách dễ dàng, vậy thực lực của anh mạnh đến đâu?  

 

Ngô Bình cũng biết Hoa Kiến Thành sợ rồi nên nói: “Ra là ông chủ Hoa gọi người thử thân thủ của tôi, được rồi, thế ông đi tìm thêm vài cao thủ nữa đi để tôi cho ông mở mang tầm mắt”.  

 

Hoa Kiến Thành tái mặt nói: “Tiên sinh, là hiểu lầm thôi. Tôi đã dặn đầu bếp mang thức ăn lên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp đãi tiên sinh thật chu đáo! À, quản lý và bảo vệ kia tôi cũng đuổi rồi, hơn nữa còn trừ lương và thưởng của họ”.  

 

Bấy giờ, Ngô Bình mới thấy hài lòng rồi nói: “Ừm, đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà ông cần gì làm đến mức đó. Cho đồ ăn lên đi, đừng quên rượu đấy”.  

 

“Vâng vâng”.  

 

Advertisement

Vì thế Hoa Kiến Thành đã vẫy tay gọi tất cả thuộc hạ rời khỏi phòng bao nên chỉ còn Ngô Bình và Từ Tử Yên ở lại.  

 

Từ Tử Yên ngơ ngác hỏi: “Anh Ngô, anh siêu thế? Đây là Hoa Kiến Thành - một người nổi tiếng tàn độc đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tàn độc cái gì, với anh chỉ như con muỗi thôi”.  

 

Đồ ăn được mang lên liên tục, Ngô Bình và Từ Tử Yên tha hồ thưởng thức.  

 

Chiếc bàn lớn đã bày kín hơn một trăm món, nhà hàng này có một phong tục, đó là chỉ khi tiếp đón khách quý thì họ mới phục vụ nhiều món như vậy, bàn ăn lúc này còn đắt hơn suất ăn 88 nghìn mà Hoa Kiến Thành đã nói ban nãy.  

 

Từ Tử Yên vừa ăn vừa chụp ảnh đăng lên mạng, loáng cái, số lượng người lượt like ảnh của cô ấy đã vượt qua con số một nghìn.  

 

Dẫu sao đâu phải ai cũng được ăn tiệc lớn thế  này, huống hồ riêng chai rượu mà cô ấy uống cũng đã có giá cao ngất.  

 

Ngô Bình là người có tu vi nên phần lớn thức ăn đều chui vào bụng anh, anh còn uống hết tám chai rượu trắng, hai chai rượu vang.  

 

Từ Tử Yên đã ăn no từ lâu nên chỉ ngồi nhìn anh ăn, cô ấy cười nói: “Anh Ngô, anh chính là người tu chân trong truyền thuyết đúng không?”  

 

Ngô Bình: “Có thể coi là vậy, ăn xong, anh sẽ đưa em về nhà”.  

 

Từ Tử Yên: “Anh Ngô, em không muốn về, em muốn đi bênh vực kẻ yếu, trừ gian diệt ác với anh”.  

 

Ngô Bình: “Anh làm gì có thời gian đi làm mấy chuyện đó”.  

 

Từ Tử Yên: “Nhưng em thấy anh rất giống đại hiệp”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, anh cũng ăn no rồi, chúng ta đi thôi”.  

 

Anh vừa đứng dậy thì Hoa Kiến Thành đã đi vào rồi nịnh nọt: “Tiên sinh, đây là thẻ VVIP của nhà hàng chúng tôi, có thẻ này rồi thì cậu sẽ được chi tiêu vô hạn mức ở nhà hàng”.  

 

Ngô Bình nhìn chiếc thẻ được làm từ vàng và nạm kim cương rồi hỏi: “Ông còn cho ai thẻ này nữa không?”

Hoa Kiến Thành nói: “Tôi mới chỉ tặng hai thẻ này thôi, nhưng một trong hai vị đó ở đế đô, người còn lại thì ở nước ngoài, mấy năm mới về một lần”.  

 
 
Chương 4588


Anh cầm kiếm Thiên Đế trong tay, khí tức Thiên Đế tràn ngập toàn thân. Thiên Đế là hóa thân của ý chí trời đất, có thể thay trời hành đạo, cho nên những địch ý của trời đất trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.  

 

Ngô Bình mỗi ngày đều nỗ lực, nửa tháng sau anh cuối cùng cũng bước vào cảnh giới Thiên Đồ. Lúc này anh có thể kích phát ý chí của trời đất, truyền ác ý vào người kẻ địch, khiến kẻ địch mất đi sức chiến đấu ngay lập tức. Đồng thời, bí thuật và chiêu thức của anh cũng ẩn chứa ác ý của trời đất, khiến sức sát thương tăng lên rất nhiều.  

 

Sau khi tấn thăng cảnh giới Thiên Đồ hai ngày, môn chủ Ngũ Đế Môn phái đại trưởng lão tới.  

 

Advertisement

Ngô Bình đi ra nghênh đón, cười nói: "Đại trưởng lão tìm tôi có việc gì?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Huyền Bình, cậu biết đại hội Thiên Kiêu mười năm tổ chức một lần không?"  

 

Advertisement

Ngô Bình lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói".  

 

Đại trưởng lão: "Trong phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc có rất nhiều thế lực lớn, Ngũ Đế Môn mặc dù cũng rất mạnh nhưng cũng không phải lực lượng nòng cốt. Tuy nhiên Nhân tộc coi trọng thế hệ trẻ nhất. Chỉ cần đệ tử trong môn phái có thể tiến vào đại hội Thiên Kiêu và đứng thứ nhất, môn phái của người đó sẽ trực tiếp thăng cấp lên thế lực quyết sách của Nhân tộc!"  

 

Ngô Bội hỏi: "Thế lực quyết sách là cái gì?"  

 

Đại trưởng lão: "Nhân tộc có năm thế lực quyết sách, đã nhiều năm không đổi chủ, năm thế lực lớn này nắm giữ quyền lên tiếng của Nhân tộc, bọn họ có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt nhất, chiêu mộ những đệ tử tài năng nhất. Ngoài ra, pháp luật, tiền tệ và phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc cũng được quyết định bởi năm thế lực quyết sách lớn".  

 

Ngô Bình: "Nếu tôi giành được vị trí đầu tiên, Ngũ Đế Môn sẽ trở thành một lực lượng quyết sách sao?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Đúng vậy. Tuy rằng nghe hơi nực cười, nhưng sự thật là như vậy, chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, năm thế lực quyết sách lớn lần nào cũng tuân theo quy định".  

 

Ngô Bình: "Nhưng theo cách này, một thế lực sẽ phải rút khỏi cấp ra thế lực quyết sách".  

 

Đại trưởng lão: "Đúng vậy. Trong lịch sử từng có rất nhiều thế lực quyết định rút lui, những gia tộc này thông thường gọi là gia tộc lớn, hiện tại Nhân tộc có hơn mười gia tộc lớn, tuy rằng thực lực không mạnh bằng năm thế lực quyết sách lớn, nhưng họ vẫn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ".  

 

Ngô Bình: "Thực lực của thế lực quyết sách lớn như thế nào? Ý tôi là các cao thủ hàng đầu của các thế lực đó có cảnh giới gì?"  

 

Đại trưởng lão: "Trong thế lực quyết sách nhất định phải có cường giả Thiên Đế trấn giữ. Tuy nhiên, lực lượng mạnh mẽ thực sự của các thế lực quyết sách không phải những cao thủ Thiên Đế đó, mà là căn cơ tích lũy qua vô số năm. Họ có những đại trận, binh khí và pháp chú có thể chém giết cường giả Thiên Đế".  

 

Ngô Bình hỏi: "Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có phần thưởng nào không?"  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là có! Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có thể vào động Nhân Cực để lĩnh ngộ, nhận được phần thưởng 500 tỷ tiền tử tinh, có danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất công tử'. Tất cả mỹ nhân sẽ ngưỡng mộ đến đây, hi vọng có thể đi theo thiên hạ đệ nhất công tử".  

 

Ông ta nói tiếp: "Đương nhiên nếu cậu trở thành đệ nhất công tử thì tất nhiên sẽ trở thành môn chủ Ngũ Đế Môn đời tiếp theo".  

 

Ngô Bình: "Ồ, tôi sẽ làm môn chủ đời tiếp theo sao?"  

 

Đại trưởng lão: "Thực ra hiện tại môn chủ muốn bế quan tu luyện, nếu như thực lực của cậu đạt tới cảnh giới Thiên Đế, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp quản Ngũ Đế Môn".  

 
 
Chương 5278


 Ngô Bình cất thẻ đi rồi định đi ra ngoài, nhưng Hoa Kiến Thành đã gọi với lại: “Tiên sinh, cao thủ mà bị cậu đánh ban nãy đã bị thương rất nặng nên đã được đưa đi viện rồi. Haizz, giờ chỗ tôi không còn cao thủ trấn thủ thì dễ bị người ta bắt nạt lắm. Tiên sinh, cậu có thực lực cao như vậy, hay chịu khó giúp tôi một thời gian được không?”  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Ông định thuê tôi trông coi nơi này à?”  

 

Hoa Kiến Thành vội vàng xua tay: “Không dám, thật ra vì tôi không tìm được cao thủ nào giỏi như cậu nên chỉ muốn cậu ở lại giúp đỡ một thời gian thôi, chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy mình cũng đang thiếu tiền nên hỏi: “Ông mất bao lâu mới tìm được cao thủ mới?”  

 

Hoa Kiến Thành: “Tôi đã gọi nhờ bạn bè tìm hộ rồi, họ bảo chắc khoảng mười ngày”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi sẽ ở lại đây mười ngày”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Tốt quá! Đây là chi phiếu năm triệu, cậu cầm trước tạm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình không khách sáo mà cầm luôn rồi nói: “Ừ, tôi đi về một lát đã, tối sẽ quay lại”.  

 

Hoa Kiến Thành: “Vâng, tiên sinh đi ạ”.  

 

Ngô Bình vừa đi vừa nói: “Tôi họ Ngô”.  

 

Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, Từ Tử Yên kinh ngạc nói: “Thẻ VVIP chất quá đi, làm việc mười ngày mà nhận được năm triệu, quá đỉnh!”  

 

Ngô Bình: “Tử Yên, nhà em ở đâu, anh đưa em về”.  

 

Từ Tử Yên chẳng dễ gì mới gặp một người hay ho như Ngô Bình nên quyết không chịu về: “Anh Ngô, em không về đâu, em sẽ đi theo giúp việc cho anh”.  

 

Thấy thế, Ngô Bình không ép nữa mà nói: “Ừ, thế mình đi gặp mấy cô gái kia đi”.  

 

Loáng cái, họ đã quay lại công ty, live stream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên và Nhan Băng đều đang nghỉ ngơi.  

 

“Live stream ngày mai ở viện tạm dừng”, anh nói.  

 

Tôn Tử Nghiên cuống lên hỏi: “Tại sao?”  

 

Ngô Bình: “Vì mười ngày sắp tới, tôi sẽ ở Đệ Nhất Cư”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Đệ Nhất Cư? Đó là nơi dành cho người giàu có, anh đến đó làm gì?”  

 

Ngô Bình: “Trông coi giúp chủ nhà hàng, Tử Nghiên, mấy ngày tới, cô hãy live stream ở Đệ Nhất Cư đi. Người bình thường đều thích xem người có tiền sẽ ăn uống thế nào mà, địa điểm này thú vị đấy”.  

 

Tôn Tử Nghiên sáng mắt lên nói: “Đúng vậy, tôi có thể phát cho mọi người xem cách người giàu tiêu xài ở Đệ Nhất Cư, ý hay!”  

 

Ngô Bình nhìn Nhan Băng rồi hỏi: “Live stream của Nhan Băng sao rồi?”  

 

Nhắc đến Nhan Băng, Tôn Tử Nghiên cười nói: “Trước khi buổi live kết thúc, số người xem đã đạt đến con số cả triệu người, phá kỷ lục luôn đấy”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra hiệu quả của bài hát này khá ổn”.  

 

Nhan Băng: “Các fan muốn nghe một bài mới vào ngày mai”.  

 
 
Chương 4589


 Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi sẽ tham gia".  

 

Đại trưởng lão cười nói: "Được! Giờ tôi sẽ đi báo môn chủ!"  

 

Sau khi đại trưởng lão rời đi, Y Na mới nói: “Ngũ Đế Môn hiện tại chẳng có ý nghĩa gì đối với sư huynh, hơn nữa sau này sư huynh nhất định sẽ rời đi nơi này, cho nên không cần dính líu quá nhiều đến bọn họ".  

 

Advertisement

Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng phần thưởng cho vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu có chút thú vị, tôi muốn thử một lần".  

 

An Điệp Y: "Sư huynh muốn tham gia cũng được, nhưng không nhất định phải tham gia với tư cách đệ tử Ngũ Đế Môn".  

 

Ngô Bội nhìn cô: "Điệp Y, sao cô lại nói vậy?"  

Advertisement

 

An Điệp Y: "Sư huynh, tin tức anh vượt qua ải thứ hai có lẽ đã sớm truyền ra, hiện tại hẳn là có rất nhiều thế lực mạnh muốn nghe ngóng tin tức của sư huynh. Nếu không có gì bất ngờ thì trước đại hội Thiên Kiêu bọn họ nhất định sẽ tìm được biện pháp liên lạc với sư huynh".  

 

Sau khi nghe điều này, Ngô Bình cười và nói: "Họ liên lạc với tôi để làm gì? Bảo tôi gia nhập thế lực của họ sao?"  

 

An Điệp Y gật đầu: "Nhất định là thế. Tư chất sư huynh tốt như vậy, bọn họ đương nhiên không muốn anh tham gia đại hội Thiên Kiêu. Nếu sư huynh giành được vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu, một trong năm thế lực quyết sách lớn sẽ phải rút khỏi tầng lớp quyết sách".  

 

Ngô Bình: "Cho nên một khi tìm được người có tư chất tốt, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp chiêu mộ?"  

 

An Điệp Y nói: "Đúng vậy, mỗi lần đại hội Thiên Kiêu đều xảy ra chuyện tương tự, tu sĩ trong thiên hạ ai có thể bỏ qua lời mời của thế lực quyết sách? Dù sao thế lực quyết sách cũng mạnh hơn. Khi đến với bọn họ, những thiên tài này có thể thu được gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần tài nguyên mà môn phái ban đầu của họ đưa cho".  

 

Ngô Bình khẽ mỉm cười, nói: "Tôi là người quyết định bước vào cảnh giới Vô Thiên, sao có thể quan tâm đến thế lực quyết sách cỏn con? Nếu có người muốn chiêu mộ tôi trong những ngày này, các cô hãy từ chối giúp tôi".  

 

Cùng lúc đó, đại trưởng lão tổ chức một cuộc gặp mặt với những trưởng lão còn lại và môn chủ Ngũ Đế Môn trong đại điện Ngũ Đế.  

 

Đại trưởng lão: "Môn chủ, Lý Huyền Bình đã đồng ý tham dự đại hội Thiên Kiêu".  

 

Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người rất phức tạp. Một trưởng lão thở dài, nói: "Không biết cuối cùng cậu ta có bằng lòng ở lại không".  

 

Một trưởng lão khác nói: "Tôi cũng lo lắng thế. 130 năm trước, có một thiên tài cũng xuất hiện ở Ngũ Đế Môn chúng ta, nhưng ngay ngày đầu tiên của đại hội Thiên Kiêu đã quyết định gia nhập năm thế lực quyết sách lớn, khiến Ngũ Đế Môn trở thành một trò cười".  

 

Môn chủ Ngũ Đế Môn mặt không biểu cảm, ông ta nói: "Ta tin Lý Huyền Bình nhất định sẽ không phản bội chúng ta".  

 

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn hỏi đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, theo quan sát của ông thì Lý Huyền Bình là người thế nào?"  

 

Đại trưởng lão suy nghĩ một lúc, nói: "Khi nói chuyện với cậu ta, nhìn quan sát của cậu ta thì có vẻ rất hứng thú với đại hội Thiên Kiêu. Nhưng lúc tôi nói đến năm thế lực quyết sách lớn, cậu ta hình như không đồng tình, thậm chí..."  

 

"Thậm chí gì?", mọi người đồng thanh hỏi.  
 
Chương 5279


Ngô Bình: “Không, nhưng tôi có bản quyền”.  

 

Nhan Băng trầm mặc rồi nói: “Thu nhập của buổi live hôm nay đã trên hai triệu”.  

 

Ngô Bình: “Hai triệu ư? Khá đấy, theo thoả thuận thì tôi sẽ được chia hơn một triệu”.  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: “Anh Ngô, chúng tôi sẽ không thiếu tiền của anh đâu, nhưng anh cứ đưa bài mới cho tôi đã”.  

 

Ngô Bình lại viết giai điệu và lời bài hát cho họ.  

 

Từ Tử Yên chỉ đứng yên lặng sau lưng Ngô Bình, Tôn Tử Nghiên đọc hết bài hát mới, cô ấy mới hỏi: “Anh Ngô, cô gái xinh đẹp này là ai?”  

 

Từ Tử Yên đáp: “Tôi là thư ký của anh Ngô, tên là Từ Tử Yên”.  

Advertisement

 

Đến Ngô Bình còn bất ngờ khi Từ Tử Yên tự phong cho mình là thư ký của anh, nhưng anh cũng không phủ nhận.  

 

Tôn Tử Nghiên quan sát Từ Tử Yên rồi nói: “Hình tượng và khí chất rất tốt, cô biết hát không?”  

 

Từ Tử Yên: “Có, nhưng hát chơi thôi”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không sao, tôi lại thích kiểu như vậy”.  

 

Từ Tử Yên ngẩn ra hỏi: “Cô thích kiểu hát chơi ư?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Bài hát này rất hợp với khí chất của cô, nếu cô hát thì hiệu quả sẽ tốt hơn Nhan Băng”.  

 

Từ Tử Yên vội xua tay: “Thôi, tôi hát không hay lắm đâu”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Không thử thì sao biết? Cô cũng thấy rồi đấy, một buổi live của Nhan Băng kiếm được vài triệu lận, cô không thích à?”  

 

Nghe thấy thế, Từ Tử Yên bắt đầu giao động rồi hỏi: “Tôi có được không?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Cô tập thử đi đã rồi hát cho tôi nghe”.  

 

Lúc này, lại có một nam một nữ đi vào, họ cũng là người của nhóm này, hơn nữa còn là cao thủ chơi nhạc.  

 

Tôn Tử Nghiên nói: “Hai người đến đúng lúc đấy”.  

 

Buổi chiều, Từ Tử Yên luyện hát xong thì hát cho mọi người nghe dưới sự hỗ trợ của nhóm nhạc.  

 

Ngô Bình nghe xong thì thấy khá hay, tuy chưa đạt đến mức xuất sắc, nhưng khí chất và âm sắc của Từ Tử Yên khá được, rất phù hợp với ca khúc này.  

 

Ba rưỡi chiều, Tôn Tử Nghiên đã thay đồ cho Từ Tử Yên rồi bắt đầu phát live stream.  

 

Ngô Bình không hứng thú với trò này nên hơn bốn giờ đã quay lại Đệ Nhất Cư.  

 

Đệ Nhất Cư vẫn đông nghịt khách, anh được Hoa Kiến Thành đưa đến một căn nhà nhỏ, nơi này từng là chỗ ở của cao thủ để râu, điều kiện sống rất lý tưởng, còn có người hầu kẻ hạ.  

 

Hơn nữa, đồ dùng trong nhà đều đã được thay mới.  

 
 
Chương 4590


Môn chủ: "Ồ, sao lại nói thế?"  

 

Đại trưởng lão: "Vì tôi thấy dù là Ngũ Đế Môn hay là năm thế lực quyết sách lớn thì Lý Huyền Bình đều chẳng coi ra gì".  

 

Nghe thế đám người đều sững sờ, sau đó đều tức giận.  

 

Advertisement

"Tên Lý Huyền Bình này chẳng ra thể thống gì, coi thường Ngũ Đế Môn sao?"  

 

Đại trưởng lão lắc đầu: "Không phải là cậu ta coi thường Ngũ Đế Môn mà là coi thường tất cả môn phái, bao gồm năm thế lực quyết sách lớn".  

 

Môn chủ: "Đại trưởng lão, ông thấy điều gì khiến cậu ta kiêu ngạo như vậy?"  

Advertisement

 

Đại trưởng lão cười nói: "Môn chủ và các trưởng lão không cảm nhận được sao?"  

 

"Cảm nhận cái gì?", có trưởng lão hỏi.

Đại trưởng lão: "Thực lực của Lý Huyền Bình đã trở nên khó lường, tôi thậm chí nhìn không ra cậu ta là cảnh giới gì".  

 

Tất cả mọi người giật mình, sau khi cẩn thận nghĩ lại thì quả nhiên là như vậy. Khi đó bọn họ đều chìm đắm trong chấn động khi Lý Huyền Bình vượt qua ải thứ hai, không để ý tới những chuyện khác. Hơn nữa, mười hai phù văn do Lý Huyền Bình phóng ra quá mạnh nên họ không thể chú ý đến những phương diện khác.  

 

"Đại trưởng lão, ý của ông là thực lực của Lý Huyền Bình đã rất cao rồi. Vậy ông cảm thấy hiện tại cậu ta ở cảnh giới nào?"  

 

Đại trưởng lão: "Khó nói, có thể là cảnh giới Vĩnh Thần, cũng có thể là Cực Áo, thậm chí đạt tới Thiên Đế!"  

 

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng môn chủ hiện tại cũng chỉ là cảnh giới Cực Áo trung kỳ mà thôi!  

 

Môn chủ trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nếu là như vậy, chúng ta đã quá thờ ơ với cậu ta".  

 

Đại trưởng lão: "Không hẳn, tôi luôn cảm thấy Lý Huyền Bình không để ý chúng ta có coi trọng cậu ta hay không, tâm tư của cậu ta căn bản không đặt ở chỗ này".  

 

Môn chủ lập tức hiểu: "Tâm tư cậu ta không đặt ở đây, chứng tỏ cậu ta muốn trở về".  

 

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta chính là đời đầu muốn trở về".  

 

Môn chủ: "Nếu như giờ cậu ta tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về".  

 

Đại trưởng lão: "Nhưng cậu ta lại không, nói cách khác cậu ta muốn tiến thêm một bước, nhân cơ hội tới nơi này nâng cao trình độ bản thân, đặt nền tảng tu luyện sau này".  

 

Môn chủ im lặng một lúc rồi nói: "Truyền lệnh của ta để thăng cho Lý Huyền Bình làm phó môn chủ. Một khi cậu ta giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu, ta sẽ lập tức truyền lại vị trí môn chủ cho cậu ta!"  

 

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Môn chủ, không được! Nếu chí hướng của Lý Huyền Bình không ở đây, chúng ta cũng không cần dùng những thứ này để lôi kéo cậu ta".  

 

Môn chủ nhíu mày: "Không dùng những thủ đoạn này thì dùng cái gì?"  

 
 
Chương 5280


 Ngô Bình: “Ừm, tôi xuống ngay đây”.  

 

Một người đàn ông cao lớn đang mắng chửi một cách hung hăng với quản lý mới ở sảnh tầng một, Hoa Kiến Thành đứng ở phía xa quan sát chứ không tiến lại hỏi gì hết.  

 

Ngô Bình vừa đến thì ông ta đã nói: “Cậu Ngô, đây là người mà chủ của Thiên Hạ Cư phái đến, cũng là một cao thủ”.  

 

Ngô Bình đi về phía người đó, sau khi anh tới gần đã giơ tay ấn vai tên kia rồi cười nói: “Tiên sinh, có gì thì từ từ nói, chúng ta vào trong làm tách trà nhé”.  

 

Tên kia thấy người mình tê rần rồi bị Ngô Bình lôi đi như một con rối, thuộc hạ của hắn cũng chạy theo, nhưng không kịp nên Ngô Bình và người đàn ông đã mất hút.  

 

Vào trong rồi, Ngô Bình mới buống tay, tên kia ngồi xuống rồi ngẩng lên lo sợ nhìn Ngô Bình.  

 

Advertisement

Anh nói: “Tên có râu lúc trước đi rồi, giờ tôi thay vị trí của gã, nếu các người dám đên đây gây sự, tôi sẽ đánh chết đấy”.  

 

Người trong nghề nên rất hiểu nhau, tên kia sợ hãi rồi gật đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay!”  

 

Thấy nhóm đó bỏ đi, Hoa Kiến Thành cười nói: “Thiên Hạ Cư là đối thủ số một của Đệ Nhất Cư chúng tôi, nhưng họ kinh doanh thua mình nên chắc chưa chịu để yên đâu”.  

 

Ngô Bình: “Tôi không quan tâm việc cạnh tranh của các ông, nhưng nếu họ dám sai ai đến thì tôi sẽ xử hết cho ông”.  

 

Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Ngô Bình trở về phòng của mình, tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau trên Internet và tiếp tục tìm hiểu về vũ trụ này. Dù sao anh cũng vừa mới tới vũ trụ này, hiểu biết của anh đối với nó không bằng người bản địa.  

 

Sau một thời gian, anh ta sẽ tái sinh trong một vũ trụ khác với một thân phận khác, nếu anh không đủ hiểu biết về thế giới này, anh ta sẽ dễ dàng bị bại lộ tung tích.  

 

Thực khách ngày càng ít, sau mười giờ tối, lượng phương tiện đã giảm 80% nhưng vẫn còn rất nhiều xe đậu ở khu nhà đầu tiên.  

 

"Những người này đêm rồi mà không về nhà sao?" anh hỏi.  

 

Một thuộc hạ ngoài hai mươi tuổi bên cạnh nói: "Tiên sinh, những người này không cần rời đi vào buổi tối".  

 

Ngô Bình: "Ồ, tại sao họ lại không rời đi?"  

 

Tên người thuộc hạ là Diêu Cương, anh ta cười đầy ẩn ý, chỉ vào phía sau và nói: "Khi tiên sinh đến có thấy tòa nhà màu trắng không?"  

 

Ngô Bình: "Có thấy".  

 

Diêu Cương: "Trong tòa nhà kia có cả KTV và phòng cho khách, nhiều khách ở lại đó qua đêm sau khi ăn".  

 

Ngô Bình: "Trong khách sạn có KTV không phải là điều bình thường sao ?"  

 

Diêu Cương cười nói: "Chỗ chúng ta không giống vậy, sự khác biệt ở đây là có nhiều gái nhà lành trong đó. Những ông chủ lớn đều thích 'rau sạch' như vậy".  

 

Ngô Bình giật mình: "Gái nhà lành?"  

 
 
Chương 4591


 Quả nhiên mấy ngày sau, rất nhiều thế lực lớn phái người đi liên lạc với Ngô Bình nhưng đều bị Y Na từ chối, anh mỗi ngày chỉ ở trong viện chuyên tâm tu luyện.  

 

Sau cảnh giới Thiên Đồ chính là cảnh giới Thiên Tử!  

 

Năm đó Ngô Bình từng có được lời chúc phúc của thiên tử thượng cổ, cũng biết được bản lĩnh của thiên tử thượng cổ. Sau này khi tu luyện anh cũng nhiều lần tiếp xúc, thế nên đối với anh cảnh giới này rất dễ dàng. Ngày thứ năm anh đã thành công đột phá, bước vào cảnh giới Thiên Tử.  

 

Advertisement

Cảnh giới Thiên Tử cũng giống như đứa con của trời, cảnh giới này rất ít bị ác ý của trời đất áp chế. Lần đột phá này có ý nghĩa rất lớn, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của anh.  

 

Sau khi Ngô Bình đột phá và củng cố một chút thì đã đến ngày mà đại hội Thiên Kiêu bắt đầu.  

 

Advertisement

Vào ngày này, môn chủ Ngũ Đế Môn, đại trưởng lão và hàng chục thành viên quan trọng khác của Ngũ Đế Môn đã đi cùng Ngô Bình và sáu cô gái tham gia đại hội.  

 

Đại hội Thiên Kiêu được tổ chức trên một ngọn núi lơ lửng trên bầu trời.  Ngọn núi này vô cùng rộng lớn, trên đó có một quảng trường khổng lồ, bao quanh bởi hàng trăm ngọn núi.  

 

Giờ phút này, các thế lực tham gia đại hội đều chiếm đóng một ngọn núi, chờ đợi đại hội bắt đầu.  

 

Người của Ngũ Đế Môn lựa chọn một ngọn núi, những ngọn núi này vốn định để cho các thế lực đến tham dự đại hội tùy ý sử dụng. Trên đỉnh đã xây nhà vườn, rất tiện lợi.  

 

Sau khi đáp xuống, môn chủ để lại khu lớn nhất cho mấy người Ngô Bình, ông ta đến sống trong khu nhỏ hơn. Điều này có thể thấy rằng trong lòng ông ta rất coi trọng Ngô Bình.  

 

Xuân Tinh đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho Ngô Bình, giờ anh đang mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, có chất liệu tốt, sang trọng và trầm ổn, Ngô Bình có thể thể hiện khí chất phi thường của mình khi mặc chúng.  

 

Hạ Lộ pha trà cho Ngô Bình, còn mang một ít hoa cỏ ra bố trí ngoài sân. Đặc biệt là có một số loài hoa và cây cỏ quý hiếm, có mùi thơm dễ chịu, là giống tốt nhất trong Ngũ Đế Môn.  

 

Y Na đọc kinh cho Ngô Bình, Ngô Bình vừa uống trà vừa nghe đọc kinh, trong lúc đó Thu Sương và Đông Tuyết xoa bóp cho anh. An Điệp Y vào bếp sau chuẩn bị đồ ăn, Ngô Bình mang theo rất nhiều nguyên liệu quý từ năm ải ra, có thể dùng để nấu ăn.  

 

Ngoài cửa có mấy đệ tử đi qua, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, họ đều cảm thấy Ngô Bình đáng lẽ không nên được hưởng phúc như vậy.  

 

"Không phải mới đột phá ải thứ hai sao? Có gì to tát chứ, hắn còn ở khu to hơn cả môn chủ, hừ, đúng là vô lý".  

 

"Ghen tị cũng vô ích, ai bảo người ta mạnh hơn chứ. Anh không biết sao? Năm thế lực quyết sách lớn đều đã cố gắng chiêu mộ Lý Huyền Bình, nhưng hắn không đi. Nếu là anh, anh sẽ như thế nào? Có thể kiên trì như vậy không?"  

 

Người nói Ngô Bình không có gì giỏi giang trước đó lập tức câm miệng. Trong thâm tâm hắn biết rằng nếu năm thế lực quyết sách lớn tiếp cận hắn, hắn nhất định sẽ gia nhập họ mà không hề do dự. Dù sao Ngũ Đế Môn tuy rằng mạnh nhưng vẫn kém xa năm thế lực quyết sách lớn. Xưa nay con người luôn hướng về nơi cao hơn.  

 

“Hắn không đi chứng tỏ hắn ngu ngốc", có người châm chọc.  

 

Một người khác cười lạnh: "Hắn ngu xuẩn? Ai không mù cũng có thể nhìn ra hiện tại thái độ của môn chủ đối với hắn như thế nào. Thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Những người gia nhập năm thế lực quyết sách lớn đều không được tín nhiệm, thành tựu cuối cùng của họ rất bình thường, thường sau vài năm sẽ biến mất trước mặt mọi người, không còn ngạo khí trời cho nữa".  
 
Chương 5281


 Ngô Bình đến từ vũ trụ phụ nên anh cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với mọi loại cây cối hoa cỏ trong vũ trụ chính, bởi vì anh cảm thấy chúng rất chân thực, tràn đầy sức sống và sinh lực.  

 

Lúc này, giọng nói của Hoa Kiến Thành từ bộ đàm trên người Diêu Cương truyền đến: "Tìm Ngô tiên sinh, nhanh lên!"  

 

Diêu Cương sửng sốt, biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở bộ đàm lên, nói: "Ngô tiên sinh đang ở bên cạnh tôi".  

 

"Ngô tiên sinh, xin hãy đến KTV một chuyến, chết người rồi!"  

 

Tính mạng con người là vô cùng quan trọng, chưa kể đến việc khách của KTV này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu có người chết ở đây, khách sạn sẽ gặp phiền phức, có thể sẽ phải đóng cửa.  

 

Diêu Cương vội vàng dẫn Ngô Bình đến trước tòa nhà màu trắng, nơi Hoa Kiến Thành đã đợi sẵn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ngô tiên sinh, con trai của Lư soái là Lư Thần bị thương nặng, có vẻ như cậu ta sắp chết! Ngô tiên sinh biết y thuật, nhất định phải cứu cậu ta, nếu không khách sạn của chúng ta coi như tiêu đời!"  

Advertisement

 

Ngô Bình nhíu mày: "Lư Thần này thân phận không đơn giản, làm sao lại bị thương?"  

 

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.  

 

Hoa Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên khốn uống quá nhiều và không còn tỉnh táo nên đã đánh Lư Thần bằng một cái gạt tàn. Vệ sĩ của Lư Thần lúc đó đang ở xa, khi họ đến thì cậu ta đã sắp chết!"  

 

Họ đi vào một phòng riêng trong khu KTV, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm trên sàn, đầu bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là hai cao thủ luyện Khí cấp năm trở lên đang bảo vệ người này.  

 

Sát khí tỏa ra từ mắt hai cao thủ, bọn họ hung hãn quét mắt nhìn những người xung quanh. Dưới chân là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, bị thương nặng sắp chết, có vẻ như vừa bị bọn họ đánh.  

 

Không cần hỏi cũng biết người bị thương nặng này là người đã làm Lư Thần bị thương. Và người thanh niên đầu đầy máu là con trai của Lư soái, Lư Thần.  

 

Ngô Bình muốn tiến lại gần, nhưng hai cao thủ ngay lập tức ngăn anh lại. Hoa Kiến Thành vội vã nói: "Hai vị, đây là bác sĩ Ngô, xin hãy để bác sĩ vào xem qua".  

 

Nghe nói Ngô Bình là bác sĩ, cả hai cao thủ liền lui ra hai bên.  

 

Ngô Bình ngồi xổm bên cạnh Lư Thần. Đầu tiên anh quan sát vết thương, sau đó bắt mạch rồi ấn tay lên đầu cậu ta.  

 

Sau vài lần ấn như vậy, hơi thở của Lư Thần đã trở lại bình thường. Sau đó, anh nhờ Hoa Kiến Thành mang một bộ kim châm cứu đến để anh trị liệu cho Lư Thần.  

 

Sau vài mũi châm, Lư Thần mở mắt ra, Ngô Bình lại vỗ vào đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta phun ra một ngụm máu và tỉnh táo lại.  

 

Hai cao thủ mừng rỡ: "Thiếu soái không sao chứ?"  

 

Lư Thần liếc nhìn tay vệ sĩ và hỏi: "Ai đã cứu tôi?"  

 

Hoa Kiến Thành vui mừng khôn xiết, vội nói: "Đó là bác sĩ Ngô".  

 

Lư Thần ngay lập tức đứng dậy và vái Ngô Bình một vái: "Cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"  

 

Ngô Bình bình thản đáp: "Không có gì."  

 
 
Chương 4592


 Xuân Tinh hỏi: "Công tử, người đang nghĩ gì vậy?"  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đang suy nghĩ về những thay đổi của Thiên Thời. Cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Tử, sau đó là cảnh giới Thiên Thời. Tôi vẫn chưa hiểu Thiên Thời là gì".  

 

Thiên Thời hiểu một cách đơn giản chính là thời gian. Nhưng thực thế thời không khác nhau thì thời gian cũng khác nhau. Thậm chí trong một không gian to lớn trống rỗng thì thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy Thiên Thời rốt cuộc là gì?  

 

Advertisement

Ở thế giới trước đó anh từng tu luyện Vũ Vương Công. Nhưng công pháp này chỉ trên cơ sở một không gian nào đó mới hình thành thời gian. Nhưng Thiên Thời có thể dùng ở bất cứ ngóc ngách nào của vũ trụ.  

 

Xuân Tinh mỉm cười, nói: "Công tử, sức mạnh trong cơ thể bốn người chúng tôi không phải chính là sức mạnh bốn mùa sao? Bốn mùa không phải cũng là một biểu hiện của Thiên Thời sao?"  

 

Advertisement

Ngô Bình cười nói: "Không sai, sức mạnh trong cơ thể các cô chính là sức mạnh bốn mùa, cũng tính là Thiên Thời".  

 

Hạ Lộ: "Vậy thì dễ rồi, chúng ta giao sức mạnh cho công tử là công tử có thể lĩnh ngộ".  

 

Đông Tuyết: "Thực ra tên Vu yêu kia không hiểu rõ sức mạnh trong cơ thể chúng ta có thể đưa cho người khác. Nhưng có hai điều kiện, một là chúng ta thực sự bằng lòng, hai là lúc đưa sức mạnh hai bên phải làm 'đại lễ' giữa nam nữ".  

 

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Còn có việc này sao?"  

 

Thu Sương: "Công tử, chúng tôi là người hầu của người, cơ thể và trái tim đều là của người, mong công tử hãy tác thành cho tâm ý của chúng tôi".  

 

Ngô Bình mở to mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì tôi không khách sáo nữa".  

 

Thế là năm người đi vào phòng và đóng cửa lại. Y Na và An Điệp Y tâm trạng rối bời, nhưng cũng chỉ có thể đứng trông ngoài cửa để đề phòng người khác quấy rầy chuyện tốt của Ngô Bình.

Bốn cô gái dùng cách nguyên thủy nhất để truyền sức mạnh của bốn mùa trong cơ thể họ cho Ngô Bình. Khi bốn loại sức mạnh lần lượt tiến vào cơ thể anh, anh sẽ dễ dàng lĩnh Thiên Thời hơn.  

 

Vài giờ trôi qua, thời gian xung quanh đột nhiên dừng lại, mọi người đứng yên và thế giới chìm trong im lặng.  

 

Anh đi ra khỏi phòng, búng ngón tay phải, thời gian lại tiếp tục trôi, anh đã đột phá cảnh giới Thiên Thời.  

 

Cảnh giới Thiên Thời có thể khống chế thời gian, có thể khống chế tốc độ thời gian trôi qua trong một khu vực, nhưng bản thân anh thì không bị ảnh hưởng.  

 

Anh đi tới một cái cây, dùng tay phải vuốt ve thân cây. Cái cây này lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đại thụ cao ngất!  

 

Khi anh chạm vào thân cây, thời gian của cây đã thay đổi, bên ngoài mới trôi qua mấy chục giây mà cây đã trải qua hàng trăm năm!  

 

Ngô Bình không chỉ có thể tăng tốc thời gian mà còn có thể đảo ngược thời gian, có thể tùy ý thay đổi một khoảng thời gian bất kỳ trong dòng chảy thời gian. Đương nhiên, năng lực này cũng không phải vô hạn, biến hóa càng nhiều, phạm vi càng lớn thì anh tiêu hao càng nhiều năng lượng.  

 

Khi Ngô Bình đang vui vẻ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, có người mắng anh, trong đó có giọng nói của Đại trưởng lão.  

 

Anh đẩy cửa bước ra ngoài, vừa bước một bước đã bay giữa không trung. Anh thấy một đám tu sĩ đứng ở trên tầng mây, cầm đầu là một ông già. Ông ta lạnh lùng nói: "Ngũ Đế Môn là cái thá gì, lập tức rời đi ngọn núi này, nếu không Thiên Tuyệt Tông chúng ta sẽ không khách sáo!"  
 
Chương 5282


Anh bước tới để cứu chữa, người đàn ông bị thương nặng sau đó đã tự mình tỉnh lại, nhưng cơn đau khiến anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, nhanh chóng tỉnh rượu.  

 

Lư Thần là một thiếu soái trẻ tuổi, đương nhiên nếu là người bình thường thì sẽ không ngu ngốc mà đi kiếm chuyện với cậu ta. Nhưng kẻ này không chỉ dám động tới mà còn suýt nữa giết chết cậu ta, chuyện này có gì đó không đúng!  

 

Sau khi người kia tỉnh dậy, Lư Thần châm một điếu thuốc và nhìn kẻ đánh mình bằng ánh mắt vô cảm.  

 

Bị Lư Thần nhìn như vậy, vẻ mặt của người đàn ông có chút không tự nhiên.  

 

Lư Thần cười nói: "Nói cho tao biết, tại sao mày muốn giết tao, ai đã ra lệnh cho mày?"  

 

Advertisement

Người đàn ông trợn mắt lên và nói: "Uống nhiều quá, không nhận ra ai với ai. Muốn giết thì giết, tôi nhận tội!”  

 

Lư Thần lắc đầu: "Nhận tội cũng không giải quyết vấn đề gì. Mau gọi một cuộc điện thoại và điều tra thân phận kẻ này cho tôi".  

 

Một vệ sĩ chụp một bức ảnh của người đàn ông này và gửi nó đến phủ nguyên soái. Trong vòng chưa đầy ba phút, tất cả thông tin về người này đã được gửi đến điện thoại di động của Lư Thần.  

 

Lư Thần mở điện thoại, đọc tin nhắn và nói: "Giỏi đấy, mày có tới ba bà vợ và bảy người con. Bố mẹ mày đều đã hơn bảy mươi tuổi và cả hai đều có sức khỏe tốt. À, còn có một nữ sinh viên đại học đang được mày bao nuôi, cô ấy rất xinh đẹp".  

 

Nghe được những thông tin này, chân người đàn ông mềm nhũn ra, giọng run run hỏi: "Cậu muốn làm gì?"  

 

"Mày nói xem?" Lư Thần nhìn hắn: "Mày phải biết, kẻ muốn hại tao nhất định phải chết. Nhưng nếu mày nói cho tao biết ai đã chỉ thị mày làm như vậy, tao hứa sẽ không động đến gia đình mày và cho mày một cơ hội".  

 

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lư Thần, bức tường phòng ngự của người đàn ông nhanh chóng sụp đổ, anh ta kêu lên: "Tôi nói, chính ông chủ của Thiên Hạ Cư đã yêu cầu tôi làm điều đó. Ông ta nói rằng có một nhân vật lớn ở đây và yêu cầu tôi đánh chết người đó. Tôi muốn tận dụng sự hỗn loạn để trốn thoát, nhưng đã bị cao thủ đánh gục xuống đất ngay sau khi ra tay. Thiếu soái, tôi không biết cậu là con trai của nguyên soái!"  

 

Hoa Kiến Thành tức giận nói: "Thiên Hạ Cư thật to gan, dám động đến thiếu soái!"  

 

Lư Thần mặt vẫn vô cảm, nói với hai cao thủ: "Bây giờ hai người đưa người tới, san phẳng Thiên Hạ Cư".  

 

"Rõ!", hai vệ sĩ lập tức đi làm việc.  

 

Lư Thần sờ sờ đầu, cười nói: "Bác sĩ Ngô, y thuật của anh thực sự tài tình. Tôi bị thương rất nặng, vậy mà bác sĩ chỉ dùng vài mũi kim châm đã giúp tôi khỏe lại rồi".  

 

Ngô Bình: "Cũng không phải trị liệu, tôi chỉ là giúp thiếu soái qua khỏi cơn nguy hiểm, về sau vẫn cần trị liệu thêm".  

 

Lư Thần: "Vậy tôi sẽ ở đây trong vài ngày tới, phiền bác sĩ Ngô tiếp tục giúp tôi trị liệu”.  

 

Hoa Kiến Thành nói: "Thiếu soái muốn ở lại bao lâu cũng được".  
 
Chương 4593


 Một đệ tử của Ngũ Đế Môn lớn tiếng nói: "Quy củ nơi này từ trước đến nay là ai chiếm núi trước thì kẻ đó sẽ ở, các người thật quá đáng!"  

 

"Ở đây có chỗ cho kẻ phế vật lên tiếng sao?". Phía sau ông già, một đệ tử Thiên Tuyệt Tông cười quái dị, hỏi.  

 

Đệ tử Ngũ Đế Môn tức giận nói: "Ngươi bảo ai vô dụng?"  

 

“Phế vật, ta đương nhiên là nói ngươi". Người đó cố ý khiêu khích: “Làm sao hả, ngươi không phục à?”  

Advertisement

 

"Ta có phải là phế vật hay không, ngươi thử một chút sẽ biết, có gan thì ra đây so tài với ta!"  

 

Đây chính là điều mà tên đệ tử Thiên Tuyệt Tông muốn: "Được. Nếu như ngươi thua, người của Ngũ Đế Môn sẽ phải xuống núi".  

 

Advertisement

Nghe gã nói như vậy, đệ tử Ngũ Đế Môn có chút do dự, không khỏi nhìn về phía đại trưởng lão cầu cứu.  

 

Đại trưởng lão thản nhiên nói: "Không cần đấu, ngươi không phải đối thủ của gã".  

 

Đệ tử vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Đại trưởng lão, dù đệ tử có chết cũng phải kéo gã theo!"  

 

Đại trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: "Lui xuống!"  

 

Các đệ tử của Thiên Tuyệt Tông đều chế giễu.  

 

"Ngũ Đế Môn gì chứ? Ta nghĩ nên gọi là Ngũ Chuột Môn đi! Trưởng lão và đệ tử đều nhát như chuột, ha ha..."  

 

"Đúng vậy! Các ngươi không có thực lực cũng không có can đảm, có tư cách gì chiếm ngọn núi này? Lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"  

 

Nghe những lời chế giễu và mỉa mai của Thiên Tuyệt Tông, các trưởng lão và đệ tử của Ngũ Đế Môn cảm thấy bất bình, muốn chiến đấu với họ ngay lập tức. Nhưng nếu đại trưởng lão không cho phép, bọn họ không thể tùy tiện hành động.  

 

Ngô Bình thấy vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh đáp xuống trước mặt đại trưởng lão, bình tĩnh nói: "Những người này là ai vậy, trông đều giống như chó điên".  

 

Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Huyền Bình, bọn họ là Thiên Tuyệt Tông. Người này chính là trưởng lão của Thiên Tuyệt Tông, Âu Bằng, một cường giả Thiên Đế!"  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: "Cường giả Thiên Đế gì chứ, chẳng qua là một tu sĩ cảnh giới Tinh Thần yếu ớt mà thôi".  

 

Cảnh giới nhỏ đầu tiên của Thiên Đế chính là cảnh giới Tinh Thần, tiếp theo là cảnh giới Thiên Đồ và Thiên Thời, mà Ngô Bình vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Thời!  

 

Âu Bằng tức giận nói: "Ngươi nói chúng ta là chó điên, còn nói ta là tu sĩ Tinh Thần yếu ớt? Tên nhóc kia, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"  

 

Ngô Bình cười lạnh nói: "Ta nói sai sao? Cảnh giới Tinh Thần của ông chỉ có danh không có thực, chỉ luyện hóa sức mạnh bên ngoài ngôi sao, hơn nữa mới chỉ luyện hóa mười ngôi sao, ta nói đúng không?"  

 

Âu Bằng sửng sốt: "Làm sao ngươi biết?"  

 

Ngô Bình: "Ta cho ông một cơ hội, lập tức dẫn người cút ra ngoài, nếu không ông muốn rời đi cũng không có cơ hội!"  

 

Âu Bằng cười lạnh: "Ngươi là thá gì mà dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão!"  
 
Chương 5283


Ngô Bình hỏi: "Lư soái là ai?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Lư soái là một vị tướng canh giữ bờ biển, sau lưng ông ta có tu sĩ lợi hại chống lưng! Địa vị của Lư soái cao đến nỗi, thậm chí đến hoàng đế còn không dám tùy tiện gây khó dễ. Như vậy là đủ để tiên sinh thấy địa vị của Lư soái cao thế nào rồi phải không?"  

 

Ngô Bình: "Nhân vật lớn như vậy mà cũng chạy tới đây ăn cơm sao?"  

 

Hoa Kiến Thành: "Nghe thiếu soái nói muốn tới nơi này mua một loại dược liệu. Hôm nay mua được dược liệu, tâm trạng cậu ta rất tốt, muốn tới đây chơi hai ngày rồi mới trở về".  

 

Nghe nói đến dược liệu, Ngô Bình hỏi: "Dược liệu gì, ông có thấy nó chưa?"  

 

Hoa Kiến Thành cười khổ nói: "Địa vị của tôi thấp, đương nhiên không được nhìn thấy. Nhưng nhìn dáng vẻ cẩn trọng của thiếu soái, nhất định không phải dược liệu bình thường".  

 

Ngô Bình gật đầu, không hỏi thêm câu nào.  

Advertisement

 

Sau đó, anh ấy đến nơi mà Từ Tử Yên và những người khác đang phát sóng trực tiếp và thấy buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, Từ Tử Yên không hát mà đang giao lưu với người hâm mộ của cô ấy.  

 

Anh liếc nhìn một cái thì không khỏi sửng sốt, chỉ trong nửa ngày, lượng người hâm mộ của Từ Tử Yên đã vượt quá một triệu, số người xem trực tuyến cũng gần một triệu rưỡi.  

 

Từ Tử Yên rất tự hào, cười hỏi: "Ngô đại ca, thế nào? Em nói không sai chứ, Tử Yên rất phù hợp với bài hát này".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Không tồi, hôm nay em nhận được bao nhiêu tiền bo rồi?"  

 

Từ Tử Yên: "Tổng số tiền thưởng đã vượt quá hai triệu và vẫn đang tăng lên. Ngô đại ca, hay để Tử Yên học thêm một bài hát và tiếp tục vào ngày mai?"  

 

Ngô Bình: "Được chứ".  

 

Trong một diễn biến khác, Nhan Băng cũng vừa dừng phát sóng trực tiếp và hôm nay cô ấy cũng đã làm rất tốt, có được nửa triệu người hâm mộ và hiện là một trong những người phát sóng trực tiếp nổi tiếng nhất cả nước.  

 

Mười một giờ, Từ Tử Yên cuối cùng cũng ngừng phát sóng trực tiếp.  

 

Tôn Tử Nghiên gọi mọi người lại và nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, Tử Yên và Băng Băng sau này mỗi tuần hãy hát một bài hát mới. Ngày mai công ty mới của chúng ta sẽ được thành lập, hai cô chính là hai ca sĩ đầu tiên được công ty ký hợp đồng ".  

 

Từ Tử Yên: "Công ty sau này cũng sẽ ký hợp đồng với người khác sao?"  

 

Tôn Tử Nghiên: "Đương nhiên. Ngày mai tôi sẽ đến nhạc viện để tuyển những cô gái xinh đẹp và đào tạo một lứa khác".  

 

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, chuyện hát hò phải nhờ anh rồi!"  

 

Ngô Bình: "Công ty có cổ phần của tôi không?"  

 

Tôn Tử Nghiên cười nói: "Đương nhiên, hơn nữa cổ phần của anh còn chiếm đa số, khoảng chừng 70%".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được. Đến lúc đó cô muốn bao nhiêu bài tôi cũng cho cô được".  

 

Lúc này, Tôn Tử Nghiên liếc nhìn thời gian nói: "Anh Ngô, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm đi. Mấy ngày anh không ở đó, ông nội tôi mỗi ngày đều nhớ đến anh".  

 

Ngô Bình cười nói: "Được, chiều mai tôi sẽ đến thăm ông".  

 

Tôn Tử Ngiên, Nhạn Băng và những người khác ai về nhà nấy, chỉ còn Từ Tử Yên ở lại.  

 

Ngô Bình hỏi: "Tử Yên, muộn như vậy mà em không về nhà sao?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom