Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4564


 Lục Nguyên Uy: “Công tử, bốn cửa phía sau chưa từng có ai thành công, nếu công tử có thể đột phá được cửa thứ hai, thậm chí thứ ba, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ!”  

 

“Nếu qua được năm cửa, có phải có thể tìm được cơ mật mà Ngũ Đế đã phát hiện không?”  

 

Lục Nguyên Uy gật đầu: “Đúng vậy”.  

 

Tối hôm đó, Ngô Bình tiếp tục tu luyện cảnh giới trên Linh Uy là Chân Linh.  

Advertisement

 

Chân Linh là tiến hóa của Linh Niệm. Sau khi Linh Niệm trở nên mạnh hơn sẽ trở thành Chân Linh, quyền năng của Chân Linh rất mạnh, cũng là nền tảng để tiến lên đại cảnh giới thứ hai.  

 

Ngô Bình khổ tu một đêm, đến rạng sáng thì bỗng đột phá, khiến Linh Niệm hóa thành Chân Linh. Chân Linh của anh, có hình dáng một người tí hon, tương tự với nguyên anh, ngồi xếp bằng trong linh hải của anh.  

Advertisement

 

Khi anh tu luyện được Chân Linh, bỗng cảm thấy đất trời đang ngăn cản mình, anh có cảm giác như đất trời không dung, cảm giác như trời đất bất kỳ lúc nào cũng có thế giết anh. Cảm giác này rất không ổn, Chân Linh anh vừa mới hình thành bỗng chốc cũng run rẩy, chui vào trong linh hải, không dám ra ngoài.  

 

“Đã qua một tháng rồi, pháp tắc thiên địa quả nhiên đã có ác ý với mình rồi!”. Anh lầm bầm nói.  

 

Truy Điện tiến đến hỏi: “Cậu cảm nhận được rồi sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Hiện tại ta cảm thấy, cả thế giới đều xem ta là địch”.  

 

Truy Điện: “Có cảm giác như vậy là đúng rồi, chứng tỏ cậu đã trở nên đủ mạnh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Kể từ bây giờ, có phải ta rất khó đột phá không?”  

 

Truy Điện: “Vậy thì phải xem kiên nhẫn của cậu rồi. Nhưng tôi nghĩ cậu chịu đựng được áp lực, rõ ràng mạnh ngang với Ngũ Đế năm đó”.  

 

Ngô Bình ngây người: “Ngươi gặp Ngũ Đế rồi?”  

 

Truy Điện: “Gặp mấy lần, không quen".  

 

Ngô Bình không hỏi thêm, bèn nói: “Tham gia đại hội người mới thôi”.  

 

Nghỉ ngơi một lúc, đại hội người mới cũng bắt đầu, Lục Nguyên Uy đưa Ngô Bình đến đại hội.  

 

Lần này người mới thông qua kiểm tra lựa chọn của Ngũ Đế Môn, tổng cộng có ba trăm bốn mươi bảy người. Hơn ba trăm người, toàn bộ đều đứng ở khu đất trống ngoài cổng toàn lầu, đại trưởng lão và các vị trưởng lão khác đứng cổng dưới lầu.  

 

Đại trưởng lão nói: “Môn này là do Ngũ Đế để lại, bên trong có năm thử thách. Mỗi khi thông qua một cửa ải là có thể có được giải thưởng. Mỗi một cửa đều là một không gian. Tiếp theo đây, mọi người sẽ được đưa đến thời gian thứ nhất. Nếu các ngươi không đột phá được cửa thứ nhất, vậy thì người mới đứng đầu sẽ do tự các ngươi quyết định. Nếu trong số các ngươi có người đột phá được cửa thứ nhất, thì người đó chính là người mới đứng đầu!”  

 

Nói xong, cửa lớn mở ra, mọi người nối đuôi đi vào.  

 

Đi vào cửa lớn, mọi người đã bước vào một thời không khác, bỗng choáng váng quay cuồng xoay đó rơi xuống đất. Ngô BÌnh cảm thấy mặt đất đều là cát, sương mù bao trùm, trong vòng năm bước không thấy bóng người.  
 
Chương 5254


 Tả Thiên Thu: “Giữa thế tục và thế giới tu luyện có một sự ngăn cách nhất định nên không ai sẽ lấy tiền Tiên để đổi tiền của thế tục cả, dù sao thì đồ ở thế tục cũng vô dụng với người tu hành mà”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi nói: “Sư tôn, con muốn tham gia Võ đài tiên”.  

 

Tả Thiên Thu cười nói: “Ừ, ta sẽ bảo Hắc Tướng dẫn con đến đó, con nhớ bảo trọng, chỉ thách đấu với đối thủ mà con chắc chắn thắng được”.  

 

“Sư tôn yên tâm, đệ tử hiểu rồi”.  

 

Tả Thiên Thu đi rồi, anh lập tức hỏi Hắc Tướng: “Anh từng đến Võ đài tiên rồi sao?”  

 

Hắc Tướng: “Từng đến đó, nhưng những người tôi dẫn đến đó mấy lần trước đều bị đánh chết trên võ đài, tôi đem thi thể của họ về”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Lần này sẽ khác”.  

 

Hắc Tướng cười nói: “Khác biệt rất lớn luôn”.  

 

Võ đài tiên nằm ở một nơi mà thực hư cùng tồn tại ở Ngũ Hành Giới, được gọi là “Vườn đào mười dặm”. Vườn đào mười dặm có rất nhiều đào ngàn năm tuổi nhưng khi bạn bước vào đó sẽ tiếp xúc với một không gian đặc biệt, nơi này thực hư tương sinh, vũ trụ chính và tu sĩ cũng như tu sĩ của Đạo Ngũ Hành Giới đều có thể đến đây.  

 

Đi vào vườn đào, Ngô Bình thấy bên trong vô cùng rộng lớn, dài cả hàng ngàn dặm, rộng cả ngàn dặm. Trong không gian này có một quảng trường cực lớn, có vô số cột lớn cao thấp khác nhau trên quảng trường, trên mỗi cột tròn đều có vài khán giả.  

 

Dưới mấy cột tròn đó có rất nhiều võ đài cực lớn đường kính ba trăm mét, võ đài cao hai mươi mét, lúc này trên một vài võ đài đang diễn ra những trận đánh ác liệt, đôi khi có người bị đánh cho bị thương hoặc bị đánh chết ngay trên võ đài, hoặc rơi xuống võ đài.  

 

Ngô Bình đáp xuống trên một cây cột, diện tích cây cột là hàng ngàn mét vuông, bên cạnh có rất nhiều người, tất cả đều đang cúi đầu nhìn xuống bên dưới.  

 

Ngô Bình cũng nhìn một lát rồi nói: “Hắc Tướng, tôi có thể xuống dưới đánh bất cứ lúc nào sao?”  

 

Hắc Tướng: “Trước tiên phải đi đăng ký, chỉ có đăng ký mới có thể tham gia”.  

 

Hai người đến trước một tòa nhà trên quảng trường, trước cổng là một hàng người dài, những người này đều đến đây đăng ký, đăng ký xong thì người nào đạt tiêu chuẩn đều có thể tham gia.  

 

Xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Ngô Bình, anh điền vào phiếu đăng ký, viết cảnh giới tu vi, tuổi tác, tên họ và biệt danh của mình.  

 

Nhìn sang cột biệt danh, Ngô Bình nghĩ ngợi rồi viết “Bá Thiên” vào. Mặc dù biệt danh này rất quê mùa nhưng dễ nhớ, cũng xem như khá cổ xưa.  

 

Sau khi đăng ký xong, Ngô Bình nộp phí đăng ký, cầm lấy thẻ tên của mình, sau này anh tham gia vào bất kỳ võ đài nào thì chỉ cần đưa thẻ này ra để xác minh thân phận.  

 

Hắc Tướng hỏi: “Chủ nhận định khiêu chiến với ai thế?”  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì thách đầu với cao thủ xếp hạng thứ ba mươi của bảng Bí Phủ trước đi”.  

 

Hắc Tướng cầm lấy thẻ của anh rồi đi vào một tòa nhà khác. Khi ra khỏi đó, anh ta cầm một tờ giấy, trên đó ghi rõ trận đấu giữa Ngô Bình và Tôn Kiến Uy - cao thủ hạng thứ ba mươi trong bảng cường giả Bí Phủ sẽ diễn ra sau một canh giờ nữa, địa điểm là trên võ đài số năm Kỷ Sửu.  

 
 
Chương 4565


Người đàn ông kêu lên thảm thiết, cả gương mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất, máu bắn ra tung tóe, ngất tại chỗ.  

 

Lúc này một cô gái trẻ có dung mạo xinh đẹp quần áo xộc xệch ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Ngô Bình đột nhiên xuất hiện.  

 

Ngô Bình nhìn cô ta: “Cô không sao chứ?”  

 

Cô gái vội chỉnh lại quần áo nói: “Cảm ơn anh đã cứu giúp, tôi không sao”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu rồi xoay người định đi, vừa đi được mấy bước, cô gái bỗng kêu lên một tiếng đau đớn.  

 

Anh chỉ có thể đứng lại, xoay người lại nhìn thì thấy chân trái của cô gái đã bị bong gân. Hóa ra thực lực của cô ta không bằng sư huynh Hàm, vừa rồi khi giãy giụa, chân trái của cô ta đã bị thương rất nặng, cánh tay cô ta cũng đầy vết bầm tím.  

 

Ngô Bình thấy cô ta chật vật đứng dậy, lặng thinh vài giây rồi nói: “Tôi chữa trị giúp cô”.  

Advertisement

 

Anh bước đến trước mặt cô gái nói: “Ngồi xuống đi”.  

 

Cô gái nghe lời ngồi xuống, hai tay Ngô Bình ấn chặt vào chân cô ta, cân nhắc một lúc rồi bỗng dùng sức, sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc”, giờ đây cô gái đã có thể đi lại bình thường.  

 

Cô ta kêu lên một tiếng, sau đó không còn cảm thấy đau nữa.  

 

Ngô Bình lại lấy Linh Lực xoa bóp cho cô ta vài cái để đả thông kinh mạch bị tắc, cô gái cảm thấy dưới chân khá ấm áp, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, hỏi: “Anh tên gì thế?”  

 

“Tôi là Lý Huyền Bình”.  

 

Cô gái: “Hóa ra anh chính là anh Lý, đứng đầu trong các người mới”.  

 

Ngô Bình nói: “Không dám nhận danh hiệu này, đại hội chỉ vừa mới bắt đầu”.  

 

Cô gái cười nói: “Ngay cả môn chủ cũng cực kỳ quan tâm đến anh, người đứng nhất chắc chắn là anh rồi. Tôi tên là An Điệp Y, cảm ơn anh đã cứu giúp”.  

 

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Được rồi, cô đi vài bước xem thử”.  

 

Nói rồi anh buông chân của An Điệp Y ra.  

 

An Điệp Y đi qua đi lại vài bước, ngạc nhiên nói: “Đỡ hơn rất nhiều rồi, cảm ơn anh”.  

 

Ngô Bình: “Vậy tôi đi trước đây”, nói rồi anh xoay người đi.  

 

An Điệp Y vội gọi lại: “Chúng ta có thể đi chung không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên đi chung với tôi, có không ít người đang nhắm vào tôi, đi với tôi thì cô sẽ rất nguy hiểm”.  

 

Cô gái sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cắn răng nói: “Anh gặp nguy hiểm, tôi càng nên ở lại bên cạnh anh chứ”.  

 

Ngô Bình không khỏi bật cười: “Tôi có thể bị họ trừ khử, đến lúc đó e là kết cục của cô cũng không tốt, cô không sợ sao?”  

 

An Điệp Y cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi sợ chết rồi, nhưng mạng của tôi là do anh cứu về, nếu tôi chết cũng xem như đã báo đáp anh rồi”.  

 

Sự can đảm của cô gái này khiến Ngô Bình phải nhìn bằng con mắt khác, anh mỉm cười nói: “Được thôi, nếu cô đã cố chấp như vậy thì đi theo bên cạnh tôi là được”.  

 
 
Chương 5255


 Quả nhiên mọi người đều nhìn lên màn sáng, ai nấy cũng lộ ra vẻ phấn khích.  

 

Trên mấy cây cột màu vàng ở vị trí cao nhất, một nhóm nam nữ cười nói vui vẻ, họ là những người đến từ vũ trụ chính, đến đây để tham gia đánh cược. Ngô Bình thách đấu với cường giả cũng khiến họ cảm thấy vô cùng phấn khích.  

 

Không lâu sau đã có người bắt đầu đặt cược, đồng thời tỷ lệ đặt cược cũng được đưa ra, tỷ lệ đặt cược cho những người cược Ngô Bình thắng một lần là cược một ăn sáu, nhưng cuối cùng giảm xuống còn cược một ăn năm chấm ba.  

 

Người đặt cược đa số đều là các tu sĩ của vũ trụ chính, dù sao họ cũng có nhiều tiền.  

 

Ngô Bình đưa cho Hắc Tướng bốn tỷ tiền Linh, bảo anh ta đi đổi ra tiền Tiên. Cuối cùng bốn tỷ tiền Linh chỉ đổi được một trăm bảy mươi lăm tiền Tiên, rõ là có sự khác biệt với tỷ lệ hối đoái thực một so với mười ngàn.  

 

Ngô Bình cũng không để tâm lắm, vì sau đó anh sẽ khiến được một số tiền khổng lồ bằng cách đặt cược vào bản thân mình giành chiến thắng trận chiến.  

 

Advertisement

Nửa tiếng sau, một bóng người vạm vỡ đáp xuống trên một cây cột tròn, người này để trần, mặc một chiếc quần ống túm, cơ bắp quanh người toát ra ánh sáng màu vàng, hắn còn quấn một cái đai màu đỏ trên trán.  

 

Người này cao hai mét hai, sức mạnh vô hạn, hắn chính là Tôn Kiến Uy, người có biệt danh là Thiết Sơn Hoành.  

 

Hai cánh tay Tôn Kiến Uy để chéo trước ngực, lạnh lùng nhìn Ngô Bình đứng trên cây cột phía đối diện, ánh mắt còn toát ra tia sát khí.  

 

Hắc Tướng: “Chủ nhân, mặc dù Tôn Kiến Uy cũng là tu sĩ Bí Phủ nhưng bí phủ của hắn hơi đặc biệt khiến sức mạnh của hắn vô cùng tận, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Đánh bại hắn thì được thưởng bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Đánh bại hắn sẽ có sáu trăm triệu tiền linh”.  

 

“Anh hãy dùng hết một trăm bảy mươi lăm tiền tiên cược tôi thắng đi”.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Được”.  

 

Bên kia đã cược tiền tiên, thời gian cũng đã đến, Ngô Bình và Tôn Kiến Uy lần lượt bay lên đài thi đấu Ất Sửu số năm.  

 

Trên đài thi đấu khổng lồ, hai người họ cách nhau ba mươi, bốn mươi mét.  

 

Thật ra Ngô Bình không hứng thú với chuyện thắng thua lắm, lần này anh đến là để kiếm tiền, vì vậy, trong trận đầu tiên, anh không có ý định sẽ biểu hiện quá xuất sắc, trận này anh phải đánh không phân thắng bại với Tôn Kiến Uy và thắng đối phương vào phút chót. Vậy thì sau này, khi anh thách đấu với người có vị trí xếp hạng cao hơn, mới có thể kiếm được nhiều hơn.  

 

“Một người mới đến mà lại dám thách thức cao thủ top năm trên bảng xếp hạng, anh gan đấy”. Tôn Kiến Uy lạnh lùng nói: “Nhưng chỉ có dũng khí thôi chưa đủ, vẫn phải cần có thực lực mới được”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi sẽ dốc hết sức, bắt đầu đi nào”.  

 

Tiếng chiêng vang lên, hai bên xáp vào nhau, hai bóng người tông thẳng về phía đối phương, sau đó văng ngược ra thật mạnh.  

 

Hiệp một, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua ai.  

 

“Tiếp nào”. Tôn Kiến Uy hét lên rồi lại tấn công tiếp.  

 

Cách chiến đấu của hai người họ vô cùng đơn giản và trực tiếp, tay chưởng, chân đá, đòn nào cũng trúng. Hai bên đánh với nhau hơn một trăm chiêu thì tất cả mọi người đều nhìn ra được thực lực của họ tương đương nhau, e rằng rất khó để phân thắng bại.  

 
 
Chương 4566


“Bốp!”  

 

Ngô Bình lại đá một cú vào đầu hắn làm hắn ngất đi.  

 

An Điệp Y hơi lo lắng nói: “Nhà họ Hàm là một trong mười gia tộc lớn của loài người, thực lực vô cùng mạnh, anh đắc tội với hắn vì tôi, Điệp Y cảm thấy bất an”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mặc dù hắn là mười gia tộc lớn gì đó, lúc này hắn là thứ tôi có thể tùy ý xử lý”.  

Advertisement

 

Nói rồi anh giơ tay tháo đồ trên người sư huynh Hàm ra, một chiếc nhẫn trên tay hắn đã thu hút sự chú ý của Ngô Bình, sau khi tháo ra anh quan sát một hồi mới biết đó là pháp khí không gian.  

 

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy pháp khí không gian ở thế giới này. Nghe Truy Điện nói, chỉ có tu vi đến cảnh giới lớn thứ hai mới có cơ hội có pháp khí không gian.  

 

Advertisement

“Quả nhiên là gia tộc lớn giàu có, có cả nhẫn không gian”. Anh thử mở chiếc nhẫn bằng Linh Lực.  

 

An Điệp Y vội nói: “Công tử, đừng động vào nó…”  

 

Thế nhưng đã muộn rồi, Ngô Bình đã đưa Linh Lực vào bên trong, cấm chế trong chiếc nhẫn này giống giấy dán, bị phá vỡ ngay lập tức, Chân Linh của Ngô Bình đi vào trong chiếc nhẫn không gian, phát hiện ra rất nhiều thứ .  

 

Anh khẽ cười rồi ném hết những thứ mình đem theo vào trong đó, sau đó đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.  

 

Thấy anh dễ dàng phá giải chiếc nhẫn không gian của gia tộc lớn, An Điệp Y ngạc nhiên nói: “Sao công tử có thể làm được? Bình thường chỉ có những cao thủ ở hậu kỳ đại cảnh giới thứ hai mới có cơ hội phá giải cấm chế trong chiếc nhẫn này”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy à? Nhưng tôi không thấy khó khăn gì cả”.  

 

An Điệp Y cảm khái: “Thảo nào công tử lại được xem trọng như vậy, thực lực đúng là thâm sâu khó lường”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm rồi. À phải rồi cô Điệp Y, cô biết bao nhiêu điều về cửa ải đầu tiên này?”  

 

An Điệp Y: “Cửa ải đầu tiên được gọi là Sương Mù. Nơi này đều bị sương mù bao phủ, hơn nữa có rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu trong sương mù. Nếu không phải là người có thực lực vô cùng mạnh thì sẽ không dám đến đây một mình. Hầu hết mọi người đều tụ thành một nhóm mười mấy người, thậm chí là mấy chục người để đi thăm dò, hơn nữa tốc độ thăm dò rất chậm, ưu tiên an toàn trước”.  

 

Ngô Bình: “Làm thế nào mới được xem là qua cửa?”  

 

An Điệp Y: “Nếu có thể ra khỏi sương mù là có thể tìm được lối vào của cửa ải thứ hai”.  

 

Ngô Bình: “Hóa ra lối vào của cửa ải thứ hai nằm ở cửa ải này”.  

 

An Điệp Y: “Ừ, theo kinh nghiệm tìm kiếm trước kia, trong sương mù không chỉ có nguy hiểm, mà còn ẩn giấu các loại vật báu, chỉ có người dũng cảm và có thực lực mạnh mới có cơ hội có được chúng”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta bắt đầu tìm thôi”.  

 

Nói rồi anh và An Điệp Y đi về phía trước. Đi được vài bước, anh mở Chân Linh ra để thăm dò trong sương mù.  

 

Lúc này có thể thấy Chân Linh mạnh hơn Linh Niệm, nếu sử dụng Linh Niệm, anh cùng lắm chỉ có thể tìm kiếm trong vòng mấy mét, nhiều nhất là mười mét. Nhưng nếu dùng Chân Linh thì anh có thể kiểm tra được rõ tình trạng trong đường kính hai ba trăm bước, làm giảm đáng kể nguy cơ bị trúng chiêu của họ.  

 

Ngô Bình đi về một hướng theo trực giác, đi được mười lăm phút, anh phát hiện phía trước có một loại dây leo bò trên mặt đất, cảm thấy khá lạ bèn dừng lại nói: “Cô Điệp Y, tôi đi xem thử loại dây leo kỳ quái phía trước, cô đứng đây đợi tôi”.  
 
Chương 5256


Lúc đánh đến chiêu thứ hai trăm, chưởng pháp của Ngô Bình bỗng thay đổi, anh chưởng một chưởng lên ngực Tôn Kiến Uy.  

 

Tôn Kiến Uy trúng một chưởng thì lập tức đơ cứng người, ngã xuống đất.  

 

Ngô Bình thở dốc, nói: “Đã nhường rồi”.  

 

Mấy giây sau, Tôn Kiến Uy lại đứng lên lại, nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy thắc mắc, chưởng đó quá bất ngờ, hơn nữa lại vô cùng thần kỳ, chớp mắt đã đánh gục được hắn.  

 

Nhưng thua là thua, hắn chắp tay, quay đầu rời khỏi đài thi đấu.  

 

“Người mới thắng”.  

 

Advertisement

Trên một cây cột cao nhất, phần lớn mọi người đều đang thở dài, vì họ đều cược Tôn Kiến Uy thắng. Đương nhiên, cũng có số ít người cười vì họ đã cược Ngô Bình.  

 

Hắc Tướng quay về trụ chính không lâu thì cầm phần thưởng quay lại, hắn vô cùng phấn khởi, nói: “Chủ nhân, trừ hết mọi chi phí, còn kiếm được sáu trăm bảy mươi bảy nghìn tiền tiên”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, trận tiếp theo anh tiếp tục đặt tôi thắng, đổi thêm ít tiền tiên, gom cho đủ tám trăm tám mươi nghìn”.  

 

Hắc Tướng chớp mắt: “Chủ nhân, vậy tiếp theo thách đấu ai?”  

 

“Người xếp thứ mười của Bí Phủ”. Anh nói.  

 

Hắc Tướng gật đầu: “Tôi sẽ đi làm ngay”.  

 

Màn ánh sáng lại nhanh chóng xuất hiện tên của Ngô Bình, vì lần này người anh muốn thách thức là cao thủ thứ mười trên bảng Bí Phủ, Bạch Long Tề Phi.  

 

Hội trường lại rúng động, thực lực của Ngô Bình tương đương với cao thủ thứ năm mươi, theo lý thì thực lực kém cao thủ thứ mười rất xa, sao anh lại dám thách thức?  

 

Tỷ lệ cược khi Ngô Bình thắng thay đổi nhiều lần, cuối cùng ổn định lại ở mức bốn chấm năm. Rõ ràng phần lớn mọi người vẫn không đánh giá cao Ngô Bình, vì dù sao thì thực lực của anh cũng chỉ mạnh hơn cao thủ thứ năm mươi một chút, so mười cao thủ thứ mười thì cách biệt quá xa, xác suất thắng gần như bằng không.  

 

Trận này Ngô Bình cược toàn bộ tài sản, nếu anh thắng thì tiền tiên trong tay sẽ tăng lên đến hơn ba triệu sáu trăm năm mươi nghìn.  

 

Tháng sau anh đã phải đến vũ trụ chính rồi, mà tiền dùng ở đó lại là tiền tiên, đương nhiên anh phải để dành một ít để mua thêm vật tư ở đó.  

 

Cuối cùng Bạch Long Tề Phi cũng xuất hiện, hắn đáp xuống đài thi đấu, Ngô Bình cũng nối đuôi theo sau.  

 

Bạch Long Tề Phi là một người đàn ông vô cùng điển trai, mặc một bộ đồ trắng, phong độ ngời ngời. Hắn vừa xuất hiện thì đã có không ít tu sĩ nữ ngước nhìn, thậm chí còn có người cao giọng gọi tên Bạch Long Tề Phi.  

 

Hắc Tướng đã cược mạnh tay và quay lại, hắn nói: “Chủ nhân, xong trận này còn đánh nữa không?”  

 

Ngô Bình: “Nếu tôi thách thức cao thủ số một thì anh nghĩ tỷ lệ chung độ sẽ là bao nhiêu?”  

 

Hắc Tướng: “Chắc tầm một chung ba. Thực lực của cao thủ số một quá mạnh, từ khi anh ghi danh trên bảng thì đã không có ai lay chuyển được địa vị của hắn. Người đó là Thần Ma Linh Đào”.  

 

Ngô Bình: “Đặt biệt hiệu là thần ma, xem ra thực lực của hắn thật sự rất mạnh. Nhưng tôi vẫn muốn thách đấu với hắn”.  

 
 
Chương 4567


 Sắc mặt An Điệp Y hơi tái, vội kéo anh lại: “Đừng đi! Đây là dây leo ăn thịt người, nó đã từng ăn thịt rất nhiều người, có người chạy thoát được cũng bị mất tay thiếu chân”.  

 

Ngô Bình: “Mạnh vậy sao? Nhưng tôi ngửi được dược tính đặc biệt trong nó, hay là đi xem thử ra sao”.  

 

Anh tiếp tục đi về phía trước khiến An Điệp Y lo lắng đến mức giậm chân.  

 

Đi được một đoạn, không xa phía trước là loại cây leo màu đỏ. Anh vừa bước đến gần, năm dây leo lập tức bay đến quấn lấy chân và người anh.  

Advertisement

 

Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, linh binh trong tay lướt qua, dây leo đó lập tức bị chém rơi xuống đất, nhánh dây leo còn thừa vội rụt về.  

 

Anh nhặt một nhánh dây leo bị đứt từ dưới đất lên, chỗ bị đứt chảy ra chất dịch giống máu. Anh liếm thử, cảm nhận được dược lực bên trong đó.  

 

Advertisement

Kết quả anh phát hiện trong chất dịch của dây leo này có ba loại độc, bốn loại dược có lợi, có thể cho sử dụng làm thuốc.  

 

“Bốn loại dược lực này có thể tăng cường thể chất, nâng cao tinh thần”, anh lập tức dùng linh binh chém đứt dây leo này.  

 

Không lâu sau anh đã cắt đi mấy trăm cân nhánh dây leo rồi bỏ vào chiếc nhẫn không gian. Lại nhìn dây leo dưới đất đã sợ tới mức co rụt lại thành một quả cầu, cách xa Ngô Bình, không dám đến gần.

Ngô Bình lao xộc tới chỗ dây mây, cười nói: “Ngại quá, đắc tội rồi”. Sau đó, anh quay lại bảo An Điệp Y tiếp tục thăm dò.  

 

An Điệp Y thấy anh bình an quay lại thì mới vơi bớt nỗi lo, cô ta hỏi qua tình hình, biết được Ngô Bình đã chặt kha khá dây mây, nhất thời cảm thấy anh còn đáng sợ hơn cả đám dây leo!  

 

Ngô Bình giải thích: “Đám dây leo kia là đồ tốt đấy, lúc nào về có thể dùng nó để luyện chế đan dược”.  

 

Hiện giờ anh đã sở hữu Chân Linh, thế nên đã có thể luyện đan được rồi. Có điều, tạm thời anh vẫn chưa tìm được lò luyện đan nào phù hợp.  

 

Đi thêm một lát nữa, ánh mắt Ngô Bình đột nhiên sáng lên, anh cười nói: “Đúng là đang cần cái gì thì nó tự đưa tới cửa, hình như phía trước có một lò luyện đan!”  

 

An Điệp Y kinh ngạc hỏi: “Có lò luyện đan à?”  

 

Ngô Bình gật đầu, nói: “Cơ mà xung quanh lò luyện đó có đến bốn cương thi”.  

 

An Điệp Y: “Vậy phải làm sao?”  

 

Ngô Bình: “Muốn lấy được lò luyện đan, cũng chỉ còn cách diệt cương thi”.  

 

Dứt lời, anh sải bước về phương hướng có lò luyện đan.  

 

Lúc tới gần lò luyện trong bán kính hai mươi bước, bốn cương thi kia đột nhiên bật dậy, lao vồ về phía anh như sấm chớp. Rõ ràng cả bốn cương thi đều được hình thành sau khi cường giả đại cảnh giới tầng thứ hai chết đi, sức chiến đấu mạnh kinh ngạc.  

 

Ngô Bình cầm linh binh, một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu anh, đánh về phía đám cương thi, đó chính là linh thuật Truy Hồn Thủ tầng bảy!  

 

“Ầm!”  

 

Cả bốn cương thi đều bị đánh bay, nhưng bọn chúng lại bật dậy lần nữa, tiếp tục lao về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhíu mày: “Vẫn đánh được cơ à! Nhất Kiếm Khai Sơn, phá!  

 
 
Chương 5257


 Hắc Tướng: “Đúng vậy”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.  

 

Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.  

 

Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.  

 

Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.  

 

Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.  

 

Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.  

 

Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.  

 

Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.  

 

“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.  

 

“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.  

 

“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.  

 

Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.  

 

May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.  

 

Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.  

 

Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.  

 

Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.  

 

Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.  

 

Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.  

 

Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.  

 

“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.  

 

Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.  

 
 
Chương 4568


 Anh thu kiếm, bước tới xem xét tình trạng của đám cương thi, thấy chúng nó im lìm thì mới tiến lại gần lò luyện đan.  

 

Bên trên lò luyện đan phủ đầy bùn, còn phía dưới thì rêu xanh bám quanh, xem ra nó đã được đặt ở đây khá lâu rồi.  

 

Anh nắm lấy tay cầm, dùng sức nhấc lò luyện đan lên khỏi đống bùn đất, tiếp đó lau sạch mặt ngoài, tỉ mẩn quan sát cấu tạo cơ quan và linh trận trong lò, ánh mắt dần dần sáng lên, cất lời: “Lò luyện đan này khá được, kể cả ở thế giới của tôi thì cũng được xếp vào hàng thượng phẩm!”  

 

Advertisement

An Điệp Y vui mừng thay anh: “Công tử, vậy có thể dùng nó để luyện đan được không?”  

 

Ngô Bình: “Tất nhiên là được, không những vậy còn luyện chế ra được loại đan dược phẩm chất tốt nữa cơ”.  

 

Nói rồi, anh cất lò luyện đan vào nhẫn không gian của mình.  

Advertisement

 

Nhưng vừa đi được một đoạn thì Ngô Bình bỗng dừng bước, thản nhiên nói: “Các vị đang chờ tôi đấy à?”  

 

Trong sương mù có mười bóng người mơ hồ xuất hiện, bọn họ chính là đám người mới từng tới tìm Ngô Bình nhưng không gặp được, tất cả đều là người có thực lực khá mạnh trong nhóm mới.  

 

Một người trong số đó cười lạnh: “Mày chạy rất nhanh, chúng tao đuổi theo không biết là bao lâu!”  

 

Ngô Bình: “Tôi và mấy người không quen biết. Tìm tôi có chuyện gì?”  

 

Một người khác nói: “Cũng không có gì. Nghe nói mày giỏi đánh nhau lắm, tự nhận mình là đứng đầu. Hôm nay chúng tao muốn hợp sức ‘chăm sóc’ mày!”  

 

“‘Chăm sóc’ tôi? Các người muốn đánh chết tôi thì có!”, Ngô Bình bình tĩnh nói.  

 

Mười người im lặng, mấy giây sau, một người lên tiếng: “Các anh em, khỏi phí lời nữa, giết hắn trước đã rồi tính sau!”  

 

An Điệp Y kinh hãi nói: “Các sư huynh, mọi người có chuyện gì cũng từ từ nói…”  

 

“Ha ha, ở đây còn cả một cô em xinh xắn nữa nhỉ, An Điệp Y sư muội? Một trong hai người đẹp nổi danh của nhóm người mới, chậc chậc, chúng ta may mắn ghê. Giết chết họ Lý, thì cô gái này sẽ do chúng ta thay phiên hưởng thụ. Thấy sao hả?”  

 

Nghe gã nói vậy, đám còn lại có người trầm mặc, có người hưởng ứng hô “được”, chứ không ai phản đối.  

 

Ngô Bình sầm mặt: “Một đám rác rưởi, xem ra tôi không cần giữ mạng cho các người làm gì”.  

 

“Viuuuu!”  

 

Dứt lời, anh khẽ cử động, cả người lao đi nhanh như chớp, lóe lên ánh tím. Anh vốn đã sở hữu Tử Thiên Huyền Lực, hơn nữa còn là loại thiên phẩm, một khi vận chuyển nó thì đám người trước mặt cũng chẳng khác nào lũ gà lũ vịt, tùy ý anh giết chóc.  

 

Trong sương mù vang lên một tiếng hét thảm thiết. Mười kẻ kia vốn cũng chẳng đứng gần nhau nên lúc nghe được đồng bọn ngã chết thì sắc mặt ai ai cũng biến đổi, biết ngay tình hình không ổn chút nào. Cả đám đồng loạt hô to, cùng xông về phía âm thanh đang đánh tới.  

 

Nhưng chẳng có chút tác dụng nào hết, vì thực lực quá chênh lệch nên chỉ chừng nửa phút sau, mười cái xác đã ngả nghiêng trên mặt đất, còn Ngô Bình không dính chút máu nào hết, một lần nữa quay về bên cạnh An Điệp Y.  

 

An Điệp Y đi tới xem xét từng thi thể trên đất, đếm vừa đúng mười bộ. Cả mười tên kia đều đã chết, đều là trúng phải một chiêu chí mạng!  
 
Chương 5258


Ngô Bình vừa nghe đã biết Mạc Thiên Sầu muốn nhờ anh luyện đan, anh cười nói: “Chưởng môn, trình độ luyện đan của sư tôn tôi hơn tôi cả trăm lần, tại sao không nhờ ông ấy ra tay?”  

 

Mạc Thiên Sầu nghe vậy thì im lặng, chuyện này khiến Ngô Bình kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ chuyện còn có ẩn tình bên trong?  

 

Quả nhiên, Mạc Thiên Sầu thở dài, nói: “Năm đó sư bá bị một người rất mạnh tước đi tên tuổi. Không những vậy, người kia còn không cho phép sư bá luyện đan. Nếu ông ấy luyện đa, người đó sẽ đến môn phái chém giết, lấy mạng sư bá”.  

 

Chuyện tước đoạt tên tuổi thì Ngô Bình biết, nghe vậy anh tức giận nói: “Lý nào lại như vậy!”  

 

Mạc Thiên Thiên: “Vì vậy, tôi chỉ có thể tìm sư đệ giúp thôi”.  

 

Ngô Bình suy tư một lúc rồi nói: “Chưởng môn muốn luyện đan dược gì?”  

 

Advertisement

Mạc Thiên Sầu lấy ra một phương thuốc, nói: “Phương thuốc này, không có trong danh sách đan dược kia, là do tôi vô tình có được, gọi là Thái Thượng linh Cảm Đan. Dùng thuốc này, có thể tiến đến cảnh giới Thái Thượng, từ đó nâng cao năng lực cảm ngộ, mau chóng đột phá”.  

 

Ngô Bình nhìn phương thuốc, anh nhíu mày: “Chưởng môn, không phải tôi không muốn giúp, mà đan sư luyện đan dược này, bản thân phải tiến vào cảnh giới Thái Thượng”.  

 

Mạc Thiên Sầu cười nói: “Vì vậy, tôi còn muốn đưa cho sư đệ một thứ”.  

 

Sau đó, anh ta lấy ra một viên đan dược, nói: “Đây là Thái Thượng Cảm Ứng Đan, sau khi dùng nó, có thể duy trì trạng thái cảnh giới Thái Thượng trong vòng một canh giờ”.  

 

Ngô Bình nhận lấy đan dược, hỏi: “Dược liệu đã đủ rồi sao?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Hơn một năm trước đã chuẩn bị đủ rồi, chỉ là không tìm được luyện đan sư cao minh giúp thôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể thử xem, nhưng không chắc sẽ thành công”.  

 

Mạc Thiên Sầu vui mừng: “Sư đệ, nếu cậu luyện đan dược này thành công, xem như cũng khiế sư bá nở mày nở mặt, cũng khiến tên phản đồ biết rõ, sư bá có thể thực hiện nguyện vọng của mình mà không cần anh ta”.  

 

Ngô Bình sững sờ: “Phản đồ gì?”  

 

Mạc Thiên Sầu: “Nói ra thì dài, có thời gian tôi sẽ nói với sư đệ”.  

 

Ngô Bình: “Được, vậy tôi đi lấy dược liệu, quay về dược viên để luyện đan”.  

 

Mạc Thiên Sầu lấy ra một chiếc nhẫn, bên trong có dược liệu anh ta bỏ vào. Dược liệu anh ta thu thập cũng đủ luyện chế trên ba lò Thái Thượng Cảm Ứng Đan.  

 

Quay về dược viên, Ngô Bình lấy dược liệu ra, sau đó luyện chế một lò mà không cần tiến vào cảnh giới Thái Thượng trước.  

 

Đan dược lò thứ nhất đã thành công, chỉ là hiện quả có hạn, thuộc loại đan dược hạ phẩm cấp tám. Vì vậy có thể thấy, cảnh giới Thái Thượng có ảnh hưởng đến đan dược này rất nhiều.  

 

Lò thứ hai, sau khi rút kinh nghiệm, anh bèn dùng Thái Thượng Cảm Ứng Đan. Bỗng chốc, tinh thần anh đã tiến vào trạng thái huyền diệu, tư duy rõ ràng, vô cùng lý trí, chớp mắt đã có thể hiểu rõ rất nhiều vấn đề mà trước kia anh nghi hoặc.  

 

Vì thế, anh nhân cơ hội luyện chế lò thứ hai.  

 

Chưa đến nửa canh giờ, Thái Thượng Linh Cảm Đan lò thứ hai đã luyện chế thành công, thành phẩm được hai viên, là đan dược thượng phẩm cấp chín.  
 
Chương 4569


 Sau khi giết mười người mới tâm tư khó dò kia, Ngô Bình liền bảo: “Điệp Y, không biết chúng ta phải đi bao lâu nữa mới thoát được đám sương mù này”.  

 

An Điệp Y: “Trước đây có rất ít người thoát khỏi sương mù này, song cũng không phải không có. Theo ghi chép, tất cả cường giả thoát được khỏi sương mù đều đã làm một việc”.  

 

Ngô Bình vội hỏi: “Việc gì?”  

 

An Điệp Y: “Bọn họ đều từng thấy một con sông, tiếp đó đi ngược lên đầu nguồn dọc bờ sông. Nhưng ven bờ vô cùng hung hiểm, nếu hậu nhân đụng phải thì khó mà sống sót, thậm chí còn đi cách xa bờ sông”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ra là một con sông. Vậy chúng ta cứ tìm bờ sông trước đã!”  

 

Cứ như vậy, cả hai bắt đầu thăm dò tiếp, trên đường gặp không ít hiểm nguy, song tất cả đều được Ngô Bình hóa giải hết, họ cũng thu được kha khá thứ đáng giá.  

 

Không biết qua bao nhiêu ngày, mới đầu Ngô Bình còn đụng mặt đám người mới khác, nhưng dần dà lại chẳng thấy bất cứ ai nữa.  

Advertisement

 

Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng nước chảy, thế là bước nhanh tới gần, quả nhiên nhìn thấy một con sông lớn rộng cả trăm mét. Dòng nước chảy chậm nhưng rất trong.  

 

Ngô Bình vừa bước tới bên bờ sông thì có một con rắn hoa văn vòng bạc phóng ra từ trong bụi cỏ, vụt về phía anh.  

 

Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, tóm lấy đầu rắn, cầm dao rạch bụng nó lôi túi mật ra.  

 

Anh ngửi thử thịt rắn, bảo: “Thịt khá được, lát nữa nấu lên”.  

 

Dứt lời, anh ném con rắn cho An Điệp Y xử lý, sau đó cởi áo ngoài nhảy xuống nước.  

 

An Điệp Y vừa lột da rắn ra, thì Ngô Bình đã cầm thêm một con cá và một con ba ba lên bờ. Anh lấy nồi ra, bỏ cá, thịt rắn và ba ba vào hầm chung.  

 

Thoáng chốc hương thơm đã lan tỏa, An Điệp Y không được ăn thịt mấy ngày nay cũng thấy thèm, bèn nói: “Công tử ơi, thơm quá”.  

 

Ngô Bình múc cho cô ta một chén, cười bảo: “Cô ăn đi. Ăn xong thì chúng tôi đi dọc theo bờ sông lên thượng nguồn”.  

 

Nửa bát thịt nhoáng cái hết veo.  

 

Trong sương mù loáng thoáng có tiếng bước chân truyền tới. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn, thấy một cô gái váy tím đang chậm rãi đi tới. Trên người cô gái toàn vết thương, váy nhiễm máu đỏ, dáng vẻ bước đi có phần gắng gượng hết sức.  

 

Cô gái rất đẹp, không hề thua kém An Điệp Y chút nào.  

 

Nhìn thấy cô ấy, An Điệp Y hạ giọng nói nhỏ: “Công tử, cô ta ấy là Y Na, người còn lại trong hai người đẹp mà đám vừa nãy có nhắc tới”.  

 

Thấy trên người cô gái toàn vết thương, Ngô Bình vẫn đứng im, thản nhiên nói: “Cô ấy cần giúp gì à?”  

 

Vẻ mặt Y Na vô cùng bình tĩnh, cô ấy nói: “Sư huynh, tiểu muội đang đói, liệu có thể xin một bát canh thịt hay chăng?”

Ngô Bình: “Điệp Y, cho cô ấy một chén”.  

 

Y Na ngồi im, vết thương của cô ấy rất nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn giữ trạng thái cảnh giác.  

 

An Điệp Y múc một chén canh thịt đưa đến trước mặt Y Na, nói: “Ăn đi”.  

 

Y Na lấy tay bốc một miếng cá cho vào miệng ăn, hoàn toàn không quan tâm đến phong thái của một cô gái đẹp. Sau khi ăn xong, cô ấy uống hết nước canh rồi nói: “Cảm ơn sư huynh”.  

 
 
Chương 5259


 Khi Mạc Thiên Sầu nhìn thấy hai viên đan dược tỏa ra khí tức Thái Thượng thì mắt sáng lên, bèn hỏi: “Sư đệ, có thể đạt đến trung phẩm sao?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chửng môn, đây là hai viên đan dược thượng phẩm cấp chín”.  

 

“Thượng phẩm!” Mạc Thiên Sầu vui mừng, sau đó cười lớn ha ha.  

 

“Sư đệ, thật sự cám ơn cậu! Có hai viên đan dược này, tôi có thể đột phá lên một cảnh giới rồi”.  

 

Ngô Bình: “Vậy chúc mừng chưởng môn”.  

 

Quay về dược viện, Ngô Bình nhìn thấy Băng Ngọc cũng đang ở đây. Băng Ngọc cười xấu hổ, thấp giọng nói: “Công tử, Băng Ngọc theo lệnh đến phục vụ công tử”.  

 

Ngô Bình sớm đã biết sẽ có hôm nay, gật đầu nói: “Được, sau này cô chính là người trong nhà rồi”.  

Advertisement

 

Thời gian tiếp theo, mỗi ngày Ngô Bình hoặc là khổ tu Bí Phủ, hoặc luyện chế đan dược trong danh sách. Chưởng môn Mạc Thiên Sầu hỗ trợ anh hết sức, cứ linh dược anh cần thì sẽ không từ giá nào tìm bằng được cho anh. Linh dược trong khô cũng để cho Ngô Bình chọn.  

 

Hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, Ngô Bình gần như không ra khỏi cửa. Trong lúc đó, Bí Phủ anh đã hoàn thiện đến tầng thứ năm.  

 

Hôm nay, Tả Thiên Thu lại đến tìm anh, nói: “Huyền Bình, đến lúc đưa con đến vũ trụ chính rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, chỉ một mình con đi, có thể đưa thêm nô bộc của con không?”  

 

Biết anh muốn đến vũ trụ chính, Liễu Tam Tương nói gì cũng muốn đi theo.  

 

Tả Thiên Thu: “Chỉ cần con có thể thích nghi được nơi đó thôi, đi thì cứ đi đi”.  

 

Ngô Bình: “Sư tôn, khi nào đi?”  

 

Tả Thiên Thu: “Nếu con chuẩn bị đầy đủ rồi thì chúng ta xuất phát bây giờ”.  

 

“Được!”  

 

Gọi Liễu Tam Tương đến, Tả Thiên Thu đưa hai người đến trước cánh cửa lớn, ông ấy nói: “Huyền Bình, đây là Huyền Hoàng Môn, đi vào cửa này, con có thể xuất hiện ngay ở nơi nào đó của vũ trụ chính. Năng lực của ta có hạn, không thể lựa chọn điểm đến, vì vậy cuối cùng sẽ đặt chân đến đâu thì phải dựa vào may mắn con thôi”.  

 

Ngô Bình nói: “Sư tôn yên tâm, đi đến đâu cũng không có gì khác biệt với con cả”.  

 

Tả Thiên Thu ấn tay phải lên cửa, cửa lớn mở ra, bên trong là một vùng sáng vàng.  

 

“Huyền Bình, mọi chuyện phải cẩn thận”.  

 

“Vâng, sư tôn yên tâm”.  

 

Nói xong, anh và Liễu Tam Tương đã bước qua cánh cửa, tiến vào vùng sáng!  

 

Vừa tiến vào vùng sáng, Ngô Bĩnh đã cảm thấy thân thể rơi xuống nhanh chóng. Không biết qua bao lâu, anh và Liễu Tam Tương rơi ào xuống một con sông.  

 

“Ầm ầm!”  

 

Nước sông lạnh đến thấu xương, lại thêm quy tắc vũ trụ chính tác động lên anh, Ngô Bình đau đến run rẩy, vội bơi về phía bờ sông.  

 
 
Chương 4570


 Ngô Bình hỏi: “Sói đất đã bị cô đánh bại rồi sao?”  

 

Y Na lắc đầu: “Không, tôi đã giết mười mấy con, số còn lại đã rút lui”.  

 

Ngô Bình: “Chắc chúng đang theo dấu cô, cô bị thương nặng đến vậy, sói đất sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu”.  

 

Mặt Y Na trắng bệch, cô ấy nói: “Dù bọn chúng có đuổi đến thì cũng vậy, tôi bị thương rất nặng, ở nơi quỷ quái này e rằng cũng không thể sống lâu được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Cô không lập nhóm với những người mới khác sao?”  

 

Y Na bình thản đáp: “Trước đó chúng tôi có bảy người nhưng giờ họ đều đã chết hết rồi”.  

 

Cô ấy lại nói tiếp: “Cảm ơn hai vị, hai người mau rời khỏi đây đi, chắc sói đất sắp xuất hiện rồi”.  

Advertisement

 

Ngô Bình đứng dậy, đi đến bên cạnh người phụ nữ, nói: “Để tôi giúp cô trị thương trước đã”.  

 

Y Na ngây ra: “Anh không sợ sói đất sao?”  

 

Ngô Bình: “Sói đất có gì đáng sợ đâu”. Anh vừa nói vừa bắt đầu giúp cô xử lý vết thương.  

 

Ruột cô đã lộ hết ra ngoài, được băng lại bằng áo, trên lưng cũng có mười mấy vết cào và vết cắn sâu đến lòi xương.  

 

Trước đó, anh đã lấy được rất nhiều bột thuốc và cỏ thuốc từ những người đó, anh lấy ra một ít, dùng tay bóp vụn rồi bôi lên vết thương của người phụ nữ, sau đó thì lấy vải băng bó lại cho cô ấy.  

 

Lúc anh xử lý ruột cho Y Na, cô ấy liên tục toát mồ hôi lạnh.  

 

Cuối cùng, anh lấy kim chỉ ra, giúp cô khâu lại, rồi lại bôi nước thuốc lên, sau đó mới băng bó lại.  

 

Sau khi băng bó xong, anh lấy ra mười mấy loại thảo dược, bảo An Điệp Y đi sắc thuốc và cho Y Na uống lúc còn nóng. Sau đó, anh dùng xương cá thay kim châm, châm mười mấy cái xương cá trên người cô ấy.  

 

Bây giờ Y Na không thể động đậy, cô đảo đôi mắt xinh đẹp, nói: “Sư huynh, tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, ít ra thì cũng sẽ không chết”.  

 

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Cô xinh đẹp thế này, chết thì tiếc lắm”.  

 

Y Na cười: “Cảm ơn”.  

 

Sau đó cô ấy nhìn sang An Điệp Y: “Cô và sư huynh làm sao quen biết nhau?”  

 

An Điệp Y bình thản đáp: “Lý sư huynh đã cứu tôi một mạng”.  

 

Y Na: “Liên tiếp cứu hai mỹ nữ, Lý sư huynh may mắn thật”.  

 

Ngô Bình hứ một tiếng: “Cô lắm lời thật, ngậm miệng lại nghỉ ngơi đi”.  

 

Y Na vừa mới nhắm mắt lại thì đã có tiếng gầm vang lên từ phía xa, mấy chục con sói đất ập đến, thấp thoáng trong sương mù.  

 

Ngô Bình không thèm nhìn, đưa tay đánh ra một luồng kiếm quang, lướt một vòng thì những tiếng kêu thảm thiết liền nối tiếp nhau vang lên trong màn sương, ít nhất cũng có mười con sói đất thiệt mạng, những con còn lại đều bỏ chạy, không dám quay lại nữa.  

 

Y Na vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có thể đánh lùi được sói đất chỉ bằng một chiêu, loại thực lực này thật quá đáng sợ.  

 

“Lợi hại, không hổ là người mới số một”.  
 
Chương 5260


Cô gái đang thấp giọng nói chuyện với ông lão, ông lão liên tục gật đầu. Đột nhiên, giữa sông vang lên tiếng động, có hai người rơi xuống.  

 

Ông lão nhìn qua theo tiếng động, thì thấy hai người đang bơi về phía bọn họ, ông ấy bất giác nghi hoặc nói: “Tử Nghiên, trời đang lạnh vậy mà bọn họ lại bơi sao?”  

 

Cô gái nhìn qua, nhíu mày nói: “Ông nội, chuyện này quá kỳ lạ. Vừa nãy con còn nhìn qua mặt sông, bên trong căn bản không có người, bọn họ đến từ nơi nào chứ? Chẳng lẽ là rơi từ máy bay xuống? Nếu là rơi xuống từ máy bay thì người cũng ngã chết rồi chứ?”  

 

Ông lão lắc đầu: “Cứu người trước đã, ông thấy cậu nhóc kia lạnh đến tím môi rồi”.  

 

Ông lão này tâm tính lương thiện, tìm được cành cây dài hơn ba mét ở bên cạnh, vươn ra ngoài sông.  

 

Ngô Bình bơi được một đoạn, đúng lúc nhìn thấy cành cây, anh vội nắm lấy. Ông lão dùng hết sức kéo vào bờ, thuận lợi kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương lên bờ.  

 

Advertisement

Bơi đến trên bờ cao hơn một mét, nếu không phải ông lão giúp đỡ thì Ngô Bình cũng khó mà leo lên.  

 

Sau khi lên bờ, gió lạnh thổi qua, Ngô Bình ho khan mấy lần.  

 

Ông lão ra hiệu với cô gái: “Tử Nghiên, mau đi lấy áo khoác của ông, hôm nay trời xuống âm độ, cậu ta cứ như vậy thì bị lạnh dễ bệnh”.  

 

Cô gái gật đầu, quay người đi đến chiếc xe thương vụ gần đó.

Tình hình Liễu Tam Tương tốt hơn nhiều, tuy ông ta không thể thi triển thần thông, nhưng nước lạnh không ảnh hưởng đến ông ta.  

 

Ông lão quan tâm hỏi Ngô Bình: “Cậu nhóc, sao cậu lại đột nhiên xuất hiện trong sông vậy?”  

 

Ngô Bình xoa hai tay, nói: “Bác à, chúng tôi là từ thượng du lao xuống”.  

 

Lúc này cô gái lấy ra cái áo khoác lông cừu màu đen, ông lão nhận lấy rồi đắp lên người Ngô Bình, nói: “Trời rất lạnh, ở bên ngoài dễ bị cảm lạnh, cậu lên xe với tôi đi”.  

 

Ngô Bình nhìn sang, cách mấy chục mét có một chiếc xe thương vụ, lại nhìn cách ăn mặc của ông lão và cô gái, rất giống người trên địa cầu.  

 

Nhưng anh cũng không cảm thấy tò mò, lúc đó địa cầu vốn dĩ là hình chiếu của vũ trụ chính, hai bên có điểm tương đồng cũng không lạ.  

 

Anh không muốn làm phiền người khác, bèn nói: “Bác à, cảm ơn bác, người tôi toàn là nước, không muốn làm bẩn xe bác”.  

 

Ông lão cười ha ha: “Bẩn thì bảo người ta rửa sạch, nhưng nếu cậu mà bị bệnh thì có thể phải nhập viện rồi”. Nói xong thì kéo Ngô Bình và Liễu Tam Tương cùng lên xe thương vụ.  

 

Vào xe ngồi, ông lão mở điều hòa làm ấm, nhiệt độ bên trong xe tăng lên nhanh chóng.  

 

Ông lão ngồi ghế lái, cô gái ngồi ghế phụ, cô ấy tò mò quan sát Ngô Bình, cảm thấy quần áo anh mặc không giống với trạng phục hiện đại.  

 

Ấm lên dần, Ngô Bình bèn cởi áo khoác ngoài, lúc này, anh căn bản đã thích nghi được hoàn cảnh của vũ trụ chính, sức mạnh bên trong thân thể cũng dần khôi phục.  

 

“Bác à, thật sự rất cảm ơn bác”. Anh cười nói.  

 

Ông lão cười nói: “Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo. Cậu nhóc, tôi nghe giọng điệu cậu rất gượng gạo, không phải cậu là người từ ngoài đến đấy chứ?”  

 

Giọng điệu ở đây tuy tương tự với địa cầu, nhưng cũng có khác biệt rất lớn, trước mắt Ngô Bình vẫn đang học hỏi, vì vậy phát âm vẫn chưa chuẩn.  

 

Ngô Bình: “Bác à, mấy năm nay tôi vẫn học ở nước ngoài, rất khi dùng giọng ở quê nhà, vì vậy có chút cứng nhắc”.  

 

Ông lão cũng không nghi ngờ, vì vậy hai người nói chuyện một lúc, quả nhiên Ngô Bình càng nói thuần thục hơn.  

 
 
Chương 4571


 Hôm đó, anh thấy vết thương của Y Na đã đỡ được bảy phần nên quyết định đợi cô thêm một hôm nữa. Lúc này anh đã tu luyện hết bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu, có thể vươn lên cảnh giới lớn thứ hai rồi.  

 

Bảy cảnh giới nhỏ của cảnh giới Linh Khu chia thành Phục Khí, Tôi Nguyên, Linh Mạch, Linh Niệm, Linh Binh, Linh Uy, Chân Linh. Hiện tại Ngô Bình đã có được Chân Linh hơn nữa, sau khi ổn định một thời gian, cơ hội đột phá lên cảnh giới lớn tiếp theo cũng đã chín mùi.  

 

Lúc này, anh ở thế giới này, sự đối nghịch của thiên địa với anh không quá mạnh, vừa hay có thể đột phá ở đây.  

 

Advertisement

Cảnh giới lớn thứ hai là cảnh giới Vĩnh Thần.  

 

Cảnh giới Vĩnh Thần có sáu cảnh giới nhỏ, độ khó của việc tu hành lớn hơn nhiều cảnh giới Linh Khu. Cảnh giới Vĩnh Thần chủ yếu luyện ý thức tinh thần, một khi việc tu luyện có bất trắc thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.  

 

Sáu cảnh giới nhỏ của cảnh giới Vĩnh Thần chia ra thành Chân Hồn, Tử Phủ, Hồn Biến, Chí Thần, Bất Diệt.  

Advertisement

 

Y Na cảm nhận được cơ thể Ngô Bình đang giải phóng khí tức mạnh thì hỏi: “Sư huynh sắp đột phá lên cảnh giới Vĩnh Thần sao?”  

 

“Ừ. Cô có biết gì về cảnh giới Vĩnh Thần không?”  

 

Y Na: “Biết đôi chút. Tu luyện cảnh giới Vĩnh Thần vô cùng khó khăn, phần lớn đều chỉ có thể ngưng tụ Chân Hồn, trăm người chưa được một người thành công vươn đến Tử Dạ. Dù là người giỏi như Ngũ Đế thì cũng chỉ đến được cảnh giới Hồn Biến, hơn nữa chỉ thực hiện được ba lần Hồn Biến”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, Hồn Biến không chỉ có một lần à?”  

 

Y Na: “Nghe nói Hồn Biến cao nhất có chín lần, mỗi khi thêm một lần thì sau này đạt đến Chí Thần sẽ mạnh thêm được một phần”.  

 

Ngô Bình: “Nói vậy thì những người tu luyện đến cảnh giới Hồn Biến cũng như những cấp thấp hơn thì cũng có thể đột phá lên cảnh giới lớn thứ ba sao?”  

 

Y Na: “Đúng vậy”.  

 

“Đương nhiên rồi, tu luyện càng sâu, chẳng hạn đạt đến Chí Thần thậm chí là cảnh giới Bất Diệt thì sau này sẽ càng lợi hại. Chỉ là cảnh giới Chí Thần và cảnh giới Bất Diệt sẽ chịu phản phệ của quy tắc thiên địa, vì vậy hiếm có người thử. Năm xưa Ngũ Đế mạnh cỡ nào mà cũng không dám mạo hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Đến lúc đó tôi phải thử một lần”.  

 

Anh toàn tâm tu luyện, đến ngày thứ hai thì thành công ngưng tụ được Chân Hồn. Lúc Chân Hồn xuất hiện, Ngô Bình đã cảm nhận được linh hải được anh khơi thông đang dần dần biến thành biển lớn được tạo thành bởi linh lực và hồn lực, chân hồn đang tắm mình trong đó.  

 

Lúc này linh lực và hồn lực của anh không phân biệt nhau, cùng nhau tạo nên linh hồn của anh, sức mạnh mà anh có được cũng biến thành linh hồn lực.  

 

Ngô Bình cảm thấy thực lực của mình được tăng lên rõ rệt. Anh mở mắt, vung tay, dây băng trên người Y Na tự động đứt vụn, dưới tác dụng của linh hồn lực, những vết thương mờ nhạt nhanh chóng biến mất.  

 

Y Na vừa vui mừng vừa bất ngờ, mỉm cười, nói: “Sư huynh, linh hồn lực của anh thật mạnh”.  

 

Linh hồn lực của Ngô Bình đã có thể can thiệp vào vật chất, vì vậy mới có thể nhanh chóng chữa lành được vết thương của Y Na.  

 

“Vết thương của cô khỏi rồi, chúng ta xuất phát thôi”.  
 
Chương 5261


 Nghĩ đến khách sạn, anh mới nhớ ra trên người mình không có tiền tệ thế giới này, bèn sờ khắp người thì chạm phải một con dao găm. Con dao găm này cũng là vũ khí của vũ trụ chính, ở giới thế tục chắc chắn không được xem là thứ đồ gì quý giá.  

 

Anh đưa dao găm cho ông lão, nói: “Bác à, cảm ơn bác tốt bụng giúp chúng tôi, tôi không có thứ gì tốt, bèn tặng bác con dao găm này vậy”.  

 

Ông lão nhận lấy dao găm, lập tức bị tạo hình tinh xảo của nó thu hút, vốn ông ấy cũng là một người thích sưu tầm, nghiên cứu thâm sâu những đồ vật cổ xưa, lập tức kinh hô một tiếng: “Con dao găm này có lai lịch thế nào?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, là do trưởng bối tặng”.  

 

Ông lão vội nói: “Cậu nhóc, thứ đồ này quá quý giá, tôi không thể nhận được”.  

 

Ngô Bình sờ mũi: “Bác à, bác đừng từ chối. Bây giờ tôi có chút khó khăn, lúc rơi xuống nước, ví tiền thẻ ngân hàng cũng mất rồi, vì vậy trên người không có đồng nào cả, tôi muốn mượn bác chút tiền. Con dao găm này xem như đồ thế chấp của tôi đi”.  

 

Advertisement

Ông lão cười nói: “Cậu muốn mượn tiền, tôi cho cậu mượn là được, không cần thế chấp”.  

 

Cô gái lập tức lên tiếng: “Ông nội, chúng ta cũng không quen biết, vẫn nên để lại con dao này đi”. Thì ra cô ấy cũng là người trong nghề, nhận ra được con dao này không hề tầm thường.  

 

Ngô Bình nói: “Đúng vậy bác, mọi người tình cờ gặp nhau, làm như vậy là ổn thỏa nhất”.  

 

Ông lão xua tay: “Tôi nói không cần là không cần. Cậu nhóc, cậu bị mất ví tiền vậy thì cứ đến nhà tôi đi, sau đó lại từ từ nghĩ cách”.  

 

Ngô Bình vừa đến thế giới này, chuyện gì cũng không biết, nghe vậy thì trong lòng rất mừng, nói: “Vậy làm phiền bác rồi”.  

 

Ông lão muốn trả lại dao găm cho anh, Ngô Bình nói: “Bác, vật này tôi đã tặng bác rồi, bác cứ nhận đi”.  

 

Ông lão thấy anh chân thành, khẽ cười nói: “Vậy tôi khách sáo nữa. Đến nhà rồi tôi cũng đưa cho cậu một vật”.  

 

Cô gái lập tức nhận lấy con dao chơi đùa, thích thú không rời tay.  

 

Ông lão cười giới thiệu: “Cậu nhóc, đây là cháu gái tôi, Tôn Tử Nghiên. Con bé vừa mới tốt nghiệp đại học, trước mặt vẫn chưa có công việc”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Ông nội, con không phải không có công viện, con đang lập nghiệp”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Cô Tử Nghiên kinh doanh gì vậy?”  

 

Tôn Tử Nghiên liếc nhìn anh: “Livestream, anh nghe đến chưa?”  

 

Năm đó thế giới mà Ngô Bình ở cũng có livestream, đương nhiên anh biết nên cười nói: “Biết”.  

 

Tôn Tử Nghiên có chút bất ngờ, livestream vừa mới chớm nở, đang ở giai đoạn thử nghiệm, đa số mọi người đều không biết ngành nghề này vì vậy cô ấy hỏi: “Anh cũng biết ngành này sao?”  

 

Ngô Bình: “Biết một chút, ví dụ như livestream, bán hàng, livestream nhảy, đúng không?”  

 

Tôn Tử Nghiên chợt ngây người: “Livestream còn có thể bán hàng?”  

 

Trước mắt, ở nơi này livestream chỉ vừa mới xuất hiện, còn chưa có người dùng nó để bán hàng.  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy, người hâm mộ đủ đông thì có thể bán hàng”.  

 
 
Chương 4572


Họ lên núi, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy một cánh cửa phát ra ánh sáng. Cánh cửa lớn đang mở, sau cảnh cửa là một màu đen tối, không biết có gì bên trong. Một bên của cánh cửa có đặt một hộp quý màu bạc, thiết nghĩ đấy là giải thưởng của cửa ải thứ nhất.  

 

Đôi mắt xinh đẹp của Y Na sáng lên, cô ấy nói: “Sư huynh, nhất định cánh cửa đó dẫn vào cửa ải thứ hai”.  

 

Ngô Bình gật đầu, anh đến trước chiếc hộp quý màu bạc, đá bật nắp chiếc hộp ra thì thấy bên trong có hai loại thủy tinh màu tím và màu vàng.  

 

Anh cảm thấy trong những viên thủy tinh này  có chứa sức mạnh linh hồn thuần túy vô cùng mạnh mẽ.  

Advertisement

 

An Điệp Y giật mình thốt lên: “Sư huynh, đấy là linh hồn thạch cực phẩm đấy”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Linh hồn thạch đáng giá không?”  

 

Advertisement

An Điệp Y: “Có tiền cũng không mua được loại linh hồn thạch này, có điều nếu như linh hồn thạch sơ cấp có tạp chất thì giá trị mỗi viên tầm khoảng năm trăm triệu tiền Tử Tinh”.  

 

Ngô Bình tròn mắt: “Đồ giảm mà đã năm trăm triệu rồi? Vậy loại cực phẩm này chắc cũng mấy chục tỷ nhỉ? Ít nhất chiếc hộp này cũng có mấy ngàn viên”.  

 

Y Na nói: “Sư huynh vừa mới ngưng tụ Chân Hồn, chi bằng ở đây hấp thụ, luyện quá một ít, nâng cao thực lực đi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, vừa mới ngưng tụ Chân Hồn, đúng là tôi cần hấp thụ sức mạnh linh hồn”. Anh nói xong thì ngồi xếp bằng xuống ở cửa vào và hấp thụ, luyện hóa.

Ngô Bình hút đá linh hồn, Y Na nhìn anh một lúc rồi đột nhiên nói: "An Điệp Y, cô có biết một khi hút đá linh hồn thì sẽ bị cắt đứt liên kết với thế giới bên ngoài không?"  

 

An Điệp Y hơi sửng sốt, nhìn Y Na chằm chằm hỏi: "Cô nói như vậy là có ý gì?"  

 

Y Na: "Ý tôi là, giờ dù có ai đó đâm Lý sư huynh một đao thì anh ấy cũng sẽ không kịp phản ứng”.  

 

An Điệp Y tức giận: "Y Na, nếu cô dám làm hại Lý sư huynh thì tôi, An Điệp Y này sẽ liều mạng với cô!"  

 

“Cô mà đủ tư cách đấu với tôi sao?" Y Na chậm rãi đứng lên, giải phóng khí tức cực mạnh.  

 

An Điệp Y mặt biến sắc, cả giận nói: "Y Na, cô còn là người sao? Nếu không phải sư huynh cứu cô, cô đã sớm bị chó sói ăn thịt rồi!"  

 

Y Na vẻ mặt bình tĩnh, nói: "Chút ân tình này thì có là gì? Cô biết cánh cửa này có ý nghĩa gì không? Chỉ cần tôi và cô giết anh ta, hai ta có thể cùng đứng số một!"  

 

An Điệp Y lạnh lùng nói: "Y Na, cô quá quỷ quyệt! Cho dù tôi, An Điệp Y, không phải là đối thủ của cô, tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép cô làm tổn thương anh ấy!", An Điệp Y nói rồi ra đứng chắn trước mặt Ngô Bình.  

 

Đột nhiên, Y Na mím môi cười rồi lại ngồi xuống.  

 

An Điệp Y sửng sốt: "Cô. . . "  

 

Y Na dịu giọng nói: "Đừng căng thẳng, vừa rồi tôi chỉ đang kiểm tra cô thôi. May mắn là cô đã vượt qua bài kiểm tra".  

 

An Điệp Y tức giận nói: "Cô dựa vào đâu mà đòi kiểm tra tôi? Nếu phải kiểm tra thì tôi kiểm tra cô mới phải!"  
 
Chương 5262


 Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cô có mấy host livestream?”  

 

Tôn Tử Nghiên: “Tôi với mấy bạn học cùng làm, tự chúng tôi làm host livestream”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi có thể hợp tác với nền tảng cô không, kiếm được tiền thì chia ba bảy. Tôi bảy, nền tảng ba”.  

 

Tôn Tử Nghiên ngây người: “Anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy”.  

 

Tôn Tử Nghiên: “Vậy anh có tài năng gì, thu hút mọi người thế nào?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên tôi có cách của tôi”.  

Advertisement

 

Quy tắc hai thế giới khác nhau, nhưng trí tuệ sinh linh thì như nhau, kinh nghiệm thời đại livestream của anh đều có thể dùng cho hiện tại.  

 

Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta quay về rồi nói”.  

 

Lúc này Liễu Tam Tương truyền âm nói: “Công tử, không cần phải lãng phí sức lực vào mấy chuyện nhỏ thế tục này”.  

 

Ngô Bình: “Đây không phải lãng phí sức lực. Sau khi sống lại, tôi ở đây không có căn cơ gì, bây giờ phải kiếm chút tài sản”.  

 

Liễu Tam Tương: “Nếu công tử cần tiền, chỉ cần bán mấy đồng tiền tiên là đủ rồi”.  

 

Ngô Bình: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu như vậy, thì sẽ khiến người có lòng chú ý”.  

 

Liễu Tam Tương: “Vâng, vậy cách này của công tử sẽ kiếm tiền rất nhanh sao?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ sẽ rất nhanh”.  

 

Xe đi được hơn hai mươi phút, thì chạy vào con phố cổ trong thành phố, đến cuối đường thì chiếc xe dừng trước một căn nhà kiểu cổ.  

 

Căn nhà rất to, nếu so với nhà bình thường cũng phải gấp ba lần, bên trong có xây ba lầu, trồng rất nhiều hoa.  

 

Xe dừng lại, ông lão mời Ngô Bình và Liễu Tam Tương vào phòng khách.  

 

Trên đường, Ngô Bình biết được ông lão tên Tôn Hành Nhân, lúc trước làm quan, hiện tại nghỉ hưu ở nhà, rảnh rỗi thì đi sưu tầm mấy thứ lặt vặt, có lúc cũng sẽ bán mấy thứ. Cứ như vậy, tiền kiếm được cũng đủ một nhà tiêu xài.  

 

Tôn Tử Nghiên vừa đến nhà đã nhận được điện thoại, sau đó lại vội vã rời đi.  

 

Ngô Bình vội vàng muốn hiểu rõ thế giới thế tục này, vì thế bèn hỏi Tôn Hành Nhân có máy tính không.  

 

Trong phòng làm việc của Tôn Hành Nhân có một chiếc máy tính, cấu hình cũng khá cao.  

 

Ngô Bình ngồi xuống, tìm kiếm lịch sử thế giới này trước, tra xem lịch sử của nó và thế giới địa cầu kia có gì khác nhau.  

 

Vừa xem, anh đã ngây người, thế giới này quả nhiên khác hẳn với những gì anh biết!

Thế giới chỗ anh có rất nhiều quốc gia, bố cục cơ bản giống với trên Trái Đất. Chẳng hạn như cũng có châu Âu, châu Mỹ. Nơi anh đang ở là châu Á. Có điều, diện tích của châu Á ở đây lại lớn hơn so với trên Trái Đất. Hơn nữa, bên trên còn phân bố mấy ngàn quốc gia, tổng diện tích cũng lớn hơn gấp trăm lần!  

 
 
Chương 4573


 Y Na cười nói: "Xem ra, sức mạnh linh hồn của sư huynh nhất định rất kinh người, chí ít là không thua gì Ngũ Đế”.  

 

Ngô Bình: "Vừa rồi tôi hấp thu một ít lực linh hồn, cảm giác tốt hơn rất nhiều, có thể đi vào cánh cửa tiếp theo rồi”.  

 

Sau đó anh nhìn về phía hai cô gái, nói: "Cấp thứ hai chắc chắn là nguy hiểm hơn nhiều so với cấp thứ nhất. Hai cô có thể ở ngoài cửa chờ hoặc là đi cùng tôi. Tuỳ hai người lựa chọn”.  

 

Advertisement

Y Na đáp không chút do dự: "Đương nhiên là tôi muốn đi cùng anh”.  

 

An Điệp Y cười nói: "Tôi cũng vậy. Sư huynh, bọn tôi sẽ không trở thành gánh nặng của anh đấy chứ?"  

 

Ngô Bình: "Đừng suy nghĩ nhiều, tôi sẽ bảo vệ các cô thật tốt”.  

Advertisement

 

Nói xong, ba người bước qua cánh cửa.  

 

Ánh sáng lấp lánh xuất hiện trước mặt và một lực hút kéo họ vào một thế giới khác. Khi họ đặt chân xuống đất thì phát hiện ra rằng mình đang ở trên một ngọn núi thấp được bao quanh bởi một đồng bằng rộng như vô tận, trên đó có vô số bức tượng khổng lồ.  Những pho tượng này có bức cao trăm mét, có bức cao hàng vạn mét, dày đặc bao phủ khắp đồng bằng. Chất liệu của các bức tượng cũng khác nhau. Có bức bằng đất, có bức tạc bằng đá, có bức bằng kim loại, có bức bằng chất liệu thần bí.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy những bức tượng này, anh cảm thấy rằng mỗi bức tượng đều tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn. Một số mạnh mẽ, một số yếu ớt và khí chất của mỗi bức tượng là khác nhau.  

 

Nhìn thấy vô số bức tượng này, Ngô Bình có chút sững sờ, anh hỏi: "Y Na, cô có biết gì về tầng này không?"  

 

Y Na: "Tôi đã đọc một số ghi chép trong sách cổ, hình như tầng này được gọi là Thánh Tượng Quan".  

 

Ngô Bình: "Đây là thánh tượng sao?"  

 

Y Na: "Phải. Nếu anh muốn vượt qua Thánh Tượng Quan thì cần tìm ra mười bức tượng mạnh nhất trong tất cả các bức tượng này, sau đó hiểu được ý nghĩa sâu xa của chúng”.  

 

Cô ấy nói thêm: "Người ta nói rằng truyền thừa cốt lõi của Ngũ Đế chính là từ những bức tượng thánh này. Những bức tượng thánh này được hình thành bởi sự hóa đá của những kẻ mạnh nhất trong loài người”.  

 

Ngô Bình: "Tại sao những người mạnh nhất của Nhân tộc lại hóa đá?"  

 

Y Na: "Họ đều là thế hệ đầu tiên, bị áp chế bởi ý chí của trời và đất. Khi sức mạnh của họ quá lớn, các quy tắc sẽ xóa sổ họ, vì vậy những người này trở thành những bức tượng”.  

 

Ngô Bình khẽ thở dài: "Những người mạnh nhất Nhân tộc cũng không thể chống lại quy tắc sao?"  

 

Y Na: "Vâng, rất khó. Tuy nhiên, những nhà hiền triết này đã để lại những hiểu biết sâu sắc nhất của họ tại thời điểm hóa đá. Sư huynh, nếu anh có thể lĩnh hội những hiểu biết của họ, có lẽ cuối cùng anh sẽ có thể phá vỡ sự áp chế của quy luật trời đất”.  

 

Ngô Bình: "Vậy tại sao chỉ cần lĩnh ngộ mười pho tượng trong số này?"  

 

Y Na: "Tôi không rõ. Có lẽ mười bức tượng này là mạnh nhất”.  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được, từ từ xem đi. Chỉ là nơi này có vô số bức tượng, mười bức tượng đó sẽ giấu ở nơi nào chứ?"  
 
Chương 5263


 Mặt khác, anh tìm thử mấy bài hát, cột mốc hồi xưa nghe được thì thế giới này có cái có có cái không. Với Ngô Bình, chúng đều là những cơ hội đầu tư.  

 

Trong số đó, thú vị nhất là lịch sử của nước Hạ, Tam Hoàng Ngũ Đế gì đó đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng. Hơn nữa, trong sách sử vậy mà lại nhắc đến thần tiên, vả lại còn miêu tả một cách sinh động.  

 

Anh đang lật xem lịch sử thì Tôn Hành Nhân gõ cửa bước vào, trong tay cầm một con dao găm, vẻ mặt kích động nói: "Cậu trai trẻ, tôi không thể nhận lấy con dao găm này được. Ban nãy, tôi có tìm một người bạn xem thử thì nó là thần tiên dùng, bên trên còn có con dấu của môn phái!"  

 

Trong đầu Ngô Bình vừa nghĩ bèn hỏi: "Vậy nó có giá không?"  

 

Tôn Hành Nhân: "Người bạn kia của tôi nói nó có giá trị hơn 100 triệu! Nếu gặp được người tìm mua thì 300 triệu cũng không phải không được!"  

 

Ngô Bình trái lại rất bình tĩnh, anh đã trải qua thời đại đó, tiền của người tu hành hoàn toàn không phải tiền ở thế tục có thể so sánh được. Trong mắt anh, 100 triệu cũng chỉ đáng giá mấy tiền tiên mà thôi.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười nói: "Bác Tôn, cháu đã tặng cho bác con dao găm đó thì bác cứ quyết định đi".  

 

Tôn Hành Nhân vội vàng xua tay: "Đừng, đừng, vật báu hơn trăm triệu như thế, sao tôi có thể nhận được".  

 

Ngô Bình cười bảo: "Bác Tôn, chẳng phải bác nói cũng sẽ tặng cho cháu một món quà sao? Vậy bác tặng quý một chút là được".  

 

Tôn Hành Nhân cũng nhận ra Ngô Bình không thèm để ý đến con dao quý báu ấy thì không khỏi tò mò, rốt cuộc chàng trai trẻ này có lai lịch thế nào? Lẽ nào là con trai tỷ phú? Chứ không thì sao có thể coi tiền như rác kiểu đó được?  

 

Ông ấy cười đáp: "Được rồi. Nếu cậu phóng khoáng như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Giờ, tôi sẽ dẫn cậu đến kho hàng của tôi, thứ trong đó, mặc cho cậu chọn lựa".  

 

Ngô Bình biết nỗi lăn tăn của Tôn Hành Nhân bèn đi đến kho hàng với ông ấy. Nó cũng không lớn, là một nơi được thiết kế riêng để cất những thứ quý giá, chỉ có mười mấy mét vuông.  

 

Tôn Hành Nhân dùng khuôn mặt để nhận dạng mở ra cửa kho hàng, chỉ thấy bên trong có mấy giá hàng, bên trên đặt hơn trăm thứ, mỗi cái đều là tinh phẩm.  

 

Sau khi tiến vào kho hàng, Tôn Hành Nhân cười bảo: "Cậu trai trẻ, chúng đều là những bảo vật mà tôi đã sưu tầm suốt cả cuộc đời đó".  

 

Ngô Bình thấy được rất nhiều đồ sứ, tranh chữ, đồ đồng song cũng không có hứng thú với chúng. Ánh mắt anh đảo qua một lượt, phát hiện trong góc đặt một cục đá màu vàng. Nó được đặt trong một cái hộp gỗ, cũng không bắt mắt lắm.  

 

Anh lại cảm thấy cục đá kia không tầm thường, mở con mắt nhìn thấu vạn vật ra bèn phát hiện bên trong có năm luồng khí tức xoay chuyển, tuần hoàn, sinh sôi không ngừng.  

 

Trong lòng anh chợt nảy ra một ý, cầm lấy hòn đá hỏi: "Bác Tôn, cục đá này có chỗ gì đặc biệt hả?"  

 

Tôn Hành Nhân cười đáp: "Nó được tôi nhặt được trong một lần du lịch. Lúc đó, tôi cảm thấy nó rất đặc biệt, khiến sự nhạy bén cao độ của tôi mất tác dụng. Tôi thấy nó vô cùng thần kỳ bèn cầm về. Nhưng về sau, tôi tìm người nghiên cứu thì họ đều nói nó không có chỗ nào đặc biệt cả nên mới đặt nó ở đây".  

 

Ngô Bình cười nói: "Bác Tôn, vậy tôi bèn chọn nó".  

 

Tôn Hành Nhân vội nói: "Không được, thứ này chẳng bao nhiêu tiền cả, cậu chọn thêm một thứ nữa đi".  

 

Ngô Bình cười ha ha nói: "Bác Tôn, chưa biết chừng cục đá này thật sự là vật báu vô giá đấy. Còn những thứ khác, cháu cũng không xem nữa, chúng ta đi thôi".  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom